1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư
  4. Tập 9: Án tình bị trộm (c41-c45)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư

Tập 9: Án tình bị trộm (c41-c45)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41 : Án tình ( hạ )

– Thầy Diệp, không cần đâu ạ, cháu và Phong Huống … chỉ là bạn bè thôi …

Vương Doanh nghe Diệp Đông Bình nói vậy, vội xua xua tay.

– Vương Doanh, cám ơn, cám ơn em!

Nghe được hai chữ “ bạn bè” , Phong Huống nằm ở trên giường bệnh mà đau lòng, hận không thể để cho mấy người kia ra tay mạnh hơn, làm cho mình thê thảm hơn càng tốt.

– Hay là… chú đưa cháu trở về nhé?

Diệp Đông Bình muốn giải thích cho người nhà của Vương Doanh, tránh để cô gái thiện lương này về nhà bị cha mẹ chỉ trích.

– Anh Diệp, anh chưa thể đi, có một số việc còn phải hỏi anh, anh ở lại phối hợp với chúng tôi …

Người công an già thấy Diệp Đông Bình nói vậy, lập tức nói.

– Như vậy đi, Tiểu Triệu, cậu đưa Tiểu Vương về nhà đi, trên đường chú ý một chút…

– Được ạ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ…

Mấy người trung niên ở đây, đưa một cô gái trẻ về nhà không ổn lắm? Người công an trẻ tuổi đồng ý, liền cùng với Vương Doanh đi ra ngoài.

– Để chú Diệp đưa về thì sao? Thiệt là, trai chưa vợ gái chưa chồng đi với nhau sao được chứ!

Nhìn thấy hai người rời đi, Phong Huống trên giường bệnh không khỏi suy nghĩ miên man.

Nhưng Phong Huống còn chưa nghĩ được gì, đã bị tiếng của người công an gây chú ý.

– Anh Diệp, tôi muốn biết, gần đây các anh có đắc tội người nào không?

Về vấn đề này, Diệp Đông Bình không cần suy nghĩ, thực kiên định lắc đầu, nói:

– Không có, đồng chí công an, chúng tôi chỉ nhận thầu một trạm thu mua phế phẩm nhỏ, hơn nữa còn làm chưa được bao lâu, đâu dễ dàng đắc tội người nào …

Ngừoi công an xua tay, nói:

– Đừng khẳng định như vậy, anh tiếp tục cẩn thận ngẫm lại, trong khi thu phế phẩm, có tranh chấp cùng người khác hay không?

– Không có, tuyệt đối không có. Đúng rồi, Phong, cháu có nhận ra mấy người đánh cháu kia hay không?

Diệp Đông Bình bác bỏ ý kiến của người công an kia, nhìn về phía Phong Huống, chuyện này hỏi mình đâu có ích gì, nên tìm điểm đột phá từ đương sự.

– Chú Diệp, cháu không biết, từ khi đến thị trấn cho tới bây giờ, gặp ai cháu liền kêu đại ca, nói chuyện đều suy nghĩ trước, cháu không trêu chọc ai cả!

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống lại tỏ ra oan uổng, hắn vốn thông minh, làm việc lại cẩn thận, rất biết cách gây thiện cảm từ người khác.

Bằng không, một thanh niên không có bao nhiêu văn hóa ở nông thôn như hắn, cho dù có một ông ngoại ở Mĩ, cũng không thể thể kết bạn được với cô gái có quen biết với công an trong thị trấn.

– Thật kì quái, nghe lời cháu kể, hành vi của những người đó không hề giống mưu đồ đã lâu, nhưng không oán không thù với cháu, tại sao lại đánh cháu đây?

Người công an cũng có chút mơ hồ, ông ta thụ lý nhiều vụ án như vậy, nhưng chuyện không đầu không đuôi như hôm nay, thật đúng là là lần đầu tiên. Nếu là đánh nhau, luôn phải có một nguyên nhân.

Từ lúc vào đến phòng bệnh Diệp Thiên vẫn không nói gì, nghe chú công an nói không oán không thù, đột nhiên nói:

– Anh Phong, chúng ta từng làm cho người ta thù ghét mà, anh quên rồi à?

– Gây thù, không có mà? Anh không có gây chuyện mà…

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, ánh mắt Phong Huống lộ ra vẻ bối rối, hắn vốn cho là người đánh mình, là một trong số những người của trạm thu mua phế liệu ở Đông Thành.

Nhưng Phong Huống suy nghĩ thật kỹ, là lần đầu tiên hắn đến Đông Thành, chẳng lẽ người nọ cũng biết xem bói, không lé biết mình muốn làm buôn bán giống hắn sao?

Hơn nữa Phong Huống từ nhà người thu mua phế liệu đi ra, người đó cũng không có cơ hội đi mật báo.

Những suy đoán này, vừa rồi Phong Huống cũng đã nói với chú công an, suy nghĩ của chú công an đó cũng giống hắn, nhưng người khác lại không biết hắn đang làm gì, không có lẽ nào vô duyên vô cớ đánh hắn.

– Anh Phong, anh quên à, khi chúng ta ở rạp chiếu phim, không phải có mấy người hô muốn giáo huấn anh sao?

Khi Phong Huống cố vắt óc suy nghĩ, giọng của Diệp Thiên lại vang lên.

– Ở rạp chiếu phim cùng người ta gây xung đột ư? Cháu bé, cháu là ai? Quan hệ như thế nào với Phong Huống?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, ánh mắt người công an sáng lên một chút, ông ta cảm giác được, vụ án đã có chút manh mối, có lẽ ngay trong lời nói của Diệp Thiên.

Diệp Thiên ngẩng đầu, nói:

– Ông công an, cháu tên là Diệp Thiên, ông ấy là ba của cháu, Phong Huống là anh của cháu!

– Ồ, Tiểu Diệp thiên, cháu nói lại một chút, ở rạp chiếu phim đã xích mích cùng người nào?

Chú công an cũng chẳng để ý vì sao Phong Huống họ Phong lại là anh của Diệp Thiên, điều ông ta quan tâm là khi ở rạp chiếu phim Phong Huống đã xung đột với ai.

– Bọn họ cướp chỗ của tụi cháu, anh Phong nói bọn họ vài câu, lúc mấy người kia đi, bảo là muốn cho anh Phong một bài học, nhưng lúc đó cháu đau bụng, đi về trước, không gặp được bọn họ …

Diệp Thiên thành thật kể lại chuyện đã xảy hôm đó một lần, mặc dù có chút lộn xộn, nhưng nét cơ bản đều nói rõ.

Nghe xong lời của Diệp Thiên, chú công an nhíu mày, nói:

– Chuyện này… như vậy cũng không có chứng cớ chứng minh chính là bọn họ làm?

Mắt Diệp Thiên đảo một vòng, nhìn về phía Phong Huống, mở trừng hai mắt, nói:

– Anh Phong, khi những người đó đánh anh, họ không nói gì sao?

– Không… Không nói gì, à, hình như có nói, nói là “ mày cứng đầu nữa đi” …

Phong Huống thấy hành động của Diệp Thiên, hơi lặng đi một chút, bỗng nhiên sửa lại lời nói, hắn biết Diệp Thiên không giống với những đứa trẻ bình thường, nếu nói như vậy, đích thị là có lý của nó.

Lúc ấy những người đó miệng có nói kháy, nhưng Phong Huống bị đánh đột ngột, cái lỗ tai vang lên tiếng “Ong ong”, căn bản không nghe ra đối phương đang nói cái gì, những lời này cũng là hắn biên tạo ra.

– Chàng trai, không nên nói lung tung …

Thấy vẻ mặt Phong Huống, chú công an cười cười, ông ta đã làm công việc này cả đời, đối phương nói thật hay giả, trong lòng ông ta đương nhiên rất rõ ràng.

Nghe thấy chú công an nói vậy, Phong Huống hơi chột dạ, cúi đầu nhỏ giọng nói:

– Cháu … lúc ấy cháu chỉ nghe được một câu như vậy, cũng không biết có phải là nghe lầm hay không …

Ngay khi Phong Huống định thừa nhận mình nói linh tinh, Diệp Thiên đột nhiên chen vào, nói:

– Anh Phong, em nhớ được trong rạp chiếu phim kia bọn họ có người tên Đới Tiểu Hoa, mặt đầy râu quai nón, lúc ấy, trong số người đánh anh có hắn hay không?

– Đới Tiểu Hoa? Không phải tên con gái sao? Sao có thể có râu quai nón?

Phong huống không biết Diệp Thiên muốn nói cái gì, nhưng khi nhắc tới râu quai nón, thân thể như bị chấn động mạnh, lớn tiếng nói:

– Cháu nhớ ra rồi, người đi đầu trong những người đánh cháu chính là người râu dài đó, phía dưới mắt phải, còn có một cái sẹo, đúng vậy, chính là người đó …

Nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của người đánh mình, Phong Huống có chút kích động, tình hình lúc đó giống như là ác mộng, dần hiện về trong đầu.

– Chàng trai, cháu bình tĩnh một chút, cứ bình tĩnh đã …

Thấy Phong Huống hơi mất kiềm chế, chú công an vội vàng đè hắn xuống, nói:

– Cháu thật sự thấy rõ ràng trên mặt người nọ có một cái sẹo?

– Đúng vậy, ở góc bên mắt phải người nọ, cháu thấy rất rõ ràng!

Câu trả lời của Phong Huống khiến trên mặt người công an lộ ra vẻ sáng tỏ, ông ta có thể nhìn ra, lần này Phong Huống tuyệt đối không nói dối.

Chương 42 : Tranh chữ bị trộm

– Người bạn nhỏ, vậy làm sao cháu biết, người kia tên là Đới Tiểu Hoa đây?

Mặc dù người công an tin lời của Phong Huống, nhưng lại không chịu bỏ qua cho Diệp Thiên, làm một nghề nghiệp nhạy cảm, khiến ông ta cảm giác được đứa trẻ này có chút kỳ quái .

– Ông công an, lúc ở rạp chiếu phim, cháu nghe người ta gọi cái người râu ria rậm rạp đó là Đới Tiểu Hoa, cái tên này thật kỳ quái, cháu liền nhớ được ……

Diệp Thiên lộ ra một bộ mặt ngây thơ, từ khi lên ba bốn tuổi, nó đã dùng chiêu này lừa cảm tình của người trong thôn, nếu hôm nay nhà ai làm món ăn gì ngon, nói không chừng đều sẽ đem cho Tiểu Diệp Thiên này.

– Thì ra là như vậy, được rồi, Phong Huống, cháu hãy ký vào bản tường thuật này, bảo đảm cháu nói đều là sự thật ……

Người công an suy nghĩ một lát, cũng không hỏi thêm, nói thế nào, dù sao Diệp Thiên cũng chỉ là đứa trẻ chừng mười tuổi, ông ta tin mình đã nghĩ quá nhiều.

Đợi đến khi Phong Huống ký xong, người công an nói với Diệp Đông Bình:

– Anh Diệp, vụ án này chúng ta đã có manh mối, chậm nhất là sáng ngày kia, sẽ có kết quả, đến lúc đó còn cần tiểu Phong đến đồn công an nhận người ……

Nghe thấy chú công an nói vụ án có manh mối, Diệp Đông Bình không khỏi có chút giận dữ bất bình, liền hỏi:

– Đồng chí công an, có thể nói cho chúng tôi biết người tên Đới Tiểu Hoa đó là ai chăng? Chỉ vì mấy câu tranh chấp, mà đánh người ác như vậy sao?

– Cái này …… bây giờ còn khó mà nói ……

Người công an chần chờ một chút, nói tiếp:

– Chúng tôi còn cần tòm hiểu thêm một vài chuyện, mọi người cứ chờ tin tức là được ……

Lời của người công an già khiến Diệp Đông Bình cũng không thể làm gì khác, ở thị trấn nhỏ này ông lại không có người thân thiết, chỉ có thể lộ vẻ tức giận tiến người công an ra khỏi bệnh viện.

Diệp Đông Bình trở lại phòng cấp cứu, y tá trong bệnh viện đã sắp xếp xong xuôi giường bệnh cho Phong Huống, đỡ Phong Huống đi tới phòng bệnh.

– Diệp Thiên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Đợi đến khi y tá rời khỏi đây, Diệp Đông Bình nhìn chung quanh, đóng cửa phòng bệnh lại, kéo con trai, vừa rồi ông đã nhìn ra đầu mối, chẳng qua là ngại người công an còn ở đây, nên vẫn chưa hỏi mà thôi .

– Cha, con cũng chỉ có thể biết người nọ tên là Đới Tiểu Hoa, năm nay hai mươi ba tuổi, cái khác con cũng không biết a ……

Diệp Thiên nói là thật, vừa rồi qua mười hai giờ, nó đã xem cho Phong Huống một quẻ, lại phát hiện cái quẻ này có liên quan đến quẻ mấy ngày trước, cảm thấy tai ương đổ máu của Phong Huống, ứng ở hôm nay.

Không biết có phải là lần trước vì Diệp Thiên mà kết quả thay đổi hay không, lần này Phong Huống bị thương, nếu so với trước lần nhìn thấy thì nghiêm trọng hơn rất nhiều, quẻ bói thay đổi thế này, Diệp Thiên cũng không biết làm sao.

Lúc này Phong Huống cũng bình tâm trở lại, cắn răng nghiến lợi nói:

– Diệp Thiên, chính là chuyện hôm đó ở rạp chiếu phim, anh không tha cho hắn ……

Ở thôn Phong gia, họ Phong rất lớn, chỉ tính anh em trong nhà đã có hơn hai mươi người, ở trong thôn căn bản không ai dám trêu chọc vào, ai ngờ mới tới thị trấn này không bao lâu, trên đầu liền bị người ta khâu mấy mũi, Phong Huống không thể nào chịu nhịn được.

Theo suy nghĩ của Phong Huống, đến sáng mai liền chuẩn bị về quê, kéo lên mấy người của hắn, hắn không tin, những người da non thịt mềm trong thị trấn này, lại có thể đánh thắng người thôn mình?

Diệp Đông Bình nhìn phong huống một cái, nói:

– Thôi, Phong à, đừng nghĩ gây chuyện nữa, nơi này không phải như ở quê, đợi công an cho kết luận thì bàn tiếp!

Có câu nói con rồng mạnh mẽ không thắng được con rắn gần hang ổ, người tha hương đến thị trấn gây chuyện, bất kể kết quả thế nào, tóm lại vẫn sẽ bị thiệt, Diệp Đông Bình không muốn để cho Phong Huống còn nhỏ tuổi đã đi sai đường, đây chính là chuyện phải hối hận cả đời.

– Chú Diệp, chuyện này nếu truyền đi, cháu cũng không mặt múi nào đi về ……

Phong Huống ương ngạnh, lần này ngay cả lời của Diệp Đông Bình cũng không nghe, thật ra thì trong lòng oan khuất là một chuyện, quan trọng hơn chính là, hôm nay thật mất mặt trước Vương Doanh, nếu không trả đũa được, Phong Huống sợ bị Vương Doanh chê cười.

Diệp Đông Bình là người từng trải, thấy Phong Huống như vậy, trong lòng cũng đoán được mấy phần, lập tức cười nói:

– Cháu đừng nghĩ nhiều, nếu không cô bé hôm nay tới, chắc chắn sẽ không để ý cháu nữa!

Suy nghĩ của thanh niên, luôn là thích thể hiện trước mặt cô gái mình thích, thật ra thì không phải vậy, đại đa số con gái thích con trai chững chạc, nhưng Phong Huống ở vào cái tuổi này, có thể lĩnh hội được điểm này, cũng là rất khó.

Phong Huống nghe Diệp Đông Bình nói vậy, có chút chần chờ hỏi:

– Chú Diệp, chú nói là thật chứ? kia …… vậy lần này cháu bị đánh cứ cho qua vậy sao?

– Làm sao có thể cho qua đơn giản chứ? Những người công an đó làm cái gì hả? Thôi, cháu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nay chú và Diệp Thiên ở đây cùng cháu ……

Diệp Đông Bình phản đối lời của Phong Huống, ông và Diệp Thiên không có xe đạp, muộn như thế cũng không về được, cộng thêm bộ dáng Phong Huống kia, quả thật cũng cần người chăm sóc, nhất quyết ở lại bên cạnh giường bệnh một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Đông Bình đi ra ngoài mua cho con trai và Phong Huống bánh bao, bánh tiêu, sau đó đi ngay để làm thủ tục xuất viện, đây cũng là yêu cầu của Phong Huống, ở trong bệnh viện toàn mùi thuốc sát trùng, hắn cũng cảm thấy không thoải mái.

Ngày hôm qua, xe đạp của Phong Huống cũng không biết khi bị đánh bị ai lấy mất, Diệp Đông Bình đành tiêu 1 tệ, thuê một cái xe kéo, đưa Phong Huống trở lại trạm thu mua.

– Thế này …… đây là chuyện gì đây?

Còn chưa vào cửa trạm thu mua, Diệp Đông Bình cũng cảm giác là lạ, bởi vì ông nhớ khi hai cha con đi ra ngoài đã khóa cửa sắt từ bên ngoài, lúc này cửa đã được mở ra, còn những phế phẩm trong sân, cũng ngổn ngang trên mặt đất.

Diệp Thiên chạy vào sân nhìn một lát, vội vàng quay đầu lại hô:

– Cha, cửa phòng cũng bị người ta mở ra rồi ……

– Thế này là trộm ư?

Diệp Đông Bình cũng không để ý đến Phong Huống, chạy vào trong nhà, hôm qua mới dọn dẹp xong căn phòng, bây giờ lại khôi phục nguyên dạng, tất cả mọi thứ đều bị người ta bới lên, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có .

– Cũng may , ngày hôm qua đem tiền theo ……

Diệp Đông Bình làm việc luôn luôn cẩn thận, ngày hôm qua, trước khi đi, đã đem tất cả tiền theo, nếu không, sợ rằng hơn 2000 đồng cũng bị trộm đi .

– Cha, không riêng gì bị trộm, chúng ta …… là bị người ta đập phá ……

Lời của Diệp Thiên khiến Phong Huống và Diệp Đông Bình cũng sửng sốt một chút, nhìn lại tình hình trong nhà cùng trong sân, nhất thời hiểu ra.

Những bát đĩa, chậu ấm trong sân, trên căn bản đều bị người ta đập nát , còn cái bàn duy nhất trong nhà và hai cái giường, cũng đều có dấu vết bị đập, ăn trộm chắc chắn sẽ không làm những chuyện vô bổ như vậy.

– Thôi rồi, bức tranh của Văn Chinh Minh, và cả tranh chữ sư phụ con giao cho chúng ta bảo quản …

Diệp Đông Bình chợt nhớ tới những bức tranh giá trị không thấp kia, nhất thời biến sắc, lập tức vào trong phòng, nhìn mấy cái rương trống trơn, không khỏi đau lòng.

Chương 43 : Báo án

Không riêng gì bức tranh lão đạo sĩ giao cho cha con Diệp Thiên mà cả bức tranh Phong Huống mua được của Văn Chinh Minh cũng đều không cánh mà bay, xem ra …… những người này còn là cố ý cướp.

– Tiểu Thiên, con và Phong ở lại đây, có chuyện gì cũng đừng đi, ta đi báo án ……

Tình hình như thế, Diệp Đông Bình cũng chỉ có thể mong đợi ở nghành công an, nhắc Diệp Thiên mấy câu, vội vả đi ra cửa.

– Cha, cha, cha chớ đi, con biết là ai ……

Diệp Thiên gọi khản cổ, mà Diệp Đông Bình lòng như lửa đốt cũng không nghe được, bây giờ ông chỉ muốn như thế nào mau chóng đem những bức tranh đó trở về ?

Đồn công an Tây thành cách trạm thu mua cũng không xa, bảy tám phút sau , Diệp Đông Bình liền thở hỗn hển đi vào cửa đồn công an, nhưng bị báo vệ cản lại .

Người bảo vệ này có chút nặng tai, Diệp Đông Bình cùng hắn nói bao nhiêu, vẫn chưa nói rõ, không khỏi lo lắng đứng lên, la lớn:

– Ông ơi, cháu tới báo án, nhà cháu bị trộm, mất đồ giá trị mấy vạn …

– Mất mấy vạn ? Tiểu tử, ngươi đừng khoác lác, ta sống lâu như vậy, còn chưa thấy mấy vạn đâu …

Ông lão kia bĩu môi, không ngăn Diệp Đông Bình nữa, chỉ cho ông ta phòng làm việc của đồn.

– Vị đồng chí này, anh không có lầm chứ, tranh chữ gì có thể trị giá mấy vạn đồng?

Sở trưởng tên là Hứa Phu Kiệt, tuổi hơn bốn mươi, người biết điều nhưng nghe thấy Diệp Đông Bình nói đến giá trị đồ bị mất thì cư xử không khác gì ông lão bảo vệ, quả thực giống nhau.

– Hứa sở trưởng, việc này tôi dám nói lung tung sao? Bức tranh chữ trong cái rương đó, cuối thời Thanh cũng chỉ có hơn hai mươi tấm, còn có một bức tranh là tác phẩm của Văn Chinh Minh, triều Minh, nói mấy vạn còn rẻ đấy!

Nhìn thấy Hứa sở trưởng không tin, Diệp Đông Bình không khỏi sốt ruột, tuy rằng lão đạo sĩ là sư phụ Diệp Thiên, nhưng mình làm mất thứ người khác trân quý vài chục năm, vậy cũng không mặt mũi nào gặp lại Lý Thiện Nguyên.

– Anh Diệp, anh đừng có lo, tôi không hiểu lắm về những gì anh nói, nhưng dù là tranh của người vĩ đai lắm thì cũng chỉ mấy tệ thôi, anh nói vài thứ kia, có đáng giá như vậy không?

Hứa Phu Kiệt là người từ bộ đội chuyển nghề trở về, đến nơi này công tác cũng không lâu, người trong bộ đội thời này, phần lớn đều là xuất thân từ nông thôn, chỉ cần tố chất tư tưởng và có tố chất quân sự, dám vượt qua thử thách là được, về văn hóa cũng không có yêu cầu gì.

Mà trước khi Hứa sở trưởng tham gia quân ngũ chỉ là người thất học, tới bộ đội mới được học tập văn hóa, hiện tại tuy rằng miễn cưỡng có thể xem báo chí, nhưng đối với mấy bức tranh mà Diệp Đông Bình nói, chính là mới nghe lần đầu.

Với hắn, thứ mà Diệp Đông Bình gọi là tranh chữ của danh nhân, cùng tính chất với những tờ lịch treo tường hay tranh tết trong những năm gần đây, người này khuếch đại quá, kỳ thật là muốn cho mình coi trọng mà thôi.

Những năm này nhân viên chính phủ, tuy rằng làm việc không mang kiểu cách nhà quan, cũng có chuyện tham ô cực nhỏ, nhưng nói thật, trình độ nghiệp vụ thật đúng là không được, bản thân Hứa sở trưởng này, cũng là đại diện cho đặc thù và là hình ảnh thu nhỏ của thời đại .

Diệp Đông Bình kiên trì quan điểm của mình, mà Hứa sở trưởng cũng không tin, nhất thời, hai người thành đôi co, ai cũng không cách nào thuyết phục người kia.

Hứa sở trưởng vẫn là người làm công an, vẫn là rất có kinh nghiệm đối với việc tìm kiếm, nghĩ một chút, mở miệng nói:

– Tiểu Diệp, nếu anh nói tranh chữ đó giá trị nhiều tiền như vậy, tôi hỏi anh, mấy thứ này của anh là từ đâu mà có?

– Cái này… chuyện này…

Diệp Đông Bình thật đúng là bị hỏi bất ngờ, chuyện này không dễ giải thích, nếu nói thực, chắc sẽ liên lụy đến lão đạo sĩ trên núi, đến đồn công an tiếp tục chứng thực, thời gian chậm trễ không nói, chỉ sợ sớm không biết mấy bức tranh đi nơi nào.

Thấy Diệp Đông Bình ấp úng, Hứa sở trưởng đắc ý, mở miệng nói:

– Thấy anh cũng giống như là một người có văn hóa, sao cũng tham lam như vậy? Nói đồ đạc trong nhà quần chúng bị mất, chúng tôi có thể không lo sao? Không nên báo cáo láo giá trị đồ bị mất…

– Ôi , Hứa sở trưởng, tôi không có báo cáo láo, tôi nói đều là thật…

Nghe mình bị đánh giá như vậy, Diệp Đông Bình dở khóc dở cười, đang chuẩn bị biện giải, trong đầu đột nhiên chợt lóe ra ý nghĩ, vội nói:

– Hứa sở trưởng, tôi nói thật nhé, tranh chữ văn vật đó, đều là của người đầu tư cho trạm thu mua tên là Liêu Hạo Đức …

– Liêu hạo đức, anh ta là ai? Mất đồ sao không đích thân đến tố giác?

Hứa sở trưởng thấy kỳ quái, hỏi.

– Liêu tiên sinh là Hoa Kiều, một thời gian trước trở về thăm người thân, hiện tại đã quay về Mĩ…

Diệp Đông Bình cũng là bị bức không có cách nào khác, nếu không mượn tên Liêu Hạo Đức, chỉ sợ vị Hứa sở trưởng này sẽ không coi trọng chuyện này.

– Hoa Kiều Mỹ? !

Đang bê cỗ trà chuẩn bị uống, Hứa Phu Kiệt nghe lời này, nhất thời ngây ngẩn cả người, buông cốc trà xuống, hỏi:

– Anh nói những tranh chữ đó là của vị người Hoa gốc Mỹ?

– Đúng, đúng vậy, ông ta để ở trạm thu mua để cho tôi bảo quản, hiện tại tôi đã đánh mất…

Nếu bắt đầu, Diệp Đông Bình cũng chỉ có thể tiếp tục, lừa gạt người của chính phủ hậu quả rất nghiêm trọng, cũng may Liêu Hạo Đức đã về Mỹ, cho dù muốn tìm hắn chứng thực, nhìn tình huống trước mắt mà nói cũng là không thể.

– Vậy … anh nói cụ thể một chút, tên của vật phẩm bị mất, ôi, đừng nói nữa, anh viết đi, đều viết ở trong này, được rồi, chính là chỗ này …

Nghe được đồ vật này là của Hoa Kiều Mỹ, thái độ của Hứa Phu Kiệt lập tức chuyển biến, cũng không phải nói hắn sính ngoại, mà là bởi vì từ cải cách mở cửa tới nay, quốc gia tương đối coi trọng đối với những người nước ngoài bỏ vốn đầu tư.

Bởi vì yếu tố lịch sử của thời kì này, quốc gia cũng đưa ra rất nhiều chính sách với người nước ngoài, chính là muốn hấp dẫn bọn họ về nước gây dựng sự nghiệp, kéo kinh tế quốc nội phát triển.

Trong thời kì này, Thần Châu đại lục rất hấp dẫn Hoa Kiều, không nói đâu xa, trong huyện thành này, nếu có một Hoa Kiều mở cửa hàng, bên trong có dú các loại hàng hoá nhập khẩu, từ đồ chơi đến đồ điện cái gì cần đều có.

Nhưng nếu bạn cầm tiền đi mua, thực xin lỗi… không bán, phương diện này chỉ có thể quốc gia sử dụng, có thể thấy được lúc ấy quốc gia coi trọng đến mức nào đối với những Hoa Kiều.

Cho nên ở nghe thấy mấy bức tranh chữ này là của Hoa Kiều về nước, thái độ Hứa sở trưởng thay đổi một trăm tám mươi độ, bởi vì hắn biết, chuyện này xử lý không tốt, nói không chừng sẽ tạo thành ảnh hưởng chính trị.

Thấy Diệp Đông Bình viết vật phẩm bị mất trên giấy, Hứa sở trưởng đứng dậy, nói:

– Tiểu Diệp, như vậy đi, ghi chép đều đã xong, tôi phái phó sở trưởng Lưu, người có kinh nghiệm nhất trong sở đi điều tra, cũng anh trở về hiện trường, có yêu cầu gì anh nói cùng anh ta!

Không tự mình đi hiện trường, cũng không phải nói Hứa sở trưởng không coi trọng chuyện này, ngược lại, hắn cũng là bởi vì quá mức coi trọng, mà cần đi báo cáo cho lãnh đạo trước tiên.

Chương 44 : Anh Hoa

– Chú Diệp, chú đã trở lại, sự tình thế nào ạ?

Diệp Thiên và Phong Huống chờ ở trạm thu mua, trong lòng như lửa đốt, nhìn thấy Diệp Đông Bình cùng một người công an mặc chế phục trở về, vội vàng ra đón.

– Vị này chính là phó sở trưởng Lưu của đồn công an…

Diệp Đông Bình giới thiệu người kia cho Phong Huống, nói tiếp:

– Để chú Lưu xem hiện trường một chút, đúng rồi, hai người không di chuyển gì chứ?

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống lặng đi một chút, nói:

– Chú Diệp, sao vậy ạ, vẫn không được di chuyển đồ ạ? Cháu… hai chúng cháu đã quét tước một chút…

Diệp Đông Bình đi rồi, Phong Huống và Diệp Thiên nhìn thấy trong và ngoài sân, ngay cả cái chỗ đặt chân cũng không có, thật sự chướng mắt, liền quét dọn, Diệp Đông Bình trở lại, hai người vừa lúc làm xong.

Phó sở trưởng Lưu thấy tình hình như thế, lắc đầu liên tục, thở dài nói:

– Ôi, chàng trai, đây là phá hỏng hiện trường, biết không?

Hứa sở trưởng không hề nói dối Diệp Đông Bình, vị phó sở trưởng Lưu này chính là người nổi danh khu Giang Nam, trước kia là người hệ thống công an đường sắt, trộm cắp từ nam chí bắc nghe được cái tên người công an họ Lưu, không một người nào không thấy sợ hãi.

Trong những năm tám mươi vây bắt trộm cướp ở Hà Nam, bộ công an họp chuyên gia trinh sát hình sự cả nước, trong đó cũng có vị phó sở trưởng Lưu này, trong hệ thống công an có thể nói là một đại danh.

Dù sao phó sở trưởng Lưu cũng đã hơn năm mươi, tiếp tục với ngành đường sắt cũng có chút lực bất tòng tâm, cuối cùng nhờ quan hệ, xin điều về thị trấn này dưỡng già.

Bắt trộm cả đời, phó sở trưởng Lưu cũng không theo đuổi cái gì lớn, muốn mấy sống an ổn qua ngày.

Thị trấn nhỏ xíu này, bình thường căn bản cũng không có án lớn, tối đa cũng chỉ là điều giải mâu thuẫn, chẳng ai biết vị phó sở trưởng Lưu này là vị chuyên gia hình sự.

Nhưng là người thợ bánh giỏi cũng không làm gì được nếu không có bột, người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, mặc cho bản lĩnh của phó sở trưởng Lưu cao tới đâu, hiện trường này đã hoàn toàn bị phá hủy, hơn nữa trạm thu mua bình thường cũng người đến người đi suốt, phó sở trưởng Lưu rốt cuộc nhìn không ra manh mối gì.

Cuối cùng phó sở trưởng Lưu đi lại ở sân một hồi, lấy mấy dấu chân rồi rời đi, để lại bộ mặt ngây ngô của đám người Diệp Đông Bình.

Phó sở trưởng Lưu đi rồi, Phong Huống cúi đầu nói:

– Chú Diệp, cháu … không phải cháu cố ý, cháu cũng không biết còn phải bảo vệ hiện trường …

Phong Huống và Diệp Thiên đếu rất thông minh, nhưng hai người cũng chỉ là trẻ lớn lên ở nông thôn mà thôi, đâu dễ dàng hiểu được nhiều như vậy, với hai người, Diệp Đông Bình về nhà nhìn thấy bọn họ quét tước vệ sinh, nói không chừng còn có thể được khen mấy câu.

Hơn nữa, Diệp Thiên đã biết chuyện này là ai làm, cho nên trong đầu hoàn toàn không có suy nghĩ chuyện bảo vệ hiện trường.

Nhìn thấy nhà thu dọn sạch, Diệp Đông Bình vỗ nhẹ nhẹ chụp bả vai Phong Huống, nói:

– Quên đi, việc này không trách các con, lúc đầu chú cũng không hiểu, Phong à, vết thương của cháu còn chưa khỏi, đi vào phòng nằm xuống đi…

Đi lên thị trấn mới vài ngày, thế nhưng liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, Diệp Đông Bình cũng có chút buồn, hay là lần này thật sự con trai đã nhìn sai rồi? Nếu không hắn nói Phong Huống được quẻ Phú Quý, cuối cùng sao lại thế này?

Chờ Phong Huống vào nhà rồi, Diệp Thiên kéo cha, nhỏ giọng nói:

– Cha, chuyện này là do bọn Tiểu Hoa làm…

Mặc dù Diệp Thiên mới ít tuổi, cũng đã biết suy nghĩ, nó chưa nói cho Phong Huống, chính là sợ anh Phong của nó nổi điên, kêu người từ nông thôn đến gây sự.

– Thật sao? Làm sao con biết ?

Diệp Đông Bình nghe vậy lặng đi một chút, trên mặt nở nụ cười khổ, mình còn chưa hỏi, con trai đã tự nhiên tính ra.

– Con chưa nói với Phong Huống chứ?

Nhìn thấy con trai lắc đầu, Diệp Đông Bình nghĩ một chút, nói:

– Chuyện này đừng nói cho Phong Huống, càng không thể nói cho công an, hiện giờ bọn họ đã điều tra tên Tiểu Hoa, nếu như có thể khẳng định chuyện bọn họ ấu đả Phong Huống, nói không chừng có thể lôi cả chuyện này ra …

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên có chút khó hiểu hỏi,

– Cha, vì sao ạ? Hiện tại nói cho chú công an, rồi đi đến nhà bọn họ điều tra không được sao?

– Con có chứng cớ gì nói bọn họ làm? Chẳng lẽ nói là con xem quẻ tính ra sao?

Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên, hắn đơn thuần là vì bảo vệ con mới quyết định như vậy, dù tranh chữ tìm không trở lại được, Diệp Đông Bình cũng không thể để người khác biết Diệp Thiên tinh thông bói toán, phong thuỷ.

Dưới tình thế cấp bách, trong lòng Diệp Thiên nóng vội, buột miệng nói ra:

– Cha, đây … việc này là sống chết mặc bây sao …

– Sống chết mặc bay? Không có đâu, không phải công an đang điều tra sao?

Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, cười nói:

– Con đừng nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị một chút, còn một tuần nữa con sẽ khai giảng, đến lúc đó ở trong trường học không cho phép gây chuyện …

Học trung học trong huyện là có thể ở ký túc, Diệp Đông Bình sợ hoàn cảnh trạm thu mua nơi này ảnh hưởng việc đọc sách của con, cho nó đang ký ở ký túc, mỗi tuần chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà.

– Ôi, con biết rồi …

Thấy cha không nghe lời của mình, Diệp Thiên phẫn nộ đáp ứng, nhưng khi nó quay người lại, trên mặt lại lộ ra một tia kiên định,

– Dám cướp đồ của sư phụ, thực làm ta phải ra tay rồi.

Cách rạp chiếu phim Đông Thành không xa, cũng có một trạm thu mua phế phẩm, nhưng chỗ thu mua này so với chỗ Phong Huống tốt hơn nhiều, không nói bốn phía đều là khu cư dân, cách trạm thu mua quốc doanh cũng gần rất nhiều.

Tại trạm thu mua phế phẩm này, sáng lên một bóng đèn 100 W, bảy tám thanh niên cái cởi áo cánh, ngồi vây quanh mép bàn ở dưới đèn, uống bia đã ngà ngà, một đám la lối om sòm sắc đỏ đầy mặt.

Một tên thanh niên trông xấu xí đứng dậy, bưng một chén bia kính người râu quai nón ngồi ở bên trong, lớn tiếng nói:

– Anh Hoa, anh cũng thật biết đùa, dám qua mặt công an, sau này chúng ta ở huyện này, ai dám không nghe lời nói của anh?

Nếu Phong Huống ở trong này, nói không chừng có thể nhận ra vết thương trên đầu mình, chính là do người thanh niên người nhỏ gầy này mà ra, còn râu quai nón, là người đầu tiên đánh vào mặt hắn.

Đới Tiểu Hoa kỳ thật cũng không lớn tuổi, cũng chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, do để một ít râu quai nón, khiến hắn nhìn qua như là người ba bốn mươi tuổi.

Một hơi uống sạch sẽ rượu trong chén, Đới Tiểu Hoa ra vẻ hào phóng cầm chén đổ xuống, mở miệng nói:

– Chuyện nhỏ này tính cái gì? Ngày trước đại ca của ta bị oan, hiện tại lại muốn đến làm khó ta làm sao được?

Cách đó không lâu, công an Đông Thành tìm được trạm thu mua này, vốn muốn đưa Tiểu Hoa về thẩm tra.

Nhưng Đới Tiểu Hoa này cũng có chỗ dựa chắc, liền hỏi người đó trát bắt giam đâu, sau đó liền kêu công an bắt loạn người, hơn nữa gọi anh em đến gây sự, mấy người của đồn công an cũng chỉ có thể phẫn nộ mà đi .

Chương 45 : Gia thế

– Anh Hoa, đợi lát nữa uống rượu xong, chúng ta đi Thành Tây tiếp tục đập trạm thu mua nhà đó lần nữa, được không?

Lần trước ở trong rạp chiếu phim bị một thanh niên nông thôn qua mặt, khiến mấy thanh niên tự xưng là ăn chơi ở thị trấn này rất là khó chịu, mấy ngày liền đi tìm cậu thanh niên nhà quê kia khắp thị trấn.

Hôm qua lại thấy người cần tim, liền đánh cho một trận, sau đó lại tới trạm thu mua của hắn đánh đập một hồi, nhưng vừa rồi lại bị công an tìm tới cửa, khiến mấy người này lại bốc hỏa trong lòng.

– Hôm nay không được, đừng đi đâu cả, trong huyện cũng có người không ưa bác ta …

Đới Tiểu Hoa lắc lắc đầu, hắn nhìn bề ngoài thô lỗ, nhưng nội tâm cũng biết suy nghĩ.

Tuy rằng ngày hôm qua bọn họ đánh Phong Huống và đập trạm thu mua, nhưng không có bất kỳ nhân chứng nhìn thấy tận mắt, công an không làm gì được hắn, nhưng nếu hôm nay lại đi gây chuyện, nhất định sẽ bị công an tóm.

– Coi như tên đó may mắn …

Nghe được Đới Tiểu Hoa nói vậy, mấy thanh niên kia ồn ào lên:

– Nghe lời anh Hoa, mấy ngày nữa tiếp tục đi xử lý tiểu tử đó, để cho trạm thu mua của hắn không thể ngóc lên được …

– Được rồi, mấy anh em, xem như ta đã nhìn ra, từ nay về sau muốn cho người khác tôn kính mình, không có tiền thì không được, đừng nhìn chúng ta hiện tại bị người khác xem thường, sau này có tiền, ai cũng phải gọi chúng ta là đại gia…

Đới Tiểu Hoa rót đầy một chén rượu, đứng lên nói:

– Mấy anh em muốn đi theo ta, ta dám bảo đảm không đầy hai năm, mỗi người đều có xe máy đi, mỗi người đều có gái đẹp …

Không giống những thanh niên không có việc làm bên cạnh, Đới Tiểu Hoa là chủ nhân nhận thầu trạm thu mua phế phẩm này, qua mấy tháng kinh doanh, hắn cũng nhìn ra lợi nhuận kinh người bên trong.

So sánh với kiểu kinh doanh thành thật như Phong Huống, đầu óc Đới Tiểu Hoa cũng cũng đủ dùng, chỉ là trí thông minh của hắn không dùng ở chính đạo, mà là tìm đường ngang ngõ tắt .

Khi đập phá trạm thu mua của Phong Huống, trong đầu Đới Tiểu Hoa liền toát ra ý nghĩ này, hắn cũng muốn đem những người thu nhặt cả thị trấn tập hợp lại, bán phế phẩm cho mình, dù sao chỉ cần làm được vậy, lợi nhuận có thể nhìn thấy.

Chính là Đới Tiểu Hoa cũng không muốn dùng giá cao hơn quốc doanh, để thu mua phế phẩm trong tay mấy người nhặt rác, mà là áp giá thấp hơn, như vậy hắn có thể kiếm chác lợi nhuận lớn hơn nữa.

Nhưng muốn những người nhặt rác này cam tâm tình nguyện đem đồ bán cho mình, đây tuyệt đối là không thể, cho nên Đới Tiểu Hoa mới dụ dỗ nhiều thanh niên như vậy, chính là muốn nuôi bọn họ thành của tay chân của mình, sau này vì hắn mà xông pha chiến đấu.

Có thể nói, hành vi của Đới Tiểu Hoa, cũng là đại diện cho hành vi của rất nhiều người thành thị một khi không có nghề nghiệp, chính bọn họ thậm chí chính là cơ quan hành pháp ngay lúc đó, đều không ý thức được, hành vi loại này chính là sơ khai của xã hội đen, vơ vét của cải.

Người may mắn, sẽ tích tụ rất nhiều của cải, sau trở lại đường chính đạo, chuyển sang ngành sản xuất, trở thành nhóm người giàu của thời đại này, mà không may, thì biến mất dưới bánh xe lịch sử.

– Anh Hoa, thật tốt, sau này mạng của anh em liền giao cho anh!

– Đúng vậy, chúng ta đều là những người bà ngoại không thân cậu không thương, sau này đều nghe anh Hoa…Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua..!

– Anh Hoa, yên tâm đi, chúng em chính là một viên gạch cách mạng, chỗ nào cần bọn em sẽ dọn sạch…

Sau khi Đới Tiểu Hoa phát biểu, bên cạnh bàn, ánh mắt bảy tám người trẻ tuổi đều đỏ lên, hùng hổ uống sạch rượu trong chén, vỗ ngực mà nói.

Phải biết rằng, những thanh niên ở đây phần lớn đều là con thứ hai, con thứ ba ở nhà, không nghe lời cha mẹ, chỉ muốn ở nhà đợi việc, bình thường rất hay nhẵn túi, thiếu nhất đúng là tiền.

Nhũng người tuổi trẻ này kỳ thật cũng không phải người xấu, thậm chí theo ý nào đó mà nói vẫn còn rất chân thành, có chiến tranh bọn họ cũng có thể tham gia, một chút rượu của Đới Tiểu Hoa, cũng có thể làm cho bọn họ mang ơn.

– Chú Diệp, thế nào rồi? Chuyện trạm thu mua của chúng ta bị đập phá có tin tức gì không ạ?

Nghe được tiếng chuông xe đạp, Phong Huống từ trong nhà chạy ra ngoài, không đợi Diệp Đông Bình cất xe, liền sốt ruột hỏi.

Đã 3 ngày kể tử khi Phong Huống bị đánh và trạm thu mua bị đập phá, vị công an lớn tuổi ở Đông thành thật ra đã tới, nhưng tin tức mang đến cũng không tốt.

Căn cứ manh mối mà Phong Huống và Diệp Thiên cung cấp, ngày hôm sau đồn công an cử người tìm ra Đới Tiểu Hoa, nhưng mấy thanh niên đó thề thốt phủ nhận chuyện đánh người, hơn nữa tìm ra một vị lãnh đạo huyện làm chứng, lúc đó bọn họ đang làm khách tại nhà lãnh đạo huyện.

Lời của Phong Huống và lời của lãnh làm chứng, bên nào nặng hơn, dĩ nhiên là không cần nhiều lời, hơn nữa vị công an kia còn nói bóng gió cho Diệp Đông Bình và Phong Huống vài câu, Đới Tiểu Hoa này, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Nếu như nói chuẩn xác một chút, bác của Đới Tiểu Hoa trong huyện thành này, có thể cũng coi là nhân vật lớn.

Bác của Đới Tiểu Hoa tên là Đới Vinh Thành, trước kia là công nhân nhà máy dệt trong huyện, bởi vì có cái chứng nhận tổ tiên mấy đời là bần nông, hơn nữa bản thân can đảm cẩn trọng, xuất hiện trong cái niên đại hỗn loạn đó, mới có thể ngồi lên vị trí chủ nhiệm Ủy ban cải cách huyện.

Nhưng ngồi trên vị trí này cũng là có cái giá của nó, em ruột của Đới Vinh Thành, bị chết trong mọt lần đánh nhau, để lại hai người con trai, chính là anh em Đới Tiểu Hoa.

Nhưng khác với những người cùng thời, tuy rằng Đới Vinh Thành hãm hại một số cán bộ kỳ cựu, nhưng chỉ là tay chân của hắn ra mặt, tội lỗi đều do người khác chịu thay, chính mình thì đóng vai phản diện, khiến cho rất nhiều cán bộ kỳ cựu, còn tưởng rằng hắn đang bảo vệ mình.

Điều này là bình thường trong xã hội, những cán bộ kỳ cựu này được minh oan và quay lại làm việc, Đới Vinh Thành cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại thăng cấp nhanh chóng, đã trở thành lãnh đạo quan trọng trong huyện.

Không chỉ có như thế, trong năm 83, tiến hành chỉnh đốn trị an xã hội quy mô lớn, Đới Vinh Thành còn từng vì quân pháp không nể tình thân, đưa cháu ruột của hắn phạm vào cướp bóc tội ra pháp trường.

Rất nhiều người cũng biết, kỳ thật chuyện năm 83, là có chút cứng nhắc, rất nhiều tội nhẹ bị coi nặng, một số tội rất nhẹ thì bị giam, còn lại là bị kết tội chết.

Vốn là Đới Vinh Thành có thể giúp cháu thoát tội, tối thiểu có thể miễn tử tội, nhưng hắn làm trái ngược, bởi vậy có thể thấy hắn độc ác đến mức nào.

Đới Vinh Thành không có con trai, chỉ có 2 con gái, người thời này có cái quan niệm cổ hủ, khi chết cần phải có người chống gậy, cho nên thật ra hắn đối xử với Đới Tiểu Hoa rất tốt,

Mang Tiểu Hoa cũng là cái loại vô tâm, hoàn toàn không để ý cha và anh chết có quan hệ với người bác này, gần gũi Đới Vinh Thành, còn thiếu nước không nhận làm con nuôi thôi.

Đới Vinh Thành rất quan tâm đửa cháy duy nhất này, sợ hắn cả ngày chơi bời lêu lổng gặp phải chuyện gì, liền nghĩ cách giúp hắn nhận thầu một trạm thu mua phế phẩm trong huyện.

Mặc dù thời đại này đặc quyền còn không quá rõ ràng, nhưng loại hình giai cấp này vĩnh viễn đều tồn tại, tựa như chuyện lần này Đới Tiểu Hoa đánh người, được Đới Vinh Thành làm chứng, rốt cuộc không ai dám đi tìm Đới Tiểu Hoa nữa.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !