- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 57: Tiểu tử ngông cuồng (c281-c285)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 57: Tiểu tử ngông cuồng (c281-c285)
❮ sautiếp ❯Chương 281 : Phá võ quán ( hạ )
– Anh Vĩ, thật sự đã xảy ra chuyện, Hoàng Mao bọn họ… Bọn họ …
Người nói chuyện này là một tiểu đện nằm ở phòng hồi sức trong bệnh viện sau “Khổ nhục kế” của họ, bởi vì nằm khác khu trong bệnh viện, ngay từ đầu hắn cũng không biết đám người Hoàng Mao xảy ra chuyện.
Nhưng đến giữa trưa hắn đi ra ăn cơm, cũng nghe có người nói ngay cổng bệnh viện xảy ra huyết án, vốn là nghe có người chém gục bốn người khác, hắn còn tại khen người nọ thật oách.
Nhưng sau khi nghe ngóng tướng mạo mấy người kia, người này nhất thời lo lắng, cũng chẳng quan tâm trong phòng bệnh còn có cơm chưa ăn, vô cùng lo lắng trực tiếp chạy tới hồi báo với Lão Đại.
– Ngươi không thể nói chuyện dễ hiểu chút à? Hoàng Mao làm sao? Tiểu tử đó ở bệnh viện lại gây chuyện rồi?
Phí lão đại thấy người nọ lắp bắp, nhất thời cũng tức giận, hắn phái Hoàng Mao đi với dụng ý là muốn cho hắn đi đe dọa Vệ Hồng Quân một chút, thật làm chuyện chết chóc cũng không có gì hay.
Nhưng trước khi chuyện phát sinh như vậy thì Hoàng Mao đã có tiền lệ đập phá trong bệnh viện, cho nên Phí Hạ Vĩ nghĩ Hoàng Mao lại đang gây chuyện trong bệnh viện.
– Anh Vĩ, Hoàng… Hoàng Mao không phải đánh người, là chém người…
Người kia chính là chạy từ bệnh viện về báo tình hình, hơi thở còn chưa bình thường lại.
– Chém người?
Phí Hạ Vĩ lặng đi một chút, tiện đà mắng:
– Mẹ nó, làm hư việc nhiều hơn là thành công, nhanh lên, gọi Hoàng Mao mấy tên khốn đó về cho ta, để cho hắn nếm khổ!
Người tới báo tin kia liên tục xua tay, thấy trên bàn có chai bia, xông tới uống một hơi, lúc này mới bình tĩnh trở lại, mở miệng nói:
– Anh Vĩ, không phải, là Hoàng Mao chém Sơn Kê và mấy anh em rồi, tất cả … Tất cả đều bị chém chết, Hoàng Mao cũng bị cảnh sát bắn chết rồi!
– Cái gì!
Nghe được người nọ nói vậy, Phí Hạ Vĩ mạnh mẽ đứng dậy, xoảng một tiếng hất cái bàn trước mặt, lá bài rơi lả tả.
– Hoàng Mao chém Sơn Kê? Còn bị cảnh sát bắn chết?
Dù Phí Hạ Vĩ to gan lớn mật, nghe tin tức đó cũng nhịn không được lông tóc dựng đứng, liền vội vàng hỏi:
– Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng cho ta, mẹ nó, Tứ Hỉ, đi chuẩn bị tiền, chúng ta chuẩn bị trốn!
Trực giác mách bảo Phí Hạ Vĩ, đầu tiên chính là trốn chạy, trong ý thức của hắn, chuyện này nói không chừng chính là Vệ Hồng Quân mua được cảnh sát rồi làm tới, đây chính là ép hắn chết đây!
Phí Hạ Vĩ dám tính hại Vệ Hồng Quân, cũng không dám đối kháng cùng chính phủ, người của quốc gia thực sự muốn tìm hắn xử lý, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, phải biết rằng, mấy năm nay hắn làm chuyện phá bỏ và di dời, chính là làm cho không ít người nhà tan cửa nát.
– Anh Vĩ, sao chúng ta lại phải trốn chạy?
Người tới báo tin cái kia có chút không hiểu ra sao cả, mở miệng nói:
– Em không chứng kiến chuyện đã xảy ra, hình như là Hoàng Mao định ra viện, đột nhiên rút đao chém chết Sơn Kê và mấy anh em, sau đó cảnh sát đến bắt hắn, cho nên bị bắn chết, chuyện này… hình như không liên quan đến chúng ta?
Những tên côn đồ này tuy rằng bình thường uống rượu ăn thịt đều là xưng huynh gọi đệ, nhưng kỳ thật cũng không có cảm tình thân thiết, vả lại còn chia làm mấy bè phái, quan hệ với Hoàng Mao không tốt, nơi này không có người nào thương hại bọn chúng.
Nghe được cảnh sát đến lúc sau, Phí Hạ Vĩ cũng trấn định lại, lấy tay vuốt râu, lẩm bẩm:
– Chuyện này có chút kỳ lạ, Hoàng Mao và Sơn Kê quan hệ tốt đến mức có thể cùng ngủ chung một con đàn bà, sao có thể giết chết Sơn Kê đây?
Lời nói của Phí Hạ Vĩ chưa dứt, bên cạnh có người tiếp lời, nói:
– Anh Vĩ, có cái gì kỳ quái? Tiểu tử đó hôm qua hút ma túy, cùng đàn bà hoan lạc một đêm, buổi sáng hôm nay khi hắn đi ra ngoài em nhìn hắn còn hít vài hơi, nhất định là bị bệnh rồi!
Nghe được người nọ nói vậy, Phí Hạ Vĩ như ở trong mộng sực tỉnh, một cước đá đổ cái bàn trước mặt, la lớn:
– Mẹ nó, nhất định là vậy, trời, Hoàng Mao đã chết cảnh sát nhất định sẽ tìm tới nơi này, mấy người các ngươi, mau ném hết thuốc phiện đi cho ta, Đại Long, ngươi đi theo ta!
Lời nói của Phí Hạ Vĩ khiến trong phòng hoảng loạn cả lên, tất cả mọi người vội vội vàng vàng chạy về phòng của mình, cơ hồ nơi này kẻ nào cũng đã nghiện, trong phòng ít nhiều đều cất giấu thuốc phiện.
Phí Hạ Vĩ cũng không hút, nhưng phòng hắn cũng là nhiều ma túy nhất, bởi vì hắn chính là dựa vào thuốc phiện và tiền tài khống chế các tiểu đệ, nếu những độc phẩm kia bị lục soát ra, bắn chết hắn mười lần mới đủ.
Phí Hạ Vĩ nhanh trí, khiến cho hắn tạm thời tránh được một kiếp nạn, bởi vì ngay khi bọn hắn vừa mới ném thuốc phiện vào trong bồn cầu xong, mấy chiếc xe cảnh sát liền đi vào công ty phá bỏ và di dời của hắn.
Đối với vụ án giết người nghiêm trọng như thế này, tốc độ cảnh sát phá án và bắt giam cũng rất nhanh, sau khi tiến hành phân tích giải phẫu và xét nghiệm máu, cảnh sát phát hiện, hơn hai giờ trước, Hoàng Mao từng hút lượng thuốc phiện quá lớn.
Phải biết rằng, hít thuốc phiện gây ra cản trở cho tinh thần, chính là ảo giác và có lối suy nghĩ không bình thường, lúc này cảnh sát suy đoán Hoàng Mao có dấu hiệu đột nhiên phát điên.
Như vậy, cảnh sát đoán rằng sẽ có liên quan đến Phí Hạ Vĩ, lại đột kích thẩm vấn tên côn đồ bị chặt đứt tay, lập tức huy động cảnh sát bao vây công ty này.
Mặc dù không có điều tra ra thuốc phiện, nhưng mấy người trong này đều bị cảnh sát bắt đi, bởi vì chỉ mải lo vội vàng thu thập thuốc phiện, bộ bài và tiền mặt trong phòng cũng không kịp thu lại, tụ tập đánh bạc cũng đủ để giam bọn hắn mười ngày, nửa tháng ——
– Sư phụ, lúc này đi luôn sao?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên vừa tới Tứ Hợp Viện cũ, Chu Khiếu Thiên liền cực kỳ hứng thú ra đón, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo thể thao, đã sớm là lau quyền mài chưởng chờ Diệp Thiên .
– Đi ngay bây giờ, ta nói ngươi này, sao lại giống tên cuồng bạo lực vậy!
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười.
Nhìn thấy con trai lại muốn đem Chu Khiếu Thiên đi ra ngoài, Diệp Đông Bình không vui, đi tới hỏi:
– Này, ba hỏi, hôm nay các con lại đi đâu? Diệp Thiên, Khiếu Thiên còn phải đi làm đấy!
– Ông chủ, cháu đi cùng sư phụ …
Diệp Thiên sợ Chu Khiếu Thiên nói lỡ miệng, vội vàng cắt đứt lời của hắn, nói:
– Ba, con mang Khiếu Thiên đi ra ngoài có việc, ba làm ông chủ cũng không thể cả ngày ngồi uống trà, không có việc gì cũng đi trông cửa hàng đi …
– Ai nói ta không đi trông cửa hàng? Ai, ngươi đứng lại, tiểu tử, dám giáo huấn cả ba đây phải không?
Diệp Đông Bình bị con nói làm sửng sốt, khi phục hồi tinh thần lại, Diệp Thiên đã lôi Chu Khiếu Thiên ra khỏi tứ hợp viện.
– Sư phụ, chính là chỗ này sao?
Hai người tới trước cửa một Tứ Hợp Viện khu Tây Thành, Chu Khiếu Thiên nhìn thấy biển hiệu nơi cửa, không khỏi bĩu môi, nói:
– Võ quán An Đức, đức cái rắm, đều là tiểu nhân đâm sau lưng, đả thương người!
Cha của Khâu Văn Đông là Khâu An Đức, thế hệ trước, ở thành Bắc Kinh cũng là Quyền Sư khá nổi danh, có chút giao tình với các đại hiệp nam bắc thời đó.
Khâu Văn Đông đặt tên võ quán theo tên cha, thứ nhất là vì tưởng nhớ cha của mình, thứ hai cũng là muốn dùng lực ảnh hưởng của cha hắn năm đó, kết giao với giới võ thuật Phương Bắc, làm cho Khâu gia có chỗ đứng trong võ lâm ở phương bắc.
– Làm gì đây? Các ngươi mở võ quán, ông đây tới phá võ quán !
Trên đường đi Diệp Thiên liền nói cho hắn biết , tận lực làm lớn chuyện, chỉ cần không tai nạn chết người, thiếu cánh tay gãy cẳng chân cũng không sao.
– Oắt con, không có mắt à? Bát gia mà ngươi cũng dám gây chuyện?
Năm nay Khâu Văn Đông cũng sắp năm mươi , huynh đệ đi theo hắn năm đó đều gọi hắn là anh Đông, nhưng sau này đệ tử ít tuổi, lại dùng Bát gia để gọi hắn.
Tuy rằng sớm cải tà quy chính, nhưng danh khí của Khâu Văn Đông năm đó vẫn còn, những người cùng hắn tập võ, cả đám đều ngạo nghễ đi đường.
Hiện tại nghe thấy có người đến phá võ quán, hai người trẻ tuổi kia cũng không hỏi cho rõ mọi việc, một tả một hữu nâng chưởng đánh tới Chu Khiếu Thiên.
– Bát Quái Chưởng? Chẳng lẽ là hậu nhân của Đổng Hải Xuyên?
Diệp Thiên liếc mắt vừa nhìn, liền nhận ra thế võ của đối phương.
Căn cứ khảo chứng, Bát Quái Chưởng bắt nguồn từ trung và cuối thời kì nhà Thanh, do Đổng Hải Xuyên sáng lập, bởi vì Đổng Hải Xuyên từng là Quyền Sư phủ Túc Vương ở triều Thanh, cho nên Bát Quái Chưởng được lưu truyền đầu tiên ở Bắc Kinh, gần trăm năm nay lan đến cả nước, cũng truyền bá ra nước ngoài.
Ở Bắc Kinh luyện tập Bát Quái Chưởng, đa phần đều là hậu nhân của Đổng Hải Xuyên, hơn nữa Bát Quái Chưởng cũng là một trong tam đại danh quyền của Nội Gia Quyền, tuy rằng trước mặt hai người này chưởng pháp kém cỏi, nhưng trong mắt Diệp Thiên cũng có chút ý nghĩa.
– Tới đúng lúc lắm!
Diệp Thiên ở bên cạnh quan sát đường quyền hai người kia, Chu Khiếu Thiên thì trực tiếp nghênh đón.
Bát Cực Quyền vốn là quyền pháp đánh gần, động tác cực kỳ cương mãnh, coi trọng chính là nắm bắt, đánh chắc thắng chắc, đón nắm tay hai người, Chu Khiếu Thiên lùi chân phải một chút và phát lực, thân thể uốn éo, thân thể cũng giống như cái cung được căng lớn, chuẩn bị bắn ra ngoài.
Chu Khiếu Thiên động tác thật nhanh, hai người trẻ tuổi kia quyền chưa đánh tới hắn, hắn đã tiến công hai người.
Hai bả vai Chu Khiếu Thiên run lên, hai người kia nhất thời trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn, chân không vững, liên tục lui về sau, không ngờ cánh cửa tứ hợp viện vốn đã cao, hai người này vô ý, cũng bị vấp ngửa mặt lên trời té xuống cửa.
– Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?
Trong viện không ít người, nghe động tĩnh bên ngoài liền đi ra, bốn năm người chạy đến cửa, vừa lúc nhìn thấy hai người kia từ trên đất đứng lên, nhưng cánh tay phải cũng mềm rũ xuống bên người, trên mặt tràn đầy mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
– Khiếu Thiên, Thiếp Sơn Kháo của ngươi không tồi, trước đây hẳn là huỷ hoại không ít đại thụ nhỉ?
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên ra tay, Diệp Thiên gật gật đầu.
Các đệ tử Bát Cực Quyền tập luyện “Thiếp sơn kháo” thì thường thường sẽ dùng thân thể của mình dựa vào tường, dựa vào cây, dựa vào cái cọc, Chu Khiếu Thiên hiển nhiên không ngoại lệ.
Chương 282 : Chu Khiếu Thiên giao đấu
– Sư phụ, người cũng biết Bát Cực Quyền?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Chu Khiếu Thiên sáng mắt lên, lúc hắn tám tuổi đều được cha dạy dỗ, nhưng sau khi cha hắn qua đời, là một mình hắn luyện, không luận bàn cùng ai, rất nhiều người quen thân bên cạnh, thậm chí cũng không biết hắn biết võ thuật.
Nhưng một cánh rừng cách nhà Chu Khiếu Thiên không xa, cũng bị hắn làm hư hại không nhẹ, cây đại thụ lớn nhỏ, không biết đã bị hắn hủy bao nhiêu, “ Thiếp Thân Kháo” này, cũng được luyện như vậy.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
– Trước kia ta cùng sư phụ ta đã đi gặp một người nổi tiếng về Bát Cực Quyền ở Thương Châu, ông ta luyện Ngoại Gia Quyền, nhưng sau khi luyện Ngoại Gia Quyền đến mức tận cùng, đã có thể sinh ra kình lực, năm đó ta không phải là đối thủ của ông ta.
– Đúng rồi, sau này, khi gặp phải một người mà võ công đã luyện đến kình lực, có thể trốn thật xa thì trốn thật xa, ngàn vạn lần không nên động thủ cùng đối phương …
Đặc thù rõ ràng nhất của người kình lực là huyệt Thái Dương, người như vậy thường là hạng người giỏi về bồi dưỡng khí chất.
Khi con người hoạt động, mỗi một động tác đều sinh ra năng lượng nhiệt lượng, năng lượng nhiệt lượng này bao hàm cả nguyên khí.
Lỗ chân lông tắc nghẽn, mồ hôi không lưu thông được, nhiệt lượng sẽ không bốc hơi được, thể huyết tinh lực đều hóa thành nhiệt lượng năng lượng này cùng mồ hôi cùng nhau thông qua lỗ chân lông phóng ra ngoài. Đây là lý luận luyện tinh hóa tức khí, cũng chính là kình lực.
Có thể bao hàm điều này thường không có tiêu chuẩn, mặc dù Chu Khiếu Thiên là nội ngoại kiêm tu, nhưng nếu gặp cao thủ kình lực, vẫn còn lâu mới là đối thủ của hắn.
Người mà Diệp Thiên và lão đạo sĩ đã gặp, là một hậu sinh vãn bối của Lý Thiện Nguyên năm đó, lúc ấy Lý Thiện Nguyên để người nọ so chiêu cùng Diệp Thiên, chính là muốn rèn luyện năng lực thực tế chiến đấu cho Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên khi đó mới mười ba tuổi, hoàn toàn không phải đối thủ của người nọ.
Nhưng như vậy, Diệp Thiên cũng hiểu biết quá sâu đối với Bát Cực Quyền, liếc mắt nhìn qua tư thế của Chu Khiếu Thiên, đã biết thực lực của hắn.
Nếu võ quán này không có người luyện võ Ngoại Gia Quyền được đến mức tận cùng hoặc là Nội Gia Quyền luyện tới kình lực, riêng mình Chu Khiếu Thiên, có thể quét sạch võ quán này.
Chu Khiếu Thiên đã thấy tận mắt khả năng của Diệp Thiên, đối với người sư phụ trẻ tuổi này, hắn tâm phục khẩu phục, nghe được Diệp Thiên nói vậy, thực thà gật gật đầu, nói:
– Vâng, sư phụ, con biết rồi!
Đứng ở cửa võ quán người khác, Diệp Thiên ngông nghênh giáo huấn đồ đệ. Hoàn toàn không coi bốn năm tráng sĩ đang đi tới cửa ra gì, điều này cũng làm cho mấy người kia biết được phần nào câu chuyện, trong mắt đầy tức giận.
Một tráng sĩ hơn ba mươi tuổi, cái đầu không cao, ngữ khí không tốt, nói:
– Tiểu tử, có phải tới gây chuyện hay không?
– Đúng thì thế nào?
Mặc dù kinh nghiệm thực tế chiến đấu của Chu Khiếu Thiên không nhiều lắm, nhưng vừa mới đốn ngã hai người, lại có Diệp Thiên ở bên cạnh áp trận, lòng tin rất cao, dũng khí như Trần Chân năm đó, khi xông vào mắng người Nhật Bản.
– Khiếu Thiên, chúng ta tới là để thương lượng. Đừng nói lung tung!
Chu Khiếu Thiên nói chưa dứt lời, đã bị Diệp Thiên chặn lại, cầm tấm thiếp trong tay ra, Diệp Thiên nói:
– Nghe danh Khâu Bát đã lâu, là danh gia Bát Quái Chưởng ở kinh thành, Diệp mỗ mang theo đồ đệ đến lĩnh giáo một chút, chư vị, chẳng nhẽ hội quán An Đức tiếp đãi khách như thế này sao?
Giang hồ đương nhiên có quy củ giang hồ, mặc dù là đến làm phiền, nhưng vẫn phải đi. Hôm qua Diệp Thiên liền viết xong tấm thiếp, trước mắt liền đem ra.
– Mẹ nó, gây chuyện chính là gây chuyện, còn nói dễ nghe như vậy làm gì?
Người luyện võ không mấy người tính tình tốt, một người đi theo sau người tráng sĩ kia, cuồn cuộn xắn tay áo, muốn động thủ. Vài người khác cũng bẻ tay, ồn ào muốn hướng lại đây.
– Tứ nhi, đừng nóng vội, mau, gọi điện thoại cho sư phụ đi!
Người tráng sĩ tuổi hơi lớn kia ngăn mấy người lại, hắn đi theo Khâu Văn Đông cũng lâu lắm rồi, nhìn thấy Diệp Thiên lấy ra tấm thiếp, biết đối phương là người trong giang hồ. Nếu như người bên mình đồng loạt xông lên, thật đúng là phá hủy quy củ.
Sau khi ngăn mọi người lịa, tráng sĩ kia nhận tấm thiếp, nhìn thoáng qua, chắp tay hướng về phía Diệp Thiên, nói:
– Hai vị, mời vào bên trong. Sư phụ chúng tôi đi vắng, nhưng lâu nhất là nửa giờ sẽ trở về, sư huynh đệ chúng tôi lãnh giáo trước một chút được không?
Người tráng sĩ tuy rằng vô cùng khách khí, lễ tiết lại càng không thể chê, nhưng lửa giận trong lòng hắn, cũng đã lên đến trên ót.
Tuy rằng Võ quán An Đức mới mở được có hai năm, nhưng quan hệ với giới võ thuật Bắc Kinh vô cùng tốt, hơn nữa thái độ đối nhân của Khâu Văn Đông là coi trọng bạn bè tứ phương, chuyện có người tới phá phách võ quán, quả là lần đầu tiên thấy được.
Diệp Thiên hướng người nọ trên hai tay xem một cái, thuận miệng nói:
– Anh là người học trước học Thiết Sa Chưởng, còn học không? Lấy ngoại kết hợp nội, thật ra cũng luyện được vài chiêu.
Diệp Thiên có thể nhìn ra được, hai tay người này tráng kiện, giống như cây khô, mơ hồ hiện ra màu đen, đây là dáng dấp của người luyện được vài chiêu Thiết Sa Chưởng.
Thiết Sa Chưởng, còn gọi là Hắc Sa Thủ, lấy ngạnh công ngoại tráng, thuộc về công lực thuần dương, khi luyện tập cần dùng sắt, cát, dược liệu bổ trợ, tu luyện lâu ngày có thể đạt đến tay không phá đá đập gạch.
Diệp Thiên nói ra lời này, cũng là muốn nhắc nhở Chu Khiếu Thiên, dù sao kinh nghiệm đối địch của hắn không nhiều lắm, nếu thật sự là bị tráng sĩ này đánh một chưởng vào người, không nói gãy xương cốt, mất một ngụm máu tươi là không chạy thoát được.
– Hai vị, mời!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, ánh mắt người nọ híp vào một chút, lại chắp tay, thái độ kính cẩn hơn nhiều so với trước, người mà liếc mắt một cái nhìn ra võ công của hắn, tuyệt đối không phải hạng người hư danh.
Người tráng sĩ kia tên là Võ Thần, năm nay 35 tuổi, là người Thương Châu, Hà Bắc, quê hương võ thuật, từ nhỏ đã học tập Thiết Sa Chưởng, nhưng bởi vì vấn đề gia cảnh, cũng không có đủ dược liệu phối hợp mà luyện tập, thiếu chút nữa đã phải phế bỏ đôi tay.
Sau đó, một cơ hội thực ngẫu nhiên, Võ Thần gặp Khâu Văn Đông, Khâu Văn Đông xem hắn là một mầm luyện võ thật tốt, thu hắn về bên mình, qua năm sáu năm điều dưỡng, đôi tay hắn cũng hồi phục tương đối tốt.
Còn Võ Thần cũng là Đại sư huynh võ quán này, bình thường khi Khâu Văn Đông đi vắng, võ quán đều là do hắn quản lý, tiếp đón Diệp Thiên cũng là thỏa đáng.
– Ha ha, nơi này cũng không tệ!
Vào võ quán rồi, mắt Diệp Thiên cũng sáng lên, nơi này được xây lại từ một Tứ Hợp Viện, đối phương phá hủy tường ngăn Tiền viện và trung viện, hình thành một cái sân rất rộng.
Nền đất trong viện đều là dùng tảng đá và gạch xếp thành, bởi vì thường xuyên có người luyện võ ở mặt trên, rất nhiều gạch đều vỡ vụn ra, có nhiều chõ thành hố, hầm, không bằng phẳng.
Ở hai bên sân, xếp hai hàng binh khí, hàng trên lộ ra Đao Xuân Thu, thương Chiến Thân, kiếm Liên Hoàn, kiếm Liên Hoàn Thuần Dương, Liên Hoàn Bàn Long côn, Ngũ Hành Bổng, xẻng Côn Luân, đao Bát Quái …
Ở một góc sân, còn có một cái cột Bát Quái, đây là dùng để luyện tập bộ pháp.
Bát Quái Chưởng lấy bước chân là chủ đạo, người lão luyện có thể đi như Du Long, đi nhanh như phiêu gió, vừa thấy phía trước lại đã ở phía sau, thường thường có thể khiến đối thủ cảm thấy choáng váng đầu, hoa mắt, yêu cầu với bộ pháp cực cao.
Nhìn thấy những thứ kia, Diệp Thiên gật gật đầu, xem ra võ quán này thật là có chút bản lĩnh, tối thiểu là có truyền thừa, người bình thường không kiếm ra nhiều thứ như vậy.
– Hai vị, mời uống trà!
Võ Thần cũng không vì thấy hai người tuổi trẻ mà xem thường bọn họ, đưa Diệp Thiên hai người vào trong viện, lại cho người bưng trà tới, nói:
– Tôi đi theo Khâu sư đã sáu năm, có thể lĩnh giáo một chút võ công của hai vị không?
Võ Thần luyện Thiết Sa Chưởng cũng đã gần hai mươi năm, tuy rằng luyện thêm Bát Quái Chưởng, nhưng chưởng lực Thiết Sa Chưởng vẫn còn, coi như là thế mạnh của hắn, lúc này mặc dù nhãn lực Diệp Thiên cao minh, trong lòng hắn cũng không thấy sợ.
Diệp Thiên nhìn Chu Khiếu Thiên một cái, nhẹ giọng nói:
– Khiếu Thiên, khai triển sở trường, tấn công nhanh!
Bát Quái Chưởng chú ý chính là thân pháp, lấy tẩu vi thượng, yêu cầu nhanh, khí giống như Vân Hành, căn bản là sẽ không đánh người ở cự ly gần, thật cũng coi là khắc tinh của quyền pháp Bát Cực Quyền, cho nên Diệp Thiên lúc này mới nhắc nhở Chu Khiếu Thiên một câu.
– Vâng, sư phụ!
Chu Khiếu Thiên sớm đã nóng lòng muốn thử, sau khi nói đồng ý với sư phụ, đi tới trong sân viện, chắp tay với Võ Thần, sau đó hai chân giang rộng ra, một tay ý mời Võ Thần, một tay khác thu về trong ngực.
– Tiểu tử, cẩn thận nhé!
Người ta cũng đã sẵn sàng tiếp chiêu, Võ Thần không khách khí nữa, dưới chân dạng hình bộ pháp, chuyển động xung quanh Chu Khiếu Thiên, nếu hắn là truyền nhân của Khâu Văn Đông, tự nhiên không thể bắt đầu đã dùng Thiết Sa Chưởng đánh địch .
Luyện vài năm cọc Bát Quái, bộ pháp của Võ Thần tuy rằng chưa đạt tới “Bước đi như rồng, chuyển động như hầu (khỉ), đổi thế giống như chim ưng”, nhưng khi chuyển động cũng mau lẹ vô cùng, chỉ chờ Chu Khiếu Thiên lộ ra một chút sơ hở sẽ đánh bại.
Nhưng trong Bát Cực Quyền vốn không coi trọng bộ pháp, Chu Khiếu Thiên nghe xong lời của Diệp Thiên, đứng đó, giữ vững lý trí tinh thần, lòng bàn chân không đổi, chìa tay trái trước người, hướng về Võ Thần, đợi đối phương đến tấn công.
Sau khi vây quanh Chu Khiếu Thiên vài vòng, rốt cục thì Võ Thần nhịn không được, lòng bàn chân trượt nhanh như chớp lao tới trước mặt Chu Khiếu Thiên, một chưởng liền nâng tay trái Chu Khiếu Thiên lên, đánh vào dưới xương sườn.
Để ra oai cho hai người trẻ tuổi này thấy, một chưởng này Võ Thần chính là sử dụng sức mạnh toàn thân, hắn tin tưởng cho dù Chu Khiếu Thiên hạ cánh tay trái xuống đón đỡ, cũng có thể bẻ gẫy cánh tay hắn, đẩy ngã xuống đất.
Nhìn thấy động tác của Võ Thần, đệ tử võ quán đang xem bốn phía chung quanh, đã nhiệt huyết sôi trào, cũng chỉ chờ đợi Chu Khiếu Thiên ngã, lớn tiếng khen ngợi.
Nhưng ngay khi bàn tay và thân thể Võ Thần đang đến, thân thể Chu Khiếu Thiên đột nhiên lách sang một bên, cả thân hình tựa như thấp đi vài phần, ngay sau đó chân trước dùng sức giậm trên mặt đất, không đợi Võ Thần đổi chiêu, khuỷu trái liền hung hăng đánh vào bụng Võ Thần.
Tuy rằng động tác của Chu Khiếu Thiên rất đơn giản, tự nhiên, nhưng vừa rồi phát lực mãnh liệt, rất có thế, từ trong miệng Chu Khiếu Thiên một tiếng gào to, thân thể Võ Thần ngay lập tức bay về sau.
Bất chiêu bất giá tựu thị nhất hạ, cương mãnh của “Thiếp sơn kháo” được Chu Khiếu Thiên phát huy nhuẫn nhuyễn.
Chương 283 : Khâu Văn Đông
– Đánh hay!
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên xuất một chiêu Thiếp Sơn Kháo này, đứng ở một bên, Diệp Thiên cũng nhịn không được, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Chu Khiếu Thiên vận dụng được tinh túy của Bát Cực Quyền, đừng nói là Võ Thần, chính là đổi thành Diệp Thiên, bị trúng đòn này, cũng phải dùng hết sức mà chống đỡ.
Cùng tiếng trầm trồ khen ngợi của Diệp Thiên, thân thể Võ Thần cũng bay xa ba bốn thước, hai chân sau chạm rơi xuống đất, lại lùi lại hơn mười bước, đặt mông ngã xuống mặt đất.
Bát Cực Quyền mặc dù không hiểm độc như Thiết Sa Chưởng, nhưng cương mãnh vô song, toàn thân cũng có thể phát lực, ngồi dưới đất, sắc mặt Võ Thần từ hồng chuyển trắng, lại từ trắng chuyển hồng, chịu đau một lúc lâu, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi.
– Vũ đại ca!
– Sư huynh…
Biến cố bất thình lình, khiến những đệ tử của võ quán vây xem đều thấy mà mắt choáng váng, Võ Thần vây quanh Chu Khiếu Thiên rất lâu, ngay cả một chiêu cũng chưa tiếp được đã bị đánh bại đến hộc máu rồi sao?
Những người này phần lớn đều là người mới vào võ quán học tập, cũng có người là công ty bảo vệ của Khâu Văn Đông đưa tới huấn luyện, trên người kỳ thật cũng không có bao nhiêu võ công, lại càng không nói nhãn lực .
Những người này bình thường có xem phim võ hiệp ở trong TV, đều là đao quang kiếm ảnh, người tới người lui, tối thiểu cũng phải đấu hơn vài chục hiệp mới có thể phân ra thắng bại, có thể chứng kiến chuyện xảy ra trước mắt, cũng khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Kỳ thật cao thủ thi đấu, cũng không phải đánh biểu diễn, hoàn toàn không như bọn hắn tưởng tượng, tóm lấy cơ hội một chiêu hạ địch, đó mới chính là phong thái của cao thủ.
Nhất là Bát Cực Quyền, động tác giản dị ngắn gọn, cương mãnh khốc liệt, nặng phát lực mà không nặng chiêu thức. Đầu, kiên, khửu tay, tay, mông, hông, đầu gối, đủ tám bộ vị đều có thể giết địch giành chiến thắng.
– Sư phụ, anh ta là học giữa chừng chuyển sang luyện tập Bát Quái Chưởng, quá chú trọng lực tay, ra tay không được tốt!
So sánh với dáng vẻ thảm hại của Võ Thần, Chu Khiếu Thiên lại không hề mất chút sức lực, sau khi đánh bại đối phương, thu thế, chạy về trước mặt Diệp Thiên.
– Ồ, Khiếu Thiên, võ công ngoại môn của ngươi đã muốn luyện đến cực hạn, như vậy đi, ngươi chuyển đến ở trong Tứ Hợp Viện của ta đi, chuyên tâm tu luyện nội công tâm pháp gia truyền, ta nghĩ không quá một năm, võ công của ngươi liền có thể đạt đến kình lực.
Khả năng quan sát của Diệp Thiên là thế nào. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra trình độ của Chu Khiếu Thiên ở Bát Cực Quyền, nếu như có thể tiếp tục tiến một bước, cho dù xưng là tông sư cũng không phải quá đáng.
Diệp Thiên đi theo sư phụ đã từng gặp qua nhiều võ thuật danh gia, ngoại trừ chính hắn, chỉ có Chu Khiếu Thiên thiên phú tốt nhất. Nhưng, từ nhỏ Diệp Thiên được luyện phối hợp với dược liệu, thực luận về khổ công, hắn không bằng Chu Khiếu Thiên.
Có điều Bát Cực Quyền quá mức cương mãnh, luyện đến mức tận cùng ròi, tổn thất trong cơ thể cũng là vô cùng nghiêm trọng, mặc dù Chu Khiếu Thiên có nội công Tâm Pháp tương trợ, nhưng trong kinh mạch, lục phủ ngũ tạng cũng là có bệnh tật tồn tại.
Diệp Thiên cho Chu Khiếu Thiên đến ở trong Tứ Hợp Viện của hắn, chính là muốn dùng nguyên khí nơi đó, trị liệu vết thương cũ trong cơ thể hắn.
Hơn nữa nguyên khí mạnh hay không, đối với người tu luyện nội gia có lợi ích rất lớn, cho dù công pháp gia truyền Chu Khiếu Thiên không được trọn vẹn, cũng có xác suất rất lớn có thể đạt được kình lực, cũng chính là cảnh giới luyện tinh hóa khí.
Đây cũng là nguyên nhân thời xa xưa, nhiều võ sĩ luyện khí thuật ẩn cư ở thâm sơn không màng thế sự, cũng là bởi vì ở những nơi đó, mới có thể có nguyên khí thiên địa dồi dào, cung cấp cho bọn họ tu luyện công pháp.
– Các ngươi ra tay quá độc ác, chỉ là luận bàn mà thôi, sao lại đánh sư huynh của chúng ta thành như vậy?
Ngay lúc hai thầy trò Diệp Thiên không coi ai ra gì và nói chuyện, một người tuổi còn trẻ vừa đỡ Võ Thần đứng dậy , nói.
– Thương thế của hắn không nặng, điều dưỡng nửa tháng là ổn!
Diệp Thiên nhìn người nọ liếc mắt một cái, nói:
– Hơn nữa, luận võ luận bàn, khó tránh tử thương, thế này có gì kỳ quái? Sợ bị thương, thì đừng học võ, sang học văn đi…
Trong giang hồ, võ lâm, kết nhiều ân oán, chính là từ nguyên nhân này mà đến, học nghệ không tinh, động thủ khó tránh thương tích, cũng thực dễ dàng có chuyện tử vong, thù hận cứ vậy tích lũy lại.
Người trẻ tuổi kia bị một câu của Diệp Thiên chặn lại, sắc mặt đỏ lên, trong tình thế ấy đành la lớn:
– Ngươi… Các ngươi khinh người quá đáng, các huynh đệ, chúng ta liều mạng cùng bọn họ!
Vừa rồi một tiếng gào to của Chu Khiếu Thiên, như Hổ Khiếu Sơn Lâm, khiến dũng khí của những đồ đệ học Bát Quái Chưởng ở đây bay biến, nhưng trước mắt có người lôi kéo, những người trẻ tuổi kia nhất thời sôi nổi cầm vũ khí chạy tới.
– Mẹ nó, làm ẩu rồi!
Diệp Thiên lặng đi một chút, sắc mặt trở nên nghiêm túc, tiện đà xắn tay áo, tục ngữ nói đao thương không có mắt, nếu không cẩn thận bị người ta chọ cho một cái hoặc là chém một đao, vậy không thú vị chút nào.
Nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, mặc dù Võ Thần có tâm muốn ngăn cấm, nhưng một câu cũng kêu không được, trong cổ họng mùi máu tươi lại xộc lên, chỉ có thể phí công xua tay.
Khi những người kia đi lấy binh khí, chuẩn bị nhằm phía Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên, cửa lớn Tứ Hợp Viện mở ra, hai người đi vào, chứng kiến cảnh ầm ĩ trước mặt này, nhất thời ngây ngẩn cả người.
– Dừng lại, muốn tạo phản hả? !
Đi ở phía trước là một người tráng sĩ hơn 40 tuổi, quát to một tiếng, trong thanh âm của hắn rất có uy lực, khiến các đệ tử đang tức giận như sực tỉnh.
– Sư phụ, sư phụ đã về!
– Sư phụ, bọn họ đến phá võ quán, còn làm Đại sư huynh bị thương !
Một đám đệ tử nhìn thấy người này, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cầm theo binh khí trong tay chạy tới bên người nọ, rành rọt kể lại chuyện vừa rồi đã xảy ra.
– Tiểu Vũ, ngươi không sao chứ?
Khâu Văn Đông thấy Võ Thần nằm trên mặt đất, vội vàng đi tới, đưa tay bắt mạch cho hắn, cảm giác mạch vẫn tương đối vững vàng, lúc này mới thả lỏng người, đứng dậy.
Võ Thần cười khổ ngồi dậy, nói:
– Sư… Sư phụ, là con học nghệ không tinh!
– Không sao, sư phụ lấy lại danh dự cho ngươi!
Khâu Văn Đông vỗ vỗ bả vai đệ tử, cho người đến đỡ hắn ngồi lên ghế.
Khi Khâu Văn Đông nhìn về phía hai thầy trò Diệp Thiên, trong mắt đã đã tràn ngập lửa giận, hắn ở thành Bắc Kinh lăn lộn hơn ba mươi năm, cho tới bây giờ chỉ có hắn đánh người, còn chưa từng bị người nào khinh thường.
Hơn nữa Võ Thần là đại đệ tử của hắn, trải qua mấy năm dạy dỗ, Khâu Văn Đông đã chuẩn bị đem bí quyết gia truyền truyền lại cho hắn, lại thấy Võ Thần bị đánh thành như vậy, hai tay của hắn đã nắm chặt, kêu “Rắc rắc”.
Phải biết rằng, những người đệ tử nối nghiệp có đôi khi còn thân hơn so với con ruột, bởi vì con người luôn phải già đi, mà trong võ lâm, có nhiều hậu bối thích vượt qua lớp người già, đây là khi đệ tử thay mặt sư phụ xuất chiến.
Cho nên chuyện Võ Thần bị thương, trong lòng Khâu Văn Đông, so với chuyện hai thầy trò Diệp Thiên phá võ quán nghiêm trọng hơn rất nhiều.
– Phùng huynh, thật sự là ngượng ngùng, để cho huynh chê cười, xin hãy ngồi xuống, tôi xử lý xong chuyện nơi này sẽ tiếp huynh!
Tuy rằng trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng Khâu Văn Đông vẫn khách sáo nói chuyện với vị khách bên cạnh, đây là một vị Quyền Sư nổi tiếng trong chốn võ lâm ở Thương Châu, tên là Phùng Hằng Vũ.
Sư phụ của Phùng Hằng Vũ và cha của Khâu Văn Đông đời trước có giao tình, mấy năm nay hai người cũng rất hay lui tới, vốn là Khâu Văn Đông muốn mời Phùng Hằng Vũ uống chút trà, nghe thấy có người phá võ quán, hai người liền cùng nhau chạy lại đây.
– Sư phụ, người mặc quần áo thể thao luyện được Bát Cực Quyền, võ công rất cao, ngài phải cẩn thận một chút!
Ngồi ở ghế trên, Võ Thần nhắc nhở Khâu Văn Đông một chút.
Võ Thần theo thầy học, võ công của hắn cũng không kếm hơn so với Khâu Văn Đông bao nhiêu, nhưng ngay cả một chiêu của Chu Khiếu Thiên cũng chưa tiếp nổi, hắn sợ sư phụ không cẩn thận cũng sẽ thất bại.
– Bát Cực Quyền?
Khâu Văn Đông nghe vậy sửng sốt, sắc mặt có chút cổ quái nhìn về phía Phùng Hằng Vũ bên cạnh, bởi vì hắn chính là Quyền Sư Bát Cực Quyển nổi danh Thương Châu, hơn nữa còn là người kế nghiệp Thần Thương Lý Thư Văn, đương đại cũng là nhân vật danh tiếng đỉnh cao.
Cho nên nghe thấy người phá võ quán dùng Bát Cực Quyền, Khâu Văn Đông cũng là không tự giác mà dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Phùng Hằng Vũ, trong chốn võ lâm, quan hệ rắc rối phức tạp vô cùng, nói không chừng hai người có liên hệ gì đó.
Nhìn thấy ánh mắt của Khâu Văn Đông, Phùng Hằng Vũ cười khổ một tiếng, nói:
– Khâu huynh, tổ sư truyền xuống ngàn vạn đệ tử, tôi cũng không thể quen biết hết!
Lời Phùng Hằng Vũ nhắc đến tổ sư, chính là Thần Thương – Lý Thư Văn.
Cả đời Lý Thư Văn quang minh lỗi lạc, căm ghét cái ác, đệ tử của hắn truyền thừa trong và ngoài nước hiện có mấy vạn người. Tiết thanh minh hàng năm, thường có rất nhiều đệ tử đến từ quốc gia khác nhau, màu da khác nhau đến Thương Châu, trước mộ Lý Thư Văn bái tế.
Cho nên, mặc dù Phùng Hằng Vũ là truyền nhân dòng dõi Lý Thư Văn, nhưng cũng không thể quen biết hết toàn bộ truyền nhân Bát Cực Quyền trong ngoài nước.
Nghe được Phùng Hằng Vũ nói vậy, Khâu Văn Đông gật gật đầu, nói:
– Được, Phùng huynh giúp tôi áp trận, tôi đi thử sức chàng thanh niên này, xem cậu ta tập Bát Cực Quyền đến đâu, tôi cũng chỉ để cho cậu ta phun ra một ngụm máu là được rồi!
Đây là nỗi khổ khi không có đệ tử giỏi, nếu không, với tuổi tác gần năm mươi của Khâu Văn Đông, sao còn cần tự mình động thủ? Nhưng tuổi hắn đúng là thời kỳ võ công nội gia cường thịnh, khí huyết cũng không kém Chu Khiếu Thiên.
– Kỳ quái, người thanh niên kia sao lại quen thế nhỉ?
Ngay lúc Khâu Văn Đông và Phùng Hằng Vũ đối thoại, chân mày Diệp Thiên cau lại, bởi vì hắn nhìn thấy Phùng Hằng Vũ với một thân quần áo luyện công màu trắng rất quen mắt, chỉ nhất thời nhớ không nổi đã gặp nhau ở nơi nào .
Trí nhớ kinh người của Diệp Thiên cực kỳ hiếm thấy, Diệp Thiên có thể khẳng định, năm đó đi theo lão đạo hành tẩu giang hồ, nhất định là đã gặp qua người này.
– Hai vị, Khâu Văn Đông tôi ở kinh thành cũng có chút thanh danh, tự thấy làm việc đoan chính, không biết hai vị tới cửa, là bị người khác xúi giục hay là Khâu mỗ tôi có chỗ không đúng?
Trước kia Khâu Văn Đông tính tình nóng nảy, nhưng sau hai lần vào ngục giam, tính cách sớm được mài rũa, cho nên tuy rằng lúc này lửa giận trong lòng cao vợi, nhưng vẫn làm theo quy củ giang hồ.
– Làm việc đoan chính?
Diệp Thiên nghe vậy cười lạnh một tiếng, nói:
– Được lắm, tôi hỏi ông, vì sao lại tập võ, tại sao lại ra tay đối với người bình thường? Tôi chính là thấy không vừa mắt, mới đến lãnh giáo một phen!
Chương 284 : Tiểu tử ngông cuồng
– Ta ra tay với người bình thường? !
Khâu Văn Đông nghe vậy lặng đi một chút, tiện đà giận dữ,
– Họ Khâu ta tuy rằng không phải là người tốt, nhưng quy củ giang hồ ta biết, sống hơn bốn mươi năm, ta chưa từng bắt nạt người thường!
Khâu An Đức là thế hệ tiền bối, cả đời đều là lấy sức mạnh bản thân, trừ bạo an dân làm tông chỉ luyện võ, hắn đối đãi đệ tử vãn bối, cũng đều dạy như thế.
Còn Khâu Văn Đông từ nhỏ cũng được cha dạy dỗ, đối với tôn chỉ này, hắn cũng ghi nhớ rất sâu, cho dù lăn lộn trong thành Bắc Kinh, phần lớn đều là đánh nhau với những người chủ thương ngoan cố.
Sở dĩ lần thứ hai sau khi ra tù, hắn làm kinh doanh được tốt như vậy, trước tiên là nhờ uy danh trước kia, không ai dám quấy rối việc kinh doanh của hắn, thứ hai chính là cũng không ỷ thế hiếp người, ở trong hội, thanh danh rất cao.
Cho nên giờ phút này nghe thấy Diệp Thiên nói hắn bắt nặt người thường, Khâu Văn Đông nhất thời giận tím mặt.
Nhìn thấy Khâu Văn Đông thề thốt phủ nhận, Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, nói:
– Ông không thừa nhận cũng thế, chúng ta liền theo như quy củ giang hồ, lấy võ công phân thắng bại, tôi sẽ phân đúng sai với ông!
Kỳ thật Diệp Thiên xem người này lông mi đen, đậm, đôi đồng tử sáng, tinh khiết, hắc bạch phân minh, cũng không phải cái loại tiểu nhân làm chuyện phạm pháp, nhưng cũng đã đánh tới cửa, đúng sai chờ đánh xong rồi nói sau.
Hơn nữa Diệp Thiên tin chắc, cái tên Phí Hạ Vĩ đó khẳng định có chút quan hệ với Khâu Văn Đông, cho dù giảng đạo lý một hồi, hắn cũng chưa chắc đã đuối lý.
– Được, tôi xin lĩnh giáo một chút thân thủ hai vị!
Nói đã ra lời, mọi việc đều đã quyết, Khâu Văn Đông không động thủ cũng không được, lập tức cởi áo khoác ra, lộ ra một bộ quần áo ngắn.
Diệp Thiên nhìn thoáng qua Khâu Văn Đông, nói với Chu Khiếu Thiên:
– Khiếu Thiên, ngươi lên đi, nhớ kỹ, lấy bất biến ứng vạn biến, đừng để động tác dưới chân hắn mê hoặc.
Từ khi Khâu Văn Đông đi vào Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên có thể nhìn ra, võ công của hắn trầm ổn hơn so với Võ Thần, Chu Khiếu Thiên muốn dùng Thiếp Sơn Kháo như vừa rồi đánh bại Khâu Văn Đông, cũng không phải dễ dàng.
– Sư phụ, con biết!
Vừa rồi một chiêu đánh bại Võ Thần, khiến Chu Khiếu Thiên tin tưởng hơn nhiều, đồng ý với sư phụ rồi đi ra sân.
– Mời!
Hai bên đồng thời chắp tay với đối phương.
Khâu Văn Đông lớn tuổi, đương nhiên không chủ động tiến công, vẫy vẫy tay với Chu Khiếu Thiên, nói:
– Người trẻ tuổi, tấn công đi!
– Được!
Chu Khiếu Thiên dang chân hình chữ Bát, chân trái mạnh mẽ chống trên mặt đất, mãnh liệt tiến lên, hai cánh tay làm động tác đánh tới đầu Khâu Văn Đông.
Thấy Chu Khiếu Thiên khí thế hung mãnh, Khâu Văn Đông cũng không dám đứng yên, lòng bàn chân nhấc lên vài bước, nhanh như chớp tấn công lại Chu Khiếu Thiên.
Có điều Bát Cực Quyền đánh ra, tuyệt đối là quyền pháp cương mãnh đệ nhất thiên hạ, hơn nữa Chu Khiếu Thiên tuổi trẻ lực tráng, khí huyết thịnh vượng, song chưởng liên tục xuất phát, nhất thời khiến Khâu Văn Đông phải dốc toàn lực mà tránh.
– Không ổn, người kia là được ai dạy dỗ nhỉ? Lão Khâu không phải là đối thủ của hắn!
Đứng ở một bên đang xem cuộc chiến, Phùng Hằng Vũ là người luyện Bát Cực Quyền, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn.
Thấy Chu Khiếu Thiên tận dụng được “ áp sát, tấn công bên, đẩy, dựa” , phát huy tinh tế võ công, vận dụng được hết tinh túy Bát Cực Quyền, Phùng Hằng Vũ biết Khâu Văn Đông sắp chống đỡ không nổi nữa.
– Dừng tay!
Nhìn thấy Khâu Văn Đông sắp chống đỡ không nổi, Phùng Hằng Vũ bước một bước dài vọt tới giữa sân, lấy khửu tay đánh vào khửu tay, hóa giải một chiêu Chu Khiếu Thiên định đánh về phía sườn Khâu Văn Đông.
– Ngươi là ai? Sao lại dùng đòn của Bát Cực Quyền?
Đánh với Phùng Hằng Vũ một chiêu, Chu Khiếu Thiên cảm giác cả cánh tay phải đều ê ẩm tê dại, trong lòng nhất thời kinh hãi, một khuỷu tay của hắn có thể cắt đứt một cây cổ thụ, đánh cùng người này, thật sự bất lợi.
– Ta tên Phùng Hằng Vũ, sư phụ ngươi là ai?
Phùng Hằng Vũ đánh lui Chu Khiếu Thiên, cũng không tiếp tục tiến công, Bát Cực Quyền của Chu Khiếu Thiên luyện được tinh túy của quyền pháp, trong lòng hắn, người như vậy cũng là đệ tử chính tông của Bát Cực Quyền.
– Phùng Hằng Vũ? Không biết…
Chu Khiếu Thiên lắc lắc đầu, chỉ vào Diệp Thiên nói:
– Tôi là Chu Khiếu Thiên, người đó chính là sư phụ của tôi!
Chu Khiếu Thiên theo cha luyện võ từ khi bốn tuổi, sau đó hơn mười năm đều là tự mình tập luyện, chưa từng gặp người trong võ lâm, nơi nào nghe đến cái tên Phùng Hằng Vũ chứ?
– Cậu ta … cậu ta là sư phụ cậu?
Phùng Hằng Vũ nhìn về phía Diệp Thiên, vẻ mặt không dám tin, người trẻ tuổi kia trong ẻo lả, toàn thân liền không ra dáng của người luyện võ, làm sao có thể làm sư phụ Chu Khiếu Thiên được?
Hơn nữa nhìn từ tướng mạo, Diệp Thiên có vẻ còn nhỏ hơn so với Chu Khiếu Thiên một chút, Phùng Hằng Vũ nhất thời có chút không hiểu, hỏi Diệp Thiên:
– Ngươi là truyền nhân của Bát Cực Quyền? Chẳng lẽ chưa từng nghe qua tên của ta?
Phùng Hằng Vũ là đệ tử dòng dõi Lý Thư Văn, từ khi sư phụ hắn mất sáu năm trước, Phùng Hằng Vũ dần trở thành tông sư Bát Cực Quyền, mặc dù quốc nội và ở nước ngoài nhiều người tập luyện Bát Cực Quyền, nhưng đều nghe qua danh của hắn.
– Thực xin lỗi, tôi cũng chưa từng nghe qua tên của anh.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nhưng hắn cũng nhớ lại người này.
Đó là chuyện tám năm trước, hơn nữa lúc ấy người này cũng chỉ là người đứng ở bên cạnh bưng trà rót nước, ngay cả một chỗ ngồi đều không có. Ngay từ đầu Diệp Thiên đã cảm giác hắn quen mặt, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp nhau ở nơi nào.
Đương nhiên, Diệp Thiên quả thật không nói sai, bởi vì lúc đó hắn thực sự không biết tên của Phùng Hằng Vũ, lúc ấy đi theo lão đạo sĩ gặp sư phụ của hắn, căn bản không đến lượt Phùng Hằng Vũ nói chen vào.
– Chưa từng nghe qua tên của ta? Chẳng lẽ cậu là hậu nhân của tiền bối Mã Anh Đồ, Hàn Hóa Thần, Trương Ngọc Hành hay sao?
Phùng Hằng Vũ nghe vậy lặng đi một chút, trong miệng hắn nhắc đến mấy tính danh, đều là tiền bối nổi danh về Bát Cực Quyền như Lý Thư Văn.
– Nói nhiều như vậy để làm gì? Bát Cực Quyền của ta là gia truyền, để cho ta lĩnh giáo quyền pháp của tiền bối đi!
Diệp Thiên còn chưa trả lời, Chu Khiếu Thiên liền nhịn không được, hắn vốn tập luyện Bát Cực Quyền pháp gia truyền, chưa bao giờ thấy qua cao thủ Bát Cực Quyền, vừa rồi cùng Phùng Hằng Vũ so một chiêu, trong lòng cũng nóng lên.
Diệp Thiên khoát tay áo, chặn Chu Khiếu Thiên lúc này đã muốn lên quyền, nói:
– Khiếu Thiên, ngươi không phải là đối thủ của ông ta, để ta!
Bát Cực Quyền của Chu Khiếu Thiên kỳ thật cũng không chính tông, chỉ là phát huy được tinh túy công pháp gia truyền và cương mãnh Bát Cực Quyền, giống mà lại không giống.
Nhưng Phùng Hằng Vũ là phối hợp tu luyện Bát Cực Quyền, đây chính là kỹ thuật cơ bản rất quan trọng trong Bát Cực Quyền, cũng như người ta hô “Ya” thật mạnh, thông qua tiếng phát ra để tăng cường Lực Đạo quyền pháp.
Hơn nữa quyền pháp của Phùng Hằng Vũ là lấy ngoại kết hợp nội, vừa rồi một khửu tay xuất sau mà đến trước, Lực Đạo nội liễm, đã sắp đạt tới kình lực, Chu Khiếu Thiên bất kể nói thế nào đều không phải là đối thủ của hắn.
– Ngươi? Ngươi thật sự biết võ công?
Nhìn thấy Diệp Thiên, Phùng Hằng Vũ có chút dở khóc dở cười, người trẻ tuổi kia tuy rằng ra bộ người từng trải, nhưng xem thân thể hắn, rõ ràng không giống như người có võ công?
– Có võ công hay không có, chúng ta thử xem, chẳng phải sẽ biết sao?
Diệp Thiên cười hắc hắc, cũng không cởi bộ quân áo đang mặc, cứ vậy đến đứng trước mặt Phùng Hằng Vũ.
Khi Diệp mười ba tuổi, từng cùng lão đạo sĩ gặp qua sư phụ của Phùng Hằng Vũ là Ung Như Duệ, Ung Như Duệ lúc ấy cũng là tông sư Bát Cực Quyền nổi danh quốc nội.
Có điều, ở trước mặt Lý Thiện Nguyên, sư phụ của Phùng Hằng Vũ – Ung Như Duệ cũng là kẻ vai lứa thấp, mở miệng một tiếng kêu lão tiền bối, ngay cả Diệp Thiên cũng có địa vị, còn Phùng Hằng Vũ chỉ có thể là người bưng trà rót nước đứng ở một bên.
Lần đó Diệp Thiên từng đánh qua một hồi với Ung Như Duệ, chính là khi chưa đạt đến giai đoạn luyện tinh hóa khí, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến lại thiếu, chống đỡ được năm sáu phút liền bại.
Tuy rằng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, Diệp Thiên đã có thể nói mặc dù bại vẫn còn vinh.
Nhưng bại chính là bại, Diệp Thiên biết mấy năm trước Ung Như Duệ đã qua đời, trước mắt nhìn thấy đệ tử của ông ta, hai tay Diệp Thiên không khỏi có chút ngứa ngáy, cho nên chưa nói toạc ra quan hệ sâu xa giữa bọn họ.
– Được, tiểu bằng hữu, vậy cậu cần cẩn thận rồi!
Phùng Hằng Vũ liên tiếp bị Diệp Thiên nói kháy vài câu, dù là hắn dưỡng tính không tệ, trong lòng cũng có chút tức giận, hai chân xê dịch, bày ra thế Bát Cực Quyền, nói:
– Tôi chấp cậu ba chiêu, cậu tấn công đi!
Nhìn thấy Diệp Thiên nói chuyện hung hăng như thế, Phùng Hằng Vũ cũng đoán ra hắn hẳn là người tập luyện nội gia quyền pháp, cho nên đặc thù của người luyện võ không quá rõ ràng.
Nhưng tuổi tác của Diệp Thiên như vậy, công lực chắc cũng không được cao, trong lòng Phùng Hằng Vũ cũng có chút cậy lớn, hắn cũng muốn công phạt Diệp Thiên, xem là rốt cuộc hắn luyện là võ công gì.
Nhưng không ngờ Phùng Hằng Vũ vừa nói chưa dứt, Diệp Thiên liền lắc lắc đầu, nói:
– Vai vế của ngươi thấp hơn ta, muốn nhường… Cũng chỉ có thể là ta nhường!
– Cái gì? Tiểu tử ngông cuồng!
Diệp Thiên nói rất đúng, nhưng Phùng Hằng Vũ lại nghe không vào trong tai, nào có chuyện như vậy, hắn ở Phương Bắc, trong chốn võ lâm có địa vị cực cao, lại bị một tên vãn bối nói như vậy, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta nhạo báng.
Trong cơn giận dữ, Phùng Hằng Vũ cũng bất chấp nhường Diệp Thiên ra tay trước, chân trái giậm đất, nương vào lực thắt lưng, xoay phần hông, chân phải vù một tiếng đá ra ngoài, mục tiêu là đầu gối trái Diệp Thiên.
Một cước này của Phùng Hằng Vũ cũng là có nguyên do, hắn dùng chính là kiểu lên gối “ Tha Thích”, chú ý chính là bước chân, chân không quá đầu gối.
“Tha Thích” kỹ xảo tuy rằng không có lực sát thương bằng môn phái khác, nhưng có thể dùng cú đá phá hỏng trọng tâm chân đối thủ, dùng không nhiều lực mà đạt hiệu quả trong việc đánh bại đối phương.
Nhưng một cước này, Phùng Hằng Vũ chỉ dùng ba phần sức, hai bên không có gì thù hận, hắn cũng không muốn ra tay đả thương người, chỉ cần đánh bại Diệp Thiên là được.
– Tha Thích? Dúng lúc lắm!
Nhìn thấy đối phương lên chân, Diệp Thiên sáng mắt, chân trái hơi hơi nâng lên, cũng nghênh đón, năm đó hắn cũng bị một cước này làm té ngã, trước mắt cũng muốn thử xem công lực chân của đối phương.
Chương 285 : Chỉ bảo
Khi bắp chân của mình sắp sửa đá đến chân Diệp Thiên, chân của Phùng Hằng Vũ bỗng nhiên lệch sang một bên, từ đá chuyển thành gạt, đây cũng là đặc điểm của “Tha Thích “, cực giỏi về sử dụng kỹ xảo.
Lúc này chân phải Diệp Thiên đã sắp bị đá đi, mắt nhìn thấy sẽ bị Phùng Hằng Vũ ôm lấy chân làm mất đi trọng tâm, chân phải Diệp Thiên đột nhiên với tốc độ nhanh hơn, lập tức đá vào bên đùi Phùng Hằng Vũ.
Một cước này tốc độ cực nhanh, hơn nữa biến chiêu biến khiến mọi người bất ngờ, ai cũng không thể nghĩ đến Diệp Thiên sắp bị đá một cước, lại có thể đột nhiên chuyển hướng như vậy.
May mắn là vừa rồi Phùng Hằng Vũ chỉ dùng ba phần lực, chưa mất thế, còn sức thu hồi chân, dùng đùi chặn cú đá của bất thình lình Diệp Thiên.
Phịch!
Một thanh âm vang lên lên, kết quả khiến rất nhiều người tại trận đều kinh ngạc, vỗn đều nghĩ Diệp Thiên sẽ bị Phùng Hằng Vũ đốn ngã xuống đất, cũng không ngờ, sau khi hai chân đánh nhau, Phùng Hằng Vũ lại lui về sau mấy bước mới đứng lại được.
Một người là sớm có dự mưu chủ động công kích, một người là lâm thời bị động, biến chiêu, bất đắc dĩ phòng thủ, ngay cả Phùng Hằng Vũ là một tông sư Bát Cực Quyền, lấy chân trái chống đỡ cũng không thể ổn được, bị Diệp Thiên đá liên tiếp lui về phía sau.
– Đánh hay!
Trong sân, ngoài tiếng hít thở đầy căng thẳng, còn pha lẫn tiếng trầm trồ khen ngợi của Chu Khiếu Thiên.
Chu Khiếu Thiên cũng là người học Bát Cực Quyền, đương nhiên có thể nhìn ra cách thức một cước kia, chiêu thức của Phùng Hằng Vũ tuy rằng đơn giản, nhưng biến chiêu đột ngột, làm cho người ta khó lòng phòng bị, Chu Khiếu Thiên gặp tình huống đó cũng rất khó phá giải.
Nhưng Diệp Thiên lại phản ứng rất nhanh nhẹn, căn bản không để Phùng Hằng Vũ trổ tài, mà còn đảo ngược tình thế, làm cho Phùng Hằng Vũ thu chiêu phòng thủ, hơn nữa còn ăn chút đòn.
Ổn định thân hình lại, sắc mặt Phùng Hằng Vũ trở nên nghiêm túc, vẻ thoải mái vừa rồi sớm đã biến mất không thấy. Miệng hô:
– Kỹ thuật tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Phùng mỗ lại xin lãnh giáo mấy chiêu!
Mấy năm nay Phùng Hằng Vũ lúc tỷ thí cùng vãn bối, phần lớn đều là dùng một chiêu này, cơ hồ là chưa có đối thủ, nhưng vào hôm nay, lại bị Diệp Thiên nhẹ nhàng phá giải.
– Vừa rồi một cước kia, ta chỉ dùng ba phần lực!
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, hơn nữa cười vô cùng sảng khoái, năm đó hắn bị sư phụ của Phùng Hằng Vũ là Ung Như Duệ dùng “Tha Thích” liên tiếp đẩy ngã mấy vòng. Hôm nay xem như lấy lại thể diện.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong lòng Phùng Hằng Vũ hơi rùng mình, hắn vừa rồi tuy rằng thu chân vội vàng, nhưng dùng tới sáu bảy phần công lực đến phòng ngự, cũng không ngờ Diệp Thiên lại chỉ dùng ba phần lực, đã khiến chính mình lùi năm sáu bước.
– Người trẻ tuổi, chúng ta hãy ra đòn thực đi!
Luyện quyền mấy chục năm, Phùng Hằng Vũ tự nhiên sẽ không bị câu nói của Diệp Thiên làm loạn tâm thần, lần này hắn không dám nói nhường Diệp Thiên ba chiêu, mà là phát ra một tiếng gào to trong miệng. Chủ động tấn công Diệp Thiên.
Phùng Hằng Vũ đánh ra quyền này, khí thế hơn hẳn Chu Khiếu Thiên, sau một tiếng gào to, dốc lực toàn thân, cả người vốn lao đến, mãnh liệt, hai tay quyền đi gió như mưa to hướng tới Diệp Thiên.
Bát Cực Quyền vốn là quyền pháp cương mãnh đến cực điểm, nhất là khi được sử dụng ở trong tay Phùng Hằng Vũ.”Áp sát, băng, đẩy, dựa” các chiêu đều xuất hiện, trên dưới quanh thân không một chỗ nào không phải điểm tấn công.
Từ khi sư phụ qua đời, đây vẫn là lần đầu tiên Phùng Hằng Vũ sử dụng toàn lực động thủ cùng người khác, hắn cũng đang tức giận, không cần tiếp tục giữ lại chút công lực, võ công hoàn toàn thể hiện ra.
Phùng Hằng Vũ tin tưởng. Cho dù là giới võ lâm cả nước, người có thể đỡ nổi đợt tấn công này của hắn, chỉ sợ cũng sẽ không quá ba người, đương nhiên, Phùng Hằng Vũ cũng không tính trong ba người này có Diệp Thiên.
– Đúng lúc lắm!
Nhìn thấy tư thế của Phùng Hằng Vũ, Diệp Thiên cũng không nhịn có chút sóng lòng trào dâng, lập tức hai chân bất động, đôi tay giống như bướm vờn hoa, bay thật nhanh, đón đỡ thế tấn công của Phùng Hằng Vũ.
Tay chưởng của Diệp Thiên tiếp xúc quyền cước của Phùng Hằng Vũ, phát ra tiếng “Bốp bốp”, trong đó dường như còn pha lẫn tiếng Phùng Hằng Vũ nổi cáu, có vẻ hơi có chút quái dị.
Động tác của hai người đều là cực nhanh, trong sân này, ngoài Khâu Văn Đông và Chu Khiếu Thiên mấy người, những người khác căn bản là không thấy rõ trong bọn họ lúc này rốt cuộc là ai chiếm thượng phong.
Nhưng nhìn thấy Khâu Văn Đông trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc không thôi. Các đệ tử Võ quán cũng đoán được vài phần, có vẻ như người bạn của sư phụ này, cũng không có chiếm được ưu thế.
Sự thật chính như bọn hắn nghĩ, giờ phút này Phùng Hằng Vũ trong sân, trong lòng khiếp sợ đã lên cực điểm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến trên đời này, lại có người hai chân bất động chỉ dùng đôi tay, đã đỡ được chiêu như vũ bão của hắn.
Hơn nữa đôi tay Diệp Thiên như còn mang theo sức hút, mỗi lần giao đấu quyền cước cùng mình, luôn có thể khiến động tác của hắn bị kiềm hãm, không thể tiếp tục xuất chiêu, thậm chí có nhiều lần thiếu chút nữa Phùng Hằng Vũ vì phát lực quá mạnh, mà bị Diệp Thiên đẩy ngã xuống đất.
Phùng Hằng Vũ càng đánh càng kinh hãi, bởi vì cho tới bây giờ, đều là hắn tấn công, Diệp Thiên chính là bị động và phòng thủ, lại khiến mình bất lực, hai người đánh nhau quả thực giống như là sư phụ đánh đỡ đồ đệ.
Phùng Hằng Vũ đã bước vào kình lực bên trong quyền pháp tông sư, hắn tin tưởng cho dù là cao thủ kình lực, cũng không thể chống đỡ được thế công của mình lần này, nhưng khi mình tấn công, hai chân Diệp Thiên lại không hề nhúc nhích?
– Hóa kình? !
Danh từ này xuất hiện trong đầu Phùng Hằng Vũ, điều này làm cho hắn kinh hãi dị thường, bởi vì ngay cả sư phụ của hắn, đến cuối đời, cũng chưa đạt đến cánh cửa hóa kình.
Nhưng nếu thiếu niên trước mặt này không phải tiến vào tới cảnh giới hóa kình trong truyền thuyết, căn bản không có thể nhẹ nhàng hóa giải được quyền thế của hắn như vậy.
Nghĩ đến đây, nhất thời mồ hôi lạnh Phùng Hằng Vũ ứa ra, quyền thế vừa thu lại đã nghĩ thu tay lại, lui về phía sau, nhưng hắn không nghĩ tới chính là, trên hai tay Diệp Thiên, sức hít dường như đột nhiên tăng cường, khiến thân thể của mình lảo đảo, không thể tiếp tục khống chế.
Mọi người vây xem lúc này đã mắt choáng váng, vừa rồi quyền qua cước lại tuy rằng thấy không rõ động tác của hai người, nhưng trông rất đẹp mắt, ai ngờ đột nhiên thân thể Phùng Hằng Vũ nhũn ra, giống như là vừa uống rượu rượu.
Tuy rằng võ công của những đệ tử kia còn chưa luyện được bao nhiêu, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, Phùng Hằng Vũ căn bản là không phải đối thủ của Diệp Thiên, chênh lệch giữa hai người giống như là một đứa bé ba tuổi cùng một tráng sĩ ba mươi tuổi.
– Được rồi, không bắt nạt ngươi nữa, kẻo sư phụ ngươi ở dưới đất lại mách sư phụ ta, nói ta bắt nạt vãn bối!
Diệp Thiên bỗng nhiên cười cười, tay trái nhấc cánh tay phải Phùng Hằng Vũ, sau khi vẽ nửa vòng tròn khó hiểu, thân thể nhảy về sau một bước, từ lúc hai người giao thủ tới giừo, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thiên di động chân.
Mà sau cái nhấc tay này của Diệp Thiên, thân thể giữa sân, đột nhiên quay tròn quay vòng lên, giống như con quay, quay vòng bảy tám vòng liền, Phùng Hằng Vũ mới miễn cưỡng khống chế lại được thân thể.
Lúc này trên mặt Phùng Hằng Vũ đỏ như cái đít khỉ, tóc trên đầu được trái ngay ngắn về sau đã hoàn toàn rũ xuống, giống là vừa mới tắm vậy, mồ hôi từ gương mặt chảy xuống như mưa.
Ở trên người Phùng Hằng Vũ, một dòng nhiệt khí bốc hơi, hiển nhiên là vừa rồi đã dùng hết toàn lực, sau khi thấy bộ dạng của Phùng Hằng Vũ, Diệp Thiên nhíu mày, quát:
– Đóng chặt lỗ chân lông, ngậm cơn tức này, sau đó lại xuất ra, ngươi liền có thể đạt đến kình lực!
– Cái gì?
Trong đầu Phùng Hằng Vũ vốn bị quay vòng đến có chút hỗn loạn, nghe được lời của Diệp Thiên, nhất thời xuất hiện một tia sáng tỏ, hắn vốn là một bước bước vào kình lực, lại bị Diệp Thiên gẩy cho thành như vậy, trong lòng nhất thời đã hiểu rõ.
Ý niệm trong đầu xuất hiện, thân thể Phùng Hằng Vũ cũng đi động, hai chân dạng ra hình chữ Bát, hai tay ôm đặt bên hông, ánh mắt nhìn phía trước.
– Thu lại cho ta!
Trong miệng Phùng Hằng Vũ phát ra một tiếng quát, nhiệt khí quanh quẩn ở bên cạnh hắn, từng đợt từng đợt bị hắn thu hồi về trong cơ thể.
Hơi hơi nhắm mắt lại, Phùng Hằng Vũ cảm thụ được nội kình chạy trong thân thể, thể lực vừa rồi đã tiêu hao, giống như chỉ trong nháy mắt liền bổ sung trở lại, mà lại còn nhiều hơn!
Chân trái của Phùng Hằng Vũ giậm trên mặt đất một chút, cánh tay hơi chém ra, không khí trước người thế như nổ tung ra cùng với động tác của hắn, phát ra tiếng “vun vút”, giống như bị roi đánh.
– Kình lực, mình thật sự đang tiến vào đến kình lực!
Trên mặt Phùng Hằng Vũ lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên, hắn dừng lại ở dang giới hiện tại đã bốn năm năm, không hiểu tại sao lại đột phá vào lúc này?
– Sư phụ, con… khi nào thì con có thể đi vào cảnh giới kình lực ạ?
Nhìn thấy Phùng Hằng Vũ không quyền xé gió, Chu Khiếu Thiên bên cạnh với vẻ mặt hâm mộ, hắn đến nay còn chưa chạm tới cánh cửa kình lực.
– Ngươi? Ngươi măy mắn hơn so với ông ta, nhiều nhất một năm, ngươi liền có thể đạt đến kình lực…
Diệp Thiên nghe vậy cười rộ lên, nói tiếp:
– Võ công Bát Cực Quyền ngươi đừng luyện nữa, chuyên tu võ công gia truyền đi, lĩnh hội nhiều một chút từng tia chân khí chạy trong cơ thể, khi nào có thể thu phát khí lực, cũng đã tiến vào đến kình lực!
Trong mắt Diệp Thiên, thiên phú của Chu Khiếu Thiên so với Phùng Hằng Vũ mạnh hơn ra gấp trăm lần. Phùng hằng vũ hơn 40 tuổi mới tiến vào kình lực, còn Chu Khiếu Thiên chỉ cần tại tu luyện ở Tứ Hợp Viện của mình một năm, chắc chắn có thể đạt tới cảnh giới của đối phương hiện tại.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, hai mắt Chu Khiếu Thiên tỏa sáng, ra sức gật gật đầu, nói:[Audio] Tuyệt Đỉnh Đan Đôn
– Sư phụ, con nhất định sẽ nỗ lực!
Hai người đối thoại đánh thức Phùng Hằng Vũ đang trong trạng thái kinh hỉ, sau khi nhìn Diệp Thiên một cái, Phùng Hằng Vũ hơi chút chần chờ, nhưng vẫn đi tới.
– Diệp Thiên tiền bối, đa tạ ngài chỉ dạy!
Khiến mọi người khiếp sợ chính là Phùng Hằng Vũ đi đến trước mặt Diệp Thiên, lại ôm quyền trước ngực, hạ người chín mươi độ, cung kính hành lễ với hai thầy trò Diệp Thiên!
Tay trái là văn, tay phải là võ, hai tay tương hợp tỏ vẻ khiêm tốn, khát vọng ham học hỏi, xin sư phụ hoặc tiền bối chỉ giáo, hành động của Phùng Hằng Vũ, chứng tỏ hắn đã thừa nhận thân phận Diệp Thiên cao hơn hắn.