1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Audio] Tàng Long Đỉnh
  4. Tập 5: Cửu U Quỷ Tiểm Hoành Mai Đảo (c12-c15)

[Audio] Tàng Long Đỉnh

Tập 5: Cửu U Quỷ Tiểm Hoành Mai Đảo (c12-c15)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 12: Cửu U Quỷ Tiểm Hoành Mai Đảo – Kim Lệnh Tam Tăng Khốn Sát Thần

Thiên Kỳ nhìn quanh vòng người một vòng, lạnh nhạt :

– Các vị không nghĩ đến hậu quả ?

Trí Hải lạnh lùng :

– Tiểu thí chủ thân mang Chấn Thiên Lệnh nhưng không có lòng từ bi Trong khi Trí Hải nói thì vòng người đã vây Thiên Kỳ vào giữa.

Thiên Kỳ nhìn Phụng Linh bằng ánh mất ôn hòa, nói :

– Đồng mỗ tin rằng người các vị đã đối phó là Đồng Thiên Kỳ này, Phụng cô nương vô can, hy vọng các vị hãy mở vòng vây cho Phụng cô nương ra đi !

Giả Thiên Bằng bước sang một bên – Phụng cô nương, xin mời Thiên Kỳ cười lên lột tiếng lạnh – Các vị quả thật ân oán phân mình, Mai cô nương, cô đi nhanh đi.

Phụng Linh giọt châu lả chả.

– Tôi không đi, vừa rồi… Công tử nói với tôi là không giết nhầm người ?

Thiên Kỳ cười lãnh đạm :

– Bây giờ chắc là phải giết nhầm người, Lúc ấy lão đạo sĩ đã nhẹ nhàng bước xuống đằng sau mọi người mà không ai Phụng Linh vẫn lắc đầu bướng bỉnh:

– Bây giờ thì tôi đã hiểu rõ công tử không giết nhầm người. Họ không phải là người quang minh lỗi lạc, nếu không thì đã không ỷ chúng hiếp cô. Tôi ở lại đây để chiến đấu cùng công tử !

Lỗ Dũng tròn mắt lên nói :

– Đa tạ trời đất, cuối cùng thì cô nương cũng hiểu ra. Mẹ nó ? có giết nhầm vài đứa cũng chẳng sao !

Lỗ Dũng dứt lời bỗng tiếng lão đạo sĩ vang lên :

– Bé ngoan ! Con cần phải rời khỏi chỗ này nếu không khi loài yêu ma quỷ quái đến thì thật là phiền phức cho con, đi ! Ta mang con đi.

Phụng Linh hơi giật mình, buộc miệng :

– Người vừa nói… tôn giá là…

Tiếng nói của nàng vừa dứt thì bỗng nhiên thấy bóng người hoa lên một cái, thân hình nàng đã bị người ta kẹp chặt và bay vút về phía cửa sảnh. Tai nàng còn nghe tiếng của Thiên Kỳ :

“Tôn giá là ai?” Thân pháp của lão đạo sĩ quả là đáng sợ, khi mấy tiếng la của mọi người chưa dứt thì lão đã phi thân ra ngoài hơn năm trượng. Đột nhiên nghe “ầm” một tiếng, lão đạo sĩ dừng chân quay người Lão đưa mắt nhìn thắp nơi, thấy Thiên Kỳ ngã khụy gối ở bậc cấp tiền sảnh và Thần Châu Tam Tà đứng bên cạnh chàng hốt hoảng. Lão đạo sĩ tỏ vẻ giận dữ quát về phía Trí Hải :

– Trí Hải ! Như người mà cũng được tính là người xuất gia ư ?

Đột nhiên ngay lúc ấy trên không cũng vọng lại tiếng khản đặc của một lão bà bà – Linh Ẩn ! Ngươi phải đi rồi sao ?

Lão đạo sĩ cười một tràng dài nói :

– Hồng Oa Nhi ! Bần đạo đưa cô nương này đến một nơi an toàn đã. Thần Châu Tam Tà có muốn đến thì tốt nhất đi cùng bần đạo.

Nói xong lão tung người qua bức tường phía dông mà đi. Bốn người lạ vẫn đứng bên bức tường song không có vẻ gì là muốn cản trở cả. Lúc này mọi người có mặt tại hiện trường đều giật mình tự hỏi – Linh Ẩn chân nhân còn sống trên đời này ư ?

Thiên Kỳ từ từ quỳ gối đứng dậy, toát ra khuôn mặt tái xanh, chàng không biết hiện thương tích gì cả. Quay về phía Trung Châu Tam Tà chàng hỏi :

– Linh Ẩn là ai ?

Tư Không Linh trầm nét mặt nói :

– Người này nguyên là chưởng môn phái Côn Luân, công lực cực kỳ cao thâm cơ hồ vô địch ở đất trung nguyên, xưa có quy phục Vân Không, sau khi Vân Không biến mất trên giang hồ thì người này cũng không thấy đâu nữa.

Thiên Kỳ cảm thấy vô cùng yên tâm nói.

– Lão đã gọi các vị đi ắt hẳn có điều gì phó thác, Ba vị mau đi di !.

– Chúng ta đi hết rồi, ngươi giải quyết làm sao ?

– Yên tâm, Đồng mỗ ứng phó được Tà Bốc nhìn Thiên Kỳ cảm động – Đồng huynh bảo trọng, mọi chuyện hãy tùy cơ ứng biến, chúng tôi lên đường trước, gặp nhau ở Xuyên Sơn trấn.

Thiên Kỳ quay lại phía Trí Hải giọng âm trầm :

– Trí Hải ngươi đã vấy bẩn tấm thân làm hòa thượng.

Trí Hải giật mình tự hỏi :

“Ta đã đánh một chưởng nhưng mà hắn chưa tỏ vẻ gì là trọng thương e rằng công lực của Vân Không năm xưa cũng khó sánh với hắn ?” Nghĩ vậy song khuôn mặt vẫn ôn hòa nói :

– Tiểu thí chủ, ngươi đã bức bách, lão nạp không xử sự như vậy không được.

Nói xong lão lại cùng mấy huynh đệ phi đến bao vây Thiên Kỳ lại. Thiên La Kiếm nhìn thấy Thiên Kỳ không có trọng thương, lão rất hoang mang, lén lút nhìn vào chiến trận rồi lặng hướng ra ngoài vọt đi. Đúng lúc ấy từ bên ngoài vang đến một thanh âm chấn động cả tai người…

– Qúa Tuần Sát, ngươi định đi đâu bây giờ ?

Qúa Nam Bình nghe thanh âm này mặt biến sắc, lão hốt hoảng kêu lên :

– Kim Lệnh Công tử ??

Tất cả người có mặt nghe tiếng kêu của Qúa Nam Bình đều giật mình quay lại nhìn ra ngoài tiền sảnh.

Thiên Kỳ cũng quay lại những tia mắt của chàng càng lộ vẻ tàn khốc, tất cả chỉ thấy lóa lên một cái, năm người đã xuất hiện ngay chính bức tường chừng năm trượng.

Người đứng giữa thân vận kim y, mày thanh mắt sáng, mũi thẳng, môi son, trông rất anh tuấn, niên kỷ ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn. Hai bên vị công tử này là bốn lão già tóc đã điểm bạc, thái độ đối với vị công tử kia một mực kính cẩn, trong tay hai lão già đứng phía sau hình như còn cầm một vật gì.

Thiếu niên vận kim y lạnh lùng hỏi :

– Nhìn vẻ lo lắng của Qúa Tuần Sát hẳn là có việc đại sự ?

Ngôn từ của hắn ta có vẻ nhẹ nhàng song hình như bao hàm một mệnh lệnh gì ghê gớm lắm. Qúa Nam Bình cũng một tay thâm trầm đa mưu túc kế, lẽ nào nhìn hiện trạng mà không đoán được điều xấu, gã hỏi như vậy hẳn là có điều chẳng lành. Vậy nên lão làm bộ khủng hoảng bất an nói ?.

– May là.công tử giá lâm, nếu không thuộc hạ không biết phải xử sự thế nào !

Kim Lệnh công tử nhìn vào mặt Thiên Kỳ một thoáng rồi lạnh nhạt :

– Không biết họ đến quấy nhiễu Qúa Tuần Sát dưới danh nghĩa gì vậy !

Thiên La Kiếm chấn động trong lòng, mắt lão đảo liên tục, nói :

– Họ vì Cửu đỉnh mà đến đây !

Kim Lệnh công tử cười thâm trầm :

– Nói vậy Qúa Tuần Sát đã tìm ra chiếc đỉnh năm xưa Vũ Vương lưu lại cho thế nhân rồi ư ?

Thiên La Kiếm vội vàng nói :

– Tám chiếc đỉnh đã tìm thấy, trước đây thuộc hạ đã sớm bẩm báo với Bang chủ nhị vị lão nhân gia, chiếc đỉnh thứ chín vừa tìm ra tháng trước, thuộc hạ định chuẩn bị thuyền để đưa về tổng đàn thì bọn họ đã tìm đến đảo.

Kim Lệnh công tử như cười thầm trong bụng, mỉa mai :

– Qúa Tuần Sát vì việc công mà quên chuyện riêng tư hoàn thành đại công thật là khiến cho người khác kính lục, bây giờ dây bổn công tử đã đến có lẽ thay ngươi đem về tổng đàn, ý của Qúa Tuần Sát thế nào ?

Qúa Nam Bình bối rối ngập ngừng :

– Điều này… điều này…

Mắt Kim Lệnh công tử chợt lóe lên nhếch mép :

– Nếu như Qúa Tuần Sát cảm thấy. không yên lòng, thì có thẻ cùng bổn công tử đồng hành ?

Thiên La Kiếm nhìn quanh thăm dò bốn phía rồi ưỡn ngực nói :

– Thuộc hạ không yên lòng !

Mặt Kim Lệnh công sa sầm:

– Không biết Qúa Tuần Sát có điều gì nghi ngờ ?

Vừa nghe hai chữ “nghi ngờ”, Thiên La Kiếm như nghĩ ra điều gì, vội vàng nói:

– Trong đời những người vì lợi lại quên nghĩa lại quá nhiều, tại hạ e rằng sẽ sinh sự cố khó lường.

Lão vừa nói vừa nhìn sang phía Thiên Kỳ, song Kim Lệnh công tử hình như không biết ý của lão chỉ cười nói :

– Có bổn công tử ở đây lão còn sợ điều gì mà không đem ra cho ta xem !

Thiên La Kiếm nghe lời nghĩ bụng :

“May mà ta đã đề phòng từ trước nếu không cục diện hôm nay e khó toàn mạng”.

Nghĩ đoạn lão vội nói :

– Lão phu xin mang ra !

Nói xong lão xoay người như muốn cất bước đi thật nhưng ngay đó Thiên Kỳ bước lên một bước trầm giọng :

– Qúa quần Sát ! Lão cho rằng có thể đi được sao ?

Qúa Nam Bình quay lại đắc ý nói :

– Đồng Thiên kỳ ! Có Kim Lệnh công tử ở đây thì không còn đất cho ngươi lộng hành nữa đâu !

Lão là một người thâm hiểm nên khi Kim Lệnh công tử vừa xuất hiện lão đã tính ra những kế độc có thể gài thế cho hai bên đối địch. Thiên Kỳ nghe lão nói chàng cười trầm tĩnh :

– Qúa Nam Bình ! Nếu ngươi nghĩ rằng có người nào đó có thể cứu ngươi thoát khỏi bàn tay của Đồng mỗ thì ngươi cứ việc đi !

Giọng nói của chàng thật chẳng xem Kim Lệnh công tử vào đâu cả. Những lão già đứng hai bên Kim Lệnh công tử mắt lộ hung quang, bước lên như muốn trừng trị ngay tội bất kính với Kim Lệnh công tử của chàng trai. Nhưng thật ngoài ý tưởng của mọi người Kim Lệnh công tử vẫn không thay đổi nét mặt, lại đưa hai tay cản các lão già, điềm nhiên cười nói :

– Vị huynh đài này đã không cho phép ngươi đi thì ngươi cứ ở lại nơi này, ngươi chỉ việc nói chỗ cất giấu chiếc đỉnh cho hai lão già này đi lấy cũng được rồi !

Vừa nói Kim Lệnh công tử chỉ vào hai lão già hai bên. Qúa Nam Bình sửng sốt, lão không thể ngờ Kim Lệnh công tử xử sự như vậy, mặt lão biến sắc lắp bắp :

– Nơi cất giữ chiếc đỉnh rất là bí mật, chỉ sơ…..

Kim Lệnh công tử cười nói :

– Ngươi nói ra chỗ cất giấu cũng không được sao ?

Thần sắc của Qúa Nam Bình trở nên khủng hoảng, ngập ngừng :

– Điều này… điều này…

Khuôn mặt anh tuấn của Kim Lệnh công tử đột nhiên trầm hẳn xuống, trở nên lạnh như băng, giọng nói trở nên âm trầm :

– Qúa Tuần Sát ! Ngươi kéo dài thời gian đã nhiều rồi đó.

Thiên La Kiếm chấn động toàn thân buột miệng nói :

– Công tử nói vậy là có ý gì ?.

Kim Lệnh công tử trầm giọng :.

– Qúa Nam Bình ! Ngươi thân làm thuộc hạ của Nhật Nguyệt Bang mà dám âm mưu khinh chủ phản Bang. Chín chiếc đỉnh ở Đông Hải ngươi đã tìm thấy hơn một năm trước, mà dám giấu Bang chủ cho đến nay ! Từ lúc bổn bang dương danh thiên hạ cho đến nay, ngươi là người đầu tiên dám phản bội. Hôm nay bổncông tử đến đây là để mang ngươi về Hình Đường của Tổng đàn xử lý !

Qúa Nam Bình kinh hãi, lão đưa đôi mắt hoảng loạn nhìn chung quanh, run rẩy tháo lui mấy bước lắp bắp ; – Công tử…

– Qúa Nam Đình, ngươi còn đợi đến bao giờ…

Đúng lúc đó, từ thinh không của màn đêm dày đặc bỗng vang lên những tiếng kêu hú ma quái nghe thê lương như quỷ khóc vượn gào kéo dài u mặc khiến mọi người có cảm giác như đang ở trong đất quỷ thành ma, ai nấy đều rợn người Thế nhưng Qúa Nam Bình thì ngược lại khuôn mặt lão rạng rỡ hẳn lên, giọng trở nên cương ngạnh :

– Công tử muốn nói gì ?

Kim Lệnh công tử cũng thoáng giật mình, trầm giọng nói :

– Qúa Nam Bình ! Vậy là người ngươi chờ đợi đã đến, nếu ta đoán không lầm thì bọn người đến kia là từ Cửu U Đảo ở Đông Hải đến !

Quần hùng nghe Ba tiếng Cửu U Đảo mới vỡ lẽ, song họ chỉ tìm ra đáp án thôi chứ ai cũng tỏ ra hoảng hốt, đây đó vang lên những tiếng người rời rạc :

– Là cửu u Ma Đảo ?

– Quả đúng là Cửu U Ma Đảo !

Trong thanh âm hôn hển kia của quần hùng đều mang âm sắc kinh sợ vì tuyệt vọng.

Qúa Nam Bình nhìn thấy hiện trạng như vậy, lão ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo :

– Ha hạ.. Đại công tử ! Ngươi đoán chẳng hề sai, Người đến chính là từ Cửu U Đảo. hạ.. hạ.. Lão phu không những đã sớm biết trước có ngày Nhật Nguyệt Bang sẽ đến đây tìm lão phu, mà còn biết trước là hôm nay nữa kiạ.. hạ.. hạ.. Trong bang vì nhân lực chưa đủ nên muốn có lão như một miếng đệm để lôi kéo thêm một số người, đó là điểm có giá trị để lợi dụng cuối cùng của lão phu đúng vậy không ?

Kim Lệnh công tử mắt rực hung quang, gằn giọng :

– Qúa Nam Bình ! tất cả đều đúng, nhưng ngươi nói ra hãy còn quá sớm :

Qúa Nam Bình cười vẻ tự tin :

– Không sớm đâu, hạ.. hạ.. Lão phu lại nói xem công tử có đúng không…

Lão dừng lại một thoáng rồi lại nói tiếp :

– Sau khi đợi lão phu bỏ độc dược vào rượu hạ thủ mọi người, lúc bấy giờ lão phu không còn một giá trị gì để lợi dụng nữa, lúc ấy công sẽ xuất hiện thu nạp lão phu rồi mang chiếc đỉnh tàng long về cho tổng đàn cùng với chiến lợi phẩm hạ. hạ. thiết tưởng trong thế gian không có kế hoạch nào hoàn mỹ hơn nữa. chỉ đáng tiếc là những mưu sĩ của Bang chủ với lão phu hãy còn non nớt quá, vì lẽ đó mà không những không lấy được chiếc đỉnh mà chiến lợi phẩm cũng không có !

Lúc này trên không lại vang đến những tiếng hú ma quái như trước, tự nhiên trong quần hùng có tiếng người cao giọng :

– Qúa Nam Bình ! có phải là ngươi không hề bỏ độc dược vào rượu không ?.

Thiên La Kiếm cười đắc ý :

– Đúng ! Lão phu không hề hạ thủ, nếu không thì kim Lệnh công tử đâu có căm hận lão phu như thế kia !

Lão vừa nói xong, quần hùng như được lệnh đại xá, mọi người vội vàng triển thân pháp phi vụt người đi như những bóng ma. Chỉ phút chốc đám quan khách chỉ còn lại ba vị hòa thượng và Giả Thiên Bằng Đơn Hành Tín.. Thiên La Kiếm lại cười đắc ý :

– Hạ.. hạ.. lại chui đầu vào lưới Kim Lệnh công tử lúc này phẫn hận đến cùng cực song không thể hiện ra ngoài chỉ cười lên hào sảng nói :

– Qúa Nam Bình ! Mọi việc ngươi nghĩ đến thật chu đáo, điều sơ suất duy nhất của ngươi là không đợi người của Cửu U Đảo đến hẳn rồi hãy hiện nguyên hình !

Thiên La kiếm lén nhìn Thiên Kỳ một cái rồi nói:

– Công tử tự tin thế ư ?

– Ngươi cần phải về tổng đàn !

Vừa nói Kim Lệnh công tử vừa khoát tay ra hiệu, hai lão đứng đằng sau lại vụt người đến nhanh như chớp vây lấy Qúa Nam Bình. Song Thiên La Kiếm vẫn cứ ung dung.

– Lão phu đã có người bảo vệ !

Kim Lệnh công tử từ từ chuyển hướng sang Đồng thiên Kỳ cười hỏi :

– Huynh đài có phải là nhân vật đang được được võ lâm trung nguyên đồn đãi không ?

– Nếu người được đồn đại là Đồng Thiên Kỳ thì chính là tại hạ !

Kim Lệnh công tử thoáng biến sắc song lại cười lạnh :

– Không sai, người được truyền tụng chính là Đồng huynh và trên cái tên Đồng Thiên Kỳ kia người ta còn gắn thêm ba chữ Huyết Kiếp Thủ.

Thiên Kỳ cười âm trầm :

– Đó chính là chuyện của tối hôm nay !

Kim Lệnh công tử lại cười lạnh:

– Tối hôm nay hay trước đây cũng chẳng khác gì nhau, vấn đề là huynh đài có cảm thấy mình xứng với ba chữ đó ?

– Đồng mỗ chính là Huyệt Kiếp Thủ ! Nếu muốn, công tử có thể biết rõ ?

– Quả là tại hạ có ý thử xem, tại hạ xin tự xưng :

Kim Lệnh công tử Hắc Ngọc Thông Thiên Kỳ lại cười lạnh :

– Trước khi hai ta có một người phơi xác, tốt nhất công tử không nên để cho hai lão già kia động thủ, nếu không e rằng tôn giá lại mất đi hai tên thuộc hạ tâm đắc !

Kim Lệnh công tử cười mỉm:

– Hai lão có dộng thủ hay không cũng chỉ là sự vụ của bổn bang, vấn đề nên quan tâm ở đây là ai sẽ phơi xác chốn này ?

Mắt Thiên Kỳ lóe lên như điện chớp nói :

– Đồng mỗ đã nói trước rồi, khi tôn giá chưa quên thì có quyền tự quyết định!

Kim Lệnh công từ cười ngạo nghễ :

– Đồng huynh quả là người khí phách !

Nói đoạn vẫy tay về phía sau, hai lão già còn lại vội vàng bước lên cung kính ống lên mụt cây ngọc trúc màu vàng dài chừng ba thước được chế tạo vô cùng tinh xảo.

Hắc y lão nhân hai tay cầm ngọc trúc, chợt rút ra từ một đầu trong ống trúc xuất hiện một chiếc cán nạm hình rồng rất đẹp. Kim Lệnh công tử nắm tay rút mạnh ra một cây cờ ngắn, cờ cuộn lại nên nhất thời chưa hiện chỗ ảo diệu của nó.

Lão hắc y vội vã bước lui sau, trễ tay vẫn cầm nguyên ống trúc. Kim Lệnh công tử từ từ chuyển ánh mắt trên người của Thiên Kỳ lạnh lùng:

– Trên Thiên Đài Sơn hôm ấy Đồng huynh đã phá vỡ mọi kế hoạnh của ta mọi chuyện ta vẫn ngày đêm không quên, bất luận là tư hay công ta và Đồng huynh thật khó cùng đội trời, huynh cần nhớ đến điều này.

Thiên Kỳ cười trầm :

– Bởi vì ở Thiên Đài Sơn chúng ta không hội ngộ nên tôn giá mới còn đến hôm nay !

Kim Lệnh công tử vẫn cười bình thản :

– Chắc là ta phải cảm tạ công tử về chuyện đó ư ?

Đột nhiên Kim Lệnh công tử lớn tiếng cho hai lão già:

– Bắt Qúa Nam Bình trước đã.

Hai lão hắc y nghe lệnh quát lên:

– Còn chưa thúc thủ chịu trói.??

Dứt tiếng cả hai lão nhanh như chim cắt phối hợp từ hai bên tả hữu lao vút tới phía Qúa Nam Bình. Nốt son trên mặt chàng trai Huyết Kiếp đã hồng lên như máu Chàng cất tiếng lãnh đạm :

– Tôn giá cho rằng có thể thâu thập được Đồng mỗ sao ?

– Nếu Đồng huynh có chỗ hoài nghi thì có thể chứng minh điều ngược lại !.

Qúa Nam Bình chẳng phòng bị, lão hít một hơi chân khí, xoay người qua bên phải, mặt khép lại như không muốn né tránh mà cũng chẳng muốn chống.

Thiên Kỳ thấy vậy hơi giật mình song Kim Lệnh công tử đã vận đầy đủ công lực lên hai tay. Nhanh như những tia chớp phá thạch, chưởng phong của hai lão già mạnh như bài sơn đã ập đến phía Thiên La Kiếm. Thiên La Kiếm biểu hiện bên ngoài như vậy song kỳ thực lão đang vận công để chờ đợi, thấy đã cấp bách mà Thiên Kỳ không động thủ lão mới vội rút kiếm…

Một tiếng quát vang lên :

– Hai vị muốn chết ?

Thanh âm của Thiên Kỳ vừa dứt, tiếng của Kim Lệnh công tử tiếp theo :

– Thiên Kỳ có bổn công tử ở đây ngươi không thể tác oai tác quái được !

Trí Hải và mấy người còn lại chỉ thấy loáng lên một cái, những hình bóng chuyển động, nháy mắt đã hình thành vòng vây theo lối chia ba chân vạc. Chợt nghe “ầm, ầm” hai tiếng kinh thiên động địa rồi hai bóng người bị bắn dạt về hai bên trái phải chừng ba bốn bộ. Thật ngẫu. nhiên, hai bóng của hai lão già áo đen lại hợp với Thiên La Kiếm tạo thành. thế chân vạc mà Thiên Kỳ là trung tâm. Bên ngoài của vòng vây này là Kim Lệnh công tử đứng thản nhiên như không có gì xảy ra. Thiên Kỳ từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào mặt của Kim Lệnh công tử lạnh lùng:

– Tôn giá là người đầu tiên dùng binh khí để thăm dò Đồng mỗ.

Giả Thiên Bằng lúc này thầm nghĩ :

– Một chưởng của lão hòa thượng lúc nãy hình như giờ mới hiện rõ kết quả. Nếu muốn trừ khử Huyết Kiếp Thủ thì có lẽ đây là cơ hội ngàn năm có một thưở.

Lão đưa mắt nhìn ba lão hòa thượng. Không ngờ ba lão hòa thượng như cũng đã có ý định như vậy vì lúc này bọn họ đã phát hiện ra Thiên Kỳ đã trọng thương. Trí Hải nhìn qua phía Giả Thiên Bằng nói :

– Đơn thí chủ đã có suy nghĩ gì phải không ?

– Tại hạ có một giải pháp rất quang minh !

Trí Hải gật gù nói :

– Vì tất cá sinh linh của võ lâm trung nguyên nên không thể có giải pháp nào là không quang minh!

Giả Thiên Bầng cười nói :

– Không phải là chỉ vì người khác đại sư ! công lực thằng nhỏ này quá cao siêu khiến người khác phải kinh hoảng đố kỵ, chúng ta cần phải có hành động.

Dứt lời lão đi về phía vòng chiến. Ba lão hòa thượng sắc mặt thoáng hồng, Giả Thiên Bằng nói không sai, hành động của y không phải chỉ vì người khác, song ba lão lại là người xuất gia. Ba lão đưa mắt nhìn nhau một lúc rồi gật đầu đoạn lặng đi về phía vòng chiến. Thiên Kỳ có một tốc độ ra tay vô cùng nhanh, trong thoáng chớp, chàng đã tiếp liền ba chiêu của ba tay cao thủ. Điều này đã làm Kim Lệnh công tử bắt đầu có những dao động. Vừa nhìn thấy bốn người đi vào vòng chiến vị công tử này hơi giật mình buột miệng hỏi :

– Các vị muốn thế nào ?

Giả Thiên Bằng nói :

– Muốn trừ khử một người làm cho toàn vô lâm trung nguyên phải bất an Kim Lệnh công tử thần sắc hơi đổi nói:

– Người đó cũng khiến cho chư vị bất an đúng không ? tại hạ cũng có ý như chư vị.

Nói xong, Kim lệnh công tử quay qua hai lão già trầm giọng.

– Hai người hãy khống chế Qúa Nam Bình !

Lúc này, bọn Trí Hải đã vây Thiên kỳ vào giữa. Một nụ cười mai mỉa phảng phất trên khuôn mặt của Thiên Kỳ. nốt son trên trán chàng trai như chuẩn bị nhỏ ra máu tươi.

Chàng nhìn mọi người với ánh mắt tàn khốc nói :

– Đại sư, cuối cung thì cánh tay của Huyết Kiếp Thủ cũng đã vươn đến chư vị Kim lệnh công tử Hắc Ngọc Thông bỗng cười lên rùng rợn :

– Cánh tay huyết Kiếp của ngươi vươn ra đã quá chậm.

Vừa nói xong, Hắc Ngọc Thông đã phất chiếc cờ ngọc phát động thế công. cũng chính lúc này bên ngoài tường viện đồng vang lên những tiếng kêu kinh bãi và trên không vang lên những tiếng như phụng kêu vậy. song tại cuộc chiến thì không ai nghe thấy cả, vì đồng thời với thanh âm kia nổi lên thì ba lão hòa thượng cũng phát động thế công…

Chương 13: Chấn Động Quần Hào Nét Diễm Sắt – Mai Đảo Tung Hoành Gót Cửu U

Đột nhiên từ bên ngoài viện vang lên những tiếng kêu kinh hoàng những tiếng rú hãi hùng. Vừa nghe thì tất cả người tại sảnh đều đoán ra, những hào kiệt vừa trốn chạy trước đây đã bị người của Cửu U Đảo bức trở lại. Đủ thấy rằng toàn tòa viện lớn này đã bị người của Cửu U Đảo bao vây. Từ những tiếng kêu thảm thiết của quần hùng, cho thấy rằng, không một ai đủ năng lực đề kháng với người của Cửu U Đảo.

Năm người đang bao vây Thiên Kỳ sắc mặt cũng đồng thời biến đổi, lòng họ đã dao động song trong thế trận này không cho phép họ phân tâm, vì họ hiểu rằng đối với vị sát tinh khét tiếng trong giới võ lâm này, chỉ cần một phút phân tâm cũng có thể trả giá rất đắt.

Thiên Kỳ từ trước đến sau vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng trầm tĩnh như những âm thanh khủng khiếp kia chàng ta không hề nghe thấy. Cả bốn phương tám hướng một áp lực nặng như núi luôn đè nặng về phía Thiên Kỳ, song không có cách gì lọt qua bức tường chưởng phong như sấm sét mà chàng đã tạo dựng. Cứ một lần chàng xuất chiêu, vòng vay vừa:thu hẹp lại tiếp tục dạt rộng ra, hình thành một cục diện như đang đánh bắt cá, trông rất ngoạn mục.

Những tiếng hô hoán bên ngoài viện vừa dứt không lâu, đã có năm sáu hán tử nhảy xuống với sắc mặt kinh hoàng khủng bố, và tiếp theo sau đó lại xuất hiện thêm mười mấy người già lẫn trẻ. Những người này do quá sợ hãi mà không thể suy nghĩ tìm đường chạy nào, lại phải nhảy vào trong viện. Tất cả họ đều tranh nhau chạy trước, cứ chạy thẳng về phía đối diện, không có người của Cửu U đảo bao vây.

Cùng với sự xuất hiện trên, trong màn đêm lại vang lên những âm thanh ma quái ghê rợn và trên bức tường đối diện với quần hùng đã hiện ra ba bóng người mặt xanh như tàu lá, ai nhìn thấy cũng thấy lạnh cả người. Như một rắn không đầu, vừa nhìn thấy những kẻ đó quần hùng lại vội vàng quay lưng chạy về phía ngược lại. Đột nhiên một tiếng kêu lên như tuyệt vọng :

– Chúng ta đã bị bao vây cả rồi !

Quần hùng đứng khựng lại, đưa mắt nhìn lên những bức tường trước mặt, tất cả sợ hãi đến đờ cả người. Tất cả, trên ba bức tường đông tây và nam đã xuất hiện chín quái nhân của Cửu U Đảo. Thực ra cự ly của họ cũng khá xa, đến mười mấy trượng, song không một ai nghĩ đến chuyện phá vòng vây, có lẽ vì thanh danh của Cửu U đảo đã hình thành dấu ấn quá sâu trong lòng họ.

Phía bắc của bức tường hãy còn đóng, nhưng đó lại là hướng quần hùng vừa mới đến, vì vậy họ hiểu rõ rằng từ đằng đó không thể có đường thoát thân.

Khi nghe rằng tất cả đã bị bao vây, năm người đang vây đánh Thiên Kỳ giật mình chột dạ gần như là bản năng, họ phải nghĩ đến kết quả cuối cùng cho bản thân mình.

Tất nhiên trong chuyện này, cũng chẳng ai nghĩ đến cần phải thật chí công vô tư !.

Tất cả đều chợt nghĩ đến sự an nguy của bản thân mình, sắc mặt của họ đã thay đổi trầm trọng, ba vị cao tăng của Thiếu Lâm cũng không loại trừ. Cao thủ giao tranh, cốt yếu phải giữ tâm thần hợp nhất, khi năm người thoáng lo làm phân tán thâm tâm.

Chợt nghe Thiên Kỳ quát lên một tiếng, lập tức bóng chưởng bay trùm lên tất cả. Và, như cùng một lúc bóng chưởng đã quét đến trước ngực năm người. Cũng trong những tiếng quát lên hốt hoảng, cả năm đôi chưởng lực rút nhanh về trước ngực phòng thủ.

Tuy thời gian quá gấp rút, họ rút về chưa đủ công lực song với tốc đọ nhanh như vậy cũng đáng cho người khác khâm phục. Chỉ nghe :”bình, bình, bình…” mấy tiếng liên tục vang lên, như những cánh diều đứt dây, năm cao thủ bắn ngược lui ra sau, ngã lên trên mặt đất cách chỗ cũ chừng một trượng.

Mỗi người đều vội vận dụng công lực thử xem thương thế. Mười hồng nhãn quang vừa kinh ngạc vừa sợ hãi hướng về khuôn mặt lạnh như băng đang hừng lên sát khí của Đồng Thiên Kỳ, họ đều hiểu rằng chàng thanh niên tuấn tú kia, trước khi động thủ với họ đã mang nội thương mà luồng chưởng lực vừa rồi như bài sơn đã chấn động cả toàn thân họ. Dù gì họ chưa tụ đủ công lực, song chưởng của cả năm đại cao thủ hội tụ thì kình mạnh đến dường nào !

Đồng Thiên Kỳ vẫn với thái độ lạnh cố hữu, song làn da hơi đổi, chứng tỏ nội thương của chàng cũng đã nặng thêm mấy phần. Kim Lệnh công tử đưa mắt thăm dò quanh một vòng rồi lo lắng thầm nghĩ :

“Đêm nay người của ta phái đến quá ít ỏi, càng kéo dài lâu e có hại chứ không có lợi. Nhân lúc đối phương chưa tập hợp đủ lực lượng rút đi là thượng sách. Nếu không, hậu quả thật khó lường” Trong lòng tuy có ý lo nhưng Kim Lệnh công tử chẳng hề thể hiện ra sắc mặt.

Nhìn sang Thiên Kỳ gã nói :

– Công lực của Đồng huynh quả khiến cho tại hạ bái phục, chỉ là hạ..ha cục diện hôm nay Đồng huynh nghĩ thế nào ?

Thiên Kỳ nhìn lên ba vị quái nhân mình phát lân tinh trên bức tường đối diện, rồi vẫn lạnh nhạt :

– Giữa chúng ta thắng bại còn chưa phân, cục diện đêm nay ắt phải có một bên vĩnh viễn nằm lại trên đảo này, tôn giá hà tất phải hỏi vậy.

Kim Lệnh công tử cố làm ra vẻ trấn tĩnh nhìn về phía bốn người còn lại, chỉ thấy bốn đại cao thủ cũng đang thăm dò nhìn về phía những nhân vật mới đến. Tuy họ đã trấn tĩnh song không thể qua mắt Kim Lệnh công tử, gã thầm nghĩ :

“Lúc này, bốn vị kia cũng đang nghĩ kế thoát thân, ta không thể một mình đương đầu với nhiều kẻ địch như vậy. Thôi để ngày khác sẽ hay” Nghĩ vậy gã giả tảng cười nói :

– Võ lâm đồn đại Đồng huynh tuy tuổi trẻ song tài mạo song toàn, liệu việc như thần chuyện sắp tới chắc huynh cũng đã hiệu rõ.

Thiên Kỳ giọng vô cảm:

– Các vị đêm nay đã bị vây rồi, chết trong tay ai thì cùng là chết. Vậy nên, đối với các vị cục diện đêm nay nay đổi thế nào có quan hệ gì ?

Kim Lệnh công tử giật mình :

– Chẳng lẽ Đồng huynh đã nắm chắc phần thắng ?

– Nói ra bây giờ e hãy còn sớm quá ?

– Đồng huynh ỷ vào một thế lực khác chăng.

Vừa nghe Kim Lệnh công tử hỏi vậy bọn người kia đều nhìn về phía Thiên Kỳ, biểu lộ lo lắng bất an. Thiên Kỳ nhìn phớt qua năm người rồi cười mỉa :

– Huyết Kiếp Thủ từ xưa đến nay bao giờ cũng đơn thân độc mã hành. Các vị hà tất phải đoán già đoán non.

Cả năm người trên gương mặt đã biểu hiện giận dữ vì câu nói của Thiên Kỳ, song bằng vào đó, họ cũng trở nên yên tâm hơn, Kim Lệnh công tử bỗng nhiên thay đổi câu chuyện :

– Đồng huynh có hiểu gì lai lịch của Cửu U Đảo ?

– Cửu U Đảo có lai lịch như thế nào đối với Đồng mỗ hoàn toàn vô can, vì vậy Đồng mỗ không phí thời gian để nghiên cứu lai lịch của họ. Thế nhưng bằng vào thái độ của các vị, tại hạ cũng hiểu được phần nào. Ít nhất là họ cũng có khả năng làm cho các vị không còn tự tin phá vòng vây nữa.

Cả năm người đều giật mình tự nhủ:

– Người này trẻ như vậy song lại có thể nhìn thấu ruột gan của chúng ta thật là một bản lãnh đáng sợ.

Kim Lệnh công tư không phủ nhận, song chỉ nhìn qua bốn cao thủ, cười lớn :

– Chỉ e rằng khi Đồng huynh biết được lai lịch của Cửu Ư Đảo thì cũng không còn tự tin có thể phá vòng vây.

Không đợi Thiên Kỳ nói, gã ta vội tiếp lời:

– Cũng vì lẽ đó chúng ta không nên tranh chấp tiếp tục, để cho người của Cửu U Đảo “ngư ông thủ lợi”, mà khiến chúng ta không còn cơ hội để một trận thư hùng.

Thiên Kỳ cười khểnh:

– Không phải là mất cơ hội để một trận thư hùng mà là giảm đi một phần hy vọng có thể phá được vòng vây.

Kim Lệnh công tử lại giật mình đổi giọng :

– Nếu huynh đài và chúng ta cùng hợp lực, tất nhiên hy vọng thoát vây tất phải tăng mấy phần. Thoát khỏi cục diện hôm nay, sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội thư hùng. Đến lúc đó cũng không phải là quá muộn !

Thiên Kỳ giọng băng giá :

– Lúc bấy giờ, hẳn tôn giá chuẩn bị một hậu thuẫn ghê gớm và có thể nắm chắc phần thắng. Bởi vì cả hai ta đều tin rằng, chúng ta bao giờ cũng là kẻ địch của nhau.

Kim Lệnh công tử hình như không nhẫn được nữa cười lớn nói :

– Đồng huynh đã nói trúng tâm sự của tại hạ. Không nên nói nhiều làm gì, Đồng huynh có thể cho tại hạ biết chúng ta có thể liên minh hay không ?

– Tôn giá thích một câu trả lời như nào ?

Kim Lệnh công tử lại cười nói – Đồng huynh tuổi tác nhỏ hơn tại mấy tuổi song cơ trí còn trên tại hạ mấy phần, lòng tại hạ chắc huynh đã rõ như lòng bàn tay. Nhật Nguyệt Bang thế mạnh như bài sơn, song hiện tại cũng chẳng có gì. Tại hạ nghĩ rằng huynh sẽ không đồng ý liên minh.

Mọi người có mặt tại đương trường đều cảm thấy ngạc thiên, vì không hiểu sao gã lại nói trước sau chẳng giống nhau cả.

Thiên Kỳ cười lạnh :

– Tôn giá đoán không sai. Đến như Đồng mỗ và Nhật Nguyệt Bang ai sẽ còn ai sẽ mất, nói ra bây giờ hãy còn quá sớm. Sở dĩ tại hạ muốn cùng chư vị thư hùng, chẳng qua để các vị nhớ lại Huyết Kiếp Thủ năm xưa hành sự như thế nào.

Tất cả mọi người nghe nói đều tỏ vẻ thất vọng, lòng mong muốn thoát hiểm khiến tất cả mọi người đều khởi lên ý niệm phải hợp lực giết ngay Đồng Thiên Kỳ. Đơn Hành Tín cười khẩy :

– Hóa ra chúng ta lãng phí thời gian vô ích !

Thiên Kỳ vừa định nói lại điều gì bỗng từ sau lưng chừng ba trượng vang đến một giọng oanh :

– Điều đó không phải lãng phí. Ít nhất nhờ vậy mà các vị cũng đã bảo toàn được lực lượng. Hơn nữa sự hợp tác chưa phải là hoàn toàn không có khả năng.

Thanh âm quá đột ngột khiến tất cả mọi người đều không khỏi giật mình. Mọi tinh mắt rời khỏi Thiên Kỳ tập trung về phía phát ra thanh âm. Thiên Kỳ vẫn đứng quay lưng về phía phát ra tiếng nói, song chàng vẫn quan sát trên gương mặt của những người đối diện và nhận thấy từ nét kinh hoảng đã chuyển sang sắc thái ngạc nhiên.

Trong giây phút sinh tử này, ai có thể khiến cho quần hùng trấn định lại được ?

Nếu là cứu tinh của quần hùng thì đối với Thiên Kỳ ắt không phải lã bằng hữu ?

Thiên Kỳ nhìn sang Kim Lệnh công tử bằng vào khuôn mặt ngạc nhiên của hắn chàng hiểu rõ người mới đến không phải là Nhật Nguyệt Bang. Ngoài Nhật Nguyệt bang ra, ai là người có thể đặt niềm tin cho quần hùng ?

Kim Lệnh công tử chuyển nhanh đôi mắt, nhún nhẹ vai nói :

– Lời của cô nương tại hạ có thể tin, nhộn nhờ vào cô nương.. Giọng oanh lại vang lên lanh lảnh:

– Lời của công tử quá khiêm, bốn chữ Kim Lệnh công tử đã vang danh khắp giang hồ tứ hải, bổn cô nương đâu dám qua mặt ?

Trên khuôn mặt Kim Lệnh công tử thoáng qua nét tự mãn, gã cười nói :

– Cô nương quá khen ! tại hạ trên đường giang hồ quả là nhận được chút hữu danh, nhưng chẳng đủ để cho người khác khâm phục, ví như cục diện hôm nay muốn cùng vị Đồng thiếu hiệp này liên thủ để phá vòng vày song không được nhận lời. Nếu cô nương đích thân đề nghị, tại hạ nghĩ rằng kết quả sẽ khác.

Kim Lệnh công tử biết Thiên Kỳ là người vô cùng kiêu hãnh, bằng vào lời nói đó gã có thể ly gián được hai bên dễ dàng. Song lời nói lại rất khéo, dụng tâm đả kích Thiên Kỳ cũng thật kín đáo. Mọi người tại trường đều ngầm sợ mưu mô của gã.

Giọng oanh kia lại vang lên :

– Tiểu nữ mà có được bản lãnh đó sao?

Kim Lệnh lại khích :

– Trong vòm trời này, nếu có người dám không tuân lệnh của cô nương thì bản lãnh phải ghê hồn, và mệnh lệnh của hắn cũng phải tung hoành trong thiên hạ không ai dám trái, song cô nương đâu cần phải động thủ, chỉ cần phát lệnh đi thì mọi người không thể không tuân.

Thiên kỳ thầm nghĩ :

“Bằng vào lời của Kim Lệnh công tử, cô gái này hình như chưa từng đến võ lâm trung nguyên. Lực lượng nào mà khiến cho bấy nhiêu nhân vật giang hồ đều khuất phục như vậy” Cô gái lại cười tiếp :

– Cả ngươi cũng không loại trừ chứ ?

Kim Lệnh công tử hơi giật mình :

– Giả như cô nương dùng bổn công Cô gái lại dồn tiếp :

– Nói vậy là bổn cô nương phải thỉnh cầu, công tử mới chịu xuất thủ phải không ?

Kim Lệnh công tử giảo hoạt như cáo, song trong tình thế này nhất thời không biết phải nói thế nào, ấp úng :

– Điều này… điều này…

Cô gái cười nhẹ :

– Công tử có nhiều do dự ?

Câu nói vừa dứt thì tất cả các ánh mắt đều tập trung vào khuôn mặt của Kim Lệnh công tử và lóe lên ánh sát khí.

Kim Lệnh công tử chuyển nhanh óc cáo già buột miệng :

– Giả như có kẻ nào không tuân mệnh lệnh của cô nương thì tại hạ nhất quyết xuất thủ trừng trị – Hạ.. hạ.. đa tạ công tử. Hiện tại thời gian có hạn, các vị cần nắm lấy cơ hội để phá vòng vây.

Kim Lệnh mừng rỡ :

– Cô nương cũng tham gia sao?

Cô gái cười nhẹ :

– Bổn cô nương cũng không muốn lưu lại một mình trên đảo này.

Kim Lệnh công từ tốn quay sang phía Thiên Kỳ :

– Đồng huynh, đến bây giờ huynh đã có ý thay đổi lập trường không ?

Thiên kỳ vẫn lạnh lẽo :

– Tôn giá cho rằng có thể có khả năng đó sao ?

– Đúng vậy ! ta còn cho rằng khả năng ấy rất ất lớn nữa kia, vì nàng bây giờ không phải chỉ có ta muốn hợp tác mà cả họ nữa.

Vừa nói ga vừa chỉ tay về phía quần hùng vừa mới quay lại. Thiên Kỳ vẫn không thay đổi nét mặt, giọng vô cảm :

– Danh hiệu Huyết Kiếp Thủ được tạo nên bằng máu. Tôn giá cần biết rằng tại hạ không vụ lợi ở chỗ đông người nên không màng đến chuyện liên thủ.

Kim Lệnh công tử cười thâm độc :

– Vậy là Đồng huynh vẫn không màng đến cả lời của vị cô nương kia sao?

Thiên Kỳ vẫn giữ lập trường :

– Ý của tại hạ không thể có một ai có quyền chi phối cả.

Câu nói của Thiên kỳ khiến tất cả mọi người có mặt đều quay phắt lại nhìn vào mặt chàng với vẻ công phẫn. Thấy vậy Kim Lệnh công tử mừng thầm, song không để lộ ra ngoài, tiếp tục khích :

– Đồng huynh ! huynh đã làm cho mọi người phẫn nộ, theo tại hạ thấy thì…

Thiên Kỳ cười lạnh cắt ngang:

– Kim Lệnh công tử ngươi bất tất phải dụng tâm ly gián. Lời ta nói nặng tợ núi Thái sơn, không bao giờ có thể thay đổi. Các vị ngay cả khả năng làm cho chủ ý của mình cùng không có.Sống như vậy không có ý nghĩa gì. Nào cứ lên hết đi, tại hạ sẽ bồi tiếp tất cả !

Kim lệnh công tử quay nhìn cô gái một cái, rồi nói :

– Đồng huynh đã chuẩn bị rồi phải không ?

Vừa nói, gã từ từ bước lên. Lúc này quần hùng đã bao vây Thiên Kỳ vào giữa còn lại ba vị cao tăng của Thiếu Lâm thì lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán cho lòng dạ thế nhân thế, đứng ngoài không tham dư….

Phía bên kia, Thiên La Kiếm, đang mưu đồ thoát thân, không hiểu sao bây giờ cũng từ từ bước đến hiện trường. Hình như lão quên mất sự tồn tại của bản thân mình vậy. Thiên Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lạnh lùng :

– Các vị xông vào đi ?

Lúc này bỗng nhiên một giọng nói chấn động hiện trường :

– Tất cả hãy đứng lại !

Quần hùng bất giác giật mình dừng bước, và giọng nói lại tiếp :

– Mệnh lệnh của sư muội ta không cần đến các vị chấp hành ! Còn tên tiểu bối họ Đồng kia, hãy quay lại đây ngay !

Quần hào nghe lời nói này đều thoáng vẻ bất phục họ quay lại nhìn vào người vừa nói, ánh mắt thoáng vẻ hận thù. Thiếu nữ kia bỗng cất tiếng:

– Các vị xin hãy tạm thời lùi bước !

Mọi người đồng thời bước lui. Tiếng nói kia lại vang lên :

– Họ Đồng kia ! Ngươi có nghe thiếu gia nói gì không ?

Bấy giờ Thiên kỳ mới quay lại, nhìn vào khuôn mặt của người vừa nói. Đó là một chàng trai mặt đẹp như ngọc, mắt sáng như sao, mũi thẳng, miệng vuông, môi hồng tươi nhuận, so với vẽ đẹp của Kim Lệnh công tử thì khó phân cao thấp.

Thiên Kỳ bình thản :

– Tôn giá muốn thể hiện uy phong của mình ?

Thiếu niên kia tỏ vẻ giận dữ cùng cực, quát lên :

– Ngươi hãy tiếp một chưởng của ta, để xem ngươi có đủ tư cách để nói những lời như vậy không?

Dứt lời, thiếu niên lao mình tới như một tia chớp xuất chưởng. Chưởng tới vô thanh, song áp lực thì khủng khiếp, khiến mọi người đều ngạt thở. Thiên Kỳ chỉ cười lạnh, bàn tay chàng đã vung lên tiếp chưởng tự bao giờ không một ai trông thấy, “ầm” một tiếng chấn động đất trời, cát đá mù mịt bay, tối tăm cả một vùng rộng. Giữa chỗ đứng của họ, chưởng lực đào thành một hố sâu chừng ba thước.

Trong đám cát bụi mịt mù kia, chàng thiếu niên mới đến không có cách gì tự chủ, phải thoái lui mấy bộ. Trong đôi mắt chàng trai, ngoài vẻ kinh ngạc còn có sự hận thù căm ghét, bởi lẽ ngoài võ công trùm thiên hạ Thiên kỳ còn có một diện mạo mà hắn ta không thể sánh.

Đồng Thiên Kỳ tuy rằng đã mang trọng thương, song sau một chưởng, chàng vẫn đứng bình chân không hề nao núng. Quần hùng đều kinh ngạc về bản lãnh của chàng trai mới đến, vì tuy kém thế, song hắn cũng không tỏ ra bị thương. Sau khi làn gió biển trong lành bay đi tất cả bụi cát đất đá vừa mới tung lên, thiếu miên kia quét đôi mắt như điện nhìn về phía Thiên Kỳ, vẻ ghen ghét của chàng trai càng lộ rõ, gã cười lạnh nói :

– Ngươi phải đỡ thêm một chưởng nữa của thiếu gia.

Vừa nói, gã định xuất chiêu. Bỗng một giọng oanh cất lên ; – Lăng sư huynh ! không nên đánh nữa Gã họ Lăng kia vội vàng quay lại nói:

– Sư muội ? Vừa rồi huynh không dùng toàn lực, đâu ngờ tên tiễu tử này cũng có bản lĩnh. Thêm một chưởng nữa xem gã ta còn chống đỡ nổi hay không Khi thiếu niên họ Lăng di chuyển thân pháp, ánh mắt của Thiên kỳ bất giác nhìn vào cô gái đứng sau lưng chàng trai, khuôn mặt anh tuấn của chàng thoáng thay đổi, chàng thẫm nhủ:

“Sao trên đời này lại có người đẹp như vậy ?” Vốn sau lưng chàng trai có hai nữ nhân. Cô gái vừa mới đến vận y phục màu trắng bạc, dáng thướt tha uyển chuyển, người cân đối nhẹ nhàng thanh thoát. Khuôn mặt của nàng có thể nói không có ngôn từ nào của thế tục thế lột tả được. Có thể nói nàng là một bức tranh hoàn mỹ của tạo hóa. Tóm lại tất cả tinh hoa của cái đẹp hình như đã tập trung trên người con gái này ! Ấy vậy mà, bên cạnh nàng lại là một phụ nữ trung niên hoàn toàn tương phản. Bà ta mày râm mắt lớn, mũi gãy miệng rộng trông thô kệch và kỳ quái vô cùng, hình như là thị tỳ của trang tuyệt sắc giai nhân kia.

Trung niên thiếu phụ kia bỗng lên tiếng :

– Lăng công tử nếu sử dụng hết toàn lực thì không biết sẽ có uy lực vũ bão đến chừng nào !

Nghe lời nói khích kia, công tử họ Lăng sa sầm nét mặt song vội vàng trấn tĩnh, cười xởi lởi :

– Ngũ đại tỷ lại cười tại hạ ư ?

Phu nhân nét mặt vẫn không đổi :

– Không dám ! không dám ! Ngũ Xảo Vân này thân phận tôi đòi, đâu dám thất lễ cùng công từ.

Thiếu niên họ Lăng kia tỏ vệ khó chịu, nhìn về phía giai nhân như trông chờ nàng ngăn cản bớt phụ nhân họ Ngũ, song khuôn mặt thiếu nữ vẫn không thể hiện nét gì khác, không biết phải làm thế nào, công tử họ Lăng lại đối đáp :

– Ngũ đại tỷ ! Tại hạ tính tình nóng nảy, lời nói có chỗ nào không phải, mong đại tỷ lượng thứ Ngũ Xảo Vân lạnh lùng ; – Lăng đại công tử là người văn võ toàn tài, lời nói sao lại có chỗ không phải được.

Công tử không phải là còn một chưởng toàn lực chưa đánh đó sao ? Với chưởng lực này tôi nghĩ rằng gã họ Đồng kia chắc khó toàn mạng.

Chàng họ Lăng thầm kêu khổ và nguyền rủa phụ nhân ; “Con rùa đen đáng chết ! Những hoa mỹ của ta đâu phải để hạng người như ngươi hiểu, sao lúc nào ngươi cũng tính cách làm cho ta mất mặt ! Hãy đợi đến lúc ta đoạt được mỹ nhân rồi thì chớ trách ta độc ác.?

Gã nghĩ như vậy, song bề ngoài vẫn vẻ ôn hòa liếc nhìn mỹ nhân một cái, gã quay lại phía Thiên Kỳ, chợt giọng nói thánh thót của cô gái vang lên :

– Các người không nên đánh nhau nữa ! Đồng công tử ! tiện nữ có lời này không biết công tứ có thể tiếp thu không ?

Thiên Kỳ cũng phải nén xao động trong lòng lạnh nhạt hỏi :

– Cô nương cần tại ha tiếp thu điều gì?

Kim Lệnh công tử thoáng giật mình thầm nghĩ :

“Mẹ nó ! Không lẽ hắn thay đổi chủ ý ?” Giai nhân thoáng chút trầm tư rồi dịu dàng nói :

– Cùng liên thủ để phá vòng vây !

Thiên Kỳ cười nhẹ :

– Tại sao cô nương nhất định muốn Đồng mỗ chấp nhận điều này ?

– Tôi cũng không biết ! Song tôi nghe trên võ lâm vẫn đồn đại công tử không bao giờ nghe lời khuyên cáo của ai cả và cũng không hề có một người bằng hữu, nên động tánh hiếu kỳ, muốn thử xem. Hơn nữa rất nhiều người không bao giờ nghe lời khuyên của người khác, song họ lại nghe lời khuyên của tôi.

Lời nói của nàng nghe rất tự nhiên, thần thái lại rất chân thật, chẳng mang chút khoa trương nào cả. Thiên Kỳ nghe vậy, chàng nhẹ nhàng :

– Những gì cô nương nghe được về tại hạ e rằng không đầy đủ. Tại hạ không những không có bằng hữu, mà trên bước đường giang hồ chỉ có toàn cừu địch. Đến như một lời khuyên của cô nương, cũng thật đáng tiếc, hôm nay cô gặp một ngoại lệ Cô gái vẫn cười nhẹ :

– Vậy là công tử không nghe lời ta ?

– Cũng như cô nương vậy, chắc cô nương không thích nghe lời khuyên của ai.

Công tử họ Lăng lúc này nét mặt đã trầm nặng, gằn giọng :

– Ngươi là thứ gì mà dám cùng sư muội ta tranh luận ?

Thiếu nữ vờ như chẳng nghe thấy gì, lại nói với Thiên Kỳ :

– Làm sao công tử biết rằng ta không thích nghe lời khuyên của người Câu hỏi của thiếu nữ không nằm trong dự đoán của Thiên Kỳ, chàng trầm tư một lúc rồi nòi :

– Giả như cô nương thích nghe một lời của tại hạ, thì tại hạ khuyên rằng, đối với chuyện hôm nay giữa tại hạ và các bằng hữu đất trung nguyên này, cô nương đừng nhúng tay vào.

Cô gái thoáng giật mình, nói :

– Như vậy là trái với tôn chỉ của ta khi đến nơi này !

– Nói vậy thì giữa chúng ta, không ai nên nghe ai cả !

Cô gái nói rành rọt từng tiếng :

– Bổn cô nương vì hảo ý đối với các người mà đến. Nếu không trong cuộc tranh chấp giữa các người chỉ khiến cho kẻ khác “ngư ông thủ lợi. Điều này đối với công tử cũng không phải là không có hại gì Lời thiếu nữ vừa dứt, bỗng nhiên trên không trung tĩnh mịch nổi lên chín tiếng kêu thê thảm như vượn hú quỷ rên, tiếp theo là một tràng cười rợn người như vọng về từ địa phủ. Ở ngay phía sau bức tường đối diện vang lên một giọng nói lạnh lùng :

– Dù cho các ngươi không quyết dấu, Cửu U Đảo muốn thu lợi, thì cũng không dùng hết một lực lượng lớn như thế này ! ha hạ..

Quần hùng ngẩng đầu lên nhìn về phía bức tường, bỗng có người kêu lên sợ hãi:

– Cửu U Đảo Chủ !

Chương 14: Dã Tâm Tiêu Diệt Quần Hùng Thù Xưa Chưa Trả, Hận Trùng Trùng Thêm

Lúc này, trên bức tường đối diện xuất hiện một lão nhân ước chừng bát tuần, toàn thân khoát một chiếc áo bào bằng gấm màu vàng, tóc trắng như cước, râu ba chòm dài xuống ngực, mày rậm mũi thẳng, miệng vuông. Đặc biệt là đôi mắt của lão già thật thâm hiểm, hoàn toàn không cân đối. Tia mắt hoang dại trông tàn nhẫn đến lạnh cả người như ẩn bên trong âm khí của tà ma yêu quỷ (thiếu đoạn…khó dịch quá) – Thôi cũng được, lão phu sẽ thành toàn cho các ngươi.

Nói đến đó lão trầm nét mặt. tiếp :

– Đến đây, lão phu sẽ đứng yên nhường ngươi đánh ba chưởng, nếu như ngươi làm lão phu xê dịch một bước chân xem như lão phải thua ngươi, bằng ngược lại ngươi chỉ phải đỡ lão phu một chưởng là xong.

Thiếu niên họ Lăng vừa rồi so chưởng với Đồng Thiên Kỳ, tuy là có thoái lui mấy bộ song chưa thụ thương, chứng tỏ nội công gã cũng vào loại thượng thừa. Nay lại thấy Cửu U Đảo chủ ra điều kiện như vậy, quần hùng đều sợ hãi bản lãnh của Đảo Chủ, từ đó càng thấy cơ hội sống của mình càng mong manh.

Lăng thiếu niên không phải là không biết bản lãnh của Đảo Chủ thuộc vào hạng xuất phàm nhập thánh, song vì thói sĩ diện hảo huyền trước mỹ nhân nên lỡ nói những lời kiêu hãnh bây giờ không lẽ nuốt lời ? Gã biến sắc mặt, song trấn tĩnh ngay, bước lên lạnh lùng nói :

– Cung kính không gì bằng tuân lệnh, vãn bối xin ra chiêu.

Đôi mày liễu của mỹ nhân kia chợt chau lại, nàng cất tiếng lanh lảnh:

– Lăng huynh, huynh và Đảo Chủ thân thế khác nhau trời vực, sao có thể phạm thượng như vậy được ?

Ngôn từ nàng nghe thật khiêm cung song hàm ý thăm dò phản ứng. Nàng nói vừa xong, đôi mắt quét nhanh về phía Thiên Kỳ.

, Lần đầu tiên người ta thấy trên nét mặt của Kim Lệnh công tư biểu hiện sự đố kỵ.

Có lẽ gã thấy rằng vị trí của gã họ Lăng trong lòng của cô gái cũng đáng kể Trên khuôn mặt tái xanh của Thiên Kỳ cũng thoáng nét thất vọng, tuy chỉ chớp mắt song vẫn không giấu được ánh mắt sắc như dao của cô gái.

Gã họ Lăng sở dĩ đứng ra đương đầu chỉ vì lỡ lời, nay được cô gái mở đường, gã mừng rỡ vội nói:

– Sư muội nói rất đúng !

Kim Lệnh công tử không nhẫn được buột miệng cười lạnh :

– Huynh đài thông mẫn hơn người, lại không phải là lần dầu tiên đi lại trên giang hồ. Chẳng lẽ trước lúc nói chẳng nghĩ đến điều đó ?

Thiếu niên họ Lăng sa sầm nét mặt:

– Hãy câm mồm ! việc của thiếu gia không liên quan đến ngươi.

Ánh mắt Kim Lệnh công tử lóe lên như điện :

– Ta đã lỡ xen vào, không hiểu ngươi sẽ đối xử thế nào?

Gã họ Lăng suốt đời kiêu hãnh không biết trời cao đất rộng là gì. Nay bị Kim lệnh công từ khiêu khích, gã không chịu được vội quay sang Kim Lệnh công tử, gằn giọng :

– Bổn thiếu gia sẽ cho ngươi biết hậu quả của những người thích xen vào công việc của bổn thiếu gia.

Vừa nói gà vừa từng bước lạnh lùng bước sang phía Kim Lệnh công tử.

Mỹ nhân đôi mày liễu cau lại, lên giọng :

– Lăng huynh, đêm nay chúng ta đến chỉ vì khiêu khích nhau sao ?

Họ Lăng vội vàng dừng bước, quay lại :

– Sư muội ! ngu huynh thật không thể nhẫn được.

Nói thì nói vậy, song gã ngoan ngoãn quay lại chỗ cũ, Cửu U Đảo Chủ cũng mong muốn cho hai bên giao chiến, nên nãy giờ im lặng, đến bây giờ mới lên tiếng – Tiểu tử ! ngươi tạm thời thoát qua một tai kiếp song không thể thoát qua cả đêm nay.

Thiếu nữ vẫn thản nhiên cười nói :

– Đảo Chủ đã quyết định hạ thủ đối với bọn vãn bối rồi ư ?

Đảo Chủ lạnh lùng :

– Theo ngươi nghĩ thì sao ?

Thiếu nữ lại cười :

, – Vãn bối cho rằng Đảo Chủ sẽ không ra tay. Vì rằng nếu chỉ vì hai mạng người mà khiến cho Vạn Thánh đảo và Phi Hà Đảo liên thủ chống lại Cửu U Đảo thì thật không đáng tý nào.

Cửu U Đảo Chủ lại cười lớn :

– Hạ.. hạ.. con nha đầu, lời ngươi nói không sai, lão phu chính thật không muốn hai đảo kia liên thủ chống lại mình, thế nên ba đại bá chủ ở trên biển vẫn bình an. Thế nhưng hôm nay thì mọi việc lại khác !

Thiếu nữ vẫn cứ cười tươi :

– Đảo Chủ đã có một hậu thuẫn nào đó chăng ?

Cửu U Đảo Chủ cười lạnh lẽo :

– Cửu u Đảo từ xưa nay không bao giờ dựa vào lực bên ngoài, cũng không dùng lực bên ngoài, vì vậy không có hậu thuẫn nào cả. Lão phu chỉ nói rằng, các ngươi đến đây đã quá xa nhà !

Thiếu nữ nghe song, mất xanh chợt chuyển động một thoáng rồi cười nói :

– Tôi hiểu thâm ý của Đảo Chủ. Nếu như trong đêm nay Đảo Chủ hoàn toàn diệt khẩu, người trên hai đảo kia không thể nào biết chúng tôi đã chết trong tay của Đảo Chủ, đúng không ?

Thâm ý của Cửu U Đảo Chủ bị thiếu nữ kia bóc trần, lại nhìn thấy cô ta không tỏ vẻ gì sợ hãi nên Đảo Chủ cũng có ý đề phòng. Trầm tư giây lát, lão cười – Nếu lão phu có ý làm như vậy các ngươi có thể đối phó được chăng ?

– Tiện nữ đã sớm nghĩ đến điều này, không dại gì một mình lên Mai Đảo. Những người khác, Đảo Chủ có đoán ra họ đang ở đâu không ?

– Ta thật không rảnh để đoán già đoán lon.

Thiếu nữ vẫn bình thản :

– À tôi lại quên mất những thủ hạ của Đảo Chủ suốt đời không thể thấy mặt trời, bây giờ lại vào canh tư rồi, chắc Đảo Chủ trong lòng khẩn trương lắm phải không ?

– Con nha đầu ? ngươi cho rằng lão phu không dám dộng thủ ?.

Thiếu nữ không dám chọc giận lão quái đó, nàng cười lên tươi tỉnh, rồi ngửa mặt lên không hú lên một tiếng dài nghe rất vui tai. Từ xa, sau những hàng cây chợt vọng lại một tiếng hú tương tự Nhìn khuôn mặt Cửu U Đảo Chủ đã thoáng biến đổi, thiếu nữ nhoẻn miệng cười :

– Đảo Chủ có thể biết rằng người của tôi đang ở chỗ nào chăng ?

– Hắn có thể trở về để báo tin ?

, – Vâng, hắn có trách nhiệm báo cáo về sự an toàn của vãn bối.

Đảo Chủ lạnh lùng song tia mắt giết người của lão hình như không còn :

– Nói vậy, lên đảo lần này các ngươi đã chuẩn bị đối phó với ta ?

Khuôn mặt tươi vui của thiếu nữ chợt trầm lại, nàng suy tư một lúc rồi nói:

– Nếu như nói rằng đến để đối phó với Đảo Chủ thì vãn bối đâu đủ tư cách.

Cửu U đảo Chủ hỏi dồn :

– Vậy thì các ngươi đi du ngoạn ở đây sao ?

– Đảo Chủ nói chỉ đúng một phần.

– Còn phần kia ?

– Vãn bối không thể phụng cáo.

Ánh mắt Đảo Chủ trở nên hung hãn như sắp động thủ, song như nghĩ ra một điều gì lão kiềm lại, cất giọng cười âm trầm:

– Bất luận phần còn lại là gì, các ngươi đã không phải vì đối phó với lão phu mà đến, lão phu không thể có thái độ gây khó dễ đối với các ngươi mà làm thương tổn đến hòa khí giữa ba đảo. chúng ta mỗi người cứ làm việc riêng của mình.

Thiếu nữ chớp mắt :

– Việc của Đảo Chủ hẳn là việc đại sự ?

– Lão phu không có nhiệm vụ phải nói cho các ngươi biết.

Nói đoạn lão quay lại phía quần hùng, tiếp :

– Các ngươi như có ý định phá vòng vây, thì bây giờ chính là thời điểm thuận lợi Quần hùng đưa mắt nhìn nhau song không ai dám động vọng. Cửu U Đảo Chủ nhìn thấy hiện trạng như vậy đắc ý cười nói :

– Các vị chưa quyết hẳn là có ý quy thuận bổn đảo ?

Quần hùng nghe xong ai nấy đều biến sắc, có năm sáu người nhấc chân định đi song lạt vội rụt về. Cửu U Đảo Chủ lại cất tiếng cười đe dọa :

– Cửu U Đao xưa nay tuyển người cực nghiêm, không thu nhận những kẻ bất tài bây giờ,lão phu sẽ tuyên bố danh sách của những người đủ tư cách gia nhập Cửu U Đảo.

Những người không được lão phu đọc đến. Hà.. hà… hãy xem lại vận khí của các ngươi như thế nào ?

Vừa nói xong, lão ta trịnh trọng tuyên bố:

– Người thứ nhất :

Đồng Thiên Kỳ, bổn đảo sắp xếp cho ngươi làm phó viện chủ của Trung Việt. Nếu lập được công sẽ tăng tiếp, ngươi nghĩ thế nào ?

, Thiên Kỳ từ từ quay lại, ánh mắt sáng như điện của chàng quét lên trên gương mặt già nua song tàn độc của lão Đảo Chủ, lãnh đạm nói :

– Đó có phải là một đia vị mà hằng vạn người tranh giành ?

Cửu U Đảo Chủ nhất thời chưa đoán ra ý của Thiên Kỳ, nên nghiêm trang nói – Bốn đảo có ba viện song song hành sự. Ngoài lão phu ra, địa vị của ngươi chỉ đứng sau viện chủ.

Thiên Kỳ cười lên một tràng lạnh lẽo :

– Trước khi mũi kiếm tầm thù của Đồng mỗ chưa chỉ đến Cửu U Đảo. Đồng mỗ có lời khuyên răng đừng ai tìm đến Đồng mỗ!

Khuôn mặt lão già trầm lai, gằn giọng :

– Vậy là ngươi không chấp nhận ?

– Tôn giá lực lượng như trời như biển kia, lẽ ra không sợ Đồng mỗ từ chối mới phải.

Đảo Chủ căm phẫn :

– Lần sau cái ta cần không phải là ngươi mà là mạng sống của ngươi.

Thiên Kỳ cũng lạnh lùng :

– Cánh tay của “Huyết Kiếp” tính từ đêm nay sẽ vươn tới Cửu U Đảo của các hạ Cửu U Đảo Chủ chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cao giọng tuyên bố tiếp :

– Qúa Nam Bình có công dâng cửu đỉnh cho bổn đảo, cho ngươi chức tuần sát.

Ngươi có mãn ý không ?

Qúa Nam Bình không giấu dược vẻ thất vọng song lão bây giờ và Nhật Nguyệt Bang đã thành cừu địch, không còn đường thoái lui, lão ta cố làm vẻ tươi cười :

– Đa tạ hồng ân của Đảo chủ !

Đảo Chủ lại tiếp tục tuyên bố :

– Giả Thiên Bằng Đơn Hành Tín và ba vị Thiếu Lâm cao tăng sẽ được liệt vào tứ đại hộ pháp, các người có mãn nguyện?

Đơn Hành Tín tỏ ra lạnh nhạt :

– Lão phu đa tạ Đảo Chủ, thế nhưng…

Cửu U Đảo Chủ không đợi Đơn Hành Tín dứt câu, vội khua tay :

– Không cần phải tạ Ơn, tiếp theo Kim Lệnh công tử ngươi sẽ theo lão phu lên đảo Cửu U.

Kim Lệnh công tử nghe vậy biến sắc, lắp bắp :

, – Đảo Chủ ! Nhật Nguyệt Bang…

– Lão phu biết rất rõ giữa ngươi và Nguyệt Hoa phu nhân có một mối quan hệ không phải tầm thường. Ta cũng hiểu địa vị của người trong Nhật Nguyệt Bang. Đây cũng chính là lý do tại sao lão phu muốn ngươi cùng lên Cửu U Đảo với lão phu.

Kim lệnh công tử thầm sợ hãi sự am hiểu của lão ta đối với Nhật Nguyệt Bang. Sợ rằng lão sẽ nói thêm những chuyện khó nghe khác, vội vàng hỏi :

– Không biết Đảo Chủ sẽ xếp tại hạ vào chức vụ gì ?

– Ta không chuẩn bị một chức vụ nào cho ngươi cả.

Kim Lệnh công từ biến sắc :

– Vậy là tại hạ bị cầm tù ở Cửu U đảo ? ?

– Nếu nói là con tin thì cũng không sai mấy.

Nói xong lão ta trầm giọng xuống:

– Những nhân vật bổn đảo muốn thu dụng đã tuyên bố xong danh sách. Những người còn lại bổn đảo không dùng song cũng không dễ dàng phóng thích. Nếu vị nào đột phá vòng vây, chạy đến được bờ biển xem như tính mạng các vị đã được bảo toàn, bằng ngược lại, các vị chỉ nên trách bản lãnh của mình còn quá kém.

Mọi người nghe xong đều biến sắc, lòng tham sanh úy tư đã khiến họ chuẩn bị liều mình tìm đường sống. Đơn Hành Tín nhìn sang ba cao tăng Thiếu Lâm hỏi :

– Ý ba vị thế nào ?

Cả ba vị đồng thanh :

– Đột vây !

Đơn Hành Tín nhìn quanh một lượt thấp giọng :

– Bắt giặc trước hết phải bắt tướng ! Lão phu cho rằng đánh phía Bắc trước là thượng sách.

Thiếu Lâm tam tăng nhất loạt gật đầu. Đơn Hành Tín quay lại phía Kim Lệnh công tử, hỏi nhỏ :

– Ý Kim Lệnh công tử ngươi thế nào?

– Theo Đơn huynh thì sao ?

– Đột vây Kim Lệnh công tử gật mạnh đầu :

– Bổn công tử xin trợ một tay !

Đơn Hành Tín quay lại Cửu U Đảo chủ nói nghiêm trang :

– Đảo Chủ đã bức chúng tôi đến chỗ liều mạng !

, Đảo chủ cười lớn tỏ vẻ khinh miệt :

– Hạ.. hạ.. Đơn Hành Tín, ngươi nên hiểu rằng, các ngươi và Đồng Thiên Kỳ khác nhau về mọi mặt, song lão phu cũng đã chuẩn bị cho những chức vụ rất tốt. Nếu các ngươi không phục, thôi cũng được, lão phu sẽ cho các ngươi khẩu phục tâm phục !

Lên đi !

Những người chưa được Đảo Chủ gọi đến tên đã sớm xác định lập trường là liều mạng, bây giờ lại biết cả Đơn Hành Tín, Thiếu lâm tam tăng, Kim Lệnh công từ đều cùng lập trường đột vây, lòng được động viên thêm nhiều, nên vừa nghe Đảo Chủ nói dứt, họ đồng thanh hô lên :

– Chúng ta lên đi !

– Quyết phá vòng vây ? !

Đơn Hành Tín nhìn sang Thiếu Lâm tam tăng một cái rồi đột nhiên quát lớn :

– Tất cả xông len !

Thanh âm vừa dứt thì lão như một con chim ưng lao người tiên phong vào hướng bắc.

Theo ngay sau lưng của Đơn hành Tín là Thiếu Lâm tam tăng, rồi tiếp theo đó là quần hùng đang chủ tâm liều mạng. Khí thế như vạn mã đang xông trận vậy Kim Lệnh công tử và hai lão tùy tùng đi sau cùng.

Liếc nhìn quần hùng xông trận Đồng Thiên Kỳ quay lại Thiên La Kiếm từ từ bước đến.

Thiếu nữ cũng nhìn vào quần hùng đang xông pha, song lại lắc đầu thở dài thầm nghĩ :

– Vô ích ! Các ngươi đi tìm cái chết, nếu ở đây động thủ thì vẫn hay hơn !

Thiếu niên họ Lăng chợt hỏi :

– Sư muội ! theo muội thì ai có thể động thủ ở dây ?

– Đồng Thiên Kỳ !

Gã họ Lăng lại buột miệng nhắc lại tên của Thiên Kỳ, hình như gã cảm thấy chua chát khi mỹ nhân đánh giá quá cao Thiên Kỳ, rồi gã lại cố ý nói lớn :

– Thiên Kỳ thì có bản lãnh gì ghê gớm, chẳng lẽ võ công hắn có thế cao hơn muội sao ?

Hắn cho rằng với câu mình trên sẽ đánh được vào lòng hiếu thắng của sư muội, để nàng không còn đề cao Thiên Kỳ nữa. Thế nhưng giai nhân lại lắc đầu :

, – Võ công muội không thể nào sánh được với người này. Huyết Kiếm Thủ Vân Không lão nhân gia trước đây sáu năm đã từng nói rằng, sau sáu năm nữa sẽ có một Huyết Kiếp Thủ mới xuất hiện mà võ công còn cao bơn lão nhân gia, muội đoán chắc hẳn là người này !

Lăng thiếu niên buột miệng phủ nhận :

– Sáu năm trước Vân Không lão nhân gia cũng đã đến Phi Hà Đảo, người có nói Huyết Kiếm Thủ mới trên huyệt Mi tâm cũng có nốt ruồi son, gã này không thấy có ?

Thiếu nữ thoáng giật mình, gật đầu – Đúng vậy, chàng ta không có, nếu có thì không còn gì bàn cãi nữa !

Thiếu niên họ Lăng đắc ý :

– Đúng ! song đáng tiếc là hắn không có.. Thiếu nữ không nói ra, song nàng thầm nghĩ :

– Anh hùng tự cổ vẫn thường gặp cảnh ngộ đau lòng. chàng không phải là Tiểu Đồng mà Vân Không đã nói sao ?

Phía bên kia, Cưu U Đảo Chủ đang khinh miệt nhìn đám quần hùng hùng hổ quay lại như sóng vỡ bờ, trong ánh mắt lão lóe lên tia giết người khủng khiếp, chớp mắt quần hùng đã đến nơi. Đơn Hành Tin và Thiếu Lâm tam tăng cùng quát lên một tiếng, phi thân hướng về phía Cửu U Đảo Chủ, quần hùng cũng lừa thế xông lên, Kim Lệnh công tử thì lại đi sau cùng. Tám chưởng của bốn tay cao thủ cùng vận toàn lực tập trung đánh một đòn trí mạng vào Đảo Chủ để tìm đường thoát thân. Phương pháp thoát thân của họ thực là sáng suốt song không ngờ Đảo thủ đã tiên liệu về điều này. lão ta cười một tràng dài rồi như một bóng quỉ u linh, thân hình lão tung lên không trung hơn bốn trượng thoát khỏi tầm chưởng phong.

Bọn Đơn Hành Tín vô cùng đắc ý không suy nghĩ gì thêm vội vọt người bay qua bức tường trước mặt. Bốn người vừa vụt tung người, bỗng từ ngoài bức tường vang lên bốn tiếng rú ma quái, và bốn bóng quái nhân mình phát lân tinh đã xuất hiện phía bức tường cản đường rút chạy của quần hùng. Đào Chủ lúc này cũng vừa rơi xuống phía sau lưng quần hùng, lão cười lên tàn khốc :

– Những kẻ ta muốn bắt đã tự động chui vào lưới, hãy xem đây !

Nói đoạn lão vung song chưởng quét về phía quần hùng, chưởng phong không mang một tiếng động nào, nên tới bên lưng mà quần hùng vẫn chưa phát hiện, ánh chưởng của lão phát ra ánh xanh lục trông đến rợn người, chưởng phong đi đến đâu là những tiếng kêu thét lên hãi hùng rồi những bóng người lại ngã xuống, chớp mắt đã có đến mười mấy người tử nạn. Những người phía trước nghe những tiếng thét hãi hùng , sau lưng, không dám chậm trễ vội lao về phía bức tường để thoát thân, song bốn quái nhân đã xuất chưởng tấn công. Võ công của quần hùng so với bốn tên quái nhân kiệt hãy còn kém xa, lại nghe liên tục những tiếng rú thê thảm và bóng người lại liên tục ngã xuống. Hiện trường cứ như vậy, những tiếng thét từ phía trước và phía sau cứ liên tục vang lên, những bóng người nối tiếp nhau ngã xuống, những tử thi chồng chất cách bức tường chừng ba trượng trông thật là một cảnh tượng kinh hoàng!

Kim Lệnh công tử vì khôn ngoan tụt ra phía sau lưng Đảo Chủ nên tánh mạng còn bảo toàn, gã khấp khởi mừng thầm.

“May mà ta không liều mạng như họ” Lúc này, Đồng Thiên kỳ đang tiến đến trước mặt Thiên La Kiếm cách chừng năm thước. Hình như cảnh tượng tàn khốc trước mắt khiến lão Qúa Nam Bình lạc thần, không thấy ánh mắt như lửa đang nhìn vào mặt lão.

Sau khi lớp người cuối cùng vừa ngã xuống, Cửu U Đảo chủ từ từ quay lại lạnh lùng nhìn vào mặt Kim Lệnh công tử rành rọt :

– Ngươi cũng có thể thử xem vận mệnh của mình.

Kim Lệnh công tử chớp mắt. thầm nghĩ :

“Thức thời mới là tuấn kiệt, không nên dẫm lại vết xe đổ của quần hùng. đối chưởng với lão thì cục diện có lẽ cũng…” (thiếu đoạn) như thế này.

– Nhưng Cửu u Đảo chủ xuất chưởng đột ngột nên không vận hết công lực. Hơn nữa, năm xưa Vân Không có nói rằng, Huyết Kiếm Thủ mới hơn hẳn lão nhân gia cả võ công và nội lực mà người này…

Ngũ Xảo Vân hình như trong lòng có sẵn mối bất bình vì tính tình hay đố kỵ của gã nên xen vào :

– Đồng Thiên Kỳ đang bị nội thương nặng không biết Lăng công tử nhìn vậy có biết không ?

Thiếu niên phản công :

– Nếu võ công cao hơn cả Vân Không thì làm sao có thể nội thương được ?

Ngũ Xảo Vân sát ván :

, – Điều này chửng tỏ chàng trai chỉ sống cho trượng nghĩa, không đề phòng bọn tiểu nhân ám toán !

Vì muốn đả kích Đồng Thiên Kỳ, quên cả sự đắc tội với Ngũ Xảo Vân, họ Lăng tiếp – Trong võ lâm mọi người đều như Thiên Kỳ chỉ là một kẻ khát máu – Ai nói ?

Thiếu nữ lúc này đột nhiên mở lời :

– Hai người cứ tranh luận song không ai có chứng nào cả thì tranh luận đến bao giờ mới ngã ngũ?

Lúc này tát cả bụi đất đã tan hết, Cửu U Đao Chủ trên khuôn mặt lộ nét ngạc nhiên đến cùng cực. Thiên Kỳ nhìn lão nét mặt vẫn lạnh lùng :

– Thân thủ của tôn giá quả là đáng sợ Cửu U Đảo Chủ đã không còn nét cuồng ngạo như trước nữa, trầm giọng :

– Thiên kỳ, nội lực của ngươi quả ngoài sự dự liệu của lão phu, lão phu thay đổi ý định trước dây. Nếu bây giờ ngươi gia nhập Cửu U Đảo lão phu chia nửa cho ngươi ?

– Giả sử Đồng mỗ từ chối ?

– Thiên Kỳ ! ngươi đã mang trọng thương, ngươi không thể không đồng ý !

Thiên La Kiếm nghe hai người nói chuyện, lão lạnh toát người, vì chỉ cần Thiên Kỳ gật đầu, mạng sống của lão cầm như nằm gọn trong tay chàng. Song Thiên Kỳ vẫn giữ thái độ lạnh. nhạt :

– Nếu tại hạ không bị nội thương e rằng giờ phút này tôn giá phải lo kế thoát thân.

Cửu U Đảo cười vang :

– Không đến nổi như vậy, song có lẽ lão phu cũng hao binh tổn tướng không ít, thế nhưng tình huống hôm nay không như vậy – Nếu tôn giá cho rằng hôm nay là hội tốt thì ra tay đi !

Cửu U Đảo Chủ biến sắc mặt chợt lão ngửa mặt lên trời cười lớn :

– Thiên Kỳ ! vậy là ngươi quyết định chọn cái chết ?

Thiên Kỳ Lạnh lùng đến tàn khốc :

– Ta đã nói rồi, cái tay của Huyết Kiếp từ bây giờ đã vươn đến Cửu U Đảo – Nói vậy, đêm nay lão phu không trừ ừ khử ngươi thì không xong ?

Cửu u Đảo Chủ vừa nói xong, bỗng trên không trung vang lên ba tiếng kêu thật rung rợn. Sắc mặt lão ta chợt thay đổi ra dáng chần chừ. Thiếu nữ nhìn lên sắc trời, rồi tự nói :

, – Canh bốn đã hết, đây chính là lúc bọn cô hồn ma quỷ này phải về sào huyệt Cửu U đảo chủ suy nghĩ một lúc rồi nói lớn :

– Tất cả hãy lui về đảo. Bốn đại hiệp thì hãy chờ bổn đảo chủ trên chiếc thuyền nơi bờ biển !

Qúa Nam Bình chợt hoảng loạn :

– Đảo chủ ! Còn thuộc ha…..

– Ngươi bây giờ là người của Cửu U đảo, hãy theo họ mà về ?

Thiên La kiếm cả mừng vội khom người bái tạ, rồi hướng ra ngoài tính lao đi – Đứng lại !

Cùng với tiếng quát, là một bóng người như điện xẹt, lao đến cản đường Qúa Nam Bình. Thiên La Kiếm từ lúc chứng kiến võ công của đối phương, không còn lòng dạ nào để khiêu khích nữa, lão liền vận hết công lực đề khí vọt đi. Khi Đồng Thiên Kỳ vừa vọt người lên thì Cửu U Đảo Chủ ở bên dưới cũng quát lên một tiếng xuất song chưởng, nhằm vào huyệt đơn điền và dũng tuyền của Thiên Kỳ đánh tới, Thiên Kỳ đang tập trung hết sức lực và tâm trí vào Thiên La Kiếm, sự ra tay đột ngột của Đảo chủ cộng với nội thương trầm trọng của mình chàng chỉ kịp uốn mình trên không lộn ngược người, xoay hai tay vung song chưởng đối phó với chưởng phong đang ở dưới đánh lên. Lại thêm một tiếng “ầm” khủng khiếp, Thiên Kỳ bị hất lộn lên không bay ra xa ngoài hai trượng, rơi xuống đất chàng còn loạng choạng thối lui hai bước nữa, trên khóe miệng chàng trào ra một dòng máu tươi trông thật đáng sợ. Cửu U Đảo Chủ cũng hơi thối lui chừng một bước, hai vai lão chỉ nhún nhẹ, thân hình lập tức phi tới trước mặt Thiên Kỳ chừng năm thước.

Thiếu niên họ Lăng trên khuôn mặt hiện nét hài lòng, còn đôi mày thiếu nữ thì chau lại tỏ vẻ lo lắng vô cùng. Qúa Nam Bình lúc này đã vượt qua bức tường thoát thân, bốn quái nhân cũng không còn thấy ở đó nữa. Trên mi tâm huyệt của Thiên Kỳ lúc này chợt biểu hiện lồ lộ một nốt ruồi son đỏ thắm như muốn nhỏ máu tươi.

Đôi mắt mỹ nhân sáng rực lên, nàng nói như reo lên :

– Nốt son ! Chính là chàng !

Trong lòng của thiếu niên họ Lăng chợt chấn động, song khuôn mặt gã bỗng thoáng vẻ tươi cười ngay sau đó, rồi buột miệng :

– Hắn không thoát khỏi tay của Cửu U Đảo chủ. Thiếu nữ chau mày :

– Lăng huynh ! Hình như anh rất muốn chàng trai phải chết trong tay đảo chủ ?

Họ Lăng lúc vô ý để lộ tâm sự của mình, nên cảm thấy thẹn, khuôn mặt giờ ửng hồng lên vội vàng phủ nhận :

– Đâu có ! Huynh đâu có muốn vậy !

Chương 15: Dã Tâm Tiêu Diệt Quần Hùng Thù Xưa Chưa Trả, Hận Trùng Trùng Thêm

Ngũ Xảo Vân cười lạnh xen vào :

– Người khác không phải toàn ngốc cả – Tôi cũng rất lo lắng cho hắn !

Thiếu nữ chợt động lòng ; – Lăng huynh nói thật chứ ?

Họ Lăng vội vàng :

– Nếu huynh không thật lòng thì trời tru đất diệt.

Vừa nói xong gã lại cảm thấy vô cùng hối hận. Thiếu nữ cười thật tươi.

– Vậy là Xảo Vân sai rồi, hiểu nhầm về hảo ý của Lăng huynh, nếu thật sự huynh lo cho chàng trai thì tiểu muội có một cách giúp cho chàng ta vượt qua nỗi hiểm nghèo đêm nay.

Gã họ Lăng đã lỡ nói ra, khó có thể nuốt lời với mỹ nhân nên vờ sốt sắng :

– Tiểu muội có cách gì giúp hắn vậy ?

Thiếu nữ cười thầm trong bụng, thầm nghĩ :

– Người của Phi Hà Đảo các ngươi ai cũng lắm mưu nhiều kế. Nếu không sớm biết như vậy chắc ta cũng bị ngươi qua mặt !

Nghĩ vậy song nàng vẫn cứ tươi cười:

– Đến lúc đó sẽ nói cho huynh hay !

Giữa lúc hai người nói chuyện thì bên kia Đảo chủ và Thiên Kỳ vẫn tiếp tục giao đấu. Hai bóng người khi nhanh khi chậm, chập chờn giữa bụi đất tung mịt mù trời.

Chưởng phong quyền ảnh quét ra ngoài chu vi đến bốn trượng rộng. Bỗng nhiên Cửu U Đao Chủ quát – Hãy đỡ chưởng này của lão phu !

“Ầm” một tiếng kinh hoàng, hai bóng người phân ra xa. Thiên Kỳ loạng choạng lui ra sau bảy tám thước, khuôn mặt chàng càng trắng xanh hơn Cửu U Đảo Chủ cũng thối lui chừng năm thước, trên mặt lộ vẻ đắc ý vô cùng. lão ta cười lạnh:

– Thiên Kỳ phần thắng chắc hẳn sẽ thuộc về lão phu Thiên Kỳ hít một hồi dài đè nén chân khí đang chạy ngược lên, giọng chàng vẫn lạnh lùng không đổi :

– Mỗi khi tại hạ chưa nằm xuống thì đừng bao giờ khẳng định như vậy !

– Vậy ngươi cần lão phu chứng minh cho thật minh bạch chắc ?

, – Chắc chắn giữa chúng ta sẽ có người nằm lại vĩnh viễn ở đây, song khi chưa thấy đối phương nằm xuống thì không thể nói thắng phụ thuộc về ai !

Cửu U Đảo Chủ chuyển nhanh đôi mắt:

– Lão phu cảm thấy lời nói của ngươi không còn cứng rắn như trước nữa.

– Đừng phí thời gian ! Không có lợi cho tôn giá dâu !

Cửu U Đảo Chủ bước lên hai bước – Lời ngươi thật hữu lý, tiếp chiêu !

Dứt lời, như một cánh chim cát lão ta lao đến với tốc độ kinh hoàng, hai bóng người lại khi phân khi hợp những tiếng nổ kinh khủng cứ liên tục, không ai thấy họ xuất chiêu như thế nào. song nếu là cao thu thượng thặng có thể thấy rằng thân pháp của Thiên Kỳ càng lúc càng chậm đi, bỗng nghe Cửu U đảo chủ quát lên :

– Nằm xuống !

Cùng với tiếng quát, một âm thanh vang lên như tiếng xé lụa, hai bóng người vừa hợp lại phản ra ngay. Người ta thấy trên vai áo bên trái của Thiên Kỳ rách một dường chừng năm sáu phân và lập tức máu trào ra như suối, ướt hết cả tay áo chàng.

Cửu U Đảo Chủ hơi giật mình:

– Thật là ngoài dự liệu của lão phu ngươi vẫn chưa nằm xuống !

Nói vậy lập tức như một cánh chim ưng lão lao tới Thiên Kỳ với tốc độ vũ bão.

Đôi mày kiếm của Thiên Kỳ lập tức chau lại, ánh mắt chàng quất vào mặt đảo chủ trông thật ghê người, song chưa xuất chiêu ngay.

Thấy tình trạng như vậy, sắc mặt thiếu nữ chợt biến, vội vã tung mình tới. Song lúc này, thế công của đảo chủ chỉ còn cách Thiên Kỳ chừng hai thước, tưởng như không còn cách nào cứu vãn được.. Bỗng Thiên Kỳ quát lên :

– Tôn giá nằm xuống !

Một tiếng “bách” khô khốc vang lên, Cửu U Đảo Chủ thoái vụt người lui chừng hai trượng, trên ngực bên trái không biết bằng cách nào lại hằn một vết thương sâu, máu chảy tuôn như có vòi. Thương thế e còn nặng hơn cả Thiên Kỳ.

Thiên Kỳ có lẽ do dùng sức quá độ nên trên khóe miệng chàng trào ra một dòng máu tươi trông thật ghê người. Đảo chủ ngước đôi mắt kinh sợ nhìn Thiên Kỳ nhưng chỉ trong giây lát lão như nghĩ ra điều gì, chợt ngửa lên trời cười cuồng ngạo :

– Thiên kỳ ! Lão phu đoán không lầm thì ngươi đã vận toàn lực cuối cùng ?

Lão vừa nói xong, một nụ cười trong trẻo vang lên :

– Đảo chủ cũng đã lâm trọng thương rồi !

, Lão ta giật mình quay lại phía thiếu nữ:

– Ta bị thương nhẹ thế này thì chẳng sao !

– Một người võ công trùm thiên hạ như đảo chủ mà cũng mang trọng thương thì cũng lạ.

– Nếu ngươi biết rằng ta chỉ bị thương nhẹ dưới chưởng lực Tiềm Long thì chắc còn lạ hơn.

Gã họ Lăng sốt ruột vì Đảo Chủ không chịu tiếp một chưởng nữa để đưa Thiên Kỳ về địa phủ, bèn tìm cách khích lão :

– Đảo chủ không chết dưới Tiềm Long chưởng cũng khiến cho người khác kinh dị !

Cửu U Đảo Chủ lúc này cảm thấy đôi nam nữ kia cũng có vẻ đáng sợ. Thật. tình lão cũng biết họ không phải đối thủ của lão. song lão không dám chắc là vừa rồi Thiên Kỳ cố phải đã thu hết tàn lực để đánh lão hay chưa, hơn nữa các thủ hạ của lão bây giờ đã về đảo hết rồi. Nếu cả hai người liên thủ ? kết quả cũng thật khó lường, lão quyết định tạm lùi một bước trước đã Nghĩ vậy lão cười lớn nói :

– Ta chỉ muốn giáo huấn một tý cho bọn hậu sinh không biết tôn trọng các bậc tôn trưởng, còn như muốn giết hắn, ta đâu phải đợi đến bây giờ. Lần sau gặp lại lão phu các ngươi hãy coi chừng.

Nói xong không đợi mọi người phản ứng thế nào, lão nhún người nhảy ra ngoài ba trượng, rồi tung mình lên không như một cánh diều hâu khổng lồ qua khỏi thành viện mất dạng.

Đúng như lời đảo chủ nói, lúc nãy Thiên Kỳ đã đánh đòn trí mạng, dùng hết sức bình sinh. Lão ta đi rồi, tâm lý chàng mới hết căng, khí huyết lúc này lại trào lên loạn xạ, Chàng phải hít một hơi dài đè nén, rồi lạnh lùng nhìn lên khuôn mặt của ba người còn lại, chẳng nói chẳng rằng xoay người đi ra phía cửa viện.

Lăng thiếu niên có vẽ phẫn hận cười nhạt nói:

– Các hạ muốn đi sao ?

Thiên Kỳ dừng bước, xoay mình lại ôn tồn :

– Chẳng lẽ- huynh đài muốn lưu giữ ta lại ?

Thiếu niên họ Lăng giọng tàn khốc :

– Bổn thiếu gia quả có ý đó ?

Thiếu nữ thoáng lo ngại, xen vào :

– Lăng huynh ! Hãy để cho chàng ta đi !

– Sư muội…

, Thiếu nữ cắt lời :

– Mỗi người đều có chí riêng của mình, làm sao có thể ép nhau được. huynh thấy đúng vậy chứ ?

Với triết lý trong câu nổi, thiếu nữ đã rất khéo biến ác ý của Lăng thiếu niên thành hảo ý lưu khách. Thiên Kỳ nghe câu nói của thiếu nữ thì lửa giận đang bừng bừng cùng phải tắt ngấm. chàng nhìn họ lạnh lùng một lần nữa rồi xoay mình bước đi Thiếu nữ mìn theo chàng trai như chợt động lòng trắc ẩn, thở dài thầm nhủ – Một chàng trai quá sắt đá !

Bước ra khỏi viện, chàng trai Huyết Kiếp nhắm thẳng hướng bờ biển đi đến.

chừng được hơn năm mươi trượng đến bên dưới một tàn cây to, chàng không còn đủ sức chịu đựng nữa bèn ngồi xuống vận khí điều tức để dưỡng thương. Chàng chợt ngước nhìn bầu trời đêm u ám qua tàn cây rậm rồi thở dài như tự đáy lòng đang động một mối trắc ẩn. Đôi mắt chàng từ từ nhắm lại…

Màn đêm u tối trong trong rì rầm của sóng cả đơn điệu song thật nhịp nhàng, chợt từ từ tan biến. Phương đông đã hừng lên ánh dương quang xua đi màn đêm đang ngự trị muôn loại. Mọi vật như bừng tỉnh dậy sau một đêm dài yên ngủ.

Ánh dương quang xuyên qua đừng kẻ lá đến vuốt ve trên khuôn mặt của Thiên Kỳ lúc này hãy còn tái xanh như xác ướp.

Từ ngoài bức tường của viện lúc này có ba bóng người xuất hiện, và trong ánh nắng ban mai trong lành, người ta dễ dàng nhận ra họ là bọn người của giai nhân tuyệt sắc trên. Thiếu nữ phóng mắt nhìn quanh một vòng, rồi như phát hiện ra điều gì, nàng phi người thẳng về phía Thiên Kỳ đang tĩnh tọa. Trên khuôn mặt của gã họ Lăng hình như cũng không còn vẻ đố kỵ khó coi như trước. Chỉ đơn thuần có một đoạn thời gian bên cạnh giai nhân, lòng gã hình như đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi !

Ba người đi xuyên qua rừng mai, cự ly giữa họ và Thiên Kỳ đã rút lại rất gần.

Trên khuôn mặt đẹp như ngọc của chàng trai chợt thoáng động, ánh mắt thăm dò của chàng quét về hướng ba người đang tiến lại gần.

Đột nhiên tiếng cười của thiếu nữ từ ngoài xa chừng ba trượng vang đến :

– Đồng công tử còn chưa đi à Thanh âm vừa dứt ba người họ đã xuất hiện trước mặt Thiên Kỳ. Vẻ đố kỵ trên mặt của thiếu niên họ Lăng bây giờ lại hiện ra như trước.

Thiên Kỳ từ từ đứng lên thản nhiên:

– Chúng ta lại gặp nhau ở đây. Phải chăng chỉ là một sự ngẫu nhiên ?.

Thiếu niên không hiểu ý của Thiên Kỳ vội gằn giọng :

, – Đường đi trong thiên hạ. ngươi đi được người khác đi không được sao ?.

Thiếu nữ cười lên tươi vui :

– Đã tương phùng có nghĩa là hữu duyên, Đồng công tử công tử có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?

Thiên Kỳ quét ánh mắt lạnh lùng lên khuôn mặt của thiếu niên rồi quay sang cô gái giọng nói vẫn lạnh lùng :

– Chưa phải thân quen tại hạ không dám cậy nhờ.

– Công tử không muốn cậy nhờ gì cả sao.Ví như chuyện vượt biển chẳng hạn?

Nhắc đến vấn đề này, Thiên Kỳ cảm thấy nan giải, vì bây giờ trên Mai đảo không còn ai cả. muốn vượt biển về đất liền e không phải là chuyện dễ. Vậy nên chàng còn do dự chưa biết quyết định thế nào. Thiếu nữ thấy vậy nàng lại cười trong trẻo :

– Chúng tôi có một chiếc thuyền nhanh, nếu công tử muốn chúng tôi sẽ đưa công tử đến nơi nào công tử muốn.

Thiếu niên hơi khó chịu, nói :

– Sư nguội ! Thuyền nhỏ như vậy, e không chở dược thêm người đâu !

Ngũ Xảo Vân lạnh lùng xen vào :

– Có thêm dăm ba người nữa cũng chẳng sao.

Họ Lăng lại kiếm cớ :

– Ngũ đại tỷ ! Như vậy đại tỷ sẽ tổn hao nhiều sức lực !

– Ngũ Xảo Vân này hôm nay may mắn được công tử để dạ quan hoài.

Giọng nói của bà ta nghe thật là châm chích. Giữa lúc hai người đang tranh luận Thiên Kỳ cũng trải qua một thoáng suy tư, rồi nói:

– Cô nương giúp tại hạ như vậy không hiểu có dụng ý gì không?

– Dụng ý thì không, song ý muốn trao đổi thì có.

– Cô nương cứ nói.

Thiếu nữ lại nhoẻn miệng cười tươi :

– Công tử có chấp thuận không?

Thiên Kỳ cười khổ:

– Tại hạ tứ cố vô thân, trên người chẳng có báu vật gì đáng giá để làm tiêu qua biển cả.

Thiếu nữ hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Tôi muốn cây roi ngọc bên hông công tử.

, Thiên Kỳ giật thót mình, rồi kêu lớn:

– Cô nương quả có mắt tinh đời, thế nhưng cô nương lại còn chưa biết tại hạ muốn đi đâu kia mà?

– Tôi đã nói rồi, bất cứ công tử muốn đi đâu tôi đều đáp ứng.

– Nếu tôi muốn đến Cửu U Đảo ?

Lời chàng như nằm ngoài ý liệu của thiếu nữ, nên nàng có vẻ trù trừ chưa quyết.

Lăng thiếu niên lúc này đột nhiên chen vào:

– Sư muội chúng ta không nên để mang tiếng là thất tín, hãy đưa hắn đi đi.

Thiếu nữ cười thầm trong bụng, nói:

– Chẳng phải Lăng huynh cho rằng thuyền quá nhỏ sao ?

Thiếu niên bối rối.

– Nhằm giữ chữ tín cho muội.. huynh có thể đợi ở nơi này…

Nói xong gã lại cảm thấy bất ổn nhưng không biết phải trả lời thế nào, thiếu nữ lại cười nói:

– Vậy phiền huynh ở lại đây vậy.

Nói xong nàng quay lại phía Thiên Kỳ:

– Đồng công tử, tôi chấp nhận lời yêu cầu của công tử. Bao giờ chúng ta có thể xuất phát?

Thiên Kỳ từ từ đưa tay nắm lấy cây ngọc tiên bên hông, trầm giọng:

– Ngay bây giờ Vừa nói chàng vừa đưa thanh ngọc tiên về phía thiếu nữ. Thiếu nữ vươn tay nắm lấy thanh ngọc tiên rồi ngập ngừng hỏi:

– Thường ngày công tử quý nó lắm phải không?

– Cô nương đã yêu thích nó thì không cần phải biết thêm tại hạ đối với nó như thế nào.

Thiếu nữ mân mê cây ngọc tiên được chế tác tinh xảo trên đôi tay ngà của mình rồi tự lẩm bẩm.

– Vâng ! Tôi rất yêu quý nó.[Audio] Mục Thần Ký ( Hắc Tây Du)

Gã thiếu niên họ Lăng trong lòng thầm nghĩ :

“Hừ, chỉ một cây roi ngọc thì đáng gì chứ trong nhà cô những món đồ quý nào thiếu thứ gì, mà món nào cũng quý hơn chiếc roi khai hàng trăm lần.” Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài gã không dám nói ra, ấy cũng chỉ là sợ phật lòng người đẹp. Dưới ánh nắng mai, bọn họ bốn , người bước bên nhau mặc nhiên không một lời. Hồi lâu lúc ra đến gần bờ biển, thiếu nữ mới chỉ tay nói:

– Chiếc tốc thuyền kia rồi.

Đồng Thiên Kỳ nghe vậy thì dừng chân, theo cánh tay ngọc của giai nhân chàng nhìn thấy một chiếc thuyền hoa lệ, lộng lẫy, bất giác thầm nghĩ “quả nhiên là một chiếc thuyền xa hoa “.

Chiếc thuyền dài tầm trượng, thân hẹp mũi cao, nhìn thế của nó hẳn lướt sóng rất tiện. Toàn thân thuyền sơn màu trắng muốt, khoang thuyền mái trúc khảm xà cừ lấp lánh trong thái dương tạo nên muôn sắc, cửa khoang buông rèm thiên thanh hòa quyện cùng trời nước một màu, hai cánh buồm trắng bằng sợi lụa đặc biệt được căng bằng dây chảo se bằng lụa, quả thực là một chiếc thuyền lộng lẫy chàng chưa một lần nhìn thấy. Thế nhưng một điều khiến chàng ngạc nhiên nhất vẫn là làm sao bọn người Cửu U Đảo lại không phát hiện ra nó !

Thiếu nữ liếc nhanh mắt trên khuôn mặt giờ tái xanh do mất nhiều máu của Đồng Thiên Kỳ, bất giác phương tâm cảm thấy lo lắng:

– Đồng công tử, Cửu U Đảo cách đây trên dưới chỉ trăm hải lý, cứ bằng vào tốc độ của con thuyền này mà tính thì chỉ chính ngọ là có thể đến nơi.

Đồng Thiên Kỳ tợ hồ như không suy nghĩ gì thêm về ẩn ý của thiếu nữ, chỉ cười điềm nhiên nói :

– Vậy chúng ta lên đường !

Thiếu nữ dành buông tiếng thở dài não nuột rồi tự mình nhảy lẽn thuyền trước.

Tiếp đến là Đồng Thiên Kỳ và Ngũ Xảo Vân cũng theo sau lên thuyền, trên thuyền chỉ còn lại gã thiếu niên họ Lăng đứng ngớ người nhìn theo.

Ngũ Xảo Vân vừa đặt chân lên thuyền liền nhanh nhẹn lui đuôi thuyền, đôi tay vận kình lực nhấc nổi hai mái chèo, chỉ một cái khoa tay đã xoay mũi thuyền ra ngoài, lại mấy cái khoa tay nữa thì thuyền lướt sóng hướng ra hải tâm chạy vun vút, lúc này Đồng Thiền Kỳ mới nhận ra người đàn bà xấu xí này có bản lãnh thủy công không tồi tý nào ?

Trong tiếng tiễn đưa đầy quan tâm của gã thiếu niên họ Lăng đối với thiếu nữ, thì thiếu nữ ngược lại ánh mắt nhìn Đồng Thiên Kỳ đầy ái ngại, lòng nàng ẩn sâu một mối lo lắng với chàng, bởi vì chính giờ phút này đây nàng đang đưa chàng đến một nơi mà xưa nay người ngoài không ai dám đặt chân đến, Cửu U Đảo !

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !