1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 30 [Chương 146 đến 150]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 30 [Chương 146 đến 150]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 146: Nơi truyền thừa thực sự

Lão nô không dám!

Địa Ma vẻ phục tùng, chợt lại nói tiếp:

– Thiếu chủ, sự ra tay vừa rồi đã giúp nữ oa oa của người, dù sao thì tâm tính quyết đoán nên ra tay cũng độc ác.

– Ngươi muốn nói gì?

– Lão muốn nói lão rất thích nữ oa oa này, thiếu chủ liệu người có thể nói với cô ấy để lão dạy bảo cho vài năm, sau này nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho người!

– Ta không thích!

Dương Khai lạnh lùng đáp lại một câu.

– Vâng vâng, tất cả do thiếu chủ định đoạt.

Địa Ma đâu dám phản bác gì, mà chỉ than một tiếng tiếc nuối.

Cái chết của Nhiếp Vịnh khiến Hồ Mị Nhi kinh sợ, đệ tử các Lăng Tiêu các đang trị thương bên đó cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng Dương Khai gầm lên giận giữ, lập tức Nhiếp Vịnh chạy toán loạn, sau đó một cái dùi màu đen truy kích đến, đang lúc Nhiếp Vịnh giao đấu với giáo đen này thì Lan Sơ Điệp nén ra tay, Nhiếp Vịnh lập tức ngã xuống đất.

– Rốt cuộc là thế nào? Mọi người vẫn không kịp phản ứng.

Vào đúng lúc này yêu thú hình rùa lừng lững như ngọn núi ầm ầm rơi xuống, đệ tử ba phái đang tấn công vây quanh đó bất giác hoan hô lên.

Tiếng cười khanh khách của Hồ Kiều Nhi truyền đến:

– Phương Tử Kỳ, cú đánh cuối cùng này là do ta đánh đó nhé.

Phương Tử Kỳ rầu rĩ nói:

– Ngươi chơi xấu thì sao có thể tính được?

Hồ Kiều Nhi cười nhạt nói:

– Ngươi không chịu được thất bại?

Phương Tử Kỳ tức giận:

– Cái gì gọi là không chịu được thất bại? Nếu không phải ngươi nhân lúc ta không để ý đánh thêm vài chiêu thì làm sao có thể thắng được trận này? Ta không chấp nhặt với loại đàn bà như ngươi!

– Sợ là ngươi cũng không còn mặt mũi nào để nói lý với ta.

Hồ Kiều Nhi được đà không chịu buông tha.

Bị nói trúng tâm lý nên mặt Phương Tử Kỳ đỏ ửng lên. y vẻ không kiên nhẫn nói:

– Ta không muốn giằng co mãi với ngươi chuyện này, trước tiên quan trọng vẫn là lấy yêu đan! Vừa nói Phương Tử Kỳ vừa thò tay sâu vào trong đầu con yêu thú và bắt đầu lục lọi, không lâu sau hắn từ bên trong đó lấy ra một viên yêu đan màu vàng đất tròn vo vẫn đang dính cả máu tươi.

Nhìn chằm chằm vào yêu đan trên tay, ánh mắt Phương Tử Kỳ nóng rực lên:

– Là yêu đan của yêu thú đỉnh phong lục giai đây, chà chà, cái này đáng giá bao nhiêu nhỉ?

Long Tuấn thản nhiên nhìn y rồi nói:

Phương huynh không phải muốn độc chiếm nó đấy chứ?

Thứ quý giá nhất trong người con yêu thú này cũng chính là viên yêu đan này, tuy mai rùa trên lưng nó giá trị nhất định cũng không nhỏ, có thể làm nguyên liệu để luyện khí, nhưng khối mai rùa to như vậy, ai mà có thể lấy đi được?

Ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều tập trung lên tay Phương Tử Kỳ, y ha hả cười rồi thản nhiên nói:

– Ta tất nhiên cũng rất muốn.

Mặt Long Tuấn biến sắc, còn Hồ Kiều Nhi lại mỉm cười nhìn y.

– Nhưng ta đâu dám!

Long Tuấn cười nhạt một tiếng:

– Phương huynh là người hiểu chuyện.

Phương Tử Kỳ chép miệng:

– Nếu ta thật sự lấy nó đi, các ngươi lại tha cho ta sao? Nhưng yêu đan này chỉ có một viên, phải chia thế nào đây?

Phương Tử Kỳ quay đầu nhìn mọi người một vòng, trận chiến lần này không giống như trận đánh chết tám con yêu thú khác, tám con yêu thú kia đều là do ba phái tự mình chiến đấu, còn lần này lại do ba phái hiệp lực, chiến lợi phẩm đương nhiên là ai cũng có phần.

Lời này Phương Tử Kỳ vừa nói ra tất cả mọi người đều im lặng, viên yêu đan này thật sự khó phân.E rằng chỉ có thể bẻ nó thành hiện ngân, sau đó chia làm ba phần, chia cho mỗi phái một phần.

Nghĩ đến đây Long Tuấn đang định mở miệng nói thì Phương Tử Kỳ lại tiếp:

– Lần này có thể đánh chết con yêu thú này cũng thiệt thòi nhiều cho Dương huynh đệ của các Lăng Tiêu các, vậy chi bằng hãy đưa nó cho đệ ấy, thế nào?

Dương Khai lúc này đang đứng bên dưới nghe thấy vậy thì bất giác nhướn mày lên, kinh ngạc nhìn Phương Tử Kỳ.

Long Tuấn vẻ bất mãn nói:

– Tuy hắn bỏ nhiều công lực nhưng Huyết Chiến bang của ta cũng đâu có đứng không, nhiều đệ tử còn bị thương, chẳng lẽ lại không được chút lợi nào?

– Cái mai rùa lớn kia nếu ngươi muốn thì hãy lấy đi, Phong Vũ lâu của ta không có ý kiến gì.

Phương Tử Kỳ chỉ ra bên cạnh nói.

Long Tuấn bị nghẹn chỉ biết trợn mắt nhìn, mai rùa đó bị đệ tử ba phái công kích mà vẫn không để lại dấu vết gì, tuy chất lượng không tồi nhưng ai mà cắt nó ra để mang đi được? Đây chẳng phải nói giỡn sao.

Trong lúc hai người giằng co không thôi thì đột nhiên mặt Phương Tử Kỳ biến sắc rồi vội vàng ném yêu đan trên tay đi.

Viên yêu đan màu vàng đất đó bay ra ngoài nhưng lại không rơi xuống đất mà quay tròn ở giữa không trung.

Cùng với sự quay tròn của nó, từng dòng lực hút vô hình tản ra tứ phương tám phía, một cảnh tượng ly kỳ xuất hiện, đột nhiên từ trong người Phương Tử Kỳ bay ra hai yêu đan khác.

Hồ Mị Nhi và Long Tuấn ở bên đó cũng vậy.

Yêu đan giấu trong lồng ngực Giải Hồng Trần cũng đồng thời bay ra.

Những yêu đan này đều là đệ tử ba phái trước đây đã lấy được khi chém giết tám con yêu thú kia, do mấy người bọn họ cất giữ, giờ đây không một viên nào rơi nhưng tất cả đều bay ra.

Tám viên yêu đan này, nếu dùng một cách sắp xếp huyền diệu tụ hội trên bốn phía của yêu đan yêu thú hình rùa này thì tất cả sẽ đều xoay quanh nó, trong tối tăm dường như dẫn đến một năng lượng thần kì nào đó, toàn Động Thiên Truyền Thừa đột nhiên rung chuyển, trong không gian hỗn độn kia cũng xuất hiện một lốc xoáy khổng lồ, một cảnh tượng như ngày tận thế hiện ra trước mặt mọi người, khiến người ta phải kinh hồn khiếp vía.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có duy nhất tiếng Địa Ma kích động truyền vào đầu Dương Khai:

– Hồn Thú Khai Vân trận!

Dương Khai thần sắc biến đổi, trong lòng chắc chắn Địa Ma biết được điều gì đó nên hắn vội vàng nói:

– Nói rõ xem sao?

Địa Ma nói:

– Thiếu chủ, lão nô hiểu rồi. Thì ra ở đây có chín con yêu thú là để dàn bày trận này. Sự tồn tại của chín con yêu thú này chỉ là để kiểm tra thực lực của những người vào đây mà thôi. Nếu như các người mà không giết chết những yêu thú đó thì trận này sẽ không nổi ra. Hiện giờ yêu thú đã chết nên trận pháp cũng liền bị phát động rồi. Trận này sẽ dùng chín viên yêu đan là mồi nhử, tác động làm đại trận vận chuyển, và rồi một vài thứ sẽ xuất hiện trước mắt các người.

– Là thứ gì vậy?

– Đó là thứ cất giấu trong tầng mây kia!

Địa Ma giọng trầm xuống:

– Nếu lão nô đoán không nhầm thì đó mới là truyền thừa đích thực của nơi này!

– Truyền thừa đích thực?

Dương Khai giật thót tim rồi nhìn lên bầu trời, nhưng hắn chỉ nhìn thấy lốc xoáy đó càng ngày càng lớn, như một mảnh hỗn độn, ẩn hiện có hình thôn thiên phệ địa, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Đệ tử ba phái lúc này đã kinh hoảng chạy toán loạn, hầu như không một ai còn lưu lại phía dưới đó.

– Không sai.

Địa Ma trả lời:

– Nơi này đã từng xảy ra đại chiến, vô số cao nhân đã bỏ mạng tại đây, nên đương nhiên là phải lưu lại nhiều truyền thừa, nhưng nơi đây dù sao cũng có chủ nhân, mà ẩn nấp trong tầng mây kia mới chính là truyền thừa của chủ nhân này.

Trong lòng Dương Khai đột nhiên nóng rực lên.

– Thiếu chủ mau chạy đi, trận pháp này mà nổ ra thì thanh thế vô cùng lớn, nếu không chạy chỉ e sẽ bị liên lụy đến.

Địa Ma nói vẻ lo lắng.

