1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Phàm Nhân Tu Tiên
  4. Tập 2: Vô danh khẩu quyết – Tu Luyên gian nan (c6-c10)

[Audio] Phàm Nhân Tu Tiên

Tập 2: Vô danh khẩu quyết – Tu Luyên gian nan (c6-c10)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 6 : Vô danh khẩu quyết

‘Dậy’ ‘Dậy nhanh’

Một loạt thanh âm từ bên cạnh giường truyền tới làm Hàn Lập tỉnh lại từ trong mộng. Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt lớn của Trương Thiết ở ngay trước mặt, Hàn Lập giật mình một cái, vội lùi người ra sau. Lúc này hắn mới nhìn rõ chủ nhân của khuôn mặt vừa dọa hắn chính là hài đồng Trương Thiết.

‘Mau ăn một chút gì đi, ăn xong cơm chiều còn phải đi gặp Mặc lão nữa.’ Trương Thiết đưa cho Hàn Lập hai cái bánh bao vẫn còn nghi ngút khói.

‘Ngươi từ nơi nào tìm được đồ ăn vậy?’ Hàn Lập ngây người ra một lúc mới tiếp lấy đồ ăn.

‘Sơn cốc phụ cận có một căn trù phòng, ta thấy có người tại đó lĩnh đồ ăn, liền đi đến đó lấy. Ăn xong mới nhớ ra là ngươi chưa có ăn, liền giúp ngươi mang về hai cái bánh bao.’ Trương Thiết nhìn Hàn Lập cười cười nói.

‘Đa tạ rồi, Trương ca.’ Hàn Lập trong lòng có chút cảm động, cảm thấy Trương Thiết so với mình trưởng thành hơn, một tiếng ‘Trương ca’ không nhịn được thốt lên.

‘Không… không sao, ta ở nhà cũng thường vậy mà, nhà ta cũng bán quán mà, nhất thời có điểm chưa quen, trong lòng có chút.. có chút không thoải mái. Sau này có gì cần ta giúp đỡ cứ nói, ta sẽ cố giúp cho.’ Trương Thiết tựa hồ có chút ngượng ngập, giọng nói có chút nhỏ dần.

Hàn Lập cơm trưa vốn chưa ăn, giờ cảm thấy rất đói, chỉ mấy miếng đã nuốt xong cái bánh bao. Chỉ trong chốc lát, cái bánh còn lại cũng đã nằm yên trong bụng hắn rồi.

‘Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi gặp Mặc lão thôi.’ Hàn Lập tay xoa xoa bụng, mắt liếc ra ngoài trời, trong lòng áng áng thời gian, nghĩ đến giờ phải đi gặp Mặc lão rồi.

Trương Thiết không có ý kiến gì, đi theo Hàn Lập đến phòng của Mặc lão.

Tại Mặc đại phu phòng nội, bốn vách xung quanh chất đầy giá sách, trên mỗi giá sách lại chất đầy các chủng loại sách.

‘Mặc lão!’

‘Mặc lão!’

Mặc đại phu đang dựa lưng vào ghế thái sư, trong tay đang cầm một cuốn sách, tựa hồ không chú ý đến hai người vừa đến, cũng không nghe thấy tiếng chào. Hàn Lập hai người vẫn còn là tiểu hài đồng, thấy Mặc đại phu không để ý gì đến bọn hắn nên cũng không biết làm sao, chỉ dám đứng một bên chờ.

Cho đến tận khi Hàn Lập cảm giác tê tê ở chân, Mặc đại phu mới từ từ đóng sách, để lên bàn, lạnh nhạt nhìn hai người một loạt, sau đó bưng tách trà lên, uống một ngụm nhỏ, rồi mới mở miệng nói với bọn hắn:

‘Hai ngươi từ hôm qua đã trở thành đệ tử ký danh của ta, ta sẽ dạy các ngươi kiến thức thường thức về hái thuốc, luyện thuốc. Cũng có thể dạy các ngươi một ít y thuật cứu người, nhưng sẽ nhất quyết không dạy các ngươi võ công.’ Mặc đại phu mặt vô biểu cảm nói, đưa tách trà trong tay từ từ hạ xuống.

‘Ta có một bộ tu thân dưỡng tính khẩu quyết có thể dạy các ngươi, nhưng nó sẽ không giúp các ngươi khắc địch chế thắng, nhưng cũng giúp các ngươi cường thân kiện thể. Các ngươi quả thật muốn đi học võ, thì có thể đi tìm giáo tập để xin học, ta cũng không phản đối, nhưng sau nửa năm ta sẽ chỉ tra khảo tình hình tu luyện khẩu quyết này mà thôi, nếu như không hợp cách, sẽ giống như những người kia, đưa ra ngoài làm ngoại đệ tử. Hai ngươi nghe rõ rồi chứ? Mặc đại phu khẩu khí đột nhiên trở lên trịnh trọng, xem ra đối với khẩu quyết này vô cùng xem trọng.

‘Đã nghe rõ rồi’ hai người bọn Hàn Lập đồng thanh trả lời.

‘Hai người đi ra ngoài đi, sáng mai trở lại.’ Mặc đại phu hướng hai ngươi khoát tay, ý bảo hai người ra ngoài, rồi lại cầm cuốn sách nọ đọc tiếp.

Hàn Lập trước khi đi, nhịn không được tò mò, nhìn qua giá sách của Mặc đại phu, đáng tiếc là hắn không nhận biết nổi ký tự nào. Chỉ biết ngoài bìa cuốn sách Mặc đại phu đọc có ba ký tự đen to, đáng tiếc là chúng nhận thức được hắn nhưng hắn thì không.

Đi ra khỏi phòng Mặc đại phu, Hàn Lập không nhịn nổi thở dài ra một tiếng, cũng không biết vì sao vừa rồi trong phòng hắn lại cảm thấy căng thẳng, ngay cả thở to cũng không dám, não tử cũng căng căng thẳng thẳng. Bây giờ ra ngoài rồi, cảm giác nhẹ nhàng hẳn, tự nhiên cũng khôi phục lại bình thường.

Hàn Lập hưng phấn đến sau đó mấy ngày, cuối cùng hắn cũng được coi là đệ tử Thất huyền môn, cho dù chỉ là ký danh đệ tử nhưng tính ra so với nhưng người khác bị cho tiền rồi tống về nhà thì vẫn còn tốt hơn nhiều. Cho dù chính mình tại nửa năm sau có không vượt qua được kỳ kiểm tra thì cũng có thể giống như tam thúc, trở thành Thất huyền môn ngoại đệ tử. Tại trong lòng Hàn Lập, tam thúc của hắn là một người phi thường có thân phận và địa vị, thậm chí tại trong lòng Hàn Lập, hắn còn muốn không vượt qua kỳ trắc thí tới, nếu vậy thì hắn có thể hạ sơn, sớm được cùng cha mẹ và tiểu muội muội hắn rất thương yêu gặp lại rồi.

Trong những ngày tiếp theo, buổi sáng Mặc đại phụ truyền thụ bọn hắn tri thức y dược, buổi chiều để cho bọn hắn đến thư phòng cùng với những hài đồng khác để học văn tự, thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch, huyệt đạo toàn thân và những tri thức cơ bản khác về võ học, cùng nhau tập mã bộ, đánh thảo nhân cơ bản công phu.

Sau một tháng, hai người Hàn Lập và những hài đồng khác phân khai, cũng không còn thời gian để đi học những thứ đó nữa. Nhân vi Mặc lão đã bắt đầu truyền thụ cho hai ngươi bộ vô danh khẩu quyết đó. Luyện tập bộ khẩu quyết này cũng đã gần như chiếm toàn bộ thời gian của bọn hắn. Mặc đại phu nghiêm lệnh cấm hai người không được đem bộ khẩu quyết đó truyền ra ngoài, nếu như để tiết lộ ra, lão sẽ đem hai người trục xuất khỏi sư môn.

Trong thời gian này, thông qua những người khác, Hàn Lập đã có những hiểu biết sơ bộ về Thất huyền môn. Thất huyền môn có một vị truyền nhân của Thất tuyệt thương nhân gọi là Vương môn chủ, ngoài ra còn có ba vị phó môn chủ. Môn phái phân ra làm nội môn và ngoại môn. Ngoại môn có Phi Điểu đường, Tụ bảo đường, Tứ hải đường, Ngoại nhận đường bốn phân đường. Nội môn có Bách đoán đường, thất tuyệt đường, cung phụng đường, huyết nhận đường bốn phân đường. Ngoài những phân đường này ra còn một phân đường khác, quyền lực chỉ dưới Môn chủ và phó môn chủ được gọi là Trưởng lão hội.

Mà Mặc đại phu vốn không phải là Thất huyền môn đệ tử. Chỉ là tại vài năm trước, có một lần Vương môn chủ xuất môn, bị địch nhân tập kích, thân thụ trọng thương, sinh mệnh bị đe dọa, những người bên cạnh khi đó thúc thủ vô sách. Ngay tại lúc đó xuất hiện vị Mặc đại phu này, kết quả, Mặc đại phu diệu thủ hồi xuân đã cứu được tính mệnh cho Vương đại môn chủ. Vương môn chủ tự nhiên đối với Mặc đại phu cảm kích không thôi, sau biết Mặc đại phu không chỉ có một thân y thuật siêu việt, mà còn có một thân công phu không kém, liền thỉnh lão nhập môn. Vừa trong môn có một sơn cốc nhỏ, liền cấp cho lão làm trạch phủ, làm cho Mặc đại phu an tâm ở lại Thất huyền môn. Đến giờ trở thành một Thất huyền môn Cung phụng trong Cung phụng đường. Trong thời gian Mặc đại phu ở lại Thất huyền môn, chúng đệ tử chưa một lần chứng kiến thân thủ của Mặc đại phu, không biết được võ công của lão cao thấp thế nào, nhưng y thuật cao minh của lão thì ai ai cũng biết. Cho nên cho dù lão luôn lạnh lùng, ít nói nhưng chúng đệ tử trong cốc vẫn luôn kính trọng lão.

Chương 7 : Tu luyện nan

Hàn Lập đưa toàn bộ năng lượng trong cơ thể theo kinh mạch trở về đan điền, vậy là hôm nay hắn đã vận hành được bảy chu thiên tuần hoàn, hắn cũng tự biết rằng đây đã là giới hạn của bản thân hắn tại thời điểm này. Nếu còn tái vận hành một chu thiên tuần hoàn nữa, thì tám đến chín phần kinh mạch của hắn sẽ phân liệt phá khai, hắn cũng không hề muốn phải nếm trải tư vị kinh mạch phân khai chút nào. Hàn Lập liên tưởng đến cảm giác đau đớn khi kinh mạch bị phá vỡ, vốn vô cùng to gan lớn mật như hắn, cũng cảm thấy toát lạnh sống lưng.

Hiện tại Hàn Lập đã nhập môn được nửa năm thời gian rồi, kỳ khảo tra ký danh đệ tử cũng đã trải qua cách đây hai tháng.

Có thể chính thức gia nhập nội môn trong đám ký danh đệ tử tỉ lệ rất thấp, đại bộ phận đều không vượt qua được khảo hạch, bọn họ không thể làm gì được hơn nữa là hạ sơn làm ngoại môn đệ tử.

Những hài tử không vượt qua kỳ thi đó đại bộ phận đều gia nhập Tụ bảo đường và Phi điểu đường. Nếu có chút điểm nổi bật nào đó, sẽ được đưa ra huấn luyện một thời gian, nếu đáp ứng được yêu cầu sẽ được gia nhập Ngoại nhận đường. Đương nhiên môn ngoại đãi ngộ tốt nhất là Tứ hải đường, nhưng Tứ hải đường chỉ chiêu thu những nhân vật đã thành danh trên giang hồ, không có thu những kẻ chỉ có một chút ít công phu mèo cào, càng không nói đến những đồng tử này.

Hàn Lập vừa nghĩ lại nội dung ký danh đệ tử trắc thí tại hai tháng trước, tâm lý không nhịn khỏi có chút sợ hãi.

Trong phương viên mười dặm Thái Hà sơn, tại nơi ít mây mù, kỳ trắc thì được diễn ra ở đây. Các hài đồng được phân ra cách đấu trong nhiều tổ đội. Cuối cùng còn có một số sư huynh võ nghệ cao cường tiến tới tấn công, những hài đồng tham gia trắc thí phải chống đỡ quá một số chiêu thức mới có thể gọi là thông qua. Hàn Lập đứng một bên theo dõi kỳ trắc thí này, trong tâm mang một chút hả hê cảm giác.

Hàn Lập và Trương Thiết không có cùng những kẻ khác tham gia kỳ thi kinh khủng đó, mà theo như Mặc đại phu đã nói lúc đầu chỉ là kiểm tra hai người tiến trình tu luyện bộ khẩu quyết vô danh kia mà thôi. Mà vượt qua kỳ trắc thí này, Hàn Lập cũng không dám nghĩ là dễ dàng. Cho đến tận bây giờ, Hàn Lập đối với tình hình tu luyện lúc đó còn nhớ rõ ràng.

Án chiếu theo những gì Mặc đại phu nói, bộ vô danh khẩu quyết này phân làm mấy tầng, hai người Hàn Lập chỉ cần tu luyện được pháp quyết tầng đâu tiên là đạt yêu cầu rồi. Cũng có thể nói rằng, trong khoảng thời gian nửa năm, nếu tu thành đệ nhất tầng, Mặc đại phu tính là đã vượt qua kỳ trắc thí, cũng sẽ trở thành đệ tử chính thức của Mặc đại phu, cùng những đệ tử khác trong Thất huyền môn hưởng đãi ngộ giống nhau.

Mà Hàn Lập sau khi từ những người khác mà biết được, nội môn đệ tử và ngoại môn đệ tử ưu đãi cách nhau một trời một vực, hắn liền đem những ý nghĩa lúc trước trở thành ngoại môn đệ tử ném đi mất tích. Đối với tình cảnh của hắn lúc đó mà nói, có thể từ thất huyền môn kiếm chút bạc mang về nhà là hết sức quan trọng. Căn bản gia cảnh của hắn quá bần hàn, chỉ biết rằng một ít bạc mình kiếm về cũng sẽ xan xẻ được một chút gánh nặng trong gia đình cho cha mẹ hắn.

Sau khi Mặc đại phu truyền thụ bộ khẩu quyết, Hàn Lập liền ở lại trong căn phòng nhỏ mà không ra ngoài nữa, ngày đêm không ngừng nghỉ tu luyện, mọi thời gian hắn có đều dành cho việc tu luyện bộ khẩu quyết này. Bởi vì Mặc đại phu không hề chỉ điểm cho bọn hắn phương pháp luyện tập, Hàn Lập chỉ có thể dò hỏi phương pháp luyện tập ‘Chính dương kính’ của các đồng môn khác, sau đó tự mình lĩnh ngộ phương pháp tu luyện.

Chiếu theo phương pháp tu luyện này, trải qua ba tháng gian khổ tu luyện đã làm Hàn Lập cảm thấy thất kinh: tốc độ tu luyện bộ khẩu quyết này của hắn chậm kinh người, bản thân phải mất rất nhiều sức lực mới có thể làm cho trong nội thể phát sinh một tia lãnh chân khí lưu chuyển. Tia chân khí này lúc có lúc không, nếu không cẩn thận tiến hành nội thị, căn bản hắn không thể phát hiện ra.

Cái này đại khái theo các vị giáo tập nói là nội gia chân khí sao? Hàn Lập tự nhiên cho là như vậy.

Nhưng nghe các đồng môn khác tu luyện Thất huyền môn ‘Chính dương kinh’ nói, thể nội bọn họ sinh ra một cỗ chân khí nhiệt lưu phi thường rõ ràng, vậy mà thể nội hắn lại sinh ra một cỗ lương khí. Mà hiệu quả của cỗ chân khí này còn kém xem so với cỗ chân khí của các đồng tử kia.

Những đồng tử khác vận dụng ‘chính dương kinh’ chân khí trong cơ thể xong có thể một quyền đánh vỡ một khúc gỗ nhỏ, rướn người nhảy lên cũng cao đến một trượng. Vậy mà Hàn Lập sau khi vận dụng chân khí kỳ quái so với không vận dụng chân khí đó thì hầu như không có sự thay đổi đáng kể nào. Có chăng là tinh thần của hắn so với trước đây vượng thịnh hơn rất nhiều, sức ăn và khả năng trèo núi của hắn cũng được tăng cường đáng kể, nhưng những cái đó thì có tác dụng gì cơ chứ. Nhìn những hài đồng khác vận dụng chân khí đại triển thần uy trước mặt, Hàn Lập có chút uể oải.

Sau khi phát hiện vấn đề này, thiếu chút nữa Hàn Lập vất bỏ mấy tháng cố gắng của hắn. Hắn cho rằng tư chất của mình quá kém, không có khả năng vượt qua nổi kỳ trắc thí của Mặc đại phu. Thậm chí hắn còn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để xuống núi rồi.

Ngẫu nhiên một ngày, Hàn Lập trong lúc cùng tu luyện với Trương Thiết biết được: Trương Thiết từ ngày tu luyện bộ vô danh khẩu quyết này, thể nội của hắn không hề có một điểm biến hóa nào, cũng không hề thấy chân khí được sinh ra.

Nhờ ngẫu nhiên biết được chuyện này đã làm Hàn Lập vất bỏ những phiền muộn khi tu luyện gần đây, làm hắn lại bắt đầu tiếp tục tiến hành khổ cực tu luyện.

Không, hắn không chỉ là khổ tu như trước mà có phần còn điên cuồng hơn.

Hàn Lập bây giờ mỗi giờ mỗi khắc thời gian đều dành cho đả tọa tu luyện. Tại buổi tối nghỉ ngơi, Hàn Lập thậm chí cố bảo trì tư thế luyện tập, hi vọng đối với tu luyện có chút điểm hiệu quả. Đương nhiên cách thức tu luyện điên cuồng này cũng chỉ kéo dài một vài ngày. Nguyên nhân là do trong lúc hắn ngủ, vô pháp bảo trì hiệu suất tu luyện vào ban ngày.

Làm cho Hàn Lập cảm thấy buồn bực là Mặc đại phu từ ngày truyền bộ khẩu quyết cho hai người tựu đối với bọn hắn không có hỏi quá. Đối với tiến độ tu luyện của bọn hắn, những vấn đề xuất hiện trong quá trình tu luyện lão cũng không có hỏi. Mà hình như sự tồn tại của hai người Mặc lão có khi đã quên mất từ lâu.

Ngày nào cũng vậy, Mặc đại phu chỉ ôm khư khư đúng một cuốn sách mà ngoài bìa có ba chữ màu đen to đùng, cứ như trong sách có phủ vàng lầu ngọc. Lúc mới đầu, Hàn Lập và Trương Thiết còn thấy Mặc lão không giống những thầy thuốc cứu thế độ nhân, mà tưởng lão là một anh tú tài suốt ngày đọc sách. Sau này, hai người sau khi được học biết văn tự cũng nhận thức được ba chữ đó gọi là ‘ Trường sinh kinh’, là một bản sách nói về tu thân dưỡng tính, kéo dài tuổi thọ.

Lúc này, hai người mới nhận ra, Mặc đại phu không phải là muốn thi tú tài, mà là lão muốn giống như lão rùa đen bất tử, sống quá ngàn năm.

Chương 8 : Nhập môn đệ tử

Trải qua nửa năm điên cuồng tu luyện, rốt cuộc Hàn Lập cũng đứng trước mặt Mặc đại phu tiếp nhận trắc thí.

Trương Thiết tay chân có chút thất thố nhìn Hàn Lập, điều này cũng không có gì quái lạ, Hàn Lập từ hắn mà biết được trong suốt nửa năm tu tập bộ khẩu quyết vô danh này, Trương Thiết không đạt được hiệu quả như mong đợi.

Hàn Lập biết rằng Trương Thiết bỏ sức tu luyện đối với bộ khẩu quyết vô danh này tuyệt đối không kém hắn, có khi còn điên cuồng hơn cả Hàn Lập. Chính là trên phương diên chăm chỉ luyện tập này, Trương Thiết có thể nói là vô cùng tập trung sức lực và trí lực.

Nhưng điểm kỳ quái ở đây là, bộ khẩu quyết vô danh này đối với Trương Thiết hầu như không sinh ra bất kỳ một tí ti phản ứng nào cả, vô luận hắn miệt mài khổ tu đến đâu cũng không sinh ra một điểm hiệu quả. Xem ra, bộ khẩu quyết này cùng hắn không có duyên phận.

Tâm lý Hàn Lập cũng có chút bất an, cũng không biết nguyên cớ do đâu. Hắn biết rằng, Trương Thiết tám đến chín phần là không qua nổi kỳ khảo hạch lần này, mà đối với mình trên phương diện tu luyện, cũng không tốt hơn hắn là bao nhiêu.

Chính mình đã liều mạng tu luyện vậy mà hiệu quả cũng chỉ làm cho luồng năng lượng kỳ quái trong nội thể tăng thêm một chút điểm. Nếu như nói luồng năng lượng trước đây có kích thước tầm sợi tóc, thì bây giờ cũng chỉ to lên một chút, như sợi chỉ mà thôi. Với thành quả như vậy, có thể vượt qua trắc thí của Mặc đại phu hay không, hắn cũng không nắm chắc. Do vậy, Hàn Lập không thoát khỏi tâm trạng căng thẳng, trái tim nhảy nhót loạn lên trong lồng ngực, cảm thấy vô cùng bất an.

‘Tất cả đều chuẩn bị tốt chứ? Đem thành quả tu hành của hai ngươi triển hiện cho ta xem nào.’ Mặc đại phu nheo nheo hai mắt, ngồi tại thái sư ỷ lạnh nhạt quan sát hai người.

‘Đã chuẩn bị tốt rồi.’ Hai người Hàn Lập gật đầu nói.

Mặc đại phu từ từ ngồi thẳng dậy trên ghế, bỏ cuốn sách mà từ trước đến giờ lão không dời một bước xuống bàn.

‘Đưa tay ra đây.’

‘Vận công cho ta xem nào.’

Mặc đại phu một tay bắt lấy mạch môn trên tay phải của Trương Thiết, một tay áp vào đan điền của hắn.

Qua một thời gian uống một chén trà lão mới thu hai tay về, mặt không biểu tình đánh giá Trương Thiết một lúc.

Trương Thiết đỏ hết cả mặt lên, hai tay bối rối nắm lấy nhau sau lưng, cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn Mặc đại phu. Hắn biết rằng Mặc đại phu đã phát giác hắn không có một chút nào luyện thành bộ khẩu quyết này. Có lẽ tới đây Mặc lão sẽ không có thoải mái nhìn mình rồi.

‘Tới phiên ngươi.’

Làm người khác phải kinh ngạc, Mặc đại phu không có một chút biểu lộ trách mắng Trương Thiết, có chăng là trong mắt chỉ lộ ra một tia thất vọng thần sắc. Lão chuyển mắt, nhìn tới Hàn Lập.

Mặc đại phu y theo như cũ, bắt lấy mạch môn trên tay phải Hàn Lập.

‘Lạnh thật a, lạnh như băng vậy, không một chút điểm giống tay người sống vậy.’ Hàn Lập trong lòng có chút sợ hãi.

Da tay Mặc đại phu có chút khô lão, nhăn nheo, khi nắm lấy tay Hàn Lập thì làm hắn có điểm đau đớn, đây là lần đầu tiên hắn bị Mặc đại phu bắt lấy tay.

Có lẽ do bị từ bên ngoài kích thích, luồng năng lượng trong cơ thể không chờ Hàn Lập điều khiển mà đã tự vận hành rồi, thuận theo kỳ kinh bát mạch, thông qua các huyệt đạo trên toàn thân, từ đan điền đến bách hội, lại quay lại tứ chi, nhanh chóng vận hành hết vòng thứ nhất rồi sau đó quay trở lại đan điền. Luồng năng lượng này vừa vận hành, nơi đau đơn ở bàn tay tự nhiên biến mất, như là chưa hề xuất hiện qua.

‘Di!’ Mặc đại phu không kiềm được xúc động phát ra âm thanh, xem ra là đã phát hiện được cỗ năng lượng kỳ lạ trong nội thể Hàn Lập.

‘Nhanh, nhanh vận hành khẩu quyết thêm một lần nữa.’ Mặc đại phu cho dù rất kiềm chế, trên mặt không biểu lộ một chút cảm giác nào, thế nhưng trong mắt lão xuất hiện một tia cuồng nhiệt thần sắc, để cho Hàn Lập có chút ngạc nhiên.

‘Từ từ thôi, để ta cẩn thận quan sát xem.’ Mặc đại phu vội vàng sửa lại, ngữ khí lạnh lùng bình thường đã được thay thế bằng ngữ khí có phần nóng vội, tay kia đồng thời cũng đặt lên trên đan điền của Hàn Lập.

Hàn Lập cảm giác song thủ Mặc đại phu có điểm run rẩy, xem ra tâm lý lão vô cùng kích động, liền y theo lời lão vận hành luồng năng lượng kia thêm một chu thiên nữa.

‘Không sai! Không sai! Đúng là loại cảm giác này, đúng là thứ ta muốn rồi. Không thể sai. Chắc chắn không sai! Hahaha… ‘

Mặc đại phu sau khi trải qua một hồi kiểm tra tỉ mỉ không thể nào kìm được cười lớn mấy tiếng, hai tay nắm chặt lấy bả vai Hàn Lập, hai mắt vốn luôn khép hờ cũng đã mở to ra, khẩn khẩn nhìn Hàn Lập, giống như là vừa phát hiện ra kỳ trân dị bảo hi hãn trong thế gian. Trong mắt lão còn toát ra vài tia điên cuồng.

Bên tai Hàn Lập không ngừng truyền đến tiếng cười của Mặc đại phu, cảm thấy hai vai bị nắm có điểm đau đau. Giờ nhìn lại thần sắc có phần điên cuồng của Mặc lão, trong lòng hắn không nhịn khỏi có chút bất an.

‘Tốt, rất tốt.’ Mặc đại phu nhìn biểu tình của Hàn Lập, xem ra có chút sợ hãi, lão mới ý thức được tự mình có chút thất thố, lập tức ngừng cười to.

‘Sau này cũng phải giống như bây giờ, phải liên tục nỗ lực. Kể từ hôm nay, ngươi chính thức trở thành thân truyền đệ tử của ta.’ Lão phóng khai song thủ, rồi vỗ vỗ lên đầu Hàn Lập cổ vũ.

Mặc đại phu khuôn mặt đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, tựa hồ như hết thảy những cử động thái quá vừa rồi chưa hề xảy ra, chỉ là trong ánh mắt của lão, vẫn ẩn ẩn hưng phấn không sao che dấu được.

‘Về phần ngươi… ‘ Mặc đại phu cuối cùng đưa mắt nhìn lại Trương Thiết.

Trương Thiết sớm vì sự việc mới phát sinh mà trở lên phát ngốc, thấy Mặc đại phu chuyển hướng nói đến mình, lúc này mới tỉnh táo trở lại.

Nghĩ đến hiện thực không vượt quá kỳ khảo hạch, sẽ bị đuổi xuống núi, Trương Thiết nhìn về hướng Mặc đại phu, không nhịn được mà xuất hiện thần sắc cầu khẩn.

‘Ngươi tư chất không được a, thời gian dài như vậy, mà một điểm thành quả cũng không có, muốn làm đệ tử của ta thật có chút miễn cưỡng rồi.’ Mặc đại phu không ngừng lắc lắc cái đầu.

Tâm lý Trương Thiết, cũng theo cái lắc đầu của lão mà trầm xuống.

Nghe Mặc đại phu nói, cả hai người đều nghe ra ý tứ không muốn nhận Trương Thiết của lão.

Đột nhiên, Mặc đại phu tựa hồ vừa nghĩ ra chuyện gì đó, bỗng lộ ra ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Trương Thiết.

‘Nhưng là vừa rồi ta kiểm tra căn cốt của ngươi, có một loại tâm pháp dường như khá thích hợp với ngươi, không biết ngươi có nguyện ý học hay không?’ Mặc đại phu đột nhiên nói, dĩ nhiên lộ ra ý tứ cho Trương Thiết quá quan.

Trương Thiết vừa nghe, không hề có ý tứ từ chối, liền lập tức đáp ứng tại chỗ.

‘Tốt, rất tốt. Hai ngươi đi đi, ngày mai ta sẽ bắt đầu truyền cho các ngươi tâm pháp mới.’ Có thể thấy tâm tình của Mặc đại phu bây giờ rất tốt, mỗi câu thốt ra đều có ‘Tốt, rất tốt.’ đi kèm.

Hàn Lập, Trương Thiết hai người liếc mắt nhìn đối phương, đều cảm giác được hôm nay quá quan có phần may mắn, đúng là phong hồi lộ chuyển. Mà hai người đều quá quan, điều này làm cả hai đều thấy vui mừng.

Chương 9 : Tượng Giáp công

Hàn Lập hồi tưởng đến đây, trên mặt khẽ lộ ra nét cười.

Hắn và Trương Thiết ở đây hơn nửa năm, nhân vì tính khí tương đồng và có hoàn cảnh xuất thân giống nhau, cho nên rất tự nhiên, hai người trở nên thân mật, gắn bó với nhau.

Hàn Lập từ từ duỗi thẳng hai chân ra, dùng tay xoa bóp bàn chân. Ngồi đả tọa lâu như vậy, chân hắn có chút tê rần, huyết mạch cũng không thể lưu thông tốt được.

Xoa bóp một lúc, cảm thấy chân mình đã hoàn toàn khôi phục lại tri giác, Hàn Lập mới từ từ đứng dậy. Theo thói quen, hắn đưa tay lên người phủi phủi tro bụi, sau đó đẩy cửa thạch môn đi ra ngoài.

Quay đầu lại nhìn một chút căn phòng luyện công của mình, Hàn Lập trên mặt thoáng hiện ra một tia cười mỉm.

Gian phòng này hoàn toàn được dựng nên từ đá hoa cương Bích đào không. Cửa phòng sử dụng một phiến đá màu xanh lớn chế thành, người bình thương chớ có nghĩ có thể tiến vào căn phòng này từ bên ngoài, bởi nếu không phải sử dụng khai sơn cự phủ bổ vào một thời gian thì đừng có mơ tưởng tiến vào trong.

Loại căn phòng yên tĩnh như vậy để luyện công tại Thất huyền môn chỉ dành cho những người có thân phận, địa vị như môn chủ, trưởng lão, đường chủ sử dụng mà thôi, ngoài ra, ngay cả đến hạch tâm đệ tử Thất tuyệt đường cũng không thể tùy tiện có được. Loại phòng thạch thất chuyên dụng này được thiết kế dành cho những người tu tập nội công thâm hậu, phòng ngừa bọn họ trong quá trình luyện công bị ngoại nhân quấy nhiễu, trách bị tẩu hỏa nhập ma. Cũng không biết Mặc đại phu dùng phương pháp gì mà bức được mấy vị trưởng lão đồng ý làm ra một gian luyện công như vậy trên vách núi trong thần thủ cốc.

Gian thạch thất này vừa hoàn thành, Mặc đại phu liền chỉ định giao cho Hàn Lập một mình sử dụng, quyết định này vừa được đưa ra, đã cấp cho Hàn Lập không ít kinh hãi, có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Mặc đại phu đối đãi với đồ đệ thật sự là quá tốt, từ ngày hắn trở thành đồ đệ của lão, Mặc đại phu mỗi ngày đều cấp cho hắn một số loại dược vật bất đồng để phục dụng, trong đó có một số loại mà Hàn Lập không rõ tên. Tuy hắn không hề nhận thức được công dụng của những loại dược vật này, nhưng mỗi khi thấy Mặc đại phu đưa hắn phục dụng những loại dược vật này, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của lão xuất hiện một cỗ tiếc nuối thần thái, điều này làm cho hắn biết rằng những thứ thuốc này vô cùng trân quí.

Hiển nhiên loại ngoại lực này rất có tác dụng, tốc độ tu luyện của Hàn Lập được đề thăng lên mấy lần. Tại cách đây không lâu, hắn cuối cùng cũng đã quá quan thành công, luyện thành đệ nhị tầng của bộ khẩu quyết vô danh này.

Tại đúng lúc trùng quan, có mấy kinh mạch xuất hiện điểm phá liệt, làm cho hắn bị một ít nội thương, không nặng cũng không nhẹ. May mà Mặc đại phu y thuật cao minh, với lại chỗ nội thương không mấy nghiêm trọng, chỉ cần chịu khó uống thuốc, sau này mới không bị di chứng gì nữa.

Sau khi biết Hàn Lập thụ thương, Mặc đại phu biểu hiện khẩn trương còn lớn hơn cả hắn. Trong quá trình y trị cho hắn đến ngồi cũng không yên. Cho đến khi nhìn ra vết thương có chuyển biến tốt, lão mới thở một hơi thật dài.

Loại biểu hiện này của Mặc đại phu, có phần vượt quá tình cảm thầy trò thông thường, làm cho Hàn Lập trong lòng ẩn ước xuất hiện một vài tia cảm giác bất an. Nếu không phải Hàn gia chỉ có Tam thúc đi ra ngoài, mà còn có người khác nữa, Hàn Lập không chừng sẽ tưởng rằng Mặc đại phu và mình có quan hệ thân thích cũng nên.

Hàn Lập bước ra khỏi thạch thất, xoay người vặn người mấy cái rồi mới chậm rãi quay về chỗ ở của mình. Từ sau khi trở thành đệ tử chính thức, Hàn Lập và Trương Thiết đã trao trả căn phòng lúc đầu hai người ở, sau đó cả hai đều được phân một căn phòng nhỏ của riêng mình.

Khi đi vào căn phòng của Trương Thiết, Hàn Lập tùy ý liếc mắt khắp phòng.

Quả nhiên hiện giờ Trương Thiết không có trong phòng, phỏng chừng đã đến dưới thác nước luyện công rồi.

Sau khi trở thành chính thức đệ tử của Mặc đại phu thế nhưng lão không hề có ý tứ sẽ truyền cho hắn công phu mà vẫn bắt hắn tu luyện bộ khẩu quyết vô danh nọ. Mà cũng để cho hắn an tâm, Mặc đại phu truyền hết y bát của lão về y thuật cho Hàn Lập, tịnh không bảo lưu chút gì. Đối với những nghi vấn về y thuật của Hàn Lập, Mặc đại phu cũng nhất nhất trả lời, làm cho hắn hài lòng mãn ý, ngoài ra còn cho hắn thoải mái tới y phòng đọc sách.

Nhưng đối với Trương Thiết, Mặc đại phu theo lời đã nói từ trước, truyền thụ cho hắn một bộ công phu rất thực dụng và lợi hại.

Môn công phu Trương Thiết luyện tập rất kỳ lạ, theo những lời Mặc đại phu nói thì đó là môn công phu rất hiếm gặp trên giang hồ, có tên là ‘Tượng giáp công’. Môn võ công này theo lão nói thì vô cùng hiếm gặp, thậm chí có nhiều người còn chưa nghe đến tên nó bao giờ, chứ đừng nói đến có người tu luyện nó.

Bộ võ công này cùng những bộ võ công khác lưu truyền trong giang hồ có nhiều điểm bất đồng. Những môn võ công bình thường tu luyện đều là từ dễ mới đến khó, càng luyện đến tầng cao thì càng khó luyện, mà phải hao phí rất nhiều sức lực mới có thể tiếp bước được trên con đường tu luyện. Nhưng môn võ công này, phân làm chín tầng, ba tầng đâu rất dễ luyện, cùng những môn công phu phổ thông khác không có gì khác biệt lắm. Bắt đầu đặt đến tầng thứ tư, thì đột nhiên trở lên vô cùng khó khăn, nó còn làm cho người luyện chịu đựng những thống khổ không thể tưởng tượng nổi. Có rất nhiều người không thể chịu được sự dày vò, chịu đựng những nổi khổ phi nhân như vậy, liền ngừng luyện tập, tu vi do đó cũng ngừng trệ, không thể tiến triển được. Càng không muốn nói đến tầng thứ năm, thứ sáu nỗi thống khổ còn tăng lên gấp bội.

Nhưng là môn võ công này, chỉ sau khi đột phá tầng thứ sáu thì còn đường tiếp theo vô cùng thoải mái, dễ dàng. Chỉ là mỗi tháng vẫn còn một vài ngày chịu đựng những đau khổ sống đi chết lại mà thôi.

Nhưng chuyện này làm cho những người muốn tu luyện môn công phu này phải dừng bước. Và đó cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến môn công phu này gần như thất truyền.

Một công phu này đúng là rất kỳ lạ, đạt tới cao tầng thì uy lực thực sự kinh nhân. Nghe nói, luyện đến tầng thứ chín, người luyện môn công phu này giống như mặc bảo giáp, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất cận chứ đừng nói đến chưởng kình hay quyền kình có thể đả thương được hắn.

Càng để làm người ta nóng mắt chính là, sau khi luyện môn công phu này, người bình thường sẽ từ từ có được sức lực khỏe như voi, luyện đến những tầng sau thì sức lực càng lớn, có thể bắt sống ác lang, xé xác hổ báo, lợi hại vô bỉ.

Môn võ công này đúng là làm người ta vừa sợ vừa thích, trừ ra vị cao nhân đã sáng tạo lên bộ công pháp này, cho đến nay không có người nào luyện bộ võ công này lên đến tầng thứ chín. Truyền thuyết nói rằng vị cao nhân đó bẩm sinh đã không biết đến cảm giác đau đớn, mà có thể sinh tạo ra một bộ biến thái võ công như vậy, cho nên đã mang bộ võ công này phát huy đến tận cùng uy lực của nó.

Mặc đại phu lúc đầu mặc dù định nói cho Trương Thiết biết lợi hại của bộ võ công này, nhưng Trương Thiết đối với những điểm lợi, hại đến thân thể cũng không coi vào đâu, chỉ là khi nghe đến chỗ lợi hại của ‘Tượng giáp công’ liền không do dự đáp ứng tu luyện. Mà bộ võ công này cũng rất thích hợp với hắn, chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, hắn đã luyện tầng thứ nhất đạt tới đỉnh phong.

Trương Thiết thời gian gần đây, vì để đột phá bình cảnh tầng thứ nhất ‘Tượng giáp công’ đã theo lời đề nghị của Mặc đại phu, chiều nào cũng vậy, hắn đều ngồi tại chân thác nước cao mấy chục thước, chịu đựng sự trùng kích của thác nước nhằm tăng cường hiệu quả luyện công.

Theo những lời Trương Thiết nói, phương pháp này mang lại cho hắn hiệu quả rất lớn, hắn hiện giờ cách đệ nhị tầng một chút mà thôi, chỉ cần gia tăng tốc độ tu luyện thì sẽ có thể đột phá được bình cảnh.

Chương 10 : Thần bí bình tử

Hàn Lập chậm rãi bước ra khỏi thần thủ cốc, dọc theo con đường nhỏ trong núi, theo thói quen, bước thẳng về phía trước, lúc này thác nước từ xa đã mờ ảo hiện ra.

Hắn hiện tại cũng không có việc gì trọng yếu phải làm cả, mấy ngày hôm nay, cứ đến giờ này là hắn đi xuống chỗ Trương Thiết, chỉ là muốn xem xem Trương Thiết trong lúc luyện công, hắn nhe răng, nhếch miệng trông thật buồn cười, quái dị.

“Tượng giáp công’ không phải là môn công phu mà người bình thường có thể luyện tập và chịu đựng được. Chỉ là mới luyện tầng thứ nhất mà đã phải chịu đựng hành hạ thế này, sau đến mấy tầng cao hơn, người luyện nó còn phải bị lột da mấy lần nữa.

‘Phỏng chừng Trương Thiết bây giờ sợ rằng đã có chút hối hận rồi. Sự bá đạo của ‘Tượng giáp công’ còn vượt quá mức tưởng tượng của đám tiểu hài đồng.’ Hàn Lập vừa đi vừa suy tưởng, tuy nhiên hắn không chú ý đến đường đi lắm, tùy ý đạp lên lá khô và cành mục trên đường.

‘Đợi thêm mấy ngày nữa, hai người sẽ hướng Mặc đại phu cầu tình, cho Trương Thiết có thể thay đổi tu luyện môn công phu kia, để khỏi phải chịu đựng những đau khổ như bây giờ.’ Hàn Lập nghĩ đến đây, hắn tự mình thấy có thể giúp bằng hữu tìm ra con đường thoát khỏi khổ ải, tự mình cũng cảm thấy có chút phấn chấn.

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn cây cối ven đường, vào lúc này, tiết trời đã vào cuối thu, hầu hết cây cối đã trở nên úa tàn, trên con đường nhỏ trải đầy một tầng lá rụng và những nhánh cây khô. Đi trên đường này cảm thấy xốp xốp, vô cùng không thoải mái.

Lúc này, từ một đỉnh một ngọn núi cách đó không xa mơ hồ truyền lại tiếng binh khí va chạm, thỉnh thoảng còn lẫn vào một vài tiếng hoan hô cùng cổ vũ.

Nghe thấy những thanh âm đó, Hàn Lập liền vọng đầu quan sát tòa đỉnh núi kia, tâm tình vừa mới tốt lên một chút giờ lại trở lên tồi tệ đi.

Đó là các sư huynh giáo tập của Bách đoán đường, đang huấn luyện các sư đệ mới nhập môn cách chiến đấu có sử dụng vũ khí.

Mỗi khi Hàn Lập chứng kiến những đồng môn của hắn tụ tập một chỗ, tiến hành luyện tập thực chiến, trong lòng có chút bất hảo tư vị, chính hắn cũng muốn được cầm lấy thanh đao, chân thật múa lấy một vài cái. Đáng tiếc chính là, cũng không biết vì sao, từ khi chính thức bái nhập Mặc đại phu môn hạ, Mặc đại phu liền cấm hắn tiếp xúc với những thứ này, càng không đồng ý hắn cho hắn đi theo các vị giáo tập học nhưng môn võ công khác. Lão nói những việc đó sẽ cản trở tiến độ luyện bộ khẩu quyết kia của hắn.

Do vậy, Hàn Lập chỉ có thể đứng đó mà đố kỵ, thỉnh thoảng ở những chỗ kín đáo, từ những đồng môn hắn giao hảo tốt mà mượn được vài kiện binh khí, múa qua múa lại một lúc để giải tỏa cơn thèm khát.

Thật là, mình tu luyện bộ khẩu quyết này thì có tác dụng gì tốt cơ chứ? Cho đến giờ, đến chính mình cũng không nhìn ra nó tốt ở điểm nào. Nhưng đệ tử nhập môn khác đều là thân thủ càng ngày càng trở nên lợi hại, võ công một ngày đi ngàn dặm, mà mình thì so với trước dậm chân tại chỗ, căn bản nhìn chẳng thấy có một chút biến hóa nào cả.

Đến ngay cả Trương Thiết mới tu luyện ‘Tượng giáp công’ mới hai tháng mà da thịt trở nên dày chắc không ai đánh nổi, mà lực khí cũng trở nên bền bỉ so với trước rất nhiều.

Nhưng chính là, nếu không được Mặc đại phu thu làm môn hạ, căn bản chính hắn không có khả năng vượt qua kỳ trắc thí ký danh đệ tử hai tháng trước chứ đừng nói là được ở lại trên núi, có thể kiếm thêm ít tiền cho cha mẹ hắn. Vậy khỏi học vậy.

Không thể học được những thứ khác, vậy thì không học vậy.

Hàn Lập một bên thì ôm đầy bụng bão oán, một bên thì tự an ủi lấy chính mình.

Hàn Lập thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía xa, trong đầu thì tự nhủ thầm, nhưng tinh thần hắn càng uể oải hơn, hắn nhìn hai bên đường với ánh mắt vô thần. Chính hắn cũng không biết là lúc này hắn đang nhìn cái gì nữa.

Đột nhiên, Hàn Lập vội hít lấy một ngụm lương khí, thần tình đột nhiên trở lên quái lạ, gần như ngay lập tức, cái miệng của hắn ngoắc ra đến tận mang tai. Theo phản xạ, hắn gập người xuống, dùng song thủ ôm chặt lấy ngón cái bàn chân phải, sau đó đau đớn ngã vật ra trên cỏ, loại đau đớn đột khởi như vậy, chỉ một lần đã làm Hàn Lập đau đến không chịu nổi, sắc mặt hắn trở lên trắng bệch, một cỗ đau đớn kịch liệt từng cơn từng cơn từ ngón cái truyền lên đầu hắn.

Xem ra có lẽ ở đây có một cái gì đó phi thường cứng bị lá cây phủ kín bên trên.

Hàn Lập cong người đứng dậy, dùng hai tay ôm lấy cổ chân, một mặt hạ ý thức, vết thương nằm dưới lớp vải của chiếc giày, hắn lấy sức thổi thổi mấy hơi lên bề mặt vết thương. Một mặt trong lòng hắn đang âm thầm lo lắng, không biết có phải ngón chân cái của mình đã thụ thương rất nặng không? Ngón chân cái bây giờ huyết ứ lại, khiến cho hắn đi lại khó khăn.

Qua một lúc lâu, Hàn Lập mới nhịn được cơn đau. Hắn giơ cao cổ chân lên, ánh mắt dò xét khu vực đầy lá cây phía dưới, tưởng muốn tìm ra đầu xỏ gây ra vết thương của mình.

Trên mặt đất bốn phía đều là lá cây mang sắc thái tiêu điều – màu vàng héo úa, hắn căn bản là không tìm ra được mục tiêu trong đám lá cây loạn thất bát tao này.

Hàn Lập nhíu nhíu mày, lấy tay quờ quạng trên mặt đất, vớ lấy được một cành cây tương đối thô lớn, liền chống chân cẩn thận đứng lên.

Sau đó do không cam lòng, dùng nhánh cây trong tay, phẩy phẩy lá cây ra xung quanh.

Di! Một vật to bằng đầu nắm tay bị nhánh cây khều ra.[Audio] Đại Ma Đầu

Hàn Lập cẩn thận đánh giá nguyên hung gây ra thương tích ở chân mình. Là một vật phẩm dài hình dạng cái bình, trên bề mặt cái bình này bám đầy bùn đất, hoàn toàn biến thành mầu đất xám, không nhìn ra nổi màu xanh ban đầu của nó.

Lúc đầu Hàn Lập cho rằng đây chỉ là một cái bình nho nhỏ, thế nhưng khi hắn cầm cái bình lên thì phát hiện trọng lượng của nó không tương xứng mà nặng hơn so với hình dạng của nó.

Do kim chúc chế thành sao? Chẳng trách cái đồ vật nhỏ thế này làm có thể làm cho chân mình trở nên đau nhức như vậy, bất quá, loại kim chúc cấu thành cái bình này thật sự hiếm gặp.

Hàn Lập bây giờ đối với cái bình có chút hứng thú, liền quên mất cảm giác đau đớn ở chân đi.

Hắn lấy tay bóc dần lớp bùn đất bên ngoài, dần dần sắc thái nguyên trạng của cái bình lộ ra, xanh biếc, vô cùng dễ nhìn, trên bề mặt bình còn có rất nhiều hoa văn trang trí đẹp đẽ, được tô điểm bằng màu xanh lá cây, ở cổ bình còn có một cái quai trông vô cùng tinh vi, xảo diệu.

Bên trong không biết chứa đựng cái gì nữa, dùng tay đưa vật đó lên gần tai, nhẹ nhàng lắc nhẹ cái bình, cảm giác trong đó có cái gì sóng sánh trong đó.

Hắn cho tay đặt lên lắp bình, dùng sức vặn vặn, nhưng không thấy cái lắp động đậy.

Hàn Lập trong lòng càng cảm thấy hiếu kỳ hơn, đang định làm lại thì đột nhiên, từ dưới chân truyền lên cảm giác đau kịch liệt.

Hỏng rồi! Mình thế nào lại quên mất, lúc nãy chân mình đá phải vật đó, giờ tạo thành hậu quả vô cùng tệ.

Xem lại vết thương của mình, xem ra không thể tới chỗ Trương Thiết được rồi, xem ra nên về trước chỗ ở, tìm kiếm ít thương dược, sau đó tìm hiểu cái bình ngoài ý muốn nhặt được này.

Nghĩ tới đây, Hàn Lập vì đề phòng bị người khác nhìn thấy, cũng không hiềm vật ấy quá bụi bẩn liền bỏ ngay cái bình vào trong ngực, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng sau đó hắn chậm rãi quay về.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !