1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Tiên Ngục dịch
  4. Tập 97: Huyết mạch đặc thù (c481-c485)

[Audio] Tiên Ngục dịch

Tập 97: Huyết mạch đặc thù (c481-c485)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 481 : Huyết mạch đặc thù (thượng)

Tô Triệt im lặng, không quấy rầy hắn nữa, kiên trì đợi…

Một lần suy nghĩ này chính là ba ngày, Hoa Quang chân nhân thủy chung vẫn duy trì trạng thái trầm tư, không chỉ động tác của tứ chi chưa từng thay đổi, ngay cả biểu tình

trên khuôn mặt cũng giống như ba ngày trước như đúc, dường như một pho tượng vạn năm vậy.

Trong tiên ngục, lão Hắc nhịn không được mà nói rằng:

– Những người già đều có một khuyết điểm, vô cùng cố chấp, rất dễ nhập ma a!

– Sẽ không đâu.

Tô Triệt phủ định:

– Tìm mấy trăm năm cũng không nhập ma, trải qua nhiều lần tìm hiểu, càng không thể nào nhập ma được.

– Chủ nhân, sau chuyện này, có phải ngươi nghĩ rằng sẽ thu hắn vào trong tiên ngục?

Lão Hắc lập tức hỏi.

– Đúng vậy.

Tô Triệt nói:

– Ta nghĩ, để hắn hao hết thọ dương bên trong Tiên Ngục, hồn phách tiến nhập vào U Minh quỷ giới biến thành âm hồn, sau đó tiến hành một lần luân hồi nữa, mang theo ký ức sinh thời, chúng ta lại chuẩn bị cho hắn một khối thân thể thật tốt. Ta cảm giác, biện pháp này hẳn là được.

Tô Triệt cho rằng, bên trong Tiên Ngục nếu như sinh ra một quỷ hồn, tự nhiên sẽ bị hút vào luân hồi, chuyển thế đầu thai. Như vậy bản thân hắn là chúa tể của Tiên Ngục, muốn để một cá nhân bên trong Tiên Ngục mang theo ký ức sinh thời chuyển thế hẳn là có thể làm được.

Đương nhiên, cũng không thể nói được, có thể thông qua phương thức này ban tặng cho cá nhân nào đó quyền lực vĩnh sinh bất tử. Sống mãi và chuyển thế là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Pháp tắc nội bộ bên trong Tiên Ngục và thế giới bên ngoài rất khác nhau, nhưng tuyệt đối không thể cho phép một cá nhân vòng đi vòng lại, không ngừng chuyển thế sống lại,

trong chuyện này, nhất định phải có một hạn chế nào đó.

Bất quá, những hạn chế và quy tắc này, bản thân hắn còn không có rõ ràng mà thôi.

Bí mật của Tiên Ngục, tựa như vô cùng tận, đều đang chờ bản thân hắn chậm rãi thăm dò.

Lại qua một ngày, Tô Triệt nói chuyện phiếm với lão Hắc không ngừng, lại bị một tiếng quát lên của Hoa Quang chân nhân mà hoảng sợ.

– Ta đã biết!

Hoa Quang chân nhân giống như là pho tượng la lớn lên:

– Ta đã biết! Ta đã biết!

Ầm ầm!

Theo tiếng la của hắn, từ chỗ sâu trong lòng đất đột nhiên truyền đến một trận rung chuyển, dường như, người bị dọa không chỉ riêng mình Tô Triệt mà cả Bắc hoang đảo này cũng nháo lên.

Động đất?

Biên độ của địa chấn rất lớn, bên trong căn phòng của hai người Tô Triệt, cát đất ào ào tuồn vào, dường như tùy thời có thể sụp xuống.

Những tu sĩ Kim Đan đương nhiên sẽ không e ngại địa chấn, đồng thời, Tô Triệt cũng biết, một trận động đất rung chuyển này cũng không phải là do Hoa Quang chân nhân la lớn mà xuất hiện, mà là do những tu sĩ ở trên mặt đất tạo ra.

Đợi hai mươi ngày, Tô Triệt đã sớm tổng kết ra, cách mỗi năm ngày, những người trên mặt đất đều làm ra sự tình này một lần, cũng không biết bọn họ đang bố trí loại pháp trận có

công dụng gì.

Khẳng định không có chuyện gì tốt cả, tuyệt đối không có chuyện gì tốt!

Cơn địa chấn ngày hôm nay, trình độ lớn hơn những lần trước, Tô Triệt không ngừng lo lắng, bọn họ làm chấn động, chấn động, vạn nhất bọn hắn làm cho Cự Phú kia xuất hiện, vậy thì mệt chết rồi.

– Ta đã biết!

Hoa Quang chân nhân vẻ mặt hưng phấn, hồn nhiên không thèm để ý tới chấn động khi nãy, hắn nắm cánh tay Tô Triệt nói một chữ:

– Đi!

Tô Triệt được Hoa Quang chân nhân dẫn đi theo trong lòng đất hơn mười dặm, đầu tiên là lẻn vào sâu bên trong biển, lại đi đến phía tây Bắc hoa đảo, rồi lặng lẽ trồi lên trên biển.

Phía Tây đảo không có tu sĩ của Thái Ất Môn, hiện rõ thân hình như vậy, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không bị bọn họ phát hiện ra.

Tô Triệt ngâm mình ở bên trong nước biển, chỉ lộ ra cái đầu, ngẩng mặt nhìn lại về phía đảo. Chỉ thấy, nhìn từ phía này toàn là vách đá cực kỳ hiểm trở, ức chừng cao tầm mười trượng, trơn nhẵn giống như là được đẽo gọt, gần như là vuông góc với mặt biển.

Ầm ầm…Truyện Audio

Dưới vách đá, sóng cuộn trào mãnh liệt, đánh vào đá ngầm, lực cực kỳ mạnh. Nếu như có thuyền đi qua chỗ này, trong khoảnh khắc sẽ bị sóng lớn cuốn tới vách đá chấn thành

vỡ nát.

Đương nhiên, nơi hiểm yếu như thế này, trong mắt tu sĩ chẳng khác bồn tắm nhà hắn là bao, căn bản không có lấy nửa điểm uy hiếp.

Bên trên đỉnh vách đá có một khối cự thạch vươn ra bên ngoài, từ ngoài nhìn vào hình dạng của nó dường như giống như mỏ nhọn của một con hùng ưng sắc bén, dường như

hiện tại ở chỗ này có một con hùng ưng đang ẩn nấp, nhìn về nơi xa biển rộng, tùy thời có thể phát động.

– Ưng Chủy Nhai!

Ánh mắt Hoa Quang chân nhân đồng dạng cũng nhìn về phía vách đá kia, ánh mắt sáng lên:

– Có một lần, ta ngồi trước Ưng Chủy Nhai này nhập định ba ngày, trên cảnh giới tinh thần có thu hoạch rất lớn.

Tô Triệt gật đầu, trong lòng suy đoán:

– Ở chỗ này nhập định ba ngày cũng không có phát hiện Cự Phú, hôm nay trở lại, liệu còn có thể phát hiện ra thứ gì mới a?

– Ngươi có đan dược bổ huyết không?

Hoa Quang chân nhân đột nhiên hỏi.

– Rất nhiều!

Tô Triệt lập tức lấy ra mấy bình đan dược, đều là ngũ phẩm Bổ huyết linh đan.

Mức độ sụt giảm khí huyết quá mức hung mãnh, cho dù có Tu Di Thần Ấn sớm dự trữ khí huyết, thế nhưng loại đan dược này cũng cần phải có, cho nên Tô Triệt mới mang theo một chút phòng thân.

Loại đan dược bổ huyết này cực kỳ thông thường, thuộc về loại linh đan bình thường cấp độ tương đối thấp, ngũ phẩm chính là loại tốt nhất, hầu như không có cấp cao hơn.

Người tu tiên nếu như mất máu quá nhiều đe dọa tới sinh mệnh, chỉ cần một viên ngũ phẩm Bổ huyết đan, chỉ cần nửa canh giờ là có thể bổ sung khí huyết, nếu lấy chân nguyên bản thân thôi động dược lực, tốc độ khôi phục còn nhanh hơn một ít.

Hoa Quang chân nhân tiếp nhận đan dược, lập tức nuốt vào, sau đó hắn cắt cổ tay mình, lấy chân nguyên thôi động phóng ra tiên huyết.

Phụt phụt…

Tiên huyết chảy ra, không bao lâu sau, tiên huyết phun ra đã không ít.

Sau khi ước lượng tiên huyết, hắn cầm máu, hấp thu dược lực, bổ sung khí huyết.

Hai khắc sau, vết thương chỗ cổ tay hắn lần thứ hai lại phún huyết, lại uống đan dược, quá trình nghỉ ngơi tuần tự, nhiều lần hồi phục, phún tiên huyết, trong lúc này, ngoại trừ nuốt Bổ huyết linh đan ra, hắn có muốn bổ sung một lượng lớn thực vật có dinh dưỡng cao, mới có thể duy trì công nặng tạo máu bên trong cơ thể vận chuyển với mức độ cao nhất.

Chỉ là, tiên huyết cho dù nhiều hơn nữa, vừa rơi vào bên trong biển rộng, trong chớp mắt đã bị sóng biển tách ra không còn nhìn thấy hình bóng. Thoạt nhìn biểu hiện, giống như một người điên cuồng làm một việc điên cuồng.

Tô Triệt từ đầu đến cuối thủy chung cũng không có hỏi nửa câu, bởi vì trong lòng đã đoán được dụng ý của hắn.

Tổ tiên của Hoa Quang chân nhân, cũng chính là vị Cự Phú cung chủ mấy nghìn năm trước kia, thân là đạo khí tùy thân một đời của hắn, đối với khí huyết đặc thù của hắn khí linh khẳng định vô cùng tinh tường, thậm chí là vĩnh viễn không quên.

Chương 482 : Huyết mạch đặc thù (hạ)

Mặc dù khí huyết đặc thù của Hoa Quang chân nhân có chút khác so với tổ tiên của hắn, thế nhưng trong huyết mạch truyền thừa bao giờ cũng có một ít căn bản, điều đó vĩnh viễn không thể mất đi.

Nhất là người tu tiên, có đặc điểm là có thể tự kích phát tinh huyết bản thân ra bên ngoài, cho nên những gia tộc tu chân truyền thừa vô số năm, huyết mạch đặc thù ít có sự thay đổi.

Khu vực Ưng Chủy Nhai, thủy triều cực mạnh, máu của Hoa Quang chân nhân có thể nương theo thủy triều, khuếch tán đến xung quanh hải vực, cự ly rộng lớn, rất có khả năng khí linh sẽ có cảm ứng, nói không chừng nó sẽ theo cảm ứng tự mình tới nơi này.

– Chúng ta không tìm được nó cũng không sao, có thể nghĩ biện pháp khiến cho nó tự động chạy tới tìm chúng ta.

Đây chính là dụng ý của Hoa Quang chân nhân.

Nếu như hỏi, tiên huyết một người pha loãng vào trong biển rộng thì có bao nhiêu tác dụng?

Bằng vào quan niệm của người thường mà nói, khẳng định sẽ nghĩ không dùng được.

Kỳ thượng, bình thường cá mập bên trong hải dương đều có thể cảm giác được vị đạo của một giọt máu ngoài trăm trượng, yêu thú cấp cao còn có thể nhận thấy được khi cách xa hơn mười dặm, thậm chí là mùi máu tươi vài trăm dặm.

Cự Phú chính là một kiện thượng phẩm đạo khí, chính là hóa thân của lực lượng đỉnh phong trong Tu Chân Giới, khí linh của nó, về phương diện năng lực cảm ứng khẳng định so với những yêu thú cao cấp kia thì linh mẫn hơn vô số lần.

Phương pháp này, chính là phương pháp vô cùng hữu dụng.

– Hi vọng Cự Phú này còn chưa có quên đi chủ nhân của nó, có thể cảm nhận được khí tức huyết mạch…

Trong lòng Tô Triệt âm thầm cầu khẩn.

– Yên tâm đi, chủ nhân.

Lão Hắc lại có vẻ đã biết trước:

– Đối với một kiện đạo khí mà nói, thời gian mấy nghìn năm cũng không phải lâu lắm, chỉ cần nó còn chưa có chủ nhân mới thì hoài niệm đối với chủ cũ vĩnh viễn sẽ không mất đi. Khí linh chính là một loại sinh linh trung thành nhất thế gian.

Lão Hắc chính là khí linh, trên phương diện này, đương nhiên là vô cùng hiểu rõ.

– Chỉ hy vọng là như thế.

Tô Triệt gật đầu.

Cứ như vậy, Hoa Quang chân nhân không ngừng lấy máu, lại lấy nữa, tái tạo máu, nếu như Cự Phú không hiện ra, hắn vĩnh viễn cũng không có dừng lại.

Làm được như vậy, khẳng định là người vô cùng phi thường, tu vi cao tới đâu, đan dược cho dù tốt, thời gian dài quá, vậy cũng không chịu nổi. Chỉ là, Tô Triệt vẫn không có đứng ra ngăn cản hắn.

Một là hắn biết vị lão nhân này phi thường cố chấp, lại không sợ chết, khuyên hắn cũng không được. Hai là, bởi vì Tô Triệt thường thường sẽ bổ sung cho hắn một chút sinh mệnh lực, mặc dù hiện tại có chút tổn hại, thế nhưng chỉ cần người chưa chết, rất nhanh liền có thể khôi phục.

Đấy là còn chưa nói tới, kinh nghiệm về phương diện tiêu hao khí huyết này, Tô Triệt tuyệt đối được xưng là chuyên gia. Mạnh mẽ phún huyết lan xa vạn dặm, trong chớp mắt mười lần hô hấp lại có thể bổ sung đầy đủ khí huyết đã tổn hao, tư vị trong đó, có ai hiểu rõ hơn Tô Triệt…

Thời gian ba ngày chậm rãi trôi qua, Hoa Quang chân nhân xuất máu ra đã gần trăm lần, thế nhưng, ánh mắt lão nhân gia vẫn kiên định như cũ, thậm chí còn cười nói với Tô Triệt một câu:

– Sinh mệnh lực của ngươi thật là thần kỳ, có ngươi ở đây, ta tự tin, có thể nhuộm đỏ toàn bộ Bắc Cực Hải.

Tô Triệt chỉ có thể lắc đầu cười khổ, đối với sự chịu đựng và chấp nhất của lão nhân gia này, chỉ có thể kính nể từ đáy lòng.

Lại thêm một đêm trôi qua, lúc hừng đông, Hoa Quang chân nhân nghỉ ngơi một hồi, lại bắt đầu muốn lấy máu, thế nhưng đột nhiên hắn ngẩn người đứng đó.

– Làm sao vậy?

Tô Triệt cảnh giác cao độ, không biết nguyên nhân là ở đâu. Lão Hắc cũng mờ mịt không hiểu tại sao, trong phạm vi bao phủ bốn trăm trượng của nó tất cả đều bình thường, không hề có biến hóa.

– Ta chính là hậu đại của hắn, chính là hậu đại của hắn a!

Hoa Quang chân nhân hướng về phía Ưng Chủy Nhai bên kia lớn tiếng kêu lên.

Tô Triệt khẽ động:

– Không phải chứ! Khí linh của Cự Phú quả thực đã có liên hệ với hắn mà ta và ngươi không nghe được đó chứ?

– Đúng, đúng, hắn chính là lão tổ tông của ta, hắn từng nói qua, đem ngươi đặt ở Bắc Cực Hải hơn ba trăm năm trước, ba trăm năm a!

Tâm tình Hoa Quang chân nhân kích động, tiếng nói cảm giác có chút nghẹn ngào:

– Ta mừng muốn chết, nguyện vọng cả đời này, chính là nhìn thấy ngươi, tìm được ngươi.

Sau hơn mười tức, Hoa Quang chân nhân tỉnh táo lại, kích động vô cùng nắm tay Tô Triệt nói:

– Nghe được không, Tô Triệt, nó thực sự chủ động liên hệ với ta.

– Ta không nghe được.

Tô Triệt lắc đầu nói:

– Xem ra, nó chỉ truyền âm cho một mình ngươi.

– Không sao, nó sẽ lập tức đi ra.

Hoa Quang chân nhân quá mức kích động, ngôn ngữ có chút không khống chế được:

– Vừa rồi, nói hỏi ta là ai, vì sao có huyết mạch đặc thù của Cự Phú cung chủ… Ta liền trả lời, nó lập tức sẽ đi ra.

Ầm ầm.

Đất rung núi chuyển.

Cả tòa Bắc Hoang đảo đều bị kinh động.

Tô Triệt nhướng mày, tinh tế cảm nhận, loại rung động này rốt cuộc là do đám ngoại nhân Thái Ất Môn kia làm ra, hay là chính là động tĩnh mà Cực Phú trước khi xuất thế làm ra?

Dựa theo quy luật mà nói, đám ngoại nhân Thái Âm môn kia làm ra địa chấn này, năm ngày mới xuất hiện một lần, hẳn là tới nửa đêm nữa mới có. Như vậy, chẳng phải là…

Ầm ầm…

Biên độ cơn địa chấn càng lúc càng lớn, đồng thời liên tục duy trì.

– Chuẩn bị chiến đấu đi!

Hai mắt Tô Triệt híp lại, trầm thấp nói.

Trong lòng hắn đã xác định, chuyện này không phải là do đám ngoại nhân Thái Ất Môn làm ra, bởi vì cơn địa chấn bọn họ tạo ra rời rạc, căn bản không đạt tới trình độ bực này, cũng sẽ không duy trì lâu như vậy.

Không thể nghi ngờ, Cự Phú xuất thế, khẳng định sẽ kinh động những người trên đảo. Một hồi ác chiến tranh đoạt bảo vật khẳng định không thể tránh khỏi.

Huống chi, bảo vật tranh đoạt này không phải bình thường, mà là một kiện thượng phẩm bảo khí.

– Ghê tởm!

Lão Hắc bên trong Tiên Ngục lại quát:

– Đầu óc khí linh này bị vô nước sao? Nó vì sao lại không im ắng chui ra? Vì sao lại làm ra động tĩnh lớn như vậy chứ?

– Ai mà biết được.

Tô Triệt thầm nói:

– Có thể nó bị vây ở trong trạng thái đặc thù nào đó, chỉ có thể lấy phương thức này mà thấy được ánh mặt trời.

Hoa Quang chân nhân tuy rằng không nghe được thanh âm Tô Triệt và lão Hắc nói chuyện với nhau, lúc này cũng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

– Năm đó, lão tổ tông không muốn nói chạy loạn khắp nơi liền phong ấn nó, nó phải phá giải phong ấn, mới có thể đi ra.

– Trách không được.

Tô Triệt gật đầu.

Ầm ầm.

Cả tòa Bắc Hoang đảo này kịch liệt run lên, làm cho mọi người có cảm giác tùy thời nó đều có thể bị nát vụn, triệt để chìm vào trong biển rộng, giống như là tận thế.

Hai người Tô Triệt không thể đứng ở trên mặt đất được nữa, lúc này đã phi thân lên không trung, tùy thời đều chuẩn bị nghênh tiếp Cự Phú xuất thế, cùng với đó là đáp lại một hồi chiến đấu ác liệt không thể tránh khỏi.

Chương 483 : Cự Phú xuất thế

Theo sự tăng lên biên độ của cơn địa chấn, ngọn núi được di dời tới kia đang kịch liệt run rẩy, ngả trái ngả phải, sau cùng ầm ầm sụp đổ.

Bởi vì vị trí của nó khi trước, trên mặt đất xuất hiện một khe lớn dài hơn mười dặm, rộng chừng mười trượng, sâu không thấy đáy.

Ngọn núi bên ngoài kia trọng lượng quá lớn, lại là vật bên ngoài, cả tòa hải đảo không gắn bó thành một thể với nó, gặp phải rung động mạnh mẽ, khó tránh khỏi sụp đổ.

Có khả năng, bộ phận bên ngoài kia và tòa hải đảo sẽ phân ra, như vậy cả ngọn núi lớn kia sẽ bị chìm xuống biển rộng.

Tô Triệt không khỏi thầm nghĩ:

– Vậy cũng không sai a, nếu như vậy mà có thể đánh tan kế hoạch hiểm ác này cũng là một chuyện tốt…

Bất ngờ xảy ra động đất, có thể nói là khiến cho những tu sĩ này hoảng loạn, không biết phải làm sao. Tạm thời mà nói, bọn họ còn không biết cơn địa chấn này không phải là do thiên tai, mà là do một kiện thượng phẩm đạo khí khi xuất thế tạo ra.

Một ngọn núi lớn như vậy muốn từ vạn dặm chuyển tới Bắc Hoang đảo, trên núi khẳng định còn có một lượng lớn pháp trận di chuyển, có thể khắc phục trọng lực của cả ngọn núi lớn, tự động huyền phù giữa không trung.

Thế nhưng, muốn toàn diện khởi động đại trận này, dùng thời gian một hai ngày cũng không nhất định là đủ, những người đó muốn cứu lại núi, khẳng định đã không còn kịp rồi.

– Đổ đi!

Tô Triệt có chút hả hê, âm trầm nói:

– Khiến cho nó đổ đi a!

Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân đều thật không ngờ, Cự Phú khi xuất thế lại làm ra động tĩnh lớn đến như vậy.

Dựa theo kế hoạch của Hoa Quang chân nhân khi trước, lại dựa vào huyết mạch của bản thân hấp dẫn, Cự Phú hẳn phải là lấy hình dáng thật nhỏ như hạt cát, lặng yên không tiếng động thoát ra mới đúng chứ.

Không nghĩ tới, lão tổ tông hắn lo lắng khí linh chạy loạn, chạy loạn đi tìm chủ cũ lên liền phong ấn nó ở một chỗ bí mật nào đó, nó nằm ở đó đợi người hữu duyên tới.

Cự Phú muốn đi ra, nhất định phải cường thế xuất kích, phá tan phong ấn, Hoa Quang chân nhân đã lấy khí tức của huyết mạch kinh động tới nó, Cự Phú liền cho rằng, người hữu duyên mình chờ đợi rút cuộc đã tới rồi. Mấy nghìn năm chờ đợi, bị chôn sâu trong lòng đất, nó nào can tâm chịu nỗi cô tịch vô biên kia nữa.

Vì vậy giờ khắc này, cho dù là Hoa Quang chân nhân muốn ngăn cản nó, nói cái gì mà thời cơ không thích hợp, để nó tạm thời không nên xuất thế, Cự Phú cũng sẽ không nghe theo.

Cự Phú có khí linh, tự có chủ kiến của nó.

Oanh! Oanh! Oanh!

Bên sâu trong nền đất, Cự Phú đang không ngừng trùng kích phong ấn, trên bề mặt, đất bị méo mó, núi bị nghiền nát. Đám ngoại bang bên trên Bắc Hoang đảo kia, hơn ba trăm người tu tiên bởi vì duyên cớ mặt đất không ngừng kịch liệt run rẩy khiến cho bọn họ khó có thể đặt chân, chỉ có thể bay lên không trung, không ngừng kêu loạn, la hét, muốn đồng tâm hiệp lực cứu ngọn núi kia.

Dưới hòn đảo hoang vắng này, trong hai năm qua bọn hắn đổ xuống không biết bao nhiêu tâm huyết, há có thể có phép nó hủy trong nháy mắt.

– Không còn kịp rồi!

Có người thấp giọng than thở.

Người vừa nói là một lão giả, khuôn mặt hùng tráng, khí thế của hắn so với ngọn núi cách đó không xa kia thì trầm ổn hơn gấp bội.

Bên người hắn còn có một lão giả hạc phát hồng nhan, đối mặt với địa chấn kinh người như vậy, lão giả kia nhíu mày nói:

– Cảm giác không giống như là địa chấn thiên nhiên, chẳng lẽ, khi trước chúng ta luân phiên thí nghiệm, dẫn phát tới dị biến dưới lòng đất?

– Đúng vậy.

Lão giả có khuôn mặt hùng tráng kia lắc đầu nói rằng:

– Chúng ta chỉ có thể yên lặng xem sự thay đổi.

Hai người này linh lực nội liễm, vô cùng thâm thúy, khí tức có cảm giác giống như mấy vị Nguyên Anh lão tổ của Thiên Huyền Tông.

Không sai. Bọn họ chính là những Nguyên Anh kỳ tu sĩ tọa trấn ở nơi này.

Lão giả hùng tráng kia chính là Thái thượng trưởng lão Thái Ất Môn, một trong những Thái Vũ lão tổ. Lão già tóc bạc còn lại chính là chưởng môn nhân của Phong Ma Điện – Phong Vận lão tổ. Phong Ma Điện cũng chính là một môn phái không lớn, bên trong tông môn cũng chỉ có một vị Nguyên Anh lão tổ này.

Khi trước, Phong Ma Điện vốn phụ thuộc vào Thái Ất Môn mà sinh tồn, Tu Chân Giới đại loạn, càng làm bền chặt quan hệ đồng minh giữa hai nhà.

Lần này kế hoạch ở Bắc hoang đảo… Thái Ất Môn, Vạn Quỷ Tông đối với chuyện này đều vô cùng coi trọng, cho nên mới có thể cắt cử hai vị lão tổ ở đây tọa trấn.

Thế nhưng hôm nay, bởi vì một nguyên nhân không rõ mà xảy ra một hồi động đất, mắt thấy ngọn núi chuẩn bị đổ xuống, hai vị Nguyên Anh lão tổ cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Bằng vào tu vi cá nhân cứu một ngọn núi cao mấy nghìn trượng trên không trung khỏi đổ sao?

Trong Tu Chân Giới khẳng định không tồn tại loại lực lượng này, chỉ có một số ít đại năng linh giới mới có thể.

Theo cơn địa chấn càng ngày càng kịch liệt, hai tên Nguyên Anh lão tổ đã phát hiện ra thứ gì đó.

– Không đúng!

Phong Vận lão tổ kinh hô một tiếng, xoay người nhìn về phía khu vực sâu bên trong Bắc Hoang đảo:

– Ở chỗ sâu dưới nền đất này có một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn, dường như muốn từ dưới đất chui lên.

Thái Võ lão tổ cũng có cảm ứng như vậy, tức thì gật đầu, lập tức bay lên khoảng không, từ trên cao nhìn xuống, bao quát toàn bộ hải đảo, lặng lẽ đợi biến hóa kế tiếp.

Hơn mười tức qua đi.

– Đổ.

Mấy trăm người kinh hô.

– Rốt cuộc cũng đổ rồi.

Cách đó mười dặm, phía Tây hải đảo, Tô Triệt hiện tại đang huyền phù trên không trung nói.

Lúc này, chỉ có Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân rõ ràng nhất, nguyên nhân ngọn núi kia sụp đổ xuống chính là bởi vì Cự Phú cường thế không gì sánh được muốn chui lên từ dưới đất, rõ ràng đã đem nó đẩy ngã, đổ ngã a.

Cái khe rộng trên mặt đất đạt tới một trình độ nhất định, khu vực chỗ ngọn núi kia, triệt để thoát ly khỏi Bắc Hoang đảo.

Ào.

Vừa mới bắt đầu, coi như chỉ là một mũi thuyền bằng đá, nhẹ nhàng trôi một khoảng lúc đó hướng ra phía ngoài đổ xuống.

Rầm!

Sóng gió ngập trời, bụi mù che kín, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.

Rất nhiều người hiện tại đang nghĩ tới, hòn đảo này, nhất định sẽ không thoát khỏi liên quan tới biển động sau đó. Những tu sĩ ở đây, người thấp nhất cũng có tu vi Trúc Cơ, đều có năng lực phi hành, sẽ không vì một hồi biến cố như vậy mà có người thương vong.

Chỉ là bất quá, bọn họ còn dự định tiếp tục hoàn thành sớm kế hoạch đã định ra, thế nhưng hiện tại tất cả đều phải bắt đầu một lần nữa.

Một vật lớn vừa mới đổ xuống, sóng gió còn chưa yên tĩnh, ở chỗ sâu bên trong Bắc Hoang đảo đột nhiên bạo phát một tiếng vang lớn ngập trời, tiếng nổ kinh khủng khiến cho một ít tu sĩ Trúc Cơ ở trên cao sắc mặt trắc bệch, khí tức hỗn loạn, trong lòng hoảng sợ, không biết là đã nảy sinh chuyện gì.

Có người không khỏi nghĩ tới:

– Lẽ nào hành động của chúng ta nghịch thiên, làm trời xanh tức giận, giáng xuống thiên phạt?

Loại nghi ngờ vô căn cứ này vừa mới xuất hiện, đáp án chân chính cũng liền xuất hiện.

Chương 484 : Cự Phú xuất thế

Đại địa bị nghiền nát, cả tòa hải đảo gào thét, ầm ầm, một tòa kiến trúc thật lớn không gì sánh được, từ chỗ sâu dưới nền đất chậm rãi chui lên.

Vạn đạo kim quang, phóng ra chung quanh, giống như phi kiếm ngập trời, nhuộm vàng cả bầu trời Bắc Cực Hải. Một tòa cung điện màu vàng rực rỡ, vô cùng xa hoa không gì sánh được xuất hiện trước mặt mọi người, khí thế to lớn bàng bạch, khiến cho mọi người cảm thấy hô hấp không thoải mái, tâm thần run lên.

Cung điện thật lớn, cao tới vạn trượng, khí thế ngập trời, so sánh với nó, ngọn núi vừa đổ xuống kia thật giống như là trẻ con, nhỏ tới thương cảm.

Bên trên đại môn cung điện, có một tấm biển to lớn, trên đó viết ba chữ vàng kim, không ngừng tỏa ra quang hoa kỳ dị: Cự Phú.

– Cự Phú!

Thái Võ lão tổ và Phong Vận lão tổ đồng thời kinh hô, biểu tình trên mặt hai người đều ngạc nhiên không gì sánh được, cùng với đó là khiếp sợ tột độ.

Kiện bảo khí thanh danh hiển hách trong truyền thuyết kia, kiện thượng phẩm bảo khí đã thất tung mấy nghìn năm kia, đột hiên xuất hiện trước mặt, cho dù là Nguyên Anh lão tổ tâm trí kiên định, cũng sẽ không khống chế được bản thân mình mà biến sắc.

Đông! Đông! Đông…

Tiếng trống xa xưa mà trầm thấp, đột nhiên từ bên trong Cự Phú cung truyền ra, tựa hồ như tuyên cáo thiên hạ: Cự Phú cung lại thấy ánh mặt trời, một lần nữa quân lâm Tu Chân Giới!

Hai vị Nguyên Anh lão tổ đều không thể khống chế được sự kinh hãi trong lòng, liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng làm ra một hành động.

Sưu! Sưu!

Hóa thân thành một đạo quang mang, hướng về phía Cự Phú cung phóng đi.

Bảo khí xuất thế, ai cướp được trước thì là của kẻ đó.

Bên kia, Tô Triệt thế nào lại không biết có người khác nhanh chân đến trước, theo vô thức hắn đã muốn tiến lên. Bởi vì cự ly quá xa, cho nên Tô Triệt cũng không biết hai đạo quang mang kia thuộc về hai Nguyên Anh lão tổ.

Huống hồ, Cự Phú cung này to lớn như vậy, không nhất định phải thông qua cửa chính mà đi vào, những vị trí khác cũng có thể.

Đi vào trước a!

Hắn đang muốn động thân, lại bị Hoa Quang chân nhân túm lấy.

– Chớ qua đó, bây giờ còn chưa phải lúc.

Vào thời khắc mấu chốt, Hoa Quang chân nhân suốt đời đem tinh lực của mình dồn vào việc đi tìm Cự Phú lại yên tĩnh như nước, dị thường trầm ổn:

– Thu phục được một kiện thượng phẩm đạo khí không dễ dàng như vậy. Huống hồ, Cự Phú còn có khí linh, sẽ không tùy tiện bỏ qua chủ cũ, yên tâm đi, nó nhất định sẽ chủ động tìm ta, hỏi rõ ràng sự tình của lão tổ tông.

Không đợi Tô Triệt đáp lại, lão Hắc ở bên trong Tiên Ngục liền biểu thị tán thành:

– Không sai, chủ nhân, nếu như đổi lại là ta, nếu bởi vì nguyên nhân nào đó cùng chủ nhân ra ngoài, dưới cơ sở chưa xác định được nguyên nhân sinh tử của chủ nhân, ai cũng đừng nghĩ thu phục được ta. Nếu bất đắc dĩ phải chọn một chủ nhân mới, ta khẳng định trước tiên sẽ chọn hậu đại của ngươi.

Nghe bọn hắn nói như vậy, Tô Triệt cũng coi như là yên tâm một ít.

Lúc này, Thái Võ lão tổ và Phong Vân lão tổ đã vọt tới trước của Cự Phú cung.

Ha ha….

Sau cùng, cảm nhận được khí tức cường đại của thượng phẩm đạo khí, Thái Võ lão tổ rút cuộc đã xác định, đây chính là Cự Phú đã thất tung mấy nghìn năm, tuyệt đối không phải là ảo giác.

Vì vậy hắn khó có thể khống chế tâm tình mà ngửa đầu lên trời điên cuồng cười nói:

– Quả nhiên là Cự Phú cung, chính là chí bảo phòng ngự cao cấp nhất của Tu Chân Giới rốt cuộc đã về tay ta! Ha ha, Cự Phú này đã về tay ta!

Thái độ cuồng ngạo, rõ ràng muốn nói.

– Ở đây ta là lớn nhất, ai dám giành giật với ta!

Phong Vận lão tổ ở bên tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, ngoài miệng tuy rằng không có phản bác gì, thế nhưng trong lòng cũng đã có dự tính khác.

Thượng phẩm đạo khí trước mặt, coi như là mẫu thân lão tử cũng sẽ không khách khí.

Cái gì mà Thái Ất Môn, cái gì mà siêu cấp môn phái, nếu nắm trong tay được kiện Thượng Phẩm đạo khí này, coi như là đắc tội Thái Ất Môn thì sao? Bỏ qua cơ nghiệp của Phong Ma điện thì sao? Hắn cũng không hối tiếc.

Đối với Nguyên Anh tu sĩ mà nói, nếu như ký thác Nguyên Thần vào một kiện Thượng Phẩm đạo khí, tế luyện thành pháp bảo bản mạng, trong Tu Chân Giới này, nếu như đơn đả độc đấu sẽ không có địch thủ, thậm chí còn có bảy thành tấn cấp lên Hóa Thần kỳ.

Lợi ích trước mắt như vậy, Phong Vận lão tổ dám liều mạng với bất kỳ kẻ nào.

Chỉ là, Thái Võ tuy rằng cuồng ngạo, cũng không phải là hạng người ngốc nghếch. Hắn liếc mắt nhìn Phong Vận, trầm giọng hỏi:

– Phong Vận đạo hữu, Cự Phú này ngươi sẽ không cùng ta tranh đoạt đó chứ.

– Đương nhiên sẽ không!

Phong Vận cười ha ha nói:

– Chỉ là nếu Võ huynh chiếm được một kiện Thượng Phẩm đạo khí này, có phải là nên cho lão đệ ta một chút canh không?

– Đây là chuyện đương nhiên.

Thái Võ gật đầu nói:

– Nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.

Nghe thấy hắn muốn kiếm chỗ tốt từ mình, Thái Võ ngược lại yên tâm rất nhiều: nếu như hắn thành khẩn, nói ra từ ngữ khiêm nhường, ngược lại chứng minh hắn trong lòng có quỷ.

Vì vậy, Thái Võ vỗ ngực làm ra hứa hẹn:

– Nếu như có thể thu phục được Cự Phú, sau này, chí ít sẽ có ba kiện thượng phẩm linh bảo đáp tạ Phong Vận đạo hữu, được không?

Thượng Phẩm linh bảo và Thượng Phẩm đạo khí, kẻ ngu cũng biết hai thứ chênh lệch tới bực nào.

Phải biết rằng, một trăm kiện thượng phẩm linh bảo, so ra cũng kém một kiện thượng phẩm đạo khí, căn bản không thể nào sánh được. Sự khác biệt giữa đạo khí vào linh bảo, không phải là số lượng có thể bù đắp được.

Sắc mặt Phong Vận lão tổ lạnh lùng, rõ ràng là không hài lòng.

– Năm kiện!

Thái Võ lão tổ hô lên:

– Chỉ cần có thể có được Cự Phú, cho dù táng gia bại sản, ta cũng sẽ để cho Phong Vận đạo hữu thỏa mãn.

Thái Võ nhìn như thô lỗ, thế nhưng kỳ thực trong lòng cũng hiểu rõ, nếu như không triệt để trấn an Phong Vận, nếu như hắn và bản thân mình tranh đoạt Cự Phú, quả thực là một phiền phức không nhỏ.

Hai người tu vi tương đương, đều là Nguyên Anh sơ kỳ, Thái Võ chính là Thái Thượng trưởng lão của Thái Ất Môn, Phong Vận chính là chưởng môn nhất phái, thực lực tổng hợp lại cũng sàn sàn như nhau, rất khó phân ra cao thấp.

Phong Vận tựa hồ thoáng cân nhắc một phen, mới nói:

– Nói thật, ta cần một kiện cực phẩm linh bảo, ba kiện thượng phẩm linh bảo mới có thể miễn cưỡng áp chế dục vọng đoạt lấy Cự Phú.

– Tốt!

Thái Võ lớn tiếng:

– Vậy theo ý tứ của ngươi.

– Vậy được rồi.

Phong Vận trầm giọng gật đầu.

Hai vị Nguyên Anh lão tổ nhìn như đã đạt được hiệp nghị, kỳ thực hiện tại trong lòng đang có dự mưu cái gì, đề phòng cái gì ai mà biết được…

Cự Phú trước mặt, nhân tâm khó dò.

Thái Võ và Phong Vận nhìn nhau ngầm ước định, sau đó ánh mắt chuyển về phía đại môn Cự Phú.

Hai cánh cửa này cao tới trăm trượng, không biết độ dày bao nhiêu, khiến cho hai người bọn hắn hiện tại đứng trước cửa có cảm giác bản thân mình nhỏ bé giống như con kiến vậy.

Chương 485 : Cự Phú có chủ

Phía sau, hơn ba trăm tu sĩ của Thái Ất Môn và Phong Ma điện cũng tụ tập lại, rồi lại không dám đáp xuống dưới, chỉ có thể huyền phù trên không trung cách đó nghìn trượng, miễn cho hai vị lão tổ hiểu nhầm.

Đối mặt với một kiện thượng phẩm bảo khí vô chủ như vậy, ai dám nói trước điều gì, nếu như có kẻ tranh đoạt, hai vị Nguyên Anh lão tổ tất sẽ không thương tiếc mà hạ sát thủ, quản ngươi có phải là tâm phúc hoặc đệ tử của hắn hay không.

Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân trốn ở một nơi cách đó mười dặm trên cao, đối với Cự Phú Cung lớn vạn trượng đương nhiên là nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng đối với tu vi cụ thể của những người này cũng không rõ ràng cho lắm. Tô Triệt chỉ có thể căn cứ tình hình bên kia mà suy đoán, hắn thấp giọng nói:

– Hơn ba trăm tu sĩ kia, trong đó có rất nhiều Kim Đan kỳ, bọn họ tụ lại ở một chỗ cũng không dám tiến về phía trước, bởi vậy có thể suy đoán, hai người phía trước đại môn rất có thể có tu vi Nguyên Anh kỳ…

Suy đoán vô căn cứ, nếu không phải là Nguyên Anh kỳ, không có lực uy hiếp như vậy, có thể khiến cho hơn ba trăm người kiềm chế dục vọng đối với Cự Phú ở bên ngoài nghìn trượng.

Mọi người nếu như đều là Kim Đan Kỳ, đã sớm ùa đến, điên cuồng liều mạng cướp giật rồi.

– Đúng vậy.

Hoa Quang chân nhân cũng cho rằng như vậy, hắn gật đầu nói:

– Rất có thể chính là Nguyên Anh lão tổ của Thái Ất Môn.

Sau khi phán đoán như vậy, trong lòng hai người đều không khỏi có chút nặng nề, cho dù có chút ưu thế về huyết mạch truyền thừa, thế nhưng, muốn cướp đi Cự Phú trong tay Nguyên Anh lão tổ thì cũng là một chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Tạm thời mà nói, chỉ có yên lặng xem kỳ biến, chờ đợi cơ hội mà thôi.

Trước cửa chính của Cự Phú, Thái Võ và Phong Vận cẩn thận tiến về phía trước, muốn tiếp cận đại môn, thử phản ứng của Cự Phú một chút.

Kinh nghiệm của Nguyên Anh lão tổ vô cùng phong phú, nhất là Thái Ất Môn cũng có một kiện hạ phẩm đạo khí và một kiện trung phẩm đạo khí, Thái Võ lão tổ vô cùng hiểu rõ, trí tuệ của Khí linh vô cùng cao, thường thường đều có từ mấy vạn năm, thậm chí thọ mệnh hơn mười vạn năm, lại thêm từng trải, quyết không thể đối đãi với nó như đối đãi với một kiện đồ vật, mà phải lấy thân phận ngang bằng, độ cao ngang nhau, đối đãi bình đẳng với nó.

– Cự Phú chi linh, chúc mừng ngươi trở lại Tu Chân Giới.

Thái Võ trước tiên lấy lễ tiết ngang hàng ra ân cầm thăm hỏi, còn nói thêm:

– Ta chính là Thái Võ tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Thái Ất Môn, hôm nay ngươi vừa xuất thế chúng ta liền gặp nhau, đó chính là duyên phận trời ban, không nên chống cự…

Cự Phú cung vẫn một mực phát ra kim quang, nhìn không ra là có phản ứng đặc thù nào, dường như không nghe thấy những lời này của Thái Võ.

Thần sắc Thái Võ bất động, đương nhiên hắn cũng không có hy vọng xa vời, chỉ bằng vào những lời này mà có thể thu phục được một kiện thượng phẩm đạo khí. Lúc này thấy nó không hề có phản ứng, cũng không có ý tứ bay khỏi đây, hiển nhiên cũng đã nói rõ, nó đối với việc bản thân hắn tiếp cận cũng không có chống cự.

“Đây chính là một khởi đầu tốt a.”

Thái Võ âm thầm mừng rỡ.

Phong Vận ở bên cạnh trầm mặc, ở trong lòng lại âm thầm lo lắng, sợ rằng Thái Võ ba xạo thu phục được Cự Phú, bản thân hắn sẽ không có cơ hội hạ thủ…

Thái Võ quay đầu truyền âm với hắn nói:

– Phong Vận đạo hữu, ngươi cũng thấy đấy, Cự Phú đối với ta không hề bài xích, đã định trước là sở hữu của ta. Hi vọng ngươi có thể tuân thủ ước định lúc trước, từ lúc này sẽ không tới gần Cự Phú nữa.

Vẻ mặt Phong Vận cứng đờ, miễn cưỡng cười nói:

– Thái Võ đạo huynh, ta đáp ứng không cùng ngươi tranh đoạt, chỉ là bản thân đạo khí Cự Phú này, cũng không thể vì một lý do như vậy mà ngăn cản ta tiến vào bên trong cung điện a. Nếu như trong cung điện còn có bảo vật khác, lẽ nào Phong Vân ta, không chiếm được mấy thành lợi ích nào sao?

Thái Võ nhíu mày, tìm không ra được lý do thích hợp để phản bác hắn.

Quả thực, Cự Phú không chỉ là một kiện đạo khí, mấy nghìn năm trước tiền thân của nó chính là sơn môn của Cự Phú cung – siêu cấp môn phái. Nói không chừng, bên trong còn có những bảo vật hoặc tài phú khác.

Bảo tàng trước mặt, không phân cho người khác một chén canh, bản thân mình lại muốn độc chiếm, ai lại đáp ứng đây?

Phong Vận rèn sắt khi còn nóng, trầm giọng nhắc nhở:

– Thái Võ đạo huynh, là người ai chả có tư tâm, tư tâm của ta chỉ có thể tận lực áp chế, cũng không thể hoàn toàn xóa đi. Điểm này, xin ngươi không cảm cho.

Lời nói rất khách khí, ý tứ cũng rõ ràng: nhường nhịn cũng có hạn mà thôi, chớ khinh người quá đáng!

– Được rồi.

Thái Võ cũng biết, xác thực không thể để cho hắn tức giận, bởi vì bây giờ còn không phải thời gian để trở mặt.

Vì vậy, hai người tiếp tục đi về phía trước, tốc độ vẫn chậm chạp, vẫn như cũ thăm dò.

Cự ly cách đại môn kia ba trượng chính là lúc dị biến nổi lên. Kim quang thoáng hiện, một quang tráo kết giới xuất hiện cản trở đường đi, chấn hai người Thái Võ ra bên ngoài mấy trượng.

– Lực lượng thật mạnh mẽ!

Hai vị Nguyên Anh lão tổ âm thầm kinh hãi, càng thêm xác định, thu phục kiện đạo khí này cũng không dễ dàng.

– Cự Phú chi linh, đây là ý tứ gì?

Thái Võ hướng về phía đại môn cao giọng hỏi:

– Chủ nhân Cự Phú cung khi trước từ lâu đã tiêu tán trong dòng sông lịch sử. Lẽ nào, bằng vào tu vi Nguyên Anh của Thái Võ ta, không xứng cùng làm bạn với ngươi sao?

Đông! Đông! Đông!

Bên trong Cự Phú cung lần thứ hai truyền ra tiếng trống trầm trọng, đồng thời mơ hồ có một tiếng ngâm kỳ dị: “Cự Phú, Cự Phú, có chủ, có chủ…”

– Cự Phú có chủ?

Ánh mắt Thái Võ ngưng trọng, cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, thế nhưng trong lòng thầm nói:

– Chủ nhân của ngươi đã sớm bị hóa thành tro rồi. Cự Phú cung đã bị diệt vong mấy nghìn năm, đâu còn chủ nhân của ngươi? Phỏng chừng, ngươi bị chôn ở dưới lâu quá cho nên bị lú lẫn rồi.

Phong Vận bên cạnh âm thầm vui sướng, độ khó khi thu phục đạo khí này càng lớn, sự tiêu hao của Thái Võ càng mạnh, lúc đó chính là cơ hội tốt nhất để hắn hạ thủ.

Cách đó mười dặm, từ bên trong Cự Phú cung truyền đến tiếng ngâm xướng, Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân cũng có thể nghe được. Từ đó lại càng thêm mừng rỡ.

– Xem đi, ta đã nói rồi, Cự Phú sẽ không quên lão tổ tông đâu a.

Hoa Quang phấn chấn, quơ cánh tay nói:

– Trong ý thức của nó, cho dù chủ cũ đã không còn ở trên nhân thế, thế nhưng chỉ cần hậu nhân của hắn còn sống, Cự Phú cung vẫn còn có chủ nhân.

Tô Triệt cười gật đầu.

Hoa Quang chân nhân dường như ý thức được cái gì đó, quay đầu lại, nói:ke chuyen ma

– Tô Triệt, tính mệnh ta đã không còn bao lâu, đời này có thể chứng kiến Cự Phú xuất thế, cuộc đời này đã không còn hối tiếc gì nữa, ta nhất định sẽ để Cự Phú giao vào trong tay ngươi.

– Đa tạ tiền bối.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 giờ trước
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 3 giờ trước
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)