1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Bàn Long Audio Podcast
  4. Tập 12 [ Chương 56 đến 60 ]

Bàn Long Audio Podcast

Tập 12 [ Chương 56 đến 60 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 56: Lộ đồ (hạ)

“Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ, được cộng thêm hiệu quả của lưỡng đạo ma pháp ‘Cực Tốc’ và ‘Tinh Chuẩn’. Theo ta nhận định thì Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ này ít nhất cũng đạt tới cảnh giới ngũ cấp ma pháp sư.” Giọng Đức Lâm Kha Ốc Đặc trong lòng Lâm Lôi vang lên: “Với uy lực của cung tiễn, trong vòng năm mươi thước, kể cả ngươi có né tránh được thì cũng phải để lại chút thương tích, mau chạy đi.”
Lâm Lôi trong lòng chấn động.
“Bao nhiêu tài vật mau giao ra hết đây, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Chỉ nghe một giọng lạnh băng vang lên, rồi sau đó liền có mười mấy tên áo xanh từ trong sơn lâm bước ra, tất cả mười mấy người đều cung tiễn lăm lăm trên tay, bên hông lộ ra một thanh đoản đao, mười mấy người lạnh lùng nhìn bọn Lâm Lôi ba người, hơn nữa còn hướng về phía bọn họ tiến lại gần.
Nhưng kẻ phát ra tiếng nói thì vẫn chưa xuất hiện.
Lâm Lôi ba người nhìn nhau, cũng không hề giao ra tài vật gì cả, chỉ là kinh hãi nhìn mười mấy người.
“Bắn tên!” Một thanh âm lạnh lùng vang lên, tên Phong hệ ma pháp sư cung tiễn thủ sau lưng hiển nhiên là một kẻ quyết đoán, Lâm Lôi ba người bọn họ đã không chấp nhận bó tay chịu trói, đương nhiên hắn sẽ hạ lệnh bắn giết.
“Chíu!” “Chíu!” “Chíu!” “Chíu!” …
Rất đột ngột, tất cả mười mấy tên cung thủ đồng loạt bắn tên, mười mấy mũi tên cực nhanh phóng tới. Lâm Lôi, Tạp Ngoã, Mã Đặc ba người tức thì né tránh. Tạp Ngoã đao trong tay, chuôi Cự hình chiến đao trong tay không ngừng huy động ngăn chặn không cho tên bắn thấu tới.
Lâm Lôi thi triển Phong hệ hỗ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’, toàn thân phiêu dật né tránh, hắn lúc này còn có thể phân tâm chú ý cả hai người còn lại, Mã Đặc hiện tại tâm trạng cực kỳ tập trung không ngừng tránh né, đôi khi còn dùng đoản đao đánh chặn.
Nhưng Tạp Ngoã thì có phần lỗ mãng, tay cầm Cự hình chiến đao, bản thân đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. Dựa vào Cự hình chiến đao cùng với một tầng đấu khí bao phủ toàn thân. Mười mấy tên cung thủ xạ kích uy lực có lẽ không đủ mạnh, một ngũ cấp chiến sĩ như Tạp Ngoã đủ sức ngăn cản.
“A … Chết đi …” Tạp Ngoã rống lên giận dữ, tay cầm Cự hình chiến đao hướng về phía mười mấy tên cung thủ lao vút đi.
Xa xa ẩn trong một nhánh cây tùng, tên Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ chứng kiến cảnh này, hai mắt thoát hiện một luồng sát khí. Trường cung trong tay kéo thành hình bán nguyệt, miệng niệm ‘Cực Tốc’ và ‘Tinh Chuẩn’ lưỡng đại phụ trợ ma pháp, trên đầu mũi tên thanh sắc quang mang từ từ khởi phát.
Tạp Ngoã gầm lên, lao về phía mười mấy tên cung thủ, nhưng vừa mới vọt đi được nửa đường, đột nhiên phát hiện phía trước một luồng thanh sắc quang mang sáng ngời, hắn còn chưa kịp phản ứng tới thì một mũi tên đã lao đến trước mặt. Tạp Ngoã lưng toát mồ hôi lạnh, đồng thời vung Cự hình chiến đao ngăn trở, song …
“Phập!”
Một mũi tên đã xuyên thủng đầu Tạp Ngoã, óc dịch tung tóe cả ra ngoài.
“A …” Tạp Ngoã đứng sững tại chỗ, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin nổi. Hắn rõ ràng đã dùng Cự hình chiến đao ngăn cản mũi tên, vì sao mũi tên lại có thể bắn chết hắn được? Mang theo vô vàn nghi hoặc, đầy bụng những điều khó tin, sắc thái trong đôi mắt Tạp Ngoã dần dần trở nên ảm đạm xuống, toàn thân như một toà núi lớn ầm ầm đổ xuống.
Lâm Lôi đứng từ xa trong lòng run lên.
“Phong hệ phụ trợ ma pháp ‘Tinh Chuẩn’, đúng là ‘Tinh chuẩn’!” Lâm Lôi đã học Phong hệ ma pháp nên hiểu rất rõ, khi có phụ trợ ma pháp ‘Tinh Chuẩn’, giúp cho Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ, mũi tên bắn ra trong quá trình bay đi hoàn toàn có thể thay đổi phương hướng.
Tỷ như hiện tại, mũi tên vốn dĩ đã bị chiến đao của Tạp Ngoã ngăn trở, thoáng cái đã thay đổi phương hướng bắn thủng đầu Tạp Ngoã.
“Phong hệ ma pháp phối hợp với cường cung quả nhiên là đáng sợ.” Lâm Lôi trong lòng thất kinh, nhưng chỉ là trong nháy mắt, bản thân hắn cũng bắt đầu niệm ma pháp chú ngữ.
“Hai tên bọn ngươi đừng hòng trốn thoát.” Một thanh âm lạnh lùng xa xa từ trong rừng truyền tới, mười mấy tên tên cung thủ cũng đắc ý cười lớn. Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ chẳng những ma pháp phải lợi hại mà sức mạnh cũng cần phải đủ mới có thể sử dụng loại trường cung mạnh như thế này.
Phong hệ cung tiễn thủ là một dạng tấn công cực kỳ khủng bố.
Lâm Lôi trong mắt sát ý nổi lên, giống như cặp mắt tử vong nhìn về phía mười mấy tên cung thủ đang đứng đằng xa.
“Sọat!” “Sọat!” “Sọat!” “Sọat!” –
Bất thình lình, đại địa chấn động, từ dưới chân mười mấy tên cung thủ xuất hiện một đám địa đột thương phóng lên. Mũi thương loé lên quang mang màu thổ hoàng đâm thẳng từ dưới đất lên, xuyên qua bàn chân, bụng của đám cung thủ. Máu chảy đầy đất, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng.
Địa hệ ngũ cấp ma pháp – Địa đột thương trận
“A …” Tiếng kêu thảm thiết phát ra liên tục.
Cùng một lúc, mười mấy mũi địa đột thương sắc bén từ dưới đất mọc lên cao tới cả thước, địa đột thương sắc bén thậm chí có thể trong nháy mắt xuyên thủng người. Địa thương dày đặc mọc lên tập kích như một tai nạn bất ngờ ập xuống mười mấy tên cung thủ khiến cho chúng lâm vào tuyệt cảnh tột cùng thống khổ.
“Thủ lĩnh, cứu, cứu mạng …” Một tên cung thủ bị địa đột thương đâm thẳng vào trong cơ thể thống khổ kêu gào loạn lên.
“A, a …” Một gã bị đâm xuyên bàn chân nằm lăn lộn trên mặt đất không ngừng thống khổ hét lên.
Mười mấy tên cung tiễn thủ, bốn tên chết ngay tại chỗ, gần mười tên bị trọng thương. Toàn bộ mười mấy tên cung thủ hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.
“Địa hệ ma pháp sư!”
Vẫn ẩn sâu trong rừng, tên cung thủ thủ lĩnh trong lòng kinh hãi, hắn vẫn dựa vào thủ đoạn ám sát để giết không ít người tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch, từ đó thu hoạch được không ít tài vật.
Hắn bình thường trong lúc tập kích điều đầu tiên là giết ma pháp sư trước.
Bởi vì ma pháp sư có thể tấn công từ xa, uy hiếp cực lớn. Hắn không nghĩ rằng vừa rồi đã giết chết một tên ma pháp sư, mà lại vẫn còn một tên khác.
“Chạy!”

Yêu Thần Ký là cái tên quá nổi trong làng truyện tiên hiệp suốt mấy năm qua. Cho dù chưa từng đọc thì hẳn bạn cũng đã từng một lần nghe đến tên của nó….!

Lâm Lôi thừa dịp đối phương trong lúc hỗn loạn, lập tức thi triển phụ trợ ma pháp “Cực Tốc”, toàn thân sử dụng tốc độ nhanh nhất, phiêu dật trên mặt đất hướng về phía trước chạy trốn. Trong chốc lát đã biết mất phía xa xa. Hắn biết rõ rằng chính mình cũng không thể né được công kích ám sát từ Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ.
Khoảng cách giữa hai bên là khá xa, mà ma pháp thì cũng chỉ có khoảng cách hạn chế, chính mình một khi đã bị tiến sát, đối mặt với công kích của Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ, e rằng cũng không thể kháng cự được.
Một mạch cắm đầu chạy thoát thân, Lâm Lôi chạy cực nhanh một hơi tới hơn hai mươi, ba mươi dặm đường.
“Lão đại, ngươi sao lại phải chạy trốn vậy? Cái tên ma pháp cung tiễn thủ kia đối với ngươi làm gì có uy hiếp gì, chỉ cần ta xuất thủ, giết chết hắn thực sự là cực kỳ dễ dàng a, ngươi sao lại không cho ta xuất thủ vậy?” Giọng tiểu Ảnh thử Bối Bối có vẻ bất bình vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Thực lực của Ảnh thử Bối Bối đương nhiên là Lâm Lôi hiểu rất rõ.
Năm đó khi mình còn tám tuổi, tốc độ của Bối Bối đã vượt qua lục cấp chiến sĩ, mà hiện tại hắn đã mười lăm tuổi rồi, bảy năm trôi qua, đừng xem thân hình Bối Bối không có chút tiến triển nào mà lầm, nói về tốc độ phỏng chừng có thể so sánh với một cửu cấp chiến sĩ.
Với tốc độ của tiểu Ảnh thử, e rằng tên ma pháp cung tiễn thủ đáng sợ kia còn chẳng có thời gian để mà ngắm bắn.
“Đây là ta đang thí luyện, nhất thiết kiểm tra thực lực của chính mình” Lâm Lôi trả lời.
Tiểu Ảnh thử nhảy lên trên vai Lâm Lôi, hai móng vuốt không ngừng cào hắn, hàm răng chuột nghiến lại phẫn nộ: “Lão đại, ngươi coi thường ta quá a, ta cũng muốn thí luyện, ta cũng muốn chiến đấu!”
Lâm Lôi thấy tiểu Ảnh thử như vậy, không khỏi bật cười: “Được! Khi nào vào sâu trong Ma Thú sơn mạch, gặp được ma thú lợi hại, ta cho ngươi xuất thủ, thế nào?”
“Vậy cũng được!” tiểu Ảnh thử đứng thẳng lên, hai chân trước khoanh trước ngực, mũi chun lại, hai mắt lim dim tỏ vẻ hài lòng.
Lúc này trên bầu trời u ám đột nhiên “Ầm” một tiếng, tiếng sấm rền kịch liệt vang lên. Lâm Lôi ngước đầu nhìn, trên bầu trời điện quang chớp lóe, thỉnh thoảng còn có tiếng lôi điện nổ đùng đoàng hưởng ứng.
“Xem ra chỉ trong chốc lát sẽ có một trận mưa lớn.” Lâm Lôi nhướng mày.
Hắn toàn thân tăng tốc, nhanh chóng lao về phía Ma Thú sơn mạch mà. Khi khoảng cách đến Ma Thú sơn mạch chỉ còn khoảng mười dặm thì những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, ngay sau đó mưa trút xuống ầm ầm, bao trùm cả một vùng trời đất
“Ầm ầm ầm …”
Tiếng sấm không ngừng vang lên, mưa to bao phủ cả trời đất, bốn phương tám hướng tất cả đều chìm trong một vùng nước đổ mênh mang.
Lâm Lôi tốc độ vẫn lao nhanh về phía trước, trên người không có lấy một giọt nước mưa dính vào. Xung quanh trên đỉnh đầu của Lâm Lôi trong vòng bán kính mấy thước vuông là một ‘Phong Thuẫn’. Năng lực phòng ngự của ‘Phong Thuẫn’ quả thực là rất mạnh, nếu chỉ dùng để che mưa thì đối với Lâm Lôi, hắn chỉ cần dùng một chút ma pháp duy trì là đủ.
Gió căn bản là vô hình, ‘Phong Thuẫn’ cũng chỉ hiện ra một tầng thanh sắc trong suốt nhàn nhạt mà thôi.
Từ xa nhìn lại, căn bản là không thể thấy được ‘Phong thuẫn’, Lâm Lôi điều khiển ‘Phong thuẫn’ đặt trên đỉnh đầu tốc độ vẫn như trước cực nhanh tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc, một vùng sơn mạch liên miên không có điểm dừng từ nam chí bắc đã hiện ra trước mắt hắn, cơ hồ toàn bộ là một vùng núi non trùng điệp chia đôi Ngọc Lan đại lục ra làm hai mảnh, đây quả là đệ nhất sơn mạch của Ngọc Lan đại lục – Ma Thú sơn mạch.
Nhìn khắp vài dặm liên tục không có điểm dừng là vô vàn sơn mạch, Lâm Lôi không khỏi cảm thán.
“Quả thực là một sơn mạch vĩ đại.”
Sơn mạch thực sự là quá dài, liếc mắt nhìn quanh, sơn mạch phía đông vô tận trùng điệp quật khởi, ngay cả phía nam, phía bắc sơn mạch cũng là cùng một dạng. Nhìn dãy Ma thú sơn mạch vô cùng vô tận này thực chẳng khác nào như đang đối mặt với hải dương bao la.
Vô biên!
“Đây là Ma Thú sơn mạch, đại lục đệ nhất sơn mạch, ẩn chứa vô số ma thú, thậm chí là rất nhiều Thánh vực ma thú cũng có trong sơn mạch” Đức Lâm Kha Ốc Đặc hiện tại cũng xuất hiện bên cạnh Lâm Lôi, trong ánh mắt ông ta có phần trở nên mờ ảo: “Ma Thú sơn mạch a, đã rất lâu rồi ta chưa có dịp trở lại.”
Trong ánh mắt Lâm Lôi sáng lên niềm hưng phấn.
“Xuất phát!”
Lâm Lôi ý khí khởi phát, xuyên qua mưa lớn cực nhanh hướng về Ma Thú sơn mạch thẳng tiến, kể cả tiểu Ảnh thử Bối Bối ngồi trên vai Lâm Lôi cũng phải hưng phấn ‘Chi, Chi’ kêu lên. Trong mưa gió ào ào, Lâm Lôi rất nhanh tiến vào giữa Ma Thú sơn mạch phía xa xa.

Chương 57: Ma Thú sơn mạch (Thượng)

Trong chương trước, không ít người nói Lâm Lôi chỉ lo chạy trốn mà không hề để ý gì đến Mã Đặc. Trên thực tế thì Mã Đặc cũng là một ngũ cấp chiến sĩ, hơn nữa với tính linh mẫn của một chiến sĩ, so với Lâm Lôi thậm chí còn nhạy bén hơn, đã chuồn đi từ trước đó rồi. Bất quá, trong quyển sách này không đề cập đến mà thôi. Cũng có người nói là đồng môn gì đó. Tạp Ngõa cùng Mã Đặc đều là chiến sĩ, căn bản không phải là học viên của Ân Tư Đặc Học viện, đương nhiên không phải là đồng môn rồi. (Lời tác giả)
Ma thú sơn mạch vô cùng vô tận.
Bước vào trong đó, có một gốc cổ thụ không biết đã mấy trăm hay thậm chí phải đến mấy ngàn năm tuổi sừng sững hiên ngang che phủ cả đất trời, cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất, những bụi gai mọc thành búi dầy đặc. Lá khô rụng khắp nơi, chân đạp trên mặt đất lập tức phát ra tiếng, chung quanh, cây leo cỏ dại mọc rậm rạp.
“Loại thâm sơn lão lâm này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, cỏ dại, cây leo thực quá dày đặc, xem chừng kể cả có ma thú mai phục ở cách mười thước cũng không thể nhìn ra.” Lâm Lôi trong lòng bất chợt lo lắng.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc ở bên cạnh cười nói:
“Đừng nói là ngoài mười thước, không chừng ngay trong đám cỏ dại trước mặt ngươi cũng có một con đại mãng xà đang ẩn núp ấy chứ.”
Lâm Lôi không khỏi liếc nhìn đám cỏ dại xum xuê phải cao đến nửa thân người ở trước mắt, trong đó rất có thể có một con mãng xà đang ẩn náu thực. Hít một hơi thực sâu, Lâm Lôi đứng tại chỗ, miệng khẽ niệm ma pháp chú ngữ.
Bỗng nhiên, một làn gió nhẹ từ Lâm Lôi tỏa ra bốn phương tám hướng rồi biến mất trong không gian.
Phong hệ ma pháp – Tham tri chi phong!
Thông thường khi đã đạt tới cảnh giới tam cấp ma pháp sư thì đã có thể thi triển ‘Tham Tri Chi Phong’, tuy nhiên, thực lực càng mạnh thì cự ly do thám lại càng rộng, ‘Tham Chi Tri Phong’ tam cấp chỉ có thể do thám trong vòng chục thước trong khi ngũ cấp có thể quét qua phạm vi hơn trăm thước.
¬Trong phạm vi hai trăm thước, chỉ có một con nhất cấp ma thú Phao phao thỏ và một con nhị cấp ma thú Thổ hạt tử mà thôi.” Lâm Lôi tự tin nói.
Tham tri chi phong có thể cảm nhận được hình dạng và hơi thở của sinh vật.
“Đừng quá tự tin như vậy, ma thú cường đại có thể độn thổ, thậm chí một số Thánh vực ma thú còn có khả năng tự ngụy trang.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhắc nhở rồi cười nói, “Đương nhiên, đối diện với một tiểu nhân vật như ngươi, ma thú cường đại hoàn toàn không cần ngụy trang hay ẩn thân gì cả.”
Lâm Lôi nghe Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói, trong lòng càng thêm phần cẩn trọng.
“Ẩn thân? Ngụy trang? Trong sách có nói về những loại ma thú có trí tuệ tiếp cận với loài người, xem ra không phải là giả?” Lâm Lôi thầm nghĩ, liếc mắt nhìn tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ trên vai, “Tiểu tử Bối Bối này trí tuệ cũng đã rất kinh người rồi, không thể khinh thường được.”
Khí lưu cuộn xung quanh chân Lâm Lôi, chính là hiệu quả của Phong hệ phụ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’.
Lâm Lôi lặng lẽ tiến bước trong Ma Thú sơn mạch, cẩn thận chú ý xung quanh, tiểu Ảnh thử trên vai cũng cùng một dạng, quét đôi mắt nhỏ bé về bốn phương, một người, một ma thú cứ như thế dần dần thâm nhập vào Ma Thú sơn mạch.
“Ma Thú sơn mạch dài hơn vạn dặm, rộng khoảng bảy đến tám trăm dặm, tại phạm vi một trăm dặm ngoài cùng, hầu như chỉ có ma thú nhị cấp, đi vào thêm trăm dặm nữa chính là địa bàn cư ngụ của ma thú cấp năm hoặc cấp sáu. Nếu tiếp tục tiến vào, ma thú cấp bảy, tám, chín sẽ rất nhiều, thậm chí có thể xuất hiện cả Thánh vực ma thú.”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc quay sang chỉ bảo cho Lâm Lôi một chút thông tin về Ma Thú sơn mạch.
“Đương nhiên, điều này không phải là tuyệt đối, nói không chừng, cửu cấp ma thú thấy buồn chán cũng chạy ra ngoài dạo chơi một chuyến.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc đùa cợt, “Cũng có thể vô tình rơi vào giữa bầy Lang hình ma thú số lượng lớn đến hơn vạn con, nếu điều đó thực sự xảy ra, chỉ có thể trách là số ngươi không tốt.”
Nghe Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói vậy, Lâm Lôi không khỏi bĩu môi.
Nói nhảm!
Ma Thú sơn mạch phạm vi lớn như vậy, chẳng lẽ mình lại đen đủi đến thế sao? Hơn nữa một khi sự tình phát sinh, linh hồn Đức Lâm Kha Ốc Đặc ở bên cũng chẳng giúp được gì. Thánh vực ma pháp sư mà không có ma pháp lực thì còn nói gì đến lực công kích?
“Đức Lâm gia gia, ta biết rồi, người hãy yên lặng đi, đừng làm ta phân tâm nữa.” Lâm Lôi bất mãn nói.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười ha hả vuốt ve chòm râu bạc, rồi không nói nữa.
Ở giữa chốn thâm sơn lão lâm như Ma Thú sơn mạch này, lá cây cổ thụ ken dày cơ hồ kể cả mưa rơi cũng không lọt, chỉ có một ít hạt mưa ngẫu nhiên len lỏi rơi được xuống đất. Lâm Lôi hành tẩu giữa Ma Thú sơn mạch được một lúc cũng có thể nhận ra vòng ngoài của Ma thú sơn mạch này không được tính là nguy hiểm.
Hai chân hắn nhẹ nhàng dụng lực, toàn thân liền phiêu dật bay lên một chạc cây cao chừng bảy tám thước, cẩn thận quan sát phía đằng xa.
“Lão Đại, xa xa đằng sau bên phải có một con dã trư.” Tiếng của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi nghe xong quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cách khoảng trăm mét có một con dã trư đang chăm chú liếc quanh bốn phía, nếu không phải là hắn đang đứng ở trên cao thì căn bản không thể nhìn thấy con dã trư một sừng này.
“Độc giác dã trư, là Địa hệ ma thú cấp ba, gần đủ khả năng thi triển Địa đột thương.” Trong đầu Lâm Lôi lập tực hiện ra thông tin liên quan tới Độc giác dã trư.
“Mặc dù chỉ là một tam cấp ma thú, ‘Độc giác dã trư’ cũng có thể dùng làm bữa trưa đây, thịt dã trư cũng ngon lắm chứ bộ.” Lâm Lôi bò rạp xuống ẩn mình giữa núi rừng lặng lẽ tiếp cận dã trư, do cỏ dại cùng những bụi gai quá dày đặc, con dã trư kia căn bản cũng không hề để ý đến hắn.
Khi chỉ còn cách Độc giác dã trư gần mười thước, Lâm Lôi nấp trong một bụi cỏ, xuyên qua đám cỏ cũng có thể lờ mờ nhìn thấy con Độc giác dã trư ở gần đó.
“Hây!”
Lâm Lôi toàn thân như giao long xuất động, đột nhiên từ giữa đám cỏ dại nhảy phốc ra, đến khi Độc giác dã trư vừa mới cảnh giác quay đầu lại nhìn thì Lâm Lôi đã như từ trên trời giáng xuống, mang theo kình phong mạnh mẽ đánh tới người nó. Con dã trư lập tức rống lên một tiếng điên cuồng, chiếc sừng vừa thô vừa dài trên đỉnh đầu lập tức nhằm Lâm Lôi đâm tới.
“Hây a!” Lâm Lôi tay phải nắm lấy sừng dã trư, dùng sức nhấc bổng nó lên.
Con Độc giác dã trư nặng đến mấy trăm cân đã bị Lâm Lôi nâng bổng lên tới bảy tám thước, hắn nhấc chân lên, chân phải giống như đại trảm đao hung hăng lên gối, chẳng khác nào lôi điện nện thẳng vào vị trí đại não của Độc giác dã trư.
“Ầm!” Một âm thanh rợn người vang lên, xương đầu vỡ vụn, Độc giác dã trư bị ném đập thực mạnh vào một gốc cây cổ thụ rồi nặng nề rơi xuống. Ngay cả mặt đất cũng phải rung lên. Chỉ thấy đầu của Độc giác dã trư đã vỡ vụn, não tương từ khe vỡ thấm ra, miệng không ngừng thổ máu tươi, tứ chi giãy dụa run rẩy, một lúc sau đã không còn động tĩnh gì nữa.
Chỉ dựa vào thực lực của một chiến sĩ, giết chết tam cấp ma thú đối với Lâm Lôi mà nói cũng không có gì là khó.
“Mặc dù ma tinh hạch của tam cấp ma thú chỉ đáng giá có mười kim tệ nhưng cũng không thể lãng phí.” Lâm Lôi rút từ bao da sau lưng ra một thanh bình đao, chỉ 2, 3 phát là đã có thể dễ dàng nậy xương đầu lên, bình đao nhẹ nhàng gẩy một cái, một ma thú tinh hạch màu thổ hoàng đã bật ra, Lâm Lôi một tay cầm ma tinh hạch lau vào có dại dưới đất một chút rồi cất vào trong bao.
Sau đó, bình đao trong tay Lâm Lôi vô cùng thuần thục lột da Độc giác dã trư, cắt lấy bốn chân.
Chặt đại một ít nhành cây, Lâm Lôi khẽ vung tay lên phát ra một ngọn lửa, làm qua loa một cái vỉ nướng đơn giản, hắn bắt đầu nướng chân dã trư.
Tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ chảy cả nước miếng, hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm mấy cái chân giò: “Chân giò lợn ăn là ngon nhất a, lão Đại, nhanh lên một chút, ngươi hãy dùng Hỏa hệ ma pháp trực tiếp nướng cho mau chín có được không?”
“Hỏa hệ ma pháp? Ta đối với Hỏa hệ ma pháp chỉ biết sơ sơ, hơn nữa nướng thịt không phải cứ nhiệt độ càng cao là tốt đâu.” Lâm Lôi bĩu môi đáp, đồng thời lấy một ít muối thô rắc lên miếng thịt.
Lâm Lôi trước đây trong lúc trắc nghiệm ma pháp thiên phú, Địa hệ, Phong hệ thân hòa lực của Lâm Lôi đều là siêu đẳng, còn Hỏa hệ chỉ là trung đẳng. Kỳ thực với người bình thường mà nói thì trung đăng cũng đã là tốt lắm rồi. Nhưng Lâm Lôi thì lại khác, hắn không muốn lãng phí tinh lực vào việc luyện tập Hỏa hệ ma pháp.
Dù sao thì muốn cho thành tựu trong Hỏa hệ ma pháp của mình vượt qua hai hệ Địa và Phong, phỏng chừng phải hao phí tinh lực gấp bội a.
Cho nên, bình thường Lâm Lôi chỉ là thỉnh thoảng luyện tập chút ít Hỏa hệ ma pháp lực mà thôi, tuy nhiên việc phóng ra hỏa cầu thuật là rất dễ dàng.
Nướng chín hai cái chân giò, Lâm Lôi và Bối Bối mỗi tên một cái, đồng thời lại tiếp tục nướng thêm hai cái nữa.
“Oa, chân giò ngon.” Bối Bối ở bên cạnh vừa hào hứng ăn, vừa nói chuyện với Lâm Lôi, “Chân dã trư này đúng là ngon hơn so với chân lợn nhà a, đương nhiên còn phải kể đến công phu nướng thịt đầy nghệ thuật của lão Đại nữa.” Bối Bối cũng biết vỗ mông ngựa Lâm Lôi một chút a.
Lâm Lôi bật cười.
“Lão Đại, ta còn muốn ăn nữa.” Bối Bối mới ăn được một cái, đôi mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Lâm Lôi.
Nhìn ánh mắt đáng thương của nó, Lâm Lôi chẳng chút mềm lòng, khiển trách: “Chân giò dã trư so với một con gà nướng còn to hơn nhiều, một cái là đủ rồi. Còn hai cái phải để dành cho bữa tối chứ.” Nói xong, Lâm Lôi liền bỏ qua ánh mắt đáng thương của Bối Bối.
Đợi khi đã nướng chín 2 cái chân giò, Lâm Lôi liền đem hai nhánh tiều du diệp gói riêng thực kỹ từng chiếc, cất vào bao rồi cùng Bối Bối tiếp tục lên đường.

Chương 58: Ma Thú sơn mạch (hạ)

Trong Ma Thú sơn mạch liên miên bất tận, các loài thực vật không biết đã sinh trưởng được bao nhiêu năm, đi giữa nơi này thực là phiền toái. Mà bực mình nhất là phải liên tục trèo đèo lội suối, hoặc là phải đi vòng vèo tránh các chướng ngại vật.
“Đi lại trong Ma Thú sơn mạch không được phá hủy các cây gai chắn đường mà phải đi vòng qua.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc giảng giải kinh nghiệm cho Lâm Lôi.
Lâm Lôi vừa cẩn thận lắng nghe, vừa tiếp tục tiến tới.
“Nhớ cho kỹ, tại Ma Thú sơn mạch, tối kiêng kỵ liên tục phát ra tiếng động, như vậy sẽ khiến cho ngươi bị rất nhiều ma thú phát hiện ra. Nếu đã phát ra âm thanh thì phải lập tức rời khỏi chỗ đó.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc tiếp tục nói, “Chú ý, nếu bị thương thì phải tận lực che giấu vết máu trên người, mùi máu tươi sẽ hấp dẫn rất nhiều ma thú. Khứu giác của ma thú so với chúng ta linh mẫn hơn rất nhiều.”
Lâm Lôi ngửa mặt lên nhìn trời.
Trong rừng có quá nhiều đại thụ, cơ hồ che kín cả bầu trời, nhìn thấy cảnh này, Lâm Lôi không khỏi nhớ lại kiến thức về cách sinh tồn trong thâm sơn lão lâm đã được học ở Ân Tư Đặc Học viện, tại loại địa phương khó có thể nhìn thấy mặt trời này, nhất định phải học cách phân biệt được phương hướng.
Lâm Lôi toàn thân linh xảo như viên hầu, nhẹ nhàng lướt qua đám gai mây dày đặc chắn đường, vừa mới đi được chừng hai bước.
“Kít ~” Trông thấy cảnh tượng cách đó không xa, hắn không khỏi hít một hơi dài.
Phía trước hơn mười thước có năm thi thể, ba nam và hai nữ. Năm thi thể này còn chưa thối rữa nhưng lại có những dấu vết rõ ràng cho thấy là đã bị ăn thịt. Năm thi thể đều không còn hoàn chỉnh, một nam nhân bị ăn mất hơn nửa một chân, bụng cũng có một lỗ thủng lớn, giữa đại tràng và tiểu tràng còn nguyên một vết cắt. Đầu của một nữ nhân cũng bị ăn mất hơn phân nửa, xương đầu lâu trắng bệch vẫn còn lại một ít dòi bọ bò ở trên.
Lâm Lôi sắc mặt trắng bệch, toàn thân như nín thở.
“Bọn họ hẳn là đã chết được hai, ba ngày rồi.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc xuất hiện bên cạnh Lâm Lôi, chăm chú quan sát năm thi thể, nét mặt tương đối bình tĩnh, “Lâm Lôi, ngươi hãy nhìn kỹ, năm thi thể này, trên áo tại vị trí tim đều có vết máu, nếu ta quan sát không lầm, năm người này hẳn là bị người ta giết, hơn nữa còn là do cùng một người hạ thủ.”
Lâm Lôi cả kinh.
“Đức Lâm gia gia, người nói là do người ta giết ư?” Lâm Lôi kinh ngạc nhìn về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc lạnh nhạt cười: “Lâm Lôi, ngươi mới đến Ma Thú sơn mạch lần đầu tiên, qua một đoạn thời gian nữa, ngươi sẽ biết. Tại Ma Thú sơn mạch này, ngoại trừ phải ứng phó với sự công kích của ma thú bên ngoài, còn phải đề phòng người khác tấn công.”
“Loài người tấn công, bọn họ tại sao lại công kích?” Trong lòng Lâm Lôi có chút tức giận.
Trong Ma Thú sơn mạch này, ma thú với số lượng quá lớn vốn đã áp đảo. Không thể ngờ rằng con người tại nơi đây chẳng những không đoàn kết mà còn muốn sát hại lẫn nhau.
“Điều này rất bình thường. Loài người tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch để làm gì? Tuyệt đại đa số là để tìm kiếm ma tinh hoạch, giết một con ma thú xong mới có thể có được một viên ma tinh hạch. Trong khi đó, nếu giết chết một người, người đó hoàn toàn có thể nắm trong tay một vài ma tinh hạch. Như vậy ta có thể có nhiều ma tinh hạch hơn rồi.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc vuốt vuốt chòm râu bạc.
Lâm Lôi trong lòng đã hiểu.
Lòng tham!
Đều là do lòng tham, vì nơi đây có những người muốn dễ dàng sở hữu nhiều ma tinh hạch, giết người khác trong Ma Thú sơn mạch để cướp đồ chính là biện pháp nhanh nhất.
“Lâm Lôi, ngươi phải cẩn thận, theo ta quan sát, thực lực của kẻ đã giết năm người này là rất kinh người. Nhìn trang phục của họ thì có bốn người là chiến sĩ, một người là ma pháp sư. Thế nhưng tất cả đều bị đâm xuyên tim mà chết, thủ pháp thực lợi hại. Chỉ là không biết 5 người này thực lực như thế nào, nên khó có thể suy đoán được chính xác thực lực của hung thủ.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhíu mày nói, “Bất quá năm người này đã dám vào Ma Thú sơn mạch, chắc chắn không phải là kẻ yếu. Bởi vậy có thể đoán thực lực của hung thủ tối thiểu cũng không kém hơn ngươi.”
Lâm Lôi bước lên hai bước, nhìn lại thực kỹ, cũng gật đầu đồng ý.
Thủ pháp của kẻ sát nhân thực quá lợi hại.
“Bây giờ chúng ta vẫn còn đang ở vòng ngoài Ma Thú sơn mạch thôi. Ngươi hãy đi nhanh lên một chút.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói.
Lâm Lôi gật gật đầu, lại tiếp tục xuất phát hướng vào sâu trong Ma Thú sơn mạch. Trên đường đi, liên tục nhìn thấy hài cốt của ma thú và con người, còn có thể phát hiện không ít vũ khí đã hoen rỉ. Bản thân hắn cũng đã chạm trán với vài ma thú có thực lực tương đối yếu.
Trời tối, Lâm Lôi và tiểu Ảnh thử đều ăn một cái chân giò dã trư rồi chuẩn bị nghỉ ngơi. Hắn ngồi bệt xuống đất trong khi tiểu Ảnh thử thì cuộn mình nằm bên cạnh.
“Tại Ma Thú sơn mạch, buổi tối không được đốt lửa.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại nhắc nhở.
“Biết rồi, Đức Lâm gia gia.” Thường thức để sinh tồn trong Ma Thú sơn mạch, Lâm Lôi cũng đã biết. Ma thú căn bản không giống như dã thú bình thường, chúng không hề sợ lửa.
Ngồi trên mặt đất, trong lòng tĩnh lặng, Lâm Lôi chậm rãi nhắm mắt lại, đồng thời cảm thụ sự lưu động của Địa nguyên tố nổi lên bên dưới cũng như sự dao động của Phong nguyên tố ở chung quanh, cảm giác này giống như đang được ở trong vòng tay ấm áp của cha mẹ.
Đối với người có Địa hệ, Phong hệ nguyên tố siêu đẳng như Lâm Lôi, cảm ứng cũng tương đối rõ ràng.
“Hơi thở của đất, âm thanh của gió.” Lâm Lôi trên mặt nở nụ cười điềm tĩnh, thân thể tiến vào trạng thái ngủ. Trong trạng thái này, Lâm Lôi tự tin phi thường, một khi mặt đất gần đó có gì chấn động hay có cái gì tiến nhanh làm cho gió lay chuyển, đều sẽ khiến cho Lâm Lôi phát hiện mà bừng tỉnh.
Đây chính là bản lĩnh của Địa hệ và Phong hệ ma pháp sư.
Đêm dần trôi, tiểu Ảnh thử Bối Bối cuộn tròn bên cạnh Lâm Lôi cũng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, gió đêm nhẹ nhàng thổi tới. Mùa hè tại Ma Thú sơn mạch như hiện tại, chỉ có ban đêm mới khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái, ban ngày thì khiến cho người ta cảm thấy ẩm thấp, cả người nhớp nháp mà thôi.
Đêm khuya tối đen như mực.
“Soạt soạt …” Tiếng cơ thể ma sát với cỏ dại khẽ vang lên.
Hai con Phong lang cường tráng với bộ lông toát ra toàn một màu sáng xanh một trước một sau lặng lẽ hành tẩu giữa núi rừng, hai con mắt xám ngắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh, bốn chân khỏe mạnh bước bước trên đường không hề phát ra lấy một tiếng động.
Hàm răng trắng ởn phản xạ hàn quang lấp lóe trong đêm tối.

Chương 59: Quần lang (Thượng)

Lâm Lôi đang ngồi dưới đất chợt mở bừng mắt nhìn về phía nam, nơi có nguyên một vạt cây gai mọc hỗn loạn, cũng là nơi hắn chọn làm chỗ nghỉ chân. Ở giữa các bụi cây tạp hoặc đầy gai góc, những ma thú tầm thường e rằng cũng chẳng thể phát hiện được ra hắn.
“Có hai con ma thú đang ở gần đây, hiện tại cách ta đại khái chừng bốn chục thước.” Căn cứ vào ba động của Phong hệ ma pháp, Lâm Lôi đã xác định được hai con ma thú ở cách đó không xa.
Không một tiếng động, Lâm Lôi lần đến bên rìa vạt cây gai. Nhìn xuyên qua đám cành lá, hắn nhìn thấy những cặp mắt phát ra lục quang mờ mờ của hai con phong lang cường tráng đang lặng lẽ di chuyển cách khoảng ngoài ba chục thước, coi lộ tuyến thì chúng sẽ tiến về phía hắn. Lâm Lôi chợt cảm thấy một bên vai hơi trĩu xuống, thì ra tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ đã leo lên vai mình.
“Lão đại, đó có phải là là phong lang không? Tại Ân Tư Đặc Học viện chúng ta từng thấy qua thứ đó vài lần rồi.” Bối Bối thản nhiên dùng ý nghĩ nói chuyện cùng Lâm Lôi.
Lâm Lôi chăm chú nhìn hai con phong lang không rời mắt: “Phải rồi, đó là phong lang. Lang ma thú cơ bản có thể phân thành ba đại quần tộc là nha lang, phong lang và tuyết lang, trong đó quần tộc tuyết lang có thực lực mạnh nhất, nha lang yếu nhất, còn phong lang đứng giữa. Trong phong lang tộc, đa số là phong lang ma thú tứ cấp, tinh anh có ma thú ngũ cấp, lục cấp. Nghe nói đỉnh cấp cường giả của phong lang tộc đạt tới bát cấp.”
Bình thường nhất cũng là ma thú tứ cấp, Độc giác dã trư làm sao có thể bì.
“Ta có thực lực chiến sĩ tứ cấp. Chỉ dùng lực lượng của chiến sĩ thì không thể đấu lại hai con phong lang này.” Trong lòng Lâm Lôi rốt cuộc đã có chút hưng phấn, “Tuy nhiên, như vậy mới kích thích được tính chiến đấu a.”
Nhìn hai con phong lang lặng lẽ đi tới, ánh mắt Lâm Lôi lạnh hẳn đi, miệng mấp máy khởi niệm chú ngữ.
”Bang!” ”Bang!” ”Bang!” ”Bang!” …
Một loạt âm thanh trầm trầm vang động. Trong đêm tối hắc ám, hơn mười khối đá lớn tới cả thước loang loáng thổ hoàng sắc quang mang bay vù vù về hướng hai con phong lang. Cả hai con cảnh giác vụt ngẩng đầu lên rồi lập tức chuyển thân né tránh cực nhanh.
Tiếng va đập uỳnh uỳnh vang lên.
Trong khoảnh khắc những tảng đá lớn màu thổ hoàng lao xuống đầu, phong lang theo phản xạ lẩn tránh. Tuy phản ứng khá nhanh, nhưng trong lúc thảng thốt, chỉ có một trong hai con phong lang thoát được hiểm địa, còn con kia bị đánh trúng chân sau.
“Không hổ là phong lang, tốc độ nhanh thực.”
Lâm Lôi thầm nghĩ, miệng vẫn niệm chú ngữ thi triển Phong hệ phụ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’, đồng thời lăm lăm trong tay cây ‘Bình Đao’ vẫn sử dụng khi điêu khắc, hắn phóng ra từ trong đám bụi gai lao cực nhanh về phía con phong lang bị thương.
Được gia trì ‘Cực Tốc’ cộng với tốc độ của tứ cấp chiến sĩ so với tốc độ của phong lang không bị thương cũng không chênh lệch lắm, hiển nhiên con bị thương không thể bằng Lâm Lôi được. Chân sau bị đập gãy khiến con phong lang không thể đào tẩu xa hơn, chỉ biết há miệng nhe hàm răng nhọn hoắt ra.
”Chíu!” ”Chíu!” ”Chíu!” …
Một chuỗi phong nhận xuất hiện, chém về phía Lâm Lôi.
“Lang hả, đầu đồng đuôi sắt cũng chỉ là thứ đậu hủ thôi!”
Lâm Lôi hết sức linh hoạt, điểm chân vài ba cái xuống mặt đất tránh khỏi chuỗi phong nhận, tiến đến sát con phong lang bị thương như một cơn lốc, chân phải tựa thiết tiên hung hãn quét ngang eo lưng nó.
“Ầm!” Con phong lang bị đá tung lên khỏi mặt đất, miệng tru lên một tràng đau đớn.
Điểm chân thêm lần nữa, Lâm Lôi bám sát con phong lang bị đá bay trên không, cây bình đao lóe lên hàn quang lạnh lẽo đâm thẳng vào giữa bụng nó. Lâm Lôi chỉ cảm thấy cây đao trong tay như xiên một lớp vải bố hết sức kiên cố, khó khăn lắm mới đâm thủng được một lỗ. Máu tươi phun ra tung tóe.
“Con phong lang này không quá rắn chắc, nhưng lớp da thì thực là chắc chắn. Không, phải nói là cây bình đao này không đủ sắc bén, dùng để điêu khắc đá thông thường thì còn được, chứ để lột da da ma thú tứ cấp thì thực là khó khăn.” Lâm Lôi vừa nghĩ vừa lo ngại nhìn con phong lang còn lại.
Con phong lang kia không hề động đậy, chỉ chằm chằm nhìn hắn, hai con mắt xanh lục mờ mờ lóe lên những tia sát khí, trong miệng tru lên những tràng dài lê thê.
“Với sự linh hoạt của phong lang, nếu như nó không bị thương mà ta muốn chỉ dùng năng lực chiến sĩ để giết nó thì e rằng có là nằm mơ.” Lâm Lôi biết rất rõ, phong lang vốn sở trường về tốc độ, nếu không có Phong hệ ma pháp hỗ trợ thì hắn không sao bắt kịp được chúng.
Lâm Lôi lại khởi niệm ma pháp chú ngữ, nhưng vừa được một nửa, mặt hắn bỗng biến sắc.
“Không hay rồi!”
Tiếng sói tru trầm trầm vang lên khắp nơi. Bốn phương tám hướng phía nào cũng xuất hiện thứ âm thanh ấy. Mục quang Lâm Lôi lướt quanh một vòng. Lúc này những cặp mắt xanh lục mờ mờ đã xuất hiện ở mọi chỗ. Trong màn đêm đen đặc, những cặp đốm sáng xanh ấy đích xác là khiến người ta phải lạnh gáy.
“Không phải vài ba con, mà là … nguyên một bầy!”
Tinh thần Lâm Lôi căng lên như dây đàn, ngay cả tiểu Ảnh thử Bối Bối đang đứng ngáp bên cạnh lúc này cũng dựng ngược hết lông lên khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.
“Lão đại, hình như là nguy hiểm đấy.”
“Đức Lâm gia gia, người nói thực linh nghiệm quá đi.” Mặt Lâm Lôi đầy vẻ khổ sở.
Trong Ma Thú sơn mạch, gặp phải siêu cường ma thú hoặc một bầy phong lang thì hầu như chỉ có chết.
“Linh nghiệm cái rắm thối! Ta bảo rằng, nếu ngươi không biết bay thì chỉ có chết, là trường hợp gặp phải bầy lang ma thú trên vạn con kìa. Còn tình huống này đâu phải vậy, tối đa chỉ có vài ba chục con phong lang.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói tỉnh bơ nhưng mặt lại đầy vẻ trịnh trọng.” Bất quá Lâm Lôi ngươi nên biết, ta chỉ là một linh hồn, không có chút ma pháp lực nào, cũng không thể giúp gì cho ngươi. Mọi chuyện ngươi đều phải tự lực.”
Lâm Lôi trong lòng phát khổ.
“Vài ba chục con phong lang a! Lũ phong lang đó tối thiểu là tứ cấp ma thú, tốc độ cực nhanh, lại biết dùng ma pháp công kích. Ta bất quá chỉ là ngũ cấp ma pháp sư mà thôi.” Lâm Lôi cảm thấy một áp lực rất lớn. Lúc này tiếng tru của bầy phong lang xung quanh đột nhiên im bặt.
Giữa bầy phong lang xuất hiện hai con cực kỳ cường tráng. Luận về hình thể, so với Lâm Lôi thậm chí còn to hơn. Bên cạnh chúng, con phong lang vừa rồi may mắn thoát chết đang cung kính khe khẽ ô ô a a, không hiểu là nói gì.
Chẳng những hình thể to hơn lũ phong lang bình thường, mà cặp mắt xanh lục u ám của chúng cũng lớn hơn, khiến Lâm Lôi không khỏi giật mình.
“Đúng là tinh anh trong bầy phong lang, tối thiểu cũng phải ngũ cấp ma thú. Hy vọng không phải lục cấp!” Trong lòng Lâm Lôi đã có chút khẩn trương. Hắn bắt đầu cấp tốc tìm cách đối phó.
Cho dù là ngũ cấp ma thú, nhưng bị hai con ngũ cấp ma thú dẫn theo cả bầy tứ cấp ma thú cùng công kích thì Lâm Lôi không còn tự tin lắm. Tứ cấp phong lang nhanh ngang với tốc độ cực hạn của hắn. Với ngũ cấp phong lang thì cho dù có sử dụng ‘Cực Tốc’ phụ trợ, tốc độ của Lâm Lôi sợ rằng vẫn không bằng được đối phương.
Hai con phong lang đầu đàn đưa ánh mắt lạnh lùng u ám nhìn Lâm Lôi. Trong ánh mắt hiện ra chỉ toàn là sát ý!
“Lần này xem ra phải liều mạng rồi.” Bị quần lang bao vây, Lâm Lôi bất giác từ trán tới lưng mồ hôi đổ ra như tắm, tim như muốn nhảy vọt lên, đồng thời miệng bắt đầu niệm ma pháp chú ngữ cũng nhanh hơn.
“Ngao.. ao!”
Một trong hai con phong lang thủ lĩnh đột nhiên rống nhẹ một tiếng, tức thì từ bốn phương tám hướng, hai ba chục con phong lang cường tráng mang theo những đạo kình phong đồng loạt lao về phía Lâm Lôi đánh úp lại, những hàm răng trắng nhởn đến lạnh người cùng nhe ra hướng tới Lâm Lôi mà cắn, hơn trăm đạo lục sắc phong nhận uy lực cực mạnh chen nhau giăng kín trời.

Chương 60: Quần lang (hạ)

Lúc này, hơn hai chục con phong lang bắt đầu bao vây Lâm Lôi, trên trăm đạo phong nhận lục sắc quang mang đã gần như bao kín không gian nhỏ hẹp xung quanh hắn.
Muốn né tránh cũng không thể!
Lâm Lôi đột nhiên chuyển động, một cước đạp mạnh xuống đất, thân hình tựa mũi tên rời dây cung bay về phía cây đại thụ ở phía trước. Màn phong nhận quả là quá dày đặc, có tới hơn mười đạo đã chém trúng người Lâm Lôi.
”Ầm!” ”Ầm!” ”Ầm!” ”Ầm!” …
Phong nhận tựa như bổ vào một thứ vải bố dày, vừa dai vừa bền. Thân hình Lâm Lôi cũng bị phong nhận đánh trúng lạng đi trong không trung, hắn vội vung song trảo chụp vào một cành ngang, chuyển hướng vọt lên tán cây bên trên. Mải miết leo lên cao đến vài ba chục thước, Lâm Lôi mới dừng lại, nhìn xuống quan sát.
“Quả là nguy hiểm!”
Lâm Lôi thở phào. Lúc này bên ngoài cơ thể hắn đã xuất hiện một lớp khải giáp lưu động trông giống như nham thạch, nhưng lại tỏa ra quang mang mờ mờ màu hoàng thổ và phát tán khí tức dày đặc của địa nguyên tố.
Địa hệ ma pháp – Đại địa thủ hộ thánh khải!
Ít nhất phải là ngũ cấp ma pháp sư mới đủ khả năng bố trí Đại địa thủ hộ thánh khải. Nếu là do ngũ cấp ma pháp sư hay lục cấp ma pháp sư bố trí, Địa hệ nguyên tố sẽ tạo ra Đại địa thủ hộ thánh khải có hình thái của nham thạch, lực phòng ngự tương đối mạnh, có thể chống lại các công kích có uy lực cùng cấp.
Những phong nhận vừa rồi chỉ có uy lực tam cấp, tứ cấp mà thôi.
“Hống …” một tiếng gầm khẽ vang lên.
Từ trên nhìn xuống, Lâm Lôi thấy hơn hai chục con phong lang phía dưới đột nhiên như cưỡi gió bay lên. Hai con đầu đàn vọt lên cao đến hơn mười thước, tới được một cành to, lang trảo mạnh mẽ bấu chặt vào cành cây, leo lên cực kỳ vững vàng.
Ma thú phong lang có khả năng giữ thăng bằng rất tốt. Đối với chúng mà nói, leo trèo trên cây tịnh không phải là việc khó.
“Không sợ các ngươi leo lên cây, chỉ sợ các ngươi không leo thôi.” Lâm Lôi cảm thấy huyết dịch trong thể nội bắt đầu sôi lên. Tình huống càng nguy hiểm, càng mang tính sinh tử, tinh thần hắn ngược lại lại càng hưng phấn.
Luận về kỹ năng leo cây, ma lang sao có thể so cánh với con người. Lâm Lôi thoăn thoắt leo từ cành này sang cành khác, cả bầy phong lang giận dữ tru rống bám theo truy sát.
Tại khu vực ngoại vi Ma Thú sơn mạch, phong lang là quần thể ma thú cường đại nhất. Thông thường, dù là lục cấp chiến sĩ mà gặp phải một bầy phong lang này cũng chỉ có cách tháo chạy. Dẫu sao độ cứng rắn của thân thể lục cấp chiến sĩ cũng chưa thể chịu nổi một trảo của loại ma thú này.
Lâm Lôi cùng hơn hai chục con phong lang bắt đầu cuộc rượt đuổi trên độ cao ngoài hai chục thước. Tốc độ của hai con phong lang đầu đàn so ra vẫn cao hơn Lâm Lôi một chút, hắn chỉ có thể không ngừng đột ngột thay đổi phương hướng trốn tránh. Một trong hai con đột nhiên há miệng phun ra mấy đạo phong nhận khiến Lâm Lôi phải vội vàng lạng đông né tây.
“Roẹt!” Mấy cành cây bị phong nhận tiện đứt lìa rơi xuống đất.

Truyện được rất nhiều độc giả yêu thích và đã được chuyển thể thành truyện tranh,anime hiện đang làm mưa làm gió bên Trung Quốc….!

“Phập!”
Móng vuốt bén như dao của một con đầu đàn chộp sượt qua lưng Lâm Lôi, Đại địa thủ hộ thánh khải rung lên, quang mang sắc thổ hoàng lóe sáng.
”Xùy!” ”Xùy!” ”Xùy!” …
Con phong lang thủ lĩnh tốc độ quá nhanh, hơn nữa lại linh hoạt đến phát sợ, những chiếc móng vuốt sắc bén của nó liên tiếp mấy lần chụp trúng người, đầu, cổ Lâm Lôi, may mà Đại địa thủ hộ thánh khải là do ma pháp nguyên tố tụ tập mà thành, có thể cải biến hình thái, nên có thể lưu chuyển lên trên đầu, hình thành khôi trụ bảo hộ. Dưới sự công kích của con phong lang thủ lĩnh, Đại địa thủ hộ thánh khải không ngừng chớp chớp phát ra quang mang sắc thổ hoàng.
“Con phong lang thủ lĩnh này tốc độ nhanh quá đi, Đại địa thủ hộ thánh khải khéo chịu không nổi a.”
Lâm Lôi nghiến răng leo lên phía trên, càng lúc càng cao. Luận về thể trọng, người nhẹ hơn sói rất nhiều, vả lại bản lĩnh leo trèo cũng cao hơn. Khi Lâm Lôi lên đến độ cao tám mươi thước thì lũ phong lang phía dưới đã không còn dám tiếp tục leo theo nữa, chúng chỉ còn biết phun những đạo phong nhận về phía hắn. Lâm Lôi linh hoạt né tránh. Thực ra không né cũng chẳng sao, hắn có thể trực tiếp dùng Đại địa thủ hộ thánh khải để chống đỡ.
“Từ trên cao thế này mà rơi xuống chẳng lẽ các ngươi vẫn không chết?” Lâm Lôi thầm nghĩ rồi nhanh nhẹn lẩm bẩm niệm ma pháp chú ngữ. Trong tình cảnh nguy hiểm như thế này mà vẫn giữ được tâm trí bình tĩnh chính là kết quả của quá trình trường kỳ rèn luyện tinh thần bằng điêu khắc.
“Ầm!”
Một đạo phong nhận chém thẳng vào Đại địa thủ hộ thánh khải, khiến cho lớp ma giáp cuối cùng cũng bị đánh vỡ ở một chỗ bên rìa, hóa thành những tia sáng thổ hoàng tiêu tán trong không gian. Liền đó một đạo phong nhận khác chém tới cực nhanh, nhưng Lâm Lôi vẫn kịp phát hiện.
“Là phong nhận của phong lang bình thường, chỉ tương đương với phong nhận do tam cấp ma pháp sư phát ra, tuyệt đối không thể giết chết tứ cấp chiến sĩ như ta.” Lâm Lôi tiếp tục niệm chú ngữ, mặc cho đạo phong nhận chém vào người.” Soẹt, soẹt!” máu tươi tóe ra, một vết thương đáng sợ xuất hiện ngay giữa ngực.”
Lâm Lôi chỉ khẽ cau mày, tiếp tục niệm ma pháp chú ngữ.
”Oành!” ”Oành!” ”Oành!” ”Oành!” …
Hơn trăm tảng đá lớn nhỏ tỏa ánh sáng màu thổ hoàng tập kích thẳng vào phía sau hơn hai chục con phong lang, đặc biệt có tới ngoài ba chục khối vừa to vừa dày đặc hung hãn nện xuống thân hai con thủ lĩnh, đánh cho chúng phải rơi xuống. Một loạt tiếng tru “Ngao.. ao …” vang lên, lũ phong lang cùng đám cành cây gãy lìa rớt lộp bộp xuống đất.
Một chiêu này xuất ra, tuyệt đại đa số phong lang bị quét khỏi cây. Cũng là nhờ phản ứng linh hoạt, thêm nữa là nhờ có da dày thịt cứng, khi rơi xuống lại chộp bám được vào cành cây nên chỉ có mấy con bị thương nhẹ, không có con nào chết.
“Vết thương trông thì đáng sợ nhưng không sâu. Tuy nhiên cũng không thể để máu chảy mãi thế này.” Trên tay Lâm Lôi đột nhiên xuất hiện một đốm hỏa diễm, hắn áp nó vào vết thương. Chỉ nghe ‘Xèo Xèo’ mấy tiếng, Lâm Lôi bất giác hít sâu một hơi, đôi mày nhăn tít lại. Mùi thịt cháy khét lẹt tỏa ra, miệng vết thương bị đốt co rúm lại, trông đến phát ghê người.
Sau khi cầm máu vết thương, nhân cơ hội, Lâm Lôi nhanh chóng thoát đi. Từ giữa đám cành lá, hắn lao ngang ra thực xa, hạ thẳng từ độ cao hơn tám mươi thước xuống đất. Từng luồng từng luồng khí lưu quấn quít vờn quanh người Lâm Lôi, đỡ hắn từ từ hạ xuống. Ngay trong không gian, Lâm Lôi bắt đầu khởi niệm ma pháp chú ngữ.
Đám phong lang ở phía dưới tức thì đuổi theo, trong chốc lát đã gần bắt kịp.
Hai con phong lang thủ lĩnh xuống đến đất trước tiên, gầm gừ nhìn Lâm Lôi, ánh mắt băng lãnh thoáng hiện vẻ nghi hoặc, vì sao Lâm Lôi không đào tẩu? Lúc này, hai con ma thú trí tuệ cực cao bắt đầu lo lắng Lâm Lôi sẽ giở thủ đoạn nào đó.
“Hống …” Hai con phong lang thủ lĩnh đồng thanh gầm khẽ một tiếng, một con phong lang tứ cấp ma thú nghe lệnh lập tức lao vọt về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi đột nhiên nhảy lên, chỉ một ngón tay về phía quần lang tụ tập ngoài xa, miệng khẽ quát: “Trọng lực thuật!”
Địa hệ ma pháp – Trọng lực thuật!
Đây là một Địa hệ ma pháp khủng bố phi thường, khi vận dụng sẽ khống chế sự lưu động của Địa hệ nguyên tố trên mặt đất, điều chỉnh sức hút của từng khối đất trong phạm vi tác động của ma pháp, làm cho kẻ bị công kích phải chịu một áp lực gia tăng kịch liệt. Ít nhất phải là ngũ cấp ma pháp sư mới có thể thi triển thuật này.
Trình độ Địa hệ ma pháp càng cao, uy lực thi triển Trọng lực thuật càng lớn.
“Ô.. ô.. ông!”
Không khí bị một phen chấn động. Lấy trung tâm là Lâm Lôi, trong phạm vi một trăm thước, mặt đất bừng lên thổ hoàng sắc quang mang nhàn nhạt, tất cả những con phong lang ở trong khu vực này đều cảm thấy một áp lực kinh người, con phong lang vừa lao lên bất giác rơi thịch xuống đất, ánh mắt những con còn lại trong bầy phong lang đều hiện lên vẻ kinh hoàng. Hai con đầu đàn giận dữ rống lên, bất chấp mọi thứ lao đến tấn công Lâm Lôi. Có thể nhận thấy rõ ràng là tốc độ của cả hai so với bình thường chưa bằng một nửa.
“Tốc độ của bọn chúng giảm hẳn, còn ta lại không bị ảnh hưởng.” Quang mang sắc thổ hoàng cũng lấp loáng lưu chuyển quanh người Lâm Lôi, tựa như tương giao với quang mang thổ hoàng trên mặt đất, cùng sáng rực lên.
Trọng lực thuật của Địa hệ nguyên tố có những ba động đặc thù riêng, các Địa hệ ma pháp sư khác nhau khi thi triển đều có sự khác biệt. Chỉ khi nào hoàn toàn nắm vững được ba động của Địa hệ nguyên tố thì mới có thể dựa vào Địa hệ nguyên tố để triệt tiêu ảnh hưởng của Trọng lực thuật.
Tốc độ của kẻ địch giảm hẳn, tốc độ của bản thân nhanh hơn nhiều so với đối phương, Lâm Lôi vừa linh hoạt né tránh vừa ra sức niệm ma pháp chú ngữ thực nhanh.
”Phập!” ”Phập!” ”Phập!” ”Phập!” …
Hàng chục mũi Địa đột thương bén ngọt từ lòng đất đột ngột xuất hiện dưới chân bầy phong lang, bảy con bị đâm thủng bụng, máu tươi nhuộm đỏ trên đất, một số con khác bị trọng thương.
“Hống!”
Hai con phong lang thủ lĩnh cuồng lên.
Trong phạm vi khu vực trọng lực, tốc độ của bọn chúng còn chưa được một nửa, căn bản không thể ngăn chặn được thân hình linh hoạt của Lâm Lôi. Nếu mặt đối mặt, ngũ cấp phong lang hoàn toàn có thể giết chết Lâm Lôi, cái chính là bọn chúng vô phương tiếp cận hắn. Bằng tu vi của ngũ cấp ma pháp sư, việc đối phó với bọn chúng là chuyện chẳng khó gì đối với Lâm Lôi.
“Hống …” Lại một tiếng rống khẽ vang lên.
Hai con phong lang thủ lĩnh không chút do dự quay đầu bỏ chạy, hơn chục con phong lang sống sót còn lại cũng lập tức bám theo. Trong chớp mắt, lũ phong lang đã chìm vào đêm tối, mất hút khỏi tầm mắt của Lâm Lôi. Thân hình Lâm Lôi vụt chớp lên, như kình phong lướt qua ba con phong lang trọng thương không kịp đào tẩu.
”Ầm!” ”Ầm!” ”Ầm!”
Ba cước hung hãn giáng vào đầu ba con ma thú, âm thanh xương vỡ răng rắc, cả ba con đổ gục xuống đất. Kể cả bảy con bị Địa đột thương đâm thủng ruột, tổng cộng mười con phong lang đã bị giết chết. Còn Lâm Lôi bởi vận động quá kịch liệt, vết thương vốn đã bị đốt cho khép miệng trên ngực lại vỡ ra, máu chảy đầm đìa.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !