[Audio] Tàn Bào dịch
Tập 1: Đạo quán đổ nát – Một chiếc đạo bào (c1-c10)
❮❯Chương 1 : Đạo quán đổ nát
TQ những năm 1936, vào lúc chạng vạng cuối thu.
Bán đảo Giao Đông, dưới chân núi Côn Du, lúc này một người trẻ tuổi khoảng hơn 20 tuổi, trên vai có vác một ba lô vội vàng mà đi, mục đích của hắn chính là đạo quán tên là Thanh Thủy quan.
Người trẻ tuổi tên là Tả Đăng Phong , năm nay 24 tuổi, là một phần tử trí thức, nhậm chức tại huyện Văn Đăng, không phải hắn đến đây để xuất gia mà hắn bị cấp trên phái đến đây để trông đạo quán này.
Theo lý thuyết trong đạo quán đều có đạo sĩ , căn bản cũng không cần huyện lý phái người trông coi nhưng mà đạo quán này lại không có đạo sĩ nào. Theo lý thuyết thì Tả Đăng Phong cũng không nên đến đây làm nhưng mà huyện lý cố tình giao nhiệm vụ này cho hắn.
Dù vậy khi bị cấp trên phái đến đây thì Tả Đăng Phong cũng không có cảm thấy kinh ngạc chút nào , lập tức thu thập hành lý. Kết quả là nằm trong dự đoán của hắn, hắn không nhưng không cảm thấy ủ ru mà tỏ ra cảm thấy may mắn, có thể làm việc, có thể giữ chén cơm, trông coi đạo quán này mỗi tháng tiền lương là 4 đồng tiền đại dương, điều này cũng không tệ a.
Cuối tháng trước, khi được nghỉ thì Tả Đăng Phong liền cầm tiền lương về quê thăm mẹ mình, nhà của Tả Đăng Phong nằm ở một lang chài ven biển, cha hắn năm đó vừa mới rời bến thì gặp tai nạn ở rên biển. Mẹ hắn nuôi hắn và 2 người chị của lớn lên, mẹ của hắn vẫn ở góa. Mỗi tháng tiền lương của Tả Đăng Phong đều chia thành 4 phần, mẹ của hắn 1 đồng, 2 người chị của hắn 2 đồng còn hắn 1 đồng. Chớ xem thường 1 đồng này, 1 đồng có thể mua được hơn 10 kg gạo, vài kg cá, hơn nữa cũng có thể mua được 4-5kg thịt, có thể nói đây là một số tiền lớn.
Sau khi trở về Tả Đăng Phong phát hiện mẹ mình bị bệnh, lúc nào cũng ho, thấy mẹ mình bị ho thì Tả Đăng Phong cũng không ở lại ngủ mà liền trở về Huyền Thành để mua thuốc Tây cho mẹ mình.
Nhà của Tả Đăng Phong nằm ở phía Đông Nam của Huyền Thành, cách Huyền Thành 60 km, đi bộ thì hết 5-6 tiếng cho nên đợi khi hắn đến đó thì cũng đã 8h tối rồi. Lúc này hiệu thuốc đã đóng của, Tả Đăng Phong cũng không có nóng lòng mua thuốc, bởi vì hắn có mua thì cũng không trở về được, vì thế Tả Đăng Phong liền trở về Sở văn Hóa để ngủ lại rồi sáng mai mua thuốc mà về.
Sở Văn Hóa nằm ở thành Tây.
Đi vào Sở Văn Hóa thì Tả Đăng Phong phát hiện cửa ở đây đã khóa, điều này làm hắn nghi hoặc, mỗi tối thì hắn luôn ngủ ở chỗ này, tất cả đồng nghiệp khác đều về, thế mà tại sao hôm nay lại cửa lại bị khóa?
Tả Đăng Phong nghi ngờ một chút rồi đi vào thì phát hiện phòng ở phía Tây vẫn còn sáng đèn, nơi đó là phòng làm việc của Phó Sở Trưởng Hồ Thiến, Hồ Thiến đúng là tiểu lão bà của Huyện Trưởng Vương Hữu Tài. Bình thường thì nàng về sớm, tại sao hôm nay trễ rồi mà phòng làm việc của nàng lại sáng đèn?
– Có trộm.
Trong lòng Tả Đăng Phong liền hiện lên suy nghĩ này, sau đó chuẩn bị gõ cửa đi vào.
Tả Đăng Phong do dự một lát cũng không có gõ cửa , mà là chọn mở cửa rồi rón rén đi vào. Sở dĩ hắn làm như vậy chính là muốn tóm lấy tên trộm kia để lấy công.
Đến gần phòng thì hắn nghe bên trong có một giọng nói của nữ nhân, chủ nhân của giọng nói này là Hồ Thiến. Lúc này Hồ Thiến đang kêu cứu, tuy rằng âm điệu không cao nhưng mà Tả Đăng Phong có thể nghe rõ nàng đang nói: “ Tha cho em đi, em thật sự không được rồi.”
Nghe được tiếng kêu cứu của Hồ Thiến thì nhiệt huyết trong lòng Tả Đăng Phong dâng lên, nếu như hắn cứu được tiểu thiếp của Huyện Trường thì ngày sau hắn sẽ được Huyện Trưởng trọng dụng.
Cho nên hắn không nói hai lời, liền mở cửa phòng rồi xông vào. Trong phòng, trước bàn làm việc có một nữ nhân đang cởi truồng, đứng phía sau nữ nhân này là một nam nhân, quần của hắn đã tuột đến dưới chân. Một màn này đã nằm trong dự đoán của Tả Đăng Phong cho nên hắn liền không có chút chần chờ mà bước lên đá một cước vào tên nam nhân kia.
Một cước này hắn dốc hết sức, sau đó khi đá xong một cước thì Tả Đăng Phong liền nghe một tiếng hét thảm vang lên.
Nam nhân kia xoay đầu lại, Tả Đăng Phong lập tức ngây dại, người nam nhân trước mặt này chính là Phó Huyện Trưởng Tôn Ái Quốc.
Đột nhiên xuất hiện biến cố này làm cho Tả Đăng Phong trợn mắt hốc mồm đứng tại chỗ , trong khoảng thời gian ngắn không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào
– Cút ra ngay.
Tôn Ái Quốc thây vậy thì tức giận thét lên.
– Nha.
Tả Đăng Phong biết mình đã gây họa, cố gắng bước đi nhưng mà bởi vì quá run nên không thể đi được.
– Cậu còn xem.
Rốt cuộc thì Hồ Thiến cũng kéo quần lên.
– Tôi không nhìn thấy gì, tôi không nhìn thấy gì cả.
Tả Đăng Phong nghe được Hồ Thiến nói thế thì rốt cuộc miễn cường mà đi ra.
Gió thu ban đêm thổi tới làm cho Tả Đăng Phong thanh tỉnh lại, cất bước chạy ra Sở Văn Hóa, qua gần nửa ngày thì hắn mới bình tĩnh trở lại, chính mình đã làm phá vỡ cuộc thông dâm giữa Tôn Ái Quốc và Hồ Thiến, hơn nữa còn đạp Tôn Ái Quốc, chỉ sợ là bát cơm này không giữ được rồi.
Phần công việc này chính là do Vương lão gia tử khi còn sống đã nhờ người kiếm cho hắn. Vương lão gia tử là một thủy sư của mạ đội Bắc Dương, trong cuối thời chiến Giáp Ngọ thì cha của Tả Đăng Phong khi đi biển đã cứu được Vương lão gia tử. Sau khi cha hắn qua đời thì Vương lão gia tử luôn tiếp tế cho Tả gia bọn hắn, còn dạy Tả Đăng Phong biết chữ, cho đến sau lại sai người giành lấy công việc này cho hắn. Đáng tiếc là mấy năm trước Vương lão gia tử đã qua đời rồi.
Nếu bây giờ thất nghiệp thì sau này làm gì? Tả Đăng Phong bắt đầu sầu lo rồi, mẹ hắn bây giờ đã lớn tuổi rồi, không thể cứ tiếp tục để người chịu đói nữa a.
Đi lại trên đường một lát, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng trở về Sở Văn Hóa, quán trọ ở trong Huyền Thành đều có nhưng mà hắn không có tiền để ở lại đó.
Trở lại Sở Văn Hóa, Tôn Ái Quốc cùng Hồ Thiến đã đi rồi , Tả Đăng Phong về tới gian phòng của mình , trằn trọc nửa đêm cuối cùng hắn mới ngủ được. Nếu như Tôn Ái Quốc hoặc là Hồ Thiến đuổi mình đi thì đến lúc đó hắn sẽ nói ra tin này, cùng lắm là cả đám xong đời thôi.
Ngày kế, Tả Đăng Phong mua thuốc xong rồi trở về nhà, bất quá hắn vẫn không đem chuyện này kể cho ai cả.
Thứ hai đi làm, Tả Đăng Phong luôn luôn không yên bất an , giữa trưa Sở Trưởng tìm hắn nói chuyện, uyển chuyển nói công tác có biến động nên để cho hắn đi trông coi Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong lập tức đồng ý. Đã xảy ra chuyện như vậy tự nhiên là không thể ở đây nữa, trong mắt của hắn nếu có thể giữ lại được tiền lương thì đi chỗ nào cũng giống nhau.
Trước khi vào núi thì thì Tả Đăng Phong đi tìm một tên bảo trưởng ở địa phương để nhờ hắn dẫn đường kết quả là tên kia chỉ chỉ đường cho hắn, cũng không có phái người dẫn đường, cho nên Tả Đăng Phong chỉ có thể một thân một mình vào núi.
Đến giờ phút này, Tả Đăng Phong bắt đầu ở trong lòng thầm mắng xui xẻo, lúc trước còn muốn cứu tiểu thiếp của Huyện Trưởng, kết quả chẳng những không cứu được còn bị đưa đi đày.
– Ta chửi con mẹ nó.
Tả Đăng Phong thấy một con thỏ bên bụi cỏ nhảy ra thì liền giật mình.
Đột nhiên hắn liền tỉnh táo trở lại, lúc này hắn đã rời xa Huyền Thành, trước mắt là một thâm sơn hắn chưa từng tới bao giờ, trong núi còn có một toà đạo quán mà hắn cũng chưa từng đặt chân đến.
Từ nhỏ Tả Đăng Phong lớn lên ở biển nên chưa bao giờ lên núi, mà ở Côn Du sơn này có sói, hiện tại mặt trời sắp xuống núi rồi, hắn bắt đầu sợ hãi, nếu như gặp phải ác lang thì hắn cũng không phải là đói thủ của ác lang a.
Tả Đăng Phong cảm thấy tê cả da đầu, vì thế hắn liền bỏ túi trê lên xuống rồi cầm lấy một thái đao (con dao làm bếp), đây là thứ trước khi đi hắn đã chạy vào phòng bếp của Sở Văn Hóa lấy đi.
Thái đao nơi tay, hắn cảm thấy tự tin một chút, bất quá hiện giờ trong núi đã mờ mịt, một thái đao trên tay của hắn cũng không làm gì được a.
Nghĩ đến đây thì Tả Đăng Phong không khỏi bước nhanh hơn.
Chạy không được thì Tả Đăng Phong liền bắt đầu giảm tốc độ lại, lúc này hắn đã gần hết hơi rồi.
Cũng may là Thanh Thủy quan cũng không còn xa lắm, sau khi đi qua một triền núi thì rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng thấy được một tòa đạo quán rách nát nằm ở giữa núi. Màn đêm bao phủ, Thanh Thủy quan hiện ra mờ mờ, xa xa nhìn lại thì rất tĩnh mịch âm trầm.
Tuy rằng trong bóng đêm Thanh Thủy quan làm cho Tả Đăng Phong nổi cả da gà nhưng mà hắn liền cảm thấy an tâm bởi vì ở đó có một cột khói bếp bay lên.
Thấy vậy thì bước chân của hắn cũng nhanh hơn, nhưng mà chạy không được vài bước thì hắn liền dừng lại.
Trước khi đi Sở trưởng đã nói cho hắn biết ở trong Thanh Thủy quan này không có ai mà.
Chương 2 : Người con gái trong núi
Nếu trong đạo quán không có ai thì khói bếp này ở đâu mà ra?
Tả Đăng Phong nghi ngờ, trong đầu hiện ra vô số phán đoán, có lẽ là thôn dân phụ cận, có lẽ là thợ săn vào núi săn bắn ở lại, tóm lại là không thể nào là thổ phỉ, bởi vì phụ cận nơi này không có thổ phỉ .
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong an tâm không ít, rồi bắt đầu bước đi.
Đi chừng khoảng 20’ thì Tả Đăng Phong mới đến được cửa bên ngoài của Thanh Thủy quan.
Tới gần đó thì Tả Đăng Phong trợn tròn mắt, nhìn từ đằng xa thì Thanh Thủy quan còn tương đối đầy đủ, đến gần thì mới phát hiện nó đã rách nát tả tơi. Diện tích của Thanh Thủy quan chỉ có mấy trăm mét vuông, tường viện phía trước bên trái đã sụp xuống một mảng, cửa vào tuy còn đó nhưng mà cũng đã lung lay sắp đổ, trên đất mọc đầy cỏ tranh.
Xuyên qua tường viện lụp xụp thì có thể thấy được cảnh tượng bên trong đạo quán, 3 sương phòng ở 2 bên cũng coi như là đầy đủ. Đại điện ở giữa đã không còn có cửa, tối om nên không thể thấy bên trong có gì, lúc này ở giữa sân có một đống lửa, bên cạnh đống lửa là một tên ăn xin gầy yếu.
Một màn trước mắt khiến lệnh Tả Đăng Phong trợn mắt há hốc mồm , hắn không nghĩ tới Thanh Thủy quan này đã rách nát tơi bời này mà còn cần phải bảo vệ a?
Lúc này Tả Đăng Phong đã thầm mắng Tôn Ái Quốc cùng Hồ Thiến, sớm biết cục diện hôm nay thì lúc trước hắn đã phóng hỏa, để đôi gian phu dâm phụ kia cởi trường, xấu hổ mà chạy ra đường lớn rồi.
Ngây ngốc đứng đó một lúc, Tả Đăng Phong đem ánh mắt nhìn về Đông sương cùng Tây sương ( Phòng ở phía Đông và phía Tây), phòng còn tương đối đầy đủ nhưng cửa sổ đã lung lay sắp rớt rồi.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong đang quan sát xung quanh thì tên ăn mày bên đống lửa kia liền phát hiện được hắn, rồi vội vàng đứng lên, liên tiếp lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ .
– Anh đừng sợ, tôi là người tốt.
Tả Đăng Phong vội vàng hướng về bên đó vẫy vẫy tay, vung tay lên thì hắn mới phát hiện trong tay mình vẫn nắm thái đao.
Tên ăn mày kia thấy thế thì thất kinh lập tức muốn chạy trốn, nhưng mà cửa bên ngoài đã bị Tả Đăng Phong chặn đường nên hắn liền chạy về phía Bắc của đại điện.
– Tôi là người tốt, tôi sẽ không làm tổn thương anh.
Tả Đăng Phong thu lại thái đao rồi đi vào trong.
Sau khi tiến vào đạo quán thì Tả Đăng Phong cũng không có nóng lòng đi về phía Bắc đại điện, mà là hắn đến gần đống lửa để nghỉ ngơi một chút, chạy hơn 80 km đường đã khiến Tả Đăng Phong vô cùng mệt mỏi.
Xoa xoa bả vai đau nhức, Tả Đăng Phong phát hiện trong đống lửa kia có 2 củ khoai lang, chắc là cơm tối của tên ăn mày kia.
– Tôi là người được huyện phái tới trông coi đạo quán này, đây là hành lý cùng lương thực của tôi.
Tả Đăng Phong hướng về phía tên ăn mày đang trốn ở đại điện kia mà nói, lúc nãy Tả Đăng Phong đã phát hiện bộ dạng của tên ăn mày kia rất gầy yếu, thân cao không quá 1m6, người như thế không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn.
Tên ăn mày kia nghe Tả Đăng Phong nói vậy thì bước ra, rồi đứng sát ở góc tường, từ từ đánh giá Tả Đăng Phong.
Tên ăn mày kia đánh giá Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng đánh giá hắn, Tả Đăng Phong liền nhìn ra người ăn mày là một nữ nhân, quần áo trên người nàng đã cũ nát, lại rách rưới nữa.
– Tôi từ Huyền Thành đến đây, đến đây để trông coi đạo quán, tôi không phải người xấu.
Tả Đăng Phong mở miệng, hơn nữa khi nói chuyện thì nở ra nụ cười chân thành tha thiết.
Nữ ăn mày kia cái nghe vậy cũng không có phản ứng gì , vẫn đang nghi hoặc mà cảnh giác nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong .
– Cô ở nơi này sao?
Tả Đăng Phong nhìn xung quanh, phát hiện bên trong đạo quán không có cỏ dại, hơn nữa lại còn được quét dọn.
Rốt cuộc nữ ăn mày kia cũng có phản ứng, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Tả Đăng Phong thấy vậy thì yên tâm không ít.
– Tôi sẽ không làm cô bị thương, cô còn ở nơi này thì tôi sẽ không đuổi cô đi.
Tả Đăng Phong mở miệng nói, đối với kẻ yếu thì hắn cũng không có ức hiếp hay làm gì cả.
Nữ ăn mày kia lại gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía đóng lửa đang sắp tắt.
– Bình thường thì cô ở phòng nào?
Tả Đăng Phong ngồi xổm xuống rồi lấy cây móc 2 củ khoai lang trong đống lửa ra.
Nữ ăn mày nghe vậy thì xoay người nhìn về phía Tây sương.
– Vậy thì sau này tôi sẽ ở phòng đối diện phía Đông.
Tả Đăng Phong đợi khoai lang nguội một ít rồi mới cầm lên rồi đưa cho nữ ăn mày kia. Sau khi do dự một chút thì nàng liền bước lên cầm lấy khoai lang, chạy về Tây sương rồi đóng cửa lại.
Tả Đăng Phong liền đoán nữ nhân này tầm 20-23 tuổi, nàng cố ý làm dơ bộ mặt của mình cũng chính là vì tự bảo vệ bản thân.
Đối với sự xuất hiện của nữ ăn mày này thì Tả Đăng Phong cũng không cảm thấy kỳ quái, hiện nay người NB bắt đầu xâm lược TQ, có rất nhiều nạn dân chạy trốn. Bất quá nói đi thì nói lại, nạn dân bình thường thì thường kết thành một đoàn người, vậy tại sao nữ tử này chỉ có một mình?
Vừa bước về Đông sương Tả Đăng Phong vừa suy nghĩ. Hắn đẩy cửa phòng ra, nương theo ánh sáng thì Tả Đăng Phong thấy được phòng này cũng tương đối sạch sẽ, ở giữa có một cái bàn bát tiên ( bàn vuông) màu đỏ sẫm, xung quanh là 4 cái ghế gổ có khắc hoa, ngoài ra cũng không còn vật khác.
Trên bàn có một đồ để cắm nến, mặt trên có một cây nến chảy chưa hết, châm nên lên thì Tả Đăng Phong liền đẩy cửa đi vào phòng phía Bắc. Vừa mới bước chân vào phòng thì Tả Đăng Phong lập tức đổ môi lạnh vì trước mặt hắn chính là một cái quan tài màu đen, năm tháng trôi quan, trên nắp quan tài còn dính đầy bụi.
Ở hoàn cảnh lạ lẫm lại đột nhiên trong lúc đó phát hiện quan tài đổi thành ai cũng sẽ sợ, tuy rằng Tả Đăng Phong là một phần tử trí thức, cũng không tin ma quỷ nhưng mà thấy cái quan tài kia thì hắn cũng cả kinh rồi bối rối bước lui ra rồi đóng cửa phòng lại.
– Nơi quái quỷ gì đây?
Tả Đăng Phong đưa tay xoa mồ hồi lạnh trên trán, âm thầm kinh hãi. Bình tĩnh mà xem xét thì trước khi đến đây Tả Đăng Phong cũng không biết chỗ đạo quán này, hắn không biết chỗ này dược xây dựng năm nào cũng không biết trước đây có người hay không. Đột nhiên trong đây có quan tài, xem ra chỉ là có 2 khả năng. Thứ nhất đây chính là người thân thuộc của nữ nhân kia, bất quá khả năng này lại không lớn bởi vì khi chạy nạn không thể nào mang theo quan tài được, mặt khác cỗ quan này kia dường như đã có lâu rồi, không phải trong thời gian gần đây. Còn nguyên nhân khác chính là đây là quan tài mà đạo nhân ở đạo quán này chuẩn bị cho mình sau khi chết, khả năng này lớn hơn một chút, nhưng mà hắn cũng không dám đi vào để kiểm tra.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong mới lấy lại tinh thần rồi đi về phòng phía Nam, khi tiến vào đây thì hắn cũng không thấy có quan tài như bên kia nữa, mà là ở đây có một chiếc giường đất, trên giường có một cái chiếu cũ.
Sau khi bỏ hành lý xuống thì Tả Đăng Phong xoay người đi ra ngoài, ở dưới giường này có chỗ đốt lửa để chống lạnh vì thế hắn muốn đi tìm củi để đốt.
Ra khỏi cửa thì Tả Đăng Phong phát hiện ở bên trong viện có mấy nhánh cây, những thứ này chắc là do nữ nhân bên kia nhặt, hắn không muốn lấy vì thế đi ra bên ngoài đạo quán để kiếm. Lúc này trời đã vào cuối thu nên vật nhóm lửa cũng không khó kiếm, sau một lát Tả Đăng Phong liền ôm một bó cỏ tranh về tới phòng.
Sau khi nhóm lửa xong thì Tả Đăng Phong liền cầm lấy một cái dây thừng rồi đi tới phòng có quan tài kia, hắn lấy dây thừng cột 2 bên cầm của cánh lửa lại. Hắn làm như vậy cũng không phải lo lắng trong quan tài có cái gì đó chui ra, mà thuần túy là tác dụng tâm lý, làm như vậy thì hắn mới cảm thấy an toàn thêm một tí.
Giường nằm được ấm lên thì Tả Đăng Phong liền cất hành lý xuống dưới chăn. Thật ra thì chỗ đạo quán này cũng không có cái gì để đáng giá, Tả Đăng Phong rất biết điểm này nhưng mà hắn cũng rõ được bản thân hắn sẽ không được trở về. Tôn Ái Quốc cùng Hồ Thiến sẽ không để cho hắn trở về Huyền Thành, bất quá 2 người kia cũng không dám cắt xén tiền lương của mình, nếu không thì mình sẽ đem mọi chuyện nói ra.
Nói đi thì nói lại dù gì thì ở nơi này cũng tốt, trong Sở Văn hóa thì ai cũng có thân thích, còn hắn thì không có ai hơn nữa mỗi ngày hắn đều làm nhiều nhất nhưng tiền lương lại ít nhất cho nên tâm lý liền không thăng bằng.
Nghĩ như thế thì trong lòng Tả Đăng Phong thoải mái hơn, âm thầm hạ quyết tâm đợi ngày mai thì hắn sẽ sửa sang lại chỗ này một chút.
Người đã sớm mệt mỏi nên nằm được một tí thì Tả Đăng Phong liền ngủ.
Không biết qua bao lâu , Tả Đăng Phong bị một trận những tiếng vang nặng nề đánh thức.
Sau khi thức tỉnh thì hắn liền ngồi dậy, nếu hắn không nghe lầm thì tiếng này chính là tiếng gỗ rơi xuống đất từ căn phòng ở phía Bắc kia truyền đến. Ngay tại khi hắn ngồi dậy thì hắn còn nghe được có tiếng bước chân của ai đó nữa.
Bởi vì vừa mới bừng tỉnh nên trong thời gian ngắn thì Tả Đăng Phong cũng không có hiểu rõ, bất quá rất nhanh hắn liền phản ứng lại cũng bắt đầu sợ hãi.
Phòng phía Bắc là chỗ đặt quan tài, tại sao nơi đó lại có tiếng bước chân được?
Chương 3 : Nửa đêm kinh hồn
Đêm hôm khuya khoắc , trong núi sâu, ở trong phòng có quan tài lại phát lên một tiếng vang khác thường, nhiều nhân tố chồng chất lên nhau khiến lông tóc của Tả Đăng Phong dựng cả lên, cả người chỉ thấy ớn lạnh.
Cả người hắn ngây ngốc, run rẩy. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chẳng thể trách lúc trước tên bảo trưởng kia sống chết không chịu phái người dẫn hắn lên đây, thì ra địa phương này lại có chuyện ma quỷ nha.
Sau đó, Tả Đăng Phong dần dần từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần, đầu tiên là hắn nghĩ đến trên thế giới này không có ma quỷ, mà cho dù có quỷ thì quỷ cũng bay, không có bước đi a.
Nghĩ đến đây, nổi sợ hãi trong lòng Tả Đăng Phong đã giảm đi, bất quá ngay sau đó hắn càng sợ thêm. Tiếng trong phòng kia là tiếng bước chân, hơn nữa vẫn còn vang lên, cái này chẳng lẽ là xác chết sống dậy sao?
Đối mặt với nguy hiểm thì đối với người bình thường mà nói thì người đó sẽ lựa chọn chạy trốn theo bản năng, nhưng mà Tả Đăng Phong thì khác, hắn là một kẻ quật cường.
– Hôm nay lão tử muốn nhìn xem rốt cuộc mày là cái thứ gì?
Tả Đăng Phong gào lên một tiếng rồi nắm lấy thái đao đi xuống giường.
Lúc bước xuống giường thì hắn ngã sấp xuống. Nguyên nhân thứ nhất chính là trong này quá tối hơn nữa hắn lại không quen thuộc ở phòng này, nguyên nhân thứ hai chính là do hắn vô cùng sợ hãi nên cả người run lên, đứng không vững.
Sau đó, hắn liền bò dậy rồi chạy ra phòng phía Bắc, một chân đạp vào cửa phòng kia.
Bất quá hắn không thể đá văng cửa ra bởi vì lúc nãy trước khi đi ngủ hắn đã dùng dây thừng cột 2 cánh cửa lại với nhau.
Nhưng mà lúc này đây, trong phòng lại truyền lên tiếng vang, tiếng trước so với tiếng sau thì nhỏ hơn nhiều, nếu nghe kỹ thì có thể biết rằng đây chính là tiếng nắp quan tài đậy lại.
– Bà mja nhà mày, mày đừng chạy.
Tả Đăng Phong nghe thế thì lấy thái đao trong tay chặt đứt sợi dây, nhấc chân lên đá cửa phòng sau đó liền trực tiếp xông vào chỗ chiếc quan tài màu đen kia rồi điên cuồng cầm thái đao chém lên nắp quan tài.
– Lăn ra cho lão tử.
Tả Đăng Phong giận dữ lấy tay muốn mở quan tài lên nhưng mà cho dùng hắn cố gắng như thế nào thì nắp quan tài kia cũng không nhúc nhích.
– Không phải là muốn làm tao sợ ư, chạy đi đâu? Cút ra đây.
Mở không được nắp quan tài kia, Tả Đăng Phong lại cầm thái đao chém vào nắp quan tài để trút giận.
Qua một hồi, cuối cùng thì Tả Đăng Phong cũng cảm thấy mệt, lúc này hắn đột nhiên thấy được quan tài được đặt trên mặt đất. Tình huống này khiến hắn suy nghĩ có phải là dưới quan tài này có một lối đi bí mật, người kia muốn đe dọa mình nên mới từ trong đó đi vào đây.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lập tức đứng dậy cầm thái đao đi về phía Tây sương kia.
Ở chỗ này chỉ có hắn và nữ nhân kia, vậy người duy nhất đi vào mật đạo kia cố ý gây tiếng động để dọa hắn chính là nữ nhân kia, mục đích chính là muốn dọa hắn để hắn không ở lại đây nữa.
Sở dĩ Tả Đăng Phong không có vào Tây sương là bởi vì trong lòng hắn hiểu được, một nữ nhân trẻ tuổi một mình sống ở đây, ngày ngày trôi qua khẳng định là vô cùng khổ cực, chẳng những phải đề phòng dã thú còn phải đề phòng người xấu. Tả Đăng Phong có thể tưởng tượng được những khổ cực mà nàng chịu lấy, còn một điều nữa, Tả Đăng Phong biết rằng nữ nhân kia không muốn hại hắn, nói cách khác thì nàng có thể vào phòng hắn, căn bản không cần phải vẽ rắn thêm chân giả thần giả quỷ.
– Tôi đắc tội cấp trên cho nên bọn họ mới đưa tôi đến đây trông coi đạo quán, nếu tôi bỏ đi thì bọn họ sẽ không phát lương cho tôi. Người nhà của tôi sẽ chịu đói, tôi cũng không muốn ở chỗ này nhưng mà tôi lại không thể đi. Sau này cô đừng làm tôi sợ, tôi cũng không có khi dễ cô.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng không có vào Tây sương mà là quăng một câu rồi xoay người trở về phòng mình.
Cả kinh một hồi, Tả Đăng Phong cũng không có cách nào đi vào giấc ngủ nữa, trằn trọc đến sáng thì hắn mới chợp mắt.
Thẳng cho đến khi ánh nắng chiều vào thì Tả Đăng Phong giơ cổ tay lên để nhìn thì thấy bây giờ đã là 11h.
Sau khi xuống giường thì Tả Đăng Phong tháo đồng hồ để ở dưới chân rồi đẩy cửa đi ra. Sau khi ra cửa thì hắn thấy ở trên bậc thang có một cái bát sứ, trong bát có mấy quả táo.
Nhìn thấy cảnh này thì Tả Đăng Phong nhìn qua Tây sương, chỉ thấy cửa phòng Tây sương có một khe hỡ nhỏ, một đôi mắt đang từ trong kia nhìn chằm chằm hắn.
Thấy vậy thì Tả Đăng Phong ngồi xuống cầm lấy bát sứ kia rồi cầm lấy một quả táo mà ăn.
– Xuất hiện đi.
Tả Đăng Phong hướng về phía Tây sương mở miệng. Mục đích của nữ nhân kia hiển nhiên là muốn xin lỗi Tả Đăng Phong.
Sau khi Tả Đăng Phong nói xong thì nữ nhân kia từ Tây sương đi ra, tới bậc thang ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong.
Lúc này thì Tả Đăng Phong mới nhìn thấy rõ được, trên người nữ nhân này mặc một chiếc áo bông đã cũ nát, hơn nữa còn có rất nhiều bụi bặm báo vào, bên dưới là một chiếc quần bông, nó cũng tơi tả như chiếc áo bông kia.
Tóc của nàng dài mà lộn xộn, bởi vì nhiều năm chưa chải đầu nên trên đầu đã tạo thành từng nhúm. Trên mặt nàng dơ bẩn do nhiều năm chưa rửa nhưng mà Tả Đăng Phong có thể thấy được đây là do nàng cố ý bôi đen mặt mình.
– Cô là người nơi nào ?
Quan sát một lát thì Tả Đăng Phong hỏi, hắn muốn thông qua giọng nói của nàng để đoán nàng là người vùng nào.
Nữ nhân kia nghe được câu hỏi của Tả Đăng Phong thì lắc đầu, vẫn chưa trả lời .
– Tối qua cô dọa nạt tôi, nếu tôi là người xấu thì sớm đã xông vào đánh cô rồi, cô nói đi.
Tả Đăng Phong mỉm cười mở miệng.
Nữ nhân kia nghe vậy mỉm cười đáp lại.
– Tại sao cô không nói chuyện.
Tả Đăng Phong nghi ngờ.
Nữ nhân đưa tay chỉ môi của mình, ngược lại lắc lắc đầu .
– Oh.
Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, thì ra nàng bị câm.
– Cô ở đây bao lâu rồi?
Tả Đăng Phong tò mò hỏ .
Nữ nhân nghe vậy thì mặt lộ vẻ khó xử, rõ ràng là nàng không biết nên biểu đạt như thế nào cho đúng.
Tả Đăng Phong thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên trở về phòng, từ trong hành lý của mình lấy ra 2 cái bánh bao rồi bỏ vào trong bát, sau đo đi ra khỏi phòng đi về phía nàng, nữ nhân kia thấy thế vội vàng đứng lên.
– Cho cô.
Tả Đăng Phong đưa bát sứ cho nàng.
Nữ nhân kia thấy bánh bao thì đôi mắt liền sáng ngời, bất quá cuối cùng là lắc đầu không có nhận.
– Cô tên gì?
Tả Đăng Phong cười rồi đem bát sứ nhét vào trong tay nàng.
Lời kia vừa thốt ra thì Tả Đăng Phong lập tức cảm thấy mình làm khó người ta rồi, nữ nhân này không thể nói chuyện, làm sao nói được tên mình.
Khiến cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là nữ nhân kia thả bát sứ xuống đất rồi nhặt lấy cục đá, viết xuống đất.
– Vu Tâm Ngữ?
Tả Đăng Phong kinh ngạc nhìn nàng, chữ viết của nàng rất đẹp hơn nữa còn là dùng cách viết chữ Triện, điều này nói lên nàng đã từng được học tập chính thống.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy lập tức nhẹ nhàng gật đầu , ý bảo Tả Đăng Phong đọc đúng.
– Ai dạy cô viết chữ?
Tả Đăng Phong tò mò hỏi.
– Sư phụ.
Vu Tâm Ngữ lại viết.
– Sư phụ cô là đạo sĩ ở đây?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
Vu Tâm Ngữ gật gật đầu , bất quá ngay sau đó lại lắc đầu.
– Sư phụ cô đâu?
Tả Đăng Phong cũng không rõ vì cái gì Vu Tâm Ngữ gật đầu lại lắc đầu . Bất quá giờ phút này hắn rốt cuộc biết nữ nhân này cũng không phải là dân chạy nạn đến đây.
– 12 năm trước đã rời đi rồi.
Vu Tâm Ngữ lại viết.
– Khi đó cô bao nhiêu tuổi?
Tả Đăng Phong gián tiếp hỏi tuổi của nàng.
Lần này Vu Tâm Ngữ cũng không có trả lời ngay, mà là nhíu mày như có suy nghĩ gì .[Audio] Thế Giới Hoàn Mỹ (dịch)
– Cô là một cô bé, ở trong núi không sợ sao?
Tả Đăng Phong thấy nàng không muốn nói đến tuổi của minh thì thay đổi vấn đề khác.
Vấn đề này vừa ra khỏi miệng thì Tả Đăng Phong liền cảm thấy hối hận, bởi vì Vu Tâm Ngữ nghe được câu này thì ánh mắt cùng vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng cảnh giác, nàng ném cục đá xuống rồi trở vào Tây sương, ngay cả bánh bao trong chén sứ kia nàng cũng không mang đi.
Lúc nãy nói chuyện thật tốt, làm sao lại trở mặt nhanh như thế? Tả Đăng Phong ngạc nhiên ngây ngẩn cả người. Bất quá rất nhanh hắn hiểu nguyên nhân, tự mình biết Vu Tâm Ngữ là nữ nhân nhưng nàng lại không nói cho mình biết, cho nên sau khi chính mình hỏi vậy thì nàng mới đột nhiên cảnh giác.
– Tôi không hỏi nữa, bánh bao này cô ăn đi.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên đi về đại điện phía Bắc.
Tới gần đại điện, đột nhiên Tả Đăng Phong nghe được phía sau truyền lại tiếng mở cửa, Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lại , phát hiện Vu Tâm Ngữ đẩy cửa phòng rồi chạy tới chỗ mình. Không đợi Tả Đăng Phong kịp phản ứng, Vu Tâm Ngữ liền vọt tới cửa điện rồi vươn tay ra, ngăn không cho Tả Đăng Phong đi vào.
Điều này làm cho Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn nàng.
Trong đại điện có cái gì, vì sao nàng không cho mình vào.
Chương 4 : Xương người
– Tôi là người ở huyện phái đến đây để trông coi đạo quán, đạo quán đã tổn hại rất nghiêm trọng, tôi phải đi vào để kiểm tra rồi còn sửa chữa nữa.
Tuy rằng Tả Đăng Phong không biết hành động này của Vu Tâm Ngữ mang hàm ý gì nhưng mà hắn vẫn nhẫn nại giải thích.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy do dự một lát, cuối cùng xoay người chạy vào chánh điện rồi cầm 2 đồ vật chạy ra.
Lúc này là chính ngọ nên Tả Đăng Phong thấy được trên tay Vu Tâm Ngữ là cầm 2 cục xương, 1 cái xương đùi và 1 đầu lâu.
Vu Tâm Ngữ cầm hai cục xương lắc lắc rồi ném qua một bên, lúc này mới vẫy vẫy tay ý bảo Tả Đăng Phong đi vào chánh điện.
Lúc này Tả Đăng Phong đã hiểu ý của Vu Tâm Ngữ, nàng lo lắng xương trắng trong kia sẽ hù dọa nên mình mới cầm 2 cục xương kia đem ra để mình chuẩn bị tâm lý.
– Cảm ơn cô, tôi không sợ.
Tả Đăng Phong nở ra nụ cười, nhưng mà trong lòng hắn cũng hơi khiếp sợ.
Vu Tâm Ngữ nghe Tả Đăng Phong nói xong thì nàng liền xoay người đi ra Tây sương rồi cầm bát sứ có 2 cái bánh bao lên, quay đầu nhìn Tả Đăng Phong một cái lúc này mới đóng cửa đi vào.
Một màn này khiến cho Tả Đăng Phong vừa cảm động vừa buồn cười, vừa chua sót. Sở dĩ Vu Tâm Ngữ muốn không cho hắn vào đại điện là xuất phát từ ý tốt, nàng sợ bản thân mình bị dọa, điểm này làm cho Tả Đăng Phong cảm động. Sở dĩ nàng cầm lấy bát sứ có bánh bao kia là bởi vì nàng cảm giác nàng đã làm được một việc tốt cho Tả Đăng Phong, hiện tại nàng đã xứng đáng ăn đồ ăn của hắn, điều này làm cho Tả Đăng Phong buồn cười, còn chua sót thì hắn cảm thấy một mình Vu Tâm Ngữ ở đây đã chịu đủ đói khát, nên nàng mới nhìn chằm chằm vào 2 cái bánh bao kia.
Sau một lát, Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ rồi đi vào chính điện.
Bước vào chính điện thì Tả Đăng Phong thấy trong này có rất nhiều hài cốt, may mắn là lúc nãy hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, nếu không thấy được một màn này thì hắn sẽ bị hù tè ra quần.
Dù vậy, Tả Đăng Phong cũng không dám ở trong này lâu mà chỉ nhìn một chút rồi vội vàng đi ra.
Mấy gian phòng trong đại điện đều thông suốt với nhau, ở giữa là một bàn hương án, đối diện với hương án là một pho tượng. Trên hương án có một lư hương đã phủ đầy tro bụi, bên dưới hương án còn có mấy tầm bồ đoàn làm bằng lá tre.
– Những người này chết như thế nào?
Ra khỏi đại điện thì Tả Đăng Phong lập tức quay đầu hướng Tây sương mở miệng hỏi.
Vu Tâm Ngữ nghe được Tả Đăng Phong hỏi thế thì đẩy cửa đi ra.
– Những người này chết như thế nào?
Tả Đăng Phong khom người nhặt một cục đá rồi đi tới đưa cho Vu Tâm Ngữ.
Vu Tâm Ngữ thấy thế thì liền ăn một miếng bánh bao, tay phải cầm lấy cục đá rồi viết một hàng chữ:
– Đều là chết đói, sau khi họ chết thì tôi đưa đến đây.
Tả Đăng Phong nghe vậy thì thở phảo, lời này của Vu Tâm Ngữ có thể tin, mấy năm trước Sơn Đông đã chịu phải một trận hạn hán trầm trọng, nạn châu chấu cùng nạn lụt lội hoành hoành, điều ấy đã khiến nhiều người Bắc thượng mà đi đến Quan Đông. Nàng đem những xác chết này đến đây mục đích chính là đe dọa người khác, còn một loại khả năng nữa, đó chính là ăn thịt người nhưng mà Tả Đăng Phong liền vứt bỏ loại ý niệm này bởi vì hắn nhìn thây trên tay Vu Tâm Ngữ vẫn còn nước đọng, điều này nói lên sau khi cầm xương người kia lên thì nàng đã rửa tay rồi mới cầm lấy bánh bao. Tuy rằng quần áo Vu Tâm Ngữ nhơ nhớp nhưng mà nàng là một người ưa sạch sẽ, như thế nào cũng không thể ăn người chết được.
– Cô không ăn thịt người đó chứ?
Dù vậy thì Tả Đăng Phong cũng là tiền hành xác định.
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt Vu Tâm Ngữ liền lộ ra vẻ chán ghét. Một màn này khiến Tả Đăng Phong yên lòng, dù gì thì hắn cũng không muốn ở một cỗ cùng với một người ăn thịt người.
– Tôi muốn đem những thứ này ra ngoài.
Tả Đăng Phong cười cười lên tiếng.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy lắc đầu liên tục, vội vàng viết:
– Để đó mà dọa người.
– Sau khi tôi ở đây thì tôi sẽ bảo vệ cô.
Tả Đăng Phong nói cười nói.
Vu Tâm Ngữ nghe Tả Đăng Phong nói thế thì khuôn mặt lộ ra vẻ cảnh giác.
– Nếu tôi là người xấu thì đã khi dễ cô rồi, còn chờ đến bây giờ sao?
Tả Đăng Phong thấy thế thì lên tiếng giải thích rồi xoay người đi kiếm công cụ đào đất.
Đạo quán cũng không lớn, đi vòng một vòng thì Tả Đăng Phong cũng không kiếm được cái gì, ngay tại khi hắn muốn vào Tây sương để kiếm thì Vu Tâm Ngữ chạy tới ngăn hắn lại. Tả Đăng Phong hơi sửng sờ rồi hiểu nguyên nhân, chỗ sau tường gạch kia chính là nhà vệ sinh của nàng.
– Tôi đi ra ngoài mua một ít đồ, 2 ta đã nói là không đi vào phòng của nhau nên tôi không vào phòng cô, cô cũng đừng đi vào phòng tôi.
Tả Đăng Phong nói.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy liên tục gật đầu đáp ứng.
Tả Đăng Phong xoay người đi ra khỏi đạo quán, ở chỗ này không có nồi và bếp, khi đi chợ cần phải mua thêm cái bếp lò nữa rồi.
Đi ra khỏi đạo quán, Tả Đăng Phong phát hiện ở phía Nam cách đạo quán 100 bước thì có một thủy đàm ( đầm nước) thật lớn, trong nước còn có cá bơi lội.
Cảm giác đói bụng cũng không tốt nhưng mà Tả Đăng Phong cũng chạy nhanh, hắn lo lắng Vu Tâm Ngữ sẽ động đồ đạc của hắn, thật vất vả lắm hắn mới có được thức ăn để dùng trong 1 tháng a.
Lúc hắn đi vào nhà của bảo trưởng thì bọn họ đang dùng cơm, lúc này Tả Đăng Phong đang cảm thấy đói bụng nhưng người nhà Bảo trưởng kia cũng không có mời hắn dùng cơm. Tả Đăng Phong cũng không có tức giận, hiện tại lương thực rất quý giá, ai lại muốn mời người khá ăn tiền của mình.
Mượn được đồ rồi thì Tả Đăng Phong liền rời đi, lúc hắn gần đi thì Bảo trưởng hỏi hắn tình hình ở trong đạo quán, Tả Đăng Phong liền bịa chuyện nói rằng bên trong có nhiều ma quái, khiến cho tên Bảo trưởng kia lắp ba lắp bắp, tỏ ra kinh sợ.
Rời khỏi nhà Bảo trưởng thì Tả Đăng Phong cũng không có lập tức trở về đạo quán mà hắn liền đi đến một cái chợ ở phía Đông Nam.
Lúc hắn tới chợ thì chợ cũng sắp tan hàng chiều rồi, Tả Đăng Phong bắt đầu mua đồ đạc.
Lúc này hắn rất đói bụng nên mua cho mình một cái bánh quẩy, sau đó mua thêm 2 cái bảnh quẩy nữa rồi bọc vào giấy, bỏ vào túi để đem về cho Vu Tâm Ngữ.
Trên đường trở về, Tả Đăng Phong lo lắng đến một vấn đề, nếu sau này Vu Tâm Ngữ ở chung với hắn thì Tả Đăng Phong không thể nào đuổi nàng đi được, chưa nói đến việc nàng là chủ nhân ở đạo quán, chỉ bằng thân phận nữ nhân của nàng thì Tả Đăng Phong cũng không đành lòng đuổi nàng được. Nhưng mà nếu nàng ở đó thì bản thân mình sẽ cần thêm nhiều lương thực để nuôi sống 2 người, chỉ 15kg lương thực mà mình đã ăn không đủ, làm sao lại chia cho nàng được?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng quyết định là lúc nấu cơm thì làm nhiều hơn một ít, dù sao thì mỗi tháng hắn cũng được 4 đồng, 3 đồng cho mẹ và 2 chị của mình, 1 đồng thì hắn cũng đủ để mua lương thực rồi.
Nhớ tới mẹ mình thì Tả Đăng Phong không khỏi lo lắng, nhà mẹ mình cách đây 160km, nếu hắn đi đi lại lại thì cũng mất hết 1 ngày đêm. Hơn nữa đám người Tôn Ái Quốc cùng Hồ Thiến đang nhìn chằm chằm vào hắn, nếu phái người tới kiểm tra, phát hiện hắn đi vắng thì sẽ mượn cơ hội để bới lông tìm vết, xem ra mình không thể về nhà rồi. Cũng không biết bệnh ho của mẹ mình đã khỏe chưa, 2 chị sống ra sao rồi?
3h chiều,rốt cuộc thì Tả Đăng Phong cũng về tới đạo quán, hắn thấy được lúc này Vu Tâm Ngữ đang ở bụi cỏ phía Tây mà bắt châu chấu.
Tả Đăng Phong cảm thấy thú vị, liền bước nhanh về phía nàng, tới gần thì hắn thấy được tay phải Vu Tâm Ngữ đang cầm một cây cỏ đuôi chó, mặt trên có xâu một chuỗi Đặng Đảo Sơn.
Ngay lúc Tả Đăng Phong muốn mở miệng cùng nàng chào hỏi, Vu Tâm Ngữ bắt được một đống châu chấu, phát ra một tiếng cười vang thanh thúy.
Một màn này khiến cho Tả Đăng Phong nổi lên nghi ngờ, hắn là phần tử tri thức nên biết được đại đa số người câm bởi vì không thể nghe được thanh âm mà không thể nói chuyện, thính lực của Vu Tâm Ngữ không có vấn đề, trong quá trình tiếp xúc với hắn thì nàng không có phát ra những tiếng “ A, HA’ của người câm, cho nên Tả Đăng Phong cho rằng thanh đới của nàng có vấn đề.
Hiện tại xem ra không phải như vậy, lúc này nàng nở ra nụ cười thanh thúy thì chứng tỏ thanh đới của nàng vẫn bình thường, thính giác bình thường, vậy tại sao nàng không nói lời nào.
Rốt cuộc là nàng không thể nói hay là không muốn nói?
Chương 5 : Đạo thuật kỳ lạ
– Ha ha, lại đây, xem tôi mang cái gì cho cô này?
Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ rồi vẫy vẫy tay.
Vu Tâm Ngữ nghe tiếng thì quay đầu nhìn về phía Tả Đăng Phong rồi nhìn về phía chân núi, nàng sợ Tả Đăng Phong sẽ dẫn người khác rở về.
– Cô xem đây là cái gì?
Tả Đăng Phong buông đồ trong người xuống rồi lấy ra một cái bao giấy, trong đó có 2 cái bánh quẩy.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì từ từ đi tới, nhìn chằm chằm vào bánh quẩy đó, nhưng nàng vẫn chưa lấy, nàng đang do dự xem thử Tả Đăng Phong có cần gì đó không.
– Đưa châu chấu cho tôi, 2 chúng ta đổi.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ cười nói. Hắn biết Vu Tâm Ngữ không tùy tiện lấy đồ này nọ nên chỉ có thể giả vờ trao đổi.
Vu Tâm Ngữ vừa nghe, lập tức đưa châu chấu cùng xâu cỏ đuôi chó cho Tả Đăng Phong rồi bốc lấy một cái bánh quẩy, sau đó chạy về phía đạo quán, lần thứ hai Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó, hắn bỏ cái bánh quẩy còn lại vào bao giấy, sau đó xách đồ đi vào đạo quán.
Trở lại Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong bắt đầu sửa sang lại mọi thứ ở trong phòng mình, nào là lò sưởi, bếp… Sau khi làm xong mọi chuyện thì sắc trời đã tối, Vu Tâm Ngữ ở trong sân nhóm lửa nấu khoai lang, Tả Đăng Phong liền cầm vài củ khoai lang bỏ vào gạo rồi đem nấu cùng.
Vu Tâm Ngữ bị lấy đi khoai lang nên đứng ở cửa Đông sương nhìn Tả Đăng Phong nấu cơm, ánh mắt yên tĩnh, như có suy nghĩ gì.
– Bình thường cô và sư phụ mình không dùng cơm sao?
Tả Đăng Phong ngồi xổm bên bếp lò, hỏi.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy từ từ lắc đầu, ý bảo nàng và sư phụ của nàng không có làm cơm.
– Vậy bình thường 2 người ăn gì?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
Vu Tâm Ngữ vẫn lắc đầu, lúc này trời đã tối rồi, nàng không tiếp tục dùng cục đá để viết chữ nữa.
Tả Đăng Phong thấy thế liền không hỏi thêm nữa, từ từ bới một chén cơm chín rồi đưa cho Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ nhìn Tả Đăng Phong một cái, cũng không có nhận chén cơm kia, đưa tay ý bảo Tả Đăng Phong đưa 2 củ khoai lang cho nàng.
Mấy lần đưa nhưng mà Vu Tâm Ngữ vẫn không lấy, nàng chỉ muốn 2 củ khoai lang kia, đến cuối cùng nàng liền đi vào phòng, ngay cả khoai lang cũng không cần. Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong đành phải đuổi theo đem 2 củ khoai lang đưa cho nàng.
Vu Tâm Ngữ cầm khoai lang trở lại Tây sương, cũng không đi ra.
Một đêm nay Tả Đăng Phong ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong đẩy cửa đi ra ngoài thì bị cảnh tưởng bên ngoài phòng làm cho sợ ngây người. Trước mặt hắn, xung quanh Thanh Thủy quan toàn là những cây Tùng.
– Vu Tâm Ngữ, đây là cô làm sao?
Kinh ngạc một hồi lâu, Tả Đăng Phong rốt cục kịp phản ứng, hướng Tây sương hô. Hô một lúc mà Vũ Tâm Ngữ cũng không có đi ra, có thể nàng không ở trong phòng.
Không nghe được Vu Tâm Ngữ đáp lại, Tả Đăng Phong liền đem lực chú ý chuyển dời đến những cây Tùng này, những cây Tùng này nhẹ nhất cũng mấy chục kg, cây to nhất thì nặng gần 100kg kg, sức nặng như vậy một nữ nhân như Vu Tâm Ngữ thì không thể nào bưng được, bất quá trên mặt đất vẫn còn dấu vết, điều này nói lên những cây Tùng này được mang về ở bên ngoài, nơi này trừ hắn ra thì chỉ có Vu Tâm Ngữ, không phải Vu Tâm Ngữ thì có thể là ai?
Ôm nghi hoặc đi ra ngoài, Tả Đăng Phong đi ra đạo quán, vừa ra khỏi cửa thì hắn liền hoảng sợ, hắn chỉ thấy Vu Tâm Ngữ đang khiêng một cái lu nước chứa đầy nước đi lên. Chiếc lu kia ngày hôm qua Tả Đăng Phong đã nhìn thấy, nếu có chứa nước trong đó thì nặng ít nhất cũng 150 kg, lúc này Tả Đăng Phong đang đứng ở trên cao nên hắn nhìn thấy trong lu có đầy nước. Thân thể Vu Tâm Ngữ cao không đến 1m6, nặng cũng chỉ 30-40 kg, làm sao nàng có thể khiêng được một thứ nặng gấp 3 lần cơ thể mình, hơn nữa bước đi cũng tỏ ra nhẹ nhàng.
May mắn đây là ban ngày, nếu là ban đêm thì Tả Đăng Phong sớm đã bị hù chạy trối chết rồi. Lúc này trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm, may mắn là khuya hôm đó hắn không có xông vào đánh Vu Tâm Ngữ.
Tả Đăng Phong ngơ ngác đứng ở trước cửa nhìn Vu Tâm Ngữ đến gần, khi Vu Tâm Ngữ đến bên cạnh Tả Đăng Phong thì nàng nhìn hắn một cái, thấy vậy thì Tả Đăng Phong lui lại mấy bước, Vu Tâm Ngữ thấy vậy thì lộ ra vẻ nghi ngờ, xoay người đi vào đạo quán. Tả Đăng Phong cũng đi vào theo.
Vu Tâm Ngữ đi đến Đông sương thì thả lu nước xuống, xoay người đi tới Tây sương rồi ngồi xuống.
– Tại sao cô có sức lực lớn như vậy?
Tả Đăng Phong đi đến bên cạnh Vu Tâm Ngữ hỏi.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy từ từ lắc đầu, cũng không có nói gì.
– Trời sinh sao?
Tả Đăng Phong vội vàng truy vấn. Việc làm của Vu Tâm Ngữ đã vượt ra khỏi phạm trù bình thường, khiến cho Tả Đăng Phong sợ hãi cùng tò mò.
Vu Tâm Ngữ vẫn là lắc đầu.
– Sư phụ của cô dạy cho sao ?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
Khiến cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là lần này Vu Tâm Ngữ gật đầu.
– Đây là võ thuật sao?
Vừa thấy nàng gật đầu thì Tả Đăng Phong muốn biết rõ chân tướng sự tình.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì lại lắc đầu.
– Vậy là cái gì?
Tả Đăng Phong hỏi lại.
– Đạo thuật.
Vu Tâm Ngữ cầm lấy hòn đá nhỏ rồi viết vài chữ lên mặt đất.
Tả Đăng Phong thấy 2 chữ này thì cảm thấy kinh ngạc, lúc hắn học tập ở chỗ Vương lão gia tử thì hắn hắn đã văn hóa, tứ thư ngũ kinh, thiên văn địa lý, thi từ lịch sử, toán học… mỗi lúc rảnh rỗi thì thậm chí Vương lão gia tử đưa hắn đi đây đi đó để học những thứ của người NB, nhưng mà những thứ này toàn bộ đều là tri thức văn hóa chính thống. Bởi vậy Tả Đăng Phong cũng không không tin đạo thuật gì cùng pháp thuật, ở trong mắt hắn thì cái gọi là Đạo thuật gì đó cũng chỉ là trò bịp, để những tên thần côn dùng để lừa tiền mà thôi. Nhưng mà sự việc trước mắt này lại không thể nào làm cho hắn không tin.
– Cô có sức mạnh lớn như thế thì tại sao còn muốn dọa người?
Rốt cuộc thì Tả Đăng Phong cũng biết được Vu Tâm Ngữ đã di chuyển những xác chết đó như thế nào.
Vu Tâm Ngữ nghe được câu hỏi này của Tả Đăng Phong thì nhìn chằm chằm vào hắn, thẳng cho đến khi lông mao Tả Đăng Phong dựng cả lên thì nàng mới viết một hàng chữ:
– Sư phụ đột nhiên rời đi, đạo thuật không có học hết, mỗi tháng chỉ dùng được trong 3 ngày.
– Ồ.
Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, vừa rồi Vu Tâm Ngữ nhìn chằm chằm hắn là đang do dự có muốn nói cho hắn biết hay không. Vu Tâm Ngữ dám nói lời này cho hắn thì chứng tỏ nàng đã tin tưởng hắn rồi.
– Tôi không thoải mái.
Vu Tâm Ngữ lại viết vài chữ rồi đi về Tây sương.
Tả Đăng Phong nghi ngờ nhìn theo Vu Tâm Ngữ vào nhà. Ở nhà Tả Đăng Phong có 2 người chị nên khi Vu Tâm Ngữ đứng dậy thì hắn biết vì sao Vu Tâm Ngữ lại không thoải mái rồi.
Tả Đăng Phong cũng không có rời đi mà đứng ở đó suy nghĩ, một cây Tùng lớn, một lu nước to thế kia đều là thật, điều này nói lên nàng biết Đạo thuật. Nhưng mà 10 năm trước sư phụ của nàng rời đi nên nàng chỉ học được một ít, hàng tháng thì nàng chỉ có thể sử dụng vài lần. Ngoài ra, đồ vật ở trong 2 gian phòng cùng 2 tấm bồ đoàn ở chính điện kia cũng nói lên chỗ đó trong đạo quán này chỉ có nàng và sư phụ của nàng, nhưng mà năm đó vì cái gì mà sư phụ của nàng ra đi vội vàng, hơn nữa còn cái gì trong đạo quán lại không có phòng bếp, những điều này làm cho Tả Đăng Phong nghi hoặc, không thể nào đoán nổi.
Sau một hồi thì Tả Đăng Phong ới lấy lại tinh thần, việc hắn muốn làm còn rất nhiều, quan trọng trước mắt là phải đem chon những bộ hài cốt ở trong chính điện kia, nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền cầm lấy một cái xẻng đi vào rừng rồi đào một cái hố sâu, sau đó đi vào đạo quán, lần lượt chuyển dời những bộ hài cốt kia ra.
– Tả Đăng Phong, có phải cậu lấy thái đao của tôi không?
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong vác một bao xương đi ra ngoài thì dưới chân núi truyền tới tiếng quát, Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Bàn Đại Hải đang ở dưới chân núi đi lên.
– Sao cậu lại tới đây ?
Tả Đăng Phong hỏi, Bàn Đại Hải này lớn hơn Tả Đăng Phong vài tuổi, bởi vì quá mập nên mọi người mới gọi hắn là Đười ươi, hắn là do Tả Đăng Phong giới thiệu vào làm ở phòng bếp trong Sở văn hoa cho nên ngày thường quan hệ của 2 người cũng không tệ.
– Hồ Thiến kêu tôi đến xem cậu mọt chút.
Bàn Đại Hải bước nhanh tới.
– Móa, kêu cậu đến đây xem tôi chết hay chưa chứ gì?
Tả Đăng Phong nhịn không được mà hừ lạnh.
– Ai nha, mệt quá.
Bàn Đại Hải đi đến trước mặt Tả Đăng Phong rồi đặt mông ngồi xuống.
– Làm sao cậu tới đây được?
Tả Đăng Phong hỏi.
– Đi xe đạp của Sở trưởng đến, bánh mỳ này cho cậu.
Bàn Đại Hải lấy ổ bánh mỳ trong túi ra đưa cho Tả Đăng Phong.
– Cảm ơn Bàn tử, cậu đi nhanh đi, nơi này có ma quái.
Tả Đăng Phong cầm lấy ổ bánh mỳ rồi nói.
– Ai nha, tôi tới đây cũng chính là vì muốn nói chuyện này cho cậu biết, nghe Sở trưởng nói nơi này không sạch sẽ a.
Bàn Đại Hải trờ mình một cái, nhìn vào đạo quán kia, vẻ mặt tỏ ra sợ hãi.
– Trời vừa tối âm phong trận trận, gào khóc thảm thiết, xác chết đầy đường, cậu xem.
Tả Đăng Phong nói xong thì đưa bao hài cốt kia cho Bàn Đại Hải.
Bàn Đại Hải cầm lấy, đột nhiên một đầu khô lâu hiện ra khiến hắn đem bao hài cốt vứt xuống đất.
– Nè, đừng có vì mấy đồng tiền mà để mất mạng.
Bàn Đại Hải nhìn chằm chằm vào bao hài cốt kia, mặt không còn chút máu.
– Không có tiền thì mẹ tôi ăn gì, còn có 2 người chị nữa, ăn không khí à?
Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài, chuyện ma quái nơi này là giả, nhưng hắn cần tiền là thật.
– Đây cũng không phải là vấn đề a, cái chỗ chết tiệt này tôi nhìn da đầu đều run lên, đến buổi tối cậu không sợ bị hù chết sao?
Vẻ mặt Bàn Đại Hải tỏ ra lo lắng.
– Cậu trở về nói với Hồ Thiến và Sở trưởng, mau nói đã thấy được tôi, nói tôi còn ở chỗ này thì sẽ phát điên mất.
Tả Đăng Phong lấy lui làm tiến.
– Được, tôi đi trước đây.
Bàn Đại Hải nghe vậy thì liền vội vàng rời đi.
– Còn có thái đao này.
Tả Đăng Phong cao giọng nói.
– Cậu giữ đó mà phòng thân, lần sau tôi sẽ mang cho cậu một khẩu thổ thương (Súng đất).
Bàn Đại Hải cũng không quay đầu lại.
– Tốt quá, đừng quên nghe.
Ngọn núi nhiều thỏ, Tả Đăng Phong lập tức nghĩ tới dùng súng để săn thỏ.
– Không được, súng quá quý, tôi nghĩ muốn tìm cho cậu một thanh kiếm gỗ đào a…
Chương 6 : Dần dần lộ manh mối
– Lần tới hãy mang theo súng nghe.
Tả Đăng Phong vội vàng hô lớn.
Cũng không biết là Bàn Đại Hải có nghe hay không, chỉ thấy hắn cắm đầu mà chạy. Nhìn thấy như vậy thì Tả Đăng Phong dở khóc dở cười, người này thực mê tín, có lẽ là sẽ đưa cho mình một thanh kiếm gỗ đào.
Tả Đăng Phong thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn lại, phát hiện Vu Tâm Ngữ đang đứng ở cửa Tây sương nhìn hắn
– Cô nghe được rồi đó, những lời tôi nói trước đây đều là thật.
Tả Đăng Phong đi đến trước mặt Vu Tâm Ngữ rồi đưa bánh bao cho nàng, lúc nói chuyện với Bàn Đại Hải thì hắn nói rát lớn, khẳng định Vu Tâm Ngữ ở trong sẽ nghe được.
Vu Tâm Ngữ thấy thế thì vội đẩy gói bánh bao kia lại cho Tả Đăng Phong.
– Cô không được thoải mái, cho cô ăn đó.
Tả Đăng Phong không có nhận lấy túi bánh bao mà xoay người đi ra khỏi đạo quán.
Sau khi chôn xong đống hài cốt kia thì Tả Đăng Phong bắt đầu sửa lại mấy cây Tùng ở trong đạo quán.
Khi Tả Đăng Phong đang chặt những cành Tùng xuống thì Vu Tâm Ngữ luôn ở bên trong Tây sương nhìn ra, bởi vì cây Tùng rất nhiều nên Tả Đăng Phong bận cả ngày mới chặt xong đám Tùng này. Lúc chạng vạng thì hắn bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, Vu Tâm Ngữ đi ra đưa cho hắn mấy cái bánh bao còn lại, Tả Đăng Phong cầm lấy.
Sau vài ngày dọn dẹp thì cuối cùng cả đạo quán cũng gọi là hoàn chỉnh trở lại.
– Cha mẹ của cô đâu?
Tả Đăng Phong nhảy từ trên tường xuống rồi hỏi Vu Tâm Ngữ.
– Tôi được sư phụ nhặt về.
Vu Tâm Ngữ viết lên mặt đất.
– Sư phụ của cô đi đâu rồi?
Tả Đăng Phong nhìn thấy thế thì mới biết Vu Tâm Ngữ là cô nhi.
– Không biết, tỉnh lại thì sư phụ không có ở bên rồi.
Vu Tâm Ngữ lại ghi.
– Lúc đi sư phụ của cô có để lại thư hay gì không?
Tả Đăng Phong hỏi.
– Không có.
Vu Tâm Ngữ lại viết, có thể thấy bây giờ nàng đã không còn nghi ngờ gì với Tả Đăng Phong nữa.
– Sư phụ của cô là nam hay là nữ?
Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
– Nữ.
Bây giờ Vu Tâm Ngữ cũng không còn đề phòng Tả Đăng Phong nữa, nên Tả Đăng Phong hỏi gì thì nàng cũng trả lời lại.
– Sư phụ của cô tên gì?
Tả Đăng Phong tò mò hỏi.
Lần này thì Vu Tâm Ngữ không có viết chữ gì mà ném đi viên gạch. Lúc này Tả Đăng Phong mới nhận ra vấn đề của mình hơi có chút thất lễ.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong cảm thấy xấu hổ thì Vu Tâm Ngữ lại nhặt viên đá lên rồi viết:
– Khi nào thì anh rời khỏi đây?
– Không biết, nhưng có thể ở đây rất lâu.
Tả Đăng Phong thành thật trả lời. Chỉ cần Tôn Ái Quốc cùng Hồ Thiến không gặp xui xẻo thì hắn rất khó trở lại Huyền Thành.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng liên tục gật đầu, Tả Đăng Phong thấy thế cũng hướng nàng nở nụ cười rồi gật đầu.
Có sự giúp đỡ của Vu Tâm Ngữ nên Tả Đăng Phong cũng sửa lại tòa đạo quán nhanh hơn.
Khi Vu Tâm Ngữ không có ở đây, đã có vài lần Tả Đăng Phong muốn đi qua phòng của nàng nhìn trộm, bất quá nhớ lại ước định giữa hắn và Vu Tâm Ngữ “ Anh không qua phòng tôi, tôi không qua phòng anh” thì hắn cũng không có đi qua.
Thời gian dần dần trôi qua, Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ càng ngày càng trở nên thân thiết, Vu Tâm Ngữ lấy từ trong mình ra rất nhiều lương thực như khoai lang, đậu phộng…để nhờ Tả Đăng Phong nấu giùm.
Dưới sự truy vấn của Tả Đăng Phong thì Vu Tâm Ngữ thừa nhận khoai lang là do nàng trộm của người dân, còn đậu kia đều là do chuột đồng móc ra. Tả Đăng Phong không tin, vì thế Vu Tâm Ngữ dẫn hắn ra ruộng, quả nhiên từ trong một ổ chuột có thể lấy ra hơn 10 kg đậu.
Sau đó, 2 người chuẩn bị thức ăn cho mùa đông, món chính đã đủ rồi. Vì thế Tả Đăng Phong đi xuống chợ để mua một ít rau dưa, mà hồ ở bên cạnh đạo quán có cá, bởi vì đạo quán luôn có chuyện ma quái nên không dám ai đến đây bắt cá cả. Qua nhiều năm, cá ở trong hồ rất nhiều, Tả Đăng Phong sống từ nhỏ ở làng chài cho nên chuyện này hắn rất giỏi, mỗi sáng hắn đều thả câu, chiều lại bắt lên rồi đem đi phơi nắng, lúc rảnh rỗi thì hắn cũng cầm mấy thanh sắt đi bắt thỏ nhưng mà thu hoạch không có được bao nhiêu.
Ở trong thời gian này, Tả Đăng Phong cùng nói chuyện với Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ nói cho hắn biết Đông sương trước đây là phòng của nàng ở, từ sau khi sư phụ nàng mất tích thì nàng mới đến Tây sương. Cỗ quan tài ở trong phòng phía Bắc có mật đạo nối với Tây sương nhưng mà nàng cũng không biết rõ lắm. Ngoài ra trước đây ở trong đạo quán cũng không có bếp lửa gì, từ trước năm 13 tuổi thì nàng ăn gì cũng không có trải qua nấu nướng.
20 ngày sau, Tả Đăng Phong lại phát hiện Vu Tâm Ngữ bắt đầu cau mày, thông qua quan sát thì hắn phát hiện mấy ngày này sức lực của nàng rất lớn, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh. Mặc dù Tả Đăng Phong cũng rất tò mò nhưng mà hắn cũng không có hỏi nàng học Đạo thuật gì cả, càng không có kêu nàng dạy lại cho mình. Không phải hắn không muốn học mà là hắn không dám học, bởi vì hắn không hiểu nổi Đạo thuật này có liên quan gì với việc nghỉ 1 tháng kia hay không, nếu sử dụng Đạo thuật mà nghỉ luôn 1 tháng thì lúc đó sẽ bị ai a.
1 tháng trôi qua, cuối cùng Bàn Đại Hải cũng tới, lần này là hắn đứng ở dưới chân núi mà gọi Tả Đăng Phong.
– Cảm ơn cậu.
Tả Đăng Phong thấy được Bàn Đại Hải mang súng tới thì liền cười.
– Đừng có nói lời vô dụng kia, nơi này còn có ma quái không?
Bàn Đại Hải đem bao cát, hũ hỏa dược, hỏa tiêu…cho Tả Đăng Phong.
– Trước kia mỗi ngày vài lần, hiện tại thì cách 1 ngày quậy 1 lần.
Tả Đăng Phong cũng không có nói thật.
– Xem ra cậu bị dọa cũng thành thói quen rồi, này tiền lương của cậu đây.
Bàn Đại Hải lấy tiền ở trong túi ra đưa cho Tả Đăng Phong.
– Cậu về nhà tôi một chuyến, đem 3 đồng này đưa cho mẹ tôi, mẹ tôi hỏi vì sao tôi không về thì cậu nói là tôi quá bận việc, tuyệt đối đừng nói chuyện tôi bị đưa đến đây.
Tả Đăng Phong chỉ giữ lai 1 đồng đại dương, đưa cho Bàn Đại Hải 3 đồng đại dương còn lại.
– Được, tôi cũng tính trở về thăm cha mình một chút.
Bàn Đại Hải cầm tiền bỏ vào túi, 2 thôn cách nhau không xa, khoảng 10km thôi.
– Nè, cầm mấy xu mua 2 chai rượu mà mang về nè.
Tả Đăng Phong lấy vài xu trong túi ra đưa cho Bàn Đại Hải, Bàn Đại Hải chỉ là một đầu bếp nên tiền lương của hắn rất ít, mỗi tháng chỉ được 1 đồng đại dương mà thôi.
– Tôi đây sẽ không khách khí.
Bàn Đại Hải vui mừng cầm lấy.
– Đi từ từ một chút.
Tả Đăng Phong vuốt vẻ khẩu súng, nóng lòng muốn trở về để thử.
– Đúng rồi, nói cho cậu biết, tôi nghe nói người NB sắp đánh tới rồi.
Bàn Đại Hải ngồi trên xe, nói.
– Chuyện trong dự liệu.
Tả Đăng Phong không cho là đúng, lúc này chính phủ quốc dân đã hủ bại vô năng, người NB có đánh tới cũng không có gì là lạ.
– Tôi nghe nói người NB muốn phá hư.
Bàn Đại Hải làm ra bộ dạng đường đường chính chính.
– Tôi cũng không cho rằng đám quan trẻ hiện giờ đều là người tốt. Đi nhanh đi, việc này không có liên hệ tới tôi đâu.
Tả Đăng Phong thúc giục Bàn Đại Hải rời đi.
Bàn Đại Hải nghe vậy liền đạp xe đi, Tả Đăng Phong cầm súng đi về đạo quán, mấy lời nói của Bàn Đại Hải cũng không làm hắn nghĩ nhiều, đối với người NB thì hắn cũng không có tâm lý sợ hãi gì, ở trong mắt Tả Đăng Phong, người NB cũng giống với những kẻ xâm lược khác, đều đến TQ để giật đồ, người sợ là những kẻ có tiền, với hắn cũng không có quan hệ gì.
Tả Đăng Phong chẳng những không khẩn trương không sợ còn có chút vui sướng khi người gặp họa, cho dù người NB đánh tới thì bị tai ương cũng chính là những tên quan trẻ ở Huyền Thành, hắn trốn ở đây cũng an toàn.
Trở lại Thanh Thủy quan thì Vu Tâm Ngữ ra đón, nàng tò mò đánh giá khẩu súng trong tay Tả Đăng Phong.
– Biết đây là gì à?
Tả Đăng Phong giơ khẩu súng ra.
– Súng hơi.
Vu Tâm Ngữ cầm lấy cục đá rồi viết mấy chữ trên mặt đất.
– Oh, có chút kiến thức a, có muốn ăn gà rừng hay cơm tẻ không?
Tả Đăng Phong hỏi.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì liền vui mừng, liên tục vỗ tay.
– Muốn ăn gà rừng không thành vấn đề, muốn ăn cơm trắng cũng không thành vấn đề, nhưng là cô phải đáp ứng tôi một việc.
Tả Đăng Phong mỉm cười nhìn chằm chằm Vu Tâm Ngữ.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc, dùng cục đá viết:
– Chuyện gì?
– Rất đơn giản, cô đi rửa mặt đi.
Chương 7 : Thanh tú như sen hé nở trên mặt nước
Vu Tâm Ngữ nghe được Tả Đăng Phong nói thế thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn vào hắn.
– Kỳ thật thì tôi chỉ muốn nhìn khuôn mặt của cô.
Tả Đăng Phong cười hắc hắc nói.
Tả Đăng Phong nói xong thì Vu Tâm Ngữ vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng.
– Không rửa thì không rửa, tôi mang cô đi săn thú.
Tả Đăng Phong bị nàng nhìn chằm chằm có chút sợ hãi nên quay đầu sang chỗ khác.
– Nhìn xong bộ mặt của em thì anh phải lấy em.
Vu Tâm Ngữ nói xong liền đi vào trong đạo quán.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền ngẩn người, tuy rằng trước đây hắn đoán được Vu Tâm Ngữ không phải là người câm, nhưng mà hắn không nghĩ đột nhiên lúc này nàng sẽ mở miệng hơn nữa giọng nói của nàng còn rất êm tai.
Tả Đăng Phong nhớ tới lời nàng nói thì hắn liền ngạc nhiên, dựa vào vẻ mặt ngưng trọng Vu Tâm Ngữ thì dường như là nàng không nói đùa. Nếu nàng đi săn thú cùng mình thì dễ nói, nếu như nàng vào trong rửa mặt thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng rồi.
– Xong rồi, xong rồi, rất có thể là nàng đi rửa mặt rồi.
Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, quay đầu nhìn sang thì thấy Vu Tâm Ngữ đã đi vào trong đạo quán.
– Này, Vu Tâm Ngữ, cô đừng có rửa mặt, đợi săn gà rừng về rồi rửa cũng được.
Tả Đăng Phong vội vàng chạy vào, khi vào đạo quán thì hắn phát hiện Vu Tâm Ngữ đã đi vào Tây sương.
– Tôi đi săn rồi, đợi bắn được gà rừng rồi thì cô hẵng rửa.
Tả Đăng Phong thấy không đúng, vội cầm lấy súng chạy ra ngoài.
– Đợi em một lát.
Trong Tây sương truyền ra giọng nói của Vu Tâm Ngữ.
– Hết rồi, hết rồi.
Tả Đăng Phong đi lòng vòng, trong một tháng nay hắn đã chiếu cố Vũ Tâm Ngữ, tuy rằng chỉ xuất phát từ đồng tình với nàng nhưng mà hắn cũng hiểu được tính tình của Vũ Tâm Ngữ, nàng là một cô gái quật cường, khi đã làm ra quyết định gì rồi thì sẽ không thay đổi.
– Vu Tâm Ngữ, cô đừng có rửa mặt, đợi cô rửa mặt xong thì có thể người khác sẽ ăn hiếp cô đó.
Tả Đăng Phong hô to.
– Anh nói sẽ bảo vệ em mà.
Vu Tâm Ngữ trả lời.
– Nhưng nếu tôi đi rồi thì sao?
Tả Đăng Phong dở khóc dở cười.
– Em đã mở miệng nói chuyện rồi, anh cũng thấy khuôn mặt của em, sau này anh đi nơi nào thì em đi nơi đó.
Vu Tâm Ngữ đáp lại.
– Đây là cái lý luận gì? Vậy tôi sẽ không nhìn khuôn mặt của cô nữa.
Lời nói của Vu Tâm Ngữ khiến cho da gà của Tả Đăng Phong nổi lên.
– Bây giờ thì anh đã thấy rồi.
Tả Đăng Phong vừa dứt rồi thì cửa phòng bị đẩy ra, Vu Tâm Ngữ bước ra ngoài.
– Tôi cái gì cũng không thấy.
Vừa rồi Vu Tâm Ngữ thò đầu ra thì Tả Đăng Phong cũng chỉ thấy mặt nàng còn chưa rửa sạch.
– Chờ một lát.
Trong Tây sương lại truyền ra tiếng rót nước.
– Nhà của tôi rất nghèo, sau này không có khả năng nuôi nổi cô nữa đâu.
Tả Đăng Phong vô cùng muốn làm cho Vu Tâm Ngữ thay đổi chủ ý.
– Không nên xem em là một đứa trẻ, em biết mình đang làm gì, em thích anh.
Giọng nói của Vu Tâm Ngữ rất kiên định.
– Hả ? Nếu như tôi không thích cô thì sao?
Tả Đăng Phong liên tục cười khổ.
– Anh sẽ thích em thôi.
Vu Tâm Ngữ nói xong thì liền đẩy cửa phòng rồi đi ra.
Vu Tâm Ngữ vừa bước ra thì Tả Đăng Phong đột nhiên chỉ cảm thấy trước mắt trở nên sáng ngời, tức thì trong lòng hiểu được vì sao Vu Tâm Ngữ lại tự tin đến thế, nàng rất đẹp, vô cùng xinh đẹp.
Mắt của Vu Tâm Ngữ là mắt 2 mí, ánh mắt rất lớn, gương mặt mảnh khảnh… nhìn chung thì nếu đem ngũ quan của nàng tách ra thì cũng không có gì đặc biệt nhưng nếu đem chúng để lại một chỗ thì khuôn mặt của nàng vô cùng xinh đẹp. Lúc trước khi ở thị trấn thì Tả Đăng Phong đã nhìn thấy nhiều gái đẹp, nhưng mà các nàng đều dựa vào son phấn để đẹp, còn vẻ đẹp của Vu Tâm Ngữ là vẻ đẹp trời sinh, không cần dùng thứ gì thì nàng vẫn đẹp.
– Này, đi lên núi đi, chúng ta đi săn thú.
Sau khi thấy được vẻ đẹp tuyệt mỹ của Vu Tâm Ngữ thì giọng nói của Tả Đăng Phong có chút cà lăm.
Trước khi nhìn thấy vẻ mặt của Vu Tâm Ngữ thì Tả Đăng Phong không tin cái gì gọi là vừa thấy đã yêu nhưng mà hiện tại hắn tin, vừa thấy được khuôn mặt của Vu Tâm Ngữ thì trong lòng hắn đã động. Loại cảm giác này làm cho Tả Đăng Phong vừa hổ thẹn vừa cao hứng. hắn cao hứng là bởi vì Vu Tâm Ngữ nguyện ý làm vợ của hắn, sở dĩ hắn hổ thẹn là bởi vì sau khi thấy được khuôn mặt thật của nàng thì hắn mới yêu thích nàng, đây là tiêu chuẩn trông mặt mà bắt hình dong, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm giác mình thật nông cạn.
– Anh thích em sao?
Vu Tâm Ngữ đi sau rồi hỏi.
– Cũng có thích.
Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại mà trả lời. Hắn sợ khi quay đầu lại thì Vu Tâm Ngữ sẽ thấy được vẻ mặt khiếp sợ của hắn.
– Sau này em đi theo anh.
Thông qua lời nói của Tả Đăng Phong thì Vu Tâm Ngữ cũng đoán được Tả Đăng Phong thích nàng.
– Được.
Theo bản năng thì Tả Đăng Phong nói ra.
– Em biết ở đâu có gà rừng, em dẫn anh đi.
Vu Tâm Ngữ có được đáp án thì nàng liền rất vui mừng, tung tăng nhảy về phía trước, Tả Đăng Phong đi theo sau, trong lòng vui buồn lẫn lộn. Vui chính là tự nhiên có được một người vợ xinh đợp như rứa, còn buồn chính là người vợ này chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, sợ rằng sau này nàng sẽ gặp nhiều phiền toái.
Tuy rằng trong lòng vô cùng vui mừng nhưng Tả Đăng Phong cố gắng để bản thân mình bình tĩnh, hắn sợ nếu hắn kích động thì Vu Tâm Ngữ sẽ coi thường hắn.
Vu Tâm Ngữ ở nơi này đã lâu nên nàng biết chỗ nào có gà rừng.
Sau khi ngắm kỹ thì Tả Đăng Phong liền nổ súng, đàn gà rừng liền chạy tan tác. Vu Tâm Ngữ vọt vào bụi cỏ, một lát sau thì nàng xách một con gà rừng đi ra.
Tả Đăng Phong thuận tay cầm lấy con gà rừng kia, ước chừng nó nặng khoảng 3kg.
Có thu hoạch, Tả Đăng Phong cũng không có nổi lòng tham nữa mà là trở lại đạo quán. Trên đường đi thì hắn âm thầm cảm ơn Hồ Thiến cùng Tôn Ái Quốc, nhờ có bọn họ mà hắn mới tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy.
Trở về Thanh Thủy quán đã là 2h chiều, Tả Đăng Phong bắt đầu làm gà, còn Vu Tâm Ngữ thì vào nhà giúp hắn nhóm lửa.
– Vừa lúc có nước ấm, em đi tắm rửa đi.
Tả Đăng Phong vừa lột lông gà, vừa nói.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy gật đầu đồng ý, múc lấy một nồi nước ấm rồi đi vào Tây sương.
Sau khi làm xong gà thì Tả Đăng Phong đi ra đạo quán, chỗ mà hắn chôn những đống hài cốt kia, hắn đào ra những một lượng hài cốt lớn rồi đem nó vứt lên trên đường đi. Sở dĩ hắn làm vậy chính là vì muốn tăng thêm không khí âm trầm xung quanh đạo quán, hắn sợ khi hắn ra ngoài thì sẽ có người đến đây khi dễ Vu Tâm Ngữ.
Khi Tả Đăng Phong làm xong tất cả chuyện này rồi trở về đạo quán thì vừa khéo thấy được Vu Tâm Ngữ đã thay đồ xong rồi đi ra khỏi Tây sương, lúc này nàng mặc một bộ áo bào hơi dài, bên trong là một chiếc áo nhỏ màu trắng, thanh nhã mà sạch sẽ.
– Đây là quần áo của sư phụ em, người cao hơn em, em mặc vào có chút rộng.
Vẻ mặt Vu Tâm Ngữ tỏ ra ngại ngùng.
– Đợi một chút, anh lấy cho em cục xà phòng.
Tả Đăng Phong nghe vậy thì xoay người đi vào phòng mình, sau khi rửa mặt chải đầu thì vẻ đẹp của Vu Tâm Ngữ càng thêm chói lọi khiến hắn không dám nhìn thẳng vào nàng.
– Giặt nhanh rồi ra ăn cơm.
Tả Đăng Phong cầm xà phòng đưa cho Vu Tâm Ngữ rồi nói.
Vu Tâm Ngữ cầm lấy rồi cười với Tả Đăng Phong một tiếng, sau đó xoay người trở vào Tây sương.
Tả Đăng Phong vẫn đứng ở đó nhìn chằm chằm bóng lưng Vu Tâm Ngữ rời đi, tuy rằng áo bào của nàng rộng thùng thình nhưng mà khi bước đi thì Tả Đăng Phong vẫn có thể nhìn thấy đường cong trên bờ mông của nàng.
– Tả Đăng Phong, mày có còn là người không?
Tả Đăng Phong tát một cái vào mình, ý nghĩ kinh diễm kia làm hắn cảm thấy xấu hổ.
– Phát hồ tình, chỉ hồ lễ.
Tả Đăng Phong thầm nói 2 câu luận ngữ rồi trở về Đông sương.
Chương 8 : Cùng giường chung gối
Tả Đăng Phong làm xong cơm chiều thì Vu Tâm Ngữ cũng đã giặt xong quần áo, 2 người ngồi ở Đông sương cùng nhau dùng cơm.
– Vu Tâm Ngữ, em thật sự muốn lấy anh sao?
Tả Đăng Phong gắp cho Vu Tâm Ngữ một cái đùi gà.
– Anh là nam nhân, anh ăn đi.
Vu Tâm Ngữ gắp trả lại cho Vu Tâm Ngữ, nàng dùng hành động này để trả lời vấn đề của Tả Đăng Phong.
– Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, chúng ta mới quen nhau 1 tháng, em còn chưa biết rõ anh.
Tả Đăng Phong lại đem chân gà kia gắp lại cho Vu Tâm Ngữ.
– Anh là một chính nhân quân tử.
Vu Tâm Ngữ cảm kích nhìn Tả Đăng Phong.
– Anh là quân tử? Sao em lại biết?
Tả Đăng Phong nghe vậy cực kỳ xấu hổ, nếu Vu Tâm Ngữ biết mình nhịn trộm mông của nàng thì nàng sẽ có cảm giác thế nào.
– Đêm hôm ấy em hù dọa anh, anh phát hiện nhưng mà không đánh em, điều ấy nói lên anh là người rộng lượng. Thức ăn của anh không còn nhiều nhưng mà anh luôn cho em ăn, điều này nói lên anh thiện lương. Lúc em không thoải mái thì anh đưa thuốc cho em, điều này nói lên anh là người cần thận. Lúc em không có ở đây thì anh cũng không có đi vào phòng của em, điều đó nói lên anh là người thủ tín. Bây giờ anh còn cho em không biết anh là người gì sao?
Vu Tâm Ngữ mỉm cười liệt kê từng cái.
– Làm sao em biết anh không qua phòng của em?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
– Bởi vì mỗi lần rời khỏi thì em đều để ở trên cửa một sợi tóc.
Vu Tâm Ngữ lộ ra ánh mắt giảo hoạt.
– Nếu lỡ như gió to thổi qua thì làm sao?
Tả Đăng Phong không nghĩ đến Vu Tâm Ngữ lại còn có chiêu này.
– Vậy thì anh đành phải là kẻ thế tội rồi.
Vu Tâm Ngữ cười nói.
Ăn cơm tối xong thì lúc này trời còn chưa tối, Tả Đăng Phong liền nhìn vào Tây sương.
– Vào thôi, em biết anh sớm đã muốn vào rồi.
Vu Tâm Ngữ đứng lên đi vào trước, Tả Đăng Phong theo sau.
Đi vào Tây sương, Vu Tâm Ngữ mở cửa phòng ra thì một mùi nấm mốc liền bay ra, ở giữa phòng có chất một đống bụi cỏ, đây là vì Vu Tâm Ngữ phòng trời mưa mà để lại. Phía Nam để một lu nước cùng vài đồ lặt vặt, ở phía Bắc là một đống cỏ tranh, đây là chỗ ngủ của Vu Tâm Ngữ.
– Địa đạo ở đâu?
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Vu Tâm Ngữ rồi hỏi.
– Ở dưới đống cỏ kia.
Vu Tâm Ngữ đưa tay chỉ vào đống bụi cỏ kia.
– Để anh về lấy nến.
Tả Đăng Phong xoay người muốn rời đi.
– Ở dưới có.
Vu Tâm Ngữ mở một tấm ván ở dưới bụi cỏ lên rồi đi xuống, Tả Đăng Phong đi theo sau.
Đường đi xuống rộng không quá 1m5, chiều sâu khoảng chừng 2m, bất quá trong này rất là khô ráo, sau khi đi vào thì Vu Tâm Ngữ liền lấy đá lửa đốt nến lên.
– Địa đào này là do sư phụ của em đào sao?
Tả Đăng Phong hỏi, không khí trong này không lưu thông nên hắn cảm thấy có chút khó chịu.
– Không phải, là người ở trước kia để lại.
Vu Tâm Ngữ mở miệng đáp lại.
Tả Đăng Phong nghe vậy khẽ gật đầu, thời kỳ Thanh mạt người ta thường đào địa đạo để trốn quan lại cùng thổ phỉ cho nên ở đây có địa đạo cũng là bình thường.
Trong địa đạo cũng không có vật gì, chỉ là ngay tại dưới chỗ Đông sương có một hầm, nơi này cũng không lớn lắm, chỉ đủ để vài người nghỉ ngơi, ở đây có một cái rổ đan vá, bên cạnh có một cái bọc quần áo nhỏ, không hỏi cũng biết bộ quần áo mà Vu Tâm Ngữ đang mặc là được lấy ở chỗ này rồi,. Đi lên trên này chính là cổ quan tài màu đen kia, giữa nắp quan tài cùng thân quan tài có một cái móc khóa, một người có thể thoải mái khép mở, trong quan tài này cũng không có cái gì cả.
Màn đêm buông xuống Tả Đăng Phong cảm giác có chỗ không đúng, nhưng mà hắn cũng không biết ở chỗ nào, trầm ngâm một lúc lâu rốt cục hắn cũng đã phát hiện ra vấn đề.
– Sư phụ của em đi rồi, nơi này có từng bị cướp không?
Tả Đăng Phong mở miệng hỏi Vu Tâm Ngữ.
– Không có, lúc đầu thì có thôn dân đến đây khuân đồ, bất quá đều bị em hù dọa.
Vu Tâm Ngữ lắc lắc đầu.
– Tại sao đồ của em và sư phụ em lại ít như vậy?
Tả Đăng Phong hỏi, đây là chỗ hắn cảm thấy không bình thường, đạo quán này không có bếp, dụng cụ thường ngày cũng rất ít, như thế nào mà có cảm giác thiếu đi một chút sức sống.
– Không biết.
Vu Tâm Ngữ lắc đầu.
– Vậy đồ vật của sư phụ của em đâu?
Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
– Trong này không có đồ gì cả.
Vu Tâm Ngữ lắc đầu.
– Ngay cả giường cũng không có?
Tả Đăng Phong nhìn xung quanh, bắt đầu khẩn trương.
– Không có.
Vu Tâm Ngữ trả lời làm hắn càng căng thẳng hơn, trước đây nàng từng nói sư phụ của nàng không cần ăn cái gì, không ăn cơm, không ngủ có còn là người không?
– Sư phụ của em có đi vệ sinh không?
Tả Đăng Phong từ từ đi ra Tây sương.
– Chưa thấy qua.
Vu Tâm Ngữ do dự một lát, cuối cùng là trả lời vấn đề có chút vỗ lễ này của Tả Đăng Phong.
“Oác…Oác”
Nhưng vào lúc này đột nhiên vang lên tiếng cú mèo ở bên ngoài đạo quán, làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy tê cả da đầu.
– Anh cái gì thế? Sư phụ của em là người mà, người đi được ở dưới ánh mặt trời luôn á.
Rốt cuộc Vu Tâm Ngữ cũng đoán được Tả Đăng Phong đang lo lắng cái gì.
– Phòng này quá lạnh, em qua phòng anh ngủ đi.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhất thời yên lòng, áo bông của Vu Tâm Ngữ đã giặt rồi, đến buổi tối nàng không mặc áo bông ngủ nên sẽ rất lạnh.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì cũng không trả lời mà nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong.
– Anh sẽ không khi dễ…
Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng muốn giải thích.
Hắn còn chưa nói hết lời thì Vũ Tâm Ngữ đã đưa tay che miệng hắn, Tả Đăng Phong thấy thế thì giữ tay nàng lại rồi đưa nàng vào Đông sương. Đông sương đúng là rấ ấp áp, Tả Đăng Phong đã đem lò sưởi để ở dưới giường.
Sau khi nằm xuống thì 2 người cũng không nói gì, lúc trước 2 người là quan hệ bạn bè, hiện giờ mối quan hệ đó đã biến đổi nên làm 2 người có chút khẩn trương.
Mãi cho đến 12h đêm thì Tả Đăng Phong mới mơ mơ màng rồi ngủ, trong 4 tiếng qua thì 2 người cũng không nói với nhau câu gì.
4h sáng, Tả Đăng Phong cảm giác được có ai đó đang đắp chăn cho hắn, hắn tự nhiên là biết Vu Tâm Ngữ đắp cho hắn.
– Anh không lạnh, em đắp đi.
Tả Đăng Phong đứng dậy rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho Vu Tâm Ngữ.
– Anh run rồi kìa.
Vu Tâm Ngữ nhẹ giọng nói.
– Không sao, nằm xuống đừng nhúc nhích.
Tả Đăng Phong nói.
Vu Tâm Ngữ thấy Tả Đăng Phong khăng khăng như thế thì trầm mặc một lúc, sau đó nói nhỏ:
– Anh qua đây ngủ.
Tả Đăng Phong nghe vậy thì do dự một lát, cuối cùng cũng xịch người tới gần Vu Tâm Ngữ dù sao thì nhiệt độ ban đêm ở đây cũng rất lạnh.
Sau khi đắp chung chăn với Vu Tâm Ngữ thì Tả Đăng Phong nghiêng người ôm lấy Vu Tâm Ngữ, hắn làm như vậy cũng không có ý nghĩ khác, chẳng qua là do chăn quá chặt.
Bị Tả Đăng Phong ôm lấy thì cả người Vu Tâm Ngữ run lên, nàng tỏ ra rất khẩn trương.
Tuy rằng Vu Tâm Ngữ khẩn trương, nhưng không có từ chối, Tả Đăng Phong cũng không có nhân cơ hội này mà khinh bạc nàng.
Vu Tâm Ngữ rất gầy. cánh tay của tdp có thể cảm nhận được xương sườn của nàng, loại cảm giác này khiến cho trong lòng Tả Đăng Phong rất là chua sót. 13 tuổi Vu Tâm Ngữ đã bắt đầu sống một mình, 10 năm qua nàng đã chịu nhiều khổ sở, thậm chí là còn lấy thức ăn từ trong hang chuột. Tả Đăng Phong thầm hạ quyết tâm, ngày sau phải đối đãi với nàng thật tốt, sẽ không để nàng chịu đói chịu khổ nữa.
– Anh sẽ không khi dễ em, ngủ đi.
Tả Đăng Phong ôn nhu an ủi.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Nàng gật đầu là bởi vì nàng biết được chuyện giữa nam và nữ, biết được chuyện phát sinh giữa vợ chồng, cuối cùng nàng lắc đầu là bởi vì nàng khẩn trương, điều này nói lên nàng chưa chuẩn bị tốt.
Đối với việc này thì Tả Đăng Phong cũng rất thông cảm, giờ khắc này trong lòng hắn chỉ muốn bảo vệ và chiếu cố nàng, không có ý niệm tà ác nào cả.
Sáng sớm, Tả Đăng Phong bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, hôm nay hắn muốn đi chợ, mua vải để may quần áo cho Vu Tâm Ngữ. Tuy rằng Vu Tâm Ngữ không nói gì nhưng mà từ ánh mắt của nàng thì hắn biết được nàng cũng muốn đi.
Sau khi do dự thật lâu thì cuối cùng Tả Đăng Phong cũng quyết định mang nàng đi, vì thế liền để cho nàng mặc áo bông vào, rồi hắn lấy cho nàng một cái mũ lưỡi trai, lúc này mới dẫn nàng đi.
Nhiều năm chưa từng rời núi, Vu Tâm Ngữ vô cùng hưng phấn, dọc đường đi nàng nhảy tung tăng, bất quá sau khi xuống núi thì nàng liền yên lặng đi phía sau Tả Đăng Phong.
Chợ ở nông thôn cũng không có nhiều người, đến chợ thì Tả Đăng Phong mua cho nàng vài xấp vải, rồi mua cho nàng mấy xâu hồ lô, vốn là hắn muốn mua cho Vu Tâm Ngữ một cái áo bông nhưng lại bị vnt ngăn lại, nàng nói là nàng biết may vì thế hắn cũng không nói gì thêm.
Tới gần giữa trưa, hai người bắt đầu trở về, lúc này tâm tình của Tả Đăng Phong bắt đầu trầm trọng bởi vì hắn nghe được người giữa chợ nói rằng NB sắp đánh đến, điều này làm cho trong lòng Tả Đăng Phong không yên, xem ra chiến tranh sắp cháy đến đây rồi.
Lúc gần đi vào núi, 2 người đi qua thôn trang ở dưới núi thì phát hiện có một đám người đây nói chuyện huyên náo. Tả Đăng Phong cũng không phải là người nhiều chuyện cho nên hắn không có ghé qua xem mà mang theo Vu Tâm Ngữ đi lên núi.
– Tả lãnh đạo, chờ một chút.
Ngay sau đó, phía sau liền vang lên một giọng nói, người lên tiếng chính là Bảo trưởng ở nơi này.
Tả Đăng Phong nghe vậy quay đầu, hắn nhíu mày đợi cho Bảo trưởng đi đến gần thì mới mở miệng hỏi:
– Thôi bảo trưởng, có chuyện gì sao?
– Tả lãnh đạo, cậu là người ở Huyện tới, cậu tới đây xử vụ này đi.
Bảo trưởng tò mò nhìn Vu Tâm Ngữ, ở trong mắt dân quê thì chỉ cần người ở Huyện xuống công tác thì đều là lãnh đạo.
– Đây là em gái của tôi, từ nhà đến đây thăm tôi. Mà vụ án gì?
Tả Đăng Phong giới thiệu Vu Tâm Ngữ rồi mới hỏi chính sự.
– Sáng qua ở trong ổ gà của Thôi quả phụ có một con mèo, Trịnh qua tử ở cách vách nói rằng con mèo kia cắn chết gà của hắn, hiện tại cả 2 người đang tranh nhau con mèo.
Vẻ mặt Bảo trưởng tỏ ra bất đắc dĩ.
– Con mèo kia có chỗ nào đặc biệt sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi. Khắp nơi ở nông thôn đều là mèo, căn bản cũng không phải là thứ gì quý để đi tranh nhau a.
– Còn mèo kia cũng không giống với mèo bình thường, kỳ thật thì 2 người kia cũng không nhìn trúng con mèo, chủ yếu là cái vòng cổ của nó làm bằng vàng.
Chương 9 : Thập Tam Âm Dương
– Con mèo kia có thể là mèo của nhà người có tiền chạy đến, ông là Bảo trưởng, ông xem rồi xử lý đi.
Tả Đăng Phong nói. Hắn cũng không muốn cùng Vu Tâm Ngữ dính vào vụ này.
– Tả lãnh đạo, cậu hãy qua xem một chút đi, con mèo kia có chút kỳ quái, sợi dây trên cổ nó cũng hơi lớn.
Thôn Bảo trưởng dùng 2 ngón tay vẽ vẽ.
– Đi thôi, qua coi một chút.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi mở miệng.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy cũng không nói gì, đè mũ xuống thấp một tí rồi đi theo Tả Đăng Phong.
– Vị này chính là lãnh đạo từ Huyện xuống, mọi người nghe lời một chút.
Thôn Bảo trưởng mang theo Tả Đăng Phong đến chỗ mọi người đang đứng rồi giới thiệu Tả Đăng Phong cho mọi người.
Thôn dân nghe vậy thì không nói chuyện nữa, nhìn vào Tả Đăng Phong, chờ hắn lên tiếng.
– Để tôi xem con mèo kia một chút.
Tả Đăng Phong ho khan 2 tiếng rồi mở miệng, trên thực tế thì hắn cũng không phải là lãnh đạo gì, Thôi bảo trưởng thuần túy chỉ là không trâu bắt chó đi cày.
Mọi người vừa nghe lập tức nhường đường, Thôi bảo trưởng liền dẫn Tả Đăng Phong đến một nông xá, ở đây có một ổ gà. Lúc này ở đây có một người đàn bà đanh đá đang cầm một thái đao cùng với một qua tử ( người què) cầm xẻng trợn mắt, cả 2 đang giằng co với nhau.
– 2 người nghe đây, đây là Tả lãnh đạo đến từ Huyện xuống, cậu ta đến đây để xử lý chuyện này.
Thôi bảo trưởng liền mở miệng nói.
2 người kia đều tỏ ra giận dữ nhìn nhau, nghe được Thôi bảo trưởng nói thế thì đưa mắt nhìn về phía Tả Đăng Phong.
Mặt Tả Đăng Phong không thay đổi liếc nhìn qua tử kia một cái rồi lại đi tới chỗ người đàn bà cầm thái đao kia. Người đàn bà kia thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tả Đăng Phong thì lui về sau vài bước.
Một màn này khiến cho Tả Đăng Phong cảm thấy buồn cười, tuy rằng hắn không phải là lãnh đạo nhưng mà lại thường xuyên tiếp xúc lãnh đạo, nên hắn cũng học được cách làm cho người ta kính sợ.
Tả Đăng Phong đưa mắt nhìn vào ổ gà, thì hắn liền phát hiện ở trong đó là một động vật có lông.
Nhìn con này thì trong nháy mắt Tả Đăng Phong liền xác định nó là động vật họ mèo, sở dĩ nói nó là động vật họ mèo là bởi vì tuy rằng bộ dáng của nó giống với con báo, màu lông cũng giống nhưng mà kích thước của nó chỉ lớn hơn một con mèo bình thường một ít.
Tả Đăng Phong lại nghĩ tới báo xa-li nhưng mà liền bỏ qua suy đoán này, động vật họ mèo này tuy rằng lớn hơn mèo bình thường nhưng mà lại nhỏ hơn nhiều so với báo xa-li, báo xa-li nặng tới 35-40kg, thân dài hơn 1m, mà tuy rằng con này cô ro nhưng mà Tả Đăng Phong đoán rằng nó sẽ không dài quá 80cm, ngoài ra 2 lỗ tai của nó cũng không có màu lông giống với báo xa-li.
Động vật họ mèo này rất gầy, cả người chỉ còn xương bọc da cũng, thân nó dài khoảng 70-80cm, nặng không quá 5kg, cho tới bây giờ Tả Đăng Phong cũng chưa từng thấy qua một con vật gầy yếu đến như vậy mà có thể sống được.
Tả Đăng Phong cẩn thận quan sát động vật họ mèo này, sau đó mới nhìn về phía cái vòng trên cổ của nó. Vòng này thô như cán bút, hình thức cũng bình thường, cả vòng đều là hình tròn, cũng không khắc hoa, cả vòng đều làm từ vàng.
– Bà muốn giết ai? Bỏ dao xuống.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn người đàn bà cầm thái đao kia. Tả Đăng Phong vô cùng ghét những nữ nhân khóc lóc om sòm cho nên khi nói chuyện cũng tỏ ra không khách khí.
Nghe được Thôi bảo trưởng nói Tả Đăng Phong là người ở trên Huyện xuống cho nên người đàn bà kia vô cùng kính sợ Tả Đăng Phong, lúc này nghe Tả Đăng Phong nói thế thì nàng liền ném dao trong tay xuống.
Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn qua tử kia, tên này cũng bỏ xẻng trong tay xuống.
– Đem con mèo kia đến đây.
Tả Đăng Phong quay đầu nói với Thôi bảo trưởng.
Thôi bảo trưởng thấy Tả Đăng Phong vừa lên liền trấn trụ được Thôi quả phụ cùng Trịnh qua tử thì liền vô cùng kính nể, nghe được Tả Đăng Phong nói thế thì hắn liền kêu mấy đứa nhỏ nhảy vào ổ gà, bồng con mèo kia ra.
– Nó cắn chết gà các người à?
Tả Đăng Phong quay đầu lại hỏi 2 người kia, con mèo này rất gầy yếu, bị mọi người đưa ra nó cũng đứng không vững, Tả Đăng Phong thật hoài nghi có phải nó cắn chết gà của 2 người này không?
– Nó chỉ chui vào ổ gà của tôi.
Thôi quả phụ cúi đầu nói nhỏ.
– Gà nhà tôi chết 1 con.
Trịnh qua tử nhỏ giọng thầm thì.
– Nó chui vào ổ gà của bà nhưng không có cắn chết gà của bà, vậy nó cũng không có tội gì. Gà nhà ông chết nhưng mà ông không thấy nó cắn nên ông không có chứng cớ. Cho nên con mèo này không phải là do 2 người xử, mà phải do toàn bộ người dân trong thông xử trí.
Khuôn mặt Tả Đăng Phong tràn đầy chính sắc, nói.
– Lãnh đạo chính là lãnh đạo… Vẫn là người ở Huyện có kiến thức… Tả lãnh đạo nói rất đúng… Tôi cảm thấy như thế mới có công bằng.
Mọi người nghe vậy thì liền phát biểu ý kiến, cứ như vậy mà mọi người mới có phần, đứa ngốc mới không đồng ý.
– Thôi bảo trưởng, tháo vòng trên cổ nó xuống, vòng đó do mọi người trong thôn chia ra.
Tả Đăng Phong lại lên tiếng.
– Nghe Tả lãnh đạo.
Thôi bảo trưởng cố nén vui mừng trong lòng mà gật đầu.
– Thôi bảo trưởng, tôi ở đạo quán kia cũng không được sạch sẽ cho lắm, buổi tối luôn có những tiếng khác lạ, hay là ông phái vài người luân phiên đến làm bạn với tôi đi?
Tả Đăng Phong xoay người nhìn về phía Thôi bảo trưởng.
Tả Đăng Phong vừa thốt lên thì Thôi bảo trưởng lập tức trợn tròn mắt, mọi người vốn tranh cãi âm ĩ không thôi trong nháy mắt liền lặng ngắt như từ.
– Được rồi, tôi cũng không ép buộc. Bất quá lúc tối trong đạo quán kia cũng rất lạnh, mà chăn mền của tôi lại mỏng, ông có thể tặng cho tôi mấy tấm chăn mền không?
Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng thay đổi điều kiện, câu kia của hắn lúc nãy chủ yếu chỉ là muốn dọa người, mục đích của hắn chính là không để cho người nào lên kia để chọc phá Vu Tâm Ngữ.
Thôi bảo trưởng nghe Tả Đăng Phong nói thế thì gọi con của hắn về nhà lấy chăn mền cho Tả Đăng Phong, còn hắn thì ở đây để chỉ huy đám thanh niên tháo vòng kia xuống.
Mấy tên thanh niên kia nghe Thôi bảo trưởng nói thì liền ấn chặt con mèo kia xuống rồi bắt đầu gỡ vòng kia ra, nhưng mà trải qua một hồi giằng co thì bọn hắn cũng không có cách nào gỡ xuống được, cái vòng kia quả thật là lớn hơn nhiều so với đầu của con mèo này.
– Chờ một chút.
Tả Đăng Phong thấy vậy thì liền ngăn cản hành động lỗ mãng của đám thanh niên này, nếu tiếp tục hành hạ thì kiểu gì bọn hắn cũng vặn gãy đầu của con mèo này.
– Tả lãnh đạo, làm sao để tháo xuống đât.
Thôi bảo trưởng vội vàng hỏi.
– Con mèo này khi nhỏ đã được đeo cái vòng này rồi, nó lớn lên nên vòng cũng càng buộc chặt vào cổ nó.
Tả Đăng Phong nhìn vào con mèo đang hữu khí vô lực nằm dưới đất.
– Xuyên Trụ, chặt đầu của nó đi.
Thôi bảo trưởng nghe vậy thì liền ra lệnh. Tên thanh niên kia liền cầm thái đao mà Thôi quả phụ vứt.
Nghe được Thôi bảo trưởng nói muốn chặt đầu thì con mèo kia liền ngẩng đầu nhìn vào mọi người, cuối cùng ánh mắt nó nhìn về phía Tả Đăng Phong. Tuy rằng ánh mắt nó không có một chút thần thái nào nhưng mà Tả Đăng Phong biết được nó đang cầu xin.
– Đừng giết nó, nghĩ biện pháp để lại cho nó 1 mạng.
Tả Đăng Phong vội vàng ngăn cản.
– Nhà của tôi có giũa, để tôi về lấy.
Trong đám người liền có một người hô to, sau đó hắn liền chạy đi.
Rất nhanh, 2 người cầm chăn mền cùng với cái giũa đều trở lại. Tả Đăng Phong liền cầm lấy chăn mền.
Một lát sau chiếc vòng trên cổ con mèo kia cũng bị giũa đứt, mọi người liền lấy vòng xuống, nhảy cẫng hoan hô, vô cùng điên cuồng.
– Đi thôi.
Tả Đăng Phong hướng về Vu Tâm Ngữ bên cạnh nói.
– Mang nó đi, để nó làm bạn với em.
Vũ Tâm Ngữ đưa tay chỉ vào con mèo đang nằm trên đất.
– Lấy gì mà nuôi nó ?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi. Nghĩ đến 2 người còn thiếu ăn, thì làm sao còn dư đồ ăn mà nuôi nó.
– Ở trong hồ có cá mà.
Vu Tâm Ngữ nói xong liền đi đến ôm lấy con mèo kia.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nói cái gì nữa, xoay người rời đi. Đi được mấy bước thì đột nhiên Thôi bảo trưởng lại kêu hắn lại.
– Tả lãnh đạo, cậu xem thử trên vòng này có viết chữ gì này?
Thôi bảo trưởng đi đến đưa cái vòng kia cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền cầm cái vòng lên, hắn thấy được 4 chữ trong cái vòng thì ngẩn ra.
– Tả lãnh đạo, đây là mèo của nhà ai?
Thôi bảo trưởng liền giật lấy cái vòng.
– Vô chủ, yên tâm đi.
Tả Đăng Phong phản ứng lại, thuận miệng trả lời.
Thôi bảo trưởng vừa nghe lập tức yên lòng, cực lực mời Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ đến nhfa hắn làm khách nhưng Tả Đăng Phong lắc đầu từ chối.
Lúc này ánh mắt của Tả Đăng Phong đang nhìn vào con mèo nằm trong lòng Vu Tâm Ngữ.
– Vì sao em lại không biết chữ trên cái vòng này?
Vu Tâm Ngữ hỏi, lúc nãy nàng cũng nhìn qua chữ trên vòng kia, nhưng mà nàng cũng không biết đó là chữ gì.
– Đó là một loại chữ Giáp Cốt hòa với kiểu chữ Thể Triện, loại chữ này được dùng ở cuối triều Chu, đến thời Xuân Thu Chiến quốc thì bị chữ Triện thay thế.
Tả Đăng Phong nhíu mày trả lời. Cái vòng này từ nhỏ đã được đeo lên cổ con mèo này, nếu gọi là có người nào đeo lên cổ cho nó thì cũng không hợp lý, bởi vì mặc dù là nhà giàu có thì cũng không ai đeo cho con mèo một cái vòng cổ bằng vàng vậy. Ngoài ra, còn có một giải thích khác đó chính là con mèo này đã sống được 3000 năm rồi, dĩ nhiên là nó đã vượt qua khỏi tự nhiên pháp tắc rồi.
– Vậy 4 chữ trên kia là gì?
Vu Tâm Ngữ lên tiếng hỏi.
– Anh chỉ nhìn thấy đại khái, không chắc lắm.
Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng.
– Vậy anh cảm thấy đó là chữ gì?
Vu Tâm Ngữ tò mò hỏi.
– Thập Tam Âm Dương.
Chương 10 : Một chiếc đạo bào
Thập Tam Âm Dương là gì ?
Vu Tâm Ngữ hỏi.
– Thập Tam là một con số, còn Âm Dương thì bao gồm rất nhiều thứ.
Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu.
– Có phải là tên của nó không?
Vu Tâm Ngữ nhìn vào con mèo đang ở trong lòng mình.
– Cũng không biết nữa.
Tả Đăng Phong nói.
– Âm Dương, Âm Dương.
Vu Tâm Ngữ lẩm nhẩm.
– Thật khó nghe, người không biết còn tưởng em đang hô cái gì đó.
Tả Đăng Phong nhịn không được bật cười.
– 13, 13.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy lập tức thay đổi một cái tên.
– 13 là một con số a, làm sao có thể làm tên được?
Tả Đăng Phong cười nữa
– Vậy đặt tên cho nó là 13 đi.
Vu Tâm Ngữ nói.
– Mèo là do em cứu về, em thích gọi nó là gì cũng được.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười nói.
– Vậy gọi nó là 13.
Vu Tâm Ngữ vui mừng nói.
– Được.[Audio] Ngã Dục Phong Thiên (dịch)
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Vu Tâm Ngữ ôm mèo, Tả Đăng Phong cầm theo chăn mền cùng những thứ mua ở trong chợ trở về đạo quán. Sau đó Vu Tâm Ngữ lấy 2 những miếng thịt gà còn lại đưa cho con mèo này nhưng mà nó lại không ăn, Vu Tâm Ngữ thấy thế thì chạy ra ngoài lấy vào vài con cá, rốt cuộc thì con mèo này cũng nhảy lên mà ăn.
– Nhất định là lâu lắm rồi nó chưa ăn gì.
Vu Tâm Ngữ vừa nhìn nó ăn, nuốt một cách khó khăn, vừa nói.
– Đây thật sự là bại gia nương mà ( người đàn bà phá sản), cá cùng với gà là do hắn vất vả mới kiếm được.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ thở dài.
– Anh thật không có lương tâm.
Vu Tâm Ngữ biết Tả Đăng Phong thích nói giỡn, nàng chẳng những không tức giận mà còn tỏ ra cao hứng.
– Hôm qua lúc ăn thịt gà thì cũng không thấy em tỏ ra đồng tình như vậy.
Tả Đăng Phong cầm cái cây thọt thọt vào con mèo, nó liền ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn về Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ.
– Ăn đi.
Vu Tâm Ngữ sờ đầu nó, lúc này nó mới ăn tiếp.
– Em không sợ nó cắn em sao?
Tả Đăng Phong mở miệng nói, sở dĩ lúc nãy hắn lấy cây thọt thọt vào con mèo là muốn phán đoán xem thử nó có phải hay cắn người không?
– Nó thật thông minh, dường như nó biết chúng ta nói gì.
Vẻ mặt Vu Tâm Ngữ tỏ ra chăm chú.
– 13 đừng ăn nữa, quay đầu lại.
Tả Đăng Phong nghe vậy thì cười cười rồi mở miệng, quả nhiên là 13 đang ăn nghe hắn gọi thế thì dừng lại rồi quay đầu lại nhìn hắn.
– Anh xem, em nói không sai chứ.
Vu Tâm Ngữ cười đắc ý.
– Ngồi xuống, lăn một vòng.
Tả Đăng Phong bước lên nói, nhưng mà lần này 13 không nghe lời hắn.
– Em nấu nước để tắm cho 13.
Vu Tâm Ngữ thấy 13 không nghe lời Vu Tâm Ngữ thì liền đổi đề tài.
– Trời rất lạnh, tắm sẽ làm nó bị bệnh đó.
Tả Đăng Phong ném cành cây xuống rồi sờ sờ người của 13, nhưng mà nó phát hiện ra lông trên người của 13 rất mỏng, hơn nữa trên này còn dính rất nhiều bụi bặm, mèo là động vật ưa sạch, tại sao trên người nó lại dính nhiều bụi như vậy.
Sau khi 13 ăn xong 1 con cá thì Vu Tâm Ngữ lại lầy vào thêm vài con nữa cho nó ăn, nó ăn được 4 con rồi khong ăn nữa, sau khi uống nước xong nó liền nằm ngửa ngay tại chỗ.
Vu Tâm Ngữ thấy 13 nằm xuống thì nàng liền vào lấy cỏ làm một cái tổ cho nó, Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nói gì, hắn cầm lấy cần câu đi ra ngoài hồ để câu cá.
Thời tiết quá lạnh, cá không cắn câu, đợi cho Tả Đăng Phong mang cá trở về thì mặt trời cũng sắp lặn xuống núi. Lúc này Vu Tâm Ngữ đang ngồi may quần áo, tuy rằng nàng không biết làm cơm nhưng mà nàng cũng đã nấu nước ấm cho Tả Đăng Phong rồi. Tả Đăng Phong thấy thế thì có cảm giác về nhà, âm thầm hạ quyết tâm, mấy ngày nữa mang Vu Tâm Ngữ về nhà, để ra mắt mẹ và 2 người chị của hắn.
Có 2 cái chăn nên buổi tối 2 người không còn đắp chung chăn nữa. Lúc nửa đêm, nhiệt độ hạ xuống, cũng may là có chăn, nếu không 2 người sẽ lạnh cóng.
Sáng sớm rời giường, phát hiện bên ngoài đã đầy tuyết, rốt cuộc mùa đông đã tới.
Mở cửa, thì thấy 13 đang nhún nhẩy, sau khi ị tè một phát thì nó trở lại ổ. Bởi vì tuyết lớn nên Tả Đăng Phong cũng quét sơ sơ ở bên ngoài rồi trở lại trong phòng.
Tuyết lớn 3 ngày, tuyệt đọng dày gần 20cm, thật sự là một trận tuyết lớn hiếm thấy.
Cũng may là 2 người chuẩn bị đầy đủ củi gạo, nên cũng sống qua được mấy ngày khó khăn này. Tả Đăng Phong thường xuyên cầm súng ra ngoài để săn gà rừng, thỏ.
Rất nhanh lại đến đầu tháng, Bàn Đại Hải cũng chưa đến, đối với lần này thì Tả Đăng Phong cũng không nghĩ nhiều, bởi vì tuyết đã phủ đầy đường nên núi nên Bàn Đại Hải không tới được.
Trong khoảng thời gian này Tả Đăng Phong đọc mấy quyển sách mà mình đem tới đây, đến khi đọc xong hết rồi thì hắn đi vòng quanh một vòng Thanh Thủy quan để tìm sách, nhưng mà ở Thanh Thủy quan không có một quyển kinh văn nào. Lúc rảnh rỗi thì Tả Đăng Phong chơi đùa với 13, thời gian trôi qua 13 đã không còn gầy trơ xương nữa nhưng mà nó lại rất lười, đại đa số đều nằm ở ổ, chỉ có khi Tả Đăng Phong nói chuyện với Vu Tâm Ngữ thì nó mới vểnh tai lên để nghe.
Cảm thấy buồn chán nên Tả Đăng Phong hỏi Vu Tâm Ngữ học tập Đạo thuật như thế nào, mà câu trả lời của Vu Tâm Ngữ khiến hắn dở khóc dở cười. Sư phụ của nàng đọc qua để nàng nhớ, hơn nữa nàng chỉ học vơi sư phụ mình 3 ngày, đến bây giờ thì khẩu quyết cùng phương pháp tu hành đều quên, chỉ có đến tháng, khí huyết nàng tự động vận hành một cách nhanh chóng lên.
Lại 1 tháng trôi qua, Bàn Đại Hải cũng không đến, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy lo lắng, hắn không biết được tin tức người thân, cũng không biết bệnh ho của mẹ mình đã khỏi chưa?
– Ngày mai chúng ta rời núi.
Vu Tâm Ngữ thấy Tả Đăng Phong tỏ ra lo lắng thì liền lên tiếng an ủi hắn.
– Nơi này cách nhà anh gần 160km, đi một ngày cũng không đến được, đã thế còn tuyết lớn như thế này, làm sao mà về được ?
Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài.
– Ở lại thị trấn một đêm, qua ngày sau lại đi.
Vu Tâm Ngữ đưa ra chủ ý.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu đồng ý, hắn rất nhớ nhà.
– Mặc thử xem.
Vu Tâm Ngữ cắn đứt chỉ, đưa bộ quần áo nàng mới may cho Tả Đăng Phong.
– Anh nói em may quần áo cho mình mà, làm sao em lại làm cho anh?
Tả Đăng Phong cầm quần áo thì run lên, hắn thấy được đây là một cái áo choàng vừa vặn với thân thể của hắn, trước đó Tả Đăng Phong cũng không chú ý đến Vu Tâm Ngữ đang may quần áo gì, chủ yếu nhất là Vu Tâm Ngữ luôn tránh không cho hắn thấy.
– Em mặc đồ của anh là được, cái này làm cho anh.
Vu Tâm Ngữ mỉm cười trả lời.
– Đợi đến thị trấn thì anh sẽ mua cho em một món đồ tốt.
Vì cái áo này mà Vu Tâm Ngữ làm gần 2 tháng, điều này làm cho Tả Đăng Phong rất cảm động.
– Em mặc đồ cũ là được?
Vu Tâm Ngữ lắc đầu mở miệng.
– Vì sao?
Tả Đăng Phong cầm cái áo choàng lên đánh giá, đường may của áo vô cùng tỉ mỉ, sợi tơ may áo choàng là dùng 3 loại sợi mày đen, trắng và hồng, sợi tơ phối hợp mà may thành. Khi mang cái áo choàng này vào sẽ khiến cho bản thân thêm vài phần lịch sự tao nhã, còn tăng thêm vài phần trang nghiêm nữa.
– Không cần chính là không cần.
Vu Tâm Ngữ kiên quyết lắc đầu rồi thúc giục Tả Đăng Phong mang vào để nàng nhìn xem.
Tả Đăng Phong mang vào thì hắn liền cảm thấy ấm áp, nhưng mà kiểu dáng có chút gì là lạ, hình như nó ngắn hơn so với áo choàng thông thường, đây giống như là một chiếc đạo bào.
– Đẹp, thật là đẹp mắt.
Vẻ mặt Vu Tâm Ngữ hưng phấn đánh giá tác phẩm của mình.
– Đúng vậy, rất đẹp.
Tả Đăng Phong liền phụ họa theo.
– Đồ này để Tết rồi mặc.
Tả Đăng Phong nói xong thì liền muốn cởi ra.
– Đừng cởi, mặc đi.
Vu Tâm Ngữ thấy thế thì vội đưa tay ngăn lại.
– Sẽ làm bẩn đó.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Vu Tâm Ngữ, trong khoảng thời gian này Vu Tâm Ngữ được ăn nhiều nên nàng có lại được da thịt, vẻ mặt cũng tốt, làn da từ từ trắng noãn, dung nhanh càng thêm xinh đẹp.
– Bẩn thì em giặt.
Vu Tâm Ngữ ôn nhu mở miệng.
Tả Đăng Phong thấy nàng kiên trì, sẽ không nói cái gì nữa, sau đó hắn mang súng ra ngoài săn thú, còn Vu Tâm Ngữ ở nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị ngày mai cùng Tả Đăng Phong rời núi.
Đến chạng vạng tối Tả Đăng Phong mới trở về, thịt thỏ thì Tả Đăng Phong để lại cho mẹ mình, còn cá thì vẫn đưa cho 13.
Càng ngày 13 càng ăn nhiều, một con thỏ và vài con cá cũng không đủ làm nó no bụng, sau khi ăn xong nó ngẩng đầu lên nhìn vào con thỏ đang được nấu trong nồi.
– Nhìn cái gì, muốn ăn thì tự bắt lấy.
Tả Đăng Phong nói, trong khoảng thời gian này thân thể 13 không còn gầy yếu nữa, nhưng mà trừ việc đi ị, tè ra thì rất ít khi nó rời khỏi phòng.
13 nghe vậy thì thu lại ánh mắt, không kêu một tiếng nào rồi đi ra ngoài cửa. 13 có một đặc điểm là cho nó bao nhiêu thì nó ăn bấy nhiêu, ăn không no cũng không mở miệng kêu, xin người ta.
Tả Đăng Phong thấy thế thì nghĩ nỏ muốn đi tè, cũng không chú ý, ai ngờ qua một lát lâu mà nó vẫn chưa trở vền, lúc này hắn mới sốt ruột, vội vàng cùng Vu Tâm Ngữ đi ra ngoài tìm. Đi ra ngoài đạo quán, thấy được trong tuyết có dấu chân mèo thì Tả Đăng Phong liền chạy theo, rất nhanh hắn thấy được 13 đang khó khăn đi về phía trước. Tuyết dày nên từng bước đi, tuyết đều đọng đến bụng của nó.
– Nói mày 2 câu thì mà liền chạy ra ngoài sao?
Tả Đăng Phong thấy thế thì chạy tới ôm nó lên.
– Đừng nói nữa.
Vu Tâm Ngữ ở phía sau rồi đưa tay ôm lấy 13.
– Ừh.
Tả Đăng Phong gật đầu, xoay người trở về. Thân thể 13 quá lớn, qua thêm một thời gian nữa thì rõ ràng là không thích hợp nuôi ở trong nhà.
Trở lại đạo quán, Tả Đăng Phong chặt đầu một con thỏ rồi đưa cho 13, 13 nhìn Tả Đăng Phong rồi xoay người trở vào ổ, cũng không có ăn đầu thỏ kia.
———–[Audio] Côn Luân Ma Chủ (dịch)
Đối với người phương Đông thì 13 là một con số không được may mắn, mà con mèo Tả Đăng Phong nhặt được lại có tên là 13, liệu nó sẽ đem lại may mắn hay là những bất hạnh cho Tả Đăng Phong và Vũ Tâm Ngữ.