1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 60: Mới tới xứ người (c296-c300)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 60: Mới tới xứ người (c296-c300)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 296 : Thông mạch ( P3 )

– Anh Diệp Thiên, hôm nay em có thể không ngủ được không?

Ngồi ở trên giường lớn đặc chế cho cô bé, Đường Tuyết Tuyết mang vẻ mặt khẩn cầu nhìn Diệp Thiên, tuy rằng sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều, cũng bắt đầu giống các cô gái bình thường đang dậy thì, nhưng tính cách Đường Tuyết Tuyết vẫn ngây thơ như trước kia.

– Không được, Tuyết Tuyết ngoan, ngủ một giấc là xong thôi!

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói đùa gì vậy chứ, hôm nay cần đả thông huyệt Phong Trì, thông toàn bộ dương mạch, cửu âm tuyệt mạch của Tuyết Tuyết có thể trị dứt hay không, tất cả trông vào điều này, Diệp Thiên không chấp nhận được một chút phân tâm.

Không đợi tiểu nha đầu tiếp tục đấu tranh, tay phải Diệp Thiên liền từ sau đầu cô bé ấn một cái, chiêu thức ấy Diệp Thiên đã rất thuần thục.

Sau khi để thân thể Đường Tuyết Tuyết nằm nghiêng, Diệp Thiên cầm lấy chín khối Ngọc Thạch sớm chuẩn bị xong từ trên bàn, những khối Ngọc này đều là hình tròn, hoa văn mặt trên thì không như Ngọc bình thường, được tạo hình một số đồ án bát quái.

Đây chính là Ôn Ngọc mà Diệp Thiên mất sáu trăm vạn mua được, trải qua hắn nuôi bằng dưỡng khí mới được sử dụng để bày trận.

Kỳ thật vô luận là giới châu báu hay là giới cổ vật, đều không có cái thuyết pháp về Ôn Ngọc này. Nếu có cũng chỉ là thương gia dùng để lừa dối người, nhưng trong kỳ môn, lại có nhắc đến Ôn Ngọc

Cái gọi là Ôn Ngọc, kỳ thật chính là một loại nephrite, bởi vì nephrite ánh sáng màu, có khuynh hướng ôn hòa, dịu nhẹ, cho nên làm cho người ta cảm giác còn có một chút ấm áp.

Kim Dung từng viết trong tác phẩm “Thư Kiếm Ân Cừu Lục” một đoạn như vậy: “Xanh ngọc trong suốt, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhu hòa, chạm vào như thấy ấm áp”, là nói về Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc tốt nhất chính là Dương Chi Bạch Ngọc, giá cả cũng đắt nhất, bằng không Diệp Thiên cũng không cần tiêu phí sáu trăm vạn để mua khối ngọc còn chưa tạo hình.

Diệp Thiên đem 9 khối Ngọc đặt phân biệt theo Cửu Cung phương vị, bày tại bên người Đường Tuyết Tuyết, hắn đang bố trí một loại trận pháp tên là Cửu Cung khóa âm trận.

Trong thời gian nhất định, loại trận pháp này có thể ngăn chặn cửu âm tuyệt mạch trong người Đường Tuyết Tuyết, để giúp Diệp Thiên trong việc đả thông dương mạch của cô bé. Kinh mạch âm sát trong người quá nhiều tạo thành âm dương mất cân đối.

Sau khi bày xong trận pháp, Diệp Thiên đứng ở đầu giường, đưa ra một ngón tay. Khai thông nguyên khí trong phòng, chỉ vào khối ngọc tại vị trí được làm mắt trận, đồng thời miệng hô lớn:

– Cửu Cung khóa âm trận, mở!

Theo tiếng hô của Diệp Thiên, linh khí được dẫn qua 9 khối ngọc trong trận pháp, đột nhiên phát ra một ánh sáng chói lòa, bao phủ toàn thân Đường Tuyết Tuyết.

Nhưng những khối ngọc này dù sao cũng không phải nhạc cụ của thầy tu, có hạn chế trong việc hàm chứa linh khí về số lượng và thời gian, nhìn thấy trận pháp vận động, Diệp Thiên không dám thờ ơ, lấy ra một cây châm, tiêu độc, cắm vào huyệt Phong Trì sau tai Đường Tuyết Tuyết.

Trải qua hơn nửa tháng trị liệu các huyệt bằng châm, không chỉ trị liệu được hơn phân nửa bệnh của Đường Tuyết Tuyết, ngay cả với bản thân Diệp Thiên cũng có được ích lợi không nhỏ, hiện tại Diệp Thiên nắm trong tay chân khí trong cơ thể, có thể nói là vô cùng thành thạo.

Hơn nữa thông qua phương thức không ngừng tiêu hao chân khí trong cơ thể này, chất lượng chân khí bù đắp cũng trở nên tinh khiết hơn, khi Diệp Thiên chế tạo bùa hay chạm khắc những khối ngọc này, đều thể hiện rất rõ ràng.

Dùng ngón cái cùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vê vê cây châm, Diệp Thiên đem một luồng chân khí nhỏ hơn cả sợi tóc, đẩy vào trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết, giống như giọt nước mưa rơi xuống đá, trải lên kinh mạch.

Sau khi đạt đến cảnh giới tuyệt hảo, số lượng chân khí trong cơ thể Diệp Thiên vô cùng khổng lồ. Cứ như vậy, mỗi lần một tia một luồng chân khí thẩm thấu, đều có thể khiến chân khí của hắn tiêu hao hết. Có thể thấy được thông mạch khó khăn như thế nào.

Hơn một giờ sau, cái trán Diệp Thiên đã tràn đầy mồ hôi. Nhưng bình thường thời gian này, cây châm vào huyệt trị liệu cũng sắp đã xong nhiệm vụ.

– Hả? Kinh mạch chỗ này sao không thấy chút dấu hiệu khơi thông nào nhỉ?

Diệp Thiên đang đưa chân khí vào, chân mày bỗng nhiên nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện, ngay tại huyệt Phong Trì, cho dù hắn dùng chân khí đẩy vào như thế nào cũng không thấy lớn hơn.

– Chẳng lẽ là chân khí không đủ?

Diệp Thiên chần chờ một chút, đẩy chân khí ngưng tụ vào châm, tăng thêm một chút.

– Ai ya!

Đường Tuyết Tuyết vốn đang ngủ say, đột nhiên trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ, chân mày cũng nhíu lại, trên mặt lộ ra một tia đau đớn.

– Không đúng!

Diệp Thiên thấy thế liền tranh giảm bớt chân khí, thần kinh não bộ phát triển mạnh, vạn nhất xảy ra sai lầm, chính là biến Đường Tuyết Tuyết thành kẻ ngớ ngẩn cũng nên.

Diệp Thiên cũng là kẻ bướng bỉnh, trong lòng thầm nghĩ:

– Hai mươi ba cái huyệt đạo đều đả thông, mình không tin chỉ còn lại huyệt cuối cùng một mà không thông?

Trước kia Diệp Thiên trị liệu một giờ là hao hết chân khí trong cơ thể, nhưng bây giờ hắn nắm giữ chân khí càng thêm thuần thục và cẩn thận, cho dù là liên tục hai giờ, Diệp Thiên vẫn còn thừa dùng.

Hơn hai giờ sau, mồ hôi trên người Diệp Thiên đã như bùn tương, quần áo toàn thân đều sũng nước .

Tuy rằng hai ngón tay bên tay phải vẫn vững như cũ, nhưng hơi thở Diệp Thiên giống như là con bò già đang sắp không chịu nổi sức nặng, đứng ngoài cửa cũng có thể nghe rõ ràng.

Hàng ngày, Đường Văn Viễn đều bê đến một cái ghế nằm chờ ở ngoài cửa, lúc này cũng ngồi không yên, bởi vì Chu Khiếu Thiên canh giữ ở cửa chính, hắn chỉ có thể một mình sốt ruột, đi tới đi lui.

– Không được, những Ôn Ngọc này phẩm chất có hạn, trận pháp sắp duy trì không nổi nữa!

Diệp Thiên thật ra còn có thể tiếp tục kiên trì thêm, nhưng hắn phát giác Cửu Cung khóa âm trận pháp này đã có chút lỏng lẻo, dương khí thông qua trận pháp dẫn vào, sắp áp chế không nổi âm mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết.

Lần này không đả thông được huyệt đạo của Đường Tuyết Tuyết cũng không phải quan trọng lắm, nhưng muốn mua tiếp những khối ngọc đó về tạo thành trận pháp, ít nhất cũng cần hơn một tháng.

Mà bệnh của Đường Tuyết Tuyết là cửu âm tuyệt mạch, khi dương mạch chưa đả thông hết, âm sát khí mà cửu âm tuyệt mạch sinh ra, sẽ đều phủ kín những kinh mạch mà Diệp Thiên đả thông từ trước, hơn nửa tháng vừa rồi coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

– Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, cố cũng không thể được!

Trong đầu Diệp Thiên bỗng nhiên vang lên một câu mà Gia Cát Lượng từng nói qua.

– Thôi được, đành thuận theo ý trời vậy!

Tốc độ vê châm của hai ngón tay Diệp Thiên rõ ràng nhanh hơn một ít, tăng lượng chân khí, đẩy khí vào châm, thông qua độ sâu của châm vào đến huyệt Phong Trì.

– Mở cho ta!

Khi Diệp Thiên hô lên tiếng lo lắng này, tắt huyệt Phong Trì đột nhiên bị đẩy mạnh, dương mạch trên người Đường Tuyết Tuyết, coi như hoàn toàn được đả thông.

Ngay khi huyệt Phong Trì được đả thông, ở trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết, một luồng dương khí cuồn cuộn dâng lên, xuất phát từ ngoài mắt cá chân, lên thẳng tới cổ, lại từ con ngươi chạy lên tận chân tóc.

Dương mạch tuần hành lưu chuyển, khiến cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết cảm nhận được nguy cơ, âm sát khí vốn bị trận pháp áp chế, lại mạnh mẽ bạo phát lên.

Diệp Thiên lúc này đã muốn rút châm ra, nhưng hắn cảm nhận đối với nguyên khí trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết rõ như lòng bàn tay.

Mắt thấy âm sát khí muốn nuốt sạch dương khí vừa mới vận hành một vòng, trong miệng Diệp Thiên phát ra một tiếng gào to:

– Hợp cho ta!

Cùng lúc đó, Diệp Thiên cố lấy chút nguyên khí cuối cùng trong cơ thể đẩy vào trong mắt trận Cửu Cung khóa âm trận, nháy mắt trận pháp đầy ánh sáng vàng, áp chế sát khí đang rối loạn lại.

Âm sát khí còn lại một chút trong kinh mạch, rốt cuộc ngăn trở không được dương mạch vận chuyển, từng bước được đồng hoá, sau ba tuần, hai dòng khí âm dương trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết đã được cân bằng.

Tục ngữ nói “độc dương bất sinh, độc âm bất trường”, giữa âm và dương, cũng không phải đơn độc và cố định không thay đổi, mà tồn tại tương đồng, sống dựa vào nhau, giảm và tăng, có quan hệ chuyển hóa.

Lúc này cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết, sau khi được dương khí đồng hoá và làm dịu, chậm rãi phát sinh chuyển biến nhỏ không thể nhìn thấy, âm hàn sát khí không ngừng bị suy yếu.

– Thành công rồi! ! !

Khi cảm giác được dương mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết sẽ không bị âm mạch áp chế nữa, Diệp Thiên biết, cửu âm tuyệt mạch của Đường Tuyết Tuyết xem như được chữa khỏi triệt để.

Nhưng đối với phương pháp trị liệu cửu âm tuyệt mạch được truyền thừa trong đầu của vị tiền bối kia, Diệp Thiên cũng được lĩnh hội một phen, bởi vì khó khăn của phương pháp trị liệu cửu âm tuyệt mạch vượt xa vị tiền bối kia miêu tả.

Đưa tay sờ một khối ngọc gần người, Diệp Thiên phát hiện, khối ngọc đồng vẫn hình dạng như trước, nhưng hoàn toàn chỉ còn là bụi ngọc vụn, sáu trăm vạn cứ như vậy mà tan biến.

– Lão Đường, xong rồi, cửu âm tuyệt mạch của Tuyết Tuyết đã khỏi rồi, sức khỏe của cô bé đã hoàn toàn tốt!

Ngồi trong phòng lẳng lặng điều hòa khí một lúc, Diệp Thiên đứng dậy, bởi vì hắn có thể nghe được tiếng bước chân đi tới đi lui của Đường Văn Viễn, nếu mình tiếp tục không đi ra nói, ông lão kia không chừng thật sự nhịn không được mà đẩy cửa vào .

– Thật sao? Diệp Thiên, vất vả cho cậu quá…

Đường Văn Viễn lập tức đẩy cửa đi vào trong nhà, bệnh của cháu gái đã khiến ông ta lo lắng rất nhiều, hiện giờ nghe nói đã hoàn toàn chữa khỏi, vui sướng trong lòng Đường Văn Viễn quả thực không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

– Mẹ kiếp, đây không phải qua cầu rút ván đấy chú?

Chân khí toàn thân cũng đã như căn nhà trống, Diệp Thiên bị Đường Văn Viễn vỗ một cái mà lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

– Khụ khụ, Diệp Thiên, là tôi quá kích động, quá kích động, xin lỗi, thật sự là xin lỗi …

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, ông lão đỏ mặt lên, vừa rồi đích thật là ông ta có chút kích động, vội vàng nói:

– Tôi bảo người đi lên núi Trường Bạch tìm mua một ít nhân sâm, xem chừng hôm nay có thể đưa tới, đến lúc đó có thể bồi bổ lại sức khỏe cho cậu rồi!

– Vậy còn không tệ…

Diệp Thiên bất mãn trừng mắt nhìn Đường Văn Viễn một cái, nói:

– Ông gọi Chu Khiếu Thiên vào đi, Tuyết Tuyết còn nửa giờ nữa mới có thể tỉnh.

– Ha ha, sư phụ, hôm nay lại mệt đứt hơi rồi!

Chu Khiếu Thiên đã miễn dịch đối với bộ dạng của Diệp Thiên sau mỗi lần chữa bệnh, đi vào hậu viện, mở miệng nói:

– Sư phụ, ngoài cửa có một người tìm sư phụ, tên là Đỗ Phi, ông ta nói có chuyện gấp, đã đợi hơn hai giờ.

Chu Khiếu Thiên đi theo Diệp Thiên thời gian tương đối ngắn, cũng chưa từng gặp qua Đỗ Phi, cho nên cũng chặn luôn vị Hồng môn đại lão này ở ngoài cửa.

Chương 297 : Đài đà

Đỗ Phi, ông ta đến có việc gì?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, tiện đà khoát tay, nói:

– Ta đi tắm rửa một cái trước đã, để cho ông ta về nhà cũ chờ ta đi!

Tứ Hợp Viện này của Diệp Thiên nguyên khí sung túc, hắn cũng không muốn khiến cho mọi người đều biết, ngay cả Đường Văn Viễn cũng bị hắn cảnh cáo vài lần, không được truyền bá về môi trường trong Tứ Hợp Viện ra ngoài.

Trở lại phòng rồi đi sang phòng tắm một phen, lúc sau, Diệp Thiên thay lại một bộ quần áo mới, tuy rằng chân khí trong cơ thể vẫn chưa khôi phục lại, nhưng tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

– Tuyết Tuyết, tỉnh rồi?

Đi vào trung viện, Diệp Thiên thấy Đường Tuyết Tuyết đang đứng ở trước mặt ông lão, trông rất hưng phấn.

Nhìn thấy Diệp Thiên đi ra, Đường Tuyết Tuyết lập tức ôm lấy một cánh tay Diệp Thiên, nói:

– Anh Diệp Thiên, cám ơn anh!

– Được lắm, anh Diệp Thiên mất sức lớn như vậy, chỉ cần đổi lấy một tiếng cám ơn sao?

Diệp Thiên sa sầm nét mặt, làm ra vẻ tức giận.

– Vậy … hay là, em hôn anh một cái nhé!?

Đường Tuyết Tuyết nói xong liền kiễng chân hướng lên mặt Diệp Thiên.

– Thôi, cám ơn là được rồi!

Diệp Thiên quẫn trí, vội vàng đẩy Đường Tuyết Tuyết ra, nha đầu kia cũng không phải là bộ dáng như trước kia, nếu như bị Vu Thanh Nhã chứng kiến, mình có thể thành người có tội.

Buông cánh tay Diệp Thiên ra, trên mặt Đường Tuyết Tuyết lộ ra một tia tươi cười giảo hoạt, đầy sức sống chạy đuổi Mao Đầu, cô cũng biết mình ở lại Tứ Hợp Viện này không bao lâu nữa.

– Lão Đường, ông làm gì thế mà cười vui đến như vậy?

Diệp Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác, tức giận nói:

– Tuyết Tuyết đều là bị ông dạy hư.

– Khụ… Khụ khụ…

Đang mang vẻ mặt hiền lành nhìn cháu gái, Đường Văn Viễn bị những lời này của Diệp Thiên làm nghẹn họng, liên tục ho khan.

– Sao cậu như ăn phải thuốc súng thế? Sao cơn tức lớn như vậy?

– Nói nhảm! Tôi trị bệnh cho cháu ông xong còn chưa được đặt mông dính ghế đây, Đỗ Phi kia chạy đến đây, tôi đang nghĩ … có phải ông ta tới tìm ông hay không?

Diệp Thiên luôn không có thiện cảm gì đối với Tống gia, nên ngay cả người hay đi bên Tống Anh Lan là Đỗ Phi, hắn cũng chẳng có bao nhiêu ấn tượng tốt, hơn nữa Diệp Thiên cũng không cho rằng Đỗ Phi tìm mình là có chuyện gì?

Đường Văn Viễn lắc lắc đầu, nói:

– Không phải tìm tôi, vừa rồi tôi đa thấy Đỗ Phi, ông ta tới tìm cậu, nói là chuyện này rất gấp, có muốn tôi đi với cậu hay không?

Dù Đường lão gia vừa rồi có đi gặp Đỗ Phi, cũng đã ra khỏi Tứ Hợp Viện, ông ta cũng không dám tự mình làm chủ, cho Đỗ Phi vào nhà này.

– Chuyện này rất cấp bách ?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, chợt nhớ ra hắn từng dặn Đỗ Phi chú ý chuyện Tống gia ỏw nước ngoài, lập tức hiểu được gì đó.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên khoát tay với Đường Văn Viễn, nói:

– Lão Đường, ông không cần đi, khi nào nhân sâm mà ông nói được đưa tới, ông bảo Chu Khiếu Thiên giúp đỡ thu lại, tôi qua bên kia xem sao …

Đường Văn Viễn mặc dù biết một chút về quan hệ Tống gia và mình, nhưng hắn dù sao cũng là người ngoài, việc này Diệp Thiên cũng không muốn cho hắn tham dự vào.

– Bác, bác muốn đi ra ngoài?

Vừa bước vào nhà cũ, Diệp Thiên liền gặp bác cả, người trong nhà cũng không cần khách khí quá, Tứ Hợp Viện mới lại cách đây không xa, qua lại nhiều thấy thần sắc bác cả của hắn tốt hơn so với trước kia nhiều.

– Nhà lão Lý lại cãi nhau, bác qua khuyên nhủ, ôi, Tiểu Thiên, sắc mặt của cháu sao lại kém như vậy?

Liếc mắt thấy mặt Diệp Thiên tái nhợt, Diệp Đông Lan có chút ngạc nhiên kêu lên, lão Diệp gia cũng chỉ có mỗi một người nối dõi, nên chuyện của Diệp Thiên, người cả nhà đều vô cùng quan tâm.

– Không so đâu ạ. Bác, bác cứ đi đi, buổi tối đến Tứ Hợp Viện của cháu ăn cơm nhé.

Diệp Thiên cười khổ vài tiếng, chân bước mau vài bước, đi vào trong Tứ Hợp Viện cũ.

Đỗ Phi đang chờ trong phòng khách ở Tiền viện nhìn thấy Diệp Thiên tiến vào, vội vàng đứng dậy, cung kính hô:

– Ông nhỏ!

Lần trước, sau khi uống được viên thuốc mà Diệp Thiên đưa cho, Đỗ Phi phun ra nửa đĩa máu tụ, lại điều dưỡng hơn nửa tháng, mới chữa khỏi nội thương, cho nên đối với võ công của Diệp Thiên, Đỗ Phi hiện tại đã tâm phục khẩu phục .

Diệp Thiên khoát tay áo, nói:

– Lão Đỗ, ngồi đi!

Đỗ Phi cũng là người hơn sáu mươi tuổi, Diệp Thiên không biết gọi hắn thế nào, cũng như Đường Văn Viễn, trước họ của hắn cho thêm chữ “Lão”.

Cũng không phải Diệp Thiên không hiểu kính già yêu trẻ, thật sự là hắn vai vế rất cao, trên giang hồ cũng không kể ngươi tuổi lớn nhỏ, ngoài so bì võ công, chính là chú ý vai vế, Diệp Thiên xưng hô khác đi, Đỗ Phi cũng chịu không nổi.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Thiên nói:

– Tổn thương đã tốt rồi nhỉ? Lần trước cũng là ta ra tay nặng một chút, trong khoảng thời gian này lão Đường mua về cho ta không ít dược liệu tốt, có thời gian ta sẽ chế vài viên thuốc đưa cho ông!

Diệp Thiên đi theo lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, học được cách đối nhân xử thế, hắn cố nhiên có thể làm được trở mặt vô tình, nhưng lung lạc lòng người cũng là rất dễ.

Hắn bảo Đỗ Phi lưu ý hành động của Tống gia ở hải ngoại, bây giờ lại thấy Đỗ Phi tìm mình, chắc là vì chuyện này, Diệp Thiên từ trước đến nay đối đãi người không bạc, nói không chừng được Đỗ Phi mang đến điều gì có lợi.

– Tôi, lần trước là tôi không đúng, ngài nên giáo huấn !

Diệp Thiên nói những lời này khiến Đỗ Phi mang vẻ mặt cảm động, hận không thể làm cho thương thế của mình lần trước nghiêm trọng hơn.

Diệp Thiên khoát tay áo, nói:

– Chuyện này không nói nữa, lão Đỗ, hôm nay tìm tôi có chuyện gì?

Đỗ Phi ở cân nhắc trong lòng một phen, mở miệng nói:

– Tôi … tôi có đồ đệ theo chân Tống Hiểu Long, hôm qua hắn nói cho tôi biết một chuyện, tôi nghĩ… Có thể việc này ngài nên biết …

– Chuyện gì?

Diệp Thiên nhíu lông mày lại.

– Tên đồ đệ của tôi cùng Tống Hiểu Long đã đi Thailand một chuyến một thời gian trước, tìm được vị sư phụ nổi danh nhất nơi đó, nhưng cụ thể bọn họ thương lượng chuyện gì, đệ tử của tôi không nghe được, chính là mơ hồ nghe thấy có người nhắc tới tên của ngài.

Đỗ Phi vốn là con cháu môn chủ Hồng môn, giao thiệp trong Hồng Môn ở hải ngoại khá rộng, đồ tử đồ tôn lại càng không kể xiết, hơn hai mươi năm trước hắn nhận một người đệ tử, hiện tại đang là cận vệ của Tống Hiểu Long.

Hồng môn và Tống gia có rất nhiều mảng kinh doanh có liên quan, nhưng quan hệ song phương cũng không thực sự hòa hợp như mặt ngoài. Người như Đỗ Phi, bên cạnh Tống Anh Lan, ngoài vai trò bảo hộ bà, cũng có một ý khác.

Diệp Thiên nghe vậy trong lòng hơi ớn lạnh, nói:

– Đại sư hàng đầu à? Người nọ tên gọi là gì?

Diệp Thiên từng nghe sư phụ nói qua, thuật sư hằng đầu Thailand, kỳ thật cũng là xuất thân từ vu thuật Trung Quốc mà ra.

Nhưng trải qua trăm ngàn năm, thuật sư đã thành một ngành, trong đó một số ít đại sư tu luyện cao thâm đạt đến hàng đầu, có khả năng không kém gì thuật sư hàng đầu quốc nội.

Lý Thiện Nguyên từng cảnh cáo Diệp Thiên, sau này đi đến những chỗ đó, cố gắng không làm nảy sinh xung đột với những đại sư hàng đầu này, bởi vì ngoài một vài thuật sư hàng đầu có tâm, rất nhiều thuật sư hàng đầu tu hành theo phương pháp tà môn, tâm tính cũng cũng không được tử tế.

– Đại sư đó tên là Đài Đà, ở Indonesia, Philippines, Ấn Độ, Myanmar và những quốc gia Đông Nam Á đều có danh khí rất lớn, sư phụ của ông ta từng là một vị Đại pháp sư nổi tiếng Xiêm La trước kia!

Sau khi tin được đồ đệ đưa đến, Đỗ Phi cũng cố ý đi thăm dò tìm hiểu một chút về đại sư hàng đầu kia, nghe thấy Diệp Thiên hỏi mới có thể đáp được.

Diệp Thiên cũng chưa từng nghe qua tên Đài Đà ( Xương Thái Đà ) này, nghĩ một chút, mở miệng hỏi:

– Ông có biết sư phụ ông ta tên gọi là gì không?

Đỗ Phi gật gật đầu, nói:

– Biết, sư phụ ông ta là Nãi Tha Tín. Cát Vượng Tố Tây đại sư, nghe nói còn sống, đã hơn chín mươi tuổi !

– Nãi Tha Tín, Cát Vượng Tố Tây, không ngờ là ông ta?

Nghe được tên này, trên mặt Diệp Thiên lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ở Thailand, người tên Tha Tín quá nhiều, trong mười người đàn ông thì phỏng chừng có đến bốn năm người đều mang tên liến quan đến tên Tha Tín và Ba Tụng này.

Nhưng sau chữ Tha Tín còn có thêm danh đại sư, vậy chỉ có Nãi Tha Tín, Cát Vượng Tố Tây, ở Thailand người này là một nhân vật truyền kỳ.

Là quốc gia duy nhất Đông Nam Á không bị trở thành thuộc địa ở thế chiến II, ngoài nguyên nhân vì Thailand nằm ở vị trí hai đại quốc thực dân Anh Pháp hoà hoãn xung đột, truyền thuyết về Nãi Tha Tín, Cát Vượng Tố Tây đại sư cũng có tác dụng rất lớn.

Bất kể truyền thuyết này là thật hay giả, nhưng ở Thailand, cho dù quốc vương Thailand gặp hắn, cũng phải hành lễ cũng là chuyện thật.

Lý Thiện Nguyên từng nói qua với Diệp Thiên, Nãi Tha Tín ở Thailand, là người ngoại quốc duy nhất ông ta gặp hiểu được thuật pháp, tuy rằng hai nước khác nhau, thuật pháp hơi khác quốc nội, nhưng trình độ thuật pháp của ông ta cũng rất đáng kính nể.

Cho nên nghe nói Đài Đà là đệ tử của Nãi Tha Tín, sắc mặt Diệp Thiên cũng trở nên nghiêm túc, thuật pháp giang hồ nhiều trường phái, không phải chỉ có Ma Y có thể giết người!

Nhìn thấy Diệp Thiên thay đổi sắc mặt, Đỗ Phi mở miệng nói:

– Ngài … ngài quen người này sao? Nghe nói ông ta có danh tiếng rất cao ở Thailand.

– Tôi biết ông ta, sư phụ từng nhắc tới.

Diệp Thiên gật gật đầu, lập tức nói:

– Lão Đỗ, chuyện này cám ơn ông, bảo đệ tử của ông chú ý an toàn một chút, đại sư hàng đầu cũng là người một môn phái.

So sánh với thuật pháp quốc nội dẫn đường cho nguyên khí thiên địa tấn công, phương pháp tu luyện ở nước ngoài cũng có chút tà ác, đặc biệt có một vài người, khi luyện còn dùng da thịt và một số bộ phận của người chết.

Hơn nữa thuật sư nước ngoài đa nghi gian xảo, thường xuyên giám sát hành động của người bên cạnh, cho nên Diệp Thiên mới nhắc nhở Đỗ Phi, bảo đồ đệ của hắn đừng bất cẩn.

Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Diệp Thiên, Đỗ Phi nói:

– Tôi hiểu rồi, trở về tôi sẽ nghĩ cách thông báo cho cậu ta!

– Được rồi, vậy ông đi trước đi, chuyện đó để tôi xử lý, ông không cần liên lụy vào.

Diệp Thiên gật gật đầu, nếu Đài Đà thật sự nhận lời Tống Hiểu Long, thì phải là đấu kỳ môn, Đỗ Phi hoàn toàn không có chút tác dụng.

Chương 298 : Thay đổi chiến trường

– Chuyện này cũng không phải dễ làm đâu!

Tiễn Đỗ Phi đi rồi, Diệp Thiên lập tức trở về Tứ Hợp Viện của mình, trên đường đi, hắn nhíu chặc mày, cũng cũng nghĩ không ra cách gì đối phó.

Nếu như là Diệp Thiên có một mình, hắn căn bản không sợ gì Đài Đà. Đừng nói là Đài Đà, chính là hắn sư phụ của hắn là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư, Diệp Thiên cũng sẽ không e rè.

Nhưng thuật pháp nước ngoài không giống thuật pháp Trung Nguyên, thuật pháp nước ngoài nhiều thêm một chút quỷ dị, thủ đoạn lại càng thâm độc hơn, làm cho người ta rất là khó lòng phòng bị, bản thân Diệp Thiên không sợ, cũng sợ sẽ làm phiền đến người nhà.

Đây cũng là nguyên nhân trước kia các thầy tướng thường chỉ có một thân một mình, không sợ liên lụy người nhà, đi hành sự có thể tùy tâm , không kiêng sợ, thông thường nhân sĩ giang hồ căn bản không dám trêu chọc vào.

Đang cao hứng phấn chấn nói chuyện cùng cháu gái, Đường Văn Viễn nhìn thấy Diệp Thiên cau mày đi vào Tứ Hợp Viện, không khỏi kỳ quái hỏi:

– Diệp Thiên, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?

Diệp Thiên lộ ra vẻ tươi cười miễn cưỡng, nói:

– Không có việc gì, lão Đường, lát nữa tôi bảo bác Cả lại đây nấu cơm, buổi tối đều ăn ở đây, sáng mai ông và Tuyết Tuyết đi được rồi!

Thuật pháp nước ngoài đa phần lấy ngũ độc làm vật trung gian, cũng chính là những con vật có độc thiên nhiên như rắn, rết, Hạt Tử, Tri Chu Thiềm Thừ, là thường được thuật sư nước ngoài sử dụng nhất.

Thuật sư nước ngoài thủ pháp cao minh, có thể nuôi ngàn vạn độc trùng, thủ đoạn người khác khó lòng phòng bị, Diệp Thiên có thể giữ được mình an toàn, nhưng không cách nào lo được cho người khác.

Cảm giác này khiến Diệp Thiên u uất mãi, nếu như là đao thật kiếm thật mà đọ sức, hắn sẽ không sợ bất luận kẻ nào, nhưng địch cố tình ẩn mình im lặng, cho dù chính mình thuật pháp cao minh tới đâu, cũng chỉ có thể đợi cho đối phương lộ diện mới có thể nghĩ ra biện pháp.

Đường Văn Viễn là người như thế nào, từ lời của Diệp Thiên cũng nghe ra ý tứ gì khác, lập tức nói:

– Diệp Thiên, nếu có cái gì không hài lòng, hãy đi với tôi đến Hồng Kông ở một thời gian đi. Tôi mới mua một căn nhà ở lưng chừng núi, nếu cậu thích cũng có thể giúp tôi bố trí phong thủy.

Với thế lực của Đường Văn Viễn ở Hồng Kông, thật không sợ phiền toái gì, không nói đến thân phận của hắn trước kia ở Thanh bang, ngay cả hiện tại, trong tay nắm giữ phần tài sản, cũng đủ làm cho bất luận kẻ nào đều không dám khinh thường.

– Đi Hồng Kông?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút,

– Đúng vậy, mình ở lại Bắc Kinh sợ thân nhân bị liên luỵ, nhưng ra khỏi Bắc Kinh này, vậy sinh tử có mạng này mà đấu, thuật pháp nước ngoài tuy rằng lợi hại, mình cũng không có gì phải sợ bọn họ!

Đường Văn Viễn nở nụ cười, có chút ngạo nghễ nói:

– Cậu nói gì vậy? Tôi cũng sắp tám mươi, thì sợ gì liên luỵ không liên luỵ, hơn nữa, tới Hồng Kông có người muốn đụng đến lão già khọm này, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tuy rằng năm đó sang đến Hồng Kông, Thanh bang đã chia làm nhiều bang phái, nhưng những đại lão bang phái hiện tại, đều là vãn bối của Đường Văn Viễn, mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, đều cũng tới cửa bái kiến ông ta.

Cho nên cho dù có người từ bên ngoài vào Hồng Kông muốn gây chuỵên với Đường Văn Viễn, thì cường long không áp nổi rắn độc, chắc chắn phải được bang phái bản địa Hồng Kông thông qua. Như vậy, ở Hồng Kông chỉ cần phát sinh động tĩnh gì, Đường Văn Viễn đều có thể lập tức biết được.

Giống như là mấy năm trước, con em siêu cấp phú hào Hồng Kông nhiều lần bị bắt cóc, sau đó bị yêu cầu tiền chuộc lớn, lúc ấy phú hào Hồng Kông cơ hồ mỗi người đều cảm thấy bất an, đua nhau mời bảo kê quốc tịch nước ngoài.

Nhưng không ai dám động vào Đường gia, đây là bởi vì vị được gọi là là “Đại phú hào” đó, nguyên là một cái gốc của xã hội đen Hồng Kông, biết rõ địa vị của Đường Văn Viễn ở trong các bang phái Hồng Kông, không ai dám chọc vào.

Nghe Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên trầm ngâm một hồi, gật đầu nói:

– Cũng hay, nhà mới mua của ông vẫn chưa ở à? Đến lúc đó cho tôi ở một thời gian đi, tôi sẽ giúp ông trấn trạch .

– Được, tôi bảo người chuẩn bị cho cậu một chút, ngày mai chúng ta đi!

Đường Văn Viễn liên tục gật đầu, có thể mời được Diệp Thiên xem phong thuỷ cho hắn, đây tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn.

– Đúng rồi, thanh Yển Nguyệt Đao của tôi không biết ông có cách nào mang ra ngoài không? Ngoài ra còn cả Mao Đầu, tôi cũng muốn mang nó qua, không biết được không?

Bất kể là thuật pháp quốc nội hay là thuật pháp Đông Nam Á, đều không liên quan đến vũ khí hiện đại, còn Yển Nguyệt Đao chính là hung khí, dùng để giao đấu giết địch tuyệt đối không người nào có thể ngăn, hơn nữa cũng có thể phá giải một số tà thuật.

Còn Mao Đầu thì là khắc tinh của những độc chất và côn trùng kia, Diệp Thiên phát hiện, từ sau khi Mao Đầu đến Tứ Hợp Viện, bất kể là Tứ Hợp Viện cũ hay mới, những con rết hay loài bò sát linh tinh liền tuyệt chủng.

– Mao Đầu cũng cho đi Hồng Kông? Được, được chứ!

Luôn ngồi bên cạnh nghe ông nội nói chuyện cùng Diệp Thiên, Đường Tuyết Tuyết nghe được Diệp Thiên muốn cho Mao Đầu đi Hồng Kông, không khỏi cao hứng nhảy dựng lên, tại đây trong thời gian hơn một tháng, làm bạn với cô nhiều nhất, không thể nghi ngờ chính là Mao Đầu.

Đường Văn Viễn sờ sờ đầu cháu gái yêu, nói:

– Vấn đề này không lớn, máy bay tư nhân của ông đang đậu ở Bắc Kinh, sáng mai ông đi tìm người có giấy phép lái máy bay, hẳn là có thể mang được.

– Sư phụ, con cũng muốn cùng sư phụ đi Hồng Kông!

Chu Khiếu Thiên không biết khi nào cũng đã về tới trung viện, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Diệp Thiên, người trẻ tuổi luôn muốn đi ra nước ngoài trải nghiệm, huống chi là Hồng Kông đại đô thị quốc tế chứ?

– Lần này không được, lần sau có cơ hội ta nhất định mang ngươi đi.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, lần này cũng không phải là hắn đi Hồng Kông du lịch, quá trình người trong kỳ môn đấu pháp hung hiểm vô cùng, Diệp Thiên có thể tự bảo vệ mình, nhưng cũng không dám nói có thể bảo vệ an toàn người ben cạnh, nếu không hắn cũng không cần phải rời khỏi Bắc Kinh .

– Được rồi, sư phụ, lần sau người phải mang con đi nhé!

Chu Khiếu Thiên tội nghiệp nhìn về phía Diệp Thiên.

Trong khoảng thời gian này Đường Tuyết Tuyết và Chu Khiếu Thiên cũng rất thân, lập tức nói:

– Anh Khiếu Thiên, lần sau em mời anh đi.

– Được rồi, Khiếu Thiên, ngươi đi gọi điện thoại cho ba ta, bảo họ tối tới dùng cơm, ta mệt, đi nghỉ ngơi chút!

Diệp Thiên khoát tay, đi về hậu viện, hôm nay thông mạch cho Đường Tuyết Tuyết cơ hồ đã tiêu hao hết công lực toàn thân của hắn, cần điều dưỡng thật tốt.

Nhất là nghe được tin Tống Hiểu Long đi Thailand mời Đài Đà, trong lòng Diệp Thiên cũng xuất hiện một tia báo động, hắn cần bảo trì thể lực dồi dào nhất, để ứng phó những chuyện xảy ra bất ngờ.

Đợi cho Diệp Thiên ngồi dưỡng khí xong, sắc trời đã hoàn toàn đen lại, hậu viện yên tĩnh như lúc ban đầu, trung viện thì náo nhiệt vô cùng.

Bởi vì ngoài mấy người ở Tứ Hợp Viện cũ , cả nhà bác Hai của Diệp Thiên cũng đã tới, tiểu Tuấn Hàn đang truy đuổi Mao Đầu, khiến cho nó xù hết lông lên.

Nghe trung viện truyền đến tiếng ồn, trong lòng Diệp Thiên dâng lên một chút lo lắng.

Thuở nhỏ cùng với cha sống dựa vào nhau, trong lòng Diệp Thiên vốn là có chút lãnh đạm, nhưng từ khi về Bắc Kinh định cư, Diệp Thiên cũng từ từ quen cảm giác được thân nhân che chở.

– Thuật pháp nước ngoài, hừ, Tống Hiểu Long!

Trong mắt Diệp Thiên xuất hiện một tia lạnh, hắn ước gì Tống Hiểu Long lần này cùng Đài Đà đi Hồng Kông, sẽ dễ giải quyết hơn.

Phải biết rằng, thi triển thuật pháp cũng bị hạn chế bởi không gian và thời gian, cái gọi là cách ngàn dậm lấy mạng người, chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Với công lực của Diệp Thiên hiện tại, miễn cưỡng có thể thi triển thuật pháp trong phạm vi trăm dặm, vượt qua phạm vi này thì lực không đạt được, nếu không hắn hoàn toàn có thể dồn Tống Hiểu Long vào chỗ chết.

Thuật pháp nước ngoài cũng là như thế, muốn muốn đối phó Diệp Thiên, nhất định phải ở nơi nào gần hắn, nếu Đài Đà có thể ở Thailand mà gây ảnh hưởng đến Diệp Thiên, vậy hắn không phải là người, mà là thần .

– Ranh con, thật không biết điều gì cả, cả nhà đều chờ con ra ăn cơm đây.

Nhìn thấy con đi ra từ hậu viện, Diệp Đông Bình cười mắng, nhưng ông biết hôm nay Diệp Thiên đả thông dương mạch cho Đường Tuyết Tuyết cũng là mệt muốn chết rồi, nên không nói thêm cái gì.

Lúc ăn cơm Diệp Thiên đề cập chuyện muốn đi Hồng Kông, cả nhà cũng đều cho là hắn được Đường Văn Viễn mời, cũng không để ý, chỉ có Diệp Đông Lan căn dặn Diệp Thiên phải chú ý an toàn.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên điện thoại cho Đỗ Phi, bảo cho hắn biết tin mình đi Hồng Kông, để cho tin này được truyền ra. Còn Đỗ Phi làm như thế nào, Diệp Thiên sẽ không lo, đệ tử Hồng Môn có mặt trên toàn thế giới, hắn tự nhiên có biện pháp của mình.

Đường Văn Viễn thì lại tự mình ra mặt tìm nghành tương quan, làm công tác chuẩn bị khi Diệp Thiên với hắn mang theo bảo đao vào Hồng Kông, chuyện này đối với người bình thường có lẽ khó ngang lên trời, nhưng vì Đường lão gia ra mặt, chỉ là việc rất nhỏ thôi.

Tới buổi trưa, Đường Văn Viễn đứng ở sân bay thủ đô, lên máy bay tư nhân rồi rời khỏi Bắc Kinh, chở theo Diệp Thiên và mấy người bay tới Hồng Kông.

– Lão Đường, những người có tiền các ông thật sự là xa xỉ, một máy bay riêng thế này ít nhất cũng mấy ngàn vạn nhỉ?

Nhìn thấy thảm quý dưới chân, ngồi trên ghế sa lon bằng da thật của Italy, Diệp Thiên thở dài, vốn cho là mình có mấy ngàn vạn đã thực giỏi lắm , nhưng so với Đường Văn Viễn, bản thân thật sự chỉ như tên ăn mày!

Những thứ không nói đâu xa, chỉ riêng cái máy bay này và mấy tiếp viên hàng không xinh xắn đứng cạnh, có thể khiến Diệp Thiên cảm nhận mình nghèo rớt mồng tơi .

– Ha ha, không đáng là bao đâu!

Đường Văn Viễn cười cười, máy bay riêng của ông ta cũng tốn hơn hai ức đô la Hồng Kông, mua được từ một công ty chế tạo máy bay của Mĩ, nhưng với tuổi và thân phận của ông ta, đương nhiên sẽ không khoe khoang với Diệp Thiên làm gì.

Đường Văn Viễn nhìn về Diệp Thiên, đột nhiên nói:

– Diệp Thiên, với bản lĩnh của cậu, muốn mua máy bay loại này cũng không phải việc khó, hay là … tôi tặng cho cậu?

Nghĩ lại chuyện một thời gian trước, ở Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên nhắc mình có cái hạn khi tám mươi ba tuổi, trong lòng Đường Văn Viễn cũng có chút lo lo, hắn ước gì Diệp Thiên thốt ra yêu cầu tài chính từ mình.

Nhưng ông ta thốt ra lời này, cũng khiến mấy tiếp viên hàng không xinh đẹp và tuổi còn trẻ bên cạnh, nhất thời lộ ra bộ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Chương 299 : Mới tới xứ người

Ban đầu, Diệp Thiên nói chuyện cùng Đường Văn Viễn, khẩu khí cũng đã khiến mấy tiếp viên hàng không xinh xắn kinh ngạc không hiểu sao, nhưng các cô đã được huấn luyện rất nghiêm khắc, khi ông chủ nói chuyện, luôn luôn phải là vào tai trái ra tai phải.

Nhưng trước mắt nghe được Đường Văn Viễn lại định tặng không máy bay này cho Diệp Thiên sử dụng, trong lòng mấy tiếp viên hàng không này thật khiếp sợ, biểu hịên ngay tại trên mặt, bởi vì các cô hiểu rất rõ giá trị cái máy bay này.

Phải biết rằng, loại máy bay này, toàn bộ thế giới chỉ có năm mươi cái, riêng máy bay đã là hơn ba nghìn vạn đôla, còn không tính là đồ trang sức đắt giá bên trong máy bay, toàn bộ cộng lại chỉ sợ cũng cần đến bốn trăm ngàn đôla.

Mà một máy bay đáng tiền như thế, với Đường Văn Viễn cứ như một món đồ chơi, thuận miệng liền tặng cho người ta, không thể không khiến cho mấy tiểu thư xinh đẹp này mơ tưởng hảo huyền ở trong lòng.

– Haiz, ông tặng máy bay cho tôi thì tôi cũng không dùng nổi, tốt nhất là thôi đi.

Diệp Thiên cũng chú ý thấy biểu hiện của mấy tiếp viên hàng không đứng ở đối diện hắn, lúc nói chuyện hắn cúng không tiếp tục gọi Đường Văn Viễn là lão Đường nữa.

Ở quốc nội, danh tiếng Đường Văn Viễn có thể có người không biết, nhưng ở Hồng Kông, ông ta tuyệt đối thuộc loại người có thể ra vào các ban ngành chính phủ, thân phận địa vị không phải bình thường.

Những thứ không nói đâu xa, chính là khi Đường Văn Viễn xuất hành, những phóng viên rình mò bên người thậm chí còn hơn cả minh tinh, Diệp Thiên nói chuyện vô ý, chỉ sợ cũng sẽ được lên báo Hồng Kông.

Đường Văn Viễn cũng ý thức được mấy tiếp viên hàng không đứng ở bên cạnh, hắn và Diệp Thiên trao đổi có nhiều bất tiện, khoát tay nói:

– Được rồi, nơi này không có việc gì, các cô đi nghỉ ngơi đi.

– Vâng, thưa Đường tiên sinh!

Một tiếp viên hàng không đứng đầu lên tiếng, dẫn theo ba người khác vào phòng nghỉ cho nhân viên, hơn nữa còn đóng chặt cửa lại .

– A Vi, người tuổi trẻ kia là ai nhỉ? Còn dám kêu ông chủ là lão Đường?

– Tôi đoán chừng là đại nhân vật ở nội địa chăng? Bằng không ai dám xưng hô như vậy với Đường tiên sinh?

– Tôi thấy không giống, những công tử ăn chơi ăn nói đâu có như vậy, các cô không biết đấy, người trẻ tuổi kia còn đem đại đao máy bay, thật là phong độ!

Mấy cô gái vừa vào đến phòng nghỉ, nhất thời líu ríu nghị luận, vừa rồi nghe Đường Văn Viễn cùng Diệp Thiên nói chuyện, các cô đã thấy bị chấn động rất lớn.

Nhưng mấy cô gái đoán già đoán non, cũng không hiểu được nhân vật mang theo đại đao lên máy bay, rốt cuộc là thân phận gì.

– Diệp Thiên, đến Hồng Kông, tôi còn có chút việc muốn phiền cậu …

Đợi cho bốn tiếp viên hàng không vào đến khoang nhân viên, Đường Văn Viễn nhìn về phía Diệp Thiên.

– Chuyện gì?

Diệp Thiên ngẩng đầu nói tiếp:

– Nhưng lão Đường, tôi nói thật với ông, lần này đi Hồng Kông là tôi muốn giải quyết một chuyện, đến lúc đó tốt nhất ông không nên quá thân cận với tôi!

– Diệp Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Lão Đường tôi ở Hồng Kông nói chuyện vẫn còn có chút trọng lượng, có chuyện gì tôi giúp cậu giải quyết, không được sao?

Nhìn thấy Diệp Thiên mang theo thanh Yển Nguyệt Đao, trong lòng Đường Văn Viễn hơi cảm giác không ổn, tuy rằng ông ta xuất thân giang hồ, nhưng hiện tại là thời đại nào? Người khác muốn tìm anh gây phiền toái, còn sử dụng vũ khí lạnh sao?

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Lão Đường, chuyện này ông không nên nhúng tay vào, hơn nữa cũng không biết đối phương sẽ tới hay không!

Đỗ Phi đã nói cho Diệp Thiên biết Tống Hiểu Long đi Thailand tìm Đài Đà, nhưng Đài Đà có đồng ý ra tay hay không, ngay cả người đệ tử của Đỗ Phi kia cũng không biết, Diệp Thiên cũng sợ liên lụy tới người nhà, nên chuẩn bị trước mà thôi.

Hắn bảo Đỗ Phi phao tin mình ở Hồng Kông một tháng, chắc chắn cho dù Đài Đà không đến, Tống Hiểu Long cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Phải biết rằng, chuyện kiểm tra và giám sát với người nước ngoài ở quốc nội tương đối nghiêm khắc, một vài người ở nước ngoài có thân thế cao, về nước cũng bị các ban nghành tương quan xét duyệt, muốn làm chuyện gì cũng không dễ dàng.

Nhưng Hồng Kông là một nơi tụ hội quốc tế, mỗi ngày người ngoại quốc đến rồi đi vô số kể, nơi này, muốn đưa mấy sát thủ vào cũng sẽ không khiến cho nghành tương quan chú ý.

– Được, lão Đường, ông nói một chút chuyện gì muốn tôi hỗ trợ đi.

Thấy vẻ mặt không hề lưu tâm của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên cũng không còn nhiều lời, kỳ môn giang hồ quá xa rời cuộc sống người thường, cho dù người như Đường Văn Viễn cũng không cách nào nhúng tay vào.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn nói:

– Là thê này, tôi có một ông bạn, bị người ta bắt cóc trong khoảng năm 1990, đã qua tám năm đều không có tin tức gì, tôi nghĩ nhờ cậu xem giúp, xem ông ta còn sống hay không?

– Người nào vậy?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, tiện đà cười nói:

– Lão Đường, vừa rồi không phải ông nói ở Hồng Kông ông có địa vị như thế nào đó sao? Vì sao ngay cả chút chuyện ấy cũng không làm được?

– Mấu chốt là bọn chúng không phải người Hồng Kông, bằng không tôi lại không có biện pháp sao?

Đường Văn Viễn cười khổ một tiếng, chỉ vào một quyển tạp chí trên bàn trà, nói:

– Cậu xem đi, chính là chồng của ba ấy, ôi, bạn bè đã vài chục năm rồi, nếu cậu có cách thì giúp một tay đi!

– Tạp chí Forbes?

Diệp Thiên cầm lấy xem, là tạp chí tiếng Anh, mặc dù hắn không học xong đại học, nhưng Anh ngữ vẫn nói được không tồi, đọc cũng không cảm thấy quá sức.

Nhưng trong những năm 1998 này, tạp chí Forbes ở quốc nội cũng không có nổi tiếng, Diệp Thiên lần đầu tiên nhìn thấy tên này, một vài số liệu bên trong khiến cho hắn chú ý.

– Cừ thật, một phụ nữ mà xếp trong hạng 10 người giàu nhất Châu Á, lão Đường, bà ấy còn mạnh hơn so với ông đấy!

Xem hết giới thiệu vắn tắt về người đàn bà trong ảnh chụp mà Đường Văn Viễn chỉ vào, Diệp Thiên không khỏi chặc lưỡi.

– Có tiền cũng chưa chắc đã là chuyện tốt đâu! Ông bạn của tôi từng bị bắt trong những năm tám mươi, chi hơn một nghìn vạn đôla tiền chuộc. Người không có việc gì. Nhưng đến năm 1990 bị bắt cóc lần nữa, liền không còn có tin tức của ông ta.

Đường Văn Viễn lắc lắc đầu, nói tiếp:

– Mấy chục tỷ gia sản, giờ lại thành mầm tai hoạ, cũng đã không ít năm, vậy mà vẫn không thoát ra được.

– Những năm 80 đã đòi chuộc đến hơn 1000 đôla? Lão Đường, ở Hồng Kông, chuyện bắt cóc người giàu có, có phải đường tắt để phát tài hay không?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, những năm 80, hơn 1000 vạn đôla, nếu là hiện tại, ít nhất cũng phải trăm triệu đấy chứ? Bọn bắt cóc vơ vét tài sản này còn phát tài nhanh hơn so với cướp ngân hàng!

– Phát tài thì nhanh, nhưng chết cũng mau.

Đường Văn Viễn nghe vậy cười lạnh một tiếng.

Sau khi người bạn của ông ta bị bắt cóc, Hồng Kông lại xuất hiện một vụ bắt cóc phú hào khác, hơn nữa nhiều lần gây án thành công, tiền chuộc cao hơn mười triệu đô la Hồng Kông, đã đánh động các phú hào Hồng Kông.

Nhưng ngay tại năm đó đội bắt cóc kia cũng bị bắt hết, hơn nữa Đường Văn Viễn cũng có được tin rất chuẩn, 5 tên thủ phạm không lâu sau đã bị xử bắn.

– Ha ha, có đôi khi hiểm họa ở khắp nơi!

Diệp Thiên cười cười, nói một câu không đầu không đuôi, nhìn về phía Đường Văn Viễn, nói:

– Đến lúc đó ông hãy sắp xếp cho người đó đến gặp tôi nhé, nhưng chỉ 3 ngày kể từ ngày tôi tới Hồng Kông, qua ba ngày này, tôi không gặp người lạ!

Diệp Thiên ước chừng nhiều nhất ba ngày, Tống Hiểu Long cũng sẽ có phản ứng , nếu khi đấu pháp lại có người ngoài, Diệp Thiên khó tránh sẽ bị phân tâm, cho nên mới đưa ra cái yêu cầu như vậy.

– Được, sáng mai tôi sẽ sắp xếp, nhân tiện cũng giới thiệu cho cậu mấy ông bạn của tôi.

Nói tới đây, Đường Văn Viễn cười khổ một tiếng,

– Sáng mai cậu cũng đừng kêu tôi lão Đường nhé, truyền đi ra thì mặt mũi tôi cũng chẳng còn.

Sau hơn ba giờ bay, máy bay riêng của Đường Văn Viễn đáp xuống sân bay Hồng Kông, máy bay vừa mới dừng lại, một chiếc xe bọc thép đã dừng ở bên cạnh máy bay.

– Quả nhiên là Phương Nam, thời tiết thật đúng là nóng hơn!

Mang theo Yển Nguyệt Đao vừa mới đi xuống máy bay, Diệp Thiên cũng cảm giác một hơi nóng tràn đến, so sánh với sức xuân dạt dào thành Bắc Kinh hiện nay, nói này cũng đã được coi là mùa hè.

– Chít chít… Chít chít!

Mao Đầu vốn được Đường Tuyết Tuyết ôm vào trong ngực, lại càng không kiên nhẫn với thời tiết này, như tia chớp từ trong lòng Đường Tuyết Tuyết phóng ra, dùng tiểu móng vuốt tứ chi gắt gao bám vào Yển Nguyệt Đao, cũng không chịu buông nữa.

Đường Tuyết Tuyết bất mãn nhìn Mao Đầu, thấp giọng than thở nói:

– Mao Đầu hư, không cho chị ôm, chị sẽ không cho ăn cá!

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nói:

– Tuyết Tuyết, cá thì không thể thiếu, bằng không Mao Đầu sẽ phát cáu.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Tuyết Tuyết vội vàng nói:

– Không đâu, anh Diệp Thiên, nhà mà ông nội mua có hai cái bể bơi, có thể thả thật nhiều cávào!

– Không ngờ ta mua biệt thự như thế, lại chính là cho các ngươi nuôi cá hả?

Lời nói của cháu gái khiến Đường Văn Viễn dở khóc dở cười. Sau khi đưa Diệp Thiên lên xe, trực tiếp chạy tới biệt thự lưng chừng núi.

Xe chạy nhanh đến lưng chừng núi, Diệp Thiên nhìn bốn phía và đánh giá, nhịn không được khen:

– Nơi này tốt đấy, nước trong xanh chạy vòng, là một chỗ phong thuỷ tụ tiền bạc châu báu nhé!

Tục ngữ nói nơi may mắn không thể không có nước, trước khi xem núi cần xem nguồn nước, có núi mà không có nước không được. Nơi này Sơn Thủy đều đạt, khí thế phi phàm, lại có nước chảy suốt, ở nơi này, muốn không phát tài cũng khó khăn.

Trên đường lên núi, có thể thấy một vài vọng gác, bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe này và giấy thông hành phía trước xe, cả chặng đường đều không ngừng lại.

– Nơi tốt, tôi hỏi chút, phía dưới kia có vài tòa biệt thự đều là bán hả? Đến khi tôi có tiền cũng tới mua một căn!

Xe chạy qua lưng chừng núi, Diệp Thiên thấy một loạt biệt thự, hắn có thể cảm giác được, bên trong dường như cũng chưa có người ở.

Đường Văn Viễn nghe vậy nở nụ cười, nói:

– Những tòa nhà đó chỉ cho thuê chứ không bán, nhưng nếu cậu muốn mua, tôi sẽ chọn cho cậu chỗ tốt hơn.

– Thôi, tôi chỉ nói đùa vậy mà thôi, nơi như vậy tôi cúng ở không nổi.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nơi này phong thuỷ mặc dù rất tuyệt, nhưng cũng không phải người bình thường có thể ở được, có những người số mệnh không hợp mà cố tình vào ở, ngược lại sẽ gây tai hoạ cho mình.

Chương 300 : Khu nhà cao cấp

Ở 1 nơi cách không xa đỉnh ngọn núi, xe rẽ vào 1 ngã ba, đi đến phía trước 40, 50 mét, sau khi đi qua 3 cánh cửa điện tử thì dừng trước 1 căn biệt thự.

Căn biệt thự này nằm ở lưng chừng 1 sườn núi, ở chỗ sườn núi này cũng chỉ xây đúng 1 tòa nhà này thôi. Xung quanh cành lá cây cổ thụ nhiệt đới xum xuê, nếu nhìn từ trên cao xuống chỉ có thể nhìn thấy 1 góc của biệt thự.

– A Đinh, mở cửa!

Diệp Thiên biết người lái xe tên là A Đinh, vì Đường Văn Viễn ở Bắc Kinh hơn 1 tháng, A Đinh lại không thể vào Tứ Hợp Viên nên Đường Văn Viễn phải để ông ta trở về Hồng Kông.

A Đinh cầm 1 chiếc chìa khóa điều khiển từ xa ra, ấn xuống 1 cái, cửa sắt biệt thự chầm chậm mở ra. Đập vào mắt là 1 vườn hoa rộng lớn mà vô cùng đẹp, còn ở bên trái cửa sắt lại là 1 gara.

– Diệp Thiên, mặc dù tôi không sống trong căn nhà này, nhưng mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp, tất cả mọi đồ dùng sinh hoạt bên trong đều đầy đủ cả, cậu xem còn thiếu thứ gì thì cứ nói với A Đinh, để ông ấy giải quyết!

Vì muốn cho Diệp Thiên tiện quan sát căn biệt thự này, Đường Văn Viễn cũng không ngồi trên ô tô nữa, mà cùng Diệp Thiên chậm rãi đi vào trong biệt thự.

Đi đến chỗ lan can được điêu khắc bằng đá cẩm thạch, Đường Văn Viễn chỉ xuống phía dưới nói:

– Diệp Thiên, phía bắc đó là vịnh Victoria, phía nam là biển, đến tối bên đó sẽ thấy đèn đuốc sáng trưng, cảnh sắc cũng không tệ đâu!

– Đâu chỉ là không tệ, mặt hướng về biển, ngày xuân hoa nở, người giúp ông xem thuật phong thủy tòa nhà này năm đó đúng là 1 vị cao nhân đấy!

Diệp Thiên khen 1 câu, nói tiếp:

– Lão Đường, căn nhà này của ông phong thủy rất tốt, dùng thuật ngữ phong thủy của chúng tôi mà nói thì chính là bố cục “đón tiền vào két”, trên căn bản là không có gì phải thay đổi!

Mặc dù còn chưa xem bố cục và bài trí trong biệt thự, nhưng chỉ cần xem phong thủy ở bên ngoài căn biệt thự này thôi, Diệp Thiên cũng đã nhìn ra 1 số gợi ý rồi, người có thể bày ra phong thủy của tòa biệt thự này, tất nhiên không thể phạm những lỗi nhỏ được.

Diệp Thiên có thể nhìn ra chỗ sườn núi này vốn không bằng phẳng rộng rãi, nhưng sau khi được đào vào thì trở nên bằng phẳng, chỗ đất vốn lồi ra phía trước nhìn giống như môi của ngọn núi, có thể tích tụ, không làm tiêu tan long khí.

Trong kinh thuật có câu “ trước nhà mà không có chỗ trống thì con cháu ít”. Cái gọi là “chỗ trống” tức là chỗ đất trống trước chỗ ở, tức là chỗ đất hình môi ở trước tòa nhà.

Chức năng “môi” của tòa nhà là có thể che lấp chỗ trước sườn dốc mà người trong tòa nhà không nhìn thấy được, cảm nhận được sự yên ổn cho nên xây dựng nền môi, là 1 cách để hòa giải quyền sát sinh, chỗ nhân tạo này hẳn là công lớn của thầy phong thủy.

Hơn nữa toàn nhà này còn ở chỗ “sông núi bao bọc”. Ngọn núi này bằng mà nghiêng, trong ngũ hành thuộc thổ, thổ có thể sinh “vạn vật”, có thể nắm giữ khí vật chất của chủ nhân, do sườn núi dốc nên nắm giữ tiền tài của chủ nhân.

– Chỗ “sông núi bao bọc” trực tiếp nhận được thuần khí của sơn thủy, bất luận là từ góc độ của từ trường học, mỹ học hay là tâm lý học thì thực sự là 1 sự lựa chọn lý tưởng.

Bởi vậy nên nhân sĩ tài giỏi thời cổ đại ẩn mình trong rừng sâu, dân cư các quốc gia giầu có phát triển đều di chuyển đến chỗ ngoại ô sơn thủy, đây đều là vì hiểu sâu sắc tam học vị phong thủy.

– Ha ha, căn biệt thự này trước kia do Tả đại sư xem phong thủy nên ta mới đồng ý xây đấy.

Nghe thấy Diệp Thiên khen ngợi phong thủy căn biệt thự này đẹp, nếp nhăn trên mặt Dường Văn Viễn như nở hoa vậy.

– Tả đại sư, rất nổi tiếng ở Hồng Kông à?

Diệp Thiên tiện miệng hỏi, nhìn bố cục phong thủy của tòa nhà này, người xem phong thủy lúc đầu có thể được gọi bằng hai từ đại sư.

Đường Văn Viễn gật đầu nói:

– Đương nhiên rất nổi tiếng, thế nhưng mấy năm nay ông ấy rất ít khi ra ngoài giúp người khác xem phong thủy, đợi 1 thời gian nữa tôi hẹn với ông ấy, xem có thể gặp mặt cậu được không?

– Được, có thời gian thì nhất định tôi sẽ gặp.

Diệp Thiên đồng ý, với địa vị Đường Văn Viễn ở Hồng Kông này mà cũng không dám đảm bảo với Diệp Thiên cho thấy địa vị của Tả đại sư này cao cỡ nào.

– Cậu ở đây cũng không vấn đề gì, ngồi ở phía tây nhìn sang phía khách sạn Đông Tài Tinh, tòa nhà nghiêng bằng đối xứng, địa hình đất dựa vào núi tạo thành bố cục kim thổ tương hỗ.

Diệp Thiên đứng trước lầu chính quan sát 1 hồi, nói:

– Đi thôi, vào trong phòng xem xem, thanh Yển Nguyệt Đao của tôi mà để trong này 1 thời gian, có thể trấn giữ nhà ông trong vòng 30 năm không sợ ngoại tà xâm nhập.

Sau khi xem xong phong thủy bên ngoài, Diệp Thiên múa may thanh Yển Nguyệt Đao trong tay, khiến cho A Đinh xách hành lý đi đằng sau lấp tức trố mắt ra nhìn.

Vừa rồi vì ra vẻ nịnh bợ trước mặt “ông chủ nhỏ” A Đinh vội vàng muốn đi lấy thanh Yển Nguyệt Đao, thế nhưng không ngờ thanh đao suýt đập nát chân mìn. Thế mà mắt thấy tay Diệp Thiên cầm rất nhẹ nhàng, không thể khiến ông ta không tâm phục khẩu phục.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn dò hỏi:

– Diệp Thiên, cậu… thanh đao này, cũng là 1 món pháp khí à?

– Phảp khí? 10 món pháp khí cũng không đổi được 1 thanh đao này đâu.

Diệp Thiên bĩu môi, xoay mặt nhìn Đường Văn Viễn rất quyết liệt, vội vàng nói:

– Lão Đường, ông không cần phải nghĩ đâu, thanh đao này trong tay của tôi là 1 thứ bảo bối, nếu mà ông cầm thì lại là 1 thứ bùa đòi mạng đấy!

Diệp Thiên nói những lời này không phải là nói phét, pháp khí loại tấn công, không phải là thứ mà người thường có thể có được, nếu không trấn áp được sát khí trong nó, thế nghĩa là tự chuốc họa vào thân.

– Tôi chưa nói là muốn có nó mà, sao cậu phải căng thẳng như thế?

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Đường Văn Viễn cười khan mấy tiếng, cùng Diệp Thiên đi vào phòng chính trong biệt thự.

Những biệt thự giống như của Đường Văn Viễn này nếu như ở ngước ngoài thì quả thực nó có thể được gọi là 1 tòa thành, toàn căn biệt thự cao 4 tầng, diện tích mỗi tầng cũng đến 1200 mét vuông.

4 tầng tòa nhà cộng với những nơi như vườn hoa, bể bơi, ga ra, tầm hầm ngầm và đài ngắm cảnh ở bên ngoài cũng có thể sáng ngang với những tòa thành nổi tiếng ở nước ngoài.

Sau khi vào cửa chính là 1 căn phòng khách rộng lớn vô cùng, trên sàn nhà và đèn trang trí trên trần nhà thì xa hoa vô cùng, ở cửa còn có 1 cái quầy Bar thật lớn, xem ra chủ nhân trước của tòa nhà thường xuyên tiếp khách ở đây.

– Tầng 1 là phòng tiếp khách, những đồ trong nhà kia tôi còn chưa kịp thay, Diệp Thiên, tầng 2 là phòng ngủ của chủ nhân, chăn đệm bên trong đều là đồ mới, cậu ngủ ở tầng 2 đi!

Đường Văn Viễn hôm qua đã gọi điện thoại sắp xếp xong, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng toàn căn biệt thự này đều được dọn dẹp không 1 hạt bụi, tất cả đồ dùng trong phòng ngủ ở tầng 2 đều được đổi thành mới hết.

– Bố cục trong này ông cũng không phải thay dổi, đến lúc đó thay lại đồ đạc trong nhà là được rồi.

Diệp Thiên xem xét sắp xếp trong phòng khách 1 lát, nói:

– Màu sắc đồ dùng trong nhà có thể tao nhã 1 chút, cứ theo sở thích của ông mà mua, thế nhưng tấm thảm trước ghế sô pha nhất định phải màu đỏ thẫm, điều này rất có tác dụng với việc đón tiền tài.

Đường Văn Viễn cẩn thận ghi nhớ những lời nói của Diệp Thiên vào trong lòng, nói:

– Được, tôi nhớ rồi, Diệp Thiên, có cần phải tôi đưa lên lầu 2 xem xét không?

Diệp Thiên lắc lắc đầu, đặt thanh Yển Nguyệt Đao lên trên quầy bar, nói:

– Không cần đâu, các ông về trước đi, tôi cũng mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi 1 lát.

Hôm qua, sau khi đả thông dương mạch của Đường Tuyết Tuyết xong, Diệp Thiên chỉ ngồi im thư giãn 1 buổi chiều, mặc dù công lực sớm đã khôi phục lại nhưng tinh thần vẫn còn hơi mệt mỏi, cậu cũng không muốn đem cái trạng thái này mà chống lại thuật sư hàng đầu Thái Lan.

– Vậy được rồi, A Đinh tiễn chúng ta về trước, để cậu ta lại đây, có điều gì cậu cứ bảo ông ấy, cơm tối cũng do ông ấy chuẩn bị.

Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn gật đầu, ông ở Bắc Kinh cũng hơn 1 tháng rồi, mặc dù lúc nào cũng có thể liên lạc với người nhà nhưng đi lâu như vậy khó tránh khỏi tâm trạng bồi hồi, quả thực phải về nhà xem xem.

– Mẹ nó, đến lúc nào mình mới có thể có được căn biệt thự rộng lớn thế này chứ?

Sau khi Đường Văn Viễn đi khỏi, Diệp Thiên đóng cửa lại, nếu như đây là nhà cậu, Diệp Thiên có thể đem đầu của ngọn Tra Điện này hướng hể phía long mạch tích tụ lại ở vịnh nước cạn kia, biến nó thành 1 tòa bảo địa phong thủy độc nhất vô nhị.

– Chít chít… chít chít!

Con chồn khinh thường nhìn Diệp Thiên 1 cái, nhảy từ trên vai cậu xuống, “ phù phù” 1 tiếng nhảy vào cái bể bơi hôm qua mới thay nước bơi qua bơi lại, nó vốn thích lạnh, đến phía nam thế này quả là không thích hợp.

Buổi tối Đường Văn Viễn cũng không qua đây, thế nhưng gọi điện thoại hẹn với Diệp Thiên, ngày mai ông mang 1 quý bà đến thăm cậu.

Bữa tối là do A Đinh chuẩn bị, nghe lão gia nói Diệp Thiên ăn rất nhiều, cậu ta rõ ràng là ăn hết sạch 2 con lợn sữa được người khác tặng, ngoài ra còn ăn hết các món hải sản do khách sạn chế biến nữa. Chỗ thức ăn bày đầy trong phòng ăn trên phòng khách kia có thể đủ cho 10 người cùng ăn.

Đến buổi tối những ngọn đèn rực rỡ được thắp lên, gió biển xa xa thổi đến, đứng trên đài ngắm cảnh nhìn ngắn những ngọn đèn sáng trưng ở vịnh Victoria, Diệp Thiên không thể không bái phục vị trí nhà cửa của cái lão già sắp xuống lỗ này được.

“Trạch kinh” viết: “nhà cửa là gốc rễ của con người, con người chú trọng nhà cửa, nếu yên ổn thì gia tộc may mắn, nếu không yên ổn thì gia tộc suy vong.

Những gia đình hào phú sau khi phát tài sẽ tìm 1 nơi khác để ở, cũng không phải là vô ích. Tốt xấu của nhà ở có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời vận mệnh của con cháu.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên sau khi vận động thân thể trong vườn hoa xong thì đứng trên đài ngắm cảnh luyện khí, vào thời điểm tia sáng đầu tiên của mặt trời hé ra, Diệp Thiên hấp thụ 1 tia “ đông lai tử khí” vào trong đan điền.

– Diệp Thiên, cậu xem bữa sáng này hợp khẩu vị không? Nếu không thích thì tôi đi mua thứ khác.

Sau khi Diệp Thiên vào nhà ăn, A Đinh đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cậu rồi, ngoài bánh bao của miền bắc ra còn có chút đồ ăn vặt của miền nam, đầy ắp trên bàn.

Đương nhiên, A đinh cũng không biết làm những thứ này, đều do tối hôm qua đã chuẩn bị xong bữa sáng lớn, sáng nay được nhà hàng đưa tới, cũng khó làm cho bảo mẫu của Hai đóa hoa thép hồng của Thanh Bang năm đó sống lại.

Diệp Thiên nhìn A Đinh 2 tay đang buông xuôi, cười nói:[Audio] Tam Thốn Nhân Gian

– Được rồi, A Đinh, ngồi xuống cùng ăn đi, tôi cũng không phải là hổ báo đâu.

– Diệp Thiên, tôi ăn rồi, Đường lão gia 8h 30 sẽ qua đây, còn có nửa giờ nữa, tôi ra ngoài cổng đợi đây.

A Đinh tuy rằng là người thô kệch, nhưng cũng không phải là người không có tâm, ông ghi nhớ rõ ràng những lời Diệp Thiên đã nói với mình, trong lòng cũng muốn hầu hạ Diệp Thiên, tìm thời gian hóa giải sát khí của bản thân.

Ăn bữa sáng xong không lâu sau, Diệp Thiên mới quay ra phòng khách, Đường Văn Viễn mang theo Đường Tuyết Tuyết hoạt bát lanh lợi đến nữa, bên cạnh ông ta có thêm 2 người phụ nữ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)