1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 15 [Chương 71 đến 78]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 15 [Chương 71 đến 78]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 71: Khu vực Tây Minh

Y đứng đó, nhưng khiến người khó tin là chín người Thạch Hải dường như không hề phát hiện, không biết người thần bí xuất hiện. Dù là mở mắt ra cũng như chỉ trông thấy mảnh đất trống.

“Một trong tứ đại kỳ thú Hỏa Man Đề Bằng, năm đó sớm bị Man Thần diệt chủng, không ngờ tại đây còn có một luồng phân thân. Nếu không phải Man Công Hắc Sơn bộ lạc cho biết thì ta đã bỏ lỡ. Thôi, y nói với ta điều này tuy có mục đích riêng, nhưng nếu ta đã thấy con thú này thì sẽ thỏa mãn yêu cầu của y vậy. Hai người tầm thường sơ kỳ Khai Trần cảnh ta chưa để vào mắt, nhưng mé bìa khu Tây Minh tồn tại Phong Quyến bộ lạc thì ta từng nghe qua chút ít, là dòng phụ phát triển từ Miêu Man.” Người bí ẩn thì thào đi tới phía trước, từng bước một, hướng đi chính là Phong Quyến Sơn đang trong trạng thái phong ấn.

Tô Minh trở lại trong thành đá Phong Quyến bộ lạc, chỗ Ô Sơn bộ lạc hiện trú ngụ. Bộ dạng của hắn sớm biến trở về gầy yếu và thanh tú, mặc da thú đơn giản, ngồi trong gian phòng Ô Sơn bộ lạc.

Trong mắt hắn có hưng phấn và khẩn trương. Từng hình ảnh Đại Thử cửa thứ nhất theo hắn cảm nhận thì tựa mộng ảo, dường như đó không phải mình mà là người khác. Đặc biệt từ trên núi trở lại quảng trường, bị mọi người chú ý khiến hắn khẩn trương tim đập nhanh. Nghĩ tới mình ở trước mặt Tư Không và bà lão nói chuyện với Bạch Linh, Tô Minh cảm thấy đắc ý.

Hắn hít sâu, thật không dễ dàng ổn định tâm tình kích động, nhắm mắt cảm nhận lực lượng khí huyết cuồn cuộn trong người. Tròn một trăm sáu mươi sợi máu bộc phát ra sức mạnh khiến thể xác và tinh thần Tô Minh tràn ngập tự tin.

Sợi máu ở giây phút cuối cùng tăng thêm bốn sợi, từ một trăm năm mươi sáu biến thành một trăm sáu mươi.

“Hiện giờ mình là Ngưng Huyết cảnh tầng thứ sáu, tầng thứ bảy yêu cầu hai trăm bốn mươi ba sợi, cách biệt không lớn lắm…” Tô Minh thì thào, mắt lộ tia sáng kỳ lạ.

“Mình có thể tu luyện Ô Huyết Trần rồi, còn về Trảm Tam Sát cường đại thì còn phải chờ chút nữa.” Tô Minh tập trung tinh thần tĩnh tọa, trong đầu nhớ tới toàn bộ quá trình cửa thứ nhất, khóe miệng dần hiện nụ cười.

“Quan trọng nhất là, mình nắm giữ tỉ mỉ! Tâm động thì khí huyết động, nếu tâm không động, khí huyết ẩn nấp. Như vậy khiến mình không lãng phí một chút khí huyết, có thể khiến sức chiến đấu càng mạnh, tốc độ cũng đạt tới một tầng khác!”

Tô Minh hít sâu, tinh thần hưng phấn.

“Mình bây giờ thêm vào Huyết Lân Mâu có thể miễn cưỡng hỗ trợ A Công bảo vệ bộ lạc, bảo vệ tộc nhân của mình! Mình phải chiến đấu vì bộ lạc!!!” Tô Minh siết chặt nắm tay, mắt lộ ra kiên quyết.

“Đáng tiếc tu vi của mình chưa đủ, sợi máu chỉ có một trăm sáu mươi sợi. Nếu có thể lần nữa tăng thêm thì tốt rồi…” Tô Minh nhíu mày, suy tư một lát sau mắt chợt lóe.

“Cần mua nhiều thảo dược, luyện chế Sơn Linh Dược nhiều hơn. Đáng tiếc, ai.” Tô Minh hai mắt ảm đạm. Hiện giờ túi hắn trống rỗng, không có nhiều tiền mua đồ.

“Bây giờ bộ lạc tùy lúc sẽ gặp phải nguy hiểm, có nhiều chỗ cần thạch tệ, mình không thể thêm gánh nặng cho A Công. Phải nghĩ xem nên làm sao kiếm số tiền lớn…” Tô Minh gãi đầu, đang suy nghĩ bỗng hai tai nhúc nhích, nghe bên ngoài gian phòng truyền đếnt thanh âm hưng phấn của Ô Lạp.

Tô Minh đứng dậy, đẩy ra cửa phòng, liền thấy từ ngoài cửa lớn bước vào là Bắc Lăng, Ô Lạp và cả Lôi Thần. Phía sau họ thì là A Công, Tiễn Thủ cùng Sơn Ngân.

“Mặc Tô oai thật. Các người thấy đó, hắn vừa trở về lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người! Diệp Vọng còn chủ động bắt chuyện với hắn. Tôi nghe người ta nói đây là việc vô cùng hiếm thấy!” Ô Lạp vẻ mặt hưng phấn, hai mắt kích động, vừa đi vừa nói với Bắc Lăng, Lôi Thần.

“Tuy Mặc Tô bộ dạng bình thường nhưng rất hấp dẫn. Tôi cảm thấy cường giả nên là như thế. Hắn từ dưới chót trực tiếp lên đến đỉnh, đặc biệt khi trở về rất là bình tĩnh, có khí thế của cường giả. Tôi còn nhớ đoạn đối thoại giữa hắn và Diệp Vọng. Một câu: cửa thứ hai tôi không tham gia, khiến biết bao người chấn kinh!” Ô Lạp hưng phấn vung tay, có thể thấy Mặc Tô ở trong lòng cô có địa vị cực cao, khiến cô sùng bái không thể kiềm chế.

Tô Minh đứng ngoài gian phòng nhìn mọi người đi đến, nhìn Ô Lạp hưng phấn, hắn sờ mũi. Hắn nhớ rõ khi ấy mình cực kỳ hồi hộp, cảm giác bị mọi người chú ý khiến hắn không khỏe, đâu giống như Ô Lạp nói cái gì mà bình tĩnh…

“Mặc Tô lúc trước im lìm không tiếng tăm, hiện giờ đã nổi tiếng vang xa, tên tuổi truyền khắp Phong Quyến bộ lạc. Chẳng bao lâu, tất cả bộ lạc tám phương bên đây đều sẽ biết đến người này!” Vẻ mặt Bắc Lăng hiếm khi không còn lạnh lùng, mắt cũng mang sự kích động và hưng phấn.

“Đáng tiếc hắn không phải tộc nhân Ô Sơn bộ lạc ta, ai…nếu Ô Sơn bộ lạc ta cũng có tinh anh như vậy thì tốt rồi…” Bắc Lăng khẽ thở dài, lòng chẳng chút ghen ghét.

Con người chính là như thế, thường so sánh với người đẳng cấp ngang bằng mình, một khi vượt qua mình rất nhiều thì khó mà ghen tỵ được. Trừ phi đó là người ở bên cạnh mình, vì không còn sự bí ẩn che đậy, sẽ có ghen tỵ.

“Đúng thế, nếu hắn là Ô Sơn bộ lạc chúng ta thì tốt rồi…Mặc Tô, Mặc Tô, các người nghe xem cái tên thật hay, Mặc Tô…” Mắt Ô Lạp có tia kỳ lạ, khuôn mặt ửng đỏ, đang lầm bầm chợt thấy Tô Minh đứng đó thì nhướng mày, biểu tình khinh thường.

Cô nhớ tới lời Lôi Thần nói trước đó, nghi ngờ Mặc Tô cô tôn kính và Tô Minh là một người, điều này khiến cô thấy đó là sỉ nhục Mặc Tô.

Lôi Thần một đường không nói lời nào, giờ đây trông thấy Tô Minh thì lập tức nhìn chằm chằm, cẩn thận xem xét, sau đó ánh mắt dần tối tăm. Hiển nhiên gã cũng không cho là giữa Tô Minh và Mặc Tô có mối liên hệ gì.

Còn về Bắc Lăng thì đã sớm thấy Tô Minh đứng đó, phớt lờ hắn, ánh mắt lạnh băng.

“Mặc Tô cực kỳ bí ẩn, đến hiện tại vẫn không biết là bộ lạc nào, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ biết. Đến khi đó chúng ta phải đại biểu Ô Sơn bộ lạc người cùng thế hệ đi giao lưu một phen.” Bắc Lăng không nhìn Tô Minh, nhắc tới Mặc Tô thì ánh mắt lộ ra tôn kính.

“Ừ, nhất định phải đi kết bạn, Mặc Tô, Mặc Tô…tôi đoán tu vi của hắn nhất định rất cao, đáng tiếc chẳng biết vì sao hắn không tham gia thi đấu cửa thứ hai, thứ ba…”

Tô Minh xem Ô Lạp hưng phấn kích động thì lại lần nữa sờ mũi.

“Có lẽ tu vi của hắn không cao như vậy, không tham gia là bởi vì…” Tô Minh nhịn không được bản năng nói thầm một câu.

“Tô Minh, ngươi nói cái gì!” Ô Lạp vừa nghe lời này lập tức hai mắt sắc bén nhìn Tô Minh, biểu tình lộ ra sự phẫn nộ.

“Ngươi không có tư cách bình luận Mặc Tô, tu vi của hắn nhất định cực kỳ cao. Không tham gia là bởi vì hắn có việc riêng, là bởi vì hắn khinh thường so tài!”

Tô Minh cười khổ, vội nhắm miệng lại. Nhìn Ô Lạp tức giận, hắn thật không biết nên vui sướng hay bất đắc dĩ đây.

“Tô Minh, lời này nói tại đây thì cho qua, ngươi có thể nói ra câu ấy thì chắc mấy ngày nay cũng từ đâu đó biết đến Mặc Tô. Ta cho ngươi biết, sau khi rời khỏi đây, tuyệt đối không thể ở bên ngoài nói lời như thế, sẽ gây rắc rối cho bộ lạc. Mặc Tô không phải hạng người như chúng ta có thể bình luận như vậy!” Bắc Lăng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Minh, từ từ mở miệng. Y làm người số một cùng thế hệ Ô Sơn bộ lạc, coi như có tư cách nói ra lời này.

“Tô Minh…tôi cũng thấy không nên nói thế. Mặc Tô đó…cậu không chính mắt nhìn thấy, hắn thật rất mạnh, ngay cả Diệp Vọng đều chú trọng hắn! Chúng ta không tư cách bình luận người này, hắn…thật rất mạnh!” Lôi Thần cũng nhỏ giọng nói. Nói xong gã hơi chần chờ, ánh mắt phức tạp liếc Tô Minh một cái, dường như muốn nói thêm cái gì nhưng cuối cùng không nói.

Tô Minh lần nữa cười khổ.

“Được rồi, ba người ngày mai còn phải thi đấu, đi tu luyện điều dưỡng đi!” Tiễn Thủ nhíu mày quát một tiếng, ba người Bắc Lăng vội im miệng trở về phòng mình.

A Công Mặc Tang gật đầu với Tô Minh, ánh mắt tràn ngập khen ngợi, không nói câu nào đi hướng chỗ của mình. Tiễn Thủ và Sơn Ngân theo sát sau, hiển nhiên có chuyện cần thảo luận.

Khi mọi người đều đi hết, Tô Minh trở lại phòng. Hắn biết, A Công nhất định sẽ đến, nên hắn ngồi xuống lặng lẽ chờ.

Không bao lâu sau, A Công không đến, ngược lại Lôi Thần trù trừ đi tới phòng Tô Minh, ngồi đối diện ngơ ngác ngó hắn.

“Sao vậy?” Tô Minh nhìn Lôi Thần bộ dạng chất phác thì bật cười.

Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!

“Không…không có gì…Tô Minh, cậu…có phải cậu…” Lôi Thần do dự, nghiến răng dứt khoát hỏi nhỏ. “Có phải cậu thích Bạch Linh?”

Tô Minh ngây ra.

“Ai, Tô Minh, mặc kệ cậu có thích cô ta hay không, tôi khuyên cậu nên…từ bỏ đi. Tôi cứ thấy Bạch Linh thật sự đẹp thế sao, đâu bằng Bạch Phương…” Lôi Thần lầm bầm, biểu tình khó hiểu.

“Tô Minh, cậu không đi quảng trường dưới Phong Quyến Sơn, không trông thấy cuối cùng Mặc Tô ở trước mặt mọi người tới chỗ Bạch Linh, nói cái gì đi vòng vòng, vòng vòng cái quái gì! Tôi xem hắn là ngứa mắt rồi!” Lôi Thần liếc nhanh vẻ mặt Tô Minh, vội nói.

“Đáng hận nhất là Bạch Linh còn đỏ mặt đồng ý. Ai, cậu không thấy tình cảnh đó, rõ ràng là vừa ý Mặc Tô. Bạch Linh này thật khiến người thất vọng!” Lôi Thần lại nói.

Tô Minh vẻ mặt kỳ quái, chần chờ một chút mới nhỏ giọng nói.

“Lôi Thần, tôi nói cho cậu biết một bí mật…Thật ra, tôi chính là Mặc Tô.”

Lôi Thần ngây ra, sau đó nâng tay lên muốn sờ trán Tô Minh bị hắn tránh thoát. Lôi Thần lại khuyên nhủ vài câu, đang muốn nói gì thì nghe ngoài phòng truyền đến tiếng ho khan của A Công.

Lôi Thần nhanh chóng đứng dậy, cửa phòng mở ra, A Công mỉm cười tiến đến.

Không cần A Công ra lệnh, Lôi Thần vội vàng cung kính lùi ra, liếc Tô Minh một cái, rời khỏi phòng. Biểu tình của gã còn hơi lo âu, lời Tô Minh mới nói hù dọa gã, cho rằng Tô Minh bị kích thích.

Chương 72: Giới Man Sơn!

Sau khi Lôi Thần rời đi, trong phòng chỉ còn lại A Công và Tô Minh. Thấy A Công đến, Tô Minh vội vàng đứng dậy, lòng rất khẩn trương. Hắn không biết hành động của mình trong cửa thứ nhất Đại Thử có đúng hay không.

Trong phập phồng lo sợ, A Công khuôn mặt tươi cười ngồi đối diện Tô Minh. Nhìn thiếu niên gầy yếu, khuôn mặt thanh tú còn chút non nớt, mắt ông lóe tia hoài niệm.

“Ngươi lớn rồi…tới đây, ngồi bên cạnh A Công.” Thật lâu sau, A Công nhẹ giọng nói.

“A Công.” Tô Minh ngồi xuống nhìn nếp nhăn trên mặt A Công dường như nhiều thêm chút, là dấu vết năm tháng để lại, lộ ra tang thương.

“Ở cửa thứ nhất ngươi đã làm rất tốt.” A Công cười sờ đầu Tô Minh, từ trong ngực lấy ra một bình nhỏ đưa cho hắn.

“Bên trong có ba giọt Man Huyết Khai Trần cảnh, ngươi hãy cất kỹ, lúc thích hợp sẽ có trợ giúp rất lớn cho ngươi. A Công có thể làm cho ngươi chỉ bao nhiêu đó.” A Công nhìn Tô Minh, trong mắt lộ ra ý nghĩa mà độ tuổi như Tô Minh xem không hiểu.

“Cách hấp thu Man Huyết Khai Trần cảnh rất đơn giản, lấy Ô Huyết Trần đem Man Huyết hóa thành sương mù bao bọc toàn thân, chậm rãi hấp thu. Dùng để tẩm bộ máu thịt trong người, nhưng mỗi lần tối đa chỉ có thể hấp thu một giọt, không thể tham nhiều, cần tiến dần theo thứ tự, nếu không sẽ tổn thương bản thân.” A Công nhìn Tô Minh, nghiêm túc dặn dò.

Tô Minh nhìn A Công, hắn không biết tại sao lòng có cảm giác bất an. Vẻ mặt và lời nói của A Công tràn ngập ý nghĩa Tô Minh không hiểu.

“A Công…người…” Tô Minh bản năng nhận lấy bình nhỏ đựng Man Huyết, đang muốn nói gì thì thấy A Công cười lắc đầu, nhìn hắn với vẻ mặt hiền hòa.

“Đừng lo lắng, nguy cơ bộ lạc không phải không thể giải trừ. A Công đã bàn bạc với Man Công Phong Quyến bộ lạc, chắc sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn. Ngươi phải làm chính là chăm chỉ tu luyện. Nếu có một ngày ngươi đạt tới Khai Trần cảnh, có thể rời khỏi đây ra vùng đất bên ngoài, ngươi nhớ phải đi một chuyến Giới Man Sơn.” A Công chậm rãi mở miệng.

“Giới Man Sơn… là ở đâu?” Tô Minh ngây ra, mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan đến thân thế của mình. Nhưng A Công đột nhiên nói vậy khiến hắn ngày càng bất an, hóa thành lo âu thay thế cho chấn kinh và mờ mịt.

“Ở trong lòng ngươi…” A Công nhìn Tô Minh một cái, từ từ nói.

Tô Minh giật mình, hơi khó hiểu.

“Được rồi, việc này ngươi chỉ cần nhớ là được. Không nói nữa, A Công và Man Công Phong Quyến bộ lạc đã định rồi, sau này ngươi sẽ dùng thân phận Mặc Tô ở lại Phong Quyến bộ lạc. Man Công Phong Quyến bộ lạc sẽ bồi dưỡng ngươi và Diệp Vọng, như vậy sẽ giúp ích rất lớn cho ngươi, lớn hơn A Công, cho người có càng nhiều cơ hội bước vào Khai Trần.” A Công biểu tình trầm trọng nhìn Tô Minh, thấy hắn có vẻ do dự muốn mở miệng thì nghiêm nghị nói.

“Nhưng mà…A Công, tôi không muốn ở lại Phong Quyến bộ lạc, tôi…”

A Công nói lời quá đột nhiên khiến Tô Minh chẳng có tâm lý chuẩn bị, không ngờ sẽ là như vậy. Nếu hắn sớm biết cửa thứ nhất Đại Thử sẽ gây nên biến đổi trước mắt, hắn tuyệt đối không tranh đoạt thứ hạng quá cao. Hắn sốt ruột còn chưa nói dứt lời đã thấy mắt A Công lóe tia sắc bén.

“Tô Minh! Việc này A Công đã quyết định, sau này ngươi nhất định phải ở tại đây!” A Công nghiêm khắc nói.

Tô Minh im lặng nhưng mắt rõ ràng lộ ra bướng bỉnh.

Nhìn sự bướng bỉnh trong mắt Tô Minh, A Công thầm than, biểu tình dịu xuống, chăm chú nhìn hắn, từ từ nói.

“Tô Minh, Ô Sơn bộ lạc cách Phong Quyến bộ lạc không xa, ngươi có thể tùy lúc trở lại.”

Tô Minh cắn môi, không biết nên nói cái gì.

“Hơn nữa A Công đã quyết định, Ô Sơn bộ lạc sẽ gia nhập Phong Quyến bộ lạc, rời khỏi Ô Sơn, tại ngoài thành đá dựng lên bộ lạc mới. Kỳ thật cách ngươi rất gần.” A Công nói tiếp.

“Nhưng mà A Công, tôi không muốn trở thành tộc nhân Phong Quyến bộ lạc, tôi thuộc về Ô Sơn bộ lạc!” Tô Minh chần chờ một chút, nhỏ giọng nói.

A Công im lặng nhìn Tô Minh, hồi lâu sau lại mở miệng.

“Tô Minh, A Công để ngươi ở tại Phong Quyến bộ lạc, trừ vì tốt cho ngươi ra còn có ẩn ý khác. Thân phận ngươi biến cao, tu vi mạnh hơn, tựa như Diệp Vọng, cũng có thể từ bên ngoài giúp đỡ Ô Sơn bộ lạc. Chẳng lẽ ngươi không muốn giúp ích cho Ô Sơn bộ lạc?”

“Tôi…” Tô Minh ngẩn ra.

“Cứ vậy đi, việc này không vội, ngươi cũng không cần đắn đo quá lâu. Đợi tất cả đều kết thúc, đợi Ô Sơn bộ lạc di chuyển thì lại ra quyết định. Đến lúc ấy A Công sẽ đích thân đưa ngươi, thậm chí ngươi không cần ở trong thành đá mà là ngụ tại Ô Sơn bộ lạc, như vậy đã được rồi chứ?” A Công mỉm cười xoa đầu Tô Minh.

Thế này Tô Minh mới thở ra, ngẫm nghĩ xong nghe lời gật đầu. Nếu là như thế thì hắn có thể chấp nhận. Trong lòng Tô Minh, bộ lạc của mình chỉ có một, đó chính là Ô Sơn bộ lạc.

“Được rồi, nếu ngươi không tham gia thi đấu sắp tới, mấy ngày nay cứ ở lại Phong Quyến làm quen hoàn cảnh nơi đây. Đợi đám Bắc Lăng thi xong hết Đại Thử, chúng ta sẽ cùng nhau trở về bộ lạc.” A Công mỉm cười đứng dậy.

Ông không hỏi rốt cuộc Tô Minh làm sao mà đạt tới thứ bậc đó, cũng không hỏi sự lĩnh ngộ đối với sáu hàng số, mà là mỉm cười nhìn Tô Minh thật lâu, xoay người rời đi.

Tô Minh nhìn bóng lưng A Công dần khuất xa, tấm lưng kia có sự tang thương, khiến lòng Tô Minh chẳng biết vì sao chợt nhói đau.

Mãi đến khi A Công rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Minh. Hắn yên lặng ngồi đó, nhớ lại từng lời A Công vừa nói, trong lòng có suy nghĩ riêng.

“Mình còn chưa đủ mạnh…mình phải mạnh mẽ lên!!!”

Thật lâu sau, Tô Minh nghiến chặt răng, biểu tình kiên quyết. Dù hắn nhìn không thấu ý nghĩa trong mắt A Công, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự việc không giống như A Công đã nói, bộ lạc gặp nguy hiểm không dễ dàng giải trừ.

“Muốn biến mạnh, trong thời gian ngắn khó thể tiếp tục huyết hỏa trùng trùng, chỉ có luyện dược. Cái này cần rất nhiều thạch tệ…” Tô Minh nhíu mày, hiện giờ hắn thiếu thốn nhất là tiền tài.

“Phải làm sao đây. Lúc trước đã bán ra Thanh Trần Dược một lần, không biết có khiến ai chú ý không. Nếu không đi bán sẽ không có tiền. Nhưng nếu có người chú ý thì sẽ không thể lần nữa bán đan dược.” Tô Minh nghĩ hết cách nhưng vẫn không ra.

“Thôi, chỉ có thể hỏi A Công một ít thạch tệ…” Tô Minh thầm thở dài. Vốn hắn không muốn cho A Công thêm gánh nặng, dù sao dựa theo kế hoạch thì lần này hắn cần thạch tệ số lượng rất lớn.

Tô Minh đứng dậy đang muốn đi tìm A Công, bỗng nhiên hắn ngừng bước chân, trong đầu lóe tia sáng.

Tô Minh đứng giữa phòng, mắt lấp lóe, suy nghĩ kia ngày càng rõ ràng. Chốc lát sau, Tô Minh lại ngồi xuống, đắn đo suy nghĩ thật lâu, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ.

Bên ngoài bình có tia sáng lượn lờ, bên trong chính là máu xanh lúc trước hắn cướp từ chỗ Ô Sâm, bị hắn dùng ánh trăng hóa tơ quấn lấy, không lộ ra chút hơi thở nào.

Hiện giờ hắn cầm bình nhỏ, hai mắt dần sáng ngời, trong đầu dấy lên một suy nghĩ hắn suy tư kỹ càng dần ra quyết định.

“Vật này nhất định rất quan trọng với Ô Sâm! Hơn nữa có nghe Bắc Lăng nói, Ô Sâm ở trong Phong Quyến bộ lạc sánh ngang với Thần Xung, chỉ dưới Diệp Vọng! Người như vậy, lúc trước Đại Thử đều là ba hạng đầu, nhưng hiện giờ gã chỉ xếp hạng mười hai. Coi như là bởi vì Tất Túc xuất hiện, gã không thể tiến vào ba hạng đầu nhưng sẽ không rơi khỏi mười hạng. Hiện giờ xảy ra biến đổi như vậy, chỉ có một giải thích, người này bị suy yếu! Chỉ có bản thân gã yếu đi mới xảy ra vấn đề, nếu không thì sẽ không biểu hiện như thế trong Đại Thử, cũng không thể nào giấu tài vào lúc đó. Lấy thân phận như gã, không cần làm thế!” Tô Minh thì thào, đầu óc bắt đầu phân tích.

“Vậy xem ra gã có năm phần khả năng là bởi vì mất đi…vật này!” Tô Minh hai mắt lóe tia sáng nhìn bình nhỏ trong tay, khóe môi cong lên nụ cười.

“Ô Sâm là tinh anh thế hệ sau trong Phong Quyến bộ lạc, chắc nhà gã giàu lắm…” Nụ cười trên mặt Tô Minh càng thêm rạng rỡ.

“Nhưng vật này rốt cuộc là gì mà quan trọng với gã như thế.” Tô Minh suy tư nhưng không hành động thiếu suy nghĩ, mà là tĩnh tọa điều dưỡng. Thời gian trôi qua, mãi đến khi bên ngoài hoàn toàn tối đen, trăng sáng treo cao thì Tô Minh mới mở mắt ra.

“Hiện giờ có thể nghiên cứu rồi.”

Tô Minh không do dự nữa, cầm lấy bình nhỏ vung lên. Bỗng chốc tơ trăng trên bình tản ra. Tô Minh để bình nhỏ gần sát mình, mở ra nắp bình, cẩn thận nhìn.

Máu xanh trong bình hơi sẫm màu, dường như thời gian dài không trở về người Ô Sâm, mất đi nhan sắc và linh tính.

“Trước tiên phải xem vật này có lợi ích gì với mình không đã. Nếu không có ích thì mới tiến hành bước tiếp theo được.”

Tô Minh chẳng hề chần chờ đổ ra máu trong bình. Máu tươi bềnh bồng trước mặt hắn, chẳng hề lộ ra mùi tanh của máu, giống như nó không phải là máu.

Nhìn chằm chằm nó, Tô Minh túm lấy nó, chậm rãi đặt ở giữa trán.

Chương 73: Là hắn ư

Khoảnh khắc máu xanh tiếp xúc với giữa trán, Tô Minh liền cảm nhận một hơi thở cực kỳ mãnh liệt. Hơi thở đó ẩn chứa tử vong, như có vô số tiếng gào quanh quẩn tâm trí. Vào giây phút này, máu xanh như có linh tính, muốn tránh thoát khỏi tay Tô Minh, phải xông vào giữa trán hắn, tiến vào trong người.

Ánh mắt Tô Minh ngưng tụ, vận chuyển khí huyết, lập tức xua tan hơi thở tử vong, cũng ngăn cản máu xanh muốn chui vào người. Tay phải hắn nắm đoàn máu, từ giữa trán nâng nó lên. Khoảnh khắc nó rời khỏi trán, hai mắt Tô Minh lóe tia sáng kỳ lạ.

“Vật này chắc là tu luyện Man thuật đặc biệt ngưng tụ thành, rất quan trọng với người luyện Man thuật đó nhưng đối với người ngoài sẽ tạo thành tổn thương.”

Tô Minh suy tư chẳng mấy chốc sau đã làm ra phán đán. Phân tích Ô Sâm suy yếu là vì mất đi máu nay từ năm phần trăm lại tăng thêm ba phần, tuy nói không tới mười phần mười nhưng nắm chắc tám phần cũng quá đủ.

Thực ra hắn đoán rất chính xác. Đây là Nguyên Huyết Thi Khí, nếu hắn miễn cưỡng hấp thu sẽ tạo thành tổn thương tiềm ẩn rất lớn. Cho dù có chút chỗ tốt thì tính ra sẽ mất nhiều hơn được.

Lại bỏ máu vào trong bình nhỏ, Tô Minh nâng tay phải lên vung hướng cái bình, liền có tia ánh trăng hóa thành sợi tơ vòng quanh bên ngoài. Tô Minh cất bình vào trong ngực, đứng lên đi ra ngoài phòng.

Hiện giờ trên trời trăng sáng, hình dạng vầng trăng không phải lưỡi liềm mà là hơi tròn, xem ra trong mấy ngày này sẽ là đêm trăng tròn.

Tô Minh hít sâu, đầu óc lần nữa suy nghĩ kỹ ý định lúc trước, mắt chợt lóe, trong đêm khuya đi ra khỏi gian phòng. Xung quanh bốn phía yên tĩnh chẳng chút tiếng vang.

Mới đi ra ngoài chỗ ở trong thành đá thuộc Phong Quyến bộ lạc, tim Tô Minh bỗng đập mạnh. Ngay lúc này, một giọng nói âm trầm lạnh lùng vang lên sau lưng hắn.

“Đã tối vậy ngươi còn đi đâu!”

Tô Minh dừng bước, xoay người nhìn thấy góc tối cánh cửa bước ra một gã đàn ông cao lớn, bộ dạng bình thường, đôi mắt híp như lóe tia sáng, chính là Sơn Ngân Ô Sơn bộ lạc!

“Xin chào Khôi Thủ.” Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhìn Sơn Ngân tới gần.

“Sao không trả lời ta?” Sơn Ngân chậm rãi đi ra đứng cách mặt Tô Minh một mét, lạnh lùng nhìn hắn.

“Nghe Bắc Lăng đại ca nói ban đêm Phong Quyến thành rất náo nhiệt, cho nên muốn đi nhìn một phen.” Tô Minh thầm cảnh giác, bề ngoài thì ra vẻ lo sợ, vội vàng mở miệng.

Sơn Ngân nhìn Tô Minh thật lâu sau mới từ từ gật đầu.

“Buổi tối không an toàn, nhớ đừng gây chuyện, sớm trở về.” Sơn Ngân chậm rãi nói.

Gã là Khôi Thủ đội săn của bộ lạc, cũng là cường giả theo A Công tới đây, bảo vệ tộc nhân bộ lạc là trách nhiệm của gã, cho nên nói mấy lời này thì rất bình thường.

Tô Minh vâng dạ, cúi đầu chào Sơn Ngân xong chậm rãi lui ra sau, xoay người đi hướng phương xa. Hắn có thể cảm nhận được phía sau Sơn Ngân luôn nhìn chằm chằm mình.

Mới đi ra vài bước, bỗng nhiên toàn thân Tô Minh nổi da gà. Hắn cảm nhận rõ ràng áp lực cường đại ập đến, hóa thành cảm giác nguy hiểm nhốt chặt hắn.

Khí huyết trong người hắn không bị khống chế tự động vận chuyển kháng cự. Tô Minh biết, đây là phản ứng bản năng cơ thể thuộc về Man Sĩ. Bởi vì thân thể tồn tại lực lượng khí huyết, nên khi gặp phải tấn công đột ngột sẽ khó thể che giấu, tự động phòng ngự.

Nếu đổi lại tộc nhân bình thường, loại cảm giác này sẽ không mạnh như vậy, chỉ Man Sĩ mới có cảm xúc rõ rệt ra thế. Đây cũng là một cách thử xem người đó có che giấu tu vi không. Nhưng đa số là cường giả cấp cao Ngưng Huyết cảnh đối với người cấp thấp hơn mới có hiệu quả.

Tu vi của Sơn Ngân cao hơn Tô Minh rất nhiều, cho nên hành động đột ngột này nếu là Tô Minh trước khi Đại Thử thì không thể nào chống cự, nhưng cũng sẽ không gây chú ý. Trên người hắn có thuật che chắn của A Công, dù là khí huyết bị xúc động thì người ngoài không thể nào thấy được.

Nhưng hiện tại Tô Minh có thể làm được tâm động khống chế khí huyết toàn thân. Hắn chẳng hề do dự ở giây phút khí huyết bị xúc động, theo tâm chợt động, thoải mái đánh tan khí huyết di chuyển. Điều này người ngoài rất khó làm được, nhưng Tô Minh hiểu rõ về tâm động khống chế thì không khó chút nào.

Chỉ là khí huyết có thể che giấu và bất động, nhưng thân thể đột nhiên gặp phải nguy hiểm sẽ bản năng làm gì đó, thường trở thành điểm chú ý của người quan sát.

Sơn Ngân muốn xem cũng là điều này.

Nhưng gã coi thường Tô Minh. Hoặc nên nói Tô Minh ở trong mắt gã mấy năm nay rất ít gây chú ý, gã không biết rõ về hắn. Gần như khoảnh khắc nguy hiểm đến thì cơ thể Tô Minh chẳng hề dừng lại, như là không biết gì hết, không nhanh không chậm tiến lên, dần biến mất trong bóng đêm.

Mãi đến khi Tô Minh đi xa, Sơn Ngân nhíu mày nhưng không đứng đó nữa, xoay người trở về chỗ bộ lạc cư ngụ.

Hành động của gã không có gì khác thường. Cho dù ở trước mặt A Công làm như vậy cũng không khiến người khác nghi ngờ, ngược lại bằng phẳng chính trực, cho người ta cảm thấy gã có nghi vấn nên mới dò xét.

Tô Minh giữ bước chân thong thả đi ra thật xa mới kiềm không được bước vội vài bước, tim đập nhanh. Mới nãy lúc Sơn Ngân nhìn chằm chằm, hắn cảm giác được đã tìm ra người nhìn lén hắn tĩnh tọa mấy ngày trước!

“Là hắn!”

Tô Minh nhíu mày, thầm nhớ tới A Công từng nói trong bộ lạc xuất hiện kẻ phản bội. Dù A Công không nói rõ nhưng Tô Minh có thể thấy được sự lo âu.

“Là hắn ư…” Tô Minh chần chờ.

Khôi Thủ vị cao chức trọng trong bộ lạc, nắm giữ Man Sĩ toàn đội săn, gánh trách nhiệm quan trọng săn thú cho bộ lạc.

Hơn nữa mấy năm nay trong trí nhớ của Tô Minh, Sơn Ngân trả giá rất nhiều cho bộ lạc. Người này xem thì lạnh lùng, nhưng Tô Minh từng thấy gã đi trong lạnh giá thường đưa vật mình săn được chia một ít cho tộc nhân lớn tuổi.

Gã từng vì mấy đứa nhỏ bộ lạc thích thú con mà leo lên núi mang về rất nhiều. Dù rằng lúc chia cho Lạp Tô gã vẫn lạnh lùng, nhưng Tô Minh chú ý thấy mắt gã có tia hiền hòa.

Thậm chí Tô Minh còn nhớ, có một năm mùa đông, mấy người đội săn ở bên ngoài bị người Hắc Sơn bộ lạc tấn công, trọng thương trốn trở về, một người đã chết. Sơn Ngân mặt âm trầm một mình đi ra, ngày thứ hai trở về trong tay cầm ba cái đầu đẫm máu của Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc.

Việc này nếu không phải khi ấy A Công mạnh mẽ điều đình, chỉ sợ dấy lên trận chiến với Hắc Sơn bộ lạc.

Quá khứ từng đoạn lướt qua não Tô Minh, hắn thật sự không tìm thấy lý do Sơn Ngân phản bội. Theo hắn thì Khôi Thủ như vậy sao có thể phản bội bộ lạc.

;Có lẽ…mình suy nghĩ nhiều.” Tô Minh thầm thở dài, lặng lẽ tiến lên.

Dần dần, khuôn mặt hắn thay đổi, thân thể cũng vạm vỡ hơn, quần áo theo đó biến đổi. Rất nhanh, khi đi ra khỏi bóng đêm thì Tô Minh biến thành hiện giờ nổi tiếng nhất trong Phong Quyến thành, cực kỳ thần bí Mặc Tô!

Nhoáng lên một cái, hắn phát ra tốc độ kinh người chạy nhanh hướng sâu trong Phong Quyến thành.

Nhà Ô Sâm rất dễ tìm. Tô Minh biến thành Mặc Tô hỏi thăm chút xíu là biết ngay. Tuy bây giờ hắn nổi tiếng trong Phong Quyến thành nhưng dù sao chỉ có mấy trăm người thấy mặt hắn, cho nên cũng không khiến ai chú ý.

Tộc nhân cho Tô Minh biết chỗ ở của Ô Sâm không hề hay biết, người trước mắt chính là Tô Minh vừa động liền kinh người!

Còn về nói ra chỗ Ô Sâm ở là vì Tô Minh lấy ra một viên thạch tệ trong số tài sản ít ỏi, lại thêm tộc nhân Phong Quyến bộ lạc đã quá quen việc này. Mấy ngày nay gã biết có rất nhiều tộc nhân ngoài bộ lạc đua nhau viếng thăm mấy tinh anh của Phong Quyến họ.

Chẳng qua người tới viếng không ít nhưng thật được mời vào thì không nhiều.

Nhà Ô Sâm nằm ở một góc phía đông bộ thành đá. Nơi đây rất yên tĩnh, đặc biệt ban đêm một mảnh tối đen. Tuy có đuốc nhưng rất ít, rải rác, chỉ có nhờ ánh trăng mới thấy một ít nóc nhà.

Trong nhiều gian nhà đá, có một gian chiếm diện tích rất lớn, còn có sân riêng, phân chia rõ rệt với xung quanh. Nơi này chính là nhà của Ô Sâm.

Ô Sâm làm tinh anh đời sau của Phong Quyến bộ lạc, thân phận rất cao, đương nhiên chỗ ở cũng khác. Trong sân có bốn gian phòng, trong đêm khuya yên tĩnh toát ra âm u.

Sân rất lớn nhưng trống trải, trong ánh trăng lộ ra sự tĩnh mịch.

Bốn gian phòng đều tối đen, như là bên trong không có ai. Trước đây sẽ không như vậy, gần như lúc nào cũng có người đi theo Ô Sâm canh giữ tại đây, chứng tỏ Ô Sâm đặc biệt và khác thường.

Nhưng hiện giờ xung quanh chẳng có bóng người, không biết là bởi vì Ô Sâm rớt hạng nên những người đó rời đi, hoặc là không muốn bị người ta phát hiện mình yếu ớt mà đuổi hết.

Tô Minh đứng hơn mười mét bên ngoài sân, trong không gian yên tĩnh, bóng dáng hắn bị ánh trăng kéo rất dài, mơ hồ hòa vào hắc ám.

Nhìn cái sân trước mặt, Tô Minh im lặng giây lát, chậm rãi tiến lên, sắp tới gần thì không chút do dự đẩy cửa ra. Giây phút cửa gỗ bị đẩy mở, tiếng két két vang lên trong chốn yên tĩnh tản ra bốn phương.

Nhưng bốn gian phòng trong sân vẫn tĩnh lặng, như là không hề phát hiện khách lạ, như là bên trong thật không có người.

Nhưng khi Tô Minh ở bên ngoài, vừa liếc mắt liền thấy căn phòng thứ hai có sự tồn tại của khí huyết. Từ độ mạnh yếu của khí huyết, Tô Minh đoán đây chỉ khoảng tầng thứ năm Ngưng Huyết cảnh, so với lúc ban ngày hắn trở về liếc mắt Ô Sâm, tuy nói cảm ứng yếu chút nhưng nghĩ rằng đối phương bị suy yếu thời gian dài thì cho rằng không có gì lạ.

Chương 74: Cướp tiền!

Đứng ở sân trống, tầm mắt Tô Minh rơi vào cánh cửa đóng chặt của gian phòng thứ hai, từng bước một tiến đến, không chút do dự tới gần cửa phòng, đẩy ra.

Khoảnh khắc cửa phòng bị đẩy mở, Tô Minh nghe thấy một tiếng gầm trầm đục. Ngay sau đó, một bóng xanh nâng lên đôi tay nhào tới, phát ra hơi thở sát khí tử vong ập vào mặt.

Tô Minh mắt chợt lóe, vẻ mặt bình thản. Lúc trước tu vi của hắn không cao bằng đối phương mà đã dám ra tay phá hỏng việc của người ta, đừng nói bây giờ tu vi vượt xa người này. Lại thêm người này bị suy yếu kéo dài, còn là đêm trăng, hắn đâu cần sợ. Gần như khi bóng xanh nhào tới, Tô Minh nâng lên chân phải mạnh giẫm mặt đất!

Toàn thân một trăm sáu mươi sợi máu bùng nổ, hình thành áp lực mạnh mẽ, không lùi nửa bước, chỉ bằng uy nhiếp đánh hướng bóng xanh.

Bóng xanh bị uy nhiếp khí huyết của Tô Minh chấn động, bỗng chốc tan vỡ, hóa thành từng điểm sáng xanh, khiến gian phòng vốn tối đen bị ánh sáng xanh chiếu rọi.

Ô Sâm tóc tai bù xù, mặt trắng bệch khoanh chân ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm Tô Minh, khóe miệng chảy ra máu tươi. Hiển nhiên khi Tô Minh đến, gã miễn cưỡng thi triển ra một Man thuật, nhưng thuật này không thể cản trở Tô Minh, ngược lại theo Man thuật bị phá, Ô Sâm bị thương.

“Mặc Tô!!!” Mắt Ô Sâm lộ ra không cam lòng và điên cuồng, gầm lên một tiếng.

Tô Minh sắc mặt thản nhiên, không thèm để ý Ô Sâm điên cuồng, nhấc chân lên đi vào trong phòng, cách Ô Sâm mấy mét, lạnh lùng nhìn gã.

“Xem ra ngươi thật sự suy yếu, ngay cả người hầu bên cạnh chuyên cung cấp máu giữa trán cho ngươi cũng không thấy một người ngay tại đây.” Tô Minh chậm rãi mở miệng, thanh âm không nhanh không chậm.

Mặt Ô Sâm nổi gân xanh, có đắng cay. Lúc trước gã nghe tiếng động trong sân lập tức nghi ngờ. Gã chỉ nghe tiếng nhưng không cảm nhận một chút khí huyết nào, dường như cửa cổng tự động mở chứ không ai đẩy ra.

Nhưng gã có cảm giác nguy hiểm rõ rệt, đặc biệt là khi cửa phòng cũng bị đẩy ra, cảm giác đó tăng mạnh tới đỉnh điểm. Thế nên gã mới không thèm đắn đó thi triển Man thuật. Nhưng Man thuật thất bại, khi gã định lao ra phòng thì trông thấy khuôn mặt người đứng ngoài.

Nhìn thấy rõ, gã không lao ra nữa. Bởi vì người đến là Mặc Tô, là người khiến gã rất nghi ngờ nhưng không dám đụng chạm, Mặc Tô!

Đứng chung với Diệp Vọng, khiến gã chính mắt thấy cái gì gọi là vừa động liền kinh người. Tinh anh như vậy, Ô Sâm chỉ có thể chua chát. Nhưng Ô Sâm không ngu, ngược lại cực kỳ thông minh. Gã mơ hồ đoán được vì sao đối phương tới đây, nhưng không dám tin tưởng.

“Ngươi cướp đi Nguyên Huyết Thi Khí của ta, khiến ta mỗi giây mỗi phút đều yếu ớt. Lấy thân phận của ta lúc trước áp bức họ, một khi họ biết ta suy yếu sẽ có nguy hiểm với ta!” Ô Sâm nhắm mắt lại, hít sâu, khi lần nữa mở ra, gân xanh trên mặt tan đi, biểu tình trở lại bình thường.

Thấy Ô Sâm mau chóng hồi phục, không còn giận dữ và không cam lòng, trong giọng nói không che giấu mà trực tiếp thổ lộ bản thân yếu ớt, khiến Tô Minh có chút khâm phục người này.

“Việc trước kia Ô tôi có gì không phải, hy vọng Mặc huynh không cần để ý.” Ô Sâm nói, đứng dậy cúi đầu hướng Tô Minh.

Vẻ mặt Tô Minh bình tĩnh nhưng trong lòng càng ấn tượng sâu với Ô Sâm. Hắn nhìn Ô Sâm, gã cũng nhìn Tô Minh. Hai người nhìn chăm chú thật lâu sau, Tô Minh bỗng bật cười.

“Giao tiếp với người thông minh đích thực đỡ mệt hơn nhiều, ngươi ra giá đi.”

Ô Sâm đè nén kích động. Hiện tại gã không còn ý định gây chuyện với đối phương. Theo gã thì bây giờ mình đã không còn tư cách này. Tu vi không cao bằng đối phương, tiếng tăm càng không so sánh được. Đặc biệt là theo gã phân tích, người này rất có thể không lâu sẽ được Man Công dẫn dắt, ở Phong Quyến bộ lạc bọn họ nhận bồi dưỡng. Người như thế, gã không muốn tiếp tục đối địch.

Hiện giờ hy vọng duy nhất của gã chính là lấy lại Nguyên Huyết, để tu vi mau chóng hồi phục. Dù sao ngày mai là thi đấu cửa thứ hai, đối với gã cực kỳ quan trọng.

“Không biết Mặc huynh muốn cái gì? Ta có Man Khí nhưng thích hợp với Man thuật của ta, là A Công ban cho, không thể trao đổi…” Ô Sâm chần chờ một chút, ngập ngừng nói. Theo gã thì Nguyên Huyết quan trọng hơn Man Khí gấp mấy lần nhưng không dám lấy nó làm trao đổi. Dù sao tất cả Man Khí chỉ thuộc về bộ lạc, không phải của cá nhân.

“Ta không cần Man Khí, lấy thạch tệ giao dịch đi, năm ngàn thạch, thứ này để ngươi!” Tô Minh nói, từ trong lòng ngực lấy ra bình nhỏ. Mặt ngoài tơ trăng khi tay hắn đụng vào bình thì đã biến mất, không ai trông thấy.

Nhìn bình nhỏ, tim Ô Sâm đập thình thịch, nhưng nghe thấy lời Tô Minh thì cười khổ.

“Mặc huynh, ta…ta chỉ có hơn ba ngàn thạch…”

Tô Minh không nói lời nào, lặng im nhìn Ô Sâm, chốc lát sau lặng lẽ bỏ bình nhỏ vào ngực, từ từ mở miệng.

“Nếu đã thế thì chờ Ô huynh có đủ thạch tệ rồi kiếm Mặc ta đi.”

Ô Sâm lập tức sốt ruột. Nếu tối nay gã được đến Nguyên Huyết, ngay mai còn có hy vọng. Một khi hôm nay không thể đạt được, cửa thứ hai sáng sớm mai sẽ như trời cao không thể với tới.

Gã không biết làm sao tìm được Mặc Tô bí ẩn này. Nếu đối phương rời đi, dù gã kiếm đủ thạch tệ cũng khó đổi lại Nguyên Huyết.

“Đợi đã…Mặc huynh, không ấy như vậy đi, ngươi ở đây chờ chốc lát, giờ ta lập tức ra ngoài gom góp thạch tệ, tối đa hai tiếng đồng hồ nhất định sẽ trở về. Ngươi…ngươi chờ ta hai tiếng được không?” Ô Sâm vội nói.

Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!

Tô Minh nhướng mày liếc Ô Sâm một cái, không thèm quan tâm xoay người muốn đi. Hắn không thể nào ngồi đây chờ. Dù Ô Sâm sẽ không có ý định gì thì Tô Minh luôn cẩn thận.

“Mặc huynh, chờ! Ta thật sự chỉ có ba ngàn ba trăm thạch tệ, vậy đi, ta thêm vào vật này thì sao?” Ô Sâm sốt ruột, vội tiến lên vài bước, cắn răng từ góc phòng lấy ra một cái hộp gỗ.

Gã lưu luyến không nỡ, mở ra nó trước mặt Tô Minh. Chỉ thấy trong hộp có một cọng cỏ bảy lá màu tím.

Lá rất kỳ lạ, mỗi một lá đều tách ra bảy nhánh, tuần hoàn, nhìn thoáng quá có cảm giác hỗn độn.

“Thất Diệp Thảo này cực kỳ hiếm thấy, là ta vô ý có được, giá trị vài ngàn thạch tệ!” Ô Sâm nhìn Tô Minh, đưa ra nó.

Khi Tô Minh thấy thảo dược kia thì tim lập tức đập nhanh, đón lấy cẩn thận nhìn, xác định chính là nó, là một trong hai loại thảo dược luyện chế Nam Ly Dược mà hắn chưa từng thấy!

Tô Minh không lộ tâm tình, đóng lại hộp gỗ, nhìn Ô Sâm như thể còn do dự.

Ô Sâm cực kỳ hồi hộp. Thật lâu sau, khi thấy Tô Minh gật đầu thì gã khó thể che giấu sự kích động, vội vàng lấy ra thạch tệ trắng giá trị một trăm bỏ vào một cái túi, cung kính giao cho Tô Minh.

Tô Minh nhìn một cái, xác định không sai sót thì lấy ra bình nhỏ đưa cho Ô Sâm.

“Nguyên huyết của ngươi đích thực đáng giá, đừng đánh mất nữa.” Tô Minh nhìn gã một cái, xoay người ra khỏi phòng, chìm trong ánh trăng, biến mất tại bóng đêm.

Ô Sâm cầm bình nhỏ nhìn Tô Minh rời đi, sắc mặt biến đổi liên tục. Thật lâu sau gã thở dài, triệt để từ bỏ suy nghĩ tìm đối phương gây chuyện.

………….

Ở chỗ Ô Sơn bộ lạc cự ngụ, Tô Minh xem ba mươi thạch tệ trắng trong tay, lòng có chút kích động. Đó giờ hắn chưa từng có nhiều tiền như vậy. Nhìn thạch tệ phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, Tô Minh kiềm không được cầm từng cái, không ngừng xem. Cảm giác có được số lớn gia tài, không khác mấy với khi hắn bị mọi người nhìn chằm chằm.

Từ túi gần như trống rỗng thoáng chốc biến thành có nhiều thạch tệ như thế, khiến Tô Minh có cảm giác nhà giàu mới nổi. Dù sao hiện tại hắn nắm giữ tiền bạc nhiều nhất.

“Nếu để Lôi Thần biết mình có nhiều thạch tệ đến thế, nhất định sẽ cứng họng không dám tin.”

Trên mặt Tô Minh lộ ra sự đắc ý của tuổi trẻ. Quan trọng nhất là đây là số tiền lớn, theo hắn thấy thì như là miễn phí có được, không trả giá quá nhiều. Cái này khác xa với khi bán một Thanh Trần Dược đổi lấy một trăm thạch tệ.

“Ô Sâm đúng là giàu thật. Gã làm tinh anh đời sau của Phong Quyến bộ lạc, có gia tài như thế cũng là tất nhiên, nhưng lần này giao dịch với mình rồi chắc cũng không còn lại bao nhiêu.”

Tô Minh mới không tin Ô Sâm chỉ có bao nhiêu thạch tệ, nhưng chắc cũng không còn nhiều mấy.

Còn về nguy cơ tiềm ẩn, Tô Minh sớm tính rõ. Đầu tiên, tu vi hắn cao hơn Ô Sâm, vậy thì coi như ban ngày gặp cũng chẳng có gì. Quan trọng nhất là Ô Sâm không biết Mặc Tô chính là Tô Minh, cũng không thể nào tìm đến hắn. Như vậy thì chỉ cần Tô Minh không lộ ra thân phận là an toàn rồi.

Mặt khác, Ô Sâm có dám tìm mình gây chuyện hay không lại là vấn đề khác. Thậm chí rất có thể Ô Sâm sẽ nhịn, không kiếm chuyện. Dù sao gã không phải kẻ ngốc, biết tiến lùi.

Chương 75: Cái túi rách

“Ai dà, anh bạn thật thông minh. Không sai, chính bởi vì thảo dược này. Khụ, lão phu còn chưa giới thiệu mình, ta là Bối Khung, tại Phong Quyến bộ lạc chuyên môn bán những thảo dược quý hiếm. Ta nói cho ngươi, Diệp Vọng là bạn thân của ta, Thần Xung là khách hàng lớn của ta, Ô Sâm thường hay đến mua thảo dược. Còn Mặc Tô, ta không gạt ngươi, ta thật sự quen biết Mặc Tô!” Ông lão vội lấy ra cả đống thảo dược hươ trước mặt Tô Minh.

“Mấy cái này là Diệp Vọng hay mua.”

“Mấy cái này là Thần Xung thường muốn lấy.”

“Mấy cái này là Ô Sâm phải dự trữ để tu luyện.”

“Còn những cái này là Mặc Tô đặt sẵn, không thể bán nhiều cho ngươi được.” Đôi tay ông lão cực nhanh, mỗi lần đều là rất nhiều thảo dược biến đổi, cho người hoa mắt.

“Không hứng thú, nếu ngươi còn đi theo thì đừng trách ta không khách sáo!” Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, liếc ông lão một cái, bước nhanh tới trước.

“Á? Anh bạn, ta thấy bóng lưng ngươi rất quen mắt…ngươi…ngươi…ta nhớ ra rồi, ngươi chính là…” Ông lão đảo tròn tròng mắt, gặp khuôn mặt Tô Minh bị da thú che chắn, hiển nhiên là không muốn bị ai thấy. Ông gặp qua không ít người giống vậy, biết họ sợ nhất cái gì, cho nên biểu tình phóng đại giống như nói không nên lời.

Tô Minh dừng bước chân, nhưng hắn từ nhỏ đã rất thông minh, lại thêm A Công bồi dưỡng dạy dỗ, trí tuệ như thế sao có thể bị trò lừa vụng về gạt được, thầm cười nhạt, chẳng thèm quan tâm tiếp tục bước đi.

Ông lão thấy kế này không thành, vẻ mặt không chút lúng túng, ngược lại như là có ý chí chiến đấu lấp lánh, như không bao giờ dễ dàng từ bỏ cơ hội nào. Đặc biệt là ông thấy toàn thân Tô Minh bao lớn bao nhỏ, cho rằng người này tiền tài đầy túi, càng sẽ không bỏ qua.

Chạy nhanh vài bước đuổi theo Tô Minh, ông lại bắt đầu đổi cách nói khác, không ngừng móc ra thảo dược từ trong ngực.

Tô Minh thầm bực mình, đang muốn phát ra tốc độ cao nhất bỏ lại ông lão, thì liếc thấy mớ thảo dược ông mới móc ra, lòng chợt động.

“Những thảo dược này thật kỳ diệu như ngươi đã nói?” Tô Minh dừng bước, nhìn lướt qua ngực ông lão, chậm rãi nói.

Ông lão vừa nghe Tô Minh nói vậy thì bỗng chốc hưng phấn, lập tức vỗ ngực, rất nghiêm túc gật đầu, nói.

“Anh bạn yên tâm, lão phu có uy tín, tuyệt đối không nói dối!”

“Cái này…” Tô Minh làm bộ do dự.

Ông lão càng hưng phấn, vội tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói.

“Ở đây nhiều người, lộn xộn, không thích hợp giao dịch. Chúng ta đi chỗ đó đi, góc đó vắng, thích hợp giao dịch đồ tốt của ta.” Ông lão nói, còn lộ ra vẻ cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ con hẻm nhỏ vắng vẻ ở không xa.

Tô Minh chần chờ một chút, gật đầu.

Ông lão liền mang Tô Minh đi nhanh vài bước tới chỗ sâu trong hẻm vắng. Tứ phía thật là không có ai, ông đè nén hưng phấn, nhỏ giọng nói.

“Anh bạn, ngươi vừa ý cái nào? Là của Diệp Vọng, Thần Xung hay là Tất Túc? Nhưng anh bạn à, thảo dược của Mặc Tô thì ta không thể bán quá nhiều cho ngươi.”

“Mới rồi ta không thấy rõ các thảo dược, không biết cái nào tốt, nếu không tệ lắm thì có thể ta sẽ mua mỗi thứ một ít.” Trên mặt Tô Minh luôn giữ vẻ do dự, liếc ông lão một cái, ngập ngừng nói.

“Không sao, ta lấy ra hết cho ngươi xem.” Ông lão thoáng chốc càng thêm hưng phấn, mặt tươi cười liền móc ra từng loại thảo dược trong ngực, mỗi loại có hai ba cây.

“Chỉ những cái này? Quá ít?” Tô Minh quét mắt, lắc đầu.

“Không ít đâu, những cái này đều là thảo dược hiếm thấy, không thể nào có nhiều được.” Ông lão ngây ra, nhanh chóng giải thích.

Tô Minh không nói nữa, tay phải mò trong ngực lấy ra một cái túi nhỏ mở ra trước mặt ông lão, lộ ra gần mười khối thạch tệ trắng.

Ông lão nhìn chằm chằm thạch tệ, mắt sáng ngời, hít sâu một cái, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị. Ông lại nhìn xung quanh, tới gần Tô Minh vài bước, nhỏ giọng nói.

“Nếu anh bạn đã có lòng như vậy, lão phu cũng nói thật với ngươi, mỗi loại thảo dược ta có hơn một trăm cây. Không phải chúng nó không quý hiếm mà là ta có cách tìm được. Ta thấy anh bạn thật muốn mua, vậy thì sẽ lấy cho xem.”

Ông lão nói, từ trong ngực lấy ra một mớ lại một mớ thảo dược đặt hết trên mặt đất, không lâu lắm đã có hơn một ngàn cây.

“Bao nhiêu đó, tất cả thảo dược của ta đều tại đây, một ngàn thạch tệ, ngươi lấy hết đi!” Ông lão cực kỳ hồi hộp nhìn Tô Minh.

Những thảo dược này nếu bỏ chung chỗ thì cần một cái túi rất to, căn bản không thể nhét vào ngực, tim Tô Minh đập mạnh nhìn chằm chằm ngực ông lão, mắt lóe sáng.

“Sao ngươi bỏ hết thảo dược vào ngực được, bên trong ngực ngươi có cái gì?”

Ông lão nghe vậy thì mặt lộ cảnh giác, vội lùi ra sau vài bước, che ngực mình, biểu tình kinh hoảng.

“Đừng giả bộ, ta sẽ không mua thảo dược. Nhưng nếu ngươi có túi kỳ lạ bỏ được nhiều thảo dược như vậy thì có thể ta sẽ mua một cái.” Tô Minh chậm rãi nói.

“Không bán!” Ông lão hừ một tiếng, nói ngay.

Tô Minh lắc lư túi chứa thạch tệ, bên trong truyền ra tiếng thạch tệ đụng nhau, âm thanh giòn vang có chút êm tai, khiến ông lão biểu tình giãy dụa.

“Năm ngàn thạch tệ! Ngươi đưa ta năm ngàn thạch tệ thì ta bán cho ngươi.” Ông lão nói, từ trong ngực móc ra cái túi to cỡ bàn tay, bề ngoài rất kỳ lạ. Có đồ án hình tròn không biết làm sao vẽ thành, nhưng nhìn kỹ nét vẽ thì thấy khác lạ, hình như không phải vẽ mà là dùng cách nào đó khắc ấn.

Nhưng đáng tiếc một góc túi vải bị rách.

“Đây chính là bảo bối, trong toàn Phong Quyến bộ lạc đều rất hiếm thấy, có thể cất nhiều đồ bên trong. Không có năm ngàn thạch tệ thì đừng mơ ta bán cho ngươi!” Ông lão nắm chặt túi vải, lớn tiếng nói.

“Cái túi rách một góc.” Tô Minh bình tĩnh nói.

“Đương nhiên, nếu là hoàn chỉnh thì đừng nói năm ngàn thạch tệ, coi như một vạn thạch tệ ta cũng không bán.” Ông lão đắc ý nói.

“Năm trăm thạch, ngươi không bán thì thôi.” Tô Minh ngẫm nghĩ, nói với ông lão.

“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Năm trăm thạch, không thể nào!” Ông lão thay đổi biểu tình cực nhanh, hiện giờ khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ. Giống như cái giá Tô Minh nói là vũ nhục ông.

“Ngươi mới nói ở trong Phong Quyến bán thảo dược đã nhiều năm, thấy rất nhiều tinh anh, ta không tin không có ai không nhìn ra dấu vết, mà giờ ngươi còn cái túi như vậy, hiển nhiên không chỉ một cái. Năm trăm thạch, không bán thì thôi.” Tô Minh bình tĩnh nói xong xoay người muốn đi.

Ông lão đứng đó, vẻ mặt do dự và giãy dụa. Mắt thấy Tô Minh thật bỏ đi, không ngoái đầu muốn bước ra đường nhỏ, ông mạnh giậm chân vội kêu.

“Tám trăm thạch…ai, được rồi, năm trăm thạch, năm trăm thạch bán cho ngươi!”

Tô Minh dừng bước chân, quay đầu vươn ra tay phải. Ông lão rất là không cam lòng tiến lên giao túi cho Tô Minh. Tô Minh nhận lấy, lập tức cảm giác túi nhẹ hẫng. Khi đụng chạm nó, trong đầu hắn xuất hiện một hình ảnh. Đó là không gian cỡ ba mét, chẳng qua bên trong có một nửa sử dụng được, nửa còn lại xuất hiện dấu vết như là bị rạn nứt.

“Hừ, ngươi lời rồi đó. Ta cho ngươi biết, bỏ đồ vào túi này vỗ một cái là có thể nhập vào trong, lấy ra thì dùng tay đụng, chỉ cần tưởng tượng là được.” Ông lão lầm bầm cho Tô Minh biết cách sử dụng.

Tô Minh rất là tò mò lấy ra một cây thảo dược trên người, làm theo lời ôn lão nói, thử nghiệm một phen thì thấy quả đúng là vậy, hắn lộ ra nụ cười.

“Thỏa mãn chưa, lão phu ta có nhiều đồ tốt lắm, năm trăm thạch tệ coi như ngươi lời to. Nhưng ra ngoài đừng nói lung tung, mau đưa thạch tệ cho ta.” Ông lão mặt khó chịu đưa tay muốn tiền.

“Bên trong vỡ một nửa là do túi này bị rách?” Tô Minh không vội đưa tiền, hỏi một câu.

“Ta cũng không biết, dù sao ta chỉ có một cái này, dùng bao nhiêu năm đều vẫn thế, ngươi mau lên đưa tiền đây.” Ông lão lập tức đánh trống lảng.

Tô Minh nhìn chằm chằmông lão một cái, đem túi rách ném lại cho đối phương, lắc đầu.

“Có ý gì, không muốn?” Ông lão bỗng ngây ngốc.

“Một cái túi rách cho dù có tác dụng kỳ diệu cũng không đáng giá năm trăm thạch tệ. Hơn nữa quan trọng nhất là, ta cho rằng không lâu sau bên trong chỗ bị nứt sẽ từ từ lan tràn, cuối cùng chẳng những không thể sử dụng, thậm chí rất có thể sẽ không lấy được thứ bên trong, vậy dùng làm gì!”

“Không đâu, ta xài nhiều năm như vậy, tuyệt đối không có gì đâu!” Ông lão vội vàng bảo đảm.

“Cái này không chắc được. Nếu ta mua thì chỉ có thể đưa ngươi hai trăm thạch tệ, mấy tháng sau nếu thật như ngươi đã nói, có thể đưa ngươi số thạch tệ còn lại.” Tô Minh tùy ý mở miệng.

“Không được, đến lúc đó ta biết kiếm ngươi ở đâu.” Ông lão lắc đầu nguầy nguậy.

“Không được thì thôi.” Tô Minh chẳng hề lưu luyến, xoay người muốn đi.

“Ai, chờ đã, bán cho ngươi hai trăm thạch tệ, ba tháng sau ngươi phải trả ta số tiền còn lại. Bên này bộ lạc không nhiều, có nhiều người như vậy, nếu ngươi không đưa ta thì ta cũng sẽ tìm ra ngươi thôi.” Ông lão nói, vẻ mặt đau lòng, lại lần nữa giao túi vải cho Tô Minh.

Lần này Tô Minh không chần chờ nữa, lấy ra hai thạch tệ trắng, hoàn thành giao dịch xong cầm túi rời khỏi con hẻm vắng.

Ông lão chờ Tô Minh đi xa, vẻ mặt đau lòng thoáng chốc biến mất, còn lại là đắc ý, từ trong ngực lấy ra một cái túi vải nữa, vẫn rách rưới như vậy. Ông bỏ hết thảo dược dưới mặt đất vào trong túi xong mới thở dài.

“Thằng nhóc thật là ranh mãnh, còn khó lừa hơn cả Diệp Vọng. Diệp Vọng mua thứ này cũng dùng năm trăm thạch tệ, hắn chỉ lấy hai trăm đã mua rồi. Hừ hừ, đợi bán ra vài cái rồi, chờ họ quen dùng nó chính là lúc ta thu hoạch.” Ông lão nói thầm, trên mặt dần có sự hưng phấn và mong chờ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 5 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo