1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 34: Vở kịch náo nhiệt (c166-c170)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 34: Vở kịch náo nhiệt (c166-c170)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 166 : Vở kịch náo nhiệt

Đài truyền hình trung ương tổ chức buổi đấu giá từ thiện lần này kể cũng được coi là thành công mĩ mãn. Tổng cộng đã quyên góp cho công trình hy vọng được hơn 800 vạn. Mấy vị lãnh đạo đài truyền hình đều rất vui mừng. Phó giám đốc truyền hình Trương dẫn đầu 1 tốp người đứng ở cửa tiễn một vài vị khách quan trọng.

Thân làm chủ nhiệm văn phòng làm việc, Tề Dực đương nhiên cũng phải đi theo lãnh đạo, đây cũng là cơ hội để hắn biểu hiện, đứng ở cửa tiễn khách bận đến mồ hôi chảy ròng ròng, nên cũng quên mất chuyện của Diệp Thiên rồi.

Lúc này phó giám đốc Trương đang tiễn vợ của lãnh đạo, Tề chủ nhiệm đứng cạnh mặt mày tươi cười. Làm việc có tốt đến mấy cũng không bằng thể hiện tốt trước mặt lãnh đạo. Đây là kinh nghiệm mà Tề chủ nhiệm đúc kết được sau hơn 20 năm làm việc.

Khách đến tham dự buổi tiệc rượu hôm nay cộng với cả nhân viên đài truyền hình nữa tổng cộng cũng đến mấy trăm người. Theo trật tự ngồi gần xa mà lần lượt ra cửa. Diệp Thiên với mấy người Vệ Hồng Quân thì ở giữa phòng, cũng theo dòng người đi ra.

Lúc gần đến cửa, mắt Diệp Thiên bỗng sáng lên, bởi vì cậu nhìn thấy lão béo Tề đứng cạnh một vị lãnh đạo hơn 50 tuổi đang tươi cười với khách ngoài kia, còn không ngừng tặng cho mỗi vị khách một hộp quà.

Sắc mặt Diệp Thiên không đổi, còn thân thể thì vẫn chen chúc về hướng bên cạnh, đồng thời tay phải bấm ngón tay niệm chú, khi đến trước mặt lão béo Tề, ngón trỏ bắn ra 1 tia, một dòng linh khí mỏng nhập vào thân thể Tề Dực.

Cùng lúc đó, Tề Dực cũng nhìn thấy Diệp Thiên sắp đến trước mặt mình, nụ cười trên mặt lão béo Tề cứng đơ lại, miệng phát ra 1 tiếng hừ khinh thường, quay mặt đi ra vẻ không nhìn thấy. Lúc đối diện với lãnh đạo, vẻ mặt lại tươi cười trở lại.

– Đốt!

Qua khỏi Tề Dực chừng 4, 5 mét, Diệp Thiên khẽ quát 1 tiếng. Thế nhưng trong cái đại sảnh ồn ào này, thì kể cả người gần kề bên cạnh cũng không nghe thấy rõ giọng của Diệp Thiên.

Sau khi Diệp Thiên vừa hô xong, tên Tề chủ nhiệm vốn đang tươi cười đột nhiên cảm thấy lạnh cả người. Giống như là đang từ giữa đêm mùa hạ nóng nực trong nháy mắt đã đến tận Bắc Cực tuyết rơi lạnh giá vậy.

– Sao mà lạnh thế này? Đây là cái gì thế này?

Vừa mới cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, Tề chủ nhiệm lại cảm thấy hoa mắt. Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một con gấu Bắc cực đang giương nanh múa vuốt, giơ cái miệng há to lưỡi đỏ như máu đang hung hăng chuẩn bị cắn mình.

Bao nhiêu năm qua Tề chủ nhiệm sống sung sướng, bỗng nhiên trước mặt lại xuất hiện một con mãnh thú chỉ xuất hiện trên ti vi, bỗng chốc cảm thấy tê liệt toàn thân, miệng phát ra một tiếng kêu thê thảm:

– Mẹ ơi!

Tận mắt nhìn thấy cái mồm như một chậu máu kia chuẩn bị ngoạm vào thân thể mình, Tề chủ nhiệm vô cùng hoảng sợ. Nhưng cũng vì vậy mà cơn giận trào lên, giơ tay phải lên đánh vào mặt con gấu bắc cực đó, miệng còn chửi to:

– Ta liều mạng với ngươi!

Không biết có phải là do lòng dũng cảm của mình chiến thắng được tà ác hay không mà Tề chủ nhiệm phát hiện sau khi bị dính một chưởng, con gấu bắc cực kia liền quay lưng bỏ chạy. Điều này khiến hắn hưng phấn vô cùng liền nhấc chân đuổi theo nó.

Thế nhưng chính vào lúc này, Tề Dực phát hiện đột nhiên có thêm mấy con gấu bắc cực nữa đang vây lấy mình, một con còn dùng chi trước chụp lấy thân thể mình.

– Tất cả lũ kẻ thù chỉ là hổ giấy hết mà thôi!

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Tề chủ nhiệm đột nhiên nhớ ra câu nói của một vị lãnh đạo tài ba, lập tức can đảm hẳn lên, đánh tới tấp vào con gấu bắc cực đó.

Thế nhưng 2 tay thì khó mà địch lại được 4 tay, Tề Dực đã nhanh chóng bị nằm dưới chân mấy con gấu bắc cực đó. Chỉ còn mỗi miệng phát ra những tiếng “ ôi ôi” vô ích.

Những vị khách đến tham dự buổi tiệc rượu ngày hôm nay đều không ngờ tới, vào lúc chuẩn bị ra về mà còn được xem một màn biểu diễn đặc biệt.

Trước đó 1 phút, Tên Tề chủ nhiệm béo béo trắng trắng đứng ở trước cửa không biết là điên điên thế nào mà đột nhiên hoảng sợ kêu lên 1 tiếng “ mẹ” trước mặt lãnh đạo phu nhân.

Đối với sự việc đột nhiên xảy ra này, mọi người còn chưa kịp biểu hiện sự ngạc nhiên của mình thì tên Tề chủ nhiệm đã quơ hộp quà trong tay, 1 tay đánh vào mặt của “mẹ” hắn. Lãnh đạo phu nhân vốn chưa chuẩn bị tâm lý gì, bỗng nhiên máu mũi trào ra.

Sụ việc này khiến mọi người sợ ngây người. Rất nhiều người xem đều choáng váng. May mà tiếng kêu thê thảm của lãnh đạo phu nhân đánh thức phó giám đốc Trương đang đứng bên cạnh Tề chủ nhiệm, lập tức xông lên ôm lấy Tề Dực.

Chỉ có điều, mặc dù phó giám đốc Trương phản ứng rất nhanh xong suy cho cùng thì ông năm nay cũng ngoài 50 rồi, mặc dù thân thể vẫn mạnh khỏe nhưng so với cái tên Tề Dực mới có 40 kia thì địch sao nổi. Không những không đối phó được lão béo Tề mà còn bị nằm bẹp dưới chân hắn.

May mắn là lúc này mấy người bên cạnh cũng vừa kịp phản ứng lại, đồng loạt ra tay giúp ngăn tên Tề chủ nhiệm lại. Phó giám đốc Trương lúc này mới chật vật đứng dậy, do đầu bị trúng mấy quyền nên não vẫn còn hơi u mê.

– Đồ lưu manh!

– Người này có chuyện gì vây? Quần còn chưa kéo lên kìa.

– Người của đài truyền hình sao mà toàn người điên thế này, hôm nay đến đây quả là không uổng công, ha ha!

Phó giám đốc Trương vừa đứng dậy thì tứ phía vọng lai tiếng kêu thất thanh của đám phụ nữ, sau khi nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao bên tai, cúi đầu nhìn xuống, lập tức tối sầm cả mặt mũi. Hận không có kẽ đất nào mà chui xuống.

Hóa ra là khi nãy xông vào đánh nhau, quần của phó giám đốc Trương không biết từ lúc nào đã bị tên Tề Dực kéo xuống, ngay cả quần đùi cũng bị kéo xuống đến tận đầu gối, lúc này đứng dậy, thằng nhỏ xấu xí vô tình lộ ra trước mặt mọi người.

– Mẹ kiếp… đây… đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Phó giám đốc Trương lập tức kéo quần lên với tốc độ sét đánh bịt tai, sắc mặt lão Trương lúc này đỏ như gấc, đỏ từ cổ đỏ lên. Hét lên với tên Tề Dực đang nằm dưới đất:

– Điên rồi, hắn điên rồi, đánh cho ta, à không, đem hắn ra ngoài cho ta.

Kể cũng coi như phó giám đốc Trương còn một chút lý trí, trước mặt mọi người vẫn có thể kềm chế lửa giận trong lòng. Thế nhưng nhân lúc mọi người khiêng lão béo Tề ra ngoài thì hung hăng đạp cho hắn mấy cái.

– Chị Triệu, xin lỗi, thật sự xin lỗi chị, tên… tên này điên rồi.

Không kịp đi tìm phiền phức của tên Tề chủ nhiệm, phó giám đốc Trương mặt mày nặng nề chạy đến nhận lỗi trước mặt lãnh đạo phu nhân. Người khác đúng là tai bay vạ gió, hân hạnh đến tham gia buổi tiệc rượu này lại bị đánh cho vỡ mũi.

Mũi của lãnh đạo phu nhân cũng đã ngừng chảy máu rồi, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi, tức giận khiển trách:

– Tiểu Trương, đài truyền hình các cậu dùng loại người điên này làm việc à?… đây…. Đây đúng là sự kiện chính trị đấy!

Thực ra thì lãnh đạo phu nhân cực kỳ phẫn nộ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy còn chút may mắn. May mắn là kẻ điên kia chỉ đánh mình 1 cái, giả sử mà chuyện xấu hổ vừa vừa rồi của phó giám đốc Trương kia mà xảy ra trên người mình, thì đúng thật là quá mất thể diện.

Phó giám đốc Trương nghe thấy lãnh đạo phu nhân nói vậy thật sự là hận không thể băm vằm tên Tề Dực kia ra thành trăm mảnh được. Miệng bồi tiếp vào:

– Chị Triệu, em nhất định sẽ điều tra rõ sự tình, đưa bản tường trình cho ban lãnh đạo. Tiểu Lý, mau đưa chị Triệu đến bệnh viện khám xem.

Cúi đầu khom lưng theo sau lãnh đạo phu nhân, phó giám đốc Trương cũng mặc kệ không tiếp khách khứa nữa. Lửa giận hừng hực đi ra lối cửa phụ.

Tề Dực phát hiện mình vừa mơ xong, mơ thấy bị rất nhiều con mãnh thú tấn công, sau khi đánh 1 con gấu bắc cực bỏ chạy thi lại bị nằm bẹp dưới chân nhiều con mãnh thú khác. Mơ đến lúc này thì từ từ tỉnh lại.

– Ối, các ngươi đang làm gì thế?

Tề Dực sau khi tỉnh táo hoàn toàn thì phát hiện bị mấy tên đồng nghiệp đặt nằm trên mặt đất, cái mặt béo nục ấy dính chặt lấy cái nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Làm cho âm thanh hắn phát ra cũng mập mờ không rõ.

– Thả ta ra, thả ta ra!

Tề chủ nhiệm không biết đã xảy ra chuyện gì ra sức khánh cự, nhưng không ngờ tới vừa mới ngẩng mặt lên đã bị một bàn chân to đùng từ trên trời giáng xuống, hung hăng đã vào mặt hắn.

– Ai u!

Trong miệng phát ra một tiếng hét thảm thiết. Mặc kệ cái mũi đau nhức, Tề chủ nhiệm vẫn khó khăn ngóc đầu lên, nhìn thấy phó giám đốc Trương vì tức giận mà biến dạng cả khuôn mặt.

– Trương đài trưởng, đây… đây là thế nào vậy?

Trong lòng Tể chủ nhiệm cảm thấy oan ức, đi theo phục tùng hầu hạ hắn bao nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao. Nay tìm người đè mình thế này không nói làm gì nhưng chưa rõ trắng đen mà đã cho mình 1 đạp là sao?

– Thế nào? Ngươi đi mà nói với cảnh sát.

Vẻ mặt phó giám đốc Trương lộ rõ vẻ dữ tợn. Ông năm nay mới có 52 tuổi, vẫn còn có hy vọng có thể tiến thêm 1 bậc. Thế nhưng sự việc phát sinh khi nãy khiến mọi hy vọng của ông đều tan như bong bóng xà phòng.

– Tề Dực cố ý gây thương tổn, gọi điện thoại báo cảnh sát!

Phó giám đốc Trương lúc này hận một nỗi không thể băm nát con heo béo đang nằm trên đất này, thế nhưng giải quyết hậu quả so với việc trừng trị tên Tề Dực này còn quan trọng hơn nhiều. Sau khi nói xong 1 câu, phó giám đốc Trương quay người bước đi. Ông còn phải nghĩ cách để bù đắp thiệt hại mà tên Tề Dực đã gây ra cho giám đốc phu nhân.

– Ai có thể nói cho tôi biết…. Khi… khi nãy xảy ra chuyện gì được không?

Sau khi phó giám đốc Trương bỏ đi, những người vây quanh xem mới như tỉnh lại. Màn kịch náo nhiệt khi nãy không có bất kỳ một dấu hiệu nào đột nhiên diễn ra, mặc dù kết thúc như vậy hơi nhanh, nhưng cũng đủ khiến cho mọi người ở ngoài cửa thấy rõ mồn một.

– Chắc là tên Tề chủ nhiệm đó bất mãn với lãnh đạo, tìm cơ hội để trả thù lãnh đạo.

– Tôi thấy không giống thế. Hẳn là bị kinh phong phát tác rồi, thế nhưng cũng có điểm lỳ quái, bị kinh phong thì miệng phải sùi bọt mép mới phải?

– Khụ khụ, theo tôi thì người này ngưỡng mộ lãnh đạo phu nhân nhưng bị từ chối nên cuồng tính mới bộc phát, mới dẫn đến cuộc thảm sát thế này.

Lòng hiếu kỳ của con người thật là vô biên, trước khi biết chân tướng sự việc thì tràn lan đủ các thể loại đoán mò khắp hội trường, mỗi người đều giữ vững ý kiến của mình, bàn luận rất vui vẻ.

Ở khu vực xung quanh Diệp Thiên, Long Tuyết Liên đụng 1 cái vào Cao Tiền Tiến mới vừa chen vào nói:

– Cao Tiền Tiến, người nhà anh không phải làm ở bộ truyền thông sao? Lát nữa hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì đó?

– Tôi nào biết chuyện gì đâu. Đúng thật là mất mặt, đi, đi thôi, đừng có ở đây xem vụ ồn ào này nữa.

Cao Tiền Tiến tức giận đáp trả lại một câu, thân là con trai của lãnh đạo bộ truyền hình, lúc này cậu cũng cảm thấy mất cả thể diện.

Chương 167 : Thịt nướng

Sau khi ra khỏi khách sạn, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nói:

– Thời tiết hôm nay thật đẹp, trăng tròn đêm sáng sao lấp lánh, các vị, hay là chúng ta cùng đến Bạch Vân Quan uống trà ngắm trăng đi?

Sự việc vừa xảy ra khi nãy khiến cho Diệp Thiên cũng có chút không kịp chuẩn bị.

Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng bùa Ngũ Quỷ Tuyệt Mệnh, cứ tưởng là sẽ gây thương tổn trên thân thể Tề Dực, không ngờ lại có thể khiến cuồng tính của hắn bộc phát. Hậu quả thật là khác xa so với dự đoán của Diệp Thiên.

Có khi nó còn khiến cho một người tinh thần đau khổ, còn hơn ca mức tra tấn. Diệp Thiên tin rằng sau vụ việc này, sự nghiệp của lão béo Tề ở đài truyền hình này kể cũng coi như là chấm dứt hoàn toàn.

Nghĩ đến màn kịch vừa rồi, Diệp Thiên cảm thấy rất thoải mái. Nhẫn nhịn bực dọc cả một đêm giờ mới được tiêu tan. Mới ra khỏi khách sạn đã thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nét mặt cực kỳ tươi cười.

– Này, tôi nói cậu này Diệp Thiên, cậu vui mừng cái gì thế? Cười trên nỗi đau người khác, tên tiểu tử này đúng là cười trên nỗi đau người khác thật rồi.

Cao Tiền Tiến đi sau Diệp Thiên, tức giận nhìn cậu 1 cái nói:

– Đừng có uống trà, lão đệ, đi cùng anh uống rượu đi. Con bà nó, tự dưng lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là xui xẻo!

Vừa rồi cha cậu cũng vừa gọi điện đến tra hỏi chuyện khi nãy, sau khi nghe xong liền đập vỡ cả điện thoại. Lòng dạ Cao Tiền Tiến lúc này vẫn chưa bình tĩnh lại.

– Uống rượu à?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi 1 chút. Nghĩ lại chuyện tối nay thì cũng đáng uống no say 1 trận. Cười đáp lại:

– Được, thế thì đi uống rượu vậy, thế nhưng em nói trước, bia, rượu vang với rượu tây em đều không uống hết, em chỉ uống rượu trắng thôi.

Cái thời mà Diệp Thiên còn chưa biết gì đã bị Diệp Đông Bình nhúng đầu đũa vào rượu rồi cho vào miệng rồi. Mặc dù không phải là 1 con ma men nhưng mỗi lần gặp chuyện vui thì đều uống một chút.

– Được, để ta xem tửu lượng của tiểu tử nhà ngươi với ta thế nào. Đi, uống cạn rượu ngon.

Diệp Thiên thấy nét mặt Cao Tiền Tiến lộ rõ vẻ tươi cười. Cậu ta sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cảm giác duy nhất không quen đó chính là rượu tây. Thường thì cứ cách một khoảng thời gian, lại mời người khác đi uống rượu Mao Đài. Lần này nghe Diệp Thiên nói vậy trong lòng chợt cảm thấy như là tri kỷ vậy.

– Chú Vệ, Lôi tổng, cả Lưu tổng nữa, đi, chúng ta cùng đi nào. Anh Cao, dẫn theo nhiều bạn thế này, đừng có mà không hoan nghênh nhá!

Sau khi nghe Cao Tiền Tiến nói vậy, Diệp Thiên ngoảng đầu lại nhìn, phát hiện người xung quanh mình cũng không ít. Vệ Hồng Quân với Lôi Vụ thì không nói làm gì rồi nhưng đến cả Lưu Đại Chí còn dắt theo 1 cô gái xinh đẹp phía sau nữa.

– Sao lại nói thế, càng đông càng vui, để anh gọi người chuẩn bị thịt nướng.

Cao Tiền Tiến quen với cuộc sống ở nước ngoài rồi, rất thích những nơi náo nhiệt ồn ào, lập tức lấy điện thoại ra sai bảo.

Lôi Vụ thì vốn đã quen biết Cao Tiền Tiến rồi, nhưng còn Vệ Hồng Quân và Lưu Đại Chí đều là những người làm kinh doanh, cũng muốn kết giao với tên công tử nhà danh gia vọng tộc này, liền gật đầu đồng ý ngay.

Cái cô Long Tuyết Liên “ bạn gái” của Cao Tiền Tiến kia cũng ngồi lên xe Lôi Vụ, cùng cô mình bàn luận rối rít về chuyện vừa xảy ra khi nãy kia.

Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã thì cùng ngồi xe của Vệ Hồng Quân, đi theo sau xe của Cao Tiền Tiến, mấy chiếc xe nối đuôi nhau rồi khỏi khách sạn.

– Diệp Thiên, miếng ngọc bội này thì dùng như thế nào?

Vệ Hồng Quân một bên lái xe, một bên móc ra miếng ngọc bội mới đấu giá được lúc tối.

– Chú Vệ, chú cứ chuyên tâm lái xe đi. Miếng ngọc bội này tránh được tai nạn, gặp được may mắn, chú cứ làm hai việc cùng 1 lúc thế này cẩn thận lại ngược lại hoàn toàn đấy.

Nhìn thấy động tác của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên giơ tay cầm miếng ngọc bội nói:

– Món đồ này vẫn chưa được gọt giũa. Chú Vệ cứ để bên thân mình, không có việc gì thì mang nó ra ngắm nghía là được rồi. Ấy, nhưng lúc lái xe thì không được ngắm nghía đâu đấy.

Khi nãy nhìn thấy lão béo Tề gặp chuyện đen đủi, trong lòng Diệp Thiên vô cùng thoải mái. Cười đùa vài câu với Vệ Hồng Quân. Kể từ khi công ty bị ngừng hoạt động 2 tháng trước, đây mới là lần đầu tiên Diệp Thiên vui vẻ như vậy.

Từ những lời nói của Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân có thể nghe ra được tâm trạng vui mừng của cậu. Lập tức cười hỏi:

– Tên tiểu tử này sao mà vui thế? Có phải là vì thấy tên béo Tề gặp chuyện không?

Vệ Hồng Quân với lão béo Tề cũng chỉ là quen biết sơ sơ, hơn nữa buổi đấu giá khi nãy, hắn cứ không ngừng nhằm vào Diệp Thiên vì thế nên nhìn thấy tên Tề Dực hành động như vậy đến cả Vệ Hồng Quân cũng cảm thấy rất sung sướng.

Vu Thanh Nhã từ lúc ra khỏi hội trường cứ nắm chặt lấy tay Diệp Thiên, nghe Vệ Hồng Quân nói vậy thì đột nhiên lên tiếng:

– Chú Vệ, cháu thực tập ở đài truyền hình này, hắn ta cứ không ngừng gây khó dễ cho cháu.

Hồi Diệp Thiên 8 tuổi, vì đánh nhau với con trai của một người mổ lợn trên thị trấn mà bị ông ta đuổi đến tận trường giáo huấn một trận. Đến đêm hôm ấy, hơn 20 mảnh kính ở 4 cái cửa sổ nhà ông ta đều bị ai đấy đập vỡ tan tành.

Thế nên người khác không biết nguyên nhân vì sao Tề chủ nhiệm phát điên nhưng Vu Thanh Nhã từ nhỏ đã lớn lên cùng Diệp Thiên thì cũng đoán ra được vài phần. Bạn trai cô tuyệt đối không phải loại con trai ném đá giấu tay.

– Người này đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, nếu không phải có chuyện hôm nay thì chú Vệ cũng không biết được hắn chẳng phải là người tốt gì, thật là mất mặt quá đi.

Vệ Hồng Quân cũng hiểu được mấy phần ý của Vu Thanh Nhã.

– Cháu nói là tên chủ nhiệm văn phòng hơn 40 tuổi đó gây khó dễ cho thực tập sinh à. Đó chẳng phải là muốn ra oai hay sao?

Mấy người buôn chuyện trên xe sau khoảng nửa tiếng thì mấy chiếc xe chạy nhanh vào trong một khu biệt thự ở ngoại ô. Đây là một khu nhà sang trọng mới được xây dựng năm ngoái, cũng là nơi tụ tập những nhà kiệt phú ở Bắc Kinh này.

Xuống xe đón mấy người Diệp Thiên vào xong sân nhà, Cao Tiền Tiến nói:

– Mọi người xuống xe đi, tôi đi lấy rượu.

– Ồ, ở đây chẳng có mồi gì cả sao mà uống rượu được?

Nhìn thấy trong sân trống vắng, Diệp Thiên có chút khó hiểu.

Thế nhưng lời nói của Diệp Thiên còn chưa dứt thì ngoài cửa đã vọng lại tiếng ô tô phanh kít. Sau đó 4, 5 người cùng đi vào sân, cũng chẳng để ý đến mấy người Diệp Thiên, cứ thế tự nhiên hoạt động.

Sau khoảng 7, 8 phút, sân biết thự này đã bày 2 dãy bàn tiệc buffet, trên bàn bày đủ các loại thịt, đa dạng không kém gì khách sạn 5 sao.

Ngoài ra còn có thêm 3 cái khay nướng, bên cạnh mỗi một khay nướng trên mỗi bàn thì là liệt chân gà, cánh gà đã được xiên xong hết rồi. Những người này bận bịu nhanh chóng làm xong thì cũng tự động ra về.

– Đây… đây đúng là có tiền có khác!

Nhìn thấy sự việc giống y như một màn ảo thuật vừa diễn trong trước mắt mình, Diệp Thiên cũng hơi há hốc mồm.

Cậu vốn cho là mình có hơn 100 vạn, cuộc sống cũng coi như là khá thoải mái. Thế nhưng so sánh với Cao Tiền Tiến thì chất lượng cuộc sống kia của cậu còn thấp hơn cả cái con đường ngoài cổng kia.

– Các huynh đệ, tôi nghèo đến mức chỉ có mỗi tiền thôi.

Cao Tiền Tiến không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Diệp Thiên, hai tay bê một thùng rượu, nói:

– Rượu Mao Đài năm 80, hôm nay đủ cả, mọi người cũng đừng khách khí làm gì, tự túc là hạnh phúc nha.

Nghe Cao Tiền Tiến nói vậy, Lôi Vụ cười nói:

– Tiền Tiến, cháu nướng đồ cho Tuyết Liên ăn đi, còn bọn chú thì không phải lo.

– Dượng à, ai cần hắn nướng cho chứ, cháu tự nướng.

Long Tuyết Liên đỏ mặt, cần 2 xiên cánh gà đến chỗ khay nướng.

Nói thật ra, mặc dù gia thế nhà mình cũng không hề thua kém nhà Cao Tiền Tiến, thế nhưng những buổi tự tổ chức nướng thịt kiểu như thế này ở trong nước vẫn chưa phổ biến. Cao Tiền Tiến tổ chức ra như thế này thật ra khiến cho cách nhìn của Long Tuyết Liên đối với anh cũng có chút thay đổi.

– Thanh Nhã, chị đến giúp em nướng.

Buổi tối sử dụng pháp thuật, Diệp Thiên cũng bị tổn thương chút ít nguyên khí, lúc này bụng đói meo nên cũng không khách khí, 1 tay cầm tận mười mấy xiên chân gà, 1 mình chiếm luôn 1 cái khay nướng.

Cao Tiền Tiến không phải là con cháu ba đời nhà quan gì nhưng Vệ Hồng Quân cùng Lưu Đại Chí lại hết lòng muốn kết giao. Không khí trong sân lúc này vô cùng hòa hợp, thỉnh thoảng lại cười vang lên.

Mười mấy phút trôi qua, mùi thịt nướng tỏa ra tứ phía. Cao Tiền Tiến trải một tấm khăn lên trên cỏ, mọi người cùng ngồi lên trên chiếu. Những xiên thịt nướng thơm ngon cũng đc bày lên đó.

Như vậy, tay nghề nướng thịt của mỗi người cũng được phân cao thấp. Xiên thịt của Diệp Thiên cùng Cao Tiền Tiến nướng ra màu vàng óng, mùi thơm nức mũi. Nhưng còn xiên của mấy người còn lại thì đại đa số đều cháy một mảnh đen xì.

– Được rồi, bắt đầu ăn đi, á, chú Vệ, chú ăn xiên chú nướng ý, đừng tranh của cháu.

– Cháu vất vả nướng nhiều như thế, chú Vệ chỉ giúp cháu tiêu hóa bớt mấy cái thôi mà.

Diệp Thiên nướng mười mấy cái chân gà vừa mới bày lên thì 3, 4 cánh tay đã giơ ra lấy. Nhanh đến mức Diệp Thiên ngăn đông chặn tây không kịp, khiến cho mọi người phá lên cười ha ha.

– Từ năm 8 tuổi cháu đã nướng chim thỏ trên núi ăn rồi, tay nghề có thể không cao sao?

Diệp Thiên cười hắc hắc, cầm 1 cái chân gà đem cho Vu Thanh Nhã ngồi bên cạnh.

Ngồi đối diện với Diệp Thiên là Long Tuyết Liên đang nhìn vào mấy cái chân gà cháy của mính, sắc mặt có hơi phân vân, cũng muốn giơ tay ra lấy xiên nướng của Cao Tiền Tiến nhưng lại cảm thấy hơi ngại.

Kỳ thực Cao Tiền Tiến chủ yếu là bất mãn với sự sắp đặt hôn nhân trước của gia đình. Những hành động lúc trước cũng không phải là cố tình nhằm vào Long Tuyết Liên. Lúc này mấy người trẻ tuổi cùng ngồi với nhau, cậu cũng không nỡ để con gái phải ăn mấy đồ cháy khét đó, lập tức nói:

– Tuyết Liên, này, chúng ta kể cũng là bạn bè từ khi còn bé, đến đây không phải khách khí đâu.

Điều làm Long Tuyết Liên không ngờ đến chính là Cao Tiền Tiến lại có thể tự mình cầm 1 xiên cánh gà vàng óng đưa cho mình. Long Tuyết Liên đưa tay ra nhận, nói lí nhí:

– Cảm ơn!

– Ha ha, nhân duyên ngàm dặm cánh gà đưa lối. Cao huynh, nào, chúng ta cạn 1 ly.

Nhìn thấy cảnh trước mặt, Diệp Thiên không khỏi cười lên, nhấc 1 bình rượu Mao Đài lên uống.

Kể từ sau khi sư phụ qua đời, tâm trạng Diệp Thiên lúc nào cũng u buồn. Cậu cũng không phải là loại hay mượn rượu giải sầu. Khó mà gặp được cảnh tượng như vậy, lập tức tu một hơi uống hết gần nửa bình rượu.

– Được, sảng khoái quá, nào, mọi người cùng đồng khởi!

Nhìn thấy bộ dạng Diệp Thiên như vậy, Cao Tiền Tiến cũng không dùng chén nữa, học theo Diệp Thiên đưa bình lên miệng tu. Còn mấy người Vệ Hồng Quân chỉ có thể cười mếu mà làm theo thôi. Uống rượu Mao Đài như thế này thì giống như là kiểu Vương Bát ăn lúa mạch vậy.

– Diệp đại sư, miệng cứ nói là muốn mời ngài một bữa nhưng mà chưa có cơ hội nào. Nhân đây, mượn rượu của Cao lão đệ, tôi kính ngài 1 ly.

Đợi cho cái chân gà xuống đến bụng Diệp Thiên xong, Lưu Đại Chí cầm bình rượu đứng dậy, nhìn thấy bộ dạng thân mật của Cao Tiền Tiến cùng Diệp Thiên nên cho rằng đối phương cũng biết thân phận của Diệp Thiên.

Chương 168 : Trùng hợp

– Lưu tổng, nói cái này làm gì?

Diệp Thiên biết thế lực gia đình Cao Tiền Tiến rất lớn nên không muốn cho cậu ta biết thân phận của mình. Nhưng thực không ngờ đến Lưu Đại Chí đột nhiên lại gọi 1 tiếng “ đại sư”, nên muốn chặn lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.

– Diệp… Diệp tổng, sao… sao lại?

Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thiên, Lưu Đại Chí biết mình đã lỡ lời rồi.

– Diệp đại sư, Diệp tổng? Diệp huynh đệ, chú rốt cuộc là làm gì thế?

Tửu lượng Cao Tiền Tiến quả không tồi, gần nửa bình xuống bụng rồi mà sắc mặt vẫn không thay đổi. Đôi tai vẫn không mất đi chức năng của mình, mấy lời nói của Lưu Đại Chí vẫn có thể lọt vào được.

– Em bỏ học giữa chừng, bây giờ đang thất nghiệp. Anh đừng có nghe Lưu tổng tâng bốc em, à thế anh Cao ở nước ngoài làm nghề gì?

Diệp Thiên cười cười, đổi chủ để sang chuyện của Cao Tiền Tiến.

– Anh làm tài chính.

Đầu óc Cao Tiền Tiến vẫn rất tốt. Vừa nói xong 1 câu lại quay lại ngay:

– A, lão đệ, chú chưa trả lời, chuyển chủ đề khác làm gì.

Nói thật, Cao Tiền Tiến đúng là rất tò mò về thân phận của Diệp Thiên.

Bởi vì Cao Tiền Tiến phát hiện, kể cả là Vệ Hồng Quân hay là người cũng có chút thế lực ở thành Bắc Kinh là Lôi Vụ đều có thái độ rất kỳ lạ đối với Diệp Thiên. Cảm giác đó như là vô cùng kính trọng còn kèm theo 1 chút sợ sệt.

– Haiz, nói thì anh không tin, em thật sự không có làm gì cả. Thời gian trước có mở công ty nhưng được mấy ngày thì phá sản nên bây giờ vẫn chưa có việc gì nghiêm túc để làm.

Diệp Thiên lắc lắc đầu vẫn không chịu nói nhiều. Mặc dù con người Cao Tiền Tiến không tệ nhưng bộ truyền hình đối với phương diện mê tín phong kiến thì nắm bắt rất rõ, cũng khá là mẫn cảm với nó. Cậu cũng không muốn bị người khác điểm tên.

– Không nói à, tiểu tử nhà ngươi không nói à, được, cậu không nói thì thôi vậy, Diệp đại sư phải không? Lát nữa tôi tự đi điều tra.

Cao Tiền Tiến cũng không phải là loại người mặt dày. Thấy Diệp Thiên nhất định không nói, liền chuyển sang chủ đề khác. Quay sang Vệ Hồng Quân nói:

– Vệ tổng, ví tiền của chú hôm nay cũng nhiều đấy, miếng ngọc bội đó không đáng đến 80 vạn đâu?

Tự nhiên bị Cao Tiền Tiến nhắc đến mình, Vệ Hồng Quân tiện mồm đáp:

– Ai nói là không đáng chứ? Gấp đôi nữa vẫn đáng ấy chứ.

– Lão Vệ, ông cũng không nói đi, khuyên tôi với lão Lưu không giơ tay nữa, hóa ra là ông mua được đồ rẻ à, không được, chuyện miếng ngọc bội này ông phải nói rõ nếu không hôm nay không tha cho ông đâu.

Nghe thấy Vệ Hồng Quân nói vây, Lôi Vụ liền đáp lại ngay. Ông đã sớm nhìn ra miếng ngọc bội này có điểm bất thường, lập tức mượn men rượu lôi miếng ngọc bội trong túi quần của Vệ Hồng Quân ra.

– A, tôi nói, đừng có lôi.

Vệ Hồng Quân khẩn trương, cũng không lo được nhiều chuyện như vậy, mở miệng nói:

– Đây là vật phẩm của Diệp Thiên, mấy vị đi mà hỏi nó!

– Đây là thế nào?

Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mình, Diệp Thiên cười mếu, cuối cùng cũng vẫn không trốn được.

– Khụ khụ, nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?

Diệp Thiên ho khan 2 tiếng, bất đắc dĩ nói:

– Kỳ thực cũng không có gì, miếng ngọc bội này là do 1 vị cao nhân làm ra, bình thường mang nó bên cạnh mình thì có thể tránh dữ tìm lành, chuyển họa thành may. Vì vậy nên quý một chút cũng là bình thường thôi mà.

– Là pháp khí!

Diệp Thiên còn chưa dứt lời, mắt Cao Tiền Tiến đã sáng lên. Đứng dậy giật lấy miếng ngọc bội trên tay của Lôi Vụ, lật lên lật xuống xem kỹ, chép miệng nói:

– Cái này mà là pháp khí thật, thì 80 vạn đúng là không đắt.

Nghe thấy Cao Tiền Tiến nói vậy, Diệp Thiên không khỏi ngạc nhiên nói:

– Anh Cao biết pháp khí à?

Diệp Thiên biết Cao Tiền Tiến ra nước ngoài du học cũng hơn 10 năm rồi, cũng sống ở nước ngoài hơn 10 năm, sao lại hiểu cách gọi là pháp khí chứ?

Phải biết rằng dù là ở trong nước cũng không có nhiều người dùng từ pháp khí này, thường thì chỉ gọi là bùa hộ thân mà thôi.

– Biết, anh còn thấy qua cơ. Thế nhưng anh cũng không biết phân biệt món đồ này đâu, món đồ này có phải là pháp khí thật hay không anh cũng không biết.

Cao Tiền Tiến ngắm nghía một hồi miếng ngọc bội trong tay rồi nói tiếp:

– Là chuyện năm ngoái, một vị trưởng bối ở Hồng Kông sang Mỹ, đồng thời còn đem theo cả cháu gái nữa. Tôi đi đón bọn họ mà. Trên đường cao tốc, chiếc xe mà em gái của Đường gia ngồi đột nhiên gặp sự cố, toàn xe lật ngược lại. Các vị có biết sau đó thế nào không?

Nói đến đây, Cao Tiền Tiến cố tình dừng trước đoạn gay cấn.

– Làm sao? Cô bé đó làm sao ?

Vu Thanh Nhã cùng Long Tuyết Liên đều mở to 2 mắt.

– 3 người trên xe, lái xe cùng em gái của Đường gia đều chết tại hiện trường, chỉ có cô cháu gái nhỏ của Đường gia là không có chuyện gì thôi.

Nhớ lại chuyện cũ, mắt Cao Tiền Tiến còn hiện lên 1 chút sợ hãi, sau khi mở nắp bình rượu uống một hớp rồi nói tiếp:

– Thế nhưng miếng ngọc hồ lô mà cô cháu gái đeo trên người cũng bị rơi vỡ. Các vị có biết không, miếng ngọc hồ lô đó … chính là pháp khí đấy.

Sau khi đem người trong xe ra ngoài cứu, Cao Tiền Tiến nhìn thấy vị trưởng bối đó trân trọng nhặt lại những mảnh vỡ của miếng ngọc hồ lô kia lại thì mới biết miếng ngọc thạch đó đã cứu mạng đứa cháu gái đó.

Vì vậy mà Cao Tiền Tiến cũng biết đến từ “ pháp khí”.

– Đúng là vật tốt, quả nhiên có thể tránh dữ tìm lành, chuyển họa thành may. Tôi nói này lão Vệ, món đồ này bán cho tôi đi, tôi trả ông 100 vạn, thế nào?

– Lão Lưu, thứ này chỉ đáng giá 100 vạn thôi à, Vệ Tổng, 200 vạn, bán nó cho tôi thế nào?

Cao Tiền Tiến kể xong chuyện này, mắt Lôi Vụ cùng Lưu Đại Chí đồng loạt sáng lên.

1 chiếc xe gặp tai nạn, 3 người cùng ngồi 1 xe thì chết 2 người, còn 1 người thì không rụng 1 sợi tóc nào, đấy chẳng phải là tác dụng của pháp khí sao? Vật có thể cứu mạng người, nhiều tiền hơn nữa cũng vẫn đáng.

– Không bán, 1000 vạn tôi cũng không bán, 2 vị đừng có mà nghĩ đến.

Vệ Hông Quân một tay giật lại miếng ngọc bội trên tay của Cao Tiền Tiến, cũng không đút vào túi quần nữa, trực tiếp nắm chặt trong tay. Sắc mặt có chút kỳ quái nhìn sang Cao Tiền Tiến nói:

– Cao tổng, cháu nói vị trưởng bối kia, có phải tên là Đường Văn Viễn không?

Một là Cao Tiền Tiến nhắc đến người phụ nữ kia họ Đường, hai la miếng ngọc bội vỡ vụn kia lại là ngọc hồ lô, không khỏi khiến cho Vệ Hồng Quân liên tưởng đến mấy năm trước Diệp Thiên bán mất vật đó đi.

– Đúng là Đường lão gia, làm sao, Vệ tổng quen ông ấy à?

Cao Tiền Tiến gật đầu, Đường Văn Viễn với ông của cậu có chút thân thiết, hơn nữa sở dĩ Cao Tiền Tiến có thể lập nghiệp ở thị trường tài chính Mỹ là do thời kỳ đầu nhận được ân huệ của Đường lão gia.

– Gặp qua, gặp qua 1 lần.

Nghe Cao Tiền Tiến nói vậy, sắc mặt Vệ Hồng Quân đột nhiên hiện lên một chút kỳ quái. Tay phải đã nắm chặt miếng ngọc bội nay lại còn nắm chặt thêm mấy lần. Nhìn trộm sang phía Diệp Thiên.

– Làm sao? Việc này có liên quan đến Diệp lão đệ à?

Tuy rằng đều uống rượu nhưng mấy người đàn ông ở đây mặt ai cũng đều thông minh, Vệ Hồng Quân vô tình liếc mắt sang, lập tức khiến cho mấy người đều chú ý đến Diệp Thiên.

– À, miếng ngọc hồ lô của lão Đường là do tôi bán cho.

Sự việc cũng thật trùng hợp, Diệp Thiên cũng không muốn giấu làm gì, thế nhưng món đồ pháp khí bán ra kia có thể cứu mạng một cháu gái khiến cậu cũng cảm thấy thực sự vui mừng.

– Cái gì?

Diệp Thiên vừa nói ra câu này thì ngoài Vệ Hồng Quân ra thì mấy người kia đều ngồi không yên, ngay cả Long Tuyết Liên cùng người cô ngồi bên trong cũng nhao nhao đứng dậy.

Vốn dĩ là Cao Tiền Tiến kể câu chuyện mà mọi người đều nghe chuyện, mà một người trung gian liên quan đến câu chuyện lại đang ngồi ở giữa bọn họ, điều này khiến cho mấy người chấn động không hiểu gì.

Đặc biệt là Lôi Vụ và Lưu Đại Chí, ánh mắt cứ luôn nhìn vào tay phải Vệ Hồng Quân, hận một nỗi là không thể lập tức đứng dậy cướp lấy được. Cùng là vật Diệp Thiên đưa ra, nên công dụng của vật này cũng không kém là bao.

– Diệp lão đệ, tôi nói, cậu rốt cuộc là làm gì?

Cao Tiền Tiến rốt cục cũng không kìm nén được tò mò, cậu đúng là vạn vạn lần không nghĩ đến miếng ngọc vỡ quý báu mà Đường lão gia thường cất giữ hóa ra lại là do Diệp Thiên làm.

– Pháp khí là do sư phụ truyền lại cho tôi, cũng không giữ lại nhiều nên mấy vị cũng đừng có nghĩ đến làm gì.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, đầu tiên là từ chối ý định của mấy người kia, nói tiếp:

– Anh Cao, không phải em có ý giấu diếm, chẳng qua là truyền nhân kế thừa của Ma Y Nhất Mạch, xã hội bây giờ đối với nghề này có chút hiểu lầm nên em sợ anh…

Diệp Thiên mặc dù không nói hết câu nhưng ý tứ đã rõ, Cao Tiền Tiến nghe cũng hiểu. Đối phương là vì sợ mình cho rằng cậu ấy phong kiến mê tín nên mới im lặng không nói như vậy.

– Hắc hắc, tôi nói này Diệp lão đệ, đây là chuyện gì to tát đâu?

Cao Tiền Tiến sau khi nghe Diệp Thiên nói, không cho là đúng nói:

– Khi tôi ở phố người Hoa bên Mỹ cũng quen biết không ít người hành nghề giống như cậu, cũng có người thực sự là có chút đạo hành đó.

Văn hóa truyền thống Trung Quốc ở đầu thời kỳ Mãn Thanh – Dân Quốc, có một sự mất mát to lớn. Rất nhiều người yêu nước bị người khác xuyên tạc. Mà sau thời kỳ kiến quốc, lại có một đợt đại nạn lớn hơn nữa khiến cho những người tinh thông pháp thuật trong nước đều hầu như tuyệt vong hết.

Thế nhưng những khu người hoa ở nước ngoài, khu vực Hồng Kông cùng khu vực Đông Nam Á, thuật xem bói phong thủy Trung Quốc vẫn lưu truyền rộng rãi. Thế nên Cao Tiền Tiến mới gặp được rất nhiều nhân sĩ.

– A, thế khi nào em rảnh thì phải ra ngoài tìm hiểu một chút mới được.

Nghe Cao Tiền Tiến nói vậy, Diệp Thiên nhíu mày lại, cậu cùng sư phụ hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm như vậy, cũng từng đến thăm một vài người bạn cũ của Lý Thiện Nguyên, nhưng những vị này căn bản cũng qua đời hết rồi, hơn nữa đến cuối đời mà vẫn không ai truyền lại pháp thuật của họ.

Lúc này nghe được Cao Tiền Tiến nói ở nước ngoài vẫn còn có truyền nhân, Diệp Thiên nảy ra ý định muốn xuất ngoại 1 chuyến. Phải biết rằng, kể từ sau khi sư phụ qua đời, thì cũng không có ai có thể có pháp thuật ngang với cậu được.

– Chuyện này dễ thôi.

Cao Tiền Tiến nghe thấy vậy, cười lên nói:

– mấy ngày nữa, chính là tuần sau, sẽ có 1 vị cao nhân từ San Francisco đến đây. Lúc anh sắp về nước, vị cao nhân đó nói anh có kiếp nạn, lần này đến đây là để giúp anh hóa giải kiếp nạn này.

– Còn có cả việc này nữa à?

Diệp Thiên sửng sốt. Câu học pháp thuật bao nhiêu năm như vậy, cũng được tổ sư truyền lại, nhưng đây là lần đầu tiên nghe đến giúp người hóa giải kiếp nạn cần phải vượt cả đại dương như vậy.

Chương 169 : Kính nể

– Người đó tên La Trí, rất có danh tiếng ở khu người Hoa, Đường lão gia giới thiệu anh mới quen ông ấy.

Lúc Cao Tiền Tiến nhắc đến việc này, trên mặt có chút không tự nhiên. Cho dù là xuất thân gia thế của cậu hay là chuyện cậu đã từng đi du học mà nói thì thuật bói toán đoán mệnh đúng là có chút nghi ngờ mê tín phong kiến ở bên trong.

Diệp Thiên nghĩ 1 hồi lâu, lắc đầu nói:

– La Trí? Chưa nghe thấy cái tên này bao giờ. Anh Cao, khi nào vị ấy đến đây, phiền anh giới thiệu em gặp mặt một chút.

Diệp Thiên mặc dù tuổi còn trẻ nhưng vào nam ra bắc theo sư phụ, đi qua không biết bao nhiêu nơi, hơn nữa lão Đạo cũng từng trải qua thời kỳ Mãn Thanh, đối với những cao nhân pháp thuật trên giang hồ đều rõ như lòng bàn tay.

Cứ cho là những năm đầu thời kỳ Kiến Quốc chạy ra nước ngoài, Diệp Thiên cũng có nghe thấy rất nhiều, nhưng Cao Tiền Tiến nói ra cái tên này lại khiến cho Diệp Thiên có cảm giác rất xa lạ.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói chuyện cùng Cao Tiền Tiến xong, Lôi Vụ nói xen vào:

– Tiền Tiến, muốn xem tướng cần gì phải đi tìm người khác, hỏi Diệp Thiên là được rồi, chú dám đảm bảo, cái tên La Trí gì đó chắc chắn là không bằng Diệp Thiên.

Lôi Vụ sống hơn 40 năm, hiểu biết không thể nói là không nhiều. Trước kia cũng có không biết bao nhiều Cao nhân xem tướng thuật chỉ điểm cho ông ta rồi nhưng đều không bằng lần Diệp Thiên giúp ông ta hóa giải cái kiếp đào hoa ấy.

Phải nói là Lôi Vụ trước kia bán tín bán nghi cái thuật phong thủy kia. Thế nhưng sau chuyện lần đó, thì lại vô cùng kính nể thiên địa này, hành vi cũng không phù phiếm như lúc trước nữa.

Những lời nói này của Lôi vụ khiến cho Lưu tổng bên cạnh cũng cho là đúng, mở miệng nói:

– Đúng thế, Cao công tử, nếu nói về bói quẻ xem tướng tránh dữ tìm lành thì Lưu Đại Chí tôi chỉ quen mỗi một người là Diệp Thiên thôi.

– Chú Diệp, thế nào, giúp anh xem xem.

Nhìn thấy Lôi Vụ cùng Cao Tiền Tiến không ngừng tâng bốc Diệp Thiên, cộng với cả thái độ cung kính của mấy người đó với Diệp Thiên, Cao Tiền Tiến cũng tò mò thử xem. Nhìn thấy người thanh niên tóc tai quái dị này, rất có thể có nhiều điểm không giống với người thường.

Phải biết rằng, mấy người Lôi Vệ ở thành Tứ Cửu này cũng là những nhân vật có uy tín. Bình thường không phải nói là mắt cao hơn đầu nhưng không phải người bình thường nào cũng có thể kết giao được. Thế mà trước mặt lại cực kỳ cung kính Diệp Thiên, một người trẻ tuổi như vậy, chứ tuyệt đối không phải nói suông mà có thể lừa mình được.

– Anh Cao, mỗi nghề đều có quy định riêng của nó, đợi vị La Trí đó giúp anh xem xong thì hẵng nói tiếp.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, từ chối thỉnh cầu giúp cậu xem tướng. Quay mặt sang phía mấy người Lôi Vụ nói:

– 2 người đừng có mà diễn vai phụ cho tôi nữa, những lời này đừng có mà ăn nói lung tung. Nếu không mà truyền đến tai người khác thì tự nhiên mà chuốc họa vào thân đấy.

Thuật pháp giang hồ hay là lừa đảo giang hồ cũng giống như nhau, đều chú trọng đến “ văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị” ( võ công muốn phân cao thấp thì có thể thông qua thi đấu mà định được, còn về văn chương thì khó mà phân ai hơn ai kém được), ai mà không thừa nhận truyền nhân của mình với người khác thì thật thấp kém.

Nếu vị La Trí thực sự có thực lực thì những lời nói khi nãy của Lôi Vụ và Lưu Đại Chí kia đã đắc tội với người ta rồi. Giả sử mà đối phương lòng dạ hẹp hòi, nói không chừng lại tự gây tại họa ngầm cho mình rồi cũng nên.

Hơn nữa thời gian trước khi giải phóng, những cao thủ thuật pháp trên giang hồ đều được đồng đạo tôn sùng, tính tình của những người này cũng không mấy ôn hòa, vạn nhất đối phương thù hằn ông chủ Lôi cùng Lưu Đại Chí, ngấm ngầm ra tay, thì lúc đó 2 người này không chết cũng phải bị lột da.

– Diệp đại sư, dù sao tôi cũng vẫn tin cậu, hòa thượng tôi từ bên ngoài đến nên niệm kinh không tốt!

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Lưu tổng nửa giả nửa thật nói, nói gần nói xa đều đầy ý tôn sùng Diệp Thiên

– Lưu tổng, những lời này của ông bỏ đi.

Diệp Thiên cười khổ khoát tay, mặc dù cậu vẫn chưa gặp được một cao thủ pháp thuật nào ở trong nước nhưng cũng không tự cao tự đại tự coi mình là số 1 thiên hạ.

Cũng giống như hai vị đại sư danh tiếng Viên Thụ San và Vi Thiên Lý thời Dân Quốc kia, vào thời điển mà Lý Thiện Nguyên và Diệp Thiên nhắc đến họ đã vô cùng ca ngợi rồi, pháp thuật của 2 người họ có nét độc đáo riêng.

Tuy rằng hai người đó đã qua đời rồi, nhưng con cháu đời sau phân tán ra nhiều, chưa từng xuất hiện một vị cao nhân nào cả. Nhưng mà Diệp Thiên lại cho rằng chẳng qua là mình chưa gặp được mà thôi.

– Được, chúng ta không nói vấn đề này nữa. Đúng rồi, tên béo Tề hôm nay xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Nhìn giống như là bị mà quỷ nhập vào, trước kia chưa từng nghe qua ông ta mắc bệnh này bao giờ.

Vệ Hồng Quân kể từ sau khi kết giao với Diệp Thiên, đối với cái nghề này cũng đã cẩn thận tìm hiểu, cũng biết điều kiêng kỵ trong lòng Diệp Thiên. Lúc này nhìn thấy Diệp Thiên không muốn nói thêm nữa bèn cười rồi chuyển đề tài.

– Hay là do bệnh kinh phong phát tác?

Lưu Đại Chí ngập ngừng nói. Lúc ông chen vào đến nơi thì sự việc cũng đã kết thúc rồi nên chỉ nhìn thấy cảnh tên Tề Dực bị người khác đè xuống đất mà thôi.

Thấy Vệ Hồng Quân nhắc đến chuyện này, mấy người đang ngồi trên chiếu mặt đều lộ rõ vẻ tươi cười. Đặc biệt là nghĩ đến cái bộ dạng xấu hổ của vị phó giám đốc Trương bị tụt quần kia, mấy người con gái mặt bỗng chốc đỏ bừng lên.

Nói về chủ đề này, Vệ Hồng Quân cũng cảm thấy thích thú, lắc đầu nói:

– Không giống bị bệnh kinh phong mà có chút giống ma quỷ nhập vào người hơn. Lão Lưu, ông không nghe thấy lúc đấy miệng lão béo Tề vẫn còn hô toáng lên à, bị kinh phong phát tác thì đâu có nói chuyện được.

– Đúng rồi, tên Tề chủ nhiệm đó còn kêu mẹ, còn hô khẩu hiệu nữa. Nhìn giống quỷ nhập và người hơn.

Long Tuyết Liên cũng đồng ý với ý kiến của Vệ Hồng Quân. Lúc xảy ra chuyện cô đứng ở một đám người không xa lắm, đến cả câu khẩu hiệu “ tất cả bọn kẻ thù đều là hổ giấy” cũng nghe thấy rõ mồn một.

Nghe thấy Long Tuyết Liên nói vậy, Lôi Vụ lắc đầu nói:

– Ma quỷ nhập vào người à? Những chuyện thế này thường thì chỉ xuất hiện ở nông thôn thôi chứ, khí người ở hội trường thịnh như vậy, làm sao mà âm tà có thể xâm nhập vào được chứ.

Hồi Lôi Vụ mười mấy tuổi, bị liên lụy theo người nhà nên sống ở 1 vùng nông thôn ở Sơn Đông 5, 6 năm. Thời gian đó gặp không ít chuyện gặp quỷ, bị bóng đè, đều là phát sinh ở những nơi hoang vắng ít người.

– Nói không chừng là quỷ già có pháp lực cao cường cũng nên.

Long Tuyết Liên không phục nói.

– Khụ … khu khụ.

Long Tuyết Liên còn chưa nói hết, Diệp Thiên đang ngẩng cổ uống rượu thì “ xì xì” một tiếng, rượu trong miệng đã bị phun ra hết, che miệng ho khan mấy tiếng:

– Hai ý kiến này biết ý kiến nào đúng chứ? Các vị từ lúc nào lại biến thành quỷ già vậy?

– Diệp Thiên, anh không sao chứ?

Vu Thanh Nhã quan tâm vỗ vỗ lưng Diệp Thiên.

– Có mỗi cậu uống rượu thế này thôi.

– Khụ khụ, không sao, không sao. Anh bị câu nói của Long Tuyết Liên hù cho sợ thôi mà.

Diệp Thiên cười mếu lấy khăn tay lau miệng. Trong lòng tự an ủi mình:

– Quỷ già thì kệ quỷ già, chỉ cần đem vận xui lại cho lão béo Tề, anh em cũng thừa nhận hết.

– Chắc chắn không phải là do quỷ già gì, Diệp… Diệp đại sư…

Dù sao Cao Tiền Tiến cũng biết thân phận của Diệp Thiên rồi, Lôi Vụ lại gọi “ Diệp đại sư” thêm 1 lần nữa.

– Đừng, Lôi tổng, gọi tôi là Diệp Thiên đi, ở đây không có đại sư gì hết.

Diệp Thiên mở miệng chặn lời nói của Lôi Vụ lại. Ở đây chỉ là tụ họp bạn bè, cứ một câu lại gọi đại sư, cậu nghe cảm thấy mình không được tự nhiên.

– Được, thế tôi gọi cậu là Diệp tổng vậy. Mấy tháng trước thấy cậu nói loại tà ám này hay là gặp phải kiếp nạn đều là do sát khí gây nên, tôi thấy tên béo Tề kia giống như là bị sát khí xâm nhập vào vậy.

Sau khi được Diệp Thiên hóa giải khí đào hoa, Lôi Vụ đối với phương diện này cũng có hiểu biết đôi chút, lại nói rõ ràng mạch lạc xem ra cũng cách chân tướng cũng không còn xa nữa.

– Theo tôi thấy, lão béo Tề đắc tội với ai đó rồi bây giờ bị người đó trừng trị.

Lôi Vụ càng nói càng hưng phấn, thế nhưng sau khi ông nói những lời này xong thì tất cả mọi người bỗng nhiên ngây người ra, ngơ ngác nhìn về phía Diệp Thiên.

Có vẻ như lão béo Tề đúng là đắc tội với người khác thật. Tại buổi đấu giá, lão béo Tề cứ không ngừng châm chọc Diệp Thiên. Ngoại trừ Lưu Đại Chí và Cao Tiền Tiến ở ngoài ra thì mấy người kia đều nghe thấy được.

Hơn nữa lão béo Tề đã đắc tội với Diệp Thiên, người mà trong mắt của Lôi Vụ chính là một cao nhân dị sĩ thần bí khó lường. Hơn nữa Lôi Vụ cũng đã từng tận mắt chứng kiến Diệp Thiên làm phép vẽ bùa. Lắp ghét mấy điểm này lại, trong lòng ông chủ Lôi hình như đã hiểu ra vài thứ.

Không chỉ có Lôi Vụ, đến cả Lưu Đại Chí và Vệ Hồng Quân cũng phản ứng lại ngay, nhìn vào ánh mắt của Diệp Thiên cũng thấy là đang phức tạp dần lên. Thủ đoạn này nếu mà là do Diệp Thiên hạ thủ thật thì người thanh niên trước mặt này đúng là thực sự rất đáng sợ.

– Diệp lão đệ, lẽ… lẽ nào… chuyện này là do chú làm?

Nhìn thấy mấy người đều trừng mắt nhìn Diệp Thiên, Cao Tiền Tiến không khỏi mở to hai mắt, lại một lần nữa dò hỏi Diệp Thiên.

– Anh Cao, liên quan gì đến em chứ? Em lấy đâu ra cái bản lĩnh đấy? Anh đừng có mà đề cao em thái quá.

Diệp Thiên cười mếu xua tay lia lịa. Trong lòng mặc dù thực sự khâm phục Lôi Vụ, người bạn này đúng là như thần. Mình ra tay không để lại bất kỳ dấu hiệu nào thế mà lại bị ông suy luận đoán ra được.

Thế nhưng Diệp Thiên mặc dù phủ nhận nhưng những người khác tin hay không tin thì cứ nghe theo ý kiến của mình đi.

Thời gian tiếp theo, mọi người đều cố ý không nhắc đến chuyện này nữa. Cứ nghĩ đến người ngồi bên cạnh này có thể khiến cho người khác điên điên khùng khùng, tâm trạng ai cũng bất an.

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà thầy phong thủy ở những triều đại lịch sử đều có rất ít bạn. Mặc dù người khác đều phải thỉnh cầu bọn họ nhưng trong lòng đối với những người này thì chỉ có thể tôn kính mà không thể gần gũi được. Nếu không thì vô tình sẽ phạm vào thuyết Ngũ Tệ Tam Khuyết.

Do khi nãy xảy ra chuyện này, nên trong lòng mọi người đều có chút lo lắng. Tiệc thịt nướng tổ chức đến 11 giờ thì giải tán. Lúc tiễn Diệp Thiên ra ngoài cổng, Cao Tiền Tiến lấy địa chỉ nhà của Diệp Thiên để tiện liên lạc, hẹn tuần sau sẽ gặp mặt.

Cảm thấy chuyện 2 tháng trước cũng đã lắng xuống rồi, Diệp Thiên cũng không đến Bạch Vân Quan nữa và quay về Tứ Hợp Viện luôn. Vu Thanh Nhã cũng ở lại nhà Diệp Thiên.

Đương nhiên, hai người ở hai phòng khác nhau. Những người lạc hậu như Diệp Đông Mai này không cho phép chuyện thanh niên chưa kết hôn mà ở cùng với nhau.

Về lại Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên cũng khôi phục lại những thói quen ngày xưa. Hơn 5 giờ sáng ngày hôm sau, dậy sớm luyện tập 1 lần thuật đạo khí, liền ra khỏi cổng, tản bộ dọc theo chân tường Hoàng Thành.

Hơn 8 giờ sáng, Diệp Thiên ăn sáng với bánh bao hấp, uống sữa đậu nành ở ven đường. Khi đang chuẩn bị về nhà đi ngang qua một cửa hàng bán điện thoại di động. Diệp Thiên nghĩ 1 lát, rồi lập tức đi vào.

Tuy rằng Diệp Thiên không thích cái cảm giác bị người khác tìm được khi mang theo điện thoại di động bên người, chẳng khác gì như bị người ta theo dõi vậy. Nhưng quan hệ xã hội ngày càng phải tiếp xúc nhiều, không có điện thoại cũng không được tiện cho lắm.

Chương 170 : Điện thoại di động và nhà

Năm 97 này, bưu điện vẫn chưa phát hành điện tín ra ngoài, điện thoại di động tư nhân cũng không được phân ra ngoài thông qua điện tín. Vì thế mà mấy gian hàng bán điện thoại di động cũng phải ở 1 địa điểm trong bưu điện.

Tuy rằng Bắc Kinh là một thành phố lớn đi đầu cả nước thế nhưng ở thời kỳ này, điện thoại di động vẫn được coi như là một món đồ xa xỉ. Trước cái quầy hàng bằng kính bày điên thoại di động này căn bản không có người hỏi mua, còn ở quầy bán máy nhắn tin kia thì khách mua bán vẫn đông.

– To quá, đeo trên người thì khó chịu chết!

Nhìn thấy mấy cái máy trong quầy hàng, Diệp Thiên không khỏi chau mày lại. Mặc dù mấy cái di động này so với cái của cha mình cũng nhỏ hơn rất nhiều nhưng Diệp Thiên vẫn cảm thấy không hài lòng.

Mặc dù tiếng nói của Diệp Thiên rất nhỏ nhưng vẫn bị một bà cô đang cắn hạt dưa ngồi sau quầy hàng nghe thấy. Khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Thiên 1 cái, trong miệng phun ra một đống vỏ dưa nói:

– Ôi, sao lại nói thế? Điện thoại di động ở đây rất nhỏ rồi, mấy năm trước còn to gấp mấy lần cơ, không mua được thì đứng có mà quanh quẩn ở đây.

Những người đã từng đến Bắc Kinh mấy năm trước cũng biết, giai cấp công nhân ở thủ đô rất chú ý đến thân phận chủ nhân của họ. Trong não của họ căn bản không hiếu khách như coi khách hành là thượng đế như người miền nam. Dù có bán nhiều cũng không được trích phần trăm. Khách thích mua thì mua. Kiểu thái độ đó đúng là quá kém.

Trước kia có 1 câu truyện cười. Nhân viên bán hàng ở cửu hàng bách hóa lớn, 1 ngày nếu mà không cãi nhau trận nào với người khác thì sẽ được giám đốc nêu tên biểu dương. Có thể thấy được thái độ phục vụ khách hàng ở thành Tứ Cửu những năm đó quá kém.

Diệp Thiên cũng sống ở Bắc Kinh được một thời gian rồi, cũng biết tích cách nhưng người làm công ăn lương này nên cũng không tức giận, cười nói:

– Đại tỷ, còn có cái nào nhỏ hơn 1 chút không?

Diệp Thiên bình thường thích mặc bộ quần áo luyện công màu trắng tinh. Mà bộ quần áo đó chỉ có 1 cái túi kiểu túi đựng tiền. Đã để đựng cái ví vào rồi thì khó mà có thẻ nhét thêm 1 cái điện thoại to như vậy vào nữa.

Tục ngữ có câu không giơ tay đánh kẻ đang cười, mặc dù chậm chạp cắn hạt dưa nhưng bà cô béo đó vẫn miễn cưỡng chỉ vào quầy nói:

– Có một kiểu máy mới, ericsson 768, nhưng mà không bán, cậu đợi 2 ngày nữa hẵng đến.

Người đến xem điện thoại năm nay, 10 người đến hỏi thì đến 9 người không mua, bà cô béo thấy dáng Diệp Thiên cũng không quá 20 tuổi là mấy, căn bản không đáp lại chuyện của cậu.

– Đại tỷ, em thật sự muốn mua mà, chị xem, còn có cái nào tồn kho không?

Diệp Thiên cũng biết những kiểu giả vờ ở những cửa hàng độc quyền, cái gọi là không có hàng chẳng qua là bị những người làm trong đó mang ra ngoài rồi, chỉ cần tình nguyện bỏ tiền ra, muốn bao nhiêu cũng có người bán hết.

– Cậu muốn mua thật à?

Bà cô béo bỏ nắm hạt dưa trong tay xuống tờ báo, nửa tin nửa ngờ cẩn thận dò hỏi lại Diệp Thiên 1 lần nữa.

– Đương nhiên là muốn mua rồi. Em nào dám làm tốn thì giờ của chị chứ.

Diệp Thiên cười mếu 1 tiếng. Cải cách mở cửa cũng được gần 20 năm rồi. Không ngờ người đến mua hàng còn phải cầu xin người bán hàng, khiến cậu có cảm giác cứ như là dùng lương phiếu thời kỳ năm 80 vậy.

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, bà cô béo cũng không gây khó dễ cho Diệp Thiên nữa, chỉ vào 1 người đàn ông gầy đang ngồi trên bậc cầu thang ngoài cửu kia.

– Cảm ơn chị.

Diệp Thiên phát hiện, khi mình nói chuyện cùng người bán hàng đó thì người đàn ông gầy đó không ngừng nhìn về hướng bên này. Trong lòng lập tức hiểu ngay, cửa hàng không có hàng thì tư nhân có, có thể nói thẳng ra là như thế.

Thế nhưng mỗi một ngành lại có một kiểu kiếm tiền khác nhau. Diệp Thiên cũng không muốn tính toán làm gì, bước ra ngoài cửa hỏi người đó:

– Anh bạn, cái nào nhỏ nhất ý, à, chính là cái ericsson 768 ý, anh có hàng không?

– Ờ, cậu coi như tìm đúng người rồi đấy. Có 4 màu, cậu thích màu nào?

Sắc mặt người đó lộ rõ vẻ vui mừng. Bộ điện thoại di động này bán ra hơn 7000 đồng. Hắn bỏ ra thêm 1 chút, chia phần với người trong bưu điện, cũng có thể kiếm về hơn được mấy trăm.

– Màu lam đi, bao nhiêu tiền? Xem hàng ở đâu?

Diệp Thiên vốn muốn chọn màu đen, nhưng khi nãy cậu nhìn trong quầy hàng kia 4 màu thì ko có màu đen. Nên lùi về 1 màu là màu lam vậy.

– Màu lam 7800 đồng.

Người nọ nghi ngờ nhìn vào cái túi trên bộ quần áo luyện công của Diệp Thiên. Trong cái túi đó chắc đựng không nổi nhiều tiền như vậy.

Diệp Thiên nhìn về 4 phía, phát hiện bên cạnh có cái máy ATM, lập tức gật đầu, nói:

– Được, ông đi lấy đi, tôi bây giờ đi rút tiền.

– Vậy cậu chờ chút, 5 phút thôi, 5 phút tôi sẽ mang đến.

Nhìn thấy Diệp Thiên thực sự muốn mua, người ngọ cảm thấy rất mừng, hôm nay xem như ngôi sao may mắn chiếu trúng đầu mình, mới sáng sớm đã buôn bán thành công rồi.

Nhìn thấy người nọ rời đi đến 1 ngõ nhỏ ở đằng sau cửa hàng, Diệp Thiên đến máy ATM rút 1 vạn đồng. Đếm ra 22 tờ cầm trong tay.

– Đại ca, anh xem. Còn chưa bóc tem, cam đoan là còn nguyên bao bì nhập khẩu, hóa đơn và phiếu bảo hành đều ở bên trong.

Người nọ đến khá là nhanh. Diệp Thiên bên này vừa rút xong tiền thì người nọ cũng đem 1 cái hộp tới.

– Được, tiền đây ông đếm đi, tôi đi lo liệu.

Diệp Thiên biết đây là hàng nhân viên bưu điện tuồn ra ngoài, hàng tuyệt đối không thể là giả được. Lập tức nhận lấy hộp đó rồi đưa tiền trả cho ông ta.

Lần này khi Diệp Thiên quay trở lại quầy hàng, nét mặt bà cô béo đó đã tươi cười rạng rỡ, rất nhiệt tình đưa số 1390 đằng sau là ba số 8 nữa. Số này cũng không hề rẻ, cũng tốn mất của Diệp Thiên thêm 8 trăm đồng nữa.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của những người mua máy nhắn tin ở cửa hàng bên cạnh, Diệp Thiên cầm điện thoại trong tay rồi đi ra ngoài. Thế nhưng cậu phát hiện hình như những người đi bên cạnh mình đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình chằm chặp cả khiến cho Diệp Thiên không tiện gọi điện thoại ngay bây giờ.

Đi một mạch đến một công viên cách nhà mình không xa lắm, Diệp Thiên mới bấm số gọi cho cha, báo cho cha biết số điện thoại của mình.

– Thanh Nhã, đây là số di động của anh, em lưu vào nha!

Cuộc điện thoại thứ 2 Diệp Thiên đương nhiên là gọi là Vu Thanh Nhã rồi.

– Diệp Thiên, sớm đã bảo anh mua điện thoại rồi. Thật là hay, hôm nay cũng đang có việc muốn nhờ anh.[Audio] Luyện Kiếm (dịch)

Giọng nói trong điện thoại có chút hưng phấn nhưng về sau lại giảm xuống vài phần, nói:

– Mà thôi, hôm nay em phải lên lớp, tối nay anh đến đón em, thoải mái quá!

– Này, này?

Diệp Thiên còn đang muốn hỏi là chuyện thì Vu Thanh Nhã đã cúp điện thoại rồi. Thế nhưng chắc chắn là chuyện của tên Tề chủ nhiệm đó, Diệp Thiên cũng không nghĩ nhiều nữa. Tản bộ rồi quay lại Tứ Hợp Viện.

– Cô à, tiền này cháu cho cô, để cô đi chợ mua cá ăn, mua cá thì mua cá nước ngọt nha, đừng có mua cá biển.

Sau khi về đến nhà, Diệp Thiên đem hơn 1000 đồng tiền thừa tiện tay đưa cho Diệp Đông Lan. Hiện nay trong nhà có 2 người bệnh, mỗi ngày riêng tiền cơm cũng không hề ít rồi.

– Cô có tiền rồi, tên tiểu tử nhà ngưoi không đi học rồi, đưa tiền cho cô làm gì?

Diệp Đông Lan tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên 1 cái, nói:

– Cháu có chút tiền thì giữ lấy mà tiêu vặt, đàn ông con trai ra cửa trong tay lúc nào cũng phải có một ít tiền.

Diệp Đông Lan trước kia cũng là xuất thân từ nhà quyền quý. Trong đầu lúc nào cũng không khắt khe tiền tiêu vặt làm gì, hơn nữa Diệp Đông Bình cũng coi như là làm ăn được, bình thường ăn uống đều là chọn những thứ thượng hạng.

– Cô cô, cháu có tiền mà, đây là tiền mới mua điện thoại còn thừa lại.

Diệp Thiên cũng biết tính tình cô mình, xưa nay chưa từng có chuyện cầm tiền. Chuyện này giả sử mà cha mình nhìn thấy được chiếc điện thoại mới này nói không chừng còn lải nhải mình mấy câu cũng nên.

Phủi sạch một cái ghế rồi ngồi bên cạnh cô mình giúp bóc đỗ, Diệp Thiên tiện miệng nói:

– Đúng rồi, cô à, căn nhà cô xem cho cháu, tìm thấy căn nào thích hợp chưa ạ?

Tuy rằng Diệp Thiên cũng muốn hưởng thụ sự ám áp sống cùng người thân nhưng cậu biết khi mà mình chưa tìm ra cách giải quyết thuyết Ngũ Tệ Tam Khuyết được thì tốt nhất là nên giữ khoảng cách với người nhà, ngộ ngỡ tự mình phạm phải Thiên Sát Cô Tinh thì sao?

– Cái thằng bé này, cùng mọi người ở đây không tốt hơn à? Chờ khi nào kết hôn thì hẵng dọn ra ngoài cũng chưa muộn mà.

Cô cô rất không vừa lòng với chuyện Diệp Thiên muốn mua nhà ở. Thế nhưng cô cũng biết đứa cháu này từ nhỏ đã rất có chủ kiến, nên thời gian này đang giúp Diệp Thiên tìm kiếm.

– Là Tứ Hợp Viện, nếu tốt nhất ở Hoàng Thành này, ngôi nhà của ông Vương ở phía đông là rất thích hợp. Con trai ông ta năm 85 sang Mỹ làm ăn, chuẩn bị đón ông ấy sang bên đó.

Cô cô nhìn Diệp Thiên nói tiếp:

– Thế nhưng đấy là một căn Tứ Hợp Viện lớn, ngoài ra bên trong còn có rất nhiều người thuê nhà ở, đều là những hộ đã ở 20. 30 năm rồi, cũng không nỡ đuổi đi!

Trước khi có luật kế hoạch hóa gia đình, trong nước bất kể là dân số ở thành phố nào cũng tăng lên gấp mấy lần. Bắc Kinh cũng không ngoại lệ. Người nhiều thì không có nhà ở vì vậy nên rất nhiều những ngôi nhà tư nhân trước kia đều bị nhét không ít hộ dân vào.

Tuy rằng sở hữa căn hộ vẫn là tư nhân nhưng những người đó ở đó cũng 20, 30 năm rồi cũng biến căn hộ đó thành nhà của mình. Vì vậy nên sau những năm 90, vì vấn đề quyền tài sản Tứ Hợp Viện mà kiện cáo không ít lần.

Chủ nhà tuy rằng có thể chứng minh là nhà của mình nhưng những người thuê phòng cũng có lý lẽ biện luận riêng. Lúc ấy là nhà chính phủ phân cho mình, bây giờ rời chúng tôi đi cũng được, cho chúng tôi 1 căn hộ nữa đi?

Người khác nán lại không đi, chủ nhà cũng không có cách nào, cứ như vậy, việc này chỉ có thể vô kỳ hạn mà lắng xuống. Hầu như mỗi căn tứ hợp việc rộng lớn lại có đến 5, 6 những hộ người như vậy.

Muốn đuổi những hộ gia đình đó đi khó chẳng khác nào tìm đường lên trời. Ai mà thuê phòng một tháng chỉ trả 90 đồng không ở mà lại đi ra ngoài thuê phòng chứ? Hơn nữa 90 đồng này cũng đều là do đơn vị trả cho, so với căn hộ tư nhân cũng không có gì khác biệt.

Diệp Đông Lan mấy năm trước làm ở ủy ban nhân dân, xử lý không ít hồ sơ kiểu như thế này. Nên rất hiểu về vấn đề này.

Sau khi giảng giải những phiền phức bên trong cho Diệp Thiên nghe, Diệp Đông Lan mở miệng nói tiếp:

– Diệp Thiên, ông Vương ra giá cũng không thấp đâu, 80 vạn lận. Cô thấy… hay là cháu ra ngoại thành mua 1 căn hộ để khi nào kết hôn thì đến đấy ở đi. Bình thường thì ở đây cũng được. Chúng ta ở đây 7, 8 người cũng đâu có chật.

– 80 vạn, cháu cũng mua. Cô à, chiều nay cô đưa cháu đến xem, thấy hợp thì chúng ta mua luôn. Thế nhưng những thủ tục kia, cô lo liệu giúp cháu nha.

Cái giá như thế này Diệp Thiên vẫn có thể chấp nhận được. Hơn nữa cậu mua 1căn hộ rộng cũng là có dụng ý riêng bên trong.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo