1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Bàn Long Audio Podcast
  4. Tập 141 [ Chương 706 đến 710 ]

Bàn Long Audio Podcast

Tập 141 [ Chương 706 đến 710 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 706: Tinh Hà cường giả tụ họp

Âm thanh vỡ vụn của khớp xương vang lên bên tai, Hắc Mặc Tư nặng nề bay tới.
“Chuyện này …, rốt cuộc chuyện này là sao?” Hắn hoàn toàn choáng váng, “Rốt cục có chuyện gì đã xảy ra với tiểu tử Thanh Long nhất tộc này? Lần đầu tiên ta gặp hắn, ngay cả lực hoàn thủ hắn cũng không có. Hắn phải dùng cả chủ thần lực, trọng lực không gian cùng thiên phú thần thông tất cả các thủ đoạn mới chạy trốn được. Lần thứ hai gặp hắn, tiểu tử này đã đủ khả năng đối chiến trực diện với ta, mà đến lần thứ ba này … ta biến thành kẻ không có lực để hoàn thủ?”
Mờ mịt!
Hoàn toàn mờ mịt!
“Cho dù thiên tài đến đâu cũng không làm được vậy”. Hắc Mặc Tư đứng trên mặt đất nhìn Lâm Lôi phía xa, đầu óc vẫn chưa hết quay cuồng.
Máu tươi chảy dọc khuôn mặt tí tách rơi xuống, Hắc Mặc Tư lắc lắc đầu, thì thào tự nói: “Không có khả năng, dám chắc có nhầm lẫn ở đâu đó”. Hắn còn chưa phản ứng, mà thương thế cũng không để ý đến, “Một quyền của tiểu tử này có thể đấm vỡ xương hàm của ta”.
Vật chất phòng ngự của Hắc Mặc Tư rất đáng sợ, lần đầu Lâm Lôi chạm trán hắn, phải dùng một kiếm toàn lực mới miễn cưỡng làm xước một ít da mặt là nơi phòng ngự yếu nhất của hắn. Thân thể hắn mạnh mẽ hơn nhiều, mà khớp xương thì càng cứng rắn kinh hồn.
Một quyền tuỳ tiện của Lâm Lôi đã đấm vỡ hàm hắn?
“Hê, Hắc Mặc Tư, đứng đần ra làm gì vậy? Không phải muốn giết chúng ta để cướp lấy huy chương sao?” Bối Bối đắc ý cười to.
“Không thể như vậy, chắc chắn có chỗ nhầm lẫn”. Hắc Mặc Tư nổi giận gầm lên.
“Bùng!” Toàn thân Hắc Mặc Tư chợt phát ra quầng sáng mênh mông màu vàng, đặc biệt trên quyền đầu và hai chân càng thêm chói mắt. Giống như một con gấu trong cơn giận giữ, hắn điên cuồng hoá thành một đạo lôi điện nhằm về phía Lâm Lôi đánh tới.
Hắn hiển nhiên đã phát cuồng!
“Thực là một gã to đầu ngu ngốc”. Lâm Lôi cười nhạt.
Hắc Mặc Tư gầm thét, dùng một quyền toàn lực như giao long xuất động xé rách trường không đánh tới Lâm Lôi.
“Xoẹt!”
Quyền đầu lướt tới đâu, không gian chiến trường vị diện ở đó giống như tấm thuỷ tinh mỏng manh không ngừng vỡ vụn, từng đạo khe nứt không gian dài hàng chục thước liên tục xuất hiện.
“Mặc dù có chút ngu ngốc nhưng thực lực quả nhiên mạnh mẽ”. Lâm Lôi vẫn nở nụ cười, đồng thời xuất chiêu.
Một quyền đánh ra, xuất hiện hàng trăm con rồng màu đen phá không lao về phía Hắc Mặc Tư, hiển nhiên Lâm Lôi đã vận dụng Huỷ diệt chủ thần lực: “Gã to đầu này đã dùng chủ thần lực, nếu muốn khống chế hắn thì nhất định cũng phải dùng đến chủ thần lực”.
Mặc dù hôm nay có thể dễ dàng đánh bại Hắc Mặc Tư, nhưng Lâm Lôi không thể phủ nhận thực lực của đối phương.
“Vù! Vù!” Hàng trăm con rồng biến thành một lao ngục, bao vây Hắc Mặc Tư – Thốn địa xích thiên!
Lưc trói buộc so với lần trước còn đáng sợ hơn, Hắc Mặc Tư cảm thấy toàn thân di động khó khăn, tốc độ cực kì chậm chạp, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền đầu của Lâm Lôi đánh lên người hắn.
“Ầm!”
Ngực Hắc Mặc Tư hứng trọn một quyền, tiếng xương vỡ vụn vang lên, thân mình hắn bị đánh bay về phía sau, hai chân lê trên mặt đất tạo thành hai rãnh sâu hoắm.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hắc Mặc Tư cúi đầu nhìn xuống ngực, chỉ thấy trên đó xuất hiện một lỗ thủng lớn, máu tươi bắn ra tung toé, thương thế còn nghiêm trọng hơn lúc trước rất nhiều, xương cốt sớm đã bị đánh gẫy vụn. May mắn là thân thể hắn quá mạnh mẽ nên một quyền này mới không xuyên thấu qua ngực hắn.
Nhưng với uy lực như vậy, nếu quyền này đánh vào đầu hắn thì tính mạng hắn đã xong rồi.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh!
“Hắc Mặc Tư, còn muốn tiếp không?” Lâm Lôi cười dài nói.
“Hê, Hắc Mặc Tư, không phải ngươi rất lợi hại sao? Bây giờ sao lại đứng tròn mắt như vậy?” Lôi Tư Tinh bên cạnh cười giễu cợt, trong khi nói chuyện đồng thời chủ động phát tán khí tức.
“Ngươi là Lôi Tư Tinh?” Hắc Mặc Tư lúc này mới nhận ra.
“Ai bảo bản lĩnh thu liễm khí tức của ta quá mạnh mẽ chứ, nếu không phải ta chủ động thì những kẻ như Hắc Mặc Tư ngươi làm thế nào phát hiện ra thân phận của ta được”. Lôi Tư Tinh tự đắc nói, bản lĩnh che giấu khí tức của hắn quả thực rất mạnh, nhưng đối với những người như Lâm Lôi, Mã Cách Nỗ Tư thì căn bản vô dụng.
Hắc Mặc Tư chăm chú nhìn Lâm Lôi rồi đột nhiên hỏi:
“Có phải trước đây ngươi đã cố ý trêu đùa ta không?”
“Không hề”. Lâm Lôi lắc đầu cười.
Hắc Mặc Tư nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi, tức giận nói: “Tên tiểu tử Thanh Long nhất tộc kia, thực lực ngươi mạnh như vậy còn muốn trêu đùa ta làm gì? Hắc Mặc Tư ta dù đầu óc chậm chạp nhưng cũng không quá ngu ngốc đâu. Một tiểu tử mới vài trăm năm trước không có lực phản kháng mà mấy trăm năm sau đã dễ dàng đối phó ta, ngươi nói trên đời có chuyện vô lý thế sao?”
Hắc Mặc Tư cũng không có ý định bỏ trốn, vì hắn biết với tốc độ của mình muốn trốn cũng không thoát.
“Sao ta phải lừa ngươi?” Lâm Lôi cười nhạt, “Ngươi đi đi, ta không muốn giết ngươi”.
“Không giết ta?” Hắc Mặc Tư ngẩn ra.
Tới chiến trường vị diện, đánh không lại người sẽ bị giết chết, đây là quy luật. Nhưng hôm nay …
“Được, ta tin ngươi lúc trước không lừa ta”. Hắc Mặc Tư nhìn sâu Lâm Lôi một cái, “Ngươi có thể cho ta biết, ngươi tu luyện được bao lâu rồi không?”
“Chưa được ba ngàn năm”. Lâm Lôi không hề giấu diếm.
Hai mắt Hắc Mặc Tư trợn ngược lên: “Không đủ ba, ba, ba … ngàn năm?” Hắn nhìn Lâm Lôi vẻ khó tin, “Ta thực sự muốn hỏi ngươi một câu, là ngươi trêu ta hay ta đang nghe lầm vậy? Hay ý ngươi nói là ba ngàn vạn năm chứ không phải ba ngàn năm?”
Ba ngàn vạn năm hắn còn có thể tin tưởng, nhưng ba ngàn năm quả thực quá doạ người.
“Ngươi không nghe lầm đâu”. Lâm Lôi lắc đầu cười, “Bối Bối, chúng ta đi”.
Bốn người Lâm Lôi cười ha hả rời đi, Bối Bối vẫn cố quay lại trêu: “Ha ha, đại ngu ngốc, còn đứng đần ở đó làm gì. Cho dù ba ngàn vạn năm sau gặp lại ngươi cũng không cản nổi lão Đại ta đâu”.
“Không đủ ba ngàn năm? Ngắn ngủi mấy trăm năm ở chiến trường vị diện đã giao thủ cùng ta ba lần, sau mỗi lần lại …”
Đầu óc Hắc Mặc Tư rốt cục cũng thanh tỉnh trở lại, nhìn theo phương hướng Lâm Lôi vừa rời đi, đáy lòng vẫn còn sợ hãi: “Thực là một nhân vật đáng sợ, tu luyện còn chưa được ba ngàn năm a, tốc độ tiến bộ thực kinh khủng! Cho dù hắn là tộc nhân Thanh Long nhất tộc, nhưng vật chất công kích mạnh đến mức này hẳn phải là Đại viên mãn”.
“Ba ngàn năm, Đại viên mãn?”
Hắc Mặc Tư đặt mông ngồi xuống đất, sau đó lại nằm xoài ra, đầu óc hắn lúc này vẫn chưa hết quay cuồng.
“A”. Hắc Mặc Tư chợt vỗ mạnh đầu, “Quên không hỏi tên hắn là gì. Thôi, sau này cứ gọi là tiểu tử Thanh Long nhất tộc đi”. Hắn trong lòng ghi nhớ thực kĩ tên tiểu tử Thanh Long nhất tộc thực lực đáng sợ này, nghi là Đại viên mãn.
“Xem ra trận đại quyết chiến lần này nhất định rất đặc sắc, cao thủ nhiều như vậy”. Hắc Mặc Tư thì thầm, “Ồ, mau đến xem thôi”.
Vừa nói xong, hắn liền đứng lên, nhằm về phương hướng Tinh Hà đi tới, chỉ là trong lòng vẫn còn kiêng kị Lâm Lôi nên chọn con đường khác.
Tinh Hà vô cùng rộng lớn với hơn ngàn dặm bề ngang, trăm vạn dặm chiều dài, đem cả chiến trường vị diện chia ra làm đôi, trên mặt phát ra ánh sáng rực rỡ như ngọc, đủ mọi màu sắc lưu chuyển phía trên không gian loạn lưu. Thế nhưng tất cả các cường giả trên chiến trường vị diện đều biết một điều, không gian loạn lưu mặc dù nhìn xinh đẹp như vậy nhưng lại ẩn chứa năng lượng cực kì đáng sợ. Một khi bị rơi vào đó sẽ rất nhanh bị lạc, cho dù là Đại viên mãn cường giả cũng không dám tiến vào trong, sự đáng sợ có thể tưởng tượng.
Lúc này bốn người Lâm Lôi đang đứng bên Tinh Hà.
“Nhiều năm như vậy chúng ta đều ở bờ bên này Tinh Hà, phía đối diện mới là trận doanh của chúng ta”. Lôi Tư Tinh cười nói, “Đi thôi, cũng nên trở về trận doanh của mình rồi, nếu ở bên này chúng ta không có cách nào tham gia đại quyết chiến được. Ta vẫn muốn lấy thêm một ít huy chương nữa”.
Nói xong, Lôi Tư Tinh là người đầu tiên đi vào Tinh Hà, mấy người Lâm Lôi theo sau, dọc theo thông đạo an toàn đi tới trước.
Lần đầu vượt qua Tinh Hà sang bên này, trong lòng Lâm Lôi, Bối Bối đều e sợ, cẩn thận từng chút một để không bị rơi vào khe nứt không gian. Nhưng bây giờ trở về, bản thân Lâm Lôi cảm thấy rất dễ dàng.
“Tinh Hà quả nhiên xinh đẹp”. Lâm Lôi nhàn nhã ngắm nhìn không gian loạn lưu xung quanh, xem xét vài khối cự thạch đang trôi nổi trong đó. Bây giờ đã nắm được thiên địa trong tay, Lâm Lôi dễ dàng biết được chỗ nào nguy hiểm, chỗ nào an toàn, cho dù gặp phải khe nứt không gian thì với thực lực của hắn cũng không bị hút vào.
Hơn ngàn dăm chiều dài rất nhanh đã bị bọn Lâm Lôi vượt qua.
Mỗi lần chiến tranh vị diện kéo dài một ngàn năm, nhưng trong tuyệt đại đa số thời gian này binh lính bình thường không có nhiệm vụ gì, cứ an tâm ở trong quân doanh. Nhưng tới thời khắc cuối cùng này binh lính bắt đầu rục rịch hành động, tất cả các quân doanh đều di chuyển tới bên bờ Tinh Hà, phân tán hai bên đầu thông đạo.
Các quân doanh đóng thành một dãy dài, bên cạnh có không ít binh lính liên tục tuần tra, nhiệm vụ của bọn họ bây giờ chính là – tiếp đãi các nhân vật cấp bậc thống lĩnh! Dù sao tới lúc đại quyết chiến một vài thống lĩnh vốn thích độc hành cũng lục tục đi đến góp mặt, quân đội đương nhiên hoan nghênh bọn họ gia nhập. Dù sao thực lực của thống lĩnh so với binh lính bình thường mạnh hơn rất nhiều, trong đại quyết chiến có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Trên một triền núi, hơn một trăm binh lính ở đó, người thì khoanh chân ngồi, người nằm dựa vào núi, có người đứng thẳng quan sát xung quanh. Đây chính là đội ngũ binh lính tuần tra của một quân doanh phe Hắc Ám thần giới.
“Đội trưởng, có người từ bên kia Tinh Hà tới, tổng cộng bốn người”. Một gã binh lính tóc trắng hô lớn.
“Hả? Có thể là thống lĩnh đấy. Chúng ta hãy tới gần một chút để xem”. Đội trưởng của hơn trăm người này, một gã nam tử mũi ưng nói, liền mang theo cả đội ngũ nhằm phía bờ Tinh Hà đi tới. Bọn họ cũng không quá lo lắng, vì quân doanh ở không xa phía sau, hơn nữa họ cũng không tới quá gần bốn người kia.
Khi khoảng cách còn chừng ba trăm thước.
“Là người bên chúng ta”. Đội trưởng thở phào, bọn họ đã cảm thấy khí tức huy chương của bốn người đang tới, lập tức tới gần nghênh đón.
“Này, các ngươi là ai?” Một tên thiếu niên đội mũ cỏ hô to.
Gã đội trưởng mũi ưng lập tức khom người nói: “Bốn vị đại nhân, chúng ta phụng mệnh thống lĩnh ở đây tiếp đón các vị”.
“Đi thôi Lâm Lôi”. Lôi Tư Tinh cười, “Vẫn giống như trước, cuối cùng các quân doanh đều để chúng ta thoải mái gia nhập, mặc kệ là đứng một bên xem chiến tranh hay trực tiếp tham gia cũng được. Mà vào trong quân doanh có thể quen được không ít thống lĩnh, đồng thời an bài cũng tốt hơn”.
Lâm Lôi gật đầu: “Vậy chúng ta đi”.
“Xin bốn vị đại nhân theo tại hạ”. Đội trưởng khiêm tốn nói.
Bốn người Lâm Lôi dưới sự dẫn đường của đội trưởng cùng hơn trăm người đi tới quân doanh gần nhất. Trong quân doanh xây dựng rất nhiều dãy nhà bằng đá, bóng binh lính rải rác trong đó.

Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!

“Trong quân doanh chúng ta, nơi này được thiết kế riêng cho thống lĩnh, các vị có thể tuỳ ý chọn một nơi để ở”. Đội trưởng chỉ về kiến trúc phía trước, một dãy đình viện cổ kính chừng hai mươi toà “Hai mươi toà, trong đó mới ba toà có người ở, mười bảy chỗ còn lại vẫn trống. Chỉ cần nhìn vào cửa đình viện sẽ biết, nếu đình viện không có người ở cửa sẽ khoá”.
“Lại có người đến sao?” Phía trong đình viện có hai người đi ra, một gã thanh niên gầy như cây sậy nhưng ánh mắt cực kì âm lãnh quỷ dị, bên cạnh hắn là một vị lão giả râu tóc trắng xoá, vẻ mặt tươi cười.
“Ồ, Lôi Tư Tinh”. Gã thanh niên trông vẻ gầy yếu cười.
“Ách Đặc Lý Kỳ, không ngờ ngươi cũng tới”. Lôi Tư Tinh nhếch mép, đồng thời nói với Lâm Lôi: “Lâm Lôi, không cần để ý những người này, chúng ta vào trong thôi”. Tựa hồ hắn đối với gã thanh niên rất khinh thường.
“Ừm”. Lâm Lôi cũng không quan tâm lắm.
“Lâm Lôi? Ta nghe nói trong Tứ thần thú gia tộc tại Địa Ngục có một kẻ tên Lâm Lôi, chính là ngươi sao?” Ách Đặc Lý Kỳ nhìn về phía Lâm Lôi, cười vẻ khinh miệt: “Ta đã xem phù ảnh của ngươi rồi, thực lực cũng bình thường, tầm Thất tinh ác ma thôi. Dám tới chiến trường vị diện, căn bản là đi chịu chết thôi”.
Lâm Lôi nghe vậy quay lại liếc hắn một cái, Ách Đặc Lý Kỳ ngẩn ra, nhưng ngay sau đó Lâm Lôi đã theo Lôi Tư Tinh bước vào trong đình viện.
“Ách Đặc Lý Kỳ, cao thủ thiên tài của Kim đồng biên bức nhất tộc? Loại ánh mắt gì vậy?” Bối Bối liếc hắn, cười khinh thường rồi cũng đi vào.

Chương 707: Yêu cầu của Bối Bối

Nếu nói ánh mắt của Lâm Lôi làm Ách Đặc Lý Kỳ bất mãn, thì ngữ khí cùng thái độ coi thường của Bối Bối đã làm hắn nổi giận.
“Tên tiểu tử mũ cỏ khốn kiếp này!” Sắc mặt hắn trầm xuống, vẻ muốn phát tác.
“Ách Đặc Lý Kỳ, đừng vọng động”. Vị lão giả tóc bạc bên cạnh truyền âm nói.
“Sao vậy?” Ách Đặc Lý Kỳ quay đầu lại, “Lôi Tư Tinh kiêu ngạo cũng không tính làm gì, nhưng tiểu tử mũ cỏ kia tưởng hắn là nhân vật gì mà dám làm vậy? Từ trước tới nay chưa từng nghe qua hắn”. Đủ khả năng tồn tại ở chiến trường vị diện đến phút cuối đã chứng tỏ được thực lực của hắn, Ách Đặc Lý Kỳ không phải dễ dàng để người khác vũ nhục.
Một lời không hợp, lập tức động thủ!
“Ngươi chưa tới bên kia Tinh Hà nên không biết thân phận của tên thiếu niên mũ cỏ này”. Vị lão giả tóc bạc trịnh trọng truyền âm nói, “Danh tiếng của gã thiếu niên này tại trận doanh của Quang Minh thần giới rất lớn”.
“Hả?” Ách Đặc Lý Kỳ đồng tử co rút lại, “Thân phận của hắn là gì?”
“Phệ Thần thử thứ hai ngoại trừ Bối Lỗ Đặc”.
Ách Đặc Lý Kỳ sắc mặt đại biến: “Cái gì, Phệ Thần thử? Có nhầm không vậy? Chẳng phải Phệ Thần thử chỉ có duy nhất Bối Lỗ Đặc sao? Ở đâu lại thêm một kẻ nữa vậy?”
“Ta cũng tung hoành bên kia Tinh Hà, sao lại nhầm chứ. Không tin ngươi cứ tuỳ tiện hỏi một thống lĩnh bất kì từng sang bên đó, dám chắc hắn sẽ biết có một Phệ Thần thử là thiếu niên đội mũ cỏ, vì thế ngươi nên cẩn thận một chút”. Vị lão giả liếc hắn một cái, “Đừng để đến khi xảy ra chuyện mới trách ta không nhắc nhở ngươi”.
Nói xong, liền trở vào trong đình viện của mình.
“Phệ Thần thử?” Ách Đặc Lý Kỳ nhìn theo bọn Lâm Lôi đang đi vào trong, hừ nhẹ một tiếng rồi rời đi.
Đình viện dành cho thống lĩnh khá lớn, phòng ốc cũng không ít.
“Không sai! Không sai!” Lôi Tư Tinh đi vào đại sảnh, nhìn xung quanh một vòng, không khỏi hài lòng khen ngợi “Xem ra nhân mã quân doanh này trước khi đến đây đã chuẩn bị không ít vật phẩm trang trí”.
Trong đại sảnh bày biện khá nhiều đồ đạc nội thất, ngay cả bàn ghế cũng làm bằng gỗ tốt, vừa nhìn qua liền biết ngay không phải đồ được chế tác tại chiến trường vị diện.
“Lâm Lôi, bây giờ chúng ta cũng không có việc gì, cứ thoải mái nghỉ ngơi đi. Mấy ngày tới có lẽ thống lĩnh của quân doanh này sẽ đến chào hỏi, hoặc mấy thống lĩnh ở bên cạnh đến gặp, cứ bình thường mà tiếp đãi. Về phần đại quyết chiến, còn hơn một tháng nữa mới tới cơ”. Lôi Tư Tinh đi vào phía trong một căn phòng, “Mấy ngày tới ta sẽ ở trong gian này”.
Bọn Lâm Lôi cũng chia nhau đi chọn cho mình một phòng.
Đúng như lời Lôi Tư Tinh nói, bọn họ vừa đến được ít hôm thì thống lĩnh quân doanh đã tới chào. Đương nhiên trong lúc tiếp đón bọn Lôi Tư Tinh cũng không nói ra thực lực của Lâm Lôi.
Đảo mắt đã nửa tháng trôi qua.
Trong đình viện, Lâm Lôi và Bối Bối đang ngồi đối diện.
“Bối Bối, sao mặt mũi khó coi vậy? Muốn nói gì thì trực tiếp nói ra đi, đừng ngập ngừng như thế”. Lâm Lôi vừa liếc mắt đã biết Bối Bối đang có tâm sự.
Bối Bối hít sâu một hơi, nhìn Lâm Lôi nói:
“Lão Đại, thực ra ta đang rất mâu thuẫn”.
“Ồ? Cái gì mà mâu thuẫn?” Lâm Lôi dò hỏi.
Bối Bối cúi đầu nhìn xuống mặt bàn, thấp giọng nói: “Lão Đại, thực ra việc ta muốn ngươi tới tham gia đại quyết chiến còn có ý khác! Trong lòng ta vẫn do dự, không biết có nên cứu cha mẹ ta sống lại không”.
Lâm Lôi ngẩn ra, sao mình lại quên mất chuyện này kia chứ?
Những năm gần đây, Bối Bối luôn trong bộ dạng vô lo vô nghĩ khiến Lâm Lôi cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng không ngờ tâm tư của Bối Bối lại không giống như hắn vẫn tưởng.
“Ta cùng cha mẹ chưa từng gặp nhau lần nào nên không biết bọn họ có hình dáng thế nào, đầu óc vì thế rất hồ đồ. Không biết rõ hình dáng bọn họ, trong lòng ta cũng khó có thể nhớ nhung hoài niệm, ta đã quen với cuộc sống không có cha mẹ rồi. Nhưng dù sao, đấy cũng là điều đáng tiếc nuối của một người”.
Bối Bối nhẹ giọng như tự nói với mình: “Ta vốn không muốn nghĩ quá nhiều, nhưng khi lão Đại ngươi vì muốn cứu thân nhân huynh đệ mà đi tới chiến trường vị diện, ta cũng có chút động tâm. Ta tự hỏi có thể cứu được cha mẹ ta hay không? Nhưng ta biết lão Đại ngươi tìm kiếm huy chương rất khó khăn, ta không muốn mang thêm gánh nặng cho ngươi. Hơn nữa có tìm lại cha mẹ hay không, ta cũng đang do dự, vì thế mới không nói ra”.
“Có điều lão Đại ngươi bây giờ thực lực đã mạnh mẽ, việc kiếm thêm hai chiếc huy chương nữa cũng không quá khó, cho nên ta mới có ý niệm này trong đầu”. Bối Bối chợt ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi.
“Bối Bối, xin lỗi”. Lâm Lôi cúi đầu nói, hắn thực sự rất xấu hổ. Bản thân cùng Bối Bối là huynh đệ sinh tử, Bối Bối lại vì mình mà liều mạng tại chiến trường vị diện, vậy mà chính hắn lại quên mất cha mẹ Bối Bối!
“Lão Đại, đừng nói vậy”. Bối Bối lắc đầu, “Thực ra chính ta vẫn không quyết được, không biết cha mẹ sau khi hình thành vong linh thì còn sống hay đã chết. Giả sử ta đây còn có thể nhìn thấy cha mẹ thì sẽ phải đối mặt với họ thế nào? Bọn họ sợ rằng dù nhìn thấy ta cũng không nhận ra ta”.
Cha mẹ Bối Bối đều không được chứng kiến quá trình trưởng thành của hắn, bây giờ hắn lại biến thành hình người, cho dù còn sống khôi phục trí nhớ cũng không nhận ra.
“Không nhận ra mà gặp lại … “Bối Bối trong lòng đang rất phức tạp.
Hắn vốn định cứ như vậy mà quên đi, cha mẹ có vận mệnh của cha mẹ, không cần cưỡng cầu làm gì, hơn nữa lúc ấy Lâm Lôi đích xác sưu tập huy chương rất khó khăn. Nhưng bây giờ tình huống đã khác rất nhiều.
“Đừng nghĩ nữa, chuyện này cứ giao cho ta. Ta sẽ kiếm thêm hai chiếc huy chương nữa!” Lâm Lôi hứa hẹn.
“Được”. Bối Bối gật đầu.
“Hô!” Bối Bối vươn vai thở một hơi, “Thực khó chịu, không muốn nghĩ nữa! Cha mẹ ta gặp hay không cũng được! Ha ha, nếu như bọn họ mà biết có một đứa con là Phệ Thần thử hẳn là rất tự hào”. Hắn giống như vừa thoát khỏi phiền não, lại trở lên vô tư lự.
Lâm Lôi cười cười, trong lòng thầm quyết định, đại quyết chiến lần này nhất định phải lấy được hai khối thống lĩnh huy chương. Hắn cùng Bối Bối luôn đồng sinh cộng tử, Bối Bối có thể vì hắn mà không để ý sinh tử thì hắn cũng dễ dàng làm vậy. Huống chi với thực lực của hắn bây giờ, muốn hắn chết quả thực quá khó khăn.
“Cộc! Cộc!”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Lâm Lôi vung tay, một đạo thần lực xuất ra, trực tiếp mở cửa đình viện. Bên ngoài đi vào một người quần áo màu đen có viền vàng, mái tóc cũng màu đen, chính là thống lĩnh quân đoanh Ốc Nặc Đặc: “Lâm Lôi, Bối Bối, Lôi Tư Tinh cùng Lôi Hồng đâu rồi?”
“Ồ, có chuyện gì vậy?” Âm thanh từ phòng trong vang lên, thân hình Lôi Tư Tinh đã phi ra bên ngoài.
Hai người Lâm Lôi cũng nhìn về phía Ốc Đặc Nặc.
“Là thế này, trước trận đại quyết chiến, bất kể thống lĩnh của quân doanh hay độc hành thống lĩnh đều họp mặt một lần để bàn về vấn đề trận chiến, đồng thời cũng là cơ hội để mọi người quen mặt nhau một chút”.
“Bao giờ?” Lôi Tư Tinh dò hỏi.
Lâm Lôi cũng biết chuyện họp mặt trước đại chiến này đã thành thông lệ.
“Hôm nay!” Ốc Đặc Nặc gật đầu cười, “Đã có vài vị đang đợi ở bên ngoài rồi, Lôi Tư Tinh bốn vị cũng ra đi, ta bây giờ đi thông báo cho mấy vị nữa rồi sau đó chúng ta xuất phát”.
“Được”. Lôi Tư Tinh gật đầu, cùng bọn Lâm Lôi đi ra ngoài đình viện.
Bên ngoài có ba người đang đứng, thấy bọn Lâm Lôi liền đi tới chào hỏi: “Lôi Tư Tinh, Bối Bối, Lôi Hồng, Lâm Lôi!”
Bọn Lâm Lôi cũng lên nghênh đón, hiển nhiên trong mắt người khác, ở tiểu đội này Lôi Tư Tinh cùng Bối Bối là trung tâm, còn Lôi Hồng cùng Lâm Lôi chỉ là kẻ đi theo. Dù sao danh tiếng của Lôi Tư Tinh cùng Phệ Thần thử thực sự rất lớn.
Rất nhanh, toàn bộ thống lĩnh trong quân doanh đã tụ tập đầy đủ, kể cả Ốc Đặc Nặc tổng cộng có mười người.
“Tốt lắm, chúng ta xuất phát thôi”. Ốc Đặc Nặc cười nói.
“Một quân doanh có tới mười thống lĩnh, vậy mười quân doanh tụ họp sẽ có bao nhiêu đây?” Bối Bối than thở.
“Không nhiều vậy đâu!” Ốc Đặc Nặc cười nhẹ nói, “Bởi vì các quân doanh đều đóng xung quanh cửa thông đạo của Tinh Hà cho nên việc tiếp đãi thống lĩnh đều do các quân doanh bên ngoài phụ trách, còn các quân doanh bên trong rất ít khi được tiếp đón”.
“Cho nên bên phía Hắc Ám thần giới chúng ta bây giờ số cao thủ cấp bậc thống lĩnh còn sống ước chừng trên dưới năm mươi vị”. Ốc Đặc Nặc ước lượng đại khái.
Trong một ngàn năm thống lĩnh bị chết rất nhiều, số người còn sống sót không đáng kể, đương nhiên những người độc hành còn sống không nhất định là thống lĩnh, chỉ có thể nói là cao thủ cấp bậc thống lĩnh. Ví dụ như Bối Bối, Lôi Hồng, mặc dù thực lực rất mạnh nhưng bọn họ đều mang thân phận binh lính tiến vào.
Bọn Lâm Lôi dọc theo bờ Tinh Hà, nhằm hướng sát cửa thông đạo là địa điểm tụ họp tiến tới.
Đó là một đình viện cực kì rộng lớn, xung quanh đặt một ít bàn ghế, lúc này phía bên trong đình viện đã có chừng ba mươi người hoặc đứng hoặc ngồi.
“Ốc Đặc Nặc, các ngươi tới rồi”. Bon họ vừa đến lập tức khiến không ít người chú ý.
“Ha ha, Ô Duy Nhĩ, tên gia hoả ngươi mạng lớn thực, vẫn còn sống sao”.
“Ba Ân Tư Lợi, ngươi cũng tới chiến trường vị diện hả, ha ha”.
“Lôi Tư Tinh!” …
Mọi người liên tục gọi tên đối phương, tuỳ ý cười nói chào hỏi. Đều là cường giả đứng trên đỉnh các vị diện, bọn họ đối với nhau tương đối quen thuộc, thậm chí không ít người còn là bằng hữu.
Những người nhận ra ba người Lâm Lôi, Bối Bối, Lôi Hồng rất ít, vì vậy bọn họ thoải mái tự tìm lấy một chỗ, ngồi xuống uống rượu. Một lúc sau Lôi Tư Tinh sau khi xong việc xã giao với mấy người quen biết cũng đến góp mặt.
“Thực sự rất náo nhiệt!” Bối Bối cười.
Lôi Tư Tinh chế nhạo nói: “Náo nhiệt? Có người cao hứng sẽ có kẻ phải buồn thảm! Người quan hệ tốt với ngươi sẽ hy vọng ngươi còn sống, mà kẻ có vướng mắc với ngươi lại muốn ngươi tử vong. Các ngươi quen biết không nhiều, có lẽ một lát nữa có vài người tới nói chuyện chào hỏi, sẽ quen nhau rất nhanh thôi”.
Lâm Lôi cười nhạt, nâng chén rượu lên uống một ngụm nhỏ.
“Ách Đặc Lý Kỳ, ngươi tới đây cùng với bọn họ, sao không giới thiệu cho ta biết ba người bên cạnh Lôi Tư Tinh?” Cường giả cấp độ thống lĩnh cũng cần biết một ít tin tức tình báo, mà tin tức về những người cùng cấp độ thì càng quý giá.
Ách Đặc Lý Kỳ còn chưa kịp mở miệng, một gã đại hán đầu trọc bên cạnh đã thấp giọng nói: “Hai người kia thì ta không biết, nhưng gã thiếu niên đội mũ cỏ thì có danh tiếng rất lớn ở trận doanh của phe Quang Minh thần giới, người dám chọc vào hắn không nhiều lắm. Chính là Phệ Thần thử thứ hai ngoại trừ Bối Lỗ Đặc”.
“Phệ Thần thử? “Không ít người nghe được giật mình.
Những người sở hữu linh hồn phòng ngự chủ thần khí quá ít, mà Đại viên mãn thì càng ít đến đáng thương, nên nếu ai gặp phải Bối Bối gần như chắc chắn phải chết.
Những người này lập tức nhìn về phía Lôi Tư Tinh, Bối Bối với ánh mắt kinh dị: “Hai người đang ngồi cùng với Phệ Thần thử và Lôi tư Tinh kia có thân phận thế nào?”
Ách Đặc Lý Kỳ cười: “Hai người đó thực ra bình thường thôi, gã hán tử có khuôn mặt lạnh lùng tên Lôi Hồng, là sứ giả của Tử Kinh chủ thần. Còn tiểu tử tóc nâu bên cạnh gọi là Lâm Lôi, dường như cũng khá nổi danh ở Thanh Long nhất tộc”.
“Lâm Lôi?” Đích xác có vài người, đặc biệt những người đến từ Địa Ngục bọn họ có nghe nói đến Lâm Lôi. Dù sao trong mắt những cao thủ bậc thống lĩnh, khi quan sát biểu hiện của Lâm Lôi trong phù ảnh thì thực lực của hắn chỉ là một Thất tinh ác ma tương đối lợi hại, còn chưa chạm đến cánh cửa thống lĩnh, không đáng cho bọn họ để tâm.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, những ngày sau đó thỉnh thoảng lại có thêm người tới, cũng không ít người thường xuyên gặp mặt chuyện trò với nhau. Nhưng người tới nói chuyện với Lâm Lôi rất ít, dù sao thân phận Cửu U lĩnh chủ của Lâm Lôi chỉ có được sau khi chiến tranh bắt đầu, bản thân hắn vốn cũng không thích nói chuyện với người khác, liền vui mừng hưởng thụ sự thanh tịnh hiếm có này.

Chương 708: Đại quyết chiến

Bên trong đình viện, hơn năm mươi thống lĩnh cùng tập trung một chỗ. Bốn người Lâm Lôi ngồi ở một góc đình viện, một đám phục vụ bưng lên rượu ngon, đồ ăn và hoa quả.
“Tới dự kiểu này chẳng thú vị chút nào?” Bối Bối há một cắn quả tử bì, khiến nước tứa ra: “Chúng ta tới đây làm gì chứ? Không phải toàn đám thống lĩnh quản lý quân doanh bàn chuyện sao? Còn chúng ta cứ ngồi ngây ra ở bên cạnh thế này sao?”
Lâm Lôi cười, nhìn lướt qua một đám thống lĩnh ở chính giữa đình viện.
Đám thống lĩnh đó chính là những thống lĩnh đứng đầu các quân doanh. Hiện tại hiển nhiên đang bàn luận kế hoạch tiến hành đại quyết chiến. Còn những thống lĩnh đơn độc hành tẩu như nhóm Lâm Lôi, căn bản không cần tham gia.
“Chúng ta không mang theo nhân mã, thảo luận cái gì giờ?” Lôi Tư Tinh liếc nhìn đám thống lĩnh kia, rồi lại nhìn những thống lĩnh khác giống bọn họ, đều tán gẫu với các cao thủ cấp thống lĩnh khác: “Những người khác không phải cũng như chúng ta, đều ngồi ngáp vặt ở phía kia sao? Chúng ta đến lần này, kỳ thực cũng là để gặp gỡ và làm quen với một vài thống lĩnh khác. Không cần để ý đến việc khác”
Chuyện thương thảo kế hoạch tiến hành đại quyết chiến, hiển nhiên không phải chuyện đơn giản. Nhất thời, đám thống lĩnh kia cũng đã bàn luận xong.
“Các vị” Một vị tam nhãn thống lĩnh đứng dậy, hướng tới mọi người, mỉm cười nói: “Từ giờ tới đại quyết chiến không còn bao lâu. Mọi người dù là muốn tham gia đại quyết chiến, hay chỉ muốn quan sát, tất nhiên đều tùy các vị chọn lựa. Nếu muốn tham gia vào đại quyết chiến, phương thức cũng giống như trước kia, cùng hòa vào với binh lính. Chắc rằng ta cũng không cần nói nhiều”
Vị diện chiến tranh đã tiến hành rất nhiều lần. Có nhiều chuyện cũng đã thành thông lệ.
Hòa vào số đông binh lính, nếu thoạt nhìn, khó có thể phân biệt được sự khác biệt của thống lĩnh với binh lính. Như vậy cũng có thể phòng ngừa quân địch tập trung công kích vào vị thống lĩnh đó, xác xuất sinh tồn cũng do đó mà nâng lên. Đương nhiên, nếu gây chú ý quá lớn, thì cũng rất nguy hiểm.
“Bên trận doanh của quang minh thần giới, có những cường giả đặc biệt lợi hại nào? Ai biết xin nói ra, để mọi người cùng sớm có chuẩn bị” Gã thống lĩnh tam nhãn nói to.
“Ta biết một người, bên phía trận doanh Quang minh thần giới, có Mã Cách Nỗ Tư” Một gã cường giả cấp bậc thống lĩnh cao giọng nói.
“Mã Cách Nỗ Tư, đích xác phải hết sức đề phòng” Gã thống lĩnh tam nhãn nghiêm túc gật đầu.
Lôi Tư Tinh ngồi ở một góc cũng cười ha ha: “Ta còn biết một người nữa, là phong hệ đại viên mãn Bái Ách, hắn cũng đến đây rồi. Hơn nữa cũng là gia nhập trận doanh bên Quang minh thần giới”
“Bái Ách?” Cái tên này, cũng khiến mọi người chú ý.
Lát sau cũng có thêm nhiều người khác được nhắc đến, tuy nhiên chân chính khiến mọi người kinh hãi chính là bọn Mã Cách Nỗ Tư cùng Bái Ách. Dù sao đại viên mãn cường giả vốn đã đứng ở cấp bậc tối cường. Nếu đại viên mãn muốn giết thống lĩnh có thể trực tiếp giết chết. Còn nói đến quần công, với tốc độ kinh nhân của đại viên mãn cường giả, thì chỉ là chuyện nói đùa mà thôi.
“Lâm Lôi, Thanh Hoả như thế nào mà cũng không hiện thân?” Lôi Tư Tinh lặng lẽ nói chuyện với Lâm Lôi: “Hắn cùng ở bên trận doanh của chúng ta, đáng ra nên đến đây mới đúng”
Lâm Lôi cũng lắc đầu vẻ nghi hoặc: “Ta cũng không rõ, hắn vốn luôn độc lập hành tẩu”
Lần tụ hội này, đều là việc các nhóm cường giả thống lĩnh cấp bậc cùng nói chuyện phiếm, làm quen lẫn nhau. Dù sao nếu không phải là ở vị diện chiến trường, muốn một lần tụ tập nhiều như vậy cường giả cấp thống lĩnh cũng rất khó. Không phải nói quá, lần tụ hội này cũng là tập hợp những cường giả đại biểu cho cấp tối cường của thần cấp.
Lâm Lôi tuy vậy không muốn cùng những người khác nói nhiều. Vẫn như trước, thuận miệng nói chuyện với một vài người một hai câu. Những người này cũng chỉ biết có duy nhất cái tên Lâm Lôi mà thôi.
“Ta ở đây đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người” gã tam nhãn thống lĩnh lúc kết thúc hội nghị vừa cười vừa nói: “Mọi người có thể ở gần kế đây, dù có thể không được như chỗ cư ngụ trước đó của mọi người, nhưng ở đây gần sát với tinh hà thông đạo. Đợi đến thời điểm đại quyết chiến, các vị thống lĩnh cũng có thể sớm tham gia vào trong”.
Mọi người cũng không khách khí, đều tự mình chọn lấy chỗ ở, cùng yên lặng chờ đợi đến lúc đại quyết chiến.
o0o
Bên phía quang minh thần giới, lúc tụ hội cũng chỉ xuất hiện một mình Mã Cách Nỗ Tư là cường giả cấp bậc đại viên mãn. Còn Bái Ách cũng không đến tham gia tụ hội.
“Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh” Đám thống lĩnh tham gia hội nghị đều vô cùng nhiệt tình chào hỏi Mã Cách Nỗ Tư. Tất cả đều không tự giác biểu lộ sự cung kính.
Tuy nói bọn họ là cường giả thống lĩnh, vốn rất cao ngạo. Nhưng đối mặt với đại viên mãn … liền tự nhiên có cảm giác giống như thường dân được gặp đế vương. Thường dân dù cao ngạo tới đâu, trước mặt đế vương cũng tự nhiên phải cung kính. Mà việc cung kính này … bọn họ hoàn toàn không cho là mất mặt, mà còn cho rằng là chuyện đương nhiên.
Cũng giống như nếu gặp được chủ thần, đều phải quỳ xuống. Đây chính là nhận thức mang tính tiềm tàng, cho rằng đó là lẽ thường phải làm.
Mã Cách Nỗ Tư lúc này, bên phía trận doanh của mình, xét về mức đãi ngộ, so với Lâm Lôi hoàn toàn trái ngược.
Nhưng Mã Cách Nỗ Tư cũng là mặc kệ người khác, hắn cũng ngồi một góc, cùng với Ô Mạn, Thiết Cách Ôn và Lạp Mỗ Sâm.
“Các vị, bên phía hắc ám thần giới có cường giả lợi hại nào cần phải lưu tâm, ai biết xin nói ra để mọi người có sự chuẩn bị sẵn” Một gã thanh niên râu tóc bạc trắng cũng mở miệng nói:
Nhất thời đám thống lĩnh kể ra một số cường giả nổi danh, như Lôi Tư Tinh và Bối Bối đều bị nhắc tên.
“Chúng ta cũng gặp một cường giả, có lẽ là đại viên mãn cường giả” Ô Mạn cao giọng nói: “Hắn là một đại viên mãn thuộc hoả hệ. Ở bên phía trận doanh của đối phương. Nhưng tên của hắn … chúng ta lại không biết, chỉ biết rằng hắn có cặp lông mày màu đỏ”
Các cường giả cấp thống lĩnh lập tức im lặng. Cho dù là Lôi Tư Tinh hay Bối Bối, so với đại viên mãn, sự nguy hiểm đều kém hơn nhiều.
“Ta cũng biết một người” Hắc Mặc Tư cao giọng nói: “Ta hoài nghi hắn cũng là đại viên mãn cường giả”
Lời vừa nói ra, tất cả các thống lĩnh trận doanh đều nhìn về phía Hắc Mặc Tư. Ai cũng đều biết Hắc Mặc Tư, với thực lực của Hắc Mặc Tư mà nói ra điều này, hẳn là không thể sai.
“Gã đó thuộc tứ thần thú thanh long nhất tộc gia tộc, thực lực rất quỷ dị, lúc đầu vốn rất yếu, mà về sau, so với ta còn mạnh hơn nhiều. Cũng chỉ trong vòng mấy trăm năm mà thôi, đã tiến bộ lớn đến thế. Hơn nữa hắn còn nói, hắn tu luyện chưa đến ba nghìn năm. Ta thực sự không thể tin. Nhưng lại có thể khẳng định thực lực của hắn đã vượt xa ta” Hắc Mặc Tư nói vẻ phẫn hận: “Ta nghin ngờ hắn đã đạt tới đại viên mãn cảnh giới”
Nhất thời có một trận cười rộ lên.
Tất cả mọi người đều biết Hắc Mặc Tư trì độn, đầu óc vốn khá ngây ngô, thoạt nghe lời này của Hắc Mặc Tư, ai cũng cho là việc tức cười.
“Hắc Mặc Tư, không đến ba nghìn năm, mà ngươi nói hắn là đại viên mãn? Nếu chưa đến ba nghìn năm mà đạt tới đại viên mãn, thì những người chúng ta ở đây đều thực phải xấu hổ. Ha ha” Một đám thống lĩnh hiển nhiên đều không tin chút nào.
“Hắc Mặc Tư, đừng nghe người khác nói bậy” Tất cả các thống lĩnh đều không tin.
“Ngay cả cường giả mạnh nhất của Thanh long nhất tộc, là Cái Tư Lôi Sâm, cũng chỉ tương đương với chúng ta thôi. Làm gì có đại viên mãn cường giả nào, nếu có thì đã không bị bọn người Bát đại gia tộc khi trước khi dễ thê thảm như vậy”
Một hồi bàn tán, hiển nhiên không ai tin Hắc Mặc Tư.
“Không có chuyện đó”
Mã Cách Nỗ Tư ngồi ở một góc chậm rãi nói: “Chưa đến ba nghìn năm mà có thể tuy luyện tới đại viên mãn, tuyệt đối không có khả năng. Đừng nói đến ba nghìn năm, cho dù có là ba vạn năm, ba mươi vạn năm cũng không thể đạt tới đại viên mãn. Muốn đạt tới đại viên mãn, cần tối thiểu một trăm vạn năm. Đây là một chuyện không thể phát sinh”
Mã Cách Nỗ Tư thân là đại viên mãn, với chuyện này lời nói có trọng lượng hơn cả.
“Chẳng lẽ Hắc Mặc Tư ta lại lừa các ngươi” Hắc Mặc Tư phẫn nộ, mũi phun nhiệt khí, ánh mắt tức giận quắc lên, phảng phất giống hai cái chuông đảo qua những người khác. Một đám thống lĩnh tự nhiên tiếng cười nhỏ dần. Đối đầu với Hắc Mặc Tư, bọn họ thực đều không nghĩ tới.
“Không tin thì thôi, lúc chết đừng trách ta” Hắc Mặc Tư hừ một tiếng rồi ngồi xuống, chộp lấy một miếng thịt lớn trên bàn, ngoạc mồm ra cắn.
Cả bên phía trận doanh hắc ám thần giới lẫn quang minh lần giới, song phương đều im lặng. Tất cả đều cùng chờ đợi thời điểm đại quyết chiến. Chỉ có điều nếu so với các thống lĩnh, thì binh lính lại mong chờ đại quyết chiến hơn hết thảy.
Trong chiến tranh vị diện, xác suất tử vong của binh lính cực cao.
Những binh lính bình thường nếu muốn có quân công đều phải dùng chủ thần lực. Với nhiều binh lính chỉ là mong muốn được một lần chứng kiến thứ chiến tranh đáng sợ nhất – Chiến tranh vị diện. Đem một thần phân thân của mình tham dự vào đây, chết mất một thần phân thân nhưng có thể tự mình trải qua thứ chiến tranh vị diện trong truyền thuyết.
Là ngu xuẩn, hay là điên cuồng?
Không nói tới, làm một vị thần sinh tồn tới triệu vạn năm, không có lưu luyến gì, thì chuyện gì cũng có thể làm ra.
Vị diện chiến tranh, chính nó là một cuộc chiến thực điên cuồng.
Tại trận doanh bên phía Hắc ám thần giới, ở nơi cư ngụ của các thống lĩnh. Bọn người Lâm Lôi lúc này đều ở trong đình viện.
Lôi Tư Tinh và Bối Bối đang ngồi tán gẫu với nhau
Đột nhiên …
“Oanh long long” một cỗ âm thanh đáng sợ vang lên từ phía chân trời, đồng thời, một cỗ năng lượng giao động giống như trời long đất lở, điên cuồng tản ra bốn phía.
“Hô hô”
Gần như toàn bộ các kiến trúc hai bên bờ tinh hà đều bị cỗ năng lượng này trực tiếp hoá thành bột phấn, khiến đám binh lính và thống lĩnh đều lộ ra. Chỉ trong nháy mắt, vô số binh lính cùng thống lĩnh hai bên bờ tinh hà đều nhìn về phía tinh hà thông đạo.
Chậm rãi, vô số người giương mắt nhìn tinh hà thông đạo.
Lâm Lôi nhìn ra xa, chỉ thấy hai đầu tinh hà thông đạo đều tản ra quang mang bảy sắc. Hào quang phóng lên cao, khiến không gian chấn động. Lúc này, hai đầu tinh hà thông đạo đều nổi bật đến mức chưa từng có.
“Đại quyết chiến, rốt cục bắt đầu!” Lâm Lôi chứng kiến cảnh này, không khỏi tự nhủ thầm.
Theo quy củ của chiến tranh vị diện, tại thời khắc cuối cùng của năm thứ một nghìn, tinh hà thông đạo sẽ toả ra quang mang bảy sắc, khiến trời rung đất động, cũng đồng thời là tín hiệu báo hiệu đại quyết chiến bắt đầu. Có người nói chuyện này do chủ thần sắp đặt, cũng có truyền thuyết cho rằng chuyện này là do chí cao thần đặt ra. Nhưng có một điểm không thể nghi ngờ …
Đại quyết chiến, bắt đầu!
Không có một mệnh lệnh nào, cũng không có một chút chần chờ nào.
“Sát!” Một tiếng gầm đồng thanh bộc phát.
Binh lính phía hai đầu tinh hà thông đạo, lập tức điên cuồng nhắm dọc theo thông đạo, hướng tới bên kia giết chóc. Bên phía trận doanh quang minh thần giới, cũng đồng dạng lao lên, hướng tới phía kia chém giết.
“Ha ha, bắt đầu rồi” Lôi Tư Tinh cười to: “Chúng ta lên thôi”
“Lên thôi” Bối Bối cũng hô lớn.
Bốn người Lâm Lôi giống như lằn chớp, lập tức hướng tinh hà thông đạo phóng đi.
Tất cả các thống lĩnh đều không cần lập đội ngũ, đều tự mình độc lập hành động. Còn binh lính tại các quân doanh đều lập tức hình thành thế trận, ngay sau đó, giống như cuồng long, hướng tới phía bên kia lao lên. Nhiệm vụ của các quân doanh, vốn đã được sắp xếp từ trước tại lần tụ hội.
Giết chóc, trong nháy mắt liền bắt đầu.
Tinh hà như một ảo, lúc này hai đầu thông đạo toả ra hào quang bảy sức lộng lẫy, như mộng như ảo. Cả hai bên trận doanh quang minh và hắc ám song phương, dọc theo tinh hà thông đạo điên cuồng chém giết.
Bốn người Lâm Lôi, Bối Bối, Lôi Tư Tinh và Lôi Hồng đứng ở ngay kế tinh hà thông đạo.
“Quả thực là điên cuồng.” Lâm Lôi quan sát cảnh này cảm thán.
Đông đảo binh lính chen cứng tinh hà thông đạo, cứ lấy một nghìn binh lính thành một trận thế, đều cùng triển khai vật chất công kích hoặc linh hồn công kích, hướng về đối phương ra đòn mạnh nhất của mình. Loại viễn công này diễn ra trong một thoáng, rồi ngay sau đó đại quân hai bên giống như hai cự thú lao vào nhau, hỗn chiến bắt đầu.
Máu tươi bắn đầy trời, thần cách bay tung, huy chương cũng rớt xuống như mưa.
Chém giết điên cuồng tới tận cùng.
“Dựa theo quy củ của chiến tranh vị diện, phải chiếm được cả hai đầu tinh hà thông đạo mới là thắng lợi, còn nếu chỉ chiếm được bên trong tinh hà thông đạo, thì tính là hoà” Lôi Tư Tinh hai mắt phát sáng: “Ha ha, Lâm Lôi, chúng ta không chần chừ nữa, hơn nữa các thống lĩnh khác đều đã vào trong rồi”
Lâm Lôi trực tiếp nhìn ra, vô số huy chương màu trắng cùng huy chương màu đen rớt xuống, có binh lính chỉ cần quơ tay cũng đã nhặt được cả chục khối binh lính huy chương. Tại loại chém giết điên cuồng thế này, đích thực là nơi kiếm quân công nhanh nhất. Nhưng cũng chính là nơi nguy hiểm nhất.
“Lên”
Bốn người bọn Lâm Lôi cũng lao vào tinh hà thông đạo, cùng nhập vào dòng suối máu điên cuồng, ở phía sau cũng có một dòng thác cuồn cuộn binh lính cùng đám thống lĩnh, liên tiếp nối nhau lao vào.

Chương 709: Thực lực của Lâm Lôi

Hai đầu tinh hà thông đạo, quang mang bảy sắc bốc lên.
Binh lính bên phía hắc ám thần giới trận doanh và quang minh thần giới trận doanh đều điên cuồng chém giết trong thông đạo. Nếu từ trên cao mà quan sát, có thể thấy hai bờ tinh hà, hai dòng thác người cuồn cuộn đang không ngừng dũng mãnh tiến vào tinh hà thông đạo. Lúc này tinh hà thông đạo thực sự là một cỗ máy nghiền thịt, một cỗ máy nghiền thịt thượng vị thần.
Trong lúc hỗn chiến, không còn cách nào khiến cả một nghìn người cùng thống nhất với nhau, chỉ có thể dùng thần thức chỉ huy, để từng nhóm một trăm người phối hợp hành động.
Lúc này, bốn người Lâm Lôi cũng hoà vào dòng thác người.
Tại nơi cả ngàn vạn người tập trung như vậy, cả bọn Lâm Lôi thực muốn hoa mắt. Nhưng cũng có một nhóm đội ngũ quân địch lao tới nhóm người Lâm Lôi.
“Linh hồn công kích! Mục tiêu, là nhóm mười một người phía trước ba mươi thước” Đội trưởng của nhóm một trăm người này dùng thần thức ra lệnh, nhất thời cũng chỉ còn có tám mươi hai tên trong cả nhóm trăm người dùng linh hồn vô hình vô ảnh công kích tới, giống như gần trăm cây phi đao bắn về phía nhóm 11 người xung quanh bọn Lâm Lôi.
Lôi Tư Tinh cười khinh thường một tiếng.
“Muốn chết” Chỉ thấy Lôi Tư Tinh nhíu mày, rồi đột nhiên một đạo tử quang tràn ngập xuất ra.
Quang ảnh màu tím nhằm tới đội ngũ một trăm người kia đánh tới. Nhưng bất quá, do xung quanh số người quá dày đặc, chiêu này của Lôi Tư Tinh không tránh khỏi đánh vào một vài binh lính bên phía trận doanh của mình, mà cũng vì thế mà chỉ đánh trúng khoảng năm mươi ba binh lính bên địch quân trong đội ngũ một trăm người bên kia.
Có thế thấy số người chen chúc nhau dày đặc đến thế nào.
Năm mươi lăm người trúng phải chiêu này, có năm mươi ba người chết tại trận, chỉ có hai người là sống sót.
Năm mươi ba khối huy chương rớt xuống.
“Huy chương” nhất thời đám binh lính xung quanh lao vào tranh cướp, nháy mắt đã sạch trơn. Nhưng tại chiến trường lúc này, huy chương vẫn không ngừng rớt ra. Mỗi một huy chương rớt xuống, đều biểu thị một người đã chết đi.
“Là Lôi Tư Tinh, chạy mau” đội trưởng của đám một trăm người kia sợ đến tái mặt, lập tức bỏ mặc đội ngũ, nhằm hướng bên hắn chạy trốn.
“Cũng lợi hại a” Bối Bối cười rộ lên.
“Những người đó thậm chí còn chưa đạt tới thất tinh ác ma, giết bọn chúng quá dễ. Chiêu này của ta uy lực không tính là lớn, dùng đánh quần công thôi” Lôi Tư Tinh thất vọng: “Mọi người cẩn thận đấy. Vẫn chưa rõ ai là thống lĩnh, chúng ta không thể ở yên chỗ này, khiến bị chú ý. Vừa rồi đánh cái đội một trăm người kia, đã gây động tĩnh, sợ rằng sẽ có nhiều đội trăm người khác liên hợp đối phó với chúng ta”
Lôi Tư Tinh rất có kinh nghiệm, biết là không thể đứng im lâu ở một chỗ.
“Đi theo ta” Lâm Lôi mở miệng nói
Lâm Lôi nói ra, cả ba người Lôi Tư Tinh, Bối Bối và Lôi Hồng đều không chút dị nghị, liền đi theo.
Mặc dù lúc này tinh hà thông đạo tràn ngập máu tươi, giữa cảnh điên cuồng ấy, Lâm Lôi lại như nhàn rỗi du ngoạn. Phàm là có nhóm trăm người nào lao tới, liền bị một cỗ lực lượng bài xích cường bạo, chấn bay ra ngoài.
“Lôi Tư Tinh, không gian tử tinh của ngươi, thực là lợi hại” Một giọng cười bỗng vang lên bên cạnh.
Nhóm Lâm Lôi quay đầu lại nhìn, người nói chuyện chính là Ách Đặc Lí Kỳ. Hôm nay Ách Đặc Lí Kỳ mặc trường bào màu vàng nhạt. Hắn trong lúc hỗn chiến cũng rất ung dung, liếc nhìn Lâm Lôi một cái: “Lôi Tư Tinh, chiếu cố bằng hữu ngươi cho cẩn thận, nơi này cực kỳ nguy hiểm. Một đứa thất tinh ác ma, chết dễ lắm”
Nói xong Ách Đặc Lý Kỳ chớp động thân mình, để lại một đạo tàn ảnh, hướng về phía xa.
Giữa cảnh hổn chiến, Ách Đặc Lý Kì giống như cá vẫy vùng, vô cùng linh hoạt.
“Cái gã Ách Đặc Lý Kỳ này đúng là mù rồi? Ngay cả trọng lực không gian do lão đại bố trí cũng không phát hiện được ra” Bối Bối hừ giọng nói.
“Mặc kệ hắn” Lâm Lôi nhìn về phía trước: “Trước mặt chính là khu vực chính giữa tinh hà thông đạo, cũng là nơi chém giết điên cuồng nhất. Ta đã phát hiện ra vài thống lĩnh địch quân. Đi thôi” Lâm Lôi điềm nhiên như một người bàng quan. Tâm cảnh cũng giống như thực lực, có quan hệ rất lớn.
Nếu thực lực yếu nhược, trong lòng cũng run sợ, lúc nào cũng đề phòng. Cũng giống đám lính thường, sơ xảy một cái là chết.
Nếu thực lực mạnh, giống như Ách Đặc Lý Kỳ, sẽ vô cùng thoải mái, chỉ cần cảnh giác ẩn giấu tung tích, đề phòng thống lĩnh đối phương, tránh bị địch quân bao vây là được.
Mà đến cấp bậc của Lâm Lôi, lại càng khác biệt.
“Lâm Lôi, các ngươi nhìn xem” Lôi Tư Tinh đột nhiên kinh hô.
Ánh mắt Lâm Lôi nhìn tới, thấy một gã áo đen đang ở cách xa vài dặm đang bị hơn một ngàn người phía quang minh trận doanh vây công. Một đòn linh hồn công kích quần công cùng lúc đánh tới, có cả một số người thi triển thiên phú thần thông. Hơn một ngàn người liên hợp công kích, gã áo đen né tránh cực nhanh, nhưng vẫn trúng khoảng hơn một trăm đòn, dù thế không bị thương tổn gì lắm.
Ngay sau đó, cả ngàn người vừa rồi, cùng lao tới dùng vật chất công kích.
“Rầm, rầm rầm” Hơn một ngàn người phần lớn đạt tới cấp bậc cường giả lục tinh ác ma, cũng còn có một số đạt tới thất tinh ác ma cùng liên thủ công kích, phảng phất giống như huỷ thiên diệt địa đánh tới người hắc bào nhân. Hắc bào nhân nát thành tương thịt, một số binh lính đứng liền kề cũng chịu tai bay vạ gió.
Một quả thần cách, một cây hạng liên màu đen cùng với một không gian giới chỉ và một huy chương màu máu cũng rơi xuống.
Bọn Lâm Lôi chứng kiến cảnh này ở xa, đều âm thầm lắc đầu.
Nã Ba Đặc người này thực đen đủi” Lôi Tư Tinh cười nhẹ truyền âm nói với ba người Lâm Lôi: “Dám chắc hắn đã khiến đối phương chú ý, mà Nã Ba Đặc này lại không ý thức ra rằng người bên quang minh trận doanh nhiều như vậy, rất dễ dàng có vài chục đội bách nhân cùng nhắm vào hắn quần công. Liên tục chịu hai đòn vây công, một linh hồn công kích, một vật chất công kích là đủ giết hắn rồi. Không có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, là thôi rồi”
Linh hồn công kích hay vật chất công kích, tốc độ đều rất nhanh.
Thống lĩnh thông thường tốc độ có nhanh, đối diện với linh hồn công kích và vật chất công kích gần sát chỉ có thể né tránh khoảng hai thước. Trừ khi đạt tới đại viên mãn cường giả, có thể né ngoài mấy chục thước, còn có thể bẻ gẫy không gian, vốn không sợ bị vây công.
“Giữa đại quyết chiến, thống lĩnh cũng dễ chết a” Bối Bối chép miệng cảm thán.
Cho dù ở Minh giới hay ở Địa ngục vị diện, muốn một lần tập hợp hơn một ngàn lúc tinh ác ma cùng vây công, là chuyện rất khó. Nhưng lúc đại quyết chiến này, tất cả đều là cường giả thượng vị thần, có thể dễ dàng tập hợp cả ngàn người cùng liên hợp công kích. Cho nên … không thể gây chú ý quá nhiều. Gây chú ý, là chết.
“Đừng gây kinh động” Lâm Lôi ánh mắt đột nhiên tập trung nhìn phía xa: “Ta phát hiện một mục tiêu rất tốt”
“Sao?” Ba người Lôi Tư Tinh, Bối Bối và Lôi Hồng cũng nhìn về phía xa.
“Là bọn chúng” Lôi Tư Tinh ánh mắt rực sáng, một tia hung quang loé ra: “Lần này không thể để chúng chạy thoát”
“Toàn bộ giết hết!” Bối Bối cũng gắt gao nhìn chằm chằm chằm phía xa.
Cách bọn họ khoảng ba dặm, ba đạo thân ảnh đang cực tốc phi hành đuổi giết một người mặc áo bào màu tro. Hai trong số đó, chính là Ô mạn mặc kim bào và Thiết Cách Ôn mặc trường bào màu tím. Theo sát bọn chúng chính là Lạp Mỗ Sâm.
Lạp Mỗ Sâm mặc dù là một thống lĩnh quân doanh, nhưng trong lúc hỗn chiến, đều chia thành từng đội một trăm người phối hợp hành động, vai trò của thống lĩnh quân doanh không lớn, hắn chỉ định một người điều phối toàn cục. Còn chính mình thì cùng hợp với hai bằng hữu, tìm giết thống lĩnh địch quân. Nhóm ba người Ô Mạn, rất tự tin vào thực lực của tổ mình.
“Ha ha, còn muốn chạy??” Lạp Mỗ Sâm chính là người tốc độ nhanh nhất
“Véo” Một đạo kim quang từ tay Lạp Mỗ Sâm bắn ra, trong nháy mắt xé rách không gian, đánh tới người áo tro đang chạy “Oanh” thân hình người áo tro bên ngoài nhất thời nổi lên ánh sáng màu đen, hung hăng một quyền chọi lại đạo kim quang, rồi ngay sau đó tiếp tục bỏ chạy.
Chỉ cần một thoáng ngăn trở như vậy, Ô Mạn, Thiết Cách Ôn đã liền vây lấy hắn.
“Ngươi trốn không thoát đâu” Ô Mạn cười to. Toàn thân bỗng bộc phát quang mang màu trắng, cây lang nha bổng cũng liền đánh tới người mặc áo màu tro.
“Choang” Người áo tro song chưởng hợp lại, ngạnh tiếp cây lang nha bổng.
Nhưng ngay trong sát na đó, từ cây lang nha bổng một mũi nanh nhọn bắn ra, nhắm vào đầu người áo tro. Chỉ nghe một tiếng kim thanh vang lên, mũi nanh đâm vào người áo tro, nhưng không trúng chỗ yếu hại.
“Rầm” Một đạo kim quang liền đó đánh tới đầu người áo tro.
Người tấn công chính là Lạp Mỗ Sâm, đạo kim quang vừa thoắt đánh tới đã bay trở về tay hắn. Là một cây cổ phác trường mâu màu vàng, trên thân có khắc ma văn quỷ dị.
“Ha ha, tốc độ thu thập huy chương này quá nhanh. Đây là cái thứ ba, là cái thứ ba a” Lạp Mỗ Sâm lật tay, thu lấy một khoả huyết sắc huy chương. Ô Mạn đứng cạnh rất tự đắc: “Lạp Mỗ Sâm, ba người chúng ta liên thủ, còn ai có thể ngăn trở?”
“Ô mạn. Người quen của chúng ta tới kìa” Thiết Cách Ôn truyền âm cười khinh thường.
Ô Mạn, Lạp Mỗ Sâm lập tức nhìn dõi theo ánh mắt Thiết Cách Ôn, chỉ thấy bốn đạo thân ảnh đang bay tới, dẫn đầu chính là Lâm Lôi.
“Gã Lâm Lôi này còn không chết?” Ô Mạn thất kinh. Hai mắt Ô Mạn lộ hung quang: “Không chết cũng tốt. Hai lần trước giết hắn chưa chết, lần này để ta giải quyết hắn”
“Gã Lôi Hồng kia giao cho ta, lần trước giết hắn chưa xong, lần này cũng nên kết thúc” Thiết Cách Ôn cũng nhìn chằm chằm vào Lôi Hồng phía xa, đồng thời truyền âm nói: “Lạp Mỗ Sâm, ngươi mau tìm Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh. Ngươi mà gặp phải gã Bối Bối kia thì chỉ có chịu chết. Trong bốn người thì Lôi Tư Tinh khó đối phó nhất. Trừ phi Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh tới, mới có thể đối phó được hắn”
“Hảo” Lạp Mỗ Sâm cũng biết Bối Bối là Phệ thần thử, cũng không liều mạng.
Lập tức Lạp Mỗ Sâm quay đầu rời đi.
“Các ngươi không thoát đâu” Một đạo thanh âm lạnh lùng vang trong óc cả ba.
Lạp Mỗ Sâm. Ô Mạn. Thiết Cách Ôn kinh ngạc nhìn tới trước, chỉ thấy Lâm Lôi vốn đang phi hành cùng Lôi Tư Tinh, Lôi Hồng và Bối Bối bỗng đột nhiên tăng tốc độ lên nhiều. “Vèo” một tiếng như tiếng gió, chỉ thấy một đạo tàn ảnh lưu lại kéo dài trong thông đạo, thân hình Lâm Lôi chớp mắt đã tới trước ba người.
“Thế này …” Cả ba người nhóm Ô Mạn nhất thời thất kinh.
Ba người Lôi Tư Tinh vẫn còn ở xa, nhưng Lâm Lôi lại đã tới. Tốc độ đáng sợ thế này của Lâm Lôi … đã vượt quá mức hình dung của bọn họ.
Ba người Ô Mạn lập tức nhớ lại, tại lần tụ họp Hắc Mặc Tư có nhắc đến một cường giả thuộc Thanh long nhất tộc.
“Chẳng lẽ là hắn?” Ba người Ô Mạn không còn dám nghĩ nhiều, đồng loạt cả ba liều mạng dùng tuyệt chiêu cực mạnh của mình.
“Rầm …”
Một quyền Lâm Lôi đánh ra, giống như thiên địa ập tới, 108 đầu hắc sắc thương long trong nháy mắt bao trùm cả ba. Lực trói buộc đáng sợ khiến cử động cả ba thống lĩnh giảm tới cả nghìn lần, cả bọn chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền đầu của Lâm Lôi đánh tới, mà không có một chút khả năng đón đỡ nào.
“Rầm” Quyền đầu trực tiếp nện vào đầu Ô Mạn.
Thân thể Ô Mạn khẽ run, nhìn bên ngoài hắn không có một chút vết thương, nhưng thực ra … bên trong đầu hắn đã bị chấn thành hồ nhão. Một khoả huy chương màu vàng rớt ra từ người hắn, đồng thời còn có linh hồn phòng ngự chủ thần khí.
“Lâm Lôi, dừng tay” Trong nháy mắt một âm thanh vang vọng trong đầu Lâm Lôi.
“Mã Cách Nỗ Tư?” khoé miệng Lâm Lôi khẽ nhếch.
“Dừng tay” Mã Cách Nỗ Tư vô cùng nôn nóng.
“Rầm!” Quyền đầu Lâm Lôi phảng phất uy lực vô địch, vừa giết chết Ô Mạn trong nháy mắt, lại lập tức đảo qua Lạp Mỗ sâm và Thiết Cách Ôn bên cạnh đánh tới, cả hai dưới lực trói buộc cường đại, đều không có một chút khả năng hoàn thủ.
Lạp Mỗ Sâm thân thể lập tức vô lực ngã xuống, một khối huy chương màu vàng cũng rớt ra.
Mà Thiết Cách Ôn toàn thân chấn động, bắn vọt ra sau. Thiết Cách Ôn kinh hoàng nhìn Lâm Lôi: “Hắn … Hắn sao có thể mạnh đến thế?” Vừa rồi dưới lực trói buộc áp xuống, cái này … ngay cả năng lực kháng cự cũng đều không có, khiến Thiết Cách Ôn cảm thấy quá kinh hãi.
“Không hổ là có hai kiện phòng ngự chủ thần khí, giết ngươi không dễ” Lâm Lôi Liếc nhín Thiết Cách Ôn, rồi thu lấy hai khoả huy chương màu vàng. “Lão đại” lúc này ba người Bối Bối, Lôi Tư Tinh và Lôi Hồng mới đuổi tới.
“Đã thu được hai khoả thống lĩnh huy chương” Lâm Lôi quay lại cười với Bối Bối.
“Lão đại, cẩn thận” Bối Bối đột nhiên truyền âm cảnh báo.
Lâm Lôi quay lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh mơ hồ đang cực nhanh tiến tới, so với tốc độ vừa nãy của Lâm Lôi cũng gần như tương đương. Chính là Mã Cách Nỗ Tư đang bạo nộ. Mã Cách Nỗ Tư hiện thân cạnh thân thể Lạp Mỗ Sâm, tức giận đỡ thân hình co quắp của hắn dậy.
Ô Mạn chết, Mã Cách Nỗ Tư không quan tâm.
Nhưng Lạp Mỗ Sâm, chính là bằng hữu của Mã Cách Nỗ Tư, chính thức là bằng hữu.
Mã Cách Nỗ Tư ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn Lâm Lôi, trầm giọng: “Ta vừa rồi, đã nói ngươi dừng tay”
Lâm Lôi lạnh nhìn Mã Cách Nỗ Tư, nhẹ giọng nói: “Người ta muốn giết, ngươi ngăn không được”

Chương 710: Tinh hà quyết chiến

Có thể đạt tới đại viên mãn, không phải cứ bằng vào thiên tư trác tuyệt là đủ, còn phải là người có đại nghị lực, đại hùng tâm. Có thể đạt tới đỉnh cao tột bậc, bọn họ vốn đã có thói quen được người khác cung kính, ngưỡng mộ. Kể cả khi gặp chủ thần, bọn họ cũng không cần quỳ xuống, chỉ cần thoáng khom người là đủ. Như thế có thể hình dung ngạo khí trong lòng đại viên mãn cường giả cấp bậc lớn đến thế nào.
“Người ta muốn giết, ngươi ngăn không được”
Lời nói lạnh lùng của Lâm Lôi, cùng với ánh mắt đi kèm, khiến Mã Cách Nỗ Tư vốn đã sớm sôi máu vì bằng hữu vừa bị sát tử, trong khoảnh khắc hai mắt trở nên đỏ sậm.
Mã Cách Nỗ Tư buông thi thể Lạp Mỗ Sâm ra, chậm dãi đứng lên, lạnh lẽo nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi không một chút sợ hãi, cũng lạnh nhạt nhìn Mã Cách Nỗ Tư.
“Rầm, rầm …” Chung quanh tiếng gầm rú không ngừng, trận giết chóc vẫn không lúc nào ngừng, binh lính thuộc hắc ám trận doanh cùng quanh minh trận doanh điên cuồng chém giết, máu bắn đầy trời, thần cách liên tục rớt ra, mỗi khoả huy chương đều bị một đám lớn binh sĩ lao vào cướp đoạt. Tinh hà thông đạo lúc này, chính là nơi tối điên cuồng.
Giữa địa ngục cuồng dại này, Lâm Lôi và Mã Cách Nỗ Tư cùng giáp mặt đối đầu, thân hình cả hai không nhúc nhích.
Tựa hồ đối với bọn họ mà nói thì hàng vạn ngàn binh lính đang chém giết xung quanh đều chỉ là hư vô.
“Nhằm thẳng gã mặc ngân bào trắng đang đứng bất động, Linh hồn công kích” Một đội nhân mã một trăm người chợt cùng nhắm tới Mã Cách Nỗ Tư, theo hiệu lệnh của đội trưởng vừa dùng thần thức truyền âm, cùng lúc bảy mươi lăm người trong đội ngũ này đồng loạt thi triển các loạt công kích vô hình vô ảnh, đánh về phía Mã Cách Nỗ Tư.
Vốn đang căm hận Lâm Lôi ngút trời, Mã Cách Nỗ Tư không khỏi quay đầu nhìn lại. “Hừ” một tiếng, ánh mắt hắn phát lạnh.
Từ đôi mắt lạnh lẽo như băng của Mã Cách Nỗ Tư, một đạo kiếm quang mênh mông bắn ra giống như hàng trăm mũi tên vút tới. “véo” “véo” … trong khoảnh khắc vút qua không gian đánh bật những đòn công kích linh hồn đang đánh tới. Sự va chạm với các đòn công kích linh hồn hoàn toàn không làm tốc độ những mũi tên vô hình vô ảnh chậm đi, chớp mắt đánh vào thân thể nhóm binh lính trong đội một trăm người kia, cả trăm ánh mắt chợt tràn ngập kinh hoàng.
Không một tiếng động.
Bảy mươi lăm cỗ thi thể trực tiếp gục xuống, thần cách cùng với huy chương cũng rớt xuống theo.
Chỉ một ánh mắt, diệt sát bảy mươi lăm thượng vị thần.
“Như thế nào có thể?” một đám binh lính chứng kiến cảnh này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Nhưng lúc này trận chiến trong tinh hà thông đạo đang vô cùng hỗn loạn. Cũng chỉ có khoảng mười binh lính quan sát được cảnh Mã Cách Nỗ Tư hiển lộ thần uy, còn đại bộ phận binh lính khác đều không để ý tới. Dù sao tại mọi nơi trong thông đạo, đều không ngừng có người tử vong, nên nhóm bảy mươi lăm người vừa chết cũng không gây quá nhiều chú ý.
“Lão đại” bọn Bối Bối thoáng lo ngại.
“Yên tâm, các ngươi trước hết lui lại cả đi” Lâm Lôi truyền âm nói: “Đối với gã Mã Cách Nỗ Tư này, ta tuy không có mười phần chắc chắn sẽ thắng hắn, nhưng cũng nhất quyết sẽ không thua”
“Lâm Lôi, gã Mã Cách Nỗ Tư dù sao cũng là đại viên mãn cường giả, người đừng quá chủ quan. Hơn nữa, hắn còn có cả chủ thần khí” Lôi Tư Tinh truyền âm nói. Đoạn cả ba người Lôi Tư Tinh, Bối Bối và Lôi Hồng đều lui về phía sau. Bọn họ đều biết, lần Lâm Lôi và Mã Cách Nỗ Tư giao đấu này, không thể so sánh với tình huống lúc Lâm Lôi giao đấu giao hữu với Thanh Hoả.
Cao thủ cấp bậc đại viên mãn chém giết lẫn nhau, lực công kích tản ra đều có khả năng huy hiếp cường giả cấp bậc thống lĩnh.
Giờ phút này, trong mắt Lâm Lôi và Mã Cách Nỗ Tư hoàn toàn không chú ý đến bất cứ ai khác. Phảng phất giống như thế giới này chỉ tồn tại duy nhất một mình đối phương.
Mã Cách Nỗ Tư nhìn chằm chằm Lâm Lôi, trầm giọng: “Ngươi vẫn chưa chết”
“Sao, hối hận à?” Lâm Lôi lạnh lẽo cười nhạt. Trong nụ cười thoáng có một tia giễu cợt.
“Tuyệt không hối hận” Mã Cách Nỗ Tư khôi phục vẻ trấn tĩnh: “Vì ta biết rõ điều này, lần trước ngươi không chết nhưng lần này ngươi hẳn phải chết”
“Ngươi rất tự tin” Lâm Lôi nhìn thẳng vào Mã Cách Nỗ Tư, lạnh lẽo bình phẩm: “Đúng là thế, lần trước ngươi cũng rất tự tin, cho rằng ta trúng một chiêu cực mạnh của ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Kết quả thế nào đây? Đã một lần ta làm sụp đổ lòng tin của ngươi, thì lần này … ta cũng sẽ đập vụn lòng tin của ngươi”
Sắc mặt Mã Cách Nỗ Tư tím lại.
“Ha ha …” Mã Cách Nỗ Tư đột nhiên cất giọng người lạnh: “Khoác lác thì kẻ nào cũng có thể làm. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa ngươi và đại viên mãn là thế nào” Mã Cách Nỗ Tư thực vẫn không cho rằng Lâm Lôi đã đạt tới đại viên mãn, vì lần trước hắn cùng Lâm Lôi giao thủ, hắn xem ra Lâm Lôi so với đại viên mãn còn thua quá xa.
Thống lĩnh thông thường, trước mặt đại viên mãn, đều chỉ là chịu chết.
“Rầm” tiếng cười chưa dứt, thân thể Mã Cách Nỗ Tư đã động, trong khoảnh khắc đã đạt tới cực hạn, giống như một đạo huyễn ảnh trực tiếp vọt tới Lâm Lôi. Cùng lúc tay phải của Mã Cách Nỗ Tư đeo một bao tay màu đen chớp lên, trảo ảnh nhằm đầu Lâm Lôi chộp tới. “Véo, véo” không gian không ngừng rúng động kịch liệt.
Một trảo đánh ra, không gian rúng động.
“Lớn mật” Một tiếng thét vọng khắp tinh hà thông đạo
“Rầm”

Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!

Chỉ thấy một đạo kiếm ảnh màu đen bộc phát, nhắm tới trảo ảnh của Mã Cách Nỗ Tư. Trời rung đất chuyển, cả thân hình Mã Cách Nỗ Tư không kìm được bắn vọt về phía sau. Một đòn giao kích vừa rồi khiến không gian nhất thời vỡ nát thành vài đạo khe nứt. Nhất thời đám khe nứt đáng sợ này giống như quái vật nuốt chửng hơn mười binh lính xung quanh, rồi sau đó tan biến.
“Là khe nứt không gian, khe nứt không gian lớn đến vậy?” Dù đám binh lính đang điên cuồng chém giết, nhưng số binh lính chung quanh Lâm Lôi và Mã Cách Nỗ Tư, rốt cuộc cũng nhận ra ở đây đang có hai siêu cấp cao thủ.
Bọn họ dù nhận ra nhưng cũng là vô dụng, dù sao binh lính hai bên hắc ám trận doanh và quanh minh trận doanh vẫn không ngừng đẩy nhóm lính phía trước mình tiến lên, chém giết không ngừng.
“Ngươi, ngươi …” Mã Cách Nỗ Tư thất kinh nhìn Lâm Lôi: “Ngươi đã đạt tới đại viên mãn cấp bậc?”
“Thực quá kiêu ngạo” Lâm Lôi không khỏi cười khinh bỉ.
Với khả năng khống chế thiên địa của Lâm Lôi, có thể cảm nhận được rõ ràng, đòn vừa rồi Mã Cách Nỗ Tư xuất chiêu căn bản không dùng đến chủ thần lực. Cường giả cấp bậc đại viên mãn, dù cho không dùng chủ thần lực thì cũng có thể sát tử cường giả cấp thống lĩnh dễ dàng. Nhưng, nếu là dùng cách đó để đối phó với Lâm Lôi, thì đã quá tự cao rồi.
“Ngươi thực đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn?” Mã Cách Nỗ Tư không thể tin nổi, nhưng thực lực Lâm Lôi vừa biểu hiện không hề là giả.
“Ta có lẽ phải cảm tạ tuyệt chiêu toàn lực của ngươi lần trước” Lâm Lôi cười nhẹ: “Nếu không phải do lần trước ngươi muốn giết ta, khiến ta lâm vào cảnh thập tử nhất sinh, có lẽ ta cũng sẽ không đạt được tiến bộ lớn đến thế” Lâm Lôi dù không tự mình thừa nhận đã đạt tới đại viên mãn, nhưng Mã Cách Nỗ Tư nghe vậy lại mặc nhiên cho rằng Lâm Lôi thừa nhận.
“Thực khó trách lại cuồng ngạo đến thế, nguyên là đã đạt tới đại viên mãn” Mã Cách Nỗ Tư sắc mặt trầm xuống: “Nhưng dù Lâm Lôi ngươi đã đạt tới đại viên mãn, Mã Cách Nỗ Tư ta hôm nay cũng muốn cho ngươi biết … bằng hữu của ta, ngươi không có tư cách để giết”
Tiếng nói vừa dứt, Mã Cách Nỗ Tư một lần nữa động thân.
“Rầm!”
Trong đáy mắt Lâm Lôi, hiện lên một quyền đầu che kín tầm nhìn đi kèm khí tức cuồng bạo của vận mệnh chủ thần lực. Lâm Lôi có cảm giác, tựa hồ cả không gian đều ập tới phía mình, một quyền này giống như có thể huỷ thiên diệt địa, tưởng chừng không thể ngăn cản.
“Không dùng linh hồn công kích mà là dùng vật chất công kích sao?” Lâm Lôi không một chút chần chừ, một kiếm toàn lực đánh ra nghênh tiếp.
“Hống” 108 đạo hắc sắc thương long cùng bắn vọt ra cùng lưu ảnh thần kiếm, chụp tới Mã Cách Nỗ Tư, trong một thoáng Mã Cách Nỗ Tư tựa hồ nghe thấy tiếng rồng gầm, rồi thấy lực trói buộc ngất trời đè tới. Cỗ lực lượng trói buộc này, khiến đòn công kích của hắn bị ảnh hưởng không ít.
Một kiếm của Lâm Lôi. Trảo ảnh của Mã Cách Nỗ Tư.
Giao kích!
“Phốc” một âm thanh trầm thấp vang lên.
Không gian tức khắc nát vụn, vài trăm đạo khe nứt không gian xuất hiện, hàm chứa uy lực ý chí và chủ thần lực tản rộng ra khắp bốn phương tám hướng. Cỗ năng lượng bạo phát tản ra, giống như hàng nghìn vạn mũi tên dễ dàng xuyên thấu thân mình đám binh lính xung quanh.
Hơn một trăm binh lính đứng gần Lâm Lôi và Mã Cách Nỗ Tư là thê thảm hơn cả, thân hình toàn bộ bị chấn nát thành bột phấn. Một đám binh lính phía sau, thì hoặc bị xuyên thủng ngực, hoặc bị xuyên thủng đùi, một số không may thì bị xuyên thủng đầu. Tất cả không cách nào né tránh do năng lượng tản ra quá mức dày đặc.
Trong nháy mắt, trong phạm vi một trăm thước xung quanh, mấy trăm cỗ thi thể gục xuống.
“Như thế này, như thế này là sao?” Đám lính vốn đang điên cuồng chiến đấu bỗng nhiên toàn bộ ngây người, tự giác dừng tay tự hỏi rốt cuộc là cái gì khiến cho nhiều người đến thế cùng lúc chết đi. Tại nơi Lâm Lôi và Mã Cách Nỗ Tư giao chiến, xung quanh không còn ai sống sót.
Tinh hà thông đạo cũng không quá rộng, binh lính trên chiến trường lập tức bị trận kịch chiến giữa hai người thu hút.
“Rầm” … “Bốp” …
Hai đạo ảo ảnh tốc độ lên đến cực hạn liên tục giao kích, không gian không ngừng băng liệt. Vô số khe nứt tản ra, chủ thần lực cũng tản ra khiến không ít binh lính chết ngay lập tức.
“Lui, mau lui ngay” Đám lính nhất thời thất kinh hồn vía vội tận sức tháo lui, cố gắng chạy ra xa Lâm Lôi và Mã Cách Nỗ Tư.
“Tốc độ đáng sợ đến thế” Binh lính hết thảy đều run sợ: “Bọn họ chẳng lẽ là …”
Số binh lính này, nếu ở địa ngục và minh giới cũng đều có thể gọi là cường giả, kiến thức cũng không quá tệ. Chứng kiến cảnh chấn động do Lâm Lôi và Mã Cách Nỗ Tư giao thủ bọn họ đều thất kinh. Chỉ năng lượng toả ra xung quanh cũng đã dễ dàng giết chết lục tinh ác ma? Đây là lực lượng lớn đến thế nào chứ?
Không gian vị diện chiến trường là thế, mà cũng dễ dàng bị chấn nát thành hàng trăm khe nứt dài hàng trăm thước? Lực công kích ở đẳng cấp nào chứ?
Tất cả đều bị doạ đến ngây người. Trường chiến tranh tại thông đạo, cả hai phía đều muốn đánh bạo đối phương để chiếm lấy đầu thông đạo bên kia. Chỉ khi chiếm được cả hai đầu thông đạo mới có thể tính là thắng, bằng không chỉ coi như hoà.
Nhưng lúc này, trận đại chiến giữa Lâm Lôi và Mã Cách Nỗ Tư gây chấn động quá lớn.
Chỉ thoáng chốc tất cả dùng tốc độ nhanh nhất chạy lui.
Trong vòng một ngàn thước xung quanh không ai dám đến gần.
Chính giữa tinh hà thông đạo, tự nhiên hình thành một địa phương trống trải. Điều này cũng khiến cuộc chiến tại tinh hà thông đạo tự nhiên bị đình chỉ, hầu hết thống lĩnh và binh lính đều chú tâm quan sát trận chiến khốc liệt này.
“Có phải là bọn họ? Mã Cách Nỗ Tư … còn có, có phải là gã bằng hữu bên cạnh Lôi Tư Tinh không? Gã thống lĩnh tam nhãn nhất thời thất sắc.
Không ít thống lĩnh cường giả, lúc này cũng phát hiện chấn động phía xa.
“Như thế nào có thể, có phải chính là gã Lâm Lôi đó không? Ách Đặc Lí Kỳ khiếp sợ nhìn cảnh Lâm Lôi đại chiến với Mã Cách Nỗ Tư phía xa: “Mã Cách Nỗ Tư và Lâm Lôi, cả hai bất phân thắng bại?” Nhìn cảnh trời sụp đất tàn phía xa, Ách Đặc Lý Kỳ thực không tin nổi rằng Lâm Lôi vốn bị mình xem thường, nhưng lại có thể cùng đại viên mãn cường giả bất phân thắng bại. Lắc lắc mạnh đầu, Ách Đặc Lý Kỳ vẫn không thể tin vào mắt mình.
“Chính là Lâm Lôi sao?”
Đám người bên hắc ám trận doanh vốn đều không để ý đến Lâm Lôi, nhưng phần lớn đều biết tên. Giờ phút này phát hiện sự chấn động quá lớn đang diễn ra, hết thảy đều kinh ngạc.
“Lâm Lôi này, thực quá đáng sợ”
Thiết Cách Ôn may mắn thoát chết bên phía quang minh trận doanh, vẫn còn không hết bàng hoàng.
“Là ai vậy?” Không ít thống lĩnh bên phía quang minh trận doanh, vẫn còn chưa biết Lâm Lôi.
“Ha ha … ta sớm đã nói qua hắn rất mạnh, giống như đại viên mãn” Hắc Mặc Tư nhìn trận chiến phía xa không khỏi cười ha hả: “Cả đám các ngươi đều không tin ta. Ha ha … tự nhìn đi”
Trận chiến tại thông đạo nhất thời đình chỉ.
“Nhanh, mau quay lại, hỗ trợ trận chiến tại thông đạo khác. Mau chớp thời cơ, chiếm lấy một thông đạo khác” Lập tức có thống lĩnh rất nhanh nhận ra trận chiến tại thông đạo này phải tạm dừng, liền an bài nhân mã chuyển sang trợ giúp trận chiến tại một thông đạo khác. Trước hết cứ giành một trận thắng rồi mới tính sau.
Lâm Lôi và Mã Cách Nỗ Tư đại chiến tại chính giữa tinh hà thông đại. Binh lính thuộc trận doanh hai bên cũng tạm thời đình chỉ chiến đấu.
Không ai dám lại gần hai người bọn Lâm Lôi.
Ẩn chứa uy năng ý chỉ chủ thần lực, bạo phát ra ngoài, uy lực đó đến thống lĩnh còn không dám đương đầu. Có ai dám lại gần?
Nhất thời, cả vạn binh lính và một số đông thống lĩnh, đều kinh hãi nhìn cảnh đại chiến dữ dội đang diễn ra. Rất nhiều trong số họ, hôm nay mới thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của đại viên mãn cường giả.
“Ba!”
Đám thống lĩnh cùng binh lính chỉ chợt thấy một ảo ảnh, hai thân hình thoáng chớp giao nhau trên mặt đất rồi tách ra. Mã Cách Nỗ Tư lơ lửng giữa không trung, khoé miệng rỉ ra một vệt máu, nhưng ngay lập tức tiêu biến.
Còn trên mặt đất sừng sững một thân ảnh toàn thân long lân màu vàng ánh xanh, gai nhọn dựng đứng trên lưng … chính là Lâm Lôi. Hai tròng mắt vàng lợt của Lâm Lôi nhìn thẳng lên trời: “Mã Cách Nỗ Tư … thân là vận mệnh đại viên mãn như ngươi mà dám so vật chất công kích với ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