- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 56: Vụ huyết án võ quán (c276-c280)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 56: Vụ huyết án võ quán (c276-c280)
❮ sautiếp ❯Chương 276 : Bàn kế
Vệ Hồng Quân là người làm ăn chứ không phải là người làm từ thiện, ông ta cũng muốn đầu tư để kiếm lời nhưng sau khi nghe Diệp Thiên nói phải làm chuyện tốt Vệ Hồng Quân cũng không có đi tìm công ty giải phóng mặt bằng nữa.
Vì Vệ Hồng Quân rất hiểu cách thức giải phóng mặt bằng trong công ty, những người nam, nữ đó không phải là những người tốt.
Trừ việc kiếm lời từ việc di dời, chủ yếu là bọn họ dùng những thủ đoạn vẫn là buộc các gia đình này lấy tiền bồi thường thấp rồi ở giữa thu tiền.
Nói cách khác là chính phủ bồi thường cho họ khoản bồi thường là 10 vạn, nhưng bọn chúng chỉ cấp cho các hộ 8 vạn thậm chí là ít hơn, còn lại đều rơi vào túi của bọn chúng.
Nhưng kể từ đó các gia đình chắc chắn là không đồng ý vì vậy mà bạo lực đã nảy sinh, mấy năm nay các công trình cần cải tạo rất nhiều, vì chuyện giải phóng mặt bằng màn nghe nói nhiều người phải tan cửa nát nhà.
Cho nên sau khi Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân quyết định không giao việc giải phóng mặt bằng cho các công ty khác, mà toàn bộ mọi việc đều do công ty mình phụ trách.
Dù sao thì tiền bồi thường giải phóng mặt bằng đối với gia đình Vệ Hồng Quân mà nói cũng không đáng là bao, hơn nữa còn tiết kiệm được một khoản khi không giao cho các công ty giải phóng mặt bằng khác, chỉ là công việc sẽ hơi phức tạp hơn thôi.
Dù đang trong quá trình giải phóng mặt bằng nhưng cũng có một vài hộ phải cưỡng chế, nhưng kiên nhẫn thuyết phục và nâng cao mức bồi thường nên việc giải phóng mặt bằng diễn ra tương đối thuận lợi.
Điều mấu chốt chính là hành động phá dỡ, di dời của công ty Vệ Hồng Quân đều làm các hộ rất hài lòng, chưa hề phát sinh việc kiện cáo, chẳng khác nào được cả sự ủng hộ của chính phủ.
Việc giải phóng mặt bằng thành công khiến cho danh tiếng của Vệ Hồng Quân tốt lên, chính phủ cũng nhiều lần khen ngợi công ty của ông ta, cũng đã có ý giao một vài công trình khác cho công ty Vệ Hồng Quân làm.
Nhưng kể từ đó, công ty giải phóng mặt bằng một vài lần cũng đã rơi vào tình trạng khó xử, những công ty khác dựa vào việc cắt xén tiền khi giải phóng mặt bằng mà sống bây giờ mất khoản đó, bây giờ không còn ai tìm đến họ thì bọn họ kiếm cơm bằng gì? Vì thế tất cả các mâu thuẫn đều hướng về Vệ Hồng Quân.
Các công ty giải phóng mặt bằng ở Bắc Kinh chủ yếu đã có từ lâu, chủ đều là những tên côn đồ lưu manh, nuôi những người nhàn dỗi được chính phủ hỗ trợ, giải quyết những phạm nhân ra tù có nghề nghiệp.
Nhưng người nào cũng biết, đám người cải tạo kia, khi đi giải phóng mặt bằng đều dùng đấm đá, thả chó giấu rắn chủ yếu.
Đương nhiên bọn côn đồ này khi đã kiếm được tiền giải phóng mặt bằng thì cử chỉ cũng văn minh hơn. Mấy nhà vừa thương lượng cùng Vệ Hồng Quân quyết định thuyết phục trước rồi sau mới dùng đến áp lực.
Vì thế việc giải phóng mặt bằng ở khu Đông Thành đều tìm tới công ty của Vệ Hồng Quân, nhưng người thô kệch thì vẫn thô kệch, những người tới uy hiếp Vệ Hồng Quân bắt việc đó phải để họ làm nếu không sẽ ra tay với Vệ Hồng Quân.
Nếu mấy tên này có thể cùng thương lượng với Vệ Hồng Quân tốt một chút, thì có thể vì khoản tiền gian lận trong bồi thường mà giao cho họ nhưng bọn chúng lại quyết liệt phá nhà.
Ở Tứ Hợp Viện, Vệ Hồng Quân có nhà hàng nhỏ, ở đó toàn là long, xà hỗn tạp. Quan hệ khá rộng trong thành Bắc Kinh, nên Vệ Hồng Quân được coi như là một nhân vật có tiếng.
Hơn nữa hiện tại Vệ Hồng càng làm ăn lớn lại càng giao tiếpnhiều, mấy năm qua cũng có ít người dám xem thường ông.
Cho nên bị mấy người ở công giải phóng mặt bằng kia công kích thì đương nhiên Vệ Hồng Quân cũng phải lật mặt đuổi bọn chúng ra ngoài.
Vệ Hồng Quân cũng không để bụng chuyện này, dù sao thì quan hệ giữa ông và chính quyền cũng không tệ. Ông cũng không sợ bị bọn côn đồ làm phiền, “dân đấu với quan” là muốn chết.
Sau hai tháng, những người đó cũng không còn dám đến làm phiền nữa, Vệ Hồng Quân bận nhiều việc cũng quên luôn chuyện này.
Nhưng trăm vạn lần Vệ Hồng Quân cũng không thể ngờ ý nghĩ của bọn côn đồ còn rất nhiều thủ đoạn biến trắng thành đen đối phó với Vệ Hồng Quân.
Buổi trưa hôm trước Vệ Hồng Quân nhận được báo cáo của kỹ sư Vương, nói là các hộ cần giải phóng mặt băng đột ngột đổi ý hơn nữa còn xé cả bản hợp đồng bồi thường, bảo là muốn ông chủ công ty làm.
Mấy nhà cần di dời có vị trí hết sức quan trọng, tuần sau thi công đến đó, nhất định là phải dời những nhà này đi.
Sau khi nghe kỹ sư Vương báo cáo, các hộ gia đình kia muốn nâng giá, lúc đó cũng không còn để ý gì nữa, dù sao thì mấy hộ chung quanh cũng đã chuyển đi rồi, có nhượng bộ một chút cũng không sao cả.
Tối Vệ Hồng Quân mang theo mấy người có chức quyền trong công ty đến những gia đình đó, nhưng Vệ Hồng Quân thật không ngờ nhà cậu thanh niên chủ nhà kia lại há mồm đòi khoản bồi thường là 1000 vạn.
Phải biết rằng chỗ cần di dời đó có 18 m2 3 gian, theo giá thị trường lúc đó cũng chỉ 30, 40 vạn, 1000 vạn phải mua được vài chục chỗ như thế.
Thấy đối phương không có thành ý, Vệ Hồng Quân cũng không muốn nói nhiều, lúc bọn họ chuẩn bị đi thì đột nhiên có tới 7,8 người trong buồng cầm dao, gậy gộc xông ra, đánh Vệ Hồng Quân một trận thảm thương.
Bọn họ chỉ biết Vệ Hồng Quân, kỹ sư Vương can ngăn đám người kia cũng bị đánh mấy trưởng trên mặt, căn bản không bị thương gì, nhưng ông chủ Vệ thì thảm.
Nhưng những người này cũng biết ra tay có chừng mực, gậy gộc đánh vào người, tay chân, nhưng còn dao thì không dùng đến, tuy Vệ Hồng Quân bị chảy máu nằm trên đất thật thảm nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi đưa đến bệnh viện Vệ Hồng Quân cũng nhanh tỉnh lại.
Đến bây giờ đương nhiên là không chịu bỏ qua, tối đã huy động toàn bộ mối quan hệ chuẩn bị đi bắt tên chủ hộ kia, ít nhất thì cũng là tội cố ý gây thương tích.
Nhưng điều Vệ Hồng Quân không ngờ tới là chủ căn hộ đó không cần bắt mà y đã ở cùng trong bệnh viện với Vệ Hồng Quân, hơn nữa cũng bị thương so với Vệ Hồng Quân cũng không nhẹ.
Hơn nữa cảnh sát lại ghi rõ đây là vụ đánh nhau giữa công ty giải phóng mặt bằng và chủ hộ, người chủ hộ kia bị thương là Vệ Hồng Quân ra tay trước, y và mấy người bạn chỉ ra tay phòng vệ.
Vốn dĩ Vệ Hồng Quân đã nhờ những quan hệ kia bắt hết mấy người đó đi, nhưng ai biết được ngày hôm sau những người đó lại mang người bị thương ở trong bệnh viện ra chạy đến chính quyền tố cáo.
Lý do bản cáo trạng là vì bị cưỡng chế di dời, động thủ đánh người trọng thương, còn cấu kết với cảnh sát bắt người vô tội, yêu cầu chính quyền giải oan cho họ.
Thành Bắc Kinh là nơi nào? Đó là thủ đô, mọi chuyện lớn bé đều khiến cho cả nước chú ý.
Những người này danh thế rất lớn, lúc đó khiến cho lãnh đạo phải vỗ bàn cho mấy người đó về, Vệ Hồng Quân cũng không chốn tránh những quan hệ kia.
Cho dù phải chịu thiệt thòi lớn, Vệ Hồng Quân cũng không ngờ mấy người kia lại uy hiếp ông, nhưng hôm qua Vệ Hồng Quân cũng nhận được một cú điện thoại trong lòng cũng đã hiểu được phần nào.
Hóa ra là hơn một tháng trước, cậu thanh niên kia đi mua đất, thì giá bất động sản trên sàn chứng khoán mới giảm không lâu, mà lúc mua nhà cũng đã thương lượng với Vệ Hồng Quân.
Người bạn trong chính phủ đã nói với Vệ Hồng Quân, chuyện này cũng có chủ ý của một lãnh đạo, tốt nhất là nên biến chuyện này thành nhỏ rồi chuyện nhỏ biến thành không có, đôi bên đều bị thương, cứ dựa theo tranh cãi dân sự mà giải quyết.
Hiểu rõ nguyên nhân gây nên hậu quả Vệ Hồng Quân cũng không khỏi chạnh lòng, nhưng tính kế xa như vậy, hơn một tháng trước bắt đầu sắp xếp cho anh ta vào.
Hơn nữa những người này cố nhiên là đã dùng khổ nhục kế, để những quan hệ của mình không có tác dụng, làm cho ông bị đánh lại còn khiến ông không có cách nào.
Vệ Hồng Quân cũng không phải là người không biết nhẫn nhịn, chỉ có điều ngày hôm qua nhận được tin, nhiều công trường đang bị bọn lưu manh đập phá, mấy công nhân kiến trúc bị đánh thương.
Chính Vệ Hồng Quân cũng bị đánh, ông có thể nuốt cục giận này nhưng rõ ràng là bọn chúng muốn cạn tàu ráo máng, để công ty của Vệ Hồng Quân đi xuống, ông cũng không thể chịu được nữa.
Nhưng bây giờ cũng không nhờ cậy được gì người trong chính phủ, Vệ Hồng Quân cũng tìm mấy người bạn trong xã hội, mấy người đó vừa nghe đến chuyện mấy công ty giải phóng mặt bằng rất phiền phức liền thi nhau cúp máy…
Càng nghĩ Vệ Hồng Quân càng thấy phải gọi ngay cho Diệp Thiên, tuy ông biết ở Bắc Kinh các mối quan hệ của Diệp Thiên không bằng mình, nhưng không biết tại sao Vệ Hồng Quân lại tin tưởng Diệp Thiên có thể giúp ông giải quyết được việc này.
– Mẹ kiếp, khó khăn là lẽ thường, câu nói này thật vớ vẩn.
Sau khi nghe kỹ sư Vương giải thích xong, sắc mặt Diệp Thiên trở nên xanh mét, bởi chính hắn đã khuyên Vệ Hồng Quân Làm việc thiện, mẹ nó chứ những người kia sinh ra không có mắt, làm chuyện thất đức, chuyện này cũng là do Diệp Thiên mà ra.
Nhưng đây cũng là Diệp Thiên không biết bên trong chuyện giải phóng mặt bằng có mờ ám, hắn khuyên Vệ Hồng Quân phải bắt đầu tốt, nhưng lại chặt đứt đường tài của người khác.
Tục ngữ nói cản đường như giết cha mẹ, nếu là người trong gia đình ngoan, tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, chứ đừng nói gì đến Vệ Hồng Quân chỉ là một thương nhân, chính là những quan lớn trong chính phủ giở rất nhiều chiêu trò muốn kéo ông xuống ngựa.
– Ai u, ông chủ Vệ thần sắc của ông hôm nay khá đấy, làm ông chủ Vệ rốt cục là được ở riêng một phòng bệnh, các anh em của ta thì 6 người ở chung một phòng.
Lúc Diệp Thiên đang cực kì tức giận, thì có một người đi vào đá “Ầm” một cái 4, 5 người thanh niên dẫn đầu là Hoàng Mao đi vào.
Chương 277 : Vụ huyết án
Từ những thập niên 80, điện ảnh Hồng Kông được lưu hành ngay trong đại lục, một thời gian dài cách ăn mặc của những nhân vật trong phim nhanh chóng ảnh hưởng trong nước như gặp được gió.
Anh Tiểu Mã diễn giống Châu Thuận Pháp ( Anh hùng bản sắc) khiến cho vô số áo gió, kính râm xuất hiện trên đường, người ta còn cố ý mang loại áo này ra để hấp dẫn giới trẻ.
Mà ở những thập niên 90, thanh niên chịu ảnh hưởng rất lớn của Điện ảnh Hồng Kông mà chắc chắn là Yong and Dangerous
Vì hủy bỏ chế độ nhận công tác thay cha mẹ, cuối những thập niên 90, trong xã hội rất nhiều thanh niên thất nghiệp.
Những người thanh niên nhiệt huyết đang sôi trào liền bị một số người có mục đích dẫn dắt, họ đều bị ảnh hưởng từ các anh hùng hảo hán trong các tác phẩm đem cắt mái tóc của mình thành những hình cổ quái.
Trông thấy những người thanh niên này Vệ Hồng Quân nhất thời bị kích động, hai tay vung lên la lớn:
– Ai cho các cậu vào, đi ra ngoài hết cho tôi.
Chẳng qua nhìn Vệ Hồng Quân cũng giống như cái bánh trưng, lúc này không còn chút sức lực nào chấn áp đám thanh niên kia, Hồng Mao – tên thủ lĩnh cười khì khì nói:
– Ông chủ Vệ, kia là con gái của ông hả? Híc nghe nói vẫn đang là sinh viên, tên là Thủy Linh phải hả?
– Mày…. Chúng mày dám động đến con gái tao, tao sẽ giết hết bọn chúng mày.
Sau khi nghe bọn chúng nói, Vệ Hồng Quân vô cùng tức giận, thiếu chút nữa đã xuống giường liều mạng với bọn chúng, cũng là bị Diệp Thiên ngăn lại.
– Chú Vệ , yên tâm, đừng nóng nảy.
Diệp Thiên tươi cười nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy sự lạnh lùng căm giận đến tận xương tủy.
– Vậy là được rồi nha, không lại bảo chúng ta ngay một chút lễ phép với người cũng không hiểu, bố mày đây cũng là đến để an ủi ông thôi
Thấy Diệp Thiên khuyên Vệ Hồng Quân, tên Hồng Mao kia càng hung hăng càn quấy.
Diệp Thiên cau mày nói:
– Chú Vệ không được khỏe lắm, cần nghỉ ngơi,
– Tiểu tử, ngươi xem dễ dàng như thế ư? Ngươi có tin ta chém chết ngươi hay không?
Hoàng Mao liếc mắt một cái, rõ ràng là có con dao cắm ở mông của hắn.
– Mày xưng với ai là bố đấy?
Diệp Thiên không nói gì nhưng thực ra Chu Khiếu Thiên cũng không vui, cậu ta là đồ đệ của Diệp Thiên, tên Hồng Mao này nếu lên làm bố của Diệp Thiên, đây chẳng phải mình lại thêm nhiều sư phụ hay sao?
Hơn nữa, 4, 5 tên côn đồ kia đều mang theo đao trên người, nhưng một chút quyền cước, công phu cũng không có, từ đầu Chu Khiếu Thiên hoàn toàn không dời mắt khỏi bọn chúng, không cần sư phụ ra tay, một mình liều mạng một phen là xong.
– Híc, tiểu tử… không phải gọi mày sao?
Hoàng Mao trừng mắt, một tay chộp lấy đuôi đao, đi về phía Chu Khiếu Thiên, mấy hôm trước cũng với bộ dạng này gã đã chém Vệ Hồng Quân, bây giờ lại quen thói hung hăng càn quấy.
– Được, anh bạn có chuyện gì thì nói đi.
Diệp Thiên bước lên mấy bước, bất động chắn giữa Hoàng Mao và Chu Khiếu Thiên.
– Mẹ kiếp, sao lại có tên tiểu tử này!
Không biết vì sao, đang lúc đối diện với Diệp Thiên, trong lòng Hoàng Mao run lên một chút, như bản năng gã từ bỏ suy nghĩ muốn giáo huấn cho Diệp Thiên một trận.
Hôm nay, Hoàng Mao tới mang theo nhiệm vụ, liền đến trước mặt Vệ Hồng Quân sờ sờ vào cái băng gạc trên đầu, cười lạnh lùng rồi nói:
– Ông chủ Vệ, lão Đại của chúng tôi nói, nếu ông biết điều một chút, bỏ ra một trăm ngàn làm tiền bồi thường để giải phóng mặt bằng và giao việc đó cho công ty chúng thôi thì chuyện này coi như xong, còn nếu không….
Theo ý của Hoàng Mao, chuyện của Vệ Hồng Quân coi như xong, không sợ gã không chấp nhận kế hoạch của này, còn không thì mỗi ngày đều sẽ có người đến công trường phá rối, Vệ Hồng Quân sẽ còn chịu tổn thất nhiều hơn nữa.
Việc di dời mấy nhà kia là cuả công ty, cũng không phải việc di dời là hoàn toàn của Vệ Hồng Quân, nhưng bọn chúng có biết một chút nội tình của ông, ngộ nhỡ nếu chơi trò cá chết lưới rách thì bọn hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.
– Chúng mày…
Vệ Hồng Quân đã trừng mắt lên, chưa bao giờ ông phải chịu sự sỉ nhục như vậy, ông tức giận đến nỗi suýt nữa thì lên cơn hen.
Diệp Thiên vỗ vỗ vào lưng Vệ Hồng Quân, giúp ông dễ thở, rồi nói:
– Chú Vệ, đừng nóng giận, đừng nóng giận không lại ảnh hưởng đến sức khỏe, như thế không đáng đâu.
– Nhãi ranh, này nói cái gì, muốn chết phải không?
Hoàng Mao đẩy Diệp Thiên ra, bị nghe phải một câu không lọt tai gã định rút đao trong người ra.
– Ha ha, Khiếu Thiên, người này ấy hả, cậu hãy giảng giải đạo lý cho hắn đi, đùa giỡn lưu manh hả? Chúng ta không thể chơi cùng bọn chúng được.
Bị tên Hoàng Mao đẩy ra một chút, Diệp Thiên cười, hơn nữa lại cười rất vui vẻ, rút rất nhanh tay phải ở phía sau tươi cười vỗ vào ngực Hoàng Mao như giúp hắn phủi phủi bụi, nói:
– Chú Vệ, vừa nói là sẽ bàn bạc mà, các người về trước đi.
Bị Diệp Thiên sờ lên người một chút, cả người cảm thấy lạnh, lui lại phía sau từng bước một, dùng đao chỉ vào Diệp Thiên nói:
– Mẹ kiếp, các ngươi không phải ra vẻ, chiều tao lại đến, nhất định phải cho tao câu trả lời thuyết phục.
Diệp Thiên gật đầu liên tục nói:
– Ngài yên tâm, tôi sẽ khuyên can chú Vệ, chúng tôi đều là người thật thà, nào dám trêu chọc các cậu.
– Coi như tiểu tử này biết điều, các anh em đi thôi, chiều lại đến!
Thấy Diệp Thiên có vẻ mềm mỏng, Hoàng Mao tưởng mình đã thắng, hơn nữa hôm nay lúc đi lão Đại cũng nói chỉ được đe dọa chứ không được động thủ, coi như gã đã hoàn thành nhiệm vụ.
– Chỉ sợ là các ngươi không đến được!
Thấy đám người của Hoàng Mao đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Thiên cười nháy mắt, đi đến giường nhặt bức mành bị rơi lên, rồi nói với Chu Khiếu Thiên:
– Khóa trái cửa lại, không cho ai vào.
– Vâng, thưa sư phụ!
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Vệ Hồng Quân, Khiếu Thiên có vẻ thích thú, vừa rồi là Diệp Thiên đã vẽ bùa Hư Không nhưng bị cậu ta nhìn trộm thấy,
Thủ đoạn này có trong tiểu thuyết ở giang hồ, không phải ai cũng sử dụng được, Chu Khiếu Thiên không ngờ Diệp Thiên lại dùng chiêu này, hình tượng sư phụ trong lòng cậu ta lại lớn thêm.
– Diệp Thiên, vừa rồi mấy người kia là muốn ra tay với ta.
Vệ Hồng Quân cũng gần 50 tuổi, bị tên Hoàng Mao này đánh cho một trận đau nhức không thể không nói ra, vừa rồi nhìn thấy Diệp Thiên cười khi mấy tên kia ra ngoài, suýt nữa lại không kìm nổi sự tức giận.
– Chú Vệ, xin chú hãy xem như đây chỉ là trò đùa, chú phải chịu thiệt thòi một chút nhưng nhất định Diệp Thiên sẽ đòi lại cho chú.
Diệp Thiên híp mắt nhìn ra cửa, dù vẫn tươi cười nói chuyện, nhưng sát khí vẫn vây bốn xung quanh, chưa có người nào đứng trước mặt hắn mà xưng bố cả.
– Xem kịch?
Nghe vậy, Vệ Hồng Quân lặng đi một chút, nhân tiện nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nhất thời kích động, vỗ lên giường rồi nói:
– Diệp Thiên, mau đỡ chú ra cạnh cửa sổ đi.
Diệp Thiên cần phải nhìn chằm chằm xuống dưới không thể phân tâm, không quay đầu lại nói:
– Khiếu Thiên giúp một tay.
– Con biết rồi, thưa sư phụ
Chu Khiếu Thiên trả lời, chân tay nhanh nhẹn giúp Vệ Hồng Quân xuống giường đến bên cửa sổ, vừa đúng chỗ có thể thấy chi nhánh bên kia.
– Ra rồi….
Ánh mắt Diệp Thiên bỗng lạnh lùng, bởi hắn vừa nhìn thấy tóc của Hoàng Mao.
– Cho ta một phát!
Ngón áp út tay phải của Diệp Thiên giơ lên, ngón giữa và ngón trỏ bấm vào thế bắt quyết, dưới tầng tên Hoàng Mao đã đi xa, một luồng sát khí đi xuyên qua không gian rơi thẳng vào người Hoàng Mao.
– Mẹ kiếp, sao lại lạnh thế này? Không phải đang là tháng 4 sao?
Vừa mới đi ra từ viện Hoàng Mao lạnh rung mình, rồi đột nhiên trong đầu loạn lên, y phát hiện chuyện tình của y và Nhị tẩu bị mọi người vạch trần , rồi tất cả an em trong đội đều đuổi giết y.
Vốn dĩ qua hệ với các anh em đều tốt, nhưng bây giờ lại bị các anh em chém, Hoàng Mao hét to.
Hơn nữa Hoàng mao phát hiện mình như bị Nhị gia bắn vào người, trong lúc giơ đao chém dũng mãnh vô cùng, ngày xưa những anh en chạy trốn cũng đều bị y chém chết, điều này làm cho Hoàng Mao càng hưng phấn tiếp tục giơ đao truy sát.
Hoàng Mao đang dắm chìm trong thế giới tinh thần của mình nhưng người khác nhìn vào sẽ không thấy, chỉ nhận ra sự lưu manh của người thanh niên, đột nhiển rút đao chém tới tấp vào những người bên cạnh mình.
Hoàn toàn không phòng bị, có hai người bị chặt giữa cổ, khuôn mặt kinh hãi từ từ nằm xuống đất, máu trong miệng chảy ra không ngừng.
Có hai người phản ứng nhanh chạy đến cướp lấy đao trong tay Hoàng Mao, ai biết Hoàng Mao một tay cầm đao, đao dưa hấu đặc chế y đã chặt đứt cổ tay một người rơi xuống.
Lúc đó, người kia hồn bay phách tán, bất chấp những an hem còn đang kêu rên trên mặt đất liền quay mặt chạy đi.
Nhưng Hoàng Mao nhận ra, đuổi theo sít sao, chạy được khoảng 20m cuối cùng đá đuổi kịp phía sau, chém một đao vào gáy người kia.
Bệnh viện đột nhiên có huyết án làm cho tất cả những người nhà bệnh nhân đều hoảng hốt, vốn dĩ bệnh viện khá yên tĩnh liền có tiếng khóc rung trời cảnh tượng giống như có một nhân vật lớn nào đó vừa mới chết.
– Diệp Thiên, cũng hơi tàn nhẫn đấy chứ?
Dù Vệ Hồng Quân có hận bọn kia đến thấu xương nhưng tận mắt chứng kiến một màn huyết chiến trong lòng cũng không khỏi lạnh toát, mồ hôi chảy dọc theo cột sống.
Chương 278 : Bắn chết
Sau khi nghe Vệ Hồng Quân nói, Diệp Thiên hừ một tiếng lạnh lùng:
– Chú Vệ, mấy người này làm càn như vây, trông ánh mắt gian ác của họ chắc chắn không phải là người tốt.
Trước mặt bọn hắn, cho dù hôm nay không có chuyện gì, chỉ trong vòng 3 năm cũng bị bắn chết, bây giờ nếu cho bọn chúng một lối thoát thì thay vào đó sẽ nhiều người bị chúng gây họa.
Đôi khi Diệp Thiên cũng rất mềm lòng, nhưng hắn cũng nhớ kỹ sư phụ đã từng nói một câu, trừ ác xong phải lập tức làm nhiều việc thiện, hắn luôn tâm niệm và làm việc theo lời sư phụ dạy.
Vệ Hồng Quân vốn làm việc thiện, nhưng lại gặp phải chuyện ác, Diệp Thiên tin mọi chuyện đều có nhân quả, tự biết chuyện này, lẽ nào mình thay trời hành đạo trừng trị mấy kẻ này cũng không được.
Cho nên dù không lo việc trộm mộ phong thủy, thì việc trước mắt vẫn là phải xử lý mấy tên côn đồ làm chuyện xằng bậy kia, lúc ra tay Diệp Thiên tuyệt đối nham hiểm, không một chút thương hại.
Nhưng là giống với vị chủ nhiệm Tề của đài CCTV. Diệp Thiên cũng chỉ làm cho gã ta mất hết danh dự, chứ không muốn lấy tính mạng gã, vốn dĩ gã cũng chưa đáng tội chết,
– Nhưng…. Nhưng là giết người rồi!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân cũng không biết phải nói gì cho phải, năm đó ông cũng từng tàn nhẫn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là lấy chai bia đánh người, làm sao có thể chứng kiến cảnh máu đổ.
Lúc trước thấy Diệp Thiên giễu cợt chủ nhiệm Tề, Vệ Hồng Quân chỉ thấy buồn cười nhưng người chết rành rành ngay trước mắt, cho dù Vệ Hồng Quân có hận đám thanh niên đến thấu xương thì cũng vẫn cảm thấy lạnh cả người.
Lúc này Vệ Hồng Quân mới biết, bề ngoài Diệp Thiên cười hi hi ha ha nhưng khi trở mặt thì vô cùng đáng sợ, vừa rồi Diệp Thiên lại lộ ra ánh mắt lạnh lùng tàn khốc, quả thực mấy người kia chỉ bình thường như những con kiến.
Song Vệ Hồng Quân trong lòng cũng cảm thấy khá may mắn, với Diệp Thiên luôn cầu được ước thấy, cho tới nay quan hệ của hai người cũng ở mức Tâm Kinh, nếu không ông cũng không thể thấy một bộ mặt thật của Diệp Thiên.
– Giết người? Ai giết người?
Diệp Thiên tỏ vẻ vô tội, liếc mắt nhìn Vệ Hồng Quân một cái, rồi nói:
– Chú Vệ, không phải chúng ta giết người, thì chúng ta lo chuyện gì?
Thực ra, đối với Hoàng Mao, trong lòng Diệp Thiên cũng thấy giật mình, vượt xa ngoài dự tính của hắn.
Vừa rồi, trong lúc chế bùa Hư Không Diệp Thiên đã hơi vội vàng, thực ra bùa hiệu cũng không được tốt lắm, nhưng tên Hoàng Mao này tâm địa ác, có sát khí, nên hắn chỉ làm cho sát khí đó mạnh lên rồi lộ ra ngoài thôi.
Nhắc tới, cũng thật khéo, mấy ngày qua Hoàng Mao mới xem xong bộ phim Young and Dangerous.
Hơn nữa, quan hệ nam nữ của bọn hắn mười phần hỗn loạn, thường xuyên quan hệ nam nữ bừa bãi, không chỉ thế Hoàng Mao còn hút cả thuốc phiện, chứ những người đầu óc bình thường đã không đến nỗi.
Hôm qua không biết là Hoàng Mao đã lên giường cũng cô gái nào mà bây giờ đầu óc hồ đồ, lại đã xem phim thực tế nên đã quyến rũ Nhị Tẩu Trần Hạo rồi.
Hơn nữa, Hoàng Mao cũng học theo sự dũng mãnh của nam diễn viên chính, một người đuổi giết chém bay đầu bốn người, tên cuối cùng cũng bị chém bay đầu xuống đất.
Nhưng âm mưu sát hại trong đầu Diệp Thiên cũng không nhiều, chỉ một hồi trút hết ra Hoàng Mao đã ngã trên mặt đất, đầu óc mơ màng cũng bắt đầu tỉnh lại.
– Ai làm? Ai làm vậy?
Vừa mới tỉnh lại Hoàng Mao đã nhìn thấy bạn mình bên cạch đầy máu, đầu óc như muốn nổ tung, liến cầm đao nhảy dựng lên, tức giận nhưng không có ai trả lời gã.
– Sơn Kê, tay cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn xung quanh,
Hoàng Mao đều thấy bạn mình bị chém ngã xuống đất, liền vội vàng cầm đao chạy tới.
Trên mặt đất Trần Tiểu Xuân kinh sợ, vừa mới tỉnh lại cầm cánh tay bị đứt nhìn thấy Hoàng Mao như hung thần lao đến trong chớp mắt lại bị hù dọa cho hôn mê bất tỉnh.
– Rốt cục ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Thấy bốn đồng bọn chết trên mặt đất, vốn đầu óc Hoàng Mao không thể nào tỉnh ra, liền kéo người phụ nữ trung niên lại rống lớn lên hỏi:
– Nói cho tao, ai đã giết bọn họ, không nói tao cho một đao chết bây giờ.
Người đàn bà đáng thương bị hù dọa sợ chết, làm sao có thể nói được gì? Ngay lúc đo Hoàng Mao định chém chế cô, thì đột nhiên bên tai có tiếng gào to:
– Dừng tay lại, tôi là cảnh sát đây.
Sau hai tiếng quát là họng sung đen sì nhắm vào hắn, 4,5 người mặc áo công an, cảnh sát bao vây Hoàng Mao.
Cửa bệnh viện cách đồn công an không xa, nhận được tin tố giác có người đang hành hung giết mấy mạng người, toàn bộ công an trong đồn đã được huy động, chưa đầy 5 phút sau đã có mặt tại hiện trường.
Tình cảnh bi thảm ở hiện trường làm cho mấy cảnh sát lạnh cả người, hai trong số bốn người bị chém giữa cổ, trên mặt đất đầy máu, một người ở xa hơn thì bất tỉnh cả người đầy máu cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Người trên mặt đất cạnh Hoàng Mao bị dứt cổ tay, nhìn máu ở tay chảy đầm đìa mà làm cho người ta cảm thấy lạnh run người.
– Đồng chí cảnh sát, các anh đến thật đúng lúc, các anh vừa tới, các huynh đệ của tôi đều bị chém chết, các anh phải giúp tôi tìm ra hung thủ tôi phải báo thù cho bọn họ.
Lúc thấy mấy đồng chí công an, suýt nữa Hoàng Mao đã rơi lệ, thật không ngờ y lại lễ độ như vậy.
– Trước tiên anh hãy bỏ đao xuống.
Sở trưởng sở Công an là một cảnh sá có thâm niên, anh cũng đã nhìn ra, thấy tinh thần Hoàng Mao bất thường, hơn nữa vụ án đã quá rõ ràng, chính là Hoàng Mao đã sát hại 4 người.
Nhưng Hoàng Mao này lại rất thâm trầm, bên trong đầy nghĩ khí huynh đệ, lắc đầu nói:
– Không được, các anh phải giúp tôi tìm ra hung thủ tôi muốn chém chết nó để báo thù cho các huynh đệ.
Có một vài người bệnh khá to gan, vừa rồi cũng đã chứng kiến lại nghe Hoàng Mao nói thêm bớt, không khỏi thấy nực cười, lớn tiếng nói:
– Báo thù cái gì, chính là anh đã chém chết bọn họ, muốn báo thù thì giết anh đi là tốt nhất.
– Tôi … tôi chém chết bọn họ?
Hoàng Mao nghe thấy vậy ngẩn cả người, nhớ lại giấc mơ mơ mơ màng màng, vừa rồi chính mình đã giết người? Nhưng những người đó đều truy sát mình.
– Đúng, nhất định là người kia đã chém chết huynh đệ của mình.
Người giống Hoàng Mao là như thế, luôn lấy mình là trung tâm, rất nhanh hắn đã tìm ra mục tiêu, bắt cóc người phụ nữ kia, lấy đao giơ về phía người đàn ông rồi phóng đi.
– Đoàng! đoàng!
Lúc Hoàng Mao cầm đao giơ lên thì lập tức hai tiếng sung cũng vang lên.
– Ầm …
Thanh đao trong tay Hoàng Mao cũng bị rơi xuống đất, sau đó y cũng ngã xuống.
Đến lúc chết, thần trí Hoàng Mao mới tỉnh lại, mắt mở thật to tràn đầy sự lưu luyến nơi trần thế.
– Tiểu Vương, cậu và Tiểu Lý đi tìm nhân chứng lấy khẩu cung, Lão Ngô xem hiện trường không để người ta làm mất, bác sĩ, bác sĩ nhanh lên xem có ai còn sống không?
Đội trưởng đội công an sau khi thấy tên bắt cóc bị bắn gục, đã nhanh chóng sắp xếp mọi việc.
Bình thường đối phó với loại tội phạm nguy hiểm đều do nhóm đặc công của cảnh sát làm, vị đội trưởng này cũng không biết người đã bắn gục tên tội phạm này rốt cục là lập công hay không làm tròn nhiệm vụ nữa?
Trong bệnh viện tự nhiên không thiếu bác sĩ, dưới sự chỉ huy của đội trưởng, trừ Hoàng Mao bị bắn trúng tim ngã chết những người khác đều được đưa vào phòng cấp cứu.
Thấy người bị cắt cổ tay chưa chết, Diệp Thiên nhíu mày nói:
– Chú Vệ, không chừng chuyện này có thể điều tra đến chú, lúc đó chú cứ nói thật là được rồi.
Diệp Thiên biết, nhất định cảnh sát sẽ truy vấn mấy người đến bệnh viện mắt, sau đó sẽ tìm đến Vệ Hồng Quân lấy khẩu cung.
– Cái gì? Nói thật?
Đang ngẩn người nhìn xuống dưới lầu, Diệp Thiên nói làm cho Vệ Hồng Quân hoảng sợ, vội vàng nói:
– Diệp Thiên, ta … ta sẽ không nói, vì nếu nói chẳng phải là ta cũng không còn cháu để tin tưởng sao?
– Chú Vệ , chú đừng tưởng tượng nhiều như vậy? Cháu bảo chú nói thật là nói ý đồ của mấy người kia, là họ tự giết lẫn nhau đâu có liên quan gì đến chúng ta.
Diệp Thiên bị Vệ Hồng Quân làm cho dở khóc dở cười, bình thường thấy chú Vệ rất cứng rắn sao lại có thể bị dọa thành như vậy?
Nhưng Diệp Thiên cũng không muốn tận mắt thấy một trận huyết án, nhất là lúc đối mặt với nó đổi lại là ai cũng sẽ không yên lòng.
– Cháu nói cũng đúng…
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân cũng trở về bình thường, Hoàng Mao kia lấy đao giết người, ít nhất cũng có mấy chục người chứng kiến, đâu có liên quan đến bọn họ?
Hơn nữa Hoàng Mao cũng đã chết, cho dù có hơi kì lạ, những cảnh sát cũng không thể nghi ngờ bọn họ, có tìm đến thì cũng chỉ như người đi ngang qua sân khấu mà thôi.
– Diệp Thiên các cháu về trước đi, ngộ nhỡ cảnh sát đến đây , thấy các cháu…
– Chú vệ, cháu đến thăm chú có sao không? Cảnh sát cũng cần hiểu đạo lý chứ, chúng ta không việc gì phải dấu đầu hở đuôi, cháu sẽ ở lại!
Vệ Hồng Quân còn chưa nói xong đã bị Diệp Thiên ngắt lời, muốn thấu tình đạt lý, Vệ Hồng Quân còn kém xa Diệp Thiên, người càng né tránh thì sẽ càng là lý do bị hoài nghi.
Chương 279 : Phá võ quán( Thượng)
– Tiểu tử, cùng chú dọn dẹp giường bệnh rồi về đi.
Cảnh tượng náo nhiệt cũng đã xem rồi, Diệp Thiên sắp xếp giường bệnh nguyên như lúc ban đầu, một lúc thì Vệ Dung Dung và Từ Trấn Nam cũng quay lại.
– Cha, con cho cha biết vừa rồi ở dưới đã xảy ra chuyện lớn, hôm qua con thấy mấy người côn đồ, cũng đều chết hết rồi.
Vệ Dung Dung đi vào phòng bệnh nói to lên, cô và Từ Trấn Nam cũng mới quay lại, còn thấy một thi thể nằm ngay trước cổng bệnh viện, Vệ Dung Dung chỉ liếc mắt là đã nhận ra tên trúng đạn nằm ngửa mặt lên chính là Hoàng Mao.
– Ai, da, ở đây cũng vừa mới xảy ra, mọi người không nhìn thấy quả thực rất đáng tiếc.
Vệ Dung Dung đúng là nha đầu không có tim phổi, chuyện như vậy mà một chút sợ hãi cũng không có lại còn khoa chân múa tay, còn vào phòng bệnh kéo rèm lên nữa.
– A, mọi người không thấy kì lạ sao? Hóa ra mọi người cũng biết.
Vệ Dung Dung nói cả nửa ngày mà không thấy Diệp Thiên tỏ vẻ hiếu kì liền hiểu ngay.
– Hây, vừa mới nhìn thấy mấy tên côn đồ đánh nhau.
Diệp Thiên đi ra phía cửa sổ nhìn xuống, trên mặt có tỏ vẻ hốt hoảng một chút:
– Chú Vệ, chú cứ dưỡng thương tốt đi, nhất định cháu sẽ giúp chú giải quyết tốt chuyện này, tuyệt đối không sơ xuất.
Hôn nay Diệp Thiên gặp bọn Hoàng Mao, nhưng cũng tìm ra nguyên nhân của chuyện giải phóng mặt bằng và cả chuyện đánh người của công ty, chẳng qua bọn chúng muốn kiếm thêm ít lời thôi.
– Diệp Thiên không phải cháu nói muốn chờ cảnh sát lên sao?
Sau khi nghe Diệp Thien nói, Vệ Hồng Quân lặng đi một chút.
– Chú Vệ , anh họ cháu ở dưới đấy.
Vốn dĩ Diệp Thiên muốn đợi cảnh sát đến nhưng vừa rồi nhìn xuống, phát hiện có anh họ hắn – Lục Sâm, tuy pháp y nhất định sẽ không lên nhưng bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.
Vệ Hồng Quân nhận ra Lục Sâm , lập tức gật đầu:
– Được, vậy cháu và Tiểu Chu đi trước đi, có Vệ Dung Dung đi cùng ta là được, ngọn nguồn chuyện này ký sư Vương cũng biết, sau này để cậu ta liên liên lạc với cháu.
Vừa rồi lúc Diệp Thiên cho bọn họ xem cảnh náo nhiệt, cũng có kỹ sư Vương, chuyện này dù nói ra cũng không ai tin nhưng bớt đi một người biết thì càng tốt.
– Sư phụ, người thật xuất chúng, ngày xưa nghe ba con nói chỉ có ngày trước mới có người vẽ được bùa Hư Không, không ngờ sư phụ cũng vẽ được.
Sau khi ra viện, vẻ mặt Chu Khiếu Thiên phấn khởi mãi không thôi… dù tên tiểu lưu manh kia đã chết nhưng cũng không có cảm giác gì, trước khi đi làm Chu Khiếu Thiên cũng đã không sợ người chết.
– Ây, suýt nữa thì đã nói trước mặt người đó…
Diệp Thiên tức giận lườm Chu khiếu Thiên một cái, sau đó ngay lập tức ngậm miệng lại, nhưng dường như Chu Khiếu Thiên không có chút gì là tức giận, Chu Khiếu Thiên cẩn thận nói:
– Sư phụ, người có thể dạy chiêu đó cho con không?
Chu Thị Nhất Mạch thuật pháp phần lớn là dùng trong phong thủy, điểm huyệt Tầm long, không thể áp dụng sang mạng người được đối với việc đánh nhau lại càng không thực hiện được, Chu Khiếu Thiên chẳng qua mới là cậu bé choai choai, nên tự nhiên cảm thấy hứng thú.
– Khiếu Thiên, không phải ta không muốn dạy cậu, mà là cậu có muốn học cũng không học được.
Diệp Thiên lắc đầu:
– Muốn học Chế bùa. Điều tối tiểu đầu tiên là phải có nguyên khí Thông Thiên, thuật pháp này trong nhà cậu đã bị mất, không có công pháp này, cậu không thể học được.
Thấy vẻ mặt Chu Khiếu Thiên có vẻ thất vọng, Diệp Thiên nói tiếp:
– Cậu luyện chính là Nội gia quyền, Đả tọa thổ nạp thành công, và không liên quan đến thuật pháp của ta, đây cũng là nguyên nhân lúc trước mà ta chỉ có thể ghi tên thu nạp cậu làm đệ tử.
Nội gia công pháp này việc chính là Luyện Khí, chú ý nội tu. Ngoại quyền thì Luyện Lực là chính, chú ý đến ngoại hình, Nội công gia pháp và Ngoại quyền là khác nhau,
Ngoại quyền chú ý “ Nội luyện hơi, ngoại luyện gân cốt”. Tốc độ luyện thân thể, tốc độ, sức mạnh, kỹ xảo là việc chính, ở phương diện quyền thực hiệu quả khá nhanh.
Mà Nội gia công pháp không giống lúc trước, Nội gia công pháp không chú trọng tốc độ, kỹ xảo huấn luyện, mà điều quan trọng là phát hiện tiềm năng ở cơ thể con người, cái này là phương pháp đặc thù, cũng là bí mật của Nội gia quyền.
Chu Khiếu Thiên đã luyện tập Nội gia tâm pháp hơn 20 năm trời, còn không thể thay đổi được lề lối, căn bản là không có khả năng, kết quả hỏng rất có thể làm tổn thương kinh mạch, như trong truyền thuyết thì đó cũng là tẩu hỏa nhập ma.
Diệp Thiên không thể dạy cho Chu Khiếu Thiên còn một nguyên nhân quan trọng khác phải là truyền thừa.
Không hiểu sao Diệp Thiên lại có được công lực truyền thừa, tuy có lúc công lực của hắn còn kém, nhưng vẫn có khả năng làm được đạo sĩ pháp thuật, sở dĩ hắn có thể am hiểu linh khí của đất trời cũng là do lúc mười tuổi được ban tặng “ Mai rùa”.
Đương nhiên, cũng không phải chỉ có cách đấy mới cảm nhận được sự tồn tại được nguyên khí của trời đất, trong đầu Diệp Thiên cũng biết đạt được đến trình độ luyện khí Hóa Thần để đưa bọn họ vào Nhất Mạch Công Pháp thì cũng có thể nắm được nguyên khí trong tay.
Nói cách khác, Diệp Thiên cần có thể luyện được công pháp của Ma Y Nhất Mạch đến trình độ này,cũng giống như những thủ đoạn kia là Diệp Thiên đã xuất chúng rồi.
Nhưng bản thân Chu Khiếu Thiên học Nội tâm công pháp gia truyền cũng không được hoàn chỉnh, nếu không quay lại tìm công pháp gia truyền, chỉ sợ đến cả đời công lực của Chu Khiếu Thiên cũng chỉ đạt được đến trình độ như thế này.
Sau khi nghe Diệp Thiên giải thích xong, Chu Khiếu Thiên không khỏi buồn bã, truyền thừa của gia pháp họ đã thất truyền cả gần trăm năm nay, sao có thể tìm lại một cách dễ dàng được?
– Cậu cũng không cần phải thất vọng, chờ thêm một thời gian nữa, tôi muốn đi thăm dò người thuộc tầng lớp trung lưu, nói không chừng có thể tìm được tin tức truyền công của gia tộc nhà cậu.
Thấy bộ dạng thất vọng của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên an ủi mấy câu, nhưng những điều hắn nói thì chính hắn cũng không tin được.
Bí tịch công pháp ấy cũng như những tấm mồ kia đều đã có từ mấy trăm đời thậm chí là hơn cả một ngàn năm, trải qua thời cận đại loạn lạc, có thể đã bị chôn vùi sâu trong lòng đất, khả năng còn là rất thấp.
Khi Diệp Thiên về đến nhà, đám Thanh Nhã còn chưa về, một lúc sau hắn nhận được điện thoại của ký sư Vương, chính là Tứ Hợp Viện kia không thích hợp để tiếp khách, vì thế đã bảo kỹ sư Vương qua Tứ Hợp Viện cũ.
– Diệp Thiên, đây là tư liệu lường trước việc chủ công ty giải phóng mặt bằng Tam Gia.
Ngồi ở trong phòng đãi khách của nhà cũ, kỹ sư Vương đưa tư liệu ra trước mặt Diệp Thiên, chỉ vào đó nói:
– Phiền toái của Vệ Tổng chính là nhà này, đã gọi công ty phá bỏ và di dời An Thuận, ông chủ bọn họ tên gọi Phí Hạ Vĩ được gọi là đại ca, lần này Vệ tổng bị đánh chính là do y đã ra tay.
– Hai nhà này không phải đã nói Tam gia liên hợp sao?
Diệp Thiên cũng không có thời gian đi làm khó dễ nhà người ta.
– Trong công ty Lợi Dân, ba nhà này có sức mạnh lớn, nghe nói ở Bắc Kinh, ông chủ họ là một ông chủ có tiếng, ở Tây Thành có mở công ty bảo vệ trị an và võ quán, nhưng….
Nói đến đây Vương Công chần chừ một chút:
– Nhưng , theo điều tra của chúng tôi, Lợi Dân giống như không có liên quan gì đến chuyện này, hẳn là Hạ Vĩ đã cùng với công ty khác đánh trúng Lợi Dân, xẻ da hổ làm ra vẻ ta đây.
– Oh? Thật là Lợi Dân rất nổi tiếng sao? Vị Vĩ ca kia đứng đầu à?
Nghe thấy nói đến Võ quán Diệp Thiên lặng người đi một lúc.
Bất kể là trước giải phóng hay bây giờ, người có thể lái được Võ quán đi lên thì phải khẳng định là người đó phải giao lưu rộng rãi trong giới giang hồ, hơn nữa nhất định cũng phải có được mấy phần thực lực.
Trước giải phóng Võ quán rất thịnh hành, bất kể là Bắc Kinh hay Thượng Hải, đều phải có mấy Võ Quán, Diệp Thiên đã nghe Lão Đạo sĩ nói cho hắn nghe không ít lần chuyện của những võ lâm nhân sĩ.
Chỉ là năm đó hắn và Lão Đạo hành tẩu giang hồ chỉ trong thời gian ngắn, trong nước không còn Võ Quán nữa, bây giờ lại nghe kỹ sư Vương nói đến chuyện ông chủ của công ty giải phóng mặt bằng cố nhiên lại còn mở cả Võ quán, Diệp Thiên không khỏi hứng thú.
– Công ty giải phóng mặt bằng Lợi Dân chính là rất có danh tiếng trong nghề này, ông chủ của họ – Khâu Văn Đông ở thành Bắc Kinh, danh thế đều rất lớn, nghe nói thuộc hạ cũng không ít những tên côn đồ liều mạng.
Sợ lời của mình làm cho Diệp Thiên suy nghĩ lệch lạc, kỹ sư Vương nói tiếp:
– Diệp Thiên, hẳn chuyện này cũng không liên quan gì đến Khâu Văn Đông, bởi vì ông chủ cũng biết tính tình ông ta vốn thẳng thắn, không giống như đâm người sau lưng, hơn nữa ông ta bắt phải phá bỏ và di dời công trình đi nơi khác, đúng là lúc trước Lão Bản có suy xét một chút.
Diệp Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói:
– An Thuận đã đánh trúng chiêu bài làm việc của Lợi Dân, nói như vậy nhưng công ty Lợi Dân cũng không tránh khỏi liên quan, được rồi, tôi biết chuyện này phải làm như thế nào rồi.
– Diệp Thiên, cậu…tốt nhất là cậu không nên trêu chọc vào Lợi Dân, cả Khâu Văn Đông cũng không thể làm gì, cứ coi như Lợi Dân có liên quan trong chuyện này thì ý của Vệ Tổng cũng là phải để cho bọn họ ra mặt.
Thấy Diệp Thiên có vẻ phản đối, kỹ sư Vương không nhị được phải nhắc nhở hắn một câu.
Dựa theo ý của Vương Công và Vệ Hồng Quân, chuyện này chỉ cần công ty An Thuận không buông tha là được rồi, không phải làm liên lụy đến Khâu Văn Đông, nếu không mà làm quá thì Vệ Hồng Quân cũng không phải nằm trên giường đơn giản như vậy.
Diệp Thiên nghe vậy cười nói:
– Tôi hiểu rồi, kỹ sư Vương nếu hai ngày công trường không được yên thì trước hết đừng khởi công, theo dõi kĩ hai ngày rồi hãy nói, đúng rồi, những tài liệu này cất ở chỗ tôi đi.
Diệp Thiên biết, kỹ sư Vương đã bị chuyện này làm cho sợ hãi mấy ngày, nói việc mình phải làm tiếp cũng không cần phải nói cho hắn biết người này thật sự đang rất lo lắng hãi hùng…
– Này, cậu đang ngây ra cái gì vậy?
Sau khi Vương Công đi, Diệp Thiên nhìn thấy Chu Khiếu Thiên cúi đầu ngồi trong sân, bộ dạng thì phờ phạc.
– Thế nào, còn muốn những chuyện gì nữa đây?
Diệp Thiên vỗ một cái lên đầu cậu ta, cười mắng:
– Tiểu tứ, không phải cậu đang muốn gia nhập giang hồ hay sao? Hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ cho cậu biết thế nào là giang hồ?
– Sư phụ, người nói thật chứ? Sáng sớm mai chúng ta đi làm thôi nhé?
Mắt Chu Khiếu Thiên sáng rực lên.
– Phá võ quán.
Diệp Thiên nhớ đến mấy chữ này.
Chương 280 : Phá võ quán ( hạ )
– Anh Vĩ, thật sự đã xảy ra chuyện, Hoàng Mao bọn họ… Bọn họ …
Người nói chuyện này là một tiểu đện nằm ở phòng hồi sức trong bệnh viện sau “Khổ nhục kế” của họ, bởi vì nằm khác khu trong bệnh viện, ngay từ đầu hắn cũng không biết đám người Hoàng Mao xảy ra chuyện.
Nhưng đến giữa trưa hắn đi ra ăn cơm, cũng nghe có người nói ngay cổng bệnh viện xảy ra huyết án, vốn là nghe có người chém gục bốn người khác, hắn còn tại khen người nọ thật oách.
Nhưng sau khi nghe ngóng tướng mạo mấy người kia, người này nhất thời lo lắng, cũng chẳng quan tâm trong phòng bệnh còn có cơm chưa ăn, vô cùng lo lắng trực tiếp chạy tới hồi báo với Lão Đại.
– Ngươi không thể nói chuyện dễ hiểu chút à? Hoàng Mao làm sao? Tiểu tử đó ở bệnh viện lại gây chuyện rồi?
Phí lão đại thấy người nọ lắp bắp, nhất thời cũng tức giận, hắn phái Hoàng Mao đi với dụng ý là muốn cho hắn đi đe dọa Vệ Hồng Quân một chút, thật làm chuyện chết chóc cũng không có gì hay.
Nhưng trước khi chuyện phát sinh như vậy thì Hoàng Mao đã có tiền lệ đập phá trong bệnh viện, cho nên Phí Hạ Vĩ nghĩ Hoàng Mao lại đang gây chuyện trong bệnh viện.
– Anh Vĩ, Hoàng… Hoàng Mao không phải đánh người, là chém người…
Người kia chính là chạy từ bệnh viện về báo tình hình, hơi thở còn chưa bình thường lại.
– Chém người?
Phí Hạ Vĩ lặng đi một chút, tiện đà mắng:
– Mẹ nó, làm hư việc nhiều hơn là thành công, nhanh lên, gọi Hoàng Mao mấy tên khốn đó về cho ta, để cho hắn nếm khổ!
Người tới báo tin kia liên tục xua tay, thấy trên bàn có chai bia, xông tới uống một hơi, lúc này mới bình tĩnh trở lại, mở miệng nói:
– Anh Vĩ, không phải, là Hoàng Mao chém Sơn Kê và mấy anh em rồi, tất cả … Tất cả đều bị chém chết, Hoàng Mao cũng bị cảnh sát bắn chết rồi!
– Cái gì!
Nghe được người nọ nói vậy, Phí Hạ Vĩ mạnh mẽ đứng dậy, xoảng một tiếng hất cái bàn trước mặt, lá bài rơi lả tả.
– Hoàng Mao chém Sơn Kê? Còn bị cảnh sát bắn chết?
Dù Phí Hạ Vĩ to gan lớn mật, nghe tin tức đó cũng nhịn không được lông tóc dựng đứng, liền vội vàng hỏi:
– Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng cho ta, mẹ nó, Tứ Hỉ, đi chuẩn bị tiền, chúng ta chuẩn bị trốn!
Trực giác mách bảo Phí Hạ Vĩ, đầu tiên chính là trốn chạy, trong ý thức của hắn, chuyện này nói không chừng chính là Vệ Hồng Quân mua được cảnh sát rồi làm tới, đây chính là ép hắn chết đây!
Phí Hạ Vĩ dám tính hại Vệ Hồng Quân, cũng không dám đối kháng cùng chính phủ, người của quốc gia thực sự muốn tìm hắn xử lý, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, phải biết rằng, mấy năm nay hắn làm chuyện phá bỏ và di dời, chính là làm cho không ít người nhà tan cửa nát.
– Anh Vĩ, sao chúng ta lại phải trốn chạy?
Người tới báo tin cái kia có chút không hiểu ra sao cả, mở miệng nói:
– Em không chứng kiến chuyện đã xảy ra, hình như là Hoàng Mao định ra viện, đột nhiên rút đao chém chết Sơn Kê và mấy anh em, sau đó cảnh sát đến bắt hắn, cho nên bị bắn chết, chuyện này… hình như không liên quan đến chúng ta?
Những tên côn đồ này tuy rằng bình thường uống rượu ăn thịt đều là xưng huynh gọi đệ, nhưng kỳ thật cũng không có cảm tình thân thiết, vả lại còn chia làm mấy bè phái, quan hệ với Hoàng Mao không tốt, nơi này không có người nào thương hại bọn chúng.
Nghe được cảnh sát đến lúc sau, Phí Hạ Vĩ cũng trấn định lại, lấy tay vuốt râu, lẩm bẩm:
– Chuyện này có chút kỳ lạ, Hoàng Mao và Sơn Kê quan hệ tốt đến mức có thể cùng ngủ chung một con đàn bà, sao có thể giết chết Sơn Kê đây?
Lời nói của Phí Hạ Vĩ chưa dứt, bên cạnh có người tiếp lời, nói:
– Anh Vĩ, có cái gì kỳ quái? Tiểu tử đó hôm qua hút ma túy, cùng đàn bà hoan lạc một đêm, buổi sáng hôm nay khi hắn đi ra ngoài em nhìn hắn còn hít vài hơi, nhất định là bị bệnh rồi!
Nghe được người nọ nói vậy, Phí Hạ Vĩ như ở trong mộng sực tỉnh, một cước đá đổ cái bàn trước mặt, la lớn:
– Mẹ nó, nhất định là vậy, trời, Hoàng Mao đã chết cảnh sát nhất định sẽ tìm tới nơi này, mấy người các ngươi, mau ném hết thuốc phiện đi cho ta, Đại Long, ngươi đi theo ta!
Lời nói của Phí Hạ Vĩ khiến trong phòng hoảng loạn cả lên, tất cả mọi người vội vội vàng vàng chạy về phòng của mình, cơ hồ nơi này kẻ nào cũng đã nghiện, trong phòng ít nhiều đều cất giấu thuốc phiện.
Phí Hạ Vĩ cũng không hút, nhưng phòng hắn cũng là nhiều ma túy nhất, bởi vì hắn chính là dựa vào thuốc phiện và tiền tài khống chế các tiểu đệ, nếu những độc phẩm kia bị lục soát ra, bắn chết hắn mười lần mới đủ.
Phí Hạ Vĩ nhanh trí, khiến cho hắn tạm thời tránh được một kiếp nạn, bởi vì ngay khi bọn hắn vừa mới ném thuốc phiện vào trong bồn cầu xong, mấy chiếc xe cảnh sát liền đi vào công ty phá bỏ và di dời của hắn.
Đối với vụ án giết người nghiêm trọng như thế này, tốc độ cảnh sát phá án và bắt giam cũng rất nhanh, sau khi tiến hành phân tích giải phẫu và xét nghiệm máu, cảnh sát phát hiện, hơn hai giờ trước, Hoàng Mao từng hút lượng thuốc phiện quá lớn.
Phải biết rằng, hít thuốc phiện gây ra cản trở cho tinh thần, chính là ảo giác và có lối suy nghĩ không bình thường, lúc này cảnh sát suy đoán Hoàng Mao có dấu hiệu đột nhiên phát điên.
Như vậy, cảnh sát đoán rằng sẽ có liên quan đến Phí Hạ Vĩ, lại đột kích thẩm vấn tên côn đồ bị chặt đứt tay, lập tức huy động cảnh sát bao vây công ty này.
Mặc dù không có điều tra ra thuốc phiện, nhưng mấy người trong này đều bị cảnh sát bắt đi, bởi vì chỉ mải lo vội vàng thu thập thuốc phiện, bộ bài và tiền mặt trong phòng cũng không kịp thu lại, tụ tập đánh bạc cũng đủ để giam bọn hắn mười ngày, nửa tháng ——
– Sư phụ, lúc này đi luôn sao?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên vừa tới Tứ Hợp Viện cũ, Chu Khiếu Thiên liền cực kỳ hứng thú ra đón, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo thể thao, đã sớm là lau quyền mài chưởng chờ Diệp Thiên .
– Đi ngay bây giờ, ta nói ngươi này, sao lại giống tên cuồng bạo lực vậy!
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười.
Nhìn thấy con trai lại muốn đem Chu Khiếu Thiên đi ra ngoài, Diệp Đông Bình không vui, đi tới hỏi:
– Này, ba hỏi, hôm nay các con lại đi đâu? Diệp Thiên, Khiếu Thiên còn phải đi làm đấy!
– Ông chủ, cháu đi cùng sư phụ …
Diệp Thiên sợ Chu Khiếu Thiên nói lỡ miệng, vội vàng cắt đứt lời của hắn, nói:
– Ba, con mang Khiếu Thiên đi ra ngoài có việc, ba làm ông chủ cũng không thể cả ngày ngồi uống trà, không có việc gì cũng đi trông cửa hàng đi …[Audio] Thần Khống Thiên Hạ
– Ai nói ta không đi trông cửa hàng? Ai, ngươi đứng lại, tiểu tử, dám giáo huấn cả ba đây phải không?
Diệp Đông Bình bị con nói làm sửng sốt, khi phục hồi tinh thần lại, Diệp Thiên đã lôi Chu Khiếu Thiên ra khỏi tứ hợp viện.
– Sư phụ, chính là chỗ này sao?
Hai người tới trước cửa một Tứ Hợp Viện khu Tây Thành, Chu Khiếu Thiên nhìn thấy biển hiệu nơi cửa, không khỏi bĩu môi, nói:
– Võ quán An Đức, đức cái rắm, đều là tiểu nhân đâm sau lưng, đả thương người!
Cha của Khâu Văn Đông là Khâu An Đức, thế hệ trước, ở thành Bắc Kinh cũng là Quyền Sư khá nổi danh, có chút giao tình với các đại hiệp nam bắc thời đó.
Khâu Văn Đông đặt tên võ quán theo tên cha, thứ nhất là vì tưởng nhớ cha của mình, thứ hai cũng là muốn dùng lực ảnh hưởng của cha hắn năm đó, kết giao với giới võ thuật Phương Bắc, làm cho Khâu gia có chỗ đứng trong võ lâm ở phương bắc.
– Làm gì đây? Các ngươi mở võ quán, ông đây tới phá võ quán !
Trên đường đi Diệp Thiên liền nói cho hắn biết , tận lực làm lớn chuyện, chỉ cần không tai nạn chết người, thiếu cánh tay gãy cẳng chân cũng không sao.
– Oắt con, không có mắt à? Bát gia mà ngươi cũng dám gây chuyện?
Năm nay Khâu Văn Đông cũng sắp năm mươi , huynh đệ đi theo hắn năm đó đều gọi hắn là anh Đông, nhưng sau này đệ tử ít tuổi, lại dùng Bát gia để gọi hắn.
Tuy rằng sớm cải tà quy chính, nhưng danh khí của Khâu Văn Đông năm đó vẫn còn, những người cùng hắn tập võ, cả đám đều ngạo nghễ đi đường.
Hiện tại nghe thấy có người đến phá võ quán, hai người trẻ tuổi kia cũng không hỏi cho rõ mọi việc, một tả một hữu nâng chưởng đánh tới Chu Khiếu Thiên.
– Bát Quái Chưởng? Chẳng lẽ là hậu nhân của Đổng Hải Xuyên?
Diệp Thiên liếc mắt vừa nhìn, liền nhận ra thế võ của đối phương.
Căn cứ khảo chứng, Bát Quái Chưởng bắt nguồn từ trung và cuối thời kì nhà Thanh, do Đổng Hải Xuyên sáng lập, bởi vì Đổng Hải Xuyên từng là Quyền Sư phủ Túc Vương ở triều Thanh, cho nên Bát Quái Chưởng được lưu truyền đầu tiên ở Bắc Kinh, gần trăm năm nay lan đến cả nước, cũng truyền bá ra nước ngoài.
Ở Bắc Kinh luyện tập Bát Quái Chưởng, đa phần đều là hậu nhân của Đổng Hải Xuyên, hơn nữa Bát Quái Chưởng cũng là một trong tam đại danh quyền của Nội Gia Quyền, tuy rằng trước mặt hai người này chưởng pháp kém cỏi, nhưng trong mắt Diệp Thiên cũng có chút ý nghĩa.
– Tới đúng lúc lắm!
Diệp Thiên ở bên cạnh quan sát đường quyền hai người kia, Chu Khiếu Thiên thì trực tiếp nghênh đón.
Bát Cực Quyền vốn là quyền pháp đánh gần, động tác cực kỳ cương mãnh, coi trọng chính là nắm bắt, đánh chắc thắng chắc, đón nắm tay hai người, Chu Khiếu Thiên lùi chân phải một chút và phát lực, thân thể uốn éo, thân thể cũng giống như cái cung được căng lớn, chuẩn bị bắn ra ngoài.
Chu Khiếu Thiên động tác thật nhanh, hai người trẻ tuổi kia quyền chưa đánh tới hắn, hắn đã tiến công hai người.
Hai bả vai Chu Khiếu Thiên run lên, hai người kia nhất thời trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn, chân không vững, liên tục lui về sau, không ngờ cánh cửa tứ hợp viện vốn đã cao, hai người này vô ý, cũng bị vấp ngửa mặt lên trời té xuống cửa.
– Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?
Trong viện không ít người, nghe động tĩnh bên ngoài liền đi ra, bốn năm người chạy đến cửa, vừa lúc nhìn thấy hai người kia từ trên đất đứng lên, nhưng cánh tay phải cũng mềm rũ xuống bên người, trên mặt tràn đầy mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
– Khiếu Thiên, Thiếp Sơn Kháo của ngươi không tồi, trước đây hẳn là huỷ hoại không ít đại thụ nhỉ?
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên ra tay, Diệp Thiên gật gật đầu.
Các đệ tử Bát Cực Quyền tập luyện “Thiếp sơn kháo” thì thường thường sẽ dùng thân thể của mình dựa vào tường, dựa vào cây, dựa vào cái cọc, Chu Khiếu Thiên hiển nhiên không ngoại lệ.