1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 59: Thông mạch (c291-c295)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 59: Thông mạch (c291-c295)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 291 : Mua xe

Ở Bắc Kinh, có nhiều cửa hàng tiêu thụ ô tô, nhưng tương đối tập trung là ở khu Á Vận, ngay cả xe Audi của Diệp Đông Bình cũng là mua tại nơi đó.

Hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải lễ ngày nghỉ, chợ xe cũng không có nhiều người, sau khi dừng cỗ xe Santana bên ngoài khu chợ, Diệp Thiên dẫn Vu Thanh Nhã và Đường Tuyết Tuyết đi vào.

Chợ xe là khu bãi rộng, trong chính giữa đều là hàng cũ, tại các cửa hàng mới bày một số xe mới dùng để triển lãm.

Những cửa hàng này chủ yếu đều là chuyên doanh, ở trên biển hiệu có dấu hiệu xe thuộc công ty nào, thấy Diệp Thiên ba người đi qua, đều là nhiệt tình tiến lên giới thiệu xe của cửa hàng họ.

– Xe Nhật Bản? Không cần nghĩ …

Liên tiếp đi qua mấy cửa hàng bán xe, không phải Toyota chính là Honda, ngay cả giới thiệu Diệp Thiên cũng chưa nghe, liền trực tiếp đi qua.

Trước kia đã bị sư phụ lây nhiễm, Diệp Thiên đều thực phản cảm đối với dân tộc Nhật Bản này, ngay cả những mặt hàng của họ cũng không muốn quan tâm.

Thứ hai, trước khi hắn mua xe cũng có một chút đánh giá, xe Nhật Bản tính an toàn là được, nhưng hoàn toàn không có cách nào so sánh với hệ xe Âu, cho nên khi chưa đến nơi này, xe Nhật Bản cũng đã bị Diệp Thiên gạt đi.

– Diệp Thiên, rốt cuộc anh muốn mua xe gì?

Vu Thanh Nhã đi theo sau Diệp Thiên, có chút không kiên nhẫn , cô mua xe ở Thượng Hải, đi đến cửa hàng nhìn trúng liền quét thẻ mua ngay, không thích đi lang thang trong chợ xe?

Hơn nữa những người bán xe này đều nam nhân lớn tuổi, một đám chăm chú nhìn vào trên người cô, khiến Vu Thanh Nhã cảm giác thực không thoải mái.

– Anh muốn mua xe việt dã, xe như vậy rất hào phóng, lái cúng thú vị.

Diệp Thiên vừa nói chuyện vừa đánh giá bốn phía, nhưng nơi này bán chủ yếu đều là xe gia dụng có rèm che, không có một cửa hàng nào, không có một cái nào hắn vừa ý.

– Ôi, nơi đó là bán xe sao? Anh nhìn mặt sau kính giống như cũng có bán xe !

Theo ngón tay Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã nói:

– Hẳn là vậy, anh không thấy trên đó có biểu tượng BMW sao?

– Đi, qua đó xem…

Diệp Thiên mang theo Vu Thanh Nhã cùng Đường Tuyết Tuyết ra khỏi khu bãi, đi đến bên kia.

– Ai ya, thật đúng là nơi bán ô tô nhỉ? Cần đầu tư bao nhiêu tiền nhỉ?

Tới trước toàn nhà đầy kính thủy tinh, Diệp Thiên không khỏi có chút líu lưỡi, phân nửa kết cấu một tòa nhà bằng kính thủy tinh này đều trưng bày xe, bên trong bầy đặt đều là một loại nhãn hiệu, cũng chính là BMW.

Những thứ không nói đâu xa, riêng một tòa kiến trúc như vậy, chỉ sợ không có một hai ngàn vạn thì khỏi phải nghĩ đến chuyện xây dựng, Diệp Thiên vẫn là lần đầu tiên biết ô tô có thể bán ở nơi như vậy?

– Không biết, đây là cửa hàng chuyên doanh chăng? Ở Thượng Hải em cũng chưa từng thấy.

Vu Thanh Nhã lắc lắc đầu, cửa hàng mà cô mua xe Ferrari, so với cửa hàng này thật là kém xa.

Đường Tuyết Tuyết nhìn thấy Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã mang vẻ mặt mê, đắc ý nói:

– Anh Diệp Thiên, em biết, đây là cửa hàng 4S, ở Hồng Kông có đầy!

– Cửa hàng 4S? Để làm chi? Ở đây không thấy 4S gì đó?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, nhìn hồi lâu vào trong cửa hàng, ngoài biểu tượng BMW ra, không có liên quan đến chứ 4S gì cả.

Thái độ Diệp Thiên khiến Đường Tuyết Tuyết vui vẻ, cười nói:

– Anh Diệp Thiên, 4S không phải biểu tượng, anh thực ngốc nha, 4S là một hình thức kinh doanh…

Nghe xong Đường Tuyết Tuyết giải thích, Diệp Thiên gãi gãi đầu nở nụ cười, chính mình thật đúng là không hiểu biết. Đúng như Đường Tuyết Tuyết nói, cửa hàng 4S là một hình thức kinh doanh lấy Bốn khâu trong tiêu thụ.

Hình thức này chính là tiêu thụ xe, cung cấp linh kiện, dịch vụ sau bán hàng, ý kiến phản hồi, mà bốn từ này đều bắt nguồn từ chữ S, cho nên liền được gọi là 4S.

Cửa hàng 4S có được thống nhất về bề ngoài ( hình thức), thống nhất về nhận dạng, thống nhất tiêu chuẩn quản lý, chỉ kinh doanh một thương hiệu. Nó là một loại đặc tính đột phá ở thị trường hữu hình, khi các thương hiệu ô tô tăng lên, ưu thế về hình tượng của xí nghiệp sản xuất ô tô rất rõ ràng.

– Vị tiểu thư này hiểu được thật nhiều, cửa hàng 4S ở quốc nội còn chưa có mấy nhà đâu, cửa hàng chúng tôi là mới vừa mở tháng này, tiên sinh, tiểu thư mời vào bên trong!

Người nhân viên đứng ở cửa cũng không có để ý đối với Diệp Thiên mấy người, dù sao bọn họ quá trẻ tuổi, không thích hợp là đối tượng tiêu thụ.

Nhưng nghe được Đường Tuyết Tuyết nói vậy, người nọ nhất thời thay đổi thái độ, bởi vì ở quốc nội những người có thể biết đến cửa hàng 4S thật sự là ít ỏi, không có mấy. Mỗi lần bọn họ đều phải giảng giải cho những khách hàng rất lâu.

– Diệp Thiên, chúng ta đi vào xem đi, chân cũng có chút mỏi …

Vu Thanh Nhã kéo cánh tay Diệp Thiên, hôm nay cô từ CCTV đi thẳng về, ngay cả dép cao cũng chưa kịp đổi.

Hơn nữa, người tiếp đãi họ chính là phụ nữ, cũng làm cho tâm trạng Vu Thanh Nhã thật tốt, so với bị một đám các lão gia dùng ánh mắt nhìn chằm chằm thì tốt hơn nhiều.

– Được, thật sự không được thì mua BMW cũng tốt, tối thiểu cái kiểu tiêu thụ này cũng làm cho người ta thấy thoải mái!

Diệp Thiên gật gật đầu, đi vào cửa hàng, lời của hắn cũng làm cho ánh mắt nhân viên bán hàng sáng lên, đi theo đuôi bọn họ.

– Vị tiên sinh này, đây là danh thiếp của tôi, xin hỏi ngài họ gì?

Tới đại sảnh, người nữ nhân viên kia đem danh thiếp và tấm catalogue đưa cho Diệp Thiên, nói:

– Nơi này là chúng tôi có mẫu mới nhất của BMW, anh xem có thích hay không?

Nhìn thấy tên trên danh thiếp, Diệp Thiên cười nói:

– Đóa Đóa? Tên rất hay, tôi tên Diệp Thiên!

– Vị tiên sinh này, Đóa là họ của tôi, tên tôi chỉ có một chữ Đóa.

Cô gái kia thực lễ độ nhắc nhở Diệp Thiên một câu.

Diệp Thiên gật đầu cười, nói:

– Tôi hiểu rồi, cô là người dân tộc Hồi à? Họ Đóa thường nghe là dân tộc Hồi, năm Tuyên Đức, Đóa Tư Ma từ Tây Vực vào Trung Quốc cống sư, sau đó ở lại kinh, hẳn là tổ tiên của cô nhỉ?

– Anh … Làm sao anh biết ?

Lúc trước, cô gái kia cũng bởi vì thấy Diệp Thiên tuổi còn trẻ, có chút coi thường đối với hắn, nhưng hiện tại bị Diệp Thiên làm cho kinh ngạc.

Họ Đóa ở Trung Quốc cực hiếm, chỉ sợ một vạn nguời cũng không có một người biết được họ này, nhưng cậu thanh niên trước mặt này há mồm lại nhắc đến tổ tiên của cô.

Kỳ thật Diệp Thiên sở dĩ biết họ Đóa, đó là bởi vì ở đời Thanh, thành Bắc Kinh có một người dân tộc Hồi xem bói rất giỏi tên là Đóa Thế Lân, lão đạo sĩ năm đó từng nói với hắn, Diệp Thiên mới nhớ kỹ dòng họ này.

Nhưng trải qua mấy trăm năm, kỳ môn truyền thừa phần lớn đều mất hết, Diệp Thiên cũng không cho rằng cô bé trước mặt này hiểu được thuật bói toán của Đóa Thế Lân. Nếu không cũng sẽ không đến nơi đây làm nhân viên bán hàng .

– Cho anh hết khoe khoang?

Nhìn thấy Diệp Thiên cùng cô bé kia tán gẫu vui vẻ, bàn tay nhỏ bé của Vu Thanh Nhã không biết khi nào thì đưa đến bên hông Diệp Thiên, hung hăng cấu, véo một cái.

Hiện tại Diệp Thiên có thể là thiếu gia có tiền chân chính, tuy rằng Vu Thanh Nhã cũng không kém, nhưng thật đúng là cũng sợ hắn bị cô gái nào cướp mất hồn.

– Ai u!

Diệp Thiên kêu một tiếng rõ to, con gái đanh đá cũng không phải là chuyện tốt, Diệp Thiên lập tức lấy vẻ mặt tươi cười, nói với Đóa Đóa:

– Chúng tôi xem truớc đã, xin hỏi các cô nơi này có xe việt dã không?

Thấy Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã tình tứ, Đóa Đóa hé miệng cười, nói:

– Xe việt dã cũng có một xe, nhưng là người khác đặt hàng, Diệp tiên sinh có thể xem trước, nếu thích, cũng có thể đặt hàng thông qua chúng tôi.

– Thật là có à? Đưa tôi đi xem đi!

Diệp Thiên vốn chỉ thuận miệng hỏi, nghe thấy Đóa Đóa trả lời như vậy, không khỏi nổi hứng thú.

– Diệp Thiên, anh đi xem đi, em và Tuyết Tuyết ngồi đây!

Vu Thanh Nhã biết đối với đàn ông không nên quá chặt, nếu không sẽ mất nhiều hơn được, cho nên vừa rồi đã cảnh cáo Diệp Thiên rồi, bây giờ có thể nới lỏng dây thừng.

Cửa hàng 4S thông thường đều được kết nối với kho hàng, cũng là vì phục vụ khách, khi khách vừa ý xe, có thể nhận hàng. Thông qua bộ đàm liên hệ, Đóa Đóa nói với Diệp Thiên:

– Diệp tiên sinh, chiếc xe kia là một khách hằng của chúng tôi đặt trước, không có đặt ở đây triển lãm, nhưng ngài có thể đi với tôi đến kho xe!

– Được, đi thôi!

Diệp Thiên gật gật đầu, đi theo Đóa Đóa từ cửa hông đi ra khỏi cửa hàng 4S, đi vào cánh cửa mặt sau.

Đóa Đóa nói với một người hơn ba mươi tuổi đứng ngay cửa, nói:

– Ngô quản lí, đây là Diệp tiên sinh, anh ấy muốn nhìn một chút chiếc xe Land Rover, xe việt dã.

Đánh giá qua Diệp Thiên, người tên Ngô quản lí thật cũng không trông mặt mà bắt hình dong, lấy ra cái chìa khóa, mở cửa chính của kho, nói:

– Đây là xe người khác đã đặt, chỉ có thể nhìn, không thể thử lái!

– Wa, xe đẹp quá!

Khi cửa kho được mở ra, ánh mắt Diệp Thiên nhất thời sáng ngời, bước nhanh đi vào.

Chiếc xe này toàn thân màu đen, xe việt dã nên đầu xe rất rộng, bốn phía nhô ra lốp xe, trên thân xe khá cao, là một loạt đèn chói mắt, thọat nhìn cũng không giống bình thường.

– Xe này thương hiệu gì?

Diệp Thiên mở miệng hỏi.

– Đóa Đóa?

Nghe được Diệp Thiên hỏi, Ngô quản lí không khỏi nhìn về phía Đóa Đóa, đây là xe người ta muốn mua mà? Ngay cả thương hiệu xe cũng chưa biết sao?

Phải biết rằng, mang khách đi xem xe người khác đã đặt hàng, là trái với quy định của công ty, nếu không phải Đóa Đóa nói người này có thành ý mua, Ngô quản lí cũng sẽ không cho Diệp Thiên đi vào cửa.

Đóa Đóa có chút áy náy, mắt nhìn Ngô quản lí, giải thích cho Diệp Thiên, nói:

– Diệp tiên sinh, đây là xe việt dã đời mới nhất thương hiệu Land Rover của Anh quốc, ở quốc nội còn chưa nhập, nếu không phải có khách đặt, chúng ta nơi này cũng không có.

Diệp Thiên nhìn ra Đóa Đóa dường như có chút khó xử, trực tiếp mở miệng hỏi:

– Xe này bao nhiêu tiền?

– Xe này nhập khẩu lại đây nên cần thuế quan, tổng cộng cần khoảng chín mươi vạn, nếu Diệp tiên sinh thực lòng muốn, tám mươi tám vạn là có thể mua!

Nhìn thấy Diệp Thiên thực sự có ý mua, trên mặt Ngô quản lí cũng lộ ra vẻ tươi cười.

– Ngô quản lí, phía trước có người gây chuyện, ngài nhanh đi xem đi!

Đang khi Diệp Thiên muốn hỏi làm thế nào đặt hàng cái xe này, một nhân viên bán hàng vội vội vàng vàng chạy vào.

Chương 292 : Súng

– Hốt ha hốt hoảng như cái gì hả? Bình thường huấn luyện các anh bỏ ngoài tai à?

Thấy người nọ mang vẻ kích động, sắc mặt Ngô quản lí không khỏi có chút khó coi.

Người nhân viên bán hàng buồn rười rượi nói:

– Ngô quản lí, thật sự có người gây sự, anh xem, tôi đây cũng bị đánh một cái.

Diệp Thiên mấy người đồng thời nhìn lên trên mặt của hắn, quả nhiên má phải người nọ có chút sưng đỏ, mặt trên lờ mờ có thể nhìn ra mấy dấu ngón tay.

Ngô quản lí nhìn về phía Diệp Thiên, nói:

– Diệp tiên sinh, anh thấy việc này …?

Diệp Thiên khéo hiểu lòng người, khoát tay áo, nói:

– Ngô quản lí, không sao đâu, anh đi xem trước đi, để Đóa Đóa tiểu thư giúp tôi giới thiệu là được mà, nếu tôi quyết định mua, sẽ đưa tiền đặt cọc trước cho mọi người.

– Đóa Đóa, cô hãy giới thiệu về các thông số của xe cho Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh, xin lỗi tôi không tiếp được.

Ngô quản lí cáo lỗi Diệp Thiên, liền đi ra ngoài, nói:

– Một chút chuyện nhỏ đều xử lý không xong, bên ngoài không phải có bảo vệ sao? Phát tiền lương cho bọn họ làm gì hả?

– Ngô quản lí, việc này không có ngài ra mặt không được, cái tên họ Hoàng không biết tại sao lại gây chuyện với hai tiểu thư ngồi ở sảnh triển lãm, tôi lại khuyên đôi câu, liền trúng một cái tát!

Người nhân viên bán hàng lại mang vẻ mặt ủy khuất.

– Cái gì? Cãi nhau cùng hai cô gái?

Lỗ tai Diệp Thiên rất thính, tuy rằng Ngô quản lí hai người đã đi ra khói nhà kho, vẫn bị hắn nghe được, vội vàng quăng hết tư liệu mà Đóa Đóa vừa đưa cho hắn ra, xoay người đuổi theo.

– Sao lại thế? Hai cô gái kia có phải một người cao và một người hơi gầy yếu hay không?

Diệp Thiên liền kéo nhân viên bán hàng kia lại.

Khi Diệp Thiên đi vào cửa hàng 4S này, bên trong gian triển lãm cũng không mấy người, hai cô gái ngồi cùng một chỗ, khẳng định chính là Vu Thanh Nhã và Đường Tuyết Tuyết .

Nhân viên bán hàng gật gật đầu, nói:

– Đúng vậy, ôi, hình như chính là cùng đi với anh.

– Tôi cảnh cáo anh, cách xa tôi một chút, bạn trai của tôi cũng ở đây …

Diệp Thiên mới vừa vào đến sảnh triển lãm, chợt nghe ra tiếng nói tức giận của Vu Thanh Nhã.

Lời nói của Vu Thanh Nhã chưa dứt, một người đàn ông lên tiếng:

– Bạn trai cô? Không phải là nguời bảy tám mươi tuổi đấy chứ? Cô xem anh đây năm nay mới ba mươi ba tuổi, chúng ta ở cùng một chỗ đúng lúc là nam thanh nữ tú!

– Thật sự là lố bịch?

Đi theo phía sau Diệp Thiên vào sảnh, Ngô quản lí nghe được câu nói của người nọ, sắc mặt nhất thời khắc khổ, hắn cũng không vội vã vào trong, mà lấy ra điện thoại di động.

– Ngươi nói bậy, anh Diệp Thiên không già như vậy đâu, ngươi mới là lão già bảy tám mươi đấy!

Đường Tuyết Tuyết cũng lên tiếng, Diệp Thiên chạy nhanh vài bước, qua góc ngoặt, rốt cục thì đã nhìn thấy tình hình.

Vu Thanh Nhã cùng Đường Tuyết Tuyết lúc này đang đứng ở bên cạnh cái bàn ngôi lúc đầu, ở trước mặt Vu Thanh Nhã có ba người thanh niên, ngoài ra còn có hai bảo vệ của cửa hàng kẹp giữa bọn họ.

Người thanh niên đứng ở đối diện Vu Thanh Nhã trừng mắt nhìn Đường Tuyết Tuyết một cái, hung tợn nói:

– Tiểu nha đầu, không phải chuyện của mày, gầy giống như con ma, đi chỗ khác …

– Ngươi là người xấu, để cho anh Diệp Thiên đến đây đánh chết ngươi!

Đường Tuyết Tuyết không mắng chửi người khác, trong miệng cô người xấu đã là người đáng ghét hhất rồi.

Người nọ bĩu môi, nói:

– Anh Diệp Thiên của mày không phải bảy tám chục tuổi chứ? Hắn có thể đánh được ta sao?

– Tuổi của tôi không lớn, nhưng nếu anh muốn kêu là ông nội, tôi cũng đồng ý, cháu ạ!

Tiếng nói của Diệp Thiên vang lên, tách mấy nhân viên và bảo vệ kia đang vây xem ra, đứng ở trước mặt người nọ.

Trước mắt đột nhiên hiện ra dáng người cao lớn, người nọ không tự chủ được rút lui mấy bước, sau khi dừng bước thấy đối phương chỉ mình Diệp Thiên một người, thì không khỏi có chút thẹn quá hoá giận.

– Tiểu tử, kêu ai là cháu đấy?

– Ai đồng ý đương nhiên chính là kêu người đó, cháu à, đừng gây chuyện ở chỗ này, cẩn thận rước họa vào người!

Ánh mắt Diệp Thiên có chút lạnh lùng, liếc qua người nọ một cái, bộ dạng quả là chó đội lốt người, nhưng mặt mày thì có chút kiêu ngạo, chắc là bình thường không được ai dạy dỗ bao giờ, là quen thói bắt nạt người khác mà có tính tình này.

– Ngươi… Ngươi là ai?

Thấy Diệp Thiên lại còn hung hăng càn quấy hơn mình, người nọ không khỏi lặng đi một chút, đánh giá cẩn thận Diệp Thiên, khóe miệng không khỏi lệch đi.

– Toàn thân không một món đồ nhãn hiệu nổi tiếng, lại dám to tiếng với mình ở thành Bắc Kinh này sao?

– Tôi là công dân bình thường nhất ở đây, thế nào? Có phải muốn giáo huấn tôi một chút hay không?

Diệp Thiên hài hước nhìn thẳng đối phương, trong lòng sớm đã xếp hắn vào cái loại mềm nắn rắn buông.

Diệp Thiên không tiếp tục phản ứng người nọ, quay đầu lại nhìn về phía Vu Thanh Nhã, hỏi:

– Thanh Nhã, anh ta không làm gì em chứ?

– Không có, vừa rồi em cùng Tuyết Tuyết đang nói chuyện, người này không hiểu ra sao liền đi đến hỏi số điện thoại của em, em không cho, anh ta liền cướp túi xách của em, may mà được mấy người ngăn cản!

Vu Thanh Nhã biết Diệp Thiên ngang bướng, cô không muốn thấy Diệp Thiên xung đột gì cùng đối phương, giải thích lại chuyện mới phát sinh, lại nói:

– Diệp Thiên, chúng ta đi thôi, đừng chấp nhặt người như thế…

Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, mấy ngày hôm trước mới mở sát giới, Diệp Thiên cũng không muốn sát tâm quá nặng, không duyên cớ chuốc thêm nhiều nhân quả như vậy.

– Này, tiểu tử, đứng lại, mẹ nó, mắng ông mày xong lại nghĩ chạy sao?

Diệp Thiên bên này vừa định đi, phía sau liền vang lên tiếng chửi ầm lên, nếu Diệp Thiên còn làm tới, có lẽ đối phương không dám như thế, nhưng Diệp Thiên định đi, hắn lại chột dạ .

Diệp Thiên nhíu mày, đang định dừng bước, thấy được vẻ mặt khẩn cầu của Vu Thanh Nhã, không khỏi lắc lắc đầu nói:

– Đi thôi, chúng ta không như hắn …

Diệp Thiên không muốn gây chuyện, thay vào đó sự tình liền cố ý tìm đến trêu chọc hắn, còn chưa đi ra được ba bước, sau đầu liền nổi lên một trận gió, hiển nhiên là có người đánh lén từ phía sau hắn.

– Mẹ nó, thật sự là không muốn sống đây mà!

Diệp Thiên chưa quay đầu lại, thân thể cũng mạnh mẽ hướng về phái trước, đồng thời chân giưo ra sau lưng, một động tác nhẹ nhàng, chân phải hắn đá lại sau lưng liền đánh trúng bụng người đánh lén.

– Ai ui!

Một tiếng kêu đau đớn truyền ra, người nọ ôm bụng liên tục lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi xuống nền đá cẩm thạch.

– Hoàng tổng, ngài không sao chứ?

Một người vốn đi theo sau người nọ tiến lên đỡ hắn.

– Mẹ nó, tôi có thể không có chuyện gì sao?

Ngồi dưới đất vẻ mặt người nọ không tốt, hét lên với hai người khác:

– Còn đứng ngây đó làm gì hả? Ta bỏ tiền ra để các người nhìn thấy ông đây bị đánh sao?

Người này tên là Hoàng Tư Chí, xem như là một công tử có tiếng ở kinh thành, ông của hắn nhận được quân hàm trung tướng khai quốc 55 năm, những năm tám mươi đã vào đến bộ, chính là vị có công lớn trong khai quốc.

Nhưng dòng tộc họ Hoàng con một mấy đời, ông có nghiêm khắc với cháu cỡ nào, cũng không thể không sủng ái cháu, quả thực là hắn rất được cưng chiều .

Được một người như vậy che chở, Hoàng Tư Chí từ nhỏ đã ngang ngược kiêu ngạo dị thường, hơn nữa đi theo ông học mấy được mấy quyền pháp giết địch trên chiến trường, thường thường hắn cũng thích dùng quyền cước, xưng bá kinh thành.

Đầu thập niên 90, trước sự giải thể của Soviet, Hoàng Tư Chí lợi dụng ông nội ở Soviet quen biết một vị tướng quân, lại bắt đầu kinh doanh Trung Nga, hơn nữa còn làm rất lớn, ngắn ngủn một năm, liền tích lũy được một số của cải khổng lồ.

Nhưng ở trung kỳ thập niên 90, ông lão qua đời.

Hoàng Tư Chí mặc dù là người ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không ngốc, hắn biết trước kia người khác đều là nể mặt ông hắn mà nhường cho hắn, bây giờ hắn hành sự cũng rất biết cân nhắc, mở công ty mậu dịch giết thời gian.

Nhưng giang sơn dễ đổi, Hoàng đại công tử thường thường vẫn hay phát sinh tranh cãi với người ngoài, sau hai lần bị thiệt thòi, hắn liền bỏ tiền tuyển hai vệ sỹ theo bên mình.

Cho nên vừa rồi bị Diệp Thiên cho một cước đạp vào bụng, Hoàng Tư Chí nhất thời liền phát tác, hai bảo tiêu của hắn có chút bất đắc dĩ liếc nhau một cái, giơ chân hướng về Diệp Thiên.

– Thật sự là phiền toái …

Diệp Thiên thở dài, nói với Vu Thanh Nhã:

– Hai người chờ một chút, giải quyết bọn hắn rồi chúng ta đi!

Diệp Thiên vỗ nhẹ nhẹ tay Vu Thanh Nhã, quay đầu trở lại nghênh đón hai bảo tiêu kia, hai bên cũng biết sự tình không thể bỏ qua, đều không nói chuyện gì, chr có quyền cước giao nhau.

– Người trẻ tuổi kia thảm rồi, một đấu hai, khẳng định đánh không lại bọn họ …

– Ngô quản lí đâu? Anh ấy không đến ai cũng khuyên không được Hoàng thiếu gia này!

– Ô, tôi không bị hoa mắt chứ? Sao hai vệ sỹ kia đều nằm úp sấp trên mặt đất nhỉ?

Nhưng mọi người vây xem lập tức trợn mắt há hốc mồm. Vốn cho là Diệp Thiên sẽ bị hai người vạm vỡ kia đẩy ngã xuống đất, thế nhưng khi đánh nhau xong, ngã trên mặt đất phát ra tiếng rên rỉ, lại là hai bảo tiêu của Hoàng Tư Chí.

Diệp Thiên vỗ vỗ tay, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoàng Tư Chí, ngồi ở trên mặt đất cách đó không xa và đang ngẩn người không hiểu sao, nói:

– Sau này ra ngoài ít gây chuyện thị phi thôi, trên đời này có người ngươi không thể trêu vào!

Diệp Thiên có thể nhìn ra, thượng đình người này căng đầy, sinh ra đã được sống trong nhung lụa, nhưng với tính cách của hắn, khẳng định không phải bản thân dốc sức làm ra được. Chỉ có thể nói người này đầu thai may mắn, sinh ra được ở trong một gia đình Phú Quý.

Tục ngữ nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, con không ai giống ai, ông là anh hùng cháu chưa chắc là hảo hán, Diệp Thiên cũng không muốn tính toán cùng những người như vậy, cảnh cáo người này một câu, liền chuẩn bị xoay người rời đi.

– Ngươi … ngươi đứng lại, dám động đậy ta bắn chết!

Ngay khi Diệp Thiên sắp sửa xoay người, da đầu bỗng nhiên run lên, bởi vì hắn nhìn thấy, người ngồi dưới đất kia lại lấy từ bên hông ra một khẩu súng, họng súng tối om đang chĩa về phía mình.

Diệp Thiên xuất đạo tới nay, gặp qua không ít chuyện, nhưng bị người khác dùng súng chĩa vào thì đây là lần đầu tiên, hôm nay hắn đi ra ngoài mua xe, Vô Ngân và Đại Tề Thông Bảo đều không mang trên người.

Ánh mắt đảo qua, chân phải Diệp Thiên không hề có dấu hiệu dời đi, người vừa bị hắn đánh ngã xuống đất lập tức đứng lên, đi tới bên Hoàng Tư Chí.

Cùng lúc đó, thân thể Diệp Thiên nhanh chóng lùi lại, tay phải chìa ra từ dưới nách người nọ, gập lại, khẽ bóp, súng trong tay Hoàng Tư Chí liền thay đổi chủ nhân.

Chương 293 : Vạch mặt

Từ khi súng ống xuất hiện và được sử dụng cho chiến tranh hiện đại, cũng có nghĩa thời đại vũ khí lạnh chấm dứt.

Cuối nhà Thanh đầu thời Dân Quốc, cũng không biết có bao nhiêu quyền thuật tông sư bỏ mạng dưới họng súng, như là Đại Đao Vương Ngũ, chết trong loạn súng, cho nên người tu luyện võ thuật, cũng không dám coi thường đối với súng đạn.

Năm đó khi lão đạo sĩ giết đám lính Nhật Bản, từng thu được không ít súng, nhưng đều được ông ta chôn ở trước điện thờ, theo lời Lý Thiện Nguyên, ứng dụng và phổ cập súng ống làm cho văn minh nhân loại lui một bước dài.

Diệp Thiên không biết sư phụ từ nơi nào nghe được triết lý như vậy, nhưng hắn và lão đạo giống nhau, đối với súng đều không có gì cảm tình.

Khi Hoàng Tư Chí móc súng lục ra, Diệp Thiên không khỏi cảm giác da đầu run lên, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác như là bị quái thú rình chằm chằm, bởi vì Diệp Thiên hiểu được, võ công của hắn cao tới đâu, cũng không ngăn cản được viên đạn nho nhỏ.

Với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai , cướp được súng trong tay đối phương, Diệp Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hắn thực không thích cảm giác sinh mệnh bị người khác uy hiếp.

Sắc mặt Diệp Thiên tối sầm, lấy nòng súng chỉ vào đầu người nọ, nói:

– Súng không thể loạn dùng, vạn nhất cướp cò, ngươi không gánh nổi trách nhiệm đâu!

– Đừng, anh bạn, tôi chỉ đừa với anh thôi, trong súng này cũng không có viên đạn nào!

Nhìn thấy Diệp Thiên nhanh như vậy, Hoàng Tư Chí biết mình hôm nay đụng vào miếng sắt , tiếp tục làm ầm ĩ nữa chỉ thiệt thân.

– Không có viên đạn nào?

Diệp Thiên đưa tay kéo lòng súng, quả nhiên bên trong không có viên đạn nào bật ra, sắc mặt lúc này mới dễ coi một chút, nhưng vẫn dùng họng súng chỉ vào Hoàng Tư Chí, nói:

– Bắn không chết người cũng có thể đánh chết người, ngươi nói ta đánh kiểu gì thì tốt nhỉ?

– Anh bạn, đánh đâu cũng không thích hợp, đây là khẩu Browning, rất đắt, đầu của tôi còn không đáng giá bằng nó đâu, hôm nay tôi nhận thua, anh nói xem anh muốn gì!

Hoàng Tư Chí thực thông minh, hắn sở dĩ ở thành Bắc Kinh hoành hành lâu như vậy, thứ nhất là người khác nể mặt ông hắn, thứ hai hắn cũng thức thời, rất ít khi chịu thiệt thòi.

– Mẹ nó, gặp tên lưu manh!

Nghe được lời nói của Hoàng Tư Chí, Diệp Thiên lại thấy đau đầu, trước mắt bao người cũng không thể giết người. Hơn nữa đối phương dám dùng súng uy hiếp chính mình ở trước công chúng, nói vậy cũng là người có tiếng tăm.

Diệp Thiên có thể sử dụng thuật pháp xử lý Phí Hạ Vĩ, đó là hắn trừng phạt đúng tội, nhưng người trước mặt này chỉ là hơi chút ngỗ ngược, không đến nỗi phải chết, Diệp Thiên đúng là biết không cách nào trị hắn.

– Dừng tay!

Đang khi Diệp Thiên không biết nên làm thế nào cho phải, vang lên bên tai một giọng nói, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lại, cùng người kia nhìn nhau một cái, hai người không khỏi ngây ngẩn cả người.

– Diệp Thiên?

– Anh Hồ?

Nhìn thấy người này, Diệp Thiên đi lại nghênh đón, hỏi:

– Anh Hồ, sao anh lại ở chỗ này ?

Từ bên ngoài vào, đúng là người Diệp Thiên từng gặp mặt một lần, Hồ Quân. Nhưng sau khi từ khách sạn đi ra ngày đó, hai người cũng chỉ ngẫu nhiên đánh cú điện thoại, cũng chưa từng gặp mặt .

– Khụ, cửa hàng này chính là tôi mở ra mà?

Hồ Quân cười khổ một tiếng, nhìn thấy súng lục trong tay Diệp Thiên, mở miệng hỏi:

– Sao thế, sao lại dùng cả súng vậy? Có chuyện gì mọi người ngồi xuống giải quyết chứ!

Thừa dịp Diệp Thiên cùng Hồ Quân nói chuyện, Hoàng Tư Chí từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt không tốt nhìn Diệp Thiên, nói với Hồ Quân:

– Lão Hồ, súng là của tôi, bị anh ta cướp được, anh không thể giương mắt nhìn huynh đệ bị ủy khuất chứ?

Hoàng Tư Chí vàHồ Quân cũng là kết huynh đệ, hắn nghĩ, Hồ Quân đến đây nhất định là giúp mình.

Hồ Quân nhíu mày, nói:

– Tôi nói cậu này, Hoàng Tứ Nhi, đã biết tôi mở cửa hàng ở đây, sao còn dám đem súng đến chỗ này?

Trên Hoàng Tư Chí có ba người chị gái, những người biết hắn, đều gọi hắn là Hoàng Tứ Nhi.

Nhưng Hồ Quân và Hoàng Tư Chí vốn cũng không quá thân, chỉ là mới quen mà thôi, từ sau khi hắn đến Bắc Kinh buôn bán, Hoàng Tư Chí liền bám lấy.

Có điều Hoàng Tư Chí quen tật xấu, mỗi lần tới nơi này đều trêu chọc vào khách nữ, không thấy hắn thành tâm muốn mua xe, Hồ Quân cũng không thèm để ý đến hắn.

Thấy tình hình trước mắt, lại liên tưởng tính khí háo sắc của Hoàng Tư Chí, Hồ Quân căn bản không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra .

Nghe được lời nói thờ ơ của Hồ Quân, phổi Hoàng Tư Chí thiếu chút nữa nổ tung, lớn giọng hét lên:

– Nói cho anh biết này, lão Hồ, anh cũng không thể đoán mò như vậy? Súng đó chính là di vật của ông tôi, hôm nay tôi lấy đến cho anh mở rộng tầm mắt, chuyện này anh không thể không quan tâm chứ?

Sau khi ông Hoàng Tư Chí chết, Hoàng gia ngày một đi xuống, Hoàng Tư Chí cũng muốn bấu víu vào đâu đó, tiếp cận Hồ Quân tương đối mạnh.

Một thời gian trước nghe nói Hồ Quân thích chơi súng, hắn đem khẩu Browning trân quý của ông hắn ra, cũng là có ý khoe khoang.

Hồ Quân khoát tay áo, nói:

– Hoàng Tứ Nhi, bình thường cậu thích làm ầm ĩ còn chưa tính, nhưng Diệp Thiên là huynh đệ của tôi, hôm nay việc này cậu hãy xin lỗi cậu ấy đi, mọi chuyện coi như bỏ qua!

– Mẹ nó, họ Hồ kia, hắn là huynh đệ của anh, tôi thì không chắc? Bảo ta nhận lỗi? Đầu óc anh có vấn đề à?

Khiến Hoàng Tư Chí không nghĩ tới chính là, Hồ Quân lại bảo hắn phải nhận lỗi, nhất thời liền lật mặt.

Hồ Quân sắc mặt cũng lạnh xuống, nói:

– Hoàng Tứ Nhi, tôi muốn giữ lại chút thể diện cho cậu, đừng có không biết xấu hổ như vậy?

Ông nội của Hồ Quân năm đó ở trong bộ đội, quân hàm cũng không thấo hơn so với ông nội của Hoàng Tư Chí, hơn nữa cha của Hồ Quân hiện tại đang ở vào thế mạnh, hơn xa Hoàng gia đã sắp suy tàn, hắn hoàn toàn không coi Hoàng Tư Chí là gì.

Hơn nữa, tuy rằng Hồ Quân cùng Diệp Thiên tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng chỉ dựa vào hắn có thể kêu Đường Văn Viễn lão gia kia thành “Lão Đường”, đã làm cho Hồ Quân coi trọng Diệp Thiên.

Phải biết rằng, vị Đường lão gia kia chính là người có khả năng che trời, có thể làm người ta méo mó miệng, đừng nói ông nội của Hoàng Tư Chí đã chết rồi, cho dù ông nội hắn còn sống, cũng sẽ không dám hỗn.

– Được, được lắm, họ Hồ kia, ta nhớ mặt ngươi, súng trả ta, chiếc xe kia ta cũng không cần, từ hôm nay trở đi, thành Bắc Kinh có ngươi không có ta!

Giới công tử ăn chơi thành Bắc Kinh này, coi trọng nhất đúng là thể diện, hiện tại Hồ Quân ở trước mặt mọi người nói cho hắn thể diện, nhưng Hoàng Tư Chí cũng cóc cần.

Hồ Quân vươn tay ra, nói với Diệp Thiên:

– Diệp Thiên, súng này có thể cho tôi không?

Diệp Thiên gật gật đầu, đưa khẩu súng giao cho Hồ Quân, hắn đang không biết xử lý như thế nào thứ đồ chơi này.

Hồ Quân cầm súng đưa cho Hoàng Tư Chí, nói:

– Tứ Nhi, tuổi của cũng không còn nhỏ rồi, nghe tôi khuyên một câu, sau này làm việc nên chín chắn chút, bớt gây họa cho chính mình!

– Ta làm việc không cần ngươi dạy!

Hoàng Tư Chí cười lạnh một tiếng, xoay mặt nhìn về phía Diệp Thiên, nói:

– Ngươi là Diệp Thiên phải không? Tứ gia ta sẽ nhớ, chúng ta sẽ có ngày gặp mặt!

Buông ra một câu, Hoàng Tư Chí mang theo hai bảo tiêu quay đầu rời đi, hắn biết, tiếp tục ở lại chỉ tổ mất mặt hơn nữa.

– Mẹ nó, loại người thế nào vậy?

Nhìn thấy bóng lưng Hoàng Tư Chí, Diệp Thiên cũng đó dở khóc dở cười, đi mua cái xe cũng gặp phải chuyện thế này, không lẽ sau này mình ra cửa hằng ngày đều phải bói một quẻ lành dữ mới được sao?

– Diệp Thiên, đừng chấp nhặt cậu ta, đi, đến văn phòng tôi ngồi!

Hồ Quân lắc lắc đầu, xoay mặt nhìn thấy Đường Tuyết Tuyết, không khỏi lặng đi một chút,

– Ối, cháu của Đường lão gia cũng ở đây sao, sắc mặt em so với trước kia tốt hơn nhiều.

Hồ Quân từng gặp qua Đường Tuyết Tuyết một lần tại khách sạn, bây giờ lại thấy cô bé và Diệp Thiên cùng đi, trong lòng lại đang suy đoán quan hệ của Diệp Thiên cùng Đường gia.

Nhưng Đường Tuyết Tuyết cũng không nói chuyện cùng Hồ Quân nhiều, gật gật đầu, lại đi theo sau Diệp Thiên.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Anh Hồ, thôi vậy, vốn muốn mua xe, bị tên chó điên làm mất hứng thú, hôm nào chúng ta ngồi với nhau sau.

– Nói gì vậy? Diệp Thiên, lát nữa anh đưa cậu về nhà, xem Hoàng Tư Chí dám chơi cái trò gì?

Hồ Quân còn tưởng rằng Diệp Thiên sợ Hoàng Tư Chí trả thù, lập tức vỗ ngực kéo Diệp Thiên về phía văn phòng.

– Diệp Thiên, sau này, nếu Hoàng Tư Chí dám tìm cậu làm phiền, cậu đừng chấp nhặt cậu ta, nói một tiếng, tôi đi cắt đứt chân chó của cậu ta!

Vào văn phòng rồi, Hồ Quân còn cam đoan với Diệp Thiên.

Hồ Quân nói như vậy cũng là có nguyên nhân, tuy rằng hiện tại kinh doanh không được ý, nhưng ở kinh thành trong đám người giàu có kia, cũng có không ít trưởng bối không dám coi thường hắn.

Chuyện trong giới ăn chơi, các trưởng bối sẽ không chen vào nhiều, nhưng nếu như bị người ngoài, sẽ có chút phiền phức, Hồ Quân nói lời này cũng là vì Diệp Thiên.

– Em hiểu rồi, anh Hồ, không thể trêu vào em còn không biết đường tránh đi sao?

Diệp Thiên cười khổ lắc lắc đầu, từ xưa đến nay, người trong giang hồ không muốn nhất dính dáng đến người có thế lực, năng lực cá nhân cho dù mạnh nhường nào, khi đối mặt thế lực của một quốc gia sẽ có vẻ vô cùng nhỏ bé .

Hơn nữa, sau lưng Diệp Thiên còn có một gia đình lớn như vậy, hắn thật sự dám làm ra chuyện không hay, một mình hắn bỏ mạng chân trời không nói, chỉ sợ còn liên lụy người nhà, cho nên Diệp Thiên đúng là sẽ không gây chuyện với Hoàng Tư Chí.

– Được rồi, lúc nào gặp lại anh sẽ tiếp tục cảnh cáo cậu ta, Diệp Thiên, cậu định mua xe gì?

Nhắc nhở Diệp Thiên một câu, Hồ Quân liền chuyển đề tài.

– Đi mua xe. Ai biết lại xảy ra việc thế này!

Diệp Thiên gật gật đầu, có chút kỳ quái hỏi:

– Đúng rồi, anh Hồ, không phải anh làm bên thiết bị thông tin sao? Tại sao lại mở cửa hàng xe này được?

Hồ Quân mở miệng nói:

– Trên tay có chút vốn nhàn, lại có chút quan hệ với công ty BMW, liền từ Âu Châu xin giấy phép mở cửa hàng 4S này, Diệp Thiên, cậu vừa ý cái gì xe nào? Để anh tặng cậu một cái, xem như xin lỗi cậu về chuyện hôm nay!

– Không cần tặng!

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Anh Hồ, em muốn một chiếc Land Rover, không biết bao lâu có thể lấy được xe?

– Land Rover?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, sắc mặt Hồ Quân có chút quái dị.

– Anh hỏi cậu, hôm nay không phải cố ý trừng trị Hoàng Tư Chí đấy chứ?

Chương 294 : Thông mạch

– Anh Hồ, lời này có ý gì? Em giống người rỗi rãnh không có việc gì thích đi làm phiền chăng?

Nghe được Hồ Quân nói vậy, Diệp Thiên có chút không vui, hôm nay bạn gái mình bị người ta trêu chọc, nếu như mình lại phải nhịn, vậy cũng không đáng mặt nam nhân.

– Nói đùa thồi, đùa thôi.

Nhìn thấy Diệp Thiên có chút tức giận, Hồ Quân vội vàng nói:

– Xe Land Rover mà cậu thấy chính là Hoàng Tư Chí đặt trước, bây giờ cậu ta không mua nữa, cậu có thể lấy xe bất cứ lúc nào!

– Trùng hợp như thế sao?

Diệp Thiên nghe vậy cũng ngây ngẩn cả người, vừa rồi trước khi đi, hình như Hoàng Tư Chí cũng nói gì đó như là không mua xe nữa, thật không ngờ chính là cỗ xe Land Rover?

Hồ Quân cười nói:

– Thật đúng là rất trùng hợp, tiểu tử đó muốn góp cổ phần ở chỗ anh nhưng anh không đồng ý, chỉ là giúp cậu ta đặt mấy chiếc xe…

Thì ra khi Hồ Quân mở cửa hàng 4s này, Hoàng Tư Chí đã nghĩ ném chút tiền góp cổ phần, nhưng Hồ Quân vốn không thiếu tiền, nên từ chối khéo.

Nhưng từ sau kgi cửa hàng được mở ra, Hoàng Tư Chí luôn quấn quít lấy Hồ Quân, muốn Hồ Quân hỗ trợ hắn nhập khẩu một vài xe từ nước ngoài. Phải biết rằng, năm 1998, nhập khẩu ô tô từ nước ngoài, thuế quan tương đối nặng, và lại cần quan hệ nhất định.

Tựa như xe Land Rover trong ga-ra kia, nếu không phải công ty BMW đã tiếp quản Land Rover, mà Hồ Quân lại có quan hệ tốt đẹp với lãnh đạo BMW, hắn cũng không thể nhập xe về quốc nội.

Đương nhiên, chuyện này không có quan hệ gì với nghiệp vụ cửa hàng 4S của Hồ Quân, thuần túy là hắn lợi dụng quan hệ tư nhân nhập khẩu một vài ô tô lấy tiền lời, hơn nữa cũng không phải vì kiếm tiền, chỉ là vì nhân tình không thể chối từ thôi.

Nghe xong Hồ Quân giải thích, Diệp Thiên hỏi:

– Nói như vậy, em có thể đem cái xe đó đi ngay?

Đại đa số đàn ông, ngoài sở thích là phụ nữ, chính là súng ống cùng ô tô, Diệp Thiên không cảm hứng gì với súng ống nhưng bây giờ nghe thấy lập tức có thể đem cỗ xe Land Rover đi, trong lòng cũng có chút hưng phấn.

Hồ Quân gật gật đầu, nói:

– Đương nhiên là có thể, Diệp Thiên, việc hôm nay xỷa ra ở trong cửa hàng của anh, chiếc xe này coi như là anh Hồ bồi thường cho cậu đi!

Thoải mái tặng xe giá trị gần một trăm vạn, Hồ Quân cũng không hề nháy mắt, đây là bởi vì lúc trước Diệp Thiên góp ý cho hắn, đã khiến Hồ Quân có được lợi lộc.

– Đừng làm thế, anh Hồ, nếu anh làm như thế, em không lấy xe này nữa.

Diệp Thiên nghe vậy lắc lắc đầu, hắn hiện tại cũng không thiếu tiền, bởi vì tiền mà mang ơn người ta, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ không làm.

– Được rồi, chiếc xe kia nhập khẩu và thuế quan, tổng cộng hết tám mươi lăm vạn, anh lấy cậu chừng đó!

Hồ Quân cũng không còn miễn cưỡng, người có thể có quan hệ gần với Đường gia ở Hồng Kông như thế, sao lại thiếu một trăm hay tám mươi vạn được?

Nhìn thấy Diệp Thiên gật đầu đồng ý, Hồ Quân bảo người lấy ra hợp đồng tiêu thụ xe, hai bên kí kết hợp đồng xong, Diệp Thiên lấy ra một tờ chi phiếu một trăm vạn tiến hành chuyển khoản.

Làm xong thủ tục, Diệp Thiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói:

– Đúng rồi, anh Hồ, nên trích phần trăm cho cô nhân viên Đóa Đóa kia, các anh cũng phải mất tiền nhỉ?

Đóa gia ở triều Thanh, cũng là một trường phái trong kỳ môn, thuật bói toán của Đóa Thế Lân ngay cả lão đạo sĩ đều khen không dứt miệng.

Thấy Đóa Đóa làm việc ở đây, Diệp Thiên có thể đoán được, Đóa gia truyền thừa khẳng định cũng đã mất, cho nên Diệp Thiên mới thuận miệng nói một câu như vậy, cũng là muốn giúp hậu nhân Đóa gia ngày xưa.

– Được chứ, không thiếu của cô ấy đâu, đến cuối tháng anh sẽ cho cô ấy tiền thưởng.

Sau khi hỏi rõ, Hồ Quân gật đầu đồng ý.

– Diệp tiên sinh, đây là chìa khóa chiếc xe kia, trong xe dầu đã được đổ đầy, biển số xe chúng ta sẽ đưa đến cho anh sau ba ngày làm việc!

Ký tên vào hợp đồng xong, Ngô quản lí liền đi ra ngoài, qua gần mười phút đồng hồ sau, lại thấy tới trong văn phòng, cầm trong tay chìa khóa xe Land Rover …

– Cám ơn Ngô quản lí , chuyện biển số xe làm phiền anh nhé.

Diệp Thiên đứng lên nhận chìa khóa, nhìn về phía Hồ Quân nói:

– Anh Hồ, em đi về trước.

Hồ Quân đứng lên, giữ lại nói :

– Diệp lão đệ, hay là tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm?

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Không được, sức khỏe Tuyết Tuyết không tốt lắm, không thể ở bên ngoài được lâu, hôm nào em sẽ mời, chúng ta đi ăn một bữa.

Nghe thấy Diệp Thiên lấy lý do sức khỏe Đường Tuyết Tuyết, Hồ Quân cũng không còn giữ lại, cùng Diệp Thiên xuống dưới sanh triển lãm, chiếc xe Land Rover uy phong lẫm liệt đã dừng ở trước cửa.

Năm 1998, ngoài một vài xe Jeep và xe việt dã thông thường, quốc nội vẫn rất ít thấy loại xe này, lúc này liền có không ít người vây quanh nơi này chỉ trỏ.

Nhưng cuối cùng Diệp Thiên cũng không thể ngồi vào chiếc xe kia trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, bởi vì hắn còn phải lái cỗ xe Santana, cuối cùng vẫn để Vu Thanh Nhã lái xe Land Rover, Diệp Thiên lái xe Santana đi theo sau.

Về đến nhà, Diệp Thiên đem xe Santana tới nhà cũ, hắn và cha đều đã đổi xe, xe này tự nhiên được giao cho dượng hắn lái, dù sao cũng bán không được mấy tiền.

– Anh Diệp Thiên, ông nội của em đến đây!

Mới vừa quay lại Tứ Hợp Viện của mình, Vu Thanh Nhã và Đường Tuyết Tuyết liền sôi nổi đón chào, ở sau lưng cô bé là Đường Văn Viễn với vẻ mặt tươi cười.

– Ồ, lão Đường, ở nữa cần phải giao thêm tiền nha!

Trở lại phòng, sau khi ngồi xuống, Diệp Thiên cười rất vui vẻ, hôm nay mới tiêu gần một trăm vạn, nhìn thấy con mồi này, đương nhiên muốn tìm trở lại.

Đường Văn Viễn cười híp mắt nói:

– Không thành vấn đề, tôi tính mua luôn Tứ Hợp Viện bên cạnh, sau này làm hàng xóm của cậu!

Tập đoàn tài chính Đường thị ở Hồng Kông kinh doanh vẫn rất tốt, để tránh chuyện sau khi mình chết con cháu tranh chấp gia sản, Đường Văn Viễn sớm đã chỉ định người thừa kế và chia cổ phần cho mọi người trong gia tộc, cong hắn cũng hoàn toàn thoát ly khỏi việc kinh doanh.

Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên nhìn kỹ tướng mạo hắn, lắc lắc đầu nói:

– Lão Đường, mạng ông cách trung Phú Quý là ở phía nam, nếu ông ở gần đây lâu, chỉ sợ sống không quá ba năm!

– Cái gì? Cậu … Cậu nói thực sao?

Đường Văn Viễn bị lời nói của Diệp Thiên làm cho hoảng sợ, dù là bản thân hắn và gia đình có hàng tỉ, cả đời này thấy vô số sóng to gió lớn, vào thời khắc này cũng không thoát được sợ hãi đối với sinh lão bệnh tử.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

– Tục ngữ nói cố hương khó xa cách, tuổi của ông cũng lớn rồi, sau này tận lực ở lại Hồng Kông đi!

– Vậy … Vậy tôi còn có thể sống bao nhiêu năm?

Đường Văn Viễn có chút căng thẳng nhìn Diệp Thiên, nghe được ông nội nói vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuyết Tuyết cũng lộ ra sự sợ hãi.

– Những năm còn trẻ ông làm việc thiếu suy nghĩ, tuy rằng thời trung niên bù lại, nhưng vẫn có thiếu sót đáng tiếc, ở tám mươi ba tuổi sẽ có một kiếp nạn, nếu qua, thì sẽ thọ trăm tuổi!

Diệp Thiên đã sớm suy diễn được mệnh của Đường Văn Viễn, lúc này nói rất nhanh, nghe được vậy sắc mặt Đường Văn Viễn liên tiếp thay đổi.

Kỳ thật nếu không phải gặp được Diệp Thiên, sang năm Đường Văn Viễn sẽ gặp đến một cái tai nạn, nếu không qua được thì cũng chính là ngày giỗ của hắn, nhưng cơ duyên trùng hợp, linh khí trong tứ hợp viện của Diệp Thiên, khiến kiếp nạn của hắn được hóa giải.

– Đến lúc đó hi vọng cậu có thể ra tay cứu giúp!

Đường Văn Viễn đứng dậy, bái Diệp Thiên thật sâu, hắn cách tuổi tám mươi ba cũng chỉ có vài năm.

Đường Tuyết Tuyết cũng kéo ống tay Diệp Thiên, nói:

– Anh Diệp Thiên, anh phải cứu ông nội của em nhé!

– Nói chuyện này không phải quá sớm sao? Lão Đường, sống lớn tuổi như vậy, ông còn sợ chết à?

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười.

– Không phải còn sống được vẫn hơn là chết sao?

Đường Văn Viễn bị Diệp Thiên nói, cười khổ không thôi, người càng có tiền càng tiếc mạng, Đường Văn Viễn biết, ở Hồng Kông có rất nhiều phú hào đều hết lòng tin theo Pháp vương Ấn Độ, không có gì hơn chính là muốn sống thêm vài năm.

– Đến lúc đó rồi nói sau, mấy năm nay ông nhiều làm việc thiện, tóm lại là cũng không tệ.

Diệp Thiên khoát tay, nhìn về phía Đường Tuyết Tuyết nói:

– Em ở đây cũng hơn một tháng tồi, vừa lúc ông của em tới, từ sáng mai anh sẽ giúp em đả thông dương mạch hủy âm độc, không bao lâulà em có thể sống giống như người bình thường!

– Thật sao? Anh Diệp Thiên, em … em có thể đi dạo phố và đến trường như những người khác sao?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Tuyết Tuyết lập tức chuyển dời sự chú ý.

– Ừ!

Diệp Thiên khẳng định, gật gật đầu.

– Một tuần chắc là được, hôm nay anh đi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ chữa bệnh cho em!

– Diệp Thiên, cần chuẩn bị cái gì vậy, có cần tôi hỗ trợ hay không?

Nhìn thấy bệnh của cháu gái sắp được chữa khỏi , Đường Văn Viễn cũng cười sung sướng, tới lúc mình xảy ra chuyện không phải còn những mấy năm sao? Đến lúc đó có thể nhờ đến Diệp Thiên tương trợ.

– Ông thật là biết vuốt đuôi, nên chuẩn bị tôi đã sớm chuẩn bị!

Nghe được Đường Văn Viễn nói, trong lòng Diệp Thiên hơi tức giận, vì chữa bệnh cho Đường Tuyết Tuyết, một thời gian trước hắn tiêu phí hơn sáu trăm vạn, mua hơn mười khối ngọc tốt nhất, lúc này đâu cần giúp thì lại nghe Đường Văn Viễn nói muốn giúp đỡ.

Nhưng lời này Diệp Thiên nói ra miệng cũng thấy xấu hổ, dù sao nhận tiền người ta bốn ngàn vạn rồi, hắn đã hứa hẹn chữa khỏi cửu âm tuyệt mạch cho Đường Tuyết Tuyết, sáu trăm vạn có đáng là bao.

Tối đó, khi Chu Khiếu Thiên từ Phan Gia Viên trở về, Diệp Thiên liền bảo hắn tuần sau không cần đi nữa.

Diệp Thiên giúp Đường Tuyết Tuyết đả thông dương mạch, tuy rằng quá trình không hề đáng sợ giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng cũng không được bị người khác quấy rầy, có Chu Khiếu Thiên ở Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên mới có thể yên tâm trị liệu cửu âm tuyệt mạch cho cô bé.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên đưa Đường Tuyết Tuyết vào phòng của hắn, bảo Đường Tuyết Tuyết bỏ giày ra, Diệp Thiên nói :

– Tuyết Tuyết, lát nữa em có thể sẽ cảm giác được có chút ngứa, ngàn vạn lần không được kêu ra tiếng, nhất định phải nhịn, bằng không chúng ta có thể sẽ uổng công!

Dương mạch tuy rằng chỉ là một trong kỳ kinh bát mạch, nhưng nó do thân mạch lòng bàn chân, các huyệt phụ dương, cho đến con ngươi, cộng lại tổng cộng có hai mươi bốn huyệt vị.

Muốn hoàn toàn trị liệu cửu âm tuyệt mạch cho Đường Tuyết Tuyết, nhất định phải đả thông hai mươi bốn huyệt vị này, khiến cho âm dương nhịp nhàng, nóng lạnh hài hòa mới được.

Chương 295 : Thông mạch ( P2 )

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuyết Tuyết tràn đầy sợ hãi, cắn môi nói:

– Anh Diệp Thiên, anh yên tâm đi, Tuyết Tuyết không sợ đau !

Ngoài miệng nói không sợ, nhưng biểu hiện trên mặt Đường Tuyết Tuyết đã hoàn toàn bán rẻ cô bé, nhìn thấy cây châm lóe sáng trong tay Diệp Thiên, Đường Tuyết Tuyết thiếu chút nữa đã cắn môi chảy máu.

– Được, anh thấy em nên ngủ một giấc đi.

Diệp Thiên lắc đầu cười khổ một tiếng, đưa tay lên huyệt Ngọc Chẩm sau đầu Đường Tuyết Tuyết, nhẹ nhàng xoa bóp một cái, Đường Tuyết Tuyết nhất thời thân thể mềm nhũn, nằm xuống giường.

Bởi vì Đường âm hàn trong cơ thể Tuyết Tuyết tích lũy thờì gian quá dài, một tháng này, cũng chỉ làm hàn khí bị ngăn chặn , muốn đả thông dương mạch gần như không còn trên người cô, có thể là một việc rất khó.

Còn Diệp Thiên cũng không cho rằng Đường Tuyết Tuyết có thể chịu được cảm giác ngứa trogn quá trình trị liệu, cho nên lúc này mới ra tay cho cô ngủ thật say.

Chấm vào rượu trên bàn, Diệp Thiên đem ra ba cây châm dài ngắn không đồng nhất để tiêu độc, sau đó tay trái đặt lên chân phải Đường Tuyết Tuyết.

Chỉ thấy tay phải Diệp Thiên nhanh như chớp điện nhoáng lên một cái, ba cái châm đã phân biệt cắm tại ba chỗ trên chân Đường Tuyết Tuyết, mỗi một châm đều nhập huyệt đạo không sai tí nào, châm còn không ngừng động đậy.

Hạ châm chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp trị liệu mới là quan trọng nhất.

Chìa hai ngón tay, Diệp Thiên vê vê cây kim ở phía dưới, chân khí quanh thân lưu chuyển, theo cây châm nho nhỏ này chậm rãi vào bên trong làn da Đường Tuyết Tuyết.

Khả năng chịu đựng của kinh mạch con người là có hạn, người có sức khỏe cường tráng, kinh mạch vững và rộng, sức khỏe kém thì kinh mạch tắc và hẹp.

Còn giống trong tiểu thuyết võ hiệp, gì mà một tiếng trống hô lên làm tinh thần hăng hái thêm, đả thông kinh mạch, hoàn toàn là vô nghĩa, cho dù đối phương có công lực thâm hậu như vậy, người tiếp nhận cũng cần có kinh mạch thật vững vàng mới được.

Diệp Thiên sử dụng thủ pháp thông mạch bằng châm, cùng lúc đả thông huyệt đạo, còn có thông khí âm dương, có tác dụng làm tâm mạch mạnh lên, đây cũng là một kế hoạch trị liệu mà Diệp Thiên suy nghĩ rất lâu mới ra.

Nhưng điều này cần Diệp Thiên nắm trong tay chân khí trong cơ thể, đạt tới trình độ tinh tế tỉ mỉ, nếu không đưa vào lượng chân khí quá lớn, sẽ gây thương tổn đến kinh mạch Đường Tuyết Tuyết, mà đưa vào lượng nhỏ, thì không cách nào khơi thông kinh mạch bị tắc, không có tác dụng.

Mười phút đồng hồ trôi qua, tay phải chậm rãi vê vê cây châm, cái trán Diệp Thiên cũng chầm chậm xuất hiện những hạt mồ hôi thật nhỏ.

Hai mươi phút đồng hồ trôi qua, phía sau lưng Diệp Thiên đã bị mồ hôi làm sũng nước, mồ hôi như hạt đậu không ngừng từ cái trán chảy xuống.

Tới 30′ sau, Đường Tuyết Tuyết đang nắm trên giường đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ vô ý thức, cho dù là trong giấc mộng, cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác ngứa ngày từ cây châm trên chân truyền ra.

Đường Văn Viễn và Chu Khiếu Thiên ước chừng đã đứng ở cửa hơn một giờ, khi Diệp Thiên khơi thông kinh mạch cho Đường Tuyết Tuyết cần tuyệt đối im lặng, lúc này hai người đều bị chặn ngoài cửa.

Nghe được trong phòng truyền ra tiếng kêu rên, Chu Khiếu Thiên có chút kỳ quái nói:

– Đường lão gia, tiếng của Tuyết Tuyết sao lại kỳ quái vậy?

– Hình như là ngứa quá không chịu nổi?

Sắc mặt Đường Văn Viễn thay đổi, hắn nghe thanh âm kia có chút là lạ, nhưng vì tín nhiệm đối với Diệp Thiên, hắn vẫn nhịn không đẩy cửa đi vào.

– Mẹ nó, tiểu tử thúi này không làm chuyện xấu gì chứ?

Tuy rằng ngoài miệng đề cao Diệp Thiên, nhưng trong lòng Đường Văn Viễn thật là có chút lo, hắn là người từng trải, thông thường khi nghe loại thanh âm như vậy, sẽ liên tưởng đến một số thứ khó nói.

– Hai người vào đi, Khiếu Thiên, múc cho cô bé chậu nước!

Suốt hơn một giờ, thanh âm có chút suy yếu của Diệp Thiên từ trong phòng truyền ra, sớm chờ đến nóng lòng, Đường Văn Viễn vội vàng đẩy cửa ra, thấy cháu gái nằm ở trên giường, quần áo phẳng phiu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

– Diệp Thiên, cậu … Làm sao cậu mệt đến như vậy?

Đưa ánh mắt chuyển tới trên người Diệp Thiên thì Đường Văn Viễn không khỏi hoảng sợ.

Buổi sáng Diệp Thiên vẫn sảng khoái tinh thần, lúc này như là bị lôi lên từ dưới nước, quần áo trên người và tóc tai … tất cả đều ướt sũng, vẻ mỏi mệt trên mặt lại càng đến cực điểm.

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, hữu khí vô lực nói:

– Lão Đường, thiệt thòi lớn cho tôi, đây không phải chữa bệnh, quả thực chính là muốn lấy mạng của tôi!

Về phương pháp trị liệu cửu âm tuyệt mạch, Diệp Thiên đều là từ trong bí thuật truyền thừa biết được, dựa theo bí thuật mà nói, chỉ cần công lực của hắn đạt tới mức tuyệt hảo, trị liệu bệnh nan y thế này cũng không khó khăn.

Chính là khi bắt đầu ấn châm sâu vào huyệt rồi, Diệp Thiên mới ý thức được, những lý thuyết trong truyền thừa đều là vô nghĩa, hắn cơ hồ đã tiêu hao hết công lực toàn thân, khó khăn lắm mới đả thông một kinh mạch.

Nếu không phải Tứ Hợp Viện này được Diệp Thiên cải tạo thành Tụ Linh Trận, có được linh khí vô tận, chỉ sợ đang tiến hành được một nửa, Diệp Thiên đã chống đỡ không nổi.

Kỳ thật Diệp Thiên không biết, người bị bệnh cửu âm tuyệt mạch, rất ít có người có thể sống qua mười hai tuổi, nói cách khác, thông thường khi trị liệu cửu âm tuyệt mạch, đều làm ở lúc tám chín tuổi, người bị bệnh tắc kinh mạch còn không dễ như vậy.

Nhưng Đường Tuyết Tuyết đã sống đến mười tám tuổi, dương mạch trong cơ thể cô, quả thực giống như là một cái suối khô, Diệp Thiên không chỉ phải khơi thông, còn phải bắt nó lưu chuyển, khó khăn hơn tăng lên gấp mười lần!

Thấy bộ dạng Diệp Thiên thê thảm, trong lòng Đường Văn Viễn cũng có chút ngượng ngùng, cà lăm nói:

– Diệp Thiên, chuyện này… chuyện này thật sự là vất vả cho cậu …

– Đừng nói thừa, một tuần trị không xong bệnh của Tuyết Tuyết, ít nhất cần nửa tháng.

Diệp Thiên hữu khí vô lực, chặt đứt lời nói Đường Văn Viễn, nói tiếp:

– Lão Đường, lần trước ông mua cái củ nhân sâm trăm năm ấy, ông tiếp tục mua thêm đi, tôi cần tẩm bổ!

Kỳ thật Diệp Thiên tiêu hao chân khí, giống như là luyện võ mất sức, cũng không bị tổn thương nguyên khí, nhưng có thể mượn cơ hội giết Đường Văn Viễn một đao, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

– Diệp… Diệp Thiên, bản thân tôi cũng muốn mua, nhưng loại nhân sâm đó bình thường đều không thấy bán!

Đường Văn Viễn nghe vậy nở nụ cười khổ, hắn không thiếu tiền, nhưng trên đời này có thứ dùng tiền mua không được.

Giống như là nhân sâm trăm năm như lời Diệp Thiên nói, cho dù ở thời cổ đại, đều là thứ để dành cho người trong gia đình, làm sao có thể tùy tiện nhìn thấy? Lần trước mất hơn tám trăm vạn mua được một con sâm, cũng xem như vận may không tệ .

– Được, vài chục năm cũng có thể dùng, ông xem rồi mua vài cân đến đây đi.

Diệp Thiên cũng biết mình ép buộc, dùng ngón tay chỉ cái bàn nói:

– Trên mặt bàn có một phương thuốc, là canh thông mạch Tứ Nghịch tôi đã sửa, ông cứ theo đó mà làm.

Canh thông mạch Tứ nghịch vốn được dùng để trị liệu quyết nghịch tay chân, các chứng bệnh liên quan đến vi mạch Thiểu Âm, bị Diệp Thiên đổi lại, lại có thể tiêu trừ âm hàn trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết, có hiệu quả củng cố dương mạch.

– Được, tôi cho người đi lấy thuốc, Diệp Thiên, cậu yên tâm, nhân sâm tôi sẽ treo giá cao để mua, có thể mua bao nhiêu sẽ mua bằng được!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn cũng không còn nói thêm, cầm phương thuốc, liền xoay người đi ra ngoài, Chu Khiếu Thiên vừa lúc đưa chậu nước vào phòng, cũng bị sắc mặt Diệp Thiên làm cho hoảng sợ.

Sau khi rửa mặt, Diệp Thiên ngồi trong hậu viện thu hồi nguyên khí, sau một buổi sáng, chân khí trong cơ thể bị tiêu hao đã được khôi phục.

Khiến Diệp Thiên có chút kinh ngạc chính là, ngoài cảm giác có chút mệt mỏi trên tinh thần, chất lượng chân khí trong cơ thể dường như tinh khiết hơn so với trước kia một ít.

Sau khi đạt được mức tuyệt hảo, Diệp Thiên cũng cảm giác cho dù nguyên khí trong viện có mạnh tới đâu, cho dù mình tu luyện thế nào, công lực của hắn đều đứng yên không tiến thêm được, nhưng lần này chữa thương, hắn lại cảm thấy chân khí có tiến triển.

Vì sợ là mình ảo giác, sau khi Diệp Thiên khôi phục công lực, lập tức liền bắt tay vào đả thông huyệt vị thứ hai cho Đường Tuyết Tuyết, hơn một giờ sau, giống như lần trước, Diệp Thiên kiệt quệ sức lực, lại ngồi ở trong viện để đợi khôi phục.

– Ha ha, quả nhiên có hiệu quả!

Khi màn đêm buông xuống, công lực Diệp Thiên cũng hồi phục xong.

Sau khi đạt tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần, Diệp Thiên không chỉ có giác quan thứ sáu càng thêm linh mẫn, có một vài khả năng như đoán biết trước, dự cảm, phán đoán, đồng thời có thể tra xét được tinh tế tỉ mỉ đối với thân thể của chính mình, một chút biến hóa nhỏ bé nào hắn đều có thể cảm giác được.

– Chẳng lẽ mình còn có thể đi vào đến cảnh giới Luyện Thần Phản Hư?

Cảm thụ được biến hóa rất nhỏ trong cơ thể kia, trong đầu Diệp Thiên không khỏi tràn ngập suy nghĩ chủ quan, Luyện Tinh Hóa Khí và Luyện Khí Hóa Thần đều là hai bước ngoặt trong võ công Luyện Khí của Đạo gia, từ xưa đến nay có không ít người đạt tới.

Nhưng là Luyện Thần Phản Hư thì khác, loại thuyết pháp này chỉ xuất hiện qua trong điển tịch của Đạo gia, phàm là người đạt tới loại cảnh giới này, không ai khác ngoài nhân vật Thủy Tổ Khai Sơn có thể bay lên trời giữa ban ngày, như là Cát Hồng Trương, Tam Phong …[Audio] Đấu Phá Thương Khung

– Thôi, trước hết vẫn phải trị hết bệnh cho tiểu nha đầu kia sớm một chút đã!

Diệp Thiên lắc lắc đầu, đứng dậy đi sắc thuốc cho Đường Tuyết Tuyết, thông mạch chân khí và trị liệu bằng dược liệu cũng giống nhau, không thể thiếu.

Nửa tháng trôi qua rất nhanh, Đường Tuyết Tuyết ban đầu ốm yếu, giờ phút này quả thực tựa như biến thành một người khác, chiều cao vốn không đến một mét sáu, hiện tại ước chừng đã cao đến 1.65m, dáng người gầy gò cũng trở nên đầy đặn.

Hôm nay, trước khi trị liệu cho Đường Tuyết Tuyết, Diệp Thiên gọi Chu Khiếu Thiên tới, dặn dò:

– Khiếu Thiên, cắt hết nguồn điện của Tứ Hợp Viện cho ta, ngươi ở cửa chính coi chừng, ai cũng không thể vào!

Hôm nay Diệp Thiên đả thông một huyệt đạo cuối cùng cho Đường Tuyết Tuyết – huyệt Phong Trì, chỉ cần đả thông một huyệt vị này, dương mạch toàn thân Đường Tuyết Tuyết liền thông suốt .

Nhưng huyệt Phong Trì thần kinh ngoại biên tập trung nhiều, hơi không cẩn thận liền gây tổn thương đến đại não, nên Diệp Thiên không dám có chút khinh thường.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)