[Audio] Phàm Nhân Tu Tiên
Tập 3: Hàn Lập đập bình tử (c11-c15)
❮ sau❯Chương 11 : Bình nan khai
Hàn Lập trên đường trở về không có chạm trán bao nhiêu người, chỉ có mấy sư huynh qua đường thấy hắn đi khập khà khập khễnh thì có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói gì với hắn, xem ra không ai chú ý nhiều lắm đến một tên tiểu sư đệ như hắn cả.
Trở lại nơi ở của chính mình, đau đớn trên chân trở nên dữ hơn. Hàn Lập nhanh chóng ngồi lên trên mép giường, nhẹ nhành tháo giày và vớ kiểm tra thương thế. Chỗ sưng lên thật là khó chịu.
Ngón chân cái đã sưng vù, da ở vết thương sưng vừa hồng vừa sáng, giống như quả ớt cay lớn đỏ bừng. Hàn Lập vội vàng đưa tay đến cái gối gỗ trên giường, từ dưới gối gỗ móc ra một cái bình thuốc nhỏ, đây chính là thuốc trị ngoại thương do Mặc đại phu tỉ mỉ điều chế, đối với việc máu không lưu thông, sưng nề, thậm chí chảy máu đều có hiệu quả kì diệu.
Cái này là hắn không dễ dàng lấy được từ Mặc đại phu nọ, vốn chuẩn bị cấp cho Trương Thiết phòng bị sẵn khi tu luyện “Tượng giáp công” cực khổ bị ngoại thương dùng, không nghĩ tới ngược lại chính mình lại dùng trước.
Nắp bình vừa mở ra, một làn hương thơm của thuốc tràn ngập cả căn phòng, nhẹ nhàng bôi thuốc lên trên ngón chân bị sưng vù, một loại cảm giác thanh lương lập tức xuất hiện, không hổ là bí chế thuốc trị thương của Mặc đại phu, lập tức thấy hiệu quả. Y thuật của Mặc đại phục thật không cần bàn cãi. Hàn Lập lại tìm kiếm một tấm vải sạch sẽ, bó lại ngón chân bị thương, lúc này mới mặc giày và vớ vào. Ân ! Hoàn hảo, đau đớn đã giảm bớt rất nhiều. Hắn trở lại đi vài bước nhỏ một cách chậm rãi, bản thân khá hài lòng với phương pháp xử lý vết thương nhanh chóng của mình.
Hiện tại là lúc nên tìm hiểu cái bình thần bí kia, nó là nguyên hung làm chính mình bị thương. Hàn Lập từ trong lòng lấy ra cái bình kia, lại tìm cái giẻ rách đem chà xát sạch sẽ, lúc này hình dạng của cái bình mới hiện ra trước mắt hắn. Thể tích của cái bình này không lớn, dùng một bàn tay là có thể cầm toàn bộ nó, so với bình thuốc của mình ở trên còn nhỏ hơn mấy phân. Bình toàn thân đều là một loại màu xanh nhàn nhạt, tại trên bề mặt bình có khắc mấy cái hoa văn màu xanh biếc, hoa văn hình dạng như phiến lá, nhìn rất sống động, sờ vào có một loại cảm giác giống như trực tiếp sờ vào phiến lá thực sự.
Dùng tay ước đoán trọng lượng của nó, rất nhanh trầm xuống, Hàn Lập biết vật này rõ ràng không phải là kim chúc chế thành, đổi lại cũng không phải là một loại đồ sứ mà hắn biết. Lấy tay sờ tới, không có cảm giác lạnh lẽo của kim chúc, cũng không có kiểu mặt ngoài bóng loáng của đồ sứ. Hàn Lập cẩn thận quan sát kĩ một hồi mới nhận định rằng bình này là do một loại tài chất nào đó tạo thành, loại này thoạt nhìn cũng là một loại màu sắc thiên nhiên, nhưng màu sắc đồng nhất, không giống như sau này đã bị nhuộm qua.
Thấy nắp bình được niêm phong rất chắc chắn, Hàn Lập quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, lập tức cầm lấy bình để mở ra, xem bên trong rút cuộc có cái gì. Lại một lần nữa cánh tay cầm lấy nắp bình, dùng sức vặn ra. Một, hai, ba….nắp bình cùng thân bình giống như cùng một thể đúc thành, vẫn như cũ, nắp bình không mảy may có dấu hiệu khai thông. Hàn Lập lấy làm kinh hãi, lúc nhặt được bình tử, tự mình không có khả năng vặn ra. Nhưng lúc ấy thương thế đã lấy hết khí lực, cũng không để tâm tới. Vốn tưởng rằng bây giờ có thể dùng toàn bộ lực đạo mở nó ra là một việc dễ dàng. Không tưởng rằng vẫn không được. Hàn Lập liên tiếp thử vài lần, cánh tay đã đau ê ẩm nhưng vẫn không có thành công, liền ngừng lại. Hắn vung cánh tay của mình, hoạt động cổ tay, vừa rồi cố gắng quá mức đã có chút tác động vết thương.
Cầm cái bình lấy được, lại một lần nữa soi xét, kiểm tra tỉ mỉ. Đáng tiếc ! Không có phát hiện cơ quan nhỏ nào ẩn mật tại trên mặt bình. Điều này làm Hàn Lập buồn bã, không mở nắp bình làm sao biết bên trong bình có cái gì? Lại nói cái bình này kỳ lạ như thế, dấu niêm phong rất chặt, dám chắc là một đồ vật rất quý. Hàn Lập lấy tay nắm chặt cái bình một cách tham lam, nhìn nó ngẩn người một trận, cuối cùng quyết định Trương Thiết với khí lực lớn hơn mình thử xem. Phải biết rằng Trương Thiết bây giờ hai tay có khả năng nhấc tới hơn mười thùng nước mà vẫn bước nhanh như bay lên xuống núi. Hiện tại trong cốc có một cái chum đựng nước to, Trương Thiết mỗi ngày đều dùng nó để tập luyện.
Quyết định nghiêm túc, Hàn Lập đi tới phòng của Trương Thiết, trong lòng hi vọng hắn nhanh trở về một chút. Tư vị chờ đợi thật không dễ chịu chút nào, Hàn Lập cảm giác được thời gian trôi qua quá chậm, qua một đoạn thời gian dài hắn mới nghe được thanh âm “Kèn kẹt” của Trương Thiết khi đẩy cửa vào nhà. Ngẩng đầu lên, Hàn Lập thấy Trương Thiết mặc áo bố sam mỏng, cả người từ trên xuống dưới ẩn ẩn ước ước luồng nhiệt khí bốc lên, đầu đầy mồ hôi đi đến. Hàn Lập biết là hắn vừa mới luyện công xong, cũng không cảm thấy kỳ quái. Trương Thiết vừa thấy Hàn Lập ở trong phòng mình, hắn sửng sốt, không đợi hắn kịp mở miệng nói chuyện, Hàn Lập đích thị đã suốt ruột, lập tức cầm cái bình tới trước mặt hắn.
“Trương Ca, giúp ta mở gấp cái bình này được không?”
“Cái này ở đâu tới? Hình dáng rất đẹp mắt!” Trương Thiết sửng sốt một chút rồi tiếp nhận cái bình.
“Tư ! Tư ! Tư !”
“Quái ! Đồ vật này cũng thật sự đủ cứng, khá khó để vặn nó ra! Rút cuộc là từ cái gì chế thành?” Trương Thiết cũng không nói nhảm, hai tay lại dụng lực nhưng vẫn không thể mở được nắp bình.
“Không được, ta vặn không ra, ngươi tìm sư huynh khác thử xem sao?” Trương Thiết nhìn Hàn Lập lắc đầu có ý xin lỗi, ném cái bình trở lại cho hắn và đưa ra đề nghị trên.
“Ngươi cũng không được sao?” Hàn Lập có điểm nóng nảy, không thể kiềm chế đi lại xung quanh trong phòng.
“Ai da! Chân ngươi thế nào vậy?” Trương Thiết đã phát hiện ra Hàn Lập đi lại có chút không thuận tiện.
“Mọi thứ ổn cả, chỉ là đang đi thì vấp phải hòn đá” Hàn Lập cũng không biết tại sao lại không muốn nói cho Trương Thiết biết sự thật về chuyện cái bình. Có lẽ chỉ là tiềm thức, chuyện có liên quan đến cái bình trở thành một bí mật nhỏ của chính mình. Hàn Lập bây giờ trong lòng rất thất vọng, cũng không có tinh thần để nói chuyện với Trương Thiết, hỏi tiến độ luyện công của Trương Thiết sau đó liền rời đi khỏi phòng, chuẩn bị quay trở về chính tự mình nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề về cái bình.
Trở về phòng nhỏ của mình, Hàn Lập đặt cái bình lên trên mặt bàn, tự mình ngồi một bên rồi dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào nó, đồng thời đại não chuyển động rất nhanh, cố gắng nghĩ ra một biện phát tốt có thể giải quyết vấn đề.
Chương 12 : Đập bình tử
“Bang!”
Hàn Lập nắm chặt hai tay, đem một quyền hung hăng đánh vào mặt bàn.
“Dùng công cụ đem cái bình đập bể ra.”
Đây là Hàn Lập sau khi suy đi nghĩ lại mới đưa ra quyết định này. Sử dụng phương pháp bạo lực để mở cái bình đã được hắn nghĩ đến từ sớm, nhưng đây không phải là biện pháp tốt nhất.
Cách làm này, mặc dù đơn giản và rõ ràng, lại trực tiếp tiện lợi sử dụng. Nhưng vừa nghĩ đến, cái bình xinh đẹp kỳ lạ như thế, cũng sẽ không có phương pháp nào có thể bảo trì nguyên trạng, hoàn toàn không tổn hại, Hàn Lập cảm thấy trong lòng thương tiếc, thập phần không tình nguyện. Nếu như còn có biện pháp khác mở nó ra, Hàn Lập dù nói cái gì đi nữa cũng sẽ không sử dụng phương pháp thô bạo như thế.
Nếu hắn kêu sư huynh giúp đỡ, có lẽ có khả năng mở bình tử, nhưng tận đáy lòng Hàn Lập sớm đã bất tri bất giác đem nó trở thành bảo vật của chính mình, vạn phần không muốn để cho ngoại nhân biết. Hơn nữa, trên núi mỗi người đều có khả năng là chủ nhân của vật bị mất này, nếu biết bình tử ở tại chỗ mình, không phải là muốn thu hồi sao? Cái bình nhỏ đúng là xinh đẹp, thú vị, hắn bây giờ vạn lần không nỡ trả nó về.
Hàn Lập bây giờ đã bị thần bí vật phẩm trong bình làm nổi lên lòng hiếu kỳ. Hắn mặc dù biết, có lẽ đây chỉ là cái bình không, nhưng hắn vẫn nguyện ý đánh bạc một phen, đánh bạc với đồ vật bên trong, chắc chắn so với thân bình sẽ thú vị hơn. Càng nghĩ như vậy, Hàn Lập trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu.
Hắn nếu như không giải khai được sự nghi ngờ chứa trong bình, thì hắn buổi tối không thể ngủ ngon được. Chủ ý đã định, Hàn Lập len lén chuồn tới phòng chứa tạp vật ở trong cốc, từ trong đống công cụ lấy ra một cái tiểu thiết chùy tương đối nặng, mang nó trở về phòng mình.
Trở về phòng mình, hắn từ trong góc phòng tìm ra một nửa viên gạch (thanh chuyên) cứng rắn bị bỏ đi, lại hay bên trong phòng có một chỗ đất trũng tương đối bằng phẳng, đem viên gạch đặt ngay ngắn tại chỗ này, lại đem bình tử gác nằm ngang một cách vững vàng trên viên gạch. Tay phải Hàn Lập giơ tiểu thiết chùy lên hơi cao, tại không trung dừng lại một chút, sau đó quyết đoán đập vào bộ phận lồi ra của bình – bụng bình.
“Băng!”
Bởi vì sợ dùng lực quá mạnh sẽ phá hư vật chứa trong bình cho nên lần đầu tiên đích thị chỉ đập nhẹ nhẹ vào mặt trên, dò xét một chút độ cứng rắn của nó. Chứng kiến không có một vết xước nào xuất hiện, Hàn Lập trong lòng yên tâm, xem ra có thể dụng khí lực lớn một chút để đập bể bình.
“Băng!” Năm phần công lực.
“Băng!” Bảy phần công lực.
“Băng!” Mười phần công lực.
“Băng” Mười hai phần công lực.
Hàn Lập sử dụng khí lực càng lúc càng mạnh hơn, cánh tay vung lên càng lúc càng quá mức, thiết chùy hạ xuống với tốc độ càng lúc càng nhanh hơn. Thậm chí cú đập cuối cùng, làm cho nửa thân bình ngập vào trong viên gạch, nhưng toàn thân bình vẫn bảo trì hoàn chỉnh, một chút mảy may dấu hiệu bị đập bể cũng không có.
Hàn Lập sợ ngây người, vẫn không dám tin, lấy tay sờ sờ chỗ bị thiết chùy đập, không có một vết xước nào lưu lại trên bề mặt, vẫn óng ánh xanh biếc, khắp mặt bình vẫn sáng bóng. Việc này đúng là ngoài ý liệu của Hàn Lập. Hàn Lập lúc này mới chính thức khẳng định chắc chắn, tiểu bình tử này tuyệt đối không phải là đồ vật tầm thường, quyết không phải là bị người cố ý bỏ đi, tám chín phần là người chủ không cẩn thận làm mất. Hiện tại nói không chừng người mất tại trên núi tìm kiếm vật này, nếu muốn giữ nó nhất định phải cất giấu kỹ, không thể cho ngoại nhân nhìn thấy cái bình này.
Trong mắt Hàn Lập, chỉ cần chính mình không phải chủ động lén trộm đi, từ trên mặt đất nhặt được đương nhiên là sở hữu của chính mình. Nếu là một vật bình thường, có lẽ hắn sẽ trả lại cho người chủ, nhưng bình tử này thần bí như thế, có thể là của phú gia đệ tử hoặc giả là người có địa vị, thân phận ở trên núi, mà Hàn Lập đối với hai loại người này đều không có ấn tượng tốt.
Hàn Lập từ nhỏ đã rất cực khổ, mọi người trong nhà cả ngày đều rất bận rộn, cũng thường thường không đủ cơm để ăn. Tại trong Thất Huyền môn, hắn thường thấy một loại người phung phí tiền bạc, ăn uống xa xỉ, (Thất Huyên môn đệ tử nếu không thích ăn thức ăn bình thường, mặt khác có thể bỏ tiền, thức ăn sẽ được cung cấp đặc biệt hơn.) dùng tiền không sợ hao tốn.
Mỗi lúc như thế này, Hàn Lập thấy tâm lý không thể nào thoải mái. Hơn nữa các phú gia đệ tử này thường bài xích, xem thường các đệ tử đến từ những địa phương nghèo đói, thường xuyên dùng ngôn ngữ chế nhạo, vũ nhục kẻ khác, thậm chí giữa hai bên còn có mấy lần xung đột nhỏ nhỏ, khi đó giữa bọn hài đồng cũng vài lần đánh nhau hội đồng.
Hàn Lập cũng tham gia đánh nhau một lần, chỉ tiếc chính là hắn bị bọn phú gia đệ tử võ công khá hơn đánh cho mặt mày méo mó tội nghiệp, không thể xuất môn gặp người. Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày mới khôi phục bình thường. Về phần những người trên núi có chút thân phận cũng không để lại cho Hàn Lập ấn tượng tốt. Từ Vương hộ pháp bỏ túi tiền bạc hối lộ của Tam thúc, đến Vũ Nham dựa hơi quyền thế của Mã phó môn chủ mà trực tiếp tiến nhập Thất Tuyệt đường. Mặc dù không thấy bao nhiêu đại nhân vật trên núi, nhưng hình tượng cái loại đại nhân vật trong mắt của tiểu hài tử lúc trước đích vĩ đại, giờ cũng đã vỡ tan không sai biệt lắm.
Đối với hai loại người bỏ đi này, Hàn Lập hoàn toàn không muốn nghĩ tới, còn muốn chơi khăm chúng. Nghĩ tới đây, Hàn Lập lập tức từ trên cổ chính mình lấy ra một cái túi da. Cái túi da này khi hắn rời nhà đi, Hàn mẫu cố ý dụng một tấm da thú may cho hắn, có khả năng không bị thấm nước, lại cấp cho hắn một cái bùa bình an dùng răng dã trư chế thành, hi vọng có thể bảo hữu hắn bình bình an an, vô bệnh vô tai. Hàn Lập mở cái túi da ra một ít, đem cái bình cùng bùa bình an để cùng nhau rồi buộc chặt lại, tiếp theo lại đem túi đeo trở lại trên cổ.
Sau khi làm xong hết thảy việc này, hắn hướng xung quanh nhìn một chút, không có ai. Hắn mới ưỡn thẳng ngực lên, vỗ vỗ một chút lên chỗ nhô ra của cái túi trên ngực mình, hiểu được chỗ này sẽ không làm người khác chú ý. Lúc này hắn mới tự mình cảm giác được tâm lý tin tưởng hơn nhiều, sợ lại xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, cái bình sẽ bị người chủ tìm được, thu hồi về.
Hàn Lập bí mật đem thiết chùy để trở về chỗ cũ, làm bộ dáng như không có chuyện gì, tại thần thủ cốc chậm rãi, nhàn nhã đi dạo trong chốc lát, cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, mới đem theo cái chân bị thương trở về bên trong phòng.
Chương 13 : Dị tượng khởi
Bởi vì biết Hàn Lập trên chân bị thương, Trương Thiết tự mình đem thức ăn tới tận phòng hắn, chuẩn bị cùng hắn dùng cơm.
Hàn Lập nhìn căn phòng bề bộn của hắn, một hồi đem một cái ghế đến, một hồi lại đêm thêm cái bàn, loay hoay hồi lâu, cuối cùng cũng đã có thể ăn cơm được, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, nhưng càng thêm vài phần cảm động.
Hai người ngồi bên bàn, vừa cùng trò chuyện với nhau, vừa nhai thức ăn trong miệng, thỉnh thoảng lại trao đổi tâm đắc luyện công với đối phương.
Vừa nói về “Tượng giáp công”, Trương Thiết bực đến trợn trắng cả mắt.
Trương Thiết hiện tại đối với “Tượng giáp công”, quả thực có chút căm ghét, hắn mặc dù chỉ mới tu luyện tầng thứ nhất, nhưng đã bị Mặc đại phu hành hạ kêu trời không thấu. Chẳng những suốt ngày xoa thuốc rất khó ngửi, còn phải thỉnh thoảng lại bị Mặc đại phu dùng gậy gỗ đánh, nói là muốn rèn luyện gân cốt của hắn.
Phương pháp luyện công thô bạo này, làm cho hắn vào thời gian này, mỗi ngày ban đêm đều không thể bình yên mà ngủ. Bởi vì cả người từ trên xuống dưới sưng vù, mỗi khi đụng vào giường gỗ, đau đến nỗi hắn nhe răng nhếch miệng.
Đối với hắn mà nói, quả thật đúng là một cơn ác mộng.
Mà đối với Hàn Lập luyện vô danh khẩu quyết, Trương Thiết lại trong lòng rất hâm mộ.
Thấy mỗi ngày, chỉ cần giống như hòa thượng, ngồi xếp bằng niệm kinh là được, những lời này làm cho Hàn Lập nghe xong, cũng chỉ có thể không có lời gì để nói.
Trương Thiết đối với “Tượng giáp công” mấy tầng sau này cực kỳ sợ hãi, Hàn Lập cũng có thể lý giải được. Cho dù ai biết, sau này sẽ còn bị hành hạ hơn gấp mấy lần nữa, hắn cũng sẽ không thể ăn ngon ngủ yên được.
Trương Thiết có thể kiên trì đến bây giờ, không có bỏ trốn, đã làm cho Hàn Lập rất là sùng bái.
Nếu như đổi lại là hắn, hắn nói cái gì cũng sẽ không luyện cái loại võ công tự ngược đãi mình này, cho dù có thể làm cho hắn một đêm trở thành cao thủ nhất lưu, cũng có cái nhìn như vậy.
Hai người nói chuyện, thời gian cơm chiều đã qua từ lâu, Trương Thiết vội vã thu thập các thứ trên bàn, đứng dậy cáo từ, đi trước để hắn sớm đi nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng vết thương ở chân.
Hàn Lập đứng ở cửa, đưa mắt nhìn đối phương rời đi, sau đó vội vàng trở lại trong phòng, nhanh chóng đóng cửa sổ lại, chỉ để lại cái giếng trời để thở. Lúc này mới lấy cái bình từ trong túi ra, lại tiếp tục nghiên cứu.
Hàn Lập dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ hơn mười tuổi, lật qua lại một hồi, xem tới xem lui cũng không ra đầu mối gì, thì có chút phiền muộn. Hơn nữa trên chân còn có thương tích, tinh thần cũng có chút mệt mỏi, trong bất tri bất giác, tay cầm cái bình nằm ở trên giường, mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Cũng không biết là qua bao lâu, Hàn Lập đang say ngủ, đột nhiên cảm thấy một cảm giác lành lạnh, từ trên tay truyền tới.
Hàn Lập rùng mình một cái, miễn cưỡng mở đội mắt đang díp lại, mơ mơ màng màng nhìn lại trên tay mình xem có cái gì đang tác quái.[Audio] Băng Hỏa MA Trù
Đột nhiên, hắn lập tức ngồi dậy, miệng mở thật to, ngay cả nước miếng cũng từ khóe miệng mà chảy ra, cũng không chú ý tới. Hắn cũng không còn chút buồn ngủ nào nữa, bị cảnh tượng trước mắt thu hút lấy.
Một chùm ánh sáng trắng li ti mắt thường có thể thấy được, thông qua cái giếng trời trong phòng mà chiếu vào, tất cả đều tụ tập vào cái bình ở trong tay hắn, hình thành một chấm trắng nhỏ bằng hạt gạo, làm cho toàn bộ cái bình bị từng tầng tầng ánh sáng trắng bao quanh lấy.
Ánh sáng trắng này phi thường nhu hòa, không chút chói mắt, mà cái loại cảm giác lạnh lẽo này, chính là từ ánh sáng trắng nhàn nhạt này truyền đến.
Hàn Lập nuốt một ngụm nước miếng lạnh lẽo, mới từ sự kinh ngạc mà tỉnh lại, bỏ cái bình trong tay ra, bản thân lăn qua một bên lẩn trốn.
Cảnh giác quan sát một hồi, phát hiện hình như không có gì nguy hiểm, mới cẩn thận tiến lên lại
Ánh sáng trắng bao vây quanh cái bình, có vẻ xinh đẹp mê người vô song, lại có vài phần sắc thái thần bí.
Hàn Lập do dự một chút, dụng ngón tay khe khẽ đụng vào cái bình vài cái, thấy không có phản ứng gì, mới cẩn thận cầm lấy cái bình. Đem nó đặt lên trên bàn, bản thân cũng ngồi ở bên cạnh, hưng phấn quan sát kỳ cảnh mà mình trước giờ chưa bao giờ thấy.
Hàn Lập mắt cũng không chớp, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng trắng bao quanh cái bình, rốt cục hắn cũng phát hiện trong đó có vài chỗ huyền bí.
Cái bình này đang xuyên thấu qua bề mặt, đang không ngừng hấp thu ánh sáng trắng ở xung quanh. Không, không phải hấp thu, mà đang liều mạng tìm đường chui vào trong bình, cả đám đang tranh nhau, cứ như là vật thể sống vậy.
Hàn Lập có chút tò mò, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng.
Lành lạnh! Ngoại trừ cái này, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lại.
Từng đạo tia sáng trắng, đang không ngừng từ trên giếng trời đi xuống, không có chút nào muốn dừng lại.
Hàn Lập nhìn cửa xung quanh đều đóng kín, lại nhìn lên giếng trời.
Hắn linh cơ vừa động, liền nhè nhẹ đẩy cửa ra, đưa đầu ra ngoài xem xét xung quanh.
Hoàn hảo, hiện tại đêm đã khuya, ngoại trừ tiếng côn trùng, bên ngoài rất tĩnh lặng, xung quanh không có một ai.
Hàn Lập rụt đầu trở về, xoay người cầm lấy cái bình, bỏ nó vào giỏ, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Chạy đến một nơi tĩnh lặng, trống trải không người, lúc này mới ngừng lại.
Dùng hai mắt nhìn ra bốn phía một phen, xác định thật sự không có những người khác ở chỗ này. Mới cẩn thận đem cái bình ra ngoài, rồi nhẹ nhàng để ở trên mặt đất.
Nguyên xung quanh cái bình có ánh sáng, sau khi bị nó bỏ vào trong giỏ, đã biến mất vô ảnh vô tung.
Nhưng Hàn Lập cũng không lo lắng.
Quả nhiên, qua một lúc, từng đạo tia sáng còn nhiều hơn lúc trong phòng nhiều, từ bốn phương tám hướng mà tụ tập lại. Tiếp theo, hằng hà sa số điểm sáng trắng, dày đặc hiện lên chung quanh cái bình, hình thành một cái bồn ánh sáng thật lớn.
Chương 14 : Thần bí dịch
‘Ngao!’ Hàn Lập giơ cao một cánh tay, nắm tay nắm chặt lại, hưng phấn kêu lên một tiếng.
Lúc này, tính cách tiểu hài đồng trong hắn bộc lộ rõ ràng.
Xem ra, giả thuyết của hắn là chính xác: Đóng chặt cửa sổ lại thì sẽ làm trở ngại cái bình hấp thụ bạch quang, chỉ tại nơi thoáng đãng rộng rãi không bị che phủ, khả năng hấp thụ năng lượng ánh sáng của cái bình mới trở lên rõ rệt, vòng sáng quanh chiếc bình trở lên to và rực rỡ hơn.
Tuy vậy hắn không biết những tia sáng này từ đâu mà đến. Cái bình hấp thu quang điểm thì có tác dụng gì? Nhưng cự ly để khai mở mê đề này, xem chừng còn phải mất một thời gian dài.
Hàn Lập biết rằng, mình càng mong muốn giải khai bí mật chiếc bình bí ẩn này thì trong lòng hắn càng trở lên hưng phấn.
Cho đến tận khi hừng đông xuất hiện, quang mang vây quanh cái bình mới dần dần biến mất, khôi phục lại vẻ tĩnh lặng vốn có của nó.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Lập một bên thì quan sát những biến hóa của cái bình, một bên thì lưu tâm quan sát, xem có bị người khác bắt gặp hay không.
Hắn cúi người xuống nhặt chiếc bình lên, kiểm tra lại một chút.
Vẫn như trước, không có một cái gì bất đồng cả, nắp bình vẫn đậy chặt cái bình, đánh cũng không mở ra được.
Hàn Lập thất vọng, nhưng nhìn sắc trời không còn sớm nữa, chỉ có thể bất tình nguyện thu chiếc bình lại.
Hắn còn phải quay lại thạch thất, đả tọa luyện công.
Trong mấy ngày kế tiếp, vào ban đêm trong tại một thời điểm cố định cái bình đều phát sinh dị tượng. Vô số quang ti giống như phi nga phác hỏa bị cái bình hấp dẫn mà bay đến, sau đó biến thành một lượng lớn quang điểm, bị chiếc bình tham lam thôn phệ.
Đến khi Hàn Lập tưởng rằng, loại hiện tượng này mỗi ngày đều phát sinh thì đến ngày thứ tám, chiếc bình đã xuất hiện biến hóa.
Khi Hàn Lập đi tới chỗ cũ, mang chiếc bình ra để nó hấp thụ quang điểm, nhưng là hiện tượng này chỉ duy trì trong nửa khắc thì ngưng lại. Tiếp theo, hoa văn màu xanh trên thân bình đột nhiên phát ra quang mang xanh biếc, cũng tại mặt ngoài thân bình hiện ra một số văn tự hay phù hào gì đó màu vàng kim. Kỳ quái văn tự, phù hào này có kết cấu vô cùng mềm mại, bút họa kỳ lạ, hàm chứa trong đó một ít phong vị cổ xưa, tại bề mặt bình du động không ngừng.
Loại hiện tượng này khác với lúc trước, chỉ hiện ra trong một sát na ngắn ngủi rồi biến mất. Chỉ là trên thân bình lúc này vẫn còn lưu giữ lại mấy ký tự, phù hào màu vàng kim mà thôi, tựa hồ chưa có chuyện gì phát sinh cả.
Trải qua mấy ngày gần đây, chiếc bình luôn xuất hiện những hiện tượng kỳ bí, Hàn Lập đối với những quái tượng này đã không còn có nhiều kinh hãi như lúc đầu nữa rồi. Cho nên khi trên chiếc bình lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này cũng không làm hắn trở nên quá ngạc nhiên nữa.
Hắn cẩn thận cầm lấy cái bình, trong lòng hạ ý thức, thử mở cái nắp bình ra.
Rất nhẹ nhàng, không hề mất tí lực nào, cái bình cuối cùng cũng đã bị mở nắp.
Không dám tin! Hàn Lập giật mình nhìn lại cái nắp bình ở trong tay mình.
Cứ như vậy mà không mất tí lực nào, một điểm kỹ xảo cũng không cần tìm, tựu dễ dàng đem cái mê đề mà mấy ngày nay hắn không thể giải quyết được nhẹ nhàng hóa giải ba.
Đến khi Hàn Lập xác nhận, sự kiện diễn ra trước mắt là thật, bí mật của cái bình cuối cùng đã được giải khai ngay trước mắt mình, hắn cũng không nhẫn nhịn được kích động trong lòng nữa, cúi đầu ghé mắt nhìn vào trong bình.
Bên trong bình, một giọt chất lỏng màu xanh biếc to bằng hạt đậu đang chậm rãi cổn động, làm cho thành bình biến thành một mảng xanh biếc.
Đây là cái gì?
Hàn Lập có chút thất vọng, chính mình mất rất nhiều sức lực vậy mà chỉ được một thứ vô dụng.
Hắn chán nản đậy cái nắp bình lại, cho cái bình vào trong túi, chuyển thân quay về chỗ ở. Cảm giác hưng phấn, kích động vừa mới xuất hiện bây giờ đã bay lên chín tầng mây mất rồi.
Tuy rằng nắp bình đã được hắn mở ra, nhưng kết quả đã không làm cho hắn hài lòng.
Hàn Lập chủ trương, sau này nếu không có việc gì cần làm thì sẽ nghiên cứu bí mật lục dịch này sau. Nói không chừng, nó sẽ cấp cho hắn một cái kinh hỉ nho nhỏ.
Bây giờ việc hắn muốn làm nhất chính là về đánh một giấc ngon lành. Mấy ngày nay, hắn mỗi tối đề không có được ngủ yên lành. Cũng chính vì vậy mà hiệu suất luyện công của hắn bắt đầu chậm hẳn lại, hơn nữa, tinh thần hắn cũng có chút uể oải, làm cho Mặc đại phu phải hỏi thăm.
Từ lúc trở thành Mặc đại phu thân truyền đệ tử, hay sau khi đột phá tầng thứ nhất của bộ khẩu quyết, hắn cảm thấy chính mình đã không còn động lực để tu luyện tiếp. Huống chi, hiệu quả đem lại của việc tu luyện bộ khẩu quyết này không quá rõ ràng, làm cho hắn không hài lòng cho lắm cho nên khó có thể khiến hắn dốc lòng tu luyện.
Vì vậy, Mặc đại phu đã nghiêm khắc giáo huấn hắn một chập.
Nhưng chính là vào thời gian tu luyện, hắn vẫn mơ mơ màng màng, một chút tinh thần cũng không có.
Tình hình này đã khiến Mặc đại phu điên lên, cảm thấy có hay không mình đã thu nhầm người.
Vừa nghĩ đến đây, Hàn Lập trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất, chính mình vốn không muốn như vậy nhưng thân thể hắn thật sự không có chịu nổi.
Làm cho Hàn Lập không tưởng được chính là, ngày thứ hai sau khi giác tỉnh, hắn một lần nữa đã chú tâm, toàn tâm toàn ý tu luyện, đầu nhập vào trạng thái tu luyện điên cuồng.
Nguyên nhân để hắn có những hành động như vậy, chính là do một câu nói của Mặc đại phu.
‘Mỗi khi đề thăng tu luyện bộ khẩu quyết lên một tầng, ta tựu mỗi tháng cấp thêm cho ngươi bạc trắng một lượng gấp đôi lượng cũ.’ Mặc đại phu rốt cuộc nhìn ra khát vọng tiền tài của Hàn Lập. Từ điểm chết đó mà tìm ra biện pháp giải quyết. Một câu nói đơn giản đã đem hắn buộc vào điên cuồng tu luyện.
Trong những ngày kế tiếp, Hàn Lập vì muốn đột phá tầng tiếp theo của bộ khẩu quyết này nên đã tu luyện liều mạng.
Ngày nào cũng vậy, từ buổi sang đến giữa trưa, từ sau trưa đến tối muộn, ngày hai lần hắn tiến nhập thạch thất, đả tọa tu luyện. Những ngày tiếp theo cứ thế diễn ra, khô khan, đơn điệu, mọi thứ khác đều bị hắn gạt ra sau hết cả.
Mặc đại phu vì để hắn chuyên tâm tu hành đã không cho những sự tình bên ngoài ảnh hưởng đến hắn liền đem thần thủ cốc phong tỏa lại. Ngay cả việc khám chữa bệnh cũng tiến hành ở ngoài cốc. Việc ăn uống thương ngày thì phục vụ chu đáo, không để hắn phải bận tâm.
Sự việc của cái bình, cứ như vậy dần dần bị Hàn Lập quăng vào một góc nào đó trong não.
Thu đi, đông lại, xuân qua, hạ tới.
Thoáng cái đã bốn năm thời gian trôi qua, Hàn Lập lúc này đã mười bốn tuổi rồi.
Hắn trưởng thành một thiếu niên trầm mặc, kiên nghị với làn da ngăm đen đặc trưng của những thiếu niên xuất thân từ thôn dã. Nếu chỉ nhìn bề ngoài mà nhận xét, giờ đây hắn so với những thiếu niên nông gia trong nông vụ không có gì khác nhau cả, hình dáng không gây sự chú ý, không anh tuấn tiêu sái cũng không mang chút gì phong lưu.
Chỉ là ngày nào cũng vậy, khi ở thạch thất, khi ở phòng của hắn, chỉ thỉnh thoảng hắn tới chỗ Mặc đại phu tham tầm chút y tịch về y thuật, sau đó quay lại phòng của mình lần lượt xem các loại bất đồng thư tịch này. Cứ như vậy, toàn bộ sơn cốc như trở thành giang sơn của hắn. Đến lúc này, hắn cũng đã đạt tới tầng thứ ba của bộ khẩu quyết vô danh.
Chương 15 : Tứ niên hậu
Mặc đại phu đối với việc Hàn Lập đem toàn bộ thời gian để tu luyện cảm thấy rất vừa lòng.
Nhưng đối với tiến độ tu luyện bộ khẩu quyết đó lão cho rằng vẫn còn chậm.
Những năm gần đây, bệnh của Mặc đại phu tựa hồ càng lúc càng trở lên nghiêm trọng. Ngày nào lão cũng ho, càng lúc càng nhiều, thời gian ho khan cũng trở lên dài hơn.
Theo đó mà thân thể lão càng lúc càng lão hóa. Đối với tiến độ tu luyện của Hàn Lập thì lão càng lúc càng quan tâm. Từ cách lão đôn đốc thúc giục có thể nhìn ra tâm trạng lo lắng của lão.
Mặc đại phu hẳn là vô cùng trọng thị Hàn Lập. Chẳng những án theo ước định lượng bạc phát cho hắn mỗi tháng có phần nhiều hơn, mà ánh mắt bình thường của lão nhìn Hàn Lập, cũng thập phần kỳ lạ, giống như là đang nhìn một kiện hi thế trân bảo, ái hộ vạn phần.
Nhưng khi đặt đến tầng thứ ba của bộ khẩu quyết, cảm quan của Hàn Lập trở nên vô cùng mẫn duệ. Hắn là trong lúc vô ý phát giác ra, phía sau ánh mắt quan hoài còn ẩn chứa một tia tham lam, làm cho Hàn Lập biết được chính ánh mắt này đã làm cho hắn cảm thấy bất an.
Loại ánh mắt đó làm cho Hàn Lập thiếu điều dựng ngược tóc gáy. Hắn cảm thấy loại ánh mắt này của Mặc đại phu dường như không phải là nhìn một cá thể sống, mà là đang quan sát một kiện đồ vật.
Điều này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu, bản thân mình thì có cái gì mà để Mặc đại phu thèm khát cơ chứ?
Đương nhiên là không có gì rồi, hắn tự cấp cho mình một câu trả lời chắc chắn.
Hàn Lập nhiều lúc còn cho rằng chính mình vì luyện công quá độ mà dẫn tới quá mẫn cảm, ngấm ngầm nghĩ xấu cho Mặc đại phu, thật sự là có điểm vong ân phụ nghĩa.
Nhưng là, chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao, tại đáy lòng hắn, vẫn còn tồn tại một tia đề phòng đối với Mặc đại phu, hơn nữa, lòng đề phòng của hắn cứ theo thời gian mà tăng mạnh.
Hiện tại xuất hiện một đại vấn đề trước mắt Hàn Lập, hắn lâm vào bình cảnh trong tu luyện, ngoài ra còn hơn thế nữa, trong những năm Hàn Lập tu luyện, một lượng lớn kỳ trân dược vật của Mặc đại phu đã tiêu hao, đãng nhiên vô tồn.
Rất rõ ràng, Hàn Lập cũng không phải cái gì đáng gọi là kỳ tài ngút trời, nếu không có dược vật hỗ trợ, sợ rằng tiến độ tu luyện của hắn đã sớm đình trệ.
Điều này làm cho Hàn Lập mỗi khi đối diện với Mặc đại phu, cảm thấy rất xấu hổ.
Mặc đại phu, cơ hồ đem toàn bộ tâm huyết cùng gia sản đặt lên mình, để cho mình có điều kiện tu luyện tốt nhất, vậy mà chính mình lại không cách nào thỏa mãn được yêu cầu của lão.
Điều này làm cho Hàn Lập hiểu được hắn rất khó đối mặt với Mặc đại phu, đối mặt với những câu hỏi đầy quan tâm.
Mà rất kỳ quái, cũng không biết tại sao, dù Mặc đại phu võ công rất cao cường nhưng cũng không cách nào biết được một cách rõ ràng tình huống tu luyện của Hán Lập, chỉ có thể từ mạch trung mà biết được một ít mà thôi. Cho nên trong mấy ngày gần đây, không biết được Hàn Lập đang lâm vào khốn cảnh.
Cách đây không lâu, nội tâm Hàn Lập thấy bất an, rốt cuộc không nhịn được mà hướng Mặc đại phu thành thật tường thuật lại tình hình tu luyện của chính mình.
Mặc đại phu nghe được Hàn Lập hơn một năm nay không có tiến triển gì, da mặt già lão trở nên trắng bệch, khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh, không bao giờ lộ ra biểu tình gì thì nay đã trở nên thập phần khó coi.
Mặc đại phu không chút trách mắng hắn, chỉ nói cho hắn biết lão cần hạ sơn một đoạn thời gian, đi tìm kiếm một số dược tài mang về. Lão cũng để Hàn Lập ở lại trên núi để tu luyện, dặn hắn không nên buông lỏng tu luyện khẩu quyết.
Hai ngày sau, Mặc đại phu mang theo hành lý cũng một ít công cụ hái thuốc một mình rời khỏi Thất Huyền môn.
Sau khi lão đi, cả thần thủ cốc chỉ còn lại mình Hàn Lập.
Một người khác là sư huynh kiêm hảo hữu Trương Thiết, tại hai năm trước, sau khi luyện thành ‘Tượng Giáp Công’ tầng thứ ba thi đột nhiên biến mất. Chỉ để lại một phong thư cáo từ, nói muốn đi lịch lãm giang hồ, điều này khiến Thất Huyền môn nổi lên một trận sóng lớn.