1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 24: Quà ra mắt quý giá (c116-c120)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 24: Quà ra mắt quý giá (c116-c120)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 116 : Quà ra mắt quý giá

Thấy Lưu Duy An nhiệt tình, Vệ Hồng Quân biết hắn hiểu lầm, cười nói:

– Cậu họ Lưu phải không, cậu cũng đừng khách khí, hôm nay tôi chỉ mang tiền tới cho Diệp Thiên mà thôi, hơn nữa, tôi cũng là người lớn lên ở Tứ Hợp Viện …

Tuy rằng ông chủ Vệ hiện tại đã rất giàu, có đại tài, cũng không thích người khác nhắc tới chuyện hắn đã từng mở quán ăn ở tứ hợp viện, nhưng đến nơi tình người như vậy, không nhịn được liền nhớ lại thời thanh niên của mình.

– Đưa tiền … đưa tiền cho Tiểu Diệp sao?

Lưu Duy An nghe vậy lặng đi một chút,

– Anh Vệ, vậy … không phải anh muốn mua món đồ kia sao?

– Tôi cũng không biết Diệp Thiên cần tiền là để làm gì, sao vậy, cậu có đồ cổ để bán ?

Nghe được Lưu Duy An nói vậy, Vệ Hồng Quân cười khổ, nhưng nhìn thấy góc phòng bày một ít hàng mỹ nghệ nhìn cũng khá cũ, hắn cũng hiểu vài phần.

– Không hẳn là buôn bán, chỉ là bán chút đồ lặt vặt ở Phan Gia Viên mà thôi!

Lưu Duy An lúc này rất mơ hồ, nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt cũng trở nên là lạ.

– Cậu sinh viên này rốt cục là ai nhỉ? Một cú điện thoại lại có thể làm cho người ta mang tiền tới, hơn nữa ngay cả nguyên nhân cần tiền cũng không hỏi?

Phải biết rằng, ở những năm chín mươi lăm này, người Bắc Kinh và người làm công lương tháng vẫn chưa tới một ngàn đồng, hai mươi vạn chính là một khoản tiền rất lớn, và ngay cả những ông chủ có tiền, cũng sẽ không tùy tiện lấy tiền ra như vậy.

– Cậu Lưu này, Tiểu Diệp rốt cuộc muốn mua cái gì vậy? Lấy cho tôi xem đi…

Nghe được Lưu Duy An có gì đó trong tay, Vệ Hồng Quân cúng thấy hứng thú, kiếm tiền chơi đồ cổ, đây bệnh chung của người có tiền đất kinh thành, nếu ai có đồ vật tốt, nhất định sẽ đem đến chỗ đồng nghiệp hay tụ hội mà khoe khoang.

Nhìn thấy Lưu Duy An lấy ra cái vòng trong tấm vải nhung, Diệp Thiên chen lời nói:

– Chú Vệ, đồ này chú có thể xem, nhưng quy củ chú cũng không thể phá hủy nhé …

Vệ Hồng Quân dở khóc dở cười chỉ vào Diệp Thiên nói:

– Cháu … Tiểu tử, chú Vệ còn có thể tranh giành đồ của cháu hay sao? Chú chỉ muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là vật gì mà có thể đáng giá tiền như vậy?

Hai người nói chuyện, Lưu Duy An đã lấy cái vòng ra, lực chú ý của Vệ Hồng Quân nhất thời bị hấp dẫn.

Đợi cho Lưu Duy An đặt cái vòng lên trên bàn, Vệ Hồng Quân liền cầm lên, dùng ánh sáng ngọn đèn trong phòng đánh giá rất lâu, lưu luyến đặt trở về, nói:

– Thứ tốt, màu sắc nhìn qua tựa như ngọc thiên nhiên, không biết là máu thấm vào hay là khoáng vật thấm vào?

Với nhãn lực của ông chủ Vệ, có thể nhận ra thấm sắc hay tự nhiên cũng không dễ dàng, sau khi nói xong còn bộc lộ dáng vẻ của người trong nghề, muốn đợi Diệp Thiên khen hắn vài câu.

– Ha ha, chú Vệ, cái vòng như vậy thông thường có thể bán bao nhiêu tiền ạ?

Diệp Thiên lại cầm lên cái vòng tay mà Vệ Hồng Quân vừa thả ra.

– Món này… hình như không quý lắm?

Vệ Hồng Quân nghe vậy nhíu mày, nghĩ một chút rồi nói :

– Năm ngoái Hạ Lão Tứ cầm cái vòng tay không khác cái này lắm đi khoe khoang, chú nhớ được hình như là mua giá hơn ba vạn đồng?

Nói tới đây, Vệ Hồng Quân phục hồi tinh thần lại, sắc mặt cổ quái chỉ vào cái vòng trên tay Diệp Thiên, nói:

– Diệp Thiên, không phải cháu lấy 20 vạn, chính là vì mua cái vòng này chứ?

Tuy rằng Vệ Hồng Quân không phải người kinh doanh đồ cổ, nhưng hai năm qua các hội đấu giá đồ cổ cũng tham gia không ít.

Ở những nơi này, có không ít ngọc cổ, nhưng quý nhất cũng không quá hai ba vạn đồng, vượt qua năm vạn đều rất hiếm, miếng ngọc giống như miếng trong tay Diệp Thiên này, tuy nói không tầm thường, nhưng giá trị cũng không đến hai mươi vạn chứ?

– Cậu Lưu, buôn bán muốn kiếm tiền là đúng, nhưng Diệp Thiên còn là một sinh viên, chúng ta không thể lừa gạt nó?

Nghĩ đến đây, Vệ Hồng Quân nhìn về phía Lưu Duy An, ánh mắt cũng có chút không thiện cảm, vốn thấy tướng mạo Lưu Duy An thật thà phúc hậu, nhưng trong mắt hắn cũng trở thành cáo già.

– Điều này… tôi… không phải tôi ra giá, mà là … Hơn nữa Tiểu Diệp nói cũng chỉ mười lăm vạn, không phải hai mươi vạn chứ…

Bị Vệ Hồng Quân trách như vậy, Lưu Duy An nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, lúc ban đầu hắn đưa ra một cái giá hai vạn đồng, sau đó chính là Diệp Thiên tự quyết định.

– Diệp Thiên? Sao lại vậy?

Vệ Hồng Quân kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiên.

– Chú Vệ, là chú nhìn nhầm rồi …

Diệp Thiên cười đưa vòng tay đến dưới ánh đèn, chỉ vào các tia sáng tràn ngập các màu sắc hồng mê người, nói:

– Chú Vệ, chú xem màu ánh lửa này, không có một dấu vết thấm sắc, đây là vòng tay huyết ngọc thiên nhiên!

– Trong lịch sử có ghi chép tương quan, chính là Văn Thành công chúa từng có được một cái, về sau thời Dân Quốc từng xuất hiện qua một lần, bị người ta tranh giành mua đi với giá mười thỏi vàng hình cá, chú nói vật như vậy, có đáng giá hai mươi vạn hay không đây?

– Vòng tay huyết ngọc thiên nhiên?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân hoảng sợ, hắn thật đúng là chưa nghe nói qua điển cố này, cũng không biết giá cả cái vòng, nhưng Diệp Thiên đã nói vậy, hắn nghe cũng hiểu.

Trong những người bạn của Vệ Hồng Quân, cũng có người sưu tầm thỏi vàng hình cá vàng thời Dân Quốc, hắn từng nhìn thấy qua, mỗi một thỏi là 300 g, ở thời Dân Quốc, hai thỏi vàng thế này có thể mua được một Tứ Hợp Viện ở Bắc Kinh này.

Cho dù đến hôm nay, 1g vàng giá khảng sáu bảy mươi đồng, một thỏi vàng như vậy cũng có thể giá trị hai vạn nhân dân tệ, mười thỏi chính là hơn hai mươi vạn nhân dân tệ, nếu suy luận như vậy, Diệp Thiên đưa ra cái giá hai mươi vạn, thật đúng là không đắt.

– Diệp Thiên, thứ này nhường cho chú Vệ được không?

Đối với nhãn lực của Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân rất tin tường, không hề nghi ngờ, nghĩ đến năm trước Hạ Lão Tứ cầm khoe khoang cái vòng Huyết Ngọc, không khỏi nghĩ đến chuyện có được cái vòng đó.

– Không được, chú Vệ!

Không đợi Vệ Hồng Quân nói hết lời, Diệp Thiên liền cắt đứt,

– Chú Vệ, chúng ta đã nói trước rồi mà, tiền này xem như cháu mượn, trong vòng một năm cháu sẽ mang trả hết tiền vốn lẫn lãi, còn món đồ này, chú cũng đừng mong, cháu muốn tặng cho Thanh Nhã …

– Tặng cho em?

Ở bên cạnh, Vu Thanh Nhã vẫn giữ im lặng, nghe Diệp Thiên nói vậy, không khỏi giật mình.

– Đương nhiên, không để cho em thì cho ai hả? Anh và ba anh đeo sao?

Diệp Thiên cười lấy tay vuốt tóc Thanh Nhã, hắn trước đây thích nhất là xù tóc Thanh Nhã khiến cho nó lộn xộn, sau đó kêu cô là Mai Siêu Phong trong phim “Anh Hùng Xạ Điêu” trên ti vi.

– Diệp Thiên, thứ này… thứ này rất đắt tiền, em không thể nhận được …

Thanh Nhã nhẹ nhàng nói.

Không phải Vu Thanh Nhã chưa từng thấy qua những thứ đắt tiền, từ nhỏ cô cũng thấy qua rất nhiều thứ đắt hơn so với thứ này, chính là từ nhỏ cô đã được Vu Hạo Nhiên giáo dục, không nên tham của đắt tiền của người khác, không nhận quà đắt tiền, cho dù là Diệp Thiên tặng.

– Ha ha, anh đeo cho em, coi như là quà ra mắt đi?

Diệp Thiên cười cười, không phân trần thêm, kéo bàn tay nhỏ bé của Vu Thanh Nhã, cầm chiếc vòng tay đeo lên cổ tay trắng như tuyết của cô, quan sát một lát, nói:

– Tay trắng ngọc ngà, màu đỏ như lửa, cân xứng, thật sự là rất xứng …

Vu Thanh Nhã còn muốn cự tuyệt, nghe thấy từ “Quà ra mắt”, nghĩ tới trước mặt là Lưu Duy An và Diệp Đông Mai đúng là cô và dượng của Diệp Thiên, trên mặt đột nhiên hơi đỏ lên, cũng không tiếp tục kháng cự, tùy ý cho Diệp Thiên đeo cho cô.

– Tiểu tử này tán gái thật đúng là có kinh nghiệm?

Hành động của Diệp Thiên khiến Vệ Hồng Quân nhìn mà hoa mắt choáng váng, đồ vật có giá trị hơn hai mươi vạn, không chớp mắt liền đem tặng.

So sánh với Diệp Thiên, mấy người bạn giàu có của Vệ Hồng Quân, mỗi tháng bỏ ra mấy ngàn đồng bao gái, quả thực không khác gì đám dế nhũi.

– Mẹ nó, nếu con gái mình có thể gặp được người con trai như vậy, đang học đại học yêu sớm ta cũng chấp nhận!

Thấy đôi uyên ương trước mặt, suy nghĩ của Vệ Hồng Quân bất chợt nghĩ tới con gái, mặc dù nói tình nghĩa vô giá, nhưng đôi khi tiền tài vẫn có thể cân nhắc địa vị một người con trai trong lòng người con gái.

Còn nếu Vệ Hồng Quân biết cái cậu tên Từ Chấn Nam kia cũng sẵn sàng bỏ ra hai mươi vạn cho con gái hắn, không biết còn tiếp tục nghĩ thế này hay không?

Cái vòng đeo lên cổ tay Vu Thanh Nhã rồi, Diệp Thiên không định tiếp tục tháo ra, trước mắt phải làm đương nhiên chính là trả tiền, đặt cái hai túi da mà Vệ Hồng Quân mang tới lên trên bàn, sau khi mở ra, Diệp Thiên nói:

– Chú Lưu, bên trong túi là hai mươi vạn, chú đếm một chút đi…

– Tiểu … Tiểu Diệp, ta… Chúng ta không phải nói là mười lăm vạn sao?

Thấy cái túi tiền trước mặt, cổ họng Lưu Duy An có chút khô.

Hắn cũng không biết vì sao ma xui quỷ khiến mình lại hỏi câu hỏi kia? Này nếu như bị các đồng nghiệp ở Phan Gia Viên biết, nhất định sẽ mắng, mười lăm vạn và hai mươi vạn chính là chênh lệch năm vạn đồng.

– Chú Lưu, cháu gọi điện thoại về hỏi ba cháu, ông nói miếng ngọc này hiện tăng giá rất nhanh, nói không chừng sang năm có thể bán bốn mươi vạn đấy, để chú không bị thiệt, cháu đưa thêm năm vạn thôi…

Diệp Thiên thuận miệng tìm được lý do, vào lúc này, tâm trí Lưu Duy An đều đặt ở trong cái túi đựng tiền mặt, đối với lời nói của Diệp Thiên có lẽ cũng không vào tai.

Nhưng Vệ Hồng Quân kỳ quái nhìn vào mắt Diệp Thiên, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói không muốn mua đồ lại để người bán thua thiệt? Nhưng đây là việc riêng của Diệp Thiên, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể dấu nghi vấn ở trong bụng.

– Tiểu Diệp, đúng vậy, đúng là … Là hai mươi vạn!

Lưu Duy An tuy rằng là người rất thật thà, nhưng là ở Phan Gia Viên làm kinh doanh đã hai năm, vẫn hiểu được không ít trò lừa gạt, bất kể nói thế nào, tiền nhất định phải đếm trước mặt, chuyện này cũng không thể ngại phiền toái, đếm từng tờ một.

Ước chừng đếm hơn một giờ, Lưu Duy An mới đếm xong tiền trong túi, sau đó buộc túi tiền lại, một bàn tay còn nắm thật chặc cái túi.

– Chú Lưu, vậy là chúng ta thanh toán xong …

Diệp Thiên vỗ vỗ tay, nói:

– Chú lấy hai tờ giấy và bút, chúng ta viết chứng từ mua bán, cháu cũng muốn viết giấy vay nợ cho chú Vệ, việc hôm nay coi như xong rồi…

– Tiểu tử này, sau này bất kể làm nghề gì, thành tựu thật sự là không thể tưởng tượng!

Thấy Diệp Thiên cẩn thận như vậy, Vệ Hồng Quân cũng thầm khen trong lòng, đổi là hắn khi tầm tuổi của Diệp Thiên, cả ngày chỉ biết trượt băng và đánh nhau mà thôi.

Chương 117 : Diệp Đông Lan

– Chú Lưu, giao dịch của chúng ta đã xong …

Cầm chứng từ đã viết xong, Diệp Thiên và Lưu Duy An cùng ký tên mình phía dưới.

Tuy rằng món đồ này không được công chứng, cũng không được pháp luật công nhận, nhưng buôn bán như vậy mà nói, cũng đã đầy đủ, hơn nữa sau này có tranh cãi gì, cũng có thể cho là chứng cớ để sử dụng.

– Được, rất rõ ràng…

Nghĩ bệnh của vợ rốt cục có thể được cứu chữa , tâm trạng Lưu Duy An rất kích động, khi ký tên mình cũng viết xiêu xiêu vẹo vẹo, ánh mắt chăm chú nhìn vào cái bọc kia, không hề rời tầm mắt một khắc nào.

– Đúng vậy, chú Lưu thúc, cô Diệp, cũng không sớm, chúng cháu phải cáo từ …

Diệp Thiên đứng dậy, nghĩ một chút nói:

– Chú Lưu, nhiều tiền như vậy để trong nhà không thích hợp, cháu cảm thấy chú nên cùng chúng cháu đi ngân hàng một chuyến đi…

Tuy rằng Tứ Hợp Viện ở đây đều là láng giềng đã hiểu rõ nhau, nhưng tiền có thể kích động nhân tâm, túng quá hoá liều, vạn nhất bị người ta đánh cắp, Diệp Thiên cũng không còn cách nào lôch họ hai mươi vạn.

– Đúng , đúng, nên đi ngân hàng…

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Lưu Duy An liên tục gật đầu, liền xách túi tiền trên bàn, nói với vợ:

– Đông Mai, tôi đi ngân hàng gửi tiền đã, bà bảo Lam Lam đi lên đầu phố mua chút thức ăn chín, tối nay tôi muốn cùng Tiểu Diệp và anh Vệ đây uống một chén…

Từ khi mình và vợ cùng về hưu, rồi đến lúc vợ bệnh, Lưu Duy An đã thật lâu không vui vẻ như hôm nay, vốn là bị sương mù bao phủ cuộc sống, hiện tại rốt cục đã lộ ra một luồng sáng rực rỡ.

– Cậu Lưu, hôm nay chắc không được …

Vệ Hồng Quân nhìn Diệp Thiên một cái, phát hiện hắn đang lắc đầu ra hiệu, nói tiếp:

– Bệnh của cô ấy quan trọng hơn, tối nay anh hãy thương lượng một chút, sáng mai để cô ấy đi nằm viện, chờ hết bệnh rồi chúng ta tiếp tục uống cũng không muộn mà …

– Vậy … vậy cũng được, hôm nào nhất định phải mời anh Vệ uống một chút…

Vệ Hồng Quân cũng là người biết cư xử, những lời này nói ra làm cho người ta nghe mà trong lòng thấy ấm áp, Lưu Duy An cũng nói không nên lời, chỉ có thể cảm động, liên tục gật đầu.

Trước khi ra cửa, Diệp Thiên nhìn thoáng qua người cô ruột ốm yếu, mở miệng nói:

– Cô Diệp, trong tay có tiền, đừng sợ tiêu tiền, trị hết bệnh quan trọng hơn cả!

– Tiểu Diệp, cô biết, chờ cô hết bệnh rồi, tự mình nấu ăn cho mọi người, nhất định đều phải đến nhé …

Diệp Đông Mai gật gật đầu, cô nằm trên giường bệnh đã hai năm, cũng đang nuôi hy vọng có thể khôi phục cuộc sống trước kia, lập tức cố gắng chống chọi, muốn đưa Diệp Thiên mấy người ra sân.

– Cô Diệp, khoác thêm áo khoác ngoài rồi hãy ra ngoài!

Diệp Thiên cũng không còn chối từ, hắn biết đây là cô mình muốn biểu đạt lòng biết ơn.

– Chị, sao chị lại tới đây?

Mới vừa đưa Diệp Thiên mấy người đến góc sân, một người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi bước đến, trong tay mang theo hai con cá để trong túi ni lông đi vào sân, Diệp Đông Mai vừa nhìn thấy, vội vàng nghênh đón.

– Đông Mai, trời rất lạnh, em đi ra ngoài để làm gì?

Người đó nhìn thấy Diệp Đông Mai đứng ở trong sân, liền nắm cánh tay Diệp Đông Mai, giận dữ nói:

– Xem tay em này, lạnh quá mất, nhanh đi vào nhà!

Người nọ tên Diệp Đông Lan, là chị cả nhà họ Diệp, lớn hơn năm tuổi so với em thứ hai, so với Diệp Đông Bình và Diệp Đông Mai cũng phải lớn hơn đến hơn mười tuổi, có thể nói người em nhỏ nhất này, đều là một tay bà ấy nuôi lớn, trước mắt thấy em gái bệnh tình như vậy, đương nhiên là đau lòng vô cùng.

– Chị à, không có việc gì, hôm nay rất vui, Đông Mai mói ra ngoài!

Lưu Duy An cũng tiến lên bắt chuyện, nghĩ không lâu sau là vợ có thể tiến hành phẫu thuật thay thận, trên mặt Lưu Duy An lộ ra nụ cười.

Người đàn bà kia có chút nghi hoặc nhìn hai vợ chồng này, ánh mắt lại nhìn sang Diệp Thiên bọn họ, kỳ quái hỏi:

– Duy An, hôm nay là làm sao vậy? Đều vui vẻ như thế?

Lưu Duy An không muốn làm cho Diệp Thiên phải chờ lâu, lập tức nói:

– Chị à, là gặp được việc vui mà, Đông Mai, mình đưa chị vào trong phòng đi, tôi đi gửi tiền rồi sẽ trở lại…

– Hay thật, chẳng hiểu ra sao? Đông Mai, vào nhà rồi em nói với chị!

Người đàn bà lắc lắc đầu, hồ nghi nhìn Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã và Vệ Hồng Quân, sau đó cùng em gái đi vào phòng.

– Chú Lưu, đi thôi…

Nhìn thấy bác gái mặt mũi hiền lành, trong lòng Diệp Thiên lại ngổn ngang, nếu không phải năm đó cha gây nên tội quá lớn, chắc chắn bác gái cũng không đành lòng từ mặt ông?

– Lam Lam, đem cá vào bếp, để ra chậu đi, tối nay bác nấu canh cá cho cả nhà ăn …

Sau khi vào nhà, Diệp Đông Lan liền đưa cá cho Lam Lam, sau đó đỡ em gái ngồi xuống, oán giận nói:

– Đông Mai, hôm nay lạnh thế này em cũng không chú ý chút, người thế nào mà đáng để em phải ra bên ngoài tiễn …

Diệp Đông Lan làm chủ nhiệm văn phòng đã hai mươi, ba mươi năm, cả ngày xử lý đó những việc to nhỏ, đã quen nói giọng lớn, thẳng tính, tuy rằng đã sáu mươi, nhưng đi đứng nhanh nhẹn, thân thể khỏe mạnh, còn là một tính nóng.

– Chị à …

Diệp Đông Mai há miệng thở dốc, còn đang muốn giải thích, lại nghe Diệp Đông Lan nhắc:

– Chị nói cho em biết, Đông Mai, bệnh của em này không thể kéo dài được nữa, cần lập tức thay thận, hôm qua chị đi nhà chị hai em, hai người chúng ta thương lượng, chuẩn bị bán nhà cũ của ba, tiền bán nhá sẽ cho em dùng thay thận…

– Nhà cũ?

Diệp Đông Mai nghe vậy sửng sốt, lắc đầu, nói như đinh đóng cột:

– Không được, đó là nhà ba để cho anh, mặc dù anh làm không đúng, nhưng nhà vẫn là của anh, chúng ta ai cũng không thể động vào!

– Không cần nói tới nó, chị không còn người em đó, em cũng không còn anh trai …

Nghe thấy em gái nhắc tới Diệp Đông Bình, Diệp Đông Lan nhất thời tức giận.

Bà vốn nóng tính, lúc ấy bởi vì tức giận đã cho em trai mấy cái bạt tai, sau đó lại nổi nóng vì Diệp Đông Bình không hồi âm, muốn giáo huấn người em không nghe lời này.

Nhưng sự tình đã qua rất lâu, chỉ cần Diệp Đông Bình nhận sai, là chị chắc chắn cũng tha thứ.

Nhưng ai biết, về sau Diệp Đông Bình mất liên hệ, khiến Diệp Đông Lan thất vọng cực kỳ, bình thường ghét nhất là người khác nhắc tới Diệp Đông Bình, vậy cũng là “yêu càng thâm, hận càng sâu”.

Nhưng Diệp Đông Lan cũng không biết, khi bà bỏ đi không đến một năm, hôn nhân của Diệp Đông Bình cũng xảy ra vấn đề rất lớn, mẹ của Diệp Thiên cũng bỏ ông ta, điều này làm cho Diệp Đông Bình nhận đả kích còn lớn hơn.

Ngay lúc đó Diệp Đông Bình bị chúng bạn xa lánh, đã chui vào ngõ cụt, cho rằng người nhà không bao giờ tha thứ cho ông, đã nghĩ mình nên mang theo con trai về cùng sơn thôn sống quãng đời còn lại, cả đời quên hết, cho nên cũng không đi khẩn cầu chị em hiểu và bỏ qua, hơn mười năm sau, hiểu lầm cũng càng ngày càng sâu.

– Không được, dù sao nhà cũng không thể động vào, đó cũng là kỷ niệm duy nhất mà ba để lại, ai cũng không thể bán…

Đừng nhìn Diệp Đông Mai ốm yếu, có vẻ rất là nhu nhược, nhưng tính khí ngoài mềm trong cứng, cho dù đối mặt là chị gái cũng không nhường bước, trong tình thế cấp bách nhưng cũng không để ý chuyện bệnh tình của mình.

– Mẹ, sao mọi người lại cãi nhau?

Từ phòng bếp trở lại Lam Lam nghe thấy nguyên nhân hai người cãi nhau, yếu ớt nói:

– Bác cả, mẹ, chúng ta … chúng ta không phải đã có tiền sao?

– Có tiền? Sao lại thế?

– Ôi, sao em lại quên mất việc này nhỉ?

Tiếng của hai chị em đồng thời vang lên, một người là vẻ mặt không hiểu gì, một người là dở khóc dở cười, sớm nói ra chuyện này, còn cần nhắc đến người anh em kia sao?

– Đông Mai, là sao ?

Diệp Đông Lan nhìn về phía em gái.

– Chị à, Duy An kinh doanh đồ cổ, chuyện này chị biết chưa?

Thấy chị gật đầu, Diệp Đông Mai nói tiếp:

– Mấy người chị nhìn thấy lúc vào sân kia, chính là đến mua cái vòng tay của em, tổng cộng bán hai mươi vạn đấy, vừa rồi Duy An đi ngân hàng gửi tiền …

– Em … em bán cái vòng, bán… bán hai … Hai mươi vạn?

Diệp Đông Lan không phải không gặp qua người có tiền, nhưng nghe thấy số tiền lớn như vậy, vẫn là giật mình há to miệng, hiện tại một tháng tiền lương hưu của cô cũng chỉ bảy tám trăm đồng, bao nhiêu năm mới có thể tích góp đủ 20 vạn đây?

– Đông Mai, chị nói… không phải là em gặp phải kẻ lừa đảo chứ? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Cái vòng đó chị cũng đã thấy, làm sao đáng giá 20 vạn được?

Khi Diệp Đông Lan làm chủ nhiệm, không ít lần thấy chuyện người ta bị lừa, tính cảnh giác rất cao, lúc này, bà nghe xong lời em gái, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ bọn họ bị gạt.

– Chị, chị xem, đây là chứng từ chàng trai đó viết, chứng từ mua bán…

Diệp Đông Mai đem mẩu giấy Diệp Thiên vừa viết lấy ra, giao cho chị gái, nói tiếp:

– Hơn nữa, số tiền kia là Duy An đếm từng tờ một, cũng không phải tiền giả, bọn họ có thể gạt chúng ta sao?

– Bọn em biết cái gì, bây giờ kẻ lừa đảo luôn rất thông minh …

Diệp Đông Lan nói xong, đột nhiên vỗ đùi:

– Thôi xong, Duy An theo chân bọn họ đi ra ngoài, sẽ không bị cướp chứ? Không được, chị phải đi ra ngoài xem sao …

– Chị, chị làm sao vậy? Vội vàng muốn đi đâu?

Đang lúc Diệp Đông Lan mới vừa nhấc rèm cửa lên định ra bên ngoài, Lưu Duy An đi vào sân, ngay cửa khu tứ hợp viện có một ngân hàng công thương, nếu không phải tiện đường lại ghé mua chút thức ăn chín, hắn đã trở về nhanh hơn.

– Duy An, cậu không sao chứ? Tiền đâu? Tiền bị bọn hắn cướp đoạt đi rồi?

Diệp Đông Lan còn mê muội mình ảo tưởng, liền hỏi Lưu Duy An số tiền kia.

– Chị tìm gì vậy? Chị à, em đem tiền đi gửi rồi, chị xem, đây là sổ tiết kiệm…

Lưu Duy An lặng đi một chút, lập tức phản ứng lại đây, cái túi kia là túi Vệ Hồng Quân mang đến, lúc ấy cùng đi gửi tiền, gửi xong lại không lấy cái túi.

– Thật … Thật đúng là gửi rồi à …

Trở lại trong phòng, Diệp Đông Lan nhìn thấy con số liên tiếp trên đó, thần sắc trên mặt hoài nghi cũng dần dần mất đi.

– Không ngờ, Diệp Thiên này, tuổi còn nhỏ, nhưng lại có thể làm chủ chuyện lớn trong nhà?

Lưu Duy An lúc này cũng hư hư thực thực, như đang ở trong mộng, hôm nay xáy ra chuyện này có chút ly kỳ .

– Tên gì?

Diệp Đông Lan đang cúi đầu nhìn sổ tiết kiệm, nghe thấy Lưu Duy An nói vậy liền ngẩng đầu lên:

– Đợi một chút, Duy An, cậu lặp lại lần nữa, vừa rồi đứa bé kia tên là gì? ?

Chương 118 : Nhận ra

– Tên là … Tên là Diệp Thiên, chị à, có chuyện gì sao?

Lưu Duy An còn đắm chìm trong vui sướng có tiền cứu vợ, cũng không để ý lắm sắc mặt Diệp Đông Lan.

Nhưng Diệp Đông Mai lại phát hiện biểu hiện của chị có điểm khác thường, không khỏi kỳ quái hỏi:

– Chị ơi, chị … chị quen đứa nhỏ kia sao?

– Diệp Thiên? !

Diệp Đông Lan cười khổ một tiếng, nói:

– Đông Mai, con … con trai của anh trai em, cũng tên là Diệp Thiên!

Vừa rồi nhìn chứng từ, Diệp Đông Lan còn không chú ý, nhưng nghe từ miệng Lưu Duy An tên Diệp Thiên, bà nhất thời nhớ lại chuyện hơn mười năm trước.

Vì rất phẫn nộ đối với hành vi của em trai, năm đó Diệp Đông Lan tìm được em rồi, giở trò trước mặt mẹ của Diệp Thiên, không lưu tình chút nào đánh hắn mấy cái bạt tai, nhưng là nhìn thấy đứa trẻ mà cha nó bị đánh lại cười rất vui vẻ, Diệp Đông Lan cũng thấy đáng yêu, bởi vậy bà cũng nhớ kỹ cái tên đứa trẻ còn trong tã lót, Diệp Thiên!

Chính là chuyện đã qua gần hai mươi năm, nếu em gái vừa rồi không nói đến Diệp Đông Bình, chỉ sợ Diệp Đông Lan cũng kớnh ra.

Kỳ thật năm đó Diệp Đông Mai cũng nghe chị gái nhắc tới tên Diệp Thiên, nhưng đã nhiều năm như vậy, đã sớm quên bẵng đi.

– Chị … chuỵên này… sao có thể?

Trên khuốn mặt bệnh tật của Diệp Đông Mai, hiện ra một tia đỏ ửng, hiển nhiên tâm tình có chút khuấy động.

– Đúng thế, chị à, tuy rằng em chưa thấy chưa thấy qua anh rể, nhưng đã từng thấy hình của ông, vừa rồi cái cậu kêu Diệp Thiên đó, không giống anh chút nào …

Nghe được vợ nói vậy, Lưu Duy An cũng gật gật đầu, còn đặc biệt chạy đến xem ảnh chụp có Diệp Đông Bình hồi lâu.

Nghĩ đến khuôn mặt thanh tú và hơi có vẻ quật cường của mẹ Diệp Thiên, Diệp Đông Lan cười khổ lắc lắc đầu, nói:

– Đứng vậy, không giống đồ hỗn trướng kia, nhưng, cũng rất giống mẹ nó …

– Vậy … Vậy nó thật sự là con của anh ấy?

Liên tưởng đến hành động kỳ quái của Diệp Thiên khi đến nhà, Diệp Đông Mai cũng không nhịn được nữa, đứng lên định đi ra ngoài.

– Đông Mai, am định làm cái gì hả?

Lưu Duy An kéo vợ lại.

– Em … em muốn đi tìm đứa bé kia, nó là con trai của anh ấy, là cháu của chúng ta!

Biểu hiện hoàn toàn không giống Tống Anh Lan sau khi biết thân phận Diệp Thiên, đối với Diệp Đông Mai mà nói, trong lòng của cô chỉ có thân tình, những cái khác đều không quan trọng.

– Đông Mai, em đừng kích động, ngồi xuống trước đã, nghe chị …

Nhìn thấy em gái đang thở có chút dồn dập, Diệp Đông Lan liền tranh thủ kéo em vào buồng trong, nói:

– Đông Mai, chị gặp đứa bé kia và mẹ nó cũng đã 20 năm, ấn tượng cũng có chút mơ hồ, không nhất định có thể nhận ra được, em cũng đừng vội, lo dưỡng bệnh đã, sáng mai chị sẽ đi hỏi thăm, được không?

– Nhất định là con trai của anh ấy, nhất định là cháu của chúng ta, chị ơi, nếu không phải, nó sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy mua cái vòng ngọc kia đúng không?

Diệp Đông Mai cũng không ngốc, trên đời này sẽ không ai muốn đốt tiền, rõ ràng có thể dùng 2 vạn đồng mua được thứ đó, Diệp Thiên lại tìm mọi cách nâng giá, nhưng đúng lúc cô đang bệnh cần tiền.

Trong suy nghĩ của Diệp Đông Mai, cái người tên là Vệ Hồng Quân nhất định là bạn bè của anh trai, mà số tiền kia cũng nhất định là anh trai gián tiếp đưa cho cô chữa bệnh, nhưng Diệp Đông Bình vì sao lại có nhiều tiền như vậy, Diệp Đông Mai lại không biết.

– Chị à, tuy rằng anh làm không đúng, nhưng đứa nhỏ này không có làm gì sai, nó là người của Diệp gia chúng ta, chị … chị không thể không nhận!

Diệp Đông Mai nói xong, nước mắt nhịn không được từ gương mặt chảy xuống, cô thực sợ hãi chị gái mình vì giận anh trai, ngay cả đứa cháu cũng không nhận.

– Ôi, chị biết, Đông Mai, em … em thân thể không tốt, đừng khóc chứ …

Thấy em gái xúc động như vậy, Diệp Đông Lan cũng sốt ruột, ôm em gái, nói:

– Chị cũng chưa nói không nhận đứa nhỏ này mà, anh trai của em là cái loại cứng đầu, nó chịu trở về thắp cho cha nén hương, nhận sai, chị cũng sẽ không từ người em này!

Diệp Đông Lan cũng xúc động theo em, ôm em gái mà khóc lên, nghe thấy vậy, Lưu Duy An ở gian ngoài cũng không nói ra lời, cảm thấy mọi chuyện xảy ra hôm nay, còn rất nhiều uẩn khúc.

Ngồi ở gian ngoài, buồn bực rút một điếu thuốc ra hút, Lưu Duy An đứng lên, đi vào phòng trong nói:

– Chị à, chị trông chừng Đông Mai một chút, em đi tìm Diệp Thiên …

Lưu Duy An là người rất đôn hậu, trong mắt hắn, cháu của vợ, vậy cũng là cháu của mình, huống chi Diệp Thiên lại thông minh lanh lợi như vậy, nếu hôm nay không tìm được Diệp Thiên, hỏi cho rõ ngọn ngành, chỉ sợ người thành thật này cũng ngủ không yên .

Thấy hai vợ chồng Diệp Đông Mai thế này, Diệp Đông Lan cũng biết nếu tìm không ra Diệp Thiên, chuyện sáng mai đi viện cũng khỏi phải nghĩ đến, lập tức nói:

– Được rồi, Duy An, năm đó chị cũng hơi nóng tính, em đi nói với đứa bé kia, bảo nó đừng nghĩ nhiều như vậy…

Nếu Diệp Thiên thật là con trai của Diệp Đông Bình, vậy nguyên nhân hắn không nhận cô rất rõ ràng, nhất định là sợ bọn họ không nhận cháu, cho nên Diệp Đông Lan mới đặc biệt nhắc nhở Lưu Duy An một câu.

– Chị à, em biết, tối nay chị ở nhà chăm Đông Mai nhé, em phải đi đây …

Lưu Duy An gật đầu, cầm lấy tờ giấy, khoác áo, vội vàng ra khỏi Tứ Hợp Viện, bước chân dẫm trên mặt đất đầy tuyết đọng ——

– Ôi, lão Tam, anh làm gì thế? Lạnh thế này, cô nương xinh đẹp đâu …

Lão Tứ – Ngạo Hải Minh cầm hai bình nước sôi mới mua từ khu quầy bán quà vặt của ký túc xá đi về, phát hiện Diệp Thiên đang đứng ở nơi này, lại quay trở ra, chính mình đi đến trước mắt cũng không phát hiện, đành dùng chân nhẹ nhàng đá hắn.

– A, là lão Tứ à, mua nước hả?

Bị Ngạo Hải Minh đá một cước, Diệp Thiên mới tỉnh.

Sau khi về trường, chia tay Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên luôn đau đầu suy nghĩ có nên nói chuyện này với cha hay không, mặc dù hắn là người rất có chủ kiến, nhưng chuyện này liên quan đến thân tình thế hệ cha, Diệp Thiên cũng không thể nào giúp cha làm chủ.

Nhưng thái độ là người con, Diệp Thiên lại không muốn làm cho cha quá mức lo lắng và tự trách, cho nên ở quầy điện thoại đi đi lại lại, chưa quyết định.

– Thôi vậy, đợi cô làm phẫu thuật hoặc là bệnh tình ổn định lại rồi tiếp tục nói cho cha vậy …

Nghĩ một lúc sau, Diệp Thiên hạ quyết định, thuận tay cầm một phích nước sôi trong tay Ngạo Hải Minh, nói:

– Không sao, đi, quay về ký túc xá …

– Như mất hồn vậy, có phải bị Vu Thanh Nhã đá hay không?

Ngạo Hải Minh nghiêng người qua hỏi.

– Tránh qua một bên, cậu còn chưa thu phục được bạn gái hả?

Diệp Thiên đánh trống lảng, hỏi lại Ngạo Hải Minh.

Kỳ thật cô bé mà Ngạo Hải Minh theo đuổi, nhiều lắm cũng chỉ là đầy đặn, nhưng tới miệng Diệp Thiên mầy người đó, liền biến thành mập, mấy lần kháng nghị không có kết quả, Ngạo Hải Minh cũng chẳng thèm để ý vấn đề này .

Cãi nhau ầm ĩ với Ngạo Hải Minh một hồi, tâm tình Diệp Thiên cũng đã khá nhiều, nhưng xảy ra chuyện này cũng để cho hắn ưu sầu, bởi vì không nói cho cha chuyện này, hắn không có tiền trả lại cho Vệ Hồng Quân.

Tuy rằng Diệp Thiên biết mình có thể giúp người ta gặp điều lành, tránh điều dữ, nhưng cái này cũng cần có người tin mới được, chẳng lẽ bản thân mình phải chạy đến trước mặt người khác nói loạn lên: gần đây anh sẽ gặp đại nạn, hoặc là vợ anh có bồ … hay sao, còn không bị người ta đuổi đánh sao?

Cho đến khi về tới trong ký túc xá, Diệp Thiên cũng không nghĩ được biện pháp gì, nhưng cũng may mượn tiền kỳ hạn là một năm, đến lúc đó nếu bệnh tình của cô có thể chuyển biến tốt đẹp, tiếp tục nói cho cha lấy tiền cũng không muộn.

– Mấy anh em, ăn uống gì chưa? Hôm nay lão Đại đang có chuyện vui, đi, đi ra ngoài ăn lẩu…

Mùa đông, ban ngày tương đối ngắn, mới hơn sáu giờ, sắc trời đã tối đen, Từ Chấn Nam cũng đã trở lại, vẻ mặt hưng phấn kéo Diệp Thiên mấy người ra ngoài ăn cơm.

– Lão Đại, em ăn rồi, không đi đâu …

Diệp Thiên đang một bụng tâm tư, làm sao có tâm trạng mà đi ăn được.

– Không được …

Từ Chấn Nam giữ chặt Diệp Thiên, nhỏ giọng nói:

– Hôm nay anh cầm tay Dung Dung, cô ấy … cô ấy không tức giận!

Có người nói tình yêu chính là một quá trình tiến triển từ cầm tay, hôn môi, Từ Chấn Nam đã làm được bước đầu tiên, tràn ngập tin tưởng vào tương lai tốt đẹp.

– Vậy cũng không liên quan tới em, lão Đại, mấy anh em đi ăn đi, em phải suy nghĩ một vài chuyện…

Diệp Thiên không kiên nhẫn xua tay, xoay người nằm vật xuống giường.

– Ơ, tiểu tử này làm sao vậy?

Từ Chấn Nam đụng đụng Ngạo Hải Minh.

Ngạo Hải Minh lắc lắc đầu, nói:

– Ai biết được, trở về liền như vậy, anh ấy không đi chúng ta đi, nhị ca, đừng xem sách nữa, ăn hôi đi…

– Diệp Thiên, thật không đi sao?

Lúc ra cửa Từ Chấn Nam lại hỏi một câu, nhưng thấy Diệp Thiên thò tay từ trong chăn ra, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

– Diệp Thiên khoá 51 ngành Kiến trúc, có người tìm!

Từ Chấn Nam rời đi còn chưa đầy mười phút, giọng nhân viên quản lý ký túc xá dưới lầu liền vang lên.

– Chú Lưu? !

Diệp Thiên từ trên giường đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhờ ánh sáng tuyết đọng phản quang trên mặt đất, thấy rõ ràng tướng mạo người kia.

– Chú Lưu, chú làm sao tìm được đến nơi này vậy? Xảy ra chuyện gì sao?

Diệp Thiên vội vàng đeo giầy, nhanh như chớp chạy xuống dưới lầu.

Lưu Lưu Duy An lấy tay chà xát khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, nói rõ ràng:

– Tiểu Diệp, cháu … cháu nói cho chú Lưu biết, ba của cháu, có phải tên là Diệp Đông Bình hay không?

– Chú Lưu… chú Lưu, chuyện này… chuyện này…

Diệp Thiên không nghĩ tới “dượng” lại biết việc này nhanh vậy, nhất thời không biết trả lời như thế nào cho phải .

– Còn gọi chú Lưu à? !

Thấy thái độ của Diệp Thiên, Lưu Duy An dù là người thành thật, không cần hỏi cũng hiểu rồi, trên khuôn mặt phúc hậu nhất thời lộ ra nét cười,

– Diệp Thiên, cháu là đứa cháu ngoan, chuyện của người lớn cháu không phải nghĩ, đi, về nhà, bác gái cũng ở đó, bác nói, đã không còn trách cha cháu rồi…

– Cô… Dượng…

Diệp Thiên thực khó nhọc gọi mấy tiếng này, cảm giác được thân nhân che chở, đã khiến cho cái mũi Diệp Thiên có chút cay cay.

Chương 119 : Ân oán đời trước

Tết Nguyên Đán năm 1996, tuyết vừa ngừng rơi không được mấy ngày, lại rơi thật nhiều, làm tàn thành Bắc Kinh phủ thêm một tầng màu trắng.

Nhưng dù thời tiết tiếp tục cực lạnh cũng không ngăn được mọi người đi du lịch, nghênh đón Nguyên Đán, các khu chợ hoặc là công viên, nơi nơi đều đã tràn ngập biểu ngữ chúc mừng, tràn đầy không khí ngày hội.

– Anh ơi, anh … em không móc lên được, anh tới hỗ trợ chút …

Trong một tứ hợp viện ở công viên Cảnh Sơn, cũng đã tràn ngập không khí đón tết, Lưu Lam Lam cầm mấy đèn lồng màu đỏ, chuẩn bị treo trước cửa, chỉ là quá thấp, không thể treo được.

Đến thế hệ Lưu Lam Lam này phần lớn đều là sinh một, con của bác gái và bác hai lớn hơn cô bé hơn mười tuổi, bình thường cũng không thích chơi đùa cùng, từ khi Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã đi vào, tiểu nha đầu này luôn cùng đi theo hai người.

– Lam Lam, anh tới đây, cẩn thận ngã …

Diệp Thiên nghe thấy Lam Lam gọi, vén rèm vải từ trong nhà đi ra ngoài, thấy Lưu Lam Lam đang dọn sạch cái băng ghế chuẩn bị giẫm lên, vội vàng ôm lấy mấy cái đèn lồng, chính mình tự đi treo.

Từ lần trước cùng Lưu Duy An trở lại tứ hợp viện này, thân phận Diệp Thiên cũng được làm rõ, không giống như trong tưởng tượng của hắn, sẽ gặp trở ngại, ngay cả bác hai của hắn, nghe được tin tức, lập tức từ Đông Thành, chạy suốt đêm tới nhà Diệp Đông Mai, cũng rất thương hắn.

Phải biết rằng, nhà họ Diệp cũng không nhiều con trai, tới thế hệ Diệp Đông Bình cũng chỉ có một độc đinh, nếu không phải người chị cả Diệp Đông Lan quá giận, hai người còn lại đã sớm tìm người anh em đó trở về .

Bất ngờ có thêm mọt người cháu ruột, trong lòng mấy người đều rất vui mừng, ngay cả Diệp Đông Lancòn có chút giận đối với cha của Diệp Thiên, cũng rất yêu người cháu này.

Còn về số tiền, Diệp Thiên lại đổ lên đầu Vu Thanh Nhã, nói là bạn của cha Vu Thanh Nhã cho hắn mượn, Diệp Đông Bình còn chưa biết chuyện cô cô sinh bệnh, Diệp Thiên muốn đợi nghỉ đông về nhà, sẽ cùng cha nói chuyện này, hơn nữa gọi ông quay về kinh thành giải thích cho bác cả.

Điều này rất hợp lý, nhất là Diệp Đông Lan, bà cũng rất hài lòng, hơn nữa mấy trưởng bối đều rất yêu quý Vu Thanh Nhã.

Bác cả Diệp Đông Lan của Diệp Thiên lại cầm bông tai, nói là đồ gia truyền nhà họ Diệp, muốn tặng cho Vu Thanh Nhã, khiến cho hôm nay cô bé kia mặt luôn đỏ hồng.

– Lam Lam, để anh nghỉ chút, đừng quấn quít anh ấy mãi thế …

Trong phòng truyền ra tiếng của Diệp Đông Mai, nhưng mặc dù là đang răn dạy và quở mắng con gái, trong tiếng nói lại tràn ngập vui sướng, nhà bọn họ… đã thật lâu không có náo nhiệt và vui vẻ như thế.

Sáng sớm hôm nay, người nhà chị cả và chị hai đều đi tới nhà Diệp Đông Mai, hơn nữa còn có Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, trong phòng ngoài phòng đều đầy người, ngoài Diệp Đông Bình ra, người của Diệp gia coi như đông đủ.

Chồng của Diệp Đông Lan mất năm năm trước, con gái bà đến Tế Nam, cũng là một người ở Bắc Kinh, nhưng thường xuyên lo chuyện công sở, cho nên thường xuyên đi công tác.

Bác Hai của Diệp Thiên tên là Diệp Đông Trúc, hai vợ chồng đều là giáo viên trường Tây Thành, bây giờ còn chưa về hưu, có một con trai đã kết hôn, sinh được đứa con trai mới biết đi, cả nhà cũng đều đến đây.

Nói thành thật, trường hợp này tuy rằng khiến Diệp Thiên cảm thấy thực ấm áp, nhưng cũng có chút không quen, hắn từ nhỏ một mình quen rồi, bây giờ cả nhà đầy người, vây quanh hắn hỏi lung tung này nọ, đã có tâm tư muốn chạy trốn rồi.

– Diệp Thiên, không vội, vào dùng cơm đi…

Rèm cửa nhấc lên, một thanh niên chừng ba mươi ló đầu ra, lên tiếng gọi Diệp Thiên, hắn tên Lục Sâm, là anh họ của Diệp Thiên, tốt nghiệp chuyên khoa pháp, hiện tại đang làm ở trong cơ quan Thị cục, cũng coi là công việc rất lý tưởng.

– Anh họ, em đến đây, Lam Lam, đi ăn …

Diệp Thiên gật gật đầu, dẫn Lam Lam đi vào trong nhà, trên bàn bên trong nhà đã dọn đầy đồ ăn, bốn đĩa rau trộn hai đĩa thức ăn lớn, mặt khác còn có tám đĩa đồ ăn nóng, một bàn tràn đầy hương thơm.

Lục Sâm cầm bình rượu trắng, lần lượt cho cha mình và Lưu Duy An, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên hỏi:

– Tiểu Thiên, có uống chút rượu không?

– Uống chút đi …

Diệp Thiên gật gật đầu, hắn từ nhỏ không ít lần cùng cha uống rượu, hương vị rượu đã sớm ngấm tận xương tủy, một hai cân rượu căn bản không thành vấn đề.

Uống rượu không khí trên bàn dĩ nhiên là nóng lên, đừng nhìn Lưu Duy An có vẻ thật thà, tửu lượng cũng rất tốt, cuối cùng Lục Sâm hai người đều gánh không nổi, chỉ có Diệp Thiên uống.

Sau khi ăn cơm xong, khiến Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc chính là, Lục Sâm và Lưu Duy An lại đứng lên thu dọn cái bàn, điều này ở các gia đình bình thường ở Bắc Kinh không phù hợp, để người già cả thu dọn nhà, nói ra thật mất mặt người trẻ.

Quay đầu lại nhìn ba người phụ nữ lớn tuổi, nhưng đều là một bộ mặt thản nhiên, Diệp Thiên không khỏi cười khổ không ngừng, chẳng thể trách cha làm chuỵên bếp núc khéo như vậy? Cảm thấy nếu có mấy người chị em như vậy, muốn lười cũng không được.

– Diệp Thiên, lại đây, bác nói chuyện với cháu một chút …

Đàn ông đi thu dọn việc nhà, Bác hai của Diệp Thiên bảo vợ của Lục Sâm dẫn con và Lam Lam đi ra bên ngoài chơi, Vu Thanh Nhã nhìn thấy vậy, cũng đi theo ra .

– Thưa bác, chuyện gì ạ?

Diệp Thiên vào phòng trong, lại thấy cả bác cả và cô út đều ngồi ở trên giường, vội vàng dọn sạch cái ghế dựa ở bên giường ngồi xuống, mở miệng nói:

– Thưa cô, cô dừng nói chuyện tiền nong nhé, cháu nói lại, chuyện tiền nong không cần mọi người lo!

Khi biết được Diệp Thiên mượn tiền từ chỗ Vu Thanh Nhã, các cô bác của hắn liền suy nghĩ, ngoài Diệp Đông Mai là thật sự không có cách nào, trong khoảng thời gian này hai người bác đều đang nghĩ cách thu xếp tiền.

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Lan lắc lắc đầu, nói:

– Tiểu Thiên, cái này không thể được, đến qua Tết có thể gom đủ 20 vạn, đến lúc đó cháu trả lại cho người ta, Diệp gia chúng ta không thể nợ nần người ta được!

– Cái gì mà nợ nần ạ? Bác, cái vòng còn ở tay cô ấy mà, hơn nữa, là cháu tặng, các bác cũng đừng bận tâm, hãy nghĩ chuyện phẫu thuật cho co út sau Tết đi …

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói hai câu liền chuyển đề tài.

Khi có được hai mươi vạn đó, ngày hôm sau Lưu Duy An liền liên hệ bệnh viện, sau một hồi thương lượng và bàn bạc cùng người có thận phù hợp với Diệp Đông Mai, đã thống nhất sau tết âm lịch sẽ phẫu thuật ghép thận.

Mà trong thời gian này, Diệp Đông Mai cần phải làm là khôi phục thân thể đến trạng thái tốt nhất, giảm thiểu phản ứng bài xích của cơ thể sau phẫu thuật, cho thận dung hợp thuận lợi.

Thấy Diệp Thiên dứt khoát như người lớn, Diệp Đông Mai mấy người đều nở nụ cười, Diệp Đông Lan mở miệng nói:

– Tiểu Thiên, việc này không phải việc cháu cần quan tâm, vấn đề tiền cũng không cần nói, hôm nay bác muốn nói với cháu chuyện khác …

– Chuyện khác? Thưa bác, bác nói đi ạ!

Diệp Thiên ngồi thẳng người.

– Tiểu Thiên, bác không biết Đông Bình có nói với cháu về chuyện mẹ của cháu hay không?

Lần này nhắc tới em trai, Diệp Đông Lan không hề giận, từ khi bà nghe từ miệng Diệp Thiên, biết những năm gần đây Diệp Đông Bình đều sống một mình, oán hận với em trai cũng biến mất không còn.

– Chuyện về mẹ của cháu? Ba cháu chưa từng nói qua, bác cả, bác biết gì sao?

Tuy rằng khẩu khí của Diệp Thiên thực vững vàng, nhưng trong mắt cũng lộ ra một tia khát vọng.

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, ba chọ em nhìn nhau, bác cả của Diệp Thiên mở miệng nói:

– Tiểu Thiên, cháu cũng không còn nhỏ, việc này không nên gạt cháu, Đông Bình không nói, bác sẽ nói cho cháu biết …

Ông nội của cháu, từng là một vị quan lớn chính phủ Bắc Dương, sau khi Dân Quốc thành lập, cũng đảm nhiệm công tác ở Bắc Kinh, lúc ấy có thể nói là thời kỳ huy hoàng nhất của Diệp gia …

Diệp Đông Lan kể những chuyện này ước chừng hơn nửa giờ, mà những chuyện đã nói đến, cũng có chút khúc chiết ly kỳ, khi Diệp Đông Lan nói xong, Diệp Thiên còn chưa định thần lại.

Theo lời của ba người, Diệp gia cũng thực sự không phải là vô danh, trong lịch sử cũng từng để lại dấu ấn không nhỏ, nhất là cụ của của Diệp Thiên, năm đó dưới tay Viên đại Tổng Thống cũng là nhân vật quyền uy.

Còn mẹ của Diệp Thiên có một người ông, cũng chính là chú ruột của Tống Hạo Thiên, trước Dân Quốc còn đi theo Tôn tiên sinh ( Tôn Trung Sơn), khi Viên đại Tổng Thống xưng vương, bị Bắc Dương bắt hết.

Lúc ấy, ở kinh thành, Tống gia cũng là đại gia tộc thâm căn cố đế, con cháu bị bắt đi, liền sai người bỏ tiền mua chuộc, lúc này, liền tìm đến cụ của Diệp Thiên, đưa đến rất nhiều lễ vật.

Lúc ấy cụ của Diệp Thiên đã đồng ý, chuẩn bị hoà giải chuyện này, ai ngờ lúc ấy vị đại Tổng Thống kia ra lệnh, bắt ông đi Hà Nam, đến khi trở lại kinh thành, chú của Tống Hạo Thiên cũng đã rơi đầu.

Lấy tiền không làm được việc, trong niên đại hỗn loạn đó là chuyện thường xảy ra, lúc ấy ông cụ nhà Diệp gia cũng không để ý, mà Tống gia cũng không phải nhà nghèo, mặc dù không lập tức đi tìm Diệp gia nói lí lẽ, nhưng thù này… lại xem như đã ghi.

Tục ngữ nói phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đến sau giải phóng, Tống gia lại nhờ vào cái cớ từng giúp chính đảng trong thời kỳ chiến tranh, tránh được những biến động trong những năm năm mươi.

Nhưng Diệp gia, không may mắn như vậy, Diệp gia có người từng đảm nhiệm trọng trách trong chính phủ Bắc Dương và chính phủ Dân Quốc, thành vết nhơ của Diệp gia, hơn nữa thêm áp lực từ Tống gia, ông lão bảy tám chục tuổi, lại bị nhốt vào ngục giam, không đợi ra kết quả cuối cùng, mấy tháng sau liền buồn bực mà chết.

Kể từ đó, hai họ Tống Diệp xem như kết oán kết thù. Tống gia năm đó làm hàng công nghiệp, cho dù ở thời kì khó khăn, vẫn có thể phát triển lớn mạnh.

Còn Diệp gia thì ngược lại, vài thập niên đều dựa vào lão gia tử chèo chống, lão gia tử vừa đi, toàn bộ gia tộc liền sụp đổ, ông nội Diệp Thiên cuối cùng cũng chỉ có thể vào nhà xưởng làm công nhân, gia tộc hiển hách một thời, xem như hoàn toàn suy tàn.

Nhưng Diệp gia tuy rằng say tàn, nhưng ân oán hai nhà, không ai quên, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó Diệp Đông Bình và mẹ Diệp Thiên kết hôn, đồng thời bị hai nhà chỉ trích.

Chương 120 : Triển lãm đồ cổ

Diệp Đông Bình sinh ra sau giải phóng, không có sự hiểu biết trực quan về những gì đã xảy ra, luôn cho rằng đây là ân oán của đời trước, không liên quan gì đến thế hệ mình.

Nhưng cha và các chị của Diệp Đông Bình không nghĩ vậy, họ đều là những người của thời đại trước, ân oán với Tống gia đã ăn sâu trong suy nghĩ, cho nên, luôn cố gắng ngăn cản cuộc hôn nhân của họ.

Không giống cách làm của nhà họ Diệp, nhà họ Tống cũng không muốn gả con gái cho Diệp Đông Bình, ép mẹ Diệp Thiên kết hôn với một người đàn ông khác, ân oán thế hệ trước, khó có thể hóa giải bằng cuộc hôn nhân này.

– Bác cả, cô… những điều này,… đâu có liên quan đến quyết định của ba và mẹ cháu đâu!

Diệp Thiên nghe xong lời các bác, các cô không khỏi lặng đi một chút, hắn không ngờ chuyện của cha và mẹ lại như vậy, lại chịu sự phản đối của hai gia đình vì thù hận của thế hệ trước.

Nhưng quan điểm của Diệp Thiên và cha hắn giống nhau, oan oan tương oán thì sao chứ? Những ân oán của tổ tiên không liên quan đến thế hệ trẻ bọn họ, họ đâu có làm điều gì sai trái.

– Diệp Thiên, lúc đó mọi người đều là nhất thời tức giận, đã lâu như vậy, bác cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Lúc đó, có lẽ các bác và ông đã sai, khiến cho cháu từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh …

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Lan nghĩ đến cảnh hai cha con Diệp Thiên nương tựa vào nhau sống hơn mười năm, không kìm được nước mắt.

Thấy bác buồn, Diệp Thiên vội lấy khăn giấy đưa cho bác, nói:

– Bác cả, cháu đâu có trách bác, chuyện này không thể nói ai đúng ai sai, đã qua rồi thì cho nó qua đi, khi cháu về quê, cháu sẽ bảo ba đến Bắc Kinh…

– Cháu à, sao cứ muốn về quê thế? Gọi cho ba cháu một cuộc điện thọai không phải là xong sao?

Về chuyện Diệp Thiên khăng khăng về Giang Nămn Tết, ba chị em Diệp Đông Lan đều không hiểu được, trong lòng họ, nơi này mới là nhà của cha con Diệp Thiên.

Nghe bác nói vậy, Diệp Thiên thấy hơi đau lòng, nghĩ một chút rồi nói:

– Bác à, chuyện này… là như vậy, gần đây ba cháu kinh doanh không được tốt, thua lỗ khá nhiều. Nếu ba biết bệnh tình của cô, chắc chắn sẽ bỏ mặc mà đi đến đây! Cho nên cháu mới hỏi vay Vu Thanh Nhã trước, khi nào cha cháu xoay vòng vốn được tốt, cháu sẽ nói với ba để lấy tiền trả cho Thanh Nhã. Các bác, các cô, mọi người đừng để lộ chuyện này, nếu không cháu sẽ bị mắng…

Lời nói của Diệp Thiên nửa thật nửa giả. Chuyện vốn quay vòng của Diệp Đông Bình khó khăn là thật, nhưng chuyện đó đã cách đây mấy tháng rồi, bỏ ra mấy chục vạn đã không còn là vấn đề lớn với Diệp Đông Bình.

Nhưng nếu Diệp Đông Bình biết chuyện Diệp Thiên vay được hai mươi vạn, còn đổ lên đầu Vu Thanh Nhã, chắc chăn sẽ đi hỏi Vu Hạo Nhiên, như vậy, chuyện Diệp Thiên nói dối nhất định sẽ bị phát hiện.

Diệp Thiên cũng có chút hối hận, lời nói dối đã nói rồi, thì sẽ phải nói dối đến cùng, bản thân tự nhiên bị cuốn vào.

Nguyên nhân chủ yếu khiến Diệp Thiên đòi về Giang Nam cũng là vì muốn cùng sư phụ ăn Tết, có câu một ngày làm thầy, cả đời làm cha, tình cảm của hắn với lão đạo sĩ không khác gì cha con.

Nghe Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Lan cười, gật đầu, nói:

– Cháu ý, tuổi còn nhỏ mà đã biết nghĩ cho người lớn, tốt, bác sẽ không nói với cha cháu, nhưng còn tiền, qua Tết bác sẽ lo cho cháu trả cho tiểu Vu…

Theo lời Diệp Thiên, việc kinh doanh của Diệp Đông Bình cũng không thuận lợi, mấy chị em đành theo lời Diệp Thiên, họ cũng không muốn Diệp Đông Bình phải suy nghĩ nhiều về bệnh tình của em gái.

– Bác à, chuyện này không lo, cái vòng đó thật sự đáng giá hai mươi vạn, mọi người cứ nghĩ Vu Thanh Nhã đã mua nó không phải là được sao?

Diệp Thiên lắc đầu, hắn giấu cha làm chuyện này, cũng là vì muốn giảm gánh nặng cho cô, mấy người đàn bà này cứ một mực đòi trả tiền, hắn nói dối thật chẳng có ý nghĩ gì.

– Không giống nhau, tiểu Nhã sau này sẽ trở thành vợ cháu, cái vòng đó là cô tặng, sao có thể để nó trsr tiền đây?

Diệp Đông Lan không đồng ý lời của cháu, từ nhỏ bà đã mang thân phận là Đại tiểu thư nhà họ Diệp, chuyện này bà rất xem trọng.

– Chuyện này để nói sau, cô biết tâm ý của cháu mà…

Diệp Đông Mai đột nhiên nghĩ đến một chuyện, quay sang hỏi chị cả:

– Đúng rồi, chị à, anh sẽ trở lại, vậy nhà cũ của chúng ta, có nên …

Năm đó khi người em út nhà họ Diệp xuất giá, nhà cũ của Diệp gia không ai ở, Diệp Đông Lan sợ nhà cũ bị bỏ hoang, hư hỏng, hai là sợ bị ban ngành liên quan thu làm tài sản quốc gia, liền nghĩ cách cho thuê, thấm thoát cũng đã mười năm.

Tiền cho thuê Tứ Hợp Viện cũng có tác dụng không nhỏ, nếu không, chỉ dựa vạo chút tiền ít ỏi mà Lưu Duy An bán đồ cổ hàng tháng, thực sự không đủ cho Diệp Đông Mai chữa bệnh.

Nhưng muốn cha con Diệp Thiên được sống yên ổn tại Bắc Kinh, Tứ Hợp Viện nhất định phải lấy lại, không thể để cha con Diệp Thiên có nhà không ở, lại ra ngoài thuê nhà.

Nghe em gái nhắc đến huyện này dư, Diệp Đông Lan nói:

– Chuyện nhà cũ thì dễ thôi, mấy ngày nữa chị bảo Tiểu Mã, đúng lúc văn phòng sở mới được xây dựng xong, cũng không mất bao lâu đâu, đến lúc đó chuyển về là được …

Mặc dù chức vụ không lớn, chủ là chủ nhiệm một phòng hành chính nhỏ, nhưng Diệp Đông Lan cũng có chút quan hệ ở đó, nếu chỉ dựa vào tư cách cá nhân, muốn lấy lại nhà e cũng không dễ.

Sau khi bàn bạc xong chuyện gia đình, Diệp Đông Lan lại quay sang nói với Diệp Thiên:

– Vé xe lửa về nhà có dễ mua không? Bác báo người ta mua cho cháu và tiểu Vu hai vé nhé!?

Trường của Diệp Thiên được nghỉ từ mùng 8, lại đúng vào dịp thế vận hội mùa xuân, mặc dù sinh viên các trường có ưu đãi nhất định khi mua vé tàu nhưng muốn mua được vé nằm e là không dễ.

– Bác à, không cần ạ, chuyện mua vé cháu đã lo rồi…

Diệp Thiên lắc đầu, hôm qua hắn đã gọi điện thoại cho Dương cảnh trưởng, người kia vừa nghe nói tên Diệp Thiên, liền lớn tiếng vỗ ngực cam đoan sẽ để lại một vé nằm.

– Anh ơi, anh, ra đây nặn người tuyết đi…

Người trong phòng đang nói chuyện, Lưu Lam Lam chạy vào với khuôn mặt hưng phấn, từ sau khi mẹ bị bệnh nặng, không khí trong nhà luôn u ám, hôm nay cô bé rất vui.

– Được, các bác, các cô, cháu đưa Lam Lam đi chơi…

Thấy trên người Lam Lam đầy hoa tuyết, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, ở Giang Nam rất ít khi thấy tuyết rơi dày thế này, nhất thời ham vui, cũng chạy ra theo.

Tuyết rất dày, Diệp Thiên dùng xẻng gom tuyết lại thành đống, cùng mấy đứa trẻ, rất nhanh hình thành một người tuyết cao cao.

Có người chạy về nhà lấy viên than vụn và củ cải làm mắt và mũi cho người tuyết, thấy Lam Lam và Vu Thanh Nhã người đầy tuyết nhưng khuôn mặt vui thích vô cùng, Diệp Thiên nhất thời quên hết những chuyện đau lòng trong gia đình vừa nghe được.

– Tiểu Nhã, điện thoại của cháu reo này …

Khi đang đùa vui vẻ, bác hai của Diệp Thiên cầm điện thoại đi ra cửa gọi Vu Thanh Nhã.

– Cám ơn bác…

Vu Thanh Nhã lễ phép chạy lại, nhận điện thoại cầm đi. Đang đùa chơi rất vui vẻ nhưng ánh mắt mọi người cũng đổ dồn về phí Vu Thanh Nhã.

– Diệp Thiên, tìm anh đó… Là chú Vệ tìm anh…

Vu Thanh Nhã nghe điện thoại, nói vài câu rồi đưa cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhận điện thoại, cười ha hả:

– Chú Vệ, chúc mừng năm mới!

– Ha ha, tiểu Diệp, chú biết cháu ở cùng Thanh Nhã mà, sao, có làm phiền hai đứa không đó?

Mặc dù không đồng ý cho con gái yêu đương sớm nhưng Vệ Hồng Quân rất ủng hộ cặp Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã này, thường hay đùa với Diệp Thiên, cũng ngầm lôi quan hệ hai người vào câu chuyện.

– Không đâu ạ, chú Vệ, cháu đang ở nhà cô của cháu, à, là nhà lần trước chú đến ấy…

Diệp Thiên biết Vệ Hồng Quân là người hào phóng, cũng không giấu hắn chuyện này, giải thích một hồi.

– Chú biết mà, tiểu Diệp nhất định là người Bắc Kinh, vậy là tốt rồi, mua món đồ không ngờ lại mua từ chính người nhà!

Nghe Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân cũng cười, chuyện này truyền đi thật là một câu chuyện hay.

– Chú Vệ, chú tìm cháu có việc gì ạ?

Khách sáo vài câu, Diệp Thiên liền vào đề, hắn thật không tin Vệ Hồng Quân gọi điện cho hắn chỉ là để tán chuyện gẫu.

Chuyện vay tiền mấy hôm trước, Diệp Thiên coi như mắc nợ Vệ Hồng Quân, nếu Vệ Hồng Quân có nói yêu cầu khó khăn, Diệp Thiên cũng sẽ đồng ý.

– Tiểu Diệp, thực là có chút chuyện….Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Giọng của Vệ Hồng Quân hơi ngập ngừng, lại nói tiếp:

– Là như vậy, ngày kia có hội giao lưu đồ cổ, chú muốn rủ cháu cùng đi…

Diệp Thiên nghe xong hợi lặng đi, liền nói:

– Chú Vệ, ngoài một số tranh chữ của các danh họa cận đại, cháu có thể nhận được một số, còn lại thì cháu cũng chỉ là người gà mờ thôi ạ…

– Ha ha , tiểu Diệp, cháu không hiểu nhưng cũng hơn chú nhiều, mấy năm nay chu bị người ta lừa không ít, cháu đi cùng cho chú mở rộng tầm mắt nhé!

Nghe Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân lại cười lớn, sau khi thấy Diệp Thiên có đồng Đại Tề Thông Bảo, Vệ Hồng Quân đã tìm người giám định lại toàn bộ số đồ cổ mà hắn mua được trong nhà.

Kết quả giám định lần này thiếu chút nữa làm hắn lên cơn đau tim, hai năm gần đây, hắn bỏ ra hàng trăm vạn mua đồ cổ, kết quả đồ thật chỉ đáng giá 30 vạn, chuyện này truyền đi, quả là chuyện cười đối với giới sưu tầm ở kinh thành.

Còn buổi giao lưu đồ cổ ở Bắc Kinh lần này, là do một đơn vị nước ngoài tổ chức, người được mời đều là người trong giới đồ cổ, và có liên quan đến nhiều ngành khác, cơ hồ đều là những người có tiếng ở Bắc Kinh.

Vệ Hồng Quân biết trình độ không đủ, sợ lại bị người ta cười, vốn là muốn mời một vị chuyên gia ở viện bảo tàng Cố Cung đi cùng, ai ngờ đã bị người ta mời mất rồi, chẳng còn cách nào, mới nghĩ tới Diệp Thiên.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo