1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Audio] Võ Đạo Đan Tôn
  4. Tập 3: Chiến đấu Huyết Sài Lang (c11-c15)

[Audio] Võ Đạo Đan Tôn

Tập 3: Chiến đấu Huyết Sài Lang (c11-c15)

❮ sau

Chương 11 : Người nhà. (1)

Cho dù không hiểu rõ kẻ ngấp nghé huân chương trong nhà mình là ai, nhưng căn cứ đủ loại biểu hiện, trong lòng Lâm Tiêu khẳng định nhất định có La Hạo bên trong.

– La Hạo!

Trước kia nguyên chủ sợ hắn như sợ cọp, mà Lâm Tiêu hiện tại thì không để trong lòng.

– Sau này tính sổ với hắn.

Lâm Tiêu nghĩ thầm, đi qua đám người trở về nhà.

Trên người hắn còn mang theo Toản Địa Giáp, dù hắn không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng không muốn gây thêm chuyện, bại lộ sẽ không tốt.

– Hạo ca!

Lâm Tiêu đi rồi, bốn người Vương Vân vẻ mặt xấu hổ đi tới bên người La Hạo, bị người nhát gan Lâm Tiêu trách mắng, trong lòng bốn người cảm thấy thật sỉ nhục.

– Tiểu tử Lâm Tiêu tựa hồ thay đổi.

Nhìn bóng lưng Lâm Tiêu đi xa, La Hạo nhíu mày, đáy mắt hiện lên lãnh mang, toát ra một tia khinh thường:

– Nhưng thay đổi thì thế nào, không có đại ca hắn bao che, Lâm gia chẳng khác gì một đầu chó chết, bây giờ còn gượng chống lên, sớm muộn gì huân chương võ giả tứ cấp sẽ bị ta lấy tới tay.

– Đi, chúng ta đi Hương Yên Các chơi đùa một chút!

Trên mặt La Hạo lộ vẻ tươi cười, đoàn người biến mất nơi đầu phố.

– Cha mẹ cùng tam muội vẫn chưa về!

Lâm Tiêu về tới nhà, trong nhà không có ai.

Đem Toản Địa Giáp vào phòng mình, Lâm Tiêu khẩn cấp đem ý thức truyền vào.

– Năng lực khôi phục của Toản Địa Giáp thật kinh người!

Trải qua một lát tu dưỡng, Lâm Tiêu rõ ràng cảm nhận được cảm giác đau đớn sau đầu giảm bớt rất nhiều, mà vùng đầu bị thương cũng đã khép lại.

Bình thường năng lực khôi phục của yêu thú mạnh hơn nhân loại thật nhiều, nhưng khủng bố như Toản Địa Giáp hắn vẫn chưa từng nghe nói qua.

– Thật đói!

Từng đợt cảm giác đói khát mãnh liệt từ trong ý chí Lâm Tiêu truyền đến, loại cảm giác này đương nhiên không phải từ bản thân hắn, mà là trong bụng Toản Địa Giáp truyền đến.

– Không biết nó đã không ăn bao lâu rồi, đói bụng cũng phải, nhưng bây giờ ta đi đâu mà tìm thực vật?

Lâm Tiêu có chút đau đầu, khống chế Toản Địa Giáp chậm rãi bò tới, nhất thời mấy khối thịt yêu thú cách đó không xa hấp dẫn ánh mắt của hắn.

– Cô đông!

Nhìn thấy thịt yêu thú, Lâm Tiêu lại không tự chủ được nuốt nước bọt.

– Không phải đâu, chẳng lẽ muốn cho ta ăn thịt sống sao?

Lâm Tiêu tự nhiên biết yêu thú ăn sống con mồi, nhưng hiện tại hắn chiếm cứ thân thể của nó, muốn hắn ăn thịt sống, hắn thật sự khó làm.

Hắn thật muốn nấu chín, nhưng muốn làm chín thịt yêu thú phải mất hơn nửa giờ, mà muội muội sắp về nhà, nhưng cảm giác đói khát trên người Toản Địa Giáp làm hắn vô cùng khó chịu.

Trong lòng không ngừng giao chiến, cuối cùng cảm giác đói khát mãnh liệt chiếm thượng phong.

– Mặc kệ, xem như ăn thịt bò sống đi, ăn không được thì tính sau.

Cắn chặt răng, Lâm Tiêu đi tới chỗ mấy khối thịt yêu thú, nhắm mắt cắn một khối nuốt vào miệng, cắn xé rất nhanh.

Dưới răng nanh của Toản Địa Giáp, thật dễ dàng xé mở khối thịt, hắn không dám chậm rãi thưởng thức mà nhanh chóng nhai nuốt thật nhanh vào bụng.

– Di? Hương vị tựa hồ không tệ lắm.

Cho dù không muốn cảm thụ, nhưng mùi vị tuyệt vời truyền từ trong miệng vẫn truyền vào ý thức của Lâm Tiêu, theo bản năng, chiếc lưỡi của Toản Địa Giáp liếm liếm răng, một chút thịt vụn dừng trên đầu lưỡi.

– Thật sự là ngon ah!

Mãi cho tới bây giờ Lâm Tiêu thật sự không nghĩ tới thịt sống còn ăn ngon như vậy.

Hắn cố nén cảm giác ghê tởm bản năng của nhân loại, đem toàn bộ thịt yêu thú nuốt hết vào trong bụng.

Chỉ chốc lát sau hắn đã hoàn toàn khắc phục bóng ma tâm lý, thậm chí còn nhai nuốt thưởng thức khác hẳn lúc ban đầu.

Lâm Tiêu chợt cảm giác từng luồng chân khí ấm áp lan tràn khắp toàn thân, trong thịt yêu thú ẩn chứa năng lượng thật lớn, tuy rằng ăn không nhiều lắm nhưng cũng đã đủ cho Toản Địa Giáp no được vài ngày.

Ăn no bụng, bộ dạng Toản Địa Giáp uể oải nằm úp sấp trên mặt đất.

Ý thức không quay về thân thể, Lâm Tiêu nằm ở đó, toàn thân ấm áp, ý nghĩ dần dần chậm chạp, cả người vô cùng thích ý, có cảm giác buồn ngủ.

Ánh mắt khép lại, Lâm Tiêu thế nhưng lại ngủ say.

– Thật thoải mái.

Lâm Tiêu rơi vào giấc ngủ, lờ mờ cảm ứng được một tia chân khí xuyên thấu qua lân giáp, dùng tốc độ cực kỳ thong thả dần dần chảy vào trong thân thể của mình, xoa dịu khắp thân thể mình.

– Đây là cái gì?

Lâm Tiêu nửa mê nửa tỉnh.

– Là thiên địa nguyên khí!

Lâm Tiêu đột nhiên giật mình tỉnh lại, bởi vì hắn không nhớ ý thức của mình còn trên người Toản Địa Giáp, thân hình nhảy bật lên, nhất thời cảm giác trước đó đã hoàn toàn biến mất.

– Đúng rồi, là thiên địa nguyên khí!

Hồi tưởng lại cảm giác trước đó, Lâm Tiêu vô cùng khẳng định, đồng thời trong lòng vui mừng.

Sở dĩ được xưng là yêu thú, là bởi vì có thể tự chủ hấp thu thiên địa nguyên khí, có được lực lượng cùng thân hình cường đại hơn dã thú gấp mấy lần, yêu thú không thể tu luyện, nhưng thân thể đã tự chủ hấp thu được năng lượng thiên địa nguyên khí, chậm rãi cường hóa thân thể.

Nhưng nhân loại thì khác, nhân loại muốn hấp thu thiên địa nguyên khí phải chờ sau khi đạt tới luyện tủy kỳ, hơn nữa ban đầu chỉ là vô ý thức thong thả hấp thu, chỉ sau khi trở thành chân võ giả mới có thể tu luyện công pháp chân chính, tự chủ đi hấp thu thiên địa nguyên khí.

Quá trình này thật ra vô cùng gian nan, đại đa số đệ tử luyện tủy kỳ sau khi trở thành chuẩn võ giả đều phải thử cảm ứng thiên địa nguyên khí, chỉ khi nào cảm ứng được mới có thể tiếp tục tu luyện công pháp, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên vô cùng khó khăn, ngoại trừ một ít yêu nghiệt có khả năng cảm ứng được trong một ngày, đại đa số nhân vật thiên tài đều phải dùng ba năm ngày, mà một ít chuẩn võ giả thiên phú yếu hơn chỉ riêng cảm ứng cũng phải hao phí một năm nửa năm.

– Chính là loại cảm giác này.

Lâm Tiêu vui mừng, nếu mình có thể nhớ kỹ loại cảm giác này, đến lúc đó khi bản thể tu luyện có lẽ không cần cảm ứng, trực tiếp liền có thể thành công.

– Đúng rồi, yêu thú không có trí tuệ không thể tu luyện công pháp, nhưng nếu ta lợi dụng thân thể Toản Địa Giáp tu luyện, chẳng phải trở thành yêu thú đầu tiên có thể tu luyện sao? Nhưng không biết thân thể yêu thú có gì khác với nhân loại, có thể tu luyện được hay không!

Ý nghĩ này hiện lên trong lòng hắn, nhưng hắn chỉ là một luyện cốt kỳ đệ tử, không có công pháp cho nên không thể thực hành.

– Nhị ca!

Ngay lúc Lâm Tiêu còn đang kích động suy tư, ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng hô của Lâm Nhu.

Lâm Tiêu hoảng sợ.

Kỳ thật thính lực của Toản Địa Giáp rất tốt, dưới tình huống bình thường chỉ cần Lâm Nhu mở cửa ngoài đã cảm giác được, nhưng vừa rồi Lâm Tiêu đang đắm chìm trong quá trình cảm ứng thiên địa nguyên khí, nên không kịp thời phát hiện Lâm Nhu trở về.

Trong lúc vội vã hắn vội vàng chui vào gầm giường, đồng thời chuyển ý thức trở về.

– Chi nha…

Cửa phòng mở ra, Lâm Nhu đi vào.

Chương 12 : Người nhà. (2)

– Nhị ca, huynh đang làm gì vậy? Muội gọi mấy tiếng rồi!

– Vừa mới trở về nghỉ ngơi một chút, cho nên không nghe được.

Lâm Tiêu ngồi dậy, ánh mắt dừng trên túi nhỏ Lâm Nhu cầm trên tay:

– Mang thức ăn ngon gì về cho nhị ca sao?

Lâm Tiêu cười đi tới.

– Đây là phế dược tra muội lấy về từ Đan Các, muốn thử xem có thể lọc ra được một chút linh dược hay không, nhìn huynh thèm như vậy kìa, đã đói bụng rồi chứ.

Lâm Nhu khẽ cười đưa túi lớn trong tay tới trước mặt Lâm Tiêu, giảo hoạt nói:

– Nếu huynh có thể ăn được thì cho huynh ăn, muội không để ý.

Nhìn bộ dáng nghịch ngợm của Lâm Nhu, trong lòng Lâm Tiêu nhói lên, hắn biết tâm nguyện của muội muội muốn trở thành một luyện dược sư, nàng công tác trong Đan Các, mỗi ngày đều dụng tâm học tập, chỉ mới mười hai tuổi nàng đã có thể nhận thức hơn ngàn loại linh dược khác nhau, trí nhớ kinh người, ngoại trừ hình dáng bên ngoài, nàng còn có thể từ mùi vị nhận thức ra thật nhiều linh dược.

Trong Thương Khung đại lục, địa vị luyện dược sư phi vô cùng cao thượng, thậm chí còn cao hơn võ giả, bởi vì điều kiện tiên quyết trở thành một luyện dược sư, chính là trở thành một võ giả.

Hiện giờ Lâm Nhu chỉ đạt tới luyện thể kỳ, tuy rằng còn chưa đạt tới võ giả nên không thể chính thức chế dược, nhưng thiên phú thật tốt, ở trong một ít đại gia tộc những đệ tử từ nhỏ đã học tập nhận thức linh dược, hiểu biết dược tính dược lý, hơn nữa quen thuộc quá trình chế dược.

Nhưng trở thành một luyện dược sư rất tiêu tiền, ngoại trừ thảo dược tầm thường, linh dược nhất giai trụ cột nhất giá trị cũng xa xỉ, gia đình không khả năng gánh vác.

– Cha mẹ thu nhập không cao, còn phải nuôi ta cùng muội muội.

– Muội muội mỗi ngày đi công tác trong Đan Các, thời gian tu luyện rất ít, đem đại đa số tiền tài cung ứng cho ta tu luyện.

– Nếu không có đại ca lưu lại huân chương, hiện giờ gia đình không biết chán nản như thế nào.

– Nhưng hoàn cảnh như thế, còn có đám tiểu nhân ngấp nghé huân chương của đại ca.

– Ta phải thay đổi vận mệnh của cả nhà!

Trong lòng Lâm Tiêu nhủ thầm.

– Thế nào, không muốn ăn sao?

Lâm Nhu che mũi, nở nụ cười giảo hoạt hỏi.

– Dám chọc ghẹo nhị ca của muội!

Lâm Tiêu ra vẻ tức giận:

– Xem nhị ca làm sao giáo huấn muội đây!

– Hứ, muội không sợ huynh đâu, ai nha, khanh khách…không cho phép chọt lét, khanh khách…

Lâm Nhu cười vang mở cửa bỏ chạy.

– Nhìn xem sau này muội còn dám trêu chọc nhị ca nữa không!

Lâm Tiêu cười đóng cửa lại, hít sâu vài hơi, bắt đầu tu luyện.

– Mãnh Hổ quyền pháp thức thứ nhất – Hổ Thị Đam Đam!

– Thức thứ hai – Hổ Khiếu Sinh Phong!

Bên trong phòng truyền ra tiếng gầm, kình phong cường đại thổi quét, vô cùng uy mãnh.

Muốn trở thành một võ giả cường đại, ngoại trừ thiên phú cùng tư chất, siêng năng tu luyện cũng vô cùng trọng yếu.

– Hô hô…

Quyền phong gào thét, bất tri bất giác Lâm Tiêu hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, quên mất hết thảy, quên cả thời gian trôi qua.

– Ách Hổ Phác Dương!

Hai tay hắn phần phật kình phong, tiếng rít gió như roi quất, phát ra thanh âm ba ba ù tai.

– Phanh!

Hai đấm vung tới, hai luồng không khí nổ tung, phát ra tiếng vang điếc tai.

– Không đúng, chiêu Ác Hổ Phác Dương uy lực căn bản không bằng lúc chiến đấu với Toản Địa Giáp ngay trong đồ thú tràng, nhất định có sơ sót.

Lâm Tiêu vừa khổ luyện vừa tìm kiếm lỗ hổng cùng sai lầm, chậm rãi đề cao.

– Nhị ca, ăn cơm đi!

Một thanh âm êm ái vang lên ngoài phòng, Lâm Nhu đẩy cửa hô lên.

– Nhị ca, huynh đã tu luyện hai canh giờ, đã sớm đói bụng rồi, mặc dù tu luyện trọng yếu, nhưng không có thể lực sẽ tổn thương thân thể!

Lâm Nhu tràn đầy quan tâm nói, trong lòng tràn ngập hi vọng.

– Hai canh giờ?

Lâm Tiêu ngạc nhiên hỏi.

Hắn đi ra ngoài, nhìn thức ăn tinh xảo đặt trên bàn, tuy đã khuya nhưng vẫn nóng hôi hổi.

Hắn lập tức bước tới ngồi xuống, ăn ngấu nghiến.

– Ca!

Đúng lúc này cửa nhà bị mở ra, chỉ thấy một đôi phu thê trung niên đi vào. Quần áo hai người có chút dơ bẩn, dính đầy dầu mỡ, sắc mặt mỏi mệt, mà trong tay phụ nữ trung niên cầm một chiếc rổ, bên trong có chút thịt, trứng cùng rau dưa.

– Cha mẹ.

Lâm Tiêu cùng Lâm Nhu lập tức đứng lên hô.

Phụ thân Lâm Vệ Quốc, mẫu thân Trần Phượng Lan.

Hai người kinh doanh một quán ăn nhỏ trên đường gần nhà, sinh ý bình thường, còn có thể sống qua ngày.

– Ha ha, ân, Tiêu nhi, tiểu Nhu, hai đứa sao trễ vậy mới ăn cơm.

Lâm Vệ Quốc lên tiếng nói, không nghĩ tới hai vợ chồng về trễ mà hai đứa con còn chưa ăn cơm xong.

– Vừa rồi nhị ca tu luyện quên thời gian nên ăn cơm trễ.

Lâm Nhu giải thích, nàng nhìn qua Lâm Tiêu, thoáng do dự, nhưng không đem chuyện xảy ra sáng nay nói ra.

Cha mẹ bận rộn cả ngày đã thật mệt mỏi, nếu không xảy ra chuyện gì cũng không cần nói ra làm cha mẹ thêm lo lắng.

– Tu luyện tuy quan trọng, nhưng thân thể cũng đừng mệt mỏi, sau này đừng ăn cơm trễ như vậy.

Lâm Vệ Quốc gật đầu, nhắc nhở một câu.

– Được rồi được rồi, Tiêu nhi tự có chừng mực.

Trần Phượng Lan cười nói, buông chiếc rổ trong tay, họ đã ăn cơm ở quán, thực vật mang về cho ngày mai sử dụng.

– Đã muộn rồi, hai đứa sớm tắm rửa nghỉ ngơi đi.

Lâm Vệ Quốc mở miệng nói.

– Dạ.

Lâm Tiêu cùng Lâm Nhu đồng thanh đáp.

Tắm rửa xong, quay về phòng của mình, Lâm Tiêu nằm trên giường hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm nay, hai tay siết chặt lại.

– Ta nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất trở thành chân võ giả, đến lúc đó tình huống trong nhà sẽ tốt hơn.

Tuy rằng cha mẹ không biểu hiện ra thái độ gì, nhưng áp lực trong lòng gia đình luôn cực lớn.

– Có lẽ phân thân yêu thú có thể mang tới cho ta vui mừng, đến lúc đó chỉ cần đặt vào dã ngoại, tìm được vài gốc linh dược sẽ phát tài rồi.

Lâm Tiêu nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập hi vọng.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Tiêu không đến huấn luyện quán mà nhờ Lâm Nhu đi xin phép nghỉ nửa tháng, ở lại trong nhà.

Trước khi phân thân yêu thú hoàn toàn khôi phục thả lại núi rừng, Lâm Tiêu lo lắng lưu nó một mình ở nhà, dù sao nếu bị chân võ giả cảm ứng được, đối với Lâm gia mà nói chính là tai họa ngập đầu.

Ở trong đình viện võ giả chăn nuôi một đầu yêu thú, hơn nữa trong nhà lại không có ai, không có một võ giả nào, một khi bại lộ chỉ sợ không cần chờ tới khi Võ Điện bình cách, huân chương của Lâm gia sẽ bị trực tiếp thủ tiêu.

Đây là một loại hành vi dị thường nguy hiểm, xem rẻ tính mạng người khác.

Trong nháy mắt năm ngày trôi qua, Lâm Tiêu ngoại trừ khắc khổ tu luyện, ăn cơm, cùng xế chiều đi đồ sát tràng công tác, thời gian còn lại hắn đều dùng trong việc tu luyện.

Mà lúc hắn đi công tác, trong lòng lo lắng về Toản Địa Giáp nên hắn tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ, vội vàng trở về, mỗi ngày chỉ dùng chưa đầy hai canh giờ rời khỏi nhà.

Tu luyện với cường độ cao như vậy, làm một ngày khổ công của hắn tương đương ba bốn ngày tu luyện của người khác.

Chương 13 : Chiến đấu.

Lâm Tiêu luyện công khắc khổ, quả thật như kẻ điên cuồng, bởi vì cha mẹ đi sớm về trễ nên không hay biết, nhưng Lâm Nhu lại thấy rõ ràng, trong lòng vừa lo lắng lại vừa vui sướng.

Trong đoạn thời gian này, Lâm Tiêu đem ý cảnh của Mãnh Hổ quyền pháp hoàn toàn dung nhập trong thân thể, đồng thời trong lúc tu luyện hắn thử khống chế Toản Địa Giáp làm một ít động tác khó khăn tương đối cao, nhưng trong phòng quá mức nhỏ hẹp, hắn cũng không dám làm ra bao nhiêu động tĩnh.

Rốt cục tới ngày thứ năm, Lâm Tiêu cảm giác được miệng vết thương trên đầu Toản Địa Giáp đã hoàn toàn khép lại, thậm chí một tầng vảy cứng rắn còn mọc đi ra, ngoại trừ màu sắc có chút mới độ cứng cũng không kém gì những nơi khác.

Năng lực khôi phục này làm Lâm Tiêu giật mình, đây là năng lực mà nhất tinh yêu thú không thể nào có được.

– Không thể luôn đặt Toản Địa Giáp trong nhà, hiện tại thương thế đã lành, cũng nên mang đi ra ngoài.

Chạng vạng, Lâm Tiêu đem Toản Địa Giáp cẩn thận đặt vào trong túi, sau đó buộc lại, khiêng lên con yêu thú nặng gần 500kg đi ra khỏi đình viện.

Liên tục tu luyện cường độ cao suốt vài ngày, làm lực lượng thân thể của hắn tăng trưởng với tốc độ cao, khiêng lên 500kg vẫn không hề tốn sức.

Tân Vệ thành hai mặt dựa núi, vì phòng ngừa yêu thú tập kích, khắp bốn phía xây dựng tường thành cao lớn, thời khắc đều có binh lính tuần tra.

Tại Thương Khung đại lục, dã ngoại luôn nguy hiểm, ngoại trừ võ giả đi chấp hành nhiệm vụ, người thường bị cấm ra khỏi thành, mà việc trao đổi cùng đội buôn cần vận chuyển hàng hóa, cũng phải có một số lượng võ giả đi theo hộ vệ.

Nhưng điều này không làm khó được Lâm Tiêu, nửa canh giờ sau hắn đã đi tới ngoại ô thành tây Tân Vệ thành.

Nơi này có một ngọn núi trụi lủi, đem cả tường thành phía tây ngăn thành hai đoạn, bởi vì bên ngoài là vách núi trụi lủi, bởi vậy năm đó khi xây tường thành cũng không hủy bỏ, dùng làm một bộ phận của tường thành.

Sau núi bóng người thưa thớt, bình thường không ai qua đây, buổi tối càng không bóng người, Lâm Tiêu đi tới một nơi bí mật dưới chân núi mở ra miệng túi.

Khi Toản Địa Giáp bò ra khỏi túi, Lâm Tiêu nhất thời cảm thấy trong đầu truyền tới cảm giác thoải mái cùng mát mẻ vô cùng.

– Sảng!

Dọc theo đường đi bị che kín trong túi làm cho hắn nghẹn hỏng người.

Sau núi có chút dốc đứng, với thực lực bây giờ của hắn cũng không thể đi qua, vừa lúc Toản Địa Giáp có thể dùng tứ chi sắc bén bám chặt vách núi xoẹt xoẹt liền bò lên giữa sườn núi.

Tìm một địa phương bí mật ẩn núp xong, Lâm Tiêu chuyển ý thức trở lại bản thể quay về trong nhà.

Về đến nhà nằm lên giường, Lâm Tiêu vội vàng đem ý thức chuyển dời lên thân thể Toản Địa Giáp.

Trong bóng đêm, Toản Địa Giáp thật cẩn thận bò ra, sau đó bắt đầu công việc đào móc.

Vách núi cao hơn trăm thước, nếu trực tiếp nhảy xuống cũng bị rơi thất điên bát đảo, thật dễ dàng bị binh lính đi tuần phát giác, chỉ phải đào một lối đi thông xuống chân núi mới có thể đi thoát mà thần không biết quỷ không hay.

Không thể không nói, móng vuốt Toản Địa Giáp thật sắc bén, vách núi cứng rắn như thân gỗ mục, chỉ một lát đào ra một thông đạo dài hơn mười thước, nếu không phải sợ gây động tĩnh quá lớn sẽ khiến người chú ý, tốc độ đào móc còn nhanh hơn.

Sau nửa canh giờ, dưới chân núi bên ngoài thành tây, một khối đá bỗng nhiên nhúc nhích, bên trong có một thân ảnh lén lút bò ra, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, dùng khối đá che kín cửa động, thừa dịp bóng đêm biến mất trong bụi cỏ.

Khu vực gần Tân Vệ thành là một bình nguyên, nơi này yêu thú không thể sinh tồn, mỗi ngày đều có thật nhiều võ giả Tân Vệ thành lui tới.

Lâm Tiêu chạy nhanh trong bụi cỏ, sắc trời âm trầm, tối đen, nhìn không thấy chút ánh sáng, nhưng bóng tối như vậy cũng không làm Lâm Tiêu thả lỏng cảnh giác đối với cảnh vật chung quanh, ánh mắt linh hoạt không ngừng đảo qua, không cần quay đầu đã có thể chứng kiến được tầm nhìn 360 độ.

Trong lúc bỏ chạy thân hình như giọt nước cuộn tới, cao thấp phập phồng như cuộn sóng.

Chạy băng băng chốc lát, một mảnh núi rừng xum xuê hiện ra trước mắt.

– Núi rừng nguy hiểm, Lâm Tiêu đến đây!

Trong lòng hắn không nhịn được kích động.

Trong Thương Khung đại lục, núi rừng làm cho người ta cảm giác tràn ngập nguy hiểm, trước khi trở thành chân võ giả, rất ít có cơ hội đi vào núi rừng, vì vậy đối với người trên Thương Khung đại lục mà nói, tràn ngập chờ mong được đi vào núi sâu.

– Hô!

Lâm Tiêu xông vào trong núi, cảnh giác quan sát bốn phía, trong núi ẩn chứa nguy hiểm, nhưng cũng tràn đầy bảo tàng.

– Ngao ô!

Lâm Tiêu vừa đi vào núi chưa được bao lâu, đã bị vài đầu Huyết Sài Lang phát hiện.

Huyết Sài Lang là dã thú bình thường, thân cao 1m, dài 1m50, nặng 100kg, bình thường hành động theo quần thể, mà thường thường dã thú không dám khiêu khích yêu thú, nhưng Huyết Sài Lang là kẻ điên, dưới tình huống khuyết thiếu thực vật chúng nó đều dám liều mạng.

Với thực lực nhất tinh của Toản Địa Giáp, kỳ thật hoàn toàn có thể tránh né, nhưng Lâm Tiêu lại muốn xem thực lực của chính mình, hơn nữa trải qua thời gian dài gây sức ép, hắn đã thật đói bụng.

Lúc ban đầu phát hiện Lâm Tiêu, ba đầu Huyết Sài Lang không lập tức ra tay, chỉ vây quanh chờ thêm viện binh.

Dần dần Huyết Sài Lang ngày càng nhiều, ước chừng hơn hai mươi con tiến lên, đầu lĩnh là một con cao hơn 1m50, dài 2m, nặng 300kg, không thua kém Lâm Tiêu bao nhiêu.

– Đều đã tới sao?

Lâm Tiêu cảm giác được máu huyết của mình sôi trào, một loại dục vọng chiến đấu dâng lên, đối mặt hơn hai mươi đầu Huyết Sài Lang, hắn không hề có chút sợ hãi, ngược lại vô cùng hưng phấn.

Đây là bản năng yêu thú, yêu thú cùng dã thú một trên trời một dưới đất, làm sao có chút sợ hãi!

– Ngao ô!

Song phương thoáng giằng co, sau đó như tiếp thu tín hiệu, năm đầu Huyết Sài Lang phía trước bổ nhào qua.

Thân thể cao lớn của Lâm Tiêu bám theo một trận kình phong, trực tiếp tránh né ba đầu công kích hai bên, cái đuôi tráng kiện vung lên như cối xay gió, hung hăng đánh tới một con Huyết Sài Lang.

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, con sói rú một tiếng, thân hình bay ngược ra ngoài, đồng thời chi trước của Lâm Tiêu cũng chụp lên đầu một con sói khác, lập tức vỗ vỡ nát đầu của nó, con sói bị đuôi quật trúng lảo đảo lăn tròn, run rẩy không cách nào đứng dậy, thân hình hoàn toàn vặn vẹo, máu tươi tuôn tràn không ngớt, hiển nhiên đã bị vỡ tan nội tạng, khung xương dập nát.

Vừa đối mặt đã có hai con Huyết Sài Lang tử vong, nhưng Lâm Tiêu không chút hao tổn.

– Ngao ô!

Cái chết của đồng bạn làm Huyết Sài Lang nổi điên, dưới một tiếng gào thét phẫn nộ của lang vương, hơn hai mươi Huyết Sài Lang đồng thời phát động công kích mãnh liệt.

– Rống!

– Oành!

– Ngao ô!

– Phanh!

Tiếng đánh liên tiếp vang lên, chỉ cần bị đuôi hay móng vuốt của Lâm Tiêu đánh trúng, không chết cũng tàn phế, trong chớp mắt lại có năm sáu Huyết Sài Lang bị đánh gục, nhưng hơn hai mươi đầu công kích mãnh liệt cũng làm trên người hắn hiện lên từng đạo vết cắt.

Chương 14 : U Lan thảo.

Trong khoảnh khắc đã có gần mười đầu Huyết Sài Lang bị trọng thương hoặc tử vong, sự cường đại của Lâm Tiêu làm hơn mười đầu lang còn lại đều sợ hãi, trong ánh mắt bắt đầu hốt hoảng.

Rốt cục khi Lâm Tiêu dùng đuôi quất bay lang vương, cả đàn Huyết Sài Lang sợ hãi cực điểm, phát ra tiếng kêu trầm thấp, xoay người bỏ chạy.

– Muốn chạy?

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn qua lang vương, thân hình vọt tới.

– Sưu!

Lâm Tiêu toàn lực lao nhanh như tia chớp, trong ánh mắt hoảng sợ của lang vương, một trảo đem đầu nó chụp vỡ.

– Hoa hoa…

Trong tiếng thông reo từng trận, Lâm Tiêu đứng trong núi rừng, bắt đầu cắn nuốt chiến lợi phẩm của mình.

– Két băng két băng…

Thanh âm tiếng nhai nuốt vang lên, đã có kinh nghiệm ăn thịt sống, Lâm Tiêu cũng không chút ngần ngại, hơn nữa khẩu vị của nhân loại cùng yêu thú khác nhau hoàn toàn, chỉ cần có đủ lá gan là đã đủ.

Ăn xong cả thân thể lang vương, Lâm Tiêu cảm giác quá no, nhìn gần mười đầu Huyết Sài Lang nằm trong núi sâu, hắn cũng không để ý tới, xoay người rời khỏi nơi đó, đi khuất vào trong đêm tối.

Ở trong núi rừng, mùi máu tươi là nguy hiểm nhất, không bao lâu sẽ hấp dẫn thật nhiều yêu thú, mà dã thú cũng nhiều vô số, hắn cũng không cần lo lắng mình bị đói bụng.

Tầng ngoài núi rừng là địa phương luôn có nhiều võ giả nhân loại ra vào, vì an toàn hắn chạy thẳng vào trong núi sâu, địa phương càng sâu càng dễ tìm linh dược, hơn nữa tránh né tiếp xúc với võ giả nhân loại.

Rốt cục hắn dừng lại trước một triền núi, tìm một địa phương ẩn nấp sau đó đào móc một hố sâu hơn mười thước, đem thân thể mình giấu kín bên trong.

Trong sơn động, Lâm Tiêu cảm giác trên người có vài chỗ ngứa ngáy, đó là địa phương bị thương, tuy đàn Huyết Sài Lang không gây nguy hiểm tính mạng cho hắn, nhưng vẫn làm hắn bị thương, đồng thời hắn có thể tổng kết kinh nghiệm cuộc chiến vừa rồi.

– Cần phải rèn luyện tính linh hoạt của chiếc đuôi!

Nghĩ tới liền làm, Lâm Tiêu không do dự đem hang động đào lớn hơn, sau đó không ngừng dùng đuôi tự đập lên thân thể chính mình.

Một đêm ngắn ngủi cùng buồn chán trôi qua, Lâm Tiêu cứ thế luyện tập suốt cả một buổi tối.

Sáng sớm, một ngày mới lại bắt đầu.

Chung quanh đều là bụi cỏ rậm rạp, mặt đất có chút âm u ẩm ướt, mặt trời chói chang xuyên thấu qua cây cối nhưng chỉ lưu lại chút ánh sáng. Lâm Tiêu nằm trong bụi cỏ, không hề nhúc nhích, ánh mắt không ngừng tuần tra chung quanh, qua một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy, bò đi tới trước, chi trước thoáng tiếp xúc mặt đất, chiếc đuôi nhẹ nhàng vũ động trên không trung, động tác êm ái cùng linh hoạt.

Lâm Tiêu đã du đãng trong khu núi rừng này ngày thứ năm.

Trong năm ngày này, ban ngày hắn ở nhà khắc khổ tu luyện, tới chạng vạng lại đem ý thức chuyển dời lên trên Toản Địa Giáp, ấu đả cùng mãnh thú trong rừng, đồng thời tìm kiếm tung tích linh dược.

Không ngừng chiến đấu, Lâm Tiêu đã ngày càng thành thạo, có cảm giác điều khiển Toản Địa Giáp như chính cánh tay của mình, sau vài lần chém giết, làm trên thân hắn có chút tổn thương, nhưng cũng không nghiêm trọng, hành động không hề trở ngại.

Lúc này thân thể Toản Địa Giáp càng thêm rắn chắc, mạnh mẽ, tứ chi vì đặt biệt huấn luyện càng thêm nhanh nhẹn, đặc biệt cái đuôi khủng bố dị thường. Móng vuốt rèn luyện càng thêm linh hoạt, đã có thể nắm lên đồ vật, lợi trảo bén nhọn thỉnh thoảng hiện lên tia hàn quang, làm người ta không chút nghi ngờ sự sắc bén của nó.

Duy nhất làm Lâm Tiêu không hài lòng chính là tìm kiếm suốt năm ngày cũng không thu hoạch được một gốc linh dược nào.

Nhưng hắn cũng không nản lòng, bên trong rừng rậm những địa phương có linh dược thật dễ dàng bị võ giả nhân loại tìm thấy, mà những địa phương bí mật thì võ giả nhân loại không dám đi vào, nhưng Toản Địa Giáp đều có thể đi tới, chỉ cần chăm chỉ tìm kiếm nhất định sẽ tìm được.

– Hoa hoa…

Lâm Tiêu xuyên qua trong bụi cỏ, đột nhiên nghe được thanh âm tiếng nước chảy truyền tới, xem ra gần đây có một dòng suối.

Hắn có chút khát nước đi tới uống vài hớp nước suối ngọt lành, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng trong nháy mắt hắn chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt chợt nhìn thấy một cửa động chung quanh che phủ dây leo xanh um ở bờ suối đối diện.

Hắn chợt cảm thấy hiếu kỳ.

Trong núi sâu, linh dược bình thường đều bị võ giả tìm được, chỉ có những loại linh dược che giấu ở những địa phương bí mật mới tránh thoát một kiếp, đương nhiên loại địa phương này càng thêm nguy hiểm.

Lâm Tiêu đi qua suối, đẩy ra dây leo rậm rạp, bên trong lộ ra một cửa động cao hơn một thước, trong lòng Lâm Tiêu nhất thời thoáng thả lỏng.

Tuy vậy hắn vẫn cẩn thận bò đi vào, ánh mắt linh hoạt cảnh giác đánh giá bốn phía.

– Hoa hoa…

Thanh âm tiếng nước chảy truyền tới, Lâm Tiêu thật cẩn thận bò đi, bò hơn mười thước trước mắt rộng mở trong sáng, sau cửa động lại có một động thiên khác, cảnh tượng hang động thiên nhiên hiện trước mặt hắn, diện tích khá lớn, lớn cỡ một sân vận động, mà ánh mắt của hắn bị hai gốc cây nằm tận sâu trong hấp dẫn.

Đó là hai gốc linh dược cao chừng ba tấc, toàn thân xanh biếc, mỗi gốc có ba bốn phiến lá, trên phiến lá hiện rõ đường vân huyết sắc lan tràn, có chút xinh đẹp.

– U Lan thảo!

Trái tim Lâm Tiêu nhất thời nhảy lên kịch liệt, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

U Lan thảo chính là linh dược nhất giai trọng yếu nhất ban đầu của võ giả.

Một loại là trị liệu nội thương, lưu thông máu huyết. Ban đầu võ giả rèn luyện thân thể, bình thường làm gân mạch nhỏ vỡ tan, trước khi trở thành võ giả thân thể không thu được thiên địa nguyên khí, cho nên nhất định phải dùng linh dược mới có thể khôi phục, đương nhiên an dưỡng lâu ngày cũng có thể lành lại, nhưng đệ tử bình thường làm gì có thời gian an dưỡng, tu luyện còn không đủ thời gian.

Loại còn lại là cố bổn bồi nguyên, tăng cường khí huyết, giúp lực lượng tăng lên, giảm bớt quá trình tu luyện lâu dài cùng khắc khổ.

Mà U Lan thảo có đủ hai loại công hiệu này, chẳng những có thể trong thời gian ngắn tăng lên sức lực cho võ giả, còn có thể trị liệu nội thương, lưu thông máu ứ, trọng yếu hơn chính là đại đa số linh dược không thể trực tiếp sử dụng, nhất định phải luyện chế thành đan dược mới được, mà U Lan thảo là một trong số ít linh dược có thể trực tiếp sử dụng.

– Không nghĩ tới ở đây tìm được hai gốc U Lan thảo, phát tài rồi!

Lâm Tiêu vui mừng, nhưng đôi mắt lại vô cùng bình tĩnh.

Hắn cảnh giác nhìn khắp bốn phía, cẩn thận bò tới chỗ U Lan thảo.

– Tê tê…

Ngay trong nháy mắt hắn sắp tới gần, một thanh âm thật nhỏ vang lên, một đạo kình phong từ sau đầu hắn cuốn tới như sấm sét, khí thế kinh người.

– Quả nhiên có vấn đề!

Lâm Tiêu vội vàng xoay người, tránh né đối phương tập kích, oanh một tiếng, một thân thể khổng lồ nặng nề đập trúng chỗ đứng của hắn khi nãy, đem mặt đất đập ra một khe hở.

Đó là một đại mãng xà dài sáu bảy thước, toàn thân phủ kín lân giáp, đôi mắt âm lãnh nhìn chăm chú vào Lâm Tiêu, đầu rắn ngẩng cao, không ngừng phát ra tiếng rít.

Chương 15 : Chém giết thảm thiết. (1)

Nhất tinh yêu thú Khuê Lân Cự Mãng!

Lâm Tiêu trầm xuống.

Tuy rằng đều là nhất tinh yêu thú, nhưng lực công kích cùng độ linh hoạt của Toản Địa Giáp chỉ thuộc trung đẳng, mà Khuê Lân Cự Mãng lại là một trong những yêu thú đáng sợ nhất của nhất tinh yêu thú.

Hí!

Cái đầu to như chậu rửa mặt kia của Khuê Lân Cự Mãng ngóc lên, đồng tử màu đỏ như máu dựng thẳng nhìn vào Lâm Tiêu, lưỡi rắn tanh hồng phun ra nuốt vào, cái miệng khổng lồ như bồn máu mở ra phảng phất như đạn đạo bay ra khỏi nòng phóng về phía Lâm Tiêu.

Xà lúc nào có tốc độ nhanh nhất? Chính là ngay một khắc khi săn mồi kia, tốc độ cực lớn mang theo một cổ gió tanh.

Nguy cơ đã lửa sém lông mày, nếu bị Khuê Lân Cự Mãng kia cắn trúng thì dù phòng ngự của Lâm Tiêu có cường thịnh hơn nữa thì trên người cũng sẽ nhiều ra mấy lỗ răng máu chảy đầm đìa, bất chấp do dự, tứ chi Lâm Tiêu liền mạnh mẽ phát lực, thân hình nhanh chóng lui lại một bên, đồng thời cái đuôi dài đến gần 2m phút chốc đánh về phía đầu Khuê Lân Cự Mãng.

Cái đuôi lớn biến ảo trên không trung ra một đạo ảo ảnh, phát ra tiếng vang ô ô trong không khí, như thiểm điện nện lên đầu Khuê Lân Cự Mãng.

Phanh một tiếng, Khuê Lân Cự Mãng bị một cổ lực lượng khổng lồ quất cho quay cuồng, mà Lâm Tiêu dựa vào lực phản xung cực lớn cũng nhảy sang một bên.

Không có né tránh, không có nhượng bộ, trong mắt Lâm Tiêu chiến ý sôi trào, một kích trúng liền không có chút do dự, như thiểm điện phóng tới chỗ bảy tấc của Khuê Lân Cự Mãng, móng vuốt sắc bén vung vẩy lên, hàn mang tách ra.

Bất kể là vì U Lan Thảo hay là vì thứ khắ, Lâm Tiêu đều không có lý do gì để tránh lui cả, nếu đối mặt một đầu nhất tinh yêu thú ngang cấp chỉ hơi mạnh hơn mình một chút mà mình phải tránh lui, vậy dứt khoát không cần tu luyện nữa rồi, võ giả chi đạo, chú ý chính là dũng cảm nghênh đón tất cả mọi khó khăn.

Móng vuốt sắc bén chứa yêu lực đáng sợ đánh xuống, không khí phát ra trận trận nổ vang.

Khuê Lân Cự Mãng nghĩ mãi mà không rõ, Toản Địa Giáp Yêu này sao lại dũng mãnh như thế, sao lại mạnh mẽ như thế, nhưng cái này rõ ràng khiến cho nó càng thêm phẫn nộ, nó đột nhiên phát ra một tiếng rống to, yêu phong mang theo mùi tanh hôi cuốn lên trong huyệt động

Khuê Lân Cự Mãng mở ra miệng lớn dính máu, ngay khi móng vuốt sắc bén của Lâm Tiêu sắp đánh trúng nó lập tức tránh lui ra, miệng lớn lộ ra hàm răng sắc bén dữ tợn lại lần nữa táp tới Lâm Tiêu, đồng thời thân thể cực lớn bốc lên, nó đuôi dài càng phảng phất như một cái roi dài vậy, từ cánh quét ngang mà đến, thẳng đến đầu Lâm Tiêu. Cái đuôi to chừng nửa mét kia nếu thật sự quất lên người Lâm Tiêu thì chỉ sợ có thể trực tiếp quất Lâm Tiêu lún vào trong tầng nham thạch mất.

Lâm Tiêu lắp bắp kinh hãi, liền tháo chạy sang một bên, tránh khỏi cái đuôi lớn kia.

Oanh!

Cái đuôi dài cực lớn của Khuê Lân Cự Mãng trùng trùng điệp điệp quất vào trên một tảng đá lớn, cả tảng đá ầm ầm vỡ ra, một khối thạch đầu cao chừng một người bị đánh bay thẳng ra ngoài hơn mười mét mới rơi xuống dưới.

Lâm Tiêu cả người đầy mồ hôi lạnh, nếu lúc trước mình bị quất trúng, ít nhất cũng phải trọng thương thổ huyết, có thể thấy được lực lượng Khuê Lân Cự Mãng khủng bố đến cỡ nào.

Không quất trúng được đối phương, Khuê Lân Cự Mãng lộ ra có chút vội vàng xao động, miệng lớn dính máu cực lớn không ngừng cắn xé về phía Lâm Tiêu, đồng thời cái đuôi cũng tiếp tục quất tới Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu chật vật trốn tránh lấy, nhiều lần đều sượt qua bên người.

– Cứ tiếp tục như vậy không ổn.

Lâm Tiêu điên cuồng tránh né lấy, ánh mắt tỉnh táo nhìn chăm chú vào chỗ bảy tấc của Khuê Lân Cự Mãng.

Xà chi bảy tấc, cũng không phải nói là chỗ bảy tất dưới đầu rắn, mà chỗ trái tim trên thân rắn, chính là chỗ hiểm mấu chốt nhất, chỉ cần đánh trúng chỗ đó, coi như Khuê Lân Cự Mãng có cường thịnh trở lại cũng phải tiêu đời.

Người bình thường cho dù là võ giả, muốn ở trên người một đầu cự mãng dài đến 6 7m nhanh chóng tìm được chỗ trái tim, cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng đối với Lâm Tiêu chuyên làm công tác đồ thú tràng thì thật sự là một chuyện quá mức dễ dàng.

Nhưng tốc độ Khuê Lân Cự Mãng thật sự quá mức nhanh, hơn nữa nó biết rõ nhược điểm của mình, trong chiến đấu cũng có ý bảo hộ bộ vị trái tim, Lâm Tiêu căn bản không tìm được cơ hội xuất thủ.

Rầm rầm rầm!

Đuôi rắn bốc lên không ngừng quất xuống, phát ra tiếng vang ù ù, thân hình Lâm Tiêu linh xảo chớp động, tìm kiếm lấy cơ hội.

– Lại chờ một lát, đợi đến lúc thể lực nó tiêu hao thêm chút nữa.

Lâm Tiêu dựng thẳng lên cặp đồng tử lạnh như băng, trong chiến đấu không ngừng vậy mà tìm được cảm giác, loại chém giết sinh tử này là thứ có thể dễ dàng tăng thực lực nhất, khiến ý thức Lâm Tiêu hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể Toản Địa Giáp, triệt để kết hợp lại với nhau.

Chiến đấu thời gian dài, khiến thể lực song phương đều hạ thấp cực nhanh, Khuê Lân Cự Mãng dù sao cũng là yêu thú, đánh lâu không được, công kích tấn mãnh rõ ràng đã có một tia mềm nhũn, động tác cũng trở nên xao động.

– Chính là cơ hội này!audio truyện đêm khuya

Lâm Tiêu lại không nóng vội, trong lúc không ngừng né tránh rốt cục đã tìm được cơ hội.

– Thần Hổ Bái Vĩ!

Hô!

Cơ bắp toàn thân Lâm Tiêu co rút lại, căng cứng đến mức tận cùng, tứ chi thốt nhiên phát lực, cái đuôi dài đến gần 2m vung lên, vung mạnh qua một vòng lớn 360 độ, hung hăng nện lên đầu Khuê Lân Cự Mãng.

Trong lúc lơ đảng, Lâm Tiêu vậy mà lợi dụng thân hình Toản Địa Giáp thi triển ra Thần Hổ Bái Vĩ trong Mãnh Hổ Quyền Pháp.

Bành!

Núi đá như lăn xuống đập trúng mặt đất, tiếng oanh minh nặng nề vang lên, cái đầu lớn của Khuê Lân Cự Mãng bị nện bay ra ngoài, ánh mắt cũng có chút phát mộng, thân thể dài đến 6 7m càng không ngừng bay lên, mà Lâm Tiêu cũng cảm thấy cái đuôi run lên, lần quất xuống mãnh liệt này đã khiến một bộ phận lân phiến trên cái đuôi hắn vỡ vụn ra, chảy ra từng tia máu tươi.

Bất quá Khuê Lân Cự Mãng không hổ là một trong các tồn tại cường đại nhất trong nhất tinh yêu thú, coi như là bị quất bay thì bản năng chém giết của yêu thú vẫn khiến thân hình nó ổn định nhanh như thiểm điện, miệng lớn dính máu mở ra, cắn về phái Lâm Tiêu.

Đầu rắn cực lớn mạnh mẽ vọt tới, tốc độ nhanh như tia chớp, nhưng so với trước kia, vô luận là khí thế hay tốc độ đều yếu nhược hơn rất nhiều, Lâm Tiêu đã sớm chờ đợi cơ hội này, chi sau có chút uốn lượn, đột nhiên cao cao nhảy lên, tránh đi cái miệng lớn của Khuê Lân Cự Mãng, mạnh mẽ nhảy lên trên người Cự Xà, móng vuốt sắc nhọn trong tứ chi thò ra, hung hăng cắm vào trong lớp da rắn cứng rắn.

❮ sau

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !