1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 63: Gậy ông đập lưng ông (c311-c315)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 63: Gậy ông đập lưng ông (c311-c315)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 311 : Gậy ông đập lưng ông (P2)

– Sư đệ, ngồi đi!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, khuôn mặt tuấn tú của Tả Gia Tuấn không khỏi lộ ra một tia kích động, thuật pháp ở trong các môn phái kỳ môn, đều là bí mật bất truyền, hắn du lịch Đông Nam á mấy chục năm, đều không thể học được một nửa chiêu thức.

Cho nên nghe được Diệp Thiên nói sẽ truyền cho hắn thuật pháp, Tả Gia Tuấn liền nhanh chòng kéo Diệp Thiên qua ngồi xuống, còn mình hai tay đặt xuống trên đầu gối, làm ra bộ đang nghe thụ giáo.

– Sư huynh, thuật giả, chính là kỹ thuật, kỹ xảo, đạt đến thuật giả, đạt được truyền thừa ở mức độ nhỏ. Pháp Giả, là tinh thông thuật pháp thăng hoa mà thành, đạt đến pháp giả, là đạt đến truyền thừa mức độ trung. Còn thuật pháp chính là hợp nhất hai thứ đó lại, đạt đến đạo giả, đạt được truyền thừa!

Diệp Thiên giải thích về thuật pháp truyền thừa nói ra:

– Luật vô thường, đạo bất công, pháp không cố định, thuật không phải vĩnh cửu, thuật biến ảo, quyền bằng nhất niệm, pháp chi hào ly, tồn hồ vu tâm, thuật pháp chi đạo, không thể không xem xét.

– Sư đệ, những điều này huynh cũng biết…

Đối với lý luận thuật pháp, Tả Gia Tuấn đã hiểu khá sâu, hiện tại hắn cần đến chính là có thể dùng pháp thuật cho thực tế chiến đấu, nghe xong Diệp Thiên nói vậy, gật đầu hỏi:

– Vậy rốt cục làm thế nào dẫn sát khí?

– Sư huynh, thiên hạ vạn vật đều có thần, cỏ có thần mới được sinh ra, cây có thần mà lớn, khí cũng có thần, hơn nữa khí phân âm dương, khí huyền ảo, nhẹ, ttồn tạo trong mạch, hóa khí mà thành.

Diệp Thiên vừa giải thích, vừa phối hợp thuật pháp giảng cho Tả Gia Tuấn câu thần chú bí quyết, đồng thời thi triển thuật pháp, khiến cho nguyên khí quanh người rối loạn, cũng là để Tả Gia Tuấn tham khảo.

– Ha ha, huynh hiểu rồi!

Tả Gia Tuấn ngồi ở đó tận lực suy tư hơn một giờ, đột nhiên mắt sáng lên, lên tiếng phá lên cười:

– âm ngoan tự loạn, dương lấy chờ đợi nghịch, tụ âm dương chi ky, vận chi lấy hư, đánh địch ở vô hình!

Khi nói chuyện, Tả Gia Tuấn cũng hành động, hô bí quyết, vẽ một cái hình cung vây quanh người, đưa tay về phía trước chỉ đi, trong miệng hét lớn một tiếng:

– Đi!

Theo tiếng hô của Tả Gia Tuấn, một tiếng vang chói tai xuất hiện truớc mắt hắn, không khí như là dậy sóng, nổi lên từng trận, một tia âm hàn sát khí đến cực điểm hướng về phía trước bắn ra chừng 10m, mới dần dần tiêu tán ở trong không khí.

– Sư huynh, nhận thức thật nhanh, bội phục, thật sự là bội phục!

Nhìn thấy Tả Gia Tuấn trong một hai giờ ngắn ngủn có thể lĩnh ngộ chân lý thuật pháp, hơn nữa còn thi triển được, Diệp Thiên cũng bất ngờ.

Phải biết rằng, thuật pháp và võ thuật giống nhau, đều cần siêng năng luyện tập mới có thể vận dụng thuần thục, còn động tác vừa rồi của Tả Gia Tuấn, tuy rằng hơi có vấn đề, nhưng lực công kích cũng không kém.

Diệp Thiên xem như đã biết, sư phụ vì sao nói với mình hai người sư huynh này đều là người thiên phú dị bẩm, nếu không phải mình có được truyền thừa từ Mai rùa chỉ e trong việc lĩnh ngộ thuật pháp, không thể sánh cùng Nhị sư huynh trước mắt này.

Nhưng đáng tiếc Đại sư huynh không biết tung tích, nếu không đem thuật pháp công phạt truyền cho cả hai người, ba huynh đệ họ thật có thể hoành hành kỳ môn giang hồ hiện đại.

– Thiếu gia, ăn cơm thôi, tôi lấy từ chỗ Đường lão gia mấy bình rượu ngon cho ngài!

Hai huynh đệ Diệp Thiên một người giảng một người nghe, bất tri bất giác sắc trời đã tối đen lại, mãi đến khi bên ngoài phòng khách vang lên tiếng của A Đinh, hai người mới định thần lại.

– Ồ? A Đinh, không phải tôi nói không cho ông đến nữa sao?

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy A Đinh đứng ở ngoài cửa, Diệp Thiên nhíu mày, lần này tới Hồng Kông đã nhờ cậy Đường Văn Viễn không ít, hắn cũng không muốn khi đấu pháp lại gây phiền tới Đường Văn Viễn.

– Tôi … tôi nghe Đường lão gia nói, ngài ở đây là chờ kẻ thù tới …

A Đinh cười hắc hắc, nói tiếp:

– Tôi từ nhỏ không sợ nhất đúng là đánh đánh giết giết, ở lại đây cũng có thể phụ một tay cho ngài đúng không?

– Thật đúng là không có một người nào qua mặt được!

Nghe được lời A Đinh, Diệp Thiên nở nụ cười khổ, hắn chỉ nói là mượn nhà này một tháng, cũng không nói với Đường Văn Viễn về Đài Đà, không ngờ ông lão kia giống như đã sớm nhìn thấu.

A Đinh tóm lại là có ý tốt, Diệp Thiên nghĩ một chút, kiên nhẫn nói:

– A Đinh, chuỵên của chúng tôi không giống với giang hồ các ông, không phải động đao động thương là có thể giải quyết vấn đề, ông nghĩ là ở trước mặt tôi, súng có thể có uy lực sao?

Diệp Thiên có thể cảm nhận được bên hông A Đinh truyền ra một tia nguy hiểm của vũ khí, chắc là hắn trở về liền mang theo người, nhưng ngoài việc bị súng ngắm bắn ở cự ly xa hoặc là bị người ta dùng súng bao vây, nếu không Diệp Thiên thật đúng là không sợ.

– Ha ha, tôi… ngài không nên xem thường tôi, nhớ năm đó A Đinh tôi cũng là trong hội …

Bị Diệp Thiên tỏ vẻ coi thường, A Đinh có chút bất mãn, vừa nói chuyện vừa chìa tay phải sờ vào eo lưng, nhưng khi hắn vừa mới nhấc tay phải, bỗng nhiên cảm giác cả người lạnh run, rốt cuộc không thể động đậy.

– Này… Đây là có chuyện gì?

Bên ngoài nhiệt độ đang là hơn ba mươi độ, tuy rằng trong phòng khách mở điều hòa, nhưng cũng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu độ, nhưng A Đinh lại cảm giác được hơi lạnh thấu xương tủy, khi nói chuyện đều trở thành lắp bắp.

– A Đinh, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng chuyện này ông không thể tham dự!

Tay phải Diệp Thiên chỉ bí quyết, khiến sát khí bao phủ ở quanh người A Đinh trở lại Yển Nguyệt Đao.

– Ồ, tôi… tôi lại có thể cử động rồi?

Diệp Thiên thu lại sát khí, A Đinh vội vàng thử hoạt động nửa dưới thân mình, lại nhìn Diệp Thiên, trong ánh mắt đã tràn ngập kính sợ.

Người trong bang hội, phần lớn đều là kính trên nhường dưới, bọn họ tin người bề trên võ công cao hơn, còn thuật pháp mà Diệp Thiên vừa sử dụng, lại vô cùng thần kỳ, không thể không làm cho A Đinh sợ hãi.

Diệp Thiên cười nhìn thoáng qua A Đinh, nói:

– Người đưa đồ ăn của khách sạn ông nhắc dùm, cần cố định, mỗi ngày sáng là hơn bảy giờ, buổi trưa mười hai giờ và buổi tối là sáu giờ, ba khung thời gian này đưa tới, ông cũng đừng có đi theo.

– Vâng, thưa thiếu gia!

Lần này A Đinh không dám cậy mạnh, hắn cũng biết võ công Diệp Thiên cao cường, nhưng không ngờ thủ đoạn của hắn càng làm cho người khác khó lòng phòng bị, chính mình đã tận mắt thấy không ít.

Diệp Thiên bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện, nói:

– Đúng rồi, ông bả mấy người bạn trong bang của ông giúp đỡ một chút, nếu có người thông qua một vào con đường ngầm, từ Thái Lan nhập cảnh sang Hồng Kông, lập tức gọi điện thoại cho tôi.

Nếu như là Diệp Thiên muốn xuất ngoại đi giết người, hắn chắc chắn sẽ không đi bằng những con đường thông thường, cho nên Diệp Thiên phỏng đoán, Đài Đà cũng chắc là sẽ không cầm hộ chiếu quang minh chính đại mà vào Hồng Kông.

Nhưng muốn nhập cư trái phép vào Hồng Kông, khẳng định tránh không được chuyện có người trong bang hội biết được, vói thân phận của A Đinh, cũng có thể tạo được một ít tác dụng.

– Thiếu gia, người từ Thái Lan tới à? Hay là ngài nợ người ta cái gì?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trên mặt A Đinh lộ ra vẻ kỳ quái, có thể bị người khác đuổi từ Thái Lan đến Hồng Kông để giết, có lẽ ngoài chuyện liên quan đến bạch phiến, không còn chuyện khác.

– Nợ người ta?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, nhưng nhìn thấy A Đinh lấy tay đưa lên mũi làm thành vẻ đang hút chích, không khỏi một cước đá tới,

– Cút đi cho ta, tôi mà thèm dính vào cái đó à?

– Hắc hắc, không phải là tốt rồi.

A Đinh tránh thoát một cước của Diệp Thiên, trong lòng cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

Phải biết rằng, những chất độc kia chính là giết người không chớp mắt, trước kia, người trong một tiểu bang hội qua Thái Lan mua hàng, cả bang hội hơn hai mươi người đều bị bắn chết trong phòng, lúc ấy tạo thành náo động rất lớn ở Hồng Kông.

Ở Hồng Kông này, thành viên bang hội tuy rằng cũng rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng chuyện trùm buôn thuốc phiện lộ ra, bị quân đội dùng vũ khí áp chế, vẫn nhiều vô kể.

– Thiếu gia, ngài biết người bên kia tới hình dung ra sao không? Có mấy người?

A Đinh cười, hỏi thêm.

– Sư huynh, ngài biết không?

Diệp Thiên nhìn về phía Tả Gia Tuấn, nhìn thấy hắn lắc lắc đầu, nói với A Đinh:

– Hình dáng thế nào tôi cũng không biết, nhân số hẳn là không hơn năm người, nếu có phát hiện thấy, không cần kinh động bọn họ!

Người trong kỳ môn đấu pháp, cũng không phải dựa vào nhân số nhiều là hơn, Diệp Thiên xem chừng bên phái Đài Đà nhiều nhất có thể tới năm ba người.

– Thiếu gia, ngài yên tâm đi, mấy ngày tới, ngay cả có con chuột vào Hồng Kông, tôi cũng nhất định tìm được!

A Đinh vỗ ngực cam đoan, những tên buôn lậu nhập cư trái phép vào Hồng Kông đó, không có tên nào không dựa vào bang hội kiếm cơm, chỉ cần mình đem tin tức truyền ra, những người đó tuyệt đối không dám giấu diếm.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

– Được, A Đinh, chờ việc này xong xuôi tôi sẽ nói lão Đường, để cho ông theo tôi một thời gian, đến lúc đó giúp ông hóa giải sát khí năm đó đi!

Muốn nhờ những người giang hồ ra sức làm việc, chỉ dựa vào uy lực là không đủ, còn cần cho họ thấy lợi.

Diệp Thiên nói lời này, hơi thở A Đinh chợt trở nên dồn dập, lập tức cũng bất chấp nịnh nọt gì Diệp Thiên, vội vàng cáo từ rời đi, làm chuyện mà Diệp Thiên nhắc.

– Sư đệ, đệ xác định Đài Đà nhất định sẽ đến?

A Đinh đi rồi, Tả Gia Tuấn nhìn về phía Diệp Thiên, tất cả chuyện này đều là Diệp Thiên suy đoán, như nếu như đối phương không đến, những chuẩn bị này không phải đều là thừa sao?

– Trước mắt còn không dám xác định, nhưng biết lão hòa thượng kia đánh lén huynh, đệ có tám phần nắm chắc hắn sẽ đến!

Diệp Thiên đáp, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây hẹp hòi như vậy, còn muốn đánh lén đồ đệ cố nhân, Đài Đà truyền thừa hắn, mười phần cũng là người tâm tư cay độc, tính khí tham tài thô bỉ.

– Sư huynh, lo trước khỏi hoạ, để đệ bày ra trận pháp trước, sau đó trao đổi thuật pháp cùng huynh!

Diệp Thiên vừa nói chuyện vừa kéo qua cái rương của mình màn từ quốc nội đến. Lần này hắn mang đến mấy khối ngọc tuy rằng phẩm chất chẳng ra gì, nhưng là lấy Yển Nguyệt Đao làm mắt trận, vẫn có thể phát huy ra uy lực của trận pháp.

Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, Tống Hiểu Long và cả Đài Đà, đều không biết mình tinh thông thuật pháp, Diệp Thiên nếu còn đấu không lại đối phương, vậy hắn cũng không cần tiếp tục lăn lộn trong kỳ môn giang hồ nữa.

Chương 312 : Gậy ông đập lưng ông ( P3 )

– Sư đệ, huynh cũng thông hiểu một chút về trận pháp, để cho ta hỗ trợ đệ nhé!

Tuy rằng Tả Gia Tuấn vừa mới tập được một chút thuật pháp công phạt, trong lòng cũng ngứa ngáy, hận không thể nhanh chóng cho Diệp Thiên truyền hết thuật pháp cho mình.

Nhưng hắn cũng biết nên nặng nên nhẹ, nếu có thể bày ra tuyệt sát trận pháp ở nơi đây, đừng nói Đài Đà, ngay cả Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đích thân đến, Tả Gia Tuấn cũng có vài phần nắm chắc sẽ giữ chân hắn lại.

– Sư huynh, huynh cũng biết bày bố pháp trận?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, hắn nhớ sư phụ chưa nói qua từng truyền cho hai vị sư huynh trận pháp ?

Tả Gia Tuấn cười cười, nói:

– Tự mày mò thôi, chỉ có thể vây người mà không thể hại người, Diệp sư đệ, trận pháp của đệ là học từ sư phụ hả?

Sau khi Tả Gia Tuấn thua Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây ở Thái Lan trở về, hai mươi, ba mươi năm năm lại đây luôn luôn tìm thủ đoạn công phạt, muốn quay lại Thái Lan rửa nhục.

Nhưng nếu không phải kỳ môn truyền thừa sớm mất đi, thì cũng rất quý giá, Tả Gia Tuấn căn bản là không thể luyện được, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể từ nghĩ cách vận hành trận pháp.

Nhưng trận pháp giết địch, không giồng như trận pháp thông thường trong kỳ môn, nghiên cứu một hai chục năm, Tả Gia Tuấn cũng chỉ có thể bày ra một vài pháp trận giam lỏng người, không cách nào thi triển ra uy lực lớn hơn nữa.

– Ồ, sư huynh, phong thuỷ nhà này là bố trí dựa theo Cửu Cung Phi Tinh, sư phụ từng truyền cho đệ một bộ Cửu Cung Tuyệt Sát trận, có thể sử dụng ở trong này!

Diệp Thiên gật gật đầu, cũng không còn nói thêm gì, trận pháp mà lão đạo sĩ biết, uy lực không bằng trận pháp mà hắn được truyền thừa, chỉ là không thể nói với Tả Gia Tuấn mà thôi.

Đưa tay cần lên một vài khối ngọc, Diệp Thiên đi quanh phòng khách, nhìn quanh biệt thự, đặt một khối ngọc vào trong một góc.

Diệp Thiên lần này tới vội vàng, những khối ngọc này phần lớn là nhặt từ Phan Gia Viên, phẩm chất cũng không cao, không bằng những khối ngọc hắn dùng để bày trận đả thông kinh mạch cho Đường Tuyết Tuyết, nhưng dùng làm dẫn đường khơi thông, như vậy cũng được.

Hơn nữa, biệt thự này vốn là Tả Gia Tuấn bố trí dựa theo Cửu Cung phương vị, rất nhiều chỗ phong thủy không bàn mà hợp, Diệp Thiên chỉ cần đổi lại một chút, có thể bố trí thành một Cửu Cung Sát Trận.

Diệp Thiên đi như tản bộ thông quanh biệt thự, thi thoảng lại bới cỏ chôn một khối ngọc, trong hốc tường phía tây cũng nhét mấy món. Hơn một giờ sau, cái túi ngọc trang sức mang theo trong tay, không dư thừa một khối nào.

– Diệp sư đệ, đệ … đệ bày bố trận pháp gì vậy? Sao huynh không nhìn ra một chút cách thức nào nhỉ?

Tả Gia Tuấn không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ, bởi vì hắn hoàn toàn không biết những khối ngọc này bầy đặt ở vị trí đó có chú ý gì.

– Sư huynh, đi, trở lại phòng khách thôi, huynh chỉ cần biết đây là trận pháp thôi!

Diệp Thiên nghe vậy cười thần bí, lôi Tả Gia Tuấn quay trở về trong phòng khách, nơi này chính là vị trí trung tâm tòa biệt thự, cũng là chỗ mắt trận trong trận pháp của Diệp Thiên.

– Sư huynh, nhìn cho kỹ!

Trở lại trong biệt thự, hai tay Diệp Thiên lại làm động tác, trong miệng thì thầm:

– Cửu diệu thuận đi, NguyênThủy bồi hồi hoa tinh oanh minh, nguyên linh tản khai, Cửu Cung Bát Quái, thiên la địa võng, mở cho ta!

Theo câu thần chú từ trong miệng, hai tay ngón trỏ của Diệp Thiên chụm lại với nhau, tạo thành hướng chỉ thẳng về phía Yển Nguyệt Đao dựng ở trong phòng khách, lúc này hắn kháp chỉ về chỗ này, cũng không phải là bắn tên không đích.

Theo kháp chỉ bí quyết của Diệp Thiên, âm sát khí cuồng bạo trong Yển Nguyệt Đao phóng lên cao, khi lên tới nóc nhà lúc đột nhiên mở ra bốn phía, giống như bị baophủ bởi tấm lưới lớn vô hình.

Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Thiên, Yển Nguyệt Đao cũng không thu về Thiên Sát khí, mà là dựa theo phương vị Cửu Cung Bát Quái lan tràn, nhiệt độ của cả tòa biệt thự, bỗng nhiên giảm xuống.

Đứng trong phòng khách, Tả Gia Tuấn chỉ cảm thấy được âm phong gào thét bên tai, ngoài nơi hắn và Diệp Thiên đứng là chỗ mắt trận, ba thước bên ngoài cảnh sắc trở nên mơ hồ.

Diệp Thiên phóng xuất ra khí cơ, điều chỉnh nhiệt độ của cả trận pháp, lúc này mới mở miệng nói:

– Tả sư huynh, huynh đi ra khỏi mắt trận, nhìn xem trận pháp này hiệu quả như thế nào?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Tả Gia Tuấn thử đi ra ngoài một bước, một trận sát khí thổi qua, Tả Gia Tuấn bước ra đùi phải, nhất thời cảm thấy đau nhức vô cùng, buốt như đao cắt.

– Đây … đây không phải là ảo giác chứ?

Tả Gia Tuấn kinh hãi, vội vàng rút chân phải cẩn thận xem xét, phát hiện mặt trên không có vết thương nào.

– Sư huynh, âm sát giết người trong vô hình, không cần phân ra thiệt giả chứ?

Diệp Thiên cười cười, nói tiếp:

– Trận pháp này là đệ thay đổi lại từ Cửu Cung Phi Tinh trận pháp của huynh, sư huynh, huynh chỉ cần dựa theo Bát Quái phương vị mà đi là được, sẽ không bị sát khí công kích.

– Thật sao?

Tả Gia Tuấn nghe vậy sửng sốt, Cửu Cung Bát Quái là điều tất cả thầy tướng số đều tinh thông, Bát Quái trong kỳ môn lại được gọi là bát môn, theo thứ tự là chỉ: hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai.

Nói như vậy, khai, hưu, sinh là ba phương vị may mắn. Tử, kinh, thương là ba hung môn. Tả Gia Tuấn thử theo vị trí “Khai” môn nhấc chân đi, quả nhiên không bị sát khí công kích.

– Ha ha, sư đệ, rất giỏi!

Thông hiểu trận pháp rồi, Tả Gia Tuấn đi qua đi lại ở bên trong trận pháp, như cá gặp nước, vui sướng lớn tiếng nở nụ cười.

Tả Gia Tuấn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, tiếng cười ngưng bặt, bước chân cũng ngừng lại, nhìn về phía Diệp Thiên nói :

– Đúng rồi, Diệp sư đệ, đệ bày ra trận pháp này, Đài Đà tự nhiên cũng có thể nhìn ra, hắn …nếu hắn không vào thì làm sao?

– Ha ha, đệ làm thành gậy ông đập lưng ông, há có thể để cho hắn không vào sao?

Diệp Thiên nghe vậy cười, tay phải kháp chỉ ra mấy bí quyết, miệng hô:

– Liễm!

Theo tiếng hô của Diệp Thiên, sát khí đầy nhà giống như trăm sông đổ về biển, bỗng nhiên đều dũng mãnh lao tới Yển Nguyệt Đao, một tiếng vang mạnh của kim loại va chạm, sát khí vốn bao phủ cả tòa biệt thự, đều bị Yển Nguyệt Đao thu vào.

– Ha ha, thế nào, như thế này Đài Đà còn có thể nhận ra không?

Nhìn thấy Tả Gia Tuấn trợn mắt há hốc mồm, Diệp Thiên cười nói:

– Sư huynh, đây là chỗ lợi hại của pháp khí tấn công.

Tả Gia Tuấn sớm đã choáng váng, thì thào nói:

– Nhìn … nhìn không ra! Trừ phi Đài Đà đến cách Yển Nguyệt Đao trong vòng 3m!

Yển Nguyệt Đao vốn là Hung Binh, tuy rằng bị Diệp Thiên dùng thuật pháp áp chế, nhưng sát khí trong đó vẫn không thể giấu được, thông thường người hiểu thuật pháp vẫn có thể cảm nhận được.

Nhưng muốn cảm ứng được sát khí trong Yển Nguyệt Đao, từ bên ngoài biệt thự lại không có khả năng. Đúng như Tả Gia Tuấn nói, nhất định đi vào đứng cạnh Yển Nguyệt Đao mới có thể phát hiện được.

Tả Gia Tuấn sửng sốt một hồi, bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên:

– Sư đệ, thủ pháp này đệ nhất định phải dạy cho ta, nếu năm đó ta có thể bày bố được trận pháp này, thì lão hòa thượng Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư kia có là gì? !

Diệp Thiên nghe vậy lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói:

– Sư huynh, trận pháp có thể dạy cho huynh, nhưng …

– Ừ, cũng đúng, không có cái thanh Yển Nguyệt Đao này làm mắt trận, trận pháp này cũng vận chuyển không nổi!

Tả Gia Tuấn phản ứng cực nhanh, nhất thời cũng mang vẻ mặt đau khổ.

Nhưng Tả Gia Tuấn còn không biết, trong tay Diệp Thiên không chỉ có Yển Nguyệt Đao là một pháp khí tấn công, giấu ở trong tay áo hắn – thanh Vô Ngân, mới là đòn sát thủ chân chính của Diệp Thiên.

– Diệp sư đệ, đệ cứ dạy tiếp cho ta đi, vừa rồi có một vấn đề …

Tả Gia Tuấn lắc lắc đầu, lôi Diệp Thiên ngồi xuống trên ghế sa lon, so với học trận pháp mà không sử dụng được, mấy thuật pháp công phạt có lẽ có lợi ích thực tế hơn.

Ở Băng Cốc, Thái Lan, trong Rừng Mưa nhiệt đới cách thắng cảnh du lịch Patiya 100 km, có một sơn cốc quanh năm sương mù bao phủ. Ở Thái Lan, nhiệt hàng năm thường mười tám độ trở lên, trong sơn cốc này bốn mùa đều có hoa nở.

Nhưng sơn cốc cảnh sắc mê hoặc lòng người này, cũng được cải tạo thành một chỗ ở, một con đường cái có thể cho xe tải chạy qua, dẫn vào sơn cốc.

Vùng núi Thái Lan nhiều mưa rừng, hệ thống quốc lộ cũng không phải rất phát triển, có thể thi công được một con đường như vậy ở trong này, với những người bình thường cơ hồ là chuyện không thể, có thể thấy được người đang ở bên trong sơn cốc có uy vọng cực cao.

Ở trong sơn cốc xây dựng một tòa nhà điển hình kiểu dáng Tây âu, chung quanh căn nhà lớn đều là các loại hoa cỏ tươi, vô cùng diễm lệ.

Nhưng cả khu sơn cốc, cũng không thấy một con vật bé nhỏ nào, ngay cả con muỗi hay tiếng chim hót đều không có một tiếng, yên tĩnh dị thường, không khí có vẻ có chút kỳ dị và nặng nề.

Một tràng tiếng động cơ gầm rú từ đàng xa truyền đến, đánh vỡ yên tĩnh của sơn cốc.

Ba phút trôi qua, một chiếc xe jeep nhìn qua có vẻ cũ nát không chịu nổi, tựa hồ có thể hỏng bất cứ lúc nào, từ ngã ba đường chạy nhanh vào, chạy đến trước sơn cốc thì ngừng lại.

Một dáng người nam trung niên không cao, làn da ngăm đen ngồi ở vị trí lái trên xe jeep, rất nhẹ nhàng tắt máy, như là sợ quấy nhiễu đến người nào đó.

Ngẩng đầu nhìn lên lại không thấy người bảo vệ cửa, trên mặt người trung niên cũng lộ ra vẻ sợ hãi, ngoan ngoãn đứng ở xe jeep, hắn tin tiếng động cơ xe đã kinh động chủ nhân bên trong cốc.

– Tụng Sai, là ngươi à?

Một giọng nói từ trong cốc truyền ra, cánh cửa cốc đang đóng chặt cũng từ từ được mở ra.

– Vâng, Đài Đà đại sư, là Tụng Sai đây ạ!

– Vào đi, không phải sợ …

Theo tiếng nói truyền ra, một thân hình khổng lồ hiện ra ngoài cửa.

– Dạ!

Tụng Sai đứng trên mặt đất, rất chú ý đi vào trong sơn cốc, trước khi đặt chân mỗi một bước, đều phải cẩn thận nhìn xuống mặt đất.

Tụng Sai biết, nơi này rất nhiều tà thuật, lần trước hắn dẫn theo một người trước tới bái kiến Đài Đà đại sư, nhưng người nọ một tùy tùng của người nọ có chút không cung kính đối với đại sư, vừa bước vào sơn cốc liền đột tử tại chỗ.

Chương 313 : Nhập cư trái phép

– Đại sư, tình hình rất tốt, ngài có thể cùng tôi đi ngay, tới trước ba nói ký sau đó sửa đi thuyền đi trước Hồng Kông, lộ trình tới bên kia cũng có người tiếp đón ngài!

Tụng Sai cẩn thận dò dẫm tới được trước Đài Đà chừng 5m người năm thước chỗ, lại quỳ phục trên mặt đất, bộ dáng thành kính vô cùng.

Thuật sư ở Thái Lan địa vị cực cao, mặc dù Tụng Sai cũng là có chút địa vị ở Thái Lan, nhưng Đài Đà muốn giết hắn, so với nghiền chết một con kiến còn dễ dàng hơn, cũng tuyệt đối sẽ không có một người nào dám nói thêm cái gì.

– Tụng Sai, bạn của ta, ngươi không cần phải sợ như vậy, thuật sư như ta chưa bao giờ thi triển thuật pháp với bạn bè, ngươi có thể đứng lên được!

Một giọng nói chói tai vang lên bên tai Tụng Sai, thanh âm cực kỳ khó nghe, nhưng Tụng Sai nghe được, cũng cảm thấy rất bình thường, vội vàng dập đầu với Đài Đà một cái, lúc này mới thật cẩn thận đứng dậy.

Nhưng vẻ mặt Tụng Sai vẫn cung kính vô cùng, hắn không tin lời của Đài Đà, lần trước vị đại sư này cũng luôn mồm gọi người khác là bạn bè, nhưng trong nháy mắt để trùng độc giết chết tùy tùng của người nọ.

– Đại sư, tôi tìm được một con thuyền chở hàng, có thể mang sáu người qua, không biết ngài cần mang vài tên tùy tùng không?

Tụng Sai cần xác định số người lần này nhập cư trái phép, đánh bạo hỏi một câu, nhìn trộm hướng Đài Đà, nhưng vừa nhìn, lập tức lại thu ánh mắt trở về.

Vị đại sư này vóc dáng không cao, ước chừng một thước bảy, nhưng hắn phát triển bề ngang, phỏng chừng cũng không kém so với chiều cao bao nhiêu, đứng ở đó giống như là một núi thịt, rất nguy nga đồ sộ.

Ngoài vẻ mập, trên mặt Đài Đà tựa hồ nhìn không ra điều gì khác người bình thường, khi hắn nói chuyện cùng Tụng Sai, trên mặt đều mang theo vẻ tươi cười, thật giống như đứng trước mặt người bạn đã thật lâu không gặp.

Nhưng nếu như nhìn vào mắt Đài Đà, nhất định sẽ khiến người ta cảm giác không rét mà run .

Ở bên hông Đài Đà, có cái thắt lưng ngũ sắc, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là một cái thân thể con rắn, đầu rắn còn đang không ngừng hộc, phun ra cái lưỡi thật dài.

Mặt khác, ở trên cái chân đầy sẹo lồi của Đài Đà, rõ ràng có một con rết hơn mười cen-ti-mét, đột nhiên nhìn qua như là hình xăm, nhưng chân con rết râu thỉnh thoảng rung rung, lại nói rõ đây là con vật bé nhỏ bằng da bằng thịt.

Ngoài ra, ánh mắt Đài Đà cũng không giống người bình thường, đối diện người khác thật khiến người ta cũng trở nên mơ mơ màng màng.

Cho nên sau khi nhìn thoáng qua Đài Đà, Tụng Sai lập tức thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn chân của mình, bộ dáng kia so với ở các sư sãi ở chùa kính bái Phật tổ còn cung kính hơn.

– Lần này đi Hồng Kông trừ của ta ra, còn có một người, Tụng Sai, ngươi đem đặt cái rương ở gần cổng kia đến xe đi, ta đi mời người bạn của ta!

Trên mặt Đài Đà lộ ra một nụ cười cổ quái, nhất là khi nói đến người bạn kia, nụ cười liền có vẻ rất quỷ dị .

– Vâng, đại sư!

Tụng Sai cúi đầu, cũng không thấy Đài Đà có thêm thái độ gì, cẩn thận lui về sau, đem cái rương lớn ở một góc trong cổng cốc xách lên xe.

– Mẹ nó, sau này không bao giờ giao du với những thuật sư này nữa!

Rương cũng không phải quá nặng, nhưng bên trong truyền đến tiềng khè khè, cũng khiến lông tóc Tụng Sai dựng đứng, thiếu chút nữa đã ném mấy cái rương ra ngoài.

Tuy rằng Tụng Sai không biết về độc thuật, nhưng là một người Thái Lan, tự nhiên biết này trong rương là cái gì, ngoài những độc chất kia và rắn rêt, hắn thật sự nghĩ không ra bên trong còn có những vật khác?

Đem cái rương cẩn thận đặt ở xe jeep, Tụng Sai đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt thường xuyên liếc về phía trong sơn cốc, nơi Đài Đà nói hắn đi mời bạn, cũng có vài phần tò mò.

Phải biết rằng, tuy rằng độc sư được dân chúng Thái Lan tôn sùng, nhưng lại là những người cực kỳ quái gở, bọn họ từ trước đến nay đều là sống một mình, cho dù có bạn bè thì cũng rất ít.

Nhưng Tụng Sai ở bên cạnh xe đợi đã lâu, cũng không thấy Đài Đà đi ra, hắn hẹn vời người lái con thuyền trong thời gian hạn chế, nhưng Tụng Sai có thêm mấy lá gan, hắn cũng không dám đi vào thúc giục Đài Đà, trên mặt không khỏi lộ ra sốt ruột.

Lúc này, Đài Đà đang ở trong một căn phòng trong cốc, hắn đã đứng ở chỗ này hơn mười phút , trên mặt tựa hồ rất phức tạp, vài lần nâng tay muốn đẩy cửa phòng ra, cũng lại buông xuống.

– Sư phụ, nếu người không cho phép đệ tử hành nghề ở quốc nội, thì con vẫn phải sống, hôm nay người háy cho con mựơn “ Người” của sư phụ dùng một chút đi!

Do dự thật lâu, lúc sau, Đài Đà cũng đẩy cửa phòng, thân hình mập mạp khó khăn lắm có thể chui vào.

Phòng này không có cửa sổ, cũng không có ngọn đèn, bên ngoài xuyên thấu qua một tia ánh sáng, mơ hồ có thể thấy ở một góc phòng có một thân hình.

Trong miệng Đài Đà lại phát ra một trành thanh âm mà người bên ngoài nghe không ra bất cứ ý nghĩa gì, như là đang đọc niệm chú, trên trán lại đầy mồ hôi.

– Người bạn, xin chào?

Sau khi đọc câu thần chú, Đài Đà đột nhiên giơ ra ngón trỏ, hướng theo trán của dáng người kia.

Theo máu tươi từ đầu ngón tay Đài Đà dính đến trán người nọ thì dág người ngồi trong phòng bỗng nhiên mở to mắt, hai tia tinh quang chợt lóe lên, ngay sau đó người nọ đứng dậy.

Người này dáng người cực cao, chừng 1.9m, vừa rồi ngồi không thể thấy được, vừa đứng lên, nhất thời khiến Đài Đà trở nên vô cùng thấp bé.

– Đi thôi.

Trên mặt Đài Đà lộ ra vẻ tươi cười, dẫn đầu đi ra phòng, mà người nọ thì từng bước không rời đi theo phía sau hắn.

Trở ra khỏi phòng, diện mạo người này cũng hiển lộ ra, hắn ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, có một đôi mày rậm mắt to, ngũ quan tổ hợp cùng một chỗ, làm cho người ta có cảm giác rất hung ác.

Ngoài thân cao và một chút đỏ thẫm nơi thái dương, ánh mắt người nam nhân này, cũng rất là khiến người khác chú ý, bởi vì khi hắn nhìn về phía trước, trong ánh mắt lộ ra một vẻ ngơ ngẩn, đồng tử tựa hồ không có tác dụng.

– Đại sư, ngài đã tới?

Nhìn thấy Đài Đà mang theo một người thật cao lớn đi ra, Tụng Sai vội vàng nghênh đón, ân cần mở cửa xe jeep ra, cho hai người đi lên.

Đài Đà ngồi ở sau xe, người trung niên kia ngồi ở trên vị trí lái phụ, đến khi xe của Tụng Sai nổ máy, Đài Đà hỏi:

– Đi thôi, sáng sớm ngày mai hẳn là có thể đến được Hồng Kông chứ?

– Đại sư, rạng sáng ngày mai là có thể đến Hồng Kông, người đón thuyền tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi, khi ngài cần trở lại, chỉ cần đánh điện thoại cho người này, hắn sẽ giúp ngài lo công việc thoả đáng.

Tụng Sai quay người lại tử, đưa một tờ giấy cho Đài Đà, trong lòng thầm than,

– Lần này mệt đây!

Tụng Sai là một đầu mối giúp người nhập cư trái phép, phí tổn tự nhiên cũng là cực cao, nhưng lần này Đài Đà tìm hắn, cũng không mất một phân tiền, còn phải đặc biệt sắp xếp một cái thuyền hàng, đưa ông tổ này ra nước ngoài.

– Ồ, bạn của ta, ngươi làm tốt lắm, ta rất hài lòng!

Đài Đà tiếp nhận tờ giấy, nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mản, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tụng Sai.

Độc sư ở Thái Lan cố nhiên là địa vị cao vời, nhưng rất nhiều người sống tương đối bần khổ, giống như sư phụ của Đài Đà là quốc sư, cũng dành cái sơn cốc đó cho đệ tử, chính mình thì ẩn cư vào trong rừng rậm khổ tu.

Đài Đà mặc dù rất có danh tiếng về độc sư ở Thái Lan, nhưng lại không có danh vọng như sư phụ, không thể được hoàng thất tin dùng, hắn có được tiền tài phần lớn là dựa vào một vài tín đồ quyên tặng.

Đài Đà vẫn còn có chút của cải, nhưng năm trước khủng hoảng kinh tế thổi qua Đông Nam á, khiến cho trăm vạn đôla hắn vất vả kiếm được đều thành bọt nước.

Tuy rằng cổ phiếu của Đài Đà vẫn còn đó, nhưng tiền của hắn cũng không trở lại , điều này cũng làm cho Đài Đà sa vào trong khủng hoảng kinh tế.

Phải biết rằng, độc sư nuôi dưỡng độc trùng độc vật, cần tiêu phí không ít tiền của, hơn nữa Đài Đà tu luyện cũng cần dùng đến thi thể người chết, số chi tiêu này khiến cho hắn xoay không nổi.

Khi Tống Hiểu Long tới gặp hắn, cũng ưng thuận tiền thù lao cho hắn là trăm vạn đôla, Đài Đà rất để tâm, nếu không phải cần đến đất nước thần bí đó, Đài Đà đã sớm đáp ứng rồi.

Cho nên nhận được điện thoại của Tống Hiểu Long, biết được mục tiêu đã đi tới Hồng Kông, Đài Đà không do dự liền chấp thuận, sau đó tìm Tụng Sai bảo hắn sắp xếp để cho hắn nhập cư trái phép.

Nhưng Đài Đà nhìn béo mập ngu dốt, kì thực là người rất cẩn thận, tuy rằng Tống Hiểu Long nói nhân vật đó là một người thường, hắn cũng không dám khinh thường, đem cả cái “ Máy giết người” sư phụ hắn luyện được mấy năm trước theo.

Mặt trời lặn là lúc xe jeep tới thắng cảnh du lịch Batiya của Thái Lan, Đài Đà mặc một bộ quần áo rộng thùng thình hình kẻ ô vuông, ngoài vẻ béo mập hơi bất thường, trà trộn trong đám khách du lịch cũng không phải hết sức rõ ràng.

Ở một chỗ bí mật trong cảng, một thuyền hàng đang ngừng lại đó, chủ thuyền đang nhìn xung quanh bờ biển.

– Tụng Sai, đã tới rồi hả, nếu chậm thêm chút nữa, tôi đợi không được đâu!

Đợi cho Đài Đà lên thuyền, chủ thuyền bất mãn nhìn Tụng Sai, hắn vốn là chỉ là buôn lậu, không ăn trộm, nhưng thế lực của Tụng Sai ở Thái Lan rất lớn, chính mình nhất định phải nể mặt nể mũi.

– Bạt Đạt, anh nhất định phải bảo đảm an toàn cho Đài Đà tiên sinh ở trên biển!

Tụng Sai nhìn Đài Đà một cái, cũng không dám nói ra thân phận của hắn, nếu không chủ thuyền này khẳng định bị dọa sợ đến nỗi không lái nổi thuyền mất.

– Tụng Sai, chuyến đường biển này tôi chạy hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa xảy ra vấn đề gì, anh cứ yên tâm đi!

Bạt Đạt chẳng hề để ý, khoát tay, giương mắt nhìn Đài Đà, nhưng trong lòng là cảm thấy ớn lạnh.

Giờ phút này, dù Đài Đà cười híp cặp mắt lại, nhưng người thân hình cao lớn, cũng đã làm cho người ta trông đã khiếp sợ, lại thêm cặp mắt như người chết, khiến cho người khác không khỏi thấy ớn lạnh.

Chương 314 : Đấu pháp (P1)

Hồng Kông là một đại đô thị quốc tế, nhu cầu đối với xa xỉ phẩm rất lớn, còn da cá sấu, da đà điểu, da Tích Dịch, da rắn … không ngừng từ Thái Lan tuồn đến Hồng Kông. .

Từ Thái Lan đến Hồng Kông du lịch, thông thường đều là đi máy bay, hai nơi này cũng không thông du thuyền, nhưng thuyền hàng thông được, mỗi ngày đều có không ít con thuyền khứ hồi Thái Lan và Hồng Kông.

Người chủ con thuyền này, mặc dù là đăng ký chính quy, nhưng mấy năm nay đều là dùng cho buôn lậu, chưa bao giờ vào hải cảng chính quy của Hồng Kông, cũng nhằm trốn tránh thuế quan.

– Ba, hai người kia là làm cái gì? Vì cái gì mà ba nhường cả khoang thuyền cho họ ở vậy?

Trong phòng thuyền trưởng, con trai Bạt Đạt thấy khó hiểu hỏi cha hắn. Bọn hắn trước kia cũng không phải là chưa từng chở khách qua nhập cư trái phép, nhưng những người đó không có ai không bị ném ở khoang đáy cả.

– Câm miệng, ba cảnh cáo con, không nên đi trêu chọc hai người kia, họ… bọn họ có thể là độc sư!

Nghe được lời của con, Bạt Đạt liền bưng kín cái miệng của con, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Bởi vì ngay khi con thuyền xuất bến không lâu, Bạt Đạt đã trộm mở cái rương mà Đài Đà đem lên thuyền.

Ngay khi Bạt Đạt nhấc nắp rương lên, lỗ mũi hắn đã ngửi thấy một mùi tanh hôi, nhờ ánh sáng ngọn đèn thấy rõ ràng những con vật bên trong, thiếu chút nữa Bạt Đạt không còn hồn phách.

Cả cái rương toàn là rắn rết cùng với độc vật, nhưng những độc trùng này, đều giống như đang ngủ đông, đều không nhúc nhích.

Bạt Đạt là người Thái Lan, nhìn thấy mấy thứ này, hắn há lại còn có thể không thể tưởng được thân phận Đài Đà sao? Nhất thời cung kính mời Đài Đà từ khoang đáy lên khoang thuyền trên, còn bản thân mình thì lại cùng con trai ở phòng cho thuyền trưởng.

Phải biết rằng, độc sư cố nhiên đã được người Thái Lan tôn sùng, nhưng có nhiều người đối với bọn họ không chỉ là tôn kính mà còn không thể gần gũi, không người nào muốn tạo quan hệ với những độc sư này.

Đến giờ phút này, Bạt Đạt ít nhất đã thăm hỏi vợ của Tụng Sai hai mươi lần, hắn quyết định chạy xong lần này, nhất định phải nghĩ biện pháp di dân.

– Độc sư? !

Nghe được lời của cha, trên mặt con trai Bạt Đạt cũng lộ ra thần sắc kinh khủng, miệng gần đóng lại.

Sáng ngày hôm sau, hơn bốn giờ sáng, thuyền hàng cập vào một bến tàu nhỏ ở Hồng Kông, ngoài mấy cỗ xe dỡ hàng, còn có một xe việt dã đang chờ ở đây.

Khi thuyền hàng thả neo và dừng lại, hai dáng người không cao, người Thái Lan mở miệng hỏi:

– Vị nào là Đài Đà tiên sinh?

– Các ngươi là người của Tụng Sai?

Đài Đà lên tiếng, lại còn nói tiếng Anh lưu loát.

– Đài Đà tiên sinh, ông chủ Tụng Sai bảo chúng tôi đón ngài ở đây, phòng khách sạn cũng đã sắp xếp xong xuôi, có cái gì cần, ngài cứ việc dặn dò hai người chúng tôi là được!

Hai người kia hẳn là người Tụng Sai sắp xếp ở Hồng Kông, cũng không biết Tụng Sai có nói với hai người về thân phận Đài Đà hay không, nhưng biểu hiện của hai người vô cùng cung kính.

– Ử, đi thôi, ta muốn nghỉ ngơi thật tốt đã, buổi tối có chuyện gì sẽ nhắc các cậu làm!

Đài Đà gật gật đầu, mang theo cái thùng to rời thuyền, lúc đó thân hình lại có vẻ dị thường linh hoạt, ngược lại người trung niên đi theo phía sau hắn, động tác lại có vẻ có chút cứng ngắc.

May mắn là hai người kia lái cỗ xe xe việt dã, nếu không Đài Đà thật đúng là vô cùng khó khăn mới ngồi vào được, sau khi đặt cái thùng vào cốp xe, Đài Đà cố gắng lách vào trong xe.

Hai người kia dùng tiếng Thái nói nói mấy câu với chủ thuyền rồi cũng lên xe, xe việt dã rất nhanh liền biến mất khỏi bến tàu.

Nhưng Đài Đà cùng những người đón hắn cũng không chú ý đến, ngay khi cái tên Đài Đà được hô lên, một ngón tay vung lên, một thanh niên khuân vác hàng hóa chợt sáng mắt lên một chút.

Đợi cho xe việt dã rời đi, người thanh niên kia đi đến trước mặt Bạt Đạt, sắc mặt không tốt hỏi:

– Bạt Đạt, hai người kia làm gì vậy?

– Anh Miêu, không có việc gì, chỉ là hai người bạn đi nhờ thuyền mà thôi, chắc chắn sẽ không gây ra phiền toái gì cho anh đâu!

Bạt Đạt nhìn thấy người thanh niên, vội vàng lấy ra bao thuốc lá từ trong túi, nhét vào trong tay đối phương.

– Bạt Đạt, không là lần đầu tiên anh chạy thuyền này, thuyền cũng không phải là có thể tùy tiện “khiêu”, vạn nhất nếu gặp phải chuyện gì, tất cả chúng ta đều không hay ho, anh dám cam đoan bọn họ ở Hồng Kông sẽ không gây chuyện sao?

Người họ Miêu không chút kiêng nể Bạt Đạt, liền phất tay hất gói thuốc ra ngoài, “Bộp”“ một tiếng đã rơi vào trong nước biển.

Người thanh niên kia nói tới “khiêu thuyền”, cũng là tiếng lóng, chính là chỉ dùng thuyền cho người nhập cư trái phép, nếu như là có “khiêu” máy bay, dĩ nhiên là cũng có nhập cư trái phép kiểu khác.

Mỗi một ngành đều có một quy định riêng, muốn cho nhập cư trái phép thông thường cũng sẽ không được gây chuyện, nhưng buôn lậu thì khác, nếu bởi vì cho người nhập cư trái phép đến, gặp phải phiền toái, phạm vào án kiện gì đó, là sẽ liên lụy đến bọn họ.

Mấy năm trước, người Thái ở Hồng Kông như vào chỗ không người, nhưng sau một vụ án lớn, không biết có bao nhiêu tập đoàn buôn lậu, nhập cư trái phép đều bị nghiêm trọng đả kích, một thời gian dài, giới ngầm vào Hồng Kông bọn họ chịu đả kích rất lớn.

Cho nên người thanh niên kia trở mặt cũng không lộ vẻ cao ngạo, Bạt Đạt tự biết đuối lý, có chút không muốn móc ra dây vàng từ trong túi tiền, nhét trong tay người nọ, nói:

– Anh Miêu, vị kia là thuật sư, tôi cũng trêu chọc không nổi, anh nhẹ nhẹ tay, bỏ qua việc này đi!

– Cái gì mà thuật sư? Đến Hồng Kông bắt quỷ hả? Bạt Đạt, tốt nhất anh bảo cho bọn họ không nên gây chuyện, bằng không mọi người đều không hay ho…

Người thanh niên mắt nhìn dây vàng trong tay, ngữ khí cũng dịu đi,

– Được rồi, chuyện này tôi sẽ làm như không thấy, nhưng lần sau không được viện cớ này đâu!

– Cám ơn anh Miêu, chắc chắn sẽ không có lần sau !

Bạt Đạt liên tục nịnh nọt người họ Miêu kia, trong lòng thầm kêu oan uổng, mang theo Đài Đà kia vào nhập cư trái phép một xu tiền không thu được không nói, còn mât thêm cái dây chuyền vàng.

– Anh Khôn, em là Sơn Miêu, hôm qua không phải anh nói cần lưu ý cái tên Đài Đà là người Thái Lan sao? Em vừa mới thấy được, ở nơi này, chiếc xe kia biển số xe là…

Sau khi doạ dẫm Bạt Đạt được một dây xích vàng, người thanh niên kia thừa dịp mọi người dọn sạch hàng, đi đến một bên, móc ra cái di động bấm số gọi đi. Hôm qua hắn mới nhận được tin, không ngờ mình lại đụng phải.

– Cái gì? Cậu xác định người nọ tên Đài Đà?

Tuy rằng mới sáng sớm bị tiểu đệ đánh thức, nhưng là nghe được tin tức này, người kêu anh Khôn vẫn có chút chấn động tinh thần, mở miệng nói:

– Được, Miêu Tử, thấy chủ thuyền thì thăm dò đối phương đến đây làm gì?

Người muốn dò hỏi về Đài Đà này, sau khi nghe Đinh Gia tiếng tăm lừng lẫy nhắc đến, lại nghe nói sau lưng còn có đại lão chú ý đối với chuyện này, hắn thực để bụng. Hiện giờ nghe được người của mình nói về Đài Đà, hắn có thể mở mày mở mặt trước mặt Đinh gia rồi.

Nghe thấy đàn anh nói vậy, Son Miêu cười nói:

– Anh Khôn, Bạt Đạt cần nhờ cậy chúng ta kiếm cơm, em đã sớm nghe ngóng rõ ràng, nghe nói cái người tên Đài Đà đó là thuật sư, không biết tin tức này hữu dụng hay không?

– Tốt lắm, lần này việc xong xuôi, lão Đại mời ngươi uống rượu!

Điện thoại truyền ra thanh âm có chút hưng phấn, anh Khôn cảm thấy rất hài lòng đối với năng lực làm việc của thủ hạ.

Cúp điện thoại rồi, nhìn xuống đồng hồ tay, anh Khôn nghĩ một chút, vẫn cầm lấy điện thoại gọi đi:

– Đinh gia, chuyện ngài dặn tôi đã tra được, có người tên Đài Đà vừa đến Hồng Kông, chỗ hắn ở một hồi là có thể điều tra ra!

– A Khôn, tốt lắm, chuyện này thật sự cám ơn cậu, lúc nào ta sẽ nói với A Thắng.

A Đinh nghe được cú điện thoại này, nhất thời cũng hết buồn ngủ hoàn toàn không có, mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường.

– Đinh gia, người tên Đài Đà kia chọc tới ngài sao? Có muốn tôi bảo mấy huynh đệ làm cho hắn toi mạng không?

Nghe được lời A Đinh nói, A Khôn hưng phấn thêm vài phần, A Thắng là ai chứ? Đó chính là người có quyền thế nhất xã hội ngầm Hồng Kông hiện nay, cùng hắn so sánh, A Khôn chẳng là thá gì.

A Đinh nghe vậy vội vàng nói:

– Không cần, cậu đừng tham dự vào, tìm người tìm địa chỉ Đài Đà cho ta là được, ta muốn biết nhất cử nhất động của bọn hắn!

Nói đùa gì vậy, người mà ngay cả Diệp Thiên đều kiêng kị ba phần, há lại là người mà những tên côn đồ bọn hắn có thể đối phó sao? Phải biết rằng, bản thân A Đinh trước mặt Diệp Thiên ngay cả súng cũng không lấy ra nổi.

Sáng sớm hôm nay, nhất định rất nhiều người đang trong mộng đều bị quấy nhiễu, những tên côn đồ ngày thường vừa mới nằm ngủ, đều được triệu tập, còn chỗ ở của Đài Đà, cũng rất mau liền được tra xét ra.

Miễn là điều kiện cho phép, mỗi sáng Diệp Thiên đều luyện công là kiên cố, ở Hồng Kông bên này sắc trời sáng nhanh, hơn bốn giờ sáng hắn đã ngắm cảnh trên đài gác.

Tục ngữ nói quyền không rời thủ, khúc không rời khẩu, chỉ có chăm chỉ khổ luyện, mới có thể khiến võ công thuần thục, Diệp Thiên có thể đạt tu kuyện được đến hiện tại, không thể nói không liên quan chuyện hắn luyện công mỗi buổi sáng trong hơn mười năm.

– Diệp Thiên, luyện xong chưa? A Đinh mấy lần đánh điện thoại tới, nói là Đài Đà đã đến Hồng Kông!

Diệp Thiên vừa mới trở lại trong phòng khách, Tả Gia Tuấn liền đón chào, đêm hôm qua cơ hồ cũng là một đêm hắn không ngủ, hắn đã suy nghĩ về thuật pháp mà Diệp Thiên truyền cho hắn.

Nghe được tin tức này, Diệp Thiên cười cười, nói:

– Tới rất nhanh nhỉ? Sư huynh, nói với A Đinh một chút, nghĩ cách đuổi những nhân viên bảo vệ ở đây đi, tránh cho những người đó bị liên luỵ.

Khu biệt thự lưng chừng núi này nhiều bảo vệ, đối phó những tên trộm vặt tự nhiên không vấn đề gì, nhưng cũng ngăn không nỏi Đài Đà, nếu bị Đài Đà dùng thuật pháp, chỉ sợ những người đó không chết cũng phải lột một lớp da.

Hôm qua mới vừa học được một ít thuật pháp công phạt, lúc này Tả Gia Tuấn cũng rất hào hứng, cười nói:

– Được, huynh phải đi cấp gọi điện thoại cho A Đinh, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ gặp độc sư!

– Sư huynh, giết gà sao phải dùng đao mổ trâu? Tiểu đệ một mình cũng xử được ông ta!

Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, trên tay mình có hai pháp khí công kích, hơn nữa trước đó bày ra Cửu Cung tuyệt sát trận, nếu như ngay cả Đài Đà mà không đối phó được, vậy thật là không mặt mũi nào đi gặp tiên su

Chương 315 : Đấu pháp ( P2 )

– Sư đệ, đánh hổ huynh đệ đồng lòng, lâm trận cha con đều như nhau, bằng không trong lúc chờ Đài Đà, đệ nghỉ ngơi, để sư huynh cùng hắn đọ sức xem sao?

Tả Gia Tuấn vừa mới tập được thuật pháp, ý chí đang rất cao, thầm nghĩ tìm đối thủ đấu một phen, huống chi lần này người tới, lại là đồ đệ kẻ thù của chính mình!

Diệp Thiên nghe được Tả Gia Tuấn nói vậy, cười nói:

– Được, sư huynh, chờ đệ mở trận pháp, huynh và Đài Đà đấu nhé!

Tả Gia Tuấn hiện tại đã học được chút thuật pháp dùng sát khí công kích người, hơn nữa hắn có nội lực hộ thân, thông thường sâu độc sẽ khó mà có tác dụng.

Hơn nữa Diệp Thiên bày ra Cửu Cung tuyệt sát trận, có lẽ Đài Đà vừa tiến vào trong trận pháp liền đầu óc choáng váng, cho sư huynh cùng hắn luyện luyện tập cũng không nguy hiểm gì.

– Ha ha, sư đệ, yên tâm đi, sư huynh ta tuyệt đối sẽ không làm sư phụ mất mặt !

Tả Gia Tuấn nghe vậy phá lên cười, ngày xưa bị Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư đánh lén suýt bỏ mạng, luôn luôn là một bóng ma trong lòng Tả Gia Tuấn, lần này đánh bại Đài Đà, coi như là thu lại chút thể diện trước bị mất.

Tụng Sai đã sắp xếp chỗ ở cho Đài Đà, là một biệt thự của phú thương ở Hồng Kông, bởi vì người kia hàng năm đều ở Mĩ, cho nên nhà luôn luôn bỏ không.

Nơi này chẳng những phải bí ẩn, lại thuộc khu nhà vào loại sa hoa, người nhập cư trái phép như Đài Đà đến Hồng Kông, ở nơi này tuyệt đối sẽ không có người đến kiểm tra thân phận của hắn.

Dàn xếp xong xuôi. Đài Đà về tới phòng, rương gỗ được mang từ Thái Lan sang, còn được đặt ở một góc phòng.

– Bối Môn, đồ ăn của các ngươi đến rồi đây!

Đài Đà lấy từ trong bao lưng của mình ra một thứ đen tuyền, đặt lên thùng, miệng phát ra một tiếng huýt gió bén nhọn, những độc trùng như đã chết kia, nhất thời động đậy.

Đài Đà nhẹ lắc tay phải, chất trong tay hóa thành bụi phấn rơi trên những độc trùng, hơn một ngàn con độc trùng cạnh tranh nhau ăn, trong lúc đánh nhau thỉnh thoảng có một con độc trùng yếu thế hoặc bị sâu khác làm thịt.

Thấy bột phấn cũng đã bị độc trùng nuốt hết, Đài Đà lấy ra một cái còi, thổi ra một tràng tiếng động đê mê, những độc trùng tinh lực dồi dào, lại trở nên như buồn ngủ.

Không đến năm phút đồng hồ sau, độc trùng lại bắt đầu bộ dáng ngủ như cũ, giống như động vật ngủ đông, im lặng nằm trong rương.

Cho độc trùng ăn xong, Đài Đà nằm ở trên giường mà ngủ, mãi cho đến khi màn đêm đến, mới từ trên giường đứng lên.

Còn người trung niên đi theo phía sau hắn kia, một ngày đều ngồi ở góc phòng vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi Đài Đà đứng dậy, hắn mới đứng lên đi theo phía sau.

Đài Đà mới vừa ra khỏi phòng, một người Thái Lan canh giữ ở đây, vội vàng nói:

– Đài Đà đại sư, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi!

Người mà Tụng Sai sắp xếp ở Hồng Kông, đều là thủ hạ đắc lực của hắn, hắn cũng không muốn bởi vì những người này thờ ơ mà bị Đài Đà giận chó đánh mèo, cho nên sớm đã nói ra thân phận Đài Đà.

Không nói đến độc sư sư hàng đầu, chính là thân phận đệ tử của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư, cũng đủ làm cho những người Thái Lan kia kính nể Đài Đà như thần linh rồi.

Đài Đà không chút khách khí đến trước bàn, không coi ai ra gì, bắt đầu ăn, lượng cơm của hắn cũng tương ứng với thân thể, một bàn đồ ăn không đầy năm phút đồng hồ đã bị hắn càn quét không còn một chút.

Nhưng khiến cho người Thái Lan kia kinh ngạc chính là, người đi theo phía sau Đài Đà đến nhìn cũng chưa từng nhìn đồ ăn một cái, chỉ đứng ở nơi đó.

– Đại sư, vị tiên sinh này không đói bụng sao?

Người Thái Lan thật cẩn thận hỏi.

– Làm tốt chuyện của ngươi là được, không nên đi lo chuyện không nên lo.

Đài Đà cười híp mắt nhìn người này một cái, cũng khiến cho hắn toát ra ớn lạnh cả người.

Sau khi cơm nước xong, Đài Đà nhìn về phía người Thái Lan hầu hạ hắn, hỏi:

– Chuyện ta bảo các ngươi lo liệu thế nào rồi?

Diệp Thiên ở trong biệt thự của Đường Văn Viễn, thật đúng là không phải chuyện gì bí mật, khi Đài Đà đến Hồng Kông trước một ngày, Tống Hiểu Long đã thông báo cho hắn các tài liệu liên quan, nhưng Đài Đà cũng chỉ biết một cái địa chỉ, đối với tình hình nơi đó thì cũng không biết.

– Đại sư, ngài nói cái địa chỉ kia là một khu biệt thự sa hoa nhất Hồng Kông, chỉ sợ… Sợ là chúng ta không có thể đi vào!

Nghe được câu hỏi của Đài Đà, sắc mặt người Thái Lan có chút khó coi, tựa hồ sợ bởi vì chính mình làm việc không được tốt, bị vị độc sư này tức giận.

Người này tên là Cát Tira Phan, cũng chính là một đầu mối trong đường dây nhập cư trái phép của Tụng Sai ở Hồng Kông, nếu hắn có bản lĩnh vào được đến khu iệt thự của người giàu có bậc nhất Hồng Kông, cũng không cần xách đầu đi làm việc nhập cư trái phép này.

– Đại sư, đây là ảnh chụp nơi đó, ngài trước tiên có thể nhìn xem.

Nhìn thấy nét cười trên mặt Đài Đà thu lại, Cát Tira Phan không yên lòng, đem một ít ảnh chụp bày tại trước mặt Đài Đà, tuy rằng không vào được cái khu nhà cấp cao kia, nhưng phương tiện truyền thông Hồng Kông phát triển, muốn có ảnh chụp thì không thành vấn đề.

Đài Đà chỉ vào một con đường trong hình, mở miệng hỏi:

– Nơi này đi thông đến đâu?

Cát Tira Phan nhìn thoáng qua ảnh chụp, thật cẩn thận nói:

– Đại sư, nơi đó đi thông đến núi Thái Bình ngắm cảnh, là nơi du khách đi du ngoạn nhiều, nhưng con đường này cũng thuộc về tư nhân, người bình thường thì không cách nào vào được.

– Từ đỉnh núi có chỗ nào có thể đi xuống trong biệt thự không ?

Đài Đà không hề che dấu ý đồ của mình, dù sao hắn biết, chờ mình đi rồi, người trước mắt này cũng sống không quá ba ngày, cho dù biết mình tới làm gì, cũng không sợ bọn họ tiết lộ ra ngoài.

Nghe được Đài Đà nói vậy, Cát Tira Phan tìm ra một tấm hình, chỉ vào mặt trên nói:

– Ở đây xuống xe, nếu như có thể đi qua triền núi này, là có thể đến phía sau núi, nhưng …

Nói tới đây, Cát Tira Phan dừng lại, bởi vì chỗ triền núi tuy rằng chỉ cao chừng 10m, nhưng đối với dáng người của Đài Đà mà nói, không thể nghi ngờ chính là đường lên trời!!

– Nơi này?

Đối với người từ nhỏ ở trong núi rừng mà lớn lên như Đài Đà, triền núi gần như vuông góc thật đúng là không phải vấn đề quá khó, chẳng qua muốn mang theo cái rương, lại có chút phiền phức.

Đài Đà vô ý thức lấy tay trộn mấy ảnh chụp, qua một lúc sau, nói:

– Tối nay ngươi lái xe đưa ta đi nơi này, một giờ sau tiếp tục tới đây chờ ta!

Đài Đà đang nghĩ, giải quyết một người bình thường Diệp Thiên vậy, thật đúng là không cần thời gian quá dài, thậm chí cả “Người” trung niên bên người hắn đều không dùng đến, hắn chỉ là cẩn thận mà tính toán, nên mới khiến cho người này đi theo mình như hình với bóng.

Đối với lời nói của một vị độc sư, Cát Tira Phan là không dám có bất kỳ nghi vấn, lập tức cung kính nói:

– Vâng, đại sư, ngài định lúc nào ạ?

Đài Đà nhìn nhìn đồng hồ, nói:

– Đợi thêm một giờ, tám giờ rưỡi chúng ta xuất phát!

Tháng năm ở Hồng Kông, đúng là nhiều mưa, trước một khắc không có gì, nhưng sau một khắc thì có thể là mưa to trút xuống.

Ngay khi Đài Đà và đám người chuẩn bị xuất phát, bầu trời bỗng nhiên mưa như trút nước, bầu trời đêm vốn có chút ánh sao cũng trở nên tối đen như mực, đất trời đều bao phủ bởi cuồng phong.

– Đại sư, mưa quá, hay là … Chúng ta đi muộn một chút được không?

Nhìn thấy bên ngoài mưa to, Cát Tira Phan khổ sở hỏi. Mưa lớn như thế ngay cả lái xe đều không an toàn.

– Trận mưa sẽ kéo dài trong bao lâu?

Đài Đà cũng nhíu mày, hắn không sợ trời mưa, mưa xuống còn có thể lau sạch dấu vết của hắn, nhưng trời mưa cũng quá lớn thật, độc trùng lại không dùng được .

Cát Tira Phan lắc lắc đầu, nói:

– Không biết, có thể chỉ là một trận, cũng có thể cả đêm !

– Đi, hôm nay phải đi!

Đài Đà do dự một hồi, rốt cục hạ quyết tâm, hắn ở Thái Lan vẫn đang tiến hành tu luyện độc pháp, nhiều nhất chỉ có thể ra ngoài một tuần, hôm nay xử lý xong Diệp Thiên, ngày mai là có thể về Thái Lan .

– Được ạ!

Nhìn thấy Đài Đà hạ quyết định, Cát Tira Phan không nói thêm gì, mạo hiểm vọt tới ga ra, lái cỗ xe việt dã đi ra.

Mưa thật sự là quá lớn, dù là đèn xe việt dã, thế nhưng nhìn không tới năm mét, Cát Tira Phan cẩn thận lái xe chạy nhanh ra khỏi khu biệt thự, hướng đến núi Thái Bình.

Nhưng Cát Tira Phan không biết, trong trận mưa to này, những người bảo vệ khu biệt thự này, cũng sẽ không cản trở hành tung của bọn họ.

Hồng Kông mưa đến nhanh đi cũng nhanh, khi xe đến núi Thái Bình, mưa vốn như trút nước thế nhưng lại dần dần nhỏ lại, đến khi tới chỗ triền núi kia, mưa to đã hoàn toàn ngừng hẳn.

– Đại sư, chính là chỗ này!

Hôm nay là một đêm mưa, những người buổi tối đến núi Thái Bình ngắm cảnh sắc cũng đều vắng bóng, trên núi rất yên tĩnh, bên tai truyền đến con ếch và côn trùng kêu sau cơn mưa.

– Hắc hắc, bảo bối của ta, các ngươi có thể được ra rồi!

Có thể sử dụng thủ đoạn thoải mái để giải quyết Diệp Thiên, Đài Đà đương nhiên không cần bỏ nhiều công sức, mở ra cái rương sau xe việt dã, hắn tự mình mở nắp rương gỗ ra.

Theo tiếng huýt gió của Đài Đà, độc trùng trong rương gỗ sôi nổi tỉnh dậy, lúc này miệng chúng đã hưởng ứng theo thanh âm cái còi của Đài Đà .

Những thanh âm đó giống như mệnh lệnh, khiến cho những độc trùng kia từ trong rương chui ra khỏi ô tô, bò về phía triền núi rậm rạp rêu xanh, còn tiếng của độc trùng phát ra cũng dần trở nên yên tĩnh một mảnh.

Cùng Tả Gia Tuấn đứng ở trước đài ngắm cảnh, nhìn thấy Hồng Kông xinh đẹp sau cơn mưa, Diệp Thiên bỗng nhiên nói:[Audio] Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

– Sư huynh, Đài Đà hẳn là tới rồi!

– Không thể nào? A Đinh cũng chưa gọi điện thoại lại mà?

Tả Gia Tuấn nghe vậy sửng sốt, hắn biết A Đinh sắp xếp người giám sát Đài Đà rồi.

Diệp Thiên quay đầu lại nhìn về một chỗ, thản nhiên nói:

– Đúng đấy, đệ cảm thấy sát khí!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)