1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Tiên Ngục dịch
  4. Tập 96: Bệ Ngạn phù ấn (c476-c480)

[Audio] Tiên Ngục dịch

Tập 96: Bệ Ngạn phù ấn (c476-c480)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 476 : Bệ Ngạn phù ấn (hạ)

– Đã đi bốn ngày, bên Linh Dược Sơn không biết đã phát hiện ra việc linh bảo khố bị mất hay không?

Trong lúc phi hành, Tô Triệt thầm nghĩ.

Linh Dược Sơn linh đan bảo khố, không phải mỗi ngày đều mở, theo quy luật, đều là nửa tháng mở một lần, đem cao cấp linh đan thành phẩm mới luyện chế ra phong tồn trong kho. Theo Tiêu Linh Nhi suy đoán, phải qua bốn ngày nữa, mới đến lần mở kho tiếp theo.

Nhưng, trong lúc Tô Triệt đang suy đoán, bên trong Linh Dược Sơn chưởng môn đại điện, sớm đã không khí nặng nề, cực kỳ kìm nén.

Ba ngày trước, Linh Dược Sơn hộ sơn đại trận giải trừ trạng thái phong tỏa, bởi vì, linh thạch tiêu hao khó có thể chịu đựng, nên phải chuyển đại trận về trạng thái bán khởi động.

Không thể bắt được tên đó thì thôi, đến hành tung và lai lịch cũng đều không có thu hoạch, cho nên, bốn vị lão tổ đã phiền muộn suốt hai ngày hai đêm nay.

Sáng hôm nay, bốn vị lão tổ hội tụ trong chưởng môn đại điện, một lần nữa thương thảo chuyện này, tìm đủ mọi cách làm rõ thân phận lai lịch người đó, sau đó đi tìm tông môn hắn đòi giải thích, hoặc báo thù.

Tóm lại, phiền muộn này, Linh Dược Sơn quyết không thể nuốt không xuống, trở thành trò cười cho cả tu chân giới…

Đang nói, chưởng môn nhân Hạo Thiên đột nhiên nhớ ra:

– Mấy ngày gần đây, ta cứ cảm thấy tâm thần bất ninh, giống như có chuyện lớn gì đã phát sinh, mà chúng ta không biết. Cảm giác này, tương đối khó chịu.

Tu tiên giả phương diện trực giác vượt trội người thường, huống hồ, họ còn là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ, có những việc không thể biết trước, nhưng mờ mịt bên trong thì vẫn có chút tâm linh cảm ứng.

– Không giấu sư huynh, ta cũng có cảm giác đó.

Hồng Vân đại trưởng lão lên tiếng phụ họa.

Thần Húc và Nguyên Nguyệt thì không có ảm ứng tương tự, chỉ là bởi vì sự kiện người thần bí, mấy ngày gần đây có chút tinh thần mệt mỏi.

– Các đệ giúp ta nghĩ đi.

Hạo Thiên lão tổ trầm giọng nói.

– Chuyện gì, có thể khiến ta tâm sinh cảnh giác, khiến ta lo lắng như vậy?

Ba vị Nguyên Anh trưởng lão cũng gật đầu, đều bắt đầu suy đoán.

Một lúc sau, Thần Húc lão tổ bắt đầu phân tích:

– Chưởng môn sư huynh gánh vác trọng trách tông môn, chuyện có thể khiến huynh vô hình trung lo lắng như vậy, ắt phải là căn bản tông môn. Nhân vật thần bí đó bản lĩnh dù lớn đến mấy, cũng không thể ảnh hưởng đến truyền thừa phái ta. Gạt bỏ một số chuyện liên quan đến hắn, cũng chỉ còn…

Phương pháp loại trừ của Thần Húc lão tổ vừa được đưa ra, ba vị lão tổ còn lại đều đột nhiên bừng tỉnh, trăm miệng một lời:

– Bảo khố tông môn.

Linh Dược Sơn có ba tông môn bảo khố, chia thành đan dược, pháp bảo và công pháp. Thân là đan đạo tông môn, quan trọng chính là linh đan bảo khố.

Một khắc sau, linh đan bảo khố được mở sớm bốn ngày, bốn vị Nguyên Anh lão tổ đi vào chưa được bao lâu, đã nghe thấy Hạo Thiên lão tổ ây ya một tiếng kinh hô, sau đó khí cấp công tâm, toàn thân run rẩy…Vạn Tộc Chi Kiếp Tác phẩm liên tục 3 tháng liền top 1 Qidian.tác giả có viết khá rõ: “Ta là cái này chư thiên vạn tộc kiếp!

Là Nguyên Anh lão tổ, tu vi và tu dưỡng đều là trình độ đỉnh cấp tu chân giới, không thể vì bất cứ chuyện gì bị tức đến thổ huyết. Nhưng, tai nạn như vậy bày trước mắt, đối với bốn vị lão tổ mà nói, đã gần là đả kích quá lớn không thể chịu đựng.

Cho nên, một canh giờ sau, bốn vị lão tổ thở hổn hển quay trở về chưởng môn đại điện, không khí bên trong đại điện tự nhiên vô cùng áp lực, vô cùng trầm trọng.

Hàng trăm Kim Đan trưởng lão và chưởng sơn tôn chủ bên ngoài đại điện, đều nín thở, thu liễm linh lực, không dám phát ra âm thanh nào, hận không thể làm một người vô hình không ai có thể nhìn thấy được.

Không nghi ngờ gì, thời khắc này, ai bị gọi vào đại điện, kẻ đó sẽ xui xẻo lớn.

– Sao có thể.

Oanh!

Đột nhiên, chưởng môn nhân Hạo Thiên lão tổ giận dữ gầm lên một tiếng, mấy Kim Đan trưởng lão nhát gan ngoài điện sợ đến run lẩy bẩy.

– Sao có thể.

Hạo Thiên lão tổ sắc mặt tái nhợt, chòm râu bạc dưới cằm không ngừng run lên:

– Bảo khố đại môn và rất nhiều cấm chế không hề có dấu hiệu tổn hại, sao có thể bị người khác xâm nhập vào trong.

Không có chìa khóa bảo khố, cho dù là bốn vị Nguyên Anh lão tổ Linh Dược Sơn, cũng không có năng lực phá tầng tầng trận pháp và kết giới bảo khố, vô thanh vô tức xâm nhập vào trong.

Chuyện này căn bản không thể phát sinh, cho dù phát sinh, cũng không thể sửng sốt, quỷ dị và khó tin như vậy.

– Chưởng môn sư huynh tạm thời bớt giận, chuyện này không phải trách nhiệm của một mình huynh, ba người bọn đệ cũng có phần trong đó, tai nạn tông môn, bốn người chúng ta phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác.

Hồng Vân lão tổ dịu dàng an ủi.

– Đa tạ sư đệ.

Hạo Thiên lão tổ từ từ gật đầu, những lời Hồng Vân nói, thực sự khiến hắn dễ chịu hơn rất nhiều, cũng yên tâm rất nhiều.

Linh đan bảo khố bị trộm, trách nhiệm này, cho dù hắn là chưởng môn chí tôn, cũng không thể gánh được một mình. Nếu cả ba bị sư đệ sư muội đều không muốn giúp mình gánh vác, chưởng môn chi vị có khả năng không giữ được.

Dù sao, môn quy Linh Dược Sơn truyền thừa hơn ba vạn năm, cũng không phải chỉ để đó cho đẹp.

Thần Húc và Nguyên Nguyệt cũng bày tỏ thái độ tương tự, đều cho rằng tông môn chi nạn này, trách nhiệm không nên do một ai đó đơn độc gánh vác, nguyện cùng các sư huynh tề tâm hiệp lực, cố gắng bù đắp tổn thất, lấy lại thể diện tông môn.

Tiếp theo, Hồng Vân lão tổ lại nói:

– Trừ năng lực quỷ di xâm nhập bảo khố, còn có một chuyện, khiến ta nghĩ mãi không ra.

– Kẻ thần bí đó rõ ràng đã xâm nhập vào linh đan bảo khố, hoàn toàn có năng lực cuỗm hết toàn bộ đan dược, tại sao chỉ lấy đi ba ngàn bình?

Hồng Vân lão tổ tiếp tục nói:

– Phải nói trong mắt hắn chỉ có linh đan đỉnh cấp. Như vậy, tại sao lại chỉ lấy đi một ngàn bình linh đan cấp chín, để lại nguyên xi bảy ngàn bình linh đan cấp chín còn lại?

– Đúng vậy, cách làm này của hắn, đúng là quá quái dị.

Nguyên Nguyệt lão tổ phân tích:

– Ta cảm thấy, hình như hắn có đặt ra cho mình một nguyên tắc, chỉ lấy đúng ba ngàn bình, không thể lấy hơn. Với hạn chế trước mắt, chỉ có thể lựa chọn những bình đan dược có phẩm cấp cao nhất.

– Nguyên tắc?

Hạo Thiên lão tổ lắc đầu cười khổ:

– Người này đối với phái ta rõ ràng oán niệm cực nặng, sao có thể giảng nguyên tắc gì với chúng ta.

– Nhưng, hắn chỉ lấy ba ngàn bình, đúng là khó có thể lý giải.

Nguyên Nguyệt lão tổ nhíu mày.

– Đúng, nói thế nào, cũng không giải thích được.

Thần Húc lão tổ cũng liên tục lắc đầu.

Bốn vị lão tổ nghĩ đi nghĩ lại, đều không liên tưởng đến Linh Thảo Oa. Bởi vì những con Linh Thảo Oa đó, thuộc nhóm tại thế công thần tư cách lớn nhất trong tông môn, chúng không quyền thế, tâm linh trong sáng, trừ chăm sóc dược viên linh thảo, không có bất cứ yêu cầu hoặc đòi hỏi nào khác. Nếu nói chúng cấu kết với ngoại địch, lấy trộm linh đan bổn tông, khẳng định không ai tin.

– Được rồi, tạm thời liệt hắn vào loại quái nhân, tư tưởng khác người, hành vi quái đản.

Hạo Thiên lão tổ đưa ra quyết sách cuối cùng:

Chương 477 : Lại đến Bắc Cực Hải

– Việc cấp bách là, mau chóng tìm được người này, truy hồi linh đan, bù đắp tổn thất… Nhiều linh đan như vậy, một mình khẳng định ăn không hết, nếu không phải giao cho tông môn hắn, thì sẽ tìm cách bán ra ngoài…

– Lệnh!

– Ám Đường toàn thể xuất động, đến các phường thị lớn của Khởi Nguyên Tinh tu chân giới, truy xét tất cả dấu hiệu khả nghi. Phát hiện bất cứ người nào bán linh đan cấp chín trở lên, đều lập tức hồi báo, không được chậm trễ.

– Lệnh!

– Các nội gián cài cắm trong các đại môn phái, đem hết khả năng tìm hiểu tường tận, sắp tới, có ai giao một lượng lớn đan dược cho tông môn hay không…

Hàng loạt mệnh lệnh được ban ra, trong vòng một ngày, hàng vạn đường độn quang trước sau rời khỏi Linh Dược Sơn sơn môn, triển khai một cuộc truy tra hành động quy mô lớn. Không nghi ngờ gì, thân phận lai lịch kẻ trộm một khi bị truy ra, tu chân giới siêu cấp môn phái Linh Dược Sơn sẽ dùng tất cả sức lực, điên cuồng báo thù hắn, và tông môn hắn.

***

Dùng hơn hai mươi canh giờ, Tô Triệt một hơi vượt qua ba mươi vạn lộ trình, giữa đường không hề dừng lại nghỉ ngơi. Còn mấy ngàn dặm nữa, là đến Bắc Cực Hải.

Mấy ngàn dặm cuối cùng, Tô Triệt càng không thể vội vã, giảm tốc độ bay đi rất nhiều, bởi vì đã tiến nhập cảnh nội Thái Ất Môn, càng là hành sắc vội vàng, càng có khả năng gặp rắc rối.

Trên đường, trước sau gặp ba tiểu đội tuần tra. Nhưng, thực lực trong chúng người cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, rõ ràng không có gan chọc tán tu Kim Đan trung kỳ như Tô Triệt.

Nghe nói, trận doanh hỗn loạn thất đại tông phái vẫn đang trắng trợn bắt giữ tu sĩ quá cảnh, Tô Triệt không có khinh thường, tính cảnh giác chưa từng buông lỏng qua.

– Thực sự không được, thì sẽ bắt một Kim Đan trưởng lão Thái Ất Môn, mượn dùng thân phận hắn, trên phiến địa vực này, có thêm một phương diện là có một số tiện lợi.

Linh Dược Sơn sơn môn trọng địa đều đã xông qua, đối với đỉnh cấp dị dung thuật của mình, Tô Triệt vô cùng tự tin.

Ban đầu cũng không tệ, cứ thế bay thẳng đến bờ biển, đều không gặp phải Thái Ất Môn cao cấp tu sĩ. Nhưng, mới bay vào hải vực khoảng vài chục dặm, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai đường độn quang, đương nhiên chính là hai Thái Ất Môn Kim Đan tu sĩ.

– Vị đạo hữu này, tạm thời dừng bước.

Nhìn thấy Tô Triệt là một Kim Đan trung kỳ tán tu, hai kẻ ngăn hắn ngữ khí lúc này cũng coi như có chút khách khí.

– Xin chào hai vị đạo hữu Thái Ất Môn.

Tô Triệt thi lễ hỏi thăm khách khí không kém.

– Bắc Cực Hải cũng thuộc phái ta, đạo hữu đến từ đâu, và định làm gì?

Một trong hai người hỏi.

– Định đến Cực Quang Đảo, mua một số đặc sản địa phương, ví dụ, Huyết Ngọc Tủy ngàn năm, Bắc Cực thủy mẫu, Huyền Quy Giáo vạn năm vân vân.

Tô Triệt mỉm cười nói.

Lúc nói chuyện, hai Kim Đan trưởng lão Thái Ất Môn cũng thầm quan sát Tô Triệt, hình như đang cẩn thận phân tích sóng linh lực của hắn.

– Đạo hữu đến không đúng lúc rồi, Bắc Cực hải đang trong thời gian phong bế, không tiếp nhận tu sĩ bên ngoài đến thăm.

Một người trong đó cao giọng nói:

– Nếu tự ý đi thêm năm trăm dặm nữa, sẽ bị coi là kẻ thù phái ta, không tránh phải mời đạo hữu đến phái ta làm khách một chuyến. Đạo hữu bây giờ nếu quay người rời đi, cũng vẫn còn kịp.

– Phong bế hải vực?

Tô Triệt khẽ nhíu mày, hỏi:

– Bắc Cực Hải lớn như như vậy, tại sao phải phong bế. Xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì?

Vừa hỏi, Tô Triệt vừa lo lắng:

– Hay là nguyên đảo chủ Hoa Quang chân nhân Cực Quang Đảo đã bị Thái Ất Môn bắt giữ, bị sưu hồn, bí mật Cự Phú đã bạo lộ?

Ngày đó, Hoa Quang chân nhân từng nói, hắn còn có hơn mười năm dương thọ. Trước mắt mới chỉ qua ba năm, vẫn còn tại thế, hắn nếu không nỡ rời khỏi Bắc Cực Hải, vậy thì có khả năng đã bị Thái Ất Môn bắt được.

– Xảy ra chuyện gì, là bí mật phái ta, không phải thứ đạo hữu nên hỏi.

Một người đối phương đưa ra cảnh cáo cuối cùng:

– Ta đếm đến mười, nếu đạo hữu vẫn không chịu rời đi, hai người chúng ta có lý do nghi ngờ ngươi bụng dạ khó lường, chức trách tại thân, nói không chừng sẽ động thủ với ngươi.

– Thái Ất Môn đúng là càng ngày càng bá đạo.

Tô Triệt hừ lạnh trong lòng:

– Bắc Cực Hải thuộc địa hạt quản lý của Thái Ất Môn, đúng là không sai. Nhưng, chuyện phong tỏa hải vực hạn chế ra vào, đúng là mới nghe lần đầu.

Đã như vậy, thì không cần phải nói nhiều nữa.

Tô Triệt mỉm cười gật đầu:

– Được rồi, thứ ta muốn, kỳ thực hải vực khác cũng có thể mua được, vậy không làm phiền quý phái nữa, cáo từ.

Dứt lời, Tô Triệt quay người bỏ đi.

Nhưng, bay được chưa đến ba trượng, lại đột nhiên quay lại nháy mắt cười.

Người ta là nhất tiếu bách mị sinh, Tô Triệt mà, mang đến không phải là dịu dàng dễ thương, mà là Nhiếp Hồn đoạt phách hai đường lam quang.

Tu sĩ Kim Đan sơ kỳ trong mắt Tô Triệt đã là tiểu nhân vật không đáng nói, chỉ cần liên tục hai lần Nhiếp Hồn, là đã có thể trực tiếp cho chúng vào trạng thái hôn mê.

Tô Triệt vẽ trong không trung một đường cong hoàn mỹ, thay đổi phương hướng, bay lướt qua, ba ba hai lần phất tay, giống như thuận tay ngắt hoa, đã có hai Kim Đan trưởng lão từ trên không trung ngã xuống bị thu vào Tiên Ngục.

Tô Triệt tính, mình nếu là đạt đến cảnh giới Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, một lần Nhiếp Hồn, có thể trực tiếp đoạt hồn tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường, lấy đi tính mạng.

Kim Đan sơ kỳ không bình thường, sở hữu trấn hồn pháp bảo hoặc pháp thuật gì đó…

Bắt hai người này, Tô Triệt chỉ muốn làm rõ, Thái Ất Môn vì nguyên nhân gì mà phong tỏa Bắc Cực Hải.

Chuyện này vô cùng quan trọng, chưa tra rõ, thì không thể tùy tiện hành sự.

Phốc!

Tô Triệt trốn xuống đáy biển, trong Tiên Ngục, lão Hắc làm tỉnh hai người vừa mới bắt được, lập tức bắt đầu thẩm vấn. Rất nhanh, đáp án đã được công bố.

– Chủ nhân, bọn chúng phong tỏa Bắc Cực Hải, không phải biết chuyện Cự Phú, mà là để bắt Hóa Quang chân nhân.

Lão Hắc bẩm báo tỉ mỉ:

– Cực Quang Đảo bị Thái Ất Môn chiếm lĩnh ba năm, Hoa Quang chân nhân lợi dụng cực quang lược ảnh của hắn phi hành thật nhanh, cộng thêm ưu thế quen thuộc Bắc Cực Hải, toàn lực báo thù Thái Ất Môn, trước sau giết chết hơn trăm người Thái Ất Môn. Đương nhiên, phần lớn trong đó đều là Trúc Cơ tu sĩ, chỉ có ba trưởng lão Kim Đan sơ kỳ mất mạng dưới tay hắn.

Tô Triệt thầm gật đầu:

– Hoa Quang chân nhân mặc dù có tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng chỉ là một tán tu, có thể giết chết Kim Đan sơ kỳ trưởng lão lạc đàn đã là rất không dễ. Nếu gặp hai tên phối hợp với nhau như hai tên vừa rồi, cũng chỉ có kết cục bị thua.

Lão Hắc tiếp tục nói:

– Trên Cực Quang đảo, có một tán tu Trúc Cơ hậu kỳ, từng là thuộc hạ tâm phúc của Hoa Quang chân nhân. Ba tháng trước, người này vì tranh một món cực phẩm linh khí do Thái Ất Môn ban thưởng, đã mật báo với Thái Ất Môn, nói trong người Hoa Quang chân nhân có giấu một bí mật lớn, đủ để kinh thiên động địa.

Tô Triệt nội tâm khẽ động, đương nhiên hiểu, cái gọi là bí mật lớn, chính là Cự Phú.

Chương 478 : Tái ngộ Hoa Quang (thượng)

Mặc dù biết rõ Thái Ất Môn vẫn không biết Cự Phú giấu ở Bắc Cực Hải, Tô Triệt vẫn không nhịn được âm thầm căng thẳng. Chuyện này nếu bị Thái Ất Môn biết, trên địa bàn bọn chúng, đâu còn cơ hội cho mình…

– Người cáo mật không biết bí mật lớn đó có liên quan đến Cự Phú, nhưng hắn đi theo Hoa Quang chân nhân mấy chục năm nay, ít nhiều cũng biết một chút, Hoa Quang chân nhân vì bí mật đó đã phải nỗ lực cả đời, sự tình khẳng định không nhỏ.

Lão Hắc vừa thẩm vấn hai Kim Đan trưởng lão, đồng thời dùng phương thức kết nối tâm lý hồi báo với Tô Triệt:

– Nửa tháng trước, có người phát hiện hành tung Hoa Quang chân nhân, Thái Ất Môn phái ra một Kim Đan hậu kỳ trưởng lão, đánh Hoa Quang chân nhân trọng thương, nhưng vẫn bị hắn dùng Cực quang lược ảnh chi thuật chạy thoát. Vì vậy, Thái Ất Môn phong tỏa hải vực, phái một lượng lớn nhân thủ, truy lùng Hoa Quang chân nhân khắp nơi.

– Cũng không tệ, còn chưa bị chúng bắt được…

Tô Triệt thầm cảm thấy may mắn, hơn nữa cũng đoán ra, Hoa Quang chân nhân đã không còn sợ cái chết, cho dù bị dồn vào chân tường, cũng không để bị Thái Ất Môn bắt sống, bản thân hắn sẽ lựa chọn tự vẫn.

Trước mắt, bí mật Cự Phú, vẫn là của mình và Quang Hoa chân nhân.

Nguyên nhân tra xong, trong lòng Tô Triệt cũng có đối sách. Biết rõ Thái Ất Môn phái ra không ít người phong tỏa hải vực, sẽ tuần thị khắp nơi trên mặt biển, Tô Triệt không thể nghênh ngang bay trên trời, mặc dù ngụy trang thành Thái Ất Môn Kim Đan trưởng lão thì cũng sẽ rất phiền phức.

Vì vậy, tiểu giao long Kim Đan trung kỳ được thả ra, long về đại hải, tốc độ di chuyển cũng nhanh như điện xẹt.

Trong biển sâu, Tô Triệt giá long mà đi, nhẹ nhàng vui vẻ, đã vô cùng.

Ba năm trước, Hoa Quang chân nhân đưa cho Tô Triệt một bức hải đồ, một phần tư trong đó vẫn chưa từng được thăm dò qua, phạm vi và ký hiệu biên giới đều được ghi chép rõ ràng.

Hoa Quang chân nhân từng nói qua:

– Nếu cho hắn một trăm năm thời gian, nhất định có thể tìm ra manh mối Cự Phú.

Thông qua câu nói này có thể biết, thăm dò phiến hải vực này tuyệt đối không dễ, vận khí không tốt, sẽ phải mất một trăm năm thời gian.

Tô Triệt không có một trăm năm để lãng phí ở đây, lần này đến Bắc Cực Hải, chính là thử vận khí.

– Vận khí mình chưa bao giờ tệ, nói không chừng, hai ba ngày là có thể tìm ra…

Tô Triệt tự giễu mình, kỳ thực, trong lòng rất rõ, hai ba ngày tìm thấy Cự Phú là tuyệt đối không thể, lần thăm dò này, chín phần mười là mất công vô ích.

– Chủ nhân, tạm thời mà nói, tìm không thấy Cự Phú cũng không sao.

Lão Hắc nhắc nhở nói:

– Nhưng, nhất định phải tìm được Hoa Quang chân nhân, quyết không để hắn rơi vào tay Thái Ất Môn. Chỉ cần bí mật Cự Phú chưa bị bạo lộ, thêm mười hai mươi năm thời gian, đợi người tấn thăng Nguyên Anh kỳ, lại đến tìm cũng không có vấn đề gì.

Tô Triệt cũng là nghĩ như vậy, liền hỏi nói:

– Năm xưa cùng Hoa Quang chân nhân chia tay, từng cùng hắn trốn trong một động huyệt dưới đáy biển, có nên đến đó xem thử không nhỉ?

Động huyệt mà Tô Triệt nói, cách Cực Quang Đảo chưa đến hai ngàn dặm, về lý mà nói, cự ly quá gần, vô cùng nguy hiểm, Quang Hoa chân nhân không thể trốn trong đó trị thương.

Bắc Cực Hải lớn như vậy, động huyệt dưới đáy biển nhiều vô số, cho dù không có động huyệt tự nhiên thích hợp, tu tiên giả tự mình cũng có thể đào ra chỗ ẩn náo kín đáo hơn. Cho nên, đến động huyệt cũ tìm Hoa Quang chân nhân, Tô Triệt đương nhiên không ôm hi vọng quá lớn.

Đối với Bắc Cực hải vực, Tô Triệt không thể thông thuộc được bằng Hoa Quang chân nhân, để tìm được động huyệt đó, hắn đã phải mất hơn nửa ngày thời gian.

– Cuối cùng cũng tìm ra.

Sâu dưới đáy biển, thần thức khó tránh sẽ bị ảnh hưởng, phạm vi bao phủ của thần thức Tô Triệt bị giảm đi năm trăm trượng, lúc này, đã phát hiện ra động phủ đó.

Không cần đi vào, cũng đã thăm dò được, bên trong không có người. Nhưng, Tô Triệt vẫn đi vào.

Người không có, nhưng có để một chút dấu vết.

Trên vách đá, rõ ràng có khắc một hình ảnh giống như văn tự, vừa mũi tên, vừa hình tròn, còn có đường thẳng dọc ngang giao nhau.

Giống như quỷ họa phù, căn bản nhìn không hiểu.

Nhìn không hiểu không sao, Tô Triệt có thể lĩnh hội được dụng ý của việc để lại một số dấu vết. Vì vậy, lập tức lấy ra bức hải đồ, trải nó lên vách đá.

Quả nhiên, những ký hiệu trên vách đá có thể kết hợp với tấm hải đồ, căn cứ vào quan hệ sản sinh giữa những mũi tên, hình tròn, gạch thẳng, Tô Triệt cuối cùng vẽ ra ba ký hiệu trên tấm hải đồ.

– Ba ký hiệu này, rất khả năng là ba địa điểm ẩn nấu hắn lưu cho mình.

Tô Triệt thầm đoán:

– Chứng minh, Hoa Quang chân nhân đã nghe nói đến thành tựu của mình, đoán ra, mấy năm gần đây mình sẽ đến đây, không phải tìm hắn, thì là tìm Cự Phú, nên hắn mới để lại những ký hiệu này làm hướng dẫn…

Bây giờ, đại danh Tô Triệt sớm đã truyền khắp tu chân giới, hai năm trước tấn thăng Kim Đan kỳ, được vinh thành thiên tài số một tu chân giới. Hoa Quang chân nhân khẳng định đã nghe nói, không khó nghĩ ra, trước khi hắn chết, vẫn có thể gặp lại Tô Triệt một lần.

Bởi vì, Tô Triệt từng bày tỏ với hắn, sau khi tấn cấp Kim Đan, sẽ đến Bắc Cực Hải tìm kiếm Cự Phú.

Căn cứ ba ký hiệu trên tấm hải đồ, Tô Triệt lần lượt tìm đến ba địa điểm, ba canh giờ sau, tìm thấy địa điểm thứ nhất, không có người.

Trên đường đến địa điểm thứ hai, đột nhiên gặp phải hai Kim Đan sơ kỳ trưởng lão đang tuần tra đáy biển.

Phóng ngược lại, bắt giữ, tiếp tục lên đường.

Qua hai canh giờ, đến địa điểm thứ hai…

Tìm thấy hắn.

Động huyệt này, trên dưới trùng điệp với động huyệt của một con nhị cấp cao giai thực lực bạch tuộc yêu thú, yêu khí nồng đậm hoàn toàn có thể che kín Hoa Quang chân nhân, trốn ở đây, đúng là cực kỳ kín đáo. Tô Triệt nếu không phải cố ý tìm tòi, thật đúng là sẽ bỏ qua nó.

Cảm nhận được khí tức của nhân loại tu sĩ này, bạch tuộc yêu thú không dám lộ diện, Tô Triệt biến trở về hình dạng thật, độn nhập xuống tầng dưới động huyệt, đến trước mặt Hoa Quang chân nhân.

Hắn bị thương rất nặng, khí sắc cực kém, mặc dù đả tọa trị thương, nhưng cảm giác nguy kịch vẫn tương đối rõ ràng. Một lão giả dương thọ sắp hết ở phiến hải vực này, cùng Thái Ất Môn du đấu hơn ba năm, sớm đã lương cạn đạn hết, đèn sắp cạn dầu.

– Thiên Vũ Thiên Huyền Tông, ha ha tốt lắm.

Hoa Quang chân nhân mở mắt, đồng tử đục ngầu lộ rõ vẻ mừng rỡ. Bởi vì hắn biết, lời hứa xây dựng lại Cực Quang Đảo của Tô Triệt, nhất định có thể thực hiện. Chỉ có điều, mình có còn để nhìn thấy ngày ấy mà thôi.

– Lão nhân cũng giỏi lắm.

Tô Triệt nói tự đáy lòng, tiến lên phía trước, cẩn thận xem xét vết thương cho hắn.

– Không cần xem, ta biết rõ hơn ai hết.

Hoa Quang chân nhân khoát tay, cười nói:

– Cố gắng chịu đựng, còn có thể chịu được mấy năm nữa. Nhưng, bây giờ nhìn thấy ngươi, ta có thể sớm nhắm mắt một chút, cũng có thể bớt chịu chút tội.

– Không cần bi quan như vậy.

Chương 479 : Tái ngộ Hoa Quang (hạ)

Đối với thương thế của hắn, Tô Triệt tự tin vô cùng, tay ấn lên lưng, nhất thời có một lượng lớn sinh mệnh lực rót vào.

Hoa Quang chân nhân đã sinh cơ khô cạn, tất cả dựa vào một thân chân nguyên bảo mạng, lúc này, sinh mệnh lực thần kỳ nhất thế gian rót vào trong cơ thể hắn, lập tức, như đất hạn gặp được một mưa rào.

Sinh cơ hồi phục, sống đến khi dương thọ hao tổn mà hắn nói, tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng, suy nghĩ của Tô Triệt không chỉ dừng ở đó, một vị lão nhân đáng kính như vậy, lại có ơn tặng bảo với mình, nên để hắn sống lâu hơn, thậm chí có thể tận mắt nhìn thấy Cực Quang Đảo hưng thịnh trở lại.

– Đây là loại năng lượng gì? Sinh mệnh lực thuần hậu như vậy…

Hoa Quang chân nhân giật mình, đây mới là thực sự là lĩnh giáo sự bất phàm của cái tên Thiên Vũ.

– Năng lượng sinh mệnh.

Tô Triệt mỉm cười nói:

– Đừng vội nói chuyện, tranh thủ sinh cơ hồi phục, ngươi nên điều dưỡng cho tốt, triệt để khống chế vết thương.

Hoa Quang chân nhân gật gật đầu, bắt đầu vận tức trị thương.

Tô Triệt cũng khoanh chân ngồi xuống, trong lúc nghỉ ngơi, thuận tiện giải quyết một số việc vặt trong Tiên Ngục, thời gian lâu đến mấy cũng không cảm thấy nhàm chán.

Hơn mười canh giờ trôi qua, Hoa Quang chân nhân từ từ mở mắt, tinh khí thần rõ ràng khác hẳn, đã không còn giống tu sĩ bình thường nữa.

– Lần trước gặp ngươi, vẫn chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, ba năm ngắn ngủi, như vừa hôm qua, bây giờ đã là Kim Đan trung kỳ…

Hoa Quang chân nhân từ từ lắc đầu:

– Thành tựu ngươi, đã vượt qua phạm vi lý giải của ta, chỉ có thể dùng kỳ tích đánh giá.

Tô Triệt khiêm tốn hai câu, trực tiếp hỏi:

– Tiền bối, nếu có một nơi, có thể khiến người sống mấy trăm năm, nhưng phải rời khỏi tu chân giới, người có chịu đi hay không? Đương nhiên, người vẫn có thể tận mắt nhìn thấy ngày Cực Quang Đảo quật khởi trở lại.

Hoa Quang chân nhân thoáng sững người, liền hỏi:

– Chết còn không sợ, sợ gì tiếp tục sống?

– Hiểu.

Tô Triệt mỉm cười gật đầu.

– Những chuyện khác tạm thời không nói, cho ngươi hay một tin tốt.

Hoa Quang chân nhân thần tình ngưng trọng nói:

– Chuyện thế gian, kỳ diệu vô cùng. Trước đây, ta đối với tin tức Cự Phú chấp mê tại tâm, hao phí gần ba trăm năm tìm kiếm mà không có kết quả. Ba năm trước, sau khi chuyển bí mật này cho ngươi, trong lòng cũng coi như triệt để bỏ phần chấp niệm đó xuống. Sau đó chỉ muốn lợi dụng mười mấy năm cuối cùng, bắt Thái Ất Môn trả giá…

– Lần này trọng thương gần chết, suýt mất mạng, một thời khắc nào đó, trong lòng ta tự giễu, mấy ngàn năm trước, lão tổ tông Cự Phú cung chủ sau khi thoát khỏi sự truy sát của thiên hạ quần hào, cũng bị thương nặng, đến bắc Cực Hải, sau khi từ bỏ Cự Phú, dùng thân phận một người bình thường kéo dài hậu đại, truyền thừa huyết mạch…

– Ngày ngày giờ này, tử tôn cuối cùng của người cũng đang ở cùng một phiến hải vực, cũng phải giãy giụa trước cái chết, phần huyết mạch cuối cùng của người sẽ phải dừng ở biển này… Sinh tại đây, chết tại đây, sự kỳ diệu của vận mệnh đều nằm ở đây hết.

– Trong lúc chờ chết, ta còn đang nghĩ, đối diện với tuyệt cảnh tương tự, ta nếu là lão tổ tông, sẽ đem món đạo khí yêu quý nhất của mình ném đi đâu? Không lẽ, chỉ là tùy tiện ném vào trong biển?

– Không, ta không nghĩ vậy, Cự Phú vô tội, không nên chôn vùi nó như vậy, nên cho nó một cơ hội được nhìn lại ánh mặt trời, chờ đợi người có duyên với nó.

– Ta rất xác định, năm đó lão tổ tông cũng nghĩ vậy, nhất định là như thế.

– Khoảnh khắc đó, huyết mạch chảy trong cơ thể, cho ta một chỉ dẫn khó hiểu, ta biết, cuối cùng cũng tìm được đáp án.

– Vì vậy, cố giữ cái mạng già này, đợi ngươi tìm đến đây. Ta tin, không cần quá lâu, ngươi nhất định tìm ra ta.

Nói đến đây, Hoa Quang chân nhân ha ha cười:

– Tô Triệt à, ngươi không biết, trước khi chết đầu óc tỉnh táo thế nào đâu, cảm giác đó đúng là không tệ. Nhưng đáng tiếc, ngươi lại cứu sống ta…

Tô Triệt cười nói:

– Sống được thì tốt, hồ đồ một chút, cũng không sao.

Hoa Quang chân nhân giơ tay chỉ về hướng Bắc:

– Phía Bắc Bắc Cực Hải, có một tòa Bắc Hoang Đảo. Ý nghĩa như tên, trên đảo linh khí thiếu thốn, không thích hợp tu luyện, băng thiên tuyết địa, không thích hợp sinh tồn, giống như một phiến tuyệt vọng chi địa, cho nên, ta sẽ đem Cự Phú đặt ở đó.

– Tòa hoang đảo đó, hơn một trăm năm trước, ta từng thăm dò qua, chỉ có điều, không kiểm tra tỉ mỉ từng tất đất, chúng ta đi đến đó một lần nữa, có lẽ sẽ có thu hoạch.

– Nửa đêm hoang vụ, một đêm Cự Phú.

Hoa Quang chân nhân ha ha cười nói:

– Lão tổ tông năm đó tình cảnh vừa vặn tương phản, nửa đời phú quý, tai họa đến thì mất hết tất cả.

Tô Triệt gật gật đầu, ít nhiều, cũng có thể lĩnh ngộ ngụ ý trong đó.

– Đi xem đi.

Hoa Quang chân nhân đứng dậy.

– Chứng thực xem, đây là minh ngộ, hay là ảo giác.

Tô Triệt im lặng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:

– Hi vọng nó không phải ảo giác.

– Khẳng định không phải ảo giác.

Trong Tiên Ngục, lão Hắc ha ha cười nói:

– Chủ nhân, ta cảm giác, ta đã ngộ.

– Chân ngộ?

Tô Triệt thầm hỏi:

– Vậy tốt, nhờ ngươi nói với ta, hai pho tượng khắc trên cửa Tiên Ngục, có tác dụng gì?

Ách…

Lão Hắc nhất thời biến thành kẻ câm.

– Cái cần ngộ thì không ngộ, đúng không?

Ném cho hắn một câu, Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân đi khỏi động phủ, độn nhập vào trong đáy biển.

Bắc hoang đảo nằm ở vị trí đầu tiên của Bắc Cực hải, đồng thời cũng là cực Bắc của toàn bộ Khải Nguyên Tinh.

Trong lòng Tô Triệt đã có một chút nhận thức về tinh cầu này, bởi vì có tinh cầu dẫn lực, cùng với nguyên nhân do từ trường, trong vòng phạm vi hai nghìn dặm chung quanh Bắc hoang đảo này, linh khí thiên địa vô cùng thiếu thốn, căn bản không thích hợp cho người tu tiên tu luyện ở nơi này. Vì vậy vô số năm qua, trên đảo này đều hoang vu không có lấy một bóng người.

Thế nhưng, Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân đều nghĩ sai rồi, hôm nay sau khi tận mắt chứng kiến Bắc hoang đảo, không những không chỉ có người, mà còn có số lượng không ít.

– Tiền bối, đã bao lâu rồi người chưa tới nơi này?

Tô Triệt truyền âm hỏi.

– Gần mười năm rồi.

Hoa Quang chân nhân trả lời:

– Lần gần nhất là ba năm trước, cũng chưa tới phiến hải vực này.

Tô Triệt âm thầm gật đầu, hắn cũng có thể đoán được, những biến hóa trước mắt này, nhất định có liên quan tới sự hỗn loạn của tu chân giới.

Thực tế Bắc hoang đảo này so với trong trí tưởng tượng của Tô Triệt còn lớn hơn rất nhiều, thoạt nhìn so với Cực Quang Đảo lớn hơn mấy lần. Lúc này, ánh mắt Tô Triệt nhìn xuống một tòa ngọn núi lớn bên trên đảo.

Trong cảm giác của hắn, ngọn núi này có chút quái dị không thể nói lên lời, dường như, nó và cả hòn đảo này có chút không thích hợp.

Hoa Quang chân nhân biết hắn đang nhìn cái gì, đúng lúc nhắc nhở hắn:

– Bắc hoang đảo ta đã tới rất nhiều lần, thế nhưng chưa từng thấy qua ngọn núi này.

– Cái gì?

Tô Triệt cả kinh, hắn lập tức ý thức được, ngọn núi cao mấy nghìn trượng này vốn không phải là thứ thuộc về Bắc hoang đảo, mà nhất định di dời từ nơi khác tới.

Chương 480 : Bắc hoang đảo

Trách không được nhìn nó cực kỳ chói mắt, cực kỳ không thích hợp với nơi này.

– Mang mang hải vực, muốn từ phạm vi ngoài vặn dặm bên ngoài di chuyển một ngọn núi lớn như vậy tới đây chỉ có siêu cấp môn phái mới có khả năng làm được như vậy.

Tô Triệt thì thào nói:

– Một nơi hoang vu như vậy, bọn họ lại không tiếc tài lực, vật lực di chuyển một ngọn núi tới nơi này là có ý đồ gì?

– Khẳng định không phải chuyện tốt.

Hoa Quang chân nhân không khỏi suy đoán:

– Nói không chừng, mục đích bọn hắn chiếm Cực Quang đảo trước, cũng chính là phục vụ cho chuyện này.

Tô Triệt gật đầu suy đoán:

– Hòn đảo này chính là khởi đầu của Khải Nguyên Tinh, trong vòng vạn dặm cũng không có những môn phái khác, bọn họ nếu như làm ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định không chỉ là nhằm vào một môn phái, một thế lực nào đó, mà có lẽ….Truyện Audio

– Toàn bộ tu chân Giới!

Hai người đồng thanh mở miệng nói.

Lẽ nào, bọn họ ở nơi này thiết lập đại trận, ý đồ dẫn động từ trường, tinh cầu dẫn lực chế tạo ra mầm mống tai họa cho toàn bộ tu chân giới? Đó mới chân chính chính là loạn thế hàng lâm?

Theo chiều suy đoán, Tô Triệt ngộ ra:

– Nguyên nhân Thái Ất Môn phong tỏa Bắc Cực hải hẳn là muốn che dấu ý đồ ở Bắc hoang đảo này. Tung tin ra ngoài muốn bắt Hoa Quang chân nhân hẳn chỉ là muốn tung hỏa mù mà thôi…

– Muốn gạt người trước tiên phải gạt mình, chắc hẳn kế hoạch này chỉ có một bộ phận thành viên trung tâm mới được biết, bọn họ ngay cả những người thấp hơn Kim Đan trưởng lão cũng lừa gạt. Vì thế, ngày hôm nay ta bốn Kim Đan sơ kỳ trưởng lão ta bắt được, đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

Nói tới đây, Tô Triệt trên cơ bản đã phân tích thấu triệt tình huống hiện tại.

Trên đảo có rất nhiều tu sĩ cho nên hai người Tô Triệt không dám tới gần quá, chỉ có thể thi triển pháp thuật biến ảo thành một đám mây, trốn ở một vị trí trên cao cách mười dặm, bao quát cả hoàn đảo.

Cự ly quá xa, căn bản không thể nào phán đoán ra trình tự tu vi của những tu sĩ này, nhưng trên cơ bản hai người bọn họ có thể xác định nhân số trên hòn đảo này không dưới ba trăm, đồng thời, những tu sĩ cao cấp Kim Đan Kỳ cũng có không ít.

– Rất khó nói, trên đảo này có Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn hay không, thậm chí ngay cả một hai Nguyên Anh lão tổ tọa trấn ở nơi này cũng không phải là không có khả năng, nếu như mạnh mẽ xông vào khẳng định là không được.

Bản thân Hoa Quang không sợ chết, thế nhưng hắn lại không thể vì mình mà không suy nghĩ cho Tô Triệt, hắn nói:

– Thực sự không được, đợi sau khi bọn họ rút lui khỏi nơi này, chúng ta mới trở lại tìm nơi hạ lạc của Cự Phú.

– Không được.

Tô Triệt kiên quyết phủ quyết:

– Mưu đồ bên trong kế hoạch này của bọn họ chưa được làm rõ, khẳng định trong vòng hai ba mươi năm cũng không rút lui khỏi Bắc hoang đảo. Huống hồ, những kẻ ngoại bang này xây dựng căn cứ trên đảo rầm rộ, nếu như Cự Phú ở nơi này, rất có thể sẽ sớm bị bọn họ khai quật ra.

Hoa Quang chân nhân âm thầm gật đầu, càng như vậy càng không thể để tài phú rơi vào tay địch nhân a.

Tô Triệt lại hỏi:

– Tiền bối, người cho rằng, tổ tiên của người để Cự Phú ở vị trí nào trên đảo?

– Hẳn là sẽ không có khả năng tùy tiện để ở trên mặt đất.

Hoa Quang chân nhân trả lời:

– Khẳng định tổ tiên ta sẽ chôn sâu dưới đất.

– Vậy thì chúng ta lặn xuống mặt đất chậm rãi tìm kiếm, tận lực không kinh động tới bề mặt, làm oanh động tới những người đó.

Ánh mắt Tô Triệt kiên định nói.

– Tốt!

Hoa quang chân nhân gật đầu nói:

– Đến ngươi còn không sợ, chẳng lẽ lão hủ lại sợ?

Hai người khống chế đám mây thổi ra xa xa, sau đó chìm vào đáy biển, thi triển thần thông độn thổ, lẻn vào chỗ sâu dưới nền đất bên trong Bắc hoang đảo, bắt đầu tra xét từng tấc đất.

Đương nhiên bọn hắn cũng không ngốc mà tìm lung tung, đứng trên lập trường suy nghĩ, tâm lý của lão tổ tông Hoa Quang chân nhân năm đó mà bọn hắn tìm ra mấy khu vực có khả năng nhất để truy tìm trọng điểm.

Trước hết phải tra xét những khu vực này cho rõ ràng, nếu như không có thu hoạch vậy thì lúc đó mới dùng thần thức tra xét qua những khu vực khác.

Cự Phú là một kiện thượng phẩm đạo khí, lớn thì có thể cao tới vạn trươợng, nhỏ thì như hạt cát, muốn ở trong lòng đất này tìm ra “hạt cát” đó thì cho dù là một tiểu hài tử ba tuổi cũng biết chuyện này khó khăn ra sao.

Một ngày đêm.

Hai ngày.

Mười ngày.

Hai mươi ngày… Hai người Tô Triệt chui lủi trong lòng đất đã tròn hai mươi ngày, tất cả những khu vực Hoa Quang chân nhân cho rằng có khả năng đều đã tra xét qua một hồi, thế nhưng đều không có thu hoạch.

Lẽ nào, Cự Phú này không có ở Bắc hoang đảo sao?

– Sẽ không a!

Hoa Quang chân nhân không phục, hắn cho rằng bản thân mình một phen minh ngộ không có sai, thậm chí, nói là minh ngộ thì có chút ủy khuất, hẳn là phải nói ý tứ của ông trời chỉ dẫn mới đúng.

– Chứ không phải là chúng ta không tìm hiểu tỉ mỉ, bỏ sót chỗ nào đó chứ? Có phải là chúng ta nên tỉ mỉ kiểm tra lại lần nữa không?

Hoa Quang chân nhân hỏi.

– Không cần nữa, ta tin tưởng thần thức của bản thân mình, nếu như trong phạm vi thần thức của ta có thứ gì đó ta tuyệt đối không thể bỏ sót.

Ngữ khí Tô Triệt cực kỳ quả quyết, bởi vì, cũng không phải hắn đối với thần thức mình có sự tự tin, mà đối với năng lực dò xét của lão hắc có lòng tin cực độ.

Lão hắc chính là một loại pháp bảo cao cấp có cảm ứng cực kỳ nhạy cảm, cho dù là các dị bảo đặc thù từ thời thượng cổ, lão hắc còn có thể nhận ra, huống hồ Cự Phú kia chỉ là một kiện thượng phẩm đạo khí, có khí tức của pháp bảo. Nếu như trong phạm vi tiếp xúc, lão hắc tuyệt đối sẽ có cảm ứng với nó.

Tại một chỗ sâu dưới nền đất, hai người đào ra một căn phòng, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Liên tục hai mươi ngày liên miên tìm kiếm không ngớt, hết sức chăm chú tra tìm, trạng thái tinh thần của bọn hắn đã uể oải từ lâu.

Tô Triệt hỏi:

– Tiền bối, Cự Phú liệu có thể biến hóa thành thứ khác hay không? Tỷ như là biến thành một gò núi nhỏ, một gò đất trên bề mặt?

– Không có khả năng!

Hoa Quang chân nhân lắc đầu trả lời:

– Bắc hoang đảo này ta đã tới rất nhiều lần, Cự Phú nếu như biến thành một gò đất trên bề mặt, sao có thể tránh khỏi sự tra xét của ta. Hơn nữa, dù thế nào ta cũng không có mù mắt tới trình độ đó.

Tô Triệt chậm rãi gật đầu, nói rằng:

– Vậy cũng không thể giận nổi, dù sao, chúng ta chỉ dùng phương pháp suy đoán, nhằm vào một số khu vực tiến hành dò tìm, chí ít còn có bảy thành phạm vi chưa từng tìm qua. Nói không chừng, Cự Phú được dấu ở một góc nào mà ngươi không nghĩ tới.

– Đúng vậy!

Hoa Quang chân nhân cau mày, giống như mê muội thì thào nói:

– Để cho ta ngẫm lại một chút… Cự Phú khẳng định là ở ngay trên hòn đảo này, trực giác của ta vô cùng rõ ràng, khẳng định là ở chỗ này! Chỉ là, bất quá ta còn chưa suy nghĩ kỹ mà thôi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé:)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 17 giờ trước
cảm ơn bạn đã thông báo chậm nhất 1h >2h là sẽ fix lại nhé :)Ngoài ra anh em đang cuốn cần truyện vui lòng thông báo ( báo lỗi )Tụn mình sẽ cố găng fix lại trong thời gian sớm nhất nhé :)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 17 giờ trước
Thật ngại quá bộ này bên còn bên lưu bên Sever bên US chưa lấy được file bạn à ...! Chậm nhất sáng sớm mai bộ này sẽ upload lại nhé.Rất mong bạn thông cảm ..^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 17 giờ trước
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ sẽ phục hồi lại khoảng 12h đêm là xong nhé bạn :)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 17 giờ trước
Bản này CV khoảng 1170 chap nhé, bản dịch 1617 chap em và 1 bạn nữa trong nhóm dịch PNT hồi đó tụn em bán độc quyền rùi anh ^^. Bán xong tụn em xóa hết luôn rồi còn đâu :)
https://audiosite.net
Bản này nếu tớ không nhầm bên TQ đợi đó dính bản quyền...hồi đó làm nghiêm lém...! Bộ này chính xác khoảng gần 1k6 chương là full đã được chuyển thành audio nhé bạn :)nếu bạn cần mình sẽ cố gắng upload audio trong rạng sáng mai nhé ..^^! - còn truyện chữ để mình đình huy nhé nếu cậu ý còn sẽ up lại cho bạn nhé :)
https://audiosite.net
Lam 19 giờ trước
Cho xin truyện chữ với, trên mạng toàn đến chương 1117 là hết
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
bạn đợi khoảng 30p nhé mình nhớ hà thu có bản sơ cua đã up trên youtube ...)để mình alo bạn ý upload lên luôn cho bạn :)^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn đã thông báo đã cập nhật lại 34 (thiếu chương 821 đến 840 )Mình cũng up thêm 60 tập nhé ..!!
https://audiosite.net
Tranban 20 giờ trước
Fix lại bộ này đi
https://audiosite.net
Đã chuyển bộ truyện này sang bên singapore nhé chư vị ...!Tụn mình đang có gắng khôi phục di chuyển :), rất mong các bạn bớt chứt thời giản like và share để ủng hộ tụn mình nhé ..!