1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Audio] Phong Lưu Pháp Sư dịch
  4. Tập 7: Lệ Nhân Phường Đích Nội Y – Lộ Thiến Á túy liễu (c31-c35)

[Audio] Phong Lưu Pháp Sư dịch

Tập 7: Lệ Nhân Phường Đích Nội Y – Lộ Thiến Á túy liễu (c31-c35)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 31 : Mạo hiểm giả tửu ba

Cáp Lôi đem Long Nhất và Lãnh U U quẹo phải rẽ trái đến 1 quán rượu của mạo hiểm giả, quán rượu này tại Quang Minh Thành nổi danh phi thường, là nơi nhiều dong binh và mạo hiểm gia tụ tập.

Ánh sáng trong quán rượu có phần tăm tối, đủ loại chức nghiệp, chủng tộc đứng lẫn lộn nhau khắp đại sảnh. Các nữ phục vụ quán mặc đồng phục bưng khay không ngừng chạy qua chạy lại trong đám đông.

Cáp Lôi dẫn hai người đến một góc sáng sủa, ở đó có năm người ngồi quanh một cái bàn, chắc đó là đồng bọn mà Cáp Lôi nhắc đến.

Long Nhất cẩn thận quan sát năm người, hai gã ma pháp sư đều đã trên dưới ba mươi tuổi, diện mạo rất bình thường, trong đó một gã mặc đồ đỏ chính là hỏa hệ ma pháp bào, tên còn lại mặc đồ trắng tinh đúng là tế tự bào. Khi Long Nhất nhìn qua hai chiến sĩ không khỏi sửng sốt một lúc, trong đó không ngờ lại có 1 chiến sĩ của Man Ngưu tộc, phải trái 8 xích – hai ngọn sừng uy phong vươn thẳng trên đầu, gương mặt vẫn còn lưu lại vài nét đặc thù của ngưu tộc. Gã còn lại là một nhân loại chiến sĩ, đại khái vào khoảng 25-26 tuổi, mặt mũi xấu xí, hai cánh tay thô tráng nổ rõ qua lớp áo giáp, trên mặt nhiều vết sẹo ngang dọc giao nhau. Từ những vết thương này có thể nhận ra hắn tuyệt đối là một chiến sĩ có kinh nghiệm thực chiến mười phần phong phú. Nhìn qua vị mặc bộ đồ màu lục của tinh linh, thân người yêu kiều là lướt, diện mạo thanh khiết nhu mỳ là một tiểu linh linh, trong lòng không khỏi tán thán, tinh linh tộc không hổ là một chủng tộc xinh đẹp.

Lúc này Cáp Lôi bắt đầu giới thiệu, hắn chỉ vào ma pháo sư mặc hồng sắc ma pháp bào nói “Đây là ma pháp sư hỏa hệ cao cấp Cách Lôi Đặc” Cách Lôi Đặc cao ngạo gật gật đầu. Long Nhất cười cươi không để bụng. Bởi vì ở Thương Lan đại lục ma pháp sư ít nhiều gì cũng có chút kiểu cách, đặc biệt là ma pháp sư có thực lực.

“Đây là ma pháp sư quang hệ cao cấp Lam Thiên đồng thời cũng là cao cấp tế tự” Cáp Lôi chỉ vào gã ma pháp sư còn lại nói. Tế tự đều là Quang minh ma pháp sư nhưng không phải là Quang minh pháp sư nào cũng là tế tự. Tế tự là một loại cấp bậc dùng để xưng hô của Quang Minh giáo hội vì vậy được gọi là tế tự đều là ngươi của Quang Minh giáo hội.

“Hoan nghên gia nhập đội ngũ của chúng ta. Lam Thiên lại chẳng chút kiểu cách gì, ôn hòa cười nói với Long Nhất và Lãnh U U.

Đây là chiến sĩ cao cấp Thạch Nham và Dũng Sĩ Man Ngưu tộc, các người gọi hắn là Man Ngưu là được rồi” Cấp Lôi chỉ tên chiến sĩ xí trai và chiến sĩ Man Ngưu tộc nói.

“Mạnh khỏe” giọng Man Ngưu rền vang, đưa bàn tay to lớn đầy gân bắp xoắn vào nhau về phía Long Nhất, đôi mắt lộ rõ vẽ khiêu khích.

Long Nhất cười khà khà, đưa bàn tay to trắng mềm ra, đương nhiên to cũng chỉ là nói tương đối. Bàn tay hắn nếu so với của Man Ngưu thì chẳng khác gì tay trẻ con so với người lớn.

Hai bàn tay to lớn một trắng một đen cùng bắt nhau. Long Nhất chỉ thấy một cỗ cự lực truyền qua. Nếu như người thường xương tay của hắn đã sớm bị Man Ngưu bóp nát. Nhưng Long Nhất vẫn giữ nguyên nụ cười vận chuyển nội lực Ngạo Thiên Quyết trung hòa đi lực đạo của Man Ngưu. Đương nhiên hắn cũng không thể xem vậy là xong, người muốn giáo huấn hắn thông thường sau đó lại bị hắn giáo huấn, tỷ như Lãnh U U đứng đằng sau.

Tay phải của Long Nhất từ từ bóp lại, gương mặt Man Ngưu trong thoáng chốc đã trắng bệch, từng giọt mồ hôi lớn rịn ra.

“Đại cá tử, khí lực cũng không kém” Long Nhất cười dùng tả thủ vỗ vai Man Ngưu, tự nhiên là có dùng thêm vài phần nội lực.

Gương mặt đang tái nhợt của Man Ngưu lập tức đỏ bừng, nghiến răng nói “Huynh đệ, Man Ngưu ta đã phục rồi, ngươi mau buông tay ra đi” chờ Long Nhất giữ đúng lời lỏng tay, Man Ngưu giật mạnh tay ra. Cáp Lôi kinh ngạc phát hiện bàn tay to lớn của Man Ngưu không ngờ in dấu năm ngón tay tím bầm, đối với Long Nhất không khỏi tăng thêm vào phần tôn kính.

“Đây là tinh linh cung tiễn thủ Lộ Thiến Á” Cáp Lôi giới thiệu tiếp.

“Ngươi mạnh giỏi, tiểu linh linh” Long Nhất nhìn Lộ Thiến Á cười nói, nhưng cặp mắt to xinh đẹp của Lộ Thiến Á lại tò mò dò xét hắn.

“Không được gọi ta là Tiễu Linh Linh, ta không còn nhỏ nữa, đã 150 tuổi rồi” Lộ Thiến Á bất mãn nói.

“A, 150 tuổi của tinh linh các ngươi cũng chỉ tương đương 15-16 tuổi của loài người, gọi ngươi là Tiểu Linh Linh cũng không sai mà” Long Nhất cười nói.

“Sắc lang” Lãnh U U hừ lạnh. Long Nhất ân cần với Lộ Thiến Á càng làm trong lòng nàng không thoải mái, đối với câu nói hôm qua “lúc đói chẳng chọn thức ăn” nàng vẫn còn ghi hận trong lòng.

Lúc này Cáp Lôi giới thiệu đến Long Nhất và Lãnh U U, khi bọn họ biết Long Nhất với bộ dạng quý công tủ mà đã đạt tới cấp độ kiếm sư thì không khỏi thập phần kinh ngạc, vẻ tôn kính trong mắt lại tăng thêm vài phần. Mười tám tuổi đã là kiếm sư, mọi người đều biết tiền đồ của hắn về sau không thể hạn lượng.

Nhưng khi bọn họ biết Lãnh U U là cao cấp tinh thần ma pháp sư thì lại 1 lần nữa kinh thán, công kích khủng bố của tinh thần ma pháp sư bọn họ hiểu rõ phi thường. Một cao cấp tinh thần ma pháp sư ở bất cứ nơi nào đều tạo ra 1 áp lực không thể xem thường.

Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của họ, Long Nhất trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nếu họ mà biết Lãnh U U còn là ma pháp sư hắc ám hệ chẳng biết sẽ còn có biểu tình gì nữa?

“Tốt lắm, hiện tại mọi thành viên chúng ta đều hội đủ, ta sẽ nói qua nhiệm vụ lần này của chúng ta. Chúng ta làm nhiệm vụ Di Thất chi thành này thập phần nguy hiểm. Chuyện Thiên Lôi dong binh đoàn toàn quân bị tiêu diệt mọi người cũng đã nghe qua” Cáp Lôi nói xong ngừng lại một lúc, sắc mặt mọi người đều rất ngưng trọng.

“Tuy thực lực chúng ta không mạnh như họ, nhưng chúng ta lại có một ưu thế mà họ không có được” Cáp Lôi nói xong lấy từ trong người ra một tấm địa đồ “Đây là bản đồ Hoang Mãng bình nguyên, là vật tổ truyền của ta, trên đó có đánh dấu phương hướng Di Thất chi thành, lại còn thuyết minh sự phân bố của các loại ma thú. Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, hành sự cẩn thận nhất định có thể an toàn tìm được Di Thất chi thành” giọng Cáp Lôi rõ ràng hạ thấp xuống rất nhiều, nói cho cùng ở tửu ba người nhiều miệng tạp, chuyện mang theo địa đồ Hoang Mãng bình nguyên chỉ những người trong nhóm biết là đủ rồi.

“ Phần thưởng của nhiệm vụ Di Thất chi thành cùng bảo vật tìm được tại đó sẽ được phân phối theo nguyên tắc bình quân, điều này chắc mọi người cũng không thấy có vấn đề gì ha”

Mọi người cùng lắc đầu tỏ ra không có vấn đề gì.

“ Tốt, đã không có vấn đề thì sáng sớm ngày mai gặp nhau tại cửa đông Quang Minh thành, thời gian còn lại mọi người tự thu xếp”

Long Nhất không bỏ đi mà lại một mình đến quầy bar gọi một ly rượu trái cây gọi là “Lục dã tiên tung” thoải mái nhấp một ngụm, trong đầu lại rối bời suy nghĩ. Không tưởng được rằng Cáp Lôi cái tên Đại cá tử này không ngờ ăn nói cũng khôn khéo lắm. Chẳng chút giống như bề ngoài thực thà, tấm bản đồ của hắn tựa hồ cũng chưa cũ lắm, có thật là vật tổ truyền không?”

“A a, có lý lắm à, chuyến đi này tựa hồ sẽ rất thú vị”. Long Nhất quay quay ly rượu, gương mặt lộ tươi cười tỏ vẻ thích thú.

Chương 32 : Tái ngộ Ngu Phượng

“Ngươi biết ‘lục dã tiên tung’ từ đâu ra không?”. Lộ Thiên Á ngửi thấy hương thơm thảo mộc từ người Long Nhất bay sang, tay cũng đang cầm một chén rượu lục sắc làm từ lục dã tiên tung.

Long Nhất nhìn Lộ Thiên Á cười nhạt nói : “Để ta đoán thử nhé, chắc chắn là từ tinh linh sâm lâm”.

Lộ Thiên Á kinh ngạc nhìn Long Nhất, lẩm bẩm nói : “Chả lẽ ngươi không phải giống như bộ dạng khù khờ này sao?”.

Long Nhất mặt dày cười cười nói : “Rất tiếc, thông minh vốn là khuyết điểm lớn nhất của ta”.

Lộ Thiên Á vừa cười vừa nhìn hắn hỏi : “Hi hi…ngươi nói chuyện buồn cười thật, ngươi từ đâu đến thế?”.

“Ta đến từ một nơi rất xa, nàng hỏi vấn đề đó liệu có phải nàng …thích ta?” Long Nhất nhìn Lộ Thiên Á cười “hắc hắc”, hai mắt không thèm che dấu chăm chú nhìn lên người Lộ Thiên Á.

Lộ Thiên Á gương mặt ửng hồng, gắt nói : “Đồ mặt dày, đại sắc lang !”.

Long Nhất nhìn tiểu tinh linh nhút nhát, hai mắt lộ vẻ cười cợt.

Bỗng một thân ảnh lọt vào mắt hắn, chính là Ngu Phượng cô gái hôm trước hắn cứu thoát khỏi thiên lang, giờ bộ dạng lại không giống hôm trước toàn thân mặc hỏa hồng bì giáp sáng lóa mắt.

Ngu Phượng tựa như đang có tâm sự, trước mặt nàng là một chén rượu đầy, hai bên tả hữu là hai thị tỳ mỹ lệ, nếu Long Nhất hôm trước nghe được đoạn hội thoại thì sẽ nhận ra đó là hai thị tỳ đi theo mẫu thân Ngu Phượng.

“Uy, một tiểu thư phụng hoàng gia tộc, ngươi đừng để cô ấy chú ý, bằng không chết không biết vì sao”. Tiểu tinh linh Lộ Thiên Á thấy Long Nhất đang nói chuyện với nàng nhưng con mắt lại di chuyển trên người Ngu Phượng, tâm lý có chút không thư thái.

“Ta chú ý nàng hơn, nàng còn hấp dẫn hơn cô ta!” Long Nhất quay đầu cười nói, thầm nghĩ “Ngôn từ đường mật vừa hữu dụng lại chẳng tốn tiền, tội gì không nói nhiều chút”.

“Thật vậy sao ! Ta thấy mình còn chưa bằng nửa cô ấy” Lộ Thiên Á khuôn mặt ửng hồng, khóe miệng tươi cười thể hiện rất thích ngôn ngữ đường mật này của Long Nhất.

Long Nhất chỉ cười không nói tiếp, tiểu tinh linh phong tư mặc dù hấp dẫn, kỳ thực vẫn không bằng Ngu Phượng. Mặc dù hắn cũng biết tinh linh tộc tuổi thọ lâu dài, như Lộ Thiên Á cũng đã một trăm năm mươi tám tuổi, nhưng tâm lý vẫn chỉ như một thiếu nữ mười sáu.

“Long Nhất, bụng ta đói rồi, chúng ta đi ăn thôi” Lộ Thiên Á kéo tay áo Long Nhất nói.

“Tốt, bụng ta cũng đang đói” Long Nhất gật đầu rồi cùng Lộ Thiên Á rời khỏi mạo hiểm giả tửu lâu.

Vừa rời khỏi tửu lâu Long Nhất đã nghe từ sau có tiếng hô hoán : “ Dừng lại, ngươi dừng lại !”.

Hai người quay người nhìn,chỉ thấy Ngu Phượng cùng hai thị tỳ chạy tới. Ngu Phượng cách chỗ Long Nhất không xa, mắt chăm chú nhìn Long Nhất. Từ trong tửu lâu Ngu Phượng nhìn thấy từ sau lưng Long Nhất trông rất giống với ân nhân đã cứu cô liền vội vàng đuổi theo. Sau khi hắn quay người, Ngu Phượng lại thấy nam nhân kia chính là kẻ bẩn thỉu xấu xa, không biết dùng thủ đoạn gì sờ ngực nàng tại tiểu trấn không tên. Đôi mắt nàng lộ vẻ khinh bỉ, trong suy nghĩ của nàng “Vị đại anh hùng kia và tên bẩn thỉu này sao có thể so sánh được chứ?”. Liền hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Đúng lúc này, những thường nhân hai bên đường đột nhiên hoảng hốt hét lên. Chỉ thấy một thanh niên trang phục hoa lệ cưỡi độc giác thú ngang ngược phi trên đường, mồm hô to : “Tránh đường, mau tránh đường cho bổn thiếu gia”.

Mọi người vội tránh đường, các cửa hiệu bị đạp đổ. Trên đường chỉ còn một tiểu hài tử sáu bẩy tuổi đang ngây ngốc nhìn độc giác thú phi tới, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ, đứng im bất động.

“Hỗn đản” Ngu Phượng vừa chửi vừa toàn lực phóng tới, chỉ tiếc là khoảng cách tới tiểu hài quá xa, chỉ có thể tận mắt nhìn tiểu hài tử bị đạp chết dưới móng ngựa.

Đột nhiên Ngu Phượng cảm thấy một trận cuồng phong thổi qua, một thân ảnh hư ảo xuất hiện bên cạnh tiểu hài, cùng lúc độc giác mã phóng tới, mọi người kêu thất thanh, đồng thời đều đinh ninh nghĩ rằng hai người sẽ bị dẫm chết. Nhưng chỉ nháy mắt liền thấy một cẩm y thanh niên ôm tiểu hài phiêu du giữa không trung, tựa như thần tiên hạ phàm.

Ngu Phượng nhìn Long Nhất thân hình phiêu lãng hạ xuống, liền nhớ lại ân nhân tốc độ nhanh như quỷ mị cùng thân pháp ưu mỹ cũng tựa như nam nhân này, chẳng lẽ nam nhân bỉ ổi này là ân nhân? Nàng thực khó chấp nhận nổi.

Lúc này thanh niên hoa lệ cưỡi độc giác mã cách một đoạn liền dừng lại nhảy xuống đi tới trước mặt Ngu Phượng nhưng hai mắt dán vào thân hình nàng, nói : “Phượng tiểu thư, vừa rồi đã khiến nàng sợ hãi ta xin mời nàng một bữa ăn để bồi thường”. Thanh niên nịnh nọt Ngu Phượng.

“Ngân Kiếm, ngươi là con trai thành chủ mà lại điên cuồng vậy, không biết trong thành cấm cưỡi ngựa sao?” Ngu Phượng âm thanh giận dữ, hai mắt trừng trừng nhìn hắn.

Ngân Kiếm ? Dâm tiện? Long Nhất hứng thú nghe tên gọi thanh niên đó không khỏi buồn cười, hình như tên gọi này cũng đã từng nghe qua, hơn nữa hành vi tiểu tử này càng thấy quen thuộc, nghĩ kỹ lại thấy hành vi tiểu tử này chẳng phải giống Tây Môn thiếu gia nhục thể của hắn sao.

“Ta không thèm để ý đám tiện nhân không đáng làm người này” Ngân Kiếm ngạo mạn hai mắt nhìn về Long Nhất, con mắt liền dừng lại tựa hồ đang nghĩ kỹ điều gì.

Ngân Kiếm lập tức đi tới chỗ Long Nhất ôm quyền hỏi : “Huynh đài này khuôn mặt rất quen, không biết quý tính đại danh là gì?”. Ngân Kiếm là một phần tử giai cấp thượng lưu của Cuồng Long Đế Quốc, đương nhiên hắn biết Long Nhất mặc cẩm y người thường không thể mặc, khuôn mặt lại rất quen, nên liền tạm thu lại bộ mặt cao ngạo.

Ngu Phượng nhìn thái độ Ngân Kiếm với Long Nhất mà kinh ngạc, sớm đã biết hắn tại Quang Minh Thành này vô pháp vô thiên,với người khác căn bản không thèm để mắt.

“Tại hạ Long Nhất, trước kia chưa từng đến Quang Minh Thành, cũng chưa từng gặp các hạ”. Long Nhất cười nhẹ hồi lễ. Hắn cũng đại khái đoán ra chuyện gì, tiểu tử kia là con Quang Minh Thành chủ, trước kia có thể cùng cha hắn tới Long Thành, có lẽ cùng với Tây Môn Vũ có qua lại.

Long Nhất không thể ngu ngốc để lộ thân phận, mặc dù sau khi đào thoát khỏi Long Thành mọi chuyện vẫn yên tĩnh, cũng không có công văn truy nã phát ra, nhưng không thể không cẩn thận, hơn nữa hắn không thích thân phận đó, hắn nguyên là Long Nhất mặc dù thân xác là của Tây Môn Vũ.

Chương 33 : Lộ Thiến Á túy liễu

Nghe Long Nhất hồi đáp như vậy Ngân Kiếm hai mắt chuyển động nhưng cũng không hỏi tiếp. Hắn dù chỉ là một tên chơi bời nhưng cũng không phải đồ ngu, đối phương khí độ thiên sinh cao quý, thân phân thực sự có thể còn cao hơn hắn, nếu hỏi tiếp chẳng phải quá ngu sao? Vội cáo lỗi với Long Nhất, quay người tiếp tục làm phiền Ngu Phượng. Nương tử coi khinh hắn này, coi sắc mặt không tốt.

“Phượng nhi tiểu thư, chúng ta cùng đi ăn chứ?” Ngân Kiếm vô sỉ cười nói với Ngu Phượng.

“Biến đi” Ngu Phượng lạnh nhạt thốt, mắt biểu tình phức tạp nhìn Long Nhất rồi cùng nhị tì rời khỏi. Ngân Kiếm liền mặt dầy theo gót.

Long Nhất lắc đầu, tình cảnh thật quen thuộc. Tây Môn Vũ năm xưa cũng triền miên theo đuổi Long Linh, tiểu tử sắc đảm trùm trời kia thì mê muội theo Ngu Phượng, Ngu Phượng cùng Long Linh đều là ma pháp sư không nhược. Vừa nghĩ đến Long Linh, Long Nhất liền cảm thấy buồn bã.

“Ê Long Nhất, ngươi đang nghĩ gì vậy, bụng ta đói lắm rồi” Lộ Thiên Á nhăn mũi nói.

“Đi mau, tiểu miêu này” Long Nhất hồi tỉnh lại vỗ nhẹ đầu tiểu tinh linh rồi đi trước.

Tiểu tinh linh biểu tình chuyển thành ấm áp cười vui, sự vui vẻ đó rất hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt nàng.

Đúng là kì quái. Lộ Thiên Á lầm bầm. Đối với Long Nhất, Lộ Thiên Á luôn có cảm giác thân thiết, cảm giác như gió tại tinh linh sâm lâm thấm vào trái tim, nàng nguyện ý được ở cùng hắn.

Phượng Hoàng sơn trang tại thành nam Quang Minh Thành, Ngu Phượng ngây ngốc ngồi trong phòng, trong đầu xuất hiện hình ảnh Long Nhất khinh linh phiêu dật. Nhưng ấn tượng ban đầu là quan trọng nhất trong mối quan hệ, nàng không thể nguyện ý thừa nhận hắn chính là ân nhân, dù lúc mới gặp nàng đã biết trên người Long Nhất toát ra khí thế người thường không thể có.

Ngu Phượng mở cửa sổ, lấy ra áo choàng lúc trước ân nhân để lại. Nếu để người ngoài biết được tiểu thư phượng hoàng gia tộc trốn trong phòng lấy áo nam nhân ra tưởng nhớ, khẳng định khiến người vứt kính đang đeo xuống đất, đương nhiên ở thế giới này không có cái loại kính đó.

Ngu Phượng ôm ấp lúc lâu, cuối cùng nhận thấy thiết kế cùng chất liệu rất quen thuộc. Gia đình nàng cũng kinh doanh nhiều loại sanh ý, với trang phục cũng có kinh doanh qua, tiểu thư nàng với phương diện này cũng có mẫn cảm nhất định. Ngu Phượng sợ hãi nhớ lại xú nam gặp hôm nay y phục cũng giống loại trang phục này.

“Thực là hắn?” Ngu Phương khó chấp nhận.

Hiển nhiên ấn tượng ban đầu không dễ biến mất. “Không được, ta nhất định phải hỏi rõ hắn”. Ngu Phượng tâm lý không thể yên tĩnh, nếu không làm rõ quả không thể yên tâm ăn ngủ.

Lúc này,bên ngoài truyền ra tiếng gọi tì nữ “Tiểu thư, phu nhân gọi tiểu thư ra thương nghị sự tình”.

Ngu Phượng đáp một tiếng, thầm nghĩ lần sau hỏi hắn cũng không muộn, hắn dù sao cũng còn tại Quang Minh Thành, nàng tự nhiên thừa khả năng tìm hắn.

Lúc này Long Nhất cùng Lộ Thiên Á tới Quang Minh Thành tối hào Phượng Hoàng hoa tửu lâu, nghe tên cũng biết là sản nghiệp phụng hoàng gia tộc. Tửu lâu nằm kế bên con sông, phong cảnh ưu mĩ rộng rãi. Long Nhất cùng Lộ Thiên Á chọn vị trí gần cửa sổ vừa thưởng thức phong cảnh vừa ăn uống, vừa ăn uống vừa cười nói vô cùng tiêu sái khoái hoạt.

Long Nhất cả kinh nhìn sang, Lộ Thiên Á lúc này khuôn mặt long lanh, uống rượu vô cùng hào sảng, phong thái cân quắc không nhường tu mi.

“Tiểu tinh linh, tửu lượng thật tốt” Long Nhất thán phục.

Lộ Thiên Ái khuôn mặt ửng hồng vì rượu, má phấn thực dụ hoặc lòng người. Nghe Long Nhất khen liền cười lớn nói:

“Đương nhiên, ta ngâm trong lu rượu mà lớn, tại tinh linh sâm lâm chúng ta thường uống rượu cất từ trăm hoa, trăm hoa ngươi biết không, mùi vị hơn xa loại rượu này”.

Lộ Thiên Á dương dương nói, nhãn thần lúc này lại có điểm mông lung, hiển nhiên bắt đầu phát huy tác dụng của rượu.

Long Nhất nghe đến rượu bách hoa hai mắt lóe lên. Theo hiểu biết của hắn, bách hoa rượu chỉ có tinh linh hoàng tộc mới được hưởng dụng, sao Lộ Thiên Á có thể tùy tiện uống? Trừ phi ….. cô ấy là người trong tinh linh hoàng tộc, cũng có thể cô ấy là tinh linh công chúa.

Lộ Thiên Á say rượu liền thao thao bất tuyệt nói, từ thời thơ ấu cho đến khi tới thản lang đại lục mở rộng kiến văn, vừa nói vừa uống đầy hai chén. Long Nhất cũng không hề ngăn cản, chỉ rót đầy chén không cho Lộ Thiên Á.

Đến khi Lộ Thiên Á nhãn thần mê mông, thần tình có chút hoảng hốt, Long Nhất lập tức nhân cơ hội này hỏi ngay

“Tiểu tinh linh, nói với ta nàng có phải tinh linh nữ vương không?”

Lộ Thiên Á mở hai mắt lờ mờ vị rượu nhìn Long Nhất ngờ nghệch cười rồi ngã ra bất tỉnh nhân sự. Long Nhất vô phương tra hỏi đành cười nhẹ, nhưng dù Lộ Thiên Á không nói, Long Nhất cũng có thể tự đoán Lộ Thiên Á là công chúa tinh linh tộc. Có điều chẳng lẽ tinh linh nữ hoàng cho phép nữ nhi mạo hiểm ra ngoài, hay là tiểu tinh linh này trốn nhà đi chơi?”

Long Nhất lập tức trả tiền, dìu Lộ Thiên Á rời khỏi khách điếm. Đại nhai đông người Long Nhất không tiện thi triển phong thuật cùng khinh công, đành chịu bị người ta nhìn vào. Một tiểu tinh linh hấp dẫn thế này trên đại lộ sao có thể không bị chú ý, đặc biệt tiểu tinh linh lại bất tỉnh nhân sự khiến chúng nhân phát sinh những ý tưởng mờ ám.

Long Nhất đương nhiên không biết chỗ ở Lộ Thiên Á, đành đi đến khách điếm, chỉ là chưởng quỹ lại nói không còn phòng trống. Long Nhất tuy không ngại để tiểu tinh linh ở trong phòng mình, nhưng không thân thích cũng không khỏi có chút tị hiềm, lại nhớ đến thần bí nữ nhân tại phòng đối diện, liền quyết định mang Lộ Thiên Á sang đấy.

Chương 34 : Lệ Nhân Phường Đích Nội Y

“Cốc, cốc, cốc…” Long Nhất gõ cửa phòng Lãnh U U, một lúc sau vẫn không có chút phản ứng.

Long Nhất dán tai vào cửa nghe âm thanh bên trong, trong phòng yên lặng như không có ai. Không còn cách nào khác, Long Nhất đành mang Lộ Thiến Á về phòng, đặt nàng lên giường lớn rồi ngồi cạnh giường quan sát tiểu tinh linh.

Lộ Thiến Á dung mạo bĩnh tĩnh thiện lương như đứa trẻ sơ sinh nằm ngủ, thật trái với lời đồn tinh linh tộc là chủng tộc gần với tự nhiên. Nhìn đôi tai dài mềm mại của Lộ Thiến Á, Long Nhất không khỏi tò mò liền đưa tay vuốt nhẹ. Chợt Lộ Thiến Á giật mình khẽ động, thật không ngờ tai tinh linh lại quá mẫn cảm đến thế. Long Nhất nhất thời hứng thú vuốt nhẹ thêm mấy cái.

Cuối cùng Lộ Thiến Á cũng cảm thấy hai tay Long Nhất đang tác quái, lúc này lại phát sinh sự tình – Lộ Thiến Á nắm tay Long Nhất ôm chặt vào ngực mình.

Long Nhất giật mình ngây dại nhìn tiểu tinh linh lấy tay hắn làm gối ôm, cảm giác tay phải chạm vào vùng mềm mềm đầy tính đàn hồi. Long Nhất không thể kiềm chế được dục vọng trào dâng, vật bên dưới quần vô thức liền phản ánh chân thực ý nghĩ chủ nhân nó.

“Đau khổ, thật là đau khổ a!” Long Nhất than thầm, nửa muốn rút tay lại nửa không muốn dời. Nhìn khuôn mặt Lộ Thiến Á cười tươi, hai cánh mũi nhỏ xinh phập phồng khiến hai má chuyển động nhè nhẹ, quả là khả ái đến cực điểm.

Tự nghĩ sao có thể khinh bạc tiểu khả ái thiện lương này? Hơn nữa nàng cũng rất tin tưởng hắn. Long Nhất nghĩ vậy dục vọng cũng dần kìm nén xuống. Hắn nhẹ nhàng rút tay lại, chỉ là không ngờ Lộ Thiến Á lại coi tay hắn là bảo bối, nắm chặt bướng bỉnh không chịu buông.

Long Nhất cười nhẹ, quả không ngờ muốn làm quân tử cũng không được, nhẹ nhàng cầm gối đưa vào trong ngực nàng.

Lúc này cánh cửa bỗng nhiên có tiếng động. Lãnh U U đứng ngoài cửa, nhìn thấy Long Nhất liền nói: “Nghe hầu phòng nói ngươi tìm ta, có chuyện gì?”

“Vào đi rồi rõ.” Long Nhất không nhúc nhích.

Lãnh U U do dự đứng yên ngoài cửa, với tính cách cẩn thận của nàng không thể sơ sẩy tiến vào phòng người khác.

“Sao vậy, sợ ta hại nàng sao, yên tâm đi, đối với vô diêm nữ nhân như cô, ta thật không chút hứng thú.” Long Nhất trêu ghẹo.

Lãnh U U dùng nhãn thần băng lãnh như muốn khoét mắt Long Nhất ra, tiến vào phòng, dù không biết vô diêm nữ là gì nhưng cũng biết đó là cách nói trào phúng.

“Ta vào rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì nói đi.” Lãnh U U lạnh lùng nói.

“Vào phòng ngủ đi rồi nói tiếp.” Long Nhất chỉ cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ.

Lãnh U U lập tức lùi lại, dùng nhãn thần phòng bị nhìn Long Nhất khẩn trương nói: “Ngươi… ngươi định làm gì?”

Long Nhất ngạc nhiên rồi cười to một trận, cuối cùng nói: “Cô tưởng ta định làm gì cô sao, ta chỉ nhờ cô giúp một việc.”

“Giúp…, giúp ngươi chuyện gì?” Lãnh U U để tay sau lưng thầm tập trung hắc ám ma lực, vạn nhất tên xú nam tử kia dám làm gì nàng, liền dùng hắc ám ma lực đối phó với hắn.

Huyết sắc khô lâu bên trong chưởng tâm Long Nhất liền ba động. Long Nhất lập tức biết Lãnh U U đang tập trung hắc ám ma lực, liền cười nhẹ nói: “Không cần khẩn trương vậy, ta với cô không chút ác ý.”

Chỉ có điều ngôn ngữ hơi giống một đại ác lang nói với thỏ trắng, đừng khẩn trương mà, làm ta không ăn được ngươi.

“Ngươi có chuyện gì nói nhanh đi, không nói ta đi đây.” Lãnh U U lạnh nhạt nói, mắt hướng ra cửa phòng.

Long Nhất nhìn bộ dạng Lãnh U U liền bỏ ý định trêu chọc nàng, chỉ vào cửa phòng ngủ nói: “Cô nhìn bên trong là biết ta định nhờ cô làm chuyện gì.”

Lãnh U U bán tin bán nghi đi tới cửa phòng ngủ, vừa đi vừa chú ý động tĩnh Long Nhất.

Nhìn bộ dạng đề phòng của Lãnh U U, Long Nhất không khỏi bật cười nói: “Nhìn bộ dạng khoa trương của cô kìa, ta là người tốt mà.”

Lãnh U U nói: “Ngươi mà là người tốt mới kỳ quái.”

Lúc này Lãnh U U cũng nhìn rõ tình huống bên trong phòng ngủ, thấy một tiểu tinh linh ôm gối nằm trên giường không chút cử động, liền nhìn Long Nhất giận dữ nói: “Tên hỗn đản ngươi, ngươi đã làm gì cô ấy?”

Long Nhất vô tội nói: “Cô đừng đổ oan cho ta, ta cùng tiểu tinh linh ăn uống một trận. Cuối cùng nàng ta uống quá nhiều, ta vốn định để ở phòng cô, không ngờ lúc đó cô lại không có mặt.”

“Quỷ mới tin ngươi!” Lãnh U U nhìn trang phục tiểu tinh linh hoàn hảo không chút tổn hại, giường chiếu sạch sẽ liền quay sang nhìn Long Nhất.

“Lãnh U U, cô không hiểu hai chữ tin tưởng sao? Giờ chúng ta là một đội, nếu giữa các thành viên một chút tin tưởng tối thiểu cũng không có, có thể gây hại cho mạng sống của mọi người.” Mặt Long Nhất nghiêm túc, hắn nhận thức rất rõ tầm quan trọng của sự tin tưởng giữa các thành viên với nhau, chỉ cần một người nghĩ khác, toàn đội sẽ gặp nguy hiểm.

Lãnh U U nhất thời chấn động, cả nửa ngày trời sau mới nói: “Ngươi thường khiến cho người khác khó tin nổi.”

Long Nhất liền lóng ngóng, tự sờ mặt mình cười khổ hỏi: “Thật sao? Chẳng lẽ trên mặt ta viết hai chữ lớn ‘bất lương’ sao?” Lãnh U U không nói tiếp chỉ nhìn Lộ Thiến Á đang ngủ nhạt giọng nói: “Ngươi mang cô ấy vào phòng ta.”

Long Nhất không nói nhiều, cẩn thận ôm Lộ Thiến Á, lại nghe Lãnh U U nói: “Không được chiếm tiện nghi.”

Long Nhất thầm lầm bầm. cẩn thận ôm Lộ Thiến Á đi tới phòng U U.

“Dừng lại, không được tiến vào.” Long Nhất đang ôm Lộ Thiến Á tiến tới cửa phòng Lãnh U U, lại nghe Lãnh U U hô lên rồi chắn trước mặt hắn.

Chỉ là ngần ấy thời gian đủ cho cặp tặc nhãn của Long Nhất thấy rõ trên giường lớn vài món nội y lục sắc tinh mỹ, thậm chí còn thấy cả tiêu ký Lệ nhân phường tinh xảo bên trên. Long Nhất không khỏi nhớ đến Ti Bích, cũng nhớ nàng mặc loại nội y tinh xảo này.

Lãnh U U vội vàng cất quần áo vào tủ, khuôn mặt ửng hồng.

Long Nhất cười thầm, trên mặt lại không lộ vẻ gì, đặt Lộ Thiến Á lên giường, quay người rời khỏi.

“Long Nhất, ta… ta cũng tin tưởng ngươi.” Phía sau truyền đến giọng nói của Lãnh U U.

Long Nhất dừng lại, nghe lời nói của Lãnh U U, quay đầu đáp: “Tốt, cố gắng chiếu cố cho Lộ Thiến Á, nàng ấy cũng là thành viên trong đội.”

Lãnh U U gật đầu đột nhiên phát hiện tiểu tử này không phải quá đáng ghét.

Long Nhất đẩy cửa, quay người lộ nét cười quái dị: “Nội y Lệ nhân phường quả là hàng tốt.” Nói xong liền đóng cửa chạy mất. “Phang” một âm thanh từ cửa phát ra.

“Tiểu sắc lang này!” Lãnh U U nghiến quai hàm, khuôn mặt gần như phát hỏa.

Chương 35 : Đại Đình Quảng Chúng

Long Nhất đứng ngoài phòng Lãnh U U. Khóe miệng ẩn hiện nét cười. Nội y Lệ nhân phường làm hắn nhớ đến Ti Bích, thiếu nữ bề ngoài biểu hiện hung dữ mà lại rất đỗi thiện lương. Mỗi lần nhớ Ti Bích liều mình bảo vệ hắn, trong tim hắn liền thấy ấm áp.

Nhìn thấy bầu trời vẫn còn sáng, Long Nhất quyết định tới Quang Minh giáo hội tìm Ti Bích. Quang Minh giáo hội không nằm trong khu vực chức nghiệp công hội mà lại nằm cạnh thành chủ phủ. Toàn bộ kiến trúc dùng tuyết thạch chế tác thành, toát lên vẻ cao quý giống như nhà thờ phương tây. Tượng Quang Minh Thần tại vị trí tối cao của kiến trúc cúi xuống nhìn chúng sinh, bất quá trong con mắt Long Nhất, Quang Minh Thần chỉ là một điểu nhân tám cánh.

Quang Minh Hội rất là náo nhiệt, hàng ngàn tín đồ qua lại, chỉ thấy lúc này các tín đồ đang quỳ bái dưới tượng Quang Minh Thần.

Long Nhất đi tới chặn một tế tự, cung kính hỏi: “Tôn kính tế tự tiên sinh, xin cho hỏi thánh nữ Ti Bích đã đến Quang Minh thành chưa?”

Vị tế tự thấy Long Nhất bộ dạng lương thiện, hồi lễ đáp: “Vẫn chưa đến.”

Long Nhất liền thấy thất vọng. Hắn vốn nhớ Ti Bích nói phải đến Quang Minh thành, không ngờ vì tránh hắn mà thay đổi lịch trình. Long Nhất cũng hỏi vài vị tế tự khác, tất cả đều nói Ti Bích chưa đến. Long Nhất thở dài ngồi trên bãi cỏ ngoài giáo hội, xuất thần nhìn các tín đồ, đột nhiên cảm giác như ảo mộng, không phải bản thân đã gặp Ti Bích chứ? Chẳng lẽ những chuyện trải qua cùng tình cảm đó chỉ là mơ hồ?

Bên trên tầng cao nhất tòa nhà Quang Minh giáo hội, một thân ảnh mái tóc xanh lục thuôn dài, thân mình mặc kim biên tế tự bào ẩn thân sau ma pháp kính, trong mắt đầy lệ quang thân hình lộ vẻ tĩnh mịch.

“Long Nhất, xin lỗi!” Ti Bích mím môi lẩm bẩm, hai tay nắm chặt ma pháp kính, cố gắng quét sạch mọi tĩnh mịch đau khổ.

“A, tiểu nữ mê muội, nếu không thể hoan hỉ hà tất phải tự làm khổ mình vậy.” Một âm thanh ôn nhu phía sau Ti Bích phát ra, chỉ thấy một mỹ phụ tầm ba mươi tuổi, dung mạo thoát tục, thân mang nguyệt nha thánh khiết tế tự bào, cả người phát ra ánh sáng thần thánh, trong quang minh hội chính là nhị đại thần tế tự Khải Lâm tế tư, với Ti Bích vừa là sư đồ vừa có quan hệ lão hữu bao năm qua.

“Trưởng lão, ta không thể, ta không thể a.” Ti Bích hướng tới Khải Lâm như đứa con lao vào lòng mẹ cần an ủi, lệ châu tuôn rơi không ngừng. Ti Bích lần đầu căm ghét cái thai ký, hận tại sao khi sinh ra đã mang hình dạng này.

“Si nhi, si nhi!” Khải Lâm thấy cảnh tượng đau lòng, thân ảnh như dòng nước lướt đến cạnh Ti Bích, ôm nàng an ủi. Đối với Ti Bích, Khải Lâm tự nhiên thương yêu vô cùng, tình ái hại người, năm xưa nàng không thể giải thoát khỏi một thanh niên, không ngờ Ti Bích cũng như gặp chuyện này.

Một tiếng hí khiến Long Nhất tỉnh khỏi giấc mộng, chỉ thấy trước mắt một phiến hỏa hồng, chính là tọa kỵ của Ngu Phượng, hồng hỏa sắc độc giác mã. Long Nhất liền quay đầu lại, tịnh không thấy thân ảnh Ngu Phượng. Long Nhất đưa tay xoa đầu độc giác mã, không ngờ độc giác mã thân mật liếm vào tay hắn.

“Tiểu súc sinh, chủ nhân mày đâu? Sao lại bỏ mày đi.” Long Nhất cười cười ngắm nhìn độc giác mã, không ngờ tiểu súc sinh có linh tính này lại nhớ hắn.

Bên cạnh cửa Quang Minh giáo hội, Ngu Phượng đang nóng lòng tìm tọa kỵ Hồng Vân. Độc giác mã tuy với người khác hung dữ, đối với nàng lại rất tốt, thường không chạy đi linh tinh. Lần này Ngu Phượng tuân lệnh mẫu thân đi tìm lão hồ li thành chủ thương nghị, không ngờ đi ra lại lạc mất tọa kỵ. Nàng với Hồng Vân tình cảm thâm hậu, sớm đã coi nó là một thành viên trong gia đình, Hồng Vân không hiểu đi đâu khiến nàng băn khoăn.

“Phượng nhi tiểu thư, để ta giúp nàng tìm kiếm.” Ngân Kiếm bên cạnh ân cần nói.

“Việc của ta không cần ngươi lo.” Ngu Phượng bực mình nói.

“Súc sinh, ngươi chạy đâu rồi, khiến ta bồn chồn đến tuyết cũng nóng chảy rồi.” Ngân Kiếm kềm lại cơn giận dữ, cười to nói. Nếu là người khác hắn đã dùng biện pháp mạnh, Phượng Hoàng gia tộc thế lực cường đại, một khi nổi giận, bão tố nổi lên, đến phụ thân hắn cũng không trụ nổi. Vì vậy Ngân Kiếm với Ngu Phượng chỉ bầy nhu tình thế, căn bản không dám làm loạn.

“Câm mồm, ngươi mới là súc sinh, đừng làm bẩn mắt ta nữa.” Ngu Phượng nộ hỏa bùng lên, trên người xuất hiện phượng hoàng đấu khí.

Ngân Kiếm sắc mặt tái đi, quyền đầu nắm lại, hừ lạnh một tiếng quay người tiến vào thành chủ phủ, bồ tát còn có ba phần giận dữ, hà huống lại là hắn?

Ngu Phượng nhìn xa xa, cuối cùng hướng tới Quang Minh giáo hội thấy Hồng Vân đang làm nũng với một nam tử.

“Cái này, sao có thể?” Ngu Phượng không dám tin, Hồng Vân ngoài nàng chưa từng để ai lại gần, không ngờ giờ lại như đứa trẻ hư.

“A, là hắn!” Ngu Phượng chấn kinh, tâm lý hỗn loạn. Trước kia nàng vốn hoài nghi hắn là ân nhân, giờ lại thấy Hồng Vân thân thiện cùng hắn thế, trong tâm liền thấy bất an, nàng chỉ hi vọng mình sai, chỉ là tâm lý lại ẩn chút tình cảm khó nói.

Tạm trút bỏ tâm sự, hít một hơi dài, Ngu Phượng như cuồng phong vội vã lao tới.Đột Nhiên Có Thần Thông(dịch)

Lúc này Long Nhất đang vuốt ve đầu Hồng Vân, chuẩn bị rời khỏi, nhìn thấy hắn chuyển thân đi, Ngu Phượng vội vàng chắn trước mặt hắn.

“Ách, ta không gọi con ngựa này, là nó tự đến.” Long Nhất nhìn Ngu Phượng sát khí đằng đằng, vốn tưởng nàng đang hỏi tội hắn.

“Ta…, ta biết!” Ngu Phượng chầm chậm gật đầu, không dám nhìn vào mắt Long Nhất.

“Ngươi biết, vậy xin từ biệt.” Long Nhất thở phào, thầm nghĩ bộ dạng ngươi như thế cứ như muốn ăn thịt người vậy.

Ngu Phượng toàn thân chấn động, lại nhớ lời ân nhân trước lúc đi. Ngoại trừ âm thanh hàm hồ ra còn ngữ điệu giống hệt.

“Ngươi dừng lại.” Ngu Phượng vội vàng nắm chặt tay Long Nhất.

“Ngươi bỏ ra.” Long Nhất nhỏ giọng nói.

“Ta không bỏ.” Ngu Phượng ngữ khí lại như hài tử tức giận.

“Cứ thế này không hay ho gì cả.” Long Nhất không biết nói gì.

Ngu Phượng nhìn xung quanh tức thì mặt lộ vẻ bồn chồn, song thủ vẫn nắm chặt tay Long Nhất. Hai tuấn nam tuấn nữ vốn đã thu hút mục quang mọi người, thiếu nữ lại là tiểu thư Phượng Hoàng gia tộc, lại tận mắt nhìn vị tiểu thư này trước mặt mọi người lôi lôi kéo kéo làm phiền nam nhân. Một đám đông nhiệt náo liền bu đến.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !