- Home
- Truyện Đô Thị
- [Audio] Siêu Cấp Vu Sư
- Tập 2: Linh thú không thể bị bắt nạt – Vu có từ đâu (c6-c10)
[Audio] Siêu Cấp Vu Sư
Tập 2: Linh thú không thể bị bắt nạt – Vu có từ đâu (c6-c10)
❮ sau❯Chương 6: Linh thú không thể bị bắt nạt
Đôi mắt long lanh của Âu Dương Tuyết Tình liếc nhìn Phương Minh một cái, cô đương nhiên biết tất cả manh mối trước mắt đều nhắm vào Cát Đại Toàn. Cát Đại Toàn bây giờ so với Viên Dân Sinh cũng được xem là nghi phạm lớn nhất.
Có điều, cũng giống như Viên Dân Sinh, nhất định phải có bằng chứng xác thực mới có thể kết tội Cát Đại Toàn.
Món trang sức này rốt cuộc được giấu trong con tì hưu này bằng cách nào?
“Món trang sức này không phải tôi trộm, rốt cuộc làm sao nó lại nằm trong bụng con tì hưu này tôi còn không biết, nếu cậu nói tôi là kẻ cắp thì mang chứng cứ ra đây.”
“Tôi nhất định sẽ đem chứng cứ ra, ông không cần gấp gáp.”
Phương Minh đã biết Cát Đại Toàn nhất định sẽ phàn ứng như vậy, nếu lúc trước Âu Dương Tuyết Tình không đập vỡ tì hưu thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn, nhưng hiện tại tìm chứng cớ có hơi phiền toái một chút.
“Ông chủ Thái, ông biết gì về con tì hưu này?”
“Tì hưu là linh vật chiêu tài, nghe nói là nó chỉ ăn vào chứ không có thải ra.” Thái Văn Lễ không biết Phương Minh vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vì Phương Minh đã giúp ông ta tìm được món trang sức lấy cắp, nên thái độ với Phương Minh cũng không có gì không hài lòng.
“Đúng vậy, chỉ có vào không có ra, đây đều là mong muốn của các thương nhân.”
Phương Minh nhấn mạnh một câu, tì hưu bởi vì có đặc thù chỉ ăn không thải ra, cho nên bị rất nhiều người sử dụng con linh vật này như vật trang trí phong thuỷ cầu tài vận, có thể nói, trong mười cửa hàng thương nhân buôn bán, đã có đến chín nơi là sử dụng con linh vật này.
Thái Văn Lễ bị Phương Minh nói trúng tim đen có chút ngượng ngùng, vội giải thích: “Cái này cũng chỉ là theo phong thủy, dù sao buôn bán cũng cần nhất thành tín.”
“Đúng vậy, việc buôn bán dựa vào thành tín, nhưng ông chủ Thái có biết còn có câu ngạn ngữ khác về tì hưu hay không?” Phương minh mỉm cười mở miệng hỏi.
“Câu ngạn ngữ khác sao, ta không biết.” Thái Văn Lễ lắc đầu đáp.
“Tì hưu không miệng, nuốt tài vận trong nhà.”
Trong lúc Phương Minh nói ra lời này, ánh mắt cố ý nhìn qua Cát Đại Toàn, Cát Đại Toàn cũng vì lời nói này mà khuôn mặt bỗng trở nên mất tự nhiên.
“Cậu có ý gì?” Thái Văn Lễ không phải kẻ ngốc, nghe Phương Minh nói như vậy chắc hẳn có ý đồ gì đó, nhưng vẫn là không dám xác định.
“Ý của tôi, đó chính là tì hưu không chỉ nuốt tài vận bốn phương mà nuốt luôn tài vận trong nhà.” Phương Minh đáp.
“Đủ rồi đó.”
Âu Dương Tuyết Tình đột nhiên ngắt lời Phương Minh, bởi vì cô cảm thấy Phương Minh càng nói càng vô lý quá mức, tì hưu nuốt tài, chẳng khác gì nói rằng món trang sức trong bụng tì hưu lại do chình nó tự mình nuốt vào.
Chuyện này đúng là nực cười, tì hưu dù sao cũng chỉ là một đồ vật mà thôi, sao có thể tự mình nuốt món trang sức vào bụng được chứ?
“Cái gì mà tì hưu nuốt tài vận trong nhà, đúng là lần đầu tiên nghe nói, nếu đúng là như vậy ai còn dám đặt tì hưu ở nơi buôn bán, như thế chẳng khác nào khiến cho cửa hàng mất tài vận.” Cát Đại Toàn lúc này cũng lên tiếng châm chọc.
“Tì hưu bình thường thì sẽ không có chuyện như vậy, nhưng là tì hưu này bị ông che mắt chặn miệng, tự nhiên sẽ hành động như vậy.”
Biểu hiện của Phương Minh đột nhiên trở nên lạnh lùng “Ông mỗi ngày đều là đích thân chà lau tì hưu này để làm gì, chính là che mắt che miệng tì hưu, nếu tôi không có đoán không lầm, chiếc khăn ông dùng chà lau tì hưu có màu giống màu thiên quỳ huyết(1). Thiên quỳ huyết vốn bẩn, linh vật tì hưu nhất định vô cùng phẫn nộ, hơn nữa thiên quỳ huyết còn được gọi là linh huyết, có thể dùng để trừ tà, ông dùng thiên quỳ huyết chà lau mắt của tì hưu, cũng giống như làm mù mắt tì hưu, làm sao nó có thể phân biệt trong ngoài được nữa.”
“Chiếc khăn mà ông dùng để lâu tì hưu vẫn còn chứ, tôi tin chỉ cần đem chiếc khăn đi xét nghiệm là có thể biết có giống màu máu hay không.”
Cát Đại Toàn vẻ mặt bắt đầu có chút tái nhợt, một viên cảnh sát bên cạnh có chút tò mò thì thầm hỏi: “Thiên quỳ huyết là cái gì chứ, tôi chưa từng nghe qua.”
“Thiên quỳ là cách nói của người xưa, bây giờ người ta còn gọi là di mụ huyết(2).” Một người khác lên tiếng trả lời.
“Thảo nào, mùi nặng như vậy, dùng di mụ huyết chà lau…”
Viên cảnh sát có chút kinh ngạc, Phương Minh nhìn viên cảnh sát liền cười hỏi: “Nếu có người lau miệng của ông bằng máu mỗi ngày ông sẽ thế nào?”
“Tôi sẽ đánh hắn không còn cái răng nào.” Viên cảnh sát lập tức theo phản xạ trả lời, nhưng mà chợt nhớ tới thân phận của mình và thấy Âu Dương tuyết tình nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên im lặng.
Tuy nhiên đối với Phương Minh, câu trả lời đó là đủ rồi.
“Con người còn như vậy huống gì là linh vật. Nói trắng ra là ông chỉ là lợi dụng tì hưu trả thù để cho tì hưu lấy cắp món trang sức, sau đó sẽ tìm cách chuyển con tì hưu này đi rồi lấy lại món trang sức, nhưng ông ta không nhờ ông chủ Thái lại trở về sớm như vậy, cho nên chưa kịp lấy lại món trang sức đó.”
Cát Đại Toàn im lặng, nhưng mà lúc này Viên Dân Sinh đột nhiên lên tiếng: “Ta nhớ ra rồi, ta nhớ rõ hai ba ngày tiền quản lí Cát còn theo ta nói qua hắn quen biết một vị đại sư, nói muốn đem tì hưu đi để đánh bóng lại, lúc ấy những người khác cũng có mặt ở đây.”
“Phải, ba ngày trước tôi cũng có nghe quản lí Cát và đội trưởng Viên nói như vậy.”
Hai nhân viên của Ngọc Bảo Hiên đột nhiên đứng dậy, Cát Đại Toàn sắc mặt tái nhợt, bởi vì hết thảy manh mối đều hướng về phía ông ta.
“Lời nói vô căn cứ, cái gì tì hưu nuốt vàng, hiện tại là thời đại khoa học, ai còn tin mấy thứ này chứ.”
Cát Đại Toàn vừa nói xong, biểu hiện của mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, bởi vì, lúc đầu hắn ngăn cản Âu Dương Tuyết Tình di chuyển tì hưu chứng tỏ hắn vô cùng tin vào những việc mê tín này, thế nhưng bây giờ lại nói những lời hoàn toàn khác.
Những lời hắn vừa nói coi như gián tiếp thừa nhận, món trang sức là do hắn ăn cắp, mà việc muốn mang tì hưu đi đánh bóng lại, có khi chỉ là muốn nhân cơ hội để lấy lại món trang sức mà thôi.
Tuy nhiên, cho tới nay mọi người tuy rằng đều nghe nói qua phong thuỷ thụy thú (3), nhưng chưa từng đem chuyện đó tin là thật, nhìn thấy biểu hiện của Cát Đại toàn như vậy lại làm cho bọn họ lại không thể không tin.
Thái Văn Lễ vô cùng phẫn nộ, ông ta thật không ngờ Cát Đạo Toàn muốn ông ta đi cầu tì hưu là mục đích giấu món trang sức lấy cắp vào trong đó, hơn nữa, bây giờ ông ta hoàn toàn tin tưởng lời của Phương Minh.
Về phong thuỷ thụy thú ông ta tuy rằng chưa nhìn thấy qua, nhưng là người buôn bán, chuyện như này cũng nghe qua không ít, nếu không thì ông ta cũng không nghe lời Cát Đại Toàn mà đi cầu một con tì hưu mang về.
Khuôn mặt Cát Đại Toàn chợt có chút chột dạ nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, bởi vì ông ta biết cho dù nói kiều gì cũng vô dụng, đây hoàn toàn là những điều vô căn cứ.
Cho dù không thể ở lại Ngọc Bảo Hiên, nhưng dù sao đây cũng chỉ là một công việc, còn nếu thừa nhận việc lấy cắp món trang sức ba trăm vạn kia, thì không phải chỉ là mất việc mà là việc chắc chắn sẽ phải ngồi tù.
Cát Đại Toàn suy nghĩ cẩn thận, Âu Dương Tuyết Tình cũng có suy nghĩ riêng, nhưng cô và Cát Đại Toàn đều không tin vào chuyện tì hưu nuốt vàng này, bởi vì nếu tin, chẳng phải đối lập hoàn toàn với những gì cô nói trước đó sao.
“Ông chủ Thái, ông đừng nghe anh ta nói năng lung tung, tì hưu sao có thể tự nuốt đồ được chứ, tôi tin cho dù là có bắt tôi ra tòa nói cũng không có ai tin.”
Cát Đại Toàn lên tiếng, mà này đó là hắn đích lo lắng, đúng vậy, tất cả là do ông ta làm, nhưng chuyện này có thể nói ra ngoài sao? Toà án chẳng lẽ sẽ tin những chuyện vô lý như vậy sao?
Cùng lắm ông ta cũng chỉ bị đuổi khỏi đây, nhưng Ngọc Bảo Hiên không giữ ông ta, với kinh nghiệm làm việc của mình, ông ta hoàn toàn có thể kiếm được một công việc khác một cách dễ dàng.
“Đúng vậy, quan toà sẽ không tin những thứ như vậy, cho nên ông không có gì lo sợ.”
Phương Minh cũng là nở nụ cười, ánh mắt khiêu khích nhìn Cát Đại Toàn, lên tiếng: “Nhưng tôi muốn nói cho ông biết một chuyện, đó là tì hưu cũng có một đặc tính giống con người, nó không thể để bị bắt nạt.”
Phương Minh nói lời này, làm cho Cát Đại Toàn cả người chấn động, nhưng ông ta vẫn như cũ không nói thêm gì.
“Tôi muốn hỏi, từ lúc ông bắt đầu dùng thiên quỳ huyết chà lau tì hưu, có phải trong nhà ông có người xảy ra chuyện hay không? Nếu tôi không đoán sai, trong nhà ông có người đang bị bệnh sỏi mật.”
“Cậu…cậu làm sao mà biết được?”
Cát Đại Toàn lời nói có chút run rẩy, đúng vậy, người nhà của hắn quả thật là có người bị sỏi mật, nhưng đó là con gái của ông ta, cô bé chỉ mới mười hai tuổi thôi.
Nửa năm trước, con gái ông ta đột nhiên bị đau khó chịu, sau lại đi bệnh viện kiểm tra mới phát hiện là sỏi mật, nhưng mà, cô bé chỉ mới mười hai tuổi lại bị sỏi mât, kết quả này cho dù là ông ta hay bác sĩ cũng thấy khó tin.
Nguyên nhân lớn nhất gây ra sỏi mật đó là bởi vì thức ăn không vệ sinh, giun đũa trong bụng nhiều quá mà tạo thành, có thể là do cô bé ở thành phố ăn phải gì đó không vệ sinh.
Cũng may, sỏi mật không phải bệnh nặng, sau khi cô bé được phẫu thuật, Cát Đại Toàn không nghĩ rằng bên sỏi mật của cô bé lại tái phát.
Thời gian nửa năm, ba lần phẫu thuật lấy sỏi, nhìn thấy con gái càng ngày càng nhợt nhạt, Cát Đại Toàn đau khổ phát điên, cho dù là bác sĩ cũng không biện pháp chữa trị triệt để.
Nhất là sau lần thứ phẫu thuật thứ hai, ông ta tự mình chăm sóc con gái trong bệnh viện, nhưng một tháng sau, soi mật cũng lại tái phát.
“Không nghi ngờ gì nữa, đây là kết cục của ai dám khi dễ linh thú tì hưu.” Phương Minh nhìn Cát Đại Toàn.
“Ông bỏ vào bụng tì hưu món trang sức lấy cắp, tì hưu cũng trả lại sỏi mật vào người con gái của ông, hậu quả thì ông cũng đã biết tôi không cần phải nói nữa.”
Cát Đại Toàn sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến đứa con gái ở trên giường bệnh khổ sở như thế nào, ngay lập tức, quỳ gối xuống trước mặt Phương Minh và những người có mặt.
“Đại sư, cầu xin anh, cầu xin ông hãy cứu con gái tôi, nó vô tội, nó chỉ là một đứa bé thôi…”
“Phải, là tôi cầm thú không bằng, tôi làm ra chuyện như vậy đến, tôi nguyện ý đi tự thú, nhưng con gái tôi không có tội tình gì tại sao lại phải chịu khổ như vậy, tất cả mọi chuyện đều do tôi làm, tại sao không báo ứng lên người tôi chứ.”
Cuối cùng Cát Đại Toàn cũng thừa nhận.
Một năm trước, bởi vì lúc ấy giá chứng khoán trên thị trường rất cao, Cát Đại Toàn nghe người bạn nên mua vài cổ phiếu, mấy tháng đầu vô cùng thuận lợi, ông ta buôn bán lời không ít.
Nhưng lòng tham con người là không đáy, nhận thấy cổ phiếu kiếm được tiền như vậy, Cát Đại Toàn bắt đầu không ngừng đầu tư nhiều hơn, nhưng không ngờ rằng, mấy tháng sau thị trường chứng khoán gặp nạn, cổ phiếu rớt giá thê thảm, mất hết mấy chục vạn.
Mất tiền đương nhiên sẽ nghĩ đến việc gỡ lại vốn, Cát Đại Toàn lúc này giống như những kẻ chơi cờ bạc thua trắng tay, hơn nữa người thân của ông ta biết được ông ta thua cổ phiếu nặng nên cũng không có ai dám cho mượn tiền. Không còn cách nào khác, Cát Đại Toàn mới nghĩ đến việc ăn cắp món trang sức này.
Cát Đại Toàn tuy rằng ở SH, nhưng quê quán lại không phải ở đây, mà là một tỉnh phía nam hẻo lánh, một lần về nhà ông ta có nghe một ông lão ở thôn nói về chuyện tì hưu, lúc đó cũng không để ý đến, nhưng hiện tại vì chuyện tiền bạc ông ta bắt đầu động tà niệm, nên quyết định làm thử xem có đúng hay không.
Lúc đầu Cát Đại Toàn ở nhà mình làm thử, kết quả phát hiện thật sự hữu hiệu, hắn mới lên kế hoạch, dụ dỗ Thái Văn Lễ làm theo kế hoạch của hắn.
Nghe Cát Đại Toàn công đạo hết thảy, lại nhìn Cát Đại Toàn thần sắc cầu xin, Phương Minh trên mặt không có nửa điểm đồng tình, ngẩng đầu ba thước có thần linh, loại người khinh nhờn linh thú như vậy không thể tránh khỏi báo ứng, đều là Cát Đại Toàn gieo gió gặt bão.
“Ông chỉ nghĩ đến con gái của mình, vậy ông có nghĩ nếu Viên Dân Sinh bị ông hãm hại thì con gái ông ấy sẽ ra sao không?”
Phương Minh vừa nói vừa đưa tay về phí Viên Dân Sinh cùng đứa con gái của ông ta, quát: “Do ông tự tạo nghiệt, báo ứng đến rồi đó, Cát Đại Toàn, ông cả đời này tự mình hối lỗi đi, việc này tôi cũng bất lực.”
Cát Đại Toàn cả người cứng đờ, không ít người nhìn về phía ông ta, ánh mắt mang theo một chút đồng cảm, đương nhiên, không phải đồng cảm với Cát Đại Toàn, mà là đồng cảm đối với con gái của ông ta.
Chương 7: Tốt mất linh xấu linh
Cát Đại Toàn bị bắt tới, Viên Dân Sinh đã được giải oan, hắn rối rít cảm ơn Phương Minh.
“Tạ ơn, tạ ơn cao nhân.”
Không sai, ở trong mắt Viên Dân Sinh, Phương Minh liền là cao nhân, đương nhiên, ôm ý nghĩ như vậy cũng không chỉ có mình Viên Dân Sinh, toàn bộ người trong phòng khách, tất cả mọi người nhìn về phía Phương Minh bằng ánh mắt đều tràn đầy kính sợ.
“Tạ ơn, tạ ơn vị cao nhân này giúp ta tìm bộ trang sức vàng bị mất này. Không biết xưng hô với ngài thế nào?” Thái Văn Lễ mở miệng dò hỏi.
“Phương Minh.” Phương Minh mắt nhìn Thái Văn Lễ, từ tốn nói.
“Phương tiên sinh, lần này thật là rất cảm ơn ngài, nếu không nhờ ngài, chỉ sợ ta đã oan uổng lão Viên, để tỏ lòng cảm tạ, ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được nhất định đáp ứng.”
Nghe được Thái Văn Lễ lời này, Phương Minh giống như cười mà không phải cười, mắt nhìn Thái Văn Lễ, tâm tư Thái Văn Lễ như thế nào hắn đều thấy rõ.
“Yên tâm, vấn đề này đã là kết thúc, cái tì hưu kia sẽ không lại cho cửa hàng mang đến hậu quả gì, nhưng mà ta cũng cần nhắc nhở ông chủ Thái một chút.”
Phương Minh mở miệng, mà Thái Văn Lễ nghe được Phương Minh nói lời này liền vội vàng gật đầu, thành khẩn nói: “Phương tiên sinh ngài cứ nói, ta chú ý lắng nghe.”
“Bởi vì cái gọi là mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó. Mấy thứ vật trang trí phong thủy này không mời thì thôi, chứ đã mời rồi thì phải hiểu thật rõ. Phải hiểu rằng, không phải vật phong thủy nào cũng mang lại tài vận, một số cái phạm vào cấm kỵ, chắc chắn sẽ man tớ vận rủi.”
Lời nói này của Phương Minh làm cho đám người Thái Văn Lễ trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì bọn họ là lần đầu tiên nghe được chuyện giống vậy.
“Phong thủy đổi vận không phải là chuyện đơn giản. Tôi tin có rất nhiều người biết đến tì hưu, Văn Xương tháp, thậm chí cả gỗ đào đều là các vật trang trí phong thủy giúp đổi vận. Nhưng trên thực tế, mọi người thấy có bao nhiêu cái thật sự có tác dụng?”
Lời này của Phương Minh làm không ít người gật đầu. Nếu tại phố đồ cổ này buôn bán châu báu, chắc chắn sẽ tiếp xúc qua mấy thứ này, nhưng cũng chỉ nghe nói chứ ít ai thấy mấy thứ này thật sự đổi vận.
“Đất nước chúng ta có một câu ngạn ngữ: tốt bất linh xấu linh. Câu này cũng khá chuẩn xác, mấy vật phong thủy mời về không chắc sẽ giúp thay đổi vận khí mà nếu làm không tốt còn mang tới vận rủi. Con tì hưu này cũng vậy.”
“Cho nên, nếu như không có người thật sự hiểu rõ thì vẫn không nên mời mấy đồ này về. Nếu không sẽ không có ai có thể chắc chắn sẽ không phát sinh tình huống hôm nay lần nữa.”
Phương Minh không phải nói mấy chuyện bịa đặt, đồ trang trí phong thủy có rất nhiều thứ cần để ý, ví dụ như vị trí trưng bày, giờ mời về, lễ nghi cung phụng theo từng ngày. Những cái này không cho phép có sai lầm, mà những trình tự này, không phải người chuyên nghiệp sẽ không hiểu rõ.
“Về sau chắc chắn sẽ không.”
Gương mặt Thái Văn Lễ đầy vẻ hậm hức, trải qua chuyện ngày hôm nay, cả đời hắn sẽ ám ảnh, chẳng dám đụng vào mấy vật này nữa. “Tốt, mọi việc đã xong, tôi cũng nên rời đi.”
Phương Minh cười cười, hướng phía con gái Viên Dân Sinh vẫy vẫy tay, cúi người nói: “Ca ca không có lừa em đúng không.”
“Cảm ơn ca ca.” Cô bé hiểu chuyện, nói với Phương Minh.
Khẽ xoa đầu bé gái, Phương Minh cười cười, không nói gì thêm, cất bước đi ra ngoài cổng.
“Phương tiên sinh… Phương tiên sinh chờ chút.”
Ngay tại Phương Minh đạp ra cửa thời điểm, Thái Văn Lễ đuổi theo, trên tay của hắn nắm một cái phong thư, một mặt thành khẩn nói ra: “Lần này thật là đa tạ Phương tiên sinh, Thái mỗ không có gì để báo đáp, chút này biểu thị ít tâm ý.”
Phương Minh nhìn vào độ dày phong thư trên tay Thái Văn Lễ, bên trong có chừng một hai vạn, cũng coi như là một con số không nhỏ.
Chỉ là, tiền này hắn lại không thể thu.
“Đa tạ ý tốt của ông chủ Thái, nhưng mà vô công bất thụ lộc(không làm không thể hưởng lộc), tiền này ta sẽ không thu, ông chủ Thái thật sự muốn đưa thì không bằng liền đem tiền này đưa cho Viên Dân Sinh bị oan uổng đi.”
Phương Minh nói xong lời này, không đợi Thái Văn Lễ trả lời mà liền sải bước rời đi, mà vừa vừa đi đến cửa miệng Âu Dương Tuyết Tình cũng đúng lúc nghe được Phương Minh nói, trong đôi mắt đẹp có một chút kỳ lạ.
“Tuyết Tình, cháu nói thử xem…”
Thái Văn Lễ nhìn cháu gái của mình, cũng không biết làm sao cho phải.
“Cháu cũng cảm thấy hắn nói không sai, tiền này nên cho Viên Dân Sinh, dù sao cũng là cậu oan uổng hắn.”
Nói xong lời này, Âu Dương Tuyết Tình cũng là chạy ra cửa, hướng phía Phương Minh rời đi phương hướng đuổi theo, chỉ để lại Thái Văn Lễ một mặt xoắn xuýt đứng tại chỗ.
“Thế nào, đồng chí cảnh sát còn có chuyện sao?”
Đi ra khỏi phố đồ cổ Đông Đài, Phương Minh đột nhiên dừng bước, cũng không quay đầu lại mà hỏi.
“Làm sao anh biết tôi đi theo phía sau anh, tôi chú ý tới anh từ đầu tới đuôi đều không có quay đầu lại.”
Bị người phát hiện theo dõi, Âu Dương Tuyết Tình không một chút ngượng ngùng, ngược lại còn có chút hiếu kỳ cùng kinh ngạc. Dù gì cô cũng là cảnh sát hình sự, đã trải qua huấn luyện theo dõi. Cho dù là khoảng cách gần cũng ít ai biết được.
“Khí tức.”
Phương Minh quay đầu, nói một từ khiến cho Âu Dương Tuyết Tình nghe không hiểu.
Thấy Phương Minh không có ý định giải thích, Âu Dương Tuyết Tình cũng biết không có khả năng moi được câu trả lời, người này thần thần bí bí, nói cái gì cũng chỉ nói một nửa, lập tức nói thẳng: “Tôi đuổi theo anh, là có một chuyện còn muốn hỏi anh.”
“Cô là muốn tôi ra tay giúp con gái Cát Đại Toàn đúng không.”
“Anh… Làm sao anh biết?”
Âu Dương Tuyết Tình lần này thật sự bị dọa sợ, cô không nghĩ tới Phương Minh vậy mà có khả năng đoán ra suy nghĩ của cô, không sai, cô đuổi theo đúng là muốn nhờ Phương Minh giúp con gái Cát Đại Toàn.
Dù sao, con gái Cát Đại Toàn con gái không có tội, người sai chỉ Cát Đại Toàn, sai lầm của người lớn không nên tính lên người con nít.
“Rất đơn giản, nếu như là chuyện khác thì khi nãy cô hoàn toàn có thể hỏi tôi nhưng cô lại không. Đợi đến khi rời khỏi cửa tiệm mới nói, điều này có thể hiểu rõ cô không muốn nói ra trước mặt cậu của cô và các nhân viên. Đáp án tự nhiên sẽ hiện ra.”
Nghe Phương Minh nói rõ lí do, Âu Dương Tuyết Tình mang theo ánh mắt khác thường đánh giá Phương Minh một hồi lâu, bởi vì cô đột nhiên cảm thấy người trước mắt này thật sự vô cùng thích hợp làm một vị cảnh sát hình sự, năng lực suy đoán quá mạnh.
“Tôi là cảm thấy mặc dù Cát Đại Toàn phạm sai, nhưng đến cùng con gái ông ta vô tội, nếu như một cô bé nhỏ như vậy lại bởi vì chuyện này mà nhận lấy sự tra tấn từ đau ốm thì thật quá tàn nhẫn đúng không? ”
Lời nói Âu Dương Tuyết Tình làm cho Phương Minh cười một tiếng, mặc dù vị hoa khôi cảnh sát kia nhìn vô cùng nghiêm khắc nhưng tâm địa lại rất lương thiện.
“Yên tâm đi, con gái Cát Đại Toàn chẳng mấy chốc phục hồi như cũ, cũng sẽ không còn bị bệnh tật quấn thân nữa.” Phương Minh đáp một cách chắn chắc.
“Vì sao vậy? Không phải anh bảo sẽ bị tỳ hưu trả thù sao?”
Vẻ mặt Âu Dương Tuyết Tình đầy vẻ nghi hoặc, rõ ràng Phương Minh nói là sẽ bị tỳ hưu trả thù. Nhưng bây giờ Phương Minh lại nói con gái Cát Đại Toàn sẽ không sao. Rốt cuộc là có hay không?
“Nếu tôi không nói như vậy liệu Cát Đại Toàn có chịu thừa nhận sao?
Phương Minh hỏi ngược một câu, nhưng mà không đợi Âu Dương Tuyết Tình trả lời liền là tiếp tục nói: “Với lại, cái tì hưu kia không phải đã bị cô đập vỡ sao?”
“Tì hưu bị tôi đập, cho nên con gái Cát Đại Toàn sẽ không bị liên lụy nữa sao?”
“Không sai, tì hưu bị cô đập mất rồi, về sau, ân oán giữa nó với Cát Đại Toàn cũng biến mất.” Phương Minh nhẹ gật đầu, chỉ là, có một câu hắn không có nói ra.
Tì hưu bị Âu Dương Tuyết Tình đập mất, như vậy này oán khí tì hưu sẽ chuyển dời lên Âu Dương Tuyết Tình, nhưng mà Âu Dương Tuyết Tình này đập vỡ cũng coi là khiến cho tì hưu giải thoát rồi, không cần phải chịu bị máu ô uế, cho nên Âu Dương Tuyết Tình cũng không lọt vòng nhân quả báo ứng.
Nhiều nhất là khi biết được việc kia hoặc là muộn mấy tháng…
Nghe được Phương Minh nói rõ lí do, Âu Dương Tuyết Tình cũng là yên lòng, mắt thấy Phương Minh liền muốn rời khỏi liền vội vàng hỏi: “Phương Minh, anh không phải người ở đây đúng không?”
“Không phải.”
“Vậy anh tới Thượng Hải là…”
Âu Dương Tuyết Tình lẽ ra muốn nói là tới tìm việc làm sao, thế nhưng vừa nghĩ tới bản lĩnh của Phương Minh, liền chắc chắn người này đến đây không phải để tìm việc.
“Thăm vài cố nhân.” Phương Minh không giấu diếm, đáp.
“Vậy anh gặp được chưa?”
Phương Minh lắc đầu, bất kể là Diệp thúc hay là Hoa Bác Vinh, hắn đều không có nhìn thấy, nhưng mà cũng coi là hoàn thành sư phó lời nhắn nhủ sự tình.
“Tôi nhìn anh tới đây cũng chưa bao lâu, khẳng định đối Thượng Hải cũng không quen, vừa vặn tôi cũng đã tan làm, nếu là anh tìm người, có thể nói cho tôi biết địa chỉ, tôi lái xe dẫn anh đi.”
Âu Dương Tuyết Tình chủ động mở miệng, đương nhiên, cái này không phải là bởi vì cô có hảo cảm với Phương Minh, cũng chỉ là do tò mò, dù sao Phương Minh để lộ ra nhiều thứ vượt quá hai mươi năm nhận biết của cô, nên cô muốn tìm hiểu hơn một chút.
Phương Minh ngoài ý muốn nhìn Âu Dương Tuyết Tình, sau một lát rốt cụộc cũng nhẹ gật đầu, bởi vì Âu Dương Tuyết Tình nói không sai, chính mình đối với thành phố này không hiểu rõ, nếu có người dẫn đường cũng là thuận tiện không ít.
“Vậy cám ơn trước.”
“Không cần cám ơn, tôi tên là Âu Dương Tuyết Tình, xe của tôi ở gần đây. Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi lái xe tới.”
Vài phút sau, một chiếc xe màu đỏ mã Z 4 dừng trước mắt Phương Minh, xe kiểu mui mui trần. Mặc dù Phương Minh ngày bình thường ở tại thôn quê Diệu Hà, nhưng thôn Diệu Hà cũng là có internet, cho nên đối với xe hắn cũng là có chút hiểu biết, chiếc xe này phải tầm 80 vạn trở lên, xem ra gia đình Âu Dương Tuyết Tình cũng coi là kẻ có tiền.
Không có gì khác thường, lên xe, Phương Minh báo một địa chỉ, sau đó móc điện thoại.
Âu Dương Tuyết Tình đang tập trung lái xe, nhìn thấy Phương Minh xem điện thoại lại không để ý đến một đại mỹ nữ là cô, có chút khó chịu,chấp miệng, sau đó mở miệng nói: “Phương Minh. Tôi còn tưởng rằng các cao nhân giống anh sẽ không sử dụng điện thoại di động.”
Nghe được Âu Dương Tuyết Tình nói, Phương Minh cười một tiếng, đây chính là hiểu lầm của rất nhiều người đối bọn hắn, luôn cảm thấy những người như bọn hắn sẽ luôn giống như thời cổ đại, tuân theo cổ huấn, một chút cũng không thay đổi.
Trí tuệ của người xưa và truyền thừa đúng là có chỗ độc đáo của nó, nhưng này không có nghĩa là bọn hắn cũng không biết cải biến, có đôi khi, hiểu rõ khoa học kỹ thuật lợi dụng hiện đại khoa học kỹ thuật phụ giúp cũng là ắt không thể thiếu.
Ví dụ như thầy phong thủy mà nói, hiện tại rất nhiều thầy phong thủy đều chọn ở dùng bản đồ vệ tinh để quan sát toàn diện mọi thứ để giải, còn thời xưa thì cần tới mấy tháng mới hiểu rõ hình dạng của vùng núi. Đây cũng là sự tiến bộ.
Đương nhiên, có lợi cũng có hại.
Cái trước tiên có khả năng vừa xem hiểu ngay, tiết kiệm thời gian, về sau bởi vì khả năng thực tiển của bản thân sẽ ít, khó phát hiện nhiều thứ, đưa ra lựa chọn khó hơn.
Mặt khác, Phương Minh sở dĩ xem điện thoại, cũng là bởi vì giờ phút này hắn đang xem một cái diễn đàn.
Chương 8: Phương đại thần
Đây là một cái tên diễn đàn rất cao sang nhưng trên thực tế thì là một diễn đàn bình thường, không có bất cứ tính chất quốc gia gì cả, mà forum Phương Minh tham gia là forum giao lưu huyền học.
“Chào mừng quản lý Phương đại thần trở lại diễn đàn.”
Tắt tiếng chào mừng của diễn đàn, là quản lý của forum, Phương Minh cũng bắt đầu nhiệm vụ mỗi ngày.
“Hôm nay một mình ở nhà không biết làm gì, có anh nào có lòng nói chuyện cùng không?”
“Sòng bạc lớn nhất Macau, ở chỗ cô gái chia bài xinh đẹp chia bài…”
“Một mình anh cô đơn, một nơi tốt đến ba cái lớn nhất cũng không để lại chút ánh mắt…”
Thấy những topic này, khóe miệng Phương Minh cũng giật giật, cho dù xây dựng từ then chốt, cũng không thể che được kiểu quảng cáo cấm vị thành niên này, có khi còn tìm lỗ hổng để hiện lên.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ xóa topic hàng ngày, tùy ý xem lướt diễn đàn một chút, lúc chuẩn bị thoát ra khỏi diễn đàng thì Phương Minh lại bị hấp dẫn bởi lời nói của Âu Dương Tuyết Tình.
“Tôi trong phút chốc quên mất bên này có một tòa nhà lớn đang xây, đoạn đường này gần đây thành đường hai chiều, chắc là phải kẹt xe một lúc.”
Nghe được lời Âu Dương Tuyết Tình nói, ánh mắt Phương Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, ở phía trước ven đường bên trái, có có một một tòa cao ốc đang xây dựng cao hơn tám mươi mét.
Chiều cao như vậy, thì ở mảnh đất phồn hoa như thành phố Thượng Hải này thì chẳng thấm vào đâu, nhưng chỗ này cũng coi như gần ngoại ô, cao ốc cao tám mươi mét cũng là một ngọn cờ riêng.
“Cao ốc Thiên Mậu.”
Phương Minh nhìn băng rôn to lớn treo ở trên tòa nhà cao, hình như nghĩ tới gì đó, lại mở điện thoại ra, mở một topic trên diễn đàn ra.
“Cao ốc Thiên Mậu được thi công vô cùng nhanh chóng chỉ trong hai năm đã hoàn thành.”
Topic này được đăng trên diễn đàn forum phong thủy của forum huyền học, nhưng mà topic này được đăng từ rất lâu rồi, chỉ là lúc đầu Phương Minh không hứng thú, nhưng giờ bên ngoài là cao ốc Thiên Mậu, việc này cũng khiến cậu có chút hiếu kì với nội dung topic.
Người mở topic là một kiến trúc sư, theo như lời anh ta nói trên topic thì anh ta là nghiên cứu sinh của hệ công trình bằng gỗ ở một trường cao đằng nào đó, mà người thiết kế chính cho tòa cao ốc này là thầy hướng dẫn của anh ta, một giáo sư chuyên gia trong lĩnh vực kiến trúc học.
Topic này có hình thức giống như nhật kí vậy, tác giả viết ra tất cả những vấn đề khó khăn đã gặp phải khi xây dựng cao ốc Thiên Mậu và cả biện phải giải quyết cuối cùng.
Đương nhiên, tác giả đăng topic này không phải xuất phát từ việc tham khảo học thuật mà là vì làm mất mặt.
Bởi vì sau khi cao ốc Thiên Mậu chọn điểm thi công, thì có không ít thầy phong thủy nói mấy lời không khả quan lắm, đều nói nghe đồn khu vực này không thể xây dựng tòa nhà cao ốc nào cao quá năm mươi mét, nếu không nhất định sẽ có chuyện, mà còn nguy hiểm cho những cư dân ở gần đó.
Phong ba này lúc đó gây ra trận ầm ĩ rất lớn, có người nói cao ốc Thiên Mậu lúc vừa mới được duyệt thì không ít người dân sống xung quanh tới gây sự, mà tác giả này lúc sau mới biết đây là do các thầy phong thủy tung tin đồn nhảm kích động dân chúng, anh ta rất khó chịu với thầy phong thủy.
Cho nên, mới có lý do mà tác giả này viết topic trên diễn đàn phong thủy, chính là muốn khiến những thầy phong thủy này mất mặt.
Mấy người chẳng phải nói là khu này không thể xây những công trình cao hơn năm mươi mét sao, bây giờ tòa cao ốc Thiên Mậu đã hơn tám mươi mét rồi, chẳng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả, tất cả những nguy hiểm mà các người nói đâu hả?
Topic này vừa đăng lên, đã thành topic nóng trong một khoảng thời gian dài, bên dưới có một đống bình luận của các thầy phong thủy, các thầy phong thủy của vùng này đương nhiên rất tức giận mà mắng, mà các thầy phong thủy của vùng khác thì lại ngồi xem kịch.
Đương nhiên, nửa năm trước lúc tòa cao ốc Thiên Mậu xây được sáu mươi mét, thì topic này mới yên ắng xuống, không có thầy phong thủy nào bình luận nữa, chỉ có tác giả thì vẫn cứ cách một vài ngày đăng tin mới như cũ.
Lúc đó Phương Minh không có hứng thú với topic này là vì cậu chưa tới Thượng Hải, lại chưa từng tận mắt khảo sát nên đó giờ không hề nêu ý kiến gì.
Mắt nhìn về phía trên tòa cao ốc Thiên Mậu bên ngoài, bởi vì giờ là giờ cao điểm kẹt xe, Phương Minh ngược lại thì có thể có đủ thời gian tới quan sát toàn cao ốc này, sau phút chốc, lông mày của cậu hơi nhíu lại, sau đó, trực tiếp mở cửa xe bước xuống.
“Này này, Phương Minh anh muốn làm gì?”
Âu Dương Tuyết Tình thấy Phương Minh đột nhiên xuống xe, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc chồm đầu ra cửa xe hỏi.
“Không có gì, tôi muốn xuống xe xem một tí, lát sẽ trở lại ngay.”
Sau khi quay đầu cười, nói một câu với Âu Dương Tuyết Tình, không để ý tới nghi ngờ của Âu Dương Tuyết Tình nữa, Phương Minh sải bước đi đến tòa cao ốc Thiên Mậu phía bên trái.
Đường cái cách cao ốc chỉ chừng hai mươi mét, vì vậy Phương Minh đi mấy bước là tới tòa cao ốc đồ sộ trước mặt, có thể nhìn ra rằng, dàn giáo của tòa nhà đồ sộ này sắp hoàn thành, bây giờ bên ngoài đã bắc lan can sắt chuẩn bị quét vôi.
Phương Minh không đi vào trong cao ốc, mà đi xung quanh cao ốc một vòng, trong lúc đi thì có dừng lại mấy lần.
“Này, cậu làm gì vậy? Đây là nơi thi công, người ngoài không được vào.” – Một công nhân thấy Phương Minh, lập tức đi tới ngăn cản cậu lại, quát hỏi.
“Tôi tới để giải quyết một tí, anh à anh cũng thấy ở ngoài kẹt xe mà, tôi nín có chút khó chịu.”
Nghe Phương Minh trả lời, người công nhân lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, bởi vì chuyện như vậy hắn một ngày gặp cũng nhiều lần rồi, nhưng vẫn nghiêm mặt như cũ nói: “Chỗ này không cho phép tiểu tiện, nhanh đi khỏi đây.”
“Được rồi, tối đi liền đây.”
Phương Minh cười cười xoay người định rời đi, nhưng mà, khi đi được mấy mét thì đột nhiên dừng lại, sau đó hỏi người công nhân: “Anh ơi, gần đây công trường có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Người công nhân này sau khi nghe Phương Minh nói thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng mà tiếp đó lại nghiêm mặt mắng: “Cậu nói bậy bạ gì đó, công trường có thể xảy ra chuyện gì chứ, đi nhanh một chút, nếu không… Tôi sẽ đuổi cậu đi.”
Mặc dù không nhận được đáp án từ người công nhân, nhưng Phương Minh không quan tâm lắm, cười rồi xoay người rời đi, trong khoảnh khắc cậu xoay người, thì nụ cười trên mặt đanh lại, thay vào đó là vẻ ngưng trọng.
Cho nên khi Âu Dương Tuyết Tình thấy vẻ mặt ngưng trọng của Phương Minh lúc trở lại xe trì trong lòng càng thêm nghi hoặc, chỉ là thấy Phương Minh không có ý định mở miệng giải thích nên cô cũng không hỏi nhiều, với cả hiện giờ đường đã thông cô cũng muốn chuyên tâm lái xe.
Phương Minh trở lại xe thì mở điện thoại lên, ngón tay để trên chỗ để lại bình luận của topic, trầm ngâm một chốc lát, ấn phím để lại một hàng chữ: “Gặp đơn không gặp đôi, gặp đôi quỷ tới gõ.”
Phía nam khóa cửa trời, Bắc Quốc trấn nhà cao.
Gõ hàng chữ này xong, Phương Minh do dự chốc lát, cuối cùng lại gõ thêm một hàng chữ: “tầng lầu cao hơn năm mươi mét, có hai tầng không thể lắp cửa sổ, nhớ kĩ.”
Sau khi gửi bình luận đi, Phương Minh cất điện thoại vào, điều nên tiết lộ cậu đã nói, bây giờ thì xem tạo hóa của người thiết kế cao ốc này.
Cất điện thoại vào thì Phương Minh lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, cho nên cậu cũng không biết sau khi cậu gửi bình luận xong thì topic này lại hot trở lại.
“Trời ạ, đây không phải là Phương đại thần sai, Phương đại thần rốt cuộc cũng hiện thân rồi.”
“Phương đại thần đã nói rồi, tôi chắc chắn tòa cao ốc này chắc chắn gặp chuyện không may rồi.”
“Vây xem Phương đại thần ở cự li gần.”
“Hàng phía trước Phương đại thần.”
“Cười sờ đầu chó của lầu trên.”
“Hàng sau nhìn Phương đại thần thuận tiện mò hoa cúc của mấy người lầu trên.”
Trên chỗ phản hồi bình luận của Phương Minh, lúc này lại có thêm mấy bình luận, mà mấy người này, đều là cư dân mạng trà trộn vào diễn đàn phong thủy, hoặc có thể nói là người thích phong thủy.
ID của Phương Minh trên diễn đàn là Phương đại thần, mà chỉ cần là người đã trà trộn vào trong diễn đàn này hơn ba năm thì biết ID này có nghĩa là gì.
Quản lý của diễn đàn huyền học, quanh năm mới thấy xuất hiện một lần, nhưng mỗi lần xuất hiện đều sẽ gây ra trận náo loạn, đây là đại thần tự mang theo hào quang BUFF.
Ba năm trước, Phương đại thần đột nhiên xuất hiện, lúc đó trên diễn đàn có một đại sư đăng lên một topic, nói là tìm được một miếng đất phong thủy trù phú, vị đại sư này đăng cả bản đồ địa hình của miếng đất lên diễn đàn, thu hút sự tán thưởng và đồng ý một đám thầy phong thủy.
Nhưng mà, chỉ có duy nhất một bình luận lại đi theo ý ngược lại, ID của người bình luận này chính là Phương đại thần, mà nội dung bình luận cũng gây ra một trận xôn xao.
“Sói tham mổ trăng, khổng tước khó bay không như gà, chớ mà chôn cất, hại mình hại người.”
Bình luận này chịu rất nhiều công kích mãnh liệt từ những thầy phong thủy sùng bái vị đại sư kia, nhưng mà không đến ba tháng, đại sư mở topic kia lại một mình viết một topic xin lỗi trên diễn đàn.
Nội dung xin lỗi rất đơn giản, nói là chính bản thân nhìn sai, may mà có Phương đại thần nhắc nhở, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì đại sư kia không nói.
Từ đó về sau, tên tuổi của Phương đại thần ở trên diễn đàn bắt đầu được truyền bá rộng rãi.
Phương Minh đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này cũng đang nhớ tới chuyện xảy ra trên diễn đàn lúc đầu, cậu sở dĩ biết vào diễn đàn đó là vì lúc cậu vừa mới học cách lên mạng thì vô ý tìm được.
Lúc đó, cậu vừa lúc thấy được topic của Trần đại sư kia, sau khi xem bản đồ địa hình mà Trần đại sư đăng lên thì cậu nhận ra chỗ này sai, mới lên tiếng chỉ ra điểm sai.
Nói thật, Phương Minh không có hứng thú với cái xưng hô đại thần gì đó, lúc đầu cậu muốn lấy tên là Phương Minh, nhưng kết quả lại bị trùng tên đăng kí, sau đó đinh lấy “Cậu nhóc phong thủy”, “Người yêu thích huyền học”, “Dân gian nhất tản nhân” nhưng kết quả phát hiện mấy tên này đều bị đăng kí rồi.
Sau đó dưới cơn nóng giận, Phương Minh trực tiếp lấy tên Phương đại thần, ai ngờ nickname này lại đăng kí được, kết quả này khiến cậu cảm thán, người Trung Quốc thật đúng là khiêm tốn mà.
Trên diễn đàn Phương Minh rất ít khi đăng topic, sau khi nhìn thấy mấy cái topic phong thủy sai bét của mấy người được gọi là thầy phong thủy đăng lên thì mới để lại bình luận, mục đích làm vậy chỉ có một, chính là không muốn thấy thầy dỏm hại người.
Một bác sĩ y thuật không giỏi giang thì có thể làm hại một bệnh nhân nhưng nếu thầy phong thủy mà học thuật không giỏi thì có thể hại cả một gia tộc, thậm chí là một thôn xóm.
Xe đang chạy, một tiếng sau, rốt cuộc cũng tới nơi Phương Minh nói, xóm nhỏ trong thành phố gần ngoại ô.
So với thành thị sạch sẽ phồn hoa, nơi đây có vẻ lộn xộn hơn nhiều, ven đường là các quầy hàng của lái buôn, sống ở đây đêu là công nhân viên nơi khác, mà hơn nữa đa số đều là dân lao động tay chân.
Những người này, đương nhiên mỗi tháng không thể trả tiền thuê nhà hơn nghìn hoặc thậm chí nhiều hơn, đối với họm tiền nhà hơn năm trăm cũng đã rất xa xỉ rồi, dù sao chỉ cần có một chỗ có thể ở là được rồi.
Đi làm công, chính là vì để kiếm tiền chứ không phải để hưởng thụ.
“Phương Minh, bạn của anh ở đây à?”
Âu Dương Tuyết Tình không xuống xe mà hỏi thăm một chút, sau khi thấy Phương Minh gật đầu thì mới dừng xe ở một bên, sau đó cùng Phương Minh xuống xe.
“Phương Minh, bạn của anh cụ thể ở đâu, chúng ta tìm ở đâu?”
“Tôi không biết.”
Nghe Phương Minh trả lời, Âu Dương Tuyết Tình liếc mắt, không biết chỗ ở cụ thể ở đâu, nguyên cái xóm rộng lớn như vậy, muốn tìm một người giống như mò kim đáy bể vậy.
“Nhưng mà tôi biết nên tìm người ta thế nào.”
Phương Minh nhìn Âu Dương Tuyết Tình cười, trong nụ cười kia có vẻ ngây thơ chất phác của đứa trẻ, khiến Âu Dương Tuyết Tình ngây người trong chốc lát, cô không ngờ rằng nụ cười của đứa trẻ lại lộ ra ở trên mặt Phương Minh lúc này.
Chương 9: Có một con chó vàng
Trấn Sa Xuyên.
Một thành trấn có dân cư chủ yếu là người từ nơi khác tới, đây là khu LC mà trước mắt chưa được Thượng Hải tập trung khai phá, đại đa số dân sống ở đây đều là công nhân ở thuê, còn người địa phương hầu hết đã chuyển đi nơi khác.
Âu Dương Tuyết Tình nhìn Phương Minh đang đi phía trước, Phương Minh lúc này không còn vẻ chững chạc trước đó, đặc biệt là mấy phút trước anh vừa huýt sáo xong, chân bước vui vẻ như một đứa trẻ.
Dáng vẻ và hành động này, giống y như cậu bé con kích động khi sắp được gặp người thân lâu ngày không gặp vậy.
Một lúc sau, đôi mắt đẹp của Âu Dương Tuyết Tình đột nhiên trợn to, bởi vì cô nhìn thấy từ trong ngõ nhỏ có một con chó vàng lao ra, vội vàng hướng về phía Phương Minh la to: “Phương Minh cẩn thận.”
Nhưng Phương Minh chẳng những không nghe Âu Dương Tuyết Tình dừng bước lại, ngược lại còn đi nhanh hơn, khiến tim Âu Dương Tuyết Tình muốn rớt cả ra ngoài, nhất là khi cô thấy con chó núi vàng sắp bổ nhào vào Phương Minh, quá khẩn trương đến nỗi nhắm tịt cả mắt lại.
“Ha ha, tao nói này anh bạn, bao nhiêu năm rồi vẫn chỉ thích chơi mỗi chiêu này.”
“Được rồi được rồi, đừng quậy nữa, mau lấy đầu chó của mày ra đi.”
Âu Dương Tuyết Tình nghe thấy tiếng cười sang sảng của Phương Minh mới dám mở mắt ra, kết quả lại nhìn thấy một màn mà cô không biết nên nói gì.
Ở đằng trước, Phương Minh đang ngồi trên đất, còn con chó vàng đang gác hai chân trước lên vai Phương Minh, đầu không ngừng cọ lên người Phương Minh, thỉnh thoảng còn le lưỡi liếm mặt Phương Minh.
Giống chó vàng này Âu Dương Tuyết Tình đã nhiều năm không gặp, chỉ nhớ hồi nhỏ ở nhà ông nội từng thấy giống chó này, có một cái tên rất hay là chó điền viên Trung Hoa, dân gian gọi là chó núi.
Từ khi Thượng Hải trở thành đô thị phồn hoa, giống chó núi này càng ngày càng ít, cho dù một vài người bạn thân của cô thích nuôi chó cũng chỉ nuôi những giống thú cưng.
Chó núi, cứ như vậy mà dường như đã biến mất khỏi thành phố lớn.
Hơn nữa, khiến Âu Dương Tuyết Tình không thể chịu được chính là nhìn con chó vàng này là biết lâu rồi không được tắm rửa, tuy bộ lông trông cũng không dơ lắm, nhưng chắc chắn có không ít ký sinh trùng hay bọ chét, con chó đó đừng nói ôm, cho dù bảo cô lại gần cô cũng không muốn.
Thế nhưng, thấy dáng vẻ Phương Minh thân thiết khăng khít với con chó vàng này, nhất là nụ cười trên mặt Phương Minh khiến cô vốn muốn khuyên Phương Minh coi chừng bọ chét đành nuốt ngược vào trong.
“Lão Hoàng, đừng quấn quýt nữa, mang tao đi tìm Đại Trụ đi.”
Phương Minh đứng dậy gỡ chân Lão Hoàng ra, đứng lên, vừa vỗ đầu Lão Hoàng vừa hướng Âu Dương Tuyết Tình: “Sĩ quan Âu Dương, xin lỗi đã dọa cô sợ, Lão Hoàng là bạn già mười mấy năm với tôi, nếu tôi đã đến nơi vậy sĩ quan Âu Dương có thể về được rồi, cảm ơn cô.”
Nghe thấy lời Phương Minh nói, mặt cười của Âu Dương Tuyết Tình trở nên cứng lại, hết cả buổi mới nở nụ cười ngại ngùng: “Nếu Phương tiên sinh đã tìm được bạn, vậy tôi về đây.”
Âu Dương Tuyết Tình đi rồi, chỉ là cho đến tận khi đi đến xe sắc mặt của cô vẫn không tốt lên chút nào, bởi vì cô không ngờ sẽ có một ngày lại bị người ta không đếm xỉa gì đến mình như vậy.
“Tên chết tiệt Phương Minh, tôi đây vất vả đưa anh về, đã không biết mời tôi vào nhà ngồi chơi, cũng không thèm lưu số điện thoại lần sau mời tôi một bữa cảm ơn nữa.”
Vèo!
Chiếc BMWs Z4 trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người, gầm lên một tiếng rồi phóng đi, cho thấy chủ xe đang rất khó chịu.
……
“Đây là nơi Đại Trụ ở sao?”
Phương Minh đi theo Lão Hoàng đến một cái sân, gọi là sân, chẳng qua cũng chỉ là túp lều đơn sơ được dựng bên hông nhà chính nhà người ta, bên hông có mở một cái cửa, rất tiện để người ra vào.
Cửa khép hờ không khóa, Lão Hoàng lấy đầu mở cửa ra, Phương Minh đi theo bước vào.
Bên trong lều vô cùng đơn sơ, một cái giường, một cái bàn, còn có một căn bếp giản dị sát bên trong, nói là bếp chứ cũng chỉ là một băng ghế dài trên đó bày mấy đồ dùng linh tinh như xoong nồi chén đũa mà thôi.
“Tên Đại Trụ này, vậy mà kể với mình sống ở thành phố khá hơn thế này nhiều.”
Phương Minh chợt bật cười, Đại Trụ mỗi lần về làng, đều sẽ khoe khoang khắp làng cuộc sống của mình ở thành phố tốt cỡ nào, nhưng nhìn bây giờ xem, mấy lời đó cũng chỉ toàn là bịa đặt.
Nói đi cũng phải nói lại, không ai nói mình khổ, không ai thích bị người trong làng khinh thường, cho dù ra ngoài khổ cỡ nào, về lại quê nhà cũng phải giữ mặt mũi.
“Nhưng mà tên Đại Trụ này tuy sống khổ cực, đối xử với Lão Hoàng mày không tệ đấy.”
Phương Minh mắt sắc bén nhìn thấy mấy cục xương to ở trong góc, rõ ràng là Đại Trụ mua cho Lão Hoàng ăn, có lẽ thịt này cũng không đắt lắm, nhưng anh ta biết khẩu vị Lão Hoàng, không có thịt sẽ không vui, hơn nữa con chó này ăn nhiều như vậy, vậy mà vẫn còn chừa lại mấy cục xương, chứng tỏ là ăn không hết.
Trong trí nhớ của Phương Minh, Lão Hoàng là do cậu nhặt được lúc tám tuổi, hôm đó trời mưa, anh ở cửa đạo quan nhìn thấy một con chó con ướt sũng thế là liền ôm vào đạo quan nuôi.
Đến bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, tính theo tuổi đời của chó thì Lão Hoàng cũng được xem là sống lâu rồi, nên mới có tên Lão.
Lão Hoàng lúc mới sinh chưa được ba tháng đã bắt đầu thích ăn thịt, hơn nữa không có thịt sẽ không vui, khi đó trên núi toàn là mấy món thú rừng chim rừng, Lão Hoàng liền thường xuyên tha về mấy món dân dã thỏ hoang, gà rừng cho anh làm thịt, tất nhiên, cuối cùng mấy món này đều rơi vào bụng cả hai.
Chó bình thường sống khoảng mười năm lông sẽ bắt đầu rơi rụng, nhưng Lão Hoàng không có bệnh này, hai mươi năm trôi qua vẫn khỏe như hổ, vẫn cứ hay chạy xuống núi gây tai họa cho mấy con chó cái trong làng.
“Tao nói mày đừng lấy đầu cọ tao nữa, có phải nhớ mấy món dân dã trên núi không, ở thành phố lớn này chỉ sợ không ăn được ấy chứ.”
Nhìn thấy Lão Hoàng mặt nịnh nọt cứ cọ đầu vào người mình, Phương Minh trực tiếp chụp lấy kéo ra, chút tâm tư này của Lão Hoàng làm sao có thể qua mắt được anh.
Con Lão Hoàng này cái gì cũng được, duy chỉ có hai điểm chính là háo sắc và tham ăn, nhưng hình như đây là bệnh chung của chó thì phải.
Đem Lão Hoàng cho Đại Trụ nuôi cũng là do Phương Minh rơi vào đường cùng mới đưa ra quyết định này, bởi vì khoảng thời gian đó sư phụ vừa mới hạ táng, mà anh thì có việc phải đi nơi khác, không có cách nào mang Lão Hoàng theo nên mới gửi Đại Trụ nuôi.
Đương nhiên, Phương Minh quyết định như vậy không phải do sợ Lão Hoàng không có người chăm sóc sẽ bị đói, đối với hai chữ bị đói này, anh tin chắc chắn sẽ không thể xảy ra trên người Lão Hoàng, mà anh sợ khi không có anh ở đây, tất cả thú rừng chim rừng sẽ bị Lão Hoàng ăn sạch hết.
Anh bạn này cũng không để ý nhiều lắm, trèo cây móc trứng chim, xuống nước bắt cá thậm chí đào đất bắt rắn đều đã từng làm, có đôi khi Phương Minh cũng hoài nghi không biết anh bạn này có phải thực sự là một con chó không nữa.
Nửa tiếng sau, Lão Hoàng đang nằm dưới chân Phương Minh liếm ống quần thì đột nhiên đứng dậy, sau đó chạy ra cửa, Phương Minh nhìn hành động của Lão Hoàng hướng mắt về cửa thì thấy xuất hiện ở cửa sắt một người, trên mặt cũng nở nụ cười.
“Tao nói này Lão Hoàng… Ơ, Phương Minh, cậu đến hồi nào vậy?”
“Vừa đến chưa được bao lâu.”
Phương Minh bước lên trước, ôm lấy chàng trai trẻ tuổi dáng người khỏe khoắn có nước da ngăm đen này.
Chàng trai trẻ tuổi tất nhiên chính là Đại Trụ, tên thật là Vương Đại Trụ, được xem là một trong số ít bạn bè trong thôn của anh.
“Cậu đó, đến đây cũng không báo trước với tôi một tiếng, tôi còn biết mà đón tiếp cậu, nhưng mà sao cậu lại tìm được chỗ này của tôi?”
Vương Đại Trụ đấm vào ngực Phương Minh một cái, vẻ mặt có chút kích động, không có gì vui mừng bằng việc ở nơi tha hương gặp được người cùng quê, đã vậy người đó còn là bạn thân nhất.
“Tôi đi hỏi bác Vương trước, nghe bác nói cũng biết đại khái chỗ của mày, hơn nữa còn có Lão Hoàng, không lẽ còn sợ không tìm được cậu?”
“Cũng đúng, mũi của con Lão Hoàng này linh lắm, không nói nữa, cậu chưa ăn uống gì phải không, đi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm.”
“Gâu gâu.” Lão Hoàng đứng bên cạnh sủa theo mấy tiếng.
“Yên tâm, không quên phần của mày đâu, nhưng mà mấy nhà hàng ngoài này không cho mang chó vào, đến lúc đó tao cho mày chút đồ mang về ăn.” Vương Đại Trụ nhìn Lão Hoàng nói.
“Đừng ăn cơm nhà hàng, lúc tôi tới hình như có một quán ven đường cách đây không xa, vào đó ăn là được rồi.”
Phương Minh lắc lắc đầu, mới nãy anh có chú ý lúc Đại Trụ vào có cầm trong tay một cái túi to, tuy rằng sau khi thấy mình liền giấu cái túi sau lưng, nhưng anh vẫn kịp nhìn thấy đồ trong đó.
Bên trong chiếc túi có mấy hộp thức ăn nhanh, rõ ràng Đại Trụ mua thức ăn nhanh mang về làm bữa tối, nhưng lại không ngờ mình sẽ xuất hiện ở đây.
Thời đại bây giờ, đi nhà hàng ăn sơ sơ cũng mất mấy trăm tệ, hơn nữa mình đến đây, lấy tính cách Đại Trụ chắc chắn sẽ gọi không ít món, lại tiêu tốn một khoản không nhỏ.
Đại Trụ nhìn Phương Minh, do dự một lúc, cười khổ nói: “Anh em với nhau tôi cũng không gạt cậu, mấy bữa nay chưa phát lương nên thật sự cũng không có bao nhiêu, vậy đợi đến khi tôi nhận lương sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn nhé.”
“Được thôi.”
Phương Minh vỗ vỗ vai Đại Trụ, đối với tình hình trong nhà Đại Trụ anh biết rất rõ, bác Vương mấy năm trước ở công trường bị chặt đứt tay, không thể làm công việc chân tay, gánh nặng gia đình đều đặt lên vai Đại Trụ, hơn nữa cậu ta còn có một cô em gái đang học đại học ở Thượng Hải, tất cả chi phí sinh hoạt đều do Đại Trụ gánh hết.
“Để tôi gọi cho em gái tôi, nếu nó biết cậu tới Thượng Hải nhất định sẽ vui đến ngất mất, con bé hồi nhỏ toàn quấn lấy cậu.”
Đại Trụ lấy di động ra, nhưng Phương Minh lại đè tay anh ta lại.
“Thôi, để lần sau đi, giờ đã trễ thế này, hơn nữa ở đây cách làng đại học khá xa, giờ tôi cũng sẽ ở Thượng Hải một thời gian, ngày mai không phải cuối tuần sao, ngày mai chúng ta lại tìm Kỳ Kỳ.”
Nghe thấy Phương Minh nói vậy, Đại Trụ ngẫm nghĩ lại cũng thấy có lý, lập tức bỏ đồ xuống tiễn Phương Minh ra cổng sắt.
Hai chàng trai trẻ đi phía trước, kể lại những chuyện nghịch ngợm phá phách hồi nhỏ, tiếng cười sang sảng không dứt, phía sau, một con chó vàng chậm chạp đi theo, thi thoảng lại chạy vào góc tường nâng chân lên run hai cái, để lại vết tích ô uế
Chương 10: Vu có từ đâu
Đèn bật sáng!
Phương Minh đỡ Đại Trụ đã say như chết vào trong phòng, sau khi thả Đại Trụ xuống giường, cậu lại đi ra ngoài.
“Lão Hoàng, dẫn đường.”
Lão Hoàng nghe Phương Minh nói xong, vẫy đuôi mấy cái, trong miệng ngậm khúc xương vui vẻ chạy tung tăng phía trước, còn Phương Minh thì theo phía sau.
Giống như cậu không hề sợ Lão Hoàng sẽ dẫn cậu đến sai chỗ, còn Lão Hoàng dường như cũng biết chủ mình muốn nó dẫn đi đâu.
Mười lăm phút sau, Phương Minh đi theo Lão Hoàng vào trong một công viên, sát công viên có một con sông, thế nhưng lúc Phương Minh và Lão Hoàng đến đó, vẻ mặt cậu trở nên kỳ lạ, vì cách cậu không xa có một đôi tình nhân đang ngồi ở hành lang(1).
(1)Khu vực giáp giữa công viên và sông, thường có rào chắn.
“Anh nhẹ chút, nếu có người nghe thấy thì mắc cỡ chết.”
“Em sợ cái gì, giờ này trong công viên làm gì còn ai chứ, hơn nữa, công viên này vắng vẻ như vậy, chúng ta lại ở sâu bên trong, không có người đến đâu.”
“Anh quả thật lắm trò, đúng là biến thái, cứ thích mấy nơi như vầy.”
“Hì hì, anh biến thái không phải em cũng vậy sao.”
Nghe thấy những lời này, cho dù không nhìn thấy phía trước Phương Minh cũng biết họ đang làm gì, dã chiến(2) trong truyền thuyết.
(2) Làm tình ngoài trời.
Đang lúc Phương Minh định đi tìm một chỗ khác, Lão Hoàng đột nhiên chạy đi, thẳng đến chỗ hành lang đằng kia, sau đó bất thình lình lớn tiếng sủa.
Gâu gâu gâu!
Tiếng sủa rất vang, như muốn hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người lại đây.
“Fck, con chó hoang này ở đâu chui ra vậy?”
“Mau cút đi cho tao, bằng không ông đây làm thịt mày.”
“Bỏ đi bỏ đi, chúng ta mau mặc đồ vào đi thôi, nếu thật sự có người đến sẽ không hay đâu.”
Tên con trai phát ra tiếng hầm hừ tức tối, tiếp theo là tiếng quần áo sột soạt, không lâu sau, đôi tình nhân đó vội vã bỏ đi.
“Anh bạn này!”
Phương Minh xuất hiện ở hành lang, nhìn thấy Lão Hoàng đang le lưỡi nhìn cậu đòi thưởng khiến cậu cũng dở khóc dở cười. Nhưng mà, sở dĩ cậu không ngăn trò nghịch ngợm của Lão Hoàng cũng là vì xuất phát từ lòng tốt.
Áp lực cuộc sống con người thành thị quá lớn, luôn tìm kiếm đủ loại kích thích, thế nhưng, những người này lại không biết, dã chiến nguy hiểm cỡ nào.
Càng là nơi xa xôi yên tĩnh, nhất là rừng nhỏ thế này, sẽ có âm khí nặng nhất, mà người ở những chỗ thế này lại thực hiện việc giao hợp âm dương, rất dễ lây nhiễm những thứ âm u, cho dù không có, cũng sẽ gây mất cân đối âm dương, người nhẹ thì sinh bệnh người nặng có thể rước lấy vận xui rủi.
“Được rồi, quy tắc cũ nhé.”
Phương Minh xoa xoa đầu Lão Hoàng, còn Lão Hoàng khi nghe thấy lời Phương Minh nói cũng lẳng lặng nằm xuống, về phần Phương Minh sau khi nhìn các vì sao trên trời đêm thì cũng ngồi xếp bằng trên đất.
Hai chân ngồi xếp bằng, tay phải khép lại, cuối cùng ngón trỏ và ngón giữa hướng lên trên, hổ khẩu(3) tay phải dán lên mu bàn tay trái, tay trái nắm lại, hướng xuống dưới.
(3)Hổ khẩu: chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ.
Tư thế ngồi này, không thuộc Đạo giáo, cũng không thuộc Phật giáo, đây là tư thế ngồi chỉ thuộc về Vu(4).
(4)Vu: thầy pháp.
Không sai, sư phụ Phương Minh tuy là một đạo sĩ và cậu cũng ở đạo quán từ nhỏ, nhưng cậu lại không phải là một đạo sĩ, mà là một pháp sư.
Phương Minh có che giấu một bí mật, bí mật này ngay cả sư phụ cậu cũng không biết.
Mười sáu năm trước, hôm đó sư phụ đi ra ngoài, Phương Minh một mình đợi ở đạo quán, nhưng không ngờ tối cùng ngày có một ngôi sao băng rơi xuống đạo quan.
Thiên thạch rơi xuống phá nát nửa đạo quán, Phương Minh cũng bị mảnh vỡ thiên thạch bắn trúng ngất đi, cơn hôn mê này kéo dài bảy ngày bảy đêm.
Bảy ngày bảy đêm, người ngoài thấy Phương Minh hôn mê, nhưng chỉ có mình Phương Minh biết, trong khoảng thời gian bảy ngày bảy đêm này cậu đang tiếp nhận một lượng lớn thông tin.
Thời xa xưa, thuở sơ khai hỗn độn, khắp nơi còn hoang sơ, mãnh thú, yêu quái ma quỷ hoành hành. Quái vật gây hạn hán ngàn dặm không có một ngọn cỏ, Tương Liễu(5) chín đầu đi đến đâu hồng thủy tràn lan đến đó, (quỷ) Vát(6) lấy người làm thức ăn…
(5)Tương Liễu (相柳): xà yêu trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc.
(6)Vát(袜): Trong Kinh Sơn Hải, vát là vật bám trên người, đầu đen, mắt dựng đứng.
Loài người nhỏ bé kiến thức chưa mở mang, họ bái lạy mãnh thú làm thần khẩn cầu bảo hộ, tham sống sợ chết làm nô dịch cho yêu tinh ma quái, ai cúi đầu thì sống, ai không cứu đầu thì chết.
Hồ Cửu Châu máu người chảy bất tận, thiên hạ khắp nơi phủ đầy xương người, những cây đại thụ tán rộng lá sum suê chính là nhờ máu thịt loài người nuôi lớn.
Song tổ tiên loài người chưa từng bỏ cuộc, những người không cúi đầu tha hương khắp bốn phương, họ học được cách tạo lửa từ cây giúp sưởi ấm con người, họ có những động tác nhảy múa để gọi ông trời, họ thử các loại cỏ để chữa trị cho người bệnh, họ quan sát quỹ đạo các vì sao hành động các loài thú để tạo nên những con chữ đầu tiên của loài người.
Truyền đại đạo, trị bệnh tật, dân sinh an ổn, người đời sau hưng thịnh, xem những người không cúi đầu này là vu.
Vu, gây dựng cuộc sống cho loài người giữa trời đất, trên không áp bức, dưới tất có đường sống.
Đây là mở đầu cho tất cả thông tin Phương Minh nhận được, mà trong khối lượng thông tin khổng lồ tiếp nhận vào đầu cậu, những thông tin này đều liên quan đến vu, đây là truyền thừa của Vu.
Đây là bí mật Phương Minh đã vùi sâu trong lòng, lúc trước cậu muốn nói cho sư phụ biết, nhưng khi cậu tỉnh lại, sư phụ chỉ nói một câu liền xóa tan ý định của cậu.
“Mỗi người có vận mệnh của riêng mình, mỗi người có trách nhiệm của riêng mình, Tam Thanh (7) tổ sư không cách nào nhận con vào cửa, Minh Nhi, tương lai của con không nằm ở Đạo giáo, về phần cơ duyên của con cũng đừng nói cho vi sư, con đường sau này chỉ có thể dựa vào chính bản thân con.”
(7)Tam Thanh: ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc, gồm Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân.
Khi đó Phương Minh vẫn không hiểu ý nghĩa lời nói của sư phụ, thế nhưng vài năm sau cậu cũng đã hiểu được ý của sư phụ.
Cậu được truyền thừa về Vu, nên không thể xem là đệ tử Đạo giáo được nữa. Vì vậy, sư phụ tuy nuôi nấng cậu, đồng thời còn truyền thụ phương pháp tu luyện Đạo giáo cho cậu, nhưng lại không cho cậu ở trước tượng các sư tổ Tam Thanh quy y nhập môn.
Vu, rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?
Mấy năm sau đó, Phương Minh lật tìm đọc vô số điển tích Đạo giáo thậm chí cả một số sách cổ, nhưng đều không tìm được ghi chép gì, giống như có một bàn tay to xóa sạch mọi ghi chép về “Vu” vậy.
Thế nhưng, mấy năm tiếp sau đó, Phương Minh cũng không phải không có thêm hiểu biết nào về Vu, nhất là khi cậu lấy tất cả những thông tin Vu thuật mà cậu nhớ được trong đầu đem so với pháp thuật Đạo giáo mà sư phụ đã truyền dạy lại khiến cậu phát hiện ra hiện tượng kinh người.
Rất nhiều pháp thuật Đạo giáo đều được nhắc đến trong Vu thuật, chỉ là so sánh các thuật pháp Đạo giáo đó, Vu thuật thi triển đơn giản hơn nhiều, hơn nữa bất luận là uy lực hay tác dụng đều mạnh hơn Đạo thuật không ít.
Từ lúc đó, Phương Minh liền biết một sự thật, Đạo thuật truyền thừa từ Vu thuật, Vu ở trước Đạo.
Ánh trăng như nước, rọi xuống hành lang dài nơi công viên, cũng rơi trên người Phương Minh.
Lúc này Phương Minh đang nhắm hai mắt, dựa theo Vu sư truyền thừa ghi chép lại trong đầu, bắt đầu tác động đến các vì sao trên trời.
Vu, vượt ra khỏi đạo, tu luyện khác với Đạo giáo và Phật giáo, Phương Minh nếu muốn tu luyện nhất định phải mượn nhờ lực các ngôi sao, chỉ có điều rốt cuộc lực của các ngôi sao là gì cậu cũng không rõ nữa.
Dựa theo trong Vu sư truyền thừa ghi lại, mỗi người đều tương ứng với một ngôi sao, mà chỉ khi tìm được ngôi sao đó, tạo ra sự liên kết với nó, mới xem như chân chính nhập môn trở thành Vu sư, nếu không, chỉ là Vu đồ.
Từ sau khi được Vu sư truyền thừa, những năm gần đây Phương Minh chưa từng ngưng việc tu luyện, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm được ngôi sao thuộc về cậu.
Dù là vậy cậu cũng chưa từng từ bỏ. Tuy vẫn chưa tìm được ngôi sao đó, nhưng những năm qua tu luyện cũng không phải không có lợi, tuy không thể thi triển Vu thuật, nhưng những Đạo thuật mà sư phụ truyền lại lại không thành vấn đề.
Tuy nhắm hai mắt, nhưng lúc này Phương Minh đang nhìn tất cả ngôi sao khắp bầu trời, những ngôi sap lấp lánh phát sáng, tạo nên một biển trời sao.
Đây thực sự là một cảm giác kỳ diệu, giống như lời Đạo giáo nói lạc vào cõi thần tiên.
Biển trời sao này, Phương Minh đã ngao du vô số lần, ở nơi xa tít phía trước có một ngôi sao lấp lóe rõ ràng sáng hơn hẳn các ngôi sao khác, nhưng cậu lại không dám lại gần.
Đây là sao Tham Lang Tinh(8).
(8)Tham Lang Tinh (贪狼星): là ngôi sao đầu tiên của chòm sao Bắc Đẩu/
Sáu năm trước, thời điểm lần đầu tiên có thể cảm ứng được ngôi sao trên trời, Phương Minh xuất phát từ lòng hiếu kỳ muốn tới gần Tham Lang Tinh, nhưng kết quả là tinh thần uể oải suốt mấy tháng trời, nếu không phải sư phụ tìm cho cậu mấy loại thuốc trung quý hiếm bổ dưỡng, chỉ sợ cậu đã sớm không trị dứt được căn bệnh.
Từ đó về sau, Phương Minh cũng không dám lại gần ngôi sao to lớn này, chỉ không ngừng tìm kiếm ngôi sao thuộc về cậu.
Sao sáng rực rỡ, Lão Hoàng cứ lẳng lặng nằm rạp trên đất cách Phương Minh không tới năm mét nhìn cậu chủ của nó, nhưng ngay sau đó Lão Hoàng đột nhiên đứng dậy, vẻ lười biếng trước đó lập tức thay đổi, đôi mắt phóng ra sát khí như báo săn nhìn chằm chằm mép con sông.
Xẹt xẹt!
Tiếng cỏ khẽ lay động vang lên, sau đó trong bụi cỏ ven sông lộ ra một cái đầu rắn, thế nhưng con rắn này vừa mới nhìn thấy Lão Hoàng liền xoay người bò đi, còn Lão Hoàng lại nằm xuống trở lại vẻ lười nhác như ban đầu.
…
Hoa Đình Nhất Phẩm, nhà họ Diệp nơi Phương Minh đến hồi sáng.
“Bà lấy đâu ra bùa bình an này vậy, không phải bà không tin mấy thứ này sao?”
Diệp Minh nhận lá bùa bình an màu trắng bạc rồi lại nhìn vợ ông, vẻ mặt hoài nghi hỏi.
“Đây là chị em thân thiết của tôi đi du lịch mang về, nghe cô ấy nói ông đạo gia đó linh lắm, đây cũng là một phần tâm ý của người ta, ông mang theo cũng có mất miếng thịt nào đâu.”
Lương Quỳnh không hề thay đổi sắc mặt, bởi vì bà đã sớm chuẩn bị sẵn lời để nói, tuy bà không dám tin tất cả lời Phương Minh nói, nhưng nghĩ đưa cho chồng mình đeo cũng không có việc gì xấu, tất nhiên, bà sẽ không nói cho chồng bùa bình an này là do Phương Minh đưa.
“Nói đến đạo quan tôi lại nhớ đến chuyện ở thôn Diệu Hà năm đó, ông lão đạo trưởng thật sự có bản lĩnh, nếu không phải công việc bận rộn, tôi thật muốn trở về gặp lại đạo trưởng, à đúng rồi, còn có cậu nhóc tinh ranh kia nữa.”
Diệp Minh vừa nói những lời này, sắc mặt Lương Quỳnh chợt có chút mất tự nhiên, nhưng bà vẫn cố che giấu cảm xúc của mình. “Được rồi, tôi không muốn nghe mấy chuyện vớ vẩn của ông nữa, tôi đi ngủ đây.”
“Đi ngủ, mai tôi còn phải đi công tác.” Diệp Minh gật gật đầu không tiếp tục đề tài này, bởi vì ông biết bà xã mình không thích mình nhắc đến chuyện ở thôn Diệu Hà.
Nhất là, khi ông nói cho vợ năm đó ông đã tự mình làm chủ nói muốn gả con gái cho cậu nhóc đó.
“Tử Du năm nay hai mươi mốt tuổi, còn cậu nhóc đó có vẻ lớn hơn Tử Du ba tuổi, chỉ là không biết Tử Du còn nhớ rõ cậu nhóc đó hay không.”
Lẩm bẩm một câu, Diệp Minh cũng dần chìm vào giấc mộng.
…
Tại ký túc xá nữ của đại học Thủy Mộc.
Cô gái ngồi trên giường im lặng cầm sách đọc, ngọn đèn hắt lên sườn mặt không tỳ vết, sóng mũi xinh xắn tinh tế, đôi mắt lưu ly chuyên chú trên trang sách đã vàng ố.
“Tao nói này Tử Du, nếu để người trong trường chúng ta biết đường đường là hoa khôi giảng đường kiêm sinh viên ưu tú thế hệ mới của đại học Thủy Mộc lại đang cầm quyển kinh dịch mê mẩn xem, không biết sẽ có bao nhiêu người rớt cằm vì kinh ngạc nữa.”
“Đúng vậy đó, thời buổi này mọi người đều đọc về chòm sao, còn ai xem bát tự chứ…”
“Tụi mày có tin nếu tao tiết lộ tin này ra ngoài, trường học chúng ta phỏng chừng sẽ có một đống người nghiên cứu bát tự đó.”
“Vậy hội trưởng hội dịch học(9) trường chúng ta sẽ cảm ơn Tạ Du lắm lắm.”
(9)Dịch học: Học vấn về “Kinh dịch” và sự biến đổi của sự vật.
“Cảm ơn gì chứ, đừng quên Tử Du vốn là hội phó hội dịch học mà, trường chúng ta nhiều hội đoàn như vậy, hậu cung ba nghìn người đẹp, một mình Tử Du được độc sủng.”
Diệp Tử Du dời mắt khỏi sách, nghe đám bạn cùng phòng trêu chọc cũng không phản bác gì, tính cách của cô vốn là vậy, điềm tĩnh không tranh giành.
“Tử Du, cho tụi tao nhiều chuyện một chút, sao mày thích xem mấy thứ phong kiến mê tín gì đó vậy?”
Cặp mày đẹp Diệp Tử Du khẽ nhíu lại, cô rất ghét người khác nói những điều này là phong kiến mê tín, bởi vì từng có một người nói với nàng, đây không phải là phong kiến mê tín.
“Không vì sao hết, chỉ là thích thôi.” Giọng nói như dòng suối thanh chảy ra nơi khe núi, trong veo lại êm tai.
“Mỗi lần nghe Tử Du nói chuyện là tim tao muốn ngất luôn, tao cảm thấy Tử Du của chúng ta giống như thần tiên trên trời không hề nhiễm phong trần thế gian vậy, cũng không biết rốt cuộc chàng trai nào có thể có được trái tim thiếu nữ của Tử Du đây.”
“Mày đã nói là tiên nữ rồi, vậy tất nhiên chỉ có thần tiên mới xứng với Tử Du của chúng ta.”
“Tao đoán Tử Du từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu đương lần nào, có khi vẫn còn nụ hôn đầu nữa ấy chứ, dù sao nhìn Tử Du ngay cả con gái háo sắc như tao cũng cảm thấy không thể xúc phạm.”
Bạn cùng phòng đùa ghẹo cũng không làm vẻ mặt Diệp Tử Du thay đổi gì nhiều, khuôn mặt thanh tú không tỳ vết vẫn giữ nét yên tĩnh, chỉ có đôi mắt trong veo như ngọc lưu ly khi nghe thấy những lời này thì có một tia cảm xúc dao động.
Mà suy nghĩ của cô cũng trôi theo mảng hồi ức kia.
Mặt trời sắp lặn, vẫn bãi cỏ đó, hai thân ảnh nhỏ bé ngồi sát vào nhau.
“Anh đạo sĩ, ba em nói muốn em sau này làm vợ anh, vợ là gì vậy?”
“Vợ à…”
Thiếu niên mặc đạo bào gãi gãi đầu, “Vợ chính là có thể ôm hôn đó.”
“Mẹ em cũng hôn em, ba em cũng hôn em, vậy em cũng là vợ của mẹ em với ba em sao?” Cô gái nhỏ cả ngày đều có những câu hỏi ngây thơ khờ khạo như vậy.
“Đó không phải gọi là vợ, nói chung… chính là…”
Thiếu niên cố gắng muốn giải thích rõ, nhưng nói đến một nửa lại im bặt, bởi vì môi cô gái nhỏ lúc này đã tiến lại gần.
Đợi đến khi môi cô gái nhỏ rời đi, thiếu niên vẫn còn ngơ ngác.
“Như vậy có phải sau nay em chính là vợ của anh đạo sĩ rồi.” Cô gái nhỏ cười hì hỏi.
Hồi lâu sau, thiếu niên mới gật đầu một cái thật mạnh.
…[Audio] Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên
“Được rồi, mọi người tắt đèn ngủ đi, tiết đầu ngày mai chính là tiết của mụ phù thủy, nếu đến muộn chắc chắn sẽ bị trừ điểm.”
Giọng nói của bạn cùng phòng kéo Diệp Tử Du từ trong hồi ức về, cũng may phòng đã tắt đèn, nếu không bạn cùng phòng của Diệp Tử Du chắc chắn sẽ thấy hai má ửng đỏ của cô.