1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư
  4. Tập 8: Cướp chỗ tiền đồ khởi (c36-c40)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư

Tập 8: Cướp chỗ tiền đồ khởi (c36-c40)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 36 : Cướp chỗ! (hạ)

Tuy rằng các bộ phim hành động mạnh của Hồng Kông lúc này đã truyền vào đến nội địa, khiến một đám thanh niên nóng máu, nhưng vì thể chế xã hội lúc ấy, cùng lắm cũng cũng chỉ khiến hormone bên trong cơ thể của bọn họ lên cao, còn không đến mức sinh ra cái gọi là xã hội đen.

Mấy người trẻ tuổi này cũng là như thế, tuy rằng uống rượu kết bè phái, nhưng cũng không dám tranh chấp cùng nhân viên công tác trong rạp chiếu phim, lập tức đưa vé ra.

Nhân viên công tác kiểm vé xong, dùng đèn pin chiếu sang hàng ghế bên cạnh, nói:

– Chỗ ngồi của các anh ở bên kia, nhường lại chỗ cho người ta, phim lập tức bắt đầu rồi, tiếp tục gây chuyện thì đều đi ra ngoài cho tôi…

– Được, được thôi, chúng ta nhường, chúng ta nhường chỗ bên này…

Mấy người kia cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, nghe nói không cho xem phim, nhất thời cả đám đều hiền lành, đứng lên về chỗ ngồi của mình.

Nhưng khi mấy người đi qua bên người Phong Huống, trong ánh mắt đều đã tràn ngập oán hận, thanh niên đều thích thể diện, hành động của Phong Huống hôm nay làm cho bọn họ mất hết thể diện, trong lòng không chút thoải mái.

– Người ở đâu ra vậy? Không có chút lễ độ gì!

Phong Huống cũng không chú ý tới ánh mắt mấy người kia, bởi vì sự chú ý của hắn, luôn luôn đặt ở Vương Doanh, nhìn thấy mấy người tránh chỗ, vội vàng đưa Vương Doanh và chị Hồng vào ngồi xuống.

– Chị Hồng, Vương Doanh, uống nước giải khát…

Chờ hai cái cô gái ngồi xuống, Phong Huống ân cần mở nắp bình nước có ga đưa tới, mí mắt hắn còn rất linh họat, biết nếu muốn tiếp cận Vương Doanh, đầu tiên phải được chị Hồng cho phép.

Chị Hồng nhận lon nước có ga sau, nhìn thấy mấy người kia rời đi, chần chờ một chút, mới lên tiếng nói:

– Tiểu Phong, một mình em ở thị trấn, đừng đắc tội những người này, không tốt đâu…

Chị Hồng và Vương Doanh là đồng nghiệp, hai cái cô đều là nhân viên của cục công thương huyện, quen Phong Huống là bởi vì tháng trước lo công việc nhận thầu trạm thu mua thủ phế phẩm.

Mặc dù Phong Huống lớn lên ở nông thôn, nhưng ánh mắt cũng không tệ, lúc ấy vừa nhìn một cái liền thích người giúp hắn lo thủ tục là Vương Doanh. Sau đó, mỗi khi rảnh rỗi, đều nghĩ cách đến cục công thương, chính là để thấy cô gái này.

Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, sau 1-2 tuần lễ, cũng đã quen nhau, nhưng con gái trong huyện thành tìm người yêu, đều phải nói môn đăng hậu đối, các cô tìm người yêu ở nông thôn, truyền đi sẽ bị người ta cười chê.

Cho nên mặc dù Vương Doanh cũng rất có cảm tình với người thanh niên thông minh, chăm chỉ này, nhưng cũng không dám mạo muội nói thương yêu hắn, mỗi lần nhận lời mời của Phong Huống, cũng đều gọi chị Hồng, người cùng văn phòng đi cùng.

Là người đã kết hôn, chị Hồng biết nhìn người hơn nếu so với Vương Doanh, cô thầm nghe ngóng, biết được Phong Huống có ông ngoại đang ở Mỹ. Trong những năm này, người có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài, nổi tiếng vô cùng, cho nên cô ta cũng không ngăn cản hai người kết giao, thường thường còn có thể giúp bọn họ, tạo ra vài cơ hội.

Phong Huống cũng rất hiểu chuyện, bình thường cũng gọi chị Hồng, đồ lặt vạt như kẹp tóc linh tinh, thầm cho chị Hồng không ít, cho nên vừa rồi chị Hồng mới nhắc nhở Phong Huống vài câu.

– Chị Hồng, không có chuyện gì, cũng không phải em gây chuyện với bọn hắn, ôi, mọi người ăn hạt dưa đi, khát thì uống nước giải khát, không đủ em lại đi mua…

Nghe được chị Hồng nói vậy, Phong Huống cũng không để tâm, chỉ là đôi co với người ta vài câu, ở đây nhiều người như vậy, bọn hắn có thể dọa mình sao?

Thấy Phong Huống như vậy, chị Hồng lắc lắc đầu cũng không còn nói thêm cái gì, có đôi khi người ta cần bị thiệt, mới có thể hiểu được một vài đạo lý.

Diệp Thiên ngồi ở gần Phong Huống nhất, nghe được hai người đối thoại, há miệng thở dốc, nghĩ một chút rồi nhắm lại, vừa rồi xảy ra xung đột, Diệp Thiên liền đã nhìn, tai ương đổ máu của Phong Huống, liền ứng ở mấy người này.

Nhưng nếu biết chuyện gì xảy ra, Diệp Thiên đương nhiên có cách hóa giải, biện pháp này kỳ thật cũng đơn giản, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chỉ cần đến cuối buổi đi trước vài phút, tránh mấy người này sẽ tốt.

Hiện tại phim còn chưa bắt đầu, nói lời này có chút sớm, cho nên Diệp Thiên cũng không nói cho Phong Huống, tránh việc hắn xem phim mà lo lắng, đề phòng.

Vừa rồi xung đột rất nhẹ nhàng, đoạn phim khoa học kết thúc, tất cả bóng đèn trong rạp chiếu bóng, đột nhiên tối xuống, lúc này mới đúng là đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.

– Ô…

– Nhanh bắt đầu đi chứ!

– Sao tối vậy?

Trong phút chốc, các âm thanh kêu la và tiếng huýt gió, vang lên ở trong rạp chiếu phim, kỳ thật mỗi người cũng biết đây là đang đổi phim, nhưng bóng tối làm bản năng mọi người muốn phản ứng, một số người liền kêu lên.

Còn tiếng huýt gió, huýt sáo, thì phần lớn đều là từ những người thanh niên kia, bọn hắn thích nhất thời khắc này, có thể dùng huýt gió, huýt sáo bộc lộ rõ ràng sự hiện hữu của mình. Những tiếng huýt gió hết đợt này đến đợt khác vang lên trong rạp chiếu phim, như là rất náo nhiệt.

Cuối cùng, khi mọi người đang chờ mong, một dải ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi, từ sau rạp chiếu phim phát ra, một cảnh tượng xuất hiện trên màn hình lớn, nhất thời, các âm thanh ầm ỹ đều ngừng lại.

Chế độ nhập và chiếu phim điện ảnh Trung Quốc lúc này rất chặt chẽ, nhất là các bộ phim từ Mĩ, còn đây là bộ phim khoa học viễn tưởng trong năm 1980, cũng không để cho mọi người thất vọng, gần một cảnh đầu tiên, đã khiến cho tiếng kinh hô trong rạp chiếu bóng nổi lên bốn phía.

Mà khi siêu nhân chạy đua với tàu hỏa, càng làm cho mọi người kích động, những người nhiều nhất chỉ xem qua một bộ phim đánh nhau ầm ĩ của Hồng Kông, lúc này đều bị kiểu lướt gió như thần làm cho say mê.

Tất cả mọi người đắm chìm trong cảnh tượng điện ảnh, Diệp Thiên càng xem, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng, khi siêu nhân bắt được nhân vật phản diện nó trầm trồ khen ngợi, nhưng tiếng của nó thật non nớt, cực hạn cũng chỉ có thể nghe bên tai của mình, bởi vì lúc này, trong rạp chiếu phim, nơi nơi đều là tiếng hò hét.

– Ơ? Ai đang nhìn ta?

Ngay khi Diệp Thiên đang kích động, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt dừng lại ở trên người mình, tu luyện thuật dẫn đường nhiều năm, thân thể Diệp Thiên nhạy bén hơn so với người bình thường, lập tức tỉnh hẳn.

– Là mấy người kia?

Diệp Thiên nhìn lại, tỉnh cả người, chính là mấy người phải nhường chỗ, bọn họ cũng không phải đang nhìn chăm chú chính mình, mà là nhìn về phía Phong Huống, ánh mắt quét qua Diệp Thiên mà thôi.

– Không được, phải đi…

Trong đầu Diệp Thiên toát ra ý niệm như vậy, vội vàng dùng sức chọc vào người bên cạnh nó là Phong Huống.

– Diệp Thiên, làm chi vậy?

Vì tình tiết bộ phim hấp dẫn như vậy, ngay cả Vương Doanh cũng chẳng quan tâm đến Phong Huống, eo hắn bị Diệp Thiên chọc rất đau.

Diệp Thiên thì thầm bên tai Phong Huống, nói:

– Anh Phong, phải đi rồi, nếu anh không đi, sẽ có tai ương chảu máu …

– Cái gì?!

Phong Huống vốn đã quên việc này, lúc này nghe Diệp Thiên nói vậy, nhất thời cảm giác như là một chậu nước lạnh đổ xuống từ trên đầu.

Chương 37 : Đau bụng

– Là mấy người nhường chỗ kia sao?

Thái độ của Phong Huống rất nhanh trí, nghe được Diệp Thiên nói vậy, lập tức liền phản ứng lại, đồng thời trộm nhìn nhìn thoáng chỗ mấy người kia ngồi, chần chờ nói:

– Diệp Thiên, không thể nào, không phải là chỉ nói vài câu sao? Chẳng lẽ bọn hắn còn có thể chặn đánh anh?

– Có tin hay không là tùy anh, dù sao nếu anh không đi, hôm nay chuyện chảy máu là không thể tránh …

Diệp Thiên bĩu môi, chuyện đã tới, có đi hay không chính là chuyện của Phong Huống, dù sao mấy người kia là muốn tìm Phong Huống gây chuyện, nó là trẻ con sẽ không vấn đề.

Dù rằng Diệp Thiên còn muốn xem hết phim, ước gì Phong Huống không đi, nhiều nhất chỉ là bị đau thôi, theo quẻ báo nhìn cũng đáng không lo ngại.

Lời của Diệp Thiên khiến Phong Huống rơi vào tình huống khó xử, còn có mười phút là hết phim, đi ngay bây giờ, chẳng phải là không thấy được đoạn kết của phim sao? Hơn nữa hắn cũng không biết nói như thế nào với chị Hồng và Vương Doanh.

– Diệp Thiên, anh nói sao với chị Hồng và Vương Doanh đây?

Lúc này Phong Huống cũng không có người nào mà thương lượng, chỉ có thể hỏi Diệp Thiên.

Diệp Thiên không thể hiểu được lối suy nghĩ Logic của Phong Huống, kỳ quái hỏi:

– Có cái gì khó nói? Có người muốn đánh anh, anh còn không chạy sao?

– Đúng … nhưng mà…

Phong Huống không nói ra được hết ý của hắn, hắn cũng không thể nói mình thích Vương Doanh, sợ đối phương khinh thường hắn?

– Diệp Thiên, hay là… em nói giúp anh đi…

Tục ngữ nói hảo hán không chịu lép vế, nhưng nghĩ đối phương có bốn người, mình có một người thật là thua thiệt, cuối cùng Phong Huống quyết định đi trước, nhưng cũng cần Diệp Thiên giúp hắn hoà giải.

– Em giúp anh như thế nào?

Diệp Thiên nhìn về phía Phong Huống, bình thường anh Phong đối với nó không tệ, có thể làm cho hắn không bị đánh, Diệp Thiên sẽ nguyện ý giúp.

– Em … em nói bụng đau dữ dội, cần đi bệnh viện…

Phong Huống quả thật đúng là không phải thông minh ở mức bình thường, lập tức đã nghĩ ra một cách.

– Vâng … Được rồi!

Nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của Phong Huống, Diệp Thiên liền đồng ý.

– Ai u, em đau bụng, đau chết mất, anh Phong, bụng em đau dữ dội …

Nói diễn trò, Diệp Thiên từ nhỏ đã không cần học, mỗi lần nghịch ở bên ngoài về nhà sắp bị đánh, chỉ cần giả bộ khó chịu lăn trên mặt đất, Diệp Đông Bình nhất định không đánh.

Hiện tại cũng là như thế, Diệp Thiên tỏ vẻ đau đơn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú vốn trắng nõn, lúc này sẽ trở nên đỏ bừng, thân thể cuộn tròn ở ghế trên, trong mắt người ngoài, thật đúng là không giống như đang giả vờ.

– Ôi, Diệp Thiên, em làm sao vậy?

Phong Huống diễn còn không thật, mặc dù là đang hỏi Diệp Thiên, nhưng mặt lại nhìn về phía chỗ ngồi bên tay phải hắn là Vương Doanh.

– Anh Phong, em đau bụng, đau chết…

Như là nhập vai, vậy phải đóng giả đến cùng, Diệp Thiên ôm bụng dưới, chỉ còn nước chưa lăn lộn .

– Có phải tối nay ăn cái gì lạnh hay không?

Vương Doanh thấy Diệp Thiên khó chịu, cũng chẳng quan tâm xem phim, lấy tay sờ trán Diệp Thiên, phát hiện tràn đầy mồ hôi, vội vàng đứng lên, nói:

– Không được, còn giống như phát sốt, đi, nhanh đi bệnh viện…

– Thế này… không được, Vương Doanh, hay là … em và chị Hồng xem hết phim đi, anh mang Diệp Thiên đi bệnh viện sẽ tốt hơn…

Trong lòng Phong Huống thật đúng là nghĩ như vậy, người mà mấy người kia nhằm vào chính là hắn, chắc không làm gì Vương Doanh, hơn nữa lúc ấy Vương Doanh và chị Hồng đứng ở phía sau hắn, cũng không lộ diện, đợi lát nữa ra khỏi rạp, mấy người kia cũng chưa chắc có thể nhận ra được.

– Diệp Thiên đã như vậy, bây giờ còn xem cái gì nữa? Muốn xem anh đi mà xem…

Vương Doanh đẩy Phong Huống ra, muốn ôm Diệp Thiên lên, nhưng mặc dù Diệp Thiên chỉ mới mười tuổi, nhưng cũng đã cao 1.45m, lần này thật đúng là không ôm được.

– Vương Doanh, để anh, để anh…

Nhìn thấy Vương Doanh khăng khăng muốn đưa Diệp Thiên đi bệnh viện, Phong Huống cũng chỉ có thể bế Diệp Thiên lên, lúc này đúng lúc trên màn hình lớn hình ảnh tối sầm, trong rạp chiếu phim tối đen, cũng không còn người nào chú ý chỗ ngồi phía này thiếu vài người.

Ra khỏi rạp chiếu phim, dưới ánh sáng ngọn đèn, sắc mặt đỏ bừng của Diệp Thiên cũng khiến chị Hồng sợ hãi, bảo Phong Huống đẩy xe đạp ra, ôm chắc Diệp Thiên mang đi bệnh viện.

– Được, giả mà diễn như thực …

Bị hai người con gái thúc giục, Phong Huống không thể nề hà, ôm Diệp Thiên đặt lên trên xà ngang xe đạp, để hai người con gái dẫn đường ở phía trước, đạp xe đến bệnh viện.

– Nhóc à, vẫn còn giả bộ à?

Vừa đạp xe đạp, Phong Huống vừa ghé tai hỏi Diệp Thiên.

– Em … em chưa thể khỏe trở lại được mà?

Diệp Thiên cũng bực, sau khi đi ra, hai người con gái kia hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở miệng nói gì, cứ bắt đến bệnh viện.

– Được rồi, một lát tới bệnh viện, em mau nói hết bệnh rồi nhé…

Phong Huống thì thầm ở bên tai Diệp Thiên.

Thị trấn vốn không lớn, 5-6 phút sau, đã đi tới cửa bệnh viện, khi Diệp Thiên còn chưa kịp nói gì, Vương Doanh liền vội vàng đi vào phòng cấp cứu.

– Khụ khụ, chị Hồng, chị Doanh Doanh, em… Em không đau nhiều nữa rồi! Chúng ta không khám được không?

Trong lòng Diệp Thiên cũng hơi sợ, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng bị cảm mạo đến một lần, càng không nói phải vào bệnh viện, hôm nay lại phải đến, có oan uổng hay không chứ?

– Không được, vừa rồi sắc mặt em xấu như vậy, đi, cùng chị Doanh Doanh đi vào phòng khám bệnh…

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vương Doanh cũng không đồng ý, có lẽ đang nghĩ đến Diệp Thiên sợ tiêm, cười nói:

– Diệp Thiên, em đã lớn như vậy, còn sợ tiêm sao?

– Em không sợ tiêm, nhưng đừng có tiêm cái gì đấy nha?

Lúc này Diệp Thiên có khổ cũng nói không nên lời, chỉ có thể oán hận, trừng mắt nhìn Phong Huống, người này sao lại nghĩ ra cái trò quái quỷ này? Sớm biết rằng như vậy, còn không bằng để cho hắn bị đánh.

Xem bệnh là một bác sĩ già, nghe Vương Doanh và chị Hồng nói triệu chứng xong, lấy ra nhiệt kế kẹp dưới nách Diệp Thiên thân thể ôn biểu nhường, sau đó bắt mạch cho nó.

– Mạch ổn định, không có gì đáng ngại, có thể là buổi tối ăn gì đó lạnh, nên bị viêm ruột nhẹ?

Bắt mạch và nhìn nhiệt độ cơ thể trên nhiệt kế, bác sĩ kết luận.

– Ông ơi, không cần tiêm chứ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên nhăn nhó, làm mọi người trong phòng vui vẻ.

Người bác sĩ già cười, sờ sờ đầu Diệp Thiên, nói:

– Không cần, uống vài viên thuốc là được, nhớ kỹ, sau này không được tham ăn lạnh nhé …

– Cám ơn ông!

Nghe được không cần tiêm, Diệp Thiên nhất thời vui vẻ lên, thấy bên cạnh Vương Doanh và chị Hồng đang trợn mắt há hốc mồm, đứa nhỏ này và vẻ nửa chết nửa sống lúc trước, tương phản quá lớn!?

Chương 38 : Tiền đồ

Từ bệnh viện đi ra, Vương Doanh và chị Hồng như thế nào cũng không đồng ý đề nghị muốn đưa các cô về nhà của Phong Huống, trị an của thị trấn này rất tốt, hơn nữa trời nóng nực, bên đường, dưới đèn đường có không ít người hóng mát, thật ra không cần lo lắng vấn đề an toàn.

– Chị Doanh Doanh, chị Hồng, sau này đến nhà của chúng em chơi nha…

Sau khi vẫy tay từ biệt mấy người mới quen, Phong Huống đưa Diệp Thiên về trạm thu mua.

– Diệp Thiên, mất 3 tệ về nói như thế nào?

Đạp xe đạp, Phong Huống mang vẻ mặt khổ sở, tuy rằng xem bệnh không đắt, nhưng cũng mất 3 tệ tiền thuốc, khi mà những người làm công tháng lương chỉ ba bốn mươi tệ thì 3 tệ không phải là số tiền nhỏ .

Diệp Thiên nghe được Phong Huống nói vậy, suy nghĩ một hồi mới lên tiếng:

– Anh Phong, trở về thành thật nói cho cha em thì cha sẽ không trách anh …

Diệp Thiên từ nhỏ đều như thế này, chuyện sai lầm dù lớn hay nhỏ, từ trước đến nay đều là chủ động nhận, mà chuyện Diệp Thiên nói ra trước, Diệp Đông Bình cũng chưa từng trừng phạt nó.

Tựa như chuyện năm trước, Diệp Thiên và Đôn béo mấy đứa trộm thuốc nổ dùng để phá đá làm đập chứa nước, không may Đôn béo bị quản lý viên đập chứa nước bắt được, Diệp Thiên biết không tránh thoát, về nhà liền thẳng thắn nhận lỗi.

Sau đó, tuy rằng bị đập chứa nước phạt hai mươi tệ, Diệp Đông Bình cũng không nói gì, chỉ bắt Diệp Thiên viết kiểm điểm thôi, nhưng chính kiểu xử lý có tình này, khiến trong lòng Diệp Thiên càng thêm buồn, sau chuyện đó, cũng thành thật hơn rất nhiều.

– Như vậy … như vậy được không?

Phong Huống chần chờ hỏi, hắn cũng chỉ lớn hơn so với Diệp Thiên vài tuổi, làm sai cũng thấy sợ.

– Không sao, em hiểu cha em, sẽ không nói gì anh đâu …

Diệp Thiên cam đoan rồi, Phong Huống mới yên lòng, hắn thật ra cũng biết, ông ngoại cho hắn mở cửa hàng này trên danh nghĩa là của hắn, nhưng trên thực tế chủ nhân, kỳ thật vẫn là hai cha con này.

Trở lại trạm thu mua, Phong Huống kể lại chuyện tranh chấp hôm nay ở rạp chiếu phim cho Diệp Đông Bình, quả nhiên như Diệp Thiên đã nói, Diệp Đông Bình cũng không nói thêm gì, tiền khám cho Diệp Thiên, cũng được ghi vào trong sổ.

Sớm hôm sau, Phong Huống liên hệ mấy người thu mua phế liệu kia, họ sôi nổi kéo xe đẩy tới trạm thu mua, 1 ngày ngắn ngủn, các loại phế phẩm liền chất đầy sân trạm thu mua, ước chừng phải chi ra hơn hai nghìn tệ.

Điều này làm cho Diệp Đông Bình và Phong Huống rất kinh ngạc, cũng vui mừng quá đỗi, có chút không tin vào những gì thu hoạch được.

Phải biết rằng, tuy rằng bọn họ chi ra hơn 2000 tệ, nhưng chuyển tay, bán mấy thứ này cho trạm thu mua quốc doanh, ít nhất cũng có thể kiếm được bốn năm trăm tệ.

Hơn nữa, hôm nay, những người thu mua phế liệu tới chỉ là mấy người quanh trạm thu mua, nếu những người thu mua phế liệu cả thị trấn đều đến, cho dù tính toán xông xênh, một năm kia cũng có thể kiếm trên vạn đồng.

Không cần nói Phong Huống sinh ra ở nông thôn, ngay cả người sinh ra ở Bắc Kinh như Diệp Đông Bình, cũng bị mấy con số này làm hoảng sợ.

Trong những năm chuyển đổi cơ cấu thị trường này, Diệp Đông Bình đã ý thức được, trong xã hội này, người bị khinh thường, chính là những doanh nhân keo kiệt, nhưng họ cũng là những người được xã hội quý trọng nhất!

Chính vì quan niệm của mọi người không giống nhau, sau này chỉ cần có tiền, thân phận cùng địa vị đều sẽ vững chắc, đến nỗi anh là một thương nhân keo kiệt đến thế nào, cũng sẽ không ai quan tâm.

Trong sinh hoạt luôn phải có mục tiêu mới có thể sinh ra động lực, khi thấy được tiền đồ sáng sủa, bất kể là Phong Huống hay là Diệp Đông Bình, đều rất đắc ý.

Phong Huống phụ trách đem phế phẩm mang đến trạm thu mua quốc doanh, còn Diệp Đông Bình ở lại trạm thu mua, phân loại phế phẩm mà những người thu mua đem tới.

Nhưng chuyện tốt đẹp này chỉ diễn ra trong hai ngày, phế phẩm những người thu mua đưa tới liền giảm đáng kể, tổng số lượng cũng chỉ ngang với Phong Huống tự mình đi thu mua hoặc hơn một chút, điều này làm cho Phong Huống và Diệp Đông Bình đều có chút bất ngờ.

Một ngày sau, phế phẩm mà những người thu mua đưa tới còn chưa đủ một xe, hôm nay Phong Huống cũng không còn đến trạm thu mua quốc doanh, chút ít như vậy không đáng đi một chuyến.

– Chú Diệp, có chuyện gì nhỉ?

Đến buổi tối, Phong Huống cảm thấy lạ, liền hỏi, có câu nói “ được nhiều không lấy làm lạ, mất nhiều lại khó chịu”, thu hoạch hai ngày trước, khiến Phong Huống đã coi thường chút ít thu nhập như hiện tại.

– Phong à, vài ngày truớc chúng ta còn rất lạc quan …

Diệp Đông Bình gạt những buồn phiền trong đầu, nói:

– Cháu nghĩ xem, hiện tại cuộc sống của mọi người cũng không dư dả, đồ vô dụng cũng sẽ không ném đi tùy tiện, mấy ngày hôm trước bọn họ đưa tới nhiều phế phẩm như vậy, chú nghĩ là do trước kia tích góp từng tí một, đã bán hết rồi, dĩ nhiên là không còn…

Lý lẽ kỳ thật rất đơn giản, Diệp Đông Bình cân nhắc cũng không sai, những người thu mua này thông thường không có nhiều tiền thu mua phế phẩm, đa phần đều là nhạt nhạnh được, mà hiện tại mọi người đã quen bán phế phẩm, cho nên bọn họ nhặt nhạnh được càng ngày càng ít .

– Vậy làm sao bây giờ ạ? Chú Diệp, chú là người có học vấn, chú cho ý kiến đi ạ!

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống nhất thời nóng nảy, giấc mơ phát tài mới có hai ngày, cũng không thể tan biến nhanh như vậy?

– Phong à, thật cũng không phải không có cách …

Diệp Đông Bình nghĩ một chút, mở miệng nói:

– Như vậy đi, bây giờ có người đưa phế phẩm tới, chúng ta cũng không bán ngya cho bên quốc doanh, cháu cũng không cần đứng ở trạm thu mua, chạy qua bên Đông Thành, xem có thể gọi những người thu mua bên kia sang đây bán cho chúng ta hay không?

Chuyện này vốn là bọn họ đxa nói trước đó, chẳng qua mấy ngày hôm trước đưa tới phế phẩm nhiều, không nghĩ đến chuyện này, hiện tại phế phẩm thu mua đã ít đi, vì thế Diệp Đông Bình lại nói ra.

Tuy rằng thị trấn không lớn, nhưng có mấy chục vạn người sống, mỗi ngày các dụng cụ đựng đồ ăn uống bị ném đi tuyệt đối không ít, nếu quả thật có thể tổng hợp lại toàn bộ, tin chắc số lượng còn có thể vượt xa mấy ngày hôm trước.

– Ôi , Đúng vậy, chú Diệp, chú nói không sai, hôm nay cháu sẽ đi tìm những người đó …

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống vỗ đùi, lập tức quên cả ăn cơm chiều, đẩy xe đạp chạy sang Đông Thành, buổi tối, phần lớn những người thu mua đều ở nhà, nếu là thành ban ngày, e là cũng không tìm được vài người.

– Cha, anh Phong định làm gì đây?

Diệp Thiên gặp Phong Huống ngay khi hắn đi ra, vẻ mặt nghi hoặc đi vào trạm thu mua, mấy ngày nay không ai quản nó, không đến bữa cơm là chưa về nhà, Diệp Đông Bình cũng không biết cả ngày con trai làm gì.

– Tiểu tử thối này, cả ngày không thấy bóng dáng, rốt cuộc đã đi đâu? Mấy ngày nữa là khai giảng , con cũng phải chú ý đấy …

Mấy ngày nay Diệp Đông Bình thật sự cũng chẳng quan tâm Diệp Thiên, đưa Diệp Thiên đến gặp thầy chủ nhiệm một lần, dù sao ông cũng phải có trách nhiệm.

– Cha, cha yên tâm đi, sách giáo khoa trung học con đều xem hết rồi, không có gì khó …

Diệp Thiên cười hắc hắc, bưng đồ ăn Diệp Đông Bình nấu xong lên.

Mấy ngày nay Diệp Thiên đều ngồi xổm ở một ngã tư đường đông người qua lại bên Đông Thành, nhìn mấy thầy tướng số bày hàng, nó cũng không dám nói cho cha, bằng không không tránh được lại bị một bài giáo huấn.

– Đúng rồi, cha, rốt cuộc anh Phong đi đâu vậy ạ? Con thấy sắc mặt anh ấy không được tốt, đi ra ngoài dễ có chuyện…

Vừa rồi gặp thoáng qua, Diệp Thiên nhìn thấy trên mặt Phong Huống có gì đó mờ nhạt, không nhịn được lại truy hỏi một câu.

Chương 39 : Đã xảy ra chuyện

– Cậu ta đi Đông thành, đứa nhỏ này, có thể chịu được cực khổ, điều này không thể chê, nhưng lại hay kích động…

Diệp Đông Bình bị con đánh lảng, cũng đã quên chuyện truy vấn Diệp Thiên đi đâu, từ trong thùng nhựa lấy ra một lon bia lạnh, mở ra, nghĩ nghĩ rồi rót cho Diệp Thiên non nửa bát.

Thời gian này người bình thường hay uống bia hơi, nhưng hai ngày trước có một xưởng bia muốn làm tiêu thụ ở huyện, một chai bia chỉ cần 1 hào 8 xu, hơn nữa chai bia cũng có thể bán được ít tiền, tính ra cũng tương đương mua bia hơi.

Phong Huống và Diệp Đông Bình cùng thương lượng, trực tiếp kéo một xe đẩy về trạm thu mua, có người đến bán phế phẩm sẽ cho họ một lon.

Người ta cũng biết, những người thu nhặt phế phẩm bị không ít người thành phố xem thường, cho nên một chai bia tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng vẫn làm cho bọn họ cảm nhận được rằng bản thân được tôn trọng.

Hơn nữa trạm thu mua đưa ra giá cũng rất ưu đãi, cho nên những người thu nhặt này đều vỗ ngực cam đoan, sau này có phế phẩm nhất định đều bán cho trạm thu mua của Phong Huống.

Diệp Thiên vừa mới ở bên ngoài chạy về, còn đang đổ mồ hôi, “ Ực” một hơi đã uống hết nửa bát bia, lại cầm bát nhìn lên cha, nói:

– Uống ngon thật, cha, cho con thêm một chút đi…

– Hừ, tiểu tử, con mới tí tuổi, đã nghĩ chuyện cùng uống rượu với cha hả?

Diệp Đông Bình cười mắng một câu, nhưng vẫn cho Diệp Thiên thêm nửa bát bia.

Diệp Đông Bình tuy rằng được đi học rất nhiều năm, thời xưa được coi như là văn nhân tú tài, Trạng Nguyên, nhưng là người đàn ông lớn lên ở thủ đô, tính tình vẫn rất thoải mái, không như một người phụ huynh cổ hủ.

Lần này Diệp Thiên không dám uống một hơi, ghé miệng vào cạnh bát uống một hớp nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ hơi say, nói:

– Cha, bia này là cái gì … Bia này, so với rượu dễ uống hơn nhiều …

– Con biết cái gì, đàn ông con trai, phải uống rượu mạnh, rượu này có cái gì ngon? Uống nhiều quá chỉ tổ mắc tiểu nhiều…

Diệp Đông Bình nghe vậy bĩu môi, cha ông cả đời mê rượu, ngay khi nó hai tuổi, đã bị cha cầm đũa dính rượu cho ông ta liếm, liền luyện được cái tử lượng này.

Nhưng cũng là bởi vì mê rượu, vẫn chưa tới năm mươi mà đã bị xơ gan, lúc ấy Diệp Đông Bình vì mẹ của Diệp Thiên gây mẫu thân cùng người nhà, không nhận thư nhà cũng không gọi điện, không thể biết được tin cha mất đúng lúc, cũng là chuyện khiến ông ăn năn cả đời.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Đông Bình ảm đạm, bưng bát lên trước mặt, một ngụm uống cạn bia bên trong.

Nhìn thấy cha đột nhiên không nói, Diệp Thiên sợ cha lại buồn, vội vàng nói:

– Cha, vừa rồi con xem sắc mặt anh Phong không được tốt, ấn đường có chút mờ nhạt, có thể xảy ra chuyện gì hay không nhỉ?

– Hả ? Con xem chuẩn chứ?

Quả nhiên, lời nói của Diệp Thiên khiến Diệp Đông Bình suy nghĩ, nói thành thật, trạm thu mua này có thể không có Diệp Đông Bình, nhưng tuyệt đối không thể không có Phong Huống, an nguy của Phong Huống vẫn là rất quan trọng.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Con không thấy rõ, nhưng cảm giác thật không tốt, cha, nếu biết anh ấy đi đâu, bắt anh ấy về đi…

Diệp Thiên có chút hối hận, hôm nay có thể xem bói vài lần, tất cả đều lãng phí tại những người không thân thích trên đường, giờ lại không cách nào suy tính lành dữ cho Phong Huống.

Hiện tại phải dựa vào tướng mạo, Diệp Thiên cũng không dám chắc chắn Phong Huống có xảy ra sự cố hay không, chính là trong lòng có cảm giác không tốt mà thôi.

– Cha… cha chỉ biết là nó đi Đông thành, cụ thể đi đâu cha cũng không biết …

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Bình có chút sốt ruột, từ khi ông tới thị trấn nhỏ này, còn chưa đi ra khỏi trạm thu mua quá hai cây số, mọi chuyện vẫn là Phong Huống lo liệu, bảo ông biết đi đâu tìm Phong Huống?

Nhìn thấy câu nói của mình làm cha đứng ngồi không yên, Diệp Thiên vội vàng nói:

– Cha, cha đừng có lo lắng, anh Phong thông minh như vậy, có việc cũng có thể tránh được, cha cứ yên tâm đi…

– Chỉ hy vọng như thế, con à, sớm nhìn ra như thế sao không lôi Phong Huống lại?

Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên, tuy rằng ông phản đối Diệp Thiên xem tướng cho người ta, nhưng chuyện liên quan đến con, trong lòng ông ta rõ hơn ai khác.

– Lúc ấy con lại không chú ý…

Diệp Thiên nhỏ giọng than thở, cũng định nói thêm cái gì, ai bảo nó khi rỗi cứ thích ngồi bên đường đi xem tướng cho người ta chứ?

Bị Diệp Thiên quậy, hai cha con ăn cơm cũng không ngon, Diệp Đông Bình cầm lên hai chai bia, cũng chưa ăn cơm, liền bê ghế ngồi ra sân chờ.

Nhưng lúc này mới chỉ khoảng 4-5 giờ, chờ mãi đến khi kim đồng hồ chỉ mười một giờ, Diệp Đông Bình rốt cuộc cũng ngồi không yên.

– Không được, Tiểu Thiên, đi, cùng cha đi tìm anh Phong của con đi…

Diệp Đông Bình biết khả năng của con chuẩn đến đâu, lúc này liền khóa cửa phía sau lại, định đưa Diệp Thiên đi tìm.

– Cha, có người đến đây, là anh Phong sao?

Mới vừa đi tới sân, Diệp Thiên chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng chuông xe đạp, tại nơi xa xa không có nhà dân như ở đây, phỏng chừng cũng chính là đến trạm thu mua.

Bên ngoài trạm thu mua không có đèn đường, Diệp Đông Bình cầm đèn pin đã chuẩn bị sẵn, chiếu đến nơi có tiếng chuông truyền đến, vừa nhìn không khỏi lặng đi một chút.

– Không phải, là một người con gái, nửa đêm tới nơi này để làm chi?

– Chị Doanh Doanh, là chị Doanh Doanh!

Nhờ ánh sáng đèn pin, Diệp Thiên cũng thấy rõ người kia, ngoài miệng kêu một tiếng sau đó liền nghênh đón, thấy vậy Diệp Đông Bình không hiểu ra sao, khi nào con trai mình biết cái cô gái này?

Chạy đến chỗ xe đạp của Vương Doanh, Diệp Thiên cũng chạy lại, đỡ xe đạp cho Vương Doanh, lại hỏi:

– Chị Doanh Doanh, làm sao chị biết chúng em ở đây?

– Diệp Thiên, không nói điều này vội, Phong… Phong Huống, anh ấy … anh ấy bị người ta đánh…Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế..!

Vương Doanh đến trạm thu mua, trên đường đạp rất nhanh, hơn nữa trong lòng kinh sợ, lúc này lời nói cũng không được trôi chảy, một chân chống trên mặt đất, ngay cả Diệp Thiên cũng nghe được tiếng thở dốc.

– Cái gì? Phong Huống bị người đánh? Là … Là ai làm?

Mới đi tới bên cạnh, Diệp Đông Bình nghe thấy, nhất thời lắp bắp kinh hãi, liền vội vàng hỏi:

– Cháu gái, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Phong Huống… Có nặng lắm không?

– Chú là thầy Diệp ạ?

Trước kia, kết bạn cùng Phong Huống, Vương Doanh luôn nghe Phong Huống thổi phồng Diệp Đông Bình văn hóa cao cở nào, đã học bao nhiêu điều ở trường đại học, trong thời gian này, người bình thường đều gọi người có văn hóa là thầy cô giáo, cho nên nhìn thấy Diệp Đông Bình, trong lòng cũng xác định được.

Hít vài hơi thật sâu, Vương Doanh nói:

– Phong Huống bị đánh vỡ đầu, khâu hơn mười mũi, đang ở bệnh viện, là anh ấy bảo cháu tới thông báo cho mọi người …

Diệp Đông Bình cũng là người có quyết đoán, nếu sự tình đã xảy ra, vậy phải đối mặt giải quyết, suy nghĩ một chút, nói:

– Cháu, cháu … đợi chú một chút, chú lập tức đi cùng, chúng ta cùng đi bệnh viện…

Diệp Đông Bình quay người mở cửa nhà, từ góc phòng lấy ra một túi tiền to, đây là toàn bộ tiền được lưu giữ trong trạm thu mua, trước mắt còn không biết tình trạng Phong Huống bị thương như thế nào, mang nhiều tiền cũng không thừa.

Chương 40 : Án tình! (Thượng)

– Này cháu, bệnh viện cách nơi này có xa hay không?

Khóa kỹ cửa phòng rồi đi ra, Diệp Đông Bình mới nhớ ra, trạm thu mua mới chỉ có một cái xe đạp thì Phong Huống đã đi rồi, còn xe mà cô bé này đi là xe Phượng Hoàng, không ghi đông trước, nói cách khác, chỉ có thể chở một người đi.

– Bệnh viện cách nơi này khoảng sáu bảy dặm đường, thầy Diệp, hay là thầy chở cháu, Diệp Thiên ở nhà cũng được …

Tuy rằng thời gian này nam nữ có khoảng cách, nhưng bây giờ Phong Huống còn nằm ở bên trong bệnh viện, Vương Doanh cũng đành làm vậy, hơn nữa cô và Phong Huống lại chưa thật sự là người yêu, cũng không thể để một cô gái ở lại bệnh viện chăm sóc hắn được.

– Cháu đưa Diệp Thiên đi, chú chạy theo …

Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, con trai nhất định phải đi xe, sáu bảy dặm đường đối với người sống ở chân núi hơn mười năm như ông ta mà nói, cũng không coi là cái gì.

Tuy rằng Vương Doanh không biết vì sao thầy Diệp này cứ muốn mang theo con trai, nhưng để Diệp Thiên một mình ở lại nơi trống trải hoang vu này, hiển nhiên cũng không nên, lập tức gật gật đầu, nói:

– Được rồi, Diệp Thiên, em lên đi, chị Doanh Doanh mang em đi!

Diệp Thiên nhảy lên xe đạp, nói:

– Chị Doanh Doanh, đợi em học đi xe đạp xong, sau này em sẽ đèo chị …

Mấy ngày nay Diệp Thiên thật sự đang học đi xe đạp, nhưng cái xe đạp của trạm thu mua quá lớn, có lẽ cao ngang nó, Diệp Thiên ngồi lên thì không với chân xuống được, hơn nữa cũng không đi được, đã ngã nhiều lần.

Giữa người và người quả là phải có duyên phận, Vương Doanh cũng không biết mình vì sao rất có thiện cảm với cậu nhóc này, lập tức cười nói:

– Được, khi nào chị Doanh Doanh rảnh, sẽ dạy em đi xe đạp…

Được Diệp Thiên nịnh như vậy, sự bối rối của Vương Doanh cũng đã bớt đi vài phần, lập tức chở Diệp Thiên, dưới ánh đèn của Diệp Đông Bình, đạp xe đến bệnh viện.

Đường không dễ đi lắm, khi mấy người này tới bệnh viện, đã là hơn 12 giờ đêm, do là ca cấp cứu, Phong Huống cũng chưa sang phòng bệnh, lúc này còn đang truyền ở phòng cấp cứu.

– Chú Diệp…

Mới vào phòng bệnh, Diệp Đông Bình chợt nghe thấy tiếng Phong Huống kêu mình.

Tuy rằng ở nông thôn Phong Huống cũng khá là hiếu thắng, nhưng đánh nhau nhiều nhất cũng chỉ bầm dập mặt mũi, chứ chứ từng đánh đến mức sứt đầu mẻ trán như hôm nay.

Hơn nữa tuổi của Phong Huống cũng không lớn, ở thị trấn không có chỗ nương tựa, bây giờ thấy Diệp Đông Bình, như thấy thân nhân, nhất thời sụt sùi nước mắt, liền “Xì xì” mũi.

– Phong à, chuyện này… rốt cuộc là sao? Là ai đánh cháu thành cái dạng này?

Thành thật mà nói, nếu Phong Huống không lên tiếng, Diệp Đông Bình thật đúng là không nhận ra người, bởi vì Phong Huống ngồi ở trên ghế, cả khuôn mặt đều bị băng bó, bộ quần áo trắng kẻ ô vuông, giờ phút này cũng trở thành màu đỏ .

– Đồng chí này, xin hỏi… anh là người nhà của cậu ta sao?

Không đợi Phong Huống đáp lời, một giọng nói vang lên, Diệp Đông Bình quay đầu nhìn, ở trong gian phòng đó còn có hai người mặc áo ngắn tay màu xám, ở ngực áo, còn có hai cái túi đựng tiền.

Hai người kia một già một trẻ, người lớn tuổi, tuổi chừng hơn năm mươi, người tuổi nhỏ hơn một chút khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, trong tay còn cầm quyển sổ.

– Các đồng chí là công an à? Tôi là chú của Phong Huống, tôi muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Từ tay áo hai người đó còn thấy một cái biểu tượng công an, Diệp Đông Bình nhận ra thân phận của bọn họ.

Hai người công an liếc nhau một cái, người tuổi nhỏ hơn một chút mở miệng nói:

– Chúng tôi là công an Đông Thành, khoảng chín giờ rưỡi nhận được tố giác, có người đánh nhau, đi đến hiện trường thì phát hiện ra cậu ta, liền đưa đến bệnh viện, tôi không thể nói với anh tình hình cụ thể …

Sự tình còn cần Phong Huống nói rõ.

Phong Huống đi đến Đông Thành, thấy mấy người thu mua phế liệu, phần lớn ở túp lều, có người còn ngủ dưới gầm cầu, tìm được vài người tán gẫu mới biết được, những người này là từ mấy tỉnh Tây Bắc tới.

Hơn nữa từ miệng bọn họ hắn biết được, trong số những người thu mua phế liệu người Tây Bắc đó, có một người rất có quyền lực, muốn bọn họ bán phế phẩm cho mình, nhất định phải được người kia đồng ý mới được.

Lập tức Phong Huống liền tìm một người, bảo hắn mang mình đi gặp người kia, nhìn thấy người đó, Phong Huống nói ra ý nghĩ của mình, vừa nói ra trên mặt người nọ lộ ra vẻ khó xử.

Phong Huống nhìn ra chút vấn đề, cẩn thận đi nghe ngóng, thì ra ở Đông Thành này, cũng có trạm thu mua được mấy người trẻ tuổi nhận thầu, nhưng lại quy định những người thu mua phế liệu bọn họ, nhất định phải bán đồ cho bọn họ, hơn nữa giá cả còn thấp hơn so với trạm quốc doanh.

Những người thu mua phế liệu đó đều là người ngoài thị trấn, căn bản là không thể trọc vào mấy thanh niên này, sau vài lần bị cảnh cáo, cũng chỉ có thể nghe theo, hiện tại Phong Huống tìm tới chỗ bọn họ mua phế phẩm, những người này cũng không dám đồng ý.

Phong Huống nghe được sự tình là như vậy, trong lòng cũng chưa nghĩ ra cách nào, những người thu mua phế liệu này không thể trêu vào những người đó, hắn cũng không thể trọc vào, lập tức nghĩ chuyện về nhà tìm Diệp Đông Bình bàn bạc.

Nhưng ai ngờ Phong Huống vừa ra khỏi cửa nhà này, còn chưa lên xe đạp, trước mặt liền có mấy người trẻ tuổi đi tới.

Lúc ấy Phong Huống cũng không để ý, đẩy xe đi qua mấy người đó, nhưng một người trong số đó nhìn theo hắn chằm chằm, nói vài câu cùng vài người đi cùng, mấy người trẻ tuổi kia bỗng nhiên xông lên đấm đá hắn.

Phong Huống không hề phòng bị, lúc ấy bị đánh úp, cũng không biết là ai dùng cờ lê đập lên đầu của hắn, thấy đổ máu, những người đó liền lập tức giải tán .

Cũng không biết là ai báo án, dù sao sau khi Phong Huống tỉnh lại, người đã ở bệnh viện, lúc ấy công an hỏi hắn ở thị trấn có quen ai không, người đầu tiên hắn nghĩ đến không ngờ là Vương Doanh.

Thật trùng hợp là cao tuổi hơn có quen Vương Doanh, mới gọi Vương Doanh tới bệnh viện, sau đó lại đến trạm thu mua thông báo cho hai cha con Diệp Thiên.

– Chú Diệp, chú Diệp à, cháu thật sự không trêu chọc những người đó, cháu cũng không biết bọn họ vì sao đánh cháu?

Nghe được mấy người công an kể về chuyện đã xảy ra, Phong Huống kêu lên oan uổng, tuy rằng bị đánh vào đầu chảy máu, nhưng chí là bị thương ngoài da, sau khi truyền chút nước muối, tinh thần Phong Huống đã khôi phục vài phần.

– Phong Huống, cháu đừng lo, đồng chí công an sẽ điều tra cho chúng ta!

Diệp Đông Bình vỗ nhẹ nhẹ bả vai Phong Huống, hỏi hai người công an:

– Hai đồng chí, không biết đám người lưu manh đó có bắt được không vậy?

– Chưa, chúng tôi nhận được tin tố giác liền đi đến hiện trường, nhưng chỉ còn lại một mình cậu ta, tình hình cụ thể để ngày mai mới có thể điều tra được.

Vị công an già lắc lắc đầu, bọn họ đã đi tìm những người thu mua phế liệu mà Phong Huống nói, nhưng người trong nhà đều chạy đâu hết, đêm hôm khuya khoắt cũng không còn chỗ nào đi tìm, muốn phá án chỉ có đợi trời sáng.

– Thầy Diệp, Phong Huống, nơi này… nơi này không còn chuyện gì nữa, tôi về trước nhé?

Đang lúc Diệp Đông Bình cùng chồng yên tĩnh lúc nói chuyện, tiếng của Vương Doanh bỗng nhiên chen vào.

Nói thành thật, nếu không phải đồng chí công an đích thân tới tìm, cha mẹ Vương Doanh chắc chắn sẽ không để cho cô đi ra ngoài, cho dù có quen người đó, nhưng cũng thấy không quen ở đây, giờ Diệp Đông Bình đến rồi, dĩ nhiên cô muốn về nhà sớm một chút.

– Ôi, cháu xem, chú quên cả cám ơn cháu, Tiểu Vương, cháu đi về trước đi, hôm nào chú nhất định dẫn Phong Huống đến nhà cảm tạ cháu …

Trên đường tới thượng, Diệp Đông Bình cũng biết quan hệ giữa Vương Doanh và Phong Huống, hai người này ngay cả người yêu cũng chưa phải, nửa đêm Phong Huống làm phiền người ta, ảnh hưởng đối với Vương Doanh cũng không tốt lắm.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !