1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Tử Dương dịch
  4. Tập 2: Ngàn dặm tìm vợ – Hành trình gian khổ (c6-c10)

[Audio] Tử Dương dịch

Tập 2: Ngàn dặm tìm vợ – Hành trình gian khổ (c6-c10)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 6 : Thượng thanh

Hai người rời khỏi Tây Dương huyện vào buổi chiều giờ Mùi, lúc đi Mạc Vấn cũng không quay đầu nhìn lại, huyện Tây Dương mặc dù là quê nhà của hắn, nhưng tòa thành trì này hiện tại đã là một toà thành chết. Sau khi mặt trời lặn, trong thành từng trận âm phong rít lên không ngừng làm hắn không muốn ở lại nơi này thêm một chút nào nữa.

Hai người đi được không lâu, phía trước xuất hiện ngã ba, trước đó không lâu có tuyết rơi vì thế trên hai con đường cũng không thấy dấu chân cùng vệt bánh xe nào.

“Lão gia, đi đường nào đây?” Lão Ngũ hỏi.

“Đi đường lớn hơn đi.” Mạc Vấn suy nghĩ một chút rồi nói, hắn cũng không biết con đường kia có chính xác hay không, chỉ có thể thử vận may.

Lão Ngũ gật đầu sau rồi quẹo vào con đường bên trái. Hai người đều là lần đầu đi xa, chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Mùa đông trời tối sớm, vừa mới tới giờ Dậu sắc trời đã chuyển tối, hai người lúc này ở một nơi hoang vu, không tìm thấy thôn xóm cũng chẳng thấy nhà trọ, chỉ có thể mượn sắc trắng của tuyết dò dẫm tìm đường.

Lúc canh hai, hai người mơ hồ thấy được phía trước có một đoạn tường thành rất dài, căn cứ tốc độ của hai người cùng thời gian đi được thì nơi này chắc là Thanh Bình thành cách huyện Tây Dương năm mươi dặm. Tòa thành trì này không có bình dân, là nơi đóng quân của quân Tấn.

Thấy được thành trì, hai người liền tăng nhanh tốc độ, khi đến gần Mạc Vấn phát hiện trong thành không có ánh sáng, chứng tỏ nơi này cũng không có người Hồ. Cùng cô hồn dã quỷ so sánh thì Mạc Vấn sợ người Hồ hơn, bởi vậy trong thành này không có ánh sáng ngược lại làm hắn hơi yên tâm một chút.

Cửa thành mở toang, dù tuyết rơi nhiều cũng không thể che giấu được xác người la liệt khắp nơi trong thành. Những thi thể này tử trạng cũng không giống nhau, bất quá hiện tại hai người thấy thi thể đã không còn quá mức sợ hãi như trước kia, sau khi vào thành liền tìm được một trại lính bỏ hoang dừng chân nghỉ ngơi.

“Lão gia, chúng ta có thể đốt lửa được không?” Lão Ngũ dậm chân giũ tuyết, hỏi.

“Có thể, người Hồ hẳn là sẽ không trở lại nữa đâu.” Suy nghĩ một lát Mạc Vấn nói ra, trước kia tất thảy mọi chuyện đều do cha mẹ quyết định nên hắn không có thói quen tự mình đưa ra chủ ý, nhưng lúc này hắn cần phải học cách tự làm ra quyết định.

Trong trại lính có một đống lửa, chung quanh còn có củi vứt rải rác cùng vật đánh lửa, lão Ngũ nhanh chóng châm lửa. Đi mười mấy dặm trong tuyết, giày của hai người sớm đã ướt đẫm, đốt lửa xong hai người dựng giày gần đống lửa để hong khô.

“Lão gia, chúng ta đi đúng đường chứ?” Lão Ngũ hỏi.

” Đúng.” Mạc Vấn gật đầu nói.

“Làm sao người biết người Hồ cũng quay về trên con đường này?” Lão Ngũ không hiểu hỏi.

“Trên con đường lớn ven thành thi thể đều bị người ta dời sang hai bên, hiển nhiên là để xe qua. Người Hồ lúc tới là cưỡi ngựa, lúc trở về mới có xe ngựa cướp đoạt được.” Mạc Vấn lên tiếng giải thích.

“Bọn chúng cưỡi ngựa đánh xe, chúng ta khẳng định không đuổi kịp rồi.” Lão Ngũ vẻ mặt như đưa đám.

“Bọn chúng chắc chắn sẽ có lúc dừng lại.” Mạc Vấn nói.

“Lão gia, qua Thanh Bình thành chính là đất của người Hồ, nếu bị người Hồ trông thấy chúng ta có thể bị giết không?” Lão Ngũ không yên tâm hỏi.

“Chắc là sẽ không, ta có một người bạn cùng trường, cả nhà hắn vốn là mấy năm trước từ nước Triệu chạy đến huyện Tây Dương đấy. Theo như hắn nói ở nước Triệu người Hồ không thể tùy ý giết hại người Hán bản địa.” Mạc Vấn nói.

“Nếu như người Hồ không giết người Hán, tại sao cả nhà bọn họ lại phải trốn?” Lão Ngũ hỏi lại.

Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu cười khổ, “Ta nghe nói ở nước Triệu, nếu người Hồ nhìn trúng đồ vật của người Hán là có thể cướp đi, ngay cả nữ nhân cũng có thể cướp, quan phủ sẽ không truy cứu.”

“Chúng ta hiện tại cũng chẳng còn gì cả, chỉ cần đem ngân lượng giấu kỹ cũng không sợ bọn chúng cướp.” Lão Ngũ nói.

“Đúng là cũng không thể bỏ trong bao quần áo được.” Mạc Vấn gật đầu mở miệng.

“Hay chúng ta giấu vàng bạc ở đâu đó?” Lão Ngũ đề xuất.

Mạc Vấn lúc này đang hong khô giày bỗng nghĩ ra một chủ ý “Đun chảy vàng ra, đợi đông đặc đem giấu trong giày.”

“Lão gia thật là mưu cao kế hiểm.” Lão Ngũ dựng thẳng ngón cái tán thưởng Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy cau mày nhìn lão Ngũ, ở nhà người có học, người làm cũng biết một ít tiếng Quan thoại**, nhưng bọn họ chẳng qua là ngẫu nhiên nghe người ta nói mà học lỏm được, bản thân không hiểu rõ, khó tránh khỏi dùng sai.

** tiếng Quan thoại: tiếng phổ thông của Trung Quốc, nhưng ngày xưa chỉ có nhà quan lại hoặc người đi học mới được học, dân chúng bình thường mù chữ (Quan thoại- ngôn ngữ nói của quan)

Lúc này không có đơn vị quan tiền, dân chúng làm lụng rồi mua bán trao đổi với nhau đều là tiền đồng của triều đại trước hoặc vàng bạc vụn. Sau khi tích luỹ được nhiều vàng bạc mới đem đun chảy rồi đúc thành thỏi lớn để tích trữ, cho nên cách đun chảy vàng bạc nhà nhà đều biết, lão Ngũ cũng biết. Hai người bàn bạc xong liền đem mấy bánh vàng hòa tan, đợi vàng đông đặc lại rồi đập làm 4 phần, mỗi người mang theo hai phần, vụn vàng văng ra lúc đập để ngoài thân để tiêu xài.

“Lão gia, người nói phu nhân và tiện nội** chưa xuất giá của ta hiện còn sống không?” Làm xong lão Ngũ móc lương khô ra đưa cho Mạc Vấn.

**tiện nội: từ mà người đàn ông dùng khi nói về vợ mình một cách khiêm tốn, nhã nhặn. Ngoài ra còn từ “lão bà” cũng chỉ vợ nhưng thô tục hơn ở đoạn phía dưới. Tiếng Việt mình chỉ có từ “vợ” để chỉ chung thôi, nghe không văn vẻ lắm nên về sau mình sẽ để nguyên từ “tiện nội” và “lão bà” này.

“Con gái chưa về nhà chồng không thể gọi là tiện nội được.” Mạc Vấn nghe vậy vừa buồn cười vừa muốn khóc, buồn cười là bởi vì lão Ngũ đến bây giờ vẫn còn nhớ nha hoàn của Lâm Nhược Trần mà Mạc Vấn đã hứa năm sau sẽ gả cho hắn, muốn khóc chính là Tiểu Ngũ hỏi cái vấn đề này đúng là vấn đề mà hắn tới nay vẫn một mực không dám nghĩ tới đấy.

“Người nói các nàng còn sống không?” Lão Ngũ vẫn nhìn chằm chằm Mạc Vấn hỏi.

“Còn sống.” Mạc Vấn nhắm mắt mở miệng.

“Người Hồ thích ăn thịt người, làm sao người biết các nàng còn sống?” Lão Ngũ hỏi lại.

Mạc Vấn nghe vậy không đáp, mà là đưa tay giả vờ vỗ trán để lau đi giọt lệ đã tràn mi. Lời nói vừa rồi hắn cũng đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều, Lâm Nhược Trần cùng nha hoàn hẳn vẫn còn sống, nhưng hắn thật không dám nghĩ tới lý do hai nàng còn sống sót.

“Lão gia, nói đi.” Lão Ngũ không chú ý tới cử động của Mạc Vấn mà vẫn tiếp tục truy hỏi. Mạc Vấn mặc dù gọi hắn là lão Ngũ nhưng trên thực tế hắn vẫn là Tiểu Ngũ, so với Mạc Vấn còn nhỏ hơn một tuổi.

” Chủ tớ hai người các nàng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, người Hồ không sẽ cam lòng ăn các nàng đâu.” Mạc Vấn nói giọng hơi run rẩy. Trải qua biến cố to lớn khi trước, hắn đã hiểu một đạo lý, những chuyện tàn nhẫn sẽ không vì người ta nhắm mắt lại không thấy mà không xảy ra, có một số việc chắc chắn sẽ xảy ra bất kể ngươi có muốn nhìn hay không.

“Ý của người là người Hồ sẽ giữ lại phu nhân và lão bà còn chưa xuất giá của ta để bán lấy giá hời?” Lão Ngũ hỏi.

Mạc Vấn lúc này trong lòng hết sức đau buồn, Lâm Nhược Trần rơi vào tay người Hồ không thể tránh khỏi bị làm nhục, hắn không ngăn cản được, cũng không thay đổi được, điều này làm hắn cực kỳ đau đớn xót xa. Nhưng những lời của lão Ngũ lại làm hắn rất muốn cười, lão Ngũ từ đầu đến cuối vẫn còn nhớ truyện Mạc Vấn đã đáp ứng hắn, sợ cho chủ nhân quên mất nên mới mở miệng một tiếng tiện nội, mở miệng một tiếng lão bà ý muốn khẳng định chuyện hứa hẹn kia.”Ngươi nói đúng, người Hồ sẽ giữ các nàng lại bán, cho nên bọn họ còn sống, chúng ta có hơn ba mươi lượng vàng, nhất định có thể mua các nàng. Đến lúc đó ta liền cho các ngươi thành thân.” Mạc Vấn yên lặng chốc lát lên tiếng nói, hắn không muốn để lộ làm Tiểu Ngũ khó chịu.

“Cảm ơn thiếu gia.” Lão Ngũ vui mừng nói tạ.

Mạc Vấn gật đầu mỉm cười, mặc dù đang cười, nhưng trong lòng cực kỳ đau khổ.

Một số người làm trung thành xuất phát từ cha truyền con nối, một số là do chủ nhân thật lòng đối đãi với họ, Mạc Vấn nói thế làm Tiểu Ngũ hết sức cảm động, lập tức bưng nước trải giường chiếu, phục vụ hết sức ân cần.

“Thiếu gia, đôi giày này quan lại hay đi, cho người.” Lão Ngũ đem một đôi giày ống hơ khô đưa cho Mạc Vấn.

“Giầy của ngươi hỏng rồi, ngươi giữ lại mà đi.” Mạc Vấn xua tay.

“Vậy cũng được.” Lão Ngũ bắt đầu thử giày, đôi giày này chất lượng rất tốt, bên trong có đệm lót bằng lông thỏ, sau khi đi vào quả thực thoải mái.

Lão Ngũ đi giày xong liền đi tới đi lui, xem xem có vừa chân không, Mạc Vấn nhìn một lát đột nhiên nghĩ đến một chuyện ” Đôi giày này không thể đi được.”

“Ta dương khí thịnh, dù là giày của người chết ta cũng không sợ.” Lão Ngũ thuận miệng nói.

“Đôi giày này là của quan giáo úy nước Tấn, nếu ngươi đi vào, lúc đến nước Triệu có thể bị người Hồ cho là gián điệp.” Mạc Vấn mở miệng giải thích.

“Gián điệp là cái gì?” Lão Ngũ lần đầu nghe được cái từ này.

“Chính là thám tử.” Mạc Vấn giải thích.

Lão Ngũ vừa nghe mặt lộ vẻ sợ hãi, vội vàng cởi giày ống xuống ném vào đống lửa. Nhưng vừa mới ném vào lại vội vàng lôi ra, đem lớp đệm lót lông thỏ trong giày chưa bị đốt cháy giữ lại.

“Lão gia, người càng ngày càng giống lão Thái gia rồi, tính chuyện thật chu toàn.” Lão Ngũ nói với Mạc Vấn.

Lão Ngũ nói xong Mạc Vấn cũng không tiếp lời, mà nhìn nhánh cây trong đống lửa nghĩ đến xuất thần. Khoảng thời gian này hắn cảm giác mình quả thật đã suy nghĩ nhiều hơn, không có cha mẹ che chở, hết thảy chỉ có thể dựa vào bản thân. Con người cũng như cây cối vậy, người mất cha giống như cây bị cắt ngọn, cổ ngữ có nói “Ngọn bị cắt sẽ mọc mầm mới, cha mất đi việc nhà con lo liệu “, người thân chết hết làm hắn trong thời gian ngắn nhất phải học cách suy tính cùng sinh tồn, biết cách đứng dậy sau hoạn nạn.

“Lão gia, người nghe xem.” Ngay tại lúc Mạc Vấn đang thẫn thờ, lão Ngũ lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Mạc Vấn phục hồi tinh thần lắng tai nghe, phát hiện bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng bước chân rất gấp gáp, từ xa lại gần, hiển nhiên là hướng về phía hai người.

Bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân làm hai người hoảng sợ kinh hãi, lúc trước bọn họ tới Thanh Bình thành bên trong không có bất kỳ dấu chân nào, người bên ngoài dĩ nhiên là cũng từ bên ngoài vào thành.

“Lão gia, làm sao bây giờ?” Lão Ngũ vội vàng hỏi ý kiến Mạc Vấn.

Mạc Vấn lúc này hết sức kinh hoảng, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến tiếng bước chân chỉ có một người, chắc không phải người Hồ, huống chi người Hồ cũng không có đêm hôm khuya khoắc chạy đến nơi đây mà bắt bọn hắn.

“Chắc không phải là người Hồ.” Mạc Vấn nói ra phán đoán của mình.

Mạc Vấn phán đoán rất chính xác, người tới xác thực không phải người Hồ. Nhưng hắn cũng đang kinh hoảng nên suy nghĩ mất quá nhiều thời gian, vừa dứt lời bên ngoài đã truyền đến một tiếng, “Vô Lượng Thiên Tôn.”

Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài có một đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào màu xanh đang đứng. Người này khoảng 20 tuổi, mặt trắng không có râu, đầu đội đạo quan (cái mũ của đạo sĩ), tay trái mang một cái túi lớn, tay phải nắm một thanh trường kiếm.

“Hai vị tiểu huynh đệ có thể cho bần đạo tạm nghỉ ở chỗ này chốc lát được không?” đạo sĩ trẻ tuổi hướng hai người nói.

“Chúng ta cũng là đi ngang qua đây thôi, đạo trưởng mau mời vào.” Mạc Vấn đứng dậy chào đón, chỉ cần không phải người Hồ tới, bất kể là nhà sư hay đạo sĩ, là nam hay là nữ hắn đều hoan nghênh.

Vị đạo sĩ được Mạc Vấn cho phép, lúc này mới bước vào nhà, sau khi vào phòng buông túi cùng trường kiếm xuống, ôm quyền thi lễ với hai người, “Bần đạo chắp tay.”

Nhờ ánh lửa, Mạc Vấn phát hiện người này chắp tay hơi khác với người thường. Người bình thường chắp tay là tay phải nắm chặt, tay trái nắm lấy tay phải, đạo sĩ này chắp tay cơ bản cũng như trên, chỉ khác là tay phải nắm chặt lấy ngón cái tay trái.

“Đạo trưởng mau mời ngồi.” Mạc Vấn lại lần nữa mời.

Đạo sĩ trẻ tuổi trên lông mày có sương trắng, hiển nhiên là sắp bị lạnh cóng rồi, nghe vậy liền đi nhanh đến bên cạnh đống lửa hơ lửa xua đuổi lạnh.

“Lão Ngũ, đem một ít thức ăn cho đạo trưởng.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ.

Lão Ngũ lấy trong bao quần áo ra một cái bánh ngô đưa cho đạo sĩ trẻ tuổi, đạo sĩ nói cảm ơn sau đó chậm rãi ăn. Mạc Vấn thấy hắn nuốt khó khăn liền đưa cho một bát nước ấm, đạo sĩ trẻ tuổi cảm tạ gật đầu một cái, nhận lấy bát sành uống một hơi cạn sạch.

“Đa tạ nhị vị.” Vị đạo sĩ ăn uống xong liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Đêm đông giá rét, hay là đạo trưởng tối nay ngủ lại chỗ này đi.” Mạc Vấn lên tiếng giữ lại, hắn và lão Ngũ lần đầu ra khỏi nhà, chuyện gì cũng không biết, lúc này thực rất muốn cùng người khác trò chuyện để hiểu rõ tình huống bên ngoài.

“Gánh nặng đường xa, không thể lười biếng, hai tấm bảng gỗ này xin tặng cho nhị vị, có thể gặp được chuyện tốt lành.” Đạo sĩ lấy từ trong túi ra hai tấm bảng gỗ màu vàng, lớn bằng bàn tay đưa cho Mạc Vấn cùng lão Ngũ.

“Đa tạ đạo trưởng.” Mạc Vấn nhận lấy tấm bảng gỗ cảm ơn đạo sĩ, trong cái bọc của hắn tất cả đều là tấm bảng gỗ loại này, ước chừng cũng phải nghìn cái, chắc là tặng cho khách hành hương làm bùa hộ mạng.

Đạo sĩ trẻ tuổi cũng không lưu lại lâu, nói lời từ biệt xong lập tức đi, tới vội vàng, đi cũng vội vàng.

“Lão gia, bùa hộ mạng của vị đạo sĩ này có điểm kỳ lạ!” Lão Ngũ nói.

“Lạ ở chỗ nào?” Mạc Vấn đứng ở cửa đưa mắt nhìn đạo sĩ đi xa về phía nam.

” Những đạo sĩ khác vẽ bùa ta nhìn không hiểu, trên bùa này có một chữ mà ta nhận được.” Lão Ngũ nói.

Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy hơi nghi ngờ, lão Ngũ mặc dù chăm chỉ nhưng cũng không thích học chữ, số chữ hắn biết cũng không hơn trăm cái. Mạc Vấn nghi hoặc đến bên cạnh đống lửa, nhờ ánh lửa cẩn thận xem xét, hắn phát hiện tấm bảng gỗ này không phải là bùa hộ mạng đạo sĩ hay vẽ. Bảng gỗ hai mặt đều có viết chữ, chữ viết mặt sau nhỏ mà nhiều, ánh sáng không rõ khó mà nhận ra. Mặt trước chữ viết ít nhưng lớn, chỉ có hai chữ triện (chữ cổ) đỏ thắm:

Chương 7 : Người Hồ ăn thịt người

“Lão gia, bên dưới chữ thứ nhất “Thượng “ là chữ gì thế?” Lão Ngũ hỏi.

“Thanh.” Mạc Vấn nhặt lên mấy que củi bỏ vào trong đống lửa.

“Thượng Thanh là cái gì?” Lão Ngũ thuận miệng hỏi.

” Đạo gia có ba vị Tổ Sư, được thế nhân gọi là Tam Thanh, Thượng Thanh là một trong ba vị đó.” Mạc Vấn trả lời, Đạo gia và Nho gia có nhiều điểm chung về lý luận, mà Mạc Vấn học chủ yếu lại là sách của Nho gia cho nên đối với Đạo gia cũng hiểu tương đối.

” Phía sau tấm bảng gỗ viết gì vậy?” Lão Ngũ tò mò hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy ngồi sát lại gần đống lửa, nhờ ánh lửa đánh giá chữ viết ở mặt sau tấm bảng gỗ. Tấm bảng gỗ cũng chỉ lớn chừng bàn tay, trái phải trên dưới viết chằng chịt toàn chữ nhỏ, phân thành năm hàng,

Hàng thứ nhất viết:

” Thiên niên (nghìn năm) pháp hội, Thượng Thanh thân lâm (đích thân đến), chương tuyển thiên hạ, vô lượng độ nhân.”

Hàng hai :

“Mẫn Châu Vô Lượng sơn, Thượng Thanh pháp tràng*.” (khu đất lớn để làm pháp)

Hàng ba :

” Tân sửu niên chính nguyệt thập ngũ.”

(15 tháng Giêng năm Tân Sửu)

Hàng bốn :

” Huề ngân thập lưỡng.” (mang theo mười lượng bạc)

Hàng năm :

“Ất vị cửu nhị tứ.”

(Ất Mùi, thứ tự 924)

Mạc Vấn xem xong lắc đầu cười khổ, vung tay đem tấm bảng gỗ ném vào trong đống lửa.

“Lão gia, thế nào?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn ném đi tấm bảng gỗ, không hiểu hỏi.

“Đây là thiệp mời của mấy tên đạo sĩ gian xảo, lấy danh nghĩa thu học trò để lừa gạt tiền bạc.” Mạc Vấn thuận miệng trả lời. Chương (cây nhãn) là loại cây có gỗ tốt, có mùi thơm, chạm khắc dễ dàng, “chương tuyển” ngụ ý là tuyển chọn nhân tài, “vô lượng độ nhân” ngụ ý chính là truyền đạo.

“Nói vậy nghĩa là sao, người đọc một chút cho ta nghe coi.” Lão Ngũ nghe vậy rất là tò mò, đem tấm bảng gỗ của mình nhét vào tay Mạc Vấn.

Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là đem chữ trên tấm bảng gỗ đọc ra, hai tấm bảng gỗ có nội dung đại khái giống nhau, chẳng qua khác nhau ở dãy số hàng cuối cùng, số trên tấm bảng này viết là ” Ất vị tam lục cửu”

(Ất Mùi, thứ tự 369)

“Lão gia, làm sao người biết đây là trò lừa gạt người?” Lão Ngũ nghĩ không ra, hỏi.

“Ngươi đã từng thấy tiên nhân bao giờ chưa?” Mạc Vấn hỏi ngược lại.

“Chưa thấy bao giờ, mà tiên nhân làm sao có thể để cho chúng ta thấy được.” Lão Ngũ lắc đầu.

“Vậy được rồi, Thượng Thanh trong truyền thuyết là một trong ba vị tiên nhân có pháp lực cao nhất, hắn làm sao có thể hạ phàm thu học trò? Huống chi tiên nhân sống đạm bạc thanh tịnh, không quan tâm tới bên ngoài. Nếu thật là có tiền mới truyền đạo, chẳng phải cũng chỉ giống như mấy thứ tạp kỹ ngoài đường thôi sao?” Mạc Vấn nói.

“Lão gia nói đúng lắm, thế dòng cuối cùng trên tấm bảng rốt cuộc chỉ cái gì?” Lão Ngũ gật đầu, lại lần nữa đặt câu hỏi.

“Đó là số thứ tự, dựa theo thiên can địa chi để đếm. Thiên can địa chi cứ sáu mươi lại lặp lại một lần, nếu như gom lại đầy đủ các bảng gỗ thế này chắc hẳn cũng phải mấy vạn cái.” Mạc Vấn đem tấm bảng gỗ trả lại cho lão Ngũ.

( Tức là thế này. Thiên Can có: giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý, tất cả 10 cái. Địa Chi chính là 12 con giáp. Ghép 1 can với 1 chi sẽ thành tên 1 năm âm lịch, VD: năm Giáp Tý. Cứ sau 60 năm năm Giáp Tý lại lặp lại 1 lần. Số thứ tự trên bảng gỗ chắc là từ 1–> 999, tức là riêng Ất Mùi đã có 999 tấm từ 1 đến 999, nhân với 60 = gần 6 vạn tấm @@ )

“Không ai thu học trò có thể thu trên vạn người được.” Lão Ngũ nhận lấy tấm bảng gỗ cũng đem vào trong đống lửa định đốt.

“Chớ đốt, giữ lại.” Mạc Vấn thấy vậy ngăn cản lão Ngũ.

“Lưu lại nó làm gì?” Lão Ngũ hỏi.

Mạc Vấn không trả lời lão Ngũ, lão Ngũ lúc trước bị lão thầy đồ phụ thân (hồn nhập vào người), doạ hắn sợ gần chết. Tấm bảng này là của đạo nhân tặng cho, không quan tâm là thật hay giả, mang theo luôn là có ích mà không hại.

Một đêm yên lặng, sáng sớm hôm sau, hai người ngủ dậy tìm thức ăn ở trong thành. Từ Thanh Bình thành đi tiếp về hướng bắc chính là đất của người Hồ, tương lai tràn đầy hung hiểm. Mạc Vấn cũng dự liệu được đường lên phía bắc sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng là hắn cũng không biết nguy hiểm sẽ đến từ nơi nào, điều duy nhất bọn hắn có thể làm chính là tận lực thu thập lương khô.

Nơi này đã từng có không ít binh lính đóng quân nên đương nhiên sẽ có lương thực. Mặc dù phần lớn đã bị người Hồ mang đi nhưng lương thực rơi vãi các nơi vẫn góp nhặt được một chút. Ngoài ra nơi này vẫn còn lưu lại nồi và bếp cùng đồ nấu nướng, Tiểu Ngũ dùng chúng làm được không ít bánh ngô, vào buổi trưa hai người mang theo lương khô cùng quần áo rét nhặt được rời Thanh Bình thành.

Từ Thanh bình thành càng đi lên phía băc càng vắng vẻ tiêu điều, con đường phía trước đã mọc cỏ dại um tùm, những căn nhà đổ nát hoang tàn, ruộng đất khô cằn. Người Hồ thành lập nước Triệu đã được vài chục năm, nơi này nằm ở biên giới hai nước nên chẳng có ai dám ở đây, mười mấy năm trước đã rời đi hết.

Đi được ba mươi dặm, lớp tuyết đọng trên đất bắt đầu mỏng dần, làm lộ ra dấu vó ngựa cùng vết bánh xe. Trong phạm vi mười mấy dặm quanh đây cũng không có người ở, những dấu vó ngựa cùng vết bánh xe này không thể nghi ngờ là người Hồ xâm nhập phía nam lưu lại trước đó.

Hai người tiếp tục đi về phía Bắc, hai bên đường thỉnh thoảng có thể thấy cứt đái dơ bẩn, uế vật khắp nơi nằm cách hai bên đường cũng không xa, có thể thấy người Hồ chẳng những hung tàn dã man mà còn không có chút xấu hổ nào.

Hai người đi rất nhanh, đến chạng vạng tối đã đi được hơn bảy mươi dặm. Lúc đang ở bên sườn núi tránh gió, hai người phát hiện dấu vết người Hồ lúc trước đã từng dừng lại nghỉ ngơi. Nơi này không có tuyết đọng, có thể thấy những mảnh quần áo nữ tử vương vãi khắp nơi. Thời bấy giờ quần áo trang sức của con gái nhà lành hầu hết đều là màu xanh, màu đỏ rất ít thấy, nhưng Mạc Vấn lại nhìn thấy trên bãi cỏ phía đông có một mảnh vải đỏ.

“Lão gia, hình như là áo váy của phu nhân.” Lão Ngũ chạy tới lấy về cái váy đỏ đã bị xé rách.

Mạc Vấn nhắm mắt gật đầu, dựa theo lễ nghi con gái đều phải mặc áo váy bên trên, bên dưới trong mặc quần, tà áo váy để ra ngoài, bất kể mùa hè hay mùa đông đều phải mặc áo váy. Bất quá huyện Tây Dương nhà sung túc cũng không nhiều, nữ nhi nhà nghèo không có tiền bạc dệt vải làm áo váy, chỉ có con gái nhà thương nhân quan lại là có thể đông hè đều mặc áo váy, mà cái áo váy này lại là màu đỏ, cho nên chỉ có thể là Lâm Nhược Trần mặc áo váy đỏ vào ngày cưới chứ không thể là ai khác.

“Lão gia, phu nhân có phải đã bị bọn chúng làm nhục không?” Lão Ngũ trợn to hai mắt.

Mạc Vấn mở mắt ra thẫn thờ nhìn Tiểu Ngũ, không gật đầu cũng không lắc đầu.Trước đó hắn đã đoán được chuyện sẽ xảy ra, nhưng hắn vẫn không ngờ tới người Hồ sẽ ở nơi hoang vắng này trắng trợn chà đạp đàn bà con gái bị bắt làm nô lệ, mà trong số đó có cả người vợ đã kết tóc xe duyên.

“Lão gia, có phải người đã sớm đoán được người Hồ sẽ làm như vậy không?” Lão Ngũ căn cứ vẻ mặt Mạc Vấn liền đoán được hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

“Dê vào miệng cọp, làm sao có thể toàn thân.” Mạc Vấn lặng lẽ gật đầu.

Lão Ngũ không nhiều chuyện nữa, hắn đem mảnh vải đỏ trong tay đưa cho Mạc Vấn, “Lão gia, có còn muốn không?” .

Mạc Vấn nhìn chằm chằm mảnh vải đỏ đã bị xé rách, trầm ngâm một lát đưa tay tiếp lấy.

“Lão gia, người thật sự muốn giữ lại vật này?” Lão Ngũ cũng không buông tay.

“Thân bất do kỷ, không trách được nàng.” Mạc Vấn than thở. Hắn hiểu Tiểu Ngũ có ý gì, đương thời có năm lý do có thể khiến người chồng bỏ vợ mình, đứng đầu chính là người vợ mất trinh.

“Lão gia, nếu như lão thái gia còn sống chắc chắn sẽ không cho người cưới một người đàn bà đã qua tay người Hồ đâu.” Lão Ngũ vẫn không buông tay.

“Nàng không phải cố ý phạm sai lầm mà vẫn cứ trách tội là không công bằng.” Mạc Vấn nói nhưng trong lòng hắn hết sức mâu thuẫn. Từ nhỏ đến lớn hắn học sách thánh hiền, Nho gia cho rằng nam nữ phải có tôn ti mới là thiên đạo, con gái nếu là mất trinh thì chỉ có một biện pháp mới có thể được mọi người thông cảm, đó chính là tự vẫn. Nhưng nơi này cũng không có thi thể Lâm Nhược Trần, có nghĩa là nàng vẫn còn sống. Sâu trong nội tâm hắn cho rằng Lâm Nhược Trần mất trinh là bị cưỡng ép không cách nào chống cự được, nhưng nhiều năm thấm nhuần tư tưởng Nho gia vẫn làm hắn cảm thấy hơi bất mãn với việc Lâm Nhược Trần chịu bị làm nhục để giữ được mạng sống.

“Lão gia, người đã suy nghĩ xong chưa, ta đi theo người, người bảo sao ta nghe vậy.” Lão Ngũ cũng buông tay đành chịu. Hắn chỉ là một người làm, chỉ có thể nhắc nhở lão gia, không thể làm trái ý.

“Ta đã suy nghĩ xong, là vợ chồng son, không thể tuyệt tình.” Mạc Vấn đem mảnh vải đỏ gấp gọn bỏ vào trong ngực.

“Bà con họ hàng sẽ xem thường chúng ta đó.” Lão Ngũ cố gắng thuyết phục lần cuối. Mạc Vấn đưa ra quyết định này là cực kỳ khoan dung đối với Lâm Nhược Trần, nhưng sẽ làm tổn hại danh tiếng Mạc gia, đạo lý này ngay cả người làm không có học như hắn cũng hiểu.

” Họ hàng? Ta và ngươi làm gì còn họ hàng nào nữa.” Mạc Vấn xoay người đi về phía trước.

Mặt trời ngả về tây, ánh trăng dần lên cao, hai người không tìm được chỗ nghỉ chân nên chỉ có thể đi đường suốt đêm. Lão Ngũ dọc đường ít nói hẳn đi, hắn cũng không tán thành cái quyết định này của Mạc Vấn, nguyên nhân rất đơn giản, Mạc Vấn là lão gia của hắn, là người có mặt mũi, không thể cưới người vợ mất trinh.

Rời xa quê hương đi lang bạt, không phải chuyện gì cũng như ý muốn mình được, tối hôm đó hai người mãi vẫn không tìm được chỗ thích hợp để nghỉ chân, cuối cùng chỉ có thể ở trong một ngôi nhà đã hoang phế vài chục năm không còn nóc nghỉ tạm một đêm.

Ba ngày tiếp theo, hai người trừ việc phát hiện một xác phụ nữ lăn lóc bên đường thì ngay cả cái bóng người cũng không thấy. Lúc này Mạc Vấn rốt cuộc hiểu được vị đạo sỹ gặp lúc trước tại sao lại đói bụng đến thế, đạo sỹ kia chắc cũng không thể tưởng tượng được khu vực này chu vi những ba trăm dặm lại không có một bóng người.

Nơi này chỉ có một con đường hoang vu, dọc đường đi hai người phát hiện ra hai nơi vốn là chỗ người Hồ đốt lửa nghỉ ngơi, lần nào Mạc Vấn cũng dừng lại tìm, cũng may không phát hiện xương cốt người. Ngay tại lúc hắn đang hoài nghi chuyện người Hồ ăn thịt người chỉ là tin đồn vô căn cứ thì ở điểm dừng chân thứ ba hắn và lão Ngũ đã phải sững sờ. Trong rừng, trong vòng trăm trượng có tới mười mấy hố lửa lớn, cách hố lửa không xa rải rác rất nhiều bộ xương người cùng ruột gan đã đông cứng, chính là đã bị người ăn qua. Nhìn thấy cảnh này Mạc Vấn cả người ngây dại, lát sau bắt đầu nôn mửa, lão Ngũ thấy vậy vội vàng đưa tay vỗ vỗ sau lưng giúp hắn thuận khí, tuy nhiên vỗ được hai cái lão Ngũ cũng không nhịn được nữa bắt đầu nôn mửa. Bởi vì thời tiết giá rét nên ruột tràng cùng gan phổi vung vãi khắp nơi đều không bị thối rữa. Buồng phổi đỏ tươi, tim gan màu đỏ nhạt, bộ lòng trắng phau quyện vào nhau tạo ra một thứ mùi rất quái dị, đổi lại là ai cũng phải nôn mửa.

Tiến vào rừng cây hai người bắt đầu nôn mửa phải chạy ra ngoài, nhưng nôn mửa xong Mạc Vấn lại mang lão Ngũ tiến vào xem xét. Lúc trước hắn phát hiện những thi thể này bị nướng chín nhưng lại không có đầu lâu, những cái đầu lâu cùng với quần áo của bọn họ hẳn phải ở nơi nào đó trong rừng.

Lúc tìm thấy Mạc Vấn cùng lão Ngũ lại một lần nữa tái mặt, bọn họ không thấy quần áo nhưng lại thấy đầu lâu. Đầu lâu không có thân thể so với thân thể không có đầu lâu còn kinh khủng hơn, làm hai người kinh hãi nhất là trong những đầu lâu kia có một cái chính là nha hoàn Mạc gia mua về từ nhỏ.

“Lão gia, ta sợ.” Tiểu Ngũ nói, giọng run rẩy.

“Đến súc vật còn không ăn đồng loại, không phải là cùng tổ tiên với chúng ta, tâm tư tất dị.” Mạc Vấn cũng như lão Ngũ, lúc nói chuyện răng đánh vào nhau lập cập.

“Nếu không chúng ta trở về đi, bây giờ về vẫn còn kịp.” Tiểu Ngũ thật sự sợ hãi, mặc dù hai người đều gọi nhau là “Lão”, trên thực tế hắn mới có mười lăm, mà Mạc Vấn cũng chỉ mười sáu tuổi.

“Không thể, thánh nhân có nói ‘Nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả’ (Người không có chữ tín, chẳng làm nên việc gì), ta đã từng đáp ứng sẽ quyết không phụ lòng nàng, ta không thể thất tín với người ta”. Mạc Vấn bước đi về phía trước, hắn không dám do dự, bởi vì hắn lo bản thân quá sợ hãi để rồi cuối cùng sẽ chẳng làm nên trò trống gì.

Bất quá chưa đi được bao xa Mạc Vấn đã dừng lại, lão Ngũ thấy Mạc Vấn hành động khác lạ liền đi nhanh theo sau ngẩng đầu lên nhìn, vừa mới nhìn hắn tức thì sợ mất cả hồn vía, một đội binh mã đang từ phương Bắc nhanh chóng chạy tới nơi này.

“Thiếu gia, làm thế nào bây giờ?” Lão Ngũ khẩn trương hỏi, không để ý chính mình vừa gọi sai.

“Chạy mau…”

Chương 8 : Công chúa nước Triệu

Né tránh nguy hiểm là bản năng của con người. Phía trước có một đội binh mã đang đuổi tới, nơi này lại là đất người Hồ nên những người tới đương nhiên là kỵ binh nước Triệu, Mạc Vấn khiếp đảm mang lão Ngũ cắm đầu chạy.

Hai người lưng mang nhiều lương khô, trong giày còn có giấu vàng không thể chạy nhanh được. Nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng càng lúc càng gần, Mạc Vấn lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh tìm chỗ trốn. Nhưng lúc nãy hai người rối rít chạy loạn, không chạy vào trong rừng mà lại chạy dọc theo đường lớn, lúc này đã chạy ra bìa rừng rồi, chung quanh chỉ toàn là bãi cỏ thấp lùn không trốn đâu được, muốn quay trở lại cũng không còn kịp nữa.

Lúc này binh mã phía sau đã phát hiện Mạc Vấn cùng lão Ngũ liền lớn tiếng hét lên: “Đứng lại”. Mạc Vấn biết không có cách nào chạy trốn đành dứt khoát đứng hẳn lại ở bên đường nhìn đội nhân mã nhanh chóng lại gần. Lão Ngũ thấy Mạc Vấn dừng lại cũng không chạy nữa, xoay người đứng cạnh hắn.

Từ xa chạy tới có hơn hai mươi kỵ binh, mặc quần áo giống hệt tên người Hồ lúc trước dùng cung bắn Mạc Vấn, hơn nữa tất cả bọn họ đều mang cung tên và loan đao. Mạc Vấn càng thấy nghi ngờ hơn khi trong đám người này lại có ba cô gái, trong đó thiếu nữ mặc áo lông màu đen đang dẫn đầu đoàn người.

Đoàn người rất nhanh đã tới gần Mạc Vấn, thiếu nữ áo lông đen ghìm cương ngựa lại, đám người ở phía sau nhanh chóng thúc ngựa bao vây xung quanh Mạc Vấn cùng lão Ngũ. Trong đám trừ cô gái áo lông đen đang lộ vẻ nghi ngờ ra, những người khác bao gồm hai cô gái kia không ai là không tức giận.

– Hai người các ngươi tại sao dám tự tiện đi vào khu vực săn bắn?

Thiếu nữ mặc áo lông đen nghiêng đầu đánh giá Mạc Vấn cùng lão Ngũ.

Mạc Vấn lúc trước đã tính toán đến tình huống xấu nhất, định trước khi chết mắng chửi người Hồ một phen cho hả giận, lúc này đang cân nhắc từ ngữ, không ngờ những người Hồ này dù mang theo binh khí nhưng lại không ngay lập tức hạ thủ hai người.

– Bọn ta cũng không biết đây là khu vực săn bắn.

Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn thẳng thiếu nữ áo lông đen, cô này tuổi cũng không lớn lắm, chắc khoảng mười bốn mười lăm tuổi, làn da trắng nõn, sống mũi cao thanh tú, đôi mắt to tròn, tướng mạo hết sức xinh đẹp. Bất quá lúc này Mạc Vấn không thấy được vẻ xinh đẹp của nàng, mà thấy khuôn mặt nàng rõ ràng mang những nét đặc trưng của người Hồ.

“Hỗn xược, mau cúi đầu!” Mạc Vấn vừa dứt lời, một tên kỵ binh người Hồ ở bên phải đã giơ roi quất về phía hắn. Mạc Vấn tránh không kịp, trên mặt hiện lên vết máu. Nhưng hắn cũng không cúi đầu mà quay đầu lại hằm hằm nhìn tên người Hồ kia.

Tên người Hồ thấy hắn ương ngạnh thì giận dữ vung tay định quất thêm một roi, Tiểu Ngũ bên cạnh thấy nguy cấp, vội vàng lao tới bên người Mạc Vấn thay hắn đỡ một roi này.

– Vì sao ngươi lại đánh hắn?

Thiếu nữ áo lông đen bất mãn nhìn về phía tên người Hồ đang giơ roi.

– Khởi bẩm công chúa, hai người bọn họ hành tung quỷ dị, thần sắc thất thường, mạt tướng cho rằng bọn họ không phải là con dân nước Triệu, mà là gián điệp Nam Man phái tới.

Người Hồ chắp tay nói với thiếu nữ.

“Hai người các ngươi từ đâu tới?” Thiếu nữ áo đen cau mày nhìn về phía hai người.

Lúc này Mạc Vấn mới biết thiếu nữ áo lông đen này là Triệu quốc công chúa, hơn nữa nhìn khuôn mặt có vẻ lương thiện nên nói thật:

– Vài ngày trước tiện nội (vợ) của ta bị quan quân quý quốc bắt đi, chủ tớ hai người bọn ta đi lên phía bắc để tìm nàng về.

Mạc Vấn vừa nói ra, xung quanh người Hồ đã đồng loạt rút đao, dữ tợn nhìn về phía hai người.

Tên người Hồ lúc trước giơ roi hét lớn:

– Không phải là con dân nước Triệu mà dám tự tiện tiến vào lãnh thổ nước ta, chắc chắn là gián điệp, tội đáng chém đầu.

“Chúng ta không phải gián điệp.” Mạc Vấn lớn tiếng thanh minh, hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn phải chết oan khuất.

“Không phải gián điệp nhìn thấy chúng ta tại sao phải chạy?” Tên người Hồ thúc ngựa lại gần.

– Trong rừng cây phía trước có rất nhiều xác người bị ăn thịt, chủ tớ hai người bọn ta hoảng sợ quá cho nên mới bỏ chạy.

Mạc Vấn nhìn loan đao trong tay người Hồ, lúc trước chém đứt đầu cha vợ hắn chính là loại loan đao này.

“Ngươi đi xem xét một chút.” Thiếu nữ áo đen nói với tên người Hồ, tên kia nghe vậy quay ngựa lại đi vào trong rừng khám xét. Chốc lát sau hắn thúc ngựa quay về, gật đầu một cái với thiếu nữ.

“Lúc này quân lương cũng không thiếu, ăn nó làm gì. Đi săn xong ngươi đi điều tra một chút, xem xem là thủ hạ của vị tướng quân nào, khiển trách hắn một phen cho ta.” Thiếu nữ mặc áo lông đen giao mệnh lệnh cho tên người Hồ.

Tên người Hồ nghe vậy hô lớn tuân lệnh.

Mạc Vấn cùng lão Ngũ ở bên cạnh nghe mà run sợ trong lòng, lời của thiếu nữ áo đen hàm ý là quân đội bọn họ quả thật có ăn thịt người, mà nàng cũng không cho ăn thịt người là không đúng, chẳng qua là có quân lương rồi không cần phải ăn thịt người nữa thôi.

Thiếu nữ áo đen sau khi nói xong liếc mắt nhìn Mạc Vấn và lão Ngũ, rõ ràng đang suy nghĩ nên xử lý bọn họ thế nào.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn không lên tiếng cầu xin tha thứ, bèn bất chấp nguy hiểm tiến lên phía trước mở miệng:

– Công chúa đại nhân, ta và chủ nhân đúng là đi tìm phu nhân nhà ta, bất kể có tìm được hay không chúng ta cũng sẽ không trở về nữa, lão gia nhà ta là người có học, lại biết y thuật. Xin người đừng giết chúng ta, chúng ta không phải gian tế.

“Lại dám hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt công chúa, loại gián điệp Nam Man các ngươi phải đánh chết các ngươi mới chịu nhận tội chứ gì? Tới đây, đánh mỗi tên ba mươi roi cho ta.” Tên người Hồ này dường như cực kỳ có thành kiến với người Hán.

Bất đắc dĩ Mạc Vấn đành phải mở miệng:

– Công chúa anh minh sáng suốt, hiểu rõ phải trái, người chắc hẳn có thể nhìn ra chúng ta không phải gián điệp.

“Các ngươi thế mà cũng có chút kiến thức. Hầu Bá Duyên, đưa cho bọn họ một tấm danh thiếp thông hành, thả bọn họ đi đi.” Thiếu nữ áo lông đen nghe thế mỉm cười nói với một tên người Hồ.

“Xin hỏi công chúa, tại sao người lại nói bọn chúng không phải là gián điệp?” Người Hồ tên Hầu Bá Duyên cẩn thận hỏi.

– Bọn họ chạy quá chậm, không làm nổi gián điệp.

Thiếu nữ áo lông đen đang nói, chợt phát hiện trong bụi cỏ gần đó có một con hươu liền hưng phấn giục ngựa đuổi theo.

“Các ngươi có săn bắt thú rừng trong khu vực này không?” Tên người Hồ lấy từ chiếc túi trên yên ngựa ra một tấm giấy cứng hình vuông, ném tới trước mặt hai người.

“Không, chúng ta không có ý định săn bắn, vả lại hai người chúng ta chạy quá chậm, không đuổi theo được.” Mạc Vấn cúi người nhặt lấy tấm giấy, nói.

“Bình sinh ta ghét nhất là người Nam Man các ngươi, chỉ giỏi khua môi múa mép, mau cút.” Tên người Hồ vung roi đánh Mạc Vấn ngã xuống đất, xong mới giục ngựa đuổi theo đám người.

– Lão gia, người không sao chứ?

Lão Ngũ đỡ Mạc Vấn dậy hỏi han.

“Không có gì đáng ngại, còn ngươi, có đau không?” Mạc Vấn đứng thẳng dậy, nói. Mặc dù mùa đông quần áo mặc khá nhiều, nhưng roi ngựa lực đạo rất lớn, lưng hắn bị quất roi bỏng rát. Bất quá trong lòng vui mừng làm hắn quên cả đau, có thể giữ được tính mạng là may lắm rồi, không nghĩ tới lại còn được danh thiếp.

“Tạ ơn lão gia quan tâm, ta không sao mà.” Lão Ngũ cảm động trả lời, đối vơi hắn lúc trước chịu thay Mạc Vấn một roi là chuyện người hầu nên làm, không nghĩ Mạc Vấn lại ghi nhớ trong lòng.

Lấy được danh thiếp thông hành, hai người lật đật rời đi nơi này tiếp tục lên phía bắc.

“Lão gia, ta có chuyện nghĩ mãi không ra.” Lão Ngũ cau mày cả nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói.

– Chuyện gì?

“Làm sao người biết công chúa người Hồ đó có thể nhìn ra hai ta không phải gian tế?” Lão Ngũ thắc mắc.

– Ta cũng không biết nàng có nhìn ra hay không, ta chỉ là ca ngợi nàng ta hết mực thôi. Nếu như nàng vẫn cứ cho chúng ta là gian tế, vậy nàng ta chính là có mắt cũng như không, không phân biệt đúng sai rồi.

Mạc Vấn than thở, loại chuyện ca ngợi kẻ thù này đổi thành trước kia hắn sẽ không bao giờ làm, nhưng vì để bảo vệ tánh mạng cũng chỉ có thể trái lương tâm mà làm, hắn rốt cuộc cũng hiểu được câu “nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu”** có nghĩa ra sao rồi.

**“nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu”: người đứng dưới mái hiên thấp, không thể không cúi đầu. Thành ngữ TQ, ý nói bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh.(mái hiên nhà thì thấp, không cúi đầu khom người sao vào được nhà?:D)

“A, nếu nói theo kiểu chúng ta, người là đội cho nàng cái mũ cao rồi (ý nói tâng bốc, nịnh nọt).” Lão Ngũ bừng tỉnh đại ngộ.

– A dua nịnh hót không phải việc làm của quân tử.

Mạc Vấn lại một lần nữa than thở.

“Không sao, người là quân tử, ta là người làm, sau này loại chuyện nói tốt đội mũ cao như thế này cứ để ta nói.” Lão Ngũ cười đùa.

“Sau này không cho phép ngươi mở miệng một tiếng người làm, ta và ngươi bây giờ là anh em hoạn nạn có nhau, vả lại Mạc gia ta có khi nào coi Ngô gia các ngươi là người làm chứ?” Mạc Vấn nghiêm mặt nói.

“Cảm ơn lão gia.” Lão Ngũ chắp tay nói cám ơn Mạc Vấn.

Mạc Vấn bất đắc dĩ nhìn lão Ngũ, lão Ngũ thói quen đã hình thành từ nhỏ, trong thời gian ngắn sợ là không thể nào đổi được.

Lão Ngũ đem bánh ngô đưa cho Mạc Vấn, hỏi:

– Lão gia, ta nghe nói công chúa nước Tấn chúng ta không bao giờ ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa liền mang theo một đám người. Làm sao công chúa người Hồ kia chỉ đem có vài người mà dám chạy đến đây săn thú?

“Người Hồ khác với người Hán, tổ tiên bọn họ phải dựa vào săn thú mà sống.” Mạc Vấn nhận lấy bánh ngô cắn một miếng, cha hắn khi còn sống gia cảnh cũng chỉ tạm sung túc, không coi là quá mức giàu sang, cho nên sau tai ương hắn cũng không biến đổi quá lớn, không kén chọn thức ăn.

“Không nghĩ tới phụ nữ người Hồ lại xinh đẹp như vây.” Lão Ngũ mở miệng cắn một miếng bánh to.

“Không phải là cùng tổ tiên với chúng ta, tâm tư tất dị, dù là dung mạo xinh đẹp như tiên nữ, cũng là lòng như bọ cạp.” Mạc Vấn liếc lão Ngũ một cái.

– Ta thấy lòng dạ nàng cũng không quá khác biệt, hôm nay nếu không phải nhờ nàng chúng ta ngay cả mạng cũng không giữ được.

Lão Ngũ cũng không biết Mạc Vấn đang nhìn hắn.

Mạc Vấn cũng không tranh cãi với lão Ngũ, ban nãy thiếu nữ áo lông đen mặc dù tha cho bọn hắn một mạng, nhưng trong lời nói của nàng cũng toát ra ý khinh bỉ người Hán. Thậm chí nàng ta cho là ăn thịt người cũng không sai, đúng là lòng lang dạ sói ẩn núp bên trong vẻ ngoài xinh đẹp.

Chưa đi được bao xa hai người đã sợ phát run, lúc trước còn nghi ngờ tại sao công chúa lại chỉ đem vài người như vậy đi săn, bây giờ mới hiểu được hộ vệ của người ta tất cả đều đi ở phía sau, hơn nữa cực kỳ đông đảo, không dưới ngàn người.

Mặc dù có danh thiếp công chúa cho, Mạc Vấn vẫn quyết định đi vòng qua, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Chạng vạng tối hôm đó, hai người rốt cuộc thấy được thành trì cùng thành luỹ kéo dài tít tắp. Danh thiếp thông hành lúc này đã phát huy tác dụng, binh lính thủ thành giữ lại danh thiếp, để hai người vào thành.

Không cần biết công chúa lòng dạ như thế nào, Mạc Vấn đều rất biết ơn nàng. Nếu như không có danh thiếp, hai người dù có đến được thành trì cũng không thể nào vào được.

Hai người cũng là lần đầu tiên đi xa, lúc vào thành Mạc Vấn nhận thấy nơi này cũng không khác thành trì nước Tấn là bao, binh lính cũng là người Hán chiếm đa số, trên đường chính không có nhiều người Hồ.

Sau khi vào thành hai người bắt đầu đi dọc các con phố hỏi thăm, người Hồ cũng không thường xuyên xuôi nam, cho nên rất nhanh chóng hai người đã dò xét được tin tức, xe người Hồ áp giải lương thực cùng đàn bà cướp được đã đi về hướng bắc.

Lúc này trời sắc đã tối, hai người không tiếp tục đi nữa mà tìm một khách sạn nghỉ qua đêm. Mạc Vấn cùng ông chủ khách sạn thương nghị một hồi liền đem chỗ vàng vụn lúc đập vỡ vàng đổi thành bạc cùng tiền đồng.

Liên tục đi đường hết sức khổ cực, hai người rốt cuộc mệt không chịu nổi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn vừa rời giường đã phát hiện lão Ngũ đã sớm chuẩn bị xong nước rửa mặt cho hắn. Mạc Vấn nói cám ơn xong liền nhanh chóng lấy nước rửa qua mặt mũi, cũng không chỉnh trang lại đầu tóc.

Rửa mặt xong xuôi, hai người rời khỏi khách sạn, tiếp tục đi lên phía bắc truy tìm…

Chương 9 : Ngàn dặm tìm vợ

Mỗi khi đi được một đoạn đường, Mạc Vấn lại cùng lão Ngũ ghé vào cửa hàng gần đó hỏi han hành tung của quân Triệu, để bảo đảm họ không đi sai hướng.

Vào buổi trưa, hai người đến một quán ăn ở phía bắc thành nghỉ ngơi, mua hai bát cháo nóng ăn kèm với bánh ngô mình đem theo.

Mạc Vấn biết rõ đạo lý “miệng ăn như núi lở” (ý nói chỉ ăn mà không kiếm ăn thì rất nhanh ăn hết), cho nên khi đi đường đều rất tiết kiệm, lần này nghỉ ngơi cũng chỉ là để có thể trò chuyện với ông chủ quán mặt mũi chất phác. Ông chủ quán quanh năm suốt tháng bán hàng trên đường này, đương nhiên tin tức nhanh nhạy, hiểu biết sâu rộng.

“Vị đại ca cho hỏi, mấy ngày trước ngài có từng thấy một toán binh lính người Hồ chở lương thực và phụ nữ chiếm được đi ngang qua đây không?” Mạc Vấn mở miệng hỏi ông chủ quán năm nay khoảng ba mươi.

“Có nhìn thấy, từ mấy hôm trước rồi, bọn họ đi về hướng bắc. Tiểu huynh đệ, ngươi từ nơi nào đến?” Chủ quán hỏi.

“Phía nam.” Mạc Vấn đáp qua loa.

“Ngươi là từ nước Tấn tới phải không ?” Chủ quán lại hỏi.

“Đại ca sao lại hỏi thế?” Mạc Vấn nghe thấy sợ toát mồ hôi lạnh, hắn cùng với lão Ngũ lúc này đã đi sâu vào hang hổ, khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính.

” Triều đình nước Triệu đã sớm ban phát cáo thị, không cho phép nói chữ ‘Hồ’, người Hồ phải gọi là quốc nhân.” Chủ sạp khoanh tay giậm chân, mùa đông ban ngày giá rét, đến trưa cũng thế.

“Đa tạ đại ca đã nhắc nhở, thực không dám giấu giếm, chủ tớ bọn ta…anh em bọn ta hai người đúng là người Tấn, nhưng chúng ta cũng không phải là lẻn vào, mà là có người đưa cho chúng ta danh thiếp vào thành.” Mạc Vấn lo đối phương tố cáo, vội vàng lên tiếng giải thích.

Chủ quán cũng không nói nhiều, nghe vậy gật đầu một cái, không mở miệng hỏi nữa.

“Hai người chúng ta mới tới đất này, dốt nát không hiểu chuyện, đại ca tốt bụng có thể có đôi lời căn dặn bọn ta không?” Mạc Vấn hỏi.

“Ngàn vạn lần đừng để lộ ra là mình có tiền của, tránh bị quốc nhân giành mua mất. Nếu quốc nhân nhìn trúng đồ của ngươi có thể tùy ý cướp đi, người Hán không được phản kháng.” Chủ quán hảo tâm nói.

“Chúng ta gặp rủi ro mới đến đây, tiền của đâu ra?” Mạc Vấn lại lần nữa khẩn trương.

“Cái này còn không phải tiền của?” Chủ quán chỉ túi quần áo hai người đang mang, trong túi tất cả đều là lương khô.

Mạc Vấn nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, bấy giờ nhà bình thường mỗi ngày chỉ có hai bữa cháo loãng, nhiều lương khô thế này đúng là không phải người nghèo có thể mang.

“Đa tạ đại ca đã nhắc nhở.” Mạc Vấn đứng lên đưa ba đồng tiền lẻ cho chủ quán.

“Đa tạ tiểu huynh đệ, sau này gặp phải quốc nhân tránh được thì nên tránh, không tránh được thì phải cúi đầu nhường đường, tránh gặp nhiều phiền toái.” Chủ quán nhận lấy ba đồng tiền lẻ, cháo chỉ cần hai đồng, một đồng kia là Mạc Vấn thưởng cho hắn.

Mạc Vấn chắp tay từ biệt chủ quán, cùng lão Ngũ vác túi lên chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện hỏi “Xin hỏi đại ca, ở nước Triệu nếu như muốn mua một người con gái cần phải mất bao nhiêu tiền?”

“Nếu như là cô gái trẻ tuổi cần ba lượng bạc trắng, người giá trẻ con thì vài chục đồng, tuỳ theo mỗi người mà giá khác nhau.” Chủ sạp trả lời.

“Đa tạ đại ca chỉ bảo.” Mạc Vấn mang lão Ngũ rời quán ăn.

“Lão gia, thế nào?” Lão Ngũ hỏi, sau khi rời quán Mạc Vấn một mực thở dài.

“Ngay lập tức mua một thớt ngựa cũng cần xấp xỉ mười lượng bạc trắng, trong thời loạn con người như cỏ rác, còn không bằng súc vật.” Mạc Vấn lắc đầu nói, con gái trẻ mà giá rẻ như vậy nằm ngoài dự liệu của hắn.

Lão Ngũ cũng chỉ có thể đi theo thở dài.

Càng lên phía bắc càng khó kiếm được tin tức, bởi vì ngã ba nhiều, ở lối rẽ không có ai để hỏi thăm, chỉ có thể chọn một ngã rẽ trong đó tiến lên. Nếu đến được thành trì có người hoặc là gặp thôn dân đi qua thì dừng lại hỏi han. Nếu như thôn dân cũng không nhìn thấy binh lính áp giải xe ngựa cùng đàn bà, hai người chỉ có thể vòng trở lại ngã ba lúc trước. Cứ đi đi về về liên tục như vậy mất cả trăm dặm đường, nếu là đi bộ phải tốn tới mấy ngày.

Mạc Vấn lúc trước rất ít khi khổ cực như vậy, đi được một đoạn lòng bàn chân phồng rộp lên, đau như bị kim châm. Lão Ngũ xót xa nhìn hắn, đề nghị mua con ngựa thay đi bộ, bất quá đề nghị này bị Mạc Vấn lắc đầu cự tuyệt. Dân chúng nước Triệu cuộc sống kém hơn nước Tấn nhiều, trên đường người cưỡi ngựa cực kỳ hiếm thấy. Hai người trước mắt ăn mặc không hề làm ai chú ý, một khi cưỡi ngựa sẽ khiến mọi người xoi mói bàn tán, ngoài ra hắn cũng lo lắng ngựa sẽ bị người Hồ cướp đi. Người Hồ không thèm nói lý lẽ mấy ngày liên tiếp hắn đã thấy qua, hắn tận mắt thấy được người Hồ ở cửa tiệm cùng quán ăn của người Hán ăn cái gì cũng không trả tiền.

Nửa tháng sau hai người cạn kiệt lương khô, chỉ có thể mua lương khô dọc đường rồi lại tiếp tục tìm kiếm. Do lúc trước ở nhà dưỡng thương cùng chịu tang mẹ mất quá nhiều thời gian, lại mất hơn nửa tháng đi nhầm đường, việc hỏi thăm tin tức càng ngày càng khó. Cũng may là Lâm Nhược Trần ngày đó mặc quần áo đỏ nên làm dân chúng ở ven đường có chút ấn tượng đối với nàng, mặc dù lãng phí không ít ngày giờ, hai người từ đầu đến cuối chưa từng từ bỏ.

Thế nhưng về sau lại xuất hiện biến cố, dọc đường dân chúng mặc dù có nhớ đã từng trông thấy binh lính người Hồ, nhưng chưa từng thấy qua những cô gái bị bắt làm tù binh kia.

“Lão gia, hai toà thành cách nhau không tới mười dặm, làm sao người toà thành trước còn nhìn thấy phu nhân, đến nơi này phu nhân đã không thấy tăm hơi?” Lão Ngũ hướng Mạc Vấn hỏi.

“Nơi đây đông người, người Hồ cũng sẽ không ăn thịt người ở chỗ này, chắc là nàng đã đổi quần áo. Để ngươi theo ta bôn ba khắp nơi, vất vả cho ngươi rồi.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ, vẻ mặt hơi áy náy. Hơn nửa tháng nay hai người trải qua bao nhiêu gian khổ, đi đường khổ cực không nói đã đành, lại thêm thân ở đất lạ không rõ địa lý, nhiều không thấy nơi nghỉ chân phải ngủ ngoài trời hoang vu, sau một thời gian hai người đã gầy đi rất nhiều.

“Lão gia ngươi lời nói này không đúng, ta là người làm, phải đi theo ngươi, chúng ta vẫn tiếp tục tìm sao?” Lão Ngũ ngồi ở bên đường nhìn người đi đường qua lại.

“Tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói, dọc đường khổ cực cũng không thể làm hắn thay đổi chủ ý.

“Lão gia, ta có chuyện một mực không nghĩ ra.” Lão Ngũ lắc lắc đầu.

“Ngươi có phải muốn hỏi tại sao ta nhất định phải tìm được nàng không?” Mạc Vấn cười khổ mở miệng, khoảng thời gian này hắn cũng thường xuyên hỏi chính mình vấn đề đó. Hắn nghĩ đáp án là hai người đã là vợ chồng son, đã bái đường thành thân, trong ngực hắn còn có một lọn tóc của Lâm Nhược Trần, tương tự trong tay Lâm Nhược Trần cũng có tóc của hắn. Đây là song phương cam kết với nhau, Khổng Mạnh nói mọi người phải biết giữ chữ tín, không thể nuốt lời.

“Không phải cái này, ta muốn hỏi phu thê người ta động phòng đều rất yên tĩnh, người cùng phu nhân tại sao lúc động phòng hết thổi sáo rồi lại đánh đàn thế?” Lão Ngũ toét miệng cười hỏi.

“Hai người lần đầu gặp mặt khó tránh khỏi ngại ngùng lúng túng, đánh đàn thổi sáo là để quen thuộc với nhau hơn.” Mạc Vấn thành thật trả lời.

“Lão gia, người cùng phu nhân còn chưa có làm cái gì đó chứ ?” Lão Ngũ tò mò hỏi.

“Ban ngày ban mặt sao dám làm chuyện tế nhị đó?” Mạc Vấn do dự một chút rồi đáp lại.

” Người có học các người cũng thật lắm quy củ, đổi lại là ta cũng mặc kệ cái gì ban ngày ban đêm, giờ thì tốt rồi, để cho người khác đoạt trước.” Lão Ngũ mặt đầy vẻ không cam lòng.

Mạc Vấn nghe vậy bất đắc dĩ nhìn lão Ngũ một cái, lão Ngũ mặc dù kế thừa tổ tiên tính trung nghĩa nhưng cũng không phải loại hiền lành gì, mấy chuyện nhìn lén nha hoàn tắm hắn làm cũng không chỉ một lần.

“Lão gia, hiện tại làm gì?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn sắc mặt khó coi, vội vàng chuyển sang đề tài khác.

Mạc Vấn đứng thẳng người đi về hướng đông, “Đi tiếp đến thôn trấn đằng kia hỏi thăm một chút.”

Trấn cũng không lớn, không lâu sau hai người đã nghe ngóng được tin tức, người Hồ đại bộ phận nhân mã đã mang theo lương thảo đi hướng bắc, còn dư lại hơn mười người mang theo đàn bà con gái tới phía đông trấn chiếm mấy chục hộ dân nghỉ ngơi một đêm. Hôm sau lại mang những cô gái kia đi tới một chợ người ở phía đông, cách nơi này tám mươi dặm, phụ nữ người Hồ cướp được phần lớn sẽ đưa đến nơi đó bày bán.

“Đại nương, người có từng thấy qua một người cô gái trẻ tuổi mặc áo đỏ?” Mạc Vấn hỏi một cụ bà có nhà bị quan binh chiếm giữ.

“Áo đỏ thì không thấy nhưng có một cô nương mặc quần đỏ, mặt mày còn rất đẹp đẽ đã từng ở trong nhà của ta.” Bà lão nhớ lại nói.

“Nàng cũng bị quân lính mang đi chợ người sao?” Mạc Vấn vội vàng hỏi. Hiện nay cũng có người chỉ mặc áo váy đỏ, nhưng lại không có ai chỉ mặc quần đỏ đấy, cho nên hắn chắc chắn lão nhân nói người này chính là Lâm Nhược Trần.

“Chúng ta lúc ấy đều bị đuổi đi, đến khi chúng ta trở lại quân lính cùng những cô nương kia đã không có ở đây rồi.” Bà lão lắc đầu nói.

Mạc Vấn nghe vậy thở dài hồi lâu, hướng bà lão chắp tay “Đa tạ đại nương.”

“Các ngươi có quan hệ thế nào với nàng?” Bà lão hiền hòa mà hỏi.

“Đại nương đã hỏi, vãn bối cũng không dám giấu, chúng ta là người nước Tấn, vị này là đệ đệ của ta, cô gái mặc quần đỏ đó là thê tử của ta, trước đó vài ngày đã bị người Hồ bắt làm nô lệ, chúng ta là tới tìm nàng.” Mạc Vấn nói.

“Ài, người Hồ đáng chết, người Hồ đáng hận, đúng rồi, các ngươi tới thật đúng lúc, ngươi chờ một lát.” Bà lão nói xong xoay người đi vào trong phòng, chốc lát sau trong phòng truyền đến tiếng ồn ào, nghe thanh âm dường như hai ông bà đang cãi nhau chuyện gì đó.

Mạc Vấn cùng lão Ngũ chờ bên ngoài mà trố mắt nhìn nhau, không hiểu bà lão muốn làm gì, cũng không biết có nên vào khuyên can hay không.

Chốc lát sau bà lão từ trong phòng chạy ra, cầm trong tay một cái túi nhỏ nhét vào tay Mạc Vấn “Cái này ta nhặt được dưới gầm giường, chắc là đồ vật của vợ ngươi, nay đưa cho ngươi a.”

Mạc Vấn nghi ngờ mở cái túi ra, phát hiện bên trong có một cây trâm cài tóc, thấy cây trâm cài tóc này tức thì Mạc Vấn xúc động muốn khóc, đây chính là cây trâm ngày đó cắm trên tóc Lâm Nhược Trần để cố định tấm khăn đội đầu cô dâu.

Ngay lúc Mạc Vấn đang đau thương không dứt, một lão già mập lùn đi ra khỏi phòng, cầm trong tay một cây chổi con quét giường hét lớn với bà lão: “Làm sao bà biết kia là đồ đạc của bọn hắn, tôi phải đánh bà mới được.”

“Xin cụ đừng giận, cái này đúng là vật của vợ vãn bối, hôm nay nhận từ tay đại nương mang về, chúng ta nguyện trả ba lượng bạc.” Mạc Vấn biết tại sao lão giả lại trách tội bà lão.

Mạc Vấn nói xong, lập tức lão Ngũ từ trong ngực móc ra ngân lượng đưa tới, lần này đến phiên lão già ngẩn cả người, cây trâm cài tóc này chỉ có trâm hoa là bằng bạc, những chỗ khác đều bằng đồng, căn bản không đáng giá ba lượng bạc trắng.

Lão già đương nhiên sẽ không từ chối, ba lượng bạc trắng đối với nhà nông mà nói là một gia tài không nhỏ.

Hai người từ biệt bà lão, chủ tớ vất vả hướng đông mà đi. Lúc đi Mạc Vấn đã không còn hy vọng xa vời có thể ở chợ người gặp được Lâm Nhược Trần, bởi vì Lâm Nhược Trần quá xinh đẹp, một khi đến chợ người ắt sẽ bị người mua đi rất nhanh. Hắn chỉ hy vọng có thể tìm được người đã mua nàng đi, bỏ ra số tiền lớn đem Lâm Nhược Trần chuộc ra.

Ban ngày nấn ná ở lại trấn, đến tối trăng lên hai người suốt đêm đi tám mươi dặm, sáng sớm hôm sau Mạc Vấn cùng lão Ngũ người ướt đẫm sương lạnh rốt cuộc cũng nhìn thấy chợ người…

Chương 10 : Hành trình gian khổ

Trước Mạc Vấn vẫn cho rằng cái gọi là chợ người chẳng qua là một hai dãy phố buôn bán tương tự chợ bình thường, đến tận nơi mới biết toà thành trì tên Ngang thành này chính là cả một cái chợ người khổng lồ. Thành trì kích thước phải lớn gấp ba lần cái trấn hai người lúc trước hỏi dò tin tức, trừ các thương nhân kinh doanh trà lâu khách sạn ra thì trong thành cũng không có cư dân ở cố định, tất cả đều là người bán đến bán người cùng khách hàng muốn mua người.

Thành trì chia làm đông thành và tây thành. Tây thành chủ yếu bán phụ nữ nhà nghèo khổ, những người này ai ai cũng gầy như que củi, quần áo lam lũ. Có những gian hàng cha mẹ còn bán cả con đẻ của mình, gương mặt vô cảm không biểu tình, trong mắt của bọn họ chỉ có trống rỗng cùng chết lặng. Mà những đứa trẻ ngồi ở đầu đường, trên đầu cắm ngọn cỏ cũng chẳng hề lưu luyến cha mẹ chúng. Mỗi khi có người đi qua trước mặt, bọn chúng đều sẽ nhìn chằm chằm người đi đường, trong ánh mắt toát ra vẻ cầu xin cùng khát vọng. Mạc Vấn có thể hiểu được làm cha mẹ bọn họ cũng không còn cách nào khác, bán con gái trên thực tế cũng là vì để cho con gái của mình có thể sống được. Nhưng hắn không hiểu được những đứa trẻ này tại sao đối với cha mẹ lại không lưu luyến chút nào.

“Dường như bọn họ rất muốn bị người khác mua đi.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ đang đi cạnh hắn.

“Chắc là vậy, bị người mua đi cũng không lo bị đói. Người chưa phải chịu qua mùi vị bị đói, con người khi đã đói quá rồi thì chuyện gì cũng làm được, những đứa trẻ này nhỏ tuổi còn có người mua, nhưng nếu nhỏ quá bán không ai mua cũng chỉ có thể đổi với nhà khác.” Lão Ngũ thuận miệng nói.

“Đổi? Đổi cho ai?” Mạc Vấn cảm thấy hơi ngờ vực.

“Thì đổi cho nhà nghèo khác.” Lão Ngũ nói.

“Đổi để làm gì?” Mạc Vấn càng nghi ngờ.

“Để ăn. Con của mình họ ăn không đành lòng, liền ăn con nhà khác đấy.” Lão Ngũ nói.

“Ăn?! Dễ dàng nói ăn là ăn sao?” Mạc Vấn nghe vậy kinh hãi thất sắc, trước đó hắn chỉ nghe nói người Hồ ăn thịt người, không nghĩ tới người Hán nghèo khổ vất vả cũng có thể làm ra loại chuyện mất nhân tính này.

Trên người hai người mang theo một ít lương khô, ban đầu Mạc Vấn cũng không có bố thí cho những đứa trẻ ven đường kia. Hắn biết rõ một khi bố thí, những người khác đều sẽ xông tới xin ăn. Nhưng chưa đi được bao xa hắn đã không nhịn được nổi lên thiện tâm, len lén đưa đồ ăn cho một người đàn ông có con nhỏ đáng thương cạnh đó. Đứa bé này trên người da bọc xương, đang uể oải nằm nghiêng ven đường.

“Thiên hạ làm sao có thể có người cha như ngươi chứ?!” Mạc Vấn cao giọng hét lên với gã đàn ông trung niên vừa mới cướp đi cái bánh ngô trong tay chính con mình.

Gã đàn ông cũng không trả lời mà nhanh chóng nuốt chửng nửa miếng bánh ngô còn lại, đối với đứa trẻ khóc lóc giơ cánh tay nhỏ bé đến gần hắn nhắm mắt làm ngơ.

Mạc Vấn chẳng biết làm sao, lại lần nữa cho đứa bé một cái bánh ngô. Đứa trẻ vội vàng nhận lấy, hai tay nắm chặt nhét vào trong miệng, ăn rất chật vật, nó e sợ miếng bánh lại bị phụ thân mình cướp đi lần nữa.

Mạc Vấn ngơ ngác nhìn hai cha con người này, hắn lúc trước đối với lời lão Ngũ nói còn bán tín bán nghi, hiện tại hắn đã tin rồi, người sắp chết đói quả thật chuyện gì cũng làm được.

“Lão gia, đừng nhìn, loại chuyện này ở nước Tấn cũng có, chẳng qua người ngày thường không ra khỏi cửa nên không biết thôi.” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đứng ngây ngô sững sờ bèn nắm tay hắn đi về phía trước.

“Chúng ta mua đứa trẻ kia đi, nếu không hắn sớm muộn sẽ chết đói mất.” Mạc Vấn liên tục quay đầu.

“Người có thể mua lại tất cả trẻ con sao? Lại nói mua xong rồi xử trí như thế nào?” Lão Ngũ đưa tay chỉ xung quanh, những đứa trẻ cùng cảnh ngộ với đứa bé lúc trước không dưới mấy trăm.

Mạc Vấn chỉ có thể than thở, cảnh tượng người cha cướp đi thức ăn của con mình lúc nãy cứ một mực quanh quẩn trong đầu hắn. Giữa sinh tử của bản thân hay tình cảm ruột thịt, gã đàn ông đó đã đưa ra lựa chọn, lựa chọn sai lầm, lựa chọn đáng hận.

“Nếu ta là hắn, cho dù chết đói cũng sẽ không cướp đoạt thức ăn của con mình.” Mạc Vấn nghiêm mặt mở miệng.

“Người với gã đó hoàn cảnh không giống nhau.” Lão Ngũ nói, hắn đối với dân chúng nghèo khổ thấu hiểu hơn Mạc Vấn nhiều, những chuyện thế này hắn nhìn mãi đã quen.

Tây thành buôn bán không chỉ có trẻ em, còn có nam nữ trưởng thành. Thanh niên trai tráng được mua nhiều hơn, những người này giá cả cao hơn một chút, bởi vì bọn họ có thể lao động canh tác. Người mua đến từ các nơi chọn lựa như chọn gia súc vậy, xem xét tỉ mỉ tứ chi của bọn hắn thậm chí cả răng lợi. Các cô gái trẻ đa số đã có chồng, sau lưng là chồng con của các nàng, các nàng bán mình đều là tự nguyện, làm như vậy là có thể để cho chồng mình cùng con có được đường sống. Ở chỗ này không có nam nữ thụ thụ bất thân, lúc mua người mua sẽ ngay trước mặt chồng con các nàng đi sờ bờ eo cùng bộ ngực. Mấy ông chồng ai cũng lộ vẻ đau khổ cùng cực, mà con của các nàng thì trợn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghi hoặc.

“Những người đàn ông kia đều còn khoẻ mạnh, chỉ cần chăm chỉ canh tác, lo gì không thể nuôi được vợ con, làm sao lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy?” Mạc Vấn lại lần nữa nhìn về phía lão Ngũ.

“Có lẽ bọn họ không có đất, cũng có thể là gặp tai hoạ, giờ vốn là thời kì giáp hạt (*dễ gây đói kém), tai hoạ giáng xuống chỉ một lần thôi là sẽ không còn gì ăn.” Lão Ngũ nói.

Mạc Vấn nghe vậy lại thở dài lần nữa, sau khi đến chợ người lúc nào hắn cũng thở dài, nơi này chỗ nào cũng khiến hắn thấy kinh tởm. Trong mắt Mạc Vấn, nơi này không phải nhân gian, mà là Địa Ngục tràn đầy phản bội cùng ly biệt, là Hoàng Tuyền không có lương tri cùng tình người.

Mặc dù thở dài, đôi chân Mạc Vấn cũng không hề ngưng nghỉ, mang Tiểu Ngũ nhanh chóng tìm kiếm. Tìm hết phía tây thành hai người lại đi phía đông thành, đến nơi Mạc Vấn biết mình đã tìm đúng địa phương. Nơi này là một mảnh đất trống rộng rãi, là nơi quân lính người Hồ bán ra đàn bà con gái cướp bóc được. Người Hồ đều mặc quân phục cùng áo giáp, không hề che giấu thân phận, những cô gái bị bắt ngồi thành hàng trên mặt đất. Những cô gái này đa số đều là dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cùng tây thành nặng mùi tử khí mà so sánh, nơi này oán khí càng nhiều hơn, không khí chỉ toàn là tiếng đàn bà khóc cùng tiếng người Hồ hò hét.Người Hồ chinh chiến cướp được đàn bà con gái ở đây số lượng có chừng hơn nghìn, những tên người Hồ kia có vẻ cũng không thuộc về cùng một đội ngũ, thỉnh thoảng lại chửi mắng lẫn nhau. Những tên người Hồ trẻ tuổi cãi nhau bằng Hán ngữ, mà những tên già nua nói bằng thứ ngôn ngữ Mạc Vấn cũng không hiểu được.

Khu vực này cũng không ít người Hán đến mua đàn bà, người Hồ mặc dù trừng mắt nhìn nhưng cũng không động thủ đánh bọn họ, người mua cũng không có vẻ sợ người Hồ, liên tục mặc cả ra giá.

Thấy những người này, Mạc Vấn mới dám mang lão Ngũ đi tới hoà lẫn trong đám người tìm Lâm Nhược Trần. Bởi vì không xác định được Lâm Nhược Trần bây giờ có còn mặc quần đỏ hay không, hai người chỉ có thể quan sát khuôn mặt từng người một. Những cô gái này phần lớn lại cúi đầu khiến hai người phải khom người ghé mắt nhìn, tốc độ tìm kiếm cũng không nhanh.

Những cô gái này mặc dù dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhưng đều không ngoại lệ quần áo xộc xệch. Lúc tìm trong lòng Mạc Vấn âm thầm suy nghĩ, nếu tìm được Lâm Nhược Trần nhất định phải khuyên giải thật tốt, ân cần chu đáo yêu thương. Chuyện này không thể trách nàng, nàng vô lực phản kháng, cả nhà nàng toàn bộ đều đã chết, nàng đã không còn thân nhân, hắn làm chồng không thể chê trách nàng.

Lúc hai người đang tìm thỉnh thoảng lại có người Hồ quát mắng, chửi hai người quái dị chỉ nhìn mà không mua. Mạc Vấn cũng không đáp lời, nhanh chóng đi qua, tránh phải cãi lộn.

Lúc trước ở tây thành trì hoãn một giờ, đến đông thành đã là giờ Thìn, vào buổi trưa hơn một ngàn người từng người một đều đã xem xét hết, Lâm Nhược Trần không ở trong đó.

“Lão gia, có muốn tìm lại lần nữa không?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn cúi đầu suy tư bèn lên tiếng đề nghị.

“Không cần.” Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu. Lúc trước hai người đã tìm kiếm hết sức cẩn thận, sẽ không có sơ sót, huống chi nếu Lâm Nhược Trần ở trong đám người cũng sớm đã phát hiện hai người, lên tiếng kêu cứu rồi.

“Người đã làm hết sức rồi, ta trở về đi thôi.” Lão Ngũ nói.

Mạc Vấn nghe vậy nhìn lão Ngũ một cái, hắn biết lão Ngũ đối với việc tìm Lâm Nhược Trần có chút không đồng tình.

“Lại đi khách sạn hỏi thăm một chút, nếu như vẫn không có tin tức của nàng, chúng ta trở về.” Mạc Vấn mở miệng thương nghị.

“Được.” Lão Ngũ gật đầu đáp ứng.audio truyện đêm khuya

Mạc Vấn xoay người đi tới khách sạn trong thành, khách sạn này diện tích rất rộng, là khu nhà lớn nhất trong thành. Người bán cùng những cô gái sắp bị bán đi vào buổi chiều cũng ở nơi này.

Tiến vào khách sạn, Mạc Vấn tìm được một góc vắng vẻ ngồi xuống. Lúc này trong khách sạn cũng không có nhiều người, tiểu nhị chạy đến hỏi món, nơi này thức ăn trừ cháo loãng cũng chỉ có thịt cùng đồ lòng. Mạc Vấn nghĩ đến hai người đã lâu chưa được ăn mặn, liền gọi tới hai bát canh thịt.

Rất nhanh canh đã bưng lên, Mạc Vấn xuất ra mấy đồng chi trả tiền cơm, đồng thời lại cho tiểu nhị thêm hai đồng hỏi thăm hắn nửa tháng trước có từng thấy cô gái nào mặc quần đỏ đã từng ở chỗ này không.

Mạc Vấn vốn là không có hy vọng gì, dẫu sao đã qua gần một tháng, không nghĩ tới gã tiểu nhị lại có trí nhớ rất tốt, nhớ được trước đây không lâu đã từng có một vị giáo úy người Hồ cùng bộ hạ xua đuổi một đám phụ nữ tới đây bán, trong đó quả thật có một cô gái quần đỏ. Tuy vậy cô gái này cũng không bị tên giáo uý bán đi, mà là bị đưa lên xe mang về Nghiệp thành. Căn cứ theo tướng mạo tiểu nhị miêu tả, cô gái kia chắc đến bảy tám phần chính là Lâm Nhược Trần.

“Lão gia, người sẽ không định đi Nghiệp Thành đấy chứ?” Lão Ngũ đưa bánh ngô cho Mạc Vấn.

“Có tin tức đương nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ.” Mạc Vấn giơ tay nhận lấy.

“Đó là kinh đô nước Triệu, khắp nơi đều là người Hồ đấy.” Lão Ngũ nhíu mày.

“Cơm nước xong chúng ta tách ra, ngươi đi về trước, ta đi tiếp tìm nàng.” Mạc Vấn kiên quyết mở miệng.

“Người đi đến chỗ nào ta cũng đi theo.” Lão Ngũ biết Mạc Vấn tức giận, vội vàng cúi đầu uống canh.

Cơm trưa xong, hai người lại lần nữa lên đường, lúc đi hai người trông ra phía xa phát hiện một thôn xóm bỏ hoang, tính toán thời gian trời tối có thể chạy đến nơi đó. Ban đêm hai người ngay tại thôn xóm bỏ hoang nghỉ chân, đến sáng hôm sau tiếp tục đi đường.

Nghiệp thành cách nơi này không dưới hai nghìn dặm, Mạc Vấn mang lão Ngũ một đường lên phía bắc, đi được mấy ngày tuyết rơi nặng hạt, hai người khoác tuyết trên vai lên đường, chậm chạp đi tới trước. Trên đường nếu gặp phải người Hồ hai người liền tránh xa, nếu là tránh né không kịp, liền cúi đầu nhường đường. Bởi vì Mạc Vấn dọc đường đi rất cẩn thận, cho nên hai người mặc dù chịu nhiều khổ cực lại cũng không gặp phải nguy hiểm. Mãi cho đến một sáng cuối năm, lúc hai người đi ngang qua một khu rừng thì bất ngờ từ trong rừng lao ra mấy tên đại hán vạm vỡ vây kín xung quanh hai người.

“Giao tiền bạc của cải ra đây, bọn ta tha không giết các ngươi…”

Tại hạ chính thức bế quan, 3 tuần sau gặp lại…

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !