1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 30: Diệp Thiên khai trương (c146-c150)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 30: Diệp Thiên khai trương (c146-c150)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 146 : Khai trương (Thượng)

– Trần tổng, không cần, tiền thuê này đã quá thấp rồi…

Nghe được Trần tổng nói vậy, đang xem lên hợp đồng Diệp Thiên vội vàng lắc lắc đầu, nói đùa kiểu gì vậy, 200 m2 mặt bằng, mỗi tháng 1200 đồng tiền thuê, ngay cả phí quản lý cũng không đủ chi.

Phải biết rằng, nếu dựa theo con đường bình thường mà thuê văn phòng này, chỉ sợ 10 vạn đồng của Diệp Thiên, cũng chỉ đủ chi năm ba tháng tiền thuê nhà.

Hơn nữa hợp đồng còn ghi rõ, trong 1200 đồng này cư nhiên còn có phí điện nước, kỳ hạn thuê là năm năm, chẳng khác gì là cấp không cho Diệp Thiên năm năm sử dụng.

Diệp Thiên biết, xem như thiếu nợ Cát Lăng Tiêu một nhân tình không nhỏ.

– Được, vậy Diệp tiên sinh kí tên lên đây là được, nếu như sau này có cái gì cần đổi, cậu trực tiếp tìm tôi…

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Trần tổng cũng không nói thêm cái gì, sau này hai người cùng làm ở một tòa nhà, còn sợ không có thời gian kết thân cùng Diệp Thiên sao?

Diệp Thiên cẩn thận xem hợp đồng lại một lần, lấy bút ở trước mặt ký tên mình, chờ Trần tổng ký tên xong, đóng lên con dấu, liền cầm bản hợp đồng của mình cất vào trong túi xách.

Hợp đồng ký tên xong xuôi, Trần tổng ân cần nói:

– Diệp tiên sinh, hay là … Tôi đưa cậu đi xem qua văn phòng? Khuyết khuyết cái gì tôi bảo người ta mua thêm…

– Trần tổng, văn phòng cần ngài dẫn đi xem, nhưng … những đồ trong văn phòng của Diệp Thiên, lão Vệ tôi lo hết toàn bộ…

Đứng ở bên cạnh Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân cười ha ha, cũng khiến cho Trần tổng xác định được thân phận Diệp Thiên, người thanh niên đầu bạc này, nhất định là con cháu đại nhân vật nào đó ở Bắc Kinh.

Thấy Trần tổng có thái độ kính cẩn, Diệp Thiên cười cười cũng không nói gì. Phong thuỷ vốn có cách nói phải dựa vào thế, mình hoàn toàn không phô bày thân thế, Trần tổng nếu muốn hiểu lầm, vậy hãy để cho hắn hiểu lầm đi.

Đi theo sau Trần tổng mấy người, Diệp Thiên không ngừng đánh giá một trường chung quanh, các cửa hàng, quả không hổ danh, đúng là xây dựng ở nơi sầm uất, lại rất chú trọng phong cách phục vụ.

Bởi vậy, khi mở cửa hàng buôn bán, nhất định phải tìm khu trung tâm, khai thác lượng khách hàng chung quanh, hấp dẫn mọi người vào mua sắm cao nhất.

Cho nên tầm quan trọng của cửa hàng, dĩ nhiên là không cần nói cũng biết, hạng mục mà Diệp Thiên muốn kinh doanh tuy rằng không giống buôn bán truyền thống, nhưng làm một công ty tư vấn phong thuỷ tướng thuật, hắn đương nhiên rất để ý mặt tiền của cửa hàng.

Trước đây giới buôn bán có câu tục ngữ: muốn làm kinh doanh tốt, nhất định tuân theo tám chữ. Tức là thành tín, nhân nghĩa, hoà nhã, lý trí và phong thuỷ.

Tám chữ này xuất xứ từ những thương nhân nhà Tấn, cũng có thể nói truyền thống văn hóa buôn bán thường chú trọng khu trung tâm.

Dựa theo tám chữ : “Thành tín, nhân nghĩa, hoà nhã, lý trí” này đi buôn bán, lịch sử buôn bán Trung Quốc đã sớm hình thành nhiều cửa hàng, như là “Nội liên thăng”, “Đồng nhân đường” ở Bắc Kinh.

Mà những cửa hàng cổ đó, thường thường đều là dựa theo yêu cầu “Phong thuỷ” làm nền tảng đặt cửa hàng, sáng tạo ra mọt không gian thoải mái, môi trường hài hòa cho các khách hàng, cửa hàng lấy được sự yêu quý từ khách, hai bên phối hợp. Điều này mới có thể khiến cho việc kinh doanh thuận lợi.

Đi thang máy lên tới tầng hai, vừa ra cửa thang máy, Trần tổng liền chỉ vào một cánh cửa kính bên cạnh, nói:

– Diệp tiên sinh, chính là văn phòng này, bên trong được ngăn thành ba gian, cậu xem xem có cần đổi chỗ khác không?

– Ha ha. Vào xem rồi nói sau, hẳn là không cần đổi…

Diệp Thiên đưa mắt đánh giá bốn phía một hồi, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Theo hướng từ bên ngoài thang máy đi vào, căn phòng mà Trần tổng chỉ vào nằm ở hướng Tây Bắc. Cửa chính quay hướng Đông Nam, trong phong thuỷ gọi là vị trí “Tứ thủy triều đường”, là nơi phong thuỷ tốt.

Dùng lực xoay người mở cửa kính ra, Trần tổng quay đầu lại mời:

– Diệp tiên sinh, chủ nhiệm Cát, mời vào…

Văn phòng phía ngoài cùng này cũng là một gian lớn nhất, chiếm diện tích ước chừng hơn 100m2, bên trong không có đồ vật gì, có vẻ có chút trống trải.

Bao quanh gian ngoài này, còn có hai văn phòng được ngăn bằng lớp kính, bên trong lớp kính là tấm rèm, từ bên ngoài thì không cách nào thấy bên trong.

Loại rèm này cũng là loại rất nhiều chủ công ty thích sử dụng, bởi vì nhân viên bên ngoài không nhìn thấy văn phòng của ông chủ, nhưng ông chủ lại có thể thấy rõ ràng tình hình bên ngoài, cái này khiến các nhân viên cảm giác được mình đang bị ông chủ chú ý, khi làm việc sẽ không dám lười nhác.

– Diệp Thiên, thế nào, nơi này có đủ lớn không?

Cát Lăng Tiêu tuy rằng không hiểu phong thuỷ, nhưng nhìn thấy văn phòng này, hai mắt cũng có cảm giác sáng lên, dù sao không gian rộng rãi, cũng làm cho lòng người tự nhiên thấy khoan khoái.

– Không phải không lớn, là quá lớn.

Diệp Thiên nghe vậy cười khổ một tiếng, theo quyết định của hắn, cái công ty này chỉ cần một ông chủ và một nhân viên, cần gì dùng không gian lớn như vậy?

Thấy vẻ mặt của Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân đoán ra tâm tư Diệp Thiên, lập tức cười nói:

– Diệp Thiên, ở đây chưa có đồ đạc gì, sau này có đồ đạc rồi sẽ không quá lớn như vậy, cháu còn cần cái gì không? Nói với chú Vệ, chú nhất định làm cho thỏa đáng…

Diệp Thiên đẩy cửa lính đi vào hai gian phòng nhìn một chút, nói:

– Thật sự cần sửa một chút, Trần tổng, ngài có giấy bút không?

– Có, có, Diệp tiên sinh, cậu chờ chút, tôi lập ra đây …

Trần tổng liên tục gật đầu, đi ra ngoài với tốc độ hoàn toàn không tương xứng với dáng người hắn, qua hơn một phút, liền bê một chồng giấy A4 chạy trở lại văn phòng.

Diệp Thiên nhận giấy bút, vừa men theo cửa, dùng chân đo khoảng cách, vừa cầm bút vẽ trên giấy, ước chừng đi lại trong 100m2 mất chừng nửa giờ, mới dừng bước.

– Chú Vệ, công trình này có lẽ không nhỏ, nơi này phải đặt một cái hình Bát Quái, còn cửa kính thì bỏ đi, đổi thành một tấm bình phong làm bằng gỗ, ở cửa chỗ này tốt nhất có một rương Thủy Tộc, phía sau bày vài cây xanh …

Diệp Thiên chỉ vào hình vẽ vừa vẽ trên giấy, nói vói Vệ Hồng Quân, mơ hồ miêu tả ý nghĩ của mình, cuối cùng nói:

– Chú Vệ, bản vẽ này chú cầm, cần bao nhiêu tiền làm dự toán, cháu sẽ gửi cho chú …

Vệ Hồng Quân cười khoát tay, chỉ chí vào bản vẽ trong tay, nói:

– Khụ, tiền nong gì, tí việc ấy thì đáng bao nhiêu, cháu đừng lo, chú Vệ sẽ đặt mua được …

Nghe được Vệ Hồng Quân nói vậy, Trần tổng nhất thời ngây dại ra một chút, hắn vừa rồi cũng nghe thấy bố trí của Diệp Thiên, nếu thật là dựa theo quy cách trang hoàng này, chỉ sợ không có 20 vạn thì làm không nổi.

Trần tổng vốn cho là những việc mình làm đã là để Diệp Thiên mang ơn rồi, không ngờ ông chủ Vệ cũng không hề thua kém, trong lòng càng thêm tò mò về thân phận Diệp Thiên.

– Chú Vệ, tình cảm là tình cảm, kinh doanh và kinh doanh, số tiền kia chú ứng trước, sau này cháu tính cho chú một năm tiền tư vấn của công ty, được không ạ?

Tâm ý của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên tiếp nhận, Trần tổng nghe thấy không hiểu gì cả, phí tư vấn đắt đến vậy sao? Một năm có đủ hai ba mươi vạn chăng?

– Khụ khụ…

Trần tổng thật sự là không áp chế nổi tò mò trong lòng, ho khan một tiếng, chần chờ hỏi:

– Diệp tiên sinh, cậu … công ty này, rốt cục là kinh doanh cái gì?

– Chính là công ty tư vấn, chờ ngày khai trương, xin Trần tổng cổ động …

Diệp Thiên cười cười, cũng không nói thêm, phạm vi nghiệp vụ kinh doanh có chút khó nói, phỏng chừng giai đoạn đầu phải dựa vào Vệ Hồng Quân và Cát Lăng Tiêu giúp hắn mời chào.

– Nhất định, nhất định vậy, chủ nhiệm Cát, anh xem đã giữa trưa rồi, hay là … các ngài hân hạnh nhận lời mời bữa cơm rau dưa với tôi?

Nhìn thấy Diệp Thiên không nói nhiều, Trần tổng cũng rất thức thời, không tiếp tục hỏi tới.

– Ăn cơm thì thôi, trở về tôi còn phải họp …

Cát Lăng Tiêu lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt vô cùng chân thành của Trần tổng, một lúc sau, thoáng hạ giọng xuống, nói:

– Sắp tới sẽ có thuế với thị trường chứng khoán, có thể sẽ có một số điều chỉnh, Trần tổng các anh nên có chuẩn bị tâm lý…

– Cám ơn, cám ơn chủ nhiệm Cát, sau này còn nhiều việc cần thỉnh giáo anh!

Nghe được Cát Lăng Tiêu nói một câu này, Trần tổng nhất thời mừng rỡ, tuy rằng tin tức này không mấy quan trọng, nhưng lại biểu đạt chủ nhiệm Cát đã coi trọng hắn, sau này tự nhiên có thể thân cận nhiều hơn .

Chuyện trang hoàng công ty đã có Vệ Hồng Quân giúp đỡ, còn giấy phép buôn bán lại có Cát Lăng Tiêu phụ trách, Diệp Thiên làm ông chủ, cả ngày cũng không khác ngày thường, không có gì thay đổi.

Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không còn nhàn rỗi, hắn đến một cửa hàng tranh chữ của các danh họa cận đại nổi tiếng mua mấy bức tranh, lần này Diệp Thiên mất gần sáu vạn đồng, coi như là một khoản chí của công ty mới của Diệp Thiên.

Đợi cho công ty trang hoàng xong, giấy phép kinh doanh cũng đến tay, những tranh chữ này cũng đều được Diệp Thiên đưa tới công ty mới, khiến cho công ty tràn đầy một không khí văn hóa.

Đương nhiên, cửa kính bình thường đó, cũng bị Diệp Thiên đổi thành kính chống trộm, hơn nữa còn gắn thêm khóa điện tử và hệ thống theo dõi, chỉ cần hơi có biến động nhỏ, phòng giám sát của tòa nhà lập tức có thể hành động.

Từ mấy năm trước thành Bắc Kinh bắt đầu cấm đốt pháo, nhưng các thương gia khai trương, tự nhiên cũng có biện pháp ứng phó, lấy cái máy ghi âm, tiếng pháo “Bùm bùm” dĩ nhiên là vẫn có.

– Chú Vệ, chú … cũng hơi khoa trương nhỉ?

Nhìn thấy một hàng lẵng hoa xếp đầy cửa tòa nhà, cùng một tấm băng rôn bắt mắt bằng lụa đỏ bên cạnh tấm biển tên tòa cao ốc, Diệp Thiên lại cười khổ.

Chương 147 : Khai trương ( hạ )

Diệp Thiên ở thành Bắc Kinh không nhiều người thân thích, cũng không có quan hệ rộng, hắn vốn định lên công ty treo cái biển hiệu là coi như xong.

Hắn làm nghề này, dựa vào là cái duyên cùng danh tiếng, cũng không phải tiêu thụ sản phẩm, trông cậy vào khách hàng đi vào mua, cho nên khai trương náo nhiệt hay không, Diệp Thiên cũng không để ý.

Không ngờ hôm sáng sớm nay, người đưa hoa liền nối nhau đến không dứt, hơn nữa tên các công ty mặt trên cũng đều không trùng nhau.

Diệp Thiên vừa đi lại rất lâu, xem xét những cái tên không quen, lúc này hắn còn sửng sốt không hiểu gì, mình đã bao giờ chụp ảnh cùng người trong hiệp hội thương gia chưa nhỉ? Hắn lớn như vậy nhưng ngay cả cameras đồ chơi của trẻ con cũng chưa sử dụng qua.

– Ồ, Vệ tổng, chúc mừng, chúc mừng, vị này chính là Diệp tổng? Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên!

Khi Diệp Thiên định kéo Vệ Hồng Quân để hỏi cho rõ ràng, một chiếc xe dừng trước cửa Cao ốc, một người ra hiệu cho người ta bê lẵng hoa trên xe xuống, tiến thẳng đến chỗ Vệ Hồng Quân.

– Lưu Tổng, đa tạ ông đến góp vui, lát nữa nhất định phải kính ngài một ly…

Vệ Hồng Quân giao hảo rất tốt, hàn huyên vài câu, liền bảo người phía sau đưa khách tới bàn tiệc đồ ăn Trung Hoa ở một góc phía Đông Bắc tầng một, nơi đó đã tụ tập không ít ông chủ ở Bắc Kinh này.

Hôm nay ông chủ Vệ cũng không phải tới một mình, cơ hồ đã đưa hết cả nhân viên trong công ty xây dựng của hắn lại đây, từ nhân viên tiếp khách đến dẫn đường, tổng cộng hơn ba mươi người.

– Chú Vệ, chú định làm gì đây? Cháu làm kinh doanh, không cần nhiều người!

Nhìn thấy người càng ngày càng nhiều, Diệp Thiên nhịn không được kéo Vệ Hồng Quân lại.

Hắn biết Vệ Hồng Quân có ý tốt, muốn giúp hắn quảng cáo, nhưng từ xưa đến nay người làm nghề phong thuỷ thầy tướng này, thái độ đều vô cùng khiêm tốn, cũng rất ít tiếp xúc cùng ngoại giới, thế nên mới làm cho người ta có cảm giác thần bí.

Trong chuyện này cố nhiên là có chuyện thầy phong thuỷ, thầy tướng vì nâng lên giá trị con người cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng theo ý nào đó mà nói, lại là vì lẩn tránh Thiên Khiển.

Mà người xem phong thủy hay xem bói mẹnh cho người ta, thường thường cũng sẽ không đi đăng ký mở công ty, thông thường đều lập phái riêng.

Diệp Thiên có ý tưởng đột phát mở một công ty như vậy, kỳ thật cũng là chịu ảnh hưởng của những người trong nghề ở Phương Nam, thời đại đã thay đổi, cái nghề cổ xưa này, tự nhiên cũng cần thay đổi.

Nhưng những thầy phong thuỷ, thầy tướng có bản lĩnh thật sự, thông thường cả tháng cũng mới có thể làm một vụ, mà làm một vụ, cũng đủ cho hắn ăn tiêu trong vài năm, Diệp Thiên cũng là có ý nghĩ này, cho nên hôm nay Vệ Hồng Quân làm thế này, khiến cho hắn có chút không kịp chuẩn bị.

– Diệp Thiên, chú Vệ biết năng lực của cháu, nhưng rượu thơm cũng sợ ngõ nhỏ sâu, những người hôm nay tới đều này bạn của chú, chú Vệ chỉ là bắc cầu giật dây cho cháu, còn làm kinh doanh được đến đâu, đều do chính cháu …

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Thiên, trong lòng Vệ Hồng Quân có chút đắc ý, mấy năm trước ở thị trường chứng khoán hắn bị thua lỗ, hiện tại chuyển hướng về thị trường bất động sản, rất có tiếng, hiện tại ở thành Bắc Kinh này Vệ Hồng Quân tuyệt đối là nhân vật quan trọng.

Nhưng trong lòng Vệ Hồng Quân, cũng đem một nửa thành tựu mình có này, quy vào công lao của Thiên, nếu không phải Diệp Thiên chỉ điểm, nói không chừng năm đó hắn đã thất bại hoàn toàn ở thị trường chứng khoán, nên hôm nay hắn mới đưa thiếp, mời một vài bằng hữu lại đây.

– Chú Vệ, việc này, ôi, cám ơn chú …

Nghe được lời giải thích của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên có chút dở khóc dở cười, xem phong thuỷ cho người ta và xu cát tị hung cũng không phải ai cũng có thể làm, Diệp Thiên cũng có được chính kiến của mình, tối thiểu đối với những người có tâm bất chính, hắn sẽ không giúp đỡ.

Vệ Hồng Quân nào biết được tâm tư Diệp Thiên, khoát tay nói:

– Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này, ôi, lão Cát đến rồi, công ty này của cháu có thể làm được, ông ấy giúp đỡ không ít đâu …

Công ty của Diệp Thiên, vốn đăng ký là năm mươi vạn, theo lẽ thường mà nói, thời gian giám định tài sản cần một tháng, trong nửa tháng hắn có thể có được giấy phép kinh doanh, thật đúng là phải kể đến công lao của Cát Lăng Tiêu.

– Chú Cát, không phải nói hôm nay chú không cần tới sao…

Thấy Cát Lăng Tiêu cùng vài người đi xuống từ một chiếc xe thương vụ, Diệp Thiên vội vàng nghênh đón.

– Diệp Thiên, hôm nay chú Cát còn có việc, sẽ không vào đâu, mấy vị này đều là bằng hữu của chú, có chút việc cần cháu tư vấn, cháu tiếp họ là được …

Cát Lăng Tiêu không định đi vào, nghiệp vụ kinh doanh của công ty Diệp Thiên thật sự là không nên tuyên truyền rộng, với thân phận của hắn hiện tại, nếu bị người ta truyền đi quả là không thích hợp.

– Vị này chính là Tiểu Diệp, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên …

– Tiểu Diệp, chúc mừng khai trương công ty, đây là danh thiếp của tôi …

Cát Lăng Tiêu nói chưa dứt lời, mấy người đi theo phía sau hắn, đều sôi nổi móc ra danh thiếp, đưa tới tay Diệp Thiên, nhưng những người này tuy rằng lời nói khách khí, nhưng Diệp Thiên cũng thấy thú vị.

– Phó giám đốc ngân hàng nhân dân X – Thành Tây.

– Trưởng phòng tín dụng ngân hàng công thương X…

Nhìn thấy tên trên tấm vé danh thiếp, Diệp Thiên không khỏi lặng đi một chút, cảm nhận Cát Lăng Tiêu và Vệ Hồng Quân giống nhau, đều là giúp hắn kiếm tìm khách đến đây.

Diệp Thiên đoán không lầm, mấy vị này đều là cue điện thoại của Cát Lăng Tiêu đưa tới, thậm chí cả hạng mục kinh doanh của công ty Diệp Thiên cũng không biết, mấy vị này bình thường ở hệ thống ngân hàng là người oai phong lẫm liệt, có thể đưa cho Diệp Thiên danh thiếp, tất cả đều là vì thể diện của phó phòng Cát kia.

– Tiểu Diệp, chú còn có việc, chú đi trước nhé…

Sau khi giới thiệu mấy người dẫn tới cho Diệp Thiên, Cát Lăng Tiêu xoay người lên xe rời đi.

Chờ Cát Lăng Tiêu đi rồi, Vệ Hồng Quân nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói:

– Diệp Thiên, cũng đến giờ rồi, lễ khai trương của chúng ta có thể tiến hành rồi…

– Chú Vệ, chuyện này chú lo liệu là được ạ!

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, sự tình phát triển tựa hồ thoát khỏi sự tưởng tượng của hắn, có lẽ từ khi các thầy tướng biết làm ăn đến nay, lần này mình khai tông lập phái, xem như nhất một lần rêu rao mạnh nhất?

– Hôm nay là lễ khai trương công ty của Diệp Thiên tiên sinh, cảm tạ các vị tiên sinh đã đến dự, lão Vệ tôi cũng cám ơn mọi người, rất hân hạnh được mọi người nể mặt, sau đây mời Diệp tiên sinh cắt băng khai trương…

Sau khi triệu tập lại các ông chủ lại, Vệ Hồng Quân đảm đương người điều khiển chương trình, cũng may hôm nay lẵng hoa tuy nhiều, nhưng người đến tham dự cũng không phải rất nhiều, chỉ có hơn hai mươi người, hội trường không quá náo nhiệt, nhưng cũng không phải thực nhạt nhẽo.

Cái gọi là cắt băng cũng chỉ là hình thức, Diệp Thiên và Vệ Hồng Quân và mấy vị phó giám đốc ngân hàng kia mỗi người cầm một cái kéo, đem tấm lụa đỏ cắt thành vài đoạn, sau đó Diệp Thiên vén lên tấm biển công ty đang được che bởi tấm vải đỏ, nghi thức đã hoàn thành.

Nhưng vị trí biển hiệu công ty Diệp Thiên, cũng rất nổi trội, xếp hạng thứ hai trong hàng chục công ty tại tầng 1 Cao ốc này, chứng minh giấy phép của công ty TNHH tư vấn môi trường Diệp Thiên, rất dễ nhận thấy.

– Công ty tư vấn môi trường? Đó là công ty như thế nào?

– Đúng vậy, sao trước kia không nghe nói về công ty như vậy, có quan hệ với bảo vệ môi trường không?

– Vệ tổng, Diệp tổng, cái công ty này rốt cuộc kinh doanh hạng mục gì, ngài có thể nói chứ?

Thấy tên công ty của Diệp Thiên, những người đó sôi nổi nghị lụân, cũng giống như Cát Lăng Tiêu, khi Vệ Hồng Quân mời những người này đến, cũng không nói rõ tình huống.

– Ha ha, hôm nay những người có thể tới đều là bạn của Vệ mỗ, mọi người an tâm, chớ vội nóng, mời lên tầng hai ngồi một chút, sau đó để Diệp tổng giải thích cho mọi người hiểu!

Lời nói của Vệ Hồng Quân khiến khách khứa đều ngậm miệng lại, đã đến thì nên yên vị, dù sao nghe một chút cũng được, công ty này có thể làm cho Vệ tổng tôn sùng như thế, nói vậy cũng là nơi thú vị.

Cho tới giờ khắc này, vẫn không có người nào đoán được tính chất kinh doanh của công ty của Diệp Thiên, cả đám người đi thang máy lên tầng hai, nhưng mới vừa vào đến công ty Diệp Thiên, nhất thời cũng cảm giác được có chút lạ.

Ở nơi này là công ty gì đây, quả thực giống như là nơi nghỉ dưỡng của một số người, sau khi vào cửa vòng qua cái rương Thủy Tộc lớn, dễ dàng nhìn thấy nước chảy bên cái cầu nhỏ, làm cho người ta giống như đưa thân vào không gian sơn dã vậy.

Nếu có người hiểu được Cửu Cung Bát Quái, liền phát hiện, không gian bài trí này, đều là có ý, từng ngọn cây cọng cỏ đều bố trí dựa theo phương vị Cửu Cung Bát Quái, khiến người ở trong đó, ngay cả việc thở cũng dễ dàng hơn.

Nhưng những người trong một xã hội cực kỳ hiện đại hoá như vậy nhìn thấy cảnh tượng loại này, tương phản thật lớn, nhất thời rất nhiều người đều hóa đá tại chỗ.

– Vệ tổng, thế này là thế nào?

Một người đứng ở bên cạnh Vệ Hồng Quân, nhịn không được liền hỏi.

– Đúng vậy, nơi này mặc dù không tệ, nhưng … Cuối cùng là làm kinh doanh gì vậy?

Vốn còn đắm chìm trong cảnh tượng này, mọi người cũng dần phản ứng lại, đều đưa mắt nhìn Vệ Hồng Quân.

Đến lúc này, Vệ Hồng Quân cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, mở miệng nói:

– Chư vị, chuyện lão Vệ tôi thất bại ở thị trường chứng khoán mấy năm trước, tất cả mọi người đều biết đến nhỉ?

– Biết chứ, Vệ tổng, đó không phải là họa mà không hiểm sao? Cùng chuyện này có quan hệ gì?

– Đúng vậy, lúc ấy thị trường chứng khoán điều chỉnh, bị tổn thất cũng không phải là một mình anh …

Người mà Vệ Hồng Quân mời đến, đều là người khá thân cùng hắn, đối với chuyện hắn làm giàu, những người kia cũng rõ như lòng bàn tay, nghe được lời của hắn, cả đám người đều nghị luận.

– Khụ khụ!

Vệ Hồng Quân hắng giọng một cái, thu hút sự chú ý của công chúng lại đây, rồi lớn tiếng nói:

– Các vị, mọi người chỉ biết một mà không biết hai, lúc ấy sở dĩ tôi có thể thoát khỏi khốn cảnh, có thể đều là nhờ Diệp Thiên – Diệp tổng trợ giúp, nếu như không có Diệp tổng, chỉ sợ đến bây giờ Vệ tống tôi còn đang loay hoay ở thị trường chứng khoán …

Vệ Hồng Quân nói lời này, có thể nói là gây kinh ngạc cho mọi người, nhất thời khiến toàn bộ âm thanh ầm ỹ trong hội trường đều mất hết, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Diệp Thiên.

Chương 148 : Nghi ngờ

Quá trình Vệ Hồng Quân làm giàu, cho dù trong những ông chủ Tứ cửu thành này, cũng mang sắc thái truyền kỳ.

Dựa vào tứ hợp viện cha ông để lại mở cửa hàng vỉa hè, tích lũy chút của cải, sau đó vượt qua quá trình Soviet giải thể, đem toàn bộ tư sản bắt đầu buôn bán, tích lũy được một số tài sản khổng lồ.

Sau đó khi thị trường chứng khoán ở vào cao trào, Vệ Hồng Quân lại dốc toàn lực, rót vào bất động sản, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cũng tránh thoát ảnh hưởng của nguy cơ tài chính Đông Nam Á.

Tuy rằng hiện tại Vệ Hồng Quân so với mấy năm trước khiêm tốn rất nhiều, nhưng người quen biết hắn cũng biết, việc cải tạo mấy khu cũ của Bắc Kinh, đều có bóng dáng của ông chủ Vệ, hai năm qua hắn tích lũy được số của cải, tuyệt đối nhiều hơn nhiều so với số tiền thu được năm đó ở thị trường chứng khoán.

Cũng có người từng nghiên cứu qua chuyện làm giàu của Vệ Hồng Quân, nhưng ngoài việc kết luận hắn vô cùng may mắn ra, không còn thu hoạch gì.

Cho nên vừa mới nghe được Vệ Hồng Quân đem thành tựu mấy năm nay, đều quy công cho người thanh niên trước mặt này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Nói đến phong thuỷ tướng thuật, ngoài vùng nông thôn cực kỳ thịnh hành, trong kinh doanh, cũng có rất nhiều người đều tiếp xúc qua, cho dù những ông chủ này không tin, nhưng vì cầu cái tâm an, thường thường khi mở công ty, cũng sẽ tìm người xem xét một chút.

Cho nên Vệ Hồng Quân vừa nói khỏi miệng, những người này đều hiểu được thân phận Diệp Thiên, cái gọi là công ty tư vấn môi trường, kỳ thật chính là treo đầu dê bán thịt chó, là công ty giúp người ta xem phong thuỷ.

Yên lặng một lát, một ông chủ quen biết Vệ Hồng Quân hơn mười năm mở miệng nói:

– Lão Vệ, anh… anh không phải nói đùa đấy chứ?

– Đúng vậy, lão Vệ, việc này cũng không nên nói đùa…

Có người đưa ra nghi ngờ, lập tức có người đồng tình.

Mặc dù ở giới kinh doanh Bắc Kinh, thực sự có lưu hành chuyện mời thầy địa lý giúp đỡ chỉ điểm dương trạch hoặc là phong thuỷ công ty, nhưng những điều này là hành vi theo thói quen, còn như Vệ Hồng Quân gióng trống khua chiêng tuyên truyền Diệp Thiên, thì mọi người đều rất khó tin.

Nhìn thấy Diệp Thiên tóc hai màu và rất trẻ trước mặt, những người này đều không thể tin được, Diệp tổng trước mắt này, lại là vị “Cao nhân” hoặc là “Đại sư” trong truyền thuyết?

– Các vị, chúng ta đều là bằng hữu hơn mười năm, cách đỗi đãi của tôi mọi người còn không biết? Lão Vệ cũng chính là xem trọng giao tình nhiều năm, nên mới để mọi người quen biết Diệp tổng, còn chuỵên chư vị tin hay không, lão Vệ tôi không có cách nào…

Nghe thấy mọi người nghi ngờ, Vệ Hồng Quân cũng đành chịu.

Lúc trước, khi hắn mời những người này, cũng nghĩ đến điểm này, nhưng đối với những chuyện như vậy, đại đa số mọi người đều thà rằng tin là có chứ không tin là không, chỉ cần có mấy người tin tưởng hắn, hắn cũng có thể kéo khách đến cho Diệp Thiên.

– Lưu Tổng, sao tôi cảm giác việc này không đúng nhỉ?

– Đúng vậy, người này quá trẻ, năm ngoái tôi từ Hồng Kông mời một vị đại sư, nhưng cốt cách tiên nhân kìa . . .

– Người trẻ tuổi kia có bản lĩnh hay không không biết, nhưng chỗ này bố trí không tồi, không có việc gì mấy người chúng ta có thể lại đây uống trà tâm sự một chút…

Vệ Hồng Quân nói xong, mọi người cũng đều thấp giọng nghị luận, tuy rằng không ai đưa ra ý kiến phải đi, nhưng từ giọng điệu nghe được thì sự nghi ngờ cũng là chiếm đa số.

– Khụ khụ!

Diệp Thiên chứng kiến tình hình như thế, cũng phải lên tiếng nói chuyện, những người này không có trở thành đối tác của hắn cũng không sao cả, nhưng nếu sản sinh cách nhìn không tốt về Vệ Hồng Quân, trong lòng Diệp Thiên cũng có chút không yên tâm .

– Chư Vị, từ tuổi tác mà nói, tất cả mọi người là trưởng bối của Diệp Thiên, từ góc độ kinh doanh mà nói, các vị cũng đều là tiền bối…

Lời của Diệp Thiên khiến người nghe được rất là thoải mái, mặc kệ tiểu tử này có bản lãnh thật sự hay không, thái độ làm người thực khiêm tốn, nhưng trong lời nói của Diệp Thiên, cũng khiến mọi người biến sắc.

– Nhưng từ khả năng xu cát tị hung mà nói, tiểu tử bất tài, nhưng đã là đệ tử đời thứ năm mươi của Ma Y, lại là có thể chỉ điểm cho chư vị rõ như đếm.

Tiếng nói của Diệp Thiên không cao, lại có thể khiến mọi người trong hội trường đều nghe được rõ mồm một, trong ngữ điệu vững vàng đó, biểu hiện ra sự tự tin rất lớn,

– Diệp tổng, lời này… Có quá không nhỉ? Tôi cũng quen vài vị đại sư hành nghề như cậu, bọn họ cũng không dám nói ra như vậy. . .

Những người này, đều coi như là người có uy tín danh dự ở đất Bắc Kinh, trước mắt bị một người thanh niên nói có thể chỉ điểm cho họ, cũng có người không nhịn được, có người tính tình không được tốt, đã nói trào phúng lên.

– Ha ha, trường phái phong thuỷ tướng thuật từ sau Tống Triều phân nhiều chi nhánh, như là “Liễu trang tương pháp”, “Tương pháp toàn biên”, “Thủy Kính tập”, “Tương lý hành chân… mỗi trường phái đều là mỗi người mỗi vẻ, ở đây tôi cũng không nhiều lời…

Diệp Thiên lại chuyển đề tài, tránh người nọ làm khó dễ, nói tiếp:

– Nhưng Diệp Thiên thuở nhỏ đã theo sư phụ học tập và chú ý, tự biết còn có vài phần chưa đạt, nhưng hôm nay nhân lễ khai trương kinh doanh, có thể miễn phí xem tướng xem bói cho chư vị ba lượt, có đúng hay không, tự nhiên có thể biết được …

Diệp Thiên biết, mình còn quá trẻ, muốn làm cho người ta tin tưởng, vẫn cần có bản lãnh thật sự.

Diệp Thiên vừa dứt lời, người vừa rồi đưa ra nghi ngờ liền tranh nói trước:

– Được, Diệp tổng đã thoải mái, vậy giúp Lưu mỗ tôi nhìn xem tướng mạo như thế nào?

Diệp Thiên nghe vậy cười cười, nói:

– Được Hảo, mời Lưu Tổng lại đây ngồi, mọi người cũng đều ngồi đi…

Văn phòng của Diệp Thiên, cũng có vài cái bàn gỗ, hơn 100 m2 với hơn hai mươi người ngồi cũng không tính chật, chờ mọi người ngồi xuống rồi, Vệ Hồng Quân cho người bắt đầu bưng trà rót nước.

– Ồ? Diệp tổng, phía sau lưng ngài có tấm tranh chữ, là Trương Đại Thiên viết sao?

Vừa rồi mọi người bị lời nói của Diệp Thiên và Vệ Hồng Quân hấp dẫn, cũng không có tâm trạng thật sự đánh giá chỗ này, hiện tại ngồi xuống rồi, người có mắt tinh tường, liền thấy được bức tranh sau lưng Diệp Thiên.

– Tám chữ “Lời nói ngay thẳng, một quẻ ngàn vàng”, như là Long Phi Phượng Vũ, nhìn vốn không có gì, nhưng chữ kí tên phía dưới, cũng khiến mấy người lắp bắp kinh hãi.

Mấy năm nay kinh tế quốc tế quốc nội cũng không khá lắm, nhưng tương phản chính là, thị trường tác phẩm nghệ thuật lại tăng trưởng bùng nổ, nhất là thị trường thi họa, liên tiếp đấu giá ra giá khủng.

Mà tranh chữ của Trương Đại Thiên, trong giới họa gia cận đại, là một trong những thứ giá cả cao nhất, những năm gần đây được chú ý nhất, không ngừng phát sinh kỷ lục mua bán tranh chữ quóc nội.

Mấy người này đều là bằng hữu của Vệ Hồng Quân, cũng là người thích sưu tầm đồ cổ sớm nhất quốc nội, nhãn lực cũng rất tốt, mặc dù không có nhìn kỹ, nhưng liếc mắt một cái liền phân rõ được thật giả.

– Ha ha, sư phụ của tôi và Đại Thiên cư sĩ còn có Bạch Thạch sơn nhân đều là bạn tốt, mấy tấm tranh này là trước kia họ tặng cho sư phụ tôi, sư phụ thăng thiên, những bức tranh này cũng truyền cho tôi …

Diệp Thiên nói qua mấy câu, khiến mấy người kia đều biến sắc, ánh mắt hướng đảo qua vách tường chung quanh, quả nhiên lại thấy mấy tấm tranh đề tên quen thuộc, đúng là tranh chữ của Tề Bạch Thạch như lời Diệp Thiên.

Tục ngữ nói người không hiểu thì thích náo nhiệt, người trong nghề biết rõ tính cách Trương Đại Thiên và Tề Bạch Thạch cũng biết, hai vị này tuy rằng đều bán qua nhiều tranh, nhưng tính tình đều có chút cổ quái, cũng không phải cái loại người thích vào hùa.

Có thể để cho hai vị này kí tên tặng tranh, cũng không thể là người bình thường, lại càng không cần phải nói viết ra câu “Lời nói ngay thẳng, một quẻ ngàn vàng”, như vậy, đây tuyệt đối là người tâm đầu ý hợp với họ.

Những thứ không nói đâu xa, chỉ với bức tranh của Trương Đại Thiên, lai lịch của Diệp Thiên cũng đã được mấy người kia thừa nhận, sư phụ Diệp Thiên nếu không có vài phần thực lực, sẽ được Trương Đại Thiên viết đánh giá như vậy sao?

Nghĩ đến đây, mấy người kia nhìn về phía Diệp Thiên, bớt đi vài phần khinh thị, mà nhiều hơn là thận trọng, người làm trong nghề đồ cổ, cũng không thiếu người hiểu quy củ giang hồ, tự nhiên biết có một số người không thể đắc tội.

Đương nhiên, người biết đến danh tiếng Trương Đại Thiên, cũng chính là như vậy, hiểu rõ chỗ đáng sợ của thầy tướng thầy phong thủy, lại càng ít người muốn chất vấn Diệp Thiên, đại đa số mọi người không có phản ứng gì đặc biệt.

Vị Lưu Tổng kia ngồi vào chỗ đối diện Diệp Thiên, cũng cười lạnh nói:

– “Lời nói ngay thẳng, một quẻ ngàn vàng” ? Hắc hắc, khẩu khí thật lớn, Diệp tổng, ngài giúp ta xem tướng mạo trước đi…

– Được …

Diệp Thiên cũng không còn nhiều lời, lập tức đáp ứng, giương mắt nhìn qua mặt Lưu Tổng, mở miệng nói:

– Lưu Tổng, mấy tháng này vận thế của ngài không tốt, khó coi, ngay mấy ngày hôm trước, còn xảy ra tai nạn xe cộ đúng không?

– Đúng vậy, nhưng chuyện tôi bị tai nạn, người đang ngồi đây ai cũng biết…

Lưu Tổng gật gật đầu, nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía Vệ Hồng Quân, ý tứ trong đó hắn cũng biết , hắn hoài nghi là Vệ Hồng Quân nói cho Diệp Thiên.

Vệ Hồng Quân bị hắn nhìn vậy có chút tức giận, mở miệng nói:

– Lão Lưu, anh nhìn tôi làm gì? Diệp Thiên không phải người trong một hội với chúng ta, tôi không bao giừo nói với cậu ta những chuyện đó …

– Lưu Tổng, không biết chuyện công ty ngài thâm hụt công qũ, các vị đang ngồi đây có biết hay không nhỉ?

Diệp Thiên khoát tay, lạnh nhạt nói một câu, cũng khiến vị Lưu Tổng kia mãnh liệt đứng lên, vẻ mặt không thể tin, chỉ vào Diệp Thiên, ngữ điệu khi nói chuyện đã run rẩy lên:

– Cậu … làm sao cậu biết ?

Vị Lưu Tổng này tên là Lưu Đại Chí, cũng là người giàu lến sau sự kiện Soviet giải thể, làm kinh doanh Trung – Nga, sau đó lại làm mậu dịch quốc tế, trong giới buôn bán kinh thành cũng coi là một danh nhân.

Nhưng vận thế và tầm nhìn của hắn, còn kém hơn Vệ Hồng Quân rất nhiều, năm nay nguy cơ tài chính thổi qua cả Á Châu, hắn bị ảnh hưởng thật lớn, rất nhiều mục kinh doanh bên ngoài, lại không thể thu được tiền về.

Hiện tại hoàn cảnh của ông chủ Lưu lão, kỳ thật đã là ngàn cân treo sợi tóc, đúng như Diệp Thiên nói, hắn hiện tại chính là một cái gối thêu hoa, khá đẹp mà không dùng được.

Chương 149 : Giải thích khó hiểu

Người Bắc kinh ưa thể dịên, cho dù túi chỉ còn lại có 10 đồng, ra ngoài nhất định cũng sẽ gọi xe dùng, cho nên Lưu Đại Chí hiện tại tuy rằng tài chính căng thẳng, nhưng người bên ngoài cũng không biết, vẫn là có xe Mercedes lái, nuôi được gái, giống như một nhân sĩ thành công.

Nhưng trong lòng ông chủ Lưu rất rõ ràng, nếu qua tháng này hắn tiếp tục không thu về được tiền hàng còn nợ, như vậy tiền của hắn liên sẽ thiếu hoàn, cũng không thể tiếp tục sống theo phong cảnh này.

– Lão Vệ, chúng ta giao tình cũng coi như không tồi, ngài… ngài đây không phải xem nhẹ huynh đệ sao?

Tuy rằng bị Diệp Thiên nói trúng quẫn cảnh trước mắt, nhưng Lưu Đại Chí cũng không cho rằng đây là Diệp Thiên nhìn ra thông qua tướng mạo, mà là đưa mắt nhìn sang Vệ Hồng Quân, hắn nghĩ, lời Diệp Thiên vừa nói, nhất định là Vệ Hồng Quân nói cho hắn biết trước.

– Đại Chí, chúng ta đã nửa năm không gặp rồi nhỉ?

Vệ Hồng Quân cười khổ một tiếng.

– Đứng vậy, thì làm sao vậy?

Lưu Đại Chí không hiểu lời nói của Vệ Hồng Quân.

– Trong khoảng thời gian này tôi phải lo đối đầu nguy cơ khủng hoảng tài chính, nào biết tình huống của anh đâu…

Lời nói của Vệ Hồng Quân khiến Lưu Đại Chí lặng đi một chút, nhìn hướng Diệp Thiên, chần chờ nói:

– Chẳng lẽ … Chẳng lẽ thật là cậu nhìn ra ?

Nói chung, tính cách của những nhân sĩ thành công này, đều có chút cố chấp, có những chuyện rất khó bị người khác thay đổi.

Lưu Đại Chí ban đầu không tin Diệp Thiên, nhưng đã đến giờ khắc này, cũng không thể không tin, bởi vì cẩn thận suy nghĩ, chuyện công ty của hắn xảy ra biến cố, Vệ Hồng Quân cũng có lẽ không biết được, dù sao quan hệ hai người hiện tại đã không giống với lúc trước.

– Lưu Tổng, năm trước hẳn là ngài cũng bị tai nạn xe cộ một lần hả?

Diệp Thiên nhìn thấy má trái Lưu Đại Chí có sẹo. Nói tiếp:

– Tai nạn xe cộ tuy rằng không phải nghiêm trọng, nhưng đã phá hủy tướng mạo của ngài, xương gò má mang sẹo, sẽ ảnh hưởng đến vận trình sự nghiệp của ngài, hơn nữa chóp mũi ngài tơ máu ẩn hiện, đây cũng là dấu hiệu lậu tài, rủi ro, hao tổn tài…

Tướng mạo con người không phải truớc sau bất biến, nhân tố ngoại giới ảnh hưởng, cũng có thể khiến vận trình con người từ thịnh chuyển sang suy. Lưu Đại Chí chính là như thế, hắn hiện tại gặp khó khăn, cũng do tai nạn xe cộ làm mặt mày biến dạng.

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Lưu Đại Chí lúc trước kiêu căng, sớm đã biến mất, vẻ mặt sợ hãi lắp bắp nói:

– Diệp… Diệp tổng, không… Không, Diệp đại sư, vậy … vậy ngài xem tôi… tôi phải làm như thế nào mới có thể hóa giải được?

Chuyện Lưu Đại Chí bị tai nạn năm ngoái, người trong giới căn bản sẽ không ai biết. Lúc ấy hắn mang theo bồ nhí đi nghỉ, ở trên đường va chạm cùng một chiếc xe ba bánh. Bởi vì phanh lại gấp, xương gò má đạp vào kính chiếu hậu gây chảy máu.

Lưu Đại Chí ở trong khu du lịch an dưỡng một tuần, khi trở lại Bắc Kinh vết thương cũng đã khỏi, nếu không phải Diệp Thiên nhắc tới. Ngay cả bản thân hắn cũng đã quên chuyện này .

Hiểu rõ nguyên nhân mình đen đủi, Lưu Tổng chẳng quan tâm thể diện, giọng điệu mang theo sự cầu xin cùng Diệp Thiên nói chuyện, thể diện cùng bản thân và gia đình người nào quan trọng hơn, ông chủ Lưu có thể lựa chọn ngay trong vài giây đồng hồ.

– Hóa giải?

Diệp Thiên cười cười nhìn Lưu Đại Chí,

– Thật cũng không quá khó khăn, nhưng Lưu Tổng, vừa rồi tôi chỉ nói miễn phí ba lượt xem tướng hỏi quẻ. Nhưng chưa nói đến phạm vi nghiệp vụ xu cát tị hung mà?

Giúp người ta xem tướng xem bói là một chuyện, nhưng giúp người hóa giải kiếp nạn lại là chuyện khác. Miễn phí giúp anh xem tướng mạo đã là rất nể tình, còn muốn tham lam đi hỏi xu cát tị hung. Không lẽ Diệp Thiên mở công ty là mở để làm việc thiện ?

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Lưu Đại Chí hơi há mồm, vội vàng nói:

– Vậy … vậy Diệp đại sư, xu cát tị hung, cần phí tổn thế nào? Ngài đưa ra cái giá đi ạ …

Diệp Thiên lắc lắc đầu, cười nói:

– Lưu Tổng, chuyện này chúng ta lát nữa bàn lại đi…

Diệp Thiên nhìn kỹ mặt Lưu Đại Chí, người này những năm trước vận thế thật tốt, nhưng sau tuổi trung niên, lại gặp không ít khó khăn.

Diệp Thiên nhiều nhất có thể chỉ điểm cho hắn tránh được một chuyện, nhưng nói giúp hắn nghịch thiên cải mệnh, thay đổi vận trình, Diệp Thiên sẽ không làm, cho dù hắn trả nhiều tiền hơn nữa cũng không được, thật đúng là chuyện giảm thọ.

Thông thường thầy phong thuỷ, tướng thuật giúp người ta xu cát tị hung, phần lớn đều là căn cứ tình huống khách hàng thuận thì làm, nếu quá mức hung hiểm, rất nhiều người cũng không muốn ra tay, dựa theo tướng mạo vị Lưu Tổng trước mặt này, Diệp Thiên nhiều nhất chỉ có thể nói cho hắn để hắn không lo thiếu cơm thôi.

– Đúng, đúng, Lão Lưu, anh cũng đừng vội, trước hết để cho Diệp tổng giúp chúng tôi xem đã …

Lời của Diệp Thiên chưa dứt, đã có người trong hội trường đánh trống reo hò, chuyện vừa rồi phát sinh, khiến rất nhiều người cũng hứng thú với Diệp Thiên, xem ra lời nói của Vệ Hồng Quân không phải nói đùa?

– Đúng vậy, Diệp tổng, gần đây tôi luôn cảm giác tinh lực không được tốt, ngồi một lát liền đau lưng, ngay cả chuyện kinh doanh cũng không tâm trí xử lý, đây là do chuyện gì? Lão Lưu, anh ra sau ngồi trước đi, để Diệp tổng xem cho tôi …

Người ngồi gần Diệp Thiên nhất đứng lên, đi đến vị trí của Lưu Đại Chí, còn thiếu nước không đưa tay đuổi người, Lưu Đại Chí tuy rằng không chịu, nhưng thấy nhiều người mình tức giận là không nên, cũng chỉ có thể tránh chỗ.

Diệp Thiên giương mắt nhìn tướng mạo người đó, hắn tuổi hơn bốn mươi, diện mạo môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, bề ngoài rất nhã nhặn, nhìn nho nhã, nhưng khóe mắt nhiều nếp nhăn.

– Xưng hô với ngài như thế nào nhỉ?

Trong lòng Diệp Thiên đã rõ ràng vài phần, cười nói:

– Thân thể không tốt, khám bệnh thì thích hợp hơn chứ?

– Diệp tổng, tôi là Lôi Vụ, làm về thiết bị mở, ngài kêu tôi lão Lôi là được…

Người nọ cười khổ khoát tay, nói:

– Tôi cũng đi khám bác sĩ rồi, nhưng vô dụng, ở bệnh viện mất cả một ngày, bệnh gì cũng chưa kiểm tra ra, ngài xem qua, có phải tôi phạm vào cái gì hay không?

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Lôi tổng, ngài không bệnh, nhưng … tật đào hoa, không nên quá …

– Lão Lôi, đây là anh bị đàn bà làm cho sinh bệnh à? Yêu nhiều thì yếu, uống một chút lục vị địa hoàng hoàn là được …

– Đúng rồi, hôm nay không thấy anh đưa phụ nữ tới, chúng tôi còn thấy kỳ quái đây, lão Lôi, chuyện này cũng đừng có phiền đến Diệp tổng …

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, người đã quen biết Lôi Vụ, nhất thời trêu ghẹo hắn, Lôi Vụ rất nổi danh chuyện gái gú, mặc kệ trường hợp nào, bên cạnh luôn vây đầy phụ nữ.

– Yên nào, đừng ồn ào, các anh ghen tị đây mà!

Lôi Vụ tức giận xua tay về phía đám người, xoay mặt nhìn về phía Diệp Thiên,

– Diệp tổng, chuyện đào hoa không phải xấu mà? Hơn nữa … bình thường tôi cũng rất chú ý bồi dưỡng thân thể, cũng không quá … quá nhiều mà!

Ở trong xã hội hiện đại, rất nhiều người, nhất là đàn ông, đều hi vọng mình được đào hoa, khi nghe thầy bói nói cho hắn biết mạng đào hoa, thì không khỏi đắc chí, ngẫu nhiên bị người khác giới nhìn một cái, lập tức cho là lọt vào mắt xanh người ta, gợi ra vô vàn mơ mộng, ông chủ Lôi từ trước đến nay đều coi đây là vinh.

– Lôi tổng, đào hoa, không nhất định là một chuyện tốt. Nhiều khi “Đào hoa” sẽ biến thành “Kiếp Hoa đào”, kết quả là vì sắc thương thân, mất hết danh dự, thậm chí nhà tan cửa nát cũng có…

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói tiếp:

– Tôi nói hoa đào, là một loại “Thần sát” trong số mệnh, có thể là may mắn, cũng có thể là hung.

Hoa đào thần sát vốn là phong lưu chi tinh, nam nữ yêu đương, người đã mang mệnh hoa đào, vô luận nam nữ, đều dễ dàng hấp dẫn người, cũng dễ dàng có hứng thú đối với người khác phái.

Tục ngữ nói: đào hoa không thể phạm, phạm vào tất thất vận, Lôi tổng, anh phạm phải chính là đào hoa bên ngoài, cái gọi là mạng nam khẳng khái, mạng nữ phong tình, không phải điềm lành …

Ở trong xã hội thường xuyên có chuyện giết người vì tình, theo số mạng trong tướng thuật mà nói, đây là số mệnh phạm đào hoa, hơn nữa đúng là “ Kiếp hoa đào” mà Diệp Thiên nói.

Lôi Vụ phạm phải kiếp đào hoa, tuy rằng tạm thời không lo lắng tính mạng, nhưng về lâu dài, sắc thương thân đều là chuyện nhỏ, nếu vô ý, cũng có thể khiến cho hắn mất hết danh dự, thậm chí mang đến họa sát thân.

– Diệp… Diệp đại sư, vậy … vậy ngài xem tôi… tôi cần làm sao bây giờ?

Nghe thấy mình gặp phải chính là kiếp hoa đào, Lôi Vụ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nghĩ lại trong khoảng thời gian này mình đồng thời cùng bốn năm phụ nữ mây mưa không ngớt, đích xác ảnh hưởng đến thân thể và việc Lý Dương của chính mình.

Nhưng lại khó bởi mấy người phụ nữ này cũng không phải người bình thường, cũng có gia thế ở Khâu Bát này, ông chủ Lôi cũng không dám bội tình bạc nghĩa, nhất thời cũng không biết làm như thế nào cho phải .

Diệp Thiên dùng đưa mắt nhìn cổ tay Lôi Vụ, nói:

– Lôi tổng, trước tiên ngài bỏ cái Ô Nha Huyết Thạch trên tay đi, còn cái khác, đợi lát nữa chúng ta bàn lại…

– Thứ này còn phải coi trọng sao?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Lôi Vụ đem chiếc vòng trên cổ tay xuống.

Diệp Thiên gật gật đầu, nhận cái vòng, nghịch một chút, nói:

– Ô Nha Huyết Thạch, còn gọi là hắc thủy tinh, này vật cố nhiên có thể tránh ma quỷ hóa sát, hấp thu bệnh khí, nhưng đồng dạng cũng sẽ tăng cường đào hoa cho người đàn ông, Lôi tổng, bản thân ngài vốn vận thế rất mạnh, mang theo thứ này…

Mặc dù Diệp Thiên còn chưa dứt lời, nhưng mọi người trong này đều hiểu được ý trong lời nói, Lôi Vụ nhận cái vòng từ tay hắn, liền nhét vào trong xách tay, nếu không phải ở bên trong, sợ rằng hắn sẽ làm rơi mất.

– Diệp tổng, có phải không mang theo thứ này là được?

Lôi Vụ thật cẩn thận nhìn Diệp Thiên.

– Đây chỉ là một nhân tố, vấn đề khác thì lát nữa chúng ta bàn lại…

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nhìn về phía mấy người ngồi ở xung quanh, nói:

– Còn có vị nào còn nghi hoặc? Đây là cơ hội miễn phí cuối cùng!

Diệp Thiên biết, hôm nay hơi có vẻ khoe khoang, nhưng hắn thật sự là còn rất trẻ, nếu không dùng biện pháp như thế, coi như Vệ Hồng Quân nói lên trời, phỏng chừng cũng không ai tới tìm hắn xem bói hỏi quẻ.

Nhưng khi Diệp Thiên nói xong lời này, trong phòng lại rất yên lặng, vốn là có mấy người, nóng lòng muốn thử, đứng lên nhìn nhìn bốn phía, lại ngồi trở về.

Chương 150 : Công khai ghi giá

Lúc trước Diệp Thiên còn nhỏ, vì vậy cái nhìn về cậu vẫn còn vài phần coi nhẹ. Nhưng nay, sau khi Diệp Thiên liên tiếp xem tướng cho Lưu Đại Chí và Lôi Vụ , mọi người chưa đến mức một trăm phần trăm tin tưởng, nhưng ít nhất cũng đã phân biệt rạch ròi Diệp Thiên với những tên giang hồ lừa đảo.

Mỗi người đều có cái tôi riêng. Chẳng ai muốn như Lưu Đại Chí, đem tình hình thực trạng của công ty mình bày ra trước mặt mọi người. Vì vậy, mặc dù vẫn còn miễn phí, nhưng không có ai muốn nhờ Diệp Thiên xem bói xem tướng trước mặt mọi người.

– Diệp Thiên sư phụ, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?

Đợi một hồi lâu, vẫn không có người lên tiếng, Lưu Tổng không chờ được nữa. Cần biết, công ty anh đang sắp lâm vào tình trạng phá sản. Vì vậy, anh rất nóng lòng trông cậy Diệp Thiên cho cách giải quyết.

– Diệp Tổng, vấn đề của tôi vẫn chưa được giải quyết…

Nghe những lời của Lưu Đại Chí, ông chủ Lôi mặt mày ủ rũ lên tiếng. Ông vừa được Diệp Thiên phán xong, giờ ông sợ nhất ra ngõ gặp phải đàn bà con gái. Vận đào hoa thành kiếp đào hoa, khiến ông vô cùng lo lắng.

– Haha, hai vị đừng vội, nếu người khác không có vấn đề gì, chúng ta vào trong phòng nói…

Diệp Thiên nói xong liền đứng dậy, nhìn quanh một lượt, bảo:

– Chắc một số vị ở đây cũng có hiểu biết nhất định về phong thủy. Thật tệ hại, đất thành này phạm phải “ngũ hung tam khuyết”, thiên địa khó dung.

Cho nên Diệp mỗ tôi mỗi ngày chỉ bói ba quẻ, xem một lần phong thủy. Nếu các vị có chuyện muốn hỏi, xin sớm hẹn trước…

Thực ra Diệp Thiên đang tu hành đạo khí và luyện thuật “lý giải tiềm ẩn não bộ”. Chứ một ngày có xem đến 10 quẻ Bát Quái cũng không hề hấn gì, nguyên khí tiêu hao chưa thể đủ mức khiến cậu bị thương.

Nhưng vật càng hiếm càng quý. Nếu Diệp Thiên nói thật, công ty của Diệp Thiên cũng chẳng khác gì cửa tiệm Thiên Kiều, sẽ làm cho những ông chủ này cảm thấy “một quẻ bói ngàn vàng” hình như không đáng.

– Haiz…, Diệp Tổng, hôm nay ngài có thể bói thêm một quẻ được không? Chúng ta nói chuyện riêng một lát được chứ?

– Lão Ngô à, chú có thể có chuyện gì được chứ? Người anh em, tôi dạo này không được suôn sẻ, chú nhường quẻ này cho tôi đi. Xem như người anh này thiếu chú một ân huệ…

– Trương Tổng, đừng nói thế, tôi đã hẹn trước rồi. Anh chịu khó đợi mai vậy…

Quả nhiên, Diệp Thiên vừa đưa ra quy tắc, những ông chủ còn đang xem chừng này, ngay lập tức ồn ào rộ lên. Một vài người nóng vội không kìm được đã lên tiếng tranh nhau.

Diệp Thiên mỗi ngày chỉ bói ba quẻ, những người ở đây ước chừng cũng phải hơn hai mươi. Theo thứ tự sắp xếp, người sau cùng phải mười ngày sau mới đến lượt xem, nhưng ai biết trong thời gian mười ngày đó, bọn họ sẽ gặp phải kiếp nạn gì?

Trong lòng mỗi người, đều có nguyện vọng mong được biết trước. Trước đây, nguyện vọng này là quá sức tưởng tượng, nhưng giờ Diệp Thiên Đại Sư ngay trước mặt, điều đó có thể làm được, ai lại không muốn hiểu biết về vận mệnh của đời mình chứ?

Cứ cho là những ông chủ này kỳ thật không tin vào bói toán, nhưng trong bầu không khí này, sự tò mò trong lòng cũng buộc phải trỗi dậy. Tâm lý “thà tin là có còn hơn không” khư khư chiếm giữ.

– Các vị không cần phải cãi nhau, yên lặng nào!

Nhìn những người tham gia tranh cãi ồn ào như một cái chợ, Vệ Hồng Quân vội vàng đứng lên quát mắng mấy câu, những ông chủ đang hùng hổ tranh cãi còn hơn cả lúc bàn tính chuyện làm ăn hàng triệu tệ này mới ngừng lại.

– Các vị đừng vội. Chúng ta ở đây tổng hơn 20 người, mỗi ngày 3 người thì thời gian nhiều nhất cũng chỉ 7, 8 ngày, từng người một đến là được…

Vệ Hồng Quân cũng không ngờ được việc Diệp Thiên chỉ xem hai người trong một ngày khai trương này, lại khiến cho những ông chủ này phải tranh nhau xem bói.

Thực tế không phải tất cả mọi người đều nghe lời của Vệ Hồng Quân. Hắn vừa dứt lời, liền có người kêu lên:

– Lão Vệ, anh đúng là đứng nói chuyện không biết đau lưng. Anh và Diệp Thiên quen biết lâu rồi, đương nhiên không cần vội vã, nhưng chúng tôi đây có việc cần thỉnh giáo Diệp Thiên đại sư…

– Đúng rồi đấy, chuyện này ai trước ai sau, phân định kiểu gì, Lão Vệ anh đứng sang một bên nghỉ ngơi đi, để chúng tôi tự bàn bạc…

Một người nữa lại lên tiếng.

– Hứ, ta đây có lòng muốn giúp đỡ mọi người đã chẳng được báo đáp gì thì thôi, thật đúng là làm ơn mắc oán.

Vệ Hồng Quân bị đả kích một hồi, tức giận quay về.

– E hèm!

Diệp Thiên thấy bọn họ lại sắp sửa cãi nhau, liền hắng giọng ho một tiếng. Tiếng của cậu quả nhiên có sức nặng hơn so với tiếng của ông chủ Vệ. Hội trường ngay lập tức yên lặng trở lại.

– Các vị, việc có nặng nhẹ gấp thường, công ty này của Diệp mỗ tôi cũng không phải chỉ mở một hai ngày rồi đóng. Các vị về sau gặp phải chuyện gì, tiện lúc có thể đến hỏi, không cần phải tranh nhau trước sau.

Nếu lời nói ra hiện nay vận mệnh của ngài đang tốt đẹp, cũng chẳng cần bất cứ ý kiến gì từ phía Diệp mỗ, chẳng phải là lãng phí vô ích lệ phí xem sao?

Hồi nãy trong lúc mọi người đang tranh cãi, Diệp Thiên đã kịp lướt qua thần sắc của mọi người trong hội trường. Trừ vài ba người hiện chút bất ổn ra, những người khác thần sắc đều rất bình thường, kỳ thực không cần phải vội vàng xem quẻ. Bọn họ có biểu lộ này, chẳng qua là muốn cầu an cái tâm mà thôi.

– Diệp Tổng nói cũng có lí…

– Phải đấy, các anh những ai không có chuyện gì thì đừng gây ồn ào nữa. Anh em thật có chuyện muốn thỉnh giáo Diệp tổng…

– Khà khà, được, gần đây tôi cũng không có chuyện gì, mời các anh xem trước, nhưng Diệp Tổng à, tôi phải lên cái lịch hẹn trước đã…

Diệp Thiên lần này vừa nói xong, trong hội trường ngay lập tức rộ lên tiếng đồng tình. Bọn họ đúng là lo quá hóa rối. Bình tâm suy nghĩ lại, Diệp Thiên nói cũng không sai. Mọi chuyện của mình đang thuận lợi rồi, cần gì phải tìm Diệp Thiên đại sư xem quẻ chứ?

– Diệp Tổng, chẳng hay ngài xem tướng bói quẻ, lệ phí được tính như thế nào?

Vừa yên tĩnh trở lại, đặc tính thiên bẩm của những người làm ăn trong hội trường lại nhắc nhở. Có người đưa ra vấn đề.

Nếu Diệp Thiên yên lặng để cho bọn họ nói những chuyện vặt vãnh, một lần thu phí mười vạn tám vạn, chịu thì chịu được, nhưng tiền của ai cũng không phải gió, nói đến là đến ngay.

– Xem ngày lành dữ, một lần năm nghìn, xem tử vi bát tự, một lần năm vạn, chiêu cát tránh tà dựa theo độ khó dễ mà thu phí khác nhau…

Diệp Thiên lấy ra một tập giấy photo A4, nói tiếp:

– Xem dương trạch phong thủy, 100 tệ/1m2, tùy theo yêu cầu cụ thể của các vị mà thu phí. Đây là bảng giá. Giá cả trên đây tương ứng với những khoản mục tôi vừa nói, các vị có thể tham khảo…

Diệp Thiên nói xong liền đem bản báo giá trên tay phát xuống, nhưng những gì liệt kê trên đây không cụ thể như cậu ta nói. Tên của tất cả các khoản mục, đều trở thành tư vấn phong thủy rồi, dựa theo diện tích tư vấn mà phân chia từng loại giá cả.

Diệp Thiên e có người cầm bảng giá đến làm phiền, cuối cùng đành xem một quẻ cho công ty. Diệp Thiên biết rõ, ở Bắc Kinh này cũng chỉ có mình cậu là thầy phong thủy duy nhất.

Lẽ dĩ nhiên, không thể nói Bắc Kinh không có một ông thầy phong thủy nào, nhưng những người đó đều không mở công ty kinh doanh như cậu, chỉ là làm ăn trong cái khuôn viên rất nhỏ của mình.

Cũng may nhờ có uy danh của Vệ Hồng Quân mời được những người này tới, cộng với hai diện tướng Diệp Thiên xem hồi nãy, đủ khiến cho đám đông bái phục rồi. Nếu không công ty của cậu trong Bắc Kinh này, chắc sẽ thành trò cười mất.

– Diệp Tổng, ngài ở đây đều ghi các khoản mục riêng lẻ, nếu ngân hàng chúng tôi muốn hợp tác với quý công ty, nhờ ngài tư vấn phong thủy cho chúng tôi, thì giá cả tính thế nào?

Vị phó giám đốc ngân hàng họ Tạ khi nãy đến cùng Cát Lăng Tiêu, kiến nghị về bảng báo giá của Diệp Thiên. Vốn dĩ ông không định qua mặt chủ nhiệm Cát lên trước làm náo động, nhưng trông thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng ngay lập tức nảy ra ý muốn hợp tác với Diệp Thiên.

Khác với những ông chủ tư nhân có mặt trong hội trường, phó giám đốc Tạ đại diện cho cả một hệ thống ngân hàng, ông ta không thể và cũng không muốn bỏ tiền túi của mình ra xem bói. Vì vậy mới nêu ra ý kiến này.

Hẳn sẽ có người thắc mắc, công ty của Diệp Thiên chỉ là công ty tư vấn phong thủy thì có gì liên quan tới ngân hàng chứ?

Nghĩ như vậy là sai rồi, ngân hàng mở chi nhánh hoặc điểm kinh doanh, công ty của Diệp Thiên không phải là sẽ đảm trách phần việc khảo sát địa thế và dự tính lượng người tới giao dịch sao? Đây chính là chức năng nghiệp vụ của công ty tư vấn.

– Cái này?

Diệp Thiên nghe những lời như thế bị sững lại. trước đây cậu chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Mở công ty chẳng qua là để nâng cao giá trị bản thân mình, căn bản không hề nghĩ tới sẽ hợp tác làm ăn cùng ngân hàng.

– Haha, Diệp Tổng, ngài xem như vậy có được không?

Vị phó giám đốc ngân hàng sau khi nhìn thấy nét mặt Diệp Thiên, liền hiểu ra ngay, bèn nói:Vạn Tộc Chi Kiếp Tác phẩm liên tục 3 tháng liền top 1 Qidian.tác giả có viết khá rõ: “Ta là cái này chư thiên vạn tộc kiếp!

– Tôi đại diện cho ngân hàng cùng quý công ty ký một bản hợp đồng cố vấn, giúp đỡ khảo sát và chỉ đạo về môi trường nhân văn trong nội bộ hệ thống ngân hàng chúng tôi. Chi phí, 30 vạn một năm, ngài thấy được không?

Vốn dĩ đã phải bán một “ân tình” cho chủ nhiệm Cát, lại thêm vào thái độ của chủ nhiệm Cát đối với Diệp Thiên, trong lòng không khỏi nghi ngờ liệu có phải chủ nhiệm Cát đã lên thẳng mây xanh không? Chính là Diệp Thiên chỉ điểm, vị phó giám đốc ngân hàng mới đưa ra ý hợp tác như vậy.

Phải biết rằng, mặc dù dùng danh nghĩa ngân hàng đi ký hợp đồng, nhưng phó giám đốc Tạ tin rằng Diệp Thiên hiểu được ý của mình, dùng tiền công để đóng góp cho một vị đại sư. Bàn tính của phó giám đốc ngân hàng, lẽ nào lại không tinh tế.

Còn về chi phí 30 vạn, đối với phó giám đốc ngân hàng họ Tạ thì có gì đáng tiếc nuối. Chỉ là tiền bồi dưỡng hàng năm của bọn họ. So với số tiền triệu trở lên, chút tiền này có đáng gì.

Nghe phó giám đốc ngân hàng nói xong, Diệp Thiên trầm ngâm một lúc, gật đầu, bảo:

– Được, nhưng phó giám đốc Tạ, nội dung cuộc hợp tác này, phiền ông ra thêm quy định. Có một số chỗ cần phải lưu ý, ông bàn bạc cùng Vệ Tổng…

Diệp Thiên biết, sau khi những người này trở về, thì tiếng tăm của công ty cậu cũng được “phát pháo” thành công rồi. Việc bây giờ cần làm chính là không thể rầy rà để bị người ta túm đuôi. Nếu không, tội danh tuyên truyền mê tín dị đoan khó mà trốn thoát.

Dĩ nhiên, không phải nói Diệp Thiên làm như vậy là mọi sự đều may mắn rồi, nhưng dựa vào khả năng “chiêu cát giải hung” của cậu, người khác muốn hành sự, cũng không phải là chuyện dễ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo