1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 64: Đấu pháp (c316-c320)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 64: Đấu pháp (c316-c320)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 316 : đấu pháp ( P3 )

– Chuyện này… Mấy thứ này?

Thấy sau xe của mình leo ra vô số độc trùng, mát Cát Tira Phan lộ ra vẻ không dám tin, hắn không biết trong rương lại là mấy thứ này?

Nghĩ chính mình vừa rồi đặt sau một cái rương toàn rắn rết và độc vật, Cát Tira Phan nhất thời hai chân như nhũn ra, suýt nữa ngã trên mặt đất.

Hơn một ngàn con độc trùng đi qua, trên xe và mặt đất sau mưat, là một tầng trắng đen sền sệt, tản mát ra một mùi khó chịu, vài trăm mét xung quanh, tiếng ếch và côn trùng kêu toàn bộ đều ngừng lại.

Theo tiếng còi của Đài Đà, những độc trùng như là bài binh bố trận, hiện lên đâu vào đấy trên vách núi, biến mất rừng rậm phía trước.

Nhìn thấy những con vật kưng của mình đều bò lên trên vách núi, Đài Đà quay đầu lại nhìn về phía Cát Tira Phan, nói:

– Ngươi đi lên đỉnh núi đi, một giờ sau lái xe về chỗ này chờ ta!

Đài Đà nghĩ, đối phó Diệp Thiên – một người bình thường, có rất nhiều cách có thể thi triển, hắn định là trong một giờ, kỳ thật cũng là vượt qua triền núi này.

– Vâng, đại sư, ngài yên tâm, tôi nhất định đúng giờ quay lại đây!

Cát Tira Phan sớm bị dọa đến mất mật, vội vàng khởi động xe, nhưng tay chân như nhũn ra, liên tiếp vài lần mới khởi động được xe việt dã.

Nhưng nhìn xuyên thấu qua kính xe, Cát Tira Phan lại thấy được một hình ảnh để cho hắn không dám tin.

Đúng vậy, ở trong mắt Cát Tira Phan, Đài Đà chính là đang lơ lửng, thân thể mập mạp lại như là bóng hơi, không ngừng di chuyển, lực hấp dẫn của trái đất tựa hồ không áp dụng với người này.

Nếu cát Tira Phan có thể quan sát gần, hắn liền phát hiện thấy, ngón tay Đài Đà giống cà rốt mà lại rất tráng kiện, có thể bám thật chặt ở những khe hở trên vách núi, dựa vào mười ngón tay, liền có thể đưa thân thể của hắn di chuyển lên.

Vách đá cách mặt đất phía trên chỉ có 10m, trong nháy mắt, thân ảnh Đài Đà liền đứng ở trên đỉnh vách núi, còn ô tô của Cát Tira Phan cũng quẹo vào một con đường núi, không thể tiếp tục thấy những chuyện sau đó.

Đứng ở trên vách, Đài Đà ra động tác với người đang đứng ngơ ngẩn phía dưới, quát:

– Đi lên!

Nghe được lời nói của Đài Đà, “Người” kia cũng không có phản ứng gì khác như là chạy trốn, cũng trực tiếp đi đến vách đá.

Đứng trước vách đá, hắn triển khai tứ chi, giống như thằn lằn, dán mình vào vách núi, liền bò lên trên, động tác còn nhanh hơn so với Đài Đà ba phần.

– Đi thôi!

Đợi cho người nọ cũng bò lên rồi, Đài Đà lại ngậm cái còi trong miệng, những độc trùng đang chờ ở trong rừng cây sôi nổi bò về phía trước, trên đường đi bất kể là con chuột hay chim chóc, đều lui vào hang mà lạnh run.

Thân thẻ mập mạp của Đài Đà di chuyển trong rừng rậm lại trở nên vô cùng linh hoạt, giẫm lên mặt đất trơn ướt mà đi lên trên, người trung niên khôi ngô từng bước không rời đi theo phía sau hắn.

Diệp Thiên quay người lại, chỉ vào khu rừng rậm phía trên biệt thự, nói với Tả Gia Tuấn:

– Sắp tới rồi, Đài Đà ở hướng kia!

Trong lòng Tả Gia Tuấn vẫn còn có chút không tin, lắc lắc đầu nói:

– Không thể nào, A Đinh nói có người giám sát Đài Đà, sao lại để hắn chạy ra ngoài được?

Phải nói rằng, những người trong bang phái kia chém giết người không được như ở khu buôn thuốc phiện Tam Giác Vàng, so dũng khí thì không bằng, nhưng tìm hiểu tin tức hay giám sat người nào đó, lại là sở trường của bọn hắn.

– Sẽ không sai đâu, nơi đó có sát khí!

Diệp Thiên bỗng nhiên nhíu mày lại:

– Tại sao là hai người? Hơi thở người kia thật lạ, sao đệ chưa từng cảm ứng thấy loại khí này?

Diệp Thiên đã tiến vào đến giai đoạn luyện khí Hóa Thần, sau khi tới cảnh giới này, ngũ quan liền trở nên đặc biệt mẫn cảm, đều có một tia mơ hồ biết trước được tương lai, dự cảm cùng dự đóan.

Vừa rồi đúng là Diệp Thiên dự cảm thấy Đài Đà đến, nhưng khi hắn phóng ra nguyên khí để cảm ứng mới phát hiện, người ở bên cạnh Đài Đà, mức độ gây nguy hiểm cho hắn, còn vượt xa Đài Đà.

Còn những độc trùng đầy trong rừng rậm và những tà khí, Diệp Thiên thật là không để trong lòng, đối phó người thường thì có thể, nhưng là muốn gây thương tổn đến hắn, lại là chuyện không thể nào.

– Chẳng lẽ là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đến đây?

Diệp Thiên trong lòng rùng mình, hắn tuy rằng tu luyện cao thâm, nghĩ mình lý giải cùng vận dụng thuật pháp, đương thời không người có thể so sánh, nhưng đối với vị Lão hòa thượng Thái Lan, hắn cũng không dám có chút khinh thị.

Những thứ không nói đâu xa, chỉ nhìn Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư năm đó dùng độc thuật liên tiếp giết chết hơn hai mươi tướng lãnh cao cấp của Anh Pháp, khiến cho Thái Lan không bị rơi vào tay giặc, thành thuộc địa, chiêu thức ấy ngay cả Lý Thiện Nguyên đều không bì kịp.

Tuy rằng lúc ấy cũng có nguyên nhân là Thái Lan được là khu hoà hoãn xung đột, nhưng bị Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây ám sát đe dọa, cũng nổi lên tác dụng rất lớn, cũng khiến cho thanh danh hắn nhất thời lan truyền rộng trong giới thuật pháp ở Đông Nam á.

– Sư huynh, đi, trở về thôi!

Diệp Thiên vừa nghĩ đến đây, xoay người liền đi về biệt thự, nếu thật sự là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đích thân đến, Diệp Thiên chắc chắn sẽ không nhường Tả Gia Tuấn ra tay.

Đấu pháp trong kỳ môn, sinh tử thường thường đều trong nháy mắt, độc sư lại nuôi dưỡng độc trùng lại càng độc ác dị thường, vạn nhất Tả Gia Tuấn có một chút sơ xuất, Diệp Thiên thực có lỗi với Lý Thiện Nguyên đã mọc cánh thành tiên thăng tiên.

– Diệp sư đệ, làm sao vậy?

Thấy sắc mặt nghiêm túc của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn vội vàng đi theo.

Diệp Thiên cũng không còn giấu diếm, nói nhanh:

– Người đi theo Đài Đà vào Hồng Kông là một cao thủ, sư huynh, trận chiến này để đệ đón đánh!

Diệp Thiên đã nhận được tin tức từ truớc, lần này Đài Đà có hai người tới Hồng Kông, nhưng người nọ dáng người khôi ngô tướng mạo hung ác, không giống Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây như lời Tả Gia Tuấn.

Cho nên ban đầu Diệp Thiên nghĩ người nọ chỉ là tùy tùng của Đài Đà mà thôi, nhưng vừa rồi cảm ứng được nguyên khí, hắn cũng hiểu là không ổn.

Nguyên khí trên người người nọ thật quỷ dị, trong cơ thể ẩn chứa sát khí kinh người, giống như một pháp khí công kích hình người, Diệp Thiên không cảm nhận được chút sinh khí nào trên người hắn, hắn không rõ người này làm sao còn có thể sống được ?

Điều này làm cho Diệp Thiên nhất thời kiêng nể độc sư vài phần, độc thuật có thể so với Tương Tây Vân Quý cổ thuật của Đông Nam á, là hai đại tà thuật, quả nhiên là có những điều người khác không thể hiểu hết.

– Chít chít… Chít chít!

Khi Diệp Thiên đi đến bên cạnh bể bơi, một bóng dáng màu bạc bỗng nhiên từ trong nước nhảy ra, rơi thẳng vào trên vai Diệp Thiên, không ngừng hét ầm lên.

Diệp Thiên có chút thương tiếc sờ sờ đầu Mao Đầu, cười nói:

– Làm sao vậy, mi cũng cảm thấy sao?

Mao Đầu bản tính thích âm hàn, Diệp Thiên đem nó đến Hồng Kông, nhưng thật ra lại làm khổ con chồn này, hai ngày nay nó phờ phạc ngâm mình ở trong nước, hôm nay, sau một hồi mưa to mới khiến cho nó có tinh thần một chút.

– Chít chít… Chít chít…

Mao đầu từ vai Diệp Thiên nhảy xuống, khi nó đứng trước Diệp Thiên liền đứng thẳng đứng lên, một đôi móng vuốt không ngừng chỉ về phía sau núi, trong miệng phát ra từng đợt tiếng kêu thê lương.

– Sao? Mi muốn đi đối phó những độc trùng kia?

Diệp Thiên nhíu mày, ở chung với Mao Đầu lâu ngày, hắn cũng dần dần có thể hiểu được một chút ngôn ngữ tứ chi cuả Mao Đầu.

Vừa rồi tiếng thét chói tai của Mao Đầu, rất giống con chồn trưởng thành mà Diệp Thiên thấy ở Tuyết Sơn, lúc ấy mẹ của Mao Đầu đang chiến đấu cùng con rắn bay, miệng phát ra thanh âm tương tự.

– Không được, quá nguy hiểm, mày nên ở chỗ này!

Diệp Thiên nghĩ một chút vẫn lắc lắc đầu, tuy rằng động tác của Mao Đầu nhanh như chớp điện, cho dù ngay cả mình đều đuổi không kịp, nhưng độc thuật từ trước đến nay đều liên quan đến độc trùng quái vật, nói không chừng sẽ có biện pháp nào đó đối phó nó.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Mao Đầu chợt căng thẳng, đối với nó mà nói, những côn trùng độc phía sau núi, đều là món ngon, cắn nuốt sạch những côn trùng độc này, cũng có thể xúc tiến sự tiến hoá cho nó, sự hấp dẫn này Diệp Thiên lại nói ngăn cấm nó.

– Chít chít!

Từ trong miệng Mao Đầu đột nhiên phát ra một tiếng bén nhọn, thân thể tựa hồ hư không biến mất trước mặt Diệp Thiên, khi xuất hiện lại thì đã cách Diệp Thiên chừng 10m.

– Đồ xấu xa, lại không nghe lời!

Nhìn thấy hành động của Mao Đầu, Diệp Thiên cũng căng thẳng, co chân muốn đuổi theo, cũng lại bị Tả Gia Tuấn ngăn cản.

– Diệp sư đệ, không cần rối loạn trước trận tuyến, con chồn này động tác nhanh như chớp, chúng ta cũng không làm gì được nó, huynh nghĩ Đài Đà cũng bắt không được nó!

Lần đầu nhìn thấy Mao Đầu, Tả Gia Tuấn rất thích, con chồn thông thái như vậy, quả thực cũng như có được linh vật, Tả Gia Tuấn rất tin tưởng Mao Đầu.

– Được rồi, chúng ta quay về mắt trận thôi!

Diệp Thiên ngẫm lại cũng đúng, Mao Đầu vốn là con vật không kị âm hàn và những côn trùng độc nhất thiên địa này, mà tốc độ của nó, ở trong rừng rậm lại càng như cá gặp nước, Đài Đà muốn gây thương tổn đến nó thật sự không dễ dàng.

Tốc độ của Mao Đầu thật sự không hỗ là chồn Thiểm Điện, một cái bóng dáng như tuyết trắng từ không trung xẹt qua, liền nhảy ra ra khỏi tường vây, biến mất trong rừng rậm rạp.

– Ồ? Sao lại thế nhỉ?

Vừa mới xuyên qua ngọn núi, Đài Đà đã có thể thấy biệt thự ở triền núi, đột nhiên phát hiện đại quân độc trùng đang tiến lên phía trước, lại đình trệ xuống.

– Tu… tu tu tu…

Đài Đà thổi cái còi trong miệng, lấy độc thuật thúc giục những con vật kưng của hắn, nhưng khiến cho hắn kinh ngạc chính là, những côn trùng kia miễn cưỡng tiến lên vài mét về phía trước lại định quay đầu chui về sau.

Một con rắn dài hơn một thước lại càng hoảng hốt chạy bừ anh, bò lên ống quần Đài Đà, chỉ có điều vừa leo đến bên hông liền ngã xuống, thân thể nháy mắt trở nên cứng ngắc lại.

Một con rắn từ trong quần áo Đài Đà ló ra dò xét, ánh mắt nhìn vào rừng rậm phía trước, không ngừng phun ra nuốt vào, làm tư thế công kích.

Chương 317 : Đấu pháp ( P4 )

Thấy con rắn như bổn mạng của mình làm ra tư thế này, sắc mặt Đài Đà căng thẳng, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm tu tu, khiến độc trùng đang thất kinh triệu tập ở phía sau mình.

Con rắn trên người Đài Đà chờ đợi một lúc, không thấy rừng rậm phía trước có cái gì xuất hiện, liền bò lên người Đài Đà, cắn vào con rắn vừa chết.

Không giống những con rắn độc bình thường sẽ nuốt cả con mồi vào trong bụng, răng trong miệng con rắn này tựa hồ đặc biệt sắc bén, vài miếng đã cắn con rắn dài hơn một mét thành vài đoạn, sau đó nuốt đồng loại của mình vào bụng.

Làm thịt xong con mồi, bên miệng tràn đầy máu, cả đầu con rắn trở nên bẹp dí, giống như một người mang theo kính mắt, bộ dáng càng thêm dữ tợn.

Người Thái Lan cũng biết, ở Thái Lan có tam bảo, là hồng ngọc bích, độc xà và người đồng tính.

Hồng ngọc bích của Thái Lan có độ bóng và sản lượng nổi tiếng thế giới, Hồng Bảo Thạch thượng hạng là màu đỏ, tươi như máu, hơn nữa sáng và trong suốt, tạp chất rất ít, cảm giác trong veo dị thường.

Sắc ngọc bích của Thái Lan, đậm hơn so với hải ngọc bích của chúng ta, nhưng so với ngọc bích bình thường thì nhạt hơn một chút, hiện ra màu lam thuần và sáng ngời.

Người đồng tính dĩ nhiên là không cần nhiều lời, nếu ở trên đường bạn thấy người mẫu cao gầy xinh đẹp, trừ phi bạn cởi đồ của nàng mà tự kiểm nghiệm, còn không bạn chỉ có thể đoán, bởi vì bằng mắt thường, căn bản là không nhận ra đây là nữ nhân xinh đẹp hay là gay.

Còn một trong tam bảo nữa là rắn độc, cũng làm cho người ta khiếp sợ nhất.

Được công nhận là vua độc xà là rắn hổ mang. Mà Thái Lan có một loại rắn hổ mang là Kim Cương Vương, có thể nói là độc nhất trong các loại độc. Nó đứng thẳng để công kích mục tiêu có thể cao tới 1. 7 m, bị nó công kích sau một hai phút liền tắc tử.

Bởi vì nọc độc rắn hổ mang Kim Cương Vương rất đáng giá, gấp 20 lần giá vàng, lời lãi cao nên rất nhiều người sống bằng nghề bắt rắn.

Nghe nói người bắt rắn bên mình đều mang theo đao sắc bén, nếu bị rắn hổ mang Kim Cương Vương cắn trúng, lập tức giơ tay chém xuống, cắn phải chân chặt chân, cắn ohải tay chặt tay, còn có thể lưu một cái mạng sống, đương nhiên, nếu bị cắn vào đấu thì chặt hay không cũng không quan trọng nữa.

Mà lúc này đứng thẳng trước người Đài Đà này, chính là một con rắn hổ mang Kim Cương Vương.

Hơn nữa, con rắn hổ mang Kim Cương Vương này còn được Đài Đà nuôi dưỡng từ nhỏ, ngày thường cho nó ăn đều là hài cốt người chết nghiền nát mà thành hoặc thực vật và các loại độc trùng, nọc độc âm hàn rất mạnh, ít nhất cũng vượt qua đồng loại mấy chục lần.

Đài Đà từng dùng người sống làm thực nghiệm, người bị hắn con rắn này cắn trúng, không có ai mà không chết sau ba giây, độc tính tuyệt đối có thể xưng là thiên hạ vô địch.

Lúc này thấy con rắn lợi hại nhất của mình vừa ăn máu tươi để tăng sức chiến đấu, Đài Đà không khỏi kinh hãi, hắn không ngờ ở trong này lại thấy được thiên địch của rắn hổ mang Kim Cương Vương.

– Khè khè …

Nhìn thấy con mồi ẩn trốn trong rừng, Đài Đà bỗng nhiên lấy tay ôm bụng của mình, giữa ngực và bụng phát ra tiếng, nghe rất quái dị.

Đây cũng là một loại bí thuật trong độc thuật, đối với những độc trùng mà nói, có một loại tác dụng mê hoặc tâm thần, theo thanh âm khò khè của Đài Đà, độc trùng phía sau hắn đang nhộn nhạo dần yên tĩnh trở lại.

Đột nhiên, rắn hổ mang Kim Cương Vương đứng thẳng người, đánh tới phía sau Đài Đà, Đài Đà vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ nhìn thấy một bóng trắng hiện lên, rắn hổ mang Kim Cương Vương của hắn bổ nhào đi.

Rắn hổ mang Kim Cương Vương vừa phun ra nọc độc, khiến những độc trùng trên mặt đất đều quay cuồng mà chết đi , nhưng lại không gây thương tổn gì đến con động vật kia.

– Đây … Đây rốt cuộc là động vật gì?

Với nhãn lực của Đài Đà mà cũng không nhìn rõ được hình dáng con vật, không duyên cớ tổn thất hơn mười con độc trùng vất vả nuôi dưỡng, khiến Đài Đà đau lòng rất nhiều, trên trán cũng không khỏi toát ra mồ hôi.

– Chít chít

Ghé vào một gốc cây cắn nuốt mấy con độc trùng bị nó ngậm trong miệng, Mao Đầu có chút hứng khởi nhìn hướng về phía rắn hổ mang Kim Cương Vương.

Nó là động vật có bản năng và trực giác, nó biết nếu làm thịt những con vật kia, thân thể nó có thể nhận được lợi thế không tưởng, nhưng hai người dưới tàng cây kia cho nó một cảm giác nguy hiểm, khiến Mao Đầu không dám hành động thiếu suy nghĩ.

May mà trên mặt đất có hàng ngàn con độc trùng, làm thịt chúng cũng là đại bổ, ba miếng nuốt vào trong miệng con rết cuối cùng, Mao Đầu lại phát động công kích

Rắn hổ mang Kim Cương Vương tuy rằng độc tính rất mạnh, nhưng về tốc độ, nếu so với Mao Đầu thì chẳng ăn thua gì, động tác nhanh như chớp của Mao Đầu không ngừng chích độc vào độc trùng, ngay cả Đài Đà còn không có biện pháp.

Theo số lượng độc trùng trên mặt đất dần giảm bớt, Đài Đà cũng thấy rõ hình dáng Mao Đầu, chồn Thiểm Điện sống tại nơi cực hàn, Đài Đà cũng không nhìn thấy bao giờ, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho hắn lên cơn phẫn nộ.

Lần này Đài Đà mang đến những độc trùng, đều là hắn khổ sở nuôi dưỡng ít nhất năm năm trở lên, hao phí nhiều tiền bạc và công sức của hắn.

Trơ mắt nhìn lên từng con bị Mao Đầu chích rồi cắn nuốt, trong lòng Đài Đà như nhỏ máu, dùng từ “đau muốn chết” để hình dung tâm trạng Đài Đà lúc này cũng không đủ.

Đài Đà không thể ngờ ở Hồng Kông này, một đại đô thị quốc tế, lại có thể có như một con khắc tinh của độc trùng tồn tại, nhưng hắn còn chưa ý thức được, thứ này cũng là được người ta nuôi dưỡng.

Tính liều mạng của Mao Đầu hiển nhiên có liên quan đến Diệp Thiên, hơn mười phút sau, những độc trùng vốn đầy trên mặt đất rậm rạp, hiện tại đã thưa thớt chỉ còn lại có hơn mười con.

– Chít chít… Chít chít!

Đứng thẳng trên một thân cây cách Đài Đà không xa, Mao Đầu dùng chân trước vỗ vỗ bụng dưới của mình, khiêu khích nhìn về phía Đài Đà và con rắn hổ mang Kim Cương Vương mà thét chói tai.

Mao Đầu có chút sợ hãi người bên cạnh Đài Đà, nó muốn dùng biện pháp này dẫn dụ rắn hổ mang Kim Cương Vương lại đây, đối với nó mà nói, con rắn đó mới là món bổ nhất.

Nhìn thấy động tác của Mao Đầu, miệng con rắn hổ mang Kim Cương Vương phát ra tiếng “khè khè”, thân thể hơi hơi lùi về sau một chút liền chuẩn bị phóng ra, nó là động vật độc nhất trong rừng, còn chưa từng bị khiêu khích như vậy.

– A Hoa, trở lại!

Nhìn thấy côn trùng độc tích lũy mấy năm đều bị Mao Đầu cắn nuốt, Đài Đà thật là khóc không ra nước mắt.

Lúc này hắn không dám tiếp tục cho con rắn kưng của mình đi tranh đấu cùng con vật kia, vạn nhất nếu rắn hổ mang Kim Cương Vương có gì sơ xuất, Tống Hiểu Long cho hắn một trăm ngàn đôla cũng không bù lại được!

Nhưng trong lòng Đài Đà đã quyết định, chờ xử lý Diệp Thiên xong, hắn nhất định phải bắt Tống Hiểu Long tiếp tục bỏ ra năm trăm vạn đôla dùng làm bồi thường cho tổn thất của hắn lần này.

– Đi!

Đài Đà biết hắn không thể làm gì con vật kia, cắn chặt răng xách con độc trùng lên quấn ở bên hông, lửa giận trong lòng toàn bộ dồn vào trong biệt thự của Diệp Thiên.

Nếu không phải tới giết Diệp Thiên, hắn cũng không tổn thất thảm như vậy, Đài Đà thề, mình nhất định cần cho Diệp Thiên làm mồi cho rắn, sau đó để A Hoa làm thịt hắn.

Rắn hổ mang Kim Cương Vương là rắn độc không có thuốc nào chữa được, nhưng ăn vào thuốc mà Đài Đà chế từ trước, trung khu thần kinh người đó chắc chắn không bị hủy hoại, hắn sẽ vô cùng rõ ràng nhìn thấy những chuyện xảy ra trên người mình sau đó.

Loại thủ đoạn này làm cho người ta cảm giác cả người ngứa ngáy khó chịu vô cùng, lấy tay đi gãi thì sẽ thấy da thịt cùng nhau tróc ra, Đài Đà từng dùng thủ đoạn này khiến một người kêu rên ba ngày mới chết được.

– Chít chít… Chít chít!

Nhìn thấy Đài Đà không để ý đến khiêu khích của mình, muốn đi tiếp, Mao Đầu rất là khó chịu, quyết tâm dụ dỗ Đài Đà.

Nhưng nhìn thấy hai người kia đã không để ý độc trùng trên mặt đất, tiếp tục hướng về phía trước, Mao Đầu chỉ có thể phẫn nộ đi tới, nuốt những độc trùng còn lại vào trong bụng.

Đến đây, những độc trùng mà Đài Đà mang theo trong rương, đã bị Mao Đầu diệt toàn quân, ăn hết, Mao Đầu đánh ợ một cái nhưng vẫn không chịu cam tâm, lặng lẽ đi theo phía sau hai người.

Năm sáu phút sau, Đài Đà đi tới ngoài tường biệt thự, vừa rồi vách núi cao tới 10m cũng không ngăn nổi hắn, tường vây này cao hơn ba mét đương nhiên cũng không là gì.

Lấy đà chặy một cái, thân thể Đài Đà liền trườn qua tường vây, người trung niên khôi ngô phía sau Đài Đà thì vẫn dùng biện pháp cổ quái, bò qua tường vây.

Rơi trên mặt đất, từ trong miệng Đài Đà phát ra một tiếng kêu, rắn hổ mang Kim Cương Vương ở bên hông hắn bỗng đứng thẳng trên mặt đất, cái đuôi duỗi ra, thân thể tiến về phía trước.

Đi vào trong biệt thự, Đài Đà đã không kiêng sợ gì, hắn muốn tất cả mọi người nơi này không được chết dễ dàng, cho nên bỏ mặc A Hoa dẫn đường, cắn chết ngay mỗi một người hiện ra trước mắt.

Nhưng khiến cho Đài Đà kinh ngạc chính là, trong biệt thự to như vậy, thế nhưng lại như không ai tồn tại, quan sát bốn phía một phen, trong miệng Đài Đà phát ra tiếng hô, trên mặt đất rắn hổ mang Kim Cương Vương lập tức hướng vào đại sảnh biệt thự đang lóe lên ánh đèn.

Cửa phòng khách đang rộng mở, Đài Đà vừa mới đi vào, liền thấy Tả Gia Tuấn và Diệp Thiên đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon đối diện cửa.

– Ha ha, là người có luyện võ thuật sao, thật tốt quá, A Hoa của ta thích ăn nhất loại thịt này!

Độc sư cũng không chú trọng tu luyện bản thân, cho nên cho tới giờ khắc này, Đài Đà mới cảm ứng được huyết khí mênh mông trên người Tả Gia Tuấn, nhất thời trong miệng phát ra tiếng cười quái dị.

Còn Diệp Thiên thì tinh khí ẩn, không tiết ra ngoài, Đài Đà đương nhiên cho hắn là người bình thường, liền đem lực chú ý dồn vào trên người gầy yếu và già kia.

– ông … ông là ai? Vì sao xông vào nhà riêng người ta?

Ngồi ở trên ghế sa lon, Diệp Thiên đứng lên, giọng nói trách mắng cũng khiến Tả Gia Tuấn dở khóc dở cười, đã đến cửa rồi, sư đệ còn có tâm tư diễn trò cùng đối phương?

Chương 318 : Đấu pháp ( P5 )

– Ngươi là Diệp Thiên?

Đài Đà nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thiên, giọng nói khó nghe giống như gió rít, tuy rằng âm điệu có chút cứng ngắc, nhưng Đài Đà nói chính là tiếng phổ thông.

Khi Đài Đà còn trẻ, từng theo sư phụ hắn qua lại biên cảnh Trung – Ấn, khi đó học được tiếng phổ thông Trung Quốc, nhưng vài thập niên đều chưa từng dùng qua, hiện tại nói đã không dễ nghe.

– Tôi là Diệp Thiên, ông … ông muốn thế nào?

Diệp Thiên lui về sau mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, điều này làm cho Đài Đà rất là vừa lòng, Diệp Thiên càng sợ hãi, trong lòng hắn càng cảm giác sung sướng.

– Ha ha…

Đài Đà cười, thịt trên cả người lúc lắc, nhưng nghĩ đến chuyện ở sau núi bị động vật lạ làm thịt côn trùng của hắn, trong lòng không khỏi sôi lên, khi dừng lại tiếng cười, Đài Đà âm trầm nói:

– Ta muốn … muốn mạng của ngươi!

Mặc dù bên người Diệp Thiên còn có một vị khí huyết dồi dào, nội công cao thủ, nhưng Đài Đà cũng không thèm để ý một chút, hắn tin A Hoa – người mà sư phụ hắn suốt đời tâm huyết luyện chế ra có thể dễ dàng xé người nọ thành nhiều mảnh nhỏ.

Thấy con rắn Kim Cương Vương trên mặt đất đứng thẳng lên, Diệp Thiên la lớn:

– Đừng giết tôi, bảo … bảo con rắn này đi đi, tôi có tiền, tôi sẽ cho ông rất nhiều tiền!

– Tiền?

Đài Đà lặng đi một chút, người thanh niên này là nhất định phải chết, nhưng trước khi chết đem tiền của hắn biến thành tiền của chính mình, đó há lại chẳng phải một chuyện tốt?

Nghĩ đến đây, trên mặt Đài Đà lộ ra nụ cười hiền lành dị thường, giống như một pho tượng Di Lặc, nhẹ nói nói :

– Đem tiền của ngươi ra đây, ta sẽ đối đãi tốt với ngươi!

Nghe giọng phát âm cổ quái của Đài Đà, Tả Gia Tuấn nhíu mày, nói:

– Diệp Thiên, đệ nói cùng hắn cái gì thế? Xử lý hai người kia không phải coi như xong sao?

Nhìn thấy Diệp Thiên đang trêu đùa Đài Đà, Tả Gia Tuấn có chút khó chịu , hắn cũng không cảm thấy người bên cạnh Đài Đà có chút nào quỷ dị, chỉ thấy đệ tử của kẻ thù năm đó, thầm nghĩ cách cùng nhau giải quyết thù cũ.

– Ngươi muốn chết sao?!

Đài Đà tuy rằng chưa nghe hiểu hoàn toàn ý tứ của Tả Gia Tuấn, nhưng hai chữ “Xử lý” cũng nghe rõ ràng, lập tức cười híp mắt, trên mặt lộ ra một tia sắc lạnh.

– ông cũng thấy đấy, ông ta … ông ta không cho tôi lấy tiền cho ông …

Diệp Thiên giơ hai tay nói với Đài Đà, vẻ mặt bất lực.

– Hắn ta chết, ngươi liền cho ta tiền.

Đài Đà sắc mặt lạnh lùng, trong miệng phát ra một tiếng rít cổ quái, dùng ngón tay chỉ vào Tả Gia Tuấn, xoay qua mặt nói với A Hoa:

– A Hoa, giết hắn!

– Gừ …

Nghe Đài Đà nói vậy, người trung niên luôn luôn cúi đầu đi theo phía sau hắn, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về Tả Gia Tuấn, trong mắt vốn không có gì diễn cảm, giờ phút này đã tràn ngập huyết sắc, nhìn qua giống như một đôi mắt bằng đồng đỏ.

Cùng lúc đó, Đại Sát khí chất chứa trong cơ thể A Hoa cũng từ cơ thể mà ra, tập trung ở cách người Tả Gia Tuấn chừng 10m, nhiệt độ cả đại sảnh chợt giảm xuống rất nhiều.

– Đây … Đây là người gì vậy?

Tả Gia Tuấn cũng bị biến cố bất thình lình này làm cho sợ ngây người, hắn chưa từng có nghĩ đến, một người sống lại có thể ẩn chứa sát khí nặng như vậy, Yển Nguyệt Đao trong phòng khách cũng không sánh kịp.

Nhưng Tả Gia Tuấn mới học được công pháp nội lực hộ thể, sát khí mức độ này chỉ có thể thoáng ảnh hưởng đến hắn một chút, chỉ cần đối phương không dùng độc thuật, Tả Gia Tuấn cũng không sợ.

– Thịch! Thịch! Thịch!

A Hoa nhấc chân đi tới bên Tả Gia Tuấn, động tác của hắn không nhanh, nhưng đặt chân rất mạnh, nơi hắn đi qua, sàn nhà đá cẩm thạch toàn bộ vỡ vụn ra.

Nhìn thấy quái vật hình người đến trước mặt mình, Diệp Thiên thấp giọng nói,

– Sư huynh, đệ phải mở trận pháp !

Lúc này trên mặt Diệp Thiên ngưng trọng, thân thể người này đã vượt ra khỏi khả năng tưởng tượng của nhân loại, chỉ bằng sức mạnh thân thể không thể nào mạnh mẽ như thế!

Tả Gia Tuấn lắc lắc đầu, nói:

– Khoan đã, Diệp sư đệ, để cho huynh tìm hiểu người này chút!

Khi mới trung niên, Tả Gia Tuấn từng du lịch các quốc gia Đông Nam á, và cũng gặp nhiều đại sư yô-ga Ấn Độ và giao đấu với cao thủ Thái Lan, thực tế chiến đấu rất phong phú, tuy rằng thấy người nọ nện bước rất nặng, nhưng cũng không chịu yếu thế.

Phải biết rằng, nếu Tả Gia Tuấn đem nội lực ngưng đọng vào hai chân, lực phá khi đi trên mặt đất, chỉ sợ còn mạnh hơn nếu so với người trước mặt người này, động tác ấy không dọa nổi hắn.

– Sư huynh, huynh cẩn thận một chút, đệ sợ hắn có thủ đoạn khác …

Diệp Thiên gật đầu đáp ứng, người này động tác chậm chạp, thân pháp khẳng định không bằng Tả Gia Tuấn, hắn cũng muốn nhìn hai người giao thủ, từ đó phán đoán sát khí quanh người này, đến tột cùng là thế nào?

– Yên tâm đi, Diệp sư đệ, đệ giúp ta trông chừng, nhìn thấy nhược điểm của hắn…

Tả Gia Tuấn Tả cởi áo khoác, chậm rãi nghênh đón A Hoa.

Từng bước một di chuyển giống A Hoa, Tả Gia Tuấn không làm mình yếu thế, hai chân dẫm trên mặt đất “Thình thịch”, từng khối đá cẩm thạch trên sàn nhà vỡ vụn ra.

Phòng khách khu nhà cấp cao của Đường Văn Viễn này xem như xui xẻo lớn, vốn sớm bị Yển Nguyệt Đao của Diệp Thiên làm hỏng mấy chỗ, lại bị hai người này phá hư, cả nền nhà như bức tường vỡ.

– Tiếp chiêu đi!

Mặc dù là chuyện sống chết nhưng Tả Gia Tuấn cũng không làm mất cấp bậc lễ nghĩa, hai tay ôm quyền, tay phải lấy quyền hóa chưởng, một chưởng liền đánh về phía mặt đối phương.

– Thái Ất Bát Môn chưởng pháp? Sư huynh, cũng không tồi đâu!

Nhìn thấy Tả Gia Tuấn ra chiêu, Diệp Thiên không khỏi lặng đi một chút, chưởng pháp mà Tả Gia Tuấn dùng là mưu gia chưởng pháp của Võ Đang Thái Ất Thiết Tùng phái, cũng là một loại nội gia quyền.

Tục ngữ nói “Trữ ai thập quyền, bất ai nhất chưởng, quyền kích biểu bì, chưởng kích chí lý”, có thể thấy được lực công kích kinh người của chưởng pháp, Tả Gia Tuấn xuất chưởng nhìn như nhẹ nhàng, kì thực hàm mà không lộ, chỉ chờ đến khi đánh trúng đối phương, sẽ phát huy nội lực.

Tả Gia Tuấn ôm quyền mà hóa chưởng, động tác nhanh nhẹn, người được gọi là A Hoa tựa hồ không kịp phản ứng, bị chưởng thứ nhất đánh vào mặt.

Cảm giác được bàn tay đụng vào đối phương, từ lòng bàn tay Tả Gia Tuấn, nội lực truyền ra, chưởng pháp vốn nhìn yếu đuối, nhất thời trở nên rắn chắc giống như kim cương.

– Hả? Sao… Sao lại thế này?

Một chưởng đánh trúng đối phương, Tả Gia Tuấn đang tưởng tượng, một chưởng này có thể đủ làm méo xương cốt trên mặt đối phương, óc chảy đầy, nhưng bàn tay truyền ra cảm giác, lại như là đánh đánh vào sắt thép.

– Không ổn!

Một đòn công kích không có kết quả, Tả Gia Tuấn bỗng nhiên cảm giác đỉnh đầu truyền đến một trận gió mạnh, da đầu mơ hồ bị đau, không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng thu hồi tay phải, cùng cánh tay trái kết lại với nhau, tiếp tục nghênh đón.

– Két… Răng rắc!

Một tiếng xương gãy truyền ra từ hai tay quyền của Tả Gia Tuấn, cả người hắn, cũng tựa hồ đột nhiên thấp đi vài phần, chỗ cánh tay truyền đến cảm giác đau nhức, khiến Tả Gia Tuấn nhịn không được hét lên một tiếng.

– Sư huynh? !

Diệp Thiên thấy thế kinh hãi, vội vàng cất bước xông về phía trước, chân phải đột nhiên nâng lên, vô thanh vô thức liền đá vào lồng ngực A Hoa.

– Sao lại cứng như thế?

Một cước đã ra, Diệp Thiên cảm giác y như Tả Gia Tuấn, cảm nhận đá một cước này như đã vào tấm bia cứng, hay là một bức tường do sắt thép đúc thành, ngược lại khiến cho chân hắn mơ hồ thấy đau.

Nhưng một cước này của Diệp Thiên đá ra sau khi chạy lấy đà, nội lực thật lớn, tuy rằng không thể làm bị thương người nọ, nhưng cũng khiến thân thể hắn lui về sau mấy bước, Diệp Thiên không dám hiếu chiến, giữ chặt Tả Gia Tuấn liền lui về sau.

Tả Tả Gia Tuấn còn có chút mơ hồ đối với chuyện vừa xảy ra, nhưng Diệp Thiên thấy rất rõ, chỉ là sự tình phát sinh rất nhanh, để cho hắn cũng không kịp ngăn cản.

Mới đầu, khi Tả Gia Tuấn đánh một chưởng vào mặt người kia thì Diệp Thiên cũng cảm giác được đối phương lần này nhất định là không chết thì bị tổn thương.

Phải biết rằng, ngoài hạ bộ ra, đầu mặt là nơi yếu nhất trên thân người, đừng nói là bị cao thủ như Tả Gia Tuấn đánh trúng, ngay cả người bình thường đánh trúng cũng ngất sẽ nửa ngày.

Nhưng sự tình phát triển vượt ra khỏi trí tưởng tượng của Diệp Thiên, cái người tên A Hoa kia trúng một chưởng này, ngay cả da đầu cũng không bị sao, trực tiếp liền giơ cao cánh tay phải, giáng xuống Tả Gia Tuấn.

A Hoa cao hơn một thước chín, Tả Gia Tuấn thì một thước bảy, một tay nện xuống, quả thực chính là nặng như ngàn cân, giống như núi Thái Sơn đổ xuống.

Tuy rằng Tả Gia Tuấn phản ứng nhanh, dùng hai cái cánh tay chắn lại, nhưng vẫn bị sức nặng thật lớn này chấn áp, đá dưới chân vỡ vụn, đôi chân lún xuống, cả người nhìn qua giống như là đột nhiên thấp vài phần.

– Sư huynh, huynh thế nào?

Diệp Thiên lui đến ghế sô pha thì dừng bước, nhìn lại cánh tay Tả Gia Tuấn, nơi vốn là ống tay áo, lại bị xé nứt ra, mà cánh tay Tả Gia Tuấn cũng mơ hồ đầy máu thịt.

Tả Gia Tuấn ứa ra mồ hôi lạnh trên trán, cố nén đau đớn nói:

– Cánh tay phải bị gãy, bị thương xương cốt!

Vừa bị đối phương một đòn công kích, khiến Tả Gia Tuấn cảm giác thật giống như là bị giáng xuống một tảng đá lớn từ trên trời, không chỉ có cánh tay gãy, nội tạng của hắn cũng chịu một vài chấn động tổn thương, chỉ là không nói ra mà thôi.

– A Hoa, trở về, ha ha, thằng nhỏ, thì ra ngươi cũng biết võ thuật hả?

Tiếng cười quái dị và khó nghe của Đài Đà bỗng nhiên vang lên, hắn kêu A Hoa trở về, lại nói:

– Vậy thì thật là tốt, bảo bối của ta thích ăn tim người tập võ, hai người các ngươi có thể cùng chết!

Diệp Thiên vừa lộ ra sức bật khiến Đài Đà lắp bắp kinh hãi, nhưng hắn vẫn không coi ra gì, có A Hoa ở trong này, đối phương có bao nhiêu người đều có thể giết sạch.

– Chít chít, chít chít!

Ngay khi Đài Đà chuẩn bị hạ mệnh lệnh cho người nọ tiến lên, nhất đạo một cái bóng trắng hiện lên nơi cửa, một móng vuốt chộp vào cái đuôi con rắn hổ mang Kim Cương Vương.

Không đợi rắn hổ mang Kim Cương Vương kịp phản ứng, cái bóng màu trắng tựa như tia chớp từ trên mặt đất nhảy lên, rơi vào lòng Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn thấy miệng Mao Đầu đầy máu tươi, dở khóc dở cười nói:

– Nhóc, khẩu vị của mi càng ngày càng nặng nhỉ?

Chương 319 : Đấu pháp ( P6 )

Mặc dù đang kinh ngạc với người tên A Hoa kia, nhưng Diệp Thiên vẫn bị Mao Đầu làm cho thấy vui vẻ, bởi vì ở móng vuốt của nó, rõ ràng đang cầm một miếng thịt của con rắn hổ mang Kim Cương Vương.

– Nó là do ngươi nuôi ?

Thấy Mao Đầu nhào vào lòng Diệp Thiên, thân hình béo mập của Đài Đà run lên vì tức giận, con vật nhỏ này chính là con động vật kỳ quái đã ăn hết những độc trùng mà hắn vất vả nuôi dưỡng nhiều năm đến không còn một con!

– Đúng , là tôi nuôi, thì sao?

Diệp Thiên cười, đặt Mao Đầu ở trên vai, tiểu tử kia lại giơ móng vuốt về phía con rắn hổ mang Kim Cương Vương, hiển nhiên nó đang thèm nhỏ dãi.

– Ta… Ta muốn cho ngươi kêu rên bảy ngày bảy đêm mới có thể chết!

Đài Đà không thể ngờ được, con linh vật này lại là Diệp Thiên nuôi dưỡng, còn chuyện con chồn ăn thịt côn trùng của chính mình, tự nhiên cũng là Diệp Thiên bày mưu đặt kế .

Bị lửa giận đốt váng đầu não, trong miệng Đài Đà đột nhiên đọc lên vài câu thần chú tối nghĩa khó hiểu, ngay sau đó ống tay áo bên tay phải lộ ra, một tầng sương khói màu đen bao phủ trước người hắn.

– Đi!

Đài Đà chỉ về Diệp Thiên, tầng sương khói như là có linh tính, lập tức hướng đến Diệp Thiên, khi cách Đài Đà bảy tám mét, hướng về Diệp Thiên, từ không khí có thể ngửi được một mùi tanh tưởi.

– Diệp sư đệ, cẩn thận, đây là phi hàng trong độc thuật !

Nhìn thấy tầng sương khói này xuất hiện, sắc mặt Tả Gia Tuấn biến đỏi mạnh, năm đó sư phụ của Đài Đà là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đã nương nhờ bóng đêm phóng ra phi hàng đánh lén hắn.

Nếm qua thủ đoạn này, Tả Gia Tuấn trở lại Hồng Kông tìm hiểu về độc thuật, cho nên hiện tại cũng có chút hiểu biết.

Thủ đoạn của độc sư, phần lớn là lấy côn trùng độc do chính mình nuôi dưỡng và thuốc do mình luyện chế để khống chế hoặc là sát thương kẻ địch.

Nhưng côn trùng và thuốc độc nhất định phải tiếp xúc được với người bị hại, nói cách khác người bị hại nhất định phải ăn nhầm mà trúng độc, hoặc là bị côn trùng cắn vào mới được.

Còn phi hàng thì khác, phi hàng có thể ở cự ly xa tiến hành trực tiếp công kích người bị hại.

Trong tay áo Đài Đà bay ra làn khói đen, kỳ thật chính là da thịt người chết kết hợp cùng với các loại độc vật luyện chế ra, đây là tập hợp hàng vạn hàng nghìn độc vật cùng thi thể người chết tụ hợp lại thành một loại tà khí và tử khí, loại tà khí này có thể nói là một loại thuật pháp đáng sợ nhất.

Phi hàng có thể thông qua ý niệm và bùa chú khống chế khiến người bị hại chết dần chết mòn, nhưng cũng có một chút hạn chế, là không thể phát tác ở dưới ánh mặt trời, bình thường chỉ tiến hành khi hoàng hôn và ban đêm.

Đương nhiên, độc thuật còn có Linh Hàng đáng sợ hơn, nhưng loại này cần nuôi ma quỷ, chính là đem oán khí và sát khí kết hợp, vận dụng bí thuật của độc thuật tạo thành biến hóa, khiến cho nó biến thành hung ác vô cùng.

Nhưng Linh Hàng dùng ở người thường thì nhiều tác dụng, còn đối với Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn, lại không có hiệu quả gì, đều là người trong kỳ môn, hiệu quả sát khí ăn mòn đối với bọn họ cũng không khá lắm.

– Phi hàng? Hừ, sư huynh, huynh xem thuật pháp của đệ đây!

Diệp Thiên chỉ kiêng kị với người tên A Hoa kia, còn Đài Đà sử dụng độc thuật để đối phó hắn, cũng chẳng là gì với Diệp Thiên, sở dĩ chưa khởi động Cửu Cung tuyệt sát trận, cũng là bởi Diệp Thiên muốn lĩnh giáo xem tà thuật nổi tiếng Đông Nam á này thế nào.

Nhìn thấy làn khói đen lập tức bay tới trước mắt mình, hai tay Diệp Thiên nhanh chóng vẽ ra mấy bí quyết kháp chỉ, tay phải làm dương tay trái làm âm, bay nhanh ở trước mặt.

– Lục viêm Tứ Tượng, quân thiên chi dương, đốt cho ta!

Diệp Thiên đột nhiên phát ra một tiếng gào to, theo tiếng quát của hắn, hai dòng khí âm dương trước mặt lần lượt thay đổi, từ không khí trống rỗng xuất hiện một ánh lửa, khiến lớp khói đen kia bị bao vây ở trong đó.

chiêu thức ấy của Diệp Thiên, trong mắt dân chúng ở cổ đại, tuyệt đối là thần tích, Đạo Kinh viết: Viêm Dương khí, Thuần Dương vật, tập tinh, khí , thần tam muội huyền hỏa, luyện hóa chi, có thể đốt vạn vật …

Diệp Thiên khai thông dương khí, lấy âm khí làm chất dẫn, trong không khí dưỡng khí lại là chất dẫn cháy tốt nhất, trong nháy mắt không có lửa mà cháy mạnh, Đài Đà còn không kịp thấy lớp khói bay về phía sau, đã bị ánh lửa bao phủ hoàn toàn.

Diệp Thiên thi triển tuy rằng không phải chân hỏa của Thái Thượng Lão Quân, nhưng dùng thuật pháp ngưng luyện ra được ngọn lửa thế này cũng là cực cao.

Hơn nữa dương hỏa vốn là vật khắc tinh của âm tà, Phi Hàng của Đài Đà cố nhiên là tà khí cùng tử khí kết hợp, nhưng vẫn bị này ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy, thể tích đang không ngừng giảm bớt.

Nhìn thấy Diệp Thiên thi triển ra chiêu thức ấy, mặt Đài Đà vốn đang rất ngạo nghễ, giống như gặp ma, nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Thiên la lớn:

– Thuật pháp, thuật pháp Hoa Hạ, ngươi… ngươi là người trong kỳ môn giang hồ?

– ông cũng biết kỳ môn giang hồ?

Diệp Thiên nhếch miệng cười, nói:

– Vậy tổ tông của ông có nói với ông rằng, không cho phép đến Trung Quốc giương oai hay không?

Diệp Thiên từng nghe nghe thấy sư phụ nói qua, quốc nội kỳ môn có từ lâu, qua nhiều triều đại thay đổi, từng cùng môn đồ thuật pháp quốc gia khác tranh đấu, có mấy lần thiếu chút nữa tiêu diệt hết người truyền thừa môn phái của họ.

Cho nên bất kể là tu luyện độc thuật Đông Nam á, hay là hắc ma pháp của âu Châu, những người đó ít khi dám đến Trung Hoa mà giương oai.

Trong bốn mươi năm chiến tranh tàn khốc, đấu pháp trong kỳ môn cũng được âm thầm tiến hành, tuy rằng kỳ môn người ngoại quốc thua nhiều, nhưng Hoa Hạ kỳ môn cũng bị thương không ít.

Đến sau kiến quốc, quốc gia đem toàn bộ ngành nghiên cứu các hiện tượng không thể giải thích phân loại là phong kiến mê tín và kịch liệt đả kích, người trong kỳ môn sinh tồn càng thêm khó, làm cho rất nhiều truyền thừa mất đi.

Nhưng từ khi súng đạn được sinh ra, kỳ môn thuật pháp nước ngoài cũng đối mặt nguy cơ mất truyền thừa, cho nên vài chục năm nay cũng không có độc sư ra vào biên giới Trung Quốc, trong chốn giang hồ kỳ môn được yên tĩnh một chút.

Hiện tại hành vi của Đài Đà, nếu là trước giải phóng, nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn, giới thuật pháp hai nước nói không chừng sẽ tranh đấu không ngớt.

– Thuật pháp của các ngươi, đều là đồ bỏ đi! Ngươi… Ta, ta muốn giết ngươi!

Đài Đà mắng ra một câu, liền phục hồi tinh thần lại, bởi vì hắn phát hiện phi hàng của mình chỉ trong hơn mười giây lại bị đốt hết tất cả.

– A Hoa, giết hắn, giết cả hai!

Biết Diệp Thiên là người trong kỳ môn, trong lòng Đài Đà hận Tống Hiểu Long tới cực điểm, hắn tuy rằng nói mạnh miệng, nhưng kì thực trong lòng cũng kiêng sợ đối với Diệp Thiên.

Khi Đài Đà còn là đứa trẻ, có một lần thấy người sư phụ hắn kính như thần lại có thể bị trọng thương trốn về Thái Lan, điều dưỡng suốt gần ba năm, thân thể mới hồi phục lại được.

Đài Đà được biết từ chính miệng sư phụ, hắn là bị người Trung Quốc dùng trận pháp kỳ môn gây thương tích, cũng báo cho Đài Đà không được vào Trung Quốc, mấy chục năm qua, Đài Đà thủy chung không dám làm trái lời dạy của sư phụ.

Nhưng mặc dù biết thân phận Diệp Thiên và bị phá phi hàng, nhưng trong lòng Đài Đà cũng không hề e ngại, bởi vì hắn còn có một lá bài tẩy lớn nhất, đó là “A Hoa” !

Người trung niên từ Thái Lan đi sang đây cùng Đài Đà, luôn luôn như hình với bóng, kỳ thật nghiêm khắc mà nói, hắn không phải là người.

Ở trong độc thuật, người như thế được gọi là “Sống vất vưởng”, là thuật pháp cao cấp nhất trong độc thuật, đừng nhìn độc sư Đông Nam á nhiều, những người nghe qua cái tên “Sống vất vưởng” này, tuyệt đối không quá ba người.

Luyện chế “Sống vất vưởng”, điều kiện cực kỳ hà khắc, nhất định phải tìm được thể chất phù hợp, khi hắn không phòng bị giết chết hắn trong nháy mắt, không thể dùng súng ống hiện đại, nhưng có thể phá hư trung khu thần kinh não bộ của hắn.

Khi người bị giết chết rồi, độc sư trải dùng bí thuật làm phép, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, có thể luyện chế ra một quái vật không thuộc người cũng không phải quỷ như vậy, bởi vì hắn không phải người cũng không phải xác chết, nên bị gọi là “Sống vất vưởng” !

Phương pháp luyện chế Sống vất vưởng ở Thái Lan kỳ thật sớm thất truyền, cả trăm năm nay đều không có nghe nói có người luyện chế ra được.

Mười năm trước một lần vô tình, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây có được phương pháp luyện chế ra tà thuật này, trải qua năm năm tỉ mỉ chuẩn bị, người chết ở trên tay hắn đã vượt qua trăm người, rốt cục Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đã luyện chế thành công “Sống vất vưởng” này.

Nhưng nghiêm khắc mà nói, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây luyện chế “Sống vất vưởng” này còn là một thể thất bại, bởi vì con “sống vất vưởng” chẳng những sức lực lớn vô cùng, mà trí lực cũng hơn hẳn người thường, chứ không phải loại đần độn thế này.

Con sống vất vưởng này tuy rằng thân thể vững như sắt thép, lực lớn vô cùng, nhưng vẫn không phải là thứ Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây muốn, cho nên hắn đem con sống vất vưởng bị hạn chế này truyền cho đệ tử, chính mình lại đi chuẩn bị, muốn luyện chế ra sống vất vưởng đích thực.

Đương nhiên, Đài Đà vẫn nghĩ, trong cơ thể con sống vất vưởng đã tràn ngập sát khí, có thể hoàn toàn không sợ kỳ môn thuật pháp của Diệp Thiên, hơn nữa, dựa vào thân thể cường tráng có thể giết chết hai người .

– Gừ …

Nghe được mệnh lệnh của Đài Đà, trong miệng A Hoa phát ra một tiếng vô nghĩa, hướng về phía Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn.

Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đang đứng sau ghế sô pha trong phòng khách, A Hoa căn bản không biết cần đi đường vòng, ghế sa lon che ở trước hai người bằng da thật, lại bị hắn bê lên, ném xuống vỡ ra.

– ôi, con quái vật gì thế này?

Thấy biểu hiện của A Hoa, Diệp Thiên cũng không nhịn được thấy lạnh người, vội vàng lui về phía sau mấy bước, thừa dịp còn có sô pha trước mặt cản đường, hô to:

– Mở cho ta!

Theo tiếng gào của Diệp Thiên, Yển Nguyệt Đao vốn đang nằm yên trong chính giữa phòng khách phát ra một tiếng giòn tan, một dòng âm sát khí cuồng bạo phóng lên cao, Cửu Cung tuyệt sát trận được khởi động mở ra, giống như một tấm lưới lớn nhất thời bao phủ cả biệt thự.

Phòng khách vốn rất nhiều đèn sáng, nháy mắt trở nên âm u, mà Đài Đà đứng ở đại sảnh, trước mắt lại càng u tối, hoàn toàn nhìn không thấy Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đâu.

Chương 320 : Đấu pháp ( P7 )

– Trận pháp?

Đài Đà vốn đang bình thản ung dung, trong phút chốc tình cảnh thay đổi đột ngột, trên mặt hắn rốt cục lộ ra vẻ khiếp sợ, thân thể cứng ngắc ngay tại chỗ, không dám di động. Đài Đà từng nghe sư phụ nói qua, nếu sa vào trận pháp, ngàn vạn lần không thể tùy tiện đi lại, nếu không sẽ gợi lên sát trận, từ đó làm cho sát khí công kích. Phải biết rằng, sư phụ Đài Đà chính là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây.

Về trình độ độc thuật vô cùng cao siêu, nhưng khi hắn ở giai đọan cường thịnh nhất cũng đã bị trận pháp làm cho bị thương nặng, Đài Đà cũng không cho là mình có thể mạnh hơn sư phụ.

Nhưng Đài Đà may mắn hơn sư phụ của hắn, bởi vì phương vị hắn đang đứng, chính là một chỗ Sinh Môn của Cửu Cung tuyệt sát trận, cho nên tuy rằng nhìn không thấy những gì bên ngoài, cũng không bị sát khí của trận pháp công kích.

– A Hoa, giết bọn họ, giết bọn họ!

Đài Đà cứng cả người, hắn biết, trận pháp này tuyệt đối không làm gì được con sống vất vưởng mà mình mang tới.

Mấy năm nay sở dĩ Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư nơi nơi tìm kiếm truyền thừa đã mất trong độc thuật, cũng là để chế tạo ra con sống vất vưởng, chính là muốn dùng để đối phó kỳ môn trận pháp của Trung Quốc.

Sống vất vưởng không có lối suy nghĩ của con người, trận pháp sẽ không thể tạo thành ảo giác đối với hắn, hơn nữa cả vật thể sống vất vưởng đều là sát khí ngưng kết mà thành, sát khí trận pháp công kích hoàn toàn không hiệu quả với hắn.

Trận pháp nói trắng ra, chính là lợi dụng địa hình và thuật pháp, từ cảnh vật chung quanh tạo thành một loại biểu hiện giả dối và ảo giác, cũng không thể ngăn cách thanh âm truyền ra.

Cho nên trong tiếng kêu thê lương của Đài Đà, A Hoa – sống vất vưởng đẩy tốc độ nhanh hơn, vọt tới trước người Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn, mở to một đôi mắt màu đỏ, quơ tay quyền đánh tới Diệp Thiên.

– Sư huynh, huynh đi thay đổi mắt trận của trận pháp, đệ tới cản hắn!

Diệp Thiên thấy thế liền nghênh đón, tay phải vùng lên, hóa giải sức mạnh ngàn cân của vật thể sống vất vưởng kia, hơn nữa cũng khiến hắn ngã xuống.

Lấy nhu thắng cương vốn là học thuyết Đạo gia, thuận theo tự nhiên, vạn vật tương sinh tương khắc, mạnh mẽ không nhất định phải dùng mạnh mẽ hơn để chinh phục, có khi mềm mại mới hoàn toàn là nhược điểm của nó.

Sống vất vưởng bị Diệp Thiên đánh trả thiếu chút nữa ngã sấp xuống trên ghế sa lon, rít gào lên, xoay người lại, giơ cả tay chân, như cuồng phong hướng tới Diệp Thiên mà đánh tới,

Người quỷ này là thể kết hợp, tuy rằng vốn là trời sinh thần lực, hơn nữa Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây dùng độc thuật luyện chế, thân thể cứng như sắt thép, nhưng gặp phải võ công của Diệp Thiên, cũng liên tục bị bại.

Nhưng quyền cước của Diệp Thiên tuy rằng liên tiếp đánh trúng người này, nhưng đối với thứ sống vất vưởng cũng không thể tạo thành thương tổn, ngược lại tay chân Diệp Thiên mơ hồ bị đau.

– Đây rốt cuộc là cái quỷ gì chứ?

Nhìn thấy A Hoa không biết mệt mỏi lại từ trên mặt đất bò đi đền phía mình mà đánh, Diệp Thiên xoay người, thân thể linh hoạt di chuyển tới phía sau đối phương, bàn tay như đao xẹt qua lưng A Hoa.

Nếu nhìn kỹ, ở giữa tay Diệp Thiên, còn có một tia sáng lạnh hiện lên, Vô Ngân đang ẩn trong đó, cắt phía sau lưng A Hoa.

– Cái gì? Không sao cả ư?

Sau khi Diệp Thiên ra một đao này, mắt nhất thời trợn tròn, bởi vì hắn phát hiện, Vô Ngân chỉ có thể cắt được quần áo từ phía sau lưng đối phương, còn không thể cắt được làn da đối phương, chỉ để lại dấu ấn sáng trắng.

Nhìn thấy điều này, mắt Diệp Thiên lộ ra vẻ khiếp sợ không che dấu chút nào, phải biết rằng, Vô Ngân tuy rằng không dài, cũng sắc bén dị thường, có thể cắt được sắt thép. Nhưng ai biết, thậm chí ngay cả làn da A Hoa cũng không cắt nổi, người trước mắt này rốt cục là da thịt cấu tạo bằng gì? Điều này làm cho trong lòng Diệp Thiên sinh ra cảm giác bất lực.

– Mẹ nó, lại đến rồi!

Diệp Thiên cũng là người ý chí kiên định, thu nguyên khí quanh mình ngưng vào bên trong Vô Ngân xong, vừa lúc “sống vất vưởng” lấy lại thần trí, một đao chém lên mặt hắn.

Một đao này ngưng tụ chân khí dồi dào của Diệp Thiên, đối phương cho dù là được tạo ra từ hợp kim, Diệp Thiên tin tưởng cũng có thể chọc thành lỗ thủng.

Một đao xẹt qua, trên mặt sống vất vưởng nhất thời xuất hiện một vết máu, da thịt từ khóe mắt đến bên miệng lật ra, khuôn mặt vốn cũng đã rất hung ác kia trở nên đáng sợ hơn.

– Gừ ….

Không biết có phải là bị máu tươi làm cho nổi giận hay không, sống vất vưởng kêu lên như dã thú, động tác công kích hướng về Diệp Thiên, nhanh hơn vài phần so với trước.

Hơn nữa, lúc này mỗi một quyền mà sống vất vưởng đánh ra, đều ẩn chứa lực sát thương và âm sát tà khí thật lớn, ở trong đó mơ hồ còn có một loại hương vị ngọt ngào, Diệp Thiên vô ý hít vào trong mũi, vận hành chân khí bỗng nhiên trở nên đình trệ .

– Cổ độc?

Trong lòng Diệp Thiên kinh hãi, hắn không nghĩ anh chàng lỗ mãng này lại đột nhiên phóng ra cổ độc, mà mình không chú ý đã hít phải.

Cảm giác được giữa ngực và bụng truyền đến cảm giác ngứa vô cùng, Diệp Thiên vội vàng lui về sau, dùng ghế sô pha đổ trên mặt đất chặn A Hoa lại, từ túi áo lý lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc ném vào trong miệng.

Đây là thuốc giải độc Diệp Thiên chế ra đêm trước khi đến Hồng Kông, tuy rằng thời gian ngắn nên công hiệu chưa đạt, nhưng là đặc biệt khắc chế cổ độc, nuốt vào viên thuốc, cảm giác ngứa ngáy từ giữa ngực và bụng nhất thời giảm đi vài phần.

Diệp Thiên cũng không nghĩ A Hoa này khó chơi đến thế, lập tức vận công bức độc ra và tránh né đối phương công kích, lại la lớn:

– Sư huynh, thay đổi trận pháp, giết chết Đài Đà!

Cửu Cung tuyệt sát trận cũng không phải là bạn cứ đứng ở Sinh Môn là bình an, chỉ cần trận biến đổi pháp thêm một chút, Sinh Môn cũng có thể biến thành Tử Địa, nghe được Diệp Thiên kêu lên, Tả Gia Tuấn nhanh chóng kháp chỉ bí quyết, tình hình lại biến đổi.

Cửu Cung tuyệt sát trận ngưng kết sát khí, trong nháy mắt khiến cho trong đầu Đài Đà xuất hiện ảo giác, những người ngày xưa bị tàn sát đều hóa thành ma quỷ, giương nanh múa vuốt hướng tới hắn.

– Phá … phá cho ta!

Đài Đà thường cùng âm sát khí giao tiếp, đối với ảo giác ở trước mắt thật cũng không sợ, hắn lấy ra từ trên người một vật, giơ lên trước những hình ảnh ma quỷ kia, ảo ảnh đầy trời nhất thời biến mất không thấy đâu.

– Đó là vật gì?

Đang tránh né công kích của sống vất vưởng, Diệp Thiên nhìn thấy vật trong tay Đài Đà có thể phá vỡ sát khí, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.

– Ha ha, các ngươi đều phải chết!

Đài Đà đắc ý nhìn vào vật trong tay hắn, đây là Chiêu Hồn Phiên hắn dùng người da luyện chế thành, bên trong hỗn hợp các loại độc vật, chẳng những có thể hấp thu sát khí, còn có thể công kích kẻ địch, quả nhiên là thâm độc vô cùng.

Cầm trong tay Chiêu Hồn Phiên, Đài Đà cũng không lo trận pháp trước mắt hình thành ảo ảnh, đi nhanh lên phía trước, hắn đứng ở cạnh cửa, như sắp đi vào mắt trận.

Đài Đà cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về trận pháp, lúc trước cũng cảm giác được trong phòng khách có cây đao có chút lạ thường, đến khi trận pháp mở ra, lại càng xác định được đó chính là mắt trận.

Từng trận pháp đều có nhược điểm, mắt trận nếu như bị phá hư, trận pháp cũng sẽ mất đi hiệu quả, lúc này đó đúng là mục đích của Đài Đà.

Tả Gia Tuấn với cánh tay phải đã bị gãy, nhìn thấy Đài Đà tiến đến mắt trận pháp, trong lòng kinh hãi, cũng bất chấp thương thế của mình, đi mấy bước ngăn phía trước người Đài Đà.

– Cút ngay!

Nhìn thấy Tả Gia Tuấn đứng chắn bên người, Đài Đà chìa bàn tay chưởng đánh xuống Tả Gia Tuấn.

Tuy rằng cánh tay phải bị thương, nhưng thân pháp của Tả Gia Tuấn linh hoạt hơn xa Đài Đà, lập tức tránh thoát công kích của đối phương, chưởng từ tay trái liên tiếp đánh vào bụng Đài Đà.

Nhưng khiến Tả Gia Tuấn buồn bực chính là, hắn dốc lực đánh chưởng liên tiếp, lại cảm giác như là đánh trúng một đệm bông, mềm nhũn không có chút lực, loại cảm giác này khiến cho hắn buồn bực thiếu chút nữa hộc máu.

– Chết đi!

Đài Đà nói một tiếng nhe răng cười, thừa dịp Tả Gia Tuấn còn chưa kịp thu hồi tay trái, cả người xông lên phía trước, giống như đạn pháo nện vài lòng Tả Gia Tuấn.

– Oành …[Audio] Nhân Đạo Chí Tôn

Một thanh âm vang lên, Tả Gia Tuấn bị trúng đòn của Đài Đà, thân thể bay về phía sau, máu tươi trong mồm liền phun tới, ngã xuống mặt đất.

– Sư huynh? !

Thấy Tả Gia Tuấn bị Đài Đà đánh trúng, té trên mặt đất, sinh tử không biết, Diệp Thiên cũng đỏ mắt.

Sức mạnh của độc sư thật sự ngoài dự đoán củu Diệp Thiên, nhất là “sống vất vưởng”, người không ra người, ma quỷ không ra ma quỷ, tạo thành uy hiếp rất lớn với Diệp Thiên. Cho nên tuy rằng chuẩn bị nhiều, nhưng vẫn xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Một cước đá văng sống vất vưởng vài thước, thân thể Diệp Thiên nhanh như chớp di động tới mắt trận, chìa tay phải nắm lấy chuôi đao Yển Nguyệt phía trên.

Vốn là Diệp Thiên muốn dùng trận pháp giải quyết Đài Đà, nhưng sống vất vưởng xuất hiện cùng với đồ vật trong tay Đài Đà, khiến trận pháp mất hiệu quả hoàn toàn, vậy thì chỉ có thể cùng đối phương đánh một trận tử chiến .

Từ khi xuất đạo tới nay, vẫn là lần đầu tiên Diệp Thiên gặp nguy cơ sinh tử, điều này cũng khiến hắn hạ quyết tâm, lập tức không còn để ý đến chuyện áp chế cổ độc giữa ngực và bụng, một tay nhấc Yển Nguyệt đao, đánh tới sống vất vưởng.

– Chết đi cho ta!

Diệp Thiên giơ tay phải lên cao, tay trái cũng đặt tại chuôi đao, đem chân khí toàn thân dồn vào trong đao, bổ tới, thân đao hiển lộ ra một dòng khí vàng, một ánh sáng dài chừng ba tấc hiện ra.

– Chết đi!

Thấy sống vất vưởng không hề tránh né chút nào, một đao của Diệp Thiên này nặng ngàn cân lập tức chém vào mặt A Hoa, một tiếng vang nhỏ, thân thể cao lớn của sống vất vưởng bị hạ ngay tại chỗ.

Một đao bổ ra, Diệp Thiên không thèm nhìn lại đối phương một cái, cầm đao nghênh đón Đài Đà, nằm trên mặt đất, sư huynh còn không biết sống chết ra sao, điều này làm cho trong lòng Diệp Thiên sinh đầy oán hận với Đài Đà.

Từ lúc Diệp Thiên xuất ra Yển Nguyệt đao, cả trận pháp cũng đã mất đi hiệu quả, Đài Đà thấy rõ ràng Diệp Thiên mang theo đao kinh thiên kia.

– A… A Hoa? !

Ngay khi Diệp Thiên trở lại, Đài Đà thấy được điều khiến cho hắn không dám tin, trong miệng phát ra một tiếng gào thê lương.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)