1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 31: Khai trương đại cát (c151-c155)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 31: Khai trương đại cát (c151-c155)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 151 : Khai trương đại cát

Thấy mọi người trong hội trường không còn vấn đề gì nữa, Vệ Hồng Quân mới đưa tay lau mồ hôi, nói:

– Được rồi, Diệp Tổng đã chuẩn bị một bữa cơm nhỏ mời mọi người ở tầng 1, mời các vị hãy qua dùng cơm trước đã…

Tuy buổi lễ khai trương chứa nhiều bất ngờ, nhưng kết quả của nó cũng khá là viên mãn. Những trò mời người cổ động gì đó đều là do Vệ Hồng Quân nghĩ ra. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu, hắn thật không biết phải ăn nói với Diệp Thiên thế nào.

Chờ sau khi mọi người đứng dậy, Vệ Hồng Quân mới đến gặp Diệp Thiên nói nhỏ:

– Diệp Thiên, là chú Vệ lỗ mãng rồi…

– Chú Vệ, chú đang nói là chuyện gì vậy? Cháu còn phải cảm ơn chú mới đúng…

Diệp Thiên cười bảo. Chuyện ngày hôm nay xảy ra quả thực có chút ngoài dự liệu của cậu, nhưng nó cũng gián tiếp giúp cậu “phát pháo” được danh tiếng công ty rồi. Truyền thống của sư phụ có cơ tiếp nối rồi.

Nghe Diệp Thiên nói thế, Vệ Hồng Quân nhẹ cả lòng. Nhìn văn phòng làm việc trống trải, lắc đầu bảo:

– Diệp Thiên, công ty của cháu đến một nhân viên lễ tân cũng không có, lát về chú sẽ sắp xếp một người qua giúp cháu…

– Vâng, đúng là cần thêm một trợ lý thật. Chú Vệ, chuyện này đành phiền chú vậy…

Diệp Thiên gãi đầu ngượng ngùng đồng ý. Đầu óc cậu vốn làm việc rất tốt, một ngày ngoài ba quẻ bói ra thêm một lần xem phong thủy cậu hoàn toàn có thể đáp ứng được. Chỉ là quá bất ngờ với chuyện tốt lành ngay trong ngày kinh doanh đầu tiên…, quả thật nếu không có người phụ giúp thì không ổn.

– Diệp Tổng, chúc mừng công ty khai trương, ngài xem tôi bận cả buổi sáng, giờ mới bớt ra được chút thời gian…

Đoàn người Diệp Thiên vừa xuống đến tầng 1, liền đụng phải vị Trần Tổng của công ty chứng khoán. Trần Tổng bận rộn cả buổi sáng, nhưng hoa và quà thì đều không quên gửi tới.

– Haha, Trần Tổng, có lòng là được rồi…

Diệp Thiên cười bắt tay Trần Tổng, mắt vô tình “quét” trên khuôn mặt ông, bỗng chốc sững lại:

– Trần Tổng, gần đây thần sắc ngài không được tốt, gặp phải chuyện gì không vui à?

Diệp Thiên phát hiện. Diện tướng của Trần Tổng có chút u ám. Đáng chú ý là, lỗ mũi của ông ta hơi lộ ra ngoài, có thể thấy được cả lông mũi. Đây chính là tướng thất bại.

Người Trung Quốc thích gọi người sáng lập là “Ông tổ”. Điều này cũng có ý nghĩa nội hàm của nó mà mọi người cần biết. Mỗi người ngay từ khi còn trong bụng mẹ, dáng vẻ của chiếc mũi đã được định hình rồi. Nó là do trời ban, là bộ phận đầu tiên được hình thành trên cơ thể người.

Diệp Thiên xem tướng rất ít khi xem mũi người, nhưng điều đó không có nghĩa là mũi không quan trọng. Mà ngược lại, tướng mũi là trọng yếu nhất. Người Quảng Đông có câu: “Trường thọ xem hai tai, phát tài xem tướng mũi.” Đây cũng chính là kinh nghiệm trong xem tướng.

Hơn nữa trong sách tướng nói rằng: “Mũi là trung nhạc trong ngũ nhạc. Thuộc về phổi, phổi rỗng thì mũi thông, phổi thực lộ ra sắc mũi; lỗ mũi như giếng, lò; giếng không đầy nước, lò không đầy củi, đời người vinh hóa nhục.” …chính là câu nói nghìn cổ nổi tiếng trong sách tướng.

Chính vì mũi là đại diện của Tiên Thiên, cho nên ông thầy nào mà không có bản lĩnh nhất định thì không bao giờ dám nhìn mũi nói chuyện. Cũng chỉ có Diệp Thiên mới có thể nhìn từ tướng mũi xem ra một chút điềm báo.

– Haiz…Đừng nói nữa, anh bây giờ đầu óc rối bời. Hôm nay chú em khai trương là đại hỉ. Chúng ta tạm thời không nhắc chuyện này nữa..

Nghe Diệp Thiên nói xong, Trần Tổng lắc đầu. Chuyện buồn của ông ta gần đây thì nhiều lắm. Nếu không phải hôm nay là lễ khai trương Diệp Thiên mở cửa kinh doanh thì ông cũng không đến chúc mừng làm gì.

– Được, để khi nào Trần Tổng có thời gian rỗi, đến chỗ tiểu đệ ngồi tâm sự vậy. Không chừng tiểu đệ có thể giúp được gì cho lão ca…

Diệp Thiên quả thực có ý lôi kéo Trần Tổng. Tuy văn phòng thuê này là ân tình của Sa Lăng Tiêu, nhưng mình cũng may mắn rơi vào chỗ tốt, cũng xem như là có duyên với vị Trần Tổng này.

Trần Tổng gặp phải không phải là chuyện công gì phức tạp, mà là một vài chuyện riêng. Ông ta cũng không cho rằng Diệp Thiên có thể giúp được mình chuyện gì, bèn đánh tiếng cười haha:

– Nhất định rồi, Diệp Tổng, để sau chúng ta nói chuyện. Còn phải đặt mông nói chuyện…

– Lão Trần này, thật đúng là không biết điều…

Đợi sau khi Trần Tổng rời đi, Vệ Hồng Quân không khỏi lắc đầu, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem có nên nhắc nhở hắn ta một vài câu. Dù sao thì, Vệ Hồng Quân và Trần Tổng cũng là chỗ bạn bè.

Nghe thấy Vệ Hồng Quân lẩm bẩm trong mồm, Diệp Thiên cười bảo:

– Chú Vệ, có những chuyện cố cầu cũng không đến…

– Đúng, đúng, đi thôi, ăn cơm!

Lời của Diệp Thiên khiến cho Vệ Hồng Quân giật mình, vội rẽ sang đề tài khác.

Không biết có phải do nguyên nhân tóc Diệp Thiên biến thành bạc trắng, từ sau khi Diệp Thiên trở về Bắc Kinh lần này, Vệ Hồng Quân cảm thấy cậu như lớn thêm một phần oai phong. Với mối quan hệ giữa Vệ Hồng Quân và Diệp Thiên, có lúc thực không dám đứng trước mặt cậu nói gì nhiều.

– Haha, chú Vệ, chú đừng nghĩ nhiều quá, có thể giúp được cháu nhất định sẽ giúp…

Lúc Diệp Thiên nói chuyện, bầu không khí xung quanh như được thay đổi. Cảm giác nặng nề căng thẳng bỗng chốc tan biến.

Thực ra Diệp Thiên cũng đã sớm ý thức được vấn đề này, chỉ là hai năm trước trong lúc cậu giúp đỡ sư phụ nghịch thiên cải mệnh, cơ thể bị sát khí xâm nhập, từ đó tới giờ vẫn chưa thể khu trừ hết ra ngoài. Chính nhờ cái đó mới gây cho người xung quanh cảm giác như vậy.

Bữa cơm trưa này, những người ngồi ăn đều đôi chút không yên lòng. Ăn xong, lại vội vã tập trung trong công ty của Diệp Thiên. Nhưng ngoài những ông chủ này ra, công ty xuất hiện thêm hai nữ nhân viên lễ tân rất xinh đẹp.

Theo lịch trình thông báo trước lúc ăn cơm, những người có ý muốn nhờ Diệp Thiên xem bói đoán mệnh này đều phải làm thủ tục đăng ký. Còn phó giám đốc ngân hàng họ Tạ thì cùng với Vệ Hồng Quân bàn bạc chuyện hợp đồng cố vấn. Cảnh lộn xộn ban sáng đã thôi không xảy ra nữa rồi.

– Diệp đại sư, ngài phải cứu tôi…

Diệp Thiên sau khi dắt Lưu Đại Chí vào trong phòng riêng, người thanh niên cao hơn mét tám này liền kêu lên một tiếng rồi vội vàng quỳ sụp xuống sàn.

Có câu nói: Tự nhiên có nhiều thì dễ chấp nhận, bị mất mát thì lại khó chấp nhận. Quen sống những ngày sung sướng rồi, nếu bắt Lưu Tổng quay lại những ngày khổ sở ngồi xe lửa bao lớn bao nhỏ đi Nga buôn hàng…, sống như thế thà đánh chết anh ta đi còn hơn.

Vừa nãy bên ngoài Lưu Tổng vẫn còn giữ sĩ diện, nhưng giờ vào đến trong phòng chỉ còn Diệp Thiên với anh ta hai người, sự xấu hổ ngượng ngùng trong lòng Lưu Tổng, cũng chính là sự thật nguy cơ công ty phá sản đều tan biến hết rồi.

– Haiz! Lưu Tổng, anh đang làm cái gì thế này?

Diệp Thiên bất ngờ khi con người Lưu Đại Chí lúc trước còn đầy vẻ rắn rỏi lại có thể hành động thế này, vội vàng dùng tay đỡ lấy người, ân cần mời anh ta ngồi vào ghế trước mặt.

– Diệp Tổng, chắc chắn là do tôi phạm phải gì rồi, công ty ngày càng sa sút, biết là thế mà không tài nào chống đỡ nổi, ngài nhất định phải cứu tôi!

– Muốn bao nhiêu tiền, ngài cứ nói là được. Tôi…tôi bây giờ sắp trắng tay rồi, nhưng vẫn còn con Mercedes trị giá bảy tám mươi vạn, xem như là của ngài vậy…

Lưu Đại Chí sau khi được Diệp Thiên đỡ dậy, cả người cũng giãi bày hết trên ghế rồi. hôm nay sau khi bị Diệp Thiên nói trúng tình hình công ty, Lưu Tổng vốn còn có thể chống đỡ được một thời gian, nhưng thật sự là sơn cùng thủy tận rồi.

Cần biết, hiện nay công ty phần lớn đều bị siết nợ. Lưu Đại Chí nợ không ít tiền bên ngoài, đồng thời bên ngoài cũng nợ anh ta rất nhiều tiền, chặt đầu cá vá đầu tôm cũng có thể chống đỡ được qua một thời gian.

Nhưng một khi tin công ty anh ta sắp phá sản truyền ra ngoài, tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng. Người thiếu anh ta tiền tuyệt đối sẽ vin vào cớ đó mà quỵt nợ. Còn những chủ nợ nhất định sẽ đến gõ cửa thúc nợ.

– Lưu Tổng, anh uống ngụm nước trước đã, chuyện này vẫn chưa nghiêm trọng lắm đâu…

Diệp Thiên nghe Lưu Đại Chí nói xong, không khỏi nhăn nhó trong lòng. Công ty của mình không phải là công ty cho vay nặng lãi, có đến nỗi phải đem cái Mercedes ra gán nợ không?

Nhưng Lưu Đại Chí vẫn như lúc trước. Diệp Thiên lặng yên khoanh tay đứng nhìn. Ban đầu cậu chỉ định giúp Lưu Đại Chí hóa giải vận rủi này, nhưng giờ nghĩ lại, thấy rất cần phải mượn chuyện này để tạo dựng nên thương hiệu của công ty.

Trông thấy dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của Diệp Thiên, Lưu Đại Chí vội nói:

– Còn không nghiêm trọng? Nước ngoài thúc ép tôi tiền hàng gần ba trăm nghìn, trong nước tôi nợ hơn 20 triệu, nếu không giải quyết được vấn đề này, lão Lưu tôi chỉ còn nước nhảy lầu…

– Thế này đi, Lưu Tổng, ngày mai tôi cùng ông tới công ty xem thế nào. Nếu như không có gì ngoài dự đoán, nội trong vòng một tháng, là có thể giúp ngài thoát khỏi khó khăn này…

Diệp Thiên trầm ngâm một chút, nói tiếp:

– Còn về chi phí? Chiếc xe Mercedes đó tôi không cần, một tháng sau, ngài trả cho tôi 50 vạn là được rồi.

Theo cách nghĩ ban đầu của Diệp Thiên, cùng giáo huấn mà lão đạo sĩ lúc sinh thời không ngừng dạy bảo, bản thân một khi đã chọn nghề này, thì phải làm đến trình độ uyên thâm, khi ấy lệ phí tự nhiên không thể thấp.

Đến tận cửa phục vụ thế này, đã vượt quá phạm vi xem tướng xem bói rồi. Đây chính là dịch vụ di động phong thủy. Diệp Thiên lấy 50 vạn, còn cảm thấy rẻ cho Lưu Đại Chí.

– Diệp…Diệp đại sư, ngài…những gì ngài nói là thật?

Nghe Diệp Thiên nói xong, Lưu Đại Chí cả người đều run rẩy.

Nên biết, cơn bão tài chính lần này bắt đầu từ đầu năm, đến bây giờ đã được bảy tám tháng rồi. Thị trường quốc tế thì mãi không thấy chuyển biến tích cực. Lưu Đại Chí từ lâu đã không dám nuôi hy vọng gì rồi. Thậm chí trong thời gian qua còn âm thầm di chuyển tài sản nhà riêng của mình.

Còn về 50 vạn Diệp Thiên nói, Lưu Tổng không chút mảy may vướng bận, chỉ cần thoát khỏi tình trạng khó khăn trước mắt không bị người khác ép đến phá sản, thì anh ta có cơ hội vực dậy núi Đông rồi.

– Đương nhiên là thật rồi, một tháng không thấy hiệu nghiệm, ngài cứ đến đập nát biển hiệu của tôi!

Diệp Thiên nói chắc như đinh đóng cột. Lần này là cuộc làm ăn đầu tiên, cậu nghĩ phải làm cho mẫu mực, cũng là để cho những người trong nghề ở Quảng Đông này biết, không phải chỉ có ở khu vực ven biển, ngành phong thủy mới phát đạt hưng thịnh.

– Cảm ơn Diệp đại sư, sáng sớm mai tôi sẽ đến đón ngài!

Đợi sau khi Lưu Đại Chí vui mừng phấn khởi đi ra, ông chủ Lôi không chờ được nữa vội xông vào.

– Diệp đại sư, tôi…kiếp đào hoa của tôi có thể hóa giải thế nào đây?

Trông thấy Lưu Đại Chí hồi nãy còn mặt mày như đưa đám, vừa diện kiến Diệp Thiên có mấy phút đã tươi rói hẳn lên, Lôi Vụ không khỏi thêm phần tin tưởng đối với Diệp Thiên.

– Haha, Lôi Tổng, chuyện này ngài quá nóng vội rồi, để sau đến chỗ ở của ngài xem xét…

Nhìn thấy điệu bộ của ông chủ Lôi, Diệp Thiên haha cười. 5 vạn lại đến tay rồi, hôm nay khai trương đúng là đại cát.

Chương 152 : Phá sát (Thượng)

– Diệp Thiên, giờ cậu muốn đi đâu đây? Phải rồi, đây là bản hợp đồng tôi cùng phó giám đốc Tạ soạn, cậu xem đã được chưa?

Trông thấy Diệp Thiên và Lôi Vụ đi ra từ trong phòng, Vệ Hồng Quân không khỏi ngạc nhiên hỏi. Bản hợp đồng về việc hợp tác với ngân hàng ông đã thương lượng cùng vị phó giám đốc. Còn phải làm yên lòng ông chủ này, quả thật là bận tối mặt.

– Diệp Tổng, hôm nay ngài còn thiếu một que bói đấy, xem cho lão Tề tôi thế nào?

– Đúng vậy, Diệp đại sư, tiền tôi đều đã nộp rồi, ngài hôm nay có thời giờ thì xem cho tôi đi…

Diệp Thiên vừa bước ra, những người đang vây quanh Vệ Hồng Quân, bỗng chốc ùn ùn chen tới. Vừa nãy Lưu Đại Chí mặt mày ủ rũ đi vào, vui vẻ phấn chấn đi ra bọn họ đều thấy cả. Đối với năng lực của Diệp Thiên càng thêm tin tưởng.

– Chú Vệ, cháu đến nhà Lôi Tổng xem, lát nữa sẽ về. Các vị, hôm nay quẻ thứ ba đã xem trong lúc ăn cơm rồi, ngày mai lại bắt đầu nhé…

Nhận lấy bản hợp đồng, xem mấy điều khoản phía trên, Diệp Thiên đột nhiên cảm thấy nhức đầu. Cậu đối với mấy cái điều khoản pháp lí này thật ù ù cạc cạc.

– Chú Vệ, cái này chú xem rồi xử lý là được rồi, lúc nào về cháu kí là okie!

Như chạy thoát khỏi công ty của chính mình, một mạch leo thẳng lên chiếc Mercedes của Lôi Vụ, Diệp Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Trước đây sao cậu không nghĩ tới chứ, ngày đầu tiên mở hàng, làm ăn lại đắt khách đến vậy.

– Lôi Tổng, ngài tuổi Thân phải không?

Xe vừa chạy ra khỏi bãi đỗ sau tòa nhà, Diệp Thiên đột nhiên hỏi.

Do đời tư khá là phức tạp, cho nên Lôi Vụ nãy giờ chỉ toàn lái xe nghe Diệp Thiên nói. Nghe hỏi vậy, liền đưa khóe mắt liếc nhìn Diệp Thiên, nói:

– Không sai, tôi sinh năm 1956, sắp 42 tuổi rồi…

– Uhm…

Diệp Thiên nhắm hai mắt lại, trong đầu bắt đầu tính toán, ba bốn phút sau, quay sang hỏi:

– Lôi Tổng, trên đường tới nhà ngài, có cửa hàng mỹ nghệ nào không?

Lôi Vụ có chút không hiểu ý của Diệp Thiên, cẩn thận trả lời:

– Hình như có hai tiệm, Diệp…Diệp đại sư, ngài hỏi vậy là….?

– Đến cửa hàng đó dừng lại một lúc, tôi muốn mua một ít đồ…

Diệp Thiên không giải thích nhiều. Có những điều nói ra Lôi Vụ nghe cũng không hiểu.

– Được!

Ông chủ Lôi đồng ý rất dứt khoát. Nguyện vọng thoát khói kiếp đào hoa của ông bây giờ, tất cả đều phụ thuộc vào Diệp Thiên, đương nhiên là Diệp Thiên có yêu cầu gì ông đều phải đáp ứng.

– Diệp đại sư, tới nơi rồi…

– Lôi Tổng, ngài chờ một lát, tôi mua ít đồ sẽ quay lại ngay.

Lúc lái xe đến một công viên gần đó, Lôi Tổng cho xe dừng lại. Thấy Diệp Thiên đẩy cửa xuống xe, chần chừ một lúc cũng xuống theo.

Ở một số điểm du lịch, thường có rất nhiều cửa hàng bán đồ lưu niệm. Trên con phố này cũng có không ít, Diệp Thiên tiện chân bước liền vào một cửa hàng.

– Này, ông chủ, ngài lấy cho tôi hai cái hồ lô kia, còn nữa, hai cái đồ gốm lão hổ ôm gối kia. Tổng cộng bao nhiêu tiền? 600, được, ông cầm đi…

Vào cửa hàng, Diệp Thiên cũng không mặc cả mà lấy luôn mấy đồ cần thiết. Đang định rút tiền ra trả, thì ông chủ Lôi chủ động lên trước trả tiền rồi.

Ra khỏi cửa hàng, Diệp Thiên nhìn thấy cửa hiệu lâu đời của nhà người bạn đồng nghề, lưỡng lự một chút rồi cũng bước vào.

Đây cũng coi như lần đầu xuất quân kể từ lúc công ty khai trương. Diệp Thiên không muốn hủy hoại danh tiếng công ty. Lớn như vậy rồi nhưng cậu chỉ quen với việc phụ giúp lão đạo sĩ nghịch thiên cải mệnh. Chuyến đi lần này là dịp thể hiện chân tài thực học, ứng dụng những gì sư phụ đã truyền dạy cho.

– Lấy cho tôi 10gam màu son, mài nhỏ thành mạt …

Diệp Thiên đi đến quầy, nhìn thoáng qua một chồng giấy Ma Hoàng dùng để gói thuốc, nói tiếp:

– Lấy cho tôi mấy tờ giấy này luôn…

Nhân viên đứng quầy cũng rất có nhã ý, nhắc lại to rõ:

– 10 gam màu son kèm 5 tờ giấy Ma Hoàng…

Rút ra 5 tờ giấy Ma Hoàng đưa cho Diệp Thiên, người nhân viên từ trong ngăn kéo đựng thuốc lấy ra một miếng màu son đỏ tươi, cắt lấy 10 gam, rồi mài nhỏ thành bột phấn theo yêu cầu của Diệp Thiên.

Lên đến xe, thấy Lôi Vụ mặt mũi đờ đẫn, Lôi Vụ cười bảo:

– Lôi Tổng, màu son này còn có tên là chu sa, là bùa vẽ thường dùng. Hôm Nay Diệp mỗ đúng là đem của nhà đi rồi…

– Đó là, đó là, trăm sự nhờ cậy Diệp đại sư…

Lôi Vụ cười, thoáng chút phấn khích

– Bà nó chứ, sáu trăm hồi nãy là mình trả, nó cầm có năm đồng mua mấy tờ giấy rách, lại dám nói là rút của nhà, chẳng phải là bắt nạt người quá đáng sao?

Đương nhiên, điều này ông chủ Lôi cũng chỉ dám nghĩ trong đầu chứ ngoài miệng làm sao dám nói. Ông ta chỉ trông mong Diệp Thiên giúp ông hóa giải kiếp đào hoa.

Hình như đoán biết được những gì Lôi Vụ nghĩ trong đầu, Diệp Thiên cười bảo:

– Để hóa giải cho Lôi Tổng kiếp đào hoa, tôi sẽ dùng bùa bí truyền của sư môn kết hợp với thuật phong thủy, trong thời gian ngắn nhất thì có thể thấy hiệu quả rồi. Lôi Tổng, bùa này hơi chút tiêu hao tinh thần, người bình thường tôi sẽ không sử dụng…

Lời của Diệp Thiên nửa giả nửa thật, bùa đó rất tiêu hao tinh thần, hơn nữa những gì Diệp Thiên học không giống với Thiên Sư Đạo, phần đa là dùng phong thủy để giải quyết vấn đề, tuy đối với bùa chú có hiểu biết một chút nhưng cũng không phải là một tay thạo.

Diệp Thiên không phải không muốn dùng chiêu này giúp người, vấn đề là cậu còn non tay. Thời gian vẽ mười bức tranh chưa chắc đã đủ để luyện ra một lá bùa trừ tà công hiệu. Mua 5 tờ giấy Ma Hoàng, chẳng qua là để thử vận may mà thôi.

Nói trắng ra là, Diệp Thiên muốn tăng thêm cảm giác thần bí, để khi ông chủ Lôi trả tiền cảm thấy giá cả đích đáng. Nếu chỉ đơn thuần đến nhà ông ta bày đặt sắp xếp lại, tiền kiếm được chắc không dễ dàng.

– Vẽ bùa?

Lôi Vụ nghe thế sững lại, hình như trong ti vi, chỉ có khi bắt quỷ mới dùng đến thứ này? Nhưng trông vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thiên, ông ta cũng không dám ý kiến gì nhiều. Dù sao đã xác định tin Diệp Thiên rồi, thì cứ để cậu ta lo liệu.

Lôi Vụ là nhà kinh doanh thiết bị ngành mỏ, đồng thời hiện nay là đại lý sản phẩm cho hai công ty thiết bị khoáng sản của nước ngoài. Hơn 60% nhà máy than trong nước đều dùng sản phẩm đại lý của của công ty ông ta. Lôi Vụ được xếp vào tầng lớp giàu lên sớm nhất trong nước.

Người có tiền ở Bắc Kinh bây giờ, trào lưu sống ở biệt thự ngoại ô. Lôi Vụ cũng không ngoại lệ, một căn trong khu biệt thự ngoại ô trị giá hàng triệu tệ. Thông thường đa số thời gian ông ta ở đó.

– Dao Dao, sao em lại ở nhà?

Lôi Vụ sau khi dừng xe, vừa mở cửa đã bị ngạc nhiên. Xe của ông ta đỗ ở cửa sau, vì vậy không trông thấy xe của vợ đỗ ở cửa trước.

– Tôi là chủ nhà này, sao lại không thể ở nhà? Họ Lôi kia, anh lại đem gái về phong lưu hả?

Tiếng một người phụ nữ từ trong vọng ra. Liếc nhìn Diệp Thiên đứng bên cạnh, Lôi Vụ sượng sùng bảo vợ:

– Dao Dao, có chuyện gì chúng ta để sau hãy nói, hôm nay nhà có khách…

Lôi Vụ năm nay 42 tuổi, còn cô vợ cưng này mới chỉ 24. Tuy ngày thường ở bên ngoài vờn hoa bắt bướm, nhưng Lôi Vụ vẫn quan tâm tới cô vợ hai này.

– Mấy hôm nữa sẽ cùng em tính sổ. Lần sau thì đừng để cho tôi thấy những thứ này…

Nhìn thấy Diệp Thiên ngoài cửa, người đàn bà trẻ tuổi thoáng chút đỏ mặt, luống cuống khiến đồ đang cầm trong tay rơi xuống chân Lôi Vụ. Cô lặng lẽ đi ra ngoài, lên chiếc xe thể thao màu đỏ dựng trước cửa đi thẳng.

– Chuyện này, haiz… Diệp đại sư, xin lỗi ngài, mời ngài vào trong nhà…

Nhìn đống bao cao su và đồ dùng tình dục bừa bãi trên sàn nhà, Lôi Vụ xấu hổ tới mức chỉ mong mặt đất nứt ra để có lỗ nẻ cho hắn chui xuống. Ông ta hơi bực, bình thường cô vợ hắn không bao giờ đến đây. Đây phải chăng thật sự là kiếp đào hoa?

Nghĩ đến đây, Lôi Vụ không khỏi có chút run sợ. Cô vợ mới này của ông ta, chính là con gái của một vị quan chức trong ngành khoáng sản. Nếu như lỡ tay chọc giận ông bố vợ, chuyện làm ăn về sau tất sẽ trên đà thất bại.

Định đuổi theo dỗ dành cô vợ cưng, nhưng trông thấy Diệp Thiên đã vào trong phòng, ông chủ Lôi vẫn dậm chân bước lên. Chuyện này…phải từ gốc rễ mới giải quyết được.

– Lôi Tổng, ngài…..còn sợ kiếp đào hoa của mình không đủ à?

Vừa bước vào trong nhà, Diệp Thiên đã ngửi thấy mùi hoa ngọc lan. Trông thấy một bồn hoa lớn bày ở phía tây, không khỏi nở nụ cười méo mó.

Cây ngọc lan cao lớn vốn là để trồng ở trong sân đình, nhưng Lôi Vụ lại đem trồng ở trong nhà. Thiết nghĩ cũng tốn không ít công sức, nhưng có biết đâu lại chính là làm gia tăng kiếp đào hoa của hắn.

Khắp phòng hương hoa ngọc lan ngào ngạt, nhưng cửa sổ lại đóng kín khiến cho hương hoa không thoát được ra ngoài, lâu dần tích tụ lại thành thừa thãi, rất có khả năng kích thích dục tính của con người. Dù là nam hay nữ ở lâu trong căn phòng này, tỉ lệ ham muốn đều sẽ gia tăng.

Nếu như không phải nhìn bộ mặt căng thẳng của Lôi Vụ, Diệp Thiên thậm chí còn nghi ngờ hắn đã nhờ cao nhân chỉ điểm, cố ý tạo ra vận đào hoa này.

– Diệp đại sư, chuyện này cũng có cách lý giải sao?

Thực ra Lôi Vụ chỉ là đơn thuần thích ngửi mùi hương ngọc lan, vậy nên mới trồng một bồn ở trong phòng khách, chứ ngoài ra không có ý gì khác.

Diệp Thiên lắc đầu bảo:

– Minh Châu Viết Phiên trong bài thơ có nói: Đa tình hàng năm không đổi sắc, trái tim nghìn cổ … chính là nói về hoa ngọc lan. Một người bản thân đã có số đào hoa, tốt hơn hết là không nên chứa chấp thứ này…

– Trời! Còn có cách nói này à?

Mặc dù nhờ ngửi mùi hoa ngọc lan này, mỗi lần làm chuyện ấy cảm giác hưng phấn của Lôi Vụ đều tăng vọt. Nhưng lúc này đây ông ta cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nói:

– Tôi sẽ bảo người trông coi biệt thự mang đi…

– Lôi Tổng, mở hết tất cả cửa sổ của ngôi biệt thự này ra, hấp thụ không khí…

Trong căn phòng này hương hoa nồng nặc, khiến Diệp Thiên có chút khó thở. Đây quả thực chính là hoa đào sát, cũng may chỉ khiến thân thể Lôi Vụ bị suy nhược, chưa đến mức nhà tan cửa nát.

Chương 153 : Phá sát (Trung)

– Mùi này thật là khó chịu…

Sau khi mở hết tất cả cửa sổ trong phòng ra, Diệp Thiên đứng trước cửa sổ hít sâu không khí vào lồng ngực. Ở những chỗ như thế này mà Lôi Vụ đến giờ vẫn có thể sống vui vẻ yên ổn, thật Diệp Thiên khó tưởng tượng nổi.

– Đi nào, vào phòng ngủ xem xét…

Phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ, mùi hoa ngọc lan trong căn biệt thự mới dần dần dịu bớt. Diệp Thiên lắc đầu, theo sự chỉ dẫn của Lôi Vụ lên phòng ngủ ở tầng 2 của căn nhà.

Ngôi biệt thự này tổng cộng chỉ có hai tầng, nhưng cả phòng khách lẫn phòng ngủ tổng cộng có hơn 10 phòng, trang hoàng cực lộng lẫy. Không còn nghi ngờ gì nữa, đến phòng ngủ của ông chủ Lôi đây rồi.

Cả gian phòng ngủ đều là gam màu đỏ chủ đạo, không chỉ hoa điểm xuyết trên tường sắc đỏ, mà cả giường ngủ đặt giữa phòng cùng phòng tắm ngăn kính gần đó cũng đều là màu đỏ.

– Lôi Tổng, ngài….thật là có tình thú…

Nhìn gian phòng ngủ này, Diệp Thiên kinh hãi một hồi lâu vẫn không dám mở miệng. Lôi Vụ này thật háo sắc mới có thể bài trí ra một căn phòng như thế này.

Nhìn trần nhà và cửa gương phía bên trái phòng ngủ, mặc dù là Diệp Thiên cũng biết là dùng để làm gì. Nếu như đổi đến đời sau, đây chắc là một căn phòng pháo phương Nam sử dụng.

– E hèm…

Hơn 40 tuổi rồi, bị một thằng nhóc non choẹt như Diệp Thiên chế giễu, ông chủ Lôi không thể xấu hổ bình thường. Sau hai tiếng ho, bèn bảo:

– Diệp đại sư, đây đều là ngày trước trang trí, ngài xem xem, có phải là không được ổn cho lắm?

Diệp Thiên chỉ vào bốn bức tường, bảo:

– Lôi Tổng, màu sắc này thì không vấn đề gì, có điều họa tiết hoa văn trên tường tất cả đều phải xóa bỏ…

– Được, được! Tôi sẽ cho sơn lại căn phòng này.

Bây giờ nếu có bảo Lôi Vụ phá bỏ ngôi biệt thự này, hắn cũng sẽ không chút do dự mà làm ngay.

– Thêm nữa, kính nhất định phải đổi thành tường thật, còn vị trí chiếc giường này của ông kê không đúng, đầu giường và đuôi giường không được phép đối diện với nhà tắm, chưa hết, chiếc giường này dựa vào, haiz…

Xem bài trí trong phòng ngủ của Lôi Vụ, Diệp Thiên thật không biết phải nói thế nào. Kiếp đào hoa hắn phải gánh chịu, ước chừng có tới 80% là từ căn phòng ngủ này mà ra.

Trong phòng ngủ có quá nhiều hình hoa, chính là nguyên nhân chủ yếu phạm phải nạn đào hoa. Nhất là trên đầu giường của Lôi Vụ, là dùng vải da nhuộm hoa đỏ làm ‘bản tựa”, đầu giường dựa vào, sinh lòng gian dối cũng khó trách được.

Còn chân giường ngủ lại đối diện với cửa nhà tắm, ứng đúng vào đào hoa ô nhiễm, thấy sắc không chạy.

Nhất là kiểu phòng này của Lôi Vụ, vì sẵn tiện nên để nhà tắm trong phòng, vì thẩm mỹ mà sửa tường nhà tắm thành kính màu. Giường ngủ có thể thấy nhà tắm, trúng vào nạn đào hoa sát.

Mấy kiểu sắp xếp này tự nhiên sẽ khiến cho ông chủ Lôi tình dục phấn khích, ở trong đó chơi các trò, rồi nạn đào hoa sát cũng từ đó mà ra. Nếu như Lôi Vụ không phải gặp được Diệp Thiên, nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp phải họa sát thân trong chính căn phòng này. Đây chính là kiếp nạn đào hoa.

Đào hoa sát khác với âm sát. Âm sát sẽ làm cho dương khí con người giảm, đặc điểm rõ nhất là cơ thể suy nhược. Còn đào hoa sát thì có thể giúp cho đàn ông bách chiến bách thắng trong một khoảng thời gian trên giường.

Có điều chuyện này cũng có cái giá của nó. Nếu cứ mãi tiếp diễn, cho dù không mất mạng, “tiểu đệ” cũng sẽ thành phế phẩm. Cứ theo những trò chơi của ông chủ Lôi và đào hoa sát khí ở trong phòng này, Diệp Thiên ước chừng nhiều nhất ông ta chỉ có thể trụ được ba tới năm tháng nữa.

– Diệp…Diệp đại sư. Vậy….vậy phải làm thế nào đây?

Sau khi nghe Diệp Thiên giải thích, Lôi vụ sợ đến nỗi mặt mày đều tái mét rồi. Khó trách bản thân trước đây trong căn phòng này hoan hỉ lạc thú, lúc nào cũng thấy mình tinh lực dồi dào, nhưng có ngờ đâu tình thú lại làm cạn kiệt đi sinh lực?

– Bây giờ thì biết sợ rồi?

Diệp Thiên tức giận nhìn Lôi Vụ. Tuy đời sống riêng tư của người khác không liên quan đến bản thân mình, nhưng nạn đào hoa sát này mà hóa giải được, không phải chỉ thay đổi bài trí căn phòng là xong.

Cho dù sửa chữa làm mới lại căn phòng này, nhưng rất khó có thể tiêu trừ được sát khí trong ngôi biệt thự. Hơn nữa ngôi biệt thự này do Lôi Vụ làm chủ. Cứ coi như là ông ta không ở đây nữa, thì những mối quan hệ mờ ám cũng sẽ đem đào hoa sát khí khoác lên người ông ta.

– Diệp đại sư, ngài…ngài nhất định phải cứu tôi!

Tuy không khẩn thiết quỳ xuống van xin Diệp Thiên như Lưu Đại Chí, nhưng vẻ cầu khẩn trong mắt ông chủ Lôi cũng đủ để thấy rõ rồi.

Những lời vừa rồi của Diệp Thiên, thực chất là để dọa dẫm ông ta. Lôi Vụ năm nay mới có 42 thôi mà, nếu quả thực là ba, năm tháng sau “tiểu đệ” mất đi chức năng, vậy chẳng bằng trực tiếp đòi mạng hắn à.

– Tôi nói, ông ghi nhớ đây…

Diệp Thiên lắc đầu. Nếu không phải là vụ làm ăn đầu tiên của công ty trong ngày khai trương, Diệp Thiên thật chẳng muốn lo cái vụ đào hoa này làm gì. Hóa giải đào hoa sát, chính là chuyện mà các đạo sĩ ghét nhất.

Thầy phong thủy pháp thuật cao minh, có thể tự hóa giải âm sát vào cơ thể, nhưng với đào hoa sát thì không có cách nào cả. Vì thế gặp phải chuyện như thế này, đại đa số các thầy phong thủy có kinh nghiệm đều sẽ quay lưng ra đi.

– Cây ngọc lan ở tầng 1 ngay lập tức chuyển đi. Bình hoa màu tím bày ở phía tây đã ném đi rồi, tường ngủ sơn thành màu trắng, mặt sàn…..Được rồi, mặt sàn không cần phải động vào, trải lên một tấm thảm màu xanh là được rồi…

Diệp Thiên ngưng một chút, nói tiếp:

– Trên cửa kính nhà tắm dán lên một bức tranh, ngăn cách giữa phòng ngủ và nhà tắm. Cái giường đó của ngài cũng nên đổi đi, đổi cái bình thường là được rồi, bên trên đừng có dán hoa lá như vậy nữa…

Diệp Thiên nói, còn Lôi Vụ nhanh chóng ghi lại, đợi cho tới khi Diệp Thiên dừng lại, Lôi Vụ mới cẩn thận hỏi:

– Diệp đại sư, những cái này…bao giờ làm thì được?

Nghe Lôi Vụ hỏi thế, Diệp Thiên tức giận bảo:

– Đương nhiên là càng sớm càng tốt rồi. Nếu ông muốn nhanh thấy hiệu quả, bức tường đó cũng không cần sơn nữa, mua ngay một ít giấy dán tường màu trắng về dán lên là được rồi.

– Vâng, vâng, tôi sẽ cho người làm ngay…

Trông thấy sắc mặt Diệp Thiên, Lôi Vụ không dám phản lại, vội rút điện thoại ra gọi người tới, dặn dò cả thảy mười phút mới xong.

– Diệp đại sư, ngài xem tôi vội quá…mời ngài ngồi, để tôi pha trà mời ngài…

Nói chuyện điện thoại xong, Lôi Vụ mới chợt phát hiện ra mình có chút thất lễ, vội vàng mở tủ lấy ra một túi trà ngon, ngâm xong, kính cẩn bưng ra mời Diệp Thiên.

– Diệp đại sư, ngài uống trà. Đây là trà Đại Hồng Bào trên đỉnh Vũ Di, một năm chỉ sản xuất được vài cân…

Tổ thượng của ông chủ Lôi là thư hương môn đệ, trong giới kinh doanh khắp thành Bắc Kinh, trước giờ đều tự xưng là nho thương. Những thứ cầm kì thi họa, trà đều hiểu biết ít nhiều, Đại Hồng Bào ông ta mời Diệp Thiên, năm ngoái phải mất hơn một vạn mới mua được, đến bản thân ông ta cũng chưa uống được mấy lần.

Diệp Thiên bưng cốc trà đưa lên mũi ngửi, sau đó thổi mấy lá trà nổi trên mặt nước, nhấp một ngụm, lắc đầu nói:

– Là Đại Hồng Bào, nhưng…không phải được hái ở ba cây gốc.

“Đại Hồng Bào” từ sau đời Tống, thì đã trở thành vật phẩm thượng hạng trong trà cống rồi, đến đời nhà Thanh thành thức uống ưa thích của vua Càn Long, giờ còn 3 cây, mọc ở giữa vách núi trong khu núi Vũ Di.

– Diệp đại sư cũng tinh thông trà đạo? Trà trên ba cây gốc đó đều bị cảnh vệ trông giữ, người như tôi có thể làm được gì…

Nghe Diệp Thiên nói thế, ông chủ Lôi gãi gãi tai. Thẹn quá, vốn định khoe khoang một chút, nào ngờ lại gặp trúng người trong nghề.

– Haha, tôi đã từng uống rồi…

Diệp Thiên thấy Lôi Vụ nói thế bật cười, trong đầu nhớ tới những ngày tháng cùng Lão Đạo Sĩ hành tẩu giang hồ, chuyện Lão Đạo Sĩ dắt mình lên núi Vũ Di ăn trộm trà. Nhưng đó là khi chưa có cảnh vệ canh giữ, chỉ có nhân viên công tác trong khu quản lí ngày đêm đi tuần mà thôi.

– Diệp Tổng, Diệp đại sư, ngài làm sao thế? Tôi…chỗ tôi chỉ có Đại Hồng bào loại này thôi!

Thấy Diệp Thiên nói ra câu đấy, liền nhắm nghiền hai mắt lại, Lôi Vụ không khỏi co chút hốt hoảng, cứ tưởng rằng Diệp Thiên giận ông ta.

– Không sao, nhớ tới chút chuyện xưa thôi mà. Loại trà này cũng không tồi đâu.

Chịu ảnh hưởng của Lão Đạo Sĩ, Diệp Thiên từ nhỏ đã uống trà búp Minh Tiền, Mao Sơn, Thanh Phong mà lớn, lại còn đều là do chính tay mình hái. Chẳng những thế, Diệp Thiên còn là một tay sao trà đẳng cấp.

– Lôi Tổng, Lôi Tổng có nhà không?

Đang lúc hai người ngồi trò chuyện, bên ngoài truyền vào tiếng chuông cửa.

Lôi Vụ đứng dậy, trông thấy quản lí khu vực dắt mấy bảo vệ trị an tới, liền chỉ cây ngọc lan trong phòng khách, bảo:

– Là quản lí Vương à, cây ngọc lan này, giúp tôi dọn đi nhé…

– Bê ra ngoài thì đặt ở đâu thư ngài?

Vị quản lí Vương có chút không hiểu bèn thắc mắc. Ông chủ Lôi trước nay toàn trước mặt anh ta khoe khoang, cây ngọc lan này ông ta phải mất mấy vạn tìm người chăm bón uốn tỉa.

– Tùy anh, đặt đâu cũng được. Tặng cho các anh luôn đấy, dù sao tôi cũng không cần nữa…

Lôi Vụ buồn bực xua tay. Cây ngọc lan này là một trong những nguyên nhân khiến ông lâm phải nạn đào hoa sát. Nếu không phải trong nhà dùng gas đốt, ông sớm đã cho chặt cây thành củi đốt rồi.

– Được, tôi sẽ làm theo lời của ông. Cây lan này ngài không cần tôi sẽ cho dọn đi…

Trông thấy ông chủ Lôi tâm trạng hình như không được tốt, quản lí Vương cũng không nói gì nhiều, bèn chỉ huy mấy thanh niên khuân cây ngọc lan ra khỏi biệt thự.

Sau khi cây ngọc lan dọn đi, mùi hương trong phòng nhẹ đi hẳn. Không biết có phải vì nguyên nhân tâm lý, Lôi Vụ cũng cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm đi nhiều.

– Diệp đại sư, ngài uống trà đi…

Lôi Vụ rót tiếp trà vào cốc của Diệp Thiên, cẩn thận hỏi:

– Diệp đại sư, đồ tôi đặt và người dọn phòng phải lát nữa mới đến, ngài xem có phải phòng được bài trí lại rồi, nạn đào hoa sát của tôi cũng được hóa giải phải không?

– Băng dày ba thước đâu chỉ một ngày là xong. Muốn hóa giải hòa toàn sát khí, không phải là chuyện dễ dàng đâu…

Diệp Thiên lắc đầu, đứng dậy nhìn trái phải, rồi hỏi:

– Ngài nên có tứ bảo văn phòng chứ? Tôi phải chế mấy cái bùa, cho mượn phòng làm việc của ông dùng một lát.

Chương 154 : Phá sát (Hạ)

Phòng làm việc của Lôi Vụ đã có tứ bảo văn phòng từ lâu. Tuy không hiểu thư pháp nhưng cũng phải đặt một bộ trong văn phòng. Diệp Thiên đã từng thấy Vệ Hồng Quân đến ngay cả tư thế cầm bút cũng sai viết bút lông rồi.

Nhưng Lôi Vụ lại thường xuyên luyện thư pháp. Có thể nhận ra từ bút lông treo trên giá cho tới mùi mực phảng phất khắp phòng. Trên mặt bàn còn bày một chồng giấy Tuyên Thành.

– Diệp đại sư, bút lông đều ở đây cả…

Đối với những chiếc bút lông mà mình giữ, ông chủ Lôi còn có chút ít tự tin

– Ngài xem dùng cái nào thì thích hợp. Tôi mài mực cho ngài…

Diệp Thiên cũng không khách sáo, tiến lên trước chọn một cây bút Lang Hào mảnh khảnh thường dùng để viết chữ tiểu Khải, cầm trong tay ngắm nghía, không ngớt lời khen ngợi:

– Cán bút còn được làm bằng ngà voi, Lôi Tổng, cây bút này của ngài là đồ cổ thật rồi.

– Haha, Diệp Tổng quả có con mắt tinh tường, loại Lang Hào này mặt sau thường được “khắc” mới, nhưng thân bút lại là đồ rất cổ…

Nghe Diệp Thiên nói thế, trên mặt Lôi Vụ lộ rõ vẻ đắc ý. Hôm nay trước mặt Diệp Thiên đã phải chịu mất mặt nhiều rồi, ai ngờ một cây bút lông lại có thể lấy về cho bản thân mấy phần danh dự.

– Diệp đại sư, ngài xe, dùng nghiên mực loại nào thì thích hợp?

Trên bàn viết đầy hoa vàng, còn bày bốn năm cái nghiên mực, trông hình thức, đều là những vật dụng đã có tuổi rồi.

– Nghiên mực thì thôi khỏi. Tôi dùng chu sa để chế bùa, không cần dùng tới mực.

Diệp Thiên lắc đầu, lôi từ trong túi ra một cái gói màu son nhỏ mua ở đông nhân đường. Lôi Tổng, ông tìm một cái bát nhỏ rồi rót một ít nước ấm vào.

Chu sa còn có tên gọi là đan sa, bột chu sa đỏ rất bền màu, có thể dùng làm phẩm màu.

Trong số hàng tơ lụa in nhiều hoa văn sặc sỡ được khai quật từ mộ của Mã Vương Đôi ở Trường Sa năm 1972, có không ít hoa văn đều là dùng chu sa chế thành. Những viên chu sa được nghiền nhỏ, đều mịn. thời gian chôn cất mặc dù đã dài tới hơn 2000 năm, nhưng màu sắc của tơ lụa vẫn sáng rõ như mới.

Nhưng loại chu sa nổi tiếng nhất vẫn là loại thuốc này. Cổ đại gọi chu sa là đan. Sau thời Đông Hán,vì mong tìm ra phương thuốc trường sinh bất lão mà dấy lên thuật luyện đan, chính là dùng để luyện thành chu sa mà thôi.

Đương nhiên, chu sa đích thực có công năng y dược của nó, cam hàn chất trọng, chuyên nhập Tâm Kinh, giải hàn, chế bệnh. Có thể trị tinh thần bất an, các chứng tim đập nhanh, mất ngủ.

Do chu sa có chức năng an dưỡng tinh thần, vì vậy mà Đạo giáo dùng nó làm một trong những vật chế bùa trừ tà khí. Dùng chu sa kết hợp với bút chu sa, nhất là với giấy Ma Hoàng hoặc những vật trừ tà khác sẽ có tác dụng tăng cường cát khí, tiêu trừ tà độc.

Tất nhiên, đối với Diệp Thiên trừ quỷ trừ tà đều là vớ vẩn. nhưng bùa mà dùng chu sa chế thành, kết hợp với Ngũ Hành Trận Pháp khuấy động một vùng nguyên khí thì lại là chiêu cát tránh hung, công dụng tiêu tán sát khí.

Nói thẳng ra là, trò này chính là pháp khí của đạo sĩ, chỉ có điều thời gian công hiệu không lâu, nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong 3 tháng. Qua khoảng thời gian này, bùa chú cũng hết tác dụng.

Sư môn của Diệp Thiên mặc dù chủ yếu là chuyên về phong thủy tướng thuật, nhưng trong số những gì cậu được truyền dạy, có cả cách chế bùa chú này. Diệp Thiên bình thường nhàn rỗi cũng chỉ vẽ chơi. Chế bùa chính thức như hôm nay mới là lần đầu.

Thử bát nước ấm Lôi Vụ đem đến, Diệp Thiên đổ 10 gam bột chu sa vào. Bát nước trong veo bỗng chốc loang màu rồi hiện dần thành sắc đỏ.

Rửa sạch bút lông, Diệp Thiên đứng trước bàn, tay phải cầm bút ngưng thần tĩnh khí. Khoảng một phút sau, tay phải nhanh chóng đưa vĩ hào của bút lông chấm nhẹ trong bát nước chu sa đỏ quánh, tiếp đó viết lên tấm giấy Ma Hoàng bày ngay trước mặt.

Trong lúc Diệp Thiên chăm chú viết, cánh tay cậu dường như bất động. Chỉ phần cổ tay. Mỗi con chữ hiện dần ra trên mặt giấy. Các con chữ tưởng như rời rạc, nhưng xem kĩ lại thì lại thấy có sự thống nhất.

Cùng lúc đó, trong miệng Diệp Thiên cũng lẩm bẩm đọc thần chú. Theo giọng đọc của cậu, nguyên khí đất trời tứ phía nhanh chóng ngưng tụ lại nơi đầu bút. Những con chữ viết bằng chu sa đỏ lại dần dần biến thành sắc vàng.

Theo cách nói của Đạo giáo, bùa chú có thể đánh thông năng lượng trời đất, là vật chuyển tải khai thông thế giới thần linh. Đặc tính của nó yêu cầu người vẽ bùa phải có đạo hạnh công lực nhất định.

Lúc vẽ bùa còn phải kết hợp với đọc thần chú. Có thế bùa vẽ ra mới chứa công hiệu pháp lực. có câu nói thế này: “Vẽ bùa không biết khiếu, trái lại quỷ thần cười; vẽ bùa nếu biết khiếu, kinh hãi quỷ thần kêu!”

Bùa chú của Đạo giáo sử dụng rất rộng rãi, có tác dụng trị bệnh cho người, dùng bùa chu sa viết vẽ trên giấy, đốt xong hòa tro trong nước, cho bệnh nhân uống hoặc đem bùa giam lại, sẽ làm cho bệnh nhân khỏi bệnh.

Cũng có bùa dùng để xua quỷ trấn tà, để người ta mang bên mình, hoặc dán trước cửa nhà. Có loại bùa dùng để giải trừ đại nạn chỉ cần đem quẳng ở chố đê vỡ để ngăn lũ lụt, hoặc bùa hiệu triệu để giải trừ hạn hán.

Còn về việc đạo sĩ lập đàn cầu khấn, càng không rời khỏi bùa chú, hoặc thư phù ở chương biểu, thượng tấu trên trời, hoặc dùng bùa hiệu triệu mời gọi thần thánh, tất cả để sát quỷ, chăm sóc phù trợ cho con người, siêu thoát vong hồn.

Nhưng dù là loại bùa chú nào, tư tưởng của bùa chú cơ bản được xây dựng trên tín ngưỡng quỷ thần, gọi là triệu thần hặc quỷ, là vật để trấn ma hàng yêu.

Nhưng ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển, dùng bùa chú để trị bệnh có khi lại là mông muội, hơn nữa bệnh cũng chưa chắc là do ma quỷ gây nên, mà có khi lại là nguyên nhân khác.

Dựa vào hiểu biết của Diệp Thiên về bùa chú, những người bệnh nhẹ, vì tin bùa chú mà uống nước, sau khi uống xong thì thấy an tâm, nghĩ rằng đã đuổi được ma bệnh. Cách này trong y học người ta gọi là liệu pháp tâm lí. Tác dụng thực sự không nằm ở bùa chú mà là ở trạng thái tinh thần tích cực mà bùa chú đem lại, thúc đẩy người bệnh tăng cơ chế phòng ngừa khắc phục bệnh tật.

Nhưng bùa chú còn có một công dụng khác, đó chính là nội công thâm hậu mà người vẽ bùa truyền vào. Lúc vẽ bùa vận khí đều tập trung vào đó cả. Dựa vào đó để chữa bệnh, sẽ có công hiệu nhất định.

Ngày nay khí công đã được chứng minh là có thể trị rất nhiều loại bệnh. Phương pháp dùng bùa thụ khí trị bệnh này cũng có công hiệu với một số bệnh nhân. Sách đạo nói: “Bùa vô hình chỉ khí mà linh” chính là như vậy.

Diệp Thiên đang sử dụng, chính là loại bùa này. Cậu dùng một bài chú để điều động nguyên khí đất trời xung quanh, tập trung sinh khí vào trong lá bùa. Công hiệu của nó so với bùa tải khí mạnh hơn rất nhiều.

Ông chủ Lôi đứng bên cạnh tuy không hiểu ý nghĩa của bùa chú, nhưng từ nét bút cứng cáp khỏe khoắn, phần nào cũng cảm nhận được công lực của Diệp Thiên.

Chờ cho đến khi Diệp Thiên họa xong nét bút cuối cùng, Lôi Vụ không kìm được nữa vội thốt lên:

– Chữ hay quá!

Lôi Vụ một mặt có ý nịnh nọt Diệp Thiên, nhưng thật tâm hắn cũng thấy ngưỡng mộ Diệp Thiên thật. Với nét bút của Diệp Thiên, chỉ cần viết ra những thứ người khác có thể hiểu được, là được coi là thư pháp rồi.

– Chữ hay quá?

Nghe Lôi Vụ nói thế, Diệp Thiên hơi cau mày hỏi:

– Ông chủ Lôi, ông có thể đọc hiểu những chữ này?

– E hèm!

Ông chủ Lôi không ngờ rằng vuốt đuôi ngựa lại thành vuốt chân ngựa, hơi chút bối rối ho khẽ một tiếng bảo:

– Tôi xem không hiểu, nhưng nét chữ ngài thanh thoát sinh động như mây bay nước chảy. Công phu này nếu không trải mười mấy năm chắc làm không nổi…

– Hỏng rồi, bức này bỏ đi rồi!

Diệp Thiên lắc đầu, loại bùa cậu vừa vẽ, trong nghề lưu truyền một cái tên gọi là “Đào Hoa Bảo Trảm”, mượn sức mạnh nguyên khí của trời đất, tiêu tán bớt đào hoa thừa thãi, hóa giải kiếp đào hoa, ngăn cản người thứ ba hoặc sự tranh cướp, loại trừ chiến tranh và vật cản trong chuyện tình cảm.

Tuy Diệp Thiên biết cách chế bùa, nhưng trong lúc đọc thần chú và vẽ bùa không được ăn nhập cho lắm, cho nên lá bùa thứ nhất này xem như bỏ đi.

Một lá bùa đơn giản được gọi là “Phục Văn” và “Vân Triện”, phần đa do hai chữ trở lên hợp lại thành bùa, số ít còn lại do bút họa ngang dọc phức tạp mà nên.

Còn bùa Diệp Thiên đang làm bây giờ, lại là loại “Linh Phù” trong giới thuật pháp đã thất truyền từ lâu.

Loại bùa này vẽ cực kì khó, yêu cầu người vẽ phải kết nối được linh khí trời đất. E rằng chẳng những Diệp Thiên, ngay đến vị Thiên Sư đương thời của Thiên Sư Đạo cũng không vẽ nổi.

Sau khi giải thích sơ qua cho Lôi Vụ hiểu, Diệp Thiên thư thả bớt đầu óc, điều chỉnh hơi thở, rồi lại tiếp tục vẽ. Lôi Vụ đứng bên không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng đến Diệp Thiên.

Có điều tay nghề chế bùa của “Diệp đại sư” đúng là có chút non nớt, vẽ liền ba cái đều hỏng cả. Liên tiếp điều động linh khí của trời đât khiến Diệp Thiên mệt đẫm mồ hôi, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.

Ông chủ Lôi rất nhanh ý rót một cốc trà đưa cho Diệp Thiên, nói nhỏ:

– Diệp Tổng, có cần nghỉ ngơi một lát không?

– Không sao, lâu rồi không vẽ thứ bùa này, bức sau chắc là xong.

Diệp Thiên lắc đầu. sau khi đứng trước bàn định thần một lúc, lại tiếp tục cầm bút vẽ. Lần này cậu đưa bút như bay, chưa kịp đợi Lôi Vụ nhìn ra, mười ký tự phức tạp đã hiện ra trên giấy rồi.

– Xong!

Song song với tiếng hô lớn của Diệp Thiên, Lôi Vụ sững sờ nhìn ánh sáng lấp lánh phát ra từ tờ giấy Ma Hoàng bùa chú. Tuy chỉ có vài giây đồng hồ ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến Lôi Vụ kinh hãi rồi.

– Cuối cùng cũng thành công rồi, thật không ngờ còn tốn sức hơn cả chế tạo pháp cụ.

Đặt ngay bút lông xuống, Diệp Thiên vội láy tay áo thấm mồ hôi lạnh vã ra trên trán. Bùa Đào Hoa Bảo Trảm này, quả thực đã tiêu hao của cậu không ít khí lực.

– ừm, không sai tuy giấy Ma Hoàng có thiếu chút, lá bùa này cũng có thể dùng được nửa năm.

Đưa tay cầm lấy đỉnh bùa, cẩn thận xem xét lại một lượt, Diệp Thiên mới tạm vừa ý.

– Diệp đại sư, xong…xong rồi sao?

Ánh sáng ban nãy mất đi, trước mặt chỉ còn lại tờ giấy Ma Hoàng với những dòng chữ nguệch ngoạc. Lôi Vụ kỳ thực trong lòng đã tin tới chín phần rồi, ông ta dám chắc ban nãy mình không hoa mắt.

– Quả vậy, lá bùa chú này đến Trương Thiên Sư đương thời chưa chắc đã vẽ được. Ông mang theo lá bùa này bên người, sát khí loại nào đều cản được hết!

Cầm lá bùa trên tay, Diệp Thiên không khỏi lộ rõ vẻ hãnh diện. Lá bùa này mà đặt vào tay người hiểu biết trong nghề, tuyệt đối sẽ không đánh giá thấp hơn pháp khí.

Chương 155 : Thu nhập ngày đầu tiên

– Diệp…Diệp Đại Sư, vật này dùng kiểu gì?

Nghe Diệp Thiên nói xong, ông chủ Lôi hai mắt sáng lên, chăm chăm nhìn lá bùa trên tay Diệp Thiên, nóng lòng muốn nhanh chóng cầm về tay mình ngắm nghía.

Mặc dù trước đây Lôi Vụ chưa từng tiếp xúc qua một loại pháp cụ nào, nhưng vừa nãy được nhìn cách chế tạo bùa, ông ta đã chiêm ngưỡng hết rồi, trong lòng cảm thấy đây quả là một vật thần kì.

– Tìm quyển sách nào đó kẹp vào, đặt vào túi xách theo bên mình là được…

Trông lá bùa Đào Hoa Bảo Trảm này, Diệp Thiên cũng có vài phần không nỡ. Dựa vào trình độ của cậu hiện tại mà có thể chế ra lá bùa này, quả là vượt quá khả năng cho phép. Lá bùa này không những hóa giải được nạn đào hoa sát, mà còn có công hiệu chiêu cát tránh hung, chiêu tài tiến bảo.

– Cảm ơn ngài, Diệp đại sư!

Nhìn thấy Diệp Thiên cầm lá bùa đặt trên bàn, Lôi Vụ khẩn trương tìm một quyển sách nhỏ vừa vặn, cẩn thận kẹp lá bùa vào trong.

Nhận được vật thần bí về tay, uy phong của Lôi Vụ liền trỗi dậy. Nghe xong mấy câu, hướng về phía Diệp Thiên, hỏi:

– Diệp Đại Sư, có phải chỉ cần chờ người đến sắp đặt lại phòng nữa, nạn đào hoa của tôi sẽ được giải hoàn toàn?

Diệp Thiên gật đầu, trả lời:

– Đúng thế. Lát nữa lấy quả hồ lô tôi mua treo ở trước cửa phòng ngủ. Ngoài ra trong thời gian này ông dùng cái gối hình hổ kia đi, ba tháng sau thì đổi cái khác…

Hồ lô có thể hút khí đào hoa sát. Đúng ra miệng hồ lô còn phải bôi thêm chu sa, trong bụng hồ lô phải có muối để tiêu trừ sát khí. Tuy nhiên, công hiệu cũng không tăng lên được bao nhiêu, nên Diệp Thiên cũng lười chẳng muốn làm.

Còn về hai cái gối đầu hổ, là do Lôi Vụ tuổi Thân. Dần Thân vốn dĩ xung khắc nhau. Diệp Thiên dùng chiêu này là lấy độc trị độc, nhanh chóng giải trừ sát khí ám đặc trong ngôi biệt thự này.

Thực ra sau khi có được lá bùa Đào Hoa Bảo Trảm này rồi, Lôi Vụ chuyện gì cũng không dám làm, nửa năm sau cũng không có án đào hoa sát nào. Nhưng đó mới giải quyết được một phần, chỉ có thay đổi lại phong thủy gian phòng, ông ta mới có thể yên tâm kê cao gối ngủ.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng phanh xe dừng lại, Diệp Thiên hơi nhíu mày lại, bảo:

– Lôi Tổng, cứ theo tôi dặn dò mà làm, về cơ bản không có vấn đề gì rồi. Vừa nãy chế bùa mệt quá, tôi về trước đây…

Diệp Thiên không phải là cố làm ra vẻ, hồi nãy liên tiếp mấy lần kết tập trung nguyên khí trời đất, quả thực thấy rất mệt mỏi. nhất là nội thương của cậu vẫn chưa lành, bây giờ vẫn trong thời gian dưỡng sức. Tùy tiện tiêu hao nguyên khí, đối với việc hồi phục sức khỏe không hề có lợi chút nào.

– Diệp đại sư, ngài ngồi chơi một lát đã. Tôi lấy xe đưa ngài về…

Nghe Diệp Thiên nói thế, Lôi Vụ vội đứng dậy, rót tiếp một chén trà nữa mời Diệp Thiên, rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc.

– Diệp đại sư, đến gấp quá, trong nhà chỉ còn chút tiền mặt này, nếu ngài chê ít, xin đợi tôi ra ngoài rút tiền về…

Lôi Vụ quay lại, tay phải cầm một cái túi văn phòng màu đen đặt trước mặt Diệp Thiên.

Thấy Diệp Thiên mở túi định xem, ông chủ Lôi vội nói:

– Trong này có 30 vạn, Diệp Đại Sư thấy sao?

– 30 vạn được rồi. Đủ rồi…

Diệp Thiên thẳng thắn gật đầu, trong lòng nghĩ xem như họ Lôi này còn biết làm người. Nếu như không có màn mua bán 5 vạn mở đầu, Diệp Thiên chắc đã lỗ nặng trong vụ này rồi.

Cái giá 5 vạn chỉ là để giúp Lôi Vụ thay đổi phong thủy trong nhà ở, chứ không bao gồm lá bùa chú đó. Phải biết, nếu đặt vào tay người trong nghề, lá bùa Đào Hoa Bảo Trảm đó cũng đáng giá mấy chục vạn rồi.

– Diệp Thiên Đại Sư, vậy để tôi đưa ngài về trước…

Thấy sắc mặt Diệp Thiên không tỏ chút gì bất mãn, ông chủ Lôi trong lòng cũng nhẹ nhõm thở phào.

Thành thật mà nói, lúc nãy khi nghĩ nên trả Diệp Thiên bao nhiêu, trong lòng Lôi Vụ cũng lăn tăn đôi chút, sau cùng đành cắn răng lấy hết tiền mặt trong hòm sắt bảo hiểm ra.

Những cái khác chưa cần biết, chỉ biết từ lúc có lá bùa này trong tay, ông chủ Lôi cảm thấy khoan khoái hẳn, chứng mỏi lưng nhức chân cũng biến mất. Chỉ dựa vào điểm này, cũng đáng bỏ ra từng ấy tiền rồi.

Đi theo những công nhân kia vào biệt thự là một người em họ của Lôi Vụ. Đưa chìa khóa biệt thự cho cậu em xong, Lôi Vụ đích thân lái xe đưa Diệp Thiên về.

Từ chối lời mời ăn tối, Diệp Thiên quay về công ty.

– Diệp Tổng, chào ngài!

Không giống với không khí ồn ã buổi chiều, Diệp Thiên không có mặt ở đây, trong công ty cũng yên tĩnh hẳn. Đẩy cửa kính bước vào, một cô gái vội vàng đứng dậy.

– Vệ Tổng còn ở đây chứ?

Diệp Thiên gật đầu, cậu nhận ra cô gái này chính là nhân viên ở công ty Vệ Hồng Quân, hôm nay đặc phái đến công ty cậu phụ tá.

– Có thưa ngài, Vệ Tổng vẫn đang đợi ngài…

Ánh mắt cô gái nhìn Diệp Thiên có chút kỳ quặc. Ở đây một ngày rồi, cô đương nhiên biết Diệp Thiên kinh doanh cái gì. Nhưng theo cảm quan của cô, tên Diệp Thiên lừa đảo này tại sao lại có nhiều ông chủ hâm mộ đến vậy?

– Ừ, hôm nay phiền tới các cô rồi, sau nhất định sẽ có tiền thưởng…

Với nhãn lực của Diệp Thiên, có gì mà không nhìn ra ý nghĩ của cô gái. Nhưng cậu cũng không muốn giải thích nhiều. sau khi bước được mấy bước tiến về phòng làm việc, đột nhiên quay đầu lại bảo:

– Cô sắc mặt hơi xanh, môi thiếu hồng hào, chắc hẳn “nguyệt sự” không ổn rồi. Nên sắp xếp thời gian đến bệnh viện kiểm tra đi, tránh thành bệnh mãn tính…

Vừa rồi lúc chào hỏi Diệp Thiên quan sát cô gái này hai gò má và giữa mũi nổi gân xanh, sắc môi nhợt nhạt, đây là biểu hiện của ám khí, Diệp Thiên trình độ Đông y gà mờ cũng có thể đoán ra.

– Nguyệt sự?

Cô gái nghe xong những lời của Diệp Thiên, ngây người ra, rồi lập tức phản ứng lại, mặt đỏ phừng phừng, ném ánh nhìn tức tối vào phía sau Diệp Thiên .

Kinh nguyệt của cô gần đây đúng là không đều thật, một hai tuần liền đến một lần. Không ngờ lại bị tên đại sư này đoán trúng.

– Chú Vệ, hôm nay thật phiền chú quá. Tối nay cháu mời, đi đâu tùy chú chọn!

Bước vào căn phòng làm việc nhỏ của mình, Diệp Thiên tiến về phía chú Vệ đang gục đầu trên bàn, cầm cái bàn tính gõ gõ lên người Vệ Hồng Quân gọi ông dậy nói chuyện.

– Tên tiểu tử này đừng có lôi thôi nữa, chú phải tính xong mấy sổ sách này…

Vệ Hồng Quân chẳng buồn ngẩng đầu lên, giơ tay khoát khoát Diệp Thiên, lại tập trung toàn bộ sức chú ý vào cái bàn tính.

Mấy phút sau, Vệ Hồng Quân mới ngẩng mặt lên nhìn, nửa cười nửa không nhìn Diệp Thiên:

– Thế nào? Lần này xuất quân lừa được bao nhiêu?

Vì con gái và Diệp Thiên có quan hệ bạn bè, lại quen biết Diệp Thiên được hai năm rồi, nên Vệ Hồng Quân lúc ở riêng với Diệp Thiên, trò chuyện rất thoải mái.

– Làm ăn chỉ sợ làm không tốt, lần này thiếu chút nữa thì phải đền tiền rồi…

Diệp Thiên thả phịch người ngồi xuống ghế sofa, cầm cái túi đen ném về phía Vệ Hồng Quân.

– Một, hai, ba, bốn, năm…

Vệ Hồng Quân mở ra, thấy bên trong một tập tiền còn nguyên đai, liền lôi ra ngoài, không kìm được kêu lên:

– Tên tiểu tử này còn không biết vừa ý sao, ra ngoài chưa đầy hai giờ đồng hồ, đã thu được 30 vạn rồi. Nghề này cũng kiếm được tiền đấy chứ?

Vệ Hồng Quân vẻ ngoài hơi chút kiêu cao ngạo, nhưng bên trong thì lại rất khiếp sợ. Ông ta không phải là người chưa từng thấy tiền, bản thân là đại gia hàng trăm triệu, con số 30 vạn này thật sự không là gì trong mắt ông ta.

Nhưng nghĩ tới bản thân mình khi còn ở tuổi Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân vẫn còn đeo tạp dề đứng trong xó bếp nhà mình xào rau, một ngày kiếm được một trăm tám mươi tệ là đã cười híp cả mắt lại rồi, hoàn toàn không thể so được với Diệp Thiên.

Hơn nữa Vệ Hồng Quân ý thức được rằng, nếu như Diệp Thiên có thể giải nguy cứu nan cho những ông chủ này, thì mối quan hệ tích lũy lại thật đáng sợ. Sau này trong việc làm ăn kinh doanh, ắt hẳn sự nâng đỡ tự nhiên sẽ đến.

Nhìn thấu trong đầu Vệ Hồng Quân đang nghĩ gì, Diệp Thiên cười bảo:

– Chú Vệ, tiền này kiếm không phải dễ, hôm nay còn tổn hại một ít nguyên khí. Hơn nữa làm nghề này của chúng ta, rất ít khi đi kinh doanh một lĩnh vực khác…

Tục ngữ nói: “Bói người không bói được mình.” Nếu Diệp Thiên nhúng tay vào những chuyện thế sự ngoài lề, Thiên Cơ tất sẽ bị rối loạn, nhiều sự rắc rối tất sẽ xảy ra. Vì vậy, những người ăn cơm bằng phong thủy bói toán, thường sẽ không bao giờ can thiệp vào những ngành nghề kinh doanh cụ thể.

– Phải rồi, chú Vệ. chú hồi nãy đang tính toán gì thế?

Diệp Thiên chuyển đề tài. Nói chuyện với những người ngoài nghề, thật đúng là đàn gảy tai trâu. Bản thân mình nói không rõ đối phương cũng khó lòng hiểu được.

– Tính xem thu nhập của cháu ngày hôm nay…

Nhắc đến cái này, Vệ Hồng Quân hai mắt lập tức sáng lên, cầm tờ giấy trong tay, đến trước mặt Diệp Thiên, làm điệu bộ kính cẩn bảo:

– Diệp đại sư, ngài bấm tay tính xem, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền?

– Được rồi, chú Vệ, chú đừng có trêu cháu nữa…

Diệp Thiên cười nhăn nhó:Tinh Môn (Dịch) Sau khi kết thúc siêu phẩm Vạn Tộc Chi Kiếp, chưa đầy ba tháng sau Lão Ưng đã lại cho ra mắt tác phẩm mới, vẫn mang danh “đô thị” như mọi lần nhưng ruột lại là một thế giới hoàn toàn khác biệt

– Nếu cháu có bản lĩnh còn phải mở công ty làm gì? Trực tiếp đến thẳng sân vận động bên kia tính xem tờ xổ số nào sẽ trúng thưởng chẳng phải là đỡ mất sức hơn sao?

Những gì Diệp Thiên nói là thật lòng. Mấy năm nay nhà nước phát hành mở thưởng xổ số, Diệp Thiên mấy hôm trước ở sân vận động đụng phải, trong đầu vội gieo một quẻ, tiêu mất 400 tệ ôm hai trăm vé.

Nào ai biết sau khi mở thưởng, hai trăm vé này đến một cái chìa khóa làm quà an ủi cũng không trúng, giải phụ cũng trượt. Lại chính là người bên cạnh cậu trúng con xe Santana trị giá 10 vạn. chuyện này khiến cho Diệp Thiên hiểu rồi, trên đời này còn nhiều thứ cậu không tính ra được lắm.

– Tên tiểu tử này, tốc độ cháu kiếm tiền cũng đâu thua gì xổ số…

Câu nói của Diệp Thiên cũng khiến cho Vệ Hồng Quân bật cười, cầm tờ giấy trong tay đặt trước mặt Diệp Thiên, bảo:

– Không tính 30 vạn cháu cầm về, ngày hôm nay tổng cộng thu được hai mươi tám vạn năm nghìn tệ, ngoài ra còn thêm phó giám đốc Tạ và chủ nhiệm Vu mỗi người 30 vạn, ngày mai đến giao tiền…

– Vậy…ngày đầu tiên…tổng cộng kiếm được bao nhiêu?

Nghe xong con số đấy, Diệp Thiên cũng sững sờ kinh ngạc.

Diệp Thiên không phải chưa từng làm qua vụ kinh doanh bạc triệu, nhưng lần đó chỉ là làm ăn chút ít để giải thoát khó khăn cấp bách thôi. Chứ không như lần này. Cảm giác hoàn toàn khác nhau.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo