[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
Tập 6 [Chương 26 đến 30]
❮ sautiếp ❯Chương 26: Tiểu nhân báo thù
Vào thời khắc này. Dương Khai lại mim cười. Mặc dù thể lực và tinh thần đă £ kiệt quệ, đôi mắt không nhìn thấy được gì. hai tai ù ù không thôi, đầu đau như bị o kim châm, thế mà hắn vẫn cười được.
Thắng rồi! Cảm giác khi thắng được chính mình này còn vui mừng hơn cả khi ‘ thắng được kẻ khác!
c? 0 ’03 Đúng lúc Dương Khai tường như mình sắp ngất đi đến nơi thì đột nhiên xuất ƠQ hiện một cảm giác ấm nóng truyền đi khắp cơ thể. cỗ ấm nóng này lan ra từ trong « xương cốt, vừa như mưa gió mùa xuân, lại vừa như cơn mưa rào lúc năng hạn. T = thổi qua từng tắc da thịt, từng tắc huyết mạch, đem đến một sức sống tràn trề.
Thể lực đang kiệt quệ đã hồi phục được một ít. tinh thần cũng đờ hơn nhiều, tuy chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng không đến mức hôn mê.
Dương Khai cũng không vận sức nừa mà ngồi xuống cần thận cảm nhận tình hình đang diễn biến trong cơ thể mình. Hắn phát hiện cảm giác tê dại ban đầu trong cơ thể đã tan biến, thay vào đó là cảm giác khoan khoái, dề chịu cơ hồ như đang muốn ào trờ ra.
Huyết mạch toàn thân đang chuyển động một cách nhịp nhàng, cùng với nhừng chuyên động này là nhừng thay đôi rắt rõ ràng, có sức bộc phát, khí cảm trong kinh mạch bừng bừng liên hồi. xương cốt dường như cứng chắc hơn nhiều.
Chi trong chốc lát. thân thể trờ nên cường tráng thêm vạn phần.
Dương Khai bắt đầu suy nghĩ.
Cỗ ấm nóng lan ra từ xương cốt vào phút cuối đó. hẳn là nhờ vào Ngạo cốt Kim Thân mà ra. Từ trước đến nay Dương Khai đà trải qua chuyện như thế này mấy lần. cũng coi như đã nắm được điểm mấu chốt. Lúc đối diện với nghịch cảnh, chi có sự bắt khuất và kiên trì của bản thân mới có thể kích thích được loại năng lực tiềm ần này của Ngạo cốt Kim Thân.
Nếu như mình đầu hàng nghịch cảnh thì Ngạo cốt Kim Thân sẽ không cho mình bất cứ một trợ lực nào.
Đây đúng là một Kim Thân đặc biệt! Dương Khai khẽ cười.
Đen lúc này. cuối cùng hắn cũng đă hiéu tại sao lư hương lại có ích cho việc luyện công của mình rồi.
Công hiệu của thảo dược cho vào lư hương sẽ được khuếch đại hơn cả trăm nghìn lần. nếu hít vào sẽ gia tăng tốc độ tiêu hao năng lượng và mức độ mệt mỏi của tinh thần, cho nên lúc nãy hắn chi mới vừa đi được ba bước mà suýt nừa là bất tinh rồi.
Tuy nhiên, loại dược liệu được khuếch đại nhờ lư hương này dù rất mạnh, nhưng có lẽ sẽ không đê lại di chứng gì. nếu không thì đâu có chuyện bô trợ cho việc luyện công được.
Mà chi có khi khắc phục được nghịch cảnh, kích thích năng lực hồi phục của Ngạo Cốt Kim Thân, thì mình mới thực sự có thể đạt được kết quả tốt nhất, mới có thể từng bước đột phá giới hạn để trờ nên mạnh mẽ.
Dị hương bay ra từ trong lư hương và Ngạo cốt Kim Thân đều có tác dụng bồ iễ trợ cho nhau.
Tất cả đều là tự Dương Khai suy đoán. Song két họp với chuyện vừa xảy ra thì o có thể thấy cơ bản đều là thật. Tiếp theo đó. Dương Khai cần phải kiềm chửng kỹ =f càn2 lại mới được.
Dị hương trong lư hương cử tòa ra không ngừng, dù trong phòng không có gió. •£ nhưng nó vẫn cư bay về phía Dương Khai.
Song, Dương Khai phát hiện nếu chỉ đứng yên tại chồ bất động, thì mùi hương « này không hê có bât cứ ảnh hường nào.
Sau nửa canh giờ nghi ngơi. Dương Khai cảm thấy đã hồi phục được không ít công lực. hắn run rầy đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Vừa phải ném mùi tôn thất nên lần này Dương Khai bước đi khá từ tốn. vừa đi vừa cảm nhận một cách cân thận.
Vừa đi được một bước. Dương Khai phát hiện khí lực trong cơ thể bồng như hồng thủy phá đê. ào ào tuôn trào. Tinh thần cũng đột nhiên trờ nên mệt mòi. chăng rõ nguyên do tại sao. cũng chăng có chút đấu hiệu nào báo trước.
Lại thêm một bước, sức lực mới hồi phục chưa được mấy phần đã cạn kiệt hoàn toàn. Dương Khai suýt chút nừa thì ngã quỵ.
Dương Khai nghiến chặt răng, cái tính khí ngang ngược, không chịu khuất phục lại nồi lên. hắn dốc hét sức xê địch bước chân.
Lần này Dương Khai mới bước được bốn bước đã phải dừng lại. tâm can tuy không chịu khuất phục, nhưng cơ thể thì không thể chịu đựng được nừa. suy cho cùng thì thực lực vẫn còn quá kém.
Cảm giác ấm nóng trong cơ thế lại từ từ lan tòa ra. Nhờ chút sức lực vừa hồi phục được mà hắn không bị thiếp đi.
Liên tiếp qua nhiều lần thừ nghiệm, mọi phòng đoán của Dương Khai đều chính xác.
Dị hương trong lư hương tuy có thể gây mệt mòi. nhưng cũng không tạo ra bất kỳ di chứng nào. Còn Ngạo cốt Kim Thân cũng cần đến niềm tin để kích thích, trong lòng càng ngoan cố. càng không chịu khuất phục thì cảm giác ấm nóng đó càng mạnh, lợi ích đem lại cho cơ thể càng lớn.
Phương pháp tu luyện này đúng là siêu việt lạ thường. Nói khó nghe thì là lấy tính mạng ra đùa giờn. ngộ ngờ không cần thận thì mãi mãi không thể phục hồi được. Cũng may Dương Khai nắm rõ khả năng của mình, mồi lần sắp đột phá cực hạn thì đều dừng lại nghi ngơi, cứ như thế từ từ tích lũy lại. hiệu quả sẽ cũng rắt khả quan.
Sức tiềm tàng của con người quả là vô hạn. song nếu muốn trờ nên mạnh hơn thì phải theo một trình tự nhất định.
Sau một ngày trời chịu giày vò. Dương Khai đã có tiến bộ rõ rệt. Đã có thể đi được sáu bước, hơn hẳn so với lần đầu.
Thế nhưng Dương Khai vẫn chưa thấy hài lòng. Hiện tại chẳng qua hắn chi đang !ế dựa vào mùi hương kia để bước đi thôi, khi nào mà có thể thi triền quyền cước ^ thì mới gọi là tu luyện thực sự.
Q Ngay sau đó. Dương Khai lại phát hiện một vấn đề quan trọng.
Tu luyện kiểu này sẽ phải tiêu hao rất nhiều thảo dược!
Trong lư hương có Tam Diệp Tàn Hồn hoa và Tuyệt Địa Khô Mộc thảo, mồi loại một cây. cùng lắm chi có thể duy trì một canh giờ. sau một canh giờ. phải ƠQ thêm thảo dược thì mới sản sinh ra mùi hương tiếp được.
Dương Khai bèn bấm đốt tính thử. sắc mặt đột nhiên trờ nên khó coi.
Một ngày có mười hai canh giờ. mỗi ngày mình tu luyện khoảng bảy tám canh giờ. thế thì cần ít nhất mười bốn cây thảo dược mới duy trì được. Với số dự trừ hiện có. nhiều nhất sau hai ngày. Tuyệt Địa Khô Mộc thảo sẽ hét sạch, còn Tam Diệp Tàn Hồn hoa cũng sẽ tiêu hao mất hơn nửa.
Neu số thảo dược này hét thì phải làm sao đây? Hiện tại điểm cống hiến cũng chi có ba tám điềm thôi, liệu có thể duy trì được mấy ngày?
Hắn vốn cho rằng mình lắm tiền nhiều của. giờ nhìn lại thì vẫn nghèo xơ xác như xưa.
Đêm đến, Dương Khai ngủ thiếp đi sau cơn phiền não, trong đầu đầy nhừng chuyện làm thế nào để có thảo dược và điềm cống hiến. Đén cả trong mơ cũng thấy một đám Tam Diệp Tàn Hồn hoa và Tuyệt Địa Khô Mộc thảo, hái đến mòi rã rời chân tay.
Đêm nay. Dương Khai không tài nào ngủ yên được.
Đêm nay. Tô Mộc cũng không tài nào ngon giấc được.
Nhớ lại chuyện lúc sáng hùng hồ đem người đi kiếm chuyện với Dương Khai, rốt cuộc lại bị hắn đánh bại, Tô Mộc vì thé mà cứ trằn trọc không yên. Nếu không có hắn. chưa biết chừng mình đã có thế ân ân ái ái cùng con gái ông chủ tiệm gạo họ Hà rồi. Nếu không có hắn,,mình cũng đâu phải chịu đựng sự khinh bi này.
Cứ nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp của con gái ông chủ Hà, Tô Mộc liền nổi cơn phẫn uất. sau này y không còn mặt mũi nào đề tiếp cận nàng được nừa. Tục ngừ nói. “Thà phá mười ngôi miếu, còn hơn hủy đi một mối duyên’’. Dương Khai nhà ngươi dám chia rẽ uyên ương, thật là ức hiếp người quá đáng mà.
Tục ngừ còn nói. “Quân tử báo thù. mười năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù. cả ngày lẫn đêm”.
Không nghi ngờ gì, Tô Mộc thuộc loại thứ hai. Tuy nói là vài ngày sau có thể khiêu chiến với Dương Khai thêm một lần nừa. nhưng y đâu có đợi được đến lúc đó? Y hận không thế cho Dương Khai ném mùi ngay lúc này. như vậy mới giải tòa được cơn hận trong lòng y.
Trăn trờ cả đêm không ngủ được. Tô Mộc trong lúc nóng giận y liền bặt dậy. Không chi dậy một mình: y còn gọi cả đám tiếu đệ dưới trướng dậy trong lúc nửa đêm canh ba.
Chương 27: Cọ xát một chút đâu thể mang thai
Không lâu sau. một đám quý tử trong phòng Tô Môc.
– TÔ thiếu, có chuyện gì vậy? Một người dụi mắt hòi y.
– Không có gì. vẫn là chuyện hồi sáng thôi.
Tô Mộc cố trấn tĩnh lại.
– Ta gọi tất cả qua đây. cũng là vì muốn mọi người hiến kế cho ta. xem xem làm sao mới có thể báo được thù này. rửa đi mối hận trong lòng ta.
Lại có một người hỏi:
– Tô thiếu, huynh đợi thêm bốn ngày nừa là được chứ gì? Bốn ngày nừa đệ đi khiêu chiến tên Dươna Khai đó. đảm bảo sẽ cho hắn một trận nhừ tử.
TÔ Mộc tò vẻ không vui:
– Nếu đợi được đến lúc đó thì ta còn gọi các ngươi tới đây làm gì?
Đám người này đang ngủ ngon bỗng nhiên bị dựng dặy. đương nhiên là chẳng có chút tinh thần gì. lời nói của Tô Mộc chăng có ai đáp lại. thay vào đó là tiếng ngáp liên hồi.
Tô Mộc thấy phản ứng này của họ thì càng bực bội hơn: liền đập bàn quát:
– Tất cả hãy nghiêm túc suy nghĩ cho ta. nếu hôm nay mà không nghĩ ra chủ ỷ nào thì đìmg có hòng được ngủ tiếp!
Ai nấy cũng đều kinh ngạc, lúc này họ mới phát hiện Tô Mộc nổi giận thật rồi. cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mắt. nhanh chóng vận động đầu óc để suy nghĩ mưu kế.
Chẳng lâu sau. một đệ tử Lãng Tiêu Các tên Lý Vân Thiên đảo đảo con ngươi, nghĩ ra được một chủ ỷ hay liền nói với Tô Mộc:
– Tô thiếu, chúng ta có thể làm thé này…
Y vừa nói vừa ghét sát tai Tô Mộc luyên thuyên một hồi. Như thế này như thế kia. rồi làm thế này thế kia.
Tô Mộc nghe xong thì như mờ cờ trong bụng, vui vẻ vỗ vai Lỷ Vân Thiên:
– Không tồi. không tồi, đúng là cách hay. việc này giao cho ngươi đấy!
– Tô thiếu yên tâm!
Lý Vân Thiên cũng tươi cười hớn hờ.
– Tắt cả về ngủ đi.
Tô Mộc huơ tay một cái mà cả đám người thấy nhẹ cả lòng, vội vã giải tán.
Nhìn màn đêm đen kịt ngoài căn phòng, Tô Mộc nờ nụ cười thâm độc:
– Dương Khai. Dương sư huynh, chờ trời sáng rồi xem!
Một lát sau. Tô Mộc ngủ thiếp đi sau khi đã thỏa lòng thỏa dạ.
Ngày hôm sau. Dương Khai thức dậy luyện Thối Thể thiên một lần rồi ra ngoài quét dọn.
Hôm qua đã dùng lư hương tu luyện cả một ngày trời, tuy rằng khồ cực tới mức chét đi sống lại. mình mầy đến giờ vẫn còn đau nhức, nhưng hiệu quả phải nói là rất rõ rệt. Hiệu quả rõ rệt nhất chính là khi luyện quyền cước Thối Thế thiên, có thể cảm giác được rõ ràng uy lực đất trời cũng giảm đi mấy phần. Điều này cũng dề hiểu, dị hương trong lư hương đã đè lên cơ thể một áp lực cực lớn. Thối Thể thiên cũng có một áp lực vô cùng lớn giống như vậy. Một khi thích ứng được với một cái. thì tự nhiên cũng sẽ thích ứng được với cái còn lại.
Lư hương này thật là hay! Dương Khai phấn khởi, muốn mau chóng hoàn tắt công việc đê đi tu luyện.
Tuy nhiên, khi Dương Khai mới chi quét được một nửa. thì phía trước đột nhiên 3 xuât hiện một kẻ ngáng đường. Dương Khai ngàng đâu lên nhìn, cảm thây người H này quen quen. Lúc này. nsười đó cũns đans mim cười nhìn hắn.
LÝ Vân Thiên đêm qua nhờ hiến kế cho Tô Mộc. nên hôm nay mới được cử đi Ẽf làm việc này. Tuy trong bụng đă có sẵn kế sách, nhưng y cũng không dám lơ là. ơc Đối phó Dương Khai, y tin mười phần cũng chắc chín phần thắng. Hiện giờ mục đích quan trọng nhất là làm sao để đối phương mắc bẫy. buộc đối phương phải giao thù với y.
Cũng may hôm qua lúc theo Tô Mộc đi gây sự. y trốn phía sau đám đông, lúc đó « cũng chăng nói một tiếng nào. nên có lẽ Dương Khai cũng chăng chú ỷ đến. thê C thì thuân tiên hơn rồi.
Ò> Lý Vân Thiên đứng chờ sẵn trên đường quét dọn của Dương Khai đã được một lúc. quả nhiên nhìn thấy Dương Khai đang dần đến gần. y liền để lộ nụ cười, mang vẻ mặt vô hại mà bước đến.
Gương mặt mình lúc này chắc đã đủ hiền lành rồi! LÝ Vân Thiên tự động viên chính mình.
– Vị sư đệ này có việc gì không?
Dương Khai cũng không khách khí. Dù gì thì hiện giờ đệ tử của Thối Thể cảnh cũng đều là sư đệ của mình. Đừng nghĩ cảnh giới của mình thấp: việc nhập môn sớm cũng có cái hay. hễ thấy người của Thối Thể cảnh đều có thể tự xưng một tiếng sư huynh.
– Huynh có phải là Dương Khai, Dương sư huynh không?
Lỷ Vân Thiên biết mà vẫn cố tình hòi.
Dương Khai gặt đầu:
– Phài.
Lý Vân Thiên mừng rờ:
– Quả nhiên là huynh! Dương sư huynh, ngường mộ đă lâu, hôm nay được gặp. quả là danh bất hư truyền!
Chính Lỷ Vân Thiên cũng cảm thấy câu nói này của mình thật ghê tởm, thế nhưng y không thể không tò ra thành khẩn, thân thiện.
– Quá lời rồi. quá lời rồi.
Dương Khai tự biết bản thân mình như thế nào. tên tuồi mình e là khá vang dội trong đám đệ tử phồ thông rồi.
Biểu hiện của Lý Vân Thiên cứ như là thân nhau từ trước, y nắm chặt lấy tay Dương Khai, gắng sức đung đầy:
– Dương sư huynh, nghe nói hôm qua huynh đã dạy cho tên Triệu Hô đó một bài học. có thể nói là quá hả lòng hả dạ rồi.
– Làm sao. ngươi cũng có thù với tên đó?
Dương Khai quan sát y.
Nét mặt Lý Vân Thiên lạnh lùng:
– Có đôi chút ân oán, tên này mặt người dạ thú. bi ối vô liêm si. đệ cũng từng bị y hạ nhục. – Vậy mà ngươi không đi báo thù.
Dương Khai lắy làm lạ.
– Đệ nằm mơ còn muốn báo thù nừa là, nhưng…
Lý Vân Thiên thờ dài:
– Chắc Dương sư huynh cũng biết, sau lưng Triệu Hô còn có người đờ lưng cho y. chi một tên Triệu Hồ còn con đệ không chấp làm gì. nhưng kẻ đứng sau lưng y thì đệ không thể động tới được.
– Cũng phải.
Dương Khai gặt đầu. suy cho cùng phía trên Tô Mộc còn có kẻ khác, các đệ tử bình thường thật tình không dám động chạm đến.
– Cho nên. hôm qua Dương sư huynh đã cho y ném mùi lợi hại. đúng là đã giúp H sư đệ đây trút được cơn giận.
Lỷ Vân Thiên xúc động. © Dương Khai cười:
– Chi là đồns môn cọ xát thôi, có gÌ to tát đâu.
Lý Vân Thiên lại nói:
– Dương sư huynh có thề đánh thắng Triệu Hồ. vậy thì chắc thực lực cũng không ƠQ phải là yếu rồi.
o Dương Khai xua tay:
– Chi là chút tài mọn. không đáng kể.
LỶ Vân Thiên thầm cười khẩy, bụng nghĩ nhà ngươi rốt cục cũng nói được câu thật lòng. Hôm qua nếu không phải ngươi dùng kế thì Triệu Hồ sao mà thua được? Song ngoài mặt y lại không dám đề lộ ra chút biểu cảm nào. ngộ nhờ để Dương Khai sinh nghi thì không hay.
– Sư huynh khiêm tốn rồi. Nào. Lỷ Vân Thiên đệ bình sinh thích nhất là cọ xát với người khác. Dương sư huynh lại có ân với đệ, hôm nay đã có duyên được gặp thì không thể bò qua được rồi.
LÝ Vân Thiên vòng vo cả hồi lâu, cuối cùng có cơ hội để thể hiện ỷ đồ.
Dương Khai gượng cười:
– Ý nsươi là muốn so tài với ta?
Lý Vân Thiên ra sức gặt đầu:
– Đương nhiên. Cũng mong sư huynh vui lòng chi bảo. cho sư đệ mờ mang đầu óc. xem xem hôm qua sư huynh dạv đồ tên Triệu Hồ kia như thế nào, cũng tiện bề đề huynh hiểu rõ nồi lòng của đệệ LỶ do này đúng là có hơi gượng ép. Dương Khai lắc đầu:
– Thôi khỏi đi. đang bình thường ta không làm sao đánh nhau với người khác được.
LÝ Vân Thiên nóng nảy:
– Vậy không được, dù thế nào đi nừa hôm nay sư huynh không đồng ý cũng phải đồng ý.
Dương Khai khẽ cười nhìn y.
LỶ Vân Thiên chợt giật mình, vừa rồi y vội vàng quá. khầu khí có hơi nặng, liền cười lấp liếm:
– Sư đệ là người đani mê võ công, một ngày mà không tỉ thí với ai thì cảm thấy rắt khó chịu, vẫn mong sư huynh đồng ỷ cho.
– Không được đâu.
Dương Khai cự tuyệt.
– Sao lại không được chứ?
– Vô duyên vô cớ thế này…
LÝ Vân Thiên thấy Dương Khai như có động ý. liên tranh thủ thời cơ:
– Đồng môn tỉ thí. nghiệm chứng lẫn nhau thì cần gì lý do? Chi giao đấu hừu nghị một lần thôi, cả huynh và đệ đều được lợi còn gì.
– Tuy là nói vậy. nhưng… vẫn không được, không được là không được.
Dương Khai liên tục xua tay.Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Thôi nào sư huynh, chi “cọ xát một chút đâu thể mang thai”.
Lý Vân Thiên sốt ruột, ngoài miệng thì không dám hé ra chút gì. nhưng trong bụng y chợt nghĩ ra gì đó. y liền hỏi:
– Sư huynh sợ đánh thua sẽ bị trừ mất điềm cống hiến đúng không?
Chương 28: Quá nhỏ mọn
Dương Khai không đáp lại lời thăm dò của Lý Vân Thiên.
LÝ Vân Thiên nghĩ mình đã đoán đúng, bèn cười nói:
– Sư huynh yên tâm, thực lực của huynh và đệ chắc cũng tương đương nhau, ai ễ thua ai thắng còn chưa biết chắc mà. Neu sư đệ may mắn thắng cuộc thì đệ xin chịu bồi thường tổn thất cho sư huynh.
ƠQ – Thật vậy không?
Dương Khai có hơi bất n2Ờ.
o>’ – Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!
Lỷ Vân Thiên trầm giọng đồng ỷ.
Lý Vân Thiên nghĩ tên Dương Khai đang này đã mắc mưu, bèn chuần bị tung chường. Y biết Tô Mộc nhất định đang nấp nhìn trộm từ xa, chi cần dạy cho Dương Khai một bài học. trút giận thay cho Tô thiếu thì y có thế nờ mày nờ mặt.
Y không ngờ Dương Khai lại chau mày. LÝ Vân Thiên suýt nừa thì mờ mồm ra chửi rủa. Cái tên sư huynh này thật lắm lời đáng ghét, hệt như đàn bà, Triệu Hồ sao lại bại dưới tay hạng người này chứ?
– Sư huynh, vẫn còn vấn đề gì sao?
Lỷ Vân Thiên cảm thấy mình sắp lên cơn giận rồi.
– À. tuy ta cũng muốn tỉ thí với ngươi, nhưng hôm qua ta vừa có người thách đấu rồi. muốn đánh thì phải đợi vài ngày nừa mới được.
Đồ con lợn! Lý Vân Thiên thờ đốc ra một hơi. suýt nừa thì tắt thờ. y vội vàng nói:
– Sư huynh, huynh có thể khiêu chiến với đệ được mà. Mấy ngày nay chẳng có ai khiêu chiến với đệ cảễ Đệ tử Lãng Tiêu Các chúng ta chăng phải mồi ngày đều có một cơ hội đi khiêu chiến người khác sao?
– Thì ra là vậy!
Dương Khai chợt hiểu ra. cười khan thành tiếng:
– Mong sư đệ đừng trách, mấy năm nay sư huynh ta không khiêu chiến ai cả. quy tắc này ta cũng quên sạch rồi.
Lý Vân Thiên chậm rãi thờ ra một hơi. tựa hồ như muốn nôn hét mọi căm giận và bực dọc trong người ra vậy. Mãi một lúc sau y mới tiếp lời:
– Sư huynh, bây giờ chúng ta có thế tỉ thí được rồi chứ?
Dương Khai lại hỏi:
– Sư đệ, nếu ta thua thì có thật ngươi sẽ bồi thường điềm cống hiến cho ta không?
– Có! Nhắt định sẽ bồi thường, bồi thường gấp mười lần!
Lỷ Vân Thiên nghiến răng.
Dương Khai lắc đầu:
– Ta không tin. trừ phi ngươi giao điểm cống hiến cho ta trước.
– Cái này làm sao đưa cho huynh được?
Lý Vân Thiên bực mình. Toàn bộ điêm cống hiến được ghi chép ờ Trướng phòng, lại không thể tùy ỷ mang ra đồi chác. Bụng dạ tên sư huynh này cũng thật quá hẹp hòi. không lê mình lại đi nuốt lời chuyện này hay sao?
– Ta lại vừa nghĩ ra một chủ ý.
Dương Khai cười quỷ quyệt, hắn vẫy Lý Vân Thiên lại rồi kề tai nói nhò vài câu.
Sắc mặt Lỷ Vân Thiên chợt thay đồi. y phải thừa nhận rằng tên Dương Khai này 3Ệ đúng là thông minh, đên cách này mà cũng nghĩ ra cho được.
– Nếu sư đệ thấy khó xử thì thôi vậy. không phải sư huynh không tin đệ, chi là…
Dương Khai trong lòng muốn nhưng lại giã vờ bất cần. lùi một bước để tiến ba Ẽf bước, muốn nói lại thôi.
ỢQ o LỶ Vân Thiên không phải không hiêu ỷ Dương Khai, tuy trong bụng thì khinh bi ễ nhưng vì kế hoạch nên y đành nhan nhịn:
– Không việc gì. sư huynh cứ đợi ờ đây. đệ đi lấy đồ rồi quay lại ngay, huynh đợi đấy nhé. đệ đi nhanh thôi.
Y vừa nói vừa vội vàng chạy mất.
o>’ Nhìn bóng y dần biến mất. trong lòng Dương Khai cảm xúc lẫn lộn. Trên đời này. vẫn còn có người đến tận cửa đòi được tỉ thí với mình, yêu cầu không được thì đòi tặng thứ này thứ kia. thật quá kỳ lạ. Nhưng vậy cũng tốt. có thể giải quyết được mối nguy trước mắt của mình. Đáng tiếc thật, cách này chi có thế dùng một lần. lần sau không thể dùng lại được nừa.
Đột nhiên Dương Khai thấy hơi hối hận. sớm biết thì lúc nãy đã đòi hòi thêm rồi. trông tên Lỷ Vân Thiên này khân thiết đến vậy. nếu lúc nãy có đưa ra yêu cầu quá đáng hơn nừa thì y cũng sẽ đáp ứng thôi.
Tô Mộc dẫn theo một đám người, ần nấp ờ một chồ không xa. Khi thấy Lý Vân Thiên và Dương Khai nói chuyện với nhau thì mừng thầm trong bụng. Đương chuần bị mở to mắt ra xem kịch hay thì không ngờ trong một lúc sau. LỶ Vân Thiên đã vội vã chạy mất. khiến Tô Mộc hoàn toàn không hiéu nối.
Ké hoạch tối qua làm gì có bước này! Lỷ Vân Thiên đang bày trò quỷ gì vậy?
Tô Mộc nghi ngờ. liền phái người đi ngăn Lý Vân Thiên lại để hòi rõ ràng tình hình.
Một khắc sau. thủ hạ được phái đi quay trờ lại. hạ thấp giọng nói với Tô Mộc:
– Tô thiếu, Lỷ Vân Thiên nói, tên Dương Khai kia bụng dạ hẹp hòi. hắn đòi y phải tới Cống Hiến Đường đối mười cây thảo dược trước coi như bồi thường tôn thất nếu hắn thua, như vậy hắn mới chịu ti thí với Lý Vân Thiên.
– Thế thì quá nhò mọn rồi còn gì?
Tô Mộc ngớ người ra.
– Dương Khai chẳng qua chĩ là đệ tử thí luyện, nếu bị đánh bại thì chi bị mất một điềm cống hiến thôi, sao hắn lại đòi bồi thường bằng mười cây thảo dược? Người nọ đáp:
– Lỷ Vân Thiên lờ miệng khoác lác. sê bồi thường gấp mười lần. thế nên…
– ừm, đáng đời.
Sắc mặc Tô Mộc trờ nên cổ quái.
– Mà thôi, chi cần cho tên Dương Khai nhừ tử một trận thì mười cây thảo dược có đáng là bao.
Mười cây thảo dược, tương đương với mười điểm cống hiến. Tô Mộc chẳng chấp nhất.
Chúng đã biết rõ tình hình nên đành án binh bất động, tiếp tục chờ đợi.
Sau nửa canh giờ. Dương Khai đã gần như quét dọn xong, lúc này Lỷ Vân Thiên mới trờ về. mồ hôi đầm đìa. Không phải vì cống Hiến Đường cách đây quá xa. mà vì Mộng lão đầu ờ cống Hiến Đường vẫn còn đang ngủ. Lỷ Vân Thiên phải gõ cửa một hồi lâu mới tinh.
Mộng lão đầu đang mơ đẹp thì bị dựng dặy. phát cáu là chuyện đương nhiên. Lỷ Vân Thiên chưa kịp xử Dương Khai, đã bị Mộng lão đầu chặt chém cho một trận, mười cây thảo dược Phàm cấp hạ phẩm lại tốn hét hai mươi điềm cống hiến.
LÝ Vân Thiên bực dọc vô cùng! Y quyết tâm chốc nừa sẽ lấy lại hét cả vốn lẫn H lời từ Dươns Khai. % Khi y quay lại nơi hẹn, Dương Khai quả nhiên vẫn chưa đi mà đang cầm chổi =f đứng ngay đắy. ơọ f£ LÝ Vân Thiên vội vội vàng vàng, thờ hông hộc chạy lại. đưa ra mười cây thảo •£ dược đang nắm trong tay. han học nói:
– Đây, sư huynh đém đi.
ƠQ – Ha ha, không cần đâu.
Dương Khai tỏ ra rất rộng rãi. chi nhận lấy chứ không nhìn rồi bò chung thảo è’ dược với cây chổi xuống đất.
– Sư huynh, bây giờ chúng ta có thể tỉ thí được rồi chứ?
Lỷ Vân Thiên hòi.
– Được rồi. được rồi. vốn dĩ sư đệ cũng đâu cần phải phiền hà như thế, chi cần một câu của sư đệ là sư huynh tin rồi.
Dương Khai cười hớn hờ.
LỶ Vân Thiên giận đến mức muốn thăng thiên. Kẻ đòi thảo dược trước là ngươi, kẻ nói tin ta lại là ngươi, điều tốt điều xấu nào ngươi cũng nói cho được. Ta bận rộn cả buồi sáng chưa ăn gì. chả lẽ lại công cốc à?
Mà thôi. LỶ Vân Thiên thờ gấp. ồn định lại tinh thần. Lúc này mục đích đã đạt được một nửa. tên Dương Khai này chi cần chấp nhận khiêu chiến thì ta nhất định sẽ không nương tay đâu.
– Vậy chúng ta bẳt đầu thôi sư đệ?
Dương Khai hòi ý Lý Vân Thiên.
– Được.
Lý Vân Thiên hửng khởi, liền chắp tay:
– Mong sư huynh chi giáo!
– Không dám, không dám!
Dương Khai mim cười.
Hai người chẳng ai tự nói trình độ của mình cho đối phương biết, Lý Vân Thiên sợ Dương Khai hoảng sợ bò chạy mắt. Dương Khai thì vẫn vui vè. coi như cả hai đã ngầm hiểu ý nhau, cuộc quyết đấu cử thế mà bắt đầu.
Vừa có tấm gương thất bại của Triệu Hồ hôm qua. lại cộng thêm oán thù vừa kết hôm nay. Lỷ Vân Thiên sao có thể khách khí được? Y chuẩn bị sẵn thế lôi đình giáng xuống vị sư huynh này.
Cuộc tỉ thí diễn ra như chóp nhoáng, tiếng gầm gừ nặng nề lúc dồn khí Nhược Uyên, trong lúc di chuyền, Dương Khai và Lý Vân Thiên đã ra đòn. Lý Vân Thiên đang cố nén cơn nộ khí, căn bản là ra tay không hề cả nê, y tung ra Song Chường Thượng Hạ Phiên Phi hét sức bản lĩnh, chường tung ra càng lúc càng nhanh: càng lúc càng mạnh.
Dương Khai vẫn ung dung điềm tĩnh, các cơ bắp trên cơ thể gầy gò ốm yếu bắt đầu căng cứng. Thành quả mấy ngày tu luyện này chuần bị được phát huy. hắn chi vận dụng trường quyền và cú đá ngang cơ bản của Lãng Tiêu Các đê đối phó.
Quyền chường lần lượt thay đồi. Lỷ Vân Thiên kinh ngạc đối diện với cồ đại lực đang ập tới. y run rẩy đứng không vừng, lùi về sau mấy bước. Không chi có vậy. bàn tay y lúc nãy như bị ấn vào nham thạch, có chút cảm giác tê dại.
Chương 29: Lỗ to rồi
Sau một lần bị thất thố. Lý Vân Thiên không dám sơ suất nữa. Nhờ vào thân pháp linh hoạt, y bắt đầu lượn vòng quanh Dương Khai, thượng khiêu hạ thoăn, do tìm đúng thời cơ mà xuất chưởng, chưa gì đã đánh được mười mấy chưởng lên người Dương Khai rồi.
Cho cái tên hẹp hòi dám sai bố mày chạy cả buồi trời đến cống Hiến Đường chịu trận nhà ngươi ném mùi. Lỷ Vân Thiên khoan khoái trong lòng, ra tay cực « mạnh, môi một chường lên người Dương Khai đêu vọng lại ảm thanh bình bịch C rõ lớn. Tên Tô Mộc đang nấp gần đó cũng hoa cả mắt. cảm giác như đang được đích thân hạ thủ vậy. khôi phải nói y vui đên mức nào.
Hai người đang giao chiến này đều là kẻ luyện võ của Thối Thể cảnh, do chi mới bẳt đầu tu luyện nên chiêu thức xuất ra cũng rất ít. cộng thêm Dương Khai cố ý muốn thừ nghiệm thế chất hiện giờ của mình nên thành ra lại đê cho LÝ Vân Thiên chiếm đa phần ưu thế.
Đánh được một lúc. bản thân Dương Khai cũng đã có tính toán, sức khỏe hiện tại tạm coi là ồn. tốt hơn mấy ngày trước nhiều rồi. Mục đích đã thành: Dương Khai cũng chuần bị chấm dứt màn dây dưa với tên sư đệ này.
LỶ Vân Thiên đương định thừa thắng xông lên thì chợt nhận ra tên Dương sư huynh bị mình đánh dồn dập nãy giờ thần sắc đột nhiên phấn khởi, cứ như tên yêu râu xanh bắt gặp một cô nương lõa thề, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn đó khiến Lỷ Vân Thiên sờn cả gai ốc.
Nhưng nhìn kỹ lại, kiểu hưng phấn này và kiểu hưng phấn kia lại có phần không giống nhau, đây là kiểu hưng phấn tàn nhẫn mà khát máu.
LỶ Vân Thiên tự nhủ không ồn. đang định kéo dãn cự ly thì Dương Khai một bước lao tới. như ngọn núi sừng sừng cản đường y.
Lý Vân Thiên nhày lên cao nhằm thoát khỏi vòng truy kích của Dương Khai, Dương Khai một cước bay lên. lướt mạnh qua lưng Lý Vân Thiên.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, LÝ Vân Thiên như miếng vải rách bay ra xa đến mấy trượng. Không đợi cho y bò dặy. Dương Khai bước một bước xông lên. ngồi thăng trên người Lý Vân Thiên, hai tay giáng liên tục như mưa xuống lưng y.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên tức khắc.
Trận tỉ thí này sau cùng lại kết thúc ờ lời xin tha của Lỷ Vân Thiên.
Vốn dĩ lúc bị Dương Khai quặt lãn ra đất mà đánh. Lỷ Vân Thiên vẫn còn muốn phản kháng lại, thé nhưng Dương Khai chẳng hề xá gì đến đòn tấn công của y mà giữ nguyên tư thế ãn miếng trả miếng, đánh trả điên cuồng.
Không lâu sau. Lý Vân Thiên không gắng gượng được nừa. Y phát hiện một điềm quái lạ, phản ứng sau khi bị đánh của y và Dương Khai hoàn toàn khác nhau.
Mình đánh hắn. càng đánh hắn càng hưng phấn; hắn đánh mình, càng đánh mình càng thấy đau đớn tột cùng.
Trên đời này có kẻ nào bị đánh mà lại hưng phấn vậy chứ? Đến phút cuối. Lỷ Vân Thiên còn nhìn thấy toàn thân Dương Khai da thịt đò ừng. máu đò cuộn trào bên dưới lóp da. gân xanh nồi lên. trông rất hung tợn. như điên dại đến nơi.
Có lúc. Lỷ Vân Thiên đă nghĩ Dương Khai điên thật rồi. Nhưng sau khi cuộc tỉ thí kết thúc, tên sư huynh này lại bình thường vồ sự, vẻ mặt vẫn vui vè. lại còn 3Ệ thân thiêt kéo y đứng dậy. cười tít măt nói một câu đa tạ. xong câni chôi đi mât.
_1 p Lúc chiến đấu và lúc không chiến đấu. hắn căn bản là hai người hoàn toàn khác o nhau!
LÝ Vân Thiên đau hết cả mình mầy. y đă ăn không ít quả đấm của Dương Khai, ‘ bảo sao khôns đau được chứ.
tơ , Lân này đúng là mât cả chì lân chài, LÝ Vân Thiên muôn khóc mà không ra nôi ƠQ nước mắt. ‘9 ° Ề Người ta đã ba bốn lần từ chối, không muốn ti thí với mình, thế mà mình quá tốt đi. đem hai mươi điềm cống hiến đồi lấy thảo dược để cầu xin được đánh nhau. Két quả… chính mình bị nhừ đòn. không nhừng thảo dược bị hắn lắy mắt. mà bản thân thua trận này. lại còn bị trừ mất điểm cống hiến nừa.
Lần này đúng là lồ to rồi! Thế này thì chẳng phải là mình bị hạ thấp quá rồi sao? Lỷ Vân Thiên uất ức.
Đám người Tô Mộc đứng gần đó cũng đơ mặt ra. Lúc Lỷ Vân Thiên và Dương Khai giao thù. chúng chi muốn gào thét tung hô đê chúc mừng kế hoạch của Lỷ Vân Thiên đã thành công. Cảnh tượng Dương Khai bị đánh cho nhừ tử cũng sắp bày ra trước mắt rồi.
Thậm chí Tô Mộc còn lo trước, đợi Dương Khai bị đánh tả tơi rồi. y sẽ lại đâm chọc vài câu. cũng nhằm để giải tòa cơn tức tích tụ trong người. Thế mà bọn chúng phải kinh hoàng khi trận chiến bắt đầu. vì khồng ngờ Dương Khai và Lỷ Vân Thiên lại nsans nsửa nhau.
Đột nhiên. Tô Mộc cảm thấy hơi dao động, y ngờ vực hỏi:
– Lỷ Vân Thiên ờ cảnh giới nào vậy?
– Thối Thể cảnh tầns bảy ạ. nội thể đã sản sinh được chút nguyên khí. có điều thời gian hãy còn ngắn nên vẫn chưa luyện tập võ công.
Một tên bến cạnh đáp.
– Dương Khai thì sao?
Tô Mộc hòi tiếp.
– Chắc khoảng Thối Thể cảnh tằng bốn?
Ngừ khí có phần không chắc chắn.
Bọn chúng ngạc nhiên nhìn nhau. Khoảng cách thực lực của hai người là ba tầng, vậy mà đánh đến ngang tài ngang sức, quả thực khiến chúng sửng sốt. Chẳng trách hôm qua Triệu Hồ lại bại chi dưới ba chiêu của Dương Khai. Với thực lực mà Dương Khai phô bày ra lúc này thì cho dù Triệu Hồ có triền khai toàn lực cũng không phải đối thủ nừa là.
Chi có điều, công lực của kẻ chuyên làm chỗ trút giận như lời đồn đại này sao lại mạnh đến thế. Nếu đúng là hắn mạnh như vậy thật, thì tại sao lúc trước hắn toàn thua trận? Dương Khai nhập môn đã hơn ba năm, về cơ bản thì sau khi nhập môn được một năm là bẳt đầu bị khiêu chiến, kể từ lúc đó cho đến hôm qua. hắn chưa từng thắng trận, thời gian này phải đến hơn hai năm cơ mà.
Điều khiến đám người Tô Mộc kinh ngạc vẫn còn ờ phía sau. Chúng vốn nghĩ Dương Khai có thể tạm cân bằng thế trận với Lý Vân Thiên đã là kỳ tích rồi. đằng nào cũng đánh không lại. Thế nhưng sau khi Dương Khai xử lý gọn Lý Vân Thiên thì bọn chúng lặng ngắt như tờ. không dám tin vào mắt mình nừa.
Thối Thể cảnh tầng bốn đánh thắng Thối Thể cảnh tầng bảy. chuyện này chưa từng có trong lịch sử mấy trăm năm của Lãng Tiêu Các. Không lẽ cái tên cá ươn này cũng có lúc đổi đời?
Trong lúc tâm thần hồn loạn. Tô Mộc đột nhiên cảm giác có người vỗ vai mình. H y quay đầu lại thì thấy Dương Khai trên tay đang cầm chồi, mim cười nhìn mình, tò vẻ thân mặt:
– Tô sư đệ, lần sau mà có chuyện tốt thế này thì nhớ thông báo cho ta một tiếng – Ngươi đã biết trước rồi?
Khoe miệng Tô Mộc hơi co giật.
– Tuy là hôm qua vị Lý sư đệ kia nấp trong cả đám người, nhưng sư huvnh thì C chăng có sờ trường gì, chi có trí nhớ là tốt thôi.
‘ – Thật nham hiềm!
Tô Mộc hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đến giờ y mới biết, cả đám bọn chúng đều sa vào bẫy của Dương Khai.
– Như nhau cả thôi.
Dương Khai cười.
– À phải rồi. ngày mai vẫn có thể tỉ thí được, mồi ngày đều có một cơ hội không phải sao? Các vị cứ chơi vui vẻ. ngày mai ta sẽ đến tìm.
Bọn chúng lập tức sa sầm nét mặt. nghe nhừng lời này của Dương Khai, cứ như hắn đã biết cảm giác chiến thắng đó sung sướng như thế nào. đâm ra thích trò này rồi? Chúng nhìn bộ dạng bây giờ của Lỷ Vân Thiên, rồi so đo xem thực lực giữa mình và LỶ Vân Thiên, không kẻ nào không rùng mình, hoảng loạn nói:
– Tô thiếu, giờ phải làm sao?
Tô Mộc cũng bé tắc. suy cho cùng khiêu chiến vẫn là thói tục của tông môn. có đệ tử nào mà chưa bị khiêu chiến một lần? Tuy y có kẻ chống lưng, nhưng cũng không dám tùy tiện làm trái quy củ tông môn.
– Yên tâm đi. có khi chi dọa các ngươi vậy thôi, hắn mà dám khiêu chiến với các ngươi thật thì ta sê cho hắn phải nếm mùi.
Nghe Tô Mộc nói vậy. đám thủ hạ mới tạm an tâm một chút.
Dương Khai cũng chi nhắt thời nảy ra ỷ này thôi. Mồi ngày đệ tử Lãng Tiêu Các đều có một cơ hội khiêu chiến. Ngày trước hắn chẳng bao giờ sử dụng quyền lợi này. thành ra cũng quên luôn. Hôm nay cũng nhờ Lỷ Vân Thiên nhắc nhờ nên mới nhớ ra.
Mồi ngày khiêu chiến một lần. đánh thắng một tên đệ tử phồ thông tuy chi được hai điêm cống hiến, nhưng “thịt muỗi cũng vẫn là thịt” mà. tích góp một tháng cũng được kha khá.
Huống chi việc tu luyện tuyệt đối không thể xa rời thực tể, mỗi ngày động tay động chân, cọ xát chút đinh với mấy sư huvnh sư đệ cũng có ích chứ chẳng hại gì. đằng nào cũng không phí phạm thời giờ. cứ xem như lấy đó làm trò tiêu khiên, lại còn được điềm cống hiến. Chuyện vui vậy cớ gì không làm?
Tính lại thì chi có trận chiến hôm nay kiếm được nhiều, không nhừng thu hoạch được hai điêm cống hiến, mà còn được mười cây Tuyệt Địa Khô Mộc thảo đang thiếu. Đúng là lời to.
Nếu mồi ngày đều có người dâng cho mười cây thảo dược như vậy thì tốt biết mấy! Dương Khai mơ tường.
Trờ lại căn nhà gồ lắy lư hương ra, đốt lấy dị hương. Dương Khai tiếp tục công cuộc tu luyện gian khồ của mình.
Chương 30: Cá muối chuyển mình
Ngày hôm sau. đám đệ tử Lăng Tiêu Các đang cùng nhau tụ tập luyện công, mọi người cười cười nói nói. tuy vất vả nhưng cũng rất vui vẻ thì bỗng nhiên một tên ở trong đám sợ hãi nhìn về một phía, giọng run rẩy – Tô… Tô thiếu…
– Sao vậy?
Tô Mộc ngờ vực.
– Hắn đến thật rồi.
– Ai đến?
Tô Mộc sốt ruột, hướng theo phía tên đó chi thì nhìn thấy Dương Khai đang cười tít mắt. tay cầm chổi thản nhiên bước tới.
Sắc mặt bọn chúng thay đồi ngay lập tức.
– Chào buồi sáng chư vị sư đệ5 sớm như vậy đã dặv luyện công rồi. chăm chi thật đấy.
Dương Khai chào hòi đám người, còn đặc biệt đưa mắt về phía Triệu Hồ và Lỷ Vân Thiên. Hai tên mặt mũi bầm dập này liền vô thức trốn về phía sau. cứ nhớ lại cú đấm nặng trịch của Dương Khai liền cảm thấy căng thẳng.
– Ngươi đến đây làm gì?
Vẻ mặt Tô Mộc trông như không nén được giận. Tuy y biết rõ mục đích của Dương Khai nhưng vẫn hòi. dẫu sao hôm qua ỵ cũng đã lờ miệng khoác lác trước mặt đám sư đệ rồi.
– Khiêu chiến chứ sao.
Dương Khai cười tươi rói. mắt nhìn lướt qua cả đám người, hòi một cách thân mật:
– Có vị sư đệ nào. mấy ngày rồi chưa có ai khiêu chiến không? Có thì ra so chiêu với sư huvnh chút nào.
Tông môn Lãng Tiêu Các quy định, đồng môn tỉ thí. không được trốn tránh, không được e sợ! Ai làm trái sè bị đuôi khỏi môn phái.
Có quy định này ờ đây. đám thủ hạ dưới trướng Tô Mộc dù có sợ Dương Khai đến đâu. chi cần đối phương đưa ra lời khiêu chiến, nếu mà trong năm ngày trờ lại đây chưa có ai khiêu chiến thì dù biết rõ kết quả sẽ bị đánh một trận tơi bời cũng phải miền cường đồng ỷ.
Hôm nay. thủ hạ dưới trướng Tô Mộc. Trương Tam bị một trận no đòn. Dương Khai mãn nguyện rời đi. còn Tô Mộc cứ chửi rủa không ngừng sau lưng hắn. Hôm sau. Dương Khai lại đến. Lý Tứ, thủ hạ của Tô Mộc bị một trận nhừ tử. Dương Khai lại mãn nguyện rời đi. Tô Mộc cứ hãm dọa không ngớt nhưng vô ích.
Ngày thứ ba. Dương Khai vẫn đến. Thuộc hạ Tô Mộc. Vương Ngũ xui xẻo, bị đánh đến bầm tím. Dương Khai lại một lần nừa rời đi trong hài lòng, còn Tô Mộc vẫn chửi rủa một cách uể oải.
Trong khi đợi Dương Khai đến lần nừa, Tô Mộc đã khôn ra một chút, không chửi rủa. càng không đe dọa. vì y biết làm như vậy chả có ích gì. Cái tên Dương sư huynh này chẳng hề sợ sệt trước lời uy hiếp của y.
Tô Mộc chi dùng ánh mắt nhìn xoáy vào Dương Khai, trong đó còn có cả sự thù o Qua đám ba lần bị giày vò như vậy. đám tiểu đệ thủ hạ của Tô Mộc thôi không ƠQ làm nừa.
á Dương Khai ức hiếp người quá đáng. Đệ tử phồ thông của Lãng Tiêu Các nhiều đến vậy mà không tìm ai khác, lại cứ tìm đến đám người này của mình: rõ ràng là ƠQ muốn trả đũa rồi. Thêm nừa đám người này không phải là ít, mồi ngày Dương « Khai đánh một người, cử tuân hoàn qua lại. ngày nào cũng không phải tay không mà về.
Hành động này của Dương Khai đã dấy lên một đợt sóng to gió lớn ờ Lãng Tiêu Các. Cuộc vùng mình của tên đệ tử thí luyện “cá muối” này khiến ai cũng phải chú ỷ. Kể từ sau khi hắn đánh bại Triệu Hồ. dường như toàn thân đều có thay đồi. không còn như quả cà chua, ai muốn bóp thế nào thì bóp như lúc trước nừa. Ngày nào hắn cũng tìm người đề đấu một trận, hơn nừa trận nào cũng thắng. Lại còn có cả tin đồn Tô Mộc bị dồn ép nhưng không hề nôi giận. Tô Mộc là ai chứ, là kẻ có người chống lưng đấy.
Đen y cũng không có cách nào đối phó với Dương Khai thì đám đệ tử phồ thông khác làm sao dám động vào Dương Khai đê gánh lắy rủi ro chứ? Chính điều này đã dẫn đến việc không còn ai dám khiêu chiến Dương Khai nừa. Ai cũng biết tên đệ tử nhập môn hơn ba năm này đà bị giáng xuống làm đệ tử thí luyện, lại còn kiêm nhiệm công việc quét dọn. nhưng không phải là người dề đối phó.
Khi mấy tin tức này truyền ra bên ngoài, ai cũng phòng đoán không biết thực lực của Dương Khai đã đến trình độ nào rồi. Có người đoán là Thối Thê tầng bốn. cũng có người đoán là Thối thể tầng năm. lại có người đoán là Thối thể tầng tám. Dù gì. đó cũng là người mà đến Thối Thể cảnh tầng báy như Lý Vân Thiên còn phải chịu hàna.
Nhưng bắt luận là ai cũng đều không rõ trình độ thực sự của Dương Khai đến đâu.
Duv chi có Hạ Ngưng Thường biết! Mắy ngày nay. mồi lần Dương Khai khiêu chiến người khác, nàng đều đứng nhìn lén. Với thực lực cao hơn Dương Khai tới vô số cấp bặc của mình, nàng đĩ nhiên có thể nhìn ra được cảnh giới hiện tại của Dương Khai.
Nhưng chính vì nhìn ra được nên Hạ Ngưng Thường mới ám thầm kinh hãi.
Lúc đánh thắng Lỷ Vân Thiên, vị sư đệ này chi mới ờ Thối Thể cảnh tầng năm. song chi mới qua bốn ngày đã đạt đến trình độ Thối Thể cảnh tầng sáu.
Hắn tu luyện kiểu gì mà nhanh đến vậy? Kể cả nàng, dù thể chất đặc biệt, trong giai đoạn đầu luyện Thối Thể cảnh đã uống không ít đơn dược, nhưng tiến triền cũng không nhanh đến như vậy.
Để giải tòa mối nghi hoặc. Hạ Ngưng Thường còn lén lút mai phục ờ căn nhà của Dương Khai, thám thính xem rốt cuộc hắn tu luyện như thế nào. Thế nhưng rình tới rình lui cũng không tìm ra nguyên do. Hắn chi thi tri én mỗi quyền cước chứ không có gì khác thường. Tuy nhiên, lúc hắn thi truyền thì chi được vài quyền cước là gân cốt rã rời, mồ hôi đầm đìa.
Hạ Ngưng Thường nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao đến kỹ năng cơ bản của Lãng Tiêu Các cũng khiến hắn mất sức đến vậy. Đây có phải công phu gì tinh iễ diệu cho cam? Thám thính liên tiếp mấy ngày. Hạ Ngưng Thường cũng không tìm ra được đầu mối. tuy luôn cảm thấy ờ Dương Khai vẫn có bí mặt gì đó. nhưng lại ngại do Ẽf thám tiếp. Dầu sao thì nhìn trộm người khác cũng không phải chuyện gì đáng ơo khoe khoang, nhất là đi nhìn trộm một thiếu niên thường xuyên trần như nhộng.
Mồi lần Hạ Ngưng Thường nhìn thấy đều đò hết cả mặt. tim đập liên hồi. xắu hổ không để đâu cho hết. Người này hễ tu luyện là cời hết sạch quần áo, cử làm như ƠQ xương xẩu toàn thân đẹp đê lắm không bằng.
Tuy nhiên, hình như trông hắn cường tráng hơn mấy ngày trước, có da có thịt hơn rồi. Hồi tường lại lần đầu nhìn thấy Dương Khai khỏa thân, Hạ Ngưng Thường ngầm tự so sánh, xong rồi tự thấy mặt mình đò ừng lên.
Dương Khai đương nhiên là không biết mấy ngày này mình bị người khác nhìn trộm, mồi ngày làm xong công việc dọn dẹp Lãng Tiêu Các thì lại đi tìm đám người Tô Mộc khiêu chiến một hồi. sau đó quay về căn nhà gồ tu luyện. Ngày tháng tuy đơn điệu nhưng thực sự lại phong phú vô cùng.
Tác dụng mạnh mẽ dị thường của lư hương kết họp cùng nửa canh giờ tu luyện Thối Thể thiên mỗi ngày đã giúp hắn bước đến cảnh giới của Thối Thể tầng sáu vào hôm qua. Khí cảm trong cơ thế đã bắt đầu có dấu hiệu rõ ràng rồi.
Chi thiếu một bước nừa thôi sẽ chạm đến ngường của Thối Thể tằng bảy. Bước đến cảnh giới này rồi. trong cơ thể sẽ sản sinh ra một ít nguyên khí. tuy không nhiều, nhưng cũng là nguyên khí. Chi cần trong cơ thể có nguyên khí thì có thể bắt đầu tập luyện các chiêu thức võ thuật. Đến lúc đó. thủ đoạn tấn công sẽ không còn nhàm chán như trường quyền và đá ngang nừa.
Từ Thối Thể cảnh tầng bảy đến tầng chín là giai đoạn sơ khai của nguyên khí. nó phát triền mạnh mẽ trong cơ thể, cũng là giai đoạn nguyên khí len lỏi vào kinh mạch toàn thân: thấm nhuần vào đó. Duv chi có nguyên khí hình thành Đại Chu Thiên trong nội thề, đả thông thiên địa chi kiều, thì mới có thể đột phá Thối Thể cảnh: đạt tới một cảnh giới khác.
Đây gần như là một sự tu luyện đùa giờn với tính mạng. Mồi ngày Dương Khai đều có thể cảm nhận được sự phát triển của bản thân, đó là một cảm giác vô cùng rõ ràng. Cho đến hôm nay. Dương Khai đã có thể thi triền quyền cước trong làn dị hương của lư hương rồi. có điều thời gian duy trì không được lâu. Buồi sáng tu luyện Thối Thê thiên cũng nhẹ nhàng hơn trước nhiều, và ngày nào cũng đều có tiến bộ.
Neu có điều kiện. Dương Khai tin rằng mình sẽ nhanh chóng trờ nên thuần thục.
Thế nhưng Dương Khai lại phát hiện ra một chuyện gay go. Tuyệt Địa Khô Mộc thảo đã dùng hét rồi. Tam Diệp Tàn Hồn hoa tuy đã cố tiết kiệm, nhưng cũng không còn lại bao nhiêu.
Mắy ngày qua. Dương Khai cũng đã dè xẻn lắm rồi. nhưng quả thật thảo dược tiêu hao quá nhanh, dùng liên tục rồi cũng hết.
Hết cách, Dương Khai đành đến cống Hiến Đường, lấy hết toàn bộ số điểm cống hiến còn lại đem ra đổi lấy ít thảo dược.Nguồn truyện audio