1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Thông Thiên Chi Lộ dịch
  4. Tập 2: Huynh đệ Xích giáp trùng – Trước ưỡn sau nhô (c11-c20)

[Audio] Thông Thiên Chi Lộ dịch

Tập 2: Huynh đệ Xích giáp trùng – Trước ưỡn sau nhô (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11 : Huynh đệ Xích giáp trùng

“Ha ha, phát đạt rồi.”

Ngụy Tác chưa kịp nhìn rõ con Hỏa hạt xui xẻo số một thì lại có hai con một tiền một hậu hào hứng lao tới.

“Đừng chạy, nói ngươi đấy.” Ngụy Tác lại phát ra hai đạo Thanh thủy nhận lật ngửa một con Hỏa hạt, rồi cười hả hả rất xấu xa, đi về phía một con Hỏa hạt khác. Con Hỏa hạt đó nhất thời làm lơ Ngụy Tác, mà bò nhanh về phía đống lửa, lại bị gã phát ra hai đạo Thanh thủy nhận hạ gục.

“Oa, ha ha ha ha!”

Ngụy Tác liên tục bật lên tiếng cười của dân giàu xổi trong sơn cốc, từng con Hỏa hạt liên tục từ cây cối và đá chất đống quanh đó bò ra, chỉ mất mấy tuần trà, gã đã hạ được hơn mười con Hỏa hạt.

Tử Huyền chân quyết bị lục bào lão đầu khinh thị quả nhiên không ra làm sao, với tu vi Thần hải cảnh lưỡng trọng, liên tục phát hơn hai chục đạo Thanh thủy nhận, chân nguyên của gã sắp cạn, gã vội ngửa mặt dốc một bình Hồi khí tán vào miệng.

Dốc một bình Hồi khí tán xong, Ngụy Tác tiếp tục vui vẻ giết Hỏa hạt xuất hiện liên tục, gã còn một bình Hồi khí tán nữa, ít nhất đủ để giết hơn ba mươi con Hỏa hạt, theo tình hình này, mùi Hổ văn thảo và Hoàng mao cô có sức hấp dẫn trí mạng với Hỏa hạt. Gã đã tính sẵn, đợi giết xong hơn ba mươi con Hỏa hạt, chân nguyên tiêu hao gần hết thì sẽ dập tắt đống lửa này, đốt một đống tương tự ở chỗ khác, yêu thú cấp thấp như Hỏa hạt không đủ trí óc thu nhặt thi thể hộ đồng bạn, lúc đó lén quay lại thu nhặt cũng không muộn.

Ngụy Tác càng giết càng quen tay, vừa giết Hỏa hạt liên tục xuất hiện vừa bày đủ tư thế, nhanh chóng ngổn ngang thi thể Hỏa hạt năm quanh đó, số lượng vượt hơn hai mươi con.

“Bốp! Bốp!”

Ngụy Tác vừa mới tiêu sái ngửa đầu dốc bình Hồi khí tán thứ hai xuống, không thèm nhìn xuất ra hai đạo Thanh thủy nhận chém vào một con Hỏa hạt mới xuất hiện. Nhưng lần này Hỏa hạt không gục ngã.

“Chuyện gì đây hả?” Gã ngẩn người quay lại, thứ từ bụi cây chui ta lần này tuy cũng đỏ như lửa nhưng không phải Hỏa hạt, mà là một con giáp trùng đầu tròn toàn thân đầy nốt sần sùi như đá viên. Thể hình giáp trùng lớn hơn Hỏa hạt hai lần, chỗ bị Ngụy Tác chém trúng hai đòn Thanh thủy nhận chỉ hơi sứt sở.

Lúc đó hai con mắt đen nhanh nhìn gã như thể ta tức giận lắm rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.

“Không không, chỉ là hiểu lầm thôi!”

Ngụy Tác ngẩn ra rồi nhăn nhó kêu lên, giáp trùng bị gã chém hai nhát trông con vẻ quen lắm. Loại giáp trùng trông như viên đá đỏ này là Xích giáp trùng, nhị giai hạ giai yêu thú, còn kém hơn Thạch vĩ bích tích một chút, đơn đấu thì kiểu gì cũng bị Ngụy Tác giết.

Nhưng loại yêu thú này không hề đơn đấu bao giờ, xưa nay đều đánh hội đồng, quả nhiên, Ngụy Tác mới nhăn nhó nói là hiểu lầm thì thân thể con Xích giáp trùng tựa hồ không hiểu sao có nhiều Hỏa hạt chạy ra thế này, chỉ đến xem náo nhiệt thì bị Ngụy Tác chém hai đao chợt chấn động ong ong.

“Không phải chứ?!” Trong vài khoáng động quanh đó đều vang lên tiếng bò, thoáng sau có ít nhất hai, ba chục con Xích giáp trùng như hung thần ác sát từ bốn phương tám hướng xông đến vây kín gã. “Đừng giẫm linh thạch của ta!” Khiến Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt nhất là hai con Xích giáp trùng trèo qua mình Hỏa hạt, trực tiếp ép Hỏa hạt đó thành cái bánh nướng, xem ra cốt huyết không còn dùng được nữa.

“Bộp!”

Hai, ba chục con Xích giáp trùng xuất hiện, một con có thân hình gấp mấy lần Xích giáp trùng yếu bình thường, trông như con trâu từ một khoáng động chui ra. Xích giáp trùng này không rõ đã sống bao nhiêu năm, giáp xác dày đến độ khiến người ta rùng mình. “Đại ca, tiểu đệ không cố ý, đừng giẫm hỏng mấy con Hỏa hạt!” Thấy con Xích giáp trùng xông ra, Ngụy Tác đặt số Hổ văn thảo và Hoàng mao cô xuống đất, căn bản không dám thu thập, ré lên rồi kích phát một tấm Hỏa cầu phù, hất bay hai con Xích giáp trùng ở sau lưng ra rồi không hề dừng lại, kích phát tiếp Phong độn phù, toàn thân bao phủ cương phong, như ngọn khói chạy khỏi mỏ tử đồng khoáng.

Tích tắc quay đi, Ngụy Tác thấy trên lưng con Xích giáp trùng lớn nhất tựa hồ có một tia hắc quang, đặc biệt, như mũi hắc sắc tiểu tiễn thò ra một nửa.

[Audio] Ngọa Hổ Tàng Long full

Xích giáp trùng có tám cái chân, bình thường chạy ngang ngửa với Ngụy Tác, bất quá hiện tại gã dám một tấm Phong độn phù tăng tốc gấp đôi thì đàn Xích giáp trùng không thể so được.

Bất quá đàn Xích giáp trùng cứ đuổi riết, Ngụy Tác chạy hơn mười dặm mới thoát được cảnh bị cả đàn vây đánh.

Theo gã tính toán, sau cùng có đến hơn trăm con Xích giáp trùng đuổi theo, đàn giáp trùng ở phía sau nộ khí xung xung truy đuổi, mặt đất cũng hơi chấn động. Trước đây mỏ tử đồng khoáng đều song yên gió lặng nhưng không ngờ phía dưới lại có nhiều Xích giáp trùng như thế, xem dáng vẻ Xích giáp trùng xông tới như đàn ong vây đánh mình, chắc những cái hố vốn không nối nhau ở dưới cũng bị Xích giáp trùng dùng tám cái chân như lưỡi đao cắt đứt.

Đàn Xích giáp trùng không đuổi kịp Ngụy Tác, nộ khí xung xung quấy loạn quanh mỏ tử đồng khoáng rất đâu, đến hơn canh giờ sau trong mỏ mới yên tĩnh lại, không còn động tĩnh nữa.

“Hỏa hạt của ta, linh thạch của ta.”

Đợi ở ngoài mỏ tử đồng khoáng, nghĩ đến cảnh hai con Xích giáp trùng giẫm nát Hỏa hạt, Ngụy Tác quả thật muốn khóc mà không có nước mắt. Đàn Xích giáp trùng như đàn ong tung hoành ở trong, chắc Hỏa hạt đều bị giẫm nát tan tành, xem ra ngay cả vốn cũng không thu lại được.

Đợi đến khi trong mỏ hoàn toàn bình tĩnh, gã mới lén quay lại.

“Không phải chứ?”

Vốn Ngụy Tác tính rằng đàn Xích giáp trùng để lại cho gã mấy con Hỏa hạt hơi hoàn chỉnh là phải tạ thiên tạ địa rồi nhưng đến gần chỗ đàn Hỏa hạt thì mắt gã trợn trừng lên.

Gã bắt đầu đếm, cạnh đống lửa giờ tắt gần hết, chỉ còn vài ngọn khói xanh, đích xác có không ít Hỏa hạt bị Xích giáp trùng giẫm nát chân nát cẳng, nhưng số Hỏa hạt chỉ bị giẫm nát đầu còn nhiều hơn!

Những thi thể Hỏa hạt bị Xích giáp trùng giẫm tan nát hoàn toàn chừng hơn hai chục con nhưng số hoàn chỉnh thi thể ít nhất cũng hơn tám mươi con!

“Xích giáp trùng huynh đệ! Không ngờ các vị lại lấy đức báo oán, lấy đức phục người!”

“Lần này phát rồi!”

Ngẩn ra một chốc, sau cùng cũng kịp phản ứng là chuyện gì, Ngụy Tác suýt nữa trào lệ nóng. Chắc sau khi gã chạy rồi, đống lửa không tắt, liên tục có Hỏa hạt bò ra, đàn Xích giáp trùng không đuổi kịp gã trút hết lửa giận lên đầu Hỏa hạt.

Hóa ra hơn một canh giờ vừa qua, đàn Xích giáp trùng không quấy loạn sơn cốc mà vây đánh Hỏa hạt!

Hơn nửa canh giờ sau, Ngụy Tác cứ trong trạng thái lâng lâng, đã có kinh nghiệm xử lý năm con Hỏa hạt, gã cơ hồ không phí lực cắt giáp xác trên lưng chúng, lấy cái xương hữu dụng ra cho vào một cái túi da thú chuẩn bị sẵn.

Gã đếm kỹ, trong hơn nửa canh giờ, gã lấy được một trăm linh sáu sợi Hỏa hạt cốt, sau cùng cái túi da thú căng phồng, không nhét được nữa.

Vốn Hỏa hạt vĩ cũng giá trị đôi chút linh thạch, nhưng nhìn cái túi đầy lèn Hỏa hạt cốt, Ngụy Tác tỏ ra hào khí phất tay với thi thể đàn Hỏa hạt, “được rồi, nể tình các ngươi chết thảm thế này, để lại đuôi đấy.”

Chương 12 : Lợi hại quá

“Ngươi làm cách nào lấy được nhiều Hỏa hạt cốt như thế?” Trong đêm, lúc Ngụy Tác về đến tiểu thạch ốc, lấy Dưỡng quỷ quán bị biến thành lọ sứ đen nhét dưới gầm giường ra, lục bào lão đầu thấy cả đống Hỏa hạt cốt trên bàn thì trợn trừng mắt như cái chuông đồng.

“Ha ha, ta may mắn, gặp được một đàn Hỏa hạt đực tranh một con cái, ta đợi chúng đánh nhau chí chết rồi ra thu nhặt là được.” Ngụy Tác vừa thanh lý Ngân chúc thảo và Hỏa vĩ hoa thuận tay lấy trên đường về, vừa hắc hắc cười đáp lục bào lão đầu. Hiện tại gã đã phát giác, phẩm chất Ngân chúc thảo và Hỏa vĩ hoa càng cao, phù chỉ luyện ra càng trơn láng, tỷ lệ thành phù thành công càng cao.

“Ngươi coi ta là tên ngốc hả.” Lục bào lão đầu giận đến trợn trừng tròng trắng.

“Ha ha, muốn biết là việc gì thì cho ta biết đôi chút việc hữu dụng đi.” Ngụy Tác nói đầy nhăn nhở.

“Được rồi, ngươi nên biết đạo lý tiến bộ từ từ.” Lục bào lão đầu liếc Ngụy Tác đáp.

“Đương nhiên ta biết, bất quá lão đầu nói là đợi ta tu luyện đến Thần hải cảnh đệ tứ trọng thì cho ta thêm lợi lộc, nhưng cứ thần thần bí bí như thế lòng ta khác nào bị mèo cào, ngứa ngáy chết được?” Ngụy Tác nói với lục bào lão đầu, “ít nhất cũng nên cho ta biết luyện tới Thần hải cảnh đệ tứ trọng thì được lợi lộc gì chứ.”

“Được thôi.” Lục bào lão đầu đáp, “lúc đó sẽ cho ngươi biết một công thức luyện đơn hữu dụng, đồng thời cho ngươi biết một vài việc, ví như yêu thú loại nào nên đối phó thế nào, chỗ nào nên đến bàng cách nào. Ví như ta biết ở đâu có tán tu một vài vạn năm trước kiến lập động phủ, nhưng nhiều năm rồi, tán tu đó vị tất đã còn sống…”

“Chết mất! Lợi hại quá!”

Ngụy Tác tức thì trợn tròn mắt. Chỉ riêng công thức đơn dược đã đủ khiến gã hưng phấn, gã không phải đồ ngốc, thấy thần sắc lục bào lão đầu là biết công thức đó cũng cực kỳ hữu dụng với gã như Hỏa cầu phù. Nhưng trừ thứ đó ra lại còn cả động phủ! Động phủ là gì? Là hành cung quan trọng nhất với tán tu toàn tu đạo giới, về cơ bản sẽ đặt mọi thứ tốt đẹp nhất trong động phủ, mấy năm nay Thiên Huyền đại lục thỉnh thoảng vẫn phát hiện di tích của một môn phái thượng cổ cùng động phủ bị tàn phá, đều khiến vô số môn phái tranh đoạt, nếu gã phát hiện được một hai động thủ còn nguyên của tán tu lợi hại tọa hóa rồi để lại thì sẽ triệt để phát tài. Tán tu cỡ đó dù gì cũng sẽ để lại một vài món pháp bảo lợi hại.

Trừ ra, bên ngoài Thiên khung, yêu thú hoang nguyên rộng mênh mông, ngay cả thế lực đứng đầu Linh Nhạc thành Thiên Nhất môn, cùng chỉ quen thuộc với một bộ phận nhỏ của hoang nguyên gần với ngôi thành. Yêu thú hoang nguyên không chỉ có nhiều yêu mà số lượng cao giai yêu thú cũng khó tưởng tượng, dù tu sĩ Kim đơn kỳ cũng có khả năng mất mạng, nên địa đồ của các khu vực có thể thăm dò ở đây có giá cực cao, lão đầu này qua hơn năm mươi đời chủ nhân, có mấy vạn năm kinh nghiệm, xem dáng vẻ lão thì đừng nói vài ba đại lục, mà nhiều nơi ở ngoài Thiên khung cũng đã đặt chân tới.

Tu đạo giới coi trọng cái gì nhất? Là kinh nghiệm!

Chưa nghĩ thì chưa hiểu, hiện tại Ngụy Tác nghĩ lại, lập tức hiểu ngày lục bào lão đầu này giá trị thế nào. “Lão đầu, xem ra kiếp nào ta có chạm được vào Thủy Linh Nhi hay không toàn nhờ vào lão. Bất quá vì sao không cho biết luôn công thức luyện đơn đó mà phải đợi đến lúc đó?”

“Ta không muốn ngươi chết uổng.” Lục bào lão đầu cười lạnh, “xem dáng vẻ ngươi, nếu hôm nay ta cho ngươi biết, chưa biết chừng mai là ngươi sẽ đến đó xem sao. Đơn dược đó phải đợi đến khi ngươi tu luyện đạt mức Thần hải cảnh tứ trọng mới hữu dụng, còn nơi ta nói đến thì ít nhất tu vi đó mới đủ cho ngươi giữ được cái mạng.”

“Được thôi, ta còn một câu hỏi…”

“Sao mà ngươi lắm lời thế nhỉ?”

“Câu sau cùng của ngày hôm nay.” Ngụy Tác vò đầu, “Lão đầu, lần trước ngươi thò ra là đòi uống máu Hỏa hạt, nói là máu Hỏa hạt có thể tưới nhuần cho nguyên khí của ngươi nhưng thật ra là uống bằng cách nào?”

Đến lượt lục bào lão đầu hơi ngẩn người, nhìn Ngụy Tác rồi chỉ vào một điểm của Dưỡng quỷ quán, “Ngươi nhỏ máu Hỏa hạt vào đó là được.”

“Thật hả?”

Ngụy Tác trống vào chỗ lục bào lão đầu điểm chỉ, cẩn thận nhỏ máu Hỏa hạt trong một cái xương vào, nơi đó rực lục quang, thoáng có quang phù lưu động, giọt máu Hỏa hạt tựu như tan trong lục quang. Nhỏ một giọt máu Hỏa hạt vào xong, khí sắc lục bào lão đầu khá hơn rõ rệt.

Ngụy Tác liếc lão, lại nhỏ thêm máu trong một cọng xương, lúc gã định nhỏ thêm một cọng Hỏa hạt cốt vào thì lục bào lão đầu lắc đầu: “Được rồi, đủ rồi.”

“Đủ rồi?”

“Với mức độ phá tổn của pháp trận trong Dưỡng quỷ quán, trong ba ngày chỉ hút được bằng đó máu Hỏa hạt, thêm nữa chỉ tổ lãng phí.”

“Vậy thì ta mặc ngươi.” Tuy gã lấy được nhiều Hỏa hạt cốt như thế, không cho lục bào lão đầu một chút thì không ổn, nhưng một cọng Hỏa hạt cốt tương đương một viên hạ phẩm linh thạch thì Ngụy Tác kỳ thực cũng xót ruột, nghe lục bào lão đầu chủ động bảo đủ rồi, gã hưng phấn hẳn lên, thu máy trong một trăm linh bốn cọng Hỏa hạt cốt lý vào mấy cái bình lưu ly, đậy điệm cẩn thận xong, thì lập tức luyện chế phù chỉ.

Luyện chế một mạch mười sáu tấm phù chỉ phẩm chất mãn ý xong, gã lấy phù bút ra. Theo kinh nghiệm lần trước, mỗi lần luyện chế chừng mười bốn tấm Hỏa cầu phù, thể lực và tinh thần gã gần như tới cực hạn.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Trong tiểu thạch ốc lý liên tục rực lên hồng quang.

“Luyện phù đúng là việc không phải của con người.” Mấy canh giờ sau, Ngụy Tác lại mệt mỏi nằm bất động trên giường. Trên bàn đá cạnh đó, chín tấm Hỏa cầu phù mới luyện xong đang lấp lánh quang hoa.

Lần này Ngụy Tác kiên trì luyện mười sáu tấm Hỏa cầu phù, thành công chín tấm, tỷ lệ đã quá một nửa.

Chương 13 : Kêu giả quá mức

“Oa ha ha ha! Lại thêm một tấm!”

Trong tiểu thạch ốc lý vang lên tiếng cười như của khách lão làng thấy hồng bài tiểu thư của kỹ viện cởi sạch y phục.

Sáu ngày tiếp đó, Ngụy Tác chìm trong trạng thái cuồng nhiệt, mỗi lần luyện được hai tấm Hỏa cầu phù tương đương đút túi một viên hạ phẩm linh thạch, khác nào vô tình rơi vào một linh thạch khoáng mạch, móc lên là có linh thạch, đối với người thiếu thốn linh thạch nhiều năm như gã thì đương nhiên làm quên ngày quên đêm.

Đối với lục bào lão đầu thì là nhặt được bảo vật, đúng như lão phán đoán, Ngụy Tác đích xác có thiên phú không tệ về luyện phù. Hiện tại gã luyện chế mười sáu tấm Hỏa cầu phù, đại khái luyện thành mười hai tấm, tỷ lệ thành công cao hơn bảy phần mười, đấy là gã chỉ sử dụng phổ thông phù bút, đổi lại là một cây phù bút hảo hạng thì tỷ lệ thành công sẽ trực tiếp cao hơn tám phần. Trong số các chủ nhân của lục bào lão đầu, chưa có ai luyện Hỏa cầu phù thành công với tỷ lệ cao như thế.

Ngụy Tác đã có kinh nghiệm luyện phù, mỗi khi luyện phù mệt mỏi là dừng lại để chế tác phù chỉ, công việc này không tiêu hao tinh lực gì hết, đợi khi tinh thần khôi phục là lại tiếp tục luyện phù. Từ chỗ mỗi ngày gã chỉ luyện tối đa được mười tấm Hỏa cầu phù, thì ở ngày thứ ta, Ngụy Tác đã luyện chế được hơn ba mươi tấm.

“Tiểu tử này lại là thiên tài luyện phù, đúng là gặp quỷ.” Hiện tại thấy Ngụy Tác nắm tấm Hỏa cầu phù mới luyện xong, đắc ý cười ha hả là lục bào lão đầu lại lắc đầu. Nếu không tận mắt thấy, lão không đời nào liên hệ được tiểu tử nhăn nhở đó với một thiên tài luyện phù với nhau.

“Ngươi định làm gì?” Lắc đầu xong, lục bào lão đầu lại trợn trừng mắt.

Mỗi ngày Ngụy Tác đều đếm kỹ số Hỏa cầu phù luyện chế được đế mấy lần, mỗi lần đếm là mắt sáng như ông sao, lần này đếm xong gã trải Hỏa cầu phù lên giường, nghe lục bào lão đầu hỏi thì cười hắc hắc nằm luôn xuống ngủ trên đồng phù.

“… ” Lục bào lão đầu hoàn toàn tắt tiếng. Lúc này mới hiểu vì sao tiểu tử này chế phù với tỷ lệ thành công cao như thế, gã là kẻ mê tiền chính tông, một viên hạ phẩm linh thạch khiến gã mắt sáng lên, một tấm Hỏa cầu phù là nửa viên, gã luyện chế đương nhiên cẩn thận hơn ai hết.

“Ha ha!” Nằm trên đống Hỏa cầu phù, Ngụy Tác sảng khoái khôn tả. Bảy hôm nay luyện chế được bao nhiêu Hỏa cầu phù thì gã đã đếm vô số lần, tổng cộng một trăm bốn mươi tấm. Một trăm bốn mươi tấm Hỏa cầu phù, chẵn bảy mươi viên hạ phẩm linh thạch!

Nằm một lúc, Ngụy Tác bò dậy, gom hết cho vào một cái túi da.

“Ngươi định làm gì?” Thấy gã định ra ngoài, lục bào lão đầu lên tiếng.

“Đi bán phủ, lúc này đại đa số các tiệm còn mở cửa.” Ngụy Tác đáp, “mỗi ngày ta luyện ba chục tấm Hỏa cầu phù đã mệt chết rồi, chi bằng đổi chút linh thạch về, sau này luyện phù mệt thì thừa cơ tu luyện, ta luyện phù cũng chỉ để đổi linh thạch về tu luyện mà, như thế sẽ không ảnh hưởng đến cả hai.”

“Suy nghĩ không tệ.” Lục bào lão đầu cười lạnh, “Bất quá ngươi nghênh ngang đi bán số Hỏa cầu phù này xong, không đầy hai ngày là Thiên Nhất môn gì đó trong Linh Nhạc thành sẽ tìm đến nơi, lúc đó ngươi chỉ còn nước ngoan ngoãn luyện phù cho chúng. Cả đời ta cũng đừng mong ngưng hình nữa.”

“Ngươi có ý gì?” Ngụy Tác vò đầu bứt tai không hiểu.

Lục bào lão đầu hỏi ngược: “Linh Nhạc thành có bao nhiêu luyện phù sư, luyện đơn sư?”

Ngụy Tác ngẫm nghĩ đáp, “Chừng mười mấy hai mươi chăng?”

Lục bào lão đầu trợn tròng trắng lên, “đã hiểu chưa?”

Ngụy Tác lắc đầu, “Không.”

“Ngươi đúng là con lợn ngu xuẩn.” Lục bào lão đầu buột miệng mắng, “Luyện phù sư có tỷ lệ thành công nhất định vốn hiếm lắm, nhất là người biết công thức mới như ngươi chính là con gà đẻ trứng vàng, môn phái nào cũng rình tóm ngươi về, lúc đó ngươi luyện được mười tấm thì là của ngươi chắc? Một tấm giữ riêng cũng là tốt lắm rồi. Khí linh như ta thì người khác ít nhất cũng có mười mấy phương pháp thu lấy những thứ trong óc ta, thế đã đành, có khi vì sợ công thức lưu truyền ra để môn phái khác biết, chưa biết chừng chúng sẽ giết ta diệt khẩu. Tên khốn ngươi bị bắt đi làm khổ sai đã đành, nhưng còn liên lụy đến ta.”

“Đích xác là vấn đề khó đây.” Ngụy Tác đảo mắt một vòng, đột nhiên cười hắc hắc, “Lão đầu, yên tâm đi, bán mớ Hỏa cầu phù này, ta đảm bảo không có vấn đề gì.”

“Không có vấn đề gì?” Lục bào lão đầu tỏ vẻ không tin.

“Tối rồi, không thể rời Linh Nhạc thành quá xa, có nhiều hỏa phù trên mình chắc không vấn đề gì, thuận tiện đưa ngươi đi xem một phen.” Ngụy Tác cười hắc hắc nhẹt cái lọ đen ngòm vào ngực, rồi đóng cửa, lao đi như làn khói.

Tối đến, ba tu sĩ đeo ba cái túi đang đi về Linh Nhạc thành.

Cả ba đều là tu sĩ cấp thấp đi hái hai ba loại dược thảo cho cửa tiệm, tu sĩ như họ căn bản không dám qua đêm ở ngoài thành.

Đi qua Hắc Bào đàm, ba tu sĩ thấy một thanh niên đầu tóc rối bù như bị lửa đốt đang lần mò trong đầm.

“Tiểu tử này khẳng định không trả nổi là tiền thuê phòng, tối thế này còn ở lại đây thử vận khí.” Hắc Thủy đàm này cách phía nam thành không đầy trăm dặm, là đầm lầy mênh mông liên tục nổi lên bong bóng lớn cỡ nắm tay, bình thường không có yêu thú qua lại, bất quá nghe nói mấy nghìn năm trước nhiều tu sĩ đã đại chiến ở đây, cùng với bong bóng nổi lên thì có cả những thứ như mảnh vỡ pháp bảo lẫn trong bùn đất, cũng có tu đạo giả lần mò trong đầm xem có kiếm chác được gì không.

Ba tu sĩ cho rằng tối thế này mà kẻ kia còn lần mò ở đây thì khẳng định mạt rệp cực độ, không còn cách nào mới đến đây thử vận khí.

So với người ta, cả ba tức thì thấy đời sống còn khá chán, không khỏi cười trên đau khổ của người khác, một người thậm chí còn cười hắc hắc lớn tiếng nói với thanh niên đó, “Huynh đệ, vất vả quá, kiếm được gì không?”

“Còn chưa… ồ, cái gì đây?” Xoạt một tiếng, cả ba kinh ngạc nhận ra thanh niên móc được một cái rương sắt nhỏ đã hoen rỉ từ dưới bùn lên, xem ra cái rương rất cổ.

“Hỏa phù! Nhiều hỏa phù thế nhỉ?”

“Thật sự kiếm được?!” Ba tu sĩ trợn trừng mắt không dám tin nhìn vào thanh niên, nhưng thật sự là họ thấy thanh niên mở cái rương sắt hoen rỉ ra, trong đó chất hàng chồng phù lục đỏ rực, lấp lánh hồng quang nhàn nhạt.

“Hôm nay vận khí tốt quá! Dù thế nào cũng tặng các vị một tấm.” Thanh niên rút một tấm nhét vào tay một trong ba tu sĩ còn đang há hốc miệng, nhét hết phù lục còn lại vào ngực áo rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

“Thật sự là hỏa phù? Y thật sự mò được nhiều hỏa phù như thế?”

Tu sĩ mặt vuông trong ba người, còn nắm hỏa phù trong tay, cùng hai đồng bạn ngẩn ngơ nhìn hồng sắc phù lục một lúc rồi nghiến răng dồn chân nguyên vào.

Ầm một tiếng, một quả hỏa cầu như cái bánh xe từ tay tu sĩ mặt vuông bắn ra nổ tung trên đầm lầy, hỏa quang chiếu sáng mấy trăm trượng.

“Nhất giai Hỏa cầu phù! Đúng là nhất giai Hỏa cầu phù! Vận khí tiểu tử đó may thật, nhặt được ngần ấy nhất giai Hỏa cầu phù!”

“Mớ Hỏa cầu phù ban nãy chí ít cũng mấy trăm tấm!”

Ba tu sĩ mất hết tâm tình vui vẻ trước đau khổ của người khác, ai nấy đều đấm ngực than thở.

“Thế nào? Lão đầu, chiêu này tuyệt chứ?” Quay về thạch ốc, Ngụy Tác móc Dưỡng quỷ quán ra, nhẫn đắc ý hỏi lục bào lão đầu.

“Tuyệt cái gì mà tuyệt, hỏa phù! Ngần này hỏa phù cơ á! Lúc ngươi kêu hai câu này sao nghe giả thế?”

“Ha ha, vậy hả? Ta thấy được đấy. Ngày mai trong Linh Nhạc thành khẳng định đều biết có người ăn may vớ được một mớ Hỏa cầu phù, ta đi bán sẽ không vấn đề gì nữa nhỉ?” Ngụy Tác cười ha ha, cởi y phục toàn bùn đất xuống, nhảy vào một cái thùng gỗ đầy nước, vui vẻ tắm táp.

Chương 14 : Lần đầu tiên của Hàn Vi Vi

“Mau đến Hắc Bào đàm đi! Nghe nói có người nhặt được ở đó hai trăm tấm Hỏa cầu phù!”

“Cái gì?! Có người nhặt được một nghìn tấm Hỏa cầu phù tại Hắc Bào đàm!”

Đúng như Ngụy Tác dự liệu, ba tu sĩ vốn vui vẻ với tình trạng của gã sau đó ghen tị đến phát cuồng, hận sao mình không mờ được cái rương sắt nhanh chóng lan tin đồn đi. Sự thực Ngụy Tác đợi ba kẻ đó lâu lắm rồi, vì ít nhất cũng phải là tu sĩ cấp thấp như gã, Ngụy Tác mới nắm chắc không bị giết người cướp của khi thấy ngần ấy Hỏa cầu phù. Ngụy Tác giả bộ gần hai canh giờ gần Hắc Bào đàm mới đợi được ba kẻ thích hợp.

Chỉ là gã cũng không ngờ việc này đồn đại sai sự thật đến thế, hiện tại không chỉ số lượng phù lục bị đến mức gần như thần kỳ, từ một trăm tấm ban đầu trở thành nghìn tấm rồi mấy vạn tấm, mà mọi lời đồn kỳ lạ cũng lan ra, có người nhìn thấy Ngụy Tác tại Hắc Bào đàm tìm được một món pháp bảo hoàn chỉnh lợi hại, có người bao gã tìm được viên thất giai yêu đơn.

“Không phải chứ?”

Tác giả lời đồn là Ngụy Tác, trong lúc bán Hỏa cầu phù tại thành bắc nghe người qua đương trò chuyện đã xém chút đập đầu xuống đất.

Vì mấy người này nói là có ai đó nhìn thấy gã tìm được áo lót của Bạch Linh tiên tử, nữ tu đẹp nhất Thiên Huyền đại lục mấy nghìn năm trước… Quá mức rồi nhỉ?

Hiện tại lúc nào cũng có mấy trăm người tụ tập ở Hắc Bào đàm, nghe nói có hai thế lực không nhỏ vì tranh đoạt quyền ưu tiên tìm kiếm một khoảng đầm mà giao chiến với nhau, Ngụy Tác nghe tin này xong rất muốn đến xem nhiệt náo, bất quá để an toàn, gã vẫn nhanh chóng đi vào một điện vũ kim bích huy hoàng có treo tấm biển khắc hai chữ Thiên Nhất toàn bằng vàng ở canh thành đông.

Trong lúc gã vào đó, Hàn Vi Vi đang đi quanh tự do tập thị ở ngoài thành.

Đối với một nữ hài tử, lần đầu tiên nào cũng phi thường trọng yếu, Hàn Vi Vi lần đầu tiên hạ được yêu thú kỳ thực là hai con Thạch vĩ bích tích, nàng ta vốn không ngốc như Ngụy Tác tưởng tượng, lần đầu lén trốn đi một mình săn yêu thú, được như thế đã không tệ rồi. Nhưng hai con Thạch vĩ bích tích nàng ta vất vả lắm mới săn được lại bị Ngụy Tác cướp mất, hơn nữa gã không hề quang minh chính đại lấy từ tay cô mà giả bộ cởi quần rồi xách hai con Thạch vĩ bích tích chạy mất. Hàn Vi Vi thật sự có ấn tượng khó quên với Ngụy Tác. Mấy hôm nay nàng ta thường đến thị trường tự do, vốn cho rằng tán tu cấp thấp như gã rất có thể giao dịch ở đây, nhưng không ngờ mấy hôm nay gã ở tiệt trong nhà luyện phù.

Tuy hiện tại đầu tóc Ngụy Tác rối bù, hơn nữa Hàn Vi Vi chỉ nhìn thấy từ xa dáng nghiêng của gã tại tự do thị trường, nhưng nàng ta lập tức nhận ra tên vô sỉ đã cướp đồ của mình.

Cứ nghĩ đến hôm đó tặc tử này chạy, nàng ta không đuổi được, gã lại còn vẫy tay gọi mỹ nữ, say này gặp nhau cùng đi uống trà, Hàn Vi Vi lập tức nghiến răng đuổi theo Ngụy Tác.

Công trình treo tấm biển có hai chữ Thiên Nhất lớn bằng vàng ròng là một trong những truyền tống pháp trận được Thiên Nhất môn bố trí. Trong phạm vi vài nghìn dặm quanh Linh Nhạc thành, Thiên Nhất môn dựng lên không ít truyền tống pháp trận, Linh Nhạc thành nằm ở rìa Thiên Huyền đại lục nên có những truyền tống pháp trận thậm chí bố trí ra ngoài Thiên khung, chỉ cần giao nạp đủ linh thạch, tu sĩ trong thành thậm chí có thể trực tiếp đích xuất hiện tại bên ngoài Thiên khung cách mấy nghìn dặm.

Tòa điện kim bích huy hoàng của Thiên Nhất môn là một đại điện trống trải khí thế phi phàm, mười sau cây bàn long đại trụ vàng chóe quấn lấy toàn đại điện, chính giữa có ba truyền tống pháp trận khảm tinh thạch các màu cùng phù văn huyền ảo.

“Đồ vô sỉ!”

Hàn Vi Vi vừa xông vào đại điện, thấy bóng Ngụy Tác vừa tan biến trong bạch quang một truyền tống pháp trận.

“Mau khởi động pháp trận!”

Một đệ tử Thiên Nhất môn đứng trước truyền tống pháp trận chưa kịp lên tiếng, Hàn Vi Vi đã ném ba viên hạ phẩm linh thạch cho y, đồng thời đứng ngay ở pháp trận Ngụy Tác vừa biến mất.

“Tên đầu tóc như bị thiêu vừa truyền tống đi đâu?”

Hàn Vi Vi vừa ra khỏi truyền tống pháp trận thấy mình đang ở trong một sơn cốc trọc lốc, động tác của đệ tử Thiên Nhất môn không chậm nhưng chỉ tích tắc sau, nàng ta đến sơn cốc này thì đã không còn tung tích Ngụy Tác, nàng ta không hỏi đây là đây mà trực tiếp hỏi luôn một đệ tử Thiên Nhất môn trẻ tuổi đứng coi truyền tống pháp trận ở đây .

“Gã lại dùng pháp trận này truyền tống về Linh Nhạc thành rồi.” Đệ tử đó chỉ cho Hàn Vi Vi thấy một truyền tống pháp trận khác gần đó.

“Cái gì? Gã mới từ Linh Nhạc thành truyền tống đến đây, lại truyền tống về Linh Nhạc thành rồi?” Hàn Vi Vi kinh ngạc trợn trừng mắt.

“Tại hạ cũng không hiểu, y mới đến đây lại truyền tống về thành làm gì.” Đệ tử Thiên Nhất môn cười khổ.

“…” Hàn Vi Vi cũng tắt tiếng, mỗi lần sử dụng truyền tống pháp trận cần hai viên hạ phẩm linh thạch, Thiên Nhất môn tuy là môn phái có thế lực lớn nhất Linh Nhạc thành nhưng đệ tử như ở đây dù trông coi pháp trận cả ngày cũng tối đa được phát ba viên hạ phẩm linh thạch, đệ tử Thiên Nhất môn ban nãy trông có vẻ ngơ ngẩn là vì không hiểu sao một tán tu cấp thấp chỉ có tu vi Thần hải cảnh lưỡng trọng lại tiêu hao tới bốn viên hạ phẩm linh thạch chỉ để truyền tống chơi bời.

Trong lúc Hàn Vi Vi ngẩn người, có hai tu sĩ từ Linh Nhạc thành trung truyền tống đến đây, cả hai cùng mặc hôi sắc pháp y, tu vi đều là Chu thiên cảnh nhất trọng, có điều Ngụy Tác hoàn toàn không biết gì. Sơn cốc có tên Long Nguyên cốc, Long Nguyên cốc cách phía đông nam Linh Nhạc thành chừng ba trăm dặm, từ đây có thể đi vào Hắc Phong lĩnh, trong dãy núi kéo dài mấy trăm dặm đó có nhiều nơi có hắc sắc chướng khí đặc biệt, những nơi này có nhị giai yêu thú như Ngũ sắc độc thù. Tu đạo giả qua lại khá đông, còn tiểu hình truyền tống pháp trận kiều này mỗi lần chỉ có thể truyền tống bốn người nên Thiên Nhất môn kiến hai truyền tống pháp trận liền, một tiểu hình pháp trận khác nối với truyền tống pháp trận ở Linh Nhạc thành tây.

Về Linh Nhạc thành, Ngụy Tác dùng tốc độ nhanh nhất rời truyền tống pháp trận, vòng vào một con ngõ nhỏ gần đó, lấy từ cái bao sau lưng ra một tấm hắc bào trùm kín cả đầu đoạn theo lối khác, vòng vèo qua mấy con ngõ vắng người rồi mới về tiểu thạch ốc.

Thấy một viên hạ phẩm linh thạch là hai mắt sáng rỡ, gã đương nhiên không đời nào vô cớ phí mất bốn viên hạ phẩm linh thạch truyền tống đi chơi, gã tự nhận nếu bị nhắm vào thì tu sĩ cấp thấp như mình không thể cắt đuôi được, phương pháp gã nghĩ ra lúc đó là lợi dụng truyền tống pháp trận để thoát khỏi kẻ truy tung. Truyền tống pháp trận lần truyền tống cách nhau ít nhất mười mấy giây, hai lần liên tục như thế ít nhất mang lại cho gã hai mươi giây, ngần ấy thời gian đủ cho gã vốn qua quen thuộc ngõ ngách ở thành tây an toàn về đến nhà.

“Ha ha, lục lục đại thuận, cái tên này cũng lành!” Căn bản không biết mình vừa thoát khỏi Hàn Vi Vi, Ngụy Tác rải toàn bộ hạ phẩm linh thạch đảo lên giường.

Tổng cộng bảy mươi viên hạ phẩm linh thạch, dùng mất bốn, còn sáu mươi sau viên lỡn cỡ trứng chim câu lấp lánh lục quang trên giường gã.

Chương 15 : Thần hải cảnh tam trọng

“Không dễ chịu như nằm trên phù lục.”

Ngụy Tác xưa nay chưa từng kiếm được ngần này linh thạch, trải ra giường khiến mắt gã cơ hồ hoa lên, bất quá nằm xuống thì linh thạch lại cứng đơ đơ, không dễ chịu tí nào. “Lão đầu, lão đầu?” Gọi liền hai câu mà lục bào lão đầu không phản ứng, Ngụy Tác biết lúc này chắc lão đang dưỡng nguyên khí, gã cũng ngồi dậy, chụp một viên linh thạch, nhắm mắt tu luyện.

Chỉ sau tích tắc, hơi thở, nhịp tim và mạch đập của gã đều chìm trong tiết tấu đặc biệt, linh thạch trong tay cũng phát ra thanh sắc khí lưu nhàn nhạt thấm vào da tay.

Ngụy Tác vẫn bất động, càng lúc càng có nhiều thanh sắc khí lưu từ linh thạch chảy ra thấm vào thể nội, da gã cũng ánh lên ôn nhuận, viên hạ phẩm linh thạch lấp lánh lục quang ngày càng nhạt màu.

Chừng nửa cảnh giờ sau, viên hạ phẩm linh thạch trong tay gã tan nốt tia màu lục sau cùng, biến thành trong suốt, bên trong còn mấy vệt ố, tựa hồ là tạp chất, linh thạch cũng vỡ vụn trong tay gã.

Phù một tiếng, Ngụy Tác thổ ra ngụm trọc khí ánh tím, mở mắt nhìn linh thạch đã vỡ làm bảy tám mảnh với vẻ đầy dư vị.

“Con bà nó chứ, xem ra phải cố gắng kiếm linh thạch, mua một bản cao giai chân nguyên quyết mới được.”

Tuy cảm giác hút một viên hạ phẩm linh thạch cực kỳ thần thanh khí sảng, ném mấy mảnh vỡ đi xong, Ngụy Tác vẫn lắc đầu.

Theo lời lục bào lão đầu, hai ba vạn năm nay, tu sĩ chia công pháp theo mức độ, phân thành thiên, địa, huyền, hoàng tứ giai. Thiên giai công pháp tối cao nhất, hoàng giai công pháp tệ nhất.

Tử Huyền chân quyết Ngụy Tác tu luyện hiện tại tuy là huyền giai tâm pháp nhưng thấp nhất trong huyền giai.

Theo cách toàn tu đạo giới phân chia tu vi chân nguyên, gọi cảnh giới đầu tiên của tu sĩ là Thần hải cảnh vì chi khi tu luyện đến mức hút được linh khí trong linh thạch hoặc luyện hóa đơn dược để chuyển hóa thành chân nguyên, thể nội lại mở được ít nhất một khiếu vị trữ tồn chân nguyên mới được coi là tu sĩ nhập môn. Tên Thần hải cảnh vì khi chân nguyên tại thể nội lưu động có thể phát ra tiếng ầm ầm như nước sông nước biển.

Nhưng hiện tại Ngụy Tác đã mở được khiếu vị thứ hai tại thể, tu luyện đến Thần hải cảnh đệ nhị trọng, nhưng khi thể nội chân nguyên lưu động có nghe thấy tiếng ầm ầm như sông gầm biển động không?

Không có… ngay cả tiếng xè xè như đi giải gã còn không nghe thấy nữa là.

Cũng vì phẩm giai của Tử Huyền chân quyết quá thấp.

Huyền cấp trung giai công pháp, nếu tu đến Thần hải cảnh đệ nhị trọng, tổng lượng thể nội chân nguyên cao hơn tu luyện huyền cấp hạ giai công pháp ba đến bốn lần. Còn người luyện huyền giai cao giai công pháp hơn Ngụy Tác chừng mười lần. Với tu vi của Ngụy Tác, thi triển Thanh thủy nhận tối đa chỉ hơn hai mươi lần, đổi lại là người tu luyện huyền giai cao giai công pháp, cũng tu vi Thần hải cảnh nhị trọng thi triển Thanh thủy nhận ít nhất cũng được hai trăm lần.

Không chỉ là vấn đề số lượng, ví như Ngụy Tác hiện tại dù có trong tay mấy môn thuật pháp lợi hại, nhưng vì chân nguyên không đủ mà không thể thi triển, song đổi cho tu đạo giả luyện cao giai công pháp, chưa biết chừng có thể thi triển được.

Chân nguyên lưu động trong kinh mạch gã hiện thời, đích xác không có cả tiếng nhỏ như tiếng nước chảy róc rách, nhưng tu luyện công pháp địa giai hoặc thiên giai, chỉ cần đến Thần hải cảnh nhất trọng, chân nguyên đã hơn gã mấy chục lần, chưa biết chừng đã có âm thanh sông gầm rồi cũng nên.

Toàn Thiên Huyền đại lục, công pháp huyền cấp cấp thấp không khó kiếm nhưng từ huyền giai cao giai thì đều là công pháp tu luyện của các môn phái, dù kiếm đủ linh thạch cũng không mua được, trừ phi nguyện ý gia nhập các môn phái đó, trở thành đệ tử, ra sức cho môn phái, lập được công lao, mới có khả năng được truyền thụ công pháp.

Gia nhập môn phái nghe có vẻ hay ho, còn được phát linh thạch tu luyện nhưng đến lúc cần bán mạng thì không thể thoái thác. Ngụy Tác mấy năm trước Thiên Nhất môn săn ngũ giai yêu thú Hỏa kỳ thú ở ngoài Thiên khung đã chết mất hơn bốn mươi đệ tử. Thể nội một con ngũ giai yêu thú chỉ có một viên yêu đơn, đệ tử cũng không thể được phát cho yêu đơn Hỏa kỳ thú.

So ra, Ngụy Tác vẫn thấy mạng mình trong tay mình là hơn.

“Không biết Thủy Linh Nhi tu luyện công pháp cỡ nào, Huyền Phong môn nghe nói là đại môn phái hàng đầu Thiên Huyền đại lục, thế lực gấp nhiều lần Thiên Nhất môn, nàng ta tu luyện ít nhất cũng là địa cấp công pháp. Không biết tiểu mỹ nữ mông cong tu luyện công pháp phẩm giai thế nào, ít nhất cũng huyền cấp cao giai.”

Hiện tại có một đống linh thạch bên mình, Ngụy Tác nhìn mấy bức tranh Thủy Linh Nhi bên giường, lại nhớ đến Hàn Vi Vi, bất giác so sánh một phen, cho rằng tiểu mỹ nữ mông cong có phong tình quyến rũ riêng, bất quá bộ ngực trắng nõn cao vút của Thủy Linh Nhi tựa hồ càng khiến người ta căng tràn huyết mạch.

“Thôi vậy, Tử Huyền chân quyết của ta kém một tí, tu luyện đến Kim đơn cảnh cũng là nhân vật hạng nhất.”

Ngụy Tác tuy không kiên nhẫn gì nhưng cũng không mơ ước cao xa, biết tạm thời không thể lấy được chân nguyên công pháp cao cấp hơn thì lại cầm một viên hạ phẩm linh thạch, tiếp tục tu luyện.

Đêm khuya, trong tiểu thạch ốc sáng nhờ nhờ, một đĩa đèn dầu leo lét, Ngụy Tác bất động trên giường, từng dòng thanh sắc khí lưu từ linh thạch trong tay chảy ra, bị gã hút vào thể nội. Ttrên chiếc bàn đá, trừ vài tấm phù chỉ đỏ rực là từng chập Hỏa cầu phù.

Thời gian vô thanh qua đi, đĩa đèn dầu cạn hết, ngọn lửa lóe lên mấy lần rồi tắt ngóm.

Trong bóng tối, vị trí tử cung khiếu trước ngực gã đột nhiên rực lên tử sắc quang hoa, đồng thời thân thể hơi chấn động, thể nội sau rốt cùng có tiếng nước róc rách.

“Con bà nó chứ, sau cùng cũng tu luyện đến Thần hải cảnh đệ tam trọng!”

Ngụy Tác hưng phấn cực độ mở mắt ra, tử mang lóe lên.

Liên tục năm ngày đóng cửa luyện phù và tu luyện, Ngụy Tác đã thành công đột phá đến Thần hải cảnh đệ tam trọng, hiện tại nếu gã nhắm mắt nội thị sẽ thấy ở thiên linh, tử cung, đơn điền trong thể nội đều có một dải tử sắc chân nguyên, từng luồng chân nguyên lại liên thông với cả ba khiếu vị lưu động theo quy tắc.

Tổng lượng chân nguyên đại khái gần gấp đôi trước kia.

“Không dễ tí nào, sau cùng cũng có tiếng nước chảy.”

Lần này đột phá đến Thần hải cảnh đệ tam trọng nhanh hơn gã tưởng tượng. Vốn gã tính rằng dù có đủ linh thạch cũng phải mất đến tám, chín ngày; nhưng có lẽ vì trường kỳ tu luyện trong cảnh thiếu thốn linh thạch, thân thể gã hấp thu linh khí gọn gàng hơn tu sĩ bình thường, cũng có thể vì ngày ngày luyện phù, thần thức được rèn luyện, gã phát hiện thần thức mình hơn trước rất nhiều nên nội thị khi tu luyện càng rõ ràng, chỉ mất có năm ngày, tiêu hao bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch, Tử Huyền chân quyết đã đột phá đến Thần hải cảnh đệ tam trọng.

“Chà, lại phải nghĩ cách đi kiếm linh thạch.”

Cảm giác kỹ càng lại biến hóa trong thể nội, châm đĩa đèn lên, Ngụy Tác nhìn mớ phù lục và tài liệu trên bàn rồi lắc đầu.

Cộng thêm một viên hạ phẩm linh thạch vốn có, hiện tại Ngụy Tác sở hữu hai mươi bảy viên, hơn nữa máu Hỏa hạt từ lần trước đã cơ bản dùng hết.

Chương 16 : Băng ti thù

Ngụy Tác ném một viên dạ minh châu lớn cỡ trứng chim bồ câu phát ra bạch quang nhu hòa vào ngực áo, rời tiệm của lão hồ ly rồi đi đến Thố Phường kiều ở thành bắc.

Lần này gã không bám Hỏa cầu phù lấy linh thạch, lục bào lão đầu nói rất có lý, lặp lại việc đó một lần nữa sẽ đối mặt với nguy hiểm bị các đại thế lực trong Linh Nhạc thành chú ý. Kế hoạch hiện giờ của gã là dùng hai mươi bảy viên hạ phẩm linh thạch còn lại mua một ít trang bị, dựa vào đó và Hỏa cầu phù săn lấy mấy thứ về bán.

Thố Phường kiều là một cái cầu đá đen bình thường, nhưng lại cùng được xây với Linh Nhạc thành, là một trong những công trình sớm nhất ở đây. Phía nam Thố Phường kiều có một bức thạch tường lớn, nhiều phường thị và thương gia đều công bố tin tức ở đây, tương đương với tấm công cáo bài lớn nhất Linh Nhạc thành bắc. Nhận ủy thác của phường thị cùng thương gia, giúp họ thu hái nguyên liệu cần thiết vốn là nguồn đổi lấy linh thạch tu luyện quan trọng nhất của mọi tán tu ở Thiên Huyền đại lục.

Hồi khí tán đã hết, Thổ thuẫn bảo phù có lực phòng ngự không tệ chỉ còn sử dụng được một lần, nên Ngụy Tác mua liền bốn bình Hồi khí tán. Tổng lượng linh khí trong hai bình Hồi khí tán không bằng một viên hạ phẩm linh thạch, nhưng về phương diện khôi phục chân nguyên nhanh chóng thì hạ phẩm linh thạch không so được.

Hồi khí tán là đồ phải có của mọi tán tu cấp thấp, Ngụy Tác rất mong lục bào lão đầu biết công thức nào đó như công thức chế tạo Hồi khí tán, nếu nguyên liệu cũng không đáng tiền như Hỏa cầu phù thì chân chính phát tài, nhưng lục bào lão đầu hiển nhiên không biết, nếu không đã cho gã cùng với công thức chế tạo Hỏa cầu phù rồi.

Mua xong bốn bình Hồi khí tán, Ngụy Tác lại nghiến răng chi ra ba viên hạ phẩm linh thạch mua một tấm nhị giai Hàn băng phù, bỏ mười lăm viên hạ phẩm linh thạch mua một khối Linh thiên ngọc bội, một viên hạ phẩm linh thạch mua một tấm Phong độn phù và Kim quang phù.

Hiện giờ trừ Hỏa cầu phù, gã không có pháp bảo công kích lợi hại, nhị giai Hàn băng phù trừ tương đương với uy lực thuật pháp của tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng còn có hiệu quả đóng băng đối thủ, làm chậm động tác của địch nhân, Linh thiên ngọc bội là một loại pháp khí của Thiên Nhất môn, kỳ phát ra linh quang tráo có lực phòng ngự ngang với Thổ thuẫn bảo phù, bất quá pháp khí này không chỉ sử dụng được năm lần mà sau khi kích phát có thể tự động cảm ứng nguyên khí chung quanh biến hóa, trong tình huống bị đánh lén, linh quang tráo sẽ tự phát ra.

Linh thiên ngọc bội có tác dụng giữ mạng ở chốn hoang nguyên đây rẫy yêu thú là thứ Ngụy Tác đã lâu, trước kia gã không bao giờ có quá bảy viên hạ phẩm linh thạch nên không mua được. Mua ngọc bội rồi còn mua thêm một tấm phù lục phòng ngự Kim quang phù, vì gã cho rằng khi gặp phải yêu thú có lực công kích không mạnh thì dùng tấm phú chỉ giá trị viên hạ phẩm linh thạch này để phòng ngự, không cần tiêu hao uy năng của Linh thiên ngọc bội.

Viên dạ minh châu cũng tốn của gã một viên hạ phẩm linh thạch, gã mua để phòng khi lúc ở ngoài sa vào chỗ nào tăm tối, hoặc ban đêm ở nhà luyện phù, tiểu thạch ốc càng sáng thì tỷ lệ luyện phù thành công càng cao.

Tính toán cặn kẽ như thế nên trong túi gã giảm từ hai mươi bảy viên hạ phẩm linh thạch xuống còn năm viên.

“Vị huynh đệ này, không biết có thể tìm chỗ nói chuyện chăng?” Đến gần một ngõ cạnh Thố Phường kiều, đột nhiên có ba người từ phía sau xuất hiện lên tiếng nói với gã.

Ngụy Tác hơi kinh ngạc quay lại, người nói là một đạo sĩ trẻ tuổi mặc áo xanh, chừng hai bảy, hai tám tuổi, khuôn mặt hơi dài, dáng vẻ thập phần hòa khí, bên cạnh là một nam một nữ, nam chừng hơn ba mươi, thân hình cao to tráng kiện, hơn Ngụy Tác nửa cái đầu, khuôn mặt rất thật thà, mặc áo chẽ màu xanh, bên trong y phục lấp lánh hắc sắc quang mang, tựa hồ mặc nội giáp kim loại gì đó, sau lưng đeo một túi vải dài, có vẻ là binh khí loại nặng. Đứng cạnh nam tử cao lớn này là một nữ tử thanh tú mặc á vàng nhạt, thêu hoa văn tường vi bằng chỉ xanh, gương mặt trái xoan, làn da trắng ngần, có vẻ hơn Ngụy Tác vài ba tuổi.

“Phổ thông pháp y, không đáng tiền, Huyền thiết nhuyễn nội giáp, một viên hạ phẩm linh thạch.”

“Nữ tử này trông cũng khá… ”

Vì nghèo nên có thói quen nhìn xem gia tài của ba người đã để xem có phải là tán tu cấp thấp như gã không, lại lén nhìn sang nữ tử mặt trái xoan thanh tú, đoạn hỏi bạch bào tu sĩ trông thập phần hòa khí, “Xin hỏi có việc gì chăng? Hình như tại hạ không biết các vị.”

“Tại hạ Lâm Đạo Nhất, hai vị này là Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi”, đạo sĩ trẻ tuổi mặt dài mỉm cười rất lễ mạo, “Thứ cho tại hạ mạo muội, bọn tại hạ có một nhiệm vụ có thể kiếm được không ít linh thạch, thêm một người là chắc ăn hơn một phần, muốn mời đạo hữu gia nhập, không biết đạo hữu có hứng không?”

“Nhiệm vụ kiếm được không ít linh thạch? Là nhiệm vụ gì?” Ngụy Tác ngẩn người, gã đương nhiên biết vài tán tu thường liên thủ tiếp nhận nhiệm vị có lợi nhuận cao nhưng bản thân không làm nổi, có điều gã xưa nay có nguyên tắc an toàn là nhất, nhiệm vụ thái quá nguy hiểm mà không chắc ăn thì gã không dính vào.

“Có thể tìm chỗ nói chuyện chăng?” Lâm Đạo Nhất nói với gã đầy thần bí.

Ngụy Tác nhún vai gật đầu, trong Linh Nhạc thành không thể giết người cướp của, hơn nữa gã thấy ba người này, nhất là nữ tử mặc áo vàng nhạt cũng khá hợp mắt.

Thấy gã gật đầu, Lâm Đạo Nhất đi trước dẫn đường, mấy người không đi xa, đến một ngách vắng người cạnh Thố Phường kiều, xác định không có ai bám theo thì Lâm Đạo Nhất nói khẽ, “Kỳ thực không phải nhiệm vụ, tại hạ biết tin chính xác là ở một nơi bên ngoài Linh Nhạc thành có ba con Băng ti thù.”

“Ba con Băng ti thù?” Ngụy Tác hơi kinh ngạc, Băng ti thù là tam cấp trung giai yêu thú, băng ti trong túi tơ rất bền dài, lại có công hiệu ngự hỏa, là nguyên liệu thượng thặng để luyện chế tích hỏa pháp y, trọng yếu nhất là tam cấp yêu thú đều có nội đơn, mỗi viên nội đơn tam cấp trung giai yêu thú giá chừng năm mươi viên hạ phẩm linh thạch trở lên, cộng cả ba con Băng ti thù thành niên lại tất giá trị sẽ vượt một trăm chín mươi viên hạ phẩm linh thạch. Trong Thiên khung hiếm khi có yêu thú tam giai trở lên.

“Sao các vi lại mời mỗ?” Một trăm chín mươi viên hạ phẩm linh thạch đủ khiến Ngụy Tác nghiêm túc, gã cũng không cho rằng mình đội một cái ổ gà trên đầu trông có gì anh minh thần vũ, đi trên đường là có người không quen mời cùng phát tài.

“Ban nãy tại phường thị bọn tại hạ mới chú ý đến huynh đệ, đã mua nhị giai Hàn băng phù cùng Linh thiên ngọc bội.” Lâm Đạo Nhất giải thích: “Bọn tại hạ cho rằng huynh đệ có năng lực mua những thứ đó tất thực lực không kém, bất quá nếu quá lợi hại thì bọn tại hạ không dám mời đi giết yêu thú cùng, tu vi của các hạ cũng tương tự bọn tại hạ, đều là Thần hải cảnh đệ tam trọng, vừa hay phù hợp điều kiện.”

“Sao các hạ biết mỗ có tu vi Thần hải cảnh đệ tam trọng?” Ngụy Tác ngẩn người, trừ nhiều công pháp đặc biệt khi tu luyện hữu thành thì công pháp bình thường rất khí đoán được tu vi cao thấp, khi trước gã gặp ngân bào tiểu mỹ nữ, qua uy lực Băng phong nhận của nàng ta mới đoán được tu vi hơn mình hai cấp.

“À, tại hạ có một môn Vọng khí thuật pháp, bất quá tu sĩ cao hơn hai cấp thì tại hạ không nhìn ra được.” Lâm Đạo Nhất mỉm cười.

“Vọng khí thuật này thập phần hữu dụng, say này ta cũng phải nghĩ cách học được thuật pháp kiểu này.” Ngụy Tác thầm nghĩ, mắt đảo liên hồi, “Nhưng mỗ dựa vào đâu mà tin các vị?”

“Tung tích Băng ti thù là do huynh muội họ phát hiện, huynh đài chắc cũng biết người của Phi Ưng rất đáng tin.” Lâm Đạo Nhất chỉ vào Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi im lặng đứng bên nói.

“Các vị là người của Phi Ưng, còn là huynh muội?” Ngụy Tác biết Phi Ưng là một tổ chức nhỏ của tán tu cấp thấp ở Lạc Nguyệt thành gần với Linh Nhạc thành nhất, do các tán tu quen nhau tổ thành, bất quá người của Phi Ưng rất có chữ tín, gã chỉ không nghĩ thông là Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi có bề ngoài khác quá xa nhau, một trông thô tháp như đại tinh tinh, người còn lại da trắng ngần, trông thập phần thanh tú, làm gì có chỗ nào giống nhau.

“Đúng, bọn mỗ là người của Phi Ưng.” Nghe gã hỏi, Diệp Tiêu Chính gật đầu, móc trong ngực áo ra một tấm bài nhỏ do hắc sắc tinh kim chế thành có khắc hình chim ưng đang bay. “Những người khác của Phi Ưng đang đi nhận nhiệm vụ, đến Thái Nhất thành. Bọn tại hạ sợ lấu qua, Băng ti thù đi mất nên mới tìm Lâm Đạo Nhất đạo hữu là chỗ quen biết, muốn nhanh chóng săn được chúng.”

“Các hạ còn chưa yên tâm thì tại hạ cho biết là để an toàn, bọn tại hạ đã mời cả một người của Thiết Sách. Giá bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch.” Lâm Đạo Nhất nói với Ngụy Tác, “Nếu thuận lợi mối người chúng ta cũng được chia hơn ba mươi viên hạ phẩm linh thạch.”

“Vậy thì tại hạ sẽ đi cùng các vị.” Ngụy Tác không hề do dự gật đầu đáp ứng.

Thiết Sách tuy cũng là một tổ chức ở Linh Nhạc thành lý do tán tu tổ thành, tổ chức kiểu này trong thành có đến mười mấy nhưng danh khí cùng quy mô của Thiết Sách thì các tổ chức khác không so được. Trừ ai cũng là tán tu, gia nhập hay rút lui đều không bị hạn chế, Thiết Sách có thực lực không kém gì một vài môn phái. Người của Thiết Sách cũng rất có chữ tín, nói thu bao nhiêu linh thạch là thu bấy nhiêu, không vì thấy nhiều là trái lời. Vì nguyên nhân này mà bao năm nay danh khí Thiết Sách càng lúc càng lớn.

Ba mươi viên hạ phẩm linh thạch, Ngụy Tác hiện tại toàn lực luyện phù hai ngày mới kiếm được ngần ấy. Có người của Phi Ưng và Thiết Sách chắc không vấn đề gì, còn ba con Băng ti thù thì gã vẫn nắm trong tay hơn trăm tấm Hỏa cầu phù, cùng lắm thì dùng đến, muốn giữ mạng khẳng định không sao.

Chương 17 : Trước ưỡn sau nhô

“Mỗi lần đi săn yêu thú đều có hai mỹ nữ đi cùng chẳng thoải mái lắm ru?”

Trước một sơn động ẩm thấp đầy lá mục, Ngụy Tác liên tục đảo qua eo và mông Diệp Cố Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh ở trước mặt.

Lúc gặp Nam Cung Vũ Tinh tại truyền tống pháp trận của Thiên Nhất môn ở thành nam, Ngụy Tác suýt rớt tròng, Lâm Đạo Nhất chỉ bảo là người của Thiết Sách còn gã không ngờ người đến là nữ, lại là mỹ nữ cực kỳ bốc lửa.

Khuôn mặt Nam Cung Vũ Tinh hơi tròn, mái tóc đen dài tết thành hai bím, sáng vẻ đầy ngọt ngào, chết người nhất là nàng khá cao, gần bằng Ngụy Tác, đôi chân dài chắc nịch, lại mặc hồng sắc bì giáp bó sát .

Mặc giáp bó kiểu này, Nam Cung Vũ Tinh khác nào chỗ cần nhô thì nhô, chỗ cần lõm thì lõm, khiến người ta nhìn vào mấy bộ vị là sẽ chảy máu mũi ào ào. Nghèo như Ngụy Tác vốn nhìn ai cùng sẽ xem trên mình người ta giá trị bao nhiêu linh thạch nhưng lần này lâu lắm gã mới phát hiện Nam Cung Vũ Tinh mặc áo do da tam giai yêu thú Xích hỏa ly luyện chế thành. Da Xích hỏa ly được luyện chế rồi sẽ vừa mềm vừa dai, là nguyên liệu luyện chế tiểu nội giáp tốt nhất, rất được nữ tu tại Thiên Huyền đại lục hoan nghênh. Da Xích hỏa ly có thể chịu được thuật pháp của tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng công kích, bất quá trên mình Xích hỏa ly chỉ có một phần da ở lưng là sử dụng làm giáp được, tấm giáp hoàn chỉnh như của Nam Cung Vũ Tinh ít nhất cần hai mươi con Xích hỏa ly mới đủ, giá trị tuyệt đối trên trăm viên hạ phẩm linh thạch, dám mặc bì giáp như thế, ít nhất cũng là tu sĩ thị Thần hải cảnh tứ trọng.

“Không, chắc là Thần hải cảnh ngũ trọng.”

Gã nhìn vùng ngực căng lên đầy quyến rũ của Nam Cung Vũ Tinh, thấy thần sắc nàng rất thant nhiên thì thầm bổ sung một câu.

Đúng như gã tính, địa phương Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi phát hiện Băng ti thù quả nhiên không xaLinh Nhạc thành. Hiện tại cả nhóm đang đứng ở Loạn Đằng sơn, cách Linh Nhạc thành nam chừng bảy trăm dặm, Loạn Đằng sơn ngoài mọc nhiều cây cối cao vút còn có vô số dây leo kỳ hình quái trạng, trong núi cực kỳ tối tăm, lại thêm hơi ẩm nhiều, mặt đất rất dính, có không ít độc xà trùng trĩ phổ thông.

Sơn động âm u này ở trong một vạt rừng già phía sau Loạn Đằng sơn, vạt rừng này toàn dây leo kết đầy nhưng quả có vỏ cứng màu xám tro.

“Đi thôi, Băng ti thù khác với những yêu thú thông thường, chỉ khi kiếm mồi mới chủ động mò ra, bình thường có động tĩnh gì cũng mặc, chúng ta phải vào trong mới giết được ba con Băng ti thù.”

Quan sát kỹ càng ở cửa động một lúc, Lâm Đạo Nhất như lão đại của nhóm, gật đầu rồi cùng Nam Cung Vũ Tinh đi vào.

Lúc này Lâm Đạo Nhất muốn làm lão đại, gã hoàn toàn không có ý kiến, trong tình huống này, người đi đầu và đi cuối cùng nguy hiểm nhất, Lâm Đạo Nhất và Nam Cung Vũ Tinh vừa nhích người là Ngụy Tác bám theo ngay.

“Gã to xác kia cũng khá thật thà.” Ngụy Tác thấy Diệp Tiêu Chính cố ý hơi lùi lại, đi cùng Diệp Cố Vi ở phía sau.

Vào trong sơn động, Lâm Đạo Nhất đốt một sợi dây trắng lên, Ngụy Tác nhận biết sợi dây đó luyện từ mỡ nhất cấp yêu thú Bạch tuyến ngư, đốt lên không chỉ cuồng phong không không thổi tắt được mà thời gian cháy rất lâu, một sợi đủ cho mấy canh giờ. Tuy lúc trước mua một viên dạ minh châu, rất hữu dụng ở chỗ thế này, bất quá Ngụy Tác cho rằng không nên hấp dẫn chú ý của Băng ti thù, chịu lép là hơn.

Sơn động hẹp lại dài, chỉ đủ cho hai người đi ngang nhau, chiều cao chỉ chừng ba, bốn trượng, được ánh sáng trắng nhạt từ tay Lâm Đạo Nhất chiếu rọi, bốn phía đều nhớp nháp, ánh lên quang hoa xanh đen, bốc mùi rữa nát.

Chỉ thế cũng không có gì, nham thạch trên đầu liên tục nhỏ nước xuống, hoàn cảnh ác liệt này khiến Ngụy Tác rụt cổ lại.

Đi chừng hai tuần hương, cả Ngụy Tác cũng hơi hoảng với hoàn cảnh yên lặng ở đây thì đột nhiên Lâm Đạo Nhất cùng Nam Cung Vũ Tinh căng người đứng sững lại.

Cả hai dừng bất ngờ, Ngụy Tác cùng Diệp Cố Vi đi sát Nam Cung Vũ Tinh không kịp thu thế, toàn nhân Ngụy Tác dính sát vào Nam Cung Vũ Tinh. Eo này… đùi này… Nam Cung Vũ Tinh mặc nhuyễn giác bó sát mềm mại, dính vào nhau thế này khiến gã thậm chí cảm giác được hơi ấm trên da nàng, cảm giác này không khác gì ôm một thân thể trần trụi. Thế cũng chưa hết, quan trọng hơn là Diệp Cố Vi ở sau lưng cũng va vào gã, Ngụy Tác lại cảm giác được hai khối mềm mại dị thường ấn vào lưng.

Phía trước là đường mét mê người, đàn hồi kinh nhân, sau lưng là hai khối mềm mại áp vào. “Của Nam Cung Vũ Tinh dẻo quá… của Diệp Cố Vi cũng không nhỏ, bất quá chắc của Thủy Linh Nhi lớn hơn.” Ngụy Tác thấy sao mà hạnh phúc. Cùng lúc gã áp vào mình Nam Cung Vũ Tinh, nàng khẽ hô lên đồng thời tay đưa về phía sau đẩy khẽ. Nhưng cú đẩy này khiến toàn thân nàng cứng lại, tay nàng đẩy trúng một vật nhạy cảm, tức thì đầu óc nổ vang, bỏ ra cũng dở, không bỏ cũng dở.

“Chuyện gì vậy?” Giọng Diệp Tiêu Chính vang lên sau lưng, Nam Cung Vũ Tinh nghe thấy Ngụy Tác nói đầy trấn định bên tai, “còn không bỏ à?” Mặt nàng nóng bừng, rụt tay lại như đang nắm củ khoai nóng bỏng.

“Các vị cẩn thận, Băng ti thù ở gần đây.” Lâm Đạo Nhất đi lên một bước, hơi tránh sang một bên.

“Chết mất!” Ngụy Tác nhìn qua khe Lâm Đạo Nhất vừa chừa ra, dưới ánh lửa lấp lánh, gã chợt hít một hơi khí lạnh, cảm giác hương diễm tiêu tan quá nửa. Sơn động phía trước rộng ra nhiều, như một tiểu sơn cốc, mặt đất ẩm ướt đầy đá nhô lên chất đầy thi thể các loại động vật và người. Những thi thể đó đều bị hút khô, không hề thối rữa, trông cực kỳ đáng sợ.

Chương 18 : Băng hỏa cửu trùng thiên

Trên vách thò ra mấy mấu đá lung lẳng vài túi tơ trắng muốn, bên trong đựng thi thể, chỉ có điều chưa bị hút khô, cơ hồ là lương khô của Băng ti thù chuẩn bị sẵn.

“Trên mình con quỷ xui xẻo kia hình như có gì đó.”

Ngụy Tác nhìn qua, thấy thi thể trong một túi tơ xem chừng là tu sĩ, bộ vị trên ngực có quang hoa mờ mờ, không rõ là phù lục hay thứ gì khác.

“Băng vụ quả!” Diệp Cố Vi chưa tan hết hai đóa mây hồng trên má, chợt buột miệng hô khẽ.

Nhìn theo nàng ta, Ngụy Tác thấy trong một khe đá mọc ra một cây thấp, lá màu xanh đen, hình dáng như dương xỉ nhưng trên cọng thân mọc ra bốn quả màu trắng như bốn cái gút thắt. Bốn quả cây phát ra từng tia băng lãnh vụ khí, như bốn cục băng lơ lửng trên đó.

“Quả nhiên là Băng vụ quả, xem ra trong sơn cốc này có một khối hàn ngọc lớn.”

Ngụy Tác tức thì sáng mắt, Băng vụ quả là dị quả chứa băng hàn linh khí, làn guyên liệu không thể thiếu khi luyện chế yêu đơn hỏa hệ yêu thú thành đơn dược, một quả băng linh quả giá chừng hai mươi viên hạ phẩm linh thạch. Băng hệ yêu thú tam cấp trở lên cũng hay ăn linh quả này để củng cố yêu đơn.

Yêu đơn tương đương với thần hải tồn trữ chân nguyên của yêu thú, yêu đơn càng lớn, yêu thú càng lợi hại. Bất quá Băng vụ quả chỉ sinh trưởng ở gần chỗ có hàn ngọc, chỗ này mọc ra Băng vụ quả chứng tỏ trong đá núi có hàn ngọc thể tích không nhỏ, trung phẩm hàn ngọc trở nên có thể dùng để luyện chế pháp phù hoặc pháp bảo, giá trị không thấp.

“Chả trách có ba con Băng ti thù xuất hiện tại đây.” Lâm Đạo Nhất hạ giọng, đồng thời lấy ra một đạo phù lục. Động tác của hắn thập phần ngưng trọng cẩn thận, Ngụy Tác nhìn thấy phù lục trên tay hắn thì suýt bật cười, phù lục rực quang hoa sắc đó đó là Hỏa cầu phù do chính gã luyện ché.

“Xem ra Hỏa cầu phù ta luyện chế rất được tán tu Linh Nhạc thành hoan nghênh.”

“Cẩn thận!” Ngụy Tác đang thầm tự đắc ý, đột nhiên Nam Cung Vũ Tinh mặt còn chưa hết đỏ, khẽ hô lên tỏng khi không có dấu hiệu gì, một đóa lam sắc băng hoa lớn cỡ bàn tay ngưng kết trước mặt, nhanh chóng hình thành một tấm băng thuẫn dày đặc hoa văn đẹp đẽ.

Chát một tiếng, trong tích tắc băng thuẫn hình thành, một bóng đen giống một cây côn giáng mạnh vào.

“Băng ti thù?”

Phản ứng đầu tiên của Ngụy Tác là Băng ti thù xuất hiện, nhưng nhờ ánh lửa trong tay Lâm Đạo Nhất, gã nhìn thấy một con mãng xà lớn cỡ cánh tay người, dài hơn trượng, màu sắc không khác gì nham thạch chung quanh.

“Hôi thạch nham xà!”

Gã hơi ngẩn ra, Lâm Đạo Nhất ở sau lưng cất tiếng với vẻ hơi kinh ngạc.

“Không phải chứ? Băng ti thù còn có nhị cấp yêu thú là tiểu đệ?”

Hôi nham xà, nhị cấp trung giai yêu thú, lớp da bên ngoài có thể biến hóa theo màu sắc nham thạch, cực kỳ chắc chắn, tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng trở xuống phát ra thuật pháp khó lòng đả thương, yêu thú này có thể dựa vào lực quật đuôi, bắn đi một lần mấy trượng.

“Chết mất, lại không phải chỉ một con?” Ngụy Tác còn đang nhớ lại nhưng tin tức về yêu thú này, trong vách đá cạnh đó lại vang lên tiếng xoạt, một con Hôi nham xà mãnh tương tự chui ra.

“Lại thêm một con? Oa, ha ha ha!”

Nếu là Ngụy Tác trước kia thấy chui thêm một con tất nhiên mồ hôi lạnh đầm đìa nhưng giờ trên mình gã dù gì cũng còn một mớ Hỏa cầu phù, Nam Cung Vũ Tinh xem ra cũng có bản lĩnh, thành thử với gã hiện giờ, Hôi nham xà cũng như linh thạch đag hoạt động, chỉ mong bò thêm ra hai con nữa.

“Băng hàn chi khí trên băng thuẫn của nàng ta dến mức đó hả?” Vì không hề kinh hoảng, sở dĩ Ngụy Tác quan sát rất kỹ, Hôi nham xà va vào băng thuẫn bị bắn đi, hành động trì trệ hẳn, đầu ngưng kết một lớp bạch sắc sương hoa.

Sau lưng có tiếng xoạt, Ngụy Tác ngoái nhanh lại, Diệp Tiêu Chính cởi binh khí sau lưng xuống, là một cây hắc sắc trọng kiếm dày kinh người, trông không khác gì cánh cửa. Thấy Diệp Tiêu Chính cầm trọng kiếm định xông lên, Ngụy Tác biết y thật sự thật thà, người tinh minh một chút tuyệt đối không muốn xông lên đầu tiên.

“Diệp Tiêu Chính, đừng xông lên, chúng ta ở đây hơi hẹp, Hôi nham xà chỉ công kích được phí trước. Cứ để hai người bọn ta đối phó giá hai con Hôi nham xà là được.”

Lâm Đạo Nhất lập tức lên tiếng ngăn Diệp Tiêu Chính lại.

Chát! Trong tích tắc đó, con Hôi nham xà còn lại cũng va vào băng thuẫn của Nam Cung Vũ Tinh. Từ vị trí của Ngụy Tác nhìn rõ răng Hôi nham xà cắm sâu vào băng thuẫn, băng thuẫn nứt mấy vết dài nhưng đồng thời, con Hôi nham xà thứ hai cũng bị băng hàn khí tức đông cứng người, nửa thân trước bốc lên sương hoa trắng muốt. Một lưỡi hỏa diễm nhận nhanh chóng ngưng thành trên tay Nam Cung Vũ Tinh, vù một tiếng chém vào đầu Hôi nham xà. Hỏa diễm nhận không cắt được lớp da nhưng ngọn lửa trực tiếp tràn vào miệng Hôi nham xà không kịp khép lại, theo cổ họng chảy xuống.

“Ngoan nào, băng hỏa cửu trùng thiên, thực tại quá tàn nhẫn.”

Ngụy Tác lắc đầu rất đồng tình, Hôi nham xà chưa thoát khỏi tê cứng vì bị đóng băng lại bị liệt hỏa chảy vào họng, mắt trợn ngược lên, dáng vẻ điên cuồng như muốn chụp vào cổ họng nhưng không có trảo thì chụp thế nào?

“Ngụy Tác, đứng lui lại một chút được không…”

Nam Cung Vũ Tinh phát hỏa diễm nhận xong, hơi ngoái lại, tai còn hơi đỏ nói khẽ với gã.

Ngụy Tác đứng ngay sau lưng nàng, Hôi nham xà tuy không thể phá tan được băng sương thuẫn, nhưng nhị giai dị thú này sức mạnh kinh nhân, mỗi lần va nhau là nàng phải lui lại, kết quả lại cùng Ngụy Tác thân mật tiếp xúc.

Ngụy Tác đang hưởng thụ, nghe Nam Cung Vũ Tinh bảo thì ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt gật đầu, lại lùi thêm một chút.

Ầm! Thanh thủy nhận của gã chém vào mình Hôi nham xà, Lâm Đạo Nhất cũng kích phát Hỏa cầu phù, một quả hỏa cầu chói mắt đập vào mình con Hôi nham xà còn lại.

“Lần này cha mẹ cũng không nhận ra nó nữa.”

Hôi nham xà bị hỏa cầu giáng trúng còn thảm hơn, đầu biến thành khúc côn cháy đen, xem ra không sống được nữa.

Tấm Hỏa cầu phù này do Ngụy Tác luyện chế, thấy có uy lực đó thì gã cực kỳ đắc ý, nhưng nhìn sang con Hôi nham xà kia, gã phải bội phục mỹ nữ Thiết Sách bị gã chiếm tiện nghi ban nãy. Hôi nham xà bị hỏa diễm nhận chém trúng đang nằm dưới đất, chắc chắn không còn sống nữa.

Xem ra uy năng hỏa diễm nhận của Nam Cung Vũ Tinh tựa hồ năng tương đương với Hỏa cầu phù, uy lực của nhất giai Hỏa cầu phù chí ít cũng ngang với thuật pháp của tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, mỹ nữ chân dài chắc có tu vi cỡ này.

“Xem ra phải chăm chỉ hơn, tu vi còn không bằng mỹ nữ này, thật mất mặt.” Ngụy Tác lắc đầu, lại thừa cơ liếc chân Nam Cung Vũ Tinh cùng cặp mông vừa va vào gã mấy lần na nãy. “Đổi lại là ngân bào tiểu mỹ nữ đó ban nãy khẳng định còn tiêu hồn hơn?” Gã thầm so sánh, chân thì Nam Cung Vũ Tinh hơn vì vừa dài vừa thẳng, còn mông ngân sam tiểu mỹ nữ tựa hồ tròn và cong hơn một chút.

Chương 19 : Sa vào vòng vây

Hai con Hôi nham xà bị một đại cao thủ mỹ nữ Thần hải cảnh ngũ trọng cùng một tấm Hỏa cầu phù giải quyết gọn nhẹ, hỏa diễm do Hỏa cầu phù sản sinh chưa tắt hết, ánh mắt nhăn nhở của Ngụy Tác mới rời khỏi một bộ vị vủa Nam Cung Vũ Tinh, một dải trắng từ phía trên nham động rớt xuống cực nhanh.

Băng ti thù! Chính là tam cấp trung giai yêu thú Băng ti thù đỉnh đỉnh đại danh.

“Chà, trông cũng xấu quá mức.”

Ngụy Tác lần đầu tiên thấy Băng ti thù đầu cua tai nheo thế nào, vốn gã tưởng tượng rằng Băng ti thù cũng không khác gì nhền nhện bình thường nhưng giờ trông thấy mới biết đã nhầm lớn.

Đầu Băng ti thù không lớn, thân thể đại khái chừng hai quả dưa lớn cộng lại, nhưng nó có một cái cổ dài, trên cái cổ dài là một cái đầu nhỏ, không khác gì trên quả dưa cắm củ cải, trên củ cải lại cắm một lá phan nhỏ, chỉ thế cũng khiến người ta tắt tiếng. Miệng Băng ti thù còn thò ra hai cái răng trắng ởn to bản, hai con mắt nhỏ xíu ánh lên hoàng quang hung hã.

Thân thể tròn xoe cùng tám cái chân dài đều mọc lông trắng dài dày đặc, phát ra hàn lãnh khí tức. Bụng nó treo trên một sợi tơ lấp lánh, từ trên đỉnh nham động thả mình xuống, Băng ti thù hung hãn nhìn bọn Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh nhưng không phát động công kích, mà bò nhanh đến chỗ Băng vụ quả trong vách núi.

“Không xong, Băng ti thù định trực tiếp nuốt Băng vụ quả, các vị mau cản lại.”

Lâm Đạo Nhất vội lao vào nham động, một dải hoàng quang từ tay hắn nhắm vào Băng ti thù.

“Lôi hệ thuật pháp?”

Ngụy Tác nhận ra hoàng quang trong tay Lâm Đạo Nhất do mười mấy sợi sám sét cỡ ngón tay cái đan nhau tạo thành, bắn ra còn kêu tanh tách, điện hỏa quang tóe ra.

Trong số các thuật pháp cùng cấp, uy lực lôi hệ thuật pháp đều đứng đầu, nên Lâm Đạo Nhất vừa phát ra đạo thuật pháp này, Ngụy Tác cũng hơi kinh ngạc. Bất quá Băng ti thù phản ứng cũng nhanh, cùng lúc Lâm Đạo Nhất phát ra thuật pháp, từ bụng nó xẹt tiếp ra một sợi tơ óng ánh, dính vào một góc khác trên động, chao mình trên không, hoàng quang của đối thủ lập tức đánh hút, trúng vách đá, biến thành hoàng sắc điện hỏa hoa lấp lóe.

“Không phải chứ?”

Bọn Ngụy Tác theo Lâm Đạo Nhất nhảy vào nham động, vốn chuẩn bị cùng hắn vây đánh Băng ti thù, nhưng phát hiện nó tránh khỏi công kích của hắn xong thì không nhằm vào Băng vụ quả nữa mà lơ lửng trên không, lạnh lùng nhìn cả nhóm. Bên góc trái nham động và phía sau cùng xuất hiện một con Băng ti thù, dáng vẻ đang bao vây cả nhóm.

Con ở phía sau treo lơ lửng ở lối ra, chặn đứng đường lui của cả nhóm.

Xem ra con Băng ti thù định ăn Băng vụ quả lúc trước chỉ là giả bộ, dẫn dụ cả nhóm vào, ba con Băng ti thù rõ ràng đã có linh trí nhất định, thông minh hơn yêu thú bình thường nhiều.

Thấy ba con Băng ti thù nhìn mình bằng mục quang băng lãnh như nhìn lương khô, Ngụy Tác không dám coi nhẹ, móc Linh thiên ngọc bội giá mười lăm viên hạ phẩm linh thạch ra, dồn chân nguyên tím sẫm vào, Linh thiên ngọc bội phát ra bạch quang nhu hòa.

“Vù!” Nam Cung Vũ Tinh vội phát ra hỏa diễm nhận chém con Băng ti thù ở phía trước. Nhưng tốc độ phản ứng cùng động tác của nó cực nhanh, mấy cẳng chân kéo khẽ hai sợi tơ trắng muốn, tránh khỏi hỏa diễm nhận. Đồng thời, bụng hai con Băng ti thù bắn ra bảy, tám sợi băng ti, bắn vào bọn Ngụy Tác như lợi tiễn.

Còn cách gã mấy trượng, uy năng của Linh thiên ngọc bội trung tự động kích phát, hình thành mộ màn sáng trắng ngần, gần như trong suốt trước cả nhóm, toàn bộ băng ti bị quang tráo chặn lại.

“Con bà nó chứ!”

Tuy băng ti không bắn vào được nhưng Linh thiên ngọc bội mỗi lần kích phát coi như tiêu hao ba viên hạ phẩm linh thạch, hàn khí từ băng ti phát ra khiến nhiệt độ quanh cả nhóm hạ xuống nhanh chóng, Ngụy Tác có cảm giác như đang ở chốn băng thiên tuyết địa, lạnh run lên.

“Ba con Băng ti thù này ít nhất cũng có hỏa hầu bảy, tám mươi năm, thuật pháp bình thường rất khó đánh trúng.” Vừa cảm giác thấy hàn khí cực đậm từ băng ti phát ra, Nam Cung Vũ Tinh hơi biến sắc, nói với bọn Lâm Đạo Nhất và Ngụy Tác, “muốn đối phó ba con một lần là bất khả thi, mỗ đối phó con đằng trước, các vị tập trung giải quyết con bên trái.”

“Hỏa vũ thuật!”

Dứt lời, hai tay nàng múa tít, mười mấy trượng quanh con Băng ti thù phía trước đột nhiên xuất hiện vô số hỏa điểm dày đặc như đốm lửa, dù nó tránh về phía nào cũng bị hỏa điểm thiêu đốt, khiến nó kêu lên chi chí thảm thiết.

“Thủy tiễn thuật?”

Ngụy Tác vừa phát ra Thanh thủy nhận, thấy ngay một dải thủy cầu rải trước mặt Diệp Cố Vi phân tán thành ba thủy tiễn, vù một tiếng, hai mũi thủy tiễn cũng như Thanh thủy nhận của gã, bị con Băng ti thù bên trái tránh được, một mũi còn lại giáng vào bụng nó, phát ra tiếng động đùng đục.

Vì cùng sử dụng thủy hệ thuật pháp, Ngụy Tác thêm mấy phần hảo cảm với thiếu nữ dịu dàng này. Uy lực đạo thuật pháp của Diệp Cố Vi tựa hồ kém hơn Thanh thủy nhận một chút, nhưng lại tách một thành ba, một lần phát ra ba mũi thủy tiễn, tốc độ cũng nhanh hơn Thanh thủy nhận.

“Không phải chứ?”

Cùng lúc, Ngụy Tác ngẩn người nhận ra Diệp Tiêu Chính hùng hục như tòa thiết tháp vung cây trọng kiếm như cánh cửa trực tiếp lao vào con Băng ti thù đó.

“Cự lực thuật? Kim giáp thuật?”

Cảnh tượng tiếp theo khiến Ngụy Tác càng kinh ngạc.

“Bộp, bộp, bộp!” Băng ti thù bị Diệp Cố Vi bắn trúng một đạo thủy tiễn tuy bề ngoài không có gì tổn thương, nhưng tựa hồ hơi đau, thấy Diệp Tiêu Chính lao về phía mình, nó liền nộ khí xung xung trút lửa giận lên đầu y, bảy tám sợi băng ti bắn vào y.

Nhưng da Diệp Tiêu Chính đột nhiên biến thành vàng nhạt, tuy bị đông cứng đến mức sắc mặt tím tái nhưng mấy sợi băng ti không đâm vào được thân thể y, đồng thời tay y cũng xuất hiện hai luồng huyết hồng sắc kình khí quấn quanh tay y và trọng kiếm, lực khí của y cơ hồ tăng thêm mấy lần trực tiếp hất con Băng ti thù văng ngược lại, va vào vách đá.

Chương 20 : Mãnh vỡ pháp bảo

Tam cấp yêu thú dù gì cũng là tam cấp yêu thú, thấy con Băng ti thù bị Diệp Tiêu Chính hất vào vách núi, đá vụn văng tứ tán, lực đạo này nếu đánh vào nhị cấp yêu thú, chắc sẽ bị đánh nát bét. Băng ti thù khước chỉ kêu lên thê thảm, như quả bóng văng lên, cơ hồ chỉ thụ thương nhẹ.

Con Băng ti thù ở sau lưng dệt lưới ở cửa động, nghe thấy đồng bạn kêu thảm thì dừng dệt tấm lưới trắng ngần đã hoàn thành một nửa, lao vào Diệp Tiêu Chính với tốc độ nhanh kinh người.

Con Băng ti thù còn lại tuy bị thiêu cháy mấy chỗ trên mình nhưng lập tức phát ra một tầng hàn khí, nhất thời hỏa vũ thuật của Nam Cung Vũ Tinh không gây ra tổn thương nghiêm trọng cho nó.

Nhiệt độ trong nham động thấp dần, nền đất và vách động thậm chí xuất hiện từng vệt bạch sắc sương hoa.

“Toàn lực giải quyết nó đã!”

Giọng Lâm Đạo Nhất cất lên, ầm một tiếng, hỏa cầu giáng vào con Băng ti thù bị anh em họ Diệp hất bay rồi bắn lên.

Lâm Đạo Nhất lại phát ra một tấm Hỏa cầu phù do Ngụy Tác luyện chế.

“Phập, phập, phập!”

Lúc đó con Băng ti thù đã đến sát Diệp Tiêu Chính, liên tục phát ra băng ti tuy không thể đả thương y, nhưng băng hàn khí tức cũng khiến y không chịu nổi, thân thể hơi cứng lại.

“Da tam cấp trung giai yêu thú dày quá nhỉ?”

Thấy tính mệnh Diệp Tiêu Chính nhất thời không có gì đáng lo, Ngụy Tác cùng Diệp Cố Vi liên tục phát ra Thanh thủy nhận cùng thủy tiễn giáng tới tấp vào con Băng ti thù bị Hỏa cầu phù. Bị Hỏa cầu phù giáng cho một đòn, miệng Băng ti thù rỉ máu đỏ sậm, nhưng Ngụy Tác cùng Diệp Cố Vi liên tục phát mười mấy đạo Thanh thủy nhận cùng thủy tiễn như cuồng phong bạo vũ tấn công cũng chỉ khiến nó có thêm ba, bốn vết thương, nhất thời không giết được nó.

Ngược lại con Băng ti thù này làm lơ bọn Ngụy Tác, liều mạng phun băng ti vào Diệp Tiêu Chính, khiến răng y kêu lập cập, trọng kiếm múa lên cũng cực kỳ chậm chạp, căn bản không đánh trúng con nào.

“Xoạt!”

Cùng lúc một đạo lam quang đột nhiên từ trước mặt Nam Cung Vũ Tinh xẹt tới, bắn vào con Băng ti thù nàng đang đối phó. Tốc độ đạo lam quang nhưng hơn hỏa diễm nhận nàng phát ra mấy lần, ngay cả bọn Ngụy Tác cũng không nhìn rõ, con Băng ti thù không tránh kịp, phập một tiếng, đầu nó trực tiếp bị xuyên thủng, lam quang quay về tay Nam Cung Vũ Tinh.

“Thứ gì đây nhỉ? Uy lực như thế lẽ nào là pháp bảo?”

Ngụy Tác cùng Diệp Cố Vi thấy uy lực của đạo lam quang thì đều hít một hơi khí lạnh, đầu con Băng ti thù bị xuyên thủng rồi thì nằm bất động dưới đất. Phát ra đạo lam quang, chân nguyên của Nam Cung Vũ Tinh tổn hao kịch liệt, vội móc một bình Hồi khí tán ra uống.

Thấy Nam Cung Vũ Tinh tựa hồ nhất thời không thể đối phó hai con Băng ti thù kia, Diệp Tiêu Chính lại nguy ngập, Diệp Cố Vi nóng lòng lấy ra một tấm thanh sắc phù lục.

“Nhất giai Thanh mộc phù!”

Chân nguyên của nàng ta dồn vào, thanh sắc phù lục hóa thành một luồng thanh sắc cương khí, ngưng thành một cây côn xanh biếc trên không trung đập vào mình con Băng ti thù bị Hỏa cầu phù oanh tạc lúc trước.

Trúng đòn này, con Băng ti thù sau rốt cũng xong đời, tám cái chân giật giật, miệng sùi máu liên tục.

Con Băng ti thù còn lại thấy tình thế không ổn, vội theo tấm lưới tráng muốt trên nóc động chạy trốn.

Bọn Ngụy Tác tất nhiên không để nó thoát. Nhưng tam cấp yêu thú Băng ti có lực phòng ngự cao, tốc độ lại khoái, đã có linh trí nhất định, nhất thời cả bọn liên tục phát ra thuật pháp, có mấy đạo đánh trúng nó nhưng nó cứ liều mạng bò lên đỉnh nham động đào tẩu.

“Con bà nó chứ!”

Ngụy Tác hơi do dự, lấy ra tấm nhị giai Hàn băng phù duy nhất.

Băng ti thù đang cắm cổ bỏ chạy, sử dụng Hỏa cầu phù cũng vị tất đánh trúng nó.

Phạm vi bao trùm của nhị giai Hàn băng phù chừng hai trượng, uy lực vượt xa nhất giai Hỏa cầu phù, tuy nhiên giá trị tận viên hạ phẩm linh thạch. Một con Băng ti thù giá trị đến sáu chục viên hạ phẩm linh thạch, so sánh thì Ngụy Tác không thể tiếc ba viên hạ phẩm linh thạch nữa.

“Nhị giai Hàn băng phù?”

Chân nguyên của gã dồn vào, bạch sắc vụ khí băng lãnh từ Hàn băng phù tràn ra liên tục, ngưng thành vô số viên băng lấp lánh trước mặt Ngụy Tác trong tích tắc, nhiệt độ toàn sơn động hạ xuống mấy độ. Nam Cung Vũ Tinh thấy vậy, gương mặt xinh đẹp tỏ vẻ ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ tán tu mạt rệp như gã trừ Linh thiên ngọc bội còn có phù lục giá trị như nhị giai Hàn băng phù.

“Trúng!”

Trong lúc nàng kinh ngạc, Ngụy Tác phất tay, nhị giai Hàn băng phù hóa thành một dải hàn khí mang theo vô số hạt băng phun ra, giáng vào con Băng ti thù đang chạy thật nhanh.

“Nhị giai pháp phù quả nhiên là nhị giai pháp phù, lợi hại quá!”

Ngụy Tác trông rõ con Băng ti thù cứng lại, sợi tơ trắng trên mình nó cũng kết thành tầng tầng hàn băng, trong tích tắc nó biến thành một cục băng, bạch sắc chu ti cũng dính vô vàn mũi băng nhỏ.

Bọn Ngụy Tác phát ra Thanh thủy nhận và thủy tiễn oanh kích khối băng này, khối băng xuất hiện mấy vết nứt rồi tan nát, Băng ti thù hung hãn vô cùng cũng nát thành mấy khối, ô hô ai tai.

“May nhờ Ngụy Tác huynh đệ có nhị giai Hàn băng phù, bằng không con Băng ti thù chạy mất rồi.” Con Băng ti thù cuối cùng đã bị giải quyết, vẻ mặt Lâm Đạo Nhất giãn ra, mỉm cười với Ngụy Tác.

“Chỉ tiếc bị đông mất mấy khối, tổn thất mấy viên linh thạch.” Ngụy Tác nhìn khán trước Băng ti thù vỡ thành mấy khối, tỏ vẻ tiếc rẻ.

“Không có gì, tối đa tổn thất một tấm da Băng ti thù, yêu đơn và túi tơ đáng giá nhất thì không tổn hại gì.” Lâm Đạo Nhất mỉm cười, chỉ vào cây Băng vụ quả ở vách dá đối diện, “Băng vụ quả và hàn ngọc trong vách đá đủ bù lại bất kỳ tiêu hao và tổn thất nào.”

Nghe hắn nói vậy, Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi hiện rõ thần sắc hưng phấn.[Audio] Quỷ Bảo

Ba con Băng ti thù cùng hai con Hôi nham xà và cây Băng vụ quả, giá trị đã hơn ba trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, dù chia làm năm phần thì mỗi người cũng được ít nhất bảy mươi viên hạ phẩm linh thạch, tuyệt đối là thu hoạch khiến người ta kinh hỉ.

“Đúng rồi, Nam Cung Vũ Tinh, ban nãy cô nương phát ra môt đạo lam quang uy lực thập phần kinh nhân, giết chết con Băng ti thù, không biết là pháp bảo gì? Sao lại không sử dụng để đối phó với mấy con Băng ti thù khác?” Lâm Đạo Nhất hỏi Nam Cung Vũ Tinh.

“Tu vi như ta sao có thể có được pháp bảo lợi hại, chỉ là mảnh vỡ của pháp bảo mà thôi.” Nam Cung Vũ Tinh lắc đầu, đưa tay ra, “mảnh vỡ này còn một phần uy lực của pháp bảo, trong hai mươi tư canh giờ chỉ sử dụng được một lần, tiêu hao rất nhiều chân nguyên, bằng không ban nãy ta đã dùng để đối phó con Băng ti thù chạy trốn.”

“Mảnh vỡ pháp bảo còn sử dụng được?” Ngụy Tác hiếu kỳ nhìn thứ trong tay Nam Cung Vũ Tinh.

Trên tay cô là một mảnh mỏng, giống một miếng sứ lấy từ bình hoa xuống. Nhưng mảnh vỡ này có màu lam đậm rất đẹp, chất liệu trong nhờ nhờ, không rõ là tinh kim hay ngọc thạch, trên mặt có hoa văn cổ kính như dây leo, phát ra quang hoa viên nhuận.

Ngụy Tác biết có những pháp bảo từ thượng cổ lưu truyền đến nay, tuy tổn hoại nhưng một số bộ phận vẫn còn giữ được phần nào uy lực của pháp bảo hoàn chỉnh, pháp bảo phần lớn có uy lực cao hơn pháp phù, thành ra mảnh vỡ chỉ có một phần nhỏ uy lực nhưng một phần đó cũng cực kỳ đáng sợ. Theo tình hình Nam Cung Vũ Tinh sử dụng mảnh vỡ pháp bảo này thì uy lực còn hơn nhị giai phù lục. Mỗi hai mươi tư canh giờ mới sử dụng được một lần, giá mảnh vỡ pháp bảo này ít nhất cũng gần ba chục viên hạ phẩm linh thạch liễu.

“Hóa ra như thế… Ồ, trên ngực kẻ kia là gì nhỉ?” Lâm Đạo Nhất gật đầu, đột nhiên nhìn đến cái xác khô phía trước chúng nhân, bật ra tiếng kêu kinh nghi.

“Cái gì vậy?” Ngụy Tác sững sờ, thuận theo mục quang Lâm Đạo Nhất, mắt chợt tối sầm, ánh lửa trong tay Lâm Đạo Nhất tắt đi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !