1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Tử Dương dịch
  4. Tập 60: Nắm chắc thắng lợi trong tay “Thiên Địa” (end)

[Audio] Tử Dương dịch

Tập 60: Nắm chắc thắng lợi trong tay “Thiên Địa” (end)

❮ sau

Chương 576: Hậu nhân

Ngô Cát Nhi nghe được lời của Mạc Vấn, sợ hãi trong lòng giảm xuống, đáp “Lão gia, Vô Danh đã xảy ra chuyện gì à.”

Mạc Vấn nghe vậy lông mày nhăn lại, lời của Ngô Cát Nhi chính là biết rõ còn hỏi, nó lại còn cố ý trì hoãn thời gian, nhân cơ hội này âm thầm suy nghĩ nên trả lời hắn như thế nào.

“Nương nương.” Bên ngoài tẩm cung truyền đến thanh âm của thị nữ.

Ngô Cát Nhi nghe thấy thanh âm của thị nữ, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn thấy thế lại nhíu mày lần nữa, thị nữ đến đây hỏi thăm, không thể nghi ngờ là do nghe được trong phòng truyền ra âm thanh khác thường. Hành động của Ngô Cát Nhi lần này nhìn như đang xin chỉ thị của hắn nên trả lời như thế nào, nhưng thực ra đang mượn cơ hội báo cho thị nữ là mình đang bị ức hiếp.

“Gọi Bồ Kiên tới đây.” Mạc Vấn trầm giọng nói với thị nữ kia.

“Phúc Hân, các ngươi đi xuống đi, là Mạc lão gia ở đây.” Ngô Cát Nhi chưa từng nghĩ đến Mạc Vấn sẽ có hành động như vậy, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Mạc lão gia.” Thị nữ không thể đoán được ý tứ trong đó, do dự không dám tiến thối.

Ngô Cát Nhi nghe tiếng chống tay đứng dậy, bước nhanh đi tới mở cửa phòng ra, khoát tay áo với vài tên thị nữ bên ngoài, “Mạc lão gia cùng Văn Hoàng đế là bạn bè chí cốt, lại càng là bằng hữu tri kỷ với cha ta, đi xuống đi, chúng ta có chuyện quan trọng phải thảo luận.”

Mấy vị thị nữ nghe vậy giật mình tỉnh ngộ, nghiêng người thi lễ với Ngô Cát Nhi, sau đó xoay người rời đi.

Ngô Cát Nhi đóng cửa phòng, dời bước đi đến cái bàn ở bức tường phía bắc, cố hết sức bưng một chiếc ghế có khắc hoa đến trước người Mạc Vấn, “Lão gia, mời ngài ngồi.”

Mạc Vấn vốn cực kỳ tức giận, thấy cảnh tượng này lại một lần nữa mềm lòng, “Nhanh nói thật, những tâm tư nhỏ của ngươi không thể gạt được ta.”

“Con có tội, con không nên giấu giếm lão gia, lúc trước Vô Danh thực sự đã tới đây.” Ngô Cát Nhi quỳ rạp xuống đất.

“Hai người các ngươi gặp lại nhau là từ lúc nào?.” Mạc Vấn ngồi lên chiếc ghế, căn cứ thần sắc Ngô Cát Nhi nói chuyện với thị nữ lúc trước sẽ không khó nhìn ra, nàng đã giấu Bồ Kiên gặp gỡ Vô Danh.

“Có lẽ trước đây y đã đến rất nhiều lần, nhưng con cũng không biết được, cho đến thời điểm đầu thu năm trước con một mình ngắm trăng ở hoa viên, phát hiện bóng dáng của y nên gọi y đứng lại.” Ngô Cát Nhi đáp.

“Ngươi cũng nó đã làm những gì?” Mạc Vấn hỏi, lúc Ngô Cát Nhi nói chuyện luôn luôn cúi đầu, hắn không thể nhìn rõ ánh mắt Ngô Cát Nhi, chẳng qua lúc này hắn nhìn người đã không cần nhìn ánh mắt, chỉ nghe thanh âm cùng ngữ điệu đã có thể biết rõ đối phương đang nói thật hay nói dối, lời nói của Ngô Cát Nhi chắc là thật sự.

Ngô Cát Nhi cúi đầu không nói.

“Cứ nói đừng ngại, ta biết rõ các ngươi đã không để mọi chuyện đi quá xa.” Mạc Vấn mở miệng nói ra, Ngô Cát Nhi đã thành hôn nhiều năm, thân thể đương nhiên không thể còn trinh, nhưng trước đó hắn đã gặp Vô Danh, thân thể của nó vẫn là thuần dương, cũng may mắn Vô Danh là thân thể thuần dương, nếu như đổi lại là người đã làm chuyện đó thì chỉ sợ nó đã chết sớm rồi.

“Mới đầu chỉ nói một chút chuyện hoài niệm quá khứ, về sau y thấy con ưu phiền lo lắng, liền hỏi con nguyên nhân vì sao, con lấy chồng nhiều năm lại không thể sinh hạ hoàng tử, chuyện đó đương nhiên không tiện nói ra, chỉ có thể thoái thác bởi vì việc nước mà phiền lòng.” Ngô Cát Nhi nói đến chỗ này ngừng lại.

Mạc Vấn nhíu mày không nói, lời nói của Ngô Cát Nhi cũng không phải không có lý, nàng và Bồ Kiên cũng biết vận mệnh của nước Tần không thể kéo dài, việc này không thể nghi ngờ chính là tâm bệnh lớn nhất của hai người.

“Vô Danh có lòng mang thiên hạ, luôn suy nghĩ cho muôn dân trăm họ, cho rằng thế chân vạc nhiều năm như vậy cũng không phải là kế lâu dài, vì vậy có lòng tương trợ chúng ta dẹp yên nước Tấn, nhất thống thiên hạ.” Ngô Cát Nhi nói ra.

Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, sở dĩ Vô Danh có loại suy nghĩ này, một nửa là bởi vì những năm này y đã đi khắp bốn phương, thấy được nhiều sự buồn đau của nhân gian, dân chúng gian khổ, muốn làm một chút chuyện cho nhân dân, còn có một nửa là cân nhắc vì Ngô Cát Nhi, hy vọng có thể giúp nàng tranh thủ một thời gian yên ổn lâu dài.

“Ngươi đã bảo nó đi làm những chuyện gì.” Mạc Vấn cũng không lệnh cho Ngô Cát Nhi đứng dậy.

Ngô Cát Nhi nghe vậy hoảng sợ ngẩng đầu, phát hiện vẻ phẫn nộ trong ánh mắt của Mạc Vấn đã giảm đi, nên nàng yên tâm bắt đầu kể lại chuyện trước kia, từ thu đông năm trước đến nay, Vô Danh đã vì bọn họ mà lần lượt ra tay trừ đi các vị Trì Tiết đô đốc phản loạn, những người này bị giết như thế nào thì Ngô Cát Nhi không hề biết được.

Trừ loạn bên trong còn có kẻ thù bên ngoài, nước Tần đều sắp xếp mật thám ở các quốc gia, hễ nghe được tướng lĩnh hay trọng thần nước khác căm thù nước Tần liền sẽ báo với triều đình, một khi Ngô Cát Nhi nhận được tin tức sẽ báo cho Vô Danh, để Vô Danh nghĩ cách giết chết bọn chúng, tổng cộng đến nay đã có hơn ba mươi văn thần võ tướng của các nước bị giết.

“Bồ Kiên có biết những điều này không?” Mạc Vấn hỏi, những người Vô Danh giết đều là trọng thần các quốc gia, bên cạnh những người này có nhiều người tu hành giữ chức môn khách và hộ vệ, Vô Danh muốn giết bọn họ chắc chắn cần phải đấu pháp với người tu hành, tu vi của Vô Danh lúc này vẫn còn chưa đủ để tung hoành thiên hạ, ngoài ra còn phải nói đến bảy vị đạo nhân Tử Khí được Trương Động Chi mời tới kia, một khi Vô Danh bị bọn chúng vây bắt thì cũng rất khó toàn thân trở ra.

“Gã đã nhiều lần truy vấn con, con chỉ có thể giả vờ không biết, chính vì vậy, gã cũng không biết được người trợ giúp gã trong bóng tối là ai.” Ngô Cát Nhi nói ra.

“Gọi Bồ Kiên tới đây cho ta.” Mạc Vấn nói ra.

Ngô Cát Nhi nghe vậy liên tục khoát tay, “lão gia, những năm này con không thể sinh hạ hoàng tử, đã bị ghẻ lạnh lắm rồi, nếu như hoàng thượng biết rõ ta vẫn còn liên quan với Vô Danh, thì chỉ sợ long nhan giận dữ, đến lúc đó trong cái hậu cung này lại càng không có chỗ cho Cát Nhi đặt chân rồi.”

Mạc Vấn nghe vậy không tiếp tục đòi gặp Bồ Kiên nữa, Ngô Cát Nhi nói không phải không có lý, mặc dù Ngô Cát Nhi cùng Vô Danh chưa từng vượt quá lễ nghi, nhưng đã có tình ngay lý gian khi âm thầm liên lạc với nhau, giải thích kiểu gì cũng khó hết nghi ngờ.

Mọi chuyện trước mắt đã rõ ràng chân tướng, mặc dù Ngô Cát Nhi đã là đàn bà có chồng nhưng Vô Danh vẫn nhớ mãi không quên được nàng, tình cảm của thiếu niên đều rất hồn nhiên và dai dẳng, Ngô Cát Nhi là cô gái đầu tiên mà Vô Danh thích, Vô Danh vốn trọng tình mà bướng bỉnh, vẫn chưa bao giờ quên được nàng.

Nhưng tình cảm của Ngô Cát Nhi đối với Vô Danh cũng không hề chân thành mà đa phần là lợi dụng nó, hậu cung có nhiều mỹ nhân, những năm này nàng không sinh được con nối dõi cho Bồ Kiên, việc này khiến cho địa vị của nàng lung lay dữ dội, vì bảo vệ địa vị của mình Ngô Cát Nhi bắt đầu lợi dụng Vô Danh làm việc cho Bồ Kiên, chỉ vì muốn giúp đỡ Bồ Kiên đồng thời xây chắc địa vị của mình.

Ngay cả chuyện này Bồ Kiên cũng không phải là người ngoài cuộc, lúc gã còn nhỏ đã có tâm cơ rất sâu, nhiều manh mối rõ ràng như vậy không có lý gì gã lại không đoán ra người ở sau lưng giúp đỡ gã chính là Vô Danh, nhưng gã vẫn không ngăn cản, mà còn ngầm dung túng Ngô Cát Nhi lợi dụng Vô Danh, dùng chuyện này để loại bỏ những kẻ đối lập, trải đường cho việc nhất thống thiên hạ.

“Bồ Kiên đối xử với ngươi như thế nào.” Mạc Vấn hỏi, hắn cũng không thể xác định rõ cách nhìn của mình đối với Bồ Kiên, cần tiến hành xác nhận từ chỗ Ngô Cát Nhi.

“Thời gian trước kia có nhiều lạnh nhạt, gần đây thường xuyên săn sóc quan tâm hơn.” Ngô Cát Nhi đáp.

“Lần gần nhất gã cho ngươi vào hầu hạ là khi nào.” Mạc Vấn hỏi, dưới tình huống ở bên cạnh mình có rất nhiều nữ nhân, hoàng đế gọi người nào hầu hạ nhiều hơn, sẽ cho thấy gã ưa thích người đó.

Ngô Cát Nhi nghe vậy ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn một cái, thấy thần sắc của Mạc Vấn nghiêm trọng liền thấp giọng đáp, “ba tháng trước.”

Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, thái độ của Bồ Kiên đối với Ngô Cát Nhi có phần chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn không hề gọi nàng hầu hạ, điều này nói rõ tình cảm của Bồ Kiên đối với Ngô Cát Nhi đã giảm đi nhiều, sở dĩ thái độ vẫn rất tốt, chính là vì muốn lợi dụng nàng để mượn tay Vô Danh quét dọn đi chướng ngại cho mình.

“Lão gia, Vô Danh đã xảy ra chuyện gì.” Ngô Cát Nhi hỏi, nàng căn cứ vào thần sắc của Mạc Vấn đoán được Vô Danh có lẽ đã xảy ra chuyện, chẳng qua cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Mạc Vấn không trả lời vấn đề của Ngô Cát Nhi, mà mở miệng hỏi ngược lại, “Vì sao Vô Danh lại ở quận Nam.”

“Là để bảo vệ những người thuộc Trử gia khỏi sự mưu hại của người Tấn.” Đã tới mức này Ngô Cát Nhi cũng không cần thiết phải giấu giếm rồi.

Câu trả lời của Ngô Cát Nhi không khác là bao so với suy đoán của Mạc Vấn, hành động Vô Danh gây nên chính là vì Ngô Cát Nhi, mà những gợi ý của Ngô Cát Nhi đối với Vô Danh đều là thứ Bồ Kiên cần, nói cách khác, Bồ Kiên có ý định liên thủ với Trử gia xuôi nam đánh Tấn đấy, quận Nam là cửa ngõ phía bắc của nước Tấn, nếu như Bồ Kiên kết làm đồng minh với Trử gia thì không cần công thành phá quan cũng có thể thuận lợi tiến vào.

Trầm ngâm thật lâu Mạc Vấn mới mở miệng hỏi, “Vô Danh một lòng say mê ngươi, ngươi có chân thành với nó hay không.”

“Cát Nhi đã là phụ nữ có chồng, không dám làm trái tam tòng tứ đức.” Ngô Cát Nhi sau một lúc do dự lắc đầu nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy thất vọng, đạo hạnh càng cao, trải nghiệm càng nhiều, xử sự lại càng thêm rộng lượng, nếu như Ngô Cát Nhi thực sự có tình ý với Vô Danh, hắn có thể khiến cho Bồ Kiên bỏ Ngô Cát Nhi, tác hợp nàng cùng Vô Danh, có không hề ít trường hợp trải qua nhiều cuộc tình cuối cùng lại se duyên với bạn bè hồi nhỏ.

Ngô Cát Nhi hiểu rõ vì sao hắn lại hỏi điều đó, nhưng nàng không muốn buông bỏ vị trí làm chủ trong hậu cung, như vậy có thể thấy được nàng không hề thực lòng với Vô Danh.

“Vô Danh vì giúp các ngươi mà bản thân hao tổn rất nhiều dương thọ, từ hôm nay trở đi, không được sai khiến nó làm việc vì nước Tần nữa.” Mạc Vấn nhấn mạnh.

“Cát Nhi xin tuân theo lời dạy của lão gia.” Ngô Cát Nhi cúi đầu đồng ý.

“Nếu như tiếp tục dùng tình ý lúc nhỏ lừa gạt nó, thì hai người hoàng đế cùng hoàng hậu các ngươi đừng mơ được khoác áo rồng, đi xe phượng nữa.” Mạc Vấn lại cảnh cáo lần nữa, uy hiếp lớn nhất đối với Bồ Kiên cùng Ngô Cát Nhi không phải là giết bọn họ, bởi vì hai người cũng biết hắn không đành lòng ra tay, cảnh cáo hữu hiệu nhất chính là tước đoạt địa vị mà bọn họ đang nắm giữ.

“Nếu như y lại đến, con sẽ nói rõ ràng với y, sau đó đuổi đi.” Ngô Cát Nhi liên tục đáp ứng.

“Đuổi?” Lông mày Mạc Vấn cau chặt, đứng thẳng người lên, “Nó là đồ đệ của ta, không phải là ăn xin ăn mày.”

Ngô Cát Nhi thấy Mạc Vấn tức giận, kinh hãi ngẩng đầu, Mạc Vấn chỉ lưu lại một tiếng hừ lạnh, thuấn di rời đi.

Hắn biết rõ Bồ Kiên đang ở chỗ nào những cũng không đi tới khuyên bảo, những chuyện Bồ Kiên cùng Ngô Cát Nhi làm khiến hắn vô cùng thất vọng, hắn không muốn can thiệp thêm quá nhiều.

Lúc rời đi ngoại trừ bất mãn, trong lòng của hắn càng nhiều thêm buồn bã, một người là con của bạn chí cốt, một người là con gái huynh đệ lúc hoạn nạn có nhau, nhưng hai người bọn họ không noi theo một chút trung nghĩa nào của bậc cha chú.

Thuấn di qua lại cực kỳ nhanh chóng, lúc Mạc Vấn trở lại tháp chuông quận Nam thì Vô Danh vẫn đang đả tọa luyện khí, Mạc Vấn sau một lúc do dự, vẫn cảm thấy khó có thể hiện thân gặp mặt.

Canh năm, Vô Danh đứng dậy đi xuống lầu, thuận tiện đi vệ sinh, nhân lúc ấy Mạc Vấn để lại hai bức đồ án ở trên mặt đất phía trước chỗ đả tọa, một là Thái Cực Âm Dương đồ, cái kia là một hình tròn kích thước tương tự Thái Cực Âm Dương, nhưng bên trong là một mảnh hỗn độn, không phân ra đôi cá Âm Dương, hắn hy vọng dùng thứ này báo cho Vô Danh biết trên đời mãi mãi không thể chi có mỗi một quốc gia, sự đối địch sẽ luôn luôn tồn tại. Trong ba điều tu thân: “tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, nói “bình thiên hạ” chính là chỉ rất nhiều quốc gia và rất nhiều chủng tộc cùng sinh sống mà không xảy ra loạn chiến, chứ không phải khiến thiên hạ chỉ còn một chủng tộc hay một quốc gia.

Trở lại Trương phủ, Trương Động Chi vẫn đang còn chờ, lúc này đồ ăn đã sớm được dọn đi, trên bàn chỉ bày biện ấm trà cùng đồ uống.

“Ta đã giao cho hạ nhân, người dân xung quanh phủ Lý Công Hạo ba dặm tạm dời đi nơi khác để ngươi thuận tiện làm việc.” Trương Động Chi châm trà cho Mạc Vấn.

Nói lời cảm tạ là giữa người ngoài đấy, giữa bạn bè chân chính thì không cần nói lời cảm ơn, vì vậy Mạc Vấn nghe vậy chỉ khẽ gật đầu.

“Uống trà rồi nghỉ ngơi sớm một chút, nếu ngươi không cảm thấy khó chịu, tối nay ta ngủ cùng phòng với ngươi.” Trương Động Chi nói ra.

Mạc Vấn bưng chén uống trà, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống đứng thẳng dậy, cùng Trương Động Chi rời khỏi phòng khách.

Hai chiếc giường đặt sát nhau, Mạc Vấn cùng Trương Động Chi mỗi người nằm xuống một chiếc.

Lúc này phương đông đã trở sáng, Trương Động Chi sau khi nằm xuống ngáp một cái, đã tới cái tuổi gần đất xa trời, tinh lực đã không còn được như trước kia nữa.

“Có chuyện này đang muốn nhờ vả ngươi.” Mạc Vấn nói ra.

“Chuyện gì.” Trương Động Chi hỏi.

“Nếu sau này nước Tần bị diệt vong, hãy để cho vợ chồng bọn họ một con đường sống.” Mạc Vấn nói ra, Trương Động Chi sắp dẫn binh chinh phạt quận Nam, trước khi đại quân tiến tới quân Nam, nước Tần cần phải quyết định xem có liên thủ với quận Nam hay không.

“Ừm, ta sẽ bàn giao xuống dưới.” Trương Đông Chi biết rõ “bọn họ” trong miệng Mạc Vấn chỉ người nào.

“Không cần, việc này chỉ một mình ngươi biết là được.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra, Trương Động Chi là chủ soái đại quân, nếu như Bồ Kiên quyết định liên thủ với quận Nam, có rất nhiều khả năng sẽ phái người ám sát Trương Động Chi, nếu như Bồ Kiên thật sự làm như vậy thì tức là gã đã tự cắt đi đường lui của chính mình…

Chương 577: Nắm chắc thắng lợi trong tay

Trương Động Chi nghe vậy quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, thấy sắc mặt Mạc Vấn lạnh lùng, gã liền đoán được có thể Bồ Kiên cùng Ngô Cát Nhi đã làm một vài chuyện khiến Mạc Vấn thất vọng, cũng đoán được thâm ý phía sau cử động của Mạc Vấn.

“Thời gian không còn sớm, nhanh một chút nghỉ ngơi a.” Mạc Vấn nói với Trương Động Chi.

Trương Động Chi gật đầu sau đó nhắm mắt lại.

Trương Động Chi là trọng thần trong triều, mỗi ngày đều phải lên triều nghị sự, nhưng giờ hai chân gã bị thương, đã sai người báo với triều đình xin được nghỉ ngơi, vì vậy không cần dậy sớm, một giấc ngủ thẳng đến giờ Thìn.

Trương Động Chi ngủ say, nhưng Mạc Vấn không hề ngủ, hắn đã là thân thể Kim Tiên, có thể ngủ cũng có thể không ngủ, hắn đang suy nghĩ xem nên gặp gỡ Vô Danh như thế nào, nhưng suy nghĩ thật lâu vẫn chưa nghĩ ra phương pháp xử lý nào tốt, dựa theo vai vế tôn ti, Vô Danh cần phải chủ động gặp gỡ hắn đấy, hắn chỉ có thể chờ đợi Vô Danh chủ động tới gặp để giải khai khúc mắc.

Giờ Thìn, khâm sai cùng ngự y đi tới, mang theo thật nhiều lễ vật cùng các vị thuốc đến đây, dựa theo quy củ hoàng thượng sẽ không tự mình thăm viếng thần tử bị bệnh hoặc bị thương, chỉ có thể phái người truyền đạt ân cần thăm hỏi.

Nhìn thấy Trương Động Chi bước đi như bay, khâm sai cùng ngự y gần như hoảng sợ suýt rơi cằm, Trương Động Chi trong lòng muốn khoe khoang, liền báo rằng bạn thân của mình là Tiên nhân đã ra tay trị liệu, vì vậy tin tức Mạc Vấn đang ở Trương phủ lập tức truyền vào trong cung.

Chưa đến giờ Ngọ, hoàng thượng đích thân tới.

Đã qua nhiều năm, đứa bé trước kia nay đã thành thanh niên mặt mũi sáng sủa, cả nhà Trương thị quỳ lạy đón hoàng thượng, hoàng thượng nói câu “Đứng dậy ” rồi bước nhanh đi đến trước mặt Mạc Vấn đang đứng trước mái hiên, cúi thấp, “Tư Mã Dịch bái kiến tiên sinh.”

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, hoàng thượng vạn thọ.” Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, hắn từng là gia sư của Vương Phủ, cũng chính là lão sư của hai vị Vương tử, Tư Mã Dịch dùng lễ đối đãi với tiên sinh khiến cho hắn rất vui mừng.

“Từ biệt nhiều năm không nhận được tin tức của tiên sinh, đệ tử ngày đêm thấp thỏm nhớ mong, được biết tiên sinh cưỡi hạc đến đây, đệ tử tự mình đến mời tiên sinh tới hoàng cung gặp mặt.” Tư Mã Dịch khẩn thiết mời.

“Hoàng thượng đã có lời mời, từ chối thì thật bất kính, xin hoàng thượng hồi cung trước, bần đạo sẽ cùng theo vào sau.” Mạc Vấn tiếp nhận lời mời.

“Xa giá đang ở bên ngoài, nguyện ngồi chung với tiên sinh.” Tư Mã Dịch nghiêng người đưa tay.

“Đạo sĩ không thể cưỡi ngựa ngồi kiệu, hoàng thượng xin đi trước, bần đạo sẽ theo phía sau.” Mạc Vấn mỉm cười lắc đầu, ngồi chung với hoàng đế chính là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, nhưng hắn không muốn rêu rao khắp nơi, lại càng không thích xuất đầu lộ diện.

Hoàng thượng thấy Mạc Vấn kiên trì, chỉ có thể đi trước, lúc rời đi lại nói với Trương Động Chi, “Giờ Thân quả nhân sẽ thiết yến ở chính điện, lão tướng quân chớ quên thời gian.”

Trương Động Chi chắp tay đáp ứng, đợi hoàng thượng đi rồi mới dùng ánh mắt thâm ý nhìn Mạc Vấn một cái, gã chưa từng được mời tham gia tiệc buổi trưa, chứng minh rằng trong tiệc trưa rất có thể Chu thái hậu sẽ tới.

Mạc Vấn đương nhiên biết rõ vì sao Trương Động Chi nhìn mình, bất đắc dĩ nhìn Trương Động Chi một cái, xoay người trở về phòng.

Trương Động Chi theo sau cùng vào, lại tiếp tục cười xấu xa.

“Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Mạc Vấn lắc đầu ngồi xuống, hắn với Chu quý nhân là trong sạch, đây cũng là nguyên nhân hắn biết rõ vì sao tiệc trưa sẽ có Chu quý nhân tới mà vẫn nhận lời mời. Tu vi càng cao, cử chỉ sẽ càng thêm tuỳ ý, cũng sẽ không cần để tâm xem người khác nhìn mình ra sao.

Trương Động Chi cười ha ha, rất đắc ý.

Một khắc sau, Mạc Vấn đã thuấn di hiện thân bên ngoài cửa hoàng cung, chờ giây lát nghi trượng của hoàng thượng mới vừa tới, hoàng thượng xuống xe cùng sánh vai với Mạc Vấn vào cung.

Hoàng cung to lớn, hành lang sâu hun hút, lúc hai người Mạc Vấn cùng Tư Mã Dịch đi đường nói chuyện rất thoải mái. Tư Mã Dịch mặc dù hơi căng thẳng nhưng lại trả lời khéo léo, trật tự rõ ràng, từ quá trình nói chuyện Mạc Vấn phát hiện Tư Mã Dịch có tâm tính cao ngạo của thiếu niên trẻ tuôi, đối với một số chuyện lại có cách nhìn tương đối võ đoán, nhưng điều này cũng không phải là tật xấu gì, thiếu niên nên có phong cách của thiếu niên.

Giờ Mùi khai tiệc, Chu quý nhân thực sự có mặt.

Tuổi tác của Chu quý nhân không lớn hơn Mạc Vấn bao nhiêu, mặc dù luôn sống trong an nhàn sung sướng, nhưng do lúc nào cũng có nhiều việc phiền lòng, vì vậy khuôn mặt đã hiện những nét già nua. Sau khi nàng bước vào cửa liền nhoẻn miệng cười với Mạc Vấn, điều đó khiến cho trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, chỉ cần tuân thủ nghiêm chỉnh lễ độ, nam nhân cùng nữ nhân vẫn có thể trở thành bằng hữu đấy.

(Biên: thực ra chỗ này tác giả nên để là Chu thái hậu thì hợp lý hơn, lúc này bả đã là thái hậu rồi)

Lễ nghi là thứ mỗi người đều phải tuân thủ, Chu quý nhân vì lễ nghi nên giữa chừng xin rút khỏi bữa tiệc, trước khi rời đi khẽ gật đầu với hoàng thượng, hoàng thượng cũng gật đầu đáp lại.

Mạc Vấn ở bên cạnh nhìn rõ ràng, biết rõ Chu quý nhân đang ý bảo con mình kính lễ hắn, mà hoàng thượng thì gật đầu bảo nàng yên tâm.

“Xin hỏi tiên sinh xu thế thiên hạ sắp tới sẽ ra sao.” Tư Mã Dịch chắp tay thỉnh giáo.

Mạc Vấn nghe vậy cũng không lập tức trả lời, sau một lúc trầm ngâm mới lắc đầu nói ra, “Bần đạo là người bồng lai, rời xa trần thế, cũng không hiểu rõ bố cục của thiên hạ lúc này.”

Tư Mã Dịch nghe Mạc Vấn trả lời như thế, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng, đổi lại hỏi, “Đệ tử hổ thẹn ở ngôi hoàng đế, trong lòng bất an, sợ hãi được mất, tiên sinh có gì khuyên bảo.”

“Tự mạnh mẽ để giữ mình, lấy đức thu phục người.” Mạc Vấn nói ra, lời hắn nói chính là cách đối nhân xử thế, cũng là thượng sách trị quốc an bang, nếu bản thân mình không mạnh sẽ không đủ để lập uy, không có đạo đức sẽ không đủ để người khác tin phục.

Tư Mã Dịch nghe vậy liên tục gật đầu, “Lời nói của tiên sinh, đệ tử chắc chắn nhớ kỹ trong lòng.”

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, mặc dù ngôn từ của Tư Mã Dịch rất trịnh trọng nhưng hắn lại không cho rằng Tư Mã Dịch có thể làm được trọn vẹn, bởi vì rất khó có thể đắn đo chừng mực.

Yến hội kết thúc, Tư Mã Dịch không tiếp tục thỉnh giáo Mạc Vấn việc quốc gia đại sự, mà chỉ hỏi phương pháp trường thọ, sư huynh của hắn còn trẻ đã băng hà qua đời, trong này mặc dù có nguyên nhân do trúng độc đan dược nhưng càng thêm nhiều nguyên nhân là do thân thể suy nhược yếu ớt.

Mạc Vấn cũng không hề cự tuyệt chuyện này, liền truyền lại phương pháp hô hấp thổ nạp đơn giản, nhưng không truyền thụ pháp thuật cho gã, hoàng thượng là vua của một nước, không thể trầm mê truy cầu những dị năng huyền bí.

Số người tham dự tiệc rất nhiều, tướng soái văn thần tổng cộng có hơn hai mươi người, Mạc Vấn không thích ồn ào đông đúc, không chờ tiệc tan đã đứng dậy cáo từ.

Hoàng thượng tha thiết giữ lại nhưng Mạc Vấn chỉ muốn đi, Trương Động Chi cũng xin phép ra khỏi hội trường, cùng Mạc Vấn rời khỏi cung.

“Thả tên Lý Công Hạo kia ra thôi.” Trương Động Chi nói ra.

Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu, Trương Động Chi mở miệng nói ra, “Trước đó ta đã thỉnh Hoàng thượng thánh chỉ, ngươi không thả bọn họ ra, thái giám làm sao có thể vào tuyên chỉ.”

“Ý chỉ như thế nào.” Mạc Vấn hỏi.

“Lệnh cho y kiêng rượu, nếu như làm trái thì tru di cửu tộc.” Trương Động Chi nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày, sở dĩ Trương Động Chi có hành động như thế, chính là bởi vì ít ngày nữa gã sẽ thống binh Bắc phạt, gã hy vọng có thể làm tốt việc này trước thời điểm xuất chinh.

“Ta đã sai người điều tra, người này rất là nhân hiếu, nếu như dùng người thâ uy hiếp mà cũng không thể làm cho y rời xa rượu, vậy ngươi làm điều gì cũng chỉ phí công.” Trương Động Chi nói ra.

“Nói có lý.” Mạc Vấn gật đầu đồng ý, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đối với hạng người thích rượu như mạng như Lý Công Hạo cũng chỉ có loại biện pháp này mới có khả năng khiến cho y kiêng rượu.

Đêm đó thánh chỉ đến phủ đệ của Lý Công Hạo, một nhà Lý thị bị cấm túc một ngày còn đang âm thầm kinh sợ mê hoặc, lại nhận đến một đạo thánh chỉ như thế càng thêm thấp thỏm sợ hãi. Mạc Vấn e sợ Lý Công Hạo không kiềm chế được bản thân mà uống rượu thêm lần nữa, liền phân ra Nguyên Anh ngày đêm trông coi.

Khác biệt với tình cảnh của Mạc Vấn, Khổng Tước Vương hiện tại không hề có chút tiến triển nào, tên dâm tặc tên là Khuất Chính kia chính là hộ giàu có ở một huyện thành xa xôi, cũng chỉ mới ba mấy tuổi, lớn lên rất là tiêu sái, nhà có một cái mỏ muối tổ truyền, có được một nghìn mẫu ruộng đất. Thê thiếp cũng không hề nhiều, chỉ có bảy người, nhưng người này không chỉ dâm ô trong nhà mình mà suốt ngày chơi bời lêu lổng, mỗi ngày đi dạo trên phố phường, hễ thấy cô gái nào có chút tư sắc, bất kể già trẻ, cũng không hỏi là khuê nữ hay là người đã có chồng, đều sẽ tìm kiếm cách chấm mút, người này có một đặc điểm là không bao giờ cưỡng bức đe dọa, chỉ dùng muối ăn cùng tiền bạc để cám dỗ.

Nước Tần trước đây đã trải qua mấy năm chiến loạn liên tục, dân chúng sinh sống cực kỳ kham khổ, rất nhiều nữ tử hoặc bởi vì ép buộc bởi sinh kế, hoặc vì ham muốn hư vinh, hễ là người bị y nhìn thấy thì không một ai thoát khỏi, đều cùng tên dâm tặc này làm chuyện xằng bậy để nhận lại muối ăn và tiền bạc. Bởi vì người này không hề uy hiếp ép buộc, cộng thêm ra tay hào phóng nên người dân tại đây không ai báo quan, do vậy quan trên không truy xét, mặc kệ y làm xằng làm bậy.

Khổng Tước Vương tới chỗ này liền canh giữ ở ngoài cửa Khuất phủ, chỉ cần Khuất Chính ra khỏi cửa, lão liền tới cố hết sức khuyên can, nói rõ lý lẽ, ý đồ cảm hóa, nhưng Khuất Chính cũng không thèm nể mặt mũi, lần nào cũng thuê người đánh đập xua đuổi lão. Khổng Tước Vương không hề đánh lại, bị mắng cũng không nói lại, chỉ đi theo khuyên giải, không cho y có cơ hội làm chuyện dâm ô kia.

Sau nhiều lần đánh đập, Khổng Tước Vương không bị thương không chết, việc này khiến cho Khuất Chính cực kỳ hoảng sợ, biết rõ Khổng Tước Vương chính là cao tăng đắc đạo liền không dám đánh đập lão nữa. Thế nhưng những người thiếu áo cơm muối gạo lại không để ý nhiều như vậy, dưới mùa hè giáp hạt đói kém, Khuất Chính lại chưa từng đi kiếm cô gái nào làm chuyện đó, người dân trong huyện hết cách kiếm tiến no bụng để sống tiếp, từ đó về sau, Khổng Tước Vương thành chuột chạy qua đường, bị vạn người đánh đập chửi rủa.

Thế gian ngoài ánh sáng ra còn có bóng tối, không phải đàn ông ai cũng có nhiệt huyết, không phải đàn bà ai cũng có lễ nghĩa liêm sỉ, những chuyện dơ bẩn là không thể tránh khỏi.

Mặc dù Khuất Chính đoán được Khổng Tước Vương là cao tăng đắc đạo, nhưng thấy Khổng Tước Vương bị chửi rửa đánh đập cũng không đánh lại, trải qua một thời gian gã cũng không hề sợ lão nữa, mặc kệ lão ở bên cạnh niệm kinh cũng mặc kệ, tiếp tục tìm đàn bà giao hợp.

Mắt thấy Phật pháp không có hiệu quả, Khổng Tước Vương đành phải sử dụng thần thông, ngay lúc Khuất Chính đang cùng một người đàn bà giặt quần áo giao hợp bên bờ sông, lão liền biến người đàn bà kia thành một bộ xương người trắng xóa.

Đương nhiên người đàn bà kia không biến thành xương khô, đây chỉ là ảo cảnh do thần thông của Khổng Tước Vương tạo thành, lão hy vọng dùng chuyện này khiến Khuất Chính hiểu rõ một chuyện, người phụ nữ dù xinh đẹp đến mấy cuối cùng cũng sẽ biến thành một bộ xương khô.

Khuất Chính cực kỳ hoảng sợ, kêu thảm một tiếng hôn mê bất tỉnh, được hạ nhân trong phủ khiêng trở về.

Ngay lúc Khổng Tước Vương đang vắt hết óc ý đồ độ hóa Khuất Chính, Mạc Vấn đã rời khỏi nước Tấn đi tìm người đàn bà tên là Lý Thi Vận kia. Lý Công Hạo sau nhiều ngày thống khổ giày vò đã hoàn toàn kiêng rượu, đối với một người lo cho gia đình mà nói, trên thế gian này không có thứ gì quan trọng hơn tính mạng của người thân, nếu như tính mạng của họ bị uy hiếp thì bất cứ ham mê nào cũng đều có thể từ bỏ.

Lúc Mạc Vấn rời đi thì Trương Động Chi đã thống binh xuất chinh, biết rõ Mạc Vấn muốn đi, Chu quý nhân theo thường lệ đưa tới một hộp điểm tâm, điểm tâm lần này vẫn là nàng tự tay làm ra, mặc dù nhìn vẫn rất khó coi, nhưng mùi vị đã tốt hơn rất nhiều so với những lần trước.

Khuất Chính không bị dọa điên, nằm trên giường mấy ngày lại xuống đất đi lại bình thường, chẳng qua mỗi khi nhìn thấy nữ nhân Khuất Chính đều như gặp phải quỷ, hoảng sợ né tránh, không vội tiến lên đùa giỡn dụ dỗ như trước kia.

Khổng Tước Vương thấy thế rất vui mừng, Mạc Vấn thấy vậy cũng thoả đáng, Khổng Tước Vương rốt cuộc đã rút ra kinh nghiệm rằng có những lúc dùng cách khuyên giải sẽ không hiệu quả bằng ra tay nghiêm trị.

Ngay lúc Mạc Vấn cho rằng Khổng Tước Vương sẽ độ hóa Khuất Chính thành công, thì Khuất Chính bắt đầu chuyển sang sờ mông những thiếu niên đẹp trai…

Chương 578: Thực tế ngỡ ngàng

Chuyện phát sinh kế tiếp khiến cho Khổng Tước Vương cùng Mạc Vấn đồng loạt nhíu mày, lần trước Khuất Chính đã bị một phen kinh hãi, trong lòng còn có bóng ma lo sợ nên không dám sàm sỡ nữ tử nữa, mà lại bắt đầu ưa thích thiếu niên đẹp trai.

Tiên Nhân cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố, thấy Khổng Tước Vương độ Khuất Chính trở thành đồng tính luyến ái, trong lòng Mạc Vấn mặc dù không biểu hiện sự hả hê nhưng cũng không khỏi âm thầm cười trộm, xuất hiện kết quả ấy chỉ sợ là lần độ hóa này của Khổng Tước Vương khó có thể thành công.

Nam nữ giao hợp là vấn đề riêng tư, thuận theo đạo lý Âm Dương tương dung, nhưng quan hệ đồng tính thì lại khác biệt, Khổng Tước Vương không chịu nổi cảnh tượng gai mắt kia, sau khi liên tục cân nhắc chỉ có thể cam tâm nhận thua.

“Nam mô A di đà phật, lão nạp không thể độ nổi gã.” Khổng Tước Vương thở dài lắc đầu.

“Đại sư, ngài đã thất bại hai trận liên tiếp, vẫn không chịu nhận thua sao.” Mạc Vấn mỉm cười hiện thân.

“Nam mô A di đà phật, thứ cho lão nạp nói thẳng, mặc dù lão nạp thất bại nhưng trong tâm vẫn có nhiều thứ không cam lòng.” Khổng Tước Vương lắc đầu nói ra.

“Ồ, vì sao đại sư lại không cam lòng.” Mạc Vấn nhíu mày nhìn về phía Khổng Tước Vương.

Khổng Tước Vương mở miệng nói ra, “Chúng ta đã nói trước, dùng Phật pháp và Đạo pháp độ người, lão nạp luôn luôn tuân thủ quy định nhưng chân nhân lại chưa từng sử dụng Đạo pháp để độ người, mà cả ba lần ngài đều không tuân theo quy định, mượn giúp đỡ từ nhiều phía kèm theo vương quyền để cưỡng ép, chỉ dùng một phần nhỏ Đạo pháp cảm hóa.”

“Đại sư, lấy ngôn ngữ Phật gia các ngài để nói nhé, Đạo pháp cũng tốt, Phật pháp cũng được, đều là vô thường, bản chất cuối cùng vẫn là trừng phạt cái ác giương cao cái thiện, nắm giữ trong bàn tay mình, đại sư dùng cách hữu hình mà bần đạo dùng cách vô hình, dùng vô hình khắc chế dị hình có gì là không được?” Mạc Vấn lắc đầu cười nói, ngụ ý của Khổng Tước Vương là hắn không tuân theo quy củ, dùng những phương pháp kỳ quái để độ người, mà hắn lại cho rằng đối phó với người kỳ quái thì phải sử dụng phương pháp kỳ quái.

“Nam mô A di đà phật.” Khổng Tước Vương chán nản lắc đầu.

“Đại sư, bần đạo có thể độ hóa người này trong một tích tắc, ngài có tin không?” Tay Mạc Vấn chỉ vào phòng của Khuất Chính cùng thư đồng kia.

Khổng Tước Vương nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, sau khi trầm ngâm lại chỉ tay về phía bắc, “Mời.”

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, cất bước đi về phía Bắc, xuyên tường mà vào, trong phòng lập tức truyền đến tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết, thanh âm kia còn chưa kịp dứt Mạc Vấn đã lại xuyên tường mà ra.

“Nói là độ hóa, sao ngươi lại giết gã?” Hiển nhiên Khổng Tước Vương biết rõ Mạc Vấn đã làm điều gì sau khi vào nhà.

“Giết cũng là độ hóa.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra, “Đại sư, các ngươi khởi xướng không sát sinh, nhưng đó cũng không phải là từ bi, mà là giả nhân giả nghĩa cổ hủ, giấu diếm lừa dối thiên hạ. Trên đời có người lương thiện, cũng sẽ có hạng người tà ác, trừng phạt cái ác giương cao cái thiện mới là chính đạo. Đối phó với những hạng người dâm tà này giết chết là phương pháp hữu hiệu nhất, nếu như ngài giết chết họ sớm một chút thì sẽ không có nhiều phụ nữ phải gặp tai họa như vậy.”

“Nam mô A di đà phật, ngã phật từ bi, không tranh quyền thế, lão nạp đánh cuộc với chân nhân vốn đã làm trái bổn ý của Phật gia, chân nhân lại dùng phương pháp xảo quyệt kia chiếm được tiên cơ, chỉ vì muốn một lần thắng mà không tiếc khởi binh khai chiến, lão nạp không thể làm được những chuyện này.” Khổng Tước Vương chậm rãi lắc đầu.

“Ha ha ha, không tranh quyền thế? Đại sư, ngài không có mong muốn tranh quyền đoạt thế nhưng những người khác chưa hẳn đã là như vậy, ngài khuyên nhân dân Trung thổ chúng ta không tranh quyền thế, không giết con sâu cái kiến, vậy nếu như nước khác khởi binh đánh tới thì chúng ta tự vệ như thế nào, chẳng lẽ bọn chúng thấy bách tính Trung thổ bái Phật niệm Kinh sẽ sinh lòng thương cảm mà buông tha cho chúng ta ư?” Mạc Vấn cười nói.

“Nhân tâm vốn thiện, dù là đồ tể sát sinh thì bản tính cũng thiện, chỉ cần dạy bảo cảm hóa, hiểu rõ lý lẽ, cuối cùng cũng sẽ có lúc bỏ xuống đao kiếm.” Khổng Tước Vương nói ra.

“Đại sư, ngài đang cho rằng trên đời này không có ai là người xấu?” Mạc Vấn giấu đi thân hình, những người trong Khuất phủ đã từ bốn phía chạy tới đây xem xét, thấy xác chết trong phòng không khỏi kêu lên thảm thiết.

“Đúng vậy.” Khổng Tước Vương cũng giấu đi thân hình, cái gọi là giấu đi thân hình là đối với phàm nhân mà nói, còn hai người vẫn có thể thấy được nhau, cũng có thể nghe được thanh âm của đối phương.

“Đại sư, ngài sai rồi, nếu trên đời đều là người tốt, vậy Thái cực Âm Dương kia cũng chỉ có chính dương mà không có âm tà, nếu không có Âm Dương tương sinh tương khắc thì sao mà có vạn vật trên thế gian?” Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

“Chân nhân, ta và ngài không cần tranh cãi biện luận với nhau, mặc dù lão nạp không thể độ hóa hai người bọn họ, nhưng ta chắc chắn không nhận thua đâu.” Khổng Tước Vương lắc đầu nói ra.

“Đại sư sẽ đi đến nước Lương độ tên Lý Thi Vận kia hay đi đến nước Tấn thử Lý Công Hạo.” Mạc Vấn hỏi.

“Nếu như tên Lý Công Hạo phạm giới uống rượu, thì cả nhà gã sẽ bị tru di cửu tộc, gã đâu dám phá giới uống rượu, lão nạp sao có thể nhẫn tâm để gã uống rượu gây tai hoạ.” Khổng Tước Vương lại lần nữa lắc đầu.

Mạc Vấn nghe vậy biết rõ ngụ ý của Khổng Tước Vương là trách hắn dùng cách uy hiếp Lý Công Hạo, nhưng hắn cũng không cho rằng việc uy hiếp đó là sai, phương pháp không quan trọng, quan trọng là kết quả phải tốt. Đây cũng là tác phong làm việc của Đạo gia, không cần người ta cảm kích, chỉ cần đối phương có lợi, mà Phật gia luôn luôn sử dụng phương pháp nhu hòa từ bi, đối phương muốn nghe thì nghe, nếu không nghe thì Phật gia cũng không sử dụng phương pháp ép buộc hay ngăn cản, mà để tuỳ ý đối phương tự làm tự chịu, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm: “Ác có ác báo, thiện có thiện báo, không phải không báo mà là do thời điểm chưa tới”.

“Đại sư, ngài đi độ ả Lý Thi Vận kia xem, nếu như ngài không thành công, ta sẽ ra tay, cho ngài thời gian một tháng.” Mạc Vấn khoát tay cười nói.

Khổng Tước Vương cũng không lập tức nhận lời, Mạc Vấn để cho lão đi trước, rõ ràng đã có ý nhường lão, nếu như lão đi trước thì dù có thắng cũng không có gì đáng khoe khoang.

“Đại sư, thứ cho ta nói thẳng, dù cho ngài thêm mười năm, ngài cũng không thể độ được ả Lý Thi Vận kia.” Người trong viện càng ngày càng nhiều, Mạc Vấn chậm rãi đi ra ngoài.

“Vì sao ngài nói lời ấy.” Khổng Tước Vương không hề thẹn quá hoá giận, mà cùng theo Mạc Vấn rời khỏi căn phòng máu tanh này.

“Bởi vì ngài bốc thuốc không đúng bệnh. Phật pháp không thích hợp cho những người như bọn họ, độ hóa bọn chúng cần sử dụng đạo pháp Trung thổ chúng ta.” Mạc Vấn cười nói.

“Lời này của chân nhân quá võ đoán.” Khổng Tước Vương lắc đầu nói ra.

“Đại sư, ta và ngài đã quen biết nhau từ nhiều năm trước, ngôn ngữ của bần đạo tuy rằng hơi gay gắt nhưng chắc chắn không phải lời nói trái với lương tâm, theo quan điểm của bần đạo thì Phật pháp chỉ thích hợp dùng cho hai loại người.” Mạc Vấn dựng thẳng một ngón tay lên, “Một, người có nghiệp chướng nặng nề nhưng có lòng muốn quay đầu, Đạo gia cho rằng Thiên đạo công bằng, làm ác quá nhiều sẽ rất khó quay đầu, mà Phật gia các người lại cho rằng hạ vũ khí xuống lập địa thành Phật, mặc kệ đã làm ra chuyện xấu ra sao, chỉ cần thực tâm hối cải sẽ có thể tu được chính quả, như vậy những người có nghiệp chướng nặng nề mà có lòng quay đầu kia đương nhiên sẽ lựa chọn thờ phụng Phật gia.”

“Nam mô A di đà phật, lời ấy của chân nhân có ý cắt câu lấy nghĩa, ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh, nếu như kẻ ác kia sinh ra thiện tâm thì cũng có thể cho họ một con đường lui, nếu như chỉ vì trước kia họ đã làm chuyện ác mà cửa Phật từ chối thu nạp thì sẽ làm bọn họ càng lún càng sâu, vĩnh viễn rơi vào bể khổ.” Khổng Tước Vương mở miệng phản bác.

“Đại sư, nếu như Mộ Dung Chấn Hùng không ngông cuồng giết chóc, cửa Phật có thể tiếp nhận gã hay không?” Mạc Vấn ngồi xuống trên bậc thang ngoài cửa Khuất phủ, lúc này đã là canh hai, bầu trời có trăng.

“Điều đó là đương nhiên, Phật môn từ bi, không bao giờ bỏ mặc bất kỳ ai có lòng hướng thiện.” Khổng Tước Vương sau khi đi đến phía dưới bậc thang lại đứng thẳng, cũng không có ngồi xuống.

“Rất tốt, rất tốt, loại giáo lí này của các người, có thể làm cho người làm chuyện xấu hướng về cửa Phật, tìm kiếm Phật pháp để bảo hộ cũng như an ủi lương tâm đấy.” Mạc Vấn cười lạnh nói.

Khổng Tước Vương nghe vậy đang định mở miệng giải thích, Mạc Vấn đã khoát tay ngắt lời lão, rồi mở miệng nói ra, “Giết một người ư, không sợ, Phật môn tiếp nhận ta. Giết ngàn người ư, không sợ, Phật môn vẫn tiếp nhận ta, vậy chi bằng giết hơn mấy vạn người đi, chỉ cần ta giết mệt mỏi, bỏ đao kiếm xuống, cửa Phật đều sẽ tiếp nhận ta. Đây không phải là các người từ bi, mà đây là các người nối giáo cho giặc, bất cứ người nào đều sẽ không muốn phải gánh chịu hậu quả vì những chuyện mình đã làm, làm chuyện sai lầm chuyện xấu, theo lý phải đền bù bồi thường, chịu sự trừng phạt. Nếu như ngươi tội ác ngập trời thì chỉ có thể dùng tính mạng để đền tội, chứ không phải trốn vào Phật giáo tìm kiếm bảo hộ, cần biết rằng dẫu có vào cửa Phật cũng không thể tiêu trừ tội nghiệt vốn có.”

“Lời này của chân nhân quá khích rồi.” Khổng Tước Vương nhíu mày.

“Đại sư bảo lời nói của ta quá khích, nhưng ngài cũng không phủ nhận lời ta nói có lý, phải chứ?” Mạc Vấn lại dựng thẳng ngón tay một lần nữa, “Ngoài những kẻ xấu muốn vào Phật môn, còn có một loại người cũng chọn Phật pháp, đó chính là hạng người mềm yếu vô năng.”

Khổng Tước Vương lại nhíu mày lần nữa, mặc dù lão đã là cao tăng đắc đạo, nhưng những lời này của Mạc Vấn vẫn khiến lão cảm thấy không hề dễ nghe chút nào.

“Người không thể tìm được cách mưu sinh để no bụng thì sẽ lựa chon xuất gia. Người nản chí vì tình trường không như ý, cũng sẽ xuất gia. Người chịu thất bại quá lớn, thất vọng cũng sẽ xuất gia. Những người này đều là hạng người mềm yếu, người sống trên đời không ai là không phải chịu áp lực, không người nào là không phải đối mặt với khó khăn, không ai có thể gạt bỏ trách nhiệm trên vai, những người kia bởi vì nhất thời thất bại liền chọn cách trốn tránh cùng buông bỏ, chẳng lẽ không phải là hạng người mềm yếu vô năng hay sao?” Mạc Vấn cười hỏi.

“Nam mô A di đà phật, lời nói này của chân nhân làm cho lão nạp cực kỳ thất vọng.” Khổng Tước Vương lắc đầu thở dài, ngụ ý của Mạc Vấn là người thờ phụng Phật pháp nếu không phải người xấu thì cũng chỉ là người nhu nhược, điều này khiến cho lão vô cùng bất mãn.

“Đại sư, chớ nên tức giận, Phật pháp thật sự có khả năng tiếp nhận rộng rãi, giúp những người nghèo khổ bần hàn có chỗ dựa, về điểm này Đạo gia chúng ta không thể làm được. Chúng ta trở lại chuyện chính, ta mời ngài đi trước, ngài có đi hay không.” Tay Mạc Vấn chỉ về phía Lương quốc.

“Công bằng ở trong lòng mình, lần đấu pháp này không đấu cũng được.” Khổng Tước Vương lắc đầu nói ra.

Mạc Vấn nghe tiếng đứng lên, mỉm cười nói, “Nếu như đại sư không đi, bần đạo sẽ tự đi, Mộ Dung Chấn Hùng chính là kẻ ác, theo như phong thái làm việc của Đạo gia chúng ta hẳn là sẽ ra tay chém giết, vì dân trừ hại. Muốn độ mà không giết thực sự quá khó, chẳng qua nếu muốn độ hóa những người khác cũng không khó khăn, nếu trong một lần đối diện mà bần đạo không thể làm cho ả Lý Thi Vận kia thay hình đổi dạng quay về chính tâm tính của mình, bần đạo sẽ mời ngài uống rượu.”

“Nguyện thua cuộc, nếu như ngài thật sự có thể làm được, lão nạp mời ngài uống rượu.” Khổng Tước Vương lộ vẻ mỉm cười, Đạo sĩ muốn phân rõ Âm Dương, vì vậy trong lòng luôn luôn còn có vui có buồn, mà tăng nhân lại không cần, tăng nhân không cần phân rõ Âm Dương, vì vậy tâm tính của bọn họ so với đạo sĩ sẽ bình hòa hơn.

“Một lời đã định.” Mạc Vấn gật đầu cười nói.

Trước đây luôn luôn là Khổng Tước Vương độ hóa, hắn chỉ âm thầm quan sát, lần này hắn muốn dưới sự quan sát của Khổng Tước Vương độ hóa một người, để cho lão tăng kia nhìn xem Đạo sĩ sẽ độ người như thế nào đấy.

Hai người thuấn di đi tới Huyện nha, bởi vì thời gian còn sớm nên Mạc Vấn không hề nóng lòng ra tay, trước đó bản thể của hắn đã gọi ra thổ địa tại đây hỏi rõ tình huống của Lý Thi Vận. Lý Thi Vận là một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, chồng là Huyện lệnh của một huyện miền núi nước Lương, cũng chính là quan huyện, tên của người phụ nữ này mặc dù lịch sự tao nhã, nhưng lại là người đàn bà nổi tiếng ghen tuông, tính khí táo bạo, bà ta ức hiếp chồng mình, ngược đãi cha mẹ chồng, đánh đập tiểu thiếp tỳ nữ, lần lượt hạ độc chết hai người thiếp của chồng đang có thai.

Nháy mắt đã mười hai canh giờ trôi qua, Mạc Vấn một mực đợi chờ bên ngoài phủ từ bốn canh giờ trước, đợi đến giờ Thìn mới hiện thân, cất bước đi về phía Huyện nha…

Chương 579: Bỏ chạy

Đến được cửa nha huyện, Mạc Vấn bị nha dịch ngăn lại.

“Đạo trưởng, có chuyện gì thế.” Bởi vì nước Lương có phong thái sùng đạo, vì vậy mặc dù nha dịch ngăn cản Mạc Vấn, nhưng ngôn ngữ vẫn khá lịch sự.

“Bần đạo muốn gặp Điền huyện lệnh.” Mạc Vấn nói ra, nơi này tên là huyện Kim Sơn, Huyện lệnh họ Điền tên Vấn Dương.

“Đạo trưởng tìm đại nhân nhà ta làm gì.” Nha dịch lại hỏi.

“Trước mắt gã sắp có một kiếp nạn, bần đạo có lòng tới cứu gã.” Mạc Vấn nói ra.

Hai vị nha dịch nghe xong lời nói của Mạc Vấn hai mặt nhìn nhau, một lúc sau có một người trong đó mở miệng nói ra, “Lời của đạo trưởng là thật chứ?”

“Nếu có nói ngoa, nguyện chịu trách phạt.” Mạc Vấn cười nói.

“Đạo trưởng xin đợi, tiểu nhân sẽ đi thông bẩm.” Một trong hai vị nha dịch giao gậy cho đồng nghiệp, xoay người đi vào.

Không bao lâu, một người đàn ông trung niên có vẻ lo lắng rảo bước ra cửa.

Người này thân hình khôi ngô, mặt mũi tuấn tú lịch sự, mặc dù là quan văn nhưng có tướng của người tập võ, nhưng hiện tại vị “Võ tướng” này bị thương, má trái có mấy vết máu, trong ngực ôm một con báo, chứng tỏ nó là người chịu tội thay, nhưng người tinh mắt liếc một cái liền có thể nhìn ra vết thương trên mặt gã không phải do con báo gây nên, bởi vì móng vuốt của báo không rộng đến vậy.

“Đại nhân, chính là vị đạo trưởng này.” Nha dịch theo sau đưa tay chỉ Mạc Vấn, nói với Điền Vấn Dương.

“Đạo trưởng đến từ nơi nào.” Điền Vấn Dương nhìn Mạc Vấn từ trên xuống dưới.

“Từ trong hư vô đến.” Mạc Vấn mỉm cười đáp.

Điền Vấn Dương thấy thế nửa tin nửa ngờ, giao con báo cho nha dịch bên cạnh, chắp tay với Mạc Vấn hỏi, “Đạo trưởng chính là Tiên Nhân trên chín tầng trời?”

“Tiên nhân là thật, nhưng ta lại không ở trên trời.” Mạc Vấn khẽ gật đầu, để tránh những dây dưa không cần thiết với người đời, đa số thời gian Tiên nhân không giấu giếm thân phận của mình, dù sao Tiên nhân không phải là kẻ trộm lén lút, không cần phải cố làm ra vẻ huyền bí.

Điền Vấn Dương thấy Mạc Vấn ăn nói tùy ý, thần sắc ung dung, trong lòng gã liền có vài phần tin tưởng, nghiêng người đưa tay, “Mời đạo trưởng vào nhà thưởng trà.”

Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, cất bước mà vào, Điền Vấn Dương cũng không mời Mạc Vấn tới hậu viện trước tiên, mà dẫn hắn ngồi xuống chiếc ghế tại đại đường huyện nha.

“Xin hỏi đạo trưởng, bổn quan có kiếp nạn gì?” Sau khi ngồi xuống Điền Vấn Dương mở miệng hỏi.

“Kiếp nạn cực kỳ lớn, có thể mất mạng.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra.

Điền Vấn Dương nghe vậy sắc mặt đại biến, nếu Mạc Vấn là dã đạo giả thần giả quỷ vân du bốn phương đi lừa gạt tiền bạc, chắc chắn sẽ không dám nói ra loại ngôn ngữ làm cho người ta sợ hãi như thế này, như vậy có thể thấy được Mạc Vấn khác biệt rất lớn với những dã đạo kia.

“Mong đạo trưởng chỉ rõ.” Điền Vấn Dương nghiêng người hỏi.

“Điền đại nhân hiếu đạo có thiếu sót, xem mạng người như cỏ rác, thiên địa có ý giảm lộc bớt thọ, lúc này tuổi thọ còn dư của đại nhân đã không còn nhiều, chỉ sợ chưa đến ba ngày nữa là phải vào quan tài nhập thổ.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra.

Khổng Tước Vương lúc này ở ngay bên cạnh Mạc Vấn, chỉ là người thường không thể nhìn thấy lão, nghe Mạc Vấn nói như thế, lão khó kìm được cau chặt mày. Mạc Vấn đang nói dối, Điền Vấn Dương là người trường thọ, không phải chín mươi thì cũng được tám mươi, đừng nói ba ngày, ngay cả ba mươi năm tới gã cũng không thể chết ngay được.

Điền Vấn Dương nghe vậy cũng nhíu mày, có hai nguyên nhân khiến gã như vậy, một là nếu như lời của Mạc Vấn là thật, gã sẽ không còn mấy ngày nữa, hai là gã đang nghi ngờ Mạc Vấn có phải đang nói chuyện giật gân hay không, dù sao chuyện cũng chỉ nói từ một phía, nói thế nào chẳng được.

“Lúc Điền đại nhân mới sinh ra chính là thai ngang, gần như đã lấy đi tính mệnh của lệnh đường, mùa hè 23 năm trước, Điền đại nhân từ trong núi săn bắn, bắt được một con hươu, sau đó thấy nó đang còn mang bầu liền thả cho nó sống. Sáu năm trước tiểu thiếp Mã Thượng Hoa mất mạng, Điền đại nhân thả ba miếng ngọc bích trong cỗ quan tài. Vừa mới đây, lệnh chính vợ ngài có dùng chén trà ném đại nhân, đại nhân nghiêng người tránh đi, lệnh chính thừa cơ xông lên, cào gương mặt của đại nhân, đại nhân dùng tay phải chống, nhưng lại bị cắn bị thương cánh tay phải.” Mạc Vấn chậm rãi nói ra, những chuyện từ nhiều năm trước là hắn từ trong miệng thổ địa của địa phương biết được, mà chuyện vừa mới phát sinh kia là Nguyên Anh của hắn dò xét thấy.

Mạc Vấn nói xong, trên mặt Điền Vấn Dương mặt cắt không còn chút máu, bất chấp xung quanh có người, vội vàng rời chỗ chắp tay thi lễ thật sâu với Mạc Vấn, “Hóa ra là Chân Tiên đi tới, Điền mỗ có mắt không tròng không thấy được trưởng Tiên, trưởng Tiên xin nhanh mời ngồi.”

“Người không biết không có tội.” Mạc Vấn khoát tay nói ra, nếu muốn để cho thế nhân tin phục, nhất định cần phải có uy năng thần kỳ thực sự, chỉ nói chuyện giật gân thôi không đủ.

“Kính bẩm trưởng Tiên, Điền mỗ cung kính hầu hạ phụ mẫu, xử án công bằng, chẳng biết lúc nào phạm phải trọng tội bất hiếu kia, cũng không biết tội xem mạng người như cỏ rác từ đâu ra, mong trưởng Tiên chỉ rõ.” Điền Vấn Dương khom người thỉnh giáo, đối mặt với Tiên Nhân gã cũng không dám ngồi.

“Ngươi thực sự không biết à.” Mạc Vấn trầm giọng hỏi.

Mạc Vấn nói xong, Điền Vấn Dương run rẩy như cầy sấy, không dám mở miệng.

“Lập tức sửa sai ngay, có lẽ còn có một con đường sống.” Mạc Vấn không hề chỉ rõ sai lầm của Điền Vấn Dương, gã để cha mẹ bị vợ ngược đãi, Điền Vấn Dương không con nối dõi, đây là bất hiếu. Giấu giếm nguyên nhân cái chết của hai vị tiểu thiếp, làm việc luôn có tư tưởng bao che cho Lý thị, đây là xem mạng người như cỏ rác.

“Xin trưởng Tiên chỉ rõ, nên sửa sai như thế nào.” Điền Vấn Dương quỳ rạp người xuống đất.

“Trước khi mặt trời lặn ngươi hãy bỏ vợ đi.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra.

Mạc Vấn nói xong, Khổng Tước Vương ở bên cạnh cuối cùng thở dài một hơi, lão cho rằng Mạc Vấn sẽ lệnh cho Điền Vấn Dương giết chết Lý thị, không nghĩ tới chỉ là bỏ vợ, điều này khiến lão an tâm không ít, phong cách làm việc của Mạc Vấn không hề tuân theo nguyên tắc nào, cũng không hề tính toán trước, không ai biết rõ hắn sẽ làm ra chuyện gì.

Khổng Tước Vương thở phào rồi, Điền Vấn Dương lại hít một hơi khí lạnh.

“Bần đạo cáo từ.” Mạc Vấn thẳng người đứng lên.

Một chuyện bỏ vợ khiến Điền Vấn Dương cực kỳ kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn không thể lấy lại tinh thần, chờ lúc gã khôi phục đứng dậy đuổi tới cửa phủ, bóng hình Mạc Vấn đã tan biến.

“Chân nhân, người chúng ta muốn độ chính là Lý thị, ngài ép tên quan huyện này ra tòa bỏ vợ có tác dụng gì.” Khổng Tước Vương cùng Mạc Vấn ẩn thân đứng cách cửa phủ không xa.

“Đại sư, làm nghề y nên tìm ra nguyên nhân thực sự của bệnh để có thuốc giải quyết tận gốc, đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân chỉ là cách làm của đám lang băm thôi.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

“Nguyên nhân căn bệnh ở đâu?” Khổng Tước Vương hỏi.

“Điền Vấn Dương chính là nguyên nhân của căn bệnh.” Mạc Vấn nói ra.

Khổng Tước Vương nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía Điền Vấn Dương đang chán nản trở về cửa phủ, có nhiều nghi hoặc khó hiểu.

Mạc Vấn thấy thế mở miệng giải thích, “Từ xưa đến nay luôn là nam làm chủ, nữ là phụ, vợ có làm sai, cũng đều bởi vì người đàn ông không biết dạy vợ, không thể khuyên giải, không thể quản giáo được vợ gây nên. Vì vậy, vợ có sai, tội ở người chồng.”

Khổng Tước Vương nghe vậy càng thêm nghi hoặc, Mạc Vấn lại mở miệng nói ra, “Trên thế gian không có phụ nữ đáng giận, chỉ có nam nhân đáng giận, nếu không phải Điền Vấn Dương kia dung túng nhún nhường, thì Lý thị sao dám ngược đãi cha mẹ chồng, dùng độc hại chết tiểu thiếp.”

“Nếu như ra tòa, Lý thị sẽ phải dùng tính mạng để trả giá.” Khổng Tước Vương thở dài lắc đầu.

“Đại sư, ngài không phải là người Trung thổ chúng ta, không hiểu hình phạt và pháp lệnh của chúng ta, nhiều lời vô ích, chờ họ ra tòa lại nói.” Mạc Vấn cười nói.

“Thứ cho lão nạp nói thẳng, chân nhân chính là Tiên nhân đắc đạo, nói dối lừa gạt người ta e là không hay lắm.” Khổng Tước Vương luôn luôn cho rằng Mạc Vấn nói dối gạt người sẽ mất thể diện.

“Sự đời vô thường, phương pháp cũng vô thường, dùng phương pháp vô thường ứng phó với thế sự vô thường, có gì không ổn?” Mạc Vấn nói ra, chỉ cần không làm trái trung hiếu nhân nghĩa, thì những chuyện khác đều không đáng để so đo, cũng không cần phải tuân theo nguyên tắc nào đã được định ra từ trước, người sống trên đời không nên tuân theo nguyên tắc cố định, một khi đã có nguyên tắc thì làm việc sẽ hóa khô khan, thế gian muôn hình muôn vẻ, không nên dùng nguyên tắc cùng phương pháp cố định nào đó để xử lý.

Khổng Tước Vương không hề đồng tình với cách nhìn của Mạc Vấn, nhưng lão chỉ lắc đầu thở dài, cũng không mở miệng phản bác.

“Đại sư, nếu như có người đang chửi rủa ngài, ngài sẽ xử lý như thế nào.” Mạc Vấn hỏi, lúc này Điền Vấn Dương đang mặt mày ủ rũ ngồi trên chiếc ghế chính đường, cũng không trở về hậu viện, càng không hề ra tòa bỏ vợ.

“Do họ.” Khổng Tước Vương nói với hắn.

“Nếu như có người đánh ngài thì sao.” Mạc Vấn lại hỏi.

“Tùy họ.” Khổng Tước Vương đáp.

“Vậy nếu có người chém giết ngài?.” Mạc Vấn cười hỏi.

“Mọi chuyện đều có nhân quả, làm người ác tất có ác báo, tùy họ đi, qua thêm vài năm ngài hãy nhìn lại họ.” Khổng Tước Vương đáp.

“Đại sư, đây là ngài lừa mình dối người, nếu không ngăn chặn uốn nắn, thêm vài năm nữa bọn họ sẽ chỉ càng thêm hung hăng ngang ngược, càng thêm coi trời bằng vung, càng thêm ti tiện đắc ý.” Mạc Vấn cười nói, Phật gia cùng Đạo gia có quá nhiều khác biệt, không thể phủ nhận Phật gia có đại từ đại bi, nhưng cho rằng người nào cũng có thể cảm hoá là điều không thể, cần tùy cơ ứng biến, cần phân biệt đối xử công bằng.

“Chân nhân, sau chuyện này lão nạp chắc chắn không thể đồng hành cùng với ngài được rồi.” Khổng Tước Vương bất đắc dĩ thở dài, ở cùng một chỗ với Mạc Vấn khiến lão luôn luôn bị ức hiếp.

“Đại sư, sau chuyện này bần đạo sẽ theo đại sư như hình với bóng.” Mạc Vấn nói giỡn.

Khổng Tước Vương bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đại sư, ngài biết vì sao khi đồng hành với bần đạo thì luôn luôn rơi vào thế yếu không?” Mạc Vấn lại hỏi.

Khổng Tước Vương đầu óc thông minh, biết rõ một khi trả lời nhất định sẽ trúng bẫy của Mạc Vấn, nên dứt khoát không hề đáp lại.

“Đó là bởi vì đại sư lười nhác suy nghĩ, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng chỉ dùng từ bi nhân đạo để xử lý, mà bần đạo luôn suy nghĩ đến nhiều thứ hơn. Bần đạo suy nghĩ nhiều hơn, trả giá tâm huyết cũng nhiều nên giá trị nhận được cũng to lớn hơn, mà đại sư lại suy nghĩ ít, bỏ ra ít tâm huyết thì nhận lại không được bao nhiêu, đây là chỗ khác biệt giữa Đạo gia cùng Phật gia. Đồng đạo như chúng ta đều biết đến đạo lý vạn vật trên thế gian là do hai cực âm dương biến ảo mà thành , nhưng hai cực âm dương biến bảo thành vạn vật, đã có vạn vật thì phải có những cách đối đãi khác nhau, chúng ta muốn giải quyết và xử lý tích cực những chuyện mà mình gặp được, mà các người lại nghĩ chẳng cần quan tâm nó có chuyện gì, các người đều đối xử như nhau, chẳng quan tâm thân cận hay xa cách, đều cùng chung một mức đối xử, cái này lại càng không đúng. Thử hỏi, cha mẹ đã nuôi dưỡng ra ngươi cùng với kẻ ác chuyên đánh đập ngươi có thể giống nhau sao? Ta và ngài từ trên cao nhìn xuống, thấy Huyện lệnh kia bất lực với vợ, đây chính là chúng sinh ngang hàng? Không phải, đây là nhận lấy ý trời, ta và ngài trả giá nhiều, vì vậy có thành quả lớn hơn, mà gã trả giá ít, nhận được cũng là ít…”

“Nam mô A di đà phật, lão nạp không cùng chân nhân tranh luận nữa, lần đánh cuộc này vốn không hợp giáo lí Phật môn, dừng ở đây thôi. Lão nạp đi trước một bước.” Khổng Tước Vương thật sự không thể chịu được Mạc Vấn châm chọc khiêu khích, vừa dứt lời liền biến mất thân hình.

Mạc Vấn cực kỳ vui mừng khi lần tranh luận này đuổi được Khổng Tước Vương rời đi, nếu như lão rời đi sẽ không trở lại xem kết quả hắn độ hóa, vì vậy hắn không tiếp tục chờ đợi vô vị nữa, hiện ra thân hình, cất bước đi đến huyện nha, vốn hắn muốn đợi Điền Vấn Dương bỏ vợ, nếu như Điền Vấn Dương không bỏ thì sẽ Mạc Vấn bắt cóc gã mang đi, chỉ cần Điền Vấn Dương không có ở đây thì Lý thị cũng sẽ mất đi chỗ dựa, không có chỗ dựa cũng sẽ không thể tuỳ ý làm càn nữa, sẽ bị chúng nhân hợp nhau tấn công, lúc này Khổng Tước Vương đã đi rồi nên hắn sẽ sớm thực hiện việc này.

Điền Vấn Dương thấy Mạc Vấn trở lại một lần nữa, vội vàng đứng dậy chào đón.

“Trên người của ngươi có mang theo tiền tài chứ.” Mạc Vấn cười hỏi.

“Có, có một ít.” Điền Vấn Dương đưa tay vào ngực.

Mạc Vấn không chờ ngân lượng kia được móc ra, thò tay chụp lên bờ vai của gã, tâm niệm chớp động, đã mang gã đến đài cầu mưa ở tận Nam Hải.

Điền Vấn Dương ngạc nhiên kinh hãi, mờ mịt nhìn chung quanh, ngay lúc còn mê mang chưa tỉnh, Mạc Vấn đã mở miệng nói ra, “Tử bất giáo phụ chi quá (con không có giáo dục là sai ở cha mẹ), thê bất hiền phu chi quá (vợ không hiền là do người chồng sai), đi về phía Bắc ba nghìn hai trăm dặm chính là huyện Kim Sơn đó, ngươi tự quay về đi…”

Chương 580: Thiên địa

Điền Vấn Dương ngạc nhiên trố mắt nhìn Mạc Vấn, “trưởng Tiên, cái này, cái này…”

“Đường đường là nam nhi mà ngay cả người đàn bà cũng không quản được, mặc kệ ả tùy ý làm bậy, ức hiếp cha mẹ hại chết thê thiếp, chính là do có hạng người nhu nhược như ngươi tồn tại, mới khiến cho thiên hạ có nhiều người đàn bà chanh chua và đanh đá như thế, ngươi tự quay về đi, dọc đường rèn luyện một chút dũng khí, cứng rắn xương cốt.” Mạc Vấn trầm giọng nói ra.

“Trưởng Tiên nghe ta giải thích đã.” Điền Vấn Dương xấu hổ cúi đầu.

“Sai chính là sai, còn tìm kiếm cái cớ giải vây cho chính mình, sai càng thêm sai.” Mạc Vấn sắc mặt càng lạnh lẽo.

Điền Vấn Dương thấy Mạc Vấn tức giận, trên trán ngay đổ đầy mồ hôi, “Đúng, đúng vậy, trưởng Tiên giáo huấn rất đúng, xin hỏi trưởng Tiên nơi này là nơi nào.”

“Biển Nam Hải, lên đường đi, trên đường không thể cưỡi ngựa ngồi xe.” Mạc Vấn cưỡi mây bay lên trời.

Điền Vấn Dương kinh hoàng quỳ xuống, cung kính đáp lại.

Lên tới không trung, Mạc Vấn bay về phía tây nam, không được uống rượu của Khổng Tước Vương rồi, trong lúc rảnh rỗi chỉ có thể tới Lĩnh Nam dùng miệng xin rượu thịt.

Lĩnh Nam là nơi thâm sơn cùng cốc, người nghèo đất cằn cỗi, núi non hiểm trở, từ xưa chính là chỗ để triều đình lưu đày tội thần, Lưu Thiếu Khanh trước kia đã từ chối chức quan nhỏ ở Thiên Đình, lựa chọn xuống trần đảm đương chức Sơn thần Lĩnh Nam, gã lựa chọn như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là Lĩnh Nam cách Nam Hải rất gần, thuận tiện cho gã gặp gỡ Ngao Nhu.

Lưu Thiếu Khanh tuy là Sơn thần nhưng lại là Thiên Tiên, có thân xác hiển nhiên sẽ có chỗ ở, muốn tìm được chỗ ở của gã cũng không hề khó, giờ ngọ, Mạc Vấn tìm được Lưu Thiếu Khanh.

Lúc Lưu Thiếu Khanh là người thường thích làm lớn thích công to, nhưng chỗ ở sau khi thành Tiên lại cực kỳ đơn sơ, chỉ có bảy gian phòng trúc phía Bắc dưới chân núi, hướng mặt trời ấm áp, chung quanh phòng xá có rừng trúc vườn rau, cũng có vài mẫu ruộng đồng, lúc Mạc Vấn đi tới Lưu Thiếu Khanh đang cùng Quỳnh Dao gánh nước từ trong khe nước phía tây tưới rau.

“Thiếu Khanh, Thiên Khu chân nhân tới.” Quỳnh Dao ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Tới thì tới rồi, còn muốn ta phải chạy ra tận cửa chào đón sao.” Lưu Thiếu Khanh gánh thùng gỗ đi về phía vườn rau.

“Vẫn còn bụng dạ hẹp hòi như vậy.” Mạc Vấn cười hạ xuống, Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu mặc dù là Thiên Tiên, nhưng lại nhậm chức thổ địa Sơn thần, không thể tùy ý rời khỏi khu vực mà mình quản lý, những năm này hắn không chủ động thăm viếng, Lưu Thiếu Khanh hiển nhiên không vui, chẳng qua từ chuyện này cũng có thể nhìn ra Lưu Thiếu Khanh vẫn đang rất nhớ Mạc Vấn đấy, nếu không cũng sẽ không bởi vì hắn không tới thăm mà trong lòng tức giận.

“Những năm này không có tin tức, ta còn tưởng rằng ngươi gặp bất trắc.” Lưu Thiếu Khanh để gánh xuống, đi ra vườn rau gặp mặt Mạc Vấn.

“Nói năng lỗ mãng như thế, sao có thể là đạo lý đãi khách.” Mạc Vấn đưa tay chào hỏi Quỳnh Dao, nàng mỉm cười đưa tay, đáp lễ lại.

“Vậy tay không mà đến là đạo lý làm khách đấy hử.” Vẻ mặt Lưu Thiếu Khanh vẫn lạnh nhạt như trước.

“Sao không thấy Ngao Nhu ở đây.” Mạc Vấn thấp giọng hỏi.

“Nàng cũng không thường lui tới.” Lưu Thiếu Khanh đưa tay chỉ về phía phòng trúc, hai người cất bước đi đến, trong lúc đi đường Lưu Thiếu Khanh lại nói, “Quỳnh Dao không thể mãi mãi trường thọ, Nhu nhi suy nghĩ rộng lượng, có lòng đợi sau khi Quỳnh Dao giá hạc sẽ chuyển đến nơi này.”

Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, Ngao Nhu tuy là Long Nữ Nam Hải, nhưng lại không hề điêu ngoa cường thế, thực sự đáng quý.

“Chuyện kia kết thúc như thế nào.” Lưu Thiếu Khanh hỏi.

“Chuyện gì.” Mạc Vấn dừng lại trước phòng đợi Lưu Thiếu Khanh đi trước, Lưu Thiếu Khanh tiến lên mở cửa phòng mời Mạc Vấn đi trước, Mạc Vấn cất bước tiến vào phòng, chỉ thấy trong phòng bố trí vô cùng đơn giản, không hề có vật dụng dư thừa, đơn giản sạch sẽ lại thanh nhã.

“Hàng năm ta đều phải lên trời báo cáo công tác đấy.” Lưu Thiếu Khanh nói ra, ngụ ý là tất cả hành động của Mạc Vấn từ Thiên Đình trước đây gã đều biết rõ.

Mạc Vấn thở một hơi thật dài, lúc này mới mang chuyện trải qua trước kia cùng với việc Tổ Sư ra mặt nói giản lược cho Lưu Thiếu Khanh biết rõ.

“Con gà mái kia thật đáng giận, vì sao ngươi không lấy tính mạng của mụ.” Lưu Thiếu Khanh tức giận bất bình.

“Giết mụ cũng là chuyện vô nghĩa, huống hồ mụ đã thân bại danh liệt, ta không muốn làm cử chỉ tiểu nhân bỏ đá xuống giếng như vậy.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra, Thải Y đạo cô thực sự đáng hận, nhưng dựa theo luật pháp Thiên Đình, mụ bị lột bỏ chức vị, bị phạt tự suy nghĩ trăm năm, có thể coi là đã nhận trừng phạt, thứ gọi là “Thiên tử phạm pháp cũng xử như thứ dân” chẳng qua chỉ là nói miệng, chưa có triều đại nào thực sự thực hiện.

Lưu Thiếu Khanh nghe vậy chậm rãi gật đầu, “hành động như thế không phù hợp với tính cách của ngươi.”

Mạc Vấn cũng thuận theo đó gật đầu, mọi thứ đều có công bằng, không thể nghiêm khắc với người khác lại rộng lượng với mình, mất đi chừng mực.

Trong lúc hai người nói chuyện, Quỳnh Dao đưa nước trà tới, “Trong nhà không có vật gì đãi khách, lấy lá trúc thay trà, xin chân nhân đừng trách.”

“Giải nhiệt mát gan, rất tốt, rất tốt.” Mạc Vấn tiếp nhận chén trà từ tay Quỳnh Dao, người đời thường nói gần son thì đỏ gần mực thì đen, Quỳnh Dao vốn cực kỳ thô kệch, nhưng sau khi đi theo Lưu Thiếu Khanh lại bị gã tiêm nhiễm, cử chỉ ngôn ngữ đều ngày càng trở nên khéo léo.

“Nàng khách khí với hắn làm gì, nhanh đi chuẩn bị rượu và thức ăn, đúng rồi, lúc làm cá đừng bỏ gừng vào, hắn không ăn được gừng.” Lưu Thiếu Khanh khoát tay áo với Quỳnh Dao.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng ấm áp, trước kia quan hệ giữa hắn và Lưu Thiếu Khanh cũng không tốt mấy, sau khi hắn giữ chức hộ quốc chân nhân nước Triệu thì Lưu Thiếu Khanh đã từng có ý đồ ám sát hắn, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, hai người đã thành bạn chí cốt. Cái gọi là bạn bè cũng không phải là không có mâu thuẫn, mà là dù có mâu thuẫn nhưng đến cuối cùng vẫn là bạn bè.

“Ài.” Lưu Thiếu Khanh nói xong, thở một hơi thật dài.

Mạc Vấn biết rõ vì sao Lưu Thiếu Khanh thở dài, Lưu Thiếu Khanh biết rõ hắn không thích ăn gừng là lúc ngồi chung bàn ăn uống ở Vô Lượng Sơn, chắc chắn Lưu Thiếu Khanh đang nghĩ tới các lão sư cùng mấy vị đồng môn khác ở Vô Lượng Sơn. Ba vị lão sư Vô Lượng Sơn đã sớm giá hạc nhiều năm, kết cục của mấy vị đồng môn cũng không giống nhau.

Không bao lâu thì đồ ăn bưng tới, mặc dù vẻ ngoài của Quỳnh Dao thô kệch, nhưng khả năng nấu nướng lại rất khá, lúc cô còn ở Thái Ất Sơn từng sống một mình, hiển nhiên thành thạo nấu nướng. Cá rô hấp hoa, măng thái mảnh xào chay, thịt dê sấy khô, khoai sọ Lĩnh Nam, tuy chất lượng bình thường nhưng lại nhiều món, lúc hai người cạn chén thì Quỳnh Dao cũng không ngồi cùng bàn, mà ở bên hầu hạ nước trà, trước sau bận rộn.

“Rượu tiên nhân này vốn là hũ đầy đấy, hai năm trước Thiên Tuế đến đây chơi, chúng ta uống hết nửa vò, giờ còn lại chừng này.” Lưu Thiếu Khanh chỉ vào vò rượu giống như cái vạc nhỏ, nói với Mạc Vấn.

“Thiên Tuế đã từng tới đây?” Mạc Vấn cảm thấy ngoài ý muốn.

“Từng tới, gã có thể đã bị chúng ta hại khổ rồi.” Lưu Thiếu Khanh rót rượu cho Mạc Vấn.

“Có liên quan gì đến chúng ta.” Mạc Vấn không hiểu hỏi.

“Sông Hoàng Hà chảy về Đông Hải, thuộc sự cai quản của Long Tộc Đông Hải, chúng ta giúp đỡ Nam Hải tranh giành cái Thần khí gọi mưa kia, Thiên Tuế tuy không xuất chiến, nhưng lại là đồng môn của ta, khó tránh khỏi bị Đông Hải cùng Thủy tộc Hoàng Hà ghi hận xa lánh, cộng với thời điểm tận thế chúng ta khiến cho khu vực Bích Thủy Đàm mưa xuống trước tiên, dẫn tới bách tính bốn phương tiến đến, gây ra nào động rầm rĩ ồn ào làm cho gã không thể tĩnh tâm, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi chỗ ở cũ dời đi nơi khác.” Lưu Thiếu Khanh nói ra.

“Gã chuyển đến nơi nào.” Mạc Vấn cười hỏi.

“Trước kia từ quận Cán tìm được một cái hồ lớn cư trú, về sau lại ngại chỗ đó thỉnh thoảng có người tiến đến chèo thuyền du ngoạn bắt cá, gã bèn đi về phía tây nam, cuối cùng tới nơi nào ta cũng không thể biết được, lần trước đến đây chính là đang hướng về phía tây này.” Lưu Thiếu Khanh nói xong, bưng chén cùng uống với Mạc Vấn.

“Không muốn phát triển, chỉ mong an nhàn.” Mạc Vấn lắc đầu cười nói.

“Y vốn chính là loài máu lạnh, thích yên tĩnh lười vận động, một con rùa thì có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì?” Lưu Thiếu Khanh lại rót rượu lần nữa.

Mạc Vấn gật đầu đồng ý, mỗi người có một chí hướng riêng, gặp được điều gì, sẽ trải qua chuyện gì, sẽ được thứ gì, sẽ mất đi cái gì đều là do tính cách quyết định, tính tình khác nhau của người đời quyết định vận mệnh của riêng họ.

“Những năm này ngươi đã làm những gì.” Lưu Thiếu Khanh hỏi.

“Đi loanh quanh khắp nơi, tuyên truyền giảng giải pháp môn tu hành nội đan, chỉ điểm đồng đạo tu hành Tam Muội chân hỏa.” Mạc Vấn nói ra.

“Ngươi đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, cần gì phải chuyên cần như thế.” Lưu Thiếu Khanh nhếch miệng.

“Ta muốn thỉnh cầu Thiên Đình thả A Cửu về thế gian, nếu như vô công trong trời đất, thiếu tình cảm của muôn dân trăm họ, sao có thể mở miệng xin được.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra, tu vi tinh thâm sẽ giúp con người tự tin nhưng cũng không phải là cái cớ để hoành hành ngang ngược.

“Có chút thời gian ta thực lòng bội phục ngươi, đổi lại là ta, chắc chắn sẽ không mang tuyệt kỹ mình khổ tâm nghiên cứu sáng tạo công bố rộng rãi.” Lưu Thiếu Khanh tự mình uống một ly, sau khi đặt chén rượu xuống lại nói, “Ngươi chuẩn bị khi nào lên trời.”

“Ta đã đạt thành nhận thức với Phật giáo, cùng sống sót cùng tồn tại, mặc dù giáo lí của bọn họ nhiều có sai lầm, nhưng vẫn có tác dụng rất lớn trong việc trấn an dân tâm, giảm bớt giết chóc. Quyền lực nắm giữ trong tay rất ít người, chân tướng cũng thế, xe kéo tám ngựa vẫn luôn có bốn con ngựa phụ, chỉ cần bốn con ngựa chính luôn luôn kéo thẳng, những con ngựa bên ngoài sẽ không thể kéo xe đi lệch.” Mạc Vấn nói ra.

Lưu Thiếu Khanh nghe vậy chậm rãi gật đầu, gã đương nhiên biết rõ bốn ngựa cùng tám ngựa trong miệng Mạc Vấn ám chỉ cái gì.

“Pháp thuật nội đan cùng Tam Muội chân hỏa kia cũng đã được đồng đạo nắm rõ, mặc dù có được diệu pháp, nhưng có thể chứng đạo phi thăng hay không còn phải nhìn thiên phú bản thân cùng với việc cần cù, đã có được pháp môn tu hành nội đan, hiển nhiên không người nào tu hành ngoại đan nữa, hành động lần này chính là tạo phúc cho ngàn vạn di loại trong thiên địa.” Mạc Vấn lại nói.

Lưu Thiếu Khanh một lần nữa gật đầu.

“Một thời gian nữa ta sẽ đi Thiên Đình một chuyến, thỉnh cầu Thiên Đình ân chuẩn.” Mạc Vấn nói ra, hắn cũng không báo cho Lưu Thiếu Khanh biết chuyện nước Đại đã bắt đầu xuất binh thống nhất phương bắc, bởi vì Bồ Kiên dưới sự phụ tá của Lưu Thiếu Khanh mới thành lập ra nước Tần, nếu Lưu Thiếu Khanh biết vận mệnh nước Tần không dài sẽ khó tránh khỏi tâm tình sa sút.

“Chúc ngươi đạt được ước muốn.” Lưu Thiếu Khanh nâng chén.

Mạc Vấn bưng chén cùng Lưu Thiếu Khanh đối ẩm.

Sau buổi cơm trưa Mạc Vấn đứng dậy cáo từ, vợ chồng Lưu Thiếu Khanh ra tận cửa đưa tiễn.

Sở dĩ Dạ Tiêu Diêu lựa chọn vùng Mạc Bắc, so với Lưu Thiếu Khanh cũng không khác lắm, một là vì quản hạt cương vực rộng rãi, trong quá trình sinh hoạt không cảm thấy chật hẹp, hai là vì bọn họ có thể ở gần người nhà một chút, Ngọc Linh Lung năm đó đã đợi chờ ở Vô Nhai Sơn ngay biên giới Mạc Bắc.

Mạc Bắc nhiều cát nhiều gió, cây cỏ ít hơn nhiều so với khu vực Trung thổ, lúc chạng vạng tối Mạc Vấn đi tới Vô Nhai Sơn, quả nhiên một nhà Dạ Tiêu Diêu đều ẩn cư ở đây.

Bó gối nói chuyện, hiển nhiên sẽ nói đến những chuyện mà hai bên gặp phải trong những năm này, chợt một câu nói bâng quơ của Dạ Tiêu Diêu khiến cho Mạc Vấn cảm thấy ngoài ý muốn.

“Ngươi chắc chắn nhìn thấy cô gái tóc đỏ ở đạo tràng của Sư tôn chính là con phượng hoàng từng bị cầm tù ở đầm lầy đảo hoang?” Mạc Vấn hỏi.

“Hẳn là cô ta.” Dạ Tiêu Diêu nhẹ gật đầu, “lúc hai người chúng ta tiến đến thì người này đang quỳ ở phía dưới pháp tọa, vệt nước mắt trên mặt chưa khô, cũng không biết là đến nghe giáo huấn hay là đến kêu khổ.”

“Ngươi cũng đã biết ân oán trước kia giữa nàng và Thải Y đạo cô mà.” Mạc Vấn đáp lại, sở dĩ Thải Y đạo cô ra tay với mẹ con Tần Vân, nguyên nhân rất lớn chính là cô gái tóc đỏ kia tiết lộ một ít tính xấu bất nhân của mụ, mà cô gái tóc đỏ lại chính là người được hắn thả ra khỏi nơi giam cầm.

“Chúng ta tới quá muộn, không nghe được đoạn hội thoại trước đó.” Dạ Tiêu Diêu lắc đầu nói ra.

“Sau đó thì thế nào.” Mạc Vấn truy vấn.

“Chúng ta tới, sư tôn liền bảo cô ta rời đi.” Dạ Tiêu Diêu đưa tay bưng chén trà trên bàn gỗ lên, “Từ lúc nào ngươi trở thành người hiếu kỳ như vậy, cố ý thám thính chuyện xấu năm xưa của người khác.”

“Mạc Vấn, A Cửu đang ở Địa phủ, ngươi có tính toán gì không.” Ngọc Linh Lung ở bên nói xen vào.

“Ta đã trải đường đi thật tốt, đưa thuyền vào nước, chuyện kế tiếp ta không còn muốn tự mình nhúng tay, một lát nữa ta sẽ đến Thiên Đình, thỉnh cầu Thiên Đình thả A Cửu về.” Mạc Vấn nói ra.

“Có chắc chắn không.” Ngọc Linh Lung hỏi.

“Nàng có khi nào thấy hắn làm chuyện mà không chắc chắn chưa.” Dạ Tiêu Diêu cười nói.

Mạc Vấn mỉm cười lắc đầu, không tiếp lời Dạ Tiêu Diêu.

Đến canh hai, Mạc Vấn đứng dậy chào từ biệt.

Rời khỏi Vô Nhai Sơn, Mạc Vấn cưỡi mây bay thẳng lên Thiên Đình.

Một đám Thiên binh Nam Thiên Môn nhận ra Mạc Vấn, thấy hắn đến thì như lâm đại địch, xì xào bàn tán, “Gia hỏa này lại tới làm chi.”; “Đừng lên tiếng, hắn tới.”

Mạc Vấn dừng trước Nam Thiên Môn, đưa tay nhìn về phía bắc, vận khí phát ra tiếng, “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Mạc Vấn chỉ niệm một lần đạo hiệu rồi im lặng, có mấy lời không cần phải nói ra miệng, Ngọc Đế chính là Đại La Kim Tiên, Đại La Kim Tiên biết được trước sau, biết rõ vì sao hắn đến đây, cũng biết những năm này hắn đã làm thứ gì, biết rõ kế tiếp hắn có thể làm chuyện gì.

Sau đó nửa nén hương, một vị Thiên quan già tay nắm vải lụa vàng đi vội tới, đến trước mặt Mạc Vấn dừng bước nói ra, “Chúc mừng chân nhân, Ngọc Đế có chỉ cách chức Tiệp Dư, xuống tụ họp cùng chân nhân.”

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Mạc Vấn lại xướng đạo hiệu.

“Bổn quan đi truyền chỉ cho Âm Ti, mời chân nhân hạ phàm chờ tin lành.” Lão Thiên quan đưa tay chỉ về phía nam.

Mạc Vấn từ Thiên quan kia trở lại thế gian, lăng không đứng thẳng, bình tĩnh đợi chờ.

Vào lúc canh ba, trăng sáng nhô cao, A Cửu cưỡi mây đi tới, không quá vui mừng đến phát khóc, mà chỉ mỉm cười gặp mặt. Thiên Khu là Thiên, Thiên Tuyền là Địa, dù có chia lìa, nhưng cuối cùng cũng có lúc tụ họp.

Giờ Thìn ngày tiếp theo, nước Tấn, quận Mân, trong thành Tuyền Châu.

“Trước tiên đi gặp người này, buổi chiều lại đi quận Nam tìm Vô Danh.” A Cửu xinh đẹp cười nói.

“Người nào?” Mạc Vấn chậm rãi theo A Cửu đi về phía trước.[Audio] Sủng Mị (dịch)

A Cửu mỉm cười không đáp.

Không bao lâu hai người đi tới bên ngoài một tòa lầu, nơi này là một học đường, một lão tiên sinh đang ngồi tại bục giảng, rung đùi đắc ý giảng Luận ngữ, dưới bục có hơn mười cái bàn thấp bé, một đám trẻ em đang ngồi, trông đứa nào cũng quần áo gọn gàng, hẳn là con cái nhà giàu.

“Gã ở đâu.” Mạc Vấn cuối cùng cũng biết được A Cửu muốn dẫn hắn tới gặp ai.

A Cửu chỉ một đứa trẻ béo mập đang dựa vào bàn ngủ say ở hàng cuối cùng….

KẾT THÚC

❮ sau

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !