[Audio] Tuyệt Đỉnh Đan Đôn
Tập 1: Phương Lâm – Lăn Lộn Ăn Rồi Chờ Chết? (c1-c5)
❮tiếp ❯Chương 1 : Phương Lâm
– Căn cốt quá kém, không đạt tiêu chuẩn!
Giọng nói lớn ong ong vang dội bên tai rất đông các thiếu niên. Trong bọn họ có không ít người chấn động tới mức màng tai đau đớn.
Một trung niên cao lớn thân hình lưng hùm vai gấu đứng ở phía trước, đang kiểm tra tư chất căn cốt của những thiếu niên này.
Ở bên cạnh người trung niên cao lớn vạm vỡ còn có một lão nhân mặc áo xám, gương mặt tươi cười nhìn một đám thiếu niên, thường xuyên khẽ gật đầu.
Trên mặt phần lớn các thiếu niên ở đây lộ ra vẻ khẩn trương và lo lắng không yên. Chỉ có rất ít người, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
– Nghiệm cốt này nghiêm khắc như vậy, trong chúng ta sợ là chỉ có một mình Phương Dương thiếu gia mới có thể qua được.
– Không sai. Phương Dương thiếu gia là người có tư chất tốt nhất trong Phương gia chúng ta, tất nhiên có thể tiến vào Tử Hà tông.
– Chỉ cần Phương Dương thiếu gia trở thành đệ tử Tử Hà tông, vậy địa vị của Phương gia ta cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.
…
Trong đám người, mấy người thiếu niên vây quanh bên cạnh một thanh niên anh tuấn, trên mặt đều lộ vẻ nịnh nọt, trong lời nói phần nhiều là lấy lòng.
Người thanh niên nghe mấy người này nói vậy, trên mặt tươi cười đắc ý, rõ ràng vô cùng hưởng thụ.
Mà ở bên cạnh mấy người này, một thiếu niên gương mặt hơi gầy gò lặng lẽ nhìn, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên.
– Một đám tiểu hài tử xấu xa!
Người thiếu niên nhìn đám con cháu Phương gia ở bên cạnh thanh niên Phương Dương giống như đám chó săn, trong lòng vô cùng xem thường.
Thiếu niên này tên là Phương Lâm, cũng là con cháu Phương gia. Lần này hắn cùng đám người Phương Dương đi đến Tử Hà tông, tham gia sát hạch thu nhận đệ tử của Tử Hà tông.
Chỉ có điều ngoại trừ Phương Lâm ra, đám con cháu Phương gia khác đều xúm lại bên cạnh Phương Dương. Ngược lại Phương Lâm đứng một mình có phần cô đơn chiếc bóng.
Phương Lâm xem thường làm bạn với đám con cháu Phương gia này. Hắn thấy, những người này đều là tiểu hài tử xấu xa.
Phương Dương nghe mấy người Phương gia nịnh hót, toàn thân nhẹ bỗng. Đồng thời, hắn cũng chú ý tới Phương Lâm đang đứng một mình ở bên cạnh không ngờ còn mỉm cười.
Thấy vậy, trong lòng Phương Dương nhất thời không vui, khẽ hừ một tiếng.
Mấy người con cháu Phương gia nhìn thấy trên mặt Phương Dương lộ vẻ không vui, tất cả đều nhìn về phía Phương Lâm bên cạnh.
– Ta nói này Phương Lâm, ngươi đứng ở đấy cười cái gì? Lẽ nào ngươi cho rằng mình có thể tiến vào Tử Hà tông sao?
– Đúng vậy, Phương Lâm ngươi đến đây chẳng qua là cho đủ số lượng người, còn cảm thấy mình rất nổi bật sao?
– Phương Dương thiếu gia mới là thiên kiêu của Phương gia ta. Phương Lâm ngươi tính thứ gì?
…
Đám con cháu Phương gia đều bắt đầu công kích Phương Lâm. Phương Dương không ngăn cản. Hắn đứng ở đó lạnh lùng nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm vẫn lộ ra nụ cười mỉm, giống như không nghe thấy lời đám con cháu Phương gia nói.
Phương Dương thấy vậy, trong lòng càng không vui.
Sở dĩ Phương Dương ghét Phương Lâm, là bởi vì tất cả con cháu Phương gia đều lấy lòng nịnh nọt mình. Duy nhất chỉ có một mình Phương Lâm lại không có.
Thái độ của Phương Lâm khiến Phương Dương vô cùng căm tức. Phương Lâm ngươi chẳng qua là một người con cháu bình thường trong Phương gia. Phương Dương ta là đệ nhất thiên tài của Phương gia, là người có hy vọng trở thành đệ tử của Tử Hà tông nhất. Phương Lâm ngươi đáng lẽ phải giống như những người khác vội vàng đi tới lấy lòng nịnh bợ ta mới đúng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Phương Lâm lại không làm như vậy. Hắn không nịnh bợ lấy lòng Phương Dương, không hòa hợp với những con cháu Phương gia khác. Bởi vậy Phương Lâm cũng bị đám con cháu Phương gia khác bài xích.
Đối với điều này, Phương Lâm ngược lại không để ý. Dù sao ở trong mắt hắn, bất luận là Phương Dương hay con cháu Phương gia khác đều là một đám tiểu hài tử xấu xa còn chưa trưởng thành.
– Ha ha, nói không chừng ta cũng có thể tiến vào Tử Hà tông.
Phương Lâm cười híp mắt nói.
Nghe thấy Phương Lâm nói, Phương Dương chỉ lạnh lùng cười, trong dáng vẻ tươi cười mang theo sự khinh miệt.
Đám con cháu Phương gia khác cũng cười ha ha, các loại lời nói giễu cợt chế giễu thốt ra.
Phương Lâm cũng chỉ cười, không tính toán cùng đám người Phương gia.
Sát hạch nghiệm cốt không ngừng tiếp tục. Chỉ có thông qua sát hạch nghiệm cốt này mới có thể tiến vào Tử Hà tông, trở thành đệ tử của Tử Hà tông.
Trong lòng phần lớn thiếu niên đều vô cùng tự tin khi đến đây. Nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy sát hạch nghiệm cốt, rất nhiều người trong bọn họ lại mất lòng tin đối với chính mình.
Quá khó khăn!
Phần lớn những người tiếp nhận sát hạch trước đó đều bị loại bỏ. Chỉ có không đến mười người thông qua sát hạch.
Hơn nữa, số rất ít người này cũng chỉ là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, sợ là thiếu một chút nữa sẽ bị đào thải.
Lúc này, người trung niên cao lớn vạm vỡ đang đặt một tay ở trên vai của một thiếu nữ. Sắc mặt thiếu nữ này vô cùng khẩn trương, trán đầy mồ hôi, thân thể cũng đang run nhè nhẹ.
Sắc mặt người trung niên cao lớn vạm vỡ không thay đổi, trong mắt vẫn chỉ có sự lạnh lùng. Hình như đứng ở trước mặt hắn không phải là một thiếu nữ mảnh mai, mà là một khối đá không có sinh mạng.
– Căn cốt quá kém, không đạt tiêu chuẩn.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ nói, giọng nói hoàn toàn không có tình cảm.
Thoáng cái, sắc mặt thiếu nữ kia trở nên trắng bệch, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
Nhưng lúc người trung niên cao lớn vạm vỡ đang muốn gọi người kế tiếp lên, lão nhân áo xám bên cạnh bỗng nhiên nói:
– Tiểu cô nương, đến trước mặt của ta.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ liếc mắt nhìn lão nhân, không nói gì. Thiếu nữ kia nghe vậy, vô cùng kích động, vội vàng đi tới trước mặt lão nhân, cung kính hành lễ với lão nhân.
Lão nhân cười, đưa tay ra. Chỉ thấy trong tay hắn có ba gốc thảo dược héo rũ.
– Tiểu cô nương, đặt tay ở phía trên.
Lão nhân ôn hòa nói.
Thiếu nữ nghe vậy, đặt tay ở trên ba cây thảo dược này.
Sau một lát, lão nhân mở miệng hỏi:
– Cảm giác được điều gì không?
Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ do dự, có phần không dám trả lời.
– Không phải sợ, cảm nhận được cái gì thì nói cái đó.
Lão nhân vừa cười vừa nói.
Thiếu nữ cố lấy dũng khí, nhưng vẫn yếu ớt nói:
– Ta cảm nhận được trong lòng bàn tay có một khí rất yếu ớt đang chuyển động.
Nghe nàng nói như thế, lão nhân gật đầu, thu thảo dược lại, nói:
– Tiểu cô nương, ta là Mạnh Vô Ưu. Tiểu cô nương có thể lựa chọn gia nhập một mạch Đan tông.
Xôn xao!
Nghe vậy, rất nhiều thiếu niên ở đây đều lộ ra biểu tình kinh ngạc và hâm mộ.
Trên mặt thiếu nữ đầy vẻ kích động, liên tục gật đầu, mở miệng nói:
– Vãn bối bằng lòng gia nhập một mạch Đan tông!
Lão nhân tên Mạch Vô Ưu gật đầu, bảo thiếu nữ đứng ở phía sau hắn.
Ở trong đám người, Phương Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười trên mặt càng rõ rệt hơn.
Thật ra sát hạch nhập môn của Tử Hà tông chia ra làm hai phần. Một phần do người trung niên cao lớn vạm vỡ này tiến hành nghiệm cốt. Nghiệm cốt đạt tiêu chuẩn, liền có thể trở thành đệ tử Võ Mạch của Tử Hà tông.
Nếu như nghiệm cốt không đạt tiêu chuẩn, cũng không cần căng thẳng, còn có một cơ hội nữa. Đó chính là Mạnh Vô Ưu bên này lại tiến hành kiểm tra lần nữa.
Mà Mạnh Vô Ưu kiểm tra không phải là tư chất căn cốt, mà là tư chất luyện đan.
Không có tư chất căn cốt, nếu như có luyện đan tư chất, cũng có thể trở thành đệ tử Tử Hà tông, chỉ có điều không phải Võ Mạch, mà là Đan Mạch.
Mặc dù là không được làm đệ tử Võ Mạch, trở thành đệ tử Đan Mạch cũng vô cùng tốt.
Nhưng trên thực tế, trở thành đệ tử Đan Mạch càng nghiêm khắc hơn trở thành đệ tử Võ Mạch.
Chỉ cần tư chất căn cốt thích hợp, đạt được tiêu chuẩn nhất định, có thể trở thành đệ tử Võ Mạch.
Nhưng muốn trở thành đệ tử Đan Mạch, lại nhất định phải sẵn có tư chất luyện đan. Cái gọi là tư chất luyện đan không có cách nào dựa vào sau này nâng cao, mà là một người tự nhiên đã có đầy đủ.
Tư chất căn cốt còn có thể dựa vào rèn luyện đánh bóng và thiên tài địa bảo đi tích tụ ra. Nhưng tư chất luyện đan lại do tự nhiên hình thành. Có chính là có, không có chính là không có.
Sát hạch tiếp theo cũng lần lượt có mấy người được lão nhân Mạnh Vô Ưu kia nhìn trúng, lựa chọn gia nhập Đan tông.
Nhưng tất cả đều không ngoại lệ. Những người này đều là người không thông qua sát hạch nghiệm cốt. Trên thực tế ở trong lòng của bọn họ vẫn muốn trở thành đệ tử Võ Mạch. Dù sao võ đạo mới là chính thống.
Thật lâu sau, rốt cuộc đến phiên Phương Dương tiến lên tiếp nhận sát hạch nghiệm cốt.
Sắc mặt Phương Dương vẫn như cũ, thậm chí còn lộ ra một nụ cười mỉm, đi tới trước mặt người trung niên cao lớn.
– Phương Dương thiếu gia nỗ lực lên!
– Nhất định có thể thông qua!
Mấy con cháu Phương gia hô lên, chọc cho người bên ngoài không nhịn được trợn trừng mắt.
– Bớt huyên náo đi!
Người trung niên cao lớn vạm vỡ quát một tiếng, trừng mắt với mấy người con cháu Phương gia đang kêu loạn.
Mấy người này bị người trung niên cao lớn vạm vỡ trừng mắt, lập tức im lặng. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, cũng không dám thở mạnh.
Phương Dương cũng vô cùng bất mãn đối với mấy người con cháu Phương gia này. Trong trường hợp này mấy người các ngươi la to làm gì? Thực sự đủ mất mặt.
Ngay lập tức Phương Dương nhìn không chớp mắt, lại giả vờ không quen biết mấy kẻ ngu xuẩn này, rất cung kính đứng ở trước mặt người trung niên cao lớn vạm vỡ.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ đưa tay ra, đặt ở trên đầu vai của Phương Dương. Nhất thời Phương Dương cảm giác được thân thể lún xuống, thật giống như có một tảng đá lớn đặt ở trên người mình.
Chỉ có điều Phương Dương ngược lại không kinh sợ hoảng hốt. Hắn có lòng tin vào chính mình.
Sau một lát, người trung niên cao lớn vạm vỡ này giơ tay lên, buồn bực nói:
– Căn cốt đạt tiêu chuẩn.
Nghe vậy, trong lòng Phương Dương không khỏi có phần kích động. Nhưng hắn vẫn kìm chế, chỉ hơi khom người về phía người trung niên cao lớn vạm vỡ.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ khoát tay, bảo Phương Dương đứng ở phía sau mình.
Phương Dương đứng ở nơi đó, trên mặt có vài phần dương dương đắc ý. Lúc tiếp tục nhìn về phía Phương Lâm ở trong đám người, khóe miệng hắn hiện ra nụ cười khinh miệt.
– Phương Lâm, ta nhất định sẽ một lần bay lên trời. Ngươi chỉ có thể giống như phụ thân ngươi, suốt đời đều ở trong gia tộc sống cuộc sống tầm thường vô vi.
Trong lòng Phương Dương thầm đắc ý.
– Thấy không? Phương Dương thiếu gia thông qua sát hạch, nhất định sẽ trở thành đệ tử Tử Hà tông. Đây là vinh quang lớn nhất của Phương gia ta.
– Cho dù chúng ta không có cách nào giống như Phương Dương thiếu gia, cũng đủ kiêu ngạo.
– Phương Lâm, ngươi đừng nhìn nữa. Ngươi mặc dù là đường đệ của Phương Dương thiếu gia, nhưng Phương Dương thiếu gia nhất định là long phượng trong loài người. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn trở lại tiếp nhận việc kinh doanh gia tộc của phụ thân ngươi đi.
…
Mấy con cháu Phương gia không chút khách khí châm chọc khiêu khích Phương Lâm. Hình như Phương Dương trở thành đệ tử Tử Hà tông khiến bọn họ còn cao hứng hơn bản thân trở thành đệ tử Tử Hà tông.
Phương Lâm bĩu môi, lười nói nhiều với đám người này.
Sát hạch vẫn tiếp tục. Mỗi một con cháu Phương gia tiến lên tiếp nhận nghiệm cốt, nhưng không có một người nào thông qua. Tuy rằng bọn họ chán nản, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Dù sao khi tới đây, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Người cuối cùng của Phương gia tiến lên tiếp nhận nghiệm cốt chính là Phương Lâm. Chỉ thấy Phương Lâm đi tới trước mặt người trung niên vạm vỡ này, trên mặt mỉm cười, không có chút căng thẳng nào.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ nhíu mày. Hắn không thích nụ cười trên mặt Phương Lâm. Điều này khiến hắn cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.
Ầm!
Người trung niên cao lớn vạm vỡ nặng tay đặt ở trên vai Phương Lâm, thiếu chút nữa đập cho Phương Lâm ngã trên mặt đất.
– Người này!
Phương Lâm nhe răng trợn mắt, trong lòng thầm mắng. Sát hạch thì sát hạch, ngươi dùng sức lớn như vậy làm gì?
Chương 2 : Thân Thể Cây Khô Gặp Mùa Xuân?
– Căn cốt hạ đẳng, không đạt tiêu chuẩn!
Người trung niên cao lớn vạm vỡ không để ý đến biểu tình nhe răng trợn mắt của Phương Lâm, trực tiếp mở miệng nói.Nghe hắn nói như thế, Phương Lâm không có bất kỳ vẻ chán nản gì, trái lại quay đầu nhìn về phía lão nhân Mạnh Vô Ưu bên cạnh.
Mạnh Vô Ưu vẫn là biểu tình ôn hòa, trên mặt tươi cười.
Phương Lâm đứng bất động ở đó, nhìn chằm chằm vào Mạnh Vô Ưu nghĩ thầm, tại sao tiểu lão đầu này vẫn không bảo mình đi qua?
Nhìn thấy Phương Lâm tự nhiên đứng ở đó không muốn rời đi, sắc mặt người trung niên cao lớn vạm vỡ chợt trầm xuống, quát:
– Đứng ngây ra đó làm cái gì? Còn không rời đi?
Phương Lâm bất động, mắt giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào Mạnh Vô Ưu, hoàn toàn không nghe được tiếng quát của người trung niên cao lớn vạm vỡ.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ cuối cùng nổi giận, quát:
– Lỗ tai ngươi điếc rồi sao? Còn không rời đi, có tin ta ném ngươi xuống núi hay không?
Phương Dương đứng ở phía sau người trung niên cao lớn vạm vỡ thấy vậy cười lạnh không thôi, trong lòng ước gì Phương Lâm bị ném xuống núi.
Mạnh Vô Ưu cũng có phần không hiểu. Tại sao thiếu niên này cứ nhìn chằm chằm vào mình? Chẳng lẽ trên mặt mình có thứ gì?
Nghĩ tới đây, Mạnh Vô Ưu theo bản năng sờ sờ vào gò má. Lại không có gì mà.
Lúc này, Phương Lâm cuối cùng mới mở miệng nói chuyện:
– Tại sao tiền bối còn không bảo ta qua?
Lời này vừa nói ra, người trung niên cao lớn vạm vỡ đang muốn ra tay xách Phương Lâm ra ngoài chợt ngây người. Phương Dương đứng phía sau người trung niên ngây người. Mạnh Vô Ưu cũng ngây người. Các đệ tử Tử Hà tông xung quanh cùng với những thiếu niên kia cũng ngây người.
– Người này, chẳng lẽ bị điên rồi?
Trong lòng không ít người đều xuất hiện ý nghĩ như vậy. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phương Lâm vô cùng cổ quái.
Mạnh Vô Ưu vui mừng. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu niên thú vị như vậy.
Ngay lập tức, Mạnh Vô Ưu cười nói:
– Tại sao ta phải bảo ngươi qua đây?
Phương Lâm vô cùng nghiêm túc nói:
– Lẽ nào lão tiền bối không có phát hiện ra ta rất có thiên phú sao?
Mạnh Vô Ưu cười lắc đầu, nói:
– Lão phu vẫn chưa phát hiện ra ngươi có thiên phú gì.
Phương Lâm lộ ra nụ cười vô hại, nói với Mạnh Vô Ưu:
– Lão tiền bối ngài nhìn lại đi, chắc hẳn có thể nhìn ra.
Mạnh Vô Ưu có phần bất đắc dĩ. Chỉ có điều tính tình hắn rất tốt, vẫn không có tức giận.
– Tiểu hữu, lão phu là trưởng lão Đan tông, tất nhiên có một thuật nhìn người. Chỉ có điều trên người tiểu hữu quả thật không có thiên phú luyện đan gì cả.
Mạnh Vô Ưu nói.
Lời Mạnh Vô Ưu nói là lời nói thật. Bản thân hắn là trưởng lão Đan tông, mắt có thể nhìn ra ai có thiên phú luyện đan hay không. Mạnh Vô Ưu vô cùng chắc chắn, trên người Phương Lâm không có.
Phương Lâm thở dài, nói:
– Lão tiền bối lấy ra ba cây thảo dược vừa rồi, theo thứ tự là Hàn Tinh thảo, Ngưng Sương hoa còn có Thủy Mộc căn. Vãn bối không có nói sai chứ?
Nghe vậy, ánh mắt Mạnh Vô Ưu lộ ra vẻ kinh ngạc.
– Ngươi nhận ra được thảo dược?
Mạnh Vô Ưu hỏi.
Phương Lâm xấu hổ gật đầu, nói:
– Vãn bối tuy rằng trẻ tuổi, nhưng nếu bàn về nhận biết thảo dược, vẫn có biết một ít.
Mạnh Vô Ưu cảm thấy hứng thú, gọi Phương Lâm đến trước người.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ thấy vậy, cũng không đuổi Phương Lâm đi nữa. Hắn nhìn Phương Lâm thêm một lát, rồi lại lập tức tiếp tục tiến hành nghiệm cốt cho người phía sau.
Chỉ có điều bởi vì Phương Lâm nói ra lời lẽ kinh người, vẫn có không ít người đang quan tâm tới hắn. Trong đó có cả Phương Dương.
“Hừ! Ta rất muốn xem thử, Phương Lâm ngươi rốt cuộc có thể gây ra sóng gió gì?”
Trong lòng Phương Dương thầm cười lạnh. Tuy rằng Phương Lâm một hơi nói ra tên gọi của ba cây thảo dược khiến cho hắn có phần giật mình, nhưng Phương Dương lại không cho rằng Phương Lâm có thể dựa vào điều này trở thành đệ tử Tử Hà tông.
Phương Lâm đứng ở trước mặt Mạnh Vô Ưu, nhìn về phía Mạnh Vô Ưu rất cung kính hành lễ, trong miệng còn nói:
– Đệ tử Phương Lâm, bái kiến trưởng lão!
Mạnh Vô Ưu trợn mắt, nói:
– Ngươi còn không phải là đệ tử Tử Hà tông ta!
Phương Lâm ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:
– Tiền bối mắt sáng nhận ra anh tài, nhất định sẽ để cho vãn bối nhập môn.
Khóe miệng Mạnh Vô Ưu không nhịn được co giật vài cái. Hắn chưa từng thấy người trẻ tuổi nào mặt dày mày dạn như vậy. Mặc dù Mạnh Vô Ưu tu dưỡng tốt như vậy, cũng không nhịn được trợn trừng mắt.
– Phương Lâm, muốn vào Đan tông phải có thiên phú luyện đan. Tuy rằng ngươi nhận biết được mấy vị thảo dược, nhưng điều này còn chưa đủ. Trừ khi ngươi cho thấy đầy đủ thiên phú.
Mạnh Vô Ưu nói.
Nói xong, Mạnh Vô Ưu đưa tay ra. Ba cây thảo dược vừa rồi lại xuất hiện ở trong tay hắn.
– Đặt tay ở phía trên.
Mạnh Vô Ưu nói. Chỉ có điều trong lòng hắn lại không có bao nhiêu mong chờ về Phương Lâm.
Cái gọi là thiên phú luyện đan là chỉ một loại cảm ứng vi diệu với thảo dược. Nếu như có loại cảm ứng này, chứng tỏ có sẵn thiên phú luyện đan. Nếu như không có, lại chứng tỏ người này không có thiên phú luyện đan.
Theo Mạnh Vô Ưu, trên người Phương Lâm không có loại cảm ứng này, hoàn toàn chính là một người bình thường không có chút thiên phú nào.
Về phần Phương Lâm tại sao lại nhận biết được ba cây thảo dược trong tay mình, hắn nghĩ có thể là trùng hợp. Dù sao ba cây thảo dược này cũng chỉ là vật bình thường. Cho dù nhận ra cũng không chứng minh được gì cả.
Phương Lâm theo lời hắn, đặt tay của mình ở trên ba cây thảo dược này, đồng thời khóe miệng nâng lên một độ cong không dễ phát hiện ra.
Sau một lát, thảo dược hoàn toàn không có phản ứng. Trên mặt Mạnh Vô Ưu mỉm cười. Hắn không cảm thấy thất vọng. Dù sao hắn cũng không ôm hy vọng gì về Phương Lâm.
Trong lúc Mạnh Vô Ưu muốn mở miệng nói, bỗng nhiên ba gốc cây thảo dược vốn vẫn hoàn toàn không có phản ứng nào thoáng cái giống như sống lại, ở trong tay Mạnh Vô Ưu bắt đầu rung rung.
Đây là…
Mạnh Vô Ưu kinh ngạc vô cùng. Phương Lâm lại lộ vẻ tươi cười tự tin.
Ba cây thảo dược vốn đều héo rũ, mất đi sức sống. Nhưng vào lúc này, chúng lại giống như sáng bừng lên, tràn ra một phần sức sống.
Chính là một phần sức sống đã khiến cho ba cây thảo dược run rẩy.
Mạnh Vô Ưu trợn tròn hai mắt, khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm.
Mấy người trẻ tuổi phía sau Mạnh Vô Ưu kinh hãi trước cảnh tượng như vậy, đều nhìn về phía Phương Lâm.
Mà người trung niên cao lớn vạm vỡ bên cạnh cũng chú ý tới sự biến hóa thần kỳ của ba cây thảo dược này. Trong mắt hắn cũng có vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn Phương Lâm.
Phương Dương thấy vậy lại chau mày. Ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Lâm lộ ra sự kinh ngạc nghi ngờ.
Người kích động nhất, không ai ngoài Mạnh Vô Ưu. Hắn là luyện đan sư biết rất rõ ràng lúc này có chuyện gì xảy ra.
– Cây khô gặp mùa xuân! Đây là hiện tượng kỳ lạ cây khô gặp mùa xuân!
Mạnh Vô Ưu gấp gáp nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, giống như nhìn một trân bảo hiếm thấy.
– Thật hay cho một thân thể cây khô gặp mùa xuân! Không ngờ Mạnh Vô Ưu ta hôm nay có thể nhìn thấy thể chất hiếm thấy như vậy!
Trong lòng Mạnh Vô Ưu đặc biệt vui mừng bất ngờ nói.
Lúc này Phương Lâm ngược lại có vẻ không kiêu ngạo không nóng nảy, hoàn toàn không có phấn khởi vì lời khen ngợi của Mạnh Vô Ưu. Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười mỉm, tự tin không cao ngạo.
Ngược lại bởi vì lời Mạnh Vô Ưu nói, những người xung quanh lại có vài phần kính trọng Phương Lâm.
Tuy rằng bọn họ cũng không biết thân thể cây khô gặp mùa xuân là cái gì, nhưng nhìn bộ dạng Mạnh Vô Ưu trưởng lão kích động vui mừng bất ngờ như vậy, khẳng định rất không bình thường.
Mạnh Vô Ưu không kịp chờ đợi, nói với Phương Lâm:
– Ngươi tên là Phương Lâm phải không? Phương Lâm, ngươi có đồng ý trở thành đệ tử một mạch Đan tông ta hay không?
Nói xong, Mạnh Vô Ưu liền mở to mắt nhìn Phương Lâm, rất sợ hắn nói ra hai chữ không muốn.
Phương Lâm cười, nói:
– Vãn bối bằng lòng.
Nói đùa, mình chạy theo những tiểu hài tử xấu xa Phương Dương này tới đây, không được du sơn ngoạn thủy, chính là để tiến vào Tử Hà tông, trở thành đệ tử của Tử Hà tông.
– Quá tốt! Ngươi là thân thể cây khô gặp mùa xuân, tư chất khó gặp. Ta nghĩ ở trong đạo luyện đan, ngươi rất có thể sẽ có thành tích lớn!
Rõ ràng Mạnh Vô Ưu hết sức cao hứng, vỗ vào vai Phương Lâm nói.
Phương Lâm bĩu môi. Hắn từng nghe lời này không biết bao nhiêu lần, cũng sớm mất cảm giác.
Mạnh Vô Ưu còn nói thêm:
– Ngươi ra đứng ở sau lưng ta. Chờ xong việc ở đây, ta dẫn ngươi đi Đan tông.
– Vâng!
Phương Lâm đáp một tiếng, lập tức cùng mấy người khác đứng ở phía sau Mạnh Vô Ưu.
Mấy người này đều được Mạnh Vô Ưu nhìn trúng trước đó, là người trẻ tuổi có thiên phú luyện đan. Giờ phút này mấy người bọn họ đều nhìn Phương Lâm đầy hâm mộ.
Trong đám người, mấy người con cháu Phương gia không có thông qua sát hạch lại há hốc mồm.
Tình huống gì vậy? Chẳng biết tại sao Phương Lâm cũng trở thành đệ tử Tử Hà tông?
Giờ phút này, mấy người con cháu Phương gia đều đỏ mặt tới mang tai. Nhớ tới lời mình chế giễu Phương Lâm trước đó, lúc này bọn họ đều hận không thể chui vào kẽ đất.
Quá mất mặt!
Phương Dương nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, trên mặt có phần thâm trầm.
Hắn vạn lần không ngờ tới, Phương Lâm luôn luôn bị mình khinh thường, tự nhiên cũng giống như mình, trở thành đệ tử của Tử Hà tông.
– Thật hay cho Phương Lâm ngươi. Ta tự nhiên lại không nhìn ra, ngươi còn có thân thể cây khô gặp mùa xuân gì đó? Hừ! Lần này coi như ngươi gặp may mắn, cho ngươi tiến vào Tử Hà tông. Nhưng ngươi cũng chỉ là tiến vào một mạch Đan tông mà thôi. Ta lại là đệ tử Võ tông. Ngươi vẫn không bằng ta!
Phương Dương âm thầm nói. Đối với chuyện Phương Lâm trở thành đệ tử Tử Hà tông, hắn đặc biệt tức giận.
Dường như cảm nhận được ánh mắt thâm trầm này của Phương Dương này, Phương Lâm quay đầu lại, vừa vặn chạm vào ánh mắt cưat Phương Dương.
Khóe miệng Phương Dương lộ ra một nụ cười lạnh. Nụ cười kia mang theo vài phần u ám lạnh lẽo.
Phương Lâm bĩu môi, lười để ý tới loại người này.
Hai bên sát hạch vẫn đang tiếp tục. Người trung niên cao lớn vạm vỡ bên kia phát hiện ra một người trẻ tuổi có căn cốt thượng giai, phát ra từng tiếng kêu kinh ngạc, gây ra động tĩnh không hề nhỏ hơn Phương Lâm đưa tới vừa rồi.
Phương Lâm liếc mắt nhìn người kia. Mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, bộ dạng ngược lại rất đẹp mắt.
“Bộ dạng tạm được, chỉ có điều so với ta còn kém hơn một chút.”
Trong lòng Phương Lâm thầm nói.
Về phần tư chất căn cốt của người kia, Phương Lâm lại hoàn toàn không kinh ngạc. Bởi vì theo Phương Lâm thấy, tư chất như vậy căn bản không có gì để kinh ngạc. Trước đây hắn đã nhìn thấy rất nhiều.
Trên thực tế, Phương Lâm không phải chủ nhân thật sự của thân thể này. Mười ngày trước, Phương Lâm thức tỉnh, nhưng lại thức tỉnh ở trong thân thể xa lạ này.
Phương Lâm còn nhớ rõ, mình chính là đệ nhất thiên tài của Đan Thánh cung, vị luyện đan sư truyền kỳ trẻ tuổi nhất thành tựu Đan Tôn, một tay thuật luyện đan thần quỷ khó dò.
Chỉ có điều Phương Lâm vì chế luyện một viên đan dược vượt qua sinh tử, trong quá trình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lò luyện đan nổ tung, ý thức của Phương Lâm tiêu tan, không biết trải qua bao nhiêu lâu, Phương Lâm liền thức tỉnh ở trong thân thể này.
Không biết là trùng hợp hay thế nào, tên của thân thể này cũng gọi là Phương Lâm.
Mất đi cảnh giới võ đạo tuyệt đối mạnh mẽ trước kia, mất đi tất cả vinh quang, nhưng Phương Lâm không phải chỉ có hai bàn tay trắng. Hắn còn có kinh nghiệm luyện đan và thuật luyện đan không gì sánh kịp.
Vì một lần nữa trở lại đỉnh phong, vì lại chế luyện đan dược vượt qua sinh tử này, Phương Lâm chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu. Tử Hà tông này chính là trạm dừng chân đầu tiên của hắn.
Chương 3 : Lăn Lộn Ăn Rồi Chờ Chết?
Phương Lâm lười biếng dựa vào gốc cây, híp mắt lại nhìn phong cảnh đẹp trước mặt, trong tay cầm một trái cây gặm, thoạt nhìn hết sức thoải mái.
Lúc này, Phương Lâm đã nhập môn một tháng, cơ bản đã quen thuộc Tử Hà tông.
Tử Hà tông chia ra làm hai mạch Đan tông và Võ tông, một mạch chuyên tu luyện đan, một mạch chuyên tu luyện võ đạo.
Phương Lâm tất nhiên là đệ tử một mạch Đan tông, chỉ có điều lại không phải đệ tử chính thức, mà là đệ tử Đan Đồng.
Cái gì gọi là đệ tử Đan Đồng?
Trên thực tế, đệ tử Đan Mạch vừa mới nhập môn đều phải bắt đầu từ đệ tử Đan Đồng đi lên. Đợi đến khi thông qua sát hạch thăng cấp, mới có thể trở thành đệ tử Đan Mạch chân chính.
Năm năm làm đệ tử Đan Đồng, mỗi một năm đều sẽ có một lần sát hạch thăng cấp. Nếu như liên tục năm năm vẫn không có cách nào thông qua, như vậy sẽ bị trục xuất khỏi Tử Hà tông, được thả xuống đến trong sản nghiệp các nơi của Tử Hà tông.
Cho nên, mỗi một đệ tử Đan Đồng đều có năm lần cơ hội thăng cấp.
Nếu như thông qua sát hạch, liền có thể trở thành đệ tử chính thức, có thể tham gia sát hạch phẩm cấp luyện đan sư, tiếp xúc đến nhiều tài nguyên và chỉ điểm của tông môn hơn.
Phương Lâm nhập môn một tháng, ngoại trừ mỗi ngày nằm phơi nắng ra, gần như không có trải qua một chuyện gì nghiêm túc.
Những người vào trở thành đệ tử Đan Đồng cùng Phương Lâm một ngày, mỗi người đều ở trong Bách Thảo viên học tập kiến thức về thảo dược, có thể nói là cả ngày cả đêm. Duy nhất chỉ có Phương Lâm, một tháng này ngoại trừ ngày đầu tiên đến Bách Thảo viên dạo qua một vòng, còn lại không đi qua nữa.
Phương Lâm hành động đặc biệt như vậy cũng có một ít danh tiếng trong ba nghìn đệ tử Đan Đồng. Chỉ có điều trên cơ bản bọn họ đều cười nhạo và xem thường, cho rằng Phương Lâm người này hết ăn lại nằm, hoàn toàn không có lòng cầu tiến, nhất định sẽ bị trục xuất.
Phương Lâm ngược lại có vẻ thảnh thơi an nhàn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt và cách nhìn của người khác đối với hắn. Mỗi ngày hắn đi khắp nơi xem thử, bình thường là ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Không phải Phương Lâm hết ăn lại nằm, mà hắn căn bản không cần phải đi học tập.
Lấy thành tựu luyện đan của Phương Lâm kiếp trước, chỉ làm đệ tử Đan Đồng thật sự không đáng nhắc tới.
Về phần Bách Thảo viên này, ngày đó Phương Lâm đi dạo một vòng, đã nhận biết rõ rất cả thảo dược trong vườn, căn bản không cần thiết lại đi lần thứ hai.
Đối với Phương Lâm, thành thật chờ sát hạch thăng cấp như vậy là đủ rồi.
– Phương Lâm, tại sao ngươi lại ở chỗ này ngủ thẳng giấc như vậy?
Giọng nói thiếu nữ thanh thúy vang lên. Chỉ thấy một người thiếu nữ mặc trang phục đệ tử Đan Đồng mộc mạc từ phía sau đi tới.
Thiếu nữ này là một trong mấy người trở thành đệ tử Đan Đồng cùng ngày với Phương Lâm. Nàng tên là Lục Tiểu Thanh, xem như là số ít người trong đệ tử Đan Đồng có quan hệ không tệ với Phương Lâm.
Lục Tiểu Thanh đi tới trước mặt Phương Lâm, nhìn bộ dạng lười biếng này của Phương Lâm, thực sự tức giận không chỗ phát tiết được, trên mặt hoàn toàn không có chút sắc mặt tốt nào.
– Phương Lâm, ngày nào ngươi cũng đều như vậy, đến lúc sát hạch khẳng định không qua nổi. Năm năm Đan Đồng, chẳng lẽ ngươi tính lăn lộn ăn xong chờ chết như vậy sao?
Lục Tiểu Thanh tận tình nói, hết sức bất mãn đối với bộ dạng của Phương Lâm bây giờ.
Phương Lâm nhìn dáng vẻ Lục Tiểu Thanh lo lắng như vậy, cảm thấy vô cùng thú vị, lập tức vừa cười vừa nói:
– Gấp gì chứ? Không phải lúc này mới nhập môn một tháng sao? Thời gian còn nhiều.
Lục Tiểu Thanh nghe hắn nói như thế, hận không thể kéo Phương Lâm từ dưới đất đứng lên.
– Ngươi có biết sát hạch thăng cấp khó khan thế nào không? Rất nhiều những sư huynh sư tỷ kia cũng thất bại hai ba lần. Ngươi cứ như vậy đừng nói năm lần cơ hội, mười lần cũng không qua được!
Lục Tiểu Thanh tức giận nói.
Phương Lâm đứng dậy, phủi bụi đất bám trên người, vừa cười vừa nói:
– Tiểu Thanh sư muội có tin hay không, đợi đến lần sát hạch đầu tiên sẽ biết. Ngược lại, Tiểu Thanh sư muội phải cố gắng đi. Đừng để đến lúc đó ta thành đệ tử chính thức, sư muội lại vẫn là đệ tử Đan Đồng.
Lục Tiểu Thanh mở to đôi mắt, ánh mắt kỳ quái dị nhìn Phương Lâm. Nàng không rõ, người này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy?
Lục Tiểu Thanh bất đắc dĩ, trong lòng đã hơi thất vọng về Phương Lâm. Cho dù ngươi có ít thiên phú, nhưng lười nhác như vậy, ngay cả một ít kiến thức về thảo dược cũng không chịu đi học tập, có quỷ mới tin ngươi có thể thông qua sát hạch.
– Bản thân ngươi tự xem rồi làm. Ta không quan tâm tới ngươi nữa.
Lục Tiểu Thanh giậm chân, tức giận rời đi.
Phương Lâm cười. Hắn vừa muốn tiếp tục ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy Mạnh Vô Ưu trưởng lão từ cách đó không xa đi đến.
– Phương Lâm, ngươi chán chường như vậy, thật sự có lỗi với thể chất cây khô gặp mùa xuân này của ngươi!
Mạnh Vô Ưu trưởng lão người còn chưa tới, tiếng thở dài đã vang lên.
Phương Lâm ngẩn người ra. Mình chán chường chỗ nào? Mình rạng ngời như vậy, vui tươi như vậy, hoàn toàn có nhìn ra bộ dạng chán chường đâu nhỉ?
Mạnh Vô Ưu đi tới gần nhìn Phương Lâm, trên mặt có một phần hổ thẹn và vẻ bất đắc dĩ.
Theo Mạnh Vô Ưu, Phương Lâm như hiện tại, mình cũng có trách nhiệm. Dù sao Phương Lâm là thiên tài do mình đào ra, lại gặp phải đãi ngộ như thế cũng khó trách Phương Lâm nản lòng thoái chí.
Không sai. Theo Mạnh Vô Ưu, Phương Lâm mỗi ngày nhàn nhã tự tại muốn làm gì lại làm cái đó chính là một loại biểu hiện nản lòng thoái chí.
Trước đây Mạnh Vô Ưu muốn trực tiếp dẫn Phương Lâm đi gặp thủ tọa trưởng lão Đan tông, hi vọng thủ tọa có thể ngoại lệ để cho Phương Lâm trực tiếp trở thành đệ tử chính thức.
Nhưng thủ tọa trưởng lão không đồng ý, cho rằng là người có thiên phú mấy đi nữa cũng không thể ngoại lệ. Nếu Phương Lâm có thiên phú, vậy từ đệ tử Đan Đồng đi lên, cũng có thể rèn luyện được nhiều hơn.
-Mạnh Vô Ưu hết lần này đến lần khác khuyên bảo, nhưng vẫn không có thay đổi được kết quả này. Dù sao Mạnh Vô Ưu chỉ là trưởng lão bình thường của một mạch Đan tông, địa vị có hạn. Chuyện thủ tọa trưởng lão quyết định, hắn không thay đổi được.
Bởi vậy, Mạnh Vô Ưu cảm thấy xấu hổ với Phương Lâm, đồng thời cảm thấy Phương Lâm bởi vì căm phẫn bất bình về chuyện này, mới có thể chán chường như vậy.
Trời đất chứng giám, Phương Lâm lại hoàn toàn không để ý tới loại chuyện này. Cũng khó cho Mạnh Vô Ưu vốn là người hiền lành lại bởi vì cảm thấy xấu hổ với Phương Lâm, một tháng này trước sau trong lòng khó yên.
Phương Lâm cười híp mắt nói:
– Mạnh trưởng lão nhăn mặt, nhíu mày như vậy làm cái gì?
Mạnh Vô Ưu nhìn Phương Lâm tươi cười, trong lòng càng xấu hổ. Trong lòng hài tử này nhất định rất buồn khổ, còn cố gắng giả vờ tươi cười như vậy, thật làm khó cho hắn.
– Phương Lâm, ta biết trong lòng ngươi bất mãn, nhưng chuyện thủ tọa quyết định, ta cũng bất lực. Ngươi vẫn phải cố gắng rèn luyện, tranh thủ sớm ngày thông qua sát hạch, trở thành đệ tử chính thức, không được lười biếng nữa.
Mạnh Vô Ưu ý nặng tâm dài nói. Hắn không hy vọng thiên tài như Phương Lâm tiếp tục suy sụp xuống.
Phương Lâm cười, nói:
– Trưởng lão có lòng rồi. Trong lòng vãn bối không bất mãn bất cứ chuyện gì cả, cũng không có lười biếng. Chuyện sát hạch, trong lòng vãn bối tự có tính toán.
Mạnh Vô Ưu thở dài, hơi phẫn nộ nói:
– Thủ tọa trưởng lão đố kị người tài như vậy, một mạch Đan tông ta sao có thể có ngày chấn hưng được!
Phương Lâm không nói. Hắn lại không ngốc, tất nhiên nghe được ra trong giọng nói của Mạnh Vô Ưu rất bất mãn đối với thủ tọa Đan tông.
– Mạnh trưởng lão cần phải ăn nói thận trọng.
Phương Lâm cười híp mắt nói.
Mạnh Vô Ưu liếc mắt nhìn Phương Lâm nhưng không dừng lại, tiếp tục nói ra oán niệm chất chứa trong lòng:
– Thủ tọa lòng dạ nhỏ mọn, không muốn thấy Đan tông ta có các thiên tài khác xuất hiện, bằng không liền sẽ ảnh hưởng đến địa vị một mạch này của hắn. Hắn kiến thức nông cạn như vậy, cũng khó trách địa vị một mạch Đan tông ta ở Tử Hà tông từ từ suy yếu!
Phương Lâm mỉm cười, nói:
– Mạnh trưởng lão oán khí lớn như vậy, cũng đừng tức giận tổn thương tới thân thể.
Mạnh Vô Ưu khẽ nhíu mày. Tiểu tử này làm sao vậy? Đáng lẽ người tức giận phải là hắn mới đúng. Tại sao tiểu tử này thoạt nhìn bộ dạng giống như không tim không phổi vậy?
– Phương Lâm, ngươi là thân thể cây khô gặp mùa xuân khó có được. Thân phận đệ tử Đan Đồng này thực sự ủy khuất ngươi. Nhưng quy định của Đan tông quá mức nghiêm ngặt. Nếu như trong vòng năm năm ngươi không vượt qua sát hạch thăng cấp, cho dù là thân thể cây khô gặp mùa xuân cũng tránh không được số phận bị thả xuống dưới. Ngươi phải cố gắng nắm chắc, ngàn vạn lần không nên tiếp tục như vậy nữa.
Mạnh Vô Ưu kiên nhẫn khuyên nhủ. Hắn vô cùng coi trọng tương lai của Phương Lâm, bởi vậy không hy vọng thiên tài như Phương Lâm sẽ rơi xuống.
Phương Lâm nhìn thấy sắc mặt Mạnh Vô Ưu trịnh trọng như vậy, cũng thu hồi vẻ vui cười.
– Mạnh trưởng lão xin cứ yên tâm. Lần sát hạch đầu tiên, ta tất nhiên có thể thông qua.
Phương Lâm nói, trong giọng nói mang theo lòng tin tuyệt đối.
Mạnh Vô Ưu kinh ngạc nhìn Phương Lâm. Hắn cũng có suy nghĩ giống như Lục Tiểu Thanh vừa rồi. Tiểu tử này lấy đâu ra tự tin như vậy? Thậm chí đã không thể gọi điều này là tự tin nữa, mà là cuồng vọng.
Từ đệ tử Đan Đồng thăng cấp thành đệ tử chính thức, đây không phải là chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước, độ khó tương đối lớn. Hiện tại, trong ba nghìn đệ tử Đan Đồng, phần lớn mọi người đều thi hai lần không có thông qua. Có một phần là thi ba lần.
Ngay cả thi bốn lần đều thất bại, cũng không phải là không có. Ở trong ghi chép gần trăm năm qua của Tử Hà tông, vị thiên tài thăng cấp nhanh nhất kia cũng thi tới hai lần.
Phương Lâm lại nói một lần là được thăng cấp. Lời như vậy bất luận là ai nghe được cũng cảm thấy quá mức cuồng vọng, quá mức nực cười.
Mạnh Vô Ưu đang muốn nghiêm túc phê bình Phương Lâm vài câu, bảo hắn không nên cuồng ngạo như vậy, lại nghe thấy có tiếng chuông nặng nề vang vọng toàn bộ một mạch Đan tông.
Phương Lâm nghe được tiếng chuông này, trên mặt có vài phần bất đắc dĩ. Mạnh Vô Ưu lại nói:
– Đan đàn giảng bài bắt đầu, ngươi nhanh đi đi!
Một mạch Đan tông cứ một tháng đều có hai lần đan đàn giảng bài, giữa tháng một lần, cuối tháng một lần, chuyển thành mở ra cho ba nghìn đệ tử Đan Đồng.
Mỗi lần đan đàn giảng bài, tất cả đệ tử Đan Đồng đều phải trình diện. Nếu như có người dám vắng mặt, sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc. Nếu liên tục ba lần vắng mặt, sẽ bị trực tiếp trục xuất khỏi Tử Hà tông.
Thời điểm giữa tháng Phương Lâm đi qua một lần, kết quả trong qua trình nghe giảng, hắn ngủ mất, bị không ít người cười nhạo một hồi.
Đối với Phương Lâm mà nói, bài giảng như vậy đơn giản là hoàn toàn không có ý nghĩa nào.
Nhưng một mạch Đan tông có quy định nghiêm ngặt. Nếu như Phương Lâm không đi, hậu quả có thể nghiêm trọng.
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ cay đắng, đáng thương nhìn Mạnh Vô Ưu, cầu khẩn nói:
– Trưởng lão, đệ tử có thể không đi được không?
Mạnh Vô Ưu trợn mắt, không vui nói:
– Không được! Đan đàn giảng bài không thể vắng mặt. Nếu như tiểu tử ngươi dám không đi, ta sẽ tự mình xách ngươi qua!
– Đi thì đi.
Phương Lâm bĩu môi, chỉ có thể vô cùng không tình nguyện đi về phía nơi đan đàn giảng bài.
Mạnh Vô Ưu nhìn theo bóng lưng Phương Lâm đi một bước lắc lư ba cái, thực sự hận không thể tát một cái. Nhưng nghĩ đến Phương Lâm gặp phải đãi ngộ bất công, hắn chỉ có thể thở dài.
Rất nhiều đệ tử Đan Đồng đều đi về phía đan đàn. Khi Phương Lâm chạy tới, đan đàn lớn như vậy đã có rất nhiều người. Các đệ tử Đan Đồng đã tới gần như đông đủ. Phương Lâm xem như là tới muộn.
Chương 4 : Ngủ Ngáy
Phương Lâm đến cũng khiến cho một ít đệ tử Đan Đồng chú ý.
– Mau nhìn kìa. Người kia có phải là Phương Lâm hay không?
– Chính là hắn. Phương Lâm này mặc dù lười nhác mấy, cũng không dám vắng mặt khi đan đàn giảng bài.
– Hắc hắc, lần trước hắn lại ngủ trong lúc đang học. Lần này không biết sẽ làm ra trò cười gì cho thiên hạ?
– Mặc kệ hắn. Người này chính là một kẻ lăn lộn ăn rồi chờ chết. Nghe nói còn là thân thể cây khô gặp mùa xuân gì đó. Hừ hừ, cho dù có thiên phú tốt lại thế nào! Không cố gắng vẫn sẽ bị mai một.
…
Sắc mặt Phương Lâm vẫn bình thường, bộ dạng thảnh thơi an nhàn, giống như căn bản không nghe thấy những tiếng châm chọc và chế giễu của đám người xung quanh.
– Phương Lâm, bên này.
Lục Tiểu Thanh ở cách đó không xa vẫy tay về phía Phương Lâm, ra hiệu hắn nhanh đi qua.
Phương Lâm cười, bước nhanh tới, ngồi xuống ở bên cạnh Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh có phần oán trách nói:
– Tại sao lại tới muộn vậy? Nếu như buổi giảng bài bắt đầu ngươi còn chưa tới, sẽ bị xem là vắng mặt!
Phương Lâm cười hì hì, nói:
– Gặp phải Mạnh trưởng lão nên ở lại một hồi. Nếu không cũng không đến muộn như vậy.
Lục Tiểu Thanh còn chưa lên tiếng, một thiếu niên ở bên cạnh nàng đột nhiên nói:
– Ngươi tới hay không cũng không khác gì nhau. Dù sao ngươi tới cũng chỉ để ngủ gà ngủ gật.
Nghe hắn nói như thế, Phương Lâm vẫn cười không để ý tới. Nhưng Lục Tiểu Thanh lại hết sức tức giận, trừng mắt với người kia.
– Tôn Hạo, ngươi nói vậy là có ý gì?
Lục Tiểu Thanh chất vấn thiếu niên kia.
Phương Lâm ở một bên khuyên nhủ:
– Thôi đi, Tôn sư đệ cũng không phải cố ý.
Nào ngờ Tôn Hạo này căn bản không cảm kích, trái lại cười lạnh một tiếng, nhìn Phương Lâm xem thường, nói:
– Có người nào không biết Phương Lâm ngươi là một phế vật lăn lộn ăn rồi chờ chết, không có thiên phú lại không biết vươn lên. Lần trước đan đàn giảng bài, ngươi lại ở phía dưới ngủ. Loại người như ngươi, Tôn Hạo ta xấu hổ khi làm bạn.
Nói xong, hắn đứng dậy đi tới phía xa ngồi xuống.
Lục Tiểu Thanh tức giận nói không ra lời. Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai của nàng.
– Không có việc gì. Ta cũng không tức giận, sư muội tức giận như vậy làm gì?
Phương Lâm cười ha hả nói.
Lục Tiểu Thanh xoay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Phương Lâm, mở miệng nói:
– Phương Lâm, ngươi vì sao không tức giận? Lẽ nào ngươi thật sự tính lăn lộn ăn rồi chờ chết sao? Ngươi có thiên phú tốt như vậy, vì sao không thể vươn lên một chút hả?
Phương Lâm nhìn thần sắc Lục Tiểu Thanh, biết nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Phương Lâm thu lại dáng vẻ tươi cười, nói lời son sắt:
– Sư muội yên tâm đi, ta nhất định sẽ thông qua sát hạch.
Lục Tiểu Thanh “A” một tiếng, cũng không biết là tin tưởng hay thất vọng, nhưng không nói nữa.
Lúc này, một nhóm hơn mười người từ phía xa đi tới. Bọn họ đều là mặc trang phục đệ tử Đan Đồng nhưng khí thế lại rất dồi dào. Nhất là người dẫn đầu nhìn quanh một vòng, rất nhiều đệ tử Đan Đồng đều lộ vẻ kính nể, e sợ và ngưỡng mộ hắn.
– Khang sư huynh, đã giữ lại vị trí cũ cho sư huynh.
Trên mặt mấy đệ tử Đan Đồng đều lộ vẻ lấy lòng, nói với người thanh niên họ Khang này.
Mặt Khang Lộc không đổi sắc, khẽ gật đầu, đi theo sau tới vị trí đầu của đan đàn, trực tiếp ngồi xuống.
Những đệ tử Đan Đồng đi theo Khang Lộc, từng người đều ngồi xuống ở gần đó. Đám người này chiếm vị trí tốt nhất của đan đàn.
Chỉ có điều thấy tình cảnh như vậy, các đệ tử Đan Đồng ở đây lại không có ai lộ vẻ bất mãn. Thậm chí rất nhiều người đều cảm thấy đương nhiên.
Bởi vì người kia là Khang Lộc, cho nên có tư cách chiếm vị trí tốt nhất.
Trong ba nghìn đệ tử Đan Đồng hiện nay, Khang Lộc người này chính là người có hy vọng thông qua sát hạch trở thành đệ tử chính thức nhất. Tuy rằng hắn đã thất bại hai lần, nhưng hai lần trước cũng chỉ là thiếu một chút. Nhất là lần thứ hai, chẳng qua là kém chút xíu.
Nếu không phải là Đan tông có quy định nghiêm ngặt, sau lần thứ hai sát hạch, Khang Lộc đã có khả năng làm đệ tử chính thức.
Lần sát hạch thứ ba sắp đến, Khang Lộc có thể thông qua gần như là chuyện ván đã đóng thuyền. Cũng bởi vậy địa vị của hắn ở trong các đệ tử Đan Đồng cực cao, có rất nhiều người theo đuôi.
Khang Lộc đến sau, đan đàn vốn còn có chút xôn xao, đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Mặc dù vẫn có người nói chuyện, nhưng đều hạ thấp giọng, rất sợ chọc cho Khang Lộc không vui.
Khang Lộc ngồi ở chỗ đó nhắm mắt dưỡng thần, thoáng lộ ra gương mặt gầy gò cùng vài phần lạnh lùng nghiêm nghị.
– Khang sư huynh, lần này trong đám đệ tử Đan Đồng mới nhập môn có một người đáng để chú ý một chút.
Có người ở bên cạnh Khang Lộc nói.
Khang Lộc không có mở mắt, thản nhiên nói:
– Người nào?
Người kia nói:
– Người này họ Phương tên Lâm, lúc sát hạch nhập môn được phát hiện là thân thể cây khô gặp mùa xuân.
Khang Lộc ồ một tiếng, trong giọng nói có vài phần kinh ngạc và hiếu kỳ.
Người còn lại nghe vậy lại bĩu môi, nói với Khang Lộc:
– Khang sư huynh, ta cũng biết Phương Lâm này. Tuy rằng hắn có thiên phú không tệ, nhưng là một người không biết tiến tới. Nhập môn một tháng, hắn chỉ đi tới Bách Thảo viên một lần. Ngay cả trong lúc đan đàn giảng bài giữa tháng cũng ngủ gật. Người như vậy, căn bản không đáng để quan tâm.
Khang Lộc nghe vậy, nở nụ cười, nói:
– Hóa ra người đã ngủ gật trong lúc đan đàn giảng bài chính là Phương Lâm này. Đã như vậy, lại không cần tiếp tục quan tâm tới người này làm gì. Không có bất kỳ giá trị gì.
Mấy người nghe vậy đều gật đầu, cảm thấy lời Khang Lộc nói vô cùng có lý.
– Yên lặng!
Tiếng quát tiếng lớn ầm ầm vang lên. Một bóng người từ trên không hạ xuống, đứng ở trên thạch đài cao vút.
Toàn thân người này mặc áo bào trắng, mái tóc dài bay lượn, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Đó là một vị nữ tử.
– Hôm nay lại là Mộc Yến trưởng lão giảng bài. Thật sự là một lần hiếm có!
– Vận khí của chúng ta lại tốt như vậy. Nhập môn một tháng đã gặp được Mộc Yến trưởng lão, quả nhiên thanh tú thoát tục giống như trong lời đồn đại!
– Tuy rằng Mộc Yến trưởng lão có vẻ ngoài thanh tú, nhưng lại hết sức nghiêm khắc. Chúng ta phải lắng nghe bài giảng, bằng không đợi lát nữa lúc vấn đáp, sẽ bị trách cứ.
…
Khuôn mặt Mộc Yến trưởng lão lạnh lùng, đôi mắt đẹp nhìn tất cả đệ tử Đan Đồng một lượt.
– Rất tốt. Ba nghìn đệ tử, không một ai vắng mặt. Bắt đầu giảng bài!
Mộc Yến trưởng lão nói, giọng nói không lớn, lại có thể vang lên rõ ràng ở bên tai của mỗi một đệ tử Đan Đồng.
Nghe vậy, ba nghìn đệ tử bao gồm cả kẻ lười biếng Phương Lâm này đều đứng dậy, hướng về phía bốn bức tượng xung quanh đan đàn bái lạy.
Bốn bức tượng này chính là bốn vị đại sư đan đạo từng xuất hiện trong một mạch Đan tông, cũng là bốn vị đại sư có thành tựu cao nhất từng xuất hiện ở Tử Hà tông.
Sau khi bốn người thành tựu đại sư, liền lưu lại bốn loại truyền thừa, cất giữ ở trong bốn bức tượng này, lưu lại cho các đệ tử hậu bối Đan tông có duyên.
Chỉ có điều cho tới bây giờ, truyền thừa của bốn vị đại sư này lưu lại vẫn không có người nào thu được. Nhưng bốn bức tượng này vẫn tượng trưng cho địa vị cao cả trong toàn bộ một mạch Đan tông.
Sau khi bái lạy, ba nghìn đệ tử lại ngồi trên mặt đất, nghe Mộc Yến trưởng lão giảng bài.
Bởi vì đối tượng giảng bài là đệ tử Đan Đồng, bởi vậy Mộc Yến trưởng lão sẽ không nói về một ít con đường luyện đan cao thâm. Phần nhiều là giảng giải về kiến thức thảo mộc.
Kiến thức thảo mộc chính là cơ sở luyện đan. Nhưng mặc dù là cơ sở, kiến thức về một đạo thảo mộc cũng là kiến thức uyên thâm rộng lớn. Cho dù là những luyện đan sư có chút thành tựu, cũng sẽ không ngừng học tập kiến thức thảo mộc.
Ngược lại những luyện đan sư có kiến thức nông cạn sẽ cảm thấy kiến thức thảo mộc chính là đường nhỏ, không đáng để tốn quá nhiều tinh lực. Nhưng chính bởi vì loại ý nghĩ này, thành tựu suốt đời của bọn họ cũng sẽ không quá cao.
Tuy rằng Mộc Yến trưởng lão là người rất nghiêm túc, nhưng cũng rất có kinh nghiệm giảng giải, rất nhiều kiến thức thảo mộc khó có thể hiểu được nàng lại giảng giải thấu đáo, lời lẽ dễ hiểu, khiến cho phần lớn đệ tử Đan Đồng ở đây đều có thể hiểu được.
Lục Tiểu Thanh nghe cực kỳ nghiêm túc, trong tay cầm giấy bút, thường xuyên ghi lại những lời Mộc Yến trưởng lão nói. Có không ít người cũng giống như nàng.
Phương Lâm ngồi ở chỗ đó, toàn thân giống như đang ngẩn người, lưng thẳng ngây người nhìn lên trên không trung.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Lâm nhắm hai mắt lại, tự nhiên phát ra tiếng ngáy.
Phương Lâm lại ngủ!
Khi tiếng ngáy vang lên, Lục Tiểu Thanh mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm. Ở trong trường hợp quan trọng như vậy, người này tự nhiên lại ngủ gật? Chẳng lẽ điên rồi sao?
– Mau dậy đi!
Lục Tiểu Thanh vội vàng đẩy Phương Lâm một cái, nhưng đã quá muộn. Tiếng ngáy chói tai ở trong đan đàn yên tĩnh đặc biệt vang dội. Ngay lập tức từng đôi mắt nhìn về phía Phương Lâm. Trong đó bao gồm cả Mộc Yến trưởng lão trên thạch đài.
Mặt Mộc Yến trưởng lão không đổi sắc, nhưng đôi mắt kia lại lạnh đến dọa người.
Khang Lộc quay đầu lại liếc nhìn, khóe miệng cong lên, lộ vẻ khinh thường.
– Phương Lâm này thật đúng là bùn nhão không trát nổi tường.
Tôn Hạo trước đó đã cười nhạo Phương Lâm, cũng cười lạnh nói.
Phương Lâm mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh, lại hỏi Lục Tiểu Thanh:
– Buổi giảng bài kết thúc rồi sao?
Lục Tiểu Thanh thực sự hận không thể ấn đầu Phương Lâm xuống đất. Người này tự nhiên ngủ tới mơ hồ, còn hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy.
Lục Tiểu Thanh không dám nói lời nào. Nàng chỉ có thể cầu khẩn Phương Lâm người này bị trách phạt nhẹ một chút.
Phương Lâm cũng đã hiểu được tình huống lúc này. Trong lòng hắn có phần bất đắc dĩ.
“Ôi, thân thể quá kém, vừa ngẩn người ra như thế tự nhiên lại ngủ mất.”
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ. Nhất thời hắn lại cảm thấy có một ánh mắt lạnh tới tận xương đang nhìn mình chăm chú.
– Ngươi tên là gì?
Giọng nói của Mộc Yến trưởng lão vang lên. Trong giọng nói lộ rõ sự tức giận.
Mỗi một đệ tử Đan Đồng phía dưới đều dùng ánh mắt có chút hả hê nhìn Phương Lâm. Trong lòng bọn họ đều cảm thấy Phương Lâm lần này sẽ gặp xui xẻo.
Lần trước Phương Lâm ngủ gật trong lúc đan đàn giảng bài, đã bị một vị trưởng lão giảng bài lúc đó hung hăng khiển trách một trận. Lần này Phương Lâm lại ngủ, hơn nữa còn rơi vào trong tay của Mộc Yến trưởng lão. Vậy sẽ không đơn giản chỉ là khiển trách một trận nữa.
Tính tình Mộc Yến trưởng lão lại nổi tiếng trong tất cả trưởng lão, vô cùng nghiêm khắc. Đã từng có đệ tử Đan Đồng cười nói với người khác trong lúc nàng giảng bài, bị nàng lập tức đánh gãy tay chân.
Lần này Phương Lâm lại trực tiếp ở phía dưới ngủ. Rất nhiều đệ tử đều có thể dự đoán ra kết quả thê thảm của Phương Lâm này.
Đối mặt với câu hỏi của Mộc Yến, Phương Lâm chỉ có thể trả lời:
– Đệ tử Phương Lâm.
Mộc Yến gật đầu, bỗng nhiên sắc mặt chợt lạnh lùng, quát:
– Phương Lâm lớn mật! Ngươi có biết tội của ngươi không?
Phương Lâm tỏ vẻ đáng thương nhìn Mộc Yến, ủy khuất nói:
– Đệ tử có tội gì?
Mộc Yến giận dữ cười ngược, nói:
– Trong lúc ta giảng bài, ngươi lại dám ngủ. Ta giảng bài mấy năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải đệ tử như ngươi. Ngươi còn dám hỏi có tội gì?
Phương Lâm nhìn về phía Mộc Yến cung kính hành lễ vãn bối, mở miệng nói:
– Trưởng lão, đệ tử cũng không phải ngủ gật, mà là sau khi nghe trưởng lão giảng bài, trong lòng có cảm giác, rơi vào trầm tư mà thôi. Mong trưởng lão minh giám.
Chương 5 : Chẳng Lẽ Là Thiên Tài?
Nghe được những lời này của Phương Lâm, rất nhiều đệ tử Đan Đồng ở đây bao gồm cả Mộc Yến trưởng lão trên thạch đài, sắc mặt đều cực kỳ đặc sắc. Tất cả đều nhìn về phía Phương Lâm, ánh mắt giống như nhìn quái vật.
Đây phải là người da mặt dày tới mức nào, mới có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
Ngay cả Lục Tiểu Thanh đang lo lắng cho Phương Lâm, cũng bị lời Phương Lâm nói chọc cho dở khóc dở cười. Ngươi rõ ràng đang ngủ gật, nhận vậy luôn đi có được hay không? Còn trầm tư? Tiếng ngáy đã lộ ra tất cả.
Mộc Yến trưởng lão cũng tức giận, sắc mặt vô cùng khó coi. Nàng luôn luôn nghiêm khắc, lại gặp phải loại cực phẩm như Phương Lâm này, trợn tròn mắt nói mò. Trong lòng nàng càng không thích Phương Lâm.
Phương Lâm ngược lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, mắt đối diện cùng Mộc Yến trưởng lão, hoàn toàn không có chút chột dạ. Biểu hiện ung dung bình tĩnh này, ngược lại khiến cho Mộc Yến có hơi kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, trong lòng Mộc Yến trưởng lão đã có tính toán, lập tức nói:
– Phương Lâm, ngươi nói ngươi không ngủ, mà đang nghe ta giảng bài sao?
Phương Lâm gật đầu, nói:
– Đệ tử thật sự đang nghiêm túc nghe trưởng lão giảng bài, tuyệt đối không có chút thất thần nào.
– Thật không biết xấu hổ!
Đây là ý nghĩ trong lòng tất cả đệ tử Đan Đồng lúc này.
Khóe miệng Mộc Yến trưởng lão khẽ cong lên, nói:
– Đã như vậy, ta sẽ ra vài đề kiểm tra ngươi. Tất cả đều liên quan tới nội dung ta vừa giảng bài. Nếu như ngươi đáp được, ta sẽ không truy cứu nữa. Nếu như ngươi đáp không được, ta tất nhiên sẽ đánh gãy hai tay, hai chân ngươi, sau đó huỷ bỏ một lần cơ hội thăng cấp của ngươi!
Lời này vừa nói ra, không ít người đều nhìn về phía Phương Lâm với ánh mắt thương hại. Đánh gãy tay chân cũng không tính là gì, còn muốn loại bỏ một lần cơ hội thăng cấp. Trừng phạt này không thể nói là không nặng.
Đệ tử Đan Đồng có thời gian năm năm, cũng chỉ có năm lần cơ hội thăng cấp. Thất bại một lần lại ít một lần.
Hôm nay nếu như Phương Lâm bị trừng phạt, vậy cũng chỉ có bốn lần cơ hội thăng cấp. Đối với đệ tử Đan Đồng mà nói, điều này quả thực chính là nghiêm khắc trừng phạt nhất.
Trên mặt Lục Tiểu Thanh đầy vẻ lo âu, muốn mở miệng cầu tình cho Phương Lâm. Nhưng nghĩ tới mình chẳng qua là đệ tử Đan Đồng, làm gì có tư cách cầu tình cho Phương Lâm?
Khang Lộc ngồi ở phía trên, vẻ mặt giống như xem kịch vui, hình như đang chờ đợi cục diện Phương Lâm bị đánh gãy hai tay, hai chân kia.
Khi mọi người ở đây cho rằng Phương Lâm sẽ do dự không quyết, Phương Lâm vô cùng quyết đoán ung dung nói:
– Vậy mời trưởng lão ra đề.
“Tiểu tử này, xem ra là không chịu cầu tiến.”
Khang Lộc khẽ lắc đầu. Thân thể cây khô gặp mùa xuân gì chứ? Không có tư chất, lại là một kiểu người như vậy, thật sự khiến cho người ta thất vọng.
“Phương Lâm à Phương Lâm, ai bảo ngươi và Lục Tiểu Thanh thân thiết như vậy. Ta thật ra muốn xem thử, sau khi ngươi bị đánh gãy tay chân, Lục Tiểu Thanh còn có thể để ý tới ngươi nữa hay không?
Vẻ mặt Tôn Hạo cười lạnh nhìn Phương Lâm, không kịp chờ đợi, muốn xem kết quả Phương Lâm thê thảm.
Mộc Yến nhìn Phương Lâm, trong lòng ngược lại có hơi nghi ngờ. Vì sao người này lại tự tin đến vậy? Ánh mắt đặc biệt trong suốt, hoàn toàn không thấy sợ hãi. Điều này thật sự rất không bình thường.
– Ngươi nghe cho kỹ. Vừa rồi ta đề cập tới, hoa Thu Nguyệt Bạch này có công hiệu gì?
Mộc Yến không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói ra đề thứ nhất.
Vấn đề này vừa nói ra, không ít đệ tử Đan Đồng phía dưới đều biết đáp án. Lục Tiểu Thanh cũng biết, muốn len lén nói cho Phương Lâm.
– Đề này đơn giản. Thu Nguyệt Bạch chính là thảo dược có tính hàn, trực tiếp ăn vào có giảm bớt chứng hỏa, áp chế võ giả huyết khí vô cùng nóng nảy. Nhưng ăn quá liều, sẽ tạo thành võ giả khí huyết ngưng trệ. Người nghiêm trọng sẽ tổn thương kinh mạch. Thu Nguyệt Bạch có thể chế luyện Thu Lộ đan, Băng Nhan đan, Huyền Thủy đan, Hàn Sương đan.
Phương Lâm không nhanh không chậm nói.
Mộc Yến nghe vậy, trên mặt có vẻ kinh ngạc. Mà các đệ tử Đan Đồng phía dưới, ai nấy đều mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm.
Lục Tiểu Thanh vui mừng bất ngờ nhìn Phương Lâm. Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới hắn tự nhiên lại thật sự trả lời được.
– Hắn làm sao có thể trả lời được? Hắn không phải một phế vật lăn lộn ăn rồi chờ chết sao? Hắn chẳng lẽ lại thật sự nghe giảng bài?
Sắc mặt Tôn Hạo khó coi, căn bản không ngờ được Phương Lâm có thể trả lời đúng.
Trên mặt Khang Lộc có vẻ kinh ngạc, lập tức nhíu mày.
– Tiểu tử này ngược lại có phần vượt ra ngoài dự đoán.
Khang Lộc cười mà như không cười nói. Người bên ngoài cũng không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Người kinh ngạc nhất vẫn là Mộc Yến. Bởi vì nàng vững tin, vừa rồi Phương Lâm này thật sự đang ngủ gật, căn bản không có nghe mình giảng bài. Về điểm này không thể nghi ngờ.
Nhưng bây giờ Phương Lâm lại hết sức ung dung trả lời vấn đề của mình, hoàn toàn không có chút sai lầm nào. Đơn giản là câu trả lời hoàn mỹ nhất.
– Thế nào trưởng lão? Chẳng lẽ đệ tử trả lời không đúng sao?
Phương Lâm nhìn thấy Mộc Yến không nói lời nào, lập tức nghi ngờ hỏi.
Mộc Yến lấy lại tinh thần, đôi mi thanh tú nhíu lại, cảm thấy thời khắc này Phương Lâm đang cố ý khiến mình khó chịu.
– Ngươi đáp rất tốt. Chỉ có điều ta còn có hai đề nữa, hi vọng ngươi có thể tiếp tục trả lời đúng. Bằng không trừng phạt của ta đối với ngươi sẽ không thay đổi.
Mộc Yến nói.
Phương Lâm cười, nói:
– Trưởng lão cứ việc ra đề.
“Không biết sống chết!”
Rất nhiều đệ tử Đan Đồng đều không nhịn được âm thầm nói. Bọn họ cảm thấy Phương Lâm đắc ý thái quá. Hắn cho rằng may mắn trả lời được một đề là có thể trả lời được tất cả các vấn đề sao?
Trong lòng Mộc Yến cũng tức giận. Nàng lập tức thoáng suy nghĩ, nghĩ ra một vấn đề có độ khó khá lớn.
– Ngươi hãy nghe cho kỹ, trước đó ta nhắc tới Thanh Tâm Đan, cần loại thảo dược nào để chế luyện?
Mộc Yến mở miệng nói.
Vấn đề này vừa ra, không ít đệ tử Đan Đồng ở đây đều lộ vẻ vắt óc suy nghĩ. Chỉ có rất ít người trong lòng biết đáp án. Khang Lộc này chính là một người trong số đó.
Đề này có độ khó, đệ tử Đan Đồng bình thường không thể trả lời được. Độ khó của đề sát hạch thăng cấp chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Vừa rồi lúc Mộc Yến giảng bài cũng không nói quá kỹ càng tỉ mỉ. Lúc này nàng đưa ra vấn đề này bảo Phương Lâm trả lời, ngược lại có vài phần cố ý muốn gây khó dễ.
Lục Tiểu Thanh muốn nói đáp án cho Phương Lâm, nhưng đề này ngay cả nàng cũng không biết đáp án. Dù sao nàng cũng chỉ là đệ tử nhập môn một tháng. Vấn đề này nàng căn bản không thể trả lời được.
Lúc này, Lục Tiểu Thanh cũng chỉ có thể cầu khẩn Phương Lâm tự cầu nhiều phúc. Nàng không giúp được cái gì.
Phương Lâm nhìn Mộc Yến, lộ ra một nụ cười mỉm, nói:
– Vấn đề này đệ tử cũng vừa mới biết.
– A? Vậy ngươi nói thử xem.
Trong lòng Mộc Yến kinh ngạc, nhưng vẫn không mấy tin tưởng Phương Lâm có thể trả lời được vấn đề này.
Rất nhiều người ở đây cũng cảm thấy Phương Lâm đang cứng rắn chống đỡ. Vấn đề này khó như vậy, ngươi một người vừa mới nhập môn một tháng, lại là phế vật lăn lộn ăn rồi chờ chết làm sao có thể trả lời được?
Chỉ nghe Phương Lâm nói:
– Thanh Tâm đan chỉ là nhóm đan dược không nhập lưu, chính xác mà nói là nhân giai hạ phẩm, có tác dụng tĩnh tâm an thần thuận khí. So với nói là đan dược, không bằng nói là một loại thuốc bổ, đối với võ giả có tác dụng không lớn. Nó cần Tĩnh U thảo, nước không nguồn cùng với Đăng Oánh hoa tới chế luyện.
Sau khi Phương Lâm trả lời xong, toàn bộ đan đàn im lặng như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt cổ quái nhìn Phương Lâm. Mỗi người đều có biểu tình vô cùng đặc sắc.
Trong mắt Mộc Yến cũng liên tục hiện ra tia sáng kỳ dị. Phương Lâm trả lời quả thực chính là tiêu chuẩn đến mức không thể lại tiêu chuẩn hơn. Nhưng mấu chốt là Phương Lâm làm sao có thể trả lời được?
Miệng Lục Tiểu Thanh khẽ mở ra. Trong lòng nàng vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Mà Tôn Hạo cách đó không xa sắc mặt lại tái xanh, khó coi giống như ăn phải chuột chết.
Ngồi phía trên, biểu tình Khang Lộc cũng thay đổi, có thêm vài phần nghiêm trọng.
Đối với biểu tình kinh ngạc của những người ở đây, trong lòng Phương Lâm không quá để ý.
Nói đùa, Phương Lâm ta đường đường là Đan Tôn có được không? Bảo ta trả lời vấn đề đơn giản như vậy quả thực chính là đang sỉ nhục ta đi? Nếu không phải hiện tại không thể làm theo ý mình, loại vấn đề này Phương Lâm ta căn bản xem thường trả lời.
Nếu như Phương Lâm vẫn là Phương Lâm kiếp trước, nếu ai hỏi hắn loại vấn đề này, Phương Lâm nhất định sẽ nhảy dựng lên, một tát đánh tới trên mặt người kia, sau đó đạp hắn một cước bay hơn mười dặm.
Đường đường là Đan Tôn lại phải trả lời ngươi loại vấn đề về đan dược không nhập lưu này, đây không phải là sỉ nhục người thì là cái gì?
Khi Phương Lâm trả lời vấn đề này, trong lòng cũng cực kỳ phiền muộn. Nhưng vừa nhìn thấy biểu tình kinh ngạc và khó có thể tin nổi của mọi người xung quanh, trong lòng hắn lại thư thái không ít.
Mộc Yến trưởng lão cuối cùng lộ vẻ xúc động, thu hồi lại cảm giác không thích đối với Phương Lâm ban đầu, có thêm vài phần hiếu kỳ và kinh ngạc nghi ngờ.
– Phương Lâm, ngươi nhập môn mấy năm?
Mộc Yến không nhịn được hỏi. Nếu như tư cách đệ tử cũ nhập môn ba bốn năm, ngược lại rất có khả năng biết được đáp án của vấn đề này.
Phương Lâm nói:
– Đệ tử mới vừa nhập môn một tháng.
Biểu tình trên mặt Mộc Yến cứng đờ, không nhịn được nói:
– Ngươi mới nhập môn một tháng? Sao có thể như vậy được?
Nghe được Mộc Yến nói, trên mặt rất nhiều đệ tử Đan Đồng phía dưới đều lộ ra vẻ lúng túng. Bọn họ đều là đệ tử Đan Đồng nhập môn đã vài năm, nhưng còn không bằng một đệ tử mới nhập môn một tháng. Thật sự mất mặt.
Chỉ có điều cũng kỳ quái. Phương Lâm hắn mới nhập môn một tháng, hơn nữa một tháng này gần như là bỏ phí. Tại sao lúc này hắn lại trở nên lợi hại như vậy, liên tiếp trả lời hai vấn đề, hoàn toàn không có một chút sai lầm nào.
Phương Lâm vừa cười vừa nói:
– Đệ tử quả thật mới nhập môn một tháng.
Mộc Yến chợt nhớ tới, Mạnh Vô Ưu đã từng nói với nàng về một đệ tử mới tới tên là Phương Lâm, có thân thể cây khô gặp mùa xuân khó có được. Chẳng lẽ chính là người này?
Nghĩ tới đây, trong lòng Mộc Yến càng thêm kinh ngạc hơn. Thân thể cây khô gặp mùa xuân tuy rằng hiếm thấy, nhưng nhập môn một tháng có thể có kiến thức thảo mộc cơ sở không tầm thường như vậy, biểu hiện như vậy hoàn toàn không giống như một người lăn lộn ăn rồi chờ chết.
– Phương Lâm, ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc. Ta còn có một vấn đề, cho dù ngươi trả lời không được, ta cũng sẽ không trách phạt ngươi.
Mộc Yến nói.audio truyện đêm khuya
Nghe vậy, Lục Tiểu Thanh bất ngờ vui mừng vô cùng. Trái tim đang lơ lửng giờ xem như được đặt xuống. Nàng lập tức cho Phương Lâm một ánh mắt khích lệ.
Phía xa Tôn Hạo thấy vậy, trong lòng rất ghen tỵ. Đối với Phương Lâm, hắn càng thêm oán hận và đố kị.
– Trưởng lão xin cứ hỏi.
Phương Lâm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Mộc Yến gật đầu, không coi thường Phương Lâm, trực tiếp hỏi:
– Triều Dương Quả ba lá, vật ấy bình thường sinh trưởng ở nơi nào?
Vấn đề này vừa ra, Khang Lộc ngồi ở phía dưới, nhất thời thần sắc biến đổi.
Người bên cạnh chú ý tới sắc mặt của hắn, thận trọng hỏi:
– Khang sư huynh, sư huynh làm sao vậy?
Khang Lộc trầm giọng nói:
– Lần trước sát hạch thăng cấp, ta chính là sai đề này.
Người bên cạnh nghe vậy, cũng vô cùng kinh ngạc.