1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Audio] Tàng Long Đỉnh
  4. Tập 2: Ngọn Hán Phong Đao Diệt Tình Thu Tâm Hận Độc Trường (c3-c5)

[Audio] Tàng Long Đỉnh

Tập 2: Ngọn Hán Phong Đao Diệt Tình Thu Tâm Hận Độc Trường (c3-c5)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3: Trước Ngọn Hán Phong Đao Diệt Tình Thu Tâm Hận Độc Trường

Luồng nhãn quang của nàng sửng sờ trước vẻ anh tuấn và lạnh lùng của chàng trai, song hình như linh tính mách bảo, từ trong vẻ lạnh lùng khủng khiếp ấy nàng đã cảm thấy một sự cảm thông lớn lao khiến phút đầu nàng đã cảm kích.

Hai ánh mắt dán chặt vào nhau giây lát, khuôn mặt trắng xanh của thiếu nữ dần dần phớt một màu hồng nhè nhẹ, trông nàng đẹp đến não nùng. Nàng cảm thấy được sự thân thiết giữa họ, như đã quen biết tự bao giờ. Mặc dầu nàng thừa tỉnh táo để biết chắc rằng họ chưa bao giờ gặp nhau trong cuộc đời. Khuôn mặt này nàng chỉ cảm nhận một cách mơ hồ, ở một giấc mộng nào đó mà thôi, sự gần gũi dấy lên như một điều mách bảo của chính trái tim mình…

Đây là lần đầu tiên trong bảy ngày vừa qua nàng cảm thấy hình dung của mình không được đoan trang lắm, song nàng vẫn không nhìn xuống để xem xét, đôi mắt nàng như bị đôi mắt của chàng trai thôi miên. Nốt ruồi son trên huyệt tâm mi của chàng trai đã mất đi tự bao giờ, chàng từ từ nhìn đi chỗ khác bình tĩnh nói:

– Cô nương hà tất phải biết tôi là ai? Có lẽ cô chỉ nên hiểu rằng thế gian này có thêm một người vì hận mà sinh ra, vì cừu hận mà đến….

Giọng nói trong vắt của chàng mang đầy vẻ thê lương, vừa lạnh lẽo vừa bi tráng, vừa như mang một nỗi buồn triền miên dai dẳng, bàng bạc như khói sương…

Ánh mắt của thiếu nữ đã thoáng mê man không dứt ra khỏi khuôn mặt anh tuấn của chàng trai, nàng buột miệng nói:

– Công tử ! Tiện nữ tin lời công tử là thật, song tiện nữ vẫn không thể nhận ra công tử là ai? Đã gặp nhau bao giờ?

Chàng trai cười nhẹ nhàng” – Cô nương ! Chúng ta đều là người lưu lạc phương trời, không cần bận tâm đến tiểu tiết.

Thiếu nữ như chợt nhận ra điều gì, đôi mắt não nùng sáng lên, hai tay chống xuống đất cố gắng đứng dậy, giây lâu nàng thấp giọng hỏi:

– Đồng công tử có phải là người đây không?

Chàng trai cười nhẹ:

– Mai cô nương, trí nhớ cô thật siêu phàm, bây giờ đã là lúc chúng ta đi đòi nợ.

Tiếng chó sủa từ xa đã vang lại gần kề, hình như bọn linh khuyển này đã đánh hơi ra phương hướng, từng tiếng chó suủa gần lại nhanh chóng. Hai lão đạo sĩ bị sự xuất hiện của chàng trai làm ngở ngàng, chưa hiểu nguyên nhân làm sao, trên mặt còn thoáng vẻ nghi ngờ. Cho dù bạch y thiếu niên nói rất bình tĩnh và lạnh lùng, nghe ra không thấy một chút khoa trương nào cả nhưng nàng vẫn không tránh khỏi vẻ nhíu mày nghi hoặc. Nàng không tin chàng khoa trương, song nàng lại nghĩ rằng chàng chưa biết nhiều về giang hồ, chưa thấy qua võ công của một cao thủ hạng nhất là như thế nào, nên mói quá chủ quan như vậy.

Nàng trở nên u mặc:

– Đồng công tử ! Công tử nghĩ rằng một cây trụ kia có thể chống trời chăng?

Bạch y thiếu niên cười nhẹ, dịu dàng nói:

– Mai cô nương, tại hạ không phải là cây trụ và họ cũng không phải là trời, bao nhiêu kẻ còn thiếu nợ chúng ta cô nương phải nhớ cho thật kỹ. Sau cơn mưa, trời còn lạnh, cô nương hãy mặc chiếc áo ngoài này vào đã.

Không từ chối thêm, thiếu nữ nhận lấy chiếc áo, nhẹ nhàng quàng vào thân thể kiều diễm, nàng cười lên đau khổ:

– Nuốt hận mà sống không bằng vì cừu mà chết, huống gì… bây giờ có cả công tử…

Mặt nàng chợt đỏ lên khi nói đến đó, hình như nàng đã cầm chắc cái chết nên cũng không giữ ý gì nhiều, tiếng chó sủa lại vang lên gần bên họ…

Hai lão đạo sĩ nhìn nhau trao đổi một cái rồi lão mắt chim ưng bỗng nhiên cất giọng lạnh lùng:

– Biển xanh tuy mênh mông cũng không tồn tại những loài bèo không rễ, Tiêu Hán Môn tuy rộng lớn vẫn không chứa chấp những kẻ vô gia cư. Này hai vị cư sĩ, đừng gây khó cho bần đạo thêm nữa.

Tuy lời nói nhã nhặn song lão vận công lực nên nghe thật đáng sợ.

Đôi mày liễu cong vút nhíu lại, ánh mắt nàng trở nên thảng thốt nhìn chàng như ai oán, giây lâu nàng mới nói giọng căm phẫn:

– Đồng công tử ! Chúng ta lên đó đi !

Chàng trai lắc đầu nhè nhẹ:

– Mai cô nương, chúng ta lấy nhàn hạ để đối phó kẻ mệt mỏi, binh pháp đã dạy như vậy, hà tất phải leo lên đó.

Lão đạo sĩ mặt như bằng gỗ lên tiếng:

– Trước mặt sau lưng đều bị tấn công, thì binh gia sẽ xử sự như thế nào? Anh bạn trẻ đọc binh thư còn quá ít.

– Theo hai vị thì sao?

– Phải rời ra Tiêu Hán Phong một trăm trượng.

Bạch y thiếu niên vẫn nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ lạnh lùng:

– Nếu chúng ta không đi thì sao?

Một lão cười lên cuồng ngạo:

– Vậy thì Kim Lệnh công tử sẽ bớt một tay hoặc một chân của các ngươi.

– Đạo trưởng ! Người sẽ hối hận vì những câu nói như vừa rồi ! Toàn thể Tiêu Hán Phong cũng sẽ hối hận, các người mở liên hợp để bức bách một thiếu nữ chân yếu tay mềm đã bị người ta giải trừ công lực. Đạo trưởng, bây giờ là lúc ngươi động thủ được rồi.

Lời nói của chàng trai toát ra một vẻ tự tin lạnh lùng khiến đối phương cảm thấy mất đi tự chủ trước chàng trai này.

Lão đạo sĩ có khuôn mặt như bằng gỗ bây giờ lại như phủ thêm một lớp sương lạnh, trầm giọng:

– Tiểu tử ! Từ lúc Tiêu Hán Phong thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên ta nghe qua những lời cuồng vọng như vừa rồi của ngươi, nếu không phải cùng Kim Lệnh công tử có hẹn ước thì Tiêu Hán Phong này đã sớm là nơi mai táng cho ngươi rồi.

Bạch y thiếu niên vẫn đứng xoay lưng về phía đạo sĩ, lạnh lẽo:

– Đạo trưởng ! Đứng sau lưng Đồng mỗ ngoài ba thước như vậy người không cảm thấy nguy hiểm sao?

Lão đạo trưởng không nhẫn được nữa, quát lên:

– Tiểu tử thối tha kia ! Chung qui lại, ngươi có cút đi không?

Thiếu nữ cảm thấy bất ổn liền tiến lên phía trước hai bước, thấp giọng:

– Công tử, nơi đây không lưu người thì ắt có nơi khác lưu người, chúng ta đi thôi.

Trong ánh mắt mê hồn của cô gái thoát lên tia cầu khẩn, song chàng họ Đồng vẫn lắc đầu:

– Cô nương cứ việc ngồi lại đây nghỉ ngơi, tại hạ tin chắc rằng trong bảy ngày bảy đêm tới, cô nương sẽ không có cơ hội để nghỉ ngơi đâu.

Kiểu kích động của thiếu niên thật khó có thể nhẫn nại được, một tiếng quát vang lên, ánh bạch quang của thanh trường kiếm, lão đạo sĩ như một con bạch xà vút chỉ vào huyệt linh đài của chàng trai. Trên khuôn mặt của lão đã toát lên vẻ lạnh lùng tàn khốc, lạnh giọng nói với theo:

– Tiểu tử, ngươi bị bắt rồi hãy buông cây nhuyễn tiên (roi ngựa).

Thiếu nữ hoảng hốt thỉnh cầu:

– Đạo trưởng ! Người mà các vị muốn bắt là ta chứ không phải chàng… các vị không có lý do để hành hạ người ta như thế…

Lão đạo sĩ lạnh lùng hỏi:

– Hắn và ngươi có quan hệ như thế nào? Cùng là đồng bọn phải không?

Cô gái vội vàng phủ nhận:

– Không không ! Như các người vừa chứng kiến, trước đây tôi chưa hề gặp chàng.

Chàng thiếu niên đột nhiên xen vào:

– Đạo trưởng, ngươi đóan đúng, nói cũng đúng, ta chính là con cá bị lọt lưới trên Đào Hoa đảo năm xưa, nếu như bắt được ta đối với chủ tớ các người còn quan trọng hơn nhiều so với bắt được Mai cô nương. Thế nhưng… Đạo trưởng ! Hãy cầm cho vững kiếm, ta e rằng hôm nay đã là ngày tàn của Tiêu Hán Môn.

Như một bóng bạch câu vút qua cửa sổ, tà áo trắng đã vượt lên trên tầm truy sát của thanh trường kiếm đúng vào lúc lão đạo sĩ nghe xong lời chàng đã tranh thủ phóng kiếm diệt khẩu, vừa trừ hậu hoạn. Trong một thoáng chốc, không ai nhìn rõ thế nào, chỉ thấy cổ tay lão đạo sĩ trầm hẳn xuống, ba tiếng rắc… rắc… rắc vang lên, liền đó là ba khúc kiếm gãy rơi loãng xoãng trên mặt đất. Như một phản ứng của bản năng, lão đạo sĩ buông rơi thanh trường kiếm, loạng choạng thối lui ra sau hơn hai trượng, mắt lão mở to nhìn thảng thốt về phía chàng trai như chưa rõ điều gì đã vừa xảy ra.

Bạch y thiếu niên lúc này đã đáp xuống chỗ cũ, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh băng cố hữu, nốt ruồi son trên huyệt mi tâm đã đỏ thắm lên như máu.

Với giọng âm trầm muôn thưở, chàng nói:

– Bằng hữu ! Bây giờ thì người bắt đầu cảm thấy hối hận rồi phải không?

Thiếu nữ khoa chân bước lên một bước, khuôn mặt nàng rạng rỡ lên như hoa xuân đẫm sương buổi sáng. Phía trên kia lão đạo sĩ có đôi lông mày dựng ngược thần sắc đông cứng lại, lạnh tóat người, vì đứng ở vị trí khách quan nên ông ta thấy rõ tất cả.

Ông ta biết rất rõ rằng chàng trai không phải tập kích bất ngờ. Hơn thế nữa, nếu liên thủ cả hai người vẫn chưa phải là đối thủ của chàng trai chưa rõ tên họ kia.

Lão đạo sĩ vừa rơi kiếm, loạng choạng lui sau, buột miệng:

– Tà thuật ! Ngươi dùng tà thuật để hại người.

Chàng thanh niên cười nhạt:

– Bằng hữu ! Có phải tà thuật hay không thì diêm vương sẽ nói cho ngươi rõ, ta không cần phải phân biện.

Dứt lời chàng cầm ngang ngọn roi ngựa lạnh lùng bước lên phía trước. Trên khuôn mặt bình thản của chàng toát lên một áp lực khiến người khác phải ngạt thở.

Lão đạo sĩ không tự chủ được cứ lùi về phía sau, mắt thất thần nhìn vào bạch y thiếu niên, lắp bắp:

– Ta Huyền Vân lưu lạc giang hồ đã hơn bốn mươi năm, loại võ công nào ta cũng đã thấy qua. Tiểu tử ! Ngươi đừng hòng dùng tà thuật làm mê hoặc lòng người ! Lấy danh dự của đại trượng phu, hãy nói rõ chân diện mục của vấn đề.

Bạch y thiếu niên cười lạnh:

– Bằng hữu ! Kẻ cần phải nói lên chân diện mục của vấn đề chính là các hạ.

Mục quang của lão đạo sĩ trên kia chợt lóe lên, lão nhìn chằm chằm vào chàng trai và cô gái rồi như nghĩ ra một điều gì, lão nhếch mép cười thâm hiểm. Phía dưới kia, chàng trai và lão đạo sĩ một tiến một lùi, khoảng cách giữa chàng trai và cô gái dần dần xa ra ngoài hai trượng. Đột nhiên, vai của lão đạo sĩ chạm vào một tảng đá lớn, phút sinh tử như đã điểm, lão bàng hoàng gọi lớn:

– Huyền Vụ ! Huyền Vụ.

Bạch y vẫn từng bước tiến đến phía lão, nghe vậy chàng lạnh lùng:

– Bằng hữu ! Hào khí trước đây của ngươi đâu cả rồi?

Huyền Vân đạo sĩ không còn thời gian để nghĩ về câu châm chọc, lão đột ngột quát lên:

– Huyền Vụ, ngươi còn chờ gì nữa?

Nhìn ra khoảng cách bây giờ giữa đôi nam nữ đã gần đến ba trượng, Huyền Vụ đạo sĩ quát lên một tiếng rút phăng thanh kiếm sau lưng, đảo mắt một lượt rồi thét lên:

– Tên tiểu bối ! ngươi khinh người thái quá, xem kiếm này.

Tiếng “này” vừa dứt, lão lao vụt người đi như một mũi tên, nhưng ngược lại với dự đoán của mọi người, hướng lão tấn công là thiếu nữ !

Bạch y thiếu niên nghe tiếng thét của lão đạo sĩ trên, vừa ngẩng đầu lên thâm tâm chàng đột nhiên chấn động. Chỉ chờ có thế, lão đạo sĩ Huyền Vân quát lên:

– Chết này !

Đồng thời với tiếng quát lão xuất chiêu “Phong khởi vân ủng” chụp thẳng xuống tới trước ngực của chàng trai, chưởng phong rít lên kinh người, thế cương mãnh của nó thật đáng sợ.

Lúc này Huyền Vụ đạo sĩ đã phi người xuống cách Mai Phụng Linh chừng ba thước, chỉ cần lão vươn tay là có thể chụp được nàng. Chính lúc cấp bách như vậy, thiếu niên không có thời gian nghênh tiếp chưởng phong của Huyền Vân, chàng xoay vụt người lao xẹt đi như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung. Mai Phụng Linh hình như chưa phát hiện gì đến sự thay đổi của tình huống, đôi ánh mắt của nàng vẫn còn ve vuốt trên thân hình của chàng trai, đột nhiên con chim anh vũ trên vai nàng kêu toáng lên:

“Linh Linh ! Có người ! Có người !” Hình như con chim này chỉ biết nói chừng ấy, nhưng âm điệu thì thể hiện được sự nguy cấp vô cùng, Mai Phụng Linh nghe tiếng chim giật bắn mình, nhưng ngay lúc ấy bóng lão đạo sĩ đã xuất hiện trước mặt nàng, đồng thời tiếng cười đắc ý của lão đã vang lên quá gần:

– Ha ha… Mai cô nương ! Cuối cùng thì Kim Lệnh công tử cũng bắt được cô !

Thoạt nghe, Phụng Linh đã hoảng loạn nhưng bàn tay của lão đạo sĩ đã cách cô không đầy nửa bước… và cũng chính trong lúc này, cô cảm thấy ngang hông mình nhói lên và người cô như có một sức mạnh vô hình nào đó kéo vụt lui sau… cô vẫn nghe tiếng lão đạo sĩ :

– Qua đây mau !

Và một tiếng khác nhẹ nhàng ấm áp vang lên bên tai cô :

– Bình tĩnh !

Thanh âm vừa dứt thì bóng trắng đã đưa cô đáp xuống mặt đất. Mọi chuyện như được tiến hành cùng một lúc, thậm chí thật khó phân biệt rõ trước sau. Khi cô gái hiểu rõ sự tình thì mọi chuyện đã qua rồi. Cô nhìn một bên mặt của chàng trai, lòng cảm kích cất giọng oanh vàng:

– Đồng công tử ! Tôi làm liên lụy đến chàng.

Trong giọng nói nàng hình như thể hiện bao nhiêu nỗi nhiêu khê của cuộc đời.

Thấu hiểu lòng cô gái song chàng trai chỉ bình tĩnh đáp:

– Cô nương hà tất phải bận tâm.

Nói xong cánh tay chàng đã buông cô gái, lạnh lùng bước đến phía Huyền Vụ và Huyền Vân hai lão đạo sĩ. Cánh tay chàng trai vừa buông ra, nàng có cảm giác như đánh mất sự an toàn của bản thân, nàng định nói thêm điều gì song không nói nên lời.

Có lẽ nàng đang nghĩ về sự tôn nghiêm của một người thiếu nữ.

Con chim anh vũ lại bay về trên vai nàng, lúc này tiếng chó sủa lại vang lên rất gần, hình như bầy khuyển tặc đã đến rặng dương sau lưng nàng. Nghe tiếng chó sủa hình như giúp cho hai lão đạo sĩ bổ sung thêm đôi phần dũng khí đã mất, bởi lẽ hai lão nghĩ rằng Kim Lệnh công tử không bao lâu nữa sẽ đến nơi.

Huyền Vụ đạo sĩ dương thanh kiếm như thị uy rồi cố giữ giọng cứng rắn:

– Tiểu tử ! Ngươi hãy báo tên họ đi, cây kiếm của ta không thích giết những kẻ vô danh.

Chàng trai cười lạnh lùng và khinh bạc:

– Bằng hữu, ta rất hiểu ngươi chờ đợi điều gì, nhưng e rằng các ngươi sẽ khó toàn thây trước khi bọn người kia đến được. Ta chính là Đào Hoa đảo Đồng Thiên Kỳ.

Cả hai lão đạo sĩ giật bắn người, song Huyền Vân gượng bình tĩnh nói:

– Võ công của Đồng Mộng Long lão phu đã thấy qua rồi, ngươi không lừa được lão phu đâu.

– Hai vị không phải là không cần tại hạ giải thích gì thêm sao?

Huyền Vân đạo trưởng vẫn căm phẫn:

– Một khi ngươi muốn che giấu thì chúng ta có yêu cầu ngươi cũng không dám nói thẳng.

Thiên Kỳ cười thản nhiên:

– Nói thẳng ra thì tốn hơi nhiều thời gian, lúc bấy giờ chủ tớ các người cũng đã đủ thời gian kéo đến, đúng vậy không?

Sắc mặt của Huyền Vụ đạo sĩ trầm hẳn xuống:

– Tiêu Hán Phong của chúng ta đội trời đạp đất ở đời hà tất phải nhận sự xúi giục của ai, tiểu tử, mồm mép như ngươi thì đến đạo gia chúng ta cũng không thể dung tình.

Lão nói xong cất bước tiến về phía Đồng Thiên Kỳ như muốn quyết tử cùng chàng.

Đồng Thiên Kỳ cười lạnh nhạt, tả chưởng từ từ đưa lên, giọng chàng như giọng của oan hồn:

– Đồng mỗ đã nói thế nào thì làm thế ấy, hai vị nên nhớ bây giờ chính ta đang quyết định sinh mệnh của hai vị.

Nói rồi chàng đứng bất động như chờ đợi họ. Huyền Vụ bước lên một bước rồi cũng dừng lại bởi vì khoảng cách giữa hai người còn không đầy một trượng, lão không còn đủ dũng khí để đi thêm nữa.

Đối với chàng thiếu niên chưa rõ thân thế trước mặt, hai lão đạo sĩ không còn tin ở sức mình nữa. Hiện tại hai bên đứng đối đầu song hai đấu một cũng làm hai lão đỡ lo hơn. Huyền Vân cố lấy bình tĩnh nói:

– Tiểu tử, nếu ngươi cho rằng đủ khả năng đắc thủ thì cứ việc động thủ.

Đồng Thiên Kỳ đảo mắt một vòng, tả chưởng chàng đưa lên ấn vào một tảng đá xanh rất lớn cạnh đó, bàn tay chàng nhẹ nhàng rút ra, trên tảng đá đã hiện hình một dấu ấn sâu gọn. Chàng lại nhìn lần lượt hai lão đạo sĩ, giọng oán hận:

– Hai vị so với tảng đá này thì như thế nào?

Không vang lên một thanh âm nào cả, không một chút bụi đá rơi, tảng đá xanh vẫn nguyên vẹn như trước, song khi hai vị đạo trưởng đồng thời nhìn về phía tảng đá rất lâu sau họ mới phát hiện sự bất thường, Huyền Vụ đạo trưởng đột nhiên như người mất hết hồn vía, lão hoảng loạn kêu lên:

– Tiềm Long chưởng !… Tiềm Long thần công của… Thạch Cơ Tử !

Cả hai lão đạo sĩ, đều hoảng loạn lên, đôi mắt họ nhìn chằm chằm vào vết ấn chừng ba phân bề sâu làm nổi rõ rồng cuốn tròn ở giữa, với một cái phẩy tay nhẹ nhàng đã để lại trên tảng đá xanh một hình tượng như thế thử hỏi trên thế gian này còn loại võ công nào ngoài Tiềm Long thần công của Thạch Cơ Tử?

Hai lão không thể nào ngờ loại võ công nghe ra như huyền thoại trong một truyền thuyết cách đây mấy trăm năm lại xuất hiện nơi này, trên mình của một thiếu niên tuổi chưa đầy hai mươi.

Một chút hy vọng nào đó vừa lóe lên trong tâm khảm của hai lão đạo sĩ bây giờ đã hoàn toàn tắt ngấm. Bây giờ thì quả thực lai lão tin. Đúng ! Hai lão tin rằng sinh mệnh của hai lão nằm trong tay chàng thanh niên này.

Bốn con ngươi lạc thần như tê dại từ từ di chuyển từ tảng đá xanh về phía khuôn mặt trẻ trung anh tuấn nhưng lạnh lùng đến tê dại lòng người của chàng trai, thần uy quán thế của hai lão trước đây không biết đã bay đi nơi nào?

Thiên Kỳ lạnh lùng:

– Ký ức của hai vị vẫn còn tốt lắm.

Tiếng chó sủa lại vang lên rõ mồn một, trong âm vang ấy người ta nghe rất rõ cả tiếng người trò chuyện. Tiếng người vang đến hình như lại nẩy lên những tia hy vọng trong đầu hai lão đạo sĩ, đôi mắt của Huyền Vụ chuyển động không ngừng, lão đột nhiên cười lên lạnh lẽo:

– Tiểu tử, ngươi đã nghe thanh âm của những người sắp đến chưa?

Thiên Kỳ cười nhạt:

– Vì lẽ đó hai vị nghĩ rằng đại nạn của hai vị đã không còn?

Huyền Vân buột miệng:

– Ngươi có thể ngăn cản được ta hô hoán lên sao?

Thiên Kỳ lạnh lẽo:

– Hai vị hô hoán lên vị tất Kim Lệnh công tử sẽ đến tương trợ.

Vì sự sống còn của bản thân, Huyền Vân đạo trưởng không dám tô vẽ cho môn phái mình, lão chỉ đem Nhật Nguyệt Bang ra thị uy, nên cười nhạt:

– Kim Lệnh công tử là người thân tín nhất của hai lão nhân gia của Nhật Nguyệt Bang. Nhật Nguyệt Bang đã thống nhất giang hồ tứ hải, tiểu tử, ngươi cho rằng cả bổn môn nữa từ lúc khai sáng đến nay cũng chỉ là hư danh thôi sao?

Thiên Kỳ vẫn chỉ lạnh lùng:

– Cuối cùng thì hai vị cũng nói lên sự thực về mối quan hệ với Nhật Nguyệt Bang !

Hiện tại chính là lúc hai vị cần động thủ.

Dứt lời chàng từ từ bước về phía hai lão đạo sĩ. Sắc mặt hai lão đạo sĩ căng thẳng đến tột độ, họ ngầm vận hết sức bình sinh để đối phó với một kẻ địch chưa từng gặp trong đời. Một sự tĩnh lặng đến khủng khiếp, người ta chỉ nghe tiến bước chân chậm rãi của Đồng Thiên Kỳ. Cự ly giữa họ dần dần thu ngắn lại, từ một trượng rồi tám thước…

sáu thước… bốn thước.

Đột nhiên Huyền Vụ đạo trưởng quát lên:

– Tiểu tử ! Chết này !

Cùng với thanh âm của tiếng quát, song chưởng của lão vung lên nhưng không thấy xuất chiêu, bên kia Huyền Vân cứ yên trí là Huyền Vụ đã xuất thủ, lão cũng quát lên một tiếng như sấm song chưởng ập đến Thiên Kỳ khí thế rất vũ bão. Hình như chỉ chờ có thế, phía bên kia Huyền Vụ nhanh như một cơn lốc thu hồi song chưởng xoay mình hướng đỉnh núi lao vút người đi, một mặt lão la lên như đánh lạc hướng:

– Mai Phụng Linh ngươi…

Thật ra trong khi Huyền Vụ xoay mình, hữu chưởng của Đồng Thiên Kỳ đã nhanh như điện xẹt ập tới phía đối phương, tiếng la của Huyền Vụ còn chưa dứt thì “ầm” một tiếng, thân hình của lão đã đổ sấp xuống trên mặt đất, trên lưng in hình một con rồng máu khủng khiếp. Đồng thời với Huyền Vụ, Huyền Vân cũng ngã ngửa ra bên cạnh, trên ngực cũng đã in hình một con rồng cuốn đỏ lại !

Mai Phụng Linh hồng hồng đôi má nói:

– Đồng công tử! Người biết chúng ta đã bị bao vây rồi ư?

Thiên Kỳ cười nhẹ:

– Đúng ! Chỉ có điều họ chưa nhìn thấy chúng ta đó thôi.

Nói đoạn chàng cúi xuống lần lượt xách lên hai tử thi, nhảy lên một hòn đá để quan sát rồi vung tay ném vào một thạch cốc cách đó chừng hai mươi trượng. Những người truy sát trong rừng tùng hình như đã nghe tiếng thét của Huyền Vụ nên đã hô hoán lên khắp nơi.

Trên khuôn mặt kiều mỹ của Mai Phụng Linh lại nổi lên sắc thái sợ hãi. Đồng Thiên Kỳ thì vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra, chàng từ từ bước đến bên cạnh Phụng Linh, cất giọng ôn hòa :

– Cô nương có thể đi hêm mấy bước đường nữa không?

Phụng Linh cau nhẹ đôi mày liễu đáp:

– Tôi còn có thể.

Đồng Thiên Kỳ xoay mình nói:

– Cô nương hãy theo tại hạ.

Họ đi về phía tảng đá lớn, cự ly tựa không xa lắm, song khi đi đến tảng đá Phụng Linh đã thở hổn hển. Trên khóe miệng Đồng Thiên Kỳ chợt phảng phất nụ cười, chàng quay lại phía Phụng Linh nói:

– Mai cô nương! Kẻ địch sắp xuất hiện, nhưng nếu cô ẩn mình trên tòa Liêu Vọng thạch (Hòn đá quan sát) thì chúng sẽ giải quyết thế nào?

Phụng Linh lĩnh hội ý chàng trai, thầm khen:

“Chàng trẻ tuổi như vậy, không những võ công trác tuyệt mà cơ trí cũng hơn người”, song nàng lo lắng hỏi:

– Nhưng chúng có cả một bầy linh khuyển.

Chàng cười nhẹ:

– Vậy nên tại hạ phải làm cho cô nương tủi thân rồi đây.

Nói rồi không đợi chờ pháp sự của Phụng Linh, chàng đã quàng tay ngang hông nàng ôm chặt lấy rồi tung mình phi thân lên cốc núi sâu bên cạnh hòn đá, cử chỉ này tất nhiên đã làm tổn thương đến sự tôn nghiêm của Phụng Linh…

Đó là một hang đá sâu thẳm, chằng chịt những dây rừng nằm trên một vách đá dựng đứng cách mặt đất chừng hai mươi trượng. Đồng Thiên Kỳ ôm Mai Phụng Linh phi vọt vào trong. Khi chân chàng vừa chạm đất, Mai Phụng Linh cũng hết sức vùng mạnh tuột ra khỏi tay chàng, mặt hoa trầm xuống lạnh nhạt:

– Đồng công tử! Công tử đã cứu bổn cô nương một lần. Trên thế gian có lẽ không có ơn gì lớn hơn ơn cứu mạng đúng không?

Tuy rằng lời lẽ cũng dễ nghe song thanh âm lạnh lùng của nàng cũng khiến Thiên Kỳ chột dạ, nhưng chàng vẫn rất bình tĩnh:

– Thế nhưng trong ngữ khí của cô nương hình như không cho đó là ân mà còn mang âm hưởng hận thù?

Mai Phụng Linh hơi giật mình, nàng bất giác bước lui một bước, lạnh lùng:

– Chả lẽ Đồng công tử hiểu được ngay cả tâm tư người khác, hình như công tử biết được tất cả mọi chuyện?

Hình như đã có chủ ý từ trước, Đồng Thiên Kỳ không tỏ ra giận dữ cười nhẹ:

– Tại hạ nhất định đã có chỗ đắc tội với cô nương, đúng không?

Nói xong chàng bước qua bên phía trái hai bước, ngồi xuống trên một tảng đá khô ráo, phong thái vẫn bình thản như mọi khi. Thái độ quá bàng quang của chàng khiến cho Phụng Linh càng thêm tức giận, nàng hắng giọng lạnh lùng:

– Đồng công tử tất nhiên chẳng có gì phải bận tâm. Ở đời bao giờ kẻ mạnh cũng ức hiếp kẻ yếu. Kẻ yếu dần dần không còn giữ được cả sự tôn nghiêm và nhân cách của mình nữa, Đồng công tử cũng chẳng bận tâm đến cả điều này nữa, đúng không?

Thật ra, bao giờ nàng cũng cảm thấy an toàn hơn trong vòng tay của chàng trai trẻ, và bản thân nàng cũng biết những lời vừa nói ra không trùng hợp với điều doanh nghiệp của trái tim, song vì sự tôn nghiêm của một thiếu nữ, nhằm để chàng phải biết tôn trọng bản thân mình, nàng không thể không tranh luận.

Tựa hồ hiểu thấu căn nguyên của sự giận dũ của cô gái, song chàng không muốn thanh minh một điều gì vì chàng cảm thấy một điều rằng chàng chưa làm điều gì sai trái, vẫn với nụ cười thản nhiên chàng nói:

– Mai cô nương, nếu tại hạ giúp cô nương thêm một lần nữa chắc cô nương sẽ càng hận tại hạ hơn, phải không?

Cô gái đột nhiên chấn động, buột miệng nói:

– Tôi có nói là hận công tử đâu…

Nàng bỏ dở câu nói, nét mặt lại trở nên lạnh lùng, nói:

– Đồng công tử ! Mai Phụng Linh đã mạo phạm đến công tử, lòng tốt của công tử Phụng Linh xin nguyện tạc dạ ghi lòng.

Nói xong nàng xoay mình bước vào trong động, Thiên Kỳ nhìn theo, đôi mày chàng nhướng lên, giọng băng giá:

– Đồng mỗ đã nói thì làm cho bằng được.

Phụng Linh tỏ vẻ bất an, nàng ngồi xuống trên một tảng đá, cách Thiên Kỳ chừng hơn một trượng, giọng kiên quyết:

– Đúng ! Đồng công tử có thể làm bất cứ điều gì công tử muốn, vì rằng ta không có khả năng kháng cự nhưng ta sẽ vĩnh viễn…

Thiên Kỳ cười nhẹ:

– Đúng thế, Mai cô nương có thể hận ta vĩnh viễn, song ta đã nói rồi, ta là người vì hận mà sống, vì thù mà đến, ta có nhiệm vụ riêng của mình, cho dù cô nương thương hay hận cũng chẳng khác gì nhau cả. Song ta cần phải giúp cô nương thêm một lần nữa, vì mối thịnh tình giữa Đồng gia và Mai Đảo, ta muốn giúp cô nương khôi phục lại công lực như trước.

Không đợi Phụng Linh trả lời, chàng phóng chỉ điểm vào huyệt hôn mê của nàng.

Cả thân hình nàng đổ xuống từ từ trên phiến đá xanh. Trong khóe mắt nàng lóng lánh hai dòng châu ngập ngừng rơi xuống, nàng đã cảm thấy hối hận vì tất cả những gì mình đã nói vừa rồi…

Một đêm dài dằng dặt, tron khi nàng hôn mê chàng phải dùng nước của lá Thúy Chi Cửu Diệp cho vào miệng nàng và vận dụng công lực siêu phàm của mình để thông kinh hoạt lạc.

oo Ánh thần quang chiếu vào cốc động, đúng lúc đó thì Phụng Linh thở ra một tiếng nhẹ nhàng sảng khoái, từ từ mở to đôi mắt đẹp đến say đắm lòng người. Đôi đồng tử như hồi phục lại độ sáng như trước, nét mặt xanh xao của nàng bây giờ chuyển sang màu hồng đào, tươi nhuận càng tăng thêm nét yêu kiều quyến rũ.

Vừa ngẩng đầu dậy nhìn thấy tấm áo bào màu trắng đắp trên người nàng, trong đôi mắt não nùng kia lại lấp lánh hạt châu, nàng nghĩ đến điều gì? Chàng.. Chàng đã nói qua cho dù nàng thương hay hận thì kết quả có gì khác nhau ! Thế nhưng nàng luôn luôn nghĩ rằng nàng sẽ không bao giờ quên những gì chàng đã nói hôm qua.

Từ từ ngồi dậy trên tảng đá, nhìn thấy bóng đạo trưởng đang ngồi xếp bằng dưới đất, trông chàng cô độc đến lạnh lùng.

Đôi dòng lệ cuối cùng thì cũng rơi xuống đất, nàng gọi khe khẽ :

– Đồng công tử…

Không xoay người lại cũng không ngoái đầu, Đồng Thiên Kỳ đáp nhẹ:

– Cô nương tỉnh rồi thì thật là hay, tại hạ cần phái xuống bên dưới ngay bây giờ.

Vội vàng đứng bật dậy, Phụng Linh cắt lời chàng:

– Đồng công tử, công tử không thể đi được.

Thiên Kỳ từ từ đứng dậy đáp:

– Tôi phải xuống hội kiến với những vị bằng hữu dưới kia.

Đương lúc ấy từ xa vọng lại một tiếng nói hùng mạnh như đập vào tai người khác:

– Lão phu là Tiêu Hán Phong – Thác Nhật Sầu Cổ Phong, tiểu tử ngươi đêm qua quả là lớn mật…

Chương 4: Hận Thù Tích Tụ Hàn Tâm Hiệp – Sinh Tử Oan Cừu Đốt Tâm Can

Đồng Thiên Kỳ từ từ đứng lên, ngọn gió lạnh buổi sớm thổi tung phất phơ tà áo trắng tinh khiết, một con hổ giữa trần hồ, trông chàng càng thêm cô độc, càng lạnh lùng xa vắng. Chàng phóng mắt nhìn xuống bên dưới, trên các hòn đá bao quanh động là các cao thủ giang hồ không dưới trăm người. Chàng có thể nhìn thấy cả sát khí đằng đằng trên khuôn mặt họ, song hình như chàng không có vẻ sợ hãi hay ngạc nhiên, thậm chí một tí thay đổi trên khuôn mặt cũng không hề có ! Mục quan của chàng từ từ di chuyển đến một tảng đá lớn chính hướng với cửa động và dừng lại ở đó. Trên tảng đá ấy có ba người có lẽ là những nhân vật chủ chốt. Ở giữa là một lão nhân ước cũng bát tuần, mày tuyết tóc sương, mắt như mắt chim ưng, mũi lớn sư tử, khóe môi hơi nhếch lên như muốn nói cho người về khí phách hơn người của mình.

Bên trái và phải của lão nhân cũng là hai lão già niên kỷ ước chừng năm mươi.

Người bên trái tóc bạc lưa thưa, đôi mắt rất giống với lão ở giữa. Lão bên phải cũng có chiếc mũi to như lão ở giữa, nhưng trông lão còn tráng kiện với khí độ uy nghi đủ cho người nhìn vào có một cảm giác tàn khốc.

Ánh mắt của Đồng Thiên Kỳ từ từ quét qua khuôn mặt của ba lão già, chàng vẫn bình tĩnh cười nói:

– Các vị anh hùng, chỉ mới mấy canh giờ mà đã tìm ra tại hạ, tốc độ quả là nhanh, thế nhưng…

Không đợi Đồng Thiên Kỳ nói xong, lão nhân mày trắng đã cắt lời:

– Này bạn trẻ, muốn ngang dọc giang hồ thì phải có bản lĩnh, hảo hán làm hảo hán chịu, hà tất phải trốn tránh hay chối quanh co. Lão phu tin rằng mình không hề tìm sai người.

Thiên Kỳ cười nhạt đáp:

– Chưởng môn nhân ! Tại hạ còn nói chưa hết lời, các hạ nghĩ rằng tại hạ sẽ nói sao? Đừng quên hôm nay chúng ta mỗi bên có một lập trường, mỗi bên có một thân phận, khó nói ai cao ai thấp.

Giọng nói lạnh lùng của chàng trai tất nhỉên khiến cho mọi người khó chịu, ý của câu nói lại càng khó thể chấp nhận Thác Nhật Sầu Cổ Phong là một nhân vật lừng lẫy trên võ lâm song chưa bao giờ thấy qua một chàng trai ngang tàng như vậy, đôi mày trắng nhường lên như định nói gì, lão già bên phải chợt quát – Tiểu tử, ngươi chưa biết ngươi đang đứng ở đâu sao?

Thiên Kỳ vẫn cười nhạt :

– Nếu tại hạ không nhầm thì mình đang đứng ở Thiên Đài Sơn !

Lão già cất giọng phẫn nộ :

– Ngươi đã biết đây là Thiên Đài Sơn chứng tỏ rằng ngươi không xem Thiên Đài Sơn chúng ta vào đâu cả:

Khá lắm ! đến đây mau, lão phu Cổ Văn sẽ cho ngươi biết Thiên Đài Sơn là thế nào!

Nói xong lão bước lên hai bước, mắt nhìn trừng vào Thiên Kỳ không chớp.

Một luồng nhãn quang sắc bén từ Đồng Thiên Kỳ quét xuống, chàng vẫn cười lạnh:

– Bằng hữu ! tại hạ chỉ với câu thứ nhất còn chưa nói hết, bây giờ ta xin tiếp lời, thế nhưng các vị không đến thì tốt cho các vị hơn !

Lão Cổ Văn quát lên :

– Tiểu tử? ngươi đợi lão phu lên kéo người mới xuống phải không?

Trên khuôn mặt đẹp như ngọc của chàng trai bỗng phủ lên một màn sương lạnh, giọng chàng âm trầm hơn :

– Bằng hữu, tại hạ nghĩ rằng các người chưa tìm ra tử thi của hai lão đạo sĩ, chứ nếu không thì người sẽ không dám đại ngôn như vậy vì giá phải trả sẽ rất đắt !

Trên khuôn mặt già nua đang nổi cơn thịnh nộ của lão Cổ Phong bỗng thoáng vẻ kỳ dị, ánh mắt nhìn tỏ ra nghi hoặc, có lẽ lời nói lạnh lùng của thiếu niên hàm chứa một ngữ khí giết người khiến lão hoang mang và lão chợt nhớ một điều gì.

Cổ Văn lúc này thì tức giận cực độ, lão quét tia mắt rợn người, quát lên :

– Tiểu tử? xuống đây mau, câu nói vừa rồi của ngươi đã tự quyết định vận mệnh của mình !

Đồng Thiên Kỳ lại chậm chạp bước lên một bước nữa, lạnh lẽo :

– Bằng hữu ! ngươi sẽ rất hối hận khi ta bước xuống !

Bỗng một thanh âm não nùng vang lên:

– Đồng công tử…

Đồng Thiên Kỳ giật mình tuy rằng không không hề quên nữ nhi ở trong động nhưng chàng vẫn không đoán ra tại sao nàng lại gọi tên mình trong lúc này. Chàng bước xuống thêm một bước, vẫn không quay đầu lại bình tĩnh nói:

– Mai cô nương ! tại hạ tin rằng lệnh sư đã trở về rồi đó !

Phụng Linh thở dài :

– Đó là mệnh lệnh trục khách của công tử?

Thiên Kỳ nhìn xuống bên dưới, cười nhẹ:

– Mai cô nương ! cô có biết rằng tại hạ là một khách lãng du, rày đây mai đó, không nhà, không cửa, không người thân thích. Tại hạ không dám đuổi khách nhưng chỉ vì bây giờ chính là lúc cô nương nên rời xa khỏi chỗ này !

Trên đôi mắt xinh của nàng chợt long lanh ngấn lệ, đôi bàn tay ngọc đưa lên ôm lấy ngực, nàng không lạnh song một cảm giác khó chịu hơn lạnh nhiều lần, sự cô đơn làm nàng rùng mình, nàng muốn cầm lấy chiếc áo khoác khoác lên lại trên mình chàng như chàng đã làm cho mình nhưng nàng không dám ! Nàng cảm thấy hối hận vì lòng tự tôn của mình quá lớn như hôm qua !

Nàng nhìn theo bóng Đồng Thiên Kỳ bằng ánh mắt buồn ảo não, nàng bước lên một bước cất giọng yếu ớt :

– Đồng công tử ! công tử còn buồn lòng vì chuyện hôm qua phải không? Xin công tử hiểu cho lòng của tiện nữ, lúc ấy tiện nữ không hiểu đại đức của công tử nên có lời mạo phạm, xin công tử…xin công tử Giọng nói u oán và xúc động của cô gái đã làm cho lòng Thiên Kỳ mềm nhũn, chàng quay người lại, không đợi Phụng Linh nói dứt, chàng vội cất lời :

– Mai cô nương, lời của cô tại hạ đã thấu hiểu, song người cần nói lời tạ tội chính là tại hạ, song từ trước đến nay tại hạ chưa từng dùng từ đó với ai cả !

Hai dòng lệ đã ngập ngừng rơi xuống vạt áo, nàng lắc nhẹ đầu :

– Đồng công tử không nên cho Phụng Linh một ngoại lệ vinh hạnh như vậy, có thể như vậy sẽ làm cho thành kiến giữa hai ta càng nặng nề hơn Chính tại lúc này bên dưới đã vang lên những tiếng quát :

– Tiểu tử ta biết rằng trong hang đá không còn đường thoát thứ hai, chẳng lẽ ngươi cứ muốn làm con rùa đen rút đầu rụt cổ mãi thế sao?

Thiên Kỳ không cần nhìn lại song chàng biết chắc người nói là người đứng bên phải của Cổ Phong, bởi một người tinh tế thì sẽ không buông lời thô lỗ như vậy Thác Nhật Sầu Cổ Phong nhìn lên sắc trời, lúc này ánh dương quang đã chiếu lên sườn núi và chiếu đến chỗ ông ta đang đứng. Cổ Phong là người rất tinh tế để phòng bất trắc, ông không muốn cùng với chàng thanh niên chưa rõ lai lịch này động thủ, nên khi Cổ Vũ vừa dứt lời ông tiếp :

– Tiều tử ! ta Cổ Phong mỗi khi giết người khong bao giờ muốn hồn ma còn trăn trở vì những điềuu chưa kịp nói nên bất luận thế nào lão phu của đợi ngươi nói cạn lời…

Thiên Kỳ cười mỉa :

– Tại hạ ! cũng có suy nghĩ như vậy, tôn giá hãy lợi dụng thời gian này mà nói hết những gì còn chưa kịp nói.

Nói xong chàng chẳng quan tâm đến phản ứng bên dướii như thế nào, liền quay lại Phụng Linh nói :

– Mai cô nương thời gian đã muộn lắm rồi !

Phụng Linh lắc đầu, giọng cương quyết :

– Đồng công tử vẫn chưa trả lời những điều tôi đã hỏi.

Thiên Kỳ hít một hơi dài như để trấn áp những phiền toái trong lòng, chàng trầm giọng :

– Thôi được ! ta trả lời cô nương, Mai cô nương, hoàn cảnh của cô tại hạ cũng rất thấu hiểu. Cũng là những cánh nhạn lạc đàn, cũng là sông hồ du tử, tại hạ muốn cô nương suy nghĩ thật kỹ cho đến khi những thành kiến không thể tồn tại được lữa. Cô đừng quên những điều tại hạ đã nói :

Tại hạ là người vì cừu hận mà đến vì oan nghiệt mà sinh ra. Cô nương nghĩ xem chẳng lẽ tại hạ còn thành kiến gì với cô sao? i Phụng Linh mặt hoa rạng rỡ, buột miệng :

– Công tử ! tiện nữ vô cùng hạnh phúc vì trong lòng công tử không còn thành kiến gì nữa, có điều tiện nữ vẫn không mong mỏi rằng lòng công tử sẽ không còn chỗ cho bất cứ điều gì, công tử trước phải là một con người đã, phải thế không???

Thiên Kỳ thản nhiên :

– Mai cô nương, có lẽ cô không tin song Thiên Kỳ này hình như sinh ra không phải để tận hưởng những quyền lợi của con người… cô nương tài hạ đã trả lời rồi đó !

Nói xong chàng nhẹ nhàng quay bước trông thản nhiên như một gã sư tăng đã quên hết những buồn vui của cuộc thế.

Phụng Linh như không tự chủ được, bước lên một bước, xúc động nói :

– Đồng công tử ! Tôi không đi dâu !

Đổng Thiên Kỳ thoáng giật mình, song rồi lại thản nhiên nói :

– Mai cô nương không đi cũng chẳng sao, tôi tin rằng những người kia sẽ không làm gì được cô cả.

Nói vừa xong thì chàng cũng đã đến bên cửa động. Phụng Linh đột nhiên tung mình nhảy đến bên cạnh Đồng Thiên Kỳ, tay cầm chiếc áo khoác nâng lên nói :

– Đồng công tử hãy mang nó vào !

Thiên Kỳ nhìn xem chiếc áo đang phất phơ trong tay nàng, gật nhẹ đầu rồi vươn tay đón nhận. Không biết vô tình hay cố ý, đôi bàn tay họ chạm khẽ vào nhau, bàn tay Thiên Kỳ cũng bất giác rúng động còn Phụng Linh nàng cảm thấy tay chàng ấm áp làm sao !

Đôi mát sáng như điện của chàng trai phút chốc mất đi hoàn toàn vẻ lạnh lùng cố hữu, chàng nắm lấy chiếc áo rồi buột miệng :

– Mai cô nương đang bệnh ư?

Mai Phụng Linh cảm thấy như có một luồng hơi ấm tràn khắp châu thân, tuy rằng ánh mắt nhu hòa và tỏ vẻ quan hoài của chàng trai chỉ thoáng qua trong giây lát song nàng hiểu rất rõ chàng trai không phải là không quan tâm đến nàng Hạnh phúc cũng làm cho mắt ngọc long lanh, nàng cúi đầu nói nhỏ :

– Không ! Không phải đâu, Đồng công tử. :.

Dứt lời nẫng đã cảm thấy hối hận vì nếu nói rằng bệnh có lẽ chàng sẽ quan tâm nhiều hơn chăng? Nàng hy vọng được chàng quan tâm song không muốn lừa dối chàng…

Thiên Kỳ đã trở lại với khuôn mặt bình thản, chàng nói :

– Đã đến đây có nghĩa là khách, tại hạ phải xuống nghênh tiếp họ !

Nhưng Phụng Linh cũng bước lên giọng bức thiết :

– Tôi cùng đi với công tử !

Thiên Kỳ lạnh nhạt :

– Mai cô nương, mọi chuyện nhất thiết phải tự chủ !

Tuy rằng sự lạnh nhạt của chàng cũng làm cho sự ấm áp trong lòng nàng có tan đi ít nhiều song thời gian không cho phép nàng lưỡng lự, vội vàng nói :

– Đồng công tử có biết vì sao khi mà Nhật Nguyệt Bang khống chế toàn cục của võ lâm, Tiêu Hán Môn vẫn đường hoàng tự tại không?

Lòng Đồng Thiên Kỳ hơi tò mò song ngoài mặt vẫn thản nhiên; cười hỏi :

– Phải chăng Tiêu Hán Môn có một loại võ công bàng môn tả đạo khó có thể đối phó?

Sự bình thản của chàng trai làm cho Phụng Linh thất vọng, nhưng thời gian đã quá cấp bách không cho phép Phụng Linh chần chừ, nàng vội vã :

– Không phải là mọi người trong Tiêu Hán Môn đều cao siêu quái dị mà chỉ có Thác Nhật Sầu Cố Phong. Đồng công tử, nếu như xảy ra huyết chiến, tiện nữ tha thiết yêu cầu công tử kết thúc chiến sự trước khi ánh mặt trời chiếu xuống cửa động !

Đồng Thiên Kỳ hơi lấy làm lạ hỏi :

– Có phải diệu này có liên quan đến hai chữ “thác nhật” (mặt trời bày ra)?

Chàng ngừng một lúc rồi tiếp :

– Trong phạm vi có thể được, tại hạ sẽ làm hết sức mình để cô nương khỏi thất vọng !

Chữ “vọng” vừa dứt chàng đã như một làn khói trắng biến mất ở cửa động.

Phụng Linh nhìn theo bóng chàng vừa biến mất ngoài cửa động, nàng như lạc loài giữa thâm xứ mênh mang, đôi môi mấp máy tự nói khẽ :

– Trong ước mơ của một thiếu nữ, ta chưa hề hình dung có một chàng trai như thế làm sao ta có thể chiếm được một vị trí trong chàng khi mà lòng chàng đã không còn chỗ cho bất kỳ một ai?

Nàng ủ rũ tấm kiều thân, phóng đôi mắt buồn qua làn nước mắt nhìn ra cửa động, trông nàng cũng đủ thể hiện hết tâm sự của một khúc thiên cổ tình hoài !

Phía dưới, trông thấy một chàng trai trẻ nhẹ nhàng hạ xuống bằng một thân pháp huyền ảo như đến từ cõi u linh, trên khuôn mặt lạnh lùng của Cổ Phong bỗng khắc sâu nét kinh ngạc dị kỳ, nhưng hai lão già hai bên thì cười lên những tiếng tàn khốc ghê rợn !

Thiến Kỳ quét ánh mắt sắc như dao về phía đối phương và dừng lại ở ba lão già trên tảng đá, chàng lạnh lùng :

– Nếu như tại hạ đoán không lầm thì ba vị đây là phụ tử và cũng là những nhân vật thống lãnh Tiêu Hán Môn?

Đôi mắt chim ưng của Cổ Văn quắc lên, gằn giọng :

.

– Ngươi đoán đúng song điều đó chẳng quan trọng gì cả, giả sử còn thời gian thì ngươi cố gắng nghĩ về những khoái lạc trong quá khứ để giảm bớt sự ân hận sau khi chết !

Vừa nghe hai chữ quá khứ, khuôn mặt Thiên Kỳ trầm hẳn xuống, chàng hừ một tiếng lạnh lùng, nói :

– Bằng hữu ! nếu chưa muốn đến Diêm La điện thì đừng bao giờ trước mặt Đồng mỗ nhắc đến hai chữ “quá khứ”.

Cổ Văn cười phá lên cuồng ngạo :

– Như vậy ta đã ***ng vào cấm kỵ của ngươi ư? tiểu tử, ta đoán chắc rằng ngươi xuất đạo chưa lâu, nếu không ngươi chắc chắn sẽ hiểu rằng muốn người khác không ***ng vào chỗ cấm kỵ của mình thì phải dựa vào thanh kiếm của mình !

Đồng Thiên Kỳ hhẽ nhướng mày, như một bóng ma chàng đã tiến đến trước mặt ba lão cách chừng năm trượng, không ai nhìn thấy rõ chàng dùng thân pháp gì để vượt qua cự ly gần mười trượng ấy.

Cổ Phong nhíu mày, khuôn mặt càng trở nên trầm trọng. Đồng Thiên Kỳ càng trở nên bí hiểm, chàng nói giọng lạnh băng :

– Bằng hữu ! ta sẽ dựa vào máu của ngươi để lập nên điều cấm kỵ cho bản thân mình?

Cổ Vũ mở tròn mắt, đột nhiên tay phải lão khoa lên một vòng, cười nhạt :

– Tiểu tử, ngươi ngông cuồng đến mức phải ngạc nhiên, song Tiêu Hán Môn không thể tha cho những kẻ không biết trời cao đất rộng !

Theo cái khoa tay của Cổ Vũ, xung quanh Thiên Kỳ vang lên những thanh âm khe khẽ, tuy rất nhỏ nhưng không thể thoát khỏi đôi tai minh mẫn của chàng. Đồng Thiên Kỳ vẫn bình tĩnh nói:

– Bằng hữu, bây giờ ngươi có thể yên tâm mà xuống, có thể nói rằng ngươi được cứu kịp thời cũng nên.

Cổ Văn đã lấy lại được phong độ cũ, cười lạnh một tiếng nói :

– Lão phu hy vọng ngươi biết thức thời hơn, Tiêu Hán Môn chưa từng tha cho bất cứ ai mạo phạm.

Dứt lời như một cánh diều, người lão bay từ tảng dá xuống. Lúc này, ánh mặt trời đã chiếu xuống cách phân núi chừng năm mươi trượng. Đồng Thiên Kỳ lạnh lẽo nhìn Cổ Phong nói :

– Tôn giá có thể động thủ !

– Tiểu tử, ngươi có hối hận về điều này không?

– Tôn Giá cứ động thủ tất hiệu !

Lúc này bỗng nhiên từ phía sau tảng đá một giọng sắc nhọn vang lên :

– Tiểu tử ! Nhị Môn Chủ của chúng ta thân phận quá cao không thể động thủ cùng với loại nhóc con cuồng ngạo như ngươi, Nhị Môn Chủ xin hãy nhường bước để cho Đoạn Hồn Thủ Lôi Tam Liên này cho nó một bài học !

Cổ Văn sở đi còn trù trừ vì thực chất nhãn quang của lão khá cao, tuy chưa biết hư thực thế nào song lão cũng biết chàng thanh niên này có võ học khó lường, để cho thủ hạ thử sức trước có lẽ đó là điều hay. Vì vậy, lão bước sang bên ba bước nhường lối cho Lôi Tam Liên.

Đó là một lão già chừng sáu mươi tuổi, cao không đầy năm xích, mặt quắt tai rươi, hình dung vô cùng quái dị.

Cổ Văn quay về lão nói :

– Lôi Điện Chủ xin hãy hạ thủ. dung tình ta muốn đem nó về cho Kim Lệnh công tử phát lạc !

Lội Tam Liên cưới đắc ý :

– Nhị Môn chủ xin hãy yên lòng, lão phu hiểu phải đối xử với nó như thế nào.

Lão quay về phía Thiên Kỳ đưa ngang song quyền thủ thế, lạnh lùng nói – Tiểu tử, ngươi muốn ai xuất thủ trước?.

Thiên Kỳ lấc đầu nói :

– Bằng hữu, ai trong đời cũng đều quí sinh mệnh của mình, tại hạ tin rằng tôn giá cũng không ngoại lệ !

Đoạn Hồn Thủ cười lạnh :

– Đừng phí lời nữa ! nếu. đã biết quí sinh mệnh thì người đã không đến Thiên Đài Sơn ! nói mau đi, ai xuất thủ trước !

Trên huyệt Mi tâm của chàng trai, nốt ruồi lại đỏ thắm lên như máu, chàng cười lạnh lẽo :

– Bằng hữu; ngươi sẽ hối hận, xuất thủ đi !

Chàng nói xong, khuôn mặt càng trở nên bình tĩnh và lạnh lẽo đến mức khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.

Lôi Tam Liên như cảm thấy không khí trong ngực không đủ dùng, gã hít mạnh một hơi thật sâu tập trung chân khí vào đôi tay từ từ đưa lên, trầm giọng:

– Tiểu tử, đỡ này?

Song chưởng của lão phóng ra như chớp giật, vừa nhanh vừa mạnh, tả chưởng thì tấn công vào đầu mặt, hữu chưởng thì tấn công vào bụng dưới, cự ly tuy gần hai trượng song vừa chớp mắt, chưởng phong đã đến nơi. Đồng Thiên Kỳ không né tránh, thân người chàng hơi nghiêng về một bên rồi đột nhiên vút lên cao như một cây pháo thăng thiên. Chưởng phong của Đoạn Hồn Thủ đánh vào khoảng không, lão hoang mang vì mất điểm trớ lực và không thấy địch thủ, trong khoảnh khắc ấy Đồng Thiên Kỳ đã bám sát sau lưng lão chừng năm thước, sự việc xảy ra thật bất ngờ cho lão, tuy là một người lịch thiệp giang hồ, xông pha trăm trận nhưng trong tình huống quá đột ngột này, lão không biết phải ứng xử thế nào.

Chợt nghe Cổ Phong quát lên :

– Qua trái, bước !

Như một chiếc máy lão vụt người qua bên trái nhanh như một mũi tên, nhưng đột nhiên bên tai lão lại vang lên giọng nói như của quỉ vô thường :

– Bằng hữu, muộn lắm rồi !

Tiếng “rồi” vừa dứt thì một tiếng rú hãi hùng vang lên, cả thân người Lôi Tam Liên đổ rầm xuống đất và trong một thoáng hoa mắt người ta chỉ thấy đứng bên cạnh xác lão là Thiên Kỳ vẫn lạnh lùng như muôn thưở…

Không ai nhìn thấy Đồng Thiên Kỳ ra tay như thế nào, như một cơn ác mộng mà khi tỉnh dậy thì mọi chuyện đã rồi. Đồng Thiên Kỳ lại quét tia mắt về phía Cổ Văn, bình thản nói :

– Bằng hữu, bây giờ đến lượt các hạ !

Cổ Văn không tự chủ được, thối lui liên tục mấy bước buột miệng :

– Ngươi là môn hạ của ai?

– Điều đó không quan trọng, ta nghĩ rằng điều quan trọng nhất của con người là sinh mệnh, ngươi đang đứng ở bước đường sinh tử, mọi chuyện khác không đáng để chúng ta bàn cãi.

Nói xong chàng dừng lại phía trước mặt Cổ Văn chừng ba thước.

Bỗng nghe giọng nói âm trầm của Thác Nhật Sầu Cổ Phong vang lên :

– Tiểu tử, ngươi cảm thấy rằng đã làm chủ được cục diện hôm hay sao?

Đồng Thiên Kỳ cười nhạt quay đầu về phía chân núi… đây thật là cơ hội ngàn vàng của những cao thủ đang đối diện, ánh mắt Cổ Văn lóe lên những tia độc ác song chưởng của lão vung lên đột ngột chụp về phía Thiên Kỳ như chớp giật, chưởng đã xuất lão mới quát :

– Tiểu tử chết này !

Âm thanh vừa dứt thì kình lực. vũ bão của chưởng phong đã đến cách Thiên Kỳ chừng ba tấc ! thế nhưng… Mi tâm huyệt của chàng trai hiện lên một nốt đỏ thắm tự bao giờ, thân hình chàng như một làn khói u linh bắn vụt ra khỏi tầm chưởng phong chừng năm thước với một tốc độ mà không ai có thể tưởng tượng Kình phong còn quét ngang lưng chàng, Cổ Văn tuy không đánh trúng đối phương, song là một tôn sư võ học lão biết tận dụng thời cơ là phải chiếm lấy tiên cơ nên lão không bỏ qua cơ hội truy quét. Lão lại quát lên mặt tiếng, song chưởng vừa phân liền hợp lài dụng chiêu “Song hoàn đoạt nguyệt” chụp xuống đỉnh đầu của Thiên Kỳ, lúc này thực chất hai chân của Thiên Kỳ chỉ vừa chạm đất mà thôi. Nhưng bằng một thân pháp quái dị, chàng thoát ra khỏi vòng chưởng phong chừng một trượng, rồi cười lên lạnh băng:

– Bằng hữu, cơ hội tốt nhất của ngươi đã qua rồi !

Cổ Văn không hổ danh là tôn sư của một môn phái, thân pháp của lão nhanh vô cùng. Thiên Kỳ vừa động thân lão đã bay vút người tới như bóng với hình trong một chớp mắt từ trên không lão đã xuất thủ bảy chưởng. Trong vùng chưởng ảnh mù mịt đá chạy cát bay, trong phạm vi ba trượng người ta không thề thấy rõ hai cao thủ đang giao chiến, uy mãnh của chưởng phong còn làm bật tung cây cỏ dưới đất trông thật kinh hồn tán đởm Thế nhưng lần này Thiên Kỳ vẫn không tiếp chưởng, bằng một thân pháp như quỉ ảnh chàng đã lạng người vượt ra ngoài vòng khống chế của chưởng phong dày đặc như một mạng lưới. Chàng cười nhẹ nói :

– Cổ bằng hữu, ta đã nói rồi, cơ hội của ngươi không còn nữa, sở dĩ ta để cho ngươi sống đến bây giờ bởi vì còn một điều chưa nói hết.

Trong khi chàng nói thì Cố Văn đã đáp xuống trên mặt đất. Thiên Kỳ cũng chưa thu lại thế thủ.

Lúc này, ở ngoài vòng cương tỏa của Tiêu Hán Môn, khuôn mặt của Mai Phụng Linh đã chảy nhễ nhại mồ hôi, vì quá lo lắng, đôi gót sen không biết tự bao giờ cứ lần từng bước về phia vòng vây của đối phương….. Thác Nhật Sầu Cố Phong đã biểu hiện rất căng thẳng, lão vẫn chưa phát hiện Mai Phụng Linh đang ở ngoài vòng vây. Lúc này Đồng Thiên Kỳ lại ngạo nghễ nói :

– Cổ chưởng môn, khi mặt trời còn chưa chiếu đến nơi này ta quyết chưa hạ thủ người, thế nhưng… có lẽ ta sẽ tiễn hai vị quí tử này đi trước.

Giả sử chưa thấy chàng động thủ có lẽ ai cũng sẽ cho nhưng lời kia là của người mất trí ! Trong khi chàng nói thì Cổ Văn vẫn tiếp tục tấn công đến ba lần, nhưng chung qui vẫn chỉ hoài công dù chưởng phong càng lúc càng dày càng vũ bão.

Cổ Phong là một dại tôn sư, tất nhiên lão nhìn thấy lực lượng không cân bằng ở hiện trường, đôi mắt diều của lão chuyển động mấy lần rồi gằn giọng :

– Tiểu tử, lão phu quyết không để ngươi thất vọng. Cổ Vũ ! ngươi xuống ngay đi !

Cổ Vũ vốn là người cực nóng nảy và tàn bạo, nảy giờ nhìn thấy đại ca của lão liên tục tấn công mà không thủ thắng được lão đã cảm thấy ngứa ngáy lắm rồi, nên vừa nghe phụ thân hạ lệnh lão liền quát lên :

– Tiểu tử, lão phu lãnh giáo ngươi mấy chiêu Dứt lời lão tung vút người lên không trung, người lão vừa đến thì chiêu thức cũng vừa xuất ra như sấm sét. Từ trên ao, khi chân còn chưa chấm đất, lão đã liên tục giáng xuống mười hai chưởng !

Đồng thời với sự giáng xuống của lão Cổ Vũ từ bên ngoài vòng vây vang lên tiếng thét lanh lãnh của thiếu nữ :

– Lấy nhiều để thắng ít là hiệp nghĩa của Tiêu Hán Môn đó chăng?

Tiếng nói vừa dứt thì hình bóng kiều đã phi thân xuống vòng vây. Thân pháp của nàng nhanh vô cùng song vì ở quá xa so với Cố vũ nên không đồng thời với Cổ Vũ để lọt vào vòng chiến !

Cổ Phong khi phát hiện Phụng Linh lọt vào vòng vây, liền quát lớn :

– Bắt con tiện tỳ cho ta phát lạc !

Hiệu lệnh vừa dứt thì nhanh như chớp đã có mười mấy hán tử xuất hiện cầm đại đao cản lối của nàng vào vòng chiến. Phụng Linh lúc này đang lo cho sự an nguy cua Đồng Thiên Kỳ nên sinh lòng hiếu sát, cùng trong một tiếng quát nàng xuất chiêu “Phụng Dực Phi Sương quét về bốn phía, người ta chỉ nghe ba tiếng rú thảm khốc vang lên !

Cổ Phong sở dĩ muốn bắt Phục Linh chỉ để phân tám Thiên Kỳ. Nhưng lão không thể ngờ rằng cô gái người đồn đại là mất hết công lực lại có võ công lợi hại như vậy.

Lúc cấp bách lão buột miệng :

– Lui ra, để ta bất ả !

Dứt lời thì lão giao vút đến như chớp mắt.

Phía bên kia, được Cổ Vũ trợ lực, Cổ Văn vững tâm thêm mấy phần, liền liên tục xuất chưởng, thế công càng lúc càng mạnh càng nhanh. Đôi mất lạnh lùng của Thiên Kỳ chợt lóe lên ánh tàn khốc, chàng lạnh lùng :

– Giờ chết của hai vị đã điểm !

Dứt lời, tả chưởng của chàng khoa lên hai vòng nhẹ nhàng, song chường của huynh đệ họ Cổ bị đánh dạt ra bốn phía. Cổ Văn và Cổ Vũ chấn động toàn thân song nhanh chóng hợp chưởng hai người lại, cùng xuất ra một chiêu trí mạng, chưởng phong dày kín, uy lực như chớp giật :

Giữa lúc mà một đằng là Cổ Phong muốn bắt giữ Phụng Linh. Một mặt là huynh đệ họ Cổ hợp sức đánh một đòn trí mạng, vậy mà thật ngoài tưởng tượng của mọi người, thân pháp như hoan ảnh của chàng trai vẫn chập chờn giữa vòng chưởng phong, chưa xuất chiêu, cũng không né tránh song chưởng phong của đối phương vẫn không làm gì được chàng trai cả chỉ có điều trên mi tâm huyệt, nốt son đã đỏ lên như máu?

Ánh mắt của chàng trai quét lên khuôn mặt của hai lão họ Cổ trông lạnh đến ghê người. Chàng cũng chỉ nhìn mà chưa có biểu hiện gì cả.. Giữa lúc mà song chường của huynh đệ họ Cổ tương cận thân ảnh của Thiên Kỳ, bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên :

– Long hiện Thiên Ngoại ! (Rồng hiện ngoài trời).

Không chỉ có huynh đệ họ Cổ mà toàn bộ đồng môn của Tiêu Hán Môn không ai thấy rõ song chưởng của Thiên Kỳ đang buông thỏng không biết bằng cách nào đã đưa lên… Giữa lúc toàn trường đang nghe một tiếng “Ngoại” vừa dứt thì cũng kịp lúc nghe thêm hai tiếng rú thảm khốc vang lên, âm vang của hai tiếng rú còn vang vọng mãi đến những vách núi xa xa nghe như tiếng quỉ rú kinh hồn… – Cổ Phong đang lao vụt người về phía Phụng Linh, chợt lão dừng lại nửa đường hai tiếng rú xuyên vào tai lão, lão cảm thấy tê cứng người vì không ai hiểu con bằng cha mẹ, lão đã biết điều gì xảy rạ.:

Quần hùng bốn phía cũng nhìn như dại vào hiện trường, không ai hiểu rõ hay thấy rõ chàng thanh niên kỳ bí kia xuất thủ như thế nào…

Thiên Kỳ vẫn đứng nguyên bình thản như không có gì xảy ra cả, hai bên trái phải của chàng chừng ba thước là thi thể của hai huynh đệ họ Cổ nằm ngửa người trợn ngược đôi mắt trắng dã vẫn còn bàng hoàng vì vẫn chưa hiểu hết những gì xảy ra. Trên ngực hai lão in hình chưởng ấn mà ở giữa là hình con rồng ổ đỏ như máu…

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng bình thản của Đồng Thiên Kỳ, Mai Phục Linh như không dám tin vào mắt mình nữa, làng như tự nghi vấn với mình :

– Những người này chính là tay chàng giết sao? Tại sao với hai sinh mạng con người chết trong tay chàng mà không làm nét mặt hàng đôi chút thay đổi !

Cổ Phong từ từ quay lại, trong lòng một đại tôn sư võ học đã chuẩn bị những điều bất hạnh lớn sẽ đến… thế nhưng khi nhìn thấy hai thi thể nằm trên mặt đất, lòng lão cũng nhói đau như cắt, trên gương mặt hằn sâu vết tháng năm hiện lên nỗi đớn đau cùng cực…

Vừa giận dữ vừa căm thù, vừa đớn đau vừa kích động, lão họ Cổ bất giác tiến lên trước mấy bước nghiến chặt hai hàm răng :

– Tiêu tử ! ngươi phải hối hận !

Thiên Kỳ quét dôi mắt bình thản nhìn hai tử thi rồi từ từ đưa mắt nhìn lên mái tóc đã mỏi mòn tháng năm của Cổ Phong, lạnh nhạt :

– Đồng mỗ tin rằng người hối hận trước tiên phải là các hạ !

Cổ Phong rít lên :

– Xem ai là người hối hận?.. Thanh âm vừa dứt, lão đã bất ngơ xuất chiêu chụp tới trước Thiên Kỳ chiêu thức cực nhanh song lão lại dùng một chiêu quá sức phổ thông :

“Thôi Song vọng Nguyệt”.

Tuy vậy uy lực của chưởng phong thật ghê người, chưởng chưa đến mà áp lực đã khiến người khác cảm thấy nghẹt thở. Trên khuôn mặt của Thiên Kỳ lần đầu tiên hiện vẻ tập trung chàng vung tả chưởng lên đê chống đỡ. Không hổ là cao nhân và kỳ hiệp ở đời, chưởng phong của hai bên làm rung chuyển cả núi rừng, cát đá tung bay mù mịt, những tiếng rào rạc vang xa cả mười mấy.trượng, những chiếc lá bất hạnh rơi lả tả như mưa….. Song chưởng giao chạm nổ làm trời đất rung chuyển, Thiên Kỳ thoáng chau mày, chàng hơi kinh ngạc về nội lực của đối phương. Cổ Phong thì lại chấn động cả toàn thân, thoái lụt đến ba bộ, hình như lão vừa nghĩ ra điều gì, khuôn mặt chợt thay đổi, lão phóng mắt nhìn qua thi thể của hai lão con trai. Ánh mắt lão dừng lại nơi vết ấn bàng long, thốt nhiên tảo giật bắn mình thối lui thêm hai trượng, buột miệng :

– Tiềm Long Chưởng !

Bốn phía, người của Tiêu Hán Môn đều kêu lên kinh ngạc, những âm thanh bàn tán cứ rào rào mãi không dứt. Trên khuôn mặt mê hồn của Phụng Linh hiện lên vẻ rạng rỡ trông càng làm dung nhan của nàng càng kiều diễm…

Thiên Kỳ cười nhạt nhắc lại lời hứa:

– Ánh mặt trời dã chiếu qua đây rồi, ngươi hãy chuẩn bị đi Cổ Phong hít vào một hơi thật dài sung mãn, gằn giọng :

– Lão phu nhắc lại ngươi sẽ hối hận !

Dứt lời lão rút phắt từ trong người ra một vũ khí hình như quả cầu bằng đồng, nhưng mặt lại có hình lăng diện nhiều mặt. Điều đặc biệt là quả cầu này sáng loáng, có thể soi hình như tấm kính vậy.

Lúc này ánh mặt trời đã cách chỗ họ đứng không quá mười trượng.

Chương 5: Sấm Giật Trời Rung Bao Máu Đổ – Dạ Sắt Tâm Hàn Chuyển Càn Khôn

Ánh vàng của thái dương đang dịu dàng ve vuốt trên mặt đất đìu hiu tang tóc bao giờ cũng nẩy sinh người tranh chấp hận thù. Ánh sáng đang mơn man da thịt con người, đùa bỡn với những ngọn lá vàng rún rẫy chuẩn bị rời cành… vậy mà con người ta cũng có thể dựa vào những tia nắng dịu dàng đó để nghĩ đến chuyện giết người tàn khốc.

Những người xung quanh từ thần sắc tê dại đã chuyển sang ánh mắt hận thù tàn độc song pha nét sợ hãi. Nếu người ta có thể giết người bằng tia mắt thì có lẽ Thiên Kỳ đã sóng soài trên mặt đất cùng với hai lão già kia…

Trong đôi mắt ngập đầy huyết sắc, Cổ Phong nhìn vào những tia nắng hiền hòa đang chiếu đến cách đó năm thước, trên khuôn mặt của lão xuất hiện những giọt mồ hôi nặng nề khiến người ta khó có thể đoán biết lão đang nghĩ về điều gì…

Đồng Thiên Kỳ lạnh lùng ngồi trên một phiến đá vuông vắn, ánh mắt sắc như đao của chàng nhìn xuống chân mình, trông chàng như một thiền sư đã bỏ hết ưu phiền của cuộc đời bên ngoài tâm tưởng… Mai Phụng Linh lúc này đã nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh chàng chừng ba thước song nhìn khuôn mặt không biểu hiện một chút tình cảm gì khiến nàng không làm sao mở lời được.

Ánh nắng không thấy chuyển động song tốc độ cũng rất nhanh, trên khuôn mặt của Phụng Linh nhỏ xuống những giọt mồ hôi đậm đặc chứng tỏ nàng đang căng thẳng cực điểm.. như để tăng thêm sức mạnh dạn nàng bước lên trước một bước, giọng oanh khẽ gọi:

– Đồng công tử…

Thiên Kỳ hơi động thân, ngước lên, mày chàng chau lại hỏi:

– Mai cô nương, có chuyện gì vậy?

Phụng Linh tránh tia mắt chàng, cúi đầu đáp nhỏ:

– Tiện nữ lạnh…

Nàng quên mất bây giờ trên khuôn mặt nàng mồ hôi đang nhỏ giọt. Hình như không để ý đến điều đó, chàng từ từ đứng dậy cởi chiếc áo khoác trên vai xuống đưa cho nàng rồi nhẹ nhàng nói:

– Tôi chỉ có thể giúp cho cô nương chừng ấy.

Phụng Linh vươn cánh tay ngọc ngà đón lấy tấm áo, ngay lúc ấy nàng quyết định nói một số điều quan trọng, nàng nhìn vào khuôn mặt của Thiên Kỳ, nói nhỏ:

– Đồng công tử, tiện nữ đã nói qua nguyên nhân vì Tiêu Hán Môn đứng vững vàng trên giang hồ, nếu công tử nhân nhượng cho lão thì lão sẽ hại công tử.

Từ trong sâu thẳm của đôi mắt Thiên Kỳ đã có những biến đổi nhẹ, có lẽ ngoài lão hòa thượng đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến chàng và cùng chàng chia sẻ hoạn nạn.

Thiên Kỳ cười nhẹ đáp:

– Nhân nhượng ư? Chẳng lẽ cô nương nghĩ rằng tôi còn nhiều thiện tâm thế sao?

Phụng Linh gật gật đầu nói:

– Nếu không nhiều thiện tâm sao chàng từ ngàn dặm đến Thiên Đài Sơn để cứu người.

Thiên Kỳ rung động trong lòng song bên ngoài vẫn không đổi sắc:

– Cô nương không nghĩ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?

Phụng Linh lắc đầu cười buồn bã:

– Đồng công tử ! Thiên hạ mênh mông, sự trùng hợp không thiếu song trùng hợp như hôm nay thì thật sự không bao giờ có. Công tử đã nói rằng Đào Hoa đảo đã thụ ân của Mai Đảo chúng tôi, song công tử không nói thêm rằng Đào Hoa đảo cũng vì Mai đảo mà mang họa tận diệt toàn gia. Công tử, tiện nữ nghĩ rằng công tử không nỡ nhìn thấy tiện nữ phải khốn khổ ở Thiên Đài Sơn này mà đến giải cứu !

Thiên Kỳ vẫn bướng bỉnh:

– Tại hạ vẫn cho đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Phụng Linh nhìn ra bên ngoài, gật đầu buồn tủi:

– Đồng công tử ! Thôi thì cứ xem đó là sự trùng hợp. Còn hiện tại công tử không nên để trùng hợp thêm nữa !

Thiên Kỳ cười nhẹ:

– Mai cô nương, bây giờ cô nương nên đi khỏi nơi này, tại hạ tin rằng không một ai dám cản đường cô đâu.

Ánh mắt ôn nhu dịu hiền của Phụng Linh đột nhiên trở nên giận dữ, nàng nhìn trừng vào khuôn mặt của Thiên Kỳ, lạnh lùng nói:

– Đúng như thế ! Đồng công tử, chắc chắn rằng họ đã khiếp oai thần của công tử nên không ai dám ngăn cản tôi đi. Thế nhưng tôi cần nói thêm rằng, tôi biết rằng mạng sống này của Phụng Linh đối với công tử không có ý nghĩa gì nhưng tôi dám liều lĩnh với địch nhân, nhưng còn công tử thì làm tôi thất vọng.

Dứt lời, nàng ném chiếc áo khoác lên trên phiến đá vuông ở gần đó, chuyển mình đi hơn năm thước.

Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của chàng trai thoáng vẻ ân hận, ánh mắt từ phía bóng cô gái chuyển sang khuôn mặt đầy sát khí của Cổ Phong. Chàng lạnh lùng:

– Bằng hữu, ánh mặt trời đã chiếu đến rồi đó.

Cổ Phong gật đầu:

– Tiểu tử, lão phu chưa nghĩ như vậy !

Thiên Kỳ vẫn cười lạnh:

– Bằng hữu, người muốn chọn vị trí ư?

Phụng Linh nghe qua những lời ấy nàng chợt chấn động vội vàng quay vụt người lại, trong ánh mắt đang phẫn nộ của nàng bỗng chuyển sang lo lắng bất an…

Thác Nhật Sầu Cổ Phong đang suy tính chọn vị trí nào thật có lợi để nhanh chóng kết thúc chiến cuộc, nghe những lời Thiên Kỳ nói ánh mắt lão chớp sáng lên rợn người, khuôn mặt lộ vẻ thâm hiểm, lão cười lạnh:

– Tiểu tử, sự rộng lượng của ngươi làm ta khó có thể tin.

– Cổ bằng hữu, hiện tại ánh dương quang đã chiếu đến nơi này, không hiểu tôn giá còn chờ đợi điều gì nữa?

Cổ Phong chuyển nhẹ chiếc đồng cầu trên tay mình, lạnh giọng:

– Lão phu tin rằng ngươi còn có nhiều điều để nói, ta không còn điều gì để nói, song sự đại lượng của ngươi khiến ta lục lại trong ký ức xem thân thế của ngươi như thế nào?

Thiên Kỳ vẫn lạnh lùng:

– Hình như tôn giá đã nắm chắc phần thắng?

Chàng vừa dứt lời, từ sau lừng một giọng trong trẻo vang lên:

– Ít nhất hắn cũng nắm chắc đến tám phần.

Cổ Phong cười âm trầm:

– Tiểu tử, Mai cô nương đã nói thay ta rồi đó, chắc hẳn lão phu không cần lập lại.

Đồng Thiên Kỳ không quay đầu lại nhìn Mai Phụng Linh lúc này đang kích động và lo lắng cho chàng, chàng chỉ lạnh lùng nói với Cổ Phong:

– Tại hạ Đồng Thiên Kỳ của Đào Hoa đảo. Bằng hữu, tại hạ tin rằng người sẽ luôn luôn nhớ đến cái tên này trong những năm tháng còn lại của cuộc đời. Người sẽ từng phút từng giây nhớ đến cái tên này để lẫn trốn nhằm bảo toàn tánh mạng.

Cổ Phong ngẩng mặt lên trời cười cuồng ngạo rồi mai mỉa:

– Nói vậy té ra một đứa tiểu tử như ngươi quyết định vận mạng của lão phu ư?

Thiên Kỳ gật nhẹ đầu:

– Đúng ! Nhưng hôm nay Đồng mỗ chưa muốn lấy cái mạng già của lão nhưng không phải là vì lòng nhân từ.

Phụng Linh xen vào:

– Thế công tử vì cái gì nào?

Thiên Kỳ từ từ quay lại, khi ánh mắt chàng tiếp xúc với đôi mắt đầy u oán của cô gái, chàng cảm thấy mình đối với cô ta đã hơi nhẫn tâm song lại không muốn nói lời an ủi.

Trong khoảnh khắc, Thiên Kỳ quay đầu lại, Cổ Phong đã lạng người sang bên trái hơn năm bước, đứng đối diện với mặt trời lúc đó đã khá cao. Lão tỏ vẻ đắc thắng nói:

– Thiên Kỳ! Lão phu không màng đến ngươi vì nhân từ hay tàn khốc, hôm nay lão sẽ lấy tính mạng của ngươi.

Giọng nói của lão đượm mùi tàn khốc khiến ai nghe cũng cảm thấy ghê người.

Thiên Kỳ quay đầu lại cười lạnh:

– Đó chính là vị trí mà tôn giá khát khao đó ư?

Ánh mắt của Cổ Phong chiếu ra những tia bạo tàn, rồi lại cười ngạo nghễ:

– Không sai ! Tiểu tử, ta nhắc lại một lần nữa, ngươi sẽ hối hận.

Trên nét mặt mê hồn của Phụng Linh toát lên một vẻ kiên định lạnh lùng, những tia mắt u oán đã không còn, như một người sẵn sàng tử vì đạo, nàng chuyển gót sen về phía hai người.

Tất cả ánh mắt có ở đó đều hướng về hai cao thủ đang chuẩn bị giao chiến, không ai để ý đến người con gái mỹ lệ kia.

– Hình như tại hạ có nói người hối hận không phải là tại hạ.

Thác Nhật Sầu Cổ Phong rút vội trong người ra một thanh kiếm ước chừng một thước, lão cất giọng âm trầm:

– Chúng ta lập tức sẽ biết ai là người hối hận. Tiểu tử, ngươi hãy chuẩn bị vũ khí đi.

Thiên Kỳ mân mê cây nhuyễn tiên bằng bạch ngọc, lạnh lùng:

– Vũ khí đã sớm có trong tay ta, người hãy xuất thủ đi.

Lúc này Phụng Linh đã bước đến chỗ giữa hai người đang đứng cách đó không đầy ba thước. Thác Nhật Sầu Cổ Phong bỗng nhiên cười lớn nói:

– Thiên Kỳ! Ngươi là một tên ngông cuồng nhất trong những tên ngông cuồng mà lão phu đã gặp qua trong đời. Ha ha cung kính không bằng tuân lệnh, ngươi tiếp chiêu.

Tiếng “chiêu” của lão vừa dứt thì lập tức một giọng thiếu nữ vang lên:

– Đồng công tử ! Bây giờ công tử có thể hiểu danh “Thác Nhật Sầu” do đâu mà có.

Tiếng nàng chưa dứt thì một luồng áp lực như bài sơn đảo hải chụp về phía Cổ Phong cực nhanh cực mãnh liệt, khiến người xem phải trố mắt chắt lưỡi. Tình hình xảy ra ngoài dự liệu của Thiên Kỳ, càng ngoài dự liệu của Cổ Phong. Trên khuôn mặt diều hâu của lão họ Cổ thoáng vẻ hung tàn, như một ngọn cỏ đăng tâm không có trọng lượng, thân hình lão theo đà của chưởng phong uy mãnh của Phụng Linh mà bay tà tà ra xa hai trượng. Ứng biến của lão vừa nhanh vừa chuẩn đến khó tưởng tượng.

Thiên Kỳ hơi bị bất ngờ, tợ hồ ngoài ý liệu của chàng té ra công lực của ba cha con nhà họ Cổ cách nhau xa dường ấy.

Võ công của Mai Phụng Linh quả thật không phải tầm thường, thân pháp của Cổ Phong tuy ảo diệu vô song thế nhưng Phụng Linh vẫn theo kịp như bóng với hình để tiếp tục tấn công. Làn chưởng phong của nàng càng mạnh hơn lại như mai rụng tuyết bay vây cả bốn phía như tấm lưới dày đặc khiến đối phương khó có thể tìm thấy khe hở.

Liếc nhanh một cái về phía Thiên Kỳ đang đứng bên ngoài, Cổ Phong vừa mới nâng quả cầu đồng lên lại lập tức thu hồi, tay phải lão vung đoản kiếm lên khoa một vòng xuất chiêu “Vạn Hoa Qui Tôn” phòng thủ từ bề. Ánh sáng trắng của thanh kiếm như một đạo cầu vòng đột phá vào chưởng phong bốn phía như tuyết rụng của Phụng Linh. Chưởng phong của Phụng Linh không tỏ ra kém, như tầng tầng lớp mây mù dày kín bao trùm lấy Cổ Phong.

Nhìn thấy hai bóng hoan ảnh chập chờn trước mắt, lòng Thiên Kỳ đối với Phụng Linh càng cảm thấy ân hận nhiều hơn. Chàng nhìn vào đấu trường bất giác tiến lên mà không hay.

Chớp mắt, hai cao thủ đã giao đấu năm chiêu, Cổ Phong vẫn chưa có cách nào để phá hàng rào chưởng phong của Phụng Linh. Thực ra Cổ Phong chưa dốc hết toàn lực vì vẫn sợ khi phá được vòng vây thì không còn đủ súc để đối phó với Thiên Kỳ nữa.

Chợt một ý nghĩ tàn độc lóe lên trong lòng Cổ Phong vừa đúng vào lúc Phụng Linh xuất chiêu “Bích Hải Phi Phụng” ngay trên tầm mắt của Thiên Kỳ. Chỉ thấy Cổ Phong cười gằn một tiếng, tay trái lão đưa lên đột ngột, một luồng cương quang chiếu thẳng vào mặt Phụng Linh chói lòa, chính trong luồng bạch quang sáng chói đó, tay phải cầm đoản kiếm của lão xuất chiêu.

Phụng Linh không còn kịp thu hồi chiêu thức trong khi không còn thấy mục tiêu tấn công của mình đâu nữa, ý niệm chết chóc đã hiện lên trong lòng nàng. Trong phút sinh tử ấy, nàng kêu lớn lên:

– Đồng công tử! Hãy lưu ý !

Một tiếng cười lạnh nghe như muốn uy hiếp hồn phách của người khác vừa lọt vào tai Phụng Linh thì nàng cảm thấy một cánh tay ôm chắt qua hông mình và tấm thân kiều diễm đã vút ra ngoài vòng chiến chừng tám thước. Trong khi nàng thoát khỏi tay của tử thần trong gang tấc, bên tai nàng vẫn con vang động tiếng gào thù hận của Thác Nhật Sầu Cổ Phong.

Nàng đã cảm thấy cái quen thuộc ở cánh tay cứu nàng vì đây không phải lần đầu nàng được chàng cứu mạng, bên tai nàng lại vang lên tiếng nói lạnh lùng mà nàng không thể nào quên:

– Mai cô nương, đừng khinh suất.

Nàng mở mắt thì chàng đã trở lại đấu trường. Phóng mắt nhìn ra ngoài tám thước, nàng nhìn thấy cánh tay cáo của chàng đã ướt đẫm máu, lòng nàng nhói đau, hai hàng lệ không thể nào ngăn được nữa đã lăn dài xuống má.

Chiếc miệng mím chặt của Cổ Phong tạo thành một đường cong tàn khốc, lão lại cất tiếng âm trầm:

– Tiểu tử, đó mới là nhát dao thứ nhất trên người của ngươi thôi, ngươi biết nhát thứ hai sẽ không dung tình chứ !

Thiên Kỳ không thèm nhìn lên vết thương, vẫn với giọng nói như trước:

– Ngươi vẫn sẽ hối hận.

– Hối hận?

Cổ Phong nhắc lại lời chàng trai rồi ngửa mặt lên trời cười như điên dại rồi nói:

– Lão phu không thể nào tin được có một đứa bướng bỉnh như ngươi, sự thực không phải đã chứng minh tất cả rồi sao?

Trong tiếng nói tàn khốc của lão vẫn ẩn thanh âm đắc ý vô cùng. Thiên Kỳ vẫn chỉ lạnh lùng nói:

– Sự thực ư? Tôn giá cần biết thêm rằng, vết thương này không đủ để luận nặng nhẹ.

– Thiên Kỳ, sự cứng rắn của ngươi khiến lão phu cũng phải bội phục, song lão cũng phải tiếc khi đưa ngươi về suối vàng quá sớm.

Nốt ruồi trên trán Thiên Kỳ bỗng nhiên đỏ rực lên như máu, trông như con mắt thần thứ ba của chàng. Nét mặt không một tý thay đổi, chàng nói:

– Bằng hữu thời gian đắc ý của ngươi không còn nữa, động thủ đi.

Cổ Phong sau khi biết được Đồng Thiên Kỳ thân mang võ học truyền thuyết của võ lâm, trong lòng lão sớm có những chuẩn bị. Lão nghĩ rằng sự thắng phụ của lão còn phụ thuộc vào ánh mặt trời, sự kéo dài thời gian đối với lão chỉ có hại mà không có lợi.

Vừa nghe lời Thiên Kỳ, đôi mày bạc dựng ngược lên, tay phải đưa đoản kiếm lên nói:

– Thiên Kỳ! Máu ngươi sẽ đổ ở nơi này.

Tiếp theo sau câu nói của lão, thanh đoản kiếm đã vung lên như một màn kiếm dày đặc, ào ào vỗ tới như những con sóng ập vào bờ, trông như ngàn gió tung hoa tuyết dày đặc khiến người nhìn vào cảm thấy hoang mang không tự chủ được.

Thiên Kỳ cũng đã sớm chuẩn bị, chàng không hề thấy nao núng trước đối phương.

Chân trái chàng bước sang ngang một bước, tay phải xuất chiêu. Cả hai bên hai chiêu thức khác nhau, thật khó có thể nói ai là người xuất chiêu trước tiên. Đang lúc Thiên Kỳ chuẩn bị xuất tả chưởng để hợp phối song chưởng hợp bích, đột nhiên một luồng cương quang chiếu sáng lòa vào đôi mắt đang quan sát địch nhân của chàng, mục tiêu trước mắt không còn chỉ là một chùm sáng chói. Thiên Kỳ chấn động trong lòng, như một mũi tên rời khỏi dây cung chàng vút người lui sau nhanh như chớp. Song quả thật lợi hại, chàng cũng không thể nào tránh khỏi hoàn toàn màn kiếm dày đặc của Cổ Phong.

Một vùng máu tươi đã nhuộm đỏ cánh tay bên phải của chàng. Bốn phía vang lên những tiếng reo hò đắc thắng của Tiêu Hán Môn.

Quét mắt nhìn quanh địch thù ở bốn phía, vẫn với khuôn mặt không thể hiện tình cảm gì, chàng lạnh như băng:

– Các bạn hữu ! Các người đắc ý sớm quá, Đồng mỗ vẫn chưa ngã xuống kia mà !

Cổ Phong đắc ý cười lên một tràng dài điên dại rồi nói:

– Thiên Kỳ! Ngươi thử đoán xem nhát đao tiếp theo ta sẽ chém ở nơi nào của ngươi.

Cơ hồ không thể nhẫn nại được nữa, Phụng Linh buột miệng:

– Cổ Phong! Ngươi là chưởng môn nhân của một đại môn phái, cũng là một nhân vật có danh tiếng trên giang hồ vậy, mà đối với một người trẻ tuổi lại dùng những thủ đoạn đê hèn.

Cổ Phong nhìn tỏ vẻ khinh miệt, lão lạnh lùng:

– Mai cô nương, đây là qui luật nhất quán của Tiêu Hán Môn chúng ta, lão phu cho rằng trước tiên cô hãy lo cho sự an nguy của chính bản thân cô đi đã.

Phụng Linh cười lạnh mấy tiếng đoạn tiếp lời:

– Phụng Linh này không có ý định rời khỏi nơi này khi ngươi còn sống.

Cổ Phong cuồng ngạo:

– Khá lắm ! Núi sông còn dễ dời song bản tính con người thì khó cải. Ngươi hãy chuẩn bị tham chiến đi.

Phụng Linh hừ một tiếng lạnh lùng định cất bước tiến lên thì Thiên Kỳ chợt cười nhạt:

– Mai cô nương! Hơi thở của Thiên Kỳ này còn chưa dứt.

Đoạn quay lại phía Cổ Phong sắc giọng:

– Cổ bằng hữu! Quả cầu bằng đồng kia đã giúp ngươi thủ đắc được hai lần, ngươi có tin rằng nó sẽ giúp thêm lần nữa không?

Cổ Phong cười lên ha hả, rồi trừng cặp mắt diều như muốn uy hiếp nói:

– Không sai ! Trong quá khứ, mỗi cao thủ trước khi giao đấu với lão phu đều biết trước công dụng của quả cầu này mà vẫn không tránh khỏi thảm bại. Thiên Kỳ, chỉ có ngươi là chưa hề biết gì thôi.

– Sự thảm bại của các cao thủ càng làm gia tăng lòng tự tin của tôn giá, đúng thế không?

– Ta có một lòng tin tuyệt đối.

Giọng Thiên Kỳ trầm hẳn xuống:

– Cổ bằng hữu ! Xuất thủ đi ! Tại hạ sẽ là một ngoại lệ.

Trong khi nói chàng đã ngầm hội tụ công lực vào đôi tay. Phía Cổ Phong càng có vẻ căng thẳng hơn, nhìn vẻ bình thản của Thiên Kỳ lão cảm thấy có một điều gì bất thường. Một áp lực không thể gọi thành tên ép mạnh vào tâm tư lão. Thế nhưng khi nhìn lại hai vết thương trên hai cánh tay chàng lòng tự tin lại trở về với lão. Tay phải cầm đoản kiếm của lão đã giương lên, gằn từng tiếng một :

– Tiểu tử, ngươi cũng không thể là một ngoại lệ.

Cùng với câu nói, lưỡi kiếm của lão vung lên như điện xẹt. Cũng khủng khiếp như lần trước song chiêu thức không tạo thành màn kiếm quang dày đặc mà khi cong khi thẳng, khúc khúc chiết chiết khó lường.

Thiên Kỳ đã xuất cây nhuyễn tiên từ bao giờ như chuẩn bị nghênh địch. Cổ Phong bỗng thay đổi đường kiếm, hướng thượng bộ của Thiên Kỳ chụp xuống. Một màn khiếm quang dày như mưa sa bao trùm lấy Thiên Kỳ. Nhưng lần này màn kiếm quang của Cổ Phong lại chụp vào khoảng không!

Thực là ngoài dự liệu của Cổ Phong. Cả cuộc đời chưa bao giờ lão gặp tình huống như thế này. Lão không bao giờ tin rằng trong thế gian có người có thân pháp nhanh đến dường ấy. Song là một tôn sư võ học khó tìm trong cuộc đời, lão đã phán đoán địch nhân đang ở phương hướng nào. Như một vì sao chuyển ngôi, lão xoay vụt người phóng đoản kiếm nhanh như điện chớp. Lão phán đoán vị trí rất chuẩn, phản ứng lại cực nhanh, không hổ là một chưởng môn nhân của một đại môn phái.

Nhưng thật ngoài trí tưởng tượng của lão, trong cái chớp mắt mà lão xoay mình đó quả cầu trên tay lão đã như bị một kình lực kinh người đánh tung về phía sau thoát khỏi bàn tay sát nhân của lão. Trong khi lão hoảng loạn, chiêu kiếm đánh về phía sau của lão chỉ thi triển được nửa vòng. Chính trong lúc có thể thủ thắng dễ dàng, người ta chỉ thấy Thiên Kỳ đứng bất động tại hiện trường, khuôn mặt chàng vẫn cứ lạnh lùng, cánh tay cầm roi như chỉ về phía quả cầu đang lăn long lóc.

Lão Cổ Phong một lần nữa thể hiện bản lãnh, lão tung mình lộn ngược lui ra sau chừng hơn mười lăm trượng, rợi xuống trước quả cầu. Lão như người chết đuối vừa bám được vào bờ, nét hoảng loạn trên mặt lão đã không còn, thay vào đó là nụ cười ngạo nghễ.

Giọng Thiên Kỳ vang đến bên tai lão:

– Cổ bằng hữu! Thật bất hạnh, người ngã xuống không phải là tại hạ !

Cổ Phong quay người lại:

– Tiểu tử ! Kinh nghiệm giang hồ ngươi còn quá ít nên mới bỏ qua một cơ hội ngàn vàng như vậy. Lẽ ra ngươi phải ngăn cản ta lấy lại quả cầu này.

– Quả cầu bằng đồng kia quả thực làm tăng thêm khí phách hơn người của tôn giá, song thật đáng tiếc nó không thể giúp tôn giá xoay chuyển cục diện hôm nay.

Chàng vừa nói xong vừa cất bước tiến về phía Cổ Phong. Chàng thong thả đến độ Cổ Phong không đủ dũng khí chờ đợi chàng, lão vươn tay nắm lấy quả cầu đồng bằng năm ngón tay như vuốt chim ưng… bỗng nhiên “bình” một tiếng vang dội, quả cầu nổ tung tóe thành vạn mạt đồng văng tung tóe trên mặt đất.

Trong những tiếng la kinh dị vang lên từ bốn phía, Cổ Phong không tự chủ được, lão loạng choạng thối lui đến năm bước. Lão ngẩng đầu lên nhìn đúng vào lúc ánh mắt của Thiên Kỳ vừa phi người đến cách lão chừng năm thước. Lão càng kinh hoảng thối lui mấy bước nữa.

Thiên Kỳ giọng lạnh lùng tàn khốc; – Cổ Phong! Chắc ngươi cũng đoán ra giờ báo ứng của ngươi đã đến rồi phải không?

Vẻ mặt ưu sầu của Phụng Linh bây giờ rạng rỡ như hoa, còn Cổ Phong thì nét ngạo nghễ đã nhường lối cho một nét hoảng loạn. Hồi lâu, lão trấn tĩnh được, nhìn thẳng vào mặt của Thiên Kỳ trừng trừng nói:

– Thiên Kỳ ! Tiềm Long chưởng quả thật cao siêu bất phàm, song tiểu tử, lão phu vẫn sẽ sống chết với ngươi.

Thiên Kỳ nhẹ nhàng bước lên một bước lạnh băng:

– Cổ Phong, tại hạ vốn mang lòng từ tâm, ngươi sợ hay không sợ cũng thế thôi, Cổ bằng hữu đã là một nhân vật tiền bối võ lâm, vang danh vang tiếng trên giang hồ, tại hạ hy vọng người phải có khí phách hơn người.

Cổ Phong quét mắt nhìn quanh vòng vây, đôi mắt lão chuyển động không dứt, cất giọng âm độc:

– Thiên Kỳ ! Ngươi nên nhớ rằng ngươi vẫn đang ở trong tay của lão phu.

– Đừng nằm mơ nữa ! Xem đây.

Chữ “đây” vừa dứt thân hình chàng đã như một ngôi sao xẹt về phía Cổ Phong, không âm thanh ghê người của gió, cũng không có kình lực kinh người của chưởng phong, thế nhưng chưởng phong này khiến người ta sợ hãi hơn cả vì chắc chắn đó là cảnh giới thượng thừa của võ học.

Mất quả chùy đồng tất nhiên uy lực của Cổ Phong đã giảmd di nhiều, thanh đoản kiếm của lão khoa lên theo chiêu thức “Họa Địa vi cương” nhưng thân của lão trong khi xuất chiêu thì lại lạng người qua bên trái.

Màn kiếm ảnh của lão khi xuất chiêu thật là biến hóa vô song. Ánh kiếm khi ẩn khi hiện, như hư như thực ảo diệu vô cùng. Trong chớp mắt lão đã thi triển đến mười tám chiêu kiếm tạo thành một màn kiếm phong dày đặc bao trùm lấy Đồng Thiên Kỳ.

Nét khẩn trương lo lắng trên mặt của các môn đồ Tiêu Hán Môn dần mất đi. Thế nhưng họ không biết mồ hôi của Cổ Phong đã ướt đẫm lưng áo lão. Đột nhiên lão quát lên một tiếng, tấn công liền sáu kiếm vũ bão rồi hét lớn lên:

– Tất cả hãy lên nhanh.

Tất cả môn đồ của Tiêu Hán Môn đều đinh ninh rằng chưởng môn nhân đang chiếm thượng phong, nghe tiếng quát nhất thời họ chưa biết xử sự ra sao. Nhìn thấy tình trạng đó, Phụng Linh liền cao giọng:

– Nếu ai trong các ngươi không sợ chết thì cứ việc động thủ.

Trong đám môn đồ đang bàng hoàng chợt có tiếng quát lớn:

– Chúng ta hợp sức thanh toán tên tiểu tử này.

Cùng với tiếng hô, một đại hán vạm vỡ phi thân vào vòng huyết chiến, tiếp theo cũng là một đại hán khác hươi đao nhảy vào. Phụng Linh chau đôi mày liễu, trong đôi mắt đẹp não nùng bỗng hiện đầy sát khí. Nàng vừa định động thủ thì từ trong đấu trường vang ra giọng nói lạnh lùng của Thiên Kỳ :

– Các bằng hữu ! Đã quá muộn rồi.

Tất cả mọi người đột ngột dừng tay, từ trong đấu trường màn kiếm ảnh của Cổ Phong đã biến mất hoàn toàn. Khuôn mặt của Cổ Phong đã xám như tro tàn, mạch môn của tay phải đã bị Thiên Kỳ nắm bắt. Thiên Kỳ quét tia mắt lạnh lùng quanh hiện trường một vòng rồi lạin hìn trên khuôn mặt Cổ Phong, nhẹ nhàng nói:

– Cổ bằng hữu ! Mệnh vận của người đã được quyết định.

Trên khuôn mặt xám tro của Cổ Phong chợt thay đổi, đột nhiên lão ngửa mặt lên trời cười một tràng bi tráng rồi nói:

– Lão phu đã một đời ngang dọc sống thêm có già làm vui? Chết có gì lấy làm tiếc?

Tiểu tử, ngươi đã dấn thân vào giang hồ thì phải biết đạo nghĩa của giang hồ, một mình ta làm thì một mình ta chịu.

Thiên Kỳ lắc đầu:

– Ta không cần mạng sống của lão, ta chỉ muốn lão thưởng thức mùi vị của sự cầu xin người khác.

Cổ Phong cười lên cuồng dại nói:

– Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng có thể có khả năng đó sao?

Ánh mắt Thiên Kỳ sáng lên lạnh lùng nói:[Audio] Bất Tử Bất Diệt

– Đúng vậy ! Vì sinh mạng của toàn gia họ Cổ, ngươi phải tất cả đi trốn ngay, một tháng sau, Đồng mỗ sẽ lên Tiêu Hán Phong. Cổ Phong ! Đồng mỗ đã nói rồi, rằng Thiên Kỳ này không quá nhiều lòng quân tử, ngươi đã nghe rõ chưa?

Nói xong chàng phóng tay điểm vào huyệt Khí Hải của Cổ Phong phế toàn bộ công lực của lão. Cổ Phong kêu lên một tiếng đau đớn, lão thoái lui đến năm sáu bộ, đôi mắt sáng quắc của lão đã mờ đi ánh sáng rợn người song vẫn lóe lên những tia căm hờn tột đỉnh, lão nhìn chằm chằm vào mặt Thiên Kỳ rất lâu rồi nghiến răng:

– Đồng Thiên Kỳ! Ngươi thật đã đoán đúng, lão phu không thể chết hôm nay. Từ nay về sau, chỉ cần lão phu còn một hơi thở thì ngươi sẽ không có một ngày bình an.

Thiên Kỳ cười nhạt:

– Chắc rằng người sẽ còn sống lâu lắm.

Cổ Phong nhìn một thoáng về phía hai thi thể của Cổ Văn và Cổ Vũ, lão nghiến chặt hai hàm răng cố kềm hai hàng lệ chực tràn, lão quát các môn đồ:

– Mang thi thể của thiếu chủ về, chúng ta đi.

Lão nhìn lên khuôn mặt lạnh của Thiên Kỳ một lần nữa rồi xoay mình cất bước.

Mấy gã đại hán của Tiêu Hán Môn lấm lét đến vác thi thể của hai lão họ Cổ, tất cả khí độ lẫm liệt của chúng tiêu tán đâu mất cả.

Thiên Kỳ cười nhẹ nhàng, nụ cười chàng tuy bớt vẻ lạnh lùng song cũng thật khó hiểu. Chàng trai xoay mình bước đến bên tảng đá có chiếc áo khoác… Phụng Linh bước theo sau lưng chàng, ánh mắt lo lắng của cô gái cứ nhìn chằm chằm vào vết thương của chàng trai vẫn đang còn chảy máu tươi.

Cầm chiếc áo đắp lên đôi vai mình, đôi lông mày chàng chợt chau lại tỏ vẻ đau đớn, hình như đến lúc này chàng mới nhận ra rằng mình đang bị thương. Giọng của Phụng Linh lúc đó mới vang lên:

– Đồng công tử ! Vì Phụng Linh này mà người phải gặp một đại cường địch.

Thiên Kỳ cười nhẹ:

– Mai cô nương ! Cô nương biết tại sao tại hạ làm như vậy mà.

Hình như không chịu nổi với vẻ lạnh lùng của chàng trai, hai dòng châu trên má nàng lại lăn dài. Đột nhiên nàng nắm lấy cánh tay của chàng trai, kích động nói:

– Nhưng công tử đã vì tiện nữ mà thụ thương.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !