1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 33: Lừa dối đấu giá (c161-c165)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 33: Lừa dối đấu giá (c161-c165)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 161 : Lừa dối

Mặc dù Diệp Thiên còn rất trẻ nhưng trên người có một khí chất vô hình không thể diễn tả bằng lời được. Khi mỉm cười thì làm cho người khác cảm thấy như gió xuân mềm mại, dịu dàng thổi qua, nhưng khi mặt lạnh lùng lại làm cho người khác cảm thấy như có 1 luồng áp lực trước mặt họ.

Nhất là cái bộ mặt tỏ vẻ không quan tâm đến điều gì của Diệp Thiên, trong mắt của Tề chủ nhiệm thì đó gọi là cậy có quyền có thế.

Nói về cấp bậc hành chính, Tề chủ nhiệm chẳng qua cũng chỉ là một công vụ viên mà thôi. Trên khắp các con đường lớn nhỏ ở thành Tứ Cửu này, cán bộ các cấp đều đi xe đạp nên cũng không dám làm to chuyện. Vây nên sau khi đáp lại vài câu, Tề chủ nhiệm mặt ngượng ngùng rồi bỏ đi.

– Diệp Thiên, anh… cái bộ dạng khi nãy, trông thật giống công tử nhà giàu đó.

Nhìn thấy Tề chủ nhiệm bị Diệp Thiên dọa cho bỏ đi, Vu Thanh Nhã không nhịn được cười. Kể từ lúc Diệp Thiên mặc bộ đồ đó cô đã nhận ra cậu. Vu Thanh Nhã biết, cái bộ dạng hung hăng đó của Diệp Thiên chẳng qua chỉ là cố tình như thế mà thôi.

Thế nhưng nhìn thấy bộ dạng của tên Tề chủ nhiệm hôm nào cũng gây khó dễ cho mình thế mà vừa rồi đành phải nhượng bộ, Vu Thanh Nhã cảm thấy rất hả giận, cô không ngờ rằng 1 Tề chủ nhiệm, phó lãnh đạo lúc nào cũng dương dương tự đắc hóa ra lại là một tên nhát gan thỏ đế.

– Loại người này em không phải nể mặt làm gì, Thanh Nhã, sau này mà còn bị hắn ta làm phiền thì em cứ cho hắn ăn mấy cái bạt tai.

Diệp Thiên nghe vậy liền bĩu môi. Dám động vào bạn gái của mình, thật là không biết trời cao đất dày là gì. Nếu không phải hoàn cảnh ở đây không tiện chứ nếu không thì Diệp Thiên đã cho hắn 1 phen xấu hổ rồi.

Trong mắt của Diệp Thiên thì thân phận của Tề chủ nhiệm không là cái đinh gì cả. Chỉ cần tự mình nghĩ, ra đường có thể cho hắn bị xe tông, người chết thì sẽ chẳng còn thân phận gì hết nữa, đều trần truồng rồi ném vào lò hỏa thiêu hết.

Người xưa có câu: “ nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm”. ( nhà văn thường dùng ngòi bút của mình làm loạn chính sự, hiệp khách thì võ công của họ thường phạm vào điều cấm kỵ).

Mà Diệp Thiên còn cao tay hơn loại người này một bậc, trong mắt cậu, quy luật cuộc đời không là cái gì cả. Dùng thuật phong thủy để giết người. Chuyện này năm 10 tuổi Diệp Thiên đã làm được rồi.

– A, Diệp huynh đệ, sao lại ngồi đây thế này?

Sau khi đuổi được tên sâu bọ Tề chủ nhiệm kia đi, trong lúc Diệp Thiên đang nói chuyện cùng Vu Thanh Nhã thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng của Cao công tử.

Chỉ có điều là không thấy cái tên MC hay lẽo đẽo đi theo cậu đâu nữa.

– Ha ha, xí nghiệp gia liên hiệp với phóng viên truyền hình, cả 2 bên này đều không có việc của tôi rồi.

Diệp Thiên đối với con người này cũng có một chút cảm tình. Liền chỉ tay sang chiếc ghế bên cạnh nói:

– Cao công tử nếu không có nơi nào để đi thì mời ngồi đây nói chuyện.

Do uy thế khi nãy của Diệp Thiên phát ra với Tề chủ nhiệm vẫn còn chưa tan biến hết nên dù chỉ là tiện tay chỉ thôi cũng đủ khiến cho Cao Tiền Tiến có cảm giác không thể từ chối được.

– Cao công tử cái gì chứ. Tôi cùng lắm hơn cậu vài tuổi, gọi tôi là lão Cao hay là anh Cao là được rồi.

Cao Tiến Tiền vốn chỉ cảm thấy trên người Diệp Thiên có một luồng khí thuần khiết. Thế nhưng cái khí thế mà Diệp Thiên vừa phát ra khi nãy trông cũng không thua kém ông già nhà mình là mấy. Điều này làm cho Cao Tiền Tiến cảm thấy rất có hứng thú với Diệp Thiên.

Nghe thấy những lời phóng khoáng này, Diệp Thiên bỗng nổi tính trẻ con lên. Mặt căng thẳng nói:

– Cậu hơn tôi mấy tuổi? Tiểu Cao này, không nhìn thấy đầu lão tóc bạc hết rồi sao? Lão năm nay 88 rồi.

– Tám… tám mươi tám? Ông… ông không đùa đấy chứ?

Cao Tiền Tiến vừa mới uống 1 ngụm rượu vang, “ xì” 1 tiếng, toàn bộ rượu đã phun ra khắp khăn trải bàn rồi.

– Sao? Không tin à?

Diệp Thiên nhìn thẳng vào Cao Tiền Tiến, ánh mắt lộ rõ vẻ tang thương, khiến cho Cao công tử có chút hoang mang,ánh… ánh mắt này không giống với một thanh niên mới hơn 20 tuổi mà có được. Chỉ khi ở bên ông nội, cậu mới có cái cảm giác này.

Cao Tiền Tiến bỗng chốc bị Diệp Thiên hù dọa, không dám tiếp tục cái bộ dạng đùa giỡn khi nãy nữa, lắp ba lắp bắp nói:

– Ông… ông… chăm sóc bản thân thế nào mà trông trẻ như vậy?

– Anh Cao, em mới 20 tuổi, có cần phải chăm sóc không?

Nghe thấy những lời nói đó của Cao Tiền Tiến, Diệp Thiên cười ha ha. Cậu không có nhiều bạn cùng tuổi, cảm thấy mình có thể kết giao với người trước mặt này được nên đùa với hắn 1 chút.

– Hầy, chú lừa anh à, suýt chút nữa bị chú dọa cho đứng tim rồi.

Cao Tiền Tiến quả nhiên không tức giận, tay còn vỗ lên vai Diệp Thiên mấy cái, sau trận đùa đó, hai người tựa như bạn bè quen biết lâu năm rồi vậy.

Xa xa có một người đang mải theo dõi, ánh mắt quan sát Diệp Thiên tỉ mỉ, đó chính là Tề Chủ Nhiệm. Thấy cảnh như vậy, mồ hôi trên trán nhỏ ra từng giọt. Xem ra khi nãy mình đoán không nhầm, tên tiểu tử tóc trắng này quả là có nội tình thâm hậu.

Phải biết rằng, tuy mấy năm gần đây Cao công tử ở nước ngoài, thế nhưng ở những nơi ăn chơi xa hoa trong cái thành phố Bắc Kinh này, cái danh tiếng ngạo mạn của hắn vẫn nổi như cồn. Thế nhưng khi nãy chào hỏi, tên tiểu tử tóc bạc đó còn không thèm đứng dậy, thế mà Cao công tử vẫn không tức giận.

Lần này Tề chủ nhiệm đang suy tính làm thế nào để cải thiện lại mới quan hệ với Vu Thanh Nhã, khi nãy đã tự mình làm khó mình rồi. Con bé đó nhất định rất tức giận, nếu như nó bép xép với tên tiểu tử kia, sợ là từ nay về sau mình sẽ phải làm người trong suốt đặt trong tủ mất.

– Này, tiểu Vu, phiền cô xuống cửa một chút.

Sau khi nghĩ một hồi lâu, Tề chủ nhiệm moi di động ra gọi cho Vu Thanh Nhã, mặc dù là nói với một người trẻ hơn mình hơn 20 tuổi thế nhưng vẫn dùng kính ngữ.

– Diệp Thiên, Tề chủ nhiệm gọi em xuống dưới.

Vu Thanh Nhã đứng dậy, khi nãy vừa bị Diệp Thiên cảnh cáo, cô tin chắc là lão béo Tề đó sẽ không dám gây thêm chuyện gì nữa.

– Ừ, nếu còn quấy rầy em nữa, thì cứ cho hắn ăn mấy cái bạt tai.

Diệp Thiên gật gật đầu.

Cao công tử ngồi cạnh nghe thấy 2 người nói chuyện, nói:

– Lão béo Tề a? chú em, có chuyện gì thế? Hắn ta dám quấy rầy hai em à?

– Không có gì. Đúng rồi, anh Cao, miếng ngọc bội bên hông này của anh đẹp thật!

– Chủ nhiệm Tề, tìm tôi có việc gì?

Sau khi đến trước cửa, mặt Thanh Nhã đanh lại.

– Khụ khụ, Tiểu Vu à, thời gian này tôi nghiêm khắc với cô một chút cũng là muốn sau này cô tiến bộ hơn, thế nên đừng có trách tôi làm gì. Đúng rồi, báo cáo thực tập của cô ngày mai là có thể mang đến, lúc đó tôi sẽ ký cho cô.

Làm lãnh đạo là có thể luôn luôn tìm được lý do thích hợp để biện minh cho những hành vi của mình. Mặt của Tề chủ nhiệm trông rất thành khẩn, so với mấy diễn viên chuyên nghiệp cũng không kém hơn là bao.

– Thật ạ? Thế… cảm ơn Tề chủ nhiệm.

Kinh nghiệm xã hội của Vu Thanh Nhã rốt cuộc vẫn còn rất nông cạn thế nên khi nghe thấy Tề chủ nhiệm nói vậy trong lòng cũng tin đến tận 7, 8 phần.

Sau khi Vu Thanh Nhã đi khỏi, Tề Dực mới cảm thấy nhẹ lòng, xem ra con bé này chắc sẽ không còn nói xấu mình nữa.

– A, Tề chủ nhiệm, điều hòa to thế này mà vẫn ướt đẫm mồ hôi à?

1 người quen của Tề Dực đi ngang qua nói chuyện.

– Tổng giám đốc Vệ à?, không có chuyện gì. Là tôi đang bận quá.

Tề Dực vội vàng lau mồ hôi trên trán, ông với người trước mặt đây cũng không phải là thân thiết gì, chẳng qua là cũng không nên thất lễ.

– A, con nha đầu này cũng đến nữa à? Sớm biết thế này thì đã dắt cả Dung Dung theo nữa.

Vệ Hồng Quân nhìn theo ánh mắt của Tề Dực, vừa hay nhìn thấy Vu Thanh Nhã.

Vệ Hồng Quân là dân gốc Bắc Kinh, tuy rằng không có việc gì để lui tới đài truyền hình, nhưng bạn bè nhiều, hơn nữa cũng là một người nổi tiếng trong thành Tứ Cửu này thế nên lần này cũng được mời đến dự.

– Vệ tổng, ông biết cô bé kia à?

Tề Dực trong lòng khẽ động 1 chút, mở miệng hỏi.

– Biết chứ, không phải nó thực tập ở đài truyền hình của ông à?

Vệ Hồng Quân tiện mồm đáp lại. Thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên, liển nở nụ cười:

– Tên tiểu tử này cũng đến đây à. Nó cũng được coi là doanh nhân cơ à?

– Vệ tổng, ông nói ai vây? Bạn trai của Vu Thanh Nhã à?

Tề Chủ Nhiệm giả vờ hỏi.

– Ừ, nó tên Diệp Thiên, cũng nửa tháng rồi tôi không gặp nó thật không ngờ nó cũng đến đây.

Vệ Hồng Quân cũng không nghi ngờ gì, giọng điệu nói chuyện biểu lộ rất thân thiết với Diệp Thiên.

– Vệ Tổng, thế tên Diệp Thiên đó làm gì, gia đình… có phải là…

Tề Dực vừa nói, ngón tay cái vừa chỉ lên trời.

– Ông nghĩ đi đâu thế?

Vệ Hồng Quân là người thẳng tính, hơn nữa ông làm sao là ngờ tới được là lão béo Tề trước mặt lại đã từng gặp mặt Diệp Thiên, lập tức nói luôn:

– Bố nó buôn bán đồ cổ, người nhà nó làm chức quan to nhất cũng chỉa là chủ tịch một khu dân cư mà thôi. Những người này cũng không ai ở Bắc Kinh cả.

Những người lớn lên ở thành Tứ Cửu này, đều ưa thích khoe khoang kiến thức sâu rộng của mình. Hơn nữa trong lòng Vệ Hồng Quân cũng hiểu , được Diệp Thiên gọi 1 tiếng chú Vệ đã là rất cảm động tự hào rồi. Vì thế liền kể tường tận gia thế của Diệp Thiên.

Thế nhưng Vệ Hồng Quân cũng không có quan hệ gì thân thiết với Tề Dực, cũng biết thời gian này, Diệp Thiên đang ở ẩn. Đối với chuyện này của Diệp Thiên cũng không nên nói nhiều thêm làm gì.

Vệ Hồng Quân kể say sưa đến nỗi không phát hiện ra rằng mình càng kể, sắc mặt của tên Tề chủ nhiệm trước mặt không ngừng biến chuyển từ trắng sang đỏ, rồi lại từ đỏ bừng sang trắng bệch, thiếu chút nữa thì hộc cả máu ra.

– Mẹ nó, thằng… thằng tiểu tử này, đóng kịch giỏi thật.

Tìm một cái cớ để cáo từ Vệ Hồng Quân, sau đó Tề Dực chạy vào toilet, ánh mắt kia lộ rõ vẻ căm hận, tưởng chừng như có thể hòa tan cả tấm gương trước mặt. Lần này trong lòng Tề chủ nhiệm tràn ngập cảm giác nhục nhã.

Bản thân đã ngoài 40 vậy mà lại bị một tên tiểu tử lừa bịp, suýt chút nữa thì tè cả ra quần, cảm giác nhục nhã này khiến cho sự phẫn nộ trong lòng của ông như cỏ dại bùng cháy vậy.

Cũng coi như Tề chủ nhiệm còn 1 chút lý trí, sau khi ra khỏi toilet, sắc mặt trầm ngâm liếc nhìn Diệp Thiên cùng Cao công tử đang trò chuyện vui vẻ. Gắng gượng dồn nén lửa hận trong lòng xuống.

– A, Diệp lão đệ, chú không nói à. Anh bị chú hỏi đến tận gốc rễ rồi thế mà đến giờ anh vẫn chưa biết chú làm nghề gì?

Cao công tử lúc này cũng có chút phiền muộn, cậu nói chuyện cùng Diệp Thiên cũng đã một hồi lâu rồi, tự dưng nghĩ lại, gia cảnh nhà mình, Diệp Thiên đã biết hết rồi thế mà đến Diệp Thiên làm nghề gì mình cũng còn chưa rõ.

– Anh Cao, em vô công rồi nghề thôi mà, gia đình cũng chẳng phải quyền cao chức trọng gì.

Diệp Thiên nghe thấy thế thì cười lên không giấu diếm, đem tình hình nhà mình từ đầu chí cuối kể cho Cao công tử nghe. Đã muốn kết bạn thì nên thành thực.

Mặc dù gia thế của Cao Tiền Tiến: cha là phó bộ trưởng bộ truyền hình, còn ông nội thì nằm trong ủy ban cố vấn trung ương thế nhưng điều này xưa nay Diệp Thiên chưa bao giờ quan trọng hết. Cậu kết bạn không quan tâm đến xuất thân của người đó như thế nào.

Chương 162 : Đấu giá từ thiện (thượng)

– Haiz, thật không ngờ, điệu bộ của cậu trông giống như xuất thân từ nhà quyền cao chức trọng vậy.

Nghe Diệp Thiên nói vậy, vẻ mặt Cao Tiền Tiến có vài phần kinh ngạc. Sự tự tin và chín chắn trong mắt của Diệp Thiên, thường thì cậu chỉ nhìn thấy ở những người có xuất thân gần giống với mình mà thôi.

– Làm sao? nhà em chỉ là dân đen bình thường thôi. Anh Cao coi thường à?

Diệp Thiên cười khẩy, liếc nhìn Cao Tiền Tiến một cái, con người này thực sự rất thú vị. Xuất thân từ gia đình quyền cao chức trọng ấy vậy mà không đi theo sự sắp xếp của gia đình. Từ năm 16 tuổi đã tự mình ra nước ngoài bôn ba rồi.

Hơn nữa còn có 1 chuyện thú vị hơn. Cao Tiền Tiến tự mình quyết định, đổi cái tên ông nội đặt cho là Tiền Tiến, chữ Tiền mang nghĩa phía trước, tương lai thành chữ Tiền mang nghĩa là tiền bạc.

Thế nhưng sai lại có cái hay của sai, cái tên Cao Tiền Tiến đổi lại này lại hay hơn nhiều. Cậu ta trong ngũ hành vốn thiếu “kim”, nay đổi thành như vậy thì tiền tài đổ về ào ạt. Trông cậu ta năm nay mới có 25 tuổi trẻ vậy thôi mà đã là nhà đầu tư người hoa nổi tiếng ở phố Wall rồi.

– Chú em nói gì thế. Anh Cao này kết bạn chỉ xem tính tình có hợp nhau hay không thôi, chứ xuất thân thế nào thì anh không quan tâm.

Bị những lời nói của Diệp Thiên làm cho kích động, Cao Tiền Thiến thiếu chút nữa thì nhảy dựng cả lên.

Con người Cao Tiền Tiến này từ nhỏ đã phản nghịch rồi. Ghét nhất bị gia đình sắp đặt trước tương lai. Cũng không quen suốt ngày chỉ gặp những người xuất thân giống như ông và cha mình. Hơn nữa mấy năm qua ở nước ngoài nên cũng không có nhiều bạn bè trong thành Bắc Kinh này.

Người với người, quan trọng là cái duyên. Nếu không phải những lời nói của Diệp Thiên quá sắc bén thì Cao Tiền Tiến cũng không nói ra xuất thân gia thế của mình.

Nghe thấy những lời nói của Cao Tiền Tiến, Diệp Thiên cười.

– Được, đầu thai cũng là kỹ thuật sống. Chỉ có thể nói rằng vận khí của anh tốt, không phải quá kiêng kỵ làm gì. Hơn nữa, thành công như ngày hôm nay cũng là do anh tự mình gây dựng nên.

– Đúng, đúng, sinh ra trong gia đình này cũng không thể trách anh được. Chú em, chú nói quá đúng.

Những lời nói của Diệp Thiên khiến cho Cao Tiền Tiến có cảm giác như là tri kỷ vậy.

Cao Tiền Tiến ở nước ngoài nhiều năm như vậy, toàn bộ đều từ 2 bàn tay trắng mà gây dựng nên giang sơn của riêng mình, không nhờ vả gia đình bất kỳ chuyện gì. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn coi thường những công tử ăn chơi kiếm tiền bằng cách dựa vào uy thế của gia đình.

– Không được, 2 anh em mình phải cạn với nhau 1 ly mới được.

Đây là lần đầu tiên Cao Tiền Tiến cảm nhận được cái cảm giác được người khác thấu hiểu nên cao hứng chạy đến bàn ăn cầm lại 2 ly rượu vang.

– Uống rượu thì đợi lát nữa đã.

Diệp Thiên chỉ tay ra sau Cao Tiền Tiến nói:

– Anh Cao, có người đến tìm anh kìa.

– Ai vậy? Ở đây anh làm gì có ai quen?

Cao Tiền Tiến hơi tò mò, quay mặt lại, nhìn thấy người đằng sau, không khỏi cười mếu, nói:

– Tuyết Liên, không phải chúng ta nói rõ rồi sao, không ai can thiệp chuyện của ai cả, cô đến đây làm gì?

Người con gái thản nhiên đáp:

– Tôi không can thiệp vào chuyện của anh. Tôi chỉ qua đây ngồi mà thôi. Bên đó ồn quá.

– Được, mời cô ngồi. Tôi thì lại thích ồn ào, tôi qua bên đó vậy.

Thế lực gia đình của người con gái trước mặt này cũng không kém hơn gia đình mình là bao, Cao Tiền Tiến cũng không biết phải làm sao với cô ta cả. Lắc lắc đầu đứng dậy nói:

– Tiểu Diệp, lát nữa anh quay lại tìm chú sau. Sau buổi đấu giá này chúng ta cùng đi uống 1 ly vậy. Uống rượu vang ở đây thật chẳng có vị gì cả.

Kỳ thực Long Tuyết Liên nhìn cũng không đến nỗi nào, dáng người dong dỏng cao. Thậm chí còn cao hơn Thanh Nhã 1 chút. Thật là phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của Cao Tiền Tiến vốn đã quen nhìn người phương tây. Chỉ có điều với tính cách phản nghịch của mình, nên trong lòng ghét cực cái sự sắp đặt hôn nhân trước thế này.

Lần này nếu không phải vì ông nội nổi giận đến nỗi nằm viện thì chắc là Cao Tiền Tiến cũng chẳng thèm về nước. Cũng chính là hôm nay đến tham dự buổi tiệc này mà bị ông nội nằm trong phòng bệnh mắng cho 1 trận.

– Chị Tuyết Liên, ăn hoa quả đi.

Sau khi Cao Tiền Tiến bỏ đi, Vu Thanh Nhã chào cô gái đó 1 câu, cả 2 người đều làm trong cùng 1 đài truyền hình nên cũng gọi là quen biết.

– Tiểu Vu, đây là bạn trai em hả.

Long Tuyết Liên liếc nhìn Diệp Thiên 1 cái, thản nhiên nói:

– Ở cùng cái tên lăng nhăng đó đều không phải là người tốt hết.

Mặc dù Long Tuyết Liên nói không to lắm nhưng cũng đủ để Diệp Thiên nghe thấy.

– Chị Tuyết Liên, Diệp Thiên không giống như thế đâu, cậu ấy cũng vừa mới quen anh Cao thôi.

Nghe thấy Long Tuyết Liên nói xấu Diệp Thiên như vậy, Vu Thanh Nhã bỗng chốc có chút không vui.

– Có gì mà không giống thế chứ? Đều là công tử làng chơi hết.

Long Tuyết Liên nhớ lại chuyện khi nãy trong thang máy, Diệp Thiên nói cô còn là trinh nữ, nhất thời mặt đỏ ửng lên, trợn mắt nhìn Diệp Thiên 1 cái.

– Khụ khụ.

Khi nãy Diệp Thiên uống rượu nên không nghe thấy đối phương nói chuyện bây giờ bị câu nói này làm cho bị sặc. Sư phụ nói quả không sai, hành tẩu giang hồ, thực sự không thể đắc tội với phụ nữ được, nếu không sẽ bị hận thù suốt đời.

Diệp Thiên cần phải đính chính lại thanh danh của mình. Cao Tiền Tiến là công tử làng chơi thì không phải chỉnh nhưng nói mình thì thật là không phải. Sau khi nghĩ một lát thì mở miệng nói:

– Cô Tuyết Liên, ở thành Bắc Kinh này có biết bao thiếu gia công tử, nhưng có thể tay trắng mà gây dựng nên sự nghiệp như anh Cao, sợ là không tìm được người thứ 2 như vậy đâu.

– Có tiền thì có gì mà lợi hại chứ?

Long Tuyết Liên bĩu môi, tiền đối với những người xuất thân như cô thật chẳng là gì cả.

– Có tiền không là gì hết, nhưng quan trọng là anh Cao có năng lực.

Diệp Thiên cười tít mắt nói:

– Cô Tuyết Liên, thứ lỗi cho tôi tuy mới quen nhưng nói thật. Cô với anh Cao là duyên phận quấn lấy nhau, cả đời này cũng không tách ra được.

Trong dân gian có câu “ vợ chồng giống nhau”. Kỳ thực cái gọi là giống nhau đấy là bởi vì 2 người sống chung với nhau lâu nên động tác, tình cảm bắt chước lẫn nhau nên càng ngày càng giống nhau.

Thế nhưng Long Tuyết Liên và Cao Tiền Tiến thì trời sinh ra đã là một cặp “ vợ chồng giống nhau” rồi. Nói theo từ ngữ của thuật bói toán thì là 2 người này âm dương điều hòa, bát tự hỗ trợ, bổ sung lẫn nhau. Đây chính là hôn phối chi bảo ( báu vật trong hôn nhân)

– Cậu… cậu nói lung tung cái gì đấy?

Nghe thấy những lời nói của Diệp Thiên, Lăng Tuyết Liên vừa mới hết đỏ mặt thì nay 2 má đã lại đỏ ửng lên, tức giận nói với Thanh Nhã:

– Tiểu Vu, bạn trai này của em không tin cậy được đâu, bỏ hắn đi, sau này chị giới thiệu người khác cho em.

Kỳ thực lúc mới quen, Long Tuyết Liên cũng có vài phần hài lòng với Cao Tiền Tiến, thế nhưng lúc Cao Tiền Tiến tìm cô để thương lượng về chuyện của hai người cùng đối phó với gia đình, Long Tuyết Liên lập tức cảm thấy như không được coi trọng.

Diệp Thiên cười ha ha nói:

– Giày có vừa hay không thì chỉ có chân mình xỏ vào mới biết được.

– Cậu…

lần này thì Long Tuyết Liên tức giận thực sự.

– Diệp Thiên, tiểu tử nhà người lâu rồi không gặp, thế nào mà lại chạy đến đây chơi thế này?

Vừa lúc Long Tuyết Liên muốn đập mạnh xuống bàn thì bên cạnh có 2 người đàn ông cùng 1 người đàn bà đi tới khiến cho cô phải kìm nén cơn tức lại.

– Chú Vệ, chú cũng đến đây ạ?

Diệp Thiên ngẩng đầu lên, cười nói:

– A, ông chủ Lôi, chú với vợ dạo này như hình với bóng vậy. Tình cảm vợ chồng thật khiến cho người khác ngưỡi mộ đó.

Người đến chính là Vệ Hồng Quân cùng Lôi Vụ, Khi nãy Vệ Hồng Quân nhìn thấy Diệp Thiên không qua bên đó nên đến chỗ đám đông tìm ông chủ Lôi.

– Ha ha, Chuyện này hoàn toàn đều là nhờ vào Diệp đại… Diệp huynh đệ giúp cả.

Lôi Vụ thiếu chút nữa lỡ miệng, mắt đột nhiên nhìn qua Long Tuyết Liên đang ngồi cạnh đó. Không khỏi lặng đi một chút.

– Tuyết Liên, cháu quen biết Diệp… Diệp Thiên à?

– Ai quen hắn chứ, là bạn của Cao Tiền Tiến, nhìn đã thấy giống tên lưu manh rồi.

Long Tuyết Liên tức giận nói, đứng hẳn cả người lên trước mặt vợ của Lôi Vệ nói:

– Cô à, cô đừng có cho dượng giao du với loại người này, không phải người tốt đâu.

Khi nói Long Tuyết Liên mới chợt nhớ ra danh tiếng của dượng ở thành Tứ Cửu này cũng không phải tầm thường, càng trừng mắt lên nhìn Diệp Thiên 1 cái.

– Lưu manh?

Lôi Vụ nghe đến 2 từ này, có chút dở khóc dở cười nhìn Diệp Thiên. Nếu như bị cô cháu gái biết được quan hệ vợ chồng ông được hòa hợp như bây giờ hoàn toàn đều là nhờ vào Diệp Thiên giúp đỡ, không biết nó còn có thể dùng cái từ này để gọi Diệp Thiên hay không?

– Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, Lôi tiên sinh mời ngồi xuống. Buổi đấu giá từ thiện cũng chuẩn bị bắt đầu ngay bây giờ đấy.

Diệp Thiên cũng không buồn hé miệng giải thích, cậu với Long Tuyết Liên căn bản cũng không có quan hệ gì. Mà kể cả là ông Lôi Vụ trước mặt đây chẳng qua cũng chỉ là 1 vụ làm ăn, không nhất thiết phải giải thích làm gì.

– Khu khụ, bên này còn thừa chỗ à, tôi cũng ngồi 1 chỗ.

Đúng vào lúc người dẫn chương trình cầm microphone chuẩn bị khai mạc chủ để chính ngày hôm nay thì tên Tề chủ nhiệm không biết từ chỗ nào chui ra, chào Lôi Vụ cùng Vệ Hồng Quân 1 cái, rồi ngồi vào cái ghế đối diện với Diệp Thiên.

– Sao mà oán khí lớn vậy?

Diệp Thiên liếc nhìn Tề Dực 1 cái, khẽ nhắc đầu, có chút không hiểu chuyện gì.

Diệp Thiên cực kỳ nhạy cảm với từ trường phát ra từ thân thể người khác, cậu có thể khẳng định, cái nộ khí phát ra trên người của Tề chủ nhiệm lần này tuyệt đối còn nặng hơn so với đệ nhất oán hận Phòng Linh Lão Bà trong lịch sử.

– Thưa quý ông, quý bà, hôm nay chúng ta tổ chức buổi đấu giá từ thiện này, toàn bộ những vật phẩm đấu giá đều là do các vị ngồi đây hiến tặng. Giá khởi điểm ban đầu là 1 đồng, sau đó thì trả cao dần lên.

Và toàn bộ số tiền thu được trong buổi đấu giá ngày hôm nay sẽ được quyên tặng cho Công Trình Hy Vọng. Hy vọng các bị sẽ khẳng khái giúp đỡ, vì trẻ em vùng sâu vùng xa mà hiến tặng một chút yêu thương.

Tài ăn nói của người dẫn chương trình đương nhiên không phải nghi ngờ làm gì, mới có mấy câu nói đã làm kích động không khí trong hội trường. Mọi ánh mắt đều tập trung vào chính giữa hội trường.

– Cảm ơn Ngô Tiểu Thư, cô đã hiến tặng vật phẩm đầu tiên cho buổi đấu giá của chúng ta ngày hôm nay. Đây là một đôi bông tai bằng ngọc phỉ thúy, là một vật mà Ngô tiểu thư vô cùng yêu mến. Và nó cũng đã được xuất hiện rất nhiều trong các tác phẩm điện ảnh, bây giờ, giá khởi điểm là 1 đồng, mời mọi ngời cùng trả giá.

Người MC vừa giới thiệu, một người con gái xinh đẹp thường xuất hiện trong các bộ phim đứng dậy vẫy tay về 4 phía, sau đó lại ngồi xuống. Có thể xuất hiện trong hội trường này, cho dù là đại minh tinh cũng là rất có lợi.

– 1000 đồng.

Một người đàn ông ngồi bên cạnh nữ minh tinh nhanh chóng trả giá. Con gái trẻ trung xinh đẹp thể nào chẳng có nhiều anh chàng theo đuổi. Từ trước đến nay đều không thiếu sự giúp đỡ.

– Tổng giám đốc Triệu trả 1000 đồng, còn có vị nào trả thêm nữa không ạ? Mỗi 1 đồng tiền của quý vị cũng chính là một phần yêu thương.

Giọng của người dẫn chương trình lại vang lên, kích động khiến cho Diệp Thiên thiếu chút nữa cũng hô giá.

– Tôi trả 3000 đồng.

– 4000 đồng.

– Tôi trả 5000 đồng.

Ông chủ Lôi ngồi bên cạnh cũng giơ tay lên, thế nhưng lúc ông ta bỏ tay xuống thì cũng là lúc nhận được ánh mắt phẫn nộ của người vợ.

Chương 163 : Đấu giá từ thiện ( trung)

– Khụ khụ

Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của vợ, ông chủ Lôi ho khan mấy tiếng. Vẻ mặt khó xử nói:

– Bà xã, vì trẻ em vùng sâu vùng xa mà hiến tặng một chút tình thương.

– Lần này tha cho ông.

– Nếu không phải thời gian này biểu hiện của ông chủ Lôi không tệ thì sợ là riêng việc ông chủ Lôi ủng hộ cô nữ minh tinh kia cũng đủ để làm cho bà cô của Long Tuyết Liên này ăn tươi nuốt sống rồi.

– 5000 đồng, Lôi tiên sinh trả giá 5000 đồng, còn có vị nào trả giá nữa không ạ. Mỗi một đồng tiền của quý vị đều được dùng trên thân thể của những trẻ em vùng sâu vùng xa.

– 8000 đồng.

– Tôi trả 1 vạn.

– 1 vạn rưỡi.

Người dẫn chương trình ở giữa đang cố hết sức để khuấy động hội trường, quả nhiên lời nói của ông ta vừa dứt, thì giá của đôi bông tay phỉ thúy kia đã được tăng lên gấp mấy lần rồi.

– 1 vạn 500 nghìn, tổng giám đốc Tôn của xí nghiệp XX trả giá 1 vạn rưỡi. Còn có vị nào trả giá nữa không ạ? Được rồi, đôi bông tai phỉ thúy này đã thuộc về ngài, cảm ơn sự ủng hộ của ngài đối với công trình hy vọng.

Sau một hồi đấu giá, đôi bông tay ngọc phỉ thúy đã nằm trong tay một nhà doanh nghiệp với giá 1 vạn 500 đồng. Còn về việc hắn muốn lấy lòng mỹ nhân hay vì sự nghiệp từ thiện thì chỉ có mình hắn biết.

Sau khi màn đấu giá đầu tiên kết thúc, vợ của Lôi Vụ cũng rút từ tay mình ra một chiếc vòng tay Dương Chi Bạch ngọc nói:

– Không phải ông muốn hiến tặng sao? Mang chiếc vòng này lên đấu giá đi.

– Được, chúng ta đấu giá còn không được hay sao?

Nhìn thấy bà vợ ghen tuông thái quá, ông chủ Lôi cười mếu mặt đem chiếc vòng tay đến giữa hội trường.

– Quý bà Long hiến tặng một chiếc vòng tay Dương Chi ngọc, giá khởi điểm là 1 đồng, xin mời quý vị ra giá!

– 3000 đồng.

– 5000 đồng.

– 1 vạn.

Hầu hết mọi người trong hội trường đều biết Lôi Vụ, cũng biết rằng ông thích thu thập đồ cổ. Hơn nữa chiếc vòng ngọc Dương Chi này dưới ánh đèn điện hiện ra một vầng ánh sáng mờ ảo mượt mà, khiến cho người khác cảm giác đấy không phải là vật tầm thường. Vì thế mà giá cứ tăng lên vòn vọt.

Cô của Long Tuyết Liên huých vào chồng 1 cái nói:

– Người khác bán đồ thì ông trả giá, tôi bán thì ông lại không để ý đến à?

– Được, tôi trả giá.

Mặc dù là tự mình mang đồ lên nhưng cũng không có quy định là không được tự mình mua lại. Ông chủ Lôi bị vợ làm cho bế tắc, giơ tay lên nói:

– 3 vạn.

– Lão Lôi, để tôi giúp ông khuấy động hội trường.

– 4 vạn.

Vệ Hồng Quân ngồi cùng bàn cười lên, hô giá 4 vạn.

Những buổi đấu giá từ thiện kiểu như thế này, điều mà mọi người quan tâm là vật mình đem ra có ai trả giá hay không, có thể bán được giá cao hay không. Chứ không giống như những buổi đấu giá chính quy. Sự cổ vũ nhiệt tình của Vệ Hồng Quân khiến cho Lôi Vụ vô cùng cảm kích.

Nhưng thật không ngờ là sau khi Vệ Hồng Quân hô giá xong, quý bà Long lại huých vào chồng nói:

– Ông xã à, em… em rất thích chiếc vòng đó.

– Chuyện… chuyện này gọi là chuyện gì chứ?

– Được. 5 vạn 8.

Lôi Vụ nghe thấy vậy há hốc mồm, không lẽ đúng là phải tự mình đấu giá về thật sao? Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của người vợ yêu bên cạnh, Lôi Vụ cũng đành lòng, trả giá thì trả vậy, dù sao cũng là làm từ thiện, cũng không sợ người khác chê cười.

Sau một hồi trả giá, Lôi Vụ cũng mua lại được chiếc vòng với giá 5 bạn 8, kể cũng coi như là bỏ chút tiền ra mua lại niềm vui cho vợ.

Theo như buổi đấu giá từ thiện tiến hành thì hầu hết những người ở mỗi bàn đều đen ra 1 vài món đồ. Mặc dù cuối cùng đấu giá có giá thấp giá cao nhưng không có món đồ nào là không có ai trả giá cả. Ai mà bên cạnh chẳng có người giúp đỡ chứ?

Thế những trong những buổi đấu giá như thế này, đồ vật mà mọi người đưa ra đều không có gì là đặc biệt đáng giá cả. Món đồ giá cao nhất cho đến bây giờ chính là cái bình gốm sứ giữa đời nhà Thanh đã được Vệ Hông Quân mua về với giá 38 vạn.

– Diệp Thiên, món đồ gốm sứ này thế nào? Nhà cháu nghiên cứu sâu xa, giúp chú Vệ xem xem?

Buổi đấu giá từ thiện tiến hành thế nhưng mới bắt đầu mọi người đã không mấy căng thẳng rồi. Vệ Hồng Quân ngồi bên dưới nói nhỏ với Diệp Thiên.

– Đừng hỏi cháu chú Vệ, nhà cháu làm gì nghiên cứu sâu xa chứ, cha cháu chơi đồ cổ nhưng giữa chừng lại đổi nghề, cái này cháu xem không chuẩn đâu.

Nghe Vệ Hồng Quân nói xong, Diệp Thiên liền xua tay. Giả sử là những tác phẩm hội họa của những họa sĩ cận đại, Diệp Thiên còn có thể giám định 1, 2 phần, chứ đối với đồ gốm sứ này Diệp Thiên thực sự dốt đặc cán mai.

– Lão Vệ, nó mới có chút tuổi ranh, làm sao hiểu được những thứ này chứ? Thanh niên đến đây quan sát học hỏi là được rồi, ăn nói lung tung mất mặt ra.

Tề Dực ngồi cạnh Vệ Hồng Quân, miệng phát ra 1 tiếng khinh thường lạnh nhạt. Bời vì có mấy người Lôi Vụ ngồi cũng bàn nên hắn vẫn chưa có cơ hội ra tay, bây giờ thấy Diệp Thiên nói thế nên chế giễu.

– Ấy, Tề chủ nhiệm nói mấy lời này là có ý gì thế?

Nghe thấy Tề Dực nói vậy, Vệ Hồng Quân sửng sốt, những lời ông nghe được đều là những lời có vẻ tức giận nhằm vào Diệp Thiên, thế nhưng ông lại nghĩ không ra Diệp Thiên sao lại đắc tội với lão béo Tề Dực nham hiểm trước mặt này được.

Điều Vệ Hồng Quân không biết chính là nếu như không phải chính những lời nói để thể hiện là mình thân thiết với Diệp Thiên lúc trước kia thì Tề Dực hoàn toàn sẽ không dám khiêu khích Diệp Thiên. Nguyên nhân thực sự lại nằm ở chính ông.

– Ha ha, Vệ tổng, chẳng có ý gì cả. Buổi đấu giá từ thiện hôm nay, bàn này hình như chỉ còn mỗi Diệp Thiên là chưa đem đồ ra thì phải?

Tề chủ nhiệm ve vẩy cái quạt giấy trong tay, đây là vật mà phó giám đốc đài truyền hình của bọn họ đưa ra, được hắn mua về với giá 6000 đồng. Thể hiện một chút nổi bật hơn nữa còn nịnh hót được phó giám đốc của mình.

Tuy rằng lúc này bộ mặt lão béo Tề tràn đầy vẻ tươi cười, thế nhưng những lời nói ra, câu nào cũng là nhằm vào Diệp Thiên, đến cả Lôi Vụ nghe cũng không lọt tai, liếc mắt nhìn lão béo Tề 1 cái.

Theo lý thuyết thì Tề Dực cũng hơn 40 tuổi rồi, không nên đá xoáy Diệp Thiên trước mặt người khác làm gì. Thắng hay thua cũng đều thể hiện ra là không có đạo đức.

Thế nhưng thực sự là Tề chủ nhiệm không thể đè nén được cơn giận trong lòng được nữa, không thể đợi được đến ngày mai để hành hạ Vu Thanh Nhã rồi, bây giờ chỉ muốn khiến cho Diệp Thiên mất mặt trước mặt mọi người thôi.

– Vật đấu giá của Diệp …Diệp huynh đệ thì để tôi đưa ra.

Lôi Vụ liếc Tề Dực 1 cái, suýt chút nữa thì lại gọi là Diệp đại sư.

– Ha ha, đấu giá từ thiện, không có đồ vật nào cũng không sao cả, chỉ cần đem que tăm trên bàn này lên đấu giá, thể nào chẳng có người ủng hộ, có phải thế không Diệp Thiên?

Nếu có Cao Tiền Tiền ngồi đây, Tề Dực còn bớt hung hăng vài phần, thế nhưng đối với Lôi vụ, Tề chủ nhiệm cũng chẳng phải nể mặt làm gì, dù sao thì hai người cũng không có liên quan gì đến nhau.

– Lão béo chết tiệt !

Diệp Thiên bất ngờ thốt ra một câu, âm thanh không lớn lắm nhưng cũng đủ để mọi người ngồi cùng bàn này nghe tiếng. Bản mặt Tề Dực vốn đang tươi cười bỗng chốc cứng đờ lại. Hắn không ngờ đến Diệp Thiên có thể trực tiếp ăn nói lỗ mãng như vậy.

Theo như Tề chủ nhiệm hiểu thì hôm nay dù cho hắn có lăng mạ Diệp Thiên thế nào thì cậu cũng không dám nổi giận, đặc biệt là trong trường hợp này, nổi giận hay là chửi người khác thì là biếu hiểu của người không có học thức.

Thế nhưng Tề chủ nhiệm không biết rằng, từ bé Diệp Thiên đã không phải là 1 đứa trẻ ngoan rồi. Hơn nữa “ Diệp đại sư” cũng không thích kiểu “ quân tử báo thù mười năm chưa muộn”. Cậu chỉ tin tưởng và làm theo kiểu “ mày đánh tao 1 cái, tao tát trả lại mày 1 cái”.

– Ngươi… ngươi, đồ vô giáo dục!

Câu nói này của Diệp Thiên khiến cho Tề Dực đỏ bừng cả khuôn mặt, không nhịn được đáp lại một câu. Thế nhưng giọng nói cực nhỏ, không để người ngồi bên cạnh nghe tiếng.

Nghe thấy Tề Dực nói vậy, mắt Diệp Thiên đanh lại. Từ xưa tới nay chỉ có thầy tướng trêu chọc người khác, thế mà hôm nay lại bị người khác nhảy cả lên đầu, Diệp Thiên không khỏi nổi giận lôi đình.

– Nhìn cái gì mà nhìn? Tiểu Vu, sáng mai đến tìm tôi cùng nói chuyện về thời gian thực tập của cô. Còn nữa… lần sau thì đừng có mà dắt theo cái loại người này đến tham dự hoạt động của đài truyền hình nữa.

Tề Dực khiêu khích Diệp Thiên, muốn làm cho cậu thật giận dữ. Thế nhưng khi ánh mắt của hắn vừa chạm vào ánh mắt của Diệp Thiên thì đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, câu sau rốt cuộc cũng không nói ra được.

Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân cũng cảm thấy lạnh cả người, vội vàng nói:

– Diệp Thiên, đừng, đừng nổi nóng, chú Vệ cho cháu đồ mang lên đấu giá này.

Vệ Hồng Quan cảm thấy lão béo Tề này gây sự với Diệp Thiên, hình như là có liên quan đến những lời nói khi nãy của mình. Nếu không thì với tính cách cẩn thận của lão béo Tề này thì chắc là do không hiểu kỹ chuyện của Diệp Thiên thôi chứ không thì chắc là sẽ không nói ra những lời đấy.

– Chú Vệ, chẳng qua chỉ là chó điên cắn càn thôi mà, chú không cần để ý đến hắn.

Diệp Thiên bỗng nhiên cười, nét âm u trên mặt tan biến hết, khoát tay nói:

– Thanh Nhã, đem cái này lên đấu giá, đúng là cái đồ mắt chó xem thường người khác.

Diệp Thiên vừa nói vừa cởi miếng ngọc bội bên hông ra. Toàn miếng ngọc bội này màu trắng, mặt trên khắc hình đầu rồng, chỗ đầu rồng có màu vàng, cho thấy rõ là người thợ điêu khắc đã lợi dụng 2 màu không giống nhau của ngọc và đá để tạo hình.

– Giả thần giả quỷ.

Tề Dực khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, lửa giận trong lòng cũng bốc cao ngùn ngụt. Bởi vì rõ ràng là Diệp Thiên khi nãy xưng hô là chó điên và lão béo đều là nhằm vào hắn. Chỉ có điều là Diệp Thiên không nói đích danh nên Tề chủ nhiệm chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.

– Diệp Thiên, cái… cái này cũng đem đấu giá sao?

Nhìn thấy Diệp Thiên cởi miếng ngọc bội này ra, mắt Vệ Hồng Quân bỗng sáng lên.

– Chú Vệ, làm một chút việc thiện cũng tốt.

Diệp Thiên liếc Tề Dực 1 cái nói:

– Làm nhiều việc xấu, thể nào cũng gặp báo ứng cho mà xem.

Diệp Thiên nói khiến cho Tề chủ nhiệm mặt xanh tái mét, nhưng không mở miệng phản bác lại. Hắn ta cũng nhận ra, bây giờ mà đôi co với Diệp Thiên, người có hại tuyệt đối sẽ là mình.

Hơn nữa nhìn thái độ của Vệ Hồng Quân cùng Lôi Vụ đối với Diệp Thiên, Tề chủ nhiệm cũng hiểu, hôm nay muốn xem Diệp Thiên mất mặt là chuyện không thể. Bởi vì cho dù miếng ngọc bội này của Diệp Thiên có đáng giá hay không, hai người đó thể nào cũng ra tay giúp đỡ.

Vu Thanh Nhã vừa mang miếng ngọc bội đó lên cũng vừa lúc một món đồ vừa được đấu giá xong. Người dẫn chương trình lập tức hô lên:

– Vật phẩm dưới đay là do Diệp Tiên Sinh quyên tặng. Chúng ta cùng nhiệt liệt cảm ơn sự ủng hộ của Diệp tiên sinh đối với sự nghiệp từ thiện. Miếng ngọc bội này bắt đầu được đấu giá, vẫn như vậy, giá khởi điểm là 1 đồng.

– Người kia là ai? Thế nào mà tóc trắng hết cả thế kia?

– Nhìn tướng mạo thì còn tương đối trẻ, chắc là trẻ đầu bạc thôi.

Nghe thấy MC nói đến tên mình, Diệp Thiên đứng dậy quay nhẹ về 4 phía, tuổi trẻ với cái đầu bạc quái dị của cậu khiến cho mọi người xung quanh không khỏi xì xầm…

Chương 164 : Đấu giá từ thiện (hạ)

Miếng ngọc mà Diệp Thiên mang lên này không phải là Ngọc Điền Dương Chi Bạch, mà đó là một loại Ngọc Thanh Hải, tuy rằng màu trắng nhưng lại thiếu cái cảm giác có 1 tia trơn bóng mượt mà của ngọc Dương chi.

Đặt ở dưới ánh đèn, vật phẩm giống miếng ngọc phỉ thúy này, độ sáng bóng của nó còn thua xa mấy miếng ngọc thạch phỉ thúy được đưa ra đấu giá trước đó.

– Miếng ngọc bội này nhìn thường quá, nhìn không giống như ngọc Hòa Điền.

– Nhìn còn thua xa đôi bông tai ngọc phỉ thúy của Ngô tiểu thư.

– Thanh niên đó không phải là đem hàng vỉa hè lên đấu giá đó chứ?

Mấy tiếng bàn tán xôn xao cách đó mấy bàn vọng đến bàn Diệp Thiên, nét mặt Tề chủ nhiệm lộ rõ vẻ tươi cười. Theo như ông thấy, Diệp Thiên vì muốn cho lão béo biết tay mà mang hàng vỉa hè lên đấu giá.

– Mẹ nó, cái đồ vật này mà có ai mua thì tên tiểu tử đó lời quá.

Thấy sự tình như vậy, Diệp Thiên không khỏi cười mếu, Ngọc bích thì đúng là lấy ngọc Dương Chi làm trọng nhưng miếng ngọc bội này là dùng Ngọc thạch, chính là thượng phẩm trong ngọc Thanh Hải.

Chẳng qua là do sau khi điêu khắc xong chưa được mài giũa nên nhìn có hơi thô một chút, thế nhưng luận về giá cả thì tuyệt đối cũng không thua Dương Chị Bạch Ngọc thường là bao.

Hơn nữa miếng ngọc bội này lại đã từng được Diệp Thiên dưỡng trong linh huyệt núi Mao Sơn nửa năm, cũng được coi là một món đồ thượng phẩm pháp khí, công hiệu của nó so với miếng ngọc thạch Hồ Lô nửa năm trước đã bán đi kia còn mạnh hơn mấy lần.

Thế nên lúc này thấy không ai ra giá cả, Diệp Thiên có chút dở khóc dở cười, thế gian biết bao nhiêu người yêu vật quý thế mà lại không biết bảo vật ngay trước mắt mình.

Thế nhưng Diệp Thiên lại không chú ý tới sắc mặt Vệ Hồng Quân ngồi bên cạnh mình đã đỏ ửng lên, đang chuẩn bị giơ tay lên ra giá. Người khác không biết giá trị của đồ vật trong tay Diệp Thiên nhưng ông thì lại biết rất rõ.

– Tôi trả 1 vạn đồng.

Thật không ngờ đến Vệ Hồng Quân còn chưa kịp lên tiếng thì Vu Thanh Nhã đã hô giá. Hơn nữa lại trực tiếp hô từ 1 đồng lên tận 1 vạn, đấu giá cao gấp 1 vạn lần.

– Cô bé kia là ai thế?

– Ngồi cùng thanh niên đó, chắc là bạn bè của nhau.

– Chậc chậc, con bé này không thấy tiếc à?

Những đồ vật được đem ra đấu giá hôm nay cũng không phải là quá quý giá. Thường thường thì đều được nâng dần lên từ 1 đến 2 nghìn, vậy mà Vu Thanh Nhã hô như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người trong hội trường.

– Em đúng là có mắt nhìn đấy.

Nghe thấy Vu Thanh Nhã ra giá như vậy, Diệp Thiên cũng cảm thấy yên tâm, bỏ ra 1 vạn để mua lại miếng ngọc bội đó kể cũng đáng, coi như mình bỏ ra 1 vạn đồng làm từ thiện vậy.

– Vị tiểu thư này ra giá 1 vạn đồng, cô đã hiến tặng một vạn đồng yêu thương cho những trẻ em vùng sâu vùng xa. Còn có vị nào trả giá cao hơn nữa không ạ?

Người dẫn chương trình không để mất thì giờ. Có khi để hắn làm nhà đấu giá cũng làm nên trò trống đấy.

– Tôi trả 5 vạn đồng.

Điều càng khiến mọi người không ngờ đến hơn đó là khi MC còn chưa nói xong thì cùng bàn với Diệp Thiên lại có người ra giá tiếp. Lần này thì đúng là Vệ Hồng Quân, khi nãy bị Vu Thanh Nhã tranh gọi trước, ông chủ Vệ đã cảm thấy không thoải mái rồi.

– 5 vạn đồng, tổng giám đốc công ty nhà đất AX trả giá 5 vạn đồng. Cảm ơn sự ủng hộ của Vệ tổng đối với sự nghiệp từ thiện, đối với Công Trình Hy Vọng.

Người dẫn chương trình trên bục này cũng có am hiểu đôi chút về đồ cổ, theo như dự đoán của ông ta, miếng ngọc bội này trị giá cao nhất cũng chỉ đến 7, 8 nghìn. Lúc này có người trả đến tận 5 vạn, ông ta cảm thấy đây là giá cao nhất rồi. Nếu mà không có người bên cạnh tiếp tục ra giá nữa thì ông ta đã chuẩn bị hô hoàn thành thủ tục mua bán rồi.

– 10 vạn đồng.

Cánh tay nhỏ nhắn của Vu Thanh Nhã lại tiếp tục giơ lên, thế nhưng lần này là do Diệp Thiên xúi giục hô giá như vậy.

– Không lầm chứ? Đồ của mình bán đi rồi lại dùng cả vạn đồng để mua về à?

– Đúng thế, miếng ngọc bội này khi nãy là do cô bé đấy đem lên mà.

– Mấy thanh niên này đúng là đến chết vẫn giữ sĩ diện. Cũng chỉ là đấu giá từ thiện mà thôi, cần gì phải làm nghiêm túc như vậy?

Vu Thanh Nhã vừa hô cái giá này ra thì lập tức khiến cho hội trường náo động hẳn lên.

Buổi đấu giá từ thiện hôm nay, chuyện bạn bè bên cạnh giúp đỡ nâng giá lên không ít. Thế nhưng nhiểu nhất cũng chỉ vượt qua giá trị thật của vật phẩm từ 1 đến 2 vạn mà thôi. Việc Vu Thanh Nhã trực tiếp hô giá lên gấp bội lần như vậy thì đúng là lần đầu tiên gặp.

– Xem lát nữa chúng mày có tiền mua về không?

Tề chủ nhiệm lạnh nhạt nhìn sự việc xảy ra bên cạnh mình, trong lòng cũng cười thầm, hắn cho rằng thể nào lát nữa Diệp Thiên sẽ mất mặt trước mặt mọi người.

Nhìn thấy Diệp Thiên thì thầm bên tai Vu Thanh Nhã, sắc mặt Vệ Hồng Quân biểu hiện rất khó coi:

– Diệp Thiên, không nhất thiết phải hô nhiều như thế chứ, để cho chú Vệ mua được đồ rẻ một lần không được hay sao?

Nghe thấy Vệ Hồng Quân nói vậy, Diệp Thiên cười mà như không cười nói:

– Chú Vệ, món đồ này, so với món đồ mà Đường lão gia mua còn tốt hơn nhiều, 5 vạn đồng mà chú muốn mua được nó sao? Thế chẳng bằng tự cháu mua lại còn hơn.

Mặc dù phát hiện có 1 linh huyệt ở núi Mao Sơn, nhưng Diệp Thiên cũng chỉ làm ra 7, 8 món đồ nhỏ. Hơn nữa, sau này cũng không biết còn có cơ hội tìm thấy được Linh huyệt nữa hay không nên Diệp Thiên không nỡ để người khác trả giá rẻ như vậy mà mua nó được.

– Được, tiểu tử nhà người muốn tốn tiền chủ chú Vệ nữa à?

Vệ Hồng Quân mặc dù kêu khổ nhưng hành động vẫn không chậm 1 chút nào, tay phải giơ cao hô:

– Tôi trả 15 vạn.

– Lão Vệ, miếng ngọc bội kia tốt làm à?

Nghe thấy những lời nói của Diệp Thiên và nhìn biểu hiện của Vệ Hồng Quân, Lôi Vụ cũng ngồi không yên. Ông cũng biết thân phận của Diệp Thiên, hơn nữa lại còn được Diệp Thiên vẽ bùa cho, trong tiềm thức cảm thấy món đồ này thật không tầm thường.

Nhìn thấy Lôi Vệ hình như cũng có hứng thú, Vệ Hồng Quân liền nói:

– Lão Vệ, đừng có xen vào, không phải chuyện của ông, để tôi giúp Diệp Thiên nở mày nở mặt.

– Tôi mặc kệ. Giả sử nó không quý thì cũng coi như là tôi mua về chơi.

Vệ Hồng Quân càng căng thẳng, ông chủ Lôi lại càng cảm thấy kỳ quái, lập tức mở miệng hô :

– 20 vạn, tôi trả 20 vạn.

– Tổng giám đốc Lôi trả giá 20 vạn, xem ra miếng ngọc bội này đúng là bảo vật. Cảm ơn sự ủng hộ của Lôi tổng đối với Công Trình Hy Vọng.

Lôi Vụ ra giá này, không khỏi khiến cho mọi người trong hội trường chẳng hiểu ra sao cả. Đến ngay cả người dẫn chương trình cũng không hiểu gì hết, không khỏi liếc mắt nhìn miếng ngọc bội trước mặt 1 cái, món đồ này nhìn thế nào cũng không đáng 20 vạn.

– Tôi trả 40 vạn.

Chuyện càng làm mọi người không ngờ đến nữa lại nằm ở phía sau hội trường, lời nói của người dẫn chương trình còn chưa dứt, thì đã vang lên thêm 1 giọng trả giá. Hơn nữa lại còn gấp đôi cả giá của ông chủ Lôi. Giá này vừa được hô ra, đến cả người dẫn chương trình cũng trợn tròn cả mắt.

– Ai, ai vừa ra giá vậy?

– không phải là Vệ Tổng, là ai ra giá vậy?

Bởi vì mấy người vừa ra giá vừa rồi đều ngồi ở bàn Diệp Thiên, vì vậy mọi người đều quen nhìn về hướng bàn Diệp Thiên rồi, thế nhưng phát hiện ra vẻ mặt của Vệ Hồng Quân và Lôi Vụ đều ngỡ ngàng.

– Là vị tổng giám đốc nào ạ?

– Là tổng giám đốc Lưu, đúng là phá gia chi tử, công ty vừa mới tốt lên 1 chút mà đã khoe khoang rồi.

Tìm 1 hồi lâu, mọi người mới phát hiện ra hóa ra là Lưu Đại Chí ngồi ở 1 bàn khá xa bàn của Diệp Thiên ra giá.

Cái thành Tứ Cửu này thoạt nhìn cũng không nhỏ, nhưng thực tế cũng chỉ quanh quẩn mấy vòng. Chuyện công ty của Lưu Đại Chí thời gian trước đầu tư gặp khó khăn, rất nhiều người đều biết vì vậy nên không khỏi bàn tán xôn xao.

– Hầy, thế nào mà lại gặp người quen thế này?

Nhìn thấy Lưu Đại Chí nhiệt tình vẫy tay về phía mình, Diệp Thiên đúng là cười mếu. Cậu có thể thấy rằng, Lưi Đại Chí hô giá 40 vạn hoàn toàn là vì muốn giúp mình nâng cao thể diện.

Diệp Thiên đoán quả không lầm, người đến hôm nay cũng đến mấy trăm người, hơn nữa Diệp Thiên lại ngồi ở trong góc, vốn không thu hút ánh nhìn của mọi người. Lúc mới đem miếng ngọc bội này lên đấu giá, Lưu Đại Chí đang mải nói chuyện với người khác nên không chú ý đến.

Thế nhưng lúc Lôi Vụ cũng Vệ Hồng Quân thi nhau nâng giá thì Lưu Đại Chí nhìn thấy Diệp Thiên, lập tức đứng dậy hô ra giá 40 vạn, coi như là cổ vũ giúp “ Diệp đại sư”.

– 50 vạn!

Không đợi người dẫn chương trình nói thêm, Vệ Hồng Quân đã hô lên giá mới, so với Lôi Vụ và Lưu Đại Chí thì ông càng hiểu giá trị của món đồ này, đừng nói là 50 vạn, mà đến cả 100 vạn ông chủ Vệ cũng muốn mang được vật đó về.

– Vệ tổng, xem ra ông là tình thế bắt buộc à?

Lôi Vụ có chút không hiểu Vệ Hồng Quân nghĩ gì. Nếu mà là cổ vũ Diệp Thiên thì chỉ cần hô 20, 30 vạn mua miếng ngọc đó là được rồi. Nhưng nhìn thấy điệu bộ của Vệ Hồng Quân, thì cứ như là đeo bộ bài lơ khơ trên lưng, thấy ai với ai đến vậy.

– Được. Tôi trả thêm nữa, 60 vạn!

Nghĩ đến lá bùa đào hoa bảo trảm của mình, Lôi Vụ cắn răng cắn lợi hô thêm 1 giá. Ông cũng biết Vệ Hồng Quân thân thiết với Diệp Thiên, nói không chừng đây lại là món bảo bối gì cũng nên.

Lôi Vụ hô giá này xong, cả hội trường thật sự sôi động hẳn lên. Mấy người ngồi ở bàn xa xa cũng ồn ào đứng dậy để xem rốt cuộc là ai đưa ra cái giá này.

Mặc dù 60 vạn trong mắt nhiều người không là gì cả, thế nhưng mấu chốt những đồ vật được mang lên đấu giá và những người mang đồ lên thì đều không đáng cái giá ấy.

Ngọc bội thì đừng nói, nhìn qua cũng chỉ là vật ngót nghét 800 nghìn đến 1 vạn là cùng.

Còn về Diệp Thiên, toàn hội trường thì chỉ có khoảng 3, 5 người quen biết, còn lại thì không ai biết tiên tiểu tử này là ai cả. Coi như là Vệ Hồng Quân, Lôi Vệ với cả Lưu Đại Chí 3 người giúp đỡ cũng không đến mức hô giá lên tận 60 vạn chứ.

Hơn nữa nhìn bộ dạng của Vệ Hồng Quân cùng Lôi Vụ hình như không giống như là giúp đỡ lắm, hoàn toàn là vì miếng ngọc bội kia. Điều này khiến cho ánh mắt của một vài người, xem xét kĩ 1 lần nữa miếng ngọc bội ở giữa hội trường kia.

– 80 vạn!

Giơ tay trả thêm 20 vạn nữa, Vệ Hồng Quân vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Lôi Vụ, nói:

– Ông chủ Lôi, ông đến món đồ này là cái gì cũng không hiểu, tranh giành với tôi làm gì? Để cho tôi món đồ đó, coi như tôi nợ ông 1 món ân tình vậy.

Vừa nói chuyện, Vệ Hồng Quân vừa đứng dậy, chắp tay về phía Lưu Đại Chí, ý nghĩ rất rõ rằng cảm ơn bạn hữu đã giúp đỡ Diệp Thiên, nhưng không cần phải nâng giá nữa đâu,

Kỳ thực bộ dạng này của Vệ Hồng Quân đúng là đang diễn kịch, ông hô giá như vậy cũng không có áp lực gì cả.

Phải biết rằng, Diệp Thiên trước kia bán món đồ đó ra đã giá trăm vạn rồi. Mà món đồ này còn tốt hơn so với miếng ngọc Hồ Lô kia. Vệ Hồng Quân trả giá 80 vạn tuyệt đối cũng không thiệt hại gì.

Thế nhưng những ông chủ trong hội trường này lại không biết, một miếng ngọc bội nhìn không vừa mắt mà lại đấu giá được với giá trên trời. Hơn nữa lại là món đồ có giá trị cao nhất so với những món đồ được đưa ra đấu giá hôm nay, điều này làm cho rất nhiều người ngồi không yên.

Chương 165 : Bùa Ngũ Quỷ Tuyệt Mệnh

– Chẳng nhẽ lại là con ông cháu cha. Nhưng mà trước kia hình như chưa thấy bao giờ cả.

– Chu tổng, ông không phải thân thiết với Vệ Hồng Quân sao? Lát nữa thử hỏi chuyện này xem thế nào?

Khi Vệ Hồng Quân hô ra giá 80 vạn, toàn bộ mọi người đều tập trung chú ý vào Diệp Thiên. Phải biết rằng, những buổi đấu giá từ thiện như thế này, cũng có một vài quy tắc ngầm.

Nói chung, người có thân phận địa vị cao nhất trong hội trường đưa ra vật phẩm nào thường sẽ được đấu giá cao nhất hội trường. Người khác sẽ đều phải nể mặt.

Như là mới đầu Vệ Hồng Quân bỏ ra 38 vạn để mua về món đồ gốm sứ đời nhà Thanh đấy chính là của vị tổng giám đốc của 1 công ty được liệt vào 1 trong 500 công ty lớn nhất nước. Bây giờ thì miếng ngọc bội của Diệp Thiên đưa ra đã giành lấy vị trí đứng đầu rồi.

– 80 vạn! Tổng giám đốc Vệ đưa ra giá 80 vạn, cảm ơn sự ủng hộ của Vệ tổng đối với sự nghiệp từ thiện cùng Công Trình Hy Vọng. Lần cuối cùng, còn có vị nào trả giá thêm nữa không ạ?

Người dẫn chương trình cảm thấy có trong hội trường hình như không thể khống chế được nữa rồi, sau khi hô giá lần cuối cùng, lập tức nói:

80 vạn! Xong thủ tục mua bán. Cảm ơn Diệp tiên sinh đã quyên tặng miếng ngọc bội này, cảm ơn Vệ tổng đã khẳng khái giúp đỡ.

Sau khi người dẫn chương trình nói xong, Vệ Hồng Quân mới cảm thấy nhẹ lòng, ông sợ rằng trong hội trường còn có người biết nhìn hàng, lại với mình hô giá đến tận 300, 500 vạn. Món đồ giá cao nhất hôm nay như vậy thì kể cũng là quá cao.

– Chú Vệ, coi như là chú mua được món đồ rẻ nhé.

Nhìn thấy bộ dạng dương dương tự đắc của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên bĩu môi.

Qua lần mua bán với Đường Văn Viễn, Diệp Thiên càng có nhiều kinh nghiệm hơn. Nếu như đồ vật này để cậu đem đi bán, không đáng giá đến 200 vạn, Diệp Thiên tuyệt đối không bán đi.

Nghe Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân cười hắc hắc nói:

– Tiểu tử nhà ngươi, thiếu 1 ít tiền lát chú Vệ bù cho. Sớm đã hỏi cháu còn có đồ vật nào hay không rồi. Đến chú Vệ mà cháu còn đinh lừa à.

– Chú Vệ, món đồ này cháu mới tạo hình xong, lát nữa chú xem sẽ biết. Chạm trổ so với miếng hồ lô kia tốt hơn nhiều.

Vừa nghe đến Vệ Hồng Quân đề cập đến vấn đề này, Diệp Thiên đúng thật là cần phải giải thích một chút. Từ lúc mới đến Bắc Kinh, Vệ Hồng Quân đã giúp đỡ mình không ít.

2 năm trước lúc Diệp Thiên bán miếng ngọc hồ lô cho Đường Văn Viễn, Vệ Hồng Quân đã quả thực có hỏi Diệp Thiên còn có món đồ nào như thế hay không. Nhưng lúc đó trong tay Diệp Thiên chỉ còn thừa lại 2, 3 cái nên không đưa cho Vệ Hồng Quân.

Lần này thời gian quay về về Bắc Kinh không lâu, hơn nữa Diệp Thiên cũng không còn ý định mua bán mấy món đồ pháp khí nữa. Vì thế mà không muốn đem nó ra. Nếu không phải khi nãy bị lão béo Tề khích đểu thì Diệp Thiên cũng sẽ không đem nó ra để đấu giá.

– Được, chú phải xem xét tỉ mỉ mới được. Đao công của cháu có phải là tiến bộ lắm rồi phải không?

Món đồ được đấu giá xong thì một cô tiểu thư lịch sự bưng một cái khay đựng miếng ngọc bội đến trước bàn Diệp Thiên, sau khi Vệ Hồng Quân đặt tấm chi phiếu lên cái khay đó thì cầm luôn miếng ngọc bội.

– Vệ tổng, cho tôi xem mới.

Vệ Hồng Quân còn chưa kịp xem xét vật này đã bị Lôi Vệ giật đi rồi. Lật qua lật lại nhìn một hồi lâu, miệng than thở nói:

– Lão Vệ, đồ vật này cũng chẳng có gì đặc biệt, làm gì mà đáng giá tận 80 vạn.

– Không đáng 80 vạn thế khi nãy ông cũng a dua theo làm gì?

Lôi tổng còn chưa dứt lời đã bị bà vợ ngồi bên cạnh đá xoáy cho 1 câu.

– Hì hì, đây chẳng phải là đồ Diệp huynh đệ đưa ra sao? Lão Lôi ta thế nào cũng phải cổ vũ chứ.

Lôi Vụ cười khan mấy tiếng. Xem xét miếng ngọc bội thấy cũng chẳng thấy có gì liền đưa trả lại cho Vệ Hồng Quân nói:

– Vệ tổng, ông còn nợ tôi 1 lời giải thích đấy.

Lời này của Lôi Vụ vừa nói ra, tai mấy người ngồi cùng bàn dựng đứng lên. Đặc biệt là Tề Dực, khi nãy ông cũng thấy, cái bộ dạng khi Vệ Hồng Quân hô giá kia không giống như chỉ là đơn thuần giúp đỡ Diệp Thiên, xem ra miếng ngọc bôi này thật sự có điểm đáng để nói.

Khi nãy hạnh họe Diệp Thiên nhưng không thành, Tề Dực mặc dù trong lòng cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không dám gây chuyện thêm nữa. Rõ ràng quan hệ giữa Diệp Thiên với Vệ Hồng Quân và Lôi Vụ không tồi, gây sự nữa cũng không có lợi cho mình.

Đương nhiên, Tề Chủ Nhiệm cũng có ý định sẵn rồi, ngày mai nhất định sẽ gây khó dễ cho Vu Thanh Nhã, khiến nó phải khóc lóc cầu xin mình thì mới mong lấy được báo cáo thực tập.

– Cái này?

Vệ Hồng Quân có chút khó xử liếc nhìn Diệp Thiên thì thấy Diệp Thiên khẽ lắc đầu nói:

– Lão Lôi, chuyện này để sau hằng nói.

Lão Lôi cũng là người nhanh trí, sau khi thấy thái độ của Vệ Hồng Quân và Diệp Thiên như vậy liền cười ha ha:

– Được, đợi chút nữa đấu giá xong thì chúng ta tìm nơi nào đó cùng ngồi. Diệp huynh đệ, cậu cũng phải đến đấy.

– Vâng, tối nay chúng ta cùng đi.

Diệp Thiên nghe vậy thì gật gật đầu, đứng dậy nói:

– Cháu vào toilet một chút.

Lúc Diệp Thiên đứng dậy tiện tay cầm luôn tấm khăn ăn trước mặt mình.

Đúng là nhà về sinh khách sạn 5 sao có khác, có thể nói là xa hoa vô cùng. Bên tai con văng vẳng tiếng nhạc êm dịu. Hoàn toàn không có cái mùi khó ngửi như những nhà vệ sinh thông thường.

– Ôi, như thế này cũng có chút phiền phức.

Sau khi vào phòng vệ sinh, Diệp Thiên liền cảm thấy có chút khó khăn. WC thường là nơi chứa nhiều ô khí. Ám khí cũng được coi là rất quan trọng. Thế nhưng trong cái phòng vệ sinh được quét dọn cực kỳ sạch sẽ này, Diệp Thiên cảm thấy thực sự không có nhiều ám khí tồn tại.

Diệp Thiên vào toilet là vì muốn tránh tai mắt của mọi người. Trong này mặc dù không có ai nhưng môi trường xung quanh lại làm cho Diệp Thiên không hài lòng cho lắm. Đi 1 vòng loanh quanh cái WC rộng tới 40, 50 mét vuông này, Diệp Thiên nhíu mày 1 chút, khóa phòng vệ sinh từ bên trong lại, sau đó mở toàn bộ nắp bồn cầu lên.

Sau khi làm xong việc này, Diệp Thiên trải chiếc khăn ăn lên trước bồn rửa tay, dậm chân một cách kỳ quái, rồi đi loanh quanh trong toilet.[Audio] Đại Chúa Tể

Cứ theo mỗi bước dậm châm kỳ ảo của Diệp Thiên thì những âm khí không nhiều trong phòng vệ sinh tập trung dần về phía cậu, trong một lát, trong phòng vệ sinh giống như nổi lên một trận gió âm. Nếu lúc này mà có người bên trong nhìn thấy, sợ là toàn thân sẽ nổi toàn da gà.

Khoảng 5, 6 phút trôi qua, Diệp Thiên đột nhiên dừng chân lại, đứng trước bồn rửa tay, 2 tay như vẽ tranh trên không, miệng hét lớn một tiếng :

– Đốt.

Theo tiếng quát, Diệp Thiên nâng 2 ngón tay cái lên trước ngực rồi khép lại, bày ra một cái Thủ Ấn kỳ diệu rồi ấn mạnh xuống. Theo tư thế của tay cậu, dòng âm khí xung quanh người đột nhiên biến mất không thấy nữa.

– Mẹ kiếp, bùa khống chế hư không đúng thật là người thường thì không thể làm được.

Cái Thủ Ấn này hình như hút cả khí lực toàn thân Diệp Thiên, nhìn qua gương thấy mình mặt mày trắng bệch, mồ hôi trên trán to như hạt đậu, Diệp Thiên không khỏi cười mếu, vặn nước rồi rửa mặt.

Bùa khống chế hư không cũng chính là một thuật phát được truyền lại trong não của Diệp Thiên. Bùa mới chế ra thông thường có thể giữ được 3 ngày, nhưng do công lực của Diệp Thiên còn thấp nên mặc dù khi nãy chế bùa thành công nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì được 3 đến 5 giờ thôi.

Thế nhưng loại bùa vô hình vô sắc này lại có thể do người luyện chế ra nó khống chế thời điểm phát tác, so với âm sát nhập thể còn khó hơn trăm lần. Diệp Thiên công lực không đủ nên mới mượn cái khăn ăn đấy để làm vật dẫn.

Diệp Thiên chế ra lá bùa này được gọi là bùa ngũ quỷ tuyệt mệnh. Người bị nhập bùa, ngũ quỷ vây quanh toàn thân, âm khí nhập vào lục phủ ngũ tạng. Người bị nhiễm nhẹ thì số phận đen đủi, người bị nặng thì bạo bệnh mà chết.

– Ai ở bên trong vậy? Sao mà cửa phòng vệ sinh không mở được thế này?

Nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, Diệp Thiên vội vàng tấm khăn ăn có chứa ngũ quỷ tuyệt mệnh này lại. Sau đó mở cửa toilet.

– Xem ra sau này mình phải đi tìm nơi nào núi cao sông nguồn mới được, tìm một Linh huyệt cát khí dồi dào để điều dưỡng thân thể mới được.

Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Diệp Thiên cảm thấy chân đi loạng choạng. Cậu biết là do khi nãy tiêu hao quá nhiều nguyên khí cho nên mới như vậy.

Cũng giống như khi Diệp Thiên giúp lão Đạo nghịch thiên cải mệnh mà bị phản lại, dùng thuốc điều dưỡng ít nhất cũng tốn đến mười mấy năm. Tốt nhất là đi tìm một Linh Huyệt cát khí dồi dào rồi ở đó mà vận công điều dưỡng.

Thế nhưng những Linh huyệt thế này rất hiếm thấy. Trong nhân gian này sớm đã bị hủy hoại gần hết rồi. Diệp Thiên bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ mới phát hiện ra 2 cái. Chỉ có điều Linh huyệt quá nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ đủ để dưỡng mấy món đồ pháp khí mà thôi.

– A, Diệp Thiên, sao mà đi lâu quá vậy, buổi đấu giá sắp kết thúc rồi.

Khi Diệp Thiên quay trở về bàn mình, Vệ Hồng Quân đứng dậy bắt chuyện.

– Không có việc gì. Chú Vệ. Không biết làm sao mà bụng cháu đau quá.

Diệp Thiên nói chuyên, chân bỗng nhiên lảo đảo, thân thể ngã về phía trước, hình như là mất cân bằng, 1 cánh tay dựa vào lưng của Tề Dực đang ngồi trước mặt.

Không ai nhìn thấy lúc tay phải Diệp Thiên cầm chiếc khăn ăn chạm vào lưng của Tề Dực, cậu ấn mạnh 1 luồng sáng bùa Ngũ Quỷ Tuyệt Mệnh trong tấm khăn ăn trong nháy mắt đã xâm nhập vào trong thân thể Tề Dực.

Lúc bùa nhập vào thân thể, Tề Dực vẫn không có cảm giác gì. Quay đầu lại nhìn Diệp Thiên, tức giận nói:

– Người to như thế, đi đứng mà còn không vững à?

– Xin lỗi, đau bụng nên chân mềm nhũn.

Diệp Thiên rút tay phải về, mặt lạnh lùng cười, còn chưa biết lát nữa ai mới đi không vững đây.

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Tề Dực khinh bỉ liếc một cái vào cái đĩa trên bàn trước chỗ ngồi của Diệp Thiên, mặt đầy vẻ chế giễu nói:

– Đúng là không có học thức, đến đây để ăn à.

Lôi Vụ nhìn thấy Tề Dực mới bắt đầu đã nhằm vào Diệp Thiên rồi, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng nói:

– Tề chủ nhiệm, sao ông cứ không ngừng hạch họe Diệp Thiên thế? Có chuyện gì thì nói với Lôi Vụ tôi xem nào?

– Không có chuyện gì, tôi với cậu ta có gì mà hạch họe chứ?

Tề Dực mặc dù không sợ Lôi Vụ, nhưng cũng không nhất thiết phải xung đột với ông ta. Lập tức cười ha ha rồi đứng dậy đi về hướng khác. Buổi đấu giá hôm nay cũng kết thúc rồi. Khắp hội trường mọi người đêu đứng dậy nói chuyện chuẩn bị ra về.

– Cái loại gì vậy không biết!

Lôi Vụ hướng về phía Tề Dực hứ một tiếng rồi lại quay sang Diệp Thiên nói:

– Diệp Thiên, lát nữa lão Lưu cũng qua đây, chúng ta cùng đến câu lạc bộ Anh Lan ngồi đi.

– Đến câu lạc bộ Anh Lan thì bỏ đi, xa quá, tìm quán cà phê vỉa hè nào đó là được rồi.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, cậu cảm thấy không thích những nơi như vậy, không tự do tự tại bằng ngồi dưới gốc cây cổ thụ trong vườn nhà mình uống trà buôn chuyện.

– Đi, ra ngoài rồi hẵng nói.

Nhìn thấy Tề Dực đi ra phía cửa hội trường, Diệp Thiên vội càng kéo Vu Thanh Nhã đi, thời gian phát ra bùa Ngũ Quỷ Tuyệt Mệnh này chỉ có 3 tiếng, cậu không thể để phí tâm huyết khi nãy của mình được.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo