1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Audio] Song Kiếm dịch
  4. Tập 2: Lượng Thiên Xích (c6-c10)

[Audio] Song Kiếm dịch

Tập 2: Lượng Thiên Xích (c6-c10)

❮ sau
tiếp ❯

CHƯƠNG 6 : LƯỢNG THIÊN XÍCH

“Tỷ tỷ, tỷ làm sao lấy được vậy ?” Mọi người quây xung quanh chị gái này, chỉ có một vấn đề chung ấy.

Tỷ này cũng không giấu riêng, đem sự tình nói một lượt. Hoá ra là do nàng từ nhỏ tính cách đã cứng rắn, mà cũng có thể hiểu là tuỳ hứng, lại lớn lên có vài phần tư sắc, cho nên… Khi mà mọi người còn nơi nơi tìm nhiệm vụ, nàng lại cãi cọ với một ông anh đang làm ruộng. Nguyên nhân chủ yếu là do khi nàng đi ngang qua người anh ta, bị anh ta làm văng mấy giọt bùn, sau đó nàng nhất quyết không buông không bỏ yêu cầu anh ta nhận lỗi. Nhưng không ngờ ông anh này vốn là một người câm, sau khi bị nàng bức ép một tiếng đồng hồ, đành rất bất đắc dĩ dùng một cái nhiệm vụ đẩy nàng đi. Nàng làm nhiệm vụ đưa trâu xong, đạt được Địa Thử Chuy này.

“À!” Toàn bộ mọi người mắt loé lên, hoá ra là trong thôn làng cũng không phải không có nhiệm vụ, chỉ là nhiệm vụ che dấu kỹ thôi, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp chạm đến mạch nhiệm vụ. Mà lại nói, theo đạo lý thì cũng bình thường thôi, ngươi dám tìm một người lạ hoắc lạ huơ trên đường cái nhờ người ta đi vườn trẻ đón cháu giúp sao?

Sau khi hiểu rõ điều ấy, mọi người ca bài ca chim cút, nhao nhao chui vào trong thôn, gặp người liền bắt tay thân thiết hỏi : “Trong nhà mấy miệng ăn a? Nhà có mấy mẫu đất a?… Không có? Nhất định phải có a… Ngươi nghĩ lại đi? Chẳng hạn như ngươi yên tâm về đứa nhỏ trong nhà không? Chẳng hạn như ngươi yên tâm về người vợ trong nhà không? Ngươi có nợ tiền người ta mà chưa trả không? Có ai nợ tiền ngươi mà chưa trả không, cho vay nặng lãi à? Có vấn đề gì về phương diện văn học không?… Ô ô, đại ca, vì sao ngươi không muốn biết Trái Đất là hình tròn vậy? … Cứu mạng a, giết người rồi…”

Chỉ có Đường Hoa lặng lẽ tiến đến sát chị gái kia hỏi : “Tỷ tỷ, cái pháp bảo kia dùng như thế nào vậy?”

“Ngươi cũng có pháp bảo?”

Đường Hoa gật gật đầu.

“Có phải viết XXX hay không, sau đó đánh cái dấu chấm hỏi?”

“Đúng vậy!”

“Khi ngươi giết gà có phải ngoài kinh nghiệm thì còn thu được một thứ gọi là linh lực hay không?”

Đường Hoa lật bảng hệ thống nhìn xem, nói : “Có, năm mươi điểm.”

“Ngươi đem linh lực rót vào, ở mục thao tác pháp bảo thì có dòng ‘Rót vào cho pháp bảo’ và ‘Tu luyện pháp bảo’. Bất quá một khi trang bị hoặc là phi kiếm hay là pháp bảo được rót linh lực vào rồi thì không thể giao dịch, tử vong cũng không bị rớt. Linh lực còn dư có thể đổi thành kinh nghiệm ở chỗ NPC xác định, tuy rằng ít, nhưng có còn hơn không.”

“A! Thấy rồi, cảm ơn tỷ tỷ.”

Chị gái phất tay : “Không có gì, đừng khách khí như vậy.”

Đường Hoa mở ra ô “Rót vào cho pháp bảo”, thả cây thước lên, sau đó bắt đầu rót linh lực vào pháp bảo. Rất nhanh hắn nghe thấy thanh âm nhắc nhở của hệ thống, đem cây thước ra nhìn sơ, danh xưng cùng chú giải đều phát sinh biến hóa. Lượng Thiên Xích cấp 1 (không thể phi hành), đo trời bao cao, đo đất bấy rộng, trời rộng đất lớn, đều có thể đo đạc. Chú giải : sau khi sử dụng chuẩn xác thì uy lực công kích của pháp thuật tăng mạnh, hiệu quả duy trì 10 phút, thời gian làm lạnh 10 phút. Kỹ năng phụ gia của pháp bảo : không. Cấp tiếp theo cần độ thuần thục đầy, linh lực 1.000.000.

Kỳ quái, cây Địa Thử Chuy của chị gái kia thăng cấp chỉ cần linh lực mười vạn, cây thước nát này của mình sao mà lại cần con số khổng lồ trăm vạn vậy?

“Lượng Thiên Xích!” !” Đường Hoa quát to một tiếng, chỉ thấy một cây thước như bằng bạch ngọc dài ba thước xuất hiện ở trước mặt Đường Hoa, chính giữa cây thước có một điểm đỏ đang cấp tốc lủi qua lủi lại loạn xà ngầu. Ý tứ gì đây?

Khi Đường Hoa đang buồn bực nhìn điểm đỏ lủi qua lủi lại loạn xạ, không biết phải xử lý thế nào, tiên sinh trường tư thục đang trốn dạy cũng không biết từ lúc nào đi qua, hoà ái nói với Đường Hoa : “Con đừng nên chỉ nhìn bằng mắt, mà phải nhìn bằng tâm nữa.”

“Tâm?” Hai mắt Đường Hoa biến thành mắt gà chọi một hồi lâu, rốt cục ảm đạm rơi lệ nói : “Thầy, tâm của con gần nát cả rồi, mà vẫn không nhìn ra cái gì.”

“Vậy… dùng cái này mà nhìn vậy.” Tiên sinh lấy một cái kính lúp từ trong người ra đưa cho Đường Hoa.

Bình tĩnh, bình tĩnh! Đường Hoa lấy tay trái che miệng, sợ mình mở miệng chửi tục thầy giáo. Hắn nhận lấy kính lúp, sau đó cẩn thận dùng mắt dùng tâm mà nhìn non nửa giờ, rốt cục vui sướng phát hiện ở đầu bên trái cây thước có một vạch đỏ nhỏ bằng ba mươi phần trăm sợi tóc trên đầu, cũng tức là một vạch đỏ nhỏ gấp ba lần sợi tóc.

“Thầy!” Đường Hoa im lặng nhìn cây thước, nói : “Nếu mà con đoán không sai, thì ý chuẩn xác để sử dụng pháp bảo này là : con phải đem cái điểm đỏ đang di động với vận tốc vượt qua 500km/h này dừng ở cái vạch đỏ mà phải dùng kính lúp mới nhìn thấy kia… có phải là ý này không?”

“Đúng đó, trẻ nhỏ dễ dạy a.” Tiên sinh thật là yên vui.

“Thầy, mẹ của thầy còn khoẻ mạnh không?”

“Gia mẫu thân thể an khang.”

“Vậy… thay con ân cần thăm hỏi mẹ của thầy một tiếng.” Đường Hoa, người thanh niên được coi như hồn nhiên sáng sủa này rốt cục gặp lần tổn thương đầu tiên trong đời. Hồi đó khi hắn biết được mình trúng xổ số năm trăm vạn, lại phát hiện vé số lẫn trong quần áo đã bị mẹ cho vào máy giặt quấy một tiếng đồng hồ, hắn vẫn luôn cho rằng lần tổn thương đầu chắc hẳn là đến từ tình yêu, lại không ngờ là đến từ một ông thầy giáo…

Đường Hoa tập tễnh bước đi, điểm đỏ trên Lượng Thiên Xích vẫn không ngừng lay động trước mắt như cũ…

Tiên sinh ở đằng sau lưng thở dài : muốn đo trời cao, há có con đường nào trở tay mà thành, tự mình làm cho tốt nhé.

Một dòng suối nhỏ ở ngoài thôn, Đường Hoa một mình ngồi trên bờ suối nhìn nước chảy trầm tư, bên trái dòng suối là tràng cảnh giết gà náo nhiệt, bên phải dòng suối là bầy khỉ trong rừng đang múa máy lung tung…

“Muốn tự sát?” Một giọng nữ vang lên phía sau hắn.

Đường Hoa quay đầu lại nhìn nàng một cái, là một cô gái có vài phần anh khí, bất quá Đường Hoa không để ý tới nàng, bởi vì… cả nhà ngươi tự sát mới đi tìm cái “lạch” này mà chơi trò tự sát.

“Chịu uất ức phải không?” Cô gái cẩn thận hỏi, chậm rãi tới gần Đường Hoa.

Đường Hoa không lý tới nàng, bởi vì… sức chú ý của hắn đều ở trên điểm đỏ của Lượng Thiên Xích. Phải! Đường Hoa không phải là một người dễ buông tha như vậy, đặc biệt là sau khi hắn đi một vòng lớn vẫn như cũ không phát hiện pháp bảo hoặc phi kiếm khác, đành một lòng một dạ dây dưa cùng Lượng Thiên Xích. Hắn đã nắm giữ quy luật, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hắn đã có điểm đỏ cùng vạch đỏ rõ ràng…

“A!” Đường Hoa la hoảng một tiếng, bị cô gái đè chặt ở dưới người : “Bớ người ta, cứu mạng… a …”

“Chỉ cần ngươi đáp ứng không tự sát, ta thả ngươi ra liền.”

“Đồ chết giẫm mới đi tự sát.” Đường Hoa rất tức tối, chủ yếu là bởi vì mất mặt. Một nam nhân lớn chình ình mà bị một cô gái đè chặt không thể giãy dụa, thật là khuất nhục biết bao nhiêu.

“Ngươi không phải đi tự sát?” Cô gái mở to mắt hỏi.

“Ta không có tự sát.”

“Vậy ngươi nhắm mắt lại…”

“Ngươi không buông ta ra, ta khiếu nại với hệ thống ngươi rằng phi lễ ta.” Việc khiếu nại này chính là cơ chế bảo hộ. Người chơi trò chơi thì nhiều, nam nữ va chạm là khó tránh khỏi, nếu như ngươi cảm thấy đối phương cố ý ăn đậu hũ của ngươi, ngươi có thể khiếu nại với hệ thống, sau khi hệ thống nhận được khiếu nại, sẽ phân tích xem đối tượng có ý nghĩ xấu hoặc là có cố tình hay không. Một khi xác định tội danh, sẽ không chỉ là phạt trong trò chơi, mà là tư pháp ngoài hiện thực tham gia tố cáo ngươi tội quấy rối. Dù sao thì rất lâu trước kia, mọi người cũng đã lập pháp cho tiền ảo…

[Nhân tiện thuyết minh thêm, trò chơi này không thể XXOO, nam nữ dắt tay nhau chút xíu cũng có khả năng gặp phiền toái lớn, dù sao trong lĩnh vực “sắc” của tiểu thuyết thì lão Hà ta đây còn chưa nghiên cứu cùng tham khảo sâu.]

CHƯƠNG 7 : MẶC TINH

“Xin lỗi, xin lỗi,” Cô gái cảm thấy mình quả thật là lầm mất rồi, vội đứng lên xin lỗi Đường Hoa.

“Không sao đâu.” Đường Hoa dù sao cũng không phải là người so đo như vậy, vả lại dù sao là bị con gái đè, vẫn tốt hơn bị đàn ông đè.

Cô gái cân nhắc một chút, nói: “Nếu không ta mang ngươi đi luyện cấp nghen? Như vậy ngươi không phải ngồi một mình cô đơn bên bờ suối nữa.” Nói qua nói lại, nàng vẫn có chút cảm giác không yên tâm như cũ. Tuy rằng nàng cũng biết đây là một trò chơi mà thôi, nhưng nếu như Đường Hoa thành một người bị bệnh trầm cảm thì làm sao đây?

Cái đầu của nha đầu này tựa hồ có chút đơn thuần a, bất quá tâm địa thực hết sức thiện lương. Trong lòng Đường Hoa thầm niệm chữ “Tật”, quả nhiên điểm đỏ không ngoài dự đoán dừng ở cách vạch đỏ hơn mười vạn tám ngàn dặm cự ly: “Ngươi tổ ta?” (cg: “tổ” này nghĩa là “tổ đội”)

“Tốt!”

Sau khi tổ đội xong, Đường Hoa trông thấy tên của nha đầu: Mặc Tinh. Ha! Cấp 3 lận rồi, luyện sao được vậy?

“Ngươi không phải là dùng tên thật đó chứ?”

“Đương nhiên là không.” Mặc Tinh cười cười, quay đầu nhìn trái nhìn phải xong lại nói nhỏ: “Chúng ta đi giết khỉ.”

“Giết khỉ?” Đường Hoa chỉ chỉ mình cùng Mặc Tinh hỏi “Chỉ hai người chúng ta?”

“Ta giết, ngươi xem.” Mặc Tinh trong lúc vô ý nói ra một câu nói đả kích Đường Hoa đến mức muốn độn thổ.

Qua suối rồi, Đường Hoa mới biết cái gì thật sự là muốn độn thổ. Mặc Tinh bảo mình đứng ở vị trí an toàn nghỉ ngơi, nàng thì vén tay áo xông vào đàn khỉ.
Bốn con khỉ đứng mũi chịu sào nhảy từ trên cây xuống tập kích Mặc Tinh. Mặc Tinh không hoảng không vội tay xoay một cái, chụp được một cái chân khỉ, sau đó quay con khỉ một vòng, đập ba con khỉ còn lại bay ra ngoài. Thừa dịp trục quay biến tốc, nàng cho con khỉ trong tay một cái đầu gối thật mạnh, một cụm ánh sáng trắng từ trong tay nàng bốc thẳng lên.

“Này… quần công a.” Đường Hoa há hốc miệng nhìn xem một màn này. Võ Thái Cực của hắn dù có rác rưởi hơn, cũng coi như là đã từng luyện qua. Hắn nhìn một cái liền nhận ra là Mặc Tinh đang xài chiêu thức cách đấu gần người.

Mặc Tinh cười cười không đáp lại, vì thế Mặc Tinh giết khỉ, Đường Hoa ném thước. Hai người vừa giết vừa ném vừa tán gẫu, vậy mà lại biết thêm không ít thông tin của đối phương. Cô nàng Mặc Tinh này rất đơn giản, là sinh viên trường đại học cảnh sát. Từ nhỏ đã lăn lộn nơi quân doanh của bộ binh bộ đội vũ trụ Liên Bang, nhưng mà không muốn làm quân nhân, thế là đi thi đại học cảnh sát.

Từ lúc vào trò chơi này Mặc Tinh đã không vừa lòng với nó, nàng thích chơi những trò huyền huyễn phương Tây, ở trong những trò chơi đó nàng luôn luôn là một người đánh được một đám người. Mà trò chơi này… nàng biết rằng mình không có ưu thế, mặc dù hiện tại vẫn còn có thể dẫn người, như Đường Hoa chẳng hạn.

“Thật tốt, ngươi tới hành tinh M là trực tiếp làm cảnh sát ngay.” Cây thước của Đường Hoa đang trong thời gian cooldown, hắn đón lấy một con khỉ Mặc Tinh quăng qua dẫm dưới chân, sau đó hai tay túm lấy cái ghế đẩu lấy từ trong bọc, đập tới tấp vào sọ khỉ. Hắn muốn đem sự bi phẫn vì ghen tị Mặc Tinh có công tác hoá thành sức mạnh.

“Oa… đó là cái gì?” Mặc Tinh đang muốn quay đầu lại trả lời Đường Hoa, lại bị một vật trên không trung doạ cho nhảy dựng lên một cái, sau đó hưng phấn chỉ lên.

Đường Hoa xoay người nhìn lại, chỉ thấy một tên người chơi đang lắc lư dẫm trên một thanh kiếm gỗ cách mặt đất hai mươi thước, lảo đảo bay về phía hai người. Người chơi trên đường đều đình chỉ công tác trong tay, cực kỳ hâm mộ nhìn tên người chơi này không chớp mắt, đương nhiên điều này không ảnh hưởng tới việc họ phỉ báng thầm trong bụng: A, thằng nhãi này sao tốt số như vậy.

“Cứu mạng a… dừng không được a.” Không tưởng nổi anh bạn đang được mọi người hâm mộ cực kỳ này dọc đường lại phát ra thanh âm kêu cứu thê lương.

Đường Hoa cùng Mặc Tinh nghi hoặc nhìn thoáng qua bên cạnh: Oái! Nguyên do là anh bạn này đang xông về phía một cây đại thụ cao ba mươi thước.

Người ở dưới đất nhao nhao lên, đưa ra biện pháp cho anh bạn đang vừa đau vừa vui này: Quẹo đi… đình chỉ kỹ năng…

“Không biết quẹo như thế nào, làm sao đình chỉ kỹ năng a?” Tên kia tâm hoảng ý loạn, trong miệng còn không ngớt hô: “Quẹo, quẹo…”

Mắt thấy thảm án đụng máy bay bất hạnh nhất sắp phát sinh, nha đầu Mặc Tinh đang lúc khẩn cấp chợt nhanh trí hướng bầu trời hô: “Dỡ phi kiếm trong ô trang bị xuống.” rồi quay đầu nói với Đường Hoa đang mắt trừng miệng há nhìn mình: “Coi bộ người này chưa từng chơi game.”

Đường Hoa đờ đẫn chuyển hướng ánh mắt lên không trung…

Người chơi kia hiển nhiên là nghe được Mặc Tinh nói gì, phi kiếm dưới chân biến mất tiêu. Hắn đứng giữa không trung hô xuống: “Cám ơn…” Anh bạn này không nói được nữa, trán của hắn và trán của Đường Hoa đồng thời toát ra một giọt mồ hôi lạnh.

“A ~~~” Quả nhiên, anh bạn xui xẻo này từ trên cao hai mươi thước cắm đầu rớt xuống như một quả đạn pháo. Theo chỗ này có thể thấy rớt máy bay thì thảm thiết hơn là đụng máy bay, bởi vì bị đụng là kêu “A”, còn bị rớt là kêu “A~~~” có kéo dài.

“Hắn chết?” Mặc Tinh chỉ vào ánh trắng ở chỗ không xa hỏi.

“Có lẽ!” Đường Hoa mặt không chút máu kéo áo che nửa mặt, hắn không muốn để cho những người chơi ở bờ suối bên kia biết được mình cùng nha đầu này là một nhóm.

“Vì sao lại chết?”

Đường Hoa cúi đầu: “Té.”

“À!” Mặc Tinh bừng tỉnh, hoá ra là bị té cũng có thể chết người. “Đi!” Mặc Tinh liền túm tay Đường Hoa chạy đi.

“Đi đâu?” Đường Hoa vừa rút tay ra vừa hỏi. Hắn biết được rằng trong một nháy mắt vừa rồi, hệ thống đã quét hình tâm tình của bọn họ, xem có cần xử trí bước tiếp theo hay không.

“Tìm phi kiếm a!” Mặc Tinh ân cần chỉ dạy: “Trong thôn có một thanh phi kiếm, tức là còn có thanh thứ hai. Đây là công thức chung của game.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà, thanh phi kiếm đầu tiên cho ngươi trước.”

“…” Còn có thể nói thêm gì nữa đây, nữ nhân trượng nghĩa như vậy, chính là động vật hi hữu đó.

“Chú ơi, chỗ chú có phi kiếm mà có thể bay không?” So với những người chơi khác phải uyển chuyển làm nhiệm vụ đổi phi kiếm, Mặc Tinh áp dụng phương pháp cực kỳ trực tiếp, đi xin người ta.

“A!” NPC còn chưa kịp nói gì, Đường Hoa đột nhiên a một tiếng doạ cho Mặc Tinh nhảy dựng lên một cái. Mặc Tinh nhìn lại Đường Hoa lại bị doạ nhảy dựng lên cái nữa, trên thân Đường Hoa vậy mà bao phủ một mảng ánh sáng màu đỏ.

“Ra sao vậy?” Mặc Tinh nhỏ giọng hỏi.

“Không có gì không có gì.” Đường Hoa vội nói, kỳ thực đúng là không có gì, chỉ là Đường Hoa vậy mà trúng xổ số năm trăm vạn thôi. Hắn không cẩn thận “Tật” một cái liền khiến điểm đỏ dừng lại ở vạch đỏ. Còn về hậu quả, trừ ra vài điểm pháp lực đáng thương bị hao hết sạch thì Đường Hoa còn cảm thấy có chút tan nát cõi lòng, bởi vì hắn mới phát hiện ra mình không biết pháp thuật.

“Không chịu nói thì thôi vậy.” Mặc Tinh đầu óc đơn thuần, nhưng không phải là không hiểu nhân tình thế cố, rõ ràng cái thằng trước mặt này là một thằng rất ích kỷ.

“Không phải, ngươi đừng hiểu lầm.” Đường Hoa vội đem Lượng Thiên Xích ra cho Mặc Tinh quan sát, rồi vừa sụt sùi vừa rơi nước mắt kể ra sự tích làm sao có được cây thước nát này.

“Đi!” Mặc Tinh kéo Đường Hoa một cái: “Chúng ta lại tới trường tư thục nhìn xem.”

“Ta ở ngoài chờ ngươi.” Đường Hoa mặt rất xạm nói, hắn không hy vọng gặp lại ông thầy kia.

“Tốt!” Mặc Tinh như một cơn gió lao vào trong học đường, không bao lâu Đường Hoa nghe được thanh âm của Mặc Tinh: “Nhân chi sơ…”

Nửa giờ sau, Mặc Tinh cực kỳ hứng thú chạy ra, lắc cây thước trong tay nói: “Ngươi xem.”

“A?” Đường Hoa nhận lấy cây thước, nhìn thoáng qua: cây thước! Hai cái chữ đơn giản. Đường Hoa trả lại cây thước cho Mặc Tinh: “Này không phải pháp bảo.”

“Không phải pháp bảo? Vậy đây là cái gì?”

“Cây thước!” Đường Hoa rất bất đắc dĩ cùng rất qua loa hồi đáp.

“À, như vậy a.” Mặc Tinh cũng không có mất hứng, huơ tay một cái nói: “Đi, luyện cấp đi.”

CHƯƠNG 8 : ĐÁNH BOSS

Ra khỏi khu an toàn liền trông thấy ngay BOSS gà trống đằng xa đang buồn tẻ tản bộ phơi nắng. Vị BOSS cấp 1 này đã hưởng thụ đến đãi ngộ mà các trò chơi trước kia chưa từng có, đó là không có người nào có ý định đi đánh mình.

Người chơi ở vòng ngoài thì thở vắn than dài, không phải bọn này không muốn đánh a, mà thực ra là không có cách nào đánh a. Vừa biết pháp thuật quần công, lại biết cả pháp thuật phòng ngự, hiện giờ ai chọc nổi.

Trong đám người chơi vị trí luyện cấp nhanh nhất thuộc về chị gái cầm pháp bảo Địa Thử Chuy kia, nàng đã cấp 5, hiện giờ đang một mình đánh tiểu quái cấp 8. Đường Hoa dưới sự dẫn dắt của Mặc Tinh cũng đã tới trình độ cấp 3, bản thân Mặc Tinh đã tới cấp 4 rồi. Đẳng cấp của lũ khỉ đã không thể thoả mãn hai người, ít nhất là cũng không thể thoả mãn Mặc Tinh.

Vì thế Mặc Tinh dắt theo Đường Hoa vừa đánh vừa quẹo, quẹo một vòng lớn, đi vào vị trí lũ cướp cấp 3.

Phải nói trò Song Kiếm này cũng quá keo kiệt, những trò chơi khác dù sao trừ quái hình người rớt trang bị rớt tiền ra, quái động vật cũng sẽ rớt chút tài liệu. Nhưng mà bên trong Song Kiếm, ít nhất Đường Hoa biết được mình cùng Mặc Tinh đã làm thịt hơn năm mươi con khỉ rồi mà ngay lông khỉ cũng chẳng rớt một cọng. Có cũng chỉ là kinh nghiệm cùng linh lực.

Đường Hoa nhìn nhìn mức tồn trữ linh lực của mình : 350. Lại nhìn nhìn mức linh lực cần thiết để Lượng Thiên Xích thăng cấp : 1.000.000, thật là muốn khóc mà không có nước mắt. Chưa nói độ thuần thục của mình chưa đủ, cho dù là đủ rồi, mình tìm nơi đâu ra một trăm vạn linh lực để thăng cấp? Xem ra là mình tạm thời không có biện pháp tập trung cho Lượng Thiên Xích rồi.

Bất quá, vì tránh xuất hiện sự xấu hổ khi ngày sau kiếm được một trăm vạn linh lực mà độ thuần thục không đủ, Đường Hoa vẫn là đúng giờ mỗi mười phút ném Lượng Thiên Xích một lần.

Đánh giết lũ cướp, hiển nhiên Mặc Tinh thoải mái hơn nhiều. Đầu tiên, bọn cướp tuy rằng có đánh hội đồng, nhưng mà vị trí đứng không đồng đều, rất khó phối hợp để tấn công tập thể. Thứ hai là Mặc Tinh tuyệt đối quen thuộc với cơ thể người hơn là bất cứ loài động vật nào khác.
Khi đang giết đến con quái thứ sáu mươi mấy, Đường Hoa đột nhiên trông thấy vị trí thông báo được kinh nghiệm cùng linh lực còn nhiều thêm một thứ : ngươi nhận được Thiên Tinh Hộ Tất. Mặc Tinh cùng Đường Hoa tổ đội là áp dụng nguyên tắc phân phối tự do, cho nên Đường Hoa đánh không lại giặc cướp mà lại nhận được trang bị cũng không có gì kỳ quái.

“Trang bị đó!” Mặc Tinh và Đường Hoa cùng nhau hưng phấn kêu lên : “Còn là màu lam nữa.”

“Xem xem xem!” Mặc Tinh vội buông tha cho tên cướp trong tay, lui trở lại, tên cướp khi vượt qua đường ranh cảnh giới của mình thì cũng lui trở về, hồi phục đầy máu.

Thiên Tinh Hộ Tất : phòng ngự 20, ngũ hành thuộc tính +1, có nhất định cơ hội hấp thu 10% thương tổn.

“Ngươi đánh chính, ngươi cầm lấy.”

“Ừ!” Mặc Tinh không khách khí đón lấy, đột nhiên lại hỏi : “Sao lại không trang bị lên được?”

“Ngươi rót linh lực vào nó, ở bảng thao tác của hệ thống ấy, ngươi xem xem.” Cái này Đường Hoa quen, cũng không thiệt thòi mình gọi vài tiếng tỷ tỷ.

“Ừ, mang được rồi.” Mặc Tinh nhìn trái nhìn phải cái bao đầu gối, quay vài vòng, sau đó nói với Đường Hoa : “Ta đi đây, ta đi K lụm phi kiếm về.”

“Ừ ừ!” Đường Hoa mở bảng thuộc tính của mình ra, phát hiện có một chuyện quái lạ. Trò chơi thông thường là ngũ hành thuộc tính kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, hoặc là huyền huyễn thuộc tính sét, gió, lửa, nước. Nhưng trong Song Kiếm ngoài những thuộc tính kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ thì còn hai thuộc tính riêng biệt là sét và gió. Ngũ hành dựa theo trình tự tương khắc là : kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim. Trình tự tương sinh là: mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc. Thuộc tính sét, gió khắc chế lẫn nhau, không nằm trong ngũ hành.

Nhìn lại bảy thuộc tính của mình, bảy cái thuộc tính đều là 1. Mà Mặc Tinh sau khi trang bị cái bao đầu gối vào thì chỉ gia tăng thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, sét và gió không có gia tăng.

“BOSS, cẩn thận.” Đường Hoa mắt sáng vội vàng hô một tiếng, không biết là Mặc Tinh đã giết bao nhiêu tên cướp, đột nhiên bên người nàng hiện ra một tên, bất quá khác với những tên khác, tên cướp này có mang mũ, hơn nữa những tên cướp bình thường đều mang đơn đao, tên này cầm Kim Ti Đại Hoàn Đao. Điều cực cực trọng yếu nói lên hắn là BOSS chính là : trên đỉnh đầu hắn có chữ : Hỗn Giang Long. Thằng bố nó, hèn chi không cho mình xài danh xưng này. Hàm răng Đường Hoa đột nhiên nghiến lại, hắn nhớ tới người đẹp kia.

Thân thể Mặc Tinh phản ứng rất mau, vừa thấy không ổn liền lui gấp. Nhưng vẫn là chậm một chút, Hỗn Giang Long cấp 3 một đao quét qua, Đường Hoa liền trông thấy máu của Mặc Tinh cấp 6 trong bảng tổ đội ầm ầm rớt xuống tới đáy.

Càng tồi tệ hơn chính là, tốc độ của Mặc Tinh đột nhiên chậm lại, giống như là đi moonwalk vậy, Đường Hoa vội vàng nhìn thoáng qua trạng thái của Mặc Tinh, choáng, giảm tốc 75%, kéo dài 5 giây.

Mặc Tinh thiệt là hay, nàng thấy vậy không lùi mà lại tiến, trực tiếp đưa tay không nhập vào màn đao sắc, sau đó bả vai húc Hỗn Giang Long một cái, đẩy Hỗn Giang Long lùi ra ba bước. Lợi dụng thời gian này, nàng đã khôi phục trạng thái, lập tức cắm đầu cắm cổ chạy về bên người Đường Hoa, cũng tức là vị trí giao giới giữa bầy khỉ với bọn cướp.

Thuốc là mua không nổi rồi, mua được cũng uống không nổi… Biện pháp hồi phục sinh mệnh cùng pháp lực đơn giản nhất chính là : ngồi xuống.

“Khoa trương quá lắm, con BOSS gà trống kia lúc cấp 3 ta đã thử qua, một cái pháp thuật là đánh ta bay nửa máu. Con BOSS cấp 3 này một đao liền chém muốn hết máu ta, hơn nữa còn thêm vào giảm tốc độ.” Mặc Tinh ngồi xuống nhìn Hỗn Giang Long lòng còn dư chút khiếp sợ, nhưng mà nàng lập tức vui vẻ búng tay một cái nói : “Mối hàng của bọn mình tới rồi.”

“Mối hàng gì?” Đường Hoa không hiểu.

“Đối phó với pháp thuật ta không có biện pháp, nhưng đối phó với hắn thì ta nắm chắc được vài phần.”

“Lẽ nào vậy, BOSS cấp 1 ngươi đánh không lại, lại đánh được BOSS cấp 3?”

“Không giống nhau đâu, pháp thuật của con gà kia ta căn bản là né không được, nhưng mà tên cướp này chủ yếu dựa vào công kích vật lý. Sử dụng đao pháp thì ta còn có thể né được một hồi, cho nên chỉ cần không bị hắn chém trúng hai đao, coi như là ta thắng rồi.”

Đường Hoa nghiêm nghị hỏi : “Ta chỉ có một vấn đề, ngươi cho rằng bằng vào lực công kích của ngươi… ngươi cần phải đánh bao lâu mới đánh chết được hắn?”

“Ưm… ngươi có mang theo đồ ăn không?”

“A?” Não của Đường Hoa dường như chịu không nổi lối tư duy nhảy vọt đó, ăn cùng đánh BOSS quan hệ gì tới nhau? Lẽ nào kêu BOSS qua cùng nhau nấu mì gói?

“Có hay không vậy?”

“Có đây có đây!” Đường Hoa lấy bao mì Dương Xuân ra, nói : “Bên kia có con suối, lấy nước suối trụng cũng có thể ăn…”

“Ta ăn sống là được rồi, dù sao cũng là trong trò chơi.” Mặc Tinh nhận lấy mì Dương Xuân nhấm nuốt từng miếng, khiến cho Đường Hoa nuốt nước miếng liên tục : từ lúc nào mà mì Dương Xuân sống cũng có thể ăn ngon như vậy.

“Được rồi, độ đói khát của ta là 0 rồi, ta đánh thử cùng hắn một ngày trước xem sao.”

“…” Đường Hoa suýt nữa té xỉu. Một ngày… trò chơi bắt đầu đến giờ còn chưa đến một ngày, nha đầu này lại thật mạnh miệng một mình đánh với người ta một ngày trời. Hắn vội vàng giữ chặt Mặc Tinh, sốt sắng khuyên nhủ : “Nhưng mà người ta hai đao là có thể lấy mạng nhỏ của ngươi.”

“Không để hắn chém trúng là được rồi.”

“Nhưng mà phải đánh một ngày a.”

“Độ đói khát của ta là 0.”

“Nhưng mà người ta hai đao là có thể lấy mạng nhỏ của ngươi.”

“Không để hắn chém trúng là được rồi.”

“Nhưng mà phải đánh…” Đường Hoa phát hiện chỉ số thông minh của mình có dấu hiệu cấp tốc thụt lùi, vì thế hắn buông Mặc Tinh ra, rơi lệ đầy mặt nói : “Ngươi đi đi.”

“Đúng rồi, đừng nói chuyện với ta, sẽ phân tâm. Mặt khác cổ vũ cho ta đi.” Điệu bộ kia của Mặc Tinh giống như là quyền thủ sắp lên sân đấu quyền anh vậy.

“Cố lên, cố lên.” Đường Hoa bắt đầu kiểm điểm xem nhân phẩm của mình có phải quá kém hay không. Vừa vào trò chơi, bị máy tính có trí năng lột sạch túi, sau đó đọc Tam Tự Kinh cùng học trò tiểu học, sau đó lấy được một cây thước có danh xưng rất trâu bò, mà tác dụng thực chiến lại là ghê tởm thiên hạ đệ nhất. Rồi sau đó là gặp được Mặc Tinh…

CHƯƠNG 9 : HOẢ TÚC

Một tiếng đồng hồ…

Đường Hoa nhìn nhìn máu của Hỗn Giang Long, đứng dậy đi lại vài bước, bật nhảy vài cái, sau đó lại ngây ngốc ngồi trở lại bắt đầu ném Lượng Thiên Xích.

Bốn tiếng đồng hồ…

Đường Hoa ném Lượng Thiên Xích, sau đó xoay người cầm cọng cỏ đi chọc kiến.

Sau tám tiếng đồng hồ…

Đường Hoa không nhìn máu của Hỗn Giang Long nữa, ném thước xong, đứng chổng ngược chơi trốn tìm với kiến.

Sau mười hai tiếng đồng hồ…

Đường Hoa ném thước, bắt đầu đứng chổng ngược đếm lá cây, lúc này hắn nhớ tới một câu mà nhiều năm trước bị lưu truyền đến nhão cả ra : anh đây đánh không phải là BOSS, là tịch mịch.

Sau mười lăm tiếng đồng hồ…

Lượng Thiên Xích được khởi động lần thứ hai, Đường Hoa dùng ánh đỏ trên thân bức cho lũ kiến chạy trốn tứ xứ. Sau khi doạ kiến chạy hết ráo, hắn phân tích : trong mười kẻ mắc bệnh tâm thần thì có tám, chín là có một người bạn như Mặc Tinh.

Sau mười tám tiếng đồng hồ…

“Hai, Bà chị Hồ! Vợ của tôi…” Đường Hoa và một con bọ ngựa mà hắn phát hện gần đây đang thi nhau… ưỡn mông.

Sau hai mươi tiếng…

Đường Hoa vung cây thước lên đập lũ kiến túi bụi, vừa đập lại vừa mắng : ai cho ngươi leo lên trên người ta, sao lại không để cho ta leo lên trên người ngươi chứ…

“Ngươi đang làm gì?” Mặc Tinh rất khiếp đảm nhìn Đường Hoa đang hai mắt mờ mịt, đồng thời lại rất quan tâm hỏi : “Ngươi… không sao chứ?”

“Ta…” Mặt Đường Hoa lúc này đỏ bừng lên, đây là lần mà mặt hắn đỏ nhất kể từ khi có ký ức đến nay.

“BOSS chết rồi?” Đường Hoa rửa mặt tới ba lần ở khe suối kia xong rồi mới mở miệng hỏi.

“Chết rồi.” Mặc Tinh vẫn có chút sợ Đường Hoa như cũ.

“Rớt cái gì?” Đề tài này là đề tài muôn thuở. BOSS rớt cái gì?

“Cho ngươi!” Mặc Tinh giao dịch cho Đường Hoa hai thứ đồ vật.

“Oa! Phi kiếm!” Trong mắt Đường Hoa cháy lên ngọn lửa rừng rực, Mặc Tinh lập tức lại lui thêm ba bước. Ngân Ngư Phi Kiếm, phi kiếm nhất giai loại hình công kích, lực công kích 30-45, có nhất định xác suất khởi động pháp thuật : Kiếm Ảnh Song Hành. Kiếm Ảnh Song Hành : biến ra bóng kiếm tiến hành công kích đối phương, tiêu hao 50 điểm pháp lực.

“Này là gì?” Đường Hoa đánh giá một thứ khác còn lại, là một quyển tập nhỏ : Hỏa Túc, có thể tập được pháp thuật sơ cấp : Hỏa Chú. Hỏa Chú, pháp thuật loại công kích đơn thể : thời gian chuẩn bị 10 giây, pháp thuật gây thương tổn thuộc tính lửa.

Khốn khổ a… sự khốn khổ của đời người đến rồi!

Ra hai thứ như thế này, đừng nói mình không ra sức mà lại cùng con bọ ngựa hát Nhị Nhân Chuyển, cho dù xuất ra một nửa sức cũng ngại ngùng độc chiếm. Lấy cái nào đây? Đời người vì sao lại có nhiều lựa chọn như vậy đây? Phi kiếm… bến cảng cất cánh của lính mới. Pháp thuật… coi bộ không trọng yếu như phi kiếm a. Nhưng người ta đánh một ngày trời, mình không biết xấu hổ đòi phi kiếm sao? Ngượng đấy. Nhưng mà nếu không phải có bao mì Dương Xuân của mình, nàng có thể đánh được một ngày sao? Một gói mì là hai vạn năm ngàn tiền lận đó. Nhưng mà cho dù có tiền, không có bản lĩnh như của nàng thì có thể lấy được hai món kia sao? Rối rắm… quá là rối rắm.

Mặc Tinh lại lùi một bước, nàng nhìn biểu tình cổ quái của Đường Hoa, sắp khóc tới nơi rồi…

“Phi kiếm phần ngươi, Hỏa Túc phần ta được không?” Đường Hoa rất nhẹ nhàng mềm mỏng hỏi, hắn đang chờ Mặc Tinh khách sáo hai câu, tỷ như : phi kiếm thì nên là nam sinh bọn ngươi dùng vậy. Tỷ như : ngươi cũng đã hiu quạnh một ngày rồi, phi kiếm ngươi dùng trước đi. Tỷ như… Lại không ngờ, Mặc Tinh không chỉ không khách sáo, mà còn tay chân cực nhanh tiếp nhận phi kiếm, sau đó vừa cảnh giác lại vừa quan tâm nhìn mình.

“Trang bị lên xem coi.” Đường Hoa nghẹn ngào nói : “Nhớ phải rót linh lực vào.”

“Ừ!” Mặc Tinh lại lui lại bước nữa, trang bị phi kiếm lên, chỉ thấy một thanh kiếm nhỏ màu bạc bắt đầu bay chung quanh người nàng, cộng thêm Mặc Tinh vốn là một nữ nhi có khí chất hiên ngang, cả hai kết hợp lại thiệt là đẹp mắt cực kỳ.

“Quá đẹp mắt, công kích tên cướp kia một cái.” Đường Hoa lấy tay chỉ tên cướp ở phía xa.

Mặc Tinh lắc đầu : “Nó nói ta tu vi chưa sâu, chỉ có thể công kích đối thủ trong vòng ba mươi thước, nếu không sẽ bị thất lạc phi kiếm.”

“À à, vậy tên kia đi.”

“Được!” Mặc Tinh gật đầu một cái, phi kiếm bắn ra, ngay tức khắc xuyên qua ngực tên cướp, Mặc Tinh lại theo hệ thống nhắc nhở bắt một cái kiếm quyết, phi kiếm bay ngược trở về xẹt qua cổ của tên cướp, lại bắn phi kiếm ra một lần nữa, tên kia rốt cục ngã xuống đất. Nguyên bản là tên cướp phải nửa phút mới giết được, giờ chỉ trong ba giây là giải quyết.

“Pháp lực dùng mất non nửa.” Mặc Tinh lắc đầu nói : “Còn không bằng xài nắm đấm.”

“Về sau không được phép nghĩ như vậy nữa.” Đường Hoa nghiêm nghị nói. Trong lòng hắn sớm đã khóc nát luôn rồi, thật ngầu thật đẹp thật hiệu suất, vì sao nàng không khiêm tốn lấy một chút vậy?

“Xem xem pháp thuật của ngươi a.” Mặc Tinh ngồi xuống nhắc nhở.

“Ừ!” Đường Hoa bóp nát Hỏa Túc, lập tức có nhắc nhở của hệ thống : ngươi học được pháp thuật mới : Hoả Chú. “Xem ta!” Đường Hoa chỉ vào một tên cướp, tiếp đó theo hệ thống nhắc nhở ấn một cái pháp ấn, sau đó trước mặt đột nhiên xuất hiện một thanh thời gian chờ.

“Gừ!” Tên cướp đột nhiên chạy vọt qua phía Đường Hoa.

Đường Hoa kinh hãi, bố nó, ta đây còn chưa có công kích nhà ngươi mà, sao ngươi lại đi công kích ta trước, nhanh a, nhanh a, nhanh a! Đường Hoa vừa dậm chân vừa gật đầu, hận không thể lấy tay kéo thanh thời gian chờ đến đáy.

“Bảy, sáu, năm, bốn…”

Mặc Tinh vội vàng múa thanh phi kiếm một cái, keng một tiếng, cản lại thanh đao đang bổ về phía cổ của Đường Hoa. Mà Đường Hoa lúc này mắt nhìn tên cướp nhưng vẫn dậm chân như cũ : “Ba. Đậu má, một, bắn.” Rốt cục một cái cột lửa nho nhỏ bốc lên từ lòng bàn chân tên cướp.

“Oa…” Mặc Tinh vui sướng nói : “Mất hơn phân nửa máu, thật lợi hại.”

“…” Đường Hoa rất khiêm tốn bóp bóp cái đùi, thành quả vẫn là rõ rệt đó.

“Nhưng mà, xài pháp thuật một lần có cần phải ra sức dậm chân như vậy không?” Mặc Tinh giết tên cướp xong lại hỏi : “Siết nắm đấm được không, ta cảm thấy như vậy sẽ dễ nhìn hơn một chút.”

“…” Mặt Đường Hoa lại đỏ.

Tiếp đó hai người giết quái hiệu suất nhiều hơn cực kỳ, phi kiếm của Mặc Tinh vừa ra, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, quay một vòng quanh thân thể bốn tên, sau đó lại bắn ra phi kiếm xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, chờ lũ cướp chạy đến trước mặt lại xoẹt xoẹt xoẹt, bốn tên cướp liền ngã đổ. Vì sao ít đi một tiếng xoẹt vậy? Bởi vì Hoả Chú của Đường Hoa đã phát ra, tên cuối cùng là bị Đường Hoa đốt chết.

Đinh! Khi hai người đều lên cấp 6, sự nhắc nhở từ hệ thống của Đường Hoa đến đây : thuộc tính lửa thêm 1.

Đến ngày thứ ba của trò chơi, hai người đánh quái cấp 8, khi Mặc Tinh lên cấp 8, sự nhắc nhở từ hệ thống của Đường Hoa lại đến : thuộc tính lửa thêm 1, thuộc tính nước giảm 1.

Thuộc tính lửa mỗi gia tăng một lần, lực công kích từ Hoả Chú của Đường Hoa lại mạnh thêm một phần. Nhưng mà rất đáng tiếc, Hoả Chú của hắn vẫn là làm người ta tức nghẹn muốn chết như vậy.

Cũng cùng thời điểm này, con BOSS gà trống cấp 1 vẫn kiêu ngạo ở bên ngoài thôn ba ngày nay bị người chơi đánh chết.

Đánh chết gà trống không phải ai khác, chính là chị gái cầm Địa Thử Chuy kia. Chị gái này đã thành nhân vật lôi cuốn nhất toàn bộ tân thủ thôn. Đầu tiên là nàng là người lên cấp 10 đầu tiên trong tân thủ thôn, là người đã cúng bái trời đất xong.

Thứ hai là nàng là người đầu tiên trong tân thủ thôn có được hai thanh phi kiếm.

Tiếp nữa là thủ pháp thao tác phi kiếm của nàng.

Trong vài ngày này, quần chúng cùng nhau hợp mưu hợp sức, hoặc là số tốt đánh tiểu quái rớt phi kiếm, hay là dựa vào kiên trì làm nhiệm vụ mà lấy được phi kiếm. Nhưng mà tuyệt đối không có ai có được hai thanh phi kiếm. Hơn nữa chị gái này là loại nhân tài toàn diện, hai thanh phi kiếm vừa có thể điều khiển phi hành, lại vừa có thể công kích.

CHƯƠNG 10 : KHẤN VÁI TRỜI ĐẤT

Rất nhiều người suy đoán, chị gái này trong hiện thực là một tỷ phú bà, bởi vì nàng có một thanh phi kiếm có ngoại hình với thuộc tính giống y chang thanh phi kiếm mà thợ rèn hay bày bán lúc giờ Tý mỗi ngày. Thanh phi kiếm kia thuộc tính không tốt lắm, nhưng chào giá hai mươi kim. Tương đương với hai ngàn vạn tiền Liên Bang.

Đường Hoa không dám chắc chị gái này có phải phú bà hay không, nhưng mà hắn biết được vài sự tình, thứ nhất, chị gái này khá là có tiền, hắn và Mặc Tinh đã bán cho nàng ba món trang bị thu được hai kim. Thứ hai, chị gái này không phải tên là Chị Gái, tên trò chơi của nàng là Công Chúa.

Lúc trước từng nói đến thủ pháp thao tác phi kiếm của Công Chúa, có thể nói khá là xuất sắc, giống như là thiết lập phím tắt trong những trò game online vậy, Công Chúa từ cơ sở của hệ thống gia tăng thêm cho phi kiếm gần hai mươi phương thức phi hành. Mọi động tác đều được khống chế từ tay trái của nàng, có thể nói nó linh hoạt đến một cảnh giới khiến người ta khó thể tưởng tượng nổi.

So ra Mặc Tinh còn kém rất nhiều, nàng sau khi được Công Chúa chỉ điểm chỉ miễn cưỡng thao tác được thêm mười động tác ngoài hệ thống. Còn như vì sao chỉ điểm cho Mặc Tinh? Đương nhiên không phải vì Đường Hoa đẹp trai, cũng không phải vì Mặc Tinh được người ta ưa, mà là bởi vì dùng một món y phục màu lam đi trao đổi với nàng.

Mặc Tinh đương nhiên là không đáp ứng đem y phục cho người khác, nhưng mà Đường Hoa lại không lý tới nàng, lấy y phục xong trực tiếp liên hệ với Công Chúa. Công Chúa biết y phục là bộ vị khó kiếm được nhất trong mọi bộ vị, nói có thể dùng giá cao mua lại, nhưng bị Đường Hoa cự tuyệt. Đường Hoa cắn chặt : bọn ta cần kỹ xảo thao tác.

Công chúa đối với chuyện này cũng đã cân nhắc thật lâu, phải biết rằng trong mọi món trang bị, y phục có thuộc tính cảm mạnh nhất, tức là thuộc tính cao nhất, ý thứ hai là y phục bắt mắt nhất. Cuối cùng công chúa vì đánh BOSS gà trống, cắn răng đáp ứng dùng kỹ thuật trao đổi bộ y phục có phòng ngự pháp thuật công kích thuộc tính nước này.

Mặc dù Mặc Tinh coi như là nhân vật chính nghe giảng có thành tích không xuất sắc gì, nhưng mà vai phụ Đường Hoa lại rất nhanh học thông được kỹ thuật, hơn nữa còn có thể dạy thêm cho Mặc Tinh. Vì sao lại như vậy?
Đường Hoa giải thích rất đơn giản cho Mặc Tinh : “Hồi nhỏ nhà ta có mở cửa hiệu thêu hoa, ta hồi nhỏ cũng có thêu thùa vài năm, vốn ta tên là Đường Miễn Hoa, sau này hài âm, nên đổi thành Đường Hoa. Ngươi thì sao? Ngày ngày đều là nắm nắm đấm lại, các khớp ngón tay không linh hoạt cũng rất là bình thường.” Bất quá Đường Hoa nhạy bén cảm giác được, thao tác có tốt nữa, cũng chỉ có thể nói là đánh thắng được địch nhân ngang cấp hoặc là hơn cấp mình chút xíu. Dù sao kiếm quyết mà hệ thống đưa ra là thực dụng nhất đơn giản nhất, như phát minh của cá nhân thì chỉ có thể xem như là chút khôn vặt mà thôi.

Tuy rằng Đường Hoa vẫn chưa có phi kiếm, nhưng hắn đối với phi kiếm đã hiểu được rất nhiều.

Đối với người đầu tiên rời đi tân thủ thôn – Công Chúa, tất cả mọi người chơi trong thôn đều đến tập thể đưa tiễn. Này tuy rằng không biết là xuất phát từ loại cảm tình gì, nhưng dù sao mọi người đều là thiệt tình tiễn Công Chúa một đoạn đường. Công chúa cũng không khách khí, phất tay nói nàng sẽ cố hết sức sáng lập bang hội, về sau hoan nghênh mọi người nhập vào.

Công Chúa đi rồi, lục tục lại đi thêm vài người chơi. Mặc Tinh đã cấp 10, nhưng vì chờ Đường Hoa vẫn đang đung đưa ở cấp 9, vẫn tận tâm tổ đội, tiêu diệt quái cấp 10 : Thụ Tinh.

“Lượng Thiên Xích!” Đường Hoa quát to một tiếng, tuy rằng không quát cũng được, nhưng hắn lại ưa thích loại khí thế này, dù sao pháp bảo này của mình cũng có cái tên thật vang dội.

“A! Khởi động rồi.” Mặc Tinh hoan hô một tiếng, đây là lần thứ ba Đường Hoa khởi động Lượng Thiên Xích. Tuy rằng mỗi ngày đều ném đủ hai mươi bốn tiếng, tuy rằng thời gian cooldown chỉ có mười phút.

Xoẹt một nhát, miễu sát, Hoả Chú miễu sát quái cấp 10 đầy máu. Mặc dù Đường Hoa lại âm thầm dậm chân mười giây. Đường Hoa dùng Hoả Chú xong phát hiện, uy lực đề cao 50% rồi, nhưng mà pháp lực hao phí cũng nhiều thêm 50%. Bất quá cái mà hắn theo đuổi chính là cảm giác giữa nháy mắt như thế này…

“Hoả Chú của ta thăng cấp rồi.” Đường Hoa thật kinh ngạc nói một câu, bản thân hắn cũng không nghĩ rằng pháp thuật còn có thể thăng cấp.

“Thật sự?” Mặc Tinh cao hứng thay cho Đường Hoa, hỏi lại một câu.

“Ừ! Ngươi xem.” Đường Hoa bắt một cái pháp ấn, bảy giây sau một cột lửa bốc lên từ dưới chân Thụ Tinh. Mặc dù không có miễu sát, nhưng mà xem ra, uy lực của Hoả Chú gia tăng vài phần. Hiện giờ Hoả Chú hiển thị : thời gian chờ 7 giây, còn như uy lực bao nhiêu thì không có thuyết minh như phi kiếm.

Lúc này Đường Hoa mới hiểu ra, vì sao lại phải làm cho tân thủ thôn phức tạp như thế, khó khăn như thế. Chính là muốn mọi người đi tìm hiểu trò chơi, hưởng thụ trò chơi. Chứ không phải như những trò chơi trước kia, còn chưa phát hành đã có đầy trời những chỉ dẫn cho lính mới, chỉ đường cho lính mới, nội dung của trò chơi là cái gì, mỗi loại nghề nghiệp có đặc điểm gì…

Xem công lược rồi chơi trò chơi thì còn cái lạc thú gì mà nói?

Hắn còn có một chỗ không biết, chính là máy tính có trí năng vì muốn thu thập tài liệu, cho nên nhất định phải làm cho trò chơi phức tạp, chỉ có như vậy mới có thể thu thập tư liệu hoàn chỉnh về các phương diện của mỗi người để tiến hành phân tích.

Cấp 10! Rốt cục là cấp 10 rồi! Ở ngày thứ năm kể từ khi vào trò chơi, Đường Hoa rốt cục lên cấp 10 rồi. Đối với bản thân hắn mà nói thì đây đã là một cái kỷ lục, bởi vì hắn chưa từng chôn chân trong bất kỳ cái tân thủ thôn nào quá năm tiếng đồng hồ. Nhưng ở trong Song Kiếm thì hắn mỗi ngày online hai mươi bốn giờ, bỏ ra năm ngày mới tới cấp 10.

“Ngươi dùng dịch dung đan không?” Đường Hoa hỏi.

“Không thèm đâu!” Mặc Tinh một lời phủ quyết : “Này tương đương với giải phẫu thẩm mỹ, chỉ có những người thích hư vinh, hoặc là nội tâm buồn loạn thì mới dùng. Ta cứ là thích soi gương thì hiện ra bộ dáng vốn có của ta hơn.”

“Đúng vậy đúng vậy!” Đường Hoa hơi hơi nói hùa cho qua, hắn vốn muốn dùng, tuy rằng hắn vốn không có khó coi, nhưng cũng chả tính được đẹp trai. Chẳng qua là hôm gần đi mẹ mình đã trăm gửi vạn dặn rằng trong trò chơi phải tìm cho bà một đứa con dâu… Ngươi nếu như nói là Mặc Tinh, Đường Hoa sẽ nói ngươi biết, bọn ta là bạn hữu. Nam nữ cọ cọ sinh ra điện, mà hai người Mặc Tinh cùng Đường Hoa căn bản là không sinh ra điện áp nổi.

“Tiếp sau là dâng hương.”

Đường Hoa nhìn trái nhìn phải nói : “Ta nhìn coi ở đâu mượn lửa được.”

“Ta có!” Mặc Tinh móc ra cái bật lửa.

“Ngươi đồ bại gia tử.” Đường Hoa nhìn sơ là biết mua trong tiệm tạp hoá, một cái một lượng bạc. Vài ngày này hai người đúng thật là có chút dư dả, trừ đi hai người tiêu hao mười bao mì Dương Xuân mười lượng, tổng cộng lại là hơn hai lượng vàng. Cô nàng Mặc Tinh này, có tiền liền nhàn không được, Đường Hoa đã N lần ngăn lại nàng mua những đồ trang sức không hữu dụng rồi.

“Mua rồi thì dùng vậy! Lại đây ta đốt cho ngươi.”

Truyện Audio

“Đệ tử Đông Phương Gia Tử!” Đây là cách thức bắt buộc của bài cúng, trừ cái này ra còn phải đến chỗ cao nhất trong thôn, quỳ bái trời đất. Đương nhiên ngươi không làm cũng được, nhưng trưởng thôn nói rất rõ ràng, có ưu đãi. Mà lại nói trên lạy trời, dưới lạy đất, trung gian lạy cha mẹ, nam nhi bảy thước có gì mà mất mặt.

“Đệ tử Mặc Tinh!”

“Ây! Ta nói niệm như vậy ngươi không cảm thấy mất tự nhiên sao?” Đường Hoa nói.

“Vậy ngươi trước đi.” Mặc Tinh cũng cảm giác thấy có chút không ổn.

“Đệ tử Đông Phương Gia Tử…” Đường Hoa không khiêm nhượng niệm xong bài cúng. Sau khi niệm xong, trước mặt Đường Hoa xuất hiện một cái bảng, trên bảng biểu hiện : trời là cha đất là mẹ… một đống lời nhảm, dòng cuối là : vui lòng lựa chọn phần thưởng là gia tăng loại thuộc tính ẩn nào của ngươi. May Mắn, Phúc Duyên, Căn Cốt, Ngộ Tính.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !