1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 14 [Chương 66 đến 70]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 14 [Chương 66 đến 70]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 66: Huyết hỏa lại cháy!

“Tâm động tỉ mỉ, càng về sau càng khó khăn…đây là cực hạn bậc thang thứ bảy trăm tám mươi mốt, chỉ còn lại hai sợi máu. Hai sợi máu này như là dính liền với nhau, mình không thể tách chúng ra, tiêu tan…” Tô Minh nhỏ giọng thì thào.

“Nhưng đây đã là hàng số cuối cùng…Núi này có thể nói là thánh địa tu luyện, một khi rời khỏi đây, muốn tìm được cơ duyên như thế chỉ sợ rất khó…” Tô Minh cau mày.

“Ba mươi hai, bảy mươi chín, hai trăm bốn mươi tám, ba trăm bảy mươi mốt, năm trăm sáu mươi ba, bảy trăm tám mươi mốt…Đây là sáu hàng số A Công nói cho mình, xem như là bí mật năm đó A Công phát hiện. Nhưng…có lẽ từ bậc bảy trăm tám mươi mốt trở lên, còn có một hoặc vài chỗ giống vậy…mà chính A Công cũng không phát hiện được…” Hai mắt Tô Minh dần lộ ra kiên quyết.

Im lặng nửa ngày, Tô Minh nhìn lệnh bài trong tay, nhìn đến bên trong thứ hạng thuộc về mình. Thứ hạng đó khiến hắn kích động, khí huyết trong người như muốn di chuyển.

“Hạng hai…”

Thu lại tầm mắt nhìn hướng lệnh bài, Tô Minh cúi đầu, khó khăn lắm mới hồi phục tâm tình kích động, mắt dần lộ ra suy tư.

“Mình đã hoàn thành ước nguyện, hiện giờ…có thể từ bỏ…” Tô Minh thì thào, vẻ mặt do dự.

“Nhưng một khi từ bỏ, vậy tu luyện tỉ mỉ sẽ dừng ở khúc cuối này không thể đặt dấu chấm tròn. Bên trên nhất định còn có bậc thang lực cân bằng!” Tô Minh không chần chờ bao lâu.

Hắn không muốn bỏ qua cơ hội này. Hắn biết bộ lạc gặp nguy hiểm, cảm nhận sự lo âu từ người A Công, hắn muốn biến mạnh!

“Cơ duyên này mình tuyệt đối không thể bỏ qua, nhất định phải tìm đến bậc thang ngay cả A Công cũng không phát hiện được!” Biểu tình do dự lập tức biến thành kiên cường và quyết đoán. Nhấc chân lên, hắn đi hướng bậc thang thứ bảy trăm tám mươi hai.

Đạp xuống một bước, thoáng chốc thân thể Tô Minh chấn động, áp lực mênh mông ập đến khiến hắn run rẩy, trên người bùng phát thật nhiều sợi máu. Ánh sáng sợi máu lan tràn như hòa cùng vầng trăng hơi tối đi trên bầu trời, khiến Tô Minh gầm một tiếng cắn răng tiến lên.

Bảy trăm tám mươi ba, bảy trăm tám mươi bốn, bảy trăm tám mươi lăm…mãi đến bảy trăm chín mươi sáu, Tô Minh tóc tai bù xù, toàn thân co giật run bần bật. Mỗi một bước hắn gần như dốc hết sức lực, cơ thể đau đớn dưới áp lực như sắp tan vỡ. Cảm giác tan vỡ này hoàn toàn khác với huyết hỏa trùng trùng.

Huyết hỏa trùng trùng là bùng phát từ trong ra ngoài, dường như thân thể không dung nạp được. Nhưng hiện giờ áp lực từ ngoài vào trong cứng rắn đè xuống, như muốn đè ép người Tô Minh thành bụi phấn.

Sợi máu trong người hắn tùy theo khí huyết vận chuyển không ngừng đề kháng, chống đỡ người hắn, không để cơ thể thành phấn vụn. Có ánh trăng tẩm bổ khiến thân thể chịu đựng áp lực nhiều thêm chút.

Từng bước một, khóe miệng Tô Minh tràn ra máu tươi, vẻ mặt dữ tợn. Nhưng trong dữ tợn lộ ra kiên cường và quyết đoán khiến người kinh hoảng.

“Mình nhất định phải tìm ra bậc thang đó!!! Mình phải hoàn thành tỉ mỉ!”

Tô Minh lần nữa bước ra một bước, đạp trên bậc thang bảy trăm chín mươi chín. Hiện giờ trước mắt hắn mơ hồ, dường như không thể lại bước ra một bước.

Hiện tại Diệp Vọng cũng lộ ra chật vật. Y thở hồng hộc, tóc rối tung, mặt gồ lên gân xanh, toàn thân sợi máu hiện ra. Y giãy dụa đi tới bậc thang tám trăm ba mươi bảy, ngực đau nhói từng cơn, tim đập nhanh khiến y cảm thấy chóng mặt.

Nhưng khi y nhìn lệnh bài thì trong mắt có điên cuồng.

“Mặc Tô!” Diệp Vọng mạnh ngẩng đầu ngửa lên trời gầm một tiếng, nâng chân lên, lại bước ra một bước, nhưng rõ ràng tốc độ đã chậm lại.

Tô Minh thử năm lần, đôi chân đều không thể nâng lên, như có đôi tay to ấn người hắn, khiến toàn thân đau đớn, xương cốt muốn vỡ vụn không thể nâng chân lên!

Bàn tay to vô hình lộ ra vô tình và lạnh lùng áp chặt Tô Minh, khiến hắn không thể đứng thẳng, từ từ cong xuống làm hắn không thể đứng vững, sắp ngã nhào.

Mặt Tô Minh tái xanh, mồ hôi không ngừng tuôn ra, cảm giác chóng mặt càng thêm dữ dội. Lòng sinh ra cảm giác bất lực, hắn giãy dụa ngẩng đầu, nhìn vầng trăng tối đi trên bầu trời, nhìn chân trời mênh mông.

“Bỉ thương giả thiên, cớ gì ngươi khóc!” Mơ hồ trong đầu hắn quanh quẩn câu nói này.

Hắn bỗng bật cười. Nụ cười tác động toàn thân khiến càng thêm đau nhức, nhưng trong mắt Tô Minh mặt trăng máu càng thêm rõ ràng, phát ra hỏa diễm đậm đặc.

“Ta không phục!!!!” Tô Minh ngửa đầu rống một tiếng điếc tai, tiếng rống quanh quẩn là căn nguyên kiên cường.

Trong tiếng rống, Tô Minh giãy dụa nâng lên tay phải, lần nữa cắn rách, hai mắt lộ điên cuồng, lại lần nữa bôi vào con mắt trái.

Khoảnh khắc bôi, toàn bộ tòa núi chấn động, khói cuồn cuộn sôi trào. Từng luồng khí thể phát ra từ cả ngọn núi dâng ngập trời, từ bốn phương tám hướng bay thẳng đến Tô Minh.

Trong chớp mắt này, đỉnh ngọn núi vang lên tiếng dã thú gầm. Tiếng gầm như hư ảo quanh quẩn ngọn núi, truyền vào tinh thần Tô Minh, Diệp Vọng!

Tô Minh phun ra ngụm máu, thân thể có vô số khí thể kỳ lạ nhập vào lập tức vang lên tiếng bùm bùm, sợi máu lại tăng thêm. Cùng lúc đó hắn gào thét, thân thể gấp khúc chậm rãi thẳng tắp, mang theo áp lực từ bàn tay to vô hình chậm rãi đứng lên!

Áp lực bàn tay to, giờ phút này không thể đè ép khí thể mênh mông dung nhập vào Tô Minh, không thể đè ép dưới đêm trăng huyết hỏa trùng trùng!!!

Tô Minh, đứng lên!

Vầng trăng trên trời vốn bởi vì bình minh mà biến tối, giây phút này như là tỏa ra ánh sáng cuối cùng tùy theo Tô Minh chậm rãi đứng lên. Hắn mạnh đạp ra một bước, đi tới bậc thang thứ tám trăm thì liên tục tiến lên vài bước!

Tám trăm lẻ hai, tám trăm lẻ năm, tám trăm mười một, tám trăm mười bốn, tám trăm mười bảy!!!

Đứng ở bậc thang thứ tám trăm mười bảy, đôi mắt Tô Minh đỏ rực. Máu trong người vào giây phút này có cảm giác thiêu cháy. Hắn lần thứ ba huyết hỏa trùng trùng chỉ tiến hành phân nửa, bôi mắt trái nhuộm nửa con ngươi.

Truyện linh dị dài kỳ Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân kể về những chuyến phiêu lưu của Diệp Thiếu Dương, truyền nhân của phái Mao Sơn, môn phái nổi tiếng bắt ma trừ yêu trong thiên hạ… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Cơ thể hắn có lực lượng bùng nổ từ trong ra ngoài, như muốn vỡ tung. Tô Minh biết, nếu đổi lại ở bên ngoài, nhất định ko thể chịu được miễn cưỡng lần thứ ba huyết hỏa trùng trùng. Nhưng tại ngọn núi này, áp lực cường đại từ bên ngoài ngưng tụ mà thành ngược lại trợ giúp hắn. Lấy thân thể hắn làm trung tâm bùng phát lực lượng, là áp lực, làm hắn không thể lần thứ ba trùng trùng bỗng xuất hiện một cơ hội!!!

Ngón trỏ tay phải Tô Minh run rẩy, gào một tiếng mạnh bôi. Giây phút này, đem toàn bộ con ngươi mắt trái nhuộm màu máu, huyết hỏa trùng trùng!

Núi rung động, càng nhiều khí thể kỳ lạ điên cuồng ùa tới, nhập vào lỗ chân lông Tô Minh, mỗi một chỗ trên người hắn, khiến sợi máu toàn thân mau chóng tăng.

“Mình phải đi lên!!!” Tô Minh nhấc chân, lại lần nữa tiến lên.

Tám trăm mười chín, tám trăm hai mươi ba, tám trăm hai mươi bảy, mãi đến bậc thang tám trăm ba mươi chín, toàn thân hắn trào ra máu nhưng trong hai mắt vẫn có sự kiên cường và cố chấp!

Những bậc thang đi qua không có sự cân bằng hắn tìm kiếm, nhưng Tô Minh tin tưởng các bậc thang còn lại nhất định có!

“Mặc Tô!!!” Diệp Vọng cũng điên cuồng.

Hiện giờ y đứng trên bậc thang tám trăm bốn mươi lăm, nhìn trong lệnh bài, phía sau cái tên Mặc Tô số tám trăm ba mươi chín bậc, sao y không điên cho được!?

Làm người ưu tú nhất trong cùng thế hệ, sự kiêu ngạo của y không cho phép ai vượt qua mình. Sự tự tôn của y càng làm y dù trả bất cứ giá nào cũng phải giữ thân phận người đứng đầu!!!

Khuôn mặt y nổi lên gân xanh, hai mắt tràn ngập tơ máu, không còn bộ dáng kiêu ngạo mà biến thành dữ tợn không cam lòng. Y giãy dụa nâng lên tay phải, gầm một tiếng, mạnh đánh vào ngực mình. Lập tức lực lượng mạnh mẽ nhập vào người, lao ra mỗi chỗ máu thịt xương, cùng lúc đó trước ngực y hiện ra hoa văn đỏ.

Đó là một cái sừng, cái sừng máu, là sừng máu của dã thú!!!

Sừng này là đồ đằng, màu sắc không đỏ thắm mà hơi thâm. Giờ phút này theo Diệp Vọng đánh ra một chưởng, hoa văn sừng lập tức phát ra luồng sáng đỏ chói mắt. Giống như là hòa tan, luồng sáng dung nhập vào người Diệp Vọng, khiến y như đạt được sức mạnh mới, nâng chân lên đạp mạnh tới trước!

Tám trăm bốn mươi lăm, tám trăm bốn mươi sáu…mãi đến khi đứng ở bậc thang tám trăm sáu mươi mốt, Diệp Vọng phun ra ngụm máu. Hoa văn sừng trước ngực biến mất ánh sáng đỏ, màu sắc vốn có càng tối đi như tùy thời sẽ biến mất.

“Mặc Tô, ngươi có thể kiêu ngạo! Ngươi là người duy nhất ép ta không thể không sử dụng ba mươi bảy giọt Man Huyết của Man Công miễn cưỡng vẽ Man Văn cho ta, để ta tiện chậm rãi hấp thu, tăng khả năng trở thành Khai Trần! Ta vốn không muốn cưỡng ép sử dụng lực lượng này, không có lợi cho ta bằng từ từ hấp thu…Mặc Tô, ngươi có thể kiêu ngạo!” Diệp Vọng cắn răng, thở dốc cúi đầu nhìn lệnh bài. Liếc mắt một cái, y trợn to đôi mắt.

“Đây…đây là không thể nào!!!!”

Chỉ thấy trên lệnh bài, số bậc thang sau tên Mặc Tô đang nhanh chóng tăng lên!

Tám trăm bốn mươi mốt, tám trăm bốn mươi ba, tám trăm bốn mươi lăm, tám trăm bốn mươi chín…đập vào mắt Diệp Vọng, mãi đến khi y thấy số lượng biến thành tám trăm năm mươi chín! Cách chỗ y đứng chỉ có hai bậc! Diệp Vọng miễn cưỡng hấp thu Man Huyết, chẳng những không kéo giãn khoảng cách mà còn gần như vậy. Nếu lúc trước y không quyết đoán hấp thu, chỉ sợ hiện giờ đã bị vượt qua!

“Không thể nào!” Ánh mắt Diệp Vọng lộ ra khó thể tin và rung động. Y thì thào, lần nữa nâng lên tay phải, mang theo sự tàn nhẫn và điên cuồng ấn vào mặt trên hoa văn sừng đã tối đi trước ngực.

Phun ra ngụm máu tươi, nhưng toàn thân Diệp Vọng bộc phát ánh sáng máu ngập trời. Thân thể y ở trong ánh sáng đỏ gần như chỉ thấy bóng dáng mơ hồ.

“Mặc…Tô!!!”

Chương 67: Ngưng Huyết tầng thứ sáu!

Quyết chiến đỉnh núi, Tô Minh và Diệp Vọng điên cuồng phát huy tất cả sức mạnh. Huyết hỏa trùng trùng của Tô Minh, Diệp Vọng miễn cưỡng hấp thu Man Huyết của A Công, những chuyện này người bên dưới núi ngoài quảng trường không biết rõ ràng.

Nhưng giờ phút này, tùy theo quyết chiến đạt tới trình độ kịch liệt, đám người ở quảng trường cảm xúc lên tới đỉnh điểm!

“Long tranh hổ đấu! Đây mới là chân chính long tranh hổ đấu!!!”

“Diệp Vọng từ tám trăm bốn mươi lăm trực tiếp đi tới tám trăm sáu mươi mốt. Mặc Tô cũng đuổi theo không bỏ, từ khoảng cách hai mươi ba bậc đuổi tới tám trăm năm mươi chín, cách Diệp Vọng chỉ thua hai bậc!!!”

“Hai người họ, rốt cuộc ai sẽ là số một đây!!!!”

Tiếng bàn tán ồn ào xôn xao, kinh hô không ngừng dấy lên trong quảng trường. Đám người kích động và trông chờ, khoảnh khắc này bỏ qua tất cả hỗn loạn trở thành ước mong đơn giản, họ muốn biết, ai mới là số một!!!

Ai, là số một! Câu hỏi này tại trong vòng tinh anh năm mươi hạng đầu cũng dấy lên gió lốc. Họ kích động còn nhiều hơn người bên ngoài. Càng hiểu rõ Diệp Vọng, càng biết áp lực trên núi và áp lực đáng sợ chỗ bậc thang hơn tám trăm, họ càng kích động.

“Diệp Vọng liên tục mấy lần đều hạng nhất, lần này…phải chăng y có thể giữ vững!?”

“Mặc Tô này, thật là…thật là mạnh! Hắn có thể bức ép Diệp Vọng gần như vậy, chỉ kém hai bậc!”

“Ta vốn tưởng tám phương chung quanh, phạm vi Phong Quyến bộ lạc ta thống trị, Diệp Vọng xứng đáng là người thứ nhất, không ai có thể sánh bằng. Nhưng hôm nay…ta biết mình đã xem thường người ngoài!”

So với những người đó, từng người thủ lĩnh bộ lạc đứng hẳn lên, nhìn chằm chằm pho tượng. Biểu tình của họ không đơn giản là chấn kinh nữa, mà là rung động và hoảng sợ!

“Mặc Tô này ở bộ lạc nào?”

“Tên đó là ai!?”

“Nếu hắn thật vượt qua Diệp Vọng, đối với Phong Quyến mà nói thật là trời sụp đất nứt!”

“Người tên Mặc Tô, không cần biết thứ bậc thế nào, sau ngày hôm nay không người không biết!”

Bắc Lăng kích động siết chặt nắm tay, trong lòng có một thanh âm đang gầm rống, y hy vọng Mặc Tô thắng!!!

Ô Lạp ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hưng phấn, đã sớm đứng lên nhìn chằm chằm tranh đoạt giữa số một và số hai!

Còn có Thần Xung, ngây ngốc nhìn cái tên Mặc Tô trên pho tượng. Giờ phút này nếu có ai nói cho y, trước khi cửa thứ nhất mở ra, Tô Minh từng cùng đám người vòng quanh nhìn y cười giỡn, nhìn y đi hướng Bạch Linh, Thần Xung tuyệt đối không tin!

Tất Túc siết chặt nắm đấm nhìn pho tượng, đôi mắt lộ ra lửa giận và ghen tỵ điên cuồng. Gã luôn cho rằng quang vinh của Mặc Tô vốn nên thuộc về mình, là người tên Mặc Tô đã cướp đoạt!

Trong góc phía xa, Kinh Nam đã không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, lộ ra rung động. Ông chấn động nhìn tên trên pho tượng, nhìn Diệp Vọng đột nhiên bùng phát. Ông có thể đoán ra, nhất định Diệp Vọng đã miễn cưỡng hấp thu Man Huyết.

“Tô Minh này rốt cuộc có lai lịch gì, có huyết mạch gì…hắn…hắn lại có tiềm lực như vậy!” Kinh Nam hít sâu, đã không thể che giấu biểu tình rung động.

“Mặc Tang, hắn…hắn thật sự là hoàng tử Đại Ngu?” Kinh Nam chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi.

Mặc Tang mỉm cười không nói, kỳ thật lúc này trong lòng ông cũng không bình tĩnh, cuồn cuộn sóng triều.

Hiện giờ trên núi cao khói đen vòng quanh, núi rung rinh, từng tiếng gầm đến từ đỉnh núi càng thêm rõ ràng. Trong tiếng rống như ẩn chứa ngụ ý nói không ra lời.

Tô Minh toàn thân run rẩy, vẻ mặt lộ sự điên cuồng. Ngón trỏ tay phải hiện đang ấn trên mắt phải, con ngươi mắt phải có một nửa bị máu nhuộm!

Sự khó khăn huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba vượt qua dự đoán của Tô Minh. Hắn không ngờ tại đây, có áp lực bên ngoài mạnh như vậy hỗ trợ nhưng giờ này vẫn không thể hoàn thành hết.

So với hai lần trước thì không thể sánh bằng, dường như huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba là ngưỡng cửa, là bình cảnh!

Hắn đứng ở bậc thang tám trăm năm mươi chín, nơi này vẫn không phải chỗ hắn khát vọng. Giờ phút này khi trùng trùng, toàn thân Tô Minh dấy lên ngọn lửa. Máu tươi trong người hắn như đang tiến hành thay đổi nào đó, từ máu bình thường mau chóng biến thành lửa!

Trong người đau đớn, áp lực bên ngoài, khiến Tô Minh thậm chí muốn từ bỏ. Nhưng khi hắn nhớ tới bộ lạc gặp nguy cơ, nhớ tới khuôn mặt già nua ẩn giấu sầu lo của A Công, Tô Minh có thể chịu đựng tất cả thống khổ!

Hắn phải mạnh lên, phải giúp đỡ A Công, hắn phải bảo vệ nhà mình, bảo vệ bộ lạc của mình!!! Hắn phải giết kẻ địch vì bộ lạc, phải dùng máu tươi cho kẻ địch biết, Ô Sơn bộ lạc không thể giẫm lên!

Tô Minh phát ra tiếng gầm, như muốn dùng tiếng gào vứt bỏ đau đớn. Trong tiếng gầm, ngón trỏ tay phải của hắn tiếp tục bôi trên con mắt phải, chậm rãi nhưng kiên quyết!

Giờ phút này, mặc kệ là ai dám ngăn cản Tô Minh bảo vệ bộ lạc, quyết tâm bảo vệ tộc nhân, đều trở thành kẻ thù suốt đời của Tô Minh!!!

Đôi mắt như có lửa thiêu đốt, Tô Minh nhấc chân lên điên cuồng xông tới. Một bước, một bước…từ bậc thang tám trăm năm mươi chín tới tám trăm sáu, tám trăm sáu mươi mốt, tám trăm sáu mươi hai, tám trăm sáu mươi ba…mãi tới tám trăm bảy mươi bảy!!!

Thân thể hắn lại có máu trào ra, hắn đã tới…cực hạn!

Tám trăm bảy mươi bảy, là cực hạn của hắn, không thể đi lên nữa!

“Huyết hỏa trùng trùng!”

Khoảnh khắc cực hạn, Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng rống, âm thanh quanh quẩn, trăng trên trời phát ra ánh sáng chói mắt nhất đêm nay. Không ai nhìn thấy ánh trăng từ trên trời giáng xuống, rơi vào người Tô Minh.

Núi dưới chân Tô Minh đùng đùng chấn động, sương khói sôi trào chưa từng có, dâng lên ngập trời, bao phủ tám hướng. Mơ hồ hóa thành hình dạng kỳ lạ.

Giống như một con thú to lớn nhưng mông lung, thấy không rõ.

Theo toàn bộ núi chấn động, khí thể kỳ lạ không thể hình dung từ ngọn núi bùng phát, lấy Tô Minh làm trung tâm mau chóng ùa hướng hắn. Giây phút nó chui vào người, ngón trỏ tay phải Tô Minh hoàn toàn nhiễm đỏ con ngươi phải!!!

Huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba, thành công!

Trong người Tô Minh truyền đến tiếng chấn, chỉ thấy sợi máu toàn bộ hiện ra, gia tăng mảng lớn. Xuất hiện từng sợi máu khiến Tô Minh có cảm giác tràn đầy sức mạnh.

Gần như chớp mắt sợi máu trên người Tô Minh đã vượt qua một trăm lẻ chín sợi. Theo tiếng chấn, hắn ở trong núi này, đột phá Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm, đạt tới tầng thứ sáu!

Ngưng Huyết cảnh, tầng thứ sáu!!!

Sợi máu vẫn đang tăng lên, từng sợi hiện ra. Tô Minh nâng chân lên đi hướng bậc thang tám trăm bảy mươi tám. Đi một bước, chân vừa đạp xuống, lập tức ngọn núi lại lung lay, khí thể kỳ lạ không ngừng ùa vào. Tô Minh đi tới bậc thang tám trăm bảy mươi chín, vẫn còn tiếp tục!

Tám trăm tám mươi ba, tám trăm tám mươi lăm, tám trăm tám mươi chín… Mãi đến khi hắn đi tới bậc thang tám trăm chín mươi chín thì sợi máu trên người Tô Minh, đã đạt tới một trăm năm mươi sáu sợi!!!

Trong người hắn, tất cả khí huyết đều như hóa thành lửa, như là người hắn ẩn chứa ngọn lửa có thể thiêu hủy trời đất. Nhưng trong mắt hắn bóng Huyết Nguyệt chậm rãi tiêu tán, bị giấu thật sâu. Giống như là một khi huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba sẽ ẩn giấu không lộ ra ngoài!

Đến tận đây, Hỏa Man Thuật coi như thành công bước đầu! Tô Minh nhấc chân lên, bước ra đứng ở bậc thang chín trăm. Hắn đứng tại đây, nhìn lên trên, vị trí hắn đang ở có thể thấy đỉnh núi không xa có một tượng thú nằm sấp.

Cảm giác khó tả tràn ngập thể xác và tinh thần Tô Minh. Thoạt nhìn tượng thú giống con hổ nhưng có hai cánh khổng lồ, như muốn vùng vẫy bay lên, nhưng có vô số dây xích khóa lại. Oán khí mạnh mẽ tràn ngập lộ ra bi thương.

Hắn nhìn tượng thú, mơ hồ có cảm giác con thú này hình như đang nhìn mình. Một người một thú, tại đỉnh núi, cách gần trăm bậc thang, như cách năm tháng yên lặng nhìn nhau.

Thật lâu sau, Tô Minh nhắm lại hai mắt. Hắn có thể cảm nhận được, từ tượng thú có hơi thở hắn quen thuộc, đó là thuộc về…Hỏa Man.

Đây là một bức tượng, dị thú Hỏa Man!

Nhắm mắt, Tô Minh cũng cảm nhận được bậc thứ chín trăm, là bậc thang hắn khát vọng muốn tìm đến cân bằng áp lực. Đứng tại đây, một trăm năm mươi sáu sợi máu trên người hắn tùy theo tâm động mau chóng tán đi. Khi bình minh sắp trôi qua, trời sắp sáng tỏ, Tô Minh tiến hành đợt rèn luyện cuối cùng.

Diệp Vọng tóc tai bù xù, biểu tình cực kỳ điên cuồng. Y không đi ra mười bước gần như chẳng chút do dự đập ngực mình. Hoa văn sừng ngày càng nhạt, luồng sáng đỏ trên người y cũng phai mờ. Y không quan tâm bước đi, kiêu ngạo của y, tự tôn của y, không để y thua được!!!

Tám trăm tám mươi mốt, tám trăm tám mươi hai…Mãi đến tám trăm chín mươi bảy, tám trăm chín mươi chín…tay phải Diệp Vọng mạnh đánh ngực mình, hoa văn sừng giờ phút này tiêu tán, hoàn toàn biến mất, đổi lấy lực lượng cuối cùng tràn ngập toàn thân Diệp Vọng. Khiến y gầm một tiếng đi tới bậc thang chín trăm, bước ra vài bước đạp trên bậc thang chín trăm lẻ năm.

Khoảnh khắc này, Diệp Vọng phun ra máu tươi, thân thể chậm rãi ngã xuống, lệnh bài nắm trong tay rơi ra, rời khỏi người, hóa thành vòng khói đen vây lấy Diệp Vọng, biến mất trên núi.

Toàn núi hiện giờ chỉ còn lại một mình Tô Minh!

Xung quanh tĩnh lặng, quảng trường hoàn toàn yên tĩnh. Khi Diệp Vọng xuất hiện tại quảng trường đã là hôn mê, trước vẻ mặt âm trầm của Kinh Nam, lập tức có người tiến lên nâng dậy Diệp Vọng, ở trong góc giúp đỡ điều hòa.

Trên chín pho tượng, chỉ có một cái tên không biến thành màu xám…

Hạng hai, Mặc Tô, chín trăm bậc.

Mọi người, đều đang chờ…

Chương 68: Cố gắng, cố gắng

Trên quảng trường không hề có thanh âm bàn tán. Giờ phút này, mọi người nặng nề thở dốc nhìn chín pho tượng, một cái tên duy nhất không biến thành màu xám.

Mặc Tô, cách hạng nhất chỉ thua năm bậc!

Giờ phút này, Diệp Vọng đang được đám Thạch Hải hỗ trợ điều hòa, chậm rãi mở mắt ra. Mắt y còn có tơ máu, nhìn chằm chằm thứ hạng pho tượng, vẻ mặt ẩn chứa phức tạp.

Thạch Hải cúi đầu nói với Diệp Vọng cái gì, nhưng y không thèm để ý, dường như không nghe thấy, không rời mắt khỏi pho tượng.

Thạch Hải nhướng mày, thầm thở ra, xoay người rời đi.

“Ta là Diệp Vọng…ta tuyệt đối không thua!!! Càng sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ!” Diệp Vọng siết chặt nắm tay.

Hiện giờ y không phải người kiêu ngạo đứng đầu đám hậu bối mà là một tộc nhân bình thường dốc hết sức, cuối cùng đạp tới bậc tháng chín trăm lẻ năm nhưng bị thương phải rời đi. Trong lòng y lo lắng còn nhiều hơn bất cứ ai tại đây. Dù là vậy y vẫn có sự kiêu ngạo, tôn nghiêm của mình. Đối với đề nghị của Thạch Hải, y cảm thấy là sỉ nhục!

Hoàn toàn yên tĩnh, càng nghe rõ tiếng hô hấp của mọi người. Đặc biệt là những người lúc ban đầu đem Tô Minh thành trò hề, giờ đây đầu óc trống rỗng, còn lại là rung động không thể tin được.

Họ tận mắt nhìn thấy một kỳ tích, chính mắt trông thấy vượt lên chính mình, chính mắt trông thấy điều khiến họ kinh hoàng! Trước giờ chưa từng có người như vậy, từ thứ hạng cuối cùng, từng bước một đi tới đỉnh!

Chưa bao giờ có một người vượt qua Ô Sâm, Tất Túc, Thần Xung, càng chưa từng có người ép Diệp Vọng bị thương, buộc Diệp Vọng rời khỏi Phong Quyến Sơn, khiến bây giờ trong núi chỉ thuộc về một người, thuộc về Mặc Tô!

Trong vòng đám người tinh anh năm mươi hạng đầu, hiện giờ cực kỳ yên tĩnh. Họ yên tĩnh nhìn tên Mặc Tô trên chín pho tượng, vẻ mặt phức tạp, có hâm mộ, ghen tỵ, mong chờ, vân vân và vân vân, ở khoảnh khắc này lộ rõ ra.

Còn về người các bộ lạc cũng giống thế, không khác gì nhau, Mặc Tô vị trí cao nhất trong tim tim. Người như vậy sau khi trở về nhất định sẽ dấy lên sóng gió.

Rất nhiều người muốn biết, người này là ai, hắn có hình dáng như thế nào. Nhưng lúc trước Tô Minh thật quá bình thường. Trước khi so tài, không một ai chú ý tới sự tồn tại của hắn.

Dù là gã đàn ông lúc trước kéo hắn đi chào hỏi Thần Xung, bây giờ cũng khẩn trương nhìn tên trên pho tượng, trong mắt lộ ra hưng phấn và mong chờ.

Chỉ có một ông lão xấu xí đứng trong đám người là vẻ mặt chấn kinh. Ông khẳng định mỗi lần có người từ bỏ thì sẽ trước tiên xem đối phương. Nhưng hôm nay, khi tất cả thí sinh đều trở lại quảng trường, trừ Tô Minh ra, ông ngơ ngác phát hiện, trong đám người không có chú em lúc trước là người đầu tiên ông bắt chuyện.

“Không thể nào…” Bối Khung thì thào nhìn hai chữ Mặc Tô trên pho tượng, có chút khó tin.

“Trừ phi…thật là hắn!”

Trong góc phía xa, A Công Mặc Tang và Kinh Nam Phong Quyến bộ lạc, hai người không ai nói với ai, im lặng nhìn pho tượng. Biểu tình Mặc Tang trông bình thản, kỳ thật trong lòng cực kỳ rung động.

Còn về Kinh Nam, chính mắt thấy cả quá trình Tô Minh vượt lên, hiện tại ông không cách nào che giấu biểu tình rung động. Ông không thể nghĩ ra, một người lúc trước trong mắt ông tựa như con kiến, căn bản không bị chú ý. Ông thậm chí cảm thấy nếu Tô Minh có thể đi vào năm mươi hạng đầu coi như gặp may lớn. Nhưng hàng loạt việc vượt qua ông suy đoán, từng sự việc cho ông ngoài ý muốn, hiện giờ càng khiến ông chấn động.

Về lai lịch Tô Minh, trong lòng Kinh Nam cực kỳ để ý. Lời nói ngày hôm qua của Mặc Tang lần nữa quanh quẩn trong óc, khiến ông càng thêm do dự.

Thật lâu về sau, khi trên quảng trường mọi người chẳng hề sốt ruột, đều đang chờ đợi, thì chân trời sáng lên ánh mặt trời.

Khi buổi sáng đến, Tô Minh đứng trên bậc thang thứ chín trăm, mở mắt ra. Người hắn chỉ có một sợi máu, theo hai mắt mở thì sợi máu cũng biến mất.

Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi trong ánh sáng, đáng tiếc nó bị sương khói bao trùm, không to lớn như buổi tối. Tô Minh im lặng giây lát, cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay.

“Chín trăm lẻ năm…” Tô Minh thì thào.

“Nếu đã đi đến đây, vậy thì, cứ so với y một lần!!!” Tô Minh mạnh ngẩng đầu, trong mắt lộ ra kiên quyết.

Hít sâu không khí mát mẻ buổi sáng, Tô Minh nhấc chân lên bước hướng bậc thang chín trăm.

Nhưng hiện tại là ban ngày, không có ánh trăng. Tô Minh cảm giác áp lực đè ép, may là bởi vì ban ngày mà áp lực giảm nhiều, so sánh thì không khác gì lúc đêm khuya Tô Minh cảm nhận được.

Nhưng dù là vậy thì nơi này là hơn chín trăm bậc, rất gần với đỉnh núi. Áp lực nơi đây đủ đè bẹp người ta!

Một bước ở đây có thể so với mấy bước thậm chí chục bước, trăm bước bên dưới!

Chân phải của Tô Minh đạp xuống, giây phút ấy toàn thân hắn chấn động. Một trăm năm mươi sáu sợi máu hiện ra vòng quanh người, cùng lúc đó điên cuồng kháng cự áp lực ập tới.

Tô Minh, động!

Khoảnh khắc hắn động, quảng trường bên dưới, những người im lặng chờ đã lâu như là tìm ra chỗ bộc phát, theo Tô Minh động mà dâng lên!

“Chín trăm lẻ một!!!”

“Hắn đi tới chín trăm lẻ một!!!”

Vô số ánh mắt tập trung cái tên duy nhất không biến thành màu xám trên pho tượng. Giờ phút này, họ quên tất cả, trong mắt, trong óc chỉ còn lại thứ hạng không tối tăm.

Cơ thể Thần Xung run lên, hít ngụm khí lạnh, tập trung nhìn. Theo y thấy thì tình hình này tuyệt đối là cao trào nhất của Đại Thử lần này, thậm chí còn kịch liệt hơn mấy lúc trước, y không muốn bỏ qua một giây nào.

Tất Túc siết chặt nắm tay, tia sáng lạnh trong mắt càng thêm đậm. Ghen tỵ ẩn giấu biến thành sát khí dày đặc. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cũng có sát khí. Gã nhìn hai chữ Mặc Tô trên pho tượng, bộ mặt âm trầm như ngàn năm băng sương.

Chín trăm lẻ hai!!!

Khi số bậc phía sau tên Mặc Tô biến thành chín trăm lẻ hai, trái tim tất cả người trên quảng trường bỗng nhảy lên một cái. Tựa như Tô Minh bước ra một bước, đạp không chỉ là bậc thang, bao gồm cả tim mọi người. Điều này cực kỳ hiếm thấy, chứng minh hiện tại Tô Minh rất quan trọng với tất cả người nơi đây. Đủ chứng minh từng hành động của hắn sẽ ảnh hưởng nỗi lòng mọi người!

Lúc trước sự kiêu ngạo và quang vinh chỉ thuộc về Diệp Vọng, nhưng hiện giờ Diệp Vọng trở thành người xem. Y ngồi không xa, im lặng, trái tim tùy theo số bậc của Tô Minh biến đổi mà nhảy lên.

Loại cảm giác này y rất mới lạ, khiến y…khắc sâu trong lòng!

“Chín trăm lẻ ba! Chín trăm lẻ ba!!! Chỉ thiếu hai bước nữa là có thể sánh ngang với Diệp Vọng.!Chỉ thiếu ba bước là có thể vượt qua Diệp Vọng, trở thành số một!”

“Hắn…có thể đứng đầu không…”

Man Công Ô Long bộ lạc con ngươi co rút, thở hơi gấp. Bạch Linh ở một bên cũng không ngẩn người nữa, cô ngẩng đầu nhìn cái tên Mặc Tô trên pho tượng, chân mày thanh tú nhăn lại.

Trong Ô Sơn bộ lạc, Sơn Ngân luôn im lặng ngồi đó. Tuy bây giờ vẫn giống vậy nhưng đôi mắt híp lóe tia sáng kỳ lạ.

Bắc Lăng vẻ mặt kích động. Thân phận như y ở Ô Sơn bộ lạc vốn sẽ không dễ dàng lộ ra biểu tình như vậy, phải cố ý lạnh lùng. Nhưng bây giờ y không thể kiềm nén cảm giác kích động, thậm chí có ảo giác chính mình đổi chỗ Mặc Tô. Loại hưng phấn đè bẹp tinh anh Phong Quyến bộ lạc khiến y kích động siết chặt nắm đấm.

Ô Lạp còn kích động hơn cả y. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, cô đứng đó tim đập nhanh, hận người tên Mặc Tô không đi nhanh vài bước.

Lôi Thần từ bỏ suy đoán Tô Minh là Mặc Tô, gã cảm thấy điều này đúng là quá mơ hồ.

“Chín trăm lẻ ba!!! Mặc Tô đến chín trăm lẻ ba!!!” Dù gì Ô Lạp chỉ là một cô bé, hiện tại hưng phấn liền kêu lên, chỉ hướng pho tượng, đôi mắt lóe tia sáng kích động. Trong tia sáng ấy có loại cảm xúc mờ ảo kỳ lạ.

Toàn bộ quảng trường dấy lên gió lốc càng mạnh mẽ, thanh âm xì xào quanh quẩn. Diệp Vọng ngồi xếp bằng tại đó, hai mắt lại hiện ra tơ mắt. Tay y siết chặt thành nắm đấm, lòng hỗn loạn khó thể dùng ngôn ngữ hình dung.

Y từng là tinh anh, đã từng đứng trên đỉnh núi nhận lấy ánh mắt chăm chú và mong đợi của người bên dưới quảng trường. Nhưng hôm nay…y trở thành một trong những người tại quảng trường, loại biến đổi này khiến y rất khó nhận.

Thậm chí bên tai truyền đến tiếng hò hét xôn xao, đối với y tựa như từng mũi dao đâm vào ngực, khiến y đau đớn.

Tô Minh đứng ở bậc thang thứ chín trăm lẻ ba. Dù hắn đứng thẳng người nhưng thân thể run rẩy như sắp té. Từ bậc chín trăm trở lên, dù là ban ngày thì áp lực cũng mạnh mẽ khó thể tưởng tượng.

Chỉ bước ra ba bước thì Tô Minh cảm giác đã tới cực hạn. Thân thể hắn truyền đến đau nhức không phải sợi máu có thể chống đỡ. Thanh âm *két két* vang vọng bên tai y, là tiếng xương cốt toàn thân không thể chịu đựng được nữa.

Đứng ở đó, Tô Minh thở dốc, tim đập nhanh như sắp nhảy khỏi lồng ngực, hóa thành mũi gai, khiến mặt hắn tái nhợt. Cách chín trăm lẻ năm còn có hai bậc…

Tại đây thậm chí không thể nghỉ ngơi. Vì có uy áp này, xem như tạm nghỉ cũng khiến khí huyết trong người khó thể chuyển động. Cơ thể Tô Minh run lẩy bẩy, mạnh nhấc lên chân phải, đạp hướng bậc thang chín trăm lẻ bốn.

Khoảnh khắc chân hắn đạp xuống, toàn thân chấn động, phun ra ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo sắp té. Nhưng hắn cứng rắn nhịn, mãi đến khi đứng vững, chân trái cũng đã đạp trên bậc thang chín trăm lẻ bốn.

Cả người hắn suy yếu như nguyên ngọn núi đè trên người, đất trời quay cuồng.

Chương 69: Có thể cùng tôi đi vòng vòng không ?

Chín trăm lẻ bốn!

Giây phút Tô Minh bước lên bậc thang thứ chín trăm lẻ bốn, bên ngoài dưới quảng trường, trái tim mọi người cùng đập mạnh.

Kinh Nam vẻ mặt phức tạp nhìn hai chữ Mặc Tô trên pho tượng, im lặng không nói một lời. A Công Mặc Tang ở bên cạnh cũng không mở miệng.

Diệp Vọng ở phía xa tim đập thình thịch. Vốn y muốn tiếp tục ngồi nhưng thân thể bản năng đứng dậy, hai mắt nhìn chăm chú chữ Mặc Tô trên pho tượng, không thèm liếc nơi khác.

Y đứng lên không gây chú ý, hiện tại ánh mắt mọi người đều nhìn về phía từng pho tượng, chỗ có tên Mặc Tô.

Khẩn trương, nặng nề, yên tĩnh, hình thành lực lượng kỳ lạ tựa như áp lực bao phủ khắp quảng trường, khiến nơi đây biến hoàn toàn yên tĩnh!

Họ đang chờ, chờ Tô Minh lại đi ra một bước, tới bậc thang chín trăm lẻ năm.

Thật lâu sau, số bậc phía sau tên Mặc Tô không thay đổi, nhưng mọi người nơi đây đều đang chờ. Không ai nói chuyện, không ai bàn tán, thậm chí tiếng hô hấp đều khẽ khàng.

Một lát sau, bỗng nhiên số bậc sau tên Mặc Tô chợt thay đổi, từ chín trăm lẻ bốn biến thành chín trăm lẻ năm!!!

Khoảnh khắc biến đổi, toàn quảng trường như bỗng chốc bùng nổ, thanh âm nổi lên bốn phía, chấn động tám hướng.

“Chín trăm lẻ năm! Đứng chung với Diệp Vọng!!!”

“Mặc Tô, Mặc Tô, Mặc Tô!!!”

Diệp Vọng sắc mặt tái nhợt, thân thể như bị đánh trúng, lảo đảo lùi ra hai bước, đôi mắt biến trống rỗng, nở nụ cười thảm.

Hiện tại Tô Minh đạp trên bậc thang chín trăm lẻ năm, sắc mặt hắn cũng xanh xao, lòng muốn đi thêm một bậc nhưng không còn chút sức lực.

Xoay người nhìn đỉnh núi bị sương khói bao trùm, Tô Minh thở hổn hển, đôi mắt sáng ngời. Mặc dù hắn không tới đỉnh núi, nhưng giờ đây không thể nghi ngờ, hắn đứng ở đỉnh. Chậm rãi, Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời gần như có thể với tay chạm vào, từ từ nâng lên tay phải.

Chạm không đến, nhưng theo hắn nhắm mắt lại, có cảm giác rất gần với bầu trời.

“Trên thế gian này, có ai nhìn thấy chân trời góc biển…” Tô Minh thì thào, mở ra hai mắt, không nhìn bầu trời nữa mà xem hướng xa xăm, như là chân trời.

Ánh mắt hắn xuyên qua sương mù nhìn trời đất xa xôi, nhìn thấy mảnh đất mênh mông mơ hồ. Hắn không biết đó là chỗ nào, phải chăng còn tồn tại bộ lạc khác.

Chỗ ấy, rất xa, rất xa…

Thật lâu sau, nụ cười trên mặt Tô Minh ngày càng rạng rỡ. Dường như hắn đã quên mệt mỏi, hít thật sâu khí lạnh trên đỉnh núi.

“Đời này mình không biết có thể Khai Trần hay không…không biết có thể dựa vào chính sức mình bay trên trời, tựa như chim bay. Nhưng hiện giờ mình đứng tại đây, có thể bay…”

Lúc này có gió thổi đến, làm bay sợi tóc dài của Tô Minh, thổi đi mồ hôi trên người. Tô Minh lấy ra lệnh bài ném hướng dưới núi.

Lệnh bài nhanh chóng rơi xuống, hóa thành luồng khói đen bay thẳng tới Tô Minh, như muốn vòng lấy hắn rời khỏi núi này!

Khoảnh khắc khói đen đến, cả người Tô Minh nhảy vọt hướng trời đất mênh mông trước mặt!

Đây là hành động ngông cuồng. Tô Minh hoàn toàn ở giữa trời, như đứng giữa trời đất, dựa vào chính sức mình đạp mây bay!

Bay trên trời, nhìn thì không khó nhưng kỳ thật chỉ có Man Sĩ Khai Trần cảnh mới có tư cách này, dưới Khai Trần thì tuyệt đối không thể nào!

Tô Minh khát vọng biến mạnh, khát vọng Khai Trần, khát vọng bay trên trời. Dù rằng bay như thế này chỉ trong chớp mắt, nhưng chỉ cần không phải nhờ vào sức mạnh người khác, hoàn toàn do chính mình thì không thành vấn đề!

Khoảnh khắc nhảy lên, giây phút đôi chân hắn rời khỏi núi, Tô Minh đạp trên trời. Gió mạnh rít gào, không biết từ đâu mà đến thổi rối tóc, như trời gầm!

Cũng trong lúc nhảy lên, não Tô Minh oành một tiếng, không hỗn loạn mà là cực kỳ thanh tỉnh. Như là thời gian trôi qua tại giây phút này biến thật chậm, rất chậm. Tô Minh rõ ràng cảm nhận được khi bay, hắn nhìn thấy trời, thấy mặt đất, thấy một tòa Phong Quyến Sơn cao lớn không gì sánh bằng, nhìn thấy kỳ thú Hỏa Man trên đỉnh núi. Con thú kia dường như cũng đang nhìn hắn.

Trừ những điều này, Tô Minh cũng thấy ngoài quảng trường lần trước bị phong ấn, thấy mọi người trong đó…mãi đến khi khói đen đến bao phủ quanh người, hóa thành cầu vồng khói đen lấy tốc độ cực nhanh lao ra khỏi núi, chấn động vặn vẹo trời đất, lao ra khỏi Phong Quyến Sơn bị phong ấn!

Khi trên quảng trường, cái tên Mặc Tô ở chín pho tượng biến thành màu xám, khi không gian bỗng vặn vẹo, một luồng khói đen rít gào xuất hiện rơi giữa quảng trường, ánh mắt tất cả mọi người trong khoảnh khắc đều tập trung nhìn.

Ô Sâm đã sớm đứng lên, nhìn khói đen xuất hiện trên quảng trường, nhìn khói đen tan lộ ra một bóng dáng mơ hồ ở bên trong.

Thần Xung cũng nhìn chằm chằm, xem người dần rõ ràng trong sương khói. Y muốn biết, Mặc Tô rốt cuộc là ai!

Tất Túc cũng thế, sát khí trong mắt cực đậm. Giờ đây gã chẳng thèm che giấu, siết chặt nắm tay, nhìn chăm chú bóng dáng trong sương khói.

Không chỉ có họ, lúc này trên quảng trường ai cũng làm thế. Mấy trăm người trong hai ngày này luôn chú ý tộc nhân các bộ lạc, giờ đây lần lượt lộ ra vẻ kính nể nhìn khói đen, nhìn bóng người bên trong chậm rãi đi ra.

Trừ những người ngay từ đầu đã là người đứng xem, càng để ý Mặc Tô chính là các thí sinh cũng tham gia cửa thứ nhất giống Tô Minh. Mặc kệ họ là thứ bậc gì, hiện tại đều nín thở tập trung nhìn.

Man Công Ô Long bộ lạc ánh mắt sáng ngời nhìn bóng dáng đi ra từ sương khói. Bà muốn biết, người này rốt cuộc có hình dạng ra sao, là bộ lạc nào.

Tư Không rất hồi hộp, cũng nhìn xem.

Bạch Linh ở một bên bị ảnh hưởng bởi không khí nặng nề trong quảng trường vì Mặc Tô trở về, kiềm không được ngó xem.

Bắc Lăng, Ô Lạp, Lôi Thần, Tiễn Thủ, Sơn Ngân, người của các bộ lạc, giờ đây đều tập trung nhìn đoàn khói mau chóc tán đi.

Diệp Vọng hít sâu như muốn điều chỉnh nỗi lòng hỗn loạn, nhìn chằm chằm sương khói, nhìn bên trong khói đi ra một người.

Bị nhiều người nhìn chăm chú!

Theo sương khói tan, Tô Minh từng bước một đi ra, thân thể hắn bị vô số ánh mắt nhìn. Khi khói hoàn toàn tán đi, khi hình dạng của hắn lộ ra dưới ánh mắt mọi người, toàn quảng trường tĩnh lặng.

Bộ dạng bình thường, mặt mũi tầm thường, mặc đồ da thú bình thường. Không âm trầm như Ô Sâm, không có khí thế mọi người xoay quanh như Thần Xung, không thần bí như Tất Túc, càng không có kiêu ngạo như Diệp Vọng.

Đặt ở trong đám người rất khó bị phát hiện, bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng mọi người đều biết, người này có lẽ trước khi so tài cửa thứ nhất đúng là bình thường, nhưng hiện tại tuyệt đối không bình thường chút nào, tựa như ánh mặt trời, chiếu sáng kinh người.

Thần Xung nhìn thấy Tô Minh thì hơi ngây ra. Y không ngờ đối phương bình thường đến thế, bình thường đến khiến người khó ghi nhớ. Nhưng y mơ hồ có ấn tượng, dường như trước khi so tài, người này cũng ở trong số đám người vòng quanh y. Chẳng qua khi đó Thần Xung vốn không chú ý đến người này, hoàn toàn bỏ qua.

Tất Túc cũng trông thấy Tô Minh. Gã không có ấn tượng gì với hắn, dù lúc trước có gặp thì cũng bị lờ đi, giờ này nhìn thấy Tô Minh thì Tất Túc cũng ngây ngẩn.

Ánh mắt Ô Sâm luôn rơi trên người Tô Minh, con ngươi co rút. Trực giác cho gã biết, người này rất có khả năng là kẻ đã cướp Nguyên Huyết của mình. Nhưng…Ô Sâm vẻ mặt chua xót, gã không dám đòi lại. Mặc Tô này là tinh anh giống như Diệp Vọng. Từ hôm nay trở đi, tên của đối phương sẽ truyền khắp tám hướng.

Man Công Ô Long bộ lạc nhìn Tô Minh bình thường, ánh mắt lại dần có khen ngợi. Bà yêu ghét một ai, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, như bà không vừa mắt Tô Minh, lại khen ngợi Mặc Tô.

Không biết nếu khi bà biết ra hai người kỳ thực là một sẽ rung động và hỗn loạn như thế nào.

Tim Tư Không đập thình thịch, trong mắt lộ ra tôn sùng. Y tôn sùng cường giả, đặc biệt là người trước mặt, là tinh anh như Diệp Vọng!

Bạch Linh ngơ ngác nhìn Tô Minh, thân thể khẽ run. Cô nhìn thấy mắt Tô Minh, ánh mắt đó khiến cô quen thuộc. Chẳng qua, cô không biết, hai ngày trước đôi mắt này cũng từng xuất hiện, lúc xem cô.

Bắc Lăng, Ô Lạp, Lôi Thần, mọi người trong Ô Sơn bộ lạc đều đang nhìn Tô Minh từng bước một đi ra, xung quanh vẫn yên tĩnh.

Hiện giờ tim Tô Minh đập nhanh. Đừng nhìn bề ngoài hắn bình tĩnh, trong lòng cực kỳ hồi hộp. Hắn chưa từng bị nhiều người chú ý như vậy. Dù sao hắn vẫn chỉ là một thiếu niên.

Theo Tô Minh đi về phía trước, đám người chậm rãi tản ra một con đường, giống như Tô Minh bình thường lại tỏa ra ánh sáng có thể tổn thương người khác, khiến người ta phải lùi ra sau.

Có lẽ hắn không âm trầm như Ô Sâm, nhưng khuôn mặt bình thường lại khiến người cảm giác đáng sợ như trời nắng trước giông tố. Có lẽ hắn không được nhiều người vây quanh như Thần Xung, nhưng trong cơ thể tầm thường lại chất chứa kiên cường đủ phá vỡ tất cả trăng sao. Hắn, không cần ai nịnh nọt.

Có lẽ hắn không kiêu ngạo như Diệp Vọng, nhưng có thể khiến Diệp Vọng kiêu ngạo phải chú trọng.

“Không ngờ…không ngờ là hắn…” Trong đám người, một gã đàn ông lùi sang bên nhường đường vẻ mặt ngơ ngác. Gã chính là người lúc trước kéo Tô Minh đi gặp mặt Thần Xung. Gã không bao giờ tưởng tượng nổi, người lúc trước bị mình kéo đi lại chính là Mặc Tô.

Phía xa, ông lão xấu xí cũng trợn trừng mắt. Dù rằng trước đó ông đã đoán chút ít, nhưng hôm nay chính mắt trông thấy vẫn khó thể tin.

Trước khi so tài cửa thứ nhất thì trên quảng trường có ba trung tâm tiêu điểm, Thần Xung, Bạch Linh, Diệp Vọng! Ba người này như là ba nam châm, hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.

Nhưng hôm nay, tiêu điểm trên quảng trường chỉ có một!

“Mặc Tô!” Đang lúc Tô Minh tiến lên trước thì trong đám người yên tĩnh vang lên một thanh âm. Giọng nói kia là của Diệp Vọng.

Tô Minh dừng bước chân, quay đầu, lần đầu tiên ánh mắt giao nhau với Diệp Vọng đứng không xa, bình đẳng giao nhau. So với trước khi so tài Tô Minh đứng trong đám người nhìn sang thì hoàn toàn khác biệt!!!

“Mặc Tô, cửa thứ hai, chúng ta lại so tài!” Diệp Vọng chậm rãi mở miệng, biểu tình cố chấp. Cho dù là hòa nhau, cùng hạng nhất, nhưng kiêu ngạo như y không thể chấp nhận được. Y phải so tài lần thứ hai, thứ ba!

“Tôi sẽ không tham gia cửa thứ hai…” Tô Minh im lặng trong chốc lát mới bình thản nói.

Hắn tôn trọng Diệp Vọng, tôn trọng đối thủ này.

Nói xong Tô Minh xoay người, ánh mắt rơi vào người A Công Mặc Tang đứng phía xa. Nhìn nụ cười trên mặt A Công, nhìn ánh mắt ý bảo hắn không được lộ ra thân phận thật.

Tô Minh thu lại tầm mắt, lần này hướng hắn nhìn là Ô Long bộ lạc, Bạch Linh đứng ở bên cạnh bà lão!

Mỉm cười, mang sự hồi hộp khi trở về bị chăm chú nhìn, Tô Minh đi hướng Bạch Linh.

Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

“Chiều mai có thể cùng tôi đi vòng vòng không?” Tô Minh tới gần, không thèm để ý bà lão ngơ ngác, không để tâm Tư Không kích động, mà là nhìn hai mắt Bạch Linh, khẽ nói, chớp mắt.

Bạch Linh sửng sốt, không biết nên nói cái gì. Nhưng khi cô nghe thấy ba chữ đi vòng vòng, nhìn thấy Tô Minh đá lông nheo và ánh mắt quen thuộc, thân thể mềm mại giật mình, gò má ửng hồng gật đầu.

Chương 70: A Công chuẩn bị

Tô Minh rời đi.

Theo hắn đi, người trong quảng trường cũng dần tan, mỗi người vội vàng theo thủ lĩnh bộ lạc trở về thành đá Phong Quyến.

Cửa thứ nhất Đại Thử cứ thế kết thúc, tiếp theo là nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai cử hành cửa thứ hai Đại Thử. Cửa thứ hai tuy nói không phải thực chiến nhưng có liên quan rất lớn đến tu vi.

Trước đây cũng có không ít người người chỉ tham gia cửa thứ nhất, sẽ không tham gia hai cửa còn lại. Nhưng người như thế đa số là từ năm mươi mấy trở đi, trước giờ chưa từng có người được mười hạng đầu cửa thứ nhất Đại Thử lại không tham gia tiếp hai cửa nữa.

Cho nên đối thoại của Tô Minh và Diệp Vọng lúc trước, dấy lên sóng triều trong lòng mọi người, nhưng không ai bàn tán, chỉ im lặng nhìn Tô Minh rời đi.

Đặc biệt là những thí sinh chuẩn bị tham gia vào sáng mai, họ phải nắm chắc thời gian dùng đêm nay tu luyện, khiến bản thân giữ vững trạng thái đỉnh cao, cũng nhạt bớt vết thương do áp lực cửa thứ nhất tạo thành.

Đám người như Thần Xung bởi vì miễn cưỡng đi ở cửa thứ nhất, bị thương không nhẹ, cần cường giả trong bộ lạc hỗ trợ mới có thể hồi phục bình thường vào sáng mai.

Thậm chí là Man Công Phong Quyến bộ lạc Kinh Nam cũng không có nhiều thời gian rảnh. Diệp Vọng cưỡng ép hấp thu Man Huyết, sẽ để lại vết thương ẩn cực lớn, ông cần cố gắng giải quyết nó.

Lúc đến là Thạch Hải mang Tô Minh, khi rời đi vẫn giống thế. Thạch Hải phức tạp cùng do dự như muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc vẫn im lặng, vung tay áo lên quấn lấy Tô Minh rời đi, xé gió hướng thành đá Phong Quyến.

Theo bầy người tán đi, trên quảng trường càng thêm lạnh lẽo. A Công Mặc Tang đứng đó, mặt lộ mỉm cười, như đang chờ Kinh Nam bên cạnh nói cái gì.

Biểu tình của Kinh Nam không còn âm trầm mà là cau mày, trầm ngâm hồi lâu sau, nhìn hướng Mặc Tang.

“Lúc trước ngươi dùng Tiền Man Thuật đổi lấy yêu cầu thứ nhất, là để Ô Sơn bộ lạc của ngươi, vào lúc ngươi cho rằng thích hợp, sẽ gia nhập Phong Quyến bộ lạc ta, nhận Phong Quyến che chở. Mục đích của ngươi không ngoài ý muốn là cho Tất Đồ Hắc Sơn bộ lạc một cơ hội. Cường giả Ô Sơn bộ lạc ngươi một lần đi ra ba người, hiện tại lực phòng ngự trong bộ lạc giảm đi. Nếu Tất Đồ tới Phong Quyến ta, ngươi có thể nhân cơ hội quan sát tu vi thay đổi, nếu y không tới, nói rõ tu vi nhất định khó nắm bắt. Kế hoạch một hòn đá ném hai chim của ngươi đúng là tàn nhẫn!” Kinh Nam nhìn Mặc Tang, nói từng chữ một.

“Vốn cũng không định gạt ngươi.” Mặc Tang mỉm cười nói.

“Nếu Tất Đồ đến, ngươi có thể phán đoán và thay đổi kế hoạch. Nếu y không đến, ngươi để lại bộ lạc trống rỗng, dẫn dắt y ra tay. Ta thậm chí ra kết luận ngươi để lại cái bẫy trong bộ lạc, một khi Tất Đồ thật sự xâm nhập Ô Sơn bộ lạc, bởi vì ước định giữa ngươi và ta, Ô Sơn bộ lạc trở thành phụ thuộc Phong Quyến khiến Tất Đồ kiêng dè. Ngươi còn hiểu rõ tính cách Tất Đồ, nếu tu vi mới đột phá thì nhất định kiêu ngạo bốc đồng, mà ta…nhất định sẽ ra tay, nếu không thì tám phương bên này, Phong Quyến ta còn có uy nghiêm gì. Ngay cả bộ lạc phụ thuộc cũng không thể bảo vệ, sẽ khiến người cảm giác là sợ Tất Đồ.” Kinh Nam từ từ nói.

Kỳ thật những điều này lúc trước khi ông nói chuyện với Mặc Tang trong phòng bí mật thì đã nghĩ ra, nhưng không chỉ rõ mà là giữ lại, trong thời gian sắp tới cẩn thận suy ngẫm, lấy này khiến Mặc Tang trả ra cái giá càng lớn. Hiện tại, ông đã tìm ra cái giá này!

“Không sai, ta đúng là có suy nghĩ này, đáng tiếc Tất Đồ không ra tay.” Mặc Tang nhíu mày, nhìn Kinh Nam.

Kinh Nam ánh mắt phức tạp cùng mắt Mặc Tang giao nhau, thật lâu sau ông khẽ thở dài.

“Nếu không phải diện mạo của ngươi và thằng bé kia chênh lệch quá lớn, ta thật cho rằng hắn là máu mủ của Mặc Tang.” Kinh Nam ngẩng đầu, liếc mắt hướng Tô Minh biến mất.

“Trong lòng ta, nó chính là ruột thịt của ta.” Trong mắt Mặc Tang xẹt qua tia hoài niệm, khẽ nói.

“Mặc Tang, về mưu kế thì Kinh Nam ta không bằng ngươi, điểm này không liên quan tu vi, lúc tuổi trẻ ta đã sớm biết. Từ lâu ngươi đã tính ra ta sẽ nhìn thấu ẩn ý trong yêu cầu của ngươi, cũng sớm đoán tính cách ta sẽ không lập tức từ chối, mà là chờ đợi thời cơ lấy càng nhiều chỗ tốt. Những điều này ngươi đều tính toán hết, cho nên đem chỗ tốt đẩy tới trước mặt ta, khiến ta không thể không động tâm. Tất cả điều ngươi làm, chẳng những vì bộ lạc, đa phần là vì thằng bé đó.”

“Ngươi sớm biết Tô Minh có tài năng!” Kinh Nam từ từ mở miệng.

Mặc Tang nhìn Kinh Nam, mỉm cười không nói.

“Ngươi khiến hắn che giấu tung tích, lấy hình dạng khác xuất hiện tại đây, bày ra tiềm lực của hắn, để ta xem. Vậy thì coi như Ô Sơn bộ lạc trở thành phụ thuộc cũng sẽ không liên lụy đến hắn, ngươi cho hắn con đường khác, một con đường năm đó ngươi không lựa chọn…” Biểu tình của Kinh Nam càng thêm phức tạp, nhìn Mặc Tang.

“Ngươi biết Phong Quyến ta không để ý bộ lạc xung quanh xuất hiện tinh anh, thậm chí Phong Quyến bộ lạc rất mong chờ. Một khi bộ lạc khác xuất hiện tài năng trẻ thì Phong Quyến ta sẽ trước tiếp nhận người, để trở thành một thành viên trong Phong Quyến, càng sẽ cho bộ lạc nguyên bản của hắn thật nhiều chỗ tốt. Những điều này rất nhiều người nhìn không thấu, bởi vì Phong Quyến ta đố tài, coi như là giải thích cũng không ai tin tưởng. Chỉ có ngươi, biết sự thật! Ngươi biết sự thật này vẫn khiến hắn che giấu hình dạng, là vì tốt cho hắn. Dù sao cây to đón gió lớn, thêm vào một tầng ẩn giấu là bảo vệ hắn, cũng không muốn hắn gánh lấy vận mệnh bộ lạc phụ thuộc mà là độc lập đi ra. Chờ vài năm sau hắn lớn lên, coi như lộ ra thân phận cũng không sao. Lúc đó hắn đã có thực lực khiến người chăm chú nhìn, từ bên cạnh cũng có thể bảo vệ Ô Sơn bộ lạc phụ thuộc.” Kinh Nam nhìn trên quảng trường còn lại không vài người, chậm rãi nói.

“Ngươi thành công, đứa trẻ này thật khiến ta động tâm. Để hắn lại Phong Quyến đi, ta sẽ trợ giúp hắn như Diệp Vọng, như lúc trước ta nói với ngươi, hắn và Diệp Vọng, ai Khai Trần trước thì chính là Man Tử của Phong Quyến bộ lạc ta! Dù hắn thua Diệp Vọng thì lấy tiềm lực của hắn, ta cũng sẽ khiến hắn trở thành tinh anh! Cùng Diệp Vọng mở rộng Phong Quyến! Còn về Ô Sơn bộ lạc, kết thúc thi đấu rồi đến Phong Quyến bộ lạc ta đi. Tất Đồ sẽ không dám cản trở. Nếu y dám ra tay, ta sẽ khiến y biết, cùng là sơ kỳ Khai Trần nhưng chênh lệch vẫn rất lớn!” Kinh Nam nói, tay phải vung hướng Mặc Tang, thoáng chốc một cái bình nhỏ bay thẳng đến Mặc Tang.

“Trong này có ba giọt Man Huyết, thêm một giọt là ta đưa quà gặp mặt cho Tô Minh!” Kinh Nam nhìn Mặc Tang thật lâu, xoay người bước hướng không trung. Tối nay ông phải giúp Diệp Vọng xử lý vết thương.

Mặc Tang nhìn Kinh Nam rời đi, nhìn trong bình nhỏ có ba giọt Man Huyết, mắt lộ suy tư. Lời Kinh Nam nói đúng rất nhiều nhưng sai một điều, Mặc Tang không dự đoán được Tô Minh có thể đi tới thứ bậc như thế.

Vốn ông định lấy phân thận thần bí của Tô Minh khiến Kinh Nam do dự và suy đoán, sau đó trả một ít cái giá cực đắt, khiến Kinh Nam đồng ý để lại Tô Minh ở Phong Quyến bộ lạc.

Dù sao ông cũng biết Phong Quyến bộ lạc có sự cố chấp phải đi ra nơi này, có thể hay không càng biến mạnh. Họ sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào, dù cho chỉ là suy đoán mà thôi.

Nhưng Mặc Tang không ngờ rằng Tô Minh đạt tới thứ bậc như thế, khiến ông nói chuyện với Kinh Nam từ bị động hóa thành chủ động.

Một chữ khác biệt thì chênh lệch rất xa!

“Có lẽ lần này, tai nạn Ô Sơn bộ lạc ta không phải không thể tiêu trừ…” Mắt Mặc Tang chợt lóe, đi hướng phương xa người Ô Sơn bộ lạc đang chờ đợi ông.

Bên ngoài không gian Phong Quyến Sơn, hiện giờ Thạch Hải mang Tô Minh bay vội hướng thành đá. Giữa không trung, hai người đều không mở miệng nói câu gì.

Tô Minh im lặng, Thạch Hải trong lòng rối loạn, đôi khi liếc Tô Minh. Người trước mắt rất bình thường, là đích thân ông mang tới quảng trường. Vốn ông chẳng chút chú ý, nhưng trải qua mấy ngày chính mắt thấy, nhìn đến lần vượt lên chính mình khó tin, tâm tình Thạch Hải bị biến đổi.

“Đây là một tinh anh có thể so với Diệp Vọng!” Thạch Hải thầm nói trong lòng.

Thời gian không dài lắm, mặt đất phía xa, nóc nhà Phong Quyến bộ lạc dần xuất hiện, thành đá to lớn mơ hồ hiện ra, lúc này Tô Minh bỗng mở miệng.

Hắn nghênh đón gió mạnh ập vào mặt, thanh âm bị gió thổi tan nhưng vẫn rõ ràng truyền vào tai Thạch Hải.

“Tiền bối, vãn bối có một chuyện không rõ, tiền bối không Khai Trần vì sao có thể bay?”

Nếu đổi lại trước đây thì Thạch Hải nhất định sẽ không đáp, làm bộ không nghe thấy. Nhưng hôm nay ông hơi chần chờ, mở miệng từ từ giải thích.

“Khai Trần bay không giống ta. Ta có thể bay trên trời là bởi vì khí huyết của mình, cũng có liên quan một phần Man Văn chưa đông lại của ta. Man Văn của ta, là mây.” Thạch Hải nói, giữa trán có một hình mây mơ hồ biến ảo.

“Nói chính xác hơn, Khai Trần cảnh dựa vào chính sức mình đi trong trời đất, mà ta chỉ có thể bay, nhìn thì giống nhau nhưng bản chất lại chênh lệch cực lớn.” Thạch Hải tỉ mỉ giải thích.

Tô Minh ánh mắt suy tư lại hỏi vài câu, trong lúc nói chuyện với Thạch Hải, hai người trở lại thành đá. Để Tô Minh xuống, Thạch Hải lộ khuôn mặt tươi cười gật đầu với Tô Minh, xoay người hóa thành mảnh mây trắng bay đi.

Dưới Phong Quyến Sơn, hiện giờ quảng trường to lớn trống rỗng, trên chín pho tượng có tám người khoanh chân ngồi. Họ đều là cường giả Phong Quyến bộ lạc. Không lâu sau Thạch Hải trở về, ngồi xếp bằng trên pho tượng thứ chín.

Bởi vì mở ra phong ấn Phong Quyến Sơn, cần đóng lại một đoạn thời gian. Chín người họ là kẻ bảo vệ nơi đây, chỉ có chờ đóng toàn bộ phong ấn mới có thể rời đi.

Lúc trước đều như thế…

Nhưng năm nay hơi kỳ lạ. Chỉ thấy quảng trường trống trải không biết khi nào thì xuất hiện một bóng đen. Bóng đen trùm áo choàng đen, che giấu cả người bên trong. Người này, chính là người thần bí xuất hiện tại Hắc Sơn bộ lạc!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 5 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo