1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Thông Thiên Chi Lộ dịch
  4. Tập 3: Ngươi đúng là cầm thú – Vọng khí thuật (c21-c30)

[Audio] Thông Thiên Chi Lộ dịch

Tập 3: Ngươi đúng là cầm thú – Vọng khí thuật (c21-c30)

❮ prev

Chương 21 : Ngươi đúng là cầm thú

Tiếng kinh hô vang lên, là của Nam Cung Vũ Tinh phát ra, tiếng đó là tiếng động đùng đục tựa hồ thuật pháp giáng trúng mình.

Ngụy Tác có hồ theo ý thức móc dạ minh châu trong ngực áo ra.

Dạ minh châu sáng lên quang hoa nhu hòa, nhìn kỹ lại cảnh tượng trong nham động, gã lại hít một hơi khí lạnh.

Lâm Đạo Nhất vốn đứng cách gã không xa, hiện tại lại đứng gần cây Băng vụ quả, nhìn Nam Cung Vũ Tinh cùng anh em họ Diệp với ánh mắt đồng tình, còn Nam Cung Vũ Tinh vốn đứng cách gã giờ lại lui về cạnh gã, sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng rỉ máu, xem ra thụ thương không nhẹ, lớp giáp bó sát màu đỏ trên mình nàng xuất hiện mấy vết rách, một vết còn sát với ngực, từ vị trí Ngụy Tác có thể nhìn rõ nửa quả tuyết lê tròn xoe trắng ngần dưới lớp áo bó màu trắng, kiểu nửa kín nửa hở đó càng kích thích nam nhân, thành thử một chỗ trên cơ thể gã lập tức phản ứng.

“Lâm Đạo Nhất, việc gì thế hả?” Diệp Tiêu Chính thật thà, đứng ngẩn ra đó nhìn Lâm Đạo Nhất và Nam Cung Vũ Tinh, nhất thời không hiểu gì.

“Còn việc gì nữa, không phải quá rõ rồi sao? Cướp của nhau mà thôi.” Ngụy Tác vừa dồn chân nguyên vào Linh thiên ngọc bội vừa dạy bảo Diệp Tiêu Chính.

“Lâm Đạo Nhất, ngươi dám làm thế hả? Dù ngươi nắm chắc đối phó được bọn ta, lẽ nào ngươi không sợ Thiết Sách truy sát liên tục hả?” Cùng lúc, giọng Nam Cung Vũ Tinh băng lãnh vang lên.

“Khí thế được lắm nhưng thế không phải thừa lời sao? Người ta sợ thì đã không làm thế.” Ngụy Tác vừa lén liếc vùng trắng tròn trong nhuyễn giáp của Nam Cung Vũ Tinh vừa thở dài. Cả năm gã mới một, hai lần cùng người ta liên thủ săn quái thú, không ngờ lần này mới đáp ứng đã gặp chuyện.

“Lâm Đạo Nhất, ngươi dám làm thế hả?” Diệp Tiêu Chính lúc đó mới kịp phản ứng, gầm lên giận dữ.

“Của ta chỉ là đồ mô phỏng linh cấp pháp bảo, uy lực không bằng mảnh vỡ pháp bảo của ngươi, bất quá cần đồn chân nguyên thì có thể sử dụng liên tục.” Lâm Đạo Nhất ngó lơ Diệp Tiêu Chính, thản nhiên nói với Nam Cung Vũ Tinh, “Hiện tại với mức độ tổn hại kinh mạch của ngươi, dù có thể phát thuật pháp, tối đa chỉ tương đương với tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng nhỉ? Về phần Thiết Sách, tuy lợi hại, nhưng chỉ cần ta giết hết các ngươi, lúc đó dù chúng phát hiện, muốn mắt ta thì ta đã ở đâu đó rồi. Thiên Huyền đại lục rộng như thế, tổ chức như Thiết Sách e rằng không bắt được ta?”

“Lâm Đạo Nhất, bọn ta tin ngươi mà ngươi lại vì mấy thứ đó mà đối phó bọn ta!” Thấy Lâm Đạo Nhất tự đắc, coi họ như người đã chết, Diệp Tiêu Chính không nén được nữa gầm lên giận dữ, mình rực kim quang, hai tay xuất hiện khí lưu huyết hồng sắc, múa trọng kiếm lao tới.

Diệp Cố Vi cũng nghiến răng, thủy châu chia thành ba mũi thủy tiễn xẹt vào Lâm Đạo Nhất.

“Bạch thủy tráo!”

Lâm Đạo Nhất ung dung bắt pháp quyết, thủy vụ tràn ra hình thành một màn nước như bong bóng. Thủy tiễn của Diệp Cố Vi chạm vào, dấy lên ba cột thủy hoa, nhưng không thể tiến vào.

Lâm Đạo Nhất lại ung dung bắt một đạo pháp quyết, ầm một tiếng, tia sét vàng rực chói mắt từ tay hắn xẹt ra giáng vào Diệp Tiêu Chính.

Dải sét đánh vào mình Diệp Tiêu Chính, nổ thành mười mấy sợi lớn cỡ ngón tay kêu tanh tách, thanh thế thập phần kinh nhân. Diệp Tiêu Chính hộc lên thống khổ, bị đánh lùi năm, sáu bước, thân thể có lớp kim quang hộ thể nhàn nhạt xuất hiện mười mấy vết thương, toàn thân y hơi co lại, dáng vẻ như bị sét giật.

“Chà!” Ngụy Tác trợn trừng mắt.

Đạo lôi hệ thuật pháp của Lâm Đạo Nhất không chỉ uy lực hùng hậu mà cả công hiệu làm tệ liệt đối thủ, hạn chế đối thủ hành động.

Quan trọng nhất là dải sét do mười mấy sợi sét đan nhau có uy lực không kém hỏa cầu do Hỏa cầu phù kích phát. Thuận tay cũng phát ra được lôi cầu có uy lực đó, chứng tỏ Lâm Đạo Nhất cũng có tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng!

Không chỉ Ngụy Tác, cả Diệp Cố Vi cũng nhận ra, sắc mặt nhợt đi.

“Nam Cung Vũ Tinh, các ngươi không phải đối thủ của ta.” Thấy sắc mặt Diệp Cố Vi và Nam Cung Vũ Tinh, Lâm Đạo Nhất càng đắc ý, trước đó hắn đầy đạo mạo, phi thường hòa khí, nhưng hiện tại mục quang nhìn vào mấy vết thủng trên nhuyễn giáp của Nam Cung Vũ Tinh thì tỏ vẻ dâm dục, “Bất quá nếu ngươi chịu nghe lời ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi, dù gì toàn Linh Nhạc thành không có mấy nữ tử có sắc đẹp như ngươi.”

“Lâm Đạo Nhất, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng!” Nghe Lâm Đạo Nhất nói, Nam Cung Vũ Tinh giận đến độ toàn thân run lên.

“Vậy hả? Vậy thì ta bắt ngươi đã rồi tính.” Lâm Đạo Nhất cười hắc hắc, nhìn cặp chân dài của Nam Cung Vũ Tinh, dừng lại ở vị trí dưới tiểu phúc khoảnh khắc, “ta thấy ngươi chắc chưa thử mùi vị nam nữ, chưa biết chừng thử rồi thì không rời ta được.”

Nam Cung Vũ Tinh lạnh buốt trong lòng, bị mục quang dâm tà của Lâm Đạo Nhất nhìn, nàng có cảm giác như bị nhìn thấu, toàn thân không mặc gì.

Đột nhiên nàng nghe thấy Ngụy Tác cười hắc hắc, “Lâm huynh, không ngờ khẩu vị của huynh cũng khá thế.”

Ngụy Tác vừa nói xong, không chỉ bọn Nam Cung Vũ mà cả Lâm Đạo Nhất cũng ngẩn người, không hiểu ý gã là gì.

“Hắc hắc, nàng ta bốc lửa thế này, lại mặc bì giáp như thế, mỗ không chịu được từ lâu rồi.” Ngụy Tác xoa tay nuốt nước bọt với vẻ nhăn nhở, “Kỳ thực mỗ cũng muốn tìm cơ hội bắt nàng ta rồi hưởng thụ một phen. Không ngờ Lâm huynh lợi hại như vậy, động thủ ngay ở đây, bất quá Lâm huynh có thể làm thế, tu vi của huynh cũng là Thần hải cảnh đệ ngũ trọng, không phải tu vi như tiểu đệ sánh được.”

Ngụy Tác nói ra câu này, bọn Nam Cung Vũ Tinh càng trở nên khó coi, Lâm Đạo Nhất cũng hơi bất ngờ, hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Phàm nhân nữ tử ở Liễu hạ hạng đều là hạng dung tục, sánh sao được nữ tu. Vốn tiểu đệ rất thích nàng ta nhưng Diệp Cố Vi cũng khá.” Ngụy Tác mê mẩn nhìn Diệp Cố Vi, “chi bằng chúng ta liên thủ bắt họ, Nam Cung Vũ Tinh giao cho huynh, tiểu đệ chỉ cần tiểu mỹ nữ Diệp Cố Vi là được. Tiểu đệ cũng có chút tình cảm với tiểu mỹ nữ này.”

“Không ngờ hắn cũng có ý này.” Lâm Đạo Nhất tính toán thật nhanh, nếu gã cùng hắn liên thủ thì thật sự vạn vô nhất thất. Hắn liền mỉm cười, “Không ngờ Ngụy huynh đệ lại cùng mỗ chí đồng đạo hợp, bất quá mỗ không yên tâm, vạn nhất các hạ tuy cần tiểu mỹ nữ, sau này lại cáo mật với Thiết Sách thì mỗ nguy hiểm mất. Huynh đệ thích Nam Cung Vũ Tinh, mỗ có chủ ý hay là chốc nữa mỗ dùng qua nàng ta rồi, huynh đệ lại dùng tiếp thì mỗ yên tâm.”

“Ha ha! Lâm huynh không ngại thì tiểu đệ còn mong gì hơn!” Ngụy Tác cực kỳ hưng phấn, “Nếu Lâm huynh không ngại, cả bốn cùng một lúc rồi… đổi cho nhau, tại Liễu hạ hạng, mỗ và một vị huynh đệ từng thử rồi, có học được đôi chút.”

“Hắc hắc”, Lâm Đạo Nhất tức thì ngứa ngay trong lòng, nhìn Nam Cung Vũ Tinh cùng Diệp Cố Vi, đầu óc toàn ý nghĩ giày vò hai mỹ nữ này thế nào. Lúc đó thì không ai ngờ lại vang lên một tiếng ầm, một quả hỏa cầu nóng bỏng đột nhiên từ tay Ngụy Tác bay ra, giáng vào hắn.

“A!”

Lâm Đạo Nhất không kịp trở tay, lại phát ra Bạch thủy tráo, nhưng Bạch thủy tráo căn bản không chống nổi hỏa cầu, từng lưỡi lửa nỏ tung liếm vào mình hắn, Lâm Đạo Nhất cháy rực thân mình đã đành, cả tóc tai cũng bị thiêu đốt, trông còn khó coi hơn mái đầu xù của Ngụy Tác.

“Hỏa cầu phù! Ngụy Tác, ngươi dám gạt ta!” Luống cuống móc ra một vật, cố dập lửa trên mình, Lâm Đạo Nhất gầm lên cuống quít.

Nam Cung Vũ Tinh cùng Diệp Cố Vi vừa nghe Ngụy Tác bảo Lâm Đạo Nhất là bốn người cùng lúc rồi trao đổi thì đều muốn đồng quy vu tận với gã, không ngờ hai kẻ mới vừa cười dâm dục, kết quả hiện tại Ngụy Tác giáng cho Lâm Đạo Nhất một tấm Hỏa cầu phù.

Càng khiến Nam Cung Vũ Tinh cùng Diệp Cố Vi suýt ngất là Ngụy Tác chống nạnh, nhìn Lâm Đạo Nhất bị thiêu đen xì, nói bằng giọng cực kỳ chính khí lẫm liệt, “trò chơi mà ta nói với ngươi đó mà ngươi tin được hả, lại còn muốn làm thật, đúng là cầm thú!”

Chương 22 : Chả trách dám lên mặt

“Ta cầm thú? Ban nãy rõ ràng ngươi bảo là thèm muốn Nam Cung Vũ Tinh đã lâu, còn bảo thậm chí bốn người cùng làm, trao đổi cho nhau gì đó, giờ ngươi lại bảo ta cầm thú?”

Lâm Đạo Nhất há miệng không nói thành lời, không thể hiểu nổi Ngụy Tác chỉ là tu sĩ cấp thấp Thần hải cảnh tam trọng, lấy đâu ra gan làm việc này.

“Ngẩn ra làm gì, mau đến chỗ ta.”

Ngụy Tác gọi bọn Nam Cung Vũ Tinh.

Tuy đều cho rằng Ngụy Tác tựa hồ không đủ thực lực đấu với Lâm Đạo Nhất nhưng Nam Cung Vũ Tinh cùng Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính vừa bị Lâm Đạo Nhất dùng lôi hệ thuật pháp đánh cho muốn cử động cũng chật vật, cùng tụ tập bên cạnh gã.

“Ban nãy hắn nới là đồ mô phỏng pháp bảo gì đó, uy lực khẳng định phi thường lợi hại, các vị có phòng hộ pháp khí gì thì mau lấy ra.” Ngụy Tác lại nói nhanh.

Nghe vậy, Diệp Cố Vi dáng vẻ phi thường thanh tú như tỉnh mộng, lấy ra một tấm hắc sắc phù lục.

Ngụy Tác đón lấy, dồn chân nguyên vào, lập tức một tấm thuẫn bài chừng ba thước như hắc sắc quy giáp lơ lửng trước mặt họ.

“Huyền giáp phù?”

Ngụy Tác hơi bất ngờ, Diệp Cố Vi đưa ra một tấm nhị giai phòng ngự pháp phù. Hắc thuẫn do nhị giai Huyền giáp phù tạo thành, uy năng phòng ngự và thời gian duy trì đều nhiều hơn thổ thuẫn do Thổ thuẫn bảo phù của gã tạo thành hai, ba lần. Nam Cung Vũ Tinh cùng Diệp Tiêu Chính đều lắc đầu, xem ra không có pháp khí phòng ngự.

“Ngụy Tác, ta phải giết ngươi.”

Lâm Đạo Nhất đã định thần lại, kích phát một tấm thanh sắc ngọc phù, một bức phong tường màu xanh đậm xuất hiện trước mặt hắn.

“Phì!”

Ngụy Tác bĩu môi coi thường, hiện tại dù là một con lợn cũng biết Lâm Đạo Nhất quyết tâm trừ diệt gã, hắn nói câu đó ra có khác gì thừa lời. Bất quá bề ngoài tuy có vẻ khinh thị nhưng kỳ thực gã phi thường khẩn trương, đây là lần đầu tiên gã giao thủ với người khác.

Gã không biết tấm thanh sắc ngọc phù trong tay Lâm Đạo Nhất nhưng phong tường xuất hiện trước mặt hắn có vô số luồng cương phong lưu động bên trong, uy năng tựa hồ cực mạnh. Tấm thanh sắc ngọc phù của hắn cũng lấp lánh thanh quang, chắc tượng tự Thổ thuẫn bảo phù của gã, là pháp phù sử dụng nhiều lần.

Lâm Đạo Nhất lại giơ tay, bọn Ngụy Tác nhìn rõ tay hắn cầm một thứ như khối đồng vàng, chân nguyên được dồn vào, vật đó xuất hiện năm, sáu quang phù đặc biệt, tích tắc sau đã biến thành mấy đạo kim sắc quang nhận xẹt tới chém vào hắc sắc thuẫn trước mặt bọn Ngụy Tác.

“Choang, choang, choang, choang!”

Một tràng tiếng động vang lên, Ngụy Tác rụt cổ lại nuốt nước bọt.

Bền mặt hắc sắc thuẫn bài do nhị giai Huyền giáp phù hóa thành bị mấy đạo kim sắc quang nhận chém nứt mấy vệt.

Tại Thiên Huyền đại lục, pháp bảo phân thành tứ cấp linh, pháp, huyền, tiên. Thật sự thì Ngụy Tác đã có lần thấy một tán tu lợi dùng pháp bảo chân chính giết một con tam giai yêu thú, nhưng lúc ấy gã chỉ thấy tán tu đó phát ra một đạo hắc quang, giệt gọn yêu thú, lợi hại thì lợi hại nhưng cụ thể lợi hại đến đâu thì gã không có cảm giác đặc biệt. Khi thặt chạm mặt, chỉ mỗi đồ phỏng chế linh cấp pháp bảo đã có kinh uy lực kinh nhân thế này, nhận thức của gã về uy lực của pháp bảo thật sự sâu thêm một tầng.

“Xoạt! Xoạt!”, Ngụy Tác cũng phát động phản kích, gã phát ra một lưỡi Thanh thủy nhận, Diệp Cố Vi phát ra ba đạo thủy tiễn, nhi Nam Cung Vũ Tinh cũng phát ra một đạo hỏa diễm nhận, nhưng vì thụ thương nên uy lực hỏa diễm nhận đại giảm, chỉ ngang với Thanh thủy nhận của Ngụy Tác.

Khiến Ngụy Tác ấm ức kêu thầm là mớ thuật pháp đánh trúng phong tường thì bị cương phong trong đó chấn tan. Uy lực phòng ngự của thanh sắc bảo phù do Lâm Đạo Nhất phát ra cũng ngang với nhị giai phòng ngự pháp phù.

“Ngụy Tác, chốc nữa ngươi sẽ hối hận.”

Nhìn Ngụy Tác với ánh mắt sát nhân, đồng thời vật phỏng chế pháp bảo trong tay Lâm Đạo Nhất lại bắn ra mấy đạo kim sắc quang nhận. Lại một chuỗi tiếng choang choảng vang lên kịch liệt, hắc sắc thuẫn bài có thêm mấy vết nứt, tơi tả như chiếc là rách.

Ầm!

Hắc sắc thuẫn bài chưa đến mức tan vỡ nhưng hoàng sắc lôi cầu gáng tới tiếp tục, hắc sắc thuẫn bài đã nứt nẻ sau cùng không chịu nổi, cách một tiếng vỡ nát.

“Bốp!” Cùng lúc đó nhiệt độ trong nham động tăng cao, một quả hỏa cầu cỡ bánh xe nổ tung trước phong tường của Lâm Đạo Nhất khiến phong tường rung lên.

“Hỏa cầu phù? Không ngờ… ”

Lâm Đạo Nhất vốn định nói không ngờ ngươi có tới hai tấm Hỏa cầu phù nhưng cha dứt lời thì lại một lưỡi lửa nữa giáng vào khiến phong tường trước mặt rung lên mạnh mẽ, không ít cương phong bắn đi tứ tán, uy năng giảm hẳn.

“Còn một tấm Hỏa cầu phù nữa? Mua nhiều thế hả?”

Ngụy Tác phát ra một tấm Hỏa cầu phù xong, Lâm Đạo Nhất bất giác ngẩn người. Hắn kinh ngạc nhận ra, Ngụy Tác lại móc tiếp ra một tấm hồng sắc Hỏa cầu phù.

Nhất thời hắn không kịp kích phát vật phỏng chế pháp bảo.

Nhân lúc đó, Ngụy Tác lại vung tay, kích phát Hỏa cầu phù.

Bị hỏa cầu oanh kích trúng, phong tường trước mặt Lâm Đạo Nhất sau rốt cũng không chịu nổi, vỡ tan thành vô số cương phong.

Thấy phong tường bị Ngụy Tác oanh phá, Diệp Cố Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh cũng thừa cơ phát ra thủy tiễn và hỏa diễm nhận. Nhưng trong tích tắc đó, thanh sắc bảo phù trong tay Lâm Đạo Nhất lại rực thanh quang, một đạo phong tường tương tự dựng lên trước mặt hắn.

“Bốp!”

Gần như không ngừng, nhiệt độ trong nham động lại tăng lên, thêm một quả hỏa cầu oanh kích vào phong tường mới ngưng thành.

“Chả trách ngươi dám lên mặt với ta, hóa ra mang theo nhiều hỏa phù như thế.”

Hỏa cầu oanh kích tại phong tường, Lâm Đạo Nhất lãnh tĩnh hẳn, khinh thị nhìn Ngụy Tác, “Phong bá bảo phù của ta có thể kích phát mười hai lần, ngươi cho rằng mình đủ Hỏa cầu phù phá được phòng ngự của ta thì cứ tiếp tục.”

Lâm Đạo Nhất không nói liều, tấm Phong bá bảo phù này là hắn lấy được từ di hài một tu sĩ trong lần đi săn yêu thú, vẫn còn mới nguyên nên có thể kích phát mười hai lần. Mỗi đạo phong tường đủ uy lực chống lại ba tấm Hỏa cầu phù công kích, nên Ngụy Tác muốn hao tận uy năng Phong bá bảo phù thì cần ba mươi sáu tấm Hỏa cầu phù.

Nam Cung Vũ Tinh đã bị hắn đánh lén thành trọng thương, với tu vi của bọn Ngụy Tác thì chỉ có pháp phù này mới phá được phong tường của Phong bá bảo phù.

“Ba mươi sáu tấm Hỏa cầu phù, tên tán tu cấp thấp ngu xuẩn nào chịu mua ngần ấy pháp phù để mang theo.” Lâm Đạo Nhất nghĩ vậy.

Chương 23 : Lửa đốt Thần hải cảnh ngũ trọng

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Từng quả hỏa cầu mang theo lưỡi lửa sáng lên trong nham động.

“Sao lại thế được!”

Lúc đầu Lâm Đạo Nhất còn thản nhiên, nhìn Ngụy Tác bằng ánh mắt trào phúng nhưng chỉ một chốc sau, mắt hắn trợn trừng lên như mắt cá vàng.

“Trên mình gã sao có nhiều Hỏa cầu phù thế nhỉ!”

Nam Cung Vũ Tinh cùng Diệp Cố Vi ở sau lưng gã cũng có câu hỏi này, từ phương diện nào thì Ngụy Tác đều là một tiểu tán tu không thể tầm thường hơn, chân nguyên pháp quyết gã tu luyện cũng chỉ là công pháp cấp thấp thập phần phổ thông, thuật pháp cũng không có uy lực gì đặc biệt, chỉ là thanh sắc thủy nhận.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc gã đã liên tục kích phát mười mấy đạo Hỏa cầu phù, liên tục phá vỡ năm đạo phong tường của Lâm Đạo Nhất.

Chưa phát xong tấm nay, gã đã móc ra tấm khác, như thể trên mình còn rất nhiều.

Dù một tán tu cấp thấp vô tình phát tài, cũng sẽ mua các loại phù lục và pháp khí mang theo chứ không thể mua cùng một loại phù lục.

Trừ phi gã là đồ ngốc. Có điều đầu tóc gã trông có vẻ ngốc nhưng thật ra tinh minh hơn người khác nhiều.

“Chết đi!”

Lâm Đạo Nhất vốn định đứng bất động cho Ngụy Tác đánh đến khi Hỏa cầu phù hao kiệt, xem gã có dáng vẻ gì, nhưng khi gã liên tục oanh phá năm đạo phong tường thì hắn không nén được nữa, dồn chân nguyên xuống, mấy quang phù lại từ pháp bảo phỏng chế màu vàng kích phát ra.

Món pháp bảo phỏng chế này trông có vẻ uy lực không bằng pháp bảo nguyên phẩm, phát ra mấy quang phù dễ dàng xuyên qua phong tường, rồi đột nhiên cùng nguyên khí quanh đó tụ lại, ngưng kết thành từng đạo kim sắc quang nhận, chém vào Ngụy Tác.

Linh thiên ngọc bội được gã dồn sẵn chân nguyên, kim sắc quang nhận xé không gian lao tới thì linh quang quang tráo cũng bao lấy gã cùng bọn Nam Cung Vũ Tinh.

Nhưng sau mấy tiếng chan chát, linh quang quang tráo rung động, có vẻ sắp không chặn nổi.

“Không phải chứ?”

Ngụy Tác giật mình, vội moi Kim quang phù mua lúc trước ra, luống cuống kích phát.

Bên ngoài linh quang quang tráo sắp tan lại xuất hiện một lớp quang tráo vàng nhạt.

“Ta muốn xem Hỏa cầu phù của ngươi lợi hại, hay pháp bảo phỏng chế của ta lợi hại!”

Thấy Ngụy Tác luống cuống, Lâm Đạo Nhất nghiến răng, chân nguyên lại liên miên dồn vào pháp bảo phỏng chế.

Được nhiều chân nguyên dồn vào, món pháp bảo phỏng chế như khối đồng lại phát ra mấy đạo kim sắc quang phù sáng hơn.

Lâm Đạo Nhất vì chân nguyên gần như tổn hao sạch, sắc mặt nhợt đi, moi ra hai bình Hồi khí tán, ngửa đầu dốc vào.

“Chát! Chát!”

Kim sắc quang tráo của Kim quang phù do Ngụy Tác tốn nửa viên hạ phẩm linh thạch mua được tan nát trước, linh quang quang tráo bên trong cũng vỡ như vỏ trứng.

Diệp Tiêu Chính giơ ngang trọng kiếm như cánh cửa trước mặt Ngụy Tác giúp gã chặn lại kim sắc quang nhận chưa cạn đà. Choang một tiếng, Diệp Tiêu Chính dù thi triển Cự lực thuật cũng thấy hai tay tê rần, suýt không nắm vững trọng kiếm, bị ép ngã lên mình Ngụy Tác, đưa mắt nhìn xem thì vốn y thành thật đến hơi ngu độn cũng thầm kinh hãi. Bề mặt trọng kiếm đúc từ huyền thiết bị kim sắc quang nhận cắt một vết sâu.

Ngụy Tác bị trọng kiếm giơ ngang trước mặt, suýt nữa bị ép ngồi phệt xuống.

“Ha ha, chết đi!”

Thấy phe gã trận cước đại loạn, Lâm Đạo Nhất bật cười điên cuồng, lại dồn chân nguyên vào pháp bảo phỏng chế.

Hắn cho rằng, Ngụy Tác tuyệt đối không chặn được đòn tiếp theo của pháp bảo.

Nhưng tiếng cười mới cất lên thì như con vịt bị bóp ngang cổ, dừng lập tức.

Hắn thấy trước mặt Ngụy Tác xuất hiện một tấm thổ hoàng sắc tiểu thuẫn. Gã móc Hỏa cầu phù từ ngực áo ra, hơn nữa là sáu, bảy tấm liền, từ để lại cho mình một tấm thì nhét cho Nam Cung Vũ Tinh, Diệp Cố Vi, thậm chí cả Diệp Tiêu Chính.

“Mẹ nó chứ, pháp bảo phỏng chế thì sao, tất cả cùng tấn công!”

Ngụy Tác nhét cho mỗi người bọn Nam Cung Vũ Tinh hai tấm Hỏa cầu phù rồi nói vậy.

“Thật ra trên mình gã có bao nhiêu tấm Hỏa cầu phù đây!”

Đến lượt tâm lý Lâm Đạo Nhất triệt để suy sụp.

“Cách!” một tiếng, chân nguyên dồn vào pháp bảo mất khống chế, dồn vào hơi mãnh liệt. Nếu là pháp bảo nguyên phẩm, với chân nguyên tu vi của hắn thì dù dồn quá nhiều cũng không có vấn đề gì. Nhưng trong tay hắn chỉ là đồ phỏng chế, chất liệu kém xa thai thể của pháp bảo nguyên phẩm. Vật như khối đồng vàng này không những không phát ra kim sắc quang phù, mà nứt mấy vết dài.

“Oành! Oành! Oành! Oành!”

Đồng thời với lúc sắc mặt hắn trắng nhợt, bốn quả hỏa cầu liên tục giáng vào phong tường.

Chỉ mới quả hỏa cầu thứ ba oanh kích, cả phong tường vỡ tan, quả thứ tư giáng vào mình hắn.

“A!”

Toàn thân Lâm Đạo Nhất bị đánh văng lên, cùng với tiếng thét chói tai, nửa thân trên của hắn cơ hồ bị liệt diễm bao trùm rồi rớt phịch xuống đất, bị hàn khí từ băng thù ti bao quanh mấy cái xác khô thấm vào, hỏa diễm tắt đi rất nhanh. Nhưng đầu óc Lâm Đạo Nhất bị thiêu đốt như củ khoai nướng, mất mạng từ lúc nào rồi.

“Con bà nó chứ.” Ngụy Tác thấy hắn xong đời, sau rốt cùng thở phào lau mồ hôi.

Đấu pháp vói người kinh hiểm hơn cùng yêu thú đấu pháp nhiều lần, yêu thú còn có tập tính cố định và nhược điểm còn người thì ai cũng thủ đoạn đầy mình. Cũng may gã may mắn, mang theo nhiều Hỏa cầu phù, bằng không thì mới thăng cấp đến Thần hải cảnh đệ tam trọng, chưa kịp đắc ý mấy ngày thì đã chết không nhắm mắt trong tay kẻ cướp của đồng bạn nãy.

Chương 24 : Khẳng định đó là Thái cực ngọc phù

Một tu sĩ lợi hại Thần hải cảnh ngũ trọng, trong tay có một đạo bảo phù lợi hại và một món pháp bảo phỏng chế lại bị một tu sĩ Thần hải cảnh tam trọng hạ sát.

Nam Cung Vũ Tinh cùng Diệp Cố Vi đều thấy như đang mơ, nhưng trong tay còn một tấm Hỏa cầu phù lại cực kỳ chân thực, còn phát ra nhiệt lực.

“Con bà nó chứ… ”

Lúc đó đầu óc Ngụy Tác dồn hết về món pháp bảo phỏng chế như cục đồng trong tay Lâm Đạo Nhất. Món pháp bảo phỏng chế không có gì đặc biệt đó còn lợi hại hơn nhị giai bảo phù, giá trị rất nhiều linh thạch, quan trọng là muốn cũng không mua được, cầm cả mớ linh thạch trong tay cũng không có ai bán cho.

Gã thèm muốn vật đó gần chết, nhưng dù giết không ít yêu thú, gã mới giết người lần này là đầu tiên, thèm thì thèm chứ nhìn thi thể Lâm Đạo Nhất thì lại không dám đến lấy vật đó khỏi tay hắn.

“Diệp đại ca, tiểu đệ hoài nghi hắn trá tử. Món pháp bảo phỏng chế của hắn rất lợi hại. Chi bằng đại ca đến lấy vật đó, bọn tiểu đệ quan sát, nếu hắn dám làm gì thì sẽ tặng ngay cho một tấm Hỏa cầu phù.” Đảo mắt một vòng, Ngụy Tác nói với Diệp Tiêu Chính.

“Trá tử?”

Càng nhìn càng thấy Ngụy Tác bất phàm, Nam Cung Vũ Tinh nghe gã nói xong thì ngẩn ra, suýt nữa bật cười thành tiếng. Đầu Lâm Đạo Nhất đã biến thành củ khoai nướng, như thế mà còn trá tử thì hắn thực quá siêu phàm. Ban nãy nàng cho rằng Ngụy Tác có phần thần bí mạc trắc, có thể gã là cao nhân ngụy trang thành tu sĩ cấp thấp để du hí nhân gian gì đó nhưng giờ chỉ nhìn dáng vẻ gã là nàng biết gã đích thị tu sĩ cấp thấp, rất có thể lần đầu giết người nên lúc nói, thậm chỉ không dám nhìn sang phía Lâm Đạo Nhất.

“Hắn chết thật rồi.” Diệp Tiêu Chính rất thành thật, thấy Ngụy Tác bảo thì gật đầu đi tới kiểm tra một lúc đoạn đáp.

Ngụy Tác không nhìn thi thể Lâm Đạo Nhất, vội xua tay, “Vậy Diệp đại ca nhĩ tìm xem trên mình hắn có vật gì không.”

“Được”, Diệp Tiêu Chính lại tìm kỹ càng trên mình Lâm Đạo Nhất.

Một lúc sau, y lấy từ eo hắn được hai cái túi da màu đen, những chỗ khác không tìm được gì. Diệp Tiêu Chính lật tay Lâm Đạo Nhất ra, lấy món pháp bảo phỏng chế cùng thanh sắc bảo phù đoạn quay về bên Ngụy Tác. Y đưa hết toàn bộ cho gã.

“Chà, hỏng rồi còn gì!”

Ngụy Tác hớn hở đón lấy đồ của Diệp Tiêu Chính đưa cho, knhưng nhìn xuống món pháp bảo phỏng chế thì lập tức kêu lên ai oán.

Hiện tại nhìn kỹ vật này gần giống một mảnh gạch vuông, trọng lượng khá nặng, như thuần bằng kim loại, dưới đáy không hề có hoa văn, nhưng phía trên có phù lục hình dáng đắc biệt như tám cây kiếm nhỏ đâm lên. Chỉ là từ đầu đến đuôi nó phủ đầy mấy vết nứt, không hề có quang hoa, rõ ràng đã triệt để phá tổn, không sử dụng được nữa.

Ngoài ra, là tấm thanh sắc ngọc phù có thể kích phát ra phong tường với lực phòng ngự không tệ, bề mặt còn quang hoa lưu động như nước chảy, bên trong là hoa văn đặc biệt màu xanh đậm, xem ra còn sử dụng được mấy lần.

“Không biết còn vật gì hay ho nữa không.”

Hai cái túi da đen của Lâm Đạo Nhất rất chắc, miệng buộc bằng dây da cũng màu đen. Ngụy Tác rất dễ dàng mở được một cái.

“Oa ha ha ha!” Đổ cái túi ra, tức thì hai mắt gã sáng rực.

Trong cái tui này hóa ra toàn là linh thạch tròn xoe!

Thoạt nhìn chỉ chừng hơn mười viên linh thạch, nhưng trừ tám, chín viên hạ phẩm linh thạch lấp lánh lục sắc quang hoa thì còn ba viên cũng có kích cỡ tương đương nhưng ánh lên hoàng sắc quang hoa nhàn nhạt, linh khí sung mãn hơn hạ phẩm linh thạch.

Loại linh thạch này là trung phẩm linh thạch. Lượng linh khí và giá trị một viên tương đương mười viên hạ phẩm linh thạch.

Có nghĩa là cái túi của Lâm Đạo Nhất tương đương với ba mươi chín viên hạ phẩm linh thạch.

Ngần này linh thạch khiến niềm uất ức của Ngụy Tác khi thấy pháp bảo phỏng chế lợi hại bị phá tổn tan sạch. “Lâm Đạo Nhất huynh đệ đúng là người tốt, mang theo nhiều linh thạch thế này, cái túi kia cũng nên bỏ vào nhiều nhiều đồ giá trị.” Ngụy Tác cười hớn hở mở cái túi còn lại.

“Hồi khí đơn!”

Đầu tiên đổ ra được một bình đơn dược màu trắng. Mở nắp liền dậy mùi thơm quen thuộc, Ngụy Tác cười càng xán lạn.

Hồi khí đơn, dụng dược dịch Hồi khí tán cô lại, cũng có công hiệu bổ sung chân nguyên nhanh chóng nhưng gấp ba, bốn lần Hồi khí tán. Tử Huyền chân quyết của gã đạt tới tu vi Thần hải cảnh tam trọng, trong tình huống chân nguyên tiêu hao hết, chí ít cũng cần một bình rưỡi Hồi khí tán tài mới bổ sung đủ chân nguyên nhưng Hồi khí đơn chỉ nửa viên là đủ.

Giá một viên Hồi khí đơn là hai viên hạ phẩm linh thạch, trong bình của Lâm Đạo Nhất có tới bốn viên màu xanh biếc. Lâm Đạo Nhất cất bình đơn dược trong túi vì bình thường cũng chỉ dám dùng Hồi khí tán.

“Gia tài của huynh đệ Thần hải cảnh ngũ trọng quả nhiên rất khá, giàu thế này còn để tiền tài làm mờ mắt. Ồ, cái gì đây nhỉ?” Trong túi, trừ cái bình đựng bốn viên Hồi khí đơn còn hai tấm thanh sắc ngọc phù, một tấm vải bố rách.

Bề ngoài hai tấm thanh sắc ngọc phù trơn mịn, trừ một hình thái cực nhỏ ra thì không còn hoa văn nào, trên tấm vải bố rách có ghi lại vài đại danh bằng văn tự cổ, giống như một góc địa đồ.

“Thái cực đồ án… thanh ngọc phù lục có thái cực đồ án, ha ha, ta hiểu rồi, hai tấm ngọc phù này là một cặp Thái cực ngọc phù vừa công vừa thủ, có thể hóa thành thái cực phòng ngự, lại có thể hóa thành thái cực tấn công địch!” Ngụy Tác nghiên cứu một lúc thì cười ha hả thỏa mãn.

“Ha ha!”

Thấy gã khảng định như vậy, Nam Cung Vũ Tinh sau rốt cũng bật cười.

“Chuyện gì hả? Lẽ nào không phải Thái cực ngọc phù?” Ngụy Tác lấy làm lạ nhìn nàng.

Nam Cung Vũ Tinh cố lắm mới nén được cười, gật đầu, “đó là Thanh ngọc thuật phù của Thiên Cơ các, trong này chắc là ghi lại thuật pháp của Thiên Cơ các bán ra, hình thái cực là tiêu ký của Thiên Cơ các.”

“A?” Ngụy Tác đỏ mặt ngẩn người.

Thiên Cơ các là phường thị lớn ở Linh Nhạc thành nam thường đấu giá mọi vật. Chỉ là nơi đó quá xa xỉ với gã nên gã không biết tiêu ký của Thiên Cơ các, lại cho rằng đó là hoa văn của phù lục, quả thật mất mặt.

Chương 25 : Băng vụ quả cùng hàn ngọc

“Bất quá Thanh ngọc thuật phù này bán ra đều được Thiên Cơ các gia cố một đạo cấm chế, chỉ người mua mới đọc được nội dung.” Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười nhìn Ngụy Tác, cầm Thanh ngọc thuật phù dồn chân nguyên quán vào, thái cực đồ án thượng phát ra một lớp thanh quang, hình thành một vòng sáng nhỏ bảo vệ Thanh ngọc thuật phù.

“Còn có cấm chế?” Ngụy Tác ấm ức nhìn tấm Thanh ngọc thuật phù, “không có cách nào phá giải?”

Nam Cung Vũ Tinh đáp: “Theo ta biết, Linh Nhạc thành trừ người của Thiên Cơ các thì không ai phá giải được cấm chế này. Bất quá nhược nếu mang Thanh ngọc thuật phù nguyên lành bán cho Thiên Cơ các, cũng được hai viên hạ phẩm linh thạch.”

“Con bà nó chứ, khốn kiếp!” Ngụy Tác bật ra tiếng chửi. Thuật pháp thường có giá kinh nhân, như Thanh thủy nhận thuật của gã hiện cũng đáng giá hai chục viên hạ phẩm linh thạch. Chính vì giá trị thuật pháp rất cao cao, nếu để người khác biết rõ thuật pháp của mình thì khi ra ngoài sẽ càng nguy hiểm, thành ra đến hiện tại Ngụy Tác cũng chỉ biết mỗi một môn Thanh thủy nhận không ra làm sao này. Thiên Cơ các hồi thu Thanh ngọc thuật phù mà chỉ trả hai viên hạ phẩm linh thạch, có khác gì quang minh chính đại cướp linh thạch sai.

“Đây là cái gì nhỉ?” Còn lại tấm vải bố rách, Ngụy Tác thấy kiểu gì cũng giống mảnh địa đồ, nhưng chất liệu quá đặc biệt, đã được giáo huấn lúc trước nên gã không dám đoán bừa, hỏi luôn Nam Cung Vũ Tinh. Nhỡ may trông giống địa đồ, nhưng thật ra lại là một tấm phù lục gì đó thì càng mất mặt.

Nhưng khiến gã suýt ngã nhào là Nam Cung Vũ Tinh nhìn qua rồi nói, “Chắc là một mảnh địa đồ của một nơi thuộc yêu thú hoang nguyên ở ngoài Thiên khung nhưng văn tự cổ này thì ta không biết.”

Con bà nó chứ, hóa ra là một mảnh địa đồ.

Ngụy Tác tắt tiếng, cho rằng mình càng không hiểu gì, càng mất mặt hơn. Bất quá chỉ mình Lâm Đạo Nhất đã có ngần ấy thứ cũng đủ cho gã hưng phấn.

“Trong mớ lương khô của Băng ti thù hình như có tu sĩ, chi bằng chúng ta kiểm tra một lượt xem có gò tốt không.” Ngụy Tác nhanh chóng nhìn lên thi thể tu sĩ bị treo trên vách đá, ngực hơi sáng lên.

Đối với đề nghị này, bọn Nam Cung Vũ Tinh đương nhiên không có ý kiến, với bất kỳ ai, đến sào huyệt yêu thú khẳng định sẽ tìm kiếm cặn kẽ.

Ngụy Tác chạy tới chỗ tu sĩ đó đầu tiên, lần đầu tiên gã sát nhân nên còn sợ hãi không dám nhìn Lâm Đạo Nhất bị mình giết, nhưng tu sĩ bị Băng ti thù giết thì có linh thạch dụ hoặc, gã không sợ hãi gì. Tơ của Băng ti thù rất chắc chắn, dù gã thi triển Thanh thủy nhận cũng vị tất năng cắt được, cũng may Băng ti thù không quấn nhiều tơ quanh thi thể đó, không ảnh hưởng đến việc lục soát của gã.

Cẩn thận gạt y phục của tu sĩ đen đủi đó, bị hàn khí trên sợi tơ đông cứng, một bình Hồi khí tán rơi xuống đầu tiên. Tiếp đó Ngụy Tác thấy một tấm nhất giai Hỏa vũ phù đỏ rực đầy hoa văn, cùng một cái bạch sắc ngọc hạp.

Ánh sáng gã nhìn thấy lúc trước là do bạch sắc ngọc hạp phát ra. Nhưng lạ là trong hộp ngọc sáng rực, bề ngoài không có hoa văn gì, lại hoàn toàn trống rỗng.

Ngụy Tác hơi thất vọng, tìm mọi chỗ khác nhưng tu sĩ này tựa hồ còn nghèo hơn cả gã xưa kia, trừ mấy thứ đó thì không mang theo gì, thậm chí cả một viên hạ phẩm linh thạch cũng không.

Mất chừng một tuần hương, bốn người tìm kiếm khắp động một lần, trừ tu sĩ được Ngụy Tác chú ý thì nham động còn hai tu sĩ cấp thấp xui xẻo bị Băng ti thù giết chết, chỉ là hai người này thật sự mạt rệp hoặc hao tổn hết mọi thứ mang theo trong lúc chiến đấu với Băng ti thù nên chỉ tìm được bốn viên hạ phẩm linh thạch, mấy cọng Nguyệt hoa thảo giá trị hai viên hạ phẩm linh thạch vào một quyển thuật pháp quyển trục.

Trong thuật pháp quyển trục bằng da dê ngả vàng chỉ ghi lại Phong nhận thuật còn kém hơn cả Thanh thủy nhận của Ngụy Tác, gã chỉ nhìn rồi đặt xuống, không buồn tu luyện.

Ba con Băng ti thù, hai con Hôi nham xà, mấy thứ của Lâm Đạo Nhất và những thứ tìm kiếm được sau đó, tất cả chất lại một chỗ, tiếp theo là phân chia kiểu gì.

“Chi bằng chúng ta chia đều số linh thạch này, còn lại chúng ta bán đi rồi chia sau?” Nghĩ đến trị những thứ này, hai mắt Ngụy Tác sáng rực lên. Chỉ ba con Băng ti thù và hai con Hôi nham xà cộng lại đã hơn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch, cộng với linh thạch, Hồi khí đơn và Hồi khí tán Lâm Đạo Nhất thì cao hơn hai trăm sáu mươi viên hạ phẩm linh thạch, với tán tu mà nói thì là món tài phú không nhỏ, hà huống còn bảo vật như Phong bá bảo phù còn sử dụng được mấy lần. Bán hết rồi chia đều linh thạch là công bằng nhất.

Gã vừa nói xong, nham động vừa sôi lên lại chìm vào an tĩnh.

“Chia đều?” Diệp Tiêu Chính ngẩn ra, nhìn Diệp Cố Vi, tỏ vẻ không tin hỏi lại một lần.

“Không phải chứ? Lẽ nào ba người đó định liên thủ ăn hết?” Ngụy Tác thầm kinh hãi.

“Nếu không có huynh đệ, bọn tại hạ đã đã chết trong tay Lâm Đạo Nhất, do bọn tại hạ hồ dồ mà suýt nữa liên lụy huynh đệ, thế mà huynh đệ còn định chia đều những thứ này, bằng hữu như thế, Diệp Tiêu Chính nhất định kết giao. Vừa nãy huynh đệ tiêu hao nhiều Hỏa cầu phù như thế, những thứ này sao có thể chia đều. Bọn tại hạ đến đây vì Băng ti thù nhi lai, tối đa được chia một con là đủ.” Những lời tiếp theo của Diệp Tiêu Chính khiến Ngụy Tác ngớ người.

Thanh niên cao lớn này đúng là thật thà. Hóa ra y không định ăn tất mà chỉ muốn một con Băng ti thù?

Bằng hữu như thế, thật tốt quá!

“Ta tiếp nhận ủy thác, lúc trước đã chốt giá bốn mươi viên viên hạ phẩm linh thạch, Thiết Sách bọn ta mặc cho sau cùng lấy được bao nhiêu thứ, chỉ cần trả đúng giá đã định là được.” Trong lúc Ngụy Tác ngớ người, Nam Cung Vũ Tinh lại nói.

“Đều là người tốt!” Ngụy Tác kích động dâng tràn lệ nóng, cho rằng nếu đồng ý ngay thì chả hóa mình tham tài quá, nên giả bộ hơi do dự, “Chuyện đó… Chuyện đó… hình như không ổn lắm.”

“Được thôi. Nếu Ngụy huynh đệ thấy không ổn, trừ một con Băng ti thù cho hai huynh muội mỗ và bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch cho Nam Cung Vũ Tinh, thì cây Băng vụ quả và thứ trong hàn băng chúng ta sẽ chia đều, Băng vụ quả không chỉ có thể phối hợp với hỏa hệ yêu đơn để luyện chế linh đơn, mà có thể nâng cao xác suất thành công từ Thần hải cảnh ngũ trọng đột phá đến Chu thiên cảnh.” Diệp Tiêu Chính gật đầu.

“Ta…” Ngụy Tác hận không thể vả vào miệng mình. Đã biết Diệp Tiêu Chính thật thà mà còn giả bộ khách khí cái gì nữa? Lòng gã có phần muốn khóc mà không có nước mắt nhưng không thể thay đổi, đành tỏ ra coi linh thạch là bùn đất, tình cảm là nhất, linh thạch xếp sau, miễn cưỡng nói: “Được thôi.”

Đoạn gã nhìn sang Nam Cung Vũ Tinh với hi vọng mỹ nữ chân dài nóng bỏng này nói rằng người Thiết Sách nói một là một hai là hai, chỉ cần bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch, phần của nàng ta sẽ quy cho Ngụy Tác, nếu gã ép nhận, nàng sẽ trở mạt. Nhưng mắt gã chợt tối sầm vì Nam Cung Vũ Tinh lại mỉm cười, “Nếu là bằng hữu… bằng hữu tặng thì không sao, không vi phạm quy củ của Thiết Sách.”

Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Diệp Cố Vi, Diệp Tiêu Chính đứng trước cây Băng vụ quả.

Trên cành cây màu xanh đen, như lá dương xỉ lạ ánh lên như ngọc, bốn quả tựa bốn cái gút phát ra bạch sắc băng hàn vụ khí nhàn nhạt, khiến người khác có cảm giác linh thảo như ở trong vân vụ.

Có thể vì ba con Băng ti thù chưa đến lúc tiến giai yêu đơn nên vẫn bảo vệ Băng vụ quả chưa chưa ăn, tiện nghi cho bọn Ngụy Tác.

Thần hải cảnh tu đến đệ ngũ trọng điên phong, đến lúc đột phá Chu thiên cảnh, thể nội chân nguyên xung kích khiếu vị, vạn nhất khống chế không ổn sẽ rất dễ sa vào tình trạng khí huyết lưu động quá nhanh, nhiệt độ thân thể tu sĩ tăng cao, nhẹ thì phá hoại cơ năng thân thể, nặng thi tẩu hỏa nhập ma, khiến nhục thân tự đốt cháy.

Băng vụ quả trừ có thể hóa giải hỏa độc trong một số hỏa hệ yêu đơn, còn có công hiệu át chế khí huyết tu sĩ lưu động quá nhanh. Khi xung kích Chu thiên cảnh, nếu có thể ăn một trái Băng vụ quả, thì sẽ càng đảm bảo.

Băng vụ quả bình thường khá hiếm, nhiều lúc không thể mua được, muốn mà không thể tìm đâu ra. Hiện tại để lại một quả, đối với tu sĩ sớm muộn gì cũng xung kích Chu thiên cảnh như Ngụy Tác thì quả thật không gì tốt hơn.

Trừ ra, Băng vụ quả thường mọc trên hàn ngọc, nơi có Băng vụ quả nhất định có hàn ngọc.

Hàn ngọc đủ kích thước và phẩm chất, không chỉ có thể dùng để luyện chế pháp phù và pháp khí, thậm chí có thể luyện chế pháp bảo!

Giờ phải xem khối hàn ngọc trong vách núi lớn cỡ nào, phẩm chất ra sao đã.

Chương 26 : Kim Ngọc các

“Chát!”

Một cây hậu bối đoản đao hoen rỉ chém vào vách đá phía dưới Băng vụ quả, mấy mảnh đá vụn rơi xuống.

Diệp Tiêu Chính là người động thủ, cây hậu bối đoản đao cũng phát hiện ở trong nham động, không biết từ tu sĩ xui xẻo nào bị Băng ti thù biến thành lương khô rơi xuống. Y không dùng trọng kiếm vì tuy chẻ đá nhanh hơn nhưng không cẩn thận thì sẽ chém nát cả hàn ngọc, được sẽ không bằng mất.

Cây cương đao cực kỳ tầm thường nhưng Diệp Tiêu Chính sử dụng Cự lực thuật thì chém đá rất gọn ghẽ, mỗi nhất đao cơ hồ cắt đứt hai mảnh đá cỡ nắm tay, đó còn là y cố ý khống chế.

Ngụy Tác nhìn Diệp Tiêu Chính chém đá không chớp mắt, còn kích thích hơn giết yêu thú, bởi khi giết yêu thú, dù có thành hay không thì cũng biết mình giết yêu thú gì, nhưng hiện giờ không biết hàn ngọc ở trong lớn cỡ nào.

“Ra này.”

Đột nhiên, Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh đều hơi giật giật chân mày, Diệp Tiêu Chính hạ nhát đao xuống, một luồng bạch sắc quang hoa cùng hàn khí cực nồng sáng lên.

Trong khe đá xám xịt lộ ra một tảng bạch sắc hàn ngọc trơn mịn.

“Trung phẩm hàn ngọc!”

Tất cả đều vui mừng. Thượng phẩm hàn ngọc sẽ trong suốt như huyền băng, tảng hàn ngọc có một phần màu trắng nhưng màu trắng thập phần thuần tịnh, xem ra không có màu tạp nào, hàn khí toát ra như từng cây băng châm, rõ ràng phẩm giai không tệ, là trung phẩm hàn ngọc có thể dùng để luyện chế pháp phù và pháp bảo.

Quan trọng là xem khối trung phẩm hàn ngọc này lớn cỡ nào.

Diệp Tiêu Chính thử men theo rìa tảng hàn ngọc lộ ra, cẩn thận rọc xuống.

Nhát đao chém xuống, phía trong nham thạch toàn là màu trắng óng ả, tảng hàn ngọc rộng chừng một thước, dài hai thước.

Diệp Tiêu Chính thận trọng rọc tiếp, miệng Ngụy Tác há ra càng lúc càng lớn, suýt nữa toét miệng cười.

Diệp Tiêu Chính cứ rọc, ba thước bên dưới cây Băng vụ quả đều bị cắt hết, bên trọng lộ ra trung phẩm bạch sắc hàn ngọc thuần tịnh, tận đó vẫn chưa thấy rìa tảng ngọc.

Chỉ khối ngọc này ít nhất cũng giá trị gần trăm viên hạ phẩm linh thạch, Ngụy Tác càng lúc càng thấy Lâm Đạo Nhất là hảo huynh đệ.

Thấy hàn ngọc ngày càng lớn, cả Nam Cung Vũ Tinh cũng hưng phấn, hơi đỏ mặt lên.

“Chưa hết hả?”

Bốn thước… năm thước, trong lúc chúng nhân hưng phấn, bề ngang tảng ngọc vươn đến độ dài năm thước mới hết.

Hai bên rồi cũng thấy điểm dừng, Diệp Tiêu Chính lại cẩn thận rọc lên phía trên Băng vụ quả, thoáng sau Ngụy Tác lại suýt cười lên. Độ dày hàn ngọc phía trên Băng vụ quả cũng hơn hai thước, khi Diệp Tiêu Chính đỏa xong khối hàn ngọc, cả khối đạt đến rộng năm thước, dày cả thước.

“Thất Xảo trai”

“Tụ Bảo lâu.”

“Kim Ngọc các”

Thành nam Linh Nhạc thành được vây quanh bởi mười mấy cửa tiệm đều có nét đặc sắc riêng, hình thành một dãy phường thị. Trong số đó, đặc sắc của Kim Ngọc các là phong phú nhất về nguyên liệu luyện khí.

Cửa vào Kim Ngọc các dẫn vào một đại sảnh sáng sủa đủ cho mấy chục người đứng mà không chật, bày một cái quầy bằng hồng mộc, trong đó bày đủ loại vật phẩm. Tu sĩ phụ trách tiếp đãi đều là thiếu niên mặc áo gấm. Phía sau đại sảnh Kim Ngọc các có một tòa lâu các ba tầng, tầng một và tầng hai đều la quý tân các, tầng ba là một sương phòng, trong sương phòng bày một bộ bàn ghế cổ kính trải hồ cừu trắng, trên cái bàn nhỏ kề vào tường đang đốt hương, khiến gian phóng thoảng mùi thơm, toát lên nét thanh nhã điển hình.

Điền chưởng quỹ của Kim Ngọc các là một trung niên văn sĩ mặc thanh sắc trường sam, dưới cằm phơ phất một hàm râu dài, xem ra rất có khí tức nho nhã.

Một thiếu niên áo gấm phụ trách tiếp đãi đang cung kính đứng trước mặt ông ta, tựa hồ vừa lên bẩm báo gì đó. Vị chưởng quỹ Kim Ngọc các nghiêm mặt, phi thường bất mãn mắng thiếu niên áo gấm không dám thở mạnh này, “Cái gì, một khối trung phẩm hàn ngọc? Chỉ một khối trung phẩm hàn ngọc mà ngươi gọi ta xuống xem? Kim Ngọc các chúng ta kiếm được bao nhiêu viên linh thạch trong một phút, ngươi bảo chưởng quỹ Kim Ngọc các như ta xuống xem một khối trung phẩm hàn ngọc, đầu óc ngươi bị làm sao hả?”

“Không phải.” Cẩm phục thiếu niên nỗ lực giải thích, “khối trung phẩm hàn ngọc này hơi lớn.”

“Hơi lớn? Hơi lớn? Bằng cái bàn nay không?” Điền chưởng quỹ càng nổi giận, vỗ mạnh xuống cái bàn.

Cẩm phục thiếu niên liếc nhìn rồi cười khổi: “Hình như… hình như còn hơn.”

“Cái gì?” Điền chưởng quỹ trừng mắt.

“Lại có khối trung phẩm hàn ngọc lớn thế hả?”

Trong quý tân các tầng một của Kim Ngọc các, Điền chưởng quỹ kinh ngạc nhìn tảng bạch sắc hàn ngọc đặt trước mặt bọn Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh.

Lúc đó là đầu hạ nhưng trong quý tân các lại như hầm băng, bọn Ngụy Tác cũng thở ra hơi sương.

Trung phẩm, thượng phẩm hàn ngọc gì đó, Điền chưởng quỹ đều thấy không ít, nhưng chưa khối hàn ngọc nào to thế này, quan trọng là không có tỳ vết, thì ông ta chưa từng thấy.

Nghiên cứu một chốc, khẳng định khối hàn ngọc không có gì bất ổn, Điền chưởng quỹ biểu tình ngưng trọng hẳn, nói với bọn Ngụy Tác: “Không biết tứ vị muốn bọn tại hạ cắt khối hàn ngọc ra, hai bán đấu giá?”

“Đấu giá hộ?”

Ngụy Tác ngẩn người, nhìn sang bọn Nam Cung Vũ Tinh. Cả bốn sẽ chia đều khối hàn ngọc lại cho rằng khối ngọc lớn thế này mà để Diệp Tiêu Chính cắt ra, khẳng định sẽ tổn hao nhiều, nên trực tiếp đưa đến Kim Ngọc các, họ định bán đứt, không ngờ Điền chưởng quỹ lại nói thế. Ai cũng biết đem ra đấu giá sẽ được giá hơn, cả Ngụy Tác cũng biết, có thể tham gia phường thị phách mại hội đều là đồ trân phẩm. Lẽ nào khối hàn ngọc này cũng đạt đến tiêu chuẩn trân phẩm?

Vật như thế giá đều năm, sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch, còn giá trung phẩm hàn ngọc thì cả bốn đều biết, viên lớn cỡ đùi người cũng chỉ tối đa mấy chục viên.

Đưa mắt nhìn nhau, khiến Ngụy Tác bực mình là Diệp Tiêu Chính thật thà lại lên tiếng, “Điền chưởng quỹ, bọn tại hạ định bán đứt khối hàn ngọc này, nhưng ông bảo là có thể đem đấu giá, lẽ nào đã đạt đến tiêu chuẩn trân phẩm?”

Điền chưởng quỹ cũng ngẩn người, nhưng tựa hồ biết mình vừa nói xong, giờ lại đổi thì bọn Ngụy Tác khẳng định không tin mà sẽ sang tiệm khác hỏi giá, nên ông ta đành gật đầu giải thích: “Hàn ngọc cỡ này vốn đã rất hiếm, quan trọng nhất là khối hàn ngọc này chỉ có một vết nứt ngang chừng hai thước, lại không sâu lắm, nhưng chỗ khác tuy mấp mô nhưng không nứt nẻ gì. Có những loại hàn ngọc tuy còn lớn hơn khối này nhưng nứt nẻ nhiều, tất nhiên phần vô dụng cũng nhiều hơn, nếu chỗ nào cũng là vết nứt nhỏ thì cả tảng chắc chỉ cắt ra được vài miếng để làm ngọc phù, nhưng khối hàn ngọc này… Nếu trực tiếp cắt theo vết nứt, gần như không có phế liệu, nếu cắt vết nứt đi thì cả khối nguyên lành lại càng kinh nhân, hoàn toàn có thể dùng để luyện chế thai thể pháp bảo. Nếu đem bán đấu giá, khởi điểm cũng phải sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch. Lão phu không lừa các vị, nếu cần gấp linh thạch thì Kim Ngọc các sẽ dùng sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch mua luôn. Nếu các vị không cần gấp, bản các sẽ đem dấu giá, chừng mười ngày nữa, các phường thị quanh đây sẽ tiến hành tiểu hình phách mại hội, dù phải trừ đi một phần mười phí dụng, các vị chắc sẽ thu được nhiều hơn, lựa chọn thế nào là tùy các vị.”

“Giá gốc sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch?”

Phịch, Ngụy Tác suýt nữa trực tiếp từ trên ghế ngã xuống.

Chương 27 : Thân thiết gặp nhau, lưu luyến chia tay

Sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch!

Trước đây, Ngụy Tác phải mất bao nhiêu ngày mới kiếm được? Ngay cả hiện tại, một ngày gã luyện chế bao mươi đạo Hỏa cầu phù, bỏ qua giá mua máu Hỏa hạt, thì cũng chỉ kiếm được mười lăm viên hạ phẩm linh thạch.

Đổi sang tuyệt đại đa số phổ thông tán tu, vì ba, bốn trăm viên hạ phẩm linh thạch, chưa biết chừng sẽ sát nhân phóng hỏa, thậm chí đến Liễu hạ hạng phục vụ cũng sẵn sàng luôn.

Nhưng khối hàn ngọc này không phải của gã, gã chỉ được một phần tư, biết thế lúc trước đã mặt dày nhận hết.

Nghĩ vậy, Ngụy Tác có phần đồng tình với Lâm Đạo Nhất.

Tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng muốn nuốt cả không hẳn vì ba con Băng ti thù và những thứ trên mình bốn người. Nếu toàn bộ đồ của họ cùng khối hàn ngọc bị Lâm Đạo Nhất giành được, hắn thật sự phát tài, ít nhất cũng hơn nghìn viên hạ phẩm linh thạch, biết đâu sau này sẽ trở thành nhân vật lợi hại hạng nhất Thiên Huyền đại lục. Nhưng hắn lại vô tình chạm phải Ngụy Tác có cả mớ Hỏa cầu phù không biết dùng làm gì, không hiểu là may mắn hay bất hạnh nữa.

“Ý các vị là gì?” Ngụy Tác tỉnh lại, quay sang hỏi bọn Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi. Đối với món tài phú vừa đến, hơn nữa gã còn có biện pháp luyện phù, nhất thời không lo hết linh thạch, đương nhiên có thể đợi, tham gia phách mại hội tất giá sẽ cao hơn.

“Ta không sao, đằng nào cũng ở Linh Nhạc thành, thêm mấy ngày không vấn đề gì.” Nam Cung Vũ Tinh nhún vai, nhìn Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi, “Diệp đại ca cùng Diệp muội muội định thế nào?”

“Để Ngụy Tác huynh đệ quyết định. Nghe lời huynh đệ đi.” Diệp Tiêu Chính nói luôn.

“Tay cao to này đúng là được quá.” Ngụy Tác lại có thêm hảo cảm với Diệp Tiêu Chính, gật đầu rồi nói với Điền chưởng quỹ, “vậy thì khối hàn ngọc tựu giao cho Kim Ngọc các đại đem đấu giá là được.”

“Các vị đợi cho một chút.” Điền chưởng quỹ dặn cẩm bào thiếu niên đứng sau lưng mấy câu. Ông ta tựa hồ thập phần mãn ý với kết quả này, đặc sắc của Kim Ngọc các là nguyên liệu luyện khí, khối hàn ngọc lớn thế này do Kim Ngọc các xuất thủ, vô hình trung đề cao thanh danh của Kim Ngọc các, với thương gia như họ, còn quan trọng hơn mấy viên linh thạch.

Cẩm bào thiếu niên đi nhanh, một chốc sau đã bưng một khay gỗ đỏ quay lại.

Ngụy Tác đang cầm một chén trà, thấy cái khay y bưng lại thì suýt nữa nuốt cả chén.

Linh thạch!

Cẩm bào thiếu niên của Kim Ngọc bưng cái khay gỗ đỏ, chỉnh chỉnh tề tề đặt đủ sáu mươi viên linh thạch. Sáu mươi viên này, đều là trung phẩm linh thạch lấp lánh quang hoa vàng nhạt.

“Đây là?” Diệp Tiêu Chính hơi ngẩn người, nhìn Điền chưởng quỹ không hiểu.

“Kim Ngọc các đứng vững được ở Linh Nhạc thành là vì chữ tín.” Điền chưởng quỹ giải thích với vẻ ngạo nghễ, “Theo quy củ của Kim Ngọc các, giá gốc là sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch, dù khối hàn ngọc này đấu giá không thành, bản các cũng sẽ mua lại, phí dụng này bản các chi ra trước, nếu bán đi thì số linh thạch còn lại sẽ trả sau khi kết thúc phách mại hội.”

“Kim Ngọc các quả biết làm sinh ý, thế này cũng tương đương với tham gia phách mại hội, chỉ là sớm hơn thôi, người ta sẽ thích giao dịch với thương gia thế này, chả trách Kim Ngọc các phát triển đến quy mô lớn cỡ này.” Ngụy Tác nghĩ vậy, lại hai mắt sáng rực nhìn sang cái khay gỗ đỏ, trừ đầy quyến rũ còn một tấm hồng sắc ngọc bài có chữ Tứ, điêu khắc cực kỳ tinh tế hoa văn vạn niên thanh. “Cái gì đây?” Ngụy Tác thầm nhủ mình có giả bộ hơn nữa cũng vẫn là nhà quê nên mặt dày hỏi luôn.

“Đó là bằng chứng để vào phách mại hội, tiêu ký trên đó là bốn người có thể vào. Các vị có thể đến nơi xem thương phẩm ủy thác bán được với giá bao nhiêu, không cần trả phí dụng vào đó nữa.” Điền chưởng quỹ kiên nhẫn giải thích: “Đương nhiên các vị vào đó có thể đấu giá nhưng vật khác, chỉ là tấm ngọc phù này chế tác không dễ, các vị nên bảo tồn cẩn thận, phách mại hội kết thúc xin trả lại bằng không sẽ phải bỏ ra mười viên hạ phẩm linh thạch. Thời gian phách mại hội bắt đầu thì nhiều nơi tại Linh Nhạc thành có công bố, các vị chỉ cần hơi lưu tâm là biết.”

“Kim Ngọc các quả nhiên hơn hẳn thương gia bình thường.” Ngụy Tác hiểu rõ tham gia phách mại hội ít nhất cũng phải nộp viên hạ phẩm linh thạch làm phí dụng, giờ có thể miễn phí tham gia thì gã càng hứng khởi, lập tức vỗ mông ngựa Điền chưởng quỹ.

“Đâu có đâu có, hi vọng các vị có vật gì tốt sẽ mang đến bán cho Kim Ngọc các, Kim Ngọc các sẽ không để các vị thiệt.” Điền chưởng quỹ rất dễ chịu, vuốt râu cười. Song phương đều hoan hỉ, khách sáo mấy câu rồi Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Diệp Tiêu Chính, Diệp Cố Vi liền rời Kim Ngọc các.

Mười lăm viên trung phẩm linh thạch hấp dẫn lọt vào túi Ngụy Tác.

Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi vội về Lạc Nguyệt thành, nên Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh lưu luyến chia tay mỹ nữ Diệp Cố Vi tại truyền tống pháp trận ở thành nam Thiên Nhất môn.

“Ngụy Tác huynh đệ, hiện tại người như huynh đệ không nhiều, bằng hữu này mỗ nhất định kết giao… Sau này nếu rỗi, đến Lạc Nguyệt thành nhất định nhớ tìm mỗ… ”

“Diệp đại ca, chăm đến Linh Nhạc thành một tí. Đại ca đi rồi, tiểu đệ sẽ rất nhớ… ”

Khung cảnh chia tay lưu luyến, bịn rịn vô cùng.

Nếu lục bào lão đầu hiểu Ngụy Tác phần nào có mặt nhất định nghĩ vỡ óc không ra, theo cá tính của Ngụy Tác, khẳng định chỉ mong về nhà để đếm linh thạch mới kiếm được, làm gì có chuyện lại lưu luyến bịn rịn với Diệp Tiêu Chính mới quen một ngày như mới huynh đệ quen nhau mười năm.

Nhưng lục bào lão đầu mà thấy cảnh tiếp theo sẽ mắt mũi tối sầm, biết vì sao gã nhiệt tình như thế.

Ngụy Tác nắm tay Diệp Tiêu Chính, càng nói càng cảm động đoạn còn ôm nhau một lần, tiếp đó lệ nóng dâng tràn, rất tự nhiên ôm Diệp Cố Vi… Cùng là huynh đệ thư muội vào sinh ra tử, đã qua khảo nghiệm, không thể phân biệt đối xử…

truyện audio hay

“Chiếm tiện nghi của tiểu cô nương nhà người ta rồi, chắc vui lắm nhỉ?” Thấy Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi tan biến trong linh quang của truyền tống pháp trận, Nam Cung Vũ Tinh đứng trước tòa điện Thiên Nhất môn đặt truyền tống pháp trận, đột nhiên mỉm cười với Ngụy Tác.

“A? Có gì đâu?” Dáng vẻ Nam Cung Vũ Tinh khiến gã hơi nóng mặt, nhưng rồi lại ra vẻ ta đây không biết gì.

“Gia nhập Thiết Sách đi.” Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười, đột nhiên lại nói với gã.

“Gia nhập Thiết Sách?” Ngụy Tác sững sờ.

“Có ta dẫn tiến, khẳng định không vấn đề gì.” Nam Cung Vũ Tinh nhìn gã: “Thiết Sách chỉ là một tổ chức tán tu, không nhiều hạn chế như môn phái, bất quá chỉ cần gia nhập Thiết Sách, sẽ được Thiết Sách bảo vệ, còn nhiều lợi ích lắm.”

Theo Nam Cung Vũ Tinh, Ngụy Tác sẽ không cự tuyệt đề nghị, vì tuyệt đại đa số tán tu trong Linh Nhạc thành đều muốn gia nhập Thiết Sách, nhưng khiến nàng ngạc nhiên là gã lập tức lắc đầu, “thôi vậy, đa tạ hảo ý, tại hạ vẫn thấy tự do như hiện tại là hơn.”

“Thật ra y là người thế nào.”

Nhìn theo bóng Ngụy Tác đi xa, nghĩ đến lúc gã lén nhìn qua khe nhuyễn giáp còn tưởng nàng không biết, Nam Cung Vũ Tinh vừa cười khổ mặt lại hơi đỏ lên.

Thoáng sau nàng lại nhìn hồng sắc ngọc bài có chữ “Tứ”, khóe miệng nở nụ cười mê người, “Ngụy Tác, ta nhất định sẽ biết rõ ngươi.”

Chương 28 : Ra xem linh thạch

“Oa, ha ha ha ha!”

Trong một gian tiểu thạch ốc phổ thông hết mức ở thành tây vang lên tiếng cười lạnh nhăn nhở khiến người khác lạnh mình.

Ngụy Tác đang sáng rỡ mắt nhìn đống linh thạch trên giường.

Trước khi đến Kim Ngọc các, bọn gã đã bán ba con Băng ti thù hai con Hôi nham xà, cùng mớ băng thù ti, tổng cộng đượchai trăm mười viên hạ phẩm linh thạch. Diệp Tiêu Chính chỉ lấy sáu mươi viên hạ phẩm linh thạch tương đương một con Băng ti thù, trả cho Nam Cung Vũ Tinh bốn mươi viên, còn lại một trăm mười viên được nhét đầy vào cái túi da của Lâm Đạo Nhất rồi đưa cho Ngụy Tác.

Trừ ra, mười ba viên hạ phẩm linh thạch và ba viên trung phẩm linh thạch lấy được của Lâm Đạo Nhất và mấy tu sĩ xui xẻo bị Băng ti thù coi là thức ăn trong nham động đương nhiên bị Ngụy Tác nhét vào ngực áo.

Cộng với mười lăm viên trung phẩm linh thạch lấy từ Kim Ngọc các, trên giường gã hiện có mười tám viên trung phẩm linh thạch cùng một trăm hai mươi tám viên hạ phẩm linh thạch.

Đống linh thạch thậm chí khiến gã không bán mấy thứ lặt vặt lấy được của Lâm Đạo Nhất và hai con quỷ xui xẻo mà trực tiếp về nhà, cuống quít xem chất mớ linh thạch lại sẽ thế nào.

Chưa đến tối nên lục bào lão đầu còn ở trong Dưỡng quỷ quán, tiểu thạch ốc lạnh lẽo chỉ có một đống linh thạch sáng rực quang hoa.

Mớ hạ phẩm linh thạch rực lục quang đã đành, Ngụy Tác không thấy mới mẻ gì nhưng trung phẩm linh thạch vàng nhạt kia thì gã trước đó chỉ nhìn thấy, chưa từng nắm trong tay.

“Trước hết dùng một viên trung phẩm linh thạch cho dễ chịu đã!”

Sự thực, trung phẩm linh thạch so với hạ phẩm linh thạch thì sung mãn linh khí hơn, lượng thiên địa linh khí trong mỗi viên gấp mười lần. Với tu vi Thần hải cảnh tam trọng của gã một ngày không luyện hóa được một viên, cảm giác mới mẻ khôn tả, càng cầm trung phẩm linh thạch vàng nhạt càng thấy thích thú, một lúc sau mới cầm một viên nhắm mắt tu luyện.

Mấy canh giờ sau, gã vẫn bất động, từng tia linh khí vàng nhạt, liên tục từ trung phẩm linh thạch tràn ra, từ từ theo kinh mạch trên tay thấm vào thể nội, thể nội gã cũng vang lên tiếng chân nguyên lưu động theo tiết tấu, nhẹ như nước chảy.

Thiên linh, ngực và tiểu phúc đơn điền đều ánh lên tử sắc quang hoa, linh khí liên tục dồn vào, ba dải quang hoa tựa hồ từ từ lớn lên.

Ba dải tử sắc quang hoa như vũng xoáy này là thần hải gã tu luyện Tử Huyền chân quyết hình thành, khi đến trình độ nhất định, thì gã có thể lợi dụng chân nguyên trong ba thần hải để mở thêm một thần hải nữa, nhưng hiện tại ba thần hải còn chưa sôi trào, cần một thời gian nữa mới có thể đột phá đến Thần hải cảnh đệ tứ trọng.

“Dễ chịu thật!”

Bất tri bất giác trời đã tối sẩm, Ngụy Tác đột nhiên mở mắt vặn vẹo người.

“Trung phẩm linh thạch đúng là trung phẩm linh thạch, quả nhiên dùng vừa lâu vừa đủ lượng.”

Viên trung phẩm linh thạch chỉ nhạt mất một nửa màu vàng nhạt, xem ra còn đủ cho gã hấp nạp mấy canh giờ nữa. Nhìn ra ngoài thấy trời tối hẳn, gã đảo mắt mỉm cười moi Dưỡng quỷ quán từ dưới gầm giường ra vỗ vỗ, “Quỷ lão đầu lười nhác, ngủ gì nữa, ra mà xem linh thạch!”

“Kêu với réo làm gì.”

Bị Ngụy Tác vỗ, lục bào lão đầu từ Dưỡng quỷ quán chui ra.

“Sao ngươi lại có nhiều linh thạch thế hả!”

Thấy cả đống linh thạch trên giường, lục bào lão đầu trợn trừng mắt, suýt nữa trúng phong. Hiện tại lão không còn như lúc vô tình bị Ngụy Tác giải thoát khỏi Dưỡng quỷ, không biết gì về linh thạch nữa mà hiểu rõ một viên có giá trị thế nào, trên trên giường gã có một đống, trong đó có mười mấy viên trung phẩm linh thạch, cộng lại tất cả phải đến hơn ba trăm viên hạ phẩm linh thạch.

“Giết người cướp của.” Ngụy Tác cười ha hả, “dùng Hỏa cầu phù giết một tên Thần hải cảnh ngũ trọng, lấy được không ít đồ tốt của hắn.”

“Giết người cướp của, sao ngươi dám làm thế!” Lục bào lão đầu cuống lên, “ngươi có biết đối phương thân phận thế nào không, giết người cướp của với các tu sĩ lợi hại thì càng ít càng tốt, vì ngươi không biết đối phương có bối cảnh thế nào. Ngươi có biết tán tu Kim đơn cảnh Nam Thiên Bá uy chấn nhất phương hai vạn năm trước vì sao mà chết không? Vì một lần y trúng độc của yêu thú, miệng sưng lên, kết quả một tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng cười nhạo y, bị y nổi giận giết chết, không ngờ tiểu tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng đó có dây mớ rễ má mấy chục đời với một đại tu sĩ Thần huyền cảnh, y bị đại tu sĩ đó giết. Ngươi mới chỉ là tu sĩ Thần hải cảnh tam trọng mà dám giết người cướp của hả? … ”

Lục bào lão đầu càng nói càng hăng, nếu có nước bọt thì thế thôi cũng đủ dìm chết Ngụy Tác, gã chỉ cười hăng hắc, “Lão đầu không cần lo, hắn chỉ là phổ thông tán tu, có việc gì cũng sẽ có đại bang phái đỡ đòn, không đến lượt ta, nếu ta không giết người cướp của thì bị hắn giết người cướp của thôi.”

“Thật ra là chuyện gì?” Lục bào lão đầu ngẩn người.

“Là thế này… “, Ngụy Tác kể lại việc nhận lời Lâm Đạo Nhất đi giết Băng ti thù kiếm linh thạch, Lâm Đạo Nhất định nuốt trọng, kết quả bị Hỏa cầu phù giết chết, rồi phát hiện một tảng trung phẩm hàn ngọc.

“Ngươi đúng là đầu lợn, chỉ với tu vi của ngươi mà dám cùng người không quen đi săn yêu thú?” Ngụy Tác vốn tưởng lục bào lão đầu sẽ khen gã kỷ thông minh lanh lợi, ai ngờ bị mắng nên thân, “Ít nhất hai đời chủ nhân của ta vì cùng người không quen đi săn yêu thú mà bị giết. Nếu ngươi không muốn thành người thứ ba thì vĩnh viên không được lặp lại sai lầm của họ.”

“Được thôi, sau này ta chỉ đi cùng người khẳng định không giết được ta là xong.” Ngụy Tác sờ mui nói với lục bào lão đầu.

“Thế cũng được. Ngươi nên nhớ bao năm nay tu đạo giới có nhiều người tu vi cao, sống lại lâu, không vì công pháp tu luyện lợi hại, môn phái hoành tráng mà vì họ cẩn thận hơn các tu đạo giả khác.” Lục bào lão thấy Ngụy Tác nghe lời thì sắc mặt dịu đi, nhãn quang quét sang mớ đồ bên đống linh thạch.

Mớ đồ đó lấy từ mình Lâm Đạo Nhất cùng mấy cá tu sĩ cấp thấp bị Băng ti thù làm lương khô, Hồi khí đơn, Băng vụ quả và Phong bá bảo phù – những thứ hữu dụng thì gã định để lại dùng, còn lại bán đi đổi lấy linh thạch, chỉ là vẫn chưa kịp xử lý.

“Đây là… ?” Lục bào lão đầu vừa nhìn qua thì tỏ vẻ kinh nghi.

“À, là Băng vụ quả, mọc ra trên khối hàn ngọc đó.” Ngụy Tác tưởng lục bào lão đầu nói đến thuyết Băng vụ quả, nên đáp.

“Ngươi đưa bạch sắc ngọc hạp ra đây xem nào.” Lục bào lão đầu không nhìn đến Băng vụ quả, chăm chắm nhìn bạch sắc ngọc hạp không hề có hoa văn gì.

“Thế nào, lão đầu, không phải hộp ngọc phổ thông hả?” Ngụy Tác không ngốc, qua thần sắc lục bào lão đầu cũng biết được đôi chút, vội lấy hộp ngọc trắng ra cho lão xem.

Lục bào lão đầu xem xét rất kỹ hộp ngọc, đột nhiên nói với Ngụy Tác, “ngươi ra ngoài tùy tiện bẻ một cọng Ngân chúc thảo đặt vào đây.”

“Tùy tiện bẻ một cọng Ngân chúc thảo đặt vào?” Ngụy Tác không hiểu lục bào lão đầu có ý gì nhưng vẫn làm theo, rồi hỏi ,”Lão đầu có ý gì hả?”

“Ta hoài nghi đây là Bảo nguyên ngọc hạp.” Lục bào lão đầu đáp.

“Bảo nguyên ngọc hạp? Là cái gì hả?”

“Là bảo bối khiến linh dược hái xuống không mất đi dược tính và linh khí, linh hiệu chủ yếu do chét liệu hộp ngọc là ôn dưỡng nguyên ngọc.”

“Chà, ta còn tưởng là pháp bảo đặc biệt lợi hại, chẳng phải chỉ có tác dụng giữ được tươi mới hả?”

“Ngươi đúng là không có kiến thức, không nói với ngươi nữa.” Lục bào lão đầu cực kỳ khinh thường: “Ngươi có biết có những linh dược cùng yêu đơn, chỉ cần hái xuống hoặc yêu thú vừa bịt giết, linh khí sẽ nhanh chóng tan mất, bình thường vật này không đáng gì nhưng khi cần đến linh dược và yêu đơn như thế, không có hộp ngọc kiểu này hoặc bảo vật giữ cho linh khí không tan thì ngươi chỉ biết trơ mắt nhìn chúng tiêu tan, hóa thành đất bụi rồi khóc nấc lên mà thôi. Vật thế này hiếm lắm, khi cần thì có linh thạch cũng không mua được. Vì tu sĩ có kiến thức một tí đều giữ lại cho mình.”

“Nghe ngươi nói thế thì vật này tựa hồ hữu dụng.” Ngụy Tác nghĩ cũng phải, cười hắc hắc rồi đẩy hai thứ đến trước mặt lục bào lão đầu, “nói đến kiến thức, ngươi đã nhắc ta, giúp ta xem trong này là gì. Có biết cách giải trừ cấm chế của ngọc phù không?”

Chương 29 : Kim Xà lôi quyết

Ngụy Tác đẩy đến trước mặt lục bào lão đầu hai thứ, là mảnh địa đồ lấy được trên mình Lâm Đạo Nhất còn lại là Thanh ngọc thuật phù do Thiên Cơ các bán ra.

Lâm Đạo Nhất trịnh trọng thu giữ mảnh địa đồ này chứng tỏ nó không phải phế vật, trên đó toàn cổ văn tự, Ngụy Tác cho rằng già đời như lục bào lão đầu có thể biết.

“Âm Phong sơn… Đào Tử hồ… ” Quả nhiên, lục bào lão đầu chỉ nhìn là đọc được mấy địa danh, “đây là địa đồ Thanh Thành khư.” Lão nhanh chóng kết luận.

Ngụy Tác hiếu kỳ hỏi, “Thanh Thành khư? Là ở đâu?”

“Thanh Thành khư là phế khư của một thượng cổ đại phái, trong đó còn nhiều nguyên liệu luyện khí và pháp bảo do thượng cổ tu sĩ để lại. Mấy vạn năm nay có nhiều tu sĩ vào tìm bảo vật, bất quá Thanh Thành khư nằm ở yêu thú hoang nguyên giữ Thiên Huyền đại lục và Vân Linh đại lục, có không ít yêu thú lảng vảng cùng nhiều cấm chế hung hiểm nan trắc, nên tu sĩ mạo hiểm vào đó có đến chín phần mất mạng, dù không có những thứ của thượng cổ môn phái để lại, chỉ riêng đồ trên mình các tu sĩ chết trong đó cũng nhiều lắm rồi, khẳng định trong phế khư ngàm dặm đó không thiếu đồ tốt.”

Lục bào lão đầu giải thích: “Chắc đây là một tấm địa đồ của tu sĩ từng vào Thanh Thành khư, có ghi lại những nơi có yêu thú gì tụ tập, những nơi nào an toàn hơn. Nếu có địa đồ hoàn chỉnh, vào Thanh Thành khư tìm bảo vật sẽ an toàn một chút. Chỉ tiếc ngươi chỉ có một góc địa đồ, với tu vi hiện tại dù được cả tấm thì đến Thanh Thành khư cũng không khác gì tự tìm cái chết.”

“Phế khư của một đại môn phái? Chà, sau này ta định đến xem, biết đâu vận khí tốt lại tìm đủ những mảnh địa đồ khác cũng nên.” Ngụy Tác tức thì sáng mắt. Cái khác không tính, chỉ qua việc đến được nơi xa thế ở ngoài Thiên khung thì ai cũng mạnh hơn Lâm Đạo Nhất nhiều lần. Chỉ riêng Lâm Đạo Nhất đã có lắm đồ tốt thế này, tính gì những người đó.

“Ngươi cứ từ từ đợi đã.” Lục bào lão đầu khinh thị nhìn Ngụy Tác chỉ nghe đến có đồ tốt là sáng mắt, “đưa hai tấm ngọc phù ra xem nào.”

Bình thường lão bảo làm gì, Ngụy Tác sẽ chần chừ, giờ lập tức nhanh như chớp đặt hai mảnh ngọc phù trước mặt lão.

Lục bào lão đầu nhìn chăm chăm hai tấm thanh sắc ngọc phù một chốc, đột nhiên mắt biến thành một luồng lục diễm, thấm vào ngọc phù.

“Chà, gì nữa đây?”

Tích tắc lục diễm tràn vào, thanh sắc ngọc phù đột nhiên sáng lên hắc sắc quang hoa, nhìn kỹ thì đã hình thành một con hắc lang hung hãn, lao vào lục diễm do lục bào lão đầu hóa thành.

Lục diễm hóa thành một cái khô lâu đầu lục sắc, quấn lấy hắc lang trong thanh sắc ngọc phù, hắc lang cắn xé khô lâu đầu, còn khô lâu đầu cũng há miệng, cắn lại hắc lang.

“Chà!”

Một lúc sau, lục diễm từ thanh sắc ngọc phù trung chui ra, kêu vang một tiếng hóa thành hình thể lục bào lão đầu, xem ra có vẻ nhếch nhác, thở hồng hộc.

“A? Hắc lang trong đó là sao? Lão đầu, thế nào, không phải đối thủ hả?” Ngụy Tác hơi ngạc nhiên hỏi.

“Phì! Chỉ là phong ấn thần hồn Hắc phong lang thành cấm chế thôi mà, thần hồn nhỏ xíu như thế, ta không tin không hạ được.” Lục bào lão đầu thở hồng hộc một lúc, lại hóa thành lục diễm tiến vào thanh sắc ngọc phù.

Hắc lang và lục sắc khô lâu đầu lại cắn xé nhau.

“Con bà nó chứ… ta không tin không đánh lại!” Thoáng sau, lục bào lão đầu lại thở hồng hộc chui ra nghỉ một lúc rồi chui vào.

“Con bà nó chứ, tiếp nào!” Chốc sau, lục bào lão đầu lại nhếch nhác lui ra.

“Ta không tin! Ngụy Tác, mau cho ta uống chút máu Hỏa hạt! Xem ta hạ nó!”

“Ha ha, chuyện vặt, sau cùng cũng bị ta hạ! Còn dám cắn ta! Trước kia thì một ngón tay ta cũng hạ được ngươi!”

Ngụy Tác tắt tiếng nhìn lục bào lão đầu ra ra vào vào như xông vào thành trì, liên tục mười bảy mười tám lần, lão uống máu Hỏa hạt xong thì hắc sắc phong lang trong ngọc phù càng lúc càng ảm đạm, bị lục sắc khô lâu đầu triệt để xé tan. Lục bào lão đầu cười ha hả đắc ý vô cùng.

“Cấm chế đã được giải?”

Ngụy Tác nhìn hắc sắc quang hoa hoàn toàn tan biến khỏi thanh sắc ngọc phù, thử dồn chân nguyên vào. Tiêu ký đặc hữu của ngọc phù Thiên Cơ các quả nhiên không rực thanh quang, tử sắc chân nguyên của gã dồn vào, thanh sắc ngọc phù từ từ hiện lên hình ảnh về thuật pháp.

“Đồ tốt! Lâm Đạo Nhất huynh đệ đúng là người tốt!”

Ngụy Tác cười hớn hở.

“Kim Xà lôi quyết”, trong thanh sắc ngọc phù có ghi một môn lôi hệ thuật pháp.

Thuật pháp cấp thấp như Thanh thủy nhận gã đang tu luyện lúc thi triển thì thủ đoạn công kích đơn nhất, chân nguyên tu vi đến mức nào cũng chỉ là một lưỡi thanh sắc thủy nhận sáng loáng, chỉ khác nhau về tốc độ kích phát và uy lực. Kim Xà lôi quyết là môn có nhiều phương thức công kích.

Kim Xà lôi quyết phân thành năm tầng.

Tầng thứ nhất, chân nguyên tu vi Thần hải cảnh nhị trọng là có thể tu luyện, thi triển được tia sét chừng hai thước, nhìn vào khá giống con rắn. Tầng thứ hai, chân nguyên tu vi Thần hải cảnh tam trọng có thể tu luyện, luyện thành sẽ thi triển được mười tia kim sắc thiểm điện, quấn lại với nhau như cây thoa.

Tầng thứ ba phải tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng mới thi triển được, phát ra hai mươi đạo xà hình thiểm điện tụ thành lôi cầu, va vào đáo đối thủ hoặc phòng ngự của đối thủ sẽ nổ tung, phạm vi chừng trượng.

Tầng thứ tư phải tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng mới thi triển được, phát ra một tấm lưới do năm chụctia xà hình thiểm điện hình thành, bao trùm phạm vi năm trượng.

Tầng sau cùng là Kim xà loạn vũ, phải tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng trở lên mới có thể tu luyện, thi triển ra, trong vòng mười trượng sẽ có hơn trăm đạo xà hình thiểm điện trút xuống.

Ngụy Tác vốn thiếu công pháp tu luyện và thuật pháp, môn Kim Xà lôi quyết này rõ ràng là lôi hệ thuật pháp mà Lâm Đạo Nhất sử dụng lúc đáu với bọn gã tại nham động. Ngụy Tác lúc đó nhìn rất rõ, môn lôi hệ quyết pháp này không chỉ uy lực khá cao mà kim xà thiểm điện còn có tác dụng khiến đối thủ tê liệt. Diệp Tiêu Chính tu luyện Kim giáp thuật mà bị hắn phát ra đích lôi cầu đánh trúng cũng bất động một hồi lâu. Nếu là phổ thông tu sĩ như Ngụy Tác, dù chặn được uy lực của lôi cầu cũng sẽ có rút hồi lâu dưới đất như động kinh.

Uy lực Thanh thủy nhận của gã còn tạm, nhưng chạm trán yêu thú có tốc độ nhanh thì khó lòng đánh trúng, lúc ở nham động, gã thấy Băng thuẫn thuật và môn lôi thuật của Nam Cung Vũ Tinh cùng Lâm Đạo Nhất có công hiệu trì hoãn đối thủ thì rất muốn tu luyện một môn thuật pháp như thế, ai ngờ hiện giờ đã được thỏa nguyện.

Lâm Đạo Nhất là tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, lúc đấu với gã cũng chỉ tối đa thi triển được lôi cầu ở tầng thứ ba, chứng tỏ hắn có môn thuật pháp này chưa lâu, cả kim xà võng của tầng thứ tư cũng chưa kịp tu luyện. Tu vi của Ngụy Tác hiện giờ ít nhất cũng tu luyện đến Kim xà lôi thoa của tầng thứ hai.

Hớn hở đọc lôi quyết xong, gã liếc lục bào lão đầu đang đắc ý cười ha hả, “Lão đầu, chỉ giết chết một con Hắc phong lang ma thôi mà, còn một con nữa khẳng định ngươi không làm gì được.”

“Đánh rắm! Mười con nữa ta cũng hạ gục hết!” Lục bào lão đầu kêu lên, lại hóa thành lục diễm, lao vào tấm ngọc phù còn lại.

Chương 30 : Vọng khí thuật

“Thái ất Vọng khí thuật!”

Lục bào lão đầu mệt mỏi không kém gì Ngụy Tác lúc mới luyện hoàn xong, xem ra tổn hao nguyên khí phải nghỉ ngơi mười bữa nửa tháng, ngày ngày uống máu Hỏa hạt mới bồi bồ được. Ngụy Tác lại vô cùng cảm trước thuật pháp trong tấm thanh sắc ngọc phù này.

Vọng khí thuật, tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng trở lên đều có thể tu luyện, thi triển là nhìn rõ chân nguyên tu vi và đẳng cấp công pháp đại khái của tu sĩ cao hơn mình hai cấp.

Vốn gã hi vọng Thanh ngọc thuật phù này ghi lại môn thuật pháp có hiệu quả phòng ngự rất cao của Lâm Đạo Nhất là “Bạch thủy tráo”. Gã chưa từng luyện một môn thuật pháp phòng ngự nào, đều dựa vào phòng ngự phù lục để phòng thân.

Thổ thuẫn bảo phù đã dùng nốt lần cuối, biến thành vô hiệu, pháp khí phòng hộ trên mình gã chỉ còn Linh thiên ngọc bội dùng được hai lần nữa và Phong bá ngọc phù của Lâm Đạo Nhất còn dùng được năm lần. Bất quá mấy tấm phòng ngự phù lục này là tiêu hao phẩm, vạn nhất hao tận hết, gã không có thuật pháp phòng ngự thì khá nguy hiểm.

Không ngờ thanh sắc ngọc phù còn lại của Lâm Đạo Nhất lại ghi một môn thuật pháp khác, Thái ất Vọng khí thuật.

Tuy không phải thuật pháp phòng ngự, Vọng khí thuật này cũng không thể so với mấy loại đỉnh cấp Vọng khí thuật pháp của Thiên Huyền đại lục nhưng với Ngụy Tác cũng đã phi thường hữu dụng.

Dùng môn Vọng khí thuật này mà không nhận ra nông sâu của tu sĩ nào thì khẳng định lợi hại hơn gã không chỉ một hai cấp, lúc đó cố gắng không chạm vào là được.

Có thêm một môn thuật pháp này, vô hình trung có thêm vốn giữ mạng.

Gã hiện không thiếu linh thạch tu luyện, với một tu sĩ, tu vi hvà thuật pháp cao thấp thế nào mới là gốc, là trọng yếu nhất, còn hộp ngọc nghi là Bảo nguyên ngọc hạp nhất thời không biết rõ công hiệu, đợi đến mai xem Ngân chúc thảo trong đó có tươi nguyên không mới đoán được. Nên gã chỉnh lý lại mớ đồ hỗn tạp trên giường, bắt đầu tu luyện hai môn thuật pháp.

“Thần hải cảnh lưỡng trọng, hắc hắc, hình như chỉ là hoàng giai công pháp.”

“Thần hải cảnh tam trọng, cũng như ta, con bà nó chứ, bất quá hình như công pháp lợi hại hơn chút.”

“Chà, người này thì phải là tu sĩ Chu thiên cảnh!”

Vào buổi tối năm ngày sau, Ngụy Tác đi về thành bắc tập thị, vừa đi vừa lấm lét quan sát tu sĩ đi qua.

Mỗi lần liếc ai, mắt gã lại lóe linh quang cơ hồ không nhìn thấy.

Kim Xà lôi quyết hơi khó luyện, Ngụy Tác mất năm ngày mới thông được tầng thứ nhất, miễn cưỡng phát ra được ba đạo xà hình thiểm điện chừng hai thước. Bất quá môn Vọng khí thuật này thì tương đối đơn giản hơn, gã đã có thể sử dụng khá nhuyễn.

Thuật pháp này lại không tiêu hao bao nhiêu chân nguyên, thành ra gã nhìn ngó đầy thoải mái.

Thi triển môn Vọng khí quyết này, gã thoáng nhìn được thần hải hoa quang trong thể nội đối phương, dựa vào độ sáng để cơn bản đoán ra đối phương so với mình thì thế nào. Bất quá tu sĩ cao hơn hai bậc là không thể nhìn ra, người vừa đi qua gã ít nhất cũng là tu sĩ Chu thiên cảnh, Ngụy Tác thoạt nhìn là toàn thân như bị bao trong ngọn lửa như nước chảy, cảm giác cực kỳ lợi hại.

Tử Huyền chân quyết của gã cũng như mọi chân nguyên công pháp, tu vi càng cao, tiến giai càng khó. Trước đây Ngụy Tác không có đủ linh thạch, hiện tại có đủ, năm ngày này đương nhiên dốc sức tu luyện, tiêu hao bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch, ba thần hải chỉ hơi lớn hơn một chút, theo gã đoán ít nhất chừng mười ngày nữa mới có thể đột phá đến Thần hải cảnh đệ tứ trọng.

Cũng nhờ phẩm giai Tử Huyền chân quyết khá thấp lại có đủ linh thạch để tu luyện liên tục, nếu là chân nguyên công pháp cao cấp hơn, dù có đủ linh thạch, từ Thần hải cảnh đệ tam trọng đột phá đến đệ tứ trọng, ít nhất cũng mấy chục ngày, thậm chí là mấy trăm ngày.

Hiện nay tuyệt đại đa số đại môn phái như Thiên Nhất môn, trừ hạch tâm đệ tử có thiên phú ra, phổ thông đệ tử căn bản không thể mỗi ngày có tám viên hạ phẩm linh thạch nên thời gian tu luyện còn gấp mấy lần, vì nguyên nhân này mà Ngụy Tác bao năm nay, tận khi luyện chế được mớ Hỏa cầu phù đầu tiên mới có thể đột phá đến Thần hải cảnh đệ tam trọng.

Hiện gã đến thành bắc tập thị vì lần trước đột phá đến Thần hải cảnh đệ tam trọng đã phát giác việc luyện phù có tác dụng rèn luyện thần thức, hơn nữa luyện chế Hỏa cầu phù là thủ đoán kiếm linh thạch vững nhất của gã, có đủ linh thạch rồi thì gã muốn qua mấy tiệm ở thành bắc phát tin mua Hỏa hạt lâu dài, giá là một viên hạ phẩm linh thạch bốn con Hỏa hạt.

Giá này với tu sĩ khác quả thật quá cao, nhưng một con Hỏa hạt là nguyên liệu cho bốn tấm Hỏa cầu phù, bốn con thì với xác suất thành công của gã, tối thiểu cũng luyện chế được hơn mười tấm, tương đương một viên hạ phẩm linh thạch đổi lấy sáu viên, lợi nhuận thật sự khủng khiếp.

Giá này với tu sĩ khác quả thật quá cao, lại mua lâu dài nên không ít tu sĩ cấp thấp chuyên môn đi bắt Hỏa hạt vốn không ai thèm hỏi đến. Ngụy Tác suốt năm hôm nay mỗi ngày một lần đến thu Hỏa hạt. Ngày đầu tiên được mười hai con, tiếp đó bình quân mỗi ngày mười sáu đến mười bảy con.

Năm hôm nay, Ngụy Tác một lòng tu luyện Tử Huyền chân quyết và hai môn thuật pháp, chỉ rút máu Hỏa hạt ra, không hề luyện chế Hỏa cầu phù.

Vốn gã định tu luyện thành thiểm điện thoa thuộc tầng thứ hai Kim Xà lôi quyết sẽ bắt đầu ngày nào cũng vừa tu luyện, vừa luyện chế Hỏa cầu phù, đợi khi Hỏa cầu phù tích lũy đến mức độ nhất định, linh thạch cũng tiêu hao gần hết thì đến phường thị nhận những nhiệm vụ khá an toàn để kiếm linh thạch, tu vi của gã và ngần ấy Hỏa cầu phù, thu thập nhị cấp yêu thú và tam cấp trung giai trở xuống đều không có gì đáng kể.

“Phách mại hội… ”

Ngầm sử dụng Vọng khí thuật một lúc, đến cửa thành bắc tập thị, Ngụy Tác thấy trên bức tường đá công bố tin tức có nhiều người đứng xem, bèn đến gần nhìn thì ngẩn người, hóa ra tin quan trọng nhất là ba ngày nữa sẽ có tiểu hình phách mại hội do Kim Ngọc các đứng ra cử hành. Điền chưởng quỹ đã bảo bọn gã phách mại hội sẽ cử hành trong vòng mười ngày, xem ra đã sớm lên hai ngày.

“Ba ngày sau hả… để xem khối hàn ngọc đó bán được bao nhiêu tiền, thuận tiện xem có thuật pháp phòng ngự nào hay không.” Ngụy Tác đọc xong thì vừa tính toán vừa nghĩ đến mỹ nữ chân dài Nam Cung Vũ Tinh đầy bốc lửa… Nhất là vùng trắng ngần tròn trịa dưới lớp nhuyễn giáp rách đó…

❮ prev

Avatar

Recent Comments
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 days ago
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 3 days ago
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!