1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư
  4. Tập 189: Đấu giá Từ thiện (c891-c895)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư

Tập 189: Đấu giá Từ thiện (c891-c895)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 891 : Từ thiện

Diệp Thiên như thế nào quên được, năm đó hắn trong lúc sư phụ nghịch thiên cải mệnh, bảy ngày đầu bạc, nếu không về sau này gặp kì ngộ, sợ là cũng không thể lấy được lại 10 năm dương thọ, Giang Sơn lúc này tu vi còn không bằng mình năm đó, cẩn thận vẫn là hơn.

Nhìn liếc Diệp Thiên một cái, Giang Sơn sợ hãi nói:

– Sư phụ, con biết sẽ bị cắn trả, nhưng cũng không đến mức quá cường liệt đâu …

Vốn là, khi Giang Sơn xem bói, năng lượng thần bí trong thể nội kia sẽ phân ra một tia truyền vào trong thẻ quẻ, mà sau khi bói ra kết quả, thì năng lượng này sẽ hóa giải một bộ phận lệ khí trong quẻ, cho nên thương tổn của Giang Sơn cũng không phải là quá lớn.

– Thế giới thật quá lớn, còn quá nhiều điều kì lạ, thậm chí có người cho dù không cần tu luyện cũng có thể biết được trước tương lai.

Nghe xong Giang Sơn giải thích, Diệp Thiên mấy người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trước kia nàng vẫn chưa hề nhắc tới chuyện này trước mặt Cẩu Tâm Gia, mà tới giờ bọn họ mới được biết.

– Giang Sơn, vậy sau này cũng cần phải chú ý cẩn thận, công pháp sư phụ truyền cho con, cũng cần phải siêng năng tu luyện biết chưa!

Diệp Thiên trình độ bói toán còn không bằng hai vị sư huynh, đảm đương môn chủ Ma Y nhất mạch thật sự có phần gượng ép, nhưng đệ tử của mình lại xuất hiện một thiên tài như vậy, hắn trong lòng cũng vui sướng.

– Vâng, sư phụ, người yên tâm!

Giang Sơn thấy Diệp Thiên cũng không trách mình, thầm thè lưỡi, y như một tiểu cô nương mười tuổi vậy.

– Lôi Hổ, ngươi gần đây thế nào? Cánh tay phải có thể tái sinh huyết nhục không?

Hỏi xong chuyện của Giang Sơn, Diệp Thiên nhìn về phía nhị đệ tử của mình, Lôi Hổ sau khi cụt tay không lâu thì đạt đến tiên thiên, cánh tay phải bị đứt kia cũng dài ra một phần, tay áo hắn lúc này không trống rỗng như Cẩu Tâm Gia vậy.

– Sư phụ, không có khả năng đâu ạ, cánh tay này không thể hồi phục được nữa rồi.

Nghe được câu hỏi của Diệp Thiên, Lôi Hổ lắc lắc đầu, nhưng thần sắc lại không có gì biến hóa, sau khi tiến vào tiên thiên, hắn mới biết sự cường đại của bản thân, đừng nói là mất đi một cánh tay, cho dù mất thêm một chân, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Nhất là khi nghĩ tới chuyện không lâu trước ở San Francisco, bộ dạng khiếp sợ của cha hắn khi thấy tu vi của hắn, Lôi Hổ liền nhịn không được âm thầm đắc ý, hắn lớn đến vậy rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên được phụ thân khích lệ, loại cảm giác này thật tuyệt vời.

– Chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, ngươi cùng đại sư huynh, đều còn hi vọng.

Diệp Thiên có cảm giác điều này có thể thực hiện được, nếu có thể đột phá cảnh giới Kim Đan, có thể hoàn toàn nắm bắt mọi ngóc ngách dù là nhỏ nhất trong cơ thể, việc trọng sinh cánh tay cụt hẳn là hoàn toàn có thể, đương nhiên đây chỉ là việc Diệp Thiên đoán, cụ thể thế nào, hắn cũng không nắm chắc.

– Với ta thì không có vấn đề gì, vài thập niên rồi cũng sớm thành thói quen, nhưng thật ra Lôi Hổ còn trẻ như vậy, nếu có hi vọng thì phải nhanh một chút.

Cẩu Tâm Gia cười cười lắc đầu, nói:

– Lôi Hổ rất không tồi, sau khi trở về Hồng Kông mới hơn một năm, mọi việc đều làm cực tốt, Ma Y nhất mạch do hắn xử lý, chúng ta đều có thể bớt được không ít tâm tư…

Dù sao cũng từng là đường chủ hình đường của Hồng Môn, nên khi Lôi Hổ tới Hồng Kông, tất cả người Hoa ở đây đều rất chấn động, vài người còn đưa thiệp tới thăm hỏi, Lôi Hổ cũng không khách khí, trực tiếp tuyên bố thành lập Ma Y đường ở Hồng Kông.

Đương nhiên, Hồng Kông không giống với những nơi khác, những bang phái xã hội không được phép tồn tại, Ma Y đường đăng kí chính là một nhà thuốc đông y từ thiện, nhưng có thanh danh của Lôi Hổ ở Hồng Môn cùng lượng tiền tài ủng hộ khổng lồ đằng sau Ma Y nhất mạch, nên Ma Y đường rất nhanh đã đặt được nền móng vững chắc.

Hồng Môn sở dĩ có thể đứng vững trăm năm ở nước ngoài, ngoài vũ lực tuyệt đối, bên cạnh cũng là nhờ lượng của cải khổng lồ. Là một trưởng lão đường của hồng môn, Lôi Hổ thật sự cũng có chút năng lực quản lý, chỉ hơn một năm thời gian, hắn đã sơ bộ hình thành một dáng vẻ mới cho Ma Y nhất mạch.

Diệp Thiên năm đó để lại mấy tấn vàng, làm nguồn tài chính cho Ma Y nhất mạch, Lôi Hổ dùng số tiền này, thu mua một số bất động sản tốt ở Hồng Kông, đưa một số người có nghiệp vụ chuyên sử lý công việc này.

Sau đó Lôi Hổ lấy danh nghĩa Ma Y đường, ở Hồng Kông nội địa cũng mở hai trường từ thiện, nhận nuôi dưỡng rất nhiều cô nhi ở khắp nơi, tuổi phân biệt từ tám tới 12 tuổi.

Trường học ngoài việc giảng dạy kiến thức, còn truyền dạy “Chu Dịch Bát Quái” chính là một phương pháp tính toàn tài tình của Ma Y nhất mạch, những nơi này là do Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn tự mình giảng dạy, khai giảng hơn nửa năm, bọn họ cũng phát hiện rất nhiều mầm tài năng.

Dựa theo suy tính của Lôi Hổ, ngoài những cô nhi có thiên phú trực tiếp được bái nhập làm môn hạ của Ma Y nhất mạch, còn lại tất cả đều là Ma Y ngoại môn đệ tử, chờ bảy tám năm nữa, những thiếu niên này lớn lên, có thể tiếp quản các công ty xí nghiệp, do đó khiến tài chính của Ma Y nhất mạch có thể tăng trưởng mạnh, hình thành một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh.

Hành động của Ma Y nhất mạch, được rất nhiều người ở Hồng Kông khen ngợi, mà ngay cả một số bang phái của Hồng Kông cũng yên tâm, tuy rằng bọn hắn không rõ vị đường chủ hình đường của Hồng Môn này tới Hồng Kông làm từ thiện là có ý gì, nhưng rõ ràng Ma Y đường sẽ không tạo thành uy hiếp đối với họ.

Mà Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn hai người đối với Lôi Hổ cũng rất hài lòng, cũng cảm thấy có chút hổ thẹn, Diệp Thiên đem vàng giao cho bọn hắn đã nhiều năm như vậy, nhưng nếu không phải nhờ bàn tay Lôi Hổ hai người bọn họ vẫn như cũ sẽ không biết làm sao đem môn phái mình phát dương quang đại.

– Được lắm, làm rất tốt, nuôi dưỡng nhân tài, sau này trưởng thành, sẽ có người dùng.

Diệp Thiên tán dương nhìn Lôi Hổ, người này vốn chẳng phân biệt thiện ác, nhưng lại là một người rất có đầu óc tổ chức, Lôi Hổ lúc còn đường chủ hình đường, mọi chuyện đều núp dưới cái bóng quá lớn của cha hắn: Lôi Chấn Nhạc, cho nên năng lực bản thân không được thể hiện hết thảy .

– Sư phụ, con biết rồi, nhưng đến lúc thu đồ đệ, người có thể phải có mặt chủ trì!

Lôi Hổ theo Hồng Môn ngoài 40 tuổi mới được đảm đương trọng trách, nay phải một mình đảm đương một phái, thật ra lại cảm giác có chút thú vị, do dự một chút Lôi Hổ nói:

– Sư phụ, con muốn nói chuyện cùng người một chút.

– Ừ, chuyện gì?

Diệp Thiên nhìn về phía Lôi Hổ.

– Là vậy…

Lôi Hổ nói:

– Sáng mai có một buổi đấu giá từ thiện, là một tổ chức từ thiện mới được thành lập, chúng ta cũng được mời tới, không biết lần này nên quyên góp bao nhiêu thì đủ ạ?

Tuy rằng Diệp Thiên từ một năm trước đã giao lại toàn bộ sự vụ của Ma Y đường cho Lôi Hổ, cũng từng nói qua toàn bộ tiền tài đều giao cho Lôi Hổ an bài, nhưng những lúc Diệp Thiên không có mặt mà thôi, hiện tại hắn đang ở chỗ này, Lôi Hổ không thể không xin chỉ thị của Diệp Thiên.

– Ta trước kia không phải đã nói, việc này cũng không nên hỏi lại ta.

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười nói:

– Để lại tiền ăn được rồi, cũng không nên quyên sạch sẽ, ngoài việc đó ra còn lại ngươi tùy tiện phân phối.

– Chuyện này người yên tâm, sư phụ Ma Y đường nhất định sẽ phát dương quang đại.

Lôi Hổ cũng nở nụ cười, với đống tiền tài mà Diệp Thiên để lại cho Ma Y nhất mạch, Ma Y đường nếu không thể phát triển được, hắn thà kiếm miếng đậu phụ đâm đầu vào mà chết còn hơn.

Nhìn thấy tâm tình vui vẻ của Diệp Thiên, Lôi Hổ nói tiếp:

– Đúng rồi, sư phụ, ngài đang ở đây, hay là mai người cùng đi tham gia sự kiện đấu giá này đi?

Sau khi tới hồng kông, Lôi Hổ mới biết được sự giàu có và danh vọng của những người Hoa ở nơi này, ngoài Đường Văn Viễn, Hoa Thắng, Lý Siêu… sau khi biết Ma Y đường là sân sau của Diệp Thiên, cũng đồng ý tài trợ không ít tiền tài, cho nên nếu Diệp Thiên có thể tham dự lần đấu giá này, đối với Ma Y đường thanh danh có thể tăng vọt.

– Đi, sáng mai, ta và ngươi cùng đi, Khiếu THiên cũng đi đi.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói thật, hắn không đủ tư cách làm môn chủ ma y nhất mạch, từ trước đến nay đều chỉ là người chi tiền mà thôi, nếu không góp chút công sức nào, ngày sau thật không có mặt mũi nào đi gặp sư phụ.

Chương 892 : Bạn cũ

Sau khi định ra lộ trình cho ngày mai, Diệp Thiên truyền âm triệu hồi Tiểu Kim và mao đầu, hôm nay Ma Y sư môn tề tụ, cùng ăn cơm chiều, Diệp Thiên thỉnh ra bức họa của ân sư Lý Thiện Nguyên để đám đệ tử tiến hành tế bái.

Buổi đấu giá ngày hôm sau được tổ chức vào buổi chiều, ban ngày Diệp Thiên chỉ ngồi nhàn nhã trong tụ linh trận chém gió.

Diệp Thiên tu vi chỉ còn cách một bước nữa là đột phá Kim Đan kỳ, đối với thiên đạo hiểu biết cũng sâu hơn nhiều, một phen giảng đạo, khiến Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn nghe như si như say, mà thực khí trong cơ thể cũng đã chuyển biến, chỉ còn thiếu bước chuyển biến thần thức thành nguyên thần nữa mà thôi, còn Chu Khiếu Thiên lợi ích thu được còn lớn hơn, tùy thời có thể đột phá cảnh giới tiên thiên.

Diệp Thiên giảng đạo xong, Cẩu Tâm Gia nhịn không được thở dài:

– Sư đệ, nghe đệ giảng đạo giống như được khai sáng đầu óc vậy!

– Đại sư huynh quá khen, tu vi tâm cảnh đệ còn xa mới bằng huynh.

Diệp Thiên cười cười khoát tay áo, nhìn về phía Lôi Hổ cùng Chu Khiếu Thiên nói:

– Ngày sau còn nhiều thời gian luận đạo, đại sư huynh đệ đi trước tham gia đấu giá từ thiện đã.

– Lôi Hổ, không phải chỉ là từ lưng núi đi xuống thôi sao, có cần phải đi ô tô qua đó không?

Chiếc xe đang lướt đi, bỗng nhiên rẽ phải, trực tiếp tiến vào một bên sơn đạo, mà cuối đoạn sơn đạo này là một đại môn, đứng từ xa có thể thấy toàn người là người.

– Sư phụ, người Hồng Kông cực kì chú trọng việc phô trương tiền lực, chúng ta nếu đi bộ tới đây thực sự sẽ làm thanh danh ma y đường hỏng mất.

Lôi Hổ nghe vậy cười nói:

– Dù gì cũng là tước sĩ đâu có phải người bình thường, hắn từng được nữ hoàng Anh ban tặng danh hiệu Thái Bình thân sĩ, bản thân và gia đình ở Hồng Kông tuyệt đối là có tầm ảnh hưởng lớn nhất, nếu so với mấy người Lý tiên sinh( Lý Siêu), Đường tiên sinh( Đường Văn Viễn), thanh danh thậm chí còn nhỉnh hơn một chút

Thái Bình thân sĩ là một loại danh hiệu của Anh quốc, do nữ hoàng anh trực tiếp giao nhiệm vụ, chủ yếu là người duy trì trật tự trị an trong khu vực, giải quyết một số việc nhỏ, vì từng là thuộc địa của Anh quốc, nên Hồng Kông cũng sử dụng chế độ Thái Bình thân sĩ.

Thái bình thân sĩ ở Hồng Kông, chủ yếu là đảm nhiệm mấy nhiệm vụ kiểu như tuần tra, cai ngục, giám sát một số người thi hành án dân sự, tham gia khuyên giải giáo dục…

Hơn nữa Thái Bình thân sĩ đồng thời cũng phải tuyên thệ trước nhân dân thành phố, tuyên bố dốc sức giữ gìn luật pháp của Hồng Kông, việc này bất cứ người Trung Quốc nào cũng biết, thậm trí có thể thấy trên các chương trình truyền hình của Hồng Kông, ngoài ra những người này còn tham gia giữ trật tự ở những trường đua ngựa, hay tham gia giám sát mở kết quả sổ số…

Căn cứ pháp luật Hồng Kông thời kì trước, Thái Bình thân sĩ hoàn toàn giống với Anh quốc, có thể tham gia thẩm tra xử lí án kiện, hoặc tham gia bồi thẩm đoàn quyết định một người có tội hay không, nhưng hiện tại, chức năng này đã bị bãi bỏ.

Đầu thế kỉ trước, người Hồng Kông đã sớm coi Thái Bình thân sĩ chỉ là một chức vụ mang tính chất tượng trưng, bởi vậy hiện tại ở đây có không ít người ở đây tham gia nhảy nhót quyên tiền từ thiện, để lấy được danh hiệu Thái Bình thân sĩ.

Ở thế kỳ trước, Thái Bình thân sĩ phải là người thực hiện được nhiệm vụ do nữ hoàng Anh trực tiếp giao phó, nhất định là từng có cống hiến kiệt xuất cho xã hội, hoặc là được người khác tôn kính, mới có được vinh hạnh đặc biệt này.

Nhưng sau khi Hồng Kông giải phóng, Thái Bình thân sĩ chế độ tuy rằng vẫn duy trì, nhưng quyền lợi và nhiệm vụ của họ lại do thị trưởng Hồng Kông quản lý, thị trưởng có quyền trao tặng danh hiệu cho ai ông ta thấy là xứng đáng, đồng thời cũng có quyền bãi miễn danh hiệu này.

Mà Lôi Hổ theo lời một vị Thái Bình thân sĩ, người này năm đó là một thành viên của Hà gia – một thế gia vọng tộc của Hồng Kông, tuy rằng hiện tại Hà thị gia tộc đã lụi bại, chỉ còn lại những cửa hàng kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng là luận lực ảnh hưởng, tuyệt đối không kém hai vị đệ nhất phú hào Hồng Kông hiện nay.

Lúc xuống xe, Diệp Thiên rút ra một tờ chi phiếu viết một chuỗi con số, đưa cho Lôi Hổ:

– Thiên địa bất thường, gần đây quốc nội cũng sảy ra nhiều thiên tai, 500 ngàn đô này lấy danh nghĩa Ma Y đường quyên góp đi!

– Lôi tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh, sớm nghe nói Lôi tiên sinh luôn nhiệt tình vì công tác từ thiện, hôm nay hãy khẳng khái ra tay!

Diệp Thiên cùng Lôi Hổ mới vừa xuống xe, một vị lão giả chừng 60 tuổi chợt xuất hiện chào đón, người này ăn mặc thập phần đơn giản, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều hiển lộ ra một loại khí tức phú quý, hiển nhiên gia thế cực kì thâm hậu, những người này, không thể dùng bề ngoài để đoán biết thực lực của họ được.

– Hà tước sĩ ngài khỏe chứ, bốn chữ “nhiệt tình từ thiện” này, phải là dành cho tước sĩ ngài mới xứng đáng!

Lôi Hổ thực tự nhiên hướng đối phương chắp tay, với địa vị Hồng Môn trưởng lão của hắn, có thể cùng hắn nói chuyện ngang hàng thực sự rất ít, lập tức nghiêng người nói:

– Hà tước sĩ, vị này chính là sư phụ tôi, nghe nói Hà tước sĩ tổ chức một hồi đấu giá từ thiện, nên mới đặc biệt tới đây.

– Lôi tiên sinh, cậu…Cậu không nói đùa chứ?

Nghe được lời Lôi Hổ, Hà tước sĩ sắc mặt không khỏi biến đổi, với địa vị của Lôi Hổ, lại thêm có một Hồng Môn lừng lẫy chốn giang hồ sau lưng, lại có người dám thu nhận hắn làm độ đệ chứ?

Tuy rằng Ma Y đường ở Hồng Kông thanh danh rất lớn, nhưng nhiều người lại không biết, Ma Y đường là của Diệp Thiên, mà chuyện Lôi Hổ bái Diệp Thiên làm sư phụ, ngoài những người trong Ma Y nhất mạch, cũng chỉ có Lôi Chấn Nhạc và một số ít người biết, cho nên Hà tước sĩ chỉ cho là Lôi Hổ đang nói giỡn.

– Hà tước sĩ, tôi không có nói đùa.

Lôi Hổ trừng mắt muốn phát hỏa, hắn tuy rằng trước kia thái độ làm người luôn bất hảo, nhưng lại rất hiếu thuận với trưởng bối, tục ngữ nói một ngày là thầy cả đời là cha, Lôi Hổ đối với Diệp Thiên thái độ không khác gì đối với cha già hắn, không thể chấp nhận được người khác có nửa điểm bất kính.

– Lôi Hổ, không được vô lễ.

Diệp Thiên đưa tay vỗ vỗ bả vai Lôi Hổ, cười nói:

– Hà tước sĩ, tôi tên Diệp Thiên, lần này tới đây cũng là có chút đường đột!

– Diệp Thiên, cậu… Cật là sự đệ của vị Tả đại sư kia?( Tả Gia Tuấn)

Kỳ thật Hà tước sĩ vốn cũng đã từng gặp qua Diệp Thiên, nhưng lúc đó khoảng cách quá xa, thời gian lại quá lâu rồi, Diệp Thiên khí chất so với ngày đó cũng đã thay đổi, mới khiến vị Hà tước sĩ này không thể nhận ra, nhưng sau khi nghe đến tên Diệp Thiên, nhất thời hình ảnh người trẻ tuổi năm đó lại hiện ra.

– Đúng vậy, sư huynh hôm nay có việc không thể tới, xin Hà tước sĩ lượng thứ!

Diệp Thiên gật đầu cười, từ trên mặt người này Diệp Thiên cũng có thể nhìn ra được, vị Hà tước sĩ này thiên linh cái sáng ngời, đây là dấu hiệu của phúc duyên cực kì thâm hậu, nói ông ta có thái độ làm người lương thiện hay làm mạnh thường quân, cũng không phải là nói ngoa, vì thế vừa rồi mới hướng tới ông ta khách khí vài phần.

Lại còn chưa nói đến việc Diệp Thiên cùng Hà gia cũng coi như có chút duyên nợ, Ma Y nhất mạch từng có vị sư tổ trợ giúp Hà Đông – tổ phụ Hà gia ổn định âm trạch, cái này cũng khiến Hà gia năm đó chiếm được danh hiệu đệ nhất phú gia tại Hồng Kông.

Nhưng không ai giàu 3 họ, không ai khó 3 đời, Âm Trạch thời Nhật xâm chiếm đã xảy ra nhiều biến cố, cũng khiến Hà gia dần dần suy tàn, nếu không phải nhờ tụ linh trận Diệp Thiên bố trí đã mở cái Âm Trạch kia ra, hơn nữa còn hóa giải một phần oán khí, thì sợ là hậu nhân Hà gia sẽ còn gặp nhiều tai nạn nữa.

Đương nhiên, Hà Đông một tay tạo ra Hà thị gia tộc, bên trong còn những chuyện vô cùng bí mật, vị Ma Cao Đổ Vương hiện vẫn còn sống kia, chính là xuất thân từ Hà gia tộc, thậm chí cả thị trưởng Ma Cao cũng là như thế.

Vị này chính là thái bình thân sĩ họ Hà, chính là con cháu của Hà Đông, chính là người được thừa kế phần khổng lồ trong tài sản họ Hà, lại có nghiệp kinh doanh, ông ta có cổ phần trong rất nhiều công ty, ở Thượng Hải, vì thế mới có thể trở thành một trong số ít những đại phú ông ở Hương Giang.

Nhưng thái độ làm người của ông ta lại rất nhã nhặn, khi về già lại có hứng thú làm từ thiện, ở độ tuổi 80, được nữ hoàng Anh trao tặng danh hiệu Tước Sĩ, thực khiến người Hồng Kông tôn kính.

Cho nên khi ông ta tổ chức hội đấu giá từ thiện thì rất nhiều người hưởng ứng, thường thường những người có mặt, đều là Hồng Kông phú hào, có nhiều người còn cảm thấy vinh dự khi được mời tới, vị thánh nhân kia cũng có thể xem mình là khách quen.

– Diệp tiên sinh đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này, nhanh, mời vào bên trong.

Sau khi xác nhận người trước mặt là Diệp Thiên, Hà tước sĩ thái độ nhất thời biến chuyển 180 độ, ở Hồng Kông cho dù là đại phú hào hay bình dân dân chúng đều hết lòng tin theo phong thủy, mà Diệp Thiên cái tên này ở Hồng Kông thanh danh vô cùng lớn, ngay cả Lý Siêu cũng vô cùng tôn kính, Hà tước sĩ lập tức tự mình dẫn Diệp Thiên hướng vào bên trong.

Chương 893 : Xin thuốc (1)

– Người kia là ai? Còn trẻ như vậy mà tự thân Hà tước sĩ phải đưa đón?

– không biết, hình như không phải là người ở Hồng Kông thì phải?

– Thật là ngu ngốc, người đó là Diệp Thiên, vài năm trước đã nổi danh ở Hồng Kông này rồi.

Hành động của Hà tước sĩ cũng khiến cho một số khách nhân trong sảnh chú ý, bọn hắn phần lớn đều từng chứng kiến qua lần giáo huấn thất tinh phái của Diệp Thiên mấy năm trước, đối với hắn cũng không có gì xa lạ, Nhưng Diệp Thiên vài năm không xuất hiện ở Hồng Kông, cho nên một vài phú hào không biết tới hắn.

Đợi Diệp Thiên vào tới trong sảnh xong, nguyên bản vài người đang tụ lại chuyện trò, nhất thời bước nhanh tới, Hoa Thắng nhanh mồm nhanh miệng nói:

– Diệp tiên sinh, ngài cũng tới sao? Thật là vinh hạnh quá!

– Hoa tổng không nên khách khí, nhân dân cả nước rất nhiều nơi cần được trợ giúp, Diệp mỗ há có thể ngồi nhìn sao?

Nhìn thấy biểu hiện cố làm ra vẻ vô cùng thân quen của Hoa Thằng, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười,

– Hoa gia đại nghiệp lớn, hôm nay nhất định phải quyên nhiều một chút đúng vậy!

– Diệp tiên sinh, ngài đang cười ta rồi, ta bản thân và gia đình, sao có thể cùng ngài so sánh chứ!

Hoa Thắng cười có chút chua xót, Diệp Thiên hôm nay nói ra lời này, ngay cả hắn vốn chỉ muốn tới góp vui, cũng không thể không xuất huyết nhiều một chút rồi, nếu không rõ ràng là không nể mặt mũi Diệp đại sư rồi.

– Đúng rồi, Diệp tổng, lão Văn cũng tới, không chỉ có một mình ta là bằng hữu của ngài đâu.

Hoa Thắng nhìn chung quanh khu đấu giá, vẫy vẫy tay hô:

– Lão Văn, Diệp tiên sinh đến đây, ngươi cùng Sầm Tiểu Thư lại đây đi!

– Sầm Tiểu Thư? Là Sầm Tĩnh Lan?

Diệp Thiên nghe như vậy lăng đi một chút, ngẩng đầu nhìn lại, nữ nhân đang đi tới, không phải là Sầm Chính Lan thì là ai, bên người nàng là Văn Loan Hùng lão bản một hiệu giày tây, Văn loan Hùng tuổi đã ngoài 50, nhưng nhìn như chưa tới 30 tuổi, nếu Diệp Thiên không cảm nhận được khí tức trên người họ, thực hoài nghi người này là một tu đạo giả.

– Diệp tiên sinh, hai năm không gặp, ngài vẫn phong độ như trước!

Văn Loan Hùng tươi cười nói chuyện, bên cạnh Hoa Thắng đang sợ thót tim, hắn biết Sầm Tĩnh Lan rất được Diệp Thiên quan tâm, ngẫm lại hành vi hơn nửa năm nay của mình, mà trong lòng không khỏi một trận run sợ.

Văn Loàn Hùng và Hoa Thắng đều là những người quan hệ rộng rãi, nên bọn hắn cũng biết một số chuyện gần đây trên thế giới đều ít nhiều có liên quan tới Diệp Thiên, như sự biến mất của bang hội xã hội đen Nga, sau lưng cũng có bóng dáng của Diệp Thiên.

– Văn tổng, ngài cũng càng già càng dẻo dai nha.

Diệp Thiên cũng mở câu nói vui với Văn Loan Hùng, quay về phía Sầm Tĩnh Lan cười nói:

– Tĩnh Lan, càng ngày càng đẹp, đúng rồi, mấy bộ phim gần đây của cô, tôi cũng có theo dõi, thật sự là không tồi đâu!

Trong khoảng thời gian vợ mang thai là đoạn thời gian mà Diệp Thiên gần với cuộc sống phàm tục nhất, có khi cùng Vu Thanh Nhã tới rạp chiếu phim, hơn nữa với tính chất công việc của Vu Thanh Nhã, nên hắn nắm rất rõ tình hình gần đây của Sầm Tĩnh Lan.

Hiện tại Sầm Tĩnh Lan, sớm không còn là một tiểu minh tinh năm đó nữa, nàng hiện là một diễn viên nổi tiếng bên ngoài Hollywood, hiện đang muốn thâm nhập thị trường Âu Mỹ, Diệp Thiên cũng không nghĩ tới cuộc đấu giá từ thiện hôm nay có thể gặp được nàng.

Ngẫm lại chuyện cũ, Diệp Thiên cũng không khỏi có chút thổn thức, chỉ chớp mắt đã qua hơn mười năm thời gian.

Cô bé năm đó từ nông thôn ra thủ đô, sớm đã thay da đổi thịt, quyền thế của cải đều không còn thiếu gì, từ học viện điện ảnh tới các trường nữ sinh, từ trong tới ngoài nước, nàng đã sớm nổi tiếng là một đại minh tinh màn bạc, cơ hồ mỗi ngày tin tức giải trí đều có nhắc tới nàng.

– Diệp Thiên, lâu quá không nghe được tin của anh, gần đây anh có khỏe không?

Nhìn thấy Diệp Thiên, Sầm Tĩnh Lan biểu tình cũng vô cùng phức tạp, xuất đạo nhiều năm như vậy, nàng cũng từng có nhiều bạn trai, nhưng đáy lòng thủy chung vẫn luôn ghi dấu hình ảnh nụ cười ngây thơ của một nam thanh niên ngày đó, nhưng Sầm Tĩnh Lan biết, đây chẳng qua chỉ là kính hoa thủy nguyệt ( ngắm trăng dưới nước, ý là chỉ mơ tưởng bóng hình mà thôi, khó mà thành thực tế), hai người bây giờ vĩnh viễn sẽ không phát sinh chuyện tình như ngày xưa nữa.

– Vẫn tốt cả,Tĩnh Lan, lần sau có buổi công chiếu phim mới, cần phải cho tôi tấm vé nhé, hà hà, nói không chừng con trai tôi cũng thành fan hâm mộ của cô mất.

Diệp Thiên đối với Sầm Tĩnh Lan thật sự rất có thiện cảm, bằng không năm đó hắn cũng không giúp nàng, nhưng thiện cảm này cũng chỉ có giới hạn, ngoài Vu Thanh Nhã trong lòng hắn không còn một người con gái nào khác.

– Ôi? Anh có con rồi sao? Thời gian thật là nhanh!( chắc cay vụ không mời đám cưới lắm đây =)) )

Nghe được lời Diệp Thiên, Sầm Tĩnh Lan trong lòng nổi lên một tâm trạng khó tả “ hỏi thế gian tình ái là chi…”, chưa tới 30 tuổi đã thành danh, nhưng vẫn luôn cảm thấy cuộc đời này thật buồn tẻ vô vị, Sầm Tĩnh Lan sớm có ý định giã từ sự nghiệp phim ảnh.

Diệp Thiên cảm thấy những dao động trong lòng Sầm Tĩnh Lan, cười nói:

– Tĩnh Lan, mỗi người đều có cuộc sống riêng, có con đường của riêng mình, cô sinh ra là để làm minh tinh, cố lên nhé!

Diệp Thiên lời nói như có ma lưc, giống như một cơn gió xuân tươi mát, quét đi những tia u ám trong lòng Sầm Tĩnh Lan, nàng tươi cười nói:

– Nói rất đúng, Diệp Thiên, lần sau tôi có phim mới, cậu nhất định phải tới cổ vũ nha!

Diệp Thiên gật đầu cười nói:

– Cô không nói tôi cũng phải đi, ôi, Tĩnh Lan, bên kia có người quen, tôi xin phép đi trước.

Nhìn thân ảnh Diệp Thiên rời đi, Sầm Tĩnh Lan biết, chính mình ngày sau cơ hội gặp Diệp Thiên cũng sẽ càng ít, Diệp Thiên đứng trong đám người, có vẻ như mờ ảo, phiêu nhiên không giống thế tục.

– Hi Quốc, ông cũng tới sao?

Diệp Thiên cũng không phải là cố ý tránh Sầm Tĩnh Lan, mà thật sự là nhìn thấy người quen, chính là con rể của nhị ca Tả Gia Tuấn – Liễu Hi Quốc.

– Tiểu thúc, ngài đến Hồng Kông lúc nào?

Nhìn thấy Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc cũng thầm giật mình, hôm qua chỉ có môn hạ đệ tử của Ma Y nhất mạch tụ họp nên hắn cũng không biết Diệp Thiên đã đến Hồng Kông.

– Khiếu Thiên, con cũng tới à? Định Định sắp sinh rồi đó.

Xoay mặt thấy Chu Khiếu Thiên, Liễu Hi quốc nhất thời có chút bất mãn, con gái đã mang thai nhiều tháng, hiện tại con rể lại không ở nhà chăm sóc, là cha vợ, hắn tự nhiên là không thể hòa nhã được.

– Hi Quốc, là tôi gọi Khiếu Thiên tới.

Diệp Thiên khoát tay áo nói:

– Tôi hôm nay đã xem qua mạch của Định Định, mạch rất tốt, ông không cần lo lắng.

– Vâng, tiểu thúc!

Diệp Thiên lên tiếng, Liểu Hi quốc tự nhiên không dám nhiều lời, hắn tuy rằng không phải là hậu nhân của Ma Y nhất mạch, nhưng cũng biết địa vị Diệp Thiên trong lòng cha vợ hắn, nếu như để Tả Gia Tuấn biết hắn bất kính với Diệp Thiên, hậu quả thực vô cùng nghiêm trọng.

– Đúng rồi, Hi Quốc, làm sao ông cũng tới đây tham gia đấu giá vậy?

Nói chuyện phiếm vài câu, Diệp Thiên nhìn về phía Liễu Hi Quốc, mấy năm nay Tả Gia Tuấn rút lui khỏi công việc làm ăn của gia đình, mà ngay cả Tả Gia Tuấn với danh vọng bản thân cùng gia đình mà còn chưa có tư cách tới dụ buổi đấu giá từ thiện này.

Nghe được ý tứ trong lời nói của Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc chỉ chỉ mấy lão nhân ở một hóc sáng sủa của đấu tràng nói:

– Tiểu thúc, là Trịnh tiên sinh mời tôi tới, đại lục có động đất, người của nghề Châu Bảo chúng ta cũng muốn góp một phần sức lực mà …

– Hóa ra là ông ta à?

Nhìn thấy lão nhân kia, Diệp Thiên hơi hơi bất ngờ, người này cũng là nhân vật truyền kỳ, dựa vào buôn lậu làm giay, sau đó lại chen chân vào ngành tàu thuyền, là người đứng đầu ngành công nghiệp tàu thủy của Hồng Kông, địa vị so với Đường Văn Viễn không sai biệt lắm.

Vừa nói đến Đường Văn Viễn, Diệp Thiên liền nhìn thấy vị gia tử này từ một gian phòng bên cạnh phòng khách đi ra, đi bên cạnh ông ta đúng là Lý Siêu, hai người tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Diệp Thiên, đồng thời quay đầu nhìn lại.

– Diệp Thiên, tôi đã nói mà, kiểu gì cậu cũng tới, chúng ta phải nói chuyện với nhau mới được.

Nhìn thấy Diệp Thiên, Đường Văn Viễn lập tức đi nhanh lại, tư thế có chút không giống với một lão nhân ngoại bát tuần, đi theo sau ông, Lý Siêu không khỏi có chút hâm mộ.

– Lão Đường, tôi mấy ngày nữa phải đi rồi, có khi phải để dịp khác tái kiến thôi…

Diệp Thiên cùng Đường Văn Viễn nói qua vài câu, nhìn về Lý Siêu nói:

– Lý tiên sinh hôm nay cũng tới à, công việc từ thiện này, còn cần dựa nhiều vào những nhân sĩ Hồng Kông yêu nước như các vị!

Chương 894 : Đấu giá (thượng)

– Lý tiên sinh, ông cũng biết, Diệp mỗ cũng không thiếu tiền tài, nếu được đan dược này, cũng không nên nói ra ngoài.

Quyền thế của cải đối với Diệp Thiên mà nói, cũng như cặn bã mà thôi, nếu không phải còn người nhà ràng buộc, hắn sớm đã phá khoogn tiến vào trong kết giới, cho nên cũng không muốn người thế tục phiền nhiễu.

Từ trước đến nay đại đa số thương nhân đều cho rằng, tiền có thể sai khiến cả quỷ thần, nếu Diệp Thiên trong thay có diên thọ đan được truyền ra ngoài, Diệp Thiên sợ là mỗi ngày đều phải ứng phó với vô số phiền toái.

– Diệp tiên sinh, ngài yên tâm, Lý mỗ không phải là loại người không biết nặng nhẹ.

Nghe được lời Diệp Thiên nói, Lý Siêu trên mặt vui sướng biểu hiện, cho dù có là đế vương cũng chỉ là phàm phu tục tử, luôn tham sinh úy tử, mà càng là người giàu có, lại càng tiếc mạng.

– Được rồi, chúng ta ra ngoài đi!

Diệp Thiên gật gật đầu, nếu không nể mặt Lý Siêu nhiều năm nay làm từ thiện không tiếc tiền của, Diệp Thiên cũng sẽ không xuất ra viên diên thọ đan kia, đổi lại nếu là một tên gian ác, cho dù có đổi thêm nhiều tiền tài nữa, Diệp Thiên cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.

– Lý tiên sinh đã ra rồi.

– Ồ, người đứng bên cạnh Lý tiên sinh là ai vậy?

– Đúng a, người trẻ tuổi kia sao có thể đứng chính giữa hai người vậy?

Khi Diệp Thiên, Đường Văn Viễn cùng Lý Siêu đi ra ngoài, nhât thời mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây, đó là tác dụng của khí tràng, cho dù Lý Siêu có hết sức giản dị, cũng không thể che dấu khí tức của một người lắm tiền nhiều của.

– Còn không biết sao, đó là Diệp đại sư!

– Đúng, là đồng môn của Tả đại sư, không được đắc tội với người đó!

Những người ở hồng kông không biết tới Diệp Thiên, phần lớn đều là những người thuộc thế hệ thứ ba, chỉ là bọn hắn lời vừa ra khỏi miệng lập tức bị trưởng bối cắt đứt, bởi vì bất kể là những sự việc trong quá khứ hay hiện tại, những người buôn bán đều không muốn đắc tội với người trong kỳ môn.

– Tên Trang Duệ này, dị năng rốt cuộc là cái gì đây?

Diệp Thiên cảm giác được một đạo mục quang đang nhìn mình từ phía sau, nghiêng nghiêng đầu hướng sang một chỗ khác nhìn qua cô gái đang cười cười nói nói bên cạnh Trang Duệ, quay đầu lại nói với Lý Siêu:

– Lý tiên sinh, ngài cứ tự nhiên làn việc của mình, tôi đi đến ngồi cùng với mấy đệ tử.

– Diệp tiên sinh, vậy chúng tôi qua bên kia, biết ngài thế nào cũng không muốn ngồi cùng mấy lão nhân này mà!

Lý Siêu ha ha cười, sau khi có được lời hứa của Diệp Thiên, hắn cả người như lâng lâng, lập tức cùng Đường Văn Viễn ngồi xuống bên đám người Hà tước sĩ.

Loại đấu giá từ thiện này tuy rằng là hình thức tự giúp mình, nhưng cũng là một vòng luẩn quẩn, những phú hào lâu đời giống Hà tước sĩ tuy rằng có bốn năm người , nhưng cơ hồ đã chiếm cứ diện tích khoảng 1/3 trường đấu giá, ngay cả bên cạnh họ còn rất nhiều vị trí trống, nhưng những người khác cũng tự giác không giám tới ngồi.

Mà những phú hào đời thứ hai thứ ba ở Hồng Kông giống như Văn Loan Hùng hay Hoa Thắng lại nhiều hơn một chút, còn lại chiếm khoảng 1/3 diện tích, bọn họ thường tán phét nói chuyện phiếm nho nhỏ, thi thoảng lại truyền ra một trận cười to.

Còn lại một bộ phận trong tràng, là những thanh niên trẻ tuổi, cũng là hậu bối của các gia đình phú hào, bọn họ cũng ngồi tụ lại một chỗ, trò truyện to nhỏ, còn rôm rả hơn bậc cha chú, bọn họ cử chỉ tất nhiên là ít tao nhã hơn nhiều, nhưng trong lòng cũng như vẻ ngoài luôn hiển hiện một vẻ ngạo khí.

– Như thế nào, Khiếu Thiên, không qua tâm sự cùng bọn họ à?

Diệp Thiên đi đến bên chỗ bọn Khiếu Thiên Lôi Hổ, vỗ vỗ vai Khiếu Thiên đang ngồi cúi đầu uống rượu nói:

– Ta xem tiểu tử ngươi cũng phong độ phết đấy chứ, không phải là vẫn ra ngoài ăn nem đấy chứ hả?

– Sư phụ, không có.

Chu Khiếu Thiên bị Diệp Thiên nói cho đỏ bừng cả mặt, vội vàng giải thích:

– Con… con cùng bọn họ không có chuyện gì để nói cả.

– Mấy ông già thì già quá, còn mấy cô cậu thanh niên thì ai cũng biệt thự xe hơi, nói chung là con không có hứng thú bắt chuyện.

Diệp Thiên lỗ tai hơi giật giật, những đoạn nói chuyện trong sảnh nhất thời thu hết vào trong tai hắn, đừng nói là tên đệ tử này không muốn cùng những người này kết giao, ngay cả một giang hồ lão điểu như hắn cũng không muốn cùng những người này nói lời vô nghĩa.

– Sư phụ, người không phải là đang mắng con đấy chứ?

Lôi Hổ không biết từ chỗ nào chui ra, tu vi của hắn cũng đã tiến vào tiên thiên chi cảnh, đối với những lời Diệp Thiên vừa nói hắn nghe rõ như ban ngày.

– Thu ngươi làm đồ đệ đúng là không có nhầm, Lôi Hổ, Ma Y đường sau này ngươi làm cho tốt.

Diệp Thiên sớm đã thấy Lôi Hổ cùng những người đó tán gẫu như gặp được cố nhân, tựa hồ còn được đám mấy người Văn Loan Hùng hết sức ngưỡng mộ, tiến vào tới tiên thiên chi cảnh, khí tức thường nhân trên người hoàn toàn biến mất, mà tràn ra hơi thở của một tiên tiên cao thủ, làm cho người ta nhịn không được chủ ý muốn tiếp cận hắn.

Lôi Hổ gật gật đầu, nói:

– Sư phụ, người yên tâm, chờ lúc chúng ta rời đi, con nhất định khiến Ma Y đường phát triển khắp mọi nơi trên thế giới!

– Rời đi? Sư phụ, đi tới chỗ nào vậy ạ?

Một bên Chu Khiếu Thiên nghe được có chút không hiểu ra sao cả, nghe ý tứ lời này của Lôi sư đệ, giống như sau khi rời đi này chắc cũng sẽ không có trở về vậy.

– Chờ lúc ngươi tiến vào tiên thiên chi cảnh sẽ biết, lúc này không cần hỏi tới chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi.

Diệp Thiên khoát tay áo, cũng không có giải thích nhiều, Chu Khiếu Thiên vẫn còn là một Hậu Thiên đỉnh phong, thần thức cũng chưa chuyển hóa thành nguyên thần, linh khí trong tụ linh trận miễn cưỡng còn đủ hấp thu, nhưng một khi đột phá tiên thiên chi cảnh, hắn dĩ nhiên sẽ minh bạch, bất kể là sự thiếu hụt linh khí của thế tục, cũng như linh khí không được sạch sẽ của một xã hội công nghiệp, đều là điều khiến tiên thiên tu sĩ khó mà hấp thu được.

– Các tiên sinh, các nữ sĩ, hoan nghênh mọi người tới tham gia buổi đấu giá từ thiện do Hà tước sĩ tổ chức tối nay, Trung Quốc đại lúc sảy ra thiên tai, có rất nhiều bà con đồng bào lúc này đang vô cùng cực khổ…

Đang lúc Diệp Thiên cùng hai đệ tử chém gió, Sầm Tĩnh Lan thanh âm chợt vang lên trong sảnh, một ngọn đèn rọi thẳng vào vị trí của nàng, đêm từ thiện chính thức bắt đầu rồi.

– Hôm nay tham gia đấu giá từ thiện, trong trường hiện có Lý tiên sinh ( vỗ tay), còn có Đường Văn Viễn tiên sinh…

Giới thiệu vài vị thương nhân nổi tiếng người Hoa xong, Sầm Tĩnh Lan ánh mắt hướng về phía Diệp Thiên, nhìn thấy Diệp Thiên khẽ lắc đầu, Sầm Tĩnh Lan hé miệng cười, tiếp tục giới thiệu nói:

– Cùng sự có mặt của Văn Loan Hùng tiên sinh, Hoa Thắng tiên sinh, Trịnh tước sĩ…

Cơ hồ toàn tràng ai cũng được nàng đề cập một lần, Sầm Tĩnh Lan nói:

– Đêm nay để các vị khách quý xuất ra một món đồ mà mình yêu thích tiến hành đấu giá, người mua dĩ nhiên là các vị hiện có mặt trong trường đấu giá, tiền đấu giá đều được sử dụng cho việc cứu tế người bị thiên tai ở đại lục, hi vọng các vị vui vẻ đấu giá…

– Đêm nay đấu giá từ thiện Tĩnh Lan sẽ cùng Hanh Lợi tiên sinh chủ trì, đấu giá hiện tại bắt đầu, không biết vị tiên sinh nào nguyện ý xuất ra kiện tác tẩm đầu tiên?

Đứng bên cạnh Sầm Tĩnh Lan là một vị trung niên nhân người nước ngoài, nhìn thấy người này Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, thế giới này thật là nhỏ bé, vị Hanh Lợi tiên sinh này, đúng là một trong hai vị đấu giá sư năm đó Diệp Thiên tham gia từng mua được “ Khai nguyên đạo tạng”.

– Từ thiện chính là muốn lấy ít làm nhiều, lần đấu giá từ thiện này lão hủ khởi xướng, vậy để ta xuất hàng trước đi ha!

Sầm Tĩnh Lan âm thanh chưa dứt, Hà tước sĩ thanh âm liền vang lên:

– Đầu những năm 80, ta ở nước Anh lấy được một đôi bình hoa đời Càn Long nhà Thanh, hôm nay liền lấy ra làm vật đấu giá đầu tiên, hàng có chứng nhận niên đại, các vị bằng hữu, mời ra giá đi!

Theo thanh âm của Hà tước sĩ vang lên, hai người hầu mang một đôi bình hoa ra bày lên bàn trước mặt Hanh Lợi, đây là một đôi bình hoa mạ vàng phủ một lớn men màu, cao chừng 12.7 centimet, chạm trổ cầu kỳ, trên đỉnh là một ngọn đèn chiếu xạ, nhìn rất hài hòa, vô luận là phương thức tráng men hay họa tiết, hình dáng đều mang đậm phong cách Tây Dương.

– Hà tước sĩ thực là hào phóng, bình hoa này, giá khởi điểm là 300 vạn đôla Hồng Kông!

Hanh Lợi này chém gió một hồi lưu loát đã đem giá trị của đôi bình hoa tránh men đời Càn Long này bày ra trước mặt mọi người.

Kỳ thật Hanh Lợi nói cũng có chút đúng, với loại đồ cổ sứ dễ vỡ này, bảo tồn một chiếc đã là khó, đừng nói là có thể sưu tầm được cả đôi, nếu như nói một cái 300 vạn còn có thể chấp nhận được, một khi sưu tập được cả đôi thì giá không dưới 800 vạn được.

– Lòng từ thiện của Hà tước sĩ thật khiến người ta cảm động, ta ra giá 1000 vạn đô la Hồng Kông!

Trong tràng hẳn là có người biết giá trị của món hàng, khi lời nói của Hanh Lợi vừa kết thúc, tiếng gọi giá đã lập tức vang lên.

– 1200 vạn đô la Hồng Kông!

Chương 895 : Đấu giá (trung)

Đấu giá kiểu này, giá trị của đồ vật không quan trọng, nhưng cũng không ai coi tiền như rác, đi bỏ cả ngàn vạn đi mua về một đồ vật giá trị chỉ có vài trăm vạn, Hà tước sĩ xuất ra vật phẩm đầu tiên này cũng có thể coi là có giá trị, lập tức có người đã trả giá thêm lên.

– 1500 vạn!

– Ta ra 1800 vạn đô la Hồng Kông!

Những năm gần đây, đồ sứ cổ từ thời nhà thanh có giá bán rất cao, trong tràng các phú hào đua nhau ra giá, lập tức giá trị của cặp bình hoa được đội lên càng ngày càng cao.

– Sư phụ, chúng ta có nên tham gia không?

Lôi Hổ trước kia cũng không phải là tốt đẹp gì, không phải nói ngoa, riêng về thủ đoạn cướp đoạt tranh giành hắn tuyệt đối là hảo thủ, nhưng những lần tham gia đấu giá như này, cũng không phải nhiều lắm, thấy người khác không ngừng ra giá, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.

– Ngươi không phải là hỏi thừa sao, ta cho ngươi 500 ngàn kia là để làm gì?

Diệp Thiên tức giận liếc mắt nhìn Lôi Hổ nói:

– Hôm nay tới đây không phải là để đốt tiền sao, nếu không ngươi có can đảm đi ra ngoài sao?

– A, đúng, sư phụ, người ngồi xem được rồi!

Nghe được lời này của Diệp Thiên, Lôi Hổ nhất thời mừng rỡ, đem cánh tay chưa cụt dơ lên, hắn cũng không biết vừa rồi giá đã trả tới bao nhiêu, la lớn:

– Ta trả 1500 vạn.

– Thật là … người ta vừa rồi trả đến 1800 vạn rồi, ngươi ra cái giá này, tiểu tử ngươi đang dọa ta à?

Lôi Hổ lời còn chưa dứt, Diệp Thiên thiếu chút nữa đã văng hắn lên mặt trăng luôn.

– Vị tiên sinh lúc trước đã ra giá 1800 vạn đô la Hồng Kông, ngài ra giá không thể thấp hơn con số này được!

Thanh âm của Hanh Lọi lại vang lên khiến toàn trường chú ý tới mấy người Diệp Thiên, có người không nhịn được nữa bật cười, đấu giá từ thiện có chuyện như vậy sảy ra, xem ra là một chuyện không lớn không nhỏ.

– Đúng là tên ngốc, ngay cả quy củ cũng không biết sao?

– Người ta ra giá 1800 vạn hắn lại có thể kêu 1500 vạn sao?

Các loại thanh âm trong đại sảnh truyền tới, nhưng những người nói chuyện phần lớn là còn trẻ tuổi, đều không biết Lôi Hổ là ai, coi hắn như một trò cười lớn, Hồng Môn trưởng lão năm đó như thế nào bọn hắn có tư cách để khinh miệt?

Mấy người lớn tuổi một chút vội vàng ngăn cấm đám vãn bối, họa đúng là từ miệng mà ra, nếu thật bị Lôi Hổ chú ý, sợ là ngày hôm sau trong nhà một miếng da chó cũng không còn.

– Hừ, Tất cả im miệng cho ta!

Trong đại sảnh bởi vì Lôi Hổ báo giá nên hơi có chút hỗn loạn, đột nhiên một tiếng gầm lớn vang lên, giống như tiếng chuông ngân giữa trời vậy, nhất thời trong sảnh mọi người hoa mắt, thần lay, lồng ngực cảm giác một trận áp bức, trong tràng nhất thời lặng ngắt như tờ.

– Tiểu tử ngươi, không sợ dọa chết mấy lão nhân kia sao?

Chứng kiến tiếng quát của Lôi Hổ, Diệp Thiên một tay lập tức chụp lên đầu vai hắn, ở đây đều là phàm phu tục tử, làm sao chịu được âm thiên công của một tiên thiên cao thủ như hắn, nếu không bị Diệp Thiên cắt ngang, sợ là thật sự đã có chuyện đáng tiếc sảy ra.

– Sư phụ, khiến người mất mặt rồi.

Lôi Hổ rụt đầu, trong lòng cũng tự trách mình, giá cũng chưa rõ ràng, đã vội vàng la lối om xòm, sáng mai việc này nhất định sẽ trở thành một trò cười lớn ở Hồng Kông.

– Mất cái gì?

Diệp Thiên tức giận khoát tay áo nói:

– Ngươi ngồi qua một bên đi, không phải chỉ là tiền sao? Tiền làm mất mặt thì cũng có thể kiếm về mặt mũi!

Nghe được lời Diệp Thiên, Lôi Hổ ngoan ngoãn hướng bên cạnh ngồi xuống, đấu giá sư Hanh Lợi lại hô lên:

– Đấu giá có thể tiếp tục rồi!

Thanh âm của Lôi Hổ, đích xác có chứa thực khí, khiến mọi người nhất thời ngừng thở, tiếng hắn vừa dứt, trong tràng nhất thời tiếng thở dài nhất tề vang lên, tinh thần phục hồi, mà mấy tên thanh niên vừa mới ồn ào kia, nhìn về phía Lôi Hổ ánh mắt cũng vài phần sợ hãi.

– Khụ khụ, vừa rồi vị tiên sinh này chắc muốn cùng mọi người nói đùa một chút…

Hanh Lợi phản ứng rất nhanh, rất nhanh chữa cháy cho Lôi Hổ, tiếp tục nói:

– Chúng ta tiếp tục đấu giá, Hoàng tiên sinh ra giá 1800 vạn, còn ai ra giá khác không?

– Ai nói hắn nói giỡn?

Hanh Lợi lời còn chưa dứt, thanh âm Diệp Thiên liền vang lên,

– Ma Y đường ra giá 1500 vạn, thì phải là 1500 vạn!

Diệp Thiên lời vừa nói ra, toàn trường nhất thời tập trung nhìn lại, nếu nói vừa rồi là Lôi Hổ có chút nhầm lẫn nên sai giá, nhưng hiện tại Diệp Thiên nói rõ ràng từng từ từng chữ thế này thì.

– Hóa ra là Diệp tiên sinh…

Trên đài Hanh Lợi cũng nhận ra Diệp Thiên, mấy năm trước trong buổi đấu giá cuốn kinh văn điển tịch, là lần đấu giá nguy hiểm nhất mà Hanh Lợi từng tham gia, cho nên hắn đối với Diệp Thiên ấn tượng phi thường khắc sâu, lập tức lắc lắc đầu nói:

– Tôi nghĩ ngài biết quy tắc, mỗi lần kêu giá chỉ có thể cao hơn người trước, chứ không thể thấp hơn.

Diệp Thiên trên mặt mỉm cười, thản nhiên nói:

– Lôi Hổ chỉ nói 1500 vạn, hắn nói tức là đô la mỹ, Hanh Lợi có vấn đề gì sao?

Cái gì? 1500 vạn đôla?

– Nói đùa sao? đấy tức là 8900 vạn đôla Hồng Kông mà.

– Sao có thể, lấy nhiều tiền như vậy mua bình hoa này, căn bản là không đáng mà!

Trong tràng nhất thời vì lời nói này của Diệp Thiên cũng trở nên hỗn loạn, mặc dù chỉ là một cuộc đấu giá từ thiện, nhưng tất cả mọi người cũng không lấy cái giá trên trời để mua một món hàng, 1500vạn đôla, đúng là con số trên trời đối với hai cái bình hoa cổ, ít nhất là cao gấp 3 4 lần là ít.

– Diệp…Diệp tiên sinh, ngài không báo nhầm giá chứ ạ?

Hanh Lợi thanh âm có chút run rẩy, nếu thật là cái giá này được thỏa thuận, cho dù là một buổi đấu giá từ thiện mà thôi, nhưng tuyệt đối cũng sẽ là đồ vật đời Thanh có giá cao nhất từ trước tới này từng được ghi lại.

Diệp Thiên nói như chém đinh chặt sắt:

– Hà tước sĩ có lòng từ thiện, Diệp mộ Ma Y đường tự nhiên cũng muốn tận lực trợ giúp, 1500 vạn chính là 1500 vạn đô la, không sai!

Hanh Lợi chờ đúng là những lời này của Diệp Thiên, lập tức la lớn:

– Tốt, Diệp tiên sinh báo giá 1500 vạn đôla, còn vị nào có thể ra giá cao hơn không?

– 1500 vạn lần 1, 1500 vạn lần hai, 1500 vạn lần 3!

– Tốt, đôi bình hoa tráng men đời Càn Long này đã thuộc về Diệp Thiên, cảm tạ Diệp tiên sinh đối với sự nghiệp từ thiện cống hiến!

Người nói chuyện chính là Sầm Tĩnh Lan, nàng nhìn Diệp Thiên ánh mắt có chút phức tạp, người nam thanh niên ngày xưa, hiện tại đứng trước một đám nhà giàu người Hoa mà cũng không hề bị rơi vào thế hạ phong, cho dù là nàng cũng cảm thấy có chút cảm giác ngưỡng mộ.

Theo tiếng búa đấu giá đập xuống kệ, đệ nhất kiện vật phẩm xem như đã đấu giá xong, nhưng từ quá trình đấu đến giá cả, đều vượt xa mọi dự đoán của mọi người, trong tràng, nhất thời mọi người có chút khẩn trương, tiểu đồ vật vốn giá trị không cao định lấy ra đấu giá ban đầu, nay bắt đầu lo lắng không biết có nên đổi một món đồ phách phẩm khác không ( cực phẩm).

– Phía dưới đưa ra một cái vòng cổ bằng kim cương, cái vòng cổ này do 81 viên kim cương tạo thành, là mua được từ một công ty châu báu Anh quốc với giá hơn 30 ngàn bảng…

– Vật này là do vị tiểu thư xinh đẹp đứng bên cạnh ta đưa ra, hi vọng mọi người nhiệt tình đấu giá, góp một phần vào sự nghiệp từ thiện, chuỗi vòng kim cương này giá khởi điểm vẫn là 10 ngàn đôla Hồng Kông.

Hanh Lợi lời nói vừa dừng lại, mọi người trong tràng nhất thời lặng đi, bọn hắn đều biết Sầm Tĩnh Lan, biết nàng là một minh tinh điện ảnh quốc tế, nhưng ngay cả danh tiếng của nàng, bản thân cùng gia đình cũng khó có thể ngồi ngang hàng cũng mấy người trong trường đấu giá này, vậy mà có thể xuất ra một chiếc vòng cổ trị giá 30 ngàn bảng Anh, thực sự là một gia tài lớn a.

– 500 ngàn đôla Hồng Kông!

– Ta ra 800 ngàn đôla Hồng Kông!

– 1 triệu đôla Hồng Kông!

Trong tràng không thiếu người muốn theo đuổi Sầm Tĩnh Lan, hơn nữa đây là đấu giá từ thiện, trưởng bối trong nhà cũng không trách mình tiêu xài bậy bạ, nên mấy công tử con nhà giàu liên tục đẩy giá, nháy mắt đa đem giá của chiếc vòng cổ nguyên bản từ 10 ngàn đô la đẩy lên tới 1 triệu.

– Tĩnh Lan xem như là có tâm. [Audio] Vũ Thần

Diệp Thiên hơi nghiên đầu, nói với Lôi Hổ:

– Nhất định phải đấu giá được, sau đó tặng lại cho nàng đi!

– Vâng, sư phụ

Lôi Hổ đáp ứng, nâng cánh tay lên hô:

– 3 triệu đô la Hồng Kông!

Nghe được Lôi Hổ báo giá, Diệp Thiên không khỏi có chút cười khổ, lắc lắc đầu nói:

– Ngươi thật là, lòng dạ không thể rộng lượng hơn một chút sao?

– Sư phụ, con thật đúng là lần đầu tiên vung tiền quá trán như vậy mà.

Lôi Hổ ha ha cười phá lên, hắn trước kia tuy quyền cao chức trọng, nhưng nuôi nhiều người như vậy, hầu bao luôn không phải lúc nào cũng dư dả như vậy, nếu không cũng không có chủ ý hãm hại Tống Vay Lan.

– 3 Triệu đôla Hồng Kông, còn vị công tử cô nương hay vị tiên sinh nào tiếp tục báo giá không?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !