1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Bàn Long Audio Podcast
  4. Tập 43 [ Chương 211 đến 215 ]

Bàn Long Audio Podcast

Tập 43 [ Chương 211 đến 215 ]

❮ sau
tiếp ❯

Sương mù vẫn vảng vất chưa tan, Lâm Lôi, Vong linh đại ma đạo Tái Tư Lặc, Lệ Bối Tạp tỷ muội, Bối Bối, Hắc Lỗ đều giật mình hưng phấn nhìn Thánh vực Bất tử chiến sĩ trước mặt.
Cánh tay cường tráng mạnh mẽ, bắp đùi …
Cả đám người đang nhìn Thánh vực chiến sĩ, liền cảm thấy một cỗ khí tức cường hãn, dũng mãnh xộc thẳng vào mặt. Đặc biệt bên ngoài thân thể hắn có một lớp nham thạch giống một bạch sắc khải giáp bao trùm khiến cho Ba Khắc toàn thân như một khí cụ chiến tranh.
Cho dù thân cao hai thước, nhưng so với đại ca Ba Khắc của bọn họ, bốn huynh đệ trông như bốn thiếu niên chưa thành thục, đứng chỉ đến ngực hắn mà thôi.
“Thánh vực, đại ca, huynh cảm thấy thế nào?” Lão tam Hắc Sa hai mắt toả sáng.
Thánh vực Bất tử chiến sĩ Ba Khắc lăng không mà đứng, hơn nữa thanh âm lại có tiếng vang trong lồng ngực: “Cảm giác rất cường tráng, trước nay chưa từng có. Hơn nữa có thể dễ dàng phi hành, giống như bản năng vậy.”
Bình thường Thánh vực cường giả cần phải cảm ngộ được cảnh giới.
Tứ đại chung cực chiến sĩ thì lại khác. Chỉ cần đủ năng lượng, huyết mạch thần kỳ của tứ đại chung cực chiến sĩ sẽ khiến cho bọn họ có khả năng phi hành.
Cũng giống một vài dạng ma thú cấp bậc Thánh vực, chúng chỉ cần trưởng thành là có khả năng phi hành.
Đó là thiên phú.
“Ha ha, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ. Các ngưỡi không cần gấp. Các ngươi cũng đều đã đạt đến bát cấp đỉnh phong, chỉ cần tiến bộ một bước nữa là đạt được cửu cấp, lúc đó biến thân cũng giống như ta.” Thanh âm trầm thấp của Ba Khắc vang lên, tuy nhiên cũng không che giấu được sự hưng phấn của hắn.
Lâm Lôi nhìn thấy vậy, với ngũ huynh đệ cùng là chung cực chiến sĩ như hắn, cũng cảm thấy cao hứng.
Thời gian tu luyện bản thân của Ba Khắc năm huynh đệ lâu hơn nhiều so với Lâm Lôi. Lúc trước bị Thi Đặc Lặc áp giải, năm huynh đệ đã quá ba mươi tuổi. Khi đó cả năm đều đã là bát cấp chiến sĩ từ trước rồi.
Bát cấp chiến sĩ thân thể, tuy nhiên vẫn chưa tu luyện qua Bất tử mật điển.
Khi tu luyện, tự nhiên tốc độ nhanh đến kinh người. Dù sao thân thể quyết địch dung lượng đấu khí có thể chứa đựng. Với thân thể cường hãn … năm huynh đệ bọn họ cũng đều đã đạt tới bát cấp đỉnh phong. Hôm nay, Ba Khắc đã đột phá một tầng, đạp nhập cửu cấp.
Cửu cấp Bất tử chiến sĩ, biến thân sẽ là Thánh vực sơ giai.
“Từ bát cấp đến cửu cấp, nói dễ dàng cũng đúng, mà nói khó thì cũng đúng. Nói không chừng chúng ta cũng phải mất mấy năm thời gian mới có thể đột phá.” Lão ngũ Cái Tì bặm môi nói.
Đột phá được cánh cửa, rất là khó nói trước.
Ví dụ như Lâm Lôi, hiện nay đã gần được bát cấp đỉnh phong, cũng có thể đột phá vào ngày mai, cũng có thể ba, bốn năm nữa mới đột phá được.
Ba Khắc đột nhiên nhìn về phía Lâm Lôi, hưng phấn, mong đợi nói: “Lâm Lôi đại nhân, người thử dùng Đại địa áo nghĩa tấn công ta xem!”
“Ngươi muốn thử ư?” Lâm Lôi bất đắc dĩ cười.
Hắn sở dĩ khiến cho năm huynh đệ cam tâm xưng hô ‘Đại Nhân’, nhận Lâm Lôi làm thủ lĩnh, là vì hắn tại phương diện vũ lực hoàn toàn áp chế được năm huynh đệ. Mấy năm qua, sau khi học hỏi Bất tử mật điển, có thể biến thân thành Bất tử chiến sĩ, năm huynh đệ đã nhiều lần cùng Lâm Lôi giao thủ.
Bất tử chiến sĩ phòng ngự thậ sự cực mạnh.
Có điều ‘Đại Địa Áo Nghĩa’ công kích phi thường quỷ dị. Chấn động loại này xuyên thấu qua Bất tử chiến sĩ khải giáp, các tầng cơ nhục, chỉ yếu đi một phần không đáng kể, cuối cùng sóng chấn động này công kích đến nội tạng.
Lâm Lôi lúc đó chỉ mới sử dụng ‘Ba Trọng Lãng’ tối nhược nhất, ngoài ra còn giảm lực lượng mà vẫn khiến cho năm huynh đệ bị thương nhẹ.
“Đại địa áo nghĩa nguy hiểm phi thường. Ba Khắc nếu ngươi thực lòng muốn thử, chỉ có thể giống như lúc trước, để ta tăng dần từ yếu đến mạnh. Ta cũng không dám sử dụng toàn lực công kích.” Lâm Lôi thành khẩn nói.
Đại địa áo nghĩ mạnh nhất là Bách trọng lãng.
Uy lực lớn hơn Tam trọng lãng mấy chục lần. Theo Lâm Lôi tính toán, công kích loại này có thể dễ dàng giết chết Thánh vực sơ giai.
“Đại nhân hãy yên tâm. Người tăng từng bước, ta cũng sẽ không sính cường.” Thanh âm trầm thấp của Ba Khắc vang lên.
“Tốt lắm.” Lâm Lôi gật đầu nói. “Ngươi bây giờ đã đạt đến Thánh vực. Ta sẽ trực tiếp biến thân thành ‘Long Huyết Chiến Sĩ’.” Hắn cởi áo, rồi sau đó toàn thân lập tức hiện ra hắc sắc long lân. Tiêm thứ cũng xuất hiện ngay sau đó.
Lâm Lôi nhanh chóng biến thân thành ‘Long Huyết Chiến Sĩ’.
“Ánh mắt của đại nhân, mỗi lần chứng kiến đều làm cho người ta phải run sợ trong lòng a.” Lão Ngũ Cái Tì khẽ đàm luận, mọi người khác đều gật đầu đồng ý.
Đồng tử thừa kế màu vàng lợt của ‘Cức Bối Thiết Giáp Long’ lạnh lùng, không có một chút cảm giác.
“Ba Khắc, ta sẽ sử dụng quyền đầu thi triển ‘Đại Địa Áo Nghĩa’ trước. Nếu ngươi trụ được, ta sẽ tái sử dụng Hắc Ngọc trọng kiếm.” Lâm Lôi thấp giọng nói.
Thông qua quyền đầu, hoàn toàn có thể thi triển Đại địa áo nghĩa.
Bàn về uy lực, dĩ nhiên không bằng một nửa khi sử dụng Hắc Ngọc trọng kiếm.
“Được, đến đây đi, không được hạ thủ lưu tình.” Ba Khắc cũng tràn ngập hưng phấn. Lúc này bích sắc nhãn trung của hắn hiện lên một tia kim sắc.
Lâm Lôi một cước đạp đất, cả người hoá thành một đạo tàn ảnh hướng tới Ba Khắc đang ở giữa không trung.
“Thập trọng lãng.” Hắn quá khẽ.
Hữu quyền như lôi xuyên trường không, trực tiếp oanh kích bạch sắc khải giáp trên ngực của Ba Khắc. Ba Khắc chỉ cảm thấy như có vạn quân lực quyền đầu đánh vào thân thượng.
“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!” …
Quỷ dị công kích xuyến thấu bạch sắc khải giáp của hắn, tiếp đó lại xuyên thấu qua Bất tử đấu khí tại thể nội, tựa như một trọng trùy oanh kích vào tâm tạng, trái tim hắn.
Nội tạng trong thân thể bị một trận chấn động.
Nhưng Bất tử đấu khí trong thể nội hắn đã thẩm thấu bao quanh nội tạng.
“Ha ha, không việc gì, tiếp tục!” Ba Khắc mắt sáng lên. Lâm Lôi Thập trọng lãng quyền đầu hiển nhiên chưa đả thương được hắn một chút nào, chỉ làm cho nội tạng bị chấn động một hồi mà thôi.
Lâm Lôi gật đầu.
Đích xác, với phòng ngự tối cường của Thánh vực Bất tử chiến sĩ, ngay cả Thập trọng lãng của mình cũng không làm được gì. Quả nhiên xứng đáng với phòng ngự tối cường trong chung cực chiến sĩ.
“Hay lắm, ta sẽ dần dần gia tăng uy lực.” Lâm Lôi cũng không nói nhiều, lập tức bắt đầu công kích tiếp.
Ba Khắc đề cao cảnh giác.
Bât tử chiến sĩ sở đoản chính là tốc độ. Với tốc độ chân chính của Lâm Lôi một quyền vẫn có thể đánh trúng người hắn. So với việc hắn đứng yên để Lâm Lôi đánh, cũng không khác biệt là bao nhiêu.
Sóng chấn động từ từ gia tăng.
Từ thập trọng, đến nhị thập trọng, tam thập trọng …
“Phòng ngự quả nhiên lợi hại, ngay cả cửu thập trọng cũng kháng trụ được.” Lâm Lôi con mắt toả sáng, lập tức lãng thanh nói. “Ba Khắc, tiếp một kích mạnh nhất của ta đi.”
Ba Khắc tại không trung tôn kính, trang nghiêm chờ đón.
Hắn phải thừa nhận, vừa rồi cửu thập trọng đã làm hắn thụ thương. Bất quá năng lực khôi phục của Bất tử đấu khí là siêu cường. Vết thương nhẹ đã được trị liệu ngay.
“Bách trọng lãng!”
Lâm Lôi cả người như gió lốc lập tức bay lên, quyền đầu ngày càng gần Ba Khắc, cuối cùng trực tiếp nện trúng ngực hắn.
“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!” …
Ba Khắc cảm thấy như bị cường đại thiên thạch đập lên người, thân thể nội tạng phải chịu chấn động mạnh tới mức xưa nay chưa từng gặp. Kịch liệt, khoái tốc chấn động. Trong nháy mắt chấn động cả trăm lần.
Ba Khắc cảm thấy cơ thể sôi trào, tiên huyết trực tiếp nhồi lên yết hầu.
Hắn tưởng áp chế được, thể nội lại nhồi lên một trận tiên huyết khác. Không nhịn được nữa, Ba Khắc phun ra một ngụm máu.
“Đại ca.” Cái Tì tứ nhân lập tức kinh ngạc chạy đến.
“Ba Khắc.” Lâm Lôi cũng kinh hãi.
“Không việc gì.” Ba Khắc thổ một ngụm tiên huyết, liền cảm thấy dễ chịu hơn. “Thương tích không quá nặng, trong vòng ba ngày Bất tử đấu khí chắc là sẽ chữa trị được hoàn toàn.”
Hắn bội phục nhìn Lâm Lôi. “Đại nhân, cảnh giới của người so với chúng ta cao hơn nhiều. Mặc dù bản thể năng lượng của ta bây giờ cao hơn người song vẫn đánh không lại người.”
Lâm Lôi nếu là bốn năm trước thì sẽ không phải là đối thủ của Ba Khắc bây giờ.
Nhưng trong bốn năm, Lâm Lôi đối với ‘Đại Địa Áo Nghĩa’ đã hiểu được hoàn toàn, từ cảnh giới Tam trọng lãng đã tiến đến Bách trọng lãng, uy lực gia tăng mấy chục lần.
“Nếu ta sử dụng Hắc Ngọc trọng kiếm, uy lực của Bách trọng lãng có thể gia tăng gấp đôi.” Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ, Đại địa áo nghĩa dùng trọng kiếm thi triển, uy lực là tối đại.
“Nếu toàn lực thi triển, dụng Bách trọng lãng với Hắc ngọc trọng kiếm công kích, phỏng chừng có thể trọng thương, thậm chí giết chết Thánh vực sơ giai Bất tử chiến sĩ.” Hắn đáy lòng đã minh bạch.
Bất tử chiến sĩ phòng ngự vốn nổi danh.
Thánh vực sơ giai Bất tử chiến sĩ còn không trụ được, những Thánh vực sơ giai chiến sĩ khác làm sao có thể ngăn cản?
“Bách trọng lãng công kích, gặp phải Thánh vực sơ giai, phỏng chừng có thể kết.” Lâm Lôi trong lòng rất tự tin.
Bổn thể lực lượng và cảnh giới có sự hỗ trợ lẫn nhau.
Bổn thể năng lượng của Lâm Lôi gia tăng không nhiều lắm so với bốn năm trước. Có điều cảnh giới gia tăng, khiến cho thực lực cũng gia tăng. Bình thường từ cửu cấp đỉnh phong đến Thánh vực sơ giai, thực lực cũng gia tăng trên dưới mười lần.
“Ba Khắc.” Tái Tư Lặc mỉm cười nói. “Các ngươi năm người bổn thể năng lượng không có kém Lâm Lôi, mà Ba Khắc bây giờ còn vượt qua Lâm Lôi, nhưng cảnh giới các ngươi lại quá thấp. Lâm Lôi đã nói với các ngươi: Cảnh giới của hắn chia làm bốn tầng. Tầng phổ thông là tầng thứ nhất. Tầng thứ hai là Cử nhược trọng khinh, tầng thứ ba là Thế, tầng thứ tư là Đại địa áo nghĩa. Hiện nay các ngươi năm huynh đệ hoàn toàn đang ở tầng thứ nhất, hoàn toàn dựa vào sức mạnh. Chênh lệch cảnh giới quá lớn.”
Ba Khắc giải trừ biến thân, khôi phục lại hình thái bình thường.
“Bốn năm qua, Lâm Lôi đại nhân đã chỉ đạo chúng ta rất nhiều. Bất quá, năm huynh đệ chúng ta đối với việc này …” Ba Khắc xấu hổ cười.
“Lão đầu, ngươi tưởng bọn ta là thiên tài hả. Đại nhân năm nay mới hai mươi lăm tuổi, cảnh giới phỏng chừng đã đạt tới Thánh vực đỉnh phong.” Lão ngũ Cái tì đối với Tái Tư Lặc không có một điểm tôn trọng.
Tái Tư Lặc không tức giận, hóm hỉnh liếc nhìn hắn.
“Các ngươi lực lượng cường, đều sử dụng trọng hình vũ khí, tất nhiên dễ dàng lĩnh ngộ Cử trọng nhược khinh. Bất quá các ngươi cũng đừng nóng vội, chì cần tĩnh tâm tu luyện, nói không chừng ngày mai sẽ lĩnh ngộ được.” Lâm Lôi cổ vũ nói.
Kỳ thực Lâm Lôi luôn chiếm ưu thế.
Hắn có nguyên tố thân hòa lực siêu đẳng, thân là ma pháp sư nên dễ dàng dung hợp tự nhiên, cảm ngộ tự nhiên. Đặc biệt kết hợp cùng kiếm pháp, cảnh giới đề cao cũng rất nhanh.

Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

“Vâng, thưa đại nhân.” Năm huynh đệ cùng gật đầu.
Ba Khắc năm huynh đệ đều hiểu, hiện tại Lâm Lôi đã đạt bát cấp đỉnh phong. Một khi đột phá, sau khi biến thân sẽ là Thánh vực sơ giai. Hơn nữa Lâm Lôi cảnh giới lại cao, đến lúc đó hắn so với bọn họ lại càng chênh lệch.
“Không thể trở thành gánh nặng.” Năm huynh đệ quyết tâm chăm chỉ tu luyện.
Đảo mắt, một năm nữa đã trôi qua.
Gió thu ảm đạm vẫn thổi.
Lâm Lôi nhìn Ba Khắc năm huynh đệ tu luyện ở xa không khỏi nở nụ cười. Ba Khắc năm huynh đệ khí lực còn cao hơn hắn. Vũ khí của bọn họ chính là do Lâm Lôi tổn hao kim tiễn nhờ Đạo Sâm thương hội chế tạo.
Năm cây búa lớn cán dài.
Trường bính cự phủ dài khoảng hai thước, khá dầy. Hơn nữa mặt cự phủ lại cực kỳ lớn, còn dược làm từ nhiều tài liệu trân quý. Trọng lượng mỗi thanh búa cũng kinh người, đạt tới năm ngàn ba trăm cân.
“Lão ngũ Cái Tì ngộ tính cao nhất, là người đầu tiên lĩnh ngộ được Cử trọng nhược khinh. Còn bốn người còn lại vẫn chưa lĩnh ngộ được.”
Mặc dù một năm đã trôi qua. Trừ Ba Khắc, bốn người còn lại vẫn dừng ở bát cấp đỉnh phong, chưa đột phá. Việc đáng mừng duy nhất là Cái Tì lĩnh ngộ được Cử trọng nhược khinh.
Tái Tư Lặc một năm nay cũng cố gắng tu luyện. Lão gia hoả hơn tám trăm tuổi này cũng bị tốc độ tiến bộ của Lâm Lôi, Ba Khắc bức bách, có chút xấu hổ, cho nên cũng rất nỗ lực.
Lâm Lôi nhìn lá khô đang phiêu lạc, tâm trung bỗng nhiên đê trầm.
“Năm năm, năm năm đã qua, Ta cũng nên hoàn tất cái hẹn năm năm.” Lâm Lôi nhìn về hướng tây bắc, chính là hướng của Xích Nhĩ quận thành.

Chương 212: Phó ước

Năm năm hẹn ước, Lâm Lôi vẫn nhớ kỹ lời hứa của mình.
“Hi vọng Chiêm Ni không quá bướng bỉnh.” Hắn biết rằng, dù cho Chiêm Ni vẫn muốn theo hắn, Lâm Lôi nhiều nhất cũng chỉ có thể đối xử với nàng như đối với Lệ Bối Lạp tỉ muội.
Hắn không có khả năng phó xuất cảm tình.
Đã kinh qua nhiều kiếp nạn như vậy, sâu thẳm trong lòng Lâm Lôi đã đóng băng, một tảng băng vô cùng dày và lạnh lẽo. Muốn làm tan tảng băng trong lòng hắn quả thực là rất khó.
Nghĩ đến tình cảm, tự nhiên Lâm Lôi lại nghĩ đến Ốc Đốn.
“Theo những lá thư Da Lỗ phái người gửi đến, Ốc Đốn tiểu tử này một năm qua đã rất thân với đế quốc thất công chúa. Bất quá theo tin tức các lá thư miêu tả, Ốc Đốn muốn kết hôn với Thất công chúa cũng không phải chuyện dễ dàng.
Điều kiện của thất công chúa quá tốt: Thiện lương, thuần khiết, xinh đẹp, địa vị cao, lại được hoàng đế yêu quý. Người theo đuổi nàng thực quá nhiều.
Hiện giờ Lâm Lôi chỉ có thể chúc phúc cho đệ đệ có thể đạt được mối tình hoàn mỹ.
Ít nhất, cũng không được giống hắn.
Nửa tháng sau.
“Đại nhân.” Lão ngũ Cái Tì hưng phấn vọt tới gọi Lâm Lôi, vốn vừa lúc hắn hoàn thành xong một toà thạch điêu. “Đại ca của ta cũng lĩnh ngộ được Cử trọng nhược khinh rồi.”
“Ô.”
Lâm Lôi phiêu thủ thu bình đao lại hỏi: “Ba Khắc đạt tới cảnh giới Cử trọng nhược khinh à?”
“Đúng vậy, đại nhân. Người tới nhìn đi.” Cái Tì đề nghị.
Lâm Lôi cười nói: “Như vậy ngươi đi gọi mọi người vào đại sảnh, ta có một chuyện trọng yếu muốn nói với các ngươi.”
“Ồ.” Cái Tì thấy Lâm Lôi có chuyện trọng yếu, lẳng lặng gật đầu.
Một lát sau, mọi người đều tụ tập ở giữa đại sảnh. Lúc này mọi người đang bàn luận về việc Ba Khắc lĩnh ngộ được cảnh giới ‘Cử Trọng Nhược Khinh’.
“Chư vị.”
Lâm Lôi mỉm cười nhìn mọi người trong đại sảnh. “Ta có chuyện trọng yếu phải đi làm. Bối Bối và Hắc Lỗ sẽ đi cùng ta. Về phần mọi người khác, sẽ tiếp tục ở lại đây tu luyện. Trong vài ngày ta sẽ quay lại. Nếu không ta sẽ phái người thông báo cho các ngươi.”
“Đại nhân, sao người không mang theo chúng ta đi cùng?” Cái Tì đĩnh đạc hỏi.
“Các ngươi hãy tiếp tục tu luyện.” Lâm Lôi liếc nhìn Cái Tì. “Cái Tì, nếu ngươi lĩnh ngộ được cảnh giới Thế, hoặc giả đạt tới cửu cấp, ta sẽ mang ngươi đi theo.”
Cái Tì lập tức im lặng.
Hắn không được như Lâm Lôi. Lĩnh ngộ được Cử nhược trọng khinh cảng giới đã muôn vàn khó khăn, lúc này đối với Cử nhược trọng khinh hắn cũng mới chỉ hiểu sơ sơ, không có hoàn toàn nắm bắt.
“Được rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ xuất phát.” Lâm Lôi trực tiếp tuyên bố.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ba Khắc ngũ huynh đệ, Lệ Bối Tạp tỷ muội, Tái Tư Lặc mọi người đều ra tiễn Lâm Lôi, bên trong mặc chiến sĩ trang phục, ngoài khoác hắc sắc trường bào mở rộng, ngồi trên Hắc Văn vân báo ‘Hắc Lỗ’. Bối Bối cũng đứng ở trên lưng Hắc Lỗ. Một người, hai ma thú liền xuất phát rời khỏi Vân Phong trấn.
Trường bào bay phần phật trong gió, hiện tại Lâm Lôi vũ khí đều được thu vào không gian giới chỉ.
“Sử dụng Hắc ngọc trọng kiếm thi triển ‘Đại Địa Áo Nghĩa’ uy lực rất lớn. Hơn nữa ‘Đại Địa Áo Nghĩa’ nếu thi triển, không chừng sẽ kết liễu tính mệnh người khác. Bình thường chỉ nên sử dụng Tử Huyết thần kiếm.”
Tại cảnh giới Đại địa áo nghĩa, Lâm Lôi đã đạt tới trình độ rất cao.
Nhưng tại cảnh giới ‘Phong Chi Áo Nghĩa’ của Tử Huyết nhuyễn kiếm, hắn mới cảm nhận được phần thô thiển nhất.
Lâm Lôi không tin, sử dụng ‘Tử Huyết Nhuyễn Kiếm’ lực công kích kém hơn so với Hắc Ngọc trọng kiếm. Dù sao Phong hệ Ma pháp cấm chú chính là ‘Thứ Nguyên Chi Nhận’, Ma pháp có thể thi triển, vậy kiếm pháp cũng có thể thi triển ra.
“Bối Bối, ta phát hiện ngươi mấy năm nay một mực tiến bộ, ngươi rốt cuộc là loại ma thú gì vậy?” Lâm Lôi cười đứng trên lưng Hắc Lỗ nhìn Bối Bối dò hỏi.
Hắc Lỗ lúc này phát ra một tiếng gầm nhẹ: “Chủ nhân. Bối Bối rất biến thái, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua ma thú biến thái như vậy. Năm năm trước so với ta không chênh lệch lắm. Bây giờ mạnh hơn ta nhiều, mà cũng còn chưa đạt tới Thánh vực.”
Nếu Hắc Lỗ nhìn thấy tam nhi tử của Ma Thú sơn mạch vương giả ‘Đế Lâm’, cả ba có thể dễ dàng thôn cật cả trăm cự Long, khủng bố Thánh vực ma thú thì sẽ biết hoàn toàn có ma thú biến thái hơn so với Bối Bối.
“Bối Bối quả thực lợi hại.” Lâm Lôi cười cười. “Khả năng là Bối Bối vẫn còn đang phát triển nữa chứ.”
Lâm Lôi hoài nghi. Bối Bối còn chưa phát triển hết.
“Hắc hắc, rất có thể.” Bối Bối tự luyến ngẩng cao đầu. “Bối Bối phát triển tới thành thục, nói không chừng, chính là Thánh vực ma thú.”
Thánh vực ma thú như Huyết tình tông mao sư, Đại địa bạo hùng, Tử tình kim mao viên … những ma thú này nếu cứ phá triển bình thường, một khi đạt tới thành thục, sẽ tự nhiên là Thánh vực ma thú.
Đây là Thánh vực ma thú thiên phú.
“Thánh vực ma thú, không biết có bẩm sinh Thần cấp ma thú hay không?” Lâm Lôi trong lòng cảm thán thở dài. “Cho dù có, sợ rằng cũng sẽ không tồn tại ở Ngọc Lan đại lục.”
Nhất lộ tiền hành, đến tối Lâm Lôi đã tới được Xích Nhĩ quận thành.
Trên đường tại Xích Nhĩ quận thành, cũng có không ít người cưỡi ma thú. Bất quá, những người đó phần lớn đều cưỡi Phong lang, Nha lang và các loại hạ cấp, trung cấp ma thú khác.
Đương Lâm Lôi cưỡi Hắc Văn vân báo trên đường, khi hắn đi qua, các loại ma thú khác cũng rất tự giác, lập tức hoảng sợ tránh đường.
Nhân loại khi nhìn ma thú, có thể tương đối phán đoán được cấp bậc của ma thú. Có điều hạ cấp ma thú gặp phải cao cấp ma thú, cũng rất dễ dàng cảm giác được cấp bậc chênh lệch.
“Hả? Hắc báo?”
Tại ven đường Xích Nhĩ quận thành, một gã nam tử bình thường nhìn thấy Lâm Lôi ngồi trên hắc báo, con mắt không khỏi sáng ngời. “Có hắc báo, hơn nữa bộ dạng của hắn so với bức họa cũng không sai biệt lắm. Tám chín phần mười là hắn.”
Nam tử này đáy lòng rất kích động, lập tức bước nhanh rời khỏi đường cái, hướng một cái hẻm nhỏ chạy đi.
Xích Nhĩ quận thành thành chủ thành bảo môn. Lâm Lôi mới vừa mới thấy thành bảo đại môn, liền phát hiện ra một đám người đang tụ tập tại cửa, đợi hắn tiến đến.
“Lôi đại ca.”
Một đôi thanh niên nam nữ hô lên từ xa.
Lâm Lôi liếc mắt một cái liền nhận ra, thiếu nữ đã trở nên thành thục, hấp dẫn kia đúng là Chiêm Ni. Mà nam tử, so với Chiêm Ni còn cao hơn nửa cái đầu, một thanh niên lịch thiệp, lẽ tất nhiên là Cơ Ân đã trưởng thành.
Cơ Ân, Chiêm Ni bước nhanh tới.
Hôm nay Cơ Ân đã được mười chín tuổi, lớn tiếng nói: “Lôi đại ca, ta đã sớm nghe được vệ binh thông báo có một người cưỡi hắc báo đi đến. Ta đoán không sai đó là huynh.”
Hắc sắc báo tử, thực sự là …
Rất hiếm. Bỏ qua Hắc tuyến báo cũng chỉ còn Hắc Văn vân báo.
“Lôi đại ca.” Chiêm Ni trên mặt hiện lên một tia ửng đỏ, chờ mong nhìn Lâm Lôi.
“… Trước hết cứ đi vào đã rồi hãy nói.” Lâm Lôi điềm đạm vừa cười vừa nói.
Một đám người tiến vào bên trong tòa thành. Từ năm mười sáu tuổi, Cơ Ân đã bắt đầu chánh thức xử lý sự vụ, hôm nay đã trở thành một thành chủ hợp lệ.
Năm ngoái, Cơ Ân đã cưới một thê tử xinh đẹp. Lúc đó hắn rất muốn mời Lâm Lôi. Đáng tiếc hắn không biết Lâm Lôi rốt cuộc đang ở nơi nào.
“Chiêm Ni, muội trở thành Ma pháp sư à?” Trên đường tiến vào đại sảnh, Lâm Lôi cười dò hỏi.
Với Tinh thần lực của hắn có thể cảm ứng được Ma pháp khí tức trên người Chiêm Ni, nhưng khí tức này cũng không quá mạnh.
“Đúng vậy, Thủy hệ Ma pháp.” Chiêm Ni ánh mắt tràn đầy hưng phấn. “Lôi đại ca, sau khi huynh rời đi, ta cũng không có nhiều việc. Sau ta nghĩ, Lôi đại ca huynh rất lợi hại, nếu ta đi theo huynh sẽ liên lụy huynh nhiều. Cho nên ta đã đi kiểm tra Nguyên tố thân hòa lực cùng Tinh thần lực. Ta cũng không ngờ rằng ta lại thích hợp để tu luyện Thủy hệ Ma pháp.”
Khi còn thơ ấu, tại Thành chủ phủ lúc đó bị đại nương chèn ép, căn bản không có cơ hội tu luyện Ma pháp.
Không ai biết Chiêm Ni dĩ nhiên cũng có Ma pháp thiên phú.
“Bất quá, thiên phú của ta cũng không tính là tốt, tu luyện năm năm mới đạt tam cấp Ma pháp sư.” Chiêm Ni bẽn lẽn nói.
Bình thường, một người từ thời kỳ thơ ấu đến thời kỳ trưởng thành, Tinh thần lực sẽ một mực gia tăng. Mà Lâm Lôi, Lôi Nặc, những thiên tài loại này, cho dù không tu luyện, chỉ phát triển tự nhiên, đến mười tám tuổi mới bắt đầu tu luyện Ma pháp, Tinh thần lực e rằng vẫn sẽ ít nhất đạt tới tam cấp Ma pháp sư.
Mười tám tuổi bắt đầu tu luyện, sau năm năm, mới đạt tam cấp Ma pháp sư.
Thiên phú chỉ có thể tính là bình thường, cao hơn một chút so với người thường.
“Lôi đại ca, mời ngồi.” Cơ Ân nhiệt tình mời Lâm Lôi ngồi … Sau khi Lâm Lôi ngồi xuống liền nói. “Để ta giới thiệu với huynh một chút, đây là thê tử của ta Ngả Lâm.”
Bên cạnh Cơ Ân là một thiếu phụ xinh đẹp với một đôi mắt màu lam quyến rũ. Giờ phút này vị thành chủ phu nhân đang tò mò nhìn Lâm Lôi. Nàng với Cơ Ân trong lúc luyến ái, Cơ Ân đã kể rất nhiều chuyện về Lâm Lôi cho nàng nghe.
“Lôi đại ca.” Ngả Lâm hành lễ.
“Cơ Ân, các ngươi mọi người đều ngồi xuống đi, đừng quá câu thúc.” Lâm Lôi điềm đạm vừa cười vừa nói.
Mọi người cũng theo thứ tự ngồi xuống, Cơ Ân luôn nhìn Lâm Lôi, hắn hiểu rõ ràng, việc Lâm Lôi lúc này đến đây với ước định năm năm trước là có liên quan.
Năm năm sau, Chiêm Ni hai mươi ba tuổi. Bởi vì tu luyện Thủy hệ Ma pháp, khiến cho Chiêm Ni màu da như có một lớp kem trắng bao phủ, càng thêm xinh đẹp động lòng người. Hơn nữa đã hai mươi ba tuổi, Chiêm Ni đã không còn ngượng ngùng như thuở mười tám.
Năm năm qua, rất nhiều người theo đuổi nàng.
Không đơn giản chỉ trong Xích Nhĩ quận thành. Năm đó Chiêm Ni cùng Cơ Ân đi tới Ba Tư Nhĩ tỉnh thành tham gia tông tộc tụ hội thường niên, cũng khiến cho không ít người ái mộ.
Nhưng Chiêm Ni vẫn không để ý đến những người khác.
“Chiêm Ni.” Lâm Lôi nhìn Chiêm Ni, nói thẳng, “Năm năm trước hẹn ước muội nhất định vẫn hoàn nhớ kỹ, Chiêm Ni, ta nói cho muội hay, trong lòng ta thực sự muốn muội trở thành muội muội.”
Chiêm Ni thân thể run lên, nhưng lại nở nụ cười.
Bên cạnh Cơ Ân, quản gia Lan Bá Đặc cũng thở dài.
“Lôi đại ca.” Chiêm Ni cười nói: “Có một đại ca như huynh đúng mà mong muốn của ta. Bất kể như thế nào, ta cũng đều đi theo huynh. Nếu ta không lập gia đình, huynh đừng nghĩ rằng sẽ có thể bỏ rơi ta.”
Lâm Lôi nao nao.
Hắn liền chợt hiểu, rõ ràng Chiêm Ni quyết tâm đi theo mình. Bất quá, theo ý tứ của Chiêm Ni, năm năm qua, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
“Vậy muội chuẩn bị lúc nào theo ta rời đi?” Lâm Lôi dò hỏi.
Chiêm Ni chần chờ một hồi. Dù sao nàng cũng là thân tỷ của Cơ Ân. Trong lòng nàng vẫn không nỡ rời đệ đệ của mình. Chứng kiến bộ dạng ân ái của đệ đệ và Ngả Lâm, Chiêm Ni trong lòng cũng yên tâm.
“Ta tùy thời đều có thể cùng Lôi đại ca huynh ra đi, Lôi đại ca, chúng ta chuẩn bị đi đâu?” Chiêm Ni dò hỏi.
“Trước hết đi đến một thị trấn nhỏ ở ngoại vi của Ba Tư Nhĩ tỉnh thành.” Lâm Lôi hồi đáp.
“Ba Tư Nhĩ tỉnh thành?” Cơ Ân ở bên cạnh ngẩn ra. Hắn lập tức nói, “Lôi đại ca, Cổ Khắc Tư gia tộc chúng ta hàng năm đều tổ chức gia tộc tụ hội ở Ba Tư Nhĩ tỉnh thành. Mỗi năm vào tháng 11 ngày 15. Còn có ba ngày nữa là tới ngày đó. Không biết Lôi đại ca có thể cho tỷ tỷ theo ta tham gia gia tộc tụ hội lần này nữa được không? Dù sao cũng là rất tiện đường.”
Cơ Ân chờ mong nhìn Lâm Lôi.
Cơ Ân rất khó rời bỏ tỷ tỷ của hắn. Hắn biết với Lâm Lôi bốn biển đều là nhà. Một khi tỷ tỷ rời đi theo Lâm Lôi, sau này nếu hắn muốn gặp tỷ tỷ Chiêm Ni, không biết sẽ phải đợi đến khi nào.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai tỷ đệ cảm tình cũng rất sâu nặng.
Lâm Lôi nhìn Cơ Ân, rồi lại nhìn Chiêm Ni một chút, gật đầu: “Cũng tốt, đến lúc đó chúng ta cùng đi Ba Tư Nhĩ tỉnh thành. Chờ các người tham gia gia tộc tụ hội xong, Chiêm Ni sẽ theo ta đi.”
“Đa tạ.” Cơ Ân cảm kích nói.
Trong khi Lâm Lôi ở Thành bảo của thành chủ, nhân mã của Quang Minh giáo đình ẩn núp trong Xích Nhĩ quận thành trở nên rất hưng phấn.
“Lâm Lôi kia quả nhiên cũng đến Xích Nhĩ quận thành. Thực tốt quá.” Một gã bạch bào nam tử trên mặt tràn đầy hưng phấn. “Năm năm, năm năm, rốt cuộc cũng tra ra được tung tích của hắn.”
Quang Minh giáo đình năm năm qua một mực điều tra tung tích của Lâm Lôi. Thế nhưng nhân thủ của Quang Minh giáo đình tại Áo Bố Lai Ân đế quốc quá ít. Nhân mã chủ yếu là tại tỉnh, quận thành, tự nhiên tra không được nơi ẩn cư của Lâm Lôi ở tại một trấn nhỏ miền quê.
Nhưng do Lâm Lôi đã từng dừng lại lâu ở Xích Nhĩ quận thành nên Quang Minh giáo đình bố trí không ít nhân mã ở nơi này.
“Ngươi mau chóng đi thông tri cho Lan Đạm đại nhân, nói Lâm Lôi đã đến Xích Nhĩ quận thành.” Bạch bào nam tử lập tức phân phó thủ hạ của mình.
Lan Đạm cùng sáu gã Thiên sứ đi tới Áo Bố Lai Ân đế quốc từng tìm kiếm Lâm Lôi khắp nơi trong hai năm nhưng cũng không tìm được. Cuối cùng bọn chúng bất đắc dĩ lựa chọn ở lại một trấn nhỏ gần Xích Nhĩ quận thành chờ đợi tin tức.
Một khi có tin tức, bọn chúng sẽ lập tức xuất mã.
Không tiếc hết thảy để giết chết Lâm Lôi. Cho dù đồng quy ư tận cũng không tiếc – chính là mệnh lệnh sáu gã Thiên sứ bọn chúng nhận được.

Chương 213: Tề tụ Ba Tư Nhĩ

Ban đêm, Lâm Lôi dùng cơm trong đại sảnh của thành bảo.
“Cơ Ân, Chiêm Ni, các người ra đây một chút.” Ăn xong cơm, hắn liền bảo, sau đó đi ra khỏi đại sảnh, tới hoa viên tịch mịch sau hậu viện.
Cơ Ân, Chiêm Ni nhìn nhau, cùng đi theo Lâm Lôi tới hoa viên trong hậu sảnh.
Ban đêm, hoa viên yên tĩnh không một tiếng động, Lâm Lôi nhìn Chiêm Ni, Cơ Ân cười: “Chiêm Ni, Cơ Ân, ta có một việc phải nói cho các người hay.”
Cơ Ân, Chiêm Ni nghi hoặc nhìn hắn.
“Ta và Quang Minh giáo đình kia có cừu hận, không chết không thôi.”
Một câu nói này của Lâm Lôi làm Cơ Ân, Chiêm Ni kinh ngạc. Bọn họ biết Lâm Lôi không tầm thường song không ngờ rằng lại đối lập với Quang Minh giáo đình.
Quang Minh giáo đình, chính là một thế lực tuyệt đối khổng lồ.
Lâm Lôi hạ thấp giọng nói: “Hơn nữa năm năm trước trong lần giao thủ đó, Quang Minh giáo đình hẳn là biết ta đang ở tại Áo Bố Lai Ân đế quốc. Năm năm trước, người của Quang Minh giáo đình đã biết hắc báo tồn tại. Chắc chắn, căn cứ vào điểm này, bọn chúng tất nhiên điều tra ra được chuyện ta tới Xích Nhĩ quận thành thăm tỷ đệ các người.”
Đương sơ một thần bí cường giả cùng hắc báo bảo vệ Cơ Ân tỷ đệ, khiến cho Cơ Ân cuối cùng đọat được vị trí thành chủ.
Chuyện này cũng không phải bí mật. Quang Minh giáo đình đến việc này cũng không điều tra ra thì mới là lạ.
“Ta hoài nghi nhân thủ của Quang Minh giáo đình ẩn núp ở Xích Nhĩ quận thành nhất định là không ít.” Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
Quyết định tới Xích Nhĩ quận thành, hắn tất nhiên đã chuẩn bị.
Cùng Thi Đặc Lặc giao thủ, kinh qua lần giao thủ đó, Quang Minh giáo đình khẳng định ý thức được uy hiếp từ Lâm Lôi. Nếu không phái người diệt trừ thì bọn chúng thực là ngu xuẩn.
“Làm sao bây giờ?” Cơ Ân, Chiêm Ni có chút băn khoăn.
“Chiêm Ni, đầu tiên ta hỏi muội, muội có còn muốn đi theo ta hay không?” Lâm Lôi nhìn Chiêm Ni.
Chiêm Ni không chút do dự gật dầu.
Lâm Lôi khẽ gật đầu: “Ta lo lắng trong tòa thành này cũng có gian tế của Quang Minh giáo. Cho nên ở đây nói với các người. Ta quyết định … buổi tối hôm nay trước hết một mình rời khỏi Xích Nhĩ quận thành.”
“Cái gì?” Chiêm Ni giật mình nhìn Lâm Lôi, “Lôi đại ca, huynh định đi một mình?”
“Yên tâm, ta chỉ là đi trước các người một bước thôi. Ta đi trước đến Ba Tư Nhĩ tỉnh thành, rồi sẽ ở tại Nại Nhĩ tửu điếm phía đông trong tỉnh thành. Đến lúc đó, có thể đến tìm ta.” Lâm Lôi vẫn tự tin có thể đối phó với người của Quang Minh giáo đình.
Nhưng không thể mang theo Chiêm Ni, Cơ Ân một đám người.
Nếu mang theo một đám người này thì chỉ có hại cho tỷ đệ bọn họ.
“Nại Nhĩ tửu điếm phía đông thành. Ta biết, tửu điếm này rất nổi danh.” Cơ Ân gật đầu. Hắn năm năm qua cũng từng đi đến tỉnh thành nhiều lần.
Lâm Lôi trong lòng sớm đã có kế hoạch.
Bây giờ có giết hay không giết người của Quang Minh giáo đình cũng không quan trọng nữa. Dù sao bọn chúng cũng chỉ là tiểu lâu la, có chết đi thì đối với căn cơ của Quang Minh giáo đình cũng không hề ảnh hưởng.
Nếu chạm trán thì giết, còn không cũng không sao.
Mà nếu để Chiêm Ni cùng với Ba Khắc ngũ huynh đệ, Tái Tư Lặc bọn họ hội họp xong, một đám người này ở cùng một chỗ, Lâm Lôi cũng không sợ Quang Minh giáo đình có âm mưu gì nữa.
“Vậy ta đi trước.” Hắn cười nói.
“Bây giờ đi ngay ư?” Chiêm Ni, Cơ Ân sửng sốt.
“Đi ngay bây giờ. Người của Quang Minh giáo đình sẽ không thể nào biết được.” Lâm Lôi cười, toàn thân hóa thành một đạo hắc ảnh phiêu dật cực nhanh xuyên không trung biến mất khỏi hậu hoa viên.
Cơ hồ cùng lúc đó, Hắc văn vân báo ‘Hắc Lỗ’ và Bối Bối cũng đều phi thoán rời đi.
Tại tường thành Xích Nhĩ quận thành với hơn hai mươi thước chiều cao, chỉ thấy ba đạo hắc ảnh chợt lóe rồi biến mất, dễ dàng lướt qua tường thành. Tường thành này đối với chiến sĩ bình thường rất hữu hiệu nhưng đối với cường giả đạt tới trình độ như Lâm Lôi mà nói thì chỉ như một cánh cửa cao hơn người một chút mà thôi.
Cưỡi trên lưng Hắc Lỗ, gió đêm gào thét.
“Ta phát hiện ra rằng ta thích cảm giác chạy trong đêm.” Lâm Lôi cảm giác được gió mát xuy phất trên mặt, cả người đều thanh tỉnh rất nhiều.
Ánh trăng khiến cho cả đại địa giống như được một tấm khăn bao phủ. Hết thảy đều có vẻ mộng ảo.
Đêm nay, cũng còn có người khác cưỡi tuấn mã cực nhanh phóng đi, kẻ này đúng là phụng mệnh thông tin cho Lan Đạm. Lan Đạm đang ngụ tại một tiểu trấn cách Xích Nhĩ quận thành chừng hơn một trăm dặm.
Lâm Lôi khi tới Xích Nhĩ quận thành thì trời đã tối. Lúc người phụ trách nhân mã của Quang Minh giáo đình tại Xích Nhĩ quận thành nhận được tin tức thì đã là 6 giờ tối. Tới lúc phái người đi cũng đã là 7 giờ rồi.
Mà Lâm Lôi rời khỏi Xích Nhĩ quận thành là lúc tám giờ tối.
Lúc này thủ hạ của Quang Minh giáo đình còn đang chạy trên đường. Đến gần 9 giờ, rốt cuộc đã tới được chỗ đám người Lan Đạm đang chờ tại tiểu trấn. Nhìn thấy ánh lửa trong tiểu trấn, trong đêm tháng 11 gió lạnh cứng người, 2 gã nam tử rốt cuộc cũng cảm thấy một tia ấm áp.
“Lan Đạm đại nhân.”
Truyền tấn nam tử thấy Lan Đạm đứng ở cửa phòng lập tức nhảy xuống. “Lan Đạm đại nhân, có chuyện trọng yếu. Chúng ta điều tra ra được Lâm Lôi đã tới Xích Nhĩ quận thành.”
Lan Đạm vốn lạnh lùng đứng tại chỗ đôi mắt chợt sáng lên một chút.
“Lâm Lôi?” Lan Đạm thất kinh, vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Ả đã chờ đợi đủ năm năm, thậm chí có chút chết lặng. Buổi tối nay bỗng nhiên một tin tình báo như vậy lại đột ngột tới.
“Tắc Khắc, Tắc Khắc! Các ngươi mấy người tất cả đều lại đây cho ta.” Thanh âm lạnh băng của Lan Đạm lập tức vang lên, ngũ danh Thiên sứ kia cũng đều lập tức chạy lại.
Lan Đạm lục danh Thiên sứ này, hiện tại đều ở trong thân thể nhân loại. Thực lực bọn họ đều bị hạn chế, chỉ có thể phát xuất cửu cấp chiến sĩ thực lực.
Bất quá, bản chất của bọn họ căn bản vẫn còn là Thiên sứ.
Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, vì Chúa vinh danh, có thể tùy thời hy sinh tánh mạng.
Ngũ danh Thiên sứ còn lại khi biết tin Lâm Lôi đã tới Xích Nhĩ quận thành, đều kích động hẳn lên. Sứ mạng của bọn họ chính là giết Lâm Lôi.
“Đi, chúng ta lập tức xuất phát.” Lan Đạm lập tức hạ lệnh.
“Vâng.” 5 người không chút do dự.
Lan Đạm lục nhân cũng không để ý đến truyền tấn nam tử, bọn họ sáu người trực tiếp dựa vào hai đôi cánh cực nhanh phóng đi.
Vội vàng lao vút đi, là cửu cấp cường giả, tốc độ của bọn họ không thể nghi ngờ được, so với tuấn mã còn nhanh hơn nhiều.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Trong một phổ thông đình viện, đêm qua 6 người Lan Đạm đã đến được Xích Nhĩ quận thành, cư trú tại nơi này.
“Cái gì? Lâm Lôi biến mất?” Lan Đạm lạnh lùng nhìn bạch bào nam tử.
Bạch bào nam tử lập tức đáp: “Lan Đạm đại nhân, người của chúng ta phục ở Thành chủ thành bảo đêm hôm qua cũng không biết. Sáng hôm nay mới phát hiện ra. Lâm Lôi cùng lưỡng ma thú của hắn đã biến mất, phỏng chừng đã rời khỏi Xích Nhĩ quận thành.”
“Ầm!”
Lan Đạm phẫn nộ, một chưởng nện xuống thạch trác trước mặt, cả thạch trác lập tức hóa thành mạt phấn. Ngũ danh Thiên sứ còn lại cũng phi thường tức giận.
Bọn họ sáu người đã tốn hao mất năm năm thời gian, vừa mới có tin tức, loáng cái người đã lại biệt tích.
Bạch bào nam tử ở bên cạnh có chút căng thẳng. Y biết sáu người trước mặt rất lợi hại. Ngay cả tổng phụ trách của Quang Minh giáo đình tại Tây Bắc hành tỉnh cũng phải nghe lệnh của sáu người này.
Bất quá bạch bào nam tử căn bản không biết trước mắt sáu người đều là Thiên sứ.
Trừ phi trước khoảnh khắc tử vong, Lan Đạm bọn họ liều mạng mới có thể biểu hiện thực lực của Thiên sứ.
“Đi thăm dò, kiểm tra cho ta. Phải điều tra được, rốt cuộc Lâm Lôi đã đi đâu. Ngoài ra … người của cả Tây Bắc hành tỉnh đều lập tức hành động. Nhất định phải tìm được Lâm Lôi. Lâm Lôi hắn khẳng định vẫn còn ở Tây Bắc hành tỉnh.” Lan Đạm lạnh lùng phân phó.
“Vâng.” Bạch bào nam tử lập tức tuân mệnh.
Năm năm trôi qua vẫn không tìm được Lâm Lôi. Lan Đạm bọn họ thậm chí lo lắng Lâm Lôi có phải đã rời khỏi Áo Bố Lai Ân đế quốc hay không. Dù sao cũng vì tìm không được nên không có cách nào để xác định địa điểm.
Bây giờ ít nhất có thể xác định, Lâm Lôi ở ngay Tây Bắc hành tỉnh.
Trong lúc Lan Đạm cả bọn đang phẫn nộ, buổi sáng ngày thứ ba, bọn chúng nhận được một tin tức truyền đến từ Ba Tư Nhĩ tỉnh thành.
“Lâm Lôi xuất hiện tại Ba Tư Nhĩ tỉnh thành.”
Nghe xong tin tức này, Lan Đạm lục nhân vui mừng khôn xiết.
“Đại nhân, chúng ta bây giờ xuất phát chứ.” 5 người nhìn Lan Đạm. Lan Đạm là thủ lĩnh của đội ngũ 6 người, kỳ thực tại thần hàng Thiên sứ đội của Quang Minh giáo đình, Lan Đạm cũng là một danh nhân.
Bởi vì Thiên sứ hàng lâm với cửu cấp chiến sĩ thực lực, bản thể cũng chỉ là song dực Thiên sứ yếu nhất. Trong cửu cấp thực lực Thiên sứ, chỉ có ba bản thể là tứ dực Thiên sứ. Trong ba người thì lại duy nhất có Lan Đạm là nữ.
“Mạch Khắc Khẳng Hi kia chính là ở tại tỉnh thành.”
Lan Đạm nhíu mày: “Mạch Khắc Khẳng Hi đạt tới Thánh vực cũng đã sáu mươi năm. Theo điều tra, thực lực của hắn là Thánh vực trung giai. Nếu hắn nhúng tay vào thì chuyện sẽ rất phiền toái.”
“Đại nhân, nếu chúng ta liều mạng, giết chết Mạch Khắc Khẳng Hi cũng không khó.” Thiên sứ ‘Tắc Khắc’ ở bên cạnh nói.
“Đúng. Trong khi liều mạng, chúng ta đều không để ý việc thân thể băng hội, trực tiếp thi triển bản thể năng lượng. Chúng ta 5 người đều là song dực Thiên sứ, đại nhân ngừơi là tứ dực Thiên sứ. Mặc dù thời gian quá ngắn, nhưng để giết chết Lâm Lôi cũng là đủ rồi.”
Nghe thủ hạ nói xong, Lan Đạm hơi chần chừ.
Đích xác, Thiên sứ không để ý thân thể băng hội, có thể trong thời gian ngắn ngủi thi triển nguyên bổn năng lượng. Nhưng sau khi công kích hai, ba lần bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất.
Một tứ dực Thiên sứ, 5 song dực Thiên sứ, liều mạng không để ý thân thể băng hội, thi triển Thiên sứ chiến trận thì ngay đến Thánh vực trung giai cao thủ cũng có thể bỏ mạng.
“Không vội.” Lan Đạm lạnh nhạt nói: “Mọi người tỉnh táo lại đi, liều mạng chỉ là bước cuối cùng. Phải biết rằng Lâm Lôi kia nếu không biến thân, thực lực cũng không mạnh. Chúng ta hoàn toàn có thể có một cơ hội, khi hắn ở hình thái nhân loại bình thường thì giết chết hắn.”
“Đại nhân, ý của người là?” Cả ngũ nhân đều nhìn Lan Đạm.
“Lâm Lôi chắc không nhận ra được sáu người.” Lan Đạm khóe miệng có một tia tiếu ý băng lãnh.
Cùng ngày, Lan Đạm lục nhân được bạch bào nam tử tự mình dẫn đi, cưỡi trên tuấn mã xuất phát rời khỏi Xích Nhĩ quận thành.
“Đại nhân, xa đội phía trước chính là xa đội của Xích Nhĩ quận thành thành chủ.” Bạch bào nam tử liếc mắt ra xa, thấp giọng quay lại nói với Lan Đạm.
“Ồ? Hay lắm, chính là Chiêm Ni và Cơ Ân tỷ đệ hả?” Lan Đạm liếc mắt nhìn xa đội phía xa.
Quan hệ giữa Chiêm Ni, Cơ Ân cùng Lâm Lôi, Lan Đạm rất hiểu.
“Ngươi đã cho người đi lẫn vào xa đội phải không?” Lan Đạm thấp giọng nói.
“Đúng vậy, thưa đại nhân.” Bạch bào nam tử gật đầu đáp.
Lan Đạm mỉm cười: “Tốt lắm, chúng ta tạm thời không cần chú ý đến bọn họ.”
Lan Đạm quần nhân tốc độ rõ ràng nhanh hơn so với đám người Cơ Ân, loáng cái đã vượt qua. Cơ Ân, Chiêm Ni bọn họ cũng xuất phát đi tỉnh thành Ba Tư Nhĩ, mục đích chính là tham gia gia tộc nhất niên tụ hội.
Lan Đạm quần nhân, Chiêm Ni quần nhân đều xuất phát đi đến Ba Tư Nhĩ tỉnh thành, mà Lâm Lôi đang bình yên ở trong một tửu điếm tại tỉnh thành. Phía sau tửu điếm có một đình viện độc lập. Lâm Lôi hiện ngụ tại chỗ này.
“Ta nghênh ngang xuất hiện tại tỉnh thành, e rằng người của Quang Minh giáo đình đã biết rồi. Không biết Quang Minh giáo đình sẽ phái kẻ nào đến.”
Lâm Lôi không hề lo lắng chút nào, ngược lại có chút chờ mong.
“Nếu chân chánh giao thủ sẽ sử dụng Hắc Ngọc trọng kiếm, thi triển Đại địa áo nghĩa Bách trọng lãng.”

Chương 214: Lân cư

Tỉnh thành Ba Tư Nhĩ thuộc tây bắc hành tỉnh nằm dưới quyền của Cổ Khắc Tư gia tộc cổ lão. Cổ Khắc Tư gia tộc có thể xem như chúa đất vùng này. Cứ mỗi năm một lần gia tộc tụ hội là các bàng hệ gia tộc tử đệ từ khắp nơi đều kéo về tỉnh thành.
Nằm ở phía đông bắc tỉnh thành có một tòa thành diện tích cực kỳ lớn, đó chính là Cổ Khắc Tư gia tộc sở tại.
Ngọc Lan lịch ngày 14 tháng 11 năm 10008, hôm nay Cổ Khắc Tư gia tộc giăng đèn kết hoa phải nhiều hơn gấp 3 lần so với trước đây, hơn nữa còn có các gia tộc tử đệ từ nam chí bắc nô nức kéo về.
“Tỷ tỷ, tòa thành của tông tộc so với thành của chúng ta còn lớn hơn nhiều, tối thiểu cũng phải gấp 10 lần.” Cơ Ân xuyên thấu qua song xe nhìn ra bên ngoài cảm thán nói.
Bên trong cỗ xe này chính là nhóm Chiêm Ni, Cơ Ân 3 người.
Chiêm Ni cũng ngó qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, gật đầu: “Cao thủ trong tông tộc rõ ràng nhiều hơn nhiều so với chúng ta, có điều không biết lần này tổ gia gia có tham gia tụ hội hay không/”
Tổ gia gia theo lời Chiêm Ni nói chính là Mạch Khắc Khẳng Hi.
Gia tộc mỗi năm tụ hội một lần, Mạch Khắc Khẳng Hi cũng không nhất thiết là sẽ tham gia, có điều trước đó 2 năm ông ta đã xuất hiện. Chỉ một lần đó thôi cũng đã khiến cho Chiêm Ni, Cơ Ân bọn họ thỏa mãn nguyện vọng được trông thấy người anh hùng mà mình hằng sùng bái.
“Rất có thể a, Ngả Lâm cho tới bây giờ vẫn chưa từng được gặp tổ gia gia.” Cơ Ân nắm lấy tay thê tử của mình.
Xa đội thoáng chốc đã tới cửa thành, tự nhiên đình lại, Chiêm Ni, Cơ Ân, Ngả Lâm ba người đều theo quy củ, lần lượt xuống xe.
“Chiêm Ni!” Một đạo thanh âm hoan hỉ vang lên.
Chiêm Ni nghe thấy tiếng gọi không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt như cũ, ngoái đầu nhìn về phía gã thanh niên mặt tươi hơn hớn đang đứng ở cổng thành: “Ngả Bá Đặc biểu ca.”
“Ngả Bá Đặc biểu ca.” Cơ Ân, Ngả Lâm cũng hành lễ.
Ngả Bá Đặc thuộc loại mặt người dạ thú, sự giáo dục từ nhỏ khiến cho hắn có được khí chất của quý tộc cổ điển, song chỉ cần nhìn vào sắc mặt, vào đôi mắt kia là có thể khẳng định rằng đây là một kẻ háo sắc, khiến cho thân thể trở nên suy kiệt.
Có điều hắn hiện tại là con cả của tộc trưởng Cổ Khắc Tư gia tộc, cũng là người thừa kế số một.
Tương lai sẽ trở thành tộc trưởng của Cổ Khắc Tư gia tộc, liệu ai còn dám coi thường Ngả Bá Đặc đây?
“Chiêm Ni sau một năm còn hấp dẫn hơn so với trước đó, Cơ Ân, Ngả Lâm, đừng đứng đần ra đó nữa, mau vào đi.” Ngả Bá Đặc nhiệt tình chào đón đám người Chiêm Ni tiến vào bên trong thành.
Bởi vì gia tộc sẽ tụ hội vào ngày 15 tháng 11 cho nên không khí trong thành trở nên náo nhiệt chưa từng thấy.
“Tỷ tỷ, lại phiền não về cái tên Ngả Bá Đặc sao?”
Tại phòng của Chiêm Ni, Cơ Ân vừa đi tới, thấy nàng đang đứng trước song cửa sổ thở dài, trong lòng có phần hiểu được suy nghĩ của Chiêm Ni.
Chiêm Ni ngoái đầu lại đưa mắt nhìn đệ đệ mình, nhíu mày nói: “Ngả Bá Đặc kia vốn không có hảo ý, mỗi lần tham gia gia tộc tụ hội là hắn đều đến đây dây dưa. Mấy ngày này cuộc sống thực là tệ quá a.”
“Tỷ tỷ.” Cơ Ân nắm tay tỷ tỷ mình, lo lắng nói: “Ta biết tỷ tỷ là vì muốn ở bên ta một thời gian, nếu không, tỷ tỷ phỏng chừng đã theo Lâm Lôi đại ca đi từ lâu rồi.”
“Cơ Ân.” Chiêm Ni âu yếm xoa đầu Cơ Ân. “Cơ Ân đã cao hơn tỷ tỷ rồi.”
Cơ Ân trầm mặc cúi đầu.
Từ nhỏ Chiêm Ni vốn luôn chiếu cố cho hắn, sau khi đến Thần Thánh đồng minh, mẫu thân của bọn họ lại lâm bệnh nặng ốm liệt giường, Chiêm Ni đã như mẹ hiền chăm sóc cho Cơ Ân.
Cảm tình giữa 2 tỷ đệ thực sự rất sâu đậm.
“Chiêm Ni, Chiêm Ni biểu muội.” Tiếng của Ngả Bá Đặc lại vang lên rồi.
Cơ Ân, Chiêm Ni 2 người nhướng mày, trên mặt đều có phần không được thoải mái, Gã Ngả Bá Đặc này cứ như một con ruồi khiến cho người khác phải chán ghét.
Loáng cái y đã tới cửa phòng rồi.
“Chiêm Ni, ồ, Cơ Ân cũng ở đây à.” Chiêm Ni, ta có tổ chức một yến hội nhỏ ở phía sau đại sảnh, nàng cũng tới tham gia chứ? Ta đã cho người chuẩn bị mấy bộ trang phục dạ hội rất quyến rũ đấy.”
Chiêm Ni lắc đầu: “Không cần đâu, ta không được khỏe, trong người không được thoải mái cho lắm.”
“Thân thể không thoải mái à, để ta xem nào.” Ngả Bá Đặc kia cứ thế tự dưng tiến tới định sờ lên trán Chiêm Ni, Chiêm Ni lập tức thối lui 2 bước.
Cơ Ân ở bên cạnh vừa cười vừa nói: “Ngả Bá Đặc biểu ca, tỷ tỷ thân thể không được thoải mái, huynh cứ để cho tỷ ấy ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Ngả Bá Đặc dừng lại một hồi, đoạn cười gật đầu, “Được thôi.” Sau đó nhìn Cơ Ân chằm chằm: “Cơ Ân, ngươi theo ta ra đây một chút, Chiêm Ni biểu muội, nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu có cần gì thì cứ việc sai đám hạ nhân.” Đoạn liếc mắt nhìn Cơ Ân một cái.
Cơ Ân gật đầu, rồi theo Ngả Bá Đặc ra ngoài.
Tại hoa viên.
Ngả Bá Đặc cùng Cơ Ân bước vào, vẫn im lặng không nói gì, Cơ Ân cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Hồi lâu sau …
“Cơ Ân, làm quận thành thành chủ ở địa phương cảm thấy thế nào?” Ngả Bá Đặc đột nhiên cất tiếng hỏi.
Cơ Ân ngẩn ra, bèn lĩnh ngộ đáp: “Cảm thấy rất tốt.”
Ngả Bá Đặc cười gật đầu: “Đương nhiên là tốt rồi, quản lý tới mấy trăm vạn con dân cơ mà, Cơ Ân, ngươi phải biết rằng cả tây bắc hành tỉnh cũng chỉ có tổng cộng 10 đại quận thành. Quận thành thành chủ vốn là một vị trí tốt, rất nhiều người cũng đều săm soi đến vị trí này. Dù sao Cổ Khắc Tư gia tộc chúng ta cũng là một đại gia tộc.”
Cơ Ân đồng tình gật gật đầu.
Cổ Khắc Tư gia tộc không ngừng khai chi tán điệp, đời sau đông đúc hơn đời trước. Lúc đầu phụ thân Cơ Ân là Uy Đức bá tước, bởi vì có quan hệ rất gần gũi với tộc trưởng đương đại nên cuối cùng mới may mắn mà có được vị trí quận thành thành chủ kia.
Trên thực tế, vị trí quận thành thành chủ này tất cả đều do Cổ Khắc Tư tộc trưởng quyết định.
Dù sao thì toàn bộ tây bắc hành tỉnh cũng đều do Cổ Khắc Tư gia tộc nắm trong tay.
“Cơ Ân, ngươi hẳn cũng biết, đám đệ đệ, muội muội của ta bọn chúng cũng đã trưởng thành rồi, ví dụ như tam đệ ta, hiện tại cũng mới chỉ là trung đội trưởng của thành vệ đội mà thôi. Đám bọn chúng tất cả đều rất muốn làm quận thành thành chủ.” Ngả Bá Đặc tựa cười mà không phải cười nhìn Cơ Ân.
Cơ Ân đã hiểu rõ ý của hắn.
“Chẳng những đám đệ đệ, muội muội của ta mà còn có cả đám thúc thúc của ta nữa. Năm đó bọn họ không cạnh tranh được với phụ thân ngươi song bọn họ vẫn không hề từ bỏ.”
Ngả Bá Đặc nhìn Cơ Ân: “Cơ Ân, ta rất xem trọng ngươi, song ngươi cũng hẳn là biết, muốn giành được thì phải rất nỗ lực.”
Cơ Ân trầm mặc.
“Cơ Ân, ngươi có thể ngồi trên vị trí thành chủ, có điều ta với tương lai làm tộc trưởng cũng có thể giáng ngươi xuống.” Ngả Bá Đặc thấy Cơ Ân trầm mặc, không khỏi lạnh lùng nói.
“Ngả Bá Đặc biểu ca, có yêu cầu gì thì cứ nói đi.” Cơ Ân mỉm cười hỏi.
Ngả Bá Đặc bật cười: “Ha ha, ngươi là biểu đệ của ta, ta đương nhiên sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa. Ta chỉ muốn là, để cho gia đình ta thêm thân thuộc, để tỷ tỷ của ngươi gả cho ta, ngươi thấy sao?”
Cơ Ân trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
Hắn đã hiểu rõ dụng tâm của Ngả Bá Đặc, Chiêm Ni vốn là một nữ nhân ôn nhu, xinh đẹp, thiện lương, đặc biệt là sau khi tu luyện Thủy hệ ma pháp thì khí chất lại càng thêm mê người.
Ngả Bá Đặc cũng chỉ có thể ngắm nhìn.
Bất quá y hiện tại đã ngoài 30 tuổi rồi, thê tử cũng đã có đến 3 người. Tỷ tỷ mình cho dù có gả cho y thì cũng chỉ là vợ bé mà thôi.
Huống hồ tỷ tỷ lại muốn đi cùng Lâm Lôi.
“Ngả Bá Đặc biểu ca, ta trước đây đã nói với huynh rồi. Tỷ tỷ đã có người yêu.” Cơ Ân bất đắc dĩ đáp.
“Nực cười.” Ngả Bá Đặc cười lạnh, “Cơ Ân, nếu tỷ tỷ ngươi có người yêu thì tại sao đến bây giờ vẫn còn chưa kết hôn? Hơn nữa cho dù có người yêu thì đã sao, cứ trực tiếp giết đi là được.”
Ngả Bá Đặc trong lòng vốn vẫn hoài tưởng về Chiêm Ni, một mỹ nữ, hơn nữa lại còn là ma pháp sư. Phải biết rằng sau khi tu luyện ma pháp, sau này sẽ sống rất lâu. Phỏng chừng cho dừ tới 60-70 tuổi, Chiêm Ni vẫn giữ được bộ dạng của một thiếu phụ cùng lắm là 30 tuổi y như trước. Một thê tử như vậy, Ngả Bá Đặc đương nhiên là thèm muốn rồi.
“Giết không nổi, người yêu của tỷ tỷ ta là một cửu cấp cường giả.” Cơ Ân lạnh lùng đáp.
“Cửu cấp cường giả?” Ngả Bá Đặc nhướng mày một cái.
Chuyện này phiền toái rồi, nếu Ngả Bá Đặc hắn là tộc trưởng đương đại thì hoàn toàn có thể điều dụng vệ đội mạnh nhất của gia tộc đi giết một cửu cấp cường giả. Có điều hắn chỉ là một người thừa kế, chỉ có thể điều dụng được rất ít người, thực lực cũng không quá mạnh mẽ.
“Cơ Ân, ngươi đừng có nói sạo.” Ngả Bá Đặc lạnh lùng nhìn Cơ Ân.
Cơ Ân khom mình: “Ngả Bá Đặc biểu ca, ta tuyệt đối không hề nói ngoa. Tỷ tỷ thích hắn, ta cũng chẳng còn cách nào khác. Ngả Bá Đặc biểu ca, ta không quấy rầy huynh nữa, xin được cáo từ.”
Ngả Bá Đặc hừ lạnh một tiếng, nhìn bóng Cơ Ân rời đi.
“Đã 5 năm rồi.” Y nhìn sang phía phòng Chiêm Ni, “Lúc này, tuyệt đối không để Chiêm Ni lại rời đi nữa. Cửu cấp cường giả thì sao chứ, dám đến Cổ Khắc Tư gia tộc chúng ta giương oai sao?” Trong mắt y ánh lên một tia hung mang của loài sói.
Ngày 15 hôm ấy, Lâm Lôi từ sáng đã tìm đến trú điểm của Đạo Sâm thương hội, thông qua lệnh bài trưởng lão phải một người tới Vân Phong trấn, đem tin tức của mình báo cho đám người Tái Tư Lặc.
Rồi sau đó, hắn liền an tĩnh trú lại tại Nại Nhĩ tửu điếm.
Nại Nhĩ tửu điếm này phía sau có hơn 10 tòa đình viện độc lập, những tòa đình viện này thuộc loại cao cấp, Lâm Lôi cũng chọn đại một tòa.
Trong đình viện, hắn còn điêu khắc một tòa thạch điêu, sau đó lại đem Hắc Ngọc trọng kiếm ra tùy tâm vũ động bên trong viện.
Bối Bối, Hắc Lỗ đều nằm phục trên mặt đất.
Vũ động hồi lâu, Lâm Lôi ngừng lại, trong lòng có chút tâm tư: “Đạt tới bát cấp đỉnh đã hơn 1 năm rồi, gần 1 tháng nay luôn có cảm thấy sắp đột phá, có điều lại luôn thiếu mất một chút cảm giác.”
Đối với người bình thường mà nói, bát cấp đỉnh cùng cửu cấp, có thể chênh lệch là không lớn.
Song đối với chung cực chiến sĩ mà nói, bát cấp đỉnh so với cửu cấp thì còn kém hơn nhiều. Chỉ cần bước vào cửu cấp, Long hóa xong là đã đạt tới Thánh vực rồi.
“Không thể nóng vội được, tốc độ tu luyện của ta đã rất nhanh rồi.” Lâm Lôi bình tâm lại, nhìn về phía nam, hắn lại nhớ tới đệ đệ Ốc Đốn, “Chờ ta đạt tới cửu cấp, sẽ xất phát tới đế đô tìm đệ đệ. Đã lâu lắm không được gặp Ốc Đốn rồi.”
Từ lúc Ốc Đốn 6 tuổi rời nhà đi, cùng quản gia Hi Lý tới Áo Bố Lai Ân đế quốc, hai huynh đệ chưa từng được thấy mặt nhau.
Mà hiện tại Ốc Đốn cũng đã 22 tuổi rồi, hơn 1 tháng nữa cũng sẽ bước sang tuổi 23.
“Ủa?” Lâm Lôi đột nhiên ngoái đầu nhìn về phía tường viện.
Các tòa đình viện trong tửu điếm đều được xây cùng một chỗ, ngăn cách giữa 2 tòa đình viện là một dãy tường viện. Lúc này, ở đình viện bên cạnh đình viện của Lâm Lôi, khách nhân đang ngồi trên tường ngó qua bên này.
Vị khách này là một tinh linh thiếu nữ khả ái, đôi mắt màu ô lưu đang chăm chú nhìn Lâm Lôi, đoạn lại tập trung sang Hắc văn vân báo.
“Oa, quả là một con báo to a.” Cô bé kia vô cùng linh hoạt, từ tường viện trèo qua bên này, rồi sau đó chạy qua phía Hắc Lỗ.
“Đừng đụng vào.” Lâm Lôi quát bảo ngưng lại.
Cô bé ngừng lại, quay sang Lâm Lôi nhoẻn miệng cười: “Đại ca a, ta chưng từng thấy một hắc báo to lớn đáng yêu như vậy. Huynh có thể cho ta sờ chút được không?”
Cô bé này có một mái tóc màu bạc, đôi mắt kia linh động phi thường, trên nét mặt thường trực nụ cười, trên người cũng vận một bộ trang phục của chiến sĩ.
Lâm Lôi cũng cẩn thận quan sát thiếu nữ.
Thực lực của chiến sĩ mặc dù rất khó phán định được hoàn toàn qua vẻ bề ngoài, có điều từ khí tức của cô bé này, Lâm Lôi có thể phán đoán, cô bé này ít nhất cũng là thất cấp chiến sĩ, thậm chí là còn cao hơn.
“Hắc Lỗ không thích người khác đụng vào.” Lâm Lôi đạm mạc đáp.
Ngân phát thiếu nữ không khỏi nhíu mày, rồi sau đó cái mũi nhíu lại hừ một tiếng nói: “Ta không tin, ma thú của sư phụ ta thường xuyên cho ta vuốt ve mà.” Nói đoạn cô ta lại trực tiếp tiến về phía Hắc Lỗ.
“Hống~” Hắc Lỗ đột nhiên đứng dậy, để lộ ra hàm răng sắc nhọn, đôi mắt u lãnh nhìn chằm chằm vào ngân phát thiếu nữ.
Cô bé tóc bạc bị dọa đến nỗi lập tức lùi về phía sau 2 bước.
“Ta đã nói rồi, Hắc Lỗ không thích để người khác đụng vào. Được rồi, ngươi quay lại chỗ của mình đi.” Lâm Lôi trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Ngân phát thiếu nữ quay sang Lâm Lôi nhoẻn miệng cười nói: “Nghe sư phụ bảo, ma thú họ báo rất lợi hại. Vậy đại ca huynh thực lực nhất định là mạnh a. Ta có thể lãnh giáo huynh một chút được không?”
“Lãnh giáo?” Lâm Lôi không thích cuộc sống của mình bị người khác làm xáo trộn.
“Ta xin tự giới thiệu trước, ta tên là Đạm Lam.” Ngân phát thiếu nữ nheo mắt đáng yêu nói.
“Ngươi có thể gọi ta là Lôi, có điều ta không có thời gian. Ngươi mau trở về đi thôi.” Lâm Lôi vẫn lạnh lùng y như cũ đáp, một cô gái, mà lại ít nhất là thất cấp chiến sĩ.
Chuyện này không đơn giản.
Ngân phát thiếu nữ bất đắc dĩ bĩu môi: “Ừ, biết rồi.” Đoạn khẽ chuyễn mình, ả trong lòng cũng phiền não: “Cái gã Lâm Lôi này thực sự lạnh lùng, muốn đến gần cũng rất khó, có điều ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, muốn giết hắn thì không thể đơn giản được.”
Ngân phát thiếu nữ này chính là Lan Đạm.
Nếu chỉ luận về khí chất thì Lan Đạm đã có sự cải biến rất lớn, lúc đầu chỉ là một thiên sứ lạnh như băng mà hiện tại đã biến thành hoạt bát, đáng yêu rồi. Không thể không thừa nhận rằng ả diễn xuất thực lợi hại.
“A, Lôi đại ca, huynh điêu khắc đá đấy à.” Lan Đạm trông thấy tòa thạch điêu đã hoàn thành bên cạnh Lâm Lôi, lập tức hưng phấn chạy tới, nhìn chằm chằm vào tòa thạch điêu này, “Sư phụ ta thích nhất là thạch điêu đấy, có điều ông ta lại không điêu khắc.” Nói xong, Lan Đạm còn tò mò chăm chú quan sát thạch điêu này.
Lâm Lôi nhíu mày.
Cô bé tóc bạc này thực sự là phiền toái!

Chương 215: Hạ lạt thủ

Tòa thạch điêu này Lâm Lôi vừa mới hoàn thành không lâu, tạo nghệ hiện giờ của hắn đã là phi thường cao rồi. Ngân phát thiếu nữ nọ cứ chăm chú quan sát từng góc cạnh của thạch điêu.
“Tuyệt, tuyệt thực.”
Cô ta thất thần nhìn tòa thạch điêu này, sau đó ngoái đầu nhìn sang phía Lâm Lôi, “Lôi đại ca, ta cảm thấy thạch điêu này của huynh so với thạch điêu mà lão sư của ta mua còn đẹp hơn, nhưng không biết là đẹp hơn ở chỗ nào.”
Bị một thiếu nữ đáng yêu như thế này nhìn cũng khiến cho Lâm Lôi cảm thấy lo lắng.
“Đạm Lam cô nương, ta còn phải tu luyện.” Hắn khéo léo đề nghị.
Ngân phát thiếu nữ gật gật đầu: “Vậy được rồi, ta lập tức đi đây.” Câu này được nói ra khiến Lâm Lôi cũng thầm thở phào một hơi, nhưng ngân phát thiếu nữ lại tiếp tục: “Bất quá Lôi đại ca, đợi huynh tu luyện xong, huynh phải dạy ta điêu khắc thạch điêu đấy.”
Lâm Lôi sắc mặt đanh lại: “Điêu khắc thạch điêu là một dạng tuyệt nghệ, sao có thể dễ dàng truyền cho người khác?”
Chính xác, thạch điêu đại sư là nhân vật có cấp bậc, không dễ dàng thu đồ đệ.
“A.” Ngân phát thiếu nữ rõ rang rất thất vọng, cúi đầu đi về phía tường viện, sau đó dễ dàng trực tiếp phi qua tường.
“Cuối cùng cũng đi rồi.” Lâm Lôi thở dài một hơi.
Ngân phát thiếu nữ lại thò đầu ra từ trên tường: “Lôi đại ca, huynh an tâm tu luyện nhé, huynh tu luyện xong, ta lại tới tìm huynh.” Nói xong, lại lập tức biến mất.
Lan Đạm quay về ngọa thất của mình, ngồi trên ghế, gương mặt khôi phục lại vẻ băng lãnh, đôi mắt cũng lạnh lùng không chút tình cảm, nếu như là Lâm Lôi, căn bản không dám tin rằng lại có người có thể diễn xuất tới trình độ như thế này
“Lâm Lôi này đối với người khác trong lòng có cảnh giác, không dễ gì cùng người ta tiếp xúc. Điểm này có chút phiền phức.”
Lan Đạm là thiên sứ hàng lâm, kì thực đối với chuyện để cho sáu thiên sứ hàng lâm bọn họ cùng với Lâm Lôi đồng quy ư tận, nàng phi thường không cam lòng.
Bất quá, là thiên sứ, nàng không thể làm trái với mệnh lệnh.
Từng bước từng bước tiến tới.
Nếu có thể dễ dàng giết chết Lâm Lôi, hà tất phải để mất tính mạng?
“Với lòng hảo tâm của Lâm Lôi đối với Chiêm ni, Cơ ân tỷ đệ, lẽ ra đối với ta cũng phải không hề đề phòng mới đúng chứ.” Ả chính là từ chuyện của Lâm Lôi đối với Chiêm Ni tỷ đệ mà nghĩ ra kế hoạch này.
Chỉ cần để cho ả tiếp cậ được với thân thể Lâm Lôi, dựa vào thực lực cửu cấp của Lan Đạm, đột ngột đánh lén Lâm Lôi đang ở hình dáng nhân loại, có đến ít nhất 90% nắm chắc giết chết được hắn.
Nhưng hiện tại xem chừng Lâm Lôi đối với ả vẫn có chút cảnh giác.
“Có lẽ là cảm nhận được thực lực của ta.” Lan Đạm lắc lắc đầu, “Tên Lâm Lôi này một chút hiếu kì cũng không có, ta đề cập đến lão sư của ta mấy lần mà hắn vẫn không hỏi lão sư của ta là ai.”
Lan Đạm kì thực sớm đã chuẩn bị kế hoạch để mê hoặc Lâm Lôi.
Đừng nhìn diện mạo còn rất trẻ của ả mà lầm, thực thế tuổi tác của ả so với Đức Lâm Kha Ốc Đặc chỉ sợ còn cao hơn rất nhiều. Có điều hồi đó qua vạn niên tuế nguyệt ở trên Quang Minh thần giới cũng không nhiều bằng ảnh hướng của mấy chục năm ở nhân gian đối với nàng.
“Nhìn thần thái, nhãn thần của ngân phát thiếu nữ này, giống hệt như là loại công chúa hoạt bát ngang ngược.” Lâm Lôi nhíu mày, “Nhưng thực lực của nàng …?”
Hắn trên thực thế luôn luôn đề phòng người của Quang Minh giáo đình.
Trong tưởng tượng của Lâm Lôi, người của Quang Minh giáo đính phải tra được tới chỗ này của mình rồi mới phải. Hơn nữa lúc này, tự dưng bỗng xuất hiện một thiếu nữ ít nhất cũng là thất cấp chiến sĩ, dù cho là trông rất hoạt bát đáng yêu song hắn cũng không thể dễ dàng tin tưởng nàng ta.
Tin tưởng người khác, cũng phải nhìn vào thực lực.
Nếu như là một tiểu cô nương không đủ sức trói gà, thái độ của Lâm Lôi có thể sẽ rất tốt. Cho dù đối phương có sử dụng vũ khí cũng không thể gây thương tổn cho hắn chút nào. Nhưng thiếu nữ này lại không phải như thế.
Nếu công kích mình ở cự ly gần rất có khả năng sẽ khiến mình bị trọng thương, thậm chí là giết chết mình.
“Chẳng lẽ người mà Quang Minh giáo đình lần này phái tới giết mình chính là thiếu nữ này?” Nhưng nghĩ tới ánh mắt ngây thơ của ngân phát thiếu nữ, Lâm Lôi có chút không tin.

Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Tối hôm đó.
Ngân phát thiếu nữ lại tới. Bất quá nàng đẩy toa ăn của tửu điếm từ cửa chính tiến vào.
“Lôi đại ca, ta thay người hầu mang bữa tối đến cho huynh.” Tiếng nói thanh thúy của Lan Đạm vang lên, trên mặt tràn đầy nét cười, còn Lâm Lôi nhìn thấy người mới đến thì không khỏi đau đầu.
“Là ngươi à?”
“Sao, không được à?” Cái miệng nhỏ nhắn của Lan Đạm chu lên, sau đó cười hi hi: “Lôi đại ca, ta đưa bữa tối đến cho huynh, huynh dạy ta điêu khắc đi.”
“Không được.” Lâm Lôi cự tuyệt.
“Nhỏ mọn.” Lan Đạm nhăn mũi lại, “Lúc ta làm đồ ăn cho lão sư, lão sư bất cứ chuyện gì cũng đều đồng ý với ta. Huynh là đồ quỷ hẹp hòi.”
“Lão sư của ngươi là lão sư của ngươi, không phải ta.” Lâm Lôi căn bản không thể đáp ứng.
Cùng với một người lạ ít nhất cũng là thất cấp, thậm chí có thể là nữ chiến sĩ cấp cao hơn tiếp cận thân thể, Lâm Lôi không thể làm được. Bởi vì dạy người khác điêu khắc, thân thể tiếp cận nhau là điều đương nhiên.
Dù sao lúc này cũng là lúc Quang Minh giáo đình rất có thể sẽ đối phó với hắn.
“Nhớ lấy, bữa tối của ta không cần ngươi mang tới.” Lâm Lôi lạnh lùng nói.
Lan Đạm sắc mặt biến đổi, tức giận nhìn Lâm Lôi: “Tên hỗn đản ngươi, không nhận biết được lòng tốt của người khác. Ta nhất định phải nói với lão sư, lão sư ta sẽ giết ngươi.”
“Giết ta?” Lâm Lôi nhìn bộ dạng tức giận phừng phừng của thiếu nữ ở trước mặt.
“Đương nhiên, lão sư của ta rất lợi hại.” Ngân phát thiếu nữ cao ngạo nói.
“Lão sư của ngươi là ai, lợi hại thế nào?” Lâm Lôi hỏi.
Ngân phát thiếu nữ kiêu ngạo đáp: “Nói cho ngươi biết, lão sư của ta tên là Hắc Đức Sâm.”
“Bàn Thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm?” Lâm Lôi cả kinh.
Đưa mắt nhìn khắp cả Áo Bố Lai Ân đế quốc, nếu nói đệ nhất cao thủ dưới Vũ Thần, không còn gì phải nghi ngờ, đó chính là Bàn Thạch kiếm thánh ‘Hắc Đức Sâm’. Vị kiếm thánh này đạt tới Thánh vực đỉnh phong đã nhiều năm, nhưng chỉ cần cứ giao chiến với cao thủ cấp Thánh vực, từ trước đến giờ chưa từng thất bại.
Vô luận là công kích hay là phòng ngự đều hoàn mĩ vô khuyết.
Hơn nữa tính tình của y lạnh lùng vô tình, cơ hồ không có chuyện gì có thể ảnh hướng đến sự phát huy của y. Một Thánh vực đỉnh phong cường giả hoàn mĩ vô khuyết, chính là vì y quá hoàn mỹ, sau cùng được người ta gọi là ‘Bàn Thạch Kiếm Thánh’.
“Biết sợ rồi à?” Ngân phát thiếu nữ kiêu ngạo cười, “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi dạy ta điêu khắc thạch điêu, ta nhất định sẽ không nói với lão sư của ta.”
“Chẳng trách.” Lâm Lôi nhìn ngân phát thiếu nữ, “Ngươi hiện tại đạt đến cấp mấy rồi?”
“Đã bát cấp rồi?” Ngân phát thiếu nữ tự hào nói. “Thế nào, cả đế đô bát cấp cao thủ không có mấy người trẻ như ta đâu.”
Lâm Lôi nhìn ngân phát thiếu nữ: “Đạm Lam cô nương, ngươi quay về nói với lão sư của ngươi, nói ta không nguyện ý dạy ngươi điêu khắc. Để ta xem ông ta sẽ làm gì ta.”
Ngân phát thiếu nữ sững người, sau đó lại mềm mỏng, cầu khẩn: “Lâm Lôi đại ca, van xin huynh, dạy ta đi.” Nói xong thì bước tới gần Lâm Lôi.
Lâm Lôi lại trực tiếp lùi lại ba bước, lùi vào trong phòng khách.
“Đạm Lam cô nương, ta muốn nghỉ ngơi rồi, ngươi quay về đi.” Lâm Lôi trực tiếp đóng cửa phòng khách.
“Hừ.”
Ngân phát thiếu nữ hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Hai người sau đó, ngân phát thiếu nữ lúc thì mua quần áo đẹp tặng cho Lâm Lôi, lúc thì giả bộ đáng thương nhìn Lâm Lôi, dường như hễ Lâm Lôi không dạy nàng điêu khắc thì quyết không chịu dừng.
Ngày thứ tư.
Sáng nay, Lan Đạm giống như mấy ngày trước lại tới đình viện của Lâm Lôi.
“Lôi đại ca, ta phải đi rồi.” Lan Đạm nói một cách đầy mất mát.
Lâm Lôi có chút kinh ngạc nhìn ngân phát thiếu nữ này, ba ngày nay hắn đúng là bị nàng ta hành hạ đến đau đầu. Hơn nữa Lâm Lôi lại không có cách nào phán định được thân phận thực sự của ngân phát thiếu nữ này.
Là người của Quang Mình giáo đình?
Hay là đồ đệ của Bàn Thạch kiếm thánh?
Có điều tiếp xúc cùng với Lan Đạm, Lâm Lôi phát hiện thấy ngân phát thiếu nữ này thực sự là hoạt bát đến mức có chút ngang bướng, hắn không dám chắc nàng là người của Quang Minh giáo đình.
“Nếu là sát thủ mà Quang Minh giáo đình phái tới, thì năng lực biểu diễn này quả là khiến ta bội phục đến chết.” Lâm Lôi trong lòng thầm nói.
Lan Đạm bất đắc dĩ nhìn Lâm Lôi: “Lôi đại ca, ta luôn luôn rất sùng bái lão sư của ta, lão sư ông ấy lại rất yêu thích thạch điêu. Ta rất muốn có thể điêu khắc ra thạch điêu thực đẹp, nhưng huynh lại không đồng ý dạy ta.”
“Không có đủ thời gian và thiên phú là không được.” Lâm Lôi lắc đầu.
Lan Đạm mắt sáng lên, liền nói: “Ta có thời gian, ta cũng có thiên phú.”
“Ngươi là Địa hệ ma pháp sư sao?” Lâm Lôi đột ngột hỏi lại.
“Không phải.” Lan Đạm lắc đầu, chốc sau lại nghi hoặc: “Có liên quan gì đến chuyện có phải là Địa hệ ma pháp sư hay không?”
Lâm Lôi lắc đầu: “Không phải là Địa hệ ma pháp sư thì chứng tỏ là ngươi không có thiên phú học điêu khắc với ta.” Lâm Lôi không hề nói dối, Bình đao lưu điêu khắc, phải là Địa hệ ma pháp sư mới có thể làm được.
“Huynh giảo biện.” Lan Đạm bước lên một bước, vươn ngón trỏ ra chỉ vào Lâm Lôi. “Ta từ trước đến giờ chưa hề nghe qua điêu khắc cần phải là Đđịa hệ ma pháp sư.”
“Những điều ngươi không biết còn nhiều lắm.” Lâm Lôi cười nhạt.
Lúc này Lan Đạm cách Lâm Lôi không tới hai mét, ả trong lòng thầm tính toán: “Cự li hai mét, đang là hình dáng thường nhân. Thực lực của ta có thể mạnh hơn Lâm Lôi, nên nhân cơ hội này trừ khử hắn.”
Vốn Lan Đạm chuẩn bị hạ thủ lúc hai người tiếp cận sát nhau.
Nhưng Lâm Lôi không cho nàng cơ hội.
“Lôi đại ca, ta biết là ngươi giảo biện. Lôi đại ca, ta chỉ muốn hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý dạy ta điêu khắc hay không?” Lan Đạm dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi lắc đầu.
“Ôi.” Lan Đạm cúi đầu với vẻ mất mát.
Nhưng chính lúc này, toàn thân ả giống như thiểm điện trực tiếp lao vào Lâm Lôi, đồng thời trong tay phải Lan Đạm đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ.
Cự li hai mét, rất gần rồi.
Một đạo tử sắc quang mang yêu dị ánh lên.
Lan Đạm mơ hồ nhìn kiếm ảnh màu tím không ngừng xoay tròn, đột nhiên quấn lấy chủy thủy của nàng, thậm chí còn muốn chế trụ cả cánh tay.
“Hừ.”
Lan Đạm lập tức buông chủy thủy, đồng tay tay trái trực tiếp nhằm vào Lâm Lôi.
“Ầm!”
Hai người thủ chưởng giao kích, Lan Đạm lập tức cực tốc đuổi theo, nhưng cả người Lâm Lôi vô cùng phiêu dật quỷ dị bay về phía sau, trong nháy mắt đã lui tới bức tường của đình viện.
“Gràoo”
Hắc Lỗ, Bối Bối đứng ở bên cạnh Lâm Lôi, nhưng còn không đợi Hắc Lỗ bọn chúng xuất kích, Lan Đạm đã lập tức lùi lại.
“Ngươi muốn giết ta?” Lâm Lôi lạnh lùng nhìn Lan Đạm.
Lan Đạm ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Lôi, ngươi nói cho ta nghe, Đạm Lam ta từ trước đến giờ chưa từng cầu xin gì người khác, dù là ở bên cạnh lão sư của ta, ta cũng không như vậy, suốt cả ba ngày, ta nghĩ trăm phương ngàn kế cầu cạnh ngươi, nhưng ngươi vẫn không chịu dạy ta. Ta giết ngươi, chẳng lẽ lại không được hay sao?”
“Lý luận rất bá đạo.” Lâm Lôi nhìn Lan Đạm.
Lan Đạm lúc này đứng ở vị trí cửa đình viện, ả tức giận nhìn Lâm Lôi: “Ngươi có gan thì giết ta đi, đám sư huynh của ta sẽ lập tức tới đây, ngươi dám khi phụ ta, ta sẽ mách các sư huynh của ta.”
Lúc này, Lâm Lôi đã động sát cơ.
Vô luận người gọi là Đạm Lam này có thực sự là đồ đệ của kiếm thánh hay là giả trang nhưng vừa rồi nàng không nghi ngờ gì nữa đã hạ sát thủ với mình.
Có điều Lâm Lôi lại cảm thấy một loại nguy cơ.
Đó là cảm giác khó nói, cảm giác đó nhắc nhở Lâm Lôi … không thể giết chết Lan Đạm, sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Hừ, không dám giết ta. Vậy thì ta đi đây.” Lan Đạm ngạo nghễ đẩy cửa đình viện, trực tiếp bước ra ngoài. Lâm Lôi lại không hề đuổi theo, hơn nữa dùng linh hồn truyền tấn: “Bối Bối, ngươi nhanh chóng thông qua địa đạo ra ngoài viện xem xét một chút.”
Lúc này ở ngoài cửa viện.
Năm vị cửu cấp cao thủ khác đều ở ngoài cửa viện, bọn chúng sớm đã đứng ở vị trí tốt, lúc này có thể cùng với Lan Đạm tổ hợp thành ‘Thiên Sứ Chiến Trận’.
Sau khi Lan Đạm bước ra khỏi đình viện, dùng ánh mắt ra hiệu cho năm người khác.
Năm người đó đều im lặng theo Lan Đạm, nhanh chóng li khai.
“Hừ.” Ra khỏi tửu điếm, Lan Đạm bất mãn, “Nếu vừa rồi Lâm Lôi ra ngoài truy sát ta, sáu người chúng ta hoàn toàn có thể chớp nhoáng giết chết hắn, nhưng hắn lại trốn trong đình viện, có có hai con ma thú. Sáu người chúng ta cho dù tiến vào, với tốc độ của Lâm Lôi hoàn toàn có thể chạy thoát.”
Lan Đạm cũng hiểu, trong tỉnh thành giết chết Lâm Lôi không phải là điều sáng suốt. Dẫu sao Mạch Khắc Khẳng Hi cũng ở trong thành cách đó không xa. Với tốc độ của Mạch Khắc Khẳng Hi, phỏng chừng trong nháy mắt là có thể bay tới.
“Đại nhân, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Năm người còn lại đều nhìn Lan Đạm.
“Tiến hành kế hoạch từng bước một.” Lan Đạm nói. “Phải cùng với Lâm Lôi đồng quy vu tẫn là biện pháp bất đắc dĩ, đó cũng là biện pháp cuối cùng.” Năm người kia đều gật đầu.
Cho dù là Thiên sứ cũng không thể dễ dàng hi sinh.
“Ý?” Lan Đạm đột nhiên nhìn thấy phía trước có không ít hộ vệ đang bảo vệ một đôi nam nữ, ả đã nhìn thấy hình vẽ của Chiêm Ni, Cơ Ân, “Ta còn chưa đi tìm chúng thì chúng đã đến tận cửa rồi.” Khóe miệng Lan Đạm khẽ mỉm cười.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 4 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 4 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 5 ngày trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi