1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 32 [Chương 156 đến 160]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 32 [Chương 156 đến 160]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 156: Chuyện nhỏ thì nghe theo chàng, chuyện lớn nghe theo ta..

Lại tiếp tục ba ngày tu luyện vô vị, buồn tẻ.

Kỳ thực hai ngày trước Dương Khai đã hoàn thành việc tu luyện của mình. Một nửa uy năng trời đất bị lấy đi tôi luyện huyết nhục và gân cốt, khiến cơ thể trở nên mạnh mẽ, đủ để chịu đựng được sự công kích của nguyên khí trong cảnh giới hiện tại. Còn có một nửa bị Ngạo Cốt Kim Thân hấp thu, không khác tình hình lần trước là mấy.

Nhưng Tô Nhan còn đang luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, Dương Khai không dám lộn xộn, chỉ có thể cố nén dục vọng trong lòng, duy trì tư thế khó chịu này.

Ba ngày sau, lông mi khẽ chớp, Tô Nhan mở mắt ra, trong ánh mắt có sự vui sướng và hạnh phúc.

Tinh thần Dương Khai chấn động, hô hấp có phần thô trọng.

Hắn đã đói khát nhiều ngày, đợi đến lúc này, tâm trạng tiều tụy

Bốn mắt nhìn nhau,Tô Nhan nói:

– Cảm ơn chàng!

Lúc nàng mở mắt, nàng biết cơ thể của mình đã có một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ kia không chỉ bổ sung sự tổn thất khi nàng giúp Dương Khai mà còn khiến cho nguyên khí trong nội thể nàng tinh thuần không ít. Thêm thành quả lần song tu trước, tuy cảnh giới chưa thay đổi nhưng thực sự thực lực đã cao hơn khoảng ba bốn phần so với trước kia. Chân nguyên phát tán ra xương cốt toàn thân, không cần vận công, đã vận chuyển không ngừng. Mỗi tế bào trên cơ thể đều đắm chìm trong nguyên khí kia, hừng hực sức sống trước nay chưa từng có.

Khuôn mặt nàng bao phủ một hào quang thanh khiết, nhìn giống như tiên nữ trên trời vậy.

Cùng với lần song tu và luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ này, những vết tích lưu lại trên cơ thể nàng trong hai mươi năm nay đều đã biến mất hoàn toàn. Mỗi một tấc da thịt đều trắng như tuyết, nhẵn nhụi, căng bóng như lúc mới sinh ra.

– Giữa ta và nàng còn cần cảm ơn sao?

Dương Khai hơi thất thần. Tô Nhan của trước kia cho hắn một cảm giác cao quý lạnh lùng, Tô Nhan của bây giờ lại khiến hắn bất giác sinh ra một cảm giác xấu hổ. Cảm giác này sẽ không vì sự thân thiết của hai người mà biến mất.

Tô Nhan cũng hiểu ý, nở nụ cười. Cảm giác tâm đầu ý hợp khiến người ta cảm thấy ấm áp. Giữa hai người dường như không cần nhiều lời vẫn có thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương.

– Đúng rồi, lúc nãy chàng đột phá Khí Động cảnh, cảnh giới này rất đặc biệt…

Tô Nhan nghiêm sắc mặt.

Chưa dứt lời, Dương Khai liền cắt ngang nàng, thần sắc kỳ lạ, nói:

– Nàng cảm thấy bộ dạng như thế này của chúng ta mà nghiên cứu vấn đề Khí Động Cảnh, có phải là hơi, hơi không thích hợp?

Tô Nhan sửng sốt, lập tức đỏ mặt tía tai.

Dương Khai nhìn nàng khẽ cười. Vùng eo cương cứng trong nhiều ngày chợt động theo bản năng. Tô Nhan lập tức phát ra một tiếng rên rỉ đè nén mê hồn.

Trong chớp mắt này, nàng cảm thấy mình dường như bồng bềnh trên mây, không giữ được cơ thể, lại hung mãnh rơi xuống hố sâu vạn trượng.

Cảm giác trầm bổng lên xuống chưa từng có này, niềm vui sướng mê ly khiến nàng căn bản không thể khống chế.

Nam nữ thanh niên, chưa trải sự đời, cơ thể nhạy cảm vô cùng, một sự chuyển động nhẹ cũng khiến hai người cảm thấy kích thích kịch liệt.

Bị tiếng rên của nàng kích phát hung tính, động tác của Dương Khai càng càn hơn. Bàn tay to bóp nắn đôi gò bồng đảo căng tròn của nàng, vùi đầu vào giữa hai gò bồng đảo ngạo ngễ ấy, hơi thở thô trọng truyền tới, ôn nhu mà cuồng bạo hôn lên làn da của Tô Nhan.

Mái tóc dài của Tô Nhan xỏa ra, rũ thẳng xuống mông. Nàng dùng hai tay ôm chặt lấy đầu Dương Khai, đè đầu hắn xuống ngực mình, cặp đùi thon dài quắp lấy vùng eo của Dương Khai, vô ý, cứng nhắc vặn vẹo cơ thể, nghênh hợp từng đợt từng đợt hoan du khó chịu đựng.

Một lúc lâu sau, Tô Nhan mới đột nhiên căng thẳng nắm lấy tóc Dương Khai, khổ sở nói:

– Đợi, đợi một chút.

– Sao vậy?

Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng, động tác hung mãnh cũng dần bình ổn trở lại

Dường như Tô Nhan không thể nói chuyện, thở hổn hển một lúc lâu mới bình phục hơi thở, da dẻ toàn thân ứng hồng, hai mắt xuân tình dào dạt, khẽ cắn răng, hiếu kỳ hỏi:

– Có phải lúc nãy ta vừa kêu lên?

– Không có!

Dương Khai lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm nét mặt.

– Thật sự không có?

Tô Nhan không yên tâm xác nhận. Vừa nãy ý thức của nàng hỗn loạn, căn bản không biết mình có hét ra âm thanh gì không.

– Thật sự không có!

Dương Khai vô cùng chân thành nhìn nàng.

– Chàng lừa ta!

Tô Nhan nhìn thấy tia giảo hoạt và đắc ý trong mắt Dương Khai. Đang lúc ủy khuất, cùng với động tác của Dương Khai, ý thức lập tức lại hỗn loạn.

Hai tay Dương Khai ôm lấy Tô Nhan, bóp nặn nàng, sau đó xoay người, đối lưng với mình.

Vốn nghĩ để Tô Nhan không cần phải giữ tư thế khó chịu đó nữa, nhưng sau khi Dương Khai nhìn thấy tấm lưng của nàng, thần sắc đột nhiên phấn khởi, hai mắt cũng đục ngầu.

Tô Nhan trong đêm ở tiểu các lầu hôm đó, tuy Dương Khai cũng đã nhìn thấy bóng lưng mờ ảo của nàng, nhưng lần đó nàng mặc áo lót, trời lại tối nên không nhìn rõ.

Nhưng lần này, gần trong gang tấc, từng khoảng da thịt trên người Tô Nhan đều không thoát khỏi đôi mắt của Dương Khai.

Đây là bóng lưng của tạo hóa!

Đường cong dịu dàng man diệu, thuận theo bờ vai mảnh dẻ đi xuống. Đầu tiên là chỗ hõm rung động lòng người ở vùng eo, sau đó chỗ nhô lên khiến huyết nhục sôi sục ở vùng mông. Sự chuyển biến trước sau tự nhiên như thế, đủ để bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cảnh này đều phải điên cuồng.

Không chỉ vậy, lúc này, trên tấm lưng trơn bóng trắng nõn kia của Tô Nhan, cùng với làn da đang run rẩy và ửng hồng của nàng, lại có một con băng hoàng rất sống động đang du tẩu không ngừng. Lúc thì dừng lại trên vai Tô Nhan, lúc thì rơi xuống cặp mông đầy đặn, như đang sống vậy.

Đó là băng hoàng đã biến mất trước kia!

Cảm nhận một chút, Dương Khai dường như cũng cảm thấy vùng lưng mình hơi nóng.

Quả nhiên chúng vẫn còn! Chẳng qua đã hóa thành dạng hình xăm đặc thù này.

Chỉ dừng lại một lúc, một lần nữa Dương Khai lại chuyển động.

Đào hoa viên lầy lội, hơi thở ướt át tràn ngập trong đại điện. Tiếng cơ thể giao hợp vang lên cùng với hơi thở hổn hển của Tô Nhan tạo nên một khúc tuyệt âm mơ màng.

Hai người mặc sức cho đi, mặc sức nhận lấy, như cá trong nước, tuy hai mà một.

Trong đại điện, hơi thở mê loạn dường như chưa tiêu tan. Dương Khai và Tô Nhan, cả hai người thân hình đều trần trụi.

Trước mặt có một khối băng kính. Tô Nhan dùng chân nguyên của mình ngưng luyện ra, ánh sáng chiếu rọi. Tô Nhan ngồi trước gương, lặng lẽ nhìn mình trong gương.

Thiếu nữ trong gương nếm thử mây mưa, trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng vẫn còn lưu lại nét ửng hồng say lòng người.

Dương Khai đứng sau lưng nàng, giúp nàng sửa sang lại mái tóc rối.

Im ắng nhưng lại rất ấm áp.

Từ thiếu nữ trở thành nữ nhân. Dung nhan của Tô Nhan dường như càng thêm phần diễm lệ. Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt ấy càng mãnh liệt hơn lúc trước. Duy chỉ có lúc nhìn Dương Khai, vẻ lạnh lùng ấy mới chuyển thành dịu dàng.

Nhận lấy chiếc trâm cài đầu Tô Nhan đưa cho, Dương Khai cắm nó vào tóc nàng.

Không trang điểm giống lúc thiếu nữ, lần này Tô Nhan búi hết tóc ra sau gáy, lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Đây là kiểu tóc mà phụ nữ mới có.

– Đẹp!

Dương Khai khen.

– Thích không?

– Ừ.

Dương Khai vừa đáp, vừa đưa tay ra khoác lên vai Tô Nhan.

Tuy đã có sự tiếp xúc về da thịt, nhưng lúc hắn đối mặt với Tô Nhan, vẫn có một cảm giác căng thẳng nho nhỏ. Có thể là cảm giác trước kia Tô Nhan đem lại không thể nào biến mất trong thời gian ngắn.

Thăm dò một hồi lâu, Tô Nhan không động đậy, lúc này bàn tay Dương Khai mới chậm rãi trượt xuống dưới.

Trong gương, khóe miệng Tô Nhan nở nụ nười oán trách. Lúc bàn tay Dương Khai sắp đặt vào chỗ nhô lên kia, nàng liền chặn lại.

– Tô Nhan…

Dương Khai cúi gười, đôi môi áp lên tai nàng.

Hắn phát hiện ra chỗ này của Tô Nhan rất nhạy cảm. Đó là cấm địa, là vị trí không thể đụng vào.

– Đừng!

Quả nhiên Tô Nhan bối rối tránh đi. Nàng biết một khi Dương Khai hôn trúng, chắc chắn mình lại sẽ trở nên không có lực phản kháng, vội vàng nói:

– Chúng ta nói chuyện chính trước.

– Chuyện chính? Được!

Dương Khai thu lại thần sắc đùa cợt, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Tô Nhan dùng bàn tay vuốt ve khuôn mặt nam nhân đã chiếm đoạt thân thể mình ở trước mặt, trong ánh mắt có chút mê ly, nhìn hắn một lúc lâu mới mở miệng hỏi:

– Năm nay chàng bao nhiêu tuổi?

Dương Khai hít mũi nói:

– Hai mươi!

Thần sắc có chút không tự nhiên, ánh mắt mơ hồ bất định, nói xong lại bổ sung thêm:

– Không gạt nàng!

Tô Nhan cười nhạt nhìn hắn, không nói gì.

Dương Khai lập tức như ngồi trên đống lửa, toàn thân không tự tại, mãi một lúc sau mới bất đắc dĩ thấp giọng nói:

– Mười lăm, sắp mười sáu rồi.

– Ta hai mươi! Lớn hơn chàng. Sau nay chàng phải nghe ta.

– Chuyện nhỏ nghe theo nàng, chuyện lớn nghe theo ta.

Dương Khai nhếch miệng cười.

Tô Nhan thở dài, trong thần sắc ngập tràn thương yêu và bao dung. Bàn tay nhỏ như ngọc dừng lại trên khuôn mặt Dương Khai:

– Chàng còn quá nhỏ, trải qua chuyện này quá sớm, không tốt cho chàng.

– Tuổi tác không phải là vấn đề.

Dương Khai ngước mắt nhìn nàng, lông mày giật giật, bộ dạng dâm tiện, thâm ý sâu sắc nói :

– Nàng cũng đã thể nghiệm rồi.

Tô Nhan đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn với vẻ oán trách:

– Không được trêu chọc ta như vậy!

– Không có.

Dương Khai bất đắc dĩ

– Nàng nghĩ sai rồi.

Sau này cũng không được cứ nghĩ đến chuyện đó.

Dương Khai lập tức cúi đầu ủ rũ, dường như mất cả hồn.

Thấy hắn như vậy, trái tim lạnh băng của Tô Nhan lập tức mềm nhũn, lí rí nói:

– Chàng phải đồng ý với ta không suy nghĩ bậy bạ, sẽ không vì chuyện đó mà bỏ lỡ việc tu luyện của chàng. Ta chỉ….. một tháng tìm chàng một lần ….

– Năm lần được không?

Dương Khai bắt đầu cò kè.

Tô Nhan ra vẻ lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.

– Vậy thì bốn lần…. ba lần…. được được được, hai lần là được rồi chứ gì?

– Được thôi, một lần thì một lần!

Dương Khai miệng thì đồng ý, trong lòng lại nghĩ “lúc đó không do nàng quyết định”. Chỉ cần chạm vào vành tai tinh xảo kia của nàng thì nàng còn không phải là “dê đợi làm thịt” sao?

– Không phải ta muốn bó buộc chàng. Ta cũng biết lợi ích của song tu đối với hai ta, nhưng cơ thể chàng quá yếu, đợi chàng lớn hơn một chút nữa, vài năm sau ta nhất định sẽ không yêu cầu chàng như vậy nữa.

Giọng của Tô Nhan rất nhẹ, rất nhu

– Chỉ nhẫn nhịn mấy năm được không?

Ngữ khí chân thành như đang cầu xin.

– Ừ.

Dương Khai nặng nề gật đầu. Hắn cũng biết Tô Nhan muốn tôt cho mình. Mấy năm nay sống ở Lăng Tiêu Các quá cực khổ, dẫn đến cơ thể hơi gầy gò, đại khái là khiến Tô Nhan hiểu nhầm.

– Còn nữa, chàng mới tấn thăng lên Khí Động cảnh….

– Chuyện này ta biết.

Dương Khai không để nàng nói nữa.Nguồn truyện audio

Tô Nhan nhìn hắn, gật đầu, nói:

– Chàng biết thì tốt. Cảnh giới này rất đặc biệt, võ giả nào cũng như vậy, nhất định phải thận trọng.

Vừa nói, Tô Nhan vừa lục lọi ở cổ, lát sau lôi ra một đồ trang sức bằng ngọc, đeo nó vào cổ Dương Khai.

Chương 157: Rời đi

Dương Khai cúi đầu nhìn, phát hiện ra đồ trang sức này chỉ là môt miếng ngọc vuông vắn, nhưng cầm thì thấy mát, có hiệu quả an thần.

– Đây là một miếng hàn băng ngọc tủy. Ta đeo nó từ nhỏ, nhiều năm như vậy nó cũng đã hấp thụ không ít nguyên khí của ta. Chàng giữ lấy bên người, lúc quan trọng, có tác dụng khống chế nguyên khí bạo phát.

– Vật này có được coi là vật đính ước không?

Dương Khai nhìn Tô Nhan cười nói.

Sắc mặt Tô Nhan ửng đỏ, khẽ gật đầu.

Dương Khai nghe vậy, vội vàng sờ soạng khắp người, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy thứ gì.

Thứ quý giá nhất trên người cũng chỉ là Phá Hồn Chùy và Âm Dương yêu sâm thôi.

Phá Hồn Chùy không thể cho. Thứ này quá tà ác, hơn nữa bên trong còn có thần hồn của Địa Ma, cho Tô Nhan chỉ tổ hại nàng. Âm Dương yêu sâm lại có thể, nhưng nó chỉ là một nhánh linh vật thiên địa, không có ý nghĩa tín vật gì.

Hít mũi một cái, lúng túng nói:

– Đợi sau này cũng cho nàng một thứ như vậy.

Tô Nhan mỉm cười nói:

– Chàng cho ta Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ là đủ rồi.

– Nàng thật tốt!

Dương Khai thật lòng nói.

– Chàng đừng khen ta, chàng cứ khen ta là tim ta lại đập mạnh.

Tô Nhan thở dốc, ôm chặt ngực. Sau khi tu luyện Hoan Hợp công, lúc đối diện với Dương Khai, Băng Tâm quyết của mình căn bản không có bất kỳ tác dụng gì. Hắn dường như là khắc tinh của mình. Nhất cử nhất động, mọi lời nói hành vi đều dẫn dắt tinh thần của mình.

– Hi hi!

Dương Khai cười vô cùng vui vẻ. Trong thiên hạ, ai có thể khiến nữ tử như Tô Nhan tâm hoảng ý loạn? Duy chỉ có một mình mình!

Đời người như vậy, còn đòi hỏi gì?

Có thể nói, nếu không có sự tạo hóa của cơ duyên trong Truyền Thừa Động Thiên này, Dường Khai đoán cả đời này mình và Tô Nhan cũng không thể gặp nhau nhiều. Mà nam nhân xứng với nàng, khắp vương triều Đại Hán đều không tìm thấy một người. Dù là mình, Dương Khai cũng cho rằng bản thân có phần không xứng với Tô Nhan. Đây không phải là tự khinh mình, mà là Tô Nhan quá lạnh lùng, cao quý.

– Rời khỏi đây, chàng định làm như thế nào?

Tô Nhan đã bình phục, lại hỏi một vấn đề.

– Cái gì làm như thế nào?

– Con đường sau này đó!

Tô Nhan giống như bậc cha mẹ tận chức tận trách, suy nghĩ thay cho Dương Khai những chuyện mà trước giờ hắn chưa từng nghĩ.

– Còn có mối quan hệ của chúng ta nữa.

– Không hiểu.

Dương Khai nhíu mày:

– Nói rõ hơn một chút.

Tô Nhan cười thản nhiên nói:

– Nói như thế này đi, ta nghĩ cho chàng hai con đường.

Con đường thứ nhất, là công khai mối quan hệ của chúng ta. Với địa vị và thân phận của ta trong tông môn, chỉ cần công khai mối quan hệ, chàng nhất định sẽ được tông môn ra sức bồi dường, không cần phải buồn rầu vì điểm cống hiến nữa. Sau này vũ khí, đan dược, bí bảo đều có thể có được dễ dàng.

– Nàng đang thăm dò ta sao?

Dương Khai cười nhìn Tô Nhan.

Tô Nhan khẽ lắc đầu:

– Ta nói nghiêm túc.

Dương Khai không khỏi biến đổi sắc mặt. Hắn có thể nghĩ đến, nếu công khai mối quan hệ của mình và Tô Nhan thì sẽ gây ra sóng gió như thế nào trong tông môn.

Hắn và Tô Nhan, một người dưới đất, một người trên trời. Căn bản không thể kết hợp thành một đôi. Nếu muốn thực sự quang minh chính đại xuất hiện trước mắt thiên hạ, đương nhiên Dương Khai sẽ bị thế nhân đố kỵ. Về phần Tô Nhan cũng không dễ dàng gì. Trước tiên chưa nói đến sự ngăn cản của các vị trưởng bối, các vị sư đệ, sư huynh đồng môn kia chắc chắn cũng muốn phỉ nhổ sự lựa chọn của Tô Nhan.

Dương Khai không ngờ, Tô Nhan lại có thể thản nhiên như vậy mà đối diện với những lời bàn tán của thế nhân.

– Chàng cũng không cần phải cảm thấy có gánh nặng gì đâu. Ta chỉ muốn tạo điều kiện tu luyện cho nam nhân của mình mà thôi!

Dương Khai hoàn hồn, nghiêm mặt nói:

– Đề nghị này rất hấp dẫn, nhưng không thích hợp với ta.

Dường như Tô Nhan biết hắn sẽ nói như vậy, thần sắc bình thản, mỉm cười nhìn hắn.

Dương Khai nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào nắm đấm của mình, nói:

– Mọi thứ của ta, đều sẽ dựa vào bản thân mà đấu tranh giành lấy. Dựa vào nàng, ta không muốn.

Tô Nhan nhoẻn miệng cười:

– Tuy nghe chàng nói vậy có chút đau lòng, những cũng rất vui. Vậy thì chàng chỉ có thể đi con đường thứ hai.

Dương Khai cười nói:

– Đúng, ta sẽ mau chóng trưởng thành.

Con đường thứ hai, là dựa vào chính mình!

– Ta đợi chàng đến bảo vệ ta!

Tô Nhan nhẹ giọng nói.

– Sẽ không lâu đâu.

Dương Khai nắm lấy tay Tô Nhan, đặt lên miêng hôn một cái. Dừng lại một chút, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu nói:

– Đúng rồi Tô Nhan, từ sau lần ra ngoài này, sợ là nàng sẽ gặp phiền phức.

– Hả?

Tô Nhan nghi hoặc không hiểu.

Dương Khai nghiêm túc phân tích:

– Đệ tử tam phái của chúng ta đến đây là vì Truyền Thừa nơi đây. Kích sát chín con yêu thú, kích phát pháp trận, để Truyền Thừa xuất hiện. Đệ tử tam phái bảy tám trăm người, đều leo lên đến bậc thang cuối cùng kia, cũng trải qua sự khảo nghiệm hàn và nhiệt. Thực lực của nàng mạnh nhất trong các đệ tử tam phái, hơn nữa lại tu luyện công pháp thuộc tính hàn. Nàng cho rằng những người đó bây giờ đang nghĩ gì?

Tô Nhan sửng sốt. Nàng chỉ lo suy nghĩ chuyện của Dương Khai, căn bản không nghĩ mình sẽ như thế nào. Nhưng nghe Dương Khai nói như vậy, lập tức tỉnh ngộ lại:

– Họ sẽ cho rằng Truyền Thừa nơi đây đã bị ta lấy đi!

– Đúng, ta đoán rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Dương Khai gật gật đầu.

Tô Nhan tự tin cười:

– Họ muốn nghĩ gì thì nghĩ. Chớ nói Truyền Thừa là ta lấy được thật, dù ta không lấy được, cũng không cần phải giải thích với họ.

– Tốt nhất không nên thừa nhận! Không được thừa nhận với bất cứ ai. Sự tình quan trọng, ta cảm thấy sự xuất hiện của TruyềnThừa Động Thiên không chỉ dính dáng đến tam phái xung quanh!

Nghe vậy, Tô Nhan cũng trở nên nghiêm túc. Nàng có thể không để ý đến cao thủ tam phái xung quanh, nhưng tuyệt đối không thể không coi trọng cao thủ của vương triều Đại Hán. Một khi có người nhắm vào người có được Truyền Thừa, Tô Nhan chỉ có thể liên tục gặp phiền phức.

Gật đầu thật mạnh:

– Ta biết rồi.

Trong lòng cũng có chút vui mừng. Tập trung sự chú ý của các đệ tử tam phái vào mình cũng tốt. Như vậy thì Dương Khai sẽ không bị nghi ngờ. Mọi người đều cho rằng Truyền Thừa chỉ có thể do một người lấy được, không ngờ Truyền Thừa lần này hai người cùng chia sẻ.

Lại nhìn Dương Khai có chút khâm phục:

– Chàng suy nghĩ thật sâu xa.

Dương Khai cười cười, có chút chua xót:

– Chỉ là đã quen với tâm lý đầu cơ kiếm lợi và thủ đoạn lôi kéo hàng phục của những thế lực này thôi.

Tô Nhan kinh ngạc nhìn hắn. Câu nói này rất có cảm giác tang thương. Nàng đột nhiên cảm thấy sư đệ này là người có rất nhiều bí mật.

– Sau này nói với nàng!

Dương Khai vỗ tay Tô Nhan.

– Ừ, chàng không nói cũng không sao.

Tô Nhan gật gật đầu.

– Được rồi, chúng ta đi thôi, nơi đây cũng không còn gì nữa.

Dương Khai đứng dậy. Đại điện này rất trống trải, ngoài quả cầu năng lượng khổng lồ trước kia ra thì không có vật gì khác.

Sau khi hai người có được Truyền Thừa, nơi đây liền xuất hiện một luồng ánh sáng, hẳn là có thể đưa hai người ra ngoài.

Nắm lấy tay Tô Nhan, Dương Khai đâm vào luông ánh sáng đó.

Thân ảnh của hai người biến mất trong đại điện. Cả Truyền Thừa Động Thiên bỗng truyền đến một tiếng răng rắc giòn tan, như âm thanh chiếc gương rơi xuống đất vỡ vụn.

Chợt, trong trời đất hỗn độn xuất hiện từng khe nứt ngang dọc. Vẫn là những đệ tử tam phái ở lại trong Truyền Thừa Động Thiên, người nào người nấy đều ngơ ngác, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc họ đang luống cuống chân tay thì một cỗ năng lượng nào đó truyền đến, bao trùm lấy họ, từ từ trôi đi trong không trung.

Khu vực khai thác mỏ của Huyết Chiến Bang, từ sau ngày Truyền Thừa Động Thiên mở ra, cường giả tam phái luôn trấn thủ ở đó, khẩn trương chờ đợi.

Tới hôm nay đã gần một tháng trôi qua. Trong thời gian này cũng có không ít đệ tử lục tục từ trong Truyền Thừa Động Thiên đi ra. Những người này hoặc là bị thương không thể tiếp tục được nữa, hoặc là mệt mỏi, gân cốt rã rời, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

Từ miệng họ, cao thủ tam phái ít nhiều đã hiểu được một vài tình hình bên trong.

Đặc biệt là sự xuất hiện của một vài đệ tử mấy ngày gần đây, thần sắc của cao thủ tam phái ngày càng lo lắng, nôn nóng. Vì họ được tin, Truyền Thừa đã xuất hiện, nhưng không biết cuối cùng lọt vào tay ai.

Mỗi một tông môn đều vô cùng trông đợi vào những nhân tài mới xuất hiện, nhưng lại lo suy tính thiệt hơn.

Tô Nhan và Giải Hồng Trần của Lăng Tiêu Các, Hồ Kiều Nhi và Long Tuấn của Huyết Chiến Bang, Phương Tử Kỳ của Phong Vũ Lâu, những người này đều là lớp nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi.

Còn có nữ đồ đệ của lão điên kia, Hạ Ngưng Thường của Lăng Tiêu Các, cũng có thể có được Truyền Thừa.

Nhưng lão điên kia lại thanh thản, sau khi chờ chỗ Truyền Thừa Động Thiên mấy ngày, thấy đồ đệ chưa ra, liền một mình rời đi, đến bây giờ cũng không xuất hiện nữa.

Một sư phụ không có trách nhiệm. Cao thủ tam phái đều xỉ vả Mộng Vô Nhai.

Vì sự tồn tại của Truyền Thừa, khiến giữa các cao thủ tam phái cũng có một ánh nhìn thù địch nho nhỏ và không khí cạnh tranh lan tràn, đặc biệt là người của Huyết Chiến Bang.

Những người này vừa lên án mạnh lẽ hành vi cường đạo của Lăng Tiêu Các và Phong Vũ Lâu, vừa chửi mắng Mộng Vô Nhai không nói đạo lý! Nếu hôm đó Mộng Vô Nhai không đấu một trận lớn với cao thủ Huyết Chiến Bang thì sự tồn tại của Truyền Thừa Động Thiên sao có thể bộc lộ ra sớm như vậy?

Đây vốn là tài phú của Huyết Chiến Bang! Bây giờ lại bị hai phái khác thọc cho một gậy. Tuy cũng có đền bù tổn thất những chút đền bù đó chẳng là gì trước Truyền Thừa của cường giả.

Khốn kiếp! Mấy ngày nay Hồ Man mắng người không tiếc lời, nhưng ông ta lại không dám mắng Mộng Vô Nhai. Ông ta mắng Long Tại Thiên và Long Huy!

Nếu không phải là tên tiểu xúc sinh đó chọc vào Mộng Vô Nhai thì bây giờ đâu có nhiều chuyện phiền phức như vậy? Chết, chết đáng lắm! Nếu không phải tiểu tôn tử ngươi chết sớm, lão tử bây giờ sẽ bằm thây người ra trăm mảnh! Long gia, Long gia cái con khỉ!

Không chỉ Hồ Man không chào đón Long gia, mà cao thủ của Huyết Chiến Bang cũng vì chuyện này mà một bụng oán khí. Long Tại Thiên tự biết đuối lý, một tháng trước lại bị Mộng Vô Nhai đả thương, thời gian này lại không dám xuất hiện ở khu khai thác mỏ, chỉ trốn trong Huyết Chiến Bang trị thương.

Nhưng, cái chết của tiểu tôn tử, mối hận này sao lại có thể dễ dàng hóa giải?

Sớm muộn cũng có ngày, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu! Trong lòng kẻ đại bàng gãy cánh Long Tại Thiên âm thầm nổi nóng.

Đang lúc cao thủ tam phái lo lắng chờ đợi, ánh sáng của Truyền Thừa Động Thiên đột nhiên rung động, gợn lên từng lớp sóng như ném một hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng.

Lúc này, ánh sáng này liền vỡ ra như bong bóng, biến mất, lộ ra mạch khoáng dưới hố lớn kia.

– Người đâu?

Hồ Man lập tức nóng nảy. Lối vào của Truyền Thừa Động Thiên biến mất, nhưng đệ tử tam phái lại không thấy một ai. Hai nữ nhi của mình đang ở trong mà, chúng đâu rồi?

Không chỉ Hồ Man sốt sắng, các cao thủ khác nào có ai không lo lắng? Lớp đệ tử tinh anh trẻ tuổi đã vào hết Truyền Thừa Động Thiên, nhưng bây giờ lại không một ai đi ra.

Đang lo lắng thì ở phía xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Một trưởng lão của Phong Vũ Lâu sắc mặt vừa động, liền vội vàng lao tới.

Chương 158: Quay về

Lúc trưởng lão này trở lại, thì đi bên cạnh là một đệ tử Phong Vũ lâu thương tích đầy người. Tiêu Nhược Hàn và các cao thủ Phong Vũ lâu hỏi thì người đệ tử này mới kể lại cảnh tượng vừa rồi xảy ra.

Không bao lâu, các cao thủ Huyết Chiến bang và Lăng Tiêu các cũng ở cách đó không xa tìm được một số các đệ tử tông môn, người của ba bên đều ở đây, nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ phát hiện các đệ tử đi vào giờ phút này cũng đã đi ra, chỉ là đều bị phân tán tới các nơi của rừng Hắc Phong.

Tuy rằng không biết tại sao lại như vậy, nhưng tất cả đều cho rằng đây là do chủ nhân Truyền Thừa Động Thiên làm để bảo vệ người thừa kế!

Như vậy, sẽ không ai biết rốt cuộc là ai đã được kế thừa.

Các cao thủ tam phái đều bận rộn tìm đệ tử tông môn trong rừng Hắc Phong, rồi sắp xếp ổn thỏa cho bon họ. Thái độ của họ đối với những đệ tử này tất cả đều rất cẩn thận và thận trọng, thái độ hòa nhã dễ gần hơn trước đây không biết bao phần.

Bởi vì bọn họ không ai biết, những đệ tử cho dù hiện tại mới chỉ ở Khai Nguyên cảnh này, không biết sau này liệu có đạt đến ngưỡng bậc khiến người đời kính trọng.

Ngay cả bang chủ Huyết Chiến bang Hồ Man tính tình nóng nảy đó,giờ đây cũng mặt mỉm cười chào đón từng đệ tử trở về, tiền cứ hậu cung, một mực khen ngợi bọn họ làm tốt, sau này nhất định là trụ cột của bang ta.

Các đệ tử Huyết Chiến bang thiếu chút nữa là tan vỡ, không biết bang chủ đại nhân thần kinh bị sao. Nhưng cũng có không ít đệ tử cảm động rơi lệ, gào khóc bày tỏ lòng trung thành, thề chết theo bang chủ đại nhân, đem cuộc đời này kính dâng cho Huyết Chiến bang ,máu chảy đầu rơi, tâm này có nhật nguyệt chứng giám!

Hồ Man càng cười sảng khoái.

Đối với hắn, những đệ tử này cho dù không lấy được truyền thừa, cũng là đối tượng đáng được lôi kéo! Vì mỗi người họ hoặc nhiều hoặc ít đều có được lời từ trong đó.

Những cao thủ Phong Vũ lâu và Lăng Tiêu các đương nhiên cũng biết rõ điều này, một mặt khinh miệt Hồ Man giả tạo, một mặt cũng phải hạ mình ân cần hỏi han các đệ tử trở về.

Phải mất nửa ngày trời để đón đệ tử trở về, cũng có nhiều người trực tiếp trở về tông môn mà không phải do được các vị trưởng bối tìm về. Điều này khiến cho tình cảnh của Dương Khai và Tô Nhan tốt hơn.

Tất nhiên ,Tô Nhan thế nào cũng bị nghi ngờ, điều này không thể thay đổi.

Lúc này Dương Khai và Tô Nhan đang đứng ở một nơi trong Hắc Phong sơn, sau khi hai người bước vào cánh cổng sáng kia liền đến nơi này, Tô Nhan không quen thuộc nơi này lắm, còn Dương Khai chạy đến Hắc Phong sơn này không ít lần. So với nàng phải mạnh hơn không ít.

Tìm rất lâu mới tìm ra được đường chính xác.

– Qua bên này năm mươi dặm, là có thể thấy Ô Mai trấn rồi.

Đứng trên một đỉnh núi nhỏ, Dương Khai chỉ đến một hướng và nói với Tô Nhan. :

– Chúng ta chia nhau ra mà đi, không thể quay về cùng nhau được.

Tô Nhan trầm ngâm một lúc rồi nói.Nếu như mình chắc chắn bị nghi rồi thì không thể để lộ ra cả Dương Khai được.

-Ừ.

Dương Khai gật đầu.

– Tỷ về trước đi. Bây giờ chắc chắn có rất nhiều người đang tìm tung tích của tỷ, Về muộn chỉ khiến họ khẳng định suy đoán của mình, nhớ kỹ bất luận ai hỏi cũng đừng thừa nhận đã lấy được truyền thừa.

– Ta biết. Ngươi cẩn thận đấy. Cũng trở về sớm một chút.

Tô Nhan dặn dò một tiếng, xoay người định rời khỏi thì lại bị Dương Khai kéo lại.

– Sao vậy?

Tô Nhan vừa mới mở miệng ra, một luồng khí nóng liền ập tới, ôm thật chặt nàng, miệng tức thì bị chặn lại.

Âm thanh nức nở nghẹn ngào vang lên .Tô Nhan lại một lần nữa yếu lòng.

Mãi lâu sau, Dương Khai mới cười hì hì buông ra.

– Nhớ kỹ lời tỷ nói đấy. Một tháng tìm ta một lần!

Dương Khai nói

Tôn Nhan khẽ gật đầu.

Hai người bịn rịn nói lời tạm biệt,mặc dù biết rõ mình với đối phương đều ở trong một tông môn nhưng vẫn có chút cảm giác không nỡ.

Đợi lâu sau, Tô Nhan mới dậm chân một cái ,cắn răng nói :

– Ta đi đây.

Dứt lời, liền nhanh chóng đi khỏi, chỉ để lại một bóng lưng tinh khiết rõ ràng.

Nhìn theo đến khi bóng nàng mất đi trong tầm mắt, Dương Khai mới lắc đầu cười, thản nhiên tự đắc mà bước đi về phía Lăng Tiêu các.

Truyền Thừa Động Thiên sao …Dương Khai cảm thấy thu hoạch lớn nhất lần này của mình không phải là chiếm được truyền thừa kia mà là Tô Nhan!

Mấy canh giờ sau, Dương Khai mới chậm rãi trở lại Lăng Tiêu các, lúc đệ tử và cao thủ trong các cũng đều đã sớm trở lại, tuy nhiên vẫn còn có người lẻ tẻ trở về, Dương Khai lại không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.

Chỉ có điều hắn phát hiện một điều kỳ quái, khi mình đi lại ở trong các, những sư huynh hoặc sư đệ không quen biết đều rất khách khí với mình, mặc dù không đi tới hàn huyên, nhưng cũng đứng xa chắp tay làm lễ, vẻ mặt mỉm cười chào hỏi.

Trong đó, thậm chí có một vị chấp sự của Lăng Tiêu các.

Cẩn trọng suy nghĩ một chút, Dương Khai không khỏi thấy thoải mái. Có thể từ trong Truyền Thừa Động Thiên sống sót trở về, nói không chừng ngày sau tiền đồ vô lượng, bọn họ đâu còn coi khinh mình như trước kia? Bây giờ chào hỏi sau này còn có thể trở thành bằng hữu.

Trở lại căn nhà gỗ nhỏ, còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, ngoài cửa đã truyền đến một tiếng bước chân vội vã.

Đang nghĩ xem là ai tới, thì khuôn mặt của Tô Mộc liền xuất hiện.

Nhìn thấy Dương Khai, Tô Mộc mới yên tâm:

– Dương sư huynh huynh đã bình an trở về rồi.

Dương Khai trong lòng ấm áp hẳn lên, đứng lên nói:

– Tô sư đệ, vào đây ngồi đi !

– Không cần đâu, đệ đến xem huynh có sao không thôi.

Vừa nói Tô Mộc vừa lộ ra nụ cười lén lút như tên trộm.

– Đệ còn phải về tranh thủ luyện công, ha ha!

Cười dài một tiếng, Tô Mộc liền biến mất không thấy bong dáng.

Dương Khai ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới, mình ở cầu thang vô tận đó nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Tô Mộc, lúc đó đệ ấy đi đâu vậy? Thú Hồn Khai Vận trận gây ra động tính lớn như vậy, đệ ấy không thể không thấy.

Trừ khi lúc ấy đệ ấy có việc quan trọng khác !

Kết hợp với vẻ mặt đắc ý vừa rồi của Tô Mộc Dương Khai không khỏi mỉm cười.

Xem ra, không chỉ mình có được truyền thừa, tiểu tử Tô Mộc này, vận mệnh cũng khá tốt!

Tô Mộc đi rồi, Dương Khai chưa ngồi ấm chỗ, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, nhưng lần này lại là tiếng bước chân rất nhẹ, nghe giống như là nữ tử.

Dương Khai thầm giật mình, trong lúc đang do dự, một bóng xanh ở cửa đi vào.

– Tiểu sư tỷ ?

Dương Khai thấy rõ dung mạo của người đến, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Hôm nay ngôi nhà gỗ nhỏ của mình lại thật náo nhiệt, Tô Mộc đến, Hạ Ngưng Thường cũng tới, hơn nữa Dương Khai cũng không thấy nàng khi trong Truyền Thừa Động Thiên.

Nhưng nói ra, thì từ lần trước sau khi từ Cửu Âm Sơn Cốc trở về, tỷ ấy cũng không đến tìm mình.

– Sư đệ !

Hạ Ngưng Thường nhìn thấy Dương Khai cũng giống Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng không khách khí mà bước tới:

– Đệ trở về rồi ?

– Ừ, vừa về.

Dương Khai gật đầu

– Ta nghe bọn họ nói, đệ cũng vào Truyền Thừa Động Thiên….Nhưng ta không tìm được đệ.

Hạ Ngưng Thường vẫn vẻ thẹn thùng, nói chưa được hai lời, tai liền đỏ lên.

– Hôm đó đệ cũng thấy tỷ đi vào, Mộng chưởng quầy thật oai phong lẫm liệt.

Dương Khai nhớ tới dáng vẻ hống hách kiêu ngạo của Mộng Vô Nhai hôm đó thì cảm giác có chút kỳ quặc.

– Ừ, là do sư phụ để ta đi vào, đúng rồi, ta tìm thấy ở đó ít Viêm Dương thạch, tặng cho đệ để luyện đan dược.

Hạ Ngưng Thường cầm ra một cái bình nhỏ đưa cho Dương Khai

– Đệ tu luyện công pháp cần cái này đúng không?

Dương Khai mỉm cười đưa tay ra nhận :

– Cảm ơn !

Hạ Ngưng Thường khẽ lắc đầu :

– Khỏi cần !

– Tỷ muốn ngồi xuống nghỉ một lát không?

– Thôi, ta chỉ qua đây xem chút thôi.

Hạ Ngưng Thường vội vã xua tay, cô nam quả nữ, nàng thực sự không dám nán lại:

– Ta đi đây, đệ nghỉ ngơi nhé.

– Dạ

Dương Khai cũng không giữ lại.

– Tỷ cũng nghỉ ngơi tốt nhé, đừng để quá mệt.

Hạ Ngưng Thường hé miệng cười, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.

Lúc xoay người, đi tới cửa bước chân nàng chợt dừng lại, dường như muốn quay lại hỏi gì đó, nhưng do dự mãi lâu, cuối cùng cũng không lấy được dũng khí, đành rời đi.

Chuyện xảy lần trước ở trong Cửu Âm Sơn Cốc, cho tới giờ khắc này vẫn còn rõ mồn một trước mắt nàng.

Nụ hôn sâu sắc mê loạn đó, Hạ Ngưng Thường thường hồi tưởng mồn một trong lúc đêm khuya tỉnh mộng. Mỗi lần nhớ tới, trong lòng đều giống như một con nai con vui vẻ, mãi mà không thể ngừng lại, trằn trọc khó ngủ.

Cũng chính nụ hôn đó, khiến lòng nàng ôm ấp mãi bóng dáng toàn thân đẫm máu. Tình cảm dâng trào trong lòng khiến mỗi lần đối mặt với Dương Khai càng lộ ra vẻ thẹn thùng bối rối, nhưng lại không dám thổ lộ.

Đưa mắt nhìn theo Hạ Ngưng Thường rời đi, Dương Khai cầm trên tay chiếc lọ, trong lòng chợt thấy ấm áp.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đêm thứ nhất trở về Lăng Tiêu các, Dương Khai không làm gì cả, mà chỉ bình thản đi ngủ một giấc.

Ngày thứ hai, hắn đi chợ Hắc Phong mua chút Tàn Hồn hoa ba lá và cây cỏ khô Tuyệt Địa, lần trước tới vốn định mua, nhưng TruyềnThừa Động Thiên xuất hiện lại làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Trải qua chuyện Truyền Thừa Động Thiên, chợ Hắc Phong cũng không vắng lặng bao nhiêu, ngược lại càng thêm náo nhiệt, tam phái đệ tử nơi đây cũng đều đang tranh nhau thảo luận các loại kỳ ngộ và cơ duyên trong TruyềnThừa Động Thiên, còn có chín yêu thú mạnh mẽ kia và cầu thang vô tận cuối cùng.

Phần lớn mọi người không thể đi vào Truyền Thừa Động Thiên, nên lúc này đương nhiên là rất hứng thú.

Tô Nhan không có trấn thủ trong chợ Hắc Phong, danh tiếng của nàng bây giờ đang rộng khắp, không thích hợp rời khỏi Lăng Tiêu các, ánh mắt mọi người của ba phái đều tập trung ở trên người nàng, muốn biết rốt cuộc có đúng là nàng đã lấy được truyền thừa hay không.

Dương Khai mua được thảo dược và công cụ mình cần, liền rời khỏi chợ Hắc Phong.

Trở về Lăng Tiêu các, Dương Khai đi tới bên cạnh khe suối Khốn Long.

Chỗ mà ngày thường mình tu luyện, những cây Tam Dương Qủa đó vẫn đón gió phấp phới, có thể qua vài năm nữa, chúng sẽ ra hoa kết quả, nhưng nhất định đây là chuyện rất xa xôi rồi.

Dương Khai xoa xoa tay, hắn muốn làm một chuyện mà trước kia hắn rất muốn làm, chỉ có điều lúc đó thực lực quá thấp, không tiện thi triển, bây giờ đã đạt đến Khí Động cảnh, cũng coi như là có chút vốn liếng.

Tìm đến một tảng đá lớn gần đó, sau đó cột lên dây thừng vừa mua về, dùng dây thừng, Dương Khai từ từ rơi xuống phía dưới khe suối Khốn Long.

Dưới khe suối Khốn Long không biết có dị bảo như thế nào, khiến Dương Khai ở trên vách núi cao vẫn có thể hấp thụ dương khí để tu luyện, nhưng bất kể là bảo bối gì, càng đi sâu xuống dương khí rõ ràng là càng mạnh.

Khẩu vị Dương Khai không lớn, hắn không hề muốn thâm nhập vào trong khe suối Khốn Long để tìm bảo bối đó, dù gì thì lúc này vị Thập nhất trưởng lão đó đã nghiêm túc dặn dò hắn, nhất định không được mạo hiểm thâm nhập, bởi cho dù là người vào đó cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Vị thập nhất trưởng lão đó chí ít cũng là cao thủ Thần Du cảnh, nguy hiểm mà người có thể cảm nhận được đủ để khiến Dương Khai biến mất vĩnh viễn, thịt nát xương tan.

Chương 159: Tự tạo sơn động

Dương Khai đang nghĩ đi xuống gần hơn một chút, để hấp thu càng được nhiều dương khí tu luyện.

Hơn nữa, ở Khốn Long Giản, cương phong gào thét, hoàn cảnh tu luyện thật sự làm cho người ta khó có thể chịu được.

Nếu là có thể mở ra một cái động trên vách đá dựng đứng thì cũng có thể tránh được những ngày gió thổi nắng cháy đầy khổ sở.

Bung dây thừng ra, đoạn dây đủ để Dương Khai duy trì khoảng cách một trăm trượng.

Sợi dây bung ra hết, Dương Khai cúi đầu nhìn xuống phía dưới, Khốn Long Giản vẫn là khe sâu không thấy đáy như vậy, căn bản là không biết tình hình bên dưới ra sao.

Trong lòng chợt dâng lên một đợt sợ hãi, thầm nghĩ nếu bây giờ mà dây thừng bị đứt thì…

Tuy nhiên Dương khí ở dâu quả thật là đậm hơn bên trên rất nhiều.

Dương Khai rất hài lòng, quan sát hai bên, vừa cẩn thận gõ gõ vào vách đá quanh đó, đã nhắm được một vị trí cũng không tồi.

Nơi đó có một cái cây khá cứng cáp mọc vặn vẹo trên vách đá cheo leo, lá thông dày đặc, tán rộng, nếu có thể mở được một không gian bên dưới tán cây này, thì cái cây đại thụ này còn có thể che gió che mưa cho mình, thật đúng là ưu thế thiên nhiên.

Quyết định, Dương Khai bức ra một giọt Dương dịch từ trong đan điền, ngưng tụ trên mười đầu ngón tay, hóa thành lưỡi dao, sau đó cắt lên trên vách đá.

Cũng không có trở ngại gì quá lớn, lưỡi dao Dương dịch sắc bén không phụ kỳ vọng của Dương Khai, trực tiếp cắt ra một khối nham thạch.

Lúc Dương Khai mới ở Khai Nguyên Cảnh tầng thứ ba, lưỡi dao do Dương dịch hóa thành dã có thể hủy diệt một Phàm cấp trung phẩm Phòng ngự bí bảo rồi, hiện giờ thực lực của Dương Khai lại tăng lên rất nhiều, việc phá nham thạch đương nhiên là dễ dàng rồi.

Dương dịch trong đan điền cũng không có bao nhiêu, số thu được ở Truyền thừa Động thiên phần lớn đã dùng hết khi song tu với Tô Nhan rồi, giờ chỉ còn lại bốn, năm giọt ít ỏi.

Hao phí mất ba giọt Dương dịch, Dương Khai mới có thể khoét được một cái động chưa đủ một người trên vách đá, tiến vào bên trong động, Dương Khai tiếp tục cắt, ném từng khối đã bị cắt rời ra ném xuống dưới vực sâu của Khốn Long Giản.

Rất lâu sau đó, dưới Khốn Long Giản mới truyền tới tiếng vang do hòn đá rơi xuống đất, khoảng thời gian âm thanh truyền tới, k đại khái có thể đánh giá được độ sâu của vực này.

Trong lòng không còn cách nào, âm thầm giật mình, chỉ sợ Khốn Long Giản sâu tới hơn vạn trượng cũng không chừng.

Nửa ngày, sơn động đã được mở rộng ra hơn rất nhiều, Dương dịch trong đan điền cũng đã tiêu hao hết.

Không có Dương dịch, chỉ bằng sức mạnh của bản thân thì dù có cố gắng đến mấy cũng không thể mở rộng ra hơn nữa.

Lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, đây là bình hôm qua Hạ Ngưng Thường đưa cho Dương Khai, nhớ tới vị tiểu sư tỷ kia, Dương Khai lại cảm thấy hơi áy náy.

May mắn đêm ở Cửu Âm sơn cốc kia hắn cũng không làm quá chuyện gì, nếu không bây giờ còn thật không biết làm sao để đối mặt với nàng.

Ăn mấy viên đan dược, ngưng tụ được một chút Dương dịch, Dương Khai lại tiếp tục mở rộng sơn động.

Làm việc cả ngày, Dương Khai đều cả thấy nhiệt tình và hưng phấn, không hề cảm thấy mỏi mệt chút nào. Nhìn sơn động đang dần dần được mở rộng ra, Dương Khai có cảm giác như đang mở ra động phủ của chính mình vậy.

Khoảng thời gian mấy ngày, Dương Khai đều ở lì trong sơn động không ngừng cố gắng, hết dd lại lấy đan dược do Hạ Ngưng Thường luyện chế ra để bổ sung, khi khát đã có sương sớm đọng lại trên lá cây cổ tùng, nhưng lại không hề thấy đói, thực lực của hắn tới mức Khí Động Cảnh, bình thường một tháng không ăn gì cũng không sao, tuy nhiên nếu là trong thời gian dài thì vẫn cần bổ sung.

Bảy ngày sau đó, sơn động cũng có thể coi như tạm ổn.

Dương Khai dứng trong sơn động nhìn kiệt tác do mình vất vả tạo ra, có cảm giác tự mãn, cười ngây ngô.

Giờ sơn động đã lớn hơn cả căn nhà gỗ của Dương Khai tới hai lần, bên ngoài cùng là chỗ để ngồi tu luyện, , ngồi ở cửa động, căn bảo không cảm thấy được cường phong gào thét ở Khốn Long Giản, chỉ có thể nghe được tiếng suối vang mà thôi, hoàn cảnh tu luyện tốt hơn ở bên trên rất nhiều.

Hướng mặt về cửa ộng, bên tay trái có một gian nhỏ, chính là nơi để Dương Khai cất những vật do hắn chuẩn bị, cả đám Tàn Hồn Hoa cùng Tuyệt địa khô mộc thảo mua được ở chỡ Hắc phong cũng để hết trong đó.

Gian bên tay phải lớn hơn một chút, là chỗ để nghỉ ngơi, ben trong còn có một tấm giường đá do Dương Khai cắt ra, mặt giường được san bằng bóng loáng. Dương Khai đã cẩn thận mài thật lâu, đi ngủ cũng sẽ không có cảm giác khó chịu.

Không biết là nghĩ sao, Dương Khai cắt tấm giường này rất lớn, đủ để cho hai ba người nằm trên lăn qua lộn lại thoải mái.

Khụ khụ… phòng xa thôi mà! Dương Khai nghĩ.

Ở giữa còn có một gian nữa, tạm thời chưa biết dùng để làm gì.

Bây giờ nơi này chính là động phủ của Dương Khai rồi, tuy rằng đơn sơ, nhưng ở bên trong lại khá ấm áp, còn làm cho người ta có cảm giác quyến luyến không muốn rời hơn cả căn nhà gỗ nhỏ kia.

Chốn Khốn Long Giản này bình thường không có ai đi qua, sau này nếu có gì không tiện mang theo, cũng có thể giấu ở đây, không lo bị người khác phát hiện.

Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai lại bám theo dây thừng leo lên, vừa leo lên vừa cắt một đám nham thạch trên vách núi để mượn lực, kể từ đó, sau này mình ra vào cũng không cần dùng dây thừng nữa rồi, cũng giảm bớt nỗi lo sợ bị có người men theo dây thừng mà phát hiện ra động phủ.

Cởi bỏ dây thừng đang buộc lại trên tảng đá, Dương Khai lại trở về trong động phủ.

Hao phí nhiều ngày như thế, cuối cùng là tạo ra một nơi tu luyện cho chính mình, hoàn cảnh tu luyện như vậy chỉ sợ là tốt hơn so với đám đệ tử của Lăng Tiêu các rất nhiều.

Không vội tu luyện, Dương Khai khoanh chân ngồi bên cửa động, hưởng thụ sự ấm áp yên bình này.

Bỗng nhiên nhớ tới một vật, sờ tay vào ngực, moi nó ra.

Âm Dương Yêu Sâm, đây là một gốc cây có linh tính, là thiên địa linh vật, từ sau khi bị Dương Khai lấy đi, bỏ vào trong ngực, cũng không chạy trốn, lại cũng không giãy dụa.

Giờ này Dương Khai lấy ra, vẻ mặt của nó dường như còn đang cười với Dương Khai.

Địa Ma đã từng nói, loài vật này chỉ biết sinh trưởng ở nơi âm dương nhị khí cùng tồn tại, lúc trước Dương Khai còn không biết trong Truyền thừa Động thiên tại sao lại có Yêu Sâm, nhưng sau khi có được truyền thừa liền nghĩ ra hiết mọi điều.

Nơi đó vốn là nơi truyền thừa của Âm dương hợp hoan, có thể sinh ra một cây Thiên địa linh vật đương nhiên là có lý rồi.

Giơ tay đưa ra một giọt Dương dịch, đưa vào trong cơ thể của Âm dương Yêu Sâm, trong giây lát đã bị nó hấp thu, vẻ mặt giống y như con người kia lại càng tỏ ra vẻ vui mừng hơn rất nhiều.

Hoa quang lưu chuyển, gốc cây Yêu Sâm này xoay người tuột khỏi tay Dương Khai, to mò bay lượn trong sơn động, không bao lâu, tự tìm lấy một chỗ, liền uốn éo cắm rễ xuống dưới, vẻ mặt hưởng thụ.

Hoa quang lưu chuyển, Dương Khai rõ ràng cảm nhận được dương khí dưới khe sâu không ngừng bị nó hấp thu, sau đó dương khí bên người Dương Khai liền nồng đậm lên rất nhiều.

Nó lại còn có tác dụng như thế sao? Dương Khai hơi hơi chấn động.

Vừa nghĩ, liền mở ra cấn chế ủa Phá Hồn Chùy, thanh âm cung kính của Địa Ma truyền tới:

– Lão nô kính chào Thiếu chủ!

– Ngươi nhìn xem Yêu Sâm này, nói sao?

Dương Khai hỏi.

Địa Ma nói:truyện ma

– Thứ này vốn là hấp thu dương khí mà sinh, nơi đây dương khí nồng đậm, dúng là hoàn cảnh thích hợp để nó phát triển, tuy nhiên…

– Nói cho ta nghe, đừng có ấp a ấp úng cái gì!

Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

Địa Ma nghe thấy liền run lên, gã tuy rằng mới tiếp xúc với Dương Khai chưa lâu, nhưng đúng thật là sợ hắn, lại nhiều lần phong ấn thần hồn của gã trong Phá Hồn CHùy, hơi chút là trừng phạt gã. Địa Ma xem như có thể thấy được sự quyết đoán và tàn nhẫn của hán, vội nói:

– Nó dù sao cũng phải hấp thu âm dương nhị khí, nơi đây chỉ có dương khí, trong khoảng thời gian ngăn thì không có việc gì lắm, nhưng thời gian dài, nó chẳng những không lớn lên, mà còn héo đi. Với nó mà nói, chỉ có dương thì không sinh, chỉ có âm thì không lớn, đấy chính là Âm dương Yêu Sâm!

– Khuyết thiếu âm khí đúng không?

Dương Khai hỏi.

– Thiếu chủ nói rất đúng.

Nếu nói như vậy, hôm nào để Tô Nhan tới cho nó một chút chân nguyên, thì có thể giải quyết được rồi.

Chần chừ một lát, Dương Khai hỏi với ánh mắt kỳ lạ:

– Trước đó ngươi nói, nếu nó gặp được nam nữ tâm đầu ý hợp, khi họn họ lưỡng tình tương duyệt, lúc đó sẽ chủ động hóa thành hai cỗ năng lượng, phân tán trên cơ thể hai người nam nữ kia đúng không?

– Vâng!

Địa Ma vừa tức vừa sợ nói:

– Hả? Thiếu chủ… ngươi… Khụ khụ… thất thân???

Trước khi hắn bị phong cấm, Dương Khai rõ ràng còn là thân đồng tử, nhưng giờ gặp lại Dương Khai, Địa Ma phát hiện không ngờ Dương Khai đã đánh mất cỗ Tiên Thiên thần dương khí từ khi ra đời của hắn, rõ ràng là kết quả do việc kết thân da thịt với nữ tử mà ra.

– Ai cho ngươi rình ta?

Dương Khai lạnh lùng nói.

– Thiếu chủ thứ tội! Lão nô chỉ là tò mò, sau này cũng không dám nữa!

– Tốt nhất là không có lần sau!

Dương Khai thản nhiên nói.

Nhướn mày, Dương Khai nghĩ quá nhiều rồi.

Tuy rằng hắn không biết lai lịch của Địa Ma, nhưng kiến thức của hắn lại thâm sâu uyên bác, lại biết thật nhiều về Âm dương Yêu Sâm, hắn không hề nói dối.

Trong đại điện đó, mình với Tô Nhan lưỡng tình tương duyệt, Âm dương Yêu Sâm ở một bên.

Nhưng nó cũng không hóa thành năng lượng dung nhập vào cơ thể của mình với Tô Nha, làm cho mình kết thành nhất tâm đồng thể với nàng. Nói như vậy, liền chỉ có thể giải thích rằng mình với Tô Nhan còn chưa tới mức ý hợp tâm đầu.

Dương Khai cũng có thể hiểu được, hai người tuy là vợ chồng, nhưng đó là vì để truyền thừa mà làm, đều không phải là ý nguyện tự chủ. Lại nói, nếu không có sự tồn tại của Âm dương đoàn tụ công, Tô Nhan hiện tại chỉ sợ đã ghi hận hắn chiếm lấy tấm thân trinh nữ của nàng, cho dù là không hận cũng sẽ không có tình cảm gì với mình, làm gì có chuyện ý hợp tâm đầu chứ?

Tô Nhan còn chưa hoàn toàn mở rộng tấm lòng của mình, Dương Khai cũng thế!

Mặc dù hiện tại cảm giác có thân thiết tới mấy, cũng có thể trả giá vì đối phương, cho dù là sinh mạng, nhưng đó đều là kết quả do tác dụng đặc thù của Hợp Hoan công.

Tình yêu nam nữ, không phải là một sớm một chiều, một bộ công pháp là có thể bồi dưỡng ra được.

Ở bên nhau một ngày, cho dù là không có Hợp Hoan công, hai người cũng có thể coi sinh mạng của đối phương là quan trọng nhất mới chính là tâm đầu ý hợp thật sự.

Địa Ma có chút không đứng đắn:

– Thiếu chủ đừng giận, lão nô cảm thấy, nữ nhân bình thường đều rất dễ dụ, ngài đã có dược thân thể của nàng, sớm muộn gì cũng có ngày nắm được trái tim nàng, điều này lão nô có thể dùng tính mạng đảm bảo.

– Không phải là ngươi chết lâu rồi à?

Dương Khai khẽ cười một tiếng.

Địa Ma thấy hắn không nổi giận, cũng to gan hơn, cười nói:

– Vâng vâng, thiếu chủ nói rất đúng, vậy lão nô dùng thần hồn đảm bảo, nữ nhân mà, vĩnh viễn có một cảm tình đặc thù đối với nam nhân đầu tiên của mình, thiếu chủ chỉ cần khẽ dùng một chút thủ đoạn liền có thể làm cho các nàng toàn tâm toàn ý với ngài, tới khi ý hợp tâm đầu, Yêu Sâm này liền phát huy tác dụng rất lớn của nó!

Chương 160: Đặc thù của Khí Động cảnh

Sau khi nói xong, Địa Ma lại bắt đầu do dự:

– Chỉ có điều Âm Dương Yêu Sâm chỉ có thể một nam một nữ sử dụng, hai cô gái kia đều có quan hệ với Thiếu chủ, đến lúc này lựa chọn chỉ sợ sẽ có chút ít phiền toái.

– Hai cô?

Dương Khai một hồi kỳ quái, vừa rồi chợt nghe Địa Ma nói về “các nàng”, Dương Khai vốn cho là gã nói nhầm, bây giờ nghĩ lại, lập tức hiểu ra.

Địa Ma chỉ sợ là nghĩ mình cùng phát sinh quan hệ với tỷ muội Hồ gia, dù sao lúc ấy khi niêm phong gã, mình đang cùng Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi hai người leo lên bậc thang vô tận.

Sau khi niêm phong, Địa Ma căn bản không cảm giác được tình huống bên ngoài, tự nhiên không biết chuyện sau đó trong đại điện.

Nhưng cũng không muốn giải thích nhiều với gã, Dương Khai nói:

– Sau này nếu như ta ở một mình với nữ giới, bản thân ngươi phải niêm phong thần thức.

Hắn sợ nếu chẳng may sau này thân mật với Tô Nhan mà quên mất Địa Ma thì sẽ lúng túng.

Địa Ma nghe xong thì vội vàng kêu oan:

– Thiếu chủ yên tâm, lão nô tuy tà ác, nhưng sẽ không làm loại chuyện nhìn trộm.

– Nhớ là được rồi!

– Lão nô ghi nhớ trong lòng.

Trầm mặc một lát, Địa Ma nói:

– Thiếu chủ, nếu ngài không ngại, lão nô muốn xuống dưới vực sâu xem một chút.

– Hả? Phía dưới có gì?

Dương Khai không khỏi hào hứng, hắn cũng rất hiếu kỳ đối với Khốn Long Giản này, chỉ là thực lực hiện tại không ăn thua gì, căn bản không có biện pháp xuống dưới thăm dò.

– Lão nô cũng không biết phía dưới có thứ gì, nhưng lão có thể cảm nhận được hơi thở chí cương chí dương ở dưới đó, cái đó chính là khắc tinh của thần hồn lão nô. Trừ việc đó ra còn có một loại khí tà ma nồng đậm, hai loại hơi thở này căn bản là đối lập nhau, chẳng biết tại sao lại cùng lúc xuất hiện ở đây. Không dối gạt Thiếu chủ, lão nô muốn mượn khí tà ma ở dưới đó đổi khôi phục lực Thần hồn, đợi sau này sẽ giúp được cho Thiếu chủ một tay.

Dương Khai nhướn mày.

Địa Ma nói rằng có khí tà ma, Dương Khai có thể lý giải được. Khốn Long Giản vốn là do ma đầu cái thế một chiêu bổ ra, hơn nữa ma đầu kia cũng chết ở dưới Khốn Long Giản, để lại khí tà ma là điều hiển nhiên dễ hiểu.

Chỉ có điều Địa Ma muốn nhờ khí tà ma này để khôi phục Thần hồn của mình, Dương Khai có chút không nắm chắc. Hắn không biết Địa Ma sau khi trở nên hùng mạnh, bản thân có thể khống chế được gã hay không. Nếu chẳng may không khống chế được, đây chính là gậy ông đập lưng ông.

Nhưng ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai cảm thấy cũng không cần lo lắng nhiều lắm, thần thức của mình và Địa Ma dung hợp cùng một chỗ, sống chết của gã cũng chỉ dựa vào một ý niệm của mình.

Ngay trong lúc Địa Ma căng thẳng chờ đợi, Dương Khai gật đầu nói:

– Đi đi!

Rót một chút nguyên khí vào Phá Hồn Chùy, tạo điều kiện để Địa Ma dùng bí bảo này phóng ra.

– Đa tạ Thiếu chủ!

Địa Ma cảm động đến rơi nước mắt, bọc lấy Phá Hồn Chùy rồi hóa thành một đạo khắc ý bay về phía Khốn Long Giản.

Đợi Địa Ma đi khỏi, Dương Khai lại lấy từ trong lòng ngực ra một cái túi nhỏ.

Người làm cái túi này là Lam Sơ Điệp, bên trong đựng hai hạt giống Lạp Xích Tử Tâm.

Trước mắt hiện lên khuôn mặt nàng, chân mày Dương Khai không khỏi nhíu một cái.

Sư tỷ xinh đẹp này nếu không có tâm cơ như vậy, nhất định sẽ rất khiến người ta yêu mến.

Ban đầu gặp cô ấy chính là ở khu phố Hắc Phong, mình bỏ ra chút tiền mua hạt giống của cô ấy, sau lại gặp cô ấy ở trong Truyền Thừa Động Thiên, cũng có thể nói là một loại duyên phận.

Mọi người cùng nhau tìm kiếm, cùng nhau chiến đấu, vừa là đồng môn, lại cùng chung hoạn nạn. Có thể nói đây là ký ức khiến người ta khó có thể quên.

Nếu không phải phương pháp làm của nàng khiến lòng người giá lạnh, Dương Khai cũng sẽ không chào đón nàng. Cuối cùng nàng tập kích Nhiệp Vịnh, mặc dù có thể hiện thiện ý với Dương Khai, nhưng cũng đã khiến Dương Khai thấy được sự thật và sự tàn ác của nàng.

Những lúc hữu dụng, nàng mọi cách bao che, lúc trước Nhiếp Vịnh lại nhiều lần tìm Dương Khai gây phiền toái, nói lời khích bác, chế giễu, Lam Sơ Điệp cũng chưa từng nói giúp hắn một lời tốt đẹp, cũng là bởi vì tình huống lúc đó, tác dụng của Nhiếp Vịnh lớn hơn Dương Khai.

Nếu lúc đó Lam Sơ Điệp lấy thân phận sư tử răn dạy vài câu, Nhiếp Vịnh cũng sẽ không làm càn như vậy. Nhưng nàng không hề làm thế, mà vẫn luôn là Đỗ Ức Sương đứng về phía Dương Khai. Đợi cho Nhiếp Vịnh không còn tác dụng gì nữa, nàng lại xua đuổi như rác, thậm chí còn ra tay tập kích.

Dương Khai sẽ không chỉ trích nàng bất kỳ điều gì, bất cứ ai đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, người bên cạnh đều không có quyền can thiệp. Có lẽ nàng thực dụng, có lẽ nàng lạnh lùng, có lẽ nàng nịnh hót, thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng đó đều là lựa chọn của nàng, cá tính của nàng!

Biết rõ điều này, không quen thân với nàng là được.

Đổ hạt giống trong túi nhỏ ra, tùy tay ném túi nhỏ xuống Khốn Long Giản.

Trồng hai hạt giống này ở đâu đây? Dương Khai nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra nơi này đều là vách đá, không phải chỗ thích hợp để thảo dược sinh trưởng.

Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai đã có cách.

Ở trên gốc cây tùng phía trên động phủ mình có một mảnh đất xốp mềm cổ tùng bình thường có thể cắm rễ sinh trưởng ở đây, linh thảo như Xích Tử Tâm hẳn là có sức sống tự nhiên mạnh mẽ hơn mới đúng.

Hơn nữa loại linh thảo này là loại hấp thu linh khí của thiên địa để sinh trưởng, cũng không cần lo lắng chúng nó sẽ cướp đoạt dinh dưỡng của cổ tùng.

Quyết định xong, Dương Khai nhỏ một giọt Dương Dịch lên trên hạt giống Xích Tử Tâm, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là, sau khi hạt giống như là hút thấy một giọt Tích Dương Dịch, lại không phát sinh biến hóa lớn như trước kia. Mãi đến khi Dương Khai nhỏ vào giọt thứ hai, nó mới trở nên trong suốt no đủ.

Đây tuyệt đối là hạt giống linh thảo thượng phẩm, nếu không thì sẽ không thể cần phải hấp thu hai giọt Dương Dịch! Cũng không biết Lam Sơ Điệp tìm thấy vật này ở chỗ nào, một ngàn lượng để mua thật sự không lỗ.

Sau khi gieo hai hạt giống xuống Dương Khai mới quay lại Động Phủ, khoanh chân ngồi ở cửa động, nhắm hai mắt lại, chậm rãi chuyển động Chân Dương Quyết, bắt đầu tu luyện lần đầu tiên sau khi tiến nhập Khí Động Cảnh.

Không có chút điềm báo nào, một thân nguyên khí đột nhiên đánh trống reo hò bạo động, quần áo đầu tóc Dương Khai bay múa bừa bãi, thần sắc trên mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, nhìn qua có chút dọa người.

Kèm theo bạo động của nguyên khí, trong Dương Khai cũng nổi lên từng đợt gợn sóng, đó là một loại giải phóng điên cuồng, ý niệm hiện lên trong đầu là tìm người chiến đấu khiến mình đổ máu hoặc làm người khác đổ máu.

Loại ý niệm trong đầu này trước kia chỉ xuất hiện ở thời điểm sử dụng Bất Khuất Chi Ngao. Nhưng hiện tại, chỉ vận chuyển Chân Dương Quyết đã xuất hiện.

Không phải vấn đề của Dương Khai, cũng không phải vấn đề của Chân Dương Quyết!

Mà là dấu hiệu của Khí Động Cảnh!

Đúng như những gì lúc trước Tô Nhan nói cho Dương Khai, Khí Động Cảnh, đối với từng người luyện võ mà nói đều là cảnh giới rất đặc biệt.

Người luyện võ từ Thối Thể cho đến nguyên khí sơ khai trong cơ thể, rồi đến Khai Nguyên Cảnh, lại đột phá tới Khí Động Cảnh. Lúc này, nguyên khí tích lũy trong cơ thể người luyện võ đã tương đối khổng lồ, là trình độ rất nhiều người luyện võ không thể hoàn toàn nắm trong tay.

Bởi vì không thể nắm trong tay, cho nên nguyên khí mới có thể bạo động. Bình thường lúc không vận công, không sử dụng nguyên khí thì không khác gì so với những người khác. Chỉ khi sử dụng nguyên khí thì sẽ giống cái dạng này của Dương Khai, khiến cho người ta có loại cảm giác rất cuồng bạo.

Kỳ thật đây là hiện tượng rất bình thường.

Vì sự tồn tại của hiện tượng này, nên người tu luyện Khí Động Cảnh chỉ có hai mục đích.

Một là liên tục tích lũy nguyên khí của mình để nâng cao cảnh giới, tăng cường thực lực, đây là mục tiêu sẽ không thay đổi từ đầu tới cuối.

Hai là trong quá trình tích lũy, có thể nắm trong tay sức mạnh của chính mình.

Năng lực của mỗi người không giống nhau, thời gian người luyện Khí Động Cảnh có thể hoàn toàn nắm trong tay nguyên khí ngắn hay dài không phải chuyện bình thường, một người luyện võ tu luyện tới Khí Động Cảnh tầng bảy, tám, mới có thể hoàn toàn nắm trong tay. Giống như Dương Khai lúc trước đụng phải Lam Sơ Điệp, thời điểm nàng sử dụng nguyên khí sẽ không xuất hiện bất cứ tình huống nguyên khí bạo động nào.

Mà Đỗ Ức Sương, Tả An và Nhiếp Vịnh lại không thể, Đỗ Ức Sương tuy đã là thực lực Khí Động tầng sáu, nhưng bắt đầu động thủ, tính tình ôn hòa cũng sẽ bị ảnh hưởng bới bạo động của nguyên khí, trở nên hiếu chiến.

Đặc thù của Khí Động Cảnh, chính là khiến người luyện võ ở giai đoạn này trở nên dễ dàng phát sinh xung đột với người khác, tính tình của mọi người cũng không được tốt, ai cũng sẽ không chịu thua, một khi ý kiến không giống nhau hoặc là không vừa mắt nhau thì liền đánh đập tàn nhẫn, chuyện cho đổ máu hay thương vong chỗ nào cũng có.

Đây là cảnh giới có tỷ lệ tử vong cao nhất của người luyện võ!

Đứng trước loại tình huống này, rất nhiều người luyện Khí Động Cảnh đã tìm cách khiến tâm tính yên ổn, hoặc là dùng đan dược, hoặc là đeo bí bảo Thanh Tâm Tĩnh Thần để ức chế kích động và cuồng bạo trong lòng.

Lúc này, tu luyện thuộc tính hàn và ưu thế công pháp của người luyện võ nổi bật ra, vì nguyên nhân vũ kỹ và công pháp, nguyên khí trong cơ thể bọn họ đều là lạnh như băng, lại càng dễ áp chế biến hóa của tâm tính, do đó có thể an toàn vượt qua giai đoạn này.

Dương Khai đoán chừng Tô Nhan lúc ở thời điểm Khí Động Cảnh, căn bản không cần lo lắng mấy vấn đề này.

Cả người nàng đều đã đóng băng, nguyên khí sẽ cuồng bạo ở đâu chứ?

Toàn bộ Khí Động Cảnh, người luyện võ đều nâng cao chính mình đồng thời đấu tranh với nguyên khí trong cơ thể. Nếu thành công, thì sẽ nắm trong tay sức mạnh của chính mình, không bị nó ảnh hưởng tâm tính. Nếu thất bại, thì trầm mê trong sức mạnh và bay vọt trong khoái cảm, dần dần bị lạc mất bản tính.

Phần lớn tà và ma đều như vậy mà tới. Bọn họ bị lạc bên trong sức mạnh của chính mình, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi giết người đổ máu, từ đó rơi vào đạo tà ma.

Phía trên Khí Động Cảnh, bởi vì tâm tính của người luyện võ phân hóa hai cực, cho nên được xưng là Ly Hợp Cảnh!

Nhưng cảnh giới này có chút xa vời với Dương Khai bây giờ.truyện Kiếm Hiệp

Dương Khai lúc này, sau khi vận hành Chân Dương Quyết, nguyên khí trong cơ thể đã xuất hiện dấu hiệu của Khí Động Cảnh, nhưng tâm tính bị nguyên khí ảnh hưởng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường.

Từ ngực truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, đó là hiệu quả của Hàn Băng Ngọc Tủy Tô Nhan tặng cho Dương Khai, Hàn Băng Ngọc Tủy này không những khiến tâm tính của Dương Khai bình phục lại mà còn khiến hắn không bị nguyên khí thao túng.

Thử rất lâu, Dương Khai cũng không phát hiện có cái gì không ổn, đạt được tâm niệm, cơ thể cũng không bị nguyên khí dễ dàng sai khiến, linh hoạt dị thường, cũng không xuất hiện tình huống không thể khống chế.

Hiện tượng này lại là hiện tượng lạ, chính mình hiện tại ở Khí Động Cảnh lại không có dấu hiện giống như những người luyện võ khác, kỳ thực bên trong lại khác nhau rất lớn.

Người khác phải cố gắng không chế để có được sức mạnh của chính mình, nhưng Dương Khai căn bản không cần, bởi vì nguyên khí từ đầu đến cuối đều nằm trong tay hắn, không có chút không an phận nào.

Suy nghĩ hồi lâu, Dương Khai cảm thấy tất cả những chuyện này có liên quan đến việc mình đã thích ứng với Bất Khuất Chi Ngao. Ở thời điểm vận dụng Bất Khuất Chi Ngao, chính mình khát máu hưng phấn nhưng nội tâm lại rất bình tĩnh, biết mình đang làm cái gì, biết mình làm như nào, sẽ không bởi vì hưng phấn khát máu mà ảnh hưởng đến sức phán đoán.

Đây là chuyện tốt, người luyện Khí Động Cảnh cần trải qua hai nhiệm vụ, Dương Khai chẳng khác gì đã hoàn thành một, nhiệm vụ còn lại chỉ cần tích lũy thực lực là xong!!!!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay