- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 4: Một chữ ngàn vàng “Âm Dương” (c16-c20)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 4: Một chữ ngàn vàng “Âm Dương” (c16-c20)
❮ sautiếp ❯Chương 16 : Một chữ ngàn vàng
Cha của Liêu Hạo Đức vốn xuất thân từ Giang Nam, trước giải phóng lại đang đảm nhiệm chức vụ trong Bộ giáo dục ở Nam Kinh, lúc đó giới danh nhân nhà thơ họa sĩ cũng thường lui tới, ngay từ khi Liêu Hạo Đức còn nhỏ đã nghe cha nói rất nhiều về chuyện của những danh nhân.
Đối với Trương Đại Thiên, Liêu Hạo Đức lại càng quen thuộc, những năm bảy mươi, còn từng theo cha đén gặp mặt ông ấy, vị này được người phương Tây gọi là “Picasso của Phương Đông”, cha ông cũng rất kính nể.
Chính là vì Trương Đại Thiên khi đó đã bị hỏng mắt, không cách nào tiếp tục vẽ tranh, khi Đại Thiên mất năm 83, Liêu Hạo Đức còn tiếc nuối không thôi.
Bất kể là ở thời điểm nào, tranh chữ của Tề Bạch Thạch và Trương Đại Thiên, đều là có tiền không mua được, còn tranh chữ lưu lạc trong dân gian, phần lớn cũng được người đời trân trọng sưu tầm, Liêu Hạo Đức tuy rằng gia cảnh giàu có, cũng không thể sưu tầm được tranh của hai người.
Cho nên Liêu Hạo Đức thật không ngờ được, lại có thể tận mắt thấy tranh chữ của hai người ở vùng đất hoang thâm sơn này, hơn nữa còn là người nổi danh đặc biệt lưu bút cho lão đạo sĩ này, Liêu Hạo Đức càng lúc càng kinh ngạc.
Phải biết rằng, xin người khác vẽ tranh chữ cho mình đã là rất khó, hai người Trương Đại Thiên và Tề Bạch Thạch cũng đã từng dựa vào bán tranh duy trì cuộc sống, nhưng người khiến cho hai người viết lên lời khen tặng trên tranh của mình, vậy thật không dễ dàng, trừ phi là bạn chí giao, người bình thường là cầu không được.
Những điều này không nói đâu xa, chỉ dựa vào hai tấm tranh chữ này, Liêu Hạo Đức liền có thể kết luận, lão đạo sĩ trước mặt này tuyệt đối không phải người thường, có thể cùng hai vị kia xưng huynh gọi đệ, chỉ e trên đời này cũng không có mấy người .
Nhìn thấy Liêu Hạo Đức nhận ra, lão đạo sĩ không khỏi phấn chấn lên, nhìn thoáng qua Diệp Thiên, mở miệng nói:
– Bức tranh này là Trương Đại Thiên đó viết, ta nói không cần mà cứ đưa cho ta, tên văn nhân đó nghèo kiết xác, động một chút lại tặng người ta tranh chữ, năm đó, tranh của hắn còn chẳng đáng chút tiền gì cơ!
Khi lão đạo sĩ nói lời này, hoàn toàn đã quên bản thân cũng là xuất thân tú tài, tục ngữ nói không phải trong nghề thì khó biết đến, nếu không ông ta cũng không thể cùng hai người này trở thành bạn chí giao .
– Tiền? Lão đạo sĩ này thật là không biết quý trọng của trời cho!
Nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, Liêu Hạo Đức đang cầm thư pháp của Đại Thiên trên hai tay, vẫn không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa đã đánh rơi trên mặt đất.
Phải biết rằng, Trương Đại Thiên sống ở năm 1925, một bức họa có thể bán được 20 đồng Đại Dương (tiền ngày đó), hiện tại nếu là ở hải ngoại, một bức tranh chữ như vậy, ít nhất có thể đáng giá hơn vạn Đô-la, xưng là “Một chữ nghìn vàng” cũng còn nhẹ.
– Được rồi, Tiểu Diệp Tử, mau cất những thứ đó vào rương lại đi!
Nhìn thấy Diệp Thiên lại muốn lấy ra đồ trong rương, lão đạo sĩ không nhịn được, bèn nói:
– Đến khi ta khuất núi, những đồ này đều là của con, còn lục lọi làm cái gì?
– Hắc hắc, sư phụ, người nói những tranh này có thể đổi được nhà thật sao? Từ sáng mai, con sẽ cùng người học xem tranh chữ!
Diệp Thiên là một người rất thông minh, nhìn thấy thần sắc của Liêu Hạo Đức, làm sao không biết những bức tranh nhìn qua có vẻ cổ này đều là bảo bối, lập tức đòi Liêu Hạo Đức trả lại bức tranh kia, cẩn thận đặt lại rương.
Lão đạo sĩ nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, nhìn vẻ mặt Liêu Hạo Đức một cái, cười mắng:
– Nhóc con, sáng mai con cũng không rảnh đâu, chính mình rước lấy phiền phức, chính mình đi giải quyết đi!
– Ấy, sư phụ, con không có bản lĩnh cao như vậy, việc này phải nhờ sư phụ ra tay!
Cái đầu nhỏ của Diệp Thiên lắc lắc, trước khi làm rõ ràng tác dụng của mai rùa bằng bàn tay trong đầu, Diệp Thiên có ý định không dùng đến nó để xem tướng hay phong thuỷ cho người ta nữa.
Nghe được hai thầy trò Diệp Thiên đối thoại, Liêu Hạo Đức vốn còn đang lưu luyến bức tranh của Trương Đại Thiên, rốt cục cũng nghĩ tới chuyện của mình, thấy hai người này thoái thác lẫn nhau, đành phải mở miệng hỏi:
– Đại sư, ngài biết mục đích tôi tới đây ư?
Chuyện lần này Liêu Hạo Đức về nước hợp táng cho cha mẹ, ngoài mấy người thân thích trong nhà biết ra, những người khác bất luận kẻ nào đều không biết rõ, mặc dù biết lão đạo sĩ là sư phụ của Diệp Thiên, thì tài năng tự nhiên cũng cao hơn một ít, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu.
– Ha ha, lão đạo sĩ như ta cũng có thể nhìn ra một phần, cũng không biết nói có đúng không!
Tuy rằng vừa rồi lão đạo sĩ không nói chuyện với Liêu Hạo Đức, nhưng vẫn âm thầm nhìn mặt ông ta, hơn nữa từ trong lời nói của Liêu Hạo Đức, cũng đoán được vài phần, lập tức nói tiếp:
– Liêu cư sĩ, tôi thấy nhật nguyệt nhị giác của anh trũng bất bình thường, chắc là cha mẹ anh duyên phận không được dài lâu, hơn nữa “ Mẫu tại phụ thiên vong” ( mẹ mất trước cha), lần này hồi hương, hẳn là muốn cho cha mẹ hợp táng hả?
Nghe thấy lão đạo sĩ nói những điều này, trên mặt Liêu Hạo Đức lộ ra vẻ kích động, liên tục gật đầu nói :
– Đúng , đúng, đại sư, thỉnh cầu ngài ra tay, chỉ cần có thể tìm được quan tài của mẹ tôi, tôi… tôi vô cùng cảm tạ!
Thấy Liêu Hạo Đức gật đầu như gà con mổ thóc, Diệp Thiên không nhịn được thầm nói trong lòng:
– Đúng cái đầu ông!
Tục ngữ nói người không chuyên môn thấy kinh ngạc, người trong nghề thấy bình thường, Diệp Thiên đã nhìn ra, khi đối mặt với lão đạo sĩ, Liêu Hạo Đức lộ ra rất nhiều sơ hở và thông tin, nếu lão đạo sĩ tiếp tục nhìn không ra ý đồ ông ta đến, vậy cũng uổng phí sống hơn một trăm tuổi .
Hơn nữa câu nơi smẹ mất truớc cha của lão đạo sĩ, chính là một câu “chốt”, có thể lý giải thành: Mẹ còn, cha mất trước, cũng có thể lý giải thành: Mẹ mất truớc cha, dù sao nói như thế nào cũng sẽ không sai.
– Lão đạo sĩ tôi tuổi tác đã cao, phong thủy đã sớm không xm nữa, Liêu cư sĩ, xin mời trở về đi…
Ngay khi Diệp Thiên và Liêu Hạo Đức đều cho rằng lão đạo sĩ sẽ đồng ý, lại không ngờ ông ta nói cự tuyệt.
– Sư phụ, lại lừa người ta đây!
Nghe thấy sư phụ nói vậy, Diệp Thiên thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, mấy ngày hôm trước mới xem qua phong thuỷ cho Miêu lão, giờ lại có thể rửa tay gác kiếm nhanh thế? Lời của thầy tướng số này, quả nhiên là không thể tin hoàn toàn.
Liêu Hạo Đức cũng không biết tình hình thực tế, thật đúng là đang nghĩ rằng lão đạo sĩ không hề xem phong thuỷ cho người ta, liền bước lên phía trước mấy bước, sắc mặt sợ hãi cầu xin, nói:
– Đại sư, lão thần tiên, xin hãy niệm tình lòng hiếu nghĩa của tôi, giúp tôi hoàn thành nguyện vọng của cha tôi đi! Bất kể ngài có yêu cầu gì, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm!
Xem bói, phong thủy, số mệnh, giải mộng, chọn ngày lành tháng tốt, ở Đài Loan và Hồng Kông, đã hình thành thị trường lớn, nhỏ là chuyển nhà, kết hôn, sống chết, lớn là chuyện mở công ty, định giá thị trường, đều có quan hệ đến phong thủy.
Bởi vậy ở hai vùng này, địa vị của thầy tướng số vẫn còn rất cao, còn lớn hơn thầy phong thuỷ, thầy tướng, một lần ra tay giá cả có thể dọa chết người.
Còn vị đạo sĩ đức hạnh mà đang đứng trước mặt Liêu Hạo Đức, tựa hồ vượt xa những đại sư mà ông ta đã thấy, cho nên ông ta mới nói ra điều kiện rất thoải mái cho đối phương.
Đối người làm có văn hoá mà nói, đàm phán tiền bạc có lẽ là xỉ nhục, nhưng Liêu Hạo Đức đã thành thương nhân, trong mắt ông ta, mất nhiều tiền bạc cũng là một loại thành kính đối với lão đạo sĩ.
Kỳ thật Liêu Hạo Đức cũng có thể mời người từ Đài Loan và Hồng Kong sang, nhưng bây giờ ở đại lục vẫn chưa hoàn toàn mở cửa, lo hết chuyện này cũng có thể tiêu phí một năm rưỡi, ông ta cũng không thể đặt tro cốt cha mình ở Linh Đường được.
– Lão đạo sĩ ta lẻ loi một mình, cần tiền làm gì?
Lão đạo sĩ lắc lắc đầu, thấy vẻ mặt thất vọng của Liêu Hạo Đức, không khỏi nở nụ cười, nói:
– Liêu cư sĩ, lão đạo sĩ ta tuổi tác đã cao, không muốn tiếp tục giao thiệp với chuyện đời, nếu anh tin vào Ma Y chính thống chúng ta, hãy để cho tiểu đồ đệ của ta xem đi…
– Sư phụ, bệnh của con còn chưa hết đâu, nếu tiếp tục bị tổn thương nguyên khí thì phải làm sao bây giờ?
Lão đạo sĩ nói chưa dứt, Diệp Thiên liền lên tiếng kháng nghị, nó dẫn Liêu Hạo Đức đến, vốn là muốn tai hoạ dời đi, bây giờ … Tại sao lại quay trở lại bản thân nó rồi đây?
– Đúng vậy, đại sư, Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, lại đang có bệnh, làm phiền ngài xem cho tôi một cái đi!
Liêu Hạo Đức cũng khuyên can, tục ngữ nói “chủy thượng vô mao bạn sự bất lao” ( ngoài miệng không có lông, làm việc chỉ mất công), tựa như người đến bệnh viện khám bệnh, phòng khám bệnh của các bác sỹ lớn tuổi luôn đông như trẩy hội, mà những người bác sỹ ít tuổi thì lạnh tanh.
Thầy tướng số phong thuỷ cũng là như thế, không tin để cho Diệp Thiên và lão đạo sĩ đi ra đầu đường đứng, nhất định không ai để ý Diệp Thiên.
– Không sao, Tiểu Diệp Tử hôm kia là phạm vào kiêng kị, bây giờ đã không có gì đáng ngại rồi!
Lão đạo sĩ khoát tay áo, xoay mặt cười híp mắt nhìn sang Diệp Thiên, nói:
– Tiểu Diệp Tử, chuyện phong thuỷ, sư phụ đã dạy cho con cả rồi, nếu thực sự muốn trở thành một thầy phong thuỷ tướng số, vậy cần thực hành nhiều hơn, hiện tại không phải là một cơ hội tốt sao?
– Con … con chưa nói muốn làm thầy phong thuỷ, thầy tướng mà!
– Com là đệ tử cưng của ta, sau này nhất định phải đi theo con đường này!
Lão đạo sĩ phản đối lời Diệp Thiên, tiểu tử này có tài năng kinh người, coi như không toàn tâm toàn ý, sau này cũng sẽ tỏa sáng trong nghề này.
Nghe được sư phụ nói vậy, Diệp Thiên khóc không ra nước mắt, lúc này, đoán chừng bản thân lão đạo sĩ không nắm chắc sẽ tìm được chỗ mộ mẹ của Liêu Hạo Đức, thế nên mới đổ toàn bộ lên chính mình.
Kỳ thật Diệp Thiên cũng không đoán sai, lão đạo sĩ không muốn xuống núi, trong lòng ông ta không nắm chắc.
Phải biết rằng, cổ nhân nói ba năm tìm rồng, mười năm điểm huyệt, phong thuỷ không phải đơn giản như chuyện cầm la bàn lẩm bẩm vài câu thần chú, càng không dễ dàng giống như giúp Miêu lão xem phong thủy, mà là cần hao phí rất nhiều tâm huyết.
Còn về giúp người ta tìm được mộ phần thân nhân trong vô số mộ, lại càng khó hơn, cần tính ngày sinh tháng đẻ và thời gian tử vong của người đó, do đó rườm rà phức tạp vô cùng, với khả năng của lão đạo sĩ, cũng chỉ nắm chắc ba bốn phần.
Thương thân như vậy, lại là chuyện không chắc chắn, lão đạo sĩ dĩ nhiên là không muốn ra tay.
Còn để Diệp Thiên đi trước, chỉ là một cái lý do của lão đạo sĩ thôi, tuy rằng Diệp Thiên có tố chất cực cao, nhưng lão đạo sĩ phỏng chừng nó cũng tính không ra mẹ của Liêu Hạo Đức mai táng chỗ nào, tự nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe của nó.
Nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, Liêu Hạo Đức cũng không nói thêm, nhìn về phía Diệp Thiên nói:
– Diệp Thiên, vậy cháu hãy giúp ông đi, cháu muốn cái gì, ông đều mua cho cháu!
Thời gian Liêu Hạo Đức ở trong nước theo Visa đã sắp hết, nếu tiếp tục tìm không ra địa điểm an táng mẹ, ông ta cũng chỉ có thể an táng tro cốt một mình người cha, cho dù sau này trở về tìm kiếm, đó cũng là hi vọng xa vời.
– Vậy được rồi, con sẽ thử xem, nhưng ông à, nếu tìm không thấy, ông cũng không nên trách cháu nhé!
Diệp Thiên nghiêng đầu nhỏ nghĩ một chút, cuối cùng bèn đồng ý!
Chương 17 : Âm Dương
Sư phụ không đồng ý, Diệp Thiên cũng không có cách nào khác, hơn nữa “Mai rùa” trong đầu cũng không phải dùng thường xuyên, Diệp Thiên đành cắn răng đồng ý, cùng lắm là tiếp tục ở trên giường nằm vài ngày thôi.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Liêu Hạo Đức mừng rỡ, vội vàng nói:
– Được, ông nhất định sẽ không trách cháu, đến lúc ông trở về nước, còn có thể mua cho cháu rất nhiều đồ chơi nước ngoài!
Phải biết rằng, việc này vốn là ông ta đến thỉnh giáo Diệp Thiên, tuy rằng đã xuất hịên một lão đạo sĩ tay nghề rất cao, nhưng người ta không muốn rời núi, có thể để cho Diệp Thiên đi một chuyến, tâm nguyện lần này tới coi như đạt được.
– Quách Tiểu Long, đi, chúng ta phải về thôi!
Tuy rằng phong cảnh Mao Sơn đẹp, nhưng Liêu Hạo Đức cũng không muốn ngây người thưởng thức thêm một giây, sau khi gọi cháu trai đến, nói:
– Tiểu Long, cháu đưa đồng hồ cho Diệp Thiên đi…
Phía trước Liêu Hạo Đức từng chú ý thấy, Diệp Thiên thường thường nhìn vào cái đồng hồ điện tử kia, trước mắt không biết làm thế nào biểu đạt tâm ý của mình, vì thế đã nghĩ đưa cho Diệp Thiên cái đồng hồ trước.
– Vâng, thưa ông!
Tuy rằng lòng Quách Tiểu Long tràn đầy không muốn, nhưng cũng không dám không nghe lời ông ngoại, đành đưa đồng hồ đeo tay cho Diệp Thiên, nói:
– Diệp Thiên, cho cậu!
– Tớ không cần, ông à, ông làm như vậy cháu không đi đâu!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nó rất thích đồng hồ của Quách Tiểu Long, nhưng trẻ con cũng có tự tôn, đồ chơi của người khác, Diệp Thiên không muốn.
– Được, được lắm! ông sai rồi! Chúng ta đi về trước…
Liêu Hạo Đức thấy mình nịnh trẻ con mà không được, cũng có chút xấu hổ, cười ha ha, nói:
– Phong Huống, Tiểu Long, Diệp Thiên muốn đến nhà chúng ta chơi, các cháu trở về không nên nói lung tung nhé!
– Ông à, ông cứ yên tâm đi…
Cháu ngoại của Liêu Hạo Đức quả thực thông minh, tuy rằng trong lòng không phục chuyện ông ngoại mời đứa trẻ con về để tìm mộ phần bà tổ, nhưng trên mặt cũng không bộc lộ chút gì.
Thôn Phong Gia ở phía tây chân núi Mao Sơn, cả thôn có hơn ba trăm gia đình, cũng coi là thôn khá lớn quanh vùng, từ sau khi cha của Liêu Hạo Đức rời đi, họ Liêu đã không còn mấy người, hiện tại chủ yếu là ba họ Phong, Trương và Quách.
Buổi chiều, hơn hai giờ, Liêu Hạo Đức dẫn Diệp Thiên và Quách Tiểu Long tản bộ lên đầu thôn, dọc đường đi ông lão chào hỏi cùng người trong thôn, nhìn thấy giống như là mang theo vãn bối đi du ngọan vậy.
Nhưng chỉ hơn mười phút sau khi Liêu Hạo Đức đi, Phong Huống và mấy chàng trai cường tráng, vội vàng lên chiếc xe ngựa đi theo, nếu có người nhìn kỹ, có thể phát hiện trên xe ngựa vải bạt cao cao gồ lên, ở phía dưới chẳng những có cái quan tài, mà còn lộ ra ngoài cuốc xẻng.
Ở bên cạnh một cây ngô đồng cạnh bờ ruộng, ba cái bóng một lứon hai bé đang đứng ở nơi đó, đúng là đám người Liêu Hạo Đức và Diệp Thiên.
– Diệp Thiên, tính từ cây hòe đầu thôn kia, nơi này vừa vặn sáu trăm bước, nhưng mộ phần của mẹ ông ngay cả cái ký hiệu cũng không có, cũng không thể phân biệt rõ là chỗ nào!
Bởi vì dòng dõi chính của gia đình chủ yếu đều đã đi khỏi đại lục, ngay cả chuyện mẹ qua đời, cũng là ông cậu giúp an táng, đã mấy chục năm qua đi, rất nhiều người già cả đã không còn, hơn nữa hơn mười năm vận động chính trị, cũng không ai dám đi sửa mộ phần, cho nên cũng không ai nói được rõ ràng, căn bản là không thể tra ra.
Diệp Thiên đứng ở bờ ruộng quan sát một lúc, sau đó, lấy từ trong túi xách trên lưng ra một cái la bàn, nói:
– Ông à, con thử tìm nhé!
La bàn trong tay Diệp Thiên nhìn qua có chút mạ vàng, nhưng nếu cẩn thận xem xét, có thể phát hiện, cả la bàn đều là do gỗ Tử Đàn tốt nhất chế thành.
Ở bên cạnh la bàn, có chút ánh sáng, kim cchỉ hướng ở giữa còn làm thành hình một con cá, sử dụng công nghệ rất tốt cố định ở trên la bàn.
Bởi vì thường xuyên bị người ta sử dụng, trên mặt la bàn lộ ra ngoài vẻ tang thương cổ kính.
– Diệp Thiên, la bàn của cháu chính là bảo bối đấy …
Liêu Hạo Đức là người biết nhìn, trong nhà cũng sưu tầm không ít đồ cổ, nhìn qua cũng đủ biết đây đích thị là món đồ cổ.
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, nói:
– Đó là đương nhiên, sư phụ giữ có phải nhữnh thứ bình thường đâu, nếu không phải lần này để cho cháu xuống núi, không chắc đã lấy ra nữa…
Trước kia Diệp Thiên nhìn thấy thứ này mới mẻ, từng hỏi mượn lão đạo sĩ chơi, nhưng bị lão đạo sĩ lên lớp và quở mắng một trận, nói là chờ mình chết mới có thể truyền cho nó, sau này Diệp Thiên hỏi, mới từ miệng lão đạo sĩ biết được tầm quan trọng của la bàn đối với một thầy tướng.
La bàn, có thể nói là bát cơm của thầy tướng, các vị sư phụ cũng chỉ trước khi lâm chung mới có thể đem vật tối quan trọng này và những bí quyết truyền từ đời này sang đời khác, truyền lại cho đệ tử đắc lực nhất.
Đồng thời la bàn cũng là một trong những vật thừa kế, sư phụ truyền pháp và những thứ khác cho đệ tử truyền từ đời này sang đời khác, liền chứng minh đem tâm huyết cùng kỳ vọng suốt đời giao cho đệ tử, bình thường trong đời sống chính là chuyện đem bát cơm giao cho đệ tử, hy vọng có thể tiếp tục phát huy.
Người Trung Quốc rất chú ý chuyện thừa kế, ngay cả phong thuỷ tướng thuật cũng là như thế.
Trước giải phóng, nếu hành tẩu giang hồ, thầy địa lý không được sư phụ truyền nghề lại, thì không có các dụng cụ quan trọng và kỹ xảo bí thuật của thầy mình, bình thường không được công nhận tư cách truyền nhân.
Đương nhiên, hiện đại bộ phận thầy tướng hành nghề, đều không được thừa kế gì, những người này cũng được xưng là “Bầu học”, nhưng cũng chỉ là nửa đường xuất đạo, hoặc là người tự học mà thành.
Thậm chí có một số người ngay cả “Bầu học” cũng không đạt được, chỉ cần tài ăn nói, hiểu được quan sát sắc mặt và ngôn ngữ như thế nào, tự mình mua vài cuốn sách xem xong, liền dám lên phố giúp người ta xem tướng, đây mười phần là bịp bợm.
Người không được sư phụ truyền lại, chỉ đơn giản tìm hiểu một ít về phong thuỷ, hoặc phong thuỷ mộ phần là có thể.
Nhưng lại không thể giúp người ta xem phong thuỷ đến nơi, bởi vì âm trạch phong thuỷ hại người, gây họa thảm thiết, lớn có thể dẫn tới diệt tộc, nhỏ thì thương vong, bình thường những thầy địa lý gà mờ này không dám coi thường.
Cho nên đừng nhìn Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, nếu nó thật sự muốn đến với nghề phong thuỷ tướng thuật, vai vế truyền thừa cao, chỉ e là ngoài lão đạo sĩ trên núi và hai người sư huynh ở nước ngoài, không còn người nào hơn được.
La bàn mà Diệp Thiên lấy ra cực kỳ phức tạp, nhiều đến hơn bốn mươi tầng, thiên địa hai tầng được coi là Tiên Thiên Bát Quái và Hậu Thiên Bát Quái, có hai mươi bốn kim chính, bảy mươi hai thuật pháp kinh văn bao bọc, đưa cho người ngoài xem, nhất định là choáng váng đầu óc, hoa mắt.
Nhưng xem âm trạch phong thuỷ, giúp người tìm kiếm mồ mả, chỉ cần dùng địa bàn là được, Diệp Thiên từ trong túi xách móc ra một tờ giấy, trên đó viết tên, ngày sinh tháng đẻ và ngày mất của mẹ Liêu Hạo Đức.
– Liêu Quách thị, người Cú Dung, Giang Tô, sống ở năm đầu Dân Quốc, mất năm 1952.
Cầm tờ giấy trầm tư một chút, Diệp Thiên lẩm bẩm tính toán trong miệng, hơn nữa cầm la bàn không ngừng đoán định phương vị, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng trong mắt Liêu Hạo Đức, dường như có vài phần giống như phong thái đại sư.
Có điều Liêu Hạo Đức không biết, bản thân Diệp Thiên cũng không biết miệng đang nói đến những cái gì, bởi vì giờ phút này lực chú ý của nó, cũng không ở trên la bàn trong tay, mà toàn bộ đều tập trung ở cái “mai rùa” trong đầu.
Kỳ thật căn cứ những thông tin mà Liêu Hạo Đức cung cấp, Diệp Thiên cũng có thể suy diễn một chút, nhưng trong đầu đã có sẵn đáp án, nó không cố phí công đi làm cái chuyện vô bổ như sư phụ nó.
Khi đọc lên hai chữ “ Thuật Tàng”, mai rùa quả nhiên lại xuất hiện.
Nhìn thấy vật vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng Diệp Thiên vẫn có vài phần không yên tâm, dù sao phong thuỷ tướng thuật là làm chuyện nghịch thiên, hơn nữa Diệp Thiên cũng từng nếm hậu quả của việc bị nguyên khí phản lại.
– Liều mạng vậy, cùng lắm tiếp tục trở về nằm thêm hai ngày…
Diệp Thiên cắn chặt răng, hạ quyết tâm, cũng không phải nó muốn giúp Liêu Hạo Đức lắm, đến nỗi dám nghịch thiên cải mệnh, không cần mạng.
Nhưng muốn làm cho nguyên khí của mình không bị thương tổn và có thể vận dụng tự nhiên, thì cần phải tìm được quy luật trong đó, chỉ dựa vào ý thì vô dụng, nhất định phải sử dụng, mới có thể phát hiện ra chỗ ảo diệu.
– Phong thuỷ…
Diệp Thiên đem lực chú ý đặt vào hai chữ “Phong thuỷ” trong “ Lục Thuật”, lập tức, hai chữ này phát sáng lên, đồng thời, Diệp Thiên đưa ra thông tin của Liêu Quách Thị, cũng thầm đọc một lần.
Hình thần bí mặt trên Mai rùa, đang tổng hợp rất nhanh, một đám ký hiệu Diệp Thiên xem mà không hiểu được hiện ra trước mắt, bỗng nhiên, cả mai rùa biến thành một dải sáng, tràn vào trong hai mắt của Diệp Thiên.
– Ôi ? Chẳng lẽ lại mở Thiên Nhãn sao?
Diệp Thiên chỉ cảm thấy đầu hơi hơi choáng váng một chút, vội vàng nhắm hai mắt lại, qua vài giây sau, mới chậm rãi mở ra.
Nhìn thấy không gian vốn nên có thứ gì đó khác thường không thay đổi, miệng Diệp Thiên thì thào lẩm bẩm:
– Âm dương nhị khí!
Vào thời khắc này, trong mắt Diệp Thiên, đầy đất cũng toàn là thân của cây ngô đồng, tựa hồ cũng tiêu mất hết, mà từng đám sương mù đang xoay tròn tụ họp lại, hiện ra trong mắt của nó.
Diệp Thiên biết, đây là âm khí, cũng được gọi là khí nhưng lại không giồng khí bình thường, “ Tầm long điểm huyệt”, cần phải tìm kiếm tâm điểm nơi âm khí hội tụ, đó chính là mộ phần.
Dựa theo thuyết pháp cổ nhân, người chết sau khi được hạ huyệt, chân khí trên người sẽ cùng âm khí kết hợp hình thành luồng khí, thông qua con đường trao đổi âm dương, ở trong bóng tối ảnh hưởng số mệnh thân nhân trên trần gian, như thế có thể phù hộ người thân được phúc lộc vui vẻ làm ăn, con cái được phúc.
Âm trạch dùng cho an táng tổ tiên, dương trạch dĩ nhiên là nơi ở cho người sống, có thể thấy rằng hai dòng khí âm dương trong phong thuỷ chiếm cứ địa vị lớn thế nào, cổ nhân gọi thầy địa lý hay còn gọi là thầy âm dương, ý nghĩa cũng là tương tự.
Còn về cách nói phong thuỷ vùng đất ở tốt có thể tạo phúc cho con cháu là thật là giả, với kiến thức của Diệp Thiên cũng không thể đưa ra quyết định, nhưng giờ phút này, nó lại là tin thuyết pháp hai dòng khí âm dương là có thật.
– Phong thuỷ tốt, xem ra Liêu Hạo Đức này được hưởng phúc của tổ tông …
Nhìn thấy hai dòng khí âm dương trên mặt đất, Diệp Thiên không nhịn được thán một tiếng, đi theo lão đạo sĩ thời gian dài như vậy, tuy rằng đây là lần đầu tiên đi mà không có sư phụ, nhưng nó cũng biết phong thuỷ như thế nào mới có thể xưng là vùng đất quý.
Giờ phút này, ở trước mắt Diệp Thiên, không chỉ có âm khí đang tụ lại xoay tròn, đồng thời còn tản ra từng luồng nhiệt lượng dương khí, có nhiều chỗ âm dương lần lượt thay đổi, trong âm có dương, dương trong có âm, hòa quện, đã hình thành một vài hình ảnh kỳ diệu.
Chương 18 : Phần mộ tổ tiên
– Hả? Liêu Hiếu Hồng, sinh ở năm mươi năm đời Càn Long, đến năm thứ 6 đời Hàm Phong, chuyện này… là ý gì nhỉ?
Đang lúc Diệp Thiên nhìn thấy kỳ cảnh hai dòng khí âm dương này giao hợp cùng một chỗ thì ánh mắt của nó chợt vô tình lướt qua một mảnh đất, một hàng chữ đột nhiên hiện ra trong đầu của nó.
– Sinh năm 50 đời Càn Long? Đây không phải là năm 1785 sao? Liêu Hiếu Hồng là tổ tiên của Liêu Hạo Đức!
Có một thầy giáo giỏi, Diệp Thiên nhớ rất rõ năm thay đổi đế vương các triều đại và những sự kiện lớn, thầm tính ở trong lòng, liền xác định được niên đại người này sống.
Xác định đây là mộ phần tổ tiên nhà họ Liêu, chuyện còn lại sẽ dễ dàng, bất kỳ một người nào có chút hiểu biết về phong thủy đều hiểu được, trật tự mai táng phần mộ tổ tiên, cũng có quy luật.
Nói chung, mộ của người thuộc hàng tổ tiên xa nhất trong một dòng họ, cần ở chỗ phong thuỷ tốt nhất, cũng chính là ở giữa và phía trên. Mộ của con cái đặt ở gần sát phần mộ của người đó và lùi xuống một hàng, đời cháu sẽ ở phía sau.
Bởi vì diện tích đất có hạn, thông thường phần mộ tổ tiên cũng chỉ có 5 đời người, đến khi diện tích mộ phần không đủ nữa, có một số chi tách ra, tiếp tục lập phần mộ tổ tiên mới.
Giống như nhà họ Liêu này, phần mộ tổ tiên truyền xuống từ đời Càn Long, ít nhất 100 năm là có thể chôn đủ 5 đời người, đến hiện tại đã không chỉ mai táng 5 đời người, mà không phân ra nhánh mới, xem ra là đã được cao nhân chỉ điểm, không muốn rời vùng đất phong thủy tốt.
Nhìn thấy một dãy tên người, đọc từng dòng thông tin, trong lòng Diệp Thiên lúc này, cảm giác rất quái dị, chẳng trách cổ nhân nói thầy phong thuỷ có thể khai thông âm dương, nghịch thiên cải mệnh, cũng không phải lời nói vô căn cứ.
Nhưng lúc này để cho Diệp Thiên hưng phấn nhất chính là, thân thể nó cũng không phát sinh ra biến hóa gì, ngoài chút choáng váng lúc đầu, hết thảy đều thực bình thường.
– Liêu Quách Thị! Sinh năm Dân Quốc, mất năm 1952 , có con trai là Liêu Hạo Đức!
Tìm kiếm một lát theo phương vị xếp mồ mả truyền thống, ở một góc khu đất, rốt cục Diệp Thiên đã phát hiện ra thông tin của Liêu Quách Thị, vội vàng cầm la bàn đi tới.
– Diệp Thiên, không… Tiểu Chân Nhân, tìm được chỗ đặt quan tài mẹ tôi rồi sao?
Đi theo phía sau Diệp Thiên, Liêu Hạo Đức có chút căng thẳng. Diệp Thiên là hi vọng cuối cùng của ông, nếu còn tìm không được, ông ta chỉ có thể an táng cha ở đây rồi quay về Mĩ.
– Để cháu xem đã!
Diệp Thiên khoát tay áo, ý bảo Liêu Hạo Đức không nói, sau đó đẩy cành lá ngô đồng sum xuê hai bên ra, hướng đến vị trí kia.
Giả bộ cầm la bàn trong tay so sánh một lúc, Diệp Thiên dừng bước, nói:
– Nếu không sai, hẳn là chính là chỗ này!
– Thật… Thật sao?
Giọng của Liêu Hạo Đức có chút run rẩy, khi ông rời đại lục mới hơn 10 tuổi, nhưng vẫn có ký ức rất sâu về mẹ, trước mắt lập tức đã tìm được chỗ mai táng mẹ, thái độ của người làm con không nén được thấy cảnh động lòng!
– Ha ha, có phải hay không, đào lên sẽ biết…
Diệp Thiên cười cười không nói nhiều lời.
– Này, mấy người các cậu lại đây!
Diệp Thiên nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh ầm ỹ, nhìn lại, thấy Phong Huống và mấy người thanh niên cầm xẻng tiến lại, nó vẫy vẫy tay về phía Phong Huống đang đi tuốt ở đàng trước, nói:
– Cầm cái xẻng đến đây!
Phong Huống cầm xẻng, cũng không đưa cho Diệp Thiên, mà là nhìn về phía Liêu Hạo Đức, nhỏ giọng hỏi:
– Ông à, thế này có … phạm gia phả hay không ạ?
Diệp Thiên nghe vậy có chút mất hứng, bĩu môi, nói:
– Không tin người ta, thì đừng tìm người ta chứ…
– Diệp Thiên, đừng nghe nó nói bừa…
Mặt Liêu Hạo Đức lạnh băng, đưa tay cầm lấy cái xẻng trong tay cháu ngoại, đưa tới tay Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhận lấy cái xẻng dài, cao hơn so với đầu nó, hất là ngô chung quanh ra xa ba bốn mét vuông, vẽ một đường trên mặt đất, nói:
– Lát nữa đào từ nơi này, xuống phía dưới bốn thước, ừm, tức là hơn một mét một chút, có thể nhìn thấy quan tài …
– Nếu tìm không thấy, sẽ trừng trị ngươi!
Phong Huống thoáng nhìn Diệp Thiên, miệng nhỏ giọng than thở một câu, nhổ ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, rồi cướp lấy xẻng, ấn xuống đất.
– Chậm đã, tôi đã nói bắt đầu đào đâu?
Không đợi xẻng tiếp xúc đến mặt đất, trong miệng Diệp Thiên phát ra một tiếng hô to, giật mình Phong Huống vội vàng thu tay lại, cũng thiếu chút nữa đập vào chân của mình.
– Mày định làm gì hả nhóc? Tìm được chỗ rồi sao không đào? Đây là đất nhà tao, đào đất đâu cần mày!
Một người anh em đi theo Phong Huống tới nhìn thấy tình huống này thấy khó chịu, ngay tức khắc trừng mắt với Diệp Thiên.
Nhìn thấy người thanh niên kia trừng mắt với mình, Diệp Thiên khoát tay áo, chẳng hề để ý nói:
– Anh có thể đào, nhưng đào bây giờ chính là phơi thây, anh muốn đào thì tôi không ý kiến!
Trong tập tục truyền thống chôn cất của người Trung Quốc, rất nhiều điều cần phải chú ý, nhất là sau khi hạ huyệt, và vì nhiều nguyên nhân, chuyện lấy quan tài lên, càng nhiều chú ý hơn.
Thông thường mà nói, trong tình huống này phải tìm thầy địa lý để chọn cho được một ngày tốt giờ lành, trong thời gian quy định, mới đào quan tài lên.
Nếu như là ban ngày, phía trên phải dựng mái che nắng, bởi vì nếu hài cốt tiếp xúc với ánh mặt trời, vậy sẽ làm cho âm dương mất cân đối, sẽ ảnh hưởng thật lớn đén người trần thế.
Nhìn thấy Diệp Thiên có chút tức giận, Liêu Hạo Đức liền bước lên phía trước, hoà giải nói:
– Diệp Thiên, đừng chấp bọn họ kiến thức nông cạn, còn phải làm cái gì, cháu hãy nhắc nhở đi!
Nghe được Liêu Hạo Đức nói vậy, Diệp Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn về phía mấy người trẻ tuổi kia, nói:
– Mấy người các anh, sau này không được đem chuyện này truyền đi, nếu đồng ý tôi sẽ nói!
Tuy rằng chuyện xem phong thuỷ cho người ta rất thú vị, nhưng Diệp Thiên cũng không muốn sau này dựa vào nghề này mưu sinh, lại bị người ta chụp cho cái mũ tiểu phù thủy, na quỷ gì đó. Bạn cùng lớp Diệp Thiên sẽ trêu trọc.
– Diệp Thiên, cháu yên tâm, bọn chúng sẽ không nói…
Sau khi Liêu Hạo Đức vội vội vàng vàng cam đoan với Diệp Thiên, liền nhìn về phía mấy đứâchú của mình, nói:
– Sau này nếu có người biết chuyện này, bất kể là ai nói, mấy người các cháu cũng đừng nhận người ông này!
– Vâng, thưa ông, chúng cháu sẽ không nói ra bên ngoài!
Mấy người và Phong Huống không cho là Diệp Thiên nói đúng, nhưng với ông lão này thì khác, không nghe lời của ông ta, chẳng phải là tự cắt đường tiền tài sao?
Phải biết rằng, lần này Liêu Hạo Đức trở về, mỗi nhà thân thích đều cho một ngàn đồng tiền cùng một chiếc TV Thượng Hải 18 inch, ở nông thôn, những năm này, đã muốn là một số tiền rất lớn.
Hơn nữa sở dĩ Phong Huống để tam chuyện như vậy, còn có một nguyên nhân khác, sau khi biết được lão đạo sĩ có những bức tranh cổ đó, Liêu Hạo Đức từng nói qua, tranh chữ cổ của Trung Quốc rất đáng tiền ở nước ngoài.
Người nói vô tâm, người nghe lại để tâm, Phong Huống cũng có suy nghĩ trong lòng, hắn nghĩ chuyện mở một cửa hàng trong huyện thành, chuyên mua bán đồ cổ. Nhưng hắn chỉ là một thanh niên 20 tuổi đầu, đâu dễ dàng có tiền vốn, chuyện này phải nhờ đến Liêu Hạo Đức giúp một tay.
– Các anh em nghe đây, ai hồ đồ nói lung tung, tôi là người đầu tiên không bỏ qua!
Dừ sao lời nói của Liêu Hạo Đức cũng có sức nặng trong lòng bọn họ, nhất là Phong Huống, lại nói cảnh cáo mấy người vài câu, khiến bọn họ truớc mặt Diệp Thiên giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó vậy.
Diệp Thiên cũng không khách khí, cầm cây ngô trên mặt đất chỉ chỉ vài cái, nói:
– Mấy người các anh, đem vải bạt tới đây cho tôi, tại đây, còn phải đóng cọc, dùng vải bạt lợp thành cái lều…
Dựng mái che nắng thế này cũng là có chú ý, nếu không cũng có thể phá hư phong thuỷ nơi đây, Diệp Thiên vạch chỗ, đều là chỗ mắt không thấy hai dòng khí âm dương.
– Mang cái bạt lớn như vậy để làm chi, thật sự cần dùng sao?
Nghe được Diệp Thiên nói hết, Phong Huống và mấy người trở về lấy vải bạt trên xe ngựa mang tới đây. Đây là bọn họ mượn từ gia đình chuyên lo liệu việc hiếu hỉ trong thôn kia, toàn bộ mở ra, phía dưới có thể đặt bốn năm bàn cỗ, một người cũng không thể làm được.
Việc dựng lều không cần kỹ thuật, đối với mấy chàng trai cường tráng mà nói căn bản không phải là vấn đề gì lớn, nửa giờ sau, lều đã được dựng xong theo sự chỉ đạo của Diệp Thiên, ngoài việc che ánh mặt trời ra, tứ phía đều thông gió.
Dựng xong lều, Diệp Thiên lại bảo mấy người kia đem quan tài trên xe ngựa xuống, quan tài còn nặng hơn đông vải bạt, mấy người đem đến, rồi cũng mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Cái quan tài này được làm từ gỗ sam tốt nhất, cả cái quan tài không có một dấu vết côn trùng đục phá, vốn là một ông lão trong thôn định giữ lại dùng. Liêu Hạo Đức bỏ ra số tiền lớn mua lại, tuy rằng không bằng gỗ cây lim hay gỗ đàn hương, nhưng thuộc loại quan tài hảo hạng.
Đem quan tài bỏ vào dưới lều, Diệp Thiên chỉ chỉ vào chỗ mình vừa vạch trên đất, nói:
– Đào đi, đào xuống phía dưới 4 thước, tất nhiên có thể nhìn thấy quan tài…
Bị Diệp Thiên sai nhiều, trong lòng mấy chàng trai cũng đành nín nhịn, lập tức không nói thêm gì, một người mang theo xẻng đào, không bao lâu, một cái hố chừng hai mét liền hiển hiện ra.
Khi mấy người đào đất, Diệp Thiên vẫn đứng ở trên mặt hố đất quan sát màu sắc bùn đất, khi dẫm lên một khối bùn đất, Diệp Thiên thanh âm của vang lên:
– Đợi một chút, không thể đào nữa…
– Làm sao vậy? Diệp Thiên, tìm… tìm được rồi sao?
Liêu Hạo Đức giật mình, ông ta thấy hố đất đã sâu chừng hơn 1m, chẳng lẽ đã đã tìm được quan tài của mẹ rồi sao? Nhưng … sao mình không phát hiện điều gì?
Diệp Thiên gật gật đầu, xoay người nhặt lên một khối bùn đất màu sắc đã hơi biến thành màu đen từ trên mặt đất, đưa cho Liêu Hạo Đức, nói:
– Ông à, ông xem này, đây kỳ thật không phải đất, mà là dấu vết quan tài mục mà thành!
Thời gian Diệp Thiên cùng lão Đạo sĩ học tập phong thuỷ, không đơn thuần là học thuộc lòng mấy bộ sách phong thuỷ, nghĩa trang Đông Lộc, ở Mao Sơn nó cũng đi qua nhiều lần, với vụn gỗ mục của quan tài kiểu này, nó cũng không xa lạ gì.
Giải thích vài câu cho Liêu Hạo Đức, Diệp Thiên hướng về phía mấy người dưới hố hô to:
– Này, mấy người các anh, lấy tay và cái xẻng nhỏ hất đất ra hai bên, nhìn xem có một đọan dây hay không…
Từ quan tài mục nát, Diệp Thiên có thể nhìn ra, quan tài dùng cho mẹ của Liêu Hạo Đức, cũng không phải là loại gỗ tốt, nhiều năm như vậy, đã hoàn toàn trọn lẫn cùng bùn đất rồi.
– Có, hơ…, thật là có đường thẳng, ôi trời, tôi… không phải tôi đang dẫm lên người bà ngoại sao?
Vài người nghe thấy lời Diệp Thiên, gẩy gẩy trên mặt đất, quả nhiên thấy một đoạn dây to, dài chừng 20cm màu đen, người nhát gan, nhất thời cũng cảm giác da đầu run lên, quăng xẻng đi, liền bò lên trên.
Chương 19 : Khoản tiền lớn
– Các … các cháu ….
thấy biểu hiện của Phong Huống mấy người kia, làm Liêu Hạo Đức tức giận đến thiếu chút nữa không chịu được, lập tức nhìn thấy hài cốt của mẹ rồi, ai ngờ mấy tên tiểu tử này lại bỏ cuộc.
Mấy người không chịu thừa nhận mình nhát gan, cũng tìm lý do, nhất là Phong Huống, mở miệng nói:
– Ông à, nếu … nếu dẫm trên người bà ngoại, cũng không được, đúng không ạ?
Đối với những thứ không biết, mọi người luôn mang tâm lý sợ hãi, giống như là nói đến quỷ thần, tuy rằng ai cũng chưa thấy qua, nhưng từ trong lòng cũng thấy sợ.
Vừa nghĩ tới dưới chân có hài cốt người chết, mấy thanh niên còn đang cơn tức, cũng thấy lạnh người, thoái thác lẫn nhau, cũng không ai dám tiếp tục đi xuống.
– Các cháu làm gì vậy, để ta tự mình làm!
Tục ngữ nói cẩu không chê nhà nghèo, trẻ không chê mẹ xấu, nhìn thấy mấy người mặt mang vẻ sợ hãi, Liêu Hạo Đức cuốn cuốn tay áo, chậm rãi bò xuống hố, phía dưới chính là nơi chôn mẹ, ông cũng không dám nhảy xuống, quấy nhiễu giấc ngủ của mẹ.
– Ông à, cháu tới giúp ông!
Diệp Thiên nói, thân thể nhỏ bé từ phía trên nhiên trườn xuống, buổi tối nó đã từng ngủ ở bãi tha ma, hài cốt thấy nhiều rồi, cho dù là nửa đêm canh ba nó cũng không để ý, bây giờ đang là ban ngày, càng không có gì đáng sợ.
Cháu ngoại mình đều không giúp đỡ, Diệp Thiên người ngoài lại xuống giúp, Liêu Hạo Đức không khỏi có chút cảm động, môi rung rung, nói:
– Được, Diệp Thiên, ông nhất định sẽ cảm tạ ơn của cháu…
– Ông à, cháu cũng tới giúp ông một tay nhé!
Nhìn thấy Liêu Hạo Đức và Diệp Thiên một già một trẻ ở dưới hố, trên mặt Phong Huống có chút ngại ngùng, hắn còn trông mong ông ngoại giúp hắn bỏ vốn mở cửa hàng đồ cổ, lúc này nếu không giúp đỡ, vậy cũng không mặt mũi nào nói chuyện này.
– Quan tài đã sắp thấy được rồi, phía dưới chỉ có thể lấy tay bới bùn đất ra hai bên, ôi, những chỗ ngoài sợi màu đen thì không cần quan tâm đâu!
Đợi cho Phong Huống xuống dưới rồi, Diệp Thiên nói về chỗ phải chú ý cho hai người, vừa mới nói một nửa, đôi mắt nhỏ của Diệp Thiên đột nhiên nhìn chằm chằm vào sau lưng Phong Huống, run giọng nói:
– Anh … sau lưng anh có cái gì!
– Cái gì?
Nghe thấy lời nói của Diệp Thiên, Phong Huống nhất thời cảm thấy da đầu run lên, cả người nổi da gà nhấp nháy mắt rồi mở to, trên cái mông như là lắp bộ tên lửa đẩy mạnh một cái. “Huỵch” một tiếng liền chui lên mặt trên hố đất.
– Ha ha, ha ha ha…
Trong hố đất, Diệp Thiên nhìn thấy bộ dạng của Phong Huống, ngay lập tức cười ngặt nghẽo.
– Mày …. Mày đùa với anh hả?
Làm cho Phong Huống hồn bay phách lạc. Phong Huống lại nghe được Diệp Thiên cười to, cũng hiểu được mình bị tiểu tử này đùa giỡn, mắt nhìn ông ngoại, khuôn mặt tức nghẹn đỏ bừng.
– Thôi, Diệp Thiên, trời cũng sắp tối rồi, sớm một chút làm xong chuyện còn về, ông sẽ bảo người nhà giết gà nấu cơm cho cháu ăn!
Liêu Hạo Đức cũng không biết làm sao với hành động của Diệp Thiên, nhưng nó vẫn là một đứa trẻ con, ông ta cũng không thể nói gì, chỉ có thể liên tục lấy lời ngon ngọt dỗ dành nó.
– Vâng ạ, chỗ ông là đầu quan tài, cẩn thận một chút!
Diệp Thiên không quấy rối nữa, sau khi nói vài câu với Liêu Hạo Đức, cầm cái xẻng nhỏ, gẩy bùn đất ra bên ngoài, Phong Huống do dự một hồi, cũng phẫn nộ nhảy xuống hố.
– Ấy, Diệp… Diệp Thiên, cháu… cháu đến xem, này… Đây là?
Việc làm sạch đã xong xuôi, cũng mất mười mấy phút, giọng nói run run của Liêu Hạo Đức vang lên.
Diệp Thiên theo tiếng nói nhìn lại, ở dưới tay của Liêu Hạo Đức xuất hiện một cái hộp sọ đã ngả vàng, vội vàng nói:
– Vâng, là xương sọ, ông nhẹ tay chút …
Giang Nam nhiều mưa, hơn nữa lúc an táng mẹ Liêu Hạo Đức sử dụng quan tài cũng không tốt, sau khi quan tài mục nát, bùn đất cũng tràn vào, quần áo và da thịt sớm bị ăn mòn hết.
– Mẹ, con trai đến thăm mẹ đây! Con mang cha đến với mẹ!
Nhìn thấy hài cốt của người mẹ, trong lòng Liêu Hạo Đức xuác động vô cùng, “kịch” một tiếng liền quỳ gối trong bùn đất, người năm mươi sáu tuổi, nhưng giống trẻ con khóc rống lên, khuôn mặt đều là bùn đất.
Tuổi nhỏ đã xa mẹ, Liêu Hạo Đức nhiều năm tưởng nhớ mẹ, vào thời khắc này cũng đã hóa thành tiếng khóc cực kỳ bi ai, khiến cho đám người Phong Huống cũng phải lau nước mắt, miệng hô:
– Bà ngoại!…
Chung quanh tiếng khóc vang lên bốn phía.
– Tiểu Diệp Tử, ông để cháu chê cười rồi!
Rất lâu sau, Liêu Hạo Đức mới dừng tiếng khóc.
– Ông à, không sao đâu ạ!
Ánh mắt Diệp Thiên cũng có chút hồng hồng, nghe thấy tiếng khóc, nó cũng đang nhớ đến mẹ của mình, có điều Diệp Thiên không biết, vì cớ gì mẹ không cần mình và cha mình?
Không biết có phải là bị tiếng khóc khới dậy chân tình hay không, mấy người cháu của Liêu Hạo Đức đều xuống hố, hỗ trợ thu hài cốt, hơn một giờ sau, cả mộ phần đã được dọn sạch, toàn bộ hài cốt được dời cào trong quan tài bên cạnh.
Còn chuyện chủ nhân ngôi mộ này, có phải là mẹ của Liêu Hạo Đức hay không, sau khi tìm thấy một cây châm có khắc Phượng Hoàng ở trên đầu, cũng không còn nghi ngờ.
Bởi vì lúc ấy Liêu Hạo Đức chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra, đây là đồ trang sức của mẹ trước kia, ngày đó Liêu Hạo Đức còn đã từng giúp mẹ đeo nó, thấy vật nhớ người, ông lại đau lòng một hồi.
Nhìn thấy Liêu hạo đức chậm chạp không chịu rời đi, Phong Huống tiến lên nói:
– Ông ơi, trời tối rồi đường không dễ đi, chúng ta sớm về thôi!
– Ừ, về thôi!
Bởi vì bối cảnh chính trị trong nước, đối với phong kiến mê tín vẫn rất đả kích, sau khi thu thập xong hài cốt, đoàn người một lần nữa đem quan tài mang lên trên xe ngựa, lặng yên không một tiếng động quay trở về thôn.
Tối đó nhà họ Phong làm cơm rất thịnh soạn, cá chép nặng bảy tám cân, gà mái đang ở đẻ trứng, cho dù bình thường ăn tết cũng không dám ăn như vậy, giờ phút này lại bày tràn đầy một bàn.
– Diệp Thiên, ăn đi, ăn nhiều một chút…
Liêu Hạo Đức không ngừng gắp thức ăn cho Diệp Thiên, dường như chỉ có cách đó, ông ta mới có thể biểu đạt lòng biết ơn trong lòng ra.
Còn đám người Phong Huống, khi nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt cũng lộ ra sựu khó hiểu, chuyện đã xảy ra hôm nay, thật sự vượt ra khỏi phạm vi kiến thức của bọn họ. Khiến bọn họ không thể hiểu được.
Diệp Thiên cũng không khách khí, sau một hồi ăn như hổ đói, đưa tay vỗ vỗ bụng, nói:
– Ông à, đủ rồi, cháu ăn no rồi …
– Tiểu Diệp Tử, cháu nói xem … muốn ông báo đáp cháu như thế nào?
Hoàn thành xong nguyện vọng của cha mình, Liêu Hạo Đức cũng như buông xuống được một gánh nặng, thấy thoải mái rất nhiều.
Nhưng đồng thời, Liêu Hạo Đức cũng mang cái nợ nhân tình thật lớn, Diệp Thiên cũng không phải là đạo sĩ hành tẩu giang hồ, nó chỉ là đứa bé, nhưng chính vì như thế, Liêu Hạo Đức mới cảm giác thật khó xử.
Nếu như là hành nghề tướng số, trả thù lao thật là nhiều, trả tiền là được, nhưng Diệp Thiên vẫn là đứa bé, đưa ít tiền, đó là coi thường nó, Liêu Hạo Đức cũng không thấy thoải mái trong lòng.
Nhưng đưa nhiều tiền, Liêu Hạo Đức lại cảm thấy không nên, ông ta cũng hiểu ít nhiều tình huống trong nước hiện tại, công nhân bình thường, một tháng mới kiếm được mấy chục tệ. Nếu Diệp Thiên hoặc là trong nhà Diệp Thiên tự nhiên có một số tiền lớn, đối với bọn họ mà nói, cũng không chắc đã là chuyện tốt.
Diệp Thiên cũng không suy nghĩ nhiều như, nghe thấy Liêu Hạo Đức nói xong, có chút kỳ quái hỏi:
– Ông ơi, không phải ông đồng ý giúp sư phụ cháu tu sửa điện thờ sao?
– À … đây là hai chuyện khác nhau, Tiểu Diệp Tử, cháu nghĩ muốn cái gì? Là muốn tiền, hay là muốn đồ chơi này nọ?
Liêu Hạo Đức nghe vậy lặng đi một chút, ông ta thật đúng là không coi hai chuyện này là một. Gần đây, điện thờ đã có người đang tu sửa, mình cũng không tốn bao nhiêu tiền, thứ hai trong lòng Liêu Hạo Đức, chuyện này từ đầu đến cuối đều là do Diệp Thiên giúp, cũng không liên quan nhiều đến lão đạo sĩ.
Nhìn thấy thái độ rất thành khẩn của Liêu Hạo Đức, Diệp Thiên nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một hồi, mở miệng nói:
– Vậy thì … ông ơi, ông cho cháu thêm một trăm tệ đi…
– Bao … bao nhiêu? … Một trăm tệ?
Nghe Diệp Thiên nói xong, Liêu Hạo Đức thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, ông ta không thể nào nghĩ được Diệp Thiên đưa ra một con số “ lớn” đến thế!
Trong lòng Liêu Hạo Đức, chuyện hợp táng cho cha mẹ còn lớn hơn so với chuyện lên trời, Diệp Thiên giúp ông ta hoàn thành xong tâm nguyện, chính là đòi mấy chục triệu ông cũng đồng ý.
Hơn nữa nói trở lại, nếu như là mời thầy phong thủy cao tay ở Hồng Kông hay Đài Loan sang, thì cũng phải mất chừng đó. Diệp Thiên nói ra điều kiện này, khiến ông ta nhất thời cảm thấy được mức chênh lệch thật lớn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Liêu Hạo Đức, Diệp Thiên còn tưởng rằng mình “hét quá to”, lập tức yếu ớt nói:
– Một trăm tệ … nhiều ạ? Nếu không thì … Năm mươi tệ cũng được ạ!
Phải biết rằng, ở trong lòng Diệp Thiên, một trăm tệ là một số tiền rất lớn, có thể mua cho mình, cha mình và cả lão đạo sĩ, à, và cả Thanh Nhã, mỗi người một bộ quần áo mới.
– Không… đừng nói nữa, Tiểu Diệp Tử, số tiền này cháu cứ cầm trước đi!
Không đợi Diệp Thiên nói hết lời, Liêu Hạo Đức liền móc ra từ bên trong túi bên người một chồng tiền Công Nông binh, trực tiếp nhét vào trong tay Diệp Thiên.
– Thế này… ông ơi, nhiều quá không ạ?
Diệp Thiên bị Liêu Hạo Đức làm cho phát sợ, một xấp tiền dày thế này, ít nhất cũng phải một hai trăm? Chẳng qua mình chỉ giúp ông ấy tìm ngôi mộ, còn chưa đầy nửa ngày, ăn những đồ ngon, còn được nhiều tiền như vậy!
– Không nhiều đâu, một chút cũng không nhiều mà!
Liêu Hạo Đức khoát tay, nghĩ một chút, sau đó đứng lên nói:
– Tiểu Diệp Tử, đi thôi, ông đưa cháu về nhà, Phong Huống, cháu cũng đi nhé!
Cùng trẻ con như Diệp Thiên nói chuyện không rõ ràng, Liêu Hạo Đức đang muốn tìm cha Diệp Thiên, biểu đạt một chút lòng lòng thành của mình, hơn nữa vừa rồi trong lòng ông ta cũng có một ít ý nghĩ khác, cần nói chuyện với người giám hộ của Diệp Thiên.
– Về nhà? Vâng ạ.
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, lập tức nhét tập tiền mặt vào trong túi xách của mình, đặt cùng la bàn của sư phụ. Nhưng lúc này, trong lòng Diệp Thiên, xấp tiền mặt kia quan trọng hơn cái la bàn nhiều.
Ngồi ở trên xe ngựa của Phong Huống, trong lòng Diệp Thiên cũng hiểu ra nhiều hơn, xem ra xem tướng phong thủy, tướng số cho người ta, cũng là một chuyện rất có “Tiền đồ” nhỉ?
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ là chợt nảy sinh trong lòng Diệp Thiên trong phút chốc.
Là người sinh ra ở thời Trung Quốc đổi mới, sinh trưởng dưới cờ đỏ, hàng ngày học tập tấm gương Lôi Phong, lý tưởng của cậu bé Diệp Thiên, vẫn là làm một nhà khoa học, cống hiến cho tổ quốc.
Chương 20 : Từ giã
Thôn Phong Gia cách thôn Lý Trang cũng khá xa, tuy rằng Phong Huống nhanh chóng chạy xe đưa Diệp Thiên trở về, nhưng khi về đến Lý Trang, ánh trăng đã lên rất cao!
– Ồ? Nhà của mình có khách …
Vừa mới đi vào cổng thôn, Diệp Thiên liền thấy đèn trong sân sáng rỡ, phải biết rằng, mùa hè ở nông thôn nhiều muỗi, ngọn đèn lại đặc biệt hấp dẫn loại côn trùng này, cho nên không phải khách đến, thông thường đến buổi tối không ai thắp đèn.
– Cha, ai tới vậy?
Diệp Thiên từ trên xe ngựa nhảy xuống, đẩy cỏng đi vào, trong tay còn nắm chặt túi xách nhỏ, ở trong đó chính là một khoản tiền cực lớn.
– Ôi, là thầy Vu ạ!
Kỳ thật người khách tới cũng không tính là khách, lão đạo sĩ thường xuyên ra vào thì không cần nhiều lời, hai người Vu Hạo Nhiên và Diệp Đông Bình là bạn đánh cờ, uống rượu hữu, bình thường đều đã quen thân.
Lúc này trên bàn trong sân bày một đĩa lạc rang, còn có một đĩa rau xào tai lợn, Diệp Đông Bình, lão đạo sĩ và Vu Hạo Nhiên ba người, đang uống chút rượu và nói chuyện phiếm.
– Nhóc, sao về muộn như vậy?
Nhìn thấy Diệp Thiên đi vào, Diệp Đông Bình lại dọa nạt và quở mắng con vài câu. Sau khi nhìn thấy mặt Liêu Hạo Đức, vội vàng đứng lên nghênh đón:
– Liêu tiên sinh cũng tới, mời ngồi, mau ngồi đi …
– Diệp tiên sinh, không mời mà tự đến, làm phiền rồi…
Thấy trong sân có vài người đang ngồi, Liêu Hạo Đức cũng không nói thêm cái gì, nhận cái ghế Diệp Đông Bình đưa tới và ngồi xuống.
– Đã đến rồi, Liêu tiên sinh nếu không chê, cũng uống vài chén? Đây là rượu gạo nhà tự cất …
Diệp Đông Bình tuy rằng không biết vì sao Liêu Hạo Đức đến, nhưng người tới chính là khách, vẫn nhanh nhẹn đặt chén ở trước trước mặt Liêu Hạo Đức.
– Được, rất nhiều năm tôi không được uống rượu gạo quê …
Liêu Hạo Đức cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống quay đầu nhìn Phong Huống phía sau, cậu ta cũng là người nhanh trí, người khác chưa nói liền hiểu ý xoay người đi ra.
Người lớn nói chuyện, khiến Diệp Thiên cảm giác không được tự nhiên, nháy nháy mắt vài cái với Vu Thanh Nhã đang đứng sau Vu Hạo Nhiên, mở miệng hỏi:
– Vu Thanh Nhã, lên núi thích không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Thanh Nhã đỏ lên, gật gật đầu, nói:
– Thích, nhưng mà, sau này không thể lại đi nữa …
– Sao lại không thể đi nữa, mấy ngày nữa mình dẫn bạn đi, táo dại trên núi ăn ngon lắm!
Nghe được lời nói của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên cảm giác tiểu nha đầu này có chút kỳ quái, nhưng nó cũng không còn để ý, đưa mắt nhìn về phía lão đạo sĩ đang ngồi ăn lạc uống rượu, hỏi:
– Sư phụ, sao người cũng xuống núi vậy?
Lão đạo sĩ tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái, chỉ chỉ mấy cái rương còn chưa kịp để vào phòng đang để trong góc sân, nói:
– Nói thừa, không xuống núi thì sư phụ con đang ở nơi nào? Đúng rồi, những bảo bối kia ta để ở trong nhà con mấy hôm …
Nói chuyện, lão đạo đem ánh mắt nhìn về phía Liêu Hạo Đức, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
– Tiểu … Tiểu Diệp Tử, con … con tìm được cho ông ta rồi sao?
Giờ phút này, những đau khổ, sầu não trên mặt Liêu Hạo Đức đã mất hết, ấn đường tỏa sáng, cả người thoạt nhìn tinh thần sảng khoái, đúng là mọi việc trước mặt thuận lợi vô cùng, nếu không phải Diệp Thiên giúp ông ta tìm được chỗ chôn mẹ, nhất định không tướng mạo thế này.
– Hắc hắc, là sư phụ dạy thật là giỏi, con dùng địa bàn suy diễn một hồi, không phí bao nhiêu công sức liền tìm được rồi…
Diệp Thiên không muốn chuyện “Mai rùa” trong đầu bị người ta biết được, nghe vậy cười ha hả, ngay lập tức thổi cho cái mũi lão đạo sĩ phồng thật to.
Không như người bên ngoài, lão đạo sĩ biết rõ có vấn đề trong chuyện này, nghe Diệp Thiên nói xong, mặt lạnh băng, nói:
– Ít tâng bốc ta đi, ta … ta cũng phải phí rất nhiều công sức mới có thể suy diễn ra phong thuỷ ở đó. Con … rốt cuộc là làm như thế nào mà con làm được?
– Sư phụ, chính là con dựa theo ngày sinh tháng đẻ và ngày tháng mất mà suy đoán thôi. Đây không phải đều là sư phụ dạy hay sao?
Là đệ tử bình thường hay nghịch ngợm gây chuyện, Diệp Thiên biết, nhất định phải bám vào thuyết pháp này, cho dù lão đạo sĩ có hoài nghi, cũng chỉ bế tắc.
Quả nhiên, nghe lời nói của Diệp Thiên, lão đạo sĩ không tiếp tục hỏi nữa, miệng mơ hồ thì thào lẩm bẩm không rõ:
– Đây … chẳng lẽ thật sự là tổ sư gia hiển linh sao?
Diệp Thiên nghe được lời của lão đạo sĩ, bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ:
– Nói tổ sư gia hiển linh cũng không sai, một cú đập kia đâu phải nhẹ…
Nghe thấy Diệp Thiên cùng lão đạo sĩ đối thoại, Vu Hạo Nhiên – người vẫn một mực giữ im lặng, bỗng nhiên mở miệng nói:
– Diệp Thiên, mặc dù nói văn hóa cổ nhân có chỗ tốt, nhưng cũng không thể bỏ gốc lấy ngọn, vẫn cần học giỏi tri thức trong sách vở mới được …
Từ sáng, khi Diệp Thiên dẫn Liêu Hạo Đức lên núi, Vu Hạo Nhiên đã nghe được thông tin từ miệng Diệp Đông Bình, thấy tình hình trước mắt, hắn cũng đoán ra vài phần, rất có thể Diệp Thiên đã giúp được Liêu Hạo Đức.
Nhưng ở những năm tám mươi lưu hành một câu, đó là “Học giỏi số – lý – hoá, đi khắp thiên hạ cũng không sợ”. Mặc dừ Vu Hạo Nhiên cũng nghiên cứu về văn hóa Kinh Dịch, hơn nữa cũng không bài xích loại trí tuệ cổ nhân đúc kết ra, nhưng vẫn không muốn nhìn thấy học trò mê muội nó.
Người dân thường đôi khi cũng cực đoan, từ đầu thế kỷ, sau khi văn hóa Tây Phương du nhập, rất nhiều người đã coi truyền thống văn hóa Trung Quốc hình thành mấy ngàn năm qua không đáng một đồng, dường như chỉ có văn hóa Tây Phương mới là ngành nghiên cứu.
Hơn nữa phong thuỷ tướng thuật kỳ lạ, thần bí, nhiều người vì không biết, tranh luận rất nhiều, luôn luôn coi là truyền thống văn hóa cũ kỹ, và trong mười mấy năm, nó đã bị đả kích đến nỗi thương tích đầy mình.
Cho nên Vu Hạo Nhiên có thái độ này, cũng xem như so sánh công bằng, nếu đổi thành thầy của ông ta, nói không chừng lập tức sẽ gắn cho Diệp Thiên cái danh tiểu quỷ, phong kiến mê tín.
– Con biết, thưa thầy, con nhất định học tập tốt, mỗi ngày một tiến bộ …
Lời của bậc thầy, Diệp Thiên luôn nghe theo, nhưng vừa tỏ thái độ xong, bản tính lập tức liền hiển hiện ra.
– Thầy Vu, sang năm hãy cho con danh hiệu ba tốt đi, năm nào con cũng xếp nhất lớp mà!
Diệp Thiên có thông minh hơn nữa, thì cũng chỉ là đứa bé, luôn có tâm lý hiếu thắng, hàng năm nhìn thấy bạn bè thành tích học tập không bằng nó lấy được giấy khen, nói không ghen tỵ, tuyệt đối là giả.
– Nhóc con, có thể một tuần không bị gọi vào văn phòng, giấy khen sẽ sớm thuộc về con …
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vu Hạo Nhiên cũng dở khóc dở cười, tiểu quỷ này mấy ngày hôm trước còn ăn trộm bao cao su của một cô giáo trong trường, vừa lấy từ ban kế hoạch hoá gia đình về, đi thổi thành bóng chơi, khiến cho cả truờng đều biết.
Chuyện này cũng làm cho co giáo còn chưa có con kia, nghỉ dạy hơn một tuần, học sinh như vậy, cho dù học tập tốt nữa, cũng không lấy được giấy khen ba tốt.
Nghĩ đến những trò nghịch ngợm của Diệp Thiên, Vu Hạo Nhiên cũng nhịn không được bật cười lên, tiện đà thở dài một tiếng.
– Ôi, nhưng cho dù học kỳ sau con đổi tính, thầy cũng không thể cho con giấy khen ba tốt được …
– Dạ? Thưa thầy, vì cái gì ạ?
Mặc dù Diệp Thiên không muốn làm học trò tốt theo khuôn phép cũ, nhưng nếu nó cố gắng ,à cũng không lấy được giấy khen ba tốt, thì nó không cam lòng.
– Hả? Thầy Vu, thầy muốn đi xa? Rời Mao Sơn?
Nhìn chằm khuôn mặt Vu Hạo Nhiên, sắc mặt Diệp Thiên đột nhiên biến đổi.
Vu Hạo Nhiên nhìn Diệp Thiên một cách kỳ quái, nói:
– Làm sao con biết? Thầy mới nói chuyện này với cha con thôi, chuyện này… cũng là con nhìn ra ?
Diệp Thiên nghe vậy chỉ chỉ vào vỏ lạc còn trên miệng Vu Hạo Nhiên, nói:
– Thầy Vu, đường pháp lệnh chỗ này nổi lên, điềm báo gần đây phải đi xa, con nói không sai chứ?
– Thật … thật đúng là thần rồi?
Lời nói của Diệp Thiên làm cho Vu Hạo Nhiên trợn mắt há hốc mồm, vốn là còn muốn tiếp tục khuyên nhủ Diệp Thiên vài câu rằng phải chăm chỉ học tập, thế nhưng lúc này cũng không nói ra được, đứa nhỏ này không khỏi có một chút yêu nghiệt!
Vu Hạo Nhiên đột nhiên đứng dậy, quay sang phía lão đạo sĩ chắp tay, mở miệng nói:
– Lý đạo trưởng, trước kia đắc tội nhiều, mong ngài đừng trách!
Là một giáo viên nhân dân, trước kia Vu Hạo Nhiên không ít lần cùng lão đạo sĩ tranh luận, trong lời nói cũng không mang cung kính, Nhưng sự thật thắng hùng biện, biểu hiện của Diệp Thiên, khiến Vu Hạo Nhiên phải thay đổi cái nhìn về phong thuỷ tướng thuật.
– Không có gì, người đời có nhiều hiểu lầm đối với chúng tôi, Vu cư sĩ không cần đa lễ…[Audio] Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Lão đạo sĩ vuốt chòm râu, lộ ra một bộ dạng cao nhân, nhưng kỳ thật trong lòng cũng khiếp sợ không hiểu gì, xem ra… Sau này chính mình thật đúng là không còn cái gì để dạy cho Diệp Thiên rồi.
– Diệp Thiên, vậy … con có thể nhìn ra, thầy Vu muốn đi đâu sao? Chuẩn bị làm cái gì sao?
Nói thành thật, Vu Hạo Nhiên cũng đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, lần này rời Mao Sơn đi, trở lại nơi đã sống từ nhỏ, trong lòng cũng có vài phần không yên, không nhịn được liền hỏi.
– Thầy ơi, thầy muốn đi Thượng Hải, con thấy cái trán thầy rất đầy, Thiên Thương trơn tru, việc này sẽ được phúc, sau này… sau này hẳn là thành “hộ cá thể”?
Diệp Thiên nhìn kỹ mặt Vu Hạo Nhiên, miệng nói, kỳ thật cũng trong đầu thấy được, nhưng nó không hiểu lắm danh từ từ “ thương nhân thành công” này, tự mình chỉ có thể lý giải là “hộ cá thể”.
– Vậy … vậy …
Nghe Diệp Thiên nói xong, ngoài vẻ khiếp sợ, Vu Hạo Nhiên cũng không nói ra được một câu nào.
Diệp Thiên nói không sai, Vu Hạo Nhiên vốn là người Thượng Hải, trong nhà ông là cả, trước giải phóng nhà ông có xí nghiệp nổi tiếng ở Thượng Hải, tuy rằng sau thời kiến quốc đã bị sa sút không ít, nhưng vẫn còn giữ được một ít của cải.
Từ khi cải cách mở cửa tới nay, bác của Vu Hạo Nhiên lại nắm nghiệp cũ, sáng lập một xưởng dệt, hơn nữa có một số bà con trước kia, bạn bè ở nước ngoài, vài năm ngắn ngủn, xưởng dệt đã có quy mô khá lớn.
Ai ngờ ngay khi bác của Vu Hạo Nhiên đang làm ăn lên, lại lâm bệnh nặng, cấp cứu tuy rằng sinh mệnh không lo, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, sai khi hết bệnh thì sức lực cũng không được bằng lúc trước, nghĩ kỹ, liền quyết định đem của cải giao cho con cháu trong nhà xử lý.
Nhưng người nhà họ Vu còn lại trong nước không nhiều, hơn nữa ngoài Vu Hạo Nhiên là con trai ra, còn lại đều là con gái, cho nên trước đó không lâu, bác của Vu Hạo Nhiên đã đích thân từ Thượng Hải tới đây, nói chuyện với ông ta rât nhiều.
Hôm trước Vu Hạo Nhiên tìm đến nhà Diệp Đông Bình, nói đúng ra là trưng cầu ý kiến người bạn, còn hôm nay đến, cũng đã định sẽ từ giã Diệp Đông Bình.