1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư
  4. Tập 193: Tà thuật (c911-c915)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư

Tập 193: Tà thuật (c911-c915)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 911 : Đấu quyền

Đương nhiên, đang ngồi bên trong những người này, vẫn có nhân vật lợi hại hơn so với Okada Bất Tử, như vài vị lão tăng người Ấn Độ chỉ mở to mắt nhìn nhìn, rồi tiếp tục nhắm mắt nhập định, về phần Dracula, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ sẫm, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam.

Huyết Tộc tiến hóa, yêu cầu không ngừng hấp thụ linh khí tinh thuần ẩn chứa trong máu tươi.

Với tu vi của Dracula, đi hút máu tươi của người thường đã gần như không có tác dụng gì , nguyên nhân chủ yếu hắn đáp ứng chính phủ nước Mỹ tham gia đại hội dị năng giả lần này, kỳ thật chính là muốn trong đại hội lần này tìm kiếm con mồi cho chính mình.

– Sức mạnh? Okada Bất Tử đây là muốn chết à!

Ngồi ở khán đài, sau khi Diệp Thiên cảm nhận được Okada Bất Tử phóng xuất ra năng lượng, trên mặt nhất thời lộ ra một tia cười lạnh, hắn sợ chính là Okada Bất Tử sử dụng nhẫn thuật và thuật pháp kỳ môn đối phó đệ tử của mình, nếu chỉ đơn thuần so đấu sức, vậy hắn không đáng lo.

Phải biết, Chu Khiếu Thiên từ nhỏ đã luyện chính là Bát Cực quyền, cách đánh phi thường bài bản, sau này bái làm môn hạ Diệp Thiên tiếp xúc được danh gia Bát Cực quyền là Phùng Hằng Vũ, đem tinh túy bát cực quyền học được trong tay.

Bát Cực hướng tới lấy cương làm sức mạnh, hơn nữa Chu Khiếu Thiên những năm qua đều là dùng linh thạch tu luyện, linh khí trong người hơn phân nửa đều chuyển biến thành thực khí, hắn cùng với Okada Bất Tử chênh lệch chính là nguyên thần biến hóa, chỉ luận lực lượng và lực công kích, Chu Khiếu Thiên hoàn toàn không sợ đối phương.

– Khiếu Thiên, vừa rồi khi nói về siêu năng lực, ngươi nói mình có được sức mạnh cường đại, cũng đừng nói bừa chứ!

Thanh âm của Diệp Thiên rõ ràng rơi vào trong lỗ tai của Chu Khiếu Thiên, với tu vi của hắn, tự nhiên không sợ bị Okada Bất Tử phát hiện tia dao động rất nhỏ trong không khí kia.

Nghe được lời nói của sư phụ, Chu Khiếu Thiên nhìn thoáng qua phương hướng Diệp Thiên, ra sức gật gật đầu, chân phải hơi hơi trượt về phía sau một bước, cũng bày ra một thế Bát Cực quyền, cùng khí thế khiếp người mà Okada Bất Tử phóng xuất ra kia bất đồng, Chu Khiếu Thiên không để cho một tia năng lượng nào tràn ra bên ngoài cơ thể.

Quyền pháp Nội gia luyện đến mức tận cùng, có thể phong bế lỗ chân lông toàn thân, không cho một tia khí lực tiết ra ngoài, chỉ có tại đánh tới cùng, mới có thể phát ra kình lực.

Năm đó danh gia Bát Quái chưởng là Đổng Hải Xuyên một lần đi thăm bạn hữu đi ngang qua một cái chợ, một con trâu bị tiếng pháo làm kinh sợ, chạy như điên trong đám người đi chợ, sau khi húc bị thương mấy người, bị Đổng Hải Xuyên ngăn đường đi.

Giống trâu ngựa bị hoảng loạn, trừ phi tự mình bình tĩnh lại, rất khó bị người khác chế trụ, con trâu kêu một tiếng, cúi đầu dùng sừng xông tới Đổng Hải Xuyên, mắt thấy Đổng Hải Xuyên sắp bị húc vào bụng, Đổng Hải Xuyên một bước tránh khỏi sừng trâu, nhẹ nhàng ra một chưởng vỗ vào trên lưng trâu.

Nhưng khiến người kinh ngạc chính là, chỉ một chưởng như vậy, con trâu nặng mấy trăm cân kia lại phát ra một tiếng gào thét, tứ chi mềm nhũn ngã trên mặt đất, ngắn ngủn hô hấp vài cái, đôi mắt nó liền mất đi ánh sáng.

Trâu húc vào người, chủ nhân đương nhiên là phải bồi thường , chủ trâu rơi vào đường cùng ngay tại chợ mổ trâu bán thịt, khi nội tạng trâu xẻ ra, làm tất cả mọi người khiếp sợ, nội tạng đều bị nát vỡ, bên trong không còn thấy một khối thịt lành lặn.

Đây là uy lực nội gia quyền, mà võ công của Chu Khiếu Thiên lúc này so với Đổng Hải Xuyên càng cao hơn một bậc, ngoài Diệp Thiên, ngay cả Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn, cũng không dám đấu với hắn một quyền, cho nên tuy rằng đối mặt Okada Bất Tử đã tiến vào đến tiên thiên, Chu Khiếu Thiên cũng không sợ chút nào.

– Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng chỉ có Trung Quốc các ngươi mới có võ thuật, cho ngươi mở rộng một chút quyền thuật của người Nhật!

Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên ra thế quyền, Okada Bất Tử phát ra một tiếng hét lớn, chân phải dừng lại nơi đất, khối gạch men lát mặt đất, nhất thời bị vỡ ra, mà thân hình nhỏ gầy cảu Okada Bất Tử, như là đột nhiên bành trướng lên, thân thể vọt tới trước, tay phải làm một thế quyền anh hướng về phía ngực Chu Khiếu Thiên.

– Tới hay lắm!

Từ khi xuống sàn, Chu Khiếu Thiên vẫn luôn biểu hiện phi thường bình tĩnh, mãi đến khi Okada Bất Tử đánh ra một quyền này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên sắc bén, thân hình tiến tới, hữu quyền từ trong thắt lưng xoay tròn mà ra, làm cho một trận tiếng gió nổi lên.

Hơn nữa Chu Khiếu Thiên ra quyền nắm giữ thời cơ phi thường tốt, hắn chú ý khi Okada Bất Tử chưa thể đem kình lực ra, liền trước tiên nện ở phía trên hữu quyền của Okada Bất Tử, tương đương Okada Bất Tử chỉ phát huy được tám phần thực lực.

– Thình thịch!

Theo hai quyền giao kích, trong không khí phát ra một tiếng sấm rền nổ vang, hai người đồng thời lui về phía sau ba bước, không gian giữa bọn họ tựa hồ cũng đã xảy ra xáo trộn, một tầng tầng gợn sóng cuộn lên từ bên cạnh bọn họ lan tràn hướng bốn phía mà đi.

– Còn xưng quyền thuật Nhật Bản? Từ Thiếu Lâm học trộm một ít da lông, quyền La Hán này chẳng ra cái gì cả, còn dám tự xưng quyền thuật Nhật bản?

Sau khi đứng lại thân hình, Chu Khiếu Thiên cười nhạo nói:

– Lão quỷ tử, bây giờ biết cái gì gọi là quyền thuật chưa? Đừng làm mất mặt ở trong này!

– Khốn kiếp!

Lời nói Của Chu Khiếu Thiên khiến lông mày Okada Bất Tử dựng lên, trong mắt sát khí lộ ra, nhưng ánh mắt những người cao thủ trong này đều có thể nhìn ra, chỗ hữu quyền dán vào đùi phải Okada Bất Tử, lúc này đang tại có run rẩy rất nhỏ, hiển nhiên là bị đau sau lần giao thủ vừa rồi.

Tuy rằng từ sau khi Okada Bất Tử tiến vào đến tiên thiên, hắn cũng không có hệ thống công pháp tu luyện, nhưng về phương diện tinh thần lực này, từ thần thức chuyển hóa thành nguyên thần, hơn nữa không có linh thạch tu luyện, năng lượng trong người hắn, kỳ thật còn dừng lại ở phía sau Tiên Thiên, cùng với Chu Khiếu Thiên cũng hơn không có mấy.

Nhưng về vận dụng sức mạnh, Okada Bất Tử lại kém khá xa so với Chu Khiếu Thiên, hắn ngay từ đầu phóng xuất ra khí cơ trong người, nhìn như khí thế kinh người, nhưng trên thực tế cũng là phân tán sức mạnh của chính mình, căn bản là không thể phát huy ra toàn bộ thực lực chính mình.

Nhưng Chu Khiếu Thiên công kích, lại sắc bén hơn , thậm chí một khắc trước khi hai đấm giao kích, hắn cũng chưa tiết lộ ra chút khí cơ nào, đến khi hai cái nắm tay chạm vào nhau, Chu Khiếu Thiên mới đột nhiên phát lực, hơn nữa xoay tròn quyền để tăng lực, một quyền này của hắn lực đạo hơn xa Okada Bất Tử.

– Thật sự là không biết tự lượng sức mình!

Ở trên đài, sau khi Diệp Thiên nhìn thấy một màn này, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười, hắn càng thêm rõ ràng hơn so người bên ngoài, hai đấm giao kích này Okada Bất Tử chính là ăn quả chết, nghiêm trọng hơn xa so với hắn hiển lộ ra.

Một bên là bị phân tán lực đạo, một bên là toàn thân kình lực, trong thanh âm chấn động không khí làm nổi lên gợn sóng khi hai tay đánh trúng, chỉ có Diệp Thiên mới nghe ra một tiếng “Răng rắc” nhỏ, cũng là xương ngón tay tay phải Okada Bất Tử, đã hoàn toàn bị Chu Khiếu Thiên đánh gãy . .

– Lão quỷ già, có dám đối một quyền nữa không?

Tình hình sàn đấu so sánh với lúc vừa rồi, hoàn toàn khác, lúc này Chu Khiếu Thiên khí thế như hồng thủy, mà thân hình Okada Bất Tử thì lại có vẻ càng khô gầy .

– Người trẻ tuổi, không cần quá càn rỡ!

Sống hơn một trăm tuổi, Okada Bất Tử cũng không phải người tâm huyết thiếu niên, vốn tưởng một quyền đánh gục Chu Khiếu Thiên rồi lập uy, lại không ngờ chính mình ăn đòn đau, Okada Bất Tử tự nhiên không chịu đánh bừa với Chu Khiếu Thiên để chịu đánh , lập tức thân hình khom lại, đột ngột biến mất ở trước mặt Chu Khiếu Thiên.

– A? Người nọ đi nơi nào rồi?

– Sao lại đột nhiên biến mất, chẳng lẽ dị năng của hắn là ẩn thân?

– Ngay cả khí tức cũng bị mất, thật cổ quái, đây là cái năng lực gì?

Không chỉ Chu Khiếu Thiên không cảm giác được Okada Bất Tử tồn tại, chính là những người trên khán đài, trong ánh mắt cũng đều mất đi thân ảnh Okada Bất Tử, có người lập tức liền phóng xuất ra khí cơ cảm ứng, nhưng vô pháp phát hiện Okada Bất Tử.

Thình lình xảy ra biến cố, khiến hội trường trở nên xôn xao lên, nếu thật là thuật ẩn thân, như vậy thực lực của Okada Bất Tử sẽ một lần nữa được đánh giá, thử nghĩ nếu có người ẩn thân đến sau lưng ngươi đột ngột ra đòn sát thủ, sợ là chín mươi chín phần trăm người trong này cũng không có cách nào ứng đối.

Sau khi Okada Bất Tử biến mất, Chu Khiếu Thiên đứng ở nơi sân đấu tựa hồ cũng cảm ứng có chút mờ mịt, bày ra một thế quyền, nhưng ánh mắt cũng đang nhìn khắp nơi, hiển nhiên hắn cũng không thể tìm được Okada Bất Tử.

Chương 912 : Đánh gục

– Chết đi!

Ngay khi Chu Khiếu Thiên tiến thoái lưỡng nan, một cái bàn tay khô gầy, đột nhiên hiện ở trên lưng của hắn, sau khi chờ chưởng lực phun ra, tiếng quát của Okada Bất Tử mới phát ra, đây thật sự là một cú đánh lén.

Tuy rằng hành vi của Okada Bất Tử có chút đê tiện, nhưng hôm nay cử hành ở nơi này chính là đại hội siêu năng lực, thuật ẩn thân tự nhiên cũng là một loại siêu năng lực, Okada Bất Tử xem như hợp lý lợi dụng, người bên ngoài ngay cả trong lòng khó chịu, cũng không thể đi chỉ trích hắn.

– Phịch!

Bị một chưởng này đánh trúng thân thể Chu Khiếu Thiên mãnh liệt đẩy về phía trước bảy tám thước, ở giữa không trung, một ngụm máu tươi mạnh mẽ phun ra, chỗ trước ngực bộ áo trắng luyện công nhất thời vết máu loang lổ.

Chu Khiếu Thiên phản ứng coi như là cực nhanh, hai chân vừa chạm đến trên mặt đất, thân hình liền mãnh liệt chuyển quay lại, một quyền đánh ở chỗ trống, khi nắm tay Chu Khiếu Thiên đánh về nơi phát ra tiếng nói, một lực mạnh mẽ thẳng tắp đánh về phía Okada Bất Tử ngoài bảy tám thước.

– Đã trúng một chưởng này của ta, thế nhưng còn có lực đạo mạnh như vậy?

Nghe được thanh âm quyền lực kia phá không trung, Okada Bất Tử cũng âm thầm kinh hãi, hắn tự hỏi một chưởng này của mình đủ có thể làm nứt ra cả vàng, nhưng không biết Chu Khiếu Thiên vì sao chỉ phun ra một ngụm máu tươi mà không sao?

Nhưng Okada Bất Tử nếm được ngon ngọt của đánh lén, tự nhiên không chịu đánh bừa cùng Chu Khiếu Thiên, lập tức thân hình nhoáng lên một cái, giống như dung nhập vào bên trong không khí, cả người lại quỷ dị biến mất.

– Ngươi ở nơi nào ? Đi ra mau!

Mất đi mục tiêu, nơi sân Chu Khiếu Thiên tựa hồ trở nên có chút lo lắng, hai đấm thỉnh thoảng đánh bên người, giống như làm như thế có thể bức cho Okada Bất Tử hiện ra vậy.

– Rốt cuộc vẫn là quá trẻ tuổi, đòn tiếp theo Okada Bất Tử đánh ra, sợ là có thể muốn tánh mạng của người trẻ tuổi kia!

Trong tràng không thiếu người cao minh, ứng đối loại tình huống này, không thay đổi đối với vạn biến đổi mới là phương pháp tốt nhất, chỉ cần phản ứng nhanh, cũng không đến mức không thể thành lưỡng bại câu thương, nhưng Chu Khiếu Thiên mất đi bình tĩnh, trong quyết đấu cao thủ như này quả thực chính là trí mạng, trong lòng một số người, đã phán tử hình cho Chu Khiếu Thiên.

– Lại xuất hiện !

Khi Chu Khiếu Thiên có vẻ càng luống cuống hơn, trong tràng có mấy người nhân tâm vừa động, bởi vì bọn họ đồng thời cảm ứng được một tia dao động trong không khí, quả nhiên, phía bên phải Chu Khiếu Thiên xuất hiện một cái nắm tay, khoảng cách huyệt Thái Dương của Chu Khiếu Thiên chỉ có một thước.

– Người trẻ tuổi kia xong rồi!

Khoảng cách gần như thế, vị trí đánh lại là huyệt Thái Dương yếu hại nhất của con người, có mấy người đã trừng lớn hai mắt, chuẩn bị đi nhìn cảnh đầu lâu Chu Khiếu Thiên vỡ ra.

– Bịch …

Một tiếng vang thật lớn, trung gian còn có thanh âm xương cốt vỡ, mọi người trong hội trường đứng thẳng người, theo tiếng vang một cái đầu rơi trên mặt đất, máu tươi hỗn hợp óc, từ xương đầu lâu kia vỡ tan máu chảy ra.

– Như thế nào… , như thế nào hắn vẫn còn sống?

– Này… Điều đó không có khả năng, hắn làm như thế nào tránh thoát một quyền kia ?

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng người ngã xuống hẳn chính là Chu Khiếu Thiên, thì người đứng thẳng giữa sân, lại đúng là Chu Khiếu Thiên với quần áo trắng, điều này làm cho tất cả mọi người không kìm lòng nổi dương to ánh mắt, nội tâm bọn họ và thị giác sinh ra tương phản cực đại.

Mà ngay cả lão quái vật Dracula cùng những kỵ sĩ bàn tròn sống ngàn năm, giờ phút này cũng là kinh nghi bất định nhìn Chu Khiếu Thiên, bởi vì cho dù là bọn họ và Okada Bất Tử quyết đấu, cũng chỉ có thể dựa vào dự cảm nào đó tránh né một kích kia, nhưng ở trong điện quang đấu với đá lửa, vô luận như thế nào cũng không có cách nào đánh trả, mà còn là đánh gục đối thủ .

Nhưng vừa rồi quyết đấu mặc dù nhanh, vẫn bị một số người nhìn được ở trong mắt, khi bọn hắn nhắm mắt lại hồi tưởng tình hình vừa rồi, sắc mặt một đám đều lộ ra vẻ cổ quái.

Nếu quay chậm hình ảnh vừa rồi là có thể nhìn được, khi Okada Bất Tử ra quyền, vẻ mặt vốn đang bàng hoàng của Chu Khiếu Thiên, tựa hồ như nhẹ nhàng lơ đãng hướng phía bên phải chuyển động người một cái, nhưng một cái xoay người không chớp mắt này, cũng khiến cho nắm tay Okada Bất Tử sát mặt của hắn rơi vào chỗ trống.

Cùng lúc đó, Chu Khiếu Thiên nhìn như múa may hữu quyền lung tung, lại đánh trúng huyệt Thái Dương của Okada Bất Tử, hơn nữa giống như là bản thân Okada Bất Tử nghênh đón, sức mạnh vọt tới trước kia, khiến hắn dùng cả đầu thừa đón nhận một kích kia của Chu Khiếu Thiên.

Đầu là nơi yếu ớt nhất cơ thể người, sau khi đã trúng một quyền này, Okada Bất Tử thậm chí ngay cả tiếng kêu đau đớn cũng chưa thể phát ra, cái đầu liền rơi trên mặt đất, ngực không ngừng phập phồng , nhưng trong miệng chỉ có hít khí vào, chứ không có xuất ra bên ngoài.

Qua vài phút, nhân viên công tác bên sân mới phản ứng lại, ba bốn người nâng cáng đi tới giữa sân đem Okada Bất Tử lên, nhưng mặc cho ai đều có thể nhìn ra, cho dù là Jesus trên trời, cũng không thể cứu vãn tánh mạng người này.

– Ai u, ta đều nói năng lực của mình là sức mạnh cường đại, nhưng… nhưng ngươi còn muốn thử với nắm tay của ta làm gì?

Trong sân Chu Khiếu Thiên tựa hồ cũng bị một quyền của chính mình này làm cho kinh sợ , mãi đến khi Okada Bất Tử được mang ra khỏi sân đấu tựa hồ mới phản ứng lại, vẻ mặt của hắn để cho những người ở đây sinh ra hoài nghi đối với hắn, cũng có người không xác định tiểu tử này có phải gặp đại vận hay không, mới xuất hiện trùng hợp như thế.

– Được rồi, tiểu tử ngươi được tiện nghi còn khoe mã, đi lên nhanh một chút đi!

Trên khán đài Diệp Thiên nhịn được cười, đem một tia thần thức truyền vào đến trong đầu đệ tử, trong hội trường ngoài Chu Khiếu Thiên, cũng chỉ có Diệp Thiên mới biết được mới vừa rồi chuyện gì xảy ra.

Khi Chu Khiếu Thiên còn chưa xuống sân, Diệp Thiên liền xem thấu tu vi của Okada Bất Tử, sức mạnh của người Nhật này không phải rất mạnh, nhưng trận kỳ trong ngực hắn cũng là một pháp khí có thể ẩn nấp hành tung, hơn nữa sử dụng thần thức hộ thể, cũng có thể ngăn cách người khác nhìn thấy.

Những cái này vừa kết hợp, Diệp Thiên còn không rõ đòn sát thủ chân chính của Okada Bất Tử? Cho nên trước khi Chu Khiếu Thiên xuống sàn đấu, Diệp Thiên đã đưa vào trong người hắn một đạo thực khí, thực khí đó ngưng đọng với hai mắt, có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ.

Nhưng trước đó Diệp Thiên cũng không nói gì với đệ tử, nên ngay từ đầu Chu Khiếu Thiên bị một chưởng kia không phải giả , trên người Okada Bất Tử cũng đã bị thương , đợi cho Okada Bất Tử lần thứ hai ẩn thân, vậy Chu Khiếu Thiên mới bắt đầu diễn kịch, lừa Okada Bất Tử tin là thật, lúc này mới bị Chu Khiếu Thiên một quyền sát hại ở bên trong sân.

– Mọi người xem đó, đây thật sự không nên trách tôi nha, là đầu của hắn hướng đến trên nắm tay tôi.

Sau khi nghe được sư phụ truyền âm, Chu Khiếu Thiên lại nói một câu, lúc này mới nghênh ngang đi đến hướng khán đài.

– Người trẻ tuổi, không biết ta có thể khiêu chiến với cậu hay không?

Ngay khi Chu Khiếu Thiên còn chưa đi ra khỏi nơi sân, một thanh âm bỗng nhiên truyền ra, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, một lão nhân dáng người còn khô gầy hơn so với Okada Bất Tử vừa rồi từ chỗ ngồi đứng lên.

– Mẹ nó, không biết xấu hổ, là người cùng đời với sư phụ, năm đó không lộ thân phận đi đánh lén nhị sư huynh đừng nói , hiện tại còn muốn đối chiến cùng Khiếu Thiên, chẳng lẽ tên quốc sư này thật sự một chút ý giữ thể diện đều không có sao?

Nghe được thanh âm kia, Diệp Thiên giận tím mặt, đứng lên nói:

– Nếu Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư đã có nhã hứng này, vậy để Diệp mỗ phụng bồi đi!

Vừa rồi, tuy không phải sức mạnh của Okada Bất Tử kém nhưng những gì y học được là đến từ Trung Quốc tinh ranh hơn là đánh lén. Lực công kích của y vẫn còn kém so với Chu Khiếu Thiên. Chỉ cẩn phá vỡ thuật ẩn thân của y thì sẽ chiếm được thế chủ động. Đó cũng là lý do mà Diệp Thiên để cho Chu Khiếu Thiên nghênh chiến với địch.

Sự thật cũng đang là như thế, lúc Okada Bất Tử sơ xuất Chu Khiếu Thiên dánh lén một trưởng đã bị ngã gục. Thực ra sức mạnh của Chu Khiếu Thiên và Okada Bất Tử là ngang hàng nhau, chứ cũng không cao hơn y vào nhiêu.

Nhưng cậu ta tin rằng Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây thì không giống như vậy. Vị quốc sư kiêm tăng vương của Thái Lan chính là hàng đầu về thuật. Y có rất nhiều thủ đoạn mà ngay cả Diệp Thiên cũng chưa hề nghe nói qua, ngay cả y chưa tiến vào tiên thiên một mình đối phó thì Chu Khiếu Thiên cũng chưa chắc đã là đối thủ của y.

Mà lúc cậu ta tin rằng Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây kia là một kẻ bỏ đi, cho dù là Diệp THiên cũng phải hao tổn ba phần tâm sức. Trước kia, vào Hồng Kông đều là những quái vật lì lợm, e là sức mạnh của họ cũng có thể sánh bằng với những cao thủ cảnh giới tiên thiên.

Chương 913 : Phải giết!

Đương nhiên Diệp Thiên cũng không tin Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây có thể, y mới chỉ nắm giữ một vài biện pháp sinh tử, đang lo không có người để làm thí nghiệm. Mời quốc sư Thái Lan, đúng lúc hợp với mong muốn của Diệp Thiên, hắn lập tức đứng lên nhìn về phía người chủ trì Frank nói rằng:

– Đệ tử của tôi vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, theo quy định, cậu ta có thể từ chối?

– Đương nhiên, đương nhiên là có thể từ chối.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói Frank có chút ngẩn người ra, toàn cơ thể bị rùng mình một cái rồi khẳng định nói:

– Vị tiên sinh này, nửa tiếng sau có thể khiêu chiến nhân danh đất nước!

Làm khởi xướng hiệp hội siêu năng của Thế Giới và là người phụ trách, Frank thực ra cũng là một người thần bí. Hằng ngày ảo tưởng và linh hồn câu thông chứ bản thân y thì cũng không có siêu năng lực gì cả, lại càng chưa bao giờ thấy hình ảnh huyết tinh như thế.

Vốn Frank cho rằng, hội nghị lần này có một số nhân vật lớn đứng đằng sau thao túng. Người đến cũng chỉ là có chút gạt người mà thôi nhưng hiện thực tàn khốc cho y biết rằng chính mình đã bị cuốn vào sâu trong lốc xoáy không đáy.

Sau khi nghe Frank trả lời là y tin. Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây chần chừ một chút rồi liếc mắt nhìn Diệp Thiên. Y đứng lên rồi lại chậm rãi ngồi xuống nhưng Diệp Thiên cũng không từ bỏ ý định của minh, hắn nói:

– Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư, tại sao lại muốn quay về đó ngồi? Đối với đề nghị của tôi, ông không có hứng thú sao?

– Cậu thanh niên, đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh mà đã là thiên hạ vô địch, trên đời này còn nhiều người giỏi hơn cậu nhiều!

Trên mặt Cát Vượng Tố Tây lộ rõ vẻ tức giận, ở Thái Lan y là người được tôn sùng người thường phải quỳ lạy, ngay cả vua cũng phải hành lễ với y vậy mà Diệp Thiên lại dám buông lời trêu chọc y. Y rất không quen với việc này.

Nhưng Cát Vượng Tố Tây cũng không có ý đứng lên. Từ mấy năm trước, qua các loại thông tin y đã biết về Diệp Thiên, biết hắn không chỉ tinh thông thuật pháp mà còn vô cùng mạnh mẽ.

Sau này gặp Diệp Thiên, tuy là Cát Vượng Tố Tây không cảm nhận được năng lượng trên người Diệp Thiên nhưng tuyệt đối y cũng không cho rằng Diệp Thiên chỉ là người thường. Nhưng đệ tử xung quanh rỗng lục phủ ngũ tạng cũng chỉ bị một trưởng của Diệp Thiên đánh cho tan nát.

Cho nên Diệp Thiên cũng không chính thức khởi xướng việc khiêu chiến, hắn chỉ cần dùng lời đề bạt của mình Cát Vượng Tố Tây rõ ràng đã hiện ra là một con rùa rụt đầu.

– Nếu đã đến đây thì hãy bàn bạc một chút đi!

Vẻ mặt của Diệp Thiên tươi cười, hắn hướng xuống võ đài, lúc đi đén bên Chu Khiếu Thiên vỗ vai đệ tử nói:

– Làm khá lắm nhưng lực quyền vẫn còn quá nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa thì đầu của tên kia chẳng khác gì như quả dưa hấu nổ tung!

– Sư phụ, người?

Sau khi giết được Okada Bất Tử, vốn Chu Khiếu Thiên đang đắc ý nhưng chợt nghe thấy Diệp Thiên nói câu này liền cảm thấy ngực mình quay cuồng. Nước chua từ dạ dầy dâng lên cổ họng, những mùi vị hỗn tạp và máu tươi phun ra.

– Sư phụ, chúng ta không như vậy, người không thể bớt ghê tởm đi một chút được sao?

Lau vết bẩn trên miệng đi, Chu Khiếu Thiên bất mãn nhìn về phía Diệp Thiên. Cơ hội cậu ta rat ay cũng rất ít, cuộc ẩu đả sinh tử như vậy cũng là lần đầu tiên trải qua. Cảnh tượng mà Diệp Thiên miêu tả rốt cuộc cũng khiến cậu ta không thể chịu đựng được đồng thời vết thương vừa rồi cũng bị tái phát.

Diệp Thiên tức giận, trừng mắt nhìn đệ tử một cái, cười mắng:

– Tiểu tử thối, đúng là không biết tốt xấu gì, ngươi phun ra ngụm máy tươi này khi về điều trị cũng chỉ mất đến một tháng!

– Ôi, thật sao, hì hì. Đa tạ sư phụ!

Vừa nghe sư phụ nói như vậy, Chu Khiếu Thiên cảm thấy vui sướng hơn rất nhiều, cậu ta nhìn về phía máu tươi thấy trong đó có một khối tụ huyết màu đen.

Diệp Thiên khoát tay nói:

– Con về vận công mấy ngày để máu tụ được khai thông đi.

– Sư phụ, người phải cẩn thận một chút đấy, tên kia thực sự là quỷ dị, chưa biết chừng còn dở thủ đoạn nữa.

Chu Khiếu Thiên gật đầu, thấp giọng nói. Lúc Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đứng lên Chu Khiếu Thiên đã nhìn thoáng qua thấy mặt y không biến sắc trong lòng hẳn là có hàm ý.

– Được rồi, ta biết. Con cứ yên tâm mà dưỡng thương đi.

Diệp Thiên cười lắc đầu, với tu vi giả đan kì của hắn hơn nữa lại có bổn mạng phi kiếm hộ thâm dù có đan đạo cũng không thể làm gì được.

Lúc nói chuyện cùng với Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên đã bất động dùng tay vẽ một tia hư không trên mặt đất, rất nhiều người không thể nhìn được. Chu Khiếu Thiên phun ra ngụm máu tươi kia chỉ như ánh sáng mặt trời không âm, không sắc lập tức bốc hơi mà biến mất.

– Vị tiên sinh này, không ngờ ngài là người cuối cùng trên võ đài, mời ngài quay lại chỗ ngồi giao lưu với mọi người!

Lúc Diệp Thiên đang chuẩn bị đi xuống thì tiếng của Frank vang lên, làm người chủ trì của đại hội lần này y có nhiệm vụ phải duy trì trật tự.

Đương nhiên, nguyên nhân chính là Frank mở miệng sẽ khiến mọi người phải tản ra, nhìn trong mắt Frank thì còn có người đắn đo nếu không nhìn Chu Khiếu Thiên và Diệp Thiên thì Frank nói chuyện sẽ ngày càng ít đi.

– Tổ chức chỗ này tìm một tên ngốc nào vậy? Khả năng nhìn nhận cũng không có!

Diệp Thiên bị câu nói này của Frank làm cho dở khóc dở cười. Hắn cũng không chấp nhặt cùng với người này mà nhìn về phía Sa Vượng Tố Tây nói rằng:

– Quốc sư đại nhân, hai chúng tôi là bạn tri kỉ đã lâu không thể tưởng tượng được nếu như không được gặp gỡ trong này được Quốc sư đại nhân thỉnh giáo một phen thì khẳng định là sẽ trở thành nỗi hối hận cả đời của Diệp mỗ.

Từ thời sư phụ Lý Thiện Nguyên đến hắn đã kết ân oán với Cát Vượng Tố Tây khiến y cả đời không giám về nước. Cát Vượng Tố Tây cũng không được phong tông sư, sau đó lại đáng lén Tả Gia Tuấn khiến cho ân oán này càng thêm sâu sắc.

Sau khi Diệp Thiên đánh chết Đà Đài, ân oán đã biến thành thâm thù huyết hải. Cát Vượng Tố Tây không để ý đến thân phận của mình y ra sức đối phó với Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải. Diệp Thiên cũng đã sớm bị liệt vào danh sánh phải chết, chẳng qua là y chưa tìm được cơ hội gây phiên toái với hắn mà thôi.

– Hôm nay, xem như không uổng công rồi, sức mạng của người vừa rồi đúng là rất mạnh!

– Người kia gọi cậu thanh niên đó là sư phụ, sư phụ là có ý gì?

– Đầu đất, ở Trung Quốc, sự phụ chính cha, ngay cả điều này mà cũng không biết…

– Trên người này không có một chút năng lượng dao động, hắn có thể là đối thủ của lão nhân kia sao?

Diệp Thiên thấy thì cũng là lúc Cát Vượng Tố Tây khiêu chiến cũng khiến cho võ đài xôn xao. Vì trong mắt đại đa số mọi người thì Diệp Thiên và Cát Vượng Tố Tây nhìn cũng gần bằng nhau. Đều khiến cho mọi người một cảm giác vô hại, thậm chí nhiều người còn cho rằn Diệp Thiên chẳng qua chỉ là tùy tùng của Chu Khiếu Thiên mà thôi.

Cho nên sau khi Diệp Thiên lên tiếng, rất nhiều người có cảm giác vô lý, một người bình thường mà đi khiêu chiến chẳng phải là làm hỏng đại hội dị năng hay sao?

Đương nhiên vẫn còn một nhóm người không cho là như vậy. Lúc Diệp Thiên lên sân khấu chính là lúc bọn họ chú ý lực chết vào người hắn những người này không phải là những người có dị năng mà là đặc công trong hệ thống tình báo được các nước phái đến.

Nhóm người này quá hiểu Diệp Thiên, dù là sự kiện 911 của Mỹ, đánh Anthony Marcus, thậm chí ngay cả chuyện xảy ra ở Seberia những người này cũng thuộc như trong lòng bàn tay.

Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ khi đến đây chính là theo dõi nhất cử, nhất động của Diệp Thiên. Nếu có thể thì còn phải hiểu đến từng từng chân tơ kẽ tóc của hắn.

Chu Khiếu Thiên cũng là một người nằm trong sự chú ý của bọn chúng. Nhưng đúng lúc bọn chúng định thu thập máu của Chu Khiếu Thiên thì lại không thấy dấu vết gì nữa lại càng khiến cho Diệp Thiên cảm thấy bọn này có vẻ thần bí.

– Diệp tiên sinh, tôi rất hiểu biết về văn hóa của quý quốc, cuộc bàn luận này coi như xong!

Lúc hội nghị đang bàn luân sôi nổi thì Cát Vượng Tố Tây cũng mở miệng nhưng y vừa nói đã khiến cho mọi người phải ngẩn ra. Đại diện cho Thái Lan mà không dám tiếp nhận khiêu chiến, cái này đúng là đã làm cho địa vị của Thái Lan tụt dốc không phanh.

– Cát Vượng Tố Tây đại sư không tự tin sao?

Diệp Thiên một chút cũng không chịu buông tha ý của Cát Vượng Tố Tây, hắn cười lạnh nói:

– Nếu đại sư đã không dám ứng chiến thì cũng có thể hạ tràng, không những năm đó ta có thể giết y mà năm này cũng có thể!

Chương 914 : Tà thuật

– Giết hắn một lần, vậy không phải là đã giết chết một người rồi sao?

– Không đúng, người này sống không tốt, không giống là người chết.

– Những điều này cũng khó nói, quỷ hút máu cũng không có tim đập, ông có thể nói bọn họ là con người được sao?

Diệp Thiên nói một hồi mà làm cho những người trong võ đài cảm thấy khó hiểu. Vẻ mặt của vị quốc sư Thái Lan ở đây tuy là dại ra nhưng chính mình đã đi vào trong mãi đến những lời nói sau này của Diệp Thiên mọi người mới cảm thấy không đúng. Cái người gọi là Đài Đà kia đúng là không còn một dấu hiệu của người sống nữa.

– Ngươi… Kiêu ngạo!

Đồng tử của Cát Vượng Tố Tây co rút lại rốt cục cũng không thể kìm nổi liền đứng lên.

Lời này của Diệp Thiên đã chạm vào nội tâm sâu nhất của Cát Vượng Tố Tây. Đài Đà đi theo y đã hơn 30 năm luôn rất tận tâm, tận lực. Mặc dù hai người là thầy trò nhưng tình như phụ tử. Y biết rõ tàng long ngọa hổ ở Trung Quốc nên cũng không dám bước về nước để tìm Diệp Thiên.

Không báo thù rửa hận được cho đệ tử, ngược lại còn khiến cho xác chết của Đài Đà thành vất vưởng. Trong lòng y vô cùng áy náy, bây giờ Diệp Thiên với chuyện của Đài Đà mà nói rốt cục hắn cũng không thể chịu đựng được.

– Cát Vượng Tố Tây đại sư, có dám đánh một trận không?

Diệp Thiên nhìn Y chằm chằm. Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây một chút cũng không che dấu sát ý của mình. Ma Y và vị quốc sư này đã dây dưa qua nhiều thế kỉ. Diệp Thiên không muốn để cho ân oán này lưu truyền đến cho hậu nhân giải quyết.

– Người thanh niên, cậu cũng đừng quá đáng!

Lúc bị Diệp Thiên ép hỏi nhiều như vậy, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây vẫn suy trì sự bình tĩnh. Ngay cả khi ở Thái Lan, quốc vương cũng phải gọi y một tiếng Tăng Vương. Nhưng nếu chuyện ở đây mà truyền ra ngoài thi địa vị của Y ở Thái Lan cũng sẽ xuống dốc không phanh, e là Quốc Vương cũng sẽ bất mãn với y.

Quan trọng hơn là Cát Vượng Tố Tây đã cảm nhận thấy sát ý của Diệp Thiên. Y biết dù có qua hôm nay thì y và Diệp Thiên cũng không chết thì không thể ngừng được võ đài. Y cũng là người quyết đoán lập tức vứt bỏ sự sự hãi trong lòng từ từ rời khỏi chỗ ngồi.

Lúc Cát Vượng Tố Tây dời khỏi chỗ ngồi, Đài Đà ở bên cạnh y cũng đứng lên theo nhắm mắt đi theo sau y. Nhưng khiến cho mọi người giật mình chính là Đài Đào cao gần 2m lúc đi như bay không có bất kì một tiếng động nào.

– Thật xin lỗi… đây, luật là một đấu một, không thể lấy đa số thắng được!

Lúc Cát Vượng Tố Tây đi xuống khán đài, Frank liền ngăn cản y, nhìn thân hình cao lớn của Đài Đà, Frank nói chuyện cũng trở lên lắp bắp.

– Siêu năng lực của ta chính là khống chế con rối.

Căn bản là trong mắt của Y đã không có Frank, Y nói với Diệp Thiên rằng:

– Ngươi muốn luận bàn với ta, vậy nhất định phải đối mặt với 2 người, ngươi có đồng ý không?

– Lấy cơ thể để luyện chế con rối, đây còn là đệ tử của mình. Chà, chà! Cát Vượng Tố Tây tim ngươi đúng là như sắt vậy!

Diệp Thiên thở dài lắc đầu nói:

– Thuật thoát thai ở Trung Quốc là cổ thuật ở vùng biên giới, là thuật pháp được truyền lại từ thời thượng cổ. Thần kì khó lưỡng, biến hóa đa đoan, chẳng qua là bọn ngươi mới chỉ học được cái da lông còn không biết trời cao, đấy dày là gì. Các ngươi có hai người, Diệp mỗ đây cũng chấp?

Tu vi của Diệp Thiên đã đến loại này, hắn đã sớm được rèn luyện như tường đồng vách sắt. Cho dù là hắn có ăn tươi nuốt sống một con cổ trùng thì dạ dày cũng sẽ tiêu hóa thành nước. Thuật hàng đầu này đối với hắn mà nói không có lực uy hiếp gì cả.

Tuy lúc này trong tay không có Thanh Long Yển Nguyệt Đao nhưng Diệp Thiên đã có bổn mạng hồn kiếm, chất lượng còn gấp trăm lần thanh đạo kia. Chỉ cần tâm niệm của Diệp Thiên vừa động thì e rằng chỉ trong nháy mắt Đài Đà kia sẽ bị xé tan tành thành những mảnh nhỏ.

– Vị tiên sinh này, anh đã đồng ý, vậy thì hãy kí tên lên phần trên đi!

Lúc Cát Vượng Tố Tây và Diệp Thiên nghênh chiến, Frank cảm thấy cả người không được tự nhiên, y đặt bản thỏa thuận lên bàn sau đó liền né đi rất xa.

– Chính ngươi muốn chết đấy nhé đừng có oán trách ta!

Trên mặt của Cát Vượng Tố Tây cũng tỏ ra vô cùng tàn khốc, y không thèm để ý đến bút ở trên bàn mà bức máu tươi ở đầu ngón tay lấy máu kí tên mình.

– Ồ, đúng là hào phóng nha, người này máu cũng có thể tùy tiện bỏ đi được.

Sau hành động của Cát Vượng Tố Tây, Diệp Thiên chậc chậc lấy làm kì lạ. Hắn cũng đi đến bàn, theo quy tắc hắn kí tên mình. Sau khi dời khỏi bàn được hơn 10m trong lòng hắn muốn trắng đen rõ ràng cho nê dù bận vẫn dung ung lật lên xem lại.

– Người này đúng là có tật xấu? Chạy đến đây đọc sách?

– Đúng vậy, nhìn bộ dạng của hắn, tay không tấc sắt sao mà đấu được với người cao to kia?

– Câm miệng hết lại, họa từ miệng mà ra, người thanh niên kia không đơn giản đâu!

Sau khi Diệp Thiên xuất ra bộ dạng sinh từ, bốn phía đều có tiếng cười nhạo. Đa số đều cảm thấy hành động của Diệp Thiên là không thể ly giải được. Chưa chi đã vật lộn sinh tử chẳng lẽ còn muốn hấp thụ năng lượng từ sách sao?

Nhưng những người có nhãn lực cao minh đương nhiên là hiểu hành động của hắn. Ánh mắt của ba vị lão tăng đến từ Ấn Độ biến sắc, tràn đầy sự nghiêm trọng, trong đó có ẩn chứa sự sợ hãi.

Còn như Dracula và mấy vị kị sĩ bàn tròn kia thì chăm chú nhìn vào tay Diệp Thiên. Bọn họ đều cảm nhận được, sau khi quyển sách này được mở ra đều khiến cho người ta cảm thấy một uy lực sợ hãi.

– Lạ thật, mình còn chưa được dạy về thực khí, sao lại uy thế lại tự động tràn đến như vậy?

Trong lòng Diệp Thiên cũng không thể giải thích được, đối với quyển sách này hắn cũng không biết nhiều, ngoài việc dùng thử sử Sinh để chữa trị vết thương cho đồ đệ ra, Diệp Thiên vẫn chưa dám dộng đến chữ Tử. Hậu quả đến đâu hắn cũng không thể đoán trước được.

– Đây là vật gì vậy?

Cách Diệp Thiên gần nhất là Cát Vượng Tố Tây, y cũng cảm thấy tức khí của sinh tử. Sắc mặt của y không khỏi biến đổi, y có thể cảm nhận được năng lượng sinh tử kia có sức hủy diệt thiên địa lập tức y cũng không chần chừ gì nữa.

Bên phải có mãnh trưởng, bên trái có Đài Đà sau khi niệm vài câu thần chú khó hiểu, Cát Vượng Tố Tây quát lớn:

– Đài Đà, đây là hung thủ của ngươi, hôm nay sư phụ muốn báo thù rửa hận cho ngươi, mau giết chết hắn đi!

– Ngao … ngao, ngao!

Bị Cát Vượng Tố Tây vỗ như vậy, trong miệng Đài Đà phát ra tiếng gầm rú không giống với con người. Chân phải dùng sức run rẩy đứng lên, cơ thể cao lớn của gã đánh móc sau gáy Diệp Thiên.

Cát Vượng Tố Tây đã chế ra con rối, mà đặc điểm lớn nhất của nó chính là lì lợm. Trừ khi tứ chi và đầu của nó bị cắt bỏ nếu không chỉ có là giết. Trước mắt, trong tay Diệp Thiên ngay cả binh khí cũng không có. Cát Vượng Tố Tây mừng thầm nắm chắc tám, chín phần thắng trong tay.

Mọi việc có lợi ắt có tệ, khuyết điểm duy nhất của con rối này chính là không linh hoạt. Lực công kích ngoài đi thẳng, về thẳng cũng không có gì thay đổi.

Điều duy nhất Cát Vượng Tố Tây lo lắng chính là Diệp Thiên né tránh lực công kích của Đài Đà, cho nên y vẫn đứng sau Đài Đà để nó làm ô dù cho mình.

Nhưng lo lắng của y quả là dư thừa, vì y phát hiện Diệp Thiên không hề né tránh, hắn vẫn dung ung đứng đọc quyển sách trong tay, trước mắt là Đài Đà sẽ đấm 2 quả lên người hắn.

Điều này làm cho trên mặt của Cát Vượng Tố Tây ửng hồng, đối với lực công kích của con rối không ai rõ như y. Ở Thái Lan y đã luyện thành công một con rối đánh gục một cái đầu tượng thanh niên. Loại công năng này căn bản không được thừa nhận là khả năng của con người.

– Thịch, thịch!

Âm thanh vang lên rất to, như là xe tải đâm vào vách tường vậy, mành nhĩ của những người trong võ đài rung lên, tiếng động lớn như vậy có lẽ người thanh niên kia đã bị đánh thành đống thịt rồi.

Lúc bọn họ nhìn vào trong võ đài, một đám miệng không tự chủ được mở to, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Diệp Thiên vẫn đứng như cũ, thậm chí chân cũng chưa hề di chuyển một bước nhưng ánh mắt thì không nhìn vào sách nữa mà nhìn vào Đài Đà.

– Sao lại có thể như vậy được?

– Thật là phi thường!

– Xảy ra chuyện gì vậy? Bị đánh trúng đầu mà hắn vẫn bình yên vô sự?

Sau khi trong võ đài yên lặng một chút, động nhiên phát ra âm thanh rung trời cho dù là lão quái vật sống ngàn năm cũng không có cách nào lý giải chuyện này. Vì bọn họ cũng không dám dỡ đòn uy mãnh này.

– Có những mộ đạo, lực công kích của một quyền này có thể đạt tới điên phong nhưng vẫn không đủ, không tới tiên thiên hậu kì, đừng tưởng là đánh mà phá tan được cương khí hậu kỳ của ta.

Không ai có thể phát hiện, lúc này bên ngoài cơ thể Diệp Thiên đang lưu chuyển một tầng thực khí hình thành một cái vòng bảo hộ. Sau khi Đài Đà đánh một trưởng thực khí xung quanh Diệp Thiên sẽ gợn sóng cũng hóa giải lực quyền kia.

– Không, đây là không thể nào!

Tình hình trước mắt phải há mồm trợn mắt. Cát Vượng Tố Tây bỗng nhiên gào lên, vươn tay bỏ một lọ hồ lô trên lưng xuống bỏ chừng một ngàn con rết trực tiếp nhét vào miệng.

Sau khi nhấm nháp những con rết thậm chí y không thèm lau dịch lỏng trên miệng đi mà bắt đầu niệm chú. Âm thanh kì bí vang lên rồi đột nhiên Đài Đà mạnh hơn rất nhiều.

Cái này còn chưa là gì, Cát Vượng Tố Tây còn đặt nhón tay cái vào trong miệng sau khí cắn đứt đã đưa thẳng giọt máu tươi kia vào ấn đường của Đài Đà.

Chương 915 : Chết

– Giết hắn, giết hắn cho ta!

Sau khi niệm mấy câu thần chú mù mờ khó hiểu, Cát Vượng Tố Tây dùng ngón cái đè vào ấn đường của Đài Đà.

– Ngoa… Ngao, ô!

Sau khi bị Cát Vượng Tố Tây niệm chú và thêm máu, thân hình của Đài Đà vốn là cao hơn 2m đã giống như được rót không khí vào trong. Cơ thể rỗng bỗng nhiên phình ra cao hơn 1m, quần áo trên cơ thể liền bị rách vụn ra.

Dường như cơ thể của Đài Đà cũng không chịu nổi loại lực bất ngờ này. Da thịt bên ngoài bị rạn nứt giống như là lưới đánh cá vậy. Còn có cả màu đen nhờ nhờ kèm lẫn mùi hôi tanh phát ra từ cơ thể y lan ra cả võ đài.

Ánh mắt của Đài Đà vốn tràn đây tử khí thì bây giờ đã trở lên đỏ ngầu. Trong óc của nó chỉ có một âm thanh đó là phải lập tức giết chết Diệp Thiên, giết người thanh niên kia trước mặt.

Trong miệng phát ra một tiếng hét điên cuồng. Đài Đà giống như một chiếc xe tăng lao về phía Diệp Thiên mà nghiền nát. Bàn tay mang theo lực của vạn quân lập tức vỗ xuống đầu Diệp Thiên.

– Tà thuật này có chút môn đạo, lúc tự phát ra sẽ kèm theo tiền lực thế nhưng có thể truyền loại năng lượng này vào bên trong con rối? Nhưng vẫn còn quá yếu!

Lúc Cát Vượng Tố Tây khiêu khích, Diệp Thiên cũng không ra tay ngăn cản mà hắn lẳng lặng đứng ở đó quan sát.

Hành động hiện tại của Cát Vượng Tố Tây trong mắt Diệp Thiên giống như một đứa trẻ lên 3 vậy. Sau khi tìm một vị ca ca 5 tuổi thì đi tìm một người thanh niên cường tráng hơn để gây phiền toái. Loại chênh lệch này cơ bản là không có cách nào bù lại được. Tuyệt đại đa số sức lực trước mắt có cố gắng cũng chỉ là uổng phí công phu.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu. Tuy sức mạnh con rối của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây có tăng lên nhưng vẫn chỉ là ở mức trung bình của tiên thiên, cơ bản là không có cách nào phá vỡ sự phòng ngự của hắn.

– Xì…

Lúc Đài Đà chụp được một chưởng, Diệp Thiên hơi lắc đầu. Vai phải của hắn hướng lên đỡ một trưởng cỗ lực mạnh mẽ kia liền bị hóa giải.

Sau khi hóa giải được cỗ lực đó, bả vai Diệp Thiên kêu răng rắc một tiếng nhỏ. Cơ thể cao lớn của Đài Đà đột nhiên dựng đứng lên mặt đất. Nó bay về phía sáu bốn, năm mét, hai chân lảo đảo ngồi trên mặt đất.

– Xảy ra chuyện gì vậy? Sao người thanh niên kia lại giống như chưa động đậy gì vậy?

– Đây là lạo siêu năng lực gì vậy? Chẳng lẽ là vận dụng ý niệm sao?

– Người phương Đông thật đáng sợ, người Trung Quốc thật đáng sợ, người thanh niên kia thật đáng sợ!

Cách võ đài gần 10m mới nghe được một ít âm thanh, mọi người trong khán đài căn bản là không biết chuyện gì xảy ra. Sau khi nhìn Đài Đà đánh trúng Diệp Thiên cơ thể nó bỗng nhiên bay về phía sau.

Những người đó trên khán đài dù là chậm chạp nhưng rốt cục lúc này cũng hiểu được khả năng vượt qua tưởng tượng của họ. Cái này giống như một đứa trẻ hiểu về con người trong thế giới. Nhận thức của bọn họ đối với chiều sâu của Thế giới này còn chưa đủ.

– Đài Đà, đứng lên, giết hắn đi, giết chết hắn đi!

Thấy một màn như vậy Sa Vượng Tố Tây cũng điên cuồng. Y bước đến ngồi trước mặt Đài Đà, dữ tợn cắn vào ngón trỏ của mình lúc máu trào ra trên mặt Đài Đà như quỷ dị như một bức tranh khó hiểu.

Dường như máu của Sa Vượng Tố Tây một lần nữa làm cho Đài Đà đứng lên phóng về phía Diệp Thiên. Vốn là nó không có thần trí cũng không có cảm giác đau đớn. Tuy cổ tay và xương cốt đã bị nát nhưng vẫn hướng về phía Diệp Thiên mà quật.

– Kiến cố bám lấy cây, đúng là không biết tự lượng sức mình!

Diệp Thiên lắc đầu, cơ thể vẫn chưa di chuyển, hắn cứ đứng ở đó mặc cho Đài Đà đấm đá, ánh mắt sinh tử của cuốn sách.

Diệp Thiên vẫn luôn không đánh lại, hắn đang cân nhắc sử dụng bộ sinh tử. Lúc chữa trị vết thương cho Chu Khiếu Thiên hắn đã mất gần nửa thực khí trong cơ thể.

Còn sử dụng bộ sinh tử để giết người, Diệp Thiên không biết là sẽ phát sinh ra hậu quả g. Ngộ nhỡ lại hao mất thực khí vậy thì chuyện vui hôm nay lớn rồi, e là mấy kị sĩ và Dracula sẽ liên thủ đối phó với mình.

– Là phúc không phải là họa, là họa thì không thể tránh khỏi, cũng không thể giữ lại trong tay? Cho dù là hao hết thực khí thì cũng có thần thức hà cớ gì mà phải e sợ bọn họ!

Diệp Thiên cắn chặt răng, đem thữ khí thuần khiết dạy dỗ bộ sinh tử. Bộ sinh tử hướng ra bên ngoài tản mát, xuất hiện hai đường sáng màu đen sáng bóng, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp.

Ánh sáng màu đen kia lại giống như là một cái hắc động, sau khi ánh mắt chạm nhau chỉ cảm thấy một lực hấp dẫn lôi kéo linh hồn mình. Những người trong võ đài đều sợ tới mức phải thu hồi ánh mắt không ai dám liếc nhìn bộ sách kia.

– Không biết thứ này có tác dụng gì đối với người ngoại quốc không nữa?

Diệp Thiên mở trang sách ra, dùng ngón tay trỏ viết lên mặt kia, dùng Hán ngữ. Thực ra hôm nay, lúc hắn biết Sa Vượng Tố Tây sẽ tham dự hội nghị này Diệp Thiên liền dùng tâm tư của y để làm thí nghiệm.

– A, tại sao không hấp thụ linh khí bên trong cơ thể ta?

Khiến cho Diệp Thiên kinh ngạc chính là sau khi hắn viết xong, bộ sinh tử cũng không truyền đến lực hấp dẫn kia. Ngoài việc dùng tay dạy dỗ bộ sinh tử kia, Diệp Thiên cũng không có cảm giác gì khó chịu.

– Này, đây là có chuyện gì vậy, sợi tơ màu đen này là cái gì?

Lúc Diệp Thiên bị mê hoặc khó lý giải thì hắn đột nhiên phát hiện giữa trang sách màu đen của bộ sách sinh tử, xuất hiện từng sợi dây nhè nhẹ chỉ có dùng năng lượng mới cảm ứng được. Cái này giống như một cái lưới lớn vậy, phô bày ra phải đến hơn 10m bao phủ về phía Sa Vượng Tố Tây.

Đừng nói gì đến Sa Vượng Tố Tây mà ngay cả đến con rối tâm thần công kích Diệp Thiên cũng đang chăm chú nhìn hắn mà không có cách nào phá bỏ những sợi dây màu đen này. Nhưng qua thời gian ngắn ngủi những sợ tơ màu đen đã bao phủ lên người Sa Vượng Tố Tây.

– Hả, sao lại như vậy, sao mình lại có cảm giác như là sinh mệnh bị mất đi?

Một loại tâm linh suy yếu phát ra. Sa Vượng Tố Tây đang điền cuồng bỗng nhiên tỉnh lại. Y bỗng nhiên cảm nhận thấy tinh khí của mình đang bay ra ngoài nhưng toàn thân lại như bị một tấm lưới cá vây chặt. Cho dù là y có cố giãy dụa như thế nào thì cũng chỉ có thể kêu lên bất lực.

Cơ thể gầy gò của Sa Vượng Tố Tây bỗng trở lên khô quắt trước mặt mọi người. Ngay cả máu thịt cũng không thấy, chỉ còn lại da bọc xương, thậm chí xuyên qua da còn có thể nhìn thấy bộ xương trắng muốt.

– Sao… Sao lại có thể như thế được?

Trong võ đài có người nhát gan, khớp hàm run lên một người to lớn đang sống trước mặt mọi người bỗng nhiên biến thành đống xương khô, chuyện này qua mức là quỷ dị.

– Tổ tiên quy ẩn, chẳng lẽ là ngài sống lại sao?

Cho dù là lão quỷ Dracula sống ngàn năm lúc này cũng không nhịn được sự sợ hãi trong lòng. Y đã từng có kinh nghiệm hút máu tươi nhưng chỉ hút máu mà không hút thịt, có thế nào thì cũng không có khả năng biến thành kiểu như thế này được.

– Đúng là cuốn sách sinh tử, đúng là có thể định được sự sống chết của con người!

Có lẽ phía sau chỉ có Diệp Thiên mới có thể giải đáp được nghi vấn này. Nhưng lúc này Diệp Thiên chỉ có thể kêu to, rốt cục thì hắn cũng có thể xác định đây chính là truyền thuyết trong bộ sách sinh tử.

Có thể lúc Diệp Thiên hợp nhất bộ sinh tử và phum máu ra thì đã bị bộ sinh tử dung hợp. Dường như hắn và bộ sách này có một sự liên hệ. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được nhưng sợi màu đen này sau khi bọc lấy Sa Vượng Tố Tây đã bắt đầu điên cuồng cắn nuốt tinh khí của y.

Trên người ngoài năng lượng mới tu luyện ra, quý nhất chính là tinh khí trong máu và thịt. Sau khi các sợi màu đen cắn nuốt năng lượng của Sa Vượng Tố Tây thì bắt đầu từ từ cắn nuốt tinh khí trong máu và thịt của y.

Dùng từ cắn nuốt để hình dung là vô cùng thích hợp.audio truyện đêm khuya

Bởi vì sau khi những sợi màu đen này tràn vào cơ thể Sa Vượng Tố Tây thì máy thịt của y bị nở ra, tinh khí đều bay về phía bộ sinh tử.

Sau khi y chạy mấy vòng, thậm chí tinh khí của cốt tủy cũng bị hấp thụ không còn một tí nào tràn vào trong bộ sinh tử. Hai loại ánh sáng trắng, đen cũng dần nhạt đi.

Diệp Thiên có thể cảm nhận được, lúc Y bị hấp thu tinh khí trong bộ sinh tử dường như có một cảm giác thỏa mãn. Đúng vậy, chính là cảm giác thỏa mãn giống như là người được ăn no vậy.

– May mà không bắt người làm thí nghiệm, e là vết thương của Sa Vượng Tố Tây cũng không khá hơn với vết thương của Khiếu Thiên hôm qua là bao?

Cho dù là mình khống chế được bộ sinh tử nhưng không khống chế được bộ xương khô hơn 10m kia. Diệp Thiên cũng không nhịn được phát ra hàn ý. Trong truyền thuyết bộ sinh tử có thể mà cho người sống thành chết, cái này trước sau cũng đã ứng nghiệm rồi.

– Thượng đế ơi, xảy ra chuyện gì vậy?

– Ông trời ơi! Sao lại nổ tung ra vậy?

Lúc Diệp Thiên cầm bộ sinh tử trong tay trong lòng còn kinh hãi, trong võ đài liền xôn xao. Một đám người trong sân chạy lên khán đài, kêu lên những tiếng cực kì thê lương nhue là đang trốn tránh quái vật vậy.

– Này? Sa Vượng Tố Tây đúng là một lão động vật à!

Diệp Thiên cũng bị tiếng kêu của mọi người làm cho phải chú ý, tập trung nhìn vào Đài Đà.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !