1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 124 [Chương 616 đến 620]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 124 [Chương 616 đến 620]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 616: Huyết tế

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có mấy trăm người Tà Linh tông bềnh bồng giữa không trung nhìn Thiên Thủy Cốc phía xa. So với đa số đệ tử ngoại tông mặt tái xanh run run, các đệ tử nội tông biểu tình lạnh lùng, lộ vẻ kiệt ngạo và chút hưng phấn, khát máu. Họ là người Tà Linh tông, đệ tử Tà tông, điều này hiện rõ rệt trên người đệ tử nội tông vào phút này.

Có sương mù trong đêm tối bao phủ quanh những người Tà Linh tông, Tô Minh đứng trong đám người vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt quét sương bốn phía. Sương này có thể che giấu bóng dáng người Tà Linh tông, từ bên ngoài nhìn thì dung hợp với bóng đêm, thấy không rõ ràng, ngay cả thần thức trừ phi có thể vượt qua Thân Đông, nếu không thì khó mà nhìn ra manh mối. Trong mắt Tô Minh, hắn thấy những sương mù là do các oan hồn tổ thành. Những oan hồn phát ra tiếng hét trong câm lặng, vòng quanh tạo thành sương mù kỳ lạ.

“Tiên tộc tự cho rằng chính tông, nói chúng ta là oai môn tà đạo, nếu gặp chính là sống chết. Hôm nay các ngươi có thể tận tình giết chóc!”

Giọng thái thượng trưởng lão Thân Đông lạnh lùng toát ra lạnh lùng.

“Trước tiên huyết tế, còn lại phong kín hưu sinh bát môn, để người Tàng Long tông không thể chạy trốn!”

Giây phút thái thượng trưởng lão Thân Đông Tà Linh tông thốt lời thì lập tức hơn ba mươi đệ tử nội tông nhìn chằm chằm hơn hai trăm đệ tử ngoại tông trên pháp khí bay.

Sát khí nảy sinh, chỉ thấy trong hai trăm đệ tử ngoại tông trừ ngoài rìa mấy chục người mặc áo xám vẻ mặt lạnh lùng, những người còn lại đều biến sắc mặt. Người mặc áo xám là quần áo biểu lộ thân phận nổi bật trong số sửa đổi huyết mạch Man tộc, là ngoại tông trưởng lão tương đương với Triệu Xung.

Đối với huyết tế, các đệ tử nội tông không dễ chọc đến họ.

Còn đệ tử ngoại tông khác không phải tất cả đều sợ hãi, bên trong có mấy chục người hoặc nhe răng cười, hoặc âm trầm, hoặc tê dại bùng phát ra tu vi, dao động quanh quẩn bị sương mù che giấu không tản ra ngoài. Nhưng đa số người ngoại tông nghe hai chữ huyết tế thì tinh thần rung động.

Huyết tế, Tô Minh có nghe Bảo Thu nói, đó là loại thần thông chiến đấu của Tà Linh tông. Khi chém giết với kẻ địch, như cắn nuốt hiến tế máu thịt đồng bạn đổi lấy thời gian cường đại ngăn ngủi. Bởi vì giam cầm oan hồn kẻ bị hiến tế mà khiến họ mất đi đau đớn. Càng phát huy ra tiềm lực to lớn. Hiến tế càng nhiều người thì tiềm lực càng lớn, tu vi người hiến tế càng cao sẽ càng như vậy!

Loại huyết tế này thậm chí nếu tu luyện đến mức độ nhất định có thể trong chém giết nuốt tất cả sinh linh bốn phía, để duy trì hoặc cường đại hơn. Chẳng qua có điểm xấu là dù gì mọi công pháp có cực hạn, cực hạn của huyết tế là tối đa chỉ tăng cao một cảnh giới, thời gian không dài.

Giây phút Thân Đông thốt ra hai chữ huyết tế, ánh mắt đệ tử nội tông tà ác nhìn sang, những đệ tử ngoại tông hồi hộp kinh hoàng. Chỉ thấy hơn ba mươi đệ tử nội tông lao hướng pháp khí bay.

Từng tiếng hét thảm bị che giấu trong sương mù không thể truyền ra ngoài vang vọng bên tai Tô Minh. Tiền Thần bị hù mặt không còn chút máu, có lẽ gã phát động lực lượng tạp dịch lấy được chút thành quả, những đệ tử nội tông đa số bỏ qua gã. Cũng có người lựa chọn chạy trốn, nhưng màn sáng trên pháp khí bay trở thành khe rãnh ngăn các đệ tử ngoại tông bỏ chạy, làm nơi này thành lồng giam!

Tô Minh đứng đó, mày dần nhíu chặt. Hắn thấy những đệ tử ngoại tông từng người thê thảm chết đi, chết trong tay đồng môn. Máu thịt vỡ nát, trở thành oan hồn bị các đệ tử nội tông hút đi, thậm chí các máu thịt vỡ vụn không tan biến mà vòng quanh ngoài người đệ tử nội tông hình thành máu và tia máu chói mắt. Mỗi người nội tông giết đồng môn ngoại tông sau khi kết thúc giết chóc thì vẻ mặt vặn vẹo mắt đỏ rực, tu vi không chút giữ lại tản ra, bộ dạng cường đại hơn trước, sát khí xộc trời.

Cùng lúc đó, trong ngoại tông các trưởng lão áo xám biểu tình thản nhiên không mấy để ý, như là nhìn quen nhàm rồi. Những kẻ nội bật ngoại tông mắt chớp lóe, lao ra triển khai cuộc chém giết cùng đệ tử nội tông.

Trong thời gian ngắn ngủi có hai, ba đệ tử nội tông chết thảm, thành đối tượng huyết tế của người khác!

Nhìn hình ảnh trước mắt, Tô Minh nghĩ đến quy tắc của Tà Linh tông, điều lệ không cấm đệ tử tông môn giết nhau. Đến giờ phút này hắn hiểu rõ hơn về điều lệ đó.

‘Đây chính là Tà tông…” Tô Minh thầm nhủ.

Đặc biệt khi ánh Tô Minh rơi vào Thiên Thủy Cốc phía xa, bỗng thấy có chút mỉa mai. Thói quen trước khi chiến đấu của Tà Linh tông khiến họ chưa tới sơn môn Tàng Long phân tông mà đã chết rất nhiều người.

Nhưng tương tự, những kẻ yếu chết đi đổi lấy cường giả càng mạnh!

Đặc biệt là trong hơn ba mươi đệ tử nội tông có bảy, tám người không chỉ giết một đồng môn ngoại tông liền kết thúc mà tiếp tục giết chóc. Mãi đến đệ tử nội tông cách Tô Minh gần nhất, người này trông rất gầy, cao kiều nhưng có tu vi không yếu và khát máu lộ rõ trên người. Đệ tử ngoại tông chết trong tay gã đã có ba người. Gã cầm một cái đầu người giơ cao, máu rơi trên mặt gã khiến không cần cố ý thì khuôn mặt gã đã đủ dữ tợn. Ánh mắt gã rơi vào Tô Minh, âm trầm cười, sải bước lao hướng hắn. Mắt gã lóe sát khí, cách Tô Minh ngày càng gần. Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhìn người cầm cái đầu lâu tới gần. Nếu người này tự tìm chết vậy đừng trách hắn tàn nhẫn.

Một bước, hai bước, ba bước…khi đệ tử nội tông tới gần Tô Minh thì bỗng nhiên bốn phía truyền đến giọng lạnh lùng của Thân Đông.

“Huyết tế kết thúc! Ai thành công huyết tế đi theo lão phu giết vào Tàng Long tông!” Giọng Thân Đông vang vọng.

Đệ tử nội tông tới gần Tô Minh khựng lại, cười âm trầm với hắn rồi xoay người đi theo Thân Đông.

Hơn ba mươi đệ tử nội tông và mấy kẻ ngoại tông lấy người nội tông làm huyết tế cùng bay ra, hóa thành cầu vồng theo Thân Đông dẫn dắt, cộng tám cường giả giáng trần Tà Linh tông, hơn bốn mươi vệt sáng xé gió lao huướng Thiên Thủy Cốc.

Trận gió tanh mưa máu sắp mở ra!

Cùng lúc đó, những người áo xám trên pháp khí bay vẻ mặt lạnh lùng bước ra một bước, đôi tay ấn pháp quyết chỉ vào pháp khí bay. Lập tức pháp khí bay như quảng trường bàn bay lên trời lao hướng Thiên Thủy Cốc, bềnh bồng trên màn trời Thiên Thủy Cốc sơn môn Tàng Long phân tông, bùng phát ánh sáng âm u chói mắt.

Ánh sáng âm u bùng phát từ pháp khí bay lập tức bao phủ mấy trăm dặm bên dưới, khiến nơi này như bị phong ấn trở thành tuyệt địa!

Ngay sau đó, có bảy người áo xám ở lại ngồi khoanh chân trên pháp khí, số còn lại bước ra khỏi pháp khí lao hướng Tàng Long tông bên dưới.

Bây giờ tất cả mọi người, dù là Tiền Thần cũng qua một lúc mới phát hiện Tô Minh vốn đứng cạnh gã không biết từ khi nào đã biến mất.

Chính lúc này, một tiếng nổ kinh trời bỗng quanh quẩn. Tiếng nổ đến từ mặt đất, đại trận sơn môn Tàng Long phân tông.

Đại trận bình thường không lộ ra, giờ tiếng nổ ầm ĩ nó huyễn hóa ra, rõ ràng là một thác nước to lớn. Thác nước thành vòng tròn bao phủ Thiên Thủy Cốc vào trong. Tiếng nước rì rào truyền khắp bốn phía, có một giọng nói giận dữ phát ra từ thác nước trong Thiên Thủy Cốc.

“Thân Đông!!! Ngươi dám không tuân theo quy tắc Tiên Tà, hôm nay ngươi dám phạm Tàng Long phân tông, ngày khác Tàng Long tông ta nhất định đồ diệt trên dưới Tà Linh tông của ngươi!!!”

Đáp lại giận dữ là tiếng cười khằng khặc âm trầm, còn có Thân Đông nâng lên tay phải chộp hướng thác nước sơn môn. Lập tức ngoài thác nước sơn môn có một quỷ trảo to lớn vươn ra từ không khí bộp hướng thác nước mạnh hất lên trên. Hất lên vang tiếng nổ kinh thiên động địa, chỉ thấy nước bị quỷ trảo hất lên đảo vòng vọt lên trời, khiến thác nước chấn động, nước liên miên bất tận rơi xuống xuất hiện mặt cắt to lớn!

“Nơi này không phải tông môn thứ nhất Thân ta diệt, cũng không là cái cuối cùng. Giết vào, hoang tàn, lấy hồn người, lấy đan, nếu có nguyên anh thì nuốt luôn! Phải khiến nơi này không có chút sự sống!” Giọng Thân Đông âm trầm quanh quẩn, cất bước vào lỗ hổng thác nước.

Sau lưng gã tất cả người Tà Linh tông, bao gồm Bảo Thu cùng lao nhanh dọc theo lỗ hổng tiến vào trong sơn môn Tàng Long phân tông!

Khi Bảo Thu bước vào lỗ hổng thì ngẩng đầu nhìn pháp khí bay trên trời. Cô không biết khi nào Tô Minh ra tay nhưng nếu bây giờ không làm thì sẽ muộn.

Bóng dáng Tô Minh đang ở trên cầu treo trong Thiên Thủy Cốc, vẻ mặt bình tĩnh cất bước đi về phía trước. Bước chân của hắn không nhanh nhưng thân hình như u hồn khiến người thấy không rõ. Giây trước còn ở cầu treo, giây sau đã ở bên trái ngoài đại điện sơn cốc.

Chính lúc này, bốn phía truyền đến tiếng nổ ầm ầm, chỉ thấy không khí phía trước có một lỗ hổng to lớn bị xé rách, Thân Đông bước ra, sau lưng người Tà Linh tông rít gào lộ mặt.

Giết chóc mở ra, tiếng thét gào giận dữ, vài chục cầu vồng trong Tàng Long tông bay ra lao hướng người Tà Linh tông trên trời, tiếng nổ ầm ĩ, mưa máu giết chóc rơi đầy đất.

Chương 617: Càn quét

So với Tà Linh tông xâm nhập thì rõ ràng lực lượng Tàng Long tông yếu hơn nhiều, đặc biệt từ người họ không thấy điên cuồng và khát máu như Tà Linh tông.

Những đệ tử Tà Linh tông toàn thân bao quanh máu thịt, đôi mắt đỏ rực thét gào mang đến chấn nhiếp cường đại cho Tàng Long phân tông. Thêm vào Thân Đông mạnh mẽ, gã tiến lên đi tới đâu gặp cản trở thường là một vuốt xé rách người, chộp lấy nguyên anh định bỏ chạy, trong sự hoảng sợ của người xung quanh bỏ vào miệng nhai nát nuốt cái ực.

Hình ảnh này khiến Tàng Long tông rung động đạt tới giới hạn sắp tan vỡ.

“Quỷ thủ Thân Đông!!!” Nguồn truyện audio Podcast

Tô Minh đứng bên trái cầu treo ngoài đại điện, ngẩng đầu nhìn trời rồi từ từ tiến tới trước. Hắn xuất hiện dường như người xung quanh không thấy, mặt kệ hắn đi vào trong đại điện.

Trong đại điện thờ mấy pho tượng to lớn, những pho tượng rõ ràng do linh thạch chế tạo thành. Bây giờ trong đại điện có bảy ông lão vẻ mặt âm trầm tĩnh tọa, đôi tay chạm nhau liên tiếp, chính giữa họ có một ngọn đèn. Đèn không có lửa nhưng theo tu vi bảy người khuếch tán, có dấu hiệu đốt lên. So với bên ngoài ầm ĩ hét thảm thì chỗ này rất yên tĩnh.

‘Bảy người có thể so với trung kỳ Man Hồn.” Vẻ mặt Tô Minh vẫn thản nhiên đi vào trong đại điện.

Bảy ông lão nhắm mắt không hề phát hiện, Tô Minh đứng bên cạnh ba pho tượng trong đại điện. Nhìn pho tượng, mắt hắn lóe tia sáng.

“Hơi lãng phí.” Hắn lắc đầu vung tay áo, lập tức ba pho tượng lặng lẽ biến mất trong đại điện!

Tô Minh định rời đi, nghiêng đầu thấy ngọn đèn bỉ bảy người vây quanh, và bồ đoàn bảy người ngồi. Bồ đoàn do thảo dược bện thành, có mùi hương nhè nhẹ tản ra.

“Huân Linh Thảo, Tàng Long tông đúng là giàu.” Tô Minh có chút cảm thán.

Hắn biết loại thảo dược này, mỗi gốc bán ra gần trăm hạ phẩm linh thạch, bây giờ một cái bồ đoàn cần số lượng thảo dược chừng trăm gốc, chính là nói một bồ đoàn tương đương một vạn hạ phẩm linh thạch.

“Xa xỉ!” Tô Minh nhíu mày, cất bước đi tới cạnh bảy ông lão nhắm mắt tĩnh tọa, vung tay áo.

Bảy người cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, sửng sốt cảnh giác mở mắt ra, ngay sau đó trợn mắt há hốc mồm. Đầu tiên họ thấy Tàng Long Đăng định đốt lên bỗng biến mất, càng khiến họ sợ là bồ đoàn do Huân Linh Thảo bện thành ở dưới người họ cũng mất. Cuối cùng họ bản năng nhìn bốn phía, bảy người ngây như phỗng, lạnh lẽo tràn ngập thể xác và tinh thần. Vì họ thấy ba pho tượng trong đại điện biến mất.

Sau đại điện Tô Minh cất bước đi, phía trước còn có một tòa đại điện. Trên trời tiếng giết chóc vang vọng, từng cầu vồng bay lên khỏi mặt đất, có từng vệt sáng từ trên trời giáng xuống. Giết chóc, tranh đoạt, cuồng cười, hét thảm, tràn ngập cả thế giới.

Tô Minh đi ra vài bước bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn gạch dưới chân.

“Tàng Long tông này rốt cuộc giàu cỡ nào.” Tô Minh ngồi xổm xuống gõ miếng gạch, mắt sáng rỡ.

Hắn nâng lên tay phải mạnh ấn dưới đất, cú ấn này đất xung quanh lập tức tấn động, vang tiếng két két cùng bay lên, bị Tô Minh vung tay áo cất hết. Biểu tình Tô Minh lộ vẻ hưng phấn, gạch này không phải linh thạch, không là thảo dược mà là vụn dược!

Những vụn dược là khi luyện đan dược thất bại còn dư, vốn nên vứt đi nhưng bên trong tồn tại chút tinh hoa bị đông lại biến thành gạch phô trên mặt đất, có thể phát huy dược hiệu, dung hợp cùng linh lực thiên địa thì hiệu quả càng tốt. Mắt Tô Minh nóng rực nhìn phía trước đại điện, háo hức nhoáng người lên bước chân càng nhanh.

Đại điện thứ hai không có ai, hiển nhiên tất cả đã ra ngoài đâu với Tà Linh tông. Chỗ này đặt nhiều điển tịch, chúng tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Tô Minh nhìn lướt qua lấy đi hết, lại nhìn những giá sách, tiến lên vài bước sờ soạng, thở dài.

‘Sét đánh mộc, Tàng Long tông à Tàng Long tông.’

Tô Minh lắc đầu, không chút khách sáo bỏ hết tất cả đồ trong đại điện thu vào túi trữ vật, trước khi đi nhìn kiến trúc đại điện lộ vẻ tiếc nuối.

“Tài liệu xây dựng đại điện cũng không tệ, tiếc rằng quá lớn không tiện lấy đi.” Tô Minh nói, mắt rơi vào những điêu khắc bốn phía vách tường. Những điêu khắc đều là cát thú dịu ngoan, đôi mắt dùng linh thạch thượng đẳng điểm xuyết.

Tô Minh tiến tới vài bước, lắc lư một vòng trong đại điện, tất cả đôi mắt linh thạch điêu khắc cát thú đều bị lấy xuống. Hắn nhìn đại điện, bay lên chặt đứt hơn phân nửa xà ngang đại điện mới tiếc nuối rời đi.

Đại điện thứ ba có bốn đệ tử Tàng Long tông hồi hộp phòng thủ, ngẩng đầu nhìn lên trời biểu tình sợ hãi. Tô Minh đến, bốn người này không hề hay biết, thậm chí hắn đã bước vào trong đại điện thứ ba mà bốn người vẫn không biết gì.

Nhìn đại điện này, dù Tô Minh có chuẩn bị tâm lý rồi mà vẫn giật mình hít ngụm khí lạnh.

Trong đại điện thứ ba tràn ngập thảo dược đếm hoài không hết. Những thảo dược bị bao bọc trong vòng ánh sáng dịu dàng, vẫn đang sinh trưởng. Cùng lúc đó, đại điện có nhiều cấm chế, đó là bảo vệ các thảo dược. Hiển nhiên đây là chỗ Tàng Long tông trữ thảo dược, trước kia dựa theo đệ tử khác nhau cần mà đổi lấy hoặc phát phóng, hay là dựa theo cống hiến mà ban thưởng. Nhưng nay chỗ này thuộc về Tô Minh.

Khi Tô Minh rời khỏi đại điện thứ ba thì bước chân càng nhanh, như biến thành tia chớp lao hướng đại điện thứ bốn phía xa. Trên đường đi hắn thi triển thần thức cường đại quét ngang, chớp mắt lao đi. Nếu trong thần thức xuất hiện vật gì làm hắn động tâm sẽ đi mau tới cướp đoạt.

Trên bầu trời một ông lão vẻ mặt âm trầm lao lên trời, sau lưng có ba người đi theo. Ba người kia đều là đồng tử, mỗi người đôi tay cầm một bảo kiếm cổ kính.

Trước mặt ông lão có một cây phất trần, lão cầm trong tay. Phất trần kia lông tơ tỏa ra khí lạnh, nhìn kỹ đâu phải lông tơ gì, rõ ràng là băng tơ mỏng manh như sợi tóc!

Nhưng khi ông lão mang theo ba đồng tử hộ bảo bay lên trời thì gió lạnh quét qua. Ông lão ngẩn người lập tức biến đổi, ngoái đầu lại thấy ba đồng tử mờ mịt, trong tay ba thanh bảo kiếm đã không thấy đâu.

“Ai!!! Là ai!?” Ông lão vẻ mặt giận dữ, đột nhiên bên tai vang thanh âm lạnh nhạt.

“Phất trần này không tệ, ta lấy.”

Thanh âm đến rất đột ngột, ông lão run lên ngoái đầu lại, phất trần đã không thấy đâu, mặt trên có một lũ thần thức liên kết bị cắt đứt.

Trong một động phủ Tàng Long tông có một người đàn ông trung niên biểu tình âm trầm, trên người dao đọng tu vi anh biến tiên tộc. Gã nhìn chằm chằm một dược đỉnh trước mắt, do dự nâng lên tay phải dỗ vào đỉnh. Lập tức dược đỉnh vỡ từ bên trong bay ra ba viên đan dược bị gã cất vào trong túi trữ vật vội ra đi. Gã đi hướng một mật thất dưới động phủ, khi đi qua hết đoạn đường cất đi túi trữ vật, nhìn người trên bầu trời chiến đấu, nhìn tu sĩ Tàng Long tông nhiều người chết, nhìn những người Tà Linh tông tứ tản, sát khí ngập trời điên cuồng giết chóc cướp đoạt.

Người đàn ông trung niên cắn răng lao hướng con đường nhỏ ẩn khuất không xa, nhưng chưa đợi gã đi quá xa thì gió lạnh đến. Ngay sau đó gã thấy đầu nhức, mất ý thức gục ngã.

Tô Minh vẻ mặt thản nhiên xuất hiện, lây túi trữ vật trên người gã đàn ông. Trong túi trữ vật của hắn thấy có một số chỗ kỳ lạ, tồn tại hơn mười người bảo vệ. Họ bảo vệ một ông lão vẻ mặt âm trầm đang nhanh chóng bỏ chạy.

“Thứ tốt nhất không phải cất đi không nhúc nhích mà lúc đại nạn đến bị người mang theo.” Mắt Tô Minh chợt lóe cất bước đi.

Giờ phút này, người Tà Linh tông tứ tán, có ba người lấy người đàn ông gầy gò lúc trước từng muốn huyết tế Tô Minh làm đầu lĩnh bước vào đại điện thứ nhất bên trái cầu treo. Trong đại điện không thấy bảy ông lão đâu. Nhìn đại điện trống trải, không có pho tượng, không có bồ đoàn, không có gì cả, đệ tử nội tông gầy gò hừ lạnh đi ra khỏi điện, sau lưng hai người đi theo lao nhanh tới đại điện thứ hai.

Nhưng trên đường sắc mặt ba người dần biến quái lạ.

“Chết tiệt, là ai ở trước mặt chúng ta lấy đi gạch dưới đất!!!” Người đàn ông gầy gò xụ mặt chửi rủa.

Hai người cạnh gã ngẩn ra, biểu tình càng quái lạ.

“Chắc nghèo đến điên rồi, gạch cũng không tha.”

Ba người lao nhanh tới đại điện thứ hai, nhưng đi vào trông thấy trống rỗng thì sắc mặt ba người càng khó xem.

“Rốt cuộc là ai đi trước chúng ta, cái tên đó hắn…hắn không tha cả mắt của những pho tượng!!!” Hai người bne cạnh đệ tử nội tông gầy gò chửi đổng.

“Cái này không tính gì, ngươi nhìn lên trên kìa.” Một người khác thở dài chỉ đỉnh đầu. Hai người kia ngửa đầu xem, thây trên đại điện thiếu hơn phân nửa xà ngang, im lặng.

“Đuổi theo, xem rốt cuộc là ai làm, bằng mọi giá phải cướp chút ít về!” Đệ tử nội tông gầy gò nghiến răng oán hận nói.

Ba người lao nhanh ra điện thứ hai. Khi họ đến điện thứ ba thì thấy bốn người Tàng Long tông đang đấu với đồng môn Tà Linh tông, họ lập tức dấy lên mong chờ.

“Có người bảo vệ thì nói không chừng cái tên tham lam chết tiệt kia chưa vào điện này đâu!”

Ba người hưng phấn lao vào.

Chương 618: Hạo Dương Thạch!

Còn ba người này dùng cách gì tranh giành với đồng môn, cuối cùng chiến thắng giết bốn đệ tử Tàng Long tông phòng vệ xâm nhập đại điện thứ ba nhìn thấy hình ảnh trống trơn quen thuộc thì có biểu tình và nỗi lòng gì đương nhiên Tô Minh không biết, hắn không để ý hành động cướp đoạt của mình tạo thành bóng ma tâm lý ra sao cho ba người.

Giờ hắn đang dùng thần thức quét sạch tất cả chỗ bên trái cầu treo, có thể nói thu hoạch rất phong phú. Nếu không phải bây giờ bên phải cầu treo mấy kiến trúc và động phủ đã bị người Tà Linh tông chém giết kẻ sống sót và cướp đoạt thì chắc chắn hắn cũng sẽ nổi lên hứng thú. Nhưng dù sao có người Tà Linh tông, Tô Minh nổi lên ý nghĩ đi chia chác, chẳng qua ý nghĩ bị mười mấy đệ tử Tàng Long tông bảo vệ ông lão hấp dẫn.

Một đường lao nhanh, Tô Minh thấy rất nhiều thi thể, những này thi thể có nam có nữ, đa số là người Tàng Long tông, có một ít thuộc về Tà Linh tông nhưng thiếu rất nhiều. Hắn cũng thấy người chết linh hồn không tan biến mà bị hút vào bầu trời, hiển nhiên trên trời có vật hấp thu linh hồn.

Tô Minh ngẩng đầu, mắt chợt lóe, thấy trong màn trời vô tận mơ hồ một người ngồi khoanh chân. Trước mặt thân hình có một cái bình nhỏ, chính vật đó hút đi vong hồn nơi này.

Dưới đất những người Tàng Long tông đã chết rất thê thảm. Hoặc là đan điền bị người móc ra lấy đi kim đan, hoặc là thân thể thành bốn năm mảnh, đầu tiên tự bạo chết. Rồi còn đỉnh đầu xuất hiện khe hở, là dấu vết nguyên anh cưỡng ép bay ra. Nguyên anh bay ra chắc bây giờ đã bị người nuốt rồi.

Rồi những nữ tu càng thảm thiết, nếu xinh đẹp thì khó tránh khỏi vận mệnh đỉnh lô. Tô Minh tiến lên trông thấy một đệ tử ngoại tông Tà Linh tông đang nhe răng cười đứng dậy, một cước đá đầu cô gái nằm trên đất, mắt chớp lóe định rời đi thì bên tai vang tiếng thở dài. Đây là thanh âm cuối cùng đời này gã nghe thấy. Tiếng thở dài qua đi, gã trợn to mắt, trán xuất hiện một lỗ máu, ngã gục dưới đất, cùng xác nữ đầu máu thịt nhầy nhụ nằm cùng nhau. Một con mắt xác nữ vì đầu bị bạo rơi một bên nhìn chằm chằm người đàn ông đã chết đến vĩnh viễn.

Tô Minh lộ mặt tiến tới trước.

Không lâu lắm trước mặt hắn, trông thần thức thấy mười mấy đệ tử Tàng Long tông bảo vệ ông lão đi xuống Thiên Thủy Cốc. Dưới ngọn núi kia mọi người lao nhanh, có thể thấy trước nhất có một truyền tống trận đang vận động. Hiển nhiên trận này lúc trước bị che giấu nên người Tà Linh tông không phát hiện, giờ chỉ cần bọn họ bước vào trong truyền tống trận lập tức bị truyền tống rời khỏi đây.

Nhưng giây phút mười mấy người lao nhanh, bao gồm ông lão bị bảo vệ bỗng khựng bước chân, ai nấy vẻ mặt âm trầm, có tuyệt vọng. Tất cả là vì ngoài truyền tống trận, từ trong hư vô đi ra một người. Mặc áo lam, diện mạo trung niên, biểu tình lạnh lùng, mắt toát ra lạnh lẽo, Tà Linh tông thái thượng trưởng lão Thân Đông!

“Cố đạo hữu, có chuyện gì vội vã đi như thế.”

“Thân Đông!” Ông lão bị mọi người bảo vệ mặt biến xanh mét nhìn chằm chằm Thân Đông.

“Tà tông của ngươi cuòng vọng như vậy, chủ động xé bỏ ước định Tiên Tà, cho dù việc này các ngươi ẩn giấu cỡ nào rồi sẽ bị các thượng tông tiên tộc ta biết, đến khi đó phát động không phải chiến tranh ở Man tộc mà là tại tiên tộc! Trong tiên tộc Tà tông của ngươi ta không tin có thể đối kháng lực lượng tông môn khác bao vây!” Ông lão họ Cố rít nói.

“Cái này không phải chuyện Thân ta cần quan tâm. Cố đạo hữu, nể tình ngươi và ta biết nhau, giao Hạo Dương Thạch ra đây, ta có thể cho ngươi toàn thây, chỉ nuốt nguyên thần.”

“Một khối Hạo Dương Thạch ngưng tụ hồn một vạn tiên tộc mới tế luyện ra, là vật quan trọng để tông tiên tộc chúng ta có thể quay về tiên tộc, cũng là nền móng khai tông lập phái tại đây của mỗi tông môn giáng xuống Man tộc. Loại vật này thân phận lão phu thấp hèn sao mà có được!” Ông lão họ Cố cười nhạt, cứng rắn nói.

“Tàng Long tông của ngươi mỗi dựng lên chi nhánh tông môn sẽ ban cho một khối Hạo Dương Thạch nhỏ. Ngươi không nhận cũng được thôi, giết ngươi thì tất nhiên ta có được.” Thân Đông nói rồi tiến lên một bước.

Khoảnh khắc gã nhấc chân, sau lưng ông lão họ Cố, những kẻ bảo vệ đang định thi pháp. Nhưng lúc này, Thân Đông đạp chân xuống, người *ong* một tiếng biến thành hơn hai mươi phân thân. Những phân thân mỗi cái giống y như đúc, lao nhanh tựa tia chớp xuyên qua xung quanh ông lão họ Cố.

Không có tiếng hét thảm, không có tiếng nổ vang, chỉ có tiếng vù vù khi kết thúc thì dần biến mất. Những phân thân của Thân Đông tán đi, chỉ còn một cái xuất hiện cách ông lão họ Cố chưa đến một mét.

Những người bảo vệ sau lưng ông lão họ Cố ngơ ngác ngã xuống đất, thi thể biến thành máu loãng thấm vào đất cát dưới đất.

Bốn phía mùi máu đậm đặc, hình ảnh này làm mặt ông lão họ Cố càng tái nhợt.

“Huyết hóa phân ảnh. Không ngờ ngươi thật sự tu luyện thành công tà thuật này….” Ông lão họ Cố cười thảm, lùi mấy bước, khoảnh khắc lùi bước thứ hai thì người bỗng nổ tung.

Nổ cực kỳ đột ngột, tan vỡ hình thành trùng kích đảo vòng bốn phía. Trong người ông lão họ Cố, nguyên anh cuốn một túi trữ vật điên cuồng bỏ chạy. Nhưng lão chưa chạy ra mười mét thì trước mặt hư vô vặn vẹo đi ra một người, đó chính là Bảo Thu! Ông lão họ Cố nguyên anh sắc nhọn gào, lập tức đổi hướng, nhưng cũng chưa bay ra mười mét thì không khí lại bước ra một người. Ông lão họ Cố nguyên anh liên tục đổi hướng mấy lần, xung quanh tám kẻ giáng trần Tà tông lúc trước theo sau lưng Thân Đông lần lượt xuất hiện, lạnh lùng cản ông lão họ Cố nguyên anh bỏ chạy.

“Ngươi trốn không thoát, Cố đạo hữu.” Thân Đông từng bước một đi ra khỏi trùng kích do ông lão họ Cố tự bạo hình thành đất cát bay đầy, biểu tình vẫn lạnh lùng, từ từ nói.

Ông lão họ Cố nguyên anh lộ ra tuyệt vọng, định hành động thì bỗng ngẩn ra, chỉ trong giây lát rồi lão ném túi trữ vật ra phía xa.

Lão ném ra rồi chạy nhanh hướng ngược lại. Bao gồm cả Thân Đông, ánh mắt mọi người bị túi trữ vật hấp dẫn. Một trưởng lão Tà Linh tông cách túi trữ vật gần nhất, là kẻ giáng trần, có huyết mạch chính thống mắt chợt lóe lao hướng túi trữ vật, tới gần rồi nâng tay lên định chộp lấy. Nhưng khoảnh khắc tay lão sắp đụng vào túi trữ vật thì lập tức không khí bên cạnh lão vươn ra một bàn tay, trước tiên chộp lấy túi trữ vật.

Hình ảnh cực kỳ đột ngột khiến mọi người con ngươi co rút. Cùng lúc đó, kẻ giáng trần Tà Linh tông mắt thấy túi trữ vật sắp tới tay bị người cướp đi, không kịp nghĩ nhiều gầm rống tay phải ấn pháp quyết, hai ngón thành kiếm mạnh chém bàn tay vươn ra từ hư vô.

Có tiếng hừ lạnh quanh quẩn bốn phía. Chỉ thấy bàn tay từ sâu trong hư vô bắt lấy túi trữ vật rồi không trốn khỏi nhát chém mà trực tiếp dùng mo bàn tay cản.

Cú va chạm phát ra tiếng nổ. Chỉ thấy kẻ giáng trần Tà Linh tông mạnh chấn động hộc bãi máu, bắn ngược ra sau, như là lực lượng mu bàn tay đánh ra cường đại đến đè bẹp lão vậy!

Tình huống này nói thì chậm nhưng từ khi bắt đầu tranh đoạt chỉ trong thời gian ngắn. Khi kẻ giáng trần hộc máu bắn ngược thì trong hư vô một người bước ra. Người này vóc dáng cao ráo, mặt đội mặt nạ đen, mặc áo đen, mái tóc dài tung tay, trong tay cầm túi trữ vật, đôi mắt qua mặt nạ lạnh lùng liếc tất cả.

Mặt nạ, người nơi này không biết nhưng đổi làm đất Vu tộc thì có không ít người nhận ra mặt nạ này thuộc về ai!

Người đội mặt nạ chính là Tô Minh!

Hắn chưa muốn từ bỏ chỗ trị thương tốt như Tà Linh tông, nên giờ hiện thân thì đội lên mặt nạ, dù bên trên có không ít vết rạn, năm đó từng vỡ nhưng dùng để che mặt còn được.

“Người là ai?” Thân Đông con ngươi co rút nhìn chằm chằm Tô Minh, chậm rãi nói.

Bảo Thu nhìn Tô Minh, dựa vào liên hệ trong linh hồn, cô liếc mắt liền thấy ra người này là công tử của mình. Cô chớp mắt, không lên tiếng.

“Nói nhảm nhiều quá, ta muốn Hạo Dương Thạch này!” Tô Minh cất đi túi trữ vật, lạnh lùng nói.

“Cuồng vọng!!!” ở một bên kẻ giáng trần Tà tông khác, một ông lão tóc trắng quát khẽ.

Họ là kẻ giáng trần, luôn tự kiêu, giờ thấy có người dám từ chỗ họ cướp đồ vật, thêm vào người nhiều có khí thế nên nói rồi nhấc chân đi tới.

Người còn lại cũng làm vậy, Bảo Thu không thể không làm theo tập thể. Chỉ mình Thân Đông đứng đó, con ngươi co rút, biểu tình cực kỳ nghiêm trọng.

Giây phút đám kẻ giáng trần tới gần ấn pháp quyết thi pháp thì trong mắt Tô Minh lóe tia sáng. Toàn thân lực lượng Man Cốt bỗng bùng phát, tay phải nâng lên mạnh đập xuống đất. Nắm đấm rơi xuống thì nguyên mặt đất chấn động như địa long vặn vẹo, mặt đất trở thành sóng phập phồng. Tơ khói đen bay ra khỏi mặt đất, khi Tô Minh nâng tay phải lên, khói đen nhanh chóng ngưng tụ trong tay hắn biến thành thanh trường thương dài ba mét!!!

Táng Tà thương!!!

“Các ngươi muốn chiến thì…chiến!” Tô Minh ngẩng đầu, giấu dưới mặt nạ khóe môi nhếch nụ cười lạnh lẽo.

Chương 619: Ba bước giết!

“Chiến, là phải trả giá đắt.”

Trường thương vốn là màu tím, nhưng lần này biến ảo ngưng tụ trong tay Tô Minh thì biến thành đen, đen như mực, giống như đại biểu chết chóc. Sát khí mãnh liệt lấy Tô Minh làm trung tâm khuếch tán bốn phía.

Sát khí không phải bình thường, nó như là thực chất, khi khuếch tán thì trông như có vòng xoáy rít gào ngoài người hắn. Giống như là biến thành bão tố đang gầm gừ, muốn xé rách trời đất này.

Trong vòng xoáy mái tóc nhuộm đen của Tô Minh theo gió bay đi, nâng lên đôi mắt che giấu dưới mặt nạ, toát ra tia sáng lạnh. Một khoảnh khắc khiến người xung quanh cất bước đến gần đều tinh thần chấn động, như có sét đánh ngang tai, bị khí thế của Tô Minh trấn áp.

Đặc biệt là từ miệng hắn thốt ra câu kia, biểu tình và khí thế trấn áp khiến lời nói tựa thiên uy đánh vào tinh thần mọi người, làm họ trong một giây dường như thấy Tô Minh trở thành một tà tiên bất bại khát máu tàn sát!

Khóe môi Tô Minh nhếch nụ cười lạnh lẽo, trong tay Táng Tà thương siết chặt nhấc chân tiến tới, rõ ràng là muốn lấy sức một người chiến với trừ Thân Đông và người lúc nãy hộc máu rút lui ra còn lại bảy người!

Bảy người đều là kẻ giáng trần, đều là có huyết mạch tiên tộc thuần chính. Họ không phải Man tộc, dù là trong tà tông tiên tộc cũng là người nổi bật, tu vi yếu nhất là anh biến cảnh có thể so với trung kỳ Man Hồn!

Đặc biệt trong đó có một người là ông lão tóc xám, mặc đồ xám, lưng hơi nhô lên giống như người gù. Lão, là người đứng đầu Tà Linh Tông trừ Thân Đông ra!

Chính là lão mới nói Tô Minh cuồng vọng.

Tu vì của lão cùng đạt tới vấn đỉnh, tuy chỉ là sơ kỳ vấn đỉnh nhưng trong cảnh giới tiên tộc, người bước vào vấn đỉnh tuyệt đối không bình thường! Ông lão lưng còng con ngươi co rút, sáu người xung quanh cùng làm đôi tay ấn pháp quyết, từng đợt thần thông biến ảo ra.

Khoảnh khắc họ bày thần thông, Tô Minh cầm Táng Tà thương bước ra ba bước. Bước đầu tiên đạp xuống, trường thương mạnh đâm tới trước, không trung truyền đến tiếng xé gió sắc bén. Khe hở không gian xuất hiện, hình thành hình cung lao hướng kẻ mạnh nhất trừ Thân Đông ra, ông lão tóc xám.

Ông lão tóc xám nâng lên tay phải ấn pháp quyết bàn tay mạnh đẩy tới trước. Phút chốc một vệt sáng xanh biến ảo trong tay lão, hình thành con chim xanh vỗ cánh xông hướng thương thứ nhất Tô Minh đâm ra!

Táng Tà thương và con chim va vào nhau, tiếng ầm ầm kinh thiên khuếch tán. Con chim nổ tung, và Tô Minh bước ra bước thứ hai, kéo theo thương thứ hai *ong* một tiếng xuyên thấu hư vô, xuất hiện trước mặt ông lão tóc xám.

Tốc độ một thương quá nhanh, cho nên lão chưa kịp nhìn kỹ thì mũi thương đã bùng phát lạnh lẽo khiến tóc lão phần phật bay ra sau. Ông lão tóc xám vẻ mặt hoảng sợ, mặc dù lão đoán tu vi của đối phương, cho rằng nếu dám cướp thịt từ miệng cọp thì chắc chắn có chút bản lĩnh. Nhưng lão không ngờ đối phương sẽ mạnh như vậy! Bước đầu tiên, thương thứ nhất tan vỡ sức chống cự của mình. Bước thứ hai, thương thứ hai xuất hiện trước mặt lão. Mũi thương truyền ra lực lượng hủy thiên diệt địa làm da đầu lão tê rần. Trong nỗi sợ hãi, lão thậm chí từ trên thương thứ hai cảm nhận đến hơi thở bước thứ hai thuộc về tiên tộc họ!

Điều này đủ khiến lão hồn vía lên mây, nhưng lão dù gì là cường giả vấn đỉnh tiên tộc, mặc dù phập phồng lo sợ nhưng không chút do dự thụt lùi ra sau, đôi tay ấn pháp quyết, lập tức từ trong túi trữ vật bay ra một tấm thuẫn to lớn. Tấm thuẫn màu xanh, mặt trên tỏa sức sống dạt dào, hình tròn, khắc nhiều phù văn ấn ký. Tấm thuẫn xuất hiện lập tức phát ra ánh sáng xanh chói lòa.

“A!” Ông lão tóc xám lấy ra tấm thuẫn này lập tức hét một tiếng.

Theo tiếng hét vang vọng, tấm thuẫn biến đổi như là vốn chồng chất nay tách ra, hình thành chín tấm thuẫn giống y như đúc liền cùng một chỗ, ngăn chặn thương thứ hai đâm tới.

Ông lão tóc xám rất sợ hãi, lão không nghĩ làm sao chống lại nữa mà cố gắng nhanh chóng rời khỏi sự tỏa định đáng sợ trước mắt. Lão có cảm giác mãnh liệt rằng tấm thuẫn sẽ không ngăn cản được đối phương quá lâu, nhưng lão chỉ cần bước chân đối phương khựng lại một giây là lập tức thuấn di được ngay.

Tất cả điều này bắt đầu từ bước chân đầu tiên của Tô Minh cho đến bây giờ chỉ mới vài giây, nhanh đến không kịp phản ứng. Bốn phía những người khác còn đang lao tới, thi pháp. Những đồng môn quanh người lão già sau hai thương Tô Minh ra vẫn có cảm giác đặt mình trong thiên quân vạn mã của kẻ địch, một mình một người.

Loại cảm giác này chưa kết thúc, lão muốn tạm dừng một giây không hề đến. Khoảnh khắc tấm thuẫn lấy ra, trường thương của Tô Minh đâm vào, một tiếng nổ điếc tai vang ngập trời. Cái thứ nhất trong chín tấm chắn vỡ thành mảnh vụn, bao gồm cái thứ hai, ba, bốn, năm cùng bạo tạc, hình thành trùng kích, khiến những người muốn tới gần Tô Minh tinh thần rung động

Còn có tấm thuẫn thứ sáu, bảy, tám, chín dưới thế như chẻ tre của trường thương Tô Minh ầm ầm tan vỡ. Vô tận mảnh vụn bắn bốn phía, Tô Minh bước ra bước thứ ba!

Bước thứ ba đạp xuống, trường thương đâm ra thương thứ ba. Thương thứ ba mang theo tiếng vù vù điếc tai đâm vào mặt ông lão tóc xám đang thụt lùi.

Thương này rất nhanh, hơn cả thương thứ hai, thậm chí vượt qua thần thức người bốn phía, mang theo sát khí và lạnh lẽo xé gió, khiến ông lão tóc xám thụt lùi bản năng khựng lại, người lạnh lẽo, bên tai như có oan hồn thê lương đang gầm gừ. Vẻ mặt lão hoảng hốt, trợn to mắt, trong đầu giờ xuất hiện từng ảo ảnh, trong số đó lão thấy tất cả người chết trong Táng Tà thương, nhìn thấy vô số hình ảnh chết chóc thê thảm.

‘Hồn dưới Táng Tà thương không vào luân hồi, không tán trong trời đất, đời đời kiếp kiếp, vĩnh cửu vĩnh hằng, cầm tù trong Táng Tà thương, thành hồn của thương này!’

Câu nói vang vọng trong đầu ông lão tóc xám làm người lão run rẩy, thấy mấy trăm chiến hồn tỏa sát khí ngập trời. Những chiến hồn theo trường thương đến như muốn xé rách người lão ra.

“Cứu ta với!!!”

Ông lão tóc xám không uổng là cường giả vấn đỉnh. Nên biết rằng một thương của Tô Minh có hơi thở tu mệnh, uy lực một thương kinh thiên động địa, đặc biệt là trong Thiên Hàn Môn của Thiên Hàn tông đã trải qua tẩy lễ, thương hồn tăng nhiều không ít, uy lực càng mạnh. Thế mà ông lão tóc xám đối mặt Táng Tà thương từ trong ảo ảnh giãy dụa hồi phục chút thần trí kêu cứu, có thể thấy định lực của người này không phải hạng tầm thường.

Nhưng lão gặp phải Tô Minh. Khi phát ra tiếng kêu cứu, người bốn phía tới gần, con ngươi Thân Đông co rút tiến lên một bước thì…

Trong sự sợ hãi tột cùng của ông lão tóc xám, thậm chí hối hận năm đó lựa chọn giáng xuống Man tộc. Trán lão xuất hiện vệt máu, dấu vết lan tràn thì đùng một tiếng, lòng lão tĩnh, thế giới trong mắt đứng lặng, chỉ có một thanh trường thương đen ở trước mặt lão xuyên qua trán vươn ra một nửa từ sau gáy.

Lực lượng phá hủy vạn vật tản ra từ trong Táng Tà thương, xông vào người lão. Sau từng đợt tiếng bùm bùm, khóe miệng lão tràn máu, đôi mắt đầy tơ máu, con ngươi tan rã vô thần. Nguyên anh trong cơ thể một giây không kịp chạy trốn đã bị lực lượng của Táng Tà thương đánh nát hút về.

Máu nhỏ giọt từ mũi thương xuyên thấu đầu ông lão, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng bóc. Liên tục vang, đặc biệt là máu từ mũi thương rơi xuống đất vẽ ra vệt máu khiến bốn phía tĩnh lặng.

Thân Đông xuất hiện ngoài mấy mét, biểu tình âm trầm cực kỳ khó xem, đôi mắt nhìn Tô Minh lộ ra kiêng dè và càng tối tăm.

Còn những người khác, động tác thi pháp khựng lại, đứng nguyên tại chỗ hoảng sợ nhìn Tô Minh, nhìn trường thương của hắn xuyên thấu trán ông lão tóc xám, nhìn vệt máu rơi xuống đất, bên tai nghe tiếng máu rơi xuống.

Tim Bảo Thu đập nhanh, mặc dù cô biết Tô Minh rất mạnh nhưng chưa từng nghĩ đối phương giết một cường giả vấn đỉnh tiên tộc chỉ vài giây, gần như gọi là giết ngay lập tức!

Từ bắt đầu đến kết húc tất cả chỉ là lực ba thương Tô Minh bước ra ba bước!

Bốn phía đều là người của đối phương, bên trong có cường giả số một Tà Linh Tông, khi người xung quanh thi pháp, Tô Minh dùng cách cực kỳ bá đạo ra tay ba bước giết một người!

Người bị hắn giết là cường giả vấn đỉnh tà tông!

“Ta đã nói rồi, chiến, các ngươi phải trả giá đắt. Người tiếp theo là ai?” Tô Minh bình tĩnh nói, trường thương chậm rãi rút khỏi trán ông lão.

Trường thương rời khỏi người ông lão, bùm một tiếng lão là cường giả vấn đỉnh mà té trên mặt đất không nhúc nhích.

“Bước thứ hai khuy niết cảnh!!! Đây là sức chiến đấu của bước thứ hai!!!”

“Không phải khuy niết, hắn là Man tộc, mới nãy từ người hắn toát ra hơi thở Man tộc!”

“Tu mệnh cảnh!!!” Mấy kẻ giáng trần biến sắc mặt, ánh mắt nhìn Tô Minh biến đổi thành kinh khủng và hoảng sợ.

“Táng Tà thương…” Thân Đông nhìn thương trong tay Tô Minh, khàn giọng nói.

Chương 620: Tôn trọng cường giả!

“Tiên tộc có một câu nói gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau. Vị đạo hữu này che giấu khuôn mặt chắc là lo bị người nhận ra, tạm thời gọi người là Hoàng Tước đạo hữu vậy.” Thân Đông tiến tới một bước, từ từ nói.

Gã nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Minh, biểu tình âm trầm và càng nghiêm túc. Thật ra lúc trước gã đã nhìn ra đối phương có gì không thích hợp, đó là khí thế khiến gã kiêng dè, cho nên mới không ra tay mà mặc kệ người khác thăm dò. Nhưng cho dù là gã cũng không đoán được đối phương chỉ đi ra ba bước đã đem cường giả thứ hai Tà Linh Tông trừ gã ra giết ngay lập tức.

Loại chuyện này cho dù là gã cũng phải chuẩn bị ăn nói với tà tông Cấp Ảm đại nhân, dù sao chết không phải một sửa đổi huyết mạch Man tộc mà là kẻ giáng trần tà tông chân chính. Người như vậy chết đi, đặc biệt là cường giả vấn đỉnh đối với tà tông mà nói không phải chuyện nhỏ!

“Hoàng Tước đạo hữu tính toán giỏi lắm, khi chúng ta giết vào Tàng Long phân tông thì lặng lẽ lẻn vào, chắc là những vật đệ tử Tà Linh Tông ta cướp đoạt tập trung lại cũng không nhiều bằng Hoàng Tước đạo hữu đúng không? Đặc biệt là Hạo Dương Thạch. Nhưng đạo hữu chiến trận này hơi không đáng giá, lấy hiểu biết của Thân ta với Cố Nguyên Hải, người này chắc chắn có hậu chiêu, lấy ra túi trữ vật hơn phân nửa là ngụy trang mà thôi, chân chính Hạo Dương Thạch đã bị hắn giấu đi.” Khi Thân Đông nói chuyện thì mắt chớp lóe nhìn mắt Tô Minh, lại tiến tới trước vài bước.

Tô Minh vẻ mặt như thường, không mở miệng, chỉ nhìn Thân Đông bước ra một bước.

“Ngươi giết trưởng lão Tà Linh Tông ta, việc này sẽ không chấm dứt dễ dàng, sẽ có tà tông bộ lạc giết chóc tìm người, nhưng trước đó Thân ta muốn chiến với Hoàng Tước đạo hữu một trận. Chắc Hoàng Tước đạo hữu cũng không nghĩ ở đây hao phí thời gian. Ngươi cản chúng ta cho Cố Nguyên Hải thời gian bỏ chạy, chắc là có giao dịch gì với hắn? Túi trữ vật đó không có Hạo Dương Thạch nhưng có chỗ giấu chút kho báu của Tàng Long phân tông, nếu không thì lấy tâm kế của Hoàng Tước đạo hữu sẽ không xen vào. Như vậy ngươi và ta lấy ba chiêu làm hạn định, trong ba chiêu sống chết không bàn, sau ba chiêu hai ta không ai cản ai, thế nào hả?” Thân Đông từ từ nói.

Lời vừa thốt ra, người xung quanh có mấy kẻ suy nghĩ hơi chậm chạp chút lập tức lộ vẻ hoảng hốt.

Tô Minh nheo mắt, trong mắt lóe tia sáng kỳ lạ. Thân Đông nói gần với sự thật, có thể từ một vài dấu vết nhìn ra những điều đó, từ đấy thấy được tâm kế của người này. Sự thật đúng như Thân Đông đã nói, Tô Minh không mấy để ý cái gì Hạo Dương Thạch, vật kia là cái gì hắn không biết thì tất nhiên sẽ không vì nó mà mở ra nhiều giết chóc, cũng không khả năng giết hết mọi người có mặt một mình chiếm Hạo Dương Thạch.

Việc này không hợp với ích lợi, cho nên khi ông lão họ Cố Tàng Long Tông nguyên anh xuất khiếu gặp nguy hiểm thì Tô Minh truyền ra dao động thần thức cho ông lão họ Cố biết một điều rằng hắn không cần Hạo Dương Thạch, hắn muốn là nhiều báu vật Tàng Long Tông và vật đối phương mang đi trong túi trữ vật. Chỉ cần đưa những thứ đó cho hắn thì sẽ giúp đối phương kéo dài thời gian.

Đợt giao dịch này vào lúc nguy hiểm thì ông lão họ Cố không thể nghĩ suy được mất, nhất định phải đồng ý, cho nên mới có tình hình kia.

Tô Minh mỉm cười, nếu Thân Đông đã nhìn ra manh mối thì hắn không cần che giấu gì nhiều. Hắn cười tủm tỉm nói.

“Ba chiêu làm hạn định, có thể!”audio coi am

Mắt Thân Đông chợt lóe, gã đang chờ đối phương nói câu này nếu không thì đã chẳng nhiều lời như vậy, cuối cùng nói ra câu thăm dò. Đối phương cường đại làm gã rất kiêng dè, cường giả như vậy gã không nắm chắc chiến thắng, nếu đối phương cứ quấy rầy thì gã rất khó hoàn thành nhiệm vụ lần này. Dù sao thời gian trôi qua, Cố Nguyên Hải bỏ chạy ngày càng xa, mặc dù Tà Linh Tông bọn họ đã phong kín tất cả truyền tống trận bên này nhưng nếu thời gian chậm trễ, đối phương thoát khỏi phạm vi phong tỏa thì đi tìm rất là khó khăn, dễ dàng xuất hiện ngoài ý muốn.

“Các ngươi đuổi theo Cố Nguyên Hải!” Thân Đông lên tiếng, cất bước hướng Tô Minh.

Gã nâng lên tay phải, lập tức hiện ra một cây roi đỏ. Gã vung vẩy, có tiếng sấm ầm ầm phát ra từ cây roi, còn có nhiều lôi cầu hiện ra kêu xèo xèo, dung hợp lại lao hướng Tô Minh.

Bảy người bao gồm Bảo Thu nhìn nhau, lập tức biến thành cầu vồng lao lên trời. Bảo Thu vốn không muốn đi nhưng giờ không tiện ở lại, cũng theo mọi người rời khỏi đây. Lòng cô khó thể bình tĩnh, Tô Minh ba bước ba thương giết một người, thân hình đó khắc sâu vào đầu cô thật lâu không thể tan biến.

Đối với việc họ rời đi thì Tô Minh không ngăn cản, hắn nhìn Thân Đông, mắt dần lộ ra chiến ý. Hắn nâng lên tay phải siết chặt Táng Tà thương. Thương kêu *ong* một tiếng, biến thành nhiều khói đen bị Tô Minh túm lấy quăng hướng lôi cầu từ trên trời đến và roi trong tay Thân Đông quất.

*Ầm!* một tiếng, Táng Tà thương trở thành luồng khói đen chớp mắt tới gần những lôi cầu, tiếng ầm ầm vang vọng xuyên thấu hư vô xuất hiện trước người Thân Đông.

Mắt Thân Đông chợt lóe như là hiểu ra, thả lỏng roi. Lập tức Táng Tà thương cuốn roi dài, chớp mắt lao ra mấy trăm mét, ầm một tiếng đâm vào mặt đất.

“Pháp bảo thì ngươi không so bằng ta, chúng ta đấu thần thông đi!” Tô Minh lạnh nhạt nói.

Cuộc chiến này hắn sẽ không dùng Táng Tà thương, cường giả như Thân Đông hắn không có nhiều cơ hội gặp, giờ thấy thì phải kiểm chứng xem mình không cần ngoại lực sẽ đạt tới trình độ gì.

“Không dùng pháp bảo chỉ so thần thông, tốt!” Mặc dù đa số lúc Thân Đông ra vẻ âm trầm nhưng gã có thể trở thành thái thượng trưởng lão của một tông thì có quyết đoán và nhân cách hấp dẫn riêng. Nghe Tô Minh nói vậy gã gật đầu.

Khi gật đầu thì tay phải Thân Đông ấn pháp quyết, liên tục biến đổi vài lần vung trước mặt. Lập tức trước mắt xuất hiện một vệt tím đỏ, ánh sáng chớp lóe hóa thành con chim. Chim đen như mực, mắt toát vẻ hung tàn, trên lưng nó có một cục u nhô cao đang mấp máy. Một tiểu nhân đen chui ra khỏi cục u, ngửa đầu phát ra tiếng sắc nhọn, thân thể nó dường như liên tiếp cùng con chim.

Bộ dạng con chim giống đỗ quyên nhưng hung tợn, khi nó xuất hiện thì bên cạnh lại biến ảo ra con chim khác, đó là con ưng màu đỏ. Đôi mắt ưng đỏ rực toát ra điên cuồng, lưng nó cũng có cục u mấp máy rồi xuất hiện một tiểu nhân đen. Sau chim ưng là con điêu to, sau con điêu là đại bàng. Mỗi một con cái đầu sẽ lớn hơn chút, tổng cộng bốn loài vật bay rít gào trước mặt Thân Đông.

“Đây là Tứ Cầm Động thuật của Thân ta, thuật này ở trong tiên tộc chém giết bốn người cùng cấp vấn đỉnh, dùng linh hồn và nguyên thần của họ luyện hóa ra.” Thân Đông bình tĩnh nói, không lập tức ra tay mà nhìn Tô Minh.

Tô Minh nhìn bốn con chim, hắn cảm giác rõ ràng trên người chim có oán khí sâu đậm, oán khí như là luôn bị đè nén không được trút ra càng lâu thì càng sâu, khiến bây giờ chúng nó vừa xuất hiện lập tức khiến trời đất mơ hồ, dường như vô số oán khí tồn tại dưới đất cũng bị lây nhiễm, đang từ bốn phương tám hướng không ngừng ngưng tụ ra.

‘Oán khí thật mạnh.” Tô Minh liếc bốn con chim, đối với việc Thân Đông nói ra tên thần thông và cách sáng tạo, mặc kệ là thật hay giả, việc này toát vẻ tôn trọng.

Đây là tôn trọng cường giả, một loại thừa nhận địa vị. Hiển nhiên theo Thân Đông thấy thì Tô Minh hiện giờ đủ tư cách cùng ăn cùng ngồi với mình. Đối với người như vậy, dù cho đối phương là Man tộc, mặc dù hai người không thuộc về một dân tộc nhưng vẫn phải có sự tôn trọng.

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Minh cảm nhận sự tôn trọng đến từ cường giả thế này. Hắn liếc Thân Đông, hai ngón tay phải thành kiếm nâng lên, ngón cái tay trái chậm rãi xẹt qua đầu ngón tay kia, dường như hai ngón tay biến thành thanh kiếm vô hình. Khi tay trái hắn xẹt qua, mãi đến rời khỏi hai ngón tay phải vẫn giữ động tác chậm rãi, đến vị trí bảy tấc thì hai ngón tay phải của hắn tỏa ra ánh sáng vàng. Ánh sáng chói mắt, Tô Minh mở ra năm ngón tay phải, lập tức ánh sáng vàng tản ra ngoài như nước chảy phủ lên tay phải của hắn, trông như bàn tay biến thành sắc vàng!

Sau đó tay phải Tô Minh lại ấn pháp quyết, vung một cái, ánh sáng vàng lại tỏa sáng, tay phải của hắn lấy mắt thường trông thấy máu thịt héo rút chút.

Tô Minh còn chưa ngừng lại, hắn bấm tám ấn quyết, mỗi lần ấn quyết xuất hiện thì tay phải của hắn sẽ biến đổi. Khi ấn quyết thứ chín bấm ra, toàn bộ tay phải của hắn như da bọc xương, ánh sáng vàng cũng thay đổi, trở thành một đen, vậy là trông tay phải của Tô Minh tựa bộ xương khô!

Năm ngón tay đen, móng dài đối lập rõ rệt với cánh tay hắn.

“Thần thông này vô danh, ngộ từ Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới, ở năm mươi lần luân hồi hiểu ra nguyên nhân chính phản dung vào tay này, hồn chết dưới thần thông này…vô số! Đây là trước kia, sau trải qua cửu biến thuật của ta, liên tục biến hóa chín lần có thể bày ra đỉnh cao nhất.” Tô Minh ngẩng đầu nhìn Thân Đông, chậm rãi nói.

Con ngươi Thân Đông co rút, thần thông của gã là giết bốn cường giả vấn đỉnh luyện hóa ra, trong cùng thế hệ đã rất kinh người, tuy nhiên giờ nghe Tô Minh nói thì gã hít một hơi, thật ra lúc gã thấy hắn triển khai thần thông đã rung động rồi, dường như nghĩ đến cái gì nhưng không dám xác định.

“Chúc Cửu Âm… Cửu biến…” Biểu tình Thân Đông cực kỳ trầm trọng, thậm chí còn cẩn thận hơn cả đối mặt Man kiếp.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 20 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin