1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư
  4. Tập 190: Kỷ lục đấu giá (c896-c900)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư

Tập 190: Kỷ lục đấu giá (c896-c900)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 896 : Đấu giá (Hạ).

Lôi Hổ bộ dáng thô kệch dữ tợn, khiến nhiều người đánh trống thu quân, dù sao đây cũng chỉ là một trường đấu giá từ thiện, cũng không phải là đấu tiền.

Hơn nữa trong tràng phần lớn biết lai lịch của Lôi Hổ cùng Diệp Thiên hai người, cũng biết vừa rồi Diệp Thiên cùng Lý Đường hai người từ trong đi ra, sau khi Hanh Lợi hô giá ba lần, chiếc vòng kim cương này lại bị Diệp Thiên đấu giá được.

– Không cần phải xoắn gì cả, trước tiên tiêu hết 500 ngàn usd kia rồi nói sau!

Diệp Thiên hôm nay tham gia đấu giá, thứ nhất là muốn nhờ tay Hà tước sĩ chuyển tới đồng bào gặp thiên tai ở đại lục một chút đồ cứu chợ, bởi vì Diệp Thiên biết chế độ chính trị ở đại lục, tiền này nếu gửi đi có đến nửa rơi vào túi của bọn tham nhũng hại nước hại dân.

Thứ hai, Diệp Thiên cũng muốn đánh bóng thanh danh Ma Y đường, hắn làm việc tùy tâm sở dục, không phải xoắn gì cả, tất cả hơn mười kiện vật phẩm về sau đều được hắn mua đứt luôn, hơn nữa giá đều là cao vãi shit.

– Sư phụ, chúng ta chừa lại một vài món cho mọi người đi!

Chu Khiếu Thiên ngồi bên cạnh Diệp Thiên cảm giác rất không tự nhiên, Diệp Thiên hành động như thế, thật giống như một trận mạt sát danh dự của đám phú hào trong trường đấu giá này, Chu Khiếu Thiên cảm thấy vài ánh mắt bất thiện đang hướng về bên này.

– Ờ, tiền tiêu cũng đu đủ rồi, thôi nhường lại vài món cho bọn họ đấu giá đi!

Diệp Thiên gật gật đầu, 500 ngàn dola tương đương mấy chục triệu đôla Hồng Kông, coi như là hắn vì đồng bào gặp thiên tai tích chút công đức đi.

Nhưng cho dù Diệp Thiên đã tạm thời lui khỏi cuộc đấu giá, nhưng hắn vẫn khiến buổi đấu giá hôm nay tiến triển theo nốt nhạc mà hắn đã đánh, những vật phẩm sau đó được đưa ra, giá cả cũng đều cao hơn trước gấp mấy lần, đấu giá mới tiến hành được một nửa đã thu được khoảng 7 8 triệu đô Hồng Kông.

– Ớ, viên đá này có điểm cổ quái.

Trịnh thị châu bảo xuất ra một khối nguyên thạch để đấu giá, khiến cho Diệp Thiên hứng thú, bởi hắn tuy rằng nhìn không ra bên trong viên nguyên thạch này là cái gì cũng có thể cảm nhận được một tầng linh khí mỏng bên ngoài.

Hơn nữa khỏa nguyên thạch này còn có chút lai lịch, là của vị Trịnh Khải Hành là Trịnh thị châu bảo người sáng lập năm đó đánh cuộc mà đoạt được, đối với người trịnh gia thì vật này có giá trị như một đồ kỉ niệm, đương nhiên, nếu là viên đá do thắng cược mà có, nguyên thạch mặt ngoài hẳn là không có gì đặc biệt, vì thế sau khi xuất ra, một lúc lâu sau cũng không có người nào ra giá.

Đang lúc Diệp Thiên muốn tùy tiện hô giá, thì tại một góc khuất Trang Duệ vẫn luôn ngồi yên đột nhiên đứng dậy nói:

– Tôi muốn nhìn khối nguyên thạch này.

– Thật sự là không có nhãn lực mà, một viên đá như vậy mà cũng phải nhìn?

– Nếu là, muốn cổ vũ Trịnh tiên sinh, trực tiếp kêu cái giá là được, cần gì mà phải nhìn chứ.

Trong trường, người làm nghề châu bảo cũng không phải ít, Trang Duệ hành vi khiến bọn họ có chút xem thường, hôm nay nhiều đồ vật đấu giá như vậy, nhưng đây là vật đầu tiên người mua đòi được giám định vật phẩm trước.

– Ta trả 50 ngàn đôla!

Trang Duệ nhìn tảng đá một hồi, sau đó hô lên.

– Hắc, tiểu tử này thật sự là có chút thú vị nhỉ, không lẽ dị năng của hắn là có thể nhìn xuyên qua nguyên thạch nhìn đến bên trong?

Ngay khi Trang Duệ quan sát nguyên thạch, Diệp Thiên cũng thông qua sự giao động khí tức cảm ứng được, cỗ năng lượng trong thể nội Trang Duệ chuyển động tới phía trên nguyên thạch, điều này cũng làm Diệp Thiên minh bạch năng lực của Trang Duệ.

– Được, cho hắn chiếm một chút tiện nghi đi.

Diệp Thiên cười cười, lại không có ra tay quấy rối, đây cũng là quy tắc giang hồ mà thôi.

– Trang Duệ, đây chỉ là một viên đá vỡ, anh mua làm gì?

Cô gái trẻ tuổi đi theo bên cạnh Trang Duệ, đối với hành vi của bạn trai không hiểu được, những người trong tràng ngoài Diệp Thiên cũng đang nhìn hắn với ánh mắt như vậy, khiến cô gái có cảm giác có chút hơi thộn.

– Cục nguyên liệu luyện kim này bên trong còn có nguyên liệu tốt, khẳng định là thứ không tồi…

Thanh niên Trang Duệ kia thập phần trấn định, căn bản không để ý tới những ánh mắt từ xung quanh của đán cậu ấm cô chiêu, chỉ thấp giọng hướng người bạn gái bên cạnh giải thích.

– Vị tiên sinh này ra giá 50 ngàn đôla, còn ai trả giá cao hơn không?

Loại vật phẩm giá trị không cao lắm này, Hanh Lợi cũng không có mất nhiều tinh lực giới thiệu, sau ba lần hỏi không ai tăng giá, đấu giá trùy rất nhanh nện xuống, người bên ngoài cũng chỉ có thể hoài nghi nhìn Trang Duệ, lúc này đã dành được đồ vật kì lạ nọ.

– Trang tiên sinh phải không?

Đang lúc Hanh Lợi chuẩn bị tiến hành đấu giá vật phẩm tiếp theo, Diệp Thiên đột nhiên chen vào nói:

– Trở về cắt vật phẩm đó ra, có thể cho ta biết bên trong là thứ gì không?

Nghe được lời Diệp Thiên, Trang Duệ sắc mặt không khỏi biến đổi, lắc lắc đầu nói:

– Ớ? Vị tiên sinh này, tục ngữ nói thần tiên cũng khó mà đoạt được ngọc quý, tôi cũng đâu có biết bên trong có gì, chỉ là đánh cuộc vận may mà thôi.

– Ha ha, vậy cũng chưa chắc, Trang tiên sinh hôm nay kiếm trác cũng không ít đâu!

Diệp Thiên ha ha cười khoát tay áo, đối với Hanh Lợi nói:

– Tiếp tục đấu giá đi, Hanh Lợi, thứ tốt bị ông bán với giá một củ cải trắng rồi, ha ha!

Lúc này lời nói của Diệp Thiên, đều khiến mọi người trong tràng tò mò, tiếng cười vừa dứt, ánh mắt mọi người không khỏi tập trung lại trên đồng nguyên thạch kia, ngay cả Liễu Hi Quốc cũng nén kinh ngạc đến bên người Diệp Thiên nói:

– Tiểu thúc, người biết bên trong là thứ tốt, tại sao không đấu giá ạ?

Loại phỉ thúy châu bảo vô cùng chân quý, hiện tại còn rất hiếm nữa, nguyên thạch kia tuy rằng thể tích không lớn, nhưng chỉ cần một lượng phỉ thúy bằng cái móng tay thôi, cũng có giá trị trăm ngàn vạn, so với 50 ngàn đôla bỏ ra đấu giá, không biết là gấp hơn bao nhiêu lần.

Diệp Thiên nghe vậy cười nói:

– Hi Quốc, trưởng bối của người nọ, cùng Tống lão gia tử là bạn bè thâm giao, đều là những lão nhân trong quân đội, tôi như thế nào không biết xấu hổ đi tranh đoạt của cháu người ta đây?

– Hóa ra lại có chuyện như vậy à?

Nghe được lời giải thích của Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc nhất thời không nói gì nữa, hắn biết ngoại công Diệp Thiên là ai, trưởng bối của Trang Duệ kia, nói vậy cũng là người cùng một cấp bậc, thật sự là không cần phải vì một chút phỉ thúy cùng người ta trở mặt.

Vật giá cỡ 50 ngàn đôla, ở hội đấu giá nào cũng có, đấu giá rất nhanh tiếp tục tiến hành, nhưng Diệp Thiên đều là đang ngồi xem, cũng không có xuất thủ đấu giá.

– Diệp tiên sinh, tiếp theo đến phiên ngài, xin hỏi ngài lần này sẽ xuất ra vật phẩm gì để tiến hành đấu giá đây?

Trong lúc bất tri bất giác, đấu giá trường đã tới lượt Diệp Thiên, theo thanh âm của Hanh Lợi, ngọn đèn cũng chiếu tới chỗ Diệp Thiên ngồi.

– Hanh Lợi, tâm nhãn thật sự không lớn nhỉ?

Lời nói của Hanh Lợi khiến Diệp Thiên cười cười, Ma Y đường người lo đối ngoại là Lôi Hổ, theo lý thuyết hắn phải hỏi Lôi Hổ mới đúng, hắn lại trực tiếp hỏi mình, xem ra là đối với việc mình vừa nói hắn bán rẻ đồ vừa nãy mà trả thù.

– Tôi cũng không có cái gì để lấy ra đấu giá, thôi lấy nó ra dùng đi.

Diệp Thiên lật tay xuất ra một cái bình ngọc, bình ngọc cả vật thể màu trắng nhạt, chất ngọc mặc dù không phải loại thường, nhưng trạm trổ lại thập phần thô kệch:

– Bên trong có một viên thuốc, không dùng để trị bệnh, nhưng ăn vào cũng không có chết người, coi như là phách phẩm đấu giá của tôi đi.

– Diệp tiên sinh, dược vật này không giống với những vật khác, có thể có tính nguy hại, ngài lấy ra đấu giá, liệu có thỏa đáng không?

Mượn quyền hạn của một đấu giá sư, Hanh Lợi cũng không có ngại trả một chút tư thù đối với Diệp Thiên.

– Ơ, Ngài không đồng ý?

Diệp Thiên cười, lật tay thu bình ngọc vào nói:

– Quên đi, tôi đổi món đồ khác vậy!

– Đừng, không thể đổi!

Diệp Thiên còn chưa dứt lời, bỗng nhiên từ trong đám phú hào đứng lên một người.

– Chức trách của ngươi chẳng qua là đấu giá sư, khách nhân muốn đấu giá vật gì, là quyền của họ, ngươi có quyền gì mà được mới không được?

Đứng lên nói chuyện chính là Lý Siêu, hắn mất một đống thể diện mới cầu xin được Diệp Thiên xuất ra một viên thuốc, nếu như bị Hanh Lợi phá rối, sợ là Lý Siêu có thể giận tới mức giết người hả giận quá.

– Lý bá phụ đây là chuyện gì vậy?

– Đúng vậy, rất ít khi thấy ông ấy tức giận như vậy!

– Có thể là vì giao hảo của ông ta và Diệp Thiên, chẳng phải lúc trước họ cùng đi ra từ bên trong sao?

Hành động của Lý Siêu, cũng làm cho toàn trường trầm xuống, phải biết rằng, với thân thế của hắn, thuận miệng nói ra một câu có thể khiến thị trường chứng khoán rung chuyển, cho nên bình thường rất ít khi nói một lời, đại bộ phận người ở đây chưa từng một lần thấy ông ta phát hỏa như vậy.

Chương 897 : Kỷ lục đấu giá (1)

– Ồ, Lý tiên sinh, ý của tôi không phải là như vậy.

Hanh Lợi nhìn thấy người đang fuck mình là Lý Siêu, cũng bị dọa cho nhảy ngược, hắn chẳng qua là một cái thằng cha đấu giá sư nho nhỏ mà thôi, với tầm ảnh hưởng của Lý Siêu, sợ là có thừa thủ đoạn để hắn không còn đứng được trong cái nghề này nữa.

Lúc này Hanh Lợi sao còn tâm trạng đi làm khó dễ Diệp thiên, vội vàng nói:

– Nếu các vị đã không có ý kiến gì, vậy vật phẩm đấu giá kia có thể chấp nhận được, đấu giá chính thức bắt đầu, vật phẩm này giá khởi điểm là 10 ngàn đôla….

– Chậm đã!

Ngay lúc Hanh Lợi muốn hết lên để ra giá khởi điểm, Diệp Thiên cắt đứt lời hắn:

– Hanh Lợi, viên thuốc cùng cái lọ, cả thể khởi điểm bán 100 ngàn thiếu một phân cũng không được!

– Cái gì 100 ngàn đôla Hồng Kông?

Hanh Lợi lòng đen lòi ra, hôm nay toàn bộ phách phẩm đều ra giá khởi điểm là 10 ngàn, chả có nhẽ cái bình ngọc nhìn cùi bắp này lại có giá trị lớn hơn cả hai cái bình sứ đời Thanh?

Nhưng quy tắc cuộc chơi là do con người định ra, lúc đầu cũng không có nói tất cả vật phẩm đều phải có giá khởi điểm là 10 ngàn, khẽ liếc qua Lý Siêu, Hanh Lợi nuốt nước bọt đánh ực, nói:

– Xem ra Diệp tiên sinh rất tự tin vào phách phẩm của mình, vậy như ngài mong muốn, vật phẩm của Diệp tiên sinh giá khởi điểm 100 ngàm đôla Hồng Kông.

Diệp Thiên lần này lại cắt đứt lời của Hanh Lợi nói:

– Hanh Lợi tiên sinh, ngài lại nhầm rồi, ta nói là 100 ngàn, chứ không nói là 100 ngàn đôla Hồng Kông.

Lần này người cười khổ không chỉ một mình Hanh Lợi, ngay cả Lý Siêu cũng đã hiểu ý tứ của Diệp Thiên, đồ vật này Diệp Thiên có thể lấy ra, nhưng cũng muốn mình bỏ một cái giá đắt, đương nhiên, với giá trị của viên đan dược này, cho dù có nhiều tiền hơn nữa, Lý Siêu cũng sẽ không hề chớp mắt một cái.

– Đôla Mỹ? Diệp tiên sinh, ngài chắc chắn?

Hanh lợi lúc này đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

– Đương nhiên, báo giá đi!

– Hảo vật phẩm tiếp theo là do Diệp tiên sinh cung cấp, giá khởi điểm là 100 ngàn đôla Mỹ.

Hanh Lợi cũng không có tiếp tục tự làm mình mất mặt, kệ xừ cái thằng cha Diệp Thiên ba trợn ra cái giá dọa người, cho dù là vật phẩm này chẳng đáng giá như thế, cũng chẳng ảnh hưởng đến mình, dù sao thì giá cũng là người ta ra, còn nếu đồng ý mua thì cũng éo thể trách mình.

– 150 ngàn đô!

Hanh Lợi còn chưa có nghĩ hết, lập tức một âm thanh vang lên, Lý Siêu còn chưa ngồi xuống, liền lập tức hô giá lên, loại vội vàng này ngay lập tức khiến toàn trường kinh ngạc, người luôn được biết tới là một người trầm ổn như Lý Siêu, từ khi nào lại trở nên thất thố như vậy chứ?

Hang Lợi cũng không nghĩ tới Lý Siêu lại có thể trả một cái giá trên trời như vậy, sửng sốt một hồi lâu, mới mở miệng nói:

– 150 ngàn lần 1, Lý tiên sinh ra giá 150 ngàn đôla!

– Huyền Băng, đồ vật kia, em có thể sử dụng được!

Diệp Thiên trong tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, không khỏi quay đầu hướng về góc đó nhìn lại, hóa ra là âm thanh của thanh niên Trang Duệ kia, đang cùng nói chuyện với người bạn gái.

– Làm gì có thuốc gì nhiều tiền như vậy?

Cô gái xinh đẹp tên Huyền Băng kia đối với hành động của bạn trai nhỏ giọng nói:

– Thứ này có gì đặc biệt chứ, hơn nữa nếu cùng Lý Siêu đấu đá, ông nội mà biết được sẽ phát hỏa lên đó.

– Anh cũng không biết thuốc có tác dụng gì, nhưng anh cảm giác thứ này vô cùng tốt, tùy nàng vậy!

Trang Duệ lắc lắc đầu, cùng không có tiếp tục miễn cưỡng bạn gái bên người,chính hắn cũng chỉ mới đọc qua Đổ Thạch Quyển, ngay cả bản thân cùng gia đình, danh vọng xa xa không thể đú cùng Lý Siêu được.

– Người này cũng hiểu được cái gì có thể lấy cái gì có thể không.

Nghe được đoạn đối thoại của hai người Trang Duệ, Diệp Thiên cười nhạt, quay đầu đem lực chú ý xuống đài đấu giá, nếu Diệp Thiên đoán không sai, người thanh niên kia dị năng hẳn là có thể cảm ứng được sự tồn tại của linh khí.

– 150 ngàn đô lần một, 150 ngàn đô lần hai! Còn ai ra giá khác không?

Với địa vị của Lý Siêu ở Hồng Kông, việc hắn muốn làm, còn chưa có người đủ dũng khí đi phá, Hanh Lợi ngay cả hai lần hô cũng không hề có ai đáp lại, giơ tay lên cao đang định đập chiếc chùy đấu giá xuống tuyên bố đấu giá vật phẩm thành công.

– 500 ngàn đô la Mỹ…

Chính là Hanh Lợi chùy con chưa hạ xuống, một thanh âm cao ngất vang lên.

– Ai, ai trả 500 ngàn đô vậy?

– Ai lớn mật như vậy, những 500 ngàn đô cơ à.

– Giám cùng Lý Siêu tranh dành, người này khí phách thật là lớn đấy!

Trong tràng toàn bộ mọi người đều bị thanh âm hấp dẫn, vô số ánh mắt theo tiếng hô nhìn lại, nhưng vừa nhìn, mọi người nhất thời đều há mồm trợn mắt, bởi vì người kêu giá đúng là vị thanh niên ngồi bên cạnh Diệp Thiên, tuổi còn trẻ vô cùng.

Trong trường rất nhiều người đều nghe người trẻ tuổi kia gọi Diệp Thiên là sư phụ, đây chẳng phải là nói, bọn họ đang liên kết để ép giá sao, sư phụ bán, đệ tử đẩy giá, chẳng phải là ăn giầy ăn cả bít tất sao?

Phải biết rằng, đây chính là từ thiện đấu giá, cho dù giá đánh cao tới đâu, tiền cũng đều được quyên đi mà thôi, hơn nữa Diệp Thiên hô lên cái giá này, Lý Siêu 8 9 phần mười sẽ không tiếp tục báo giá, điều này chẳng khác nào Diệp Thiên tự mình muốn bỏ ra 500 ngàn đô làm từ thiện rồi.

– Vị tiên sinh này, ngài chắc chắn là muốn mua với giá 500 ngàn đô? Chuyện này không phải có thể chém được đâu nha.

Trên đài Hanh Lợi cũng bị dọa một trận mồ hôi ướt đầm, hắn mặc dù là hỏi Chu Khiếu Thiên, nhưng ánh mắt lại luôn dán trên người Diệp Thiên.

Quay mắt về phía Hanh Lợi, Diệp Thiên nhún vai, không thèm để ý chút nào nói:

– Nhìn ta làm gì vậy? Khiếu Thiên là đệ tử của ta, có thể cậu ta cảm thấy thứ này có chỗ tốt nào đó?

– Một trăm ngàn đô la khởi điểm còn chưa phải là đủ sao?

– Người này điên rồi sao? Liệu Lý tiên sinh có cùng hắn đú không đây?

Diệp Thiên lời nói khiến toàn tràng một trận xôn xao, chẳng qua là một cái bình ngọc nho nhỏ, coi như bên trong là linh dược đi, cũng không đáng 100 ngàn đô. Nhưng nghe xong lời Diệp Thiên, dường như thứ này bán với giá đó còn có chút quá rẻ mạt thì phải, ngoài Đường Văn Viễn biết được nội tình cũng chỉ có Lý Siêu, ngoài ra tất cả mọi người đều lắc đầu chán nản.

– Hanh Lợi tiên sinh, 500 ngàn đô, tôi một câu cũng không đùa, ngài không tin lời tôi nói, tôi xuất ra đủ 500 đô tại đây luôn sao phải xoắn!

Lúc này Chu Khiếu Thiên cũng mở miệng nói chuyện, đúng như lời Diệp Thiên, thứ này nếu bán 150 ngàn là quá tiện nghi cho người mua, bởi vì viên thuốc này chính là hắn đưa cho Diệp Thiên.

Phải biết rằng, Chu Khiếu Thiên còn chưa tiến vào tiên thiên chi cảnh, vô luận là thiên địa linh khí trong tụ linh trận hay những đan dược do Cẩu Tâm Gia luyện chế ra đối với hắn có tác dụng rất lớn, bán đi một viên, chẳng khác nào chính hắn dùng bị thiếu đi một viên.

– Không… Không cần, ngài có thể xác định lời mình nói … chuẩn là được!

Hanh Lợi biết thế lực của Diệp Thiên, hành động của Chu Khiếu Thiên chắc chắn là do hắn bày mưu tính kế, tự nhiên là không giám nghi ngờ, lập tức nói:

– Vị tiên sinh này ra giá 500 ngàn đô, còn vị tiên sinh nào trả thêm không?

Ngay lúc Hanh Lợi nghĩ rằng chắc chẳng có thằng điên nào tăng giá nưa đâu, thanh âm còn chưa dứt, thanh âm Lý Siêu lại vang lên:

– Tôi trả 3 triệu đô, tất cả đều là ủng hộ nhân dân bị thiên tai, hi vọng số tiền này có thể được dùng đúng mục đích.

– Ba… Ba triệu?

– Bố vợ ơi, con không nghe nhầm chứ? Đây là usd đấy.

– Chuyện gì xảy ra, như thế nào 500 ngàn tăng vọt lên 3 triệu chứ?

Lý Siêu lời vừa nói ra khỏi miệng, trong đại sảnh yên tĩnh chỉ chốc lát, lúc sau giống như một quả bom nổ dầm một phát, một làn sóng âm không thể kìm hãm bạo phát ra, tiếng than sợ hãi, những âm thanh nghi ngờ liên tục vang lên, tràn ngập trong toàn trường đấu giá.

Nếu như đổi lại là Văn Loan Hùng hô lên 3 triệu đô, có lẽ mọi người còn không giật mình như vậy, bởi vì thân ông ta vốn là một người rộng lượng trứ danh, nhưng Lý Siêu, vốn là một thương nhân luôn cần cù tiết kiệm, ngoài việc buôn bán, ông ta cũng chẳng có làm cái gì hết.

– Ba… Ba triệu đô? Lý tiên sinh, ngài ra giá 3 triệu đô?

Hanh Lợi không dám tin vào tai mình nữa, những lời này nếu không phải chính tai nghe được từ miệng đối phương, hắn cũng không bao giờ tin, cái bình lởm lởm trước mặt này, rốt cuộc là có cái shit gì bên trong chứ, sao giá tận 3 củ đô vậy, điều này tương đương với hơn hai tỷ đôla Hồng Kông.

– Đúng, chính là Ba triệu đô la Mỹ.

Lý siêu cười cười, nhìn về phía chủ nhân của đêm đấu giá nói:

– Hà tước sĩ, ngài không ngại nhận khoản tiền này chứ?

Trên đài Hanh Lợi căn bản sẽ không có tư cách đối thoại trực tiếp với Lý Siêu, hơn nữa Lý Siêu cũng không phải loại người quá mức để ý tới cái con số 3 củ đô nho nhỏ kia.

Nghe Lý Siêu nói thế, trong tràng nhất thời mọi người đều sinh ra một loại ảo giác, giống như Lý Siêu ra cái giá này, chỉ đơn thuần là cứu tế người gặp thiên tai mà thôi, trừ một vài người ít ỏi, đại bộ phận chú ý lực đều tập trung lên người Lý Siêu.

Chương 898 : Tin tức

Sư phụ, bài báo này quảng cáo quả là không tồi a!

Đang khi nói chuyện, Lôi Hổ cùng Tả Gia Tuấn từ bên ngoài đi vào nói:

– Sư phụ, bài báo này vừa ra, vậy mà đã có mấy chi phiếu xin được quyên tiền từ thiện rồi này, người nói xem chúng ta phải làm sao?

– Sax, là quyên tặng cho ai? chúng ta có tư cách làm người đứng ra thu nhận tiền từ thiện sao?

Diệp Thiên biết, cơ cấu làm từ thiện của Hồng Kông rất là quang minh chính đại, không những phải công bố rộng rãi ra ngoài, còn có người luôn luôn giám sát, mà nếu muốn xây dựng một tổ chức từ thiện như vậy, các tiêu chuẩn cũng phi thường nghiêm khắc.

– Sư phụ, Lý tiên sinh quyên giúp một triệu usd. Đường tiên sinh 500 ngàn usd, còn Hà tước sĩ quyên 100 ngàn…

Lôi Hổ nhìn tờ hợp đồng quyên tiền từ thiện trên tay nói:

– Ma Y đường chúng ta được công ty của Đường tiên sinh bảo lãnh, có đầy đủ năng lực bồi hoàn nợ nần, cho nên có thể nhận được tiền quyên tặng, sư phụ người xem tiền này chúng ta có nên nhận hay không?

– Hay là thôi đi…

Nhìn tờ giấy Lôi Hổ đưa cho, Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:

– Đợi lát nữa ngươi gọi lại cho mấy người Lý tiên sinh Hà tiên sinh, nói rằng hảo tâm ý của họ chúng ta xin nhận, nhưng Ma y đường chúng ta về tài chính cũng không thiếu, tạm thời chưa cần tới những nguồn tài trợ từ bên ngoài, đỡ những phiền toái sau này!

Chỉ cần nhận bản ghi chép quyên tặng này, Ma Y đường lập tức phải có người giám sát công khai, còn phải giải thích rõ ràng một số phương hướng từ thiện của tổ chức, Diệp Thiên hiện tại tiền cũng không thiếu lắm, cho nên hắn không muốn hứng mấy chuyện phiền toái loại này.

– Quên đi, để ta tự điện vậy, dù sao cũng phải nể mặt mũi người ta một chút.

Đối với Lý tiên sinh người quyên 1 củ, Diệp Thiên tự nhiên biết dụng ý, ông ta ngày hôm nay sau khi sử dụng đan dược, công hiệu rất nhanh, hắn giám chắc Lý Siêu hôm qua cả đêm sung sướng tới không thể ngủ được, bằng không sẽ không làm cái chuyện quyên tiền nhiều như vậy đâu.

Còn Hà tước sĩ quyên tiền, chẳng qua là muốn cảm ơn Diệp Thiên ngày hôm qua đã làm mạnh thường quân thôi, bởi vì buổi tối từ thiện hôm đó, tổng cộng thu được hơn 10 tỷ đôla Hồng Kông, làm cho cả giới từ thiện Hồng Kông khiếp sợ, khiến thanh danh Hà tước sĩ trở thành một trong những người làm từ thiện hàng đầu ở Hồng Kông.

Cầm điện thoại bàn lên, Diệp Thiên bấm số di động của Lý Siêu, hai hồi chuông qua đi, bên kia có người bắt máy.

– Ớ, Diệp tiên sinh phải không?

Thanh âm Lý Siêu vang lên thập thần trung khí ( khí tức của một người trung niên chứ không phải của một ông già 8x), nghe căn bản không giống với một lão nhân bát tuần.

– Vâng, lý tiên sinh, ngài quá khách khí rồi, tâm ý của ngài Diệp Mỗ xin lĩnh, nhưng tiền xin ngài nhận lại cho.

Diệp Thiên đối với một lão nhân với cả một đế chế kinh tế như vậy vẫn rất tôn trọng, Lý Siêu dù sao cũng là những tầng lớp người trên đỉnh xã hội.

Hơn nữa chuyện năm đó Lý Siêu cho hắn mượn phi cơ, Diệp Thiên vẫn là thiếu đối phương một phần nhân tình, nếu không hắn cũng sẽ không dễ dàng xuất ra viên thuốc đó như vậy, phải biết rằng, con người sinh lão bệnh tử là quy luật, hành vi như hôm qua của Diệp Thiên chính là một việc làm nghịch thiên, sợ là lúc sau này khi hắn độ kiếp sẽ gặp không ít thiên kiếp đáng sợ.

– Được, tôi không làm khó ngài, Diệp tiên sinh, nếu ngài ngày sau cần gì, xin cứ nói.

Lý Siêu cũng hiểu biết một chút về Diệp Thiên, người có thể nhảy từ trên máy bay xuống mà vẫn bình yên vô sự, há có thể dùng tiền tài bình thường mua chuộc tấm lòng người ta?

– Đúng rồi, Diệp tiên sinh, dược tính của viên thuốc hẳn là hết rồi đúng không?

Dừng lại một chút, bên kia điện thoại thanh âm lại vang nên, nhưng có vẻ là hơi nhỏ một chút, tựa hồ là không muốn người khác nghe được.

Cái này cũng khó trách Lý Siêu, bởi vì khi hắn ăn viên đan dược vào, tràng vị bắt đầu sôi lên ùng ục, cữ mỗi nửa giờ lại phải đi WC một lần, những thứ hắn thải ra hôi kinh khủng, cho dù xả nước đi rồi, nhưng cả biệt thự vẫn bao trùm cả một mùi hương khó ngửi.

Nhưng qua một đêm như vậy, Lý Siêu cũng không có dấu hiệu gì của việc mất nước, buổi sáng ngủ giậy muộn hơn một giờ, Lý siêu chỉ cảm giác cơ thể tinh lực dồi dào, giống như là trở về thời tráng niên 40 tuổi vậy, lúc này mới biết những thứ thải ra đó hoàn toàn là tạp chất cùng độc tố trong cơ thể.

Nhưng cái mùi vị đi WC liên tục cùng mùi hương nọ thực sự là khó thở, Lý Siêu ban ngày còn có công việc ở công ty, không thể không ra ngoài, nhưng nếu cứ 30 phút chạy 1 lần thế này thì thật không ổn, vì thế mới liều mạng hỏi Diệp Thiên một phen.

– Lý tiên sinh, không sao đâu, ngài không cần lo lắng, sau này không còn phải vất vả như hôm qua nữa rồi.

Nghe được lời Lý Siêu, Diệp Thiên cũng nhịn không được bật lên cười, hắn cũng cho người nhà uống loại dược liệu này, hiển nhiên biết được phản ứng.

– Diệp Thiên, đệ lần này đi Thụy SĨ, có cần ta cùng đại sư huynh đi cùng không?

Chờ Diệp Thiên cúp điện thoại, Tả Gia Tuấn mở miệng nói:

– Đệ lúc đang đối phó đám người ở Nga, ta cũng điều tra được một vài thông tin, ở châu Âu đích xác có một số người, có thể dùng máu tươi để bổ sung linh khí, hoàn toàn không thể xem thường được.

– Là Huyết Tộc? Có phải là sư phụ chưa từng nghe qua?

Diệp Thiên còn chưa nói gì, Lôi Hổ bên cạnh mặt cũng biến sắc.

– Sao thể? Ngươi biết tộc người này?

Diệp Thiên nhìn về phía Lôi Hổ, người đệ tử này sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, mong rằng đốivới chuyện này hắn biết được chút ít.

– Trước kia ở newyork có một gia tộc Mafia, trong vòng một đêm bị huyết tẩy, nghe đồn là do Huyết Quỷ gây ra.

Lôi Hổ cười khổ nói:

– Chuyện đó không biết đúng sai thế nào, con vẫn chỉ cho là tin vị mà thôi, nhưng hiện tại, nghĩ lại chuyện này chưa chắc là giả, sư phụ, nếu không con với người đi Châu Âu một chuyến, Hồng Môn của chúng ta bên đó căn cơ cũng vô cùng thâm hậu.

– Không cần đâu, Ma Y đường bên này không thể thiếu ngươi được, Nhị sư huynh các huynh cũng không cần phải xuất môn, đệ cùng Khiếu Thiên đi là tốt nhất.

Diệp Thiên lắc lắc đầu thản nhiên nói:

– Linh khí không gian không đủ để tu luyện, vì thế những người thực lưc cường đại căn bản là không tồn tại, huyết tộc kia cho dù mạnh tới đâu cũng sẽ có giới hạn, không cần phải lo lắng như thế.

Thiên đạo vận hành, tự nhiên là có quỹ tích, một người thực lực nếu cường đại quá thì đã phải phá toái hư không rời đi rồi.

Dựa theo suy nghĩ của Diệp Thiên, mấy người Thanh Ngưu, Phật thích ca, ngay cả việc tin đồn chúa Jesus tử vong, đơn giản chỉ là bị thiên địa đại đạo trục xuất khỏi thế giới phàm tục mà thôi, hắn hiện tại cũng là đã tới cực hạn, nếu không phải cực lực áp chế tu vi, sợ là lôi kiếp đã tùy thời buông xuống.

Cho nên lời nói vừa rồi của Diệp Thiên cũng không phải là tự đại, mà là tự tin, hắn chính là tồn tại đỉnh phong ở cái thế giới này, hoàn toàn có thể ứng phó với mọi chuyện sảy ra.

Tả Gia Tuấn còn định khuyên giải thêm, thì điện thoại trên bàn lại rung lên, bắt máy nghe vài công xong, Tả Gia Tuấn đem điện thoại đưa cho Diệp Thiên nói:

– Mẹ đệ gọi tới, tìm đệ.

Tiệp nhận điện thoại xong, Diệp Thiên cười nói:

– Mẹ, là chuyện gì? Con không phải ngày nào cũng điện thoại về nhà báo cáo hành tung rồi sao?

Bởi vì Diệp Thiên mỗi lần xuất môn đều không mang điện thoại cũng không thông báo hành tung của mình, vì vậy Tống Vy Lan cùng Vu Thanh Nhã lần này đã hạ một mệnh lệnh cho hắn, mỗi ngày đều phải điện thoại về nhà, nếu không sau này cho hắn nửa tháng không được gặp con.

Kỳ thật cho dù là mẹ và vợ không giao nhiệm vụ này cho hắn ,Diệp Thiên cũng sẽ mỗi ngày đều gọi điện về nhà, vì như thế hắn còn có thể nghe được tiếng con trai khóc, đối với Diệp Thiên mà nói đó như là âm thanh của tự nhiên mà một ngày không được nghe hắn sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng.

– Coi như lần này con biết nghe lời.

Tống Vy Lan đầu dây bên kia cũng nở nụ cười, dừng một chút lại nói:

– Con trai, con lần trước nhờ mẹ điều tra xe trong viện bảo tàng có cái “ Thôi bối đồ” hay không hay sao? Mẹ đã nhờ một vị bằng hữu trong hoàng thất điều tra, trong văn phòng bọn họ, có một cuốn tàn thư, đúng như cuốn thôi bối đồ con miêu tả.

Từ khi Diệp Thiên biết suy nghĩ tới giờ, người con trai này cũng chưa một lần cầu qua người mẹ chuyện gì, cho nên đối với sự tình của con trai, Tống Vy Lan cũng thập phần để ý, trước đó không lâu nàng biết được bảo tàng có sửa sang lại một lần, lại gọi điện thoại cho người quen trong hoàng thất, hỗ trợ điều tra, quả nhiên đã có tin tức.

– Ồ, Mẹ, có thể cho con xem cuốn Thôi Bối đồ kia không?

Nghe được lời mẹ, Diệp Thiên ánh mắt không khỏi sáng ngời, hắn vốn đoạt được một phần của Thôi Bối đồ từ trong động phủ của Tư Không gia tộc ở Thần Nông Giá, cuốn tàn thư bên trong ẩn chứa một năng lượng cường đại, vì thế mà Diệp Thiên cho đến nay vẫn chưa minh bạch được đạo lý trong cuốn Thôi Bối Đồ này, hắn đoán rằng có lẽ cũng vì nguyên nhân là tàn thư không trọn vẹn.

Trước mắt lại có tin tức về một phần của cuốn tàn thư, Diệp Thiên tự nhiên sẽ không buông tha, bởi vì Thôi Bối Đồ kia, tựa hồ cũng không thể dựa vào bói toán để tìm kiếm, nó giống như một pháp bảo cường đại, ngay cả cảm ứng của Diệp Thiên cũng không cảm giác được một chút nào.

Chương 899 : Luân Đôn

– Nếu không thể thì mẹ đã không gọi cho con cú điện thoại này.

Sau khi nghe thấy tiếng vội vàng của con trai, Tống Vy Lan còn đắc ý hơn so với được khoản tiền 100 triệu:

– Bạn mẹ là họ hàng với vua, người thừa kế thứ 16, con làm xong việc hãy đi Anh tìm cô ấy, cố ấy sẽ dẫn con đi bảo tàng lớn của nước Anh.

– Vật đó khẳng định là trong viện bảo tàng sao?

Lúc này Diệp Thiên trấn tĩnh trở lại, suy nghĩ đang chuyển động:

– Mẹ, con thấy… chưa cần tìm bạn mẹ trước hãy để cho thử xem có con đường khác hay không.

Cuối cùng không phải là Diệp Thiên không muốn tìm quyển sách kia để vào túi mà nếu như thông qua vị hoàng thất này, ngay sau đó vật kia lại mất tích thì Diệp Thiên khó mà rửa được sạch hiềm nghi, chẳng thà cứ trực tiếp nén vào bảo tàng ăn trộm đồ cho xong.

Tục ngữ có cây, trộm sách là nhã tặc, huống vật đó là bị đoạt đi, chuyện này tuyệt đối không hề gây cho Diệp Thiên chút tâm lý nặng nề nào.

– Diệp Thiên, con muốn làm gì?

Tuy ở thời gian cùng với con trai cũng chưa được lâu nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, Diệp Thiên chần chừ Tống Vy Lan thấy có điều không đúng vội vàng hỏi:

– Không phải con có ý biến thái gì đấy chứ? Mẹ cũng không muốn tác phẩm nghệ thuật quốc tế này liên quan đến đạo tặc đâu.

Trong thế giới phú quý, có rất nhiều những tác phẩm nghệ thuật quý giá, người ta nguyện ý vung tiền như rác, có những tác phẩm ấy thì cũng có đạo tặc, thủ đoạn của chúng cao minh, đánh cắp các tác phẩm có giá trị đặc biệt là trong các cuộc triểu lãm hoặc trong các bảo tàng.

Vốn là thế nhân có thể xem các tác phẩm này, nó đều bị một vài người cất giấu, nhiều tác phẩm quý giá cũng bị xói mòn, Tống Vy Lan sợ rằng con trai mình muốn đánh cắp Thôi Bối đồ cho nên mới ngăn cấm.

– Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Sao con có thể dùng những người đó?

Diệp Thiên bị nói làm cho dở khóc dở cười, cho dù là không làm được trộm, có dù là cố chấp đi trộm thì cũng có thể vào bảo tàng đó cướp, chẳng qua là muốn mượn Rudolph trùm Las Vegas, cho dù là nước Anh có ngoài nghi thì cũng không có chứng cớ trách đến mình.

– Dù sao thì con cũng không phải là người tốt đẹp gì.

Tống Vi Lan phản ứng nói với con trai:

– Mẹ và Elizabeth đã nói, nếu như đồ vật bị cất giữ kia là thật, ta có một tâm họa của Picasso có thể đổi được, con đừng có suy nghĩ lệch lạc.

– Thật sao? Mẹ, mẹ thật là vĩ đại…

Sau khi nghe chuyện, Diệp Thiên không khỏi vui sướng, xem ra một người có mẹ quả không tồi, về phần bức tranh của Picasso kia trong mắt Diệp Thiên hắn còn coi không bằng cả giấy vệ sinh.

– Tiểu tử con nói nhảm ít thôi, khi nào đi thì nói trước cho mẹ một tiếng.

Tuy ngữ khí của Tống Vy Lan có vẻ không dễ nghe nhưng trên mặt bà cũng tươi cười, có thể làm cho con trai vui như vậy cho dù táng gia bại sản bà cũng nguyện làm.

– Mẹ, còn trước gì nữa? Hôm nay con bay đến Luân Đôn ngay, bây giờ mẹ sắp xếp đi.

Ngoài việc dùng linh thạch tu luyện ra, trên đời này còn có cái gì còn có thể khiến Diệp Thiên tâm động? Không nghi ngờ gì nữa nó chính là Thôi bối đồ, chính là một món đồ trong một món đồ, dù sao cách cuộc họp những người có dị năng ở Thụy Sĩ cũng chỉ còn có mấy ngày, Diệp Thiên nghĩ nên đi Luân Đôn ngay để xác định chuyện này.

– Lớn như vậy rồi mà làm việc vẫn còn bộp chộp!

Tống Vi Lan tức giận giáo huấn con trai một câu nhưng vẫn đồng ý:

– Được rồi, bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại cho Alizabeth, con cũng lưu lại số của cô ấy mà liên lạc, nếu như đồ được cất kia là thật thì mẹ sẽ giúp con trao đổi.

– Được, cám ơn mẹ… Hôn mẹ một cái!

Diệp Thiên cười với mẹ rồi cúp điện thoại quay ra nói với Chu Khiếu Thiên:

– Khiếu Thiên, bây giờ đi cùng ta ra sân bay, sau đó quay về Kinh Thành đến Tứ hợp viện cầm cuốn Thần Nông sau đó bay thẳng đến Luân Đôn, chúng ta gặp nhau ở đó.

So với đại hội người dị năng, Diệp Thiên rất kì vọng vào Thôi bối đồ kia, càng cần to một chút, có lẽ chuyện này phải quấy rầy đến sư phụ Lý Thiện Nguyên, thì mới có được đáp án.

Thấy Diệp Thiên nóng vội như thế, Tả Gia Tuấn đã đích thân lái xe đưa hắn và Chu Khiếu Thiên ra sân bay, sau khi Chu Khiếu Thiên bay đi Bắc Kinh, Diệp Thiên cũng bay đi Luân Đôn bằng máy bay tư nhân.

– Ngài là Diệp tiên sinh?

Lúc Diệp Thiên xuống đến sân bay quốc tế Luân Đôn, một người đàn ông trung niên đi giàu tây đến chào đón, thấp giọng nói:

– Tôi là Hồ Hổ, là đại sứ trong nước trú tại đại sứ quán Anh, Diệp tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong!

– Những người này thật đúng là… sợ ta không đi Thụy Sĩ sao?

Diệp Thiên lắc đầu, lúc trên máy bay hắn đã nhận được điện thoại của quan ngành nói là có người đón ở sân bay, điện thoại là do Chủ Mão Tịch đích thân gọi tới, Diệp Thiên cũng không tiện làm phật ý đối phương.

Đối với ngoại giao cấp cao Diệp Thiên cũng có chút hiểu biết, trú trong lãnh sự quán ngoài việc làm đại sứ ra thì còn tham tán chính trị.

Mà nước Anh xử lý công việc thì còn ra một lãnh sự quán nhỏ nhoi mới có thể bằng, giống như Hồ Hổ này làm tham tán nếu như để cho tới những nước như Tây Ban Nha e rằng trực tiếp đảm nhiệm đại sứ tiếp cấp bậc này không coi là thấp.

– Công việc của tôi chính là phục vụ Diệp tiên sinh.

Lúc hơn 3 tiếng trước, Hồ Hổ nhận được điện thoại của Nhạc Chủ tịch, giao cho ông ta nhiệm vụ tiếp đãi Diệp Thiên, cho nên cho dù là Diệp Thiên còn rất trẻ nhưng Hồ Hổ cũng không dám nửa phần lãnh đạm.

Xe của lãnh sự quán có giấy phép chạy nhanh ra sân bay, Hồ Hổ nói:

– Diệp tiên sinh, nghe nói đây là lần đầu tiên ngài đến Luân Đôn? Nơi này chính là một trong 4 thành phố lớn của thế giới, nếu ngài cần tôi có thể sắp xếp hết lộ trình cho ngài ở đây.

Hồ Hổ nhận được chỉ thị, chính là phải thỏa mãn những yêu cầu của người thanh niên này khi hắn ở Luân Đôn, hơn nữa còn phải đưa hắn lên máy bay đi Thụy Sĩ.

Đương nhiên trong yêu cầu Hồ Hổ cũng phải luôn đi bên cạnh Diệp Thiên, bởi vì nếu như làm hỏng năng lực của Diệp Thiên thì mấy nhà lãnh đạo trong nước sẽ phải đau đầu, chuyện phát sinh ở Seberia đến giờ bọn họ còn chưa giải quyết xong với nước Nga.

– Nơi của Qủy hút máu? Ha ha, chỗ này thú vị đây!

Từ khi còn ở trên máy bay Diệp Thiên đã cảm nhận được không khí ở đây tràn ngập hai loại hơi thở bất đồng.

Một khí thế bao trùm quanh giáo đường, là một loại của tín ngướng Phật giáo, mà khi trong thần thức của Diệp Thiên trong quán Bar nhỏ cũng có thể cảm ứng rõ ràng được một chút khí tức trên cơ thể của vị bá tước Kurt kia.

– Qủy hút máu? Diệp tiên sinh nói đùa à? Trên đời này làm gì có sinh vật ấy?

Hồ Hổ nghe thấy vậy lặng đi một chút, nhân tiện nói luôn:

– Nhưng ở Anh cũng có nhiêug việc hút máu quỷ chính là quán Bar, nếu như ngài muốn cảm nhận loại văn hóa này, tối nay tôi sẽ dẫn ngài đến đó.

– Không cần, đối với loài sinh vật này tôi cũng không có nhiều hứng thú.

Diệp Thiên lắc đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay nói:

– Nửa tiếng nữa tôi có cuộc hẹn ở Bảo tàng Anh, có thể đưa tôi đến đó được không?

Chuyện của Tống Vy Lan hiệu quả đặc biệt cao, lúc Diệp Thiên còn ở trên máy bay bà đã giúp Diệp Thiên hẹn thời gian gặp mặt, cho thấy bà có sức ảnh hưởng rất lớn.

Phải biết rằng, người mà Diệp Thiên muốn gặp cũng không phải là dân chúng bình thường, đó là một người thừa kế trong hoàng tộc, tuy họ vua không lớn bằng trước kia nhưng vẫn được người Anh rất coi trọng, trên thế giới ngoài Ả Rập, sức ảnh hưởng của họ vua không phải ai muốn gặp cũng được.

– Không thành vấn đề, Diệp tiên sinh, nhất định là sẽ đến đúng giờ.

Hồ Hổ gật đầu, lái xe rẽ trái sau khi qua mấy cái đèn đỏ đã thấy một chiếc xe cảnh sát của Anh đuổi theo.

Hồ Hổ căn bản là không để ý xe cảnh sát phía sau đang yêu cầu dừng lại mà cứ chạy như điên trên đường, Diệp Thiên cũng hết chỗ nói rồi, xem ra thời gian của bản thân có chút hà khắc rồi, làm cho vị quan ngoại giao này chủ động phạm luật trong quốc gia khác.

– Diệp tiên sinh, hi vọng không làm chậm việc của ngài.

Lúc cách nửa tiếng chỉ còn 5 phút đồng hồ, Hồ Hổ dừng xe ở cồng Bảo tàng Anh đưa danh thiếp cho Diệp Thiên nói:

– Cảnh sát để tôi ứng phó, sau khi Diệp tiên sinh đã lo xong việc hãy gọi điện cho tôi.

– Lái xe không tồi, tôi thấy ông làm tham tán không bằng làm quan võ đâu.

Diệp Thiên cười ha ha xuống xe, chính hắn không biết vị tham tán này có đặc thù, vốn trong nước ông ta là người của Mỗ bộ bát cục, cũng có quân hàm mão phân, nếu không thì Chủ Mão Tịch cũng không thể trực tiếp gọi điện thoại cho ông ta.

Gọi điện thoại cho Elizabeth, Diệp Thiên được một nhân viên bảo tàng dẫn vào môt văn phòng gần đó là hành lang gấp khúc, hau người đi mất tận 5 phút.

– Mẹ kiếp, đúng là một quốc gia cường đạo, đồ trong này đều là sự các quốc gia khác đến lấy trộm.

Thấy những đồ triển lãm rực rỡ, san sát Diệp Thiên xem cũng hiểu nguồn gốc của quốc gia này, theo Thần thoại Hy Lạp,

– Ồ, anh chính là con của Merri, Thượng đế ơi, anh và Merri rất giống nhau.

Sau khi Diệp Thiên đi vào văn phòng một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi khí chất tao nhã đứng dậy, cô nói có hơi khao trương nếu không Diệp Thiên có trời mới biết được tên tiếng Anh của mẹ.

– Cô Windsor, cô còn đẹp hơn cả mẹ của cháu!

Diệp Thiên biết ở nước ngoài khen ngợi phụ nữ xinh đẹp tuyệt đối không phải là chuyện đùa giỡn, không mất tiền ca ngợi cho một trận thật đã.

Chương 900 : Trao đổi

– Cậu thật biết ăn nói, thượng đế, sao lại không cho ta trẻ lại hai mươi tuổi chứ?

Elizabeth chuyển động cái đầu, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng, khi Diệp Thiên tâng bốc trên mặt lộ ra vẻ thật thà, thực thành công làm cho vị nữ sĩ này tin là thật.

– Diệp Thiên, ta còn chưa già như vậy mà? Cậu không cần kêu ta là dì, cứ gọi ta là chị Elizabeth đi!

Người phụ nữ trước mặt này mặc dù có chút đa tình, nhưng làm người cũng rất thẳng thắn, Diệp Thiên thấy nàng nói chuyện không tồi, lập tức cười nói:

– Được rồi, chị Elizabeth thân mến, không biết khi nào thì em có thể nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật đến từ Trung Quốc kia nhỉ?

– Quả nhiên là người Trung Quốc không có tình thú.

Elizabeth bĩu môi, nói rằng:

– Lúc nào cũng có thể, nhưng Diệp Thiên, chẳng lẽ cậu nói tác phẩm nghệ thuật kia so với ta còn có mị lực hơn sao?

– Đương nhiên không, tác phẩm nghệ thuật đại biểu chính là lịch sử, mà chị Elizabeth cũng là tác phẩm nghệ thuật có sẵn.

Không cần tiền mua lời, Diệp Thiên chắc là không biết keo kiệt, nói nếu đồ là thật, Diệp Thiên còn cần người tại Anh quốc có lực ảnh hưởng lớn này giúp hắn tiến hành trao đổi, trước mắt cũng không phải là thời điểm đắc tội nàng.

– Vậy còn được, tôi đã cho bọn họ đi lấy, lập tức cậu có thể nhìn thấy.

Nghe được lời nói của Diệp Thiên, Elizabeth cao hứng nở nụ cười, nàng cũng không phải thật sự có tình ý đối với Diệp Thiên, chẳng qua là đang đùa vui với con trai của người bạn cũ mà thôi.

Hai người khi nói chuyện, một người đàn ông trung niên đi vào văn phòng, trên tay phải của hắn, mang theo một rương mật mã màu bạc, mở miệng nói rằng:

– Công chúa Elizabeth, đồ vật lấy đến đây rồi, là vị tiên sinh này yêu cầu giám định và thưởng thức ư?

– Vẫn gọi là công chúa sao?

Lời nói của người nọ để cho Diệp Thiên nhìn Elizabeth thêm một cái, loại xưng hô này đã biến mất ở Trung Quốc cả trăm năm .

– Diệp thiên, vị này chính là người phụ trách các đồ vật ở nhà bảo tàng Deko Alex, chuyện của cậu ít nhiều anh ta sẽ hỗ trợ .

Elizabeth giới thiệu người trung niên cho Diệp Thiên.

– Công chúa Elizabeth khách khí rồi, thành viên hoàng thất có quyền lợi tùy thời xem xét đồ trong nhà bảo tàng mà.

Anh quốc là quốc gia thực hành chế độ đại biểu quân chủ lập hiến, giai cấp tư sản thông qua hội nghị nắm giữ quyền lập pháp, họ xác lập nguyên tắc cơ bản “Pháp luật tối thượng” và ” Vương quyền Hữu hạn “, cấu thành trụ cột Anh chính trị quốc hội lập hiến về chính trị.

Tại Anh quốc, quốc vương là nguyên thủ quốc gia, quyền tư pháp cao nhất, bộ đội vũ trang Tổng tư lệnh và ” Lãnh tụ Cao nhất “, nhưng thực quyền kỳ thật là ở nội các, sở hữu tương quan sự vật, vương thất kỳ thật cũng không thể nhúng tay vào.

Đương nhiên, từ bỏ hoàng quyền, vương thất cũng nhận được rất nhiều bồi thường thỏa đáng, bọn họ có được địa vị tôn quý nhất trong xã hội, sở hữu tước vị công dân Anh quốc vinh quang, hoàng thất đều có thể được, mà tìm hiểu di sản văn hóa của nhà bảo tàng, đó cũng là đặc quyền của người trong hoàng thất.

– Công chúa Elizabeth, cô nghỉ ngơi trước một chút…

So sánh với Diệp Thiên, lời nói và việc làm của Deko Alex không thể nghi ngờ là mang phong cách thân sĩ hơn rất nhiều, sau khi nhận một ly cà phê Elizabeth đưa cho, lúc này mới cẩn thận đem rương mật mã đặt ở trên bàn sau, mở miệng nói rằng:

– Đây là những di sản văn hóa thực trân quý của nhà bảo tàng, nhòe mọi người khi giám định và thưởng thức phải cẩn thận nhẹ nhàng.

– Đương nhiên, Deko Alex, phụ thân ta là một người thu thập rất có kinh nghiệm, người bên tôi đây chính là do ông ấy ủy thác đến giám định và thưởng thức đồ này!

Sau khi nghe được lời nói của Deko Alex, Diệp Thiên từ chối cho ý kiến nở nụ cười, từ lúc đối phương tiến vào đến trong phòng, hắn cũng đã biết, thừ trong rương mật mã này, đúng là một phần của Thôi Bối Đồ, bởi vì tại trong cuốn sách, cũng mang loại khí cơ làm tim người ta đập nhanh.

Dựa theo diệp thiên đoán, những tranh vẽ gọi là những đoán trước tương lai trong Thôi Bối Đồ, chính là hai người nổi danh trong lịch sử sử dụng pháp bảo không biết tên hội chế ra , sau này tranh vẽ chia lìa, có lẽ đều chỉ là vì che dấu tồn tại của pháp bảo kia.

Sau khi lấy ra một bao tay trắng đeo vào, Diệp Thiên lúc này mới mở ra cái rương mật mã không có khóa kia, Deko Alex một bên đứng nhìn khẽ gật đầu, từ cử chỉ của Diệp Thiên, hắn có thể nhìn ra, đây là một nhà sưu tầm tác phẩm nghệ thuật có kinh nghiệm.

– Ồ? Tại sao vẫn không được đầy đủ?

Mở ra cuốn sách cũ, chân mày Diệp Thiên không khỏi nhíu lại thật sâu, bởi vì hắn phát hiện, cuốn sách Thôi Bối Đồ này chỉ có bảy tám trang, mặt trên vẽ đầy các loại tranh vẽ , cũng không thể ăn khớp cùng nửa cuốn chính mình từng có được kia.

Cuốn này phải là toàn bộ phần sau cuốn Thôi Bối Đồ, mà Diệp Thiên trước kia có được chính là bộ phận ở giữa, nói cách khác, muốn tìm đủ Thôi Bối Đồ, hắn phải tìm được trang ghi chú của Thôi Bối Đồ, bằng không vẫn không trọn vẹn .

Đương nhiên, nếu gặp được, Diệp Thiên cũng sẽ không bỏ qua nửa cuốn tàn đồ này, sau khi giả vờ giám định một lúc, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Deko Alex, nói rằng:

– Quý ngài bảo quản đối với di sản văn hóa, thật sự là khiến người ta kính nể, một bộ sách không trọn vẹn như vậy, cũng bảo tồn được tốt như thế sao?

Ngữ khí của Diệp Thiên như là đang tán dương nhà bảo tàng nước Anh, nhưng trong lòng đang cười lạnh, nhà bảo tàng nước Anh có những di sản văn hóa đâu chỉ ngàn vạn thứ, căn bản là không có đủ tinh lực đi phân tích mỗi một món đồ cất giữ.

Mà Thôi Bối Đồ này có vài chỗ, thậm chí còn chưa được chà lau sạch sẽ tro bụi, hiển nhiên bọn họ sau khi nhận được thông báo của công chúa Elizabeth, mới từ trong đống điển tịch cuồn cuộn tìm ra nó và làm một vài công tác bảo quản.

Bởi vậy có thể thấy được, nhà bảo tàng Anh không phải quá coi trọng đối với cuốn Thôi Bối Đồ này, trong lòng Diệp Thiên cũng có vài phần hiểu được, lập tức mở miệng nói:

– Deko Alex, ngài biết không, phụ thân tôi là một vị sưu tầm tác phẩm nghệ thuật người Trung Quốc, ông ấy đã từng có được sử dụng có một phần cuốn sách này, hiện tại muốn cho chúng nó hợp lại làm một, trở thành một tác phẩm nghệ thuật đầy đủ, không biết quý ngài có thể thỏa mãn nguyện vọng này của cha tôi hay không?

– Diệp tiên sinh, điều này… làm tôi thực khó xử!

Trên mặt Deko Alex lộ ra vẻ khó xử, nói:Nguồn Truyện Audio

– Nhà bảo tàng chỗ chúng tôi không có tiền lệ đem tác phẩm nghệ thuật đi quyên tặng cho cá nhân, huống chi cuốn tranh này là tinh mỹ như thế , thật xin lỗi, tôi sợ là không thể hoàn thành nguyện vọng này của phụ thân cậu!

Kỳ thật trước khi Diệp Thiên đến, Elizabeth liền nói chuyện với Tống Vi Lan, nói rõ hơn, có người muốn lấy một bộ tác phẩm thư họa của Picasso, đến đổi lấy cuốn sách này.

Picasso là ai? Trong cảm nhận của người Âu Châu, là từ xưa đến nay bất luận là nghệ thuật gia nào đều không thể so sánh với ông ấy, càng không cần phải nói một bộ tranh vô danh không có kí tên này, nhà bảo tàng Anh tự nhiên muốn làm thành giao dịch này.

Trọng yếu hơn là, Picasso là hoạ sĩ nổi tiếng cận đại, cho nên phần lớn di sản đều là từ các nơi trên thế giới đưa tới nhà bảo tàng Anh, bản thân họ cũng không có bao nhiêu đồ cất giữ của ông ta, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu Tống Vi Lan dám khẳng định có thể trao đổi thành công với con trai.

Đương nhiên, là nơi giữ những tác phẩm nghệ thuật thế giới, nhà bảo tàng Anh đương nhiên không chịu thừa nhận bản thân vụ lợi , cho nên Deko Alex mới có thể tìm ra đủ loại lý do, chính là muốn cho Diệp Thiên đề xuất ý đồ trao đổi trước.

– Còn nói tập tranh hoàn chỉnh? Còn tinh mỹ? Tinh mỹ cái rắm, các ngươi căn bản là không biết đây là cái đồ vật gì!

Sau khi nghe được lời nói của Deko Alex, Diệp Thiên nhịn không được ở trong lòng chửi thầm, cuốn Thôi Bối Đồ này vẽ rất là vụng về, mặc kệ là nhân vật hay là cảnh tượng đều là quá ít ỏi, tương đối mà nói, những tranh giả tạo Thôi Bối Đồ đời sau ngược lại mới có thể xưng được với ” hai chữ tinh mỹ”.

– Vậy thật sự là rất đáng tiếc, cha tôi vốn là muốn dùng một bức tranh của Picasso mà ông ấy sưu tầm được trao đổi cùng quý vị…

Trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ tiếc hận, vuốt tay nói rằng:

– Bức tranh của Picasso đó cũng đã ở trên phi cơ , vậy thật sự là rất đáng tiếc, Deko Alex tiên sinh, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?

– Đã ở trên phi cơ ?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !