- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 3: Khách tới nhà – Thỉnh giảo (c11-c15)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 3: Khách tới nhà – Thỉnh giảo (c11-c15)
❮ sautiếp ❯Chương 11 : Y thuật không tự trị
Mặc dù tính cách Diệp Thiên không tốt, nhưng vô cùng hiếu thuận, ngoài một vài lần hỏi cha nó về mẹ nó khi mới sáu bảy tuổi, thấy Diệp Đông Bình rầu rĩ không vui, xuống tinh thần liền mấy ngày, sau này nó cũng không còn nhắc đến chuyện này trước mặt cha nó nữa.
Nhưng hiện giờ có thể dùng “Mai rùa” suy tính ra chuyện cũ của cha, Diệp Thiên không khỏi động lòng, ai cũng không hi vọng hiểu rõ về bản thân chứ?
– Thuật tàng!
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên cũng nhịn không được nữa, trong lòng mặc niệm một tiếng “Thuật tàng”, mai rùa nhất thời lại quay tròn hiện ra tại trong đầu.
Buổi sáng lúc thức dậy ở nhà Miêu lão, Diệp Thiên liền phát hiện, mấy chữ hôm qua trở nên tối màu là “Phong thuỷ” và “ Tương Thuật”, một lần nữa toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
Diệp Thiên mơ hồ cảm giác được, năng lực vận dụng mỗi ngày tựa hồ cũng có hạn chế, dọc đường đi nó cũng cố nén, cũng không còn dám sử dụng lung tung, để sử dụng khi cần thiết.
– Tướng thuật!
Trong lòng Diệp Thiên mặc niệm một tiếng, biến hóa đã quen thuộc lại đang tái hiện trong đầu, mai rùa bằng lòng bài tay đang quay tròn một vòng, sau đó phân chia thành vô số tia sáng, rất nhanh tổng hợp lại.
– Ôi, tướng mạo của cha không tệ mà, không giống người làm nghề nông?
Nói thực lòng, tuy rằng đi theo lão Đạo sĩ học đã nhiều năm về tri thức phong thuỷ tướng thuật, nhưng trong lòng Diệp Thiên cũng không thể nào tin được, cho nên trước kia thật đúng là chưa từng xem tướng cho cha nó, lần này mới thật sự nhìn một chút, nhất thời có chút ngạc nhiên.
Tai Diệp Đông Bình cao hơn chân mày, lông mi bóng mượt, đậm và dày, sống mũi thẳng và cứng, ẩn trong ánh mắt, lòng đen và trắng rất rõ ràng, đây đều là biểu hiện tướng mệnh đại cát Phú Quý, không thể hiểu tại sao lại thật nghèo như vậy đây?
Không đợi Diệp Thiên xem thêm, mai rùa trong đầu bỗng nhiên biến hóa, một hàng chữ hiện ra trong đầu Diệp Thiên:
– Diệp Đông Bình, người Bắc Kinh tây thành, xuất thân gia đình công nhân, con trai độc nhất, hai người chị và một người em gái, năm 1972 tốt nghiệp khoa cơ khí Đại Học Thanh Hoa, cũng năm này hưởng ứng lời kêu gọi “ Thiên hạ rộng lớn, đất dụng võ lớn”, trao quyền cho cấp dưới đến khu Kim Đàn, Giang Tô …
– Cha mình thật sự là người gốc Bắc Kinh ư? Thế còn … sao lại… tại sao không có tin tức về mẹ đây?
Những thông tin xuất hiện trong đầu, chỉ có giới thiệu cuộc đời Diệp Đông Bình, lại là không có điều gì về mẹ nó, điều này làm cho Diệp Thiên thất vọng không thôi.
Đến nỗi cái Đại Học Thanh Hoa gì đó, Diệp Thiên cũng hoàn toàn không để ở trong lòng, thời điểm đó danh tiếng trường Đại học Thanh Hoa không được vang dội như đời sau, thứ hai cũng không có thể trông cậy vào một đúa trẻ ở nông thôn, sẽ hiểu biết về ngôi trường bậc nhất đất nước này.
Thấy những dòng chữ trong đầu tự nhiên nhạt đi, lại ngưng kết thành hình mai rùa, Diệp Thiên có chút không cam lòng, lại đem toàn bộ tâm trí đặt vào hai chữ “Tướng thuật”.
– Xem nhân duyên…
Diệp Thiên đồng thời cũng mặc niệm trong lòng, hi vọng “Mai rùa” thần bí này có thể đưa ra thông tin về mẹ nó.
Cùng với những suy nghĩ trong lòng Diệp Thiên, mai rùa trong đầu lại hóa thành một chuỗi ký hiệu thần bí, khi lúc Diệp Thiên tập trung tinh thần và đợi kết quả, nó đột nhiên cảm giác trong đầu “ Ù …” một tiếng, tựa như một cái chuỳ lớn nện ở trên đỉnh đầu.
May mà chỗ Diệp Thiên ngã sấp xuống, đúng là chỗ Diệp Đông Bình đang ngồi, bằng không với sân nhà đầy đá sỏi, chỉ e khó tránh khỏi kết quả đầu rơi máu chảy.
– Ôi? Tiểu Thiên, này… con làm sao thế?
Con trai đột nhiên phát bệnh, khiến Diệp Đông Bình rất hoảng sợ, ôm thân thể mềm nhũn của Diệp Thiên đặt trên mặt đất, dù là Diệp Đông Bình đã trải qua không ít sóng gió trong đời, nhất thời cũ ng lúng túng.
– Vết thương này là do đâu? Chuyện gì xảy ra? Đều tại ta…
Sau khi mũ trên đầu Diệp Thiên rơi xuống, lộ ra miệng vết thương trên đầu, càng khiến cho Diệp Đông Bình theo bản năng cho rằng lúc này Diệp Thiên ngất xỉu chính là do vết thương này gây ra, không khỏi hối hận không ngừng, hối hận vì bình thường đối xử với Diệp Thiên nghiêm khắc như vậy, khiến nó sợ tới mức chạy lên trên núi và bị thương.
Qua thật lâu sau, Diệp Đông Bình mới hồi phục lại tinh thần, ôm Diệp Thiên vào trong nhà, còn mình vội vàng đi về thôn phía sau núi, so sánh các thầy thuốc trong trấn nhỏ, Diệp Đông Bình vẫn tín nhiệm sư phụ của Diệp Thiên.
Trong hôn mê Diệp Thiên giống như đưa thân vào trong biển rộng, mình tựa như là một con thuyền cô độc, chợt cao chợt thấp, hơn nữa trên đầu mưa như trút nước, tia chớp rền vang, ông trời đang uy hiếp tâm trí con người.
Khi đang ở trong trạng thái này, Diệp Thiên bỗng nhiên cảm giác được nhân trung truyền đến một cơn đau đớn, giống như là một chậu nước lạnh đổ trên người, cả người run rẩy, hình tượng mơ hồ trước mắt biến mất.
– Sư phụ, sao người lại tới đây? Không phái đang lo việc ở trên núi sao?
Diệp Thiên từ từ mở mắt, người đầu tiên nó nhìn thấy lại là lão đạo sĩ, còn tưởng rằng bản thân bị hoa mắt.
– Ôi, sao … sao conko thể nhúc nhích được nhỉ?
Diệp Thiên muốn nhấc tay dụi mắt, lại phát hiện toàn thân đau nhức vô cùng, ngay cả chút sức lực để nhấc cánh tay cũng không có.
– Tiểu tử, chớ lộn xộn…
Lão đạo sĩ đưa tay ngăn động tác của Diệp Thiên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
– Không đến mức đó chứ, mới tí tuổi, làm sao nguyên khí lại bị tổn thương nhỉ?
Nguyên khí là bẩm sinh, ẩn trong thận, ngày một lớn dần, cổ nhân viết: “Khí tụ thì sinh, khí tráng thì Khang, khí suy thì yếu, khí tán thì vong”, dùng góc độ Đông y để lý giải những lời này chính là nguyên khí dồi dào thì khỏe mạnh, nguyên khí bị hao tổn thì sinh bệnh, nguyên khí cạn kiệt thì tử vong.
Nhưng Diệp Thiên còn rất nhỏ, hơn nữa lại tu luyện khí thuật chính thống với mình, theo lý thuyết nguyên khí hẳn là dồi dào hơn so với người bình thường, chứ không phải giống như bây giờ, một bộ phận nguyên khí bị hao hụt, lão đạo sĩ không cách nào lý giải được.
– Tiểu Diệp Tử, con về nhà đã làm chuyện gì sao?
Lão đạo sĩ suy nghĩ một lát, lại nhìn về phía Diệp Thiên, đáp án tốt nhất nên tìm ở chính Diệp Thiên.
Diệp Thiên nghe được sư phụ nói vậy, nhỏ giọng nói:
– Con … con không làm gì, chỉ là … muốn giúp cha con xem tướng…
Đi theo lão đạo sĩ năm sáu năm học đạo và Đông y thuật, Diệp Thiên đương nhiên biết tác dụng của Nguyên khí thân thể con người, lập tức loại bỏ chuyện mai rùa trong đầu, còn lại thì thành thật khai báo.
– Xem tướng, con thấy được cái gì?
Sắc mặt lão đạo sĩ trở nên nghiêm túc.
– Con …
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua cha nó, tiếp tục nói:
– Ba của con là người Bắc Kinh, từng học đại học, hơn nữa là con trai độc nhất, con còn có ba người bà cô …
– Tiểu … Tiểu Thiên, ai … ai nói với con những lời này?
Diệp Thiên chưa nói dứt câu, đã bị vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Đông Bình cắt đứt, ông bị tổn thương vì chuyện tình cảm, thầm nghĩ cả đời sống yên ổn ở trong thôn nhỏ này, những chuyện về cuộc đời mình trước kia chưa từng kể với bất cứ kẻ nào.
Cũng không phải Diệp Đông Bình không muốn nói cho con trai biết, mấy năm trước Diệp Thiên còn nhỏ, ông muốn đợi tới lúc Diệp Thiên có thể tự mình hiểu được cách giải quyết vấn đế, mới tiếp tục nói về chuyện trong nhà mình cho con trai biết.
Nhưng những chuyện vốn giấu ở sâu trong nội tâm, đột nhiên bị con trai nói ra hết, Diệp Đông Bình thấy kinh ngạc cũng có thể coi là bình thường.
– Con cũng không biết xem có đúng hay không…
Nghe cha nói vậy, Diệp Thiên thầm nói một câu.
Lão đạo sĩ sống lâu như vậy, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Đông Bình liền hiểu được toàn bộ sụ việc, lập tức tức giận nói:
– Không đúng? Không đúng mà con thành thế này à?
Nghe được lão đạo sĩ nói vậy, Diệp Đông Bình cũng chẳng quan tâm truy vấn Diệp Thiên làm sao biết được những điều này, mà nhìn về phía lão đạo sĩ với vẻ mặt căng thẳng, mở miệng hỏi:
– Chú Lý, đây … đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu Thiên nó bị bệnh có nặng lắm không?
Lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, nhìn qua như là người bảy tám chục tuổi, nhưng làn da hồng hào, lại giống người bốn mươi năm mươi tuổi, cho nên Diệp Đông Bình luôn gọi ông ta là chú, đương nhiên, chuyện lão đạo sĩ đã 106 tuổi, từ trước đến nay Diệp Đông Bình vẫn không tin.
– Ôi, con của anh là một thiên tài …
Sau khi nghe thấy những lời này của Diệp Thiên, lão đạo sĩ nhất thời nhớ lại chuyện Diệp Thiên xem tướng cho ông ta, vẻ mặt không dám tin, và còn có một tia đượm buồn.
Phải biết rằng, Lý Thiện Nguyên rất hài lòng, cả đời chuyên nghiên cứu tướng thuật, thuật pháp, từng xem cho vô số người, tự xưng là người lợi hại nhất trong lĩnh vực phong thuỷ, tướng thuật cả nước.
Nhưng nếu so sánh với Diệp Thiên, nhất thời ông ta cảm nhận được đã sống ngần này tuổi, cái gì gọi là thiên tài thiếu niên? cái gì gọi là tài năng thiên? Chính là ở đứa trẻ trước mắt này.
– Khụ, chú Lý à, cái gì là thiên tài với không thiên tài, con tôi không sao chứ?
Nghe thấy lời mở đầu của lão đạo sĩ thật khó hiểu, Diệp Đông Bình lo lắng đến nỗi đứng không yên.
Thấy Diệp Đông Bình như vậy, lão đạo sĩ cười khoát tay áo, nói:
– Chắt của ta, đừng vội lo, Diệp Thiên không có chuyện gì đâu.
– Xưng hô kiểu gì lung tung vậy, tuổi của ba con xưng là cháu với sư phụ là có chút khiêm tốn đấy!
Trước kia không biết tuổi của sư phụ thì thôi, hiện tại đã biết, lại nhìn thấy lão đạo sĩ giả bộ non tơ, trong lòng Diệp Thiên không khỏi bất bình, nhưng những lời này Diệp Thiên không dám nói ra, nó cũng quan tâm tình hình thân thể của mình, lập tức hỏi:
– Sư phụ, hôm trước con chảy mất chút máu, không đến mức thương tổn đến nguyên khí chứ?
– Con biết cái đếch gì, đạo lý y không tự trị con có hiểu hay không?
Lão đạo sĩ tức giận mắng.
Cái gọi là y không tự trị, đó là một quy luật bất thành văn trong Đông y, bởi vì bệnh phát sinh ở chính mình hoặc ở người nhà mình, trong quá trình chẩn đoán bệnh dễ dàng nhầm lẫn rất nhiều luồng tư tưởng không cần thiết băn khoăn và suy nghĩ, như vậy sẽ ảnh hưởng lối suy nghĩ khách quan trong phân tích và chẩn đoán bệnh, do đó dễ dàng dẫn tới chẩn đoán và điều trị sai.
Trong chuyện này còn có một điển cố, danh y Tây Hán là Thuần Vu Ý, cha ông sinh bệnh, ông thăm khám vài lần rồi bốc thuốc đều không thấy khá, có một lần vì phải ra ngoài gấp, để phương thuốc lại cho đồ đệ giúp ông bốc thuốc.
Còn đệ tử của Thuần Vu Ý, sau khi nhìn thấy phương thuốc, cảm giác có một vị thuốc có tính độc hơi nhẹ, tự mình tăng thêm vài phần, không ngờ sau khi cha của Thuần Vu Ý uống thuốc xong thì bệnh tình thuyên giảm, sau này Thuần Vu Ý biết được nguyên do, liền nói rằng “y không tự trị” .
– Con biết, sư phụ đã nói qua…
Không chỉ có Diệp Thiên biết, Diệp Đông Bình cũng hiểu được, nhưng hai người cũng không biết cái đó và bệnh của Diệp Thiên có quan hệ gì?
Nhìn thấy hai cha con Diệp Thiên mang vẻ mặt ngây ngô, lão đạo sĩ thở dài, nói:
– Xem tướng xem bói cũng là như vậy, từ xưa đến nay, người biết xem bói chỉ dám xem lành dữ cho mình, cũng không dám theo đuổi đến cùng, chính là sợ không tránh được nghịch thiên cải mệnh, gặp báo ứng …
Chương 12 : Nguyên khí
– Báo ứng? Sư phụ, con … con không làm chuyện gì nghịch thiên cải mệnh mà …
Nghe thấy lão đạo sĩ nói xong, Diệp Thiên không khỏi thấy lo lắng, mai rùa này xuất hiện trong đầu rất kỳ quặc, bình thường lại xem được phong thuỷ tướng thuật cực kỳ khó hiểu, sẽ không đưa tới cái tai hoạ gì chứ?
Diệp Thiên từng nghe sư phụ nói qua, đã biết Ma Y chính thống có thể nghịch thiên cải mệnh, từng có vài vị tổ sư vì vậy mà có thân thế địa vị cao, nhập miếu trong nội đường.
Nhưng không biết là có phải bởi vì nguyên nhân tiết lộ Thiên Cơ hay không, những vị tổ sư này đều chịu tai vạ bất ngờ và chết oan chết uổng, cho nên sau này Ma Y chính thống cũng có quy định, hậu nhân không được làm quan, không được dễ dàng giúp người ta nghịch thiên cải mệnh.
Lúc ấy Diệp Thiên nghe những lời này, cũng không thực để ý, nhưng hiện tại nhớ tới, đã có chút dựng tóc gáy, sắc mặt trắng bệch, nếu tính ra cha mình sẽ có bất trắc, chẳng lẽ mình có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
– Chú Lý thúc, ngài học rộng kiến thức Trung Quốc và Phương Tây, tri thức uyên bác, sao cũng tin những lời này? Ngài làm sư phụ là không nên dọa nạt trẻ con như vậy!
Không giống Diệp Thiên, Diệp Đông Bình lại kohề để tâm những lời nói của lão đạo sĩ, cho tới bâ giờ ông vẫn không tin quỷ thần là có thật, lại càng coi thường phong kiến mê tín như chuyện thầy tướng xem tướng số, phong thuỷ.
Chuyện kể rằng khi lão đạo sĩ ở điện thờ cũ nát, năm đó chính là Diệp Đông Bình dẫn một đoàn thanh niên trí thức lên núi phá, nếu không phải nhìn thấy bản lĩnh quốc văn của lão đạo sĩ thâm hậu, ông nhất địng sẽ không để cho Diệp Thiên bái sư.
– Tiểu Diệp Tử, nếu con muốn nghe theo ngành nghiên cứu khoa học, ta sẽ dùng lý luận ngành nghiên cứu khoa học để nói cho con nghe…
Lão đạo sĩ gọi một tiếng Tiểu Diệp Tử, gọi được cả hai cha con Diệp Thiên, khiến sắc mặt hai cha con đồng thời lộ ra nụ cười khổ, lão đạo sĩ gọi thật dễ, bất kể là Diệp Thiên hay là Diệp Đông Bình, với ông ta đều biến thành Tiểu Diệp Tử.
– Tiểu Diệp Tử, dùng cái gọi là ngành nghiên cứu khoa học giảng giải âm dương, tức là sự bài xích lẫn nhau trong âm dương, nhưng lại bổ trợ lẫn nhau, tương đương chúng có khái niệm mật thiết, vạn vật trên đời đều có thể dùng Âm Dương Ngũ Hành để hình dung, có phải hay không?
Diệp Thiên có chút không hiểu được lời của lão đạo sĩ, nhưng Diệp Đông Bình cũng gật gật đầu, ông tỏ vẻ đồng tình, quan điểm của lão đạo sĩ được triết học và lô gích học trung công nhận.
Thấy Diệp Đông Bình gật đầu, lão đạo sĩ nói tiếp:
– Chúng ta đang tin dùng Đông y, đều là lấy điều hòa âm dương làm cơ sở, mà luôn luôn khinh thường bói toán, phong thuỷ, số mạng, cũng là tương tự nhưng vì sao anh có thể tiếp nhận Đông y, lại không thể tiếp nhận tướng thuật?
– Không giống nhau, Đông y là thật, tướng số chỉ là mánh khoé giang hồ bịp người mà thôi, không thể nói giống nhau được !
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, vẫn kiên duy trì ý kiến của mình, muốn thay đổi thế giới quan của một người trưởng thành, cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất là người được giáo dục cao giống như Diệp Đông Bình.
Lão đạo sĩ nghe vậy nở nụ cười, vẻ mặt lãnh đạm nói:
– Những lời tiểu đồ đệ vừa nói, căn cứ ở đâu?
– Điều này … thì …
Diệp Đông Bình bị lão đạo sĩ hỏi, trợn mắt há hốc mồm, thật sự ông không thể giải thích được những gì con trai mình vừa nói, trong lòng không khỏi dao động.
– Tiểu Diệp Tử, sự thật luôn tồn tại, thế gian vạn vật đều có quy luật của nó, nắm giữ được quy luật này, là việc có thể khiến người thường không thể hình dung.
Ngươi cho là những người như Đông Phương Sóc triều nhà Hán, Trần Đoàn triều Tống chỉ là nói nhảm lừa người, có thể được hoàng đế ngưỡng mộ đến vậy? Không phải quá coi thường quân tử của nước ta sao?
– Từ khi có chữ giáp cốt, đến Phục Hi chế Tiên Thiên Bát Quái, Chu Văn Vương căn cứ vào “ Hà Đồ” , “Lạc Thư” tổng kết khái quát thành “Kinh Dịch”, xem bói, tướng thuật đã tồn tại rồi, hơn nữa luôn luôn giữ cị trí chủ đạo trong cuộc sống, đã sắp trở thành một nét văn hóa, anh lại nói nó không phải ngành nghiên cứu sao?
Khi lão đạo sĩ mới hai mươi ba mươi tuổi, hay dùng lời nói này phản bác không ít thanh niên lúc ấy được gọi là văn hóa tiến bộ mới, bây giờ nói lại, vẫn khiến Diệp Đông Bình không thể chối cãi.
– Vậy, Tiểu Thiên là có chuyện gì? Chẳng lẽ nó xem bói cho tôi xong, liền bị trời phạt sao? Cái tri thức học này có ích gì?
Diệp Đông Bình nói không lại lão đạo sĩ, đã chuyển đề tài sang Diệp Thiên, mơ hồ đang trách cứ phương pháp lão đạo sĩ dạy tướng thuật cho Diệp Thiên.
– Tiểu Diệp Tử, Âm Dương Ngũ Hành vốn dĩ đều có định số, cái gọi là Báo Ứng, chính là người biết xem bói phá vỡ những quy luật, hơn nữa ngang ngược can dự, khiến moij việc rối loạn lên, dẫn đến nguy hại!
Lão đạo sĩ nói tới đây, thở dài, ánh mắt có chút phức tạp nhìn sang Diệp Thiên, nói tiếp:
– Đứa nhỏ này có thể xem mặt hiểu rõ tâm, nếu là ở thời cổ đại, thành tựu chắc chắn không kém hai vị tiền bối là Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương, có điều bay giờ Thiên Cơ rối loạn, thiên phú như thế này, cũng không biết là họa hay là phúc …
– Lý lão ca, vậy … Vậy làm sao bây giờ? Tiểu Thiên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghe thấy lão đạo sĩ nói những lời này, Diệp Đông Bình cũng chẳng quan tâm lý luận gì đó, khoa học kỹ thuật hay phong kiến mê tín, đều không quan trọng bằng an nguy của con trai!
– Đúng vậy, sư phụ, hiện tại con không thể nhúc nhích được, thật là khó chịu …
Trên giường Diệp Thiên cũng thật đáng thương nhìn lên lão đạo sĩ, nó từ nhỏ ngay cả cảm thường hay sốt nhẹ cũng chưa từng bị, bây giờ lại thành thế này nó thật sự phải nằm ở trên giường, thật là còn khó chịu hơn so với giết nó.
– Nhóc con, biết sợ rồi à?
Lão đạo sĩ tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên, quay sang nói với Diệp Đông Bình:
– Nó cón ít tuổi, anh đi giết con gà mái đang đẻ trứng trong sân hầm thành canh cho nó bồi bổ nguyên khí là được!
– Được, vậy tôi đi giết gà ngay đây!
Diệp Đông Bình liên tục gật đầu, quay người đi bắt gà.
Nhìn thấy Diệp Đông Bình rời khỏi, lão đạo hạ thấp giọng xuống tha, nói:
– Tiểu Diệp Tử, có thể cử động, hãy luyện khí thuật mà sư phụ dạy con, nó có công hiệu bổ sung nguyên khí, nếu luyện được, đừng nghĩ chuyện nghịch thiên cải mệnh…
Khí thuật của Ma Y chính thống, vốn là kế thừa và bổ trợ cho phong thuỷ tướng thuật, tuy rằng lão đạo sĩ luyện được khí thuật, nhưng tướng thuật cũng thất truyền rất nhiều, ông ta cũng không làm gì được.
Từ thời Dân Quốc tới nay, phong thuỷ tướng thuật đã bị cho là học thuật của chế độ phong kiến cũ. Trên thực tế, nhóm thầy tướng thầy địa lý, mười người thì trong đó ít nhất hơn chín kẻ lừa đảo, còn có nửa thì cũng biến chất như lọ dấm chua để lâu ngày.
Người làm tốt xấu lẫn lộn, khiến cho nghề này lâu nay ngày càng sa sút, lão đạo sĩ nhìn mà đau trong lòng, nhưng ông ta tuổi tác đã cao, cũng đành chịu!
Bây giờ thấy đệ tử vì xem tướng mà dẫn đến Thiên Cơ rối loạn, lão đạo sĩ không khỏi ca ngợi Diệp Thiên, nói không chừng sau này người đệ tử này có thể được thế giới công nhận.
Nghe được lão đạo sĩ nói vậy, Diệp Thiên cau mặt lại, cười khổ nói:
– Sư phụ, người xem con đã thành ra thế này, còn có thể nghịch thiên cải mệnh sao?
Nói thật, Diệp Thiên vừa rồi thật sự có một ý niệm trong đầu, đó là không bao giờ gọi “Mai rùa” xuất hiện nữa, tuy rằng có thể đoán trước lành dữ cho người khác, nhưng hậu quả thế này không phải quá nghiêm trọng sao?
– Sợ cái gì, lần này con xem tướng cho Tiểu Diệp Tử, là bởi vì quan hệ đến bản thân, mới bị phản lại, sau này khi xem cho mình hoặc là thân nhân, xem qua lành dữ là được, cái khác không cần xem thêm …
Lão đạo sĩ nghĩ một chút, nói tiếp:
– Trước kia không muốn con bước vào nghề này, rất nhiều chuyện cũng chưa nói với con, bây giờ cần dạy con thêm một chút, Tiểu Diệp Tử, con có biết vì sao thầy tướng số, đều phải hỏi ngày sinh tháng đẻ người ta không?
Diệp Thiên gật gật đầu, đáp:
– Biết ạ, có ngày sinh tháng đẻ, mới có thể suy diễn ra mệnh của người đó thiếu điều gì, tính chuyện họa phúc của người đó chuẩn xác hơn!
Diệp Thiên nói, là tri thức cơ bản nhất của tướng thuật, điều này ngay cả người tự xưng “ Đại sư” ngồi xổm bên đường cũng biết được chút ít, làm thầy tướng số xem bói cho người ta nếu không hỏi ngày sinh tháng đẻ, người ta cũng không tin mình.
– Tiểu Diệp Tử, con chỉ nói một phần, phương diện này còn có một nguyên nhân khác, đó là giờ sinh “Bát tự toàn âm hoặc là Bát tự toàn dương”, chúng ta bình thường không để ý …
– Sư phụ, tại sao?
Diệp Thiên thật sự không biết cái gì gọi là bát tự toàn âm hoặc là toàn dương, năm-tháng-ngày-giờ được coi là tứ trụ, mỗi một trụ lại phân can chi, hợp lại chính là “Bát tự” .
Nếu tứ “Trụ” đều là do CAN CHI thuần âm tạo thành, gọi là “Bát tự toàn âm”, trái lại được gọi là “Bát tự toàn dương” .
– Người sinh ra giữa hai canh giờ này, mạng cực ngắn, nếu suy tính thời gian, thì có thể khiến cho số mạng thay đổi, vô tình chạm đến việc kiêng kị nghịch thiên cải mệnh, cho nên nhớ kỹ, cho dù là người thân cậy, cũng không được tùy tiện tính số mạng cho họ!
– Sư phụ, con nhớ kỹ rồi …
Diệp Thiên thấy cho tới bây giờ lão đạo sĩ chưa từng nói nhiều chuyện một cách cẩn thận với nó như thế, lập tức ghi tạc những lời này trong lòng.
Từ lúc Diệp Thiên tin rằng lão đạo sĩ sống hơn một trăm tuổi, Diệp Thiên cũng nhìn sư phụ nó với con mắt khác, đương nhiên, nó sẽ không thừa nhận trước kia nó luôn coi sư phụ là một lão lừa đảo.
Lão đạo sĩ lại bắt mạch cho Diệp Thiên, sau đó lại nói:
– Được rồi, lát nữa ăn canh gà, sáng mai lại không có chuyện gì thôi, sư phụ còn phải trông nom bọn họ làm việc, phải về núi trước …
Trước khi ra cửa thấy Diệp Đông Bình đang giết gà, lão đạo sĩ không khỏi chép miệng, do dự một hồi đành đi lên trên núi, vạn nhất điện thờ bị bọn họ tu sửa chẳng ra sao, thật không có cách nào chuộc tội với tổ sư gia.
– Tiểu Thiên, con có thể dậy rồi sao?
Sớm hôm sau, Diệp Đông Bình vừa mới rời giường, liền nhìn thấy con trai đứng ở trong sân, sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều so với hôm qua, không khỏi lộ ra vẻ vui sướng.
– Cha, con không sao, sư phụ nói con nên vận động nhiều!
Diệp Thiên miệng nói chuyện, động tác trên tay cũng không dừng lại, nó đang luyện chính là khí thuật mà lão nói sĩ dạy, đây là do Thái Nhi Lai của Đạo gia luyện thành, có ý nghĩa “Đạo khí lệnh hòa, dẫn thể lệnh nhu” .
– Bệnh tới như núi đổ xuống, bệnh đi như kéo tơ, còn có một chú ý, động tác đừng quá mạnh …
Diệp Đông Bình thương con , xoa xoa đầu, xoay người trở lại trong phòng bếp, đun lại canh gà ngày hôm qua Diệp Thiên uống còn dư, lại cho một ít mì sợi vào bên trong, chính mình thì không dám ăn một chút.
– Sư phụ nói không sai, khí thuật này đứng là có tác dụng bổ sung nguyên khí …
Diệp Thiên không nghe được lời nói của cha nó, bởi vì khi nó luyện xong một bài Khí thuật, toàn thân đều cảm thấy sảng khoái tinh thần minh mẫn.
Nhất là khi Diệp Thiên luyện được thành thạo, có thể cảm giác được dòng khí trên người lưu động một cách rõ ràng, thân thể vốn dĩ mỏi nhừ vô lực, cũng theo dòng cháy của nguyên khí, chầm chậm trở nên mạnh mẽ có lực hơn.
Chương 13 : Khách tới nhà
Luyện xong cả bài Khí Thuật, Diệp Thiên đã cảm thấy toàn thân tinh khí dồi dào, cảm giác thân thể đau nhức vô lực hoàn toàn tiêu biến, trong lòng không khỏi thấy hưng phấn, mai rùa thần bí trong đầu kia chính là xuất thân từ điện thờ của Ma Y, chẳng trách luyện cùng Khí Thuật của Ma Y lại phát huy tác dụng lớn đến vậy!
– Thuật tàng!
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên thật cẩn thận gọi mai rùa một tiếng, khi mai rùa to bằng bàn tay quay tròn hiện ra trong đầu lúc, Diệp Thiên liền phát hiện, mấy chữ “Phong thuỷ” và “Tướng thuật” dương như sáng hơn ngày hôm qua một chút.
Nhưng Diệp Thiên còn chưa xác định được chuyện xảy ra ngày hôm qua gặp, có phải là do nó xem tướng cho cha nó mà bị phản lại hay không, cho nên lúc này nó nhìn chằm chằm mai rùa hồi lâu, vẫn chưa dám tiếp tục nghiên cứu, chuyện toàn thân tê liệt hôm qua, thật sự quá mức khó chịu.
– Tiểu Thiên, lại đây ăn chút đi con …
Khi trong lòng Diệp Thiên đang suy nghĩ rối rắm, giọng của Diệp Đông Bình truyền đến.
– Vâng, con đến đây…
Nghe thấy cha gọi, Diệp Thiên vội vàng dừng lại, dời sự chú ý đi chỗ khác, còn mai rùa cũng chầm chậm biến mất không thấy đâu.
Nông thôn cũng không quá câu nệ, trong một buổi sáng ngày hè mát mẻ, Diệp Đông Bình bưng cơm sáng lên hiên nhà, lấy cho con trai một cát canh gà mì sợi trước, phía trên còn đặt một cái gà đùi nấu nhừ.
– Cha, cha cũng ăn canh gà đi …
Diệp Thiên bưng bát đang muốn ăn, liếc mắt thoáng nhìn trong bát của cha vẫn là cháo còn thừa từ ngày hôm qua, có vài miếng cải củ khô nhà trồng được, đang xì xụp đưa lên miệng húp.
– Nửa đùi to không phải là bị cha ăn rồi sao, được rồi, cha ăn cái này tốt cho dạ dày, con ăn đi…
Diệp Đông Bình nhìn con, trong lòng ấm áp dễ chịu, con trai trưởng thành, biết quan tâm cha, điều này so với ăn sơn hào hải vị còn tuyệt vời hơn.
– Cha, con ăn mì là được rồi, thịt gà ăn nhiều thì chỉ béo, không cần thiết …
Nhìn thấy mái đầu người cha mới hơn ba mươi tuổi, đã thấp thoáng có sợi bạc, đôi mắt Diệp Thiên không khỏi có chút đỏ lên, tuy rằng bình thường cha hay đánh mình, nhưng trong nhà có gì ăn ngon, đều là dành cho mình.
Hơn nữa Diệp Thiên biết, một cái đùi gà khác là cha xé thành sợi, ngày hôm qua đã cho mình ăn hết, cũng không hề dụng đũa ăn một chút, nó liền cầm đùi gà, bỏ vào trong bát của cha.
– Tiểu Thiên, cha thật sự ăn rồi mà!
Diệp Đông Bình vốn muốn gắp đùi gà trở lại, nhưng thấy vẻ kiên định trên mặt Diệp Thiên, vui mừng cười cười, nói:
– Được, con trai biếu, ta phải ăn…
Thấy khi còn nhỏ con trai luôn tỏ ra nghịch ngợm đột nhiên trở nên như vậy, biết hiếu thuận, khiến trong lòng Diệp Đông Bình tràn ngập niềm vui, hơn mười năm cực khổ này, cũng không coi là gì.
– Đúng rồi, Tiểu Thiên, những lời con nói ngày hôm qua, thực sự là chính con nhìn ra sao?
Lúc trước luôn không ngừng lo lắng cho thân thể của Diệp Thiên, bây giờ tâm tình ổn định lại, Diệp Đông Bình chợt nhớ tới chuyện hôm qua, không nhịn được để chén cơm xuống dò hỏi Diệp Thiên.
Diệp Thiên biết cha sớm muộn gì cũng sẽ hỏi chuyện này, đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, lập tức mở miệng nói:
– Cha, đương nhiên là con nhìn ra, suy nghĩ của cha cũng không nên quá cứng nhắc như vậy, sư phụ của con năm nay thật sự đã hơn 100 tuổi, ông ấy dạy kiến thức về tướng thuật cho con, cũng là có nhiều chỗ rất thâm thúy!
Diệp Đông Bình nghe vậy gật gật đầu, nói:
– Có thể là trước kia cha nhận thức nông cạn, văn hóa bói toán có thể truyền lưu mấy ngàn năm, là có đạo lý của nó, nhưng Tiểu Thiên à, dù sao nó cũng là mê tín dị đoan, con vẫn cần chăm chỉ học tập, không nên chìm quá sâu vào nó …
Diệp Đông Bình xuất thân từ gia đình bình thường, thời điểm đó có thể học tại trường Đại học Thanh Hoa, cũng có thể nói là niềm kiêu hãnh của gia đình, chỉ vì vấp ngã trong tình cảm, Diệp Đông Bình không muốn trở lại Bắc Kinh, cũng chưa từng nói về chuyện cũ của mình trước mặt con, cho nên ông thật sự tin những lời này của Diệp Thiên là thông qua xem tướng mà biết được.
Đối với chuyện coi xem tướng số, phong thủy là phong kiến mê tín, Diệp Đông Bình trước kia cũng là bảo sao hay vậy, bản thân cũng không rõ lắm, nhưng hôm qua con trai nói ra chuyện này, cũng khiến cho cái nhìn của ông có thay đổi rất lớn.
– Vâng, thưa cha, thầy cô giáo ngày nào cũng dạy con cố gắng cống hiến cho sự nghiệp công nghiệp hóa hiện đại hóa, con sẽ chăm chỉ học tập!
Nghe Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên yên lòng, chỉ cần cha tin rằng tướng thuật không phải phong kiến mê tín, sau này có tiếp tục xảy ra chuyện gì, ông cũng không ngạc nhiên.
Bữa cơm này Diệp Đông Bình ăn rất ngon miệng, ông cảm giác con trai mình đã trưởng thành, bây giờ lại có thể trao đổi ngang hàng với mình. Chuyện có rời nơi đã sống hơn mười năm này đi hay không, Diệp Đông Bình cũng đã có chủ ý ở trong lòng.
– Ở đó là được mà, tìm Diệp Thiên làm gì chú? Nó cũng không ở nhà…
Khi hai cha con Diệp Thiên nói chuỵên, ngoài tường bao truyền đến một tiếng động lớn, theo đó là tiếng đập cửa vang lên.
– Ấy, Diệp Thiên, cậu về nhà rồi à? Tớ nghĩ cậu còn trên núi cơ!
Diệp Thiên mới vừa mở cửa chính, Đôn béo liền chui đi vào, vừa nói chuyện vừa nháy mắt ra hiệu với Diệp Thiên, trên mặt nó là một khối tím ngắt, rất là buồn cười.
Đôn béo đến đây là muốn nói cho Diệp Thiên biết, nó bị bắt, nhưng không khai ra Diệp Thiên, trò như vậy, bọn nó đã bắt đầu chơi từ khi năm sáu tuổi.
– Tớ về ngày hôm qua.
Diệp Thiên biết ý của Đôn béo, vỗ vỗ bờ vai của nó, tiến đến bên tai nó, nhỏ giọng nói:
– Tối tớ đi câu cá, mọi người có đi không?
– Hắc hắc, nghe hay đấy!
Vừa nghe đến có ăn, Đôn béo mừng ra mặt.
– Nhị Hổ, cậu tránh một chút, tớ có việc tìm Diệp Thiên mà!
Bị Đôn béo chặn trước, người ở phía sau có chút không kiên nhẫn được, đẩy Đôn béo vào trong, Quách Tiểu Long liền lộ mặt.
– Tiểu Long, sao cậu tới vậy?
Nhìn thấy Quách Tiểu Long, trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia kinh ngạc, ở trường học nó và Quách Tiểu Long chơi cũng không thân, cũng không hay sang nhà nhau chơi, không biết nó tìm mình để làm chi?
Nhưng thấy người đứng sau Quách Tiểu Long, Diệp Thiên lập tức đoán được vài phần ý đồ mà nó đến, tiến lên rồi đi từng bước, ngoan ngoãn kêu một tiếng:
– Cháu chào ông Liêu, chào thầy Vu, chào các chú, chào cậu, Vu Thanh Nhã!
Người tới đây chính là người Diệp Thiên gặp ở chợ trên thị trấn trên – Liêu Hạo Đức, ở phía sau ông ta, còn có mầy người lớn đi cùng, trong đó đương nhiên còn có thầy chủ nhiệm của Diệp Thiên là Vu Hạo Nhiên và con gái của thầy – Vư Thanh Nhã.
Vu Thanh Nhã sinh sau Diệp Thiên một tháng, lông mi mỏng, có một đôi mắt to, làn da trắng như tuyết, hai bím tóc sau đầu kết thành hai dải thật dài, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng có thể coi là mỹ nhân.
– Diệp Thiên, là cha tờ tìm cậu!
Nhìn thấy Diệp Thiên nháy nháy mắt với mình vài cái, Vu Thanh Nhã đành lui về phía sau vài bước, cô bé cũng không biết vì sao cha đến nhà Diệp Thiên, nhưng cũng muốn cùng đến.
Từ năm lớp 1, Vu Thanh Nhã và Diệp Thiên là người cùng bàn, hai đứa quan hệ khá tốt, nghỉ giữa khóa hoặc là tan học, thường xuyên bám theo chơi cùng đám bạn Diệp Thiên giống như cái đuôi.
Nhưng khi đến năm lớp 3, không biết là bắt đầu từ bao giờ, trên bàn học xuất hiện mấy đường vạch, giống như trong vòng một đêm, bạn nam nữ liền trở nên mới lạ, Diệp Thiên lại cả ngày nghịch ngợm gây chuyện trêu đùa bạn nữ cùng lớp, Vu Thanh Nhã bị nó làm cho khóc không biết bao nhiêu lần.
– Tiểu Thiên, khách đến sao con không mời vào, một chút lễ phép cũng không có…
Vừa rồi khi Diệp Thiên mở cửa, Diệp Đông Bình sẽ nhanh nhẹn thu dọn mâm bát trên bàn vào trong nhà, sau đó nhìn thấy người đi tới còn ở bên ngoài, liền mở miệng răn dạy và quở mắng Diệp Thiên vài câu.
– Cha, là bạn cùng lớp và thầy giáo con đến đây…
Diệp Thiên tránh qua một bên, quay đầu lại kêu một tiếng.
– Lão Vu, sao vậy, hôm nay lại muốn uống chút sao? Tửu lượng của anh không tệ đâu!
Nghe được lời của con trai, Diệp Đông Bình đón chào, nhưng nhìn thấy ngoài Vu Hạo Nhiên, còn có mấy người, nhiều người lạ, không khỏi lặng đi một chút, lại mở miệng hỏi:
– Lão Vu, mấy vị này là?
– Lão Diệp, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là trưởng ban mặt trận thống nhất huyện, họ Vương, mầy vị này đều là các đồng chí trong mặt trận thống nhất, vị này là Liêu tiên sinh, là Hoa Kiều mới về nước.
–
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Đông Bình bộ dạng, Vu Hạo Nhiên nhanh chóng giới thiệu với ông một lượt.
Vu Hạo Nhiên cũng không biết những người này tìm Diệp Thiên làm gì, là Quách Tiểu Long tìm tới nhà hắn hỏi địa chỉ nhà Diệp Thiên, khiến trong lòng Vu Hạo Nhiên có chút tò mò, nên mới tự mình dẫn bọn họ tới.
– Mặt trận thống nhất huyện? Hoa Kiều về nước? Tìm tôi làm gì vậy?
Diệp Đông Bình có chút mơ hồ không hiểu ra sao, nhưng vẫn lịch sự, nhường đường để cho họ vào, dọn sạch mấy cái ghế ở ngoài sân, lại nói:
– Thật sự ngại quá, trong nhà có vẻ oi bức, mọi người ngồi nói chuyện trong sân vậy, Diệp Thiên, đi đun nước rồi bê ra đây!
Nghe thấy Diệp Đông Bình bảo Diệp Thiên đi đun nước, Liêu Hạo Đức mới vừa ngồi xuống lại vội vàng đứng lên, nói:
– Ấy, đừng, Diệp tiên sinh, không cần vội, tôi có chút việc muốn tìm Diệp Thiên hỏi một câu, anh cứ tự nhiên đi.
– Hả? Diệp Thiên, có phải con lại nghịch ngợm gây chuyện hay không? Cha thấy con ba ngày không ăn đòn là được đà!
Nghe Liêu Hạo Đức nói xong, Diệp Đông Bình nhất thời tức giận, tiểu tử này thật càng ngày càng ngang ngược, thậm chí ngay cả người của mặt trận thống nhất huyện cũng dám trêu chọc.
Phải biết rằng, mười năm trước, người của mặt trận thống nhất đi đến nhà ai, nhất định nhà này có người không may, không phải là bị chụp mũ đặc vụ của địch, thì sẽ bị kéo ra ngoài diễu hành.
Tuy rằng cách mạng đã qua mười năm, nhưng là người đích thân chứng kiến, trong lòng Diệp Đông Bình không khỏi thắc mắc, ngoài miệng mắng Diệp Thiên, trong lòng cũng không mong thấy những người này.
Nhìn thấy Diệp Đông Bình răn dạy và quở mắng Diệp Thiên, trên mặt Liêu Hạo Đức lộ ra vẻ khó xử, lắp bắp:
– Diệp… Diệp tiên sinh, thật sự… thực xin lỗi, Diệp Thiên không có nghịch ngợm, nó là một đứa trẻ biết lễ phép, tôi… lần này tôi đến là … Là có chuyện muốn tìm nó nhờ giúp!
Nghe nói như vậy, không chỉ có mình Diệp Đông Bình lộ ra vẻ kinh ngạc trên mặt, ngay cả mấy người của ban mặt trân thống nhất huyện, cũng đều giật mình, Liêu Hạo Đức này đã năm sáu chục tuổi, có chuyện gì… mà cần tìm đứa trẻ ranh giúp đỡ đây?
Chương 14 : Thỉnh giáo
Ở khu Giang Nam, khoảng giữa và cuối những năm tám mươi, kinh tế phát triển, chỉ lạc hậu hơn khu Quảng Đông một chút, cho nên đối với một số Hoa Kiều có ý muốn đầu tư, các ban nghành liên quan rất coi trọng.
Thầy chủ nhiệm của Diệp Thiên – Vu Hạo Nhiên cũng như mấy vị trong mặt trận thống nhất, cũng đều không biết việc Liêu Hạo Đức đến đây là có ý gì, chỉ là bởi vì Liêu Hạo Đức thỉnh cầu bọn họ giúp tìm địa chỉ nhà Diệp Thiên, nên họ mới tìm Vu Hạo Nhiên, rồi tìm đến nhà Diệp Thiên.
Mấy người của mặt trận thống nhất này, vốn còn tưởng rằng Liêu Hạo Đức muốn tìm cha của Diệp Thiên, không ngờ lại là tìm chính đứa trẻ này, trong phút chốc mọi người đều có chút khó hiểu.
Có lẽ trong số những người này chỉ có mình Quách Tiểu Long hiểu được chuyện vì sao ông ngoại nó muốn tìm Diệp Thiên, nhưng trước khi đến, nó đã bị ông ngoại cảnh cáo, tới nói không được hồ đồ nói lung tung.
Trong sân yên lặng một lúc, sau đó Vu Hạo Nhiên hỏi dò:
– Liêu tiên sinh, ngài không lầm chứ? Diệp Thiên vẫn còn là con nít, nó có thể giúp ông chuyện gì đây?
– Chuyện này, khụ khụ, có chút việc riêng muốn hỏi cậu bạn nhỏ Diệp Thiên!
Liêu Hạo Đức thấy thầy Vu hỏi vậy, liếc mắt nhìn chung quanh, cũng không nói rõ việc vì sao mình đến, thực hiển nhiên, ông ta không muốn đàm luận chuyện này ở trước mặt mọi người.
Phải biết rằng, mặc dù bây giờ Liêu Hạo Đức là người Mĩ, nhưng trước đó cũng là từ Đài Loan đi Mĩ, trong lòng vẫn có chút băn khoăn đối với các chính sách ở đại lục.
Nhất là về chuyện Liêu Hạo Đức muốn hỏi, lại là chuyện người đại lục căm thù đến tận xương tuỷ – phong kiến mê tín, mình xong việc có thể phủi mông chạy lấy người, nhưng nếu liên lụy đến đứa nhỏ này, vậy lương tâm ông cũng không thể yên ổn.
Nghe Liêu Hạo Đức nói vậy, mấy người trong mặt trận thống nhất đều lộ ra vẻ mặt khó coi, đây không phải rõ ràng muốn đuổi bọn họ đi sao?
Một chàng trai trẻ tuổi tham gia công tác không bao lâu nghe được lời của Liêu Hạo Đức, không chịu được, liền nói:
– Liêu tiên sinh, chuyện ngài thỉnh cầu chúng ta làm được rồi, nhưng có chuyện gì mà không thể nói được đây?
– Khụ khụ, không phải … không phải tôi có ý này…
Liêu Hạo Đức nghe vậy có chút xấu hổ, nhưng ông ta ở thương trường chìm nổi mấy chục năm, năng lực ứng biến vẫn rất tốt, trong đầu nghĩ một chút, đã nghĩ ra lý do.
– Các vị, là như vậy, truớc khi cha tôi đi Đài Loan, chính là một cư sĩ của Đạo gia, luôn muốn quyên chút tiền cho các điện thờ trên núi Mao Sơn, nhưng thật đáng tiếc ông mất sớm, tôi muốn hoàn thành nguyện vọng này của ông …
– Nhưng mà … chuyện này thì có liên quan gì tới Tiểu Diệp Thiên ?
Người tuổi trẻ kia có chút không phục, không buông tha hỏi dò, những năm này tình hình quốc gia vẫn chưa ổn định, an toàn quốc gia vẫn rất quan trọng, nhất là đối với những việc có liên quan đến Hoa Kiều, không thể buông lỏng cảnh giác.
– Là như thế này, hôm trước, khi tôi thấy cậu bạn nhỏ Diệp Thiên, nó đang mặc một bộ quần áo đạo sĩ, cho nên tôi nghĩ tìm nó để nó dẫn tôi lên núi!
Nói tới đây, trên mặt Liêu Hạo Đức lộ ra nụ cười khổ.
– Con người của ta làm sự tình so sánh còn thật sự, muốn xem trước hoàn cảnh thế nào, rồi mới quyết định tiếp tục quyên tiền hay không, cho nên không muốn phiền tới các ban nghành liên quan, chuyện này… chuyện này lại bị mọi người hỏi đến rồi.
Những lời này của Liêu Hạo Đức vừa nói ra, trên mặt mấy người đi theo kia, nhất thời lộ ra vẻ thoải mái, cảm giác được ông chủ họ Liêu này sợ người của chính phủ dẫn đi, sẽ không trông thấy bộ mặt thật của nơi đó, nên mới nhờ một đứa trẻ con dẫn đường.
Tuy rằng mấy cán bộ của mặt trận thống nhất có chút bất mãn đối với Liêu Hạo Đức, nhưng chuyện này quả thật có thể nói ra, Liêu Hạo Đức lại có vẻ khó xử, cũng không giống người muốn làm cái gì bất lợi cho an ninh của quốc gia.
Nói đi nói lại, coi như Liêu Hạo Đức có ý đồ xấu thì đi tìm đứa trẻ con như Diệp Thiên cũng đâu có ích gì?
Mấy năm nay người của mặt trận thống nhất huyện cũng tiếp xúc không ít người từ hải ngoại trở về thăm người thân, bọn họ biết, bởi vì không biết chính sách của quốc gia, trong lòng những người này cũng rất băn khoăn, thường xuyên đưa ra một số dự đoán, người kỳ quái hơn so với Liêu Hạo Đức, bọn họ cũng đã gặp.
Tự cho là đã đoán đúng tâm tư của Liêu Hạo Đức, chủ tịch Vương nở nụ cười, nói:
– Liêu tiên sinh vẫn chưa hiểu rõ lắm chính sách của đất nước chúng ta rồi, như vậy đi, chúng tôi cáo từ trước, nếu Liêu tiên sinh có cần, có thể liên hệ chúng tôi bất cứ lúc nào.
– Vương chủ tịch, vậy …
– Tiểu Trương, chúng ta cần hiểu tâm trạng của Liêu tiên sinh, loại trừ những băn khoăn của Liêu tiên sinh, để Liêu tiên sinh tự mình đi xem một chút, không sao cả!
Người trẻ tuổi kia còn muốn nói điều gì, lại bị Vương chủ tịch chặn lại.
Hai năm qua quốc gia cững khá coi trọng văn hóa đạo giáo ở Mao Sơn, những năm trước, tình hình quốc gia cũng không dư giả, nhưng đã chịu chi ba trăm triệu để thi công tu sửa các điện thờ ở Mao Sơn.
Bây giờ nếu vị người Hoa ở hải ngoại này muốn quyên tiền, đó đương nhiên là chuyện tốt, nếu vì nguyên nhân là bọn họ mà khiến cho Liêu Hạo Đức không đồng ý quyên tiền, e rằng cuối cùng sẽ là bọn họ chịu trận.
– Vương chủ tịch, cám ơn ngài đã hiểu, kỳ thật việc này tôi bảo người nhà cũng được, nhưng lại sợ bọn họ làm quá lên, nên mới nhớ tới cậu bé Diệp Thiên.
Lời nói của Liêu Hạo Đức đã hoàn toàn loại bỏ những nghi ngờ trong lòng Vương chủ tịch, ông ta đã tiếp không ít người Hoa ở hải ngoại về nước thăm người thân, cũng biết có một số kiều bào thân thuộc, quả thật có chút kỳ cục, hỏi những Hoa Kiều này muốn gì, lại làm cho rất nhiều người trở về không lâu đã lại đi.
Liêu Hạo Đức có ý nghĩ như vậy, chỉ sợ người thân thích trong nhà ông ta, cũng coi ông là một khối thịt béo, mỗi người đều khao khát được cầm dao găm cắt lấy mấy miếng.
Nghĩ đến đây, Vương chủ tịch nhìn thoáng qua một người tuổi còn trẻ bên cạnh Liêu Hạo Đức.
– Hình tượng quốc gia, đều bị những người tầm nhìn hạn hẹp này làm tổn hại.
Hiểu rõ đầu đuôi sự việc rồi, người của mặt trận thống nhất huyện liền cáo từ rời đi, người ta đã tỏ rõ thái độ không cần mình, tiếp tục lưu lại không phải tự để mất mặt sao?
Nhưng Vu Hạo Nhiên và con gái vẫn ở lại, hơn nữa, Liêu Hạo Đức cũng không còn lý do đuổi hai người kia đi, bọn họ cũng không phải là quan viên chính phủ, hơn nữa cũng không có quan hệ gì với nhà họ Liêu, nếu tiếp tục đuổi bọn họ đi, thì chắc chắn sẽ bị nghi là trong lòng có ý xấu.
Đợi cho người của mặt trận thống nhất huyện đi rồi, Diệp Đông Bình nhìn sang con trai, nói:
– Diệp Thiên, hãy dẫn Liêu tiên sinh lên núi đi, đúng lúc sư phụ con đang tu sửa điện thờ, Liêu tiên sinh đã có tâm, thì hãy tận lực giúp ông ấy, cha tin Lý chân nhân chắc chắn sẽ không khiến Liêu tiên sinh thất vọng đâu!
Tục ngữ nói không ai hiểu con bằng cha, từ sắc mặt của con trai khi nghe những lời của Liêu Hạo Đức nói chuyện, Diệp Đông Bình liền nhìn ra chút vấn đề, sự tình chắc chắn không phải đơn giản như lời Liêu Hạo Đức, có lẽ chuyện này có vài phần quan hệ với chuyện biết xem tướng thuật của Diệp Thiên.
Diệp Đông Bình là một người có hiểu biết, ông ta cũng không muốn nói trắng ra ở trước mặt mọi người chuyện này, bằng không sau này con trai mình còn không bị coi là tiểu phù thủy hay sao?
Nhưng những lời này của Diệp Đông Bình còn có một hàm ý, cũng chỉ có Diệp Thiên hiểu được, đó là để Liêu Hạo Đức đi tìm lão đạo sĩ giải quyết chuyện riêng, Diệp Đông Bình vẫn quan tâm nhất đến sức khỏe của Diệp Thiên.
– Cha, con đã hiểu rồi!
Diệp Thiên đồng ý, nháy nháy mắt vài cái với cha, tay phải đặt ở trên đùi, giơ lên ngón tay cái về phía Diệp Đông Bình.
– Được rồi, Liêu tiên sinh, tôi sẽ không giữ ngài, đi sớm về sớm nhé!
Thấy mình thực đã đoán đúng, Diệp Đông Bình cũng dở khóc dở cười, đứa nhỏ này mới mấy tuổi, dĩ nhiên cũng có tố chất làm thầy tướng, hơn nữa nhìn thái độ của Liêu Hạo Đức với Diệp Thiên, thật đúng là có chút kính cẩn.
Liêu Hạo Đức cũng là người thông minh, đương nhiên nghe được ý trong lời của Diệp Đông Bình, vội vàng nói:
– Được, tôi nhất định sẽ cố gắng, hết sức, Diệp tiên sinh xin yên tâm!
– Ấy, thầy Vu, thầy cũng đừng đi vội, anh em chúng ta ngồi với nhau một chút đã!
Nhìn thấy Vu Hạo Nhiên cũng muốn đi theo lên núi, Diệp Đông Bình kéo hắn lại, chuyện có liên quan đến tương lai của con trai, càng ít người biết càng tốt.
Vu Hạo Nhiên nghe Diệp Đông Bình nói vậy, do dự một chút, nói:
– Cũng được, Thanh Nhã à, con không có việc gì thì cùng Diệp Thiên đi chơi đi, trên đường chú ý an toàn một chút!
– Vâng!
Cô bé lớn giọng đáp lại, đi đến bên Diệp Thiên, có cha ở đây rồi, cô cũng không sợ Diệp Thiên bắt nạt.
Người đi theo Liêu Hạo Đức cũng là một người cháu ngọai, hơn hai mươi tuổi, thái độ có vẻ cũng rất thông minh, ra khỏi Lý Trang, liền móc từ trong túi quần ra không ít kẹo đường, đánh lạc hướng mấy đứa Thanh Nhã và Đôn béo, chỉ còn lại Liêu Hạo Đức và Diệp Thiên đi ở phía sau hơn 10m.
– Muốn làm một số chuyện, thật là khó khăn!
Nghĩ lại chính mình vừa rồi tìm cớ ứng phó những người kia, Liêu Hạo Đức không khỏi cảm thán, kỳ thật ông ta cũng biết, những người đó không hoàn toàn tin lời của ông.
– Ông Liêu, ông là người lớn mà làm việc đã khó như vậy, cháu là trẻ con lại càng không làm được!
Diệp Thiên biết vì sao Liêu Hạo Đức tìm nó, nhưng ngày hôm qua vừa mới xảy ra chuyện nguyên khí bị phản lại, trong lòng Diệp Thiên còn có chút sợ hãi, không muốn lại gọi mai rùa ra dùng nhanh như vậy.
Thấy mấy đứa trẻ phía trước đã cách khá xa, Liêu Hạo Đức cũng không nói vòng vo, nói rất gãy gọn:
– Diệp Thiên à, cháu có thể nói cho ta nghe một chút chuyện ở chợ cháu nói là có ý gì không?
Liêu Hạo Đức biết, đại lục có nhiều nhân tài ẩn mình, cổ nhân đã từng nói, hành tẩu giang hồ, có ba loại người rất nguy hiểm.
Loại người thứ nhất là người xuất gia, nói cách khác chính là hòa thượng đạo sĩ, thứ nhì là đàn bà, thứ ba là trẻ con. Bây giờ, Liêu Hạo Đức không hề có thái độ Diệp Thiên ít tuổi mà có chút khinh thường nó.
– Ông Liêu, cháu nói cái gì sao?
Diệp Thiên cười cười, ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt, cũng không thừa nhận ngay, kẹo hình người làm bằng đường đã hỏng từ lâu, mình dựa vào cái gì mà xen vào việc của người khác?
– Cháu à, chuyện này rất quan trọng đối với ông, chỉ cần cháu có thể giúp đỡ ông, cháu có yêu cầu gì cũng có thể nói ra, ông sẽ cố gắng làm bằng được!
Vẻ mặt Diệp Thiên liền biến sắc, cũng không tránh được ánh mắt của Liêu Hạo Đức, kinh nghiệm nói chuyện với trẻ con của ông ấy không nhiều lắm, chỉ có thể nói trắng về cái lợi như vậy.
– Ông à, cháu cũng không biết ông nói về chuyện gì, và cháu giúp ông như thế nào?
Mặc dù Diệp Thiên còn đang có ý thoái thác, nhưng trong lòng cũng nổi lên vài phần tò mò, không phải mình đã nói cho ông ấy biết phần mộ ở cách đầu thôn sáu trăm bước đó sao?
Theo lý thuyết, nếu Liêu Hạo Đức tìm được mộ của mẹ ông ấy rồi, vậy sẽ để cha mẹ hợp táng, như vậy sẽ không mất công thế này để cảm tạ mình chứ!
Trái lại, nếu không tìm được phần mộ, Liêu Hạo Đức sẽ cho là mình là một đứa trẻ nói linh tinh, tại sao còn cố đến tìm mình đây?
Chương 15 : Tranh chữ
Nhìn thấy Diệp Thiên không thừa nhận, Liêu Hạo Đức yên lặng, lại đi thêm mấy chục mét, đột nhiên nói:
– Diệp Thiên, chẳng lẽ cháu không muốn biết ở cách đầu thôn sáu trăm mét ta tìm được cái gì sao?
Diệp Thiên vẫn luôn đoán về chuyện này, nghe được lời nói của Liêu Hạo Đức, liền hỏi:
– Tìm được cái gì ạ?
– Ha ha, còn không thừa nhận là cháu nói sao?
Liêu Hạo Đức nghe vậy nở nụ cười lớn, nhưng ngẫm lại mình là người năm sáu chục tuổi, lại kích động vì một đứa trẻ, nét mặt già nua của ông cũng ửng đỏ.
– Thì có sao đâu ạ? Trẻ con nói chuyện phiếm, vốn không thể coi là thật mà, phải không ạ?
Diệp Thiên bĩu môi, chơi xấu như vậy là độc quyền của trẻ con.
– Ôi, cháu còn nhỏ mà thua một chút cũng không chịu!
Liêu Hạo Đức bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
– Ông nghe lời của cháu nói với Tiểu Long, về nhà tìm người già hỏi một chút, chỗ cách đầu thôn sáu trăm mét, vốn là phần mộ tổ tiên nhà họ Liêu của ông.
Nhưng khi mẹ của ông mất không có lập bia, nấm mộ cũng sớm bị san bằng phẳng, cho dù biết mẹ ông được táng ở nơi này, ông cũng không tìm thấy vị trí cụ thể, nếu không đã không phải van xin tiểu thần tiên hỗ trợ sgiúp đỡ rồi, đúng không?
Từ trên chợ trở về, Liêu Hạo Đức liền mời vài vị trưởng giả trong thôn tới, cùng ông đi ra trước đầu thôn xem xét, một vị cao tuổi liền nhớ ra, chỗ có mọc lên một cây ngô đồng chính là mộ phần tổ tiên nhà họ Liêu năm đó.
Bởi vì dòng dõi nhà họ Liêu cũng đã không còn ở quốc nội, trong những năm đó người thân thích cũng không dám tới nơi này hoá vàng mã, viếng mồ mả, cho nên mấy chục năm qua đi, cũng dần dần bị người ta quên lãng.
Tìm được phần mộ tổ tiên rồi, Liêu Hạo Đức rất kích động, nhưng ngay lập tức lại đau khổ, biết những điều này, vẫn không đủ, phải biết rằng, nơi này mai táng hơn mười đời tổ tiên nhà họ Liêu, thậm chí cả ông nội của Liêu Hạo Đức.
Không xác địh được mộ của mẹ, Liêu Hạo Đức không dám tùy tiện đào bới, vì chuỵên hợp táng cho cha mẹ, chẳng may đào lên hài cốt tổ tông, vậy ngay cả cha ông đã chết, cũng không cách nào ăn nói với tổ tiên.
Cho nên vây xem xét quanh mảnh đất kia hai ngày, sau đó, Liêu Hạo Đức rốt cục lại nghĩ tới Diệp Thiên, đứa trẻ kia nếu có thể biết được chuyện mình về nước, lại chỉ ra chỗ phần mộ tổ tiên nhà mình, như vậy tìm được quan tài của mẹ mình, hẳn là cũng không phải việc quá khó?
Cân nhắc một hồi, Liêu Hạo Đức gọi Tiểu Long đến hỏi, nhưng chính là Quách Tiểu Long cũng không biết Diệp Thiên đang ở nơi nào, nên mới phải tìn đến mặt trận thống nhất huyện trước, tìm được Vu Hạo Nhiên, rồi đến nhà Diệp Thiên.
Biết rõ đầu đuôi, Diệp Thiên ngiêng cái đầu nhỏ nghĩ một chút, nói:
– Ông à, cháu nhìn theo tướng mạo của ông, cũng chỉ có thể nhìn ra nhiều như vậy, nếu ông còn tìm không thấy, cháu cũng không có cách nào …
– Vậy … cháu chỉ nhìn tướng mạo của ông cũng có thể nhìn ra ý định của ông khi về nước, ngay cả tên và bài vị của mẹ ông cũng không hỏi, nói tìm không thấy phần mộ mẹ ông, cháu à, cháu lại nói dối…
Liêu Hạo Đức cũng không giỏi vòng vo, cũng không vì Diệp Thiên năm tuổi mà coi thường, trên đời này chuyện “kỳ nhân dị sự” đã chứng kiến nhiều, hơn nữa Diệp Thiên đã thể hiện sự thần kỳ của nó.
– Ông à, ngày hôm qua nguyên khí của cháu bị thương, thật sự không có cách nào giúp ông!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nhìn thấy trên mặt Liêu Hạo Đức lộ ra vẻ thất vọng, thầm nở nụ cười, nói tiếp:
– Cháu không có cách nào khác giúp ông, nhưng sư phụ của cháu có thể, ông ấy là truyền nhân Ma Y chính thống, xem phong thuỷ, xem bói tướng thuật… ở trong nước không người nào có thể hơn được!
– Thật sao?
Tinh thần của Liêu Hạo Đức vui lên, tiểu đồ đệ đã lợi hại như vậy, lão đạo sĩ còn phải hỏi sao.
– Đó là đương nhiên, sư phụ cháu đã hơn một trăm tuổi …
– Đi, chúng ta đi nhanh lên, để cho ông gặp lão thần tiên…
Mặc dù chuyện Diệp Thiên nói lão đạo sĩ đã hơn một trăm tuổi có chút không tin, nhưng Liêu Hạo Đức vẫn bước nhanh hơn, trong lòng đã tràn ngập kỳ vọng.
Mùa hạ hoa tươi nở khắp nơi trên đất Mao Sơn, cây cối cành lá rậm rạp, cảnh sắc rất là mê người, mấy đứa bé đi một chút lại ngừng, con đường vốn chỉ cần nửa giò đi đường, mà mãi cho đến giữa trưa, mới tới được điện thờ ở sườn núi.
Người râu tóc bạc trắng, màu da giống như người trẻ tuổi, cũng không để cho Liêu Hạo Đức thất vọng, tuy rằng chưa nói chuyện, nhưng chỉ thấy bề ngoài, tuyệt đối giống một vị cao nhân.
– Đồ đệ, bệnh còn chưa khỏi hẳn, con chạy loạn làm gì? Đưa tay qua đây…[Audio] Nhân Đạo Chí Tôn
Lão đạo sĩ thấy Diệp Thiên đột nhiên chạy tới, cũng cảm giác có chút không bình thường, tuy rằng thấy thần sắc đồ đệ đã bình thường, nhưng vẫn bắt mạch cho Diệp Thiên, cảm giác mạch nhảy lên nhảy xuống mạnh mẽ, lúc này mới yên lòng.
– Sư phụ, vị này họ Liêu, muốn tìm sư phụ, thật ra ông ấy mới từ Mỹ về, bảo là muốn quyên cho điện thờ của chúng ta một số tiền!
Diệp Thiên nói khiến Liêu Hạo Đức không biết nói sao, nhưng ông ta cũng không phản bác, nếu lão đạo sĩ thực sự có thể trợ giúp mình hoàn thành tâm nguyện của cha, quyên khoảng một vạn, đối với bản thân và gia đình ông ta mà nói, cũng không thấm vào đâu.
– Nghe đại danh lão thần tiên đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, xin ngài chớ trách tội …
Lời hay Liêu Hạo Đức đương nhiên sẽ nói, nhưng chuyện có quyên tiền hay không, phải xem đối phương có bản lĩnh cầm hay không.
Chào hỏi lão đạo sĩ xong, Liêu Hạo Đức nói với cháu mình:
– Phong Huống à, cháu dẫn bọn trẻ qua bên kia chơi đi, Diệp Thiên ở lại chút đã nhé!
Những đứa trẻ biết nghe lời người lớn, thấy Liêu Hạo Đức nói vậy, đều đi theo cái cậu thanh niên tên Phong Huống kia, đi xem nhóm thợ tu sửa điện thờ.
– Sư phụ, mấy cái rương lớn này đựng cái gì vậy ạ? Trước kia sao con chưa từng thấy?
Diệp Thiên phát hiện bên cạnh lão đạo sĩ có đặt ba rương gỗ lớn được sơn màu đỏ, từng cái đều cao chừng 50cm, màu sắc mặt trên hơi nhạt, rất nhiều chỗ nước sơn đã tróc ra, hẳn là để đã lâu năm.
Nhưng Diệp Thiên tò mò cũng có lý do, điện thờ này xem chừng không lớn, phía trước phía sau sớm bị hắn dòm ngó mấy lần, nhưng lại chưa từng thấy mấy cái rương này.
– Ngày nào con chẳng ngủ ở trên đó, còn nói chưa thấy qua?
Lão đạo sĩ nghe vậy nở nụ cười, ông đặt mấy cái rương này dựa vào tường cùng một chỗ, bên ngoài kê một tầng gạch, lúc này mới đặt các thứ cần giữ vào trong rương, nếu không phải lần này cần tu sửa điện thờ quy mô lớn, ông cũng không lấy ra nữa.
– Đây là cái gì vậy ạ?
Diệp Thiên mở nắp một cái rương lên, thấy thứ bên trong, không khỏi ngây ra một lúc.
– Sư phụ, người đặt những cuộn tròn tròn ở bên trong để làm gì ạ?
Diệp Thiên mở cái rương này ra, ở bốn góc đều có một cái túi, bên trong có đặt vôi khô, đó là dùng để chống ẩm, ở trong rương, còn lại là những cuộn tròn tròn dài ngắn không đồng nhất.
Cầm lấy một cuộn phía trên nhất mở ra, Diệp Thiên nhất thời kêu lên lớn tiếng:
– Đây … đây là một bức tranh ạ?
Bức tranh này cũng không lớn, dài khoảng 40cm, rộng khoảng 30cm, trên bức tranh chỉ có một con cua hai con tôm, nhìn rất đơn giản vài nét bút, nhưng con cua và tôm trong bức tranh trông rất sống động, sinh động dị thường.
Góc dưới bên trái bức tranh, còn có một dòng chữ triện, viết nấy chữ: “Tặng Thiện Nguyên lão đệ”, tuy rằng chỉ có vài nét, nhưng nét bút tung hoành, ngắn gọn và rắn rỏi, nội thực ngoại triển, cấu tạo nét vẽ tự nhiên, hùng tráng mà không mất linh động, chỉ nhìn con cua trong bức tranh cũng lộ ra sức mạnh văn chương.
Phần đề chữ trên bức tranh này viết “Bạch Thạch tác vu dân cửu niên” (Bạch Thạch vẽ năm thứ chín), phía dưới còn có một con dấu đỏ tươi, có khắc 3 chữ Triện: “Bạch Thạch Ông”.
– Sư phụ, Bạch Thạch này là ai vậy ạ? Bức tranh đẹp thật!
Diệp Thiên thấy hơi mê mẩn, nó rất quen thuộc với cá tôm, bức tranh này quả thực giống như là ảnh chụp vậy, làm cho thần thái của con cua và tôm thể hiện ra được, giống như là thấy được tận mắt.
Nghe Diệp Thiên nói xong, lão đạo sĩ ghé đầu nhìn thoáng qua, bĩu môi, nói:
– Tề Bạch Thạch? Một họa sĩ phóng túng, người nầy không đơn giản, ta xem cho hắn một quẻ, lão tiểu tử đó liền lấy mấy bức tranh này đưa cho ta!
Tuy rằng miệng nói Tề Bạch Thạch nghèo túng, nhưng lão đạo sĩ cũng có vài phần đắc ý, Tề Bạch Thạch lưu lại số tranh quả thật không ít, nhưng đặc cách kí tên mình cho người khác trên tranh, cũng ít thấy được.
Nhưng thực hiển nhiên, lão đạo sĩ tỏ thái độ cũng vô ích, Diệp Thiên hoàn toàn không biết Tề Bạch Thạch là ai, nghe xong lời của ông ta, nó tiện tay cuộn tròn bức tranh lại, đặt lại trong rương, thuận tay lấy ra một mảnh vải xám gấp thành hình vuông phía dưới.
– “Thiết khẩu trực đoạn, nhất quái thiên kim” ( Lời như sấm truyền, một quẻ ngàn vàng?) Trương Đại Thiên Thư? Ha ha, sư phụ, đồ dùng mà năm đó người hành tẩu giang hồ vẫn còn giữ sao?
Diệp Thiên mở mảnh vải ra, thấy một mảnh vải dài chừng 1.2m, bề rộng chừng 60 cm, mặt trên cũng viết vài chữ, nhưng khi Diệp Thiên vừa nhìn thấy những chữ này, liền nhịn không được cười ha hả.
Bất kể là người xem tướng số hay là đoán chữ, hành tẩu giang hồ luôn phải có “đồ nghề”, mảnh vải này trong tay kết hợp với cây gậy làm thành “cờ của thầy tướng”, còn được người ta gọi là “ Bình Kim” (Thêu hoa văn bằng kim tuyến), là những thứ thiết yếu để thầy bói đi hết nhà này đến nhà khác vào dịp năm mới.
Thầy tướng số mà mấy ngày hôm trước Diệp Thiên thấy đang bày hàng ở trên chợ, cũng có những thứ như vậy ở quầy hàng, mặt trên viết xem bói thần kỳ, cũng có tác dụng như những thứ này, chỉ là chữ mặt trên không được đẹp như thế mà thôi.
– Nhóc con, con thì biết cái gì, những thứ này con lấy ra, lập tức có thể đổi được nhà trong huyện thành, nói làm ta tức chết được !
Nghe được Diệp Thiên nói, lại nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của nó, lão đạo sĩ bị chọc tức đến thiếu chút nữa nghẹn họng, chính mình nhọc lòng bảo tồn, trong mắt đồ đệ lại không đáng một đồng sao?
– Xí, sư phụ, người lừa gạt ai chứ, những chữ này con viết còn đẹp hơn ấy chứ!
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, nhà trên thị trấn mất đến ngàn đồng tiền là ít, lấy một mảnh vải như vậy đi đổi? Người ngốc mới làm chuyện thế này.
– Lão… Lão tiên sinh, ngài… những chữ này, có phải.. Là Trương Đại Thiên viết thật sao?
Lời nói của Diệp Thiên chưa dứt, mảnh vải trong tay nó, đã bị Liêu Hạo Đức lấy mất, cầm ở trong tay cẩn thận nhìn.
Cha của Liêu Hạo Đức xuất thân là văn nhân, cũng coi là gia đình có tiếng là học giỏi, bây giờ nghe về danh tiếng hai vị là Tề Bạch Thạch và Trương Đại Thiên, đây chính là như sấm bên tai.
Vừa rồi nhìn thấy bức tranh của Tề Bạch Thạch, Liêu Hạo Đức còn chưa kịp phản ứng, lúc này lại thấy chữ của Trương Đại Thiên, ngay cả chuyện bản thân tìm đến lão đạo sĩ vì cớ gì cũng quên hết.