[Audio] Tiên Ngục dịch
Tập 47: Hắc Diệu Thủy Tinh (c231-c235)
❮ sautiếp ❯Chương 231 : Mỏ quặng Hắc Diệu Thủy Tinh (thượng)
Một đạo cực quang màu lam nhạt tách ra từ trong tay nàng, trong nháy mắt khuếch tán thành băng vụ đầy trời, bao phủ hơn ba mươi con Dạ Xoa kia ở bên trong.
Băng Phong Thiên Lý.
Một chiêu pháp thuật này, Tô Triệt cũng là tương đối quen thuộc. Thời điểm bị Hắc Sát lão quỷ đuổi giết, hắn từng phóng ra ba miếng cực phẩm linh phù Băng Phong Thiên Lý.
Bất quá, hiệu quả pháp thuật khi thích phóng linh phù, so sánh với hôm nay đích thân tu sĩ Kim Đan đánh ra, hai bên trong lúc đó thật đúng là kém khá xa.
Nếu như nói, một kích này của Thiên Âm gọi là Băng Phong Thiên Lý, như vậy, uy lực của cực phẩm linh phù chỉ có thể coi là Băng Phong Bách Lý mới đúng.
Hô…
Băng vụ đánh úp lại, hơn ba mươi con Dạ Xoa kia quỷ kêu liên tục, lập tức cứng lại ở trên không trung, đều tự bảo trì một động tác cố định, biến thành hơn ba mươi băng điêu màu lam nhạt.
Ở trong ngắn ngủn một cái chớp mắt, Tô Triệt cùng với những người đứng xem, đều cảm thấy mình cũng bị đông cứng thành một tòa băng điêu, thậm chí, tâm linh cũng bị đông lại, tư tưởng cũng bị đông lại, mà ngay cả thời gian, cũng bị đông lại …
Ngắn ngủn một cái chớp mắt, phảng phất lại kéo dài vô hạn, vĩnh viễn cũng không có giới hạn.
– Không…
Chẳng biết tại sao, trong nội tâm Tô Triệt lại bạo phát gầm lên giận dữ, tâm tình phản kháng mãnh liệt và giãy dụa trong nháy mắt tóe ra.
Thiên Âm ở phía xa hơn mười trượng, chỉ có tiện tay một kích, còn không phải nhằm vào Tô Triệt, lại khiến cho tư tưởng của Tô Triệt sinh ra một ảo giác khủng bố không thể chống cự.
Tựa hồ, nếu so với vô số Thiên Lôi trong Phong Lôi tuyệt địa kia, còn muốn đáng sợ hơn vô số lần…
Tô Triệt phản ứng mãnh liệt như thế, chính là vì cái gì, những người khác bên người chỉ là sùng bái nhìn qua bóng lưng Thiên Âm trước mắt, thần sắc đều là phi thường tự nhiên, cũng không có phản ứng như Tô Triệt vậy.
Tại sao phải như vậy?
– Chủ nhân, tại sao lại như vậy?
Trong Tiên Ngục, lão Hắc cũng đang kỳ quái.
Một cái Băng Phong Thiên Lý của Thiên Âm, làm hơn ba mươi con Dạ Xoa bị đông lạnh thành băng điêu.
Sau đó, nàng khẽ mở cặp môi đỏ mọng, đọc lên một chữ:
– Ô…
Hô ~~~ một cổ âm ba mà mắt thường có thể thấy được bỗng nhiên xuất hiện, hiện lên hình quạt, khuếch tán về phía tiền phương.
Răng rắc…
Hơn ba mươi tòa băng điêu Dạ Xoa bị nghiền nát, hóa thành vô số khối băng nhỏ vụn, đinh đinh đang đang rơi trên mặt đất.
Cứ như vậy, hơn ba mươi con Dạ Xoa hung mãnh, bị Thiên Âm hời hợt tống xuống địa ngục làm tiểu quỷ. Giờ phút này, Tô Triệt cũng chỉ là vừa mới thanh tỉnh lại, mắt đầy vẻ kinh ngạc, chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thiên Âm…
– Chủ nhân, vừa rồi ngươi là làm sao vậy?
Lão Hắc thật là lo lắng hỏi thăm:
– Tuy một kích kia của Thiên Âm rất lợi hại, cũng không thể làm cho ngươi mất khống chế như vậy a.
– Không biết, đợi một chút…
Tô Triệt lập tức tinh thần nội thị, lại phát hiện, giọt máu huyết của Vu tộc ở tâm thất phải kia đang có chút run run. Vừa rồi, tâm tình của mình không khống chế được tất nhiên là do nó gây ra.
– Cử động của Thiên Âm, lại làm cho giọt máu huyết này bị kích thích mãnh liệt như thế, hai người trong lúc đó đến tột cùng là loại quan hệ nào?
Tô Triệt mê hoặc suy đoán.
Lão Hắc thế mới biết nguyên nhân, trầm giọng nói ra:
– Chắc chắn sẽ không là quan hệ hòa thuận, chủ nhân a, ngươi phải cẩn thận Thiên Âm này, ngàn vạn lần không thể để cho nàng biết rõ chuyện tình máu huyết Vu tộc. Ta cảm giác được, một khi bị nàng biết, nhất định sẽ bất lợi đối với ngươi.
Tô Triệt âm thầm gật đầu, suy đoán trong lòng hoàn toàn giống với lão Hắc.
Hơn ba mươi con Dạ Xoa bỗng nhiên tử vong, khiến cho đại quân Dạ Xoa kinh hãi, phần phật a, chúng nó phân tán ra hai bên, không dám ngăn ở trên đường đi tới của Thiên Âm.
Tuy Dạ Xoa hung ác, nhưng cũng là sinh vật có trí tuệ khá cao, đồng dạng biết rõ sợ chết, lập tức đoán được, đây là một tu sĩ Kim Đan kỳ của nhân loại, đi lên nhiều hơn nữa cũng là chịu chết.
Thiên Âm không có đuổi giết những Dạ Xoa kia, bởi vì, còn phải phụ trách chút ít đệ tử Luyện Khí kỳ lịch lãm rèn luyện ở sau lưng kia, quay đầu phân phó nói:
– Xuống dưới nói sau.
Hơn bảy mươi tên đệ tử lịch lãm đi theo phía sau của nàng, cùng một chỗ đáp đến lối vào quặng mỏ.
– Thiên Âm sư tổ đến đây.
– Thiên Âm sư tổ tới cứu chúng ta.
Trong quặng mỏ truyền ra vài tiếng hoan hô, lập tức có hơn mười người từ bên trong nhảy ra.
– Thiên Âm sư tổ.
Mọi người cung kính hành lễ.
Nhưng lông mày của Thiên Âm lại chau lại, ôn nhu hỏi:
– Những người khác đâu?
Một đệ tử Trúc Cơ trả lời:
– Khởi bẩm sư tổ, những người khác còn đang giao chiến trong động, bên trong cũng có không ít Dạ Xoa và Địa Sát.
Thiên Âm khẽ gật đầu, giờ mới hiểu được, bọn họ ở vào cục diện nguy hiểm trong ngoài giáp công, nếu mình không đến cứu viện, kết cục của những đệ tử này có thể nghĩ.
Vì vậy, Thiên Âm quay đầu trở lại nhìn Tô Triệt nhẹ giọng nói:
– Đa tạ.
Nếu như không có Tô Triệt báo tin, nàng chắc chắn sẽ không suất động đội ngũ đi tới bên này, mà là y theo kế hoạch lúc trước tiến hành lịch lãm.
– Không dám, không dám.
Tô Triệt giả bộ như một bộ thụ sủng nhược kinh, kỳ thực, trong nội tâm đối với Thiên Âm này đã là kiêng kỵ không thôi, ước gì rời khỏi nàng xa một ít mới tốt.
Giờ phút này, Tô Triệt càng quan tâm chính là an nguy của Ngọc Thanh sư huynh, liền hướng về phía một đệ tử Trúc Cơ hành lễ hỏi:
– Xin hỏi sư huynh, Thiên Huyền Tông Ngọc Thanh sư huynh phái ta, có đến nơi này cùng các ngươi hay không?
– Thiên Huyền Tông Ngọc Thanh?
Người nọ thoáng tưởng tượng, gật đầu nói:
– Đúng vậy, hắn còn ở bên trong.
Tô Triệt nói một tiếng cảm tạ, lập tức nhìn Thiên Âm nói ra:
– Thiên Âm sư tổ, ta muốn đi vào hội hợp với sư huynh.
Sở dĩ nói như vậy, đó là bởi vì, Tô Triệt biết Thiên Âm sẽ không tiến vào quặng mỏ, nàng còn phải trấn thủ ở động khẩu, miễn cho những Dạ Xoa kia, thậm chí lại đến Tu La càng lợi hại hơn, sau đó cắt đứt đường lui của tất cả mọi người.
Thiên Âm gật đầu nói:
– Thuận tiện thông tri bọn họ, không cần phải ham chiến, lập tức rời khỏi nơi này, nói là mệnh lệnh của ta.
– Tốt.
Tô Triệt đáp ứng, thân hình lóe lên, tiến vào trong quặng mỏ.
Tòa núi quặng này, đúng là một mạch khoáng của Hắc Diệu Thủy Tinh, khai thác Hắc Diệu Thủy Tinh, căn bản không cần đào sâu vào lòng đất nữa, chỉ cần từ bên ngoài lấy dần vô là được. Đây là bởi vì, thế giới dưới lòng đất vốn là thâm nhập mấy vạn trượng dưới đất, đối với thế giới dưới lòng đất mà nói, các loại tài nguyên khoáng sán đều là ở trạng thái trần truồng hoàn toàn.
Trong thông đạo quặng mỏ, trên vách động lỏa lồ từng khối tinh thạch màu đen, lóng lánh ánh sáng nhàn nhạt, đây cũng là quặng Hắc Diệu Thủy Tinh thô. Hắc Diệu Thủy Tinh trải qua nhiều lần tinh luyện, mới có thể trở thành Hắc Diệu Thủy Tinh chính thức.
Chương 232 : Mỏ quặng Hắc Diệu Thủy Tinh (hạ)
Dọc theo thông đạo, Tô Triệt một đường chạy gấp, tuy cũng gặp phải không ít đường rẽ, nhưng mà phía trước ẩn ẩn truyền đến thanh âm kịch chiến, cũng chính là biển báo giao thông tốt nhất.
Rất nhanh thì xâm nhập đến khu vực trung tâm trong lòng núi, trước mắt rộng mở trong sáng, chỉ thấy được, đây là một khu vực khai thác mỏ cực kỳ rộng lớn, chỉ là độ cao cũng có hơn mười trượng.
Vị trí trung tâm khu vực khai thác mỏ, đứng sừng sững một tòa luyện lô cự đại, trước mặt hừng hực hỏa quang, chiếu sáng cả huyệt động giống như là ban ngày.
Oanh ầm ầm…
Hai bang nhân mã phân biệt rõ ràng, cách xa nhau hơn hai mươi trượng, đang đấu pháp lẫn nhau, tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Bên tu sĩ nhân loại chỉ có hơn hai mươi người, nhưng thực lực đều là Trúc Cơ kỳ. Bên Địa Ma kia, thì dùng hơn ba mươi con Dạ Xoa làm chính, còn có một đám Địa Sát thợ mỏ đông nghịt, ít cũng có hơn ba trăm con.
Tô Triệt liếc mắt liền nhìn thấy bóng lưng của Ngọc Thanh sư huynh, nhưng không có lo lắng kêu gọi, mà là không tiếng động bay đi, lén lút rơi xuống phía sau của hắn.
Tất cả tu sĩ Trúc Cơ đều có đủ thần thức, Tô Triệt đến, tất cả đệ tử Vô Cực Môn đều phát hiện, chỉ có điều, thời khắc kịch chiến, chẳng quan tâm chào hỏi mà thôi.
– Tô sư đệ?
Nhưng Ngọc Thanh lại quay đầu trở lại vội vàng thoáng nhìn, tuy cực kỳ kinh ngạc, cũng không có dán đoạn làm phép, truyền âm hỏi:
– Làm sao ngươi cũng tới Ma giới dưới mặt đất?
– Xảo ngộ.
Tô Triệt cười cười, truyền âm trả lời:
– Sư huynh, không phải nói nhiệm vụ môn phái này không có nguy hiểm sao, vì sao còn muốn đi theo người Vô Cực Môn chạy tới đây lịch lãm?
– Cái này tính nguy hiểm gì?
Ngọc Thanh cười ngạo nghễ:
– Yên tâm đi, coi như là chỉ còn một mình ta, ta cũng có thể giết trở lại mặt đất. Ta chỉ là chưa tới qua Ma giới dưới mặt đất, nên xuống chơi một vòng mà thôi.
Khẩu khí lớn như vậy?
Tô Triệt hơi sững sờ, nhìn kỹ mới kinh ngạc phát hiện, chỉ là hơn ba tháng không gặp, tu vi của Ngọc Thanh sư huynh dĩ nhiên là Trúc Cơ trung kỳ.
– Nhanh như vậy?
Trong nội tâm Tô Triệt hô to:
– Nói như vậy, một năm cũng xem như nhanh nhất, hắn lại chỉ dùng ba tháng tấn cấp Trúc Cơ trung kỳ…
– Chủ nhân, ta cảm thấy…
Lão Hắc lập tức đưa cho hắn đáp án:
– Cổ lực lượng thần bí che dấu trong cơ thể hắn kia, đã bắt đầu phóng ra phía ngoài; ta đã sớm nói, vị Ngọc Thanh sư huynh này của ngươi rất không tầm thường, nói không chừng, trong cơ thể hắn phong ấn một đầu Hồng Hoang Dị Thú cũng không biết chừng.
Lúc này Tô Triệt mới nhớ lại, trước đây thật lâu, thời điểm mình vẫn chỉ là Luyện Khí một tầng, lão Hắc đã nói, trong cơ thể Ngọc Thanh sư huynh cất dấu một cổ lực lượng cực kỳ cường đại.
Trước kia, cổ lực lượng này vẫn luôn là trạng thái ẩn núp, xem ra là sau khi Trúc Cơ, mới có tư cách kích phát nó.
Dù vậy, Tô Triệt vẫn là cao hứng thay hắn, lập tức truyền âm nói:
– Chúc mừng sư huynh, nhanh như vậy đã tấn cấp Trúc Cơ trung kỳ.
– Nhanh sao?
Phần phật một tiếng, Ngọc Thanh phát ra một cái pháp thuật Băng Hệ, quay đầu cười nói:
– Nếu không nhanh một chút, mấy ngày nữa phải gọi ngươi là sư huynh, áp lực của ta rất lớn biết không?
Ngọc Thanh đã sớm nhìn ra, Tô Triệt cũng đã thành công Trúc Cơ, hơn nữa, tu vi cảnh giới đã củng cố tương đối vững chắc , thậm chí có khả năng đánh sâu vào Trúc Cơ trung kỳ.
Tô Triệt cười ha ha nói:
– Linh Lung sư tỷ, vĩnh viễn đều là sư tỷ của ta; sư huynh ngươi cũng giống như vậy.
Ngọc Thanh cười nhạt một tiếng, lại hỏi:
– Có phải là biết ta ở trong này, ngươi mới chạy tới viện trợ ta?
Tô Triệt gật đầu, rồi lại thanh âm buồn bực trả lời:
– Sớm biết ngươi chỉ là đang vui đùa như vậy, ta liền đi lo việc của mình.
Tô Triệt đã xem minh bạch, giờ phút này trạng thái của Ngọc Thanh sư huynh rất thoải mái, lẫn trong đám người chỉ triển lộ ra một phần ba thực lực, xác thực là một bộ vui đùa nhàn nhã.
– Ngươi cũng đã đến đây, vậy thì đi theo ta phát tài a, cam đoan sẽ không để cho ngươi tay không một chuyến.
Ngọc Thanh lặng lẽ truyền âm nói:
– Một lát nữa, chờ thời điểm bọn hắn chống đỡ không nổi, muốn rút khỏi, ngươi nhất định phải theo sát ta, biết không?
Tô Triệt đoán được, nhất định là hắn phát hiện chỗ tốt gì, mới có thể nói ra phát tài như vậy. Vì vậy, lập tức nhắc nhở:
– Vô Cực Môn Thiên Âm cũng tới, đang canh giữ ở lối vào quặng mỏ.
– Thiên Âm…
Sắc mặt Ngọc Thanh khẽ biến, trầm ngâm nói:
– Cái này có chút phiền toái, để ta suy nghĩ một chút…
Thoáng trầm mặc một lát, hắn lại hỏi:
– Một lát nữa, ngươi có biện pháp thoát thân không?
Tô Triệt nghe hiểu ý tứ trong lời nói, gật đầu nói:
– Có thể.
– Tốt lắm, ngươi rời đi trước, rồi hãy tới tìm ta, nhưng mà, nhất định đừng cho Thiên Âm kia cùng đến tìm chúng ta.
Ngọc Thanh dặn dò.
– Hảo.
Tô Triệt ứng một tiếng, lúc này mới lên tiếng hô:
– Chư vị sư huynh, Thiên Âm sư tổ tới cứu các ngươi, bảo các ngươi lập tức rút lui khỏi nơi đây, đi tới lối vào quặng mỏ hội hợp.
– Thiên Âm sư tổ đến đây.
Chúng đệ tử Vô Cực Môn đều là tinh thần chấn động, cùng kêu lên:
– Đã biết.
– Lời đã chuyển giao, chư vị sư huynh, ta rút lui trước.
Vì vậy, Tô Triệt ở trước mặt mọi người nuốt một quả Độn Địa đan, thoáng cái trốn vào mặt đất, làm bộ dẫn đầu rút lui khỏi, kỳ thực, chỉ là đang tiềm nhập trong mạch khoáng Hắc Diệu Thủy Tinh, tránh thần thức của bọn hắn dò xét.
Tô Triệt trốn, cũng không có dẫn phát đệ tử của Vô Cực Môn bất mãn, dù sao, tất cả mọi người thấy được, hắn không là người trong đồng môn, mà là đệ tử Thiên Huyền Tông, mặc dù có nhiệm vụ môn phái trong người, cũng không có nghĩa vụ đồng sanh cộng tử cùng Vô Cực Môn, có thể mạo hiểm chạy tới truyền lời như vậy, đã là rất có đạo nghĩa.
Vì vậy, chúng đệ tử Vô Cực Môn đẩy ra mấy trăm Địa Ma đang cuồng oanh loạn tạc, chậm rãi rút lui về phía thông đạo quặng mỏ.
Vừa rồi, sở dĩ bọn họ thủ vững nơi này, chính là không muốn bị những Địa Ma này trong ngoài giáp công, vây hãm tất cả mọi người chết ở trong thông đạo, nhưng mà hiện tại, đã có Thiên Âm sư tổ cứu ở phía trước, thì không cần phải lo lắng cái gì.
Rầm rầm rầm…
Trong đủ loại kiểu dáng pháp thuật đối oanh, đệ tử Vô Cực Môn chậm rãi lui vào thông đạo; Mấy trăm Địa Ma cuồng hô gọi bậy đuổi đi vào, không bao lâu, trong huyệt động này, đã không còn một bóng người.
Lão Hắc xác định trong động không người, Tô Triệt mới từ dưới mặt đất chui ra, không nói hai lời, lập tức chạy tới trước mặt luyện lô, móc Thanh Đồng hồ lô ra, nhìn lô khẩu thấp giọng hô một tiếng:
– Thu.
O o hô…
Hỏa diễm màu vàng kim nhạt gào thét mà đến.
O o hô…
Hỏa diễm màu vàng nhạt từ trong lò luyện cao ba trượng mãnh liệt lao ra, hóa thành một hoả tuyến dài nhỏ, bị Thanh Đồng hồ lô hấp đi vào.
Trong quá trình này, Ngọc Thanh vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng Tô Triệt.
Chương 233 : Huynh đệ phối hợp
Lão Hắc phát giác được, Ngọc Thanh sử dụng một loại pháp thuật ẩn thân dị thường cao minh, trong quá trình ẩn thân, ngay cả năng lực dò xét của mình cũng không cảm ứng được sự hiện hữu của hắn.
Đợi cho Ngọc Thanh hiện thân hình ra, Tô Triệt đương nhiên cũng phát giác được hắn đến, bất quá, thần thái vẫn là bình tĩnh thu địa tâm chi hỏa trong lò.
– Pháp bảo không sai, là Linh bảo sao?
Ngọc Thanh thấp giọng hỏi.
– Đúng vậy.
Tô Triệt gật đầu nói:
– Phải thu thập rất nhiều linh hỏa, uy lực mới có thể hiện ra. Trước mắt mà nói, vẫn không thể dùng để đối địch.
Cái Linh bảo này, Tô Triệt căn bản không có ý định lén lút sử dụng, nó đã có thuộc tính công kích, sớm muộn gì cũng phải lấy ra gặp người.
Huống hồ, đây cũng là hiển lộ ở trước mặt Ngọc Thanh sư huynh, càng không cần lo lắng cái gì.
Tuy nói nên có tâm phòng bị người, nhưng mà trong lòng Tô Triệt hiểu rõ, nếu nói là vì một kiện Linh bảo, Ngọc Thanh sư huynh sẽ sinh lòng tham lam mà nói, như vậy thì quá coi thường hắn.
– Trúc Cơ kỳ có thể điều khiển Linh bảo, đúng là hiếm thấy, ngươi quả nhiên là phúc duyên thâm hậu.
Ngọc Thanh nhẹ nhàng gật đầu:
– Ta biết rõ một chỗ, có một loại linh hỏa cao cấp, có thời gian mà nói, ngươi có thể đi nhìn xem.
– Thật tốt quá.
Trong nội tâm Tô Triệt vui vẻ, cần nhất đúng là những tin tức này.
Ngọc Thanh thuộc về Băng linh căn biến dị thuộc tính, các loại linh hỏa với hắn mà nói, đương nhiên là vô dụng.
Chuyện tình Linh hỏa, tạm thời không vội mà nói, Tô Triệt đã thu địa tâm chi hỏa trong luyện lô không còn, kế tiếp chính là chấp hành kế hoạch phát tài theo như lời của Ngọc Thanh.
Liền thấy được Ngọc Thanh chỉ vào hướng trên đỉnh đầu, nhỏ giọng nói ra:
– Ta tra ra được, trên mặt chính là khố phòng của tòa núi quặng này, Địa Ma luyện ra mấy ngàn cân Hắc Diệu Thủy Tinh, tất cả đều chồng chất ở đó.
Tô Triệt gật gật đầu, năng lực dò xét của lão Hắc cũng phát hiện, ở vị trí phía trên, bị một trận pháp bao phủ, thần thức không cách nào thẩm thấu, trước cũng đoán được có thể là kho hàng.
Chỉ là không biết, làm sao Ngọc Thanh sư huynh có thể xác định rõ ràng, trong kho hàng có mấy ngàn cân Hắc Diệu Thủy Tinh?
Phải biết rằng, lão Hắc ở trong Tiên Ngục liên tục thẩm vấn vài thợ mỏ Địa Sát, ngay cả chúng nó cũng không rõ ràng lắm trong kho hàng có bao nhiêu Hắc Diệu Thủy Tinh.
– Xem ra, năng lực dò xét của Ngọc Thanh sư huynh cũng là tương đối lợi hại.
Tô Triệt âm thầm thầm nói.
Trong các đại phường thị của Tu Chân Giới, giá bán Hắc Diệu Thủy Tinh ước chừng là mỗi cân bốn trăm linh thạch, mấy ngàn cân chính là ít nhất hai trăm vạn linh thạch, kia là một số tài phú cực lớn, quả nhiên không thẹn với thuyết pháp phát đại tài.
Nghĩ tới đây, Tô Triệt cũng rất là cảm động, chuyện tốt như vậy, Ngọc Thanh sư huynh lại nguyện ý kéo mình vào, cùng hắn hưởng một số tài phú dày như thế.
Ngọc Thanh như nhìn ra Tô Triệt nghĩ gì, thấp giọng nói ra:
– Biết được ta lâm vào hiểm địa, ngươi có thể mạo hiểm đi cứu viện, chỉ là tài vật, được cho là cái gì. Tô sư đệ, ta cho rằng, ngươi có tư cách cùng một chỗ với Ngọc Thanh ta, ở tương lai, tại Tu Chân Giới, ta và ngươi nhất định có thể sáng tạo một mảnh huy hoàng. Hôm nay chút Hắc Diệu Thủy Tinh này, chỉ là một bắt đầu mà thôi.
– Đúng vậy, sư huynh.
Tô Triệt gật đầu nói:
– Hai năm sau, hai danh ngạch Chân truyền đệ tử Thiên Huyền Tông cũng là như thế.
– Chính là như thế.
Ngọc Thanh không tiếng động cười cười.
Nói xong những lời này, Ngọc Thanh lại lấy ra một quả Độn Địa đan, hỏi:
– Vật này ngươi còn nữa không?
Tô Triệt cũng lấy ra một quả.
– Đi theo ta.
Ngọc Thanh nuốt đan dược, lập tức ẩn xuống dưới đất; Tô Triệt theo sát phía sau.
Tài nguyên khoáng sản vốn là thuộc về một bộ phận của đại địa, độn địa thuật ở trong mạch khoáng đồng dạng có thể đi thông, chỉ có điều, so với tầng đất bình thường thì tốc độ hơi chậm một chút.
Hai người theo mạch khoáng tiềm hành lên trên hơn mười trượng, đi tới nham bích bên ngoài kho hàng. Tô Triệt mượn nhờ năng lực dò xét của lão Hắc, thấu thị tầng nham thạch, thì thấy được, bên ngoài cửa chính của kho hàng, đứng sáu Dạ Xoa thủ nơi đây.
Bên ngoài đang giao chiến, nhưng sáu Dạ Xoa này vẫn thủ vững cương vị, càng thêm chứng thật tầm quan trọng của kho hàng nơi này.
Không biết Ngọc Thanh bằng vào phương pháp gì, cũng có thể thấu thị nham bích hơn mười trượng, giờ phút này, hắn truyền âm hỏi:
– Sáu Dạ Xoa này phân phối như thế nào?
Dựa theo Ngọc Thanh nghĩ, sáu Dạ Xoa, hắn tính toán tiếp bốn, cho Tô Triệt ứng phó hai cái là có thể, nhưng mà xuất phát từ tôn trọng, cần phải hỏi qua ý tứ của Tô Triệt trước.
– Mỗi người một nửa.
Tô Triệt không chút do dự trả lời.
– Hảo.
Ngọc Thanh hiểu ý cười cười, kế tiếp, hai huynh đệ đều muốn hướng đối phương hiển lộ chút bí mật thuộc về mình.
– Động thủ.
Hô một tiếng, Tô Triệt và Ngọc Thanh đồng thời chạy ra khỏi nham bích, nhào về phía sáu thủ vệ Dạ Xoa.
Nhưng mà ở giữa không trung, hai người lại không hẹn mà cùng thi triển thủ đoạn tương tự, đều là một đạo thân ảnh biến thành ba đạo, giống như là Phân Thân thuật của Tiên Giới xuất hiện ở nhân gian.
Oanh…
Tô Triệt dùng một hóa ba, thì là thả lão Hắc và Xà Nữ ra, cùng lúc đó, cực phẩm Ngọc Hoàn cũng ông thoáng một phát thiểm hiện ra, lập tức vây khốn một con Dạ Xoa.
– Cáp…
Lão Hắc và Tô Triệt tâm linh tương thông, huy vũ chiến phủ Vu tộc, nhảy lên một cái, bổ một búa về phía Dạ Xoa bị khốn trụ.
Tuy Tu La ma thân cường đại, nhưng dù sao cũng là một vật chết, đã không có năng lực thi triển pháp thuật, chỉ có thể áp dụng cận thân công kích như vậy.
Con Dạ Xoa này vốn là không kịp đề phòng, lại bị cực phẩm Ngọc Hoàn vây khốn, hơn nữa Tu La Đại Vương bỗng nhiên hiện thân, theo quán tính tư duy càng khiến cho hắn ngẩn người tại chỗ, hoàn toàn quên mất chống cự.
Hự một búa, con Dạ Xoa này đã bị lão Hắc chém thành hai mảnh.
Giờ khắc này, Tô Triệt đồng thời thao túng bốn thanh phi kiếm linh khí, tích đùng pằng ra tay với một con Dạ Xoa khác, không cầu lập tức chết ngay, chỉ cầu ngăn chặn chúng nó, khiến chúng nó không cách nào cứu trợ đồng bạn.
Đợi cho lão Hắc chém chết một con Dạ Xoa, tâm niệm Tô Triệt khẽ động, thao túng cực phẩm Ngọc Hoàn, vây khốn con Dạ Xoa thứ hai, soạt kéo, bốn thanh phi kiếm triển khai công kích dày đặc đối với nó.
Trải qua một hồi ma luyện trong Phong Lôi chi nhãn kia, cảnh giới tâm linh của Tô Triệt tăng lên trên phạm vi lớn, nguyên bản chỉ có thể đồng thời điều khiển ba pháp bảo, hiện tại, đồng thời điều khiển năm pháp bảo cũng rất thành thạo.
Đinh đinh đang đang…
Con Dạ Xoa này bị Ngọc Hoàn vây khốn, huy vũ cương xiên điên cuồng đón đỡ, nhưng mà, vây hãm chi lực của cực phẩm Ngọc Hoàn khiến nó như hãm vũng bùn, động tác chậm đi mấy lần, chỉ có ngăn cản vài chục cái, tốc độ phản ứng đã theo không kịp.
Xích, xích, xích…
Một chiêu thất thủ, đầy bàn đều thua. Bị một thanh phi kiếm đâm trúng lồng ngực, thân thể nó càng cứng lại, động tác trì trệ, tiếp theo lại bị hai thanh phi kiếm khác xuyên qua người.
Chương 234 : Trả lời vấn đề (thượng)
Bá…
Tô Triệt từ trước đến nay vẫn cẩn thận, một kiếm cuối cùng, trực tiếp gọt đứt đầu của nó. Chết như vậy mới bảo đảm nhất.
Bên cạnh, lão Hắc và Xà Nữ liên hợp công kích một con Dạ Xoa, đương nhiên cũng là thoải mái thủ thắng.
Tô Triệt vừa mới thu hồi phi kiếm, liền thấy được một đuôi của Xà Nữ đánh bay Dạ Xoa này lên nham bích, ngay sau đó lão Hắc chém tới một búa, bổ nó dính trên mặt đất.
Xong…
Lại nhìn bên kia, Ngọc Thanh sư huynh cũng đã vừa vặn xong chiến đấu, bên cạnh của hắn, đứng một đầu Ngân Lang hình thể cự đại, thoạt nhìn thực lực hẳn là Trúc Cơ trung kỳ; còn có một nhân tượng diện mục cứng ngắc, cầm hai thanh khảm đao trong tay, tất nhiên sức chiến đấu cũng là không tầm thường.
Ngọc Thanh nhìn nhìn Xà Nữ, thấp giọng nói:
– Yêu Tộc.
Lại nhìn nhìn Tu La ma thân, lại lần nữa thấp giọng nói ra:
– Khôi lỗi.
Sau đó, cùng Tô Triệt hai mắt nhìn nhau, cười to ba tiếng, hết thảy đều không nói lời nào.
Không nghĩ tới, hai người thi triển ra thủ đoạn, dĩ nhiên là hoàn toàn giống nhau, đồng dạng đều là một Yêu Tộc cùng một cái khôi lỗi làm giúp đỡ; Nhưng mà nói thật, hai cái giúp đỡ của Tô Triệt, Tu La và Xà Nữ, thoạt nhìn càng cao cấp hơn một ít…
Còn nữa, Tô Triệt đã xác định, nhất định Ngọc Thanh sư huynh còn có một pháp bảo không gian cấp Linh bảo, mới có thể cho con Ngân Lang này không gian sinh tồn.
Bởi vì trên người Ngọc Thanh sư huynh, rõ ràng không nhìn thấy túi linh thú, cái này liền chứng minh, chỉ có pháp bảo cấp Linh bảo, mới có thể cho sinh vật sống đi vào.
Sáu thủ vệ Dạ Xoa bị giết sạch, kế tiếp, có thể mở đại môn kho hàng ra.
Ngọc Thanh trầm giọng nói ra:
– Cả kho hàng, cũng là một sát trận, cửa chính kho hàng chính là sinh môn của sát trận…
Tô Triệt yên lặng gật đầu, trong nội tâm tinh tường, trừ khi có biện pháp phá vỡ tòa sát trận này, nếu không, cũng chỉ có thể thành thành thật thật dùng phương thức bình thường mở cửa chính ra.
– Ngươi hiểu trận pháp không?
Ngọc Thanh quay đầu hỏi.
– Không hiểu.
Tô Triệt lắc đầu nói:
– Không có thời gian học những thứ này.
Trong Tiên Ngục, cũng không có một người nào, không có một cái nào am hiểu trận pháp. Đây là bởi vì, cả Tu Chân giới, người tu tiên chính thức tinh thông trận pháp, số lượng kia là cực nhỏ.
– Ta cũng không hiểu.
Ngọc Thanh bĩu môi cười.
– Vậy thì…audio truyện ngôn tình
Tô Triệt thông qua thần thức bản thân, quét qua thi thể của sáu tên Dạ Xoa, cũng không có phát hiện chìa khóa cửa chính, nhân tiện nói:
– Này cũng chỉ có thể bạo lực mở ra.
– Ngay từ đầu ta cũng là nghĩ như vậy.
Ngọc Thanh trả lời:
– Bất quá, đã có Vô Cực Môn Thiên Âm ở đây, động tĩnh khi chúng ta cường hành phá trận, rất có thể sẽ kinh động đến nàng, cho nên, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, phá vỡ cửa chính, lấy đi Hắc Diệu Thuỷ Tinh, lập tức rút lui.
– Tốt.
Tô Triệt gật đầu một cái, chuẩn bị động thủ.
Chỉ là, giờ khắc này lại nghe được có người nói ra:
– Không cần phiền toái như vậy, cái cánh cửa này, ta có thể đánh mở.
Tiếng nói ôn nhu, ngữ khí thanh uyển, nghe mà làm cho người ta như tắm gió xuân.
Chỉ là, Tô Triệt lại lạnh run một cái, bởi vì tiếng nói này, rõ ràng chính là nàng…
– Thiên Âm…
Tô Triệt nghẹn ngào mà hô, bất quá, rồi lại kịp thời tỉnh ngộ, xưng hô như vậy rất không thích hợp, nên thêm hai chữ:
– …Sư tổ.
Ngọc Thanh cũng cả kinh, năng lực dò xét đặc thù lập tức khuếch tán ra, nhưng không có phát hiện Thiên Âm ở nơi nào.
Tô Triệt cũng giống như vậy, biết rõ Thiên Âm nàng ở chung quanh, chỉ là, ngay cả năng lực dò xét của lão Hắc, cũng không thể xác định phương vị cụ thể của nàng.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc vỗ đầu, xấu hổ nói:
– Tu Chân Giới có vô số kỳ nhân, xem ra, năng lực dò xét của lão Hắc ta, cũng không phải vạn năng a.
Hôm nay, đầu tiên là gặp ẩn thân thuật của Ngọc Thanh làm cho hắn không có cách nào dò xét, lúc này mới qua không đầy một lát, lại tới một Thiên Âm, liên tiếp hai lần đả kích, đối với lão Hắc mà nói, xác thực là tương đối trầm trọng.
Giờ khắc này, mặc dù Tô Triệt cực kỳ khiếp sợ, nhưng còn có thể bảo trì đủ tỉnh táo, trong nội tâm an ủi:
– Lão Hắc, cái này rất bình thường, theo thực lực chúng ta càng ngày càng cao, người tu tiên tiếp xúc đến cũng là càng ngày càng lợi hại. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, trong Tu Chân giới, ai dám xưng vô địch…
Bên ngoài cửa chính kho hàng, Tô Triệt và Ngọc Thanh tinh tế dò xét, vẫn tìm không ra Thiên Âm ở nơi nào.
Bất quá, cướp bóc Hắc Diệu Thuỷ Tinh của Địa Ma, cũng không tính là chuyện sai gì, Tô Triệt và Ngọc Thanh cũng không phải sợ bị Thiên Âm trừng phạt, cùng lắm thì, bị nàng cướp đi phần nhiều, hai người mình chiếm cơm thừa canh cặn là được.
Mấy hơi qua đi, dáng người ôn nhu của Thiên Âm lặng yên hiện ra ở trước mặt hai người, giống như lăng không hiển hiện ảo ảnh. Bất quá, Tô Triệt cùng Ngọc Thanh phi thường xác định, đây không phải loại pháp thuật ảo ảnh, mà là bản thể của nàng đã đến.
– Thiên Âm sư tổ.
Nàng cũng đã hiện ra, Tô Triệt cùng Ngọc Thanh càng phải thành thành thật thật chào hỏi.
Trên mặt Thiên Âm mang theo nụ cười, tính tình vẫn là rất tốt, nhìn Tô Triệt nhẹ nói:
– Nghe bọn hắn nói, ngươi nuốt Độn Địa đan dẫn đầu rút lui khỏi, chỉ là ta ở động khẩu một mực không có thấy ngươi, ta lo lắng nên tới đây tra nhìn một chút, không nghĩ tới, hai người các ngươi…
Nàng mỉm cười:
– …bị ta bắt được.
Tô Triệt bị nàng nói rất không có ý tứ, vuốt cái mũi nói ra:
– Cảm tạ Tạ Thiên âm sư tổ bảo vệ đệ tử như thế, chỉ là, người tới nơi này, bên động khẩu kia làm sao bây giờ?
– Chút ít Dạ Xoa bên ngoài động kia, đã bị ta cưỡng chế di dời.
Thiên Âm trả lời:
– Ta phái đệ tử Trúc Cơ liên thủ làm phép, cũng có thể ngăn cản Địa Ma trong động lại. Chỉ cần viện binh Địa Ma còn chưa có giết hết, tạm thời không có nguy hiểm gì.
Tô Triệt gật gật đầu, đã liên tưởng đến những hình ảnh theo lời nàng nói kia: ngoài động có hơn một trăm Dạ Xoa, khẳng định lại bị nàng giết chết rất nhiều, còn lại tất cả đều bị dọa chạy; Bởi như vậy, mười mấy đệ tử Trúc Cơ của Vô Cực Môn tụ hợp một chỗ, chỉ là ngăn chặn hơn ba mươi Dạ Xoa cùng mấy trăm đầu Địa Sát trong động, không cho chúng nó thò đầu ra, vẫn là tương đối thoải mái.
Lúc này, chợt nghe Thiên Âm ôn nhu răn dạy:
– Hai người các ngươi cũng thật là to gan, vì chút ít tài vật, lại một mình hành động chạy tới mạo hiểm. Nếu thực xảy ra ngoài ý muốn, Vô Cực Môn hướng quý phái bàn giao như thế nào?
Ngọc Thanh khá lớn gan, mở miệng nói chuyện:
– Thiên Âm sư tổ, chỉ có mấy con Dạ Xoa, ta và sư đệ đủ sức diệt sát, chưa nói tới mạo hiểm.
Ẩn ý những lời này là: chúng ta không có việc gì, ngươi không cần quan tâm, đi bảo vệ đệ tử của Vô Cực Môn các ngươi a.
– Như thế nào?
Thiên Âm quay đầu nhìn hắn:
– Sợ ta cướp đoạt Hắc Diệu Thủy Tinh của ngươi?
Ngọc Thanh cười nhạt một tiếng, dĩ nhiên là chấp nhận.
Chương 235 : Trả lời vấn đề (hạ)
Lúc này Tô Triệt mới cảm giác được, sau khi loại lực lượng kia trong cơ thể Ngọc Thanh sư huynh kích phát ra, hình như hắn trở nên cao điệu hơn rất nhiều, thậm chí lộ ra ngạo nhiên chi tư rõ ràng.
Bất quá, nói đi thì phải nói lại, trước kia thời điểm ở Thiên Huyền Tông, hắn cũng không phải là người hiền lành gì, lúc hắn tức giận, thậm chí có can đảm phân cao thấp cùng chân truyền đệ tử Chân Chân.
Kỳ thật, đảm lượng của Tô Triệt đồng dạng là không kém đi nơi nào, ngày đó tao ngộ Hắc Sát lão quỷ đuổi giết, chẳng những là lên tiếng hát vang, còn dám mắng hắn…
– Được rồi…
Đối mặt Ngọc Thanh chống đối, Thiên Âm dĩ nhiên là không chút tức giận nào, chỉ có điều thoáng nghĩ nghĩ, nhân tiện nói:
– Ta sẽ giúp các ngươi mở ra cửa chính này, cũng sẽ không tranh đoạt một khối Hắc Diệu Thủy Tinh, nhưng mà, hai người các ngươi phải trả lời một vấn đề của ta, không thể nói dối.
Trả lời một vấn đề? Không thể nói dối?
Tô Triệt và Ngọc Thanh liếc nhau một cái, dĩ nhiên là đồng thời lắc đầu.
Tô Triệt nghĩ là: nếu nàng hỏi trên người mình có bảo vật đỉnh cấp hay không, hoặc là bí mật lớn nhất của ngươi là cái gì, các vấn đề mẫn cảm như thế này, nên đáp lại như thế nào?
Nhưng Thiên Âm vẫn không thấy tức giận, cười cười nói:
– Vậy được rồi, có thể cho phép các ngươi nói dối, hơn nữa, mặc dù ta nhìn ra các ngươi đang nói dối, cũng sẽ không làm bất luận trừng phạt gì. Như vậy có thể hay không?
– Nữ nhân này đang mưu đồ cái gì?
Tô Triệt và Ngọc Thanh lòng mang nghi hoặc, liếc nhau một cái, thật sự không nghĩ ra, dụng ý của nàng rốt cuộc là gì.
Bất quá, nàng có được bối phận sư tổ của Vô Cực Môn, tu vi thực lực lại chiếm ưu thế rõ ràng, mặc dù không có bất kỳ ước định gì, chỉ thuận miệng nói ra vấn đề, hai người mình vẫn là phải trả lời.
Đương nhiên, mình có nói dối hay không, đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Vì vậy, lúc này Tô Triệt và Ngọc Thanh mới gật đầu đáp ứng:
– Được rồi.
– Tốt.
Thiên Âm trực tiếp đi tới, Tô Triệt và Ngọc Thanh lập tức mở ra một con đường.
Thiên Âm đi tới trước cửa chính kho hàng, từ đầu đến cuối, cũng không có chú ý tới Xà Nữ cùng Tu La ma thân mà Tô Triệt triệu hoán ra, càng không có để ý tới Ngân Lang cùng khôi lỗi của Ngọc Thanh.
Có lẽ là bởi vì, đã đến cấp độ như nàng, căn bản chướng mắt bảo bối trong mắt Tô Triệt và Ngọc Thanh.
Đạo lý này, giống như là một tên khất cái nhặt được một một đĩnh bạc, tranh thủ thời gian che giấu, e sợ bị người khác phát hiện mình có chút tài phú; Lại chẳng biết rằng, ở trong mắt chút ít phú ông chính thức, một cái đĩnh bạc kia được cho là cái gì, trong nhà có rất nhiều…
Chỉ thấy được, cổ tay Thiên Âm vừa chuyển, bàn tay liền nhiều hơn một miếng Bạch Linh phù, thoạt nhìn, hẳn là chuẩn bị làm linh phù cực phẩm.
Trong nội tâm Tô Triệt và Ngọc Thanh đều khẽ động, bởi vì, đều cảm ứng được không gian ba động khi nàng lấy ra vật phẩm, đến từ một cái nhẫn ở ngón giữa trên tay trái.
– Trữ vật giới chỉ.
Thông thường mà nói, trữ vật thể tích càng nhỏ, không gian bên trong ngược lại sẽ càng lớn; Nghe nói, trong Tu Chân giới, trữ vật giới chỉ phẩm cấp cao nhất, có thể chứa cả một tòa núi lớn.
Bảo vật như vậy, Tô Triệt chỉ gặp qua một lần ở trên tay Chưởng Giáo Chí Tôn Thiên Huyền Tông, ngay cả sư tôn Huyền Cơ Tôn Giả của mình, cũng chỉ là một vòng tay trữ vật mà thôi.
Đương nhiên, Tô Triệt cũng không cảm thấy có cái gì để hâm mộ, không gian của Tiên Ngục của mình càng lớn, phương viên một trăm dặm, vài tòa núi lớn cũng có thể chứa nổi…
Còn nữa, thân phận địa vị và thực lực của mình, mặc dù chiếm được một trữ vật giới chỉ như vậy, đó cũng là không dám đeo. Phỏng chừng đeo không có vài ngày, cũng sẽ bị người cướp đi, ngược lại sẽ bởi vậy mà chọc phải mầm tai vạ.
Lúc này, liền thấy được Thiên Âm liên tục véo động ngón tay ngọc, ba ba ba, đánh vào tấm Bạch Linh phù này vài cái pháp quyết, lập tức, tấm linh phù này tách ra ngũ thải quang hoa, cứ như vậy biến hóa nhanh chóng, đã trở thành một linh phù cực phẩm.
Tô Triệt cùng Ngọc Thanh liếc nhau một cái, trong mắt đồng thời toát ra vẻ kinh ngạc.
– Dễ dàng như vậy, ngắn ngủn như vậy thì chế thành một quả linh phù cực phẩm, năng lực như thế, cho dù là sư tôn có tu vi Kim Đan hậu kỳ, khẳng định cũng không làm được… Thiên Âm này, rốt cuộc là nhân vật nào?
Ngoài khiếp sợ ra, hai người Tô Triệt tiếp tục chú ý động tác của nàng…
Thiên Âm cầm linh phù trong tay, chậm rãi đến gần cửa chính kho hàng, sau đó, ngón trỏ gảy nhẹ, pằng một cái, linh phù dán ở trên cửa. Sau đó, linh phù phóng xạ quang hoa, giống như một cổ thanh tuyền, bị cửa chính hút vào.
Ken két két, một hồi tiếng vang, hai tấm cửa chính của kho hàng trầm trọng vô cùng, chậm rãi mở ra, lộ ra một cái cửa vào tối om.
– Vào đi thôi, động tác nhanh lên.
Thiên Âm quay thân lại, hời hợt nói một câu.
Vụt vụt…
Tô Triệt và Ngọc Thanh biến mất không thấy gì nữa, cùng một chỗ chui vào cửa chính.
Chỉ có hơn mười tức, hai người lại đi ra. Đây là bởi vì, trọng lượng của Hắc Diệu Thủy Tinh nặng hơn hoàng kim rất nhiều, mấy ngàn cân nghe như rất nhiều, kỳ thực chỉ là một đống nhỏ mà thôi.
Tô Triệt và Ngọc Thanh trở ra, cũng không cần tinh tế kiểm kê, tùy tiện vẽ một kéo, chia làm hai phần không sai biệt lắm, đều tự cất kỹ, như vậy là hoàn tất.
– Thiên Âm sư tổ, có vấn đề gì, xin cứ hỏi.
Ngọc Thanh thi lễ nói ra.
Thiên Âm căn bản không có để ý chút ít Hắc Diệu Thủy Tinh vừa rồi kia, giờ phút này, lặng lẽ truyền âm hỏi Ngọc Thanh một câu.
– Không có.
Ngọc Thanh không cần suy nghĩ, lập tức trả lời.
Thiên Âm cũng không có tỏ thái độ gì, trầm ngâm một chút, lại quay đầu nhìn về phía Tô Triệt.
Tô Triệt đã sớm làm xong chuẩn bị tâm lý, không quan tâm nàng hỏi cái gì, thần thái biểu lộ của mình, cũng không thể toát ra chút sơ hở nào…
Lúc này, bên tai truyền đến mật ngữ của Thiên Âm:
– Ta hỏi ngươi, ngươi có từng nhìn thấy một lệnh kỳ kim sắc của Vu tộc, trên mặt có thêu hai chữ Di Tiên hay không.
– Lệnh kỳ Di Tiên.
Trong nội tâm Tô Triệt máy động, nhất là giọt máu huyết của Vu tộc ở tâm thất trái kia, càng bắt đầu có chút run run…
– Hồi bẩm sư tổ, ta chưa từng gặp qua. Bất quá, mấy tháng trước, ta đã từng đi tới Tiểu Di Tiên Cảnh.
Tô Triệt khống chế hết thảy tâm tình trong lòng, thần sắc tự nhiên trả lời.
Chuyện tình đã từng xảy ra ở Tiểu Di Tiên Cảnh, đây là một sự kiện hoàn toàn công khai trong môn phái, mình nói ra cũng chẳng có chuyện gì. Huống hồ, nàng đã đề cập vấn đề có quan hệ tới Di Tiên, nếu mình tận lực giấu diếm kinh nghiệm ở Tiểu Di Tiên Cảnh kia, ngược lại sẽ có vẻ chột dạ, sau này càng làm nàng sinh nghi, còn không bằng chủ động nói ra.
– A?
Thần sắc Thiên Âm khẽ động, tiếp tục truyền âm hỏi:
– Ngươi dĩ nhiên là đệ tử nhập cảnh lần này… Tốt lắm, ở trong Tiểu Di Tiên Cảnh, có từng gặp qua sự vật có quan hệ với lệnh kỳ hay không?