[Audio] Tiên Ngục dịch
Tập 36: Cực độ thất vọng (c176-c180)
❮ sautiếp ❯Chương 176 : Yêu nữ trong hồ (hạ)
Nói đến Tiên phủ, hiện nay Tu Chân Giới đã sớm tuyệt tích, không ai còn biết luyện chế nó như thế nào. Truyền thuyết cho rằng, Tiên phủ cao cấp chẳng những có thể thu nhỏ lại thành trạng thái bỏ túi, tùy thân mang theo, càng có thể là pháp bảo phòng ngự hoặc pháp bảo phi hành, thư thư phục phục ở trong phòng của mình, có thể tùy ý bay lượn,bay khắp Thần Châu.
Bất quá, mặc dù tòa viện trước mắt này là một tòa Tiên phủ chính thức, Tô Triệt cũng không có năng lực thu nó, bởi vì trong sách nói, loại vật này ít nhất phải là Nguyên Anh kỳ, dùng chân nguyên chi lực mới có thể điều khiển cùng thu phục, hiện nay, Tô Triệt vẫn chỉ là một thân chân khí.
Bất kể nói thế nào, vậy cũng phải vào xem một chút, nói không chừng, trong Tiên phủ còn có thể có thu hoạch khác.
Tô Triệt trực tiếp bơi đến tòa lầu ba tầng trong nước, tiếp cận đến cự ly hai mươi trượng, liền phát hiện, cả tòa viện được bao phủ một cái lồng khí cự đại, hình nửa vòng tròn, xuyên thấu qua cái lồng khí này, mặt trong sẽ không có nước .
Bơi tới trước mặt lồng khí, Tô Triệt thử thăm dò sờ soạng lên, bàn tay không hề trở ngại mà xuyên qua dễ dàng. Chỉ là, lại không có một giọt nước nào xuyên qua tầng khí mỏng manh này.
Đương nhiên, loại tình cảnh này đối với người tu tiên mà nói ngược lại chẳng có gì lạ, nếu như tùy thân mang theo một khỏa Tị Thủy Châu, cũng có thể làm được như vậy. Chỉ có điều, Tị Thủy Châu cấp thấp chế tạo nên lồng khí ngăn cách, chỉ có thể bao phủ một người lại, không đạt được quy mô lớn như vậy.
Hô!
Cả người Tô Triệt xuyên thấu qua cái lồng khí, trọng lực đột nhiên thay đổi, vội vàng thi triển khinh thân thuật, lúc này mới bay bổng rơi xuống tầng lầu ba tầng
Trong sân sạch sẽ dị thường, dưới chân, phiến đá bạch ngọc trong suốt, sáng long lanh không nhiễm một hạt bụi, so với mặt bàn trong nhà đại phú hào còn sạch sẽ hơn.
Không đợi Tô Triệt cất bước đi về phía trước, bì bõm, một cái cửa sổ lầu hai đột nhiên mở ra, tiếp theo là một dung nhan tuyệt sắc hiện ra ở trong tầm mắt Tô Triệt.
Một cái cô gái tuyệt sắc, trên người mặc lụa mỏng đứng ở trước cửa sổ, đường cong linh lung, dáng người ẩn ẩn xuyên thấu qua lụa đen, làm cho người ta mơ màng vô hạn.
Nữ tử này thật là vô cùng xinh đẹp, Tô Triệt cho rằng, trong tất cả nữ nhân mình đã từng thấy, đơn thuần ngũ quan diện mạo mà nói, hình như là không ai có thể siêu việt nàng.
– Đương nhiên không ai có thể xinh đẹp hơn nàng.
Lão Hắc quái khang quái điều nói:
– Chủ nhân a, nàng căn bản không phải là người, quả thực chỉ là một con xà yêu. Ôi trời, ngươi không thấy được a, nàng giấu cái đuôi ở dưới cửa sổ, dài hơn ba trượng… cái đuôi nhỏ này của ta, không cách nào so sánh cùng nàng được.
– Xà yêu?
Trong nội tâm Tô Triệt nhảy dựng, nghi ngờ nói:
– Trong Tiểu Di Tiên Cảnh vì sao lại có xà yêu sinh tồn? Đối với Vu tộc mà nói, Nhân Yêu Ma đều là đại địch của bọn hắn, đều là đối đãi ngang nhau mới đúng a.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe xà nữ kia ngữ khí uyển chuyển, tiếng nói như chuông bạc nói ra một phen. Chỉ tiếc, kỷ lý quang quác, Tô Triệt một chữ cũng nghe không hiểu.
– Ngươi nói cái gì?
Tô Triệt ngửa đầu hỏi:
– Ta nghe không hiểu.
– Di?
Con rắn kia mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc, lại chuyển thành ngôn ngữ nhân loại:
– Ngươi rõ ràng là thiếu niên lang Vu tộc, vì cái gì nói ngôn ngữ nhân loại.
Toàn thân cao thấp của Tô Triệt thời thời khắc khắc vờn quanh năng lượng Thanh lưu của hắc thạch, không thể tưởng được, nàng cũng xem mình thành thiếu niên Vu tộc.
Vì vậy, Tô Triệt giải thích nói:
– Ta quả thật có huyết thống Vu tộc. Chỉ là, hiện nay đã không có Vu tộc tồn tại, ta từ nhỏ ở trong thế giới loài người lớn lên, chỉ hiểu được ngôn ngữ nhân loại.
– Trách không được, trách không được.
Xà nữ nhẹ nhàng lẩm bẩm, dùng ngôn ngữ nhân loại lập lại một lần:
– Vu tộc thiếu niên lang, ngươi là tới lấy tính mạng của ta đúng không?
– Cái gì?
Tô Triệt ngược lại là sửng sốt một chút, bởi vì cho tới giờ khắc này, cũng không có thu được lực lượng thủ hộ Thánh Địa truyền đến chỉ lệnh, tự nhiên cũng không rõ ràng, tới đây rốt cuộc là vì cái gì.
– Ngươi không biết sao?
Xà nữ lộ vẻ sầu thảm cười cười, dung nhan ôn nhu rung động lòng người:Truyện Audio
– Ta lại biết rõ vận mệnh của mình, sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ chết trong tay Vu tộc. Ngươi đến, ý nghĩa, ngày này đã đến.
Tô Triệt thoáng tưởng tượng, hỏi dò:
– Nếu như ta giết ngươi, ngươi sẽ phản kháng sao?
– Đương nhiên sẽ phản kháng.
Sắc mặt Xà nữ lạnh lẽo, tiếng nói cất cao:
– Ta bị vây ở chỗ này hơn một nghìn năm, đối với Vu tộc các ngươi, ta tự nhiên là hận thấu xương, mặc dù không chống lại được vận mệnh an bài, nhưng ta cũng muốn…
Nói đến đây, nàng lại “Nha” hét thảm một tiếng, mặt lộ vẻ hoảng sợ cùng vẻ thống khổ, phảng phất bị lực lượng nào đó nhìn không tới sinh sinh cắt đứt lời nói, nội dung đằng sau rốt cuộc nói không nên lời.
Lúc này, lực lượng thủ hộ kia mới truyền vào trong óc Tô Triệt:
– Giết nàng, giết nàng, giết nàng, giết nàng, giết nàng…
Lại là lặp lại không dứt, lải nhải không dứt.
Tô Triệt bị hắn làm phiền cực kỳ không vui, đánh bạo nhìn trời hô:
– Biết rồi, biết rồi, không phải là giết chết nàng ư, ta biết rồi.
Trong đầu lập tức yên tĩnh trở lại, loại sóng tinh thần động kia quả thật đình chỉ.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc thấp giọng mắng:
– Ta liền đoán được, hắn chẳng những trí tuệ thấp, còn là một đồ đê tiện, chủ nhân ngươi không cần quá khách khí đối với nó.
Nói là nói như vậy, nhưng Tô Triệt nào dám mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng bất kính với nó.
Nghe được Tô Triệt kêu gọi đầu hàng, nhưng trong mắt xà nữ lại lộ ra hung quang, hoặc là nói, là biểu lộ ra không cam lòng, không khuất phục, ý chí phản kháng.
– Mặc dù mình phải chết, vậy cũng phải dốc hết khả năng, làm cho hắn cũng phải trả một cái giá lớn.
Giờ phút này, nhưng lão Hắc lại than thở nói:
– Bất quá a chủ nhân, ngươi đáp ứng được quá sảng khoái, chẳng biết rằng, cái xà nữ này rất lợi hại, rất lợi hại a, ngươi không có khả năng giết được nàng. Vẫn là ngẫm lạibảo trụ cái mạng nhỏ của mình như thế nào mới đúng…
Tô Triệt gặp phải khảo nghiệm kế tiếp, chính là giết chết xà nữ có dung nhan tuyệt thế trước mắt này.
Chỉ là, lão Hắc lại nói, cái xà nữ này phi thường lợi hại, cảm giác nàng đồng dạng như Thiên Vật Phong Chân Chân. Nói cách khác, thực lực chẳng khác gì là Trúc Cơ hậu kỳ bình thường.
Tô Triệt vẫn chỉ là giai đoạn Luyện Khí, làm sao có thể chiến thắng đối thủ Trúc Cơ hậu kỳ? Thực lực cách xa to lớn như thế, cái dạng mưu kế thủ đoạn gì cũng không còn tác dụng.
Làm sao bây giờ? Lại là một nan đề nhìn như khó giải bày ra trước mắt.
Vì vậy, Tô Triệt cũng chỉ có thể thử thăm dò, lặng lẽ truyền âm, cho nàng nói ra:
– Ngươi không cần nói gì, trước hãy nghe ta nói, kỳ thật, ta không hề có tâm giết ngươi, cũng giống như ngươi, ta cũng là bị buộc.
Biểu lộ của Xà nữ hơi có chút biến hóa, đôi mi thanh tú có chút chau lên, đương nhiên không chịu tin tưởng lời Tô Triệt nói.
Chương 177 : Công tác tư tưởng
Tô Triệt tiếp tục truyền âm nói ra:
– Ta chỉ là đến tìm kiếm bảo vật, cùng những tầm bảo giả kia đồng dạng, đều là vì nguyên nhân nào đó bị buộc bất đắc dĩ, mới có thể tiến vào Thánh Địa Vu tộc. Cũng có thể nói, ta và ngươi đồng dạng, đều khát vọng có thể còn sống rời khỏi nơi này.
– Ta không tin.
Xà nữ lập tức phản bác, bất quá, nàng cũng là yên lặng không tiếng động truyền âm, nói rõ, tuy trên miệng nàng không tin, nhưng trong nội tâm vẫn còn có chút xúc động.
Tô Triệt tiếp tục nói:
– Kế tiếp, ta cần ngươi xuất ra dũng khí cùng khiêu chiến vận mệnh, hoặc là nói, cầm tánh mạng của mình làm tiền đặt cược, nếu ngươi đánh cuộc thắng, có thể đạt được tự do một lần nữa, còn sống rời khỏi Thánh Địa Vu tộc.
– Đánh cuộc như thế nào?
Xà nữ cười nhạt một tiếng, cảm giác như chuyện hắn nói cho nàng là một chuyện cười.
– Nếu ngươi tin tưởng ta, ta lợi dụng thân phận Vu tộc, mang ngươi đi ra ngoài.
Ngữ khí Tô Triệt bình thản nói:
– Ta là một Vu nhân, ở trong thánh địa Vu tộc này, có được ưu thế mà Nhân Yêu Ma tam tộc không có. Ta có năng lực cùng cơ hội, không phải sao?
Xà nữ khanh khách mà cười, tiếng cười thanh thúy quanh quẩn bốn phương, giống như là âm thanh của tự nhiên, bất quá, nói chuyện vẫn là bảo trì phương thức truyền âm:
– Ta biết rõ ngươi là một Vu nhân, chỉ là, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi, dựa vào cái gì giao vận mệnh cùng tánh mạng của mình vào tay ngươi? Ngươi cho ta là người ngu sao? Mục đích của ngươi, chỉ là vì lừa ta không chống cự, nghển cổ chịu chết mà thôi.
– Đúng vậy, nếu đổi lại là ta, cũng sẽ nghĩ như vậy.
Tô Triệt kiên nhẫn nói ra:
– Như vậy, ngươi cần ta làm như thế nào, mới có thể tin tưởng lập trường của ta và ngươi là giống nhau?
– Rất đơn giản a.
Thần sắc Xà nữ dí dỏm cười nói:
– Ngươi trước tin tưởng ta, giao tánh mạng của ngươi cho ta, có thể chứng minh thành ý của ngươi, ta sẽ lấy ra tín nhiệm đồng dạng trả lại ngươi.
– Vậy không được.
Tô Triệt cũng cười:
– Tình huống chúng ta không giống nhau, ngươi hận ta, nhưng ta không hận ngươi, đúng không?
Xà nữ lệch cái đầu ra cân nhắc một hồi lâu, mới nói:
– Không được, hơn một nghìn năm không nói chuyện với người, đầu óc của ta không quá linh quang, sắp bị ngươi quấn hôn mê… Dù sao, ta chính là không tin ngươi.
Tô Triệt có kiên nhẫn vô hạn, đang định chậm rãi câu thông cùng nàng, lại nghe lão Hắc truyền đến cảnh báo:
– Chủ nhân, trên mặt nước này hơn ba mươi đệ tử tầm bảo, cùng một chỗ bơi xuống.
Xà nữ cũng có cảm ứng, lập tức ngẩng đầu, nhìn phía trên hồ nước.
– Chết tiệt.
Xà nữ nhỏ giọng mắng:
– Hắn vừa muốn bức ta đi giết người.
– Đi thôi, không cần phải đối kháng cùng hắn.
Tô Triệt ấm giọng nói ra.
Xà nữ cúi đầu xuống, thật sâu nhìn xem Tô Triệt…
Trong lúc đó, khuôn mặt nàng đại biến, vô hạn ôn nhu, trong nháy mắt biến thành bộ dáng yêu quái dữ tợn, tuy vẫn là hình người nửa người trên, trên mặt cùng trên ngườilại bao trùm một tầng lân phiến màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, hai cây răng nanh dài nhỏ, cũng tử trong môi đâm đi ra…
Cái bộ dáng này, đã không có một chút quan hệ nào với hai chữ “xinh đẹp”. Trước sau hai hình thái tương phản cực lớn, khiến cho Tô Triệt tắc luỡi không thôi.
– Nha.
Nàng phát ra một tiếng tê minh chói tai, từ trong cửa sổ bay vút lên, thân hình thật dài uốn lượn vặn vẹo, rất nhanh xuyên thấu tầng lồng khí kia, tiến nhập trong hồ nước.
Tiến nhập trong nước, tốc độ của nàng càng nhanh hơn, giống như Giao Long hướng về phía những người tầm bảo đang lặn xuống kia bơi đi…
– Aiiii.
Tô Triệt thở dài một tiếng, mình cũng nói nguyên do không rõ ràng.
Bất quá, nàng đã ly khai, trong viện chỉ còn có Tô Triệt, thừa dịp khe hở này, khẳng định phải đi qua tất cả các gian phòng tìm tòi một phen, nhìn xem có thể có thu hoạch gì hay không.
Tô Triệt trước nhất đã chọn tòa lầu mà xà nữ ở lại, trong nội tâm đoán rằng, nếu như có bảo bối gì, nhất định nàng sẽ sưu tầm cất vào nơi ở của mình.
Đại sảnh lầu một không có gì, gia cụ bài trí đồng dạng đều không có, không thể nghi ngờ, theo thời gian trôi qua, hết thảy gì đó đều đã tiêu tán.
Thang lầu ngược lại là hoàn hảo không tổn hao gì, Tô Triệt cho rằng, thang lầu cùng cả tòa nhà là một thể, cũng là một bộ phận của Tiên phủ, cho nên mới có thể trăm vạn nămbất hủ a.
Lầu hai không có gì…
Lầu ba cũng là không có gì
Cả tòa lầu, vật gì cũng không có, Tô Triệt thất vọng, không khỏi lắc đầu, trong lòng tự nhủ:
– Thời gian kham khổ như vậy, thật sự là không biết, nàng là vượt qua như thế nào? Hơn một nghìn năm ở đây a…
Nắm chặt thời gian, hắn lại đi phòng khác, cũng đều là không có gì, gì cũng không có.
Cuối cùng, tìm được một gian khố phòng, cuối cùng là có chỗ phát hiện.
Vì cái gì nói nó là khố phòng?
Bởi vì căn phòng này chỉ có cửa chính, không có cửa sổ, cửa phòng đóng chặt, đẩy như thế nào cũng đẩy không mở, năng lực dò xét của lão Hắc cũng không thể thẩm thấu đivào. Tô Triệt liền cho rằng, chỉ có khố phòng, mới có thể xếp đặt nghiêm mật như thế.
Ầm ầm…
Phía trên hồ nước, tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, bất quá, không có tạo thành bất luận ảnh hưởng gì đối với tòa viện. Thượng cổ Tiên phủ, há lại là một đám Luyện Khí tu sĩ có thể rung chuyển.
Tô Triệt và lão Hắc chẳng quan tâm giao chiến trên kia, toàn lực ứng phó, nắm chặt thời gian phá giải cửa phòng trước mặt…
Chỉ là, vẫn là câu nói kia, khố phòng của thượng cổ Tiên phủ, há là một tu sĩ Luyện Khí có thể phá giải
Bận việc một thời gian ngắn, đối với cái cửa gỗ nhìn như rất bình thường này, lại không có biện pháp nào mở ra. Tô Triệt cũng không dám quá mức bạo lực, sợ dẫn phát cả tòa Tiên phủ phản kích, mình chỉ là một tiểu nhân vật, khẳng định sẽ không ngừng lăn qua lăn lại.
Lại một lát sau, lão Hắc nhắc nhở:
– Chủ nhân, nàng đã trở lại.
– Ừ.
Tô Triệt thấp giọng lên tiếng, vẫn là ghé vào khe cửa tinh tế nghiên cứu.
Thẳng đến khi xà nữ kia biến trở về dung nhan tuyệt mỹ, trở lại trong sân, đi tới sau lưng Tô Triệt cách đó không xa, hắn cũng không quay đầu lại, tiếp tục nghiên cứu cánh cửa kia.
Xà nữ nhìn thấy bóng lưng Tô Triệt, trong mắt thoáng hiện sát khí, rồi lại tiêu tán rất nhanh, cũng không biết nàng là nghĩ như thế nào, chỉ là nhẹ nói nói:
– Ta ở trong này hơn một nghìn năm, cũng không có thể mở ra cánh cửa này.
Tô Triệt cũng không có quay đầu lại, chỉ là trầm giọng hỏi:
– Giết hết bọn họ rồi sao?
– Không có.
Xà nữ nhàn nhạt trả lời:
– Quá nhiều người, thoáng cái giết không nổi, bị bọn họ chạy thoát hơn phân nửa.
Lại bận việc trong chốc lát, cuối cùng Tô Triệt tạm thời buông tha cho cánh cửa này, thở ra một hơi dài, quay đầu trở lại truyền âm nói ra:
– Tốt lắm, tiếp tục thương lượng chuyện tình của chúng ta một chút a.
– Có cái gì để nói.
Mục quang Xà nữ thê lương nói:
– Còn không phải là vô lực chống cự một phen, cuối cùng nhất cũng là bị ngươi giết chết sao.
Chương 178 : Cực độ thất vọng (thượng)
Sở dĩ nàng có thể nói như vậy, đó là bởi vì, toàn thân Tô Triệt bao phủ Thanh lưu của hắc thạch, nàng căn bản nhìn không thấu tu vi thực lực của Tô Triệt, chỉ có thể thuận theo tư duy quán tính mà kết luận, bất kỳ một người có huyết thống Vu tộc nào, cũng có thể thoải mái giết chết mình.
Mặc dù, hắn còn là một thiếu niên lang Vu tộc.
– Vì sao phải bi quan như thế.
Tô Triệt khuyên bảo nói:
– Nếu ta thật sự muốn giết ngươi, đã sớm động thủ, cần gì còn phải phí miệng lưỡi với ngươi như vậy? Sao ngươi không nghe ta khuyên bảo ?
– Ai biết ngươi là loại mục đích nào.
Xà nữ hừ nhẹ nói:
– Làm không tốt, ngươi đây là cố ý đùa bỡn du hí, trêu đùa ta như một niềm vui thú.
– Thôi đi.
Tô Triệt phản bác nói:
– Khi nào thì ngươi nghe nói qua, Vu nhân sẽ có chuyện lịch sự tao nhã, rãnh rỗi như vậy, đùa bỡn với ngươi, đây là tính cách của Vu nhân sao?
– Hừ, biết đâu ngươi là Vu tộc biến thái.
Xà nữ hừ nhẹ một tiếng, thể hiện ra một mặt cực kỳ cố chấp, nhỏ giọng thầm nói:
– Rõ ràng là một Vu tộc, lại không thích chiến đấu, yêu mến dong dài.
Tô Triệt bất đắc dĩ trở mình khinh khỉnh, trong lòng tự nhủ: ngươi mới biến thái, bị nhốt hơn một nghìn năm, không biến thái mới là lạ…
Đương nhiên, nghĩ chỉ là nghĩ, không có khả năng nói ra để kích thích nàng, còn phải kiên nhẫn khuyên bảo:
– Nói ta có tâm tình du hí, cái thanh âm kia luôn thúc giục ta giết chết ngươi, ta một mực chịu đựng, trong nội tâm gấp đến độ muốn chết, nào có công phu du hí cùng ngươi.
Nâng lên “cái thanh âm kia”, thần sắc xà nữ khẽ giật mình, lúc này mới ý thức tới, thật sự có khả năng Tô Triệt không phải trêu đùa mình. Những năm gần đây, mình bởi vì “cái thanh âm kia” có thể nói là nhận hết tra tấn, so với ai khác đều tinh tường, lời của nó là đáng sợ như thế nào…
– Ngươi thật sự không muốn giết ta?
Xà nữ trịnh trọng mà hỏi thăm.
– Đương nhiên.
Tô Triệt cũng là ngữ khí rất nặng đáp:
– Nếu như là lừa ngươi, vậy hãy để cho ta vĩnh viễn đều không thành được Đại Vu.
Loại lời thề này, đối Vu tộc mà nói, thật đúng là đủ nặng. Vu tộc hiếu chiến, cũng không phải bọn họ trời sinh điên cuồng, mà là khát vọng đối với thực lực vĩnh viễn không chừng mực, cho dù là một nam tính Vu tộc tầm thường, cũng sẽ không dễ dàng phát ra loại lời thề này.
Thần sắc Xà nữ do dự, hơi có chút tin tưởng Tô Triệt.
Cảm giác nàng hơi có tâm động, Tô Triệt rèn sắt khi còn nóng nói:
– Nếu như hai ta đổi chỗ mà giải quyết, ta tuyệt đối nguyện ý mạo hiểm đánh cuộc một lần. Nếu là thắng, đó chính là biển rộng thiên không, tự do tự tại. Nếu như thua cuộc, bất quá cũng chỉ chết sớm chết muộn mà thôi. Nếu ngươi không tin ta, vẫn là lựa chọn ở lại chỗ này, sớm muộn gì cũng chết trên tay người Vu tộc.
– A?
Xà nữ giật mình, hỏi tới:
– Lời này của ngươi ý tứ là, mặc dù ta không đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi cũng sẽ không giết ta?
– Đúng vậy.
Tô Triệt nghiêm mặt trả lời:
– Mặc dù ta là một Vu nhân, nhưng mà từ nhỏ sinh ra trong một gia đình vô cùng ấm áp, ta có nguyên tắc xử sự của ta, quyết không thể tùy ý sát hại một sinh linh cùng ta không oán không cừu.
Lời nói này, mặc dù có chút hiềm nghi tô đẹp cho mình, bất quá, Tô Triệt tự nhận là ở trong hoàn cảnh Tu Chân Giới cạnh tranh tàn khốc này, mình cũng tính là một người giảng đạo lý, giảng nguyên tắc.
– Ta…
Xà nữ đầy bụng do dự, mặc cho Tô Triệt nói rất dễ nghe, bất quá nghĩ lại, làm sao chịu đơn giản tín nhiệm một người xa lạ, cam tâm tình nguyện giao tánh mạng của mình cho hắn.
– Giết nàng, giết nàng, giết nàng, giết nàng, giết nàng, giết nàng…
Trong lúc đó, loại sóng tinh thần kia lại lần nữa chui vào trong óc Tô Triệt, rất hiển nhiên, nó đã không nhịn được, lúc này thanh âm thúc giục, tần suất dồn dập hơn rất nhiều, giống như là từng đạo tinh thần xua đuổi lấy Tô Triệt.
Trong đầu lại vang lên tiếng thúc giục lần nữa, Tô Triệt đương nhiên là rất là sốt ruột, chỉ là, muốn thuyết phục xà nữ này, xác thực không phải là một chuyện dễ dàng.
Ngược lại cũng không thể trách nàng cố chấp, dù sao cũng là sinh tử đại sự, ai cũng sẽ không dễ tin người, hơn nữa là một người tới để giết mình.
– Aiiii.
Tô Triệt thở dài một tiếng, truyền âm đối với nàng nói:
– Hắn lại đang thúc giục ta.
– Vậy ngươi động thủ đi.
Những lời này, xà nữ nói hơi có chút lo lắng bất an.
Tuy bị nhốt hơn một nghìn năm, nhưng nàng vẫn không muốn chết, nói đùa, có ai đang sống mà nguyện ý chết chứ. Hơn nữa trong tiềm thức của nàng, vẫn cho rằng Tô Triệt là một thiếu niên Vu tộc, nếu thực là động thủ, giết chết mình hẳn là rất dễ dàng.
Dũng sĩ Vu tộc trưởng thành có thể biến thân làm cự nhân trăm trượng; nam hài vị thành niên nếu như biến thân, cũng có thể biến thân thành cự nhân cao vài chục trượng,bóp chết một tiểu xà dài mấy trượng, còn là rất dễ dàng.
– Tính…
Tô Triệt dậm chân, mặt mũi tràn đầy tức giận:
– Kết thúc lần lịch lãm rèn luyện không thành này, ta nhiều lắm là bị roi da trừng phạt; ngươi a ngươi, đợi Vu nhân kế tiếp bóp chết a.
Dứt lời, Tô Triệt bước nhanh mà đi, không hề liếc nhìn nàng một cái.
Đương nhiên, đây chỉ là Tô Triệt lạt mềm buộc chặt, nếu như nàng còn không động tâm, này cũng chỉ có thể chọn dùng một phương pháp khác…
Đúng, còn có một phương pháp khác, Tô Triệt cho rằng, mình còn chưa đến bước cuối cùng, thì quyết không thể dùng nó.
– Đợi một chút…
May mắn, nàngvẫn là gọi Tô Triệt lại.
Xà nữ sâu kín truyền âm nói ra:
– Ta không muốn chết, chỉ là, càng không muốn lại bị nhốt một ngàn năm, nếu không phải tín ngưỡng của tộc ta không cho phép tự sát, ta đã sớm…
Tô Triệt không quay đầu lại, yên lặng nghe nàng nói, đồng thời, trong đầu vẫn không ngừng truyền tới thanh âm “Giết chết nàng, giết chết nàng”.
Nàng tiếp tục nói:
– Nếu như, lời của ngươi đều là đang dối gạt ta, cuối cùng là muốn đoạt đi tánh mạng của ta, ta liền cầu ngươi một sự kiện, có thể chứ?
– Lập lại lần nữa, ta sẽ không giết ngươi.
Tô Triệt truyền âm trả lời.
– Không.
Xà nữ ngắt lời nói:
– Ngươi hãy nghe ta nói, mặc kệ như thế nào, ngươi trước đáp ứng, nếu như ta chết, phiền toái ngươi đem tro cốt của ta vung đến dưới chân núi Mộ Loan, nơi đó là cố hương của ta, địa phương ta sinh ra, ta hi vọng, linh hồn của mình có thể trở lại tới đó.
– Hảo, ta đáp ứng, nhưng vẫn là muốn nói, ta sẽ không giết ngươi.
Tô Triệt chém đinh chặt sắt trả lời.
– Được rồi.
Xà nữ chậm rãi nhắm mắt lại, nói khẽ:
– Ngươi muốn làm như thế nào, tùy tiện a.
Nếu như không nhìn đuôi rắn to và dài của nàng, chỉ nhìn nửa người trên mỹ diệu động lòng người kia, giờ phút này bộ dáng nhu nhược yếu đuối đó, thật đúng là làm cho tim người đập thình thịch…
Cũng may, Tô Triệt lang tâm như sắt, luôn luôn không vì nữ sắc mà thay đổi, giờ phút này chỉ truyền âm nói ra:
– Ta muốn ngươi phong bế tất cả giác quan, ngươi giả bộ hôn mê, té ngã trên đất, trên tâm lý không chống cự là được. Ngươi có thể tiếp nhận không?
Chương 179 : Cực độ thất vọng (hạ)
– Ta nói rồi, tất cả tùy ngươi.
Mí mắt nàng hơi mở, nhàn nhạt nhìn hắn nói.
– Hảo.
Tô Triệt đứng ở chỗ cũ, hướng về phía nàng hô to một tiếng:
– Định.
Trong nội tâm Xà nữ kỳ quái, cảm giác được trạng thái của mình cực kỳ bình thường, thế mới biết, một tiếng “Định” này của hắn chỉ do gạt người, chỉ là làm cho “cái thanh âm kia” xem.
Sau đó, Tô Triệt vượt lên trước vài bước, đi vào phía sau của nàng, đưa tay một chưởng, nhìn như hung ác, chính thức tiếp xúc đến cái ót của xà nữ, động tĩnh tuy lớn, nhưng lại không chút đau nhức nào.
Xà nữ còn có chút không quá tình nguyện vặn vẹo đuôi hai cái, lúc này mới giả bộ như té ngã trên đất, sau đó, lại nghe Tô Triệt truyền âm:
– Ta muốn dùng hỏa thiêu ngươi, hỏa này cũng chỉ là làm cho người khác xem, đốt không đau ngươi.
– Đến đây đi.
Đến hiện tại, xà nữ cũng sinh lòng hiếu kỳ, âm thầm chờ mong , rốt cuộc muốn nhìn xem, hắn còn có thể làm ra cái dạng mánh khóe gì.
Hô ~~~
Tô Triệt phun ra một đoàn hỏa diễm, còn có khói đen nồng đậm, thi triển Chướng Nhãn pháp lần nữa.
Lại nói tiếp, trí tuệ của lực lượng thủ hộ Thánh Địa có hạn mới tin tưởng, dùng thủ pháp vụng về như thế cũng có thể lừa qua hắn. Dù sao ở trong thần điện kia cũng đã thành công qua lần thứ nhất, Tô Triệt cho rằng, lúc này đây cũng có thể như thế.
Cảm giác được hỏa hậu không sai biệt lắm, Tô Triệt lần nữa truyền âm cho nàng:
– Trong nội tâm không cần phải chống cự, ta muốn thu ngươi vào trong pháp bảo.
Xà nữ vô thanh vô tức, vẫn không nhúc nhích, rõ ràng đều là tín nhiệm, mặc cho Tô Triệt buông tay mà làm.
Bá.
Xà nữ biến mất.
Tô Triệt hét lớn một tiếng, hướng vị trí nàng biến mất vỗ một chưởng, chấn lên bụi đất đầy trời, trên thực tế, đều là tro bụi từ trong Tiên Ngục vung ra mà thôi.
– Có thể lừa gạt được hắn hay không?
Biểu diễn xong, Tô Triệt âm thầm khẩn trương…
Lẳng lặng trong chốc lát, không có sự tình đặc thù gì phát sinh, lúc này Tô Triệt mới thoáng yên tâm một ít.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc đã đứng ở trước mặt xà nữ, hắc hắc nói:
– Uy, mỹ nữ, có thể đứng lên.
Xà nữ sâu kín bò lên, chợt nhìn thấy bộ dạng lão Hắc, nàng là yêu quái mà cũng giật nảy mình.
– Ngươi, ngươi là…
Đuôi rắn chúi xuống, nàng liền lui về phía sau hơn mười trượng.
– Đừng sợ.
Lão Hắc nhếch miệng cười nói:
– Ta là quản gia của tiểu thế giới này, cũng có thể nói là một đội trưởng nhà lao, từ nay về sau, chúng ta sẽ là bằng hữu, ngươi phải ở lại chỗ này một thời gian ngắn.
– Quản gia? Đội trưởng nhà lao?
Xà nữ đầy bụng nghi hoặc, trong lúc nhất thời, nhất định là không rõ ràng tình huống lắm.
– Nhìn khắp nơi một chút xem.
Lão Hắc khoát tay áo, phi thường lớn tiếng nói:
– Trong này diện tích không lớn, phương viên khoảng một trăm dặm, bất quá, ta cho rằng, rất nhanh sẽ càng lớn hơn… Hơn nữa, ngươi trong này tuyệt đối sẽ không tịch mịch, có rất nhiều người có thể nói chuyện cùng ngươi…
Kế tiếp, lão Hắc dùng thân phận một người chủ nhân, dẫn xà nữ đi dạo khắp nơi, chỉ là nói cho nàng biết, nơi này là một thế giới pháp bảo cao cấp, cũng không có đề cập chỗ thần kỳ của bảo tháp Tiên Ngục.
Đối với loại thuyết pháp trong thế giới Pháp bảo này, xà nữ cũng không phải cảm thấy kỳ quái, nói như vậy, không gian pháp bảo cấp linh bảo, có thể tự thành một không gian độc lập. Tuy Linh bảo trân quý, lại cũng không phải kinh thế hãi tục cỡ nào.
Nàng chỉ là đoán rằng, cái pháp bảo không gian này, tối thiểu nhất cũng là một linh bảo cực phẩm, nếu không, không gian bên trong không có khả năng lớn như vậy.
Phải nói là, xà nữ cũng không phải phạm nhân trong Tiên Ngục, cho nên thái độ của lão Hắc đối với nàng phi thường hiền lành, cũng biết, đợi thời điểm thỏa đáng, chủ nhân nhất định sẽ thả nàng ra.
Tính cách của chủ nhân, lão Hắc không hiểu thì chẳng ai hiểu nữa, thà rằng mạo hiểm ở phương diện khác, cũng nhất quyết tuân thủ hứa hẹn, cho xà nữ được tự do.
Lúc này, Tô Triệt lại chẳng quan tâm đến xà nữ trong Tiên Ngục, mà là đi tới trước Tiên khố phòng phủ kia, vẫn là chưa từ bỏ ý định muốn mở nó ra, hắn cảm giác, cảm thấy bên trong chắc chắn có bảo vật.
Nghiên cứu hơn nửa ngày, vẫn không thể nào mở cánh cửa gỗ này ra, rơi vào đường cùng, Tô Triệt nhìn trời hô:
– Ban thưởng ta, ban thưởng ta, ban thưởng ta, ban thưởng ta, ban thưởng ta…
Tô Triệt làm như vậy là muốn thử xem có thể câu thông cùng hắn hay không, kỳ thật, cũng mang theo chút ít tâm lý trả thù: ngươi luôn thúc giục ta như vậy, ta cũng nói lại cho ngươi.
Chỉ là, nói mấy chục lần, cũng không có được hắn hồi âm.
Tô Triệt lo lắng trí tuệ hắn có hạn, nghĩ không ra hẳn là ban thưởng cho mình cái dạng gì, liền vỗ cánh cửa này hô:
– Cái này là được, giúp ta mở nó ra.
Vừa dứt lời, pằng, cửa mở.
Không chỉ là mở cửa, cả phiến cửa gỗ đột nhiên thu nhỏ lại, lại biến thành một mộc phù màu nâu lớn bằng bàn tay, trên mặt mơ hồ có thể chứng kiến một chữ “Trấn”.
– Biến thành một cái mộc phù?
Tô Triệt nắm mộc phù ở trong tay, tạm thời chẳng quan tâm nghiên cứu hắn, một bước nhảy vào trong phòng, lập tức…
Thất vọng.
Vô cùng thất vọng.
Thất vọng cực độ.
Trong phòng không có gì, dĩ nhiên là không có gì cả.
– Chết tiệt, nhất định là bị người lấy sạch.
Trong nội tâm Tô Triệt ảo não:
– Vài trăm vạn năm trước, đã bị những Vu tộc kia chuyển không.
Giờ khắc này, Tô Triệt rất là hối hận, sớm biết như vậy, cũng đừng có hỏi một phần thưởng như vậy.
– Aii.
Thở dài một tiếng, Tô Triệt nhìn chằm chằm vào mộc phù trong tay, trong lòng tự nhủ:
– Thứ này có làm được cái gì, đáng giá sao?
Mộc phù màu nâu, trọng lượng rất nhẹ, trên mặt có khắc một chữ “Trấn”, phảng phất là đã trải qua tuế nguyệt ma luyện, nhạt nhẽo đến độ sắp không thấy rõ. Một vật như vậy, ném đến ven đường cũng không nhất định có người nhặt.
Bất quá, Tô Triệt cảm thấy, nếu nó là cửa chính của khố phòng Tiên phủ, tất nhiên có tác dụng nhất định. Tối thiểu nhất, có thể làm cho mình, lão Hắc cùng xà nữ, đều thúc thủ vô sách đối với nó.
– Vậy thì giữ đi.
Tô Triệt tiện tay cất nó vào túi càn khôn, thậm chí cũng không có đưa vào Tiên Ngục, rõ ràng, đối với cái này không quá coi trọng.
– Lần ban thưởng này, thật là có hại.
Mang theo cảm xúc hối tiếc, Tô Triệt đang định rời đi khỏi nơi đây, mới vừa đi hai bước, liền gặp được một vật thể từ trên trời rơi xuống, pằng một tiếng, đâm vào trong phiến đá bạch ngọc dưới mặt đất.
Tập trung nhìn vào, lại là một thanh chiến phủ ngăm đen, tạo hình xưa cũ mà đơn giản, rõ ràng chính là phong cách của Vu tộc.
– Vu tộc chiến phủ?
Tô Triệt đi ra phía trước, dùng đủ khí lực, mới có thể lấy chiến phủ từ trong lòng đất ra.
Thanh chiến phủ này cũng không lớn, nhưng phân lượng lại rất nặng, bộ dạng ước chừng năm sáu ngàn cân, chỉ bằng lực lượng thân thể, Tô Triệt nhất định là cầm không được, phải vận chuyển chân khí, mới có thể giơ nó lên.
– Chẳng lẽ, đây mới là phần thưởng hắn cho ta
Chương 180 : Rừng rậm (thượng)
Trong nội tâm Tô Triệt phán đoán:
– Trước đó lần thứ nhất thông qua khảo nghiệm, để cho ta ngâm trong chất lỏng màu xám, đoán chừng là vì tăng lên năng lực biến thân của Vu tộc; Lúc này đây, thì là một thanh chiến phủ, ban cho Vu nhân một vũ khí nên có…Vạn Tộc Chi Kiếp Tác phẩm liên tục 3 tháng liền top 1 Qidian.tác giả có viết khá rõ: “Ta là cái này chư thiên vạn tộc kiếp!
Vũ khí Vu tộc, vì phối hợp biến thân mà sử dụng, cũng có thể biến hóa lớn nhỏ, nhưng mà, nó không phải là pháp bảo, chỉ có thể coi là vũ khí, ngoại trừ đặc tính vô kiên bất tồi, cực kỳ chắc chắn, phương diện khác, thì không có công năng phụ gia gì.
Bất quá, đơn thuần là vô kiên bất tồi này, cũng đã rất trân quý, Tô Triệt thoáng vui vẻ, nhiều ít đền bù tâm tình thất vọng vừa rồi.
– Có chút thời khắc, một thanh vũ khí như vậy, nói không chừng có thể tạo được tác dụng rất trọng yếu.
Vừa mới cất thanh chiến phủ vào trong Tiên Ngục, trong đầu đã nhận được bức bản đồ thứ ba mà nó gửi đến, xem ra, lộ trình thiếu niên Vu tộc lịch lãm, hay là phải tiếp tục nữa.
Chỉ là, Tô Triệt lại không muốn tiếp tục, cũng không dám tiếp tục nữa.
– Thật sự không dám lại tiếp tục nữa.
Trong nội tâm Tô Triệt nói ra:
– Lão Hắc, ngươi xem a, lần đầu tiên khảo nghiệm là giết chết hơn mười tu sĩ nhân loại thực lực ngang với ta; Lần thứ hai khảo nghiệm, là bảo ta giết chết một Yêu Tộc tương đương với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Khảo nghiệm thứ ba, xem chừng, đối tượng mà ta phải giết chết, có thể chính là một Ma tộc Kim Đan kỳ…
– Đúng vậy, chủ nhân, ta cũng nghĩ như vậy.
Lão Hắc đồng ý nói:
– Nhân Yêu Ma tam tộc đều là đại địch của Vu tộc, một thiếu niên Vu tộc lịch lãm rèn luyện, con mồi Nhân Yêu Ma tam tộc sẽ không thể thiếu khuyết, khó khăn cũng sẽ càng lúc càng lớn. Tiếp theo, ra tới một Ma tộc Kim Đan kỳ, chúng ta nhất định sẽ chết chắc.
– Không thể đi, thật sự không thể đi.
Tô Triệt xoay người đi vào lầu chính Tiên phủ, ngồi xuống trên một cái ghế trong đại sảnh, cũng không nóng nảy khởi hành, trước dưỡng tốt tinh thần rồi nói sau. Huống hồ, thời điểm ở trong Thần điện, đã từng bị ba đệ tử Huyền Sát Tông liên thủ đánh trúng, thương thế ngay lúc đó cũng chỉ là tạm thời áp chế xuống, tối thiểu nhất cũng phải tu dưỡng một đêm mới có thể khỏi hẳn.
Trong Tiểu Di Tiên Cảnh, đồng dạng tồn tại ban ngày và đêm tối, Tô Triệt nghỉ ngơi một đêm, thương thế đã khôi phục hoàn toàn, trời sáng ngày thứ hai mới rời khỏi tòa Tiên phủ.
Y theo địa đồ chỉ thị, hẳn phải đi tới trước một ngọn núi lửa, chỉ là, Tô Triệt thoáng chếch lộ tuyến đi, chạy tới một mảnh rừng rậm cách núi lửa hơn mười dặm.
Mặc dù không muốn đối mặt khảo nghiệm lịch lãm tiếp theo, nhưng Tô Triệt cũng không dám hiển nhiên chống lại cùng “Hắn”, cũng không dám đi ngược lại mũi tên chỉ thị trên bản đồ, bởi vậy, nên lựa chọn cánh rừng rậm phụ cận núi lửa này để thử thời vận.
Kinh nghiệm tâm đắc mà tiền nhân lưu truyền tới nay còn có một câu: gặp rừng chớ vào.
Ý là, trong Tiểu Di Tiên Cảnh, địa phương có thực vật rậm rạp, nhất định không nên đi vào, bởi vì, rất nhiều thực vật kỳ kỳ quái quái, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, đều là vô cùng nguy hiểm, tùy tiện một cây hoa nhỏ cỏ nhỏ không ngờ, cũng có thể cướp đi tánh mạng một người.
Nhưng mà Tô Triệt cho rằng, mình có Thanh lưu của hắc thạch bảo vệ, không sợ nhất chính là những nơi có thực vật. Huống hồ, từ khi bước chân vào Tu Chân Giới đến nay, kết xuống duyên phận lớn lao cùng thực vật. Cho nên, người khác không dám đi vào rừng rậm, nhưng mình lại có thể đánh bạo chui vào.
Tiến vào cánh rừng rậm này hơn một canh giờ, xác thực gặp phải một ít thực vật kỳ lạ, bất quá, thái độ chúng nó đều biểu hiện ra cực kỳ hữu hảo, Tô Triệt đi ngang qua chúng nó, một ít cành lá, nhánh cỏ gì đó, như là từng bàn tay nhỏ bé, đều muốn vuốt ve nhẹ nhàng trên người Tô Triệt…
Thậm chí Tô Triệt có thể loáng thoáng cảm ứng được một loại cảm xúc khoái hoạt, giống như là bằng hữu tốt nhất trong nhà đến đây, làm cho mình thoải mái không thôi.
Này trong đó, một khi gặp thực vật uể oải không phấn chấn, có dấu hiệu héo rũ, Tô Triệt còn có thể quán thâu cho chúng nó một chút sinh mệnh lực, giống như Linh thảo Y sư của Tiểu Di Tiên Cảnh. Lần này, khắp rừng rậm phảng phất đều vui sướng lên…
Bị loại hào khí vui sướng này nhuộm lấy, Tô Triệt lại quên mục đích tới đây, không ngừng xuyên qua trong rừng rậm, gặp thực vật sinh bệnh sẽ ra tay cứu trị, hồn nhiên xem nhẹ thời gian trôi qua…
Một ngày, cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua, thẳng đến khi bóng đêm hàng lâm, lúc này tâm tình của Tô Triệt mới bình tĩnh lại.
– Chủ nhân, tiêu hao không ít sinh mệnh lực a, nuốt gần một trăm Thiên Ma cấp thấp…
Lão Hắc rất là đau lòng nhắc nhở.
Nhưng mà ở ban ngày, vì không muốn làm cho chủ nhân mất hứng, lão Hắc ngược lại một mực không có lên tiếng, chỉ là yên lặng thực hiện chức trách của hắn, không ngừng thôn phệ Thiên Ma, chuyển hóa thành sinh mệnh lực cung cấp cho Tô Triệt.
– Không quan hệ.
Tô Triệt nằm ở trên tán cây một cây đại thụ, nhìn lên bầu trời đêm màu xanh đậm của Tiểu Di Tiên Cảnh, lầm bầm lầu bầu thấp giọng nói ra:
– Bước vào Tu Chân Giới đến nay, đây là một ngày ta buông lỏng nhất, cảm giác cánh rừng rậm này cho ta, đáng giá.
Nói xong câu đó, Tô Triệt dĩ nhiên là khép hai mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Chỉ chốc lát sau, tán cây khỏa đại thụ này đột nhiên khép lại, lá cây rộng lớn tựa như chăn bông mềm mại, nhẹ nhàng đắp lên cho hắn.
Một đêm này, Tô Triệt ngủ rất an tâm, thậm chí mơ tới trấn khai thác đá, mơ tới bàn tay nhỏ bé ấm áp của thê tử, ở trên trán của mình nhẹ nhàng đùa nghịch…
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Triệt tính toán cáo biệt cánh rừng rậm này, mặc dù không có tìm được bảo vật, nhưng cũng không có tiếc nuối.
Chỉ là, lúc đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên đã nhận được một loại tinh thần ba động như có như không xẹt qua bên người, rất nhỏ bé, một loại cảm giác rất nhu hòa.
Là ảo giác sao?
– Không, không phải là ảo giác.
Lão Hắc đưa cho đáp án xác thực:
– Vừa rồi, quả thật có một đạo sóng tinh thần động từ vị trí trong rừng rậm truyền tới, như là đang kêu gọi chủ nhân…
Đang nói, lại là một đạo sóng tinh thần truyền tới, giống như mặt hồ rung động, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, một đạo tiếp nối một đạo…
– Đi xem.
Tô Triệt không chút do dự đi sâu vào trong rừng rậm, trên trực giác cho rằng, cánh rừng rậm này cho mình cảm giác ấm áp như thân nhân, vậy sẽ không có đồ vật gì đó có thể xúc phạm tới mình.
Tốc độ đi về phía trước của Tô Triệt rất nhanh, bởi vì ven đường, tất cả thực vật đều lắc lư cành lá chủ động né tránh, tự động mở rộng một con đường nhỏ thẳng tắp trong rừng.
Rất nhanh, Tô Triệt liền đi tới trước mặt một gốc cây đại thụ che trời, tán cây cự đại, cơ hồ ngẩng đầu có thể nhìn thấy tất cả thiên không bị nó che chắn.
– Chính là nó sao?
Tô Triệt cảm giác được, chính cái cây đại thụ này triệu hoán mình.
Rầm a.
Một nhánh cây thô to, giống như cánh tay cự nhân từ trong tán cây rủ xuống, vừa vặn rơi xuống trước người Tô Triệt.