Dương Khai nghe vậy liền không chậm trễ, hắn vội nói với Hồ Mị Nhi đứng bên cạnh:

– Hãy bảo với tỷ tỷ của nàng đưa người rời xa nơi đây.

– Ừ.

Hồ Mị Nhi gật đầu rồi chạy nhanh đến chỗ Hồ Kiều Nhi. Lúc này Dương Khai mới hét to về phía đệ tử các Lăng Tiêu các:

– Không muốn chết thì hãy rời xa mười dặm!

Không ít người nghe thấy lời hắn nói nhưng lại không hề để tâm đến.

Dương Khai cũng chằng thèm lo cho bọn họ nữa, dù sao mình cũng nhắc nhở rồi, nghe hay không là việc của họ, nói xong co cẳng liền chạy về phía sau.

Tô Nhan nhìn hắn một cái, rồi cũng lại không chút chần chừ nói:

– Tất cả đệ tử các Lăng Tiêu các lùi sau mười dặm!

Lời đại sư tỷ nói ra thì phải khác rồi, tất cả mọi người vội chạy, lui lại về phía Dương Khai.

Phía bên kia Hồ Kiều Nhi nhận được tin của muội muội cũng không chút do dự ra lệnh rút lui.

Phương Tử Kỳ thấy vậy thì nhìn chằm chằm Dương Khai rồi lớn tiếng cười:

– Chúng ta cũng chạy thôi!

Đệ tử ba phái chạy nhanh như chớp rồi nhanh chóng đến bên ngoài mười dặm.

Ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy chín viên yêu đan đó đang phát ra tia sáng chói mắt, giữa các viên yêu đan dường như còn có một mối liên hệ vô hình, cùng với sự xoay tròn của bọn chúng thì lốc xoáy trên trời cũng càng ngày càng lớn.

Một lực hút mạnh truyền ra từ trong lốc xoáy đó, xác con yêu thú hình rùa trên đất bị hút vào rồi nhanh chóng bay lên không trung.Toàn bộ xác nó bị cuốn vào bên trong lốc xoáy, không để lại một vết tích nào.truyện tà tu audio

Nhìn thấy cảnh tượng đó tất cả mọi người mặt đều biến sắc.

Nếu như vừa rồi không lui ra mười dặm thì e rằng tất cả mọi người cũng sẽ như xác con yêu thú hình rùa, bị hút vào trong lốc xoáy đó.

Trong lúc vui mừng, nhiều người quay đầu nhìn về phía Dương Khai, trong lòng thầm khâm phục khả năng tiên diệu của hắn.

Cuồng phong gào thét, khiến quần áo mọi người đều bay phấp phới, lại có không ít người sợ đến tái mét mặt. Có thể vào được đây thì đều là những đệ tử trẻ tuổi, kiến thức không được uyên thâm. Nhiều người còn chưa từng ra ngoài nên làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ thế này.

– Còn phải lui nữa không?

Tô Nhan đột nhiên nhìn sang phía Dương Khai rồi khẽ hỏi hắn.

Dương Khai nhìn nàng rồi chậm rãi lắc đầu, nghe vậy Tô Nhan mới bớt lo lắng.

– Về việc của Nhiếp Vịnh ta sẽ tự bẩm báo với Trưởng Lão hội, đệ không cần lo lắng.

– Ừ.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Vừa rồi Dương Khai đánh chết Nhiếp Vịnh, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng cũng gây sự chú ý của Tô Nhan, nàng là người tỉ mỉ, làm sao mà không hiểu rõ nguyên cớ trong đó? Vậy nên việc này cũng không cần hỏi nhiều.

Trong tầng mây có thứ gì đó! Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi truyền đến.

Dương Khai vội ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ thấy trong lốc xoáy khổng lồ trên bầu trời từ từ hiện ra một vệt ánh sáng màu vàng, ánh sáng chói mắt, rực rỡ vạn trượng, chòm ánh sáng đó giống như một bàn tay rút ra khỏi tầng mây, khiến vật ẩn giấu trong lốc xoáy hiện ra trước mắt mọi người.

– Đó là gì vậy?

Có người hô lên.

Dương Khai cũng bất giác nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm lên trời.

Hắn nhìn thấy một góc, một góc rẽ, giống như góc rẽ của một tòa nhà, ngay sau đó góc rẽ từ từ rớt xuống đất.

Lúc này Dương Khai mới phát hiện, đó không phải là góc rẽ của toàn nhà, mà là một bậc thang, bậc thang màu vàng.

Tầng cầu thang này dài hơn mười dặm, cùng với sự rớt xuống của nó lại là một bậc cầu thang nữa hiện ra trước mặt mọi người, tiếp đó lại là một bậc khác…

Nó rơi xuống với tốc độ rất chậm, cùng với sự rớt xuống của nó, lốc xoáy hỗn độn trên trời cũng không ngừng biến ảo.

Đợi thời gian một tách trà, mới có hơn mười bậc thang từ trong lốc xoáy hiện ra, còn tiếp sau đó có bao nhiêu bậc thang nữa thì vẫn chưa hiện rõ.

– Địa Ma, đây chính là truyền thừa mà ngươi nói sao?

Dương Khai hỏi trong ý niệm.

– Có điều thiếu chủ không biết, đây có lẽ là nơi cất giữ truyền thừa, chỉ có người vượt qua được thử thách cuối cùng mới có thể thật sự giành được truyền thừa. Thiếu chủ, xin hãy xem những bậc cầu thang kia, nếu lão nô đoán không sai thì cầu thang này ít nhất phải có vạn bậc, đi lên một vạn bậc đó thì mới được coi là vượt qua thử thách cuối cùng, đương nhiên một vạn bậc này chỉ là dự đoán của lão nô, nói không chừng không nhiều đến vậy, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng nhiều hơn vậy.

Dương Khai khẽ gật đầu, tuy rằng chỗ cất giữ truyền thừa này đã hiện ra nhưng cũng không biết phải bao lâu nó mới rơi xuống mặt đất, dù sao thì cũng không cần để ý đến nó.

Chỉ là hiện giờ công lực của mình hơi thấp, căn bản cũng chẳng xếp vào hàng phái nào trong đệ tử ba phái, lúc này bảy tám trăm người tụ tập ở đó thì mình có cơ hội được sao?

Chương 147: Chân hán tử thiết huyết

Dường như biết được trong lòng Dương Khai đang nghĩ gì nên Địa Ma nói tiếp:

– Thiếu chủ không cần quá lo lắng, những phàm là truyền thừa thì quan trọng là phải có cơ duyên, người có duyên cho dù thực lực thấp đến mấy cũng có thể giành được, nếu không có duyên thì cho dù thủ đoạn thông thiên cũng không có tác dụng gì. Chẳng lẽ thiếu chủ đã quên cơ duyên của hai nữ oa oa kia mấy ngày trước rồi sao?

Hai mắt Dương Khai tỏa sáng.

Cơ duyên của hai tỷ muội Hồ Kiều Nhi chính hắn tận mắt chứng kiến, mình ở trong sơn động đó mười mấy ngày nhưng chẳng phát hiện thấy gì cả, vậy mà hai người họ lại giành được lợi, đây chính là có duyên.

– Ừ, ta biết rồi.

Dương Khai khẽ gật đầu, rồi hắn không nhìn lên bầu trời kia nữa mà xoay người đi tìm một góc yên tĩnh gần đó rồi khoanh gối ngồi xuống.

Nếu đã muốn đi đoạt lấy truyền thừa đó thì trước tiên phải hồi phục lại sức đã.

Vật trong tầng mây kia phải rơi xuống hết, Dương Khai dự đoán phải mất hai ba ngày mới được, nói cách khác, thời gian giành cho mình chỉ còn hai ba ngày.

Tô Nhan kinh ngạc nhìn hắn, có chút trầm tư, rồi cũng lại quay người rời khỏi đám người, kiếm một chỗ cách Dương Khai không xa rồi ngồi xuống.

Thấy Dương Khai và Tô Nhạn đều thong dong bình tĩnh như vậy các cao thủ trẻ tuổi cũng đâu chịu để uy phong của mình bị thua kém? Nếu cứ giống như các đệ tử thường đó giương mắt nhìn, thì chỉ e sẽ tỏ ra tâm tính mình không đủ thành thục.

Nên lập tức người này kế người kia ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ bắt bí, rồi tự tìm chỗ ngồi xuống. Chỉ còn lại đám đệ tử thường kia tụ tập một chỗ hô to gọi khẽ, tranh cãi không thôi, tiếng kinh hãi và tiếng thán phục không ngớt bên tai.

Cũng không biết hai tỷ muội Hồ Mị Nhi nghĩ thế nào mà lại chạy đến ngồi bên cạnh Dương Khai.

Dương Khai trợn mắt nhìn bọn họ, hai tỷ muội đó đều thản nhiên cười, khiến người ta không phân được ai với ai.

Dương Khai lúc đó liền cau mày ủ rũ.

– Sao vậy?

Một trong hai người đó vẻ không vui, nhìn vẻ mặt nàng Dương Khai biết ngay đó là Hồ Mị Nhi.

– Bọn ta ngồi xuống đây là phúc cho chàng rồi, vậy sao phải tỏ vẻ mặt khó coi đó làm gì?

Dương Khai dở khóc dở cười:

– Được hai quốc sắc thiên hương, tịnh đế song hoa ở bên cạnh tất nhiên là phúc phận của ta, ta đâu dám tỏ vẻ mặt gì?

Sau vài lần tiếp xúc với họ Dương Khai cũng dần dần thấy quen, hai bên không còn thấy xa lạ như trước nữa, có gì thì cũng có thể nói ra.

Hồ Kiều Nhi nghe vậy thì mím môi cười rồi liếc mắt nhìn Dương Khai một cái:

– Đúng là ngươi miệng ngọt.

Hồ Mị Nhi cũng lại nói:

– Vốn nghĩ chàng là người đứng đắn, không ngờ cũng mồm mép láu lỉnh đến vậy.

Dương Khai vẻ mặt nghiêm nghị nói:

– Ta nói thật lòng chứ không phải lịnh hót gì cả.

Hai tỷ muội này nghe vậy càng thấy vui hơn, cười như cành hoa phấp phới, tim đập loạn xạ.

Dương Khai lại chuyển lờ nói:

– Nhưng người trong bang các người đều có thành kiến về ta nhỉ.

Hai người nhìn Dương Khai rồi đồng thanh nói:

– Ngươi sợ sao?

Dương Khai cười đáp:

– Không phải sợ, nhưng việc gì phải vô duyên kết oán như vậy?

Hồ Kiều Nhi nói:

– Dù sao thì ngươi cũng đã đắc tội nam đệ tử của các Lăng Tiêu rồi, thêm một Huyết Chiến bang nữa thì cũng đã sao?

Điều nàng nói tất nhiên là chuyện Dương Khai vừa rồi gục trên người Tô Nhan.

Nghe vậy tức thì sắc mặt Dương Khai lộ đầy vẻ đau khổ.

Hồ Kiều Nhi thấy vậy liền cười đùa một tiếng với một ánh mắt đầy mê hoặc:

– Có cần ta hôn ngươi một cái để người khác càng phải ngưỡng mộ ngươi?

Dương Khai nhìn nàng một cái rồi đưa mặt đến:

– Được vậy thì còn gì bằng!

Hồ Kiều Nhi lúc đó liền đỏ mặt, xì nói:

– Ngươi nghĩ hay quá nhỉ.

– Được rồi, tỷ tỷ đừng đùa nữa, hãy để chàng hồi phục trước đi đã, vết thương của chàng vẫn chưa lành.

Hồ Mị Nhi quơ tay tỷ tỷ, có chút không chịu được khi Dương Khai bị tỷ tỷ đùa giỡn như vậy.

Hồ Kiều Nhi lúc này mới trợn mắt nhìn Dương Khai một cái rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Dương Khai và Hồ Mị Nhi nhìn nhau cười rồi lại lần lượt ngồi thiền.

Thời gian trôi đi, đệ tử ba phái bên đó cũng dần dần bỏ đi lòng hiếu kỳ lúc đầu, tất cả đều ngồi lại hồi phục sức lực, chỉ thi thoảng mở mắt nhìn sự thay đổi của bầu trời.

Hai ngày sau, Dương Khai cảm giác có người đi đến trước mặt mình, mở mắt ra thì thấy Đỗ Ký Sương của Phong Vũ lâu và một nam nhân tướng mạo đường đường đang đứng trước mặt mình.

Nam nhân đó chính là Phương Tử Kỳ, người trước đó đã đề nghị đưa yêu đan trong người con yêu thú hình rùa cho Dương Khai.

– Dương Khai, vết thương của huynh sao rồi?

Ánh mắt Đỗ tiểu muội có vẻ quan tâm chân thành.

– Không có gì đáng ngại cả.

Dương Khai mỉm cười nhìn nàng, sau đó lại quay sang nhìn Phương Tử Kỳ, hắn nắm lấy bàn tay y nói:

– Đây chính là Phương sư huynh sao?

Trước đó Dương Khai không hề quen biết Phương Tử Kỳ, nhưng ý tốt của y hai ngày hôm trước hắn có thể nhìn thấy, vì thế Dương Khai cũng không có ác cảm gì với y.

– Chính là Phương mỗ.

Phương Tử Kỳ đáp lễ rồi ha hả cười:

– Chưởng đánh ra hai ngày hôm trước đó của Dương sư đệ quả là hùng phong vạn trượng, sư huynh vô cùng bái phục! Chỉ trách không thể dùng thân mình thay thế, cùng hưởng vinh quanh được mọi người ngưỡng mộ, quả thật là khiến ta thấy vô ghen tị.

– Phương sư huynh quá khen rồi.

Phương Tử Kỳ nói tiếp:

– Dương sư đệ đúng là hảo nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, Phương mỗ này xưa nay kính phục nhất là người như đệ. Nếu như không phải khác biệt môn phái thì Phương mỗ rất muốn kết nghĩa huynh đệ với đệ, từ nay có phúc cùng hưởng, có nạn cùng hưởng!

Hồ Kiều Nhi chằm chằm lườm y một cái:

– Buồn nôn!

Phương Tử Kỳ lông mày dựng đứng.

Đỗ Ký Sương kéo lấy cánh tay Phương tử Kỳ, gượng cười nói:

– Sư huynh, huynh quá nhiệt tình rồi.

Nói xong lại nhìn Dương Khai nói:

– Huynh đừng để ý, sư huynh ta đầu óc có chút vấn đề.

– Sư muội, muội nói gì vậy?

Phương Tử Kỳ tức khắc trừng mắt nhìn Đỗ Ký Sương.

– Không sao, Phương sư huynh quả là người thẳng thắn, vì thế mới không câu nệ tiểu tiết như vậy!

Dương Khai khẽ mỉm cười, hắn không hề ngờ rằng Phương Tử Kỳ của Phong Vũ lâu lại là một người hay đến vậy.

– Dương sư đệ quả là hiểu ta.

Phương Tử Kỳ thấy vô cùng cảm động.

Hồ Kiều Nhi đứng bên cạnh lại nói xen vào:

– Dương Khai, ngươi phải đề phòng hắn một chút, loại người này trong mắt hắn phụ nữ chỉ là cặn bã, chỉ có đàn ông mới lọt vào mắt hắn, ngươi không được quá khách khí với hắn, nói không chừng…hắn lại có ý gì khác với ngươi cũng nên.

Nói xong nàng che mồm cười khanh khách.

Trong lời này của Hồ Kiều Nhi có hàm ý, rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Mặt Dương Khai bỗng trở nên xanh lét.

Phương Tử Kỳ tức giận nói:

– Này, sao ngươi có thể phỉ báng người khác như vậy? Dương sư đệ đừng nghe cô ta nói bừa, Phương Tử Kỳ ta không phải loại người như đệ nghĩ.

Dương Khai ho lên một tiếng, vẻ không được tự nhiên lắm.

Phương Tử Kỳ trán nổi đầy gân xanh, y nhìn xung quanh một lượt rồi một tay kéo Đỗ Ký Sương đang đứng bên cạnh ra, sau đó ôm eo nàng rồi đặt miệng lên môi nàng và hôn nàng.

Dương Khai nhìn thấy vậy thì há hốc mồm.

Hai tỷ muội Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng khẽ nhếch mép, đần người ra nhìn.

Tiếng giãy dụa và kêu lên của Đỗ Ký Sương truyền vào tai khiến hai tỷ muội không khỏi đỏ ửng mặt lên.

Phải một lúc lâu sau Phương Tử Kỳ mới bỏ Đỗ Ký Sương ra, y sờ tay lên khóe miệng rồi cười ha hả:

– Thế nào, Dương sư đệ có lẽ tin rồi chứ?

Dương Khai bái phục đến sát đất, hắn giơ ngón tay cái lên nói:

– Phương sư huynh cũng đúng là chân hán tử thiết huyết!

Câu nói này khen đến tận đáy lòng Phương Tử Kỳ, nên y không khỏi ha hả cười lớn tiếng, cùng lúc tiếng cười cất lên, Đỗ tiểu muội mặt đỏ ửng, nước mắt long lanh, một cái tát đánh lên mặt Phương Tử Kỳ.

– Ngươi đúng là đồ khốn!

Đỗ Ký Sương dậm chân rồi hai tay ôm mặt chạy đi.

– Chạy chậm thôi, đừng ngã đấy!

Phương Tử Kỳ vừa xoa cái má vừa bị ăn tát vừa hét lớn về phía nàng.

– Phương sư huynh, cái này… không đuổi theo sao?

Dương Khai nhìn theo bóng dáng Đỗ Ký Sương, rồi một lúc lâu sau không nói gì.

– Không cần quản muội ấy, tiểu cô nương nổi cáu rồi sẽ lại tự quay về.

Phương Tử Kỳ vẻ không chút bận tâm.

Quả nhiên, không lâu sau Đỗ Ký Sương đã ôm khuôn mặt đỏ ứng đi tới, đầu cúi xuống ngực, hai tay thì không ngừng xoắn vào vạt áo, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Phương Tử Kỳ.

– Hì hì.

Phương Tử Kỳ nháy mắt ra hiệu với Dương Khai, vẻ vô cùng đắc ý.

– Sư huynh à…

Đỗ Ký Sương lấy hết can đảm kéo cánh tay Phương Tử Kỳ.

– Làm gì vậy?

Phương Tử Kỳ nhướn mày, khẽ quát một tiếng, khí phách đại nam tử hiện ra vẻ đầy quả quyết.

Đỗ Ký Sương giơ tay lên rồi nhanh chóng quăng một cái tát nữa vào má bên kia của Phương Tử Kỳ, sau đó cắn răng nói:

– Ngươi đúng là kẻ đại khốn kiếp!

Đánh xong cái tát này Đỗ tiểu muội mới có vẻ hả giận, sau đó quay người rồi vênh váo hiên ngang rời đi.

Phương Tử Kỳ sững sờ xoa má, ánh mắt vẻ đầy bất ngờ như không thể tin.

– Khanh khách…

Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cười vẻ vô cùng phấn chấn, rõ ràng họ cũng không ngờ được sự việc lại đến mức này, lẽ ra khi Đỗ Ký Sương quay lại trong lòng hai tỷ muội bọn họ có chút coi thường nàng, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự bái phục.

– Sự muội này…

Phương Tử Kỳ lẩm bẩm, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, y quay đầu sang nhìn Dương Khai rồi gượng cười nói:

– Đợi chút nữa ta sẽ đi xử lý nó, đúng là phản rồi.

Hồ Kiều Nhi vỗ tay nói:

– Màn kịch này đúng là khiến người xem được sảng khoái, Phương Tử Kỳ ơi là Phương Tử Kỳ, ngươi cũng có ngày hôm nay sao.

Phương Tử Kỳ khóe miệng co giật, rồi lại thở dài:

– Hay đi bên bờ sông, chẳng lẽ không ướt giày?

Dương Khai ho một tiếng, tỏ ý không muốn tiếp tục trò rút thăm vớ vẩn này nên mở miệng nói:

– Phương sư huynh đến tìm đệ có việc gì sao?

Nghe vậy Phương Tử Kỳ liền vẻ mặt nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài mười dặm và nghiêm túc nói:

– Phương mỗ lần này đến chỉ muốn hỏi một câu, Dương sư đệ biết bao nhiêu về phía bên đó.

Nghe y hỏi vậy sắc mặt Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng trở nên nghiêm túc.

Ánh mắt Dương Khai lấp lánh, vẫn chưa kịp trả lời thì Phương Tử Kỳ lại nói tiếp:

– Người đường hoàng không nói lời ám muội, đương nhiên nếu Dương sư đệ nói mình không biết gì về cái này thì ta cũng sẽ tin.

Dương Khai nhìn y một cái, trong lòng biết trước đây khi mình nhắc nhở mọi người rời xa mười dặm đã để hắn phát hiện ra manh mối gì đó, vì nếu không biết gì về nơi này thì sao lại biết mà rút lui trước?

Tuy nhiên chuyện này nói hay không nói cũng không ảnh hưởng đến đại cục, cho dù mình không nói thì đợi sau khi những vật trên tầng mây kia rơi xuống hết đệ tử ba phái cũng sẽ đi đến điều tra.

Liếc mắt sang Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi thì thấy họ cũng đang nhìn mình.

Nghĩ đến đây trong lòng Dương Khai có chút tính toán nói:

– Ta biết không nhiều, nhưng đợi sau khi những thứ trong tầng mây kia rơi xuống ta sẽ qua đó xem sao.

Phương Tử Kỳ nghe vậy liền hỏi:

– Có nguy hiểm không?

Dương Khai cười:

– Câu này Phương huynh hỏi sai người rồi.

Phương Tử Kỳ gật đầu, rồi ôm tay và nghiêm mặt nói:

– Đa tạ Dương sư đệ nhắc nhở, hôm khác rảnh rỗi mời đến Phong Vũ lâu chơi, người làm huynh ta nhất định cùng đệ nâng cốc hoan nghênh.

– Khách khí rồi!

Sau khi Phương Tử Kỳ rời đi Dương Khai mỉm cười nhìn hai tỷ muội kia nói:

– Điều mà các người muốn biết thì cũng đã biết rồi, vậy còn ngồi đây để nam đệ tử của Huyết Chiến bang nhìn ta với ánh mắt căm thù sao?

– Ngươi muốn đuổi bọn ta đi sao?

Hồ Kiều Nhi trừng mắt nhìn hắn.

Hồ Mị Nhi vội nói:

– Bọn muội không phải vì điều này mới đến…Ai..

Chương 148: Khảo Nghiệm

Nàng vẫn chưa nói xong thì đã bị Hồ Kiều Nhi ngăn lại:

– Bọn ta chinh là vì cái này mới đến, vậy đã sao?

Nàng có chút không ưa cái tính luôn nghĩ người xấu cho người khác của Dương Khai, tỷ muội bọn ta lại có tâm địa như vậy sao? Đúng là quá bạc tình phụ nghĩa rồi.

Cảm nhận được sự bực tức của nàng nên Dương Khai không nói gì nữa.

Hồ Kiều Nhi lại nói tiếp:

– Đợi đến khi những vật đó rơi xuống bọn ta sẽ đi theo ngươi, vì dù thế nào thì ngươi cũng biết nhiều hơn bọn ta. Ngươi làm tình báo cho bọn ta, còn ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ ngươi, vụ trao đổi này thế nào?

– Bảo vệ ta?

Dương Khai nhìn nàng ta một cái rồi nhíu mày lại.

– Ngươi tỏ vẻ như vậy, chẳng lẽ không cần bảo vệ sao? Hơn nữa thực lực ngươi thấp như vậy, ngộ nhỡ trong đó gặp phải nguy hiểm gì thì phải ứng phó thế nào?

Hồ Kiều Nhi khẽ cười:

– Đừng nói là Tô Nhạn của các Lăng Tiêu các sẽ bảo vệ ngươi nhé, ả ta mấy ngày nay đến gặp còn không thèm gặp ngươi, hôm đó ngươi quả là đã phí công cứu ả ta, rồi.

– Tùy ngươi thôi.

Dương Khai cũng chẳng muốn phí lời nữa, dù sao thì đến lúc đó mọi người sẽ cùng vào, thêm một người cũng là có thêm phần trông nom.

– Hừ!

Hồ Kiều Nhi hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo muội muội đứng dậy rời khỏi Dương Khai.

Đợi thêm một ngày nữa cuối cùng những vật trong tầng mây kia cũng lộ diện và sắp rơi xuống mặt đất. Tất cả mọi người đều đứng dậy và ngơ ngác nhìn những vật ở bên ngoài mười dặm.

Có thể nói đó là một kiến trúc đồ sộ mà nguy nga, chỉ có điều in vào tầm mắt mọi người chỉ có hết tầng bậc thang này đến tầng bậc thang khác nhưng không thể trèo lên hết.

Mà trên đám mây cao nhất dường như có hình bóng của một cung điện.

Truyền thừa ở đó sao? Dương Khai nhẹ nhàng thở một hơi.

Cùng lúc đó nhiều người trong số đệ tử ba phái cũng vô cùng kích động hồi hộp, tuy bọn họ không biết nhiều như Dương Khai nhưng ít nhiều thì cũng có chút nhãn lực, họ biết trong quái vật khổng lồ này chắc chắn có bảo bối, hiện giờ mọi người chỉ đợi nó rơi xuống để tranh mua nó.

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, tòa kiến trúc đồ sộ đó cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất.

Cùng với tiếng trầm vang mặt đất cũng khẽ rung chuyển, lốc xoáy khổng lồ trong khung trung biến hóa khôn lường rồi lại lập tức biến mất.

Tiếng trầm vang kéo dài hồi lâu sau mọi thứ mới ổn định trở lại.

Tòa kiến trúc này đã đứng vững trên mặt đất.

Đệ tử ba phái hò hét lên, mấy trăm con người đột nhiên nện bước lên rồi cùng chạy về phía bên đó.

Dương Khai cũng đang đi về phía bên đó, nhưng hắn không vội vàng như những người khác. Vì như Địa Ma nói, vật truyền thừa này dựa và cơ duyên chứ không phải do cước lực.

Dường như có một bóng dáng trắng tinh nào đó vút qua tầm mắt, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tay áo Tô Nhan bồng bềnh, bước chân nàng không nhanh nhưng tốc độ cũng không phải chậm, giống như đi lững thững trong sân vắng, xuất trần mang theo một vẻ cao quý.

Cảm giác thấy ánh mắt Dương Khai đang nhìn mình nên nàng ngoảnh đầu nhìn, hàng mi dài rưng rưng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trong nháy mắt, ánh mắt của hai người bị bóng dáng đệ tử ba phái làm ngăn cách.

Hai làn gió thơm từ một bên truyền đến, hai tỷ muội họ Hồ của Huyết Chiến bang đứng hai bên Dương Khai, một người khéo léo cười dịu dàng, một người lại mắt đầy sát khí.

Người tỷ nói:Nguồn truyện audio

– Đã nói bảo vệ ngươi thì nhất định sẽ bảo vệ, ngươi yên tâm, tỷ muội ta đã có được một truyền thừa rồi, nếu lần này có được lợi gì thì bọn ta cũng không tranh với ngươi là được chứ gì.

Dương Khai ngẩng đầu thì đã không thấy bóng dáng Tô Nhan đâu rồi.

– Tiểu tử thối, đang nói chuyện với ngươi đó.

Hồ Kiều Nhi không thấy Dương Khai trả lời thì tức giận.

– Ta nghe thấy rồi.

Dương Khai bất đắc dĩ đáp lại.

– Hừ, không biết ngươi tốt ở chỗ nào.

Hồ Kiều Nhi khẽ nói thầm nên Dương Khai cũng không nghe rõ.

Cách mười dặm nên không lâu sau ba người đã đến trước cầu thang nguy nga lộng lẫy.

Bên cạnh tòa kiến trúc chiếm diện tích lớn ở đây có thêm một tầng quầng sáng mông lung, trên quầng sáng đó có thứ gì đó giống như là cánh cửa.

Đệ tử ba phái hoặc đi một mình hoặc đi theo đám để đi tìm cửa vào quầng sáng đó, số người giảm đi nhanh chóng.

Nói tới cũng kỳ lạ, đứng trước quầng sáng đó có thể nhìn thấy khung cảnh của những bậc cầu thang đó, nhưng những đệ tử ba phái đã bước vào thì đều mất tích, giống như là bị một cái miệng lớn vô hình nuốt vào vậy.

Thấy vậy hai tỷ muội họ Hồ không khỏi thấp thỏm lo lắng.

– Dương Khai, bọn họ đâu cả rồi?

Hồ Kiều Nhi khẩn trương hỏi.

– Ta không biết.

Dương Khai lắc đầu, rồi đi đến phía trước cánh cửa không ai lui tới, hắn dùng tay đẩy cửa ra nhưng chỉ thấy có một tầng gợn sóng lăn tăn, còn không xem thấy tình hình bên kia.

– Chúng ta có vào không?

Hồ Mị Nhi lại càng nhát gan hơn, nàng có chút run lên lẩy bẩy rồi.

Dương Khai nhìn lên đám mây rồi bước thẳng vào bên trong.

Nhìn hắn quyết đoán như vậy Hồ Kiều Nhi cắn răng rồi kéo tay muội muội nói:

– Vào thôi!

Bước vào bên trong quầng sáng thì đập vào mắt là một cảnh tượng không khác gì bên ngoài đã nhìn thấy, bên trong cũng là một cầu thang hướng lên đếm không hết số bậc, Dương Khai đến trước cũng đang đứng trước mặt, hắn đang đứng trầm tư ở dưới bậc cầu thang đầu tiên.

Nhìn xung quanh một lượt thì quả thật không có ai khác, dường như mỗi cánh cửa đều thông với một không gian riêng, nên chỉ có những người vào cùng một cửa thì mới ở cùng nhau.

Quay đầu lại Dương Khai liền dùng tay đấm lên cánh cửa đó thì thấy làn sóng gợn tản ra, cánh cửa trên quầng sáng bỗng biến mất.

Đã không còn đường lui rồi, Dương Khai hít một hơi sâu rồi nhấc chân bước lên bậc cầu thang thứ nhất, sau khi đặt chân lên hắn cau mày và đứng vững người lại.

– Sao vậy?

Hồ Kiều Nhi hỏi.

– Các ngươi lên xem xem!

Dương Khai gọi hai tỷ muội lên.

br/>

Hai người cũng không chút chần chừ, người bên phải người bên trái đi lên, khi đứng bên cạnh Dương Khai thì hai tỷ muội cùng lúc khẽ động đậy người.

– Cảm nhận được gì?

Dương Khai hỏi.

– Có dòng năng lượng chạy vào lòng bàn chân.

Hồ Kiều Nhi đáp.

– Đó là dòng năng lượng nóng rực!

– Ừ, đó có lẽ chính là khảo nghiệm rồi.

Dương Khai khẽ mỉm cười, không giống với cảm nhận của hai tỷ muội họ Hồ, Dương Khai phát hiện dòng năng lượng chạy vào lòng bàn chân này lại chính là năng lượng thuộc dương.

Chân Dương Quyết vận chuyển thì dòng năng lượng này không những không làm tổn hại đến mình mà còn có thể bổ sung nguyên khí cho mình.

Còn bọn họ lại không như vậy, họ bắt buộc phải vận công hóa giải dòng năng lượng chạy vào lòng bàn chân đó thì mới được, mình là được, còn họ lại là mất, so sánh thì thấy cao thấp phân biệt rõ ràng.

– Nhưng năng lượng này quá yếu, nếu khảo nghiệm chỉ là thế này thì cũng không có gì đáng nói.

Hồ Mị Nhi có vẻ phấn khích, thực lực của nàng mới chỉ chưa qua Khai Nguyên lưỡng tầng vậy mà cũng có thể chống đỡ một cách nhẹ nhàng.

– Không thể thiếu cảnh giác.

Hồ Kiều Nhi nhìn muội muội một cái,

– Cầu thang này không biết có bao nhiêu bậc, nếu càng đi lên thì năng lượng gặp phải sẽ càng mạnh, chỉ e đi đến bậc cuối cùng thì chúng ta không thể chống đỡ được.

– Phải vậy không thì thử là biết.

Dương Khai lại bước lên bậc cầu thang thứ hai, bước chân hắn không dừng mà lại tiếp tục đến bậc thứ ba rồi bậc thứ tư…

Hai tỷ muội theo sát ngay phía sau.

Một mạch đi qua trăm bậc ba người mới phát hiện suy đoán trước đó của Hồ Kiều Nhi là đúng, càng lên cao thì năng lượng thuộc dương ẩn chứa trong cầu thang càng mạnh, nguyên khí cần để hóa giải càng nhiều.

Ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy cầu thang liền trời tiếp đất này đếm không hết số bậc, hai tỷ muội không khỏi thầm kêu khổ trong lòng.

Không giống bọn họ, lúc này Dương Khai lại khá là mừng rỡ, đi qua trăm bậc cầu thang này trong đan điền của mình sẽ có thêm một giọt Dương dịch, tất cả là do năng lượng thuộc dương chạy vào lòng bàn chân mình hóa thành.

Ba trăm bậc cầu thang trước đó, Dương Khai và hai tỷ muội kia đều lững thững bước qua, mỗi lần bước lên một bậc thì đều có một dòng năng lượng thuộc dương đi vào cơ thể. Số bậc thang càng nhiều thì dòng năng lượng này cũng dần dần mạnh hơn, nhưng vẫn chưa đến mức khiến ba người phải dừng bước.

Dương Khai thì không cần phải nói, vì Chân Dương Quyết vốn cần có loại năng lượng này. hiến người khiến hắn kinh ngạc là Hồ Mị Nhi, cô nương này chỉ với thực lực Khai Nguyên cảnh lưỡng tầng lại cũng có thể dễ dàng bước qua ba trăm bậc, điều này quả là không ngờ.

Nhưng sau ba trăm bậc này, năng lượng chứa trong cầu thang càng mạnh hơn rất nhiều, mỗi khi bước lên một bậc ba người lại phải dừng lại nghỉ một chút rồi mới lại có thể đi tiếp.

Đến bậc thứ bốn trăm, tình trạng này lại càng thấy rõ. Hai tỷ muội mỗi lần đều phải nghỉ ba hơi, chịu ảnh hưởng lâu của dòng năng lượng thuộc dương này khiến người họ rịn ra vài giọt mồ hôi, nhưng nhìn lúc này thì có vẻ vẫn có thể ứng phó với tình huống này một cách thành thạo và điêu luyện.

Dương Khai vừa đi vừa đếm thầm số bậc cầu thang.

Hắn tin rằng lần thử thách này không chỉ đơn giản vậy, nếu như thật sự chỉ như vậy thì đó cũng chỉ là trò trẻ con quá đơn giản. Trong này nhất định là có vài biến cố gì đó và những nguy hiểm không biết.

Bốn trăm chín mươi bậc, Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi dừng lại, người tỷ nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Dương Khai, trong lòng không phục chút nào.

Nói là lần này mình đến để bảo vệ hắn, vậy mà tại sao khi bước qua những bậc thang này ngược lại mình lại càng thấy mệt hơn? Còn hắn lại vẻ mặt đầy sung sướng và hưởng thụ?

– Nghỉ ngơi chút rồi lại đi.

Dương Khai liếc nhìn nàng một cái nói.

– Không cần!

Hồ Kiều Nhi cắn răng rồi cất bước đi đến trước mặt Dương Khai.

Một mạch đi qua mười bậc cầu thang, khi Hồ Kiều Nhi giẫm đến bậc cầu thang thứ năm trăm thì cơ thể mềm mại của nàng không chịu được nên giật mình lên.

Dương Khai nhìn nhanh tình thế nên một tay kéo nàng xuống.

Hai người nhìn nhau, Hồ Kiều Nhi nói:

– Sao lại thay đổi rồi?

Dương Khai nhướn mày rồi cũng không hỏi thêm, sau đó một mình bước lên bậc cầu thang thứ năm trăm để cảm nhận, lần này đi vào lòng bàn chân không phải năng lượng thuộc dương nóng rực nữa mà là một dòng năng lượng thuộc hàn lạnh đến thấu xương.

Sự biến đổi từ nóng sang lạnh này cũng là nguyên nhân khiến Hồ Kiều Nhi kinh ngạc.

– Đây mới là khảo nghiệm sao?

Dương Khai khẽ mỉm cười, hắn vốn cũng không trông chờ bậc thang phía trước chất chứa là loại năng lượng thuộc dương mà mình cần, nếu chỉ là như vậy thì bất kỳ một người tu luyện công pháp thuộc dương nào, chỉ cần đủ thời gian đều có thể đi đến đỉnh núi.

Nhưng lúc này đã khác rồi, sau năm trăm bậc là năng lượng thuộc hàn xung kích, đây là sự tồn tại hoàn toàn đối lập với năng lượng thuộc dương.

Đối mặt với dòng năng lượng thuộc hàn đi vào cơ thể, Dương Khai có hai giải pháp để lựa chọn.

Một là dùng Chân Dương nguyên khí trong cơ thể mình để trung hòa nó.

Cách kia là vận chuyển Chân Dương Quyết để luyện hóa nó rồi hấp thụ vào xương cốt.

Nhưng cho dù lựa chọn giải pháp nào thì cũng đều không tránh khỏi tiêu hao nguyên khí trong người, hơn nữa nguyên khí tiêu hao trong giải pháp thứ hai nhiều hơn một chút, chứ không nhẹ nhàng như chỉ hóa giải.

Nếu trong đan điền Dương Khai không tích trữ nhiều Dương dịch thì có khả năng hắn sẽ chọn giải pháp thứ nhất.

Nhưng hơn một trăm giọt Dương dịch tích trữ trong đan điền khiến hắn có thể không phải lo lắng hậu quả mà yên tâm mạnh dạn lựa chọn giải pháp thứ hai.

Chân Dương Quyết vừa vận chuyển, hàn khí chạy vào trong cơ thể mình trong giây lát liền bị hóa giải, sau đó hấp thụ vào trong Ngạo Cốt Kim Thân.

– Đi thôi.

Dương Khai quay đầu nhìn hai tỷ muội cười rồi lại tiếp tục dẫn đường.

Hồ Kiều Nhi tức giận nhìn Dương Khai rồi thì thầm với muội muội:

– Hắn đang đắc ý cái gì chứ?

Hồ Mị Nhi gượng cười nói:

– Chàng ấy đâu có đắc ý gì.

Chương 149: Tôi luyện

Hắn chính là đang đắc ý! Tiểu tử thối này, dám xem thường ta!

Cắn chặt răng, hắn cùng muội muội cùng vận chuyển công pháp, vừa hóa giải hàn khí trong cơ thể, vừa đuổi theo Dương Khai.

Một ngày sau, ba người đã đi được một ngàn bậc cầu thang.

Lúc lên tới bậc thứ một ngàn, Dương Khai thử bước một bước lên trước, phát hiện quả nhiên như hắn dự đoán, bậc thang thứ một ngàn lẻ một có chứa năng lượng, lại là dương tính!

Năm trăm tầng biến đổi, nhiệt và hàn giao hòa, sự tấn công càng ngày càng mạnh này đủ khiến cho đệ tử cửu thành của tam phái đều dừng lại dưới ngàn tầng.

Chỉ có những đệ tử có thể lực cao thâm mới có thể dựa vào một thân tu vi bước tới một ngàn tầng này.

Theo lý mà nói, Hồ Mị Nhi đúng là không thể nào đi tới được đây, nhưng nàng lại làm được, hơn nữa cũng không có cảm giác quá mệt mỏi, nhưng Hồ Kiều Nhi tu vi Chân Nguyên Cảnh lại tỏ ra có vẻ mỏi mệt.

Ba người chọn nghỉ tạm nửa ngày ở đây.

Cùng lúc đó, ở chỗ cao khoảng ba nghìn tầng, một bóng dáng trắng xóa đang đi lên trên phía trước, từng bước đi đều lộ ra vẻ xuất trần thong dong, dường như sức tấn công ẩn chứa trên những bậc thang này không có chút trở ngại nào với nàng vậy.

Tay áo nàng bồng bềnh, thần sắc thản nhiên, thi thoảng đưa tay lên gạt lại mái tóc vào vành tai, hơi thở bình thản, không thấy chút hổn hển hay hụt hơi nào.

Dưới chân có một cỗ lực đánh lại, nhưng vào thời điểm xâm nhập vào trong cơ thể, dường như biến mất vô hình, tan như tuyết gặp nắng xuân.

Nàng có khuôn mặt tinh tế, băng thanh ngọc khiết, giống như một pho tượng không tỳ vết.

Nàng, chính là Tô Nhan!

Nàng tu luyện Băng Tâm quyết, cũng giống như Dương Khai, may mắn chiếm được ưu thế trong loại khảo nghiệm luân phiên này.

Bảy tám trăm người đệ tử ba phái, cũng có kẻ tu luyện công pháp võ kỹ dương tính và hàn tính đó, cũng không chỉ hai người Dương Khai và Tô Nhan. Giờ khắc này, những kẻ này đều cảm nhận được ưu thế của mình, chẳng qua thực lực có cao có thấp, không pháp cũng có ưu khuyết, không ai có thể giống như Tô Nhan, có thể đi tới chỗ cao tận hơn ba nghìn bậc như vậy.

Chỗ còn chưa tới hai nghìn tầng cũng chẳng thấy bóng dáng ai.

Giải Hồng Trần vẻ mặt hung ác nham hiểm, thở phì phò từng ngụm, từng ngụm một, khoang chân ngồi trên một tầng cầu thang, lợi dụng đan dược khôi phục nguyên khí đã bị tiêu hao của bản thân.

– Người kế thừa là ta, hết thảy nơi đây đều là của ta! Chỉ cần được kế thừa nơi đây, Giải Hồng Trần ta chính là đệ tử đứng đầu trong đám đệ tử ba phái! Ta có thể khiến cho Lăng Tiêu các đứng trên hai phái khác, thậm chí có thể thu phục hết chúng!

Giải Hồng Trần dường như điên rồi. Nguyên khí trong cơ thể hổn loạn, thực lực đạt tới trình độ như hắn, bình thường sẽ khó xảy ra tình trạng như vậy, dáng vẻ này chỉ những kẻ ở Khí Động cảnh mới có.

Trận quy hình yêu thú đại chiến đệ tử ba phái luôn quanh quẩn trong đầu y.

Hắn thấy không phải là chuyện đệ tử ba phái liên hợp lại, làm việc nghĩa không chùn bước. Điều hắn thấy chỉ là ánh mắt khinh miệt và sự phỉ nhổ của đám đệ tử, vì quy hình trận thủ chính là do y gây nên, nhưng cuối cùng lại là Dương Khai làm cho nó trọng thương, rồi đệ tử tam phái mới có cơ hội hợp lực chém giết nó.

Tuy rằng từ đầu tới cuối, không ai nói gi y, nhưng loại chỉ trích không tiếng động này lại làm cho y uất ức khó tiêu, ánh mắt rất nhiều sư đệ sư muội ngày xưa luôn sùng bái tôn kính mình cũng có chút không đúng.

Điều này làm cho Giải Hồng Trần không thể chịu đựng được! Không ai có thể dùng loại ánh mắt này nhìn y! Không ai được hết!

Giải Hồng Trần đang bước tới bậc thang thứ năm trăm, Phương Tử Kỳ đang há miệng thở phì phò, từng bước từng bước một, cả người không kìm nổi run run, để dung hóa cỗ hàn khí đang không ngừng vọt vào trong cơ thể này, ngay cả đuôi lông mày đểu có vẻ kết trắng.

– Ai, nghỉ ngơi một chút đi.

Phương Tử Kỳ thật ra lại có vẻ mặt bình thản, hắn cũng biết truyền thừa phải tùy cơ duyên, thực lực cao thấp mặc dù cũng có liên quan, nhưng cũng không phải mang tính quyết định.

Cho nên ngay cả hắn cũng muốn được kế thừa, nhưng cũng không chấp mê điên cuồng giống như Giải Hồng Trần.

– Nơi này dường như đặc biệt chuẩn bị khảo nghiệm những kẻ tu vi thuộc tính hà và thuộc tính dương.

Phương Tử Kỳ vừa moi đan dược từ trong ngực ra bỏ vào miệng, vừa tự thì thào nói;

– Con mẹ nó, vậy ta còn chen chân vào làm gì? Đây không phải là lãng phí thời gian sao? Còn không bằng mang theo mấy sư muội tới Truyền Thừa Động Thiên tìm xem còn có gì tốt hơn không.

Vừa nghĩ lại càng thấy có lý, một lát sau, Phương Tử Kỳ bỗng đứng dậy, nhưng lại không đi lên trên, ngược lại nhanh chóng phi thân xuống, không bao lâu liền rời khỏi cây cầu thang vô tận này.

Lại trở lại trên mặt đất, y trông thấy Đỗ Ức Sương đang chán nả khoanh chân ngồi đó.

– A, Đỗ sư muội, sao ngươi cũng đi ra?

Phương Tử Kỳ vô cùng ngạc nhiên.

Đỗ Ức Sương lạnh lùng liếc hắn một cái, nhớ tới vị đại sư huynh này trước kia khinh bạc mình, khuôn mặt lại có chút đỏ hồng, nghiêng đầu sang một bên hừ lạnh một tiếng, không thèm phản ứng.

– Nào nào, sư huynh ta đang nghĩ sao không thấy đám chúng ta đi cùng nhau, vừa hay lại thấy ngươi ở đây.

Phương Tử Kỳ đi tới, không nói câu nào kéo Đỗ tiểu muội lên, sau đó không hề kiêng dè gì mà ôm lây nàng.

– Ngươi làm cái gì?

Đỗ Ức Sương không ngừng giãy dụa, nhưng sao có thể thoát khỏi tay Phương Tử Kỳ? Bàn tay hắn như chiếc kìm sắt kẹp vào hông nàng, hơi thở cực nóng khiến Đỗ Ức Sương tim đập loạn nhịp.

– Ngươi buông ra, nếu không ta cắn ngươi!

Đỗ Ức Sương hung tợn nói, như một chú mèo đang giơ nanh múa vuốt.

– Chuyện nam nhân, nữ nhân im miệng, đi theo là được!

Phương Tử Kỳ dứt khoát nói.

Đỗ Ức Sương thất thần, cũng không dùng sức giãy dụa như trước nữa.

Chưa tới gần hai ngàn bậc cầu thang, Long Tuấn của Huyết Chiến bang cũng đang khôi phục tự thân. Mấy tên đều là đệ tử thanh niên tài tuấn trong ba phái, thực lực mỗi tên không chênh lệch nhau mấy, cho nên đoạn đường đi được cũng chênh lệch không nhiều.

Giải Hồng Trần điên cuồng, Phương Tử Kỳ lại thản nhiên, trên mặt Long Tuấn tuy khẩn trương cũng có chút mong chờ, không biết mình có thể thuận lợi tới được đỉnh phong truyền thừa kia không.

Nếu mình có thể tới được thì tốt rồi, Long Tuấn đương nhiên là không có gì để tin tưởng, dù sao tuy rằng hắn đứng trong tốp đệ tử hàng đầu của ba phái, nhưng lại nhiều tuổi hơn đám người khác, thật ra mà nói cũng không phải là ưu tú gì.

Ngoại trừ mấy người ở phía trước, đám đệ tử còn lại của ba phái đều ở tầm khoảng một ngàn bậc.

Vị trí của Dương Khai cùng hai tỷ muội này có thể coi là ở khoảng giữa.

Vẫn có thật nhiều người như trước, còn lại đang giãy dụa ở dưới khoảng một ngàn bậc, mỗi một bậc lên cao hơn đều phải hao tổn rất nhiều Nguyên khí, phải nghỉ tạm thời gian dài mới có thể đi tiếp.

Nhưng, chính là có đi lại chật vật gian khổ như vậy, đám người đó cũng có được cái tốt. Trong bậc thang này có khảo nghiệm, không chỉ lựa chọn ứng viên kế thừa mà còn khảo nghiệm ý chí, những kẻ kiên trì không chùn bước, nếu đi lên được tất nhiên cũng có được cái tốt.

Đây là một kiểu tôi luyện tâm cảnh.

Lam Sơ Điệp đang cố gắng gượng trên khoảng tám trăm bậc thang, nữ tử với dáng người này, dung mạo tuyệt mỹ này, giờ phút ngày đầu tóc đen dính đầy sương lạnh, cả người lạnh run, cắn chặt hàm răng, khòng chỉ có nửa phần nổi giận.

Mỗi khi nàng nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng, không hề có chút tình cảm nào của Dương Khai, trong lòng nàng lại có chút cảm giác chua xót.

Nàng nắm chặt hai tay, vừa thở hào hển, vừa đi từng bước lên cầu thang.

Nàng có dã tâm, cũng nguyện ỹ đi theo kẻ mạnh, điều này có gì là sai chứ? Bản thân nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử! tư chất lại không được coi là quá tốt, bái nhập vào Lăng Tiêu các, cực cực khổ khổ tu luyện được tới như ngày nay cũng chỉ có Khí Động cảnh thất tầng, bực này trong mắt đám cường giả thì đáng gì chứ?

Nàng phải dựa vào kẻ mạnh, chỉ là muốn tìm một chỗ dựa, đây chính là một cách để nàng sống an toàn hơn thôi.

Nàng không phải là Tô Nhan, không phải Thiên chi kiêu nữ khiến cho vạn chúng phải ngước nhìn, ngoại trừ đầu óc, nàng không còn gì có thể dựa vào được.

Có lẽ dáng người làm cho đám nam nhân nhìn thèm thuồng, đám nữ nhân ngưỡng mộ này cũng là một thé mạnh, nhưng Lam Sơ Điệp chưa bao giờ coi nó thật sự là thế mạnh của bản thân. Nếu có thể, nàng không muốn mình có dung mạo vào thân hình như vậy.

Làm cho nam nhân tưởng nhớ, lại làm cho nữ nhân ghen ghét!

Mười mấy ngày rước, tại đúng thời điểm đầy gian nguy, mình đã trầm mặc, không hề giúp hắn. Có lẽ, lúc ấy nếu mình nói đỡ cho hắn mấy câu, cũng không khiến cho hắn nhìn mình với ánh mắt như thế.

Ha ha, tên sư đệ keo kiệt! Vì sao không chịu rộng lượng một chút chứ?

Người nào cũng đều không tin cậy được, chỉ có thể làm cho bản thân mình mạnh lên mới là hùng mạnh!

Một luồng khi đột nhiên chui ra khỏi thân thể Lam Sơ Điệp, lưu chuyển quanh người nàng, Lam Sơ Điệp có chút sửng sốt, chợt cười tươi như hoa.

Trong lúc miên man suy nghĩ, nàng thế nhưng lại đột phá được cảnh giới của mình, đạt tới được Khi Động cảnh bát tầng.

Hai mắt nhắm nghiền, cảm thụ sự thay đổi vừa đột phá, thần sắc Lam Sơ Điệp trở nên phấn chấn.

Thế để cho mình nhanh chóng mạnh hơn đi.

Lại bước tiếp, còn nhanh hơn lúc trước, tâm trạng Lam Sơ Điệp vui vẻ hơn rất nhiều.

Nghi ngơi tắm rửa hai ngày sau, Dương Khai cùng hai tỷ muội Hồ gia lại đi tiếp.

Sau một ngàn bậc, cảm áp lực rõ ràng không giống trước, năng lượng cất chứa trong mỗi tầng cầu thang đều nhiều hơn, hai tỷ muội ban đầu còn không cần nghỉ ngơi, nhưng càng đi về sau thì thời gian nghỉ lại càng lâu.

Dương Khai cũng là như thế.

Hắn tuy rằng tu luyện Chân Dương bí quyết, mà dù soa thực lực quá thấp, không có khả năng mây trôi nước chảy qua thuận lợi như Tô Nhan.

Cho nên tốc độ của ba người cũng không phải là nhanh lắm, nhưng cũng không ai làm phiền tới ai.

Vẫn cắn răng kiên trì đi tới hai ngàn bậc, ba người mới dừng lại nghỉ tạm.

Cùng nhau đi lên, mỗi bước năm trăm bậc cầu thang trở lên đều ẩn chứa năng lượng khác nhau, nóng lạnh luân phiên, làm cho người ta vừa mới thích ứng được đã phải đối mặt với sự tấn công của một loại năng lượng hoàn toàn trái ngược.

Điều này chẳng những tiêu hao rất nhiều Nguyên khí, cũng là một loại khảo nghiệm tinh thần.

Hai tủ muội Hồ gia đều thở hổn hển không ngừng, bộ ngực phập phồng, mà Dương Khai thì ngược lại, vẻ mặt hoàn toàn bình thản, tuy rằng cũng bị tiêu hao Nguyên khí, nhưng đám Dương dịch cất giữ trong đan điền hoàn toàn có để chống đỡ được.

– Ngươi không mệt sao?

Hồ Kiều Nhi không khỏi liếc mắt Dương Khai một cái, từ bước đầu tiên cho tới bây giờ, Dương Khai vẫn luôn dường như không có chút mỏi mệt, điều này làm cho nàng suy nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi.

Nếu không có được cơ duyên, Hồ Kiều Nhi tin rằng muội muội của mình căn bản là không có khả năng tới được nơi đây, sớm bị ngăn cản dưới ngàn bậc rồi.

Nhưng mà Dương Khai cũng chi có Khai Nguyên cảnh thôi, dọc đường cũng chẳng thấy hắn dùng đắn dược gì, trong cơ thể sao lại còn nhiều Nguyên khí như vậy để dùng chứ?

– Không tới nỗi nào.

Dương Khai ngồi trên càu thang khôi phục lại thể lực và tinh thần, nghe vậy đáp lại một câu.

– Quái vật!

Hồ Kiều Nhi cười gượng một tiếng.

Chương 150: Quyết định của Hoa tỷ muội.

Sau khi nghỉ ngơi tầm nửa ngày, ba người lại khởi hành, bước tiếp lên những bậc thang không biết đích cuối.

Thời gian chầm chầm trôi qua, ba ngày sau, trong đám đệ tử của ba phái đã có rất nhiều người không thể tiếp tục bước lên trên được nữa, lục tục nhảy xuống.

Tuy rằng không thể đi tới đỉnh cao nhất, nhưng những người này lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại là thấy hưng phấn, vui mừng, bởi vì số người này, trong quá trình khảo hạch dù ít dù nhiều cũng đã có được thứ tốt, có rất nhiều người đã đột phá được cảnh giới của bản thân.

Điều này đương nhiên làm cho họ vui vẻ.

Ngày thứ tư, càng có thêm nhiều người bỏ cuộc, hoặc là trên trán tràn đầy mồ hôi, nhiệt khí đầy người, hoặc là lạnh run, hàn khí kinh người.

Đám người này sau khi khôi phục lại còn muốn tiếp tục tiến vào trong quầng sáng đó.

Nhưng lúc này đây, bất kể họ dùng biện pháp nào cũng không thể xông qua quầng sáng để đi lên cầu thang nữa.

Ý thức được điều này, mọi người mới biết được cơ hội chỉ có một lần, khi đã bỏ lỡ rồi liền không thể có được nữa. Điều này làm cho không ít người tiếc hận khôn nguôi. Mỗi người đều nghĩ nếu mình có thể kiên trì hơn nữa ở trong đó, chỉ sợ sẽ càng đạt được nhiều thứ tốt hơn.

Khảo nghiệm trước mắt là thế, trong cuộc đời chẳng phải là cũng có rất nhiều chuyện như thế?

Cơ hội vĩnh viễn đều chỉ đến một lần, nếu lúc ấy nắm cho thật chặt, ngược lại đã không phải ai oán thở dài.

Ngày thứ năm, đám đệ tử ba phái đã có hơn một nửa bỏ cuộc, mọi người tụ tập lại quanh quầng sáng, vừa hâm mộ đám người còn kiên trì ở bên trong, lại nắm chặt tay tiếc vì chọn lựa của bản thân.

Rất nhiều tiếng bàn tán, cũng đều là bàn xem ai có thể đi tới đỉnh cao nhất kia.

Không hề nghi ngờ, tiếng hô Tô Nhan rầm rộ nhất!

Bởi vì đám người trong đó đi ra đều biết rằng, hàn nhiệt luân phiên, công pháp mà Tô Nhan tu luyện không thể nghi ngờ gì chính là chiếm ưu thế lớn nhất, hơn nữa bản thân nàng chính là kẻ có thực lực mạnh nhất trong đám đệ tử trẻ tuổi của ba phái. Nàng nếu có thể đi tới đỉnh cao nhất cũng chẳng có gì là lạ cả.

Nhiều đệ tử Lăng Tiêu các nghe tiếng hô này xong đều mang nét mặt rạng ngời, vô cùng kiêu ngạo. Vị trí của Tô Nhan trong lòng đám đệ tử không thấp, bất luận là sư đệ hay sư muội cũng thế.

Bởi vì sức mạnh mà sự cao quý của Tô Nhan đã vượt qua cả sự ghen tỵ của mọi người, chỉ có sùng bái.

Trên khoảng tầng thứ năm nghìn bậc thang, Dương Khai cùng tỷ muội Hồ gia vẫn gian khổ vật lộn, Dương Khai vẫn là trước sau như một, nhưng bộ dạng của hai tỷ muội bây giờ không hay chút nào.

Cũng không phải nói là các nàng mỏi mệt ra sao, mà là thật sự có chút mê người.

Bậc thang ẩn chứa nhiệt khí kinh người làm cho các nàng toàn thân ướt mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt quyến rũ thản nhiên nước, giống như hai quả dào chín mọng, chỉ cần cắn một ngụm là có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào và nước mọng bên trong.

– Nóng quá đi!

Hồ Kiều Nhi vừa đi tiếp, vừa dùng tay khẽ kéo cổ áo, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, cảnh xuân như ẩn như hiện.

Nàng vốn cũng chẳng mặc nhiều đồ, mồ hôi vừa túa ra làm cho quần áo dính luôn trên người, lộ ra những đường cong hoàn mỹ.

Mồ hôi Hồ Mị Nhi cũng không ngừng túa ra, đôi môi như hồng bảo giờ có chút khô, nàng không ngừng dùng cái lưỡi thơm tho liếm liếm, mong làm cho nó mềm đi một chút.

– Nếu không, chúng ta lại nghỉ ngơi một chút đi.

Hồ Kiều Nhi có chút khó chịu, nhìn chằm chằm Dương Khai đang tiếp tục bước lên mở miệng nói một tiếng, nàng không ngờ Dương Khai thực lực vốn kém mình rất nhiều mà hiện tại giống như không có việc gì, điều này làm cho nàng vừa buồn bực, vừa khâm phục.

Nghe được câu nói của nàng, Dương Khai đang đi trước đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng một cái, nói:

– Đi thêm một đoạn nữa thì không còn nóng đâu.

Từ trên cao vừa liếc mắt nhìn xuống, đúng lúc thấy được một mảnh trắng nõn trên ngực Hồ Kiều Nhi cùng khe sâu làm cho người ta muốn hóa sói.

Dương Khai cũng có chút thất thần.

Hồ Kiều Nhi đương nhiên cũng nhận thấy mình thất thổ, vội vàng thả áo lại, dùng tay giữ chặt, giận hắn nói:

– Ngươi nhìn cái gì?

Dương Khai cười ha ha một tiếng, chẳng những không thu hồi ánh mắt, ngược lại không kiêng nể nhìn dán vào thân thể hai tỷ muội Hồ gia.

Bị hắn nhìn chăm chú như vậy, tỷ muội Hồ gia cảm thấy không được tự nhiên.

Các nàng sở dĩ phải đi phía sau Dương Khai, chính là vì toàn thân ướt đẫm, dáng người thành ra như ẩn như hiện, chẳng lẽ không biết xấu hổ cùng sóng bước với hắn?

Lại không ngờ tên này lại vô sỉ thế, lớn mật thế.

– Ngươi còn nhìn!

Hồ Kiều Nhi cảnh giác kéo muội muội của mình ra đằng sau, dùng thân thể của mình để chắn, sắc mặt đỏ bừng, khó chịu nhìn Dương Khai.

– Ha ha!

Dương Khai cười to, quay dầu lại, tiếp tục đi về phía trước, mở miệng nói:

– Đoạn đường đồng hành này vô cùng nhàm chán. Ven đường tuy có chút phong cảnh, đương nhiên là phải dừng chân ngắm một chút, không ngắm đúng là lãng phí mà!

– Ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi.

Vẻ mặt Hồ Kiều Nhi vô cùng đau lòng:

– Vốn tưởng rằng ngươi là chính nhân quân tử, không ngờ rằng ngươi cũng xấu xa như thế! Ta chỉ hận không thể móc hai con mắt ta ném lên trên người ngươi!

Dương Khai không quay đầu lại, thản nhiên nói:

– Nam nhân ngắm nữ nhân hoàn toàn là chính đáng, liên quan gì tới chính nhân quân tử chứ? Hơn nữa, nếu ngươi giận cũng có thể móc mắt ta, tự móc mắt ngươi làm gì? Kiều Nhi, ngươi giận tới mức hồ đồ rồi sao?

Hồ Kiều Nhi lại nổi giận lôi đình, bộ ngực không ngừng phập phồng, cắn răng nói:

– Có phải ta đánh ngươi một chút ngươi mới chịu câm miệng hay không?

– Những lời này của ngươi sai rồi, ngươi quên ta ngươi tới bảo hộ ta sao?

Dương Khai bỗng nhiên quay đầu lại, nhíu mày, giọng điệu đầy chế nhạo.

Câu này khiến cho sắc mặt Hồ Kiều Nhi đỏ lên, sát khi toàn thân bỗng chốc xẹp hẳn xuống, nhăn nhó nói:

– Đừng bàn việc này nữa được không? Thật đáng xấu hổ.

Trước đó tự mình xung phong, bảo đi bảo vệ Dương Khai, mà giờ này nhìn hắn sao cần bảo vệ? Ngược lại chính là hai tỷ muội nàng làm ảnh hưởng tới tốc độ của hắn.

Nghĩ tới việc này, Hồ Kiều Nhi thật xấu hổ.

– Được rồi, các ngươi đều nói bớt đi, còn sức thế có thể đi tiếp thêm một đoạn nữa.

Hồ Mị Nhi đứng ra giải hòa.

– Hừ, quay đầu lên, ngươi còn nhìn sao!

Hồ Kiều Nhi trừng mắt nhìn Dương Khai một cái.

Dương Khai khẽ mỉm cười, cũng không gây chuyện với nàng nữa.

Đi theo sau hắn, Hồ Kiều Nhi nhẹ giọng nói với muội muội:

– Ta thấy hắn cũng không phải thứ tốt gì, sau này cẩn thận một chút, đừng để hắn ăn ngươi tới xương cũng không chừa.

– Tỷ tỷ…

Hồ Mị Nhi vô cùng thẹn thùng.

Đi được một canh giờ, Dương Khai đột nhiên dừng bước, lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không chịu nhúc nhích.

Hai tỷ muội chân bước nhanh lên phía trước, đúng lúc đặt chân lên bậc cầu thang Dương Khai đang đứng, không tự chủ rùng mình một cái.

– Lạnh quá đi!

Hồ Kiều Nhi xoa tay, toàn thân đều nổi da gà, mồ hôi trên hai nàng cũng nháy mắt bị đông cứng lại thành băng vụn.

Năm trăm bậc liền thay đổi, lại tới chỗ hàn tính rồi.

Cũng không nói gì, hai tỷ muội Hồ gia đi tiếp, đứng gần Dương Khai, không ngừng run rẩy, giống như chú chim gặp dông vậy.

Từ bậc thứ ba nghìn tới nay, ba người đều có thể vượt qua được, tới chỗ có Dương tính, các nàng liền đi cách Dương Khai ra, tới chỗ Hàn tính, các nàng lại bám sát vào Dương Khai nhờ sưởi ấm, cả dọc đường đều thế đúng là có cảm giác đồng cam cộng khổ.

Thời gian lại trôi đi, thêm một ngày nữa, lúc ba người lại dừng lại nghỉ ngơi thêm một lần nữa, hai tỷ muội Hồ gia liếc nhau, đều gật đầu, giống như hạ quyết tâm.

– Dương Khai!

Hồ Kiều Nhi hô một tiếng.

– Sao?

– Chúng ta nghĩ lại, không đi với ngươi nữa.

Dk hơi bất ngờ, lại cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ câu nói tiếp.

Hồ Kiều Nhi khổ sở nói:

– Với thực lực thật sự của ngươi, tốc độ hẳn là nhanh hơn một chút, nếu không phải là còn vì để ý tới chúng ta, hiện tại chắc chắn không phải chỉ tới đây. Chúng ta đi cùng ngươi cũng chỉ liên lụy tới ngươi.

Hồ Mị Nhi dứng bên hơi hơi gật đầu, mở miệng nói:

– Tỷ tỷ vốn định bảo vệ ngươi, nhưng xem ra khảo nghiệm ở đây không quá liên quan tới thực lực của bản thân, căn bản là không cần bảo vệ.

Dương Khai vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn các nàng.

Hồ Kiều Nhi cười nói:

– Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn bỏ lại ngươi sao? Chúng là chỉ là không đi cùng ngươi thôi, ngươi tự đi trước, chúng ta sẽ đuổi theo sau.

– Quyết định hết rồi?

Dương Khai hỏi.

– Ừ!

Chầm chậm đứng lên, Dương Khai nói:

– Nếu các ngươi đã quyết định, ta cũng không khuyên nữa.

Đây là hai tiểu cô nương hiểu lòng người, còn khuyên giải chỉ làm cho bản thân hắn có vẻ giả tạo.

Ngẩng đầu nhìn đám mây trên đỉnh núi, Dương Khai nói:

– Cảm ơn các ngươi đã đồng hành đoạn đường này, bao nhiêu ngày qua cũng không phải là vô vị.

Trên mặt Hồ Mị Nhi hiện lên vẻ vui mừng, đôi mắt lại hiện lên vẻ thẹn thùng quyến rũ, địch ý cùng cảnh giác trong lòng Hồ Kiều Nhi cũng tan ra.

– Ta sẽ đi lên đỉnh núi! Ta muốn thấy đỉnh nủi kia có gì!

Dương Khai xoay người, cất bước đi lên, tốc độ khỏi phải nói là nhanh hơn trước rất nhiều.

– Nhớ rõ sau này phải kể cho chúng ta nghe!

Hồ Kiều Nhi cười nói.

– Được!

Tới khi bóng dáng Dương Khai biến thảnh một chấm nhỏ, hai tỷ muội Hồ gia mới đứng lên, vừa khổ cực chống đỡ sự xâm lấn của hàn khí, vừa tiếp tục đi lên.

Nhưng, các nàng mới bước được mấy bước, không trung đột nhiên tuôn ra hai luồng gió. Hai luồng gió vừa thổi, hai nàng đều không tự chủ được ngửa về phía sau.

Ngay sau đó, thân thể hai người nhẹ bẫng, nhưng lại cứ lơ lửng như vậy, trực tiếp bị hai luồng gió đánh xuống chân cầu thang vô tận.

Lúc định thần lại thì thấy thân mình đã nằm bên ngoài quầng sáng.

Vẫn chưa hoàn hồn quay đầu nhìn lại, phát hiện rất nhiều người đều giống hai tỷ muội nàng, hiển nhiên là mới bị đưa ra ngoài, trên mặt còn có chút hoảng sợ, hơn nữa đều là nữ tử, không hề có một người là nam nhân.

– Dương Khai đâu?

Hồ Mị Nhi nhìn khắp đều không thấy bóng dáng Dương Khai.

– Còn ở trong!

Hồ Kiều Nhi thấp giọng nói, tuy rằng nàng không biết vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng nếu ở đây không thấy Dương Khai, như vậy khẳng định hắn còn đang đi tiếp lên trên.

Nhưng, vì sao chỉ có nữ tử bị đẩy ra?

Đột nhiên xuất hiện một đám toàn nữ tử làm cho đệ tử ba phải hơi sửng sốt.

Không bao lâu, đám đệ tử đều vội vàng xông tới, hỏi han ân cần tình hình của các nàng.

Nghe ngóng trong chốc lát, tỷ muội Hồ gia phát hiện các nàng cũng giống mình, đều là đột nhiên bị một làn gió nhẹ bao bọc đưa xuống dưới, cũng không bị thương tổn gì!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 5 ngày trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 4 tuần trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay