Bàn Long Audio Podcast
Tập 44 [ Chương 216 đến 220 ]
❮ sautiếp ❯Chương 216: Kế hoa cải biến
Trong đình viện.
“Lão đại, vừa rồi lúc ta từ từ địa đạo chạy ra, thấy bên ngoài có năm nam tử cùng với Đạm Lam rời đi.” Bối Bối song nhãn bắn ra quang mang phẫn nộ, “Nữ nhân xấu xa đó, khẳng định là không có hảo tâm.”
Lâm Lôi cười nhạt: “Đừng nghĩ nhiều, nữ nhân đó mười phần thì có đến tám chín phần là người mà Quang Minh giáo đình phái tới giết ta. Vừa rồi nếu ra đuổi ra ngoài giết ả, chỉ sợ vừa ra khỏi cửa, người mai phục bên ngoài sẽ bao vây rồi trực tiếp giết ta. Nếu không phải là sớm đã muốn giết ta, sao lại có thể phái người mai phục ở bên ngoài, hơn nữa những người đó, ta lại không nhận biết được.”
Năm người ẩn náu ở bên ngoài, bản thân không phát giác thấy. Năm người này tuyệt đối đều là cao thủ, là cao thủ không yếu hơn so với mình là bao nhiêu.
“Chủ nhân, chúng ta hiện tại phải làm gì?” Hắc Lỗ dùng linh hồn truyền âm hỏi.
Lâm Lôi tâm ý máy động, trong tay liền xuất hiện thanh Hắc Ngọc trọng kiếm: “Làm gì ư? Đừng để ý nhiều, đám Chiêm Ni tới rồi, mang bọn họ lập tức li khai, nếu những người đó đuổi theo, trực tiếp giết đi.”
Chỉ cần không bị đánh lén, khi biến thành hình thái Long huyết chiến sĩ, tay cầm Hắc Ngọc trọng kiếm, Lâm Lôi thậm chí có lòng tin đối diện được với cường giả cấp Thánh vực.
Không lâu sau.
“Lôi đại ca.” Thanh âm quen thuộc ấy vang lên.
“Vào đi.” Lâm Lôi mỉm cười đứng dậy, liền đó cửa đình viện mở ra, Chiêm Ni, Cơ Ân bước vào.
Cơ ân thấy Lâm Lôi, liền cảm thán nói: “Lôi đại ca, lần này tỷ tỷ suýt bị người khác khi phụ, cũng may ta đã đề phòng, phái người tới bảo vệ xung quanh phòng tỷ tỷ.”
“Khi phụ?” Lâm Lôi nhìn Chiêm Ni.
Chiêm Ni lắc đầu cười, “Không có gì, là đệ nhất kế thừa nhân Ngả Bá Đặc của tông tộc. Hắn buổi tối chuẩn bị lén lút vào phòng ta. Cũng may đệ đệ sớm đã có dự phòng, Ngả Bá Đặc cũng sợ làm lớn chuyện, dẫu sao người của thành bảo cũng nhiều vô cùng.”
“Ngả Bá Đặc đó lúc nào cũng có ý đồ xấu với tỷ, ta cũng không dám buông lỏng, vị trí thành chủ đó không làm cũng chẳng sao, vô luận là như thế nào tỷ tỷ cũng không thể bị tên hỗn đản đó khi phụ.” Cơ Ân trịnh trọng nói.
Chiêm Ni có chút cảm động nhìn đệ đệ của mình.
Lâm Lôi cũng tỏ ý khen ngợi nhìn Cơ Ẩn.
“Tỷ tỷ, sau này cùng với Lôi đại ca ở bên ngoài, tỷ phải chiếu cố bản thân cho tốt.” Mắt Cơ Ân hơi đỏ lên, “Bất quá tỷ ở cùng với Lôi đại ca ta cũng rất yên tâm.”
Lan Đạm đứng ở chỗ không xa tửu điếm, vừa rồi trông thấy đám tỷ đệ Chiêm Ni tiến vào.
“Chúng ta trước tiên qua bên cạnh ngồi nghỉ ngơi một chút.” Ả chỉ sang quán rượu nói. “Bất quá lúc nghỉ ngơi phải chú ý bên ngoài, đợi Chiêm Ni, Cơ Ân bọn chúng ra thì lập tức bám theo.”
Năm người còn lại gật đầu, đoàn người Lan Đạm tiến vào trong tửu điếm.
Nhưng qua khoảng hai phút, Ngả Bá Đặc đã mang theo hơn mười người tới bên ngoài tửu điếm.
“Là ở đây à?” Ngả Bá Đặc hỏi thuộc hạ ở bên cạnh mình.
“Vâng, thưa đại thiếu gia. Chiêm Ni tiểu thư bọn họ chính là vào tửu điểm này.” Nghe trả lời, Ngả Bá Đặc gật đầu: “Các ngươi đi thăm dò một chút di, người mà Chiêm Ni nàng thích rốt cuộc là tên hỗn đản nào.”
Vừa nói Ngả Bá Đặc vừa xoa vết thương trên mặt.
Tối hôm đó, hắn thực sự rất thảm hại.
Hắn biết Chiêm Ni là một tam cấp ma pháp sư, nhưng hắn cũng là tứ cấp chiến sĩ, nhân lúc đối phương ngủ mà cưỡng gian Chiêm Ni cũng không phải là chuyện khó. Lúc đêm khuya người vắng, hắn lén lút vào trong phòng Chiêm Ni.
Ai ngờ, trong phòng Chiêm Ni không phải chỉ có mình Chiêm Ni mà còn có cả một nữ hộ vệ.
Đồng thời bên ngoài phòng có cả người bảo vệ trong bóng tối.
Hắn đường đường là người thừa kế số một của gia tộc Cổ Khắc Tư lại bị nữ hộ vệ đó hung hăng đánh cho một trận. Cũng may Chiêm Ni và nữ hộ vệ đó cũng biết thân phận của hắn, không dám giết hắn. Lúc đó lời Chiêm Ni nói khiến tim hắn chết lặng, bởi vì sau này nàng cùng với người nàng yêu sẽ viễn tẩu thiên nhai (đi xa tới tận cuối chân trời).
“Chẳng lẽ là cùng với cửu cấp chiến sĩ thần bí đó viễn tẩu thiên nhai?” Ngả Bá Đặc trong lòng bốc lửa.
“Chúng ta trước tiên vào đây ngồi một lúc, ăn chút gì đó, từ từ đợi.” Ngả Bá Đặc quát.
Lập tức, bọn Ngả Bá Đặc cũng vào trong tầng chính của tửu điếu, Ngả Bá Đặc ôm đầy một bụng lửa giận vừa vào trong tửu điếm, đưa mắt nhìn khắp nới, ánh mắt sáng lên.
Y dán mắt vào Lan Đạm.
“Đúng là mĩ nư giống như Thiên sứ.” Ngả Bá Đặc trong lòng thầm than.
Nhãn quang của y rất cao, mỹ nữ bình thường y đã miễn dịch, nhưng Lan Đạm đúng là đẹp vô cùng, không những ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, chủ yếu nhất là khí chất băng lãnh thánh khiết.
Lan Đạm không diễn kịch, hoàn toàn khôi phục lại khí chất của bản thân.
Càng thánh khiết, Ngả Bá Đặc càng muốn có. Đem nữ nhân thánh khiết áp vào dưới khố, đối với Ngả Bá Đặc mà nói là là cảm giác đạt được thành tựu phi thường.
“Cô nương xinh đẹp, tại hạ là Ngả Bá Đặc.” Ngả Bá Đặc bước tới, khiêm tốn nói.
Lan Đạm liếc mắt nhìn hắn, căn bản không thèm để ý tới.
“Cút.” Kim phát nam tử, một trong năm người, ở cạnh Lan Đạm hét lên.
“Muốn chết.” Hộ vệ đằng sau Ngả Bá Đặc lập tức rút vũ khí, lạnh lùng nhìn nam tử tóc vàng. Lần này Ngả Bá Đặc theo dõi Chiêm Ni vô cùng cẩn thận.
Bởi vì biết người Chiêm Ni thích là cửu cấp chiến sĩ, cho nên y đã mang theo toàn là cao thủ, trong đó còn có một người là đồ đệ của gia gia y, một cửu cấp cường giả.
“Cổ Khắc Tư?” Lan Đạm đột nhiên ngửng đầu nhìn hắn, ả lúc này mới có chút chú ý đến tên dòng họ ở trên áo y.
“Đúng.” Ngả Bá Đặc tự hào mỉm cười.
Người hầu của Ngả Bá Đặc ở bên cạnh càng ngạo nghễ nói: “Thiếu gia nhà ta chính là người thừa kế số một của gia tộc Cổ Khắc Tư, đám người các ngươi lại dám đối đãi bất kính với đại thiếu gia ư?”
Tây bắc hành tỉnh chính là thiên hạ của Cổ Khắc Tư gia tộc, Ngả Bá Đặc là người thừa kế số một, đích xác là có tư cách để hoành hành.
“Ngả Bá Đặc.” Một trung niên đứng đằng sau Ngả Bá Đặc nhẹ giọng nói, “Sáu người này, bao gồm cả nữ tử đó đều không phải là kẻ kém cỏi, rất có khả năng là bát cấp chiến sĩ, thậm chí là cửu cấp chiến sĩ.”
Ngả Bá Đặc cả kinh.
Lúc này Lan Đạm đứng dậy, mỉm cười: “Xin chào Ngả Bá Đặc thiếu gia.
Lần này ta và năm vị sư huynh tới đây để truy sát một người.”
“Năm vị sư huynh, lão sư của các ngươi là ai?” Trung niên ở đằng sau Ngả Bá Đặc hỏi.
“Bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm.” Lan Đạm đáp.
Lan Đạm sỏ dĩ thổi phồng lên như vậy, chủ yếu là vì Bàn Thạch kiếm thánh là một người du tẩu tứ phương. Cả Áo Bố Lai Ân đế quốc chỉ sợ không ai biết Bàn Thạch kiếm thánh có bao nhiêu độ đệ.
“Bàn thạch kiếm thánh?”
Đám người này đều kinh hãi.
“Đại thiếu gia.” Một thủ hạ lúc này chạy tới, “Đại thiếu gia, tra được rồi, nam tử mà Chiêm Ni tiểu thư muốn tìm ở trong tửu điếm tên đăng ký là Lôi.”
“Lôi?” Ngả Bá Đặc nhíu mày.
“Chưa từng nghe qua.” Y quay đầu nhìn cao thủ mà mình mang theo, “Tư Lan thúc thúc, người có nắm chắc không?” Trung niên nhân đó cũng nhíu mày.
Lan Đạm nghe thấy trong long máy động.
“Ngả Bá Đặc thiếu gia, chẳng lẽ ngài với nam tử tên Lôi đó có cừu oán?” Lan Đạm cười nói.
Ngả Bá Đặc kinh ngạc nhìn nàng: “Sao?”
“Ta và năm vị sư huynh cũng muốn đối phó với hắn.” Lan Đạm mỉm cười nói.
Ngả Bá Đặc nhất thời hưng phấn, y cũng rất muốn cùng với mĩ nhân thánh thiết ở trước mặt thân cận. Hiện tại chẳng phải là có cơ hôi phi thường tốt hay sao.
“Nói không chừng ta không những có thể giết tên Lôi để được Chiêm Ni mà có thể còn có được cả mĩ nữ trước mắt này.” Tim Ngả Bá Đặc rung động, vẻ mĩ lệ của Lan Đạm không chút thua kém Chiêm Ni, thậm chí còn hơn.
Ngả Bá Đặc mỉm cười: “Vậy thì thực là quá tốt, mọi người có thể hợp tác với nhau. Ta còn chưa biết tên của nàng?”
“Ta tên là Đạm Lam.” Lan Đạm lại dùng tên giả này.
“Tiểu thư Đạm Lam mĩ lệ, lão sư Hắc Đức Lâm đại nhân của nàng đã từng tới Cổ Khắc Tư gia tộc, lúc đó ở cùng với gia gia của ta mấy tháng.” Ngả Bá Đặc lập tức chèo kéo quan hệ.
“Thực sao?” Lan Đạm lộ ra chút kinh ngạc.
“Đúng.” Ngả Bá Đặc nhìn năm người ở đằng sau Lan Đạm, “Mấy người các ngươi có nắm chắc đối phó được với tên Lôi đó không?”
“Ngài chẳng lẽ lại không tin tưởng vào đồ đệ mà lão sư của ta đào tạo ra?” Lan Đạm có chút không cao hứng nói, bộ dạng tức giận cau mày nhăn trán của Lan Đạm trái lại càng động lòng người hơn. Ngả Bá Đặc cảm thấy tâm tạng của bản thân co giật mãnh liệt.
Đang lúc đám người Ngả Bá Đặc, Lan Đạm nói chuyện, người giám thị Chiêm Ni ở bên ngoài lâp tức chạy vào.
“Đại thiếu gia, không hay rồi, tên Lôi đó mang Chiêm Ni tiểu thư cùng với Cơ Ân thiếu gia tách ra rồi. Hơn nữa bọn họ đã ra khỏi đình viện, hình như muốn li khai.”
Ngả Bá Đặc nghe vậy lập tức đứng dậy.
Đám người Ngả Bá Đặc, Lan Đạm đều nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, quả nhiên Chiêm Ni và Lâm Lôi đang đi trên đường tới cổng thành.
Cho nên đám người Cơ Ân chắc chắn là đi đường khác. Người của hai bên giơ tay chào từ biệt nhau.
“Đi rồi, Chiêm Ni đi cùng Lâm Lôi?”
Lan Đạm sắc mặt biến đổi, trong long có chút rối loạn.
Vừa mới chuẩn bị kế hoạch, nhưng vì Lâm Lôi đột nhiên mang Chiêm Ni đi nên không có cách nào sử dụng được nữa. Ả không nghĩ tới chuyện Chiêm Ni sẽ đi cùng Lâm Lôi. Dẫu sao nhiều năm nay, Chiêm Ni luôn luôn ở cùng với Cơ Ân.
“Chiêm Ni còn đi theo tên hỗn đản đó, xem ra hai người bọn chúng muốn viễn tẩu thiên nhai.” Ngả Bá Đặc tức giận, “Người đâu …”
“Đừng vội.”mắt Lan Đạm lại sáng lên, lập tức ngăn cản.
Ngả Bá Đặc nghi hoặc nhìn Lan Đạm. Lan Đạm lúc này cũng biết, Lâm Lôi mang Chiêm Ni muốn lập tức li khai, kế hoạch trước kia của mình không còn hữu dụng nữa.
Nhưng có có một biện pháp khác.
“Ngả Bá Đăc, ngươi phái người theo bọn họ. Đợi sau khi bọn họ ra khỏi thành, chúng ta lập tức đuổi theo. Ở ngoại thành … ta và các sư huynh sẽ ra tay giết hắn.” Lan Đạm tự tin nói.
Ngoại thành, cách tỉnh thành xa hơn một chút, họn họ kể cả có giết Lâm Lôi xong lâu rồi thì Mạch Khắc Khẳng Hi mới tới được hiện trường.
“Hả?” Ngả Bá Đặc mừng rỡ, nếu không cần hắn động thủ, hắn đương nhiên cao hứng.
“Như vậy, đợi bọn họ ra khỏi cửa thành, tới lúc đó mang theo một đội kỵ binh, ta và năm vị sư huynh sẽ xen vào bên trong đội ngũ kỵ binh để Lâm Lôi không chú ý. Tới lúc …” Lan Đạm cười lạnh.
Lúc Lâm Lôi không chú ý, sáu người bọn họ lẫn trong đội ngũ kị binh, sau đó thừa lúc hỗn loại bao vây Lâm Lôi, bố trí Thiên sứ chiến trận.
Trong khoảng thời gian ngắn, trực tiếp giết chết Lâm Lôi.
Thiến sứ chiến trận một khi bố trí thành công, xác suất giết chết Lâm Lôi là một trăm phần trăm. Dẫu sao cũng là Thiên sứ chiến trận do sáu cửu cấp Thiên sứ bố trí, cho dù không phải liều mạng, cũng có thể giết chết Thánh vực sơ giai cường giả. Hơn nữa một khi liều mạng, bất chấp thân thể nổ tung là hóa thành bản thể năng lượng, dù là Thánh vực trung giai cường giả, cũng có thể phải chết.
“Không vấn đề gì.” Ngả Bá Đặc vỗ ngực bảo chứng.
Trên mặt sáu người Lan Đạm lộ ra vẻ tươi cười, nụ cười của Lan Đạm thì càng sáng lạn hơn.
Ngoại thành.
Chiêm Ni ngồi trên hắc báo, Lâm Lôi thì bồng bềnh bay đi, Lâm Lôi vừa đi vừa cười nói với Chiêm Ni.
Trên mặt Chiêm Ni đầy ánh sáng hạnh phúc, chỉ cần có thể thường xuyên thấy Lâm Lôi, cùng Lâm Lôi chuyện trò, với Chiêm Ni mà nói đã là hạnh phúc lắm rồi.
“chiêm Ni, nàng cẩn thận một chút, “Lâm Lôi đột nhiên lên tiếng.
“Sao vậy?” Chiêm Ni có chút kinh ngạc.
Lâm Lôi hờ hững đáp: “Đằng sau có một đội kỵ binh đang nhanh chóng đuổi tới.” Trong mắt Lâm Lôi lóe lên một tia sát ý, đội nhân mã này rất có thể liên quan đến người của Quang Minh giáo đình.
“Cũng nên kiểm nghiệm uy lực của bách trọng lãng, “Lâm Lôi cố ý không đi về phía trước với tốc độ nhanh nhất, đợi những người đó đuổi tới.
Chương 217: Thiên sứ chiến trận
Hiện tại là lúc thu tàn đông chớm, gió khuya lạnh căm như những lưỡi băng đao rít gào, mội đội tinh anh kỵ binh đang phi ngựa phóng như bay.
“Cộp, cộp!”
Ngả Bá Đặc thân mặc hộ giáp gọn gàng phi ngựa dẫn đầu, thần tốc lao trên quan đạo hoang vắng ở ngoại thành. Mấy chục kỵ binh ở đằng sau cũng nhanh chóng phi theo. Bên cạnh Ngả Bá Đặc luôn luôn là một trung niên nhân, đó cũng là thuộc hạ cửu cấp cường giả duy nhất của Ngả Bá Đặc.
Còn sáu người bọn lan dạm thì mặc khải giáp kỵ sĩ bình thường, đội mũ sắt lẫn trong đội ngũ kỵ binh. Nhìn từ ngoài vào, căn bản nhìn không ra sáu người Lan Đạm có gì khác biệt với các kị sĩ khác.
“Các ngươi nhớ lấy.” Lan Đạm trầm giọng nói với năm người bên cạnh, “Ngay khi chúng ta đuổi kịp Lâm Lôi, khi Ngả Bá Đặc hạ lệnh công kích, các người cứ làm theo những người khác, bao vây lấy Lâm Lôi. Khi hắn không chú ý thì bố trí Thiên sứ chiến trận cho tốt. Nhớ, ngàn vạn lần không được vội vàng công kích trước, nhất định phải đợi ta hạ lệnh.”
“Vâng, thưa đại nhân.”
Năm người kia gật đầu.
Lan Đạm khóe miệng nở nụ cười: “Tốt!”
Tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, lưu lại trên quan đạo một đám bụi, trong nháy nháy mắt đã phi đi xa … Lâm Lôi cố ý giảm tốc độ để chờ đám người này, tự nhiên bọn Ngả Bá Đặc phi ngựa một đoạn thời gian thì nhìn thấy bóng dáng của Lâm Lôi.
“Chính là ở phía trước.” Ngả Bá Đặc mừng rỡ, đồng thời hét lớn, “Nhanh, nhanh.”
Đám kị sĩ đó cũng bắt đầu hò hét, tốc độ của ngựa cũng tăng lên, trong tiếng vó ngựa rầm rập, đám kỵ sĩ này rất nhanh đuổi theo Lâm Lôi.
“Nhớ kỹ, ôm chặt cổ Hắc Lỗ. Hắc Lỗ sẽ mang nàng đến chỗ của ta trước.” Lâm Lôi trầm giọng nhắc nhở Chiêm Ni.
Chiêm Ni lo lắng nhìn hắn: “Lôi đạ ca, còn huynh thì sao?”
“Đừng lo, chỉ là giải quyết mấy con ruồi muỗi phiền phức thôi mà.” Lâm Lôi đồng thời nhìn Hắc văn vân báo Hắc Lỗ, linh hồn truyền âm hạ lệnh: “Hắc Lỗ, đi đi. Nhớ phải bảo hộ Chiêm Ni cho tốt.”
“Hống ~”
Hắc Lỗ kiêu ngạo rống lên một tiếng, sau đó dần dần tăng tốc, cuối cùng dùng tốc độ kinh người hóa thành một đạo hắc sắc tàn ảnh, dụng tốc độ mà bọn Ngả Bá Đặc không tài nào đuổi kịp, biến mất ở tít tận cuối chân trời xa.
“Rầm rập …” Đám kị sĩ này hoàn toàn chặn đứng Lâm Lôi, Hắc văn vân báo đã rời đi, bọn chúng có muốn ngăn trở cũng không được. Sáu người Lan Đạm tuy có thể ngăn cản, nhưng cũng chỉ mong hắc báo đó li khai mà thôi.
Dẫu sao, mục tiêu của bọn họ vẫn là Lâm Lôi!
“Chiêm Ni!” Ngả Bá Đặc nhìn thấy cảnh này, không khỏi tức giận.
Sau đó quay sang nhìn Lâm Lôi, lạnh lung quát: “Tên tiểu tử này, ngươi còn để cho ma thú của ngươi mang Chiêm Ni đi ư? Hừ, ta nói cho ngươi biết, Chiêm Ni là của ta. Còn ngươi … Ta sẽ đưa ngươi tới minh giới. Ha ha … Toàn bộ lên cho ta!” Ngả Bá Đặc tức giận trỏ vào Lâm Lôi!”
Tiếng vó ngựa đột nhiên trở nên cấp tập, mấy chục kị sĩ lập tức bao vây lấy Lâm Lôi.
Lâm Lôi đứng giữa con đường, không thèm để ý, còn Bối Bối thì đứng trên vai hắn, dùng đôi máy đen lay láy kiêu ngạo nhìn đám kỵ sĩ này.
“Biểu muội Chiêm Ni của ta mà ngươi cũng dám đụng tới, xem lại thân phận của mình đi!” Ngả Bá Đặc ngạo nghễ nói, y dĩ nhiên đã cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình.
Lâm Lôi lãnh đạm đưa mắt liếc nhìn đám kỵ sĩ ở chung quanh.
“Vốn định giải quyết người của Quang Minh giáo đình, không ngờ rằng lại kéo tới một đám vô dụng.” Hắn lạnh lung lắc đầu, nhưng đúng lúc này …
“Lão đại.” Bối Bối hốt nhiên trừng mắt nhìn một người trong số đó, “Đạm Lam ở bên trong.”
“Đạm Lam?” Lâm Lôi giống như bị dội một gáo nước lạnh, không khỏi giật mình, “Người của Quang Minh giáo đình trà trộn vào bên trong ư?” Hắn bắt đầu trở nên cẩn thận.
“Ta ngửi thấy mùi vị trên người ả.” Bối Bối tự tin nói, “Ả cho rằng ả đội mũ sắt mặc áo giáp mà Bối Bối ta không phát hiện ra sao?”
Lâm Lôi lúc này trong tay không hề có một kiện vũ khí nào.
Không vội vàng dùng vũ khí.
Tại thời khắc quan trọng nhất, từ trong không gian giới chỉ đột ngột lấy ra trực tiếp sử dụng ngược lại có thể khiến cho địch nhân trở tay không kịp. Lâm Lôi không thèm để ý đến Ngả Bá Đặc ở đó nói xằng nói bậy, mà cẩn thận chú ý đến các kỵ sĩ ở xung quanh.
“Lên cho ta, giết chết hắn!”
Ngả Bá Đặc ngạo nghễ hạ lệnh.
Nhưng một tiếng quát lãnh khốc vang lên “Giết!” Chỉ thấy sáu đạo quang mang chói mắt tựa hồ trong nháy mắt liên tiếp lóe lên, tựa như giống với lần trước Lâm Lôi bị sáu đặc cấp chấp sự vây giết.
Đó là loại trận pháp liên hợp hợp kích, trên thực thế chính là Thiên sứ chiến trận.
Chỉ là luận về uy lực, do bản thân Thiên sứ thi triển nên còn lợi hại hơn nhiều.
“Xùy xùy …” Trong quá trình sáu đạo bạch sắc quang mang liên tiếp bắn ra, phàm là bất kỳ sự ngăn cản nào đối với bạch sắc quang mang thì đều bị ánh sáng trực tiếp xuyên qua thân thể. Ba kỵ sĩ chết tại đương trường, trọng thương tám người.
“A!”
Một kỵ sĩ bị xuyên qua ngực, lộ ra một cái lỗ lớn. Kỵ sĩ này lập tức ngã khỏi ngựa, hô thảm hai tiếng trầm thấp.
“Ha ha, chín năm qua, thủ đoạn của Quang Minh giáo đình vẫn không hề thay đổi.” Lâm Lôi cười lớn.
“Chuyện gì vậy?” Ngả Bá Đặc giật nảy mình.
Trung niên nhân ở bên cạnh Ngả Bá Đặc lại rất có kiến thức, hắn sắc mặt biến đổi, lập tức hét lên: “Chạy nhanh, sáu người đó không phải là đồ đệ của Hắc Đức Sâm, bọn họ là người của Quang Minh giáo đình, đều là cửu cấp cường giả. Đi, chậm trễ là không thoát được đâu!”
Ngả Bá Đặc cái khác làm không được, nhưng phản ứng chạy trốn thì lại rất nhanh.
“Cộp, cộp!” Y cũng không cố giết Lâm Lôi nữa, nhanh chóng giục ngựa chạy theo trung niên nhân.
Những kị sĩ bị vây trong Thiên sứ chiến trận, lúc này bọn họ đang hoảng sợ nhìn những người ở bên ngoài chạy trốn, nhưng khi bọn họ muốn chạy, chạm phải bạch sắc quang mang, thân thể giống như bị hỏa diễm với nhiệt độ cực cao thiêu cháy, trực tiếp bị đốt thành tro bụi.
“Hả? Uy lực so với sáu đặc cấp chấp sự còn mạnh hơn nhiều.” Lâm Lôi thở dài một tiếng
“Chạy đi.”
Những kỵ sĩ có thể chạy trốn ai ai cũng chạy như bay, những người không thể chạy thì bị sáu người Lan Đạm thuận tay giết chết. Cả cánh đầu hoang trong nháy mắt chỉ còn lại Lâm Lôi, Bối Bối cùng với sáu người Lan Đạm là còn sống.
“Ầm!”
Khải giáp trên người bọn Lan Đạm trực tiếp vỡ vụn, Lan Đạm sáu người đều khôi phục lại bộ dạng bình thường. Một nữ nhân và năm nam nhân, bọn Lan Đạm đều phi thường tự tin nhìn Lâm Lôi.
“Lâm Lôi, gặp loạn mà không kinh hãi sao?” Lan Đạm cười lạnh nhìn Lâm Lôi.
Lôi lôi quét mắt nhìn ả: “Ta không thể không thừa nhận công phu diễn kịch của ngươi rất lợi hạ, lại có thể đóng giả thành một thiếu nữ ương bướng như vậy. Bất quá, mấy người các người có biết không? Vào tám năm trước, lúc ở Hách Tư thành, ta cũng đã từng giết sáu đặc cấp chấp sự bố trí thành hợp kích trận pháp như thế này
“Rắc rắc, xùy xùy~”
Lúc Lâm Lôi đang nói, Long lân màu đen xuyên qua y phục mọc ra, từng cái gai nhọn băng lãnh lấp lánh ánh sáng kim loại cũng từ sau lưng, trán nhô ra, long vĩ dài cũng xuất hiện.
Con ngươi của Lâm Lôi cũng biến thành màu ám kim lãnh mạc vô tình.
“Lâm Lôi, chúng ta cùng với sáu người đó không giống nhau.” Lan Đạm lạnh lùng nói, “Hôm nay, ngươi chắc chắn sẽ chết.” Nói rồi bạch sắc quang mang nó đột nhiên lớn lên một lần nữa. Thậm chí bạch sắc quang mang trên không cũng ngưng kết chặt lại.
Đồng tử màu ám kim của Lâm Lôi quét qua sáu người, thanh âm băng lãnh vang lên: “Ta nói cho các ngươi biết một chuyện, ta, vô cùng căm ghét hợp kích trận pháp.”
Lâm Lôi vẫn còn nhớ bạch sắc quang mang giống như mộng ảo đó.
“Đức Lâm gia gia.” Hắn nhớ rõ ràng tình cảnh lúc tám năm trước, Đức Lâm gia gia hi sinh bản thân để giết chết sáu đặc cấp chấp sự. Đức Lâm gia gia gia vĩnh viễn biến mất trong thiên địa.
“Giết.”
Lan Đạm lạnh lùng hạ lệnh.
“Vù!” Sáu người Lan Đạm giống như máy ủi đất lao thẳng về phía trước, cái lồng do bạch sắc quang manh hình thành cũng cấp tốc thu nhỏ lại, phàm những gì ngăn cản bạch sắc trảo tử đều hết thảy hóa thành tro bụi.
Không thể ngăn cản.
“Quang Minh giáo đình, ha ha …” Lâm Lôi cười lạnh nhìn sáu người đang lao tới, chân đột nhiên đạp xuống, cả người nhanh như bay nhảy vọt sang bên cạnh.
“Đáng thương.” Lan Đạm lãnh đạm nhìn phản ứng của hắn.
Sáu người bọn họ liên thủ, phòng ngự có thể nói là mạnh đến đáng sợ, không đạt tới Thánh vực cơ hồ không thể gây thương tổn cho họ một chút nào. Bọn họ căn bản không thèm để ý đến sự công kích của Lâm Lôi.
“Người thứ nhất!”
Thanh âm của Lâm Lôi giống như sấm mùa xuân đột nhiên vang lên, trong tay hắn đột ngột xuất hiện Hắc Ngọc trọng kiếm, Hắc Ngọc trọng kiếm hóa thành một đạo hư ảnh rạch nát hư không, trực tiếp đánh lên một trong sáu người.
“Nực cười.”
Sáu người đều không thèm để ý đến, cửu cấp Thiên sứ bị đánh trúng cũng không lưu ý, nhưng quái lạ là, một kiếm này của Lâm Lôi không hề dẫn tới sự ngăn cản của quang mang.
Bách trọng lãng của Đại địa áo nghĩa.
Đồng tử màu ám kim của Lâm Lôi lạnh lung nhìn kẻ này.
Cửu cấp Thiên sứ này chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị, giống như là trọng chùy, đột nhiên từng nhát từng nhát đánh vào mỗi chỗ trong nội tạng của bản thân, Quang Minh lực lượng căn bản không có cách nào ngăn cản lại công kích quỷ dị này.
“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!” …
Tiếng oanh kích vang lên trong cơ thể, cũng vang lên trong đầu cửu cấp Thiên sứ này.
“A!”
Thân thể y vô lực ngã xuống. Thiên sứ chiên trận nguyên bản lần đầu tiên bị người khác phá hủy, bạch sắc quang mang cũng biến mất không thấy đâu. Năm người còn lại ngơ ngác nhìn cảnh này, căn bản không thể tin tưởng.
Khóe miệng Lâm Lôi khẽ nhếch lên.
Đạo bạch sắc quang mang đó là Quang Minh năng lượng, về bản chất tương đương với các loại đấu khí. Nhưng Đại địa áo nghĩa của Lâm Lôi căn bản không giống với cách kình thức công kích khác, gặp năng lượng ngăn cản, chỉ ở lúc truyền đi yếu hơn một chút mà thôi, nhưng căn bản không có cách nào ngăn cản.
Cái gọi là hợp kích trận pháp, trước Đại địa áo nghĩ chỉ là chuyện đùa.
Công kích toàn lực của Lâm Lôi, chỉ một chiêu đã khiến nội tạng trong cơ thể của cửu cấp Thiên sứ bị chấn thành bùn bát. Có muốn cũng không thể chết thêm được nữa, linh hồn y cũng biến mất trong thiên địa.
“Ngươi, ngươi giết hắn rồi?” Năm người bọn Lan Đạm hoàn toàn trợn tròn mắt.
Thiên sư chiến trận a, cánh nhiên lại bị phá như thế này.
“Hợp kích trận pháp đối với ta là vô dụng.” Đồng tử không có một tia cảm tình quét qua mấy người này, “Vừa rồi giết một người, hiện tại tới phiên các ngươi.”
Tại Ngọc Lan đại lục, bất kể là ai, dù là Thánh vực cường giả, chỉ cần thân thể bị hủy diệt là chết chắc.
Những Thiên sứ này hàng lâm trong thân thể của nhân loại, bọn họ cho dù liền mạng cũng không phải là hủy đi nhục thể, mà là không đếm xỉa tới sức chịu đựng của thân thể, sử dụng năng lượng cực hạn vượt qua thân thể.
Sử dụng loại phương pháp này sẽ khiến cho thân thể không thể tiếp nhận nổi mà từ từ tan vỡ.
Loại tan vỡ này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, khoảng ba mươi giây, sau ba mươi giây, nhục thể mới hoàn toàn mất hết sinh cơ và không có cách nào để linh hồn tiếp tục tồn tại.
Nhưng nếu Lâm Lôi vừa bắt đầu đã trực tiếp chấn nát toàn bộ nội tạng trong thân thể thì Thiên sứ đó dẫu muốn liều mạng cũng không có biện pháp.
“Đại nhân.” Bốn người kia nhìn Lan Đạm.
Trên mặt Lan Đạm đã tán phát ra quang mang thánh khiết: “Phàm nhân này có công kích dặc thù như vậy, mọi người bất tất phải để ý đến sinh mệnh, chuẩn bị về với với vòng tay của chủ nhân.”
“Vâng, thưa đại nhân.”
Mắt bốn người đều rất lạnh lùng, trên mặt ánh lên quang mang thánh khiết.
“Xùy xùy …” Sau lưng mỗi người đều mọc ra đôi cách màu trắng, trong nháy mắt, bốn người vốn là người bình thường đột nhiên đều có một đôi bạch sắc quang dực, đồng thời bọn họ đều bay lên cao.
Bốn nhân loại lại có bạch sắc quang dực, nhìn thấy cảnh này, Lâm Lôi cũng giật nảy mình.
“Thiên sứ, quả nhiên là Thiên sứ!”
Chủng tộc cường đại trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cho dù là lưỡng dực thiên sự yếu nhất trong Thiên sứ tộc cũng là loại tồn tại đáng sợ cấp Thánh vực sơ giai.
“Giết.” Lan Đạm lập tức hạ lệnh, lúc này không thể lãng phí một chút thời gian.
Bởi vì bên ngoài bốn thân thể này đều liên tục phun ra những tia máu, tuyết huyết không ngừng chảy xuống. Hiển nhiên thân thể đang dần dần vỡ nứt, kinh mạch cũng dần dần đứt đoạn. Năng lực của Thánh vực sơ giai hiển hiên vượt quá khả năng chịu đựng của những thân thể này.
Thời gian của bọn họ rất ít.
Phải trong khoảng thời gian ngắn giết chết Lâm Lôi.
“Vù!” Quang dực vỗ đập, bốn Thiên sứ hóa thành bón đạo bạch sắc ảo ảnh lao về hướng Lâm Lôi.
Chương 218: Tứ dực Thiên sứ
Đêm sáng trăng, ánh trăng sáng vằng vặc soi rọi khắp cả một vùng dã ngoại hoang vu.
Tại đó, bốn gã quang dực Thiên sứ lạnh lùng phóng thẳng lên không trung xẹt qua một đạo hư ảnh, dễ dàng tiếp cận với Lâm Lôi.
“Tốc độ nhanh quá.” Lâm Lôi trong lòng cả kinh.
Hắn hiện tại công kích tuy mạnh song phòng ngự thì lại yếu. Công kích mạnh có thể giết chết được Thánh vực sơ giai cường giả, song phòng ngự thì chỉ có thể chống cực được ở dưới cấp độ Thánh vực. Có điều Thánh vực sơ giai cường giả công kích thì chống không nổi nữa rồi.
“Hừ.” Lâm Lôi đột nhiên giậm chân xuống đất, phụ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’ phụ thân, toàn thân phiêu dật né sang bên cạnh, nếu chỉ xét riêng về mặt tốc độ thì Lâm Lôi so với 4 gã Thiên sứ này còn chậm hơn một chút.
“U -”
Một tiếng rít chói tai vang lên, một đạo hắc ảnh còn nhanh hơn cả 4 gã Thiên sứ đột ngột xuất hiện, rồi sau đó hắc ảnh nọ nhắm thẳng vào gã Thiên sứ ở gần Lâm Lôi nhất.
“Chết đi.” Thiên sứ nọn một quyền nện thẳng về phía hắc ảnh.
“Ầm!” Nắm tay lấp lánh ánh sáng trắng bổ thẳng xuống thân thể của hắc ảnh nọ, hắc ảnh bị đánh bật xuống đật song lập tức lại bật ngược trở lại với tốc độ còn nhanh hơn.
“Vèo!” Lưỡng đạo lợi trảo dĩ nhiên cũng vung lên, nhằm thẳng vào tên Thiên sứ này mà trảo 2 trảo.
Trảo đầu tiên va chạm với nắm đấm của gã Thiên sứ, trảo thứ 2 thì trực tiếp quét qua thân thể y. Thân thể Thiên sứ vốn đang trong thời khắc bị hủy hoại, trúng phải một vuốt mạnh như vậy bỗng toàn thân run lên, cơ thể bên ngoài bắt đầu nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng.
“Bùm!” Hắc ảnh nọ lại sử dụng thân thể giáng cho gã Thiên sứ kia một đòn kế tiếp.
Va chạm cực nhanh khiến cho thân thể gã Thiên sứ không thể chịu đựng nổi.
“Ầm!” một tiếng, thân thể y trực tiếp nổ banh ra, quang dực nguyên lai vốn toàn một màu trắng muốt cũng hóa thành hư vô, một gã song dực Thiên sứ đã chết trận.
Lan Đạm ở phía sau quan sát cuộc chiến cũng giật mình nhìn hắc ảnh này.
Ả phát hiện ra hắc ảnh đó chính là sủng vật của Lâm Lôi, cái con Ảnh thử đáng yêu nọ. Có điều lúc này Ảnh thử đã trở nên dài hơn một thước, nguyên lai cánh tay vốn cũng chỉ dài khoảng trên dưới 20 công phân (cm), hơn nữa tốc độ của hắc sắc Ảnh thử này thực là đáng sợ … đương nhiên so với song dực Thiên sứ còn nhanh hơn.
Lâm Lôi cũng không quá ngạc nhiên.
“Hơn sáu năm trước, tại Ma Thú sơn mạch trong khi Bối Bối chiến đấu cùng Hắc Lỗ đã chẳng kém là bao nhiêu rồi. Mà sáu năm qua, Hắc Lỗ căn bản không có gì phát triển, nó đã tới cực hạn rồi. Có điều Bối Bối này 6 năm qua lại không ngừng phát triển … hiện tại tốc độ của nó đã vượt xa Hắc Lỗ rồi. Về phần phòng ngự, e rằng kể cả Thánh vực Bất tử chiến sĩ như Ba Khắc cũng chẳng hơn được Bối Bối là bao nhiêu.” Lâm Lôi hiểu vô cùng rõ sự đáng sợ của Bối Bối.
Hiện tại tốc độ của nó đã quá nhanh rồi.
Lâm Lôi ngày ngày khổ tu trong khi Bối Bối thì chỉ toàn ăn với ngủ, song tốc độ tăng trưởng thực lực thì lại vượt qua cả hắn.
Chỉ xét một cách đơn thuần thể tích biến thân hiện tại của Bối Bối thì biết, hiện đã có thể biến thành dài hơn 1 thước rồi.
“Chi chi ~” Bối Bối hưng phấn kêu lên, đồng thời truyền âm nói, “Lão đại, song dực Thiên sứ này cứ giao cho ta đi. Công kích của bọn chúng cũng không thể gây thương tổn được cho ta mà.”
Lâm Lôi cũng chẳng biết nói gì.
Song dực Thiên sứ, Thánh vực sơ giai a, vậy mà cũng không thể gây thương tổn được cho Bối Bối.
Bối Bối rốt cuộc là loại ma thú biến thái gì a!
Ba gã song dực Thiên sứ còn lại trông thấy cảnh tượng hắc sắc Ảnh thử này nhanh như chớp, chỉ 2 trảo đã giết chết đồng bọn của mình thì không khỏi nổi giận đùng đùng.
Chẳng để cho bọn chúng kịp phản ứng, Bối Bối lại nhắm về phía một người trong số chúng.
“Đừng quan tâm đến nó, giết Lâm Lôi.” Thanh âm lạnh lùng của Lan Đạm vang lên.
Ba gã Thiên sứ nọ cũng không hề để tâm đến hắc sắc Ảnh thử kinh khủng này nữa, trực tiếp lao về phía Lâm Lôi. Có điều bọn chúng không chú ý đến Bối Bối không có nghĩa là Bối Bối để yên cho chúng chạy.
Dù sao tốc độ của Bối Bối so với bọn chúng còn nhanh hơn nhiều.
“Vù.” Hắc sắc ảo ảnh hiện ra, Bối Bối đã đến ngay bên cạnh một tên Thiên sứ trong số đó.
Lâm Lôi còn lại là né tránh ra xa xa, bị Thiên sứ vây công thì hắn cũng không dám tự tin ứng đối, song nếu là một chọi một thì hắn vẫn còn tự tin. Dù sao thì Lâm Lôi cũng không có phòng ngự mạnh như Bối Bối biến thái kia.
“U!”
Bối Bối há cái miệng to như chậu máu ra, đoạn cắn cho tên Thiên sứ nọ một phát.
“Ầm!” Nắm đấm của song dực Thiên sứ lập tức hung hăng bổ về phía Bối Bối, có điều cặp lợi trảo của Bối Bối dĩ nhiên cũng giữ chặt tả thủ của y, đoạn cắn cho một phát.
“Soạt!”
Tả thủ trực tiếp bị cắn đứt.
Song dực Thiên sứ đau đớn phẫn nộ, lập tức hữu thủ phách về phía hắc sắc Ảnh thử. Một đòn phẫn nộ này đánh ra cơ hồ đem theo toàn bộ năng lượng của Thiên sứ, hữu thủ rực sáng lên lóa mắt như mặt trời.
“Ầm!” Hữu thủ bổ xuống người hắc sắc Ảnh thử, có điều lợi trảo của hắc sắc Ảnh thử cũng cào trúng ngực của song dực Thiên sứ.
Cơ thể bị xé toạc ra, máu tươi tuôn xối xả.
Bối Bối bị nện trúng rơi xuống đất, có điều song dực Thiên sứ nọ thân thể run lên vài cái, kinh mạch trong cơ thể hoàn toàn vỡ vụn, ngay cả nội tạng cũng không thể chịu nổi năng lượng kinh khủng mà nát bấy, máu tươi trào ra, song dực Thiên sứ trực tiếp ầm ầm đổ xuống.
Lại một Thiên sứ khác tử trận.
“Lão đại.” Bối Bối cũng khẩn trương nhìn Lâm Lôi.
“Ầm!”
Thân thể Lâm Lôi bị một quyền đánh tung lên, có điều thân thể của tên Thiên sứ kia cũng rung lên một chút, rồi sau đó trực tiếp đổ ầm xuống. Bên cạnh vẫn còn một gã song dực Thiên sứ trực tiếp phóng theo Lâm Lôi.
“Lão đại.” Tốc độ của Bối Bối đề thăng đến cực hạn, hơn nữa thân hình của Lâm Lôi cũng đình trụ lại, Bối Bối trước khi tên song dực Thiên sứ kia kịp lao tới chỗ Lâm Lôi thì rốt cuộc đã chặn đứng được đối phương rồi.
Nó căm tức ném ánh mắt nhìn song dực Thiên sứ.
“Lão đại, huynh không sao chớ?” Bối Bối dùng linh hồn truyền âm hỏi.
“Ổn cả, nếu lại phải chống hai nữa thì chắc trụ không nổi.” Lâm Lôi lau vệt máu trên khóe miệng, hắc sắc lân phiến của hắn có một chỗ cũng đã vỡ vụn rồi, máu tươi cũng ứa ra.
Sau một phen kinh hãi.
Vừa rồi 2 gã Thiên sứ giáp công hắn, Lâm Lôi tốc độ so với đối phương còn chậm hơn một chút, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn dùng phương pháp lấy chiêu đối chiêu, đồng thời giết chết một người trong số đối phương.
“Tốc độ quả là vẫn chưa đủ, nếu tốc độ, phòng ngự mà có thể vượt qua Bối Bối thì sẽ không chật vật như vậy nữa.” Lâm Lôi trong lòng thầm than.
Sáu năm trước, tốc độ của Bối Bối chỉ tương đương với mình, phòng ngự thì mạnh hơn so với mình một bậc.
Vậy mà 6 năm sau, tốc độ so với mình gần như là gấp đôi, còn phòng ngự thì chẳng biết là mạnh hơn bao nhiêu lần nữa. Mà quan trọng là Bối Bối dĩ nhiên mới chỉ dừng lại ở cửu cấp, chưa hề đạt tới Thánh vực.
Cũng khó trách nổi tại sao mà Hắc văn vân báo ‘Hắc Lỗ’ lại cảm thấy ủy khuất.
Hắc Lỗ đường đường cũng là một cửu cấp ma thú có thiên phú cực cao, có điều nếu so với Bối Bối thì thực sự chẳng biết thiên phú của nó kém hơn so với Bối Bối bao nhiêu lần.
Bối Bối dựa vào phòng ngự và tốc độ giải quyết nốt gã Thiên sứ còn lại. Song dực Thiên sứ này chỉ trong nháy mắt cũng đi đời, trong khi kẻ cầm đầu là Lan Đạm thì vẫn bảo trì hình thái loài người đứng ở phía xa xa nhìn lại.
“Lão đại, song dực Thiên sứ này chính là Thánh vực sơ giai phải không? Sao ta lại có cảm giác chẳng có gì là mạnh cả vậy nhỉ?” Bối Bối đáp xuống đất, dùng linh hồn trao đổi với Lâm Lôi.
Lâm Lôi mỉm cười, liếc mắt nhìn Lan Đạm đang đứng ở phía xa xa một cái.
“Bối Bối, ngươi có để ý không, bọn chúng sau khi sử dụng lực lượng của Thiên sứ, bên ngoài thân thể đều phát ra máu tươi, hiển nhiên là thân thể không thể nào chịu đựng nổi. Bọn chúng cũng không phải là Thánh vực sơ giai cường giả chân chính, nên không chỉ là sức mạnh mà thân thể cũng yếu ớt như vậy.” Lâm Lôi chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn thấu được bản chất.
Cái loại thân thể đã sắp hư hỏng này, chỉ cần vài lần công kích vào thân thể đối phương thì e rằng thân thể đối phương đã trực tiếp xong đời rồi.
“Một ma thú quá mạnh.”
Lan Đạm kinh ngạc nhìn Bối Bối, “Lâm Lôi, ta chỉ nghe nói ngươi có một Ảnh thử, có điều hiện tại quan sát thì dường như nó không phải là Ảnh thử, ngược lại có phần giống với vương giả họ thử trong truyền thuyết …”
“Cái gì?” Lâm Lôi nhìn về phía Lan Đạm.
Bối Bối rốt cuộc là loại ma thú gì, hắn vốn vẫn rất tò mò.
“Ma thú có phòng ngự cực mạnh, tốc độ nhanh nhất trong số các tộc quần ma thú chẳng lẽ lại chính là ma thú này?” Lan Đạm cũng đã từng trải qua nhiều năm trong kiếp tứ dực Thiên sứ tại Quang Minh thần giới, kiến thức của ả đương nhiên là rất cao.
Ma thú chỉ cần đến thời kỳ trưởng thành là trở thành Thánh vực ma thú thì có rất nhiều.
Có điều tinh túy nhất trong số đó thì có được mấy kẻ, hơn nữa số lượng lại cực kỳ thưa thớt. Cả cuộc đời Lan Đạm, đây cũng mới chỉ là lần đầu tiên được chứng kiến thử loại vương giả trong truyền thuyết.
“Lão đại, nữ nhân kia đang nói gì vậy?” Bối Bối nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
“Nói ngươi là vương giả họ chuột.” Lâm Lôi cười cười.
Ngay cả Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng như Giáo hoàng của Quang Minh giáo đình cũng không biết Bối Bối là loại gì, có điều Lan Đạm này dường như có chút hiểu biết. Có điều nghe giọng Lan Đạm mà đoán thì cũng không phải 100% chắc chắn.
“Lâm Lôi, ngươi nên cảm thấy tự hào.”
Lan Đạm vừa rồi chỉ vì biểu hiện của Bối Bối mà cảm thấy giật mình, hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo lại, “Bởi vì để giết ngươi, một tứ dực Thiên sứ sẽ cùng ngươi đồng quy ư tận.”
Chỉ thấy toàn thân Lan Đạm tỏa ra bạch quang chói mắt, rồi sau đó bốn chiếc cánh trắng muốt từ sau lưng ả nhô ra, cuối cùng giang rộng, Lan Đạm toàn thân lăng không phi thẳng lên không trung.
Tứ dực Thiên sứ!
“Không hay rồi.” Lâm Lôi sắc mặt đại biến, Thiên sứ số cánh càng nhiều thì lại càng đáng sợ, hơn nữa, cùng với số cánh gia tăng, lực lượng cũng gia tăng với tốc độ cực nhanh.
“Lão đại, để ta lên.”
Bối Bối hưng phấn rít lên, thân thể mang theo một đạo hư ảnh trực tiếp lao thẳng về phía tứ dực Thiên sứ.
Lan Đạm lạnh lùng cười, tứ dực khẽ đập một chút, thoáng chốc đã biến thành bạch sắc ảo ảnh, tốc độ kinh người kia dĩ nhiên cũng không thua gì Bối Bối.
“Ầm!”
Bàn tay thánh khiết như bạch ngọc của Lan Đạm bổ vào người Bối Bối, lúc này Bối Bối cũng bị đánh bật ra trực tiếp bay ngược trở lại, tựa một hòn đá bị nện trúng lao thẳng xuống đất, để lại trên nền đất một cái lỗ thủng sâu hoắm. Bối Bối bị đánh chui tọt vào bên trong.
“Bối Bối.” Lâm Lôi thất kinh.
Vẫn biết tứ dực Thiên sứ rất mạnh, có điều Lâm Lôi không ngờ rằng tứ dực Thiên sứ lại cường đại một cách đáng sợ đến mức này.
“Lão, lão đại, ta không việc gì.” Giọng nói yếu ớt của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi, Lâm Lôi có cảm giác nó hiện tại thụ thương rất nặng.
Thực lực của tứ dực Thiên sứ so với song dực Thiên sứ còn mạnh hơn nhiều.
“Lâm Lôi, tới lượt ngươi.” Lan Đạm lúc này bên ngoài thân thể đã thẩm thấu máu tươi, có điều ả không hề bận tâm đến thân thể đang dần dần hư hao.
Lam Đạm biết, ả tối thiểu cũng vẫn còn có 10 giây thời gian nữa. Thời gian đó là đủ để giết chết Lâm Lôi rồi.
Bốn bạch sắc quang dực nhẹ nhàng vỗ đập một chút, Lan Đạm toàn thân hóa thành bạch sắc ảo ảnh, trong khi Lâm Lôi chỉ cảm thấy trước mắt mình toàn là hư ảo thì Lan Đạm đã đến trước mặt hắn rồi.
Lâm Lôi chỉ trông thấy đôi mắt hóa thành màu bạc lạnh lùng của Lan Đạm.
Liều mạng!
“A ~”
Hắn lúc này 2 chân đạp mạnh xuống đất, vọng đồ lui về phía sau, đồng thời trong tay đã xuất hiện Tử Huyết nhuyễn kiếm, trực tiếp dẫn động sát khí kinh khủng bên trong thanh kiếm.
Sát khí kinh khủng này, ngay cả Thánh vực đỉnh phong như Thi Đặc Lặc lúc trước cũng còn bị ảnh hưởng chứ nói gì đến Lan Đạm.
Tử Huyết nhuyễn kiếm rung lên, một màu đỏ yêu dị chạy dọc trên thân kiếm.
Sát khí ngùn ngụt dung nhập thẳng vào trong óc Lan Đạm, nhắm vào linh hồn ả.
“Đây …” Trong ánh mắt lạnh lùng của Lan Đạm ánh lên một tia hoảng sợ, ả chỉ cảm thấy bản thân như đang trở lại cảnh tượng thời điểm lúc đạo quân Thiên sứ đuổi giết tới một vị diện nọ, đụng phải một ác ma đến từ vực sâu. Ả còn nhớ rõ cảnh tượng ác ma kia dễ dàng đồ lục đám Thiên sứ, hơn 10 vạn Thiên sứ cơ hồ đều bỏ mạng, hầu như không còn.
Bởi vậy một quyền toàn lực do chịu sự ảnh hưởng này mà uy lực giảm đi một chút.
Trong lúc sử dụng Tử Huyết nhuyễn kiếm, đồng thời Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi cũng bổ về phía đối phương, chém thẳng vào Lan Đạm chẳng chút lưu tình.
Đại địa áo nghĩa Bách trọng lãng.
“Ầm!” Lâm Lôi cũng bị một quyền giảm đi tới gần nửa uy lực đánh trúng người, hắc sắc long lân trực tiếp vỡ vụn ra, trên ngực hắn cũng lõm vào một lỗ sâu hoắm, miệng Lâm Lôi trực tiếp phun ra từng búng từng búng máu tươi.
Toàn thân hắn tựa như một bao cát rách nát, đổ rầm xuống mặt đất, thổi bay vô số bụi bặm.
Lan Đạm đứng chết lặng trên mặt đất khó có thể tin nổi.
“Hắn sao lại có thể sở hữu sát khí kinh khủng đến như vậy?” Rồi sau đó Lan Đạm chỉ cảm thấy một lời kêu gọi đến từ thiên địa, linh hồn nàng cũng không hề phản kháng lại sự thôn phệ, biến mất khỏi Ngọc Lan đại lục vị diện này.
Về phần thân thể rách nát của Lan Đạm thì mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, máu tươi từ mũi, miệng trào ra.
Chương 219: Thánh vực Long huyết chiến sĩ
Gió vẫn cứ thổi.
Vùng dã ngoại hoang lương cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh, trên mặt cỏ đầy thi thể và máu tươi, vết tích sau cuộc đại chiến rất rõ ràng, mặt đất hiện ra những vết nứt, còn có một cái hố lớn sâu không thấy đáy. Lúc này một hắc sắc Ảnh thử từ trong cái hố đó đang ì ạch bò lên.
“Lão đại.” Bên ngoài thân thể Bối Bối cũng thẫm đỏ, vết máu vương vãi trên lông.
Nhưng Bối Bối lại lo lắng nhìn về phía xa, trên mặt đất ở nơi đó, Lâm Lôi đang nằm bất động. Tứ dực Thiên sứ tuy vào thời khắc cuối cùng chịu sát khí khủng bố trong tử huyết nhuyễn kiếm mà công kích bị giảm đi, nhưng một quyền đầy uy lực đó so với lưỡng dực Thiên sứ còn mạnh hơn vô số lần.
Bối Bối nhảy hai cái thì tới bên cạnh Lâm Lôi.
“Lão đại, huynh không sao chứ?” Nó dùng linh hồn truyền âm hỏi, lúc này Bối Bối rất lo lắng. Vết lõm sâu trên ngực Lâm Lôi rất hãi nhân, hắc sắc long lân trước ngực đã gãy nát hơn nửa, rơi rụng rất nhiều, tiên huyết hoàn toàn thấm đỏ ngực hắn, sắc mặt Lâm Lôi trắng xám, hai mắt nhắm chặt.
Lâm Lôi nhãn tình hơi hé mở nhìn Bối Bối.
“Không sao, Bối Bối, ngươi đừng di dộng thân thể của ta.” Tiếng nói của Lâm Lôi vang trong đầu Bối Bối.
Bối Bối lanh lợi gật đầu, cuộn tròn bên cạnh thân thể hắn.
“Thương thế lần này khá nghiêm trọng.” Lâm Lôi cảm thấy bản thân đang khe khẽ hít thở, trước ngực đau đớn kịch liệt. Hắn chỉ có thể án chiếu theo giới thiệu trong Long huyết mật điển, thôi động Long huyết đấu khí dẫn động Long huyết chiến sĩ huyết mạch chi lực để tu phục lại thương thế, thân là chung cực chiến sĩ, sức khôi phục năng lượng là rất mạnh.
Thương thế lần này quả thực là rất nặng.
Long huyết đấu khi hòa hoãn chảy qua khắp mọi chỗ trong cơ thể, năng lượng đặc thủ của Long huyết chiến sĩ huyết mạnh từ từ thẩm thấu đến các kinh mạch trong cơ thể, ngay cả các nơi nhỏ nhất trong nội tạng; còn phổi sau khi hấp thụ năng lượng đặc biệt của Long huyết chiến sĩ huyết mạch, với tốc độ có thể cảm thấy được từ từ khôi phục lại. Mỗi một lần hít thở, Lâm Lôi đều cảm thấy phổi dần dần có biến hóa.
“Nói về năng lực chữa trị, Long huyết chiến sĩ trong tứ đại chung cực chiến sĩ chỉ sau Tử diễm chiến sĩ, Bất tử chiến sĩ.” Trong đầu Lâm Lôi lúc này lại hiện ra câu nói đó.
Năng lực khôi phục của Tử diễm chiến sĩ là mạnh nhất, thậm chí biến thái tới năng lực niết bàn.
Trừ phi là nhục thể của hắn bị hủy, nếu không chỉ cần cho hắn thời gian, Tử diễm chiến sĩ có thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
“Thở!” “Hít”
Tiếng hít thở của Lâm Lôi càng lúc càng lớn, xúc tiến vào trong phổi không ngừng được năng lượng làm dịu đồng thời, hắc sắc lân phiến bên ngoài cơ thể của hắn cũng thu vào trong thân thể, vảy sắc, long vĩ đều thu lại, trong nháy mắt Lâm Lôi đã hoàn toàn khôi phục lại hình dáng nhân loại. Nhưng khi khôi phục lại hình dáng bình thường, trên người hắn vẫn đầy vết máu, vết thương trên ngực phải vẫn nghiêm trọng như trước.
Thời gian từ từ trôi qua, đêm cũng càng lúc càng khuya.
Gió lạnh gào thét, mặt trăng cũng bị mây đen hoàn toàn vây kín. Nhưng Lâm Lôi và Bối Bối lại không hề chú ý tới sự thay đổi của thời tiết.
“Lão đại, đã khá lên chút nào chưa?” Con mắt đen láy của Bối Bối chớp chớp nhìn Lâm Lôi.
Thương thế trong người không khác biệt lắm, chỉ là xương ngực gãy mất ba đốt, cũng may là không đâm vào vào các chỗ quan trong trong người.” Lâm Lôi cười với Bối Bối, “Bất quá thương thế gãy xương nếu muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất cũng phải mất mười bữa nửa tháng.” Người thường bị gãy xương muốn khôi phục lại tối thiểu cũng phải mấy tháng, Lâm Lôi cũng là rất tự tin đối với Long huyết chiến sĩ huyết mạch nên mới nói như vậy.
Bối Bối gật gật đầu.
“Nhưng nếu tìm được một Quang hệ hoặc là Thủy hệ ma pháp sự, có lẽ có thể được chữa trị nhanh hơn.” Lâm Lôi biết trị liệu ma pháp có lúc cũng rất lợi hại.
Khi hắn bị bắt nhốt ở Quang Minh thần điện, toàn thân và xương đầu gần như bị gãy, nhưng được Tín ngưỡng chi lực từ Quang Minh chi chủ chiếu xuống, thương thể trong nháy mắt toàn bộ biến mất, chốc lát đã đạt tới trạng thái tốt nhất của cơ thể. Năng lực chữa trị kinh người đó thực đáng sợ.
Lâm Lôi tiếp tục vận chuyển Long huyết đấu khí.
Long huyết đấu khí hấp thu nguyên tố của ngoại giới, cũng hấp thu năng lượng của Long huyết chiến sĩ huyết mạnh mà từ từ lớn mạnh, làm dễ chịu mỗi một bộ phận trong thân thể Lâm Lôi. Thương thế trong người hắn gần như được phục hồi, hiện tại cũng chỉ còn xương ngực bị gãy là còn có chút phiền toái.
“Hả?”
Lâm Lôi nhướng mày, trong lòng có chút vui mừng.
Long huyết đấu khí được vận chuyển về tới đan điền điền lại lại bắt đầu rung động, toàn bộ Long huyết đấu khí được dịch hóa trong đan điền giống như thủy triều dũng động. Lâm Lôi lập tức thúc động Long huyết đấu khí trong kinh mạch dung nhập vào trong đan điền, chỉ chốc lát … Long huyết đấu khí trong đan điền đã đạt tới trạng thái đỉnh phong.
“Oanh long long ~”
Cảm thấy Long huyết đấu khí trong đan điền biến hóa kịch liệt, trên mặt Lâm Lôi nở nụ cười.
Môi một tia đấu khí đang chuyển biển, về bản chất đang chuyển biến.
“Cuối cùng cũng bắt đầu đột phá rồi.” Lâm Lôi bình tĩnh chờ đợi, Long huyết bắt đầu chuyển biến trong đan điền của hắn tịnh không nhiều, nhưng theo thời gian mà gia tăng, càng lúc càng nhiều, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng trong khoảng thời gian mười cái hô hấp, thì một nửa còn lại hoàn toàn chuyển hóa thành công.
“Ha ha …”
Lâm Lôi trực tiếp đứng dậy, Long huyết đấu khí đã chuyển hóa xong, có bộ phận tiến nhập vào trong kinh mạnh bắt đầu vận chuyển, cũng có bộ phận đấu khí bao phủ lên xương đầu đã vỡ nát, gia tốc phục hồi đoạn bị vỡ.
“Lão đại?” Bối Bối nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi ôm Bối Bối lên, cười nói: “Không sao, chúng ta chuẩn bị quay về thôi.”
Lúc này, trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ chưa từng thấy, từ sau khi đạt tới bát cấp đỉnh phong, Lâm Lôi luôn chờ đợi mỗi ngày. Tuy mấy tháng gần đây, hắn mỗi lúc đều cảm thấy bản thân có thể đột phá nhưng vẫn không thể nắm được thời cơ một bước đột phá, và lần này trong tình huống bị trọng thương, đột nhiên lại đột phá.
Cửu cấp!
Từ ngày hôm nay, Lâm Lôi đã bước vào hàng ngũ cửu cấp. Cửu cấp chiến sĩ chỉ là năng lượng bên ngoài của Lâm Lôi, sự thực sau khi long hóa, hắn chính là Thánh vực sơ giai chiến sĩ. Vô luận là phòng ngự, tốc độ, lực lượng đều có đột phá kinh người.
“Nếu như hiện tại ta gặp lại tứ dực Thiên sứ, chỉ cẩn sử dụng Hắc Ngọc trọng kiếm là đủ để đối phó với ả rồi.” Lâm Lôi trong lòng thoải mái.
Thánh vực!
Đó là một tầng cao mới, cho dù là Đạo Sâm thương hội to lớn cũng khát khao có được một Thánh vực chiến sĩ. Giống như Cổ Khắc Tư gia tộc đó, chính vì có một Thánh vực cường giả mới có thể vĩnh viễn đứng sừng sững ở tây bắc tỉnh thành của Áo Bố Lai Ân đế quốc.
Thánh vực cường giả.
Cho dù là công quốc, vương quốc nắm trong tay hàng trăm vạn người, thậm chí là mấy nghìn vạn người, trước mặt Thánh vực cường giả căn bản không tính là gì cả.
Cho dù là một gia tộc cổ đại truyền thừa mấy ngàn năm, trước mặt Thánh vực cường giả cũng phải hạ thấp cái đầu cao ngạo.
Cho dù là Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, tứ đại đế quốc, đối với Thánh vực cường giả cũng muốn lôi kéo.
Đưa mắt khắp Ngọc Lan đại lục, ngoại trừ ba vị nhân loại mạnh nhất – Đại Tế Ti, Vũ Thần, Sát thủ vương và hai vị Thần cấp cường giả ma thú đứng tại đỉnh cao ra thì chính là Thánh vực. Chỉ cần đạp nhập Thánh vực là sở hữu sinh mệnh dài gần như là vô hạn. Giống như Sát thủ chi vương Hi Tắc lúc ở dưới trạng thái Thánh vực, không phải cũng sống năm nghìn năm sao?
“Thánh vực a!”
Lâm Lôi ngửng đầu nhìn trời.
Trên không trung lúc này đột nhiên có những bông tuyết, tuyết rơi xuống mặt hắn liền tan chảy.
“Còn nhớ lúc nhỏ, chứng kiến cuộc chiến đấu giữa hai vị Thánh vực cường giả ngoài Ô Sơn trấn. Lúc đó, Thánh vực cường giả trong lòng ta là cao cao tại thượng, là loại tồn tại cao không thể với tới. Cho dù là bát cấp ma pháp sư cưỡi Tấn mãnh long đó, đều là cường giả. Nhưng còn hôm nay?” Từ đáy lòng Lâm Lôi tuôn trào cảm giác tự hào.
Cuối cùng cũng có thành tựu rồi.
Chỉ sợ Lâm Lôi của ngày hôm nay, gặp Tinh không kiếm thành Đế Long gì đó, đều có thể đánh bại đối phương.
“Các lịch đại tiền bối của Ba Lỗ Khắc gia tộc, các người hãy nhìn đi, ta sẽ khiến cho danh tiếng của Long huyết chiến sĩ lại vang dội khắp đại lục.” Lâm Lôi trong lòng tuyệt đối tự tin.
Năm nay bản thân mới hai mươi sáu tuổi, khi long hóa đã là một Thánh vực chiến sĩ.
“Một ngày nào đó, ta sẽ đứng trên đỉnh cao hơn.” Trên mặt Lâm Lôi nở nụ cười.
Lâm Lôi đối với thực lực của bản thân có nhận tức rõ ràng, tuy hiện giờ sau khi long hóa chỉ là Thánh vực sơ giai, nhưng từ Thánh vực sơ giai tới Thánh vực đỉnh phong, thể nội đấu khi tăng lên không phải là khó. Cái khó là cảnh giới gia tăng. Mà cảnh giới của Lâm Lôi dã đạt tới mức Thánh vực đỉnh phong rồi.
Kì thực, cảnh giới cao tương tự như việc hai người đấu khi đồng dạng, thực lực có lúc khác biệt rất lớn.
Bởi vì, cảnh giới giống nhau, có người lại đi trên con đường khác nhau.
Ví dụ như lĩnh ngộ Đại địa pháp tắc như nhau, có Thánh vực chiến sĩ sau khi vượt qua tầng thứ ‘Thế’, lại đi trên côn đường khác. Dù sao Đại địa pháp tắc mênh mông như biển lớn, đường đi cũng rất nhiều. Đi trên con đường khác nhau, uy lực cũng khác. Loại của Lâm Lôi giống như sóng công kích chấn động đặc biệt của Đại địa mạch động, hoàn toàn khác hẳn với năng lượng, lực lượng công kích phổ biến trên Ngọc Lan đại lục.
oOo
Khi Lâm Lôi chuẩn bị xuất phát đi về Vân Phong trấn, đột nhiên …
“Lâm Lôi, đúng không?” Một đạo thanh âm từ đằng sau, cách đó không xa vang lên.
Lâm Lôi trong lòng kinh ngạc. Hắn không hề phát hiện ra xung quanh có người, Lâm Lôi lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một lão già tóc trên đầu có chút hoa râm, thân mặc hắc sắc trường bào lăng không mà đứng, cứ thế đứng trên không nhìn hắn.
Lâm Lôi trong lòng hơi giật mình rồi liền hiểu ra, cất tiếng hỏi: “Mạch Khắc Khẳng Hi?”
“Đúng.” Người tới chính là Mạch Khắc Khẳng Hi.
Lâm Lôi vừa rồi kì thực bị trọng thương, một lòng chữ trị, căn bản quên mất hắn chiến đấu cùng lục đại Thiên sứ, Thánh vực cường giả Mạch Khắc Khẳng Hi trong tỉnh thành sao lại không phát hiện ra?
Lâm Lôi cẩn thận quan sát Mạch Khắc Khẳng Hi, Mạch Khắc Khẳng Hi nhìn giống như khoảng năm chục tuổi, đầu tóc tuy hoa râm, nhưng mặt lại không có đến một nếp nhăn. Cả người giống như một cây giáo đứng trên không, khí thế không có cách nào rung chuyển cũng khiến Lâm Lôi thầm kinh ngạc. Mạch Khắc Khẳng Hi này này tuyệt đối đáng sợ hơn tứ dực Thiên sứ.
“Ông tới bao lâu rồi?” Lâm Lôi hỏi.
Mạch Khắc Khẳng Hi cười đáp: “Không lâm lắm, khi ta tới, vừa vặn thấy ngươi và tứ dực Thiên sứ lưỡng bại câu thương.”
Lâm Lôi nhướng mày.
Mạch Khắc Khẳng Hi này nhìn mình nằm liệu thương trên mặt đất, khi bản thân trọng thương đối phương không hề hạ thủ, có lẽ đối với mình không có địch ý.
“Ta rất kinh ngạc, ngươi không ngờ có thể giết chết tứ dực Thiên sứ.” Mạch Khắc Khẳng Hi cảm than nói. “Tuy tứ dực Thiên sứ này chỉ có thể tạm thời phát huy thực lực, nhưng ngươi có thể giết hắn mà không chết, cũng rất lợi hại rồi. Long huyết chiến sĩ … Long huyết chiến sĩ trong truyền thuyết quả nhiên lợi hại. Lâm Lôi, sau khi ngươi long hóa, phải đạt tới Thánh vực, bất quá giết tứ dực Thiên sứ mà gian nan như vậy, chắc là chiến sĩ Thánh vực sơ giai rồi.”
Lâm Lôi ngây người, rồi khóc cười cũng không nổi.
“Mạch Khắc Khẳng Hi này, thực là …” Hắn không biết nói gì, trong lòng thầm nghĩ, “Ta có thể biến thân đạt tới Thánh vực, sau khi giết chết tứ dực Thiên sứ, Mạch Khắc Khẳng Hi này không ngờ nhận thấy khi ta chém giết cùng tứ dực Thiên sứ đã đạt tới Thánh vực.”
“Ngươi chưa đạt tới ư?” Mạch Khắc Khẳng Hi không tin tưởng hỏi lại.
Lâm Lôi cười đáp: “Ta xác nhận, ta long hóa đích thực đạt tới Thánh vực sơ giai.”
Mạch Khắc Khẳng Hi hài lòng gật đầu: “Ha ha, ta cũng rất lâu rồi không gặp Thánh vực cường giả, hôm nay gặp được ngươi quả thực là khiến người ta cao hứng, nếu không phiền gì, ta tới chỗ ngươi ở một đoạn thời gian, như vậy chúng ta có thể cùng nhau luận bàn, ta nghĩ thực lực hai người của chúng ta có thể có chút đề thăng. Yên tâm ta sẽ không xuống tay độc ác đâu, chỉ là luận bàn thôi..”
Mạch Khắc Khẳng Hi thấy Lâm Lôi một mình giết tứ dực Thiên sứ cũng trọng thương liền cho rằng Lâm Lôi không phải là đối thủ của hắn.
“Mạch Khắc Khẳng Hi, ta long hóa thì đạt tới Thánh vực, nhưng …” Lâm Lôi tự tin nhìn Mạch Khắc Khẳng Hi, “Ta sau khi chiến đấu vừa có đột phá. Lúc đấu với tứ dực Thiên sứ, ta còn chưa đột phá.” Hiện tại trong lòng Lâm Lôi, đối với Thánh vực đỉnh phong cao thủ có thể không có đủ lòng tin, nhưng đối phó với Mạch Khắc Khẳng Hi cấp bậc này, hoàn toàn tự tin.
Đạt tới Thánh vực, việc gì phải dấu đầu hở đuôi.
“Sao? Vừa mới đột phá?” Mạch Khắc Khẳng Hi nghe vậy cũng giật mình kinh ngạc.
Chương 220: Ước định
Ánh mắt Mạch Khắc Khẳng Hi nhìn Lâm Lôi bắt đầu có chuyển biến.
“Ha ha …” Mạch Khắc Khẳng Hi trầm mặc một hồi rồi cất tiếng cười, đồng thời toàn thân cũng từ trên không trung hạ xuống, chậm rãi bước về phía Lâm Lôi, thái độ thân thiết hơn nhiều, “Lâm Lôi, ngươi là ma pháp thiên tài trong truyền thuyết, còn được gọi là lịch sử đệ nhị, ta thấy, năng lực chiến sĩ của ngươi so với ma pháp năng lực còn mạnh hơn. Trẻ tuổi như vậy đã có thực lực Thánh vực. Long huyết chiến sĩ không hổ là chung cực chiến sĩ.” Lâm Lôi luôn luôn kiêu ngạo vì gia tộc của mình, có điều nghĩ tới gia tộc hiện tại phân li tan vỡ, cũng chỉ còn lại bản thân và đệ đệ mà trong lòng cảm thấy có chút bi thương.
“Mạch Khắc Khẳng Hi tiên sinh, không biết ngài có chuyện gì khác không, nếu như không có thì ta xin đi trước.” Lâm Lôi nói.
Mạch Khắc Khẳng Hi vội vàng đáp: “Lâm Lôi huynh đệ, ta và ngươi lần đầu gặp nhau, sao không giao lưu một chút? Hơn nữa ta đối với Long huyết chiến sĩ trong truyền thuyết cũng rất hiếu kì. Nếu có thời gian, ta rất muốn cùng Lâm Lôi ngươi tỷ tí cọ sát một phen. Dù sao Thánh vực cảnh giới muốn tiến bộ, cao thủ cùng đẳng cao giao thủ tỷ thí cũng là biện pháp rất hay.” Nói xong, Mạch Khắc Khẳng Hi thành khẩn nhìn Lâm Lôi với ánh mắt chờ đợi.
Tỷ thí?
Ở tây bắc hành tỉnh Mạch Khắc Khẳng Hi cũng là bá chủ một phương, có thể cùng với Mạch Khắc Khẳng Hi kết giao, đối với bản thân cũng có vài chỗ tốt, hơn nữa Cơ Ân cũng ở tây bắc hành tỉnh, cũng coi như là giúp đỡ Cơ Ân một chút.
Lâm Lôi đắn đo một lát, rồi gật đầu: “Ta trên người cón có thương tích. Ngài thì vừa tới, cũng không tiên để tỉ thí. Như vậy đi, ta về trước … đợi qua một đoạn thời gian, ta lại tới bái phỏng ngài, sẽ không quá lâu đâu, chắc là nội trong vòng một tháng thôi.”
Mạch Khắc Khẳng Hi vui mừng gật đầu.
“Tốt lắm. Ta ở trong thành bảo của Cổ Khắc Tư gia tộc đợi Lâm Lôi ngươi tới.”
“Nhất định rồi.” Lâm Lôi mỉm cười gật đầu.
Lúc này trời đổ tuyết lớn, bông tuyết bay bay, còn Lâm Lôi, Mạch Khắc Khẳng Hi hai cường giả cấp bậc Thánh vực đều mỉm cười, rồi cáo biệt nhau.
Đồng hoang mệnh mông, hiện giờ cũng chỉ có Lâm Lôi và Bối Bối.
“Tuyết mùa đông.” Lâm Lôi nhìn vùng tuyết lớn mịt mù vô tận, lúc còn trẻ cũng trong một ngày tuyết lớn, hắn và Ngải Lệ Tư tương luyến.
Ngày sau, cũng trong một ngày tuyết rơi như thế, Lâm Lôi lại cùng Ngải Lệ Tư chia tay.
Hơn nữa trong Ma Thú sơn thạch, cũng trong một ngày tuyết lớn, Lâm Lôi đã lĩnh ngộ cảnh giới ‘Thế’ đầu tiên.
Còn hôm nay, lại trong một đêm tuyết, bản thân đột phá tới cảnh giới cửu cấp chiến sĩ. Thực lực chân chính đã hoàn toàn bước vào Thánh vực.
“Hoa tuyết …”
Lâm Lôi cảm khái muôn vàn, rồi cúi đầu nhìn thân thể của mình, đoạn bật cười khanh khách. “Ta vừa rồi không ngờ lại cứ thế này nói chuyện với một Thánh vực cường giả lâu như vậy?”
Bởi vì biến thân để chiến đấu cùng với Thiên sứ, quần áo của Lâm Lôi đã rách dưới không ra hình dáng gì. Ngay cả quần cũng như vậy.
Bộ dạng này chỉ sợ so với ăn mày còn đáng thương hơn.
Bất quá vừa rồi Mạch Khắc Khẳng Hi lại không hề để ý đến điều này, kì thực không ít Thánh vực cao thủ khi khổ tu, mỗi lần tu luyện có thể đến mấy tháng, trên người sớm đã không ra hình dạng gì rồi. Bọn họ đối với những thứ này không quá để ý đến, thứ mà bọn họ coi trong là bên trong mỗi con người.
Giống như Lâm Lôi, tuy quần áo trên người đã rách nát, nhưng chỉ đơn giản là đứng đó, không ai dám coi thường hắn.
Đây chính là khí chất của một cá nhân.
“Lão đại. Huynh nói huynh có thể bước vào Thánh vực, huynh bây giờ biến thân đi, để ta chiêm ngưỡng vẻ oai hùng của lão đại.” Bối Bối lấp láy đôi mắt nhỏ nhìn Lâm Lôi, cố ý nói một cách vỗ mông ngựa, Lâm Lôi trong lòng cũng nóng lên.
Kiến nghị không tồi.
“Được.” Hắn cười đáp. Bối Bối lập tức nhảy lên đầu vai Lâm Lôi. Trên người Lâm Lôi lại mọc ra hắc sắc lân phiến, gai nhọn mọc ra từ lưng, khủy tay, trán. Mắt cũng biến thành màu ám kim.
Tựa hồ như vẫn giống với hình dạng trong quá khứ.
Nhưng Lâm Lôi lại cảm thấy không giống.
“Phù.” Lâm Lôi chỉ cảm thấy năng lượng đặc biệt của Long huyết chiến sĩ huyết mạch tiềm phục trong thân thể bắt đầu dung nhập vào trong xương cốt, cơ nhục, thậm chí cả lân giáp, gai nhọn, long vĩ.
Lân giáp vốn màu den không ngờ lại có quầng sáng màu xanh trói mắt trong đó.
“Cảm giác rất cường đại.”
Hắn cảm thấy thị lực, thính lực của bản thân đều tăng lên gấp bội. Động tình trong phương viên mấy dặm đều không thoát khỏi sự tra xét của bản thân.
“Lực lượng cường đại, đáu khí cường đại.” Lâm Lôi nắm chặt quyền đầu, cả không khí đều chấn động, lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong cơ nhục so với trước đây còn đáng sợ hơn, đấu khí trong người lúc này cũng hùng hồn hơn nhiều.
“Ha ha..” Lâm Lôi hưng phấn cười lớn.
Lúc đêm về khuya, tuyết lớn bay tán loạn trong vùng hoang dã, Long huyết chiến sĩ hoàn toàn biến thân giống như một quái vật trực tiếp bồng bềnh bay lên, lăng không mà đứng, đồng thời phát ra tiếng cười lớn cực kỳ hưng phấn vong vọng trong thiên địa.
“Chẳng trách Ba Khắc biến thân đạt tới Thánh vực lại hưng phấn như vậy, không tưởng rằng chỉ là đột phá giới hạn đó, thực lực lại gia tăng nhiều như vậy.” Lâm Lôi trong lòng vô cùng cao hứng.
Long huyết chiến sĩ có thiên phú dị bẩm, chỉ cầng năng lượng đạt tới là tự nhiên có thể phi hành, giống như chim muông có thể phi hành vậy, đây là thiên phú không cần phải lĩnh ngộ.
“Luận về thần kì, huyết dịch của Cức bối thiết giáp long còn xa mới bằng huyết mạch của Long huyết chiến sĩ.” Lâm Lôi đứng trên không trung trong lòng rất cảm khái.
Khi trước hắn thôn phệ phần lớn hoạt long huyết cùng với long tinh của Cức bối thiết giáp long, nhưng cho dù là như vậy, cũng bị Long huyết chiến sĩ huyết mạch trong người Lâm Lôi làm tan đi hết.
Hơn nữa, Lâm Lôi lúc này đã bước vào Thánh vực, hắn cảm thấy sự đề thăng của năng lượng Long huyết chiến sĩ huyết mạch đối với các cơ năng của thân thể mình.
“Tốc độ hiện giờ tối thiểu cũng tăng lên gấp đôi.” Lâm Lôi tâm ý vừa động, cả người liền lưu lại một tàn ảnh trong không trung.
“Còn phòng ngự.” Hắn nhìn lân giáp hoàn hảo vô khuyết trên người, đặc biệt là quầng sáng màu xanh ẩn tàng trong lân giáp. “Hiện tại nếu lại đánh nhau với tứ dực Thiên sứ, cùng lắm là chỉ bị thương nhẹ mà thôi.”
Lâm Lôi khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tự tin!
Vô cùng tự tin!
Kì thực Thánh vực nhân loại chiến sĩ, phòng ngự của nhục thể vốn yếu, cho dù là cường giả đạt tới Thánh vực đỉnh phong, phòng ngự của bọn họ cũng không bằng được ma thú Thánh vực đồng dạng.
Còn tứ đại chung cực chiến sĩ cũng là một loại biến thái tồn tại so với ma thú.
Như vậy cũng là vì nếu Long huyết chiến sĩ trong hình dáng nhân loại bước vào Thánh vực, một khi biến thân thì đạt tới Thánh vực đỉnh phong, chính là vô định, không cần phải xem xét về cảnh giới.
Cho dù chỉ cậy mạnh, trong Thánh vực cùng là tồn tại vô địch. Đó chính là thiên phú!
Giống như Hắc Lỗ đố kị khi thấy Bối Bối mạnh mẽ như vậy, tứ đại chung cực chiến sĩ cũng đáng để cho bất kỳ tộc quần nào trên đại lúc phải đố kị.
“Lão đại.” Bối Bối từ dưới nhảy lên.
Lâm Lôi đưa tay ôm lấy nó, Bối Bối bèn bò lên vai hắn. Lâm Lôi toàn thân đều là hắc sắc lân phiến, trên vai lại có một hắc sắc Ảnh thử đang đứng.
Đúng là một sự phối hợp tuyệt vời.
“Bối Bối, thử cảm giác tốc độ chân chính của Thánh vực phi hành nhé.” Lâm Lôi ha hả cười nói, đồng thời tốc độ toàn thân đạt tới cực hạn, hóa thành một đạo hồng quang hắc sắc, trong không trung chỉ thấy lưu lại một đạo tàn ảnh, rồi trực tiếp biến mất.
Vùng hoang dã thê lương giữa đêm khuya, tuyết lớn vẫn cứ rơi đầy trời.
Chỉ có những thi thể trên mặt đất chứng minh cho cuộc đại chiến vừa xảy ra.
Tốc độ phi hành trực tiếp của Thánh vực rất đánh sợ, một giờ tuyệt đối vượt qua một nghìn dặm, Lâm Lôi chỉ cảm thấy vừa qua một chút thì đã thấy Vân Phong trấn ở ngay trước mắt.
Tuyết đêm phủ xuống Vân Phong trấn. Rất yên tĩnh.
Lâm Lôi trực tiếp bay tới tòa phủ đệ ở sâu tận phía tây tiểu trấn, hắn giống như một thiên thạch từ trong không trung nhanh chóng đáp xuống trong lạc viện.
“Ai!” Một tiếng quát khẽ vang lên. Lập tức có mấy thân ảnh lao tới.
Tốc độ phi hành của Lâm Lôi rất nhanh, thậm chỉ còn sản sinh ra bạo thanh, đương nhiên dẫn tới sự chú ý của đám người Ba Khắc. Nhưng khi bọn họ thấy Lâm Lôi biến thân thành hình thái Long huyết chiến sĩ, cũng thầm thở ra một hơi.
“Ủa, cửa chưa mở mà đã tiến vào rồi?” Lão ngũ Cái Tì trong năm huynh đệ kinh ngạc nói, sau đó chằm chằm nhìn vào Lâm Lôi, “Đại nhân, người chẳng lẽ đã?”
Lâm Lôi cười nhìn Cái Tì.
Cái Tì là người thông minh và có đầu óc linh hoạt nhất trong Bất tử chiến sĩ ngũ huynh đệ, cũng là người đầu tiên lãnh ngộ Cử trọng nhược khinh trong năm huynh đệ.
“A, Thánh vực!” những người ở bên cạnh cũng có phản ứng, năm huynh đệ đều kinh ngạc nhìn Lâm Lôi.
“Lôi đại ca về rồi ư?” Tiếng Chiêm Ni vang lên. Sau đó nàng cũng chạy ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng biến thân của Lâm Lôi, không ngời lại thét lên lanh lảnh, “Quái vật!”
Lệ Bối Tạp, Lệ Na tỷ muội ở cùng phòng với nàng lập tức an ủi.
“Chiêm Ni, đó là Lâm Lôi đại ca khi biến thân thành Long huyết chiến sĩ.” Lệ Bối Tạp cười giảng giải.
Lâm Lôi lúc này cũng khôi phục lại hình dáng nhân loại bình thường, Chiêm Ni vừa mới bị làm cho kinh hoàng trợn tròn mắt nhìn cảnh này, sau đó nhìn Lệ Bối Tạp: “Long huyết chiến sĩ? Long huyết chiễn sĩ gì cơ?”
“Ha ha, Long huyết chiến sĩ là một trong tứ đại chung cực chiến sĩ. Năm huynh đệ chúng ta cũng là chung cực chiến sĩ, là Bất tử chiến sĩ trong đó!” Cái Tì kiêu ngạo đáp.
Chiêm Ni nhìn đám người xung quanh.
Đêm nay khi nàng cùng với Hắc Lỗ tới đây, thì tạm thời ở với Lệ Bối Tạp, Lệ Na. Lệ Bối Tạp và Lệ Na đang giới thiệu bối cảnh của đám người này với nàng, chỉ mới giới thiệu đến Tái Tư Lặc mà thôi.
Chiêm Ni vừa rồi khi còn ở trong phòng vì Tái Tư Lặc là Vong linh đại ma đạo mà kinh ngạc, không ngờ lại mọc ra cả Long huyết chiến sĩ, Bất tử chiến sĩ.
“Đây, đây đều là …” Nàng cảm thấy đầu óc hỗn loạn.
“Chiêm Ni. Nàng trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã.” Lâm Lôi cười nói.
Đám Ba Khắc ngũ huynh đệ vẫn vì sự đột phá của Lâm Lôi mà cảm thấy chấn kinh, lão nhị An Khoa nhếch môi bất đắc dĩ cười nói: “Đại nhân người đột phá nhanh như vậy, Ba Khắc lão đại đạt tới Thánh vực cũng không phải là đối thủ của ngài, hiện tại lại càng không phải là đối thủ của ngài … chênh lệc quá lớn a.”
“Không lợi hại thì sao còn là đại nhân, còn dẫn chúng ta tới Quang Minh giáo đình báo thù?” Cái Tì ở bên cạnh kiêu hãnh nói.
“Các ngươi mỗi người đều có lực lượng Thánh vực.” Tái Tư Lặc trên mặt cũng nở nụ cười. “Cũng may lão gia hỏa ta cuối cùng cũng có một chút lĩnh ngộ, tin trằng trong mười năm có thể đột phá, đạt tới Thánh vực rồi.”
Mười năm?
Tái Tư Lặc cũng đã tám trăm tuổi. Đối với ông ta mà nói, mười năm chỉ là một khoảng thời gian ngắn.
“Vong linh Thánh ma đạo, đó là một dạng tồn tại phi thường đáng sợ.” Mắt Lâm Lôi sáng lên, “Tới lúc đó triệu hoán vài vong linh cấp Thánh vực, thậm chí còn kéo theo mấy trăm vạn vong linh đại cửu cấp vong linh đại ma đạo, thực là phi thường đáng sợ.
Hơn nữa Vong linh Thánh ma đạo mỗi người đều đáng sợ như cả một đế quốc.
“Ha ha, mọi người đều đề thăng, con mẹ nó, để xem Quang Minh giáo đình đó còn dám phái người tới nữa không? Tới một giết một, tới mười giết mười, rồi đem thân thể cho Tái Tư Lặc làm vong linh nô dịch, quay lại phản sát.” Cái Tì nói liên mồm, bản thân cũng vì chủ ý của mình mà hưng phấn không thôi.
Mọi người đều rất vui vẻ, thực lực đề thăng, cũng có vốn để chống chọi với Quang Minh giáo đình.
Lâm Lôi trong lòng cũng rất cao hứng.
Ngửng đầu nhìn trời, lúc này bong tuyết bay bay. Lâm Lôi đảo mắt nhìn mọi người. “Được rồi, bên ngoài có tuyết lớn, mọi người vào trong phòng khách đi.”
“Được, hôm nay không say không nghỉ.” Ba Khắc luôn trầm ổn cũng cao hứng nói lớn.
Chúng nhân náo nhiệt tới quá nửa đêm, kì thực đoàn thể chống đối với Quang Minh giáo đình này, thực lực của tất cả đều mạnh. Lâm Lôi có thực lực mạnh nhất mới được xem là thủ lĩnh.
Thời gian trôi qua, nháy máy đã ba ngày.
Chiêm Ni cũng hoàn toàn biết được bối cảnh của mọi người, cũng dần dần hoàn toàn tiếp thụ. Hơn nữa tới lúc này, nàng mới biết thành chủ của một quận thành trong mắt đám người này chẳng là cái gì cả.
Đừng nói là một quận thành, cho dù là một tây bắc hành tỉnh, Cổ Khắc Tư gia tộc cường đại, đám người Lâm Lôi cũng không thèm để ý, chỉ là vì sự tồn tại của Mạch Khắc Khẳng Hi, nên mới nhìn Cổ Khắc Tư gia tộc một cách bình đẳng.
“Ba Khắc bọn họ, còn có Lâm Lôi đại ca, tu luyện đều rất khắc khổ.” Chiêm Ni, Lệ Bối Tạp, Lệ Na ba nàng mĩ nữ lúc này ríu rít đàm luận, đồng thời cũng xách rỏ đi vào trong phủ đệ.
Nhưng khi bọn họ bước gần tới đình viện, đột nhiên nhìn thấy Ảnh thử Bối Bối không ngờ cũng phiêu phù trong không trung.
Nhìn thấy Chiêm Ni ba người bước vào thì nghịch ngợm nháy nháy mắt, trong miệng cũng phát ra thanh âm trong trẻo của nhân loại: “Oa, ba vị mĩ nữ, xin chào các nàng!”