- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 25: Sảnh triển lãm (c121-c125)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 25: Sảnh triển lãm (c121-c125)
❮ sautiếp ❯Chương 121 : Sảnh triển lãm
Trong suy nghĩ của Vệ Hồng Quân, người có thể mang bên mình đồng “Đại Tề thông bảo” – Diệp Thiên, tuyệt đối là người gia đình có tiếng là học giỏi, mời được hắn cùng mình đi, nhất định có thể tránh được chuyện mình mua phải đồ giả.
– Chú Vệ, cháu thật không hiểu lắm về đồ cổ đâu, chuyện này chú tìm cháu, không đúng người rồi!
Diệp Thiên cũng không phải là khiêm tốn, ngoài tranh chữ của các họa sĩ Cận Đại nổi tiếng, đồ sứ hay đồ đồng thau, hắn không phải dốt đặc cán mai, nhưng cũng biết không nhiều lắm.
Vệ Hồng Quân tìm hắn xem phong thuỷ cho người ta, Diệp Thiên còn có thể giúp đỡ, nhưng tìm hắn xem xét đồ cổ, không khác hỏi người mù.
Diệp Thiên nói chối từ chưa nói xong, đã bị Vệ Hồng Quân cắt đứt,
– Diệp Thiên, cháu đừng khiêm nhường , chú Vệ lại tìm không đúng người sao, chuyện này cứ như vậy đã, ngày kia chú đón cháu, ôi, cháu cũng nên có cái di động nhỉ …
Vệ Hồng Quân cũng thật sự là không cách nào, trải qua một thời gian trong giới sưu tầm, hắn càng ngày càng mất tự tin vào nhãn lực của mình, mà chuyên gia quen biết bị người khác mời đi rồi, tìm được Diệp Thiên coi như là chết đuối vớ được cọc.
– Cháu chỉ là sinh viên, dùng điện thoại làm gì?
Nghe thấy Vệ Hồng Quân nói vậy, Diệp Thiên còn muốn tiếp tục chối từ, lại nghe thấy điện thoại truyền đến thanh âm “tút tút”, điện thoại cũng bị cắt đứt.
– Tiểu Thiên, làm sao vậy, ai gọi điện thoại tới thế?
Từ phòng bếp làm việc vừa xong, ra tới nơi Lưu Duy An nhìn thấy Diệp Thiên vẻ mặt đau khổ đứng ở đó, gọi lại hỏi một câu.
– À, vâng, là ông chủ Vệ gọi ạ…
Diệp Thiên thuận miệng đáp, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy dượng, ánh mắt không khỏi lảng đi một chút, lấy điện thoại trả lại cho Vu Thanh Nhã, kéo Lưu Duy An hỏi:
– Dượng, dượng có biết nhiều về đồ cổ hay không? Những đồ giả thông thường có thể nhìn ra không?
Lưu Duy An còn chưa đáp lời, hai người đi cùng hắn liền cướp lời nói :
– Diệp Thiên, em xem như hỏi đúng người rồi, đừng thấy dượng em chơi đồ cổ thời gian không lâu, trình độ có thể so với người chơi hơn mười năm còn cao hơn …
– ồ? Dượng, vậy dượng phải giúp cháu một chuyện!
Diệp Thiên biết, Lục Sâm sanh ra trong một gia đình khá giả, từ nhỏ tai mắt thấy nhiều, hơn nữa lại làm giáo sư, cũng rất si mê sưu tầm, có thể để cho hắn nói ra lời nói này, có thể thấy được Lưu Duy An có thực lực thế nào.
Lưu Duy An biết người anh rể mình chưa gặp mặt kia mở cửa hàng đồ cổ, lập tức nói:
– Tiểu Thiên, chuyện gì cháu nói đi, là muốn mua vài món đồ cổ mang về cho cha sao? Sáng mai dượng mang cháu đi Phan Gia Viên xem, chú biết mấy người trên tay có đồ tốt…
Mua đồ cổ, cũng không nhất định cần dùng nhiều tiền mới có thể mua được thứ tốt, chỉ cần có phương pháp, cũng là có thể mua được một ít bảo bối, giống như một số người Lưu Duy An biết, có đồ vàng mã chỉ cần dùng giá cả cực thấp là có thể mua được.
Cái gọi là đồ vàng mã, chính là chỉ những đồ mà người cổ đại được hạ huyệt chôn theo, cũng có thể gọi là đồ của người chết, mấy thứ này phần lớn lai lịch cũng không rõ ràng, nhưng không ai truy xét, những năm nay, lượng mua bán đồ vàng mã cũng không phải rất lớn.
– Dượng, không phải việc này, là chú Vệ muốn tham gia cái giao dịch gì về đồ cổ, cháu nghĩ mời chú đi xem giúp …
Diệp Thiên cười khổ, đem nguyên do sự tình nói ra.
– Được, dượng đi cùng cháu…
Vừa nghe là có chuyện như vậy, mắt Lưu Duy An nhất thời phát sáng lên.
Lưu Duy An tuy rằng bằng cấp không cao, nhưng làm về nghiên cứu, trước kia ở nhà xưởng chính là nhân viên kỹ thuật, sau khii về hưu đầu cơ vào đồ cổ, đối với những việc này cũng rất thích thú, không dám nói có hiểu biết sâu, nhưng đồ giả thông thường vẫn có thể nhìn ra được.
Chẳng qua Lưu Duy An làm người quá mức phúc hậu, không học được kiểu “làm thịt người”, giống như là Diệp Thiên mua mấy miếng ngọc hình con giáp kia, người khác ít nhất sẽ đòi tám trăm đồng một cái, mà hắn chỉ bán một trăm, có thể thấy được thái độ làm người rất tốt.
Phàm là người chơi đồ cổ, đều muốn thấy nhiều bảo bối, do Lưu Duy An thân phận quá thấp, tiếp xúc không được những kiểu giao dịch này, bây giờ nghe thấy Diệp Thiên nói có một cơ hội như vậy, dĩ nhiên muốn tới xem một phen .
Hai hôm sau, Vệ Hồng Quân đến đón được Diệp Thiên, liền quay xe chạy đến chỗ tứ hợp viện đón Lưu Duy An, sau đó mới đến nơi giao dịch.
– Lưu lão đệ, hôm nay toàn bộ trông cậy vào cậu vậy…
Vừa lái xe, Vệ Hồng Quân vừa nói chuyện với Lưu Duy An, xe này là hắn mới mua, vừa lái không đến một tháng.
Lưu Duy An là người thành thật, nghe thấy Vệ Hồng Quân nói vậy liên tục xua tay,
– Vệ đại ca, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, tôi hiểu cũng không nhiều, nếu nhìn nhầm, anh cũng đừng trách tôi nhé…
– Ha ha, hiểu hơn tôi là được…
Vệ Hồng Quân phá lên cười, trong hội, chỉ cần không phải người chơi đồ cổ mà làm giàu, chủ yếu trình độ đều như nhau, thuộc loại người thấy cái gì cũng giống thật, nói mấy câu liền bỏ tiền mua.
Vệ Hồng Quân lái xe chạy đến bãi đỗ xe của một khách sạn năm sao, mang theo Diệp Thiên hai người vào khách sạn, có thể nhìn ra, nhà tổ chức họat động lần này cũng rất dụng tâm, ở khách sạn các góc đều có thể thấy quảng cáo cho hoạt động lần này.
Lên tới phòng triển lãm lầu ba, Vệ Hồng Quân lấy ra thiệp mời, hoạt động như vậy cũng không phải ai cũng tham gia được, người có thể nhận được thiệp mời, đều có thân phận nhất định kinh thành, người giống như Lưu Duy An cùng được coi là người trong giới sưu tầm, nhưng không thể được mời.
– Vệ đại ca, cái này… những thứ này đều là để bán sao?
Mới vừa vào vào đến sảnh triển lãm, Lưu Duy An lập tức giật mình chấn kinh, bởi vì ở sảnh triển lãm có rất nhiều chỗ đều có tủ kính, bên trong không phải tác phẩm nghệ thuật cổ, thì là tranh chữ, ngọc khí, đồng thau, đồ sứ, không thiếu gì.
– Đúng, khi hoạt động sắp kết thúc, những thứ này sẽ được đấu giá, lão đệ, đến lúc đó phải dựa vào cậu giúp đỡ, tôi không tin những người nước ngoài này, nói không chừng chính là lấy đồ giả lừa người đó …
Vệ Hồng Quân có chút giống người từng bị cắn trộm, không còn như truớc kia, trước kia nhìn cái gì cũng giống như thật, giờ thì hoàn toàn tương phản, hiện tại nhìn thấy cái gì cũng đều cảm giác là giả.
Kỳ thật Vệ Hồng Quân nghĩ quá nhiều , từ khi Trung Quốc tiến vào thị trường kinh tế tới nay, chi phí quốc dân tăng vọt, mà thị trường sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật, cũng dần dần nóng lên, giao dịch hàng năm đều tăng lên.
Bởi vậy, một số công ty đấu giá nước ngoài, cũng dõi theo thị trường Trung Quốc khổng lồ này, lần này chính là một nhà đấu giá nổi tiếng của Mĩ tiến vào thị trường tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc, mới đặc biệt tổ chức một lần hoạt động thế này.
Tuy rằng lần này họ lấy ra, không nhất định đều là tinh phẩm, nhưng không thể nghi ngờ tuyệt đối là chính phẩm, bọn hắn cũng không dám vừa mở rộng thị trường sang Trung Quốc, liền gây ra xì căng đan.
Hơn nữa không giống đấu giá chính quy khác, ngoài mấy đồ đấu giá này, người tới tham gia hoạt động lần này, cũng có thể đem bảo bối chính mình mang đến đưa cho ban tổ chức, ban tổ chức sẽ có chuyên gia tiến hành giám định miễn phí.
Giám định xong, người chủ nhân của đồ cổ có thể quyết định để ban tổ chức tiến hành đấu giá miễn phí, giao dịch cùng với những đồ cổ của họ, toàn bộ đều là không thu tiền.
Trong phòng triển lãm này, còn đặc biệt có một loạt quầy trống, nếu người mang bảo bối đến không muốn ban tổ chức tiến hành đấu giá, có thể xin một quầy triển lãm, đặt đồ của mình vào bên trong và triển lãm.
Nói trắng ra là, hoạt động này không giống bày hàng vỉa hè như pử Phan Gia Viên, đồ cổ ở Phan Gia Viên bãi trên mặt đất bán, nơi này được bày trong tủ kính, hơn nữa đồ vật có xác suất là thật cũng cao hơn không ít.
Trong hội trường có không ít người có suy nghĩ như Vệ Hồng Quân, nhiều người đều mang theo một chuyên gia đi cùng, đang tiến hành đánh giá các đồ vật trong tủ kính.
Ở bên phải sảnh triển lãm, có một chỗ rất náo nhiệt, nơi đó là nơi miễn phí giám định đồ cổ, rất nhiều khách quý mang theo đồ cổ đến đang vây ở nơi này.
– Vệ lão bản, ông tới chậm thế, hôm nay không mang vật gì tới đây?
– Lão Vệ, hôm nay không phải chỉ mua không bán chứ? Có phải trong nhà của ông toàn là đồ giả hay không?
Vệ Hồng Quân dẫn Diệp Thiên cùng Lưu Duy An vào, mới đi tới góc kia, mấy người quen biết cùng gọi hắn.
Mấy chiêu này có vẻ khiến Vệ lão bản có chút uất ức, mặc dù mình mua đồ phần lớn đều là giả, nhưng đồ trong nhà những người này sưu tầm được, chắc gì đã là đồ thật?
– Lão Triệu, ông cũng đừng chê cười tôi, hôm nay mang cái gì tốt đến đây?
Người khác dùng giọng điệu đùa vui nói chuyện, Vệ Hồng Quân cũng không để ý, cười ha ha chuyển đề tài.
– Hắc hắc, bình Thanh Hoa thời Ung Chính, lão Vệ, lập tức liền đến phiên tôi rồi, lúc nào rảnh lại cho ông mở mang mắt…
Người được Vệ Hồng Quân nhắc tới cười cười, nhấc tay giơ lên một hộp gỗ được bọc rất kỹ.
Vệ Hồng Quân cười cười nói:
– Được, tôi chờ được mở mắt …
Vệ Hồng Quân biết, ở trong trường hợp này, người mang đồ vật tới không chắc đã muốn bán, đại đa số người này thật ra vẫn là muốn lấy ra thứ mà bản thân tâm đắc để khoe khoang, muốn lên mặt với giới sưu tầm Bắc Kinh, đó là chuyện rất mát mặt?
– Người số mười bốn, mời lấy đồ đến giám định …
Bởi vì khách mang đồ đến rất nhiều, ban tổ chức thực hiện sắp xếp theo số, số được gọi vào sẽ tới trước mặt chuyên gia để xem xét, vừa đúng lúc tới lượt ông chủ Triệu mà Vệ Hồng Quân vừa chào hỏi.
– Cái bình Thanh Hoa này của ngài là men màu xanh, kiểu dáng là thời Ung Chính, nhưng thời Khang Hy, Ung Chính và Càn Long vẫn dùng men như Minh triều cũ, màu men này, cùng hoa văn trên cái bình có chút không tương xứng…
Ngồi ở bên trong, giọng của chuyên gia đánh giá đồ sứ truyền ra, nhất thời khiến người chung quanh cười to, tuy rằng những người này phần lớn đều là người ngoài ngành, nhưng đối với lời nói của chuyên gia, cũng đều hiểu được.
Chương 122 : Rèn Luyện
Thông thường người giúp người khác giám định đồ cổ, nói cũng sẽ không nói quá, coi như đồ đó là giả, cũng chỉ nói không tốt hoặc là niên đại có chút không phù hợp.
Nói như vậy người ngoài nghề nghe vào tai có thể cảm thấy được còn có hy vọng, nhưng là chỉ cần là người hơi hiểu về đồ cổ, nhất định sẽ biết, thứ này nhất định là giả không thể nghi ngờ, người khác chưa nói toạc ra, đó là để cho ngài chút mặt mũi.
– Ngô lão, ngài… Ngài không nhìn lầm chứ?
Tiếng của Triệu tổng vang lên, bình Thanh Hoa này là hắn mua được với giá mười hai vạn, tìm vài người xem đều nói là thật, thậm chí còn có vị chuyên gia ở Thiên Tân, cho hắn ra đủ cái giấy chứng nhận.
Nếu không phải tìm người xem qua, Triệu tổng cũng sẽ không lấy đến nơi này, đây chính là làm trò cười cho toàn bộ giới kinh doanh thành Bắc Kinh, nhưng hắn cũng không dám đấu khẩu với Ngô lão, đây chính là chuyên gia hàng đầu giới giám định đồ sứ quốc nội.
– Thế nào? Không tin tôi sao?
Ngồi ở sau cái bàn, Ngô lão vốn đã nể mặt Triệu tổng, không nghĩ tới người này lại không biết điều, lập tức nói:
– Thứ này là đốt ở Hà Nam, Phan Gia Viên còn đầy ra, ba mươi đến năm mươi đồng thoải mái mua, cần một xe cũng có thể có …
Lời của Ngô lão khiến tiếng cười của người vây xem vang dội, Triệu tổng mặt đỏ như đít khỉ, vội vàng cầm đồ sứ của mình từ trên bàn, trực tiếp đi ra bên ngoài, cũng không còn muốn tham gia họat động.
– Lão Triệu này, trình độ cũng không hơn so với tôi chút nào, bây giờ không phải thú vị sao?
Thấy người vừa rồi còn nói đểu mình – lão Triệu sắc mặt xanh mét mà rời đi, Vệ Hồng Quân thấy vui sướng khi người ta gặp họa, nở nụ cười, cảm giác hôm nay đến không uổng công, cho dù không kiếm được cái gì thứ tốt, cũng coi như dễ chịu trong lồng ngực.
– Bức tranh của Trương Đại Thiên này là thật, hơn nữa là bức tranh ông ấy vẽ lúc tuổi già, không tồi …
– Chính phẩm lò Tuyên Đức đó, bình sứ này rất tốt!
– Thứ này không tồi, chất men thời Khang Hi, phẩm chất cũng tốt, đáng giá để sưu tầm …
Triệu tổng đi rồi, hoạt động giám định vẫn còn tiếp tục, nhưng đồ cổ người ta mang đến xem xét cũng có thực có giả, thỉnh thoảng khiến cho đám người vây xem cười vang hoặc là than thở.
Nói về người sưu tầm thành Bắc Kinh, vô cùng phong phú, trong mười món đồ đem tới có thể có sáu bảy món đều là thật, hơn nữa có cả tinh phẩm xuất hiện, có một bức tranh cổ của danh họa nhà Tống, thậm chí cả vị chuyên gia nghiên cứu ở viện bảo tàng Cố Cung đều tán thưởng không thôi.
Nhưng tuy rằng giám định được nhiều thứ tốt, nhưng giao cho ban tổ chức đấu giá, lại không có cái nào, khiến cho mấy vị mặc trang phục thu nhậ đồ đấu giá cầm cây bút, rất nhàm chán ngồi ở cạnh bàn đấu giá.
Phải biết rằng, ở trung kỳ thập niên 90, phương thức đấu giá đồ cổ này, chưa thịnh hành ở quốc nội.
Còn về những người sưu tầm hoặc các ông chủ kinh doanh ở kinh thành này, vẫn có khuynh hướng trao đổi ở trong hội nhiều hơn, được giám định là đồ cổ, phần lớn đều đặt vào tử kính bày ra triển lãm.
Mà ở quanh mỗi tủ kính, cũng vây lại không ít người, có người thuần túy là thái độ thưởng thức, còn có một số người có ý mua, tranh luận giá cả cùng người chủ nhân của đồ cổ đó.
Diệp Thiên đi quanh mấy khi triển lãm một vòng, hỏi Vệ Hồng Quân :
– Chú Vệ, những tủ kính này ai muốn có cũng được sao?
Vệ Hồng Quân nghe vậy gật gật đầu, nói:
– Đúng vậy, chỉ cần là người được mời, đều có thể đi nhận một cái chìa khóa tử kính …
– Chú Vệ, hôm nay chú không mang vật nào đến đây sao?
Diệp Thiên mắt sáng rực lên.
– Không ? Làm sao vậy?
Vệ Hồng Quân thấy khó hiểu được lời của Diệp Thiên, trong nhà hắn sưu tầm được những đồ cổ kia, vốn hắn cho rằng có giá trị đều là giả, còn lại thì không đáng lấy ra.
– Khụ khụ…
Diệp Thiên ho khan một tiếng, nói:
– Chú Vệ, nếu chú không mang đồ vật đến, liền giúp cháu xin một chìa khóa tủ đi …
– Cháu cần bán cái gì? Đồng Đại Tề Thông Bảo?
Vệ Hồng Quân lặng đi một chút, hơi mừng rỡ, nếu hôm nay Diệp Thiên có thể lấy ra “Đại Tề thông bảo” nữa, tuyệt đối sẽ tạo thành náo động cả hội trường, tuy rằng không phải bản thân hắn, nhưng có thể được thơm lây.
– Đừng nói to vậy, chú Vệ, chú nhỏ giọng một chút …
Diệp Thiên phát hiện sau khi Vệ Hồng Quân hô lên “Đại Tề thông bảo”, khiến ánh mắt mấy người nhìn lại đây, vội vàng làm động tác tay, nói tiếp:
– Chú Vệ, không phải Đại Tề thông bảo, là một khối Ngọc trưởng bối trong nhà cho cháu …
“Đại Tề Thông Bảo” là lão đạo sĩ đã cho Diệp Thiên, theo Diệp Thiên cũng không kém mười năm, ý nghĩa không giống những thứ bình thường, vô luận trong tình huống nào, Diệp Thiên cũng sẽ không vì tiền mà bán đi.
– Ngọc à, thứ này không đáng giá tiền…
Nghe thấy Diệp Thiên không phải muốn lấy ra “Đại Tề Thông Bảo”, Vệ Hồng Quân có chút thất vọng, nhưng vẫn nói:
– Chấu chờ một chút, chú đi lấy cho cháu chìa khóa tủ cá nhân …
Họat động hôm nay, chính là do doanh nghiệp đấu giá nước ngoài tổ chức, mục đích muốn giao hảo với người giàu có, người sưu tầm ở Bắc Kinh, Vệ Hồng Quânđi khônglâu, cầm trở về cái chìa khóa.
– Diệp Thiên, chính là cái này, đúng rồi, vậy cháu đem triển lãm ngọc thế nào?
Vệ Hồng Quân không phải thực cảm thấy hứng thú với Ngọc, giúp Diệp Thiên mở tủ kính rồi chợt nhớ ra và hỏi.
Diệp Thiên cười ha ha, từ trong túi lấy ra một khối ngọc, đưa cho Vệ Hồng Quân, nói:
– Chú Vệ, đó là một ngọc hồ lô, nguyên liệu cũng không tệ, hôm nay cháu học người ở Phan Gia Viên bày hàng, không cầu kiếm tiền, chỉ vui thôi…
Diệp Thiên lấy ra ngọc hồ lô này chỉ lớn hơn so với ngón một chút, cả vật thể thấm màu vàng, là ngọc kết hợp giữa ngọc chính tông và ngọc Điền mà thành, cái khác không nói, chỉ chất ngọc này đã thuộc loại ngọc thượng hạng .
– Ôi, Tiểu Thiên, khối ngọc này không tồi đâu, ngọc thuần và Điền tử ngọc đó …
Thấy khối ngọc trong tay Vệ Hồng Quân, Lưu Duy An ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên.
Nghe thấy Lưu Duy An nói vậy, Vệ Hồng Quân có chút khó hiểu hỏi:
– Lưu lão đệ, đây là Điền tử ngọc không phải Dương Chi Bạch Ngọc sao?
– Ha ha, Vệ đại ca, Dương Chi Bạch Ngọc chính là một loại bên trong Điền tử ngọc, mà Điền tử ngọc còn có màu hồng và trắng nữa, cũng không nhất định phải là màu trắng…
Lưu Duy An tiếp nhận ngọc hồ lô trong tay Vệ Hồng Quân, nói tiếp:
– Người Trung Quốc ở cổ đại, lấy màu vàng là thứ tôn quý, cho nên Điền Hoàng ngọc cũng là rất trân quý, khối ngọc của Tiểu Thiên không tệ , nhưng mà…
Cẩn thận thưởng thức một hồi khối hoàng ngọc hồ lô này, trên mặt Lưu Duy An lộ ra một tia chần chờ, không tiếp tục nói nữa.
Nghe được Lưu Duy An nói mà chỉ nói một nửa, Vệ Hồng Quân không khỏi sốt ruột nói:
– Nhưng cái gì? Lão đệ, cậu hãy nói xong đi…
– Khụ khụ…
Lưu Duy An ho khan một tiếng, xoay mặt nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
– Tiểu Thiên, không biết ngọc này là từ đâu tới, nếu dượng nói sai, cháu cũng đừng để trong lòng nhé …
– Dượng, chú nói đi, cháu biết, ha ha…
Diệp Thiên nghe vậy không khỏi nở nụ cười.
– Cháu biết dượng đang nói đến việc chạm trổ chứ?
Lưu Duy An cũng nở nụ cười, giải thích với Vệ Hồng Quân, nói:
– Vệ đại ca, ngọc này là ngọc tốt, nếu như nguyên liệu Đồng Tử ngọc, có thể bán hai ba ngàn đồng, nhưng chạm trổ hơi kém một chút, xem như làm mất giá trị khối ngọc…
Lưu Duy An là một người nhân hậu, nhìn thấy ngọc tốt như thế, chạm trổ lại kém, trên mặt cũng lộ ra vẻ tiếc hận.
– Giá trị hai ba ngàn đồng à? Được rồi, Diệp Thiên, cháu đặt vào bên trong đi, coi như là tiền tiêu vặt, chắc không ai mua…
Nghe được Lưu Duy An báo giá vậy, Vệ Hồng Quân nhất thời mất hứng, với thân thế của hắn, nói đi mua thứ chỉ mấy ngàn đồng tiền gì đó, cũng khá là mất mặt.
Nhưng ai cũng không ngờ, chỉ mười năm sau, giá cả khối Điền tử ngọc điên cuồng tăng lên, hoàng ngọc thượng hạng giống như của Diệp Thiên này, giá cả thậm chí lcòn đắt hơn vàng mấy lần.
Đương nhiên, vào lúc này Ngọc và ngay cả Phỉ Thúy, giá cả đều không cao lắm, một khối Điền ngọc hoặc là cái vòng Phỉ Thúy cao cấp, cũng chính xấp xỉ một nghìn đồng, ngoài những cổ ngọc đáng giá ra, những ngọc mới ra đời này cũng không được coi trọng lắm.
Thấy Lưu Duy An bình luận về ngọc hồ lô mà Diệp Thiên lấy ra rất rõ ràng mạch lạc, Vệ Hồng Quân cũng thêm vài phần tin tưởng, chỉ vào một chỗ triển lãm cách đó 10m, nói:
– Lưu lão đệ, cậu có hiểu về đồ sứ không? Chúng ta qua bên kia nhìn đi…
– Diệp Thiên, vậy cháu?
Lưu Duy An nhìn Diệp Thiên một cái, hắn sợ Diệp Thiên tuổi nhỏ, sẽ bị người ngoài gạt.
Diệp Thiên cười hắc hắc, chẳng hề để ý nói:
– Dượng, chú và chú Vệ thúc đi đi, cháu sẽ học chú bán hàng như ở Phan Gia Viên …
– Được, dượng đi nhé, chú nói với cháu, hồ lô này tuy rằng chạm trổ kém một chút, nhưng không được một ngàn đồng cháu cũng đừng bán, dượng ở Phan Gia Viên có thể bán được giá này…
Lưu Duy An vừa đi, vừa quay đầu lại, không quên nhắc nhở Diệp Thiên một câu.
– Một ngàn đồng tiền? Mặt sau thêm 1 số 0 ta cũng không bán…
Diệp Thiên cười cười không nói gì, dùng cái chìa khóa đem theo bên người mở tử kính ra, đem ngọc hồ lô bỏ vào chính giữa, phát hiện trong tủ kính còn có lắp đèn, thuận tay bật lên.
Ánh sáng trắng tinh của đèn chiếu vào khối ngọc hồ lô vàng, khúc xạ ra một tia sáng bóng, mang tính chất của vật chất có chứa dầu thiên nhiên, nhìn qua rất tinh mỹ, thật ra cũng che lấp được trạm trổ vụng về của Diệp Thiên.
Hôm nay người tới đây quả thật không ít, không chỉ là người làm đồ, nhiều hơn cả lại là người giống như Vệ Hồng Quân, các ông chủ thích học đòi văn vẻ, Diệp Thiên ngọc hồ lô bày không lâu, cũng hấp dẫn không ít người.
Một người trung niên hơn 40 tuổi bảo Diệp Thiên lấy ra thưởng thức một hối, hỏi Diệp Thiên:
– Tiểu huynh đệ, ngọc hồ lô này cậu bán bao nhiêu tiền đây?
– Ha ha, cái này… cháu cũng khó nói, chú xem đáng giá bao nhiêu tiền?
Khuôn mặt thanh tú của Diệp Thiên vào thời khắc này có vẻ non nớt hơn nữa, ra vẻ ngại ngùng.
Chương 123 : Chỉ bày không bán
– Ngọc hồ lô này là chạm từ Hòa Điền Hoàng ngọc, chất ngọc không tồi, nhưng chạm trổ không tốt, hình như là xuất thân từ người mới vào nghề …
Người trung niên kia cũng là người trong nghề, thưởng thức một hồi, đã nói ra ưu khuyết điểm của ngọc.
– Như vậy đi, chú cũng không muốn giả quá rẻ, khối ngọc này 2000 đồng thì bán cho chú!
Kỳ thật những năm này, người bình thường chỉ cần tốn chút tiền, có thể mua được một khối ngọc phẩm chất không khác khối này, tiếp tục nhờ người tay nghề cao siêu mài ngọc, một ngàn đồng tổn cũng đủ rồi.
Cũng bởi người này nhìn thấy Diệp Thiên mặt non, sợ mua giá cả thấp bị người ta nói hắn bắt nạt trẻ con, lúc này mới ra giá hai ngàn đồng, coi như là người phúc hậu.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, cầm lại ngọc hồ lô từ tay người trung niên kia, mở miệng nói:
– Chú à, ngọc này là của người trong nhà, khi đến đã nhắc cái giá, 2000 đồng thì … cháu không thể bán được …
-Ồ? Vậy cháu cần bán bao nhiêu tiền?
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, người trung niên lại thấy hứng thú, hắn chính là người chơi Ngọc Thạch, tự nghĩ người ở đây, tuyệt đối sẽ không có người ra giá cao hơn so với chính mình.
Diệp Thiên chần chờ một chút, lắc đầu nói:
– Điều này … thôi … chú, ngọc này cháu không bán…
Không phải Diệp Thiên không muốn nói, mà là hắn thật sự nói không nên lời, theo giá cả thị trường Ngọc Thạch mà nói, giá mà người trước mặt này nói quả thật không thấp, cũng có thể nhìn ra hắn là thành tâm muốn mua.
Nhưng từ một góc độ khác mà nói, 2000 đồng tiền chỉ đủ nhìn lên một cái, có thể để cho hắn thưởng thức một hồi, cũng là Diệp Thiên nể mặt mũi hắn.
Khối Hòa Điền ngọc hồ lô này, chính là một trong mấy khối Ngọc mà Diệp Thiên mang đi dưỡng khí, trong đó ẩn chứa lượng sinh khí may mắn lớn.
Hơn nữa hồ lô đọc nghe như là “Phúc lộc”, mà ngoại hình của nó tròn mép có đường cong, xem ra có phúc khí, hơn nữa cửa vào nhỏ, lượng chứa lớn, giống như có thể hút được nhiều vàng bạc châu báu.
Đặt ở nhà hoặc là đeo ở trên người, chẳng khác nào đem của cải vào, sẽ không dễ dàng mất đi nơi khác, có thể tụ tài phú.
Ngoài ra, phong thủy nhà có uế sát khí, hoặc khí bất lợi, làm cho thân thể không khỏe mạnh, cũng có thể dùng hồ lô này hóa giải, mà hồ lô bao gồm nhiều loại ngọc, cũng giống như nhiều con nhiều cháu, con cái thịnh vượng.
Phong thuỷ kinh điển “ Tuyết tâm phú” có viết: “Núi Hồ Lô hiện, thuật số y lưu” . Từ xưa đến nay, người làm nghề y, xem bói, phong thuỷ, thầy tướng số hoặc xem tướng, đều thích đặt cái hồ lô ở trong nhà hoặc trong phòng làm việc, để mang đến sự thịnh vượng cho nghề nghiệp cuả mình.
Dân gian cũng có “Thố nội nhất lạp hồ, gia nội tài hội phú” ( trong nhà có bình hồ lô thì mới có phúc), ý tứ chính là mỗi nhà ít nhất phải có cái bình hồ lô, mới có thể làm giàu, có thể thấy được hồ lô là biểu tượng cát tường trong nhà.
Cho nên theo ý nào đó mà nói, hồ lô gần như được coi là nhạc cụ của thầy tu trong thiên nhiên. Trong truyền thuyết Đạo gia, các bậc tiên hiền thích cầm bình hồ lô, đây cũng là có lý do.
Còn khối Ngọc hồ lô này đã được Diệp Thiên đặt ở nơi phong thuỷ trù phú, hiệu quả “xu cát tị hung” lại càng tuyệt hảo, căn bản là không thể luận giá trị theo chất iệu thông thường.
Nhưng việc này cũng chỉ có người trong nghề với Diệp Thiên mới có thể biết được, người trước mặt này lại không hiểu, cũng không có cách nào giải thích, nói ra người khác cũng không tin, trái lại lại khiến người ta cười nhạo, cho nên Diệp Thiên cũng không nói nhiều lời, chỉ là nói không bán.
– Chàng trai, thứ này cậu bày ra lại không bán, vậy thì cũng không được …
Người trung niên kia nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, dở khóc dở cười nói:
– Có phải cháu chê chú ra giá thấp hay không? Vậy thì, chú đưa cháu 3000 đồng tiền thì thế nào?
Người trung niên này họ Long tên Phi, trong giới đồ cổ ở kinh thành cũng là người có chút danh tiếng, hắn ngừng lại chỗ Diệp Thiên, cũng gay chú ý không ít người.
– Ông chủ Long, sao vậy, trúng ý khối ngọc này sao?
– Chàng trai, ông chủ Long chính là người trong nghề chơi ngọc, giá đó cũng phải đạo, chú thấy cháu nên bán đi…
– Đúng vậy, 3000 đồng tiền là giá không thấp, cũng chỉ có ông chủ Long mới ra giá đó thôi!
Trong số người vây xem, có không ít người đều quen biết Long Phi, cũng sôi nổi nói giúp, cả đám đều xui Diệp Thiên nên bán ngọc hồ lô này đi.
– Không bán…
Diệp Thiên cũng không nhiều lời, trực tiếp đem ngọc hồ lô cất vào tủ kính khóa lại, hắn hôm nay mang ra món đồ này, vốn là muốn thử thời vận.
Có thể bán được thì tốt, nói không chừng có thể trả được số tiền mượn Vệ Hồng Quân, nếu bán không được, Diệp Thiên cũng không có bất kỳ tổn thất nào, lại đút trong túi quần tiếp tục mang về thôi.
– Ôi, ôi, tôi xem nào, đều chen chúc vào đây để làm gì vậy?
Ngay khi một đám người đang vây quanh tủ kính của Diệp Thiên, thanh âm của Vệ Hồng Quân vang lên.
– Ồ, ông chủ Long, thế nào, trúng ý khối ngọc kia sao?
– Là Vệ tổng, ha ha, tôi chỉ xem thôi, còn chưa xác định đâu!
Giới đồ cổ Tứ Cửu Thành lớn như vậy, Long Phi và Vệ Hồng Quân cũng là chỗ quen biết, nhưng lại đã làm đối tác kinh doanh, mấy khối cổ ngọc trong nhà Vệ Hồng Quân, chính là mua từ tay Long Phi.
– Tiểu Diệp là vãn bối của tôi, ông chủ Long, nếu ông muốn mua, giá nhất định phải hợp lý!
Nghe thấy Long Phi nói vậy, Vệ Hồng Quân nửa đùa nửa thật nói.
Long Phi cười khổ chỉ chỉ Diệp Thiên, nói:
– Là chính tôi ra giá, nhưng … cậu ta lại không bán…
– Ông ra giá thấp hả, ông chủ Long, khối ngọc này không có 2000 đồng tiền thì đừng nghĩ lấy đi…
Vệ Hồng Quân cũng không biết Long Phi ra giá bao nhiêu, còn muốn nâng giá lên giúp Diệp Thiên.
– 2000? Ông chủ Long đã sớm ra đến 3000 …
– Đúng vậy, Vệ tổng, ngọc này không phải của ngài sao? Ngọc này giá đó đã không thấp rồi …
Long Phi chưa trả lời, người xem bên cạnh đã xôn xao muốn nói giúp hắn, nghe vậy Vệ Hồng Quân nhất thời trợn mắt há hốc mồm, thấy mình không phải là giúp Diệp Thiên nâng giá, mà là giúp Long Phi ép giá!
– 3000?
Nghe thấy giá này, Lưu Duy An cũng sửng sờ, kéo Diệp Thiên, nhỏ giọng nói:
– Tiểu Thiên, giá này không thấp, muốn bán thì có thể bán được đấy, lúc nào dượng giúp cháu tìm mấy khối như vậy ….
Dựa theo hiểu biết của Lưu Duy An về thị trường Ngọc Thạch, mua hai khối hoàng ngọc như vậy, phí tổn tuyệt đối không cao hơn 800 đồng tiền, cho dù mời người trạm khắc, nhiều lắm cũng là mấy trăm đồng tiền chạm trổ, tính tổng thì cũng kiếm 2000 đồng.
– Dượng, cháu không muốn bán, chính là bày cho vui thôi …
Lúc trước Diệp Thiên cũng nói qua mục đích mình bày ngọc hồ lô ra, hiện tại chỉ là lại lặp lại một lần, cũng không lộ vẻ cao ngạo.
Nhưng Lưu Duy An vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu đổi lại bầy hàng ở Phan Gia Viên, tuyệt đối không bán được giá này,
– Tiểu Thiên, người khác e là sẽ không ra giá cao như vậy, cháu thật sự không bán?
– Không bán!
Diệp Thiên kiên định lắc đầu.
– Được rồi, ông chủ Long, nó không bán thì thôi, lại không phải là cổ ngọc, đúng rồi, tôi mới thấy một khối ngọc bội, người nọ nói là thời Chiến quốc, Lão Long, ông giúp tôi nhìn xem …
Vệ Hồng Quân là người tinh nhanh, thấy Diệp Thiên khăng khăng không bán, lập tức cười ha ha, chuyển đề tài, kéo Long Phi đi, đến chỗ tủ kính phía trước.
– Tiểu Thiên, cháu ở đây chơi đi, chú cùng chú Vệ đi xem…
Tuy rằng cảm giác có chút đáng tiếc, nhưng Lưu Duy An cũng không nói gì, dù sao ngọc là của Diệp Thiên, quyền bán hay không là ở hắn.
– Dượng, dượng đi đi…
Diệp Thiên cười cười, cũng không còn để ý.
Biết người chơi đồ cổ không chắc đã hiểu được phong thuỷ, Diệp Thiên biết lựa chọn của mình trận này không đúng, nếu đem vật này bày ở các công ty tư vấn phong thủy ở Quảng Đông, chỉ sợ ngay lập tức sẽ có người cần.
Nhìn thấy không còn gì đáng nhìn, những người vây quanh Diệp Thiên lập tức giải tán.
Cho dù lại có người cảm thấy hứng thú đối với ngọc hồ lô này, nghe thấy chuyện vừa rồi, cũng xoay người bỏ đi, lúc sau rõ ràng không có người nào muốn xem, liền chỉ còn Diệp Thiên đứng cô đơn ở nơi đó.
Nhưng cho tới trưa Vệ Hồng Quân thu hoạch khá xa xỉ, không chỉ có mua được hai khối cổ ngọc, còn bỏ hơn hai vạn đồng tiền mua đồ sứ Gia Khánh.
Món đồ sứ là này Lưu Duy An chỉ cho hắn, mua rồi, Vệ Hồng Quân tìm Ngô lão giám định, xác định là đồ thật không thể nghi ngờ, hơn nữa đồ sứ năm Gia Khánh truyền lại đời sau rất ít, sau này tăng giá sẽ rất lớn.
Đem đồ sứ xuống cất vào xe, Vệ Hồng Quân trở lại sảnh triển lãm, lại nói với Diệp Thiên:
– Diệp Thiên, cất cái chìa khóa đi, chúng ta đi ăn cơm trước đã …
Cơm trưa là do bán tổ chức lo liệu, tiệc đứng ở ngay tại đại sảnh khách sạn 5 sao này, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng tham gia giao dịch lần này.
Còn về những đồ mọi người sưu tầm, thứ quý giá sẽ mang theo bên mình, cảm giác không đáng giá lắm, sẽ để lại ở trong tủ kính triển lãm, dù sao người vào triển lãm cần có thư mời, và lại có bảo vệ trông coi, bình thướng chắc chắn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
– Được, ăn cơm trước…
Diệp Thiên gật gật đầu, cũng không thu lại ngọc hồ lô, ngọc này đã được thấm phong thủy, cho dù đánh mất cũng có thể suy diễn ra phương vị.
– Chú Vệ, tiệc đứng thật hay, ăn nhiều ăn ít đều là một giá, sau này chú mời cơm, nhớ mời cháu đi ăn tiệc đứng nhé…
Bữa cơm này ăn trong hơn một giờ, Diệp Thiên mới ợ một cái, cùng Vệ Hồng Quân và Lưu Duy An – đã đợi hắn rất lâu, về khu triển lãm, đến Bắc Kinh bốn năm tháng, bữa cơm này hắn ăn thoải mái nhất!
– Nếu mọi người đều ăn như cháu, chỉ sợ khách sạn cấp năm sao này cũng sớm đóng cửa…
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân nở nụ cười khổ, tuy rằng sớm biết Diệp Thiên ăn tốt, nhưng vừa rồi thấy Diệp Thiên ăn như vậy, vẫn khiến hắn sợ hãi, chồng đĩa trên bàn, đều có thể xấp thành một ngọn núi nhỏ .
Hơn nữa Diệp Thiên ăn cũng thực xảo quyệt, cơm gì đó hắn cũng không thích, chuyên lấy thịt bò hải sản và trứng … những thứ đắt tiền, Vệ Hồng Quân tính trong lòng, coi như bửa tiệc này cần có bảy tám trăm, mà Diệp Thiên cũng còn ăn được.
– Ồ, Tiểu Thiên, mấy người kia đang vây quanh, hình như là tủ hàng của cháu đấy?
Tiến vào đến phòng triển lãm, Lưu Duy An thấy bên tủ kính của Diệp Thiên, có ba người tuổi tác không giống nhau, đang chỉ vào ngọc hồ lô trong tủ kính và nói gì đó.
Chương 124 : Đường Văn Viễn
Đứng ở bên cạnh tủ kính của Diệp Thiên là một ông lão ăn mặc theo kiểu nhà Đường, đầu đầy tóc bạc, khá nhanh nhẹn.
Tuy rằng dáng người ông lão không tính cao, chỉ một mét bảy, nhưng đứng đó, trên người lại mang khí thế cao sang.
Còn cách thật xa, Diệp Thiên đã đánh giá ông lão kia, ánh mắt Diệp Thiên hơi hơi híp một chút, đây là tướng mạo Phú Quý, xem ra người này giàu có và khác mọi người ở đây, không ai trong hội trường này có thể so sánh.
Hai người đi theo ông lão nhân bên cạnh, một người tuổi hơn bốn mươi, tướng mạo nho nhã, mặc một áo khoác dài kiểu cũ, cách ăn mặc rất có chút lập dị, đứng ở bên cạnh ông lão, cũng rất hấp dẫn sự chú ý.
Còn một người khác, là một người khôi ngô, hắn có vẻ không hứng thú với vật trong tủ kính, liếc mắt có thể nhận ra, thân phận người này hẳn là bảo tiêu.
Trải qua sự việc buổi sáng, các ông chủ và người sưu tầm trong hội trường này, cũng biết Diệp Thiên triển lãm ngọc hồ lô chỉ bày ra chứ không bán, hơn nữa chạm trổ vụng về, nên cũng không còn người nàông dừng chân ở đây, ba người đứng ở đó rất dễ thấy được.
Thấy Diệp Thiên mấy người đi đến bên bàn triển lãm, ông lão kia vốn đang nói chuyện đã ngừng lại, đưa ánh mắt nhìn về phía Vệ Hồng Quân, trong mắt bọn họ, Vệ Hồng Quân hẳn là chủ nhân ngọc hồ lô này.
– Mấy vị, thứ này… là của các anh?
Tiếng của ông lão kia rất vang dội, nhưng lại mang theo khẩu âm Quảng Đông.
Khả năng đánh giá người của Vệ Hồng Quân cũng không kém, liếc mắt một cái liền nhận ra, trong mấy người này, vị lão nhân kia là trung tâm, lập tức mở miệng nói:
– Lão tiên sinh, ngài cảm thấy hứng thú đối với thứ này?
– Có chút hứng thú. . . .
Ông lão gật gật đầu, chỉ vào Ngọc hồ lô nói:
– Không biết có thể lấy ra cho tôi xem trước một chút hay không?
– Chuyện này…
Vệ Hồng Quân nghe vậy nhìn về phía Diệp Thiên, đồ vật này không phải của hắn, hắn cũng không có quyền làm chủ.
– Đương nhiên có thể, lão nhân gia mời ngài xem…
Diệp Thiên cười cười, lấy ra cái chìa khóa, mở tủ kính ra, nhưng khi hắn lấy ngọc hồ lô ra, lại không giao cho ông lão, mà trực tiếp đưa cho người trung niên bên cạnh ông lão.
– Ấy?
Hành động của Diệp Thiên khiến ông lão kia và người trung niên đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, ông lão nhẹ gật đầu, người trung niên kia đưa tay đón lấy Ngọc hồ lô.
– Đường tiên sinh? Sao ngài lại ở chỗ này? Để cho tôi tìm mãi …
Ngay khi người trung niên kia chuẩn bị đánh giá vật trong tay thì bỗng nhiên có người đi tới chỗ bọn họ, đi đầu là người nước ngoài tóc trắng, nhưng miệng cũng nói Hán ngữ rất lưu loát.
– George, cám ơn thư mời của anh, tôi đã tới muộn, muốn tự đi dạo một vòng trước đã …
Nhìn thấy người nước ngoài hơn năm mươi tuổi kia, trên mặt ông lão cũng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng thân thể lại vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, chìa một bàn tay ra định bắt tay đối phương.
George thấy thái độ của ông lão, lại cũng cảm giác như đương nhiên, hơn nữa cảm giác được sủng ái và lo sợ đối với hành động vươn tay ra trước của ông lão, vội vàng giơ hai tay nắm tay phải ông lão, nói:
– Đường tiên sinh, ngài có thể tới, thật sự vinh hạnh cho chúng tôi!
Trong lòng George rất rõ ràng, bản thân mình chẳng qua là người phụ trách công việc ở buổi đấu giá này, còn vị lão nhân này lại trực tiếp có thể đối thoại siêu hạn ngạc với ông chủ mình, thân phận hai người căn bản là không thể so sánh.
George tuy rằng sớm đã biết ông lão này mấy ngày nay đều ở Bắc Kinh, hơn nữa thiếp mời cũng cho người đưa sang, nhưng cũng không trông mong đối phương có thể tới, nên đặc cách dặn dò người bảo vệ cửa nếu nhìn thấy người có tấm thiếp như vậy, cần lập tức thông báo cho hắn.
Vừa rồi George cùng một số công việc nhân viên cũng đi ăn cơm, đến khi nhận được tin tức thì ông lão đã vào hội trường, lúc này mới dẫn theo mấy nhân viên đi tìm kiếm trong đám người.
– Ông lão kia là ai nhỉ? Sao người nước ngoài này phải kính cẩn thế?
– Đúng vậy, người nước ngoài kia chính là tổng giám đốc công ty đấu giá AX chi nhánh Á Châu đấy, sao lại nịnh bợ ông lão kia?
– Chưa thấy ông lão kia bao giờ, hẳn không phải là người Bắc Kinh chúng ta, chắc là người có tiếng…
Bởi vì ông lão và người trung niên bên cạnh đều mặc quần áo kiểu cũ của Trung Quốc, vốn là hơi bắt mắt, George và đám người của hắn vừa đi qua lòa nhận ra, huống chi trong phòng triển lãm rất nhiều người đang chú ý lại đây, có những người thích náo nhiệt, đều đã vây quanh đây.
– Chàng trai, chúng ta đi chỗ khác nói chuỵên nhé!
Nhìn thấy mọi người đi tới, ông lão được gọi là Đường tiên sinh hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Diệp Thiên nói, từ hành động vừa rồi của Vệ Hồng Quân, ông lão đương nhiên có thể nhìn ra chủ nhân khối ngọc này rốt cục là ai.
– Được ạ …
Diệp Thiên gật gật đầu, khối ngọc này của hắn, chưa tính là đồ cổ, nên mọi người ở đây cũng không chú ý, bằng không cũng sẽ không có chuyện cho tới trưa cũng không có người hỏi thăm .
Nghe thấy Diệp Thiên đồng ý, ông lão quay mặt về phía George, nói:
– George, giúp tôi tìm một gian phòng đi, cần yên lặng một chút…
– Được, tôi sẽ thỏa mãn hết thảy nhu cầu của ngài…
Nghe thấy ông lão nói vậy, George vội vàng đáp ứng xuống, hơn nữa quay người đi nhanh, biến mất ở đám đông phía trước.
– Đường tiên sinh? Đây là ai nhỉ??
– Chuyên gia sưu tầm họ Đường ở quốc nội tôi đều biết, không có ai giống như vị này thì phải?
Diệp Thiên mấy người vừa rời đi, những người vây xem liền xôn xao, phán đoán thân phận ông lão kia.
Phải biết rằng, là tổng giám đốc công ty đấu giá nổi tiếng ở Châu Á, khi hoạt động mới bắt đầu George cũng chỉ nói hai câu nói, còn không thấy hắn tự mình tiếp qua người nào đâu, người có thể làm cho hắn cung kính như thế, lai lịch tuyệt đối tầm thường.
– Không phải là quốc nội sao? Tôi nghe người nọ nói chuyện mang chút khẩu âm Quảng Đông, nói không chừng chính là Hồng Kông đấy.
Một tiếng nói lại vang lên, rồi đột nhiên khiến tranh cãi ầm ĩ hết cả sảnh triển lãm vốn yên tĩnh.
– Hồng Kông, họ Đường? Không lẽ. . . chẳng lẽ là Đường Văn Viễn?
– Đúng ông ta, nhất định là ông ấy, tôi đã thấy ảnh chụp của ông ấy trên tạp chí…
– Ai ya, thì ra là ông ta? Chẳng thể trách George lại nịnh bợ như vậy, được, hôm nay xem như không mất công đến . . .
Cái tên Đường Văn Viễn này tựa hồ mang theo ma lực, khiến người trong hội trường lại mặt đỏ tía tai nghị luận.
– Đường Văn Viễn rốt cục là ai? Sao tôi chưa từng nghe qua tên này?
Hôm nay người đến đây không đơn thuần là người làm ăn, phần nhiều là người kinh doanh đồ cổ và nhà sưu tầm, chưa từng nghe qua tên Đường Văn Viễn cũng có không ít người.
– Lão đệ, tên Đường Văn Viễn mà chưa từng nghe sao, tôi nói với cậu, thật ra ông ta là một truyền kỳ …
Trong hội trường không ít người thích lên mặt dạy đời, lập tức khua môi giảng giải, tựa hồ chuyện bọn hắn biết Đường Văn Viễn, đều là một việc thực đáng tự hào.
Đường Văn Viễn sinh ra ở Quảng Đông những năm 1920, gia cảnh vô cùng bần hàn, những năm bốn mươi, ở tuổi đang sung sức, cùng vợ mới cưới đi Hồng Kông.
Ngay lúc đó Hồng Kông chưa được phồn hoa như hiện tại, vừa mới trải qua thời kỳ kháng chiến, có vẻ có chút tiêu điều, người thất nghiệp cũng rất nhiều, chỉ là một người tuổi còn trẻ muốn dốc sức làm ăn ở nơi này, khó khăn gặp phải thật không cần kể.
Nhưng Đường Văn Viễn là người đặc biệt có thể chịu được cực khổ, từ việc làm nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ hàng gia dụng, chạy ngoài đi hết nhà này đến nhà kia, âm thầm học tập kinh nghiệm đẩy mạnh tiêu thụ.
Hai năm sau khi đến Hồng Kông hai năm, Đường Văn Viễn đã tích góp từng tí một được mấy vạn đồng, muốn mở cái xưởng nhỏ, chuyên sản xuất một số nhựa plastic loại thường được bán ở bách hóa.
Bởi vì giá cả rẻ, chất lượng không tồi, hơn nữa mấy năm trước Đường Văn Viễn làm đẩy mạnh tiêu thụ cũng tích lũy không ít kinh nghiệm, cái xưởng quy mô nhỏ kia, cũng từng bước được mở rộng.
Tới những năm sáu bảy mươi, bất động sản Hồng Kông còn sơ khai, hắn đã trở thành bách hóa Đại vương Đường Văn Viễn, vừa mới tiến quân vào giới bất động sản, liền được đưa vào hàng ngũ siêu cấp phú hào.
Tới nay, tài sản của tập đoàn Đường thị đã không chỉ nằm trong ngành sản xuất giới bất động sản, thời trang, vận chuyển đường biển, bách hóa … Đường Văn Viễn cũng được nữ hoàng Anh phong làm Tước sĩ và Thái Bình thân sĩ ở Hồng Kông, rất có vai vế trong giới người Hoa.
Không chỉ có như thế, Đường Văn Viễn còn cực kỳ yêu nước, là một thành viên từ Hồng Kông trở về, mấy năm nay hắn dần dần đem việc kinh doanh về phát triển ở nội địa, ở quốc nội cũng rất có sức ảnh hưởng.
Có thể nói với địa vị của Đường Văn Viễn hiện tại, tuyệt đối có thể trực tiếp đối thoại cùng người lãnh đạo một quốc gia, lần này hắn xuất hiện ở trong này gây lên náo động, cũng là hợp tình hợp lý .
– Kỳ quái, chẳng lẽ ngọc hồ lô kia thực sự có cái gì ảo diệu à? Không phải chứ, chất ngọc mặc dù không tồi, nhưng là thứ mới được chế tác, hơn nữa tay nghề vẫn còn rất vụng về…
Vừa nghe thấy thân phận Đường lão gia kia, Long Phi nhíu mày, hắn có thể nhìn ra được, Đường lão gia tựa hồ rất quan tâm đối với ngọc hồ lô đó.
Long Phi là người trong nghề ngọc thạch, mới nhìn thấy ngọc hồ lô kia cũng có một cảm giác khó nói ra lời, nếu không phải Diệp Thiên không chịu bán, hắn bỏ ra năm sáu ngàn, cũng sẽ mua về tay.
– Thôi vậy, lúc nào lại hỏi hỏi lão Vệ, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra…
Người cũng đã đi rồi, ở chỗ này mà hối hận cũng là đã muộn, Long Phi lắc lắc đầu tiếp tục đi dạo tại đại sảnh triển lãm.
Dưới sự dẫn dắt của George, Diệp Thiên mấy người tiến vào tới một phòng nghỉ trong khu triển lãm, trong quá trình này, George luôn luôn biểu hiện vô cùng kính cẩn, ngay cả khi tiếp Diệp Thiên mấy người cũng luôn mang khuôn mặt tươi cười.
Phải biết rằng, Đường Văn Viễn không chỉ là vị thương nhân, đồng thời cũng là một vị người sưu tầm, rất quan tâm đối với các đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc bị lưu lạc ở nước ngoài, mấy năm nay đã bỏ ra mấy triệu cho các buổi đấu giá của bọn hắn.
Cho nên sau khi gọi người mang nước trà đến, George cũng chưa rời đi, với khách nhân như Đường Văn Viễn, hắn nhất định phải cùng đi.
Đường Văn Viễn cũng không có ý kiến gì chuyện George lưu lại, đợi cho người phục vụ bưng trà rót nước rời khỏi đây, quay sang người trung niên đang cầm Ngọc hồ lô trong lòng bàn tay nói:
– Tân Minh, không có người ngoài, con xem đi . . .
Chương 125 : Nhạc cụ quý giá của thầy tu
– Đường tiên sinh, thứ này hơi cổ quái…
Trương Tân Minh cau mày, đặt ngọc hồ lô ở dưới ánh đèn cẩn thận xem kỹ càng.
– Tân Minh, làm sao vậy? Có cái gì không đúng?
Tuy rằng tuổi tác in hằn trên mặt, ông lão cao hơn rất nhiều so với người trung niên kia, nhưng mọi người có thể nhìn ra, trước mặt người này, Đường Văn Viễn lại là không tỏ ra kiêu ngạo như đối mặt George.
– Đồ vật này không tồi, nhưng vật này được điêu khắc ra cũng chưa quá hai ba năm, theo lý thuyết… Không thể đạt được như thế này …
Kỳ thật chưa vào phòng nghỉ, dọc theo đường đi, Trương Tân Minh đều vuốt vuốt ngọc hồ lô trong tay này, hắn tuy rằng không phải người trong giới đồ cổ, nhưng bình thường thường xuyên tiếp xúc ngọc khí, cũng có thể nhìn ra được đó là một ngọc mới ra đời.
– Kỳ quái, thật sự là kỳ quái, sinh khí làm thế nào ngưng tụ được?
Trên mặt Trương Tân Minh lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, miệng nói vài câu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mọi người bên trong gian phòng, đột nhiên từ trong tay áo rộng thùng thình, lấy ra một thứ hình tròn bằng bàn tay.
– Hắc Hắc, quả nhiên là đồng nghiệp …
Nhìn thấy người nọ lấy ra thứ đó, trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia không tia tươi cười không dễn thấy, cũng chỉ có người trong nghề bọn hắn này, mới có thể nhìn ra được chỗ trân quý của khối ngọc, không thể so sánh với đồ cổ thông thường.
Nhưng ngoài Diệp Thiên ra, những người còn lại đều há hốc mồm, bởi vì bọn họ đều thấy rõ ràng, thứ người nọ mang ra là một la bàn.
Những người vào đến phòng nghỉ, cũng coi là người kiến thức rộng rãi, ngay cả Lưu Duy An cũng biết tác dụng của la bàn, bởi vậy, mọi người nhìn thấy hành động này của Trương Tâm Minh, không khỏi thấy quái dị.
Phải biết rằng, ở thời Kiến Quốc, quốc nội liền đề xướng việc hoả táng, quyết định này, trực tiếp làm cho nghề phong thủy thịnh hành mấy ngàn năm trở nên suy thoái.
Mặc dù ở nông thôn hoặc là một vài địa phương, vẫn có người mời thầy địa lý giúp xem xét phong thuỷ mồ mả, nhưng phần lớn là âm thầm, cho dù là đương sự cũng cực ít khi công khai.
Cho nên chuyện Đường Văn Viễn mang bên mình một thầy địa lý như vậy, ở quốc nội là cực kỳ hiếm thấy, bởi vì thời gian này, thầy phong thuỷ, tướng số vẫn bị quy thành phạm trù phong kiến mê tín, không người nào dám công khai như thế cái gọi là phong kiến mê tín như vậy.
Đương nhiên, mọi người cũng biết người Hongkong rất tin theo phong thuỷ, nhưng nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy, trong lòng luôn cảm giác kỳ lạ.
– Diệp Thiên, ngọc hồ lô đó có cái gì cổ quái à?
Người trong gian phòng đó, chỉ có Vệ Hồng Quân biết một chút về khả năng của Diệp Thiên, trước mắt nhìn thấy vị lão tiên sinh lai lịch không đơn giản này coi trọng như thế, trong lòng không thể hiểu?
– Ha ha, chỉ là một khối ngọc bình thường mà thôi, sư phụ cho cháu …
Diệp Thiên nghe vậy cười cười, nhỏ giọng nói:
– Chú Vệ, không phải cháu đang nợ tiền chú sao? Nói không chừng bán khối ngọc này có thể còn thừa ấy …
– Này… món đồ này đáng giá vậy sao?
Diệp Thiên nói rất nhẹ nhàng, Vệ Hồng Quân nghe được lại trợn mắt há hốc mồm, một khối ngọc hồ lô chạm trổ vụng về như vậy, lại có thể bán được hàng vạn?
– Chú Vệ, hiện tại còn chưa biết mà, xem người ta ra giá bao nhiêu đã?
Diệp Thiên lắc lắc đầu cũng không nhiều lời, kỳ thật trong lòng hắn cũng không biết rõ.
Trước kia chỉ nghe sư phụ nói về nhạc cụ của thầy tu rất quý giá, nhưng Diệp Thiên cũng không thấy người ta mua bán qua, nếu như thấp hơn giá trong lòng hắn nghĩ, Diệp Thiên khẳng định sẽ không bán.
Diệp Thiên và Vệ Hồng Quân thì thầm cũng không gây chú ý của người khác, bởi vì lúc này ánh mắt của mọi người, đều tập trung ở vị đại sư ăn mặc và cử chỉ dị thường cổ quái này.
Hành động kế tiếp của Trương đại sư, càng làm cho người ta không hiểu được ý nghĩ của hắn, đem ngọc hồ lô đặt ở trên mặt bàn, cầm la bàn đi khắp các góc phòng, đâu đâu cũng dừng lại một hồi.
– Ơ?
Khi người nọ đi qua người Diệp Thiên thì kim la bàn bỗng nhiên quay tròn, kim la bàn chỉ hướng khối ngọc trên bàn, chuyển động một lúc sau nhắm ngay vào Diệp Thiên, mắt Trương Tâm Minh sáng lên, gắt gao nhìn Diệp Thiên.
– Người trẻ tuổi, cậu.. trên người cậu còn Ngọc Thạch hoặc là bùa hộ mệnh gì nữa sao?
Tiếng phổ thông của Trương Tâm Minh nói không thật tốt, nhưng cũng biểu đạt được ý của mình ra, như vậy, ánh mắt mọi người trong gian phòng cũng dồn lại trên người Diệp Thiên.
– Ôi trời, quên mất …
Nghe thấy Trương Tâm Minh nói vậy, Diệp Thiên cười khổ một tiếng, biết rõ trước mặt là thầy phong thủy, ngay cả la bàn cũng đem ra, mình lại quá sơ suất.
– Đã không còn rồi, chỉ có một đồng tiền thôi, là người nhà cho cháu …
Trong lòng Diệp Thiên thầm trách chính mình, trên mặt không có gì dị thường, vốn đút tay ở trong túi, lại lôi đồng tiền mang bên mình ra lòng bàn tay, một nguyên khí nhìn mắt thường không thấy, từ trong túi quần Diệp Thiên tràn ra, lặng yên không một tiếng động bao trùm đồng tiền.
Đồng thời, kim la bàn vốn đang chỉ hướng Diệp Thiên trên tay Trương Tâm Minh, bỗng nhiên lại chuyển động, ước chừng năm sáu giây sau, kim la bàn một lần nữa chỉ hướng trên bàn.
– Ồ? Sao lại thế này nhỉ?
Nhìn thấy la bàn đã khôi phục bình thường, Trương Tâm Minh có chút buồn bực nhìn Diệp Thiên một cái, lắc lắc đầu đi xa Diệp Thiên.
Nhìn thấy người nọ cầm la bàn trong tay hướng đến chỗ cái bàn, Diệp Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng tay phải đang cầm lấy đồng tiền, cũng luôn luôn không buông lỏng ra.
Căn cứ một vài điển tịch ghi lại, danh sư phong thuỷ ở cổ đại, có thể tay không bày trận, điều chỉnh khai thông âm dương nhị khí, cứu mạng người, điểm huyệt … đều là tay không, căn bản là không cần sử dụng la bàn.
Nhưng tới hiện đại, người như vậy sớm không tồn tại nữa, hành nghề phong thủy, chủ yếu đều phải dùng la bàn xác định phương vị từ trường, nhận định huyệt phong thuỷ tốt.
Vị Trương đại sư này, sử dụng la bàn để cảm ứng sinh khí khối ngọc hồ lô kia, chỉ là vừa rồi Diệp Thiên vô ý, không lưu ý mình còn mang bên mình một món đồ phong thuỷ được gọi là nhạc cụ của thầy tu khác, cũng thiếu chút nữa bị người ta nhìn ra.
Nếu kim la bàn đổi thành chỉ vào Vệ Hồng Quân, có lẽ Trương Tâm Minh còn tiếp tục truy vấn thêm, nhưng Diệp Thiên thật sự là quá trẻ tuổi, bất kể như thế nào Trương Tâm Minh đều không tin hắn có thể thay đổi âm dương khí, mà lúc này đã bị Diệp Thiên ẩn đi.
Nhìn thấy hướng kim la bàn trong tay chỉ, trên mặt Trương Tân Minh lộ ra vẻ tươi cười, đem la bàn đưa đến trước mặt Đường Văn Viễn nói:
– Đường tiên sinh, thứ này không tồi, có thể mua được …
– Chỉ không tồi sao?
Nghe được Trương Tân Minh nói vậy, Diệp Thiên hơi hơi trề miệng, trong lòng rất không thỏa mãn, ngọc hồ lô này ở trên tay Diệp Thiên tuy rằng không có gì lạ, nhưng đặt ở trong mắt người thành thạo, tuyệt đối là món bảo bối.
Đừng thấy trên người ông lão trước mặt và Trương Tân Minh đều mang có không ít trang sức gỗ đeo, nhưng những thứ này đều là bình thường, bên trong không có ẩn chứa sinh khí gì, ngay cả năng lực thay đổi khí của la bàn khí cũng không có, căn bản không thể so sánh với ngọc hồ lô của hắn.
– Chàng trai, cái đồ vật này, là lấy ra bán sao?
Đường Văn Viễn nghe được Trương Tân Minh nói, nhìn về phía Diệp Thiên, nói tiếp:
– Nếu như là bán, cháu hãy nói cái giá đi?
Mặc dù là mua đồ của người khác, nhưng khí thế trên người Đường Văn Viễn không thể giảm, cũng không phải hắn cố ý làm bộ, thật sự là hắn làm kinh doanh nhiều năm như vậy đã quen ra lệnh, nhất thời rất khó mà thay đổi.
– Đúng rồi, ta có thể hỏi trước một câu không?
Diệp Thiên chưa đáp lời, Trương Tân Minh đột nhiên hỏi một câu,
– Người trẻ tuổi, có thể nói lai lịch thứ này không? Trong nhà còn có thứ như vậy hay không?
Người làm nghề phong thuỷ, Trương Tân Minh biết, rất nhiều người đến miếu xin bùa hộ mệnh gì đó, kỳ thật căn bản không có tác dụng nhiều lắm, luận công hiệu xu cát tị hung này, còn lâu mới bằng khối ngọc này.
Nhưng lần này Trương Tân Minh là cùng Đường Văn Viễn tới Bắc Kinh, mặc dù mình cũng coi trọng thứ mang phong thủy, nhưng cũng không tiện tranh chấp cùng Đường Văn Viễn.
Trong lòng Trương Tân Minh hiểu, mặc dù hắn ở Hong Kong và Đông Nam Á đều có danh tiếng, nhưng đi với Đường Văn Viễn, thật sự chẳng là cái gì, cho nên tuy rằng mê tít mắt, cũng chỉ dám hỏi Diệp Thiên.
– Không có, vật này là trưởng bối cho cháu, gần đây…. Gần đây không có tiền tiêu, cháu mới nghĩ bán …
Diệp Thiên lắc lắc đầu, lúc nói chuyện có chút tiếc nuối nhìn ngọc hồ lô trên bàn.
– Trưởng bối cho à?
Trên mặt Trương Tân Minh lộ ra một tia sáng, nhưng không tiếp tục hỏi tới, mà tiến đến bên tai Đường Văn Viễn, thấp giọng nói:
– Đường tiên sinh, muốn mua cần mua nhanh, nếu không dễ dàng nảy sinh chuyện ngoài ý muốn …Kiếm Tu a … chư vị.. chư vị.. mong nghé thăm a… phong cách mới bá đạo a mọi chuyện [ Nhất Kiếm ]… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Trương Tân Minh đang nghĩ người nhà Diệp Thiên, khẳng định kiếp trước có quan hệ với nghề của mình, nói không chừng chính là truyền nhân trường phái phong thuỷ nào đó trong nước.
Phải biết rằng người có thể lấy ra một bảo bối phong thủy như vậy cho vãn bối của mình, cho dù là Đường Văn Viễn, cũng làm không được, đây cũng không phải là thứ có thể dùng của cải để cân nhắc.
Cho nên nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Trương Tân Minh không hề có ý định lại đi hỏi Diệp Thiên lai lịch của ngọc, bởi vì nếu hắn biết Diệp Thiên xuất thân từ trường phái phong thuỷ, lại đi mua đồ của Diệp Thiên nói là “Cần tiền bán”, thì đã phá hủy quy củ giang hồ.
Đường Văn Viễn cũng là người lão luyện, làm sao lại không nghe ra ý tứ của Trương Tân Minh, lập tức mở miệng hỏi:
– Chàng trai, cháu định bán đồ vật này thì hãy ra giá!
– Cháu cũng không biết cần bán bao nhiêu, trước kia cháu không bán qua đồ như thế này.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, định cầm trở về.
Đường Văn Viễn nghĩ một chút, chìa ra ngón tay, nói:
– Thứ này ta muốn mua cho một vãn bối, hay là, như vậy đi ta đưa cho cháu 1 vạn, cháu để nó cho ta được không?
– Một vạn? Tiểu Thiên, bán đi.
Lưu Duy An thấy tay của ông lão ra dấu, vội vàng huých nhẹ Diệp Thiên.
– Không bán!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, hắn tuy rằng chưa từng mua bán nhạc cụ của thầy tu thế này, nhưng cũng biết cái giá một vạn đồng tiền tuyệt đối không phải giá có thể mua được.
Nhìn thoáng qua ẩn ý giữa Diệp Thiên và Lưu Duy An, ông lão chưa thu ngón tay lại, mở miệng nói:
– Không phải một vạn, là một trăm vạn!