1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 125 [Chương 621 đến 625]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 125 [Chương 621 đến 625]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 621: Ngộ

Giây phút lực lượng một vuốt Tô Minh ngộ từ bất tử bất diệt giới tay phải trải qua chín biến bùng phát sức mạnh, khiến tay phải trông như da bọc xương, xương khô thì Thân Đông biểu tình nghiêm túc, đôi tay ấn pháp quyết chỉ trước mặt.

Lập tức trước mặt gã bốn con chim, bắt đầu từ đỗ quyên đến cuối cùng đại bàng cùng rít gào đập cánh lao hướng Tô Minh. Đặc biệt là trên lưng bốn con chim có bốn tiểu nhân đen liền với chúng há to mồm phát ra tiếng rít chói tai, đôi tay ấn pháp quyết khống chế con chim chớp mắt tới gần.

Tô Minh biểu tình bình tĩnh, hắn không nhìn bốn con chim đến gần mà xem tay phải của mình. Giây phút đám chim tới gần dấy lên gió mạnh thổi bay tóc Tô Minh thì tay phải hắn biến thành màu vàng.

Thoạt trông như xương tay vàng!

Xương tay vàng nâng lên chộp hướng bốn con chim tới gần. Khoảnh khắc đỗ quyên người run lên, bị đông lại giữa không trung. Xung quanh nó quy tắc thiên địa xuất hiện biến đổi khiến không khí bốn phía trở thành thực chất, sinh ra đè ép mãnh liệt như muốn ép chặt chim đỗ quyên.

Ngay sau đó, chim ưng vượt qua đỗ quyên vài mét rồi phát ra tiếng gào thê lương. Thân hình của nó cũng bị đông lại bởi cú vuốt của Tô Minh, không thể không tạm dừng, trong người phát ra tiếng nổ. Thân hình nó giống như đỗ quyên, cùng bị đông cứng giữa không trung, mặc cho nó giãy dụa, lực lượng đông lại càng mạnh thêm.

Tiếp theo đến lượt chim điêu, người nó run bần bật, có tiếng thét thê lương phát ra. Thân hình chim điêu lao ra hơn mười mét mới bị lực chộp của Tô Minh làm đông lại giữa không trung.

Tô Minh đông lại chim điêu xong lùi hai bước, biểu tình nghiêm túc, hiển nhiên đối kháng thần thông này không dễ dàng chút nào.

Còn con chim cuối cùng, đại bàng vô cùng to lớn thét gào tới gần, lực vuốt của Tô Minh chỉ khiến tốc độ nó hơi chậm nhưng không cách nào đông nó lại. Mắt thấy đại bàng ngày càng gần, cuồng phong thét gào, trời đất biến đổi thì mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải hư không chộp giờ hoàn toàn nắm lấy, thành nắm tay. Khoảnh khắc hắn hoàn thành động tác nắm tay, lập tức con chim đỗ quyêmn nổ tung, dấy lên vô tận khí lưu quét bốn phía. Chim ưng cũng run lên nổ tung, ngay sau đó chính là chim điêu.

Ba con chim tan vỡ khuếch tán dao động khiến bầu trời không dứt tiếng nổ, khiến thân thể đại bàng khổng lồ vốn đã chậm trực tiếp đối mặt tất cả trùng kích.

Tô Minh thì theo tay phải nắm lại, từng sợi khói trắng bay ra khỏi ba con chim tan vỡ quanh quẩn trong ngoài nắm tay, không ngừng ngưng tụ, vẻ mặt hắn càng trầm trọng hơn.

Thuật một chộp một bắt này Tô Minh đã cực kỳ hiểu rõ, sau chín biến thì hắn bỗng có cảm giác mãnh liệt hình như nắm tay có biến đổi mới. Cảm giác chỉ xuất hiện trong giây lát, một tiếng rít giận dữ truyền ra từ ba con chim tan vỡ dấy lên trùng kích. Thân hình đại bằng khổng lồ khi phát ra thanh âm thì vọt khỏi sóng gợn trùng kích, như là thoát đi. Tốc độ của nó rất nhanh, chớp mắt đã đến gần Tô Minh, khiến trong mắt hắn thấy là bốn phía mọi vật biến thành mơ hồ, chỉ có đại bàng hung tợn là vô cùng rõ ràng!

Tiểu nhân đen trên lưng nó phát ra tiếng hét to chói tai, lực lượng hủy diệt ập vào mặt Tô Minh.

Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải nắm lại khi đại bàng tới thì duỗi tới trước, năm ngón khép lại thành chưởng ấn ra.

Khoảnh khắc một chưởng đánh ra, ngoài bàn tay Tô Minh, những khói trắng lượn lờ bỗng vặn vẹo, có thể thấy ảo ảnh ba con chim tràn ngập. Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, khoảnh khắc Tô Minh đánh ra chưởng va chạm vào đại bàng!

Tình hình như tranh, trong tranh tóc Tô Minh tung bay, người ở giữa không trung, tay phải nâng trước mặt. Bị hắn ấn chặt là một đại bàng khổng lồ, trên người nó còn có tiểu nhân đen dữ tợn.

Thời gian như yên lặng theo hình ảnh, tuy nhiên đó chỉ là một giây thôi, lập tức bị tiếng nổ kinh thiên động địa tê liệt.

Trong tiếng nổ đại bàng từng tấc da vỡ ra, lan tràn toàn thân. Bùm một tiếng, thành bốn năm mảnh, ngay cả tiểu nhân đen trên lưng nó cũng hét thảm thiết như thành người đất cát, trong cuồng phong tan biến. Mãi đến tất cả biến mất mới lộ ra thân thể cao lớn của Tô Minh. Mặt Tô Minh hơi tái nhưng thân thể đứng đó không lùi một bước, mái tóc bay rối, đôi mắt vào lúc này khép lại.

Mãi đến bốn phía mây khói tan biến, trở lại như cũ thì Thân Đông đứng không xa, mặt xanh xao, biểu tình phức tạp xen lẫn rung động.

“Trong chiến đấu lĩnh ngộ, cái này…không ngờ ta gặp được loại chuyện này! Có thể từ trong chiến đấu lĩnh ngộ chắc chắn phải có ngộ tính rất cao mới được.’

Gã do dự một chút, nhìn chằm chằm Tô Minh, lát sau từ bỏ ý nghĩ tập kích. Gã là cường giả vấn đỉnh, có thể chết trận nhưng nếu đánh lén thì không thể bước qua nguyên tắc trong lòng.

Tô Minh mở mắt ra, mới nãy khi hắn đánh ra một chưởng kia thì bất giác chìm đắm trong trạng thái kỳ lạ. Loại cảm giác ấy khó mà nói rõ, dường như xung quanh mọi thứ biến chậm lại, để cho hắn có đủ thời gian suy nghĩ, phản kích. Trong trạng thái chậm rãi này, hắn thấy tay phải mình biến thành chưởng, khi ấn tới thì những khói trắng biến thành ba con chim, chúng là thứ thần thông của Thân Đông biến thành.

Hắn nhìn, có cảm giác là lạ. Hắn cảm thấy dường như mình có thuật tạo vật. Ngón tay hắn có thể đem tất cả bị hủy diệt huyễn hóa nó ra.

Một chộp, một hút…ấn.

Chộp là băng, hút là nạp, ấn…là hóa!

Trong trạng thái kỳ lạ, hắn thấy biểu tình của Thân Đông. Thật ra biểu tình của Thân Đông phóng đại mà chậm vô số lần trong mắt Tô Minh, có thể cẩn thận nghiên cứu, phân tích. Nếu Thân Đông thật sự ra tay, vậy Tô Minh dưới trạng thái này có đủ thời gian khiến mình tỉnh lại. Loại thế giới chậm rãi này chỉ mình hắn cảm giác được, khiến suy nghĩ của Tô Minh sống động vô số lần. Hắn có cảm giác mãnh liệt, nếu mình có thể cảm ngộ trong trạng thái này lâu như vậy thì sẽ nắm giữ thương khung thiên địa. Nhưng đáng tiếc là cảm giác này chỉ có vài giây, lập tức biến mất. Bốn phía lại vận chuyển như thường, Tô Minh thức tỉnh.

Mắt Tô Minh chớp lóe tia sáng, Thân Đông nâng lên tay phải.

“Lần đầu tiên so tài ta không bằng ngươi…” Mắt gã chợt lóe, tay phải nâng lên, ngón trỏ và ngón cái hợp thành vòng tròn mạnh ấn bầu trời.

Lập tức lấy tay phải gã làm trung tâm thật nhiều khói đen nảy sinh nhanh chóng lan tràn bốn phía, chớp mắt đã phủ lên toàn thân gã. Mãi đến ngoài người Thân Đông bao bọc tầng tầng, trước mặt Tô Minh xuất hiện một thân hình to lớn cỡ mười mét.

Thân hình ấy toàn do khói đen tổ thành, sinh động như thật. Nó xuất hiện ngửa đầu phát ra tiếng gầm như sấm. Tô Minh biết Thân Đông ở trong thân hình khổng lồ này, đây là lần thứ hai hắn thấy thần thông tương tự.

Lần đầu tiên ở trên núi Tà Linh Tông, Thân Đông đối kháng Man kiếp thì thi triển ra, mặc dù bị Man kiếp hủy nhưng sự thật là gã không bị tổn thương một sợi tóc!

“Cự Linh Biến thuật, một trong ba địa tuyệt kỹ của Tà Linh Tông ta. Thuật này biến thành Cự Linh có thể chống đỡ lực lượng thiên địa, hấp thu thiên địa linh khí bốn phía, sinh sản không ngừng! Hoàng Tước đạo hữu, hãy nhận một kích Cự Linh của ta!” Giọng Thân Đông ồm ồm phát ra từ miệng người khổng lồ.

Gã không nhúc nhích người nhưng tay phải nâng lên kéo về phía sau, khiến thân thể nghiêng giống cây cung. Ngay sau đó, trong tiếng gầm kinh thiên động địa, chỉ thấy nắm đấm tay phải khói đen người khổng lồ, thân thể cong của nó kéo căng, nắm đấm to lớn bùm một tiếng đánh ra. Nắm đấm to lớn dấy lên tiếng rít rạch phá khung trời, khiến không khí tan vỡ, dường như không thể chịu đựng thần thông của Thân Đông. Nắm đấm đi qua đâu là không khí có dấu vết nứt vỡ.

Tô Minh con ngươi co rút, toàn thân trên dưới đau nhức, thậm chí ngừng thở. Hắn cảm giác rõ rệt theo nắm đấm đối phương đánh ra như hút đi tất cả không khí xung quanh, khiến chỗ này giống như thức thứ ba Ly Phong vậy. Dường như tất cả không khí đều bị nắm đấm hút lấy, hóa thành lực lượng kinh thiên đánh tới. Nhưng hắn chẳng thụt lùi, không thể lùi, cũng không muốn lùi!

“Không uổng là cường giả viên mãn vấn đỉnh của tiên tộc có thể so với Man Hồn đại viên mãn!” Mắt Tô Minh toát ra hừng hực chiến ý.

Đối phương tôn trọng hắn thì Tô Minh cũng sẽ tôn trọng cường giả này. Dù cho chủng tộc khác nhau, dù rằng cách sống cũng khác nhưng Tô Minh sẽ đưa cho sự tôn trọng cường giả.

“Man Thần rống, không biết là Man Thần đời thứ mấy sáng tạo.” Khi nắm đấm đánh tới thì Tô Minh bình tĩnh nói, lời nói quanh quẩn thì hắn hướng đến nắm đấm phát ra cú rống mạnh nhất!

Tiếng rống vang lên, khiến bốn phía bốn phía vang tiếng nổ. Nguồn truyện audio Podcast

Cùng lúc đó tu vi trong người Tô Minh chớp mắt liên tục bùng nổ, hiển nhiên lúc lần đầu so tài hắn còn giữ lại thực lực.

Chương 622: Tinh

Tiếng rống như sấm sét phát ra thì nắm tay của Thân Đông cách Tô Minh mấy mét chậm lại, thân hình rung động như sắp tán đi.

Giây phút này Tô Minh lộ ra tám phần lực lượng trong người!

Tám phần lực lượng này là đỉnh của năm đó, giờ thi triển mặc dù nắm đấm chậm lại, như sắp tan biến nhưng vẫn tiến tới, mắt thấy sắp tới gần Tô Minh. Từ nắm đấm truyền ra lực lượng hủy diệt như là chỉ cần rơi vào người Tô Minh sẽ khiến hắn hình thần đều diệt!

Thân Đông ẩn trong thân hình khổng lồ mặt nổi gân xanh, tu vi toàn bộ bùng phát biến thành sức mạnh cao nhất của người khổng lồ, đó là lực lượng có thể đối kháng Man kiếp, khiến nắm đấm chợt tăng tốc độ. Ầm ầm như đè ép đỉnh năm đó của Tô Minh, chợt tới gần.

Nhưng tám phần tu vi chỉ là đỉnh năm đó của Tô Minh, mặc dù bây giờ hắn không hồi phục mười phần nhưng cũng gần chín phần, thêm một phần lực lượng lần đầu tiên bị hắn thi triển ra.

Lực lượng dễ bạo tạc toát ra trong người Tô Minh, dung nhập vào Man Thần rống, khiến sóng âm trong chớp mắt lấn át thanh âm cõi trời đất, dường như thay thế thiên địa vận chuyển, tại khoảnh khắc này hoàn toàn bùng phát. Giây phút tiếng rống quanh quẩn, nắm đấm to lớn trước mặt Tô Minh bỗng tan vỡ từng tấc, bắn ngược lại, bao gồm thân hình khổng lồ hoàn toàn vỡ ra. Theo thân hình tan vỡ, Thân Đông ở bên trong hộc búng máu bắn ngược liên tục lùi mười bước, mỗi bước đạp xuống đều khiến hư vô chấn động, mỗi bước đạp xuống chính là một mét!

Sau mười bước, gã lùi ra mười mét!

Mặt Tô Minh tái nhợt, tiếng rống chấm dứt, người khổng lồ do sương khói của Thân Đông biến thành tan vỡ thì hắn cũng hộc máu, người lùi lại cũng là mười bước mới ổn định thân thể. Hắn hít thở dồn dập, ngẩng đầu nhìn Thân Đông khóe miệng cũng trào máu.

Hai người nhìn nhau, hiển nhiên trận chiến đầu còn giữ thực lực, nên Thân Đông hơi kém chút. Nhưng lần thứ hai, Thân Đông bùng phát tất cả tu vi, loại cường đại này dù là Tô Minh thi triển lực lượng đỉnh trước khi bị thương cũng không thể đối kháng. Nếu không phải hắn còn ẩn giấu lực lượng thì cuộc chiến này hắn đã thua.

Khi hắn lộ ra chín phần lực lượng đang trong hồi phục thì dưới tiếng nổ ngập trời, hai người đều hộc máu, cùng lùi mười bước, rõ ràng là lực lượng tương đương!!!

Chỉ có chiến đấu lực lượng tương đương mới khiến người vui sướng đầm đìa. Hai người cách hơn hai mươi mét nhìn nhau, không ai nói lời nào, chỉ có ánh mắt giao nhau.

Một lúc sau, khóe miệng Thân Đông dần lộ nụ cười. Trên mặt Tô Minh cũng có nụ cười, cười ngày càng rạng rỡ, cuối cùng biến thành tiếng cười to.

Thân Đông cười, Tô Minh cũng cười, trên chiến trường trống trải, hai người mới nãy còn chém giết giờ thì cất tiếng cười to thế mà chẳng có chút gì không phối hợp, ngược lại hoàn mỹ hòa hợp. Đó là một loại ngầm hiểu lẫn nhau, một loại tôn trọng đối với nhau, một loại khẳng định và công nhận đối phương.

“Một trận chiến này, sảng khoái!” Thân Đông cười, nâng tay phải vỗ túi trữ vật, từ bên trong bay ra một hồ lô. Gã bắt lấy rút nút miệng bình bay ra mùi rượu đậm đặc, ngửa đầu uống một hớp to.

“Hoàng Tước đạo hữu, ngươi có muốn hay không?” Thân Đông mang máu uống hớp rượu to, cười nhìn Tô Minh, trong ánh mắt có tôn trọng. Sự tôn trọng này là từ khi gã đi tới thế giới Man tộc thì không xuất hiện nữa, dù là đối mặt tà tông Cấp Ảm thì chỉ có kinh sợ, không cùng ý nghĩa với tôn trọng.

“Ta là Man tộc.” Tô Minh vẫn cười nhưng bên trong dần xen lẫn sự phức tạp.

Hắn phức tạp là mặc dù không giao tiếp nhiều với người này nhưng trong trận chiến ngôn ngữ, hành động của đối phương đều được Tô Minh tôn trọng. Cảm giác hiểu lẫn nhau đó chẳng những sinh ra trong lòng đối phương, hắn cũng có. Nhưng mà, chủng tộc khác nhau đã định kết cuộc của hai người.

“Vậy thì sao chứ? Ngươi là người Man tộc thứ hai ta gặp đạt được ta tôn trọng và kính nể. Hoàng Tước đạo hữu có can đảm cẩn thận, làm việc dứt khoát, ngươi rõ ràng có nhiều pháp bảo thêm nữa lực lượng Táng Tà thương vậy mà bỏ không dùng. Mới nãy lực lượng một rống làm ta thụt lùi, ngươi có cơ hội khiến ta bị thương thêm nhưng từ bỏ không dùng. Mặc dù ngươi và ta không cùng chung tộc nhưng ta chỉ biết rằng, trận chiến này thật sảng khoái! Hoàng Tước đạo hữu, rượu này chỉ tặng cho người Thân ta công nhận, lại hỏi lần nữa, ngươi, có muốn không?” Thân Đông nhìn Tô Minh, tiếng cười vang vọng, cảm giác quang minh chính đại từ trên người gã xua tan tất cả âm u, lộ rõ ra.

Mặc dù đến từ tà tông nhưng bên trong cũng có đàn ông chân chính!

Tô Minh nhìn Thân Đông, tay phải nâng lên cách không chộp hồ lô. Lập tức hồ lô bay khỏi tay Thân Đông lao hướng Tô Minh, bị hắn bắt lấy. Hắn nhìn Thân Đông đặt nó bên miệng, uống hớp lớn.

“Trận chiến này đúng là sảng khoái! Rượu này càng sảng khoái!” Rượu trong miệng Tô Minh biến thành nóng bỏng như kéo theo đường chỉ lửa tản ra trong người hắn, khiến tu vi vì thế mà hơi hồi phục.

Dù chỉ là một chút nhưng có thể thấy rượu này quý giá!

“Nếu đã thích rượu thì cái bình trong tay ngươi Thân ta tặng cho đấy!” Thân Đông cười, biểu tình có vẻ vui sướng, điều này rất hiếm thấy trên khuôn mặt âm u của gã. Tuy nhiên biểu lộ chân thành, lấy kinh nghiệm của Tô Minh thấy ra nó không phải giả dối.

“Thân ta giáng xuống Man tộc là vì cơ hội đột phá vấn đỉnh bước vào bước thứ hai. Hoàng Tước đạo hữu, ta thấy tu vi Man tộc của ngươi rất đặc biệt, chắc là cũng tới lúc mấu chốt. Nếu ngươi và ta đều có thể đột phá thì phải chiến nữa!” Thân Đông nhìn Tô Minh, từ trong túi trữ vật lấy ra một hồ lô, uống hớp lớn.

“Ngươi và ta còn chiêu thứ ba, có chiến hay không?” Đặt bình rượu xuống, Thân Đông cười to.

“Tất nhiên là chiến!” Tô Minh cũng cười lớn tiếng.

Ánh mắt hai người giao nhau, từ mắt đối phương không thấy đối địch mà là ánh sáng không chịu thua lấp lánh.

“Ta sắp thi triển là lúc ở tiên tộc ngẫu nhiên có được một thuật thần thông. Thuật này là thượng cổ tiên tộc để lại, ta tu nhiều năm mà không thể hoàn toàn nắm giữ, thuật này có tên là…Thất Minh Âm Tử Ấn! Lấy tu vi hiện giờ của ta có thể thi triển lực một ấn. Hoàng Tước đạo hữu, hãy nhìn kỹ!” Thân Đông nói xong bỗng cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu.

Máu nổ tung tứ tán, biến thành bảy ảo ảnh mơ hồ. Bảy ảo ảnh xuất hiện thì tử khí mênh mông vô cùng đậm đặc bỗng từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn đến, bị bảy ảo ảnh hoàn toàn hấp thu. Bảy ảo ảnh lộ ra hình dạng rất rõ ràng.

Đó là bảy người đội đế quan mặc thanh minh bào, nhìn không rõ mặt mũi như có uy nhiếp khiến Tô Minh tinh thần rung động toát ra từ bảy ảo ảnh. Ngay sau đó, bảy ảo ảnh thanh minh bào đều nâng lên tay phải vung một cái, trời đất biến sắc, tám hướng thay đổi. Đổi thay lớn nhất là không thấy khung trời nữa, bị khói xanh bao phủ. Cùng lúc đó, bảy ảo ảnh thanh minh cũng biến mất. Nhưng khoảnh khắc chúng biến mất thì cảm giác vô cùng nguy hiểm phát ra từ dưới chân Tô Minh.

Tô Minh mạnh cúi đầu, con ngươi co rút, hắn trông thấy mặt đất bị khói xanh thay thế giờ biến thành ấn ký vô cùng to lớn. Ấn ký màu xanh toát ra từng đợt uy nhiếp khiến Tô Minh tinh thần rung động, như tùy thời vận chuyển bùng phát, đó là lực lượng hủy diệt thiên địa Thất Minh Âm Tử Ấn. Nhưng ấn ký to lớn đó không phải lấy Tô Minh làm trung tâm, chỗ hắn ở là mép của ấn ký. Giờ phút này khi hắn nhìn nó thì tiếng quát khẽ của Thân Đông vang vọng.

Phút chốc ấn ký khói xanh toát ra ánh sáng xanh chói lòa, ánh sáng che đi mọi thứ xung quanh. Không có tiếng nổ điếc tai, không có dao động kinh thiên, khi ánh sáng tán đi thì Tô Minh vẫn đứng dưới đất, mặt Thân Đông tái nhợt ở phía xa.

Khói xanh biến mất, Thất Minh Âm Tử Ấn cũng không thấy đâu.

Nhưng mặt đất cách nơi này mấy trăm mét là hư vô, phạm vi trống rỗng cỡ trăm dặm, từ xa nhìn như có một hố sâu to lớn. Bởi vì mặt đất biến mất nên ngay cả bầu trời cũng thành mơ hồ, thậm chí đỉnh trời còn có một cái hố to lớn đang từ từ khép lại.

Tô Minh im lặng.

Thân Đông hít thở dồn dập, qua một lúc nhìn Tô Minh, nụ cười nở trên môi.

“Hoàng Tước đạo hữu, mặc dù thuật này chỉ có một ấn nhưng uy lực như thế nào hả?”

Tô Minh nhắm mắt, vài giây sau mở ra, chắp tay cúi đầu hướng Thân Đông. Hắn không đáp câu hỏi của Thân Đông mà nâng lên tay phải, mu tay đưa hướng trời, lòng bàn tay chĩa xuống đất.

“Nếu bàn tay ta là năm tháng, nếu một mặt đại biểu quá khứ, một mặt đại biểu tương lai…” Tô Minh khẽ thì thào.

Mái tóc bị gia đình Tên Hề Nhi nhuộm đen lần đầu tiên phai màu, lộ ra tím và trắng giao hòa, lộ ra mái tóc khiến người thấy kinh khủng!

Cùng lúc đó, xung quanh đều vì câu nói kia, bàn tay vung khiến thời gian rút lui, hình ảnh kinh người.

Thân Đông trợn to mắt lộ vẻ không thể tin hoảng sợ và chấn động, gã ngơ ngác nhìn bầu trời và mặt đất xung quanh. Thời gian nhanh chóng đảo ngược, nhìn phía xa hố sâu mặt đất biến mất, lỗ hổng trời không còn, thấy đất nhanh chóng trở lại như cũ, bầu trời xuất hiện ấn ký thanh minh. Tất cả điều này khiến Thân Đông hít ngụm khí.

“Đây là thần thông gì!!!” Thân Đông lòng run lên, chợt vui mừng mới nãy mình không có ý niệm giết chết đối phương dưới thanh minh ấn này, nếu không thì…

Tô Minh nhìn thanh minh ấn tồn tại trong thiên địa hồi phục lại, mắt toát tia sáng kỳ lạ, cẩn thận nhìn.

Tâm là bàn vẽ, hồn là bút, đang phỏng theo.

Chương 623: Bị bán đi

Tô Minh đời này lần đầu tiên phỏng theo, tạo nên Man Thương thuật, mặc dù thuật này theo tu vi tăng lên không có nhiều tác dụng, nhưng là ngưỡng cửa thứ nhất cho hắn bước vào cường giả. Từ nay về sau lần thứ hai phỏng theo, sáng tạo tốc độ khiến nhanh vượt qua cực hạn bản thân, hiểu về nắm giữ gió làm hắn đạt được Phong Man truyền thừa, nắm giữ Ly Phong Tam Thức.

Mãi đến hôm nay, trong cuộc chiến cùng Thân Đông, trong thức cuối cùng ước hẹn ba thức thần thông với gã, Tô Minh lại lần nữa phỏng theo!

Lần này không có bàn vẽ, vì tâm của hắn chính là bàn vẽ! Một lần này cũng không có cầm bút, vì linh hồn hắn chính là thiên địa bút!

Mượn Túc Mệnh luân hồi, xem thời gian đảo ngược, nhìn thanh minh biến, dùng tâm hồn phỏng theo. Bây giờ trong mắt Tô Minh, hắn trông thấy trời đất lượn lờ khói xanh, từ ban đầu xuất hiện mãi đến ngưng tụ thành ấn, cuối cùng ầm ầm nổ tung, dẫn động không phải lực lượng tu vi, không là sức sống thiên địa, không phải linh khí bầu trời, mà chính là lực lượng tử vong tồn tại trong tự nhiên.

Lực lượng này khiến Tô Minh rung động, làm tim hắn đập nhanh, khiến con ngươi co rút, càng làm tiếng hít thở dồn dập hơn. Hắn biết tại sao lúc trước không trung xuất hiện lỗ hổng to, hắn biết căn nguyên thanh minh ấn cường đại, hắn thấy cái hố trên bầu trời không phải tan vỡ dưới bầu trời tan vỡ, đó là đằng sau bầu trời, từ trong âm tử sương mù vô tận trút ra, như là chịu nơi này kêu gọi xé rách màn trời giáng xuống.

Âm tử khí, đây là lực lượng sương âm tử ngoài bầu trời!

“Thất Minh Âm Tử Ấn, thanh minh ấn!” Mắt Tô Minh sáng ngời, nếu không phải mượn thân Túc Mệnh, hắn sẽ không thấy rõ căn nguyên, nếu không phải thời gian đảo ngược, hắn không thể thấy hoàn chỉnh ấn ảm diệt!

Nếu không phải đây không là lần đầu hắn phỏng theo mà ở trên Cửu Phong, dùng phỏng theo để khiến mình tĩnh tâm thì sẽ không liếc mắt liền nhìn thấu căn nguyên Thất Minh Âm Tử Ấn!

Trong mắt Tô Minh dần lóe màu xanh, sắc xanh chỉ trong chớp mắt biến mất không còn bóng dáng. Tô Minh nhắm mắt lại.

Thân Đông mở to mắt lộ ra không thể tin và hoảng sợ, ánh mắt nhìn Tô Minh càng toát ra sự khó tin.

“Thần thông mới nãy…thời gian đảo ngược, lấy thần thông này quan sát âm tử ấn của ta, thế mà bị hắn nhìn ra ít manh mối, xem bộ dạng dường như ngộ cái gì. Người này rốt cuộc có ngộ tính gì vậy? Nếu hắn thật sự hiểu rõ âm tử tấn thì ta…ta…chuyện này tuyệt đối không có khả năng!” Thân Đông cười khổ.

Gã còn nhớ khi mình tu luyện Thất Minh Âm Tử Ấn thì dùng năm tháng rất lâu mãi đến bây giờ mới biễn cưỡng nắm giữ ấn thứ nhất. Nếu Tô Minh thật sự chỉ nhìn một cái liền thấu bản chất và căn nguyên, chuyện này sẽ làm Thân Đông rất bị kích thích.

Thân Đông cười khổ. Tô Minh mở mắt ra, trong mắt lóe sương khói màu xanh làm Thân Đông trông thấy thì lòng rung động.

“Cảm ơn thuật của Thân huynh!” Mắt Tô Minh co rút, trong con ngươi dòng suốt biến mất. Biểu tình hắn nghiêm túc chắp tay cúi đầu hướng Thân Đông.

Thân Đông ngẩn ra, do dự mở miệng.

“Ngươi…ngươi học được?”

“Có vài nơi còn trúc trắc, chỉ thấy ra chút manh mối thôi. Thuật này mượn tử ý bản thân dẫn động tử khí mặt đất hình thành trận pháp triệu hoán sương âm tử ngoài màn trời, liên tiếp nhau bùng phát ra hơi thở âm tử tràn ngập tử vong!” Tô Minh bình tĩnh nói.

Thân Đông hít thở dồn dập, ánh mắt nhìn Tô Minh có hoảng sợ, kinh khủng, phức tạp, cũng có cay đắng. Thật lâu sau gã cười khổ lắc đầu.

“Đạo hữu có ngộ tính cao, cùng thế hệ ta chỉ thấy trên người Diệp Vong. Cuộc chiến này kết thúc, ta thua, dù mới nãy Thất Minh Âm Tử Ấn rơi vào người đạo hữu thì lấy thần thông đảo ngược thời gian vừa nãy cũng đủ phá thuật này.” Thân Đông hít sâu, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.

“Cuộc chiến hôm nay sung sướng đầm đìa, Thân ta có không ít thu hoạch, cảm giác cách đột phá không xa, việc này phải cảm ơn đạo hữu. Nhưng đạo hữu phải cẩn thận, trưởng lão vấn đỉnh Tà Linh Tông chết, chuyện này không nhỏ, ta có trách nhiệm phải báo lên trên, từ nay về sau mong đạo hữu giữ gìn.” Thân Đông nói, nhìn chằm chằm Tô Minh, xoay người nhoáng lên hóa thành cầu vồng lao đi.

Tô Minh nhìn Thân Đông đi xa, một lúc lâu sau trong mắt lại lộ ra sương xanh. Sương khói chuyển động, hắn từ từ nâng lên tay phải, chỉ thấy trong tay cũng xuất hiện vòng xoáy sương xanh lượn lờ, chớp lóe tử khí sâu đậm.

“Ngươi không phải người Âm Tử giới, cho nên khó khăn nắm giữ thuật này. Tiền bối sáng tạo ra thần thông này chắc chắn đến từ đất Âm Tử. Xem lời nói của Thân Đông thì ở tiên tộc học thuật này, vậy là tiền bối sáng tạo thần thông nếu đến từ đất Âm Tử thì người đó…làm sao đi ra?”

Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, mắt lộ ra tia sáng lạnh.

“Sớm muộn gì có một ngày ta sẽ phá tan bầu trời, bước vào thế giới thuộc về các ngươi. Ta cảm giác ngày này, không còn xa.” Tô Minh thì thào, tay phải siết chặt, bên trong sương xanh lập tức tan biến. Hắn xoay người bước nhanh đi hướng sơn môn Tàng Long phân tông trong bình minh.

Giây phút Tô Minh đi hướng sơn môn Tàng Long phân tông thì trên mảnh đất này, vô tận màn trời, trong tầng mây trước bình minh bị đêm đen che giấu, có một đầu rồng to lớn chui ra.

Đầu rồng màu vàng đất, vẻ mặt uy nghiêm toát ra hung ác, cúi đầu. Ánh mắt nó quét qua mặt đất như đang nhìn bóng lưng Tô Minh, trên người nó ngồi một thiếu nữ. Thiếu nữ mặt hồng hào, tay vẫn cầm hạt dưa, cô ngòi cắn hạt dưa mắt xoe tròn toát vẻ nghịch ngợm.

“Là sự tồn tại cực kỳ hiếm thấy trong Minh Hoàng chân giới chúng ta, đồn rằng đã đứt đoạn mạch, Tố Minh tộc. Có thể dùng ngộ tính như vậy, thậm chí ta thấy hắn ở dưới Đạo Thần chân giới chiến tiên, đã xuất hiện minh chi tiên triệu, không ngờ tại đây gặp nhân vật như vậy!” Mắt thiếu nữ lấp lánh không biết nghĩ đến cái gì mà bật cười, trong nụ cười có nhiều đắc ý.

“Hắn là người Minh Hoàng chân giới chúng ta, lại là Tố Minh tộc hiếm thấy, có ngộ tính như vậy, còn xuất hiện minh chi tiên triệu…ai dà da, tiểu tử nay bị ta bán ra sẽ có bao nhiêu ích lợi nhỉ? Mà bán cho ai nhỉ? Bán cho lão già Minh Vương hay Phù Thủy bà bà? Hoặc là trực tiếp bán cho Minh Hoàng?” Thiếu nữ ngẫm nghĩ, lập tức tinh thần phấn chấn, không ăn hạt dưa nữa, mắt toát ra tia sáng.

“Mặc kệ, nếu bán thì phải bán giá thật nhiều vào, thế mới không uổng lúc trước ta cứu mạng hắn, coi như là thù lao đi. Nhưng Minh Hoàng thì bỏ đi, lão già đó cay nghiệt chết được, keo kiệt hết sức, không thể rút một cọng lông nữa là!”

Hoàng long nghe mấy lời này thì người run rẩy, biểu tình lộ vẻ kinh khủng.

Thiếu nữ biểu tình càng đắc ý, nâng lên tay phải chộp đầu hoàng long. Người con rồng run rẩy, bản năng cúi đầu khiến thiếu nữ chụp hụt.

“Tiểu Hoàng, ngươi không nghe lời?” Thiếu nữ trừng mắt, thanh âm rất ngọt ngào khiến người nghe xong nếu không thấy biểu tình sẽ kiềm không được người mềm nhũn.

Vẻ mặt hoàng long không còn hung dữ và uy nghiêm mà có vẻ đau khổ, nó dứt khoát nhắm mắt lại. Chỉ thấy bây giờ thiếu nữ tay phải chộp đầu hoàng long, kéo một cái, hoàng long bị đau, râu tóc trên đầu bị thiếu nữ kéo đứt ba cái.

Thiếu nữ lấy ra một cọng râu, tóc rồng, hé môi nhỏ nhắn thổi vào nó. Một lũ khí bổn mệnh bay bổng khi đụng vào râu tóc lập tức tự bốc cháy. Theo nó đốt cháy, một lũ khói trắng bay lên nhưng không tan biến mà ngưng tụ ở giữa không trung, hình thành từng vòng tròn. Trong vòng tròn hỗn độn không thấy rõ ràng.

“Minh Vương gia gia, ta biết người nghe thấy mà, đừng trốn nha!” Thiếu nữ khụ một tiếng, ngọt ngào nói.

Trong vòng tròn vẫn hỗn độn chẳng có gì thay đổi, xem bộ dạng khói trắng đang tan biến, dường như chẳng bao lâu sẽ biến mất.

“Ai dà, người ta trông thấy một người có thiên tư rất ưu dị nha, người thứ nhất nghĩ đến là báo cho Minh Vương gia gia, nếu người không ở thì thôi đi, ta đi tìm Phù Thủy bà bà vậy.” Thiếu nữ biểu tình lộ vẻ đáng tiếc, con mắt nhìn chằm chằm vòng khói. Vòng tròn khói trắng ngày càng mỏng, con mắt co xoay tròn.

“Thôi vậy, coi như người Tố Minh tộc không có duyên phận với Minh Vương gia gia vậy. Thôi vậy…” Thiếu nữ nói, nâng lên tay phải như muốn vung trên vòng tròn sắp tan biến.

Nhưng khi thiếu nữ thốt ra câu cuối cùng thì lập tức vòng khói mỏng khựng lại, không tan biến mà nhanh chóng ngưng tụ. Bên trong hỗn độn tan mất, thay thế là trong suốt. Bên trong lộ ra một căn phòng kín, trong phòng ngồi xếp bằng một ông lão tóc trắng. Thân thể ông lão mơ hồ nhìn không rõ mặt mày, nhưng có thể cảm giác đôi mắt lão như xuyên thấu vòng khói nhìn thiếu nữ.

“Lão Minh, đã lâu không gặp.” Thiếu nữ cười vui vẻ, giơ tay như chào hỏi.

“Hừ, không lớn không nhỏ, còn ra thể thống gì! Ngươi cứ giữ bộ dạng như vậy, cả ngày điên điên khùng khùng, lần này vì tránh hôn sự cùng Minh Hoàng tứ công tử mà trộm đi Quá Giới Linh ngươi có biết mình gây ra đại họa gì không?”

“Ủa, ta nói lão già nhà ông nha, việc riêng của cô nãi nãi liên quan gì ông hả? Ta muốn trốn thì sao nào? Cái gì mà Quá Giới Linh, ta không biết nha.” Thiếu nữ trừng mắt bực mình nói, còn về Quá Giới Linh thì tỏ ra mờ mịt.

Hoàng long dưới thân nàng vẻ mặt đau khổ, định cúi đầu thì trong vòng khói truyền ra giọng ông lão.

“Thôi, việc này ta không muốn xen vào, mới nãy ngươi nói Tố Minh tộc cái gì?” Ông lão chuyển đề tài, rốt cuộc nói ra lý do lão xuất hiện.

Chương 624: Mong chờ đến từ Minh Hoàng chân giới!

“Ta không nói về Tố Minh tộc đâu, ta giận rồi, không thèm nói cho ông biết!” Thiếu nữ mặt lộ vẻ đắc ý, liếc ông lão trong vòng khói một cái, biểu tình đáng yêu.

“Tiếc là mầm tốt nha, tuổi trẻ, ngộ tính kinh người này, lấy tâm làm bàn vẽ, hồn làm bút, phỏng theo thiên địa biến hóa!” Thiếu nữ nói, lại nhìn vòng khói.

Ông lão trong vòng khói mặc dù khuôn mặt mơ hồ nhưng có thể thấy ra biểu tình chắc như cũ không chút thay đổi, dường như không thèm để ý người có ngộ tính kinh người này.

“Tâm hồn phỏng theo hả, này không tính cái gì.” Ông lão từ từ nói.

“Lấy tu vi có thể so với vấn đỉnh, chiến tu bước thứ hai, các loại tính toán, mặc dù cuối cùng không thắng nhưng khiến người bước thứ hai chật vật, bản thân thành công bỏ trốn.” Thiếu nữ lại nói.

“Tâm cơ thâm trầm, lấy tu vi thấp chiến đấu, người có thể làm được tuy không nhiều nhưng không phải chưa từng gặp.” Lần này thì ông lão trong vòng khói im lặng giây lát sau lại nói.

“Vậy nếu thêm vào tuổi không lớn đã lộ minh chi tiên triệu, có thể nghịch chuyển năm tháng chảy thì sao nào?” Thiếu nữ vẻ mặt như thường, cười khẽ nói.

Lời vừa thốt ra, trong vòng khói vặn vẹo, lát sau truyền ra giọng ông lão.

“Nghịch chuyển năm tháng chảy?”

“Đúng vậy, rồi thêm nữa có hơi thở Tố Minh tộc này. Trải qua ta quan sát và phán đoán thì có chín phần là Tố Minh tộc được đồn đoạn tuyệt từ mấy vạn năm trước trong Minh Hoàng chân giới ta!” Thiếu nữ nhìn vòng khói, đắc ý nói.

Lần này thì trong vòng khói im lặng càng lâu hơn, mãi đến khi ông lão phát ra thanh âm nhìn như bình tĩnh nhưng hơi kích động.

“Ngươi có chắc chắn hắn là người Tố Minh tộc, còn có minh chi tiên triệu không?”

Thiếu nữ không nói gì, tay phải nâng lên bay ra một khối ngọc giản. Ngọc giản bay vào vòng khói tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong ánh sáng lộ ra hình ảnh chính là Tô Minh và Đế Thiên đấu với nhau, và cả trận đấu cùng Thân Đông.

“Hắn ở đâu?” Qua một lúc trong vòng khói truyền ra thanh âm trầm thấp, vòng khói vặn vẹo lờ mờ thấy ông lão ngồi bỗng đứng dậy.

“Ai dà, ông nói hay dữ à. Ta vì tương lai Minh Hoàng chân giới chúng ta thà hy sinh hạnh phúc tương lai của mình đi ra ngoài tìm truyền nhân cho ngươi, dễ dàng sao? Rồi còn bị người khác hiểu lầm nữa! Hừ, thôi đi, khụ khụ, đưa mười thanh Thứ Minh Kiếm, một trăm viên U Minh Đan, ba trăm viên Hóa Linh tán và một lần cơ hội minh trì quán đính.” Thiếu nữ đếm ngón tay, bộ dạng chịu thiệt thòi nói.

“Con bé này. Thôi được, cho ngươi hết, nói cho lão phu đứa trẻ này ở đâu?” Giọng bất đắc dĩ của ông lão vang lên.

Thiếu nữ mặt mày hớn hở, lập tức lấy ra một ngọc giản nữa ném vào vòng khói.

Sóng gợn dập dờn, vòng khói và ngọc giản biến mất.

Trong trời sao, vũ trụ, Minh Hoàng chân giới trong bốn chân giới, một mảnh hư vô trôi nổi một đại lục đen. Đại lục vô biên vô hạn, bên trên hoang tàn vắng vẻ không có chút sự sống. Trung tâm đại lúc tồn tại phế tích hoang vắng, trong vô tận phế tích có một gian nhà, bây giờ lặng lẽ bị đẩy ra.

Một ông lão mặc áo dài trắng đi ra, toàn thân mơ hồ thấy không rõ ràng nhưng trong mắt sự mong chờ lộ rõ rệt.

“Đúng là người Tố Minh tộc rồi, không ngờ thế gian này vẫn còn tồn tại Tố Minh tộc. Rắc rối duy nhất là hắn ở đạo chân là thật hay giả. Nhưng coi như là ở đất Âm Tử Đạo Thần chân giới, nói không chừng lão phu phải đi một chuyến, đích thân xem thử người này thật hay giả!”

Khi ông lão nói chuyện thì nhấc chân tới trước, hòa vào bóng đêm, biến mất không thấy.

Giây phút ông lão rời đi thì trong Minh Hoàng chân giới, một nơi khác tràn ngập dòng sông ngân đen lượn lờ không biết phạm vi bao lớn, chớp lóe ánh sáng rực rỡ, dù ở khoảng cách xa cũng thấy rõ ràng.

Trong vô tận sông ngân có nhiều thân hình tu sĩ xuyên qua. Sâu trong thiên hà có một hồ nước, chính giữa hồ nước có một hòn đảo, bây giờ trong đảo ngồi xếp bằng một cô gái. Cô gái đeo khăn che đen, mắt chớp lóe ánh sao. Trước mặt cô là một vòng xoáy bềnh bồng, bên trong lộ ra khuôn mặt ngây thơ của hoàng long thiếu nữ.

“Phù thủy tỷ tỷ…một trăm viên Thủy Dung Đan, năm trăm phó thiên hà tinh thần thủy, cộng thêm tỷ phải làm chủ cho ta, thủ tiêu hôn sự với con trai thứ bốn của Minh Hoàng. Vậy thì ta sẽ nói cho tỷ vị trí của người Tố Minh tộc, ta chỉ báo cho tỷ biết trước tiên á, nếu tỷ từ chối thì ta lập tức đi kêu Minh lão à.”

Cô gái đội khăn che mặt hung dữ trừng thiếu nữ trong vòng xoáy, nhưng ánh mắt yêu thương không cách nào che giấu được. Mãi đến vòng xoáy tán đi đôi mắt cô lộ suy tư.

“Thế gian này thật sự còn tồn tại Tố Minh tộc sao. Tố Minh tộc…mấy vạn năm trước đã chết hết bởi hiên kiếp.” Khi nói tới hai chữ hiên kiếp thì biểu tình cô gái lộ ra kinh sợ.

“Thuở xa xưa truyền thuyết nguyên Minh Hoàng chân giới do tộc họ sáng tạo ra, nếu người này thật sự là người Tố Minh tộc thì sẽ là kho báu lớn nhất với Minh Hoàng chân giới ta!” Cô gái chậm rãi đứng dậy, mắt chớp lóe tiến tới trước một bước, biến mất trong không trung.

Lại nói bên Tô Minh, khi bình minh đến, thân thể hắn như u hồn hướng tới sơn môn Tàng Long phân tông, tay cầm một ngọc giản. Ngọc giản chính là vật nằm trong túi trữ vật của ông lão họ Cố Tàng Long Tông để lại.

Mặt trên ghi rõ dưới Thiên Thủy Cốc Tàng Long Tông có một động phủ giấu vật tông môn của họ, tất cả vật chưa kịp mang đi khi tai kiếp bỗng đến đều nằm ở đó.

Tô Minh lao nhanh đi, tất cả tĩnh lặng nhưng tai hắn còn nghe từ trong Tàng Long Tông truyền đến tiếng hét thảm yếu ớt. Người Tà Linh Tông cướp đoạt đang đuổi tận giết tuyệt, rồi xung quanh bị phong ấn thành lồng giam. Trừ ông lão họ Cố có lẽ dựa vào tu vi liều mạng trọng thương chạy ra ngoài, người còn lại dù có trốn ra Thiên Thủy Cốc cũng không thể thoát khỏi phong ấn.

Cho nên bốn phía truyền đến tiếng hét yếu ớt, cũng có đệ tử Tàng Long Tông tìm chỗ trốn tránh, tiếng hét trước khi bị tàn nhẫn giết chết.

Tô Minh biểu tình bình tĩnh, hắn không có nhiều lòng đồng tình ngăn cản cuộc giết chóc không liên quan gì hắn, đây là trận giết chóc trong tông môn tiên tộc. Tô Minh lặng lẽ bay đi, thẳng đến dưới Thiên Thủy Cốc, cũng chính là vực sâu dưới cầu treo Tàng Long Tông thì khựng lại.

Cẩn thận lại nhìn ngọc giản trong tay, Tô Minh tản ra thần thức, chốc lát sau nhoáng người lao xuống vực sâu. Không lâu sau khi hắn dừng lại thì ánh mắt rơi vào vách đá trước mặt.

Chỗ đó nhìn như bình thường, tràn ngập rêu xanh, sơn thạch toát ra tang thương, hiển nhiên tồn tại rất lâu. Bốn phía chẳng có chút linh lực dao động, càng không có dấu vết đục đẽo.

Đứng tại đây, mắt Tô Minh lóe tia sáng kỳ lạ, nâng lên tay phải định ấn pháp quyết thì nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bên trên rồi phớt lờ nó, ấn pháp quyết chỉ vào tảng đá không có gì kỳ lạ liên tục đánh ra.

Lát sau, từng tiếng xé gió phát ra từ bên trên, Tô Minh không ngừng ấn quyết, tảng đá nhìn như bình thường lập tức phát ra tiếng ầm ầm chấn động. Chỉ thấy mặt trên như bị xốc lên rèm che, rêu xanh biến đi lộ ra là một động phủ phong kín. Trên cửa động phủ có một chỗ lõm vừa khít khảm vào khối ngọc giản. Tô Minh không chút nghỉ ngơi vung ngọc giản ấn vào chỗ lõm.

Cửa phát ra tiếng ầm ầm, từ từ mở ra.

Khoảnh khắc cửa mở thì tiếng xé gió bên trên càng vội vàng, tiếng nói âm trầm lộ ra.

“Tiểu tử, ngươi nói chỗ kho báu ở đâu? Nếu bị ta phát hiện ngươi dám chơi đùa với chúng ta thì trên lá cờ Thiên Bảo của ta còn thiếu một lũ chủ linh, có thể làm ngươi nhận hết hành hạ ôm hận mà chết!”

Thanh âm này Tô Minh nghe quen tai, suy tư liền nhớ ra trên pháp khí bay đệ tử nội tông gầy gò định huyết tế mình. Tô Minh không thèm để ý, đi hướng động phủ. Giây phút hắn bước vào động phủ thì phía trên sương khói cuồn cuộn, bên trong có ba vệt đỏ rít gào lao đến.

Đằng trước nhất chính là đệ tử nội tông gầy gò, sau lưng hai đồng môn mắt đỏ rực, mang theo mong chờ và tham lam. Trong đó một người dưới nách kẹp một thanh niên run bần bật, nhìn từ quần áo thanh niên chính là đệ tử Tàng Long Tông.

Khoảnh khắc họ xuất hiện từ trong sương khói, đệ tử nội tông gầy gò dẫn đầu liếc mắt liền thấy vách đá bị mở ra hiện động phủ, cũng trông thấy Tô Minh đứng đó.

Gã ngẩn ra rồi nở nụ cười.

“Đệ tử ngoại tông mà cũng dám đến chia một chén canh hả? Coi như ngươi may mắn, hôm nay ông nội ngươi huyết tế đã đến cực hạn, cút ngay cho ta!” Đệ tử nội tông gầy gò cười khẩy lao hướng Tô Minh, theo gã thấy thì hắn chẳng đáng là gì, nếu không tránh đường thì cứ giết ngay.

Gã để ý chính là trong động phủ, kho báu mà đệ tử Tàng Long Tông đã nói.

Hai người sau lưng gã ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Minh, rít gào tới gần, chỉ có thanh niên Tàng Long Tông bị họ kẹp dưới nách là ngây ngốc nhìn cánh cửa mở rộng. Gã chú ý thấy trên cánh cửa ngọc giản không hề bắt mắt khảm vào, con ngươi co rút nhìn chằm chằm Tô Minh.

“Không tránh đường? Nếu đã đi tìm chết, một con kiến ngoại tông bình thường, ta thành toàn cho ngươi!” Người gầy gò tới gần, thấy Tô Minh vẫn đứng đó thì mất kiên nhẫn, nâng lên tay phải muốn tiện tay giết đối phương.

Nhưng khi gã vừa nhấc tay lập tức trông thấy ánh mắt Tô Minh. Đó là đôi mắt bình tĩnh đến khiến người sợ hãi, bình tĩnh như trời đất tan vỡ trước mặt cũng sẽ không biến sắc, bình tĩnh làm đệ tử nội tông gầy gò trông thấy rồi thì tinh thần bản năng chấn động.

Chương 625: Bát Phù Môn!

Đệ tử nội tông gầy gò tu vi không bình thường, nhưng cái loại không bình thường này chỉ là với đồng môn của gã chứ trong mắt Tô Minh thì người trình độ này hai lần chọc mình, không khả năng tiếp tục tha cho.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, loại bình thản này là biểu tình của lạnh lùng.

Đệ tử nội tông gầy gò lòng rung động, bỗng nhiên từ người Tô Minh cảm nhận sự khủng bố trước kia gã không thấy, đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng đó ánh vào con ngươi gã tựa hai thanh kiếm sắc bén đâm thủng hai mắt gã, xuyên qua đầu óc, rạch phá tinh thần, ở trong người gã biến thành mấy vạn sấm sét cùng nổ vang.

Tiếng sấm xé rách tinh thần và linh hồn gã, khiến gã cách Tô Minh chưa đến nửa mét hít thở dồn dập, mắt trợn to.

Phun ra búng máu nhuộm đỏ quần áo gã, khiến thân thể đệ tử nội tông gầy gò run rẩy, làn da xuất hiện vố số vết nứt đẫm máu, những vết máu không ngừng lan tràn chớp mắt đã khắp toàn thân. Uy nhiếp vô hình mà gã cảm nhận rõ rệt như núi to đè người, muốn nghiền nát gã, dường như thế giới của gã vào chớp mắt này hoàn toàn sụp đổ.

*Thình thịch* tiếng tim đập nhanh đến cuối cùng liền thành một mảnh, đệ tử nội tông gầy gò mặt tái nhợt, ngực gã nổ một cái bùm, trái tim không thể chịu đựng uy nhiếp nổ tung. Theo tim nổ thì bao gồm nội tạng gã vào giây phút này bị đè ép, vỡ vụn. Thân hình gã cách Tô Minh nửa mét, bùm, máu thịt nhầy nhụa, người vỡ tan. Máu thịt bắn khắp nơi nhưng không có chút gì dính vào người Tô Minh, dường như người đàn ông gầy dù có chết cũng không dám tới gần hắn một chút.

Người đàn ông gầy gò chết, Tô Minh không thi triển bất cứ thần thông gì, thậm chí không nâng tay lên, chỉ dùng khí thế hình thành uy nhiếp đè ép, loại khí thế này tùy theo tu vi Tô Minh tăng lên mà hóa thành gần như là thực chất!

Ở không xa đồng môn của hai người đàn ông gầy gò đã chết trợn mắt, mê mang. Nhưng trong đó một người không kẹp thanh niên Tàng Long Tông phản ứng nhanh hơn chút, mặt trắng bệch không chút do dự lập tức thụt lùi, biến thành cầu vồng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Sợ hãi tràn ngập toàn thân gã, run rẩy thay thế nhịp tim đập, hoảng sợ và kinh khủng, trở thành toàn bộ trong lòng gã. Giờ rút lui, suy nghĩ duy nhất trong đầu gã là bất chấp tất cả chạy thật xa.

Vệt sáng đỏ hiện lên, khi người đó bỏ chạy thì lướt qua người gã. Người đàn ông chạy trốn mắt mờ mịt muốn cúi đầu nhìn, động tác cúi đầu khiến cùng thân hình tách rời, rơi xuống vực sâu, thân thể run lên rồi rơi theo.

Một túi trữ vật bay ra khỏi cái xác bị ánh sáng đỏ cuốn lấy lao hướng Tô Minh, bềnh bồng trước mặt hắn, lộ ra thân hình chính là con rắn nhỏ!

Trải qua vài năm, vết thương của nó đã hồi phục nhiều, mặc dù bây giờ vẫn hơi yếu ớt nhưng thân hình đã hoàn chỉnh lại.

“Không giết đi còn chờ tới khi nào?” Tô Minh sờ đầu rắn nhỏ, con rắn lộ vẻ hưởng thụ, thân thể vòng quanh cánh tay hắn.

Tô Minh nói câu kia hiển nhiên không phải với rắn nhỏ, chỗ này trừ hắn ra chỉ có hai người. Một là đệ tử Tà Linh Tông còn đang ngây người, còn có một là thanh niên Tàng Long Tông bị gã kẹp dưới nách.

Giây phút Tô Minh thốt lời thì đệ tử Tàng Long Tông tinh thần rung động, mạnh cúi đầu nhìn người Tàng Long Tông bị mình kẹp dưới nách, gã thấy thanh niên đó mắt lóe tia sáng lạnh. Đây là ánh sáng cuối cùng gã thấy trong đời, giây tiếp theo Tàng Long Tông thanh niên nâng lên tay phải nhanh như tia chớp vung lên. Máu bắn ra từ cổ đệ tử Tà Linh Tông, từng tiếng nổ trầm đục, đệ tử Tà Linh Tông thân thể chia năm xẻ bảy rơi xuóng vực sâu.

Thanh niên Tàng Long Tông bềnh bòng giữa không trung, biểu tình trầm trọng, e ngại và căng thẳng chắp tay hướng Tô Minh.

“Vãn bối Tôn Sơn Tàng Long Tông, bái kiến tiền bối. Nếu tiền bối đã biết cách mở động phủ nơi này, lại có được ngọc giản thì vãn bối không quấy rầy tiền bối nữa.” Tim thanh niên Tàng Long Tông Tôn Sơn đập nhanh, hồi hộp nói

Gã chậm rãi thụt lùi, dù nhìn không ra tu vi của Tô Minh nhưng có thể không ra tay chỉ dựa vào khí thế đã khiến người đàn ông gầy toàn thân nổ tung, loại tu vi này theo Tôn Sơn thấy thì đối phương yếu nhất có thể so với anh biến, thậm chí rất có khả năng tương đương với vấn đỉnh.

Nhưng khi gã lùi bảy, tám bước thì Tô Minh lạnh lùng liếc một cái. Ánh mắt này làm Tôn Sơn khựng lại, cố nặn nụ cười định nói cái gì, Tô Minh vung lên tay áo phải.

Lập tức xuất hiện gió thét gào lao hướng Tôn Sơn, con ngươi gã co rút muốn né tránh nhưng do dự một chút, đứng im không tránh mảy may, mặc kệ gió rít gào tới gần ở ngoài người cuốn hóa thành lốc xoáy cuốn gã bay hướng Tô Minh, lướt qua hắn bay vào trong động phủ, cuối cùng ở sâu trong động bị đè trên vách đá như bị phong ấn!

Tô Minh biểu tình bình tĩnh liếc Tôn Sơn bị quăng vào động phủ. Mới nãy nếu đối phương phản kháng thì bây giờ đã chết rồi, còn nếu không chống cự, Tô Minh không phải loại người thấy ai liền giết. Phong ấn gã xong Tô Minh không thèm để ý nữa, cất bước vào động phủ mở ra. Khi hắn bước vào thì vung tay áo, lập tức ngọc giản trên cửa đá rớt ra biến thành vệt sáng rơi trong tay Tô Minh. Hắn tiến vào trong, cửa đá lại ầm ầm khép kín, từ bên ngoài nhìn mọi thứ như cũ, không có chút manh mối.

Tô Minh đi trong động phủ, vẻ mặt bình tĩnh. Động phủ này không lớn lắm, trừ đại sảnh chính giữa thì có tám phòng kín, mỗi phòng có cửa đá đóng kín, trên cửa đó có ấn ký phù văn chớp lóe.

Tám ấn ký phù văn mỗi một cái khác nhau, chớp lóe từng đợt ánh sáng âm u, nhìn qua thì dường như ấn ký phù văn ẩn chứa ý nghĩa khác nhau.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Tô Minh đứng trong đại sảnh, bên người trừ tám cửa đá phòng kín ra một mảnh trống trải, còn có Tôn Sơn bị đông trên vách đá trước mặt. Tứ chi gã bị gió cuốn, giờ hồi hộp nhìn Tô Minh. Tim gã đập nhanh, trán toát mồ hôi, thầm mừng mới nãy mình không chọn né tránh hay chống cự. Gã tự nhận tu vi của mình không bằng một ngón chân đối phương, muốn giết gã như nghiền một con kiến, cường giả như vậy chỉ cần chọn nghe theo thì có lẽ còn một đường sự sống. Bây giờ gã biết mình đi đúng rồi, đối phương không giết người mà chỉ phong ấn, hiển nhiên không muốn gã ra ngoài dẫn đến phiền phức không cần thiết.

Tôn Sơn cười khổ thầm than cho dù mình đi ra ngoài cũng không dám chọc đối phương, cũng nổi lên kính sợ thật sâu với Tô Minh mà gã không nhìn thấu, nỗi kính sợ đến từ sự cẩn thận và suy nghĩ từ đối phương.

‘Lão quái này tu vi cao sâu, tâm kế kín đáo, không cho phép có gì ngoài ý muốn vượt qua tầm khống chế. Cho dù ta đối với hắn mà nói không đáng là gì nhưng vẫn phong ấn ta tại đây. Hơn nữa mặc dù phong ấn cường đại lại không tạo thành chút tổn thương cho ta, đây là để ta bản năng không sinh ra nguy hiểm quá mãnh liệt, sẽ không bất chấp tất cả giãy dụa.’

Mắt Tôn Sơn chợt lóe, gã ở trong Tàng Long Tông tự hỏi mình tâm kế thâm trầm, cũng dựa vào tu vi và cẩn thận mới ở trong tai kiếp này sống sót đến nay.

“Không đúng! Sợ là lý do hắn không giết ta cũng đã đắn đo rồi!” Con ngươi Tôn Sơn lại co rút, lòng rớt cái bịch, vội cúi đầu nhìn mình từ trong ra ngoài thật cẩn thận, biểu tình lộ kinh khủng.

Khi Tôn Sơn suy nghĩ lung tung thì Tô Minh hoàn toàn phớ lờ, ánh mắt rơi vào ấn ký cửa đá phòng kín thứ nhất, mắt chợt lóe tia sáng. Hắn nhìn phù văn, có cảm giác như gió tràn ngập trong lòng hắn, thậm chí xung quanh hắn dấy lên gió lốc. Đối với gió thì Tô Minh hiểu nhiều nhất, dù sao hắn là truyền thừa Phong Man. Giờ hắn cảm nhận, ánh sáng trong mắt ngày càng sáng ngời.

‘Dùng một phù văn đã dấy động hư vô phong…’audio coi am

Tô Minh suy tư, nhìn hướng ấn ký cửa đá phòng kín thứ hai, tập trung nhìn. Khi thế giới trong mắt hắn đều mơ hồ chỉ có ấn ký là rõ ràng, hắn cảm nhận ẩm ướt, cảm nhận mùi mưa, mưa mềm mềm mà vô tận. Xung quanh hắn cũng có mưa rơi, mưa xuất hiện đột ngột rơi trên người Tô Minh, khiến suy tư trong mắt hắn càng đậm đặc. Thật lâu sau ánh mắt Tô Minh chuyển đến cửa phòng kín thứ ba, cảm nhận sấm sét ầm ầm. Ở ấn ký phòng kín thứ tư cảm nhận tia chớp lượn lờ bùng phát ánh sáng và lực lượng kinh thiên động địa.

‘Phong vũ lôi điện…” Tô Minh quay đầu nhìn phòng kín từ tay phải, quét qua hết, trong thời gian ngắn hắn cảm nhận ngày xuân sự sống dạt dào, ngày hè nóng cháy máu nóng, ngày thu sự sống và tử khí giao hòa, còn có ngày đông tuyết rơi vạn vật tịch diệt.

“Xuân hạ thu đông…” Tô Minh thì thào, ánh sáng trong mắt càng sáng ngời.

“Trước không nói vật trong tám căn phòng kín, chỉ là tám ấn ký phù văn đã có thể gọi là kho báu! Nếu đem tám phù văn dung nhập vào tinh thần thì tương đương với nắm giữ lực lượng xuân hạ thu đông, phong vân lôi điện!”

Tô Minh cúi đầu, nâng đôi tay lên, mắt chợt lóe.

‘Là tùng hợp sao? Tay trái của ta có bốn ngón đại biểu phong vân lôi điện, tay phải bốn ngón đại biểu xuân hạ thu đông…’

Trên mặt Tô Minh lộ nụ cười, nhoáng người đi thẳng tới cửa đá phòng kín thứ nhất, khoanh chân ngồi xuống, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ấn ký phù văn trên cửa đá, lại lần nữa phỏng theo!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 3 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 5 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin