1. Home
  2. Đan Đạo
  3. [Audio] Tuyệt Đỉnh Đan Đôn
  4. Tập 2: : Khang Lộc Lôi Kéo Phương Lâm (c6-c10)

[Audio] Tuyệt Đỉnh Đan Đôn

Tập 2: : Khang Lộc Lôi Kéo Phương Lâm (c6-c10)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 6 : Khang Lộc Lôi Kéo

Thần sắc Khang Lộc thật sự không dễ nhìn. Lần trước sát hạch thăng cấp, nếu như hắn trả lời đúng đề này, sẽ tính là thông qua. Nhưng đáng tiếc hắn lại đáp sai, lỡ mất dịp tốt cùng con đường thăng cấp, lại phải khổ sở chờ thêm một năm.

Hiện tại, Khang Lộc đã hoàn toàn biết rõ đáp án của đề này, nhưng lúc này nhớ tới trong lòng vẫn cảm thấy không mấy thoải mái.

“Đề này ngay cả ta một năm trước cũng không trả lời được. Phương Lâm này tuyệt đối không có cách nào trả lời được.”

Trong lòng Khang Lộc âm thầm nói.

Ánh mắt Mộc Yến sáng ngời nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Nàng đưa ra vấn đề này là có ý dò xét. Nếu như Phương Lâm không trả lời được, vậy cũng không có gì đáng trách. Trước đây, hơn chín phần đệ tử Đan Đồng đều không trả lời được vấn đề này.

Nhưng nếu như Phương Lâm trả lời đúng, vậy lại có ý nghĩa khác hẳn.

Chỉ thấy Phương Lâm mỉm cười, mở miệng nói:

– Đề này cũng không khó khăn. Triều Dương Hoa ba lá bình thường sinh trưởng ở nơi có đầy đủ ánh sáng mặt trời ấm áp. Nhất là chỗ hướng về phía mặt trời, càng dễ dàng sinh ra Triều Dương Hoa ba lá. Nhưng mọi chuyện đều không có tuyệt đối, có cái gọi là vật cực tất phản. Triều Dương Hoa ba lá sinh ra ở nơi cực lạnh, trên công hiệu sẽ càng tốt hơn Tam Diệp Triều Dương Hoa sinh ra ở những nơi ấm áp này. So với Triều Dương Hoa ba lá, Triều Dương Hoa bốn lá càng hiếm thấy hơn, đều sinh ra ở nơi cực lạnh. Thậm chí Triều Dương Hoa năm lá càng hiếm thấy hơn, cũng có khả năng sinh ra ở nơi cực lạnh. Chỉ có điều Triều Dương Hoa năm lá có hai loại khí tức nóng lạnh, người bình thường khó có thể tiếp xúc.

Phương Lâm chậm rãi nói, mọi người nhìn hắn giống như nhìn thấy quỷ. Không ít người biểu tình cũng giống như dại ra.

Thần sắc Khang Lộc khó coi nhất. Đề hắn một năm trước trả lời sai, hiện tại lại bị một đệ tử mới nhập môn một tháng cho ra câu trả lời hoàn mỹ. Đây quả thực là đang hung hăng tát vào mặt hắn.

“Người này là một thiên tài! Tuyệt đối không thể để cho hắn trưởng thành lên! Bằng không cho dù ta trở thành đệ tử chính thức, cuối cùng sẽ bị hắn giẫm xuống dưới chân!”

Khang Lộc hung tợn nghĩ. Hắn đã xem Phương Lâm thành người uy hiếp tới địa vị của bản thân mình.

Người bên cạnh chứng kiến vậy, cũng có suy nghĩ sâu xa. Phương Lâm có biểu hiện quá mức chói mắt. Tiếp tục như vậy, Khang Lộc quả thật sẽ bị hắn giẫm xuống dưới chân. Đến lúc đó bọn họ, những người đi theo Khang Lộc tất nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Mộc Yến đứng ở trên thạch đài, trong lòng kích động không thôi.

“Phương Lâm này có kiến thức về thảo mộc thâm hậu như thế, lại là thân thể cây khô gặp mùa xuân. Xem ra hắn thực sự là một thiên tài khó có thể gặp được, căn bản không phải tệ hại giống như lời đồn đại. Thiên tài như vậy lại chỉ là Đan Đồng, thật sự quá đáng tiếc. Ta tất nhiên phải đi gặp thủ tọa đề nghị hắn đặc biệt nâng Phương Lâm lên làm đệ tử chính thức. Không thể để cho thiên tài như vậy mai một được.”

Trong lòng Mộc Yến thầm nghĩ. Thái độ của nàng đối với Phương Lâm đã từ không thích trước đó bay lên đến trình độ cực kỳ thưởng thức.

Nghĩ tới đây, trên mặt Mộc Yến lộ ra vẻ tươi cười khó thấy được, nói với Phương Lâm:

– Phương Lâm, ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc. Ta không thể không thừa nhận, ngươi là một thiên tài. Lấy kiến thức về thảo mộc của ngươi, trong vòng hai năm tất nhiên có thể thăng cấp thành đệ tử chính thức.

Lời này vừa nói ra, rất nhiều đệ tử Đan Đồng ở đây đều quá mức sợ hãi.

Trong vòng hai năm thăng cấp đệ tử chính thức? Điều này cũng quá khoa trương đi? Kỷ lục nhanh nhất trong một mạch Đan tông cũng chính là hai lần sát hạch trở thành đệ tử chính thức mà thôi. Phương Lâm này, chẳng lẽ sẽ trở thành một người thăng cấp nhanh nhất thứ hai sao?

Sắc mặt Khang Lộc thâm trầm. Hắn thất bại hai lần, lần thứ ba tất nhiên có thể thông qua. Nhưng Mộc Yến trưởng lão đánh giá về Phương Lâm, lại khiến cho trong lòng Khang Lộc hết sức ghen tỵ.

Những người theo sau Khang Lộc đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đều nhìn ra được, lúc này tâm tình Khang Lộc thật sự không tốt.

Chỉ có điều cũng khó trách được. Khang Lộc ở trong đệ tử Đan Đồng đã là tồn tại đứng đầu. Bất luận là danh tiếng hay địa vị, đều như vậy.

Nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện một Phương Lâm chỉ mới nhập môn một tháng, đã khiến cho Mộc Yến trưởng lão nhìn hắn với con mắt khác, cho thấy kiến thức về thảo mộc giống như yêu nghiệt, lại thêm thể chất hiếm thấy cây khô gặp mùa xuân này, người như vậy nhất định sẽ vượt qua Khang Lộc.

Nhưng Khang Lộc làm sao có thể cam tâm để người ta cướp đi địa vị và danh vọng của mình bây giờ? Hắn là người đứng đầu đệ tử Đan Đồng. Ở chỗ đệ tử chính thức hắn cũng có không ít quan hệ, đánh xuống cơ sở. Đợi đến khi trở thành đệ tử chính thức, hắn cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nhưng nếu như Phương Lâm vẫn phát ra ánh sáng vạn trượng như vậy, ai sẽ còn để ý tới Khang Lộc hắn? Ai sẽ còn cho rằng Khang Lộc hắn là người đứng đầu đệ tử Đan Đồng?

Khang Lộc không có cách nào tha thứ được. Hắn phải giữ vững địa vị của mình. Tất cả kế hoạch của mình đã chuẩn bị xong, tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng.

Đối với sự thưởng thức của Mộc Yến, Phương Lâm có vẻ rất khiêm tốn, nói:

– Trưởng lão ưu ái, đệ tử chỉ là có kiến thức thảo mộc nhiều hơn một ít mà thôi.

Mộc Yến lại nói rất chân thành:

– Ta nghe nói ngươi chính là thân thể cây khô gặp mùa xuân. Ngươi lại có kiến thức thảo mộc tốt như vậy, xứng đáng với hai chữ thiên tài. Nhưng ngươi cũng đừng nên kiêu ngạo tự mãn. Một đạo luyện đan tối kỵ kiêu ngạo, ngươi phải nhớ kỹ.

Phương Lâm gật đầu, ôm quyền đáp:

– Đa tạ trưởng lão báo cho, đệ tử tất nhiên sẽ ghi nhớ.

Đối với Mộc Yến trưởng lão này, Phương Lâm cũng có một ít thiện cảm. Tuy rằng người có hơi cổ hủ nghiêm túc, nhưng ít ra là người thật sự muốn tốt cho đệ tử Đan Đồng, nghiêm túc giảng bài. Người như vậy, đáng để Phương Lâm tôn kính.

Mặc dù Phương Lâm kiếp trước là Đan Tôn cao cao tại thượng, nhưng hắn không kiêu ngạo tự mãn, tự cao tự đại giống như những thiên tài còn trẻ thành danh. Ngược lại, Phương Lâm cũng không có tâm lý tự cao tự đại gì. Chỉ cần là người hắn cho rằng đáng để tôn kính, hắn sẽ thật lòng tôn kính.

Mộc Yến nhìn thấy Phương Lâm như vậy, trong lòng càng thoả mãn hơn, gật đầu, nói:

– Hôm nay giảng bài đến đây thôi. Các ngươi phải nhớ kỹ nội dung ta giảng, không cho phép lười biếng.

Buổi giảng bài kết thúc, Mộc Yến rời đi. Ba nghìn đệ tử Đan Đồng đều lần lượt rời khỏi đan đàn.

Chỉ có điều rất nhiều người trước lúc rời đi đều tiến lên nói chuyện cùng Phương Lâm. Trong lời nói có thêm vài phần muốn qua lại thân thiết.

Những đệ tử Đan Đồng không phải là người ngu. Hôm nay Phương Lâm có biểu hiện chói mắt như vậy, lại được Mộc Yến trưởng lão thưởng thức, sau này sẽ có tiền đồ rộng lớn. Bọn họ tất nhiên phải nắm lấy cơ hội, tạo mối quan hệ cùng Phương Lâm.

Phương Lâm không có từ chối người từ cách xa ngàn dặm, nhưng cũng không có biểu hiện quá mức nhiệt tình. Hắn cùng những đệ tử Đan Đồng nói chuyện sơ qua vài câu.

– Phương Lâm, dừng chân.

Một đệ tử Đan Đồng ngăn cản lối đi của Phương Lâm, chắp tay nói với Phương Lâm.

Phương Lâm không biết người này. Chỉ có điều bên cạnh có người nói:

– Hắn là người bên cạnh Khang Lộc.

Nét mặt Phương Lâm nghi ngờ, không khỏi nói:

– Khang Lộc là ai?

Khuôn mặt mọi người chợt cứng đờ. Không ít người khóe miệng cũng co giật.

Lục Tiểu Thanh ở bên cạnh, trên mặt càng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, thầm nghĩ Phương Lâm tên ngu ngốc này.

Mà người thanh niên ngăn cản lối đi của Phương Lâm, thần sắc càng xấu hổ hơn, trong lòng gần như phát điên.

Tên này là đang giả ngu sao? Làm sao có thể có người ngay cả Khang Lộc cũng không nhận ra?

Nhìn bộ dạng của mọi người, Phương Lâm cảm thấy rất vô tội. Ta thật sự không biết Khang Lộc là ai có được không?

Người kia thoáng sửng sốt, sau đó mới lên tiếng:

– Khang Lộc sư huynh muốn nói chuyện với ngươi.

Phương Lâm nhìn hắn, rất chăm chú hỏi:

– Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, Khang Lộc rốt cuộc là người nào không?

Người kia thiếu chút nữa thì chửi ầm lên. Có người giống ngươi sao? Giả ngu còn giả vờ tới nghiện sao?

Chỉ có điều trước dó Khang Lộc từng dặn qua, bảo mình mời Phương Lâm đi theo, người kia cũng chỉ đành xấu hổ cười nói:

– Khang Lộc sư huynh là nhân tài kiệt xuất của đệ tử Đan Đồng chúng ta.

Lục Tiểu Thanh ghé vào bên tai Phương Lâm khẽ nói:

– Khang Lộc kia rất lợi hại. Có người nói lần sát hạch tiếp theo hắn sẽ trở thành đệ tử chính thức. Hắn tìm ngươi không biết có chuyện gì, vẫn cẩn thận một chút.

Phương Lâm gật đầu, nhìn người kia nói:

– Ta không biết Khang Lộc gì đó, không có gì để nói.

Nói xong, hắn lại muốn rời đi.

– Phương Lâm sư đệ, chẳng lẽ còn không mời nổi ngươi sao?

Lúc này, Khang Lộc dẫn theo một đám người từ cách đó không xa đi tới. Giọng nói Khang Lộc vang lên, âm thanh sang sảng.

Phương Lâm xoay người lại, nhìn về phía Khang Lộc, nhất thời chân mày hơi nhíu lại.

“Người này có sự thù địch với ta.”

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.

Khang Lộc tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng Phương Lâm kiếp trước chính là Đan Tôn, năng lực quan sát vô cùng tốt. Cho dù Khang Lộc che giấu sự thù địch của mình, nhưng vẫn bị Phương Lâm nhìn ra được.

Những đệ tử Đan Đồng bên cạnh Phương Lâm đều ôm quyền hành lễ với Khang Lộc. Trong đó bao gồm cả Lục Tiểu Thanh cũng có vẻ kính sợ Khang Lộc.

– Ngươi chính là Khang Lộc?

Phương Lâm hỏi.

Trong mắt Khang Lộc lóe lên một sự tức giận không dễ phát giác. Các đệ tử Đan Đồng khác đều tôn kính gọi ta là sư huynh. Ngươi lại gọi thẳng tên của ta, đây tính là ý gì?

Chỉ có điều Khang Lộc rốt cuộc vẫn còn có chút khôn ngoan, mỉm cười nói:

– Xem ra sư đệ biết rất ít về ta. Ta chính là Khang Lộc. Hôm nay đan đàn vừa gặp, sư đệ quả nhiên không tầm thường. Sư huynh vô cùng bội phục.

Phương Lâm cười, nói:

– Khang sư huynh khách khí. Chỉ là không biết Khang sư huynh tìm ta có chuyện gì không? Nếu như không có chuyện gì, vậy ta đi về ngủ trước.

Mọi người ở đây đều không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Phương Lâm này thật đúng là kỳ lạ. Khang Lộc sư huynh người ta hiển nhiên là muốn kết giao với ngươi, ngươi lại khơi khơi nói muốn trở về phòng ngủ.

Cho dù Khang Lộc kiềm chế rất tốt, cũng có phần không nhịn được muốn nổi nóng.

– Nơi đây quá mức ầm ĩ. Lâm sư đệ không bằng cùng ta đi tới Thương Nguyệt Đình ngồi một lát, thế nào?

Khang Lộc cố gắng hết mức khiến cho mình có phần nhã nhặn, nói.

Nào ngờ Phương Lâm lại lắc đầu, nói:

– Hay là thôi đi. Có chuyện gì nói ở chỗ này là được.

Khang Lộc hận không thể nhảy dựng lên cho Phương Lâm một tát bay ra ngoài. Lúc này bản thân hắn thật sự có cảm giác mặt nóng dán mông lạnh.

– Đã như vậy, ta liền nói thẳng. Phương Lâm sư đệ thiên phú trác việt, ở trên một đạo luyện đan tất nhiên có nhiều đất dụng võ. Nhưng ta là thế hệ luyện đan sư, cảnh giới võ đạo cũng không thể giảm sút. Sư đệ hình như mới là Nhân Nguyên nhị trọng. Chỗ ta có một viên Thuận Khí đan, có thể giúp cho tu vi của sư đệ mau chóng đột phá đến Nhân Nguyên tam trọng. Mong rằng sư đệ không nên từ chối, nhận lấy một phần ý tốt của ta.

Khang Lộc nói xong, lập tức liền lấy ra một cái bình ngọc.

Mọi người nghe vậy, đều lộ vẻ hâm mộ. Đây chính là Thuận Khí đan đấy. Dùng một viên, có thể nâng cao tốc độ tu luyện lên gấp hai lần. Ở trong đệ tử Đan Đồng không người nào có thể chế luyện ra. Chỉ có đệ tử chính thức mới có thể chế luyện ra.

Không ngờ Khang Lộc này vì lôi kéo Phương Lâm, nỡ lấy ra loại đan dược này. Hiển nhiên hắn cực kỳ coi trọng Phương Lâm.

Nếu như Phương Lâm cầm lấy Thuận Khí đan này, vậy coi như là người của Khang Lộc. Cho dù Phương Lâm là người có thiên phú, cũng sẽ bị Khang Lộc tùy bí gây khó dễ.

Chương 7 : Thủ Tọa Chèn Ép

Cầm? Có cầm hay không? Đây là một vấn đề xảy ra trước mắt Phương Lâm.

Mọi người ở đây đều đang nhìn Phương Lâm, chờ đợi phản ứng của Phương Lâm.

Khuôn mặt Khang Lộc ôn hòa nhưng trong lòng lại đang cười lạnh:

“Cho dù Phương Lâm ngươi là một thiên tài, nhưng chỉ cần cầm viên Thuận Khí đan này của ta, đó là người của Khang Lộc ta. Sau này cho dù ngươi có còn chói mắt như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ bị ta khống chế.”

Khang Lộc tin tưởng, Phương Lâm này không chống lại được sự hấp dẫn của Thuận Khí đan.

Phương Lâm nhìn cái bình trong tay Khang Lộc một lát, sau đó thấy hắn lắc đầu, thản nhiên nói:

– Ý tốt của Khang sư huynh lòng ta xin nhận. Nhưng Thuận Khí đan này, ta không thể nhận.

Nghe vậy, không ít người đều cảm thấy Phương Lâm quá ngu xuẩn. Đây chính là Thuận Khí đan đấy. Đệ tử Đan Đồng làm gì có tư cách nhận được loại đan dược này? Cho không Thuận Khí đan mà cũng từ chối kia đấy?

Cũng có người trong lòng âm thầm gật đầu. Phương Lâm này ngược lại cũng không ngốc. Nếu như thật cầm Thuận Khí đan này, vậy chính là phải nguyện ý trung thành với Khang Lộc.

Nhìn thấy Phương Lâm từ chối, sắc mặt Khang Lộc cứng đờ. Hắn không nói được gì nữa, một người thanh niên đứng ở bên cạnh hắn lại không nhịn được nói:

– Phương Lâm, ngươi làm vậy là có ý gì? Khang sư huynh đưa ngươi đan dược, ngươi cũng dám từ chối sao? Cũng thật không biết điều?

Phương Lâm cười, hoàn toàn không có tức giận, nói:

– Vị sư huynh này lại trách oan ta. Cũng không phải Phương Lâm ta không biết điều, mà là ân tình của Khang sư huynh quá nặng, Phương Lâm ta thân thể xương cốt quá yếu, sợ là không chịu nổi.

Lời nói này trong mềm có cứng, thái độ cự tuyệt hết sức rõ ràng. Khang Lộc tất nhiên nghe ra được.

Dáng vẻ tươi cười vẫn duy trì trên mặt Khang Lộc cuối cùng biến mất, thay vào đó lại là một mảnh âm u lạnh lẽo.

– Phương Lâm, ngươi cần phải hiểu rõ, Thuận Khí đan này, ngươi rốt cuộc là nhận hay không nhận?

Khang Lộc lạnh lùng nói, trong lời nói đã mang theo một sự uy hiếp.

Phương Lâm vẫn cười híp mắt, dường như hoàn toàn không có cảm nhận được sự uy hiếp trong lời nói của Khang Lộc, nói:

– Khang sư huynh làm vậy không phải là làm khó ta sao? Thuận Khí đan này ta trăm triệu lần không thể tiếp nhận được. Khang sư huynh vẫn giữ lại cho mình dùng đi.

Khóe miệng Khang Lộc hiện ra một nụ cười lạnh, gật đầu, thu cái bình vào.

– Khang sư huynh, người này không biết điều. Chúng ta giáo huấn hắn một trận đi?

Người thanh niên vừa rồi lập tức nói, muốn ở trước mặt Khang Lộc biểu hiện tốt một hồi.

Nghe vậy, không ít người đều lập tức cách xa Phương Lâm, sợ mình bị ảnh hưởng. Duy nhất chỉ có Lục Tiểu Thanh còn đứng ở bên cạnh Phương Lâm. Mặc dù trên mặt nàng cũng có lo âu và khẩn trương, nhưng không rời đi.

– Khang sư huynh, sư huynh muốn làm gì? Nơi này là đan đàn. Bốn tượng thánh của Đan tông ở đây, sư huynh dám lỗ mãng sao?

Lục Tiểu Thanh không cam lòng nói.

Phương Lâm nhìn thấy vào lúc này tiểu nha đầu này vẫn dám đứng ra nói chuyện giúp mình, trong lòng ngược lại cũng có hơi cảm động.

Khang Lộc liếc mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, ánh mắt thâm trầm này khiến cho trong lòng Lục Tiểu Thanh càng thêm khiếp sợ.

Chỉ có điều lời Lục Tiểu Thanh nói lại có tác dụng. Khang Lộc rốt cuộc vẫn không dám làm chuyện gì quá giới hạn ở đan đàn, dễ dàng bị người ta nắm được cán, đến lúc đó bản thân sẽ gặp phiền toái.

Ngay lập tức, Khang Lộc quay sang nhìn Phương Lâm lạnh lùng cười, nói:

– Hôm nay ngươi từ chối ta, hi vọng ngươi không phải hối hận.

Nói xong, hắn xoay người rời đi. Đám người theo sau Khang Lộc hung hăng trừng mắt với Phương Lâm vài lần, sau đó cũng theo Khang Lộc rời đi.

Những đệ tử Đan Đồng vốn muốn kết giao với Phương Lâm, ai nấy người lại nhanh chóng rời đi, không có ý định nói chuyện với Phương Lâm nữa, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Phương Lâm.

Nói đùa sao? Hôm nay Phương Lâm đắc tội Khang Lộc. Trong cuộc sống sau này, có trời mới biết Khang Lộc sẽ chèn ép Phương Lâm như thế nào. Nếu như bọn họ kết giao cùng Phương Lâm, vậy chẳng phải là đối phó với Khang Lộc sao?

Rất nhanh, những đệ tử Đan Đồng vốn vẫn vây xung quanh Phương Lâm, trong nháy mắt liền đi sạch, chỉ còn lại có một mình Lục Tiểu Thanh.

Nhìn về phía những người vội vàng rời đi, Lục Tiểu Thanh lộ vẻ xem thường. Nhưng nghĩ đến Phương Lâm hôm nay đắc tội Khang Lộc, trong lòng nàng lại nặng nề.

Phương Lâm nở nụ cười, quệt tay vào cái mũi nhỏ của Lục Tiểu Thanh, nói:

– Đừng nhăn mặt, nhíu mày. Trời còn chưa sập xuống đâu.

Lục Tiểu Thanh nhìn thấy Phương Lâm tươi cười lại tức giận không chỗ phát tiết, nói:

– Ngươi còn cười được? Ngươi có biết đắc tội Khang Lộc, số phận cuối cùng sẽ thế nào hay không?

Vẻ mặt Phương Lâm tò mò hỏi:

– Số phận cuối cùng sẽ thế nào?

Lục Tiểu Thanh trừng mắt với Phương Lâm, nói:

– Ta nghe một sư tỷ nói, trước đây cũng có người đắc tội Khang Lộc, cuối cùng bị Khang Lộc chèn ép đến mức ngay cả sát hạch cũng không tham gia được. Ngươi vừa mới nhập môn, lại đắc tội hắn, thật không biết sau này nên thế nào.

Phương Lâm thấy vẻ mặt Lục Tiểu Thanh lo lắng, liền vỗ nhẹ vào vai của nàng, cười nói:

– Không có việc gì. Dù sao người đắc tội hắn là ta. Ta còn không lo lắng, sư muội cũng đừng lo lắng cho ta.

Lục Tiểu Thanh giậm chân, đẩy tay Phương Lâm ra, tức giận nói:

– Ai lo lắng cho ngươi? Ta mới lười để ý tới ngươi!

Nói xong, Lục Tiểu Thanh bước nhanh đi ra ngoài.

Phương Lâm bất đắc dĩ mỉm cười. Chỉ có điều trong vẻ tươi cười lại có thêm vài phần lãnh đạm thản nhiên.

– Thật đúng là không thể yên tĩnh được.

Phương Lâm duỗi người, đi về phía chỗ ở của mình.

Một mạch Đan tông, Thiên Dương đại điện.

Thiên Dương đại điện hùng vĩ khác thường, đứng vững ở trên đỉnh của một ngọn núi cao nhất, khí thế hào hùng.

Lúc này, ở trong Thiên Dương đại điện, Mộc Yến trưởng lão mặc trang phục màu xanh lẳng lặng đứng thẳng. Ở chỗ cao nhất trên đại điện, một nam tử trung niên gương mặt nghiêm túc đang ngồi thẳng.

-Mạnh Vô Ưu cũng ở chỗ này. Hắn đứng ở một bên, thần sắc bình tĩnh.

Mộc Yến khom mình hành lễ về phía nam tử trung niên kia, mở miệng nói:

– Thủ tọa, hôm nay ta ở đan đàn giảng bài, nhìn thấy Phương Lâm này quả thật là phẩm cấp thiên tài. Hắn làm thân phận đệ tử Đan Đồng quá mức lãng phí. Hi vọng thủ tọa có thể phá lệ, nâng Phương Lâm lên làm đệ tử chính thức.

Nghe nàng nói như thế, ánh mắt Mạnh Vô Ưu nhất thời sáng lên, vui mừng bất ngờ nhìn Mộc Yến.

Mộc Yến lại nhìn về phía Mạnh Vô Ưu khẽ gật đầu.

Nam tử trung niên kia nghe vậy, mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:

– Quy định của Đan tông, chưa từng ngoại lệ.

Mộc Yến nhíu mày, nói:

– Tài của Phương Lâm có thể dùng vào việc lớn, thành tựu của hắn tất nhiên sẽ ở trên chúng ta. Nhanh chóng cất nhắc, cũng khiến cho Đan tông ta sớm ngày có một vị luyện đan sư một mình đảm đương một phía.

Nam tử trung niên nhìn Mộc Yến, âm thanh vẫn lạnh nhạt, nói:

– Mộc Yến, chỉ sợ nàng đã nói quá?

Thần sắc Mộc Yến vô cùng nghiêm túc nói:

– Tại hạ không có nói quá nửa câu. Giá trị của Phương Lâm sẽ không yếu hơn Đan tông Tứ Tú kia.

Nam tử trung niên mỉm cười, nói:

– Nhưng cho dù là Đan Tông Tứ Tú, trong bọn họ cũng không ai là đặc biệt nâng cao đi lên.

Thần sắc Mộc Yến cứng đờ. Mạnh Vô Ưu ở bên cạnh, trong lòng cũng thầm than một tiếng.

Nam tử trung niên tiếp tục nói:

– Phương Lâm có thể có tư chất không tầm thường. Phàm là thiên tài, đều cần phải được rèn luyện. Hơn nữa quy định Đan tông là không thể phá. Phương Lâm người này, hãy để cho hắn ở trong đệ tử Đan Đồng rèn luyện nhiều hơn một hồi.

Mộc Yến mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.

Rời khỏi Thiên Dương đại điện, Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến đi cùng nhau. Thần sắc hai người đều khó coi.

– Thủ tọa như vậy, Đan tông ta sao có thể có ngày chấn hưng!

Giọng điệu Mạnh Vô Ưu phẫn nộ nói.

Mặt Mộc Yến cũng thâm trầm, bất mãn hết sức đối với thái độ của thủ tọa.

– Chuyện này chúng ta bất lực. Chỉ có thể trông cậy vào bản thân Phương Lâm. Nếu như hắn cho thấy tiềm lực vượt qua Đan Tông Tứ Tú, thủ tọa có muốn cũng không có cách nào lại chèn ép Phương Lâm.

Mộc Yến nói.

Mạnh Vô Ưu cau mày nói:

– Nếu như thủ tọa còn muốn chèn ép?

Mộc Yến nghe vậy, trong mắt có một sự kiên quyết, nói:

– Vậy chúng ta chỉ có khẩn cầu tông chủ đứng ra giải quyết.

Mạnh Vô Ưu gật đầu, nói:

– Cũng chỉ có thể như thế. Ôi, đáng tiếc cho Phương Lâm.

Cách thời điểm đan đàn giảng bài đã một tháng. Một tháng này, Khang Lộc thật sự bắt đầu ra tay hành động.

Hắn để cho vài người chờ ở phía trước con đường nhất định phải đi qua nếu muốn tới Bách Thảo viên. Chỉ cần Phương Lâm xuất hiện, bọn họ sẽ ngăn cản Phương Lâm tiến vào Bách Thảo viên.

Suy nghĩ của Khang Lộc rất tốt, không để cho Phương Lâm tiến vào Bách Thảo viên, hắn lại không có cách nào học tập được càng nhiều kiến thức thảo mộc nữa. Đến lúc đó sát hạch cũng sẽ không có cách nào thông qua.

Nhưng ai biết được thủ hạ của Khang Lộc đợi đủ một tháng, nhưng ngay cả cái bóng Phương Lâm cũng không thấy.

Hóa ra Phương Lâm căn bản chưa từng nghĩ sẽ đi Bách Thảo viên. Ngoại trừ hai lần đan đàn giảng bài giữa tháng cuối tháng, Phương Lâm căn bản sẽ không mấy khi ra khỏi cửa. Suy nghĩ của Khang Lộc tuy tốt, nhưng chém vào khoảng không, hoàn toàn không thực hiện được.

Trong nhà gỗ, Phương Lâm ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, trên trán đầy những giọt mồ hôi.

Sau một hồi lâu, Phương Lâm mở mắt, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi và bất đắc dĩ.

– Vẫn không được. Căn cốt quá kém, bảy mươi hai mạch có phân nửa đều bế tắc. Không có đan dược giúp đỡ, căn bản đánh không thông.

Phương Lâm cười gượng.

Nhập môn hai tháng, người ở bên ngoài nhìn thấy Phương Lâm lười nhác nhàn nhã không biết tiến thủ. Nhưng trên thực tế, Phương Lâm vẫn luôn thử đả thông bảy mươi hai mạch trong cơ thể, cải thiện tư chất căn cốt.

Chỉ có điều lúc này cảnh giới của Phương Lâm quá thấp, chỉ là Nhân Nguyên nhị trọng, nội kình chưa đủ, căn bản không có cách nào đả thông những kinh mạch bế tắc này.

Biện pháp đương nhiên cũng không phải là không có, nhưng cần phải dựa vào đan dược trợ giúp. Lúc này Phương Lâm chỉ là đệ tử Đan Đồng, không có tư cách luyện đan.

Không có đan dược, chỉ dựa vào bản thân, muốn đả thông những kinh mạch bế tắc, không mất mười năm tám năm căn bản không làm được. Nhưng Phương Lâm làm sao có thể tốn mười năm tám năm tới đả thông kinh mạch?

– Xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp chế luyện một lò đan dược mới được.

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ, đã đánh chủ ý lên luyện đan.

Chỉ có điều Đan tông có quy định nghiêm khắc. Đệ tử Đan Đồng chủ yếu là học tập kiến thức thảo mộc, không có tư cách luyện đan, căn bản không tiếp xúc đến lò luyện đan. Chỉ có đệ tử chính thức, mới có tư cách luyện đan.

Phương Lâm không có bản lĩnh một mình luyện đan, lại không có cơ hội luyện đan. Điều này thực sự khiến hắn khổ não.

Bỗng một ngày, Phương Lâm, Lục Tiểu Thanh cùng với mấy đệ tử mới khác tiến vào Đan tông cùng một ngày, đều bị triệu tập lại.

Tổng cộng chín người, bao gồm cả Phương Lâm, quy quy củ củ đứng ở trong đan đàn.

Ở trước chín người, một lão nhân vóc dáng thấp nhỏ chắp tay sau lưng, vẻ mặt không kiên nhẫn.

– Chín người các ngươi nghe đây, lập tức sẽ có đệ tử chính thức tới chọn Đan Đồng. Đến lúc đó các ngươi đều phải theo đệ tử chính thức sáu tháng. Đây là cơ hội khó được của các người, phải cố gắng xem trọng hiếu học, biết chưa?

Lão nhân thấp bé lớn tiếng nói.

Chín người nghe vậy, ngoại trừ Phương Lâm ra, tất cả đều lộ vẻ hưng phấn.

Phương Lâm nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng mơ hồ có chờ mong.

“Có thể tiếp xúc đến đệ tử chính thức, ta cũng có cơ hội chế luyện đan dược.”

Phương Lâm âm thầm nói.

Chương 8 : Hứa Sơn Cao

Cũng không lâu lắm, liền có mười mấy người thanh niên nam nữ mặc luyện đan bào màu trắng vừa nói vừa cười đi tới đan đàn.

Ngoại trừ Phương Lâm ra, mấy đệ tử Đan Đồng Lục Tiểu Thanh đều kính nể, e sợ có thừa nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra thần sắc hâm mộ.

– Tôn trưởng lão, chúng ta tới rồi.

Mười mấy người đi tới trước mặt lão nhân thấp bé này. Một người thanh niên trong đó chắp tay nói với lão nhân thấp bé này.

Trưởng lão thấp bé nhìn về phía bọn họ gật đầu, chỉ vào mấy người Phương Lâm bọn họ, nói:

– Đây là đệ tử Đan Đồng năm nay vừa mới nhập môn. Các ngươi chọn đi.

Nói xong, hắn liền chắp tay sau lưng đi sang bên cạnh.

Mười mấy đệ tử chính thức đưa mắt nhìn đám người Phương Lâm. Ai nấy người đều lấy ánh mắt dò xét nhìn đám người Phương Lâm.

Nhất thời, ngoại trừ Phương Lâm ra, tám người khác đều khẩn trương. Dù sao đứng ở trước mặt bọn họ là một đám đệ tử chính thức. Xét về thân phận lại là người cao hơn hẳn mấy người đệ tử Đan Đồng bọn họ một bậc.

Vẻ mặt Phương Lâm bình tĩnh. Người khác nhìn hắn, hắn cũng không hề e ngại quan sát những đệ tử chính thức này.

Rất nhanh, Phương Lâm chú ý thấy trong mười mấy người này có không ít người đều có ý vô ý nhìn mình. Hơn nữa trong ánh mắt hình như mang theo vài phần trêu tức.

“Có ý gì?”

Phương Lâm âm thầm nghi ngờ. Mình chỉ đẹp hơn những người khác một ít mà thôi, nhưng không đến mức nhìn mình như vậy chứ?

Trên mặt người thanh niên dẫn đầu này mỉm cười, có phần thâm ý liếc mắt nhìn Phương Lâm, cuối cùng giơ ngón tay ra, điểm trúng vào một người thiếu niên khác.

Trên mặt thiếu niên kia nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng khom người hành lễ với người thanh niên.

Những người khác đều hâm mộ nhìn hắn. Người thanh niên kia rõ ràng rất có địa vị ở trong đệ tử chính thức. Có thể được hắn chọn trúng, cũng là một loại vinh quang.

– Ta chọn hắn.

Lại một thiếu niên được lựa chọn.

– Ngươi, đi theo ta.

– Không tệ, ngươi đi theo ta.

Đệ tử Đan Đồng hết người này tới người khác được các đệ tử chính thức lựa chọn. Ngay cả Lục Tiểu Thanh cũng được một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp chọn trúng.

Duy nhất chỉ có Phương Lâm đứng cô đơn ở tại chỗ, không có được bất kỳ một đệ tử chính thức nào chọn trúng.

Hết lần này tới lần khác, những đệ tử chính thức này lúc đầu mỗi người giống như cảm thấy rất hứng thú đối với Phương Lâm, cuối cùng lại không có một người nào chọn hắn.

Phương Lâm rất phiền muộn. Lẽ nào mình lại kém cỏi như vậy?

Phương Lâm cảm thấy nhất định là ánh mắt của mấy đệ tử chính thức này có vấn đề. Không sai, chính là như vậy.

Lão nhân thấp bé ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng lắc đầu cười lạnh, thầm nghĩ:

“Phương Lâm này đắc tội Khang Lộc, hiện tại còn không biết chuyện gì xảy ra.”

Một đám đệ tử chính thức đứng ở nơi đó. Trong đó không ít người đều trêu tức nhìn Phương Lâm.

Phương Lâm ngược lại không để ý tới. Không chọn thì thôi. Cùng lắm thì tự mình đi nghĩ biện pháp khác.

Lúc này, người thanh niên dẫn đầu này bỗng nhiên nói với Phương Lâm:

– Ngươi có phải cảm thấy kỳ quái, chúng ta vì sao không ai chọn ngươi hay không?

Phương Lâm gật đầu, vẻ mặt nghi ngờ nói:

– Các ngươi vì sao không chọn ta? Lẽ nào các ngươi chưa nghe nói qua ta có thân thể cây khô gặp mùa xuân sao?

Các đệ tử chính thức nhất thời không nói được gì. Phương Lâm này tự nhiên da mặt lại dầy như vậy, còn có thể đề cử mình như vậy sao?

Chỉ thấy người thanh niên kia cười lạnh, nói:

– Biết thì đã sao? Đã có người sớm đánh tiếng với chúng ta, bảo chúng ta không chọn ngươi. Nếu không muốn sau này ở Tử Hà tông sống ngày tháng không dễ chịu, vẫn nên trở về suy nghĩ kỹ xem nên làm như thế nào.

Nghe hắn nói như thế, Phương Lâm xem như đã hiểu rõ. Hóa ra là thủ đoạn của Khang Lộc.

Có thể làm cho những đệ tử chính thức đều hỗ trợ nhằm vào mình, năng lực của Khang Lộc này ngược lại có phần khiến cho Phương Lâm kinh ngạc.

– Phương Lâm, ở Tử Hà tông này, nhất là Đan tông không có quan hệ lại nửa bước khó đi. Ngươi mặc dù có ít thiên phú, nhưng phải tuân thủ quy định mới được. Cũng không nên tự cho mình là đúng.

Người thanh niên còn nói thêm, trong lời nói có thêm phần đùa cợt và xem thường.

Phương Lâm không tức giận, cười híp mắt nói:

– Xin hỏi tôn tính đại danh của vị sư huynh này?

Người thanh niên khẽ hừ một tiếng. Tuy rằng rất xem thường Phương Lâm, nhưng hắn vẫn nói:

– Để cho ngươi biết cũng không sao. Ta là Thẩm Phục.

Phương Lâm gật đầu, tự lẩm bẩm:

– Thẩm Phục? Tên này vừa nghe lại biết không giống người tốt.

Mọi người nghe vậy, đều nhất thời kinh sợ, nhìn Phương Lâm giống như nhìn kẻ đần độn.

Sắc mặt Thẩm Phục này chợt trầm xuống, lại muốn giơ tay lên cho Phương Lâm một bạt tai.

– Khụ khụ, đan đàn là trọng địa, lời nói và việc làm lại phải thận trọng

Lúc này, lão nhân thấp bé cách đó không xa vừa ho khan vừa nói.

Thẩm Phục hơi do dự, cuối cùng vẫn không động thủ.

Phương Lâm cười híp mắt nhìn hắn, giống như dự đoán được Thẩm Phục sẽ không động thủ thật.

– Phương Lâm, ngươi ngay cả tình cảnh của mình cũng không biết, thực sự đáng thương. Không cần ta ra tay, Khang Lộc cũng có thể trừng trị ngươi.

Thẩm Phục hung tợn nói với Phương Lâm.

Phương Lâm cười hì hì, nói:

– Con người ta chính là gan lớn. Ngươi dọa ta cũng vô dụng.

Thẩm Phục cười lạnh. Hắn cũng không muốn lãng phí nước bọt với Phương Lâm. Hắn lại muốn dẫn theo mọi người rời đi.

– Chờ một chút Trầm sư huynh.

Đúng lúc này, một giọng nói thoáng lộ ra sự khiếp nhược vang lên.

Thẩm Phục chợt dừng bước chân xoay người lại, nhất thời cười nói:

– Hóa ra là Hứa sư đệ. Có chuyện gì không?

Người thanh niên họ Hứa này tướng mạo xấu xí, tuy rằng cũng là đệ tử chính thức, nhưng từ ánh mắt người bên ngoài nhìn hắn đã biết, người này ở trong đệ tử chính thức, tám phần mười cũng không có địa vị gì.

-Chỉ thấy người thanh niên họ Hứa này hơi do dự, chỉ vào Phương Lâm, nói:

– Ta muốn chọn hắn làm Đan Đồng của ta.

Nghe vậy, trong lòng Phương Lâm mừng thầm. Chỉ có điều hắn cũng không có để lộ ra ngoài. Mà các đệ tử chính thức khác lại khẽ nhíu mày.

Thẩm Phục lạnh lùng liếc mắt nhìn người thanh niên họ Hứa, nói:

– Hứa sư đệ, ngươi làm vậy là có ý gì?

Người thanh niên họ Hứa hơi cúi đầu, yếu ớt nói:

– Ta gần đây bận việc luyện đan, cần một Đan Đồng tới trợ thủ. Mong rằng sư huynh thành toàn.

Trong lòng Thẩm Phục không thích, đang muốn ngăn cản. Bỗng nhiên hắn thoáng suy nghĩ. Hứa Sơn Cao này cũng là một người không được chú ý, ở trong đệ tử chính thức trình độ càng là lót đáy. Để cho Phương Lâm đi theo người này, cũng không học được gì.

Hơn nữa, nếu như cuối cùng không có người nào lựa chọn Phương Lâm, như vậy chuyện đám người mình giúp đỡ Khang Lộc chèn ép Phương Lâm chắc hẳn sẽ rất khó che đậy. Còn không bằng thành toàn cho Hứa Sơn Cao này.

Lập tức, Thẩm Phục mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Hứa Sơn Cao, nói:

– Nếu Hứa sư đệ yêu cầu nhân thủ, vậy ta liền giao Phương Lâm này cho ngươi. Ngươi phải cố gắng mài đi nhuệ khí của tiểu tử này, đừng khiến cho đệ tử chính thức chúng ta mất mặt.

Trên mặt Hứa Sơn Cao miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, quay về phía Thẩm Phục liên tục gật đầu.

Thẩm Phục liếc mắt nhìn Phương Lâm, hừ lạnh một tiếng. Tiếp theo, hắn cùng các đệ tử chính thức khác rời đi.

Lúc Lục Tiểu Thanh theo nữ tử có gương mặt xinh đẹp kia rời đi, còn nhìn Phương Lâm nở nụ cười.

Phương Lâm cũng mỉm cười với nàng.

– Phương sư đệ, đi theo ta.

Hứa Sơn Cao nói với Phương Lâm. Trong lời nói của hắn ngược lại không có gì là đệ tử chính thức cao ngạo, ngược lại vô cùng bình thản.

Phương Lâm quan sát Hứa Sơn Cao. Người này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, bộ dạng bình thường. Giữa hai lông mày mang theo vẻ buồn bực tích tụ.

– Phương sư đệ, thế nào?

Nhìn thấy Phương Lâm nhìn chằm chằm vào mình, Hứa Sơn Cao nghi ngờ nói.

Biểu tình Phương Lâm nghiêm túc nói:

– Hứa sư huynh, tại sao sư huynh muốn chọn ta? Sư huynh không sợ đắc tội tên ngụy quân tử Thẩm Phục này sao?

Nghe được Phương Lâm tự nhiên gọi Thẩm Phục là ngụy quân tử, Hứa Sơn Cao bị dọa cho giật mình. Hắn nhìn thoáng hai bên, phát hiện đám người Thẩm Phục đã đi xa, chắc hẳn không nghe thấy mới nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Sơn Cao thoáng hiện ra vẻ trách cứ nói:

– Ngươi làm sao dám nói như vậy? Thẩm Phục sư huynh cũng không phải là người lương thiện gì.

Phương Lâm cười hắc hắc, nói:

– Lẽ nào sư huynh không cảm thấy hắn là ngụy quân tử sao?

Hứa Sơn Cao không còn lời nào chống đỡ, chỉ có thể tránh né.

Hứa Sơn Cao thở dài, nói:

– Ta cũng chỉ cảm thấy ngươi như vậy quá đáng thương, cho nên chọn ngươi làm Đan Đồng cho ta. Chỉ có điều ngươi đi theo ta, lại không học được cái gì. Ta ở trong đệ tử chính thức, xem như là hạng người lót đáy.

Phương Lâm nghe vậy, ngược lại hoàn toàn không để ý, vỗ nhẹ vào vai Hứa Sơn Cao, cười nói:

– Ngươi có thể nhìn thẳng vào chính mình, cũng đáng quý.

Hứa Sơn Cao cổ quái nhìn Phương Lâm. Ngươi là một đệ tử Đan Đồng tự nhiên vỗ vai một đệ tử chính thức như ta nói những lời này, cũng quá kỳ quái.

– Được rồi, đi theo ta. Ta còn phải nhanh chóng luyện đan.

Hứa Sơn Cao cảm thấy Phương Lâm người này có hơi đặc biệt, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Ngay lập tức, hắn dẫn theo Phương Lâm rời khỏi đan đàn, đi tới chỗ ở của đệ tử chính thức.

Dọc đường đi, Phương Lâm hỏi thăm một ít chuyện liên quan tới đệ tử chính thức, cũng được biết không ít tin tức.

Hóa ra, đệ tử chính thức cũng phân ra ba bảy loại. Ai thuộc giai tầng nào đều phân chia cực kỳ rõ ràng.

Giống như Hứa Sơn Cao ở trong đệ tử chính thức chính là đệ tử hạ đẳng thấp nhất. Mà Thẩm Phục lại là đệ tử thượng đẳng.

Ở tầng đệ tử thượng đẳng, còn có đệ tử chân truyền, địa vị cao cả. Toàn bộ Đan tông, cũng chỉ có ba đệ tử chân truyền.

Hứa Sơn Cao không chỉ là đệ tử hạ đẳng, hơn nữa ở trong đệ tử hạ đẳng, hắn cũng tương đối không có tiền đồ, không có người nào để mắt tới hắn.

Đến tiểu viện nơi Hứa Sơn Cao ở, Phương Lâm chắt lưỡi không thôi. Quả nhiên đệ tử chính thức chính là đệ tử chính thức. Chỗ ở này lại là một dạng khác. Còn có thể một mình một viện nhỏ, thực sự khiến Phương Lâm hâm mộ muốn chết.

Viện không lớn, ngược lại trồng không ít thảo dược. Vừa tiến vào viện lại ngửi thấy được mùi thảo dược đặc biệt.

Phương Lâm nhìn lướt qua, lại ghi nhớ tất cả thảo dược ở trong lòng. Hắn nhìn Hứa Sơn Cao, ngược lại có chút tán thưởng đối với người này.

“Người này tuy rằng không có tiền đồ, nhưng trồng thảo dược ngược lại còn có chút trình độ.”

Trong lòng Phương Lâm thầm nói.

Trong viện, thảo dược cũng không tệ. Rõ ràng Hứa Sơn Cao này bình thường tốn không ít công sức cho những thảo dược này.

Hứa Sơn Cao nhìn thấy Phương Lâm đang quan sát thảo dược trong viện, liền cười nói:

– Những thứ này đều do bản thân ta trồng. Ngươi nhìn thì được, nhưng không nên phá hỏng.

Phương Lâm cười hì hì, nói:

– Phá hỏng cũng không có gì. Ta lại là thân thể cây khô gặp mùa xuân, hỏng rồi cũng có thể mọc lại.

Hứa Sơn Cao bất đắc dĩ một hồi. Chỉ có điều lời Phương Lâm nói ngược lại không sai. Thân thể cây khô gặp mùa xuân có hiệu quả đặc biệt đối với thảo dược.

– Ta phải luyện đan. Ngươi ở trong viện đợi một lát. Đừng vào trong phòng làm phiền ta.

Hứa Sơn Cao dặn dò.

– Được.

Phương Lâm đáp một tiếng. Hứa Sơn Cao gật đầu, lập tức đẩy cửa tiến vào trong phòng.

Phương Lâm lại ở viện buồn chán, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút. Chỉ một lát sau, từ trong phòng truyền đến một tiếng ầm. Phương Lâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt Hứa Sơn Cao đen xì từ trong phòng đi ra.

– Hứa sư huynh, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?

Phương Lâm cười ha ha, cố ý hỏi.

Chương 9 : Chỉ Điểm Sai Lầm

Không cần hỏi Phương Lâm cũng biết, Hứa Sơn Cao này nhất định là luyện đan thất bại nổ lò.

Kiếp trước, khi Phương Lâm vừa tiếp xúc với luyện đan, cũng thường xuyên nổ lò. Nhưng rất nhanh hắn đã nắm giữ phương pháp, cũng không có xuất hiện tình huống nổ lò nữa.

Mặt Hứa Sơn Cao đen như mực đi tới trong viện, cũng không để ý tới Phương Lâm đứng ở đấy cười, trên mặt đầy buồn rầu và phiền não.

– Hứa sư huynh, hay là rửa mặt trước đã.

Sau khi Phương Lâm cười xong, nói với hắn.

Hứa Sơn Cao thở dài, rửa mặt xong lại chuẩn bị trở về bên trong phòng luyện đan.

Lần này Phương Lâm tiến vào theo. Hứa Sơn Cao không ngăn cản. Vào thì vào. Dù sao bên trong phòng luyện đan cũng không có gì bí mật.

– Hứa sư huynh, lò luyện đan của sư huynh sao lại tệ như vậy?

Phương Lâm liếc mắt nhìn lò luyện đan đen như mực bên trong phòng này, bĩu môi nói.

Hứa Sơn Cao kinh ngạc liếc mắt nhìn Phương Lâm, nói:

– Sư đệ còn nhận ra được lò luyện đan rất tệ sao? Lò luyện đan này của ta tuy rằng bình thường, nhưng ít ra dùng rất bền, nổ lò vài lần cũng vẫn chưa hỏng.

Phương Lâm không nói gì. Theo mắt của hắn có thể thấy, lò luyện đan màu đen này vô cùng tồi tệ. Ngoại trừ bền ra, không có đặc điểm gì khác.

Chỉ có điều cũng khó trách. Hứa Sơn Cao chỉ là đệ tử hạ đẳng, có thể sử dụng lò luyện đan tất nhiên cũng sẽ không có chỗ nào tốt cả.

Bên trong lò luyện đan còn đang bốc lên từng luồng khói đen. Một mùi thảo dược cháy khét tràn ngập ở bên trong phòng luyện đan, có phần khó ngửi.

Mũi Phương Lâm hơi giật giật, bắt đầu từ trong mùi khét này phân biệt ra trong đó có bao nhiêu loại thảo dược. Hắn đã biết vừa rồi Hứa Sơn Cao luyện chế đan dược gì.

Vẻ mặt Hứa Sơn Cao buồn bã, dọn dẹp phần còn lại bên trong lò luyện đan, ngồi dưới đất than thở.

– Hứa sư huynh, tại sao lại chán nản như vậy? Không phải là một lần luyện đan thất bại sao? Cùng lắm thì làm lại là được thôi.

Phương Lâm nhìn thấy tình cảnh ấy liền mở miệng khuyên nhủ.

Hứa Sơn Cao lắc đầu, giọng điệu khổ sở nói:

– Nhưng ta đã thất bại nhiều lần. Thanh Tâm đan này ta căn bản không luyện ra được.

Phương Lâm cười híp mắt nói:

– Không phải chỉ là một viên Thanh Tâm đan sao? Luyện không ra thì không luyện nữa.

Hứa Sơn Cao thở dài não nuột, nói:

– Ngươi không biết, đệ tử chính thức chúng ta mỗi một tháng đều phải tiến hành đánh giá một lần. Đề mục tháng này chính là chế luyện Thanh Tâm đan. Nếu như ta luyện không ra, thành tích đánh giá lại không đạt tiêu chuẩn.

Phương Lâm không giải thích được, nói:

– Nếu như không đạt tiêu chuẩn, sẽ như thế nào?

Vẻ mặt Hứa Sơn Cao đau khổ nói:

– Không đạt tiêu chuẩn? Không đạt tiêu chuẩn, tháng sau thời gian ta tiến vào Đan Lâm viện học tập sẽ giảm bớt, chênh lệch với những đệ tử khác sẽ càng lúc càng lớn.

Phương Lâm lại hỏi:

– Đan Lâm viện này là nơi nào?

Hứa Sơn Cao muốn khóc. Mình phiền muộn như vậy, Phương Lâm người này lại còn hỏi không ngừng, hơn nữa hỏi thì hỏi, lại càng lúc càng xa chủ đề. Lúc này không phải nên an ủi khuyên bảo mình một hồi sao?

Phương Lâm cũng ý thức được mình hỏi có hơi nhiều, lập tức vỗ nhẹ vào vai Hứa Sơn Cao, nghiêm túc nói:

– Hứa sư huynh, sư huynh phải tự hiểu lấy mình. Cho dù sư huynh đi Đan Lâm viện, so với đệ tử chính thức khác vẫn sẽ có chênh lệch.

– …

Hứa Sơn Cao hối hận. Hắn cảm thấy mình không nên lựa chọn Phương Lâm làm Đan Đồng của mình. Người này tới hoàn toàn chính là công kích mình mà thôi.

Phương Lâm thấy vẻ mặt Hứa Sơn Cao bi thương căm phẫn lại thêm biểu tình buồn bực, cũng không nói đùa nữa, nói:

– Không phải lúc này còn chưa tới cuối tháng sao? Nói không chừng lần sau sư huynh lại thành công.

Hứa Sơn Cao liên tục lắc đầu, nói:

– Nói thì dễ dàng. Ta luyện Thanh Tâm đan này đã năm lần, mỗi lần đều thất bại ở bước này. Ngay cả chỗ đó có vấn đề gì ta cũng không biết.

– Vậy tại sao sư huynh không đi hỏi người khác xem thử?

Phương Lâm nói.

Hứa Sơn Cao cười gượng một tiếng, nói:

– Đệ tử chính thức phần lớn đều là quan hệ cạnh tranh. Ai sẽ nói cho ngươi biết?

Phương Lâm gật đầu. Điều này cũng đúng.

– Thôi đi. Nói với ngươi những điều này cũng vô dụng. Ngươi giúp ta lấy mấy loại dược liệu này tới. Nếu như không nhận biết được, thì tới hỏi ta.

Hứa Sơn Cao nói xong, đưa một phương pháp luyện đan cho Phương Lâm.

Phương Lâm tiếp nhận phương pháp luyện đan, nhìn lướt qua. Dược liệu phía trên, trong viện đều có. Chính là vài loại thảo dược cần thiết để chế luyện Thanh Tâm.

Sau một lát, Phương Lâm cầm tất cả thảo dược phù hợp tiến đến.

Nhìn thấy Phương Lâm tay chân nhanh nhẹn như vậy, Hứa Sơn Cao có phần kinh ngạc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

– Ngươi cũng ở lại đây xem thử đi. Dù sao sau này cũng phải luyện đan.

Hứa Sơn Cao không bảo Phương Lâm ra ngoài, để hắn ở lại bên trong phòng luyện đan nhìn mình luyện đan.

Phương Lâm lại trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế để ở trong góc, giống như lão thần nhìn Hứa Sơn Cao luyện đan.

Chỉ thấy Hứa Sơn Cao lấy lại bình tĩnh, vẻ phiền muộn trên mặt thu lại. Hắn lập tức vỗ vào lò luyện đan. Nhất thời có ngọn lửa dâng lên ở bên trong lò luyện đan.

Luyện đan bình thường đều cần có lửa. Loại luyện đan sư cấp bậc giống như Hứa Sơn Cao này, sử dụng chính là loại lửa bình thường. Chỉ có điều nhiệt độ cao hơn so với lửa bình thường một ít.

Lò luyện đan dần dần có nhiệt độ. Toàn bộ phòng luyện đan đều nóng lên.

Phương Lâm nhìn thần sắc Hứa Sơn Cao nghiêm nghị, cảm thấy buồn cười. Cảm giác này không giống như đang luyện đan, trái lại giống như là hùng hồn đi chịu chết.

Lò luyện đan nóng lên. Tiếp theo chính là bỏ các loại dược liệu vào trong lò luyện đan.

Chỉ thấy Hứa Sơn Cao bỏ từng loại thảo dược vào trong lò luyện đan. Đột nhiên, ánh mắt Phương Lâm nhìn chằm chằm. Ngay lập tức khóe miệng hắn liền hiện lên vẻ tươi cười.

“Thì ra là thế.”

Phương Lâm âm thầm nói. Hắn đã biết được nguyên nhân vì sao Hứa Sơn Cao nhiều lần chế luyện thất bại.

Phương Lâm biết, lần này Hứa Sơn Cao vẫn có thể thất bại, chỉ có điều không trực tiếp vạch trần, mà tiếp tục lặng lẽ nhìn.

Quả nhiên, khi tất cả dược liệu ném vào bên trong lò luyện đan không lâu, bên trong lò luyện đan phát ra âm thanh ầm ầm nặng nề.

Nghe thấy âm thanh này, trong mắt Hứa Sơn Cao lại lộ vẻ thất vọng. Ngay lập tức ầm một tiếng. Lửa bên trong lò luyện đan nhất thời tắt ngấm. Một luồng khói đen cực lớn phun ra ngoài, còn làm mặt Hứa Sơn Cao giống như mặt than.

Phương Lâm lại muốn cười to. Nhưng suy nghĩ đến tâm tình của Hứa Sơn Cao lúc này, hắn liền nhịn xuống.

Hứa Sơn Cao quả thật phiền muộn vô cùng. Nhưng hắn sớm đoán được mình sẽ thất bại, bởi vậy ngược lại có vẻ thản nhiên hơn.

Hứa Sơn Cao không nói gì, lặng lẽ dọn dẹp phần còn lại bên trong lò luyện đan.

Phương Lâm cũng không nói gì, lặng lẽ đi ra khỏi phòng luyện đan, chuẩn bị tốt dược liệu chuẩn bị chế luyện Thanh Tâm. Tiếp đó hắn lại đi vào bên trong phòng luyện đan.

Hứa Sơn Cao đang ngồi ở trong góc, nhăn mặt, nhíu mày. Phương Lâm để dược liệu ở một bên, nói:

– Hứa sư huynh, thử một lần nữa. Có thể lần này lại thành công.

Hứa Sơn Cao lắc đầu, nói:

– Không thử. Thử lại cũng chỉ lãng phí dược thảo mà thôi.

Phương Lâm cười híp mắt nói:

– Hứa sư huynh, bản thân là luyện đan sư, làm sao có thể dễ dàng buông tha? Chỉ thất bại vài lần đã ủ rũ, vậy rất nhiều luyện đan sư thất bại trên trăm ngàn lần có phải nên nhảy sông tự sát hay không?

Hứa Sơn Cao nghe vậy, thần sắc hơi hoảng hốt.

Phương Lâm lại nói:

– Luyện đan vốn chính là không ngừng thất bại, lại chỉ cần thành công một lần. Trước đó sư huynh đều thất bại, lại là đáng giá. Lẽ nào Hứa sư huynh không muốn để cho các đệ tử chính thức khác nhìn mình với cặp mắt khác sao?

Khi nói những lời này, mạch suy nghĩ của Phương Lâm không khỏi trở lại tình cảnh của bản thân mình ở Đan Thánh cung lúc trước, trong lòng thổn thức một hồi.

Hứa Sơn Cao nghe Phương Lâm nói, mọi chán nản và cụt hứng trong mắt cũng dần dần tản đi. Hắn một lần nữa đứng lên.

– Phương sư đệ, không ngờ sư đệ mặc dù chỉ là Đan Đồng, lại làm cho một đệ tử chính thức như ta đây cảm thấy không bằng. Sư đệ nói không sai. Ta là thế hệ luyện đan sư, không được phép khiếp sợ thất bại. Ta còn có cơ hội. Ta muốn để cho những kẻ khinh thường mình phải nhìn ta với cặp mắt khác!

Hứa Sơn Cao nói với lời lẽ đầy khí phách.

Phương Lâm có phần thoả mãn nhìn hắn. Tuy rằng tư chất của Hứa Sơn Cao này hơi kém, bộ dạng hơi kém, căn cốt hơi kém, nhưng ít ra bản thân tinh thần là một luyện đan sư vẫn đáng để cổ vũ.

Hứa Sơn Cao tỉnh táo lại, đi tới trước lò luyện đan. Hắn hít sâu một hơi để cho lòng mình hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

– Phương sư đệ, sư đệ cảm thấy ta có thể thành công sao?

Hứa Sơn Cao đột nhiên hỏi.

Phương Lâm mỉm cười, nói:

– Nhất định có thể.

Hứa Sơn Cao cũng cười:

– Mượn lời nói tốt lành của sư đệ.

Hứa Sơn Cao lại bắt đầu luyện đan, thần sắc có vẻ cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào lò luyện đan, không chớp cái nào.

Lúc bắt đầu đưa thảo dược vào, Phương Lâm mở miệng nói:

– Hứa sư huynh, có thể bỏ Thanh Minh thảo này vào trước, cuối cùng lại để Thông Tâm hoa vào, có thể hiệu quả sẽ tốt hơn.

Hứa Sơn Cao ngẩn ra, nhíu mày nhìn Phương Lâm, do dự một lát. Sau đó hắn lập tức cắn răng, thực hiện dựa theo đề nghị của Phương Lâm.

Đầu tiên bỏ Thanh Minh thảo vào, sau đó lại bỏ các thảo dược khác vào bên trong lò luyện đan. Cuối cùng mới là Thông Tâm hoa màu phấn hồng.

Đậy lò luyện đan lại, vẻ mặt Hứa Sơn Cao vô cùng căng thẳng, rất sợ lần luyện đan này lại thất bại.

Phương Lâm vẫn bình tĩnh. Hắn nghĩ thầm này nếu như thất bại, vậy chính hắn một Đan Tôn cũng không cần sống nữa, trực tiếp tự mình kết thúc tính mạng đi.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…

Hứa Sơn Cao kinh ngạc nhìn lò luyện đan, hoàn toàn không có dấu hiệu nổ lò nào. Bên trong lò luyện đan tất cả đều bình thường. Thanh Tâm đan đang dần dần ngưng tụ thành hình.

Trên mặt Hứa Sơn Cao lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, kích động đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

– Thành công! Ta thành công rồi! Ta đã luyện ra Thanh Tâm đan!

Hứa Sơn Cao kích động la to.

Phương Lâm bất đắc dĩ nói:

– Hứa sư huynh, chỉ là một viên Thanh Tâm đan mà thôi. Vẫn nên khiêm tốn một chút. Làm người không thể không có mục tiêu theo đuổi như vậy.

Hứa Sơn Cao bỗng nhiên nhìn Phương Lâm, nghi ngờ nói:

– Làm sao sư đệ biết phải bỏ Thông Tâm hoa vào cuối cùng?

Phương Lâm đắc ý nói:

– Bởi vì ta là thiên tài.

– …

Hứa Sơn Cao liếc mắt nhìn Phương Lâm, nói:

– Phương sư đệ, chẳng lẽ sư đệ cũng biết luyện đan sao?

Phương Lâm gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói:

– Đó là tất nhiên. Ta là thiên tài, chỉ cần là phương diện luyện đan, không có gì ta không biết.

Nghe vậy, nhất thời khóe miệng Hứa Sơn Cao cong lên, nói:

– Sư đệ lại khoác lác.

Phương Lâm bất đắc dĩ. Ngươi không tin thì thôi.

Hứa Sơn Cao dừng một chút, lại nói:

– Chỉ có điều vẫn phải cảm ơn sư đệ. Không có sư đệ nhắc nhở, ta có lẽ sẽ vẫn rúc vào sừng trâu.

Nói xong, Hứa Sơn Cao quay về phía Phương Lâm cúi đầu thật sâu.

Phương Lâm cười vỗ nhẹ vào vai Hứa Sơn Cao, nói:

– Hứa sư huynh lúc trước không để cho ta khó xử ở trước mặt mọi người, ta tất nhiên phải giúp sư huynh một tay.

Nghe vậy, Hứa Sơn Cao cũng hơi xúc động. Mình có lòng tốt chọn Phương Lâm làm Đan Đồng của mình. Vừa đảo mắt Phương Lâm đã giúp đỡ mình luyện ra Thanh Tâm đan. Một cho một nhận như vậy, thật sự kỳ diệu.

– Hứa sư huynh, ta có một việc muốn thương lượng với sư huynh.

Phương Lâm cười híp mắt nói.

Chương 10 : Hứa Cao Sơn Muốn Tập Kích Ngược?

Hứa Sơn Cao hỏi:

– Phương sư đệ cứ việc nói là được.

Phương Lâm cười hì hì, chỉ vào lò luyện đan đen sì kia.

Hứa Sơn Cao nhất thời còn chưa hiểu. Chỉ có điều rất nhanh hắn đã kịp phản ứng, trợn tròn hai mắt nhìn Phương Lâm, kinh ngạc nói:

– Ngươi là nói ngươi muốn luyện đan?

– Không sai. Mong rằng sư huynh cho ta mượn lò luyện đan dùng một lát, chế luyện một lò đan dược.

Phương Lâm gật đầu nói.

Hứa Sơn Cao cổ quái nhìn Phương Lâm, hỏi:

– Ngươi thật sự biết luyện đan?

Trong lòng Phương Lâm gần như phát điên. Ta đường đường là một Đan Tôn, ngươi tự nhiên hỏi ta loại vấn đề này?

Nhưng suy nghĩ một chút, mình bây giờ thật sự là rồng bơi trong nước cạn, chỉ là đệ tử Đan Đồng lại muốn luyện đan, quả thật khiến cho người ta rất kinh ngạc.

– Sư huynh yên tâm, luyện đan chính là chuyện trong tầm tay của ta.

Phương Lâm vỗ ngực nói.

Hứa Sơn Cao nhíu mày, nói:

– Nhưng ngươi mới là Đan Đồng, làm sao có thể biết luyện đan?

Phương Lâm cười, đắc ý nói:

– Không phải ta đã nói, ta là thiên tài sao? Luyện đan chuyện đơn giản như vậy có gì khó.

-…

Hứa Sơn Cao hận không thể ném Phương Lâm ra bên ngoài. Lời này cũng quá khinh người. Mình chế luyện một lò Thanh Tâm đan cũng khổ sở đến độ vò đầu bứt tai. Ngươi lại còn nói luyện đan là chuyện rất đơn giản?

Nếu như luyện đan rất dễ dàng, như vậy ở trong mắt Phương Lâm ngươi chuyện gì mới là khó khăn?

Hứa Sơn Cao tức giận nói:

– Phương sư đệ, không phải sư huynh không muốn cho ngươi mượn, mà luyện đan không thể coi thường được. Đồng thời Đan tông có quy củ, đệ tử Đan Đồng không thể luyện đan. Nếu như ngươi bởi vì hiếu kỳ muốn luyện đan, ta không thể đồng ý.

Phương Lâm bất đắc dĩ. Xin ngươi, vừa rồi chẳng phải ta mới giúp ngươi một việc rất lớn sao? Thế nào đảo mắt lại lộ ra vẻ mặt chính khí nghiêm nghị như vậy?

– Quy định là chết, người là sống. Ta không có khả năng vì hiếu kỳ mới đi luyện đan. Nói thật cho sư huynh biết, kinh nghiệm luyện đan của ta có thể còn phong phú hơn sư huynh nhiều. Có cần ta lập tức luyện cho sư huynh xem một lần hay không?

Phương Lâm khinh thường nói.

Hứa Sơn Cao có phần do dự. Hắn vốn quen luôn luôn thành thật giữ bổn phận, trong lúc nhất thời thật sự không dám đáp ứng Phương Lâm.

Phương Lâm thấy vậy, bĩu môi, nói:

– Như vậy đi, nếu như sư huynh cho ta mượn lò luyện đan để ta luyện đan, đan dược ta luyện ra phân cho sư huynh một viên.

Nghe vậy, Hứa Sơn Cao hỏi:

– Vậy ngươi muốn luyện đan gì? Nếu như có thể, ta giúp ngươi luyện không phải được rồi sao?

Phương Lâm liếc mắt nhìn Hứa Sơn Cao, trong mắt hoàn toàn không che giấu vẻ xem thường.

– Ta là sợ sư huynh luyện không ra.

Phương Lâm nói.

Hứa Sơn Cao hừ một tiếng, hỏi:

– Ta vẫn không tin. Ngươi nói cho ta biết ngươi muốn luyện đan gì?

Phương Lâm cười lạnh, nói:

– Ta muốn luyện Thông Mạch đan, sư huynh có thể luyện ra sao?

Hứa Sơn Cao ngẩn ra, hỏi:

– Thông Mạch đan là cái gì?

Phương Lâm bĩu môi, nói:

– Sư huynh ngay cả Thông Mạch đan là cái gì cũng không biết, còn muốn giúp ta luyện đan? Vậy tỉnh lại đi. Bản thân ta luyện là được rồi.

Hứa Sơn Cao có phần xấu hổ. Ban đầu hắn vốn cho rằng bản thân mình tốt xấu gì cũng là đệ tử chính thức, giúp Phương Lâm luyện một đan dược cũng không thành vấn đề. Nhưng không nghĩ tới Phương Lâm người ta muốn luyện đan dược, mình ngay cả cái tên cũng chưa từng nghe qua.

Nhìn thấy thần sắc Hứa Sơn Cao như vậy, Phương Lâm cười nói:

– Thông Mạch đan là đan dược thượng đẳng. Sư huynh không biết, chắc là không tiếp xúc đến phương pháp luyện đan Thông Mạch đan.

Phương Lâm dừng một chút, còn nói thêm:

– Ta chế luyện Thông Mạch đan chính là để đả thông ba mươi sáu đường kinh mạch bế tắc trong cơ thể ta. Chờ đan dược ra lò, ta đưa cho sư huynh hai viên, để sư huynh cũng nhận được lợi ích.

– Thật vậy sao?

Hứa Sơn Cao động lòng. Hóa ra Thông Mạch đan có chỗ tốt như vậy. Nếu như thật sự có thể luyện ra, vậy hắn cũng có thể cho Phương Lâm mượn lò luyện đan.

Phương Lâm hừ hừ hai tiếng, nói:

– Đương nhiên là sự thật. Vừa rồi ta chỉ điểm cho sư huynh như vậy, sư huynh cảm thấy người bình thường làm được sao?

Hứa Sơn Cao suy nghĩ một chút, cũng đúng. Nếu không phải Phương Lâm chỉ điểm cho mình trình tự đưa thảo dược lên, mình sợ rằng thật sự không luyện ra được Thanh Tâm đan này.

Chỉ có điều trong lòng Hứa Sơn Cao vẫn còn lo lắng, hỏi:

– Nhưng ngươi nói Thông Mạch đan này là đan dược thượng đẳng. Ngươi thật sự có thể luyện ra sao?

Đan dược dưới nhất phẩm gọi chung là không nhập lưu. Không nhập lưu cũng chia ra làm ba trình độ. Đó là tam đẳng thượng trung hạ.

Thông Mạch đan chính là đan dược thượng đẳng. Tuy rằng đã ở trong nhóm không nhập lưu, nhưng trên thực tế đã đặc biệt gần với cấp bậc đan dược nhất phẩm.

Hứa Sơn Cao tự hỏi, mình chế luyện một đan dược hạ đẳng còn có thể, đan dược trung đẳng lại rất khó khăn. Về phần đan dược thượng đẳng, Hứa Sơn Cao ngay cả nửa viên cũng chưa từng luyện ra.

Phương Lâm chính là một Đan Đồng, vừa bắt đầu lại nói lời son sắt muốn chế luyện đan dược thượng đẳng. Lời này nói ra ai sẽ tin tưởng?

Nhưng trong lòng Hứa Sơn Cao thật ra có hơi tin tưởng.

– Tuyệt đối không có vấn đề. Lại nói, ba mươi sáu đường kinh mạch bên trong cơ thể Hứa sư huynh chắc hẳn cũng có phân nửa không thông đi? Có Thông Mạch đan, đả thông càng nhiều kinh mạch, tốc độ tu luyện của sư huynh cũng sẽ tăng lên không ít. Đây chính là chuyện có lợi ích nhiều hơn. Đừng tiếp tục suy nghĩ nữa, an tâm cho ta mượn lò luyện đan là được rồi.

Phương Lâm nói.

Cuối cùng Hứa Sơn Cao không do dự nữa, cắn răng, nói:

– Được rồi. Ngươi đã đáp ứng ta, nếu như thật sự luyện chế ra được Thông Mạch đan, phải chia cho ta hai viên.

Phương Lâm cười nói:

– Không thành vấn đề, sẽ không quên đâu.

– Vậy bao giờ ngươi bắt đầu?

Hứa Sơn Cao nói.

Phương Lâm đi tới trước lò luyện đan, vỗ nhẹ vào lò luyện đan, nói:

– Hiện tại liền bắt đầu. Dù sao cũng nhàn rỗi không có chuyện gì.

T-ruyện được dịch trực tiế-p tạ-i iREAD-Hứa Sơn Cao nói:

– Vậy ta ở bên cạnh xem.

Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn, nói:

– Hay là sư huynh đi làm chuyện của sư huynh đi. Khi ta luyện đan không quen có người ở bên cạnh.

– Nhưng nếu chẳng may ngươi xảy ra sai lầm gì, không phải ta còn có thể giúp ngươi một tay sao?

Hứa Sơn Cao nói.

Phương Lâm trừng mắt với hắn một cái, nói:

– Sư huynh chỉ cần yên tâm một trăm lần, chờ cầm lấy đan dược là được.

– Vậy được rồi, ta đi giao Thanh Tâm đan cho trưởng lão. Ngươi cũng phải cẩn thận một chút, đừng làm hỏng lò luyện đan của ta.

Hứa Sơn Cao cẩn thận bước một bước lại dặn dò, lập tức bị Phương Lâm trực tiếp đẩy ra sân.

Sau khi Hứa Sơn Cao ra ngoài, Phương Lâm liền bắt tay bắt đầu chế luyện Thông Mạch đan.

Thông Mạch đan cần không ít dược liệu. Cũng may trong vườn nhỏ của Hứa Sơn Cao này có trồng không ít, dược liệu cần thiết đều có, bớt đi Phương Lâm rất nhiều công sức.

Chuẩn bị tốt dược liệu, Phương Lâm tiến vào phòng luyện đan, đóng cửa lớn lại.

Nhìn lò luyện đan đen xì kia, Phương Lâm thu hồi vẻ vui cười không gò bó mọi khi, thần sắc có hơi phức tạp xúc động.

Trước đây không lâu, mình tiếp xúc đến đều là lò luyện đan thượng đẳng nhất. Loại lò luyện đan trước mắt này bình thường tới không thể bình thường hơn, Phương Lâm đã không nhớ ra mình bao lâu không tiếp xúc đến nó nữa.

– Ai, kém thì kém, dù sao cũng tốt hơn là không có.

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ. Hắn vỗ vào lò luyện đan. Ở bên trong liền có ngọn lửa bốc cháy lên.

Luyện đan cần lửa. Càng là luyện đan sư trình độ cao, sử dụng loại lửa lại càng lợi hại hơn.

Cũng may Thông Mạch đan chỉ là đan dược không nhập lưu, sử dụng lửa bình thường cũng có thể chế luyện ra.

Rất nhanh, ngọn lửa đã đốt nóng lò luyện đan. Thần sắc Phương Lâm trầm ổn, ánh mắt đặc biệt bình tĩnh.

Luyện đan, kiếp trước hắn đã từng làm qua không biết bao nhiêu lần, nhưng đời này lại là lần đầu tiên.

Tuy rằng còn chưa bắt đầu động thủ, nhưng trong đầu Phương Lâm đã diễn luyện vô số lần quá trình lúc mình luyện đan.

Đây là một loại kinh nghiệm, còn chưa bắt đầu đã suy nghĩ đến tất cả.

Khi Phương Lâm bắt tay vào làm chế luyện Thông Mạch đan, Hứa Sơn Cao mang tâm sự trong lòng, cũng đi tới Đan Lâm viện, chuẩn bị giao Thanh Tâm đan chế luyện được cho trưởng lão tiến hành đánh giá.

Đan Lâm viện chính là nơi các đệ tử chính thức học tập thuật luyện đan, cũng là một chỗ trọng địa của Đan tông. Mỗi một ngày đều có ba vị trưởng lão trấn thủ Đan Lâm viện.

Lúc này, bên trong Đan Lâm viện đã có một ít đệ tử chính thức đến, đang giao Thanh Tâm đan tự mình chế luyện cho trưởng lão tiến hành đánh giá.

– A? Đây không phải là Hứa sư đệ sao? Tại sao lúc này lại tới Đan Lâm viện vậy?

Một đệ tử chính thức thân hình cao lớn nhìn thấy Hứa Sơn Cao, cố ý lớn tiếng nói.

Cả đám người nghe vậy, đều quay đầu lại nhìn về phía Hứa Sơn Cao. Có người lộ vè kinh ngạc, có người lộ vẻ xem thường. Còn có người thờ ơ.

Trưởng lão kia cũng nhìn thấy Hứa Sơn Cao, khẽ nhíu mày, khiển trách:

– Ngươi không cố gắng luyện đan, chạy loạn khắp nơi làm cái gì? Hiện tại còn cách cuối tháng không tới mấy ngày. Ngươi có luyện Thanh Tâm đan nữa hay thôi?

Không ít đệ tử chính thức đều cười thầm. Bởi vậy có thể thấy được địa vị của Hứa Sơn Cao ở trong các đệ tử chính thức thật sự chẳng ra sao.

Hứa Sơn Cao không nói lời nào, đi thẳng tới trước mặt trưởng lão này.

Người thanh niên cao lớn này nhìn thấy Hứa Sơn Cao tự nhiên không để ý tới mình, trên mặt thoáng tức giận. Nhưng có trưởng lão ở đây, hắn cũng không tiện phát tác. Hắn chỉ có thể lấy ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Hứa Sơn Cao.

– Đệ tử Hứa Sơn Cao chế luyện ra năm viên Thanh Tâm đan, mời trưởng lão kiểm tra.

Hai tay Hứa Sơn Cao đưa lên bình ngọc, nói với trưởng lão kia.

Nghe vậy, những đệ tử chính thức ở đây đều hơi kinh ngạc. Nhất là những người lúc trước khinh thường Hứa Sơn Cao càng cảm thấy khó có thể tin nổi nổi.

– Cái gì? Ta không nghe nhầm chứ? Hứa Sơn Cao luyện ra được Thanh Tâm đan?

– Không thể như vậy được. Tài nghệ của hắn ta biết rõ ràng nhất. Hắn không thể luyện ra Thanh Tâm đan được.

– Xem rồi nói sau. Nếu như hắn nói bậy, trưởng lão sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn.

truyện ma audio

Thấy tất cả đám đệ tử đều nói vậy. Thần sắc Hứa Sơn Cao có hơi khó coi, nhưng không nói một lời.

Trưởng lão kia nhíu mày, liếc mắt nhìn Hứa Sơn Cao. Hắn tiếp nhận bình ngọc, trong lòng cũng không quá tin tưởng.

Dù sao hắn hiểu rõ ràng về trình độ của Hứa Sơn Cao. Trong quá trình chế luyện Thanh Tâm đan cần phải chú ý tới trình tự đưa dược liệu lên. Nếu như không có người biết chỗ then chốt này chỉ điểm cho, tự mình rất khó tìm ra được. Hứa Sơn Cao loại đệ tử hạ đẳng này không có khả năng tự mình tìm ra được.

– Mời trưởng lão kiểm tra.

Thấy trưởng lão này không hề có động tác gì gọi là đưa tay đón lấy bình đan dược, Hứa Sơn Cao lại nói.

– Hừ, ta tất nhiên sẽ kiểm tra. Nhưng nếu như ngươi ở trước mặt ta cố làm ra vẻ huyền bí, đừng trách lão phu trừng phạt ngươi.

Trưởng lão lạnh giọng nói.

Hứa Sơn Cao nắm chặt nắm đấm. Loại cảm giác bị người khác xem thường thật sự khó chịu.

Chỉ thấy trưởng lão mở cái bình ra. Năm viên đan hoàn màu xanh nhạt êm dịu được đổ ra.

Trong mắt lão nhân lóe lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất. Hắn đưa đan dược lên trước mũi ngửi một cái. Vẻ kinh ngạc trong mắt lại càng lộ rõ.

Các đệ tử chính thức khác nhìn thấy thật sự là Thanh Tâm đan, đều cảm thấy quá bất ngờ.

“Chẳng lẽ Hứa Sơn Cao này khai khiếu? Tự nhiên thật sự luyện ra Thanh Tâm đan luyện?”

Trong lòng không ít người đều nghĩ như vậy.

– Tự nhiên đạt tới trình độ trung phẩm!

Lão nhân bỗng nhiên kinh ngạc nói.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !