[Audio] Võ Đạo Đan Tôn
Tập 2: Toản Địa Giáp – Võ Điện (c6-c10)
❮ sautiếp ❯Chương 6 : Quát lui.
Chuyện mua bán huân chương võ giả tuy thịnh hành, nhưng phần lớn đều là song phương tình nguyện, hơn nữa bán huân chương bình thường đều là một ít gia đình võ giả bình thường, nhưng Lâm gia là huân chương tứ cấp, một khi nháo lên Võ Điện, chỉ là một quản sự nho nhỏ chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.
Lâm Tiêu gật gật đầu:
– Vậy là tốt rồi, nếu đã nói xong, đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy thì bỏ đi. Lưu quản sự, mời nhanh chóng về nhà, miễn cho người trong nhà sốt ruột.
Lúc này Lưu quản sự sao còn dám nói lời gì, nghe được Lâm Tiêu thả ra, chật vật chạy ra cửa.
– Chậm đã!
Lâm Tiêu đột nhiên nói.
Thân thể Lưu quản sự cứng ngắc, đứng ở cửa không dám động, khi quay đầu liền thấy một phần văn kiện ném tới, vội vàng cuống quýt tiếp nhận.
– Đem phần khế ước này của ngươi mang về, Lâm gia không cần.
Lưu quản sự cầm khế ước lảo đảo rời khỏi Lâm gia, không quay đầu lại bỏ đi thật nhanh.
– Nhị ca, huynh đánh Lưu quản sự, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Chờ Lưu quản sự rời khỏi, Lâm Nhu không nhịn được lo lắng hỏi.
– Tam muội, Lưu quản sự nhìn như hung hăng càn quấy, kỳ thật nhát như chuột, tuyệt đối không dám giở trò gì, nhưng thế lực đứng sau lưng hắn muốn cướp huân chương của nhà chúng ta, cũng không thể không phòng, có nhị ca ở, sau này sẽ không ai làm gì được Lâm gia chúng ta.
Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời, dị thường kiên định.
– Nhị ca!
Lâm Nhu nhìn Lâm Tiêu, một loại cảm giác an toàn từ trong nội tâm nàng dâng lên, hai mắt ướt át.
Lâm Nhu không phải ngu ngốc, ngược lại nàng thập phần thông minh, đối với tình huống trong nhà mấy năm nay hiểu thật rõ ràng, trong nội tâm luôn sợ hãi, dù sao nàng có kiên cường chỉ là một tiểu cô nương, hiện tại nghe Lâm Tiêu nói, trong lòng nàng chợt cảm thấy an bình. Từ trên người nhị ca nàng thấy được ảnh tử của đại ca ngày trước, cũng tự tin, kiên định, đôi vai không cao lớn nhưng giống như có thể khởi động một vùng trời.
Bên ngoài Lâm gia, Lưu quản sự dùng tay che mặt cúi đầu đi nhanh, trên người hắn khai mùi nước tiểu, chuyên chọn địa phương ít người mà đi, nếu bị người nhận ra, thật sự cực kỳ mất mặt, cũng may lúc này là giữa trưa, trong này chỉ có người nhà võ giả, cũng không có người đi đường.
Đi tới một góc tường vắng vẻ, Lưu quản sự dừng chân đưa mắt nhìn về hướng Lâm gia.
– Lần này mất hết mặt mũi, tiểu súc sinh chết tiệt!
Lưu quản sự cắn răng rít lên, sờ sờ khuôn mặt sưng tấy đau đớn, trong ánh mắt đầy hận ý.
– Tiểu súc sinh kia không phải luôn yếu đuối hay sao, vì sao lại dám động thủ, hơn nữa còn ra tay ác độc như thế.
Lưu quản sự kéo áo, nhìn thấy dấu chân đã sưng lên, không khỏi hít sâu một hơi, dùng tay ấn vào, một cỗ đau đớn toàn tâm truyền tới.
– Nghe nói Lâm Tiêu chỉ tới luyện thể kỳ, nhưng một cước này…
Ánh mắt Lưu quản sự lóe ra.
Thương Khung đại lục dùng võ vi tôn, mỗi người tập võ từ thuở nhỏ, mặc dù Lưu quản sự không có thiên phú trở thành chân võ giả, nhưng cũng là luyện thể kỳ, dù tuổi cao hoang phế, nhưng vài trăm khí lực vẫn phải có.
Nhưng lúc nãy Lâm Tiêu ra tay, tốc độ cùng lực lượng làm hắn không kịp phản ứng, tuyệt đối không chỉ là luyện thể kỳ, đặc biệt cỗ khí thế kia, cũng không thua kém chân võ giả bao nhiêu.
– Lâm gia nhi tử trước kia chẳng lẽ luôn che giấu chính mình sao, nếu như hắn thật có thể trở thành võ giả, vậy…
Trong lòng Lưu quản sự cả kinh, có một cảm giác nghĩ lại mà sợ.
– Bỏ đi, việc này mình nên thoái thác cho xong, làm không tốt sẽ rước họa vào thân, để cho họ tự đi mà làm.
Trong lòng hạ quyết tâm, Lưu quản sự sửa sang lại quần áo, chịu đựng đau đớn đi về nhà.
– Tam muội, muội đến Đan Các đi, nhị ca đi đồ thú trường.
Ăn xong cơm trưa, Lâm Tiêu cáo biệt Lâm Nhu đi ra khỏi cửa.
Mất đi đại ca bao che, những năm gần đây ngày tháng của Lâm gia thật gian nan, vì duy trì sinh kế, cả nhà đều có công tác, hắn công tác tại đồ thú trường.
Đừng nhìn những công việc này như dơ bẩn hạ đẳng, nhưng trên thực tế rất chọc người đỏ mắt, nếu không phải gia đình có được huân chương tứ cấp, căn bản không nhận được công việc này.
Lâm Tiêu đi nhanh ra đình viện, ở cửa lớn có bốn hộ vệ khí vũ hiên ngang canh gác, tuy nơi này chỉ có gia quyến võ giả ở lại, nhưng cũng có hộ vệ, bốn người này tuổi trung niên, không có cơ hội đột phá thành chân võ giả, nhưng đều là luyện tủy kỳ cao thủ.
– La thúc, Giang thúc…
Lâm Tiêu nhìn bốn hộ vệ gật đầu chào hỏi, bước nhanh ra đường.
– Đây là Lâm gia nhị tử Lâm Tiêu đi?
Nhìn bóng lưng Lâm Tiêu đi xa, bốn hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, diễn cảm đều có chút ngạc nhiên.
Thân là hộ vệ đình viện võ giả, họ tự nhiên quen thuộc nơi này, Lâm gia nhị tử trước kia ra ngoài luôn cúi đầu cẩn thận, luôn cho người ta cảm giác yếu đuối, đừng nói là ngẩng đầu chào hỏi, nhưng khi nãy nhìn Lâm Tiêu giống như thay đổi thành một người khác, nụ cười tự tin đầy ánh mặt trời là lần đầu tiên họ được chứng kiến.
Lúc này qua giữa trưa, người đi đường dần dần nhiều hơn, Lâm Tiêu vừa đi vừa suy tư kế hoạch sau này.
Hiện giờ chỉ còn lại một năm thời gian tới lúc Võ Điện bình cách, căn cứ quy định, gia đình võ giả suốt sáu năm không có võ giả bổ sung, sẽ bị hủy huân chương, mà biện pháp duy nhất bảo trụ là phải có một võ giả mới sinh ra.
– Một năm thời gian, thiên phú thân thể này thật tốt, nếu tìm đúng phương pháp, chưa chắc không thể trở thành võ giả!
Mặc dù trong lòng Lâm Tiêu không nắm chắc hoàn toàn, nhưng vẫn tràn ngập tin tưởng, đây là một cảm giác tự tin mãnh liệt, kiếp trước hắn thích vận động leo núi cực hạn, thích khiêu chiến cực hạn thân thể người, có khó khăn gì hắn chưa bao giờ gặp đâu, không phải đều bị hắn vượt qua.
Lâm Tiêu hiểu rõ đạo lý phải chuyên cần tu luyện, đột nhiên thân hình hắn hơi khom tới trước, khi đi đường siết chặt đôi tay, thân thể phập phồng, như một con mãnh hổ giấu trong núi rừng, ánh mắt cùng giác quan nghe ngóng khắp bốn phương, đem ý cảnh trong Mãnh Hổ quyền pháp dung nhập vào trong từng bước đi của chính mình.
Lúc ban đầu hắn cảm giác thật khó chịu, làm sao cũng không thoải mái, nhưng dần dần đi tới hắn lại tìm được cảm giác, động tác bắt đầu thành thạo.
Tư thế này có vẻ quái dị, có người đi đường chứng kiến chỉ trỏ, nhưng hắn vẫn thản nhiên không để ý tới.
Đi tới đi tới, thân thể hắn bắt đầu nóng lên, người bình thường đi đường chỉ thói quen đung đưa đôi chân, cho dù đi một ngày lòng bàn chân nổi bóng, bắp chân tê dại chết lặng, đùi đau đớn, nhưng những nơi khác căn bản bình thường, đó bởi vì không hề dùng lực.
Nhưng bước chân của Lâm Tiêu mạnh mẽ uy vũ, chẳng những hai chân dùng sức, ngón chân ngón tay còn có thắt lưng, eo, lưng, bụng thậm chí là ngực, cổ, toàn thân đều dùng khí lực, tự nhiên hiệu quả khác hẳn.
Vừa đi vừa tu luyện, bất tri bất giác trước mặt xuất hiện một tòa kiến trúc, đồng thời trong không khí tản ra mùi vị ngai ngái.
Đã đến đồ thú trường!
Chương 7 : Toản Địa Giáp.
Đồ thú trường là do Võ Điện Tân Vệ thành cùng thành chủ phủ liên hợp thành lập, tổng cộng có ba nơi, Lâm Tiêu làm việc trong đồ thú tràng nằm tại vị trí ngoại ô thành nam Tân Vệ thành, đã công tác hai năm.
Đồ thú tràng đúng như tên gọi, chính là nơi giết yêu thú, mỗi ngày quân đội cùng võ giả Tân Vệ thành sẽ ra thành liệp sát yêu thú, thứ nhất làm cho khu núi rừng gần thành được an toàn, tiếp theo là vì tu luyện, mà trọng yếu nhất là vì bảo vật trên người yêu thú.
Thân thể yêu thú không nhỏ, một khi võ giả đi vào rừng sâu vì muốn nhẹ nhàng làm việc, bình thường đánh chết yêu thú xong chỉ thu thập tài liệu đáng giá, mà bởi vì không thể mang theo thân thể yêu thú, sẽ cho tùy tùng mang về đồ thú tràng, do nhân viên công tác lột da, xẻ thịt, Lâm Tiêu làm loại công việc này.
Lâm Tiêu dựa vào lệnh bài thân phận thông qua thủ vệ kiểm tra đi vào đồ thú tràng.
– Tránh ra, tránh ra!
Một tiếng hét lớn vang lên, Lâm Tiêu cùng vài nhân viên đang đi vào cửa bị thủ vệ ngăn hai bên cửa lớn.
– Dát chi, dát chi…
Thanh âm bánh xe nghiền trên mặt đất vang lên, vài cỗ xe ngựa cỡ lớn lôi kéo một đống thi thể yêu thú chạy vào đồ thú trường, chung quanh còn có nhiều chiến sĩ võ trang đầy đủ, càng làm Lâm Tiêu giật mình là sau đội ngũ kia có một đại hán toàn thân đầy cơ bắp thoải mái khiêng một thi thể giống con nhím cao hơn mười thước, thi thể nhìn thấy giống ngọn núi nhỏ, gai nhọn tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đi sau lưng đại hán là ba nam một nữ, bốn người mặc bì giáp cùng áo giáp khác nhau, đôi mắt híp lại hào quang khiếp người khiến mọi người không dám đối diện, bì giáp trên người họ có tổn hại, vết máu loang lổ, vết máu còn chưa khô, hiển nhiên vừa trải qua một cuộc chém giết.
Đoàn người trực tiếp đi vào cửa lớn, biến mất trước mặt Lâm Tiêu.
– Đội trưởng, đó là Chiến Phủ tiểu đội đi, một trong những tiểu đội bài danh đỉnh cấp trong Tân Vệ thành chung ta, thủ lĩnh Phủ Vương khiêng yêu thú gì vậy? Thật khủng bố!
Hai mắt nhóm thủ vệ tỏa sáng, xì xào bàn tán.
– Đó là yêu thú thuộc họ trư vô cùng đáng sợ – Thị Huyết Hào Trư!
Đội trưởng thủ vệ trầm giọng nói.
– Thị Huyết Hào Trư?
Trong lòng Lâm Tiêu kích động.
Làm việc trong đồ thú tràng, hắn nghe nói qua đại danh của Thị Huyết Hào Trư.
– Thị Huyết Hào Trư là tứ tinh yêu thú.
Đội trưởng thủ vệ trầm giọng nói:
– Thị Huyết Hào Trư trưởng thành dài 25m, thân cao 18m, tốc độ 100m/s, chỉ có cường giả tiến vào hóa phàm cảnh mới có thể đối chiến, con Thị Huyết Hào Trư vừa rồi lớp da sáng ngời, mơ hồ trôi nổi một chút màu đỏ, chỉ sợ chính là vương giả trong Thị Huyết Hào Trư, đã sắp đạt tới ngũ tinh yêu thú, thực lực càng thêm khủng bố.
Lâm Tiêu đã biết Thị Huyết Hào Trư lợi hại, nhưng nghe được tốc độ của nó vẫn cảm thấy trong lòng nghẹt thở.
Một giây trăm thước, đây là tốc độ gì? Một giờ là 360km, xe điện xe lửa nhanh nhất kiếp trước cũng chỉ thế mà thôi, huống chi Thị Huyết Hào Trư còn khổng lồ như vậy, lực lượng va chạm đủ đem một tòa lầu cao đụng sập!
Nhưng loài yêu thú khủng bố như thế lại bị năm đội viên Chiến Phủ tiểu đội đánh chết.
– Đáng sợ, thật sự là đáng sợ!
Lâm Tiêu vừa nghĩ tới đây đã thấy tim đập rộn lên, huyết mạch sôi sục.
– Võ giả, ta nhất định sẽ trở thành một võ giả chân chính…
Trong lòng Lâm Tiêu tự nhủ thầm, đi vào trong đồ thú tràng.
– Tiểu Tiêu, đến rồi sao.
– Dạ, Lý thúc!
Lâm Tiêu dọc đường chào hỏi, công nhân trong đồ thú tràng đều thích nhi đồng này, nguyên chủ cũng từng có cảm giác tự tại như thế.
Một lát sau Lâm Tiêu đi vào trước phòng làm việc của mình.
– Tiểu Tiêu, nhiệm vụ của ngươi hôm nay đã đặt trong phòng công tác của ngươi, nhiệm vụ hôm nay khá nặng, ngươi cần phải cố gắng đó.
Trong đồ thú tràng ai cũng có công việc của mình, nhiệm vụ đều cố định, làm xong là có thể trở về.
Lâm Tiêu đẩy cửa, đó là một gian phòng chừng 100m2, vách tường chung quanh treo đầy dụng cụ cắt gọt, mà trong góc là một đống thi thể yêu thú.
Lâm Tiêu là đồ tể sư bình thường nhất, bởi vậy chỉ có thể xẻ thịt một ít nhất tinh yêu thú, thậm chí có đôi khi còn xẻ thịt một ít dã thú không tính là yêu thú, nhưng cho dù là nhất tinh yêu thú bình thường nhất cũng không phải luyện tủy kỳ có thể đánh chết, chỉ có chân võ giả mới có thực lực này.
Lâm Tiêu khiêng lên một con Tật Phong Lang, đặt lên thớt gỗ, Phong Tật Lang dài hai thước, da lông sáng ngời, mà trên người nó đáng giá nhất cũng chính là da lông của nó, nhưng bụng của nó lại có một lưỡi dao thật dài cắt vỡ, trên thân cũng có vài lưỡi dao, phá hủy cả bộ da lông.
– Xuy xuy…
Lâm Tiêu cầm lấy công cụ, tay phải huy vũ thật nhanh, dao cạo sắc bén tiến vào ngay vết thương dưới bụng sói, dựa vào cảm giác dễ dàng tìm được chỗ yếu ớt giao tiếp giữa da lông cùng huyết nhục của nó, giống như đi vào chỗ không người, chà chà vài đao cả bộ da lông Tật Phong Lang liền tróc ra, vô cùng thành thạo.
Đặt bộ da lông xuống, Lâm Tiêu bắt đầu xẻ thịt, ánh mắt thoáng đảo qua thi thể, tay phải vung mạnh, “phốc xuy”, đao nhọn nhập vào huyết nhục, xuyên qua khe hở giữa gân cốt, đẩy vào chỗ trống trong khớp xương, lưỡi dao huy lên, thật thoải mái tách ra, vô cùng thành thạo.
Lâm Tiêu thật cẩn thận, tập trung toàn bộ tinh thần, mấy phút sau đao vung lên, một tiếng vang nhỏ, khung xương lập tức thoát ra, tựa như bùn đất tán rơi xuống sàn nhà.
Trong khoảnh khắc cả đầu Tật Phong Lang đã bị hắn xẻ thịt xong xuôi, lưỡi dao chưa từng gặp chút trở ngại nào.
Hai năm công tác đã làm tài nghệ xẻ thịt này dung nhập thành bản năng của hắn.
Nhìn đống thi thể yêu thú trong góc phòng, tinh thần hắn tập trung cao độ, không ngừng xẻ thịt cùng phân loại.
Tật Phong Lang, Độc Giác Hào Trư, Thiết Trảo Ma Lang, Địa Để Yêu Thử…
Từng đầu yêu thú bị xẻ thịt dưới tay Lâm Tiêu, sau đó được sắp đặt chỉnh tề theo từng bộ phận.
Không biết qua bao lâu, ở góc phòng chỉ còn lại một con yêu thú cuối cùng.
Đó là một con yêu thú dài chừng 1m50, cao 1m, bốn móng sắc bén lóe lên hàn quang dày đặc, toàn thân phủ kín lân giáp ngăm đen, sau lưng còn có một cái đuôi cường tráng chẳng khác gì thân thể của chính nó.
– Đây là…Toản Địa Giáp?
Làm việc trong đồ thú tràng hai năm, Lâm Tiêu lần đầu tiên gặp được loại yêu thú này.
Toản Địa Giáp là nhất tinh yêu thú, cực kỳ thưa thớt, bình thường trốn dưới lòng đất cho nên rất khó giết chết, hơn nữa trên người nó lại không có bộ phận nào đáng giá cho nên võ giả bình thường rất ít giết nó.
– Con Toản Địa Giáp này hẳn là bị cường giả dùng vũ khí nặng bổ trúng đầu đánh chết.
Nhìn toàn thân Toản Địa Giáp cũng không có vết thương, nhưng ở đầu có vết máu loang lổ, vảy phá nát, hiển nhiên là bị một kích đánh trúng nặng nề.
Chương 8 : Yêu thú phân thân. (1)
– Tuy Toản Địa Giáp là nhất tinh yêu thú, lại rất khó đánh chết, chất thịt kém cỏi, không thể ăn cũng không thể làm thuốc, lân giáp phòng ngự thật mạnh, nhưng quá dày nặng cũng không thích hợp làm áo giáp, có thể nói không có tác dụng gì, luận giá trị còn không bằng một con dã thú, cường giả có thể một búa đánh chết ít nhất là chân võ giả nhị chuyển, thật không biết hắn đem con Toản Địa Giáp này chở về làm chi…
Nhìn nhìn Toản Địa Giáp, Lâm Tiêu khó khăn, đối với loại yêu thú đao thương khó nhập này, cho dù kỹ thuật giải phẫu của hắn cao tới đâu cũng khó xuống tay.
– Bắt đầu từ đầu của nó đi.
Lâm Thiên xách lên yêu thú.
– Thật nặng!
Hắn dùng hết sức lực, không khỏi thầm cả kinh:
– Ít nhất có 500kg!
Hình thể Toản Địa Giáp không lớn, nhưng cơ thể chắc nịch, mà lân giáp nặng nhất, thậm chí còn nhiều hơn một phần ba sức nặng thân thể. Nếu không phải Lâm Tiêu đã đột phá luyện cốt kỳ, thật sự không xách nổi con yêu thú này.
– Ân?
Đột nhiên Lâm Tiêu cảm giác đồ án Bát Quái Lô trên tay phải của mình chợt nóng lên, hắn vội vàng nhìn lại, đồ án Bát Quái Lô chớp động hai cái sau đó khôi phục lại bình tĩnh.
– Kỳ quái!
Lâm Tiêu lắc đầu, nhưng hắn cũng không để ý, đi thẳng tới chỗ thớt gỗ cách đó không xa.
Vừa quay đầu nên hắn không kịp chứng kiến, Toản Địa Giáp vốn đã chết nhưng cái đuôi lại nhẹ nhàng nhúc nhích, đồng thời đôi mắt khép kín chợt mở.
– Hô!
Một đạo kình phong đột nhiên vang lên, toàn thân lông tơ của hắn tạc lên, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh lẽo từ sau lưng dâng tràn, toàn thân nổi da gà, đồng thời một đạo hắc ảnh như tia chớp quất thẳng vào mặt của hắn, tiếng rít gió như roi quất trong không trung, tốc độ khiến không khí cũng nứt toác.
Trong tích tắc nguy cơ, Lâm Tiêu không chút do dự buông lỏng Toản Địa Giáp, tay phải vội vàng chắn ngang trước mặt mình.
– Phanh!
Cảm giác đau đớn toàn tâm truyền đến, như bị một chiếc xe hơi đụng phải, Lâm Tiêu cảm giác tay phải của mình đau đớn như bị chặt đứt, sau đó biến thành chết lặng.
Đau đớn kịch liệt khiến Lâm Tiêu không nhịn được muốn kêu thành tiếng, nhưng hắn ngậm chặt miệng, trong lúc vội vàng hắn đã nhìn thấy bóng đen tập kích mình không ngờ lại là đuôi của Toản Địa Giáp, võ giả luyện khí, nếu hắn rống to chỉ sợ nguyên khí trong cơ thể sẽ tuôn trào, bị yêu thú công kích chết càng nhanh hơn, chỉ phải nắm chắc cơ hội bỏ chạy mới còn một đường sống.
– Tên võ giả nào làm chuyện điên rồ, Toản Địa Giáp còn chưa chết đã đưa tới, đây là muốn hại chết ta ah!
Trong lòng Lâm Tiêu không nhịn được muốn chửi mắng, đồng thời thân hình chợt lui, đầu gối khom xuống, nắm tay thành trảo, lập tức thi triển Mãnh Hổ quyền pháp.
– Hô!
Toản Địa Giáp bị ném xuống đất, bốn chân đong đưa nhanh như chớp vọt tới, tuy hình thể nó không lớn nhưng khí thế hung hăng khiến Lâm Tiêu có cảm giác như một cỗ xe tăng hạng nặng đang ầm vang xông qua.
Tốc độ của nó cực nhanh đến rợn cả người, trong chớp mắt hàm răng tanh hôi đã tiến tới trước mặt Lâm Tiêu, tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
– Mãnh Hổ quyền pháp thức thứ tư – Ác Hổ Phác Dương!
Trong thời khắc nguy kịch, Lâm Tiêu theo bản năng thi triển một chiêu Ác Hổ Phác Dương tung ra ngoài.
– Hống!
Hai đấm của Lâm Tiêu biến thành hổ hình mạnh mẽ tung ra, lần này thế như sấm đánh, nhanh như tia chớp, không khí bên người hắn kêu vang, dòng khí cuốn động hiện ra ngay trong hai trảo của hắn!
– Phanh!
Hai trảo của Lâm Tiêu nện thẳng lên đầu Toản Địa Giáp, lần này hắn xuất ra toàn thân khí lực, đầu của yêu thú nguyên bản đã bị vỡ tan, hiện giờ lại bị một kích toàn lực của Lâm Tiêu, thân hình run rẩy như bị điện giật ngã xuống.
Trong nháy mắt Toản Địa Giáp rơi xuống đất, Lâm Tiêu bỗng dưng cảm thấy đồ án Bát Quái Lô ở tay phải chợt nóng lên, như có một cỗ nhiệt lưu từ tay phải của hắn nhảy vào đầu yêu thú kia.
Nhưng giờ phút này Lâm Tiêu không chú ý được nhiều như vậy, Toản Địa Giáp chính là nhất tinh yêu thú, cho dù là một chân võ giả nhất chuyển cũng phải thật cẩn thận, cho dù Lâm Tiêu có đột phá vẫn chỉ là một đệ tử luyện cốt kỳ, còn kém rất xa, vừa va chạm thân hình giống như bị một chiếc xe tải hạng nặng chạy tốc độ cao đụng trúng, thân thể nặng nề nện lên vách tường cách đó không xa.
– Bồng!
Lâm Tiêu cảm giác ngũ tạng lục phủ đều như đảo lộn, một cỗ tinh khí ngòn ngọt không cách nào áp chế phun ra khỏi cổ họng, miệng trào máu tươi, trước mắt tối sầm lập tức hôn mê.
Thời gian chỉ mới trôi qua hai ba giây đồng hồ.
Không biết qua bao lâu, Lâm Tiêu chậm rãi tỉnh dậy.
Lâm Tiêu dần dần thức tỉnh, chỉ cảm giác trước mắt mình một mảnh tối đen, đại não ông ông ầm ĩ, giống như bị người nặng nề nện cho một búa, sau gáy truyền tới đau đớn kịch liệt, thân hình quỳ rạp trên mặt đất không còn chút khí lực.
– Chẳng lẽ mình đi tới địa ngục?
Hiện tại toàn thân Lâm Tiêu đau đớn không mở nổi đôi mắt, không biện pháp quan sát hoàn cảnh bốn phía, trong lòng suy đoán.
– Khoan đã…đây là có chuyện gì?
Mười mấy giây sau, Lâm Tiêu hoảng sợ phát hiện trong đầu mình thậm chí có hai loại cảm giác bất đồng!
Một loại cảm giác cả người vô lực, sau gáy đau đớn, mà đổi lại một loại cảm giác khác là toàn thân trên dưới đều đau, tay phải càng đau dữ dội, ngoài ra cũng không còn cảm giác gì.
Hắn dùng hết khí lực mở mắt, Lâm Tiêu phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà, mặt đất quen thuộc đập vào mắt, theo ánh mắt nhìn lại Lâm Tiêu hoảng sợ phát hiện đối diện góc tường có một người đang nằm.
Càng làm hắn rợn tóc gáy chính là, quần áo trên thân người kia cùng nửa mặt lộ ra chính là bản thân hắn.
– Rốt cục sao lại thế này?
Lâm Tiêu cả kinh cúi đầu nhìn lại, lại chứng kiến một đôi móng vuốt ngăm đen sắc bén, thân thể thoáng đong đưa, cảm nhận được sau lưng có chiếc đuôi thật dài.
– Đây chẳng phải là Toản Địa Giáp sao? Chẳng lẽ mình xuyên qua trong thân thể của nó? Không được, mình phải trở về…
Trong tích tắc này, Lâm Tiêu cảm giác ý thức của mình giống như trao đổi, thật giống như màn hình chơi game bị cắt qua, cảnh sắc trước mắt biến đổi, hình ảnh lập tức cắt thành hình dáng khác, mà thân thể của mình từ chỗ nằm úp sấp biến thành nằm hơi ngửa, đau đớn sau gáy giảm bớt, nhưng tay phải đau đớn càng thêm mãnh liệt.
– Sao lại thế này?
Lâm Tiêu chống tay ngồi dậy, liền chứng kiến Toản Địa Giáp nằm cách đó không xa, mà bản thân mình đã khôi phục lại như trước.
Hắn ngây người!
Đồng thời một ý nghĩ vớ vẩn ngay chính hắn cũng không dám tin hiện lên trong đầu, hắn nhìn chằm chằm thân thể Toản Địa Giáp, khống chế ý chí trong đầu tiến vào một cảm giác khác.
– Bá!
Lâm Tiêu nhất thời phát hiện, cảnh tượng trước mắt mình đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, hình ảnh lại biến thành lúc nằm úp sấp!
Cảm thụ được tứ chi cùng chiếc đuôi sau lưng, Lâm Tiêu trải qua một phen thực nghiệm, rốt cục khẳng định suy đoán của mình, sau cuộc chiến sinh tử giữa mình cùng Toản Địa Giáp, mình đã chiếm cứ thân thể của nó!
Chương 9 : Yêu thú phân thân. (2)
– Mình lại biến thành một con yêu thú sao?
– Nga, không, mình có một yêu thú phân thân!
Lâm Tiêu ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu óc ngây ngẩn.
Nếu người thường trong Thương Khung đại lục phát hiện mình trở thành yêu thú, chỉ sợ không cách nào thừa nhận, sớm bị dọa ngất, nhưng sau thoáng kinh ngạc, Lâm Tiêu lại vô cùng trấn định.
Ngay cả việc xuyên qua đều đã phát sinh trên người hắn, có thêm một phân thân yêu thú cũng không đáng là gì.
Lâm Tiêu trừng mắt nhìn Toản Địa Giáp, nhìn cơ thể hữu lực của nó, tình huống hiện tại lại là một ý thức khống chế hai thân thể, hơn nữa ý thức có thể tùy ý qua lại trên hai thân thể, không hề có chút khó khăn nào.
Lâm Tiêu đem ý thức tập trung trên người Toản Địa Giáp, không còn nỗi sợ hãi như ban đầu, ngược lại cảm thấy được thân thể cường đại của yêu thú kia, nâng lên chi trước thật dễ dàng xé rách một vết cắt trên vách đá.
Lâm Tiêu nảy sinh hứng trí, bắt đầu khống chế thân hình Toản Địa Giáp di động, dùng hai chân đi đường cùng tứ chi đi đường là cảm giác hoàn toàn khác hẳn, huống chi Toản Địa Giáp còn một cái đuôi thật dài dùng khống chế cân bằng, ban đầu hắn đi xiêu xiêu vẹo vẹo, không cách nào nhịp nhàng, nhưng sau một lát giằng co hắn dần dần tìm được cảm giác, có thể nhanh chóng qua lại thật nhanh trong phòng.
– Phân thân này có thể làm gì đây?
Thuần thục một lát, Lâm Tiêu không nhịn được nghĩ ngợi, kiếp trước hắn từng xem qua không ít tiểu thuyết, có chút thích ảo tưởng, không nghĩ tới hiện giờ xuyên qua lại gặp phải chuyện lạ này.
– Khống chế Toản Địa Giáp đi ra dã ngoại chém giết yêu thú, sau đó đem thi thể trở về bán kiếm tiền?
Nhưng hắn lập tức bác bỏ ý nghĩ này, đừng nói yêu thú sẽ bán được bao nhiêu tiền, Toản Địa Giáp chỉ là nhất tinh yêu thú, đi ra dã ngoại tràn đầy yêu thú, không nói giết chết yêu thú khác, ngược lại còn bị yêu thú mạnh hơn liệp sát.
– Không liệp sát yêu thú khác, ở dã ngoại nó có năng lực làm gì đây?
Lâm Tiêu vặn óc suy nghĩ, đột nhiên lơ đãng nhìn thấy đồ án Bát Quái Lôi trên tay phải của mình, trong đầu hắn chợt lóe linh quang.
– Đúng vậy, không thể săn thì không săn, ở dã ngoại trừ bỏ yêu thú còn có linh dược khắp nơi, ta hoàn toàn có thể tìm kiếm linh dược.
Tưởng tượng mình khống chế phân thân yêu thú xuyên qua trong núi rừng, đi vào một ít khu vực mà võ giả cường đại cũng không đến được, thu hoạch thật nhiều linh dược cao giai thắng lợi trở về, Lâm Tiêu không khỏi thở ra một hơi thật dài, nước bọt thậm chí sắp chảy xuống.
– Nhưng mình làm sao đem phân thân yêu thú này đi ra ngoài đây?
Ảo tưởng một lát, Lâm Tiêu sực nhớ tới sự thật, liền nhận thức khó khăn ác liệt trước mắt.
Yêu thú trong phòng công tác này đều cần xẻ thịt, thuộc về đồ thú tràng, cho dù hắn không xẻ thịt Toản Địa Giáp, đồ thú tràng cũng đưa cho người khác ra tay.
Vừa nghĩ tới đồ tể sư đem lưỡi dao sắc bén đâm vào người Toản Địa Giáp, Lâm Tiêu cảm thấy dựng đứng tóc gáy.
– Không được, tuyệt đối không thể để cho Toản Địa Giáp chết trong đồ thú tràng!
Hắn nhíu mày suy nghĩ biện pháp.
– Có lẽ mình có thể trực tiếp mang đi ra ngoài.
Lâm Tiêu nghĩ tới một biện pháp trực tiếp, mặc dù có chút phiêu lưu, nhưng có khả năng nhất.
Một lát sau, hắn tìm một túi lớn đem Toản Địa Giáp bỏ vào bên trong, đồng thời cầm theo một ít thịt yêu thú không đáng giá tiền, khiêng túi đi ra khỏi phòng.
– Vương tổng quản.
Lâm Tiêu đi vào văn phòng của tổng quản đồ thú tràng.
– Nga, tiểu Tiêu, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành xong sao? Chậm hơn trước kia thật không ít đâu!
Một trung niên mập mạp buông quyển sách trong tay cười hỏi.
Công việc của Lâm Tiêu đều do vị Vương tổng quản này phụ trách, vô luận phân phối nhiệm vụ hay gì khác, muốn đem Toản Địa Giáp ra ngoài, nhất định phải trải qua Vương tổng quản đồng ý.
– Vương tổng quản, nhiệm vụ hôm nay khá nhiều, có nghỉ ngơi một chút cho nên chậm thôi.
Lâm Tiêu hội báo.
– Ân.
Vương tổng quản đối với Lâm Tiêu vẫn hết sức hài lòng, hắn công tác trong này hai năm, mỗi ngày cần cù chăm chỉ, nhất định hoàn thành xong nhiệm vụ mới về, chưa từng lười biếng, hơn nữa tốc độ xẻ thịt thật nhanh, bình thường có nhiệm vụ gì nặng nề cũng phân phối cho Lâm Tiêu, mà tiểu tử này chưa bao giờ tỏ ý bất mãn, làm việc tận tâm tận lực như trước.
Ánh mắt Vương tổng quản dừng trên túi lớn khiêng trên vai Lâm Tiêu.
– Vương tổng quản, ta nghĩ muốn mua chút thịt yêu thú trở về, còn có một đầu Toản Địa Giáp, trước kia ta chưa từng xẻ thịt qua, muốn mang về nghiên cứu một chút, ngài xem thế nào?
Lâm Tiêu mở túi đưa cho Vương tổng quản xem qua.
Đại bộ phận thịt yêu thú có thể làm thực vật, người làm trong đồ thú tràng thường xuyên sẽ mang một ít thịt tương đối kém về nhà, đồ thú tràng cũng không truy cứu, nhưng nếu có ai trộm mang theo thịt yêu thú tốt trở về, một khi bị phát hiện sẽ trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.
Dù sao thịt yêu thú vô cùng trân quý, còn sang quý hơn thịt gia cầm dã thú bình thường không ít.
Trong lòng Lâm Tiêu có chút không yên, thịt yêu thú hoàn toàn chỉ là đánh yểm trợ cho Toản Địa Giáp, hắn lo lắng mình chỉ đem Toản Địa Giáp rời đi có vẻ quá mức cao ngất, Vương tổng quản không đồng ý sẽ phiền toái.
Ánh mắt Vương tổng quản nhìn qua, thoáng nhíu mày.
– Lâm Tiêu, không phải ta không cho ngươi mang ra ngoài, chút thịt yêu thú vô dụng cũng không có gì, nhưng Toản Địa Giáp…ngươi cũng biết những yêu thú mang vào đều có bản ghi chép, tuy Toản Địa Giáp không đáng tiền, nhưng dù gì cũng là nhất tinh yêu thú, đến lúc đó tra xét ra ta thật khó giải thích.
Vương tổng quản lắc đầu nói, hiển nhiên là không đồng ý.
– Vương tổng quản, điều này ta cũng biết, ngài xem thế này, ta không chiếm tiện nghi của đồ thú tràng, giá thị trường của Toản Địa Giáp bao nhiêu ta cũng trả giá như vậy, hẳn không trái với chế độ đi?
Lâm Tiêu tiếp tục tranh thủ.
Vương tổng quản ngẩng đầu nhìn hắn.
– Tuy rằng nói như vậy, dù sao vẫn có chút không ổn, như vậy đi, nhìn thấy ngươi muốn lấy Toản Địa Giáp như vậy, ngươi ra hai mươi lượng bạc là có thể mang về, thịt yêu thú kia xem như là cho ngươi.
Hai mươi lượng bạc, đây là giá cả nhất tinh yêu thú bình thường, Toản Địa Giáp vốn không đáng giá này.
– Mắc như vậy sao?
Trên mặt Lâm Tiêu cố ý lộ ra biểu tình rối rắm, nhưng trong lòng kích động, tuy hai mươi lượng thật đắt, nhưng so sánh với sự trọng yếu của Toản Địa Giáp thì không thấm vào đâu.
– Vậy làm phiền Vương tổng quản viết chứng từ, như vậy ta dễ thông qua thủ vệ kiểm tra, nhờ Vương tổng quản trừ vào tiền lương của ta đi!
Lâm Tiêu đau lòng cắn răng nói, hắn cũng không cố ý giả vờ, hai mươi lượng bạc là hai tháng tiền lương của hắn, không phải số lượng nhỏ.
– Được!
Vương tổng quản viết hóa đơn, sau đó đưa cho Lâm Tiêu, giá cả Toản Địa Giáp nhiều nhất là mười lượng, mười lượng còn lại hoàn toàn có thể vào túi riêng của hắn. Trên thực tế hắn có thể nuốt hết hai mươi lượng kia, loại nhất tinh yêu thú này trong đồ thú tràng cũng có chỉ tiêu hao hụt
Chương 10 : Khiêu khích.
Cầm chứng từ, Lâm Tiêu khiêng túi lớn rời khỏi văn phòng, đi ra đồ thú trường, có hóa đơn của Vương tổng quản, thủ vệ trực tiếp cho đi.
Lâm Tiêu khiêng túi lớn đi về hướng đình viện võ giả.
– Sau khi trở về đem Toản Địa Giáp đặt trong phòng mình trước, chờ sau khi tổn thương trên đầu đỡ hơn một chút mới đem ra ngoài.
Lâm Tiêu suy tính chuyện kế tiếp, Toản Địa Giáp là nhất tinh yêu thú, không khả năng che giấu mãi trong nhà của mình, dù trong trong đình viện thường xuyên có chân võ giả ẩn hiện, nếu có cường giả cảm nhận được chân khí yêu thú trong nhà mình sẽ phiền toái.
– Đây không phải Lâm Tiêu sao? Sáng nay mới té xỉu trong huấn luyện quán, không nghĩ tới qua buổi chiều liền vui vẻ, đúng là người ngốc có ngốc phúc ah.
Nhìn thấy sắp về đến nhà, đột nhiên có tiếng đùa cợt truyền tới, vài đạo nhân ảnh ngăn cản ngay trước mặt Lâm Tiêu.
Nghe thanh âm, trong lòng Lâm Tiêu theo bản năng sản sinh cảm giác chán ghét mãnh liệt, hắn biết đây là ấn tượng nguyên chủ còn lưu lại.
– Lâm Tiêu, trong tay ngươi đang cầm vật gì? Nghe nói ngươi làm việc trong đồ thú tràng, không phải là ăn trộm ra đi?
Một thanh âm có chút âm lãnh vang lên, Lâm Tiêu ngẩng đầu, năm thiếu niên đang vây quanh hắn, thiếu niên dẫn đầu cao 1m70, mặc quần áo luyện công màu đen, cơ bắp cuồn cuộn. Bốn người khác hoặc là thân thể cường tráng, hoặc trên mặt có vết đao, vừa nhìn đều biết là nhân vật hung hãn. Mà thiếu niên áo đen chính là một trong số ít đệ tử đạt tới luyện tủy kỳ trong huấn luyện quán – La Hạo.
Trong nhà La Hạo mặc dù không có võ giả, nhưng kinh doanh một tửu lâu cùng vài cửa hàng trong Tân Vệ thành, xem như gia đình giàu có, nếu năm xưa đại ca còn ở đây, loại gia đình giàu có này cũng không xem vào trong mắt, nhưng hôm nay đại ca đã mất, La gia cũng nổi tiếng hơn Lâm gia.
Về bốn gã thiếu niên khác, Lâm Tiêu đều nhận ra, hai người trong đó sáng nay đùa cợt nguyên chủ trong huấn luyện quán.
– Lâm Tiêu, ngươi có nghe được hay không, Hạo ca hoài nghi ngươi lấy trộm đồ vật của đồ thú tràng, còn không nhanh chóng buông xuống để chúng ta xem là cái gì!
Thiếu niên trên mặt có vết sẹo tiến lên một bước trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, thần thái vô cùng hung hăng càn quấy.
Ngoại trừ La Hạo, những người còn lại đều là võ giả luyện cốt kỳ, ở trong những đệ tử đều rất ngang ngược càn rỡ, tính cách nguyên chủ lại yếu đuối, trước kia từng bị bọn hắn khi dễ không biết bao nhiêu lần, tự nhiên không đem hắn để vào trong mắt.
Theo bọn hắn xem ra, tính cách của Lâm Tiêu bị nói như vậy đã sớm hoảng sợ tới mức không biết phải làm sao, đầu óc sẽ trống rỗng, nói không chừng cả chuyện tè ra quần cũng phát sinh.
Đám người vây quanh vung hai đấm, có chút hăng hái nhìn Lâm Tiêu.
– Chó khôn không cản đường, cút ngay cho ta!
Nếu là nguyên chủ, chỉ sợ sẽ vâng vâng dạ dạ như bọn họ suy nghĩ, ngoan ngoãn nghe theo, nhưng biểu hiện lúc này của Lâm Tiêu đã làm bọn hắn thất vọng, Lâm Tiêu cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn, trực tiếp quát.
– Cái gì?
– Lâm Tiêu, ngươi nói cái gì?
Mấy người sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, chờ khi nghĩ lại vẻ mặt giận dữ, quát lên chói tai.
– Ta nói chó khôn không cản đường, như thế nào, chẳng lẽ lỗ tai các ngươi bị điếc, hay là đầu óc tiến phân?
Lần này lời nói của Lâm Tiêu rõ ràng truyền vào trong tai, mọi người đều nghe thật rõ ràng.
– Lâm Tiêu, ngươi phản rồi…
– Quả thực là muốn chết!
Mấy người cơ hồ không tin được vào lỗ tai của mình, vẻ mặt giận dữ, mà thiếu niên có vết sẹo nộ khí trùng thiên, trừng lớn hai mắt bổ ra một quyền, mang theo kình phong phần phật đánh về hướng Lâm Tiêu.
– Vương Vân, nếu ngươi muốn cho cả nhà ngươi đều chết thì cứ việc động thủ đi.
Lâm Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi đao lãnh liệt dừng trên người thiếu niên kia, diễn cảm lạnh lùng, khóe môi mang theo tia cười lạnh, trên mặt không hề có chút kích động, không hề trốn tránh một quyền kia.
– Ngươi nói cái gì?
Bộ dáng bất động như núi của Lâm Tiêu chấn nhiếp đối phương, thiếu niên ngừng tay, đè nén lửa giận trong lòng nói.
– Ta nói cái gì? Hừ, Vương Vân, ta đang cứu ngươi, ta là người nhà võ giả, các ngươi là vật gì? Dám ở trên đường cái ngang nhiên hành hung, chẳng lẽ không biết luật pháp của Võ Linh đế quốc sao? Ấu đả người nhà võ giả, người cầm đầu nặng sẽ bị chém, nhẹ thì vào tù, đến lúc đó chẳng những ngươi mất mạng, ngay cả cha mẹ ngươi cũng phải bị liên lụy, phạt làm khổ dịch, Võ Linh đế quốc dùng võ lập quốc, có thể sống sót đều là nhờ võ giả không sợ hi sinh chiến đấu lập công lao, ngươi thân là con dân đế quốc, không khổ luyện võ công liệp sát yêu thú, lại ở trong này hoành hành ngang ngược, liên lụy cha mẹ, Võ Linh đế quốc làm sao xuất hiện người bất trung bất hiếu như ngươi!
Miệng lưỡi Lâm Tiêu chói lọi sắc bén, tuyên truyền giác ngộ, hùng hổ dọa người, đem thiếu niên nói cho thương tích đầy mình.
Đăng! Đăng! Đăng!
Sắc mặt Vương Vân trắng bệch, liên tục lui mấy bước, sắc mặt khi xanh khi trắng, nhưng đột nhiên trong đầu hắn nhớ tới trước kia mình đánh nhau với người khác, trên mặt bị chém một đao, cha mẹ lo âu, nửa đêm thậm chí còn nghe được mẫu thân nức nở ẩn nhẫn, trong lòng đột nhiên đau đớn.
Giờ phút này Vương Vân cảm giác bị người tát lên mặt, loại cảm giác xấu hổ giận dữ cùng nỗi sỉ nhục còn hơn đau đớn trên thân thể.
– Còn các ngươi, chẳng lẽ cũng muốn làm chó săn sao?
Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn ba người còn lại, quát lên chói tai.
Ba người còn lại trong lòng sợ hãi cả kinh, không ngừng thối lui ra sau.truyen audio cv
– Nói rất đúng, thiếu niên này là tiểu hài tử nhà ai?
– Tuổi còn trẻ có được khát vọng như thế, giỏi!
Vài người đi đường chung quanh bị tiếng quát của Lâm Tiêu hấp dẫn, đều lên tiếng khen ngợi.
– Lâm Tiêu này đã xảy ra chuyện gì, trong ngày thường hắn không phải vô cùng yếu đuối, đừng nói tranh chấp với người khác, ngay cả nói chuyện còn không dám lớn tiếng sao? Như thế nào hôm nay thay đổi tính khí!
Trong lòng mấy người vừa thẹn vừa giận, cũng không dám tiếp tục ngăn trở Lâm Tiêu.
– Hừ!
Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi qua, đồng thời ánh mắt dừng trên người La Hạo cách đó không xa.
– Nguyên lai là hắn!
Nguyên chủ không hiểu nhân tình, nhưng trong lòng Lâm Tiêu lại hiểu rõ ràng minh bạch.
La Hạo là đệ tử luyện tủy kỳ, sức lực hơn 800kg, mặc dù có chút gia thế nhưng còn chưa phải võ giả, mà năm nay hắn đã mười sáu, có vài con đường tương lai, tỷ như gia nhập Võ Điện hoặc là gia nhập quân đội đế quốc, nhưng các thế lực căn cứ tiềm lực thành viên cũng sẽ an bài tới những ngành khác nhau, chủ yếu muốn đạt được bồi dưỡng tốt hơn trong các thế lực lớn, nhất định phải trở thành võ giả trước mười sáu tuổi mới được, ngoài ra phải có huân chương tứ cấp cùng hậu duệ của gia đình võ giả, như vậy mới có điều kiện được bồi dưỡng tốt hơn.
– La gia sao?
Trong mắt Lâm Tiêu chợt lóe lệ mang.
Khó trách hai năm qua nguyên chủ ở trong huấn luyện quán luôn bị nhiều người khi dễ, động một chút bị người khiêu khích, nguyên lai hết thảy là vì La Hạo.